Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 480


Edit: Linhlady

Khúc Viêm mím môi, lại lần nữa hỏi: “Em thật sự muốn ăn thịt hổ?”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả lúc này mới từ phòng phát sóng trực tiếp phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “ Tôi không đói bụng.”

Khúc Viêm:…… Anh không tin!

Tuy rằng trong lòng Khúc Viêm nghĩ như vậy, thế nhưng bên ngoài lại không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói một câu “Nếu như đói bụng, phải nói cho anh biết.”

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Khúc Viêm “ Ừ” một tiếng, lại cúi đầu xử lý công việc của mình, đương nhiên, cách cái vài phút hắn lại ngẩng đầu nhìn một cái Mạc Vân Quả.

Bên này, Mạc Vân Quả cầm di động chơi khởi trò chơi, cô chọn một trò chơi đang hot ở thế giới này, tên là “Vinh quang”.

Mạc Vân Quả đăng ký tài khoản, bắt đầu chơi tiếp.

Sau đó, trong ngày hôm nay, ở khu cấp thấp, người chơi chứng kiến một vị khoác đại thần “Áo choàng” cuồng ngược bọn họ thành tiểu cặn bã.

Vì sao lại gọi là đại thần hả?

Mẹ.! Nhìn phong cách của vị kia xem! Thao tác sắc bén! Xử lý nhanh gọn! Có thể không phải là đại thần sao!

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết có người sẽ cho rằng cô là đại thần, cô chỉ nhanh chóng tìm được điểm yếu của đối phương mà thôi, phán đoán xem người đối diện đi về hướng nào, đương nhiên, đại đa số tình huống, là bị cô bức cho đi về hướng đó mà thôi.

Một trò chơi này, cô cũng chơi hết một buổi.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn Mạc Vân Quả chơi trò chơi, cũng rất tò mò, có vài người còn chỉ huy Mạc Vân Quả, đương nhiên, kết quả đều thất bại.

Khúc Viêm một lòng nhìn Mạc Vân Quả, lại chỉ thấy cô vùi đầu chơi trò chơi, không hề phát hiện động tác nhỏ nhìn lén cô của hắn.

Khúc Viêm:…… Tim muốn nghẹn.

Đã đến giờ tan tầm, Khúc Viêm cũng không chậm trễ, trực tiếp chở Mạc Vân Quả về nhà, trong nhà, đã chuẩn bị đồ ăn mỹ vị, chỉ còn chờ bọn họ trở lại.

Mỗi đến khi giờ ăn cơm, Khúc Viêm luôn ăn chậm rãi, giống như chuyện ăn uống với hắn, chỉ một nhiệm vụ mà thôi, hoặc là nói, chỉ để cơ thể duy trì sự sống mà thôi.

So với Mạc Vân Quả hưởng thụ, hắn giống như càng thích nhìn Mạc Vân Quả ăn cơm hơn.

Cái khiến cho quần chúng đang xem phát sóng trực tiếp không vui, thật sự cái cái mắt đó của Khúc Viêm quá si hán, làm cho bọn họ luôn cảm thấy tiểu Quả Quả nhà mình sắp bị con sói xám kia ăn luôn.

Ăn cơm chiều xong, Khúc Viêm cùng Mạc Vân Quả ngồi cùng nhau xem TV, nói là xem TV, thật ra là đem TV mở ra, sau đó Mạc Vân Quả chơi trò chơi, mà Khúc Viêm còn lại là nhìn Mạc Vân Quả mà thôi.

Thoáng cái đã đến 9 giờ, cũng đến lúc đi ngủ

Bởi vì nguyên chủ cùng Khúc Viêm vẫn luôn phân phòng ngủ, cho nên Mạc Vân Quả thực tự giác đi vào phòng của mình sau đó lập tức đóng cửa lại.

Khúc Viêm đang muốn đi vào:……

Khúc Viêm nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Khúc Viêm cười đủ, lúc này mới xoay người đi vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà bên kia, Mạc Vân Quả tắm rửa xong sau, mặc áo ngủ cứ như vậy nằm ở trên giường, lăn ra lăn lạn, tới gần thời gian phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, Mạc Vân Quả mới nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận loại phỏng đoán thân phận của, nghĩ nghĩ, cuối cùng là mở miệng nói một câu.

“Hắn, ta hẳn là nhận thức.”

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, lại khiến toàn bộ phòng phát sóng nổ tung.

Edit: có ai tò mò Khúc Viêm là ai không??
 
Chương 481


“Phốc ha ha ha ~ không biết vì sao, đột nhiên muốn cười, các ngươi ngẫm lại, những cái đuôi sói đó đối xử với tiểu Quả Quả…… Ừm…… Một mảnh chân thành, nhưng mà tiểu Quả Quả nhà ta chỉ nói ánh mắt rất quen thuộc 233333333333”

“Thứ ta không tìm thấy đoạn buồn cười của lầu trên.”

“Không nói cái này, ta hỏi một vấn đề nha, tiểu Quả Quả, ngươi cảm thấy ánh mắt kia của hắn có ý gì?”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, trở người, cô nghiêng thân mình, suy nghĩ một hồi mới nói nói: “Đại khái chính là…… Ừm…… Ánh mắt muốn cướp đồ có màu sắc hoàng kim với ta.”

“…… Cái hình dung này, ta cho điểm tuyệt đối!”

“Tiểu Quả Quả không hổ là tiểu Quả Quả, cái hình dung này, ta cho 101 điểm, không sợ ngươi kiêu ngạo!”

“Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Đáng thương cho những người đó ( cúi đầu bi ai)”

“Tiểu Quả Quả, đán án này của ngươi hoàn toàn chính xác! Không sai! Ánh mắt của bọn họ đúng là có ý này!”

“Không sai không sai! Chính là cái ánh mắt!”

Phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt tán đồng ý kiến của Mạc Vân Quả, bọn họ thích náo nhiệt không ngại xảy ra chuyện lớn.

Xét từ góc nhìn khác, những người đó cũng không phải là muốn cùng tiểu Quả Quả đoạt hoàng kim sao? Chẳng qua, là hận không thể cướp đi hoàng kim của cô, để mang lực chú ý của cô dời lên người bọn họ.

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp hiện lên đủ các loại tán đồng, gật gật đầu, xem ra, đúng như cô suy nghĩ.

Tuy rằng cô cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nghĩ nghĩ, giống như chỉ có chuyện đó thôi.

Chỉ có thể nói, thứ gọi là cảm tình này, đều huyền diệu hơn so với bất kể thứ gì trên thế giới này.

Phòng phát sóng trực tiếp lại nói một ít lời, sau đó Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nằm thẳng, đắp chăn, chìm vào giấc ngủ.

Mà bên Khúc Viêm, lại không thể bình tĩnh như Mạc Vân Quả.

Khúc viêm ngồi ở trên giường, mới vừa tắm rửa xong trên tóc hắn còn nhỏ nước, hắn cúi đầu, những giọt nước từng giọt rơi xuống thảm nhung, nhanh chóng biến mất dưới thảm.
 
Chương 482


Edit: Linhlady

Khúc Viêm cũng không lau khô nó đi, cũng không sấy tóc, cứ để nó như thế từ từ khô đi.

Khúc Viêm cứ ngồi yên như vậy, thật lâu thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, ở cổ tay của hắn, dần dần hiện ra một dải ánh sáng nhìn qua giống như một chiếc vòng tay.

Khúc Viêm nhẹ nhàng ấn một chút, ở giữa không trung, liền xuất hiện một cái màn hình to.

Màn hình chớp động vài cái, trong đó xuất hiện một bóng người.

Mái tóc màu hoàng kim phiêu lãng theo gió, đôi mắt tà tứ kia loé lên tua sáng, dưới mắt bên phải, còn có một giọt lệ, nhìn qua sặc sỡ loá mắt, chỉ là sắc mặt của người kia nhìn qua có chút không tốt, giống như đang bị bệnh, môi màu đỏ tươi, thật giống như, vừa rồi mới phổ huyết...

Nếu hiện tại Mạc Vân Quả lúc này thấy người đàn ông này này, nhất định sẽ nhận ra gọi tên của hắn —— Hiên Viên Mặc!

Hoặc là, cũng có thể gọi hắn…… Kỷ Vô Ngu!

Khúc viêm nhìn người đàn ông trong màn hình, ánh mắt lóe lóe nói: “Ngươi bị thương.”

Người đàn ông kia không có ý kiến gì, hắn nhướng mày, đáp lễ nói: “Dù vậy, ta cũng cường đại hơn ngươi.”

“Xuy……” Khúc Viêm cười nhạo một tiếng, lại cũng không phản bác lại câu nói kia.

“ Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp kia ta đã chào hỏi qua.” Khúc Viêm nói.

Người kia “ Ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ đem ảnh chụp cuộc trò chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả cho Khúc Viêm xem.

Đồng tử Khúc Viêm co rụt lại, trầm giọng nói: “ Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp kia đánh bàn tính thật tốt!”

“ Ừm…… Phỏng chừng là coi trọng tiềm lực của Thân Thân nhà ta, muốn ôm đùi trước.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, chỉ là khi nói đến câu “ Thân Thân nhà ta”, ngữ khí có vẻ ôn nhu hơn.

Khúc Viêm xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thoáng qua người kia hỏi: “ Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

“ Làm cho Thân Thân nhà ta tự phát hiện ra thân phận của ngươi thì sao?” Người đàn ông đột nhiên nói thế. 

“ Hai lần trước ta chạy vào thế giới Thân Thân đang ở, đã phá hủy phép tắc thời không, lúc này lại đem ngươi đưa đến thế giới này, đám kia người đã nghiêm trọng đã cảnh cáo ta.”

“Hiện giờ ta bị trọng thương, nếu Thân Thân thật sự lập tức trưởng thành, hơn nữa nếu nhớ ra chuyện nhiều năm trước……” Nói tới đây, mày người đàn ông rõ ràng nhăn lại.

Khúc Viêm đại khái cũng biết chuyện kia, thở dài một hơi nói: “Chẳng lẽ tùy ý để tiểu Quả Quả như vậy, thong thả trưởng thành sao?”

“Có đám người trong phòng phát sóng trực tiếp che chở không phải sao?” Người kia khẽ cười một tiếng nói, chỉ là khuôn mặt u sầu, không cách nào xua tan.

“Ngươi lại không phải không biết, phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả đã lọt vào mắt mấy người kia.” Khúc Viêm đè thấp thanh âm nói.

“Ta đương nhiên biết, bằng không ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ta, sao có thể sẽ để pháp tắc thời không phát hiện, còn không phải đám người kia xen vào việc người khác, muốn đem ta đưa vào chỗ chết!” Nói tới đây, ngữ khí rõ ràng tràn ngập khói mù cùng tàn nhẫn.

“Ngươi đừng quên, chúng ta hiện tại là một thể.” Khúc Viêm nhìn thoáng qua người đàn ông nói.

Người đàn ông liếc qua Khúc Viêm nói: “Lúc trước nếu không phải ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngươi cho rằng ngươi có thể leo lên đùi của ta?”

Khúc Viêm:…… Xú không biết xấu hổ!

“Tạm thời không cần lo lắng, chúng ta cũng không thể dục tốc bất đạt không phải sao? Ngươi phải quý trọng ở cái vị diện này sinh hoạt đi, dù sao trừng phạt ta cũng thay ngươi chịu.” Người đàn ông xua xua tay, màu sắc trên môi càng thêm hồng thuận.

Khúc Viêm còn muốn nói cái gì đó, liền thấy người kia vội vàng nói: “Thay ta chăm sóc cô ấy thật tốt.”
 
Chương 483


Edit: Linhlady

Sau khi nói xong, màn hình lại giật giật vài cái, sau đó biến mất.

Khúc Viêm nhíu nhíu mày, nếu như hắn không nhìn nhầm, thù hình như ở khoé miệng người đàn ông kia đã có vết máu.

Khúc Viêm không biết được người đánh vỡ phép tắc thời không sẽ phải chịu trừng phạt gì, hắn theo bản năng sờ vòng tay màu bạc ở cỗ tay, khẽ thở dài một hơi.

Tiểu Quả Quả, ngươi có biết, chúng ta…… Đều đang đợi ngươi lớn lên……

Đêm dần dần khuya, Khúc Viêm lại không có cách nào ngủ được, hắn nằm ở trên giường, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, chỉ có đôi mắt kia, cơ trí tinh quang.

Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả rửa mặt chọn một bộ váy, lần này cô mặc một chiếc váy màu đỏ.

Thật ra, Mạc Vân Quả một chút cũng không thích hợp với màu đỏ rực, màu đỏ rực sẽ thích hợp với người gợi cảm yêu dã hơn, mà Mạc Vân Quả lại mang một khuôn mặt lạnh nhạt, xem ra thích hợp với màu sắc lạnh, trang nhã hơn.

Bất quá, nhìn vào dáng người của Mạc Vân Quả, dáng vẻ thiếu nữ, nhan sắc cũng thích hợp với khí chất của cô, ngược lại lại có dáng vẻ tương phản manh.

Tuy rằng Mạc Vân Quả không hề hợp với màu đỏ, nhưng may dáng người cô cao, mặc vào cũng có nét độc đáo riêng biệt.

Mạc Vân Quả mặc một thân váy đỏ ra khỏi phòng, Khúc Viêm nhìn váy vóc Mạc Vân Quả mặc, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhẹ giơ lên một nụ cười, đương nhiên cũng chọn một cái cà vạt màu đỏ.

Dưới lầu, khi ánh mắt Mạc Vân Quả chạm tới cà vạt màu đỏ của Khúc Viêm dừng lại một chút, sau đó bắt đầu dùng bữa sáng.

Mạc Vân Quả một lòng ăn bữa sáng, mà Khúc Viêm vẫn là sáng vẻ như cũ kia.

Trong phòng phát sóng trực tiếp……

“ Dáng vẻ khi tiểu Quả Quả ăn cơm cũng thật manh ( mặt si hán)”

“Lầu trên cút xéo!”

“Ta không ta không ta không sao ~”

“Hôm nay tiểu Quả Quả cũng vẫn như cũ manh manh đát!”

“Manh manh đát tiểu Quả Quả, hôn một cái ~ ( thân thân)”

“Lầu trên cút xéo! Để ta phóng tới!”

“Hằng ngày thổ lộ moah moah ~”

“【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 tiểu Quả Quả thịnh thế mỹ nhan liếm liếm liếm ~”

Tóm lại, phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ sôi động náo nhiệt, đại đa số tình huống, đều là bán manh lăn lộn tung gói nhãn dán!

Ăn bữa sáng xong, Khúc Viêm vẫn như cũ mang theo Mạc Vân Quả đi công ty, vẫn như cũ là cái văn phòng kia, cũng vẫn như cũ chỉ có hai người bọn họ.

Khúc Viêm vẫn như cũ ở nghiêm túc xử lý công việc, tuy rằng vẫn như cũ sẽ không gián đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Mà Mạc Vân Quả lại ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha chơi trò chơi.

Cứ như vậy, đại khái giằng co một giờ lúc sau, Mạc Vân Quả buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía Khúc Viêm, vừa vặn, Khúc Viêm cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả.

Cái này quả thật khéo, ánh mắt mắt hai người giao nhau……

Mạc Vân Quả cũng không mở miệng nói chuyện trước, chỉ là lẳng lặng nhì Khúc Viêm.

Khúc Viêm thoải mái hào phóng đáp lại Mạc Vân Quả, không hề có chút xấu hổ nào.

Vài phút sau, Khúc Viêm khẽ cười một tiếng, lập tức đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Đói bụng sao?”

Khúc Viêm mở miệng câu đầu tiên luôn là hỏi cái này.

Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không đói.

“Khát?”

Khúc Viêm lại hỏi, Mạc Vân Quả lại lắc đầu.

Khúc Viêm trầm mặc một chút nói: “Làm sao vậy? Muốn ngủ sao?”

Mạc Vân Quả lại lắc đầu, tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn ngủ.

Khúc Viêm than nhẹ một tiếng, giống như bất đắc dĩ nói: “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Mạc Vân Quả lúc này mới hơi hơi há mồm, hỏi ra một câu làm đồng tử Khúc Viêm hơi co lại.

“ Anh là ai?”
 
Chương 484


Edit: Linhlady

Khúc Viêm im lặng nhìn chằm chằm vào Mạc Vân Quả cách đó không xa, trong ánh mắt có sự kích động.

Mạc Vân Quả giống như nghĩ Khúc Viêm sẽ không trả lời mình, nửa cúi đầu, nhìn thoáng qua nội dung phòng phát sóng trực tiếp.

“Di? Tiểu Quả Quả sao lại hỏi trực tiếp như thế?”

“Nói như vậy, sẽ bị người đàn ông kia phát hiện đi?”

“ Ừm…… Hắn sẽ không làm gì tiểu Quả Quả nhà ta chứ?”

“Hẳn là…… Sẽ không…… Đi……”

“Tiểu Quả Quả, sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?”

“Đúng vậy, không phải nói nên quan sát đã sao?”

Mạc Vân Quả chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không tiếp tục xem nội dung nữa.

Cô lại ngẩng đầu, tóc mái hơi dài che khuất khuôn mặt cô, nhìn qua có vài phần dọa người.

Khúc Viêm nhấp nhấp môi, thân thể căng chặt, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, câu nói tiếp theo của tiểu Quả Quả, sẽ vượt quá phạm vi nhận thức của hắn.

Mạc Vân Quả nâng tay lên, gạt tóc mái của mình sang một bên.

“Diệp Hành.”

Môi mỏng của Mạc Vân Quả hé mở, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ này.

“Đã lâu không gặp.”

Mạc Vân Quả lại tiếp tục nói một câu, làm thân mình Khúc Viêm càng thêm căng chặt, hắn nắm chặt hai tay, giống như đang đè nén cảm xúc nào đó.

“Em đang nói cái gì?” Khúc Viêm miễn cưỡng cười một tiếng hỏi lại.

Ánh mắt Mạc Vân Quả vẫn nhìn thẳng vào Khúc Viêm, còn nói thêm: “Diệp Hành.”

Có lẽ ngữ khí Mạc Vân Quả quá mức chắc chắn, có lẽ là ánh mắt của cô quá mức kiên định, Khúc Viêm cười khổ một tiếng, bại trận.

“Tiểu Quả Quả, đã lâu không gặp.” Khúc Viêm nói một câu.

“ Ừm.” Mạc Vân Quả khẽ gật đầu, lên tiếng, xem như đáp lại câu nói kia của Khúc Viêm.

Quen biết nhanh như vậy, làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, rồi lại kinh hỉ vạn phần.

Hắn không cho rằng là đám người trong phòng phát sóng trực tiếp nói cho Mạc Vân Quả, đám người kia, sẽ không làm như vậy, đương nhiên, cũng có nhiều người không đoánnra hắn là ai.

Như vậy, nhận ra hắn, thật ra chỉ có mình Mạc Vân Quả.

Khúc Viêm có vài phần cao hứng, lại có vài phần thấp thỏm, trong lúc nhất thời, tâm tình phức tạp tràn ngập trong tâm trú hắn.

Khúc Viêm đứng lên, đi tới bên người Mạc Vân Quả, xoa xoa tóc cô, lúc này mới ngồi vào bên người Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, giống như không có gì có thể tác động lên tâm của cô, nhưng nếu tinh tế nhìn lại, đôi mắt kia, giống như có thêm thứ gì đó.

Thân thể Khúc Viêm cũng buông lỏng, nếu đã bị nhận ra, hắn lại có cái gì phải cảnh giác đâu?

Hắn khẽ cười một tiếng, sủng nịch lại bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao lại nhận ra anh được?”

Mạc Vân Quả nâng tay lên, kéo kéo cà vạt của hắn, màu đỏ của cà vạt cùng bàn tay trắng nõn của cô, tạo thành sự phản thật lớn.

“Ta cũng tò mò!”

“Tiểu Quả Quả, cơ sở nào mà ngươi lại cho rằng hắn là Diệp Hành?”

“Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng không có cách nào đoán được!”

“Lợi hại nha béo Quả Quả của ta!”

“Tiểu Quả Quả, cầu giải thích cầu giải thích!”

“( trạng thái si hán)”

“ Hu hu hu…… Ta đã bị chỉ số thông minh của tiểu Quả Quả nhà ta ném tới chân trời.”

“Xem tiểu Quả Quả phát sóng trực tiếp chỉ số thông minh ha ha ha ha!”

“ Lầu trên ta cảm thấy da mặt của ngươi mới căng ~”

Phòng phát sóng trực tiếp xảy ra một hồi loạn gào, Mạc Vân Quả lại căn bản không thấy.

Cô chỉ nhìn Khúc Viêm gần ngay trước mắt, hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt là ảnh ngược của hắn.

“ Ta thấy ngươi……”

Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, giống như đang tìm từ thích hợp.

“Mặc màu đỏ……”

Cô lại tạm dừng một chút, cũng không biết là cố ý hay vô tình.

“ Là người đẹp nhất.”
 
Chương 486


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả vuốt hai mắt của mình, nơi đó giống như có chất lỏng muốn trào ra.

“Vì sao lại thương tâm?” Mạc Vân Quả lại hỏi.

Khúc Viêm nghe được lời này, hắn mới lấy lại tinh thần.

Hắn lắc đầu, vứt đi một số ý tưởng thực tế, tỷ như, tiểu Quả Quả sẽ có thuật đọc tâm gì đó……

Khúc Viêm nghĩ, mình không thể ở thế bị động, bởi vì, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!

“Tiểu Quả Quả vì sao cảm giác được tôi thương tâm?”

Khúc Viêm không trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả, mà hỏi ngược một câu.

Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.

Khúc Viêm sửng sốt, sao lại có cảm giác tiểu Quả Quả nhà mình có chút huyền huyễn!

Khúc Viêm biết, chỉ sợ mình không nghe được đáo án mông muốn, hắn xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, cười nói: “ Tôi không thương tâm.” Tôi chỉ sợ hãi mà thôi.

“Nha.”

Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không  truy vấn thêm nữa.

Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả trầm mặc, thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ xoa xoa tóc cô, bảo trì trầm mặc.

Thời gian trôi đi, một ngày cứ thế kết thúc.

Mạc Vân Quả khi ở cùng Khúc Viêm, giống như có một màng mỏng ngăn cách, hai người đều không muốn đi chọc thủng nó, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.

Buổi tối, Mạc Vân Quả tắm rửa xong sau đó ở trong phòng của mình, dựa vào giường, mắt nhìn hướng nào đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn như cũ thảo luận cái vấn đề kia……

“Ai nha, tiểu Quả Quả nhà ta làm sao có thể nhìn ra Khúc Viêm đang thương tâm vậy?”

“Vấn đề này chúng ta đều thảo luận một ngày, hoàn toàn không có đáp án được không!”

“Phốc, chẳng lẽ không có đại thần nào có thể đứng ra giải thích được không?”

“…… Phỏng chừng đại thần đều đi ngủ rồi……”

“Cái câu trả lời này……666666666666”

“ Cho dù là đại thần, cũng không nhất định cái gì cũng biết đi?”

“Ai, làm sao bây giờ? Nếu không biết, ta sẽ ngủ không yên, hu hu hu…… Khóc chít chít……”

“Lại sắp mất ngủ, cảm giác mỹ mãn của ta đâu, hu hu hu……”

Hàn Nghênh Tùng nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc, cũng không biết đang châm chọc cái gì.

Hàn Nghênh Tùng biết đáp án, hoặc nói, hắn ta dùng thời gian một ngày đi nghiên cứu đáp án này, mà vừa rồi, hắn đã biết!

Vì tìm được đáp án, hắn ta còn xem lại mọi chuyện xảy ra khi Mạc Vân Quả ở vin diện của Diệp Hành.

Mỗi thế giới Mạc Vân Quả làm phát sóng trực tiếp, hắn ta đều ghi lại, tuy rằng như vậy rất hao tổn tinh thần lực, nhưng hắn ta vẫn làm như thế.

Ở phòng phát sóng trực tiếp chụp lại màn hình ghi hình từng thao tác, đều yêu cầu tinh thần lực, bởi vì vài thứ kia, sẽ tồn tại ở trong đầu bọn họ, cũng không phải giống nhau phát sóng trực tiếp, có ổ cứng linh tinh.

Nói như vậy, không có người sẽ hao phí tinh thần lực đi ghi hình, bởi vì chuyện này thường mất nhiều hơn được.

Mà Hàn Nghênh Tùng, lại làm như vậy.

Hàn Nghênh Tùng nhìn Mạc Vân Quả “Phát ngốc”, trong mắt xẹt qua một tia u quang, tự hỏi vài phút sau, hắn ta vẫn quyết định nói cho phòng phát sóng trực tiếp.

Biết chân tướng, mới càng thú vị không phải sao?

Nghĩ như vậy, Hàn Nghênh Tùng liền ở trong đầu kể rõ “Chân tướng” hắn ta phát hiênn…

“Tiểu Quả Quả sở dĩ có thể cảm nhận Diệp Hàn thương tâm, là bởi vì nước mắt của cô ấy.”

Chỉ một câu như vậy, một loạt câu “Cầu giải thích!” xuất hiện. Cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của Mạc Vân Quả.
 
Chương 487


Edit: Linhlady

“Lúc trước, lúc tiểu Quả Quả sắp rời khỏi vị diện của Diệp Hành, nếu ta không nhớ lầm, cô ấy rơi lệ, mà Diệp Hành, cũng rơi lệ.”

“Hai người nước mắt giao hòa lẫn nhau, hai giọt nước mắt kia, hẳn là vẫn bảo tồn nơi Diệp Hành.”

“Ta tra xét rất nhiều tư liệu, cho ra một kết luận, Diệp Hành, có lẽ đã nuốt giọt nước mắt kia rồi.”

“Đương nhiên, ngoài ra có thể có người giúp hắn dung hợp giọt nước mắt kia, dung nhập vào máu, dung nhập vào cốt tủy, dung vào nhập linh hồn.”

“ Ừm…… Chủng tộc của Tiểu Quả Quả có chút đặc thù đi? Nếu đó chỉ là một người bình thường, cũng không có cách nào cảm nhận được cảm tình của người khác.”

“Đương nhiên rồi, loại cảm giác này cần phải có biên độ dao động rất lớn  mới có thể cảm nhận được tình cảm của người khác, hơn nữa, ừm…… Theo ý của ta, lấy cái chỉ số EQ kia của tiểu Quả Quả, phỏng chừng là đem cảm tình ngộ nhận là thương tâm đi? Dù sao chúng ta cũng không hề nhìn thấy chút thương tâm nào trên mặt Diệp Hành.”

Một loạt lập luận này của Hàn Nghênh Tùng, lập tức liền nhấc lên sóng to, trong loạt lập luận này, trọng điểm rất nhiều.

Cái gì gọi là chủng tộc đặc thù của tiểu Quả Quả! Cái gì gọi là với EQ kia của tiểu Quả Quả! Ừm…… Tốt thôi, EQ cũng không cao……

Hơn nữa! Cái kia cũng đúng! Thế mà đem nước mắt của tiểu Quả Quả nuốt xuống! Nuốt!! Xuống! Đi!

“A a a a! Nói như vậy, không phải nghi vấn càng ngày càng nhiều sao!”

“Xong rồi xong rồi, cái này thật sự đừng nghĩ ngủ!”

“Xong rồi xong rồi, ta sẽ triệt triệt để để mất ngủ!”

“Ta vẫn luôn cho rằng tiểu Quả Quả nhà ta là người!”

“ Như vậy tiểu Quả Quả nhà ta không phải người sao? Đó là cái gì? ( nghi hoặc)”

“Là…… Là quỷ?”

“Lầu trên cáu bẩn!”

“Đại thần đừng đi! Trả lời vấn đề của chúng ta đi mà!”

Mạc Vân Quả nhìn Hàn Nghênh Tùng giải thích, sau đó dừng lại ở tên của hắn ta một lúc, “Dược tề chi vương”.

Mạc Vân Quả vẫn luôn nghi ngờ bản thân, rồi đột nhiên có một ngày có người nói với cô, cô không phải người?

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cũng không rối rắm lâu lắm, cô vẫn kiên định cho rằng mình lag con người, còn về việc tại sao cô lại cảm thấy Diệp Hành thương tâm, x như người này giải thích không sai.

Đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không nghĩ tới đó là, thật ra nhận thức về mặt cảm xúc đúng là có chút vấn đề, dù sao, rõ ràng Diệp Hành có phần sợ hãi nhiều hơn……

Hàn Nghênh Tùng mới vừa nói xong nhưng lời kia, liền bị phòng phát sóng trực tiếp cưỡng chế rời khỏi, hắn ta thậm chí không kịp thấy phản ứng của Mạc Vân Quả.

Hàn Nghênh Tùng chỉ cảm thấy tinh thần đau từng cơn, tiếp theo đó là âm thanh của cảnh cáo máy móc.

“Người sử dụng Dược Tề Chi Vương trái với luật bảo hộ vũ trũ, tự mình để lộ bí mật thân phận chủ nhân phát sóng trực tiếp, hệ thống quan khán phát sóng trực tiếp hạ hai cấp, cướp đoạt tinh thần lực một tháng, lấy cảnh cáo này, nếu như có lần sau, trực tiếp mạt sát!”

Hàn Nghênh Tùng lập tức phun ra một búng máu tới, đồng thời trong mắt quay cuồng sợ hãi ngập trời.

Về thân phân chủ nhân phòng phát sóng trực tiếp, thật ra nếu để lộ cũng không phải chịu trừng phạt, nếu là người có thân phận đặc thù một chút, cũng chỉ đơn giản cảnh cáo một chút, mà không phải trừng phạt nghiêm trọng như thế.

Mà trừng phạt thế này, chỉ có thể nói lên một vấn đề!

Thân phận của Mạc Vân Quả, đặc thù đến cực điểm!

Thậm chí, chỉ có một câu cô là chủng tộc đặc thù mà không phải con người đã phải chịu trừng phạt nghiêm trọng như thế!

Toàn bộ tinh thần của Hàn Nghênh Tùng giống như năm bè bảy mảng, nơi nơi kích động quay cuồng, hắn ta lại phun ra một búng máu, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ.

“Mạc! Vân! Quả!”

Hàn Nghênh Tùng gằn từng chữ một gọi tên cô, ngay sau đó, hôn mê bất tỉnh.

Mà tất cả chuyện này, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không biết, Mạc Vân Quả, cũng không biết……
 
Chương 488


Edit: Linhlady

Lúc này trong phòng Khúc Viêm.

Khúc Viêm ngồi ở trên giường, trong đầu lại hồi tưởng lại cuộc đối thoại của hắn và người đàn ông kia.

Khúc Viêm cũng không thể nào nghĩ tới, lúc trước tiểu Quả Quả khi thoái ly khỏi vị diện kia, giọt nước mắt lưu lại, lại trở thành điểm mấu chốt.

Nhớ trước đây, khi hắn đem kia giọt lệ nuốt vào trong bụng, chính hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.

Cũng may, chỉ khi cảm xúc của hắn dao động mãnh liệt, tiểu Quả Quả mới có thể cảm nhận được.

Nếu không, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ……

Khúc Viêm đỡ cái trán, trong mắt chớp động tia sáng, không biết suy nghĩ cái gì.

Đêm nay, nhất định có không ít người ngủ không yên, mọi chuyện phát triển, giống như đã thoát khỏi khống chế của một số người.

Ngược lại chỉ có Mạc Vân Quả ngủ đến ngon giấc, những chuyện kia một chút cũng không phiền nhiễu tới cô.

Ngày thứ hai, hai người giống như không xảy ra chuyện gì, ăn uống sinh hoạt bình thường.

Ừm…… Đương nhiên, màu cà vạt của Khúc Viêm vẫn như cũ chiếu theo màu váy của Mạc Vân Quả mà phối hợp.

Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp người đối với những nghi vấn chưa kịp giải quyết kia cùng với lòng hiếu kì cũng phai nhạt không ít,  lại quay về tháng ngày lăn lội bán manh, có thể nói là vui vẻ vô cùng.

Ngày tháng như vậy cứ thế trôi qua một tháng, có một người đàn ông xuất hiện phá vỡ sự yên ả này.

Trong bối cảnh chuyện xưa có nói, nguyên chủ có người mình yêu, vốn dĩ bọn họ cũng đã thương lượng tốt, sau khi cùng Khúc Viêm ly hôn, bọn họ sẽ kết hôn.

Giấy thoả thuận ly hôn quả thật đã ký, bất quá vừa lúc Mạc Vân Quả đi tới thế giới này, mà Khúc Viêm, cũng đã không phải Khúc Viêm ban đầu.

Bạch Khởi Nhiên cứ như vậy đợi Mạc Vân Quả hơn một tháng, vốn dĩ hắn ta với cô có thể vui vẻ ở bên nhau, lại không nghĩ đến, Mạc Vân Quả phản bội ước hẹn của hai người.

Nhịn một tháng sau, Bạch Khởi Nhiên thật sự nhịn không nổi.

Hắn ta trực tiếp tới cửa bái phỏng Mạc Vân Quả, mà lúc ấy, Mạc Vân Quả đang chuẩn bị cùng Khúc Viêm ăn cơm chiều……

Mạc Vân Quả đối với người đàn ông đột nhiên không mời mà đến này tỏ vẻ không thể hiểu được, nhưng sau đó lại nhớ ra đây hình như là người mà nguyên chủ yêu.

Mạc Vân Quả có chút không biết nên đối xử với Bạch Khởi Nguyên như thế nào, dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ.

Bạch Khởi Nhiên nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, cho rằng cô đã chán ghét mình, trong lúc nhất thời trong lòng lại khổ sở lại phẫn hận, đương nhiên, càng có rất oán hận Mạc Vân Quả hơn.

Hắn ta đợi cô nhiều năm như vậy, nữ phụ nữ này thế nhưng di tình biệt luyến!

Bạch Khởi Nhiên lại nhìn thoáng qua bàn ăn, mặt trên bày biện đủ loại mỹ thực, ăn cơm chiều hắn ta chưa kịp ăn lặng yên nuốt nuốt nước miếng, trong lòng cũng càng thêm bất mãn.

Nữ phụ nữ này, thế mà lại một mình ăn ngon!

Đôi khi logic của một vài người, vĩnh viễn không có cách nào lý giải.

Tỷ như Bạch Khởi Nhiên hiện tại, hắn ta vươn một ngón tay, ngang ngược chỉ vào Mạc Vân Quả, căm giận nói: “ Người phụ nữ này sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

Mạc Vân Quả:?

Khúc Viêm có chút không kiên nhẫn nhìn Bạch Khởi Nhiên, vốn dĩ hắn cùn muốn xem ánh mắt nhìn người của nguyên chủ thế nào, mới có thể thích Bạch Khởi Nhiên, hiện tại xem ra, ánh mắt của nguyên chủ quả thật không tốt.

Trong ánh mắt Bạch Khởi Nhiên, tràn ngập tham lam, gương mặt kia tuy rằng tuấn tú, lại che kín khói mù, thực sự làm người ta thích không nổi.

Khúc Viêm nhăn mày, muốn đuổi người, lại thấy Bạch Khởi Nhiên sải bước về phía trước, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mạc Vân Quả, không e dè cầm lấy đũa của cô, trực tiếp gắp đồ ăn ăn.

Mạc Vân Quả:……

Khúc Viêm:…… Cái quỷ gì?!
 
Chương 489


Edit: Linhlady

“Oa! Da mặt đủ dày! Người đàn ông này, cũng quá không biết xấu hổ đi?”

“Người đàn ông này là ai?”

“ Đó là người nguyên chủ yêu!”

“Nha…… Đây là người đàn ông nguyên chủ yêu đến chết đi sống lại sao, hình như tên là Bạch Khởi Nhiên.”

“Nha, như vậy sao, ta cảm.thấy Bạch Khởi Nhiên không xứng với nguyên chủ.”

“Xứng hay không xứng ta không để ý, nhưng nói khía cạnh khác, các ngươi không cảm thấy, Bạch Khởi Nhiên này, ừm…… Cho người ta cảm giác có chút không tốt sao?”

“Há chỉ là không tốt á? Tham lam trong mắt kia còn sắp tràn ra ngoài rồi kìa!”

“Đáng thương cho tiểu Quả Quả nhà ta.”

“Tấm tắc, hy vọng hiện tại Khúc Viêm không có bóng ma tâm lý.”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đánh giá Bạch Khởi Nhiên, lúc này mới nghiêm túc đánh giá người kia.

Mà hành động này của Mạc Vân Quả, lại khiến Bạch Khởi Nhiên hiểu lầm.

Hắn ta vẫn luôn biết, Mạc Vân Quả yêu hắn đến chết đi sống lại, hơn nữa  gia sản của cô phong phú, căn bản sẽ không có chuyện mơ ước tiền tài của Khúc Viêm.

Nghĩ đến gia sản của Mạc Vân Quả, Bạch Khởi Nhiên liếm liếm miệng mình, áp xuống phần tham lam trong lòng, sau đó cao ngạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ.

Biểu tình của Bạch Khởi Nhiên thật sự quá mức thiếu đánh, rõ ràng bản thân là một kẻ tham lam, lại giả vờ thành thanh cao, muốn người khác quỳ liếm dưới chân.

Kỳ thật, lúc trước, Bạch Khởi Nhiên ở trước mặt nguyên chủ ngụy trang vô cùng thành công.

Thiện giải nhân ý, ôn nhu săn sóc, mấu chốt nhất là không hề để ý đến gia sản của nguyên chủ, đây mới là điểm khiến nguyên chủ cảm động.

Chỉ là trong một tháng này, Mạc Vân Quả cũng không liên lạc với Bạch Khởi Nhiên, hắn ta cũng gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, ngay từ đầu không ai tiếp, sau đó thì không liên lạc được.

Cho nên hắn ta vụng trộm đi đến chỗ công ty của Khúc Viêm, lại phát hiện hai người vô cùng thân mật.

Bạch Khởi Nhiên luống cuống, hắn ta cũng không biết sai lầm ở đâu, rõ ràng hắn ta ngụy trang vô cùng tốt.

Mà như vậy tâm thái theo thời gian càng ngày càng lớn, dần dần hỏng mất, cho nên hôm nay hắn ta mới bày dáng vẻ ta đây như vậy.

Vốn dĩ hắn ta còn lo lắng Mạc Vân Quả thật sự thay lòng đổi dạ, nhưng hiện tại nhìn thấy Mạc Vân Quả vẫn luôn nhìn mình, lòng tự trọng cũng lấy lại được.

Bạch Khởi Nhiên biết, Mạc Vân Quả không muốn rời xa hắn ta, cô muốn thoái khỏi cuộc sống sinh hoạt hiện tại.

Mạc Vân Quả đương nhiên không thể biết tâm tư của Bạch Khởi Nhiên, cô nhìn tư thái của hắn ta, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khúc Viêm, từ nội tâm mà nói, vẫn là Khúc Viêm đẹp nhất.

Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, cũng không thèm nhìn Bạch Khởi Nhiên nữa.

Mà cái động tác này, lại tiếp tục khiến Bạch Khởi Nhiên hiểu lầm.

Hắn ta cho rằng, Mạc Vân Quả đây là thẹn thùng……

Cho nên nói, mạch não của một vài người không có cách nào lý giải, cũng không thể nói lý.

Khúc Viêm nhìn phản ứng của Mạc Vân Quả, lúc này mới vui vẻ lên, ừm…… Tiểu Quả Quả nhà hắn quả nhiên không thèm để bụng tên Bạch Khởi Nhiên kia.

Tuy rằng biết người yêu Bạch Khởi Nhiên là nguyên chủ, nhưng Khúc Viêm vẫn cảm thấy có chút ghen ghét đâu ~

Bạch Khởi Nhiên có tâm tư, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, một bàn lớn đồ ăn, đã bị hắn ta ăn đến thất thất bát bát.

Khúc Viêm cũng không có ngăn cản hắn ta, cái gọi là có đối lập mới có so sánh, có tên Bạch Khởi Nhiên này, tiểu Quả Quả nhà hắn nhất định sẽ thấy điểm tốt của hắn!

Mà đôi đữa của Mạc Vân Quả bị Bạch Khởi Nhiên cầm đi, nhìn tướng ăn của hắn ta, không biết vì sao, vốn dĩ đang ăn ngon miệng, đột nhiên cô lại không muốn ăn.

May mắn đó là, cô chưa dùng qua đôi đũa kia, nói cách khác, cho dù cô không nói cái gì, Khúc Viêm cũng nhất định sẽ nói gì đó.

Khi Bạch Khởi Nhiên ăn xong, hắn ta còn vừa lòng đánh một cái ợ, làm vẻ ta đây, quả thực không cách nào hình dung.
 
Chương 490


Edit: Linhlady.

Ăn uống cũng no đủ rồi, cũng đến lúc nên làm chính sự.

À không, Bạch Khởi Nhiên gõ gõ cái bàn, nửa híp mắt nhìn Khúc Viêm.

Chỉ cần tưởng tượng đến người đàn ông này yêu người phụ nữ yêu mình, trong nội tâm hắn ta có một loại khoái cảm không nên lời.

Bạch Khởi Nhiên cũng không biết, Khúc Viêm vốn dĩ cũng có người mình yêu.

Bạch Khởi Nhiên khẽ cười một tiếng, liếc xéo Khúc Viêm, trong mắt hàm chứa khinh thường.

“Khúc đại tổng tài, chúng ta tới nói chuyện giao dịch một chút đi?”

Khi Bạch Khởi Nhiên mở miệng nói chuyện, mang theo thái độ không biết gọi là cao ngạo, hay là khiến người ta chán ghét.

Khúc Viêm một ánh mắt cũng không cho hắn ta, chỉ nhìn Mạc Vân Quả, trong lòng tính toán chờ Bạch Khởi Nhiên đi rồi, hắn mang theo cô đi ăn cái gì đó.

Bạch Khởi Nhiên xem Khúc Viêm không để ý đến hắn ta, hừ lạnh một tiếng, sau đó đối với Mạc Vân Quả nói: “ Em xem người đàn ông này, không coi ai ra gì, a…… May ánh mắt em tốt……”

Ý tứ của Bạch Khởi Nhiên rõ ràng đang muốn hạ thấp Khúc Viêm.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạch Khởi Nhiên nói: “ Anh ấy rất tốt.”

Lời kia vừa thốt ra, Bạch Khởi Nhiên lập tức phẫn nộ.

Hắn ta trực tiếp chỉ vào mũi Mạc Vân Quả mắng: “ Tốt nhỉ, tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô lại có thể di tình biệt luyến! Không biết xấu hổ!”

Mạc Vân Quả:?

Khúc Viêm:……

Khúc Viêm cảm thấy, người đàn ông này thật quá không biết xấu hổ, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ ở đây?

Đi vào trong nhà người yêu, ăn uống thoải mái, ánh mắt tham lam, còn nói trước mặt chồng người ta, thật là ha hả.

Nếu chỉ thế thôi còn chưa tính.

Dù sao bọn họ đều chiếm thân thể của người khác, tuy rằng Bạch Khởi Nhiên không đúng, nhưng bọn họ cũng không có quyền đi chỉ trích hắn ta.

Nhưng lời kế tiếp Bạch Khởi Nhiên nói ra, quả thật đã đánh vỡ nhận thức của Khúc Viêm.

Bạch Khởi Nhiên nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, trong lòng cũng  hơi sợ một chút, nhưng lại tưởng tượng đến, mình vì người phụ nữ này ăn khổ nhiều như vậy, ở bên ngoài “Ăn vụng” một chút đều phải thật cẩn thận.

Người phụ nữ này còn nói sau khi kết hôn rồi mới được chạm vào cô?

Hắn ta cũng là đàn ông, cũng có dục vọng, không có biện pháp, nếu cô không cho hắn ta chạm vào, hắn ta đành đi tìm người khác.

Vì đề phòng cô phát hiện, hắn ta trốn trốn tránh tránh, cũng đừng nói có bao nhiêu vất vả.

Cũng may, “Nỗ lực” của hắn ta cũng có hồi báo, người phụ nữ này luôn ra tay hào phóng với hắn ta, điện thoại, máy tính, thậm chí cả nhà hắn ta đang ở cũng là cô mua.

Bạch Khởi Nhiên vẫn luôn biết, trong nhà Mạc Vân Quả rất có tiền, đây cũng là mục đích vì sao trước kia hắn ta tiếp cận cô.

Hắn ta vẫn luôn mơ mộng, một ngày nào đó có được gia sản của cô, thẳng đến khi Mạc Vân Quả cùng Khúc Viêm kết hôn.

Hắn ta không cam lòng, vì thế xúi giục Mạc Vân Quả ly hôn, mắt thấy sắp thành công đến nơi, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Bạch Khởi Nhiên không biết Mạc Vân Quả đã biết được những gì, nhưng hắn ta quan sát thái độ của Mạc Vân Quả hôm nay, cũng đại khái đoán được cô sẽ không đi theo hắn ta.

Nếu đã là cái dạng này, hắn ta nghĩ, hắn ta cũng phải được ít thù lao đi.

Vì thế, Bạch Khởi Nhiên gõ gõ mặt bàn, nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả nói: “Nếu cô muốn đi theo người đàn ông này, tôi đây cũng không phản đối.”

“Chỉ là mấy năm nay cô hao phí thanh xuân của tôi, hơn nữa cô kết hôn đối với tâm lý của tôi tạo thành tổn thương, còn có đủ loại phí dụng, tóm lại muốn bồi thường một chút đi?”

“Cũng không nói nhiều, một ngàn vạn, thế nào?”

Mạc Vân Quả:……

“Ta chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như thế!”

“Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!”

“Còn một ngàn vạn? Mặt đâu?”

“ Mặt hắn lớn tầm như vầy ———————————— nè!”
 
Chương 491


Edit: Linhlady

“Đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ, thế mà lại gặp một tên tra nam!”

“ Đúng vậy, đúng vậy!”

“Hoàn toàn không thể lý giải mạch não của người đàn ông này! Còn phí tổn thất thanh xuân, ta phi!”

“Ta nhớ rõ nguyên chủ có mua cho hắn nhà ở xe cộ linh tinh đi? Hắn thế mà còn không biết đủ?”

“Người tham lam luôn không có chừng mực.”

Nói thật ra, một ngàn vạn đối với gia tộc Mạc Vân Quả không tính là nhiều, nhưng đối với Bạch Khởi Nhiên mà nói đã là rất nhiều.

Thật ra, hắn ta cũng không biết gia tộc Mạc Vân Quả có bao nhiêu tiền, dù sao mục tiêu kia có cả đời hắn ta cũng không đạt được.

Bạch Khởi Nhiên híp mắt, đôi mắt vốn đã không to càng thêm nhỏ.

Hắn ta vẫn gõ bàn theo quy luật, trên mặt mang theo một tia cao ngạo, cái loại làm vẻ ta đây này, thật giống như đang nói tôi lấy của cô một ngày vạn đã cho cô mặt mũi rồi.

Khúc Viêm lại bị một đống ngôn luận của Bạch Khởi Nhiên chọc đến tức cười, hắn tuy rằng duyệt vô số người, nhưng thật ra lần đầu tiên gặp một người biến tướng chuyện làm tiền thành hợp tình hợp lý đến vậy.

Đúng vậy, ở trong mắt Khúc Viêm, một đống lời nói của Bạch Khởi Nhiên cũng chỉ là đòi tiền!

Mạc Vân Quả nghe Bạch Khởi Nhiên nói chuyện xong, cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Khúc Viêm ngồi xuống.

Bạch khởi nhiên nhìn động tác của Mạc Vân Quả, trong lòng càng thêm sinh khí, đồng thời oán hận đến quay cuồng, khiến cả người hắn ta càng thêm âm u.

Mà trong lòng cảm xúc không cam lòng, oán hận từ từ dâng lên, khiến hắn ta không đủ tỉnh táo để giữ miệng.

“Như thế nào? Khúc đại tổng tài, tư vị của Mạc tiểu thư thế nào?”

Nói tới đây, Bạch Khởi Nhiên làm ra vẻ hưởng thụ, giống như hồi tưởng lại “Tư vị” nào đó, nhưng mà trên thực tế, hắn ta căn bản là không có chạm qua cô, kéo kéo tay nửa ngày mới vẽ ra được một nét mực.

Khúc Viêm:……

Đương nhiên Khúc Viêm biết Mạc Vân Quả vẫn như cũ hoàn bích chi thân, hắn nhìn Bạch Khởi Nhiên, làm sao cũng thấy kỳ ba.

Bạch Khởi Nhiên còn hồn nhiên không biết lời nói dối của mình đã bị chọc thủng, lại còn mạnh miệng nói tiếp.

“Ai nha, vòng eo mềm mại kia, biểu tình mất hồn kia, còn vị trí căng chặt kia……”

Lời còn chưa nói xong, mặt hắn ta đã bị một cái ly đập qua, Khúc Viêm bình tĩnh xoa xoa tay nói: “Tiếp theo, sẽ không may mắn như vậy.”

Bạch Khởi Nhiên khẽ cắn môi, hắn ta sờ sờ khuôn mặt của mình, hắn ta còn muốn dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm đấy!

Bạch Khởi Nhiên phẫn hận trừng mắt nhìn Khúc Viêm, lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả nói: “Tôi đổi ý rồi, tôi muốn mang cô ấy đi.”

“Dựa vào cái gì?” Khúc Viêm tức đến buồn cười nói.

Bạch Khởi Nhiên ngạo nghễ ngẩng đầu nói: “Chỉ bằng việc cô ấy yêu tôi!”

Cũng không biết Bạch Khởi Nhiên nghĩ như thế nào, rõ ràng vừa rồi còn nói hắn ta không cần Mạc Vân Quả, sau một hồi lại nói Mạc Vân Quả yêu hắn ta, hắn ta nhất định phải mang cô đi.

“ Chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm phá hỏng một đôi uyên ương sao?” Bạch Khởi Nhiên nhướng mày nhìn Khúc Viêm, một bộ anh không cho tôi mang cô ấy đi anh sẽ bị trời cao trừng phạt.

Khúc Viêm xoa xoa ấn đường, nhịn xuống xúc động muốn đem người này xé nát.

“Quả Nhi, theo anh đi đi, anh yêu em.”

Khoé miệng Bạch Khởi Nhiên cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu, hắn ta nhìn Mạc Vân Quả, thâm tình chân thành nói.

Nếu đổi lại là nguyên chủ, khéo không chừng lại bị người này mê hoặc.

Nhưng mà hiện tại ở chỗ này, chính là Mạc Vân Quả.

Chỉ thấy Mạc Vân Quả nhìn Bạch Khởi Nhiên, mười phần nghiêm túc nói: “Tôi không yêu anh.”

Bạch Khởi Nhiên nhìn đôi mắt trước mắt này, trong trong suốt suốt, dáng vẻ thuần khiết, dáng vẻ này của Mạc Vân Quả, khiến nội tâm táo bạo của hắn ta dâng lên một loại xúc động muốn nhục mạ cô……
 
Chương 492


Edit: Linhlady

Bạch Khởi Nhiên hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Quả Nhi vẫn khẩu thị tâm phi như vậy.”

Khúc Kiêm nghe thế hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Người nào đó trước sau như một vẫn mặt dày như thế.”

Bạch Khởi Nhiên mặt lập tức đen mặt, hắn ta cũng không quản chuyện khác, lập tức đi đến bên người Mạc Vân Quả, bắt lấy cổ tay cô, muốn kéo cô đi.

Mạc Vân Quả thuận thế đứng lên, sau đó nhẹ nhàng…… Thật sự chỉ là nhẹ nhàng bắt được cánh tay của Bạch Khởi Nhiên.

Sau đó liền nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, hiển nhiên cánh tay của Bạch Khởi Nhiên bị gãy.

Bàn tay đang kéo cổ tay Mạc Vân Quả cũng buông lỏng ra, Bạch Khởi Nhiên kêu to vài tiếng, há mồm liền bắt đầu mắng Mạc Vân Quả.

“Cô đồ thối tha này……”

Lời nói còn không nói xong, liền trực tiếp bị Mạc Vân Quả “Nhẹ nhàng” đẩy, Bạch Khởi Nhiên lập tức ngã xuống trên đất, cả người thất thanh kêu đau.

“Cô…… Cô…… Cô……”

Bạch Khởi Nhiên dùng một tay khác chỉ vào Mạc Vân Quả, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Mạc Vân Quả thấy Bạch Khởi Nhiên còn chỉ vào cô, biết dùng ngón tay chỉ vào người khác là hành vi không lễ phép.

Cô nhẹ nhàng nhấc chân lên, một chân chuẩn xác không hề lầm dẫm lên đầu gối, lại nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, thanh âm kia rõ ràng là tiếng xương cốt vỡ vụn.

Lần này, Bạch Khởi Nhiên đang có chút oán hận hoàn toàn biến thành sợ hãi.

Hắn ta không nghĩ tới, lúc này mới chỉ trôi qua một tháng, Mạc Vân Quả đã trở nên bạo lực như thế.

Bạch Khởi Nhiên run run rẩy rẩy buông tay, sau đó lợi dụng cái mông dịch dịch về phía sau, chỉ mong cách xa cô một chút.

Mạc Vân Quả thấy Bạch Khởi Nhiên làm như vậy, lại nhẹ nhàng nhấc chân, đặt ở trên chân Bạch Khởi Nhiên, ngăn cản động tác tiếp tục lui về phía sau của hắn ta.

“Cô…… Cô…… Cô……”

Bạch Khởi Nhiên nửa ngày đều không nói hoàn chỉnh được một câu, toàn bộ thân thể hắn ta run rẩy không ngừng, đau đớn cùng sợ hãi đan xen, làm hắn ta không cách nào suy nghĩ.

Bản năng sợ hãi bủa vây trong lòng, sợ hãi hiện lên khiến khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt bất lực.

Lúc này, căn phòng tươi mát đột nhiên bị một mùi vị hôi thối thay thế.

Khúc Viêm nhẹ nhàng nhăn nhăn mày, nhìn thoáng qua hạ bộ Bạch Khởi Nhiên, nơi đó, đã là ướt dầm dề một mảnh.

Trong mắt Khúc Viêm xẹt qua một tia châm chọc, đồng thời duỗi tay đem Mạc Vân Quả kéo đến trong lòng ngực mình.

Tiểu Quả Quả của hắn, cũng không thể bị loại đàn ông này làm ô nhiễm.

Bạch Khởi Nhiên thấy Mạc Vân Quả cách xa hắn ta một đoạn, lúc này mới thoáng yên lòng.

Hắn ta cúi đầu nhìn hạ bộ ẩm ướt, vốn dĩ sợ hãi liền chuyển hóa thành căm hận.

Chính là người phụ nữ này! Người phụ nữ đáng chết này!

Bạch Khởi Nhiên là người coi trọng mặt mũi, làm sao hắn ta làm sao có thể thừa nhận bản thâm bị một cô gái doạ sợ tới mức tiểu ra quần!

Bạch Khởi Nhiên muốn đứng lên, mắng Mạc Vân Quả một trận, lại phát hiện hắn ta căn bản là đứng dậy không nổi.

Thứ nhất một bên xương bánh chè của hắn ta đã nát, thứ hai là, hắn quá mức với sợ hãi, chân đã hoàn toàn mềm.

Đứng dậy không nổi cũng không có quan hệ, Bạch Khởi Nhiên trực tiếp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên phía hai người Mạc Vân Quả cùng Khúc Viêm, bắt đầu mắng.

“Mẹ.! Cư nhiên dám bẻ tay dẫm chân lão tử, lão tử đánh không chết ngươi!”

“Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ muốn một ngàn vạn, hiện tại, không có một trăm triệu đừng mong tôi bỏ qua cho các người.”

“Chờ tôi ra ngoài rồi, nhất định phải đi cáo các người! Cáo chết các người!”

“Các người phải đi ngồi tù! A a a a a a a! Gian phu dâm phụ!”

Khúc Viêm:…… Ha hả, cho ngươi một trăm lá gan, cứ việc đi báo án!
 
Chương 493


Edit: Linhlady

Khúc Viêm thật sự cảm thấy, đầu óc Bạch Khởi Nhiên không tốt lắm.

Khúc Viêm đem bảo hộ bên người Mạc Vân Quả, dùng khăn tùy thân ôn nhu che mũi Mạc Vân Quả lại, không cho muốn để cô ngửi thấy hương vị ô uế này.

Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Khởi Nhiên vẫn đang nói không ngừng kia, mở miệng nói: “ Cậu cho rằng, cậu còn cô cơ hội ra ngoài?”

“Anh…… Anh…… Đây là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, giam cầm phi pháp là phải ngồi tù!”

Bạch Khởi Nhiên tuy rằng có chút luống cuống, thế nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng nói lại.

Khúc Viêm cười lạnh một tiếng, càng nhìn hắn ta càng thấy khinh thường.

“Xem ra, cậu vẫn chưa hiểu quy tắc của thế giới này rồi……”

Khúc Viêm nói đến tùy ý, một câu thôi cũng đủ khiến tim Bạch Khởi Nhiên đập thình thịch.

“Anh…… Này…… Đây là xã hội pháp trị.” Bạch Khởi Nhiên vẫn có chút cậy mạnh phản bác.

Khúc Viêm cười cười, đối với những lời Bạch Khởi Nhiên nói, hoàn toàn không để trong lòng.

“Ai, nên nói như thế nào đây? Cậu ư, thật là ngây thơ……”

Khúc Viêm nói xong lúc sau, vẫy vẫy tay, không biết từ nơi nào xuất hiện mấy người mặc vét đen, kéo hắn ta đi.

Lúc này Bạch Khởi Nhiên mới bừng tỉnh, ý thức được có chỗ không đúng, hắn ta giãy giụa, rống giận, đến cuối cùng thậm chí cầu xin.

Nhưng mà, khoong có ai nghe hắn ta nói, cũng không có ai bận tâm đến cảm nhận của hắn.

Bạch Khởi Nhiên cứ thế bị mang đi, chỉ để lại trong không khí mùi hôi thoang thoảng, chứng minh hắn ta đã từng ở đây.

Khúc Viêm không thế nào thích cái hương vị này, hắn trực tiếp ôm Mạc Vân Quả theo kiểu công chúa, sau đó đi lên lầu.

Mà lúc này quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ vui vui vẻ vẻ xem diễn.



Oa! Vừa rồi tiểu Quả Quả thật bạo lực!”

“ Lầu trên ngươi nói đùa, tiểu Quả Quả nhà ta khi nào không bạo lực?”

“Phốc, nói như vậy cũng có đạo lý, ha ha ha ha ha!”

“ Đúng thế, trước kia tiểu Quả Quả bạo lực đều là vô ý thức, mà lúc này, rõ ràng là cố ý a ha ha ha ha ha!”

“Cho nên, cái này cũng coi như một loại tiến bộ? 23333333333333”

“Thích nghe ngóng 2333333333333”

“Hắc hắc, Khúc Viêm nhà ta thật khí phách! Còn có cái tên Bạch Khởi Nhiên, quả thật chính là một kẻ cặn bã!”

“Xuất khẩu thành dơ, còn dào dạt đắc ý, còn mở miệng đòi một trăm triệu! Ha hả…… Hắn như thế nào không đi cướp đi?”

“Bởi vì không cướp được nha!”

“Ai nha nha, tiểu Quả Quả bị người ta ôm kiểu công chúa!”

“Nhớ năm đó, đều là tiểu Quả Quả nhà ta ôn người khác kiểu công chúa, hiện tại, rốt cuộc đến phiên người khác ôm cô ấy!”

“Cái này có phải gọi là nhân quả tuần hoàn hay không?”

“…… Cái quỷ gì vậy lầu trên? Rõ ràng đã gọi là thiện ác đều được ‘ ôm ’!”

“…… Đối với cách dùng từ của hai vị lầu trên ta tỏ vẻ vô ngữ.”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Khúc Viêm đang ôm cô.

Khúc Viêm vừa lúc cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả, hắn sửng sốt, cũng không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Sửng sốt một lúc, sau đó là một tiếng cười khẽ.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

Mạc Vân Quả lắc đầu, chỉ nói: “Thật thoải mái.”

Nói xong cô còn ôm chặt eo Khúc Viêm hơn, giống như sợ ngã xuống.

Khúc Viêm ngẩn ra, tiếp theo trong mắt nhộn nhạo tầng tầng sủng nịch cùng ôn nhu.

Ừm…… Vừa rồi tiểu Quả Quả làm nũng với hắn sao? Đúng vậy đi? Đúng vậy đi! Khẳng định đúng vậy!

K

húc Viêm cảm thấy thực vui vẻ, đặc biệt vui vẻ, xào gà vui vẻ.

Vui vẻ kết quả chính là hắn bước nhanh về phía trước đi, sau đó không cẩn thận, liền đi quá, tới hành lang cuối luôn.

Nhìn vách tường, Khúc Viêm cảm thấy, ừm…… Không xấu hổ!

Mạc Vân Quả:……
 
Chương 494


Edit: Linhlady

“Phốc, cái quỷ gì vậy?”

“Khúc Viêm choáng váng sao? Mang  tiểu Quả Quả nhà ta đến cuối hành lang làm gì?”

“Chẳng lẽ…… Là muốn…… Ừm…… Chơi chút kích thích?”

“ Đột nhiên hiểu sai……”

“Hiểu sai +1”

“Hừ hừ hừ, một đám lầu trên vừa thấy liền biết là tài xế già*, ta ngược lại, ta là nam thẳng!”

*Tài xế già: thuật ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ những người giàu kinh nghiệm, nắm hết mọi quy tắc và kỹ thuật, mang nghĩa tốt, nhưng ở đây dùng để chỉ những người “hành nghề" già đời.

“ Ai nha, lầu trên ngươi xác định ngươi mìnhthẳng? Ngươi rõ ràng đã cong thành kẹp giấy!”

“Làm bộ cái gì cũng không biết ( ngoan ngoãn)”

“Chậc chậc chậc, các ngươi vừa thấy chính là một đám tài xế già có chuyện xưa, cái này khiến cho một người có tâm hồn trong sáng thuần khiết như ta sống thế nào đây?”

“( nôn mửa) ( nôn mửa) ( nôn mửa)”

“( đại phun đặc phun)”

“( hộc ra cơm từ tối qua)”

“…… Các ngươi chính là ghen ghét ta xinh đẹp!”

“Không, ngươi sai rồi, chúng ta ghen ghét ngươi xú không biết xấu hổ!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói các loại “Tài xế già”, ngẩng đầu nhìn Khúc Viêm đang xấu hổ hỏi: “Tài xế già là cái gì?”

Khúc Viêm:……

Khúc Viêm đại khái đoán được, khẳng định là người nào đó trong phòng phát sóng trực tiếp nói cái gì, nếu không tiểu Quả Quả cũng sẽ không nghĩ đến từ này.

Khúc Viêm ho nhẹ một tiếng nói: “Tài xế già, chính là tài xế lái xe giỏi.”

“À.”

Mạc Vân Quả lên tiếng, sau đó lại tiếp tục nói: “Tôi sẽ không lái xe, cho nên tôi không phải tài xế già.”

Khúc Viêm gật gật đầu nói: “ Ừm, tiểu Quả Quả nhà ta không phải tài xế già.”

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó ở trong đầu nói với mọi người phòng phát sóng trực tiếp: “Ta cũng sẽ trở thành tài xế già!”

“……”

“ Ta giả bộ tin tưởng!”

“ Ừm! Tiểu Quả Quả là nhất, khẳng định có thể trở thành tài xế già!”

“Đúng đúng đúng! Tiểu Quả Quả khẳng định có thể trở thành tài xế già!”

“Tiểu Quả Quả ta dạy cho ngươi nha, muốn trở thành tài xế già, nhất định phải học hỏi nhiều xem nhiều, quan trọng nhất chính là! Nhất định phải thực hành nhiều hơn!”

“ Lầu trên nói như kiểu mình học thực tiễn nhiều lắm vậy!”

“Ta đương nhiên biết nhiều, lâu hơn lầu trên, hắc hắc hắc, vẫn là một cái…… Hắc hắc hắc……”

“Hắc hắc hắc…… Ta hiểu được.”

“Mọi người đều hiểu, hiểu, hắc hắc hắc……”

“Hắc hắc hắc…… Chúng ta đều hiểu được, đây là ăn ý 233333333333”

Mạc Vân Quả:…… Hắc hắc hắc……

Hoàn toàn không biết đám người trong phòng phát sóng trực tiếp rốt cuộc đang “Hắc hắc hắc” cái gì, cô nhìn thoáng qua sau đó không để ý đến bọn họ, bọn họ có lạc thú của riêng mình.

Dù sao, cô quyết định đi học lái xe!

Mà Khúc Viêm nhân lúc Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, nhanh chóng lui về phía sau, thẳng đến khi thối lui đến trước cửa phòng Mạc Vân Quả, ôm cô đi vào, đem cô đặt ở trên giường mềm mại.

Sau đó hắn dường như không có việc gì ngồi xuống ghế đối diện Mạc Vân Quả, làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Quá mức hưng phấn đi nhầm đường gì đó, hắn mới sẽ không thừa nhận đâu!

Chờ Mạc Vân Quả phục hồi tinh thần lại, cô đã ngồi ở trong phòng của mình, mà đối diện là Khúc Viêm.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, quyết định nói với Khúc Viêm: “ Tôi muốn học lái xe.”

“Vì sao?” Khúc Viêm tò mò hỏi.

“Bởi vì tôi muốn trở thành tài xế già!” Mạc Vân Quả lời này nói ra cực kỳ kiên định, đôi mắt kia loé sáng.

Khúc Viêm:……

Khúc Viêm đỡ trán, rất muốn cùng tiểu Quả Quả giải thích “Tài xế già” chân chính nghĩa là gì, nhưng lại cảm thấy, như vậy có phải hay không sẽ phá hư vị trí của mình trong cảm nhận của tiểu Quả Quả?

Ừm…… Vẫn không nên nói thì hơn, học láy xe thì học lái xe thôi! Đến nỗi tài xế già gì đó, ha hả……
 
Chương 495


Edit: Linhlady

Chuyện Mạc Vân Quả học lái xe cứ như vậy được định ra, mà người dạy cho cô, đương nhiên là Khúc Viêm.

Chuyện học lái xe không vội, trước mắt chuyện quan trọng nhất là ăn cơm.

Bởi vì Bạch Khởi Nhiên phá hư, hai người còn chưa kịp ăn cơm chiều.

Khúc Viêm đã sớm cho người làm lại lần nữa, bây giờ chắc đã làm xong rồi.

Hắn một chút không muốn xuống lầu, tuy rằng khẳng định người giúp việc đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng lại luôn cảm thấy khó chịu.

Cho nên, cơm chiều tối nay, cứ như vậy ăn ở phòng Mạc Vân Quả.

Cũng may, phòng rất lớn, cũng có bàn ghế, nhìn qua không có vẻ chật chội.

Hai người mỹ mãn ăn cơm tối, sau đó để người khác dọn dẹp, mà Khúc Viêm  mang theo Mạc Vân Quả đi dạo quanh biệt thự, mỹ danh gọi là “Tiêu thực”.

Hai người song song đi tới, ánh đèn chiếu vào hai người trên người, tản mát ra hương vị ấm áp.

Khúc Viêm trong lòng vui mừng, trên mặt cũng không che giấu nổi ý cười.

Hắn đột nhiên cảm thấy, như vậy thật sự khá tốt, đặc biệt tốt.

Trong nháy mắt, hắn còn muốn cảm ơn Bạch Khởi Nhiên đã tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy, phải biết rằng thường thường sau khi ăn cơm, Mạc Vân Quả không phải chơi trò chơi thì cũng là chơi trò chơi, ừm…… Còn có ngủ.

Khó được có một lần như bây giờ ở bên nhau tản bộ, thật sự không cần quá tốt đẹp!

Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả gần ngay trước mắt, tay phải của cô gần tay trái của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng dịch sang một chút, tay hai người sẽ chạm vào nhau.

Trong lòng Khúc Viêm mang tâm tư, luôn như có như không đụng vào mu bàn tay Mạc Vân Quả.

Xúc cảm mềm mịn khiến tâm trạng Khúc Viêm càng thêm mỹ mãn, hắn thậm chí hy vọng, lần tản bộ này vĩnh viễn đừng dừng lại.

“Buông cái tay kia ra! Để cho ta tới!”

“A a a a! Khúc Viêm cái tên tâm cơ kỹ nữ này! Đừng tưởng rằng ta không thấy động tác nhỏ của ngươi!”

“Mẹ nó! Khúc Viêm ta thật sự nhìn lầm ngươi, ô ô ô……”

“Chậc chậc chậc, không hổ là người bổn vương coi trọng, có tiền đồ có tiền đồ, ha ha ha ha!”

“Đột nhiên cảm thấy chiêu này rất hữu dụng, ừm…… Lần sau có thể cùng tiểu khả ái nhà ta thử xem.”

“ Lầu trên cũng có tiểu khả ái của mình sao? Hu hu hu…… Người đàn ông độc thân vạn năm như ta không chịu nổi, ta muốn đi khóc một hồi, đừng ngăn cản ta! Đừng ngăn cản ta! Đều bị ngăn cản ta!”

“…… Lầu trên ngươi diễn quá nhiều, không có người nào ngăn cản ngươi đâu.”

Mạc Vân Quả cũng không nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cô đi theo ânh đèn, từng bước một đạp lên lá cây vỡ vụn, xem ra chơi cái này có chút vui vẻ.

Mà lúc này Khúc Viêm đã không thỏa mãn đụng chạm nhỏ bé kia, hắn muốn gắt gao cầm chặt tay Mạc Vân Quả, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không buông ra.

Khúc Viêm dán lại chỗ Mạc Vân Quả gần hơn một ít, hắn chậm rãi vươn tay mình ra, như có như không thử thăm dò.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khúc Kiêm, không nói gì.

Khúc viêm quay đầu đi, tránh né ánh mắt Mạc Vân Quả.

“Anh muốn dắt tay tôi?” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.

Khúc Viêm ngẩn ra, quay đầu ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả, trong lúc hắn còn chưa hồi thần lại, Mạc Vân Quả đã dắt hắn tay, gắt gao nắm chặt.

Bỗng nhiên lúc này, Khúc Viêm cười, cười mình ngốc, cũng cười mình làm ra vẻ.

Bắt đầu từ khi nào, hắn lại cư xử cân thận như vậy với tiểu Quả Quả?

“Như vậy, sẽ không đi lạc.” Mạc Vân Quả nói thầm một tiếng, lại không thoái khỏi lỗ tai nhạy bén của Khúc Viêm.

Khúc Viêm: A a a a a! Lại bị tiểu Quả Quả làm xiêu lòng! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh…… Cái quỷ á!
 
Chương 496


Edit: Linhlady

Trong lòng Khúc Viêm kích động vạn phần, tay đang nắm tay Mạc Vân Quả  lập tức chặt lại.

Mạc Vân Quả cảm nhận được lực đạo của Khúc Viêm, nhìn hắn một cái, cho rằng hắn muốn cùng mình so lực tay.

( Tui từ chối hiểu mạch não của nữ chính.:)))

Vì thế, cô cũng tăng sức lực lên.

Khúc Viêm: Thật…… Đau quá!

Thân thể này cũng không phải là thân thể trước kia, thân thể này dưới lực đạo của Mạc Vân Quả, thật sự rất đau đó!

“Khụ khụ…… Kia cái gì, tiểu Quả Quả, buông lỏng một chút.”

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở miệng nói với Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả “ À” một tiếng, sau đó buông lỏng tay Khúc Viêm ra.

Khúc Viêm “Bình tĩnh” lắc lắc tay, sau đó ho nhẹ một tiếng nói: “Còn muốn dạo sao?”

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Trở về ngủ.”

Khúc Viêm gật đầu, sau đó tự nhiên lôi kéo tay Mạc Vân Quả đi trở về, đương nhiên, hai người đi rất chậm.

Kết quả khi Mạc Vân Quả trở lại phòng, đã là 10 giờ tối.

Lúc tạm biệt Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả lưu luyến, sau đó mới về phòng của mình.

Mạc Vân Quả tắm rửa xong, lúc sau, đã là 11 giờ.

Lúc này, đại đa số người trong thành phố này đều đã ngủ, đương nhiên, cũng có một ít cú đêm, giờ mới là lúc sinh hoạt của họ.

Mạc Vân Quả nằm ở trên giường, nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói đủ các loại chuyện phiếm, cảm thấy rất có ý tứ.

“Ta và các ngươi nói chuyện nha, hôm nay tiểu ca ca nhà hàng xóm thổ lộ với ta ~ đáng tiếc, người hắn thích lại là kiểu tính cách ta đang ngụy trang.”

“ Vậy có thể chứng minh ngươi ngụy trang thật thành công!”

“Chậc chậc chậc, còn có người thổ lộ, mà ta, vẫn luôn là độc thân cẩu!”

“Ta là độc thân cẩu ta kiêu ngạo!”

“Tấm tắc, làm ơn không cần ngược cẩu được không! Các ngươi như vậy, lương tâm các ngươi không đau sao! ( vuốt lương tâm)”

“ Đúng thế đúng thế! Chúng ta vui vẻ nhìn tiểu Quả Quả ngủ không tốt sao!”

“Khụ khụ, thật ra lương tâm của ta một chút cũng không đau, bất quá, ta cũng có chút mệt nhọc =_= cho nên vẫn nên đi ngủ đi ~”

“Tiểu Quả Quả, ngủ ngon nha!”

Mạc Vân Quả nhìn đến có người cùng cô nói ngủ ngon, cô cũng đáp lại một câu “Ngủ ngon”.

Sau đó ngoan ngoãn kéo chăn, nhắm hai mắt lại, tắt đèn, hô hấp dần dần vững vàng, chậm rãi ngủ say.

Mà vừa lúc đồng hồ điểm 0 giờ phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng giờ đóng cửa, tất tả nhìn qua hài hoà, yên ả như vậy.

Nửa năm sau đó, Mạc Vân Quả cùng Khúc Viêm ở chung mười phần hài hòa.

Mỗi một ngày, Khúc Viêm đều sẽ phối hợp cà vạt cùng màu váy của Mạc Vân Quả.

Mà tiến độ nhiệm vụ của Mạc Vân Quả cũng thong thả tiến hành.

Khúc Viêm cực thích hình thức ở chung cùng Mạc Vân Quả như thế này, loại cảm giác tế thủy trường lưu này, làm hắn cảm nhận được nội tâm của mình.

**Tế thủy trường lưu

1. sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu)。比喻节约使用财物或人力,使经常不缺。

2. làm một ít và kiên trì làm mãi; khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng)。比喻一点一滴地做某件事,总不间断。

Đáng tiếc, Mạc Vân Quả trước sau là một người không thông suốt, tâm tư Khúc Viêm có thể nói là tất cả mọi người đã nhìn ra, duy độc Mạc Vân Quả, ngây thơ mờ mịt.

Khúc Viêm cũng biết, mình cũng không có cách nào.

Một khi hắn nóng nảy lên, tiểu Quả Quả nếu khôi phục ký ức, như vậy hắn có lẽ vĩnh vĩnh viễn viễn sẽ không khiến cô nhớ kỹ mình.

Nửa năm sau, kỳ hạn ở thế giới này Khúc Viêm đã tới rồi, hắn cảm thấy trong nửa năm này, hắn đã rất thoả mãn.

Khúc Viêm cũng biết, nhiệm vụ của Mạc Vân Quả đại khái cũng sắp hoàn thành, cũng là lúc hắn nên tạm biệt tiểu Quả Quả.

Ngày này, khi Khúc Viêm cùng Mạc Vân Quả ở bên nhau ăn cơm chiều, khác lúc trước đó là, bữa cơm này do một tay Khúc Viêm làm.

Từ mua đồ ăn đến rửa rau, lại đến xào rau, bưng lên bàn, mỗi một bước, đều là Khúc Viêm tự mình hoàn thành, người khác không giúp chút nào.
 
Chương 497


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhì hắn làm từng bước một, toàn bộ quá trình Khúc Viêm không cho làm gì, chỉ một mình bận rộn làm việc.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, hai người bắt đầu ăn cơm.

Khúc Viêm luôn là thích gắp đồ ăn cho Mạc Vân Quả, đem chén nhỏ gắp thành một ngọn núi.

Mạc Vân Quả cũng không từ chối, căn bản cô cũng không biết từ chối là cái gì, chỉ một bên im lặng ăn ăn ăn.

Khúc Viêm ăn uống rất ít, trên cơ bản chỉ nhìn Mạc Vân Quả ăn, cặp mắt kia, không biết có bao nhiêu ôn nhu.

“Tiểu Quả Quả……”

Khúc viêm một tay chống cằm, nhìn Mạc Vân Quả nói.

Lúc này Mạc Vân Quả vừa lúc nhai một miếng thịt, quai hàm cô phình lên, khuôn mặt ngày thường vốn lạnh lẽo lại có thêm một tia sinh khí.

“ Hả?”

Mạc Vân Quả nhìn Khúc Viêm, không biết hắn đột nhiên gọi mình làm gì.

Khúc Viêm khẽ cười một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là, muốn gọi em mà thôi.”

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn, hai cái quai hàm phình phình, thực sự đáng yêu.

Ý cười trong mắt Khúc Viêm càng thêm nồng đậm, thật ra hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Mạc Vân Quả, nhưng đến cuối cùng, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Có vài lời nói, nói xong tiểu Quả Quả cũng chưa chắc hiểu được, mà có vài lời nói, còn lại không cần phải nói.

Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng “Tiểu Quả Quả”, giống như gọi tên cô, mọi chuyện chỉ để mình mình chịu.

Trù nghệ của Khúc Viêm rất tốt, làm đồ ăn vừa hợp khẩu vị của Mạc Vân Quả, tuy rằng trên cơ bản cô không hề có khẩu vị gì.

Mạc Vân Quả ăn rất nhiều, không sai thì khoảng một tiếng sau cô mới ngừng lại.

Mà đám người trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị sức ăn của Mạc Vân Quả tỏ vẻ sợ ngây người!

Cơm chiều qua đi, Khúc Viêm mang theo Mạc Vân Quả theo thường lệ đi tản bộ.

Ánh đèn chiếu lên hai người, thoạt nhìn dị thường hài hòa.

Khúc Viêm không nói chuyện với Mạc Vân Quả, hắn hưởng thụ loại cảm giác trong lòng hiểu rõ mà không nói ra này, tất cả, đều không cần nói ra.

Trận tản bộ này, hai người đi hết hai tiếng.

Mà lúc này, cũng đã là 10 giờ tối, dựa theo lẽ thường mà nói, cũng là thời gian nên ngủ.

Khúc Viêm đem Mạc Vân Quả đưa đến cửa phòng, ở trước khi Mạc Vân Quả vào phòng, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Quả Quả ngày mai muốn mặc váy màu gì?”

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Khúc Viêm, mười phần kiên định nói: “Màu đỏ!”

“ Được.” Khúc Viêm xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, ôn nhu kiên định nói một tiếng “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Mạc Vân Quả cũng nói như vậy.

Sau đó, Mạc Vân Quả vào phòng, Khúc Viêm cũng đi vào phòng của mình, tất cả, đều trở nên bình tĩnh như thế.

Ngày thứ hai, Mạc Vân Quả quả thật mặc váy màu đỏ, khác với bình thường đó là, sau khi sửa soạn xong, cô không lập tức ra cửa, mà là chờ đợi thời gian trôi đi.

Mà bên kia, Khúc Viêm trịnh trọng mà thành kính đeo cà vạt màu đỏ, nhìn mình trong gương, hắn cười đến bừa bãi tùy ý, giống như cái người Mạc Vân Quả thấy thật lâu thật lâu trước kia.

Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả liền thu được thanh âm nhắc nhở của Đoàn Tử.

“Đinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành, chuẩn bị truyền tống.”

Theo thời gian đếm ngược, Mạc Vân Quả nhắm hai mắt lại, chờ đợi truyền tống, mà bên kia, Khúc Viêm đã hôn mê trên mặt đất, linh hồn thuộc về Diệp Hành, đã rời đi.

Đếm ngược tiến hành xong, Mạc Vân Quả cũng rời khỏi thế giới này, mà thế giới này, câu chuyện thuộc về những người khác, vừa mới vừa mới bắt đầu……
 
Chương 498: Đây kết cục tốt nhất mà tôi nghĩ đến (Phiên ngoại Diệp Hành)


Edit: Linhlady

Đi vào thế giới này gặp lại tiểu Quả Quả, đây là cơ hội tôi mong cầu từ lâu.

Tôi có thể mất đi tất cả vật sở hữu, nhưng tôi không thể mất đi tiểu Quả Quả.

Chẳng sợ, tôi ở trong lòng cô ấy, chỉ là một người quen thuộc từng tồn tại.

Từ trong miệng người đàn ông kia biết được quá khứ của tiểu Quả Quả, tôi vô cùng đau lòng, đau lòng đồng thời, còn mang theo vô hạn thương tiếc cùng khó hiểu.

Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, khi đã trải qua cuộc sống như vậy, định sẽ tràn ngập oán hận đối với bộ thế giới này, trở nên lãnh khốc vô tình.

Người trong thiên hạ phụ tôi, tôi cũng sẽ phụ người trong thiên hạ.

Tôi nghĩ, không chỉ có mình tôi, mà không ít người, đều sẽ trở nên hận đời, trở nên muốn hủy diệt toàn nhân loại.

Nhưng mà, tiểu Quả Quả lại bất đồng, cho dù mất đi ký ức, cô ấy vẫn như cũ khác với mọi người.

Cô ấy giống như không cách nào hiểu được vì sao lúc trước những người đó sẽ như vậy làm, cũng không hiểu những chuyện cô ấy từng trải qua.

Người đàn ông kia không nói cho tôi toàn bộ, nhưng tôi mơ hồ đoán được, thời ấu thơ của tiểu Quả Quả, nhất định không có hạnh phúc.

Tôi dùng tự chủ rất lớn mới áp được suy nghĩ muốn nói cho tiểu Quả Quả biết chân tướng, nhưng tôi cũng biết, hiện tại tiểu Quả Quả còn chưa đủ cường đại, cô ấy còn không có một viên muốn biến thành cường giả.

Cô ấy không có người muốn bảo vệ, không có chuyện muốn làm, cuộc sống với cô ấy mà nói, không có ý nghĩa.

Ừm…… Có lẽ cũng không phải không không có ý nghĩa, ít nhất cô rất thích màu hoàng kim, cũng thích ăn ăn ăn.

Tôi cùng người đàn ông kia luôn tìm một cơ hội, muốn cho tiểu Quả Quả nhà tôi có được một viên cường giả tâm.

Nhưng mà, chúng tôi lại vô cùng rõ ràng.

Muốn có được cường giả tâm, nhất định phải trải qua đau khổ.

Mà chúng tôi, luyến tiếc.

Chúng tôi, không muốn lần thứ hai thấy khuôn mặt lạnh lẽo kia, không muốn nhìn cô mất đi sinh khí.

Tôi lựa chọn thuận theo tự nhiên, cùng tiểu Quả Quả, ở thế giới này an an ổn ổn sinh hoạt.

Đây là cuộc sống bình đạm nhất, đối với tôi mà nói, cũng là cuộc sống hạnh phúc nhất.

Tôi biết, lần này sau khi rời khỏi đây, khả năng tôi được nhìn thấy tiểu Quả Quả lại mất đi một phần.

Nhưng mà, lại có quan hệ gì đâu?

Tôi đã từng có được!

Ở trong lúc tiểu Quả Quả chưa trưởng thành, tôi cần lực lượng cường đại của hắn làm hậu thuẫn.

Trở nên cường đại, vô cùng cường đại, là ý nghĩ duy nhất của tôi sau này.

Người, chỉ khi có người muốn bảo hộ, mới có thể càng cường đại hơn.

Cùng tiểu Quả Quả một đêm cuối cùng, tôi tự thân làm rất nhiều ăn ngon, thực đơn kia là tôi ngày đêm cân nhắc viết ra.

Tiểu Quả Quả rất thích, ăn sạch sẽ, rõ ràng bụng bụng đã phồng lên, cô ấy vẫn như cũ không dừng lại.

Tôi đau lòng, cũng cảm động.

Tôi cũng không có ngăn cản cô ấy làm như vậy, bởi vì tôi biết, cô ấy cố chấp sẽ không nghe ý kiến của tôi, đồng thời, cũng thuần túy không tiếp thu được việc tôi sẽ đau lòng.

Nhưng mà, tiểu Quả Quả như vậy, làm tôi càng thêm tâm động……

Tiểu Quả Quả lấy phương thức như vậy, xúc động tới tâm tôi.

Có lẽ, ngay cả chính bản thân tiểu Quả Quả cũng không phát hiện, cô ấy đã có tâm suy nghĩ vì người khác, mà tôi, may mắn trở thành người kia.

Ngày thứ hai, tôi đeo màu đỏ cà vạt, bình tĩnh rời khỏi thế giới này.

Tôi biết, cô ấy cũng rời khỏi thế giới này rồi, cái thế giới mà chúng tôi đã từng hạnh phúc sinh hoạt ở bên nhau.

Tiểu Quả Quả, tôi chờ đợi một ngày em trở nên cường đại, ở phía trước, tôi sẽ vẫn luôn bảo hộ em.

Tiểu Quả Quả, yên lặng bảo hộ em, đây là kết cục tốt nhất mà tôi nghĩ đến……
 
Chương 499: Cứu rỗi kẻ nói dối


Edit: Linhlady

Bình tĩnh thoát ly khỏi thế giới, Mạc Vân Quả quay về không gian u ám.

Tất cả quá trình đều vô cùng bình tĩnh.

Đoàn Tử nhìn ký chủ ngồi ở chầm chậm bay đến trước mặt cô.

“Ký chủ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”

Đoàn Tử mềm mềm mại mại nói, vô cùng quan tâm Mạc Vân Quả.

“ Ừm.”

Mạc Vân Quả thấp giọng lên tiếng, lại không có nằm xuống, mà đem hai tay đặt ở trên đùi, sau đó vùi đầu vào ****.

Đoàn Tử bay đến trên đỉnh đầu Mạc Vân Quả, ừm…… Có chút nghiêm trọng.

“Ký chủ, nhiệm vụ lần này hoàn thành không tồi.”

Đoàn Tử tận hết sức lực khen Mạc Vân Quả, lại bởi vì từ ngữ hữu hạn, chỉ có thể nói ra “ Rất tốt” linh tinh.

Mạc Vân Quả nhắm mắt lại, tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Đoàn Tử nhưng thật ra là một kẻ không chịu ngồi yên, một mình nói cái không ngừng, tất cả đều khen Mạc Vân Quả, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu.

“ Kí chủ thật xuất sắc!”

“Nhiệm vụ hoàn thành thật xuất sắc!”

“Mọi người đều xuất sắc!”

Dạng lời nói như vậy cùng với khuôn mặt kia, thậy đúng là không biết bao nhiêu khôi hài mà nói.

Thật sự tương phản quá lớn, cố tình đương sự, nha, không phải, là đương sự Đoàn Tử đại nhân cũng không nhận thấy được.

Cứ như vậy nghỉ ngơi một lúc sau, Mạc Vân Quả mở mắt, một tay vung lên tóm được Đoàn Tử, đặt ngồi lên trên đùi mình.

“Sang thế giới sa.”

Mạc Vân Quả lời ít mà ý nhiều nói.

Đoàn Tử lập tức lĩnh hội ý của Mạc Vân Quả, lập tức lnói: “Thế giới sau nhất định sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi!”

Mạc Vân Quả:……

“Ký chủ hiện tại muốn tiến vào thế giới tiếp theo sao?” Đoàn Tử hỏi.

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó chọc chọc bụng Đoàn Tử, người này, giống như lại béo lên.

Đoàn Tử gật đầu, tiếp tục nói: “Hiện tại mở ra phát sóng trực tiếp thế giới tiếp theo, chuẩn bị truyền tống.”

Cùng lúc đó, thân ảnh Mạc Vân Quả dần dần biến mất, mà một thế giới khác, cũng nghênh đón Mạc Vân Quả từ thế giới khác đến.

Thế giới lần này, giả thiết lập cực kỳ kỳ ba.

Thật ra, đây là một thế giới bị đào thải.

Lúc trước sau khi thế giới này trải qua biến cố lớn, có một bộ phận người bị lưu tại trên tinh cầu này, mà những người khác, lại sáng lập ra tinh cầu khác.

Mà nhữnng người bị lưu tại trên tinh cầu này, dựa vào một loại lực lượng đặc thù để sinh sống, loại lực lượng này, được xưng là “ Lực nói dối”.

Tên như nghĩa, đó là khi nói dối sẽ có được lực lượng.

Ngay từ đầu, mọi người sinh sống tuy rằng gian khổ, nhưng còn xem như hạnh phúc.

Nhưng theo thời gian trôi đi, trăm ngàn năm sau, hệ thống thế giới này dần dần xuất hiện một ít vấn đề, đó là tín nghiệm giữa mọi người càng ngày càng ít, mà lời nói dối càng ngày càng nhiều.

Loại “ Lực nói dối” tuy rằng mang cho mọi người có được lực lượng, nhưng lại cũng làm mọi người trở nên bạc tình.

Bởi vì, rất nhiều thời điểm, mọi người phân không rõ những người khác nói thật hay nói dối, cho nên, biện pháp tốt nhất đó là, đều không tin.

Các lãnh đạo quốc gia phát hiện điểm này, liền mạnh mẽ đề kêu gọi mọi người đừng nói dối, phải tin tưởng người khác.

Trải qua trăm năm sau, cũng coi như có hiệu quả, nhưng mà, tất cả, đều bị một người phá hủy.

Người đó là ông vua nói dối —— Lăng Khanh An.

Bởi vì khi hắn nói dối lại khiến rất nhiều người tin tưởng, cho nên lực lượng nhận được khi nói dối vô cùng nhiều.

May mắn người đàn ông này cũng không có dã tâm chinh phục thế giới, nếu không thế giới này, chỉ sợ lại là một mảnh hỗn loạn.
 
Chương 500


Edit: Linhlady

Tuy rằng ZF biết Lăng Khanh An đang nói dối, nhưng lại không có chứng cứ xác thực để chứng minh, cho nên không có cách nào phá vỡ lời nói dối của hắn.

Thế giới này muốn phá vỡ lực nói dối cũng cực kỳ đơn giản, đó là tìm ra chứng cứ xác thực phản bác lại lời nói dối này, như vậy người ban đầu đang tín nhiệm hắn cũng sẽ mất lòng tin, cho nên lực lượng cung cấp cũng sẽ biến mất.

Tóm lại, đây là một thế giới vô cùng kì ba, mà Mạc Vân Quả lại đi tới thế giới này, hơn nữa, mười phần vinh hạnh, trở thành mẹ của Lăng Khanh An……

Nói là mẹ, thật ra là lúc nguyên chủ mười lăm tuổi, nhặt được Lăng Khanh An, sau đó đem hắn nhận làm con nuôi mà thôi.

Tuy rằng bị cô nhặt được, nhưng lúc ấy Lăng Khanh An còn nhớ rõ tên của mình, cô cũng thuận theo không sửa tên của hắn.

Lăng Khanh An xem như cũng tôn trọng người mẹ này, chỉ không thân cận như những mẹ con khác mà thôi.

Khi Mạc Vân Quả đi vào thế giới này, Lăng Khanh An đang nói dối cô lần thứ N+1.

“ Mẹ, hôm nay trường học muốn nộp học phí, 500 đồng.”

Lăng Khanh An cười đến vui vẻ, cặp mắt kia sáng long lanh, nhìn thẳng người đối diện, hoàn toàn khiến người ta không biết được hắn đang nói dối.

Mạc Vân Quả biết chân tướng:……

Hiện giờ Lăng Khanh An mười lăm tuổi, cũng đã qua mười năm kể từ khi nguyên chủ nhận nuôi hắn.

Mười lăm tuổi, đúng là lúc đang học cao trung, nhưng mà hơn một năm trước, Lăng Khanh An liền gạt nguyên chủ bỏ học.

Nhắc đến nguyên nhân…… Ha hả!

Lăng Khanh An nghi hoặc nhìn Mạc Vân Quả, sao lại cảm thấy người phụ nữ này biểu hiện không giống bình thường?

Chẳng lẽ không phải nên bừng tỉnh lấy ra 500 đồng sao?

Chẳng lẽ hôm nay biểu tình của mình không đủ thành khẩn?

Tuy rằng hiện tại hắn cũng không thiếu kia 500 đồng kia, nhưng llmà, nhìn người khác tin theo lời nói dối của mình, cái loại tư vị này, thật là mỹ diệu muốn ngừng không được nha!

“ Mẹ……”

Ngữ khí Lăng Khanh An trở nên đáng thương cùng ủy khuất.

“Mẹ không tin lời con nói sao? Con cũng biết, con không phải con ruột của mẹ, nếu như mẹ cảm thấy khó xử, vậy vậy thôi bỏ đi, chỉ là……”

Lăng Khanh An muốn nói lại thôi, đem dáng vẻ đáng thương hề hề lộ ra.

Mạc Vân Quả biết chân tướng:……

Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả vẫn không có phản ứng, nhanh chóng cúi đầu, nhăn nhăn mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra.

“ Mẹ, nếu không có chuyện gì, con về phòng trước.”

Lăng Khanh An đứng lên, động tác thong thả mà ai oán.

Hắn đi một bước dừng một bước, trong lòng ở trong âm thầm đếm “Một bước, hai bước……”

Hắn vốn tưởng rằng, đến bước thứ ba, Mạc Vân Quả liền sẽ gọi hắn lại, không nghĩ tới đã đếm đến mười bước, Mạc Vân Quả vẫn không có ý gọi  hắn.

Lăng Khanh An:……

Lăng Khanh An giống như ý thức được Mạc Vân Quả thật sự sẽ không gọi hắn, hắn bước nhanh đi trở về phòng mình, sau đó “Phanh” một cái đóng cửa lại, thanh âm có chút lớn.

Mạc Vân Quả vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, yên lặng tiêu hóa hết bối cảnh thế giới này.

Tiêu hóa xong, lúc sau, chỉ có thể nói, Lăng Khanh An, thật là một cái kẻ đại lừa đảo!

Mà lúc này kẻ đại lừa đảo Lăng Khanh An đang ngồi ở trước máy tính, bùm bùm gõ bàn phím, bắt đầu lạc thú gạt người trên internet.

Mà đối với việc Mạc Vân Quả không quan tâm đến chuyện của hắn, hắn cũng không để tâm.

Nghe nói người phụ nữ kia mới đây bị người mình thích cự tuyệt, tâm tình không tốt cũng là bình thường, không để ý tới mình cũng là lẽ đương nhiên.

Đương nhiên, tất cả lý do đó, đều là hắn đang an ủi mình mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom