Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 360: Chương 360


Giang Anh Tuấn đã phái ba bốn nhóm người đi tìm rồi, vẫn luôn tìm kiếm suốt cho đến giờ, đừng nói là người, thậm chí là hình bóng của hai chiếc lông sắt cũng không thấy đâu cả, đáy biển tối đen như mực, không tìm thấy được thứ gì thì cũng không thể nói rõ ràng được, thời tiết vẫn còn xấu như thế nên căn bản là cũng không có cách nào để lặn xuống biển tìm kiếm được.

“Hãy cố gắng hết sức nhé, Anh Tuấn.

Chúng ta về nhà thôi nào!”
Nhan Nhã Quỳnh đã hết sức lực, ngả vào người của Anh Tuấn.

Hai mắt cô ánh lên sự trống rỗng cùng cực, giống như thể là đã mất đi linh hồn, thứ còn lưu lại chỉ là cái xác trống rỗng.

“Được, ngày mai chúng ta về nhà.

Bây giờ tôi dìu em về phòng nghỉ ngơi nhé!”
Tất cả sự dịu dàng mà anh có đã được trao cho người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong vòng tay này của anh.

Giang Hải Phòng mân mê khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại của cô.

Biểu cảm dịu dàng của anh thật không thể tưởng tượng nỗi.


“Trân Tuấn Tú nhất định là sẽ không chịu thua, thứ duy nhất mà có thể uy hiếp ông ta chính là Vũ Tuyết Phương.

Ông ta không quan tâm đ ến Tập đoàn Phước Sơn và Trần Hiền một chút nào.

Sóng gió phong ba lần này có thể dùng để mưu tính một chút, trước tiên đưa chút ít những lời vô căn cứ lên mạng để gia đình nhà họ Trần cãi vã nhau một cách quyết liệt.

Nếu Trần Tuấn Tú muốn khuấy động cuộc vui một chút, anh ấy đương nhiên là phải cùng đi, vậy thì nợ cũ nợ mới cùng tính chung luôn một thể.

Những món nợ còn đó thì vẫn là phải trả, cho dù là tất cả là những gì mà anh mang theo thì lân này anh ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho Trần Tuấn Tú.

NhanKiến Định di chuyển cái chân bị thương, trong đầu tràn ngập các ý nghĩ phải nên xử lý như thế nào, hết kế hoạch này đến kế hoạch khác nảy ra.

Toàn bộ cuộc nói chuyện này, Nhan Nhã Quỳnh đều mơ hồ không rõ, căn bản là nghe không hiểu gì.

Hai người Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định người này nói một câu, người kia nói một câu, rất nhanh đã đề ra được kế hoạch cuối cùng.


Nhan Nhã Quỳnh nghe như lọt vào trong làn sương mù, ngủ quên rồi được ẫm về phòng từ lúc nào cũng không hay biết, sau khi nằm mơ mơ màng màng ở trên giường mới kịp phản ứng lại.

Cô hoàn toàn muốn rời khỏi giường nhưng bị người đàn ông ngồi bên cạnh nhấn xuống giường lại: “Di chuyển lung tung gì thế, trời sắp sáng đến nơi rồi, em mau chóng ngủ một xíu đi.

Đợi sau khi về nước, tôi không còn nhiều thời gian như thế này để cùng em nghỉ ngơi rồi.”
“Anh Tuấn, anh và anh trai tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ? Chúng ta về rồi, anh Quốc Nam một thân một mình ở nơi đây biết phải làm thế nào?”
Nhan Nhã Quỳnh đổi phương hướng, đối diện với Giang Anh Tuấn, ngẩng đầu lên, vừa kịp lúc có thể nhìn thấy rõ ràng được quai hàm góc cạnh của anh, yết hầu tinh xảo khiến người khiến người khác mê say.

Theo bản năng, Nhan Nhã Quỳnh nuốt nước miếng, vừa mới phản ứng lại thì đã vội vàng báu víu vào bờ vai anh, nhướng người lên trên ngang tâm mắt của anh.

“Tôi sẽ tiếp tục cho người tìm kiếm ở nơi đây, em yên tâm, nhất định sẽ không vứt bỏ cậu ấy lại một mình nơi đây.

Nhã Quỳnh, em ngủ đi nào.”
Giang Anh Tuấn dỗ Nhan Nhã Quỳnh từ phía sau lưng một cách nhẹ nhàng.

Anh thở dài, phía trước còn có tình địch, giờ thì xong rồi, sợ rằng Nhan Nhã Quỳnh suốt cả đời này cũng sẽ không quên được Lê Quốc Nam.

Không chỉ như thế, sợ rằng cô sẽ vì anh ta mà đau lòng vài năm mới có thể vực dậy được.

Rốt cuộc thì anh cũng có thể hiểu rõ tính cách của Nhan Nhã Quỳnh nhiều hơn rồi, hiểu rõ những chuyện linh tinh mà cô suy nghĩ trong đầu.

Rất nhanh sau đó, Giang Anh Tuấn nhắm đôi mắt lại, ôm cơ thể mềm mại của cô ở trong lòng rồi đánh một giấc thật say, thật thoải mái..

 
Chương 361: Chương 361


Khi cô nhắm mắt lại thì trời bên ngoài cũng đã sắp sáng, khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chíu rọi làm đau cả mắt.

Mơ mơ màng màng từ giường bước xuống, đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì bỗng nhiên liếc nhìn thấy ở góc chiếc ghế sô pha không xa đẳng kia có một dáng người cuộn tròn đang nằm ngủ, tuy không nhìn rõ mặt mũi nhưng cô biết rõ đó chính là NhanHướng Minh.

Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy trong nháy mắt, lao đến chỗ đứa bé đang ngủ gà ngủ gật, đặt cậu bé lên trên đùi mình: “Hướng Minh, sao con lại ở đây? Sao không lên giường ngủ mà lại nằm co rút trên chiếc ghế sô pha này làm gì?
“Chú Tuấn không cho con quấy rây giấc ngủ của mẹ, bảo rằng khó khăn lắm mẹ mới ngủ được một chút.

Vào nửa đêm hôm qua, chú Quân đã đến đón con qua đây, đến sớm sáng tinh mơ thì con đến được đây.

Mẹ ơi, chúng ta không được buồn, tuy rằng Hướng Minh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mẹ vẫn còn có con, cho nên mẹ đừng buồn, mẹ nhé!”
Nhan Nhã Quỳnh đong đưa đùi Hướng Minh đứng dậy, ôm lấy đầu của Nhan Nhã Quỳnh, nhẹ giọng an ủi.


“Mẹ không sao, mọi chuyện đã qua rồi, Hướng Minh đừng lo lắng…
“Tỉnh rồi à? Đang nói chuyện gì thế?”
Thấy trong phòng bệnh có tiếng động, biết Nhan Nhã Quỳnh có lẽ đã tỉnh dậy rồi, Giang Anh Tuấn đẩy cửa phòng bước vào, một tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh, tay còn lại ôm lấy NhanHướng Minh bế lên giường.

Giang Anh Tuấn hôn cô một cái rồi nói tiếp: “Tôi đi thu dọn một chút rồi về ngay.

“Sao anh lại lo lắng thế? Tôi vẫn còn muốn đi…
“Nhan Nhã Quỳnh, tôi biết em không nỡ, nhưng vẫn là đừng đi nữa, có nhiều việc kết quả có thể thay đổi kết quả, cũng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được gì đâu.

Chúng ta phải thử chấp nhận kết quả này.


Nhã Quỳnh, tôi biết là…”
“Được rồi, sao dạo gần đây anh ngày càng nói nhiều thế!”
Cô ngắt lời của Giang Anh Tuấn, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Những chuyện này tôi đều hiểu cả.

Những lời này anh học từ đâu ra thế? Trước đây có lẽ là anh sẽ không biết cách dỗ dành người khác đâu”
“Con người luôn luôn thay đổi, vì em, tôi bằng lòng thay đổi thế giới của tôi, để em dừng lại rồi bước vào, có thể vui vẻ một chút”
Anh xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh, buông hai người ra rồi đứng lên: “Tôi còn có việc phải đi trước, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón em và con, mau chóng thu dọn đồ đạc đi nhé!
Chúng ta sẽ vê nhà”
“Được, dù sao tôi cũng không có gì để thu dọn, tôi đi cùng anh nhé!”
Cô cũng xem như là tạm thời bị bắt cuỗm đi, ngoại trừ một bộ quần áo trên người, thậm chí ngay cả đến điện thoại di động cũng không có thì có thể thu dọn gì đây, toàn bộ đều là lãng phí thời gian.

“Nếu vậy thì cùng đi nào”
Một tay anh nắm lấy NhanHướng Minh, tay còn lại nắm lấy Nhan Nhã Quỳnh, nếu như có thể tiếp tục như thế này mãi thì Giang Anh Tuấn có cảm giác sâu sắc rằng toàn bộ thế giới đều thật là hoàn hảo..

 
Chương 362: Chương 362


Trước kia anh một lòng chỉ nghĩ về lợi ích, nghĩ đến tiền, sau đó mới phát hiện ra những thứ này đều là những món đồ vô dụng.

Rất nhiều thứ đều phải đợi đến khi mất đi rồi thì cuối cùng mới có thể hiểu rõ được là nó quý báu nhiều như thế nào, cảm giác đau lòng đó anh cũng đã tự trải nghiệm qua một lần, không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai nữa.

Tụ họp với NhanKiến Định trên máy bay, Nhan Nhã Quỳnh ngồi bên cạnh anh ấy, cúi đầu, mặt mày ủ rũ.

Biết tận đáy lòng cô sợ nghĩ đến Lê Quốc Nam, vào lúc này đây, bất luận là có nói gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng, NhanKiến Định thở dài dù cũng không để ý nhiều nữa, kéo NhanHướng Minh bé nhỏ bên cạnh gặng hỏi về chuyện ở nhà.

So với quãng thời gian đi thì quãng thời gian về ngắn hơn, chỉ chợp mắt một lúc, máy bay đã đáp xuống mặt đất một cách ổn định.

Con đường long đong vất vả trở về phòng của mình, Nhan Nhã Quỳnh nhìn thấy căn phòng quen thuộc, lần trở về này cô luôn có cảm giác như thể rằng mình đã trải qua một thế kỷ, hết thảy tất cả trông quen thuộc mà lại xa lạ.


Cô đóng của phòng lại, ngồi xuống giường.

Nhan Nhã Quỳnh cởi bỏ những thứ trên người mình xuống, nằm trên giường, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình mình, sự yếu đuối và đau đớn mới từ từ bộc lộ ra.

Những giọt nước mắt cứ không ngừng mà chảy xuống, sóng mũi cay cay, trái tim như thể bị ai đó bóp chặt lấy, không thở được, cả người như mất hết sức lực, thậm chí ngay đến cả việc nằm trên giường nhúc nhích cũng là một vấn đề lớn.

Ngay lúc này, tại phòng làm việc, NhanKiến Định ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ở bên ngoài.

Anh ấy quay đầu lại nhìn bóng dáng của Giang Anh Tuấn đang đứng đối diện mình, nở nụ cười rạng rỡ: “Chuyện của Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương để đi tản bộ rồi nói, gia đình nhà họ Trần gần đây một mình hợp tác với chính phủ, tìm người đi gây rối, tìm mấy kẻ say rượu làm loạn vị trí của bọn họ.

Chuyện kế tiếp tôi sẽ tự mình lo liệu lấy.

“Anh yên tâm đi, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

Còn nữa, chân của anh không sao chứ?”
Thấy bộ dạng tươi cười của NhanKiến Định, biểu cảm gương mặt của Giang Anh Tuấn cứng đờ trong giây lát.

Những người quen biết đều biết là, NhanKiến Định càng cười vui vẻ, người mà anh ấy nghĩ đến sẽ càng gặp xúi quẩy.

Thủ đoạn cực kỳ trơ tráo, vô liêm sỉ ấy đều được biểu hiện ra cả rồi.

Lần này, Trân Tuấn Tú ước chừng như thực sự sẽ phải rét run.


.

Truyện Dị Năng
“Trước khi trở về đi xem thử Nhan Nhã Quỳnh đi, đoán chừng cô ấy đang trốn ở trong phòng mà khóc đấy.

Tâm quan trọng của Lê Quốc Nam đối với cô mà nói không giống bình thường, anh ta đã đồng hành cùng cô suốt những năm vừa qua, vào những lúc nguy hiểm khó khăn cũng không rời đi hay vứt bỏ cô lại.

Tình cảm được nảy sinh khi chung sống với nhau, e rằng không thể so sánh với quãng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh anh.

NhanKiến Định thở dài, anh ấy còn chưa giải thích với gia đình nhà họ Lê phía bên kia, nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc là nên mở lời với mẹ của anh †a như thế nào.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với gia đình nhà họ Lê bên kia.

Anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Anh võ võ bả vai của NhanKiến Định, biết rằng bây giờ anh ấy không có cách nào để có thể đối diện với mẹ của Lê Quốc Nam.


Giang Anh Tuấn thở dài, xoay người bước ra khỏi cửa.

Giang Anh Tuấn đẩy cửa bước vào phòng Nhan Nhã Quỳnh trong yên lặng, không phát ra một tiếng động nào, rèm cửa được kéo lại, ngọn đèn vẫn chưa được bật, căn phòng tối đen như mực.

Anh cẩn thận mò mẫm tiến lại gân đầu giường, bật ngọn đèn trên đầu giường lên mới phát hiện ra Nhan Nhã Quỳnh đang nằm ngang trên giường, bộ dạng vẫn như lúc trở về.

Cô đã ngủ rồi nhưng vẫn chưa đắp chăn lại, nước mắt giàn qua, đầu tóc đã ướt đẫm nhưng vẫn đi ngủ, biểu cảm lộ ra vẻ bi thương.

Xem ra lần này, cô đã chịu tổn thương không nhẹ.

Anh ôm đầu cô, cẩn thận nhấc người cô lên, để cô ngồi trên đùi mình..

 
Chương 363: Chương 363


Giang Anh Tuấn kéo chăn bông lại rồi đặt cô vào.

Anh chịu khó giúp cô cởi dép lê, cởi tất, thuận tiện lau người cho cô và giúp cô thay một bộ quần áo mới.

Cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ say sưa, không hay biết gì, có vẻ như hoàn toàn không tỉnh táo chút nào.

Sau một trận mệt mỏi, Giang Anh Tuấn đi đến nhà vệ sinh một cách dứt khoát, lấy khăn lau người mình, sau đó đi đến chỗ Nhan Nhã Quỳnh đang đắp chăn ôm lấy cô rồi cùng nhau ngủ.

Ánh mặt trời ban mai chiếu xuyên qua khe hở giữa chiếc rèm cửa sổ.

Nhan Nhã Quỳnh duỗi người một cách lười biếng, căng hai mắt ra và nhìn thấy ai đó trên giường đang chống đầu bằng một tay, nhìn cô như cười mà không phải cười.

Cô ngạc nhiên đến nỗi quên bén rằng mình đang há miệng, sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.

“Anh Tuấn, sao anh lại ở trên giường tôi thế này?”
Tối qua cô tự mình chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.

Con người này đã lén leo lên giường cô từ lúc nào mà cô lại không có một chút cảm giác gì.

“Tôi không chỉ leo lên giường em mà còn giúp em thay quần áo, lau người cho em.

Nhã Quỳnh, lẽ nào em lại không nhận ra rằng quần áo trên người em đã được thay rồi à? Ừm, có chút kỳ quái nhỉ”

Giang Anh Tuấn gãi gãi cằm mình, suy nghĩ một lát rồi cau mày nói.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.

Đang Ngồi Tàu Điện Ngầm Thì Kết Nối Nhầm Bluetooth
3.

Trúc Mã Tốt Nhất
4.

Cậu Ơi! Mình Thích Nhau Nha
=====================================
Lúc anh thay quần áo cho cô vào tối hôm qua đúng là cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều cả.

Bây giờ nghĩ lại mới càng thấy quả nhiên là kỳ lạ.


Quân áo của con gái bây giờ đúng là đều khó hiểu, một câu hỏi hiện lên trong đầu anh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.

“AI Giang Anh Tuấn, anh là đồ lưu manh…”
Giang Anh Tuấn vừa dứt lời, Nhan Nhã Quỳnh đã hét chói cả tai một cách kinh hãi, nhất thời không biết là mình nên che mặt hay che ngực lại thì mới phải, bộ quần áo này rõ ràng là bị mặc sai rồi nên mới làm lộ ra cả một phần bờ vai lớn như thế này.

Nếu như cô tự mình mặc thì làm sao có thể mặc nhầm đến nỗi này được…
Nhan Nhã Quỳnh nhìn Giang Anh Tuấn với ánh nhìn trách móc, cô co người vào trong chăn, căm phẫn nhìn anh nhưng trong lòng lại cảm thấy khá hơn vài phần.

“Em cũng đã sinh con cho tôi rồi mà vẫn còn để tâm đ ến những chuyện này sao? Hướng Minh là con của tôi, em định chừng nào mới cho con nhận †ổ nhận tông đây? Ông trông mong cháu trai cũng đã một khoảng thời gian dài rồi đấy…”
Ngay khi nửa câu nói vừa được buông ra, Nhan Nhã Quỳnh vốn đang cảm thấy vui vẻ thì lông mày đã cau chặt lại, không giấu được vẻ giận hờn, bực tức trên khuôn mặt.

Cô giương mắt lên liếc nhìn Giang Anh Tuấn một cái, giọng nói trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Năm đó chính ông ấy đã bảo tôi phá đứa bé này đi, chỉ cần tôi sinh đứa bé này ra thì ông ấy sẽ không thích.

Ông ấy chỉ thích đứa bé được sinh ra từ người phụ nữ mà ông ấy đã lựa chọn cho anh”
“Nhã Quỳnh, em hiểu lầm rồi..


“Đừng gọi tôi.

Việc gì tôi cũng có thể chịu đựng được, chỉ riêng việc Hướng Minh thì không thể.

Ở nhà tôi cưng chiều thằng bé hết mức dù có lên trời hay xuống đất, nhưng ở gia đình nhà họ Giang, thằng bé sẽ không thể nào hạnh phúc như bây giờ được.

Tôi sẽ không đưa thằng bé đến gặp ông Giang đâu.”
Nói xong, cô bước xuống giường, tiến đến nhà vệ sinh thay nhanh một bộ quần áo mới rồi đóng sầm cửa lại bước ra ngoài.

Sự dịu dàng một khắc trước đó hoàn toàn tan tành thành mây khói.

Sau khi Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi, vẻ mệt mỏi sâu thẳm giữa hai hàng lông mày của Giang Anh Tuấn mới lộ ra một chút..

 
Chương 364: Chương 364


Màn đêm buông xuống, Trần Nhật Linh bịt chặt đôi tai mình lại bằng những ngón tay thon dài, mảnh khảnh.

Cô ta hơi cay màu lại, nói một cách bất mãn: “Anh đủ chưa đấy? Tôi né tránh nhiều người như thế, trở về nước xa xôi không phải là để cùng anh làm việc này.

Chín giờ ngồi trong gian phòng sang trọng, những ly rượu vang, rượu sâm panh bị đập vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh rơi xuống nền đất, rượu tràn lan trên sàn phòng.

Nét mặt Trần Hiền u ám khiến người khác nghĩ đến Diêm Vương, hai cánh tay anh ta chống lên trên thành ghế của Trần Nhật Linh, sự căm giận ngút trời bị đè nén ở trong lòng, giọng điệu khi nói có chút vụng về: “Trân Nhật Linh, trước đây anh hợp tác với em chính là vì ngoan ngoãn nghe theo lời em, hợp tác thì cứ hợp tác, phía đối tác là em đây bây giờ lại muốn đối nghịch với anh ư, sao lại thế? Dùng xong thì lại quẳng đi, bây giờ không cần đến anh nữa à? Thông tin lại còn có thể tùy tiện tiết lộ nữa hay sao?”
“À, anh nói tôi mà còn không biết ngượng, tôi bị đưa đến nước ngoài mặc dù đa phần đều là ý của Trần Tuấn Tú nhưng anh có dám nói rằng mình không thêm dầu vào lửa chứ?

Nếu ban đầu anh vì tôi mà nói đôi ba câu thì tôi đã không biến thành bộ dạng như bây giờ.

Cô ta trừng mắt, lạnh nhạt nhìn anh ta, nụ cười nở trên khóe môi, sự trâm lắng đến nỗi khiến kẻ khác khó mà có thể nắm bắt.

Trần Nhật Linh hoàn toàn không quan tâm, để ý gì đến anh ta, cầm lấy ly rượu vang trên bàn lên, quay sang huých Trần Hiền một cái rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Đôi gò má cô ta có hơi ửng hồng, xem ra là đã uống hơi nhiều so với tửu lượng của mình.

Khi cô ta ngoảnh đầu nhìn vê phía Trần Hiền một lần nữa, ánh mắt lộ ra mũi nhọn sắc bén, lạnh lùng buông ra một câu nói: “Muốn cùng tôi xé toạt thể diện đi không?”
Trần Hiền nắm chặt lấy quần áo, siết chặt lại, sau một hồi dùng sức, anh ta đột nhiên thả lỏng người, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Anh ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Trân Nhật Linh, hai chúng ta tốn rất nhiều tâm sức mới có thể gặp được nhau, không nên hoang phí thời gian như thế này, nói ngắn gọn lại, em không thể giao thiệp, qua lại với người đứng sau lưng Trần Tuấn Tú kia, bất luận thông tin gì mà Dương Thừa Húc đưa cho em, không thể vì bất luận thông tin nào mà đi nói với bất kì kẻ nào, đặc biệt là đám người nhà họ Nhanhoặc đám người nhà họ Giang.

Chúng ta đúng thật là kiếm tiền trong hòa thuận, anh không hy vọng có người nào tấn công, em hiểu rồi chứ?”
“Công ty mà Dương Thừa Húc mở cho em kia hiện giờ kinh doanh như thế nào? Có đi đúng hướng không?”
Anh ta đổi chủ đề cuộc trò chuyện.


Nụ cười trên môi của Trần Nhật Linh vụt tắt, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận buông ra một câu nói: “Trước tiên anh hãy cướp được Tập đoàn Phước Sơn đi rồi hãy nói chuyện tiếp với tôi.

Hiện giờ anh có tư cách gì mà nói tôi?”
Tuy nói như vậy nhưng khóe môi cô ta lại hiện lên một nụ cười đầy mưu tính.

“Một khi đã như vậy thì không bằng chúng ta lại một lần nữa lập kế hoạch chút đi.

Từ trước đến tận bây giờ, xem như Dương Thừa Húc vẫn còn phải phụ thuộc vào bạn bè.

Người đứng đẳng sau lưng em đã có rồi, hiện nay anh muốn nuốt chứng lấy nhà họ Trần, người đứng sau Trần Tuấn Tú không thể nào sử dụng được anh.


Căn bản là anh không được việc gì, Trần Nhật Linh, có vài việc vẫn là không nên miễn cưỡng thì mới tốt.

Suy cho cùng, vị cấp trên kia vẫn cảm thấy hứng thú đối với gia đình nhà họ Giang”
Khóe miệng Trân Hiên hơi nhếch lên, quả nhiên bất luận lời nói gì nhằm vào Giang Anh Tuấn đều có tác dụng, chỉ cần bóp ch3t Giang Anh Tuấn, Trần Nhật Linh trong lòng bàn tay của anh ta tuyệt đối sẽ có thể trở mình trước bất kỳ biến cố nào.

“Hiếm khi quay lại một lần, anh chỉ nói ngắn gọi thôi, vê thông tin mới nhất, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định liên kết với nhau để đối phó với Trần Tuấn Tú, em hãy để Dương Thừa Húc giúp em trụ lại trong hai ngày, đợi anh giải quyết chuyện của nhà họ Trần một chút rồi nắm bắt nhất cửa nhất động của Trân Tuấn Tú.”.

 
Chương 365: Chương 365


Từ lâu đã không muốn nhìn vẻ mặt của nhàm chán của kẻ khác, Trần Hiền dựa lưng vào thành ghế, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay.

“Không thành vấn đề, nhưng lần này tôi quay về đúng thực là để gặp bố mẹ, nói không chừng tôi va chạm với người đó còn sớm hơn cả anh…”
Giang Anh Tuấn vừa mới cùng NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi, Trần Nhật Linh và Dương Thừa Húc đã đuổi kịp theo sát sau lưng họ, bây giờ có thể quang minh chính đại ở đây như thế này, cũng là bởi vì đã có một thân phận hợp lý.

“Nếu muốn gặp bố mẹ vậy thì được rồi, chẳng qua chủ yếu là đừng đánh động đến người của anh”
Trần Hiền cười một tiếng lạnh lùng, bước qua chỗ những miếng thủy tinh bị vỡ trên sàn nhà rồi đi ra ngoài, gian phòng nồng nặc mùi rượu, vết tích của đủ mọi loại rượu đọng lại, giao thoa lẫn nhau tạo thành một mớ hỗn độn.

“Hừm, dám chỉ tay năm ngón với tôi à? Anh nên lo liệu cho bản thân mình trước đi.”
Trần Nhật Linh đứng dậy, trước khi đi để lại một bản tài liệu: “Anh tự mà xem lấy: Trần Hiền đứng ở cửa, mở to mắt nhìn Trân Nhật Linh cất bước ngày càng xa dần, xoay người, nện một cách hung hăng lên mặt bàn, ly rượu rơi xuống cùng với đống thủy tinh vỡ vụn dưới sàn, trông có chút lộn xộn.


Xấp tài liệu mỏng tanh, chỉ có vài trang giấy, rốt cuộc không rõ đây là những thứ gì nhưng xem ra là món đồ đã có từ lâu rồi, những trang giấy cũng đều đã bị ố vàng.

Món đồ này đến từ phương nào?
Trần Hiền rút ra tờ giấy đầu tiên đập vào tâm mắt mình, chính là một đoạn hội thoại, nhìn như là dựa vào bản ghi âm mà viết ra.

“Thuốc của bà Tuyết Phương đã được uống gần hết rồi, giấy chuẩn đoán bệnh nên thay đổi một chút”
“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, chăm sóc cho bà nhiều năm như vậy, tôi gân như đã quen rồi”
Chỉ có hai câu đối thoại trên một trang giấy là đã hết rồi, lật sang trang thứ hai cũng chỉ có vỏn vẹn hai câu đối thoại: “Tất cả số liệu điều trị hiện có đều là bỏ đi hết.

Một khoảng thời gian nữa tôi sẽ trở vê nước, hy vọng mọi chuyện sẽ không quá muộn”

“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, tôi đã giúp cậu sắp xếp cả rồi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chỗ sơ hở nào.”
Bỗng nhiên, Trân Hiền xé mấy tờ giấy trong tay ra thành từng mảnh, giận dữ hét lên: “Người đâu!”
Một tốp vệ sĩ mặc âu phục đen, nhìn y như khuôn lên tiếng: “Thưa ngài, ngài có chuyện gì cần dặn dò?”
“Đi thăm dò sự việc trước đây xem ngoài bác sĩ này ra thì còn ai biết đến nữa, còn ai biết đến nữa thì cũng đừng nói.”
Anh ta cất giọng nói lạnh như băng, vang vọng khắp cả gian phòng, lạnh lùng tàn nhãn.

Buổi chiều, hai chân của NhanKiến Định có chút ngứa ngáy, ngồi trong khoảng sân nhỏ nhìn ngắm những chiếc lá cây xanh tươi và bãi cỏ xanh mướt ở trước mặt, vân là quyết định tự mình đi đến nhà họ Lê một chuyến.

Mặc dù Giang Anh Tuấn đã đến đó từ trước rồi, nhưng bây giờ anh ấy không đi thì không phải phép cho lắm.

Trên đường đi, có rất ít người qua lại, cũng không biết rằng năm đó rốt cuộc là như thế nào, vậy mà bây giờ lại không bước ra khỏi cửa nữa.

“Tôi để con trai tôi đi theo anh….

 
Chương 366: Chương 366


Bây giờ anh đến nói với tôi rằng thậm chí không tìm thấy được thi thể? Giang Anh Tuấn, anh đi hỏi thăm NhanKiến Định một chút đi, hỏi xem cậu ta làm thế có còn lương tâm không? Ban đầu quả thực là chúng tôi đã hao tổn hết tâm tư để cậu ta cứu lấy Quốc Nam, bây giờ lại tỏ thái độ như vậy.

Cậu ta đúng là xem thường quá đấy, vong ân bội nghĩa… Hỡi ôi, con trai của tôi, Lê Quốc Nam…”
Anh chỉ định truyền tin tức, vốn còn cho rằng mẹ của Lê Quốc Nam buồn bã, đau lòng mà thôi, không nghĩ đến việc bà ta lại túm lấy mình không cho rời khỏi nửa bước.

Giang Anh Tuấn đứng tại chỗ với vẻ mặt làm ngơ, phớt lờ, mặc cho người khác lảm nhảm, lải nhải không ngớt.

Anh làm như thể mình không nghe thể tất cả những điều đấy.

Hai tay anh khoanh lại, khẽ nhắm mắt.

“Dì à, chuyện này hãy cứ trách cháu, đều là do cháu không tốt, không bảo Quốc Nam thật chu toàn, là chính cháu đã không thể để anh ấy trở về an toàn.


Cháu đã phụ sự ủy thác của dì, chắc chắn cháu sẽ cho dì một câu trả lời rõ ràng.”
Anh không nói rõ ràng cặn kế chuyện xảy ra ở nước ngoài, cũng không ai tận mắt chứng kiến thấy, đến cuối cùng cũng chỉ có thể sư nói sư phải, vãi nói vãi hay, mọi chuyện rối bời.

“Hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.

Ngay buổi tối hôm ấy, NhanKiến Định cùng với cậu nói rằng nhất định sẽ đưa được Lê Quốc Nam của chúng tôi trở về.

Ngày thứ hai cũng là Giang Anh Tuấn cậu đây cam đoan với tôi rằng nhất định sẽ đưa hai người bọn họ trở về đây một cách đây toàn”
“Sao, Quốc Nam nhà tôi không có giá đúng không? Cuối cùng chỉ có người nhà họ Nhanhọ Giang đi về.

Dù gì thì bác cũng xem như là nhìn hai đứa lớn lên, tại sao hai đứa lại không giúp Quốc Nam nhà bác một chút hả?”
Nước mắt của bà Kiều Loan ào ào rơi xuống, bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng đã bày linh đường xong xuôi, tất cả những thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị.

NhanKiến Định có chút không chịu nổi bầu không khí như thế này, anh ấy cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Anh ấy nhất định phải dùng hết sức lực và tinh thần ra để đối phó với Trần Tuấn Tú, nếu không thì sai một nước đi sẽ hỏng cả một bàn cờ.

Im lặng một lúc lâu, mặt của mẹ của Lê Quốc Nam tràn ngập sự đau buồn, bờ môi tái nhợt không kiêm chế được mà run rẩy.

Bà ấy lau nước mắt rồi nói tiếp.


“Sao không nói gì nữa, Giang Anh Tuấn, có phải là cậu thấy Quốc Nam thích Nhã Quỳnh nên cuối cùng cậu mới khoanh tay đứng nhìn đúng không.”
“Dì ơi, chuyện này không liên quan gì tới Giang Anh Tuấn cả, đúng là lỗi của cháu.

Cho dù xem như một mạng đền một mạng thì cháu chắc chắn sẽ cho dì một lời giải thích! Hi vọng dì có thể cho chúng cháu thời gian để chúng cháu đi làm việc.”
Một người sống sờ sờ, mấy ngày trước vẫn còn cười cười nói nói, bây giờ lại nói đi là đi.

Cho dù là ai gặp được chuyện này thì đều không chịu được.

Không bị trực tiếp đạp văng ra, hoặc là đuổi ra mà chỉ nói đôi ba câu là NhanKiến Định đã thỏa mãn lắm rồi.

“Có chắc là không liên quan gì tới cậu ta không? NhanKiến Định, cậu sờ lương tâm của cậu xem, tự hỏi cái mạng này của cậu là do ai cứu về.

Còn có nhà họ Nhancác cậu năm xưa gian nan nhất cũng chỉ có Quốc Nam thật thà nhất định phải đi giúp đỡ.


Bây giờ thì tốt rồi, Quốc Nam nhà tôi vô dụng, nên đáng bị như thế đúng không? NhanKiến Định, cậu…”
“Bây giờ nói những câu này còn có ý nghĩa sao? Dì nghĩ tại sao Chủ tịch Định lại bị bắt lại, vì sao con của dì lại bị bắt lại.

Lê Quốc Nam không để ý tới lời can ngăn của Chủ tịch Định mà tự tiện hành động.

Cuối cùng không những suýt nữ hại chết Chủ tịch Định mà còn suýt hại chết tất cả mọi người bên ngoài.

Chủ tịch chúng ta chẳng nợ dì cái gì cả, dì tự giải quyết cho tốt đi”
Hoáắc Anh Tuấn càng nghe càng cảm thấy chắc chắn có vấn đề, anh bật cười một tiếng lạnh lùng rồi nháy mắt ra dấu với Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh.

Giang Anh Tuấn quay người đi ra cửa chờ..

 
Chương 367: Chương 367


“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người.

Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước.

Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”
thấy chắc chắn có vấn đề, anh bật cười một tiếng lạnh lùng rồi nháy mắt ra dấu với Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh.
Giang Anh Tuấn quay người đi ra cửa chờ.
“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người.

Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước.

Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”

NhanKiến Định càng nói thì ánh mắt càng mờ đi, trái tim vốn đã buông lỏng nay lại trở nên đau đớn.

Anh ấy bị Giang Anh Tuấn đẩy ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa thì anh ấy còn quay người lại nhìn biệt thự này một lần.

Có lẽ chỗ này sẽ không còn hoan nghênh NhanKiến Định nữa rồi.
“Nghĩ nhiều như thế làm gì, tôi đã tìm được người gây chuyện rồi.

Có lẽ hai giờ chiêu hôm nay sẽ chính thức ra sân”
Giang Anh Tuấn nở một nụ cười rồi ngồi ở bên cạnh NhanKiến Định.

Từ sau khi NhanKiến Định biết chuyện thì anh chưa từng thấy anh ấy dùng loại thủ đoạn này nữa rồi.

Có nhiều thứ nên hủy thì vẫn phải hủy.
“Được, sau đó tung tin tức chúng ta đã về ra, thuận tiện tung tin có khả năng tôi sẽ tàn phế”
NhanKiến Định hừ lạnh một tiếng, bây giờ anh ấy mới bắt đầu cuộc săn.


Nếu như có một số người muốn chơi thì anh ấy sẽ để bọn họ chơi cho đủ.
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cân chờ xem kịch là được”
Chắc vở kịch này sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Hải Phòng này cảm thấy kinh ngạc.

Đã nhiều năm như thế rồi, nhà họ Giang bọn họ quá hiền lành nên đã có người quên mất Giang Anh Tuấn anh là một người tàn nhẫn như thế nào rồi!
Bây giờ Trân Tuấn Tú đang ngồi trong phòng đọc sách, diệt trừ được một người, đang chuẩn bị diệt trừ người thứ hai, tâm trạng của ông ta tốt hơn so với bất kỳ ai khác.

Ông ta hơi nhếch miệng rồi mở cửa phòng tối mà đi vào.
Giữa phòng là Vũ Tuyết Phương đã được đưa vào quan tài băng.

Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi nhưng người trong quan tài cũng chỉ là tái đi một chút thôi, nhìn cứ như mới qua đời vậy.
“Reng reng-‘ Trần Tuấn Tú có chút bực bội, cầm điện thoại ra rồi đưa mắt nhìn, tâm trạng đang tốt đẹp và mạch suy nghĩ của ông ta đều đã bị chuông điện thoại làm cho rối loạn.
“Bố ơi, có chuyện rồi”
“Chuyện gì, mỗi lân gọi cho bố một là không tốt hai là có chuyện.

Trần Hiền, con có thể mang đến cho bố một ít tin tức tốt được không hả? Sao bố lại có đứa con trai vô dụng như con chứ?”
Trần Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ông ta xụ xuống rồi quay người nhìn chằm chằm người phụ nữ trong quan tài băng rồi mới quay người đóng cửa mà rời đi.
“Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đã bắt đầu đánh trả rồi, công trình của chúng ta và chính phủ xuất hiện một số vấn đề, có người tới gây chuyện.”.

 
Chương 368: Chương 368


Trần Hiền không ngờ là NhanKiến Định sẽ dùng cách này nên nhất thời không suy xét tới phương diện này.

Bây giờ Trần Hiền đang nổi nóng, anh ta còn tưởng rằng có thể để cho Kim Húc giúp đỡ mấy ngày, chờ tới khi anh ta tìm được phòng tối trong phòng đọc sách nằm ở đâu thì có thể đánh bại được Trần Tuấn Tú.

Bây giờ xem ra là không có khả năng rồi, chiêu này của NhanKiến Định đúng là ngoài dự liệu, không ai ngờ được rằng một NhanKiến Định trung thực lại còn có một mặt vô liêm sỉ như thế này.
“Có người tới gây chuyện thì báo cảnh sát xử lý, chút kiến thức thường ngày này mà còn cần bố dạy cho con ư? Lập tức tới phòng đọc sách”
Chỉ cần không phải là công trình đình công chỉnh đốn thì đều chẳng phải là chuyện lớn gì.

Đã qua hai ngày rồi mà vẫn còn chưa khống chế được nhà họ Lê, tốc độ có hơi chậm.
“Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú.
Ông ta tức giận gọi người tiến vào rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiền.
“Bố, đám người gây chuyện chính là sâu rượu, không nói lý, bây giờ đang đập phá, công trường đã hỗn loạn không thể nào bắt đầu làm việc.

Bố xem có cần tìm người tới TQT phá không?”
Sự phiền phức của đám sâu rượu này là sau khi bọn họ tỉnh rượu thì không hề biết mình đã làm những gì, cũng không biết đến cùng là ai đưa bọn họ tới đó.


Lại càng không biết vì sao mình lại phải đi làm chuyện này.
Nói đơn giản chính là một đám hỏi gì cũng nói không biết, đã thế lực phá hoại còn cao ngất.

Thậm chí công an cũng chẳng muốn bắt mấy người này, phạt một chút tiền rồi thả đi.
Phiên phức muốn chết, nhưng lại không có cách nào khống chế cả.
“Tạm thời không cần, tìm người trông coi.

Nếu như nhìn thấy đám người này đi vào nữa thì gặp một lần đánh một lần.

Phải tìm được quan hệ giữa đám người này và NhanKiến Định, bố muốn chứng cớ xác thực!”
Một chút chuyện nhỏ còn chẳng làm cho xong, ông ta cũng không biết rằng lúc trước nhận Trần Hiền về làm gì nữa.

Trần Tuấn Tú lắc đầu rồi nhắm nghiên mắt lại rồi cúi đầu, một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên lại.
“Còn có một chuyện, nên xử lý nhà họ Lê như thế nào đây? Tại sao để cho NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn tự mình đến nhà họ Lê thì chúng ta mới nhận được tin bọn họ đã đến Hải Phòng? Loại chuyện nhỏ như thế này cũng không làm xong.”
Trần Tuấn Tú càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Hiền rất vô dụng, ông ta quơ chén trà trên bàn rồi ném về phía Trần Hiền.

“Choang/’, chén trà đập vào tường, nước trà tung tóe đầy đất.
Mà Trần Hiền lại đứng cúi đầu, hai tay anh ta vặn vào nhau với vẻ sợ hãi.
“Bố, thật sự là lúc NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn trở về chúng ta không hề thu được tin tức nào cả.

Bọn họ đi máy bay tư nhân về nên tin tức cũng rất khó tra, huống chỉ ai cũng không ngờ rằng…”
“Rất khó tra, rất khó tra.

Không ngờ rằng, không ngờ rằng.

Con trai của Trần Tuấn Tú tôi lại chỉ biết nói hai câu này.

Trần Hiần, nếu như cậu vẫn không có tác dụng gì như bây giờ thì tôi cũng sẽ bỏ rơi cậu không chút do dự”
“Vâng con biết rồi.”
Trần Hiền đã sinh sống một mình trên thế giới này nhiều năm như vậy.

Lúc trước Trần Tuấn Tú không cho anh ta bất cứ sự yêu thương nào nên tất nhiên bây giờ anh ta cũng sẽ không trao lại.

Trần Hiền nhếch môi, hai tay anh ta vặn góc áo, không ngừng tự nhủ với mình rằng sẽ nhanh thôi, bây giờ phải nhẫn nhịn.
Như thế Trần Hiền mới có thể đ è xuống lửa giận trong lòng mình một cách miễn cưỡng mà đứng im tại chỗ..

 
Chương 369: Chương 369


“Ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả, nếu như nhà họ Lê vẫn chưa phá sản thì cậu có thể cút đi được rồi”
Trần Tuấn Tú không còn kiên nhẫn để nói chuyện với một người vô tích sự như thế này.

Mới nói mấy câu đã cảm thấy rất phiền phức rồi, dứt khoát đuổi ra ngoài, đuổi ra xa thì có thể mãi mãi không thấy mặt nữa.

“Con đi ngay đây: Trần Hiền quay người rời khỏi, anh ta lái xe đến nhà họ Lê, mang theo một đám vệ sĩ.

Anh ta mang theo một đống đồ đi thẳng vào bên trong.

“Nhà họ Lê chúng tôi không chào đón cậu!”
Người nhà họ Lê ở ngoài đón khách cũng không phát hiện ra cái gì không đúng nhưng Kiều Loan chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được.

Người nhà họ Trần tới đây chắc chắn là không có ý tốt, sao có thể để rắn vào cửa được chứ.

“Có thể bác Loan hiểu nhầm rồi, tôi và ông cụ Quý đã hẹn nhau từ trước.

Nếu bác không tin thì có thể gọi ông ấy hỏi một chút là được.



Kiều Loan sững sờ, bà ấy nhìn thấy ông cụ Quý hôm nay khỏe như vâm thì kinh ngạc suýt nữa không nói nên lời.

Một lúc sau bà ấy mới nói với vẻ do dự: “Vậy… để tôi hỏi một chút.


“Bố, vì sao bố lại lui tới với người nhà họ Trần chứ, rõ ràng chuyện này đều là người nhà họ Trần sai.


Bà ấy không trách Trần Hiền là đã rộng lượng lắm rồi, không ngờ rằng anh ta lại tìm tới tận cửa.

Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức nào cải “Trân Hiền có dã tâm rất lớn, con yên tâm đi, bây giờ cậu ta tạm thời còn chưa dám làm ẩu trong nhà họ Lê đâu.

Ông cụ Quý thở dài một hơi.

Kiều Loan không thích cách làm của nhà họ Trần, huống chi bọn họ còn là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của Lê Quốc Nam.


“Nếu như bố không muốn gặp thì con sẽ lập tức để người đuổi cậu ta ra ngoài.


“Đuổi ra ngoài làm gì, mời vào đây đi, bố ngồi trong phòng đọc sách đợi cậu ta”
Kiều Loan vâng một tiếng rồi quay người xuống lầu đi về vị trí cũ.

“Ông cụ để cậu đi lên, nhớ là đừng có làm ồn ào, nếu không thì tôi cũng không ngại để cậu nhớ lại sự buồn phiền của tuổi thơ đâu”
Kiều Loan đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trần Hiền mà cắn răng nghiến lợi.

Kẻ thù giết con ở trước mặt mình nhưng bà ấy lại không có cách nào cả, trừ chờ ra thì bà ấy thậm chí còn không thể đến gần.

Trong phòng đọc sách, Trần Hiền đi, bố ngồi trong phòng đọc sách đợi cậu ta”
Kiều Loan vâng một tiếng rồi quay người xuống lầu đi về vị trí cũ.

“Ông cụ để cậu đi lên, nhớ là đừng có làm ồn ào, nếu không thì tôi cũng không ngại để cậu nhớ lại sự buồn phiền của tuổi thơ đâu”
Kiều Loan đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trần Hiền mà cắn răng nghiến lợi.

Kẻ thù giết con ở trước mặt mình nhưng bà ấy lại không có cách nào cả, trừ chờ ra thì bà ấy thậm chí còn không thể đến gần.

Trong phòng đọc sách, Trần Hiền ngôi ngay ngắn trước mặt ông cụ Quý, rồi ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ giống như cười mà không phải cười.

.

 
Chương 370: Chương 370


“Ông Quý, theo lý thì tôi là kẻ thù của ông mà, sao ông lại để tôi đi vào đây dễ dàng như thế chứ, chẳng lẽ nhà họ Lê các ông không nhớ thù à!”
Trần Hiền vắt chéo chân rồi uống một ngụm nước.
Anh ta ngồi một hồi mà vẫn chưa thấy ông cụ Quý nói gì thì dứt khoát đứng dậy rồi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Trần Hiền cúi đầu nhìn người tới người đi nối liền không dứt ở dưới lầu, mặc dù chỉ có hai màu đen trắng nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất vui mắt.

Trần Hiền li3m môi, nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng thêm tươi rói.
“Bố cậu muốn ra tay với nhà họ Lê đúng không?”
Lê Quốc Nam đã mất, tương đương với việc nhà họ Lê không người nối nghiệp, chỉ cần ông cụ Quý ra đi thì không tới nửa tháng sau chắc chắn nhà họ Lê sẽ sụp đổ.

Mấy đứa con cháu vô dụng kia không nhận ra được điểm này nhưng ông cụ Quý làm người cầm quyền mấy chục năm trời đương nhiên biết rõ kết quả sau này của bọn họ.
“Đúng là có dự định như thế, tin tức của ông Quý đây cũng nhanh nhẹn quá nhỉ, biết chuyện này luôn cơ đấy.

Nhưng ông cho rằng ông ngồi đây nói mấy câu với tôi là bố tôi sẽ bỏ ý định này đi chắc? Nể mặt ông hôm nay đã chiêu đãi tôi như thế này để tôi chỉ cho ông một con đường sống.”
Trần Hiền ung dung ngồi xuống rồi uống một ngụm trà, anh ta híp hai mắt lại rôi gác chân lên bàn: “Muốn bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lê thì tốt nhất là tìm nhà họ Giang giúp đỡ.

Dù sao thì toàn bộ Hải Phòng cũng chỉ có mỗi nhà họ Giang có thể chống lại nhà họ Trần thôi đúng không.”
Ánh mắt của Trần Hiền lóe lên vẻ tính toán, ông cụ Quý quan tâm tới sự sống còn của nhà họ Lê như thế thì tất nhiên là sẽ bỏ mặt mũi qua một bên.
Chỉ cần Giang Anh Tuấn nể mặt Lê Quốc Nam mà giúp đỡ nhà họ Lê thì Sunrise cũng dễ đánh bại hơn nhiều.
Dù sao sức lực của con người đều là có hạn, không thể làm cái gì cũng chu đáo trọn vẹn được.
“Lời mà cậu Hiền đây nói tất nhiên tôi sẽ ghi tạc vào lòng.

Chỉ là chẳng lẽ bố cậu không nói cho cậu biết kính già yêu trẻ là truyền thống lâu đời của Việt Nam sao đồ mất dạy.
“Nếu ông đã thế thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.


Lê Quốc Nam đã chết, thi thể còn chưa tìm được.

Lúc trước ông để anh ta đi học y là sai lầm.
Đã nhiều năm như thế rồi, bây giờ còn mỗi một đứa cháu trai có chút hi vọng cũng bị mất, ông thấy thế nào? Cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh ra sao? Lúc đó Lê Quốc Nam bị trói vào lồ ng sắt ném xuống biển, nói không chừng bây giờ đã bị cá ăn hết”
“Đủ rồi”
Ông cụ Quý ngắt lời Trần Hiền, vẻ mặt của ông ta trở nên cứng ngắc, ông ta tức tới nỗi đau cả đầu, thậm chí còn không thể đứng vững.
“Ông già à, người chết như đèn tắt.
Cho dù ông có thích Lê Quốc Nam đến cỡ nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không về được nữa đâu.

Nếu ông nhớ anh ta quá thì tôi cũng có thể tiễn ông một đoạn đường.’ Cả người Trân Hiền vươn qua, anh ta dựa vào mặt bàn rồi cười nói, mặc dù thế nhưng từng lời anh ta nói ra đều vô cùng ác độc.
“Trần Hiền, cậu…”
Ông cụ Quý còn chưa nói hết thì trực tiếp phun ra một ngụm máu, bắt lên áo khoác của Trần Hiền, thậm chí còn dính vào mặt anh ta.

Phối hợp với vẻ mặt âm trâm kinh khủng của anh ta tạo thành một cảm giác rất đáng sợ.
“Ông già à, tôi khuyên ông sống được bao nhiêu thì sống đi, dù sao thì nếu ông tức chết tôi sẽ là người được lợi lớn nhất!”.

 
Chương 371: Chương 371


Trần Hiền trực tiếp cởi áo khoác ra rồi thuận tay lau máu trên mặt.

Anh ta nhìn căn phòng hỗn loạn thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Trần Hiền, hai bố con cậu sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.

Bây giờ nhà họ Lê vẫn là do tôi câm quyền, tôi không chào đón cậu, bây giờ cậu còn chưa khống chế được nhà họ Lê.

Cút đi, cút ngay cho tôi!”
Ông cụ Quý vừa nói vừa ho khục khục, ông ho đến nỗi mà không cúi người dậy được, cả người ông ta như ghé hẳn lên mặt bàn.

Trong lòng ông cụ Quý cảm thấy rất đau thương, nhà họ Lê phải sụp đổ trong tay của ông ta rồi.

Ông ta càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng căm uất.

Sau đó ông cụ Quý lại phun ra thêm một ngụm máu nữa rồi ngã xuống dưới đất mà chìm vào hôn mê.

*A, tôi còn chưa động vào ông cái nào mà ông đã hôn mê rồi, già yếu đến thế cơ đấy.


Vậy thì mấy năm nay cũng khá là may mắn đấy nhỉ, còn có thể bảo vệ được nhà họ Lê tới tận bây giờ!”
Trân Hiền dạo bước qua rồi nhíu mày nhìn ông cụ Quý đang nằm hôn mê dưới đấy.

Máu trên bàn vẫn đang nhỏ giọt xuống đất.

Trần Hiền đứng qua bên cạnh một chút, trong mắt anh ta toàn là cười trên nỗi đau của người khác.

Chủ nhà đã té xỉu rồi, Trần Hiền đi dạo trong phòng hai vòng rồi chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài một cách ung dung.

“Ông cụ đâu? Tạo sao chỉ có mình cậu đi ra”
Kiều Loan không yên tâm nên vẫn luôn canh giữ trước cổng.

Bà ấy thấy có mỗi mình Tr@n Hiền đi ra thì sắc mặt tái đi, vội vàng kéo.

anh ta lại rồi truy hỏi.

“Muốn biết thì tự đi vào xem là được rồi.


Chẳng lẽ bà nghĩ rãng bà kéo tôi như thế này.

thì tôi sẽ nói cho bà chắc? Hay là bà cảm thấy tôi sẽ to gan đến nỗi dám tới tận nhà họ Lê của các người rồi làm gì đó với ông cụ Quý à?”
Tóm lại là nhiệm vụ của Trần Hiền đã hoàn thành, còn lại phải xem con cháu của ông cụ Quý có thể gây chuyện tới cỡ nào.

Kiều Loan nửa tin nửa ngờ buông Trần Hiền rồi đấy cửa đi vào.

Bà ấy chưa đi được.

mấy bước đã nhìn thấy một vũng máu và ông cụ Quý đang nằm trên đất không rõ sống chết.

Trái tim của bà ấy dần trở nên luống cuống: “Bố, bố sao thế bố ơi!”
Tay Kiều Loan run run đưa xuống dưới mũi của ông cụ Quý, cảm thấy vẫn còn hơi thở yếu ớt thì mới thở phào một hơi.

Bây giờ bà ấy cũng không còn quan tâm quần áo của mình, cũng chẳng còn quan tâm tới Trần Hiền nữa mà run rẩy lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

Sau khi ông cụ Quý vào phòng phẫu thuật thì tất cả mọi người của nhà họ Lê mới tập hợp ở bệnh viện.

“Đến cùng là ông cụ bị sao vậy? Không phải chị dâu ở đó sau, chị mau nói cho mọi người biết đi chứ!”
Có lẽ là chạy tới nên người phụ nữ trước mặt có chút thở không ra hơi, tóc bà ta có chút rối, quần áo cũng xộc xệch, nhìn như mới ngủ dậy.

Vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn qua vẫn cảm nhận được sự khổ sở đau thương.

*Chị hai nói cái gì thế? Đừng nói chị cho rãng đây là do chị cả làm đấy nhé”.

 
Chương 372: Chương 372


“Em dâu ba nói cái gì thế, chị nói như thế khi nào.

Chị chỉ là quan tâm thôi em biết chưa!
Chị chỉ là nghe quản gia nói rằng là do chị dâu phát hiện ông cụ nên chị mới thuận miệng hỏi một câu!”
Người phụ nữ mặc đồ xanh lam ngắt lời một người phụ nữ mập mạp đứng bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Loan với vẻ khinh re.

“Bây giờ nói nhiều thế thì có ý nghĩa gì chứ, bố đã như thế này rồi thì ai quản lý công ty? Tài sản chia như thế nào? Dù sao chúng ta chỉ có ba anh em, anh cả em ba từ nhỏ đã biết lấy lòng bố, mỗi lần bố đều bất công.

Nhưng nếu lần này bố bất công nữa thì tôi chắc chẳn sẽ không để yên đâu!”
Nói đến chuyện chia tài sản thì ba người đàn ông đứng sau lưng ba người phụ nữ đứng dậy cùng một lúc.

Hai ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm vào người đàn ông đang nói chuyện.


“Em hai, bố bất công lúc nào chứ? Tất cả mọi chuyện trong nhà đều là do mọi người bỏ phiếu quyết định, em nói xem làm thế thì sao mà cha bất công cho được? Bây giờ bố còn nằm trong phòng giải phẫu, chúng ta ở ngoài đây nói thế không được tốt cho lắm đâu!”
Lê Thanh Lam lật tay Kiều Loan ra cho bà nói vài câu.

Sau khi mấy đi con trai mình yêu quý nhất, bây giờ lại chuẩn bị mất đi bố của mình nên ông ấy rất đau lòng.

*Mấy chuyện này cũng phải chờ bố khỏe lại rồi nói.

Nếu như các người không yên lòng thì sau lần này có thể để cho bố viết di chúc trước, tôi và anh cả của mấy người sẽ không phát biểu ý kiến gì”
Đã lúc nào rồi nhưng những người này chỉ quan tâm tới tài sản của ông cụ thôi.

Nếu như Lê Quốc Nam qua đời, bọn họ không đau lòng không buồn bã thì còn có thể hiểu được.

Nhưng dù gì đây cũng là bố của bọn họ, người sinh ra và nuôi lớn bọn họ, vậy mà bọn họ lại có thể vô tình đến thế.

Xem ra nhà họ Lê không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

“Mỗi lần đều thế, chị nói cái gì thì là cái đó! Ỷ vào mình là anh là chị, mình lớn tuổi hơn nên đứng đây khoa tay múa chân.

Rõ ràng đây là chuyện của nhà họ Lê chúng tôi, liên quan gì tới một người phụ nữ khác họ như chị, chị cũng chỉ xứng đứng trước mặt anh tôi nói hai câu mà thôi.

Ông ba họ Lê đỏ mặt lên rồi chỉ vào mặt Kiều Loan mà chửi.

*Cãi cái gì? Đây là chợ chắc? Không im lặng được thì đi ra ngoài hết cho tôi!”

Đám người đang cãi nhau túi bụi thì đột nhiên y tá ném cây bút trong tay mình lên tường rồi nhìn chẩm chảm đám người này.

Cô ấy làm việc ở bệnh viện lâu như thế cũng chưa phải là chưa từng gặp loại người như thế.

Nhưng chưa từng thấy nhà nào mà tất cả mọi người đều vội vàng muốn chia tài sản, chẳng quan tâm tới ông cụ ra sao.

*Ở đây không có chỗ cho một y tá cho cô nói chuyện! Đi thì đi, tôi cũng chẳng muốn đứng đây một chút nào”
Ông ba họ Lê liếc Kiều Loan một cái rồi dẫn theo vợ mình vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Ông hai thấy thế thì cũng dắt theo vợ mình lén lút rời đi.

Vốn đang ầm ï giờ chỉ còn lại hai người Kiều Loan và Lê Thanh Lam.

*Bà ở đây trông chừng đi, tôi phải về xem mấy người khách kia”
Vốn ông ấy còn muốn.

mượn cơ hội này mà làm quen thêm mấy.


người nhưng không ngờ mới được một lúc thì ông cụ đã xảy ra chuyện.

Trong nhà chắc cũng đã lộn xộn cả lên, ông ấy phải trở về xem.

Kiều Loan gật gật đầu với chồng mình rồi quay người ngồi xuống ghế, bà dùng hai tay che lấy mặt mình.

Đây là lần đầu tiên bà ấy cảm nhận được đám người nhà họ Lê đều là súc sinh một cách rõ ràng đến thết Trần Hiền đi tới phòng đọc sách, anh ta vừa đi vừa mỉm cười, mặc dù trên tay còn có một số vết máu chưa lau xong nhưng anh ta lại không thèm để ý chút nào.

Trần Hiền chắp hay tay sau lưng rồi cúi người chào Trần Tuấn Tú và nói: “Thưa bố, nhà họ Lê đã loạn lên rồi, ông cụ Quý yếu quá, con mới nói mấy câu với ông ta mà ông ta đã tức tới nỗi phun ra máu rồi ngất đi.

Có tin tức truyền tới, mấy ông con trai nhà họ Lê đứng tranh giành tài sản ngay trước cửa phòng phẫu thuật”.

 
Chương 373: Chương 373


“Được, lần này làm khá tốt đấy.

Nhưng Hoäắc Anh Tuấn và NhanKiến Định đã trở về, muốn khống chế toàn bộ nhà họ Lê sợ là cũng không còn dễ dàng nữa.

Dùng người mà chúng ta gài vào nhanh chóng khống chế nhà họ Lê đi”
Hiếm khi Trần Hiền làm được một chuyện để Trần Tuấn Tú hài lòng, ông ta nở một nụ cười rồi dựa vào ghế lắng lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa số.

“Bố, con…”
Trần Hiền mím môi nhìn Trần Tuấn Tú với vẻ mặt do dự.

“Có chuyện gì thì nói, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhanh nhẹn lên một chút: Hiếm khi tâm trạng của Trần Tuấn Tú khá tốt, nên ông ta cũng không có làm khó Trần Hiền mà lại quay người nhìn anh ta với vẻ hứng thú.

“Cũng không có gì, chỉ là con đã về lâu thế rồi mà còn… còn chưa gặp em gái, còn có…”
Thời gian không còn nhiều, thủ đoạn mà Tô.

Kiến Định quá thô bạo, chỉ cần anh ta chậm chạp một chút thì chuyện anh ta tính toán lâu như thế đều sẽ hỏng hết, đành phải cầu phú quý trong nguy hiểm.


Trần Hiền cúi đầu, trong mắt anh ta là ánh sáng mờ mịt, anh ta nói tiếp.

“Còn có mẹ, con cũng chưa từng thấy mẹ.

Con đã lớn như thế này rồi, nhưng dường như con còn chưa nói với mẹ được câu nào.”
Đúng là như thế, từ nhỏ tới lớn đừng bảo là nói chuyện, thậm chí Trần Hiền còn chưa từng gặp vtp bao giờ.

Sau khi về nước, mấy ngày nay anh ta có thể ngẫu nhiên nhìn thấy chút gì đó trong quan tài băng, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Khi còn nhỏ Trần Hiền đã từng nghĩ rằng, vì sao bố của anh ta lại là như thế này, vì sao mẹ của anh ta chưa từng tới thăm anh ta.

Nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì cuộc sống của Trần Hiền chưa từng nhẹ nhõm bao giờ, dần dần tất cả oán hận và không cam lòng đều bị anh ta dồn cả vào người mẹ chưa từng gặp mặt kia.

Tại sao bọn họ có thể sinh hoạt như mặt trời ban trưa ở trong nước, mà anh ta lại chỉ có thể trốn ở nước ngoài, sống như một con chuột cống chạy qua đường.

Không có ai quan tâm, không có ai chú ý tới, mọi chuyện trong cuộc sống đều do một mình anh ta chịu đựng.


Từ nhỏ tới lớn Trần Hiền đều chưa từng biết được yêu thương là cảm giác như thế nào, anh ta cảm thấy những người khác dơ bẩn nhưng làm mấy chuyện bỉ ổi lại chẳng hề áy náy chút nào.

Khi Trần Hiền nhìn những người khác đau khổ đến nỗi muốn sống không được muốn chết cũng không xong trước mặt thì anh ta lại cảm thấy rất dễ chịu.

“Đồ bất hiếu! Nghĩ cái gì thế hả! Mẹ con, con còn có mặt mũi nhắc tới mẹ à.

Nếu không phải bởi vì sinh con thì cơ thể cô ấy cũng sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không kém theo từng ngày.

Đầu là các người, đều là các người hại chết cô ấy, bây giờ còn có mặt mũi nhắc tới à.

Cút đi, cút đi ngay cho tôi!”
Trần Hiền lùi về phía sau theo bản năng, anh ta cúi đầu xuống rồi bả vai có chút run lên: “Bố, trẻ con không có tội, con cũng chẳng biết gì về chuyện năm xưa, chẳng lẽ còn trách con được sao? Từ nhỏ tới lớn con đều chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết mẹ có dáng vẻ như thế nào.

Có phải là giống như người khác nói không, mẹ rất dịu dàng, rất yêu con của mình, là người tốt nhất đẹp nhất trên thế giới này”
Trần Hiền vừa thầm lau mồ hôi cho mình vừa quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn Tú.

Anh ta nói ra những lời sến súa kia mà không kiêm chế được mà run lên cầm cập.

Sợ rằng cả đời này của anh ta cũng chỉ có mỗi một lần này là nói ra những câu ghê tởm như thế.

Nhưng thời gian không đợi người, bắt buộc phải nhanh lên..

 
Chương 374: Chương 374


Bố của Kim Húc cũng không phải là loại người dễ lừa gạt.

Nếu như không giải quyết được Trần Tuấn Tú thì mãi mãi Trần Hiền cũng không có cách nào liên hệ với ông ta.

Ông ta đã khống chế thành phố Hải Phòng này nhiều năm như thế thì chắc chắn thủ đoạn và mánh khóe nhiều đến nỗi có thể chôn sống anh ta.

Không lấy cái gì ra để tỏ lòng thành thì ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng hay hợp tác với mình.

“Nói cái gì thế, đầu là vì cậu cả.

Là cậu hại chết mẹ cậu.”
Trần Tuấn Tú đưa tay ôm đầu, ông ta như chìm vào cơn ác mộng nào đó.

Hai mắt của ông ta mơ màng, hốc mắt đỏ bừng, toàn là tơ máu.

Trần Tuấn Tú giống như một con thú dữ đến bước đường cùng, sắp không kiềm chế nổi chính mình mà phát điên lên.

Chỉ một ánh mắt của ông ta thôi cũng đủ để Trần Hiền cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

“Bố, những năm qua con chưa từng thấy mẹ của mình.


Chẳng lẽ bố định ngăn cả hai mẹ con con cả một đời này sao? Cho dù bây giờ mẹ đã qua đời thì bà ấy cũng có quyền biết con của mình đến cùng là ail”
Chỉ cần Trần Hiền có thể khống chế được điểm yếu duy nhất của Trần Tuấn Tú thì toàn bộ nhà họ Trần đều là của anh ta.

Khóe miệng anh ta có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc hưng phấn nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Sắp rồi, anh ta sắp thành công rồi.

Giờ phút này, trong văn phòng làm việc của Chủ tịch Sunrise, Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đang ngôi trên ghế đọc sách.

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn ngồi trên bệ cửa sổ, vừa uống trà vừa thảo luận công việc.

Nhìn bốn người rất nhàn nhã, giống như là đã thoát khỏi vậy.

Chỉ có khi Nhan Nhã Quỳnh tình cờ ngẩn người mới có thể nhìn thấy nơi này có chút không giống bình thường.

“Đám sâu rượu gây chuyện đã đi đợt thứ ba, trước đó đã thả đi hết rồi, tiếp theo đây đến lượt anh ra tay rồi đấy: Hiện tại công trường đã bị đình công, đang chuẩn bị nắm bắt thời gian bắt đầu làm lại.

Nhưng dưới sự cản trở liên tục của bọn họ thì công trình này muốn làm tiếp cũng không dễ như thế đâu.

Giang Anh Tuấn nhìn thoáng qua Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh rồi nở một nụ cười như ẩn như hiện.


“Cốc cốc, Chủ tịch ơi không xong rồi!”
Giọng của Lâm Tiến Quân vang lên cùng với tiếng đập cửa.

Giang Anh Tuấn hơi nhíu mày, ở thời điểm này còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa chứ.

Sau lưng Lâm Tiến Quân là Chu Thanh, hai người một trước một sau đi vào rồi đứng trước mặt cấp trên của riêng mình.

“Chuyện gì thế?”
Giang Anh Tuấn đưa một tay chống đầu, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người Nhan Nhã Quỳnh.

“Chủ tịch, nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi!”
Lâm Tiến Quân xoa mồ hôi hột trên trán rồi nói.

Khi biết được chuyện này thì anh ta đã chạy tới đây ngay, đúng lúc gặp Chu Thanh cũng tới đây để báo cáo chuyện này nên hai người đi chung với nhau.

“Có biết là chuyện gì không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là dì Loan…
“Nhã Quỳnh, không nên sốt ruột, để Lâm Tiến Quân nói hết đã.

Anh vừa rời khỏi nhà họ Lê không lâu, dì ấy cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ sợ là nhà họ Trần giở trò thôi”
Giang Anh Tuấn vừa nghe tới nhà họ Lê thì vội vàng chạy tới bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh rồi ôm cô vào lòng.

Cũng may là anh ôm cô kịp thời nên mới có thể an ủi cô bình Tĩnh lại được.

“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?”
Anh và NhanKiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện.

Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả..

 
Chương 375: Chương 375


Giang Anh Tuấn không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.

“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay.

Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu tính lại được.

“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?”
Anh và NhanKiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện.

Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả.

Giang Anh Tuấn không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.

“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay.

Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền tới.

Lâm Tiến Quân có chút thấp thỏm, anh ta đứng một chỗ mà không ngừng chảy mồ hôi.


Chu Thanh thấy Lâm Tiến Quân không nói nữa thì mới ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu đứng trước mặt NhanKiến Định mà báo cáo: “Chủ tịch, đã hỏi thăm rõ ràng rồi.

Ông cụ Quý hộc máu, bây giờ còn đang cấp cứu, nghe nói là nói chuyện với Trần Hiên một lúc.

Chờ Trần Hiền đi thì bọn họ vừa vào phòng đã phát hiện ông cụ nằm trên mặt đất hôn mê từ lâu rồi.

Trên mặt bàn và mặt đất cũng có không ít máu, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu”
“Vậy bây giờ chúng ta đi xem một chút đi.

Anh Nam vừa xảy ra chuyện thì ông nội Quý lại nhập viện rồi, chắc chắn dì Loan đang rất bận.

Giang Anh Tuấn chúng ta đi giúp gì ấy một chút đi”
Xảy ra chuyện như thế thì chẳng có ai có thể bình tĩnh và tiếp nhận sự thật trong một thời gian ngắn được.

Đi giúp đỡ chỉ là thứ yếu mà thôi, Nhan Nhã Quỳnh muốn thăm Kiều Loan, không thể để cho dì ấy xảy ra chuyện nữa.

“Cô chủ yên tâm, bây giờ bà Loan không bận, trước đó có tin từ bệnh viện truyền tới.

Ba ông chủ nhà họ Lê cãi nhau vì tranh giành tài sản trước cửa phòng cấp cứu.


Bây giờ chỉ còn mỗi bà Loan ở đó mà thôi, những người khác đều về cả rồi.”
Chu Thanh quay người nói với Nhan Nhã Quỳnh.

“Cãi nhau trước phòng cấp cứu ư?
Giang Anh Tuấn, chúng ta đi xem một chút đi, em nghĩ ngờ người nhà họ Trần muốn hại ông cụ.

Trần Hiền mới nói chuyện với ông cụ Quý thôi mà ông ấy đã hộc máu hôn mê rồi.

Chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà họ Trần.

“Nhã Quỳnh, em không nên sốt ruột, chỉ sợ là bây giờ dì Loan của em không muốn nhìn thấy chúng ta.

Nếu không thì chúng ta làm như thế này trước…
Giang Anh Tuấn ghé vào tai Nhan Nhã Quỳnh nói nhỏ mấy câu rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai mắt anh như phát sáng: “Thế nào, có phải đây là phương pháp tốt đúng không!”
“Hình như cũng không tệ lắm, nhưng mà làm thế có được không đó?”
Nhan Nhã Quỳnh nhìn về phía Giang Anh Tuấn với vẻ nghi ngờ, cô nhíu mày lại, trong lòng còn có chút bồn chồn.

Sau khi cô hỏi Giang Anh Tuấn nhiều lần để xác nhận thì mới đứng dậy cầm lấy tay của NhanHướng Minh.

“Anh, em dẫn Hướng Minh đi thăm dì Loan một chút.

Không cần chờ em ăn tối đâu”
Nhan Nhã Quỳnh phất tay, cô suy nghĩ về những lời Giang Anh Tuấn vừa nói một lần nữa rồi dùng hai tay vỗ mặt mình để mình trông vui vẻ hơn một chút.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?”.

 
Chương 376: Chương 376


Mặc dù NhanHướng Minh rất tin tưởng mẹ mình nhưng đột nhiên lại bị dắt đi, đã thế mẹ cậu còn chẳng nói gì nên khiến cho lòng tò mò của cậu trồi lên.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh rồi hỏi.

“Hướng Minh nhìn chằm chằm mẹ làm gì thế, chẳng lẽ…”
Nhan Nhã Quỳnh ôm NhanHướng Minh ngồi vào trong xe rồi nghiêng đầu nhìn cậu bé với nụ cười tươi tắn.

Cũng không biết đã bao lâu rôi cô chưa từng nói chuyện với cậu bé vui vẻ như thế.

Dường như là từ lúc về nước thì thời gian hai mẹ con ở bên nhau cũng đang giảm xuống.

“Mẹ ơi, chúng ta muốn đi tìm bà Loan ạ?”
Mặc dù NhanHướng Minh không quá quen với Kiều Loan nhưng bởi vì có Lê Quốc Nam ở giữa nên hàng năm đều gặp nhau mấy lần.

Dường như đã lâu rồi cậu bé chưa gặp chú Nam nữa.

“Đúng thế, đợi lát nữa nhìn thấy bà Loan của con thì Hướng Minh an ủi bà ấy được không.


Tâm trạng bà ấy không được tốt, bây giờ người lớn trong nhà lại nằm viện.

Hướng Minh, nếu như con không an ủi bà Loan thì bà ấy sẽ buồn lắm đó”
“Mẹ ơi, chú Nam của con đâu rồi ạ? Vì sao chú ấy không trở về an ủi mẹ chú ấy chứ?”
NhanHướng Minh ôm cổ Nhan Nhã Quỳnh rồi nhìn vào cô mà hỏi: “Dường như lâu lắm rồi con chưa gặp chú Nam, chú ấy lại ra nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu ạ?”
Cảm xúc của NhanHướng Minh có chút sa sút, cậu bé lớn như thế này nhưng người thường xuyên ở bên cạnh cậu bé trừ Nhan Nhã Quỳnh ra cũng chỉ có Lê Quốc Nam.

Đôi khi người cậu là NhanKiến Định cũng phải ghen ty với Lê Quốc Nam.

“Mẹ, mẹ có nghe con nói không đó? Chú Nam đâu đến cùng là chú ấy đã đi đâu rồi? Lâu lắm rồi con chưa gặp chú ấy”
NhanHướng Minh quơ quơ đôi tay nhỏ bé của mình trước mặt Nhan Nhã Quỳnh rồi vội vàng tụt xuống khỏi người cô và ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

“Chú Nam của con… anh ấy…
Hướng Minh à, bây giờ mẹ cũng không biết là chú ấy ở đâu nữa, chỉ biết là chú ấy đã đi tới một nơi rất xa, không biết ngày về”
Nhan Nhã Quỳnh cố nén nước mắt vào lòng, cô phải siết chặt tay để ngăn mình nghẹn ngào.


Lê Quốc Nam là cái tên mà cả đời này cô cũng không dám nhắc tới.

“Vậy tại sao trước khi chú ấy đi lại không tới chào con chứ? Không phải là bình thường trước khi chú ấy đi đều sẽ tới nhà chúng ta ở vài ngày sao?”
NhanHướng Minh nhận ra tình huống có chút không đúng lắm.

Mặc dù bây giờ cậu bé còn chưa thể nắm bắt được cảm xúc của con người nhưng cũng có thể nhận ra được gì đó.

NhanHướng Minh giật giật ống tay áo của Nhan Nhã Quỳnh rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Đợi con lớn hơn một chút nữa thì chú Nam của con sẽ về.’ Nhan Nhã Quỳnh lén lút lau nước mắt trên gương mặt mình rồi đưa tay xoa đầu con trai.

Tâm trạng của cô càng ngày càng nặng nề.

Rất nhanh đã đến bệnh viện rồi.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh tới thì đúng lúc cuộc giải phẫu đã kết thúc.

Ông cụ Quý nằm trên giường bệnh, mặt không còn chút máu rồi bị đẩy từ trong phòng ra ngoài.

Cô dắt tay NhanHướng Minh chạy tới rồi nói: “Dì Loan, cháu nghe nói ông cụ xảy ra chuyện nên dẫn Hướng Minh tới xem mọi chuyện thế nào.

Anh cháu sợ dì nhìn thấy anh ấy sẽ tức giận nên ở nhà chờ tin của cháu và Hướng Minh”.

 
Chương 377: Chương 377


Bác sĩ đi bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với Kiều Loan, Nhan Nhã Quỳnh nghiêng người tới phụ đẩy giường bệnh rồi chú ý lắng nghe.

“Ông cụ lớn tuổi, trên cơ thể đã có tổn thương cũ, bây giờ là vết thương cũ tái phát, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là sau này không thể để cho cảm xúc thay đổi thất thường nữa.

Nếu không thì sợ rằng cơ thể sẽ không chịu z:1 nØI.

“Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ chú ý, còn có chuyện gì khác không? Nếu không thì lần sau có thời gian rảnh tôi mời ông ăn cơm, nhiều năm như thế rồi mỗi lần ông cụ bệnh đều là ông chữa trị.

Nhà họ Lê tôi cảm ơn ông rất nhiều!”
Kiều Loan cười rồi đi bên cạnh bác sĩ, bà ấy nhìn thoáng qua Nhan Nhã Quỳnh rồi thở dài.

Mặc dù có một số việc không phải là lỗi của Nhan Nhã Quỳnh nhưng cũng vì con bé nên mới xảy ra, tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết.

Mặc dù trong lòng bà ấy biết rằng chuyện này không thể trách nhà họ Nhan, cũng không thể trách Giang Anh Tuấn nhưng trong lòng bà ấy vẫn rất khó chịu.

“Dì Loan, dì nể mặt Hướng Minh đáng yêu như thế mà để cho cháu ở lại nói chuyện với gì đi.

Hơn nữa ông cụ cũng thích náo nhiệt mà đúng không.


Chờ ông cụ tỉnh nhìn thấy Hướng Minh chắc chắn là tâm trạng của ông ấy sẽ tốt hơn một chút.

Dì để bọn cháu ở lại đi mà.

Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên ghế salon rôi chớp mắt, cô nhìn vê phía Kiều Loan rồi nở một nụ cười lấy lòng.

NhanHướng Minh cũng ngồi bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt to của hai mẹ con giống y nhau nhìn chằm chằm vào Kiều Loan.

Vốn là bà ấy nhìn hai người lớn lên mà lại còn rất thích hai mẹ con nên cho dù bà ấy có muốn nhãn tâm cũng không thể nào làm được.

Kiều Loan hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Các người ở lại làm cái gì, kéo thêm phiền phức cho tôi chắc?”
“Dì Loan, bọn có thể chọc cho dì vui à.

Cháu biết chuyện của anh Nam là vì cháu… Nhưng anh cháu và Giang Anh Tuấn nói cho dù có mất cả Sunrise và TQT cũng phải báo thù cho anh ấy.

Chắc chắn sẽ đối đầu với nhà họ Trần, không chết không thôi.”
Nhan Nhã Quỳnh ngắt lời Kiều Loan, giọng nói của cô mang theo một chút nức nở.

“Tất nhiên là dì sẽ nghĩ cách báo thù cho Quốc Nam.


Nhã Quỳnh, cháu cũng biết dì không phải là người nhẫn tâm, nhưng Quốc Nam ở bên cạnh cháu nhiều năm như thế, dì muốn hỏi một chút…
“Dì chờ cháu chút.

‘ Nhan Nhã Quỳnh biết Kiều Loan muốn nói cái gì, cô vừa dỗ vừa lừa dẫn NhanHướng Minh tới ngồi bên cạnh ông cụ Quý rồi mới quay lại.

“Dì Loan, cháu biết gì muốn nói cái gì, đơn giản là gì cảm thấy không đáng thay cho anh Nam mà thôi.

Cháu cũng cảm thấy cháu không xứng đáng để anh ấy đối xử tốt với cháu như thế.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra cháu chưa từng được ngủ ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu cháu sẽ hiện lên cảnh tượng anh Nam rớt xuống biển.

Dì Loan, cháu không xin dì tha thứ cho cháu, cháu chỉ hi vọng dì đừng từ chối ý tốt của bọn cháu mà thôi.”
Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu lau nước mắt, mũi cô hồng lên, nhìn rất đáng thương.

“Dì còn muốn hỏi cháu một câu, đến cùng là con trai gì thua Giang Anh Tuấn chỗ nào chứ.

Nhiều năm trôi qua, thằng bé làm bạn với cháu, cũng coi là đã chịu hết mọi đau khổ, chẳng lẽ cháu chưa từng có ý nghĩ muốn quay đầu nhìn thằng bé một cái sao?”
“Dì Loan, anh Nam… cháu… Giữa hai chúng cháu không phải là loại quan hệ như dì nghĩ.

Huống chỉ giữa hai chúng cháu cũng không giống như dì tưởng tượng.

Nhan Nhã Quỳnh vặn hai tay vào nhau, cô có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Kiều Loan.

“Người làm mẹ như dì đương nhiên biết Quốc Nam nghĩ như thế nào..

 
Chương 378: Chương 378


Nhưng đã tới nước này rồi thì nói những việc này còn có ích gì chứ.

Cháu về đi, đây là lựa chọn của Quốc Nam, dì tôn trọng nó, nhưng cũng xin các cháu đừng tới làm phiền dì nữa”
Mặc dù lý trí của Kiều Loan rất tỉnh táo nhưng trong lòng bà ấy vẫn không thể nào chấp nhận được kết quả này.

Bà ấy cúi thấp đầu xuống, từ chối giao lưu.

“Dì ơi, hôm nay cháu tới đây cũng không phải là muốn dì tha thứ cho chúng cháu.

Bây giờ cháu có mơ cũng muốn đổi anh Nam về, nhưng làm người đều phải nhìn về phía trước.

Dì cũng thấy rồi đó, bây giờ nhà họ Trân đang muốn ra tay với nhà họ Lê, chắc chắn là anh Nam cũng không muốn nhìn thấy dì bị tổn thương.

Dì cứ xem như là dì để chúng cháu làm chuyện này giúp anh Nam, để chúng cháu giữ vững nhà họ Lê giúp anh ấy”
Nhà họ Lê không thể nào xảy ra chuyện nữa, cho dù không làm vì anh Nam cũng không thể để nhà họ Lê xảy ra chuyện được.

Nhan Nhã Quỳnh nhìn chằm chằm vào Kiều Loan trước mặt, trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.

“Để Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định tới đây đi!”
Kiều Loan nhìn ông cụ Quý còn đang hôn mê trên giường thì thở dài một hơi.


Ông cụ xảy ra chuyện lớn như thế nhưng từ lúc phẫu thuật tới bây giờ chỉ có mình bà ấy trông coi, nhà họ Lê sắp xong đời rồi.

“Cảm ơn gì, cháu sẽ báo với hai người họ ngay!”
Nhan Nhã Quỳnh cười với Kiều Loan một cái rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài nói chuyện.

Giống như là hai người đang ngồi đợi Nhan Nhã Quỳnh gọi tới vậy, cô vừa để điện thoại xuống không bao lâu thì Giang Anh Tuấn đã dẫn theo NhanKiến Định xuất hiện trước mặt cô.

“Đi vào nói đi, nhà họ Trần đã bắt đầu ra tay rồi.

Bây giờ nhà họ Lê đã loạn hết cả lên rồi”
Vẻ mặt của Giang Anh Tuấn rất nghiêm trọng, anh xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh rồi đẩy cô vào bên trong.

NhanKiến Định vẫn luôn không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, cửa kêu lên một tiếng kẽo kẹt, anh ấy bước vào trong với gương mặt không chút cảm xúc, chỉ là lông mày vẫn luôn nhu lại.

tka nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế salon thì cười một cách lễ phép rồi nói: “Dì Loan, chúng cháu đã nhận được tin tức, nhà họ Trần đã ra tay với nhà họ Lê rồi.

Nửa tiếng trước ba con trai của nhà họ Lê đã bắt đầu chia tài sản, nói không chừng thì chưa đợi dì về tới nhà thì nhà họ Lê đã sụp đổ rồi.

Dì cảm thấy Quốc Nam sẽ bằng lòng nhìn thấy cảnh này ư?”

“Vốn tôi không nên quản lý mấy chuyện này, tôi cũng không có năng lực quản lý.

Nhưng tôi vẫn có chút kiến thức, có điều kiện gì thì cứ nói đi”
Kiều Loan thở dài rồi dựa vào ghế salon với vẻ chán nản và buồn bã.

NhanKiến Định gật đầu với Giang Anh Tuấn rồi phất tay nói: “Ăn chút gì đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lâm Tiến Quân mang theo cháu và mấy món ăn kèm nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.

Lâm Tiến Quân thả đồ xuống, anh ta vuốt cánh tay mỏi nhừ của mình rồi thở dài trong lòng.

Lần sau vẫn nên bảo vệ sĩ đi theo thì tốt hơn, anh ta không hợp với mấy công việc cần thể lực như thế này.

Cũng gần tới thời gian ăn cơm tối rồi.

Nhan Nhã Quỳnh chưa kịp ăn thì đã ngẩn người.

Từ lúc về tới nay, có một đoạn thời gian tương đối dài cô không ăn không uống, chỉ biết ngồi ngẩn ra, trong đầu đều là hình ảnh của Lê Quốc Nam.

Người khác không đau lòng nhưng Giang Anh Tuấn nhìn thấy thì đau lòng không chịu được.

“Nhã Quỳnh?”
Giang Anh Tuấn gõ gõ vào đầu Nhan Nhã Quỳnh rồi múc nửa chén cháo cá bưng đến trước mặt cô.

Nhan Nhã Quỳnh nhận chén bằng hai tay rồi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không hiểu sao càng ngày cô càng muốn khóc: “Em không sao, giải quyết chuyện của nhà họ Lê trước đi.

Chuẩn bị làm gì bây giờ, lúc nào ra tay?”.

 
Chương 379: Chương 379


“Yên tâm đi, muộn nhất là tối mai sẽ ra tay, đã để cho Lâm Tiến Quân đi điều tra rồi”
Giang Anh Tuấn nói một cách chắc chắn: “Ăn cháo trước đi”
Nhan Nhã Quỳnh gật đầu rồi một hơi uống cạn sạch cháo cá trong chén dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Anh Tuấn.

Không bao lâu sau, Nhan Nhã Quỳnh còn chưa để chén xuống thì Lâm Tiến Quân đã mang tin về.

Có lẽ là chạy hơi vội nên anh ta có chút thở hổn hển.

“Chủ tịch, đã tra được tin tức rồi, bây giờ j đang bàn bạc với ông hai nhà họ Lê.

Đã nói tới việc phân phối cổ phần của nhà họ Lê, hẳn là ông hai sẽ ra tay.

“Cái gì? Đang bàn bạc với thằng hai ư? Tin này có tin được không?”
Kiều Loan đứng bật dậy rồi nói với vẻ không tin.

“Đúng thế thưa bà Kiều Loan, đã để người liên tục xác nhận.


Mục tiêu thứ nhất của bọn họ hẳn là ông ba, tạm thời ông hai còn chưa tỏ thái độ về phía ông cụ Quý.

Chỉ là j có ý là phải xử lý ông cụ trước rồi mới làm gì thì làm”
Lâm Tiến Quân sợ Kiều Loan không tin nên còn lấy ghi âm cuộc trò chuyện của j và ông hai họ Lê và một số chứng cứ khác ra cho bà ấy xem.

Đúng là giọng của ông hai họ Lê, những tài liệu này cũng đúng là những hạng mục gần đây của nhà họ Lê.

Mặc dù Kiều Loan không quan tâm quá nhiều vào chuyện làm ăn của nhà họ Lê nhưng bà ấy vẫn biết một vài thứ cơ bản.

“Hơn nữa bây giờ trên mạng đã có lời đồn, chuyện mất tích lúc trước bị tuôn ra, trên mạng có rất nhiều người đang đồng tình nhà họ Trần, nói Chủ tịch dùng sức mạnh bắt ép, không biết tôn trọng.’ Tin tức vừa mới được đăng lên đã làm mưa làm bão trên mạng.

Lâm Tiến Quân thở dài một chút rồi sửa sang lại tài liệu trên tay.

“Tạm thời không cần xử lý chuyện trên mạng.

Tìm người giám sát ông hai họ Lê.


Sắp xếp mỗi hoạt động thường ngày của ông ta rồi đưa cho tôi.”
Giang Anh Tuấn suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói với Lâm Tiến Quân.

“Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ dặn dò xuống dưới.

Lâm Tiến Quân cúi đầu thưa vâng rồi quay người đi ra ngoài.

“Nếu đã bắt đầu hành động thì em sẽ dẫn Hướng Minh về trước.

Dì có rảnh thì tới nhà làm khách nhé”
Dường như đã không còn chuyện gì cần Nhan Nhã Quỳnh giúp đỡ nữa rồi, cô gọi NhanHướng Minh ra rồi vừa cười vừa nói.

“Về đi, không có chuyện gì thì đừng đến đây.

Chuyện của nhà họ Lê hai mẹ con cũng đừng dính vào, bị bọn họ ỷ lại cũng không dễ tránh thoát đâu.”
Kiều Loan xoa đầu Hướng Minh rồi miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Bà ơi, chờ cháu nghỉ học cháu sẽ dẫn mẹ tới chơi với bà, bà phải nhớ chúng cháu đấy nhé!”
NhanHướng Minh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm thì híp hai mắt lại rồi nở một nụ cười đáng yêu.

“Ừ, Hướng Minh có thời gian thì tới chơi với bà nhé, nhưng cũng phải nhớ là bảo vệ mẹ đấy nhé biết không!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom