Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 1051: C1051: Chương 1051


“Chuyện của Minh Tú, tôi không thể quyết định thay cô ấy, cả phần đời còn lại của ông, tôi sẽ để ông ăn sung mặc sướng, ông không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền.”

Yêu cầu như vậy chính là để thử nghiệm giới hạn của anh. NhanKiến Định đương nhiên không phải người ngu ngốc, anh ta không thể đáp ứng.

Đã biết trước anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, NhanVăn Minh cũng không tranh luận, ông ta gật đầu đi vào, ngồi xuống ghế.

NhanMộc Trà trang điểm ăn mặc lòe loẹt, uốn éo đi vào sau NhanVăn Minh, hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì, yên lặng giống như bình hoa di động, chỉ để người ta quan sát. NhanKiến Định cũng không thèm nhìn, xoay người ngồi trở lại chỗ của mình.

“Nhìn thấy gì, nghe được gì cứ nói ra hết.”

Quản gia đứng cách đó không xa, nghe thấy lời của NhanKiến Định, liền nhanh chóng lấy sổ tay và bút ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.

NhanVăn Minh nhướng mày ngồi ở tư thể thoải mái, liếc mắt nói: “Nhìn thấy chúng ở con hẻm nhỏ phía sau, chắc là do biệt thự tôi sống ở nơi hẻo lánh. Abel không phát hiện ra sự tồn tại của tôi và Mộc Trà.”

Trong lúc nói chuyện, NhanVăn Minh lấy trong túi ra một điều thuốc cho lên miệng, sau đó nói tiếp: “Lúc vệ sĩ ập đến, bọn họ đã lắp đặt hộp đen trước, sau đó điện thoại liền không có tín hiệu nữa, những chuyện tiếp sau đó, cậu hỏi vệ sĩ của cậu chắc họ cũng biết.”


NhanKiến Định: “….. Chỉ có vậy thôi sao, cả đời không phải lo cơm áo gạo tiền, thật sự là quá xem trọng hai bố con họ!

Đợi một lúc không thấy anh ta lên tiếng, NhanKiến Định đứng dậy hắng giọng, lạnh lùng như sắp bước ra ngoài.

“Tôi còn chưa nói xong, sao cậu lại vội vàng vậy? Tôi còn nghe thấy một số chuyện mà vệ sĩ của cậu không biết. Cậu có hứng thú không?”

NhanVăn Minh cười kéo NhanKiến Định, dò xét nhìn phòng làm việc của anh ta, chậm rãi nói.

“Có gì cần nói thì nói luôn một lần, tôi không cho ông cơ hội mở miệng lần ba.”

Vốn bị làm cho nóng lòng, bị làm cho bực dọc, trán NhanKiến Định đột ngột giật giật, cố gắng kìm nén, cố gắng để bình tính lại.

“Abel đã biết tất cả kế hoạch của cậu. Mục đích của ông ta chính là bằng chứng, tờ giấy cậu lấy được từ Yaren và người mà Vũ Nguyên Hải đã giao đến cho cậu. Nếu muốn NhanMinh Tú và đứa bé đó, thì phải trao đổi bằng hai thứ trên mới được.”


NhanVăn Minh vừa dứt lời, hai mắt NhanKiến Định ngay lập tức nhìn chằm chằm ông ta, anh ta xoay người đi tới, chậm rãi xem xét lại từ đầu đến chân, ngoại trừ anh ta, Giang Anh Tuấn, cũng chỉ có Abel biết được chuyện này, NhanVăn Minh có thể biết, chắc chắn do ông ta nghe được điều gì đó từ Abel, nếu không ông ta làm sao có thể biết được những bí mật này!

Vừa định mở miệng hỏi vài câu, Giang Anh Tuấn đã gõ cửa bước vào.

“Anh vả.”

Trong phòng có hai người lạ, Giang Anh Tuấn nhướng mày nhìn NhanKiến Định.

“Những người không liên quan, mời hai người ra ngoài, tôi đã hiểu rồi.”

Nhìn thấy Giang Anh Tuấn vào, NhanKiến Định cũng không thèm giới thiệu, liền đuổi hai người họ đi!

“NhanKiến Định, tôi dù sao cũng là bố vợ của cậu, dỡ cối giết lừa cũng không nhanh nhẹn như cậu!”

NhanVăn Minh điều chỉnh tư thế, thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn hai người trước mặt, ông ta có vẻ không muốn rời đi.

“Chúng ta chỉ là trao nhận được những gì chúng ta cần. Ông đổi thông tin lấy tiền bạc, còn những thứ khác đương nhiên không liên quan đến ông!”
 
Chương 1048: C1048: Chương 1048


Hữu Thụ phía sau đi tới, đứng trước mặt NhanMinh Tú cẩn thận xác nhận, sau khi xác nhận không bắt nhầm người, hắn ta vẫy tay ra hiệu cho họ nhanh chóng rời đi.

Kể từ khi cuộc chiến nổ ra, Abel đã đứng bên ngoài và không đi vào.

Hai tay nhét túi, không giống dẫn người đến làm việc xấu, ngược lại giống đưa người đến ngắm trăng sao, tràn đầy hào quang văn học nghệ thuật “Thưa ngài, đã bắt được người, còn một cặp mẹ con chưa bắt được, có cần điều người đi kiếm tiếp không a?”

Kéo người ra ngoài, vệ sĩ bắt được NhanMinh Tú cúi đầu đứng trước mặt Abel, môi mím lại, vẻ mặt nghiêm trọng.


“Không cần, hai người này là đủ rồi, truyền tin, toàn bộ rút quân về, bỏ lại những kẻ bị thương hay chết ở lại! Những người không còn giá trị sử dụng để lại cũng vô ích.”

Abel thản nhiên nói, liếc nhìn NhanMinh Tú rồi đi về phía trước.

Sau khi ra khỏi phòng, hai tay NhanMinh Tú bị trói sau lưng, mắt bị che bằng một mảnh vải đen, miệng cũng bị nhét một đống giẻ, khiến cho cô ấy dù muốn hét lên cũng chỉ có thể hét: “Ư ư ư!”

vài tiếng. Tinh Hòa mệt mỏi ngủ thiếp đi trên đường về, sau khi về đến phòng khách, được cho uống một chút nước, cô bé ngủ càng ngon, trông giống một thiên thần nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương, không hề có vẻ bướng bỉnh như khi đang khóc.

NhanMinh Tú bị đẩy một cái, sờ soạng tìm cửa xe, chậm rãi ngồi vào ghế, vừa ngồi được chưa bao lâu, hai tay bị trói đột nhiên được tháo ra, sau đó, cô ấy còn chưa kịp kéo bịt mắt xuống, hai tay đã được đặt một vật gì đó nặng nặng.

Mềm mềm, ấm ấm, cô ấy mảnh vải che mắt xuống, hóa ra đó là Tinh Hòa đang say giấc nồng.

Nhìn thấy Tinh Hòa, ánh mắt NhanMinh Tú khẽ lay động. Cô ấy bỏ miếng giẻ trong miệng ra, ôm Tinh Hòa nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Vốn dĩ đang định nhìn kỹ bên ngoài xem có thể nhớ được đường không, nhưng từ trong xe nhìn ra, trời tối đen như mực, ngoài hai cái cột đèn thẳng đứng bên đường, cô ấy không nhìn ra được thứ gì khác nữa.


Cô ấy đành ngồi tựa vào ghế, hai tay ôm chặt Tinh Hòa, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nạp năng lượng, muốn trốn thoát, trước tiên phải có một tinh thần tốt, một thể lực tốt, nếu không tay chân mềm nhũn cũng không chạy thoát được.

Bắt được một phụ nữ và một trẻ em, nhiệm vụ hoàn thành một cách xuất sắc, Abel ngồi trước mặt cũng không buồn để ý đến cô ấy.

Tình hình NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn bên kia có vẻ không khả quan lắm. Abel đã điều rất nhiều người, từng lớp từng lớp xông lên. Cho Vũ Nguyên Hải có điều chế ra loại thuốc kỳ lạ kia, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, để chúng không vào được.

Muốn xông ra ngoài hay yểm trợ cho người khác ra ngoài, đó cũng là một nhiệm vụ bất khả thi, những người được cử đi đưa tin cũng bị chặn lại ở bên ngoài, muốn vào cũng không vào được, đến cuối cùng, muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể bị trói chân ở ngoài.

Lúc đó, Thu Hằng nhận ra có điều gì đó không ổn, đang lúc muốn truyền tin tức ra ngoài bỗng phát hiện gần tòa nhà chính không có tín hiệu. Không biết làm gì khác, chỉ còn cách điều người ra ngoài báo tin, số vệ sĩ vốn đã ít ỏi, giờ lại mất đi ba người. . ngôn tình sủng


Nhưng cuối cùng, tin tức cũng không được truyền ra ngoài, người bị bắt, đến cả vợ cũng bị bắt làm tù binh!

Trong nhà, Giang Anh Tuấn vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn chằm chằm đám người bên ngoài. Cho đến khi đồng hồ điểm gần hai giờ, đám người vây xung quanh bên ngoài như kiến bỗng rút về như thủy triều, đi rất dứt khoát, nhanh gọn, ngay cả những người bị thương cũng bị bỏ lại.

Nhìn thấy cảnh này, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn lập tức nhận ra điều bất thường, cũng không nói nhiều, hai người lấy chìa khóa xe trên bàn, lên xe phi trở về biệt thự. Con đường trong đêm tối dường như không một bóng người, hai người phóng xe như bay.

Quãng đường vốn dĩ mất hai mươi phút chạy xe, lần này chỉ mất chưa đầy mười phút đã về đến biệt thự.
 
Chương 1052: C1052: Chương 1052


Nếu không phải vì ông ta nói rằng ông ta biết một số thông tin, NhanKiến Định sẽ không bao giờ để hai người họ đến phòng làm việc của anh ta.

“Cậu nghĩ vậy cũng không sai, nhưng cậu có thật sự chắc chắn rằng tôi chỉ nghe được một chuyện như vậy không?”

NhanVăn Minh không chút hoảng sợ, thậm chí còn nở một nụ cười trên môi, giống như đã biết tường tận một chuyện gì đó.

“Tôi đã đồng ý với những điều kiện mà ông đưa ra. Còn về phần tôi, ông nên nói rõ mọi chuyện ông biết cho tôi nghe!”

Tuy trong lòng NhanKiến Định biết, NhanMinh Tú không thể xảy ra chuyện gì vào lúc này, nhưng khi nghĩ đến chuyện người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ bị Abel nhốt ở một nơi không hề quen thuộc, trái tim anh ta rất đau đớn, sự bình tĩnh thường ngày đã hoàn toàn biến mất.

“Không phải cậu vừa vội vàng đuổi tôi đi trước khi tôi nói xong sao? NhanKiến Định, tôi đến để trao đổi sòng phẳng với cậu. Tốt hơn hết cậu nên bỏ bộ mặt cao ngạo đó đi và nói chuyện đàng hoàng với tôi, không thì tôi sẽ giữ kín những chuyện này làm bí mật cho riêng mình, sống để bụng chết đem theo.”

NhanVăn Minh nói, giang hai tay nhún vai với NhanKiến Định, mặt hướng về phía cửa.

“Ông Nhanđúng không?”


Giang Anh Tuấn hơi tiến về phía cửa chặn người đàn ông sắp rời đi, sau đó nói: “Nếu đã biết chuyện gì, sao vội vàng rời đi như vậy làm gì, con gái của tôi cũng bị bắt đi, chi bằng ông Nhancũng trao đổi thông tin với tôi với giá như vậy, ông cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt của Giang Anh Tuấn hiện lên vẻ hung ác, hai tay đút túi, khỏe miệng hơi nhếch lên.

“Cậu có gì để trao đổi với tôi? Tính mạng con gái cậu hẳn là còn có giá trị chứ!”

NhanVăn Minh liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới nam thanh niên đứng ở trước mặt, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của NhanKiến Định, còn gọi anh ta là anh, với cách tính toán này, người trước mặt có thể đưa vào phạm vi có thể cân nhắc.

“Ông muốn gì, tính mạng con gái tôi đương nhiên có giá trị.”

Abel mới bắt người không thể đến tìm anh trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại thời gian vẫn còn đủ, hơn nữa anh cũng có nghe nói một chút về người đàn ông trước mặt. Anh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Tôi không có yêu cầu gì khác. Con gái Minh Tú của tôi bây giờ đã có chỗ dựa của riêng mình. Chỉ có Mộc Trà luôn ở bên cạnh tôi chịu đựng gian khổ, tôi không đòi hỏi gì cả, tôi chỉ mong cậu có thể cho Mộc Trà một chỗ nương thân”


NhanVăn Minh vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, đôi mắt nhăn nheo của ông ta đỏ bừng vì sự cọ xát của chính mình, trông có vẻ như ông ta vừa bị bắt nạt.

“Tìm cho con gái một công việc và một nơi ở. Đương nhiên, tôi không có ý kiến gì về vấn đề cỏn con này”

Giang Anh Tuấn nhún vai, nghiêng đầu liếc nhìn NhanKiến Định, đi vòng qua NhanVăn Minh ngồi xuống, đưa mắt nhìn Mộc Trà đang đứng phía sau.

“Đương nhiên, cần tìm một người chồng ưng ý cho Mộc Trà.”

NhanVăn Minh cười trước khi tiếp tục: “Điều kiện thực ra rất đơn giản. Dù sao thì điều kiện của chính Mộc Trà cũng ở đây rồi.”

“Đương nhiên không thành vấn đề, hiện tại có thể nói những chuyện sau được không?”

Giang Anh Tuấn gật đầu đồng ý.

Điều này khiến cho NhanVăn Minh vốn vẫn đang định nói chuyện gì, bỗng sững sờ đứng im tại chỗ cũ, không ngờ người đàn ông trước mặt làm việc nhanh gọn vậy, một lúc sau ông ta mới nhanh chóng định thần lại, mỉm cười kéo NhanMộc Trà ngồi xuống.

“Nếu cậu đã đồng ý như vậy, tôi đương nhiên không phải loại tiểu nhân ngồi đất hét giá.”

Để NhanMộc Trà ngồi chỗ gần Giang Anh Tuấn một chút, NhanVăn Minh nở nụ cười, vẻ mặt nhúm nhỏ giống như một bông hoa cúc lớn.
 
Chương 1049: C1049: Chương 1049


Cả biệt thự nhốn nháo, đặc biệt là tòa nhà chính, đến cả vệ sĩ cũng nằm la liệt, có người còn bị trói vào cột, nhìn cảnh tượng này làm sao có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra, mặt mũi mọi người đều tái mét, phân công nhau đi gọi người.

Trần Bắc đến sau dẫn vệ sĩ đi cởi trói cho mọi người và đưa những người bị thương đến bệnh viện.

NhanKiến Định tìm kiếm xung quanh hai lần, đừng nói đến NhanMinh Tú, đến người hầu cũng không thấy đâu, giống như ở trong ngôi biệt thự to lớn này, ngoại trừ những người vừa nhìn thấy, tất cả những người khác đã biến mất không thấy tăm hơi. Không cần phải nói, Giang Anh Tuấn bên kia cũng như vậy, cũng không tìm được gì, hai người trở lại phòng khách với vẻ mặt ủ rũ. Lúc này, Thu Hằng mới được thả ra, anh ta lảo đảo vài bước hướng về phía Giang Anh Tuấn, giọng điệu yếu ớt: “Chủ tịch, mợ chủ đã chạy về phía khu rừng đằng kia, cô NhanMinh Tú và Tinh Hòa đã người của Abel đưa đi, không phát hiện ra chúng tìm được mợ chủ, có lẽ mợ chủ và cậu vẫn đang trốn trong rừng, chủ tịch mau cử người đi tìm.……..

Nói xong, hai chân anh ta mềm nhũn ra và ngất lịm đi, nhưng may có Trần Bắc đỡ kịp, đỡ anh ta khỏi bị ngã xuống đất.

Giang Anh Tuấn vừa nghe lời này, toàn thân chấn động, gọi thêm hai người rồi xông ra ngoài, còn chưa kịp nói gì với NhanKiến Định, vài giây sau người đã chạy bằng ra xa không nhìn rõ nữa. Còn NhanKiến Định nắm chặt nắm đấm.

Sau khi hít hai hơi thật sâu, mới dẫn theo vài người còn lại đi lên, cho dù như nào, Nhã Quỳnh bây giờ có thể vẫn đang an toàn, họ phải tìm được Nhã Quỳnh và Hướng Minh càng sớm càng tốt, nếu không họ có thể gặp nguy hiểm.


Khu rừng ở phía đông rất rộng lớn, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đã mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm ra hai mẹ con họ đang trốn trong một hốc cây. Cả hai đang ôm nhau, được bao phủ bởi thảm thực vật, và họ đang chìm vào giấc ngủ.

Nếu không phải có những vệ sĩ giỏi mấy thứ này, ước chừng phải đợi hai mẹ con họ tỉnh lại mới có thể tìm được.

Giang Anh Tuấn như tìm lại được bảo bối đã mất, cẩn thận đưa NhanHướng Minh ra, đưa cho NhanKiến Định đang đứng một bên, sau đó cẩn thận đưa Tôi Nhã Quỳnh ra khỏi hốc cây, ôm vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi cô rồi mới ôm về.

Có thể thoát khỏi bàn tay Abel, tuy rằng có chút bẩn bụi, Giang Anh Tuấn cũng cảm thấy vui rồi, chỉ có điều……

Anh vừa suy nghĩ, vừa nhìn về phía NhanKiến Định đang đi bên cạnh, NhanMinh Tú và Tinh Hòa đã bị bắt và đem đi ……


“Anh, chuyện của chị dâu và Tinh Hòa cần có một kế hoạch lâu dài, anh đừng nóng vội. Abel sẽ không làm hại họ trong lúc này. Giang Húc Đồng và Vũ Nguyên Hải vẫn đang trong tay chúng ta, cho dù phải trao đổi, cũng phải cứu hai người họ!”

Tinh Hòa là đứa bé mà anh ta mong đợi đã từ rất lâu rồi, từ nhỏ cậu bé đã mềm yếu và ngoan ngoãn, ngay cả một người sắt đá như Giang Anh Tuấn cũng sắp tan chảy. Đem con gái của anh ta đi, cũng không khác gì lấy đi mạng sống của anh ta.

“Về nhà nghĩ cách, cậu thu xếp cho hai người họ trước, tìm bác sĩ kiểm tra kỹ càng xem có bị thương ở đâu hay không.”

Sau khi tìm hiểu qua chuyện này, NhanKiến Định đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy rằng sắc mặt của anh ta vẫn chưa được tốt lắm, nhưng anh ta đã có thể bình tính suy nghĩ.

“Anh cả, anh vào phòng làm việc đợi tôi, tôi xử lý mọi chuyện ở đây xong rồi sẽ vào tìm anh ngay lập tức.”

Mặc dù đã tìm thấy cô gái nhỏ, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không thể yên tâm nếu không kiểm tra xem cô có bị thương hay không, đương nhiên anh phải thu xếp trước khi rời đi.

“Được rồi, tôi đã xác định được giản điệp là ai, đợi cậu đến bàn bạc biện pháp đối phó, tôi sẽ gửi ảnh và lý lịch cho cậu”
 
Chương 1053: C1053: Chương 1053


Giang Anh Tuấn nhìn mà mắc ói, hai tay đỡ trán, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không chịu nổi.

NhanKiến Định từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống như một bức tượng đá.

“Tôi đã nói với chủ tịch Nhanrồi. Nếu muốn cứu NhanMinh Tú, chỉ có thể trao đổi bằng chứng về Abel trong tay các cậu và người tên là Vũ Nguyên Hải đã bị bắt về. Sau khi nói xong câu đó, người tiếp lời là một chàng trai rất trẻ.”

NhanVăn Minh vừa nói vừa nhớ lại, cau mày và đầu hơi ngước lên: “Tôi không nhớ chính xác nguyên văn người đàn ông đó đã nói gì, nhưng ý đại khái là anh ta chỉ giả vờ trao đổi với cậu, sau khi lấy được đồ, thì NhanMinh Tú và đứa bé cũng không thể sống sót.”

Vừa nói ra lời này, toàn thân NhanKiến Định bộc phát ra một luồng tà khí uy nghiêm, khí lạnh trên người Giang Anh Tuấn lập tức tỏa ra, NhanVăn Minh và NhanMộc Trà ngồi co rúm lại trong góc như chim cút, không dám thở mạnh.

“Sau đó thì sao, Abel đã nói gì?”


Lúc này Giang Anh Tuấn không có tâm trí trêu đùa nữa, sắc mặt lạnh lùng hỏi.

“Sau đó, Abel đương nhiên cũng hưởng ứng. Về phần kế hoạch chi tiết sau đó của bọn họ, tôi không nghe thấy, nhưng có vẻ có liên quan đó gì đến khu rừng. Rất có thể là phóng hỏa đốt rừng. Sau đó, do họ đã đi khá xa nên tôi không nghe được thêm gì nữa.”

Sau khi giải thích mọi chuyện, biểu hiện trên khuôn mặt của NhanVăn Minh cuối cùng cũng khá hơn, và ông ta hất cằm vê phía NhanMộc Trà đang ngồi bên cạnh mình.

NhanMộc Trà hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nhẹ giọng nói: “Lúc đó tôi cũng ở đó, và những gì bố tôi nói là hoàn toàn đúng sự thật. Chúng tôi có thể bảo đảm bằng cả tính mạng của mình. Hơn nữa, lúc đó tôi vì sợ hãi và trốn trong một góc nhỏ bên ngoài biệt thự, dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy NhanMinh Tú và một đứa trẻ. Họ được đưa vào một chiếc xe toàn màu đen, sau đó có ba đoàn xe dài rời đi từ cổng.

Chị ấy có lẽ đã bị bắt đưa đến đoàn xe đang đi về hướng đông.”

Vẻ mặt của NhanMộc Trà có chút hoảng sợ, giống như chưa thoát ra được sự kinh hãi trước đó, khuôn mặt tái nhợt không chút ửng hồng, nói đến một đoạn nào đó, cả người vô thức run lên, trông như hồn siêu phách lạc.


Nhưng Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định ngồi đấy nghe, hai người chỉ đơn thuần lắng nghe, vừa nghe thấy điểm nghi ngờ liền nhìn nhau trao đổi thông tin, trong suốt quá trình không thèm nhìn NhanMộc Trà một cái, như thể cô ta chỉ là một công cụ kể chuyện mà thôi.

“Tôi đã hiểu rất rõ. Tôi đương nhiên sẽ cho các người thứ mà các người muốn. Cũng muộn rồi chúng tôi sẽ không giữ hai bố con ông nữa”

So với NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn hoàn toàn khiến cho NhanVăn Minh và NhanMộc Trà lĩnh hội thế nào là qua cầu rút ván.

Họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vài vệ sĩ đi ra từ phía sau kéo ra.

“Anh nghĩ những gì họ nói có đáng tin không?”

NhanVăn Minh và NhanMộc Trà là người như thế nào? Giang Anh Tuấn biết rất rõ từ những gì Nhan Nhã Quỳnh kể, vì vậy mặc dù những gì họ nói nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn rất hoài nghi.

“Cần phải xác minh, cũng có thể là nửa giả nửa thật, NhanVăn Minh là một người lòng dạ thâm sâu, chúng ta không thể xem nhẹ điều này, nhưng tôi thấy theo những gì ông ta nói hôm nay, thì cũng có đến tám mươi phần trăm là sự thật”

NhanKiến Định tin tưởng vào phán đoán này của mình, chỉ có một số chỉ tiết cần xem xét lại và xác minh cẩn thận. Dù sao trong những lời NhanVăn Minh và NhanMộc Trà nói ra, có rất nhiều hàm ý, lỡ lầm đường, tìm sai phương hướng thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Lúc đó, dù có chém chết hai bố con họ cũng không đủ để bù đắp những sai lầm này!
 
Chương 1050: C1050: Chương 1050


NhanKiến Định gật đầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, nói xong thì cũng đã về đến biệt thự, đưa đứa nhỏ trên tay cho Trần Bắc đứng bên cạnh, bảo anh ta đưa đi bác sĩ khám bệnh, NhanKiến Định sải bước nhanh về hướng phòng làm việc.

“Bác sĩ đã đến chưa?”

Đợi cho sau khi NhanKiến Định rời đi, Giang Anh Tuấn mới ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hít thật sâu trên cổ cô, cho đến khi cả con tim tràn ngập hương vị của cô rồi mới từ từ đặt xuống.

“Chủ tịch yên tâm, tôi đã dặn dò cho người chăm sóc ở trên lầu.”

Trần Bắc dẫn NhanHướng Minh lên lầu, lúc tìm thấy cậu bé còn mơ mơ màng màng mà bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.


“Hướng Minh lên phòng khám nhé, mẹ còn chưa dậy, con trai ngoan đi với chú Trần Bắc trước, được không!”

Giang Anh Tuấn ngồi xổm xuống, động tác có chút khó khăn, nhưng anh quỳ một gối xuống, đặt cậu bé ngồi lên, vừa xoa đầu vừa nói, cậu bé nở một nụ cười an ủi với anh.

“Bố, con không sao. Bố đưa mẹ đi kiểm tra trước đi ạ, lúc chạy trốn mẹ đã ôm con chạy, là tại con không tốt, con không bảo vệ được mẹ, bảo vệ được em, bảo vệ được mợ nữa. Tinh Hòa bây giờ sao rồi ạ?”.

Là anh trai lại không bảo vệ được em gái mình, NhanHướng Minh cảm thấy vô cùng khó chịu và buồn bã, rõ ràng cậu là nam tử hán đại trượng phu, cuối cùng lại phải để mẹ ôm vào lòng để bỏ chạy, thật là thất vọng!

“Con còn nhỏ, cho nên đương nhiên cần bố mẹ che chở. Khi lớn lên, đương nhiên có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ”

Giang Anh Tuấn thật sự không giỏi an ủi người khác, nói được vài câu cũng không nói được nữa, chỉ có thể đứng dậy ôm Nhan Nhã Quỳnh trở về phòng.

Sau khi trở về phòng, anh lau rửa mặt mũi tay chân cho cô, thay quần áo sạch sẽ, động tác cũng khá thành thục, dù sao khi cô mang thai, Giang Anh Tuấn cũng đã làm qua việc này, sau khi mọi thứ đã xong xuôi, anh mới gọi bác sĩ đến.

Mọi việc ở đây đang diễn ra một cách có trật tự, ở phòng bên cạnh, NhanKiến Định đứng bên cạnh cửa sổ phòng làm việc, tay cầm chiếc khăn mà lúc sáng NhanMinh Tú đưa cho, mím chặt môi và ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn, ngày trước anh vẫn chưa hiểu tại sao Giang Anh Tuấn lại phải thừa sống thiếu chết vì Nhã Quỳnh.

Sau khi Minh Tú bị Abel bắt đi, anh mới hoàn toàn hiểu được cảm giác đau thấu tim gan là như thế nào, ngay cả khi nghe Thu Hằng nói, anh còn hy vọng người đang trốn là Minh Tú, chứ không phải Nhã Quỳnh. Sau khi nghe xong còn có chút thất vọng trong lòng, ý nghĩ này thật không thể chấp nhận được, đó còn là em gái của anh!


Đang lúc nghĩ về cách thương lượng với Abel, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của người quản gia và tiếng gõ cửa: “Thưa ngài, NhanVăn Minh và NhanMộc Trà nói muốn gặp anh, và họ nói đã nhìn thấy chính Abel ở cửa sau.”

Quản gia vừa dứt lời, cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt liền bị mở ra, NhanKiến Định đứng ở cửa nhìn chằm chằm ra bên ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.

“Nhìn thấy gì, nghe được gì cứ nói ra. Đương nhiên sẽ không để các người làm không công, thù lao chắc chắn sẽ làm các người hài lòng.”

Vô duyên vô cớ tìm đến, lại còn kêu trợ giúp, cái kiểu cáo chúc tết gà này, cho dù NhanKiến Định không thích nhưng vẫn để hai người họ đi vào, dù sao anh ta cũng không có tin tức gì trong tay, có thể biết chút nào hay chút nấy. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Lính Cưng Vợ
2. Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

3. Ngài Trang Không Tiền Đồ
4. Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy
=====================================

“Tôi không cần gì, chỉ có một yêu cầu, tôi muốn sống ở đây cả đời, cho dù NhanMinh Tú cũng không được đuổi tôi đi!”

NhanVăn Minh trợn mắt, nói.

Ông ta có thể thấy, theo tính cách của NhanKiến Định, thì NhanMinh Tú nói gì NhanKiến Định cũng nghe, vì vậy để tránh bị đuổi, ông ta đương nhiên phải ra tay trước.
 
Chương 1054: C1054: Chương 1054


“Thưa ngài, có cần tôi đi theo không?”

Quản gia nhìn bộ dạng hung hăng của Hoäc Anh Tuấn khi bước ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, ông giúp tôi đi làm những chuyện khác, chuyện này tạm thời không cần bận tâm đ ến, Anh Tuấn sẽ lo liệu được”

Không cần nghĩ NhanKiến Định chắc chản tin tưởng Giang Anh Tuấn một trăm phần trăm, sau nhiều năm như vậy, không có chuyện gì là anh không xử lý được cả!

NhanKiến Định thì thầm vào tai quản gia vài câu, nói xong liền xua tay.

Quản gia cũng hiểu ý, gật đầu, cúi người rời khỏi phòng làm việc, lúc đi còn cung kính đóng cửa lại rồi mới lui ra.

Lúc này Hoäc Anh Tuấn đã lên xe đến bệnh viện, tài xế lái xe nhanh như bay, mấy phút sau đã đến nơi.

Bệnh viện lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, Giang Anh Tuấn mím môi ngước lên nhìn, hỏi tầng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ đi lên, một đám người mặc vest đen, giày da, khuôn mặt điềm tĩnh, cơ thể vạm vỡ.


Nhìn không giống đến thăm bệnh mà giống như đến để vây bắt một người nào đó, đến đánh hội đồng, điều này thực sự khiến những người có mặt cảm thấy hoảng sợ.

“Thưa, thưa anh…… đây là bệnh viện, các anh không thể cứ vậy đi vào được!”

Còn chưa kịp bước tới, Hoäc Anh Tuấn đã bị y tá trưởng và một vài y tá trẻ chặn lại, mấy cô gái trước mặt đang run như cầy sấy.

Hoäc Anh Tuấn nhướng mày, Trần Bắc phía sau nở một nụ cười trên mặt nhẹ nhàng giải thích: “Ông chủ của chúng tôi chỉ là muốn đến thăm bệnh nhân. Chúng tôi không có ác ý gì cả. Tôi hy vọng mọi người đừng quá căng thẳng”

“Xin hỏi anh đến thăm bệnh nhân nào, thăm bệnh nhân cũng cần đăng ký trước”

Y tá trưởng nuốt nước bọt và run rẩy đưa ra một tấm bảng với một cây bút và một vài tờ giấy trên đó, bên trên viết nhi nhít ngày tháng và tên bệnh nhân.

Đương nhiên, Giang Anh Tuấn sẽ không kỳ kèo như đám người này, sau khi điền xong liền ném trả cô y tá trưởng, rồi phớt lờ đi và tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi được hai bước, sau khi rẽ, thấy Vũ Nguyên Hải vẫn đang hờn dỗi dựa lưng vào tường.


“Tôi cần phải tìm hiếu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh có biết rõ mặt kẻ đến ám sát Giang Húc Đông không?”

Đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải, Giang Anh Tuấn từ trên cao nheo.

mắt nhìn xuống như không thèm đếm xỉa đến nhất cử nhất động của anh ta.

“Tôi đã từng gặp người đó, nhưng tôi không biết gã là ai, lần này đến chắc chắn là muốn nhằm vào Húc Đông, anh thử nghĩ mà xem trên đời này có ai dám to gan đến vậy, tôi nghi ngờ Abel đứng sau toàn bộ chuyện này”

Sau khi Vũ Nguyên Hải bình tĩnh trở lại, không mất nhiều thời gian cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngoài Abel còn có ai có thể muốn gi ết chết Giang Húc Đông.

Chỉ có điều cậu thanh niên được phái đi ám sát, Vũ Nguyên Hải luôn cảm thấy có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã từng gặp ở đâu. Những sự tình cờ như vậy luôn khiến người ta cảm thấy bực bội, may mà Vũ Nguyên Hải đã quen với việc một mình gánh vác mọi chuyện từ lâu.

Hoäc Anh Tuấn nhìn một hồi cũng không thấy có gì, quay đầu hướng về phía Trần Bắc nói vài câu, rồi vén quần ngồi xuống ghế.

Trần Bắc cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, biến mất vào.

màn đêm bên ngoài.

“Chuyện này là do Abel làm. Nếu không thu dọn tai họa này, anh nghĩ anh và Giang Húc Đông thực sự có thể yên ổn sống qua ngày.
 
Chương 1051: C1051: Chương 1051


“Chuyện của Minh Tú, tôi không thể quyết định thay cô ấy, cả phần đời còn lại của ông, tôi sẽ để ông ăn sung mặc sướng, ông không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền.”

Yêu cầu như vậy chính là để thử nghiệm giới hạn của anh. NhanKiến Định đương nhiên không phải người ngu ngốc, anh ta không thể đáp ứng.

Đã biết trước anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, NhanVăn Minh cũng không tranh luận, ông ta gật đầu đi vào, ngồi xuống ghế.

NhanMộc Trà trang điểm ăn mặc lòe loẹt, uốn éo đi vào sau NhanVăn Minh, hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì, yên lặng giống như bình hoa di động, chỉ để người ta quan sát. NhanKiến Định cũng không thèm nhìn, xoay người ngồi trở lại chỗ của mình.

“Nhìn thấy gì, nghe được gì cứ nói ra hết.”

Quản gia đứng cách đó không xa, nghe thấy lời của NhanKiến Định, liền nhanh chóng lấy sổ tay và bút ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.

NhanVăn Minh nhướng mày ngồi ở tư thể thoải mái, liếc mắt nói: “Nhìn thấy chúng ở con hẻm nhỏ phía sau, chắc là do biệt thự tôi sống ở nơi hẻo lánh. Abel không phát hiện ra sự tồn tại của tôi và Mộc Trà.”

Trong lúc nói chuyện, NhanVăn Minh lấy trong túi ra một điều thuốc cho lên miệng, sau đó nói tiếp: “Lúc vệ sĩ ập đến, bọn họ đã lắp đặt hộp đen trước, sau đó điện thoại liền không có tín hiệu nữa, những chuyện tiếp sau đó, cậu hỏi vệ sĩ của cậu chắc họ cũng biết.”


NhanKiến Định: “….. Chỉ có vậy thôi sao, cả đời không phải lo cơm áo gạo tiền, thật sự là quá xem trọng hai bố con họ!

Đợi một lúc không thấy anh ta lên tiếng, NhanKiến Định đứng dậy hắng giọng, lạnh lùng như sắp bước ra ngoài.

“Tôi còn chưa nói xong, sao cậu lại vội vàng vậy? Tôi còn nghe thấy một số chuyện mà vệ sĩ của cậu không biết. Cậu có hứng thú không?”

NhanVăn Minh cười kéo NhanKiến Định, dò xét nhìn phòng làm việc của anh ta, chậm rãi nói.

“Có gì cần nói thì nói luôn một lần, tôi không cho ông cơ hội mở miệng lần ba.”

Vốn bị làm cho nóng lòng, bị làm cho bực dọc, trán NhanKiến Định đột ngột giật giật, cố gắng kìm nén, cố gắng để bình tính lại.

“Abel đã biết tất cả kế hoạch của cậu. Mục đích của ông ta chính là bằng chứng, tờ giấy cậu lấy được từ Yaren và người mà Vũ Nguyên Hải đã giao đến cho cậu. Nếu muốn NhanMinh Tú và đứa bé đó, thì phải trao đổi bằng hai thứ trên mới được.”


NhanVăn Minh vừa dứt lời, hai mắt NhanKiến Định ngay lập tức nhìn chằm chằm ông ta, anh ta xoay người đi tới, chậm rãi xem xét lại từ đầu đến chân, ngoại trừ anh ta, Giang Anh Tuấn, cũng chỉ có Abel biết được chuyện này, NhanVăn Minh có thể biết, chắc chắn do ông ta nghe được điều gì đó từ Abel, nếu không ông ta làm sao có thể biết được những bí mật này!

Vừa định mở miệng hỏi vài câu, Giang Anh Tuấn đã gõ cửa bước vào.

“Anh vả.”

Trong phòng có hai người lạ, Giang Anh Tuấn nhướng mày nhìn NhanKiến Định.

“Những người không liên quan, mời hai người ra ngoài, tôi đã hiểu rồi.”

Nhìn thấy Giang Anh Tuấn vào, NhanKiến Định cũng không thèm giới thiệu, liền đuổi hai người họ đi!

“NhanKiến Định, tôi dù sao cũng là bố vợ của cậu, dỡ cối giết lừa cũng không nhanh nhẹn như cậu!”

NhanVăn Minh điều chỉnh tư thế, thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn hai người trước mặt, ông ta có vẻ không muốn rời đi.

“Chúng ta chỉ là trao nhận được những gì chúng ta cần. Ông đổi thông tin lấy tiền bạc, còn những thứ khác đương nhiên không liên quan đến ông!”
 
Chương 1055: C1055: Chương 1055


không? Abel là một người thù dai, phải tận mắt chứng kiến cái chết đau đớn của các anh mới là phong cách của ông ta. Cho dù có sự giúp đỡ của tôi và NhanKiến Định, cũng chỉ thoát được nhất thời, anh nghĩ mình có thể chạy trốn được cả đời sao?”

Giang Anh Tuấn nói, quay đầu nhìn Vũ Nguyên Hải đang ngồi.

Sau đó, điềm tĩnh nói: “Trời sắp sáng rồi, đợi sau khi Giang Húc Đông tỉnh lại, anh có thể cùng anh ta thảo luận xem rốt cuộc muốn liều mạng cả đời, hay sẵn sàng giết kẻ thù truyền kiếp của mình và tận hưởng cuộc sống!”

Nói xong cũng không đợi Vũ Nguyên Hải mở miệng, phủi phủi quần áo đứng lên, đi về phía đối diện, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vũ Nguyên Hải nhíu mày, nhìn Giang Anh Tuấn đã men đến đầu.

giường, mở miệng, nhưng cũng không có quấy rầy anh.

Ca phẫu thuật này được thực hiện khá chậm, trời đã sáng, Giang Húc Đông đã được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người anh ta lắp đây các ống to nhỏ khác nhau, sắc mặt tái nhợt như ma cà rồng, nếu không phải lồ ng ngực vẫn hơi căng lên trùng xuống, sế có người tưởng đây là người chết, Vũ Nguyên Hải mím môi bước lên, dùng hai tay bóp chặt thành giường, nhìn người đàn ông đang nẵm.

“Ca phẫu thuật diễn ra thành công tốt đẹp, nhưng vẫn có thể xảy ra một số phản ứng đào thải nghiêm trọng. Có thể khắc phục được hay.


không còn phụ thuộc vào sức đề kháng và ý chí của chính bệnh nhân.

Nếu tình hình ổn, bệnh nhân có thể được chuyển khỏi ICU trong vòng một tuần”

Sau khi bác sĩ giới thiệu sơ qua về tình trạng bệnh nhân, anh ta từ từ dựa lưng vào tường đi đi lại lại, rõ ràng ca phẫu thuật này là một thử thách lớn đối với thể lực và tinh thần của anh ta, anh ta tập trung đứng gần sáu tiếng đồng hồ, có thể ra ngoài được đã là tốt rồi.

“Phái người bảo vệ nghiêm ngặt, dù thế nào đi nữa cũng phải cứu sống người, cho dù có thể thiếu chân thiếu tay nhưng người vẫn phải sống!”

Dặn dò xong, thấy ở đây không có chuyện gì nữa, Giang Anh Tuấn xoay người bước lên lầu.

Vệ sĩ trên lầu canh gác thêm nghiêm ngặt hơn, cho dù Giang Anh Tuấn muốn đi vào cũng phải trải qua kiểm tra gắt gao mới có thể qua được.

Chỉ riêng việc kiểm tra này đã khiến anh mất gần mười phút trước.


khi đến cửa phòng.

Anh thận trọng mở cửa đi vào, người đang nằm bên trong chính là Công tước Otto, lúc Giang Húc Đông xảy ra chuyện, vệ sĩ đã nhanh chóng đưa người đến đây, trước kia Giang Anh Tuấn cũng không có.

thời gian đến thăm, lần này cũng được coi là toại nguyện.

Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, tuy rằng không biết nói cái gì trước mặt ngài, nhưng trong bụng vẫn nghĩ được một ít, sau khi ngồi xuống, đầu óc Giang Anh Tuấn trở nên trống rông, không biết nên nói gì.

Ngồi được mười phút, khi định đứng dậy rời đi, ông lão trên giường.

nhằm mắt đã tỉnh lại, đôi mắt vốn nhắm nghiền đã mở ra rồi, Giang Anh Tuấn lúc này mới có chút hoảng hốt, anh thậm chí còn không biết công tước Otto mở mắt từ khi nào và phát hiện ra sự tồn tại của mình từ khi nào.

“Ông ngoại, con sẽ gọi bác sĩ, ông chờ một chút”

Sau khi thấy người đó tỉnh lại, Giang Anh Tuấn nhanh chóng ấn chuông gọi, năm sáu bác sĩ và vài y tá xông vào, giống như một buổi diễn tập quy mô.

lớn vậy.

Giang Anh Tuấn đồn về phía sau, anh đi thẳng tới bên cửa số, cầm thoại di động lên xem, chưa đến tám giờ, còn sớm, vốn định gọi ện thoại cho Nhan Nhã Quỳnh, anh ta lại gọi cho quản gia vẫn đang ở nhà dọn đẹp tàn cục.
 
Chương 1052: C1052: Chương 1052


Nếu không phải vì ông ta nói rằng ông ta biết một số thông tin, NhanKiến Định sẽ không bao giờ để hai người họ đến phòng làm việc của anh ta.

“Cậu nghĩ vậy cũng không sai, nhưng cậu có thật sự chắc chắn rằng tôi chỉ nghe được một chuyện như vậy không?”

NhanVăn Minh không chút hoảng sợ, thậm chí còn nở một nụ cười trên môi, giống như đã biết tường tận một chuyện gì đó.

“Tôi đã đồng ý với những điều kiện mà ông đưa ra. Còn về phần tôi, ông nên nói rõ mọi chuyện ông biết cho tôi nghe!”

Tuy trong lòng NhanKiến Định biết, NhanMinh Tú không thể xảy ra chuyện gì vào lúc này, nhưng khi nghĩ đến chuyện người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ bị Abel nhốt ở một nơi không hề quen thuộc, trái tim anh ta rất đau đớn, sự bình tĩnh thường ngày đã hoàn toàn biến mất.

“Không phải cậu vừa vội vàng đuổi tôi đi trước khi tôi nói xong sao? NhanKiến Định, tôi đến để trao đổi sòng phẳng với cậu. Tốt hơn hết cậu nên bỏ bộ mặt cao ngạo đó đi và nói chuyện đàng hoàng với tôi, không thì tôi sẽ giữ kín những chuyện này làm bí mật cho riêng mình, sống để bụng chết đem theo.”

NhanVăn Minh nói, giang hai tay nhún vai với NhanKiến Định, mặt hướng về phía cửa.

“Ông Nhanđúng không?”


Giang Anh Tuấn hơi tiến về phía cửa chặn người đàn ông sắp rời đi, sau đó nói: “Nếu đã biết chuyện gì, sao vội vàng rời đi như vậy làm gì, con gái của tôi cũng bị bắt đi, chi bằng ông Nhancũng trao đổi thông tin với tôi với giá như vậy, ông cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt của Giang Anh Tuấn hiện lên vẻ hung ác, hai tay đút túi, khỏe miệng hơi nhếch lên.

“Cậu có gì để trao đổi với tôi? Tính mạng con gái cậu hẳn là còn có giá trị chứ!”

NhanVăn Minh liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới nam thanh niên đứng ở trước mặt, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của NhanKiến Định, còn gọi anh ta là anh, với cách tính toán này, người trước mặt có thể đưa vào phạm vi có thể cân nhắc.

“Ông muốn gì, tính mạng con gái tôi đương nhiên có giá trị.”

Abel mới bắt người không thể đến tìm anh trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại thời gian vẫn còn đủ, hơn nữa anh cũng có nghe nói một chút về người đàn ông trước mặt. Anh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Tôi không có yêu cầu gì khác. Con gái Minh Tú của tôi bây giờ đã có chỗ dựa của riêng mình. Chỉ có Mộc Trà luôn ở bên cạnh tôi chịu đựng gian khổ, tôi không đòi hỏi gì cả, tôi chỉ mong cậu có thể cho Mộc Trà một chỗ nương thân”


NhanVăn Minh vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, đôi mắt nhăn nheo của ông ta đỏ bừng vì sự cọ xát của chính mình, trông có vẻ như ông ta vừa bị bắt nạt.

“Tìm cho con gái một công việc và một nơi ở. Đương nhiên, tôi không có ý kiến gì về vấn đề cỏn con này”

Giang Anh Tuấn nhún vai, nghiêng đầu liếc nhìn NhanKiến Định, đi vòng qua NhanVăn Minh ngồi xuống, đưa mắt nhìn Mộc Trà đang đứng phía sau.

“Đương nhiên, cần tìm một người chồng ưng ý cho Mộc Trà.”

NhanVăn Minh cười trước khi tiếp tục: “Điều kiện thực ra rất đơn giản. Dù sao thì điều kiện của chính Mộc Trà cũng ở đây rồi.”

“Đương nhiên không thành vấn đề, hiện tại có thể nói những chuyện sau được không?”

Giang Anh Tuấn gật đầu đồng ý.

Điều này khiến cho NhanVăn Minh vốn vẫn đang định nói chuyện gì, bỗng sững sờ đứng im tại chỗ cũ, không ngờ người đàn ông trước mặt làm việc nhanh gọn vậy, một lúc sau ông ta mới nhanh chóng định thần lại, mỉm cười kéo NhanMộc Trà ngồi xuống.

“Nếu cậu đã đồng ý như vậy, tôi đương nhiên không phải loại tiểu nhân ngồi đất hét giá.”

Để NhanMộc Trà ngồi chỗ gần Giang Anh Tuấn một chút, NhanVăn Minh nở nụ cười, vẻ mặt nhúm nhỏ giống như một bông hoa cúc lớn.
 
Chương 1056: C1056: Chương 1056


“Thưa ông chủ, anh có gì cần dặn dò ạ?”

Người quản gia liếc nhìn xem người gọi điện đến là ai, rồi nhanh chóng bắt điện thoại, hỏi.

“Nếu bà chủ tỉnh lại đi xuống lầu, bảo cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, công tước Otto tỉnh lại rồi”

Giang Anh Tuấn điềm tĩnh nói, chỉ trong mấy phút đồng hồ bác sĩ kiểm tra, anh không chỉ gọi điện về nhà mà còn thông báo cho NhanKiến Định.

NhanKiến Định đến rất nhanh, sau mười phút bác sĩ kiểm tra NhanKiến Định đã đến nơi, còn Nhan Nhã Quỳnh thì không thấy bóng dáng đâu, chắc vẫn đang ngủ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất khó để cô có thể chạy ra ngoài, tốt hơn hết nên nghỉ ngơi một lát “Ông ngoại, ông thấy trong người thế nào?”

Công tước Otto tỉnh dậy, anh em nhà họ Nhanchắc chẳn là hai người vui nhất.

“Ông không sao….. Mấy ngày nay Abel vẫn an phận chứ?”

Tỉnh dậy.


và có thể nói chuyện, công tước Otto hít một hơi thật sâu rồi hỏi, cả người chỉ cảm thấy tức ngực và khó thở, như thể gần như không thể thở được.

“Không sao, con có thể xử lý những chuyện này. Ông ngoại dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày nay Nhã Quỳnh học ở nhà, lát nữa con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

NhanKiến Định nói một cách nhẹ nhàng, giống như một người bố kiên nhãn an ủi con mình.

“Không lo lắng những chuyện này, Abel là người như thế nào, ông biết rõ, bây giờ thành thật nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra”

Kể từ lúc bị ám sát, công tước Otto đã không còn lòng tin với Abel.

“Chờ ông khỏe lại, chờ ông về nhà rồi con sẽ kể ông nghe được không, hiện tại con vẫn có thể chống chọi được, bây giờ ông hưởng phúc đi, người con cao ráo, con tạm thời chống đỡ được rồi, đợi đến khi nào con không thể chịu được nữa, con sẽ gọi ông giúp đỡ!”

NhanKiến Định vừa dỗ vừa vuốt tóc, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.

“Các con về trước đi, các con đều bận, ông biết, ông trước đây cũng vậy, kiên trì chút là được”


Kể từ lần thoát chết này, công tước Otto đã nhìn ra rất nhiều điều.

Một số việc nên như nào thì theo như thế, nếu không ép được, tại sao.

lại làm mọi người đều không vui. Nhưng có một số chuyện nên tính toán thì cần phải tính toán, không cần thiết phải vì người khác mà khiến bản thân không vui!

Một câu nói rất mâu thuẫn, nhưng mọi chuyện không phải đều như vậy sao, vạn vật trên đời đều có những điều mâu thuẫn.

“Vậy thì con và Anh Tuấn về trước. Khi nào Nhã Quỳnh tỉnh lại, con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

Thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây nữa. NhanKiến Định gật đầu, đứng dậy chờ Hoäc Anh Tuấn đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.

“Người ở đâu tôi đã tìm thấy, có một khu rừng ở phía sau chỗ đó không xa, sau khi bước vào thì rất khó trở ra và khu rừng cũng không.

lớn lắm. Nếu Abel cho người bao vây khu rừng và đốt, Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được”

NhanKiến Định gần như không nhắm mắt cả đêm, và đôi mắt của anh ta lúc này đã đỏ hoe.

“Những lời như vậy chỉ có thể chứng minh rằng Abel có thể có suy nghĩ về vấn đề này. Chúng ta vẫn không chắc những gì hai bố con họ nói là sự thật, và chúng ta cần phải cẩn thận”
 
Chương 1053: C1053: Chương 1053


Giang Anh Tuấn nhìn mà mắc ói, hai tay đỡ trán, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không chịu nổi.

NhanKiến Định từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống như một bức tượng đá.

“Tôi đã nói với chủ tịch Nhanrồi. Nếu muốn cứu NhanMinh Tú, chỉ có thể trao đổi bằng chứng về Abel trong tay các cậu và người tên là Vũ Nguyên Hải đã bị bắt về. Sau khi nói xong câu đó, người tiếp lời là một chàng trai rất trẻ.”

NhanVăn Minh vừa nói vừa nhớ lại, cau mày và đầu hơi ngước lên: “Tôi không nhớ chính xác nguyên văn người đàn ông đó đã nói gì, nhưng ý đại khái là anh ta chỉ giả vờ trao đổi với cậu, sau khi lấy được đồ, thì NhanMinh Tú và đứa bé cũng không thể sống sót.”

Vừa nói ra lời này, toàn thân NhanKiến Định bộc phát ra một luồng tà khí uy nghiêm, khí lạnh trên người Giang Anh Tuấn lập tức tỏa ra, NhanVăn Minh và NhanMộc Trà ngồi co rúm lại trong góc như chim cút, không dám thở mạnh.

“Sau đó thì sao, Abel đã nói gì?”


Lúc này Giang Anh Tuấn không có tâm trí trêu đùa nữa, sắc mặt lạnh lùng hỏi.

“Sau đó, Abel đương nhiên cũng hưởng ứng. Về phần kế hoạch chi tiết sau đó của bọn họ, tôi không nghe thấy, nhưng có vẻ có liên quan đó gì đến khu rừng. Rất có thể là phóng hỏa đốt rừng. Sau đó, do họ đã đi khá xa nên tôi không nghe được thêm gì nữa.”

Sau khi giải thích mọi chuyện, biểu hiện trên khuôn mặt của NhanVăn Minh cuối cùng cũng khá hơn, và ông ta hất cằm vê phía NhanMộc Trà đang ngồi bên cạnh mình.

NhanMộc Trà hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nhẹ giọng nói: “Lúc đó tôi cũng ở đó, và những gì bố tôi nói là hoàn toàn đúng sự thật. Chúng tôi có thể bảo đảm bằng cả tính mạng của mình. Hơn nữa, lúc đó tôi vì sợ hãi và trốn trong một góc nhỏ bên ngoài biệt thự, dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy NhanMinh Tú và một đứa trẻ. Họ được đưa vào một chiếc xe toàn màu đen, sau đó có ba đoàn xe dài rời đi từ cổng.

Chị ấy có lẽ đã bị bắt đưa đến đoàn xe đang đi về hướng đông.”

Vẻ mặt của NhanMộc Trà có chút hoảng sợ, giống như chưa thoát ra được sự kinh hãi trước đó, khuôn mặt tái nhợt không chút ửng hồng, nói đến một đoạn nào đó, cả người vô thức run lên, trông như hồn siêu phách lạc.


Nhưng Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định ngồi đấy nghe, hai người chỉ đơn thuần lắng nghe, vừa nghe thấy điểm nghi ngờ liền nhìn nhau trao đổi thông tin, trong suốt quá trình không thèm nhìn NhanMộc Trà một cái, như thể cô ta chỉ là một công cụ kể chuyện mà thôi.

“Tôi đã hiểu rất rõ. Tôi đương nhiên sẽ cho các người thứ mà các người muốn. Cũng muộn rồi chúng tôi sẽ không giữ hai bố con ông nữa”

So với NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn hoàn toàn khiến cho NhanVăn Minh và NhanMộc Trà lĩnh hội thế nào là qua cầu rút ván.

Họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vài vệ sĩ đi ra từ phía sau kéo ra.

“Anh nghĩ những gì họ nói có đáng tin không?”

NhanVăn Minh và NhanMộc Trà là người như thế nào? Giang Anh Tuấn biết rất rõ từ những gì Nhan Nhã Quỳnh kể, vì vậy mặc dù những gì họ nói nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn rất hoài nghi.

“Cần phải xác minh, cũng có thể là nửa giả nửa thật, NhanVăn Minh là một người lòng dạ thâm sâu, chúng ta không thể xem nhẹ điều này, nhưng tôi thấy theo những gì ông ta nói hôm nay, thì cũng có đến tám mươi phần trăm là sự thật”

NhanKiến Định tin tưởng vào phán đoán này của mình, chỉ có một số chỉ tiết cần xem xét lại và xác minh cẩn thận. Dù sao trong những lời NhanVăn Minh và NhanMộc Trà nói ra, có rất nhiều hàm ý, lỡ lầm đường, tìm sai phương hướng thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Lúc đó, dù có chém chết hai bố con họ cũng không đủ để bù đắp những sai lầm này!
 
Chương 1057: C1057: Chương 1057


Giang Anh Tuấn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được, chỉ có thể bình tĩnh nhắc nhở NhanKiến Định cẩn thận hơn.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, và luôn có cảm.

giác sai trái, chúng ta quay về rồi thảo luận”

Việc cứu người phải có kế hoạch lâu dài, không được vội vàng, hoặc vì con tin gặp nạn, hoặc là đám người lao lên tự tìm cái chết không đáng có.

Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại liền vang lên, NhanKiến Định quay đầu nhìn Giang Anh Tuấn, hai người lấy điện thoại di động ra, nghe máy.

“Động tác khá nhanh đấy, đã tìm được chỗ rồi thì qua đi! Nhớ phải mang theo thứ tôi muốn” . 𝗥a chương nhanh nhấ𝘵 𝘵ại || 𝘵𝗋u𝒎𝘵 𝗋u𝔂en﹒𝚅𝑁 ||

Giọng của Abel phát ra từ đầu điện thoại bên kia và rõ ràng là ông ta đang nói chuyện bằng hai điện thoại di động.

“Người ông muốn tạm thời tôi không mang qua được, tôi cần một chút thời gian”


Giang Anh Tuấn mím môi, anh ta quay lại nhìn và nói.

“Dù sao tôi cũng không vội, chỉ là nếu không tìm thấy con gái cậu có lo lắng không? Nếu trước tám giờ tôi không thấy người và thứ tôi cần, thì không chỉ con gái cậu, và cả người phụ nữ đi cùng cũng phải chết”

Abel điềm tĩnh nói, hiển nhiên là chính mình đang nắm chắc phần thẳng trong tay, sau khi nói xong ông ta liền cúp điện thoại không đợi bọn họ trả lời.

“Trước tám giờ, vẫn kịp, tôi sẽ đưa người về, anh đi đường cẩn thận”

Bất kể lời nói của Abel có đáng tin hay không, vẫn phải đưa người đến đó trước. Ít nhất, họ phải có thái độ đàm phán, nếu không…

Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn bộ dạng của NhanKiến Định, trong.

lòng thở dài, nếu không chỉ e là NhanKiến Định sẽ phát điên trước!

“Cậu cũng cẩn thận một chút, tôi đi chuẩn bị trước những gì cần chuẩn bị, khi nào cậu về thì đi thẳng đến điểm đích”


NhanKiến Định vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn, tuy rằng vẻ mặt có chút không ổn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Yên tâm, chờ tôi về”

Giang Anh Tuấn lái xe rời đi không có thời gian nói nhiều nữa.

Bên kia, Abel vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn điện thoại đã tắt, một lúc sau mới quay lại, cúi xuống, tay chống chân, nhìn người phụ nữ bị nhốt trong lồ ng phía sau, mỉm cười: “NhanKiến Định sẽ tới cứu cô sớm thôi, cô có vui không?”

Ông ta vốn tưởng rằng NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn chỉ là hai tên ma đầu không đáng kể, không ngờ lại có thể ép ông ta đến mức này, nếu ông ta không cho một bài học, thì quả thực Abel đã sống một cách vô ích trong nhiều năm qua.

“Tôi không biết rốt cuộc ông muốn làm gì, nhưng nếu ông muốn lấy thứ gì đó từ tôi, thì xin lỗi dù có chết tôi cũng không đồng ý”

Ôm thật chặt Tinh Hòa trong tay, sắc mặt NhanMinh Tú tái nhợt đến đáng sợ, vừa nói vừa vô thức di chuyển trở lại.

“Tôi không muốn gì nhiều, hai mạng người đổi một, tôi làm vậy đã rất công bằng rồi”

Abel đứng dậy, bước vào với nụ cười, dang hai tay, bước đến mép lồ ng và nhìn xuống khuôn mặt thanh tú trước mặt ông ta.

NhanMinh Tú: “…..”
 
Chương 1054: C1054: Chương 1054


“Thưa ngài, có cần tôi đi theo không?”

Quản gia nhìn bộ dạng hung hăng của Hoäc Anh Tuấn khi bước ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, ông giúp tôi đi làm những chuyện khác, chuyện này tạm thời không cần bận tâm đ ến, Anh Tuấn sẽ lo liệu được”

Không cần nghĩ NhanKiến Định chắc chản tin tưởng Giang Anh Tuấn một trăm phần trăm, sau nhiều năm như vậy, không có chuyện gì là anh không xử lý được cả!

NhanKiến Định thì thầm vào tai quản gia vài câu, nói xong liền xua tay.

Quản gia cũng hiểu ý, gật đầu, cúi người rời khỏi phòng làm việc, lúc đi còn cung kính đóng cửa lại rồi mới lui ra.

Lúc này Hoäc Anh Tuấn đã lên xe đến bệnh viện, tài xế lái xe nhanh như bay, mấy phút sau đã đến nơi.

Bệnh viện lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, Giang Anh Tuấn mím môi ngước lên nhìn, hỏi tầng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ đi lên, một đám người mặc vest đen, giày da, khuôn mặt điềm tĩnh, cơ thể vạm vỡ.


Nhìn không giống đến thăm bệnh mà giống như đến để vây bắt một người nào đó, đến đánh hội đồng, điều này thực sự khiến những người có mặt cảm thấy hoảng sợ.

“Thưa, thưa anh…… đây là bệnh viện, các anh không thể cứ vậy đi vào được!”

Còn chưa kịp bước tới, Hoäc Anh Tuấn đã bị y tá trưởng và một vài y tá trẻ chặn lại, mấy cô gái trước mặt đang run như cầy sấy.

Hoäc Anh Tuấn nhướng mày, Trần Bắc phía sau nở một nụ cười trên mặt nhẹ nhàng giải thích: “Ông chủ của chúng tôi chỉ là muốn đến thăm bệnh nhân. Chúng tôi không có ác ý gì cả. Tôi hy vọng mọi người đừng quá căng thẳng”

“Xin hỏi anh đến thăm bệnh nhân nào, thăm bệnh nhân cũng cần đăng ký trước”

Y tá trưởng nuốt nước bọt và run rẩy đưa ra một tấm bảng với một cây bút và một vài tờ giấy trên đó, bên trên viết nhi nhít ngày tháng và tên bệnh nhân.

Đương nhiên, Giang Anh Tuấn sẽ không kỳ kèo như đám người này, sau khi điền xong liền ném trả cô y tá trưởng, rồi phớt lờ đi và tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi được hai bước, sau khi rẽ, thấy Vũ Nguyên Hải vẫn đang hờn dỗi dựa lưng vào tường.


“Tôi cần phải tìm hiếu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh có biết rõ mặt kẻ đến ám sát Giang Húc Đông không?”

Đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải, Giang Anh Tuấn từ trên cao nheo.

mắt nhìn xuống như không thèm đếm xỉa đến nhất cử nhất động của anh ta.

“Tôi đã từng gặp người đó, nhưng tôi không biết gã là ai, lần này đến chắc chắn là muốn nhằm vào Húc Đông, anh thử nghĩ mà xem trên đời này có ai dám to gan đến vậy, tôi nghi ngờ Abel đứng sau toàn bộ chuyện này”

Sau khi Vũ Nguyên Hải bình tĩnh trở lại, không mất nhiều thời gian cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngoài Abel còn có ai có thể muốn gi ết chết Giang Húc Đông.

Chỉ có điều cậu thanh niên được phái đi ám sát, Vũ Nguyên Hải luôn cảm thấy có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã từng gặp ở đâu. Những sự tình cờ như vậy luôn khiến người ta cảm thấy bực bội, may mà Vũ Nguyên Hải đã quen với việc một mình gánh vác mọi chuyện từ lâu.

Hoäc Anh Tuấn nhìn một hồi cũng không thấy có gì, quay đầu hướng về phía Trần Bắc nói vài câu, rồi vén quần ngồi xuống ghế.

Trần Bắc cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, biến mất vào.

màn đêm bên ngoài.

“Chuyện này là do Abel làm. Nếu không thu dọn tai họa này, anh nghĩ anh và Giang Húc Đông thực sự có thể yên ổn sống qua ngày.
 
Chương 1058: C1058: Chương 1058


Càng nói càng sai, cô ấy vốn dĩ không biết gì, cho dù có biện minh thì con người này cũng không thể nào tha cho cô ấy, cho nên tốt nhất cô ấy nên nhắm mắt lại, ngậm miệng không trả lời, coi con người này như không khí.

Abel nhướng mày không nói gì, chỉ xua tay: “Mở lồ ng đưa đứa nhỏ ra Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới có thể chấm dứt hoàn toàn mối lo lắng trong lòng, Abel đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Nếu NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn đã dám xông tới, ông ta còn dám giữ người ở lại, đương nhiên phải ở lại trên mảnh đất này vĩnh viễn mới đúng!

“Kiến Định rõ ràng đã đồng ý với các điều kiện của ông rồi, ông không thể làm như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, ông muốn làm gì thì nhắm vào.

tôi đây này!”

Vừa nghe thấy Abel muốn đem Tinh Hòa đi, NhanMinh Tú vô cùng hoảng sợ, ôm chặt đứa trẻ trong tay giấu đi, cô ấy ngẩng đầu, trừng đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng giờ có rớm chút máu, cô ấy vẫn còn đang run, rõ ràng là rất sợ.

“Tôi đương nhiên không phải loại cầm thú đến mức ra tay cả với trẻ nhỏ, một ngày không ăn, cô vẫn có thể cầm cự được, nhưng trẻ nhỏ thì không”

Abel lạnh lùng hẳng giọng một tiếng, liếc nhìn NhanMinh Tú rồi quay người rời đi, mấy vệ sĩ đứng cạnh lồ ng liền mở cửa bước vào.


Chúng nhanh chóng đem đứa nhỏ ra khỏi vòng tay của NhanMinh Tú, mặc cho hai người họ khóc hét thảm thiết, chúng cũng không hề mềm lòng, ôm Tinh Hòa đang khóc đến mất tiếng, vội vàng đi theo sau Abel.

“NhanMinh Tú kinh ngạc nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, cô ấy đã nhẫn nhịn, kìm nén những giọt nước mắt rơi “lã chã lã chã”

cả đêm!

Nhưng rồi cũng không ngăn được, giống như vòi nước được mở ra, NhanMinh Tú khóc nấc lên.

“Thưa ông chủ, đứa nhỏ hình như bị sốt rồi!”

Vệ sĩ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, có chút không nõ, liền bước tới cúi đầu nói, con người luôn đặc biệt có thiện cảm với sinh vật mỏng manh yếu ớt như: những đứa trẻ nhỏ.


“Gọi bác sĩ đến khám, đảm bảo người còn sống là được, rồi đưa vào rừng theo đúng kế hoạch”

Abel không hề tỏ ra một chút quan tâm nào, thậm chí còn không thèm nhìn nó, nói xong liền bỏ đi mà không quay lại.

Người vệ sĩ hơi thất thần, đứng ngây ra đó một lúc, rồi cẩn thận bế đứa nhỏ vào phòng, trong nhà họ quả thật lúc nào cũng có bác sĩ, chỉ có điều không biết có xem bệnh cho trẻ nhỏ được không, nhưng dù sao có bác sĩ cũng là may mắn rồi, sống chết là do số trời!

Bên kia, Nhan Nhã Quỳnh ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, sau khi nhận ra đó là phòng mình, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, cả người như: sụp đổ.

Nằm một lúc lâu sau, cô mới từ từ chống tay ngồi dậy, cuộc rượt đuổi đêm qua khiến toàn thân cô đau nhức, ngay cả việc đứng dậy cũng trở nên khó khăn.

Trước khi cô cố gắng rời khỏi giường, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và cậu bé NhanHướng Minh “bạch bạch bạch”

chạy vào.

“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”

Cậu bé cũng vừa tỉnh dậy, căn phòng tối om khiến cậu bé vô thức nghĩ rắng mình vẫn chưa được cứu, cậu bé lao ra ngoài nhanh như điên, sau đó mới từ từ nhận ra, nhớ rắng mình đã được bố và cậu đưa về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, liền vào phòng mẹ để xem.
 
Chương 1055: C1055: Chương 1055


không? Abel là một người thù dai, phải tận mắt chứng kiến cái chết đau đớn của các anh mới là phong cách của ông ta. Cho dù có sự giúp đỡ của tôi và NhanKiến Định, cũng chỉ thoát được nhất thời, anh nghĩ mình có thể chạy trốn được cả đời sao?”

Giang Anh Tuấn nói, quay đầu nhìn Vũ Nguyên Hải đang ngồi.

Sau đó, điềm tĩnh nói: “Trời sắp sáng rồi, đợi sau khi Giang Húc Đông tỉnh lại, anh có thể cùng anh ta thảo luận xem rốt cuộc muốn liều mạng cả đời, hay sẵn sàng giết kẻ thù truyền kiếp của mình và tận hưởng cuộc sống!”

Nói xong cũng không đợi Vũ Nguyên Hải mở miệng, phủi phủi quần áo đứng lên, đi về phía đối diện, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vũ Nguyên Hải nhíu mày, nhìn Giang Anh Tuấn đã men đến đầu.

giường, mở miệng, nhưng cũng không có quấy rầy anh.

Ca phẫu thuật này được thực hiện khá chậm, trời đã sáng, Giang Húc Đông đã được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người anh ta lắp đây các ống to nhỏ khác nhau, sắc mặt tái nhợt như ma cà rồng, nếu không phải lồ ng ngực vẫn hơi căng lên trùng xuống, sế có người tưởng đây là người chết, Vũ Nguyên Hải mím môi bước lên, dùng hai tay bóp chặt thành giường, nhìn người đàn ông đang nẵm.

“Ca phẫu thuật diễn ra thành công tốt đẹp, nhưng vẫn có thể xảy ra một số phản ứng đào thải nghiêm trọng. Có thể khắc phục được hay.


không còn phụ thuộc vào sức đề kháng và ý chí của chính bệnh nhân.

Nếu tình hình ổn, bệnh nhân có thể được chuyển khỏi ICU trong vòng một tuần”

Sau khi bác sĩ giới thiệu sơ qua về tình trạng bệnh nhân, anh ta từ từ dựa lưng vào tường đi đi lại lại, rõ ràng ca phẫu thuật này là một thử thách lớn đối với thể lực và tinh thần của anh ta, anh ta tập trung đứng gần sáu tiếng đồng hồ, có thể ra ngoài được đã là tốt rồi.

“Phái người bảo vệ nghiêm ngặt, dù thế nào đi nữa cũng phải cứu sống người, cho dù có thể thiếu chân thiếu tay nhưng người vẫn phải sống!”

Dặn dò xong, thấy ở đây không có chuyện gì nữa, Giang Anh Tuấn xoay người bước lên lầu.

Vệ sĩ trên lầu canh gác thêm nghiêm ngặt hơn, cho dù Giang Anh Tuấn muốn đi vào cũng phải trải qua kiểm tra gắt gao mới có thể qua được.

Chỉ riêng việc kiểm tra này đã khiến anh mất gần mười phút trước.


khi đến cửa phòng.

Anh thận trọng mở cửa đi vào, người đang nằm bên trong chính là Công tước Otto, lúc Giang Húc Đông xảy ra chuyện, vệ sĩ đã nhanh chóng đưa người đến đây, trước kia Giang Anh Tuấn cũng không có.

thời gian đến thăm, lần này cũng được coi là toại nguyện.

Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, tuy rằng không biết nói cái gì trước mặt ngài, nhưng trong bụng vẫn nghĩ được một ít, sau khi ngồi xuống, đầu óc Giang Anh Tuấn trở nên trống rông, không biết nên nói gì.

Ngồi được mười phút, khi định đứng dậy rời đi, ông lão trên giường.

nhằm mắt đã tỉnh lại, đôi mắt vốn nhắm nghiền đã mở ra rồi, Giang Anh Tuấn lúc này mới có chút hoảng hốt, anh thậm chí còn không biết công tước Otto mở mắt từ khi nào và phát hiện ra sự tồn tại của mình từ khi nào.

“Ông ngoại, con sẽ gọi bác sĩ, ông chờ một chút”

Sau khi thấy người đó tỉnh lại, Giang Anh Tuấn nhanh chóng ấn chuông gọi, năm sáu bác sĩ và vài y tá xông vào, giống như một buổi diễn tập quy mô.

lớn vậy.

Giang Anh Tuấn đồn về phía sau, anh đi thẳng tới bên cửa số, cầm thoại di động lên xem, chưa đến tám giờ, còn sớm, vốn định gọi ện thoại cho Nhan Nhã Quỳnh, anh ta lại gọi cho quản gia vẫn đang ở nhà dọn đẹp tàn cục.
 
Chương 1059: C1059: Chương 1059


“Mẹ không sao, Hướng Minh của mẹ vẫn ổn chứ?”

Mặc kệ nỗi đau.

thể xác, Nhan Nhã Quỳnh bế cậu bé ôm vào lòng.

“Không biết bố đi đâu rồi, con không tìm thấy bố đâu, mẹ đừng buồn, con sẽ luôn ở bên mẹ”

Nhìn trái nhìn phải không thấy cũng không nghe thấy tiếng Hoäắc Anh Tuấn, NhanHướng Minh lo lắng Nhan Nhã Quỳnh sẽ buồn, võ lưng an ủi cô.

“Mẹ không sao, bây giờ bố con chắc đang bận công việc, chắc chắn bố đang nghĩ cách trả thù cho mẹ con mình, đợi tối bố về, chúng ta sẽ hỏi bố”

Nhan Nhã Quỳnh rất hiểu chuyện này, cho nên Giang Anh Tuấn không ở bên cạnh, cô cũng không cảm thấy buồn.

Hai mẹ con đang ôm nhau thì thầm to nhỏ thì có tiếng gõ cửa, là giọng của quản gia Sơn: “Bà chủ, ông chủ bảo tôi nới với bà chủ, nếu đã tỉnh rồi và thấy trong người đã khá hơn thì bệnh viện một lát, công tước Otto tỉnh lại rồi!”


“Anh nói ông ngoại tỉnh lại rồi sao?”

Nghe được tin này, Nhan Nhã Quỳnh không còn quan tâm đ ến những chuyện khác nữa, cô buông cậu bé xuống, vội vàng bước xuống giường, vừa bước tới cửa, chợt nghĩ đến quần áo mình đang mặc, rồi vội vàng chạy lại: “Quản gia, ông đi chuẩn bị xe, ba mươi phút nữa sẽ xuất phát đến bệnh viện”

Nói xong, cô liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Minh và đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Cô làm mọi việc thật nhanh, chưa đầy mười phút hai người đã ra khỏi phòng tắm, bước xuống tầng.

Quản gia đã đứng chờ sẵn ở phòng ăn từ lâu, khi thấy hai người bước xuống, ông ta liền bước tới hai bước: “Ông chủ đã dặn tôi bảo đầu bếp chuẩn bị canh cho bà chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ uống chút rồi đi vẫn kịp”

Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống dưới đất.

“Vậy thì nhanh lên đi, tôi còn phải đến bệnh viện”

Nghe được Giang Anh Tuấn đích thân dặn dò, trong lòng Nhan Nhã Quỳnh mặc dù rất vội, nhưng vẫn nắm tay Hướng Minh, đi về hướng bàn ăn, mắt nhìn chằm chäm vào bếp.


Cậu bé NhanHướng Minh nhanh nhảu giúp mẹ sắp xếp dụng cụ ăn, hai tay đặt lên bàn ngay ngắn chờ được ăn.

*À đúng rồi, Anh Tuấn đi đâu rồi? Sao không thấy anh ấy đâu? Còn cả Minh Tú và Tỉnh Hòa nữa, đêm qua tìm thấy họ ở đâu?”

Đầu óc Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn mơ màng khi tỉnh dậy, ngoài ra, cả người như bị choáng váng về thông tin mà NhanHướng Minh và quản gia báo, bây giờ ngồi lại mới hoàn toàn bình tình, mới nghĩ đến việc hỏi thăm tung tích của hai người còn lại.

“Bà chủ, cô chủ nhỏ Tinh Hòa và cô Nhanđêm qua không thể quay về, ông chủ và chủ tịch Nhanđang nghĩ cách cố gảng giải cứu họ”

Quản gia thở dài, chuyện này có lẽ bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, nhưng nếu cứ cố che giấu, hậu quả chỉ càng tồi tệ hơn….

“Cái gì mà không thể quay về? Ý là đêm qua bọn họ đã bị bắt đi rồi sao?”

Giọng Nhan Nhã Quỳnh khẽ run lên khi nói. .

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Nhìn vẻ mặt không đáng tin của quản gia, rõ ràng cô mới là người có cơ hội trốn thoát thấp hơn, tại sao đến cuối cùng người gặp chuyện lại là người chạy nhanh hơn c? Điều này thật là vô lý: “Anh Tuấn đang ở đâu, tôi phải tìm anh Tỉnh Hòa và Minh Tú đã bị bắt đi, một đứa trẻ vừa mới chập chững tập đi, còn một cô gái chân ướt chân ráo mới bước chân đến còn chưa quen với cuộc sống ở đây, mà đột nhiên phải đối mặt với tình huống như thế này, chắc chẩn bây giờ trong lòng cô ấy rất sợ hãi, cô phải đích thân tìm hiểu rõ chuyện này.

“Ông chủ bây giờ chắc đang trên máy bay, lựa chọn tốt nhất của bà chủ bây giờ là ở nhà đợi”
 
Chương 1056: C1056: Chương 1056


“Thưa ông chủ, anh có gì cần dặn dò ạ?”

Người quản gia liếc nhìn xem người gọi điện đến là ai, rồi nhanh chóng bắt điện thoại, hỏi.

“Nếu bà chủ tỉnh lại đi xuống lầu, bảo cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, công tước Otto tỉnh lại rồi”

Giang Anh Tuấn điềm tĩnh nói, chỉ trong mấy phút đồng hồ bác sĩ kiểm tra, anh không chỉ gọi điện về nhà mà còn thông báo cho NhanKiến Định.

NhanKiến Định đến rất nhanh, sau mười phút bác sĩ kiểm tra NhanKiến Định đã đến nơi, còn Nhan Nhã Quỳnh thì không thấy bóng dáng đâu, chắc vẫn đang ngủ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất khó để cô có thể chạy ra ngoài, tốt hơn hết nên nghỉ ngơi một lát “Ông ngoại, ông thấy trong người thế nào?”

Công tước Otto tỉnh dậy, anh em nhà họ Nhanchắc chẳn là hai người vui nhất.

“Ông không sao….. Mấy ngày nay Abel vẫn an phận chứ?”

Tỉnh dậy.


và có thể nói chuyện, công tước Otto hít một hơi thật sâu rồi hỏi, cả người chỉ cảm thấy tức ngực và khó thở, như thể gần như không thể thở được.

“Không sao, con có thể xử lý những chuyện này. Ông ngoại dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày nay Nhã Quỳnh học ở nhà, lát nữa con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

NhanKiến Định nói một cách nhẹ nhàng, giống như một người bố kiên nhãn an ủi con mình.

“Không lo lắng những chuyện này, Abel là người như thế nào, ông biết rõ, bây giờ thành thật nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra”

Kể từ lúc bị ám sát, công tước Otto đã không còn lòng tin với Abel.

“Chờ ông khỏe lại, chờ ông về nhà rồi con sẽ kể ông nghe được không, hiện tại con vẫn có thể chống chọi được, bây giờ ông hưởng phúc đi, người con cao ráo, con tạm thời chống đỡ được rồi, đợi đến khi nào con không thể chịu được nữa, con sẽ gọi ông giúp đỡ!”

NhanKiến Định vừa dỗ vừa vuốt tóc, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.

“Các con về trước đi, các con đều bận, ông biết, ông trước đây cũng vậy, kiên trì chút là được”


Kể từ lần thoát chết này, công tước Otto đã nhìn ra rất nhiều điều.

Một số việc nên như nào thì theo như thế, nếu không ép được, tại sao.

lại làm mọi người đều không vui. Nhưng có một số chuyện nên tính toán thì cần phải tính toán, không cần thiết phải vì người khác mà khiến bản thân không vui!

Một câu nói rất mâu thuẫn, nhưng mọi chuyện không phải đều như vậy sao, vạn vật trên đời đều có những điều mâu thuẫn.

“Vậy thì con và Anh Tuấn về trước. Khi nào Nhã Quỳnh tỉnh lại, con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

Thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây nữa. NhanKiến Định gật đầu, đứng dậy chờ Hoäc Anh Tuấn đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.

“Người ở đâu tôi đã tìm thấy, có một khu rừng ở phía sau chỗ đó không xa, sau khi bước vào thì rất khó trở ra và khu rừng cũng không.

lớn lắm. Nếu Abel cho người bao vây khu rừng và đốt, Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được”

NhanKiến Định gần như không nhắm mắt cả đêm, và đôi mắt của anh ta lúc này đã đỏ hoe.

“Những lời như vậy chỉ có thể chứng minh rằng Abel có thể có suy nghĩ về vấn đề này. Chúng ta vẫn không chắc những gì hai bố con họ nói là sự thật, và chúng ta cần phải cẩn thận”
 
Chương 1060: C1060: Chương 1060


Dù sao cũng là người ở bên cạnh gần như cả nửa đời với ông cụ Hoäc, cho nên cục diện như nào cũng nắm khá rõ, nếu Nhan Nhã Quỳnh lại xảy ra chuyện gì, thì không cần nói nhiều, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn chắc chắn chết chắc, đến lúc đó thì mọi việc không còn dễ xử lý nữa.

Chính vì vậy mà ngay từ đầu Giang Anh Tuấn đã muốn phái người đưa cô đến cạnh công tước Otto, ở trước mặt ông cụ, Nhan Nhã Quỳnh cũng sẽ cố gảng kiềm chế được cảm xúc của mình, các vệ sĩ ở đó cũng được sàng lọc kỹ càng, chắc chẳn sẽ an toàn hơn nhiều so với ở trong biệt thự.

“Bọn họ đang ở đâu, tôi phải đi tìm họ!”

Con gái mình cũng bị bắt, chị dâu mình cũng bị bắt, bây giờ không biết sống chết ra sao, thậm chí rất có thể đã bị thương, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải cùng đi tìm.

“Chủ tịch Nhanbây giờ có lẽ đang ở tập đoàn Otto giải quyết những chuyện khác, còn ông chủ đi đâu thì tạm thời chưa rõ”

Có những chuyện không thể nào nói rõ được, quản gia bình tĩnh nói địa điểm hiện tại của NhanKiến Định, sau đó lùi sang một bên không nói thêm gì.

Vừa biết tin người ở đâu, Nhan Nhã Quỳnh vốn định lên đường ngay.


lập tức nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của NhanHướng Minh, cô lại từ từ ngồi xuống, sau khi uống một chút canh và ăn một chút đồ, cô mới nắm tay cậu bé vội vàng bước ra cửa Chiếc xe chạy rất nhanh, chỉ mất mười phút đã đến nơi, sản nghiệp.

hàng trăm năm của tập đoàn Otto, tòa cao ốc đến hiện tại ngày càng cao vút lên tận mây xanh, thời tiết hôm nay khá âm u nhiều mây, ngước nhìn lên thậm chí còn không thấy đỉnh tòa nhà, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Nhã Quỳnh tới đây.

Trước đây cô đã quen với việc đến công ty anh mình mà không gọi điện thoại báo trước, cứ thế xông lên.

Còn chưa kịp ấn thang máy, cô đã bị người ở quầy lễ tân chặn lại: “Chào cô, xin hỏi cô đến tìm người sao?”

Một người phụ nữ với gương mặt thanh tú, ăn mặc chỉnh tê dắt theo một đứa nhỏ đến, người ở quầy lễ tân cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đúng vậy, tôi tới đây để tìm người, phiền cô tránh đường, tự tôi lên là được rồi”

Mãi cho đến khi bị chặn lại, Nhan Nhã Quỳnh mới nhớ ra đây không phải công ty của anh mình, và ở đây có lẽ không ai biết cô là ai.


“Xin hỏi cô đến tìm ai? Chúng tôi ở đây tìm giúp cô”

Người ở quây lễ tân không dám cho người lạ tự ý lên, nếu như xảy ra chuyện gì, một nhân viên lễ tân quèn như cô ta làm sao gánh vác được trách nhiệm.

“Tôi đến tìm NhanKiến Định, các cô đừng hiểu lầm, tôi là em gái anh ấy tôi tìm NhanKiến Định có chuyện gấp, nếu các cô không tiện thì để tự tôi gọi điện thoại cho anh ấy”

Nhan Nhã Quỳnh không muốn làm khó mấy người này, miễn cưỡng nở một nụ cười, quay người sờ vào túi – không có gì! Cái túi thường ngày cô hay để điện thoại giờ trống trơn, có lẽ cô đã vội xuống xe mà để rơi điện thoại trên đó.

“Phiền cô thông báo với NhanKiến Định là có người tên Nhan Nhã Quỳnh đến tìm anh ấy, chủ tịch của các cô sẽ biết”

Nhan Nhã Quỳnh lúng túng quay lại, nói với người phụ nữ vừa nãy, rồi thở dài một tiếng, xuất hành bất thành, có vẻ hôm nay là một ngày không mấy suôn sẻ.

“Vậy mời cô qua phía sau ngồi đợi một chút, tôi gọi thông báo, có thể mất một chút thời gian”

Nhân viên lễ tân cũng có đôi chút gượng gạo, chỉ vào hàng ghế sô pha cách đó không xa, nở một nụ cười.

“Vậy thì phiền cô rồi”
 
Chương 1057: C1057: Chương 1057


Giang Anh Tuấn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được, chỉ có thể bình tĩnh nhắc nhở NhanKiến Định cẩn thận hơn.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, và luôn có cảm.

giác sai trái, chúng ta quay về rồi thảo luận”

Việc cứu người phải có kế hoạch lâu dài, không được vội vàng, hoặc vì con tin gặp nạn, hoặc là đám người lao lên tự tìm cái chết không đáng có.

Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại liền vang lên, NhanKiến Định quay đầu nhìn Giang Anh Tuấn, hai người lấy điện thoại di động ra, nghe máy.

“Động tác khá nhanh đấy, đã tìm được chỗ rồi thì qua đi! Nhớ phải mang theo thứ tôi muốn” . 𝗥a chương nhanh nhấ𝘵 𝘵ại || 𝘵𝗋u𝒎𝘵 𝗋u𝔂en﹒𝚅𝑁 ||

Giọng của Abel phát ra từ đầu điện thoại bên kia và rõ ràng là ông ta đang nói chuyện bằng hai điện thoại di động.

“Người ông muốn tạm thời tôi không mang qua được, tôi cần một chút thời gian”


Giang Anh Tuấn mím môi, anh ta quay lại nhìn và nói.

“Dù sao tôi cũng không vội, chỉ là nếu không tìm thấy con gái cậu có lo lắng không? Nếu trước tám giờ tôi không thấy người và thứ tôi cần, thì không chỉ con gái cậu, và cả người phụ nữ đi cùng cũng phải chết”

Abel điềm tĩnh nói, hiển nhiên là chính mình đang nắm chắc phần thẳng trong tay, sau khi nói xong ông ta liền cúp điện thoại không đợi bọn họ trả lời.

“Trước tám giờ, vẫn kịp, tôi sẽ đưa người về, anh đi đường cẩn thận”

Bất kể lời nói của Abel có đáng tin hay không, vẫn phải đưa người đến đó trước. Ít nhất, họ phải có thái độ đàm phán, nếu không…

Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn bộ dạng của NhanKiến Định, trong.

lòng thở dài, nếu không chỉ e là NhanKiến Định sẽ phát điên trước!

“Cậu cũng cẩn thận một chút, tôi đi chuẩn bị trước những gì cần chuẩn bị, khi nào cậu về thì đi thẳng đến điểm đích”


NhanKiến Định vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn, tuy rằng vẻ mặt có chút không ổn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Yên tâm, chờ tôi về”

Giang Anh Tuấn lái xe rời đi không có thời gian nói nhiều nữa.

Bên kia, Abel vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn điện thoại đã tắt, một lúc sau mới quay lại, cúi xuống, tay chống chân, nhìn người phụ nữ bị nhốt trong lồ ng phía sau, mỉm cười: “NhanKiến Định sẽ tới cứu cô sớm thôi, cô có vui không?”

Ông ta vốn tưởng rằng NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn chỉ là hai tên ma đầu không đáng kể, không ngờ lại có thể ép ông ta đến mức này, nếu ông ta không cho một bài học, thì quả thực Abel đã sống một cách vô ích trong nhiều năm qua.

“Tôi không biết rốt cuộc ông muốn làm gì, nhưng nếu ông muốn lấy thứ gì đó từ tôi, thì xin lỗi dù có chết tôi cũng không đồng ý”

Ôm thật chặt Tinh Hòa trong tay, sắc mặt NhanMinh Tú tái nhợt đến đáng sợ, vừa nói vừa vô thức di chuyển trở lại.

“Tôi không muốn gì nhiều, hai mạng người đổi một, tôi làm vậy đã rất công bằng rồi”

Abel đứng dậy, bước vào với nụ cười, dang hai tay, bước đến mép lồ ng và nhìn xuống khuôn mặt thanh tú trước mặt ông ta.

NhanMinh Tú: “…..”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom