Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 320: Chương 320


“Được, tôi sẽ đi hỏi xem.

Nhưng cô chủ này, bây giờ tình huống bên ngoài phức tạp như vậy, hay là nói với cậu Anh Tuấn một câu?”
Bây giờ, nhà họ Nhanđã là bây cừu mất đi sự bảo vệ.

Nếu không phải Giang Anh Tuấn luôn che chở, nhà họ Nhanđã bị đám người “đàng hoàng”
trong Hải Phòng phân chia sạch sẽ rồi.
“Tạm thời không cần, có lẽ bây giờ Anh Tuấn đã bận đến tối mặt tối mũi rồi.

Đợi lấy được tin tức thì tôi sẽ tới tìm anh ấy!”
Chỉ đứng trước cửa nhà để giao dịch thôi mà.

Huống chi, bây giờ cha con nhà họ Trân cũng không có ở Hải Phòng, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Thế thì tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Cô chủ hãy cẩn thận nhé!”
Quản gia xoay người rời đi, trong đáy mắt lộ ra một tia cảm xúc nhưng lại biến mất ngay.

Mặc dù, tóc ông ta đã điểm bạc, nhưng bước đi lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều người trẻ tuổi.
Nhan Nhã Quỳnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của quản gia, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.


Cô ôm NhanHướng Minh vừa xoay vừa cười, sau đó đổ “rầm”
một cái xuống giường.

Trên mặt Nhan Nhã Quỳnh lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tươi cười thoải mái trong những ngày qua.
Cô vốn cho rằng chẳng bao lâu sẽ có kết quả, không ngờ lại đợi tới tận buổi trưa.

Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh vừa ăn cơm trưa xong, đang định đi ngủ trưa thì quản gia mang tin tức tốt tới.
“Cô chủ, đã đàm phán xong rồi.
Nhưng người kia nói phải giao dịch ở dưới gốc cây thứ ba ở bên ngoài cổng của khu biệt thự, không thể mang quá ba người theo.

Nửa giờ nữa, người kia sẽ đợi cô chủ ở chỗ ấy.

Sau khi cô đi hãy dặn vệ sĩ đừng đứng gần quá, nếu không lại dọa người ta chạy mất thì không tìm được đâu.

Chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, quản gia nói xong thì khom người, yên lặng đứng yên tại chỗ.
“Được, việc này không thể chậm trễ được.

Bây giờ, chúng ta nên tranh thủ thời gian lên đường thôi.


Đã chuẩn bị xong tiên chưa?”
Mặc dù, vệ sĩ ở khu biệt thự hiện tại của nhà họ Nhankhông giỏi bằng nhà Giang Anh Tuấn, nhưng cũng khá giỏi trong Hải Phòng này rồi.
Vì thế, dù người đàn ông kia có tâm tư khác, ba vệ sĩ mà cô dẫn theo cũng có thể giải quyết được.
Địa điểm đã được chọn ở đây, hơn nữa còn có thể dẫn người theo, Nhan Nhã Quỳnh không hề lo lắng chút nào.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo ở nhà mà buổi sáng mới thay, đi giày rồi dẫn người ra cổng.

Nhan Nhã Quỳnh không đi xe mà che ô, híp mắt nhìn mặt trời, ung dung cất bước.
Khu biệt thự rất lớn, đợi tới khi cô tới điểm hẹn thì vừa đúng giờ hẹn.

Lúc này, một người đàn ông đeo kính râm màu đen đang đứng ở đó, cúi đầu.
Trông bộ dáng của người kia rất gây gò yếu ớt, chỉ một chiếc xe đi ngang qua cũng khiến người kia run rẩy.

Có vẻ rất nhát gan, giống như chim sợ cành cong vậy.
Sau khi quan sát mấy phút, xác định không có nguy hiểm gì, Nhan Nhã Quỳnh xách vali tiền bước tới.

Chiếc vali này nặng trĩu như bên trong có mấy cục đá lớn vậy.

Không ngờ ba phẩy năm tỷ đồng lại nặng như vậy.

Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tập tễnh đi về phía trước.
“Anh biết tin tức của anh trai tôi có phải không? Thứ anh cần tôi mang tới rồi đây, nói đi!”
Rõ ràng chỉ đi có mấy bước, nhưng lại khiến Nhan Nhã Quỳnh mệt tới mức trán toát đây mồ hôi.

Khi tới gần, cô ngồi xổm ở dưới bóng cây, đặt cái vali trên tay xuống đất.

Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển mấy hơi mới đỡ mệt hơn một chút, sau đó lên tiếng hỏi.

 
Chương 321: Chương 321


“Cô… cô chính là Nhan Nhã Quỳnh à?”
Một giọng nói lí nhí vang lên, nghe không giống tiếng của một người đàn ông chút nào, mà có vẻ hơi nữ tính.
‘Nhan Nhã Quỳnh ngạc nhiên nhìn người kia từ trên xuống dưới một lượt.
Nhìn xa xa, người đàn ông này trông gầy gò nhưng cũng rất cao.

Không ngờ khi tới gân thì người này cũng chỉ cao sàn sàn như cô mà thôi.

Chỉ có điều người đàn ông này gầy nên nhìn mới cao như vậy.
Nhan Nhã Quỳnh hắng giọng, nhíu mày.

Cô không thừa thời gian để lãng phí.

Xách cái vali kia nặng như vậy, lại còn đi dưới ánh mặt trời chói chang khiến người ta nóng nảy hơn.

Nhan Nhã Quỳnh đáp lại với giọng bực dọc: “Đúng là tôi.

Thứ mà anh muốn, tôi đã đưa tới rôi.

Có phải anh cũng nên nói cho tôi biết câu trả lời mà tôi muốn rồi không?”
“Đương nhiên rồi, cô Nhã Quỳnh!”
Một giọng nam trầm trâm truyền từ sau lưng tới.

Nhan Nhã Quỳnh còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác tê rần truyền từ cổ tới, cô bị mất ý thức ngã lăn xuống đất.

Trần Hiền bế Nhan Nhã Quỳnh đang ngất trên mặt đất lên, trên mặt lộ ra nụ cười, bế cô lên xe một cách nhẹ nhàng.
Vốn tưởng rằng có Giang Anh Tuấn ở bên cạnh trông coi, muốn bắt cô gái này không hề đơn giản.

Không ngờ cô gái này lại to gan như vậy, dám ra ngoài trong tình cảnh này.

Không biết là ngốc hay là ngây thơ.

Nhưng như thế này cũng tốt, giúp hành động của Trần Hiền được suôn sẻ hơn.
Sau khi sai người lôi cả ba bảo vệ ở phía sau lên xe, anh ta lập tức đưa Nhan Nhã Quỳnh đi về phía sân bay.

Sau khi ngủ trưa dậy, NhanHướng Minh không thấy mẹ đâu thì phát hoảng.

Cậu bé run rẩy gọi điện thoại cho Giang Anh Tuấn, hai tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt thì trắng bệch.

NhanHướng Minh ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia có người bắt máy.

Cậu bé cố gắng kìm cho nước mắt không rơi, lắp ba lắp bắp nói: “Chú… chú… chú ơi, mẹ… mẹ cháu mất tích rồi.

Chú… mẹ… mẹ cháu có ở chỗ chú không?”
Lúc này, Giang Anh Tuấn vừa tìm được một vài manh mối liên quan tới NhanKiến Định, đang định mang tin vui tới cho Nhan Nhã Quỳnh.

Không ngờ vừa cầm điện thoại lên thì lại bị NhanHướng Minh làm cho hoảng sợ.


Cái gì mà “mẹ cháu mất tích..”.

Anh cảm thấy hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Hướng Minh, cháu đừng hoảng hốt.

Bây giờ, mẹ cháu thực sự không có nhà sao?
Nghĩ kỹ xem hôm nay mẹ cháu có nói với cháu là mẹ cháu ra ngoài không?
Hoặc là cô ấy có nói với cháu là hôm nay định làm gì không?”
Giang Anh Tuấn không thể ngồi yên trong văn phòng được.

Anh nắm chặt điện thoại rồi đứng dậy, quơ tay lấy chìa khóa xe ở trên bàn, chẳng kịp cầm áo khoác mà vội vàng chạy ra ngoài.

Trên mặt Giang Anh Tuấn là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Trong mắt anh như có từng con dao bay ra ngoài, cực kỳ lạnh lùng.
“Mẹ không nói gì cả.

Cháu và mẹ cùng đi ngủ trưa, lúc cháu tỉnh dậy đã đi tìm mẹ.

Khi vào phòng mẹ thì lại chẳng có ai.

Cháu tìm khắp biệt thự rồi, không thấy bóng dáng mẹ đâu cả.
Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng nói không thấy mẹ đi ra ngoài…”
Trong lòng NhanHướng Minh bị bao phủ bởi sự khủng hoảng chưa từng có, cậu bé cầm điện thoại chặt như đang cầm cây cỏ cứu mạng duy nhất vậy.
Nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt, NhanHướng Minh cố gắng lắm mới không làm nó rơi xuống.
“Chú tới ngay, Hướng Minh à, cháu hãy bảo bảo vệ tìm hết khu biệt thự một lượt đi, tìm kĩ vào.

Cử người ra cổng hỏi bảo vệ xem có thấy mẹ cháu ra ngoài không.

Sau khi làm xong hai chuyện này thì hãy ở yên đó chờ chú tới.”

 
Chương 322: Chương 322


Rõ ràng trước khi anh đi đã dặn cô phải cẩn thận một chút rồi.

Không ngờ lại vẫn xảy ra chuyện.

Sao đột nhiên Nhan Nhã Quỳnh lại biến mất? Không ai thấy cô đi ra ngoài, không thể nào có chuyện đột nhiên biến mất trong biệt thự được.
Anh lái xe như bay tới biệt thự nhà họ Nhan.

Khu biệt thự vốn yên tĩnh, giờ đây lại trở nên cực kỳ ồn ào, chỗ nào cũng thấy bảo vệ đang nhốn nháo tìm người.

Chẳng cần hỏi cũng biết, bây giờ vẫn chưa tìm được.
“Chú!”
NhanHướng Minh nhìn thấy Giang Anh Tuấn từ xa, vừa gọi vừa chạy về phía anh: “Tìm hết mọi ngóc ngách rồi, chẳng ai thấy mẹ cháu cả.
Cháu đã cử bảo vệ tới phòng an ninh xem camera rồi.

Hình như mẹ cháu ra ngoài một mình vào lúc cháu ngủ trưa.
Từ lúc đó tới giờ không thấy về…”
Cậu bé thở hồng hộc chạy tới trước mặt Giang Anh Tuấn, ôm bắp đùi, ngửa đầu lên nhìn anh.

“Chú sẽ điều tra chuyện này.
Hướng Minh ngoan ngoãn ở trong nhà nhé.”
Tự Nhan Nhã Quỳnh đi ra ngoài, nhưng không có người giúp việc nào trong biệt thự nhìn thấy.

Muốn tránh tất cả mọi người nhìn thấy thì trừ khi là…
“Gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự tới đây.

Hai phút sau, trừ Hướng Miinh ra, gọi tất cả mọi người trong biệt thự tới sảnh lớn gặp tôi”
Giang Anh Tuấn kéo một bảo vệ ở bên cạnh lại nói.
Sắc mặt anh trâm xuống.

Nếu quả thật như Giang Anh Tuấn nghĩ thì cần phải thanh tẩy lại nhà họ Nhanmột lần nữa.

Anh bước vội vào bên trong biệt thự, NhanHướng Minh đã làm những gì cần làm rồi, chuyện còn lại là chuyện của anh.
Trong phòng khách, Giang Anh Tuấn đứng quay lưng về cửa, lông mày nhu lại.

Anh vội xoay người lại: “Tất cả mọi người trong biệt thự ở đây rồi à?”
Anh từng thấy người giúp việc của nhà họ Nhan.


Mặc dù không biết có bao nhiêu người, nhưng cũng không phải chỉ có sáu, bảy người thế này.
“Cậu Anh Tuấn, ngoài quản gia ra, tất cả mọi người đều ở đây.

Cậu chủ và cô chủ không thích người ngoài quấy rầy nên chỉ có bảy người giúp việc mà thôi.

Tính thêm quản gia nữa là tám người”
Bảo vệ phụ trách triệu tập mọi người run rẩy đáp.
“Quản gia?”
Anh biết quản gia nhà họ Nhan.
Nói tới quản gia thì người này là do NhanKiến Định đặc biệt tìm về, sau khi anh ấy trở về Hải Phòng.

Người quản gia trước khi nhà họ Nhanlụn bại chính là ông ta, nói tới cùng thì cũng là một người đã nhìn bọn họ lớn lên.
“Ông ta biến mất từ lúc nào?”
Quản gia là người duy nhất trong biệt thự này có thể qua mắt tất cả người giúp việc trong nhà, lừa Nhan Nhã Quỳnh ra ngoài, hơn nữa còn khiến cô không hề nghi ngờ.
“Cậu Anh Tuấn, tôi đã bảo người đi tìm rồi.

Nhưng trong phòng quản gia… không có ai cả.

Ngay cả camera giám sát cũng không quay được ông ta đi lúc nào.

Cho nên…”
Người biến mất từ lúc nào, đi từ đâu, có người tiếp ứng hay không…chẳng ai biết cả.

 
Chương 323: Chương 323


“Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, đưa người tới sân bay tìm.

Giúp cậu chủ nhỏ thu dọn đồ đạc đi.

Nửa giờ nữa, gọi một người giúp việc gần gũi với Hướng Minh đi theo tôi”
Đã đề phòng nghiêm như vậy rồi, vậy mà Nhan Nhã Quỳnh vẫn bị bắt đi.

Trong biệt thự không còn an toàn nữa, nhất định phải dẫn Hướng Minh theo anh mới được.
Chắc chắn Nhan Nhã Quỳnh đã bị người nhà họ Trần bắt đi.

Mặc dù, trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng may lúc trước anh đã điều tra được một chút tin tức liên quan tới NhanKiến Định.

Chỉ cần một ngày, Giang Anh Tuấn nhất định có thể tìm được vị trí của bọn họ.
Nhan Nhã Quỳnh lắc đầu tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu.

Cô cảm thấy hơi chóng mặt, muốn nôn, phần gáy thì đau.

Nhưng sự đau đớn này vẫn trong phạm vi Nhan Nhã Quỳnh có thể chịu được.

Thân thể đau nhức, cô vừa định đổi tư thế thì lại nghe được giọng nói kia.
Nhan Nhã Quỳnh lập tức mở hai mắt ra, ngồi bật dậy, nhưng lại cảm thấy bản thân đang bị trói.


Chắc hẳn chân và tay cô đang bị trói, trên mắt thì bị buộc một mảnh vải đen.

Dưới mông có cảm giác mềm mềm, chắc là đang ngồi trên ghế.

Đại khái là đang ở trên xe ô tô.

Mặc dù chiếc xe này lái rất vững, nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn cảm thấy hơi xóc nảy, mắt lại không thấy gì, cảm giác chóng mặt lại càng tăng thêm.
“Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mắt không nhìn thấy nhưng những giác quan khác lại tốt hơn rất nhiều.

Cô cảm thấy bên trái có tiếng rót nước “róc rách”.

Nhan Nhã Quỳnh mím môi, xích tới gần bên còn lại.

Lúc bị đánh ngất xỉu, cô chẳng kịp thấy đối phương là ai.
Bây giờ cũng chẳng biết là lúc nào rồi, không biết NhanHướng Minh và Giang Anh Tuấn có phát hiện ra cô bị bắt cóc không? Trong lòng Nhan Nhã Quỳnh cực kỳ hoảng hốt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh.
“Không tệ, tỉnh nhanh thật.

Cô Nhã Quỳnh à, bố tôi muốn mời cô xem một trò hay.

Cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, cũng chẳng có đam mê làm người khác bị thương.


Cứ bình tính chờ đi, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu!”
Trần Hiền bưng ly rượu lên, nhìn cô gái trước mắt.

Trong mắt anh ta là sự lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào.
“Nếu đã như vậy, phiên anh lấy thứ đang buộc trên mắt tôi ra.

Tôi cảm thấy hơi choáng.”
Nhan Nhã Quỳnh cố gắng khống chế cổ họng của mình, để giọng nói của bản thân không tới mức run rẩy.

Cô cố gắng ngồi thẳng người dậy để trông bản thân không tới mức chật vậy.
“Đương nhiên không có vấn đề gì rồi.

Chỉ có điêu, cô Nhã Quỳnh à, cô phải khống chế tốt mắt của mình đấy.
Nếu cô nhìn thấy thứ gì không nên thấy, tôi không ngại giúp cô cất tròng mắt đi đâu…”
Vốn tưởng rằng cô gái này sẽ la †o, gào khóc không ngừng, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.

Điều này khiến Trần Hiền cảm thấy hứng thú, liếm liếm hàm răng, vừa cười vừa nói.
“Anh yên tâm đi, đương nhiên tối có năng lực tự điều khiển bản thân”
Câu trả lời buồn nôn của người này khiến cô không nhịn được cắn chặt răng.
Mặc dù trong lòng Nhan Nhã Quỳnh vấn hơi sợ, nhưng trong hai mắt lại không thấy sự sợ hãi.

Cô nhất định phải xem xem mình đang ở nơi nào, như vậy mới có thể nghĩ cách để lại một vài ký hiệu cho Giang Anh Tuấn được.

Thế thì tỉ lệ được tìm thấy mới lớn hơn.
“Được”
Trân Hiền phất tay ra hiệu cho bảo vệ cởi khăn che mắt cho Nhan Nhã Quỳnh, chống cằm tỏ ra hứng thú nhìn cô chằm chằm.

 
Chương 324: Chương 324


Tấm vải đen trước mắt được cởi ra, cô nheo hai mắt lại một lúc mới kìm nén được cảm giác muốn rơi lệ, sau đó mở hai mắt ra.

Ánh đèn sáng choang chiếu xuống, Nhan Nhã Quỳnh nhìn xung quanh.

Lúc này, cô mới cảm thấy mình ngu xuẩn tới cỡ nào.

Quả thật cô đang ngồi trên phương tiện giao thông, nhưng là máy bay đang bay trên trời, làm sao có thể để lại ký hiệu gì được chứ?
“Thế nào? Cô Nhã Quỳnh có cảm tưởng gì về máy bay của tôi?”
Trân Hiền khẽ cười, đặt ly rượu trên tay xuống rồi ngồi dựa vào thành ghế.

Bộ âu phục trên người rất đơn giản và khí chất, tóc được xịt keo tạo hình tỉ mỉ.
Rất giống một buổi gặp mặt long trọng vậy.
“Rốt cuộc anh là ai? Chúng ta vốn chưa từng gặp nhaul”
Từ lúc nào, Hải Phòng lại có một người như vậy tồn tại? Mặc dù, cô về Hải Phòng chưa lâu, nhưng cũng biết sơ qua.


Nhân vật của giới thượng lưu ở Hải Phòng không hề thay đổi, vẫn là những người kia.

Nhan Nhã Quỳnh chưa từng nghe nói về người đàn ông này.
“Có lẽ cô Nhã Quỳnh không biết tôi, nhưng anh trai của cô, người chồng trên danh nghĩa hiện tại và người chồng tương lai của cô đều biết tôi.
Đương nhiên, chắc chắn các người đều biết bố tôi.

Tôi vừa mới về nước, xin cô Nhã Quỳnh chỉ dạy nhiều hơn!”
Trân Hiền châm một điếu thuốc lá, kẹp ở giữa hai ngón tay, nói với thân thái tự nhiên.
Cách nói chuyện và điệu bộ này khiến Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy khó chịu: “Tôi không quen biết anh.

Nếu có chuyện gì…”
Cô cau mày nói mà không hề nghĩ ngợi gì.
Khi nói tới một nửa, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt trợn tròn.
Cô bỗng nhiên ngả ra phía sau ghế một chút, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ kinh hãi: “Anh là… Trân Hiền?”
“Đúng là phiên cô Nhã Quỳnh nghĩ tới rồi.


Tôi chính là cậu chủ nhà họ Trần — Trần Hiền, xin cô chỉ dạy nhiều hơn!”
Cảm giác khiếp sợ vẫn chưa biến mất, Nhan Nhã Quỳnh lập tức nghĩ tới trường hợp NhanKiến Định và Lê Quốc Nam bị người nhà họ Trần bắt đi, cô vội ngồi thẳng người dậy.
“Trần Hiền, anh trai tôi và…”
“Suyt!”
Nhan Nhã Quỳnh bị cắt ngang lời, Trân Hiền thay đổi thái độ, nhìn chằm chằm cô với anh mắt kỳ lạ.

Anh ta nói: “Lúc này, cô vẫn rảnh rỗi quan tâm tới NhanKiến Định và Lê Quốc Nam cơ à? Đáng ra, bây giờ cô nên nghĩ tới chuyện bản thân phải làm thế nào chứ?”
Nhan Nhã Quỳnh cau mày.

Mặc dù rất muốn biết tình hình của anh trai và Lê Quốc Nam, nhưng bây giờ cô vốn chẳng có năng lực phản kháng.

Dường như mọi chuyện đều bị bố con nhà họ Trần nắm trong tay, cho dù bây giờ biết tin tức của anh trai cũng chẳng làm gì được.
“Anh… anh và bố anh định làm gì?
Chỉ cần anh thả anh trai tôi và Lê Quốc Nam ra, anh muốn cái gì, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp anh làm được…’ “Chẳng lẽ cô không rõ sao? Cô Nhã Quỳnh, bố tôi muốn cái gì, chắc hẳn các người đều rõ cảI”
Trần Hiền hút một hơi thuốc lá, cười nói: “Đáng lẽ vẫn còn một cơ hội cứu vãn tất thảy, nhưng các người lại phá hủy cái lông giam duy nhất có thể giam được thú dữ.

Kết cục hiện tại của bố tôi cũng là nhờ các người đó.

Cô đoán xem bố tôi sẽ xử lý các người như thế nào?”

 
Chương 325: Chương 325


Dáng vẻ bây giờ khác hẳn với dáng vẻ hào hoa phong nhã vừa rồi.

Hiện tại, Trần Hiền như biến thành một con người khác vậy.

Mặc dù trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng không hiểu sao nó lại khiến Nhan Nhã Quỳnh rùng mình.
“Thế bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh trai tôi và Lê Quốc Nam có còn..”
Cô không muốn vòng vo tam quốc với anh ta nữa.
“Đương nhiên bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh rồi.

Nhân vật chính vẫn chưa đến, trò hay mới chỉ bắt đầu thôi”
Trần Hiền ngắm tay mình, nói với giọng bình tĩnh.
Tất cả những chuyện này không phải kế hoạch mà Trần Tuấn Tú mới nghĩ ra.

Kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ như thế này không phải chỉ ngày một ngày hai.

Nhan Nhã Quỳnh nhất định phải mau chóng nghĩ cách để lại một manh mối cho Giang Anh Tuấn.

Nếu không tới lúc đó e rằng…
“Nếu các người đã tính toán chuyện lớn, tôi chẳng qua chỉ là một cô chủ nhà họ Nhanmà thôi, không có quyền quản lý công ty của anh trai tôi.


Anh nghĩ đủ mọi cách bắt tôi đi, vốn chẳng có tác dụng gì cả!”
Cô hơi xoay tay, cố gắng cởi trói.
Nhưng Nhan Nhã Quỳnh vừa cựa quậy thì một bàn tay to ở phía sau lưng đưa ra tóm lấy.

Khi quay đầu lại nhìn, cô thấy một bảo vệ đứng cách đó không xa, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Lòng bàn tay cô toát ra mồ hôi lạnh, Nhan Nhã Quỳnh quay đầu, nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái một chút thôi.

Anh không cần phải thế đâu!”
“Cô Nhã Quỳnh muốn cứ động một chút, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.

Nhưng không dễ gì thoát được khỏi cái dây thừng này đâu!”
Anh ta cười nhạo nói.
Toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại, không thấy rõ bên ngoài như thế nào, cũng không biết bị đưa tới đâu rồi.
Không hỏi được bất cứ thứ gì, Nhan Nhã Quỳnh dứt khoát cúi đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đang ở trên máy bay nên cô có muốn làm gì cũng chẳng được, chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ tới nơi rồi nghĩ cách sau.
“Sắp tới nơi rồi, cô Nhã Quỳnh phải chuẩn bị sẵn sàng đấy!”
Nhìn Nhan Nhã Quỳnh ở trước mắt không nói tiếng nào, trên mặt Trần Hiền lộ ra vẻ châm chọc.

Kiểu phụ nữ này chẳng có gì thú vị, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt của Giang Anh Tuấn.
Chẳng bao lâu sau, máy bay lắc lư mạnh, Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên mở hai mắt ra.

Trong lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.

Lắc mạnh như thế này, e rằng đã gặp trục trặc gì đó.

Khi Nhan Nhã Quỳnh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên máy bay dừng lại, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đứng lên.
“Cô Nhã Quỳnh căng thẳng cái gì thế? Tới nơi rồi.

Bây giờ, tôi sẽ dẫn cô đi gặp anh trai cô.

Sao nào, vui không?”
Trần Hiền đút hai tay vào túi quần, dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo vệ dẫn Nhan Nhã Quỳnh đi, sau đó dẫn đầu đi về phía trước.
Hai tay cô bị bảo vệ nắm chặt, Nhan Nhã Quỳnh biết với tình trạng như thế này, bản thân vốn chẳng thể chạy trốn được.

Cô cau mày, bước nhanh hơn, vừa xuống máy bay vừa nhìn xung quanh.
Sau khi xuống khỏi máy bay, Nhan Nhã Quỳnh lại bị đưa lên một chiếc xe, mắt cũng bị bịt lại như trước.

Cô vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh vài lượt, chỉ có thể miễn cưỡng đoán được rằng đây là một thành phố nhỏ ở Châu Âu mà thôi.

Chắc hẳn là một nơi khá xa, nhìn rất đẹp.

Nhưng cụ thể nó là thành phố nào thì cô lại không biết.

 
Chương 326: Chương 326


Thời gian ngồi trên xe cũng rất dài, theo con số đếm được thì đại khái khoảng hai tiếng đồng hồ.

Nhan Nhã Quỳnh bị đẩy xuống xe, trên mắt lại bị bịt bằng vải đen khiến cô hơi lảo đảo.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, chưa kịp phản ứng thì Nhan Nhã Quỳnh lại bị đẩy mạnh một cái.
“Á..”
Cô kêu lên vì đau, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Nhan Nhã Quỳnh bị xô đẩy nên cảm thấy hơi choáng váng, thử mấy lần nhưng không đứng dậy được.
Hai mắt cô bị bịt kín, bây giờ lại chẳng thể đứng dậy được, rốt cuộc đám người này muốn làm gì?
“Ngoan ngoãn một chút đi!”
Người phụ trách trông coi hung hăng quát.
Cửa nhà giam đóng “rầm”
một cái.
Nhan Nhã Quỳnh không đứng dậy được nên nằm luôn trên mặt đất.

Cô không biết đám người này nghĩ cái gì, hay là muốn tra tấn cô? Rõ ràng đã bị nhốt rồi, nhưng sợi dây trói vẫn không được cởi ra, thậm chí mảnh vải đen bịt trên mắt cũng vẫn buộc nguyên xi.


Đã bị bắt cóc sang nước ngoài để giam giữ rồi, chẳng lẽ cô còn chạy được hay sao?
‘Nhan Nhã Quỳnh đang nghĩ xem bây giờ mình phải làm gì, đột nhiên cửa lại vang lên tiếng kẽo kẹt, một giọng nói hùng hùng hổ hổ truyền từ xa tới.

Ngay sau đó, tiếng ẩu đả vang lên, một giọng nam trầm trầm hơi quen tai vang lên.
Cô đang định nghiêng người qua nghe kĩ hơn một chút, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng “rầm”.

Một bóng người to lớn ngã xuống bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, làm bụi bặm tung lên.
Một lúc lâu sau, cả hai người chẳng ai nói với ai câu nào.

Nhan Nhã Quỳnh không nhịn được đằng hắng mấy tiếng.

Đối phương im lặng một lúc, sau đó cất giọng thăm dò: “Cô… Cô là ai?
Cũng bị Trần Tuấn Tú bắt tới à?”
Giọng nói khàn khàn, trầm trâm rất quan thuộc.


Nhan Nhã Quỳnh đại khái đoán được là ai, cố gắng dùng mắt cá chân và mông xê dịch về phía đối phương.

Mặc dù hai người cách nhau rất gân, nhưng cô phải dùng hết sức mới dịch chuyển được tới chỗ người kia.
“Anh Nam!”
Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển, xoay lưng xê dịch vể phía anh ta, ngồi dựa vào lưng Lê Quốc Nam: “Mau Ị”
cởi trói cho em “Em… em là Nhã Quỳnh?”
Giọng nói của Nhan Nhã Quỳnh là thứ mà cả đời này anh ta cũng không thể nào nghe lầm được, Lê Quốc Nam kinh hãi hô lên.
“Sao em lại bị bắt tới đây? Tại sao Giang Anh Tuấn không bảo vệ chu đáo cho em?”
Rõ ràng đã đề phòng rồi, sao Nhã Quỳnh vẫn bị bắt tới.

Bản thân anh ta vẫn quá bất cẩn, ai mà biết được loại người như Trần Tuấn Tú sẽ làm gì với Sunrise…
Nhan Nhã Quỳnh: “Quản gia nói có người có tin tức của anh và anh trai em, nhưng yêu cầu em phải đích thân cầm tiền tới giao dịch.

Em hẹn với người kia ở cửa khu biệt thự, vốn tưởng rằng không sao, nhưng vẫn bị… Em nghi ngờ quản gia đã bị bọn họ mua chuộc rồi.

Mau cởi trói cho em đi!”
“Bị lừa? Em… Nhã Quỳnh à, em đúng là quá bất cẩn, bây giờ rơi vào nơi này rồi! Tất cả hy vọng chỉ đành đặt hết vào Giang Anh Tuấn thôi!”
Lê Quốc Nam vừa bị người ta lôi ra ngoài trói lại, cứ tưởng rằng họ định làm gì, không ngờ là giam anh ta và Nhan Nhã Quỳnh lại với nhau.

Không biết hai cha con Trân Tuấn Tú và Trần Hiền này định làm gì.

 
Chương 327: Chương 327


Chẳng phải vào thời điểm này nhốt Nhã Quỳnh và NhanKiến Định lại với nhau sẽ tốt hơn sao?
Cô cảm thấy cực kỳ hối hận: “Em cũng chẳng ngờ chuyện này thành ra thế này.

Quản gia là người nhìn hai anh em em lớn lên.

Em không ngờ ông ta lại bị Trần Hiền mua chuộc!”
Sợi dây trên tay đã được cởi ra, Nhan Nhã Quỳnh kéo miếng vải đen đang che mắt ra, dùng tay chắn ánh sáng rồi mới từ từ mở mắt ra.

Cô xoay người cởi trói cho Lê Quốc Nam.
“Được rồi, nếu đã thành ra thế này cũng chẳng thể làm thế nào được.
Chắc hẳn anh Định đang bị nhốt ở kho hàng bên cạnh.

Lúc trước, anh và anh ấy bị giam chung với nhau.

Vừa rồi anh bị đám người này lôi ra ngoài nhốt tới đây.


Chẳng hẳn từ đây tới đó không xa!”
Lần này coi như họ đã thua trong tay Trần Tuấn Tú.

Lê Quốc Nam bực tức cởi dây thừng trên chân ra.
“Anh đợi một chút đi.

Chắc Anh Tuấn sẽ mau chóng tìm được chúng ta thôi.

Lúc trước, chắc hẳn Trần Tuấn Tú đã phải bố trí rất lâu mới có thể che giấu được manh mối khi đưa anh và anh trai em đi.

Trần Hiền lỗ mãng tới bắt cóc em như vậy, Anh Tuấn sẽ nhanh chóng tìm tới đây thôi.”
Lúc cô bị người bắt cóc ở cửa biệt thự, phía sau vẫn có ba bảo vệ đi theo và bảo vệ ở cửa khu biệt thự nữa.

Cho dù Trần Hiền chuẩn bị chu đáo tới đâu, cũng không thể xóa hết dấu vết được.
Nếu có manh mối thì ba bọn họ sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi đây thôi.
“Còn một chuyện em vẫn không rõ, quản gia đã theo nhà em nhiều năm như vậy rồi.

Vì sao ông ta lại bị Trần Hiền mua chuộc.

Bố con nhà họ Trần đã làm thế nào để biết nhất cử nhất động của chúng ta? Bọn họ không nghĩ tới ngộ ngỡ Anh Tuấn đột nhiên trở về, họ bị bắt tại trận khi làm việc này sao?”
Điểm nghi vấn đã xuất hiện.
“Sao ông ta lại chắc chắn anh Nam sẽ tới biệt thự nhà họ Trần? Và làm thế nào để chắc chắn chuyện mình làm không bị người khác bắt gặp.

Trần Tuấn Tú làm rất nhiều việc, nếu chỉ sơ xuất một chút thôi, nhất định sẽ bị người ta bắt tại trận.


Ông ta làm sao để làm được những điều này?”
“Nhất định bên cạnh chúng ta có nội ứng của Trần Tuấn Tú theo dõi.

Chỉ có điều những người này che giấu quá kĩ nên chúng ta không phát hiện mà thôi.

Ví dụ như quản gia, nếu không phải tự mình trải nghiệm, có lẽ mãi mãi em cũng không tin quản gia sẽ phản bội nhà họ Nhan, phải không?”
Lê Quốc Nam thở dài, kéo Nhan Nhã Quỳnh lên giữa giường.
Có rất nhiều chuyện mà đến giờ vẫn chưa hiểu được.

Rốt cuộc, Trần Tuấn Tú muốn làm gì? Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được.

Hai người cau mày thảo luận, nhưng vẫn không thể xác định được nguyên nhân.

Trong một ngôi nhà cách đó không xa, Trần Hiền dẫn theo môt đám bảo vệ vào trong đó.
Tầng cao nhất của ngôi nhà này được sửa thành một phòng rộng, ở giữa có đặt một quan tài bằng băng, người nằm bên trong chính là Vũ Tuyết Phương, người đã nhảy xuống biển tự tử lúc trước.

Trân Tuấn Tú đang ngồi ở bên cạnh, nhìn người bên trong quan tài băng với anh mắt si mê.
“Bố, người đã mang về rồi.


Theo dự tính thì trước trưa mai Giang Anh Tuấn sẽ tìm được nơi này.”
Khi Trần Hiền bắt Nhan Nhã Quỳnh về đã để lại manh mối rõ như vậy, nếu trưa mai mà Giang Anh Tuấn còn chưa tìm thấy nơi này, thế thì cần phải xem xét lại độ nguy hiểm của anh một lần nưa.
“Được, nếu đã như vậy thì hãy chuẩn bị đi.

Trước tám giờ sáng mai, con hãy chuyển người đi.

À, thông báo với người canh giữ bên ngoài hãy cẩn thận một chút.

Thời gian NhanKiến Định im lặng hơi dài rồi đó Sau khi quan sát nhiều năm, tính cách của anh ấy như thế nào ông ta nắm rất rõ.

NhanKiến Định im lặng lâu như vậy là vì bọn họ không có ý làm anh ấy bị thương mà thôi.

Bây giờ, đột nhiên Lê Quốc Nam bị dẫn đi, NhanKiến Định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Vâng thưa bố!”

 
Chương 328: Chương 328


Sắp phải hoàn thành kế hoạch rồi, nhưng Trần Hiền lại cằng vui chút nào.

Anh ta vốn cho rằng sẽ vui mừng vì trả thù được.

Nhưng khi kế hoạch sắp hoàn thành, trong lòng anh ta lại càng trống rỗng.
“Suy nghĩ cái gì nữa? Mau đi làm đi!”
Trần Hiền đang suy nghĩ thì tiếng quát của Trần Tuấn Tú cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.
Con đường phía trước vốn mờ mịt, giờ đây đột nhiên mở rộng hơn rất nhiều.

Trần Hiền nhìn chằm chằm vào mặt Trần Tuấn Tú một lúc, trên mặt anh ta dần dần xuất hiện vẻ vui mừng.
Trần Hiền mau chóng cúi đầu, đáp: “Nếu đám người kia không còn nữa, thế giới này sẽ trở nên rất chán.

Dù sao mình cũng phải tự tìm chút chuyện thú vị để làm.


Như vậy sống với có ý vị!”
Anh ta xoay người đi về phía cửa, lúc kéo cửa lên, Trân Hiền khế cười nhìn Trần Tuấn Tú một lúc, sau đó mới đóng cửa lại.
“Tuyết Phương à, tôi sắp báo thù được cho bà rồi.

Lúc trước, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định ép bà nhảy xuống biến, khiến tôi mất bà.

Bà yên tâm đi, tôi sẽ cho bọn chúng nếm thử cảm giác mất người quan trọng.

Bà hãy chờ tôi, sau khi báo thù cho bà Ịự, xong, tôi sẽ tới cùng bà Ông ta giang hai tay ra ôm quan tài bằng băng lạnh lão.

Trên mặt Trần Tuấn Tú lộ ra vẻ điên cuồng, hai mắt nhìn mặt Vũ Tuyết Phương chằm chằm.

Hai mắt ông ta trở nên đỏ bừng, từng giợt nước mắt nhỏ xuống quan tài băng.

Trần Tuấn Tú không thèm để ý tới bộ quần áo mình đã ướt đẫm.

Hai tay ông ta bị lạnh nên đỏ bừng, nhưng vẫn ôm chặt quan tài bằng băng lạnh lẽo kia.
Trong kho hàng, NhanKiến Định chau mày, nằm trên giường nhìn lên trân nhà.

Rõ ràng lúc trước, người mà Trần Tuấn Tú nhằm vào là anh ấy, nhưng quay đi quay lại đã đưa Lê Quốc Nam đi.

NhanKiến Định nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn.
Anh ấy cảm thấy không thể cứ ngồi im chờ chết thế này được, nhất định phải nghĩ cách biết rõ bọn họ muốn làm gì.

Trước kia, NhanKiến Định im lặng là vì không muốn tạo ra thương vong không cần thiết.

Bây giờ, Lê Quốc Nam bị đưa đi, sống chết cũng không rõ, phải nghĩ cách cứu người mới được.

Nghĩ tới đây, NhanKiến Định chống tay ngồi dậy.

Nhà kho này rất lớn, ban ngày bảo vệ đều trông coi ở bên ngoài, chỉ có buổi tối họ mới vào đây thôi.
Anh ấy nhẹ nhàng bước tới cửa để nghe ngóng, số lượng bảo vệ rất đông, đại khái bốn tiếng đồng hồ thay ca một lần, rất tấp nập.

Có thể nói là canh giữ nghiêm ngặt.
Cơ hội chạy trốn trong ngày chỉ có một lần là lúc đi vệ sinh mà thôi.

Có người sẽ đưa NhanKiến Định đi vào nhà vệ sinh.

Mặc dù, phòng vệ sinh không có cái cửa sổ nào, mỗi lần ra ngoài đều bị bịt kín hai mắt, nhưng đây là cơ hội duy nhất mà anh ấy có thể ra ngoài.
Cũng may lúc ra ngoài chỉ bị bịt kín hay mắt, bị người ta giữ chặt hai tay thôi chứ không bị trói.

Điều này tạo cơ hội cho NhanKiến Định.

Bây giờ cũng sắp tới thời gian đi vệ sinh rồi, sau khi kiểm tra nhà kho một cách tỉ mỉ, không tìm được thiết bị giám sát, cũng không tìm được bất cứ thứ gì có thể dùng.

Trong phòng này, thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí chính là cái giường ở giữa phòng và những thứ trên giường.

NhanKiến Định nhíu mày, nhìn chằm chằm cái chăn trên giường một lúc lâu, đột nhiên anh ấy nở nụ cười.

NhanKiến Định kéo chăn, tháo ga giường ra.

Sau đó, anh ấy trải lại chăn như trước, như vậy sẽ khiến người ta không biết trên giường thiếu thứ gì.
NhanKiến Định xé ga giường thành từng mảnh, buộc ba mảnh ga thành một sợi, sau đó cẩn thận cuốn dây thừng quanh hông và cổ tay mình.

Sau khi sửa sang lại quần áo trên người, không thể nhìn ra thứ giấu bên trong được.

Anh ấy khoang tay trước ngực, ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.
“NhanKiến Định, đã đến giờ rồi.

Nếu tiện thì kêu lên một tiếng”
Theo thường lệ, vào thời gian này cửa sẽ mở ra, giọng nói giêu cợt của tên bảo vệ kia truyền vào trong, vang vọng trong nhà khi trống rỗng.

 
Chương 329: Chương 329


“Đi thôi”
NhanKiến Định đột nhiên mở mắt ra, lần nào cũng là tên bảo vệ này tới gọi, nhưng mỗi lần đưa vào nhà vệ sinh lại là một người khác nhau.

Anh ấy chẳng thèm liếc nhìn tên kia, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Dù có rất nhiều đèn, nhưng nhiều nơi bên ngoài vẫn bị bóng tối bao phủ.
NhanKiến Định vội vàng liếc một vòng.
Anh ấy mặc cho tên bảo vệ bịt mắt lại, chắp hai tay ở sau lưng để họ nắm lấy, như vậy cũng sẽ khiến bản thân không bị thương khi bị tóm hai tay.
NhanKiến Định đếm bước chân để đoán đại khái khoảng cách, chắc hẳn nhà vệ sinh cách nhà kho giam giữ kia không xa.

Kết hợp với cảnh tượng mà vừa rồi kịp nhìn, anh ấy đã đoán được đại khái địa hình ở nơi này.

Sau khi bị đẩy vào nhà vệ sinh một cách thô bạo, NhanKiến Định kéo miếng vải đen che mắt ra, bật đèn phòng vệ sinh lên.
Phòng vệ sinh này vốn không lớn, bật đèn lên nhìn càng thấy nhỏ hơn.

Không có nơi tắm rửa mà chỉ có một cái bồn cầu và một vài thứ để rửa mặt.

Chẳng biết nên nói Trần Tuấn Tú chu đáo hay là không.

Rõ ràng chuẩn bị đồ để rửa mặt, nhưng lại chẳng có phòng tắm.

Vài ngày rồi NhanKiến Định không được tắm, bây giờ anh ấy cảm thấy bản thân rất bốc mùi.
NhanKiến Định cởi áo ngoài ra với vẻ ghét bỏ, cởi sợi dây đang quấn quanh người ra.

Cũng may từ bé anh ấy đã học rất nhiều thứ, từng học cách bện dây thừng, chế tác vũ khí.

Nếu không thật sự sẽ chẳng có cơ hội nào dù là nhỏ nhoi.

NhanKiến Định quấn hết dây thừng tự chế lại, sau đó mở nước để tạo tạp âm, cẩn thận lấy tấm gương trên tường xuống, dùng lược để đập tấm gương thành hình dạng mà mình muốn.

Anh ấy dùng dây thừng quấn lại để làm tay cầm.
Một con dao đã được làm xong, NhanKiến Định thử vung vài lần, rất thuận tay.

Anh ấy dọn những thứ kia sang một bên, dùng phần dây thừng còn lại lần lượt quấn cốc đánh răng, phần còn lại của tấm gương, lược, bàn chải đánh răng.

Sau khi cầm hết mọi thứ theo, NhanKiến Định đứng dậy chắp hai tay sau lưng, dùng chân đạp đạp cửa, đứng yên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh.
Ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa, không lâu sau, một luồng gió lạnh thổi vào, cửa được mở ra.

Người mở cửa còn chưa kịp phản ứng đã bị NhanKiến Định đạp một phát bay ra ngoài.
Anh ấy nhanh chân chạy ra ngoài, ném mấy thứ trong tay ra để ngăn cản mấy người đang đuổi theo.


NhanKiến Định sải chân chạy thẳng về phía bóng tối, không hề quay đầu lại.
Cơ hội chỉ có một lần này thôi.

Nếu lần này, anh ấy không chạy thoát thì kết cục là thứ mà NhanKiến Định không muốn nhìn thấy nhất.

Cũng may bình thường anh ấy chăm chỉ tập thể lực, dù nhưng người kia đuổi theo sát nút, nhưng nhờ thân thể khỏe mạnh nên anh vẫn tránh thoát được.
Sau khi chạy một lúc lâu, NhanKiến Định cảm thấy hơi kiệt sức, thở hổn hển trốn sau bụi cỏ.

Anh ấy dựa lưng vào thân cây, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.

Dù sao NhanKiến Định cũng chỉ có một mình thôi, cũng không quá thuộc địa hình của nơi này.

Đối phương lại là một đám bảo vệ, khá quen thuộc địa hình nơi đây.

Nếu không có nơi ẩn núp hoặc không tìm được sự trợ giúp nào, kết cục bị bắt về là chuyện không sớm thì muộn.
Bây giờ, không biết tình huống của Lê Quốc Nam như thế nào, lúc chạy trốn NhanKiến Định có thấy bên trong một nhà kho khác cũng có ánh đèn.

Đám bảo vệ đứng ở cửa cũng không kém gì bên nhà kho nhốt anh ấy.

80% bên trong đó giam giữ người.
Chỉ có điều, không biết vì sao Trần Tuấn Tú lại muốn tách hai người bọn họ ra để giam.

Đột nhiên lại tách người ra để trông coi rất phiền phức, trừ khi ông ta lại bắt được người khác, mà người này bây giờ NhanKiến Định chưa thể gặp được.
Càng nghĩ càng thấy chuyện có thể càng xấu đi, anh ấy nheo hai mắt lại, nhìn nơi đèn đóm sáng trưng ở cách đó không xa.

Người đi tìm bắt NhanKiến Định càng lúc càng nhiều, cứ như thế này cũng không phải cách hay.

Anh ấy nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt vũ khí duy nhất còn trên tay.

NhanKiến Định từ từ đứng dậy, khom lưng rón rén đi về phía trước như một con mèo.

 
Chương 330: Chương 330


Nhiều người ra ngoài tìm kiếm anh ấy như vậy, người trông coi trong kia sẽ ít đi rất nhiều.

Nếu lúc này quay lại, tỷ lệ cứu được người sẽ rất lớn.

“Đã tìm được người chưa? Đám bỏ đi… Tất cả các người đều là một đám bỏ đi!”
Trên trán Trần Hiền đây mồ hôi, anh ta đoán được rằng NhanKiến Định sẽ hành động, nhưng không ngờ anh ấy lại thật sự chạy trốn được.

Nếu NhanKiến Định trở lại được Hải Phòng, hoặc liên hệ được với Giang Anh Tuấn, hai bọn họ liên thủ với nhau thì tất cả mọi chuyện đã làm lúc trước sẽ đổ sông đổ bể hết.

Chuyện lớn như vậy xảy ra, bây giờ anh ta không thể che giấu được nữa, ra lệnh cho đám bảo vệ mau chóng tìm người.


Sau đó, Trần Hiền cắn răng gọi điện thoại cho Trần Tuấn Tú.

Âm thanh “tút tút tút”
như bùa đòi mạng, khiến anh ta nắm chặt hai tay, cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua vậy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng khàn khàn của Trần Tuấn Tú: “Nói!”
“Bố, NhanKiến Định… trốn rồi!”
Trân Hiền cắn răng nói, tay trái bóp chặt thân cây bên cạnh.

“Đồ bỏ đi! Trần Hiền, nếu không bắt được NhanKiến Định, tôi không ngại cho cậu nếm thử đại lễ mà tôi chuẩn bị cho cậu ta trước!”
Gân xanh trên trán Trần Tuấn Tú nổi rõ, ông ta đạp vào bàn sách một cái, hai mắt đỏ bừng giống như lúc nào cũng có thể chảy máu vậy.


Tốn bao nhiêu tâm tư đưa người đi quá đó, trong nhà kho ngoại trừ giường thì cái gì cũng không có, bên ngoài còn có một đống vệ sĩ canh giữ, vậy mà cũng có thể để người chạy thoát, kế hoạch trước mắt lập tức sắp được thực hiện rồi, bây giờ lại nói với ông rằng thứ quan trọng nhất lại để chạy thoát mất.

“Bố, con đã phái người đi ra ngoài tìm rồi, địa hình ở đây anh ta không rành, chắc là chạy chưa xa, bố yên tâm con nhất định sẽ bắt Nhankiến Định về lại đây”
Thái độ cúi đầu nhận lỗi như không có lỗi, sự âm u tăm tối trong mắt Trần Hiền không ngừng liên tục cuộn trào ra ngoài, sự căm thù và lửa giận kiêm nén lấy trong nội tâm, mới ép giọng nói mà mình vừa nói nghe có vẻ không sao.

“Trình độ gian xảo của NhanKiến Định hoàn toàn không bằng cái tên già hồ ly ở Hải Phòng đó, đưa một số người về đây canh giữ, nhiều người ở bên ngoài tìm nó như vậy, nó không có đường thoát, tất nhiên sẽ lựa chọn về đây đưa Lê Quốc Nam đi trước, kêu người đưa Nhan Nhã Quỳnh đi trước, bất luận thế nào cho dù NhanKiến Định và Lê Quốc Nam đều chạy trốn rồi, cũng phải giữ Nhan Nhã Quỳnh lại cho tao!”
Đối phó với Giang Anh Tuấn, cũng chỉ có Nhan Nhã Quỳnh mới có sức uy hiếp, cho dù là nắm trong tay NhanKiến Định và Lê Quốc Nam, cũng không có ích bằng một Nhan Nhã Quỳnh!
“Bố bố yên tâm, bố đưa mẹ và Nhan Nhã Quỳnh đi trước, con dọn dẹp xong hiện trường, sau khi bắt được NhanKiến Định sẽ lập tức tụ họp với bố!”
NhanKiến Định sẽ quay về cứu người điểm này hắn quả thực chưa từng nghĩ đến, bản thân đều đang chạy trốn, còn muốn đi cứu người, cũng đúng là vĩ đại thật!
Cúp máy, Trần Hiền lạnh lùng hừm một tiếng, không do dự gì đưa một nửa số người nhanh chóng quay về, tuy rất khinh thường những gì mà Trần Tuấn Tú làm, nhưng quyết sách của ông ta rất ít khi sai sót, chỉ điểm này thôi Trần Hiền vẫn rất tin tưởng sự phán đoán của ông.

Đi bằng đường tắt rất nhanh thôi đã đi đến trước mặt nhà kho giam giữ Nhan Nhã Quỳnh, cả một đại doanh cũng chỉ có mấy người, nếu như hắn không đưa người quay về đây, không chừng NhanKiến Định về đây còn có thể cứu người đi thật, hắn sợ hãi đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dặn dò vệ sĩ lén lút mai phục cho tốt.



 
Chương 331: Chương 331


Bảo người mở cánh cửa của nhà kho ra, quệt những giọt mồ hôi trên trán, kéo chỉnh lại chiếc áo có hơi nhăn nhúm, để bản thân mình trông không quá nhếch nhác, trên gương mặt lại nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào trong.

“Trần Hiền! Anh đến đây làm gì?”
Trước đó lúc cửa ngoài có tiếng động Nhan Nhã Quỳnh và Lê Quốc Nam đã ý thức được bên ngoài có biến.

Sau khi la hét một lúc, một loạt tiếng bước chân xa xa chạy đi, nghe thấy động tĩnh, hình như là chạy đi đuổi theo ai đó rồi, người trở nên ít đi rất nhiều, hai người đang suy xét không biết có nên nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài không, Trần Hiền lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Tôi có thể làm gì chứ, Nhantiểu thư, ban đêm khuya khoắt, tất nhiên là đưa cô đi làm một vài chuyện thú vị rồi”
Kéo kéo chiếc cà vạt, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng rạng rỡ, vẫy vẫy tay với vệ sĩ đằng sau lưng mình, sau đó nói: “Đưa đi”

“Trân Hiền, anh muốn làm gì? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh tha cho em Quỳnh, Trần Hiền anh…”
Lê Quốc Nam sắc mặt thay đổi nhanh chóng, mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh sắp bị đưa đi, liều mình xông lên trước, muốn ngăn vệ sĩ lại.

“Trói lại, ném vào trong góc!”
Cười khinh một tiếng, Trần Hiền bất thình lình đá vào bụng Lê Quốc Nam, NhanKiến Định đã chạy thoát, mối thù bị răn đe và quở mắng hắn còn chưa kịp trả, người này lại vừa hay tặng cho hắn một cú đá, không thu lại chút lãi hắn cũng thật quá có lỗi với bản thân mình.

“Trân Hiền, anh dừng tay! Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, anh đừng động vào anh ấy!”
Cô giương mắt nhìn Lê Quốc nam bị một chân của Trần Hiền đá ngã xuống đất, vùng vẫy đến giờ vẫn không thể đứng dậy, cả người Nhan Nhã Quỳnh nhào lên phía trước, ngăn lấy Trân Hiền còn đang muốn xông lên phía trước, gương mặt sợ hãi.

“Chỉ cần Nhantiểu thư ngoan ngoãn phối hợp, tôi đương nhiên sẽ không làm khó anh ta”

Sau đó hắn lùi lại một bước, một tay chống lên eo cô, Trần Hiền liếc sang Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất đứng dậy không nổi với ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, gương mặt bỗng nở một nụ cười, một tay còn đang dịu dàng sờ cằm của Nhan Nhã Quỳnh, động tác nhẹ nhàng, trong mắt đầy vẻ ác ý.

“Trần Hiền… buông cái tay dơ bẩn của anh ra, đừng động vào cô ấy!”
Vừa mới bị đá cho một cú, cảm thấy bên trong cơ thể như đã bị nội thương, cho dù thế nào cũng không thể đứng dậy nổi, Lê Quốc Nam sắc mặt dữ tợn, trên cổ nổi đầy gân xanh, nhưng lại chỉ đành bất lực nằm trên mặt đất.

Như vừa cảm nhận được sự thú vị, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng mãnh liệt hơn, kiêm chế lấy sự khó chịu trong lòng, dứt khoát kéo Nhan Nhã Quỳnh vào trong lòng mình, một tay bóp lấy eo cô, một tay vuốt ve trên gương mặt láng mịn của cô.

“Da của Nhantiểu thư chăm sóc của thật tốt đấy nhỉ, Lê Quốc Nam, không biết bao nhiêu năm nay anh đã từng sờ qua chưa nhỉ?”
Nhìn thấy người bò trên mặt đất để lộ ra ánh mắt như muốn giết chết bản thân mình, Trân Hiền một tay đẩy Nhan Nhã Quỳnh ra, ngưỡng mặt cười lớn.

“Trần Hiền, anh đừng có mà đắc ý quá, A Tuấn nhất định sẽ không tha cho các anh đâu, anh tôi cũng nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài!”

 
Chương 332: Chương 332


Cắn chặt răng dùng tay lau lau mặt mình hai cái, nhưng cái cảm giác khó chịu trong lòng ấy cứ trì trệ không biến mất, Nhan Nhã Quỳnh sắc mặt tái mét, muốn đi đỡ Lê Quốc Nam một cái, nhưng đôi tay lại bị vệ sĩ ở phía sau giữ chặt lấy.

“Đừng nói là cô và Lê Quốc Nam, NhanKiến Định bây giờ cũng ở trong tay tôi, cô cảm thấy Giang Anh Tuấn đến rồi, sẽ chọn cứu ai đây?”
Cong lưng đến gần trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt hai người nhìn thẳng, Trần Hiền cười rồi vẫy vẫy tay, không muốn nói nhiều với cô, xoay người rời đi.

“Các người muốn đưa cô ấy đi đâu? NhanKiến Định rốt cuộc đang ở đâu, Trần Hiền… các anh sẽ gặp báo ứng thôi, Trần…”
Trong lúc vùng vẫy muốn đuổi theo lên, Lê Quốc Nam ôm lấy bụng, đau đến mức chảy cả mồ hôi ra, sắc mặt tái mét trắng bệch.

Còn chưa đợi đến mức anh ta bình tĩnh trở lại, liền bị vệ sĩ đứng ở đằng xa đó đến trói lại, vứt vào một góc nào đó.

Ý thức đang dần hôn mê, bản thân anh cũng là một bác sĩ, tuy đối với mấy mặt này không hiểu rõ cho lắm, nhưng cũng biết được loại đau này, tám phần chắc chắn là do nội tạng đã bị tổn thương, nên mới dẫn đến anh bị suy yếu đến vậy, còn chưa đợi đến lúc anh nghĩ ra cách, trước mắt tối sâm lại, rất nhanh đã mất đi ý thức.


Nhan Nhã Quỳnh bị trói lại đôi tay, đôi mắt bị che bằng một miếng vải đen, bị đẩy đi về phía trước.

“Trần Hiền, rốt cuộc các anh muốn làm gì? Các anh đã làm gì anh trai tôi rồi? Bây giờ muốn đưa tôi đi đâu? Có thể kéo miếng vải đen trước mắt tôi xuống được không…”
“Bị trói rồi mà còn lắm lời thế này, Nhantiểu thư, cô thật sự không làm rõ †ình hình hay là rộng lượng, nói thêm câu nữa, tôi sẽ bảo người đến nhét vào miệng cô, phiền chết đi được!”
Đi cả đoạn đường nói cả đoạn đường, như đọc kinh đọc tới Trần Hiền đau hết cả đầu.

“Chỉ cần anh nói hết mọi chuyện cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không có gì để hỏi nữa cả!”
Không nhìn thấy gì cả, xung quanh cũng yên tĩnh đến đáng sợ, nếu không phải sau lưng luôn có người đẩy cô đi về trước, sợ là cô sớm đã sợ hãi đến mức suy sụp cả rồi.

Vốn dĩ cô cũng không phải là người lắm lời, cũng không muốn bắt chuyện với Trần Hiền, nhưng sự kinh hãi trong lòng đã sắp nhấn chìm lấy cô, cắn chặt răng mới có thể ép bản thân mình bật ra tiếng không đến nổi phát run, nếu như Trần Hiền lại không trả lời, cô e là phải bắt chuyện với vệ sĩ rồi…

“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, tôi và Nhantiểu thư không có gì để nói cả”
Xe trước cửa khu lầu đều đã chuẩn bị xong, Trần Hiền mở cửa xe ra, kéo lấy Nhan Nhã Quỳnh vứt cô vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại, sắc mặt u ám.

Họ Nhanquả nhiên không ai là dễ đối phó mà, NhanKiến Định đã đủ khiến cho hắn đau đầu rồi.

Không ngờ bây giờ lại còn lòi thêm một Nhan Nhã Quỳnh, lại cũng khiến người khác phiên não thế này, vẫn là nhân lúc còn sớm giải quyết cho xong luôn còn hơn.

“Bắt được chưa?”
Sau khi cẩn thận sắp xếp băng quan xong, Trần Tuấn Tú sắc mặt lãnh đạm đi đến bên chiếc xe hỏi.

“Bố yên tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, bắt được anh ta chỉ còn là vấn đề thời gian!”
Có tên phiên toái như Lê Quốc Nam còn ở đây, cho dù NhanKiến Định có thành công thoát khỏi mấy vệ sĩ đó cứu người ra ngoài cũng không thể chạy xa được, trừ phi anh ta quyết định bỏ lại Lê Quốc Nam.

“Sau khi bắt được lập tức tụ họp với tao, sau đó truyền thông tin chính xác về đó, dẫn người qua đây cho tao”

 
Chương 333: Chương 333


Kế hoạch đã đến phút quan trọng cuối cùng rồi, ông ta tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót, Trân Tuấn Tú nhìn hai chiếc xe lớn ở đằng sau, trên gương mặt thấp thoáng vẻ dịu dàng.

“Bố yên tâm! Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa!”
Cúi đầu trả lời, khóe môi Trần Hiền cong lên.

Vào lúc này, Giang Anh Tuấn ở trong nước vẫn luôn sống trong biệt thự, NhanHướng Minh vẻ mặt không chút biểu cảm ôm lấy chân mình co người trên sofa.

“Hướng Minh, chú đã có thông tin chính xác rồi, con yên tâm mẹ nhất định sẽ về thôi!”
Từ sau khi đón về đứa trẻ này vẫn luôn giữ tư thế và biểu cảm như thế này, đã một buổi chiều rồi, không ăn cơm cũng chẳng có một tin tức nào, Giang Anh Tuấn lo lắng, e là QuỳnhQuỳnhcòn chưa tìm được, thằng bé đã không chống đỡ nổi rồi.

“Chú, chú là bố cháu ạ?”

Im lặng trong thời gian dài, Giang Anh Tuấn vừa định tiếp tục an ủi thêm hai câu, NhanHướng Minh đã đột nhiên thốt ra một câu, khiến cho Giang Anh Tuấn kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có chút phản ứng nào.

“Sao lại hỏi như vậy?”
Không thể hiểu được trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, tuy nó quả thực là con của mình, nhưng dù sao từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua, anh không biết được tính tình thằng bé rốt cuộc như thế nào, tùy tiện trả lời anh sợ sẽ xảy ra chuyện.

“Mẹ sẽ không dẫn theo cháu ngủ cùng với người đàn ông khác, cho dù là chú Quốc Nam cũng chưa từng như vậy, cho nên, chú có phải là bố cháu không?”
Nghiêng đầu dựa trên đầu gối, NhanHướng Minh chớp chớp đôi mắt to nhìn Giang Anh Tuấn.

“Chuyện này chú cảm thấy vẫn là nên để chính miệng mẹ cháu nói sẽ tốt hơn, Hướng Minh thông minh như vậy, chắc là sẽ hiểu thôi mà!”
Anh đi đến ôm lấy và vò vò mái tóc mềm mại của cậu bé, Giang Anh Tuấn cười dịu dàng với cậu bé, tuy động tác vẫn còn có chút xa lạ.


Tuy vẫn chưa có được đáp án chính xác, nhưng trong lòng đã hiểu được, NhanHướng Minh thở dài, dựa vào lòng Giang Anh Tuấn nhìn anh: “Tuy không biết được ngày xưa chú đã đánh mất mẹ cháu như thế nào, nhưng lần này, chú nhất định phải tìm được mẹ cháu”
Nói rồi trong mắt cuối cùng cũng tuôn ra một giọt lệ, tay níu chặt lấy áo của Giang Anh Tuấn, khóc thút tha thút thít.

“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ tìm được cô ấy quay trở về, lỡ mất bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, chú vô cùng trân trọng.

Hãy tin tưởng chú có được không”
Tuy không phải là người lắm lời, cũng không hẳn là người biết an ủi người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ nằm trong lòng anh bây giờ là do QuỳnhQuỳnhđã thập tử nhất sinh giúp anh sinh ra, thì trái tim anh đã mềm đến không nói nên lời.

“Con tin bố, bố ơi bố khi nào đi tìm mẹ ạ, con có thể đi cùng không?”
Nhào vào lòng Giang Anh Tuấn, vốn dĩ vẫn còn có chút xa lạ, nhưng sau khi biết được anh chính là bố của mình, hai từ bố ơi này lại như ma xui quỷ khiến thốt ra khỏi miệng.

Đợi sau khi dứt lời mới kịp phản ứng trở lại, NhanHướng Minh mới vội vã bịt miệng mình lại lén lút nhìn anh.



 
Chương 334: Chương 334


Nét cười trong mắt Giang Anh Tuấn lại càng sâu hơn, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu bé cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải gọi thôi, bây giờ thích nghi một chút trước cũng không phải là không tốt, chỉ là trước khi mẹ con chưa thừa nhận thì ở bên ngoài nhất định đừng gọi, cô ấy mà biết Ị”
được, sẽ xấu hổ mất Che lấy gương mặt nhỏ nhắn khiến cho tâm trạng tốt hơn rất nhiều, NhanHướng Minh xấu tính chà hết nước mắt lên áo của Giang Anh Tuấn “Bố yên tâm đi, trước khi mẹ chưa thừa nhận bố con sẽ không để cho người ngoài biết được, bố hãy cố gắng nhé!”
Nói rồi vùng vẫy nhảy xuống khỏi chân của Giang Anh Tuấn, che mặt chạy về phòng của mình.

Con nít đúng là thay đổi nhanh mà, Giang Anh Tuấn nhìn NhanHướng Minh đã chạy xa lắc lắc đầu, điều tra lâu như vậy rồi, mới điều tra được tung tích của Trần Hiền, sau khi Nhan Nhã Quỳnh mất tích đã qua một khoảng thời gian rồi, anh không thể đợi thêm được nữa rồi, tối nay sẽ xuất phát ngay.

Dẫn theo vệ sĩ ngồi máy bay xuyên đêm, Giang Anh Tuấn nhắm mắt lại, trong đầu lần này đến lần khác suy tính đến những vấn đề có thể sẽ xuất hiện và xảy ra, bố con Trần Tuấn Tú nếu như đã quang minh chính đại để lộ hành tung của mình, thì không thể không có chút chuẩn bị gì, rất có thể thông tin mà anh nhận được là lừa đảo, nhưng bây giờ không quan tâm nhiều nữa, chỉ cần nghĩ đến Nhan Nhã Quỳnh nhất định sẽ chịu thương tổn, một giây anh cũng không thể chờ đợi được nữa.


“Chủ tịch, có thông tin truyền đến rằng TQT bây giờ đã thuộc dưới tên của Trần Tuấn Tú, rất có thể là do chủ tịch Nhanvì để bảo toàn… nên mới kí vào, anh.

.


Lâm Tiến Quân ngồi ở không xa, chau mày nhìn thông tin trên màn hình, đơn giản báo cáo lại.

“Điều tra rõ ràng, hợp đồng kí vào khi nào, tìm người canh chừng lấy tập đoàn Phước Sơn và biệt thự nhà họ Trần, có bất kì biến động gì lập tức báo cáo”
NhanKiến Định bị đưa đi vẫn luôn điều tra không ra, nhưng đều nhờ vào con người bí ẩn đằng sau lưng Trần Tuấn Tú đó, chỉ nhà họ Trần thôi, cả giám sát ở đường quốc lộ và sân bay không thể nào xử lí triệt để như vậy, càng huống hồ là máy bay riêng, cũng không phải là thứ ai muốn cũng có thể có được.

Kế hoạch sau lưng nhà họ Trần đương nhiên không nhỏ, tạo ra một cục diện lớn như vậy, lần này đi cứu người e là không hề đơn giản thế.

Con đường mà máy bay đang đưa Giang Anh Tuấn đến, trên tay NhanKiến Định cầm lấy một mảnh dao thủy tinh, cũng đang âm thầm tiếp cận đại doanh.


Trên đường quay về cũng không phải quá thuận lợi, điều này cũng khiến cho tinh thần cảnh giác của NhanKiến Định buông xuống rất nhiều, lén lút lân mò xung quanh khoảng gần một tiếng đồng hồ, nhìn thấy người trong đại doanh không nhiều cũng không ít, mới cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần từ phía sau.

Trần Hiền ngồi trong nhà kho trong góc là Lê Quốc Nam đã hôn mê, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, đã ngồi không ở đây gần hai tiếng đồng hồ rồi, vẫn không đợi đến được người đến, sự kiên nhẫn đã dần cạn kiệt.

Đang định thay đổi kế hoạch, bên ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vọng nhỏ nhẹ, như âm thanh thủy tinh va chạm vậy, vô cùng lanh lảnh.

Vẻ ác ý trong mắt vừa thấp thoáng qua, xem ra người mà hắn đợi đã đến rồi nhỉ.

Vốn dĩ sắp ngồi dậy rồi, bây giờ lại ngôi xuống lại, tay khoanh trên lông ngực, dựa vào giường, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa.


Bên ngoài truyền đến hai tiếng rên, sau đó là âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống đất, nụ cười trên mặt Trần Hiền càng ngày càng lớn, dứt khoát đứng dậy, đi đến bên cạnh Lê Quốc Nam.

Đang đứng đó, tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy vào.

Xoay người nhìn sang, quả nhiên, NhanKiến Định lúc này đây đang khốn đốn đứng ngoài cửa, quần áo trên người do chạy trốn mà bị cứa rách đến vô cùng thê thảm, ống quần và giày chứa đầy đất cát, thậm chí ngay cả trên mặt cũng dính vài hạt, đầu tóc lại càng rối bời.



 
Chương 335: Chương 335


“Ồ, đây là không phải là chủ tịch Nhansao? Khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài được, sao lại còn muốn quay về nữa chứ? Là do sống ở đây thoải mái, nên không muốn rời đi rôi ư?”
Một chân đặt lên chân của Lê Quốc Nam, Trần Hiền gương mặt nở nụ cười, lực dưới chân vốn không hề nhỏ.

“Một người làm một người chịu, mục tiêu của bọn mày cũng là tao, sao phải làm khó cậu ấy”
NhanKiến Định nhíu mày, bước lên hai bước quan sát tỉ mỉ Lê Quốc Nam bất đắc dĩ bị trói bên tường, thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao.

“Ưm… hự hự!”
Cảm thấy chân quá đau, Lê Quốc Nam ôm lấy bụng nhếch nhác tỉnh dậy.

“Trần Hiền…”
Nhìn thấy Lê Quốc Nam bị giẫm lấy chân, đau đến mức tỉnh dậy, NhanKiến Định không kiềm chế được tiến lên một bước, sắc mặt âm u.


“NhanKiến Định, mày nói xem mày không ở yên đó mà chạy lung tung làm gì, cậu chủ lớn nhà họ Lê lại vô duyên vô cớ bị liên lụy rồi đấy!”
Mũi chân hơi mạnh, nhìn thấy ánh mắt NhanKiến Định như sắp sôi lửa, Trân Hiền cười càng lớn hơn.

“Mày muốn gì, nói thẳng là được”
“Nếu như chủ tịch Nhanđã sảng khoái như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi!”
Cười rồi bỏ chân ra, đôi tay Trần Hiền đặt ở sau lưng, chậm rãi đi lên trước vài bước, dừng lại ở đằng sau lưng NhanKiến Định, xoay người lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh ấy.

“Chủ tịch Tô, cậu chủ Lê nhìn trông có vẻ bị thương không nhẹ nhỉ, nghe nói bản thân anh ta là một bác sĩ, mày nói xem anh ta có thể tự mình phẫu thuật cho mình không nhỉ?”
Đi đến rồi sát lại gần bên tai Nhankiến Định, Trần Hiền xấu xa nói.


“Mày…”
NhanKiến Định xoay qua, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, phía chân đang cong bị dùng lực mạnh đá cho một phát, chân trái không khống chế được lập tức quỳ xuống dưới đất, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cơn đau cuồn cuộn rồi đến, cả chân anh trong khoảnh khắc mất đi cảm giác.

“NhanKiến Định, người không nghe lời luôn luôn phải trả giá đó, ngày xưa không ai dạy cho mày đạo lí này, bây giờ tao sẽ dạy cho mày thật tử tết”
Lời vừa dứt, hắn nhấc chân lên không chút do dự đá về phía một chân còn lại.

“Ưm hự… ư!”
Cắn chặt răng chịu đựng, vốn dĩ vùng vẫy còn có thể miễn cưỡng đứng lên được, bây giờ hai chân đã không còn cảm giác nữa rồi, đôi tay chống trên mặt đất, để bản thân mình nhìn vào trông không đến mức quá thê thảm, NhanKiến Định cúi đầu cười nhạt thành tiếng.

“Sao, chủ tịch Nhancảm thấy hai đá này của tao quá nhẹ rồi ư?”
Vào lúc này mà còn có thể cười nổi, Trần Hiền dần cảm thấy thú vị, vòng qua anh rồi đi đến trước mặt, ngồi xổm trước người của NhanKiến Định: “NhanKiến Định, mày nói xem nếu như bộ dạng này của mày bị em gái mày nhìn thấy được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Túm lấy tóc anh để anh ngẩng đầu lên, Trần Hiền cười nhẹ nhàng, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn bộ dạng của một người vô hại.



 
Chương 336: Chương 336


“Trân Tuấn Tú bắt tao đến cuối cùng chẳng qua là muốn Giang Anh Tuấn bỏ vài thứ ra để cứu tao, nhưng em gái tao, cái tay nào của mày mà dám đụng vào cô ấy, tao đương nhiên sẽ băm cái tay đó của mày ra đút cho chó ăn…”
Hai chân đau đến mức không thể dứng dậy nổi, quỳ trên mặt đất, tóc bị kéo, da đầu bị kéo căng từng cơn, ngẩng đầu nhìn lên , tư thế như vậy quả thực hơi khó chịu.

“NhanKiến Định, trước khi buông lời độc ác vẫn là nên phân biệt rõ hoàn cảnh bây giờ của mình chứ nhỉ, rất nhiều thứ trước đây mày chưa từng học qua, tao khá là hiếu khách, sau này từng thứ một sẽ giao cho mày hết đó!”
Nhìn bộ dạng này của anh, sự hứng thú của Trần Hiền lại càng lớn hơn, buông nắm tóc trên tay ra, thuận tay móc khăn tay ra tỉ mỉ lau lau ngón tay, tiện tay vứt lên đầu NhanKiến Định, đứng dậy đi ra ngoài.


Mọi đồ vật ở đây đều đã từng được dọn dẹp sạch sẽ lại, ngoại trừ manh mối thể hiện hướng đi của bọn họ, mọi đồ vật đều đã rửa sạch lại một lần, sau khi Trần Hiền lần lượt kiểm tra xong, mới đầy hứng thú ngồi lên xe chạy về phía nơi mục đích mới.

Vốn tưởng rằng đời này đều không thể gặp được chuyện thú vị nữa rồi, không ngờ NhanKiến Định lại đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ, đặc biệt bảo vệ sĩ đặt người anh ngồi ở bên cạnh mình, Trần Hiền dựa trên ghế, ngẩng đầu quan sát kĩ càng người hôn mê bất tỉnh ở bên.

Có thể nói không hổ là người trẻ tuổi xuất sắc của Hải Phòng, ngũ quan tinh tế nhưng lại không mất đi khí chất, tay dài chân dài, dường như cả trong xe đều không thể chứa nổi vậy, lúc này nhắm chặt đôi mắt dựa trên ghế, bộ dạng nhìn có vẻ trông khôn ngoan hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn rồi Trần Hiền lại có chút ngứa tay, người thế này hợp mắt nhìn của hắn, nếu như có thể làm thành tiêu bản, đặt ở trong phòng chỉ để cho bản thân mình hắn ngắm nhìn thì tốt biết mấy.

Đôi mắt dần dần si mê, không kiêm chế được sờ sờ thanh đao nhỏ đặt ở trong lòng, một bàn tay khác sờ lên mặt NhanKiến Định, lúc sắp chạm vào gương mặt của anh, đột nhiên dừng lại sắc mặt của Trần Hiền trâm xuống, bỗng tỉnh táo trở lại.

Nhanh chóng thu tay lại, híp mắt lại nhìn ra ngoài xe, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, liếm liếm chân răng, đôi tay nắm chặt lại mới miễn cưỡng nén xuống được ước muốn muốn móc thanh đao ra, hai tay chống lấy đầu, vẻ mặt mệt 32+ môi.

Nơi di chuyển đến không quá xa, nhưng chợp mắt một lúc, xe liền dừng lại, dặn dò vệ sĩ dẫn người đi, hơi chán nản chỉnh chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm trên người, đi lên lầu.


Căn biệt thự này được xây trên vách núi, bên dưới chính là biển lớn với sóng biển cuộn trào, đi đến tâng ba đưa mắt nhìn xuống, một vùng hoang vu, trống trãi hoàn toàn không một ai có thể sinh sống ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt này.

“Bắt được chưa hả?”
Vừa lên tâng ba, tiếng của Trần Tuấn Tú liền từ không xa truyền đến, sự biếng nhá trên mặt Trần Hiền lập tức biến mất, mặt không chút biểu cảm cúi đầu xuống, bước chân chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh.

“Toàn bộ đã xử lí ổn thỏa cả rồi, bố yên tâm”
Thông tin đã để lại rồi, nhận được tin Giang Anh Tuấn đã xuất phát đến bên này rồi, nói không chừng không cần đến sáng ngày mai, liền có thể gặp được anh ta, nghĩ thôi cũng có chút mong đợi nhỉ, cúi đầu, cậy Trần Tuấn Tú không nhìn thấy được, vẻ độc ác trong mắt Trần Hiền lại càng mãnh liệt hơn, cũng không biết đợi sau khi NhanKiến Định biết được Nhan Nhã Quỳnh cũng ở đây, sẽ có biểu cảm gì đây!
“Tốt.


Nhốt ba chúng nó vào các nơi khác nhau, nhớ rằng lúc dẫn qua đó nhất định phải che mắt bịt mồm lại, đợi Giang Anh Tuấn đưa người qua đây rồi, hãy cởi ra”
Kế hoạch đã đến thời khắc quan trọng nhất rồi, Trần Tuấn Tú vẻ mặt điên cuồng, nắm chặt lấy vai của Trần Hiền, cắn răng, vừa cười vừa nói, mặt mũi ác liệt, trông rất đáng sợ.

“Bố yên tâm, con trai đã hiểu!”

 
Chương 337: Chương 337


Lúc nên cúi đầu hạ thấp Trần Hiền chưa từng cứng rắn qua, đỡ lấy tay của Trần Tuấn Tú, hắn híp mắt lại, cười rồi trả lời.
Những chuyện này đối với hắn mà nói sớm đã quen rồi, Trần Hiền sau khi ứng phó với Trân Tuấn Tú xong, xoay người sắc mặt nặng nề, quay về phòng của mình, dựa bên cửa sổ, mặc cho gió biển thổi rối bời mái tóc của hắn, hắn nhìn sang nơi tối đen phía xa xa, ánh mắt lộ ra một hướng về.
Giang Anh Tuấn lúc này vẫn còn đang ở trên máy bay, sát giờ chuẩn bị ra nước ngoài cứu người, còn có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp cho thỏa đáng, không thì đừng nói là đi cứu người, bản thân cũng rất có thể bị dây vào đó, bên tay chất đầy đống tài liệu nhiều đến mức dường như đọc không hết, Giang Anh Tuấn nhíu nhíu mày, đột nhiên trở nên mệt đến hoảng loạn, đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy, anh tự cho rằng mình lớn mạnh, nhưng lại năm lần bảy lượt không bảo vệ được người con gái mà mình yêu thương…
“Chủ tịch, thông tin từ người ở bên đó truyền đến rồi, Trân Tuấn Tú có lẽ đã nhận được thông tin , đã đưa người đi thay đổi vị trí rồi, manh mối để lại không nhiều, nhanh nhất trước khi trời sáng có thể tìm được địa chỉ cụ thể”
Lâm Tiến Quân đôi mắt đỏ rực, trong mắt chứa đầy các tia máu đỏ, cả đoạn đường theo Giang Anh Tuấn đến đây, cũng chưa được nghỉ ngơi cho thật tốt, có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn dựa một nguồn sức mạnh ý chí.
“Biết rồi, mau nghỉ ngơi trước đi, thời gian có thể cho anh ngủ không được nhiều đâu”
Nhìn dáng vẻ của Lâm Tiến Quân thì biết chắc đã ba bốn ngày không được nghỉ ngơi tốt, Giang Anh Tuấn cau mày, cầm lấy máy tính bảng trong tay anh ta, đẩy anh ta ra ghế nằm xuống.
“Chủ tịch…”

Bất ngờ bị đẩy ra sau chưa kịp phòng bị, Lâm Tiến Quân lảo đảo, trực tiếp ngã ra sau.
“Tôi ngủ rồi, anh nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi”
Nhan Nhã Quỳnh bị bắt cóc, mọi kế hoạch đều tan vỡ.

Lần này Trần Tuấn Tú đánh trúng vào điểm quan trọng, Giang Anh Tuấn không đợi được, cũng không thỏa hiệp.

Cho dù bây giờ đầu đau như búa bổ, anh cũng nghỉ ngơi không yên, càng không thể gục ngã.
Giang Anh Tuấn đã như vậy thì Lâm Tiến Quân cũng không cố chấp, kéo chăn bên cạnh đắp lên người, chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Trong khoang máy bay yên tĩnh, anh là người duy nhất còn thức.

Anh đóng cửa khoang nhỏ và bật đèn lên, ánh sáng chói lọi chiếu vào mặt anh, anh rút máy tính bảng ra, cẩn thận xem qua những gì đã gửi.
Anh càng xem, lông mày càng nhíu chặt, rõ ràng Trần Tuấn Tú đã sớm có sự chuẩn bị.

Hiện tại, tất cả tin tức anh nhận được chỉ sợ đều là Trân Tuấn Tú cho người gửi tới.


Đến cả những manh mối do chuyển vị trí để lại, chẳng qua cũng là vì muốn anh nhanh chóng tìm đến đó mà thôi.

Không biết ông ta muốn làm gì, trước là trói người đưa đi, tiếp đến gửi tin nhắn tới, chỉ sợ là…
Trong lòng có hơi thấp thỏm bất an, Giang Anh Tuấn bắt đầu cắm cúi làm việc trở lại, anh cần phải chuẩn bị chu toàn.

Trân Tuấn Tú bày ra thế cục lớn như vậy, không thể dễ dàng gì thả người, lần này sợ là có người không trở đầu được nữal Anh vùi đầu làm việc mãi cho đến khi sắc trời đân sáng, mặt trời đỏ rực bắt đầu nhô lên, đúng lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay.
Không ngừng tiến tới đích.

Địa chỉ sau khi Trần Tuấn Tú dời vị trí, anh đã nhận được vào một tiếng trước.


Buổi sáng, gió biển vẫn còn hơi mát mẻ.

Đã một ngày một đêm không chợp mắt, bỗng gió thổi qua, Giang Anh Tuấn run lên bần bật, đứng dậy.
Xung quanh là một khoảng trống trải, cho dù muốn tìm chỗ ẩn trốn cũng không tìm được, đơn giản chỉ lái xe đi thẳng đậu gần tòa nhà nhỏ cách đó không xa, anh nhíu mày, hai tay đút vào túi áo khoác và nhìn sơ qua bốn phía lại không hiểu sao có cảm giác nơi này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra rốt cuộc mình đã nhìn thấy ở đâu.

Bây giờ cũng không phải lúc nghĩ về những điều này, mấy vấn đề này đều vứt sang một bên.

 
Chương 338: Chương 338


Giang Anh Tuấn vừa đi tới cửa, cửa lớn mở ra có tiếng cót két, Trần Hiền xuất hiện trước mắt với vẻ cười châm biếm, hành động của hắn đột ngột.
“Đã đợi lâu ngày, bố tôi mời cậu và cô Nhanxem một màn kịch hay, hy vọng có thể làm hai người hài lòng!”
Trần Hiền lùi về phía sau hai bước nhường đường, hơi khom người và duỗi tay ra làm tư thế mời, khi cúi người không thể nhìn rõ vẻ mặt.
Anh không để ý nhiều đến những điều đó, nếu anh đã đến cũng không thiếu chút thời gian này, xem kịch thì miễn, anh cũng đã chuẩn bị một màn kịch hay, đã đợi Trần Tuấn Tú từ lâu.
Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng người đi qua phía bên cạnh, đến liếc anh cũng không thèm liếc nhìn Trần Hiền.
“Mời”
Trần Hiền hoàn toàn không thèm để ý đến chi tiết này, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, vẫn mỉm cười dẫn đường, dọc đường đi vẫn văn vẻ lịch sự.

Giang Anh Tuấn với dáng vẻ lịch sự nho nhã nhìn hắn gớm ghiếc, chỉ quay đầu đi không nhìn tới dáng vẻ giả vờ vịt của hắn.
Cùng lúc đó, ở tầng hầm, Nhan Nhã Quỳnh bị trói chặt tay và bịt kín bằng vải đen, còn bị nhét khăn vào miệng, bị người đẩy đi về phía trước, lảo đảo vấp ngã nhiều lần trên cầu thang, mới cảm thấy bằng phẳng trở lại, lòng bàn tay đau rát.
Nước mắt cô sắp không kìm được, chẳng hiểu vì sao cô bị trói tới đây, anh trai cũng không thấy đâu, ngược lại Lê Quốc Nam bị đánh một trận, hiện tại bản thân cô cũng bị thương.


Không biết rốt cuộc Trân Tuấn Tú muốn đùa giỡn kiểu gì.

Tấm vải đen bị nước mắt thấm ước từng chút một.
Tấm vải đen buộc chặt đến nỗi không thể mở mắt, nước mắt cứ thế chảy xuống, ngược lại làm mắt dễ chịu hơn rất nhiều.
Không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ xát và tiếng bước chân, cảm giác xung quanh có rất nhiều người.

Vừa nghĩ hay là nghĩ cách lấy đi thứ đó ra khỏi mắt thì một cơn gió mạnh thổi quét qua, thổi vào mặt như bị dao cắt.
Rất muốn dúi đầu vào vòng tay mình, thứ đó còn nhét trong miệng, khắp người chỗ nào cũng đau.

Có lẽ cô sinh ra đã bất hòa với nhà họ Trần.

Lần trước, bị đối đãi thế này, là dấu vết của Trân Nhật Linh, không ngờ năm năm sau, cô lại lặp lại tình cảnh khi đó lần nữa, chẳng qua kẻ bắt cóc cô đã đổi thành Trần Tuấn Tú, bố của Trân Nhật Linh, thật đúng là định mệnh.

Không ngừng than thở trong lòng, mới có thể khiến cô chưa đến mức nổi điên muốn xông vào chém Trần Tuấn Tú.

Khuôn mặt Nhan Nhã Quỳnh tái nhợt, miệng đỏ bừng, tay lúc này đau tê tái, cảm giác như đã đi rất lâu.

Người phía sau vẫn không ngừng đẩy cô đi về phía trước, cả người không còn sức mềm nhữn ra.

Nếu có thể, cô muốn nằm thẳng trên mặt đất nghỉ ngơi một lát.
Đẩy một lần đi được hai bước, đầu óc miên mang suy nghĩ, người phía sau đột nhiên không có tiếng động, cô nghiêng đầu lắng nghe, hình như người đã rời khỏi.

Nhan Nhã Quỳnh cau mày, ngập ngừng một lát rồi rút mảnh vải trong miệng ra.

Người phía sau dường như đã thực sự đi khỏi, không ngần ngại kéo miếng vải đen trên mắt ra trước rồi dùng răng tháo sợi dây.
Sau khi mọi thứ trói buộc trên người đều được mở ra, cô mới có thời gian liếc nhìn bốn phía, lúc này mới nhận ra mình đã bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn, xung quanh là một vùng hoang vu, cách đó không xa là biển khơi sóng cả cuộn trào, xa xa nhìn lại âm u như sắp nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào, xoay người lại là một hàng vệ sĩ đứng thẳng phía sau, canh giữ bên cạnh như thần giữ cửa, dọa cô nhảy dựng lên.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?
Anh trai tôi và Lê Quốc Nam đâu? Tôi muốn gặp Trần Tuấn Tú, các người đưa tôi đi gặp ông ta…

 
Chương 339: Chương 339


Gió quả thực quá mạnh, hét đến khản cả cổ họng, cũng chỉ đủ bản thân nghe rõ, Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển ngồi dựa vào lồng, nuốt nước miếng, bây giờ chỉ sợ là cô hét đứt hơi đám người kia cũng sẽ không để ý đến cô, chỉ có thể yên lặng xem những thay đổi khác.

Cô khoanh hai tay, cuộn mình trong góc, gió thổi có hơi lạnh, hơn nữa trước đó không được nghỉ ngơi tốt, lại sợ hãi và lo lắng cả một đêm, buổi sáng lại bị dọa sợ một lần, bây giờ có chút không gắng gượng nổi.

Giang Anh Tuấn vừa lỡ mất Nhan Nhã Quỳnh bị đưa ra khỏi tâng hầm.

Lúc này, mặt không biểu cảm ngồi đối diện Trần Tuấn Tú – uống trà.

“Chủ tịch Trần dẫn tôi từ xa xôi đến đây, không phải chỉ mời tôi uống trà chứ!”
Cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, Giang Anh Tuấn nhìn chằm chằm nước trà trong vắt, không muốn cùng ông ta nhiều lời, trực tiếp mở lời.

“Tất nhiên không phải.

Gần đây tôi đã dựng một màn kịch, muốn mời Chủ tịch Giang thưởng thức một lát, không biết Chủ tịch Giang thế nào?”

Ngồi vững vàng trên ghế, vẻ mặt Trần Tuấn Tú cứng ngắc, hai tay hơi run lên vì sung Sướng.

“Người đang ở đâu, điều kiện là gì?”
Giang Anh Tuấn không muốn nói nhiều lời dư thừa, hỏi thẳng.

“Đợi sau khi Chủ tịch Giang xem qua, tất nhiên sẽ biết tôi muốn gì.

Xem hay không do cậu quyết định, tôi không gấp!”
Lá trà trong tách trà vẩy vào một tay, Trần Tuấn Tú cũng không quan tâm, rút khăn lau sạch từng chút một, cúi đầu, thậm chí còn nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Nhan Nhã Quỳnh “Nếu Chủ tịch Trân đã có nhã ý hẹn, tất nhiên là phải nể mặt”
Giang Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh xám nhìn thẳng Trần Tuấn Tú.

Nơi quái quỷ này thì có kịch hay gì, chẳng qua chỉ muốn giày vò anh một chút.


“Nếu đã như vậy, Chủ tịch Giang, mời!”
Trần Hiền đứng dậy, tiếp lời Trân Tuấn Tú rồi đi đến bên cửa sổ.

Gió biển thổi vù vù dấy lên, Giang Anh Tuấn sải bước đi tới, đơn giản đứng bên cửa sổ, tòa biệt thự này nhìn như được xây dựng ở rìa vách núi, trên thực tế cách vách núi một khoảng khá xa.

Không biết ông ta lại giở trò quỷ gì, Giang Anh Tuấn đi qua, cúi đầu xuống, đối diện với phía dưới cửa sổ là một cái lồng sắt lớn đứng sừng sững ở đẳng kia, một đám vệ sĩ đứng cách đó không xa dường như canh giữ cái lồng này.

Cách hơi xa, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong lồng có thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ đang cuộn tròn trong góc, anh chăm chú nhìn kỹ một lúc, càng nhìn càng cảm thấy, người đó hình như là Nhan Nhã Quỳnh.

Lần này không thể ngồi yên, Giang Anh Tuấn xoay người đẩy Trần Hiền ra rồi chạy xuống lầu, vừa bước ra ngoài một bước, cánh tay liền bị người khác túm lấy, một đám vệ sĩ xuất hiện trước mặt, cơ thể mỗi tên mạnh mẽ và cường tráng, chặn ở cầu thang.

“Trân Tuấn Tú, ý ông là gì?”
Cục cưng, đến nói nặng bản thân cũng không nỡ nói lại bị người ta đối xử như vậy, Giang Anh Tuấn cảm thấy tim đau như kim đâm, hai mắt đỏ hoe, hất tay Trần Hiền, túm lấy cổ áo Trần Tuấn Tú áp lên cửa sổ.

“Chủ tịch Giang thật sự là người hay quên chuyện, không phải vừa rồi đã nói, mời cậu xem trò hay sao? Đã tìm tới cửa thì gấp gì chứ, từ từ xem trò hay.

Tôi tất nhiên sẽ không làm tổn hại cục cưng của cậu!”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom