Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 262


Chương 262

Nghe vậy, sắc mặt những người ủng hộ Tập đoàn Dương Hoa trở nên trắng bệch.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Tô Nhu nắm chặt tay, sắc mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên.

Khang Gia Hào quá độc địa.

Ông ta muốn lấy ấn tượng đầu, chụp mũ Lâm Chính là trộm cắp, đến lúc đó mọi người sẽ có thiên kiến, tiếp tục thẩm vấn Lâm Chính sẽ lẫn thêm nhiều cảm xúc cá nhân. Nếu vậy, cho dù Lâm Chính không thừa nhận cũng vô dụng. Một khi thủ đoạn này thành công, Khang Gia Hào đã thắng một nửa vụ kiện này, ông ta sẽ hoàn toàn nắm giữ thế cục.

Thẩm phán Trương gật đầu: “Đề nghị của luật sư bên nguyên cáo hữu hiệu, nhưng phải giám định tại tòa! Hơn nữa, người giám định phải là người trung lập!”.

“Không thành vấn đề”, Khang Gia Hào đẩy gọng kính.

Người nhà họ Tô cười tươi rói.

Chỉ cần giám định được kết quả, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Bọn họ chắc mẩm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp của nhà họ Tô bọn họ, bây giờ đối chất tại tòa, Tập đoàn Dương Hoa còn không thua hay sao?

Đến lúc đó, số tiền bồi thường cao trên trời của Tập đoàn Dương Hoa và bản quyền sáng chế này sẽ giúp nhà họ Tô vùng dậy, trở thành gia tộc quyền thế ở Giang Thành.

Gia tộc quyền thế!

Nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khởi!

“Bà nội, chúng ta sắp thành công rồi”.

“Cả nhà đó sắp xong đời rồi!”.

“Ha ha, đối đầu với nhà họ Tô chúng ta sẽ có kết cục như vậy!”.

“Tôi nghĩ chắc bây giờ bọn họ rất hối hận. Nếu theo nhà họ Tô chúng ta, nói không chừng bây giờ đã có cuộc sống sung túc, ăn chơi hưởng thụ rồi”.

Nhà họ Tô đều cười tươi, vẻ mặt đắc ý, vô cùng sung sướng.

Nhưng lúc này, Kỷ Văn đột nhiên hô lên.

“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”.

“Phản đối vô hiệu”, thẩm phán Trương nghiêm túc nói.

“Thưa quý tòa, tôi phản đối, bởi vì đối chiếu không có ý nghĩa gì cả!”, Kỷ Văn lại hô lên lần nữa.

“Phản đối hữu hiệu”, thẩm phán Trương nhìn anh ta, hỏi: “Vì sao không có ý nghĩa?”.

“Vì phương thuốc của hai bên hoàn toàn không phải cùng một bản”, Kỷ Văn bình tĩnh nói.

Anh ta vừa dứt lời, trên tòa dưới tòa đều im lặng…

“Không thể! Không thể nào!”

Sau sự im lặng tạm thời thì bà cụ Tô đột nhiên đứng dậy. Bà ta hét lên một cách mất kiểm soát: “Lừa đảo, các người đang lừa người khác! Thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là dựa vào phương thuốc của chúng tôi bào chế ra, sao có thể khác được? Các người đang lừa người khác! Các người đang nói dối!”

Liễu Khiếu Sinh cũng đứng dậy, nhìn ghi chép với vẻ mặt không dám tin.

Không phải cùng một phương thuốc sao? Lẽ nào có hai cách trị nhồi máu não?

Không thể nào! Đây là vấn đề khó của cả thế giới cơ mà.

Có được một phương thuốc đã là kỳ tích lắm rồi. Liễu Khiếu Sinh cảm giác đầu mình như bị đóng băng.
 
Chương 263


Chương 263

“Yên lặng!”, quan tòa hét lớn.

Bầu không khí ầm ầm bỗng trở nên yên tĩnh.

Thẩm phán Trương nhìn Lâm Chính: “Bị cáo, có phải cậu đã lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô và bán cho tập đoàn Dương Hoa không?”

“Tôi không hề”, Lâm Chính lắc đầu.

“Lâm Chính, cậu làm cái gì vậy? Không muốn lấy tiền à?”, Trương Tinh Vũ nóng ruột nói nhỏ.

Lâm Chính không buồn quan tâm, anh chỉ nói thẳng: “Thưa tòa, không những tôi không lấy trộm mà thậm chí hôm qua người nhà họ Tô còn định dùng hai chục triệu tệ mua chuộc tôi, bắt tôi thừa nhận mọi chuyện”.

Anh vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng. Cả nhà họ Tô như muốn nổ tung.

“Lâm Chính cậu nói dối! Cậu ngậm máu phun người”.

“Cậu không những là kẻ trộm mà còn là một kẻ lừa đảo”.

“Cậu tưởng cậu có thể giấu nhẹm đi sao? Cậu sai rồi! Thói ác của cậu sớm muộn cũng bị đưa ra ánh sáng thôi”.

“Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ miệng lưỡi của cậu!”

Nhà họ Tô tức giận chửi rủa. Ai cũng tức tới mức bại hoại. Nhất là Tô Bắc. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại quay lại cắn mình như vậy.

Đúng là cái thứ chó má! Tô Bắc thầm chửi rủa.

“Yên lặng!”

Tòa án lại lên tiếng. Cả hiện trường huyên náo bỗng chốc chìm vào im lặng.

Nhà họ Tô người nào người nấy trợn ngược mắt nhìn Lâm Chính chăm chăm. Thật chỉ muốn dóc xương lột da anh ra.

Trương Tinh Vũ gào lên.

“Không phải cậu nói sẽ nhận tội sao?”

“Con chỉ nói là con sẽ tới chứ không hề nói sẽ nhận tội”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu dám lừa tôi”, Trương Tinh Vũ tức run người.

“Luật sư của bị cáo, anh nói là hai phương thuốc khác nhau. Vậy thì mời anh cung cấp phương thuốc ra để có thể đối chiếu với phương thuốc của nguyên cáo”.

Dứt lời, vô số người đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Khang Gia Hào trông vô cùng khó coi.

Nếu đây là hai phương thuốc khác nhau thì bọn họ không thể nào chiến thắng được. Toàn bộ những lời buộc tội tới từ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị đều trở nên vô tác dụng.

Mã Hải không chút nghi ngờ, lập tức đưa ra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Hai phương thuốc được đặt trước mặt quan tòa.

Một lúc sau…

“Thông qua giám định của tòa, đây là hai phương thuốc khác nhau”.

“Cái gì?”, cả hiện trường lại được dịp bùng nổ

“Không thể nào!”, bà cụ Tô kêu lên the thé.

Tô Bắc, Tô Trân cũng trố mắt, không thể nào chấp nhận hiện thực phũ phàng. Cả nhà họ Tô lại rơi vào tuyệt vọng.

“Im lặng! Ai còn làm ồn thì tòa sẽ xử lý theo quy định”, quan tòa tức giận lên tiếng

Đám đông lại lắng xuống, nhưng vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện.

 
 
Chương 264


Chương 264

“Thưa quan tòa, tôi nghi ngờ tập đoàn Dương Hoa đã làm giả phương thuốc. Chúng tôi đã kiểm tra phương thuốc của nhà họ Tô, nó rất có tác dụng với người bị nhồi máu não. Hơn nữa còn có thể trị được tận gốc. Thuốc của tập đoàn Dương Hoa đã đăng ký được quyền sở hữu, vậy thì chắc chắn cũng có tác dụng. Nhưng nó có thật sự là phương thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa hay không thì cần phải kiểm chứng”, Khang Gia Hào lên tiếng.

“Chúng ta có thể tiến hành đối chiếu về sự kết hợp các thành phần để tạo ra phương thuốc mới”.

“Số liệu đều có thể thay đổi được, nên không thể lấy ra đối chiếu”, Khang Gia Hào nói.

“Vậy các người muốn thế nào?”

“Phải dùng phương thuốc trực tiếp phối chế tại đây. Sau đó mời người bị mắc bệnh dùng thử. Nếu như có hiệu quả thì có thể chứng minh phương thuốc đó là có thật, còn ngược lại thì có nghĩa là giả”.

“Không được, vì mất nhiều thời gian quá. Dù là thuốc của tập đoàn Dương Hoa thì cũng cần phải ít nhất một tháng mới có hiệu quả rõ rệt”, phía bên Dương Hoa lên tiếng.

Họ biết là Khang Gia Hào đang muốn kéo dài thời gian. Bởi vì Khang Gia Hào không hề biết đây là hai phương thuốc.

Chẳng ai dám tin cả.

Vì dù sao thì bệnh nhồ máu não vẫn là một câu hỏi khó chưa có cách nào khắc phục. Vậy mà trong một thành phố nhỏ lại có tới hai phương thuốc có thể điều trị được bệnh này.

Vậy thì ai mà tin cho được?

Đòn này bên Hoa Dương thật sự không đỡ được. Vì vậy ông ta cần phải kéo dài thời gian để có thể thu thập được thông tin có lợi cho bên mình và tiến hành phản công.

Nhà họ Tô không hiểu điều này còn tưởng là phía bên Dương Hoa chột dạ nên hét lớn: “Phương thuốc của các người rõ ràng là giả, các người không dám dùng thì có”.

“Đúng vậy. Lửa thử vàng. Các người không dám làm thì tức là của các người là đồ giả”.

“Đừng có ra vẻ ở đây nữa”, Tô Bắc, Tô Trân cũng kêu lên.

“Đừng nói nữa…”

Khang Gia Hào sắp bị cái đám não như heo này chọc giận tới tức chết đến nơi rồi.

Bọn họ đâu hiểu rằng người ta dám đưa phương thuốc ra thì chắc chắn thuốc của họ là thật. Muốn giám định quá dễ dàng.

“Tốn thời gian cũng không sao nhưng phải thử uống ngay tại đây. Đương nhiên phải có cả những bác sĩ chuyên môn tiến hành theo dõi, giám sát. Phải là hành vi hợp pháp”, quan tòa nói.

Kỷ Văn gật đầu: “Đã quyết định như vậy thì phía bên tôi cũng sẽ hợp tác. Một tháng sau tất cả sẽ được làm sáng tỏ”.

“Nếu cả hai bên không có vấn đề thì tòa tuyên bố tập đoàn Dương Hoa cho tiến hành bào chế thuốc ngay tại hiện trường rồi cho thử nghiệm. Nếu như thuốc có hiệu quả thì vụ án này sẽ được tuyên án lại từ đầu”.

“Đợi đã thưa quan tòa”, đúng lúc này Mã Hải lên tiếng.

“Thưa quan toà, người ủy thác bên tôi có ý kiến”, Kỷ Văn vội vàng nói.

“Xin mời”.

Mã Hải nói: “Thưa quan tòa, tôi muốn mời chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi có mặt, hơn nữa tiến hành trị nhồi máu não theo cách thứ ba. Cách này thời gian điều trị ngắn, chỉ cần bảy ngày, hơn nữa ngay lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả. Điều đó đủ để chứng minh chúng tôi không hề trộm phương thuốc của nhà họ Tô. Tôi nghĩ có thể dùng cách này để chứng minh sự trong sạch của tập đoàn Dương Hoa”.

“Cái gì?”, cả hiện trường như muốn phát điên.

Lúc này, đến cả quan tòa cũng đứng ngồi không yên.
 
Chương 265


Chương 265

Cách thứ ba sao? Tập đoàn Dương Hoa…có tới hai phương thuốc trị nhồi máu não cơ à?

Điên hết rồi! Điều này sẽ khiến cả thế giới phát điên lên mất.

“Nhồi máu não từ khi nào đã trờ thành cảm cúm thông thường để có thể chữa trị dễ dàng như vậy chứ?”, Khang Gia Hào cảm thấy chua chát và kinh ngạc vô cùng.

Trận đấu này nhìn có vẻ là họ sẽ thắng nhưng thực ra là bị rơi vào bẫy của người khác rồi…

“Luật sư Khang, chuyện gì vậy? Ông mau nghĩ cách lật đổ họ đi chứ!”, Liễu Khiếu Sinh ngây người ,vội vàng lên tiếng.

“Hết cách rồi”, Khang Gia Hào lắc đầu: “Người ta căn bản không hề ăn trộm, hơn nữa còn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Trận này, khả năng là sẽ thất bại”.

Liễu Khiếu Sinh tái mặt. Cả nhà họ Tô cũng sững sờ.

“Thưa quan tòa, người ủy quyền Lâm Chính của bên tôi không được khỏe, có lẽ do lần đầu ra hầu tòa nên hơi căng thẳng. Tôi hi vọng anh ấy có thể được nghỉ ngơi trước, tới bệnh viện kiểm tra. Sau đó mời chủ tịch của Dương Hoa tới chứng minh phương thuốc”, lúc này Kỷ Văn lại lên tiếng.

Thẩm phán Trương gật đầu; “Yêu cầu của luật sự bị cáo có hiệu lực”.

“Cảm ơn quan tòa”, Kỷ Văn gật đầu, để người đưa Lâm Chính đi.

Tô Nhu ngây người. Cô thấy sắc mặt Lâm Chính tái đi nhiều bèn hỏi: “Lâm Chính, anh sao thế?”

“Không có gì, anh hơi mệt thôi”.

“Để em đưa anh đi bệnh viện”, Tô Nhu nói.

“Cô Tô, tạm thời cô không rời đi được. Anh Lâm sẽ do chúng tôi chăm sóc”, người bên cạnh lên tiếng, sau đó đưa Lâm Chính rời đi.

Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng.

“Sao nó không chết sớm đi xíu chứ”, Trương Tinh Vũ lạnh giọng.

“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi mà”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ. Trương Tinh Vũ hừ giọng, không nói gì nữa.

Một lúc sau, Kỷ Văn nói: “Thưa quan tòa, chủ tịch của chúng tôi đã đến, đang đợi bên ngoài, có thể mời anh ấy vào được chưa?”

“Gọi anh ấy vào đi”, thẩm phán nói.

“Vâng”, Kỷ Văn gật đầu.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Cạch.

Một người đàn ông mặc vest bước vào. Vô số người đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông này. Đây chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn Dương Hoa.

Cuối cùng cũng đã xuất hiện…

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào, tất cả đều đổ dồn sự chú ý về phía anh.

Người đàn ông đi thẳng lưng, sang trọng trong bộ vest lịch lãm. Thế nhưng anh lại đội mũ lưỡi trai, che kín nửa khuôn mặt.

“Là Lâm Chính sao?”, Tô Nhu ngồi dưới thất thanh.

“Cái gì mà Lâm Chính? Tô Nhu, con bị điên rồi”, Trương Tinh Vũ ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào con gái.

Tô Nhu giật mình, định thần lại. Cô nhìn người này một lần nữa. Dù là dáng người hay là khuôn mặt thì đều rất giống Lâm Chính. Chỉ có một điểm khác thôi…

Đó là người đàn ông này đẹp trai quá!
 
Chương 266


Chương 266

Dù chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng có thể đoán ra được đây đúng là một trang hào kiệt. E rằng cả những bậc thầy nghệ thuật cũng khó có thể điêu khắc được khuôn mặt đẹp như thế này.

Tô Nhu rất muốn lao tới lôi mũ của người đàn ông ra để xem có phải là Lâm Chính hay không. Thế nhưng lúc này anh đang đứng trước mặt thẩm phán thì cô mới ý thức được rằng, đây là truyền kỳ của Giang Thành, là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.

Tô Nhu lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ hoang đường và cười chua chát.

Người như vậy sao có thể là Lâm Chính được chứ?

Người như vậy là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa đang lên như diều gặp gió đó!

Trẻ quá! Không ít người cảm thán.

“Xin chào thẩm phán Trương”, người này lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, ông Mã nói rằng trong tay cậu là phương thuốc thứ ba điều trị nhồi máu não. Xin hỏi có phải là thật không”, thẩm phán Trương hỏi.

“Đúng vậy”, chủ tịch Lâm phất tay, bên ngoài có hai bác sĩ mặc áo bác sĩ màu trắng bước vào. Cùng lúc này, còn có cả một bệnh nhân cao tuổi theo sau.

Người này tuổi rất cao, ngồi xe lăn, không được tỉnh táo. Thế nhưng sau khi người này xuất hiện thì không ít người kêu lên.

“Đây chẳng phải là thẩm phán Mục sao?”, có người kêu lên.

Những người làm việc trong quan tòa cũng bàng hoàng.

Người này chẳng còn gì xa lạ. Bởi vì đó là thẩm phán nổi tiếng của Nam Thành. Ông ta đã giữ chức này ba mươi năm rồi, là tiền bối của giới pháp luật thành phố. Đúng ra chỉ còn một năm nữa là ông ta nghỉ hưu, nhưng trước khi về hưu đã phải xử lý một vụ án lớn, do nhiều đêm mất ngủ nên bị đột quỵ hay còn gọi là nhồi máu não, suýt nữa thì mất mạng.

Mặc dù ông ta được cứu sống nhưng nửa th@n dưới bị liệt hoàn toàn.

Chủ tịch Lâm đưa tài liệu cho thẩm phán, sau đó phất tay. Lại có một nhóm người đi tới. Họ mang theo cối, chày và ấm sắc thuốc cùng một lượng lớn dược thảo. Những người này bắt đầu bắc bếp, bào chế.

Đám đông đơ người. Thẩm phán Trương nhìn tài liệu, không nói gì, cũng không hề ngăn cản.

Mùi thuốc nhanh chóng lan khắp tòa.

“Thưa thẩm phán, sao ông có thể cho phép họ múa rìu qua mắt thợ như thế chứ?”, nhà họ Tô không chịu đựng thêm được nữa. Tô Bắc bèn đứng lên.

“Nếu như chủ tịch Lâm không làm được thì đương nhiên đây là trò bịp bợm. Còn nếu chủ tịch Lâm có thể làm được thì chứng minh cũng được nhiều điều đấy. Các vị hà tất phải sốt ruột như thế chứ?”, Kỷ Văn nghiêm túc nói.

Tô Bắc hừ giọng, không nói gì.

“Cứ để họ làm đi”, bà cụ Tô nói bằng vẻ vô cảm.

“Phương thuốc nhà chúng tôi là do lão tổ truyền lại. Cả Hoa Quốc này chỉ có một bản. Chắc chắn là tập đoàn Dương Hoa đã ăn cắp. Bọn họ không thể nào có phương thuốc thứ hai được. Cứ đợi đi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi”.

Nhà họ Tô gật đầu. Liễu Khiếu Sinh cũng đồng ý.

Khoảng hai tiếng sau, chủ tịch Lâm đổ thuốc ra và đưa tới trước thẩm phán Mục. Hai vị bác sĩ sau khi kiểm ta thuốc không độc hại thì đưa cho thẩm phán Mục uống.

Uống xong, tất cả mọi người đều đứng dậy, rướn cổ nhì thẩm phán Mục. Đợi ông ta có sự thay đổi.

Phía bên nhà họ Tô cũng đứng lên. Mắt họ trố tròn, nhìn người đàn ông. Thế nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà người đàn ông vẫn ngồi bất động trên ghế, không hề có bất kỳ phản ứng gì.
 
Chương 267


Chương 267

Hai vị bác sĩ cũng kiểm tra sơ qua và lắc đầu với thẩm phán Trương. Cả hiện trường nín lặng.

“Đã thấy chưa? Không hề có tác dụng? Thằng này nó làm bậy đấy, ha ha…”, Tô Bắc bật cười, vui mừng khoa tay múa chân. Cả nhà họ Tô cũng vui mừng không ngớt.

“Yên lặng! Nguyên cáo, nếu còn làm ồn thì chúng tôi có thể coi đó là tội khinh miệt quan tòa đấy”, thẩm phán Trương hét lên.

Nhà họ Tô vội vàng im lặng, nụ cười tắt lịm. Xung quanh thì xuýt xoa.

“Chủ tịch Lâm, phương thuốc này tầm bao lâu mới có hiệu quả”, thẩm phán hỏi.

“Một tiếng đồng hồ”.

“Thế nhưng đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn không hề thấy bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục. Có phải là có vấn đề không?”, thẩm phán Trương hỏi.

Trong vòng một tiếng đồng hồ có thể khiến một người bị đột quỵ có chuyển biến tích cực thì đúng là…khó hơn lên trời.

“Mong quan tòa cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa’, Kỷ Văn nghiêm túc nói.

Thẩm phán cũng là người kiên nhẫn. Ông ta gật đầu: “Vậy được, vậy cho bị cáo thêm nửa tiếng”.

“Hoang đường, quá hoang đường. Chuyện này chắc chắn sẽ bị cả nước cười vào mặt cho xem. Chuyện này quá hoang đường”, bà cụ Tô cười nói.

Liễu Khiếu Sinh lắc đầu: “Sau ngày hôm nay, e rằng tập đoàn Dương Hoa sẽ xong đời nhỉ”.

Điều này không chỉ là thân bại danh liệt mà còn hơn thế nữa.

Mã Hải không nói gì nhưng vô cùng căng thẳng. Kỷ Văn thì vẫn điềm đạm nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy cơ thể anh ta đang run lên.

“Tinh Vũ à, bà nói xem chủ tịch Lâm có thắng không?”, Tô Quảng căng thẳng hỏi.

“Chắc chắn thắng”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc gật đầu, nhìn người đó với vẻ nghiêm túc. Đôi mắt bà ta sáng lấp lánh: “Hơn nữa ông có phát hiện ra không? Người này nhìn rất xứng đôi với Tô Nhu nhà mình đấy”

Tô Nhu đang nhìn chăm chăm chủ tịch Lâm bỗng giật mình, vội vàng nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy?”

“Mẹ nói không đúng sao? Chủ tịch Lâm tuổi trẻ lại giàu có, chắc chắn không hề tầm thường. Hơn nữa con xem, đúng ra cậu ta chẳng phải làm gì, Mã Hải có thể giải quyết được hết, thế nhưng cậu ta lại ra mặt là vì sao? Là vì muốn thể hiện cho con thấy”, Trương Tinh Vũ kích động nói.

“Vì…vì con sao?”, Tô Như sững người.

“Nếu không phải thì con giải thích xem sao cậu ta phải làm nhiều hành động thừa thãi như vậy?”

“Điều này…”, Tô Nhu á khẩu. Thế nhưng nếu đúng là có một người thanh niên đẹp trai, tài giỏi như vậy ra mặt vì mình thì ai mà chẳng thích.

Tuy nhiên Tô Nhu nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ đó.

“Mẹ, con đã kết hôn rồi, mẹ đừng nói lin tinh nữa”.

“Kết hôn? Mẹ nói con nghe này con gái. Nếu như chủ tịch Lâm mà thích con thì mẹ mặc kệ lý do, con lập tức phải ly hôn với Lâm Chính. Nếu không thì con sẽ không có người mẹ này”.

“Chuyện này…”, Tô Nhu á khẩu.

Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua. Mọi người lại nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục thì thấy ông ta vẫn ngồi im trên ghế, không hề có phản ứng gì.

Thẩm phán sắp tuyên án.

“Vẫn không có tác dụng”, không ít người hô lên.

“Thưa thẩm phán, kết quả đã quá rõ ràng. Tập đoàn Dương Hoa lừa người”, Liễu Khiếu Sinh cười nói.
 
Chương 268


Chương 268

“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tập đoàn Hoa Dương là một đám trộm cắp mà thôi. Chính Lâm Chính đã ăn trộm phương thuốc của chúng tôi, sau đó bán cho tập đoàn Hoa Dương. Thuốc mới của tập đoàn này là dựa vào phương thuốc của chúng tôi mà tạo thành”.

“Thưa thẩm phán, mau bắt bọn chúng lại, còn cả nhà Tô Quảng và cả Lâm Chính nữa”.

“Bọn họ có tội. Tất cả họ đều có tội”, Tô Bắc, Tô Trân, Tô Mỹ đều nhao nhao kêu lên.

Bà cụ Tô cũng mỉm cười.

“Thưa thẩm phán, tôi mong lập tức kiểm tra phương thuốc thứ hai của tập đoàn này, đồng thời mời ông nhanh chóng tiến hành các biện pháp cưỡng chế đối với Tô Quảng, Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Lâm Chính. Xem ra bọn họ là những kẻ tội phạm nặng nhất. Tất cả chắc chắn là một cái bẫy cực lớn”, Liễu Khiếu Sinh thở phào, đứng dậy nói.

Ông ta vốn tưởng trận này sẽ thua. Nào ngờ sự xuất hiện của chủ tịch Lâm không nhưng không giúp tập đoàn Dương Hoa chiến thắng mà ngược lại còn làm loạn lớn hơn.

Xem ra, Khang Gia Hào lại có thể nắm quyền chủ động trong tay rồi. Có thể tất cả chỉ là cạm bẫy. Thuốc của bọn họ đích thị là làm theo phương thuốc của nhà họ Tô.

Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Thẩm phán Trương không ngừng gõ búa.

Hai vợ chồng Tô Quảng tái mặt. Mã Hải cũng ngây người. Kỷ Văn cũng không biết phải làm sao. Dù sao thì anh ta cũng còn quá trẻ, thật không biết giờ phải làm gì.

Lúc này chủ tịch Lâm đang đội mũ bèn lên tiếng.

“Thẩm phán Mục, ông thử đứng dậy xem”, một câu nói đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im phăng phắc .

Tất cả đều nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục.

“Tôi…tôi đã liệt nửa người rồi, giờ đứng dậy có chút khó khăn…”, thẩm phán Mục đáp lại bằng giọng khàn khàn.

“Ông cử thử xem”, chủ tịch Lâm nói một lần nữa.

Thẩm phán Mục do dự nhưng sau đó chống tay cuống, run rẩy đứng dậy. Chủ tịch Lâm đi tới vài bước, đỡ tay thẩm phán Mục, sau đó anh buông tay ra.

Hai chân thẩm phán Mục chạm đất, hai tay không hề có điểm tựa. Và ông ta đứng vững vàng.

“Cái gì?”, đám đông há mồm trợn mắt. Thẩm phán Mục cũng sững sờ.

“Ông thử đi vài bước xem”, chủ tịch Lâm lại nói.

“Được…được”, thẩm phán Mục rưng rưng nước mắt, run rẩy bước về phía trước.

Sau hai bước là ba…rồi bốn bước.

Lúc này, cả hiện trường chết lặng.

Thẩm phán Mục đi được bốn bước đã có chút th ở dốc, Lâm Chính vội vàng đỡ ông ta lên xe lăn nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hai bác sĩ lập tức kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông ta, một lát sau, cả hai đều biến sắc.

“Tình hình sao rồi?”, thẩm phán Trương vội vàng hỏi.

“Được rồi, được rồi, mạch máu não của ông ấy đã được cải thiện rất nhiều, so với trước đó đúng là một trời một vực, kỳ tích! Đây là kỳ tích!”, một bác sĩ kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói.

Ai nấy kêu lên kinh ngạc.

“Sao lại như vậy được?”, bà cụ Tô run lẩy bẩy.

“Không thể nào… không thể nào… Sao lại như vậy được? Sao cậu ta có thể chữa khỏi được thật chứ?”.

Tô Bắc muốn điên lên.
 
Chương 269


Chương 269

Mấy người Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Cối cũng há hốc miệng.

Liễu Khiếu Sinh run lên bần bật, đôi mắt thất thần.

“Phương thuốc này của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là phương thuốc hoàn toàn mới do chúng tôi nghiên cứu ra, có hiệu quả tốt hơn, nhanh hơn, ổn định hơn so với phương thuốc trước đây, thành phần của phương thuốc cũng khác nhau hoàn toàn. Nếu nhà họ Tô kiện tập đoàn Dương Hoa chúng tôi ăn cắp phương thuốc của bọn họ, thì bọn họ giải thích thế nào về chuyện này?”, Chủ tịch Lâm bình thản nói.

Người nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ai thốt nên lời.

“Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh”, Kỷ Văn mỉm cười, sau đó nói với thẩm phán Trương: “Kính thưa quý tòa, tôi nghĩ mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị là vu cáo! Hy vọng quý tòa có thể đưa ra phán quyết công bằng và hợp lý cho thân chủ của tôi”.

Thẩm phán Trương trịnh trọng gật đầu, quay lại vị trí.

Người nhà họ Tô nghe thấy những lời Kỷ Văn nói đều mềm nhũn người trên ghế, ai nấy đờ đẫn.

Liễu Khiếu Sinh cũng vậy.

Khang Gia Hào nhắm hai mắt lại.

“Xong rồi, xong thật rồi, xong thật rồi… Nhà họ Tô xong đời rồi…”, bà cụ Tô đờ đẫn nói, cả người run rẩy.

Trương Tinh Vũ vui mừng phát cuồng, Tô Nhu cũng không khỏi mừng phát khóc.

Phán quyết nhanh chóng được đưa ra, tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô vu cáo, bọn họ không những phải bồi thường, mà còn phải công khai xin lỗi tập đoàn Dương Hoa trước mặt mọi người.

Sau khi biết kết quả, cả Giang Thành chấn động.

Chuyện tập đoàn Dương Hoa sở hữu hai phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não cũng lần nữa gây chấn động tỉnh Giang Nam, cả Hoa Quốc và thậm chí là thế giới.

Các tổ chức y học trên khắp thế giới đều bùng nổ.

Sau khi biết tin, vô số chuyên gia y học lập tức đặt vé máy bay đến Giang Thành.

Tên tuổi của tập đoàn Dương Hoa vang khắp cả nước.

Giang Thành trở nên vô cùng náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt hơn cả Giang Thành là mạng internet.

Sau vụ kiện, Chủ tịch Lâm liền lặng lẽ rời đi.

Nhưng không biết là ai đã lén quay lại cảnh Chủ tịch Lâm điều chế thuốc, rồi đăng lên mạng.

Nhất thời, tư thái của Chủ tịch tập đoàn Dương Hoa vang dội cả cõi mạng.

Rất nhiều người được mục kích tư thái của Chủ tịch Lâm.

Bộ vest vừa người, dưới chiếc mũ dạ là nửa khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không tỳ vết. Tuy chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhưng vẫn đủ hạ gục vô số nam minh tinh nổi tiếng.

Rất nhiều cư dân mạng nữ, thậm chí là cư dân mạng nam đều bị nửa khuôn mặt này làm cho si mê.

Nhất là khi mời thẩm phán Mục đứng dậy, nụ cười nửa miệng như có như không của Chủ tịch Lâm lại càng khiến các chị em phải hú hét.

Không biết bao nhiêu người tìm kiếm tất cả mọi tư liệu liên quan đến Chủ tịch Lâm.

Trên mạng lập tức thành lập hội hậu viện tổng tài bá đạo lấy Chủ tịch Lâm làm thần tượng, còn có Facebook và cộng đồng người hâm mộ bắt đầu lan truyền.

Dù Chủ tịch Lâm cũng chính là Lâm Chính không hề biết những chuyện này.

Sau khi giúp Mã Hải giải quyết rắc rối này, anh liền thay quần áo, bỏ mũ dạ, rồi dùng châm bạc đâm mấy cái trên người.
 
Chương 270


Chương 270

Khuôn mặt anh lập tức xuất hiện những thay đổi vi diệu, làn da không trơn láng như trước nữa, màu môi cũng trở nên hơi thâm. Tuy tổng thể ngũ quan không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn có sự khác biệt so với trước đó.

Anh rút châm bạc ra, thầm thở dài.

Để không gây sự chú ý của phía Yên Kinh, anh cũng coi như hao tâm tổn sức.

Vụ kiện kết thúc, đương nhiên các phóng viên ở cửa không thể để Mã Hải và Liễu Khiếu Sinh cứ thế rời đi được.

Người nhà họ Tô không còn mặt mũi ở lại đây, vội đỡ bà cụ Tô đã hồn bay phách lạc về nhà.

Nhưng bà cụ Tô vừa lên xe lại ngất xỉu vì tâm trạng kích động. Người nhà họ Tô sợ hãi biến sắc, Tô Cối vội vàng đưa bà ta đến bệnh viện.

Cả nhà Trương Tinh Vũ cũng bị phóng viên vây lấy.

Nhưng không hỏi bọn họ về chuyện kiện cáo, mà lại hỏi về Chủ tịch Lâm.

Xem ra ngay cả phóng viên cũng nghĩ Chủ tịch Lâm bất ngờ xuất hiện là vì Tô Nhu.

Trương Tinh Vũ lợi dụng chuyện này, lập tức mượn gió thổi lửa, khoe khoang thực ra Tô Nhu và Chủ tịch Lâm là chỗ quen biết, đồng thời hai người cũng có ý với nhau, Tô Nhu sắp ly hôn với Lâm Chính.

Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.

Thế là tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết mục tiêu của Chủ tịch Lâm chính là người đẹp nổi tiếng Giang Thành – Tô Nhu.

Còn Lâm Chính bỗng nhiên lại mọc thêm cặp sừng.

Hơn nữa cặp sừng này do chính anh đội cho anh…

Lâm Chính quay lại.

“Anh không sao chứ?”, Tô Nhu vội bước tới hỏi.

“Chỉ hơi đau bụng thôi, đến bệnh viện uống chút thuốc là khỏi rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Về thôi”, Trương Tinh Vũ mặt không cảm xúc liếc nhìn Lâm Chính một cái, sau đó vẫy hai chiếc taxi.

Cả nhà lên xe về.

Hôm nay tâm trạng Tô Nhu rất tốt, định đích thân xuống bếp đãi cả nhà một bữa.

Nhưng cả nhà vừa xuống xe, đang định đi về chung cư, thì một chiếc Maserati màu trắng bỗng lao tới, đỗ ngang cổng chung cư, chặn đường đi của bọn họ.

Mấy người giật nảy mình.

“Lái xe cái kiểu gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày kêu lên.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc đồ LV bước xuống. Bà ta trang điểm đậm, đi giày cao gót, đeo kính râm, dáng vẻ vênh váo hung hăng.

Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.

“Bác?”.

Dường như Tô Nhu cũng quen người phụ nữ này, vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Anh ở rể nhà họ Tô ba năm, nhưng chưa từng gặp người bác này.

Sắc mặt Tô Quảng khó coi: “A Phượng, chị… sao chị lại đến đây?”.

“Sao nào? Tôi không được đến à?”.
 
Chương 271


Chương 271

Người phụ nữ tên A Phượng tháo kính râm, liếc xéo Trương Tinh Vũ đang run bần bật trước mặt, bình thản nói: “Tôi đã nghe kể mọi chuyện rồi, đưa đây đi”.

Bà ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ lập tức run lên: “Đưa… đưa cái gì?”.

“Vẫn sống chết không chịu thừa nhận sao?”, A Phượng cười khẩy nói: “Đương nhiên là chiếc vòng rồi”.

“A Phượng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chiếc vòng đó quả thực không phải tôi lấy, tại sao chị vẫn không tin tôi?”, Trương Tinh Vũ muốn khóc mà không có nước mắt.

“Cô vẫn lừa tôi à?”, vẻ mặt người phụ nữ bỗng trở nên dữ tợn, tiến tới mấy bước gầm lên: “Cô vốn dĩ là ngựa quen đường cũ! Lần này cũng là cô lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô bán cho tập đoàn Dương Hoa chứ gì? Cô thích lấy trộm như vậy, đương nhiên chiếc vòng kia cũng là do cô lấy trộm rồi! Cô mau đưa đây! Nhanh!”.

“A Phượng, tôi không lấy! Tôi thực sự không lấy!”.

“Bác! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao mẹ cháu lại lấy trộm được chứ? Phương thuốc của nhà họ Tô tòa đã có phán quyết, mẹ cháu vô tội, chắc chắn bác đã hiểu lầm mẹ cháu rồi”, Tô Nhu đứng ra nói.

“Con ranh này, ở đây không có chuyện của mày, cút sang một bên”.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Tô Nhu, sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía Trương Tinh Vũ: “Cô đưa chiếc vòng cho tôi!”.

“A!”.

Trương Tinh Vũ sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Tô Quảng.

“A Phượng, chị đừng làm bừa, ở đây có bao nhiêu người nhìn kìa”, Tô Quảng vội khuyên.

“Cút đi”, người phụ nữ tát cho Tô Quảng một cái.

Tô Quảng sửng sốt, vội giơ tay lên đỡ.

“Ái chà, chú còn dám đỡ? Được lắm! Được lắm!”, người phụ nữ tức đến nỗi khuôn mặt méo mó, vồ tới như bị điên, rõ ràng là muốn đánh nhau với Tô Quảng.

Tô Quảng tính tình thật thà, còn chưa bao giờ đánh nhau với đàn ông, sao có thể đánh với phụ nữ chứ? Ông ta vội vàng kéo A Phượng lại, nhưng đỡ không nổi, bị móng tay của bà ta cào xước mấy vết rướm máu trên người.

Xung quanh có không ít người chỉ trỏ, vây lại xem.

“Lâm Chính, mau giúp em với, đừng để bọn họ đánh nhau nữa”, Tô Nhu sốt ruột nói.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, đang định tiến lên.

Nhưng đúng lúc này…

Két!

Tiếng phanh gấp vang lên.

Sau đó một chiếc xe con Bentley dừng ở cổng khu phố, mấy người đàn ông mặc vest xuống xe, đi thẳng về phía này, cưỡng ép tách Tô Quảng và A Phượng ra.

“Anh họ?”.

Tô Nhu nhìn thấy người đàn ông cuối cùng xuống xe, hơi biến sắc.

“Mẹ, sao mẹ lại ra tay với loại người thấp hèn này? Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải là mất hết thể diện sao?”, người đàn ông kia phớt lờ Tô Nhu, bình thản nói.

Người đàn ông mặc vest tách hai người ra, con trai của La Phượng là Trương Bảo Húc bước tới.

Anh ta nói rất nhẹ nhàng, không có vẻ gì là vênh váo hung hăng, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
 
Chương 272


Chương 272

Nhưng đám người Tô Nhu lại cảm thấy vô cùng chói tai.

“A Húc, mau xử lý đám người này cho mẹ, đánh chết bọn họ đi!”, người phụ nữ có chút điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn hét lên.

“Đưa bà chủ lên xe”, Trương Bảo Húc điềm nhiên nói.

“Vâng, cậu chủ”, mấy người đàn ông mặc vest đáp, rồi đưa La Phượng lên chiếc Bentley, dù bà ta giãy giụa kiểu gì cũng vô ích.

Trương Bảo Húc phủi chiếc áo gió trên người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, bình thản nói: “Có lẽ cách của mẹ tôi có chút lỗ m ãng, mong mọi người đừng để ý”.

“Không… không sao đâu A Húc, đều là người một nhà mà”, Tô Quảng nặn ra nụ cười, nói.

“Người một nhà?”, Trương Bảo Húc cười khẽ, lắc đầu nói: “Xin lỗi, các người vẫn chưa xứng! Từ lúc nào mà nhà họ Tô nhỏ bé có thể với tới nhà họ Trương của tôi vậy? Huống hồ nhà các người còn bị đá khỏi nhà họ Tô rồi”.

Mấy người lập tức biến sắc.

Chỉ thấy Trương Bảo Húc lấy khăn tay ra, vừa lau tay vừa nói: “Cô, tôi gọi một tiếng cô là nể mặt cô mang họ Trương. Vốn dĩ cô cũng có tương lai tốt đẹp, đáng tiếc lại lấy Tô Quảng, gả vào nhà họ Tô nhỏ bé. Thực ra như vậy cũng chẳng là gì, nhưng vì tên vô tích sự này mà cô nhiều lần dùng tới tài nguyên của nhà họ Trương tôi. Lần này thậm chí còn lấy trộm chiếc vòng tay của nhà họ Trương, nếu không phải ông nội rộng lượng, thì cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Trương từ lâu rồi”.

“A Húc, không phải cô lấy, cô thực sự không lấy chiếc vòng đó. Nếu không tin thì cháu có thể báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra, cô thực sự trong sạch mà”, Trương Tinh Vũ khóc nói.

“Mẹ”, Tô Nhu đau lòng ôm lấy mẹ mình.

“Để cảnh sát điều tra?”, Trương Bảo Húc lạnh lùng hừ một tiếng: “Chuyện nhỏ này mà phải nhờ cảnh sát, nếu đồn ra ngoài, thì nhà họ Trương chúng tôi còn mặt mũi nào ở tỉnh Quảng Liễu? Cô không cần thể diện nhưng chúng tôi cần, tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, cô không biết sao?”.

Trương Tinh Vũ nước mắt như mưa.

“Ông nội vì thể diện nên không điều tra đến cùng, nhưng đây không phải là lý do để cô trắng trợn như vậy. Tháng sau chính là đại thọ 70 tuổi của ông nội, người nhà họ Trương đều phải có mặt, mong là cô có thể giao chiếc vòng này trong đại thọ của ông”.

Trương Bảo Húc gấp chiếc khăn tay ngay ngắn, nói: “Hôm nay tôi được gia tộc phái tới làm việc, đương nhiên làm việc chỉ là một mặt, một mặt là răn đe các người. Được rồi cô, những lời nên nói tôi đã nói xong, hy vọng cô đừng để nhà họ Trương chúng tôi thất vọng nữa”.

Dứt lời, Trương Bảo Húc xoay người tiến về chiếc Bentley.

“À đúng rồi”, anh ta dừng bước, hơi ngoái đầu nói: “Nếu các người không mang chiếc vòng đến vào đúng ngày mừng thọ ông nội thì… cũng đừng trách nhà họ Trương không nể tình thân”.

Trương Bảo Húc xoay người rời đi.

Chiếc Maserati cũng được một người đàn ông mặc vest lái đi.

Trương Tinh Vũ ngây người tại chỗ như hóa đá.

Tô Nhu ôm chặt bà ta, nước mắt tuôn rơi.

Người qua đường thì chỉ trỏ.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Hình như nhà này lấy trộm đồ của người ta”.

“Lại là nhà Tô Quảng? Chẳng phải tòa án đã có kết luận rồi sao? Hình như bọn họ không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô”.

“Không phải nhà họ Tô, lần này hình như là nhà mẹ đẻ”.
 
Chương 273


Chương 273

“Chậc chậc chậc… Nhà này làm sao thế nhỉ? Thích trộm cắp vậy sao?”.

Những lời bàn tán lọt vào tai Trương Tinh Vũ, bà ta mở to mắt, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu nhanh chân chạy về nhà.

“Tiểu Vũ!”, Tô Quảng vội vàng đuổi theo.

“Cút đi!”.

Trương Tinh Vũ gầm lên.

Tô Quảng cứng đờ người, không dám đuổi theo nữa.

Tô Nhu ngây người tại chỗ, đôi môi mím chặt, ánh mắt đầy đau khổ và bất đắc dĩ.

“Em không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi”, Tô Nhu thở dài đáp.

Lâm Chính không nói gì nữa.

Trương Tinh Vũ tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, Tô Quảng không ngừng khuyên nhủ bên ngoài. Tô Nhu thì mặc kệ, cô biết tính của mẹ mình, gặp chuyện như thế này tốt nhất cứ để bà ta một mình.

Hiện giờ vụ kiện đã kết thúc, Tô Nhu cũng nên làm việc của mình rồi.

Lâm Chính vốn dĩ định ở nhà đọc sách, luyện công.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Chủ tịch Lâm, văn phòng luật sư của Kỷ Văn đã mở, đồng thời treo biển dưới danh nghĩa công ty chúng ta. Ngoài ra, thuốc mới cũng đã đưa vào nghiên cứu khai thác, tập đoàn Liễu Thị vốn còn định nhân lúc chúng ta chưa đưa ra thuốc mới, lợi dụng phương thuốc của nhà họ Tô để kiếm một mớ, nhưng bọn họ cử người đến thăm dò tốc độ nghiên cứu chế tạo thuốc mới của chúng ta, bất đắc dĩ đành từ bỏ, tập đoàn Liễu Thị lâm vào khốn cảnh rồi”.

“Ngoài ra, Hiệp hội Y tế Hoa Quốc và Tổ chức Y tế Thế giới đều cử người đến, cả lãnh đạo chuyên gia các nước nữa. Bọn họ mong có thể đến đây để tìm hiểu quá trình nghiên cứu khai thác thuốc mới. Tôi định tổ chức một buổi báo cáo học thuật, chia sẻ những thông tin hữu dụng ra ngoài, đóng góp một chút cho nền y học thế giới. Như vậy có thể mang lại danh tiếng tốt cho công ty chúng ta, cũng có lợi cho việc tiến quân vào thị trường quốc tế sau này”.

Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại đ ĩnh đạc nói.

“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ không đến báo cáo học thuật, nhưng sẽ viết một báo cáo giao cho ông, ông cử người đến đọc là được”.

“Được Chủ tịch Lâm, đúng rồi, dạo này trên mạng có lời đồn rằng cậu chính là thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành. Cư dân mạng đã bắt đầu tìm hiểu bới móc về cậu, Chủ tịch Lâm, tôi lo sớm muộn gì thân phận của cậu cũng sẽ bị lộ”.

“Chờ đến ngày đó hãy tính… Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính day huyệt thái dương, hỏi.

“Nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu cử người đến, đại diện của nhà họ Trương là Trương Bảo Húc mong có thể gặp mặt cậu, cùng cậu bàn về sự phát triển chiến lược trong tương lai. Nhà họ Trương muốn nắm được giới kinh doanh của tỉnh Quảng Liễu, nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì không làm được, nên bọn họ đến để tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài”.

“Trương Bảo Húc?”, Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Bảo bọn họ về đi”.

Mã Hải nghe thấy thế thì cuống lên: “Chủ tịch Lâm, đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta tiến quân vào thị trường tỉnh Quảng Liễu. Nhà họ Trương là đại gia tộc ở tỉnh Quảng Liễu, nền tảng chắc chắn, mạng lưới quan hệ phức tạp, có bọn họ giúp đỡ, chúng ta có thể nhanh chóng mở ra thị trường ở đây. Lẽ nào cậu từ bỏ như vậy sao?”.
 
Chương 274


Chương 274

“Bọn họ chọc vào vợ tôi”, Lâm Chính đáp lại.

Mã Hải im lặng.

Một lát sau, ông ta nghiêm túc nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi, Chủ tịch Lâm”.

“Muốn mở thị trường tỉnh Quảng Liễu thì có đầy người hợp tác với chúng ta, một nhà họ Trương chẳng là cái thá gì cả, đặt tầm mắt lên cao chút”, Lâm Chính điềm nhiên nói, rồi ngắt điện thoại.

Mã Hải làm theo yêu cầu của Lâm Chính, từ chối yêu cầu của Trương Bảo Húc, khiến nhà họ Trương tiu nghỉu.

Trương Bảo Húc kinh ngạc và tức giận rời khỏi công ty.

Lâm Chính nhìn đồng hồ treo tường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu đang trang điểm trước bồn rửa mặt hỏi.

“Hôm nay Lạc Thiên khai trương y quán, gọi anh đến giúp đỡ”.

“Ồ? Cô ấy tự mở y quán sao?”.

“Ừ, có lẽ anh sẽ tiếp tục làm ở đó”.

“Sao anh không bảo nhà họ Ninh hay Từ Thiên tìm cho việc nào tốt hơn?”, Tô Nhu hơi nhíu mày hỏi.

Cô biết Lâm Chính có chút quan hệ với hai gia tộc này.

“Thôi, người ta giúp nhiều rồi”.

Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.

Tô Nhu trang điểm một chút, rồi cũng ra ngoài.

Cô gọi taxi, đến thẳng trước tòa nhà Dương Hoa bên cạnh sông Giang Thành.

Hôm nay cô có một hợp đồng phải ký, là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa.

Bản thân cô cũng không ngờ công ty túi da mới thành lập của mình lại có thể hợp tác với công ty lớn như tập đoàn Dương Hoa.

Xuống xe rồi mà Tô Nhu vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.

“Cô chính là Tổng giám đốc Tô đúng không? Chào cô!”.

Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mã Hải đích thân ra tận cửa đón.

Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người ở cửa đều kinh ngạc.

Tô Nhu cũng sửng sốt.

Thế là ngày hôm nay còn chưa trôi qua, tin đồn về Chủ tịch Lâm và Tô Nhu gần như đã xác thực.

Tô Nhu hốt hoảng trở về công ty của mình.

Tuy công ty vẫn chưa trang trí, mặt bằng còn bừa bộn, nhưng chẳng sao cả.

Cô sắp không kìm nén được sự mừng rỡ trong lòng rồi.

Mã Hải chấp nhận tất cả ý kiến của cô, đồng thời đồng ý với đề nghị của cô.

Không những vậy, Mã Hải còn dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư 100 triệu tệ cho cô.

Bây giờ cô hoàn toàn không cần lo lắng về vốn nữa.

Tất cả các vấn đề khó khăn đã được giải quyết.

Hiện giờ Tô Nhu đang ngập tràn mong đợi và tự tin về tương lai công ty.

Rầm!
 
Chương 275


Chương 275

Đúng lúc Tô Nhu vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp về tương lai, thì cánh cửa công ty bị một người đá ra.

“A!”.

Tô Nhu giật mình hét lên, đứng bật dậy, thấy một đám người xông vào.

Người dẫn đầu… chính là Trương Bảo Húc!

“Anh họ?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

Nhưng cô còn chưa nói xong, La Phượng ở bên cạnh bỗng xông tới, tát một cái rất mạnh vào mặt cô.

Tô Nhu bất ngờ không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất.

Má cô hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.

“Các người làm gì vậy?”.

Tô Nhu ôm mặt, hét lên đầy tức giận và đau khổ.

“Con ranh! Nói! Có phải mày bảo nhân tình của mày không gặp con trai tao không?”, La Phượng xông tới, túm tóc Tô Nhu, hét lên đầy dữ tợn.

Cơn đau dữ dội khiến Tô Nhu vô cùng khổ sở.

Nhưng lúc này cô mới hiểu tại sao Trương Bảo Húc lại đột nhiên đến đây.

Chắc là nhà họ Trương cũng tưởng Tô Nhu có quan hệ với Chủ tịch Lâm trong truyền thuyết kia, Chủ tịch Lâm bất ngờ từ chối khiến nhà họ Trương tưởng Tô Nhu nói gì đó, nên đến đây để trả thù cô.

Chỉ thấy Trương Bảo Húc bước tới, ngồi xổm xuống, bình thản nhìn Tô Nhu.

“Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, cô có muốn trân trọng không?”.

“Cơ… cơ hội gì?”, Tô Nhu vô cùng sợ hãi, run rẩy hỏi.

“Bảo tập đoàn Dương Hoa hợp tác với chúng tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền tiêu thụ thuốc mới ở tỉnh Quảng Liễu cho chúng tôi”, Trương Bảo Húc nói.

“Không thể nào”, Tô Nhu thầm cắn răng nói: “Anh họ, bác, hai người hiểu lầm rồi, em… em thực sự không quen biết với Chủ tịch Lâm kia, em không có quan hệ gì với anh ta cả”.

“Mày nói gì?”.

La Phượng càng tức giận hơn, hét lên chói tai, đang định giơ tay ra cào mặt Tô Nhu.

Trong lúc gấp gáp, Tô Nhu cắn luôn cổ tay La Phượng.

La Phượng đau đến mức hét lên, vội buông tay ra, Tô Nhu vội vàng chui vào phòng, nhưng mới đi được mấy bước đã bị mấy người đàn ông mặc vest ngăn lại.

“Con ranh, mày dám cắn tao?”, La Phượng nhìn dấu răng đỏ tươi ở cổ tay, tức đến nỗi muốn bùng nổ. Bà ta cầm chiếc ghế đập vụn thủy tinh ở bên cạnh, rồi cầm mảnh thủy tinh lên bước về phía Tô Nhu: “Giữ chặt con ranh này cho tôi, tôi phải rạch mặt nó! Tôi phải khiến nó sống không bằng chết, sau này làm một kẻ xấu xí mà sống”.

Thật là độc ác.

Hai người đàn ông mặc vest thót tim, đều quay sang nhìn Trương Bảo Húc.

Trương Bảo Húc cũng biết mẹ mình mà nổi giận thì chuyện gì cũng dám làm, liền bước tới tóm lấy cổ tay bà ta.

“Tiểu Húc, bỏ tay ra!”, La Phượng tức giận nói.

“Mẹ, nếu mẹ rạch nát mặt cô ta, Chủ tịch Lâm không thích nữa, thì chẳng phải việc hợp tác của chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không sao?”.
 
Chương 276


Chương 276

“Nhưng… con ranh này cắn mẹ! Con ranh này nó cắn mẹ!”, La Phượng tức giận gào lên.

“Bỏ đi, bỏ đi, mẹ, hôm nay tha cho cô ta!”, Trương Bảo Húc an ủi.

La Phượng trừng mắt lườm Tô Nhu, hằn học nói: “Nếu con đã nói vậy thì mẹ tha cho nó”.

“Tiểu Nhu, cô đừng tưởng rằng cô qua lại với Chủ tịch Lâm thì có thể không coi nhà họ Trương tôi ra gì. Tôi nói thật cho cô biết, hiện giờ tập đoàn Dương Hoa vẫn chưa lớn mạnh, đứng trước nhà họ Trương chúng tôi, anh ta vẫn chưa đủ sức! Mà Chủ tịch Lâm nhìn trúng cô chắc chắn là vì biết cô có thằng chồng vô dụng, cô vẫn còn trinh. Thử hỏi nếu cô không còn trinh, cô nghĩ Chủ tịch Lâm còn để ý đến cô sao? Đến lúc đó nhà họ Trương tôi muốn tiêu diệt nhà cô, cô lấy gì để chống lại chúng tôi?”, Trương Bảo Húc mỉm cười nói.

Anh ta nói xong, Tô Nhu đổ mồ hôi lạnh: “Các… các anh muốn làm gì?”.

“Tôi nghe nói tên họ Khai kia vẫn luôn rất thích cô, thậm chí còn đặt làm mô hình garage kit rất giống với cô, để ở đầu giường. Nếu không phải sợ chọc giận Trương gia chúng tôi, thì hắn đã ra tay với cô từ lâu rồi. Nếu ngày nào đó cô thực sự bị gạch tên khỏi nhà họ Trương, sợ rằng không cần chúng tôi ra tay, hắn đã nóng lòng ăn tươi nuốt sống cô rồi”.

Tô Nhu nghe thấy thế, sợ đến mức suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.

“Tự xem mà giải quyết đi”.

Trương Bảo Húc điềm nhiên nói xong liền dẫn người rời đi.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, đờ đẫn ngồi dưới đất, trên má vương đầy vệt nước mắt.



Y quán của Lạc Thiên khai trương rất thuận lợi.

Tuy tiền để mở y quán này đều là vay mượn, không lấy của nhà họ Lạc một đồng, nhưng khi biết đây là y quán do cháu gái của thần y Lạc mở, trong ngày đã có rất nhiều người đến. Những người có máu mặt ở Giang Thành đều tới, ngay cả Ninh Long và Ninh Tiểu Uyển cũng có mặt.

“Chúc mừng, chúc mừng!”.

Mọi người tặng lẵng hoa.

Lạc Thiên cười khổ.

Cô ta vẫn luôn muốn thoát khỏi hào quang của ông nội, bây giờ xem ra vẫn còn xa lắm.

Lâm Chính mỉm cười, suốt buổi chỉ quét dọn ở bên cạnh, không nói lời nào.

Khai trương y quán rất náo nhiệt, nhưng cũng có vẻ vô vị.

Việc đã gần xong, Lâm Chính liền chào hỏi Lạc Thiên, chuẩn bị về nhà tiếp tục đọc sách.

Nhưng trên đường lại gặp phải một người anh không ngờ đến.

Tô Dư!

Cô ta không chú ý đến Lâm Chính, đang dắt theo một cô bé mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở ven đường.

Cô bé đeo cặp sách, có vẻ rất sợ hãi.

Còn phía trước Tô Dư là một người đàn ông béo tốt mặc toàn đồ hiệu, bên cạnh người đàn ông là một thanh niên, thanh niên kia lấc ca lấc cấc, nhuộm tóc vàng chóe. Lúc này cậu ta đang đút hai tay vào túi quần, nhìn cô bé cười đểu.

Lâm Chính nhận ra cô bé này.

Đó là Tô Tiểu Khuynh, con gái thứ hai của bác cả Tô Thái.

Thực ra Lâm Chính không có thành kiến gì với nhà Tô Thái.

Tô Thái là người rất chín chắn, không hề bợ đỡ, cũng không nhìn ai với ánh mắt khinh thường. Ba năm nay ông ta gần như chưa bao giờ nói gì Lâm Chính, cùng lắm là dạy dỗ anh mấy câu. Người có thành kiến nhiều nhất với Lâm Chính trong nhà này chỉ có Tô Dư, nguyên nhân không gì khác ngoài việc ghen tỵ với nhan sắc của Tô Nhu.
 
Chương 277


Chương 277

Còn Tô Tiểu Khuynh lại rất thân thiết với Lâm Chính, lúc không có việc gì sẽ tìm tới anh nói chuyện, cho dù lúc đó anh là một thằng vô dụng.

Lâm Chính chần chừ một lát rồi vẫn bước tới.

“Này nhóc, mày làm sao thế hả? Chẳng phải thanh niên bây giờ đều rất cởi mở sao? Tao chừng này tuổi còn không để ý, mày để ý cái gì chứ? Chẳng phải là hai đứa yêu nhau sao? Đã 16, 17 tuổi rồi, chẳng phải rất bình thường sao?”, người đàn ông béo tốt kia rít một hơi thuốc, cười nói.

“Yêu đương cái gì chứ? Tiểu Khuynh nhà chúng tôi không hề muốn yêu đương, lại còn sắp thi đại học rồi. Hơn nữa, Tiểu Khuynh nhà tôi thích ai cũng sẽ không thích con trai ông”, Tô Dư tức giận nói.

“Hừ! Ranh con, mày ra oai cái gì chứ? Thi đại học? Thi đại học thì được tích sự gì? Nhà tao đầy tiền, con trai tao nhìn trúng em gái mày là phúc của nó. Nếu em mày hẹn hò với con trai tao thì còn thi đại học làm gì nữa? Thi đỗ rồi có thể kiếm được cho mày nhiều tiền hơn tao sao?”, người kia nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.

“Đồ trọc phú!”, Tô Dư tức giận mắng: “Dù sao tôi cũng cảnh cáo ông, bảo con trai ông sau này đừng đến làm phiền Tiểu Khuynh nữa! Còn nữa, bảo con trai ông đừng tung tin đồn ở trường rằng Tiểu Khuynh là bạn gái của cậu ta! Tiểu Khuynh nhà tôi không muốn bị người ta quấy rối!”.

“Ha ha, thế thì khó đấy! Tiền có thể xui ma khiến quỷ, con trai tao rải tiền thì có ai không thừa nhận chứ?”, tên mập cười nói.

“Ông… có tiền thì ghê gớm lắm chắc?”, Tô Dư tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng.

“Xin lỗi nhé, có tiền thì rất là ghê gớm”, tên mập liếc mắt, nhún vai đáp.

Thằng nhóc tóc vàng vội vàng bước tới, nói đầy thâm tình: “Tiểu Khuynh! Anh thực sự rất yêu em, em đồng ý hẹn hò với anh đi! Sau này anh sẽ bảo tài xế ngày ngày lái Mercedes đưa đón em đến trường. Em không cần đi học, nhà anh có đầy tiền cho em hưởng thụ, em đồng ý đi! Chỉ cần em đồng ý thì đời này sẽ tiêu không hết tiền”.

“Chị…”, Tô Tiểu Khuynh sợ đến mức vội vàng chui vào lòng Tô Dư, run lẩy bẩy.

“Tiểu Khuynh đừng sợ, có chị đây, mặc kệ bọn họ đi, chị đưa em về”, Tô Dư an ủi.

“Vâng”, Tô Tiểu Khuynh khẽ gật đầu.

“Em yêu”, thằng nhóc tóc vàng cuống lên.

“Nhóc con, lên đi”, người đàn ông béo tốt vội nói.

“Bố, con…”

“Con sợ gì chứ? Con là trẻ vị thành niên, làm gì cũng được, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bố sẽ dùng tiền ém đi cho con”, tên mập khích lệ.

Thằng nhóc tóc vàng nghe thấy thế thì tự tin hẳn.

Đúng vậy, cậu ta còn chưa đủ 18 tuổi, hơn nữa nhà còn giàu như vậy, phải sợ gì chứ?

Nghĩ đến đây, cậu ta nheo mắt đi về phía Tô Tiểu Khuynh.

Tuy có Tô Dư bảo vệ, nhưng Tô Dư cũng mới 20 tuổi đầu, tay chân khẳng khiu, nếu đánh nhau thật thì sao có thể là đối thủ của thằng nhóc khỏe mạnh này chứ?

“Cậu muốn làm gì?”, Tô Dư sợ hãi.

“Chị, mong chị đừng ngăn cản tôi với Tiểu Khuynh nữa, nếu không thì đừng trách”, thằng nhóc tóc vàng nheo mắt cười nói.

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu dám làm bừa? Cẩn thận tôi gọi cảnh sát”, Tô Dư vội vàng lấy điện thoại ra, run giọng nói.
 
Chương 278


Chương 278

“Gọi đi!”.

Cậu ta cười khẩy, sau đó cất bước định xông tới.

Nhưng đúng lúc này, một người bước tới.

“Tiểu Khuynh!”.

Vừa dứt lời, Tô Tiểu Khuynh quay phắt lại nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết: “Lâm Chính!”.

Tô Dư cũng không khỏi sửng sốt: “Lâm Chính?”.

Thằng nhóc tóc vàng kia dừng bước.

“Sao cậu lại ở đây?”, Tô Dư đờ ra nói.

“Đương nhiên là đến đón chị Tiểu Khuynh về rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Đón Tiểu Khuynh?”.

Đầu óc Tô Dư có chút theo không kịp.

Đang yên đang lành sao Lâm Chính lại đến đón em gái mình?

“Này chú, chú là ai vậy? Đừng lo chuyện bao đồng!”, thằng nhóc tóc vàng không vui.

“Tôi là em rể, đến đón chị ấy”.

“Đón?”, thằng nhóc tóc vàng đi tới trước chiếc Mercedes đỗ ở ven đường, hừ một tiếng: “Chú lấy gì đón Tiểu Khuynh? Xe đạp điện? Xe ba bánh? Hay là chú để Tiểu Khuynh đi bộ về? Thôi dẹp đi, để Tiểu Khuynh ngồi Mercedes về cùng tôi chẳng phải là thoải mái hơn sao?”.

“Có lẽ Tiểu Khuynh không quen ngồi Mercedes”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Ha ha, cũng phải, nhà chú không có Mercedes, đương nhiên là Tiểu Khuynh không quen ngồi rồi”, cậu ta khẽ cười nói.

Nhưng đúng lúc này, một hàng xe sang bỗng lái từ ven đường tới.

Có Lamborghini, Ferrari, Aston Martin, Bentley và Rolls-Royce.

Tiếng động cơ vang khắp con đường.

Bỗng nhiên xuất hiện nhiều xe sang như vậy khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vô số tiếng kêu vang lên.

Người đi đường vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thằng nhóc tóc vàng cũng sửng sốt.

“Cậu nói đúng rồi, nhà chúng tôi đúng là không có Mercedes”, Lâm Chính mỉm cười, nói với Tiểu Khuynh: “Chọn một chiếc đi”.

“Lâm Chính, chọn… chọn cái gì?”, Tô Tiểu Khuynh ấp úng hỏi.

“Đương nhiên là chọn xe rồi”, Lâm Chính cười nói: “Chị chọn một chiếc, bắt đầu từ ngày mai, nó sẽ đưa đón chị đi học”.

Nhìn đoàn siêu xe xếp hàng dài, Tô Dư sững sờ. Thằng nhóc tóc vàng cũng tái mặt. Tên mập đứng sau cũng há hốc miệng.

“Anh rể, em…em đi bộ là được rồi…”, Tô Tiểu Khuynh sợ hãi, run rẩy nói.

“Được, Tiểu Khuynh thích thế nào cứ làm thế nhé”, Lâm Chính xoa đầu cô gái, mỉm cười.

“Dạ”, Tô Tiểu Khuynh gật đầu đáng yêu.

“Đây là…”, tên mập tỏ ra bình tĩnh.

“Anh rể của Tô Tiểu Khuynh – Lâm Chính”.
 
Chương 279


Chương 279

“Lâm Chính sao?”, tên mập tỏ ra không hiểu nhưng cậu nhóc tóc vàng thì đã kích động kêu lên: “Bố, đó chính là cái đồ bỏ đi của nhà họ Tô, chính là Lâm Chính ăn bám. Người trong trường chúng con đều biết cả, không cần phải sợ! Đó là một kẻ bạc nhược!”

Dứt lời, người đi đường đều dừng bước ngoái nhìn. Người đàn ông mập tỏ ra do dự.

Ăn bám sao? Nếu những chiếc xe này đều là của cậu ta…thì lại có thể gọi là ăn bám được sao? Nhưng anh ta cũng không hề nghe nói nhà họ Tô có nhiều tiền. Lẽ nào thằng này là trai bao?

Tên mập do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Này cậu, chuyện của bọn trẻ chúng ta đừng can dự nữa. Tôi tên là Lâm Phú Vinh, là giám đốc công ty thời trang Quảng Thịnh, chúng ta làm bạn nhé”.

“Làm bạn?”, Lâm Chính liếc nhìn: “Nghe có vẻ nhiều tiền nhỉ?”

“Cũng tạm, cũng chỉ có mở một cửa hàng cho thuê xe mà thôi”, Lâm Phú Vinh liếc nhìn dàn siêu xe và nói.

Trong lời nói của anh ta đã quá rõ ràng. Anh ta cho rằng xe của Lâm Chính cũng chỉ là xe thuê mà thôi.

Lâm Chính không hề đáp lời mà lấy điện thoại ra gọi.

“Cậu Lâm”, bên kia là giọng nói cung kính của Mã Hải.

“Điều tra giúp tôi về công ty thời trang Quảng Thịnh”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, tên mập tim đập thình thịch. Sau đó Tô Dư cũng sững sờ.

“Cậu Lâm xin đợi chút”.

Một lúc sau, giọng nói của Mã Hải vang lên: “Đã điều tra, công ty trang phục Quảng Thịnh có ba công ty may, quy mô cũng bình thường nhưng lợi nhuận được coi là khả quan. Tính sơ bộ thì giá trị thị trường tầm 90 triệu tệ”.

“Mua được không?”

“Trên thực tế thì chúng tôi cũng đang cân nhấc tới việc mua lại công ty này”.

“Cần bao lâu?”

“Cậu Lâm cần gấp ạ? Nếu gấp thì ba phút là xong”.

“Được, vậy cho ông ba phút, lập tức mua lại công ty thời trang Quảng Thịnh. Nhưng tôi không hi vọng tiền có thể tới tay Lâm Phú Vinh”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Không thành vấn đề”, Mã Hải nói.

Anh tắt điện thoại.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười của đám đông đột ngột vang lên.

Tên mập cũng ôm bụng cười nắc nẻ: “Trong ba phút mua công ty của tôi sao? Ha ha, cậu cũng khoác lác quá đấy? Cậu tưởng cậu là ai? Là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa chắc? Đừng có đùa”.

Tên nhóc tóc vàng cũng suýt nữa thì bò lăn cả ra đất: “Bố, tên này có phải tên ngốc không vậy?”

Tô Dư cảm thấy lúng túng bèn nói với Lâm Chính: “Chúng ta về thôi…”

“Không cần, đợi một chút”, Lâm Chính đáp lại.

“Hừ, được lắm. Để tôi xem trong ba phút cậu mua công ty của tôi như thế nào!”, tên mập nheo mắt cười. Đôi mắt ánh lên vẻ tức giận: “Nếu cậu không làm được thì đứng trách tôi đấy. Lâm Phú Vinh tôi ghét nhất người chơi mình”.

“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, điện thoai trong tay tên mập đổ chuông. Tên mập sững sờ, lấy điện thoại ra.

Đám đông xung quanh đang cười bỗng im bặt.

“Bố, điện thoại của ai đó?”, tên nhóc tóc vàng hỏi.

Tên mập không trả lời, chỉ cẩn thận nghe máy…
 
Chương 280


Chương 280

“Thưa sếp, công ty Dương Hoa đã mua công ty chúng ta rồi. Đã đổi người phụ trách công ty, ba phút trước ạ…”, giọng nói cuống cuồng của thư ký ở đầu dây bên kia vang lên.

“Cái gì?”, tên mập trố tròn mắt: “Công…công ty bị mua rồi sao?”

“Ồ”, đám đông vỡ òa.

Tô Dư suýt nữa đứng không vững.

Đúng lúc này!

Xoẹt!

Một chiếc xe Bently màu đen đỗ bên đường. Sau đó vài người đàn ông mặc đồ đen bước xuống. Đi đầu là một người đeo kính râm. Họ bước về phía Lâm Phú Vinh.

Lâm Phú Vinh hết hồn, vội vã lùi lại.

“Các …các người là ai?”

“Tới tôi mà còn không nhận ra sao. Dễ quên thế”, người này tháo kính ra.

“Chú…chú Thiên?”, Lâm Phú Vinh cảm thấy da đầu tê dại.

“Chú Thiên, sao…chú lại tới đây?”, Lâm Phú Vinh khóc dở mếu dở.

“Tôi tới đưa tiền cho cậu”, Từ Thiên thản nhiên nói.

“Đưa tiền? Đưa tiền gì?”

“Đương nhiên là tiền mua công ty của cậu rồi”, Lâm Phú Vinh trợn tròn mắt.

Từ Thiên mang tiền tới sao?

Ông ta mang tiền tới, Lâm Phú Vinh dám nhận sao? Nhận thì mất mạng như chơi.

Nhưng nếu không nhận thì trên người làm gì còn bạc cắc nào, khác gì khuynh gia bại sản chứ? Tính đi tính lại thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.

“Chú Thiên, tiền…tiền đó không cần đưa đâu. Coi như là tiền tặng chú”, Lâm Phú Vinh trông vô cùng đau khổ.

“Nghe lời lắm! Tôi thích những người thông minh như vậy”.

Từ Thiên vỗ vai Lâm Phú Vinh, quay qua gật đầu với Lâm Chính và bước lên xe.

“Chiếc Mercedes này cũng lái đi đi”, Từ Thiên hô lên.

Trong chấp mắt, trên người Lâm Phú Vinh không còn lấy một cắc.

Đám đông sững sờ. Tô Dư đứng bên cạnh thì sớm đã á khẩu.

“Sau này bọn họ sẽ không làm phiền em nữa”, Lâm CHính quay qua nói với Tô Tiểu Khuynh.

“Cảm ơn anh rể”, Tô Tiểu Khuynh nói bằng vẻ sùng bái.

“Sau này nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào nhé”.

“Dạ”, ánh mắt Tô Tiểu Khuynh sáng lấp lánh.

“Đợi một chút”, Tô Dư kêu lên.

“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính ngoái đầu.

Tô Dư bặm môi: “Lâm Chính…rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy? Những chiếc xe này…là của cậu sao? Vừa rồi Từ Thiên là thế nào nữa? Cậu không phải là ở rể sao? Không phải người khác nói cậu không làm gì à? Tại sao…lại sở hữu nhiều thứ như vậy chứ?”

Tô Dư không nhịn thêm được nữa. Cô ta đã nhịn lâu lắm rồi. Cô ta sớm đã phát hiện ra Lâm Chính có gì đó không ổn.
 
Chương 281


Chương 281

Giờ thì…phải hỏi thôi.

Lâm Chính đứng im lặng một lúc rồi mỉm cười.

“Giờ này rồi mà vẫn còn có người cảm thấy tôi là đồ bỏ đi sao? Người như vậy thật ngốc!”

Dứt lời, Lâm Chính bèn rời đi. Tô Dư đứng ngây người, vẻ mặt sững sờ.

“Chị ơi…”, Tô Tiểu Khuynh hô lên.

“Có lẽ, bà và mọi người ngay từ đầu đã sai…”, Tô Dư lầm bầm.



Lâm Chính không có thiện cảm với Tô Dư. Anh ra tay chỉ đơn giản là vì Tô Tiểu Khuynh.

Về tới nhà, Lâm Chính ngồi xuống ghế, định đọc sách. Nhưng đúng lúc này, có tiếng khóc vọng ra từ phòng của Tô Nhu.

“Hả?”

Lâm Chính tái mặt, nhanh chóng bước tới. Thế nhưng cửa đã bị khóa ngược.

“Tô Nhu, em ở trong phải không?”

“Phải…em…em…Có việc gì không?”, giọng nói của Tô Nhu vô cùng hoảng loạn.

“Tô Nhi, mở cửa cho anh”

“Em…em đang thay đồ…không tiện”.

“Mở ra cho anh”, Lâm Chính đanh giọng.

Tô Nhu giả vờ không nghe thấy giọng của Lâm Chính. Cô do dự một lúc rồi từ từ mở cửa ra. Cửa mở ra, Lâm Chính chết lặng.

Tô Nhu với mái tóc rối bù, trên mặt còn có vết hằn của bàn tay. Khóe miệng cô rỉ máu, mặt tái mét.

“Là ai làm”, Lâm Chính hỏi.

“Không…không có gì…do em ngã…”

“Anh không phải kẻ ngốc. Nói anh nghe”.

“Nói cho anh thì sao chứ? Thôi bỏ đi, đã qua rồi. nhà họ Trương không phải nhà họ Tô. Dù anh có quen nhà họ Từ hay nhà họ Ninh thì cũng không làm gì được họ đâu”, Tô Nhu cúi đầu, giọng nói khàn khàn.

“Nhà họ Trương sao? Trương Bảo Húc à?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi.

“Em tới đây”, anh kéo Tô Nhu ra phòng khách. Sau đó dùng khăn mặt ấm với một quả trứng khẽ lăn lên má của Tô Nhu.

Tô Nhu nhắm mắt, ngồi im.

“Chuyện này giao cho anh. Thời gian này em ở nhà. Không đi đâu cả để tránh xảy ra chuyện”, Lâm Chính nói.

“Anh đừng làm loạn đấy”, Tô Nhu sốt ruột.

“Yên tâm, anh sẽ mời nhà họ Từ và nhà họ Ninh ra mặt, xử lý việc này”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu nhìn chăm chăm Lâm Chính. Cô thất thần, sau đó lắc đầu, cười khổ: “Nếu mà được như thế thì tốt quá. Thật không ngờ cũng có ngày em được dựa vào anh”.

“Em luôn có thể dựa vào anh”, Lâm Chính mỉm cười.

Lăn xong, khuôn mặt Tô Nhu đã bớt sưng. Cô về phòng ngủ. Lâm Chính lấy điện thoại ra.

“Trương Bảo Húc đã về tỉnh Quảng Liễu chưa?”

“Chiều nay lái xe về rồi ạ”.

“Nghĩ cách đưa tới đây…không…đưa tôi đi gặp Trương Bảo Húc”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom