Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 302


Chương 302

“Làm quét dọn? Không phải chứ? Làm quét dọn mà coi thường người có tài sản mấy trăm triệu tệ? Mặt đất anh ta quét trải bằng kim cương à?”, tên tóc xanh cười nói.

“Ha ha ha”.

Mọi người xung quanh cười phá lên.

“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu chủ Lâm thâm tàng bất lộ, quét dọn chỉ là sở thích của anh ta thì sao?”, Khai Mạc nói nghiêm túc.

Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người lại càng to hơn.

“Hay là thế này đi! Nếu cậu chủ Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí còn coi thường cậu chủ Việt, thì chúng ta chơi một chút đi”, Trương Mậu Niên bỗng nói.

Anh ta nói xong, mọi người đều sửng sốt.

Khai Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Trương Mậu Niên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu lia lịa, cười nói: “Nói đúng lắm, nếu mọi người đều đã đến, vậy hôm nay chúng ta chơi ngựa đi”.

“Chơi thế nào?”.

“Đương nhiên là quy tắc cũ! Đúng lúc hôm qua tôi vừa nhập một lô ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử tay”.

“Được!”.

Cậu chủ Việt cũng đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Cậu chủ Lâm, dám chơi không?”.

“Có thể thử xem”, Lâm Chính gật đầu.

“Được, vậy thì chơi nhỏ chút, khởi điểm hai triệu tệ đi”, Khai Mạc nói.

Hắn vừa dứt lời, hai chân Tô Nhu nhũn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.

“Không vấn đề gì”, cậu chủ Việt nhếch môi cười đáp.

“Ít quá đấy?”, Lâm Chính lại cau mày.

Ai nấy đều hơi sửng sốt.

Tô Nhu thì muốn ngất xỉu.

Hai triệu tệ mà còn ít?

Ra vẻ quá đấy!

“Vậy cậu chủ Lâm nói xem chơi bao nhiêu?”, Khai Mạc nhíu mày hỏi.

“20 triệu tệ”, Lâm Chính đáp.

Lần này không chỉ Tô Nhu, mà không ít người đều nhũn cả hai chân.

Ngay cả Khai Mạc cũng có chút nổi da gà.

“Cậu chủ Lâm xa xỉ quá… Nhưng chúng tôi rất nghi ngờ liệu anh có 20 triệu tệ này hay không?”, gã tóc xanh nheo mắt hỏi.

“20 triệu tệ? Tôi thấy trên người cậu ta còn chẳng có nổi 200 tệ ấy”, Thành Bình hừ khẽ một tiếng.

“Thực ra… hai tệ tôi còn không có”, Lâm Chính nói.

“Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?”, Trương Mậu Niên có chút tức giận hỏi.

“Chỉ là không có trong người thôi, lần này đi vội vàng, nên tôi không chuẩn bị 20 triệu tệ. Nhưng các anh yên tâm, nếu tôi thua thật, tôi sẽ đưa cho các anh đúng 20 triệu tệ”, Lâm Chính nói.

“Được!”.
 
Chương 303


Chương 303

Khai Mạc cười lớn, vỗ vai Lâm Chính nói: “Nếu vậy thì để cậu chủ Lâm ghi giấy nợ trước đi! Đúng lúc một người bạn luật sư của tôi cũng đang ở trang viên này. Tôi sẽ bảo anh ấy soạn thảo một thỏa thuận hợp pháp ngay bây giờ! Anh thấy sao?”.

“Được”, Lâm Chính lại gật đầu.

“Không được!”.

Tô Nhu gần như là xông tới, cuống quýt kêu lên.

20 triệu tệ?

Đây cũng không phải là thỏa thuận bằng miệng!

Nếu Lâm Chính thua thật, thì cô sẽ tán gia bại sản, đến lúc đó sợ rằng bán cả cô cũng không đủ trả ấy chứ.

Sao cô có thể để Lâm Chính tiếp tục làm việc ngu ngốc này chứ?

“Không được, không được cược, chúng tôi không chơi nữa! Lâm Chính, đi, chúng ta đi!”, Tô Nhu hét lên.

Cô đã hoảng loạn thực sự.

Nhưng Lâm Chính lại kéo tay cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu bà xã, cứ tin anh”.

Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi run rẩy, cô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Lâm Chính, không biết tại sao lại có cảm giác hốt hoảng.

Dường như người trước mắt này… không phải là Lâm Chính mà cô quen biết.

Một Lâm Chính nhu nhược, ít nói, không quan tâm chuyện gì, thậm chí bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả…

Nhưng… tận 20 triệu tệ!

Nhà cô ngay cả hai triệu tệ còn không có!

Cô không thể chấp nhận được số tiền này!

Tuy cô lôi kéo được mấy chục triệu tệ tài trợ, nhưng số tiền đó dùng để gây dựng công ty, cô tuyệt đối sẽ không dùng cho việc riêng…

“Không được, không được đâu, Lâm Chính, anh không thể làm thế, chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Em không tin anh sao?”, Lâm Chính nghiêm túc nhìn cô.

Tô Nhu á khẩu.

“Đi thôi”.

Khai Mạc đi về phía trường đua ngựa.

Mọi người cũng vội vàng đẩy Tô Nhu và Lâm Chính về phía trường đua ngựa, hoàn toàn không cho hai người cơ hội suy nghĩ.

Chẳng khác nào lùa vịt lên chuồng.

Thôi vậy!

Thôi vậy…

Nếu anh ấy đã tự tin như vậy, thì mình sẽ tin tưởng anh ấy một lần.

Tô Nhu nhắm hai mắt, đã hoàn toàn từ bỏ.

“Làm tốt lắm!”.

Vào trường đua ngựa, Khai Mạc bước đến bên cạnh Trương Mậu Niên, nhỏ giọng cười nói.

“Tiếp theo phải xem cậu chủ Khai rồi”, Trương Mậu Niên mỉm cười đáp.

“Lâm Chính dám cược ngựa với tôi ở trường đua ngựa của tôi? Vậy thì anh ta chắc chắn sẽ thua, số ngựa này đều được tôi dày công lựa chọn, tôi cũng biết rõ nhất. Lát nữa anh ta nợ tôi 20 triệu tệ, thì cả nhà anh ta sẽ bị tôi thao túng, đến lúc đó Tô Nhu có thể không nghe lời tôi sao?”, Khai Mạc nheo mắt cười nói, lè lưỡi li3m đôi môi khô khốc, cả người bắt đầu hưng phấn.
 
Chương 304


Chương 304

Hắn đang mong chờ, mong chờ một ngày trói Tô Nhu lên giường, quất cô thoải mái.

Hắn tin ngày đó không còn quá xa.

Luật sư cầm hợp đồng đến, đặt trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính đọc một lượt, thấy không có vấn đề gì, đang định ký tên.

Nhưng đúng lúc này, dường như anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, lên tiếng hỏi Khai Mạc.

“Có mấy người muốn chơi?”.

“Tất cả”, Khai Mạc cười đáp.

“Vậy tiền của bọn họ đâu?”, Lâm Chính nhìn đám cậu ấm đang có mặt, hỏi.

Anh vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều nhíu mày.

“Sao nào? Còn sợ tôi không trả nổi tiền sao?”, cậu chủ Việt cười khẩy, ném một chiếc thẻ đen xuống trước mặt Lâm Chính, nói: “Trong thẻ này có 30 triệu, đủ rồi chứ?”.

“Mấy anh thì sao?”.

“Thú vị đấy! Thẻ đây!”.

“Trong thẻ của tôi còn thiếu mấy triệu tệ, nhưng bên ngoài đỗ một con Lamborghini mới 90%, đủ rồi chứ?”.

“Tôi gọi điện cho quản gia nhà tôi rồi, ông ấy sẽ mang bốn triệu đô la đến đây ngay”.



Đám cậu ấm nhao nhao nói.

“Tốt lắm!”,

Lâm Chính gật đầu, rồi nhanh chóng ký tên.

Chứng kiến cảnh này, Tô Nhu mới thoát khỏi nỗi bàng hoàng, nhưng cô gần như muốn bất tỉnh nhân sự…

“Có thể bắt đầu rồi chứ?”, cậu chủ Việt lạnh lùng nói.

“Đương nhiên!”.

“Bắt đầu!”.

Cậu chủ Khai vung tay lên, mấy con ngựa cực đẹp lập tức bước ra khỏi thanh chắn.

Lâm Chính nheo mắt, lập tức nhìn chằm chằm con ngựa ở chính giữa.

Con ngựa đó toàn thân đen bóng, bốn chân chắc khỏe, riêng ngoại hình đã rất đẹp mắt, người không thạo nghề chắc chắn sẽ mua con này. Thực ra con ngựa này cũng có thực lực không tệ, nhưng vương giả thực sự là con ngựa khá lùn nhỏ ở bên trái nó.

Con này ngoại hình không có gì nổi bật, nhưng chiếc vó không ngừng cong lên, bắp thịt rất phát triển. Lát nữa mà chạy, con ngựa này không về nhất thì cũng về nhì, người thạo nghề đều sẽ mua con này.

Những con khác thì thực lực tương đương nhau, nhưng cũng có con kỳ cục xấu xí, đó chính là con ở ngoài cùng bên phải.

Con đó chỉ thuần túy kéo đến cho đủ số lượng.

Con ngựa đó không chỉ gầy, mà xương cũng rất nhỏ, vừa nhìn đã biết là không đủ dinh dưỡng. Con ngựa này chắc chắn sẽ đội sổ, mà trên thực tế trận nào nó cũng về bét.

“20 triệu tệ, cược con số ba!”, cậu chủ Triệu lên tiếng trước.
 
Chương 305


Chương 305

“Tôi cược con số hai, con số hai vóc dáng cao to, tứ chi phát triển, chắc chắn sẽ chạy nhanh!”.

“Tôi cũng cược con số hai!”.

“Tôi cược con số ba!”.

Mọi người lần lượt đặt cược.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là cậu chủ Khai cược cho con số bốn.

Lâm Chính nhìn con số bốn, đó là một con ngựa màu nâu, bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ Lâm Chính mới biết rõ sự khác lạ.

“Hãn Huyết Bảo Mã?”.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Không ngờ tên Khai Mạc này lại giấu một con Hãn Huyết Bảo Mã ở đây.

Hơn nữa hắn còn cố ý ngụy trang tướng mạo của con ngựa này, khiến người ta không nhìn ra sự đặc biệt của nó.

Nếu không phải là người xem tướng ngựa cực kỳ chuyên nghiệp thì e rằng sẽ không nhìn ra…

Thú vị đây!

Lâm Chính nhếch môi, sau đó vỗ bàn, điềm nhiên nói: “Tôi cược con số năm!”.

Anh vừa nói xong, tất cả đều há hốc miệng.

Cược con số năm?

Con ngựa thêm vào cho đủ số kia?

Tô Nhu đỡ đẫn, không chịu được nữa, lập tức ngất xỉu.

“Tiểu Nhu! Tiểu Nhu!”.

Tô Nhu được dìu tới ghế bên cạnh, day thái dương mới đỡ hơn được một chút.

Lúc này mặt cô tái nhợt, tâm trí hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy.

“Cậu Lâm, cậu chắc là đặt vào số 5 chứ”, một người đứng bên cạnh chau mày hỏi.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. Mọi người nhình nhau rồi bật cười.

“Ha ha, cậu Lâm quả bất phàm. Vừa nhìn là đã nhìn trúng ngay số này. Xem ra cậu Lâm của chúng ta cũng là người rất đặc biệt đấy”.

“Vòng vo cả hồi, hóa ra là một tên ngốc”, cậu Việt nhổ bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh thường.

Nhưng phàm là những người có mắt thì đều biết còn ngựa số năm không thể nào chạy được. Chân nó quá nhỏ, lại đã già, căn bản không có sức. Chọn nó thì khác gì là bỏ cuộc.

Lâm Chính định làm trò gì vậy. Bỏ cuộc thật đấy à? Hay là đầu anh có vấn đề, nên thích bung lụa?

“Kệ đi, dù sao thì hợp đồng ở đây! Chỉ cần cậu ta thua là chúng ta có thể làm gì cũng được! Nếu cậu ta dám không nghe lời thì tôi có thể tống cậu ta vào tù đấy! Ha ha! Còn nếu cậu ta nghe lời thì chẳng phải là việc có được Tô Nhu dễ như trở bàn tay sao?”, Khai Mạc nheo mắt, cười dữ tợn.

“Chúc mừng cậu Khai. Sau khi mọi việc thành công, cậu đừng quên chuyện đó nhé”, Trương Mậu Niên cười nói.

“Đương nhiên, người đó đang trên đường rồi. Đợi họ tới tôi sẽ giới thiệu cho. Với điều kiện của anh thì vấn đề không lớn lắm”, Khai Mạc cười nói.

Trương Mậu Niên trở nên kích động: “Cảm ơn cậu Khai”.

Mọi người đặt cược, phần lớn đều thích con người màu đen tuyền. Có hai người hiểu về ngựa cộng với cậu Khai đặt cho con Hãn Huyết Bảo Mã. Chỉ duy có Lâm Chính là đặt cược cho con người yếu và gầy.
 
Chương 306


Chương 306

Những người điều khiển đã bắt đầu leo lên lưng ngựa. Đám đông quay qua nhìn chăm chăm.

Tô Nhu siết chặt cánh tay của Lâm Chính, cơ thể khẽ run lên.

“Lâm Chính, nếu chúng ta thua thì phải làm sao?”, cô run rẩy hỏi.

“Em yên tâm, sẽ không thua đâu”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu không tin. Nhìn con ngựa số 5 kia, sao có thể không sao được chứ. Thế nhưng lúc này dù có nói gì cũng vô ích.

“Tô Nhu, chị thấy em vẫn nên sớm đổi chồng đi. Nếu không lát nữa lại đen đủi cùng cậu ta đấy”, Thành Bình cười khinh miệt.

Tô Nhu không nói gì, chỉ nhắm mắt cầu nguyện. Lúc này, trọng tài đã bắn súng ra hiệu.

Pằng! Tất cả ngựa đều rời khỏi lồ ng phi ra. Quả nhiên, con ngựa màu đen to cao dẫn đầu.

Còn con Hãn Huyết Bảo Mã thì theo sát ngay phía sau. Những con ngựa khác cũng bám sát. Nhìn thì có vẻ như con ngựa màu đen sẽ dành quán quân.

Thế nhưng Hãn Huyết Bảo Mã không phải là con ngựa tầm thường. Dù nó không còn là giống thuần chủng nhưng vẫn có điểm khác lạ hơn những con ngựa khác rất nhiều.

Hãn Huyết Bảo Mã bắt đầu phát lực, giống như sau khi khởi động xong, lúc này cơ thể nó hừng hực sức mạnh, bắt đầu vượt qua con ngựa màu đen.

“Vượt rồi, vượt rồi”, Trương Mậu Niên phất tay.

Cậu Khai cười hà hà, trông vô cùng đắc ý. Hai con ngừa cạnh tranh ác liệt. Tất cả đều đồ dồn sự tập trung vào chúng.

Thế nhưng cũng có những người nhìn về phía con ngựa số 5. Con ngựa này cũng không hề khiến mọi người thất vọng.

Quả nhiên là nó bị bỏ lại sau cùng…

Tô Nhu khẽ hé mắt ra nhìn. Thế nhưng khi nhìn thấy thì cô bỗng cảm giác như cả cơ thể rơi xuống đáy vực.

“Thua chắc rồi còn gì nữa”, tên tóc xanh cười nói.

“Tô Nhu cũng thấy rồi đấy, Lâm Chính xong đời rồi. Cậu ta phải gánh món nợ hai mươi triệu tệ. Với thực lực của cậu ta thì cả đời cũng không trả hết được đâu. Em còn trẻ, chị thấy em vẫn nên cân nhắc tới người khác đi? Chị thấy cậu Khai cũng không tệ”, Thành Bình khuyên can.

Tô Nhu thất thần, giống như người mất hồn. Cậu Khai thì bọn họ và cười lạnh lùng.

Kết cục đã định rồi sao?

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay về hướng con ngựa số 5 và búng nhẹ.

Vụt! Một cây kim bay ra, đâm chính xác vào cổ của con ngựa.

Hí!

Con ngựa số 5 đột nhiên hí vang trời, giống như một con ngựa điên, điên cuồng phi về phía trước.

Đám đông sững sờ. Họ thấy nước da của con ngựa đột nhiên chuyển thành màu đỏ, trong nháy mắt nó đã lao vượt qua cả con ngựa đen và con Hãn Huyết Bảo Mã, chạm đích đầu tiên.

Chưa tới năm giây.

Đợi đến khi đám đông hoàn hồn thì con ngựa đã về đích và giành thắng lợi. Đúng là nhanh như điện chớp.

Một bước lên trời!

Đám đông sững sờ! Tô Nhu cũng bàng hoàng.

Có ai ngờ, một con ngựa gầy gò, già nua lại đột nhiên trở nên mạnh và chèn ép toàn bộ đám ngựa tốt như vậy chứ.
 
Chương 307


Chương 307

Không ai chấp nhận nổi kết quả này.

“Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị”.

Lâm Chính mỉm cười, thu gom hết thẻ đen, chìa khóa xe, tiền mặt về phía mình.

“Vợ, thẻ này để em dùng này”, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho vợ mình.

Tô Nhu không hề cầm lấy, vì cô vẫn còn đang đứng ngây như phỗng. Cô nhìn chăm chăm vào số tài sản mà Lâm Chính có được, đầu óc trở nên trống rỗng.

Chỗ này…ít nhất phải cả trăm triệu tệ.

Màn cá cược khi nãy của Lâm Chính đã giúp anh trở thành triệu phú.

Điên thật rồi. Đúng là điên rồ mà!

Tô Nhu cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.

Lúc cậu Khai hoàn hồn thì lập tức nhảy qua hàng rào, lao về phía con ngựa khi nãy.

Lúc này con ngựa đã nằm sạp ra đất, sùi bọt mép. Mặc dù nó không chết , nhưng tạm thời cạn kiệt sức lực.

Người huấn luyện ngựa và người điều khiển ngựa đều vô cùng kinh ngạc.

“Con ngựa này tới từ đâu vậy”.

“Chợ ngựa trong tỉnh”.

“Mua hết bao nhiêu tiền?”

“Chưa tới hai mươi nghìn tệ…”

“Cái gì?”, Khai Mạc nín thở.

Một con ngựa chưa tới hai mươi nghìn tệ lại có thể vượt qua cả một con thần ngựa có giá hàng triệu tệ sao?

Con ngựa này lợi hại đến thế à?

Nhưng rõ ràng nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi mà…

“Được rồi cậu Việt, cậu Khai, cá thì cũng cá rồi. Ngựa thì cũng xem rồi. Thôi tôi không làm phiền nữa nhé. Tôi về trước đây”, lúc này Lâm Chính đứng lên.

“Cái gì? Đòi đi à?”

“Đứng lại!”, đám đông không phục, lập tức có người ngăn lại.

“Các vị còn có chuyện gì nữa không?”

“Sao? Mới thắng mà đã muốn đi rồi à? Mới chơi có một trận, chưa đã”.

“Đúng vậy, chúng ta tiếp tục. Bắt buộc phải chơi tiếp!”, mấy người hô lên, rõ ràng là họ muốn lấy lại tiền đã mất.

“Ok luôn nhé”, Lâm Chính hào sảng đáp lại.

“Lâm Chính, đừng”, Tô nhu run rẩy, chộp lấy tay anh, miệng lắp bắp: “Đừng chơi nữa…”

“Sao có thể như thế được! Thằng liền bỏ chạy thì ra thể thống gì nữa”.

“Đúng vậy, hôm nay hiếm có khi nào vui vẻ thế này, chơi thêm vài ván đi”, những người khác vội vàng lên tiếng. Đến cả Trương Mậu Niên cũng vậy.

Chẳng ai chấp nhận nổi kết quả này nên đương nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy được.

Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi. Thế nhưng đám đông nói không ngớt nên cô cũng đành phải gật đầu.
 
Chương 308


Chương 308

Dù sao Lâm Chính cũng đã thắng cả trăm triệu, giờ có thua cũng không sao.

“Chúng ta chơi thế nào đây?”, Lâm Chính cười nói.

“Vẫn theo quy tắc lúc nãy hả?”

“Không, lần này chúng ta chơi lớn hơn chút”, Khai Mạc suy nghĩ và trầm giọng: “Vừa rồi cậu thắng bao nhiêu?”

“Tầm mộ trăm năm mươi triệu!”

“Vậy chúng ta cược ba trăm triệu”, Khai Mạc gằn giọng.

Đám đông thất kinh.

“Cậu Khai…”, mấy người bên cạnh đứng ngồi không yên. Dù là cậu ấm thì hàng trăm triệu cũng là một con số lớn mà.

“Bỏ ra nhiều vậy cơ à?”

“Có thể có người có, người không. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có bỏ ra được không”, cậu Khai nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu im lặng. Vì cô đã hoàn toàn tê liệt rồi.

“Nếu đã không thành vấn đề thì thế này, lần này tôi với cậu cược tay đôi. Cậu bỏ ra ba trăm, tôi cũng thế”.

“Ok”, Lâm Chính gật đầu

“Vậy làm hợp đồng đi”.

“Tiền của anh có đủ không đấy?”

“Đương nhiên”, Khai Mạc thản nhiên nói và gật đầu với những cậu ấm còn lại.

Cả đám đồng ý, người thì gọi điện, người thì chuyển khoản.

Một lúc sau họ đã gom đủ ba trăm triệu. Nếu để bọn họ gom vào thì có lẽ ba trăm cũng không thành vấn đề.

Lâm Chính hiểu ý của họ. Họ muốn thông qua Khai Mạc để lấy lại số tiền đã mất.

Hợp đồng ký xong, Khai Mạc phất tay, dắt ra năm con ngựa.

“Xin mời”

Khai Mạc nghiêm túc nói.

Bây giờ áp lực của Khai Mạc rất lớn.

Bạn bè xung quanh đều đến để giúp hắn tán đổ Tô Nhu, bây giờ chuyện không thành còn liên lụy bọn họ thua mất mấy chục triệu tệ, đương nhiên Khai Mạc không còn mặt mũi nào nữa.

Lần này tuyệt đối không thể thua!

“Xem ra mấy con ngựa này đều như nhau, tôi qua đó xem xem”, Lâm Chính liếc thấy ngựa được dẫn ra, bèn đi sang.

“Cậu chủ Khai, anh có chắc chắn không?”, cậu chủ Việt đi tới, căng thẳng hỏi.

“Yên tâm, lần này thắng chắc!”, Khai Mạc hạ giọng.

“Thật sao? Lần này mà thua, chúng tôi về nhà không tiện giải thích”, giọng nói của tên tóc xanh cũng có chút gượng gạo.

“Thế nào? Các anh không tin tôi?”, cậu chủ Khai nhíu mày.

“Không phải, cậu Khai, thực sự là các anh em không thua được nữa rồi”.

“Đừng lo, lần này thắng chắc”.
 
Chương 309


Chương 309

“Ồ? Cậu Khai có gì cách gì hay?”, mấy người con cháu nhà giàu ở xung quanh vội hỏi.

“Cách? Đối phó với tên vô dụng đó còn cần cách gì sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi giở chút mánh khóe chẳng dễ hay sao? Đợi lát nữa xem anh ta chọn ngựa số mấy, bất kể anh ta chọn con nào, chỉ cần là ngựa mà anh ta nhắm trúng thì dù có là ngựa trời, hôm nay cũng phải chùn chân!”, Khai Mạc cười nhạt.

Bọn họ nghe vậy, hai mắt phát sáng.

Khai Mạc định giở thủ đoạn sao?

“Nên làm như vậy từ sớm!”, cậu chủ Việt nhổ nước bọt, nói.

“Bây giờ cũng không muộn, dù sao anh ta cũng còn ở đây, hôm nay anh ta mà không bị lột mất lớp da, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu?”, tên tóc xanh nheo mắt nói.

“Tôi chọn xong rồi!”.

Lúc này, Lâm Chính hô lên: “Tôi cược số hai!”.

Bọn họ đồng loạt nhìn sang con ngựa số hai.

Lúc này, mắt nhìn của Lâm Chính lại giống với bọn họ, con số hai đúng là ngựa tốt.

“Được, vậy tôi cược con số một”.

Khai Mạc nói, ngay sau đó âm thầm liếc về phía người cưỡi ngựa số hai.

Người cưỡi ngựa lặng lẽ gật đầu, sau đó trở mình lên ngựa.

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, năm con ngựa lại chạy như bay.

Mọi người ngóng nhìn theo.

Trên mặt Khai Mạc không có biểu cảm gì.

Những người con cháu nhà giàu còn lại thì vô cùng hồi hộp.

Bởi vì ngựa số một có vẻ không chạy nhanh bằng ngựa số hai.

Dần dần, ngựa số một đã bị bỏ xa.

“Cậu Khai!”, đám người cậu chủ Việt sốt ruột.

“Yên tâm, không thua được”, Khai Mạc cười nhạt nói.

Nhìn dáng vẻ của Khai Mạc, bọn họ hơi an tâm được một chút.

Lúc này, điều bất thường đã xảy ra.

Người cưỡi trên con ngựa số hai đột nhiên lấy con dao không biết từ đâu ra, đâm mạnh vào lưng con ngựa số hai.

“Cái gì?”.

Tô Nhu sợ đến mức suýt la lên thất thanh.

Người xung quanh cũng bị kinh hoảng, sau đó ai nấy cười lớn.

Hóa ra cậu Khai muốn giết luôn con ngựa đó!

Mặc dù đó là hành vi gian lận, nhưng chỉ cần cậu Khai không chịu thừa nhận, vậy thì đây là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa số hai. Đến lúc đó, dù người cưỡi ngựa số hai phải gánh trách nhiệm gì cũng không liên quan đến cậu Khai, bọn họ chỉ cần chăm chăm vào thắng thua của cuộc đua thứ hai này thì sẽ không sao.

“Không có sai sót, không có sai sót! Ha ha ha…”, tên tóc xanh thấy cách này cực hay, liên tục vỗ tay cười lớn.

“Cậu Khai, làm tốt lắm!”, cậu chủ Việt cũng giơ ngón cái!

Bây giờ ngựa bị đâm một dao, đừng nói là chạy, nó sắp chết rồi! Một con ngựa sắp chết mà có thể chạy nổi sao?
 
Chương 310


Chương 310

Trận này thắng chắc!

Chỉ là…

Trong lúc mọi người đều cho rằng thắng thua đã rõ, cảnh tượng ở hiện trường dần dần khiến bọn họ cảm thấy chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Bởi vì… con ngựa số hai đang chạy như bay không hề vì nhát dao đó mà dừng lại, ngược lại… nó càng chạy nhanh hơn, hăng hái hơn, phẫn nộ hơn.

Vết thương trên lưng… hoàn toàn không khiến nó dừng lại.

Dường như nó không cảm giác được cơn đau ở lưng.

“Cái gì?”.

Khai Mạc lao lên mấy bước, trợn to mắt, không tin nổi nhìn cảnh đó.

“Chuyện… chuyện này là sao?”.

“Cậu Khai!”.

Những người khác cũng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía Khai Mạc.

“Đâm! Đâm mạnh vào cho tôi!”, cậu Khai điên cuồng hét thật to.

Cảnh tượng gây sốc như vậy hắn không thể chấp nhận nổi.

Nhưng… Dù vậy cũng vẫn vô dụng…

Người cưỡi con ngựa số hai đâm vào lưng ngựa như điên.

Phập! Phập! Phập! Phập…

Máu tuôn ra như suối, cho đến khi cơ thể của người cưỡi ngựa cũng bị nhuộm đỏ, hình ảnh vô cùng máu me đáng sợ.

Nhưng… dù là vậy, con ngựa đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng chạy càng nhanh, vươn lên đầu, chạy qua vạch đích.

Cậu Khai kinh ngạc.

Trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng.

Con ngựa này… thật đáng sợ!

“Ồ? Gian lận à?”.

Lâm Chính ở bên này nhếch khóe miệng, thản nhiên cười nói: “Cậu chủ Khai, trên hợp đồng của chúng ta đã nói, nếu gian lận thì tự động nhận thua, đồng thời đền bù số tiền gấp ba cho bên kia. Giấy trắng mực đen, chắc anh sẽ không chối cãi đâu nhỉ?”.

“Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.

Cậu Khai ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại, nhìn Lâm Chính: “Anh đã dùng thủ đoạn gì?”.

“Tôi chẳng làm gì cả, người là của anh, ngựa là anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng yêu pháp gì hay sao?”, Lâm Chính cười nói.

Nếu Khai Mạc không phải người theo chủ nghĩa vô thần, e rằng hắn đã thật sự tin rằng Lâm Chính có yêu pháp gì đó.

Dù sao chuyện này cũng quá khoa trương…

Đám người phía cậu Khai á khẩu không nói nên lời.

“Ngoài ra, cậu chủ Khai, chuyện vừa rồi anh có thể cho tôi một lời giải thích không?”, Lâm Chính hỏi.

“Giải thích cái gì? Đó là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa, liên quan gì đến tôi?”, cậu Khai âm thầm nghiến răng, nói.

“Không chịu thừa nhận? Không sao, tôi không so đo với anh, dù sao tôi cũng đã lời được ba trăm triệu”.
 
Chương 311


Chương 311

Lâm Chính nhếch khóe môi, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn, nói với Tô Nhu đang hóa đá ở phía sau: “Vợ à, em biết lái xe Lamborghini không?”.

“Không… không biết…”, Tô Nhu run rẩy, liên tục lắc đầu.

“Ferrari thì sao?”.

“Cũng… cũng không biết…”.

“Được, vậy anh sẽ ra ngoài gọi hai chiếc xe tải kéo mấy chiếc xe này về nhà. Chúng ta bắt xe về”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu lại cảm thấy choáng váng.

“Được rồi, cậu chủ Khai, cuộc đua thứ hai các anh cũng thua rồi. Lần này cược cũng lớn, chắc các anh cũng hết tiền rồi phải không? Tôi nghĩ tôi nên về rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Không được đi!”.

Đám người cậu chủ Việt sốt ruột.

“Còn muốn cược nữa à?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Đương nhiên”, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng các anh hết tiền rồi”.

“Không phải có thể ký hợp đồng, viết giấy nợ sao?”.

“Chuyện đó…”.

“Cậu chủ Việt, thôi đi! Bỏ đi!”, tên tóc xanh kéo cậu chủ Việt ra, nhỏ giọng nói: “Đừng cá cược nữa, tôi thấy nó bất thường quá! Hình như anh ta không đơn giản!”.

“Không đơn giản cái rắm, một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ anh ta? Chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người khác cười chết? Bố anh cũng sẽ nói anh làm mất thể diện!”, cậu chủ Việt tức giận nói.

“Nhưng mà…”.

“Cược đi!”.

Lúc này, cậu Khai cũng quát khẽ một tiếng.

Bọn họ đều giật mình, nhìn về phía cậu Khai, bấy giờ mới phát hiện hai mắt hắn đã đỏ lên.

Hắn cũng kích động rồi!

Hắn cũng không nhận thua!

Hắn cũng muốn lấy lại vốn!

Quan trọng nhất là… hắn không tin mình lại thua một kẻ vô dụng!

“Vậy được, tiếp tục cược thôi. Ký hợp đồng, viết giấy nợ!”.

Lâm Chính đáp một cách sảng khoái.

Hai tiếng sau…

Tô Nhu ngơ ngác giống như kẻ ngốc ra khỏi trang viên.

Trương Mậu Niên và Thành Bình cũng có dáng vẻ giống hệt cô.

Tô Nhu xách túi xách trên tay, trong đó chứa toàn chìa khóa xe.

Ferrari, Lamborghini, McLaren, ngoài ra còn có gần mười chiếc thẻ ngân hàng và một xấp giấy nợ.

“Về sau trang viên này sẽ là của chúng ta. Tiểu Nhu, em cầm hợp đồng này đi sang tên sớm đi! Lúc nào rảnh em có thể đưa bố mẹ tới đây ở vài ngày, thư giãn giải tỏa tâm trạng”.
 
Chương 312


Chương 312

Lâm Chính từ phía sau đi tới.

Tô Nhu nhìn anh bằng đôi mắt thất thần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.

“Lâm Chính”.

“Sao thế?”.

“Anh… anh nhéo má em cái đi”.

“Được”.

“Á… Đau!”.

Tô Nhu kêu đau một tiếng, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.

“Hóa ra em không nằm mơ?”.

“Nằm mơ gì?”.

“Đây… đây là sự thật?”.

“Đương nhiên là thật! Từ bây giờ em sẽ là bà chủ giàu có sở hữu tài sản hơn một tỷ!”, Lâm Chính quẹt mũi cô, sau đó đi sang bên, lái chiếc Lamborghini Veneno tới.

“Lên xe đi người đẹp!”, Lâm Chính thò đầu ra.

“Ừ… Ừ…”, Tô Nhu vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.

Siêu xe nghênh ngang rời đi.

Lúc này Trương Mậu Niên và Thành Bình ở phía sau mới bình tĩnh lại.

“Làm sao đây?”, sắc mặt Thành Bình không dễ coi là mấy.

“Ha ha, chuyện này là chuyện tốt, chúng ta nên vui mới phải, sao em có vẻ rầu rĩ thế?”, Trương Mậu Niên thở ra, nói.

“Chuyện tốt? Anh thấy chuyện này tốt ở đâu? Nếu gia đình họ được thế, chúng ta sẽ không sống yên!”, Thành Bình trừng mắt nói.

“Ha ha, đừng sốt ruột, đi, đi tìm ông với anh!”.

Trương Mậu Niên nheo mắt lại, cười nói, sau đó chui vào trong xe, tiến về phía nhà họ Trương…

Lamborghini Veneno chạy giữa trung tâm thành phố, vô số người đi đường lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại siêu xe.

Đây là giấc mơ kiếp sau của không biết bao nhiêu người.

Đây là hình nền điện thoại hoặc hình nền máy tính của không biết bao nhiêu người.

Bây giờ, mình lại ngồi trong đó?

Tô Nhu ngồi ngây ra, đầu óc ngơ ngẩn một lúc.

Không biết qua bao lâu.

“Sao anh làm được vậy?”, cô hơi th ở dốc, hỏi.

“Những con ngựa đó sao?”.

“Phải”. Đến bây giờ Tô Nhu vẫn không thể tin nổi Lâm Chính đã thắng liên tục bảy ván. Anh đã khiến đám con cháu nhà giàu kể cả Khai Mạc thua đến mức táng gia bại sản, không còn đồng nào, còn nợ ngược gần một tỷ.

Tô Nhu tuyệt đối không tin Lâm Chính dựa vào may mắn.

Cuộc đua ngựa phía sau đúng là không tưởng tượng được.

Một con ngựa bị đâm cho mười mấy nhát dao… thế mà vẫn không chết, trái lại chạy về đích.

Đúng là quá quỷ dị!
 
Chương 313


Chương 313

Nếu là bình thường, dù con ngựa đó không chết cũng sẽ phát điên, thậm chí ngã quỵ, chứ không phải hoàn thành cuộc đua mới dừng lại giống như một dũng sĩ như vậy.

Ngựa không phải người, cũng không có cảm giác sứ mệnh.

Tô Nhu nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Lý do rất đơn giản”.

Lâm Chính đưa tay lên, nói: “Là nhờ cái này”.

Tô Nhu nhìn kỹ, cực kỳ bất ngờ: “Châm?”.

“Phải, lúc trước anh đọc được trong sách cổ vài bài khá thú vị về phương pháp châm cứu cổ xưa, anh đã lợi dụng nó để chiến thắng Khai Mạc!”.

“Cuộc đua thứ nhất, anh cố ý chọn một con ngựa gầy để đám Khai Mạc lơ là, thật ra anh đã lén châm cây kim này lên lưng con ngựa. Hiệu quả của kim này giống như một lượng lớn Adrenalin, giúp con ngựa hưng phấn đến cực hạn, vì vậy nó mới vượt lên dẫn đầu trong nháy mắt”.

“Cuộc đua thứ hai thì càng đơn giản, lúc anh xem ngựa, nhìn thấy trên thắt lưng của mỗi người cưỡi ngựa đều giắt một con dao. Anh đoán trước Khai Mạc sẽ nửa đường giết ngựa, thế là dùng kim phong tỏa động mạch của con ngựa số hai trước, đồng thời làm tê liệt cảm giác đau của nó. Em đừng thấy con ngựa số hai chảy máu rất ghê, thực ra nó không có cảm giác gì cả, mà năng lực của con ngựa số hai lại cao, nếu không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nó nhất định sẽ thắng”.

Lâm Chính ung dung nói.

Tô Nhu bừng tỉnh.

Nhưng những điều này không khiến cô kinh ngạc, điều thật sự làm cô kinh ngạc là thuật châm cứu của Lâm Chính.

“Không ngờ anh chỉ đọc sách mà có được thuật châm cứu lợi hại như vậy?”.

“Anh nói rồi, anh là thiên tài”.

“Đợi về Giang Thành, em sẽ đăng ký cho anh, anh thi lấy bằng đi. Với y thuật của anh, thi cái bằng chắc chắn rất dễ dàng. Thi xong chúng ta gom chút tiền mở một y quán, vậy thì sẽ chẳng còn ai nói này nói nọ anh nữa!”, Tô Nhu phấn khởi nói.

Lâm Chính không biết nên nói gì.

Bây giờ tài sản của anh đã là mấy tỷ tệ, còn phải mở y quán kiếm tiền?

Xe dừng ở trước cửa nhà họ Trương, dẫn đến sự chú ý của không ít người.

Đã sắp tới thời gian mở tiệc.

A Bưu đứng canh trước cửa chạy thật nhanh tới, mở cửa xe, khách sáo cười nói: “Cậu Khai, vất vả rồi, mau vào bên này!”.

Nhưng cửa vừa mở, người bước ra lại là Lâm Chính.

A Bưu sững sờ.

“Lâm… Lâm Chính?”.

“Ồ? Anh biết tôi à? Lạ thật, Trương Tinh Vũ anh còn không biết mà lại biết đến tôi, đúng là thú vị”, Lâm Chính cười nói.

“Sao cậu lại bước ra từ xe của cậu Khai? Có phải cậu tự ý trộm xe của cậu Khai về đây không?”, A Bưu quát lên.

“Cậu Khai? Anh chắc là xe của cậu Khai chứ?”.

“Không phải xe của cậu Khai, chẳng lẽ là xe của tên nghèo kiết nhà cậu? Huống hồ, xe của cậu Khai rất dễ nhận ra, Veneno bản đặt riêng. Tôi cũng nhớ rõ biển số xe của cậu ấy, chắc chắn không sai được. Nói, có phải cậu trộm xe của cậu Khai không? Mau trả lại xe cho cậu Khai đi, mau!”, A Bưu giận dữ nói, sau đó lao tới cướp chìa khóa của Lâm Chính.
 
Chương 314


Chương 314

“Dừng tay…”.

Tô Nhu vô cùng sốt ruột.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ.

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi.

“Là ai cướp giật?”.

“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói.

“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi.

“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”.

Lâm Chính lấy thủ tục ra.

Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”.

“Vâng”.

Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe.

“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”.

A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên.

Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi.

Người xung quanh kinh ngạc.

Nếu cảnh sát đã không nói gì, vậy thì chắc chắn chiếc xe này là của Lâm Chính.

Chỉ là, đang yên đang lành… sao tên vô dụng này lại lái xe của Khai Mạc?

Mọi người nghĩ mãi mà không ra đáp án.

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền.

Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.

Trương Tinh Vũ nhíu mày, Tô Quảng ra mở cửa, lại thấy Trương Tiểu Yến đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mừng rỡ: “Chị! Chị! Nhà chị phát tài rồi!”.

“Phát tài? Phát tài gì?”, Trương Tinh Vũ ngây ngẩn.

“Nghe nói con gái nhà chị trèo cao cậu Khai, người ta tặng luôn chiếc xe yêu quý của mình cho nhà chị. Chiếc xe mấy chục triệu tệ đấy, chậc chậc, nhà chị sắp lên như diều gặp gió rồi!”.

“Cái gì?”.

Trương Tinh Vũ ngây ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, vội kéo Tô Quảng chạy ra ngoài.

“Chị, chị đợi đã!”, Trương Tiểu Yến vội đuổi theo.

Hóa ra chuyện này đã bị người khác hiểu sai rồi?

Nhưng nghĩ cũng phải, đang yên đang lành, vì sao xe của cậu Khai lại biến thành của Lâm Chính?

Lâm Chính cướp? Hay là trộm?

Không có khả năng đó.

Cách duy nhất có thể giải thích là cậu Khai tặng cho.

Dù gì ai cũng biết cậu Khai đã thèm muốn Tô Nhu từ lâu.
 
Chương 315


Chương 315

Tô Nhu nghe những lời đàm tiếu của bọn họ, suýt chút nữa tức nổ phổi.

Còn Lâm Chính thì lại bình thản uống trà.

“Lâm Chính, anh không giải thích với bọn họ sao?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Giải thích rồi bọn họ có tin không?”.

“Nhưng mà…”.

“Đừng để tâm những lời người khác nói, sống tốt cuộc sống của mình là được”, Lâm Chính uống trà, nói.

Tô Nhu phiền muộn.

Trương Tinh Vũ vội vã chạy tới.

“Xe đâu rồi?”.

“Đỗ ở ngoài cửa”, Tô Nhu ngơ ngác.

Trương Tinh Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lát sau lại kêu lên đầy ngạc nhiên.

“Chị, cuộc sống tốt đẹp của chị tới rồi!”, Trương Tiểu Yến ở cạnh vội nói.

“Phải, sau này cậu Khai là con rể nhà cô, cô cũng xem như nở mày nở mặt”.

“Tôi nghe nói cậu Khai rất quý trọng chiếc xe này, coi như châu báu. Cậu ta lại tặng chiếc xe quý giá như vậy cho nhà cô, thế có khác nào đưa sính lễ?”.

“Em thấy chuyện này sắp thành rồi, chị, đến lúc đó đừng quên mời em uống rượu mừng…”.

Người nhà họ Trương ở xung quanh nhao nhao nịnh nọt, ai nấy đều cười tươi rói.

Ngay cả Trương Ái Khởi cũng đứng trong đám đông đó.

Lúc trước, bọn họ còn mặt nặng mày nhẹ, châm biếm giễu cợt Trương Tinh Vũ, bây giờ lại thân thiết đến mức không thể thân hơn, sự trái ngược này quả thật khiến người ta cảm khái.

Trương Tinh Vũ vô cùng hưởng thụ, cười híp mắt xua tay: “Không có gì, không có gì, đến lúc đó thì cùng đến uống rượu mừng”.

Tô Nhu ở trong nhà nghe thấy, phổi sắp nổ tung.

“Mặc kệ bọn họ nói”.

Lâm Chính vẫn bình tĩnh.

Lúc này, Thành Bình đột nhiên đi tới.

“Hai người đi theo tôi, ông ngoại muốn gặp hai người!”.

“Chuyện gì vậy?”.

Tô Nhu không hiểu ra sao.

“Đi theo tôi là biết!”.

Thành Bình cười híp mắt, nói.

Tim Tô Nhu đánh thịch một tiếng, cảm giác không ổn lắm.

Hai người đi theo Thành Bình rời khỏi đại sảnh, đi tới khu nhà ở giữa.

Đó là nơi ở của ông cụ Trương, bình thường ngoài bà cụ ra, những người khác đều không được tùy tiện vào trong.

Nhà họ Trương có quy tắc nghiêm ngặt, ông cụ cũng rất cứng nhắc, một số quy định cứng nhắc thời xưa cũng được ông cụ đưa vào gia quy.

Sau khi vào phòng.

Ông cụ ngồi một mình trên ghế thái sư ở phòng khách, đang uống trà.

Lần này coi như là lần thứ hai Lâm Chính gặp ông cụ.
 
Chương 316


Chương 316

Lần đầu là sau khi kết hôn trả lễ, anh đã gặp ông cụ một lần.

Tuy ông cụ râu tóc đã bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần không tệ.

Thấy hai người đi vào, ông cụ đặt tách trà xuống, nghiêm túc quát lên: “Hai đứa quỳ xuống!”.

Tô Nhu không chịu đựng nổi uy thế của ông cụ, sợ đến mức hai chân nhũn ra, quỳ xuống đất.

“Ông ngoại…”, cô cúi thấp đầu, vô cùng hoảng hốt.

Nhưng Lâm Chính lại đứng thẳng tắp, lạnh lùng thờ ơ.

“Lâm Chính, cậu không quỳ?”, Trương Trung Hoa nhíu mày.

Lâm Chính im lặng một lúc, gật gù, sau đó hạ hai đầu gối quỳ lạy ông cụ, nói: “Cháu rể Lâm Chính chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”.

Ông cụ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc lại tức giận quát: “Lâm Chính! Cậu bớt xảo quyệt, tôi không bảo cậu chúc thọ! Bây giờ cậu vẫn không biết mình sai ở đâu sao?”.

“Thưa ông, cháu làm sai cái gì rồi?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.

“Tôi hỏi cậu, xe ngoài kia ở đâu ra?”, ông cụ lạnh lùng hỏi.

Lâm Chính nhíu mày, âm thầm liếc nhìn Thành Bình ở một bên.

“Toàn bộ người trong nhà họ Trương đều cho rằng là Khai Mạc tặng cho, nhưng thật ra không phải vậy, mà là cậu đã cá cược thắng nhóm Khai Mạc, đúng không?”, ông cụ Trương lạnh lùng nói.

“Xem ra Thành Bình đã kể mọi chuyện với ông rồi?”.

“May là Thành Bình đã kể mọi chuyện với tôi, nếu không, nhà họ Trương chúng ta sẽ gặp rắc rối to!”, trên mặt ông cụ Trương không có biểu cảm gì, nói: “Lâm Chính, nghe rõ đây, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, cậu hãy trả lại tất cả số tiền cậu kiếm được cho họ ngay! Xe, nhà, thẻ và giấy nợ cái nào nên trả thì trả, cái nào nên xé thì xé, mau thanh toán hết với bọn họ ngay lập tức, hiểu chưa?”.

Ông ta vừa dứt lời, Tô Nhu kinh ngạc há hốc miệng.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.

“Ông ngoại, vì sao?”, Tô Nhu sốt ruột.

“Vì tiền đó không sạch sẽ!”, ông cụ Trương nhíu mày, lớn tiếng quát giận.

Giọng quát lập tức làm Tô Nhu sợ hãi.

“Thắng liên tiếp bảy trận, còn dùng ngựa của Khai Mạc thắng cậu ta ngay trong trường đua ngựa của cậu ta? Cháu biết chuyện này khó đến mức nào không? Dùng cách chính đáng thì không thể nào thắng được! Chỉ có dùng quỷ kế mới có khả năng làm được điều này! Nhu, ông ngoại sống lâu rồi, chút chiêu trò của mấy đứa lừa được Khai Mạc, nhưng sao lừa được lão già này, sao lừa được nhà họ Khai?”, ông cụ Trương tức giận không kìm được, nói.

Tô Nhu nghe vậy mới hiểu, hóa ra ông cụ cho rằng Lâm Chính đã dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Khai Mạc.

Thực ra Lâm Chính đúng là đã dùng rồi.

“Hai đứa có thể thắng được đám Khai Mạc, nhưng người đứng đằng sau bọn họ sẽ không mắc bẫy hai đứa. Nghe nói lần này hai đứa đã thắng của bọn họ mấy tỷ, đó không phải số tiền mà những người như bọn họ có thể chấp nhận được, chắc chắn bọn họ sẽ nói rõ tình huống cho gia tộc mình. Đến lúc đó, nhiều gia tộc tìm tới cửa, dù nhà họ Trương chúng ta có thế lực lớn ở tỉnh Quảng Liễu cũng không thể đối phó với nhiều thế lực mạnh như vậy. Bọn ta không bảo vệ hai đứa, ai bảo vệ được hai đứa? Hai đứa mau trả tiền lại cho họ, nếu không làm thì cút ra khỏi nhà họ Trương đi”, Trương Trung Hoa tức giận đỏ mặt, quát lên.

Lâm Chính bật cười.

Mặc dù ông cụ trông vô cùng nghiêm túc cứng nhắc, nhưng thực ra lại là người miệng cứng lòng mềm. Sở dĩ ông ấy gọi hai người họ tới cũng chỉ là muốn bảo vệ Lâm Chính và Tô Nhu.
 
Chương 317


Chương 317

“Ông ngoại, cháu sẽ đi trả tiền lại ngay”, Tô Nhu cúi thấp đầu, không dám phản bác.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Thưa ông, số tiền này cháu sẽ không trả lại đâu”.

Trương Trung Hoa sửng sốt, đùng đùng nổi giận: “Thằng khốn, cậu nói gì?”.

“Thưa ông, đây là tiền cháu dựa vào bản lĩnh mà cược thắng, dựa vào đâu bắt cháu phải trả lại? Hơn nữa, giấy trắng mực đen ở đây, những thứ này đều có hiệu lực pháp lý, thế lực đứng sau bọn họ có mạnh đi nữa cũng đâu thể làm gì một công dân tuân thủ pháp luật như cháu chứ?”, Lâm Chính nói.

“Cậu… cậu… cậu… ngu lâu dốt bền khó đào tạo!”, ông cụ Trương tức giận đến mức run rẩy cả người.

“Ông ngoại, ông đừng tức giận quá tổn hại sức khỏe”, Thành Bình vội nói, ngay sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, phẫn nộ nói: “Lâm Chính, cậu đang làm gì vậy? Cậu định rước họa cho nhà họ Trương chúng ta sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu thật sự cho rằng cậu đã thắng nhóm cậu Khai? Tôi thấy hết rồi, cậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ, là cậu Khai độ lượng, nhìn thấu cũng không nói ra, nên mới đưa tiền cho cậu. Nhưng người ta cho cậu mặt mũi, cậu cũng không thể được nước lấn tới, mau trả tiền lại đi! Nếu không, nhà họ Khai, nhà họ Việt tìm tới cửa, tôi xem cậu làm thế nào!”.

“Thủ đoạn hèn hạ? Xin hỏi tôi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cậu đã dùng thủ đoạn gì tự cậu biết rõ”.

“Vậy chị nói nghe xem”.

“Cậu… Hừ, tôi không thèm nói”.

“Chắc là không nói được chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.

Sắc mặt Thành Bình thay đổi liên tục, nhưng không lên tiếng nữa.

“Được rồi, được rồi…”.

Ông cụ Trương ngồi xuống, thở sâu mấy lần, sau đó lạnh lùng nói: “Bác sĩ dặn ông không được nổi giận, chuyện này ông không tranh cãi với các cháu nữa”.

“Ông ngoại…”.

“Không tranh cãi là một chuyện, nhưng số tiền đó các cháu vẫn phải trả lại. Thật ra đó không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là vấn đề thể diện. Không trả tiền, tức là cậu không cho bọn họ đường lui. Cậu khiến bọn họ sống không yên ổn, bọn họ có thể để cậu sống yên ổn sao?”.

Ông cụ Trương đứng lên, khẽ phủi quần áo trên người, hung hăng trừng Lâm Chính, lạnh nhạt nói: “Người trẻ tuổi thường hay tranh cường háo thắng, lần này ông sẽ ra mặt tranh thủ cho hai đứa mười ngày. Hai đứa tự mình nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì trả tiền lại đi. Không phải tiền của chúng ta, chúng ta không thể lấy, tiền như vậy cậu dùng có thấy yên lòng không?”.

“Vâng, ông ngoại”, Tô Nhu vội vàng gật đầu.

“Đi thôi, sắp tới giờ rồi, đến lúc mở tiệc rồi!”.

Ông cụ nói, sau đó đi ra khỏi phòng.

Lâm Chính liên tục cười gượng.

Tô Nhu chạy tới.

“Làm theo lời ông ngoại nói đi”.

“Không cần”.

“Lâm Chính, đừng cố chấp nữa. Chẳng lẽ cứ phải làm lớn chuyện mới được à? Hơn nữa, đó cũng không phải tiền của chúng ta”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt.

Thật ra cô cũng không tính là quá xem trọng tiền bạc. Theo cô thấy, cả nhà sống bình an, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Lâm Chính do dự một lúc, thở dài nói: “Thôi được, nếu mọi người đều hi vọng anh làm vậy thì được thôi, đợi tiệc thọ kết thúc, anh sẽ tìm cơ hội trả lại”.
 
Chương 318


Chương 318

Còn một phương diện nữa, món nợ nên tính vẫn phải tính.

“Vậy thì tốt”, Tô Nhu thở phào.

Lốp bốp, lốp bốp…

Lúc này, loạt tiếng pháo dày đặc mà giục giã vang lên.

Nhà họ Trương trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên tứ phía.

Ông cụ nhà họ Trương chính thức đi vào đại sảnh.

Mọi người vội vàng tiến lên gửi lời chúc phúc đến ông cụ Trương.

Ông cụ tươi cười, liên tục gật đầu nói: “Hay! Hay! Được! Ha ha…”.

Tất cả mọi người đều tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc.

“Thằng tư”, lúc này ông cụ Trương lên tiếng gọi.

Người con thứ tư của ông ta tiến lên.

“Bố ạ”.

“Mẹ con đâu?”.

“Mẹ đang ở trong phòng”.

“Ồ? Vậy thì không quan tâm đ ến bà ấy nữa, chúng ta mở tiệc thôi, đừng để khách khứa đợi lâu”.

“Ây, vâng ạ”.

Trương Côn đáp, sau đó chạy xuống bắt đầu lo liệu công chuyện.

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhau ăn uống, tiếng pháo nổ vẫn không ngừng, các loại lễ tiết lần lượt dâng lên.

“Thưa bố, chúc bố vạn thế an khang, khổ tận cam lai, đời đời bình an. Đây là linh chi nghìn năm của con đặt mua cho bố, mỗi lần bố lấy một ít nấu ăn, bảo đảm bố sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh tráng kiện!”. Lúc này, Trương Tường, con trai thứ ba của ông cụ, tiến lên dâng quà, mỉm cười nói.

“Linh chi nghìn năm?”.

“Tôi chỉ mới nghe tới linh chi trăm năm, linh chi nghìn năm này… chậc chậc chậc… quá ghê gớm, quá ghê gớm!”.

“Anh ba đúng là có lòng hiếu thảo!”.

Khách khứa xôn xao, vô cùng tán thưởng Trương Tường.

Ông cụ cười ha hả, vẫy tay: “Được được, thằng ba, tới uống ly rượu nào!”.

“Cảm ơn bố!”.

Trương Tường cung kính tiến tới, uống hết rượu mà ông cụ rót cho.

Người được uống rượu của ông cụ đồng nghĩa được ông cụ tán thưởng, cả tỉnh Quảng Liễu chẳng có mấy ai uống được rượu này, dù là người nhà họ Trương.

Trương Tường cười thật tươi, hài lòng lui xuống. Người bên phía ông ta ai nấy đều giơ ngón cái, vô cùng vui vẻ.

Người con thứ hai Trương Hoa Ca thấy vậy, sắc mặt sa sầm, vội tiến lên nói: “Thưa bố, đây là trà Long Tỉnh trăm năm đặc biệt, nghe nói một lạng này được chắt lọc kỹ càng từ một nghìn cân trà Long Tỉnh, tốn mấy chục năm mới có được từng đó. Con trai cầu được nó từ vua trà, chỉ để dâng tặng bố nếm thử”.

Ông ta dứt lời, mọi người ở đây đều biến sắc.

“Vua trà?”.

“Đó là chuyên gia phẩm trà quyền lực nhất trong nước đấy!”.

“Trà trong tay ông ta chuyên cung cấp cho Yên Kinh, người bình thường không thể nào cầu được”.
 
Chương 319


Chương 319

“Mọi người xem trán của anh hai kìa!”.

“Chắc là anh ấy dập đầu cầu xin vua trà mới có được số trà đó…”.

Mọi người hết sức cảm khái, khen ngợi lòng hiếu thảo của Trương Hoa Ca.

Ông cụ cũng vô cùng cảm động, đứng hẳn dậy, đi tới.

“Hoa Ca… Con cần gì phải khổ như vậy chứ?”, ông cụ thở dài, dùng tay xoa vết thương trên trán Trương Hoa Ca.

“Bố, không sao cả, chỉ cần bố vui, chút chuyện này chẳng là gì”, Trương Hoa Ca cười đáp.

“Haizz…”.

Ông cụ Trương có chút không đành lòng, mắt mờ đục.

Nói xong, ông cụ lại rót hai ly rượu.

“Nào, hai chúng ta uống một ly”.

“Cạn”, Trương Hoa Ca hét lớn, uống hết một hơi.

Uống rượu xong, Trương Hoa Ca được ông cụ kéo đến bên cạnh ngồi xuống trò chuyện.

Nhìn thấy cảnh này, khách khứa đều âm thầm để tâm.

Xem ra vị trí của Trương Hoa Ca ở trong lòng ông cụ sẽ không tầm thường…

“Mau lên đi”, vẻ mặt Trương Tinh Vũ không được tự nhiên cho lắm, nói với Tô Quảng ở bên cạnh.

Tô Quảng nhìn chiếc vòng được đặt làm riêng trong tay mình, có chút do dự không quyết.

“So với anh ba và anh hai, thứ trong tay mình đúng là chẳng đáng gì…”.

Nhưng đến lúc này rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Bố, bố cầm cái này lên đi!”, đúng lúc đó, Lâm Chính lên tiếng.

Tô Quảng quay đầu lại, thấy trong tay Lâm Chính cầm một bức tranh.

“Cái này…”.

“Cầm đi ạ”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Tô Quảng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Sau khi nắm được thông tin về bức tranh, Tô Quảng hít sâu một hơi, đứng dậy, đi về phía ông cụ.

“Bố, chúc bố phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Đây là Thượng Nguyệt Đồ do con trai và Tinh Vũ đặc biệt lựa chọn cho bố, hi vọng bố sẽ thích”, Tô Quảng nâng bức tranh đi tới.

“Thượng Nguyệt Đồ?”.

Ông cụ lập tức sáng mắt.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Thượng Nguyệt Đồ? Nực cười, hàng thật đang ở chỗ tôi, chú lấy hàng nhái lên tặng là ý gì?”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là con trai cả của ông cụ Trương – Trương Tùng Hồng.

Trương Tùng Hồng rất có tiếng nói trong nhà họ Trương, không chỉ vì hầu hết việc kinh doanh trong gia tộc do ông ta quản lý, mà còn vì ông ta có mạng lưới quan hệ rối rắm phức tạp ở tỉnh Quảng Liễu.

Nhưng ông ta trước giờ không thích cả nhà Trương Tinh Vũ, nhất là Tô Quảng, ông ta cực kỳ căm ghét.

Nghe nói 20 năm trước, Trương Tinh Vũ vốn dĩ được sắp xếp gả cho một nhà giàu, một khi Trương Tinh Vũ làm vợ nhà đó, thì con đường của Trương Tùng Hồng sẽ rất thuận lợi. Nếu liên hôn thành công, thì thành tựu của Trương Tùng Hồng sẽ tiến rất xa. Nhưng vì tính tùy hứng của Trương Tinh Vũ mà ông ta phải chịu những mất mát này, nên cả nhà Trương Tùng Hồng rất ghét Trương Tinh Vũ.
 
Chương 320


Chương 320

Cộng thêm vợ con ông ta đến Giang Thành một chuyến lại nhếch nhác trở về, đương nhiên Trương Tùng Hồng tính cả món nợ này lên đầu nhà Tô Quảng, nên ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng ngày càng lạnh lùng.

“Ồ, Tùng Hồng, con nói vậy là sao? Lẽ nào trong tay con cũng có Thượng Nguyệt Đồ?”, ông cụ Trương nhíu mày hỏi.

“Vâng”, Trương Tùng Hồng gật đầu, sau đó vung tay lên.

Lập tức có hai bóng người bước từ ngoài cửa vào.

Chính là Trương Bảo Húc và mẹ anh ta là La Phượng, nhưng lúc này Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn, được đẩy vào.

Tứ chi anh ta bó bột, trong lòng là bức tranh được cuộn lại.

“Cháu bị làm sao thế này?”, ông cụ Trương sốt ruột, đứng phắt dậy bước tới hỏi đầy quan tâm.

“Ông nội, cháu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Hôm nay là đại thọ của ông, mong ông hãy tha lỗi cho cháu không thể quỳ xuống hành lễ. Đây là quà mừng thọ nhà cháu tặng cho ông, là Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi, chúc ông sức khỏe dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.

Trương Bảo Húc mỉm cười nói, nhưng giọng nói yếu ớt, nói một tý đã thở hổn hển.

Ông cụ Trương rất đau lòng.

“Bố, bố không biết vì bức Thượng Nguyệt Đồ này mà Bảo Húc đã đến Giang Thành một chuyến. Nếu không vì bức tranh này thì nó sẽ không đến Giang Thành, lại càng không gặp tai nạn, không gặp tai nạn thì sao có thể trở nên thế này chứ…”, La Phượng ở phía sau khóc tu tu.

“Có hiếu quá!”.

“Nhà này thật là có hiếu!”.

“Phải đấy”.

“Thật là cảm động”.

Khách khứa xung quanh đều lau nước mắt.

Ông cụ Trương cũng vô cùng cảm động.

“Cháu cần gì phải thế chứ?”.

“Chỉ cần ông thích thì cháu có nề hà gì”, Trương Bảo Húc mỉm cười đáp.

Ông ta nặng nề thở dài: “Cháu phải chịu khổ sở rồi…”

“Ông nội nhận tranh đi”.

“Ừ, được…”

Ông cụ Trương có chút run rẩy nhận bức tranh trong lòng anh ta, đôi mắt già nua sáng lên.

Khách khứa thấy thế không khỏi vỗ tay rần rần, có người còn reo hò.

Cảnh tượng này thật là cảm động, khiến người ta phải rơi lệ.

Ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại.

Trương Tinh Vũ và Tô Nhu ở phía sau đã tái mặt.

Không ai ngờ chuyện sẽ trở nên như vậy.

Như vậy thì bức tranh của Trương Bảo Húc là thật hay giả đã không còn quan trọng, bởi vì trong mắt ông cụ Trương, ý nghĩa của bức tranh này đã không phải là thật giả, mà là lòng hiếu thuận của Trương Bảo Húc dành cho ông ta.

Người xấu hổ nhất chính là Tô Quảng.
 
Chương 321


Chương 321

Ông ta cầm bức tranh đứng đực ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm thế nào mới phải.

Tiếp tục tặng?

Nực cười, bức tranh của mình bằng của người ta sao? Nếu là hai bức tranh khác nhau còn đỡ, nhưng bây giờ lại là hai bức tranh giống nhau, tặng kiểu gì đây?

Trương Tùng Hồng là ai chứ? Đồ ông ta tặng có thể là giả sao?

Người ta tặng hàng thật, còn vì vậy mà gặp tai nạn, quý trọng đến mức nào, có thành ý đến mức nào chứ?

Còn mình lại tặng hàng giả… Đây chẳng phải là lấy ông cụ Trương ra làm trò cười sao?

Nhất thời Tô Quảng đứng im tại chỗ, dáng vẻ có chút tiến không được lùi không xong.

“Tất cả là tại cậu, đòi tặng tranh gì đó, bây giờ thì đẹp mặt rồi chứ? Tôi đã bảo tặng đồ ngọc cho xong rồi!”, Trương Tinh Vũ trừng mắt lườm Lâm Chính, cuống hết cả lên, vội vàng nhỏ giọng nói: “A Quảng, mau lùi lại, cầm số ngọc này qua, mau!”.

“Được!”.

Tô Quảng vội vàng định qua đó.

Nhưng đúng lúc này thì La Phượng kêu lên.

“Ấy, Tinh Vũ, cô đi đâu vậy? Cô không chúc thọ bố sao?”.

Bà ta vừa dứt lời, bước chân Tô Quảng khựng lại.

“Tinh Vũ, hôm nay là đại thọ của bố, là ngày vui, mỗi người nhà họ Trương nên mang theo tấm lòng thành đến để chúc thọ. Thực ra quà cáp sang hèn không quan trọng, quan trọng là sự chân thành. Nếu cô không có tiền thì mua bừa món trang sức tặng cho bố là được, cô mua một bức tranh giả để tặng bố mà coi được à? Cô nghĩ bố là người thích sưu tầm hàng giả sao? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải danh dự của bố mất hết sao? Rốt cuộc cô có ý gì?”.

Tô Quảng nghe thấy thế, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Mất mặt!”, Trương Tường hừ lạnh.

“Tô Quảng, chú làm ăn kiểu gì vậy?”, Trương Côn trầm giọng hỏi.

“Sao Tinh Vũ lại lấy một kẻ vô dụng như chú chứ?”, Trương Hoa Ca lắc đầu, lạnh lùng nói.

“Chẳng ra thể thống gì”.

“Phải đấy”.

Khách khứa xung quanh cũng chỉ trỏ, hoặc là cười nhạo hoặc là mỉa mai.

Tô Quảng đứng ở giữa mất tự nhiên, chỉ mong bây giờ có cái lỗ để chui vào.

Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu thì đã tức giận đến mức xì khói.

“Được rồi, được rồi, đừng ai nói nữa”, ông cụ Trương không nhìn nổi nữa.

Tuy ông ta cũng không thích cậu con rể Tô Quảng này, nhưng dù sao con gái mình cũng đã cưới cậu ta, cậu ta cũng được coi là người nhà họ Trương. Hôm nay có nhiều người ngoài ở đây như vậy, ông ta không muốn gây chuyện gì để người ta chê cười.

“Bố…”, Tô Quảng nhìn ông ta.

“Cậu xuống đi”, ông cụ Trương bình thản nói.

“Vâng…”, Tô Quảng thở dài, cầm bức tranh lui xuống.

Tặng quà không thành, không những mất mặt mà e là trong lòng ông cụ Trương, nhà này cũng càng không được chào đón nữa.

Đúng là mất nhiều hơn được…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom