Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 242


tức sao được .

“Ông Mã, chuyện này do tôi lơ là. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ràng, xử lý có chừng mực. Kẻ nào phải nghỉ việc sẽ phải nghỉ việc, quyết không tha”, Lý Duy toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

Mã Hải và Từ Thiên hừ giọng. Họ còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.

“Được rồi cục trưởng Lý, lần này nhờ vào ông rồi. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì. Chỉ mong ông làm việc liêm minh thôi”.

Lý Duy cảm thấy hơi bất ngờ. Không ngờ rằng hội trưởng Lâm lại ôn hòa như vậy. Ông ta vội vàng đáp lại: “Cậu yên tâm, Lý Duy tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, giải thích rõ ràng cho cậu”.

“Giải thích cho mọi người ấy”, Lâm Chính mỉm cười.

“Đúng đúng…”

“Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin của ông. Nếu như cần phối hợp điều tra, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Chính cười, sau đó bước ra ngoài.

Từ Thiên và Mã Hải đi theo sau.

“Cậu Lâm, chỉ thế thôi à?”, Từ Thiên bèn hỏi.

“Hình như tôi không thân với ông lắm nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Thiên.
 
Chương 243


Chương 243

“À…hôm nay tôi tới thăm ông Mã, sau đó nghe ông ấy nói cậu xảy ra chuyện nên tới xem có cần giúp gì không”, Từ Thiên vội vàng nói.

Lâm Chính nhìn Mã Hải. Mã Hải vội vàng lắc đầu.

Ông ta không hề đề cập với Từ Thiên, nhưng chuyện này sao có thể giấu được Từ Thiên chứ.

Lâm Chính quay người, im lặng nhìn ông ta: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người ta tát, hoán trả gấp mười lần là được. Ông Từ, ông có thể giúp tôi được không?”

“Cậu Lâm yên tâm. Chuyện này cứ để tôi”, Từ Thiên nghiêm túc đáp lại.

“Ok, tôi về với vợ tôi, mọi người về đi”.

“Cậu Lâm, vậy chúng tôi cũng về nhé”, Mã Hãi và Từ Thiên tạm biệt.

Về tới khu vực chung.

“Lâm Chính, anh không sao chứ?”, Tô Nhu vui mừng, vội vàng đứng dậy.

Đám đông đứng bên cạnh liếc nhìn đồng hồ và chau mày. Đúng là năm phút thật.

“Anh không sao…”, Lâm Chính cười.

Tô Nhu thở phào nhưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng…rắc rối của chúng ta giải quyết xong chưa”.

“Em nói Báo ấy hả? Yên tâm, dù anh ta có tới thì anh cũng có thể đối phó được”, Lâm Chính cười.

“Khoác lác”, Tô Nhu trừng mắt. Hai người cùng đi ra khỏi Cục.

“Khoác lác? Em không tin à? Vậy em gọi anh ta ra đây thử xem”, Lâm Chính cười nói.

“Sao giờ em mới phát hiện ra anh càng ngày càng khoác lác thế nhỉ”.

“Anh nói thật mà”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu chẳng buồn quan tâm. Lúc này cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, trốn ở nhà vài ngày.

Nhưng đúng lúc này có một giọng nói nhàn nhạt từ sau vang lên.

“Nhãi, nếu lời mày nói là thật thì ông muốn xem xem mày sẽ đối phó với ông thế nào”.

Dứt lời, tầm bảy tám người từ bốn phía bao vây lấy anh. Đi đầu chính là Báo.

“Á”, Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính im lặng, nhìn về phía con đường trước mặt.

Lúc này anh thấy tầm hơn chục chiếc xe thương vụ đang chạy tới và cùng động loạt đỗ bên đường…

“Lâm Chính…phải…phải làm sao”, Tô Nhu run rẩy nhìn Báo.

“Không sao. Bọn chúng xong đời rồi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

Tô Nhu sắp ngất đến nơi rồi.

Bây giờ đã là lúc nào mà còn chém gió?

Cô trừng mắt lườm Lâm Chính, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm anh Báo ở trước mặt, bàn tay lén lút thò vào túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng hành động này đã bị anh Báo phát hiện ngay lập tức.

“Con khốn! Muốn báo cảnh sát à? Để xem tay mày nhanh hay dao của tao nhanh?”, anh Báo nhổ một bãi nước bọt, tức tối chửi.

Bàn tay Tô Nhu cứng đờ, sợ đến mức rụt cổ lại: “Các anh… muốn làm gì?”.

“Xem ra thằng Ngưu chẳng được tích sự gì, ở trong đó không tiếp đãi bọn mày tử tế. Nhưng không sao, tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời”, anh Báo mặt không cảm xúc nói: “Lên, chặt đứt tay chân thằng này cho tao, mẹ tao đã dặn thế, còn con này… đưa về phòng làm việc của tao, chờ mẹ tao đến sẽ rạch mặt cô ta”.

“Vâng, anh Báo!”.
 
Chương 244


Chương 244

Đám đàn em xung quanh đồng thanh hô lên, lao về phía Tô Nhu và Lâm Chính.

“A…”

Tô Nhu sợ đến mức hét lên, nhắm tịt mắt lại.

Lâm Chính kéo tay cô, không có hành động gì.

Nhưng đúng lúc này, mười mấy chiếc xe thương vụ Mercedes đỗ ở ven đường đồng loạt mở cửa.

Một đám đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen xông từ trên xe xuống.

Bọn họ nhanh chóng bao vây anh Báo, số người đông gấp mấy lần người của hắn, hiện trường vốn có chút quạnh quẽ bỗng chốc chật kín bởi những người đến bất ngờ này.

Đám người anh Báo sửng sốt.

“Các anh là người của bên nào vậy?”, anh Báo sắc mặt khó coi hỏi.

Nhưng đáp lại hắn lại là tiếng “ra tay” vang lên từ chiếc xe bên cạnh.

Nhất thời, những người đàn ông mặc áo ba lỗ này rút gậy sắt ra, điên cuồng đánh đập đám anh Báo.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

“A…”

Người của anh Báo không kịp trở tay, bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, kêu la oai oái, ôm đầu chạy loạn.

Có người muốn đánh lại, nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa quá bất ngờ, mấy tên rút dao ra lập tức bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, không nể mặt chút nào.

Một lát sau, người của anh Báo đã nằm đầy đất.

Anh Báo sững sờ.

Lúc hắn hoàn hồn, thì đám người này đã vây chặt hắn.

“Các anh là ai? Người anh em! Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?”, anh Báo túa mồ hôi lạnh, vội vàng hét về phía chiếc Mercedes kia.

Nhưng chiếc Mercedes không có bất cứ câu trả lời nào.

Những người đang bao vây anh Báo cũng không chần chừ chút nào, giơ gậy sắt lên đập xuống.

Dù sao anh Báo cũng là một kẻ có số má, phản ứng cực nhanh, vội vàng nhảy lùi lại, xô ngã một người, rồi định bỏ chạy.

Tuy sau lưng bị trúng mấy gậy, đau điếng người, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Khi hắn sắp thoát khỏi vòng vây, trên đường lại có thêm mấy chiếc xe Mercedes lái tới, lại thêm người xông từ trên xe xuống.

Anh Báo tái mặt.

Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đã chọc vào ai vậy? Ít nhất cũng phải điều động hai ba trăm người bao vây chặn đường hắn.

Trong lòng anh Báo kinh hãi, cũng biết mình không thể thoát khỏi vòng vây này.

Vẻ mặt hắn dữ tợn, thầm hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes phát ra tiếng nói khi nãy, sau đó nhảy lên, xông về phía đó.

Tài xế cả kinh, vội vàng khóa cửa xe lại.

Nhưng anh Báo đã nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng hết sức nện vào cửa xe.

Choang!

Sức mạnh to lớn khiến hòn đá nứt làm mấy mảnh, nhưng cửa thủy tinh cũng bị vỡ.
 
Chương 245


Chương 245

Anh Báo không quan tâm đ ến việc thủy tinh vẫn chưa rụng hết, thò tay vào trong cố mở khóa, sau đó nhanh chóng mở cửa hàng ghế sau ra, định dí dao vào để bắt “đại ca” bên trong làm con tin.

Nhưng giây phút cửa xe bật mở, anh Báo sửng sốt.

Hắn ngây người nhìn người ngồi trong xe, cả người run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được.

“Chú… chú Thiên?”, anh Báo kêu lên.

“A Báo à, từ bỏ đi…”, Từ Thiên ngồi ở trong xe khàn giọng nói.

“Tại sao? Chẳng… chẳng phải chú đang ở Nam Thành sao? Hơn nữa tôi với chú không thù không oán, tại sao chú lại đuổi cùng giết tận tôi như vậy?”, Báo gia gần như suy sụp, cầm dao đâm điên cuồng vào cửa xe Mercedes.

Hắn rất muốn đâm con dao này vào tim của người kia, nhưng hắn biết mình không làm được, cũng không thể làm.

Từ Thiên yên lặng dõi mắt về phía trước, để mặc anh Báo phát ti3t.

Chờ hắn đâm xong mười mấy nhát dao liên tiếp, ông ta mới thản nhiên nói.

“Để được sống”.

Ba chữ này dường như đã cắt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh Báo, con dao trên tay hắn rơi xuống, hắn ngồi phịch xuống, khóc nấc lên.

Những người phía sau đuổi tới, vây lấy hắn ta, điên cuồng vung gậy lên.

Anh Báo lập tức gục xuống, nhưng không dám phản kháng.

“Để lại mấy người xử lý con chó đấy và mẹ cậu ta”.

Từ Thiên lướt mắt nhìn anh Báo đã gãy hết tay chân, sống dở chết dở nằm dưới đất, rồi lại nhìn Lâm Chính ở bên kia, khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa xe đã thủng lỗ chỗ, rời đi ngay lập tức.

Những người đàn ông mặc ba lỗ đen cũng lục tục rời đi.

Tô Nhu ngây người nhìn cảnh tượng bất ngờ này, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

“Đi thôi”, Lâm Chính nói.

“Lâm Chính, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu thì thào hỏi.

“Tên Báo này cũng là người có số má ở Giang Thành, bình thường chắc chắn gây thù chuốc oán với không ít người, anh nghĩ chắc là kẻ thù của hắn tìm đến”, Lâm Chính nói.

“Vậy… vậy sao?”.

Nhưng tại sao lại tìm đến vào đúng lúc này chứ?

Tô Nhu thầm nghĩ trong đầu, rồi cẩn thận nhìn Lâm Chính.

Không hiểu sao cô cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Về đến nhà, Trương Tinh Vũ tiều tụy tỏ vẻ kinh ngạc. Bà ta nghĩ Lâm Chính và Tô Nhu vào đó, không chết cũng bị lột một lớp da, dù sao cũng có tên A Ngưu kia ở đó, nhưng không ngờ con gái con rể về nhanh như vậy, hơn nữa còn lành lặn không sứt mẻ gì.

Điều này đã hoàn toàn lật đổ tam quan của bà ta.

Sau khi xác nhận kĩ càng, Trương Tinh Vũ vô cùng vui mừng, luôn mồm khấn tạ Bồ Tát.

“Con gái mình đúng là ở hiền gặp lành! Ngay cả ông trời cũng bảo vệ!”, Trương Tinh Vũ mỉm cười cầm tay Tô Nhu, sau đó quay sang lườm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, mau đi nấu cơm đi! Con gái tôi đói rồi!”.

“Vâng”, Lâm Chính đứng dậy.

Tô Nhu vội nói: “Lâm Chính, để em nấu cho, hôm nay anh cũng mệt rồi”.

Cô đã biết chuyện hôm nay Lâm Chính bị mấy bà cô kia đánh, tuy anh không kiếm được đồng nào, nhưng trong chuyện này, anh đã dũng cảm hơn trước rất nhiều, trong lòng Tô Nhu cũng thấy cảm kích.
 
Chương 246


Chương 246

“Không cần đâu, em ngồi nói chuyện với mẹ đi, hôm nay mẹ cũng bị sợ hãi, anh sẽ nấu một bữa ngon cho hai người”, Lâm Chính cười nhẹ, rồi chui vào phòng bếp.

Tô Nhu nhìn theo, không nói lời nào.

Cạch.

Đúng lúc này thì cửa mở, Tô Quảng bước vào.

“Ông chết dí ở đâu vậy?”, Trương Tinh Vũ mắng.

“Đi nhờ một người bạn học… Ơ? Tiểu Nhu? Con… con về rồi sao?”, Tô Quảng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tô Nhu, sau đó vô cùng kích động, sự chán nản trên mặt cũng biến mất tăm.

Nhưng sắc mặt ông ta lại nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.

“Ăn cơm thôi!”, Lâm Chính bê từng món ăn thường nhật ngon lành ra.

Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

“Ừm, hôm nay cơm ngon lắm”.

Trương Tinh Vũ tâm trạng vui vẻ, hiếm khi khen một câu.

Nhưng Tô Quảng lại không có tâm trạng để ăn cơm, gắp thức ăn còn để rơi xuống đất.

Ăn xong, mọi người tắm rửa rồi ngủ sớm, dù sao hôm nay cũng đã mệt mỏi cả ngày.

Nhưng sáng ngày hôm sau…

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức mọi người vẫn đang say sưa giấc nồng.

“Ai vậy?”.

Trương Tinh Vũ dụi mắt đi ra mở cửa.

“Đây là nhà Tô Quảng đúng không?”, ngoài cửa, một người đàn ông để tóc ngắn, mặc sơ mi trắng hỏi.

“Ông là…”

“Tôi là bạn học của Tô Quảng, họ Châu”.

“Ồ… chào ông, chào ông, mời vào mời vào, A Quảng, bạn ông đến này”, Trương Tinh Vũ gọi.

Tô Quảng lập tức ra khỏi phòng, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Người đàn ông họ Châu kia bước vào nhà, lấy một xấp hợp đồng trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “A Quảng, mau ký tên đi, bây giờ tôi sẽ đến Cục đưa con gái và con rể của ông ra”.

“Hả?”.

Trương Tinh Vũ sửng sốt, nhìn văn kiện trên bàn, kinh ngạc nhận ra đó là hợp đồng chuyển nhượng nhà.

“Tô Quảng, chuyện này… chuyện này là thế nào?”, Trương Tinh Vũ gầm lên.

“Chẳng phải tôi đã hết cách rồi sao?”, Tô Quảng nhăn nhó nói: “Tôi chỉ muốn cứu Tiểu Nhu và Tiểu Chính, nên nhờ ông Châu đưa ra giúp, nhưng ông ấy nói việc này phải đút lót, phải cần tiền, nên tôi… nên tôi bảo ông ấy thế chấp căn nhà. Thực ra tiền nong không quan trọng, quan trọng là người một nhà được bình an”.

“Ông…”, Trương Tinh Vũ tức muốn ngất xỉu.

“Ông Châu, thật ngại quá, con gái và con rể tôi đã bình an về nhà, nên chuyện này… tôi nghĩ hay là bỏ đi…”, Tô Quảng chần chừ một lúc, mới dè dặt nói.

Ông Châu nghe thấy thế, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nheo lại nhìn Tô Quảng, cười nói: “Tô Quảng, ông nói vậy là sao? Ông đùa tôi à?”.
 
Chương 247


Chương 247

“Ông Châu, thực sự rất xin lỗi ông, tôi cũng không ngờ con gái và con rể tôi lại về rồi. Hay là thế này đi, tôi mời ông một bữa để xin lỗi, ông thấy thế nào?”, Tô Quảng vội nói.

“Đừng nhiều lời nữa!”.

Ông Châu phẩy tay, bình tĩnh nói: “Lại đây ký tên đi! Thời gian của tôi có hạn, kiên nhẫn cũng có hạn! Nếu không ký thì ông biết hậu quả là gì rồi đấy!”.

Khí thế ép buộc của ông Châu khiến Tô Quảng thở không nổi.

Trương Tinh Vũ cũng sửng sốt.

Bà ta kéo tay Tô Quảng, vội vàng hỏi: “A Quảng, người này có lai lịch gì vậy?”.

“Lai lịch không nhỏ, anh trai mở sòng bạc, quan hệ rộng rãi, còn ông ấy làm ở đồn cảnh sát ở khu vực bên cạnh, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch…”, Tô Quảng nhăn nhó nói.

Trương Tinh Vũ vừa nghe thấy thế, mặt liền tái mét.

“Sao ông lại dây vào loại người này chứ?”.

“Chẳng phải tôi không còn cách nào sao? Tuy tôi và ông ấy không quen thân lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, tôi nghĩ không chừng ông ấy có thể giúp được, nhưng ai biết ông ấy… ông ấy đòi nhiều như vậy chứ?”, Tô Quảng tỏ vẻ khó xử.

“Nhiều? Thế này mà nhiều sao?”, ông Châu cười khẩy nói: “Tô Quảng, ông không biết tình hình bây giờ, ông tưởng bây giờ đến đó đưa người ra dễ lắm sao? Nhỡ bị điều tra, không chừng còn mất việc! Ông không có tiền mặt, ngoài việc thế chấp nhà thì các ông còn cách gì chứ? Hơn nữa, đây cũng là nhà cũ! Căn nhà này cũng chỉ đáng giá hai ba trăm nghìn tệ, ông nghĩ có thể bán được bao nhiêu?”.

Hai ba trăm nghìn tệ?

Lố quá rồi đấy? Tuy căn nhà này cũ kĩ, nhưng vị trí tốt, tùy tiện bán cũng được ít nhất hơn sáu trăm nghìn tệ.

Trong lòng Trương Tinh Vũ tức giận, nhưng không dám nổi giận, chỉ đành nặn ra nụ cười: “Ừm, ông Châu… thật là ngại quá, Tiểu Nhu nhà tôi đã về. Hay là thế này đi, ông chạy đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, chỗ tôi còn hai nghìn tệ, ông cầm tạm uống trà, coi như phí vất vả, ông thấy được không?”.

“Bà bố thí cho ăn mày đấy à?”, ông Châu tức giận đập bàn một cái, nổi giận nói: “Tôi nói cho các ông biết, Tô Quảng, nếu hôm nay ông không ký tên, thì tôi sẽ khiến cả nhà ông không ở nổi Giang Thành nữa”.

Tiếng gầm vang lên, khiến Tô Nhu đang ở trong phòng, và Lâm Chính đang ngủ giật nảy mình.

Tối qua anh luyện khí quá độ, sức cùng lực kiệt, ngủ rất say, vốn muốn đánh một giấc ngon lành, nhưng lại bị phá đám.

“Ông Châu, chúng ta đã nói rồi, ông đưa người ra giúp tôi, tôi trả tiền cho ông, nhưng bây giờ người đã ra rồi, sao có thể đưa tiền được chứ? Ông làm vậy chẳng phải là lừa bịp sao? Chúng ta chuyện nào ra chuyện đó”, Tô Quảng muốn khóc mà không có nước mắt.

“Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện đó! Nhưng tại sao con rể con gái các ông bất ngờ về nhà bình an, các ông không nghĩ gì sao?”, ông Châu cười khẩy nói.

Vừa dứt lời, Tô Quảng ngây ra.

“Chuyện hôm qua vốn không phải là lỗi của chúng nó, được thả về thì có gì kỳ lạ chứ?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày nói.

“Hừ, bà có biết đối phương là ai không? Đối phương là anh Báo đấy! Anh Báo có thân phận gì chứ? Nếu cậu ta thực sự nổi giận, thì con gái con rể ông bà có thể trở về bình an vô sự sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

“Ông Châu, ý của ông là… đây là sắp xếp của ông?”.

“Đúng vậy”, ông Châu mặt không đỏ tim không đập nói: “Dù sao ông cũng là bạn học của tôi, tối qua sau khi ông đến nhà tôi nhờ vả, tôi liền vay tiền lo lót cả đêm, mất ít nhất ba trăm nghìn tệ. Tô Quảng, tôi tiêu số tiền này là vì ông, thế nên ông nợ tôi ba trăm nghìn tệ. Nếu ông không ký tên, không trả tôi số tiền này, vậy thì sợ là chúng ta phải tính món nợ này từ từ vậy. Ông cũng biết tôi rồi đấy, người đắc tội với Châu Diệu tôi có hậu quả gì ông biết chứ?”.
 
Chương 248


Chương 248

Dứt lời, sắc mặt Tô Quảng trắng bệch, Trương Tinh Vũ cũng vô cùng sợ hãi.

Lâm Chính ở đằng sau thì thở dài thườn thượt.

Cửa nhà Tô Quảng thì bé tý, mà sao loại người nào cũng chui vào vậy?

Anh đang định đứng dậy, đúng lúc này…

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên.

Ông Châu nhíu mày, nhìn hai vợ chồng.

“Tôi… tôi đi mở cửa”, Trương Tinh Vũ lắp bắp nói, vội vàng chạy ra mở cửa.

Chỉ thấy ngoài cửa có một người đàn ông mặc sơ mi quần tây đứng đó. Người đàn ông hơi béo, nhưng nhìn rất có tinh thần, nhìn thấy Trương Tinh Vũ ra mở cửa liền nở nụ cười: “Chắc bà là Trương Tinh Vũ đúng không? Chào bà!”.

“Ông là…”

“À, tôi là Lý Duy của Cục Cảnh sát, hôm nay đến để hỏi thăm cô Tô Nhu”, Lý Duy cười đáp.

“Lý Duy của Cục Cảnh sát?”, hiển nhiên Trương Tinh Vũ không hiểu gì cả.

Tô Quảng cũng ngơ ngác.

“Tô Quảng, ai vậy? Sao nào? Ông còn gọi cả người đến giúp nữa à?”, ông Châu ngồi ở ghế bất mãn kêu lên.

Giọng nói này?

Lý Duy ở bên ngoài nhíu mày, cẩn thận gọi: “Châu Diệu?”.

Vừa nghe thấy hai chữ này, Châu Diệu đang ngồi trên ghế lập tức sửng sốt, vội vàng chạy ra nhìn, biến sắc.

“Cục… cục… Cục trưởng Lý?”.

“Châu Diệu, sao ông lại ở đây?”, Lý Duy bình thản hỏi.

“Ơ… tôi… tôi… tôi đến thăm bạn học cũ, thăm bạn học cũ…”, Châu Diệu lắp bắp, vội cười nói.

“Ai là bạn học cũ của ông?”.

“Tô Quảng! Tô Quảng! Chúng tôi là bạn học hai mươi mấy năm rồi!”, Châu Diệu cố nặn ra nụ cười.

“Ồ…”, Lý Duy gật đầu.

“Hai người quen nhau sao?”, Trương Tinh Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Trước kia ông ta là cấp dưới của tôi, nhưng tác phong làm việc không chừng mực, nên bị điều đi rồi”, Lý Duy điềm nhiên nói, ánh mắt nhìn Châu Diệu đầy chán ghét.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế đều kinh hãi.

Cấp trên của Châu Diệu?

Vậy người này có thân phận gì đây?

“Mẹ, sao mà ồn thế?”, đúng lúc này, Tô Nhu bước từ trong phòng ra.

Lý Duy thấy thế, lập tức bước tới nói: “Cô Tô, chào cô, chào cô! Mới sáng sớm đã đến làm phiền, thật là có lỗi!”.

“Ông là…”, Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu.
 
Chương 249


Chương 249

“Tôi là Cục trưởng Lý Duy của Cục Cảnh sát Giang Thành, cô Tô, do hành vi không làm tròn nhiệm vụ của nhân viên Quách Ngưu thuộc Cục của tôi, gây tổn thất lớn đến lợi ích tinh thần và thể xác của cô, lần này đến, tôi thay mặt cho Cục gửi lời xin lỗi đến cô!”, nói xong, Lý Duy hơi cúi người xuống.

Tô Nhu sửng sốt.

Vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng ngây người tại chỗ.

Còn Châu Diệu như bị sét đánh ngang tai.

“Cục… Cục trưởng Lý, không cần không cần, ông khách sáo quá”, Tô Nhu có chút tay chân luống cuống.

“Đây là sự thất trách của tôi, tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa…”

“Cục trưởng Lý, chúng tôi không có ý trách ông”.

“Dù thế nào thì lần này cũng gây tổn thất lớn cho cô Tô, cô Tô, tôi không nói những lời dư thừa nữa, tôi sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng”.

Lý Duy không ngừng xin lỗi, không ngừng tự trách, Tô Nhu thì không ngừng nói không sao.

Trong phòng là bầu không khí quỷ dị.

Còn Châu Diệu đã có chút đứng không vững.

Ông ta ngây ra nhìn Tô Quảng, ngây ra nhìn Tô Nhu, đầu óc như lạc vào sương mù…

Bỗng nhiên ông ta cũng ý thức được điều gì đó.

E rằng Tô Nhu và Lâm Chính về nhà an toàn không đơn giản như ông ta nghĩ, lẽ nào…

Dường như nghĩ ra gì đó, Châu Diệu đổ mồ hồi lạnh…

“Vừa sáng ra đã làm phiền mọi người, thực sự rất xin lỗi, cũng không còn sớm, tôi xin phép ra về”.

Lý Duy tự trách một lúc liền định rời đi.

“Cục trưởng Lý, ăn sáng xong rồi hãy đi”.

“Thôi thôi…”, Lý Duy vội vàng từ chối.

“Ừm… tôi cũng về đây! A Quảng, chuyện đó chúng ta bàn sau, bàn sau nhé!”, Châu Diệu vội nói.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết, vội vàng định tiễn vị ôn thần này đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên sô pha lạnh lùng nói một câu.

“Ông Châu, ừm… ông không lấy nhà chúng tôi nữa sao?”.

Anh vừa nói xong, Châu Diệu liền tái mặt.

Lý Duy nhìn Châu Diệu, nhíu mày: “Châu Diệu, có chuyện gì vậy?”.

“Cục trưởng Lý, tôi…”, Châu Diệu tay chân luống cuống, mãi không thốt nên lời.

Trương Tinh Vũ nhìn ra được manh mối, vội vàng kẻ rõ đầu đuôi ngọn ngành.

“Cái gì?”.

Lý Duy nổi giận, lập tức cầm hợp đồng trên bàn lên xem.

Sau đó móc điện thoại ra.

Lát sau, một chiếc xe dừng dưới tầng một.

“Cục trưởng Lý, ông hãy nghe tôi giải thích!”, Châu Diệu vội nói.

“Đến Cục giải thích đi”, Lý Duy tức giận đáp.

Châu Diệu mặt nhăn mày nhó, chỉ có thể theo Lý Duy xuống tầng.

“Chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng, xin cho tôi chút thời gian”, Lý Duy nói.
 
Chương 250


Chương 250

“Không sao, không sao, Cục trưởng Lý vất vả rồi!”

“Đây là chức trách của tôi mà, được rồi, tôi không làm phiền nữa, bà Trương, ông Tô, cô Tô, hội trưởng Lâm, tôi xin phép”.

Lý Duy gật đầu rồi rời đi.

“Cục trưởng Lý đi thong thả!”.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vội nói.

Còn Tô Nhu thì hơi sửng sốt: “Hội trưởng Lâm?”.

Cô quay lại, nhìn Lâm Chính đang mặc quần áo ở sô pha.

“Lâm Chính!”.

Tô Nhu gọi anh, đang định hỏi.

Lâm Chính nín thở.

Đúng lúc này.

“Xin hỏi ai là cô Tô?”, ngoài cửa vang lên giọng nói.

Tô Nhu ngoảnh lại, thấy một nhân viên chuyển phát đang đứng ở cửa.

“Tôi đây”.

“Ồ, cô có đơn hàng, mời ký nhận”.

“Được, cảm ơn”.

Tô Nhu bước tới ký tên.

“Đây là gì vậy?”, Tô Quảng nghi hoặc hỏi.

Tô Nhu không nói gì, chỉ mở ra xem, trước mặt là một xấp văn kiện.

Tô Nhu lật xem, sắc mặt trắng bệch…

“Là gì vậy?”, Trương Tinh Vũ vội hỏi.

“Thư yêu cầu…”, Tô Nhu run giọng nói: “Là thư yêu cầu của Văn phòng Luật sư Gia Hào gửi tới…”

“Cái gì?”.

Ba người như bị sét đánh ngang tai.

Lâm Chính cũng sững sờ.

Lâm Chính bước tới, lật xem qua loa, vẻ mặt khó hiểu, nhưng một lát sau lại thả lỏng.

“Con gái, chuyện… chuyện này là sao? Đang yên đang lành sao luật sư Khang lại gửi thư yêu cầu cho chúng ta chứ? Có phải ông ấy nhầm rồi không?”, Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.

“Mẹ, mẹ từng nghe nói đến tập đoàn Dương Hoa chưa?”, Tô Nhu ngập ngừng hỏi.

“Có nghe, cả Giang Thành có ai không biết chứ? Nghe nói bọn họ nghiên cứu điều chế ra một loại thần dược, có thể chữa khỏi bệnh nhồi máu não, cứu được rất nhiều người… Ngày nào tivi chẳng đưa tin…”

“Trên thực tế, phương thuốc của loại thuốc chữa bệnh nhồi máu não này… đến từ nhà họ Tô”.

“Cái gì?”, hai người đều kinh ngạc.

“Trong tay bà nội có một phương thuốc do tổ tiên nhà họ Tô chúng ta để lại, mà đây chính là phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não. Bà nội đã tiến hành hợp tác với tập đoàn Liễu Thị, nhưng phương thuốc bất ngờ bị lộ ra ngoài, rơi vào tay tập đoàn Dương Hoa, gây tổn thất nghiêm trọng về tiền bạc cho tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô. Bây giờ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị cho rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa được tuồn từ nhà họ Tô ra, hơn nữa là chúng ta lén bán phương thuốc cho tập đoàn Dương Hoa. Hiện giờ, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị dùng tới pháp luật, chính thức khởi tố chúng ta, và vụ kiện này do luật sư Khang nhận”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

Cô vừa dứt lời.
 
Chương 251


Chương 251

Phịch!

Trương Tinh Vũ nhũn người ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.

Tô Quảng cũng hồn bay phách lạc nhìn thư yêu cầu kia, cả người đờ đẫn.

Khang Gia Hào!

Đây là luật sư số một Giang Thành!

Là luật sư nổi tiếng cả nước đó!

Nếu đối thủ là Khang Gia Hào, đừng nói là có thể thắng được vụ kiện này hay không, sợ rằng cả Giang Thành không có luật sư nào muốn đứng ra.

Dù sao đó cũng là người giỏi nhất trong giới luật sư Giang Thành…

Tô Nhu hít sâu một hơi, nở nụ cười chua chát và tuyệt vọng, đặt thư yêu cầu lên bàn, không nói câu nào.

Lâm Chính cũng im lặng.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Lâm Chính lướt mắt nhìn dãy số, ra ngoài ban công nghe máy.

“Cậu Lâm, xảy ra chuyện rồi! Tập đoàn Liễu Thị của nhà họ Liễu bất ngờ nói với truyền thông rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa chúng ta là lấy trộm của tập đoàn Liễu Thị bọn họ và nhà họ Tô. Bọn họ có chứng cứ chứng minh mình mới là người sở hữu phương thuốc, đồng thời muốn kiện chúng ta để lấy lại quyền sở hữu phương thuốc và sản phẩm. Nếu thua kiện, chúng ta không những phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà còn phải chuyển nhượng bản quyền sáng chế này cho tập đoàn Liễu Thị. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, bên kia là giọng nói lo lắng của Mã Hải.

Hiển nhiên ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng căng thẳng như vậy

Nhà họ Liễu ra kiếm… quá nhanh!

Hơn nữa còn đâm thẳng vào tim, có ý định một nhát đâm chết tập đoàn Dương Hoa.

“Tôi đang bảo sao Liễu Khiếu Sinh không đến xin lỗi tôi, chắc hẳn ông ta đã thông đồng với nhà họ Tô để đối phó với chúng ta”.

“Cậu Lâm, tôi nghe nói là Khang Gia Hào nhận vụ này, người này không chỉ là luật sư số một Giang Thành, mà cả Hoa Quốc cũng chẳng có mấy luật sư có thể đánh bại ông ta. Bây giờ tôi phải lập tức lên phía Bắc đến thủ đô, mời luật sư giỏi ở đó, nếu không rất có khả năng chúng ta sẽ thua vụ kiện này”.

“Lên phía Bắc? Không cần đâu, tìm đại một luật sư ở Giang Thành nhận vụ này đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Mã Hải sửng sốt, vội vàng nói: “Cậu Lâm, cậu không đùa đấy chứ? Sao… sao… sao có thể để thế được?”.

“Sao nào? Không tìm được à?”.

“Tìm thì chắc chắn là có, nhưng những luật sư mới đi làm mấy năm sẽ không nhận, dù sao đó cũng là luật sư Khang, đắc tội với ông ta tức là đắc tội với giới luật sư Giang Thành. Hơn nữa, kiện cáo với luật sư Khang cũng không có phần thắng, dù là ai cũng không muốn nhận vụ kiện nắm chắc phần thua này. Cũng chỉ có những luật sư thực tập mới tốt nghiệp mới dám nhận vụ này, nhưng chúng ta tìm bọn họ… thì có khác nào nhận thua luôn cho nhanh?”.

“Ông yên tâm, tôi đã nói rồi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng vụ kiện này, ông chỉ cần sắp xếp luật sư giúp tôi là được”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Việc này…”

“Đi làm đi”, thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.

“Haizz…”, Mã Hải không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài rồi thôi.
 
Chương 252


Chương 252

Cả nhà Tô Quảng đã chấp nhận số phận.

Lúc này, bọn họ biết đến cầu xin nhà họ Tô thì hoàn toàn không có tác dụng, bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, sao nhà họ Tô có thể giúp bọn họ đối phó với chính mình chứ?

Tô Nhu thử gọi mấy cuộc điện thoại xin giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả.

Lâm Chính thì vẫn tỏ vẻ ung dung, hoàn toàn không để tâm.

Ăn xong cơm trưa, Lạc Thiên gọi điện thoại cho anh, anh liền đến mặt bằng mà Lạc Thiên mới chọn lượn một vòng, nhìn trạng thái sắp xếp của cô ta, e rằng không đến một tháng là có thể khai trương.

Chạng vạng khi Lâm Chính về đến nhà, anh kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có mấy vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.

Không phải là ai khác mà chính là Tô Bắc và Tô Thái.

Liễu Khiếu Sinh vẫn nhờ vả các mối quan hệ đưa được Tô Cối và Tô Bắc ra ngoài.

Tô Bắc bây giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, dáng ngồi rất tùy ý.

Tô Thái thì có vẻ rất chín chắn, cũng không có gì là vênh váo huênh hoang.

“Chà, Lâm Chính về rồi đấy à?”.

Thấy Lâm Chính vào nhà, Tô Bắc kêu lên một tiếng, lập tức đứng dậy, mỉm cười bước tới ôm chầm lấy anh.

“Ha ha ha, Lâm Chính, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?”, Tô Bắc vô cùng nhiệt tình.

Điều này khiến Lâm Chính có chút không quen.

“Có chuyện gì sao?”.

Lâm Chính đưa mắt nhìn cả nhà Tô Nhu đang im lặng ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi.

“Haizz, cháu xem cháu kìa, chắc là vẫn giận bác ba chứ gì? Lâm Chính, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện cháu không hiểu. Những chuyện bác ba làm trước kia tuy có chút sai lầm, nhưng hầu hết là muốn tốt cho nhà họ Tô, muốn tốt cho mọi người, cháu đừng giận bác nữa mà”, Tô Bắc ra vẻ bậc cha chú, nói đầy thấm thía.

“Nói vậy là tôi trách lầm bác ba sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Chẳng thế thì sao?”, Tô Bắc mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Dương! Bác ba xin nhờ cháu một chuyện này, cháu xem được không?”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính cười hỏi.

Chỉ thấy Tô Bắc lấy từ trong cặp tài liệu bên cạnh ra một gói to được bọc trong giấy dầu, đặt ngay ngắn lên bàn, sau đó mở nó ra.

Trong giấy dầu là từng chồng tiền mặt đỏ tươi.

Nhìn qua cũng phải hơn 200 nghìn tệ!

“Đây là tiền đặt cọc”, Tô Bắc mỉm cười nói.

“Tiền đặt cọc cái gì?”.

“Đương nhiên là tiền đặt cọc cho việc cháu làm rồi”, Tô Bắc cười đáp, rồi giơ hai ngón tay ra: “Nếu xong việc, bác sẽ cho cháu chừng này nữa!”.

“Lại 200 nghìn tệ nữa?”.

Tô Bắc lắc đầu.

“Hai triệu tệ?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Là 20 triệu tệ”, Tô Bắc đáp.

Ông ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Bắc.

20 triệu tệ?
 
Chương 253


Chương 253

Nhà họ Tô ngoài bà cụ Tô ra, sợ rằng chưa ai từng thấy số tiền lớn như vậy…

“20 triệu tệ? Bác ba, bác cần tôi làm gì mà cho tôi nhiều tiền thế? Giết người phóng hỏa thì tôi không làm đâu”, Lâm Chính giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội nói.

“Sao bác ba lại bảo cháu làm những chuyện đó chứ?”.

“Vậy bác muốn tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

Tô Bắc hít sâu một hơi, sán lại gần Lâm Chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Lâm Chính, tòa án đã gửi giấy gọi cho tập đoàn Dương Hoa, hơn nữa đã định ngày mở phiên tòa. Nghe đây, bác muốn cháu vào ngày xét xử, đứng ra chỉ điểm tập đoàn Dương Hoa, đồng thời thừa nhận phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là do cháu lấy trộm”.

“Thế thì chẳng phải tôi sẽ ngồi tù sao?”, Lâm Chính sợ hãi.

“Ngồi có mấy năm, nhưng cháu sẽ sở hữu hơn 20 triệu tệ! Như vậy không tốt sao?”, Tô Bắc trợn mắt nói: “Cháu phải biết rằng, dù là ai cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong mấy năm”.

“Nhưng vấn đề là tôi không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô”.

“Nếu cháu thừa nhận thì phương thuốc này chỉ có thể là cháu lấy, huống hồ chuyện này không phải do cháu làm thì ai làm?”, Tô Bắc cười khẩy, rõ ràng là không tin anh.

Vốn dĩ ông ta không muốn làm thêm việc này, nhưng để đảm bảo mọi chuyện trót lọt, ông hai Liễu vẫn bảo ông ta mang tiền đến đây một chuyến.

“Tôi thực sự không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô, tôi thậm chí còn không biết chuyện này. Bác ba, bác muốn tôi thừa nhận cái gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu… đầu óc có vấn đề à? Tiền mà còn chê!”, Tô Bắc rất tức giận.

Lâm Chính lắc đầu, đang định từ chối.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bấu lấy anh.

Lâm Chính hơi sửng sốt, quay sang nhìn, mới phát hiện người kéo anh là Trương Tinh Vũ.

“Đồng ý đi!”, sắc mặt Trương Tinh Vũ lạnh lùng, nói.

Bà ta vừa dứt lời, cả Tô Quảng và Tô Nhu đều quay sang nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc…

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Chuyện như vậy sao có thể đồng ý được?”, Tô Nhu vội vàng giữ Trương Tinh Vũ lại, để bà ta buông Lâm Chính ra.

“Tô Nhu! Nó phải làm chút gì đó cho con chứ”, hai mắt Trương Tinh Vũ đỏ ngàu. Bà ta trừng mắt với con gái.

“Mẹ, ý mẹ là gì vậy?”, khuôn mặt Tô Nhu tái nhợt.

“Ý gì à? Vậy mà con còn không hiểu sao? Để nó đi, để nó thừa nhận mọi chuyện. Để nó lấy cho con mấy chục triệu tệ chứ sao! Con đúng ra không phải chịu cuộc sống thế này. Vì nó, con mới không có gì. Giờ nó có cơ hội kiếm tiền, giúp chúng ta có cuộc sống dễ thở hơn chút thì lẽ nào nó nên ở nhà sao? Nó nợ con, nên phải trả!”, Trương Tinh Vũ kích động kêu lên.

Bà ta dứt lời, Tô Quảng chìm vào im lặng. Tô Nhu cũng run rẩy, nhìn mẹ mình bằng vẻ không dám tin.

Cũng không biết cô đang giận hay là gì.

“Đúng vậy! Lâm Chính, Tô Nhu đúng ra đã được gả cho Mã Phong làm con dâu hào môn. Mệnh của con bé là mệnh phú quý, nhưng vì cậu mà nó phải chịu khổ, chịu uất ức. Giờ cậu nên bù đắp cho con bé rồi. Có được hai mươi triệu tệ, cậu cũng chỉ phải bóc lịch có mấy năm. Có mấy năm thôi mà, không hề dài! Tài năng của Tô Nhu là điều không thể bàn cãi. Có được số tiền này, con bé có thể lập nghiệp. Có khi đến lúc cậu ra tù thì sự nghiệp của Tô Nhu cũng đã được hái quả rồi. Tới lúc đó cậu ăn bám con bé thì có phải là cũng thoải mái hơn bây giờ không?”, Tô Bắc cười ý vị.

Con nít nó mới tin cái thể loại logic này của Tô Bắc.

Lâm Chính bật cười.
 
Chương 254


Chương 254

“Lâm Chính cậu có đồng ý không?”, Trương Tinh Vũ gặng hỏi.

“Mẹ, con không đồng ý”, không đợi Lâm Chính trả lời thì Tô Nhu đã lập tức lên tiếng.

“Tô Nhu, con im miệng”, Trương Tinh Vũ tức giận quát. Bà ta trừng mắt với Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu là thằng đàn ông thì đồng ý! Còn nếu không thì hai đứa ly hôn đi”.

“Con sẽ không lý hôn. Con cũng không đồng ý bắt Lâm Chính làm như vậy”. Tô Nhu nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên.

Cô là người mạnh mẽ, không cho phép chồng mình làm chuyện đó. Đối với cô đó là một sự sỉ nhục.

“Tô Nhu, cháu chẳng hiểu gì cả! Cháu nên học theo mẹ cháu. Mẹ cháu là người từng trải, bà ấy biết làm vợ của một người bất tài nó khổ tới mức nào. Giờ cháu không nghe lời, sau này có xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp đâu! Nhìn bố cháu đấy, tương lai Lâm Chính sẽ giống bố cháu thôi”, Tô Bắc sốt ruột nói.

Tô Quảng nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ biết siết chặt nắm đấm.

“Cùng là người nhà cả, đừng nói vậy”, Tô Thái thấy khó chịu.

“Những gì em nói đều là thật, lẽ nào anh muốn thấy Tô Nhu giống như em dâu mình phải chịu uất ức cả đời à?”, Tô Bắc nói.

Tô Thái im lặng.

“Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ đỏ mắt.

Nhưng Tô Nhu chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ mím môi, nói bằng vẻ kiên định: “Dù con có chết cũng sẽ không kiếm tiền kiểu như vậy”, nói xong, cô quay người đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

“Tô Nhu”, Tô Quảng kêu lên.

“Chuyện này…”, Tô Bắc chau mày.

Lâm Chính cúi đầu không nói gì.

Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói với Tô Bắc: “Con gái không hiểu chuyện, nhưng người lớn chúng ta không thể cứ thế được. Tiền thì bọn em nhận, việc cần làm bọn em sẽ làm. Mọi người về trước đi”.

“Em dâu, không ký biên bản à? Nhỡ đâu mọi người lật mặt thì sao…”

“Sao? Anh không tin bọn em à?”, Trương Tinh Vũ tức giận.

“Không, không phải. Ý anh không phải như vậy…Hầy, thôi được, anh tin em. Tiền cọc giao cho mọi người trước vậy. Sự việc thành công, anh sẽ chuyển hai chục triệu tệ vào tài khoản”.

Tô Bắc mỉm cười, đứng dậy và vỗ vai Lâm Chính: “Lâm Chính, đừng để mọi người thất vọng. Nhất là bà nội luôn đánh giá cao cậu đấy”, nói xong, ông ta và Tô Thái rời đi.

Trương Tinh Vũ thản nhiên cất tiền cọc đi.

“Lâm Chính, cậu thật sự không muốn đổi lấy vài năm để có được hai chục triệu tệ sao?’, bà ta liếc nhìn Lâm Chính, hỏi thêm một lần nữa.

“Vài năm là nói cho đỡ tủi thân thôi. Chứ một khi dính vào thì có khi cả chục năm trở lên”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nhưng dù là chục năm để đổi lấy hạnh lúc của Tô Nhu thì chẳng lẽ không đáng sao? Cậu thấy có lỗi với Tô Nhu à?”, Trương Tinh Vũ lại hỏi.

“Hạnh phúc con có thể mang lại cho Tô Nhu thì không cần tới mười năm đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói

“Ai chẳng biết nói hay. Thế nhưng khi bắt tay vào làm thì mấy ai làm được? Lâm Chính, tôi hiểu tính tình con bé Tô Nhu. Tôi sẽ không ép cậu. Vì như vậy sẽ càng khiến con bé cự tuyệt. Vì vậy ý của tôi là cậu tự quyết định, đừng để tôi thất vọng”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi về phía phòng của Tô Nhu.
 
Chương 255


Chương 255

Tô Quảng thở dài.

“Đừng nghe lời bà ấy”, ông ta lên tiếng.

“Bố, bố không muốn hai chục triệu tệ đó à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Muốn, nói trắng ra có ai mà không thích tiền đâu? Nhưng…tiền đó không sạch sẽ, dùng không sướng. Lâm Chính, mặc dù tôi bất tài nhưng tôi không ngốc. Tôi cũng có giới hạn của mình. Đúng vậy, tôi nghèo, bị người khác chê cười nhưng tôi cũng chỉ nghèo vật chất. Tôi không cảm thấy mình nghèo về tinh thần. Nếu tôi dùng số tiền đó thì tôi sẽ chẳng bằng ai hết”, Tô Quảng chậm rãi lên tiếng rồi đi về phòng.

Lâm Chính hơi bất ngờ. Không ngờ ông bố vợ lại có sự giác ngộ như vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Dù sao thì Lâm Chính cũng có sách lược của mình, đương nhiên là anh không bận tâm tới những chuyện khác.

Hai chục triệu tệ à? Lúc tập đoàn Dương Hoa thành lập, thì số vốn anh có đã trên hai trăm triệu tệ rồi.

Hai ngày sau, văn bản của toàn án được gửi tới nhà Tô Quảng. Trương Tinh Vũ nhìn Lâm Chính bằng vẻ khó coi: “Cậu…thật sự không đồng ý à”.

“Để con đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Trương Tinh Vũ khựng người, sau đó lập tức gật đầu: “Cậu nghĩ thông được là tốt rồi. Tôi sẽ để lại cho cậu hai triệu tệ”.

Giữ lại cho anh hai triệu tệ sao? Trương Tinh Vũ có lòng rồi.

“Không cần, con không lấy đồng nào. Con để hết cho Tô Nhu”.

“Cậu nghiêm túc chứ”, Trương Tinh Vũ không dám tin.

“Đương nhiên ạ”.

“Vậy tốt. Cậu nghĩ được như vậy tôi cũng thấy ấm lòng. Xem ra cậu thật sự rất yêu Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ vội vàng gật đầu.

Tô Nhu biết tin thì vô cùng kinh hãi. Thế nhưng Lâm Chính không hề giải thích với cô bất cứ điều gì.

Ngày ra tòa đã nhanh chóng đến gần. Lúc này, thông tin tập đoàn Liễu Thị khởi kiện đã lan ra khắp Giang Thành.

Trên mạng xã hội cũng là tin chấn động, các diễn đàn ầm ầm thảo luận. Hầu như cả tỉnh Giang Thành, thậm chí là các đất nước đều quan tâm tới mà quyết đấu này.

Phương tiện truyền thông đồng loạt có mặt. Thậm chí là truyền thông nước ngoài cũng đã để ý tới.

Giang Thành bỗng trở nên náo nhiệt khác thường.

Dù sao thì chuyện này cũng gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Hơn nữa điều khiến mọi người chú ý nhất là luật sư số một Giang Thành – Khang Gia Hào đã chấp nhận lời mời ủy thác từ tập đoàn Liễu Thị.

Khang Gia Hào đã ra mặt. Không ít người thất kinh và thở dài. Vì theo họ, Khang Gia Hào mà chấp nhận lời mời của ai tức là bên đó sẽ thắng.

Khang Gia Hào là luật sư chưa từng thất bại. Mọi người vẫn nhớ một vụ trọng án ba năm trước. Khang Gia Hào đã lội ngược dòng, từ việc không thể thắng mà ông ta đã xoay chuyển 180 độ, vang danh khắp cả nước.

Đối mặt với một đối thủ như vậy thì ai dám ho he chứ?

Sau khi Khang Gia Hào chấp nhận sự ủy thác của tập đoàn Liễu Thị, đám đông bắt đầu đổ dồn sự chú ý về tập đoàn Dương Hoa. Họ muốn biết tập đoàn này sẽ cử ai ra để đối phó với Khang Gia Hào.

Chưa tới nửa ngày, thông tin khiến người khác không dám tin đã được lan truyền. Tập đoàn Dương Hoa cũng đã mời luật sư.

Chỉ là luật sư này…mới hành nghề chính thức chưa lâu. Thế là cả Giang Thành lại được phen chấn động.
 
Chương 256


Chương 256

Tất cả đều cảm thấy không dám tin. Thế nhưng mọi người cũng lập tức hiểu ra. Có lẽ là tập đoàn Dương Hoa muốn bỏ cuộc.

Nếu không thì sao họ lại mời một người mới vào nghề đấu nhau với Khang Gia Hào chứ?

Có lẽ phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm từ nhà họ Tô thật. Họ biết mình không thể thắng nên lựa chọn kéo dài thời gian chút thôi.

Các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin. Các tít báo lần lượt được đưa lên mạng.

“Tập Đoàn Hoa Dương thầm thừa nhận thất bại”.

“Cục diện mới của Giang Thành, tập đoàn Liễu Thị quật khởi”.

“Dương Hoa như hoa trôi sông nước, Liễu Thị mới là người chiến thắng cuối cùng”.

Các thể loại giật tít đều được đưa lên. Thậm chí có nhiều nơi đã thầm khẳng định thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là do ăn trộm mà có.

Thế là vô số người dùng ngòi bút tấn công Dương Hoa, sỉ nhục tập đoàn này có hành vi trộm cắp.

Tuy nhiên tập đoàn Dương Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.

Ngày ra tòa cuối cùng cũng đã tới…

Trước văn phòng cũ nát.

Loạt soạt!

Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống.

Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi.

Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy.

“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận.

“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại.

“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy.

Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài.

Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai.

“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới.

“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách.

“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách.

Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần.

Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó.
 
Chương 257


Chương 257

Lúc này, anh đang bắt mạch cho mẹ của Kỷ Văn, em gái Kỷ Tiểu Liên ở bên cạnh nhìn anh như say mê, đôi mắt nhìn chằm chằm không chịu rời đi, miệng chảy cả nước dãi.

“Anh là ai?”.

Kỷ Văn hít sâu một hơi, cuối cùng hô gọi.

Dứt lời, mẹ anh ta và Kỷ Tiểu Liên sững sờ.

Kỷ Văn không biết người này sao?

Người đàn ông không trả lời Kỷ Văn, mà cầm giấy bút trên bàn lên, viết đơn thuốc đưa cho Kỷ Tiểu Liên, đồng thời lấy vài tờ tiền ra, mỉm cười nói: “Tiểu Liên, em đi bốc cho mẹ em chút thuốc đi”.

“Vâng… vâng anh, anh đợi em một lúc”, Kỷ Tiểu Liên lau nước miếng bên khóe miệng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.

“Tiểu Liên, trả tiền lại cho người ta đi, mẹ có tiền”, người mẹ vội nói.

“Không sao”, người đàn ông cười nói: “Đó xem như là quà gặp mặt của tôi”.

“Vậy thì thật ngại quá”, người mẹ cười nói.

Người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái, bác đi nghỉ trước đi, cháu nói chuyện với Kỷ Văn”.

“Được… Được, Kỷ Văn, con tiếp đãi bạn cho đàng hoàng”, người mẹ cười ha ha, sau đó quay về phòng.

Cho đến khi mẹ đóng cửa phòng lại, Kỷ Văn mới nhìn người đó, hạ giọng hỏi: “Tôi không quen biết anh”.

“Tôi biết anh”.

Người đàn ông nhìn Kỷ Văn: “Anh tên Kỷ Văn, là con trai của Kỷ Xương Đông từng là luật sư nổi tiếng trong nước. Kỷ Xương Đông có con muộn, vô cùng yêu thương anh, đáng tiếc ngày ấy Kỷ Xương Đông bị cuốn vào một vụ án kỳ lạ, minh oan cho người ta, kết quả chết ngoài ý muốn. Cái chết của ông ấy trở thành vụ án chưa giải quyết, nhưng anh cho rằng có người cố tình mưu sát ông ấy. Anh lập lời thề nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết bố mình, cho nên anh đã thi vào Đại học Chính trị và Pháp luật Yên Kinh, đồng thời tốt nghiệp với thành tích thủ khoa, trở thành một luật sư. Thế nhưng người hại chết bố anh năm đó không bỏ qua cho anh, dẫn đến anh tốt nghiệp xong mãi không tìm được việc, dù đến văn phòng luật sư cũng bị người của văn phòng luật sư tìm các lý do sa thải, những vụ án anh nhận cũng chỉ là những vụ án nhỏ không quan trọng. Tốt nghiệp hai năm, buồn bực bất đắc chí, tôi nói đúng không?”.

Kỷ Văn nghe vậy, tràn đầy sửng sốt: “Anh điều tra tôi?”.

“Chuyện này không cần điều tra”, người đến lắc đầu: “Bệnh của mẹ cậu đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn không đến bệnh viện chữa trị, tình trạng sẽ càng lúc càng tệ. Hơn nữa, em gái anh cũng phải tẩm bổ đi, năm nay cô ấy thi đại học, phải ăn uống đầy đủ…”.

Hai câu nói đơn giản giống như dao c ắm vào con tim Kỷ Văn.

“Anh… rốt cuộc là ai?”, anh ta run rẩy hỏi.

“Tôi là thân chủ của anh, Lâm Chính”, người đó bình tĩnh đáp.

Ngày mười hai tháng chín.

Trước Tòa án nhân dân tối cao Giang Thành.

Lúc này, nơi đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.

Vô số phóng viên lũ lượt kéo đến, chặn trước cửa, đưa ống kính chụp vào bên trong.

Nhiều người dân xung quanh cũng đến xem náo nhiệt.

“Má ơi, đội hình gì đây”, có người âm thầm chậc lưỡi.

Dù gì Giang Thành cũng đã bình yên nhiều năm, tòa án khá nhàn rỗi, ngày nào cũng xử mấy vụ ly hôn hoặc tranh chấp bình thường, đã bao giờ có vụ án lớn thế này.

Két!

Lúc này, có vài chiếc xe dừng lại trước cửa tòa án.
 
Chương 258


Chương 258

Một nhóm người bước từ trên xe xuống.

Trong đó có ông hai nhà họ Liễu – Liễu Khiếu Sinh. Trừ người này ra, người nhà họ Tô cũng đến.

Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối và gia đình, bà cụ Tô thì được Tô Trân và Tô Mỹ Tâm đỡ xuống, đi vào tòa án.

Khang Gia Hào đã vào tòa án chuẩn bị mở phiên tòa từ trước.

Phóng viên thấy vậy giống như ngửi được mùi thịt mỡ, điên cuồng chạy ùa đến.

“Ông là Phó chủ tịch của Tập đoàn Liễu Thị sao? Xin hỏi ông Liễu, ông thật sự cảm thấy thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra là đánh cắp từ các ông sao?”.

“Bà cụ Tô, rốt cuộc nhà họ Tô làm sao có được phương thuốc đó? Bà có thể trả lời câu hỏi không?”.

“Phía ông bà nắm bao nhiêu phần thắng cho vụ kiện ngày hôm nay?”.

“Nghe nói chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là một nhân vật có năng lực rất lớn, ông bà không sợ đắc tội người đó sao?”.

Phóng viên đưa ra các câu hỏi, trong đó có vài câu không có giới hạn.

Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn trả lời, nhưng đến cuối, ông ta cũng lười quan tâm, đi thẳng vào trong tòa án.

Lúc đó.

Két.

Lại một chiếc Mercedes và một chiếc taxi dừng lại trước cửa tòa án.

Sau đó, vài bóng người bước xuống xe.

Người đến là Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa và gia đình Tô Quảng.

“Mã tổng đến rồi!”.

Phóng viên lập tức ùa lên, bắt đầu bao vây mấy người Mã Hải đặt câu hỏi.

“Mã Hải! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đám trộm cắp các người chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt mà các người đáng phải chịu!”, Liễu Khiếu Sinh ở bên này lớn tiếng chửi.

“Người trong sạch không sợ, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không bao giờ làm những chuyện đó! Chúng tôi không sợ!”, Mã Hải nói.

“Ha, có tên trộm nào tự thừa nhận mình trộm đồ đâu?”, Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.

Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.

Lúc này, Tô Trân và Tô Mỹ Tâm giống như phát cuồng bổ nhào về phía Tô Nhu và Trương Tinh Vũ.

“Các người làm gì vậy?”, Tô Quảng biến sắc, lập tức ngăn lại.

Trương Tinh Vũ sợ đến mức la lên liên tục, Tô Nhu vội vàng lùi ra phía sau Lâm Chính.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Tô Mỹ Tâm cởi giày ném về phía Trương Tinh Vũ, miệng không ngừng mắng chửi: “Đám vong ân phụ nghĩa phản bội các người, bà nội tốt với các người như vậy, nhà họ Tô tốt với các người như vậy, các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tôi! Lòng lang dạ sói! Hèn hạ vô liêm sỉ!”.

“Các người còn là người không? Các người còn xứng làm người không? Súc sinh! Các người là súc sinh!”, Tô Trân cũng tức giận chửi mắng.

“Tôi lặp lại lần nữa, chúng tôi không trộm phương thuốc!”, mặt Tô Nhu trắng bệch, nhưng giọng nói kiên định.

“Cô còn giảo biện? Ngày hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cô lén lút đi cùng Lâm Chính đến chỗ bà nội, cô kéo bà nội đi, để Lâm Chính lén lút chui vào trong phòng bà nội! Cô còn dám nói cô không ăn trộm?”, Tô Mỹ Tâm la lên.
 
Chương 259


Chương 259

“Wow!”.

Hiện trường xôn xao.

“Không ngờ Tô Nhu lại là loại người đó”.

“Trông dáng dấp xinh đẹp, sao lại mưu mô như vậy?”.

“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người”.

Người xung quanh chỉ trỏ.

“Chị… chị đang vu khống tôi!”, Tô Nhu tức đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết giải thích thế nào.

Lâm Chính tiến tới: “Tô Mỹ Tâm, chị chắc chắn là chị tận mắt nhìn thấy sao?”.

“Đương nhiên”, Tô Mỹ Tâm hừ lạnh lùng: “Đợi lát nữa mở phiên tòa thì sẽ rõ chân tướng, các người sẽ chạy không thoát! Các người đều phải vào tù!”.

“Vậy nếu lát nữa mở phiên tòa, các người thua kiện thì phải làm sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Chúng tôi không thể nào thua kiện”, Tô Mỹ Tâm bực dọc nói.

“Nếu thua kiện thì sao?”, Lâm Chính nói tiếp: “Có phải tôi có thể kiện chị tội vu khống, bôi nhọ và tạo tin đồn thất thiệt không?”.

“Cái đó…”, Tô Mỹ Tâm á khẩu.

“Hừ, phô trương thanh thế! Vậy thì tôi sẽ xem các người làm sao thắng vụ kiện này!”, bà cụ Tô nói, sau đó chống gậy đi vào trong.

Trương Tinh Vũ hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Không phải cậu muốn nhận tội sao? Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Vào trong là biết thôi”.

Lâm Chính hờ hững trả lời, sau đó cũng đi vào trong.

Trên tòa.

Thẩm phán Trương nổi tiếng của Giang Thành đích thân xét xử.

Mọi trình tự ban đầu đều vô cùng suôn sẻ.

Trừ luật sư hai bên, bị cáo và nguyên cáo ra, còn có nhiều người nghe xét xử vào tòa.

Nguyên cáo là gia đình Tô Thị. Liễu Khiếu Sinh là cộng tác, nên chỉ ngồi ở ghế nghe xử, không tham dự vào vụ kiện này.

Bị cáo ngoài Lâm Chính ra còn có Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và Mã Hải đại diện cho Tập đoàn Dương Hoa.

Thẩm phán Trương đọc tóm tắt nội dung vụ án và danh sách đương sự, sau đó để đương sự tường thuật lại đầu đuôi sự việc.

Nhưng mọi người đều không có tâm tư để nghe.

Vì ánh mắt bọn họ đều tập trung lên người luật sư được Tập đoàn Dương Hoa mời về.

“Luật sư đó thật là trẻ tuổi”.

“Nghe nói là một cậu luật sư vừa mới hoàn thành thực tập”.

“Thế mà dám đối đầu với luật sư Khang, không muốn ở lại giới luật sư Giang Thành nữa sao?”.

“Nghé mới sinh không sợ hổ mà”.

Người ngồi dưới nghe xét xử xôn xao bàn tán.

Thẩm phán Trương gõ búa ba lần.

Hiện trường lập tức im lặng.
 
Chương 260


Chương 260

“Mọi người hãy giữ yên lặng, duy trì sự nghiêm túc của tòa án”, thẩm phán Trương nói, ngay sau đó nhìn về phía Tô Bắc: “Nguyên cáo Tô Bắc, nghe lời tường thuật của ông, gia đình Tô Quảng đã trộm phương thuốc trị nhồi máu não bí mật của nhà họ Tô trước khi rời khỏi nhà họ Tô đúng không?”.

“Đúng vậy”, Tô Bắc gật đầu.

“Các ông có ở hiện trường vụ việc không?”.

“Có!”.

“Các ông có tận mắt nhìn thấy phương thuốc bị bị cáo Lâm Chính và Tô Nhu lấy trộm không?”.

“Không có, nhưng chúng tôi nhìn thấy Lâm Chính đi vào phòng nơi cất giữ phương thuốc, ở trong đó khoảng mười phút mới trở ra!”.

“Ông có chứng cứ không?”.

“Có, nhà tổ của nhà họ Tô chúng tôi tuy cũ nhưng lúc trước cũng từng bị trộm, thế nên chúng tôi đã lắp camera trong nhà. Vừa khéo trước phòng mẹ tôi cũng có camera, chúng tôi có video quay lại”.

“Xin mời chiếu hình ảnh camera trước mọi người”.

“Vâng!”.

Hình ảnh camera nhanh chóng được chiếu lên.

Mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đó là giả”, Tô Nhu kêu lên.

“Xin hãy yên lặng!”, thẩm phán Trương nghiêm túc nhìn Tô Nhu.

“Thưa quý tòa, người ủy thác của tôi có lời muốn nói”, Kỷ Văn lên tiếng.

Mặc dù anh ta có vẻ trẻ tuổi, nhưng anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Được!”, thẩm phán Trương gật đầu.

Tô Nhu vội vã lên tiếng: “Video này là từ một năm trước, hôm đó bà nội bị bệnh, Lâm Chính được sai đi tìm thuốc cho bà nội, cho nên anh ấy mới vào phòng. Không tin các ông có thể xem lúc Lâm Chính đi ra, có phải trên tay đang cầm hộp thuốc không?”.

Dứt lời, thẩm phán lập tức cho người phóng to hình ảnh Lâm Chính rời khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy trên tay anh có một hộp thuốc.

“Có lẽ để che tai mắt người khác, cậu ta đã giấu phương thuốc vào trong hộp thuốc”, Tô Bắc nói.

“Không thể nói như vậy, giấu trên người không phải tốt hơn sao? Vì sao lại giấu trong hộp thuốc? Nếu nói hộp thuốc là lấy cho bà cụ Tô, vậy thì giấu trong hộp thuốc chẳng phải là hành động dư thừa, ngược lại dễ bị bại lộ hơn sao?”, Kỷ Văn đưa ra nghi vấn.

“Chuyện này…”, Tô Bắc nghẹn lời.

Đúng lúc đó, Khang Gia Hào lên tiếng.

“Thưa quý tòa, tôi có một video muốn cho mọi người xem”.

“Được”, thẩm phán Trương gật đầu.

Khang Gia Hào lấy một chiếc USB ra, đưa tới.

Lại một hình ảnh khác nhanh chóng được chiếu lên, đó là video quay lại lúc Lâm Chính đưa thuốc cho bà cụ Tô.

Nhìn thấy video này, mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên biến sắc.

Trong video, Lâm Chính đặt thuốc mà anh lấy tới lên chiếc bàn bên cạnh bà cụ Tô, nhưng… Khi video phóng to ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hộp thuốc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một lọ thuốc bằng sứ.

Kỷ Văn hơi biến sắc.
 
Chương 261


Chương 261

“Bị cáo Lâm Chính, cậu có thể trả lời vì sao khi cậu ra khỏi phòng, trong tay cậu cầm hộp thuốc, nhưng khi đưa cho bà cụ Tô lại biến thành lọ sứ? Cậu có thể giải thích không?”, Khang Gia Hào hỏi.

“Thật ra tôi cảm thấy bà cụ Tô không thích hợp dùng loại thuốc đó, cho nên tôi mới lựa chọn đổi thuốc”, Lâm Chính im lặng một lúc rồi đáp.

“Đây không phải là làm bậy sao?!”.

Hiện trường lại xôn xao.

“Yên lặng, yên lặng!”, thẩm phán lại gõ búa.

“Thưa quý tòa, chắc ông cũng đã nghe thấy đúng không? Lâm Chính đã đổi thuốc, nhưng theo tôi biết, cậu ta không phải bác sĩ, cậu ta tự ý đổi thuốc đã khiến người ta nghi ngờ rồi. Nếu bị cáo không thể giải thích vấn đề này, tôi nghĩ tôi có thể nhận định cậu ta đã lấy trộm phương thuốc khi đi lấy thuốc lần đó”, Khang Gia Hào nói thẳng.

Lâm Chính không lên tiếng.

Sắc mặt Kỷ Văn không được tự nhiên cho lắm.

Khang Gia Hào đúng là Khang Gia Hào, hóa ra đoạn video trước là bọn họ cố tình chiếu lên cho mọi người thấy. Video hoàn toàn không nói lên được điều gì, nhưng bọn họ cố ý đưa hộp thuốc ra là để mấy người bên phía Kỷ Văn chăm chăm vào hộp thuốc đó giải thích. Sau đó bọn họ lại phản công, đưa ra đoạn video phía sau, khiến đám người Kỷ Văn không còn lời nào để nói.

Dù gì cũng là luật sư số một, quả nhiên lão luyện.

“Thưa quý tòa, tôi cảm thấy video này không thể chứng minh điều gì”, Kỷ Văn hít sâu một hơi.

“Không thể chứng minh điều gì? Vậy xin mời luật sư Kỷ giải thích vì sao Lâm Chính lại tự ý đổi thuốc? Hộp thuốc đó đã đi đâu?”, Khang Gia Hào lập tức hỏi, tốc độ nói rất nhanh, có loại khí thế dồn ép người khác.

“Đúng như anh ấy nói, Lâm Chính cảm thấy thuốc đó không tốt”.

“Cậu ta không phải bác sĩ”.

“Nhưng anh ấy hiểu y thuật, cho nên anh ấy đã tự đổi thuốc”, Kỷ Văn nhìn thẩm phán, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, thân chủ của tôi có y thuật rất tốt, nếu thẩm phán không tin thì có thể kiểm tra kiến thức về Đông y của thân chủ tôi, dù là thực tiễn hay lý luận”.

Nghe vậy, nhà họ Tô lập tức nhíu mày.

Nhất là Tô Cối.

Người khác không nhìn ra, nhưng ông ta biết y thuật của Lâm Chính không tệ.

Khang Gia Hào cũng biết tiếp tục chủ đề này, bên kia sẽ biến thành chủ động, bèn lên tiếng: “Thưa quý tòa, nếu sự việc đã giằng co đến bước này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của hai bên”.

“Kiểm tra phương thuốc?”.

Nhiều người kinh ngạc.

“Tôi nhận định phương thuốc trong tay hai nhà là cùng một bản. Nếu chúng ta đã không xác định được Lâm Chính đã trộm phương thuốc đó như thế nào, vậy chúng ta hãy xác định xem Lâm Chính có lấy trộm phương thuốc đó không. Kiểm tra phương thuốc là cách tốt nhất để xác thực suy đoán này”.

Nói xong, Khang Gia Hào lấy một túi nilon trong suốt ở bên cạnh ra. Trong túi là một tờ giấy màu vàng nghệ, đã rất cũ kỹ lâu đời.

“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói nó có từ thời Minh – Thanh. Tôi hi vọng thẩm phán có thể mời học giả lịch sử chuyên nghiệp kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này, sau đó lại kiểm nghiệm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa. Như vậy thì có thể xác định được cái nào trước, cái nào sau. Nếu phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa mới có gần đây, cơ bản cũng có thể xác định phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp từ nhà họ Tô. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ từ thẩm vấn Lâm Chính, mọi chuyện cũng sẽ sáng rõ hơn”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom