Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1235


Chương 1235

Cuối cùng, anh cũng mò được chiếc nhẫn trong một góc.

Qua một hồi nước mưa cọ rửa, viên kim cương trên chiếc nhẫn không một hạt bụi, một rạch sấm chớp hiện lên, ánh sáng rực rỡ, tựa như tất cả bẩn thỉu trên thế tục cũng không thể khiến nó bị vẩn đục.

Lưu Thiên Hàn dồn sức siết chặt chiếc nhẫn trên tay, lại muốn ném nó đi lần nữa.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không ném chiếc nhẫn này đi, mà càng thêm nắm chặt trong lòng bàn tay, tự giễu cười khổ…

Tối hôm nay, cùng dưới một bầu trời đêm, Lâm Tiêu cũng cầu hôn Tô Thu Quỳnh.

Lâm Tiêu đã xuất viện, vì tiểu khu Phúc Tinh chứa đầy những hồi ức đẹp đẽ giữa anh và Tô Thu Quỳnh nên anh vẫn không ở biệt thự mà cùng bàn bạc với Tô Thu Quỳnh về tiểu khu Phúc Tinh.

Vì một màn cầu hôn này mà Lâm Tiêu đã chuẩn bị rất lâu.

Anh muốn tặng cho Tô Thu Quỳnh một buổi tối lãng mạn bất ngờ, nhưng anh cũng biết rõ tính cách của Tô Thu Quỳnh, cô sẽ không thích kiểu cầu hôn quá khoa trương.

Cho nên, anh nhân dịp sinh nhật của Tô Thu Quỳnh cùng uống với cô mấy ly rượu vang, ngay thời điểm cô đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, anh liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Tô Thu Quỳnh.

Đã đeo vào rồi, cô không thể đổi ý được nữa.

Tính cảnh giác khi ngủ của Tô Thu Quỳnh rất mạnh, trên tay bỗng dưng xuất hiện thêm một cái nhẫn, đương nhiên cô có thể cảm nhận được.

Cô ngồi dậy trên ghế sô pha, vừa cụp mắt xuống đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái.

Chuyện tốt mình làm bị Tô Thu Quỳnh phát hiện, Lâm Tiêu bỗng cảm thấy xấu hổ: “Thu Quỳnh, anh đeo nhẫn lên cho em đấy. Thu Quỳnh, anh cầu hôn em, em gả cho anh có được không?”

Tô Thu Quỳnh sững sờ, trong lòng nóng ran, vành mắt thì ươn ướt.

Cô không dám nghĩ, một người ngạo mạn ngông cuồng như Lâm Tiêu, lúc cầu hôn lại thấp thỏm như vậy, lo được lo mất như thế, thậm chí vì sợ bị cô từ chối mà còn lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón tay cô.

Có phải anh cho rằng cô sẽ từ chối anh hay không?

Hóa ra, cô khiến cho Lâm Tiêu ngông cuồng ta đây không có cảm giác an toàn như vậy à!

“Lâm Tiêu, anh đang cầu hôn em đấy à!” Giọng nói Tô Thu Quỳnh khe khẽ, không nghe kĩ thì không nhận ra cổ họng cô đang nghẹn ngào.

Vốn dĩ Lâm Tiêu đã đủ căng thẳng rồi, nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói như vậy, tất cả dây thần kinh trên người anh đều lập tức căng chặt.

“Đúng vậy, Thu Quỳnh, anh đang cầu hôn em đó. Thu Quỳnh, em có thể… đừng tháo nhẫn ra được không?”

Ánh mắt Tô Thu Quỳnh nhìn Lâm Tiêu thật sâu, cô không lên tiếng ngay. Không nhận được lời đáp lại của Tô Thu Quỳnh, trái tim Lâm Tiêu thấp thỏm như có vô số móng ngựa đang điên cuồng giẫm qua giẫm lại.

Sợ Tô Thu Quỳnh sẽ tháo nhẫn xuống, Lâm Tiêu bèn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, không cho cô cơ hội tháo nhẫn xuống.

“Thu Quỳnh, anh biết em vẫn chưa thích anh đến mức đó, em cũng không có ý định muốn sống với anh cả đời. Nhưng Thu Quỳnh à, xin em đừng tháo nhẫn ra có được không? Anh biết, anh có rất nhiều khuyết điểm, anh còn chưa đủ tốt, nhưng Thu Quỳnh à, anh sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, em cho anh một cơ hội có được không?”
 
Chương 1236


Chương 1236

Tô Thu Quỳnh muốn nói rằng, Lâm Tiêu, anh rất tốt, trong lòng em, anh thực sự rất tốt, anh là người đàn ông cho em nhiều hơi ấm nhất trong cuộc đời này. Nhưng tính cách Tô Thu Quỳnh trước giờ đều lạnh nhạt, cô không quen nói những lời âu yếm, nên cô không nói những lời này ra.

Cô giả vờ dửng dưng nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, làm gì có ai cầu hôn như anh chứ! Đeo luôn nhẫn vào tay người ta, anh thế này đúng là ép mua ép bán mà!”

Ép mua ép bán?

Môi Lâm Tiêu chợt tái đi, cô không cần nhẫn anh tặng có đúng không?

Lâm Tiêu cố chấp nắm lấy ngón tay bị anh đeo nhẫn vào của Tô Thu Quỳnh, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

“Thu Quỳnh, anh biết anh không xứng với em, nhưng xin em cho anh thêm chút thời gian nữa, đừng vội vàng từ chối anh có được không?”

Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy mạch não của cô và Lâm Tiêu không ở cùng một không gian, cô muốn từ chối anh lúc nào vậy!

Nhưng nhìn thấy một người kiêu ngạo như Lâm Tiêu lại cẩn thận dè dặt, không có can đảm như thế này, trong lòng cô rất đau.

“Lâm Tiêu, em không từ chối anh.”

Nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói vậy, đôi mắt của Lâm Tiêu lập tức sáng ngời: “Thu Quỳnh, em nói gì cơ!”

“Lâm Tiêu, em nói rằng, em không từ chối anh.”

Nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam sẫm kia của Lâm Tiêu lóe sáng, đột nhiên Tô Thu Quỳnh cảm thấy hóa ra nhìn thấy Lâm Tiêu vui vẻ cũng khiến cô rất sung sướng.

“Nhưng Lâm Tiêu, anh còn chưa cầu hôn một cách tử tế với em đâu!”

Nhận ra rằng rốt cuộc lời Tô Thu Quỳnh nói có ý gì, Lâm Tiêu vui tới mức gần như phát điên lên, anh dồn sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, hôn một cái thật kêu.

Nhìn thấy Lâm Tiêu kích động như thằng nhóc lần đầu biết yêu, cô bất đắc dĩ tới mức muốn bật cười.

Những lời nói khi nãy của cô rõ ràng là đang nhắc anh cầu hôn tử tế một lần nữa, ai bảo anh ôm rồi gặm lung tung chứ!

Còn nữa, cao thủ tình trường sống giữa hàng ngàn khóm hoa như anh, kỹ thuật hôn còn non nớt hơn học sinh tiểu học, có phải là hơi mất mặt hay không!

Trong lòng Tô Thu Quỳnh ngọt ngào, có chút yêu thích, còn có chút mông lung rung động không diễn tả được. Trước đấy cô cũng từng có cảm giác đấy khi đối mặt với Chiến Mục Hàng, nhưng sau này đã sự không tin tưởng kia mài mòn từng chút một, cuối cùng thì không tìm lại được nữa.

Ôm Tô Thu Quỳnh một lúc, Lâm Tiêu mới nhận ra anh chỉ quan tâm đến việc hôn Tô Thu Quỳnh mà quên mất chuyện quan trọng nhất.

Anh đặt Tô Thu Quỳnh ngồi xuống sofa thật cẩn thật. Quay người nhìn thấy hoa hồng trên bàn ăn, bèn nhanh chóng cầm một cành hoa hồng lên, quỳ một gối xuống sàn, trong đôi mắt xanh lam sẫm là tình yêu và sự thành kính.

“Thu Quỳnh, anh yêu em, anh sẵn sàng bảo vệ em cả đời, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Lâm Tiêu chưa bao giờ là người nói nhiều, nhưng lúc này anh quá kích động, anh vừa lên tiếng đã không ngừng lại được, nói năng lộn xộn với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, gả cho anh có được không? Anh thực sự sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em! Anh sẽ trở thành người tốt hơn vì em, vì em, anh sẵn sàng làm mọi thứ! Thu Quỳnh, cho anh một cơ hội chăm sóc em có được không?”
 
Chương 1237


 

Chương 1237

“Thu Quỳnh, cho anh một cơ hội, anh sẽ không để em thất vọng đâu. Thật đấy, Thu Quỳnh, anh sẽ không để em thất vọng, cho dù em có bạo hành gia đình với anh, anh bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không trả treo, em đối xử như thế nào với anh thì anh cũng sẽ tốt với em. Thu Quỳnh, đừng từ chối anh, anh muốn có được cả đời của em mà!”

Thấy Lâm Tiêu như thế này, Tô Thu Quỳnh vừa bất lực vừa đau lòng, tỉnh yêu của anh khiến cô rất cảm động, dường như cũng đang dần dần bắt đầu rung động rồi.

Nhưng còn chuyện bạo hành gia đình…

Trông cô bạo lực vậy à?

Tô Thu Quỳnh không thích đùa, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn trêu chọc Lâm Tiêu một chút.

“Lâm Tiêu, biết đâu em thực sự thích bạo hành gia đình thì sao? Anh thực sự không sợ bị em bạo hành à?”

Lâm Tiêu ngước mắt lên, trong đôi mắt xanh lam sẫm là thâm tình dày đặc không thể phai mờ: “Thu Quỳnh, anh vui vẻ chịu đựng.”

Thôi được rồi, dù có bạo hành Lâm Tiêu thì anh cũng vui vẻ chịu đựng, Tô Thu Quỳnh thực sự không còn lời gì để nói nữa.

Lâm Tiêu thấy Tô Thu Quỳnh không nói không rằng, không khỏi thấy nôn nóng: “Thu Quỳnh, anh không lừa em đâu, thật đấy, em đối xử với anh như thế nào anh cũng chịu! Em đánh gãy chân anh thì anh cũng vui vẻ!”

“Thu Quỳnh, anh thực sự sẽ đối xử rất tốt rất tốt với em, em gả cho anh đi, có được không?”

Tô Thu Quỳnh chỉ mải cảm động, quên mất Lâm Tiêu vẫn còn quỳ một gối dưới sàn. Cô vừa cúi đầu xuống đã nhận ra cô không thể để Lâm Tiêu giữ thư thế quỳ một gối mãi được!

“Lâm Tiêu.”

Tô Thu Quỳnh vừa cất lời, Lâm Tiêu như nhận lấy lời phán quyết thiêng liêng nhất trên đời. Lâm Tiêu chưa bao giờ biết căng thẳng là gì, nhưng lúc này tim anh lại đập nhanh tới đáng sợ, giọng anh khẽ run rẩy: “Thu Quỳnh…”

“Lâm Tiêu, em sẽ không đánh gãy chân anh đâu.”

Lâm Tiêu sững sờ, anh đang bị từ chối sao?

Ngay sau đó, anh lại nghe thấy Tô Thu Quỳnh cười nói đầy ẩn ý: “Em không thích chú rể ngồi trên xe lăn.”

Chú rể?

Là anh sao?

Niềm hân hoan đến bất ngờ, quá khó tin, Lâm Tiêu ngây ra như phỗng, sau khi phản ứng lại thì không kiềm chế được mà cười ngu.

Đạo diễn Lâm kiêu ngạo ngông cuồng, người thừa kế danh giá nhất của nhà họ Lâm ở châu Âu, giờ lại đang ngoác miệng cười ngu như “thằng con trai ngô nghê nhà giàu”, cứ thế cười ngu không ngừng, làm thế nào cũng không khép được miệng lại.

Nhìn thấy dáng vẻ như đứa con trai ngô nghê nhà giàu này của Lâm Tiêu, trong lòng Tô Thu Quỳnh mềm nhũn.

Hóa ra, trên đời này lại có một người như vậy, sau khi có được cô sẽ không từ chối bằng mọi cách, mà chỉ biết yêu thích thật lòng.

Lâm Tiêu cười ngu một lúc mới lấy được lại lý trí của mình, anh ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh, hưng phấn xoay vòng vòng.
 
Chương 1238


Chương 1238

“Thu Quỳnh, em chịu gả cho anh rồi, tốt quá!”

Môi Lâm Tiêu vừa đặt lên môi Tô Thu Quỳnh lần nữa thì đột nhiên điện thoại cô lại đổ chuông.

Chiến Mục Hàng.

Bây giờ, mọi sự chú ý của Tô Thu Quỳnh đều dồn hết lên người Lâm Tiêu rồi, nên dĩ nhiên không để ý thấy tiếng chuông điện thoại reo.

Lâm Tiêu quay mặt sang, nhìn màn hình hiển thị rồi quả quyết tắt máy.

Bây giờ anh và Tô Thu Quỳnh đang ngọt ngào tình tứ, sao có thể để Chiến Mục Hàng quấy rối được?

“Thu Quỳnh, anh cảm thấy mình như đang mơ vậy.”

Tuy Lâm Tiêu đang ôm Tô Thu Quỳnh trong lòng, nhưng vẫn có cảm giác không chân thực.

Tô Thu Quỳnh đã từng là giấc mộng tươi đẹp nhất của anh. Thuở thiếu niên, nửa đêm tỉnh giấc, toàn bộ những ưu sầu cùng nhớ nhung đều là cô.

Anh bị cô ngó lơ, tưởng rằng buông thả giữa rừng hoa thì sẽ có thể quên được cô. Nhưng khi gặp lại cô, anh mới nhận ra tình yêu mình dành cho Tô Thu Quỳnh đã ăn sâu vào tận xương tủy, không thể dập tắt được.

Anh cũng từng nghĩ thứ anh yêu là một Tô Thu Quỳnh trong sáng và xinh đẹp, thứ anh yêu là một giấc mơ hoa lệ.

Sau này anh mới nhận ra mình yêu chính con người cô.

Dù là Tô Thu Quỳnh tỏa sáng rực rỡ bao người tung hô hay là một Tô Thu Quỳnh chật vật khốn đốn thì tình yêu anh dành cho cô, cả đời không hối tiếc.

“Lâm Tiêu, anh không nằm mơ đâu, em đồng ý gả cho anh. Sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt nữa.”

Tô Thu Quỳnh sẽ không chủ động lấy lòng đàn ông, nhưng lúc này cô lại chủ động ôm Lâm Tiêu, khẽ đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.

Cô biết mình vẫn chưa yêu Lâm Tiêu hết mình, nhưng cô sẽ cố gắng, nỗ lực để bản thân ngày càng yêu anh hơn.

Đối với Lâm Tiêu, cơ thể của Tô Thu Quỳnh vốn là chất độc mà anh không cách nào kháng cự. Cô chủ động như vậy, lòng kiên trì tích cóp mấy đời của anh cũng phải sụp đổ.

Cả người run rẩy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đó là cảm xúc rung động, vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.

Điện thoại của Tô Thu Quỳnh vẫn đang không ngừng reo lên.

Lâm Tiêu không cần nhìn cũng biết là Chiến Mục Hàng gọi đến.

Bây giờ anh hoàn toàn không có tâm tư để nghe máy, đưa tay trượt tắt điện thoại của Tô Thu Quỳnh.

Anh tưởng rằng mình đã ngắt thẳng máy của Chiến Mục Hàng, ai ngờ vừa rồi anh lại bất cẩn nhấn nút nhận.

Nhưng cả anh và Tô Thu Quỳnh đều không để ý tới.

Tô Thu Quỳnh không phải cô gái chưa trải sự đời, dĩ nhiên cô biết tiếp theo Lâm Tiêu sẽ làm gì với mình.

Nếu cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh thì đã biết họ chắc chắn phải phá vỡ ranh giới kia. Hay nói cách khác, nếu cô chọn Lâm Tiêu thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trở thành người phụ nữ của anh rồi.
 
Chương 1239


Chương 1239

Tô Thu Quỳnh không phải người lươn khươn lật lọng, chỉ là bây giờ cô lo vết thương trên lưng anh sẽ không chịu nổi.

“Lâm Tiêu, vết thương của anh…”

“Thu Quỳnh, vết thương của anh đã khỏi rồi.” Lâm Tiêu không đợi Tô Thu Quỳnh nói hết câu thì đã lên tiếng.

Tô Thu Quỳnh bỗng không biết nên nói gì trước câu nói này của Lâm Tiêu.

Cũng vì trên người anh bị thương nên hai người họ mãi vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Bây giờ anh nói vết thương trên người đã khỏi, có vẻ chút chuyện mờ ám nào đó bắt buộc phải làm rồi.

Giọng Lâm Tiêu ngày càng trầm khàn, bởi cố gắng kiềm chế nên đầu ngón tay anh không kìm được mà run lên.

“Thu Quỳnh…”

Tô Thu Quỳnh bất giác cắn môi dưới, có vài lời đúng là rất khó nói. Nhưng giây phút này, cô muốn nói với Lâm Tiêu.

Da mặt Tô Thu Quỳnh vốn mỏng, câu nói đó quá xấu hổ, cô vùi mặt vào trước ngực anh rồi mới tìm được giọng mình.

“Lâm Tiêu, em bằng lòng…”

Ầm…

Não Lâm Tiêu bỗng dưng rỗng tuếch, mọi lý trí trên người anh lập tức biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại niềm vui vô bờ.

Cuộc gọi Chiến Mục Hàng gọi đến vẫn chưa tắt máy, anh ta đang định gọi tên của Tô Thu Quỳnh thì chợt nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.

Anh ta nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói ‘Lâm Tiêu, em bằng lòng…’

Cô bằng lòng cái gì, không cần nói cũng biết.

Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu như muốn nứt ra, anh ta không có can đảm để nghe tiếp nữa. Điện thoại trong tay cùng chiếc bánh kem đang xách ở tay kia bất chợt rơi xuống.

Nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống, Chiến Mục Hàng hốt hoảng cúi đầu, chộp lấy điện thoại dưới đất rồi hung hăng ấn nút tắt máy như phát điên.

Tô Thu Quỳnh… sao Tô Thu Quỳnh lại nói bằng lòng được chứ!

Sao cô có thể làm chuyện đó với Lâm Tiêu? Cô là vợ anh ta cơ mà!

Anh ta bất cẩn đánh mất vợ mình rồi.

Chiến Mục Hàng phát hiện bánh kem trong tay cũng rơi xuống đất, vậy là lại bắt đầu luống cuống thu dọn bánh kem dưới đất.

Chính tay anh ta làm chiếc bánh kem này.

Sao cậu Chiến kiêu ngạo lạnh lùng lại biết làm bánh kem được!

Anh ta chỉ xào rau thôi mà cũng đã suýt làm nổ bếp, vì muốn học làm bánh kem nên còn không cẩn thận bị dao rạch vô số vết sẹo trên tay.

Cuối cùng, tới ngày sinh nhật của Tô Thu Quỳnh, anh ta đã thành công làm ra một chiếc bánh kem. Chiến Mục Hàng đem tặng bánh kem cho cô, lòng đầy mãn nguyện và sung sướng. Ai ngờ, cô lại đang mây mưa với Lâm Tiêu.
 
Chương 1240


Chương 1240

Chiến Mục Hàng nhớ rất rõ, trước đây vào dịp sinh nhật của Tô Thu Quỳnh, anh ta chỉ nhờ Minh Quân tặng cô một chiếc bánh kem qua loa lấy lệ.

Tối hôm đó, Tô Thu Quỳnh nói ‘Mục Hàng, em thật sự hy vọng có một ngày, anh có thể chính tay làm một chiếc bánh kem vì em’.

Lúc đó, anh ta khinh việc làm bánh kem tặng cô.

Nhưng anh ta lại phát hiện, trước giờ mình không hề quên lời cô nói.

Bây giờ anh ta đã làm bánh kem cho cô rồi, còn cẩn thận đưa tới trước mặt cô, nhưng cô đã chẳng thèm nữa.

Sinh nhật cô, Lâm Tiêu cũng chuẩn bị bánh kem cho cô. Có Lâm Tiêu ở đó, rõ ràng mọi thứ của Chiến Mục Hàng đều trở nên quá dư thừa.

Cuối cùng Chiến Mục Hàng nhặt bánh ở dưới đất lên, chiếc bánh mà anh ta tỉ mỉ chuẩn bị đã bị rơi hỏng mất rồi.

Giống như tình yêu của anh ta và Tô Thu Quỳnh vậy, cũng đã hỏng, đã thay đổi rồi, cũng không thể quay trở lại như lúc ban đầu được nữa.

Chiếc bánh kem đã hỏng nên không cách nào đem tặng, Chiến Mục Hàng chỉ đành ôm lấy rồi vội vàng tháo chạy.

Lâm Tiêu thật sự không nhịn được nữa, nhưng giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên điện thoại của anh lại reo liên tục mấy lần.

Anh không muốn đếm xỉa tới những tin nhắn này. Nhưng khi anh nhìn sang, một tấm ảnh trên màn hình điện thoại lại đập ngay vào mắt.

Khi anh nhìn rõ tấm ảnh này, anh lập tức như bị sét đánh.

Tấm ảnh này là ảnh thân mật giữa anh và Bùi An Na.

Anh trượt tay trên màn hình điện thoại, thấy một số lạ gửi mấy tin nhắn đến.

Anh biết số này là điện thoại của Bùi An Na.

“Anh Lâm, tối nay em ở chung cư Cẩm Trình chờ anh nhé! Nếu anh không tới tìm em, em sẽ gửi tất cả những bức ảnh thân mật của chúng ta vào điện thoại của Tô Thu Quỳnh!”

“Anh Lâm, đừng có nghi ngờ em! Em nói gửi ảnh thì nhất định sẽ làm được!”

Lâm Tiêu thấy Bùi An Na liên tiếp gửi đến rất nhiều tấm ảnh thân mật, tức đến mức muốn quăng điện thoại đi.

Anh từng cảm thấy chẳng sao cả về quãng thời gian lang bạt nơi bụi hoa sau khi bị Tô Thu Quỳnh làm lơ. Nhưng kể từ khi ở bên cạnh cô, mỗi lần nhớ lại, anh hiểu đó là lịch sử đen tối không thể rửa sạch của mình.

Anh đã không còn nhớ rõ mặt đám phụ nữ từng dây dưa với mình. Cảm giác họ mang đến cho anh cũng không hề đọng lại một chút dấu vết nào trong trái tim anh.

Thậm chí, khi làm đến bước cuối cùng với những người phụ nữ kia, cũng không khiến anh run rẩy bằng một cái ôm của Tô Thu Quỳnh.

Anh không thích mấy chuyện quá khứ kia.

Quãng thời gian đó, anh ép mình quên đi quá khứ với Tô Thu Quỳnh.
 
Chương 1241


Chương 1241

Nhưng bất kể anh chán ghét quãng thời gian đã qua đó cỡ nào, chán ghét bản thân buông thả phóng túng ra sao, anh cũng không cách nào xóa bỏ sự thật về quá khứ phong lưu kia của mình.

Anh thật sự muốn tái sinh để thay đổi lại, như vậy anh sẽ không có đống lịch sử đen tối này nữa.

Trong giới bọn họ, thật ra đàn ông phong lưu cũng chẳng có gì to tát hết, nhưng vì trong lòng có tình cảm chân thành, cho nên những sự tích phong lưu mà người đàn ông từng lấy làm kiêu ngạo mới trở thành lịch sử đen tối không thể xoá nhoà.

Lâm Tiêu sợ, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Dù bị người khác dí súng vào huyệt thái dương, anh cũng chưa từng sợ hãi như thế.

Tô Thu Quỳnh chỉ mới nghe người ta kể, hoặc có lẽ không để ý tới những lịch sử đen tối kia của anh.

Nhưng tấm ảnh mang lại cho người khác cảm giác quá trực quan, sự đả kích quá lớn, anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ chê bai và chán ghét anh.

Bây giờ cô đang có hảo cảm với anh, còn chưa rõ rốt cuộc là rung động hay chỉ là cảm động vì anh dũng cảm quên mình cứu cô. Nếu anh bắt đầu khiến cô chán ghét thì sẽ càng khó tiếp cận cô hơn.

Mà điều anh sợ nhất chính là mất đi cô.

Tô Thu Quỳnh cảm nhận được vẻ khác thường của Lâm Tiêu, cô vội quan tâm hỏi han: “Lâm Tiêu, anh sao vậy? Có phải vết thương lại đau rồi không?”

Tô Thu Quỳnh đứng dậy, vươn tay kiểm tra vết thương của Lâm Tiêu.

Vết thương của anh đã gần khỏi hẳn, tất nhiên anh sẽ không để Tô Thu Quỳnh kiểm tra chỗ vết thương của mình. Anh cứng ngắc bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mất tự nhiên nói dối Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, lúc nãy anh không cẩn thận động đến vết thương rồi, đau quá.”

Lúc trước Lâm Tiêu cũng từng nói dối, trong chốn danh lợi thật ảo lẫn lộn này, làm gì có ai không nói dối chứ!

Trước giờ Lâm Tiêu nói dối với người khác đều không thay đổi nét mặt. Nhưng khi anh nói dối Tô Thu Quỳnh, còn chột dạ hơn cả học sinh tiểu học phạm lỗi.

Cũng may, Tô Thu Quỳnh không nghi ngờ anh. Cô nhìn anh rồi phì cười, khuôn mặt vốn luôn lãnh đạm lạnh lùng kia, trong nháy mắt đẹp đến mức như hoa quỳnh nở rộ: “Ai bảo anh nóng vội thế làm gì! Lâm Tiêu, anh dưỡng thương cho tử tế đi!”

Nghe Tô Thu Quỳnh nói xong, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức càng cảm thấy áy náy hơn.

Anh đã nói dối cô gái mà mình yêu nhất, cũng dối gạt tín ngưỡng duy nhất trong lòng mình.

Hơn nữa, anh không thể để Bùi An Na gửi những bức ảnh thân mật này cho Tô Thu Quỳnh, cho nên tối nay anh vẫn phải tiếp tục nói dối.

Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh, đặt lên một nụ hôn yêu thương lên môi cô, sau đó vươn tay trượt tắt điện thoại: “Thu Quỳnh, đột nhiên công ty có chút chuyện, cần anh qua đó xử lý. Thu Quỳnh, em nghỉ ngơi sớm đi, anh xử lý xong sẽ lập tức trở lại.”

“Vâng.” Tô Thu Quỳnh khẽ đáp lại, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, ánh mắt của Lâm Tiêu tối sầm xuống. Anh càng cảm thấy hành vi nói dối của mình vô sỉ và dơ bẩn biết bao.

Anh biết sự không tin tưởng của Chiến Mục Hàng dành cho Tô Thu Quỳnh mang đến quá nhiều đau thương cho cô, cô biết việc không tin tưởng sẽ khiến đối phương đau lòng đến mức nào. Cho nên sau khi ở chung với anh, cô tin tưởng anh vô điều kiện, còn anh cuối cùng lại phụ sự tín nhiệm của Tô Thu Quỳnh.
 
Chương 1242


Chương 1242

Lâm Tiêu chưa rời đi ngay lập tức, anh bế Tô Thu Quỳnh vào phòng ngủ, rót một ly nước ấm cho cô theo thói quen rồi mới rời khỏi căn chung cư nhỏ.

Gió đêm đầu hạ cũng mang theo chút oi bức, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại như thể đóng băng.

Bùi An Na đã gửi cho anh số nhà cụ thể của cô ta, Lâm Tiêu liếc nhìn điện thoại rồi lao thẳng đến chung cư nhỏ của cô ta.

Lần trước ở phim trường, Kiều Hạ làm Bùi An Na bị bẽ mặt trước đám đông, khiến cô ta trở thành trò cười trong giới.

Sau này, vì cô ta xúi giục vị đạo diễn nào đó ức hiếp Tô Thu Quỳnh nên còn bị nhà họ Lâm phong sát. Bây giờ, cô ta muốn tiếp tục nhận việc cũng khó khăn muôn trùng.

Bùi An Na cũng là một cô gái kiêu căng ngạo mạn. Lúc cô ta hot nhất, cũng có rất nhiều người theo đuổi và tung hô, như ánh trăng có ngàn vì tinh tú vây quanh, sao cô ta có thể chịu được sự chênh lệch này chứ?

Mọi tai vạ của cô ta đều do Tô Thu Quỳnh mà ra, tất nhiên cô ta phải giành lại tất cả mọi thứ của cô!

Cô ta biết Lâm Tiêu thích Tô Thu Quỳnh cỡ nào, anh càng thích cô thì anh sẽ càng dễ bị cô ta lợi dụng!

Bùi An Na không những muốn cướp lấy người đàn ông mà Tô Thu Quỳnh yêu thương, mà còn muốn trở lại vị trí chị đại trong giới ca nhạc.

Bùi An Na cho rằng cách giao lưu tình cảm tốt nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính là lên giường làm chuyện ấy.

Cho nên tối nay, cô ta nhất định phải ôn lại chuyện cũ, tình cũ lại cháy với Lâm Tiêu.

Vì chắc chắn anh sẽ tới nên cô ta cố tình trang điểm chải chuốt, muốn “lên ngôi” trở lại.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Bùi An Na tươi cười đắc chí, yểu điệu đi ra mở cửa cho Lâm Tiêu.

Vừa trông thấy anh đứng ngoài cửa, Bùi An Na đã nhào vào lòng anh với dáng vẻ quyến rũ, lẳng lơ: “Anh Lâm, anh tới rồi à!”

Giọng Bùi An Na vốn đã õng ẹo, giờ cô ta lại cố tình làm nũng nữa, Lâm Tiêu nghe thấy giọng này mà nổi da gà khắp người.

Cô ta nghĩ mình chủ động ôm lấy, chắc chắn Lâm Tiêu sẽ không từ chối. Dù gì mấy năm trước, anh cũng chưa từng từ chối bất cứ người phụ nữ nào đến với mình.

Ai ngờ cô ta còn chưa dán lên người Lâm Tiêu, anh đã hất cô ta ngã sõng soài dưới đất chẳng hề thương tiếc.

Sức của Lâm Tiêu vốn đã rất lớn, cộng thêm anh đang nổi giận, Bùi An Na ngã mạnh xuống đất, còn bị phần gót của đôi cao gót xém chút làm trẹo chân, đau đến mức nghi ngờ cuộc đời.

“Anh Lâm, sao anh có thể đối xử thô lỗ với em như thế chứ! Một đêm vợ chồng tình nghĩa dài lâu. Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh mà!”

“Người phụ nữ của tôi?”

Lâm Tiêu cười mỉa, trên gương mặt điển trai kiêu ngạo bất cần toát lên vẻ tuyệt tình đáng sợ: “Bùi An Na, cô không xứng làm người phụ nữ của tôi đâu! Người mà cả đời Lâm Tiêu tôi cần chỉ có Tô Thu Quỳnh thôi!”

Bùi An Na sợ Lâm Tiêu, nhưng anh hoàn toàn không nể mặt cô ta làm cô ta cũng hận.

Cô ta âm thầm cắn răng, định đập nồi dìm thuyền.
 
Chương 1243


Chương 1243

“Anh Lâm, anh nhất định phải để em làm người phụ nữ của anh! Không chỉ như vậy, anh còn phải nâng đỡ em trở nên nổi tiếng!”

Bùi An Na dừng lại giây lát rồi gằn từng câu từng chữ nói: “Nếu không, bây giờ em sẽ gửi tất cả những bức ảnh thân mật của chúng ta đến điện thoại của Tô Thu Quỳnh!”

Bùi An Na chắc chắn Lâm Tiêu không dám để Tô Thu Quỳnh trông thấy mấy bức ảnh này. Nếu không, nửa đêm nửa hôm, anh cũng sẽ vội vội vàng vao lao tới đây.

Sự chắc nịch này khiến Bùi An Na cảm thấy tự tin hơn nhiều. Cô ta hất cằm, tính toán kỹ càng trong lòng rồi nhìn Lâm Tiêu: “Anh Lâm, anh đừng trách em, em thật sự không muốn ép anh đâu. Cũng vì em thích anh quá nên muốn ở bên cạnh anh thôi!”

“Thích tôi ấy hả?”

Lâm Tiêu cười nhưng lại không hề mang theo chút dịu dàng nào, đôi mắt màu lam thẫm kia càng trở nên u ám đáng sợ: “Bùi An Na, cô thích tiền của tôi thì đúng hơn đấy?”

“Anh Lâm, em không phải vậy!” Bùi An Na vội phủ nhận, đúng là cô ta thích quyền thế và địa vị của Lâm Tiêu, thích gia tài bạc triệu của anh thật. Nhưng sự kiêu ngạo không bị trói buộc, tài hoa hơn người của anh lại càng như thuốc phiện, mê hoặc cô ta.

“Anh Lâm, em thích con người anh mà! Anh Lâm, Tô Thu Quỳnh cũng chỉ là con đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng thôi. Bùi An Na em chưa từng kết hôn, cũng chưa từng ngồi tù. Anh Lâm, em rất sạch sẽ, rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Anh Lâm, anh không thể nhìn kỹ em một chút được ư? Em còn yêu anh hơn cả Tô Thu Quỳnh!”

“Ai cũng có thể làm chồng à?”

Lâm Tiêu khẽ híp mắt lại, trên gương mặt còn điển trai và ưa nhìn hơn cả nam chính trong truyện tranh của anh phủ lên vẻ tàn nhẫn tuyệt tình. Anh bước tới phía trước một bước, thô lỗ bóp chặt cổ Bùi An Na, mím môi lại, lạnh lùng như ác ma ăn thịt người.

“Bùi An Na, nếu cô còn dám nói lung tung nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến cô cả đời này không có cơ hội lên tiếng đâu!”

Bùi An Na biết tính khí của Lâm Tiêu không tốt, không dễ chọc vào. Nhưng lần đầu tiên cô ta thấy anh bạo lực và khủng bố như thế, bị dọa đến mức run rẩy cả người. Nhưng vì quá chán ghét Tô Thu Quỳnh nên cô ta vẫn cắn răng gào lên: “Anh Lâm, em nói sai chỗ nào chứ?”

“Tô Thu Quỳnh chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Cô ta từng kết hôn, còn hai lần mang thai con của cậu Chiến nữa!”

“Anh Lâm, một người phụ nữ hai lần mang thai con của người anh em tốt của anh, một con hồ ly tinh không còn sạch sẽ, anh không thấy ghê tởm, không thấy dơ bẩn ư? Anh Lâm, Tô Thu Quỳnh thật sự rất bẩn, cô ta chỉ là đứa ai cũng có thể làm chồng, là một ả khốn…”

Đột nhiên bàn tay của Lâm Tiêu tăng lực như thể muốn vặn gãy cổ của Bùi An Na. Cô ta đau đến mức phải nín thinh, há miệng định nói gì đó, nhưng bây giờ cổ của cô ta đau quá rồi, nhất thời không tìm được giọng của mình.

“Bùi An Na, cô thật sự không cần cái lưỡi này nữa rồi phải không?”

Khóe môi Lâm Tiêu nhếch lên nở nụ cười nhạt, anh cười như vậy trông càng âm u và đáng sợ hơn là không cười.

Bùi An Na trố mắt không thể tin nổi, cô ta không dám nghĩ Lâm Tiêu lại muốn cắt lưỡi cô ta!

Điều mà cô ta tự hào nhất chính là chất giọng siêu cao của mình, dĩ nhiên cô ta không thể đánh mất sự kiêu ngạo ấy được. Cô ta ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, rốt cuộc anh có trái tim không vậy!”

“Em yêu anh nhường này, tại sao anh không thể nhìn xem em tốt đến mức nào!”

 
 
Chương 1244


Chương 1244

“Bùi An Na, đừng có ở đây làm người khác chán ghét nữa!” Lâm Tiêu cười dữ tợn: “Cô còn chẳng xứng xách giày cho Tô Thu Quỳnh!”

“Anh Lâm, câu nói này của anh làm tổn thương người ta quá đấy! Anh thật quá đáng!” Hai mắt của Bùi An Na đỏ lựng, cô ta gào lên: “Anh Lâm, anh bắt buộc phải ở bên cạnh em! Trừ khi anh muốn để Tô Thu Quỳnh thưởng thức video chúng ta ở bên nhau!”

“Mẹ kiếp!”

Lâm Tiêu cáu đến mức thốt ra tiếng chửi thề. Thấy chưa, đám người phụ nữ chủ động bám người này, không những chụp ảnh mà còn dám quay cả video!

Trong quãng thời gian khốn nạn đó, anh đã chơi bời với biết bao người phụ nữ kiểu này rồi. Nếu những người khác cũng có ảnh hoặc video thì cho dù anh có tự sát tạ tội trước mặt Tô Thu Quỳnh cũng không thể xóa sạch lịch sử đen tối của mình.

Bùi An Na thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu, cô ta biết sự đe dọa của mình đã có tác dụng.

Cô ta cố gắng thở dốc một hơi, nói tiếp: “Cho nên anh Lâm, anh không còn sự lựa chọn nào khác đâu, anh chỉ có thể ở bên cạnh và nâng đỡ em thôi!”

“Anh Lâm, tối nay anh ở lại chỗ của em có được không?”

“Rầm!”

Bùi An Na bước tới trước một bước, đang ảo tưởng tối nay được thân mật với Lâm Tiêu thì cô ta đã bị anh hất văng xuống đất.

Lâm Tiêu ra tay không hề khách sáo, anh sợ cô ta lại tiếp tục bám lên người mình như ruồi muỗi nên hất văng cô ta ra xa một hai mét luôn.

Bùi An Na đau đến nỗi cả người run rẩy, không thể đứng dậy nổi.

Lâm Tiêu nhìn cô ta từ trên cao xuống như thể đang nhìn một con hề vô cùng nực cười.

“Bùi An Na, đe dọa tôi chứ gì?” Lâm Tiêu nhếch môi nói với giọng điệu mỉa mai, âm u lạnh lùng y như ma quỷ đến từ vực thẳm: “Nếu không muốn sống thì cô cứ việc đe dọa tôi đi!”

Bùi An Na chợt rùng mình, xém chút nằm mọp hẳn dưới đất. Cô ta biết không phải Lâm Tiêu đang nói đùa với mình, anh nói sẽ lấy mạng cô ta thì thật sự có thể giết chết cô ta!

Cô ta sợ chết, nhưng cũng càng không cam lòng!

Bây giờ Lâm Tiêu quá đáng sợ, cô ta không dám làm anh bực mình. Nhưng Bùi An Na có muôn ngàn cách để chia cắt anh và Tô Thu Quỳnh!

Lòng người đúng là rất kỳ lạ, người khác sống hạnh phúc hay không thì có liên quan gì tới cô ta đâu!

Nhưng cô ta lại cứ không chịu được khi Tô Thu Quỳnh sống tốt hơn mình! Cô ta không cách nào đạt được ước muốn, cũng không muốn để Tô Thu Quỳnh độc chiếm người đàn ông ưu tú như Lâm Tiêu này!

Để không làm cho mình đổ máu tại chỗ, Bùi An Na vội nói nhẹ nhàng: “Anh Lâm, em biết sai rồi. Sau này em sẽ không dám nói linh tinh nữa! Anh Lâm, bây giờ em sẽ xóa hết ảnh và video của chúng ta ngay đây!”

Lâm Tiêu không ngờ Bùi An Na lại biết điều như thế. Cho dù cô ta đã xoá tất cả ảnh và video thì trong lòng anh vẫn không thấy thoải mái.

Anh đã quên mình từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi, nếu những người khác cũng lấy mấy tấm ảnh này ra để giở trò thì cũng khó mà đề phòng được!
 
Chương 1245


Chương 1245

Bùi An Na xóa tất cả video và hình ảnh ngay trước mặt Lâm Tiêu. Nhưng trong phòng cô ta có camera, Lâm Tiêu vừa đi khỏi, cô ta liền trích xuất video từ đó ra. Trong đây có thể nhìn rõ ảnh chính diện của Lâm Tiêu, cô ta chụp màn hình gửi cho Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh đã tắm xong, vừa định nằm xuống giường thì chợt nhận được vài bức ảnh.

Nhân vật chính trong bức ảnh hiển nhiên là Lâm Tiêu và Bùi An Na, vì cô ta ăn mặc thiếu vải nên nhìn bức ảnh cũng rất “gay mắt”.

Ngay sau đó, Tô Thu Quỳnh lại nhận được một tin nhắn: “Thu Quỳnh, tối nay Lâm Tiêu với tôi có một đêm hạnh phúc bên nhau đấy!”

Nghe thấy lời nói này của Chiến Mục Hàng, đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh không kìm chế được run rẩy, nhưng trong chốc lát cô đã quay trở lại vẻ bình tĩnh thường thấy.

Cô không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại biết được sự thật năm đó, cô cũng không ngờ rằng có một ngày Chiến Mục Hàng sẽ tin rằng người cứu anh ta ra từ trong đám lửa là cô.

Trước đây, cô đã từng mong ngóng chờ đợi, hy vọng rằng Chiến Mục Hàng có thể tin tưởng người năm đó cứu anh ta là cô, để anh ta đừng bị An Tình lừa gạt nữa.

Thế nhưng, sau những lần cô giải thích nhưng anh ta không tin, cô phát hiện ra rằng, anh ta có muốn tin cô hay không, đã không còn quan trọng như vậy nữa.

Chuyện trên đời này, có lúc thực sự rất kì diệu, cũng rất tàn nhẫn.

Khi để ý tới một chuyện, một kết quả, một sự thật thực sự rất quan trọng.

Nhưng khi bạn đã không còn để ý tới một chuyện nữa rồi, sự thật có quan trọng hơn đi nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với bạn.

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng tưởng rằng phòng tuyến tâm lý của cô đang lay động. Dù sao thì nhiều năm qua cô không chỉ nhắc tới sự thật vụ cháy năm đó một lần, cô muốn anh biết rằng cô đã cứu anh.

Chiến Mục Hàng cúi mặt xuống, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt vừa nóng rực vừa chân thành: “Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, những năm qua anh vẫn luôn bị An Tình lừa gạt.”

“Tô Thu Quỳnh, nếu như năm đó em có thể không màng sống chết cứu anh ra từ đám lửa, chắc chắn em rất yêu rất yêu anh. Tô Thu Quỳnh, em từng yêu anh sâu đậm, em yêu anh như vậy, anh không tin chỉ trong chớp mắt là em đã yêu Lâm Tam!”

“Đúng vậy, tôi từng yêu anh sâu đậm.”

Tô Thu Quỳnh cười nhạt nhìn Chiến Mục Hàng, nụ cười của cô đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vì ý cười không lan đến đáy mắt, cho nên trông nụ cười của cô hơi giả, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ cứng đờ.

“Chiến Mục Hàng, tôi từng yêu anh sâu đậm. Nhưng nó giống như anh nói vậy, cũng chỉ là đã từng thôi.”

“Chiến Mục Hàng, lúc tôi yêu anh, tôi sẵn sàng trao mạng tôi cho anh, sống vì anh, chết vì anh, tôi không oán trách không hối hận. Đáng tiếc là, bây giờ tôi không yêu anh nữa rồi, cho nên mạng của Tô Thu Quỳnh tôi đây, cũng không liên quan tới anh nữa!”

Con ngươi Chiến Mục Hàng co rút mạnh, anh ta đột nhiên không có can đảm nghe Tô Thu Quỳnh nói tiếp. Tuy rằng trong lòng anh ta biết rõ rằng bây giờ cô không yêu anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn không dám nghe cô nói rằng cô đã yêu Lâm Tiêu. Người đàn ông mà cô sẵn sàng ở bên không màng sống chết, là Lâm Tiêu.

“Chiến Mục Hàng, hình như tôi thích Lâm Tiêu rồi, cái mạng này của tôi…”

“Không! Tô Thu Quỳnh, đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!”
 
Chương 1246


Chương 1246

Chiến Mục Hàng kích động ngắt lời Tô Thu Quỳnh, anh ta đỏ bừng mắt, hoảng sợ lo được lo mất: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em sẽ yêu Lâm Tam! Em đang cố ý giận anh! Đúng, em cố ý giận anh! Em giận anh tin nhầm An Tình, em giận anh tổn thương em hết lần này đến lần khác.”

“Nhưng Tô Thu Quỳnh à, bây giờ anh đã biết sự thật rồi, anh cũng sẵn sàng hối cải, vì em, chuyện gì anh cũng sẽ làm. Tô Thu Quỳnh, em có thể đừng cố ý giận anh nữa không?”

“Cố ý giận anh?” Tô Thu Quỳnh cười khẩy khinh thường: “Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không nhàm chán như vậy đâu!”

“Chiến Mục Hàng, tôi nói không yêu anh thì là thực sự không yêu anh nữa. Tình yêu tôi từng dành cho anh đã sớm bị mài mòn hết trong những lần hiểu lầm rồi.”

“Không, anh không tin!” Chiến Mục Hàng kích động gào to: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em không còn yêu anh nữa!”

“Trái tim của một người rất nhỏ, một đời chỉ có thể yêu được một người thôi! Tô Thu Quỳnh, cả đời của Chiến Mục Hàng anh chỉ yêu Tô Thu Quỳnh em thôi! Anh không tin ngoài anh ra, đời này em còn có thể yêu người khác!”

“Tô Thu Quỳnh, đừng lừa mình dối người nữa! Em yêu anh mà, em chỉ đáng trách anh từng tổn thương em thôi! Đừng lừa dối trái tim mình nữa, về bên anh đi, có được không?”

“Tô Thu Quỳnh, anh thừa nhận, anh quá cố chấp, quá độc đoán, hay tự cho mình là đúng, anh không hiểu yêu là gì, anh càng không biết cách yêu. Anh giống như một kẻ ngu đần trong tình yêu, vì anh quá ngu si cho nên tổn thương em biết bao lần. Nhưng Tô Thu Quỳnh à, con người rồi sẽ trưởng thành, em phải cho anh một cơ hội để học chứ.”

“Anh sẽ cố gắng học cách yêu một người, Tô Thu Quỳnh, anh sẽ rất yêu rất yêu em, anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em, cho anh thêm một cơ hội, có được không?”

Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ từ chối anh ta, không đợi cô trả lời, Chiến Mục Hàng đã nôn nóng đẩy cái bánh đã bị hỏng trong tay tới trước mặt Tô Thu Quỳnh.

“Tô Thu Quỳnh, trước đây anh cũng không biết nấu cơm, nhưng vì em mà anh có thể học xuống bếp như thế nào. Trước đây anh không biết làm bánh, nhưng bây giờ anh cũng thành công rồi.”

“Tuy rằng anh bất cẩn làm rơi bánh, nhưng anh thực sự biết làm mà. Tô Thu Quỳnh, anh biết làm bánh rồi, đây là chiếc bánh sinh nhật anh tự tay làm cho em.”

“Tô Thu Quỳnh, anh sẵn sàng học thật, vì em, anh sẵn sàng học mọi thứ, đừng vội vàng từ chối anh, có được không?”

Nhìn bánh kem Chiến Mục Hàng đẩy vào lòng cô, Tô Thu Quỳnh không khỏi sững sờ. Cô không ngờ Chiến Mục Hàng thực sự sẽ tự tay làm một chiếc bánh cho cô.

Mục Hàng, thật hy vọng anh có thể tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho em.

Như vậy, chắc chắn em sẽ hạnh phúc chết mất.

Những lời nói kia như đang vang lên bên tai, cô cố gắng không nhớ lại nữa. Cô cũng tưởng rằng Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nhớ, nhưng không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại nhớ lời cô nói.

Dù sao cũng từng yêu sâu đậm như vậy, nói là không xúc động một chút nào thì chắc chắn là giả.

Nhưng cái gọi là xúc động này không đáng nhắc tới so với những đau khổ mà anh ta đã gây ra cho cô.

Giữa bọn họ không chỉ cách núi biển nghìn trùng, còn thêm cả mấy mạng người. Tình yêu có sâu sắc hơn đi nữa, cũng đã bị mài mòn từ lâu rồi.

Tô Thu Quỳnh không đáp lại ngay, cô cúi đầu xuống, hơi thất thần nhìn bánh trong lòng, để nhìn trông bắt mắt nên bên trên bánh còn được che bởi một lớp kính đặc biệt.
 
Chương 1247


Chương 1247

Chất của lớp kính vô cùng tốt, cho dù là rơi xuống đất cũng không bị vỡ, nhưng chiếc bánh kem bên trong lớp kính đã rơi tới không nỡ nhìn từ lâu.

Hoa trang trí bên trên đã mơ hồ đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, chữ trên bánh kem lại càng không nhận ra được gì, nhìn kĩ lại chỉ loáng thoáng thấy được giữa bánh kem dường như được vẽ một hình trái tim tinh tế bằng kem màu đỏ.

Nhưng đáng tiếc, rơi như vậy, trái tim kia đã nát tan rồi.

Khẽ sờ bánh kem trong tay, Tô Thu Quỳnh không kìm được nghĩ, nếu như trước khi cô ngồi tù, Chiến Mục Hàng tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho cô, cho dù anh ta có muốn mạng của cô, cô chắc chắn sẽ cho anh ta không chút do dự.

Đáng tiếc là cô đã đi ra từ luyện ngục rồi, trái tim này của cô, không còn mềm mại như vậy nữa.

Thấy Tô Thu Quỳnh ngây ngốc nhìn chằm chằm bánh kem trong lòng, cõi lòng Chiến Mục Hàng lập tức dâng lên hy vọng vô hạn.

Anh ta biết mà, Tô Thu Quỳnh không thể không yêu anh ta một chút nào nữa được!

Có một thứ tình yêu đã trở thành chấp niệm cả đời, bọn họ xác định phải sống chết quấn lấy nhau! Người khác không ai chen chân vào được!

Chiến Mục Hàng tiến lên một bước, anh ta khẽ ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng: “Tô Thu Quỳnh, sau này, hàng năm em đón sinh nhật, anh đều sẽ tự tay làm bánh kem cho em, có được không?”

Tô Thu Quỳnh bình tĩnh lại, cô đẩy Chiến Mục Hàng ra, cũng thuận tay đưa chiếc bánh kem trước ngực cho Chiến Mục Hàng.

Cô lùi lại phía sau, trong mắt không có chút quyến luyến và ấm áp nào.

“Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian nữa, vì tôi chẳng thèm đâu.”

Không thèm đâu, cô ấy nói là cô ấy không thèm!

Chiến Mục Hàng ôm chiếc bánh kem trước ngực, bỗng dưng như hóa đá, không thể thốt nên lời.

Mãi một lúc lâu như thể cả thế kỷ đã trôi qua mới thấy Chiến Mục Hàng nhẹ nhàng nói: “Tô Thu Quỳnh, anh không chỉ biết làm bánh kem, anh còn có thể học làm thứ khác nữa, Tô…”

“Chiến Mục Hàng, anh làm gì thì tôi cũng chẳng thèm! Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian với tôi làm gì nữa! Tôi muốn hạnh phúc ở bên Lâm Tiêu.”

“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tam không hợp với em!”

Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh cứ một câu lại Lâm Tiêu, anh ta khó chịu đến đỏ cả mắt: “Đời tư của Lâm Tam hỗn loạn như thế, ai mà biết được liệu anh ta có diễn trò với em hay không!”

“Chiến Mục Hàng, tôi không quan tâm đến chuyện trước kia của Lâm Tiêu, ai mà không có quá khứ chứ!”

Thấy môi Chiến Mục Hàng mấp máy như muốn nói gì, Tô Thu Quỳnh cười mỉa mai, không cho anh ta có cơ hội mở miệng: “Chiến Mục Hàng, đời tư của Lâm Tiêu hỗn loạn như thế, còn quá khứ của tôi cũng có khá khẩm hơn là bao đâu?”

“Tôi đã từng kết hôn, từng ngồi tù, còn suýt bị một gã đàn ông trong tù cưỡng hiếp. Sau khi tôi ly hôn với anh, còn bị anh cưỡng hiếp mấy lần. Chiến Mục Hàng, so với tôi, Lâm Tiêu còn sạch sẽ hơn nhiều!”

“Tô Thu Quỳnh…”

Đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh. Anh ta muốn nói rằng, Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.

Cho dù em suýt đã bị đàn ông trong tù cưỡng hiếp, cho dù em đã từng bị ép buộc dùng miệng để phục vụ đàn ông, thì trong lòng anh, em vẫn là người yêu trong sạch nhất.
 
Chương 1248


Chương 1248

Nhưng nghĩ đến từ sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, anh ta lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép cô, những lời này anh ta không dám nói ra khỏi miệng.

Cô cảm thấy mình rất bẩn thỉu, một phần lớn nguyên nhân là vì anh ta.

Có phải ở trong lòng cô, khi anh ta cướng ép với cô cũng không khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô trong tù không?

Thậm chí, liệu có phải khi cô nhìn lại, anh ta còn đáng khinh hơn cả những gã đàn ông kia?

Không cần hỏi, chỉ cần nhìn sự chán ghét không thèm che giấu của Tô Thu Quỳnh là Chiến Mục Hàng cũng biết được đáp án.

“Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu anh thoát khỏi đám cháy.”

Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Tô Thu Quỳnh nói: “Chúng ta đều quan trọng việc báo đáp ơn tình cả mà. Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu mạng anh rồi, tôi nghĩ, anh chắc chắn rất muốn báo đáp tôi.”

“Chiến Mục Hàng, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy xin anh sau này đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”

“Đối với tôi, anh không quấy rầy nữa đã là sự báo đáp tốt nhất với tôi rồi.”

Anh ta không quấy rầy nữa, là sự báo đáp tốt nhất với cô…

Cả người Chiến Mục Hàng bỗng như bị băng tuyết bao phủ trong phút chốc, hai chân anh ta cứng đờ, cả người lạnh toát, không thể nhúc nhích được.

Thu Quỳnh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!

Chiến Mục Hàng đè mạnh lên lồng ngực mình, không quấy rầy nữa… Cái gọi là tru tâm chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Nhưng dù có bị vạn tiễn xuyên tâm thì cũng đều là tội nghiệt anh ta đáng phải nhận.

Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, người còn trong sạch và xinh đẹp hơn cả trăng sáng trên trời. Anh ta chỉ muốn dang rộng hai cánh tay ra mà ôm cô vào lòng, nhưng anh ta không dám.

Không quấy rầy là sự báo đáp tốt nhất với cô rồi…

Hóa ra đây mới là điều mà cô thật sự mong muốn.

Chiến Mục Hàng biết anh ta thật sự không thể buông tay được. Có thể vì anh ta đã nợ cô quá nhiều, ngay cả đến cái mạng này của anh ta cũng vì cô mới có thể sống đến tận bây giờ. Vậy nên, anh ta chỉ có thể cố gắng không quấy rầy đến cô như cô mong muốn.

“Tô Thu Quỳnh, được thôi.”

Sau một lúc lâu, Chiến Mục Hàng nghe thấy mình đang nói với Tô Thu Quỳnh bằng giọng điệu như đến từ tận nơi phương trời xa xôi mờ mịt.

Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng cũng không ở lại thêm nữa, anh ta cứng ngắc quay người đi, từng bước đi về phía đường lớn.

Bóng lưng của anh ta cô đơn lẻ loi, cứ như anh ta bị cả thế giới này vứt bỏ vậy.

Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh là cả thế giới của anh ta, không có Tô Thu Quỳnh, cuộc đời còn lại sau này của anh ta cũng chỉ còn lại sự hoang vu vô tận mà thôi…

Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Chiến Mục Hàng, hốc mắt Tô Thu Quỳnh cũng hơi chua xót, nhưng ngay sau đó cô đã trở lại về dáng vẻ lãnh đạm.
 
Chương 1249


Chương 1249

Chiến Mục Hàng đã mang theo tất cả những hạnh phúc thanh xuân tuổi trẻ của cô. Cô nghĩ rằng sở dĩ cô thấy loáng thoáng đau khổ như vậy không phải vì Chiến Mục Hàng, mà là vì quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp kia.

Hoài niệm, quyến luyến không thôi, không phải vì người kia, mà là do đó là ký ức không thể phai mờ đi trong cuộc đời của cô.

Tô Thu Quỳnh không nhìn Chiến Mục Hàng nữa, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua băng vệ sinh, sau đó trở về căn hộ nhỏ của cô và Lâm Tiêu.

Thời tiết đầu hè thay đổi rất nhanh, lúc Tô Thu Quỳnh xuống tầng, trời vẫn còn quang đãng, vậy mà khi cô trở về thì đã bắt đầu nổi mưa rào gió giật.

Từ cửa sổ phòng khách, nhìn theo ánh đèn hai bên đường, cô có thể thấy loáng thoáng tình hình trên đường.

Chiến Mục Hàng cứ như tự ngược vậy, anh ta không đi vào xe thể thao của mình mà cứ lững thững từng bước đi vào vũng lầy ven đường, khổ sở giãy giụa.

Cơn mưa trút xuống như thác đổ đã xối ướt đẫm cả người anh ta, thế nhưng anh ta lại chẳng hề để ý đến những điều này. Hoặc cũng có khi, chỉ có mưa rào xối xả, gió giật sấm rền mới có thể khiến lòng anh ta được một thoáng bình an.

Nếu trước khi ngồi tù, Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng dầm mưa như vậy chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Nhưng bây giờ cô nhận ra, trừ sự mỉa mai nhàn nhạt ra, trong lòng cô cũng chẳng có biến động gì lớn cả.

Cuối cùng thì tình yêu thời thanh xuân của cô cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được.

Tô Thu Quỳnh đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài kia nữa. Chiếc Mục Hàng thích tự ngược, thích dầm mưa cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Vừa quay người lại, cả người Tô Thu Quỳnh đã ập vào một vòng tay ấm áp, không cần nhìn Tô Thu Quỳnh cũng biết là Lâm Tiêu.

Thật ra Lâm Tiêu đã về được một lúc rồi, khi Chiến Mục Hàng đưa bánh kem cho Tô Thu Quỳnh, anh ở trong bóng cây bên ngoài căn hộ.

Lúc ấy, trong lòng anh dâng lên sự bất an và hốt hoảng chưa từng có, anh không ngờ rằng, loại người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng lại đi dành nhiều thời gian như thế để tự tay làm cho Tô Thu Quỳnh một cái bánh sinh nhật.

Anh biết phụ nữ đều dễ xúc động, giờ Chiến Mục Hàng theo đuổi Tô Thu Quỳnh mãnh liệt như thế, anh sợ rằng cô sẽ lại về bên Chiến Mục Hàng lần nữa.

Dù sao cô cũng đã từng yêu anh ta như vậy cơ mà, yêu đến nỗi cả mạng mình cũng không cần.

“Thu Quỳnh…”

Lâm Tiêu siết chặt lấy cơ thể Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh không dựa vào vòng tay anh như mọi khi nữa mà lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Tô Thu Quỳnh thoát khỏi lồng ngực anh, lòng Lâm Tiêu càng thêm bất an. Chẳng lẽ cô thật sự không cần anh nữa sao?

“Lâm Tiêu, anh giỏi lắm!”

Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Tô Thu Quỳnh đã mở miệng trước. Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười như có như không nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, tối hôm nay anh đến công ty thật sao?”

Trong lòng Lâm Tiêu vốn dĩ đang thấp thỏm, nghe thấy câu này của Tô Thu Quỳnh, mặt mày anh lập tức xám xịt như tro. Anh còn không dám thở mạnh, chỉ biết đợi Tô Thu Quỳnh tuyên án.
 
Chương 1250


Chương 1250

Anh biết, chắc chắn Tô Thu Quỳnh đã phát hiện ra anh nói dối, rất có thể Bùi An Na đã tự ý gửi cho cô vài hình ảnh nào đó.

Trong lòng Lâm Tiêu vừa tức giận vừa lo lắng, anh vừa muốn đập chết Bùi An Na, vừa muốn ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh.

Nhưng bây giờ anh không dám tùy tiện chạm vào Tô Thu Quỳnh.

Anh đã nói dối cô, phản bội lại lòng tin của cô. Cô vốn đã chán ghét anh rồi, nếu anh còn không biết điều mà cứ ôm lấy cô, chắc chắn cô sẽ ghét anh còn hơn cả ruồi muỗi nữa.

“Thu Quỳnh, anh…”

Lâm Tiêu thực sự không muốn Tô Thu Quỳnh biết những chuyện xấu xa mà anh đã làm, nhưng lúc này, anh chỉ có thể thú nhận để mong được khoan hồng.

“Phải, Thu Quỳnh, anh không đến công ty.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lâm Tiêu quay mặt sang một bên, anh không dám nhìn vào mắt Tô Thu Quỳnh. Anh sợ rằng khi nhìn vào đôi mắt trong veo kia, tất cả thứ bẩn thỉu trong lòng anh sẽ không thể giấu diếm được nữa.

“Thu Quỳnh, vừa nãy, anh đi tìm Bùi An Na.”

Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ rằng Lâm Tiêu sẽ dễ dàng nói thật như thế. Thật ra cô hỏi Lâm Tiêu như vậy cũng không hề cố ý làm khó anh, cô chỉ muốn anh biết rằng, cô tin tưởng anh, hy vọng sau này hai người sẽ không còn dối lừa nghi ngờ nữa.

Tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao. Cô tình nguyện đối mặt với tất cả mọi chuyện cùng anh.

“Sau đó thì sao?” Tô Thu Quỳnh tỉnh bơ, thong thả hỏi tiếp.

Giọng nói của Tô Thu Quỳnh quá bình tĩnh, Lâm Tiêu không thể nghe ra tâm trạng bây giờ của cô, nhưng càng bình tĩnh như vậy, trong lòng anh càng thêm bất an hơn.

Lâm Tiêu lặng lẽ liếc Tô Thu Quỳnh, anh rất sợ rằng chỉ giây tiếp theo thôi, Tô Thu Quỳnh sẽ phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu, Lâm Tiêu, anh thật ghê tởm!

Lâm Tiêu cảm thấy mình đúng là ghê tởm thật, một gã đàn ông lướt qua cả vạn đóa hoa thì sao có thể không ghê tởm cho được!

Im lặng một lúc lâu, Lâm Tiêu nhẹ giọng nói tiếp: “Em biết rồi đấy, trước kia anh từng ngủ với Bùi An Na, cô ta đã chụp lại ảnh thân mật lúc ở chung với nhau.”

Nói tới đây, Lâm Tiêu muốn cắn chết mình luôn cho rồi, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nên anh chỉ có thể tiếp tục nói: “Cô ta nói rằng, nếu tối nay anh không đến gặp cô ta, cô ta sẽ gửi mấy bức ảnh kia cho em.”

“Thu Quỳnh, em vốn đã không thích anh được bao nhiêu rồi, nếu để em thấy những bức ảnh đó, chắc chắn em càng không coi trọng anh hơn nữa! Thu Quỳnh, anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh chỉ sợ rằng em không cần anh nữa, nên anh chỉ có thể chịu sự uy hiếp mà đến gặp cô ta.”

Sợ rằng Tô Thu Quỳnh sẽ hiểu lầm nhiều hơn, Lâm Tiêu vội vàng giải thích: “Thu Quỳnh, em đừng hiểu lầm! Tối nay anh không làm gì với Bùi An Na hết! Ngay cả đầu ngón tay của cô ta thôi anh cũng chưa chạm vào! À không đúng, anh có đụng vào đầu ngón tay của cô ta, nhưng mà đấy là vì để đẩy cô ta ra thôi.”

“Thu Quỳnh, em phải tin tưởng anh. Trước kia anh là kẻ hư hỏng phong lưu, nhưng kể từ khi ở bên em, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác. Thu Quỳnh, đời này anh chỉ cần em mà thôi!”

Nghe được lời này của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh cũng tức đến bật cười: “Cho nên tối nay anh nói dối lừa gạt em là vì để mấy bức ảnh nhạy cảm kia à?”
 
Chương 1251


Chương 1251

“Trong tay Bùi An Na còn có cả video nữa…” Lâm Tiêu nói thật, cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi sai vậy.

“Còn cả video nữa…”

Trên mặt Tô Thu Quỳnh vẫn giữ dáng vẻ cười như không cười kia: “Vậy nên, anh vì mấy bức ảnh và video nhạy cảm kia mà nói dối em sao? Lâm Tiêu, tại sao anh có thể vì chút chuyện cỏn con như vậy mà nói dối em chứ!”

“Gì cơ?”

Lâm Tiêu ngây người, anh không ngờ rằng, nhắc tới những bức ảnh và video kia mà Tô Thu Quỳnh vẫn thản nhiên như vậy.

Lâm Tiêu không biết nên nói là trong lòng mình cảm thấy thả lỏng hay là hụt hẫng nữa, anh chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, mãi một lúc lâu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Tô Thu Quỳnh cũng không chờ Lâm Tiêu có cơ hội phản ứng lại, chưa chờ anh lên tiếng, cô đã lại nói tiếp: “Lâm Tiêu, anh không cần thiết vì chút chuyện cỏn con kia mà lừa dối em! Những chuyện quá khứ kia của anh, em đều biết cả rồi. Ngay cả chuyện hồi đi học anh từng chơi three some em còn biết, vậy em còn để tâm đến những bức ảnh với video đó chắc!”

“Three… Three gì cơ?”

Lâm Tiêu trực tiếp đơ tại chỗ, sau khi phản ứng lại, anh vội vàng giải thích với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, em nghe ai nói là anh chơi three some gì cơ? Có trời đất chứng giám, anh tuyệt đối chưa bao giờ làm chuyện như vậy!”

Lâm Tiêu cố gắng nhớ lại quá khứ hỗn loạn của mình, tiện suy nghĩ xem tại sao những tin đồn nhảm nhí kia truyền ra kiểu gì. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng anh cũng hiểu ra.

Hồi trung học, anh vô cùng yêu thích trò cờ tỷ phú, trong lớp anh có hai bạn nữ cũng là người nghiện trò này. Anh học trung học ở Vân Thành, cách xa quê của mình, hồi đầu còn chưa thích nghi lắm nên buổi tối chơi cờ tỷ phú để giết thời gian.

Hai bạn nữ cùng lớp kia là kiểu con gái tính đàn ông, lúc ở cạnh anh cũng chỉ coi nhau như anh em tốt. Có lần bọn họ chơi cờ tỷ phú trong giờ tự học buổi tối, đấu với nhau cực kỳ quyết liệt, đấu mãi cũng không chán.

Thế là anh đi thuê một phòng luôn, tối đó ba người đấu với nhau suốt đêm.

Đêm hôm đó đúng là chỉ chơi cờ tỷ phú với nhau thôi mà. Anh chẳng có hứng thú nào với hai cô gái tính như đàn ông kia hết, thậm chí còn chẳng đụng vào bàn tay nhỏ bé của bọn họ.

Ai ngờ, sáng sớm hôm sau, lúc anh và hai bạn nữ kia bước ra khỏi phòng khách lại tình cờ đụng phải Cao Bắc Vinh.

Từ đó về sau, Cao Bắc Vinh thường xuyên trêu chọc anh và hai bạn nữ kia chơi three some.

Khi đó, anh cũng không quan tâm đến trò đùa của Cao Bắc Vinh làm gì. Bây giờ nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói như vậy, anh mới nhận ra câu nói kia có lực sát thương lớn như thế nào.

“Lâm Tiêu, cứ coi như anh từng chơi three some…, thì đó cũng là quá khứ của anh rồi, em sẽ không quan tâm đến nữa. Lâm Tiêu, em muốn cố gắng nhìn về phía trước thôi. Vậy nên sau này, mong anh đừng vì chuyện quá khứ mà lừa gạt em nữa. Em không để ý đến quá khứ của anh làm gì, nhưng em không thích anh lừa dối em.”

Anh biết, anh lừa Tô Thu Quỳnh đã khiến cho Tô Thu Quỳnh buồn, anh cũng rất đau lòng.

Nhưng bây giờ anh muốn nhanh chóng giải thích cái chuyện chơi three some kia. Anh thật sự còn oan hơn cả Thị Kinh nữa!

Lỡ như ngoài mặt thì Tô Thu Quỳnh có vẻ không quan tâm thôi, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy một người từng chơi three some như anh có khẩu vị rất nặng, rất ghê tởm thì sao?

Anh không muốn trở thành một gã đàn ông ghê tởm, đáng ghét như thế trong lòng Tô Thu Quỳnh đâu.
 
Chương 1252


Chương 1252

Lâm Tiêu vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thu Quỳnh, giải thích loạn cả lên: “Thu Quỳnh, em phải tin anh, thật sự anh chưa từng chơi three some với phụ nữ! Trước kia anh đúng là không ra gì thật, nhưng anh không thể làm chuyện như vậy được đâu!”

Thấy Tô Thu Quỳnh vẫn một biểu cảm anh không cần giải thích nữa, trong lòng em đã hiểu hết rồi, Lâm Tiêu càng lo lắng hơn.

“Thu Quỳnh, hồi trung học anh chưa từng làm chuyện đó mà. Khi đó anh còn là một cậu bé ngoan ngoãn, anh… Nhiều lắm thì anh chỉ từng xem loại phim kia thôi. Thu Quỳnh, em tin anh có được không?”

Lâm Tiêu cắn răng, nói tiếp: “Thu Quỳnh, anh thừa nhận là, hồi trung học anh đúng là từng cùng hai bạn nữ đi thuê phòng…”

Không chờ Lâm Tiêu nói hết câu, Tô Thu Quỳnh đã trầm giọng: “Lâm Tiêu, anh đi thuê phòng với hai bạn nữ thật đấy à! Anh giỏi đấy nhỉ!”

Tô Thu Quỳnh không biết mình bị làm sao nữa, những chuyện hoang đường trước kia của Lâm Tiêu cô đều biết hết.

Đến cả chuyện chơi three some mà cô cũng cảm thấy mình có thể bình tĩnh đón nhận được. Nhưng bây giờ thật sự nghe chính miệng Lâm Tiêu nói anh đã từng ở khách sạn với hai người phụ nữ, trong lòng cô vẫn có một nỗi đau âm ỉ khó tả cùng cảm giác chua xót kỳ lạ.

Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng ấn lên ngực mình, dường như trong lúc vô tình cô đã thật sự thích Lâm Tiêu, chẳng qua là trong tiềm thức cô vẫn cứ không muốn thừa nhận mà thôi.

Bởi vì thích anh, cho nên trái tim sẽ chua xót, và sẽ… ghen.

Lâm Tiêu: “Anh…”

Lâm Tiêu cảm thấy mình đúng là càng tô càng đen, anh cũng muốn tát chết mình, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Nhưng cho dù anh thật sự muốn tát chết mình, thì trước khi chết, anh cũng không thể Tô Thu Quỳnh tiếp tục hiểu lầm được!

Thấy nụ cười trên khóe môi Tô Thu Quỳnh càng lúc càng lạnh, cô còn rút tay ra khỏi tay anh, xoay người không để ý tới anh nữa. Lâm Tiêu vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy cô từ phía sau.

“Thu Quỳnh, anh chưa từng ở khách sạn với hai cô gái đó. Không đúng, anh đã từng ở với họ rồi!”

Lời nói của Lâm Tiêu lộn xộn, chính anh cũng không biết mình nói gì nữa: “Nhưng anh và bọn họ thật sự không làm chuyện đó trong khách sạn! Anh và bọn họ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”

“Lâm Tiêu, anh không cần giải thích với em, em không tin anh đơn thuần như vậy đâu! Vào khách sạn với gái để chơi cờ tỷ phú? Lừa ai vậy!”

Nghe những lời này của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu càng hận quá khứ thác loạn của mình.

Nhìn đi, lịch sử đen của anh quá nhiều, người ta cũng không tin anh đã từng là một chàng trai đơn thuần. Đây chính là hậu quả thê thảm của việc không quý trọng danh dự.

Thấy Tô Thu Quỳnh lại muốn hất anh ra, Lâm Tiêu dứt khoát ôm lấy cánh tay cô, y như chú cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, không cho cô có cơ hội đẩy anh ra.

“Thu Quỳnh, anh thật sự không lừa em! Anh và bọn họ vào khách sạn thật sự chỉ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”

“Thu Quỳnh, anh thề, anh tuyệt đối không lừa em, nếu anh dối gạt em thì ra ngoài sẽ bị xe đụng…”
 
Chương 1253


Chương 1253

Tô Thu Quỳnh không để Lâm Tiêu nói hết, cô xoay người, cố gắng bịt miệng Lâm Tiêu lại.

Cô biết thề độc hay gì đó không hề có ý nghĩa thiết thực, cũng chưa chắc sẽ thật sự ứng nghiệm trên người, nhưng cô vẫn không muốn nghe Lâm Tiêu nguyền rủa bản thân như vậy.

Có chút… không nỡ.

“Lâm Tiêu, anh đừng nói nữa, em tin anh.”

Nghe Tô Thu Quỳnh nói tin anh, Lâm Tiêu sững người một hồi. Ngay sau đó, anh không kiềm được nở nụ cười ngây ngô, ôm mặt Tô Thu Quỳnh hôn lấy lòng: “Thu Quỳnh, cảm ơn em đã tin anh.”

Tô Thu Quỳnh đẩy Lâm Tiêu ra, cô nghiêm túc nói với anh: “Lâm Tiêu, hai người chúng ta đều có quá khứ. Em sẽ không quan tâm những chuyện hoang đường trước kia của anh nữa.”

Lúc đầu Lâm Tiêu còn vui vẻ như thằng con trai ngố nhà giàu, nhưng đột nhiên nghe Tô Thu Quỳnh nói chuyện nghiêm túc như vậy, thần kinh của anh lập tức căng như dây đàn. Anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ đá anh đi, cuối cùng anh sẽ không thể đến gần cô được nữa.

Anh cũng không dám nhiều lời, hồi hộp chờ đợi phán quyết cuối cùng của Tô Thu Quỳnh. Trong lúc thấp thỏm lo lắng, anh lại nghe Tô Thu Quỳnh nói: “Nhưng Lâm Tiêu, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau thì phải trung thành, phải toàn tâm toàn ý với nhau. Em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, cũng hy vọng anh đoạn tuyệt với những cô gái bên ngoài.”

Lâm Tiêu mừng như điên, anh không ngờ Tô Thu Quỳnh không phải muốn chia tay anh hay gì, chỉ là bảo anh giải quyết những chuyện bẩn thỉu xấu xa bên ngoài.

Hơn nữa, anh còn mơ hồ cảm thấy, trong lời nói của Tô Thu Quỳnh hình như có ý ghen.

Nụ cười trên mặt Lâm Tiêu càng lúc càng xán lạn, đôi mắt màu lam đậm sáng lấp lánh như viên kim cương lộng lẫy nhất: “Thu Quỳnh, em ghen đúng không? Thu Quỳnh, em ghen vì anh, anh thật sự rất vui!”

“Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”

Tô Thu Quỳnh muốn nói cô không thèm ghen đâu!

Nhưng cảm giác ghen tị trong lòng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô muốn phủ nhận mình ghen thì tức là lừa mình dối người.

Tô Thu Quỳnh quả quyết không tranh luận với anh nữa, cô để mặc Lâm Tiêu vụng về hôn tới hôn lui trên mặt mình. Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Lâm Tiêu, nghĩ đến có thể anh sẽ ở bên những cô gái khác, nơi này của em hơi đau nhói.”

Nói rồi, Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng ấn lên ngực mình.

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Lâm Tiêu cười đến không khép được miệng. Thu Quỳnh của anh đúng là ghen vì anh, sao anh lại hạnh phúc như thế chứ!

Lúc Lâm Tiêu như si như dại, khuôn mặt nhỏ vốn luôn lạnh lùng xa cách như mây của Tô Thu Quỳnh chợt nở một nụ cười ranh mãnh như tiểu hồ ly.

Mùa dâu của cô tới rồi!

Ai bảo anh lừa cô! Cô sẽ cho anh nhịn đến chết luôn!

Những năm qua, Tô Thu Quỳnh sống quá thận trọng, sau khi kết hôn với Chiến Mục Hàng, cô bỏ đi sự ngây thơ của thiếu nữ, chỉ còn lại vẻ dè dặt lấy lòng.

Cô cố gắng học cách trở thành một người vợ hoàn thiện và tao nhã, cố gắng làm vui lòng chồng. Thậm chí cô cũng đã quên mất, lúc cô kết hôn với Chiến Mục Hàng, cô chỉ là một cô gái vừa tròn mười tám tuổi.

Ngay cả bây giờ, sau tất cả những thăng trầm, cô cũng chỉ vừa mới tròn hai mươi lăm tuổi.

 
 
Chương 1254


Chương 1254

Rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng trái tim lại tang thương đến mức gần như quên đi dáng vẻ trẻ trung của mình. May là cô gặp được Lâm Tiêu, cô vẫn có thể không chút e dè làm nũng bầy trò trước mặt anh, tìm lại chút hồn nhiên của thiếu nữ.

Lâm Tiêu rất bức bối, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên mặt Tô Thu Quỳnh, anh lại cảm thấy chỉ cần cô có thể nở nụ cười xuất phát từ trái tim như thế, thì cho dù phải chết đi ngay lập tức, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận…

Sau khi ổn định tâm trạng, sáng sớm Nhan Nhã Tịnh đã mang bữa sáng tình yêu mà mình chuẩn bị đến văn phòng của Lưu Thiên Hàn.

Hầu hết nhân viên của Lưu Thị đều biết Nhan Nhã Tịnh, tuy rằng bọn họ đều nghĩ Lưu Thiên Hàn đã chết trong vụ tai nạn xe, nhưng uy thế của anh Lưu vẫn còn đó, đương nhiên nhân viên của Lưu Thị không dám ngăn cản Nhan Nhã Tịnh.

Cả đường thuận lợi không bị ngăn cản, rồi thêm cả sự giúp đỡ của Nhạc Dũng, Nhan Nhã Tịnh đi vào văn phòng của Lưu Thiên Hàn rất dễ dàng.

Nhan Nhã Tịnh biết, gần đây Lưu Thị có rất nhiều việc, giờ này chắc chắn Lưu Thiên Hàn còn chưa ăn sáng.

Sau khi cô vào văn phòng bèn chu đáo đặt hộp cơm lên trên bàn trà bên cạnh, nhỏ giọng nói với anh: “Anh hai, em nấu bữa sáng đây, anh ăn chút đồ trước đi.”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, suýt nữa buột miệng nói câu ai cho cô xuống bếp.

Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, anh cố gắng tỏ vẻ không quan tâm rồi đứng dậy: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đã nói rồi, cô đừng có tự rước lấy nhục nữa!”

Nhan Nhã Tịnh như thể không nghe thấy lời anh nói, cô mở hộp đồ ăn trên bàn trà ra, cười lấy lòng: “Anh hai, em nấu trứng rán, bánh bao nhỏ, còn có sandwich nữa. Bữa sáng em chuẩn bị phong phú lắm, anh tới đây nếm thử có được không?”

Lưu Thiên Hàn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng dán chặt trên khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt âm trầm như vậy, dường như anh thực sự không có một chút quyến luyến nào với cô nữa.

“Nhan Nhã Tịnh, đồ cô nấu, tôi chê bẩn!”

Anh ấy chê bẩn…

Mặt Nhan Nhã Tịnh tái đi, nhưng cô lại quay trở lại vẻ cười tươi rói ngay lập tức: “Anh hai, anh yên tâm, đồ ăn em nấu sạch sẽ lắm! Vệ sinh hơn đồ ăn ngoài nhà hàng nhiều, anh cứ yên tâm mà ăn. Anh hai, anh không thể nể mặt ăn chút bữa sáng tình yêu mà em nấu cho anh sao?”

“Bốp!”

Tay Lưu Thiên Hàn dồn sức, hất hộp cơm trên bàn trà xuống sàn.

Tiếng hộp cơm rơi xuống sàn thực ra cũng không vang lắm, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hộp cơm kia đập thành một cái động trong tim cô, đau đớn quặn thắt, đau đến mức cô không thở nổi, đau đến mức suýt nữa nước mắt vô dụng lại chảy xuống.

Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố gắng nén nước mắt mình lại, cô giật giật môi, muốn cứu vãn một chút gì đó, nhưng cô còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô.

“Cút!”

Nhan Nhã Tịnh không muốn cút, cô thực sự không muốn cút, cô muốn dính trên người anh như viên kẹo mè xửng. Nhưng sáng sớm nay cô tới đây là để đưa bữa sáng tình yêu, bây giờ bữa sáng tình yêu mà cô dày công chuẩn bị đã bị anh ném mạnh xuống sàn, anh sẽ không ăn bữa sáng tình yêu mà cô chuẩn bị.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom