Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1012


Chương 1012

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Lúc thế này, ngoại trừ thừa nhận diễn xuất của Lâm Tư Hãn tốt thì cô còn có thể nói gì được nữa đây? Dù sao cô cũng không đành lòng làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của đóa hoa tổ quốc.

Nhan Nhã Tịnh cắn răng gật đầu. Thấy cô gật đầu, Lâm Tư Hãn cười càng thêm vui vẻ, cậu ta kích động nắm lấy cổ tay của cô: “Chị Nhã Tịnh, chị đúng là ánh mắt cao siêu nhận thấy anh hùng, tôi cũng biết là diễn xuất của tôi đã tiến bộ hơn nhiều rồi.”

“À, đúng rồi chị Nhã Tịnh, tôi có tin tốt muốn nói cho chị biết! Trước kia, ngay cả nam phụ thứ mười tôi cũng không có cơ hội để diễn, nhưng mấy hôm trước có đạo diễn đến tìm tôi, chị biết tôi diễn nam phụ thứ mấy không? Nam phụ thứ bảy! Không ngờ tôi lại có thể diễn vai nam phụ thứ bảy!”

Lâm Tư Hãn càng nói càng hưng phấn: “Tôi tưởng mình còn phải tôi luyện thật lâu nữa mới diễn được vai nam phụ thứ mười, ai ngờ tôi lại nhảy thẳng lên chiếm được cơ hội diễn vai nam phụ thứ bảy luôn chứ!”

“Chị Nhã Tịnh, chị biết vai nam phụ thứ bảy là nhân vật nào không? Là thái giám đó chị! Một người đàn ông chân chính như tôi lại khiêu chiến diễn vai thái giám, đây là cơ hội để tôi luyện diễn xuất tốt cỡ nào chứ!”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh khẽ run rẩy, bỗng nhiên cô cũng không biết nên nói cái gì với thanh niên Lâm Tư Hãn mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì này nữa.

Diễn vai thái giám mà lại vui vẻ đến vậy sao?

“Chị Nhã Tịnh, anh họ của của tôi không muốn gọi tôi đi đóng phim, anh ấy thấy tôi không tốt, nhưng mà vẫn có người ưng ý tôi! Chị Nhã Tịnh, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ diễn tốt vai thái giám này! Đúng rồi chị Nhã Tịnh, bộ phim này tên là “Câu chuyện không thể không nói của tôi với thái giám”. Sau khi bộ phim được công chiếu, chị nhất định phải đến ủng hộ tôi đấy! Tôi còn chờ phản hồi của chị về diễn xuất của mình nữa!”

Khoé môi Nhan Nhã Tịnh lại run rẩy, “Câu chuyện không thể không nói của tôi với thái giám”… Vừa nghe đã biết không phải phim truyền hình chính thức rồi, cô đoán ngay cả tiêu chuẩn phim chiếu mạng cũng không tới nữa, bảo sao lại tìm đến một người có diễn xuất “rung động” lòng người như Lâm Tư Hãn diễn vai nam phụ thứ bảy.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cô tiếp tục thảo luận về vấn đề diễn xuất của Lâm Tư Hãn là chắc chắn sẽ chuyển từ run khóe môi thành run mặt mất. Cô vừa định đẩy cửa phòng thử đồ để đi ra ngoài thì Lâm Tư Hãn lại kích động giữ cánh tay cô lại.

“Chị Nhã Tịnh, tối qua tôi đã tính sẵn phương pháp diễn vai thái giám cả đêm, bây giờ tôi đã nắm được bí quyết rồi, tôi biểu diễn cho chị xem thử nha, chị xem thấy được hay không nhé…!”

Dứt lời, Lâm Tư Hãn lập tức kéo căng cuống họng, tay vểnh lên thành hoa lan, giọng nói the thé kêu lên: “Đáng ghét! Đừng mà, ư hừm…”

“Không muốn, không muốn, người ta thật sự ghét em chết đi được! Hừ…!”

Diễn xuất kinh thiên động địa của Lâm Tư Hãn thật sự làm Nhan Nhã Tịnh sững người, cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Tư Hãn, vì sao cô lại cảm thấy cậu ta diễn không giống thái giám mà lại giống “đó đó” đang tiếp khách vậy?

Khi Lưu Thiên Hàn đi đến phòng thử đồ liền nghe được giọng nói tỏ vẻ hờn dỗi của Lâm Tư Hãn.

“Không muốn, không muốn, người ta thật sự ghét em chết đi được! Hừ…!”

Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đáy nổi, cái đồ phụ nữ lăng nhăng Nhan Nhã Tịnh này, thế này là chui vào trong phòng thử đồ cưỡng ép đàn ông hả!

Anh không chịu đựng nổi nữa!
 
Chương 1013


 

Chương 1013

Rầm!

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh một phát mở toang cửa phòng thử đồ ra, liền nhìn thấy Lâm Tư Hãn đang đè lên trên người Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn thực sự bất cẩn ngã vào nhau rất thuần khiết, ban nãy cô thực sự không chịu nổi sự tàn phá của diễn xuất của Lâm Tư Hãn, định tiếp tục mở cửa.

Nhưng Lâm Tư Hãn đang biểu diễn hết sức mình, sao cậu ta lại chịu buông tha cho khán giả Nhan Nhã Tịnh này được, cậu ta dồn sức kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, để cô quay lại thưởng thức diễn xuất đáng kinh ngạc của cậu ta. Đúng lúc hôm nay Nhan Nhã Tịnh lại đi giày cao gót, đứng không vững, cơ thể mất khống chế ngã xuống đất.

Lâm Tư Hãn thấy Nhan Nhã Tịnh bị ngã, đương nhiên cậu ta không thể đứng im mặc kệ được, cậu ta vô thức vươn tay ra kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, không ngờ rằng tay chân cậu ta không linh hoạt lắm, không những không thể kéo Nhan Nhã Tịnh dậy mà còn ngã lên trên người Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh vừa mới ngã xuống lại bị tổn thương lần thứ hai.

Mông Nhan Nhã Tịnh ngã tới đau rát, bây giờ bị Lâm Tư Hãn đập một cái như vậy, bụng cũng đau theo.

Cô tức lắm chứ, tức đến mức thực sự muốn cho Lâm Tư Hãn một đạp thành thái giám luôn, để cho cậu ta diễn nam thứ bảy đúng bản sắc luôn. Nhưng hành vi bạo lực của cô còn chưa kịp thực hiện thì Lưu Thiên Hàn đã đạp mở phòng thử đồ.

Lâm Tư Hãn nhập vai quá sâu, ngay lúc ngã xuống đó cũng chưa rút khỏi vai nam thứ bảy, cánh tay cậu ta đập vào cô, rất đau, cậu ta không nhịn được mà bật thốt thành tiếng với giọng điệu ban nãy: “Oh! Đừng mà! Đau quá…”

Sau khi phát huy diễn xuất, Lâm Tư Hãn mới nhận ra Nhan Nhã Tịnh đang ở bên dưới, cậu ta đập vào Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn còn ngã đau hơn cả cậu ta.

Nghĩ tới việc một tên đàn ông to tướng như cậu ta không những không thể bảo vệ Nhan Nhã Tịnh mà còn đập vào Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cậu ta lập tức nảy sinh cảm giác hổ thẹn rất mạnh mẽ.

Cậu ta vừa đứng dậy kiểm tra xem Nhan Nhã Tịnh có bị thương hay không thì một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đã túm lấy cánh tay nhấc cậu ta lên một cách thô lỗ, sau đó ném mạnh xuống đất.

“Oh! Chân của tôi!” Lâm Tư Hãn đau đến mức nhe răng nhếch miệng: “Chân của tôi sắp gãy rồi…”

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không quan tâm Lâm Tư Hãn đang quỷ khóc sói gào, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, gần như có thể đông cứng người lại thành băng.

Trực giác Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn rất kì lạ, cô cũng đâu có chọc vào anh, sao anh phải nhìn cô bằng ánh mắt giết người đó chứ!

Không đợi cô lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như từ trên đỉnh núi tuyết của Lưu Thiên Hàn đã vang lên trong phòng thử đồ: “Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy nhỉ!”

“Hả?”

Mặt Nhan Nhã Tịnh hoang mang, sao cô không biết cô giỏi chỗ nào thế?

Lâm Tư Hãn bị Lưu Thiên Hàn ném ngã không nhẹ, nhưng cậu ta cũng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù người cậu ta đau như muốn rã ra, cũng không thể đánh tan được lòng nhiệt huyết làm nam phụ của cậu ta.

Cậu ta giãy dụa bò dậy từ mặt đất, hất đầu một cái lại quay lại dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo trẻ trâu.

Cậu ta đi ba bước thành hai bước tiến lên trước, bảo vệ Nhan Nhã Tịnh ở đằng sau thật chặt chẽ: “Sao thế, muốn ức hiếp người phụ nữ của tôi à? Cậu hai Lưu, tôi nói cho anh biết, người phụ nữ của Lâm Tư Hãn này, không phải ai muốn ức hiếp là ức hiếp được đâu!”

Đôi chân Lâm Tư Hãn run rẩy, nhưng khuôn mặt điển trai trẻ trâu vẫn viết đầy bốn chữ dũng cảm vô địch.
 
Chương 1014


Chương 1014

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười mỉa, không hề quan tâm tới lời đe dọa của Lâm Tư Hãn: “Tôi cứ ức hiếp đấy, thì cậu làm được gì!”

Lâm Tư Hãn: “Tôi…”

Lâm Tư Hãn lập tức như quả cà tím bị héo, đúng thật là cậu ta không làm gì được.

Ban nãy lúc Nhan Nhã Tịnh ngã xuống còn bất cẩn bị trật eo, ban nãy cô thử đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cơ thể quá đau, không thành công.

Thấy Lâm Tư Hãn đi tới, cô vội vàng vươn tay ra nói với cậu ta: “Tư Hãn, kéo em một cái!”

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Lâm Tư Hãn mới hoàn hồn lại từ trong lúc bị khí thế của Lưu Thiên Hàn giết trong chớp mắt, cậu ta vội vàng quay người muốn kéo Nhan Nhã Tịnh dậy.

Nhưng tay của cậu ta còn chưa kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhan Nhã Tịnh thì Lưu Thiên Hàn đã bế bổng Nhan Nhã Tịnh vào lòng.

Lâm Tư Hãn cụp mắt, nhìn bàn tay hụt hẫng trong không trung của mình. Cái gì? Nữ chính của cậu ta cứ thế bị người khác cướp mất sao!

Lâm Tư Hãn không phục!

Lâm Tư Hãn kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, định lấy can đảm cướp lại Nhan Nhã Tịnh từ trong lòng Lưu Thiên Hàn.

Nhưng cậu ta vừa mới tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén như dao của Lưu Thiên Hàn đã bén soạt soạt lên người cậu ta.

Ngay lúc đó, Lâm Tư Hãn cảm thấy có hàng trăm hàng ngàn con dao đang rạch xoẹt xoẹt xoẹt trên người mình, rạch đến mức cậu ta suýt chút nữa thì đứng không vững.

Cậu ta có một cảm giác rất mạnh mẽ, nếu như cậu ta dám bế Nhan Nhã Tịnh, cậu ta chắc chắn sẽ bị rạch cho chỉ còn lại bộ xương.

Không, đến cả xương cũng bị nghiền nát.

Lâm Tư Hãn không kìm chế được mà rùng mình, cậu ta thức thời lùi về sau một bước, giữ một chút khoảng cách với Lưu Thiên Hàn.

Cậu ta cảm thấy mình sợ sệt trước mặt Lưu Thiên Hàn như thế này thực sự có hơi mất mặt, nhưng cậu ta thuộc phái lạc quan bẩm sinh, lại khôi phục trở về dáng vẻ cởi mở xán lạn.

Nam phụ ấy mà…

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nam phụ cho dù có dũng cảm đến đâu bá đạo đến đâu đẹp trai đến đâu, cuối cùng, đều không có được nữ chính.

Anh ta đào tim móc phổi bỏ hết tâm can ra cho nữ chính, nhưng cuối cùng nữ chính vẫn quay về trong vòng tay của nam chính, anh ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn nữ chính mà thôi, ảm đạm buồn bã, khiến người xem đau lòng.

Nhớ tới từ ảm đạm buồn bã này, Lâm Tư Hãn lập tức lại như bị thần diễn nhập hồn, cậu ta dồn sức túm lấy lồng ng.ực mình, thậm chí còn học đi đôi với hành gầm lên như mấy ngày trước cậu ta vừa mới học: “Nhã Tịnh! Nhã Tịnh của tôi! Khốn nạn, anh trả lại Nhã Tịnh của tôi cho tôi!”

Khốn nạn?

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình đã co giật tới đơ cả mặt rồi, Nhan Nhã Tịnh gọi anh Lưu như thế này, sao nghe cứ như anh Lưu là tên đàn ông bội bạc vứt bỏ cậu ta vậy?

 
 
Chương 1015


Chương 1015

Lưu Thiên Hàn vẫn đang sầm mặt, trong đôi mắt âm u của anh là sự lạnh nhạt khiến lòng người lạnh lẽo: “Nằm mơ đi!”

Nói xong câu này, anh mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người mà bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân đi ra khỏi cửa hàng.

Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, tình cảnh mà cô ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Anh không chống lại được sức ảnh hưởng của Nhan Nhã Tịnh mang tới cho anh, khiến một mình cô ta phải chịu đựng sự xấu hổ khi bị vứt bỏ trước mặt nhiều người như vậy!

Cô ta đâu thể cam lòng!

Cung Tư Mỹ hít sâu vài hơi, nhanh chân đuổi theo Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh: “Anh Gia Thành, anh buông Nhan Nhã Tịnh xuống có được không?”

Các nhân viên xung quanh cửa hàng không ngừng bàn tán, khiến cõi lòng Cung Tư Mỹ càng thêm chật vật. Đôi mắt cô ta ầng ậng nước, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương rồi nói: “Anh Gia Thành, anh bế Nhan Nhã Tịnh rời đi trước mặt nhiều người như vậy, vứt một mình em ở lại đây, anh muốn người khác nhìn em như thế nào?”

“Anh Gia Thành, để Nhan Nhã Tịnh và chồng sắp cưới của cô ta rời đi đi, anh ở lại đây với em có được không? Anh Gia Thành, em muốn chọn kỹ mấy bộ lễ phục, ngày mai em còn muốn xinh đẹp lộng lẫy đứng bên cạnh anh! Anh Gia Thành, anh ở lại đi, có được không?”

Lời Cung Tư Mỹ vừa dứt, Lâm Tư Hãn đã ôm ngực hét lên như ruột gan đứt lìa với Lưu Thiên Hàn: “Buông Nhã Tịnh xuống! Buông nhã Tịnh của tôi xuống mau! Khốn nạn, ai cho phép anh cướp Nhã Tịnh của tôi đi!”

“Nhã Tịnh, Nhã Tịnh của tôi…”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tư Hãn, khiến Lâm Tư Hãn còn muốn phát huy diễn xuất lập tức im re.

Thấy Lâm Tư Hãn không còn la hét loạn xạ nữa, sắc mặt Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng bớt tối sầm đi. Nhưng sắc mặt của anh còn chưa đỡ hơn được mấy giây thì Nhan Nhã Tịnh trong lòng anh lại không sợ chết mà nói: “Anh hai, anh buông em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn!”

Cô còn định đi tìm cái tên mặt non ẻo lả này ư!

Ban nãy cô anh anh em em với cái tên mặt non ẻo lả đó trong phòng thử đồ còn chưa đủ sao!

Nghĩ cũng đừng hòng!

“Anh Gia Thành, đừng đi mà, có được không?”

Thấy Lưu Thiên Hàn khựng lại không đi nữa, Cung Tư Mỹ còn tưởng rằng biện pháp giữ chân của cô ta đã thành công rồi. Ai ngờ, ngay sau đó cô ta lại nghe thấy giọng nói không chút tình cảm nào của Lưu Thiên Hàn: “Em cứ thoải mái chọn lễ phục đi, lát nữa anh bảo Nhạc Dũng tới đón em.”

Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh lên xe luôn.

Cung Tư Mỹ vẫn giữ tư thế hơi nghiêng người về phía trước khi nãy, đứng sững sờ tại chỗ, tới tận bây giờ cô ta cũng không dám tin, anh cứ thế bế Nhan Nhã Tịnh rời đi ư?

Sao anh có thể tàn nhẫn với cô ta như thế!

“Anh Gia Thành…”

Giọng nói của Cung Tư Mỹ nghe khàn khàn đáng thương, nhưng khuôn mặt của cô ta lại căm hận đến mức vặn vẹo biến dạng.

Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào cái gì mà cướp người đàn ông cô ta yêu nhất hết lần này tới lần khác như thế!

Người đàn ông của Cung Tư Mỹ này, đừng ai mơ cướp được đi, phật tới giết phật, thần tới giết thần!
 
Chương 1016


Chương 1016

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn lại bỏ Cung Tư Mỹ ở lại mà bế cô rời đi luôn.

Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu mãnh liệt trên người anh rất rõ ràng.

Ừm, biểu hiện điển hình của ghen tuông đây mà.

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn cười, cô luôn cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn thực sự quá khoa trương, nhất là khi cậu ta đóng nam thứ bảy ở trong phòng thử đồ lại càng cay mắt hơn.

Cô thật sự không ngờ diễn xuất cay mắt của Lâm Tư Hãn lại có hiệu quả không ngờ tới.

Sau khi Lưu Thiên Hàn đặt vào ghế sau xe thì định đi ra đằng trước lái xe. Nhưng anh còn chưa đóng cửa xe đằng sau lại thì Nhan Nhã Tịnh đã giãy dụa muốn xuống xe rồi.

Nhan Nhã Tịnh giả bộ vô cùng nôn nóng, như đóa hoa trắng nhỏ bị côn đồ cưỡng ép: “Anh hai, anh thả em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn! Tư Hãn vừa mới bị ngã, em phải đi xem xem anh ấy có bị thương hay không!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Bàn tay Lưu Thiên Hàn sững lại, anh không muốn đóng chặt cửa xe nữa, bây giờ anh chỉ muốn đánh chết người phụ nữ không biết điều này thôi!

“Anh hai, Lâm Tư Hãn thực sự bị thương rồi! Ban nãy lúc anh ném anh ấy dồn sức như thế, anh ấy chắc chắn sẽ rất đau!”

Nhan Nhã Tịnh cứ cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn khoa trương, nhưng thực ra diễn xuất của cô cũng có hơi khoa trương. Lại chẳng đúng à, bây giờ cô còn đang ôm ngực, dáng vẻ đau không muốn sống nữa, trông cực kỳ khoa trương.

“Em đau lòng quá! Em muốn đi xem Tư Hãn thế nào! Em muốn đi xem Tư Hãn của em!”

Sau khi nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh thực sự bị chính mình làm cho ghê tởm, lại còn Tư Hãn của em…

Ai cần cái đồ nam thứ bảy giơ tay hoa lan đó chứ!

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt điển trai càng ngày càng âm trầm của Lưu Thiên Hàn trước mặt, Nhan Nhã Tịnh biết màn biểu diễn của cô đã có tác dụng rồi, cô lại cố gắng biểu diễn hơn: “Anh hai, anh có thể đừng chắn cửa không? Em thực sự muốn xuống xe! Nếu như em không đi kiểm tra vết thương của Tư Hãn thì em không yên tâm được.”

Kiểm tra vết thương của tên mặt non ẻo lả kia?

Cô muốn kiểm tra như thế nào?

C.ởi quần áo của cậu ta ra để kiểm tra sao!

Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh .c.ởi quần áo của Lâm Tư Hãn ra rồi kiểm tra tỉ mỉ thương thế của cậu ta, Lưu Thiên Hàn chỉ ước gì có thể chặt tay của Nhan Nhã Tịnh, rồi lại móc mắt cô ra!

“Anh hai, coi như em cầu xin anh đấy, em đừng ngăn cản em nữa có được không? Em thực sự rất…”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết thì môi cô đã bị Lưu Thiên Hàn chặn kín.

Nhan Nhã Tịnh khiếp sợ trừng to mắt, sau khi anh Lưu mất trí nhớ lại chủ động hôn cô ư!

Không phải cô chủ động nhào vào lòng, cũng không phải cô cưỡng ép anh, mà là anh cưỡng hôn cô!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh mừng rơn.

Nhưng bây giờ cô vẫn còn đang diễn sâu, không thể để Lưu Thiên Hàn nhìn ra được cô đang đắc ý.

 
 
Chương 1017


Chương 1017

Cô nửa kéo nửa đẩy sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt rất vừa phải: “Anh hai, anh buông em ra, anh không thể làm vậy với em được, em phải đi tìm Tư Hãn, em…”

Nụ hôn của Lưu Thiên Hàn đột nhiên càng sâu hơn, hôn tới mức Nhan Nhã Tịnh không thể nói được, bầu không khí xung quanh loãng đến mức không thể hít thở, cô chỉ có thể bám vào anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tới tận khi cô cảm thấy mình sắp bị ngạt chết thì anh mới buông cô ra.

Ban nãy Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn nói rằng muốn quay về tìm tên mặt non ẻo lả kia, Lưu Thiên Hàn thực sự tức điên lên.

Anh nhìn chằm chằm cô với vẻ vừa lạnh lùng vừa cảnh cáo, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm tới sự đe dọa của anh, mà còn càng nôn nóng muốn đi tìm tên ẻo lả kia hơn.

Khi đó, Lưu Thiên Hàn cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh không nghe nổi Nhan Nhã Tịnh muốn đi tìm cái tên ẻo lả kia.

Mà nhất thời anh cũng không nghĩ ra cách để cô ngậm miệng, trong lúc xúc động anh đã hôn Nhan Nhã Tịnh để chặn lại cái miệng nói nhảm không ngừng của cô.

Lúc ban đầu, Lưu Thiên Hàn thực sự chỉ muốn chặn miệng của Nhan Nhã Tịnh lại, nhưng sau khi môi hai người quấn lấy nhau, dường như nảy sinh ra một loại phản ứng hóa học khiến người ta mê đắm nào đó, anh không thể buông cô ra.

Nhìn bờ môi đỏ sưng đỏ lên rõ ràng của Nhan Nhã Tịnh, sự cáu kỉnh trong lòng Lưu Thiên Hàn dâng trào đến cùng cực. Ban nãy anh lại bị người phụ nữ lăng nhăng này mê hoặc!

“Nhan Nhã Tịnh, cô tự mình giải quyết đi!”

Sau khi lạnh lùng bỏ lại một câu, Lưu Thiên Hàn đi ra đằng trước lái xe.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu thẹn quá hóa giận này của Lưu Thiên Hàn, suýt chút nữa Nhan Nhã Tịnh đã bật cười thành tiếng.

Trước đây cô tưởng rằng anh Lưu thay đổi rồi, nhưng thực ra anh Lưu vĩnh viễn đều là anh Lưu mà cô yêu nhất!

Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn vẫn đen sì, nhưng vành tai của anh lại đỏ ửng một cách đáng ngờ.

Nhan Nhã Tịnh ngồi đằng sau Lưu Thiên Hàn, cô có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh rất rõ ràng.

Muốn sờ một cái quá.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ như vậy, mà cũng thực sự làm thế luôn. Ngay khi cô chạm vào vành tai của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn lập tức như bị điện giật.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Bỏ cái tay của cô ta!”

Nhan Nhã Tịnh kìm nén ý cười, nói với Lưu Thiên Hàn bằng giọng điệu vô cùng vô tội: “Anh hai, tai anh đỏ rồi này.”

Sau khi Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này, trong xe lập tức chìm vào im lặng, nhưng cô lại thấy rõ vành tai của Lưu Thiên Hàn càng đỏ thêm.

Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, ôm ý muốn đùa dai: “Anh hai, có phải anh xấu hổ không đấy?”

“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy hôm nay anh lại đưa ra một quyết định sai lầm nữa rồi. Anh không nên bế Nhan Nhã Tịnh lên xe, đáng lẽ anh nên ném người phụ nữ không biết điều này xuống cái cống hôi thối mới phải!

Nhan Nhã Tịnh che miệng, tiện thể không để bản thân cười quá điên cuồng. Sau khi im lặng một lát cô lại cười nói: “Anh hai, sao ban nãy anh lại hôn em? Có phải anh… có phải anh thích em không?”
 
Chương 1018


Chương 1018

Lưu Thiên Hàn chợt phanh gấp, cơ thể Nhan Nhã Tịnh mất kiểm soát chúi về phía trước, đầu đập mạnh lên lưng ghế đằng trước.

Trán bị đụng hơi đau, nhưng Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ thấy Lưu Thiên Hàn ghen tuông, cô chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng.

Sau khi nguôi đi, cô mới nói tiếp: “Anh hai, đến cả Cung Tư Mỹ anh cũng mặc kệ, cưỡng ép bế em lên xe, có phải là vì anh đang ghen với Tư Hãn vì em không?”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đi xuống cho tôi!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quát, dù đánh chết anh thì anh cũng không thừa nhận mình đang ghen với tên mặt non ẻo lả kia!

“Được, anh hai, anh đừng nôn nóng nha, giờ em xuống ngay đây! Tư Hãn vẫn còn đang đợi em trong cửa hàng nữa đó!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh giả bộ mở cửa xe bước xuống.

“Nhan Nhã Tịnh, cô dám!”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh xuống xe, Lưu Thiên Hàn lại quát lên bằng giọng lạnh lẽo, Nhan Nhã Tịnh rụt tay lại, chậm rãi ngồi về chỗ. Nhìn đi, đàn ông đúng là dễ thay đổi, giây trước còn đuổi cô xuống xe, bây giờ lại không cho cô xuống!

Lòng dạ đàn ông, đúng là mò kim đáy biển mà!

Thấy Nhan Nhã Tịnh không còn vùng vằng muốn xuống xe nữa, trái tim như thiêu như đốt của Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng được dễ chịu hơn một chút.

Ừm, người phụ nữ này cũng không phải là hết thuốc chữa, ít nhất thì cô không dám xuống xe tìm tên ẻo lả kia.

Ngày mai Lưu Thiên Hàn sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ rồi, Nhan Nhã Tịnh thực sự không còn bao nhiêu thời gian nữa. Hôm nay mọi chuyện đều phát triển thuận lợi như vậy, cô muốn nắm chặt cơ hội, để Lưu Thiên Hàn thấy rõ được tấm lòng của chính anh, hủy bỏ nghi thức đính hôn với Cung Tư Mỹ.

Im lặng một lúc, Nhan Nhã Tịnh khẽ lên tiếng: “Anh hai, cho dù anh có muốn thừa nhận hay không thì em đều phải nói, thực ra, anh rất để ý đến em. Nhìn thấy em và Tư Hãn ở bên nhau là anh sẽ ghen, nhìn thấy em khó chịu là anh sẽ nôn nóng. Anh hai, vì sao anh không chịu đối mặt với lòng mình chứ?”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là thích tự mình đa tình!”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng như trước: “Tôi không muốn nhìn thấy cô và tên ẻo lả kia ở bên nhau, không phải là vì tôi để ý cô, mà là tôi không muốn nhìn thấy cô vội vã cắm sừng Thiên Hàn như vậy!”

“Còn về việc lúc cô không thoải mái tôi chăm sóc cô… lẽ nào tôi còn phải trơ mắt nhìn vợ của Thiên Hàn chết vì bị bệnh sao?”

Lưu Thiên Hàn nói lời này như thể đương nhiên, trông có vẻ cũng chẳng có gì để soi mói. Nhưng sau khi nghe lời của anh, Nhan Nhã Tịnh lại cười càng thêm tươi tắn.

“Anh hai, sự chăm sóc này của anh cũng đặc biệt thật đấy! Sự chăm sóc của anh là thay quần áo cho em, còn xoa bụng cho em à? Anh hai, đây không phải là việc anh nên làm với em dâu đâu!”

Khuôn mặt điển trai như tượng điêu khắc thủ công của Lưu Thiên Hàn lập tức lóe lên vẻ mất tự nhiên. Dù thế nào anh cũng không ngờ rằng tối qua Nhan Nhã Tịnh say đến thế rồi mà những chuyện anh làm với cô, cô đều nhớ cả.

“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”
 
Chương 1019


Chương 1019

Nghe thấy giọng nói trầm như nước của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh ra sức che miệng.

Được rồi, cô mà không che miệng chắc chắn sẽ cười đến co giật mất. Anh Lưu vốn đã đủ thẹn quá hóa giận rồi, nếu như cô còn cười không chút kiêng dè như vậy nữa, anh chắc chắn sẽ tức chết!

“Anh hai, anh hôn em rồi, anh cũng sờ em rồi, cơ thể của em còn bị anh nhìn thấy hết sạch rồi. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em.” Sau khi Nhan Nhã Tịnh ngừng cười, cô giương cái cằm nhỏ lên nói với Lưu Thiên Hàn với vẻ vô cùng hùng hồn ngay thẳng.

“Nhan Nhã Tịnh, đàn ông sờ cô hôn cô nhiều như vậy, lẽ nào ai cũng phải chịu trách nhiệm với cô chắc?”

Lưu Thiên Hàn cười khẩy khinh thường: “Không phải ban nãy cô còn hôn hít ôm ấp sờ mó với cái tên ẻo lả kia ở trong phòng thử đồ sao?”

Mỗi một chữ Lưu Thiên Hàn nói đều mang theo gai nhọn, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy những gai nhọn này không đâm người một chú nào, ngược lại còn dịu dàng dễ gần khó mà diễn tả được.

“Anh hai, em và Tư Hãn không như anh nghĩ đâu.” Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ định nói ra chuyện Lâm Tư Hãn chỉ là nam phụ mà cô mời tới với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô sợ sau này còn phải dùng tới nam phụ này, nên cô đành cố nuốt lại lời đã tới bên miệng.

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười lạnh lùng thấu xương, rõ ràng là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói.

Lưu Thiên Hàn không tin, Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục tranh luận chuyện này với anh nữa, cô cất lời với chất giọng mềm mại: “Anh hai, nếu Cung Tư Mỹ và người đàn ông khác ở bên nhau, anh có không vui không?”

Lưu Thiên Hàn không muốn để ý đến Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại không nhịn được mà nhớ tới mấy người bạn là nam có quan hệ không tệ với Cung Tư Mỹ, ví dụ như Cung Trạch Dương, ví dụ như Phí Nam Châu, thậm chí có một lần anh còn nhìn thấy Cung Tư Mỹ và Phí Nam Châu ôm nhau, nhưng khi đó anh thực sự không có cảm giác gì cả.

Không đợi Lưu Thiên Hàn lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp: “Anh sẽ không không vui đâu! Thậm chí, anh còn không có bất kỳ cảm giác gì! Bởi vì người mà anh yêu không phải là Cung Tư Mỹ! Anh hai, người anh yêu là em!”

Anh hai, người anh yêu là em!

Đầu óc Lưu Thiên Hàn nổ ầm một cái, anh vô thức muốn phủ nhận lời của Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại như bị ma nhập vậy, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện bờ môi đỏ mọng, cơ thể trắng nõn như sứ như ngọc của Nhan Nhã Tịnh, khiến cơ thể anh nóng đến mức gần như nổ tung.

Lẽ nào, anh thực sự có suy nghĩ không nên có gì đó với Nhan Nhã Tịnh sao?

Không!

Không thể nào!

Anh tuyệt đối sẽ không thích người phụ nữ của em trai mình! Anh trở nên kì lạ như vậy chỉ là vì bản lĩnh quyến rũ của Nhan Nhã Tịnh quá lợi hại mà thôi!

“Nhan Nhã Tịnh, cô đã từng nói lời này với bao nhiêu tên đàn ông rồi?” Lưu Thiên Hàn ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Có lẽ có tên đàn ông sẽ trúng mánh này của cô. Nhưng đáng tiếc, cô nói những điều này không có tác dụng gì với Gia Thành này đâu!”

Đúng là đàn gảy tai trâu!

Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo nguýt mắt lườm, cô hiểu quá rõ tính tình của Lưu Thiên Hàn, cho dù cô tiếp tục tranh luận với anh thì anh cũng sẽ không thừa nhận. Cô chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách khác để anh nhìn rõ được lòng mình.

 
 
Chương 1020


Chương 1020

Nhan Nhã Tịnh đang vắt hết óc nghĩ xem nên thuyết phục Lưu Thiên Hàn như thế nào thì điện thoại của cô bỗng đổ tiếng nhạc chuông vui mừng.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thử, là một số lạ.

Cô sợ là bệnh nhân của mình gọi tới nên vội vàng nghe máy.

Kì lạ đó là, sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại mãi vẫn không có người lên tiếng.

“Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ? Tìm tôi có việc gì sao?”

Nhan Nhã Tịnh hỏi câu này thêm lần nữa, bên kia vẫn là sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc là người khác gọi nhầm số rồi, cô lịch sự nói một câu: “Nếu như không có việc gì, vậy thì tôi cúp máy nhé.” Rồi định ngắt cuộc gọi luôn.

“Nhan Nhã Tịnh, là tôi.”

Ngay khi Nhan Nhã Tịnh định cúp máy, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này nghe hơi quen tai, nhưng bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh không nhớ ra ngay được đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.

“Anh là?”

“Cung Trí Cương.” Cung Trí Cương khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Cô từng cứu mạng tôi.”

Cung Trí Cương?

Anh trai Cung Trí Cương của Cung Tư Mỹ sao!

Là cái người đàn ông muốn đem cô cho sói ăn? Cũng là người đàn ông đêm đó cô cứu sao?

Bởi vì khuôn mặt đó của Cung Trí Cương nên Nhan Nhã Tịnh không thể chán ghét anh ta nổi, nhưng ám ảnh suýt chút nữa bị đem cho sói ăn quá lớn, cô cũng không muốn có giao tiếp gì với anh ta nữa.

Nhan Nhã Tịnh vừa định từ chối thì giọng nói của Cung Trí Cương lại vang lên: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta ăn bữa cơm đi!”

“Cung Trí Cương, tôi…” Tôi không đi đâu, tạm biệt!

Cô còn chưa nói ra lời sau đó thì tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy!”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thực sự rất vô tội, cực kỳ vô tội, rõ ràng là cô muốn từ chối Cung Trí Cương nhé!

“Nhan Nhã Tịnh, chuyện lần trước, cho tôi xin lỗi.” Cung Trí Cương là người kiêu ngạo như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta xin lỗi người khác, nhưng Nhan Nhã Tịnh sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.

Một người suýt chút nữa hại chết bạn, sau đó nói một câu xin lỗi với bạn, bạn sẽ tha thứ cho anh ta chứ?

Não tàn mới như thế!

“Còn nữa, cảm ơn cô đã cứu tôi, để thể hiện sự cảm kích của tôi, tôi mời cô ăn cơm!”

“Không cần!” Nhan Nhã Tịnh nhìn sau gáy Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cao quý mang theo sự giận dữ, vội vàng nói lời từ chối: “Tôi còn có việc, tạm biệt!”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh thẳng thừng cúp máy.

Vốn dĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn còn âm trầm, sau khi Nhan Nhã Tịnh ngắt cuộc gọi với Cung Trí Cương, tâm trạng của anh lập tức tốt lên, dù làm thế nào cũng không thể khống chế được nụ cười trên khóe môi.
 
Chương 1021


Chương 1021

Có thể là do tâm trạng tốt nên nhìn thứ gì cũng thuận mắt hơn. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của Nhan Nhã Tịnh kia, anh cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Ừm, người phụ nữ này, những lúc ngoan ngoãn không quyến rũ đàn ông thì trông cũng thuận mắt đấy.

Suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn lại hoàn toàn khác nhau. Cô vắt hết óc nghĩ hồi lâu, định chơi bài cả gia đình ấm áp ở bên nhau để Lưu Thiên Hàn thay đổi suy nghĩ.

“Anh Lưu, chiều nay trường mẫu giáo của An Bảo với An Mỹ tổ chức buổi biểu diễn gia đình, anh có thể qua đó cùng với em không?”

“Không rảnh!” Lưu Thiên Hàn từ chối thẳng thừng mà không thèm suy nghĩ.

Lời từ chối của Lưu Thiên Hàn đã nằm trong dự liệu của Nhan Nhã Tịnh rồi, cô cũng không nản lòng, khẽ thở dài một tiếng: “Vậy được rồi, em chỉ đành gọi điện cho Tư Hãn thôi, bảo anh ấy đi cùng với em vậy!”

“Giáo viên nói rồi, hy vọng ba mẹ có thể cùng lên sân khấu diễn tiết mục với con, em không muốn An Bảo và An Mỹ bị người khác nói là đứa trẻ không có ba.”

Nhan Nhã Tịnh nói những lời này, có một phần là diễn, nhưng nói đến mấy lời cuối cùng, trong lòng cô không kìm được xót xa.

Trước đây, Lưu Thiên Hàn tham gia đại hội thể thao gia đình với hai đứa nhỏ, để đám trẻ ở trường mẫu giáo đều biết rằng hai đứa trẻ có ba, bọn chúng sẽ không bị những người khác cười nhạo là những đứa trẻ không có ba nữa. Nhưng chuyện Lưu Thiên Hàn xảy ra tai nạn xe cả thế giới đều biết, bây giờ mọi người đều chắc chắn rằng ba của hai đứa nhỏ đã chết.

Lần trước cô đi họp phụ huynh cho hai đứa nhỏ, còn nhìn thấy hai đứa bị thằng nhóc đầu gấu Chu Tử Hào trong lớp mới cười nhạo là đứa trẻ không có ba.

Nếu lần này chỉ có cô biểu diễn gia đình với hai đứa nhỏ, bọn chúng chắc chắn vẫn sẽ bị cười nhạo.

Nhan Nhã Tịnh biết, tâm lý của hai đứa nhỏ không yếu ớt như vậy, chúng cũng thông minh trưởng thành hơn trẻ con bình thường. Nhưng dù sao bọn chúng cũng chỉ là trẻ con hơn năm tuổi, bị người khác nói là đứa trẻ không có ba, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đám tìm cái tên mặt non ẻo lả kia!”

“Nhưng em không tìm Tư Hãn thì không có ai khác chịu đi cùng em nữa! Anh hai, anh không biết khi nghe thấy An Bảo và An Mỹ bị người khác nói là đứa mồ côi ba, trong lòng em buồn thế nào đâu.”

Rõ ràng là ba của chúng đang ở ngay trước mắt, nhưng chúng lại phải chịu đựng những lời chế giễu không biết từ đâu ra.

Anh Lưu, nếu như đời này anh có thể khôi phục trí nhớ, nhìn thấy con của anh, người phụ nữ của anh phải chịu tủi thân vì anh, anh có đau lòng không?

Nhan Nhã Tịnh hít mũi, cô quay mặt đi, nhìn bên ngoài cửa sổ không biết đã đổ mưa phùn lất phất từ khi nào, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống.

Bỗng nhiên, cô vô cùng nhớ nhung sự ấm áp trong lần trước một nhà bốn người sóng vai chiến đấu trong đại hội thể thao của trường mẫu giáo.

“Anh hai, anh có thể đi cùng với em không? Nếu như anh đi được, An Bảo và An Mỹ chắc chắn sẽ rất vui!”

Lưu Thiên Hàn không lên tiếng ngay, toàn thân anh lạnh lẽo, vẫn là dáng vẻ diêm la lạnh lẽo quyết đoán kia, thế nhưng nghe thấy giọng nói đáng thương nghẹn ngào này của Nhan Nhã Tịnh, trái tim lạnh lùng của anh lại đau đớn.

“Tôi đi.”

Mãi một lúc lâu sau, Lưu Thiên Hàn mới từ tốn nói: “Nhưng Nhan Nhã Tịnh, tôi đi là vì An Bảo và An Mỹ, không phải vì cô!”

 
 
Chương 1022


Chương 1022

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lập tức cười tươi rói, anh đồng ý rồi! Đồng ý là được rồi!

Có ma mới tin anh đồng ý chỉ vì hai đứa nhỏ, đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!

“Anh hai, cảm ơn anh nhé!” Nhan Nhã Tịnh nói khẽ: “Cảm ơn anh đã thỏa mãn nguyện vọng của An Bảo và An Mỹ.”

Hai đứa nhỏ biết buổi biểu diễn gia đình hôm nay chỉ có Nhan Nhã Tịnh tới, tuy rằng chúng nói có mẹ đi cùng chúng nó là chúng nó đã rất vui rồi, nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh biết rõ, chúng khát vọng cả nhà đi cùng với nhau.

Bây giờ Lưu Thiên Hàn đồng ý tới, cho dù là với thân phận của Lưu Gia Thành, bọn chúng cũng chắc chắn sẽ vui mừng như điên.

Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lặng lẽ gửi tin nhắn cho hai đứa nhỏ.

Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hoàn toàn không đáp lại Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh cũng không so đo, bây giờ cô đã hoàn toàn chìm đắm vào niềm vui mừng cả một nhà biểu diễn tiết mục cùng với nhau rồi.

Nhan An Bảo chơi piano rất tốt, trước đây tiết mục mà chúng chuẩn bị là Nhan An Bảo chơi đàn, cô và Nhan An Mỹ cùng hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi”. Bây giờ Lưu Thiên Hàn chịu đi, trong dàn hợp xướng của bọn họ lại có thêm một đại tướng rồi.

Cô còn chưa nghe anh Lưu hát bao giờ đâu đấy!

Có thể nghe thấy anh Lưu hát, đúng là hạnh phúc quá mà!

Hơn nữa bài hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi này” càng phù hợp để ba và con gái hát, anh Lưu và An Mỹ hát với nhau, chắc chắn càng hay hơn.

Ừm, cô nên biểu diễn thứ gì đó khác, không cản trở sự phát huy của ba con bọn họ, ví dụ như, cô có thể đóng vai yêu tinh, múa cho bọn họ.

Bỗng nhiên, Nhan Nhã Tịnh nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, nếu như anh Lưu không biết hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” thì sao đây?”

Nhan Nhã Tịnh nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lưu, anh hát được không? Tiết mục mà chúng ta biểu diễn hôm nay là hát đó.”

“Hát?” Lưu Thiên Hàn cong môi chế nhạo: “Hát ngôi sao nhỏ à?”

Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh chợt đỏ bừng hết lên.

Tuy rằng đêm qua cô rất say, nhưng cô vẫn nhớ rõ những chuyện tốt mà cô làm.

Cô hát ngôi sao nhỏ trước mặt anh Lưu, hơn nữa cái giọng vịt đực đó của cô gào lên thực sự rất khó nghe.

Cô hát kiểu gì vậy?

Từng ngôi sao lấp la lấp lánh, em phải sủng hạnh ngôi sao nhỏ…

Nhan Nhã Tịnh che mặt, đời này cô không muốn hát ngôi sao nhỏ gì đó nữa!

Không muốn tỏ ra quá mất mặt trước Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc không thể lay chuyển: “Không phải, chiều nay chúng ta phải hát ‘Đại vương kêu ta đi tuần núi’. Anh hai, không phải anh không biết hát bài này đấy chứ?”

“Đại vương kêu ta đi tuần núi”?

Lưu Thiên Hàn sững sờ, đúng thật là anh không biết hát bài này!
 
Chương 1023


Chương 1023

Thế nhưng người kiêu ngạo như anh đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không biết hát bài này.

“Trẻ con! Đổi bài khác đi!”

“Nhưng An Bảo và An Mỹ đã chuẩn bị xong hết rồi! Nếu như đột ngột đổi bài khác, em sợ là chúng nó sẽ buồn.”

Nhan Nhã Tịnh nói với Lưu Thiên Hàn bằng vẻ đáng thương: “Anh hai, nếu như anh thực sự không biết hát, vậy thì anh học chút đi có được không? Còn hơn hai tiếng nữa mới tới biểu diễn gia đình buổi chiều, bây giờ học vẫn còn kịp.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ mặt mong đợi, cô thực sự sợ anh sẽ từ chối thẳng thừng, thậm chí không tham gia hoạt động gia đình này luôn.

Để Lưu Thiên Hàn không có cơ hội từ chối, Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ rồi lại nói tiếp: “Anh hai, hay là bây giờ em dạy anh hát nhé?”

“Không cần!”

Nhớ tới giọng ca đáng sợ hát ngôi sao nhỏ của Nhan Nhã Tịnh như đâm xuyên qua lỗ tay, Lưu Thiên Hàn vội vàng từ chối: “Thôi được rồi, cứ bài này đi, tôi biết hát!”

Thấy Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng đồng ý, Nhan Nhã Tịnh vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên hét to mấy tiếng.

Sau khi bình ổn lại cảm xúc hưng phấn, Nhan Nhã Tịnh quyết định nói suy nghĩ của mình ra cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em quyết định rồi, hôm nay em sẽ không hát cùng anh và An Mỹ.”

Ửm, coi như cô tự biết thân biết phận, biết rằng giọng ca của mình sẽ dọa chết người.

“Anh hai, em múa phụ họa cho mọi người nhé! Hôm nay em sẽ diễn yêu tinh nhỏ! Đây là lúc em phát huy diễn xuất!

Yêu tinh nhỏ?

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh từ gương chiếu hậu, bờ môi đỏ mọng, cái mũi tinh tế đáng yêu, xương quai xanh đẹp đẽ, nhìn kiểu gì cũng quyến rũ người ta phạm tội, đúng là một cô yêu tinh!

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh muốn Lưu Thiên Hàn lái xe thẳng tới trường mẫu giáo, dù sao thì Lưu Thiên Hàn còn chưa luyện tập với đám trẻ, nhưng Lưu Thiên Hàn lại nhất quyết muốn đưa cô về biệt thự trước. Sau khi tới biệt thự, anh ném Nhan Nhã Tịnh vào phòng khách, rồi nhốt bản thân trong phòng ngủ.

Được rồi, Lưu Thiên Hàn đang học hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” qua điện thoại ở trong phòng ngủ, nhưng có đánh chết anh cũng sẽ không nói với Nhan Nhã Tịnh rằng anh cố ý học hát để biểu diễn với bọn họ đâu!

Tủ lạnh trong phòng khách ở biệt thự của Lưu Thiên Hàn lại có rất nhiều thức ăn, Nhan Nhã Tịnh chọn mấy thứ mà Lưu Thiên Hàn thích ăn nhất trong đó ra, nhanh tay nấu một bữa trưa đơn giản. Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn chưa xuống tầng, cô sợ sẽ trễ thời gian biểu diễn buổi chiều, vội vàng đi lên tầng tìm Lưu Thiên Hàn.

Cửa phòng đóng chặt.

Nhan Nhã Tịnh vừa định gõ cửa đã nghe thấy dường như trong phòng vang lên giai điệu quen thuộc.

Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô dán sát cái đầu nhỏ lên tấm cửa, cuối cùng cũng nghe rõ được đây là giai điệu của “Đại vương kêu ta đi tuần núi”.

Cùng với giai điệu quen thuộc này còn có một giọng hát trầm ấm dễ nghe, đó là giọng của Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh cười tới mức mặt mày rạng rỡ, Lưu Thiên Hàn ném cô ở phòng khách lên tầng một mình, hóa ra là lén học hát à!

Tên đàn ông sĩ diện này hơi đáng yêu mất rồi, phải làm sao đây?
 
Chương 1024


Chương 1024

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, nếu như để anh Lưu biết được cô lén nghe thấy anh hát, còn biết được chuyện thực ra anh không biết hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” thì anh chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận. Nghĩ rồi, Nhan Nhã Tịnh vẫn lặng lẽ quay trở về phòng khách, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Thiên Hàn.

“Anh hai, em nấu xong cơm trưa rồi, anh có muốn ăn cùng một chút không?”

“Ừm.”

Vài phút sau, Lưu Thiên Hàn bước đôi chân dài thẳng tắp đi xuống tầng, dáng vẻ điềm tĩnh vững vàng trước sóng gió kia chẳng thể nào nhìn ra được anh là một người đàn ông lén học “Đại vương kêu ta đi tuần núi”.

Tuy rằng trước đây Lưu Thiên Hàn chưa từng hát, nhưng thiên phú của anh không tệ, thêm vào đó giai điệu của bài hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” này rất đơn giản, anh học mấy lần, lúc hát đã gần giống với bài hát gốc rồi.

Sau khi nhìn thấy cơm canh Nhan Nhã Tịnh nấu, Lưu Thiên Hàn không khỏi sững sờ, người phụ nữ này, sao cô lại biết anh thích ăn những món này nhất chứ?

“Anh hai, anh mau ăn cơm đi!”

Thấy Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm bàn cơm mà chẳng hề có ý động đũa, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà thúc giục: “Đây đều là những món trước đây anh thích ăn nhất, anh nếm thử xem em nấu có ngon không!”

Nhận ra mình lại lỡ lời, Nhan Nhã Tịnh vội vàng sửa miệng: “Xin lỗi, anh hai, em nói nhầm, đây đều là những món trước đây anh Lưu thích ăn nhất, anh mau ăn đi!”

Mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại, anh còn tưởng rằng người phụ nữ này rất để ý tới anh chứ! Đúng thật, cô lại coi anh thành thế thân của em trai ruột anh rồi, đến cả khẩu vị ăn cơm cũng nấu theo em trai anh!

Thôi vậy, không so đo với cô nữa, ai bảo khẩu vị của anh lại vừa khéo giống với em trai anh chứ, mấy món này cũng là những món anh thích ăn!

“Nếu như cô đã thích Thiên Hàn như vậy, vì sao nó mới chết không được bao lâu mà cô đã dây dưa không rõ với nhiều đàn ông như thế?” Lưu Thiên Hàn đang tao nhã ăn cơm nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Nhan Nhã Tịnh muốn nói chuyện anh cho là cô và Hàn Trung Văn còn cả Giang Kiến Huy dây dưa không rõ, chỉ là hiểu lầm cả thôi.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Còn về Lâm Tư Hãn, cậu ta là nam phụ mà cô mời tới để kí.ch thích anh đấy!

Nhưng con cờ Lâm Tư Hãn này có lẽ sau này còn có tác dụng, bây giờ Nhan Nhã Tịnh không thể bán cậu ta được.

Im lặng hồi lâu, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định chuyển chủ đề, nói tới những chuyện trước đây của cô và anh Lưu. Có lẽ, nhắc lại những chi tiết quen thuộc trong quá khứ sẽ có thể kíc.h thích anh khôi phục trí nhớ.

“Anh hai, anh biết em và anh Lưu gặp mặt trong tình huống nào không? Em không nói tới cái lần em mang thai An Bảo và An Mỹ nhiều năm trước đây, em nói tới năm ngoái đấy. Chắc chắn anh không đoán ra được em và anh Lưu gặp mặt trong tình huống như thế nào đâu.”

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, cũng không có ý ngắt lời cô, Nhan Nhã Tịnh biết rằng anh đang nghe.

Cô nở nụ cười, ánh mắt có chút xa xăm: “Cao Bắc Vinh tưởng anh Lưu bị yếu si.nh lý không làm chuyện đó được, mà em là bác sĩ, anh ta tìm em khám bệnh kín cho anh Lưu. Không ngờ rằng anh Lưu chẳng có bệnh kín gì hết, đơn giản chỉ là Cao Bắc Vinh hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sốt vó thôi!”

“Nói ra thì cũng buồn cười thật, lúc em vừa mới gặp anh Lưu, em còn coi anh ấy là trai bao nữa đó! Anh nói xem con mắt em kiểu gì vậy, anh Lưu là ngươi cao quý đẹp đẽ như vậy, sao có thể là trai bao được!”
 
Chương 1025


Chương 1025

Ăn món ăn Nhan Nhã Tịnh tự tay nấu, vốn dĩ khẩu vị của Lưu Thiên Hàn còn rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, anh bỗng nhiên không còn muốn ăn cơm nữa.

Anh không ngốc, đương nhiên biết rằng khám bệnh kín của đàn ông thì phải khám như thế nào.

Người phụ nữ này, lần đầu gặp mặt em trai anh đã khám chỗ đó của nó rồi. Nghe ý cô nói thì có vẻ cô không lạ lẫm gì với chuyện này, rốt cuộc cô đã khám bệnh kín cho bao nhiêu tên đàn ông vậy!

Lưu Thiên Hàn bỗng chốc cảm thấy anh chẳng còn hứng thú ăn cơm tối nữa luôn.

Thực ra đời này Nhan Nhã Tịnh thật sự chỉ từng khám bệnh kín cho Lưu Thiên Hàn thôi. Cô ở bên khoa ung thư chứ không phải khoa tiết niệu, làm gì có nhiều cơ hội để mà khám bệnh kín cho đàn ông chứ!

Nhan Nhã Tịnh nói lời này vốn dĩ còn hy vọng kí.ch thích được trí nhớ của Lưu Thiên Hàn, không ngờ rằng anh hoàn toàn không có phản ứng, hơn nữa còn chẳng có ý định đáp lời, Nhan Nhã Tịnh thất bại cúi đầu, tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn tới thẳng trường mẫu giáo của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã thay trang phục biểu diễn, Nhan Nhã Tịnh vừa đi vào cánh gà sân khấu đã nghe thấy Chu Tử Hào hung ác nói: “Lại còn hát ‘Đại Vương kêu ta đi tuần núi’ nữa! Mấy đứa mồ côi ba mà hát ‘Đại vương kêu ta đi tuần núi’ với ai đây!”

“Chu Tử Hào, cậu câm miệng cho tôi! Ai nói ba tôi chết rồi! Ba tôi chưa chết!” Nhan An Mỹ đỏ bừng mắt, tức giận nói.

“Cậu chính là đứa mồ côi ba! Tôi nghe mẹ tôi nói rồi, ba cậu bị tai nạn xe, bị đâm thảm lắm! Đứa trẻ mồ côi ba đáng thương thật đấy, Nhan An Bảo Nhan An Mỹ, lát nữa các cậu lên biểu diễn thì đừng có khóc đấy! Như vậy tôi chắc chắn sẽ cười chết!” Hai tay Chu Tử Hào chống eo, nói vô cùng có khí phách.

Để chứng minh với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Chu Tử Hào còn cười thật luôn, nó ngoác cái miệng ra, cười to ba tiếng.

Thực ra trông Chu Tử Hào cũng rất đẹp trai, nhưng nói ra lời này thực sự khiến người ta tức giận, trẻ con đều không muốn tin hoặc thừa nhận rằng người ba anh hùng trên đời trong lòng mình đã không còn nữa. Nghe thấy tiếng cười của Chu Tư Hào, Nhan An Mỹ tức đến mức suýt thì khóc.

“Chu Tử Hào, tôi nói cho cậu biết, ba tôi chưa chết! Ba tôi vẫn còn mạnh khỏe! Lát nữa ba tôi sẽ hát cùng với tôi! Ba tôi đẹp hơn ba cậu gấp vạn lần! Hứ!” Nhan An Mỹ kiêu ngạo nâng cằm lên, vành mắt đỏ ửng, tràn ngập vẻ tủi thân.

Đúng thật là ba cô bé vẫn còn sống, nhưng ba đã không còn nhớ cô bé, không còn nhớ anh trai với mẹ nữa rồi.

Ba còn muốn kết hôn với người khác, rất có thể sau này còn trở thành ba của người khác nữa!

“Ha ha ha!”

Chu Tử Hào hoàn toàn không tin lời Nhan An Mỹ nói: “Ba cậu đã bị đâm chết rồi, còn hát thế nào được! Nhảy ra từ dưới lòng đất mà hát à? Nhan An Mỹ, cậu thừa nhận đi, cậu chính là một đứa trẻ không có ba!”

Nói rồi, Chu Tử Hào còn giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ với Nhan An Mỹ.

“Chu Tử Hào, ba tôi vẫn còn sống!” Toàn thân Nhan An Bảo lạnh lẽo, nói gằn từng câu từng chữ với Chu Tử Hào.

Chu Tử Hào nguýt mắt lườm: “Cậu nói ba cậu vẫn còn sống, có giỏi thì cậu bảo ba cậu nhảy từ dưới đất lên đi, để mọi người chúng tôi cùng xem?”

“Tôi nghe mẹ tôi nói rồi, tang lễ của ba cậu đã được tổ chức, cậu và Nhan An Mỹ đều là những đứa mồ côi ba!”

Lần này Nhan An Mỹ thực sự bị Chu Tử Hào khiến cho tức tới bật khóc, cô bé đỏ bừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tử Hào: “Tôi nói rồi, ba tôi vẫn còn sống! Tôi sẽ để cậu gặp ba tôi nhanh thôi!”
 
Chương 1026


Chương 1026

“Ha ha ha ha! Nhan An Mỹ, cậu cứ khoác lác đi! Cậu xem, cậu khoác lác bay tận lên trời rồi!”

“Nhan An Mỹ khoác lác! Nhan An Mỹ khoác lác! Ha ha ha ha!”

Nhan Nhã Tịnh cứ đứng khựng người tại cửa vào cánh gà. Nghe tiếng cười khoa trương của Chu Tử Hào, cô đã quên mấy phải đi vào ngăn cản Chu Tử Hào tiếp tục cười nhạo hai đứa nhỏ.

Vành mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ ửng, hóa ra, sau khi anh Lưu xảy ra tai nạn xe, ở nơi mà cô không nhìn thấy, hai đứa nhỏ lại bị người khác cười nhạo châm chọc như vậy ư!

Cô biết trẻ con là ngây thơ vô tội nhất, những lời mà Chu Tử Hào nói có thể cũng không có quá nhiều ác ý, nhưng mỗi lần cậu ta nói lời này đều làm tổn thương tới hai đứa nhỏ.

“Tôi không khoác lác! Ba tôi thực sự còn sống!” Nhan An Mỹ không thích gào thét to tiếng, nhưng chuyện liên quan tới ba cô bé, cô bé buộc phải đấu tranh cho bằng được.

Khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Nhan An Bảo hiện vẻ phẫn nộ rõ ràng: “Chu Tử Hào, đừng có ăn nói lung tung, nếu không tôi tuyệt đối không tha đâu!”

“Nhan An Bảo, cậu đang đe dọa tôi đấy à?”

Chu Tử Hào đắc ý giương cằm lên, trên người hiện rõ vẻ không dễ chọc: “Cái đồ mồ côi ba như cậu mà cũng dám đe dọa tôi à? Có tin tôi bảo ba tôi đánh cậu răng rơi đầy đất không!”

Mấy từ mồ côi ba này của Chu Tử Hào quá khó nghe, cho dù Nhan An Bảo có bình tĩnh hơn đi nữa cũng không nhịn được.

Nắm đấm nho nhỏ của cậu bé siết chặt lại, lao về phía Chu Tử Hào.

Thực ra Nhan An Mỹ hy vọng anh trai mình có thể đánh Chu Tử Hào một trận ra hồn, nhưng Chu Tử Hào lớn hơn chúng một tuổi, nắm đấm cũng lớn hơn nhiều, cô bé càng sợ anh trai mình phải chịu thiệt hơn.

“Anh à, chúng ta đừng quan tâm tới loại người vô lý này! Chúng ta đi tập luyện đi, mẹ sắp đến rồi! Chúng ta không thể để mẹ nhìn thấy anh đánh nhau với người khác được.”

Nghe thấy Nhan An Mỹ nói như vậy, Nhan An Bảo mới thu lại nắm đấm.

Nhan An Bảo vung nắm tay với cậu ta, cho dù không đánh lên, nhưng đối với đại ca lớp như Chu Tử Hào cũng là sự khiêu khích rõ ràng rồi.

Thân là đại ca lớp, Chu Tử Hào rất cần thể diện, tuy rằng không có mấy ai chú ý tình hình bên phía bọn họ nhưng cậu ta vẫn cảm thấy bị Nhan An Bảo vả vào mặt.

“Nhan An Bảo, cậu muốn đánh nhau chứ gì! Có tin bây giờ tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không!”

Nói rồi, Chu Tử Hào giơ nắm đấm với Nhan An Bảo.

Động tác của Nhan An Mỹ nhanh hơn Chu Tử Hào, cô bé bảo vệ ở đằng trước Nhan An Bảo, dáng vẻ không hề sợ hãi: “Chu Tử Hào, cậu đừng có hòng bắt nạt anh tôi! Có giỏi thì cậu đánh tay đôi với tôi đi!”

“Nhan An Mỹ, cậu tránh sang một bên cho tôi! Chuyện của đàn ông với nhau, con gái đừng có xen vào!” Chu Tử Hào vẫn còn chút bản lĩnh đàn ông: “Nếu như cậu lo chuyện bao đồng, tôi không ngại đánh cả phụ nữ đâu!”

“Chu Tử Hào, cậu dám đụng vào An Mỹ thử xem?” Nhan An Bảo kéo Nhan An Mỹ ra đằng sau: “Không phải cậu muốn đánh nhau sao? Nhan An Bảo tôi chiều cậu đến cùng!”

“Anh!”

Nhan An Mỹ vô cùng nôn nóng, cô bé ra sức kéo lấy cánh tay Nhan An Bảo, sợ cậu bé thực sự đánh nhau với Chu Tử Hào, bị Chu Tử Hào đánh cho mình đầy thương tích.

 
 
Chương 1027


Chương 1027

Nhìn trông Nhan An Bảo gầy hơn Chu Tử Hào rất nhiều, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, cậu bé chưa chắc đã thua Chu Tử Hào.

Thịnh Vân Hiên mời huấn luyện viên võ thuật riêng cho cậu bé, hơn nữa cậu bé còn có thiên phú thông minh. Loại nhóc con như Chu Tử Hào, đừng nói là một người, dù là mười người cậu bé cũng không bị thiệt được.

Chỉ là vì bình thường cậu bé không thích gây chuyện thị phi nên mới không quan tâm tới sự khiêu khích của Chu Tử Hào, nhưng hôm nay Chu Tử Hào quá đáng quá, cậu bé không muốn nhịn nữa!

“Nhan An Bảo, cậu còn thực sự dám đánh nhau với tôi à!” Chu Tử Hào quệt mũi: “Được, tôi sẽ đánh cho cậu có muốn khóc cũng khóc không ra!”

Nói rồi, Chu Tử Hào giơ nắm đấm lên, đấm mạnh về phía mặt Nhan An Bảo.

Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể trơ mắt nhìn Nhan An Bảo bị đánh được, cô đi nhanh tới muốn ngăn Chu Tử Hào lại, nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn càng nhanh hơn, trong chớp nhoáng nắm đấm nóng rực của Chu Tử Hào đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt lại.

“Này, chú là ai! Chú buông tôi ra!”

Chu Tử Hào tức đến mức mũi nhăn hết cả lại, cậu ta cố gắng muốn rút nắm đấm ra khỏi tay Lưu Thiên Hàn, nhưng sức lực của cậu ta quá yếu so với Lưu Thiên Hàn, cậu ta không rút ra được.

“Ba…”

Có thể do thường hay bị nói là đứa mồ côi ba, trong lòng quá tủi thân, nên lúc này Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng quên mất gọi Lưu Thiên Hàn là bác hai, mà đồng thanh gọi ba giống như trước đây.

Ba?

Chu Tử Hào sững sờ, không phải ba của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chết rồi sao? Sao bọn họ vẫn còn có ba nữa?

Dáng người Lưu Thiên Hàn cao ráo, Chu Tử Hào tốn sức ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.

Nhìn gương mặt cao quý giống hệt Nhan An Bảo kia, Chu Tử Hào suýt chút nữa thì giật mình kêu thành tiếng.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không nói dối, ba của bọn họ, thực sự vẫn còn sống!

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, hai đứa mãi mới nhận ra rằng ban nãy mình vừa mới gọi nhầm.

Nhan An Bảo căng thẳng siết góc áo, nếu như ba không thừa nhận mình là ba của bọn họ, sau này Chu Tử Hào chắc chắn sẽ càng đắc ý hơn! Hơn nữa còn có càng nhiều người cười nhạo bọn chúng là những đứa trẻ mồ côi ba!

Tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng kia của Nhan An Bảo không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng mức độ căng thẳng của cậu bé không hề ít hơn Nhan An Mỹ.

Cậu bé thực sự sợ ba sẽ nói một câu rằng, tôi không phải ba của các cháu.

“Ba…”

Nhan An Bảo lại gọi khẽ một tiếng, trong tiếng gọi này mang theo sự cầu xin trong im lặng.

Lưu Thiên Hàn vừa nghe thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gọi anh là ba, đúng thật là muốn sửa lại cho chúng, anh là bác hai của chúng nó.

Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi kia, còn nhớ tới dáng vẻ đắc ý của Chu Tử Hào ban nãy, bỗng nhiên anh không nỡ lòng vạch trần chút thủ đoạn nhỏ này của hai đứa.

Thôi vậy, chiều theo ý chúng một lần đi, ai bảo anh lại thích bao che bênh vực như vậy chứ!

“Ừm.”
 
Chương 1028


Chương 1028

Thấy Lưu Thiên Hàn không vạch trần chúng nó, Nhan An Mỹ lập tức cười tươi hớn hở, đến cả khóe môi của Nhan An Bảo như tảng băng nhỏ cũng khẽ nhếch lên nở nụ cười khẽ.

Nhìn ba cha con vui vẻ hòa thuận đứng với nhau, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa đau đớn lại vừa vui mừng không biết diễn tả thế nào.

Hôm nay cô dẫn Lưu Thiên Hàn tới đây cùng tham gia tiết mục gia đình, đúng là quyết định chính xác nhất.

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, khí thế trên người Chu Tử Hào lập tức không còn vênh váo như ban nãy nữa.

Cậu ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, rồi lại nhìn Lưu Thiên Hàn, ông trời con ngông cuồng ta đây bỗng thấy xấu hổ khó tả.

Cậu ta gãi đầu, hơi ngại ngùng đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn: “Chú, dì, cháu thực sự không có ý nói Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là đứa trẻ mồ côi ba đâu!”

“Cháu chỉ, cháu chỉ…”

Chu Tử Hào càng ra sức gãi đầu, dáng vẻ khó mà mở lời.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo nhưng lại có chút xấu hổ này của Chu Tử Hào, Nhan Nhã Tịnh bỗng cảm thấy đại ca lớp này có vẻ cũng không xấu xa như ban nãy.

Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn Chu Tử Hào rồi nói rằng: “Cháu chỉ làm sao?”

“Cháu chỉ…” Chu Tử Hào như đã hạ một quyết tâm vô cùng to lớn gì vậy, cậu ta dồn sức ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ vô cùng chân thành: “Cháu chỉ là thích Nhan An Mỹ thôi.”

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Cục cưng nhà cô đang được tỏ tình đấy à?

Còn không đợi Nhan Nhã Tịnh phản ứng lại, Chu Tử Hào lại nói vô cùng xấu hổ: “Nhưng Nhan An Mỹ chẳng chịu để ý tới cháu! Cháu chỉ có thể cố tình bắt nạt cậu ấy, hấp dẫn sự chú ý của cậu ấy thôi!”

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái, cô thực sự muốn nói, cháu à, hành động này của cháu không đúng đâu, cháu muốn hấp dẫn sự chú ý của con gái nhà người ta mà lại nói người ta là đứa trẻ mồ côi ba, cách thức như thế này của cháu theo đuổi được con gái mới lạ đấy!

Nhưng Nhan Nhã Tịnh là người lương thiện, cô không muốn làm tổn thương tới tâm hồn nhỏ bé của Chu Tử Hào, cô cố gắng nuốt câu này lại.

“Nhan An Mỹ, cậu suốt ngày chỉ biết đi sau mông Nhan An Bảo thôi! Nhan An Bảo có gì tốt chứ! Cậu ta cao hơn tôi đẹp trai hơn tôi sao!”

Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà nhìn Nhan An Bảo một cái, Chu Tử Hào nói Nhan An Bảo không cao bằng cậu ta, cô tin, nhưng cậu ta nói Nhan An Bảo không đẹp trai bằng cậu ta, cô chỉ có thể thể nói là, cháu à, tự tin là chuyện tốt.

“Bạn nhỏ à, thực ra, cháu và An Bảo đều rất đẹp trai! Những người đẹp trai như các cháu, nhất định phải hòa thuận với nhau đấy nhé!” Nhan Nhã Tịnh nói với Chu Tử Hào bằng chất giọng vô cùng dịu dàng.

Được Nhan Nhã Tịnh khen là đẹp trai, Chu Tử Hào không nhịn được mà thấy hơi ngại ngùng, cậu ta đỏ bừng mặt nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, sau đó quay mặt sang nói với Nhan An Mỹ: “Nhan An Mỹ, tôi thích cậu! Cậu không thể thích tôi một chút được à!”

Nhan Nhã Tịnh nhìn Nhan An Mỹ rồi lại nhìn Lưu Thiên Hàn, thấy người khác tỏ tình với cục cưng nhà mình một cách thẳng thắn như vậy, cô thực sự không biết nên giải quyết như thế nào.

Cầm gậy đánh uyên ương thì có vẻ tàn nhẫn quá. Nhưng ủng hộ ấy à, trẻ con yêu sớm thực sự không phải chuyện tốt!

Không đợi cô lên tiếng, Nhan An Mỹ đã cất tiếng giòn giã, sạch sẽ dứt khoát, không để lại chút đường sống nào: “Không thể!”

Nhan Nhã Tịnh: “…”
 
Chương 1029


Chương 1029

Thôi được, cô nghĩ nhiều rồi, cục cưng của cô sẽ không yêu sớm đâu.

Hiển nhiên Chu Tử Hào là một bạn nhỏ vừa kiên cường vừa dũng cảm, hoặc nên nói là cậu ta đã bị Nhan An Mỹ từ chối vô số lần, đã quen thành tự nhiên luôn rồi. Trên mặt cậu ta không có chút xấu hổ vì bị từ chối nào, cậu ta vẫn gân cổ lên gào với Nhan An Mỹ: “Nhan An Mỹ, cậu thích tôi một chút thì chết à!”

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu không thích tôi thì tôi cũng sẽ theo đuổi cậu mãi! Theo đuổi cậu đến khi cậu thích tôi mới thôi! Nhan An Mỹ, chúng ta cứ chờ đó mà xem!”

Nói rồi, Chu Tử Hào hất đầu thật phong cách, sau đó đi ra khỏi cánh gà với vẻ cực oai vệ.

Lúc đi tới cửa, dường như cậu ta nhớ ra gì đó, đột nhiên quay trở lại, lấy một thanh socola từ trong túi áo ra như làm ảo thuật: “Cho cậu đấy! Hừ!”

Sau khi nhét socola theo kiểu tổng giám đốc vô cùng bá đạo vào trong bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ, Chu Tử Hào lại bày ra dáng vẻ đại ca lớp, lỗ mũi hướng lên trời mà đi về phía trước.

Cháu à, cháu nói xem cháu cho bạn gái mà cháu theo đuổi một thanh socola là được rồi, làm gì mà lại “hừ” một cái nữa chứ?

Nhan Nhã Tịnh sắp bị Chu Tử Hào chọc cười rồi, bỗng nhiên cô rất lo lắng cho thiếu niên trẻ trâu kiêu ngạo này tương lai sẽ không lấy được vợ.

Hiển nhiên là Nhan An Mỹ rất ghét Chu Tử Hào, cô bé hất đầu còn có khí thế hơn cả Chu Tử Hào: “Hừ!”

Nhan An Mỹ kiêu ngạo như vậy, Nhan Nhã Tịnh tưởng cô bé sẽ vứt socola mà Chu Tử Hào tặng cho cô bé đi.

Ai ngờ Nhan An Mỹ lại nắm chặt socola trong tay như bảo bối, chú ý thấy mấy người Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn chằm chằm socola trong tay cô bé, cô bé không khỏi mỉm cười xấu hổ.

“Mẹ, ba, anh à, con rất ghét Chu Tử Hào, nhưng socola vô tội lắm mà, nó lương thiện như thế đáng yêu như thế, nếu như con không ăn nó thì nó sẽ tổn thương đó!”

Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh khẽ run rẩy, thôi được, cái đồ ham ăn Nhan An Mỹ này thắng rồi!

“Ăn đi! Ăn cho béo ị luôn thì càng tốt!” Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Nhan An Mỹ một cái: “Cẩn thận lại không gả đi được!”

Nghe thấy lời Nhan An Bảo nói, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhớ ra Chu Tử Hào có EQ “cảm động lòng người”, rất có thể sẽ không cưới được vợ khi nãy. Nhỡ đâu An Mỹ không gả đi được, chẳng phải là cái cậu Chu Tử Hào đó được hời sao?

Mấy năm sau, sự thật chứng minh, Nhan Nhã Tịnh thực sự nghĩ nhiều rồi, đàn ông theo đuổi Nhan An Mỹ gần như có thể xếp từ phía nam thành phố tới phía bắc thành phố, Nhan An Mỹ không gả đi được sao? Nực cười!

Không quan tâm tới ánh mắt ghét bỏ của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ cười híp mắt mở thanh socola trước mặt ra. Nhưng cô bé còn chưa nhét vào miệng thì Lưu Thiên Hàn đã cướp lấy socola trong tay cô bé.

Nhan An Mỹ tủi thân bĩu môi: “Ba à, socola của con…”

Lưu Thiên Hàn nhét cả một hộp socola to vào trong lòng Nhan An Mỹ. Bây giờ anh có cảm giác cải trắng mà mình khó khăn lắm mới trồng được sắp bị heo ăn luôn rồi. Hình như làm ba thế thân nghiện luôn thì phải.

Anh sầm mặt nhìn socola trong tay: “Sau này không được ăn socola con trai tặng!”

Có một hộp socola lớn như thế này, Nhan An Mỹ rất biết lắng nghe, cô bé ra sức gật đầu: “Dạ, sau này con chỉ ăn socola của anh và ba đưa thôi.”

Nhan An Bảo và Lưu Thiên Hàn ăn ý nhìn nhau, vì sao bọn họ lại cảm thấy lời Nhan An Mỹ nói có chút gì đấy không đúng nhỉ?

Chẳng mấy chốc buổi biểu diễn gia đình đã bắt đầu, khi sắp tới lượt mấy người Lưu Thiên Hàn lên sân khấu, điện thoại trong tay Lưu Thiên Hàn bỗng đổ chuông.

Cung Tư Mỹ.

Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự đau đớn rất rõ ràng: “Anh Gia Thành, em bỗng nhiên đau bụng quá, em khó chịu lắm, anh về với em đi có được không?”
 
Chương 1030


CHƯƠNG 1030

Nhan Nhã Tịnh đứng rất gần Lưu Thiên Hàn, cô có thể nghe thấy được đại khái tiếng của Cung Tư Mỹ.

Tiết mục trên sân khấu kết thúc, tiếp theo là tiết mục của bọn họ, nếu như Lưu Thiên Hàn rời đi vào ngay lúc này, hai đứa trẻ chắc chắn sẽ rất mất mát.

Cô cũng sẽ mất mát.

Nhan Nhã Tịnh biết, Cung Tư Mỹ đau bụng chắc chắn là giả vờ thôi. Nhưng phải công nhận, có những lúc, con người cố ý tỏ ra mềm yếu thực sự rất có tác dụng, mấy lần trước đây Cung Tư Mỹ giả vờ đau bụng, Lưu Thiên Hàn đều tới bên cạnh cô ta.

Nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn lại bình tĩnh nói với Cung Tư Mỹ: “Anh sẽ bảo Nhạc Dũng đưa em tới bệnh viện!”

Anh Lưu đang từ chối Cung Tư Mỹ sao?

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng hớn hở, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười, làm thế nào cũng không kìm lại được.

Bởi vì tâm trạng quá tốt nên sau khi Lưu Thiên Hàn cúp máy, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được hỏi một câu: “Anh hai, sao anh không về với Cung Tư Mỹ vậy?”

Sau khi hỏi xong, Nhan Nhã Tịnh lại cảm thấy mình hơi thiếu đòn, cô như thế này rõ ràng là được hời mà còn khoe mẽ!

Lưu Thiên Hàn thì lại không cảm thấy Nhan Nhã Tịnh được hời mà còn khoe mẽ gì cả, lông mày anh không kìm chế được nhíu lại, trong lòng khó chịu không diễn tả được.

Người phụ nữ này mong chờ anh quay về với Cung Tư Mỹ như vậy sao?

Anh về rồi sẽ tiện cho cô kêu cái tên mặt non ẻo lả kia tới làm ba của con cô có đúng không!

Nằm mơ đi!

Nhìn khuôn mặt điển trai âm trầm gần như có thể nhỏ ra mực kia, Nhan Nhã Tịnh thực sự rất cạn lời. Cô thoải mái bảo anh về với Cung Tư Mỹ như vậy, anh lại còn không vui!

Hừ!

Đồ đàn ông đầu óc có vấn đề!

Tiết mục trên sân khấu đã biểu diễn xong, sau đó MC lên thông báo tiết mục, một nhà bốn người Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lên sân khấu.

Con người hầu hết đều là động vật thị giác, vốn dĩ tiểu phẩm trước đó mọi người đều xem không được hứng thú lắm. Nhưng lúc này, một nhà có bề ngoài cực phẩm như thế này vừa lên sân khấu, mọi người ở hội trường lập tức phấn khởi hẳn lên.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Bốn khuôn mặt đẹp như thế này, cho dù là tiết mục bọn họ biểu diễn còn khó coi hơn phân thì nhìn mặt thôi cũng đủ khiến lòng người sung sướng rồi!

Huống hồ người đàn ông nắm bàn tay nhỏ của Nhan An Mỹ, cầm mic phát biểu kia còn là cậu hai Lưu nổi tiếng lẫy lừng.

Cậu hai Lưu là ai chứ?

Tương đương với diêm la sống là cậu Lưu năm đó đấy!

Ngay cả khi lên sóng thời sự ngày thường thì anh cũng tích chữ như vàng. Ai ngờ bọn họ còn có thể nghe thấy cậu hai Lưu hát thế này!

Hơn nữa lại còn là nghe trực tiếp!
 
Chương 1031


CHƯƠNG 1031

Cho dù cậu hai Lưu vừa cất tiếng đã đinh tai nhức óc thì bọn họ cũng phải ra sức cổ vũ!

Lưu Thiên Hàn còn chưa cất lời, hội trường đã vang lên tràng vỗ tay như sấm dội, anh không nhịn được mà cảm thán, phụ huynh ở trường mẫu giáo nhiệt tình thật đấy!

Thực ra mọi người đều đã chuẩn bị sẽ bị tàn phá bởi giọng hát đáng sợ của Lưu Thiên Hàn rồi, nhưng sau khi anh hát lên, âm thanh đó lại dễ nghe tới bất ngờ.

Ba của Chu Tử Hào ngọ nguậy cái bụng tròn xoe, vô cùng kích động hỏi con trai nhà mình: “Câu đó nói thế nào nhỉ? Cái gì mà tai mang thai ấy?”

Chu Tử Hào lặng lẽ nguýt mắt ông bố nhà mình: “Là chất giọng có thể khiến lỗ tai mang thai!”

“Đúng, chính là câu này!”

Ba của Chu Tử Hào lại càng ra sức núc nắc cái bụng tròn xoe của mình hơn: “Cậu hai Lưu, cậu đẹp trai quá! Cậu đúng là thần ca tái thế! Nghe bài hát của cậu mà lỗ tai của tôi sắp mang thai rồi!”

Giọng nói của ba Chu Tử Hào vừa vang lên, tiếng hò reo gào thét ở hội trường càng nhiều hơn.

Ba của Chu Tử Hào thấy giọng nói của mình bị mọi người lấn át hết rồi, lập tức nôn nóng gân cổ lên hét: “Cậu hai Lưu, tiếng hát của cậu khiến lỗ tai tôi mang thai luôn rồi!

Câu này quá dài, hét lên không có khí thế, cuối cùng, ba của Chu Tử Hào kích động lược bỏ luôn câu đằng trước, hét lên một cách ngắn gọn: “Tôi mang thai rồi! Tôi mang thai rồi!”

Mẹ của cô bé bên cạnh Chu Tử Hào không nhịn được mà đánh mắt nhìn ba của Chu Tử Hào một cái, cuối cùng tầm mắt của cô ấy dừng trên cái bụng tròn xoe của anh ta.

Cô ấy bị tình huống này dọa sợ, không nhịn được mà gửi tin nhắn Zalo kể với bạn gay của mình: “Thế giới bây giờ đáng sợ thật! Đàn ông cũng có thể mang thai được luôn! Có người đàn ông đứng bên cạnh tớ dắt theo một đứa con, còn hét to rằng anh ta mang thai rồi! Tớ nghi ngờ đứa con mà anh ta dắt theo kia là anh ta sinh đấy!”

Gần như ngay lập tức, cô ấy nhận được tin nhắn trả lời của bạn gay: “Thế thì đã là gì! Mấy ngày trước tớ đọc bộ tiểu thuyết đam mỹ kia, một người đàn ông còn mang thai ba đứa cơ! Cậu nói xem bọn họ sinh kiểu gì vậy? Đánh rắm cho lòi ra chắc?”

“Tớ không biết…” Mẹ của bé gái kia yếu ớt trả lời, ánh mắt nhìn sang Chu Tử Hào lại càng mang vẻ một lời khó nói hết.

Ba của Chu Tử Hào không hề cảm nhận được những ánh mắt khác thường ở xung quanh, anh ta lắc cái gậy phát sáng trong tay theo giai điệu trên sân khấu, tiếp tục cố gắng hét to: “Tôi mang thai rồi! Cậu hai Lưu, tôi mang thai rồi!”

Mọi người xung quanh, anh mang thai rồi thì liên quan gì tới cậu hai Lưu?

Chu Tử Hào lặng lẽ kéo lấy cánh tay ông bố nhà mình, nhưng ông bố nhà mình lại đang hét hết sức mình, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của cậu ta.

Chu Tử Hào bất lực, chỉ đành lặng lẽ ngồi dịch sang bên cạnh, dùng ánh mắt nói với mọi người rằng cháu không quen người này, cháu thực sự không quen…

Lưu Thiên Hàn không có tâm trạng chú ý tới tình hình bên dưới sân khấu, bây giờ anh chỉ muốn nhìn xem Nhan Nhã Tịnh diễn yêu tinh gì thôi.

Ban nãy trước khi lên sân khấu, Nhan Nhã Tịnh luôn cố tỏ ra thần bí, không lấy đạo cụ gì ra hết, nếu như cô dám ưỡn ẹo quyến rũ phụ huynh nam ở đây ngay trên sân khấu này, anh sẽ đánh gãy chân cô!

Lưu Thiên Hàn nhân lúc Nhan An Mỹ đang hát, quay mặt lại lặng lẽ nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái.

Chỉ thấy trên đầu Nhan Nhã Tịnh đội một cái đầu heo rất lớn, cô đứng ở đằng sau anh và Nhan An Mỹ, đang uốn éo, đần độn cứ như có thể lăn xuống sân khấu bất cứ lúc nào vậy.

“Phụt…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom