Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1053


CHƯƠNG 1053

Phát súng này tổn thương quá nặng tới Lâm Tiêu, cho dù Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ rất giỏi thì bây giờ cũng không dám tùy tiện xử lý cho anh ta.

Trong tay cô không có dụng cụ y tế chuyên nghiệp, xử lý vết thương bằng tay không cho Lâm Tiêu chỉ khiến vết thương của anh ta nặng thêm thôi.

Điều duy nhất mà cô có thể làm, đó là cầm máu khẩn cấp.

Nhan An Bảo không dám chậm trễ thêm nữa, cậu bé nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh lại gọi tên Lâm Tiêu một lần nữa. Một Tô Thu Quỳnh lạnh lùng như vậy, kiêu ngạo như vậy, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiêu tái nhợt không có sức sống, cô vẫn không kiềm chế được mà ch.ảy nước mắt đầy mặt.

Tô Thu Quỳnh biết Lâm Tiêu thích cô, cô cũng biết Lâm Tiêu tốt với cô, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng trên đời này sẽ có một người đàn ông vì cô mà chẳng quan tâm tới sống chết.

Lâm Tiêu, sao anh có thể ngốc như vậy chứ!

Thực ra cô vẫn luôn không tốt với anh mà!

“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi!”

Nước mắt của Tô Thu Quỳnh rơi từng giọt lên trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tiêu, khuôn mặt kia bình thường đều là vẻ ngông cuồng mà lại khó thuần phục, nhưng bây giờ khi anh yên lặng nhắm mắt, toàn bộ vẻ ngạo nghễ đều trút sạch, trông sạch sẽ đơn thuần như một đứa trẻ vậy.

Cũng khiến người ta không kìm được mà đau lòng.

“Lâm Tiêu, anh không thể có chuyện gì được, anh nhất định không được có chuyện!”

Trước đây Tô Thu Quỳnh từng oán giận thế giới này bất công, cô yêu Chiến Mục Hàng như vậy, đào tim móc phổi ra mà yêu, nhưng thứ mà cô nhận được chỉ có sự tổn thương và nghi ngờ của anh ta.

Thế nhưng, cô đã gặp được Lâm Tiêu.

Một Lâm Tiêu cho dù xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng cô vô điều kiện.

Một Lâm Tiêu vì cô mà đến mạng cũng không cần!

Thực ra, ông trời trước giờ đều công bằng cả, bên cạnh cô vẫn luôn có Lâm Tiêu tốt như vậy, nhưng cô luôn đóng cửa trái tim mình với Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi! Chỉ cần anh không sao, chỉ cần anh tỉnh lại, em, sẽ yêu anh mà.”

Đúng rồi, nếu như Lâm Tiêu tỉnh lại, cô chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để yêu Lâm Tiêu một lần.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Đoạn tình cảm của cô và Chiến Mục Hàng quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức cô không dám yêu nữa.

Nhưng Lâm Tiêu, anh ấy khiến cô nhìn thấy cơ hội sống một lần nữa, cô muốn trái tim của mình sống một lần nữa.

Có lẽ là không nỡ để Tô Thu Quỳnh khóc nhiều như vậy, Lâm Tiêu gắng gượng mở mắt ra.

Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, Tô Thu Quỳnh lập tức vui mừng như điên: “Lâm Tiêu, anh kiên trì lên! Xe cứu thương sắp tới rồi, anh nhất định sẽ không sao đâu!”

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh thật sâu, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đựng tình cảm sâu nặng không thể tan đi: “Thu Quỳnh, đồng ý với anh một chuyện có được không?”

Dứt lời, Lâm Tiêu bèn đưa tay lên, dường như anh muốn sờ lên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn của Lâm Tiêu, dán chặt khuôn mặt của mình lên lòng bàn tay anh.
 
Chương 1054


CHƯƠNG 1054

“Lâm Tiêu, đừng nói là một chuyện, cho dù là một trăm chuyện thì em cũng sẽ đồng ý với anh! Lâm Tiêu, chỉ cần anh không sao, cái gì em cũng đồng ý với anh hết!”

“Thu Quỳnh, nếu như anh chết rồi, em đừng buồn nhé, cũng đừng thấy áy náy, tìm một người đàn ông thật lòng tốt với em, sống cho tốt.”

Nói xong câu này, bàn tay to lớn của Lâm Tiêu bỗng trượt xuống, nằm bất động trong lòng Tô Thu Quỳnh.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh lập tức bật khóc như nước tràn bờ đê, Lâm Tiêu, sao anh lại ngốc như vậy chứ!

Anh vì cô, đến cả mạng cũng không cần, bây giờ vẫn còn hy vọng rằng cô có thể sống thật tốt với người đàn ông khác.

Lâm Tiêu, cho dù bây giờ em vẫn chưa yêu anh đến dốc hết lòng. Nhưng anh vì em mà không màng sống chết, cả đời này ngoài anh ra, em còn có thể sống tốt bên ai được nữa đây!

“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi!”

Tô Thu Quỳnh dán sát mặt lên khuôn mặt của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi có được không? Em muốn ở bên anh…”

Chiến Mục Hàng như mất đi linh hồn vậy, anh ta đứng sững ra tại chỗ, như thể đã hóa đá.

Cuối cùng, anh ta cử động, cúi đầu xuống nhìn cây súng trong tay mình.

Nếu như không phải Lâm Tiêu không màng sống chết mà chặn phát súng này cho Tô Thu Quỳnh, bây giờ người bị bắn trúng sẽ là Tô Thu Quỳnh!

Lạch cạch một tiếng!

Cây súng trong tay Chiến Mục Hàng đột nhiên trượt xuống đất.

Trong cây súng này sao lại có thể nạp viên đạn đáng chết kia chứ!

Anh ta chưa bao giờ thấy Tô Thu Quỳnh khóc dữ dội như vậy, trước đây, cho dù anh ta làm tổn thương cô như thế nào, cô cũng sẽ vừa kiêu ngạo vừa quật cường.

Cho dù có khóc thì cũng chỉ là ẩm ướt nơi khóe mắt mà thôi, nhưng cô vẫn quật cường nuốt nước mắt lại.

Bây giờ, cô vì Lâm Tiêu mà không còn kiêu ngạo gì nữa, khóc như một đứa trẻ bất lực.

Chiến Mục Hàng biết, nếu như Lâm Tiêu còn có thể tỉnh lại. Không, cho dù Lâm Tiêu không bao giờ tỉnh lại nữa, cả đời này anh ta cũng không tranh được với Lâm Tiêu.

Chuông điện thoại trong tay Chiến Mục Hàng đột nhiên vang lên dồn dập, anh ta vội vàng cầm điện thoại lên như đang trốn tránh.

Người gọi điện cho anh ta là Chiến Trung Sơn ba của anh ta.

Trong giọng nói khàn đặc của Chiến Trung Sơn hiện lên sự vui mừng rõ ràng: “Mục Hàng, mẹ con tỉnh lại rồi.”

“Gì cơ, mẹ tỉnh rồi sao?”

Giọng nói của Chiến Trung Sơn lại đột nhiên trầm xuống, còn mang theo lo lắng rõ ràng: “Mục Hàng, giờ con đang ở đâu? Không phải con đi tìm Thu Quỳnh đấy chứ? Ban nãy mẹ con có nói, người làm hại bà ấy không phải là Thu Quỳnh!”

“Tuy rằng người phụ nữ kia có khuôn mặt gần như giống hệt Thu Quỳnh, nhưng bà ấy vô cùng chắc chắn rằng người phụ nữ kia không phải Thu Quỳnh!”
 
Chương 1055


CHƯƠNG 1055

“Ba, con…”

Nhìn Tô Thu Quỳnh đang ôm Lâm Tiêu khóc tới rối tinh rối mù, Chiến Mục Hàng bỗng không biết nên nói gì nữa.

Phải rồi, anh ta còn có thể nói gì được nữa đây!

Anh ta lại lựa chọn không tin tưởng Tô Thu Quỳnh vô điều kiện!

Cho dù cô có giải thích, anh ta cũng không muốn nghe!

Thậm chí, anh còn nổ súng với cô.

Cho dù anh ta tưởng trong súng không có đạn, nhưng tổn thương mà anh ta gây ra cho Tô Thu Quỳnh, lại vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Anh ta lại mắc phải sai lầm không thể bù đắp được.

Xe cứu thương tới rất nhanh, sau khi tới bệnh viện, Lâm Tiêu được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Bây giờ Lâm Hoàng Minh đang họp ở nước ngoài, còn chưa nhận được tin tức. Sau khi Kiều Hạ nhận được tin tức liền tức tốc chạy tới đây.

Lâm Tiêu vì cứu cô nên mới nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng Tô Thu Quỳnh vô cùng áy náy, cô không có mặt mũi nào nhìn Kiều Hạ.

Cô cúi đầu, vô cùng hổ thẹn nói với Kiều Hạ rằng: “Dì Kiều, con xin lỗi, Lâm Tiêu bị thương là vì cứu con.”

Con trai nhà mình đang ở trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ, đương nhiên Kiều Hạ vô cùng nôn nóng, nhưng bà không phải người vô lý. Hơn nữa bà cũng biết rõ ràng hơn bất cứ ai, con trai nhà mình yêu Tô Thu Quỳnh đến mức nào, cho nên bà sẽ không trách Tô Thu Quỳnh.

Nếu như người bị thương bây giờ là Tô Thu Quỳnh, chỉ e con trai của bà sẽ càng sống không bằng chết hơn.

Kiều Hạ nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Thu Quỳnh, đừng buồn nữa, cũng không cần phải áy náy, Thịt Nạc cũng không muốn con áy náy đâu.”

“Thịt Nạc là đàn ông con trai, tất cả những gì nó làm đều để bảo vệ người phụ nữ mà nó yêu. Nó bị thương, mẹ cũng đau lòng, nhưng mẹ ủng hộ nó.”

Sự thấu hiểu của Kiều Hạ khiến Tô Thu Quỳnh càng thêm khó chịu, bây giờ cô không biết mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng khẩn cầu trong lòng, hy vọng Lâm Tiêu phúc lớn mạng lớn, bình an không sao.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ biết bây giờ trong lòng Tô Thu Quỳnh chắc chắn rất đau, dù có bao nhiêu lời nói cũng không thể xoa dịu được trái tim như bị dao cứa của Tô Thu Quỳnh. Hai đứa chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh, im lặng thể hiện với cô rằng, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô.

Chiến Mục Hàng cũng theo tới bệnh viện, bây giờ anh ta đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Kiều Hạ cũng biết người nổ súng là Chiến Mục Hàng, nhưng bây giờ bà không có tâm trạng quậy long trời lở đất với Chiến Mục Hàng.

Cho dù lúc bà an ủi Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng thoải mái như thế nào, nhưng là một người mẹ, bà vẫn lo lắng chứ.

Bà cũng thành tâm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thịt Nạc của bà ở hiền gặp lành, vượt qua được khó khăn này.

Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Tô Thu Quỳnh và Kiều Hạ cùng xông tới: “Bác sĩ, Lâm Tiêu thế nào rồi ạ?”

“Bác sĩ, Thịt Nạc thế nào rồi?”
 
Chương 1056


CHƯƠNG 1056

Vào lúc này, Tô Thu Quỳnh và Kiều Hạ đều vô cùng căng thẳng, trái tim cùng đập như sấm, bọn họ đều sợ sẽ nghe được một câu từ bác sĩ.

Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Trái tim của hai đứa nhỏ cũng vọt lên tận cổ họng, chúng nó sợ Lâm Tiêu không tỉnh lại nữa, Tô Thu Quỳnh sẽ mất đi cả cơ hội có được hạnh phúc cuối cùng.

Cũng may, bác sĩ nói là: “Người bệnh đã qua cơn nguy kịch.”

“Thu Quỳnh, con nghe thấy chưa? Thịt Nạc đã không còn nguy kịch nữa rồi! Thịt Nạc sẽ khỏe lên thôi!”

Kiều Hạ ra sức ôm lấy Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh cũng ôm lấy bà thật chặt. Đúng rồi, Lâm Tiêu có thể sống tiếp, tốt quá.

Bác sĩ nói lần này Lâm Tiêu bị thương rất nặng, nhưng may mà viên đạn lệch khỏi tim anh 2 inch, nếu như vào tim, có thần tiên cũng không cứu được.

Nghe nói Lâm Tiêu đã qua cơn nguy kịch, Chiến Mục Hàng cũng thở phào một hơi.

Dù sao cũng là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, cho dù vì một người phụ nữ mà quan hệ của hai người dần trở nên xa cách, nhưng Chiến Mục Hàng cũng không hy vọng tính mạng của Lâm Tiêu sẽ kết thúc trong tay anh ta.

Thực ra Kiều Hạ muốn vào cùng với con trai mình, nhưng bà cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu gia tăng tình cảm. Vậy là bà đánh mắt ra hiệu với Nhan Nhã Tịnh, sau đấy rời đi cùng Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ.

Chiến Mục Hàng cùng theo vào phòng bệnh của Lâm Tiêu. Anh ta làm chuyện này, thực sự không còn mặt mũi nào để gặp Tô Thu Quỳnh nữa.

Nhưng khi đó tính mạng mẹ anh ta nguy kịch, anh ta thực sự hận đến phát điên rồi.

Anh ta biết, anh ta lại làm ra chuyện không bằng súc vật với Tô Thu Quỳnh, đời này anh ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa.

Nhưng anh ta sợ chứ, anh ta sợ Tô Thu Quỳnh thực sự sẽ ở bên Lâm Tiêu.

Anh ta tiến lên, cố chấp ôm lấy Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh sai rồi.”

Nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh liền bật cười.

Cô cười lên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia đẹp đến như thế, nhưng lại lạnh lẽo như băng.

Cô bẻ bàn tay đang đặt trên người cô của Chiến Mục Hàng ra từng chút một: “Chiến Mục Hàng, anh cảm thấy anh nói lời này có ý nghĩa gì không?”

“Chiến Mục Hàng, anh nói đi, nếu như tôi bắn một phát súng giết anh, rồi nói với anh rằng tôi sai rồi, xin lỗi nhé, có ý nghĩa không!”

“Chiến Mục Hàng, lời này không có ý nghĩa gì cả!”

“Tô Thu Quỳnh, xin lỗi…”

Trong đôi mắt luôn âm trầm lạnh lẽo của Chiến Mục Hàng có sự hoảng hốt và lo được lo mất rất rõ ràng: “Tô Thu Quỳnh, mẹ anh đã tỉnh lại rồi, bà ấy nói người hại bà ấy không phải là em. Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, anh lại lựa chọn không tin em một lần nữa.”

“Chiến Mục Hàng, anh không cần phải nói xin lỗi tôi đâu, anh có tin tưởng tôi hay không thì đã không liên quan tới tôi từ lâu rồi.” Tô Thu Quỳnh ngước mắt lên, nhìn Chiến Mục Hàng rồi nói với vẻ bình tĩnh.

Trước đây, cô từng khát vọng sự tin tưởng của Chiến Mục Hàng đến như vậy, khát vọng đến mức trái tim hèn mọn rơi vào cát bụi.
 
Chương 1057


CHƯƠNG 1057

Nhưng sau khi cho dù bạn có làm bất cứ chuyện gì thì người kia vẫn không tin tưởng bạn vô điều kiện, thì có những kết quả đã không còn quan trọng nữa.

Chiến Mục Hàng có tin tưởng cô hay không, ngay từ lúc anh ta nổ súng với cô, thực sự đã không còn quan trọng gì nữa rồi.

“Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh không nên không tin em hết lần này tới lần khác như thế.”

Lần đầu tiên giọng nói của Chiến Mục Hàng bất lực hèn mọn đến như vậy, nhưng nỗi khủng hoảng khi mất đi Tô Thu Quỳnh hoàn toàn nghiền ép hết tất cả kiêu ngạo trong lòng anh ta.

Nếu như đời này anh ta không thể có Tô Thu Quỳnh được nữa, vậy thì tất cả niềm kiêu ngạo của anh ta đều trở nên vô nghĩa.

“Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh sám hối với em, anh không bằng súc vật, anh nên chết đi. Tô Thu Quỳnh, cho dù em muốn giết anh thì anh cũng sẵn sàng. Tô Thu Quỳnh, đừng không để ý tới anh nữa, có được không?”

Nghe thấy giọng nói nhún nhường cầu xin của Chiến Mục Hàng, trong lòng Tô Thu Quỳnh thực sự không có một chút cảm động nào, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Cô nhìn Chiến Mục Hàng, cười vừa xán lạn vừa lạnh lùng: “Chiến Mục Hàng, giết anh, tôi sợ máu của anh làm bẩn tay tôi!”

“Chiến Mục Hàng, cút đi, thực ra tôi rất cảm ơn vì anh đã nổ súng với tôi, như vậy, coi như có thể khiến tôi hoàn toàn chết tâm rồi!”

Phải, chút lửa nhen nhóm trên trái tim từng yêu anh ta sâu đậm đã biến mất hoàn toàn rồi!

“Tô Thu Quỳnh, anh không muốn lấy mạng em! Anh tưởng rằng trong súng không có đạn, anh…”

“Chiến Mục Hàng, đừng nói nữa, thực sự không có ý nghĩa gì cả!” Không đợi Chiến Mục Hàng nói hết, Tô Thu Quỳnh đã ngắt lời anh ta: “Chiến Mục Hàng, có những lúc tôi thực sự cảm thấy hai người ở bên nhau, cái gọi là yêu đến chết đi sống lại, thực sự không phải là quan trọng nhất.”

“Không có điều gì quan trọng hơn tin tưởng cả. Tình yêu có sâu nặng hơn đi nữa, đối mặt với sự nghi ngờ không chút do dự hết lần này tới lần khác thì cũng sẽ nhạt dần, rồi cuối cùng mất hết. Chiến Mục Hàng, anh không cho tôi được lòng tin mà tôi cần, cho nên, trái tim này của tôi cũng không thể trao cho anh được.”

“Chiến Mục Hàng, tôi từng tưởng rằng cho dù tôi có hận anh tận xương, nhưng tình yêu tôi dành cho anh cũng sẽ không thay đổi. Kiếp này, kiếp sau, tôi đều sẽ yêu anh như một con ngu. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra rằng, trên thế giới này chẳng có gì là không thay đổi được cả.”

“Chiến Mục Hàng, tôi thay đổi rồi, thay đổi sang muốn yêu người khác rồi. Chiến Mục Hàng, nếu như anh thực sự cảm thấy mình có lỗi với tôi thì đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Dù sao thì, anh đã không còn là gì của tôi nữa rồi!”

Cô thay đổi rồi, thay đổi mà không yêu anh ta nữa, thay đổi sang muốn yêu người khác…

Một người đàn ông mạnh mẽ như Chiến Mục Hàng, giờ lại đột nhiên yếu ớt đến mức không tìm được giọng nói của mình.

Tô Thu Quỳnh không cần anh ta nữa, Tô Thu Quỳnh thực sự không cần anh ta nữa rồi!

Anh ta muốn tiếp tục quấn lấy ăn vạ với Tô Thu Quỳnh, nhưng trong mắt của Tô Thu Quỳnh đã không còn bóng dáng của anh ta nữa, cho dù anh ta có quấn lấy ăn vạ, cũng chỉ bị cô đá ra như đá rác mà thôi.

Chiến Mục Hàng quay người, bước từng bước đi ra khỏi phòng bệnh của Lâm Tiêu như một cái xác biết đi.

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng anh ta cũng không nỡ tới nơi cách Tô Thu Quỳnh quá xa. Anh ta như một kẻ rình trộm tâm lý vặn vẹo, đứng ở hành lang, gần như tham lam nhìn Tô Thu Quỳnh qua khe hở trên cửa phòng bệnh VIP.
 
Chương 1058


CHƯƠNG 1058

Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng cút đi, Tô Thu Quỳnh không khỏi thở phào một hơi, vốn dĩ cô muốn đóng chặt cửa phòng bệnh lại, đỡ cho loại ruồi nhặng như Chiến Mục Hàng lại đi vào.

Nhưng cô còn chưa quay người đóng cửa thì đã nhìn thấy ngón tay Lâm Tiêu giật giật.

Cô biết, Lâm Tiêu sắp tỉnh lại rồi.

Cô lập tức vui mừng như điên, dồn sức nắm lấy tay Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu!”

Đúng thật, ngay sau đó, Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra.

Chảy nhiều máu như vậy, sắc mặt của Lâm Tiêu vẫn còn trắng bệch, trông môi anh hơi khô, nhưng ánh mắt của anh lại sáng ngời, sâu thẳm, còn có sự kiêu ngạo từ khi sinh ra giống như trước đây.

Lâm Tiêu si mê nhìn Tô Thu Quỳnh, lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Thu Quỳnh cười xán lạn như vậy, đây là phong cảnh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.

“Thu Quỳnh…”

Lâm Tiêu vừa lên tiếng, giọng nói khàn đặc rõ rệt, anh vươn tay ra vô thức muốn sờ khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh. Nhưng cánh tay anh vừa cử động đã bất cẩn kéo vết thương trên lưng, đau đến mức anh nhe răng nhếch miệng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh biết rằng vết thương của anh đang đau, cô nhìn Lâm Tiêu với vẻ quan tâm: “Lâm Tiêu, có phải đau lắm không?”

Lâm Tiêu không nỡ để Tô Thu Quỳnh lo lắng, anh muốn nói một câu không đau với cô, nhưng sự lo lắng của cô khiến trong lòng anh vừa vui mừng vừa thỏa mãn, anh không nhịn được muốn làm nũng, ăn vạ.

“Đúng vậy, Thu Quỳnh, anh đau quá.” Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ đáng thương, trong mắt lập lòe ánh sáng: “Thu Quỳnh, nếu như em hôn anh một cái thì anh sẽ không đau nữa.”

Tô Thu Quỳnh cũng đâu có ngốc, đương nhiên cô biết rằng nụ hôn của cô không phải thuốc tê, sao có thể hôn anh một cái là không đau nữa được!

Nhưng vào lúc này, Tô Thu Quỳnh muốn hôn Lâm Tiêu.

Muốn chiều theo ý anh, muốn tốt với anh một chút, thêm một chút nữa.

Cô cúi mặt xuống, bờ môi mềm mại ấn lên môi Lâm Tiêu thật nhẹ nhàng.

Sướng quá sướng quá!

Lâm Tiêu thực sự được Tô Thu Quỳnh hôn tới sướng luôn rồi, cũng quên mất đau đớn ở vết thương trên lưng, anh đang định cảm nhận bờ môi chủ động đưa tới của Tô Thu Quỳnh thì Tô Thu Quỳnh đã nhanh chóng rời khỏi môi anh.

Lâm Tiêu còn chưa thỏa mãn, tiếp tục giả vờ đáng thương: “Thu Quỳnh, vết thương của anh lại đau nữa rồi! Đau quá!”

Để chứng minh mình thực sự rất đau, Lâm Tiêu còn đáng thương nhăn hết mặt mình lại.

Tô Thu Quỳnh thật sự rất cạn lời trước dáng vẻ vô liêm sỉ này của Lâm Tiêu, nhưng trong lòng cô lại ấm áp, cô vẫn cúi đầu xuống, hôn lên môi anh lần nữa.

Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm hai người hôn đến khó rời khó bỏ trong phòng bệnh, sao Tô Thu Quỳnh có thể chủ động hôn Lâm Tiêu được chứ! Cô còn chưa bao giờ chủ động hôn anh ta!

Bàn tay to lớn của Chiến Mục Hàng không kiềm chế được đặt lên tay nắm cửa. Anh ta không cho phép Tô Thu Quỳnh chủ động ôm ấp yêu thương Lâm Tiêu!

Ngay lúc anh ta định mở cửa ra, bàn tay của anh ta lại đột nhiên rủ xuống.

Anh ta có tư cách gì để không cho phép chứ!
 
Chương 1059


CHƯƠNG 1059

Chiến Mục Hàng cười chua xót, quay người đi về phía phòng bệnh của Tần Khánh Đan.

Tuy rằng Tần Khánh Đan đã tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng yếu ớt, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của bà nhìn trông yếu ớt trắng bệch hơn cả tờ giấy.

Vành mắt Chiến Mục Hàng chua xót, nhưng một người kiêu ngạo như anh ta không thể nào rơi nước mắt được, anh ta ngồi trước giường bệnh, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Ý thức của Tần Khánh Đan vẫn rất tỉnh táo, bà vừa nhìn thấy Chiến Mục Hàng liền giãy dụa muốn ngồi dậy khỏi giường.

Chiến Mục Hàng sợ Tần Khánh Đan sẽ động tới vết thương trên người, vội vàng giữ người mẹ bảo bối nhà mình lại.

“Mục Hàng, người đẩy mẹ xuống cầu thang rồi đâm mẹ, không phải là Thu Quỳnh.” Lúc Tần Khánh Đan nói chuyện có hơi tốn sức, sau khi bà nói xong những lời này thì phải nghỉ mất một lúc mới nói tiếp được: “Người phụ nữ kia có khuôn mặt giống y hệt Tô Thu Quỳnh, nhưng giọng nói của cô ta không phải là Thu Quỳnh.”

“Mẹ…”

Trước đây khi Chiến Trung Sơn gọi điện cho anh ta, Chiến Mục Hàng đã biết rằng anh ta lại hiểu lầm Tô Thu Quỳnh nữa rồi. Nghe thấy lời Tần Khánh Đan nói, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.

Anh ta ép bản thân không nghĩ tới khuôn mặt đầy vẻ tự giễu kia của Tô Thu Quỳnh nữa, anh ta khẽ nói với Tần Khánh Đan: “Mẹ, vết thương của mẹ còn chưa khỏi, mẹ cứ nghỉ ngơi đi đã.”

“Mục Hàng, ban nãy mẹ vừa nghe ba con nói, cảnh sát bắt Thu Quỳnh đi rồi. Có phải các con lại hiểu nhầm Thu Quỳnh rồi không?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn thấy sắc mặt Chiến Mục Hàng càng ngày càng khó coi, Tần Khánh Đan lập tức nhận ra điều gì đó.

Bà bình ổn lại trái tim đang đập điên cuồng của mình, sau đấy mới run giọng nói với Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con lại làm gì với Thu Quỳnh rồi!”

“Mẹ, con nổ súng với Tô Thu Quỳnh rồi.”

Chiến Mục Hàng không thích nói dối, sau khi im lặng một lúc, anh ta vẫn nói đúng sự thật.

“Mục Hàng, con nói cái gì!”

Suýt chút nữa Tần Khánh Đan đã tức tới mức nhảy bật khỏi giường, nhưng bây giờ cơ thể bà không cho phép, bà không nhảy được, chỉ có thể tức giận tới mức nằm trên giường thở hổn hển.

Chiến Trung Sơn cũng bị lời nói của Chiến Mục Hàng khiến cho vô cùng kinh ngạc, ban đầu khi ông ấy nhìn thấy đoạn video đó, thêm vào đấy cảnh sát lại bắt được Tô Thu Quỳnh ngay tại chỗ, ông ấy cũng từng nghi ngờ Tô Thu Quỳnh.

Nhưng trước khi Tô Thu Quỳnh tự mình nhận tội, ông ấy sẽ không chắc chắn rằng Tô Thu Quỳnh là tội phạm cố ý hại người không thể tha thứ, càng không âm thầm xử lý Tô Thu Quỳnh. Dù sao thì Tô Thu Quỳnh cũng từng là con dâu nhà họ Chiến bọn họ, nhà họ Chiến bọn họ có lỗi với Tô Thu Quỳnh.

Nhưng dù thế nào ông ấy cũng không ngờ được rằng, thằng con trai bất tài này của mình lại đi tìm riêng Tô Thu Quỳnh, còn nổ súng nữa.

“Mẹ, con nổ súng với Tô Thu Quỳnh rồi.” Lông mày Chiến Mục Hàng nhíu chặt lại, anh ta nói lại lời ban nãy một lần nữa.

“Bây giờ Thu Quỳnh thế nào rồi?” Tần Khánh Đan ra sức ấn lồng ng.ực mình. Bà cảm thấy người phụ nữ giả mạo Tô Thu Quỳnh kia không thể gi.ết chế.t được bà, nhưng bây giờ bà lại sắp bị thằng con bất tài này khiến cho tức chết luôn rồi.
 
Chương 1060


CHƯƠNG 1060

Chiến Trung Sơn sợ bà vợ nhà mình tức tới đổ bệnh, vội vàng quát Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con ra ngoài trước đi!”

“Bảo nó đứng lại cho tôi!”

Tần Khánh Đan nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Chiến Trung Sơn, sau đó lạnh lùng hỏi Chiến Mục Hàng: “Bây giờ Thu Quỳnh thế nào rồi! Mục Hàng, con có tư cách gì mà nổ súng với Thu Quỳnh! Mục Hàng, con tưởng con là ai!”

Ánh mắt Chiến Mục Hàng trầm xuống, đúng rồi, anh ta có tư cách gì mà nổ súng với Tô Thu Quỳnh, anh ta là cái thá gì chứ!

“Mẹ, Tô Thu Quỳnh không bị thương, Lâm Tam đã chắn phát súng cho cô ấy.” Chiến Mục Hàng khựng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: “Bây giờ Lâm Tam đã không còn nguy kịch nữa rồi.”

Nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, Tần Khánh Đan càng tức đến mức không thở nổi.

Tô Thu Quỳnh không bị thương, đúng thật là bà thấy nhẹ nhõm, nhưng Lâm Tiêu lại bị thương rồi.

Bà và Kiều Hạ là bạn thân, con trai nhà bà làm con trai của Kiều Hạ bị thương, chưa nói đến chuyện bà không có mặt mũi nào đối diện với bạn thân, quan trọng hơn đó là phát súng này Lâm Tiêu chắn cho Tô Thu Quỳnh đấy!

Bà là phụ nữ, không thể nào hiểu rõ hơn về suy nghĩ của phụ nữ được nữa.

Phụ nữ, đa số đều là người dễ cảm động, Lâm Tiêu vốn dĩ đã tốt với Tô Thu Quỳnh như vậy, bây giờ lại còn không màng sống chết vì Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh chắc chắn sẽ cảm động tới hồ đồ, chỉ e là con trai ngốc nhà bà đã không còn cơ hội nữa rồi!

Bờ môi mỏng của Chiến Mục Hàng mím chặt lại, thực ra anh ta vẫn muốn nói, khi đó anh ta không biết trong súng có đạn.

Nhưng có những tổn thương đã gây ra rồi, cho dù có nói ra những lời này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

“Người phụ nữ giả mạo Thu Quỳnh kia đâu?” Tần Khánh Đan nhớ ra người phụ nữ kia, ánh mắt bỗng lạnh đi: “Chuyện video lần trước là cô ta hại Thu Quỳnh, lần này lại là cô ta! Mẹ không cho phép cô ta sau này tiếp tục giả mạo Thu Quỳnh rồi đi lừa đảo khắp nơi nữa!”

“Mẹ, mẹ yên tâm, nhà họ Lâm đang tra tin tức về người phụ nữ kia, con cũng đang cho người tìm cô ta rồi, lần này, cô ta có mọc cánh cũng khó thoát!”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tần Khánh Đan thấy con trai bất tài nhà mình cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến bà hài lòng, không khó thở ra một hơi.

Im lặng hồi lâu, Tần Khánh Đan khẽ thở dài một tiếng: “Mục Hàng, buông tay đi.”

Chiến Mục Hàng ngẩng phắt đầu lên, kinh hãi nhìn Tần Khánh Đan. Trước đây Tần Khánh Đan là người ủng hộ anh ta và Tô Thu Quỳnh ở bên nhau nhất, bây giờ Tần Khánh Đan lại bảo anh ta buông tay?

Đối diện với đôi mắt đầy đau đớn của con trai nhà mình, Tần Khánh Đan đau lòng, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói: “Mục Hàng, nhà họ Chiến chúng ta nợ Thu Quỳnh quá nhiều rồi, nếu như con chỉ có thể gây ra tổn thương cho Thu Quỳnh, thì cần gì phải quấn lấy nó không buông chứ!”

“Mẹ, con sẽ không buông tay đâu!” Trong đôi mắt đỏ sòng sọc của Chiến Mục Hàng tràn đầy vẻ kiên quyết. Bỗng nhiên, giọng nói của anh ta dịu đi, mang theo nghẹn ngào trầm thấp: “Mẹ à, con cũng muốn buông tay, nhưng mà con không buông tay nổi…”

Tần Khánh Đan quay mặt đi, đôi mắt ẩm ướt, trong lòng bà thấy áy náy với Tô Thu Quỳnh, nhưng con trai cục cưng của bà điên cuồng vì tình như thế, bà cũng đau lòng chứ!
 
Chương 1061


CHƯƠNG 1061

Là một người mẹ, tâm trạng của bà quá mâu thuẫn, cho nên, bà chỉ có thể lựa chọn im lặng…

Hôm nay Nhan An Mỹ uống hơi nhiều nước, lúc hoạt động ngoại khóa trong trường mẫu giáo, cô bé vẫn luôn muốn đi vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh xong, cơ thể Nhan An Mỹ lập tức thả lỏng, định quay về rồi tiếp tục chơi trò chơi chim ưng bắt gà con vô cùng trẻ con kia với đám Chu Tử Hào.

Vừa đi từ trong phòng ra, Nhan An Mỹ đã nhìn thấy có người đang quét dọn trong WC.

Bình thường vệ sinh trong WC đều có người chuyên quét dọn, cô bé cũng không để ý tới chuyện này.

Ai ngờ, sau khi nhìn thấy cô bé, dì dọn vệ sinh kia đột nhiên tháo khẩu trang xuống.

Khi nhìn thấy rõ dì quét dọn vệ sinh kia, Nhan An Mỹ không kiềm chế được mà kinh ngạc hô lên: “Dì Thu Quỳnh?”

Không phải dì Thu Quỳnh ở bệnh viện chăm sóc chú Lâm Tiêu sao? Sao dì ấy lại quét dọn vệ sinh ở trường mẫu giáo của bọn chúng vậy?

Trong đầu Nhan An Mỹ vừa xuất hiện suy nghĩ này, cô bé đã chú ý thấy bàn tay trái hoàn chỉnh của người kia.

Cô ta không phải là dì Thu Quỳnh!

Cô ta là người phụ nữ giả danh dì Thu Quỳnh làm chuyện xấu hết lần này tới lần khác!

Nhan An Mỹ nhận ta điều gì đó, cô bé gần như dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao ra ngoài nhà vệ sinh.

“Cứu…”

Cô bé vừa liều mạng lao ra ngoài vừa định hô kêu cứu, nhưng cô bé còn chưa hô lên được một câu hoàn chỉnh thì một chiếc khăn lông đã che chặt lại mũi miệng cô bé, ngay sau đó cả thế giới tối sầm đi.

Ngay lúc Nhan An Mỹ mất đi ý thức, cô bé mơ hồ nghe thấy một giọng nói vừa oán độc vừa quen thuộc.

Cô ta nói: “Tao không phải dì Thu Quỳnh của mày, tao là dì cả của mày, Nhan Vũ Trúc.”

Không biết là vì ngủ không đủ hay còn có nguyên nhân khác, lúc Nhan Nhã Tịnh đi làm ở bệnh viện, mắt phải cứ giật liên tục.

Tự dưng tim cô cứ đập dồn dập, khiến lúc cô bắt mạch cho người bệnh cũng thấy hơi nóng nảy.

Người tới khoa ung thư khám bệnh, đa số đều đã chịu đủ đau đớn khi xạ trị hoặc hóa trị, muốn dùng thuốc đông y để kéo dài mạng sống.

Con người, càng mắc căn bệnh quái ác, đến cả cơ hội làm phẫu thuật cuối cùng cũng mất đi, thì mới càng muốn sống.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trên người mình mang nguyện vọng của vô số người bệnh muốn sống thêm mấy ngày, cho nên, lúc cô khám bệnh cho người ta đều vô cùng nghiêm túc.

Điện thoại cô đột nhiên đổ chuông như đòi mạng, trái tim của Nhan Nhã Tịnh lại đập nhanh mấy nhịp, nhìn số điện thoại quen thuộc nhấp nháy trên màn hình điện thoại, dự cảm không lành trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng thêm mãnh liệt.

Bình thường, lúc An Bảo và An Mỹ đi học sẽ không gọi điện cho cô, sao hôm nay An Bảo lại đột nhiên gọi điện cho cô vậy?

“An Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mẹ ơi, không thấy An Mỹ đâu nữa rồi! Con và cô giáo với các bạn học đã tìm khắp trường mẫu giáo nhưng chúng con đều không tìm thấy An Mỹ!”

“Cái gì!”
 
Chương 1062


CHƯƠNG 1062

Nhan Nhã Tịnh kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế: “An Bảo, không thấy An Mỹ từ khi nào? Bây giờ mẹ sẽ tới trường mẫu giáo ngay!”

Đã không phải lần đầu tiên Nhan An Mỹ bị bắt cóc nữa, nhưng lần trước con bé bị Dương Mai bắt cóc là cùng với Nhan An Bảo.

Có Nhan An Bảo ở đó, ít nhất thì Nhan An Mỹ sẽ không bất lực hoảng sợ. Sự thật cũng chứng minh, lần trước Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã nhanh trí bảo vệ được mạng nhỏ của mình.

Nhưng lần này Nhan Nhã Tịnh có một dự cảm rất mãnh liệt, Nhan An Mỹ không may mắn đến như thế.

An ninh của trường mẫu giáo rất tốt, có thể dẫn Nhan An Mỹ đi khỏi trường mẫu giáo mà thần không biết quỳ không hay, thì người đó chắc chắn đã ủ mưu từ trước.

Người đưa Nhan An Mỹ đi sẽ là ai đây?

Tuy rằng Nhan An Mỹ thông minh trưởng thành hơn đứa trẻ năm tuổi bình thường một chút, nhưng dù sao thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, đối diện với một người trưởng thành vô cùng hung ác như vậy, con bé cũng không có sức lực để chống trả!

Nhan Nhã Tịnh lo lắng đến mức toàn thân không kìm chế được run rẩy. Cô biết, càng vào lúc này thì cô càng không được hoảng loạn.

Cô ép bản thân bình tĩnh lại, lúc này trường mẫu giáo chắc chắn đã báo cảnh sát, nhưng cô vẫn gọi cho cảnh sát một lần nữa.

Sau khi báo cảnh sát xong, Nhan Nhã Tịnh lại gọi điện cho Lưu Thiên Hàn.

Vào lúc cô bất lực nhất, người đầu tiên mà cô nhớ tới, chính là anh.

Tốc độ Lưu Thiên Hàn nghe máy rất nhanh, nhưng giọng nói của anh thì lại cực kì lạnh lùng: “Nhan Nhã Tịnh, có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh bỗng muốn khóc, cô hít sâu một hơi: “Anh hai, An Mỹ biến mất ở trường mẫu giáo rồi! Em nghi ngờ con bé bị bắt cóc! Anh hai, anh có thể cho người hỗ trợ tìm An Mỹ được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô đang ở đây? Giờ tôi qua tìm cô ngay!” Nghe thấy Nhan An Mỹ mất tích, Lưu Thiên Hàn cũng không thèm so đo tới chuyện thế thân mà tiếp tục tức giận với Nhan Nhã Tịnh nữa. Nghe Nhan Nhã Tịnh nói giờ cô đang tới trường mẫu giáo, anh liền ra lệnh cho Nhạc Dũng dùng tất cả các thế lực tìm kiếm Nhan An Mỹ, sau đó nhanh chóng chạy tới trường mẫu giáo.

Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn cũng rất ăn ý, hai người gần như xuất hiện ở bên ngoài trường mẫu giáo cùng một lúc.

Xảy ra chuyện lớn như trẻ con mất tích thế này, trường mẫu giáo cũng vô cùng coi trọng, nhất là khi đây còn là con nhà họ Lưu.

Giáo viên ở trường mẫu giáo sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hiệu trưởng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, tự trách đến mức không biết phải làm thế nào mới được.

Nhan Nhã Tịnh thì lại không trách hiệu trưởng và các giáo viên, cô biết bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được An Mỹ.

“Cậu hai Lưu, cô Nhan, hai người mau nhìn bên kia đi!”

Nghe thấy giọng của hiệu trưởng, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn vội vàng nhìn về phía tòa nhà thương mại nằm chéo đối diện trường mẫu giáo.

Chỉ thấy người phụ nữ phẫu thuật đến mức gần như giống y hệt Tô Thu Quỳnh, cũng chính là Nhan Vũ Trúc, đang đứng ở trên nóc tòa nhà thương mại cùng với Nhan An Mỹ.
 
Chương 1064


CHƯƠNG 1064

“Đúng rồi, chị là chị gái Nhan Vũ Trúc thân yêu của em đây.” Nụ cười nơi khóe môi Nhan Vũ Trúc càng thêm vặn vẹo dữ tợn: “Em gái thân yêu của chị, đã lâu không gặp, có phải em rất nhớ chị không?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Nhan Vũ Trúc lại âm u nói: “Nhan Nhã Tịnh, chị thực sự rất nhớ em! Ngày nào chị cũng nhớ em cả! Chị nhớ em nhớ đến mức, hận không thể móc tim em ra, ăn thịt của em!”

“Nhan Vũ Trúc, đừng làm hại An Mỹ! Người cô hận là tôi! Cô buông An Mỹ ra đã! Cô muốn mạng của tôi thì cô cứ lấy đi! Tôi chỉ cầu xin cô đừng làm hại An Mỹ!”

Nhan Nhã Tịnh sợ Nhan Vũ Trúc đột nhiên đẩy Nhan An Mỹ xuống, cô tiến từng bước lên: “Nhan Vũ Trúc, để tôi nhảy từ trên tầng xuống, cô tha cho An Mỹ có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng có tới đây!”

Nhan Vũ Trúc nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ cảnh giác, đương nhiên cô ta đang lo lắng Nhan Nhã Tịnh sẽ nhào tới cướp lấy Nhan An Mỹ trong tay cô ta.

“Nhan Nhã Tịnh, nếu như cô dám tiến lên một bước nữa, bây giờ tôi sẽ ném Nhan An Mỹ xuống luôn!”

Nghe thấy lời này của Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh cũng không dám hành động hấp tấp nữa, cô chỉ có thể nóng lòng như lửa nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé bên tòa nhà kia, lồng ng.ực đau nhói như ngàn mũi tên đâm vào tim.

Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ rằng người mạo danh cô ấy lại là Nhan Vũ Trúc. Nhìn thấy Nhan An Mỹ gặp nguy hiểm như vậy, cô ấy nôn nóng không thôi: “Nhan Vũ Trúc, xin cô ấy, buông An Mỹ ra đi! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, cô có yêu cầu gì, chúng tôi thực sự sẽ đồng ý hết với cô!”

“Nhưng tôi lại chẳng muốn gì cả, tôi chỉ muốn để Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy con gái cưng của cô ta chết trước mặt cô ta, để cô ta đau đớn không muốn sống thôi!”

Nhan Vũ Trúc hận chứ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, cô ta đều hận đến mức toàn thân run rẩy.

Mỗi một ngày cô ta sống trong viện tâm thần đều sống không bằng chết, mà tất cả những điều này đều là nhờ Nhan Nhã Tịnh ban cho cô ta hết!

Sau đó, An Tình cứu cô ta ra, điều kiện của ả lại là bảo cô ta phẫu thuật thành Tô Thu Quỳnh, làm việc giúp ả.

Khi đó cô ta không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đồng ý với An Tình.

Trải qua ba tháng, cuối cùng cô ta cũng biến thành Tô Thu Quỳnh, nhưng ngày ngày đêm đêm nhìn khuôn mặt này, cô ta càng hận hơn, thành ra cũng hận luôn cả Tô Thu Quỳnh.

Chuyện An Tình bảo cô ta làm, cô ta đều làm rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm hại được Tô Thu Quỳnh.

Không những như vậy, bản thân cô ta còn bị lộ tẩy, cô ta bị nhà họ Chiến và nhà họ Lâm ép sát từng bước, An Tình thì lại qua sông đoạn cầu. Cô ta biết, bản thân không chống đỡ được bao lâu nữa, cho dù là rơi vào trong tay người nhà họ Lâm hay người nhà họ Chiến thì cô ta đều chỉ có một con đường chết.

Cô ta không cam lòng để mình chết một cách không rõ ràng như vậy, cho nên, trước khi chết, cô ta muốn làm thêm chút gì đó, khiến Nhan Nhã Tịnh sống không bằng chết!

Giết luôn Nhan Nhã Tịnh thì hời cho cô quá, cô ta muốn cả đời này Nhan Nhã Tịnh sống trong nỗi đau vì mất đi đứa con bảo bối, không thể cứu được!

“Nhan Vũ Trúc, không phải bác muốn mẹ tôi đau đớn không muốn sống sao? Tôi cũng là cục cưng mà mẹ yêu nhất, bác giết tôi rồi cũng khiến mẹ tôi đau đớn không muốn sống!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như trăng kia của Nhan An Bảo đầy kiên quyết: “Bác buông An Mỹ ra rồi đẩy tôi xuống! Tôi đảm bảo tôi sẽ ngoan ngoãn để mặc bác xử lý!”
 
Chương 1065


CHƯƠNG 1065

“Nhan An Bảo, mày tưởng rằng tao sẽ tin mày chắc? Mày ranh ma như vậy, ai mà biết được mày lại định giở trò gì!” Nhan Vũ Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan An Bảo, câu chữ như dao: “Ngày hôm nay tao chỉ cần Nhan An Mỹ chết thôi! Đừng ai mong cứu được Nhan An Mỹ!”

Đón cơn gió rít gào, nhìn độ cao khiến lòng người sợ hãi dưới chân, đương nhiên Nhan An Mỹ cũng sợ hãi, cô bé cũng không muốn chết, nhưng cô bé càng lo lắng cô bé sẽ làm liên lụy tới mẹ, tới anh trai, tới dì Thu Quỳnh và còn có ba và bà nội mà mình yêu nhất.

Cô bé cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Bà bác Nhan, bác giết tôi đi! Tôi không sợ chết! Mẹ, mẹ đừng buồn, cục cưng không sợ! Cục cưng không sợ gì hết!”

“Nhan An Mỹ, mày tưởng rằng tao không dám gi.ết c.hết mày chứ gì!” Nhan Vũ Trúc nghiến răng nghiến lợi, làm động tác muốn đẩy Nhan An Mỹ chết.

“Buông An Mỹ ra!” Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng nôn nóng lên tiếng, bọn họ muốn xông lên nhưng lại sợ bọn họ xông tới rời sẽ kí,ch thích khiến Nhan Vũ Trúc càng thêm điên cuồng hơn, bọn họ chỉ đành đứng yên tại chỗ mà lòng nóng như lửa đốt.

“Đừng động vào An Mỹ!” Lưu Thiên Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, tính cách của anh ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhưng vì để Nhan An Mỹ sống tiếp, anh sẵn sàng thỏa hiệp với Nhan Vũ Trúc.

“Buông An Mỹ ra, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài, cho cô một cuộc sống mới!”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc không khỏi sững sờ, trong cơn hoảng hốt, cô ta như được nhìn thấy người mà cô ta vẫn luôn nhung nhớ.

Nhưng trong lòng cô ta biết rõ, người đàn ông mà cô ta vừa yêu đến tan nát cõi lòng lại vừa hận tới tận xương đã chết rồi. Người đàn ông trước mặt bây giờ là Lưu Gia Thành.

Đôi mắt hỗn loạn kia của Nhan Vũ Trúc dần lấy lại tỉnh táo, nhưng tầm mắt của cô ta vẫn còn lưu luyến trên gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn không rời đi.

G.iết chế.t Nhan An Mỹ, để Nhan Nhã Tịnh đau đớn không muốn sống cũng gián tiếp khiến cô ta vĩnh viễn không thể trở mình, đi tù mọt gông. Những điều này đối với Nhan Vũ Trúc đều là cách tệ nhất.

Nếu An Tình không qua sông đoạn cầu, đưa cô ta ra nước ngoài y như lời hứa. Nếu cô ta vẫn còn con đường sống thì cô ta đã chẳng dùng cái cách đập nồi dìm thuyền này!

Lưu Thiên Hàn bắt lấy một chút dao động lóe lên trong mắt Nhan Vũ Trúc một cách chuẩn xác, anh lại nghiêm túc nói: “Tôi không biết cô từng có ân oán gì với Nhan Nhã Tịnh, nhưng tôi biết rất rõ, nếu như cô giết An Mỹ thì cả đời này của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”

“Cô vẫn còn trẻ, cô còn cả cuộc đời tươi đẹp, chắc chắn cô cũng không muốn cuộc đời của mình kết thúc ở đây mà. Buông An Mỹ ra đi! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, tôi có thể không truy cứu chuyện ngày hôm nay! Tôi biết, bây giờ nhà họ Lâm và nhà họ Chiến đều đang tìm kiếm tung tích của cô, nhưng Lưu Gia Thành tôi sẽ bảo vệ cô! Tôi đảm bảo sẽ để cô xuất ngoại bình an không lo lắng!”

“Mấy người, thật sự có thể buông bỏ quá khứ sao?” Nhan Vũ Trúc nhìn Lưu Thiên Hàn, nhìn gương mặt điển trai đã khắc vào nơi sâu nhất trong xương tủy cô ta, giọng nói không kìm được mà dịu dàng đi đôi chút: “Tôi thực sự, còn có thể sống cuộc đời mới sao?”

“Đương nhiên là được!” Thịnh Vân Hiên vô cùng có khí thế của bà chủ gia đình, bà ta nói với Nhan Vũ Trúc vô cùng trịnh trọng: “Người nhà họ Lưu chúng tôi trước giờ đều là lời nói gói vàng! Chúng tôi đã nói sẽ đưa cô xuất ngoại bình an thì đương nhiên sẽ không để bất cứ ai hại cô!”

“Đúng, nhà họ Lưu chúng tôi còn chuyển một khoản tiền cho cô nữa! Tôi có thể đảm bảo cho cô không lo không nghĩ cả một đời!”

Thịnh Vân Hiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như cô không tin, tôi sẽ ghi chi phiếu cho cô ngay bây giờ! Nếu như cô không muốn lấy chi phiếu, tôi có thể cho người chuyển tiền vào tài khoản của cô cũng được! Chỉ cần cô thả An Mỹ ra, cô muốn bao nhiêu tiền, nhà họ Lưu chúng tôi cũng cố gắng hết sức thỏa mãn cô!”
 
Chương 1066


CHƯƠNG 1066

Sau khi Thịnh Vân Hiên nói xong câu này, những người đứng trên nóc tòa nhà đều nín thở đợi Nhan Vũ Trúc trả lời, sợ cô ta vẫn u mê không tỉnh ngộ, lựa chọn giết con tin.

Vốn dĩ sau khi nghe xong lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Vũ Trúc đã dao động rồi, bây giờ nghe được lời Thịnh Vân Hiên nói, trong lòng Nhan Vũ Trúc lại càng dâng lên hy vọng hừng hực.

Nhan Vũ Trúc cô ta, đúng thật là đã rơi xuống vực sâu rồi.

Thế nhưng con người nếu có thể sống thật tốt, ai lại muốn sống trong ống cống, không nhìn thấy ánh sáng cả đời chứ?

Huống hồ rằng nếu như cô ta giế.t c.hết Nhan An Mỹ, cô ta sẽ không trốn thoát được khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Với thủ đoạn của nhà họ Lưu, chỉ e là cô ta sẽ chịu đủ tra tấn đến mức sống không bằng chết thì mới có thể cầu xin được chết.

Nghĩ tới quãng thời gian sống không bằng chết trong viện tâm thần, cơ thể Nhan Vũ Trúc không kiềm chế được mà run lên.

Những kí ức đó quá đáng sợ, cô ta không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Nhưng nếu như cô ta thả Nhan An Mỹ ra thì sẽ khác.

Nhà họ Lưu sẽ đưa cô ta xuất ngoại bình an, cô ta không những có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật mà còn có thể trốn được sự tấn công của nhà họ Chiến và nhà họ Lâm, cô ta còn có được một khoản tiền nữa. Sau khi cô ta ra nước ngoài có thể tới thẩm mỹ viện để đổi sang khuôn mặt mới, tới lúc đó, Nhan Vũ Trúc cô ta vẫn có thể tỏa sáng bằng thân phận mới!

Trên mặt Nhan Vũ Trúc đầy vẻ khao khát, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. Cô ta nhìn Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Thịnh Vân Hiên: “Mấy người sẽ không nuốt lời đấy chứ? Nếu như mấy người nuốt lời ra tay với tôi thì phải làm sao?”

“Lưu Gia Thành tôi lấy tính mạng ra thề, sau khi đưa cô ra nước ngoài bình an, nếu như người nhà họ Lưu tôi làm hại tới cô dù chỉ một chút, Lưu Gia Thành tôi sẽ bị sét đánh, không được chết yên thân!” Lưu Thiên Hàn giơ tay lên, trên khuôn mặt điển trai là vẻ nghiêm túc khiến người khác tim đập thình thịch: “Nhan Vũ Trúc, tôi hứa, sẽ để cô được sống yên ổn!”

Có được lời hứa của Lưu Thiên Hàn, cảm xúc của Nhan Vũ Trúc dần bĩnh tĩnh lại, cô ta nhìn mọi người vây xem xung quanh một cái, đúng thật là trước giờ người nhà họ Lưu đều rất có chữ tín, bọn họ hứa sẽ để cô ta sống yên ổn trước mặt nhiều người như vậy, chắc bọn họ sẽ không đổi ý đâu.

Nhan Vũ Trúc suy nghĩ, định tiếp tục mặc cả thêm với Lưu Thiên Hàn, đòi thêm một chút tiền. Nhưng cô ta còn chưa lên tiếng thì giọng nói kích động của Cung Tư Mỹ đã vang lên: “Nhan Vũ Trúc, tôi không cho cô làm hại An Mỹ!”

Trong số tất cả mọi người ở đây, người mong chờ Nhan Vũ Trúc giết con tin nhất chính là Cung Tư Mỹ.

Vết thương mà cô ta tự mình tạo ra hôm đó vẫn còn sót lại dấu vết, nhưng vẫn không làm tổn hại đến vẻ đẹp bẩm sinh của cô ta. Cô ta vừa lên tiếng liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Cung Tư Mỹ cắn răng, cô ta biết, bây giờ cô ta lên tiếng sẽ khiến Lưu Thiên Hàn và Thịnh Vân Hiên bất mãn, nhưng cô ta có thể giả vờ là vì quá lo lắng cho Nhan An Mỹ nên mới lớn tiếng với Nhan Vũ Trúc mà!

Dù sao thì, một chút bất mãn so với mạng của Nhan An Mỹ, so với Nhan Nhã Tịnh đau đớn không muốn sống thì đúng là không đáng kể.

Cung Tư Mỹ cắn răng, cô ta giả vờ vừa phẫn nộ vừa nôn nóng tiếp tục quát lên với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, buông An Mỹ ra! Nhà họ Lưu chúng tôi và cảnh sát đã giăng lưới rồi, còn có rất nhiều cư dân đang chứng kiến tội ác của cô, hôm nay, cô có chắp cánh cũng khó thoát! Mau buông An Mỹ ra! Nếu không, cô chỉ có một con đường chết thôi!”

Nghe thấy lời Cung Tư Mỹ nói, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng với Nhan An Bảo cùng biến sắc, đến cả sắc mặt của Thịnh Vân Hiên cũng hơi khó coi.
 
Chương 1067


CHƯƠNG 1067

Lời này của Cung Tư Mỹ, nghe thì như lo lắng sốt vó cho an nguy của Nhan An Mỹ, nhưng thực tế mỗi một chữ mà cô ta nói đều đang nói với Nhan Vũ Trúc rằng, nhà họ Lưu và cảnh sát đều không tha cho cô ta!

Mà Nhan Vũ Trúc chắp cánh cũng khó thoát, hôm nay cô ta ngoài việc giết con tin để Nhan An Mỹ chết chung với cô ta ra thì cô ta không còn cách nào khác!

“Cảnh sát?” Nhan Vũ Trúc lẩm bẩm, cô ta quay mặt sang, thật sự nhìn thấy mấy cảnh sát mặc đồng phục cầm súng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

Trong lòng Nhan Vũ Trúc giật thót, phải rồi, có cảnh sát mà!

Cho dù nhà họ Lưu có thể cho cô ta một con đường sống, nhưng trên tay cô ta dính nhiều máu như vậy, bây giờ cô ta đang bắt cóc đấy, sao cảnh sát có thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!

Tất cả sự mong đợi trong mắt Nhan Vũ Trúc tan nát từng chút một, chỉ còn lại rét lạnh và căm hận tận xương.

Nhan Nhã Tịnh thấy tình thế không ổn, vội vàng nói với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, cô đừng manh động! Chỉ cần cô không làm hại An Mỹ, cho dù nhà họ Lưu hay cảnh sát cũng đều không thể làm hại tới cô đâu!”

Nhìn thấy Nhan Vũ Trúc dắt một con dao ngay eo, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Nhan Vũ Trúc, không phải trên người cô có dao sao? Cô đè dao lên cổ tôi đi! Tôi ra nước ngoài cùng với cô, đợi khi cô an toàn rồi, cô muốn xử lý tôi như thế nào cũng được. Nhan Vũ Trúc, cầu xin cô buông An Mỹ ra, có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không tin cô đâu! Những lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin!” Nếu như là trước đây, chắc chắn Nhan Vũ Trúc sẽ đồng ý với lời đề nghị của Nhan Nhã Tịnh không chút do dự.

Dù sao thì có Nhan Nhã Tịnh làm con tin, nhà họ Lưu chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho cô ta, đợi cô ta tới nước ngoài rồi còn có thể thuận tiện ra sức tra tấn Nhan Nhã Tịnh sống không bằng chết.

Nhưng sau lời ban nãy của Cung Tư Mỹ, Nhan Vũ Trúc không dám mạo hiểm nữa.

Cô ta phạm tội rồi.

Trên người cô ta không chỉ có một mạng người. Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt, sao cảnh sát có thể để cô ta rút lui toàn thây được!

Đầu cô ta đúng là có vấn đề, livestream gì chứ!

Cô ta thu hút nhiều cư dân mạng tới như vậy, giống như Cung Tư Mỹ đã nói, nhiều cư dân chứng kiến tội ác của cô ta như thế, chắc chắn mọi người đều hận không thể để cô ta bị phán tử hình, cho dù cảnh sát có muốn mở một con đường cho cô ta cũng không được!

Cô ta không còn đường sống nữa rồi!

Không còn đường sống gì nữa rồi!

Nhưng may mắn là cho dù cô ta có xuống địa ngục thì trên đường xuống hoàng tuyền, con nhóc quỷ Nhan An Mỹ khiến người ta chán ghét này cũng bị cô ta nô dịch!

“Nhan Nhã Tịnh, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi thua trước cô, người đàn ông mà tôi yêu nhất, trong lòng anh ấy chỉ có cô, cô còn có một đôi trai gái đáng yêu như vậy, cô là một kẻ thắng cuộc trong đời mà ai cũng ngưỡng mộ! Nhưng Nhan Vũ Trúc tôi thì sao? Chẳng có gì hết, thất bại hoàn toàn!”

“Thế nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như vậy nữa rồi! Người đàn ông mà cô yêu tận xương kia đã trở thành một nắm đất vàng từ lâu, mà con gái cưng của cô cũng sẽ chôn cùng Nhan Vũ Trúc tôi! Còn cô thì sao? Cô chỉ có thể chịu đựng nỗi đau mất đi người yêu và con gái cả đời, sống không bằng chết!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đáng buồn thật đấy! Nhan Vũ Trúc tôi cũng phải thấy cô thật đáng thương! Ha ha! Nhan Nhã Tịnh, cô thật đáng thương!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô cứ đợi nhặt xác cho Nhan An Mỹ đi! Cô nói xem, ngã xuống từ nóc nhà cao như thế này, nó sẽ ngã thành như thế nào? Thịt nát xương tan? Chết không toàn thây? Ha ha ha ha, Nhan Nhã Tịnh, có phải cô rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ Nhan An Mỹ ngã đến nỗi thảm không nỡ nhìn của Nhan An Mỹ không?”
 
Chương 1068


CHƯƠNG 1068

Nhan Vũ Trúc điên rồi, cô ta điên thật rồi!

Nhan Nhã Tịnh nôn nóng đến mức trái tim sắp vọt ra ngoài, nhưng cô không dám manh động!

Cảm giác bất lực mạnh mẽ hoàn toàn nuốt chửng cả trái tim cô, cô thà để mình thịt nát xương tan cũng không muốn An Mỹ bị tổn thương dù chỉ là một chút nào! Nhưng vấn đề bây giờ là, cho dù cô có nhảy từ trên nóc nhà này xuống, Nhan Vũ Trúc cũng sẽ không buông tha cho Nhan An Mỹ!

“Nhan Vũ Trúc, cầu xin cô, cầu xin cô thả An Mỹ ra có được không?”

Phịch một tiếng, Nhan Nhã Tịnh quỳ thẳng xuống đất, Tô Thu Quỳnh ra sức nắm tay Nhan Nhã Tịnh, cũng quỳ xuống. Khuôn mặt của Nhan Vũ Trúc càng ngày càng trở nên vặn vẹo, cô ta cắn răng gào lên: “Nhan Nhã Tịnh, cô nằm mơ đi!”

Nói rồi, tay cô ta dồn sức, định đẩy Nhan An Mỹ xuống dưới.

Lưu Thiên Hàn và Hoắc Hy hiện là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Vân Hải cũng là đồng đội cũ của anh đang cầm súng đánh mắt nhìn nhau, hiểu ngầm với nhau điều gì đó.

Cách tốt nhất để giải cứu Nhan An Mỹ là thuyết phục Nhan Vũ Trúc, để cô ta tha cho Nhan An Mỹ một con đường sống.

Nhưng nếu như không dùng được cách tốt nhất, vậy chỉ có dùng cách tệ hơn thôi.

Cách tệ hơn rất nguy hiểm, không đến mức bất đắc dĩ, bọn họ đều không muốn dùng.

Nhưng bây giờ cảm xúc của Nhan Vũ Trúc đã hoàn toàn mất kiểm soát, trừ cách tệ hơn ra thì bọn họ không còn cách nào khác.

“Đoàng!”

Máu đỏ tươi nhanh chóng bắ.n ra từ sau gáy Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc bỗng trợn trừng mắt, hiển nhiên là cô ta không dám tin rằng trong tay cô ta có Nhan An Mỹ làm con tin mà cảnh sát vẫn dám nổ súng với cô ta.

Nhan Vũ Trúc muốn dồn thêm sức đẩy Nhan An Mỹ hẳn xuống, để cô bé chết cùng, nhưng ngay lúc này cô ta thực sự không dùng được chút sức lực nào nữa.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bàn tay ấn trên người Nhan An Mỹ của cô ta đột nhiên trượt xuống, cơ thể mất khống chế ngã ra đất bất động.

Cho dù đã đứt hơi, hai mắt Nhan Vũ Trúc vẫn trợn trừng cả ra, cô ta chết cũng không nhắm mắt.

Vốn dĩ Nhan An Mỹ đã bị Nhan Vũ Trúc đẩy ra rìa ngoài cùng của nóc tòa nhà, bỗng nhiên cô ta buông tay như vậy, cơ thể nhỏ bé của Nhan An Mỹ không kìm chế được ngã xuống dưới tầng.

Trong chớp nhoáng, một bàn tay lớn có lực nắm chặt lấy bàn tay nhỏ tròn lẳn của Nhan An Mỹ, lập tức khống chế được cơ thể đang rơi xuống của cô bé.

Ban nãy Nhan An Mỹ đột nhiên ngã về đằng trước, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh rồi cả Nhan An Bảo thực sự đau đớn đến mức không thể hít thở nổi. Thịnh Vân Hiên đứng bên cạnh đã trải qua biết bao sóng to gió lớn cả một đời, vào lúc này cơ thể cũng không kìm được ngã xuống đất.

Bọn họ đều tưởng rằng Nhan An Mỹ chắc chắn sẽ chết, không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn đã chuẩn bị từ lâu, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh thành công nắm được bàn tay nhỏ của Nhan An Mỹ.

Cách tệ nhất cuối cùng cũng không đến mức thua cả bàn cờ.
 
Chương 1069


CHƯƠNG 1069

Nhìn thấy tay Lưu Thiên Hàn dùng sức thật mạnh, kéo Nhan An Mỹ từ bên rìa tòa nhà lên, ngay sau đó Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo ngay lập tức lao tới ôm chặt lấy Nhan An Mỹ, còn Lưu Thiên Hàn thì lại nhẹ nhàng ôm ba người bọn họ vào lòng, cảnh tượng một nhà bốn người hòa thuận viên mãn, trái tim của Cung Tư Mỹ dần trầm xuống.

Cuối cùng, trầm đến mức chỉ còn lại căm hận.

Cô ta không dám nghĩ rằng đã như thế này rồi mà Nhan An Mỹ vẫn còn có thể được Lưu Thiên Hàn cứu lại!

Cô ta mạo hiểm sẽ bị Thịnh Vân Hiên và Lưu Thiên Hàn chán ghét mà nói ra những lời kia, nhưng vẫn không thể khiến Nhan An Mỹ xuống địa ngục được!

Ông trời, sao ông lại thiên vị như vậy, luôn đứng về phía Nhan Nhã Tịnh như thế!

Cung Tư Mỹ cô ta thật sự không cam lòng!

Nhưng cho dù không cam lòng đến mức nào, ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ một chút, cô ta giả vờ vui mừng như điên, nói với Thịnh vân Hiên: “Mẹ, thật sự tốt quá rồi! An Mỹ không sao rồi! Thật sự quá tốt rồi!”

Thấy Lưu Thiên Hàn cứu được lại Nhan An Mỹ, Thịnh Vân Hiên cũng thở phào một hơi.

Thấy Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh và cả Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ vào lòng, Thịnh Vân Hiên lại chẳng cảm thấy anh hai ôm em dâu có vấn đề gì không thỏa đáng cả, chỉ coi là như mọi người quá vui mừng nên kích động ôm nhau thôi.

Nhưng nhìn Cung Tư Mỹ đứng bên cạnh bà ta, cười đến là dịu dàng lương thiện, sắc mặt của Thịnh Vân Hiên dần lạnh đi.

Bà và mẹ của Cung Tư Mỹ là bạn thân, bà cũng luôn thích Cung Tư Mỹ, nhưng nhớ tới những lời mà Cung Tư Mỹ nói với Nhan Vũ Trúc khi nãy thì không kiềm chế được cảm thấy lạnh lẽo.

Bà chủ nhà họ Lưu không thể thực sự là ngốc nghếch ngây thơ chẳng hiểu gì được, lời Cung Tư Mỹ nói khi nãy là cố ý kíc.h thích Nhan Vũ Trúc, đang đẩy An Mỹ vào đường chết mà!

Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc lại lạnh lùng của Thịnh Vân Hiên, trong lòng Cung Tư Mỹ không khỏi giật thót.

Cô ta giả vờ đơn thuần thiện lương nhìn Thịnh Vân Hiên rồi hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

“Tư Mỹ, ban nãy vì sao con lại nói những lời kia với Nhan Vũ Trúc?” Ánh mắt Thịnh Vân Hiên lạnh lùng cứ như có thể nhìn xuyên thấu được linh hồn con người, khiến Cung Tư Mỹ không kiềm chế được lùi về phía sau một bước.

Nhưng chỉ ba giây đồng hồ sau Cung Tư Mỹ đã quay ở lại vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày.

Cô ta lau khóe mắt với vẻ đáng thương, nhìn cô ta chân thành như vậy, như thể cô ta là chú thỏ con đơn thuần nhất thế giới vậy.

“Mẹ, con xin lỗi.” Cung Tư Mỹ ra sức lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống tí tách: “Mẹ, con cũng không ngờ sau khi con nói những lời kia, Nhan Vũ Trúc bỗng nhiên lại phát điên.”

“Con thực sự rất thích An Mỹ, con sợ Nhan Vũ Trúc sẽ làm hại tới An Mỹ, An Mỹ là con của anh Cửu mà, con hy vọng con của anh Cửu có thể mạnh khỏe. Con muốn nói với Nhan Vũ Trúc rằng cô ta không được làm hại An Mỹ, nhưng không ngờ rằng sau khi con lên tiếng cô ta lại phát điên!”

Cung Tư Mỹ nhìn trông tủi thân vô cùng, Thịnh Vân Hiên vốn dĩ đã thích cô ta, cô ta nói như vậy, Thịnh Vân Hiên cũng không muốn tin rằng cô gái mà bà nhìn từ khi còn nhỏ tới lớn lại có suy nghĩ ác độc như vậy.

Bà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy lời giải thích của Cung Tư Mỹ khi nãy hợp lý. Chắc Cung Tư Mỹ cũng thật lòng suy nghĩ cho Nhan An Mỹ, chỉ là quá nôn nóng, không ngờ lại dẫn tới hậu quả xấu như vậy.
 
Chương 1070


CHƯƠNG 1070

Thực ra con người có những lúc ở trong hoàn cảnh khác nhau, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng hoàn toàn khác.

Nếu như hôm nay Nhan An Mỹ thực sự ngã chết, cho dù Cung Tư Mỹ cố tình hay vô tình, cả đời này Thịnh Vân Hiên cũng sẽ không tha thứ cho Cung Tư Mỹ.

Nhưng hôm nay Nhan An Mỹ bình an sống sót, lời Cung Tư Mỹ nói khi nãy, bà có thể tin là vô tình lỡ lời.

Thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Vân Hiên đã ấm áp trở lại, Cung Tư Mỹ khóc càng dữ dội hơn: “Mẹ, xin mẹ hãy tin con, con thực sự không ngờ cảm xúc của Nhan Vũ Trúc lại đột nhiên trở nên kích động như vậy! Nếu như An Mỹ thực sự có chuyện gì, cả đời này con cũng không thể tha thứ cho bản thân mình! Không! Con sẽ lấy cái chết để tạ tội!”

Cung Tư Mỹ nói vô cùng đáng thương, lại chân thành như vậy, Thịnh Vân Hiên cũng không nỡ trách mắng cô ta nữa.

Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cung Tư Mỹ: “Được rồi Tư Mỹ, đừng buồn nữa, bây giờ chẳng phải là An Mỹ không sao rồi à?”

“Mẹ…” Cung Tư Mỹ tủi thân ôm lấy Thịnh Vân Hiên, khóc đứt ruột đứt gan như vậy, Tô Thu Quỳnh đứng ở bên cạnh nhìn mà suýt chút nữa đã nôn ra.

Tố chất tâm lý của Nhan An Mỹ thực sự rất tốt, đứa trẻ bình thường gặp chuyện hãi hùng khiếp vía như thế này chắc chắn sẽ bị dọa sợ vô cùng.

Nhưng Nhan An Mỹ vẫn có thể an ủi mấy người Nhan Nhã Tịnh, bảo bọn họ đừng buồn nữa, không phải bé vẫn ổn sao!

Nhưng cô bé cứ nằm trong lòng Lưu Thiên Hàn mãi, ôm lấy cổ anh, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Thịnh Vân Hiên thấy Nhan An Mỹ dính Lưu Thiên Hàn như vậy, trong lòng cũng vui mừng. Bà đã mất một đứa con trai rồi, đương nhiên hy vọng rằng đứa con trai còn lại có thể tăng thêm tình cảm với cháu trai cháu gái của mình.

Thấy Lưu Thiên Hàn hiếm có khi kiên nhẫn đối xử với một đứa trẻ con như vậy, Thịnh Vân Hiên càng hưng phấn hơn, bà dặn dò luôn, bảo Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ về, tiện thể quan tâm Nhan An Mỹ một chút.

Nghe Thịnh Vân Hiên lại bảo Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh về, Cung Tư Mỹ tức điên lên.

Thịnh Vân Hiên làm vậy chẳng phải đang giúp Nhan Nhã Tịnh cướp đàn ông với cô ta à!

Tuy rằng tức đến mức suýt hộc máu, Cung Tư Mỹ vẫn có thể bày ra dáng vẻ tao nhã hiểu chuyện rất tốt. Cô ta chỉ khoác nhẹ lấy cánh tay Thịnh Vân Hiên, nhỏ giọng nói rằng: “Mẹ à, mẹ có cảm thấy Nhan Nhã Tịnh và anh Gia Thành thân thiết quá mức không?”

Nghe Cung Tư Mỹ nói xong, Thịnh Vân Hiên bất giác nhíu mày.

Bà ta không khỏi nhìn Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, còn cả Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ trên rìa sân thượng.

Lúc này Lưu Thiên Hàn vẫn đang ôm Nhan An Mỹ, hai cánh tay mũm mỉm của cô bé ôm chặt cổ anh.

Không biết cô bé nói gì với Lưu Thiên Hàn mà vẻ mặt từ trước đến nay lạnh như băng của con trai bà lại thoáng nở nụ cười.

Nhan An Bảo nép vào người Lưu Thiên Hàn, ôm cánh tay khác của anh. Thỉnh thoảng cậu bé lại ngước lên nói chuyện với anh.
 
Chương 1071


CHƯƠNG 1071

Cho dù Lưu Thiên Hàn không nói gì thì cũng sẽ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời Nhan An Bảo.

Còn Nhan Nhã Tịnh thì đứng bên cạnh Lưu Thiên Hàn, nhìn chằm chằm Nhan An Mỹ không chớp mắt, như thể sợ cô bé sẽ bị người xấu bắt đi vậy.

Hòa thuận và ấm áp.

Lần đầu tiên Thịnh Vân Hiên cảm nhận được hai từ này ở Lưu Thiên Hàn.

Nhưng bà cũng không cảm thấy có gì không ổn, với tư cách là bác hai, dĩ nhiên phải dịu dàng với cháu trai và cháu gái của mình hơn mới phải! Bà rất mừng khi con trai mình có thể thích Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Dĩ nhiên rồi, cháu trai và cháu gái cục cưng của bà đáng yêu như vậy, ai mà chẳng thích chứ!

Nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Vân Hiên càng vui vẻ hơn.

“Không đâu, mẹ cảm thấy như vậy rất tốt! Thiên Hàn đã mất, Gia Thành cũng nên chăm sóc mẹ con Nhã Tịnh nhiều hơn.”

Cung Tư Mỹ không thành công khiến Thịnh Vân Hiên ghét Nhan Nhã Tịnh. Nhưng dù sao cô ta vẫn không cam lòng, khẽ cắn môi nói tiếp: “Mẹ à, con vẫn cho rằng anh Gia Thành không nên thân mật như thế với Nhan Nhã Tịnh. Đã có con ở bên cạnh anh ấy rồi, Nhan Nhã Tịnh nên tránh lời ra tiếng vào mới phải.”

Nghe Cung Tư Mỹ nói như vậy, Thịnh Vân Hiên liền nhíu chặt mày. Bà ngày càng cảm thấy Cung Tư Mỹ bây giờ đã không còn là cô gái tốt bụng, trong sáng như ngày xưa nữa.

“Tư Mỹ, con nghĩ nhiều quá rồi.” Thịnh Vân Hiên lại đánh mắt nhìn qua chỗ Nhan Nhã Tịnh, cô cũng đang đi về phía này, rõ ràng cô không hề cố tình tới gần Lưu Thiên Hàn.

“Tư Mỹ à, mẹ không biết vì sao con lại có suy nghĩ hồ đồ như vậy. Không có người đàn ông nào thích phụ nữ đa nghi đâu. Con có thể nói những lời này trước mặt mẹ, nhưng nhất định không được nói trước mặt Gia Thành!”

Thịnh Vân Hiên nói ra câu này với vẻ lạnh lùng và không vui rất rõ rệt. Cung Tư Mỹ nghe xong, không kìm được mà run lên.

Cô ta gần như dốc hết sức lực mới có thể bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn Thịnh Vân Hiên: “Mẹ à, con biết rồi, sau này con sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng vì con quá yêu anh Gia Thành thôi.”

“Ừ, không suy nghĩ lung tung là tốt nhất.” Thật ra trong lòng Thịnh Vân Hiên vẫn rất thích Cung Tư Mỹ. Bà cũng không định khiến cô ta khó chịu, bèn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Cung Tư Mỹ: “Tư Mỹ à, con là con dâu mà mẹ đã chọn, con và Gia Thành nhất định phải sống với nhau hạnh phúc đấy.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ yêu thương anh Gia Thành!” Cung Tư Mỹ đỡ Thịnh Vân Hiên đi xuống lầu trước.

Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ khiến Thịnh Vân Hiên chán ghét Nhan Nhã Tịnh còn hơn cả ruồi bọ!

Thật ra Thịnh Vân Hiên vẫn còn muốn ôm Nhan An Mỹ, nhưng thấy cô bé bám Lưu Thiên Hàn như vậy, bà cũng không nỡ bế khỏi tay anh.

Có Lưu Thiên Hàn đưa mấy người Nhan An Mỹ trở về, Thịnh Vân Hiên rất yên tâm. Bà dặn dò Nhạc Dũng mấy câu, sau đó sắp xếp thêm mấy vệ sĩ cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rồi mới lên xe.

Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng sẽ không trở lại nhà trẻ nữa. Lưu Thiên Hàn một tay bế Nhan An Bảo, tay còn lại bế Nhan An Mỹ định đưa hai đứa về biệt thự Tầm Viên.

Nhan An Bảo cảm thấy cậu bé đã không còn là con nít ba tuổi nữa. Bây giờ cậu bé đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi, bị người ta bế thì hơi mất mặt.

Nhưng làm sao bây giờ, đã lâu lắm lắm rồi ba không ôm mình, cậu bé thật sự nhớ cái ôm của ba lắm.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, Nhan An Bảo vẫn quyết định mặc kệ hưởng thụ cái ôm ấm áp của ba một lúc trước đã.
 
Chương 1072


CHƯƠNG 1072

Đàn ông đích thực ngày nào mà chẳng làm được, nhưng được ba ôm thì không phải ngày nào cũng có. Cậu bé có thể tạm thời không làm đàn ông đích thực cũng được.

Sau khi mấy người Nhan Nhã Tịnh rời khỏi đó, trên sân thượng chỉ còn lại thi thể của Nhan Vũ Trúc và mấy viên cảnh sát.

Một tấm vải trắng phủ lên trên thi thể của Nhan Vũ Trúc, đôi mắt cô ta vẫn còn nguyên oán hận không thể buông bỏ. Đáng tiếc, cả đời này của cô ta quá cực đoan và vặn vẹo, thế nên tất cả tình yêu và hận thù của cô ta đều trở thành trò cười nực cười nhất.

Thi thể Nhan Vũ Trúc nằm lẻ loi trên đất, làn gió thổi qua hiu quạnh khó diễn tả thành lời.

Từ đây về sau, cái tên Nhan Vũ Trúc này sẽ dần dần bị người ta lãng quên.

Cho dù ngẫu nhiên có một hai người đã từng là fan của cô ta nhớ tới cái tên đã bị vùi lấp trong những năm tháng gió sương kia, thì bọn họ cũng chỉ nhớ đến tên tội phạm giết người đôi tay dính đầy máu tươi. Là một con quỷ vì hại người mà không tiếc chỉnh sửa gương mặt, chứ không phải một ảnh hậu đã từng được người người ngưỡng mộ!

Lưu Thiên Hàn vừa mới lái xe đưa Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ đến cửa Tầm Viên thì đã trông thấy Hách Trung Văn đang đứng bên ngoài.

Hách Trung Văn cũng đã nghe nói đến chuyện hôm nay, ban đầu anh ta định chạy thẳng đến hiện trường. Nhưng nghe Thịnh Vân Hiên nói mấy người Nhan An Bảo đã về rồi, nên anh ta tới thẳng Tầm Viên.

Nhan An Mỹ nhìn cái gáy xinh đẹp cao quý của Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Hách Trung Văn nôn nóng đứng trước cửa. Cô bé suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xuống xe.

“Cục cưng ơi, con sao rồi? Có bị thương không?”

Hách Trung Văn sốt ruột vô cùng, lúc nghe nói chuyện này anh ta chỉ ước gì mình là người bị đè trên mép sân thượng.

“Ba à, con không sao, không mất một sợi tóc nào hết.” Nhan An Bảo không muốn Hách Trung Văn lo lắng nên giả bộ nói một cách nhẹ nhàng.

Hách Trung Văn kiểm tra Nhan An Mỹ tỉ mỉ một vòng, xác định cô bé thật sự không bị thương, trong lòng mới yên tâm hơn.

Chỉ có điều, nghĩ đến việc suýt chút nữa Nhan Vũ Trúc đã giết con tin, anh ta vẫn còn có chút sợ hãi. Anh ta ôm chặt Nhan An Mỹ: “Ba xin lỗi cục cưng nhé, ba không bảo vệ được con.”

Cửa sổ xe Koenigsegg chậm rãi hạ xuống, Lưu Thiên Hàn nghe Nhan An Mỹ gọi hết tiếng ba này đến ba kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mấy hôm trước Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ còn gọi anh là ba đấy.

Có phải người phụ nữ này cực kỳ thích cho con mình nhận ba lung tung khắp nơi không?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu như bị gai đâm.

Anh mở cửa xuống xe, cả người lạnh lùng đứng trước mặt Hách Trung Văn. Hiển nhiên, ý anh là loại ruồi muỗi không biết chui từ đâu ra như Hách Trung Văn hãy biết điều nhanh chóng cút đi.

Rõ ràng là Hách Trung Văn không định cút đi, anh ta lại bế Nhan An Mỹ lên: “Cục cưng à, lát nữa ba làm đồ ăn ngon cho các con ăn được không?”

Thấy Nhan Nhã Tịnh cũng xuống xe, Hách Văn Trung vô cùng vui vẻ, hét to với cô: “Chị đại, chúng ta cùng đi siêu thị nhé! Đi mua chút nguyên liệu nấu ăn, lát nữa anh làm bữa tối tình yêu để an ủi em và hai đứa nhỏ!”

Lại còn bữa tối tình yêu cơ đấy?
 
Chương 1073


CHƯƠNG 1073

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Nếu cô dám để cho Hách Trung Văn làm bữa tối tình yêu gì đó, anh sẽ đánh gãy chân cô!

Sức quan sát của Nhan Nhã Tịnh vẫn rất tốt, cô nắm bắt chính xác được Lưu Thiên Hàn đang khó chịu.

Cô thầm thở dài bất đắc dĩ, cho dù anh Lưu bị mất trí nhớ nhưng tật xấu hay ghen vẫn không hề thay đổi!

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ thu hồi tầm mắt từ trên người Lưu Thiên Hàn, vừa định nói với Hách Trung Văn rằng mình không đi, không cần phiền phức như vậy đâu, thì Hách Trung Văn đã nói với Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai, cậu muốn ở lại dùng bữa cùng với bọn cháu à?”

Rõ ràng là lời này của Hách Trung Văn rất không hoan nghênh Lưu Thiên Hàn ở lại dùng bữa với bọn họ. Anh ta đang đuổi khéo khách đi.

Nhưng Lưu Thiên Hàn làm bộ không nghe ra, anh lạnh lùng nhướn mi: “Ừ.”

Hách Trung Văn: “…” Cháu làm bữa tối tình yêu cho chị đại và hai cục cưng đấy, ai mượn cậu tới ăn!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt giống như nhũ băng của Lưu Thiên Hàn, cuối cùng Hách Trung Văn cũng không thốt ra khỏi miệng.

Cuối cùng, Nhan Nhã Tịnh vẫn không thể đi dạo siêu thị với Hách Trung Văn được. Bởi vì lúc cô vẫn chưa nghĩ ra cách đuổi cái bóng đèn lớn là Hách Trung Văn này đi, thì Lâm Tư Hãn đã xách theo một túi đầy ắp nguyên liệu nấu ăn đến.

Cậu ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, rồi lại nhìn Nhan An Mỹ đang nằm trong lòng Hách Trung Văn. Vành mắt bỗng đỏ bừng, đi đến nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ.

“An Mỹ à, chú đã nghe nói chuyện hôm nay rồi, cháu không sao chứ?”

Nhan An Mỹ cũng không ngờ Lâm Tư Hãn sẽ đến, không khỏi giật mình, nhưng cô bé vẫn lễ phép trả lời: “Cháu không sao cả, cảm ơn chú Lâm đã quan tâm.”

“Đứa nhỏ ngốc này, chú và mẹ cháu sắp đăng ký kết hôn rồi mà còn gọi là chú!” Lâm Tư Hãn như bị thần diễn nhập, cậu ta ngẩng mặt lên, liếc mắt đưa tình với Nhan Nhã Tịnh: “Chờ chú và mẹ cháu kết hôn, cháu cũng nên sửa miệng gọi chú là ba rồi đấy!”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh giật mạnh, cô đúng là không thể để cho Lâm Tư Hãn bất ngờ phát huy được!

Cảm thấy độ ấm xung quanh thấp xuống vài độ chỉ trong nháy mắt, Nhan Nhã Tịnh bỗng có cảm giác không thở nổi.

Cô vừa quay đầu sang đã đối diện với ánh mắt tức giận chứa đựng sự âm u lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót, cô biết có một số việc nên một vừa hai phải thôi. Bây giờ Lưu Thiên Hàn đã có ý với cô rồi, nếu như không cẩn thận thì nam phụ gì đó rất dễ bị phản tác dụng.

Nhan Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một chút, định lát nữa sẽ lựa lời nói với Lâm Tư Hãn, cô không cần cậu ta diễn vai nam phụ nữa.

Còn bây giờ chắc chắn không phải lúc thích hợp, Nhan Nhã Tịnh lén lút thu hồi tầm mắt từ trên mặt Lưu Thiên Hàn, định chút nữa sẽ mời Lâm Tư Hãn ăn một bữa cơm, nhân tiện nói rõ ràng với cậu ta, coi như tiệc đóng máy cho cậu ta.

Chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp từ chối khéo để Lâm Tư Hãn về thì Lâm Tư Hãn đã nhìn thấy cổng biệt thự mở ra, liền rất tự giác dẫn đầu đi vào trước: “Nhã Tịnh, tối nay anh nấu bữa tối tình yêu cho em nhé!”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng mím đôi môi mỏng, người phụ nữ này đúng là giỏi thật, khiến một đám đàn ông bằng lòng nấu bữa tối tình yêu cho cô!

“Không cần đâu! Tư Hãn à, thật sự không cần phiền phức vậy đâu!” Ba người đàn ông là thành cái chợ, Nhan Nhã Tịnh sợ tối nay sẽ châm ngòi chiến tranh thế giới, vội vàng nói với Lâm Tư Hãn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom