Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 182


Từ phi tử đến Bảo Lâm, từ bốn phi tần đứng đầu đến phi tần vị trí thấp nhất, đây là triệt đến cùng a.

Việc này không thể nghỉ ngờ là đả kích cực lớn đối với Ngũ hoàng tử, thậm chí có thể trực tiếp d.a.o động khả năng hắn tranh đoạt vị trí thái tử.

Ở thời điểm mấu chốt này...

Phản ứng đầu tiên của hai người chính là: Có liên quan đến Dung Chiêu không?

Nhưng rất nhanh lại phủ quyết, không có khả năng, nếu liên quan đến Dung Chiêu, cho dù có người tra ra được đầu đuôi chuyện ngày hôm đó thì cũng mượn tay Dung Chiêu để đối phó Bùi Khâm chứ không phải là Trịnh phi xui xẻo.

Hôm qua Dung Chiêu và Bùi Khâm gặp mặt, hôm nay Trịnh phi liền gặp chuyện không may, dường như tất cả đều là ngẫu nhiên...

Giọng Bùi Quan Sơn khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử khó khăn rồi đây."

Bùi Thừa Quyết nửa ngày mới nói tiếp: "Đúng vậy, tình cảnh Ngũ hoàng tử không mấy khả quan, có điều Dung Chiêu vận khí rất tốt, hiện tại có lẽ không còn bị ai để mắt nữa."

Trịnh phi gặp chuyện không may, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều sẽ có hành động, từ chỗ Trịnh phi bắt tay vào công kích Ngũ hoàng tử, hoàng triều chấn động, chút chuyện này của Dung Chiêu tựa hồ không còn quan trọng.

Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía Bùi Thừa Quyết: "Các hoàng tử lại phải tranh đấu một thời gian rồi, Dung Chiêu tạm thời an toàn, kế hoạch Đoàn Đoàn của chúng ta cũng có thể nhanh chóng tiến hành."

Bùi Thừa Quyết lộ ra nụ cười, gật đầu đồng ý.

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ và Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.

Dung Chiêu nhướng mày: "Phụ thân, An Khánh Vương phủ chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Hôm qua mới nói tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, hôm nay liền tìm một việc lớn, phiền toái này thật đúng là... tuyệt đối đủ để Ngũ hoàng tử ốc không mang nổi mình ốc, hơn nữa còn phân tán lực chú ý của hai vị hoàng tử khác. Dung Vĩ: "..."

An Khánh Vương cũng có chút mờ mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-182.html.]

Ông không muốn động thủ với Trịnh phi, dù sao hậu cung của Vĩnh Minh Đế người bình thường có thể nhúng tay sao?

Cho nên, kế hoạch của Dung Vĩ là động thủ với phe phái của Ngũ hoàng tử, tin tức truyền ra đều là hạ thủ với thế lực của Ngũ hoàng tử.

Không nghĩ tới lại mạnh như vậy, hôm qua mới an bài, hôm nay trực tiếp đưa tay đến hậu cung.

Dung Vĩ lầm bẩm: "Mấy lão huynh đệ của ta... xem ra rất lợi hại."

Sau khi mờ mịt, ông lại đắc ý, hất cằm nhìn Dung Chiêu: "Thế nào? Cha con lợi hại không? Ngũ hoàng tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm con nữa, chúng ta có thời gian thở rồi."

Dung Chiêu giơ ngón tay cái lên: "Quả thật lợi hại."

Cô còn chưa nghĩ ra cách đối phó "nhãn lực" của Ngũ hoàng tử, cho nên còn cần thời gian, hôm nay xảy ra việc này cũng đủ cho cô thêm thời gian suy nghĩ.

Rất đúng lúc, kịp thời cứu mạng.

Còn thuận đường kiểm hãm lực chú ý của hai vị hoàng tử khác, quả thực không thể tốt hơn.

Dung Vĩ càng thêm đắc ý: "Ha ha ha, con có chút bản lĩnh buôn bán, nhưng gừng càng già càng cay, con vẫn phải dựa vào lão tử đây, về sau tôn kính ta một chút, nếu không ta sẽ không giúp con nữa."

Dung Chiêu bất đắc dĩ đưa chén trà cho An Khánh Vương: "Được được, phụ thân đại nhân, mời uống trà."

Dung Vĩ thấy bất hiếu nữ "bưng trà", cả người sướng như điên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ phẳng hơn một chút.

Mà Dung Chiêu lại lâm vào suy tư.

Không biết vì sao cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, dường như chuyện này có gì đó không thích hợp.

Thủ đoạn này cũng không giống thủ đoạn của các võ tướng....

Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Dung Chiêu cũng không tiếp tục truy cứu.

Thời gian ít ỏi lấy được từ ba vị hoàng tử dùng để suy nghĩ biện pháp tiếp theo,"nhãn lực" của Ngũ hoàng tử khiến thanh đao treo trên đầu An
 
Chương 183


Kế hoạch của Dung Chiêu cũng cần phải thực hiện nhanh hơn, phải đẩy mạnh hành động.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương.

Lâm Phủ là một tòa phủ thành cách kinh thành gần nhất, khoái mã chỉ cần nửa ngày là có thể tới, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một ngày, có thể thấy được khoảng cách gần bao nhiêu.

Vào ngày thứ hai Phúc Lộc Hiên ở kinh thành khai trương, Lâm Phủ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Gần kinh thành đúng là tốt, xu hướng thịnh hành gì đều có thể lan truyền nhanh chóng, Phúc Lộc Hiên đứng đầu kinh thành, ở Lâm Phủ đương nhiên cũng sẽ không kém.

Rất nhiều người có tiền đã ngồi xe ngựa đi kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên.

Chẳng qua bởi vì bọn họ tới chậm, rất nhiều người còn không đặt được bàn, cho dù là hội viên thẻ vàng cũng không phải ăn một bữa xong rồi về, còn phải ở lại kinh thành.

Cho nên một vài dân chúng bình thường nghe nhắc tới Phúc Lộc Hiên đều có thái độ không tốt.

"Cái gì? Rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc một người? Còn cái gì hai mươi lượng, bốn mươi lượng, một trăm lượng?"

"Đắt như vậy, ai chịu đi ăn chứ!"

"Một bữa cơm mấy lượng bạc, người kinh thành đúng là có tiền."

Ta nghe nói có một trăm lẻ tám món ăn, ăn uống thoải mái, chỉ cần ngươi ăn được thì sẽ bổ sung món liên tục."

"Vậy chắc chắn là hai mươi lượng bạc với bốn mươi lượng bạc rồi, hai lượng bạc không thể nào một trăm lẻ tám món, chỉ sợ có vài món qua loa lấy lệ, đắt quá."

"Không thể nào? Đây là sản nghiệp của Ngũ Đại Vương đó, chuyện tứ đại thân vương và Phúc Lộc Hiên các ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua. Bọn họ hẳn là sẽ không lừa chúng ta, hai lượng bạc có lẽ cũng ăn được một trăm lẻ tám món."

"Ta vẫn không tin, cũng chưa từng có ai ăn qua."

"Lâm Phủ chúng ta có công tử Trình gia hình như từng đi Phúc Lộc Hiên ở kinh thành, tại sao không nghe nói gì nhỉ, rốt cuộc là thật hay giả?" "Không nghe nói gì vậy khẳng định là giả."

"Không nghe nói gì là bởi vì người ta còn chưa trở về!"

"Nếu không chúng ta đi đến Phúc Lộc Hiên xem thử? Mặc dù còn che vải bố, nhưng có thể tìm người của Phúc Lộc Hiên hỏi một chút?"...

Có người bàn tán thì sẽ có nhiệt độ, sẽ có người chú ý tới Phúc Lộc Hiên.

Mà lúc này, giọng rao vô cùng quen thuộc vang lên...

"Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên tối mai khai trương rồi! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không nên bỏ qua."

"Nhìn một chút, nhìn một chút, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!"

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Một đám hài đồng phe phẩy tờ rơi quảng cáo phát khắp đường cái, cảnh tượng náo nhiệt quen thuộc lại tái hiện, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành náo nhiệt phục chế đến Lâm Phủ.

Trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng rộng rãi, các thân vương cười híp mắt.

Vinh thân vương: "Ha ha, xem ra Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng có thể náo nhiệt."

Lộc thân vương: "Đương nhiên rồi, người từng ăn ở Phúc Lộc Hiên chúng ta không ai nói không ngon, hơn một trăm món ăn tùy ý chọn lựa, ai có thể không mê được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-183.html.]

Du thân vương ngược lại bình tĩnh,"Cũng không chắc, lợi nhuận chủ yếu vẫn là lầu hai, lầu ba và lầu bốn, Lâm Phủ có nhiều người nguyện ý tiêu tiền như vậy hay không rất khó nói."

Hôm nay tứ đại thân vương chỉ đến ba người, bởi vì Ngũ hoàng tử mà hoàng triều chấn động, bọn họ cũng rất khó dành ra thời gian đi đến Lâm Phủ quan sát, Nhạc thân vương ủng hộ Ngũ hoàng tử lại càng không rảnh.

Dung Chiêu thấy vậy, cười cười: "Du vương thúc chớ lo lắng, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành quy mô không lớn, mỗi ngày cũng không tiếp được nhiều khách, Lâm Phủ dân chúng đông đảo, một tòa Phúc Lộc Hiên là không đủ thỏa mãn nhu cầu."

Nơi này cũng không phải hiện đại, vừa tìm tiệc buffet là có thể tìm ra Đây là sinh ý độc nhất vô nhị, đừng nói ở Lâm Phủ, cho dù là thành trì hạ cấp hơn nữa cũng có thể sống sót, điểm này Dung Chiêu không lo lắng.

Nói đến cái này, Vinh thân vương nghỉ hoặc: "Lâm Phủ không phải một tòa Phúc Lộc Hiên là có thể thỏa mãn, kinh thành càng là nơi rất khó đặt được bàn, vậy vì sao không ở kinh thành mở thêm một tòa Phúc Lộc Hiên?"

Nói đến chuyện này, Lộc thân vương cũng nhíu mày,"Đúng vậy, chúng ta nghe nói thế tử ở thành tây mua thôn trang, Phúc Lộc Trang cũng sắp mở chi nhánh thứ hai, tại sao không ở kinh thành mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Hiên?"

Du thân vương: "Chẳng lẽ Dung thế tử vì Phúc Lộc Trang toàn bộ là của mình cho nên mới dụng tâm hơn?"

Nghe vậy, Tạ Hồng bên cạnh Dung Chiêu giật mình.

Tin tức Dung Chiêu mở chi nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai không thể che giấu, gióng trống khua chiêng mua thôn trang, dẫn đến tứ đại thân vương đều nhận được tin tức.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đều là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu cô coi trọng Phúc Lộc Trang hơn, vậy nhà đầu tư của Phúc Lộc Hiên sẽ có ý kiến.

Nghe vậy, Dung Chiêu lại cười cười, hết sức thản nhiên trả lời,"Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp công tại thiên thu, Phúc Lộc Trang không thể so sánh, ta đương nhiên là coi trọng Phúc Lộc Hiên hơn."

Cho dù có bao nhiêu dự án được thực hiện cùng một lúc, hãy nói với nhà đầu tư rằng dự án mà bọn họ đang hợp tác là dự án mà ngươi coi trọng nhất.

Quả nhiên, sắc mặt ba vị thân vương hòa hoãn không ít.

Lúc này Dung Chiêu mới nói: "Phúc Lộc Hiên là tiệc tự chọn, nếu mỗi ngày đều đi ăn, chắc chắn sẽ ăn chán, nếu vậy việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên sẽ giảm xuống, rất khó tiếp tục phồn vinh. Cho nên, nếu phải đợi thật lâu mới có thể ăn được, vậy mỗi một lần đi ăn đều là trải nghiệm mới, cộng thêm món ăn đổi mới, khách nhân sẽ chỉ càng ngày càng yêu thích Phúc Lộc Hiên."

Kỳ thật cũng là một hình thức lăng xê khác, món ngon càng khó ăn được thì càng phải đi ăn.

Càng phí sức, ăn vào lại càng thỏa mãn.

Bàn của Phúc Lộc Hiên rất khó đặt, cho nên mới muốn đặt.

Phúc Lộc Hiên không chỉ phải có danh lợi, còn phải có đẳng cấp, chỉ cần vừa nghĩ tới ăn cơm mời khách, suy nghĩ đầu tiền chính là Phúc Lộc Hiên, đây chính là mục đích của cô.

Ba vị thân vương ngẩn người, hồi lâu mới hiểu được, mà một khi hiểu được, lập tức trầm mặc.

Đây thật đúng là... thủ đoạn tốt.

Vinh thân vương đưa tay sờ sờ cái bụng gần đây biến mất, lẩm bẩm: "Ta đúng là lần đầu tiên nghe nói phương pháp này, hóa ra còn có thể hạn chế số lượng khách nhân... để đạt được mục đích làm ăn tốt hơn."

Nếu làm ăn tốt, ai không liều mạng tiếp đãi khách nhân ôm tiền?

Cũng chỉ có Dung Chiêu lại nhất định muốn hạn chế số lượng khách nhân.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Hiện giờ việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên trong kinh thành không hề kém so với ngày đầu tiên, mỗi ngày vào giờ Ty, danh sách đặt bàn gần như cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở cửa Phúc Lộc Hiên, có thể thấy được làm ăn rất tốt.

Du thân vương sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Dung thế tử quả thật biết buôn bán, giao Phúc Lộc Hiên cho ngươi, chúng ta cũng có thể yên tâm."

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của bốn vị vương thúc, các vương thúc cũng nên phí tâm."

Ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, cười nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau mở vải bố che phủ Phúc Lộc Hiên có được không?"

Ba người lập tức gật đầu, hơi có chút chờ mong.
 
Chương 183


Kế hoạch của Dung Chiêu cũng cần phải thực hiện nhanh hơn, phải đẩy mạnh hành động.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương.

Lâm Phủ là một tòa phủ thành cách kinh thành gần nhất, khoái mã chỉ cần nửa ngày là có thể tới, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một ngày, có thể thấy được khoảng cách gần bao nhiêu.

Vào ngày thứ hai Phúc Lộc Hiên ở kinh thành khai trương, Lâm Phủ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Gần kinh thành đúng là tốt, xu hướng thịnh hành gì đều có thể lan truyền nhanh chóng, Phúc Lộc Hiên đứng đầu kinh thành, ở Lâm Phủ đương nhiên cũng sẽ không kém.

Rất nhiều người có tiền đã ngồi xe ngựa đi kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên.

Chẳng qua bởi vì bọn họ tới chậm, rất nhiều người còn không đặt được bàn, cho dù là hội viên thẻ vàng cũng không phải ăn một bữa xong rồi về, còn phải ở lại kinh thành.

Cho nên một vài dân chúng bình thường nghe nhắc tới Phúc Lộc Hiên đều có thái độ không tốt.

"Cái gì? Rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc một người? Còn cái gì hai mươi lượng, bốn mươi lượng, một trăm lượng?"

"Đắt như vậy, ai chịu đi ăn chứ!"

"Một bữa cơm mấy lượng bạc, người kinh thành đúng là có tiền."

Ta nghe nói có một trăm lẻ tám món ăn, ăn uống thoải mái, chỉ cần ngươi ăn được thì sẽ bổ sung món liên tục."

"Vậy chắc chắn là hai mươi lượng bạc với bốn mươi lượng bạc rồi, hai lượng bạc không thể nào một trăm lẻ tám món, chỉ sợ có vài món qua loa lấy lệ, đắt quá."

"Không thể nào? Đây là sản nghiệp của Ngũ Đại Vương đó, chuyện tứ đại thân vương và Phúc Lộc Hiên các ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua. Bọn họ hẳn là sẽ không lừa chúng ta, hai lượng bạc có lẽ cũng ăn được một trăm lẻ tám món."

"Ta vẫn không tin, cũng chưa từng có ai ăn qua."

"Lâm Phủ chúng ta có công tử Trình gia hình như từng đi Phúc Lộc Hiên ở kinh thành, tại sao không nghe nói gì nhỉ, rốt cuộc là thật hay giả?" "Không nghe nói gì vậy khẳng định là giả."

"Không nghe nói gì là bởi vì người ta còn chưa trở về!"

"Nếu không chúng ta đi đến Phúc Lộc Hiên xem thử? Mặc dù còn che vải bố, nhưng có thể tìm người của Phúc Lộc Hiên hỏi một chút?"...

Có người bàn tán thì sẽ có nhiệt độ, sẽ có người chú ý tới Phúc Lộc Hiên.

Mà lúc này, giọng rao vô cùng quen thuộc vang lên...

"Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên tối mai khai trương rồi! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không nên bỏ qua."

"Nhìn một chút, nhìn một chút, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!"

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Một đám hài đồng phe phẩy tờ rơi quảng cáo phát khắp đường cái, cảnh tượng náo nhiệt quen thuộc lại tái hiện, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành náo nhiệt phục chế đến Lâm Phủ.

Trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng rộng rãi, các thân vương cười híp mắt.

Vinh thân vương: "Ha ha, xem ra Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng có thể náo nhiệt."

Lộc thân vương: "Đương nhiên rồi, người từng ăn ở Phúc Lộc Hiên chúng ta không ai nói không ngon, hơn một trăm món ăn tùy ý chọn lựa, ai có thể không mê được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-183.html.]

Du thân vương ngược lại bình tĩnh,"Cũng không chắc, lợi nhuận chủ yếu vẫn là lầu hai, lầu ba và lầu bốn, Lâm Phủ có nhiều người nguyện ý tiêu tiền như vậy hay không rất khó nói."

Hôm nay tứ đại thân vương chỉ đến ba người, bởi vì Ngũ hoàng tử mà hoàng triều chấn động, bọn họ cũng rất khó dành ra thời gian đi đến Lâm Phủ quan sát, Nhạc thân vương ủng hộ Ngũ hoàng tử lại càng không rảnh.

Dung Chiêu thấy vậy, cười cười: "Du vương thúc chớ lo lắng, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành quy mô không lớn, mỗi ngày cũng không tiếp được nhiều khách, Lâm Phủ dân chúng đông đảo, một tòa Phúc Lộc Hiên là không đủ thỏa mãn nhu cầu."

Nơi này cũng không phải hiện đại, vừa tìm tiệc buffet là có thể tìm ra Đây là sinh ý độc nhất vô nhị, đừng nói ở Lâm Phủ, cho dù là thành trì hạ cấp hơn nữa cũng có thể sống sót, điểm này Dung Chiêu không lo lắng.

Nói đến cái này, Vinh thân vương nghỉ hoặc: "Lâm Phủ không phải một tòa Phúc Lộc Hiên là có thể thỏa mãn, kinh thành càng là nơi rất khó đặt được bàn, vậy vì sao không ở kinh thành mở thêm một tòa Phúc Lộc Hiên?"

Nói đến chuyện này, Lộc thân vương cũng nhíu mày,"Đúng vậy, chúng ta nghe nói thế tử ở thành tây mua thôn trang, Phúc Lộc Trang cũng sắp mở chi nhánh thứ hai, tại sao không ở kinh thành mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Hiên?"

Du thân vương: "Chẳng lẽ Dung thế tử vì Phúc Lộc Trang toàn bộ là của mình cho nên mới dụng tâm hơn?"

Nghe vậy, Tạ Hồng bên cạnh Dung Chiêu giật mình.

Tin tức Dung Chiêu mở chi nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai không thể che giấu, gióng trống khua chiêng mua thôn trang, dẫn đến tứ đại thân vương đều nhận được tin tức.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đều là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu cô coi trọng Phúc Lộc Trang hơn, vậy nhà đầu tư của Phúc Lộc Hiên sẽ có ý kiến.

Nghe vậy, Dung Chiêu lại cười cười, hết sức thản nhiên trả lời,"Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp công tại thiên thu, Phúc Lộc Trang không thể so sánh, ta đương nhiên là coi trọng Phúc Lộc Hiên hơn."

Cho dù có bao nhiêu dự án được thực hiện cùng một lúc, hãy nói với nhà đầu tư rằng dự án mà bọn họ đang hợp tác là dự án mà ngươi coi trọng nhất.

Quả nhiên, sắc mặt ba vị thân vương hòa hoãn không ít.

Lúc này Dung Chiêu mới nói: "Phúc Lộc Hiên là tiệc tự chọn, nếu mỗi ngày đều đi ăn, chắc chắn sẽ ăn chán, nếu vậy việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên sẽ giảm xuống, rất khó tiếp tục phồn vinh. Cho nên, nếu phải đợi thật lâu mới có thể ăn được, vậy mỗi một lần đi ăn đều là trải nghiệm mới, cộng thêm món ăn đổi mới, khách nhân sẽ chỉ càng ngày càng yêu thích Phúc Lộc Hiên."

Kỳ thật cũng là một hình thức lăng xê khác, món ngon càng khó ăn được thì càng phải đi ăn.

Càng phí sức, ăn vào lại càng thỏa mãn.

Bàn của Phúc Lộc Hiên rất khó đặt, cho nên mới muốn đặt.

Phúc Lộc Hiên không chỉ phải có danh lợi, còn phải có đẳng cấp, chỉ cần vừa nghĩ tới ăn cơm mời khách, suy nghĩ đầu tiền chính là Phúc Lộc Hiên, đây chính là mục đích của cô.

Ba vị thân vương ngẩn người, hồi lâu mới hiểu được, mà một khi hiểu được, lập tức trầm mặc.

Đây thật đúng là... thủ đoạn tốt.

Vinh thân vương đưa tay sờ sờ cái bụng gần đây biến mất, lẩm bẩm: "Ta đúng là lần đầu tiên nghe nói phương pháp này, hóa ra còn có thể hạn chế số lượng khách nhân... để đạt được mục đích làm ăn tốt hơn."

Nếu làm ăn tốt, ai không liều mạng tiếp đãi khách nhân ôm tiền?

Cũng chỉ có Dung Chiêu lại nhất định muốn hạn chế số lượng khách nhân.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Hiện giờ việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên trong kinh thành không hề kém so với ngày đầu tiên, mỗi ngày vào giờ Ty, danh sách đặt bàn gần như cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở cửa Phúc Lộc Hiên, có thể thấy được làm ăn rất tốt.

Du thân vương sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Dung thế tử quả thật biết buôn bán, giao Phúc Lộc Hiên cho ngươi, chúng ta cũng có thể yên tâm."

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của bốn vị vương thúc, các vương thúc cũng nên phí tâm."

Ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, cười nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau mở vải bố che phủ Phúc Lộc Hiên có được không?"

Ba người lập tức gật đầu, hơi có chút chờ mong.
 
Chương 183


Kế hoạch của Dung Chiêu cũng cần phải thực hiện nhanh hơn, phải đẩy mạnh hành động.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương.

Lâm Phủ là một tòa phủ thành cách kinh thành gần nhất, khoái mã chỉ cần nửa ngày là có thể tới, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một ngày, có thể thấy được khoảng cách gần bao nhiêu.

Vào ngày thứ hai Phúc Lộc Hiên ở kinh thành khai trương, Lâm Phủ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Gần kinh thành đúng là tốt, xu hướng thịnh hành gì đều có thể lan truyền nhanh chóng, Phúc Lộc Hiên đứng đầu kinh thành, ở Lâm Phủ đương nhiên cũng sẽ không kém.

Rất nhiều người có tiền đã ngồi xe ngựa đi kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên.

Chẳng qua bởi vì bọn họ tới chậm, rất nhiều người còn không đặt được bàn, cho dù là hội viên thẻ vàng cũng không phải ăn một bữa xong rồi về, còn phải ở lại kinh thành.

Cho nên một vài dân chúng bình thường nghe nhắc tới Phúc Lộc Hiên đều có thái độ không tốt.

"Cái gì? Rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc một người? Còn cái gì hai mươi lượng, bốn mươi lượng, một trăm lượng?"

"Đắt như vậy, ai chịu đi ăn chứ!"

"Một bữa cơm mấy lượng bạc, người kinh thành đúng là có tiền."

Ta nghe nói có một trăm lẻ tám món ăn, ăn uống thoải mái, chỉ cần ngươi ăn được thì sẽ bổ sung món liên tục."

"Vậy chắc chắn là hai mươi lượng bạc với bốn mươi lượng bạc rồi, hai lượng bạc không thể nào một trăm lẻ tám món, chỉ sợ có vài món qua loa lấy lệ, đắt quá."

"Không thể nào? Đây là sản nghiệp của Ngũ Đại Vương đó, chuyện tứ đại thân vương và Phúc Lộc Hiên các ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua. Bọn họ hẳn là sẽ không lừa chúng ta, hai lượng bạc có lẽ cũng ăn được một trăm lẻ tám món."

"Ta vẫn không tin, cũng chưa từng có ai ăn qua."

"Lâm Phủ chúng ta có công tử Trình gia hình như từng đi Phúc Lộc Hiên ở kinh thành, tại sao không nghe nói gì nhỉ, rốt cuộc là thật hay giả?" "Không nghe nói gì vậy khẳng định là giả."

"Không nghe nói gì là bởi vì người ta còn chưa trở về!"

"Nếu không chúng ta đi đến Phúc Lộc Hiên xem thử? Mặc dù còn che vải bố, nhưng có thể tìm người của Phúc Lộc Hiên hỏi một chút?"...

Có người bàn tán thì sẽ có nhiệt độ, sẽ có người chú ý tới Phúc Lộc Hiên.

Mà lúc này, giọng rao vô cùng quen thuộc vang lên...

"Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên tối mai khai trương rồi! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không nên bỏ qua."

"Nhìn một chút, nhìn một chút, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!"

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Một đám hài đồng phe phẩy tờ rơi quảng cáo phát khắp đường cái, cảnh tượng náo nhiệt quen thuộc lại tái hiện, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành náo nhiệt phục chế đến Lâm Phủ.

Trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng rộng rãi, các thân vương cười híp mắt.

Vinh thân vương: "Ha ha, xem ra Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng có thể náo nhiệt."

Lộc thân vương: "Đương nhiên rồi, người từng ăn ở Phúc Lộc Hiên chúng ta không ai nói không ngon, hơn một trăm món ăn tùy ý chọn lựa, ai có thể không mê được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-183.html.]

Du thân vương ngược lại bình tĩnh,"Cũng không chắc, lợi nhuận chủ yếu vẫn là lầu hai, lầu ba và lầu bốn, Lâm Phủ có nhiều người nguyện ý tiêu tiền như vậy hay không rất khó nói."

Hôm nay tứ đại thân vương chỉ đến ba người, bởi vì Ngũ hoàng tử mà hoàng triều chấn động, bọn họ cũng rất khó dành ra thời gian đi đến Lâm Phủ quan sát, Nhạc thân vương ủng hộ Ngũ hoàng tử lại càng không rảnh.

Dung Chiêu thấy vậy, cười cười: "Du vương thúc chớ lo lắng, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành quy mô không lớn, mỗi ngày cũng không tiếp được nhiều khách, Lâm Phủ dân chúng đông đảo, một tòa Phúc Lộc Hiên là không đủ thỏa mãn nhu cầu."

Nơi này cũng không phải hiện đại, vừa tìm tiệc buffet là có thể tìm ra Đây là sinh ý độc nhất vô nhị, đừng nói ở Lâm Phủ, cho dù là thành trì hạ cấp hơn nữa cũng có thể sống sót, điểm này Dung Chiêu không lo lắng.

Nói đến cái này, Vinh thân vương nghỉ hoặc: "Lâm Phủ không phải một tòa Phúc Lộc Hiên là có thể thỏa mãn, kinh thành càng là nơi rất khó đặt được bàn, vậy vì sao không ở kinh thành mở thêm một tòa Phúc Lộc Hiên?"

Nói đến chuyện này, Lộc thân vương cũng nhíu mày,"Đúng vậy, chúng ta nghe nói thế tử ở thành tây mua thôn trang, Phúc Lộc Trang cũng sắp mở chi nhánh thứ hai, tại sao không ở kinh thành mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Hiên?"

Du thân vương: "Chẳng lẽ Dung thế tử vì Phúc Lộc Trang toàn bộ là của mình cho nên mới dụng tâm hơn?"

Nghe vậy, Tạ Hồng bên cạnh Dung Chiêu giật mình.

Tin tức Dung Chiêu mở chi nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai không thể che giấu, gióng trống khua chiêng mua thôn trang, dẫn đến tứ đại thân vương đều nhận được tin tức.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đều là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu cô coi trọng Phúc Lộc Trang hơn, vậy nhà đầu tư của Phúc Lộc Hiên sẽ có ý kiến.

Nghe vậy, Dung Chiêu lại cười cười, hết sức thản nhiên trả lời,"Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp công tại thiên thu, Phúc Lộc Trang không thể so sánh, ta đương nhiên là coi trọng Phúc Lộc Hiên hơn."

Cho dù có bao nhiêu dự án được thực hiện cùng một lúc, hãy nói với nhà đầu tư rằng dự án mà bọn họ đang hợp tác là dự án mà ngươi coi trọng nhất.

Quả nhiên, sắc mặt ba vị thân vương hòa hoãn không ít.

Lúc này Dung Chiêu mới nói: "Phúc Lộc Hiên là tiệc tự chọn, nếu mỗi ngày đều đi ăn, chắc chắn sẽ ăn chán, nếu vậy việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên sẽ giảm xuống, rất khó tiếp tục phồn vinh. Cho nên, nếu phải đợi thật lâu mới có thể ăn được, vậy mỗi một lần đi ăn đều là trải nghiệm mới, cộng thêm món ăn đổi mới, khách nhân sẽ chỉ càng ngày càng yêu thích Phúc Lộc Hiên."

Kỳ thật cũng là một hình thức lăng xê khác, món ngon càng khó ăn được thì càng phải đi ăn.

Càng phí sức, ăn vào lại càng thỏa mãn.

Bàn của Phúc Lộc Hiên rất khó đặt, cho nên mới muốn đặt.

Phúc Lộc Hiên không chỉ phải có danh lợi, còn phải có đẳng cấp, chỉ cần vừa nghĩ tới ăn cơm mời khách, suy nghĩ đầu tiền chính là Phúc Lộc Hiên, đây chính là mục đích của cô.

Ba vị thân vương ngẩn người, hồi lâu mới hiểu được, mà một khi hiểu được, lập tức trầm mặc.

Đây thật đúng là... thủ đoạn tốt.

Vinh thân vương đưa tay sờ sờ cái bụng gần đây biến mất, lẩm bẩm: "Ta đúng là lần đầu tiên nghe nói phương pháp này, hóa ra còn có thể hạn chế số lượng khách nhân... để đạt được mục đích làm ăn tốt hơn."

Nếu làm ăn tốt, ai không liều mạng tiếp đãi khách nhân ôm tiền?

Cũng chỉ có Dung Chiêu lại nhất định muốn hạn chế số lượng khách nhân.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Hiện giờ việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên trong kinh thành không hề kém so với ngày đầu tiên, mỗi ngày vào giờ Ty, danh sách đặt bàn gần như cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở cửa Phúc Lộc Hiên, có thể thấy được làm ăn rất tốt.

Du thân vương sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Dung thế tử quả thật biết buôn bán, giao Phúc Lộc Hiên cho ngươi, chúng ta cũng có thể yên tâm."

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của bốn vị vương thúc, các vương thúc cũng nên phí tâm."

Ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, cười nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau mở vải bố che phủ Phúc Lộc Hiên có được không?"

Ba người lập tức gật đầu, hơi có chút chờ mong.
 
Chương 184


Du thân vương lại nghĩ đến một chuyện, hắn nghỉ hoặc nói: "Đúng rồi, vậy những hội viên kia thì sao? Đã có rất nhiều người ở Lâm Phủ đăng ký hội viên ở Phúc Lộc Hiên kinh thành, chúng ta phải trả lại cho bọn họ tiền sao?"

Đây là một vấn đề khác của chế độ hội viên cổ đại...

Nhưng Dung Chiêu đã sớm nghĩ đến việc này, nụ cười của cô không thay đổi: "Các vương thúc yên tâm, vấn đề này đã sớm giải quyết..."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận bên ngoài càng lớn, lực chú ý của bọn họ cũng bị phân tán.

"Trình công tử đi đến kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên về rồi!"

"Trình công tử? Sao ngươi lại trở về?"

"Kinh thành Phúc Lộc Hiên có tốt như lời đồn hay không? Hai lượng bạc có ăn được một trăm lẻ tám món không?"

Lúc này, một giọng nam vang lên: "Các ngươi nhiều vấn đề như vậy, ta rốt cuộc trả lời ai? Ha ha, đương nhiên là rất tốt, hai lượng bạc là thật, có điều lầu một có quá nhiều người, ta ăn ở lầu hai, đồ ăn rất hài lòng, ta còn đăng ký hội viên thẻ bạc."

"Hội viên thẻ bạc là gì?"

Trình công tử giải thích cặn kẽ cho bọn họ cái gì là "hội viên".

Nghe đến "hai ngàn lượng", rất nhiều người hít một hơi khí lạnh.

Lúc này có người nói: "Trình công tử bây giờ trở về, chẳng lẽ hai ngàn lượng kia đã tiêu hết?"

Trình công tử khoát tay, trong mắt mang theo hưng phấn: "Phúc Lộc Hiên rất khó đặt bàn, ta tổng cộng chỉ ăn hai bữa, làm sao có thể dùng hết? Ta nghe nói Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương, cho nên mang thẻ hội viên này về Lâm Phủ dùng."

"Cái gì? Còn có thể mang về?!"

Trình công tử cẩn thận móc ra một xấp giấy còng, mặt trên viết một vài thông tin và chỉ phí, cùng với còn lại bao nhiêu tiền, còn đóng con dấu đặc biệt, góc dưới bên phải có mã hóa, liếc mắt liền cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giọng Trình công tử hưng phấn: "Nhìn thấy không, đây chính là thông tin hội viên của ta, chỉ cần mang theo tờ giấy này thì có thể sử dụng ở tất cả chi nhánh Phúc Lộc Hiên khắp đại giang nam bắc. Nếu vào kinh thì mang theo tờ giấy này giao cho tổng điếm Phúc Lộc Hiên là được!"

"Vậy không tệ, hội viên này thật đúng là đáng giá."

"Đúng vậy, hội viên có thể tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa còn không sợ dùng không hết, về sau có thể từ từ ăn, thậm chí nếu chuyển nhà, xuất hành, đều có thể mang theo, thật sự là thuận tiện a."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-184.html.]

Bên trong xe ngựa.

Ba vị thân vương đều nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Vinh thân vương: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ đến vấn đề này? Cho nên lúc đăng ký hội viên Phúc Lộc Hiên mới sử dụng loại giấy có lỗ."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tâm tình ba người càng thêm phức tạp.

Lộc thân vương: "Hiền chất thật thông minh, có ngươi ở đây, mục tiêu mở rộng Phúc Lộc Hiên khắp triều Đại Nhạn có thể thành hiện thực."

Bọn họ không phải không nghĩ tới chờ Phúc Lộc Hiên phát triển thuận lợi sẽ loại bỏ Dung Chiêu, bọn họ tự mình làm, không chỉ được chia càng nhiều hoa hồng, còn có thêm quyền lên tiếng.

Nhưng hiện tại xem ra...

Dung Chiêu này trong bụng rất có bản lĩnh, cũng rất có thủ đoạn kinh doanh, có Dung Chiêu, bọn họ mới có thể càng thêm yên tâm.

Nghĩ tới đây, ba người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.

Hợp tác với Dung Chiêu là lựa chọn chính xác nhất.

Ngày thứ hai.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, Dung Chiêu và ba vị thân vương cùng nhau mở vải bố Phúc Lộc Hiên, lộ ra tòa lầu cao bốn tầng.

So với tâm trạng phức tạp xen lẫn phẫn nộ lần trước, lúc này các thân vương vẻ mặt phấn khởi, vui mừng hớn hở.

Vẫn là sân khấu trước cửa và khu vực rút thăm trúng thưởng.

Khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không thua kém ngày Phúc Lộc Hiên kinh thành khai trương!

Có chỉ nhánh đầu tiên làm mẫu, rất nhiều khách nhân lầu hai và lầu ba đều hào hứng nạp tiền đăng ký làm hội viên.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên và kinh thành Phúc Lộc Hiên giống nhau như ký ngay tại chỗ.
 
Chương 184


Du thân vương lại nghĩ đến một chuyện, hắn nghỉ hoặc nói: "Đúng rồi, vậy những hội viên kia thì sao? Đã có rất nhiều người ở Lâm Phủ đăng ký hội viên ở Phúc Lộc Hiên kinh thành, chúng ta phải trả lại cho bọn họ tiền sao?"

Đây là một vấn đề khác của chế độ hội viên cổ đại...

Nhưng Dung Chiêu đã sớm nghĩ đến việc này, nụ cười của cô không thay đổi: "Các vương thúc yên tâm, vấn đề này đã sớm giải quyết..."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận bên ngoài càng lớn, lực chú ý của bọn họ cũng bị phân tán.

"Trình công tử đi đến kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên về rồi!"

"Trình công tử? Sao ngươi lại trở về?"

"Kinh thành Phúc Lộc Hiên có tốt như lời đồn hay không? Hai lượng bạc có ăn được một trăm lẻ tám món không?"

Lúc này, một giọng nam vang lên: "Các ngươi nhiều vấn đề như vậy, ta rốt cuộc trả lời ai? Ha ha, đương nhiên là rất tốt, hai lượng bạc là thật, có điều lầu một có quá nhiều người, ta ăn ở lầu hai, đồ ăn rất hài lòng, ta còn đăng ký hội viên thẻ bạc."

"Hội viên thẻ bạc là gì?"

Trình công tử giải thích cặn kẽ cho bọn họ cái gì là "hội viên".

Nghe đến "hai ngàn lượng", rất nhiều người hít một hơi khí lạnh.

Lúc này có người nói: "Trình công tử bây giờ trở về, chẳng lẽ hai ngàn lượng kia đã tiêu hết?"

Trình công tử khoát tay, trong mắt mang theo hưng phấn: "Phúc Lộc Hiên rất khó đặt bàn, ta tổng cộng chỉ ăn hai bữa, làm sao có thể dùng hết? Ta nghe nói Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương, cho nên mang thẻ hội viên này về Lâm Phủ dùng."

"Cái gì? Còn có thể mang về?!"

Trình công tử cẩn thận móc ra một xấp giấy còng, mặt trên viết một vài thông tin và chỉ phí, cùng với còn lại bao nhiêu tiền, còn đóng con dấu đặc biệt, góc dưới bên phải có mã hóa, liếc mắt liền cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giọng Trình công tử hưng phấn: "Nhìn thấy không, đây chính là thông tin hội viên của ta, chỉ cần mang theo tờ giấy này thì có thể sử dụng ở tất cả chi nhánh Phúc Lộc Hiên khắp đại giang nam bắc. Nếu vào kinh thì mang theo tờ giấy này giao cho tổng điếm Phúc Lộc Hiên là được!"

"Vậy không tệ, hội viên này thật đúng là đáng giá."

"Đúng vậy, hội viên có thể tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa còn không sợ dùng không hết, về sau có thể từ từ ăn, thậm chí nếu chuyển nhà, xuất hành, đều có thể mang theo, thật sự là thuận tiện a."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-184.html.]

Bên trong xe ngựa.

Ba vị thân vương đều nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Vinh thân vương: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ đến vấn đề này? Cho nên lúc đăng ký hội viên Phúc Lộc Hiên mới sử dụng loại giấy có lỗ."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tâm tình ba người càng thêm phức tạp.

Lộc thân vương: "Hiền chất thật thông minh, có ngươi ở đây, mục tiêu mở rộng Phúc Lộc Hiên khắp triều Đại Nhạn có thể thành hiện thực."

Bọn họ không phải không nghĩ tới chờ Phúc Lộc Hiên phát triển thuận lợi sẽ loại bỏ Dung Chiêu, bọn họ tự mình làm, không chỉ được chia càng nhiều hoa hồng, còn có thêm quyền lên tiếng.

Nhưng hiện tại xem ra...

Dung Chiêu này trong bụng rất có bản lĩnh, cũng rất có thủ đoạn kinh doanh, có Dung Chiêu, bọn họ mới có thể càng thêm yên tâm.

Nghĩ tới đây, ba người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.

Hợp tác với Dung Chiêu là lựa chọn chính xác nhất.

Ngày thứ hai.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, Dung Chiêu và ba vị thân vương cùng nhau mở vải bố Phúc Lộc Hiên, lộ ra tòa lầu cao bốn tầng.

So với tâm trạng phức tạp xen lẫn phẫn nộ lần trước, lúc này các thân vương vẻ mặt phấn khởi, vui mừng hớn hở.

Vẫn là sân khấu trước cửa và khu vực rút thăm trúng thưởng.

Khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không thua kém ngày Phúc Lộc Hiên kinh thành khai trương!

Có chỉ nhánh đầu tiên làm mẫu, rất nhiều khách nhân lầu hai và lầu ba đều hào hứng nạp tiền đăng ký làm hội viên.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên và kinh thành Phúc Lộc Hiên giống nhau như ký ngay tại chỗ.
 
Chương 184


Du thân vương lại nghĩ đến một chuyện, hắn nghỉ hoặc nói: "Đúng rồi, vậy những hội viên kia thì sao? Đã có rất nhiều người ở Lâm Phủ đăng ký hội viên ở Phúc Lộc Hiên kinh thành, chúng ta phải trả lại cho bọn họ tiền sao?"

Đây là một vấn đề khác của chế độ hội viên cổ đại...

Nhưng Dung Chiêu đã sớm nghĩ đến việc này, nụ cười của cô không thay đổi: "Các vương thúc yên tâm, vấn đề này đã sớm giải quyết..."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận bên ngoài càng lớn, lực chú ý của bọn họ cũng bị phân tán.

"Trình công tử đi đến kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên về rồi!"

"Trình công tử? Sao ngươi lại trở về?"

"Kinh thành Phúc Lộc Hiên có tốt như lời đồn hay không? Hai lượng bạc có ăn được một trăm lẻ tám món không?"

Lúc này, một giọng nam vang lên: "Các ngươi nhiều vấn đề như vậy, ta rốt cuộc trả lời ai? Ha ha, đương nhiên là rất tốt, hai lượng bạc là thật, có điều lầu một có quá nhiều người, ta ăn ở lầu hai, đồ ăn rất hài lòng, ta còn đăng ký hội viên thẻ bạc."

"Hội viên thẻ bạc là gì?"

Trình công tử giải thích cặn kẽ cho bọn họ cái gì là "hội viên".

Nghe đến "hai ngàn lượng", rất nhiều người hít một hơi khí lạnh.

Lúc này có người nói: "Trình công tử bây giờ trở về, chẳng lẽ hai ngàn lượng kia đã tiêu hết?"

Trình công tử khoát tay, trong mắt mang theo hưng phấn: "Phúc Lộc Hiên rất khó đặt bàn, ta tổng cộng chỉ ăn hai bữa, làm sao có thể dùng hết? Ta nghe nói Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương, cho nên mang thẻ hội viên này về Lâm Phủ dùng."

"Cái gì? Còn có thể mang về?!"

Trình công tử cẩn thận móc ra một xấp giấy còng, mặt trên viết một vài thông tin và chỉ phí, cùng với còn lại bao nhiêu tiền, còn đóng con dấu đặc biệt, góc dưới bên phải có mã hóa, liếc mắt liền cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giọng Trình công tử hưng phấn: "Nhìn thấy không, đây chính là thông tin hội viên của ta, chỉ cần mang theo tờ giấy này thì có thể sử dụng ở tất cả chi nhánh Phúc Lộc Hiên khắp đại giang nam bắc. Nếu vào kinh thì mang theo tờ giấy này giao cho tổng điếm Phúc Lộc Hiên là được!"

"Vậy không tệ, hội viên này thật đúng là đáng giá."

"Đúng vậy, hội viên có thể tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa còn không sợ dùng không hết, về sau có thể từ từ ăn, thậm chí nếu chuyển nhà, xuất hành, đều có thể mang theo, thật sự là thuận tiện a."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-184.html.]

Bên trong xe ngựa.

Ba vị thân vương đều nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Vinh thân vương: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ đến vấn đề này? Cho nên lúc đăng ký hội viên Phúc Lộc Hiên mới sử dụng loại giấy có lỗ."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tâm tình ba người càng thêm phức tạp.

Lộc thân vương: "Hiền chất thật thông minh, có ngươi ở đây, mục tiêu mở rộng Phúc Lộc Hiên khắp triều Đại Nhạn có thể thành hiện thực."

Bọn họ không phải không nghĩ tới chờ Phúc Lộc Hiên phát triển thuận lợi sẽ loại bỏ Dung Chiêu, bọn họ tự mình làm, không chỉ được chia càng nhiều hoa hồng, còn có thêm quyền lên tiếng.

Nhưng hiện tại xem ra...

Dung Chiêu này trong bụng rất có bản lĩnh, cũng rất có thủ đoạn kinh doanh, có Dung Chiêu, bọn họ mới có thể càng thêm yên tâm.

Nghĩ tới đây, ba người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.

Hợp tác với Dung Chiêu là lựa chọn chính xác nhất.

Ngày thứ hai.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, Dung Chiêu và ba vị thân vương cùng nhau mở vải bố Phúc Lộc Hiên, lộ ra tòa lầu cao bốn tầng.

So với tâm trạng phức tạp xen lẫn phẫn nộ lần trước, lúc này các thân vương vẻ mặt phấn khởi, vui mừng hớn hở.

Vẫn là sân khấu trước cửa và khu vực rút thăm trúng thưởng.

Khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không thua kém ngày Phúc Lộc Hiên kinh thành khai trương!

Có chỉ nhánh đầu tiên làm mẫu, rất nhiều khách nhân lầu hai và lầu ba đều hào hứng nạp tiền đăng ký làm hội viên.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên và kinh thành Phúc Lộc Hiên giống nhau như ký ngay tại chỗ.
 
Chương 185


Tứ đại thân vương đứng phía sau đại sảnh nhìn từng rương bạc chuyển tới, mặt cười tươi như hoa cúc.

Lộc thân vương sờ sờ số bạc trong rương, vẻ mặt vô cùng kích động.

Nhiều tiền quá.

Người chưa từng thiếu tiền sẽ không biết ngân lượng đẹp đẽ đến nhường nào...

Mấy người bọn họ tuy rằng không phải "coi tiền tài như rác rưởi", nhưng trước đây sẽ không để ý tiền như vậy, trong khoảng thời gian này cuộc sống có chút túng quấn, hiện tại cực kỳ coi trong tiền bạc.

Tiền của bọn họ hóa ra lại nhiều thế này.

Vinh thân vương kích động nói: "Nhiều tiền như vậy, nếu chia hoa hồng, mỗi người chúng ta có thể chia được rất nhiều."

Lộc thân vương và Du thân vương đồng thời gật đầu.

Hôm qua Vương phi còn đang oán giận, nói trong phủ thiếu tiền mua sắm, dẫn đến rất nhiều thứ nên mua lại không mua được.

Đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là "nhập không bằng xuất".

Dung Chiêu hiểu bọn họ đang ám chỉ muốn chia hoa hồng.

Nghe được phải chia hoa hồng, trên mặt Dung Chiêu cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại vẻ mặt rối rắm...

"Các vương thúc, trên giấy nợ cổ phần của chúng ta có viết, thu nhập của Phúc Lộc Hiên sẽ đầu tư vào chỉ nhánh mới mở, số tiền này tuy là rất nhiều, nhưng sẽ dùng để mua nguyên liệu nấu ăn và trả phí nhân công, hơn nữa phí hội viên tương đương với tiền thế chấp, cũng không thể chia hết tiền mà khách nhân nạp vào được..."

Vinh thân vương vội vàng nói: "Không thể chia trước một phần sao?"

Hắn thật sự rất thiếu tiền, các thân vương ngoại trừ bổng lộc ra thì còn thu nhập mỗi dịp năm mới, cũng bởi vậy tiền bạc trong phủ không phải lúc nào cũng có thể chỉ trả hết cho toàn bộ chỉ tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-185.html.]

Đến dịp lễ hoặc trong phủ có hỉ sự, tự nhiên có thể thu được không ít tiền, nhưng nếu không có dịp nào thì bắt buộc phải thắt chặt chỉ tiêu.

Trước đây lúc có tiền không cảm thấy có vấn đề, dù sao tiền tiết kiệm Nhưng sau khi tất cả tiền tiết kiệm đều "không còn", một khi "nhập không bằng xuất", tình hình sẽ khó khắn hơn, bọn họ cũng có sản nghiệp trên danh nghĩa, nhưng chỉ tiêu của toàn bộ vương phủ hằng ngày đều rất lớn.

Hơn nữa những tiểu bối như Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gần đây hình như cũng cần tiền, bọn họ lấy một ít, dẫn đến vương phủ ngày càng giật gấu vá vai, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Nói cách khác...

Các thân vương đều nghèo.

Vinh thân vương cần tiền, Du thân vương và Lộc thân vương lại càng cần tiền, lúc trước gom góp bốn vạn lượng, Lộc thân vương còn cầm vài thứ, hiện giờ còn chưa chuộc được mấy thứ đó.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có thể, nhưng mà ta bên kia đang cho người bắt tay vào chuẩn bị chỉ nhánh Thanh Châu phủ thành và Dương Châu phủ thành, bây giờ tạm dừng chờ chúng ta chia tiền, đợi Phúc Lộc Hiên kiếm được tiền thì mới khởi công, như thế nào?"

Tam đại thân vương sửng sốt.

Dung Chiêu nói tới đây, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay: "Vừa vặn ta gần đây cũng có chút thiếu tiền, cải tạo chỉ nhánh Phúc Lộc Trang tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta cứ chia hoa hồng trước đi!"

"Chờ một chút..." Vinh thân vương theo bản năng ngăn cản.

Hắn đột nhiên nhớ tới hắn chia hoa hồng, ba người khác cũng phải chia hoa hồng, hắn lấy đi mấy ngàn lượng, ba người khác cũng lấy đi mấy ngàn lượng, Dung Chiêu thậm chí còn được chia nhiều hơn...

Hắn chỉ lấy mấy ngàn lượng, Phúc Lộc Hiên lại thiếu mấy vạn lượng!

Mới khai trương đã vậy, kế hoạch "thiên hạ đệ nhất tửu lâu" của bọn họ phải lùi thật lâu mới có thể thành hiện thực.

Mà hiện tại đoạt đích càng ngày càng kịch liệt, tùy thời có thể phân ra thắng bại.

Không còn nhiều thời gian cho bọn họ.

Vinh thân vương vừa mới nghĩ tới đây liền nghe Du thân vương nói: "Hay là bỏ đi, Du thân vương phủ ta không thiếu tiền, lúc trước thoải mái xuất ra bốn vạn lượng, hiện giờ cũng không vội chia hoa hồng."
 
Chương 185


Tứ đại thân vương đứng phía sau đại sảnh nhìn từng rương bạc chuyển tới, mặt cười tươi như hoa cúc.

Lộc thân vương sờ sờ số bạc trong rương, vẻ mặt vô cùng kích động.

Nhiều tiền quá.

Người chưa từng thiếu tiền sẽ không biết ngân lượng đẹp đẽ đến nhường nào...

Mấy người bọn họ tuy rằng không phải "coi tiền tài như rác rưởi", nhưng trước đây sẽ không để ý tiền như vậy, trong khoảng thời gian này cuộc sống có chút túng quấn, hiện tại cực kỳ coi trong tiền bạc.

Tiền của bọn họ hóa ra lại nhiều thế này.

Vinh thân vương kích động nói: "Nhiều tiền như vậy, nếu chia hoa hồng, mỗi người chúng ta có thể chia được rất nhiều."

Lộc thân vương và Du thân vương đồng thời gật đầu.

Hôm qua Vương phi còn đang oán giận, nói trong phủ thiếu tiền mua sắm, dẫn đến rất nhiều thứ nên mua lại không mua được.

Đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là "nhập không bằng xuất".

Dung Chiêu hiểu bọn họ đang ám chỉ muốn chia hoa hồng.

Nghe được phải chia hoa hồng, trên mặt Dung Chiêu cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại vẻ mặt rối rắm...

"Các vương thúc, trên giấy nợ cổ phần của chúng ta có viết, thu nhập của Phúc Lộc Hiên sẽ đầu tư vào chỉ nhánh mới mở, số tiền này tuy là rất nhiều, nhưng sẽ dùng để mua nguyên liệu nấu ăn và trả phí nhân công, hơn nữa phí hội viên tương đương với tiền thế chấp, cũng không thể chia hết tiền mà khách nhân nạp vào được..."

Vinh thân vương vội vàng nói: "Không thể chia trước một phần sao?"

Hắn thật sự rất thiếu tiền, các thân vương ngoại trừ bổng lộc ra thì còn thu nhập mỗi dịp năm mới, cũng bởi vậy tiền bạc trong phủ không phải lúc nào cũng có thể chỉ trả hết cho toàn bộ chỉ tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-185.html.]

Đến dịp lễ hoặc trong phủ có hỉ sự, tự nhiên có thể thu được không ít tiền, nhưng nếu không có dịp nào thì bắt buộc phải thắt chặt chỉ tiêu.

Trước đây lúc có tiền không cảm thấy có vấn đề, dù sao tiền tiết kiệm Nhưng sau khi tất cả tiền tiết kiệm đều "không còn", một khi "nhập không bằng xuất", tình hình sẽ khó khắn hơn, bọn họ cũng có sản nghiệp trên danh nghĩa, nhưng chỉ tiêu của toàn bộ vương phủ hằng ngày đều rất lớn.

Hơn nữa những tiểu bối như Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gần đây hình như cũng cần tiền, bọn họ lấy một ít, dẫn đến vương phủ ngày càng giật gấu vá vai, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Nói cách khác...

Các thân vương đều nghèo.

Vinh thân vương cần tiền, Du thân vương và Lộc thân vương lại càng cần tiền, lúc trước gom góp bốn vạn lượng, Lộc thân vương còn cầm vài thứ, hiện giờ còn chưa chuộc được mấy thứ đó.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có thể, nhưng mà ta bên kia đang cho người bắt tay vào chuẩn bị chỉ nhánh Thanh Châu phủ thành và Dương Châu phủ thành, bây giờ tạm dừng chờ chúng ta chia tiền, đợi Phúc Lộc Hiên kiếm được tiền thì mới khởi công, như thế nào?"

Tam đại thân vương sửng sốt.

Dung Chiêu nói tới đây, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay: "Vừa vặn ta gần đây cũng có chút thiếu tiền, cải tạo chỉ nhánh Phúc Lộc Trang tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta cứ chia hoa hồng trước đi!"

"Chờ một chút..." Vinh thân vương theo bản năng ngăn cản.

Hắn đột nhiên nhớ tới hắn chia hoa hồng, ba người khác cũng phải chia hoa hồng, hắn lấy đi mấy ngàn lượng, ba người khác cũng lấy đi mấy ngàn lượng, Dung Chiêu thậm chí còn được chia nhiều hơn...

Hắn chỉ lấy mấy ngàn lượng, Phúc Lộc Hiên lại thiếu mấy vạn lượng!

Mới khai trương đã vậy, kế hoạch "thiên hạ đệ nhất tửu lâu" của bọn họ phải lùi thật lâu mới có thể thành hiện thực.

Mà hiện tại đoạt đích càng ngày càng kịch liệt, tùy thời có thể phân ra thắng bại.

Không còn nhiều thời gian cho bọn họ.

Vinh thân vương vừa mới nghĩ tới đây liền nghe Du thân vương nói: "Hay là bỏ đi, Du thân vương phủ ta không thiếu tiền, lúc trước thoải mái xuất ra bốn vạn lượng, hiện giờ cũng không vội chia hoa hồng."
 
Chương 185


Tứ đại thân vương đứng phía sau đại sảnh nhìn từng rương bạc chuyển tới, mặt cười tươi như hoa cúc.

Lộc thân vương sờ sờ số bạc trong rương, vẻ mặt vô cùng kích động.

Nhiều tiền quá.

Người chưa từng thiếu tiền sẽ không biết ngân lượng đẹp đẽ đến nhường nào...

Mấy người bọn họ tuy rằng không phải "coi tiền tài như rác rưởi", nhưng trước đây sẽ không để ý tiền như vậy, trong khoảng thời gian này cuộc sống có chút túng quấn, hiện tại cực kỳ coi trong tiền bạc.

Tiền của bọn họ hóa ra lại nhiều thế này.

Vinh thân vương kích động nói: "Nhiều tiền như vậy, nếu chia hoa hồng, mỗi người chúng ta có thể chia được rất nhiều."

Lộc thân vương và Du thân vương đồng thời gật đầu.

Hôm qua Vương phi còn đang oán giận, nói trong phủ thiếu tiền mua sắm, dẫn đến rất nhiều thứ nên mua lại không mua được.

Đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là "nhập không bằng xuất".

Dung Chiêu hiểu bọn họ đang ám chỉ muốn chia hoa hồng.

Nghe được phải chia hoa hồng, trên mặt Dung Chiêu cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại vẻ mặt rối rắm...

"Các vương thúc, trên giấy nợ cổ phần của chúng ta có viết, thu nhập của Phúc Lộc Hiên sẽ đầu tư vào chỉ nhánh mới mở, số tiền này tuy là rất nhiều, nhưng sẽ dùng để mua nguyên liệu nấu ăn và trả phí nhân công, hơn nữa phí hội viên tương đương với tiền thế chấp, cũng không thể chia hết tiền mà khách nhân nạp vào được..."

Vinh thân vương vội vàng nói: "Không thể chia trước một phần sao?"

Hắn thật sự rất thiếu tiền, các thân vương ngoại trừ bổng lộc ra thì còn thu nhập mỗi dịp năm mới, cũng bởi vậy tiền bạc trong phủ không phải lúc nào cũng có thể chỉ trả hết cho toàn bộ chỉ tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-185.html.]

Đến dịp lễ hoặc trong phủ có hỉ sự, tự nhiên có thể thu được không ít tiền, nhưng nếu không có dịp nào thì bắt buộc phải thắt chặt chỉ tiêu.

Trước đây lúc có tiền không cảm thấy có vấn đề, dù sao tiền tiết kiệm Nhưng sau khi tất cả tiền tiết kiệm đều "không còn", một khi "nhập không bằng xuất", tình hình sẽ khó khắn hơn, bọn họ cũng có sản nghiệp trên danh nghĩa, nhưng chỉ tiêu của toàn bộ vương phủ hằng ngày đều rất lớn.

Hơn nữa những tiểu bối như Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gần đây hình như cũng cần tiền, bọn họ lấy một ít, dẫn đến vương phủ ngày càng giật gấu vá vai, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Nói cách khác...

Các thân vương đều nghèo.

Vinh thân vương cần tiền, Du thân vương và Lộc thân vương lại càng cần tiền, lúc trước gom góp bốn vạn lượng, Lộc thân vương còn cầm vài thứ, hiện giờ còn chưa chuộc được mấy thứ đó.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có thể, nhưng mà ta bên kia đang cho người bắt tay vào chuẩn bị chỉ nhánh Thanh Châu phủ thành và Dương Châu phủ thành, bây giờ tạm dừng chờ chúng ta chia tiền, đợi Phúc Lộc Hiên kiếm được tiền thì mới khởi công, như thế nào?"

Tam đại thân vương sửng sốt.

Dung Chiêu nói tới đây, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay: "Vừa vặn ta gần đây cũng có chút thiếu tiền, cải tạo chỉ nhánh Phúc Lộc Trang tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta cứ chia hoa hồng trước đi!"

"Chờ một chút..." Vinh thân vương theo bản năng ngăn cản.

Hắn đột nhiên nhớ tới hắn chia hoa hồng, ba người khác cũng phải chia hoa hồng, hắn lấy đi mấy ngàn lượng, ba người khác cũng lấy đi mấy ngàn lượng, Dung Chiêu thậm chí còn được chia nhiều hơn...

Hắn chỉ lấy mấy ngàn lượng, Phúc Lộc Hiên lại thiếu mấy vạn lượng!

Mới khai trương đã vậy, kế hoạch "thiên hạ đệ nhất tửu lâu" của bọn họ phải lùi thật lâu mới có thể thành hiện thực.

Mà hiện tại đoạt đích càng ngày càng kịch liệt, tùy thời có thể phân ra thắng bại.

Không còn nhiều thời gian cho bọn họ.

Vinh thân vương vừa mới nghĩ tới đây liền nghe Du thân vương nói: "Hay là bỏ đi, Du thân vương phủ ta không thiếu tiền, lúc trước thoải mái xuất ra bốn vạn lượng, hiện giờ cũng không vội chia hoa hồng."
 
Chương 186


Vinh thân vương: "...?"

Hắn nghĩ đến mối quan hệ đối đầu của bọn họ, lập tức đen mặt: "Vinh thân vương phủ ta lại càng không thiếu tiền, ta là sợ ba nhà các ngươi thiếu tiền, các ngươi đã không thiếu, vậy không chia cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu."

Lộc thân vương: "..."

Hắn trầm mặc một lúc, cũng nói: "Nhị ca Tam ca không thiếu tiền, ta cũng không thiếu tiền."

Dung Chiêu chớp chớp mắt: "Thật sự không chia sao?"

"Không chia!" Một tiếng này vô cùng kiên định.

Bọn họ chỉ cần nghĩ đến mình lấy đi bao nhiêu hoa hồng, người bên cạnh cũng sẽ lấy đi bấy nhiêu, kế hoạch khuếch trương Phúc Lộc Hiên ước chừng phải chậm hơn nửa năm mới có thể hoàn toàn thực hiện.

Điều này sao có thể!!

Không phải là mấy ngàn lượng sao?

Nhà bọn họ sản nghiệp lớn, chỉ là tạm thời thiếu tiền mà thôi, không chia, kiên quyết không chia.

Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối giơ tay,"Được rồi, vậy trước hết không chia, người đâu, đem số tiền này mang đi cất."

Tạ Hồng lập tức cho người tiến lên khiêng tiền đi.

Ba vị thân vương chịu đựng đau lòng, ánh mắt thủy chung dõi theo số tiền này.

Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ đến Phúc Lộc Hiên sẽ nhanh chóng mở rộng, cũng sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng một lần nữa giương cao.

Dung Chiêu thở dài, vẫn nói: "Không chia hoa hồng kỳ thật cũng tốt, chờ qua một thời gian, Phúc Lộc Hiên dần dần khuếch trương, chỉ cần có tiền chúng ta sẽ lập tức chia hoa hồng, đến lúc đó tiền chúng ta chia là lợi nhuận của vô số Phúc Lộc Hiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-186.html.]

Cho dù là thời hiện đại cũng không có đạo lý chia tiền trước, bình thường đều lập tức lăn vào tiếp tục đầu tư, tiền sinh tiền.

Mà ở triều Đại Nhạn, trên đầu An Khánh Vương phủ treo một thanh đao, càng thêm nguy hiểm, Dung Chiêu lại càng không cho bọn họ chia tiền. ta không dám động đến cô.

Nghĩ đến Phúc Lộc Hiên làm ăn tốt, nghĩ đến vô số chỉ nhánh Phúc Lộc Hiên đều làm ăn tốt... Các thân vương cảm thấy mỹ mãn, tiếc nuối không được chia tiền cũng biến mất.

"Phúc Lộc Hiên của chúng ta làm ăn rất tốt."

"Tiền vào như nước cũng chỉ thế là cùng, ha ha ha."

"Hiền chất cao tài, thật sự là điểm thạch thành kim, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, bổn vương rất chờ mong chỉ nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai của hiền chất."...

Bởi vì trong lòng mang theo hi vọng cùng chờ mong, cho nên dù không được chia tiền, cho dù hiện tại cuộc sống khổ một chút, tứ đại thân vương cũng rất cao hứng, hài lòng trở về kinh thành.

Mà trong kinh, bởi vì Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng làm ăn thịnh vượng, lại nổi lên cơn gió "An Khánh Vương thế tử".

Nhà của Binh bộ thượng thư.

Binh bộ thượng thư rất thưởng thức Dung Chiêu, thật lòng thật dạ cảm thán: "Lúc trước còn lo lắng Dung Chiêu không ứng phó được với tứ đại thân vương, không trả được tiền, không nghĩ tới lúc này mới bao lâu mà Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đã ăn nên làm ra, nhất là Phúc Lộc Hiên, nếu thật sự mở khắp triều Đại Nhạn, thu nhập mỗi ngày đều khiến người ta đỏ mắt."

Phu nhân nhịn không được gật đầu: "Còn không phải sao, Dung thế tử thật sự có bản lĩnh, trước mắt tất cả sinh ý đều rất thành công."

Bà tò mò hỏi: "Lúc trước không phải nói hắn có thể sẽ có phiền toái hay sao? Các hoàng tử sẽ lôi kéo Dung Chiêu về phe mình?"

Binh bộ thượng thư: "Phiền toái vẫn còn, chỉ là có tứ đại thân vương cứu vãn, các hoàng tử lại tạm thời không có thời gian để ý tới hắn, Dung Chiêu mới được thoải mái. Hôm nay vào triều, thế lực của ba vị hoàng tử rất lợi hại, nhưng xem ý tứ của hoàng thượng, việc lập trữ còn phải bàn bạc lại."

Nói cách khác, sau này ba vị hoàng tử vẫn có thể lôi kéo Dung Chiêu, cho nên phiền toái chỉ là tạm dừng.

Phu nhân lắc đầu, thở dài: "Tranh giành đoạt đích thực sự là phiền toái, Dung thế tử bản lĩnh kinh doanh lớn như vậy cũng bị ép cuốn vào trong..."
 
Chương 186


Vinh thân vương: "...?"

Hắn nghĩ đến mối quan hệ đối đầu của bọn họ, lập tức đen mặt: "Vinh thân vương phủ ta lại càng không thiếu tiền, ta là sợ ba nhà các ngươi thiếu tiền, các ngươi đã không thiếu, vậy không chia cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu."

Lộc thân vương: "..."

Hắn trầm mặc một lúc, cũng nói: "Nhị ca Tam ca không thiếu tiền, ta cũng không thiếu tiền."

Dung Chiêu chớp chớp mắt: "Thật sự không chia sao?"

"Không chia!" Một tiếng này vô cùng kiên định.

Bọn họ chỉ cần nghĩ đến mình lấy đi bao nhiêu hoa hồng, người bên cạnh cũng sẽ lấy đi bấy nhiêu, kế hoạch khuếch trương Phúc Lộc Hiên ước chừng phải chậm hơn nửa năm mới có thể hoàn toàn thực hiện.

Điều này sao có thể!!

Không phải là mấy ngàn lượng sao?

Nhà bọn họ sản nghiệp lớn, chỉ là tạm thời thiếu tiền mà thôi, không chia, kiên quyết không chia.

Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối giơ tay,"Được rồi, vậy trước hết không chia, người đâu, đem số tiền này mang đi cất."

Tạ Hồng lập tức cho người tiến lên khiêng tiền đi.

Ba vị thân vương chịu đựng đau lòng, ánh mắt thủy chung dõi theo số tiền này.

Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ đến Phúc Lộc Hiên sẽ nhanh chóng mở rộng, cũng sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng một lần nữa giương cao.

Dung Chiêu thở dài, vẫn nói: "Không chia hoa hồng kỳ thật cũng tốt, chờ qua một thời gian, Phúc Lộc Hiên dần dần khuếch trương, chỉ cần có tiền chúng ta sẽ lập tức chia hoa hồng, đến lúc đó tiền chúng ta chia là lợi nhuận của vô số Phúc Lộc Hiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-186.html.]

Cho dù là thời hiện đại cũng không có đạo lý chia tiền trước, bình thường đều lập tức lăn vào tiếp tục đầu tư, tiền sinh tiền.

Mà ở triều Đại Nhạn, trên đầu An Khánh Vương phủ treo một thanh đao, càng thêm nguy hiểm, Dung Chiêu lại càng không cho bọn họ chia tiền. ta không dám động đến cô.

Nghĩ đến Phúc Lộc Hiên làm ăn tốt, nghĩ đến vô số chỉ nhánh Phúc Lộc Hiên đều làm ăn tốt... Các thân vương cảm thấy mỹ mãn, tiếc nuối không được chia tiền cũng biến mất.

"Phúc Lộc Hiên của chúng ta làm ăn rất tốt."

"Tiền vào như nước cũng chỉ thế là cùng, ha ha ha."

"Hiền chất cao tài, thật sự là điểm thạch thành kim, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, bổn vương rất chờ mong chỉ nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai của hiền chất."...

Bởi vì trong lòng mang theo hi vọng cùng chờ mong, cho nên dù không được chia tiền, cho dù hiện tại cuộc sống khổ một chút, tứ đại thân vương cũng rất cao hứng, hài lòng trở về kinh thành.

Mà trong kinh, bởi vì Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng làm ăn thịnh vượng, lại nổi lên cơn gió "An Khánh Vương thế tử".

Nhà của Binh bộ thượng thư.

Binh bộ thượng thư rất thưởng thức Dung Chiêu, thật lòng thật dạ cảm thán: "Lúc trước còn lo lắng Dung Chiêu không ứng phó được với tứ đại thân vương, không trả được tiền, không nghĩ tới lúc này mới bao lâu mà Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đã ăn nên làm ra, nhất là Phúc Lộc Hiên, nếu thật sự mở khắp triều Đại Nhạn, thu nhập mỗi ngày đều khiến người ta đỏ mắt."

Phu nhân nhịn không được gật đầu: "Còn không phải sao, Dung thế tử thật sự có bản lĩnh, trước mắt tất cả sinh ý đều rất thành công."

Bà tò mò hỏi: "Lúc trước không phải nói hắn có thể sẽ có phiền toái hay sao? Các hoàng tử sẽ lôi kéo Dung Chiêu về phe mình?"

Binh bộ thượng thư: "Phiền toái vẫn còn, chỉ là có tứ đại thân vương cứu vãn, các hoàng tử lại tạm thời không có thời gian để ý tới hắn, Dung Chiêu mới được thoải mái. Hôm nay vào triều, thế lực của ba vị hoàng tử rất lợi hại, nhưng xem ý tứ của hoàng thượng, việc lập trữ còn phải bàn bạc lại."

Nói cách khác, sau này ba vị hoàng tử vẫn có thể lôi kéo Dung Chiêu, cho nên phiền toái chỉ là tạm dừng.

Phu nhân lắc đầu, thở dài: "Tranh giành đoạt đích thực sự là phiền toái, Dung thế tử bản lĩnh kinh doanh lớn như vậy cũng bị ép cuốn vào trong..."
 
Chương 186


Vinh thân vương: "...?"

Hắn nghĩ đến mối quan hệ đối đầu của bọn họ, lập tức đen mặt: "Vinh thân vương phủ ta lại càng không thiếu tiền, ta là sợ ba nhà các ngươi thiếu tiền, các ngươi đã không thiếu, vậy không chia cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu."

Lộc thân vương: "..."

Hắn trầm mặc một lúc, cũng nói: "Nhị ca Tam ca không thiếu tiền, ta cũng không thiếu tiền."

Dung Chiêu chớp chớp mắt: "Thật sự không chia sao?"

"Không chia!" Một tiếng này vô cùng kiên định.

Bọn họ chỉ cần nghĩ đến mình lấy đi bao nhiêu hoa hồng, người bên cạnh cũng sẽ lấy đi bấy nhiêu, kế hoạch khuếch trương Phúc Lộc Hiên ước chừng phải chậm hơn nửa năm mới có thể hoàn toàn thực hiện.

Điều này sao có thể!!

Không phải là mấy ngàn lượng sao?

Nhà bọn họ sản nghiệp lớn, chỉ là tạm thời thiếu tiền mà thôi, không chia, kiên quyết không chia.

Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối giơ tay,"Được rồi, vậy trước hết không chia, người đâu, đem số tiền này mang đi cất."

Tạ Hồng lập tức cho người tiến lên khiêng tiền đi.

Ba vị thân vương chịu đựng đau lòng, ánh mắt thủy chung dõi theo số tiền này.

Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ đến Phúc Lộc Hiên sẽ nhanh chóng mở rộng, cũng sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng một lần nữa giương cao.

Dung Chiêu thở dài, vẫn nói: "Không chia hoa hồng kỳ thật cũng tốt, chờ qua một thời gian, Phúc Lộc Hiên dần dần khuếch trương, chỉ cần có tiền chúng ta sẽ lập tức chia hoa hồng, đến lúc đó tiền chúng ta chia là lợi nhuận của vô số Phúc Lộc Hiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-186.html.]

Cho dù là thời hiện đại cũng không có đạo lý chia tiền trước, bình thường đều lập tức lăn vào tiếp tục đầu tư, tiền sinh tiền.

Mà ở triều Đại Nhạn, trên đầu An Khánh Vương phủ treo một thanh đao, càng thêm nguy hiểm, Dung Chiêu lại càng không cho bọn họ chia tiền. ta không dám động đến cô.

Nghĩ đến Phúc Lộc Hiên làm ăn tốt, nghĩ đến vô số chỉ nhánh Phúc Lộc Hiên đều làm ăn tốt... Các thân vương cảm thấy mỹ mãn, tiếc nuối không được chia tiền cũng biến mất.

"Phúc Lộc Hiên của chúng ta làm ăn rất tốt."

"Tiền vào như nước cũng chỉ thế là cùng, ha ha ha."

"Hiền chất cao tài, thật sự là điểm thạch thành kim, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, bổn vương rất chờ mong chỉ nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai của hiền chất."...

Bởi vì trong lòng mang theo hi vọng cùng chờ mong, cho nên dù không được chia tiền, cho dù hiện tại cuộc sống khổ một chút, tứ đại thân vương cũng rất cao hứng, hài lòng trở về kinh thành.

Mà trong kinh, bởi vì Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng làm ăn thịnh vượng, lại nổi lên cơn gió "An Khánh Vương thế tử".

Nhà của Binh bộ thượng thư.

Binh bộ thượng thư rất thưởng thức Dung Chiêu, thật lòng thật dạ cảm thán: "Lúc trước còn lo lắng Dung Chiêu không ứng phó được với tứ đại thân vương, không trả được tiền, không nghĩ tới lúc này mới bao lâu mà Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đã ăn nên làm ra, nhất là Phúc Lộc Hiên, nếu thật sự mở khắp triều Đại Nhạn, thu nhập mỗi ngày đều khiến người ta đỏ mắt."

Phu nhân nhịn không được gật đầu: "Còn không phải sao, Dung thế tử thật sự có bản lĩnh, trước mắt tất cả sinh ý đều rất thành công."

Bà tò mò hỏi: "Lúc trước không phải nói hắn có thể sẽ có phiền toái hay sao? Các hoàng tử sẽ lôi kéo Dung Chiêu về phe mình?"

Binh bộ thượng thư: "Phiền toái vẫn còn, chỉ là có tứ đại thân vương cứu vãn, các hoàng tử lại tạm thời không có thời gian để ý tới hắn, Dung Chiêu mới được thoải mái. Hôm nay vào triều, thế lực của ba vị hoàng tử rất lợi hại, nhưng xem ý tứ của hoàng thượng, việc lập trữ còn phải bàn bạc lại."

Nói cách khác, sau này ba vị hoàng tử vẫn có thể lôi kéo Dung Chiêu, cho nên phiền toái chỉ là tạm dừng.

Phu nhân lắc đầu, thở dài: "Tranh giành đoạt đích thực sự là phiền toái, Dung thế tử bản lĩnh kinh doanh lớn như vậy cũng bị ép cuốn vào trong..."
 
Chương 187


Binh bộ thượng thư: "Hắn có bản lĩnh lớn cho nên mới dễ bị cuốn vào." Đoạt đích không thể thiếu tiền, Dung thế tử chính là một đồng tử chiêu tài, làm sao có thể buông tha hắn?

Binh bộ thượng thư nghĩ đến cái gì, lại hâm mộ nói: "Chẳng qua hắn quả thật có bản lĩnh, lại còn mang theo tứ đại thân vương sáng lập sản nghiệp lớn như vậy, lúc trước vay tiền sao lại không tìm ta nhỉ?"

Phu nhân bất đắc dĩ: "Chuyện tốt như vậy nhất định là muốn hợp tác với các thân vương rồi."

Công tử nhà binh bộ thượng thư ngồi trong phòng im lặng lắng nghe, không ngừng gật đầu.

Quả nhiên, hắn hợp tác với Dung Chiêu là đúng!

Phủ thiếu khanh Đại Lý Tự.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn đang ngồi đếm tiền.

Thiếu khanh Đại Lý Tự, cha Quan Mộng Sinh: "Dung Chiêu là người biết buôn bán, nhưng hắn cũng nói kế hoạch Đoàn Đoàn của các ngươi ban đầu không kiếm được nhiều tiền."

Quan Mộng Sinh: "Nhưng có thể kiếm danh tiếng mà."

Hắn trừng mắt: "Hơn nữa đó là một kế hoạch vô cùng khổng lồ, con cũng muốn nghiêm túc làm đại nghiệp."

Đám quan nhị đại không thiếu tiền này, so với kiếm được bao nhiêu tiền thì vẫn mong làm một chuyện vừa lớn vừa có sức ảnh hưởng hơn.

Cha hắn gật gật đầu: "Cũng được, dù sao tiền đầu tư cũng không phải quá nhiều, hơn nữa Dung thế tử cũng nói sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, con nhẫn nhịn là được."

Quan Mộng Sinh mạnh mẽ gật đầu, tiếp tục đếm tiền, đếm xong tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc những người khác không chịu rút lui, con chỉ có thể lấy được chút ít cổ phần. Cha biết không, có vài người vụng trộm nghe được kế hoạch này nên cũng muốn gia nhập. Hừ, con còn lâu mới đồng ý, nếu thêm người chẳng phải cổ phần sẽ ít hơn sao?"

Cha hắn đồng ý gật đầu.

Cùng lúc đó, ở trà lâu.

Trương Trường Ngôn không nhịn được oán giận: "Tại sao đâu đâu cũng bàn luận Phúc Lộc Hiên, không ai thảo luận Phúc Lộc Trang của chúng ta vậy?" Trương Trường Hành ngược lại bình tĩnh, ăn hai miếng bánh ngọt miễn phí, cảm thán: "Ai bảo chi nhánh mới của Phúc Lộc Trang còn chưa mở chứ? Người trong kinh thành cũng không biết chi nhánh mới rốt cuộc trông như thế nào, đợi đến khi chi nhánh mở cửa, khẳng định có thể làm cho mọi người hứng thú, tiền kiếm được sẽ càng nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-187.html.]

Trương Trường Ngôn thở dài: "Đệ chỉ muốn Phúc Lộc Trang nhanh chóng kiếm nhiều tiền để chúng ta bù vào chỗ thiếu hụt."

Bọn họ đã đưa thêm hai vạn lượng cho Dung Chiêu.

Mà số tiền này từ đâu mà có?

Đầu tiên là trả hết nợ vay nặng lãi, để tiền lãi không đến mức cao cắt cổ, dẫn đến nợ nần của bọn họ càng ngày càng nhiều.

Tiếp theo, gom sạch tất cả tiền tiết kiệm của Trương Trường Hành, đồ đạc trong phòng cũng học theo Trương Trường Ngôn đem đi bán.

Cuối cùng, nhị ca dưới sự dẫn dắt của Trương Tam liên thủ với phòng thu chi phủ thừa tướng, cuỗm đi mấy ngàn lượng, miễn cưỡng gom đủ.

Hiện tại bọn họ muốn trả lại tiền Trương Trường Ngôn thiếu hồ bằng cẩu hữu, còn phải không ngừng lắp đầy sổ sách trong phủ, không thể để Trương thừa tướng phát hiện.

Cuộc sống hiện tại không khác gì cuộc sống của Trương Tam trước khi được chia hoa hồng.

Trương Tam nhìn Trương Trường Hành, không thể không nói có người đồng hành có khác, hai người an ủi lẫn nhau, cảm giác cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn.

Trương Trường Hành: "Cố sống qua tháng này, chờ cuối tháng là được chia hoa hồng rồi."

Trương Tam gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Tháng tiếp theo bọn họ sẽ được chia bao nhiêu tiền đây?

Cũng nhờ có chờ mong mới có thể cảm thấy cuộc sống hiện tại không quá khó khăn, chỉ tiếc vì sao hiện tại mới đầu tháng?

Cuối tháng a cuối tháng, chừng nào ngươi mới tới!

Trương Trường Hành nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Dung Chiêu nói thành tây Phúc Lộc Trang khi nào thì chính thức mở cửa kinh doanh?"

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngọt xuống,"Hắn nói giữa tháng, có điều qua vài ngày nữa chúng ta có thể đi nghiệm thu chi nhánh mới, nhìn xem cải tạo như thế nào, hắn gần đây bề bộn nhiều việc, bảo chúng ta đi
 
Chương 187


Binh bộ thượng thư: "Hắn có bản lĩnh lớn cho nên mới dễ bị cuốn vào." Đoạt đích không thể thiếu tiền, Dung thế tử chính là một đồng tử chiêu tài, làm sao có thể buông tha hắn?

Binh bộ thượng thư nghĩ đến cái gì, lại hâm mộ nói: "Chẳng qua hắn quả thật có bản lĩnh, lại còn mang theo tứ đại thân vương sáng lập sản nghiệp lớn như vậy, lúc trước vay tiền sao lại không tìm ta nhỉ?"

Phu nhân bất đắc dĩ: "Chuyện tốt như vậy nhất định là muốn hợp tác với các thân vương rồi."

Công tử nhà binh bộ thượng thư ngồi trong phòng im lặng lắng nghe, không ngừng gật đầu.

Quả nhiên, hắn hợp tác với Dung Chiêu là đúng!

Phủ thiếu khanh Đại Lý Tự.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn đang ngồi đếm tiền.

Thiếu khanh Đại Lý Tự, cha Quan Mộng Sinh: "Dung Chiêu là người biết buôn bán, nhưng hắn cũng nói kế hoạch Đoàn Đoàn của các ngươi ban đầu không kiếm được nhiều tiền."

Quan Mộng Sinh: "Nhưng có thể kiếm danh tiếng mà."

Hắn trừng mắt: "Hơn nữa đó là một kế hoạch vô cùng khổng lồ, con cũng muốn nghiêm túc làm đại nghiệp."

Đám quan nhị đại không thiếu tiền này, so với kiếm được bao nhiêu tiền thì vẫn mong làm một chuyện vừa lớn vừa có sức ảnh hưởng hơn.

Cha hắn gật gật đầu: "Cũng được, dù sao tiền đầu tư cũng không phải quá nhiều, hơn nữa Dung thế tử cũng nói sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, con nhẫn nhịn là được."

Quan Mộng Sinh mạnh mẽ gật đầu, tiếp tục đếm tiền, đếm xong tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc những người khác không chịu rút lui, con chỉ có thể lấy được chút ít cổ phần. Cha biết không, có vài người vụng trộm nghe được kế hoạch này nên cũng muốn gia nhập. Hừ, con còn lâu mới đồng ý, nếu thêm người chẳng phải cổ phần sẽ ít hơn sao?"

Cha hắn đồng ý gật đầu.

Cùng lúc đó, ở trà lâu.

Trương Trường Ngôn không nhịn được oán giận: "Tại sao đâu đâu cũng bàn luận Phúc Lộc Hiên, không ai thảo luận Phúc Lộc Trang của chúng ta vậy?" Trương Trường Hành ngược lại bình tĩnh, ăn hai miếng bánh ngọt miễn phí, cảm thán: "Ai bảo chi nhánh mới của Phúc Lộc Trang còn chưa mở chứ? Người trong kinh thành cũng không biết chi nhánh mới rốt cuộc trông như thế nào, đợi đến khi chi nhánh mở cửa, khẳng định có thể làm cho mọi người hứng thú, tiền kiếm được sẽ càng nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-187.html.]

Trương Trường Ngôn thở dài: "Đệ chỉ muốn Phúc Lộc Trang nhanh chóng kiếm nhiều tiền để chúng ta bù vào chỗ thiếu hụt."

Bọn họ đã đưa thêm hai vạn lượng cho Dung Chiêu.

Mà số tiền này từ đâu mà có?

Đầu tiên là trả hết nợ vay nặng lãi, để tiền lãi không đến mức cao cắt cổ, dẫn đến nợ nần của bọn họ càng ngày càng nhiều.

Tiếp theo, gom sạch tất cả tiền tiết kiệm của Trương Trường Hành, đồ đạc trong phòng cũng học theo Trương Trường Ngôn đem đi bán.

Cuối cùng, nhị ca dưới sự dẫn dắt của Trương Tam liên thủ với phòng thu chi phủ thừa tướng, cuỗm đi mấy ngàn lượng, miễn cưỡng gom đủ.

Hiện tại bọn họ muốn trả lại tiền Trương Trường Ngôn thiếu hồ bằng cẩu hữu, còn phải không ngừng lắp đầy sổ sách trong phủ, không thể để Trương thừa tướng phát hiện.

Cuộc sống hiện tại không khác gì cuộc sống của Trương Tam trước khi được chia hoa hồng.

Trương Tam nhìn Trương Trường Hành, không thể không nói có người đồng hành có khác, hai người an ủi lẫn nhau, cảm giác cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn.

Trương Trường Hành: "Cố sống qua tháng này, chờ cuối tháng là được chia hoa hồng rồi."

Trương Tam gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Tháng tiếp theo bọn họ sẽ được chia bao nhiêu tiền đây?

Cũng nhờ có chờ mong mới có thể cảm thấy cuộc sống hiện tại không quá khó khăn, chỉ tiếc vì sao hiện tại mới đầu tháng?

Cuối tháng a cuối tháng, chừng nào ngươi mới tới!

Trương Trường Hành nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Dung Chiêu nói thành tây Phúc Lộc Trang khi nào thì chính thức mở cửa kinh doanh?"

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngọt xuống,"Hắn nói giữa tháng, có điều qua vài ngày nữa chúng ta có thể đi nghiệm thu chi nhánh mới, nhìn xem cải tạo như thế nào, hắn gần đây bề bộn nhiều việc, bảo chúng ta đi
 
Chương 187


Binh bộ thượng thư: "Hắn có bản lĩnh lớn cho nên mới dễ bị cuốn vào." Đoạt đích không thể thiếu tiền, Dung thế tử chính là một đồng tử chiêu tài, làm sao có thể buông tha hắn?

Binh bộ thượng thư nghĩ đến cái gì, lại hâm mộ nói: "Chẳng qua hắn quả thật có bản lĩnh, lại còn mang theo tứ đại thân vương sáng lập sản nghiệp lớn như vậy, lúc trước vay tiền sao lại không tìm ta nhỉ?"

Phu nhân bất đắc dĩ: "Chuyện tốt như vậy nhất định là muốn hợp tác với các thân vương rồi."

Công tử nhà binh bộ thượng thư ngồi trong phòng im lặng lắng nghe, không ngừng gật đầu.

Quả nhiên, hắn hợp tác với Dung Chiêu là đúng!

Phủ thiếu khanh Đại Lý Tự.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn đang ngồi đếm tiền.

Thiếu khanh Đại Lý Tự, cha Quan Mộng Sinh: "Dung Chiêu là người biết buôn bán, nhưng hắn cũng nói kế hoạch Đoàn Đoàn của các ngươi ban đầu không kiếm được nhiều tiền."

Quan Mộng Sinh: "Nhưng có thể kiếm danh tiếng mà."

Hắn trừng mắt: "Hơn nữa đó là một kế hoạch vô cùng khổng lồ, con cũng muốn nghiêm túc làm đại nghiệp."

Đám quan nhị đại không thiếu tiền này, so với kiếm được bao nhiêu tiền thì vẫn mong làm một chuyện vừa lớn vừa có sức ảnh hưởng hơn.

Cha hắn gật gật đầu: "Cũng được, dù sao tiền đầu tư cũng không phải quá nhiều, hơn nữa Dung thế tử cũng nói sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, con nhẫn nhịn là được."

Quan Mộng Sinh mạnh mẽ gật đầu, tiếp tục đếm tiền, đếm xong tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc những người khác không chịu rút lui, con chỉ có thể lấy được chút ít cổ phần. Cha biết không, có vài người vụng trộm nghe được kế hoạch này nên cũng muốn gia nhập. Hừ, con còn lâu mới đồng ý, nếu thêm người chẳng phải cổ phần sẽ ít hơn sao?"

Cha hắn đồng ý gật đầu.

Cùng lúc đó, ở trà lâu.

Trương Trường Ngôn không nhịn được oán giận: "Tại sao đâu đâu cũng bàn luận Phúc Lộc Hiên, không ai thảo luận Phúc Lộc Trang của chúng ta vậy?" Trương Trường Hành ngược lại bình tĩnh, ăn hai miếng bánh ngọt miễn phí, cảm thán: "Ai bảo chi nhánh mới của Phúc Lộc Trang còn chưa mở chứ? Người trong kinh thành cũng không biết chi nhánh mới rốt cuộc trông như thế nào, đợi đến khi chi nhánh mở cửa, khẳng định có thể làm cho mọi người hứng thú, tiền kiếm được sẽ càng nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-187.html.]

Trương Trường Ngôn thở dài: "Đệ chỉ muốn Phúc Lộc Trang nhanh chóng kiếm nhiều tiền để chúng ta bù vào chỗ thiếu hụt."

Bọn họ đã đưa thêm hai vạn lượng cho Dung Chiêu.

Mà số tiền này từ đâu mà có?

Đầu tiên là trả hết nợ vay nặng lãi, để tiền lãi không đến mức cao cắt cổ, dẫn đến nợ nần của bọn họ càng ngày càng nhiều.

Tiếp theo, gom sạch tất cả tiền tiết kiệm của Trương Trường Hành, đồ đạc trong phòng cũng học theo Trương Trường Ngôn đem đi bán.

Cuối cùng, nhị ca dưới sự dẫn dắt của Trương Tam liên thủ với phòng thu chi phủ thừa tướng, cuỗm đi mấy ngàn lượng, miễn cưỡng gom đủ.

Hiện tại bọn họ muốn trả lại tiền Trương Trường Ngôn thiếu hồ bằng cẩu hữu, còn phải không ngừng lắp đầy sổ sách trong phủ, không thể để Trương thừa tướng phát hiện.

Cuộc sống hiện tại không khác gì cuộc sống của Trương Tam trước khi được chia hoa hồng.

Trương Tam nhìn Trương Trường Hành, không thể không nói có người đồng hành có khác, hai người an ủi lẫn nhau, cảm giác cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn.

Trương Trường Hành: "Cố sống qua tháng này, chờ cuối tháng là được chia hoa hồng rồi."

Trương Tam gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Tháng tiếp theo bọn họ sẽ được chia bao nhiêu tiền đây?

Cũng nhờ có chờ mong mới có thể cảm thấy cuộc sống hiện tại không quá khó khăn, chỉ tiếc vì sao hiện tại mới đầu tháng?

Cuối tháng a cuối tháng, chừng nào ngươi mới tới!

Trương Trường Hành nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Dung Chiêu nói thành tây Phúc Lộc Trang khi nào thì chính thức mở cửa kinh doanh?"

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngọt xuống,"Hắn nói giữa tháng, có điều qua vài ngày nữa chúng ta có thể đi nghiệm thu chi nhánh mới, nhìn xem cải tạo như thế nào, hắn gần đây bề bộn nhiều việc, bảo chúng ta đi
 
Chương 188


Trương Trường Hành gật đầu.

Dung Chiêu không nói, hai người bọn họ cũng muốn đi xem thử.

Đập nhiều tiền như vậy, còn mạo hiểm nguy cơ bị cha đánh gãy chân để hợp tác với Dung Chiêu, bọn họ làm sao có thể không quan tâm cho được?

"Hy vọng Dung Chiêu tận tâm một chút, phát triển tốt chi nhánh Phúc Lộc Trang, nếu không bằng chi nhánh cũ, ta sẽ tìm hắn tính sổ."...

Dung Chiêu ăn cơm trên xe ngựa.

Xe ngựa rất lung lay, nếu không dừng lại rất khó an ổn ăn cơm, cho nên lúc này xe ngựa dừng ở trên đường, Dung Chiêu bảo bọn Vô Danh tự dùng bữa trưa.

Từ sau lần trước ăn cơm của Vô Danh, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị cơm trưa mang theo cho Vô Danh.

Thỉnh thoảng Dung Chiêu cũng mang theo.

Ăn uống trong xe ngựa mùi không tốt, Dung Chiêu vén rèm lên ăn ở cửa xe ngựa, Vô Danh cũng ôm túi cơm của hắn an tĩnh ngồi ăn.

Tạ Hồng vừa ăn vừa đau lòng: "Thế tử, ngài gần đây bận rộn tới mức gầy đi rồi."

Lão đi theo Dung Chiêu một thời gian, chỉ cảm thấy Dung Chiêu thật sự vất vả.

Mỗi ngày đi sớm về trễ,"hạng mục" trong tay vô số, cái nào cũng cần cô bận tâm, cô là cổ đông lớn, tứ đại thân vương có việc gì đều tìm cô, còn phải trấn an Trương gia công tử, còn phải cổ vũ khích lệ những công tử khác trong kinh thành... Quả thực bận rộn mòng mòng.

Cơm trưa hôm nay còn phải ăn trên xe, sao có thể không đau lòng?

Cũng bởi vì lão đi theo cho nên mới biết Dung Chiêu vất vả, dẫn đến gần đây hồi phủ, An Khánh Vương cũng không giống như lúc trước luôn châm chọc Dung Chiêu, mà là bảo cô nhanh chóng đi ngủ.

Mọi người đều cảm thấy Dung Chiêu vất vả, bản thân Dung Chiêu lại không cảm thấy.

Gây dựng sự nghiệp mà, lúc trước cô còn khổ hơn bây giờ nhiều.

Bây giờ cũng chỉ hơi nguy hiểm một chút, một khi lật xe, tùy thời có thể mất mạng. sao quan nhị đại An Khánh Vương thế tử đã đứng trên chuỗi thức ăn.

Dung Chiêu ăn cơm, thuận miệng đáp: "Hết cách rồi, ngày đó ta cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui cũng không phải không có ảnh hưởng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-188.html.]

Phiền toái tạm hoãn cũng là phiền toái, cho dù không có Ngũ hoàng tử, cô cũng phải nắm chắc thời gian, tuổi tác càng lớn, Vĩnh Minh Đế bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới ban hôn cho cô.

Vậy thì phiền toái thật.

Tạ Hồng nghe vậy thở dài, không nói gì nữa.

Toàn bộ quá trình Vô Danh im lặng lắng nghe, đến lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thế tử vất vả như thế lại đem lợi nhuận chia cho những người khác, ta không rõ lắm."

Dung Chiêu rất vội, điểm này hắn không rõ.

Dung Chiêu chia rất nhiều lợi ích cho người khác, điểm này hắn cũng không rõ.

Theo hắn thấy, Dung Chiêu vất vả như vậy, tất cả tiền kiếm được đều coi như của mình, tại sao phải chia cho người ngoài?

Cho dù là Phúc Lộc Trang hay Phúc Lộc Hiên, lợi nhuận mỗi tháng đều cực kỳ lớn.

Mà An Khánh Vương phủ cũng không phải là không giữ được.

Hắn luôn cảm thấy phương diện này thiếu một điểm mấu chốt, chỉ sợ là có nguyên nhân nào đó có thể xâu chuỗi hết mọi việc.

Tạ Hồng quát lớn: "Thế tử làm việc, há có thể lắm miệng? Ngươi là hạ nhân, ít quản chuyện của chủ nhân!"

Vô Danh nghe vậy, hơi cụp mắt, không nói gì nữa chỉ tiếp tục ăn cơm.

Tạ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lão đã sớm phát hiện Vô Danh này có chút ngạo khí, tuy rằng thường xuyên không nói lời nào, sai hắn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng không có chút tự giác của hạ nhân, cũng không có tư thái cung kính.

Người này không coi mình là hạ nhân.

Dung Chiêu ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng: "Tạ thúc, ta cảm thấy hắn làm phu xe rất tận chức."

Vô Danh quả thật không giống hạ nhân, hắn giống tài xế có địa vị bình đẳng.

Chẳng qua hắn làm việc rất tốt, Dung Chiêu thích nhân viên làm tốt. Cũng giống như hôm cô gặp mặt Ngũ hoàng tử, bỏ lại Ngũ hoàng tử rời đi, Vô Danh liền có thể lập tức hiểu ý, đem cô nhét vào xe ngựa, nhanh chóng xoay người chạy mất.
 
Chương 188


Trương Trường Hành gật đầu.

Dung Chiêu không nói, hai người bọn họ cũng muốn đi xem thử.

Đập nhiều tiền như vậy, còn mạo hiểm nguy cơ bị cha đánh gãy chân để hợp tác với Dung Chiêu, bọn họ làm sao có thể không quan tâm cho được?

"Hy vọng Dung Chiêu tận tâm một chút, phát triển tốt chi nhánh Phúc Lộc Trang, nếu không bằng chi nhánh cũ, ta sẽ tìm hắn tính sổ."...

Dung Chiêu ăn cơm trên xe ngựa.

Xe ngựa rất lung lay, nếu không dừng lại rất khó an ổn ăn cơm, cho nên lúc này xe ngựa dừng ở trên đường, Dung Chiêu bảo bọn Vô Danh tự dùng bữa trưa.

Từ sau lần trước ăn cơm của Vô Danh, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị cơm trưa mang theo cho Vô Danh.

Thỉnh thoảng Dung Chiêu cũng mang theo.

Ăn uống trong xe ngựa mùi không tốt, Dung Chiêu vén rèm lên ăn ở cửa xe ngựa, Vô Danh cũng ôm túi cơm của hắn an tĩnh ngồi ăn.

Tạ Hồng vừa ăn vừa đau lòng: "Thế tử, ngài gần đây bận rộn tới mức gầy đi rồi."

Lão đi theo Dung Chiêu một thời gian, chỉ cảm thấy Dung Chiêu thật sự vất vả.

Mỗi ngày đi sớm về trễ,"hạng mục" trong tay vô số, cái nào cũng cần cô bận tâm, cô là cổ đông lớn, tứ đại thân vương có việc gì đều tìm cô, còn phải trấn an Trương gia công tử, còn phải cổ vũ khích lệ những công tử khác trong kinh thành... Quả thực bận rộn mòng mòng.

Cơm trưa hôm nay còn phải ăn trên xe, sao có thể không đau lòng?

Cũng bởi vì lão đi theo cho nên mới biết Dung Chiêu vất vả, dẫn đến gần đây hồi phủ, An Khánh Vương cũng không giống như lúc trước luôn châm chọc Dung Chiêu, mà là bảo cô nhanh chóng đi ngủ.

Mọi người đều cảm thấy Dung Chiêu vất vả, bản thân Dung Chiêu lại không cảm thấy.

Gây dựng sự nghiệp mà, lúc trước cô còn khổ hơn bây giờ nhiều.

Bây giờ cũng chỉ hơi nguy hiểm một chút, một khi lật xe, tùy thời có thể mất mạng. sao quan nhị đại An Khánh Vương thế tử đã đứng trên chuỗi thức ăn.

Dung Chiêu ăn cơm, thuận miệng đáp: "Hết cách rồi, ngày đó ta cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui cũng không phải không có ảnh hưởng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-188.html.]

Phiền toái tạm hoãn cũng là phiền toái, cho dù không có Ngũ hoàng tử, cô cũng phải nắm chắc thời gian, tuổi tác càng lớn, Vĩnh Minh Đế bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới ban hôn cho cô.

Vậy thì phiền toái thật.

Tạ Hồng nghe vậy thở dài, không nói gì nữa.

Toàn bộ quá trình Vô Danh im lặng lắng nghe, đến lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thế tử vất vả như thế lại đem lợi nhuận chia cho những người khác, ta không rõ lắm."

Dung Chiêu rất vội, điểm này hắn không rõ.

Dung Chiêu chia rất nhiều lợi ích cho người khác, điểm này hắn cũng không rõ.

Theo hắn thấy, Dung Chiêu vất vả như vậy, tất cả tiền kiếm được đều coi như của mình, tại sao phải chia cho người ngoài?

Cho dù là Phúc Lộc Trang hay Phúc Lộc Hiên, lợi nhuận mỗi tháng đều cực kỳ lớn.

Mà An Khánh Vương phủ cũng không phải là không giữ được.

Hắn luôn cảm thấy phương diện này thiếu một điểm mấu chốt, chỉ sợ là có nguyên nhân nào đó có thể xâu chuỗi hết mọi việc.

Tạ Hồng quát lớn: "Thế tử làm việc, há có thể lắm miệng? Ngươi là hạ nhân, ít quản chuyện của chủ nhân!"

Vô Danh nghe vậy, hơi cụp mắt, không nói gì nữa chỉ tiếp tục ăn cơm.

Tạ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lão đã sớm phát hiện Vô Danh này có chút ngạo khí, tuy rằng thường xuyên không nói lời nào, sai hắn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng không có chút tự giác của hạ nhân, cũng không có tư thái cung kính.

Người này không coi mình là hạ nhân.

Dung Chiêu ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng: "Tạ thúc, ta cảm thấy hắn làm phu xe rất tận chức."

Vô Danh quả thật không giống hạ nhân, hắn giống tài xế có địa vị bình đẳng.

Chẳng qua hắn làm việc rất tốt, Dung Chiêu thích nhân viên làm tốt. Cũng giống như hôm cô gặp mặt Ngũ hoàng tử, bỏ lại Ngũ hoàng tử rời đi, Vô Danh liền có thể lập tức hiểu ý, đem cô nhét vào xe ngựa, nhanh chóng xoay người chạy mất.
 
Chương 188


Trương Trường Hành gật đầu.

Dung Chiêu không nói, hai người bọn họ cũng muốn đi xem thử.

Đập nhiều tiền như vậy, còn mạo hiểm nguy cơ bị cha đánh gãy chân để hợp tác với Dung Chiêu, bọn họ làm sao có thể không quan tâm cho được?

"Hy vọng Dung Chiêu tận tâm một chút, phát triển tốt chi nhánh Phúc Lộc Trang, nếu không bằng chi nhánh cũ, ta sẽ tìm hắn tính sổ."...

Dung Chiêu ăn cơm trên xe ngựa.

Xe ngựa rất lung lay, nếu không dừng lại rất khó an ổn ăn cơm, cho nên lúc này xe ngựa dừng ở trên đường, Dung Chiêu bảo bọn Vô Danh tự dùng bữa trưa.

Từ sau lần trước ăn cơm của Vô Danh, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị cơm trưa mang theo cho Vô Danh.

Thỉnh thoảng Dung Chiêu cũng mang theo.

Ăn uống trong xe ngựa mùi không tốt, Dung Chiêu vén rèm lên ăn ở cửa xe ngựa, Vô Danh cũng ôm túi cơm của hắn an tĩnh ngồi ăn.

Tạ Hồng vừa ăn vừa đau lòng: "Thế tử, ngài gần đây bận rộn tới mức gầy đi rồi."

Lão đi theo Dung Chiêu một thời gian, chỉ cảm thấy Dung Chiêu thật sự vất vả.

Mỗi ngày đi sớm về trễ,"hạng mục" trong tay vô số, cái nào cũng cần cô bận tâm, cô là cổ đông lớn, tứ đại thân vương có việc gì đều tìm cô, còn phải trấn an Trương gia công tử, còn phải cổ vũ khích lệ những công tử khác trong kinh thành... Quả thực bận rộn mòng mòng.

Cơm trưa hôm nay còn phải ăn trên xe, sao có thể không đau lòng?

Cũng bởi vì lão đi theo cho nên mới biết Dung Chiêu vất vả, dẫn đến gần đây hồi phủ, An Khánh Vương cũng không giống như lúc trước luôn châm chọc Dung Chiêu, mà là bảo cô nhanh chóng đi ngủ.

Mọi người đều cảm thấy Dung Chiêu vất vả, bản thân Dung Chiêu lại không cảm thấy.

Gây dựng sự nghiệp mà, lúc trước cô còn khổ hơn bây giờ nhiều.

Bây giờ cũng chỉ hơi nguy hiểm một chút, một khi lật xe, tùy thời có thể mất mạng. sao quan nhị đại An Khánh Vương thế tử đã đứng trên chuỗi thức ăn.

Dung Chiêu ăn cơm, thuận miệng đáp: "Hết cách rồi, ngày đó ta cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui cũng không phải không có ảnh hưởng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-188.html.]

Phiền toái tạm hoãn cũng là phiền toái, cho dù không có Ngũ hoàng tử, cô cũng phải nắm chắc thời gian, tuổi tác càng lớn, Vĩnh Minh Đế bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới ban hôn cho cô.

Vậy thì phiền toái thật.

Tạ Hồng nghe vậy thở dài, không nói gì nữa.

Toàn bộ quá trình Vô Danh im lặng lắng nghe, đến lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thế tử vất vả như thế lại đem lợi nhuận chia cho những người khác, ta không rõ lắm."

Dung Chiêu rất vội, điểm này hắn không rõ.

Dung Chiêu chia rất nhiều lợi ích cho người khác, điểm này hắn cũng không rõ.

Theo hắn thấy, Dung Chiêu vất vả như vậy, tất cả tiền kiếm được đều coi như của mình, tại sao phải chia cho người ngoài?

Cho dù là Phúc Lộc Trang hay Phúc Lộc Hiên, lợi nhuận mỗi tháng đều cực kỳ lớn.

Mà An Khánh Vương phủ cũng không phải là không giữ được.

Hắn luôn cảm thấy phương diện này thiếu một điểm mấu chốt, chỉ sợ là có nguyên nhân nào đó có thể xâu chuỗi hết mọi việc.

Tạ Hồng quát lớn: "Thế tử làm việc, há có thể lắm miệng? Ngươi là hạ nhân, ít quản chuyện của chủ nhân!"

Vô Danh nghe vậy, hơi cụp mắt, không nói gì nữa chỉ tiếp tục ăn cơm.

Tạ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lão đã sớm phát hiện Vô Danh này có chút ngạo khí, tuy rằng thường xuyên không nói lời nào, sai hắn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng không có chút tự giác của hạ nhân, cũng không có tư thái cung kính.

Người này không coi mình là hạ nhân.

Dung Chiêu ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng: "Tạ thúc, ta cảm thấy hắn làm phu xe rất tận chức."

Vô Danh quả thật không giống hạ nhân, hắn giống tài xế có địa vị bình đẳng.

Chẳng qua hắn làm việc rất tốt, Dung Chiêu thích nhân viên làm tốt. Cũng giống như hôm cô gặp mặt Ngũ hoàng tử, bỏ lại Ngũ hoàng tử rời đi, Vô Danh liền có thể lập tức hiểu ý, đem cô nhét vào xe ngựa, nhanh chóng xoay người chạy mất.
 
Chương 189


Nếu đổi thành phu xe khác, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ hoàng tử đuổi theo.

Tạ Hồng lại không hiểu, lão tiếp tục trừng mắt: "Thế tử, ngài đừng quá cưng chiều hắn, nên giáo huấn thì phải giáo huấn."

Dung Chiêu cười nói: "Được, ta đây giáo huấn hắn."

Nói xong, Dung Chiêu hất cằm về phía Vô Danh: "Ta ăn xong rồi, để trừng phạt, ngươi dọn hộp đi."

Vô Danh: "Vâng."

Khóe miệng hắn nhếch lên.

Tạ Hồng giậm chân: "Thế tử!"

Dung Chiêu rút khăn tay ra lau khóe miệng, khoát tay: "Đi thôi, chi nhánh Phúc Lộc Trang cũng sắp sửa xong rồi, chúng ta cũng phải sớm tuyên truyền, cũng nên gửi thiếp mời ra ngoài..."

Nghe vậy, Tạ Hồng trở về trạng thái làm việc, vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Vâng."...

Hai ngày sau.

Nhà Triệu Ngự Sử nhận được một thiếp mời.

Đương gia phu nhân lúc ăn tối lấy ra thiếp mời, nói với lão thái thái và Triệu Ngự Sử: "Mẫu thân, tướng công, hôm nay Phúc Lộc Trang đưa tới một thiếp mời..."

Triệu Ngự Sử nhíu mày: "Có chuyện gì? Chẳng lẽ bàn tiệc của chúng ta bị người ta giành rồi sao?"

Lão thái thái lập tức buông bát đũa xuống, nóng nảy: "Như vậy sao được, chúng ta đã sớm đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, sinh nhật của ta cũng không thể thay đổi, sao có thể hủy được?"

Triệu Ngự Sử: "Con nhớ lúc giao tiền có nói nếu trả bàn thì phải trả gấp đôi tiền đặt cọc."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Hủy thì hủy."

Về phần Dung Chiêu có dám quyt nợ hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-189.html.]

Hắn chính là Ngự Sử, hôm nay Dung Chiêu dám quyt nợ, ngày mai lập tức buộc tội hắn trên Kim Loan Điện!

Lão thái thái hung hăng trừng hắn một cái, mắng: "Ngươi là đồ bất hiếu, mấy lão thái gia và lão phu nhân kia đều tổ chức thọ yến ở Phúc Lộc Trang, ta làm sao có thể không làm?"

Triệu Ngự Sử từ trước đến nay uy nghiêm, nhưng bị lão nương nhà mình mắng cũng chỉ có thể ủy khuất nhẫn nhịn.

Phu nhân lúc này cười nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi, thiếp mời Phúc Lộc Trang nói Phúc Lộc Trang lại mở thêm một chi nhánh ở thành tây, trang trí không giống Phúc Lộc Trang hiện tại, chúng ta có thời gian có thể đi xem. Nếu thích phong cách chi nhánh mới cũng có thể đổi sang đó tổ chức yến tiệc. Phúc Lộc Trang cho chúng ta thời gian ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau sẽ mở cửa kinh doanh, chúng ta cũng không thể thay đổi."

Triệu Ngự Sử nghiêm mặt, nhíu mày lần nữa "Cái gì mà Phúc Lộc Trang mới? Phúc Lộc Trang bây giờ không phải cũng mới sao? Hơn nữa Phúc Lộc Trang bây giờ rất tốt, ai biết chi nhánh mới thế nào? Thay đổi cái gì mà thay đổi."

Hắn không thích nhất là bị giày vò, trong mắt hắn, bảo bọn họ đổi chỗ tổ chức yến tiệc không khác gì hủy lịch của bọn họ.

Lão thái thái trực tiếp ném bát đũa lên bàn, mặt không chút thay đổi: "Xem cũng không xem, ngươi làm sao biết Phúc Lộc Trang mới không tốt?"

Nói nữa thì sẽ thành bất hiếu...

"Mẫu thân..."Triệu Ngự Sử bất đắc dĩ nói"Xem thì xem, mẫu thân muốn đi xem, ngày mai nghỉ ta sẽ cho người chuẩn bị xe, chúng ta đi so sánh cẩn thận."

Lão thái thái hừ một tiếng: "Không dám làm phiền ngươi."

Nói xong, bà nhìn về phía con dâu, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Ngọc Nương, ngày mai chúng ta tự mình đi xem, mặc kệ hắn, Phúc Lộc Hiên cũng không tệ, tối mai chúng ta ăn ở Phúc Lộc Hiên."

Triệu Ngự Sử: "Phúc Lộc Hiên cần đặt trước."

Lão thái thái mỉm cười: "Ta đã sớm đặt bàn rồi, tối mai ta cùng Ngọc Nương đi, ngươi ở nhà bảo phòng bếp nấu ăn đi."

Nói xong bà đứng lên, để nha hoàn đỡ rời đi.

Triệu Ngự Sử: "..."...

Phủ Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng đen mặt, không vui nói: "Dung Chiêu kia gần đây sao có nhiều động tĩnh như vậy? Vừa là chi nhánh Phúc Lộc Hiên, vừa là chi nhánh Phúc Lộc Trang..."

Trương Trường Tri thở dài: "Đúng vậy, mấy ngày gần đây trong kinh vẫn bàn tán về thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ." Từ khi Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, đề tài nóng hổi mỗi ngày ở kinh thành đều là cô, trước kia là vay tiền, sau đó là treo giải thưởng, lại là yến tiệc, rồi đến Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom