Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 189


Nếu đổi thành phu xe khác, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ hoàng tử đuổi theo.

Tạ Hồng lại không hiểu, lão tiếp tục trừng mắt: "Thế tử, ngài đừng quá cưng chiều hắn, nên giáo huấn thì phải giáo huấn."

Dung Chiêu cười nói: "Được, ta đây giáo huấn hắn."

Nói xong, Dung Chiêu hất cằm về phía Vô Danh: "Ta ăn xong rồi, để trừng phạt, ngươi dọn hộp đi."

Vô Danh: "Vâng."

Khóe miệng hắn nhếch lên.

Tạ Hồng giậm chân: "Thế tử!"

Dung Chiêu rút khăn tay ra lau khóe miệng, khoát tay: "Đi thôi, chi nhánh Phúc Lộc Trang cũng sắp sửa xong rồi, chúng ta cũng phải sớm tuyên truyền, cũng nên gửi thiếp mời ra ngoài..."

Nghe vậy, Tạ Hồng trở về trạng thái làm việc, vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Vâng."...

Hai ngày sau.

Nhà Triệu Ngự Sử nhận được một thiếp mời.

Đương gia phu nhân lúc ăn tối lấy ra thiếp mời, nói với lão thái thái và Triệu Ngự Sử: "Mẫu thân, tướng công, hôm nay Phúc Lộc Trang đưa tới một thiếp mời..."

Triệu Ngự Sử nhíu mày: "Có chuyện gì? Chẳng lẽ bàn tiệc của chúng ta bị người ta giành rồi sao?"

Lão thái thái lập tức buông bát đũa xuống, nóng nảy: "Như vậy sao được, chúng ta đã sớm đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, sinh nhật của ta cũng không thể thay đổi, sao có thể hủy được?"

Triệu Ngự Sử: "Con nhớ lúc giao tiền có nói nếu trả bàn thì phải trả gấp đôi tiền đặt cọc."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Hủy thì hủy."

Về phần Dung Chiêu có dám quyt nợ hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-189.html.]

Hắn chính là Ngự Sử, hôm nay Dung Chiêu dám quyt nợ, ngày mai lập tức buộc tội hắn trên Kim Loan Điện!

Lão thái thái hung hăng trừng hắn một cái, mắng: "Ngươi là đồ bất hiếu, mấy lão thái gia và lão phu nhân kia đều tổ chức thọ yến ở Phúc Lộc Trang, ta làm sao có thể không làm?"

Triệu Ngự Sử từ trước đến nay uy nghiêm, nhưng bị lão nương nhà mình mắng cũng chỉ có thể ủy khuất nhẫn nhịn.

Phu nhân lúc này cười nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi, thiếp mời Phúc Lộc Trang nói Phúc Lộc Trang lại mở thêm một chi nhánh ở thành tây, trang trí không giống Phúc Lộc Trang hiện tại, chúng ta có thời gian có thể đi xem. Nếu thích phong cách chi nhánh mới cũng có thể đổi sang đó tổ chức yến tiệc. Phúc Lộc Trang cho chúng ta thời gian ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau sẽ mở cửa kinh doanh, chúng ta cũng không thể thay đổi."

Triệu Ngự Sử nghiêm mặt, nhíu mày lần nữa "Cái gì mà Phúc Lộc Trang mới? Phúc Lộc Trang bây giờ không phải cũng mới sao? Hơn nữa Phúc Lộc Trang bây giờ rất tốt, ai biết chi nhánh mới thế nào? Thay đổi cái gì mà thay đổi."

Hắn không thích nhất là bị giày vò, trong mắt hắn, bảo bọn họ đổi chỗ tổ chức yến tiệc không khác gì hủy lịch của bọn họ.

Lão thái thái trực tiếp ném bát đũa lên bàn, mặt không chút thay đổi: "Xem cũng không xem, ngươi làm sao biết Phúc Lộc Trang mới không tốt?"

Nói nữa thì sẽ thành bất hiếu...

"Mẫu thân..."Triệu Ngự Sử bất đắc dĩ nói"Xem thì xem, mẫu thân muốn đi xem, ngày mai nghỉ ta sẽ cho người chuẩn bị xe, chúng ta đi so sánh cẩn thận."

Lão thái thái hừ một tiếng: "Không dám làm phiền ngươi."

Nói xong, bà nhìn về phía con dâu, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Ngọc Nương, ngày mai chúng ta tự mình đi xem, mặc kệ hắn, Phúc Lộc Hiên cũng không tệ, tối mai chúng ta ăn ở Phúc Lộc Hiên."

Triệu Ngự Sử: "Phúc Lộc Hiên cần đặt trước."

Lão thái thái mỉm cười: "Ta đã sớm đặt bàn rồi, tối mai ta cùng Ngọc Nương đi, ngươi ở nhà bảo phòng bếp nấu ăn đi."

Nói xong bà đứng lên, để nha hoàn đỡ rời đi.

Triệu Ngự Sử: "..."...

Phủ Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng đen mặt, không vui nói: "Dung Chiêu kia gần đây sao có nhiều động tĩnh như vậy? Vừa là chi nhánh Phúc Lộc Hiên, vừa là chi nhánh Phúc Lộc Trang..."

Trương Trường Tri thở dài: "Đúng vậy, mấy ngày gần đây trong kinh vẫn bàn tán về thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ." Từ khi Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, đề tài nóng hổi mỗi ngày ở kinh thành đều là cô, trước kia là vay tiền, sau đó là treo giải thưởng, lại là yến tiệc, rồi đến Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên...
 
Chương 189


Nếu đổi thành phu xe khác, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ hoàng tử đuổi theo.

Tạ Hồng lại không hiểu, lão tiếp tục trừng mắt: "Thế tử, ngài đừng quá cưng chiều hắn, nên giáo huấn thì phải giáo huấn."

Dung Chiêu cười nói: "Được, ta đây giáo huấn hắn."

Nói xong, Dung Chiêu hất cằm về phía Vô Danh: "Ta ăn xong rồi, để trừng phạt, ngươi dọn hộp đi."

Vô Danh: "Vâng."

Khóe miệng hắn nhếch lên.

Tạ Hồng giậm chân: "Thế tử!"

Dung Chiêu rút khăn tay ra lau khóe miệng, khoát tay: "Đi thôi, chi nhánh Phúc Lộc Trang cũng sắp sửa xong rồi, chúng ta cũng phải sớm tuyên truyền, cũng nên gửi thiếp mời ra ngoài..."

Nghe vậy, Tạ Hồng trở về trạng thái làm việc, vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Vâng."...

Hai ngày sau.

Nhà Triệu Ngự Sử nhận được một thiếp mời.

Đương gia phu nhân lúc ăn tối lấy ra thiếp mời, nói với lão thái thái và Triệu Ngự Sử: "Mẫu thân, tướng công, hôm nay Phúc Lộc Trang đưa tới một thiếp mời..."

Triệu Ngự Sử nhíu mày: "Có chuyện gì? Chẳng lẽ bàn tiệc của chúng ta bị người ta giành rồi sao?"

Lão thái thái lập tức buông bát đũa xuống, nóng nảy: "Như vậy sao được, chúng ta đã sớm đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, sinh nhật của ta cũng không thể thay đổi, sao có thể hủy được?"

Triệu Ngự Sử: "Con nhớ lúc giao tiền có nói nếu trả bàn thì phải trả gấp đôi tiền đặt cọc."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Hủy thì hủy."

Về phần Dung Chiêu có dám quyt nợ hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-189.html.]

Hắn chính là Ngự Sử, hôm nay Dung Chiêu dám quyt nợ, ngày mai lập tức buộc tội hắn trên Kim Loan Điện!

Lão thái thái hung hăng trừng hắn một cái, mắng: "Ngươi là đồ bất hiếu, mấy lão thái gia và lão phu nhân kia đều tổ chức thọ yến ở Phúc Lộc Trang, ta làm sao có thể không làm?"

Triệu Ngự Sử từ trước đến nay uy nghiêm, nhưng bị lão nương nhà mình mắng cũng chỉ có thể ủy khuất nhẫn nhịn.

Phu nhân lúc này cười nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi, thiếp mời Phúc Lộc Trang nói Phúc Lộc Trang lại mở thêm một chi nhánh ở thành tây, trang trí không giống Phúc Lộc Trang hiện tại, chúng ta có thời gian có thể đi xem. Nếu thích phong cách chi nhánh mới cũng có thể đổi sang đó tổ chức yến tiệc. Phúc Lộc Trang cho chúng ta thời gian ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau sẽ mở cửa kinh doanh, chúng ta cũng không thể thay đổi."

Triệu Ngự Sử nghiêm mặt, nhíu mày lần nữa "Cái gì mà Phúc Lộc Trang mới? Phúc Lộc Trang bây giờ không phải cũng mới sao? Hơn nữa Phúc Lộc Trang bây giờ rất tốt, ai biết chi nhánh mới thế nào? Thay đổi cái gì mà thay đổi."

Hắn không thích nhất là bị giày vò, trong mắt hắn, bảo bọn họ đổi chỗ tổ chức yến tiệc không khác gì hủy lịch của bọn họ.

Lão thái thái trực tiếp ném bát đũa lên bàn, mặt không chút thay đổi: "Xem cũng không xem, ngươi làm sao biết Phúc Lộc Trang mới không tốt?"

Nói nữa thì sẽ thành bất hiếu...

"Mẫu thân..."Triệu Ngự Sử bất đắc dĩ nói"Xem thì xem, mẫu thân muốn đi xem, ngày mai nghỉ ta sẽ cho người chuẩn bị xe, chúng ta đi so sánh cẩn thận."

Lão thái thái hừ một tiếng: "Không dám làm phiền ngươi."

Nói xong, bà nhìn về phía con dâu, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Ngọc Nương, ngày mai chúng ta tự mình đi xem, mặc kệ hắn, Phúc Lộc Hiên cũng không tệ, tối mai chúng ta ăn ở Phúc Lộc Hiên."

Triệu Ngự Sử: "Phúc Lộc Hiên cần đặt trước."

Lão thái thái mỉm cười: "Ta đã sớm đặt bàn rồi, tối mai ta cùng Ngọc Nương đi, ngươi ở nhà bảo phòng bếp nấu ăn đi."

Nói xong bà đứng lên, để nha hoàn đỡ rời đi.

Triệu Ngự Sử: "..."...

Phủ Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng đen mặt, không vui nói: "Dung Chiêu kia gần đây sao có nhiều động tĩnh như vậy? Vừa là chi nhánh Phúc Lộc Hiên, vừa là chi nhánh Phúc Lộc Trang..."

Trương Trường Tri thở dài: "Đúng vậy, mấy ngày gần đây trong kinh vẫn bàn tán về thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ." Từ khi Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, đề tài nóng hổi mỗi ngày ở kinh thành đều là cô, trước kia là vay tiền, sau đó là treo giải thưởng, lại là yến tiệc, rồi đến Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên...
 
Chương 190


Vốn tưởng rằng Phúc Lộc Hiên sau khi khai trương có thể yên tĩnh một chút, kết quả vẫn như ban đầu.

Dung Chiêu thật sự có quá nhiều hoạt động.

Trương thừa tướng mất hứng: "Chuyện của Ngũ hoàng tử giúp hắn tạm thời an ổn một thời gian, Phúc Lộc Hiên lại có bốn vị thân vương áp trận, muốn ngăn cản hắn e rằng chỉ có thể bắt đầu từ Phúc Lộc Trang..."

"Phụ thân!" Trương Trường Hành trừng mắt, đột nhiên mở miệng cắt ngang,"Chúng ta bây giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Nói giỡn chắc, sao có thể động thủ với Phúc Lộc Trang của hắn?!

Tiền đã đưa rồi, cũng đã lên chung thuyền với Dung Chiêu, bốn vạn lượng a, làm sao có thể trôi theo dòng nước?

Trương Trường Ngôn gật đầu đồng ý.

Trương thừa tướng cau mày, lời này nếu là lão Tam nói, lão khẳng định lập tức trách mắng, nhưng đây là lão Nhị, lão hỏi: "Vì sao?"

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc trước ra tay với Phúc Lộc Trang cũng không thành công, hiện giờ Phúc Lộc Trang đã vững mạnh, chỉ sợ động thủ cũng không có tác dụng, căn bản không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Phúc Lộc Trang."

Trương Trường Ngôn phối hợp: "Đúng vậy, hơn nữa cho dù thật sự phá hư việc làm ăn của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu vẫn còn Phúc Lộc Hiên, đó mới là căn cơ của hắn."

Trương thừa tướng tuy rằng bất mãn hai đứa con trai ngăn cản mình, nhưng chung quy biết hai người nói có đạo lý.

Lão hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi nhìn Dung Chiêu có động tĩnh lớn như vậy mà không tức giận?"

Trương Trường Hành: "Tức giận."

Trương Trường Ngôn: "Vô cùng tức giận."

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng hắn chẳng qua chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được bao lâu, chờ Ngũ hoàng tử ổn định, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp cho bọn họ gặp mặt... Đến lúc đó sẽ điều tra chuyện lúc trước."

Trương Trường Ngôn: "Không sai, thậm chí có thể liên hệ chuyện lần này của Trịnh phi với Dung Chiêu, khiến Ngũ hoàng tử tức giận."

Trưng thìa tướng châm rãi naât đầu. Điều này cũng có lý, hiện tại bởi vì Ngũ hoàng tử gặp phiền toái cho nên chuyện của Dung Chiêu mới bị gác lại, chờ sau khi giải quyết xong, phiền toái của Dung Chiêu chỉ sợ sẽ quay trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-190.html.]

Vì vậy, lão suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy trước tiên gác chuyện của Dung Chiêu qua một bên, gần đây trên triều..."

Lão nói đến đại sự trong triều, đây là sân nhà của Trương Trường Tri và lão, Trương Trường Ngôn tự giác rụt lại, Trương Trường Hành trước đây còn có thể tham dự, lúc này cũng không tham gia.

Hắn và Trương Tam lui sang một bên, trao đổi ánh mắt.

Đợi đến khi kết thúc, hai người vội vã rời khỏi thư phòng, tụ lại một chỗ nhỏ giọng thì thầm...

"Nhị ca, sao huynh lại đưa ra chủ ý đối phó Dung Chiêu? Nếu Dung Chiêu xui xẻo, tiền của chúng ta làm sao lấy lại?"

"Ta chỉ là nói như vậy, đến lúc đó có hẹn bọn họ gặp mặt hay không còn không phải đều là hai chúng ta an bài?"

"Cũng đúng... Dung Chiêu có bản lĩnh, nhưng cũng thật sự có năng lực chuốc lấy phiền phức."...

Lại một lát sau, Trương thừa tướng từ bên ngoài trở về tìm ba huynh đệ bọn họ.

Trương Trường Tri: "Lão Nhị và lão Tam lấy tiền ra ngoài ăn rồi."

Trương thừa tướng lập tức nhíu mày: "Hai đứa nó gần đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc nào cũng ăn ở ngoài?"

Trương Trường Tri lắc đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái: "Lúc trước lão Tam thích ăn ngoài, bây giờ lão Nhị cũng thích ăn ngoài."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Có thể là vì trông chừng lão Tam."

Trương thừa tướng gật đầu, không nói gì nữa.

Trương Trường Tri sờ cằm, lẩm bẩm: "Hai tên này... gần đây thật sự rất kỳ quái, xem ra phải để tâm trông chừng bọn chúng mới được."

Mà hai người "kỳ quái" lúc này đang chạy tới Phúc Lộc Trang ở thành tây.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn đưa bánh ngô cho Trương Trường Hành: "Nhị ca, ăn không?"

Trương Trường Hành vẻ mặt không biến hóa: "Chúng ta lấy lý do ra ngoài ăn cơm, tuy nói tiền này có thể tiết kiệm, nhưng cũng không đến mức ăn cái này chứ?"
 
Chương 190


Vốn tưởng rằng Phúc Lộc Hiên sau khi khai trương có thể yên tĩnh một chút, kết quả vẫn như ban đầu.

Dung Chiêu thật sự có quá nhiều hoạt động.

Trương thừa tướng mất hứng: "Chuyện của Ngũ hoàng tử giúp hắn tạm thời an ổn một thời gian, Phúc Lộc Hiên lại có bốn vị thân vương áp trận, muốn ngăn cản hắn e rằng chỉ có thể bắt đầu từ Phúc Lộc Trang..."

"Phụ thân!" Trương Trường Hành trừng mắt, đột nhiên mở miệng cắt ngang,"Chúng ta bây giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Nói giỡn chắc, sao có thể động thủ với Phúc Lộc Trang của hắn?!

Tiền đã đưa rồi, cũng đã lên chung thuyền với Dung Chiêu, bốn vạn lượng a, làm sao có thể trôi theo dòng nước?

Trương Trường Ngôn gật đầu đồng ý.

Trương thừa tướng cau mày, lời này nếu là lão Tam nói, lão khẳng định lập tức trách mắng, nhưng đây là lão Nhị, lão hỏi: "Vì sao?"

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc trước ra tay với Phúc Lộc Trang cũng không thành công, hiện giờ Phúc Lộc Trang đã vững mạnh, chỉ sợ động thủ cũng không có tác dụng, căn bản không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Phúc Lộc Trang."

Trương Trường Ngôn phối hợp: "Đúng vậy, hơn nữa cho dù thật sự phá hư việc làm ăn của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu vẫn còn Phúc Lộc Hiên, đó mới là căn cơ của hắn."

Trương thừa tướng tuy rằng bất mãn hai đứa con trai ngăn cản mình, nhưng chung quy biết hai người nói có đạo lý.

Lão hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi nhìn Dung Chiêu có động tĩnh lớn như vậy mà không tức giận?"

Trương Trường Hành: "Tức giận."

Trương Trường Ngôn: "Vô cùng tức giận."

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng hắn chẳng qua chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được bao lâu, chờ Ngũ hoàng tử ổn định, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp cho bọn họ gặp mặt... Đến lúc đó sẽ điều tra chuyện lúc trước."

Trương Trường Ngôn: "Không sai, thậm chí có thể liên hệ chuyện lần này của Trịnh phi với Dung Chiêu, khiến Ngũ hoàng tử tức giận."

Trưng thìa tướng châm rãi naât đầu. Điều này cũng có lý, hiện tại bởi vì Ngũ hoàng tử gặp phiền toái cho nên chuyện của Dung Chiêu mới bị gác lại, chờ sau khi giải quyết xong, phiền toái của Dung Chiêu chỉ sợ sẽ quay trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-190.html.]

Vì vậy, lão suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy trước tiên gác chuyện của Dung Chiêu qua một bên, gần đây trên triều..."

Lão nói đến đại sự trong triều, đây là sân nhà của Trương Trường Tri và lão, Trương Trường Ngôn tự giác rụt lại, Trương Trường Hành trước đây còn có thể tham dự, lúc này cũng không tham gia.

Hắn và Trương Tam lui sang một bên, trao đổi ánh mắt.

Đợi đến khi kết thúc, hai người vội vã rời khỏi thư phòng, tụ lại một chỗ nhỏ giọng thì thầm...

"Nhị ca, sao huynh lại đưa ra chủ ý đối phó Dung Chiêu? Nếu Dung Chiêu xui xẻo, tiền của chúng ta làm sao lấy lại?"

"Ta chỉ là nói như vậy, đến lúc đó có hẹn bọn họ gặp mặt hay không còn không phải đều là hai chúng ta an bài?"

"Cũng đúng... Dung Chiêu có bản lĩnh, nhưng cũng thật sự có năng lực chuốc lấy phiền phức."...

Lại một lát sau, Trương thừa tướng từ bên ngoài trở về tìm ba huynh đệ bọn họ.

Trương Trường Tri: "Lão Nhị và lão Tam lấy tiền ra ngoài ăn rồi."

Trương thừa tướng lập tức nhíu mày: "Hai đứa nó gần đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc nào cũng ăn ở ngoài?"

Trương Trường Tri lắc đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái: "Lúc trước lão Tam thích ăn ngoài, bây giờ lão Nhị cũng thích ăn ngoài."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Có thể là vì trông chừng lão Tam."

Trương thừa tướng gật đầu, không nói gì nữa.

Trương Trường Tri sờ cằm, lẩm bẩm: "Hai tên này... gần đây thật sự rất kỳ quái, xem ra phải để tâm trông chừng bọn chúng mới được."

Mà hai người "kỳ quái" lúc này đang chạy tới Phúc Lộc Trang ở thành tây.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn đưa bánh ngô cho Trương Trường Hành: "Nhị ca, ăn không?"

Trương Trường Hành vẻ mặt không biến hóa: "Chúng ta lấy lý do ra ngoài ăn cơm, tuy nói tiền này có thể tiết kiệm, nhưng cũng không đến mức ăn cái này chứ?"
 
Chương 190


Vốn tưởng rằng Phúc Lộc Hiên sau khi khai trương có thể yên tĩnh một chút, kết quả vẫn như ban đầu.

Dung Chiêu thật sự có quá nhiều hoạt động.

Trương thừa tướng mất hứng: "Chuyện của Ngũ hoàng tử giúp hắn tạm thời an ổn một thời gian, Phúc Lộc Hiên lại có bốn vị thân vương áp trận, muốn ngăn cản hắn e rằng chỉ có thể bắt đầu từ Phúc Lộc Trang..."

"Phụ thân!" Trương Trường Hành trừng mắt, đột nhiên mở miệng cắt ngang,"Chúng ta bây giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Nói giỡn chắc, sao có thể động thủ với Phúc Lộc Trang của hắn?!

Tiền đã đưa rồi, cũng đã lên chung thuyền với Dung Chiêu, bốn vạn lượng a, làm sao có thể trôi theo dòng nước?

Trương Trường Ngôn gật đầu đồng ý.

Trương thừa tướng cau mày, lời này nếu là lão Tam nói, lão khẳng định lập tức trách mắng, nhưng đây là lão Nhị, lão hỏi: "Vì sao?"

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc trước ra tay với Phúc Lộc Trang cũng không thành công, hiện giờ Phúc Lộc Trang đã vững mạnh, chỉ sợ động thủ cũng không có tác dụng, căn bản không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Phúc Lộc Trang."

Trương Trường Ngôn phối hợp: "Đúng vậy, hơn nữa cho dù thật sự phá hư việc làm ăn của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu vẫn còn Phúc Lộc Hiên, đó mới là căn cơ của hắn."

Trương thừa tướng tuy rằng bất mãn hai đứa con trai ngăn cản mình, nhưng chung quy biết hai người nói có đạo lý.

Lão hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi nhìn Dung Chiêu có động tĩnh lớn như vậy mà không tức giận?"

Trương Trường Hành: "Tức giận."

Trương Trường Ngôn: "Vô cùng tức giận."

Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng hắn chẳng qua chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được bao lâu, chờ Ngũ hoàng tử ổn định, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp cho bọn họ gặp mặt... Đến lúc đó sẽ điều tra chuyện lúc trước."

Trương Trường Ngôn: "Không sai, thậm chí có thể liên hệ chuyện lần này của Trịnh phi với Dung Chiêu, khiến Ngũ hoàng tử tức giận."

Trưng thìa tướng châm rãi naât đầu. Điều này cũng có lý, hiện tại bởi vì Ngũ hoàng tử gặp phiền toái cho nên chuyện của Dung Chiêu mới bị gác lại, chờ sau khi giải quyết xong, phiền toái của Dung Chiêu chỉ sợ sẽ quay trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-190.html.]

Vì vậy, lão suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy trước tiên gác chuyện của Dung Chiêu qua một bên, gần đây trên triều..."

Lão nói đến đại sự trong triều, đây là sân nhà của Trương Trường Tri và lão, Trương Trường Ngôn tự giác rụt lại, Trương Trường Hành trước đây còn có thể tham dự, lúc này cũng không tham gia.

Hắn và Trương Tam lui sang một bên, trao đổi ánh mắt.

Đợi đến khi kết thúc, hai người vội vã rời khỏi thư phòng, tụ lại một chỗ nhỏ giọng thì thầm...

"Nhị ca, sao huynh lại đưa ra chủ ý đối phó Dung Chiêu? Nếu Dung Chiêu xui xẻo, tiền của chúng ta làm sao lấy lại?"

"Ta chỉ là nói như vậy, đến lúc đó có hẹn bọn họ gặp mặt hay không còn không phải đều là hai chúng ta an bài?"

"Cũng đúng... Dung Chiêu có bản lĩnh, nhưng cũng thật sự có năng lực chuốc lấy phiền phức."...

Lại một lát sau, Trương thừa tướng từ bên ngoài trở về tìm ba huynh đệ bọn họ.

Trương Trường Tri: "Lão Nhị và lão Tam lấy tiền ra ngoài ăn rồi."

Trương thừa tướng lập tức nhíu mày: "Hai đứa nó gần đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc nào cũng ăn ở ngoài?"

Trương Trường Tri lắc đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái: "Lúc trước lão Tam thích ăn ngoài, bây giờ lão Nhị cũng thích ăn ngoài."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Có thể là vì trông chừng lão Tam."

Trương thừa tướng gật đầu, không nói gì nữa.

Trương Trường Tri sờ cằm, lẩm bẩm: "Hai tên này... gần đây thật sự rất kỳ quái, xem ra phải để tâm trông chừng bọn chúng mới được."

Mà hai người "kỳ quái" lúc này đang chạy tới Phúc Lộc Trang ở thành tây.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn đưa bánh ngô cho Trương Trường Hành: "Nhị ca, ăn không?"

Trương Trường Hành vẻ mặt không biến hóa: "Chúng ta lấy lý do ra ngoài ăn cơm, tuy nói tiền này có thể tiết kiệm, nhưng cũng không đến mức ăn cái này chứ?"
 
Chương 191


Trương Trường Ngôn ngậm bánh ngô, giọng nói mơ hồ: "Cái này rất tốt, có thể tiết kiệm được tiền cơm, cũng có thể ăn no."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút."

Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu thai rồi."

Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà,"Khó ăn, không muốn ăn."

Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.

Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.

Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.

Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...

Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi."

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao."

Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng... mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!

Trương Trường Hành nhìn bánh ngô, lại nhìn lão Tam, thở dài.

Hắn cảm thấy hắn hiện tại cũng sắp chịu không nổi nữa, bánh ngô này căn bản không phải cho người ăn!

Trương Trường Hành cau mày vén rèm xe ngựa, ngữ khí ghét bỏ: "Sao còn chưa tới? Chi nhánh Phúc Lộc Trang lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, tại sao lại mở ở nơi hẻo lánh như thế này?"

Trương Tam gặm bánh ngô gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa rốt cục đã tới nơi.

Chi nhánh Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Trang tổng điếm một thành nên Phúc Lộc Trang không tính quá xa khu dân cư, nhưng phía tây quả thật có chút chênh lệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-191.html.]

Trương Trường Hành vừa nhìn liền nhíu mày.

Một nơi như thế này, Phúc Lộc Trang cho dù có tốt, thật sự sẽ có người nguyện ý tới sao?

Mang theo nghi hoặc như vậy, hai người đi xuống xe ngựa, lập tức có bồi bàn Phúc Lộc Trang nghênh đón.

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi, đè nén tức giận.

Ngẫm lại tiền tiết kiệm ăn uống của bọn họ nếu bị Dung Chiêu lừa mất, hắn nhất định sẽ nổi giận.

Đại môn Phúc Lộc Trang giống chi nhánh ở thành đông như đúc, đại môn giống nhau, đèn lồng lưu ly cũng giống nhau, chỉ là phía sau ba chữ Phúc Lộc Trang lại có thêm năm chữ...

Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh.

Trương Trường Hành sững sờ, Trương Trường Ngôn cũng lộ ra biểu tình hoang mang.

Bồi bàn mấy ngày nay đặc biệt tiếp đãi người đến xem, thấy vậy cười giải thích: "Hai Phúc Lộc Trang đều đã đổi tên, thành đông là [Phúc Lộc Trang Chỉ Tứ Quý Cẩm Viên], thành tây là [Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh].

Trương Trường Ngôn sững sờ gật đầu: "Ta mấy ngày hôm trước đi Phúc Lộc Trang, hình như có nhìn thấy bọn họ đang sửa lại đại môn, xem ra là sửa lại tên, cũng không biết là ý gì?"

Trương Trường Hành: "Tứ Quý Cẩm Viên bao gồm bốn mùa, vậy Lưu Ly Mộng Cảnh này có ý gì?"

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Chỉ là thêm đèn lưu ly thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt."

Trong lúc nói chuyện, bồi bàn tươi cười dẫn bọn họ vào trong.

Ngay khi bước vào, ánh mắt hai người đột nhiên lóe lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ, thần sắc dại ra.

Miệng Trương Trường Ngôn càng há to, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Lưu ly!

Lưu ly!

Toàn là lưu ly! Lưu ly màu sắc khác nhau, phần lớn mang theo chút vẩn đục, mặc dù phẩm chất kém một chút, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là lưu ly.
 
Chương 191


Trương Trường Ngôn ngậm bánh ngô, giọng nói mơ hồ: "Cái này rất tốt, có thể tiết kiệm được tiền cơm, cũng có thể ăn no."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút."

Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu thai rồi."

Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà,"Khó ăn, không muốn ăn."

Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.

Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.

Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.

Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...

Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi."

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao."

Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng... mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!

Trương Trường Hành nhìn bánh ngô, lại nhìn lão Tam, thở dài.

Hắn cảm thấy hắn hiện tại cũng sắp chịu không nổi nữa, bánh ngô này căn bản không phải cho người ăn!

Trương Trường Hành cau mày vén rèm xe ngựa, ngữ khí ghét bỏ: "Sao còn chưa tới? Chi nhánh Phúc Lộc Trang lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, tại sao lại mở ở nơi hẻo lánh như thế này?"

Trương Tam gặm bánh ngô gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa rốt cục đã tới nơi.

Chi nhánh Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Trang tổng điếm một thành nên Phúc Lộc Trang không tính quá xa khu dân cư, nhưng phía tây quả thật có chút chênh lệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-191.html.]

Trương Trường Hành vừa nhìn liền nhíu mày.

Một nơi như thế này, Phúc Lộc Trang cho dù có tốt, thật sự sẽ có người nguyện ý tới sao?

Mang theo nghi hoặc như vậy, hai người đi xuống xe ngựa, lập tức có bồi bàn Phúc Lộc Trang nghênh đón.

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi, đè nén tức giận.

Ngẫm lại tiền tiết kiệm ăn uống của bọn họ nếu bị Dung Chiêu lừa mất, hắn nhất định sẽ nổi giận.

Đại môn Phúc Lộc Trang giống chi nhánh ở thành đông như đúc, đại môn giống nhau, đèn lồng lưu ly cũng giống nhau, chỉ là phía sau ba chữ Phúc Lộc Trang lại có thêm năm chữ...

Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh.

Trương Trường Hành sững sờ, Trương Trường Ngôn cũng lộ ra biểu tình hoang mang.

Bồi bàn mấy ngày nay đặc biệt tiếp đãi người đến xem, thấy vậy cười giải thích: "Hai Phúc Lộc Trang đều đã đổi tên, thành đông là [Phúc Lộc Trang Chỉ Tứ Quý Cẩm Viên], thành tây là [Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh].

Trương Trường Ngôn sững sờ gật đầu: "Ta mấy ngày hôm trước đi Phúc Lộc Trang, hình như có nhìn thấy bọn họ đang sửa lại đại môn, xem ra là sửa lại tên, cũng không biết là ý gì?"

Trương Trường Hành: "Tứ Quý Cẩm Viên bao gồm bốn mùa, vậy Lưu Ly Mộng Cảnh này có ý gì?"

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Chỉ là thêm đèn lưu ly thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt."

Trong lúc nói chuyện, bồi bàn tươi cười dẫn bọn họ vào trong.

Ngay khi bước vào, ánh mắt hai người đột nhiên lóe lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ, thần sắc dại ra.

Miệng Trương Trường Ngôn càng há to, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Lưu ly!

Lưu ly!

Toàn là lưu ly! Lưu ly màu sắc khác nhau, phần lớn mang theo chút vẩn đục, mặc dù phẩm chất kém một chút, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là lưu ly.
 
Chương 191


Trương Trường Ngôn ngậm bánh ngô, giọng nói mơ hồ: "Cái này rất tốt, có thể tiết kiệm được tiền cơm, cũng có thể ăn no."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút."

Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu thai rồi."

Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà,"Khó ăn, không muốn ăn."

Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.

Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.

Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.

Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...

Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi."

Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao."

Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng... mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!

Trương Trường Hành nhìn bánh ngô, lại nhìn lão Tam, thở dài.

Hắn cảm thấy hắn hiện tại cũng sắp chịu không nổi nữa, bánh ngô này căn bản không phải cho người ăn!

Trương Trường Hành cau mày vén rèm xe ngựa, ngữ khí ghét bỏ: "Sao còn chưa tới? Chi nhánh Phúc Lộc Trang lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, tại sao lại mở ở nơi hẻo lánh như thế này?"

Trương Tam gặm bánh ngô gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa rốt cục đã tới nơi.

Chi nhánh Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Trang tổng điếm một thành nên Phúc Lộc Trang không tính quá xa khu dân cư, nhưng phía tây quả thật có chút chênh lệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-191.html.]

Trương Trường Hành vừa nhìn liền nhíu mày.

Một nơi như thế này, Phúc Lộc Trang cho dù có tốt, thật sự sẽ có người nguyện ý tới sao?

Mang theo nghi hoặc như vậy, hai người đi xuống xe ngựa, lập tức có bồi bàn Phúc Lộc Trang nghênh đón.

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi, đè nén tức giận.

Ngẫm lại tiền tiết kiệm ăn uống của bọn họ nếu bị Dung Chiêu lừa mất, hắn nhất định sẽ nổi giận.

Đại môn Phúc Lộc Trang giống chi nhánh ở thành đông như đúc, đại môn giống nhau, đèn lồng lưu ly cũng giống nhau, chỉ là phía sau ba chữ Phúc Lộc Trang lại có thêm năm chữ...

Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh.

Trương Trường Hành sững sờ, Trương Trường Ngôn cũng lộ ra biểu tình hoang mang.

Bồi bàn mấy ngày nay đặc biệt tiếp đãi người đến xem, thấy vậy cười giải thích: "Hai Phúc Lộc Trang đều đã đổi tên, thành đông là [Phúc Lộc Trang Chỉ Tứ Quý Cẩm Viên], thành tây là [Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh].

Trương Trường Ngôn sững sờ gật đầu: "Ta mấy ngày hôm trước đi Phúc Lộc Trang, hình như có nhìn thấy bọn họ đang sửa lại đại môn, xem ra là sửa lại tên, cũng không biết là ý gì?"

Trương Trường Hành: "Tứ Quý Cẩm Viên bao gồm bốn mùa, vậy Lưu Ly Mộng Cảnh này có ý gì?"

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Chỉ là thêm đèn lưu ly thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt."

Trong lúc nói chuyện, bồi bàn tươi cười dẫn bọn họ vào trong.

Ngay khi bước vào, ánh mắt hai người đột nhiên lóe lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ, thần sắc dại ra.

Miệng Trương Trường Ngôn càng há to, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Lưu ly!

Lưu ly!

Toàn là lưu ly! Lưu ly màu sắc khác nhau, phần lớn mang theo chút vẩn đục, mặc dù phẩm chất kém một chút, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là lưu ly.
 
Chương 192


Một mảng lớn lưu ly tạo thành cảnh quan độc đáo, thật sự là làm cho người ta rung động.

Giá lưu ly của triều Đại Nhạn không khoa trương như mấy tiền triều trước đó, nhưng cũng là sản phẩm có giá trị cao.

Một chai lưu ly cũng đáng giá không ít bạc.

Nhưng ở chỗ này bọn họ nhìn thấy cái gì?

Bọn họ thấy lưu ly được điêu khắc thành cây a!

Phía trước còn có... đó là gì? Đó là... phòng lưu ly?!

Trong đầu Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn đồng thời sinh ra một ý niệm: Bọn họ nhất định đang nằm mơ.

Lúc này, thanh âm bồi bàn mang theo nụ cười: "Phúc Lộc Trang này như mộng như ảo, cho nên liền xưng là Lưu Ly Mộng Cảnh, trước mắt chỉ có tiền viện xây xong, một số vườn còn đang xây dựng, hơn mười vị nghệ nhân trong phủ chuyên tâm điêu khắc, đợi đến khi chân chính bắt đầu tổ chức yến tiệc sẽ có thêm nhiều chế phẩm lưu ly."

Trương Nhị, Trương Tam: "Chậc..."

Bọn họ phát ra tiếng hít thở thật sâu.

Thật sự là quá ngang ngược.

Hai người tự xưng là công tử nhà thừa tướng, lớn lên trong quần là áo lụa, cực kỳ có kiến thức, căn bản không cảm thấy Phúc Lộc Trang còn có thể xây dựng đặc sắc đến đâu, nhưng giờ phút này bọn họ phải thừa nhận... bọn họ thật sự là rất không có kiến thức!

Bồi bàn thấy bọn họ kinh ngạc cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, bảo bọn họ đi theo bên cạnh, hai người vội vàng đuổi theo, cước bộ hơi lảo đảo.

Bồi bàn tiếp tục giới thiệu: "Đây chỉ là cảnh tượng ban ngày, ban ngày lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, các nghệ nhân trồng rất nhiều cây cối ở đây, cũng che khuất ánh sáng của lưu ly một chút."

Hai người theo bản năng gật đầu, ánh mắt dính chặt vào số lưu ly kia, không dời được tầm mắt.

Trương Tam thậm chí còn nghĩ...

Nếu không lén đục một khối đem đi bán, nhất định có thể bán được không ít tiền. tốn bao nhiêu tiền? Ngẫm lại con số kia, liền cảm thấy cảnh đẹp này hoàn toàn là dùng tiền đập ra!

Lưu ly khắp vườn chính là hoàng kim đầy đất.

Bồi bàn còn đang tiếp tục giới thiệu: "Ban đêm còn lộng lẫy hơn nữa, bên trong lưu ly đều có tim đèn, đến hoàng hôn, chúng ta sẽ thắp sáng tất cả tim đèn, làm cho toàn bộ [Lưu Ly Mộng Cảnh] sáng rực tựa như thế giới trong mộng."

Trương Nhị nuốt một ngụm nước miếng.

Trương Tam thì thào: "Còn chưa thấy cảnh tượng đó đã cảm thấy cực đẹp rồi..."

Bồi bàn dẫn hai người đi không xa, lại đi tới một cái hồ bên cạnh, trên hồ có một cây cầu nhỏ, thoạt nhìn có chút tỉnh xảo, hai người đi theo đến gần.

Nhưng mà đi tới bên cầu, đồng tử hai người co rụt lại, mở to mắt.

Đây là cầu sao?!

Hai đầu cầu đều là đá, nhưng ở giữa khảm một khối lưu ly rất lớn, lưu ly cũng không phải hoàn toàn trong suốt, nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy nước phía dưới, từ góc độ của bọn họ thậm chí còn cảm thấy khối lưu ly kia trống rỗng!

Bồi bàn mỉm cười: "Mời nhị vị công tử cùng ta lên cầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-192.html.]

Trương Nhị, Trương Tam: "!!I"

Bồi bàn nói xong, đại khái biết bọn họ không dám đi liền đi lên trước, hắn đến vị trí lưu ly thì dừng lại, xoay người mỉm cười với bọn họ: "Mời lên cầu."

Trương Tam theo bản năng lắc đầu.

Hắn luôn cảm thấy động tác mời lên cầu này tựa hồ là muốn nói... Mời lên đường!

Trương Nhị cũng không dám, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Bồi bàn đi lên trước, mỉm cười khích lệ bọn họ: "Mời lên cầu, thực sự không có nguy hiểm, chúng ta đã thử qua nhiều lần, tuyệt đối không có nguy hiểm."

Bồi bàn dường như đã quen nghi ngờ của khách nhân, nhiều lần cam đoan.

Hai người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua, chần chờ thật lâu.

Bồi bàn đi tới khuyến khích bọn họ. trước còn ổn, chân hai người mặc dù có chút mềm nhũn nhưng vẫn dám đi lên.

Nhưng mà chờ sau khi hai người tới gần bồi bàn, làm thế nào cũng không dám bước tiếp.

Bồi bàn mỉm cười vươn tay: "Ta nắm tay khách nhân, đừng sợ."

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, hít thở thật sâu, nghĩ thầm nếu như hiện tại rời đi thật sự có chút mất mặt, Phúc Lộc Trang này dù sao cũng có một phần của hắn.

Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cắn răng, giữ c.h.ặ.t t.a.y người hầu, đi đến khu vực có khối lưu ly trong suốt kia.

Một chân bước lên, chân kia liền mềm nhũn, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy chính mình "lơ lửng" ở mặt nước, trực tiếp hai chân mềm nhũn ngã xuống.

"A..." Trương Tam thét chói tai.

"A..." Trương Nhị cũng liều mạng thét theo.

Trương Tam cho rằng mình sẽ rơi xuống nước, không ngờ lại đập vào lưu ly, quả thật vẫn chưa rơi vào trong nước, hắn nhe răng trợn mắt.

Trương Trường Hành thấy vậy, rốt cục xác định thứ này có thể đứng.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ghét bỏ nói: "Lão Tam đừng kêu nữa, đệ không sao, đừng ở bên ngoài làm mất mặt Trương gia, mau đứng lên."

Trương Trường Ngôn cũng phát hiện mình không ngã xuống, dưới sự dìu đỡ của bồi bàn đứng lên, được bồi bàn nắm tay, vài bước liền đi qua, chờ chân giẫm lên cầu đá, hắn rốt cục mới thở dài một hơi, tim vẫn đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.

Miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Nhị: "Nhị ca nói ta nhát gan, có bản lĩnh thì huynh đi a."

Trương Nhị: "..."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng: "Đi thì đi."

Nói xong, hắn cẩn thận từng li từng tí bước lên khu vực lưu ly, như là sợ giẫm hỏng, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận, tay chân đều có chút không biết đặt như thế nào.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mạnh miệng: "Thấy không? Ta không sợ."

Trương Tam cũng không bị hắn lừa gạt, mặt không chút thay đổi nói: "A, vậy chân của huynh đừng run nữa."

Trương Nhị: "..." sau tai nạn, quay đầu lại nhìn cây cầu kia vẫn vững vàng đứng ở đó, mà bên kia cầu, những người hầu khác đang dẫn một vài khách nhân đi tham quan. Đám người này có nam có nữ, có già có trẻ, đồng loạt phát ra tiếng kinh hô ngỡ ngàng. Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Có gì đâu mà la to thế." Bồi bàn khẽ mỉm cười: "Tam công tử, có thể buông tay ta ra không?" Trương Trường Ngôn: "..." Hắn lập tức lúng túng buông tay.
 
Chương 192


Một mảng lớn lưu ly tạo thành cảnh quan độc đáo, thật sự là làm cho người ta rung động.

Giá lưu ly của triều Đại Nhạn không khoa trương như mấy tiền triều trước đó, nhưng cũng là sản phẩm có giá trị cao.

Một chai lưu ly cũng đáng giá không ít bạc.

Nhưng ở chỗ này bọn họ nhìn thấy cái gì?

Bọn họ thấy lưu ly được điêu khắc thành cây a!

Phía trước còn có... đó là gì? Đó là... phòng lưu ly?!

Trong đầu Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn đồng thời sinh ra một ý niệm: Bọn họ nhất định đang nằm mơ.

Lúc này, thanh âm bồi bàn mang theo nụ cười: "Phúc Lộc Trang này như mộng như ảo, cho nên liền xưng là Lưu Ly Mộng Cảnh, trước mắt chỉ có tiền viện xây xong, một số vườn còn đang xây dựng, hơn mười vị nghệ nhân trong phủ chuyên tâm điêu khắc, đợi đến khi chân chính bắt đầu tổ chức yến tiệc sẽ có thêm nhiều chế phẩm lưu ly."

Trương Nhị, Trương Tam: "Chậc..."

Bọn họ phát ra tiếng hít thở thật sâu.

Thật sự là quá ngang ngược.

Hai người tự xưng là công tử nhà thừa tướng, lớn lên trong quần là áo lụa, cực kỳ có kiến thức, căn bản không cảm thấy Phúc Lộc Trang còn có thể xây dựng đặc sắc đến đâu, nhưng giờ phút này bọn họ phải thừa nhận... bọn họ thật sự là rất không có kiến thức!

Bồi bàn thấy bọn họ kinh ngạc cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, bảo bọn họ đi theo bên cạnh, hai người vội vàng đuổi theo, cước bộ hơi lảo đảo.

Bồi bàn tiếp tục giới thiệu: "Đây chỉ là cảnh tượng ban ngày, ban ngày lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, các nghệ nhân trồng rất nhiều cây cối ở đây, cũng che khuất ánh sáng của lưu ly một chút."

Hai người theo bản năng gật đầu, ánh mắt dính chặt vào số lưu ly kia, không dời được tầm mắt.

Trương Tam thậm chí còn nghĩ...

Nếu không lén đục một khối đem đi bán, nhất định có thể bán được không ít tiền. tốn bao nhiêu tiền? Ngẫm lại con số kia, liền cảm thấy cảnh đẹp này hoàn toàn là dùng tiền đập ra!

Lưu ly khắp vườn chính là hoàng kim đầy đất.

Bồi bàn còn đang tiếp tục giới thiệu: "Ban đêm còn lộng lẫy hơn nữa, bên trong lưu ly đều có tim đèn, đến hoàng hôn, chúng ta sẽ thắp sáng tất cả tim đèn, làm cho toàn bộ [Lưu Ly Mộng Cảnh] sáng rực tựa như thế giới trong mộng."

Trương Nhị nuốt một ngụm nước miếng.

Trương Tam thì thào: "Còn chưa thấy cảnh tượng đó đã cảm thấy cực đẹp rồi..."

Bồi bàn dẫn hai người đi không xa, lại đi tới một cái hồ bên cạnh, trên hồ có một cây cầu nhỏ, thoạt nhìn có chút tỉnh xảo, hai người đi theo đến gần.

Nhưng mà đi tới bên cầu, đồng tử hai người co rụt lại, mở to mắt.

Đây là cầu sao?!

Hai đầu cầu đều là đá, nhưng ở giữa khảm một khối lưu ly rất lớn, lưu ly cũng không phải hoàn toàn trong suốt, nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy nước phía dưới, từ góc độ của bọn họ thậm chí còn cảm thấy khối lưu ly kia trống rỗng!

Bồi bàn mỉm cười: "Mời nhị vị công tử cùng ta lên cầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-192.html.]

Trương Nhị, Trương Tam: "!!I"

Bồi bàn nói xong, đại khái biết bọn họ không dám đi liền đi lên trước, hắn đến vị trí lưu ly thì dừng lại, xoay người mỉm cười với bọn họ: "Mời lên cầu."

Trương Tam theo bản năng lắc đầu.

Hắn luôn cảm thấy động tác mời lên cầu này tựa hồ là muốn nói... Mời lên đường!

Trương Nhị cũng không dám, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Bồi bàn đi lên trước, mỉm cười khích lệ bọn họ: "Mời lên cầu, thực sự không có nguy hiểm, chúng ta đã thử qua nhiều lần, tuyệt đối không có nguy hiểm."

Bồi bàn dường như đã quen nghi ngờ của khách nhân, nhiều lần cam đoan.

Hai người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua, chần chờ thật lâu.

Bồi bàn đi tới khuyến khích bọn họ. trước còn ổn, chân hai người mặc dù có chút mềm nhũn nhưng vẫn dám đi lên.

Nhưng mà chờ sau khi hai người tới gần bồi bàn, làm thế nào cũng không dám bước tiếp.

Bồi bàn mỉm cười vươn tay: "Ta nắm tay khách nhân, đừng sợ."

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, hít thở thật sâu, nghĩ thầm nếu như hiện tại rời đi thật sự có chút mất mặt, Phúc Lộc Trang này dù sao cũng có một phần của hắn.

Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cắn răng, giữ c.h.ặ.t t.a.y người hầu, đi đến khu vực có khối lưu ly trong suốt kia.

Một chân bước lên, chân kia liền mềm nhũn, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy chính mình "lơ lửng" ở mặt nước, trực tiếp hai chân mềm nhũn ngã xuống.

"A..." Trương Tam thét chói tai.

"A..." Trương Nhị cũng liều mạng thét theo.

Trương Tam cho rằng mình sẽ rơi xuống nước, không ngờ lại đập vào lưu ly, quả thật vẫn chưa rơi vào trong nước, hắn nhe răng trợn mắt.

Trương Trường Hành thấy vậy, rốt cục xác định thứ này có thể đứng.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ghét bỏ nói: "Lão Tam đừng kêu nữa, đệ không sao, đừng ở bên ngoài làm mất mặt Trương gia, mau đứng lên."

Trương Trường Ngôn cũng phát hiện mình không ngã xuống, dưới sự dìu đỡ của bồi bàn đứng lên, được bồi bàn nắm tay, vài bước liền đi qua, chờ chân giẫm lên cầu đá, hắn rốt cục mới thở dài một hơi, tim vẫn đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.

Miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Nhị: "Nhị ca nói ta nhát gan, có bản lĩnh thì huynh đi a."

Trương Nhị: "..."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng: "Đi thì đi."

Nói xong, hắn cẩn thận từng li từng tí bước lên khu vực lưu ly, như là sợ giẫm hỏng, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận, tay chân đều có chút không biết đặt như thế nào.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mạnh miệng: "Thấy không? Ta không sợ."

Trương Tam cũng không bị hắn lừa gạt, mặt không chút thay đổi nói: "A, vậy chân của huynh đừng run nữa."

Trương Nhị: "..." sau tai nạn, quay đầu lại nhìn cây cầu kia vẫn vững vàng đứng ở đó, mà bên kia cầu, những người hầu khác đang dẫn một vài khách nhân đi tham quan. Đám người này có nam có nữ, có già có trẻ, đồng loạt phát ra tiếng kinh hô ngỡ ngàng. Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Có gì đâu mà la to thế." Bồi bàn khẽ mỉm cười: "Tam công tử, có thể buông tay ta ra không?" Trương Trường Ngôn: "..." Hắn lập tức lúng túng buông tay.
 
Chương 192


Một mảng lớn lưu ly tạo thành cảnh quan độc đáo, thật sự là làm cho người ta rung động.

Giá lưu ly của triều Đại Nhạn không khoa trương như mấy tiền triều trước đó, nhưng cũng là sản phẩm có giá trị cao.

Một chai lưu ly cũng đáng giá không ít bạc.

Nhưng ở chỗ này bọn họ nhìn thấy cái gì?

Bọn họ thấy lưu ly được điêu khắc thành cây a!

Phía trước còn có... đó là gì? Đó là... phòng lưu ly?!

Trong đầu Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn đồng thời sinh ra một ý niệm: Bọn họ nhất định đang nằm mơ.

Lúc này, thanh âm bồi bàn mang theo nụ cười: "Phúc Lộc Trang này như mộng như ảo, cho nên liền xưng là Lưu Ly Mộng Cảnh, trước mắt chỉ có tiền viện xây xong, một số vườn còn đang xây dựng, hơn mười vị nghệ nhân trong phủ chuyên tâm điêu khắc, đợi đến khi chân chính bắt đầu tổ chức yến tiệc sẽ có thêm nhiều chế phẩm lưu ly."

Trương Nhị, Trương Tam: "Chậc..."

Bọn họ phát ra tiếng hít thở thật sâu.

Thật sự là quá ngang ngược.

Hai người tự xưng là công tử nhà thừa tướng, lớn lên trong quần là áo lụa, cực kỳ có kiến thức, căn bản không cảm thấy Phúc Lộc Trang còn có thể xây dựng đặc sắc đến đâu, nhưng giờ phút này bọn họ phải thừa nhận... bọn họ thật sự là rất không có kiến thức!

Bồi bàn thấy bọn họ kinh ngạc cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, bảo bọn họ đi theo bên cạnh, hai người vội vàng đuổi theo, cước bộ hơi lảo đảo.

Bồi bàn tiếp tục giới thiệu: "Đây chỉ là cảnh tượng ban ngày, ban ngày lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, các nghệ nhân trồng rất nhiều cây cối ở đây, cũng che khuất ánh sáng của lưu ly một chút."

Hai người theo bản năng gật đầu, ánh mắt dính chặt vào số lưu ly kia, không dời được tầm mắt.

Trương Tam thậm chí còn nghĩ...

Nếu không lén đục một khối đem đi bán, nhất định có thể bán được không ít tiền. tốn bao nhiêu tiền? Ngẫm lại con số kia, liền cảm thấy cảnh đẹp này hoàn toàn là dùng tiền đập ra!

Lưu ly khắp vườn chính là hoàng kim đầy đất.

Bồi bàn còn đang tiếp tục giới thiệu: "Ban đêm còn lộng lẫy hơn nữa, bên trong lưu ly đều có tim đèn, đến hoàng hôn, chúng ta sẽ thắp sáng tất cả tim đèn, làm cho toàn bộ [Lưu Ly Mộng Cảnh] sáng rực tựa như thế giới trong mộng."

Trương Nhị nuốt một ngụm nước miếng.

Trương Tam thì thào: "Còn chưa thấy cảnh tượng đó đã cảm thấy cực đẹp rồi..."

Bồi bàn dẫn hai người đi không xa, lại đi tới một cái hồ bên cạnh, trên hồ có một cây cầu nhỏ, thoạt nhìn có chút tỉnh xảo, hai người đi theo đến gần.

Nhưng mà đi tới bên cầu, đồng tử hai người co rụt lại, mở to mắt.

Đây là cầu sao?!

Hai đầu cầu đều là đá, nhưng ở giữa khảm một khối lưu ly rất lớn, lưu ly cũng không phải hoàn toàn trong suốt, nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy nước phía dưới, từ góc độ của bọn họ thậm chí còn cảm thấy khối lưu ly kia trống rỗng!

Bồi bàn mỉm cười: "Mời nhị vị công tử cùng ta lên cầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-192.html.]

Trương Nhị, Trương Tam: "!!I"

Bồi bàn nói xong, đại khái biết bọn họ không dám đi liền đi lên trước, hắn đến vị trí lưu ly thì dừng lại, xoay người mỉm cười với bọn họ: "Mời lên cầu."

Trương Tam theo bản năng lắc đầu.

Hắn luôn cảm thấy động tác mời lên cầu này tựa hồ là muốn nói... Mời lên đường!

Trương Nhị cũng không dám, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Bồi bàn đi lên trước, mỉm cười khích lệ bọn họ: "Mời lên cầu, thực sự không có nguy hiểm, chúng ta đã thử qua nhiều lần, tuyệt đối không có nguy hiểm."

Bồi bàn dường như đã quen nghi ngờ của khách nhân, nhiều lần cam đoan.

Hai người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua, chần chờ thật lâu.

Bồi bàn đi tới khuyến khích bọn họ. trước còn ổn, chân hai người mặc dù có chút mềm nhũn nhưng vẫn dám đi lên.

Nhưng mà chờ sau khi hai người tới gần bồi bàn, làm thế nào cũng không dám bước tiếp.

Bồi bàn mỉm cười vươn tay: "Ta nắm tay khách nhân, đừng sợ."

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, hít thở thật sâu, nghĩ thầm nếu như hiện tại rời đi thật sự có chút mất mặt, Phúc Lộc Trang này dù sao cũng có một phần của hắn.

Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cắn răng, giữ c.h.ặ.t t.a.y người hầu, đi đến khu vực có khối lưu ly trong suốt kia.

Một chân bước lên, chân kia liền mềm nhũn, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy chính mình "lơ lửng" ở mặt nước, trực tiếp hai chân mềm nhũn ngã xuống.

"A..." Trương Tam thét chói tai.

"A..." Trương Nhị cũng liều mạng thét theo.

Trương Tam cho rằng mình sẽ rơi xuống nước, không ngờ lại đập vào lưu ly, quả thật vẫn chưa rơi vào trong nước, hắn nhe răng trợn mắt.

Trương Trường Hành thấy vậy, rốt cục xác định thứ này có thể đứng.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ghét bỏ nói: "Lão Tam đừng kêu nữa, đệ không sao, đừng ở bên ngoài làm mất mặt Trương gia, mau đứng lên."

Trương Trường Ngôn cũng phát hiện mình không ngã xuống, dưới sự dìu đỡ của bồi bàn đứng lên, được bồi bàn nắm tay, vài bước liền đi qua, chờ chân giẫm lên cầu đá, hắn rốt cục mới thở dài một hơi, tim vẫn đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.

Miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Nhị: "Nhị ca nói ta nhát gan, có bản lĩnh thì huynh đi a."

Trương Nhị: "..."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng: "Đi thì đi."

Nói xong, hắn cẩn thận từng li từng tí bước lên khu vực lưu ly, như là sợ giẫm hỏng, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận, tay chân đều có chút không biết đặt như thế nào.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mạnh miệng: "Thấy không? Ta không sợ."

Trương Tam cũng không bị hắn lừa gạt, mặt không chút thay đổi nói: "A, vậy chân của huynh đừng run nữa."

Trương Nhị: "..." sau tai nạn, quay đầu lại nhìn cây cầu kia vẫn vững vàng đứng ở đó, mà bên kia cầu, những người hầu khác đang dẫn một vài khách nhân đi tham quan. Đám người này có nam có nữ, có già có trẻ, đồng loạt phát ra tiếng kinh hô ngỡ ngàng. Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Có gì đâu mà la to thế." Bồi bàn khẽ mỉm cười: "Tam công tử, có thể buông tay ta ra không?" Trương Trường Ngôn: "..." Hắn lập tức lúng túng buông tay.
 
Chương 193


Trương Trường Hành ngược lại có kiến giải khác, sau khi thở dốc, hắn không ngừng gật đầu: "Dung thế tử quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể tạo ra thứ như vậy, nhất định có thể nổi tiếng trong kinh."

Bồi bàn mỉm cười: "Thế tử nói Tứ Quý Cẩm Viên và Lưu Ly Mộng Cảnh đều có phong cách riêng, có vài người thích khiêm tốn sẽ nguyện ý chọn Tứ Quý Cẩm Viên, có vài người thích náo nhiệt sẽ nguyện ý chọn Lưu Ly Mộng Cảnh, cho dù là chọn cái nào đều được."

Đúng vậy, bất kể chọn cái nào cũng là tiền của bọn họ.

Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thời lộ ra nụ cười.

Bồi bàn dẫn bọn họ tiếp tục tham quan, trong vườn lấy lưu ly làm chủ đề, khắp nơi đều là lưu ly, đi mệt uống chén nước cũng dùng chén lưu ly.

Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành nhìn thấy đồng thời hít thở thật sâu.

Căn phòng lưu ly khi nãy làm bọn họ kinh ngạc từ xa cũng do lưu ly đúc thành, chỉ là một mô hình, không thể vào ở, nhưng bày biện trong trang viên vẫn cực kỳ chấn động.

Đợi đến khi hoàn toàn đi dạo xong, trời dần tối, người bồi bàn bắt đầu thắp đèn cho Lưu Ly Mộng Cảnh, từng chiếc được thắp sáng, tất cả cảnh trí nhìn thấy ban ngày, ban đêm cũng đều nhìn không sót một thứ nào.

Không, còn đẹp hơn.

Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, ngọn đèn lưu ly khẽ lay động, làm cho cảnh đẹp thêm phần linh hoạt.

Đứng ở trong vườn giống như đứng ở trong mộng cảnh.

Màn trình diễn ánh sáng này đương nhiên không rực rỡ như thời hiện đại, thậm chí chỉ tạm được, nhưng cũng đủ để cho người trong thời đại này chấn động thật lớn.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, theo bản năng liền cầm tay Trương Trường Hành, kích động nói: "Nơi này nhất định có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!"

Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe được tiếng kinh hô của người ngắm cảnh đêm trong vườn...

"Đẹp quá, thật sự giống như đang nằm mơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-193.html.]

"Tiên cảnh cũng không bì được, ta thích nơi này, mau đổi địa điểm tổ chức tiệc thành Lưu Ly Mộng Cảnh cho ta."

"A... yến tiệc của ta đã làm xong rồi, phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể chờ sang năm thôi."...

Nương theo ánh sáng, Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành liếc nhau, đồng thời cười lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt chiếu rọi ánh đèn lưu ly, lấp lánh phát sáng.

Lúc rời khỏi Phúc Lộc Trang, hai người còn khó nén được kích động, mặt mày hưng phấn.

Trương Trường Hành lại hỏi: "Chúng ta đã đưa tiền rồi, sẽ lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang phải không?"

Trương Trường Ngôn cười đến mụ mị đầu óc,"Lúc trước đi đổi giấy nợ, Dung Chiêu nói chúng ta chỉ cần quan tâm chia hoa hồng là được, chi phí cũng chỉ khấu trừ phí vận hành và phí nguyên liệu nấu ăn mà thôi."

Trương Nhị hít sâu một hơi khí lạnh,"Vườn này đừng nói bốn vạn lượng, sợ là mười vạn lượng cũng không tạo ra được!"

Hai người vừa nói vừa lên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Những thứ khác thì không thành vấn đề, chủ yếu là do lưu ly quá đắt, nhiều lưu ly như vậy phải bao nhiêu tiền nhỉ?"

Trương Trường Hành cảm thán: "May mà Dung Chiêu không tìm chúng ta đòi tiền, ta vốn tưởng rằng hai nhà Trương Dung có thù oán, hắn có thể muốn lừa gạt tiền của chúng ta, hiện tại xem ra là hắn đưa tiền cho chúng ta mới đúng!"

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, đệ nói rồi mà, Dung Chiêu là huynh đệ của đệ."

Trương Trường Hành sắp cảm động khóc, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật sự là hảo huynh đệ, về sau ta nhất định đối xử tốt với hắn, xem hắn là huynh đệ ruột!"

Xe ngựa đi về trước, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn Phúc Lộc Trang sáng ngời phía sau, cầm cái bánh ngô vừa gặm vừa hài lòng...

"Có thêm Phúc Lộc Trang này, lại cộng thêm Tứ Quý Cẩm Viên, còn có trình diễn pháo hoa, nhất định có thể ngày tiến đấu kim, tiền nhiều đến mức tiêu không hết..."

Trương Trường Hành gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn bánh ngô trên tay, ghé vào xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc,"Nơi xa hoa đẹp đẽ như Phúc Lộc Trang lại là của ta."
 
Chương 193


Trương Trường Hành ngược lại có kiến giải khác, sau khi thở dốc, hắn không ngừng gật đầu: "Dung thế tử quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể tạo ra thứ như vậy, nhất định có thể nổi tiếng trong kinh."

Bồi bàn mỉm cười: "Thế tử nói Tứ Quý Cẩm Viên và Lưu Ly Mộng Cảnh đều có phong cách riêng, có vài người thích khiêm tốn sẽ nguyện ý chọn Tứ Quý Cẩm Viên, có vài người thích náo nhiệt sẽ nguyện ý chọn Lưu Ly Mộng Cảnh, cho dù là chọn cái nào đều được."

Đúng vậy, bất kể chọn cái nào cũng là tiền của bọn họ.

Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thời lộ ra nụ cười.

Bồi bàn dẫn bọn họ tiếp tục tham quan, trong vườn lấy lưu ly làm chủ đề, khắp nơi đều là lưu ly, đi mệt uống chén nước cũng dùng chén lưu ly.

Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành nhìn thấy đồng thời hít thở thật sâu.

Căn phòng lưu ly khi nãy làm bọn họ kinh ngạc từ xa cũng do lưu ly đúc thành, chỉ là một mô hình, không thể vào ở, nhưng bày biện trong trang viên vẫn cực kỳ chấn động.

Đợi đến khi hoàn toàn đi dạo xong, trời dần tối, người bồi bàn bắt đầu thắp đèn cho Lưu Ly Mộng Cảnh, từng chiếc được thắp sáng, tất cả cảnh trí nhìn thấy ban ngày, ban đêm cũng đều nhìn không sót một thứ nào.

Không, còn đẹp hơn.

Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, ngọn đèn lưu ly khẽ lay động, làm cho cảnh đẹp thêm phần linh hoạt.

Đứng ở trong vườn giống như đứng ở trong mộng cảnh.

Màn trình diễn ánh sáng này đương nhiên không rực rỡ như thời hiện đại, thậm chí chỉ tạm được, nhưng cũng đủ để cho người trong thời đại này chấn động thật lớn.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, theo bản năng liền cầm tay Trương Trường Hành, kích động nói: "Nơi này nhất định có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!"

Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe được tiếng kinh hô của người ngắm cảnh đêm trong vườn...

"Đẹp quá, thật sự giống như đang nằm mơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-193.html.]

"Tiên cảnh cũng không bì được, ta thích nơi này, mau đổi địa điểm tổ chức tiệc thành Lưu Ly Mộng Cảnh cho ta."

"A... yến tiệc của ta đã làm xong rồi, phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể chờ sang năm thôi."...

Nương theo ánh sáng, Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành liếc nhau, đồng thời cười lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt chiếu rọi ánh đèn lưu ly, lấp lánh phát sáng.

Lúc rời khỏi Phúc Lộc Trang, hai người còn khó nén được kích động, mặt mày hưng phấn.

Trương Trường Hành lại hỏi: "Chúng ta đã đưa tiền rồi, sẽ lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang phải không?"

Trương Trường Ngôn cười đến mụ mị đầu óc,"Lúc trước đi đổi giấy nợ, Dung Chiêu nói chúng ta chỉ cần quan tâm chia hoa hồng là được, chi phí cũng chỉ khấu trừ phí vận hành và phí nguyên liệu nấu ăn mà thôi."

Trương Nhị hít sâu một hơi khí lạnh,"Vườn này đừng nói bốn vạn lượng, sợ là mười vạn lượng cũng không tạo ra được!"

Hai người vừa nói vừa lên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Những thứ khác thì không thành vấn đề, chủ yếu là do lưu ly quá đắt, nhiều lưu ly như vậy phải bao nhiêu tiền nhỉ?"

Trương Trường Hành cảm thán: "May mà Dung Chiêu không tìm chúng ta đòi tiền, ta vốn tưởng rằng hai nhà Trương Dung có thù oán, hắn có thể muốn lừa gạt tiền của chúng ta, hiện tại xem ra là hắn đưa tiền cho chúng ta mới đúng!"

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, đệ nói rồi mà, Dung Chiêu là huynh đệ của đệ."

Trương Trường Hành sắp cảm động khóc, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật sự là hảo huynh đệ, về sau ta nhất định đối xử tốt với hắn, xem hắn là huynh đệ ruột!"

Xe ngựa đi về trước, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn Phúc Lộc Trang sáng ngời phía sau, cầm cái bánh ngô vừa gặm vừa hài lòng...

"Có thêm Phúc Lộc Trang này, lại cộng thêm Tứ Quý Cẩm Viên, còn có trình diễn pháo hoa, nhất định có thể ngày tiến đấu kim, tiền nhiều đến mức tiêu không hết..."

Trương Trường Hành gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn bánh ngô trên tay, ghé vào xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc,"Nơi xa hoa đẹp đẽ như Phúc Lộc Trang lại là của ta."
 
Chương 193


Trương Trường Hành ngược lại có kiến giải khác, sau khi thở dốc, hắn không ngừng gật đầu: "Dung thế tử quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể tạo ra thứ như vậy, nhất định có thể nổi tiếng trong kinh."

Bồi bàn mỉm cười: "Thế tử nói Tứ Quý Cẩm Viên và Lưu Ly Mộng Cảnh đều có phong cách riêng, có vài người thích khiêm tốn sẽ nguyện ý chọn Tứ Quý Cẩm Viên, có vài người thích náo nhiệt sẽ nguyện ý chọn Lưu Ly Mộng Cảnh, cho dù là chọn cái nào đều được."

Đúng vậy, bất kể chọn cái nào cũng là tiền của bọn họ.

Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thời lộ ra nụ cười.

Bồi bàn dẫn bọn họ tiếp tục tham quan, trong vườn lấy lưu ly làm chủ đề, khắp nơi đều là lưu ly, đi mệt uống chén nước cũng dùng chén lưu ly.

Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành nhìn thấy đồng thời hít thở thật sâu.

Căn phòng lưu ly khi nãy làm bọn họ kinh ngạc từ xa cũng do lưu ly đúc thành, chỉ là một mô hình, không thể vào ở, nhưng bày biện trong trang viên vẫn cực kỳ chấn động.

Đợi đến khi hoàn toàn đi dạo xong, trời dần tối, người bồi bàn bắt đầu thắp đèn cho Lưu Ly Mộng Cảnh, từng chiếc được thắp sáng, tất cả cảnh trí nhìn thấy ban ngày, ban đêm cũng đều nhìn không sót một thứ nào.

Không, còn đẹp hơn.

Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, ngọn đèn lưu ly khẽ lay động, làm cho cảnh đẹp thêm phần linh hoạt.

Đứng ở trong vườn giống như đứng ở trong mộng cảnh.

Màn trình diễn ánh sáng này đương nhiên không rực rỡ như thời hiện đại, thậm chí chỉ tạm được, nhưng cũng đủ để cho người trong thời đại này chấn động thật lớn.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, theo bản năng liền cầm tay Trương Trường Hành, kích động nói: "Nơi này nhất định có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!"

Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe được tiếng kinh hô của người ngắm cảnh đêm trong vườn...

"Đẹp quá, thật sự giống như đang nằm mơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-193.html.]

"Tiên cảnh cũng không bì được, ta thích nơi này, mau đổi địa điểm tổ chức tiệc thành Lưu Ly Mộng Cảnh cho ta."

"A... yến tiệc của ta đã làm xong rồi, phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể chờ sang năm thôi."...

Nương theo ánh sáng, Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành liếc nhau, đồng thời cười lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt chiếu rọi ánh đèn lưu ly, lấp lánh phát sáng.

Lúc rời khỏi Phúc Lộc Trang, hai người còn khó nén được kích động, mặt mày hưng phấn.

Trương Trường Hành lại hỏi: "Chúng ta đã đưa tiền rồi, sẽ lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang phải không?"

Trương Trường Ngôn cười đến mụ mị đầu óc,"Lúc trước đi đổi giấy nợ, Dung Chiêu nói chúng ta chỉ cần quan tâm chia hoa hồng là được, chi phí cũng chỉ khấu trừ phí vận hành và phí nguyên liệu nấu ăn mà thôi."

Trương Nhị hít sâu một hơi khí lạnh,"Vườn này đừng nói bốn vạn lượng, sợ là mười vạn lượng cũng không tạo ra được!"

Hai người vừa nói vừa lên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Những thứ khác thì không thành vấn đề, chủ yếu là do lưu ly quá đắt, nhiều lưu ly như vậy phải bao nhiêu tiền nhỉ?"

Trương Trường Hành cảm thán: "May mà Dung Chiêu không tìm chúng ta đòi tiền, ta vốn tưởng rằng hai nhà Trương Dung có thù oán, hắn có thể muốn lừa gạt tiền của chúng ta, hiện tại xem ra là hắn đưa tiền cho chúng ta mới đúng!"

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, đệ nói rồi mà, Dung Chiêu là huynh đệ của đệ."

Trương Trường Hành sắp cảm động khóc, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật sự là hảo huynh đệ, về sau ta nhất định đối xử tốt với hắn, xem hắn là huynh đệ ruột!"

Xe ngựa đi về trước, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn Phúc Lộc Trang sáng ngời phía sau, cầm cái bánh ngô vừa gặm vừa hài lòng...

"Có thêm Phúc Lộc Trang này, lại cộng thêm Tứ Quý Cẩm Viên, còn có trình diễn pháo hoa, nhất định có thể ngày tiến đấu kim, tiền nhiều đến mức tiêu không hết..."

Trương Trường Hành gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn bánh ngô trên tay, ghé vào xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc,"Nơi xa hoa đẹp đẽ như Phúc Lộc Trang lại là của ta."
 
Chương 194


Trương Trường Ngôn: "Cũng là của đệ."

Trương Trường Hành gặm bánh ngô, cảm giác hạnh phúc vẫn như cũ...

"Ngon thật."

Huynh đệ Dung Chiêu của bọn họ bỏ ra số tiền lớn xây dựng Phúc Lộc Trang tốt như vậy, vậy mà chỉ cần bọn họ đầu tư bốn vạn lượng, tiền này bọn họ nhất định phải bỏ ra, bỏ ít hơn thì đúng là không ra gì, quả thực như ăn không uống không.

Vì xuất tiền, hiện tại cuộc sống khổ một chút, ăn chút bánh ngô có tính là gì?

Tương lai rạng rỡ, tiền đồ vô lượng đang chờ bọn họ!

Có huynh đệ tốt hỗ trợ, ngày lành sắp tới rồi.

Cùng lúc đó, trong một tiểu viện bí ẩn ở núi sau An Khánh Vương phủ.

Tuân đạo trưởng cực kỳ kích động: "Dung thế tử, thật sự không nghĩ tới có thể dùng những thứ này tạo ra lưu ly, phí tổn lại rẻ như thế!"

Dung Chiêu cũng rất hài lòng, cười gật đầu: "Cho nên những đạo trưởng có tham gia nghiên cứu đều được thưởng một trăm lượng bạc, tất cả đạo đồng, học đồ phát năm mươi lượng bạc, những nghệ nhân phụ giúp cũng được thưởng năm mươi lượng bạc."

"tôi..."

"Tạ thế tử!"

Đầu tiên là tiếng hít thở thật mạnh, sau đó là tiếng cảm ơn mừng như điên.

Dung thế tử đối với bọn họ tốt như vậy, bọn họ nên tiếp tục cố gắng, tiếp tục nghiên cứu phát triển, mà đây vốn cũng là hứng thú của bọn họ.

Dung Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Chúng ta chế tác lưu ly bán sao? Chi phí thấp như vậy, bán đi nhất định có thể kiếm lời lớn."

Dung Chiêu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không vội, lưu ly vẫn phải giữ giá, như thế sản nghiệp của con mới có thể kinh diễm dân chúng, đạt được hiệu quả tốt hơn. Hiện nay mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là kiếm tiền, mà là mở rộng sản nghiệp, hợp tác với càng nhiều quan to quý nhân."

Tình hình trước mắt mà nói, nắm giữ công thức chế tạo "thủy tinh" sẽ có giá hơn chế tác mang đi bán.

Dung Chiêu cũng có thể dùng "lưu ly" kiếm tiền, còn có thể kiếm gấp với mở bán càng có giá trị hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-194.html.]

Dung Vĩ nghe vậy cũng không can thiệp nữa.

Ông quay đầu hỏi Tạ Hồng: "Đúng rồi, phí tổn của Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh là bao nhiêu?"

Tạ Hồng vẫn còn hoảng hốt, thanh âm trả lời lại rất hưng phấn: "Chỉ bằng một nửa Phúc Lộc Trang ban đầu!"

Ai có thể nghĩ đến, chi phí của Phúc Lộc Trang mới hơn, lớn hơn kia lại chỉ bằng một nửa Tứ Quý Cẩm Viên ban đầu?

Dung Vĩ: "Lần này lừa được hai huynh đệ Trương gia không ít tiền..."...

Phúc Lộc Trang lại nổi tiếng.

Nhiệt độ vốn bởi vì Phúc Lộc Hiên mà giảm xuống lần nữa lại trở về, ai có thể ngờ được Phúc Lộc Trang mới mở kia toàn bộ đều làm bằng lưu ly?!

Dân chúng trên phố bàn tán xôn xao...

"Trời ạ, thật sự có một trang viên toàn bộ xây bằng lưu ly sao?!"

"Mẹ chồng của cô cô của anh em hàng xóm của chú họ ta là ma ma bên cạnh một vị quan thái thái nào đó, bà ta nói mình tận mắt nhìn thấy, lời đồn không phải giả, Phúc Lộc Trang thật sự đều là lưu ly."

"Trời ạ..."

"Phúc Lộc Hiên để dành tiền còn có thể đi nếm thử, nhưng Phúc Lộc Trang giống như truyền thuyết vậy, muốn đi cũng không có cách."

"Nghe nói Phúc Lộc Trang sắp khai trương, có thể đặt trước."

"Cũng có tiền đâu mà đặt, đắt lắm."

"Trần viên ngoại đã đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, còn phát thiệp mời rộng rãi, nghe nói chỉ cần chuẩn bị quà sẽ cho vào."

"Thật ư? Vậy chẳng phải là có thể ăn cho hắn phá sản luôn sao?"

"Ngươi sợ là không biết Trần viên ngoại là ai rồi, nhà hắn có núi vàng núi bạc, căn bản ăn không hết, lần này có thể đặt được Phúc Lộc Trang, nghe nói vô cùng cao hứng, muốn mở tiệc lớn trên trăm bàn!"...

Ngoại trừ dân chúng, ngay cả một ít triều thần cũng châu đầu thảo luận sau khi hạ triều.

Hôm nay trên triều đấu tranh kịch liệt, chính là thời điểm thần hồn nát thần tính, một ít đề tài mẫn cảm không dám nhắc tới ở nơi công cộng, vì thế người người gặp mặt chỉ biết thảo luận một vài tin tức nóng hổi hiện tại.
 
Chương 194


Trương Trường Ngôn: "Cũng là của đệ."

Trương Trường Hành gặm bánh ngô, cảm giác hạnh phúc vẫn như cũ...

"Ngon thật."

Huynh đệ Dung Chiêu của bọn họ bỏ ra số tiền lớn xây dựng Phúc Lộc Trang tốt như vậy, vậy mà chỉ cần bọn họ đầu tư bốn vạn lượng, tiền này bọn họ nhất định phải bỏ ra, bỏ ít hơn thì đúng là không ra gì, quả thực như ăn không uống không.

Vì xuất tiền, hiện tại cuộc sống khổ một chút, ăn chút bánh ngô có tính là gì?

Tương lai rạng rỡ, tiền đồ vô lượng đang chờ bọn họ!

Có huynh đệ tốt hỗ trợ, ngày lành sắp tới rồi.

Cùng lúc đó, trong một tiểu viện bí ẩn ở núi sau An Khánh Vương phủ.

Tuân đạo trưởng cực kỳ kích động: "Dung thế tử, thật sự không nghĩ tới có thể dùng những thứ này tạo ra lưu ly, phí tổn lại rẻ như thế!"

Dung Chiêu cũng rất hài lòng, cười gật đầu: "Cho nên những đạo trưởng có tham gia nghiên cứu đều được thưởng một trăm lượng bạc, tất cả đạo đồng, học đồ phát năm mươi lượng bạc, những nghệ nhân phụ giúp cũng được thưởng năm mươi lượng bạc."

"tôi..."

"Tạ thế tử!"

Đầu tiên là tiếng hít thở thật mạnh, sau đó là tiếng cảm ơn mừng như điên.

Dung thế tử đối với bọn họ tốt như vậy, bọn họ nên tiếp tục cố gắng, tiếp tục nghiên cứu phát triển, mà đây vốn cũng là hứng thú của bọn họ.

Dung Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Chúng ta chế tác lưu ly bán sao? Chi phí thấp như vậy, bán đi nhất định có thể kiếm lời lớn."

Dung Chiêu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không vội, lưu ly vẫn phải giữ giá, như thế sản nghiệp của con mới có thể kinh diễm dân chúng, đạt được hiệu quả tốt hơn. Hiện nay mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là kiếm tiền, mà là mở rộng sản nghiệp, hợp tác với càng nhiều quan to quý nhân."

Tình hình trước mắt mà nói, nắm giữ công thức chế tạo "thủy tinh" sẽ có giá hơn chế tác mang đi bán.

Dung Chiêu cũng có thể dùng "lưu ly" kiếm tiền, còn có thể kiếm gấp với mở bán càng có giá trị hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-194.html.]

Dung Vĩ nghe vậy cũng không can thiệp nữa.

Ông quay đầu hỏi Tạ Hồng: "Đúng rồi, phí tổn của Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh là bao nhiêu?"

Tạ Hồng vẫn còn hoảng hốt, thanh âm trả lời lại rất hưng phấn: "Chỉ bằng một nửa Phúc Lộc Trang ban đầu!"

Ai có thể nghĩ đến, chi phí của Phúc Lộc Trang mới hơn, lớn hơn kia lại chỉ bằng một nửa Tứ Quý Cẩm Viên ban đầu?

Dung Vĩ: "Lần này lừa được hai huynh đệ Trương gia không ít tiền..."...

Phúc Lộc Trang lại nổi tiếng.

Nhiệt độ vốn bởi vì Phúc Lộc Hiên mà giảm xuống lần nữa lại trở về, ai có thể ngờ được Phúc Lộc Trang mới mở kia toàn bộ đều làm bằng lưu ly?!

Dân chúng trên phố bàn tán xôn xao...

"Trời ạ, thật sự có một trang viên toàn bộ xây bằng lưu ly sao?!"

"Mẹ chồng của cô cô của anh em hàng xóm của chú họ ta là ma ma bên cạnh một vị quan thái thái nào đó, bà ta nói mình tận mắt nhìn thấy, lời đồn không phải giả, Phúc Lộc Trang thật sự đều là lưu ly."

"Trời ạ..."

"Phúc Lộc Hiên để dành tiền còn có thể đi nếm thử, nhưng Phúc Lộc Trang giống như truyền thuyết vậy, muốn đi cũng không có cách."

"Nghe nói Phúc Lộc Trang sắp khai trương, có thể đặt trước."

"Cũng có tiền đâu mà đặt, đắt lắm."

"Trần viên ngoại đã đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, còn phát thiệp mời rộng rãi, nghe nói chỉ cần chuẩn bị quà sẽ cho vào."

"Thật ư? Vậy chẳng phải là có thể ăn cho hắn phá sản luôn sao?"

"Ngươi sợ là không biết Trần viên ngoại là ai rồi, nhà hắn có núi vàng núi bạc, căn bản ăn không hết, lần này có thể đặt được Phúc Lộc Trang, nghe nói vô cùng cao hứng, muốn mở tiệc lớn trên trăm bàn!"...

Ngoại trừ dân chúng, ngay cả một ít triều thần cũng châu đầu thảo luận sau khi hạ triều.

Hôm nay trên triều đấu tranh kịch liệt, chính là thời điểm thần hồn nát thần tính, một ít đề tài mẫn cảm không dám nhắc tới ở nơi công cộng, vì thế người người gặp mặt chỉ biết thảo luận một vài tin tức nóng hổi hiện tại.
 
Chương 194


Trương Trường Ngôn: "Cũng là của đệ."

Trương Trường Hành gặm bánh ngô, cảm giác hạnh phúc vẫn như cũ...

"Ngon thật."

Huynh đệ Dung Chiêu của bọn họ bỏ ra số tiền lớn xây dựng Phúc Lộc Trang tốt như vậy, vậy mà chỉ cần bọn họ đầu tư bốn vạn lượng, tiền này bọn họ nhất định phải bỏ ra, bỏ ít hơn thì đúng là không ra gì, quả thực như ăn không uống không.

Vì xuất tiền, hiện tại cuộc sống khổ một chút, ăn chút bánh ngô có tính là gì?

Tương lai rạng rỡ, tiền đồ vô lượng đang chờ bọn họ!

Có huynh đệ tốt hỗ trợ, ngày lành sắp tới rồi.

Cùng lúc đó, trong một tiểu viện bí ẩn ở núi sau An Khánh Vương phủ.

Tuân đạo trưởng cực kỳ kích động: "Dung thế tử, thật sự không nghĩ tới có thể dùng những thứ này tạo ra lưu ly, phí tổn lại rẻ như thế!"

Dung Chiêu cũng rất hài lòng, cười gật đầu: "Cho nên những đạo trưởng có tham gia nghiên cứu đều được thưởng một trăm lượng bạc, tất cả đạo đồng, học đồ phát năm mươi lượng bạc, những nghệ nhân phụ giúp cũng được thưởng năm mươi lượng bạc."

"tôi..."

"Tạ thế tử!"

Đầu tiên là tiếng hít thở thật mạnh, sau đó là tiếng cảm ơn mừng như điên.

Dung thế tử đối với bọn họ tốt như vậy, bọn họ nên tiếp tục cố gắng, tiếp tục nghiên cứu phát triển, mà đây vốn cũng là hứng thú của bọn họ.

Dung Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Chúng ta chế tác lưu ly bán sao? Chi phí thấp như vậy, bán đi nhất định có thể kiếm lời lớn."

Dung Chiêu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không vội, lưu ly vẫn phải giữ giá, như thế sản nghiệp của con mới có thể kinh diễm dân chúng, đạt được hiệu quả tốt hơn. Hiện nay mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là kiếm tiền, mà là mở rộng sản nghiệp, hợp tác với càng nhiều quan to quý nhân."

Tình hình trước mắt mà nói, nắm giữ công thức chế tạo "thủy tinh" sẽ có giá hơn chế tác mang đi bán.

Dung Chiêu cũng có thể dùng "lưu ly" kiếm tiền, còn có thể kiếm gấp với mở bán càng có giá trị hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-194.html.]

Dung Vĩ nghe vậy cũng không can thiệp nữa.

Ông quay đầu hỏi Tạ Hồng: "Đúng rồi, phí tổn của Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh là bao nhiêu?"

Tạ Hồng vẫn còn hoảng hốt, thanh âm trả lời lại rất hưng phấn: "Chỉ bằng một nửa Phúc Lộc Trang ban đầu!"

Ai có thể nghĩ đến, chi phí của Phúc Lộc Trang mới hơn, lớn hơn kia lại chỉ bằng một nửa Tứ Quý Cẩm Viên ban đầu?

Dung Vĩ: "Lần này lừa được hai huynh đệ Trương gia không ít tiền..."...

Phúc Lộc Trang lại nổi tiếng.

Nhiệt độ vốn bởi vì Phúc Lộc Hiên mà giảm xuống lần nữa lại trở về, ai có thể ngờ được Phúc Lộc Trang mới mở kia toàn bộ đều làm bằng lưu ly?!

Dân chúng trên phố bàn tán xôn xao...

"Trời ạ, thật sự có một trang viên toàn bộ xây bằng lưu ly sao?!"

"Mẹ chồng của cô cô của anh em hàng xóm của chú họ ta là ma ma bên cạnh một vị quan thái thái nào đó, bà ta nói mình tận mắt nhìn thấy, lời đồn không phải giả, Phúc Lộc Trang thật sự đều là lưu ly."

"Trời ạ..."

"Phúc Lộc Hiên để dành tiền còn có thể đi nếm thử, nhưng Phúc Lộc Trang giống như truyền thuyết vậy, muốn đi cũng không có cách."

"Nghe nói Phúc Lộc Trang sắp khai trương, có thể đặt trước."

"Cũng có tiền đâu mà đặt, đắt lắm."

"Trần viên ngoại đã đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, còn phát thiệp mời rộng rãi, nghe nói chỉ cần chuẩn bị quà sẽ cho vào."

"Thật ư? Vậy chẳng phải là có thể ăn cho hắn phá sản luôn sao?"

"Ngươi sợ là không biết Trần viên ngoại là ai rồi, nhà hắn có núi vàng núi bạc, căn bản ăn không hết, lần này có thể đặt được Phúc Lộc Trang, nghe nói vô cùng cao hứng, muốn mở tiệc lớn trên trăm bàn!"...

Ngoại trừ dân chúng, ngay cả một ít triều thần cũng châu đầu thảo luận sau khi hạ triều.

Hôm nay trên triều đấu tranh kịch liệt, chính là thời điểm thần hồn nát thần tính, một ít đề tài mẫn cảm không dám nhắc tới ở nơi công cộng, vì thế người người gặp mặt chỉ biết thảo luận một vài tin tức nóng hổi hiện tại.
 
Chương 195


Ví dụ như Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang.

Binh bộ thị lang: "Nghe nói nhà ngươi không đổi chỗ, vẫn ở Tứ Quý Cẩm Viên tổ chức yến hội à"

Chương Ngự Sử: "Đúng vậy, mẹ ta nói Lưu Ly Mộng Cảnh sặc sỡ quá, hơn nữa rất nhiều người đã đổi sang Lưu Ly Mộng Cảnh, chúng ta vừa vặn ở Tứ Quý Cẩm Viên đổi cảnh sắc, Tứ Quý Cẩm Viên thay đổi còn tốt hơn lúc trước."

Binh bộ thị lang liền thở dài: "Ta cũng cảm thấy Tứ Quý Cẩm Viên rất tốt, Lưu Ly Mộng Cảnh kia quá mức xa hoa, nhưng cha ta không chịu, ông ấy nhất định phải tổ chức ở Lưu Ly Mộng Cảnh, nói buổi tối đốt pháo hoa đẹp mắt."

Đại học sĩ đột nhiên chen vào câu: "Lưu Ly Mộng Cảnh đúng là không tệ, nhưng chung quy vẫn còn kém một chút, các ngươi đi qua lầu bốn Cửu Thiên Lãm Nguyệt của Phúc Lộc Hiên chưa?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Đại học sĩ: "Vậy đúng là đáng tiếc, nên đi một lần, nếu đi các ngươi sẽ biết Cửu Thiên Lãm Nguyệt mới là nơi đẹp nhất thế gian, nhất là ban đêm."

Ánh mắt hai người hoài nghi, còn có chỗ tốt hơn Lưu Ly Mộng Cảnh?

Đại học sĩ lắc đầu, vẻ mặt hồi tưởng: "Các ngươi biết thịnh cảnh Cửu Thiên Lãm Nguyệt không? Các ngươi biết cảm giác chân đạp tinh hà là gì không? Đây chính là lầu bốn của Phúc Lộc Hiên."

"Tiền đại học sĩ đi lúc nào?" Có một thanh âm vang lên.

"Bảy ngày trước."

Đồng liêu kia để tay trong tay áo, lắc đầu: "Vậy ngươi không biết lầu bốn Phúc Lộc Hiên lại có biến hóa, tỉnh hà đã thay đổi, hôm nay là Cửu Thiên Lãm Nguyệt hàng thật giá thật."

Đại học sĩ và hai người kia đều cả kinh, ánh mắt tò mò.

Đồng liêu nọ chắp tay cười thần bí: "Chờ các vị đặt được chỗ sẽ biết, trăm nghe không bằng một thấy, phải đi mới biết được."

Đại học sĩ: "Ta muốn đi lắm chứ, nhưng ngặt nỗi không có chỗ. Lầu bốn Phúc Lộc Hiên có thể đặt trước một tháng, một tháng này đã sớm đầy rồi! Đáng tiếc lầu bốn chỉ có bốn nhã gian, căn bản không tiếp đãi được bao nhiêu người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-195.html.]

Đồng liêu nở nụ cười: "Các ngươi không biết sao? Phúc Lộc Hiên lầu bốn còn có thể đặt bàn vào giờ Dậu mỗi ngày, nếu vận khí tốt cũng có thể đặt được."

Ba người: "III"

Đại học sĩ kinh ngạc: "Vì sao?"

"Nhã gian Phúc Lộc Hiên là nơi cực kỳ quan trọng, thực tế mỗi ngày chỉ cho đặt ba nhã gian, để lại một cái, nếu có đại nhân vật nào đó cần, mỗi ngày đều có thể đặt. Nếu không có người đặt sẽ cho phép đặt bàn vào giờ Dậu, tin tức cũng không công bố ra ngoài, không có người đặt thì để trống."

"Vậy rốt cuộc là để lại cho ai? Chúng ta không xứng sao? Dung thế tử có ý gì?"

"Ta chỉ có thể nói, đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách đặt."

"Chậc..."

Đằng sau tiếng nghị luận, Trương thừa tướng đen mặt, Du thân vương lại nở nụ cười.

Trương thừa tướng liếc mắt nhìn Du thân vương, rốt cuộc cũng nhịn xuống lời muốn nói.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang xa hoa lãng phí như thế, lại vô độ như thế, sớm nên bị buộc tội!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của tứ đại thân vương, có bọn họ ở đây liền không có người dám buộc tội, tùy ý Dung Chiêu tiếp tục càn rỡ. Đương nhiên, cũng có thể là những quan viên kia đều từng đến Phúc Lộc Hiên ăn, thậm chí còn có không ít người là hội viên thẻ vàng.

Dung Chiêu lôi kéo tứ đại thân vương mở tửu lâu, quả nhiên đã tính toán trước!

Bên kia, Ngũ hoàng tử sắc mặt có chút tiều tụy cũng nghe được tiếng nghị luận.

Tùy tùng bên người hắn hạ giọng: "Gần đây danh tiếng của Dung Chiêu càng ngày càng vươn xa, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lần này không thể triệt để loại bỏ chúng ta, liệu có lôi kéo hắn hay không?"

Bọn họ không rảnh đi nghe ngóng tình hình của Dung Chiêu, nhưng không chịu nổi đối phương thanh danh quá lớn, khắp nơi đều là tiếng nghị luận.

Bùi Khâm nhướng mày: "Chúng ta hiện tại bị mọi người nhìn chằm chằm, không thể hành động thiếu suy nghĩ, bên Dung Chiêu tạm gác lại, chúng ta phải nghĩ biện pháp gặp mẫu phi."
 
Chương 195


Ví dụ như Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang.

Binh bộ thị lang: "Nghe nói nhà ngươi không đổi chỗ, vẫn ở Tứ Quý Cẩm Viên tổ chức yến hội à"

Chương Ngự Sử: "Đúng vậy, mẹ ta nói Lưu Ly Mộng Cảnh sặc sỡ quá, hơn nữa rất nhiều người đã đổi sang Lưu Ly Mộng Cảnh, chúng ta vừa vặn ở Tứ Quý Cẩm Viên đổi cảnh sắc, Tứ Quý Cẩm Viên thay đổi còn tốt hơn lúc trước."

Binh bộ thị lang liền thở dài: "Ta cũng cảm thấy Tứ Quý Cẩm Viên rất tốt, Lưu Ly Mộng Cảnh kia quá mức xa hoa, nhưng cha ta không chịu, ông ấy nhất định phải tổ chức ở Lưu Ly Mộng Cảnh, nói buổi tối đốt pháo hoa đẹp mắt."

Đại học sĩ đột nhiên chen vào câu: "Lưu Ly Mộng Cảnh đúng là không tệ, nhưng chung quy vẫn còn kém một chút, các ngươi đi qua lầu bốn Cửu Thiên Lãm Nguyệt của Phúc Lộc Hiên chưa?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Đại học sĩ: "Vậy đúng là đáng tiếc, nên đi một lần, nếu đi các ngươi sẽ biết Cửu Thiên Lãm Nguyệt mới là nơi đẹp nhất thế gian, nhất là ban đêm."

Ánh mắt hai người hoài nghi, còn có chỗ tốt hơn Lưu Ly Mộng Cảnh?

Đại học sĩ lắc đầu, vẻ mặt hồi tưởng: "Các ngươi biết thịnh cảnh Cửu Thiên Lãm Nguyệt không? Các ngươi biết cảm giác chân đạp tinh hà là gì không? Đây chính là lầu bốn của Phúc Lộc Hiên."

"Tiền đại học sĩ đi lúc nào?" Có một thanh âm vang lên.

"Bảy ngày trước."

Đồng liêu kia để tay trong tay áo, lắc đầu: "Vậy ngươi không biết lầu bốn Phúc Lộc Hiên lại có biến hóa, tỉnh hà đã thay đổi, hôm nay là Cửu Thiên Lãm Nguyệt hàng thật giá thật."

Đại học sĩ và hai người kia đều cả kinh, ánh mắt tò mò.

Đồng liêu nọ chắp tay cười thần bí: "Chờ các vị đặt được chỗ sẽ biết, trăm nghe không bằng một thấy, phải đi mới biết được."

Đại học sĩ: "Ta muốn đi lắm chứ, nhưng ngặt nỗi không có chỗ. Lầu bốn Phúc Lộc Hiên có thể đặt trước một tháng, một tháng này đã sớm đầy rồi! Đáng tiếc lầu bốn chỉ có bốn nhã gian, căn bản không tiếp đãi được bao nhiêu người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-195.html.]

Đồng liêu nở nụ cười: "Các ngươi không biết sao? Phúc Lộc Hiên lầu bốn còn có thể đặt bàn vào giờ Dậu mỗi ngày, nếu vận khí tốt cũng có thể đặt được."

Ba người: "III"

Đại học sĩ kinh ngạc: "Vì sao?"

"Nhã gian Phúc Lộc Hiên là nơi cực kỳ quan trọng, thực tế mỗi ngày chỉ cho đặt ba nhã gian, để lại một cái, nếu có đại nhân vật nào đó cần, mỗi ngày đều có thể đặt. Nếu không có người đặt sẽ cho phép đặt bàn vào giờ Dậu, tin tức cũng không công bố ra ngoài, không có người đặt thì để trống."

"Vậy rốt cuộc là để lại cho ai? Chúng ta không xứng sao? Dung thế tử có ý gì?"

"Ta chỉ có thể nói, đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách đặt."

"Chậc..."

Đằng sau tiếng nghị luận, Trương thừa tướng đen mặt, Du thân vương lại nở nụ cười.

Trương thừa tướng liếc mắt nhìn Du thân vương, rốt cuộc cũng nhịn xuống lời muốn nói.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang xa hoa lãng phí như thế, lại vô độ như thế, sớm nên bị buộc tội!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của tứ đại thân vương, có bọn họ ở đây liền không có người dám buộc tội, tùy ý Dung Chiêu tiếp tục càn rỡ. Đương nhiên, cũng có thể là những quan viên kia đều từng đến Phúc Lộc Hiên ăn, thậm chí còn có không ít người là hội viên thẻ vàng.

Dung Chiêu lôi kéo tứ đại thân vương mở tửu lâu, quả nhiên đã tính toán trước!

Bên kia, Ngũ hoàng tử sắc mặt có chút tiều tụy cũng nghe được tiếng nghị luận.

Tùy tùng bên người hắn hạ giọng: "Gần đây danh tiếng của Dung Chiêu càng ngày càng vươn xa, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lần này không thể triệt để loại bỏ chúng ta, liệu có lôi kéo hắn hay không?"

Bọn họ không rảnh đi nghe ngóng tình hình của Dung Chiêu, nhưng không chịu nổi đối phương thanh danh quá lớn, khắp nơi đều là tiếng nghị luận.

Bùi Khâm nhướng mày: "Chúng ta hiện tại bị mọi người nhìn chằm chằm, không thể hành động thiếu suy nghĩ, bên Dung Chiêu tạm gác lại, chúng ta phải nghĩ biện pháp gặp mẫu phi."
 
Chương 195


Ví dụ như Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang.

Binh bộ thị lang: "Nghe nói nhà ngươi không đổi chỗ, vẫn ở Tứ Quý Cẩm Viên tổ chức yến hội à"

Chương Ngự Sử: "Đúng vậy, mẹ ta nói Lưu Ly Mộng Cảnh sặc sỡ quá, hơn nữa rất nhiều người đã đổi sang Lưu Ly Mộng Cảnh, chúng ta vừa vặn ở Tứ Quý Cẩm Viên đổi cảnh sắc, Tứ Quý Cẩm Viên thay đổi còn tốt hơn lúc trước."

Binh bộ thị lang liền thở dài: "Ta cũng cảm thấy Tứ Quý Cẩm Viên rất tốt, Lưu Ly Mộng Cảnh kia quá mức xa hoa, nhưng cha ta không chịu, ông ấy nhất định phải tổ chức ở Lưu Ly Mộng Cảnh, nói buổi tối đốt pháo hoa đẹp mắt."

Đại học sĩ đột nhiên chen vào câu: "Lưu Ly Mộng Cảnh đúng là không tệ, nhưng chung quy vẫn còn kém một chút, các ngươi đi qua lầu bốn Cửu Thiên Lãm Nguyệt của Phúc Lộc Hiên chưa?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Đại học sĩ: "Vậy đúng là đáng tiếc, nên đi một lần, nếu đi các ngươi sẽ biết Cửu Thiên Lãm Nguyệt mới là nơi đẹp nhất thế gian, nhất là ban đêm."

Ánh mắt hai người hoài nghi, còn có chỗ tốt hơn Lưu Ly Mộng Cảnh?

Đại học sĩ lắc đầu, vẻ mặt hồi tưởng: "Các ngươi biết thịnh cảnh Cửu Thiên Lãm Nguyệt không? Các ngươi biết cảm giác chân đạp tinh hà là gì không? Đây chính là lầu bốn của Phúc Lộc Hiên."

"Tiền đại học sĩ đi lúc nào?" Có một thanh âm vang lên.

"Bảy ngày trước."

Đồng liêu kia để tay trong tay áo, lắc đầu: "Vậy ngươi không biết lầu bốn Phúc Lộc Hiên lại có biến hóa, tỉnh hà đã thay đổi, hôm nay là Cửu Thiên Lãm Nguyệt hàng thật giá thật."

Đại học sĩ và hai người kia đều cả kinh, ánh mắt tò mò.

Đồng liêu nọ chắp tay cười thần bí: "Chờ các vị đặt được chỗ sẽ biết, trăm nghe không bằng một thấy, phải đi mới biết được."

Đại học sĩ: "Ta muốn đi lắm chứ, nhưng ngặt nỗi không có chỗ. Lầu bốn Phúc Lộc Hiên có thể đặt trước một tháng, một tháng này đã sớm đầy rồi! Đáng tiếc lầu bốn chỉ có bốn nhã gian, căn bản không tiếp đãi được bao nhiêu người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-195.html.]

Đồng liêu nở nụ cười: "Các ngươi không biết sao? Phúc Lộc Hiên lầu bốn còn có thể đặt bàn vào giờ Dậu mỗi ngày, nếu vận khí tốt cũng có thể đặt được."

Ba người: "III"

Đại học sĩ kinh ngạc: "Vì sao?"

"Nhã gian Phúc Lộc Hiên là nơi cực kỳ quan trọng, thực tế mỗi ngày chỉ cho đặt ba nhã gian, để lại một cái, nếu có đại nhân vật nào đó cần, mỗi ngày đều có thể đặt. Nếu không có người đặt sẽ cho phép đặt bàn vào giờ Dậu, tin tức cũng không công bố ra ngoài, không có người đặt thì để trống."

"Vậy rốt cuộc là để lại cho ai? Chúng ta không xứng sao? Dung thế tử có ý gì?"

"Ta chỉ có thể nói, đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách đặt."

"Chậc..."

Đằng sau tiếng nghị luận, Trương thừa tướng đen mặt, Du thân vương lại nở nụ cười.

Trương thừa tướng liếc mắt nhìn Du thân vương, rốt cuộc cũng nhịn xuống lời muốn nói.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang xa hoa lãng phí như thế, lại vô độ như thế, sớm nên bị buộc tội!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của tứ đại thân vương, có bọn họ ở đây liền không có người dám buộc tội, tùy ý Dung Chiêu tiếp tục càn rỡ. Đương nhiên, cũng có thể là những quan viên kia đều từng đến Phúc Lộc Hiên ăn, thậm chí còn có không ít người là hội viên thẻ vàng.

Dung Chiêu lôi kéo tứ đại thân vương mở tửu lâu, quả nhiên đã tính toán trước!

Bên kia, Ngũ hoàng tử sắc mặt có chút tiều tụy cũng nghe được tiếng nghị luận.

Tùy tùng bên người hắn hạ giọng: "Gần đây danh tiếng của Dung Chiêu càng ngày càng vươn xa, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lần này không thể triệt để loại bỏ chúng ta, liệu có lôi kéo hắn hay không?"

Bọn họ không rảnh đi nghe ngóng tình hình của Dung Chiêu, nhưng không chịu nổi đối phương thanh danh quá lớn, khắp nơi đều là tiếng nghị luận.

Bùi Khâm nhướng mày: "Chúng ta hiện tại bị mọi người nhìn chằm chằm, không thể hành động thiếu suy nghĩ, bên Dung Chiêu tạm gác lại, chúng ta phải nghĩ biện pháp gặp mẫu phi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom