Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 136


Cô sẽ không đóng cửa tửu lâu, cũng sẽ không nhận danh hiệu "làm kinh doanh là mất mặt".

"Ồ? Các vị còn gì muốn nói?" Dung Chiêu nhướng mày.

Mấy công tử trẻ tuổi vừa châm chọc cô nháy mắt mặt mũi trắng bệch, một người trong đó lắp bắp nói: "Không, ta không có ý đó..."

Dung Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "A, vậy ngươi có ý gì?"

Người nọ há miệng: "Ta, ta..."

Dung Chiêu từng bước ép sát: "Làm ăn mất mặt lắm sao?"

Người nọ nào dám gật đầu?

Hắn mạnh mẽ lắc đầu, phủ định: "Không, không mất mặt."

Hắn bây giờ dám thừa nhận sao?

Nếu hắn dám thừa nhận, xem dáng vẻ của Dung Chiêu rõ ràng là dám đi tìm tứ đại thân vương, sau đó đưa ra đề nghị đóng cửa tửu lâu, vậy tứ đại thân vương cùng với hội viên Phúc Lộc Hiên trong kinh thành, còn có bách tính đang chờ tích góp hai lượng bạc đi nếm thần tiên yến có thể mắng c.h.ế.t hắn!

Cho dù đoán được Dung Chiêu khẳng định luyến tiếc lợi ích của Phúc Lộc Hiên, nhưng cô bày ra tư thế này cũng rất dọa người.

Điều này tương đương với việc bạn cầm s.ú.n.g đồ chơi chĩa vào đối phương chỉ để phát tiết bất mãn.

Mà lúc này đối phương lại lấy ra s.ú.n.g thật.

Thật sự rất đáng sợ!

Dung Chiêu gắt gao nhìn hắn, gằn từng chữ: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?"

Cô nhất định muốn hắn nói ra nguyên cớ.

Người nọ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lại nhìn về phía mấy người khác: "Các ngươi thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-136.html.]

Mấy người còn lại chỉ có thể cắn răng thừa nhận, đồng thời xin lỗi: "Là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lúc này mới thị hồi tầm mắt lúc này là đứng mời người ngồi, cô bình tĩnh đảo mắt nhìn bọn họ...

"Ta mở Phúc Lộc Trang là vì chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, bởi vì thiếu chút ngân lượng, lại không muốn Phúc Lộc Trang bỏ trống lãng phí, cho nên mới nảy ra ý định tổ chức yến hội. Ta mở Phúc Lộc Hiên là vì để truyền bá mỹ vị khắp thiên hạ, cũng vì kiếm chút ngân lượng trả hết nợ cho các vương thúc."

Mà "món nợ" của cô còn là "giải thưởng" dành để chữa bệnh cho phụ thân.

Kiếm tiền trả tiền, không ai có thể bắt lỗi.

Dung Chiêu đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều không phải ta mở vì ham lợi ích, cho nên tại sao lại mất mặt? Cho dù là kiếm tiền thì cũng không mất mặt."

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ không phải cảm thấy Dung Chiêu nói có đạo lý, mà là... bọn họ không cách nào phản bác.

Từng chuyện mà Dung Chiêu làm đều lấy danh ngHĩa việc tốt.

Mượn tám vạn lượng treo giải thưởng danh y, danh trù, nghệ nhân, đều là vì để cho phụ thân vui vẻ, đây là hiếu tử.

Mở Phúc Lộc Trang là vì cầu chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh, cuối cùng mở cửa làm ăn cũng là vì không muốn lãng phí tài nguyên và trả nợ, đây là có trách nhiệm.

Mở Phúc Lộc Hiên là bởi vì không muốn dùng tiền An Khánh Vương phủ trả nợ cho tứ đại thân vương, cho nên dứt khoát mang theo bọn họ kiếm tiền, đây là có năng lực, biết gánh vác.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, Dung Chiêu cũng không có một chút vấn đề!

Ngược lại, nếu thật sự nói là vì lợi ích, tứ đại thân vương đầu tư Phúc Lộc Hiên mới là người thật sự muốn kiếm lợi.

Họ có dám nói thế không?

Nói rằng đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách mắng Dung Chiêu.

Nhưng bọn họ cũng không dám chỉ trích tứ đại thân vương.

Mọi người trầm mặc đều là vì nguyên nhân này, bởi vì bọn họ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Dung Chiêu, thậm chí nói đối phương kinh doanh kiếm lợi cũng không được.

Bởi rằng là Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đầu kiếm tiền như nước: Hết lần này tới lần khác còn không thể nói cô làm vì lợi ích.
 
Chương 136


Cô sẽ không đóng cửa tửu lâu, cũng sẽ không nhận danh hiệu "làm kinh doanh là mất mặt".

"Ồ? Các vị còn gì muốn nói?" Dung Chiêu nhướng mày.

Mấy công tử trẻ tuổi vừa châm chọc cô nháy mắt mặt mũi trắng bệch, một người trong đó lắp bắp nói: "Không, ta không có ý đó..."

Dung Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "A, vậy ngươi có ý gì?"

Người nọ há miệng: "Ta, ta..."

Dung Chiêu từng bước ép sát: "Làm ăn mất mặt lắm sao?"

Người nọ nào dám gật đầu?

Hắn mạnh mẽ lắc đầu, phủ định: "Không, không mất mặt."

Hắn bây giờ dám thừa nhận sao?

Nếu hắn dám thừa nhận, xem dáng vẻ của Dung Chiêu rõ ràng là dám đi tìm tứ đại thân vương, sau đó đưa ra đề nghị đóng cửa tửu lâu, vậy tứ đại thân vương cùng với hội viên Phúc Lộc Hiên trong kinh thành, còn có bách tính đang chờ tích góp hai lượng bạc đi nếm thần tiên yến có thể mắng c.h.ế.t hắn!

Cho dù đoán được Dung Chiêu khẳng định luyến tiếc lợi ích của Phúc Lộc Hiên, nhưng cô bày ra tư thế này cũng rất dọa người.

Điều này tương đương với việc bạn cầm s.ú.n.g đồ chơi chĩa vào đối phương chỉ để phát tiết bất mãn.

Mà lúc này đối phương lại lấy ra s.ú.n.g thật.

Thật sự rất đáng sợ!

Dung Chiêu gắt gao nhìn hắn, gằn từng chữ: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?"

Cô nhất định muốn hắn nói ra nguyên cớ.

Người nọ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lại nhìn về phía mấy người khác: "Các ngươi thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-136.html.]

Mấy người còn lại chỉ có thể cắn răng thừa nhận, đồng thời xin lỗi: "Là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lúc này mới thị hồi tầm mắt lúc này là đứng mời người ngồi, cô bình tĩnh đảo mắt nhìn bọn họ...

"Ta mở Phúc Lộc Trang là vì chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, bởi vì thiếu chút ngân lượng, lại không muốn Phúc Lộc Trang bỏ trống lãng phí, cho nên mới nảy ra ý định tổ chức yến hội. Ta mở Phúc Lộc Hiên là vì để truyền bá mỹ vị khắp thiên hạ, cũng vì kiếm chút ngân lượng trả hết nợ cho các vương thúc."

Mà "món nợ" của cô còn là "giải thưởng" dành để chữa bệnh cho phụ thân.

Kiếm tiền trả tiền, không ai có thể bắt lỗi.

Dung Chiêu đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều không phải ta mở vì ham lợi ích, cho nên tại sao lại mất mặt? Cho dù là kiếm tiền thì cũng không mất mặt."

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ không phải cảm thấy Dung Chiêu nói có đạo lý, mà là... bọn họ không cách nào phản bác.

Từng chuyện mà Dung Chiêu làm đều lấy danh ngHĩa việc tốt.

Mượn tám vạn lượng treo giải thưởng danh y, danh trù, nghệ nhân, đều là vì để cho phụ thân vui vẻ, đây là hiếu tử.

Mở Phúc Lộc Trang là vì cầu chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh, cuối cùng mở cửa làm ăn cũng là vì không muốn lãng phí tài nguyên và trả nợ, đây là có trách nhiệm.

Mở Phúc Lộc Hiên là bởi vì không muốn dùng tiền An Khánh Vương phủ trả nợ cho tứ đại thân vương, cho nên dứt khoát mang theo bọn họ kiếm tiền, đây là có năng lực, biết gánh vác.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, Dung Chiêu cũng không có một chút vấn đề!

Ngược lại, nếu thật sự nói là vì lợi ích, tứ đại thân vương đầu tư Phúc Lộc Hiên mới là người thật sự muốn kiếm lợi.

Họ có dám nói thế không?

Nói rằng đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách mắng Dung Chiêu.

Nhưng bọn họ cũng không dám chỉ trích tứ đại thân vương.

Mọi người trầm mặc đều là vì nguyên nhân này, bởi vì bọn họ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Dung Chiêu, thậm chí nói đối phương kinh doanh kiếm lợi cũng không được.

Bởi rằng là Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đầu kiếm tiền như nước: Hết lần này tới lần khác còn không thể nói cô làm vì lợi ích.
 
Chương 136


Cô sẽ không đóng cửa tửu lâu, cũng sẽ không nhận danh hiệu "làm kinh doanh là mất mặt".

"Ồ? Các vị còn gì muốn nói?" Dung Chiêu nhướng mày.

Mấy công tử trẻ tuổi vừa châm chọc cô nháy mắt mặt mũi trắng bệch, một người trong đó lắp bắp nói: "Không, ta không có ý đó..."

Dung Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "A, vậy ngươi có ý gì?"

Người nọ há miệng: "Ta, ta..."

Dung Chiêu từng bước ép sát: "Làm ăn mất mặt lắm sao?"

Người nọ nào dám gật đầu?

Hắn mạnh mẽ lắc đầu, phủ định: "Không, không mất mặt."

Hắn bây giờ dám thừa nhận sao?

Nếu hắn dám thừa nhận, xem dáng vẻ của Dung Chiêu rõ ràng là dám đi tìm tứ đại thân vương, sau đó đưa ra đề nghị đóng cửa tửu lâu, vậy tứ đại thân vương cùng với hội viên Phúc Lộc Hiên trong kinh thành, còn có bách tính đang chờ tích góp hai lượng bạc đi nếm thần tiên yến có thể mắng c.h.ế.t hắn!

Cho dù đoán được Dung Chiêu khẳng định luyến tiếc lợi ích của Phúc Lộc Hiên, nhưng cô bày ra tư thế này cũng rất dọa người.

Điều này tương đương với việc bạn cầm s.ú.n.g đồ chơi chĩa vào đối phương chỉ để phát tiết bất mãn.

Mà lúc này đối phương lại lấy ra s.ú.n.g thật.

Thật sự rất đáng sợ!

Dung Chiêu gắt gao nhìn hắn, gằn từng chữ: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?"

Cô nhất định muốn hắn nói ra nguyên cớ.

Người nọ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lại nhìn về phía mấy người khác: "Các ngươi thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-136.html.]

Mấy người còn lại chỉ có thể cắn răng thừa nhận, đồng thời xin lỗi: "Là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ăn nói linh tinh."

Dung Chiêu lúc này mới thị hồi tầm mắt lúc này là đứng mời người ngồi, cô bình tĩnh đảo mắt nhìn bọn họ...

"Ta mở Phúc Lộc Trang là vì chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, bởi vì thiếu chút ngân lượng, lại không muốn Phúc Lộc Trang bỏ trống lãng phí, cho nên mới nảy ra ý định tổ chức yến hội. Ta mở Phúc Lộc Hiên là vì để truyền bá mỹ vị khắp thiên hạ, cũng vì kiếm chút ngân lượng trả hết nợ cho các vương thúc."

Mà "món nợ" của cô còn là "giải thưởng" dành để chữa bệnh cho phụ thân.

Kiếm tiền trả tiền, không ai có thể bắt lỗi.

Dung Chiêu đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều không phải ta mở vì ham lợi ích, cho nên tại sao lại mất mặt? Cho dù là kiếm tiền thì cũng không mất mặt."

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ không phải cảm thấy Dung Chiêu nói có đạo lý, mà là... bọn họ không cách nào phản bác.

Từng chuyện mà Dung Chiêu làm đều lấy danh ngHĩa việc tốt.

Mượn tám vạn lượng treo giải thưởng danh y, danh trù, nghệ nhân, đều là vì để cho phụ thân vui vẻ, đây là hiếu tử.

Mở Phúc Lộc Trang là vì cầu chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh, cuối cùng mở cửa làm ăn cũng là vì không muốn lãng phí tài nguyên và trả nợ, đây là có trách nhiệm.

Mở Phúc Lộc Hiên là bởi vì không muốn dùng tiền An Khánh Vương phủ trả nợ cho tứ đại thân vương, cho nên dứt khoát mang theo bọn họ kiếm tiền, đây là có năng lực, biết gánh vác.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, Dung Chiêu cũng không có một chút vấn đề!

Ngược lại, nếu thật sự nói là vì lợi ích, tứ đại thân vương đầu tư Phúc Lộc Hiên mới là người thật sự muốn kiếm lợi.

Họ có dám nói thế không?

Nói rằng đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách mắng Dung Chiêu.

Nhưng bọn họ cũng không dám chỉ trích tứ đại thân vương.

Mọi người trầm mặc đều là vì nguyên nhân này, bởi vì bọn họ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Dung Chiêu, thậm chí nói đối phương kinh doanh kiếm lợi cũng không được.

Bởi rằng là Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đầu kiếm tiền như nước: Hết lần này tới lần khác còn không thể nói cô làm vì lợi ích.
 
Chương 137


Ngươi nói có tức giận hay không?

Nhìn chung mỗi một bước cô đi qua, tất cả đều vô cùng ổn thỏa, thời đại này "chiếm lợi" không phải thanh danh tốt, nhưng cô lại có thể dùng thanh danh tốt để kinh doanh chiếm lợi, còn không cho người khác nói.

Bùi Thừa Quyết lạnh mặt: Người này đúng là không có sơ hở!

Kinh khủng biết bao.

Mấy người châm chọc vừa rồi mặt càng lúc càng tái nhợt, không tìm được lời phản bác.

Địa vị của bọn họ trong số quý công tử ở kinh thành thuộc về tầng dưới chót, cho nên hoàn toàn bị người ta sử dụng như vũ khí công kích, lời lỗ mãng gì cũng nói, hiện tại chỉ còn lại hối hận vô cùng tận.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Phúc Lộc Hiên bản chất là vì truyền bá mỹ thực, lầu một hai lượng bạc chính là thái độ của Phúc Lộc Hiên đối với bá tính, đem mấy người chửi bới này đuổi ra ngoài."

Bùi Thừa Quyết bình tĩnh bổ sung: "Sau này không cho phép bọn chúng bước vào tụ hội của chúng ta nữa."

Liên quan đến danh dự của tứ đại thân vương, hai người này không thể tiếp tục thờ ơ.

Mà bọn họ mở miệng đó là kết luận cuối cùng, mọi người không bao giờ có thể nói Dung Chiêu "chiếm lợi" nữa, không bao giờ có thể mượn chuyện này hạ thấp cô.

Sắc mặt mấy người kia trong nháy mắt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.

Thế nhưng bọn họ cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể bị người ta kéo ra ngoài.

Hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu biết mấy người vừa rồi là được những người khác phái tới làm bia đỡ đạn, tất cả thế gia công tử có danh tiếng trong kinh, thậm chí là Trương Tam cũng không mở miệng trào phúng trước mặt cô.

Nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ đều là gà cho cô g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Những người khác còn đang trầm mặc, mà cô lại bình tĩnh ngồi xuống, bưng lên chén trà, vân đạm phong khinh kinh ngạc nói: "Ồ? Các vị không uống trà sao?" Mọi người: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa ném chén trà ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-137.html.]

Dung Chiêu vừa rồi còn sắc mặt nghiêm nghị như vậy, hiện tại lại như không có chuyện gì phát sinh?

Có cần thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không?!

Bùi Thừa Quyết ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, ống tay áo vuốt lên ống tay áo Dung Chiêu, cười ôn hòa như trước: "Không đề cập tới những chuyện đáng ghét kia, Dung thế tử khó có thể đến một chuyến, chúng ta tâm sự cho thỏa chí có được không?"

Bùi Thừa Quyết có một bản lĩnh, lúc hắn nhìn ngươi cười như thể hắn cực kỳ tôn trọng, để ý ngươi.

Loại cảm giác này không phân biệt nam nữ, là trải nghiệm mà tất cả mọi người bị hắn nhìn đều cảm thấy thoải mái, cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm với hắn.

Đôi mắt hoa đào kia có loại ôn nhu làm cho người ta mê mệt.

Dung Chiêu nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, cũng ôn hòa, mắt phượng mỉm cười: "Vậy Bùi nhị công tử muốn tán gẫu cái gì? Thừa quyết cứ nói, Dung Chiêu phụng bồi."

Thừa Quyết...

Xưng hô này cũng có chút quá mức thân mật.

Đôi mắt Bùi Thừa Quyết càng sâu không thấy đáy.

Bùi Quan Sơn ở đối diện thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bùi Thừa Quyết luôn dùng chiêu này dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, hôm nay lại có một Dung Thế Tử giống y như hắn...

Bùi Quan Sơn đột nhiên cảm thấy Dung Chiêu thuận mắt hơn rất nhiều.

Nếu Dung Chiêu biết suy nghĩ của hắn, nhất định phải thay hắn tổng kết: "Trà xanh" đụng phải "Bạch Liên Hoa".

Trong góc, Trương Tam khẽ cười lạnh, hóa ra Dung Chiêu không chỉ có thể cùng hắn "cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung một giường" mà còn có thể cùng Bùi Thừa Quyết "phụng bồi" a...

Người này chẳng lẽ thật sự là đoạn tụ?!

"Được thôi." Bùi Thừa Quyết hơi dựa về phía sau một chút, ống tay áo của hắn từ trên người Dung Chiêu rơi xuống.

"Dung thế tử đột nhiên đến thăm, chỉ sợ không phải không có việc Hắn nhận thua, đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
 
Chương 137


Ngươi nói có tức giận hay không?

Nhìn chung mỗi một bước cô đi qua, tất cả đều vô cùng ổn thỏa, thời đại này "chiếm lợi" không phải thanh danh tốt, nhưng cô lại có thể dùng thanh danh tốt để kinh doanh chiếm lợi, còn không cho người khác nói.

Bùi Thừa Quyết lạnh mặt: Người này đúng là không có sơ hở!

Kinh khủng biết bao.

Mấy người châm chọc vừa rồi mặt càng lúc càng tái nhợt, không tìm được lời phản bác.

Địa vị của bọn họ trong số quý công tử ở kinh thành thuộc về tầng dưới chót, cho nên hoàn toàn bị người ta sử dụng như vũ khí công kích, lời lỗ mãng gì cũng nói, hiện tại chỉ còn lại hối hận vô cùng tận.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Phúc Lộc Hiên bản chất là vì truyền bá mỹ thực, lầu một hai lượng bạc chính là thái độ của Phúc Lộc Hiên đối với bá tính, đem mấy người chửi bới này đuổi ra ngoài."

Bùi Thừa Quyết bình tĩnh bổ sung: "Sau này không cho phép bọn chúng bước vào tụ hội của chúng ta nữa."

Liên quan đến danh dự của tứ đại thân vương, hai người này không thể tiếp tục thờ ơ.

Mà bọn họ mở miệng đó là kết luận cuối cùng, mọi người không bao giờ có thể nói Dung Chiêu "chiếm lợi" nữa, không bao giờ có thể mượn chuyện này hạ thấp cô.

Sắc mặt mấy người kia trong nháy mắt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.

Thế nhưng bọn họ cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể bị người ta kéo ra ngoài.

Hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu biết mấy người vừa rồi là được những người khác phái tới làm bia đỡ đạn, tất cả thế gia công tử có danh tiếng trong kinh, thậm chí là Trương Tam cũng không mở miệng trào phúng trước mặt cô.

Nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ đều là gà cho cô g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Những người khác còn đang trầm mặc, mà cô lại bình tĩnh ngồi xuống, bưng lên chén trà, vân đạm phong khinh kinh ngạc nói: "Ồ? Các vị không uống trà sao?" Mọi người: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa ném chén trà ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-137.html.]

Dung Chiêu vừa rồi còn sắc mặt nghiêm nghị như vậy, hiện tại lại như không có chuyện gì phát sinh?

Có cần thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không?!

Bùi Thừa Quyết ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, ống tay áo vuốt lên ống tay áo Dung Chiêu, cười ôn hòa như trước: "Không đề cập tới những chuyện đáng ghét kia, Dung thế tử khó có thể đến một chuyến, chúng ta tâm sự cho thỏa chí có được không?"

Bùi Thừa Quyết có một bản lĩnh, lúc hắn nhìn ngươi cười như thể hắn cực kỳ tôn trọng, để ý ngươi.

Loại cảm giác này không phân biệt nam nữ, là trải nghiệm mà tất cả mọi người bị hắn nhìn đều cảm thấy thoải mái, cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm với hắn.

Đôi mắt hoa đào kia có loại ôn nhu làm cho người ta mê mệt.

Dung Chiêu nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, cũng ôn hòa, mắt phượng mỉm cười: "Vậy Bùi nhị công tử muốn tán gẫu cái gì? Thừa quyết cứ nói, Dung Chiêu phụng bồi."

Thừa Quyết...

Xưng hô này cũng có chút quá mức thân mật.

Đôi mắt Bùi Thừa Quyết càng sâu không thấy đáy.

Bùi Quan Sơn ở đối diện thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bùi Thừa Quyết luôn dùng chiêu này dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, hôm nay lại có một Dung Thế Tử giống y như hắn...

Bùi Quan Sơn đột nhiên cảm thấy Dung Chiêu thuận mắt hơn rất nhiều.

Nếu Dung Chiêu biết suy nghĩ của hắn, nhất định phải thay hắn tổng kết: "Trà xanh" đụng phải "Bạch Liên Hoa".

Trong góc, Trương Tam khẽ cười lạnh, hóa ra Dung Chiêu không chỉ có thể cùng hắn "cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung một giường" mà còn có thể cùng Bùi Thừa Quyết "phụng bồi" a...

Người này chẳng lẽ thật sự là đoạn tụ?!

"Được thôi." Bùi Thừa Quyết hơi dựa về phía sau một chút, ống tay áo của hắn từ trên người Dung Chiêu rơi xuống.

"Dung thế tử đột nhiên đến thăm, chỉ sợ không phải không có việc Hắn nhận thua, đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
 
Chương 137


Ngươi nói có tức giận hay không?

Nhìn chung mỗi một bước cô đi qua, tất cả đều vô cùng ổn thỏa, thời đại này "chiếm lợi" không phải thanh danh tốt, nhưng cô lại có thể dùng thanh danh tốt để kinh doanh chiếm lợi, còn không cho người khác nói.

Bùi Thừa Quyết lạnh mặt: Người này đúng là không có sơ hở!

Kinh khủng biết bao.

Mấy người châm chọc vừa rồi mặt càng lúc càng tái nhợt, không tìm được lời phản bác.

Địa vị của bọn họ trong số quý công tử ở kinh thành thuộc về tầng dưới chót, cho nên hoàn toàn bị người ta sử dụng như vũ khí công kích, lời lỗ mãng gì cũng nói, hiện tại chỉ còn lại hối hận vô cùng tận.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Phúc Lộc Hiên bản chất là vì truyền bá mỹ thực, lầu một hai lượng bạc chính là thái độ của Phúc Lộc Hiên đối với bá tính, đem mấy người chửi bới này đuổi ra ngoài."

Bùi Thừa Quyết bình tĩnh bổ sung: "Sau này không cho phép bọn chúng bước vào tụ hội của chúng ta nữa."

Liên quan đến danh dự của tứ đại thân vương, hai người này không thể tiếp tục thờ ơ.

Mà bọn họ mở miệng đó là kết luận cuối cùng, mọi người không bao giờ có thể nói Dung Chiêu "chiếm lợi" nữa, không bao giờ có thể mượn chuyện này hạ thấp cô.

Sắc mặt mấy người kia trong nháy mắt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.

Thế nhưng bọn họ cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể bị người ta kéo ra ngoài.

Hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu biết mấy người vừa rồi là được những người khác phái tới làm bia đỡ đạn, tất cả thế gia công tử có danh tiếng trong kinh, thậm chí là Trương Tam cũng không mở miệng trào phúng trước mặt cô.

Nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ đều là gà cho cô g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Những người khác còn đang trầm mặc, mà cô lại bình tĩnh ngồi xuống, bưng lên chén trà, vân đạm phong khinh kinh ngạc nói: "Ồ? Các vị không uống trà sao?" Mọi người: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa ném chén trà ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-137.html.]

Dung Chiêu vừa rồi còn sắc mặt nghiêm nghị như vậy, hiện tại lại như không có chuyện gì phát sinh?

Có cần thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không?!

Bùi Thừa Quyết ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, ống tay áo vuốt lên ống tay áo Dung Chiêu, cười ôn hòa như trước: "Không đề cập tới những chuyện đáng ghét kia, Dung thế tử khó có thể đến một chuyến, chúng ta tâm sự cho thỏa chí có được không?"

Bùi Thừa Quyết có một bản lĩnh, lúc hắn nhìn ngươi cười như thể hắn cực kỳ tôn trọng, để ý ngươi.

Loại cảm giác này không phân biệt nam nữ, là trải nghiệm mà tất cả mọi người bị hắn nhìn đều cảm thấy thoải mái, cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm với hắn.

Đôi mắt hoa đào kia có loại ôn nhu làm cho người ta mê mệt.

Dung Chiêu nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, cũng ôn hòa, mắt phượng mỉm cười: "Vậy Bùi nhị công tử muốn tán gẫu cái gì? Thừa quyết cứ nói, Dung Chiêu phụng bồi."

Thừa Quyết...

Xưng hô này cũng có chút quá mức thân mật.

Đôi mắt Bùi Thừa Quyết càng sâu không thấy đáy.

Bùi Quan Sơn ở đối diện thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bùi Thừa Quyết luôn dùng chiêu này dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, hôm nay lại có một Dung Thế Tử giống y như hắn...

Bùi Quan Sơn đột nhiên cảm thấy Dung Chiêu thuận mắt hơn rất nhiều.

Nếu Dung Chiêu biết suy nghĩ của hắn, nhất định phải thay hắn tổng kết: "Trà xanh" đụng phải "Bạch Liên Hoa".

Trong góc, Trương Tam khẽ cười lạnh, hóa ra Dung Chiêu không chỉ có thể cùng hắn "cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung một giường" mà còn có thể cùng Bùi Thừa Quyết "phụng bồi" a...

Người này chẳng lẽ thật sự là đoạn tụ?!

"Được thôi." Bùi Thừa Quyết hơi dựa về phía sau một chút, ống tay áo của hắn từ trên người Dung Chiêu rơi xuống.

"Dung thế tử đột nhiên đến thăm, chỉ sợ không phải không có việc Hắn nhận thua, đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
 
Chương 138


Bùi Thừa Quyết quả nhiên là một người thông minh, Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ không đơn thuần là vì đáp ứng "lời mời" của bọn họ, xem cách đối phương xử lý khiêu khích liền biết người này khó chơi.

Một nhân vật khó chơi như vậy, làm việc gì cũng đều có mục đích.

"Vậy Bùi nhị công tử đoán sai rồi, Dung Chiêu chỉ muốn đến gặp kinh thành song kiệt cùng với các vị thanh niên tài tuấn trong kinh một lần, người tài năng như vậy Dung Chiêu sao lại không muốn tiếp xúc?"

Bùi Thừa Quyết không phải là người xúc động, nhưng hắn vừa thấy Dung Chiêu cười liền có cảm giác gặp phải "kỳ phùng địch thủ", muốn tiến lên thử hai chiêu.

Vì thế hắn lại nở nụ cười, thấp giọng nói: "Dung thế tử sao không gọi ta là Thừa Quyết?"

"Thừa Quyết lớn hơn ta mấy tuổi, ta đây liền gọi ngươi là Thừa Quyết huynh, như thế nào?" Dung Chiêu cười nhìn Bùi Thừa Quyết, nhếch môi: "Thừa Quyết huynh cũng đừng gọi ta là Dung thế tử, xa lạ."

Khóe miệng Bùi Thừa Quyết nhếch lên: "Vậy ta liền gọi ngươi... Dung đệ."

"Thừa Quyết huynh."

"Dung đệ."

Hai người đối diện, một người là mắt phượng kinh diễm, một người là mắt hoa đào ấm áp, một người "Thừa Quyết huynh", một người "Dung đệ", nếu không phải tình cảnh lúc này không đúng, quả thực giống như là đang bái thiên địa!

Trương Trường Ngôn nhịn không được, hắn xoa xoa da gà trên cánh tay, ghét bỏ nói: "Đủ rồi, các ngươi muốn kết bái huynh đệ sao?"

Bùi Quan Sơn cũng cảm thấy rất cay mắt, hắn vốn tưởng rằng Dung Chiêu là Dung thế tử "không coi ai ra gì”, lại trăm triệu lần không nghĩ tới... hoá ra là một Dung thế tử như vậy!

Vừa nhìn đã thấy đáng ghét hệt Bùi Thừa Quyết, tản ra khí tức làm người ta sởn gai ốc.

Dung Chiêu: "Bái huynh đệ? Cũng không phải là không thể..."

Bùi Thừa Quyết: "Là phúc phận của Thừa Quyết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-138.html.]

Giữa hai người giống như đang so chiêu, lại giống như đang kẻ xướng người họa. Bùi Quan Sơn thật sự nhìn không nổi nữa, hắn nhíu mày, thanh âm lãnh đạm: "Nếu không có việc gì thì ta đây liền cáo từ."

Sớm biết Dung Chiêu là một Bùi Thừa Quyết thứ hai thì hắn căn bản không muốn để ý đến đối phương, một người đã đủ chán ghét, nếu là hai người...

Ngay cả hơi thở xung quanh cũng khiến người ta khó chịu.

Lại nhìn hai người đối diện ngồi cùng một chỗ, tựa hồ quan hệ rất khắng khít, răng của Bùi Quan Sơn cũng bắt đầu đau.

Dung Chiêu nghe vậy cười nhìn hắn: "Bùi thế tử, hiếm lắm mới tụ tập được, đừng vội đi, chúng ta có thể tâm sự."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Tâm sự cái gì?"

Dung Chiêu thở dài: "Ta biết chư vị không thích Dung Chiêu tham gia kinh doanh, nhưng thứ nhất ta không thể làm gì, thứ hai ta cũng giống như tứ đại thân vương, đều muốn vì thiên hạ làm chút chuyện."

Mọi người hơi ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi, trong mắt lạnh lùng ẩn chứa trào phúng: "Vì thiên hạ làm chút chuyện?"

Chém gió hay lắm, còn c.h.é.m tới thiên hạ...

Dung Chiêu: "Đúng vậy."

Cô bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, thanh âm nhàn nhạt: "Ta đã từng là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, hôm nay ta là ông chủ Dung Chiêu của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, chư vị chớ coi thường một tửu lâu cỏn con."

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý bảo mọi người nhìn qua.

Ngoài cửa sổ dưới lầu là một con đường, có người dường như mới từ Phúc Lộc Hiên ăn cơm đi ra, vẻ mặt thỏa mãn, bọn họ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được: "... Ngon thật... Ta cố gắng tiết kiệm chút tiền, sau này sẽ còn quay trở lại..."

Dung Chiêu: "Một tửu lâu nho nhỏ có thể làm cho rất nhiều người trong lòng nhớ nhung, cũng có thể làm cho rất nhiều người muốn tích góp tiền đi đến tửu lâu này một lần. Có bao nhiêu người nhớ thương Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người thích Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người tích góp tiền đi Phúc Lộc Hiên... thì ta sẽ lưu lại chừng đó dấu vết ở thời đại này!"

Những lời này bọn họ chưa bao giờ nghe qua, giống như cánh cửa của một thế giới mới đang chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ.
 
Chương 138


Bùi Thừa Quyết quả nhiên là một người thông minh, Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ không đơn thuần là vì đáp ứng "lời mời" của bọn họ, xem cách đối phương xử lý khiêu khích liền biết người này khó chơi.

Một nhân vật khó chơi như vậy, làm việc gì cũng đều có mục đích.

"Vậy Bùi nhị công tử đoán sai rồi, Dung Chiêu chỉ muốn đến gặp kinh thành song kiệt cùng với các vị thanh niên tài tuấn trong kinh một lần, người tài năng như vậy Dung Chiêu sao lại không muốn tiếp xúc?"

Bùi Thừa Quyết không phải là người xúc động, nhưng hắn vừa thấy Dung Chiêu cười liền có cảm giác gặp phải "kỳ phùng địch thủ", muốn tiến lên thử hai chiêu.

Vì thế hắn lại nở nụ cười, thấp giọng nói: "Dung thế tử sao không gọi ta là Thừa Quyết?"

"Thừa Quyết lớn hơn ta mấy tuổi, ta đây liền gọi ngươi là Thừa Quyết huynh, như thế nào?" Dung Chiêu cười nhìn Bùi Thừa Quyết, nhếch môi: "Thừa Quyết huynh cũng đừng gọi ta là Dung thế tử, xa lạ."

Khóe miệng Bùi Thừa Quyết nhếch lên: "Vậy ta liền gọi ngươi... Dung đệ."

"Thừa Quyết huynh."

"Dung đệ."

Hai người đối diện, một người là mắt phượng kinh diễm, một người là mắt hoa đào ấm áp, một người "Thừa Quyết huynh", một người "Dung đệ", nếu không phải tình cảnh lúc này không đúng, quả thực giống như là đang bái thiên địa!

Trương Trường Ngôn nhịn không được, hắn xoa xoa da gà trên cánh tay, ghét bỏ nói: "Đủ rồi, các ngươi muốn kết bái huynh đệ sao?"

Bùi Quan Sơn cũng cảm thấy rất cay mắt, hắn vốn tưởng rằng Dung Chiêu là Dung thế tử "không coi ai ra gì”, lại trăm triệu lần không nghĩ tới... hoá ra là một Dung thế tử như vậy!

Vừa nhìn đã thấy đáng ghét hệt Bùi Thừa Quyết, tản ra khí tức làm người ta sởn gai ốc.

Dung Chiêu: "Bái huynh đệ? Cũng không phải là không thể..."

Bùi Thừa Quyết: "Là phúc phận của Thừa Quyết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-138.html.]

Giữa hai người giống như đang so chiêu, lại giống như đang kẻ xướng người họa. Bùi Quan Sơn thật sự nhìn không nổi nữa, hắn nhíu mày, thanh âm lãnh đạm: "Nếu không có việc gì thì ta đây liền cáo từ."

Sớm biết Dung Chiêu là một Bùi Thừa Quyết thứ hai thì hắn căn bản không muốn để ý đến đối phương, một người đã đủ chán ghét, nếu là hai người...

Ngay cả hơi thở xung quanh cũng khiến người ta khó chịu.

Lại nhìn hai người đối diện ngồi cùng một chỗ, tựa hồ quan hệ rất khắng khít, răng của Bùi Quan Sơn cũng bắt đầu đau.

Dung Chiêu nghe vậy cười nhìn hắn: "Bùi thế tử, hiếm lắm mới tụ tập được, đừng vội đi, chúng ta có thể tâm sự."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Tâm sự cái gì?"

Dung Chiêu thở dài: "Ta biết chư vị không thích Dung Chiêu tham gia kinh doanh, nhưng thứ nhất ta không thể làm gì, thứ hai ta cũng giống như tứ đại thân vương, đều muốn vì thiên hạ làm chút chuyện."

Mọi người hơi ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi, trong mắt lạnh lùng ẩn chứa trào phúng: "Vì thiên hạ làm chút chuyện?"

Chém gió hay lắm, còn c.h.é.m tới thiên hạ...

Dung Chiêu: "Đúng vậy."

Cô bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, thanh âm nhàn nhạt: "Ta đã từng là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, hôm nay ta là ông chủ Dung Chiêu của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, chư vị chớ coi thường một tửu lâu cỏn con."

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý bảo mọi người nhìn qua.

Ngoài cửa sổ dưới lầu là một con đường, có người dường như mới từ Phúc Lộc Hiên ăn cơm đi ra, vẻ mặt thỏa mãn, bọn họ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được: "... Ngon thật... Ta cố gắng tiết kiệm chút tiền, sau này sẽ còn quay trở lại..."

Dung Chiêu: "Một tửu lâu nho nhỏ có thể làm cho rất nhiều người trong lòng nhớ nhung, cũng có thể làm cho rất nhiều người muốn tích góp tiền đi đến tửu lâu này một lần. Có bao nhiêu người nhớ thương Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người thích Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người tích góp tiền đi Phúc Lộc Hiên... thì ta sẽ lưu lại chừng đó dấu vết ở thời đại này!"

Những lời này bọn họ chưa bao giờ nghe qua, giống như cánh cửa của một thế giới mới đang chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ.
 
Chương 138


Bùi Thừa Quyết quả nhiên là một người thông minh, Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ không đơn thuần là vì đáp ứng "lời mời" của bọn họ, xem cách đối phương xử lý khiêu khích liền biết người này khó chơi.

Một nhân vật khó chơi như vậy, làm việc gì cũng đều có mục đích.

"Vậy Bùi nhị công tử đoán sai rồi, Dung Chiêu chỉ muốn đến gặp kinh thành song kiệt cùng với các vị thanh niên tài tuấn trong kinh một lần, người tài năng như vậy Dung Chiêu sao lại không muốn tiếp xúc?"

Bùi Thừa Quyết không phải là người xúc động, nhưng hắn vừa thấy Dung Chiêu cười liền có cảm giác gặp phải "kỳ phùng địch thủ", muốn tiến lên thử hai chiêu.

Vì thế hắn lại nở nụ cười, thấp giọng nói: "Dung thế tử sao không gọi ta là Thừa Quyết?"

"Thừa Quyết lớn hơn ta mấy tuổi, ta đây liền gọi ngươi là Thừa Quyết huynh, như thế nào?" Dung Chiêu cười nhìn Bùi Thừa Quyết, nhếch môi: "Thừa Quyết huynh cũng đừng gọi ta là Dung thế tử, xa lạ."

Khóe miệng Bùi Thừa Quyết nhếch lên: "Vậy ta liền gọi ngươi... Dung đệ."

"Thừa Quyết huynh."

"Dung đệ."

Hai người đối diện, một người là mắt phượng kinh diễm, một người là mắt hoa đào ấm áp, một người "Thừa Quyết huynh", một người "Dung đệ", nếu không phải tình cảnh lúc này không đúng, quả thực giống như là đang bái thiên địa!

Trương Trường Ngôn nhịn không được, hắn xoa xoa da gà trên cánh tay, ghét bỏ nói: "Đủ rồi, các ngươi muốn kết bái huynh đệ sao?"

Bùi Quan Sơn cũng cảm thấy rất cay mắt, hắn vốn tưởng rằng Dung Chiêu là Dung thế tử "không coi ai ra gì”, lại trăm triệu lần không nghĩ tới... hoá ra là một Dung thế tử như vậy!

Vừa nhìn đã thấy đáng ghét hệt Bùi Thừa Quyết, tản ra khí tức làm người ta sởn gai ốc.

Dung Chiêu: "Bái huynh đệ? Cũng không phải là không thể..."

Bùi Thừa Quyết: "Là phúc phận của Thừa Quyết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-138.html.]

Giữa hai người giống như đang so chiêu, lại giống như đang kẻ xướng người họa. Bùi Quan Sơn thật sự nhìn không nổi nữa, hắn nhíu mày, thanh âm lãnh đạm: "Nếu không có việc gì thì ta đây liền cáo từ."

Sớm biết Dung Chiêu là một Bùi Thừa Quyết thứ hai thì hắn căn bản không muốn để ý đến đối phương, một người đã đủ chán ghét, nếu là hai người...

Ngay cả hơi thở xung quanh cũng khiến người ta khó chịu.

Lại nhìn hai người đối diện ngồi cùng một chỗ, tựa hồ quan hệ rất khắng khít, răng của Bùi Quan Sơn cũng bắt đầu đau.

Dung Chiêu nghe vậy cười nhìn hắn: "Bùi thế tử, hiếm lắm mới tụ tập được, đừng vội đi, chúng ta có thể tâm sự."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Tâm sự cái gì?"

Dung Chiêu thở dài: "Ta biết chư vị không thích Dung Chiêu tham gia kinh doanh, nhưng thứ nhất ta không thể làm gì, thứ hai ta cũng giống như tứ đại thân vương, đều muốn vì thiên hạ làm chút chuyện."

Mọi người hơi ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi, trong mắt lạnh lùng ẩn chứa trào phúng: "Vì thiên hạ làm chút chuyện?"

Chém gió hay lắm, còn c.h.é.m tới thiên hạ...

Dung Chiêu: "Đúng vậy."

Cô bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, thanh âm nhàn nhạt: "Ta đã từng là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, hôm nay ta là ông chủ Dung Chiêu của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, chư vị chớ coi thường một tửu lâu cỏn con."

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý bảo mọi người nhìn qua.

Ngoài cửa sổ dưới lầu là một con đường, có người dường như mới từ Phúc Lộc Hiên ăn cơm đi ra, vẻ mặt thỏa mãn, bọn họ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được: "... Ngon thật... Ta cố gắng tiết kiệm chút tiền, sau này sẽ còn quay trở lại..."

Dung Chiêu: "Một tửu lâu nho nhỏ có thể làm cho rất nhiều người trong lòng nhớ nhung, cũng có thể làm cho rất nhiều người muốn tích góp tiền đi đến tửu lâu này một lần. Có bao nhiêu người nhớ thương Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người thích Phúc Lộc Hiên, có bao nhiêu người tích góp tiền đi Phúc Lộc Hiên... thì ta sẽ lưu lại chừng đó dấu vết ở thời đại này!"

Những lời này bọn họ chưa bao giờ nghe qua, giống như cánh cửa của một thế giới mới đang chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ.
 
Chương 139


Lần đầu tiên bọn họ nghe được những lời như "để lại dấu vết cho thời đại".

Ngay cả Bùi Thừa Quyết vẻ mặt lười biếng bên cạnh cũng nghiêm mặt nhìn cô.

Bùi Quan Sơn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Dung Chiêu tựa hồ vô tri vô giác nhìn chén trà, như là xuất thần: "Cái gì thế gia công tử, cái gì thế tử, dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, trong ngàn năm lịch sử không biết còn xuất hiện bao nhiêu công tử, thế tử. Những người chúng ta không biết, ai có thể biết bọn họ từng xuất hiện trong niên đại của mình hay không, lại từng có thanh danh như thế nào?"

Trong thoáng chốc, rất nhiều người ánh mắt trống rỗng, cũng xuất thần theo cô.

Đúng vậy, có phải cũng từng có một người giống như ta,"hắn" ở thời đại của hắn rất có danh tiếng hay không.

Nhưng thời gian trôi qua, hắn biến mất, những người biết hắn cũng đều biến mất, thanh danh của hắn, tên của hắn, tất cả đều biến mất không thấy đâu, hậu nhân không người hay biết.

Thế tử Dung Chiêu còn có loại cảm thụ này, huống chỉ là những quan nhị đại tầm thường như bọn họ.

Dung Chiêu thì thào: "Những người nhỏ bé như chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không đáng kể trong dòng sông lịch sử..."

Lời này giống như một bàn tay to lớn, thoáng chốc đem trái tim mọi người ở đây bóp nát.

Việc này có liên quan đến giáo dục của từng thời đại, ở thời này rất coi trọng thanh danh, thậm chí tuyển quan cũng sẽ xem xét danh tiếng, cho nên những thanh niên tài tuấn này mỗi người đều giống như hoa khổng tước, hận không thể đi khắp nơi tuyên dương phong thái của mình.

Điều này cũng dẫn đến một kết quả, những thế gia công tử này không thể nghi ngờ trở nên kiêu ngạo, phóng túng, tự tin.

Nhưng đó chỉ là ở thời đại này, đừng nói đưa mắt nhìn khắp lịch sử, chỉ nói mấy chục năm sau bọn họ già đi, phong quang hiện giờ còn có bao nhiêu người biết?

Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đồng thời mím môi.

Kinh thành song kiệt như bọn họ, trong lịch sử đến tột cùng có bao Xa không nói, tiền triều kinh thành cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua nhân vật kinh diễm tuyệt luân. Nói đương triều, An Khánh Vương và Trương thừa tướng khi còn trẻ cũng không phải là tuấn kiệt trong kinh sao?

Nhân vật như tiên thái tử còn dần biến mất trong trí nhớ của mọi người.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huy hoàng của bọn họ chung quy sẽ dần ảm đạm, từng tốp thanh niên tài tuấn không ngừng xuất thế.

Mà đây là điều tất cả bọn họ đều rất khó tiếp nhận, chỉ cần ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy ưu thương.

Thiếu niên khí phách kiệt ngạo làm sao có thể tiếp nhận?

Vì vậy có người nhịn không được hỏi: "Dung thế tử, điều ngươi mới nói có liên quan gì đến việc mở Phúc Lộc Hiên?"

Dung Chiêu nhìn hắn, đáy mắt mang theo kích động: Không sai, hỏi rất hay, rất đúng lúc!

Nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, nụ cười của cô nhạt nhòa: "Ta vừa mới nói qua, ta mang đến cho bao nhiêu người thay đổi, ngay tại thời đại này sẽ lưu lại bấy nhiêu dấu vết. Ta sẽ già đi, ta sẽ mất đi thanh danh, nhưng chỉ cần Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên vẫn tồn tại, tiệc tự chọn còn có người ăn thì dấu vết của ta vẫn còn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-139.html.]

Mọi người lại ngơ ngẩn, lập tức hiểu được.

Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều là hình thức kinh doanh rất tốt, mà Dung Chiêu hiển nhiên muốn chúng tiếp tục mở, lưu truyền thiên cổ, như vậy Dung Chiêu và tứ đại thân vương đều sẽ cùng Phúc Lộc Hiên tiếp tục lưu truyền.

Nếu bởi vì chiến loạn hoặc cái khác ảnh hưởng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đóng cửa, chỉ cần hình thức "tổ chức yến tiệc" và "tiệc tự chọn" vẫn còn, dấu vết của Dung Chiêu cũng vẫn còn!

Đây là dấu vết chân chân thật thật, mà không phải là danh tiếng tán dương hư vô mờ mịt.

Nhất thời trong mắt mọi người liền có chút hâm mộ.

Quan điểm của Dung Chiêu cực kỳ dễ làm cho đám công tử thế gia trẻ tuổi này đau lòng, trước tiên làm cho bọn họ bỉ thương, lo lắng, sau đó khiến cho bọn họ nôn nóng muốn thay đổi.

Dung Chiêu cười khẽ: "Cho nên các ngươi xem nó là làm ăn, cảm thấy ta kinh doanh là không chính đạo, nhưng ai biết đến tột cùng cái gì mới là chính đao?" "Dung Chiêu chỉ có thể nhìn thấy Phúc Lộc Trang của mình mỗi đêm bên ngoài đều có bách tính vây xem pháo hoa, Phúc Lộc Hiên của mình mỗi ngày đều được người ta bàn tán sôi nổi, là nơi rất nhiều thực khách hướng tới."

"Hôm nay chỉ ở kinh thành, ngày mai còn có Lâm Phủ, ngày khác còn có các thành trì Đại Nhạn, thậm chí là các nước láng giềng."

"Ta không thể chỉ phối dòng sông lịch sử, nhưng có thể lưu lại một vết mực đậm màu ở thời đại, Dung Chiêu đã cảm thấy hạt cát này của mình rất xứng đáng."

Cô nói xong, hiện trường trầm mặc thật lâu.

Dung Chiêu có để lại dấu vết không?

Đương nhiên có, danh tiếng của cô trong dân chúng cao hơn tất cả mọi người ở đây.

Cô đi ra ngoài hoạt động không quá mấy tháng liền có người gọi cô là kinh thành tam kiệt.

Nói đến hai vị song kiệt kia, đại khái chỉ có thể nói dung mạo bọn họ xuất chúng bao nhiêu, khí chất bọn họ tốt bao nhiêu, bọn họ một người là nhị công tử Vinh thân vương phủ, một người là thế tử Du thân vương phủ.

Về phần tài học của bọn họ, có thể thưởng thức bao nhiêu?

Ngược lại không bằng Dung Chiêu, thiên hạ đồn đãi, hiện nay tất cả người mới vào kinh thành đều biết danh tiếng Phúc Lộc Hiên và thế tử An Khánh Vương Dung Chiêu trước.

Cô đang kinh doanh, nhưng thành quả của cô rất nổi bật.

Cũng giống như lời cô nói, đây là dấu vết mà cô khắc ghi tại thế gian!

Hôm nay danh tiếng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, người bàn tán nhiều một chút, tương lai thì sao?

Cô tìm đúng phương hướng để cố gắng, mà bọn họ lại dậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ.

Đến lúc bọn họ cùng nhau biến mất trong dòng sông lịch sử thì sao?

Thậm chí còn tự hỏi mình một câu: Ngươi đã cống hiến gì cho thế giới này?

Lời này nếu đi hỏi bách tính, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ngươi đầu óc có vấn đề, nhưng nơi này là một đám thế gia công tử, là thiếu niên lang sục sôi nhiệt huyết, là quan nhị đại đã thỏa mãn về mặt vật chất, là thanh niên tài tuấn không cam lòng bình thường!
 
Chương 139


Lần đầu tiên bọn họ nghe được những lời như "để lại dấu vết cho thời đại".

Ngay cả Bùi Thừa Quyết vẻ mặt lười biếng bên cạnh cũng nghiêm mặt nhìn cô.

Bùi Quan Sơn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Dung Chiêu tựa hồ vô tri vô giác nhìn chén trà, như là xuất thần: "Cái gì thế gia công tử, cái gì thế tử, dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, trong ngàn năm lịch sử không biết còn xuất hiện bao nhiêu công tử, thế tử. Những người chúng ta không biết, ai có thể biết bọn họ từng xuất hiện trong niên đại của mình hay không, lại từng có thanh danh như thế nào?"

Trong thoáng chốc, rất nhiều người ánh mắt trống rỗng, cũng xuất thần theo cô.

Đúng vậy, có phải cũng từng có một người giống như ta,"hắn" ở thời đại của hắn rất có danh tiếng hay không.

Nhưng thời gian trôi qua, hắn biến mất, những người biết hắn cũng đều biến mất, thanh danh của hắn, tên của hắn, tất cả đều biến mất không thấy đâu, hậu nhân không người hay biết.

Thế tử Dung Chiêu còn có loại cảm thụ này, huống chỉ là những quan nhị đại tầm thường như bọn họ.

Dung Chiêu thì thào: "Những người nhỏ bé như chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không đáng kể trong dòng sông lịch sử..."

Lời này giống như một bàn tay to lớn, thoáng chốc đem trái tim mọi người ở đây bóp nát.

Việc này có liên quan đến giáo dục của từng thời đại, ở thời này rất coi trọng thanh danh, thậm chí tuyển quan cũng sẽ xem xét danh tiếng, cho nên những thanh niên tài tuấn này mỗi người đều giống như hoa khổng tước, hận không thể đi khắp nơi tuyên dương phong thái của mình.

Điều này cũng dẫn đến một kết quả, những thế gia công tử này không thể nghi ngờ trở nên kiêu ngạo, phóng túng, tự tin.

Nhưng đó chỉ là ở thời đại này, đừng nói đưa mắt nhìn khắp lịch sử, chỉ nói mấy chục năm sau bọn họ già đi, phong quang hiện giờ còn có bao nhiêu người biết?

Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đồng thời mím môi.

Kinh thành song kiệt như bọn họ, trong lịch sử đến tột cùng có bao Xa không nói, tiền triều kinh thành cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua nhân vật kinh diễm tuyệt luân. Nói đương triều, An Khánh Vương và Trương thừa tướng khi còn trẻ cũng không phải là tuấn kiệt trong kinh sao?

Nhân vật như tiên thái tử còn dần biến mất trong trí nhớ của mọi người.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huy hoàng của bọn họ chung quy sẽ dần ảm đạm, từng tốp thanh niên tài tuấn không ngừng xuất thế.

Mà đây là điều tất cả bọn họ đều rất khó tiếp nhận, chỉ cần ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy ưu thương.

Thiếu niên khí phách kiệt ngạo làm sao có thể tiếp nhận?

Vì vậy có người nhịn không được hỏi: "Dung thế tử, điều ngươi mới nói có liên quan gì đến việc mở Phúc Lộc Hiên?"

Dung Chiêu nhìn hắn, đáy mắt mang theo kích động: Không sai, hỏi rất hay, rất đúng lúc!

Nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, nụ cười của cô nhạt nhòa: "Ta vừa mới nói qua, ta mang đến cho bao nhiêu người thay đổi, ngay tại thời đại này sẽ lưu lại bấy nhiêu dấu vết. Ta sẽ già đi, ta sẽ mất đi thanh danh, nhưng chỉ cần Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên vẫn tồn tại, tiệc tự chọn còn có người ăn thì dấu vết của ta vẫn còn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-139.html.]

Mọi người lại ngơ ngẩn, lập tức hiểu được.

Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều là hình thức kinh doanh rất tốt, mà Dung Chiêu hiển nhiên muốn chúng tiếp tục mở, lưu truyền thiên cổ, như vậy Dung Chiêu và tứ đại thân vương đều sẽ cùng Phúc Lộc Hiên tiếp tục lưu truyền.

Nếu bởi vì chiến loạn hoặc cái khác ảnh hưởng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đóng cửa, chỉ cần hình thức "tổ chức yến tiệc" và "tiệc tự chọn" vẫn còn, dấu vết của Dung Chiêu cũng vẫn còn!

Đây là dấu vết chân chân thật thật, mà không phải là danh tiếng tán dương hư vô mờ mịt.

Nhất thời trong mắt mọi người liền có chút hâm mộ.

Quan điểm của Dung Chiêu cực kỳ dễ làm cho đám công tử thế gia trẻ tuổi này đau lòng, trước tiên làm cho bọn họ bỉ thương, lo lắng, sau đó khiến cho bọn họ nôn nóng muốn thay đổi.

Dung Chiêu cười khẽ: "Cho nên các ngươi xem nó là làm ăn, cảm thấy ta kinh doanh là không chính đạo, nhưng ai biết đến tột cùng cái gì mới là chính đao?" "Dung Chiêu chỉ có thể nhìn thấy Phúc Lộc Trang của mình mỗi đêm bên ngoài đều có bách tính vây xem pháo hoa, Phúc Lộc Hiên của mình mỗi ngày đều được người ta bàn tán sôi nổi, là nơi rất nhiều thực khách hướng tới."

"Hôm nay chỉ ở kinh thành, ngày mai còn có Lâm Phủ, ngày khác còn có các thành trì Đại Nhạn, thậm chí là các nước láng giềng."

"Ta không thể chỉ phối dòng sông lịch sử, nhưng có thể lưu lại một vết mực đậm màu ở thời đại, Dung Chiêu đã cảm thấy hạt cát này của mình rất xứng đáng."

Cô nói xong, hiện trường trầm mặc thật lâu.

Dung Chiêu có để lại dấu vết không?

Đương nhiên có, danh tiếng của cô trong dân chúng cao hơn tất cả mọi người ở đây.

Cô đi ra ngoài hoạt động không quá mấy tháng liền có người gọi cô là kinh thành tam kiệt.

Nói đến hai vị song kiệt kia, đại khái chỉ có thể nói dung mạo bọn họ xuất chúng bao nhiêu, khí chất bọn họ tốt bao nhiêu, bọn họ một người là nhị công tử Vinh thân vương phủ, một người là thế tử Du thân vương phủ.

Về phần tài học của bọn họ, có thể thưởng thức bao nhiêu?

Ngược lại không bằng Dung Chiêu, thiên hạ đồn đãi, hiện nay tất cả người mới vào kinh thành đều biết danh tiếng Phúc Lộc Hiên và thế tử An Khánh Vương Dung Chiêu trước.

Cô đang kinh doanh, nhưng thành quả của cô rất nổi bật.

Cũng giống như lời cô nói, đây là dấu vết mà cô khắc ghi tại thế gian!

Hôm nay danh tiếng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, người bàn tán nhiều một chút, tương lai thì sao?

Cô tìm đúng phương hướng để cố gắng, mà bọn họ lại dậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ.

Đến lúc bọn họ cùng nhau biến mất trong dòng sông lịch sử thì sao?

Thậm chí còn tự hỏi mình một câu: Ngươi đã cống hiến gì cho thế giới này?

Lời này nếu đi hỏi bách tính, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ngươi đầu óc có vấn đề, nhưng nơi này là một đám thế gia công tử, là thiếu niên lang sục sôi nhiệt huyết, là quan nhị đại đã thỏa mãn về mặt vật chất, là thanh niên tài tuấn không cam lòng bình thường!
 
Chương 139


Lần đầu tiên bọn họ nghe được những lời như "để lại dấu vết cho thời đại".

Ngay cả Bùi Thừa Quyết vẻ mặt lười biếng bên cạnh cũng nghiêm mặt nhìn cô.

Bùi Quan Sơn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Dung Chiêu tựa hồ vô tri vô giác nhìn chén trà, như là xuất thần: "Cái gì thế gia công tử, cái gì thế tử, dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, trong ngàn năm lịch sử không biết còn xuất hiện bao nhiêu công tử, thế tử. Những người chúng ta không biết, ai có thể biết bọn họ từng xuất hiện trong niên đại của mình hay không, lại từng có thanh danh như thế nào?"

Trong thoáng chốc, rất nhiều người ánh mắt trống rỗng, cũng xuất thần theo cô.

Đúng vậy, có phải cũng từng có một người giống như ta,"hắn" ở thời đại của hắn rất có danh tiếng hay không.

Nhưng thời gian trôi qua, hắn biến mất, những người biết hắn cũng đều biến mất, thanh danh của hắn, tên của hắn, tất cả đều biến mất không thấy đâu, hậu nhân không người hay biết.

Thế tử Dung Chiêu còn có loại cảm thụ này, huống chỉ là những quan nhị đại tầm thường như bọn họ.

Dung Chiêu thì thào: "Những người nhỏ bé như chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không đáng kể trong dòng sông lịch sử..."

Lời này giống như một bàn tay to lớn, thoáng chốc đem trái tim mọi người ở đây bóp nát.

Việc này có liên quan đến giáo dục của từng thời đại, ở thời này rất coi trọng thanh danh, thậm chí tuyển quan cũng sẽ xem xét danh tiếng, cho nên những thanh niên tài tuấn này mỗi người đều giống như hoa khổng tước, hận không thể đi khắp nơi tuyên dương phong thái của mình.

Điều này cũng dẫn đến một kết quả, những thế gia công tử này không thể nghi ngờ trở nên kiêu ngạo, phóng túng, tự tin.

Nhưng đó chỉ là ở thời đại này, đừng nói đưa mắt nhìn khắp lịch sử, chỉ nói mấy chục năm sau bọn họ già đi, phong quang hiện giờ còn có bao nhiêu người biết?

Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đồng thời mím môi.

Kinh thành song kiệt như bọn họ, trong lịch sử đến tột cùng có bao Xa không nói, tiền triều kinh thành cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua nhân vật kinh diễm tuyệt luân. Nói đương triều, An Khánh Vương và Trương thừa tướng khi còn trẻ cũng không phải là tuấn kiệt trong kinh sao?

Nhân vật như tiên thái tử còn dần biến mất trong trí nhớ của mọi người.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huy hoàng của bọn họ chung quy sẽ dần ảm đạm, từng tốp thanh niên tài tuấn không ngừng xuất thế.

Mà đây là điều tất cả bọn họ đều rất khó tiếp nhận, chỉ cần ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy ưu thương.

Thiếu niên khí phách kiệt ngạo làm sao có thể tiếp nhận?

Vì vậy có người nhịn không được hỏi: "Dung thế tử, điều ngươi mới nói có liên quan gì đến việc mở Phúc Lộc Hiên?"

Dung Chiêu nhìn hắn, đáy mắt mang theo kích động: Không sai, hỏi rất hay, rất đúng lúc!

Nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, nụ cười của cô nhạt nhòa: "Ta vừa mới nói qua, ta mang đến cho bao nhiêu người thay đổi, ngay tại thời đại này sẽ lưu lại bấy nhiêu dấu vết. Ta sẽ già đi, ta sẽ mất đi thanh danh, nhưng chỉ cần Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên vẫn tồn tại, tiệc tự chọn còn có người ăn thì dấu vết của ta vẫn còn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-139.html.]

Mọi người lại ngơ ngẩn, lập tức hiểu được.

Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều là hình thức kinh doanh rất tốt, mà Dung Chiêu hiển nhiên muốn chúng tiếp tục mở, lưu truyền thiên cổ, như vậy Dung Chiêu và tứ đại thân vương đều sẽ cùng Phúc Lộc Hiên tiếp tục lưu truyền.

Nếu bởi vì chiến loạn hoặc cái khác ảnh hưởng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đóng cửa, chỉ cần hình thức "tổ chức yến tiệc" và "tiệc tự chọn" vẫn còn, dấu vết của Dung Chiêu cũng vẫn còn!

Đây là dấu vết chân chân thật thật, mà không phải là danh tiếng tán dương hư vô mờ mịt.

Nhất thời trong mắt mọi người liền có chút hâm mộ.

Quan điểm của Dung Chiêu cực kỳ dễ làm cho đám công tử thế gia trẻ tuổi này đau lòng, trước tiên làm cho bọn họ bỉ thương, lo lắng, sau đó khiến cho bọn họ nôn nóng muốn thay đổi.

Dung Chiêu cười khẽ: "Cho nên các ngươi xem nó là làm ăn, cảm thấy ta kinh doanh là không chính đạo, nhưng ai biết đến tột cùng cái gì mới là chính đao?" "Dung Chiêu chỉ có thể nhìn thấy Phúc Lộc Trang của mình mỗi đêm bên ngoài đều có bách tính vây xem pháo hoa, Phúc Lộc Hiên của mình mỗi ngày đều được người ta bàn tán sôi nổi, là nơi rất nhiều thực khách hướng tới."

"Hôm nay chỉ ở kinh thành, ngày mai còn có Lâm Phủ, ngày khác còn có các thành trì Đại Nhạn, thậm chí là các nước láng giềng."

"Ta không thể chỉ phối dòng sông lịch sử, nhưng có thể lưu lại một vết mực đậm màu ở thời đại, Dung Chiêu đã cảm thấy hạt cát này của mình rất xứng đáng."

Cô nói xong, hiện trường trầm mặc thật lâu.

Dung Chiêu có để lại dấu vết không?

Đương nhiên có, danh tiếng của cô trong dân chúng cao hơn tất cả mọi người ở đây.

Cô đi ra ngoài hoạt động không quá mấy tháng liền có người gọi cô là kinh thành tam kiệt.

Nói đến hai vị song kiệt kia, đại khái chỉ có thể nói dung mạo bọn họ xuất chúng bao nhiêu, khí chất bọn họ tốt bao nhiêu, bọn họ một người là nhị công tử Vinh thân vương phủ, một người là thế tử Du thân vương phủ.

Về phần tài học của bọn họ, có thể thưởng thức bao nhiêu?

Ngược lại không bằng Dung Chiêu, thiên hạ đồn đãi, hiện nay tất cả người mới vào kinh thành đều biết danh tiếng Phúc Lộc Hiên và thế tử An Khánh Vương Dung Chiêu trước.

Cô đang kinh doanh, nhưng thành quả của cô rất nổi bật.

Cũng giống như lời cô nói, đây là dấu vết mà cô khắc ghi tại thế gian!

Hôm nay danh tiếng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, người bàn tán nhiều một chút, tương lai thì sao?

Cô tìm đúng phương hướng để cố gắng, mà bọn họ lại dậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ.

Đến lúc bọn họ cùng nhau biến mất trong dòng sông lịch sử thì sao?

Thậm chí còn tự hỏi mình một câu: Ngươi đã cống hiến gì cho thế giới này?

Lời này nếu đi hỏi bách tính, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ngươi đầu óc có vấn đề, nhưng nơi này là một đám thế gia công tử, là thiếu niên lang sục sôi nhiệt huyết, là quan nhị đại đã thỏa mãn về mặt vật chất, là thanh niên tài tuấn không cam lòng bình thường!
 
Chương 140


Giờ khắc này, sự hâm mộ của bọn họ đối với Dung Chiêu đã đạt tới đỉnh điểm.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn trầm mặc.

Lúc này bọn họ đang suy nghĩ, mình có thể vì thời đại này làm chút gì đó hay không, làm sao mới có thể để cho dân chúng cũng thường xuyên nhắc đến tên của mình?

Nên làm quan lợi nước lợi dân hay là viết sách lưu truyền muôn đời?

Cũng có người nghĩ, nếu không thì bắt chước Dung Chiêu làm một cuộc buôn bán vang danh lịch sử?

Đương nhiên trong chuyện này cũng có người giảo hoạt, tỷ như người vừa mới hỏi Dung Chiêu, lúc này hắn lại hỏi: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của Dung thế tử cùng tứ đại thân vương, vậy Phúc Lộc Trang có thể đầu tư giống Phúc Lộc Hiên không? Hay là ta đầu tư chút tiền, ngươi cho ta tham gia với?"

Mọi người: "...?"

Dung Chiêu: "..." Tên này đúng là cơ trí!

Trương Trường Ngôn vốn đang ngồi nghe mờ mịt, lúc này trực tiếp nhảy dựng lên: "Không thể!"

Ai nói Phúc Lộc Trang không có ai đầu tư cổ phần?

Là hắn nè!

Phúc Lộc Trang đã bị hắn nhúng tay, ai còn dám tới quấy rầy chuyện tốt của hắn?

Trương Trường Ngôn trực tiếp nổ tung.

Người ở đây vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hắn vì sao tức giận như thế?

Dung Chiêu không để ý tới Trương Tam, nhìn về phía người nọ mỉm cười hỏi: "Vị công tử này là..."

Bùi Thừa Quyết nhích người tới gần Dung Chiêu, giới thiệu với cô: "Người này là con trai thiếu khanh Đại Lý Tự, Quan Mộng Sinh."

Dung Chiêu cẩn thận đánh giá hắn, đây là một người trẻ tuổi rất bình thường, bộ dáng không đến hai mươi, một khuôn mặt bình thường đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong biển người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-140.html.]

Nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, bên trong mang theo giảo Dung Chiêu mỉm cười đưa tay ra: "Quan huynh."

Hiển nhiên cô vô cùng tán thưởng Quan Mộng Sinh này.

Quan Mộng Sinh cũng bắt tay chào: "Dung thế tử, ta đã sớm nghe qua danh tiếng của thế tử, rất muốn kết bạn với thế tử."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Lời để nghị vừa rồi của ta, thế tử cảm thấy như thế nào? Cần bao nhiêu tiền, Mộng Sinh tuyệt không chần chờ!"

Dung Chiêu còn chưa nói gì, Trương Trường Ngôn vốn đang núp trong góc lại nhấc chân tiến lên vài bước: "Phúc Lộc Trang đã là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu ngươi muốn làm gì thì tự mình làm đi, hái đào của người ta là có ý gì?"

Là hái đào của hắn!!

Hắn vì bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, hắn dễ dàng sao? Ăn uống tiết kiệm, ăn chực điểm tâm, còn bị Dung Chiêu chọc giận không ít, quả đào khó khăn lắm mới kết quả lại có người muốn chen một chân?

Mơ đi!

Quan Mộng Sinh vẻ mặt nghi hoặc: "Trương Tam công tử, tại sao ngươi lại sốt ruột như thế?"

Trương Trường Ngôn đột nhiên hất cằm "Ta nói một câu công bằng, ngươi đây là muốn hái đào, có bản lĩnh tự mình kinh doanh đi."

Quan Mộng Sinh bị nghẹn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn kỳ quái nhìn Trương Trường Ngôn một cái, không rõ người này vì sao đột nhiên khác thường như thế.

Dung Chiêu rốt cục chậm rãi mở miệng: "Phúc Lộc Trang quả thật không thể nhập cổ phần được nữa, nó đã ràng buộc với Dung Chiêu, cho dù nhập cổ phần cũng không thể xem là sản nghiệp của Quan huynh chứ? Hơn nữa, ảnh hưởng của Phúc Lộc Trang cũng không lớn bằng Phúc Lộc Hiên."

Những lời này rất đúng trọng tâm.

Quan Mộng Sinh nghe vậy thở dài, vẻ mặt thất vọng,"Ta không phải là không có chủ ý hay sao, mặc kệ là làm gì cũng phải có động tĩnh lớn mới được, nếu mở một cửa hàng bình thường, vậy cửa hàng trên danh nghĩa nhà ta cũng không ít."

Bọn họ cũng không phải thật sự muốn kinh doanh.

Bọn họ là muốn giống như Phúc Lộc Hiên, giống như Dung Chiêu nói, làm ra chút động tĩnh lớn lưu lại dấu vết trong thời đại này, làm một vài chuyện lớn khai hoang tích địa. Dung Chiêu đặt chén trà xuống, dường như nghĩ đến gì đó đột nhiên nói: "Chẳng qua Quan công tử đã nhắc tới thì ta cũng xin nói, ta kế tiếp ngược lại có một kế hoạch khác..."
 
Chương 140


Giờ khắc này, sự hâm mộ của bọn họ đối với Dung Chiêu đã đạt tới đỉnh điểm.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn trầm mặc.

Lúc này bọn họ đang suy nghĩ, mình có thể vì thời đại này làm chút gì đó hay không, làm sao mới có thể để cho dân chúng cũng thường xuyên nhắc đến tên của mình?

Nên làm quan lợi nước lợi dân hay là viết sách lưu truyền muôn đời?

Cũng có người nghĩ, nếu không thì bắt chước Dung Chiêu làm một cuộc buôn bán vang danh lịch sử?

Đương nhiên trong chuyện này cũng có người giảo hoạt, tỷ như người vừa mới hỏi Dung Chiêu, lúc này hắn lại hỏi: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của Dung thế tử cùng tứ đại thân vương, vậy Phúc Lộc Trang có thể đầu tư giống Phúc Lộc Hiên không? Hay là ta đầu tư chút tiền, ngươi cho ta tham gia với?"

Mọi người: "...?"

Dung Chiêu: "..." Tên này đúng là cơ trí!

Trương Trường Ngôn vốn đang ngồi nghe mờ mịt, lúc này trực tiếp nhảy dựng lên: "Không thể!"

Ai nói Phúc Lộc Trang không có ai đầu tư cổ phần?

Là hắn nè!

Phúc Lộc Trang đã bị hắn nhúng tay, ai còn dám tới quấy rầy chuyện tốt của hắn?

Trương Trường Ngôn trực tiếp nổ tung.

Người ở đây vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hắn vì sao tức giận như thế?

Dung Chiêu không để ý tới Trương Tam, nhìn về phía người nọ mỉm cười hỏi: "Vị công tử này là..."

Bùi Thừa Quyết nhích người tới gần Dung Chiêu, giới thiệu với cô: "Người này là con trai thiếu khanh Đại Lý Tự, Quan Mộng Sinh."

Dung Chiêu cẩn thận đánh giá hắn, đây là một người trẻ tuổi rất bình thường, bộ dáng không đến hai mươi, một khuôn mặt bình thường đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong biển người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-140.html.]

Nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, bên trong mang theo giảo Dung Chiêu mỉm cười đưa tay ra: "Quan huynh."

Hiển nhiên cô vô cùng tán thưởng Quan Mộng Sinh này.

Quan Mộng Sinh cũng bắt tay chào: "Dung thế tử, ta đã sớm nghe qua danh tiếng của thế tử, rất muốn kết bạn với thế tử."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Lời để nghị vừa rồi của ta, thế tử cảm thấy như thế nào? Cần bao nhiêu tiền, Mộng Sinh tuyệt không chần chờ!"

Dung Chiêu còn chưa nói gì, Trương Trường Ngôn vốn đang núp trong góc lại nhấc chân tiến lên vài bước: "Phúc Lộc Trang đã là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu ngươi muốn làm gì thì tự mình làm đi, hái đào của người ta là có ý gì?"

Là hái đào của hắn!!

Hắn vì bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, hắn dễ dàng sao? Ăn uống tiết kiệm, ăn chực điểm tâm, còn bị Dung Chiêu chọc giận không ít, quả đào khó khăn lắm mới kết quả lại có người muốn chen một chân?

Mơ đi!

Quan Mộng Sinh vẻ mặt nghi hoặc: "Trương Tam công tử, tại sao ngươi lại sốt ruột như thế?"

Trương Trường Ngôn đột nhiên hất cằm "Ta nói một câu công bằng, ngươi đây là muốn hái đào, có bản lĩnh tự mình kinh doanh đi."

Quan Mộng Sinh bị nghẹn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn kỳ quái nhìn Trương Trường Ngôn một cái, không rõ người này vì sao đột nhiên khác thường như thế.

Dung Chiêu rốt cục chậm rãi mở miệng: "Phúc Lộc Trang quả thật không thể nhập cổ phần được nữa, nó đã ràng buộc với Dung Chiêu, cho dù nhập cổ phần cũng không thể xem là sản nghiệp của Quan huynh chứ? Hơn nữa, ảnh hưởng của Phúc Lộc Trang cũng không lớn bằng Phúc Lộc Hiên."

Những lời này rất đúng trọng tâm.

Quan Mộng Sinh nghe vậy thở dài, vẻ mặt thất vọng,"Ta không phải là không có chủ ý hay sao, mặc kệ là làm gì cũng phải có động tĩnh lớn mới được, nếu mở một cửa hàng bình thường, vậy cửa hàng trên danh nghĩa nhà ta cũng không ít."

Bọn họ cũng không phải thật sự muốn kinh doanh.

Bọn họ là muốn giống như Phúc Lộc Hiên, giống như Dung Chiêu nói, làm ra chút động tĩnh lớn lưu lại dấu vết trong thời đại này, làm một vài chuyện lớn khai hoang tích địa. Dung Chiêu đặt chén trà xuống, dường như nghĩ đến gì đó đột nhiên nói: "Chẳng qua Quan công tử đã nhắc tới thì ta cũng xin nói, ta kế tiếp ngược lại có một kế hoạch khác..."
 
Chương 140


Giờ khắc này, sự hâm mộ của bọn họ đối với Dung Chiêu đã đạt tới đỉnh điểm.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn trầm mặc.

Lúc này bọn họ đang suy nghĩ, mình có thể vì thời đại này làm chút gì đó hay không, làm sao mới có thể để cho dân chúng cũng thường xuyên nhắc đến tên của mình?

Nên làm quan lợi nước lợi dân hay là viết sách lưu truyền muôn đời?

Cũng có người nghĩ, nếu không thì bắt chước Dung Chiêu làm một cuộc buôn bán vang danh lịch sử?

Đương nhiên trong chuyện này cũng có người giảo hoạt, tỷ như người vừa mới hỏi Dung Chiêu, lúc này hắn lại hỏi: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của Dung thế tử cùng tứ đại thân vương, vậy Phúc Lộc Trang có thể đầu tư giống Phúc Lộc Hiên không? Hay là ta đầu tư chút tiền, ngươi cho ta tham gia với?"

Mọi người: "...?"

Dung Chiêu: "..." Tên này đúng là cơ trí!

Trương Trường Ngôn vốn đang ngồi nghe mờ mịt, lúc này trực tiếp nhảy dựng lên: "Không thể!"

Ai nói Phúc Lộc Trang không có ai đầu tư cổ phần?

Là hắn nè!

Phúc Lộc Trang đã bị hắn nhúng tay, ai còn dám tới quấy rầy chuyện tốt của hắn?

Trương Trường Ngôn trực tiếp nổ tung.

Người ở đây vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hắn vì sao tức giận như thế?

Dung Chiêu không để ý tới Trương Tam, nhìn về phía người nọ mỉm cười hỏi: "Vị công tử này là..."

Bùi Thừa Quyết nhích người tới gần Dung Chiêu, giới thiệu với cô: "Người này là con trai thiếu khanh Đại Lý Tự, Quan Mộng Sinh."

Dung Chiêu cẩn thận đánh giá hắn, đây là một người trẻ tuổi rất bình thường, bộ dáng không đến hai mươi, một khuôn mặt bình thường đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong biển người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-140.html.]

Nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, bên trong mang theo giảo Dung Chiêu mỉm cười đưa tay ra: "Quan huynh."

Hiển nhiên cô vô cùng tán thưởng Quan Mộng Sinh này.

Quan Mộng Sinh cũng bắt tay chào: "Dung thế tử, ta đã sớm nghe qua danh tiếng của thế tử, rất muốn kết bạn với thế tử."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Lời để nghị vừa rồi của ta, thế tử cảm thấy như thế nào? Cần bao nhiêu tiền, Mộng Sinh tuyệt không chần chờ!"

Dung Chiêu còn chưa nói gì, Trương Trường Ngôn vốn đang núp trong góc lại nhấc chân tiến lên vài bước: "Phúc Lộc Trang đã là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu ngươi muốn làm gì thì tự mình làm đi, hái đào của người ta là có ý gì?"

Là hái đào của hắn!!

Hắn vì bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, hắn dễ dàng sao? Ăn uống tiết kiệm, ăn chực điểm tâm, còn bị Dung Chiêu chọc giận không ít, quả đào khó khăn lắm mới kết quả lại có người muốn chen một chân?

Mơ đi!

Quan Mộng Sinh vẻ mặt nghi hoặc: "Trương Tam công tử, tại sao ngươi lại sốt ruột như thế?"

Trương Trường Ngôn đột nhiên hất cằm "Ta nói một câu công bằng, ngươi đây là muốn hái đào, có bản lĩnh tự mình kinh doanh đi."

Quan Mộng Sinh bị nghẹn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn kỳ quái nhìn Trương Trường Ngôn một cái, không rõ người này vì sao đột nhiên khác thường như thế.

Dung Chiêu rốt cục chậm rãi mở miệng: "Phúc Lộc Trang quả thật không thể nhập cổ phần được nữa, nó đã ràng buộc với Dung Chiêu, cho dù nhập cổ phần cũng không thể xem là sản nghiệp của Quan huynh chứ? Hơn nữa, ảnh hưởng của Phúc Lộc Trang cũng không lớn bằng Phúc Lộc Hiên."

Những lời này rất đúng trọng tâm.

Quan Mộng Sinh nghe vậy thở dài, vẻ mặt thất vọng,"Ta không phải là không có chủ ý hay sao, mặc kệ là làm gì cũng phải có động tĩnh lớn mới được, nếu mở một cửa hàng bình thường, vậy cửa hàng trên danh nghĩa nhà ta cũng không ít."

Bọn họ cũng không phải thật sự muốn kinh doanh.

Bọn họ là muốn giống như Phúc Lộc Hiên, giống như Dung Chiêu nói, làm ra chút động tĩnh lớn lưu lại dấu vết trong thời đại này, làm một vài chuyện lớn khai hoang tích địa. Dung Chiêu đặt chén trà xuống, dường như nghĩ đến gì đó đột nhiên nói: "Chẳng qua Quan công tử đã nhắc tới thì ta cũng xin nói, ta kế tiếp ngược lại có một kế hoạch khác..."
 
Chương 141


Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Dung Chiêu vẻ mặt thẹn thùng: "Đây là một chuyện mà Dung Chiêu muốn làm, có điều tinh lực không đủ, đầu tư cũng còn thiếu một chút..."

Quan Mộng Sinh kích động, tiến lên một bước truy vấn: "Dung thế tử mau nói ra, chúng ta có tỉnh lực, chúng ta cũng có tiền nha!"

Dung Chiêu nghe vậy, cười đến mặt mày cong cong.

Nói nhiều như vậy chỉ chờ những lời này!

Muốn dụ dỗ Trương Tam phải bắt đầu từ "thoát khỏi cái mác hoàn khố", xuống tay lừa gạt tứ đại thân vương lấy lý do "danh lợi song thu", mà lừa dối những công tử trẻ tuổi này, tự nhiên phải bắt đầu từ "chí hướng thiếu niên".

Huống hồ chuyện lôi kéo đầu tư và trói buộc lên cùng một con thuyền sao có thể gọi là lừa gạt chứ?

Cô chỉ giúp bọn họ tìm được phương hướng phấn đấu thôi!

Dung Chiêu giơ tay lên vẫy vẫy, Quan Mộng Sinh lập tức lại gần, mấy người khác cũng muốn lại gần nhưng lại bị Bùi Quan Sơn mặt lạnh liếc một cái, mấy người kia rụt cổ, không dám đến gần bàn này nữa, chỉ có thể vểnh tai nghe ngóng.

Lúc này Bùi Quan Sơn mới nghiêng người về trước, ghé sát vào.

Bùi Thừa Quyết hồ nghi nhìn Dung Chiêu một cái, rốt cuộc vẫn tò mò sáp lại gần.

Dung Chiêu lúc này mới hạ giọng, vẻ mặt thần bí: "Phúc Lộc Hiên là tửu lâu tự phục vụ, mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân không đặt bàn được, những món khác ta muốn để lại Phúc Lộc Hiên làm chiêu bài, nhưng bánh ngọt và các đồ ăn vặt khác có thể mở rộng buôn bán."

Mọi người: "... 2"

Bùi Quan Sơn nghỉ hoặc: "Có ý gì? Chuyện này có quan hệ gì với chủ ý kia của ngươi? Ngươi muốn bán đồ ngọt?"

Dung Chiêu gật đầu lại lắc đầu: "Chỉ trả lời đúng một nửa."

Cô vẫn duy trì vẻ mặt thần bí, lại mang theo hưng phấn không thể áp chế: "Không hoàn toàn là mở rộng bán đồ ngọt, bán đồ ngọt là việc của Phúc Lộc Hiên, không liên quan đến kế hoạch mới của ta, kế hoạch mới của ta là bán đồ ngọt giao đến tận nhà!"

Đồ ngọt giao đến tận nhà. Mọi người không hiểu, tuy Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết thông minh, nhưng thế tử công tử như bọn họ chưa chắc đã am hiểu việc làm ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-141.html.]

Dung Chiêu thấy vậy, tỉ mỉ giải thích cho bọn họ: "Có người không đặt được bàn của Phúc Lộc Hiên, hoặc là không muốn đi Phúc Lộc Hiên, chỉ muốn ăn đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên, vậy bọn họ có thể "đặt hàng" cho người của chúng ta, người của chúng ta đúng hạn đem bánh ngọt đưa tới cửa cho bọn họ."

Quan Mộng Sinh gật gật đầu, hắn nghe rõ rồi.

Nhưng...

Quan Mộng Sinh nghỉ hoặc: "Sau đó thì sao?" Cảm giác kế hoạch này cũng không có gì đặc biệt.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ đều chỉ có ba chữ: Chỉ có vậy?

Thần thần bí bí chỉ vì nói cái này?

Bùi Quan Sơn hơi thất vọng.

Còn tưởng rằng là kế hoạch đặc biệt cỡ nào, bây giờ nghe xong chỉ cảm thấy bình thường.

"Ta hỏi ngươi, bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên thế nào?" Dung Chiêu chậm rãi hỏi.

Quan Mộng Sinh từng ăn ở Phúc Lộc Hiên, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Đương nhiên là rất ngon, đêm qua tuy rằng ta chỉ ăn được một cái, nhưng lại rất thích, nhất là nữ quyến và lão nhân trong nhà, ai cũng đều thích ăn."

Dung Chiêu: "Vậy ngươi nói xem, nếu mở rộng bán đồ ngọt thì người đặt hàng có nhiều không?"

Quan Mộng Sinh gật đầu: "Nhiều."

Bùi Quan Sơn nghe hiểu, thân thể ngả ra sau, lạnh lùng liếc nhìn Dung Chiêu, thản nhiên nói: "Chỉ có vậy sao? Nếu đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên được bán rộng rãi, đương nhiên làm ăn không tệ."

Hắn nói tiếp: "Nhưng nếu ta muốn ăn sẽ tự đi mua, không cần đặt hàng chờ người đưa tới làm gì, cái này với buôn bán cửa hàng bánh ngọt bình thường có gì khác nhau đâu."

Đúng vậy, quý tộc hiện nay đều có rất nhiều tôi tớ, muốn cái gì trực tiếp sai người đi mua là được.

Cái gì mà "đặt hàng","giao hàng tận nhà", không khác gì trực tiếp mở một cửa hàng.

Hơn nữa Bùi Quan Sơn cũng không nhìn ra đây là một vụ làm ăn lớn. cũng không mang lại bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ là một cửa hàng đơn giản, nếu không phải Phúc Lộc Hiên có cổ phần của cha hắn thì bọn họ đã sai đầu bếp bắt chước công thức đồ ngọt Phúc Lộc Hiên, trực tiếp mở bán ở cửa hàng điểm tâm trong nhà rồi.
 
Chương 141


Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Dung Chiêu vẻ mặt thẹn thùng: "Đây là một chuyện mà Dung Chiêu muốn làm, có điều tinh lực không đủ, đầu tư cũng còn thiếu một chút..."

Quan Mộng Sinh kích động, tiến lên một bước truy vấn: "Dung thế tử mau nói ra, chúng ta có tỉnh lực, chúng ta cũng có tiền nha!"

Dung Chiêu nghe vậy, cười đến mặt mày cong cong.

Nói nhiều như vậy chỉ chờ những lời này!

Muốn dụ dỗ Trương Tam phải bắt đầu từ "thoát khỏi cái mác hoàn khố", xuống tay lừa gạt tứ đại thân vương lấy lý do "danh lợi song thu", mà lừa dối những công tử trẻ tuổi này, tự nhiên phải bắt đầu từ "chí hướng thiếu niên".

Huống hồ chuyện lôi kéo đầu tư và trói buộc lên cùng một con thuyền sao có thể gọi là lừa gạt chứ?

Cô chỉ giúp bọn họ tìm được phương hướng phấn đấu thôi!

Dung Chiêu giơ tay lên vẫy vẫy, Quan Mộng Sinh lập tức lại gần, mấy người khác cũng muốn lại gần nhưng lại bị Bùi Quan Sơn mặt lạnh liếc một cái, mấy người kia rụt cổ, không dám đến gần bàn này nữa, chỉ có thể vểnh tai nghe ngóng.

Lúc này Bùi Quan Sơn mới nghiêng người về trước, ghé sát vào.

Bùi Thừa Quyết hồ nghi nhìn Dung Chiêu một cái, rốt cuộc vẫn tò mò sáp lại gần.

Dung Chiêu lúc này mới hạ giọng, vẻ mặt thần bí: "Phúc Lộc Hiên là tửu lâu tự phục vụ, mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân không đặt bàn được, những món khác ta muốn để lại Phúc Lộc Hiên làm chiêu bài, nhưng bánh ngọt và các đồ ăn vặt khác có thể mở rộng buôn bán."

Mọi người: "... 2"

Bùi Quan Sơn nghỉ hoặc: "Có ý gì? Chuyện này có quan hệ gì với chủ ý kia của ngươi? Ngươi muốn bán đồ ngọt?"

Dung Chiêu gật đầu lại lắc đầu: "Chỉ trả lời đúng một nửa."

Cô vẫn duy trì vẻ mặt thần bí, lại mang theo hưng phấn không thể áp chế: "Không hoàn toàn là mở rộng bán đồ ngọt, bán đồ ngọt là việc của Phúc Lộc Hiên, không liên quan đến kế hoạch mới của ta, kế hoạch mới của ta là bán đồ ngọt giao đến tận nhà!"

Đồ ngọt giao đến tận nhà. Mọi người không hiểu, tuy Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết thông minh, nhưng thế tử công tử như bọn họ chưa chắc đã am hiểu việc làm ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-141.html.]

Dung Chiêu thấy vậy, tỉ mỉ giải thích cho bọn họ: "Có người không đặt được bàn của Phúc Lộc Hiên, hoặc là không muốn đi Phúc Lộc Hiên, chỉ muốn ăn đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên, vậy bọn họ có thể "đặt hàng" cho người của chúng ta, người của chúng ta đúng hạn đem bánh ngọt đưa tới cửa cho bọn họ."

Quan Mộng Sinh gật gật đầu, hắn nghe rõ rồi.

Nhưng...

Quan Mộng Sinh nghỉ hoặc: "Sau đó thì sao?" Cảm giác kế hoạch này cũng không có gì đặc biệt.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ đều chỉ có ba chữ: Chỉ có vậy?

Thần thần bí bí chỉ vì nói cái này?

Bùi Quan Sơn hơi thất vọng.

Còn tưởng rằng là kế hoạch đặc biệt cỡ nào, bây giờ nghe xong chỉ cảm thấy bình thường.

"Ta hỏi ngươi, bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên thế nào?" Dung Chiêu chậm rãi hỏi.

Quan Mộng Sinh từng ăn ở Phúc Lộc Hiên, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Đương nhiên là rất ngon, đêm qua tuy rằng ta chỉ ăn được một cái, nhưng lại rất thích, nhất là nữ quyến và lão nhân trong nhà, ai cũng đều thích ăn."

Dung Chiêu: "Vậy ngươi nói xem, nếu mở rộng bán đồ ngọt thì người đặt hàng có nhiều không?"

Quan Mộng Sinh gật đầu: "Nhiều."

Bùi Quan Sơn nghe hiểu, thân thể ngả ra sau, lạnh lùng liếc nhìn Dung Chiêu, thản nhiên nói: "Chỉ có vậy sao? Nếu đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên được bán rộng rãi, đương nhiên làm ăn không tệ."

Hắn nói tiếp: "Nhưng nếu ta muốn ăn sẽ tự đi mua, không cần đặt hàng chờ người đưa tới làm gì, cái này với buôn bán cửa hàng bánh ngọt bình thường có gì khác nhau đâu."

Đúng vậy, quý tộc hiện nay đều có rất nhiều tôi tớ, muốn cái gì trực tiếp sai người đi mua là được.

Cái gì mà "đặt hàng","giao hàng tận nhà", không khác gì trực tiếp mở một cửa hàng.

Hơn nữa Bùi Quan Sơn cũng không nhìn ra đây là một vụ làm ăn lớn. cũng không mang lại bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ là một cửa hàng đơn giản, nếu không phải Phúc Lộc Hiên có cổ phần của cha hắn thì bọn họ đã sai đầu bếp bắt chước công thức đồ ngọt Phúc Lộc Hiên, trực tiếp mở bán ở cửa hàng điểm tâm trong nhà rồi.
 
Chương 141


Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Dung Chiêu vẻ mặt thẹn thùng: "Đây là một chuyện mà Dung Chiêu muốn làm, có điều tinh lực không đủ, đầu tư cũng còn thiếu một chút..."

Quan Mộng Sinh kích động, tiến lên một bước truy vấn: "Dung thế tử mau nói ra, chúng ta có tỉnh lực, chúng ta cũng có tiền nha!"

Dung Chiêu nghe vậy, cười đến mặt mày cong cong.

Nói nhiều như vậy chỉ chờ những lời này!

Muốn dụ dỗ Trương Tam phải bắt đầu từ "thoát khỏi cái mác hoàn khố", xuống tay lừa gạt tứ đại thân vương lấy lý do "danh lợi song thu", mà lừa dối những công tử trẻ tuổi này, tự nhiên phải bắt đầu từ "chí hướng thiếu niên".

Huống hồ chuyện lôi kéo đầu tư và trói buộc lên cùng một con thuyền sao có thể gọi là lừa gạt chứ?

Cô chỉ giúp bọn họ tìm được phương hướng phấn đấu thôi!

Dung Chiêu giơ tay lên vẫy vẫy, Quan Mộng Sinh lập tức lại gần, mấy người khác cũng muốn lại gần nhưng lại bị Bùi Quan Sơn mặt lạnh liếc một cái, mấy người kia rụt cổ, không dám đến gần bàn này nữa, chỉ có thể vểnh tai nghe ngóng.

Lúc này Bùi Quan Sơn mới nghiêng người về trước, ghé sát vào.

Bùi Thừa Quyết hồ nghi nhìn Dung Chiêu một cái, rốt cuộc vẫn tò mò sáp lại gần.

Dung Chiêu lúc này mới hạ giọng, vẻ mặt thần bí: "Phúc Lộc Hiên là tửu lâu tự phục vụ, mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân không đặt bàn được, những món khác ta muốn để lại Phúc Lộc Hiên làm chiêu bài, nhưng bánh ngọt và các đồ ăn vặt khác có thể mở rộng buôn bán."

Mọi người: "... 2"

Bùi Quan Sơn nghỉ hoặc: "Có ý gì? Chuyện này có quan hệ gì với chủ ý kia của ngươi? Ngươi muốn bán đồ ngọt?"

Dung Chiêu gật đầu lại lắc đầu: "Chỉ trả lời đúng một nửa."

Cô vẫn duy trì vẻ mặt thần bí, lại mang theo hưng phấn không thể áp chế: "Không hoàn toàn là mở rộng bán đồ ngọt, bán đồ ngọt là việc của Phúc Lộc Hiên, không liên quan đến kế hoạch mới của ta, kế hoạch mới của ta là bán đồ ngọt giao đến tận nhà!"

Đồ ngọt giao đến tận nhà. Mọi người không hiểu, tuy Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết thông minh, nhưng thế tử công tử như bọn họ chưa chắc đã am hiểu việc làm ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-141.html.]

Dung Chiêu thấy vậy, tỉ mỉ giải thích cho bọn họ: "Có người không đặt được bàn của Phúc Lộc Hiên, hoặc là không muốn đi Phúc Lộc Hiên, chỉ muốn ăn đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên, vậy bọn họ có thể "đặt hàng" cho người của chúng ta, người của chúng ta đúng hạn đem bánh ngọt đưa tới cửa cho bọn họ."

Quan Mộng Sinh gật gật đầu, hắn nghe rõ rồi.

Nhưng...

Quan Mộng Sinh nghỉ hoặc: "Sau đó thì sao?" Cảm giác kế hoạch này cũng không có gì đặc biệt.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ đều chỉ có ba chữ: Chỉ có vậy?

Thần thần bí bí chỉ vì nói cái này?

Bùi Quan Sơn hơi thất vọng.

Còn tưởng rằng là kế hoạch đặc biệt cỡ nào, bây giờ nghe xong chỉ cảm thấy bình thường.

"Ta hỏi ngươi, bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên thế nào?" Dung Chiêu chậm rãi hỏi.

Quan Mộng Sinh từng ăn ở Phúc Lộc Hiên, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Đương nhiên là rất ngon, đêm qua tuy rằng ta chỉ ăn được một cái, nhưng lại rất thích, nhất là nữ quyến và lão nhân trong nhà, ai cũng đều thích ăn."

Dung Chiêu: "Vậy ngươi nói xem, nếu mở rộng bán đồ ngọt thì người đặt hàng có nhiều không?"

Quan Mộng Sinh gật đầu: "Nhiều."

Bùi Quan Sơn nghe hiểu, thân thể ngả ra sau, lạnh lùng liếc nhìn Dung Chiêu, thản nhiên nói: "Chỉ có vậy sao? Nếu đồ ngọt của Phúc Lộc Hiên được bán rộng rãi, đương nhiên làm ăn không tệ."

Hắn nói tiếp: "Nhưng nếu ta muốn ăn sẽ tự đi mua, không cần đặt hàng chờ người đưa tới làm gì, cái này với buôn bán cửa hàng bánh ngọt bình thường có gì khác nhau đâu."

Đúng vậy, quý tộc hiện nay đều có rất nhiều tôi tớ, muốn cái gì trực tiếp sai người đi mua là được.

Cái gì mà "đặt hàng","giao hàng tận nhà", không khác gì trực tiếp mở một cửa hàng.

Hơn nữa Bùi Quan Sơn cũng không nhìn ra đây là một vụ làm ăn lớn. cũng không mang lại bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ là một cửa hàng đơn giản, nếu không phải Phúc Lộc Hiên có cổ phần của cha hắn thì bọn họ đã sai đầu bếp bắt chước công thức đồ ngọt Phúc Lộc Hiên, trực tiếp mở bán ở cửa hàng điểm tâm trong nhà rồi.
 
Chương 142


Buôn bán nhỏ lẻ không đáng nhắc tới.

Bùi Quan Sơn nghe được chủ ý này rất thất vọng.

Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu Dung Chiêu, nhưng hắn hiểu rõ chính mình, là một người quanh năm đeo mặt nạ, lòng dạ rất sâu, hắn không tin những thứ này Dung Chiêu không nghĩ tới.

Bùi Thừa Quyết ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nhướng mày: "Dung thế tử hẳn là còn có gì muốn nói?"

Nếu chỉ là thế này, vậy hắn thật sự đã coi trọng Dung Chiêu.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Phục vụ quý tộc chỉ là nhân tiện, mục tiêu của ta là dân chúng bình thường, nếu giá cả giống nhau, đồ ngọt giống nhau, bọn họ sẽ lựa chọn đưa tới cửa hay là tự mình đi mua?"

Đương nhiên là miễn phí đưa tới cửa.

Nhưng thế thì sao?

Đây là chuyện rất có sức ảnh hưởng sao?

Thứ các công tử này muốn cũng không phải làm ăn đơn thuần, Dung Chiêu dùng thủ đoạn "lưu lại dấu vết trong lịch sử" mới hấp dẫn được bọn họ.

Dường như nhìn ra bọn họ lơ đễnh, Dung Chiêu lúc này nhàn nhạt phun ra một câu...

"Nếu không dừng lại ở đồ ngọt thì sao? Nếu là lương thực, rau củ, vải vóc, thậm chí tất cả những thứ bọn họ muốn mua đều cùng một mức giá thì sao?"

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Thừa Quyết trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, nhíu mày.

Bùi Quan Sơn nghiêng người về phía trước, hắn mím môi nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lầu hai ở trà lâu lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn Dung Chiêu, chờ đợi cô nói tiếp, không thể không nói cô đã thành công làm bọn họ tò mò.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ chén trà, vân đạm phong khinh: "Nếu chúng ta thuê một nhóm người cho bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi giao đồ ăn ngọt của Phúc Lộc Hiên. Đồng thời bọn họ cũng tiến hành nhận đơn đặt hàng của dân chúng cùng với quý tộc các nơi, nhanh chóng giao hàng thì thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-142.html.]

"Những người này mặc quần áo thống nhất, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chắc chắn trở thành một đại phong cảnh của kinh thành, trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của bách tính, mà đây chính là mục tiêu của chúng ta."

Lời nói nhẹ nhàng lại có một cỗ sức mạnh khó diễn tả.

Hai chữ "chúng ta" càng đem mọi người và Dung Chiêu hợp thành một thể.

Lời vừa dứt, trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Có người thở hổn hển.

Mô tả của Dung Chiêu bọn họ còn chưa có khái niệm cụ thể, nhưng bọn họ đều biết... đây là chuyện mới mẻ chưa từng nghe qua.

Bùi Quan Sơn hỏi ngược lại: "Lợi nhuận thì sao? Thuê người cần tiền, bọn họ cần tiền lương."

Hắn bình tĩnh đưa ra vấn đề: "Mà dân chúng tuyệt đối sẽ không bỏ ra một xu."

Cho dù không hiểu kinh doanh, Bùi Quan Sơn bình tĩnh cơ trí vẫn có thể ngẫm ra vấn đề.

Hơn nữa nhắm thẳng vào hạch tâm.

Bọn họ quả thật muốn làm một phen sự nghiệp, bọn họ cũng quả thật muốn ở thế đạo này, ở trong dòng sông lịch sử để lại sức ảnh hưởng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ phải không ngừng bỏ tiền làm việc thiện.

Dung Chiêu nhìn lại hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này khiến Bùi Quan Sơn khó hiểu, hắn nhíu nhíu mày.

Dung Chiêu lắc đầu, ngữ khí mang ý cười: "Bùi thế tử, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, dân chúng sẽ không tốn một văn tiền nào, ngược lại bọn họ còn có thể mua được giá rẻ."

Mọi người: "!t!"

Rẻ hơn?!

Đùa gì thế!

Có người theo bản năng nghi ngờ, nhưng nghĩ đến người này là Dung Chiêu thành lập Phúc Lộc Trang cùng Phúc Lộc Hiên, mọi người liền nghẹn lại. chằm chằm cô, chờ đợi cô nói tiếp, giải thích cho bọn họ tại sao lại rẻ hơn. Quả nhiên Dung Chiêu lại hỏi: "Ta hỏi Bùi thế tử và Bùi nhị công tử nhé, có biết mua một thước vải và mua một miếng vải ở cùng một cửa hàng là bao nhiêu tiền không?" Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn sửng sốt, hai người cũng không quan tâm chỉ tiết nhỏ này, đều nói không biết.
 
Chương 142


Buôn bán nhỏ lẻ không đáng nhắc tới.

Bùi Quan Sơn nghe được chủ ý này rất thất vọng.

Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu Dung Chiêu, nhưng hắn hiểu rõ chính mình, là một người quanh năm đeo mặt nạ, lòng dạ rất sâu, hắn không tin những thứ này Dung Chiêu không nghĩ tới.

Bùi Thừa Quyết ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nhướng mày: "Dung thế tử hẳn là còn có gì muốn nói?"

Nếu chỉ là thế này, vậy hắn thật sự đã coi trọng Dung Chiêu.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Phục vụ quý tộc chỉ là nhân tiện, mục tiêu của ta là dân chúng bình thường, nếu giá cả giống nhau, đồ ngọt giống nhau, bọn họ sẽ lựa chọn đưa tới cửa hay là tự mình đi mua?"

Đương nhiên là miễn phí đưa tới cửa.

Nhưng thế thì sao?

Đây là chuyện rất có sức ảnh hưởng sao?

Thứ các công tử này muốn cũng không phải làm ăn đơn thuần, Dung Chiêu dùng thủ đoạn "lưu lại dấu vết trong lịch sử" mới hấp dẫn được bọn họ.

Dường như nhìn ra bọn họ lơ đễnh, Dung Chiêu lúc này nhàn nhạt phun ra một câu...

"Nếu không dừng lại ở đồ ngọt thì sao? Nếu là lương thực, rau củ, vải vóc, thậm chí tất cả những thứ bọn họ muốn mua đều cùng một mức giá thì sao?"

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Thừa Quyết trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, nhíu mày.

Bùi Quan Sơn nghiêng người về phía trước, hắn mím môi nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lầu hai ở trà lâu lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn Dung Chiêu, chờ đợi cô nói tiếp, không thể không nói cô đã thành công làm bọn họ tò mò.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ chén trà, vân đạm phong khinh: "Nếu chúng ta thuê một nhóm người cho bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi giao đồ ăn ngọt của Phúc Lộc Hiên. Đồng thời bọn họ cũng tiến hành nhận đơn đặt hàng của dân chúng cùng với quý tộc các nơi, nhanh chóng giao hàng thì thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-142.html.]

"Những người này mặc quần áo thống nhất, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chắc chắn trở thành một đại phong cảnh của kinh thành, trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của bách tính, mà đây chính là mục tiêu của chúng ta."

Lời nói nhẹ nhàng lại có một cỗ sức mạnh khó diễn tả.

Hai chữ "chúng ta" càng đem mọi người và Dung Chiêu hợp thành một thể.

Lời vừa dứt, trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Có người thở hổn hển.

Mô tả của Dung Chiêu bọn họ còn chưa có khái niệm cụ thể, nhưng bọn họ đều biết... đây là chuyện mới mẻ chưa từng nghe qua.

Bùi Quan Sơn hỏi ngược lại: "Lợi nhuận thì sao? Thuê người cần tiền, bọn họ cần tiền lương."

Hắn bình tĩnh đưa ra vấn đề: "Mà dân chúng tuyệt đối sẽ không bỏ ra một xu."

Cho dù không hiểu kinh doanh, Bùi Quan Sơn bình tĩnh cơ trí vẫn có thể ngẫm ra vấn đề.

Hơn nữa nhắm thẳng vào hạch tâm.

Bọn họ quả thật muốn làm một phen sự nghiệp, bọn họ cũng quả thật muốn ở thế đạo này, ở trong dòng sông lịch sử để lại sức ảnh hưởng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ phải không ngừng bỏ tiền làm việc thiện.

Dung Chiêu nhìn lại hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này khiến Bùi Quan Sơn khó hiểu, hắn nhíu nhíu mày.

Dung Chiêu lắc đầu, ngữ khí mang ý cười: "Bùi thế tử, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, dân chúng sẽ không tốn một văn tiền nào, ngược lại bọn họ còn có thể mua được giá rẻ."

Mọi người: "!t!"

Rẻ hơn?!

Đùa gì thế!

Có người theo bản năng nghi ngờ, nhưng nghĩ đến người này là Dung Chiêu thành lập Phúc Lộc Trang cùng Phúc Lộc Hiên, mọi người liền nghẹn lại. chằm chằm cô, chờ đợi cô nói tiếp, giải thích cho bọn họ tại sao lại rẻ hơn. Quả nhiên Dung Chiêu lại hỏi: "Ta hỏi Bùi thế tử và Bùi nhị công tử nhé, có biết mua một thước vải và mua một miếng vải ở cùng một cửa hàng là bao nhiêu tiền không?" Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn sửng sốt, hai người cũng không quan tâm chỉ tiết nhỏ này, đều nói không biết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom