Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 129


Dung Chiêu phe phẩy quạt: "Cổ đông cũng có thể là khách hàng, tiền của cổ đông đương nhiên cũng có thể kiếm."

Dung Vĩ: "..." Gian thương, thật sự là gian thương.

Chẳng qua ông lại nói: "Hôm nay ta cuối cùng cũng biết vì sao con phải chia nhiều lợi nhuận như vậy cho tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên quả thật cần bọn họ."

Phúc Lộc Hiên cần tứ đại thân vương bảo hộ, nếu chỉ có một mình Dung Chiêu, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên rất khó làm tiếp.

Cái khác không nói, tất cả những người muốn chen ngang, gây chuyện, lãng phí thức ăn, không tuân thủ quy củ... đều phải cân nhắc xem mình rốt cuộc có dám đắc tội với tứ đại thân vương hay không.

Đây là xã hội phong kiến, là thế giới không có nhân quyền, còn có thể lấy mạng người.

Những người "nạp năm ngàn lượng" này, bọn họ tín nhiệm không phải Phúc Lộc Hiên mà là tín nhiệm Dung Chiêu và tứ đại thân vương.

Dù sao bắt đầu từ khi tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, ba chữ "Phúc Lộc Hiên" đã hoàn toàn gắn liền với "Tứ đại thân vương".

Trong đại sảnh Phúc Lộc Hiên viết lịch sử hình thành, không đơn thuần là tuyên dương tứ đại thân vương mà còn tuyên dương mối quan hệ giữa tứ đại thân vương cùng Phúc Lộc Hiên và Dung Chiêu.

Vấn đề lớn nhất của mô hình "tiệc buffet" chính là thời gian hạn chế và không thể lãng phí, vấn đề lớn nhất của mô hình "hội viên" chính là lòng tin.

Mà có tứ đại thân vương trấn giữ, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.

Dung Chiêu cười cười, không nói lời nào.

Lấy đi bốn vạn lượng làm cho người ta đau lòng, lại gieo xuống một hy vọng, tứ đại thân vương sẽ kiên định bảo vệ Phúc Lộc Hiên.

Những người "nạp" năm ngàn lượng cũng sẽ không muốn tiền của bọn họ trôi theo dòng nước, hy vọng Phúc Lộc Hiên không biến mất trước khi bọn họ được trừ hết tiền.

Mà bây giờ chỉ là Phúc Lộc Hiên, chỉ là năm ngàn lượng.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, ông vốn không coi trọng mọi việc mà đứa con gái bất hiếu này làm, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy lời nói lúc trước của cô... tựa hồ thật sự có chút đạo lý. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy...

Nha đầu này sẽ làm được tới đâu?

Dung Chiêu tiêu sái lắc quạt: "Cha, đừng dùng ánh mắt tự hào thưởng thức như vậy nhìn con, con biết cha rất sùng bái con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-129.html.]

Tự hào? Thưởng thức? Sùng bái?

Dung Vĩ: "... Cút."

Ông hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Con hẳn là đã quên sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương con còn có phiền toái ở trên người, con phải đối mặt với ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu càng thể hiện sự lợi hại của mình, ba vị hoàng tử lại càng lôi kéo cô.

Lôi kéo không được, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao Dung Chiêu không phải một mình, cô còn có tứ đại thân vương, một cỗ thế lực như vậy sao có thể để cô ở bên ngoài?

Mà An Khánh Vương phủ lại không đối phó với Trương thừa tướng, bởi vì phái trung lập không thu Dung Chiêu.

Phúc Lộc Hiên tuy rằng làm tốt, nhưng Dung Vĩ vẫn thấy tràn ngập nguy cơ, càng đừng nói là... một nữ tử như cô mỗi ngày đều rong ruổi bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bại lộ.

Nhưng Dung Chiêu chỉ phất quạt, tiêu sái xoay người: "Phụ thân đừng lo lắng cho hài nhỉ."

Dung Vĩ: "..."

Bất hiếu nữ này rốt cuộc có biết tình cảnh hiện tại của mình hay không?!

Cũng không thể lôi kéo ba vị hoàng tử kinh doanh chứ?

Hoàng tử không thiếu tiền!

Dung Vĩ suy nghĩ nửa ngày, thật sự là nghĩ mãi không ra Dung Chiêu rốt cuộc còn có thể làm cái gì, trong mắt ông mơ hồ mang theo lo lắng....

Phúc Lộc Hiên thật sự đã nổi tiếng.

"Ngươi có biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Đương nhiên là biết, đêm qua ta cũng đến hiện trường, đáng tiếc không rút trúng phiếu giảm giá."

"Ha ha ha, ta rút trúng giảm 70%, sáu trăm đồng, suy nghĩ một chút bèn cắn răng đi vào." không?"

"Đáng giá, cực kỳ đáng giá. Làm gì có thổi phồng, rõ ràng là tốt hơn! Thần tiên thịnh yến tuyệt đối không hề khoa trương, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên không đi một lần, cả đời này đều sống uổng phí."
 
Chương 129


Dung Chiêu phe phẩy quạt: "Cổ đông cũng có thể là khách hàng, tiền của cổ đông đương nhiên cũng có thể kiếm."

Dung Vĩ: "..." Gian thương, thật sự là gian thương.

Chẳng qua ông lại nói: "Hôm nay ta cuối cùng cũng biết vì sao con phải chia nhiều lợi nhuận như vậy cho tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên quả thật cần bọn họ."

Phúc Lộc Hiên cần tứ đại thân vương bảo hộ, nếu chỉ có một mình Dung Chiêu, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên rất khó làm tiếp.

Cái khác không nói, tất cả những người muốn chen ngang, gây chuyện, lãng phí thức ăn, không tuân thủ quy củ... đều phải cân nhắc xem mình rốt cuộc có dám đắc tội với tứ đại thân vương hay không.

Đây là xã hội phong kiến, là thế giới không có nhân quyền, còn có thể lấy mạng người.

Những người "nạp năm ngàn lượng" này, bọn họ tín nhiệm không phải Phúc Lộc Hiên mà là tín nhiệm Dung Chiêu và tứ đại thân vương.

Dù sao bắt đầu từ khi tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, ba chữ "Phúc Lộc Hiên" đã hoàn toàn gắn liền với "Tứ đại thân vương".

Trong đại sảnh Phúc Lộc Hiên viết lịch sử hình thành, không đơn thuần là tuyên dương tứ đại thân vương mà còn tuyên dương mối quan hệ giữa tứ đại thân vương cùng Phúc Lộc Hiên và Dung Chiêu.

Vấn đề lớn nhất của mô hình "tiệc buffet" chính là thời gian hạn chế và không thể lãng phí, vấn đề lớn nhất của mô hình "hội viên" chính là lòng tin.

Mà có tứ đại thân vương trấn giữ, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.

Dung Chiêu cười cười, không nói lời nào.

Lấy đi bốn vạn lượng làm cho người ta đau lòng, lại gieo xuống một hy vọng, tứ đại thân vương sẽ kiên định bảo vệ Phúc Lộc Hiên.

Những người "nạp" năm ngàn lượng cũng sẽ không muốn tiền của bọn họ trôi theo dòng nước, hy vọng Phúc Lộc Hiên không biến mất trước khi bọn họ được trừ hết tiền.

Mà bây giờ chỉ là Phúc Lộc Hiên, chỉ là năm ngàn lượng.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, ông vốn không coi trọng mọi việc mà đứa con gái bất hiếu này làm, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy lời nói lúc trước của cô... tựa hồ thật sự có chút đạo lý. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy...

Nha đầu này sẽ làm được tới đâu?

Dung Chiêu tiêu sái lắc quạt: "Cha, đừng dùng ánh mắt tự hào thưởng thức như vậy nhìn con, con biết cha rất sùng bái con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-129.html.]

Tự hào? Thưởng thức? Sùng bái?

Dung Vĩ: "... Cút."

Ông hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Con hẳn là đã quên sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương con còn có phiền toái ở trên người, con phải đối mặt với ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu càng thể hiện sự lợi hại của mình, ba vị hoàng tử lại càng lôi kéo cô.

Lôi kéo không được, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao Dung Chiêu không phải một mình, cô còn có tứ đại thân vương, một cỗ thế lực như vậy sao có thể để cô ở bên ngoài?

Mà An Khánh Vương phủ lại không đối phó với Trương thừa tướng, bởi vì phái trung lập không thu Dung Chiêu.

Phúc Lộc Hiên tuy rằng làm tốt, nhưng Dung Vĩ vẫn thấy tràn ngập nguy cơ, càng đừng nói là... một nữ tử như cô mỗi ngày đều rong ruổi bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bại lộ.

Nhưng Dung Chiêu chỉ phất quạt, tiêu sái xoay người: "Phụ thân đừng lo lắng cho hài nhỉ."

Dung Vĩ: "..."

Bất hiếu nữ này rốt cuộc có biết tình cảnh hiện tại của mình hay không?!

Cũng không thể lôi kéo ba vị hoàng tử kinh doanh chứ?

Hoàng tử không thiếu tiền!

Dung Vĩ suy nghĩ nửa ngày, thật sự là nghĩ mãi không ra Dung Chiêu rốt cuộc còn có thể làm cái gì, trong mắt ông mơ hồ mang theo lo lắng....

Phúc Lộc Hiên thật sự đã nổi tiếng.

"Ngươi có biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Đương nhiên là biết, đêm qua ta cũng đến hiện trường, đáng tiếc không rút trúng phiếu giảm giá."

"Ha ha ha, ta rút trúng giảm 70%, sáu trăm đồng, suy nghĩ một chút bèn cắn răng đi vào." không?"

"Đáng giá, cực kỳ đáng giá. Làm gì có thổi phồng, rõ ràng là tốt hơn! Thần tiên thịnh yến tuyệt đối không hề khoa trương, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên không đi một lần, cả đời này đều sống uổng phí."
 
Chương 130


"Một trăm lẻ tám món ăn, nửa canh giờ, chỉ cần không lãng phí thì ăn uống thoải mái, chỉ có hai lượng bạc đúng là rất rẻ."

"Trên lầu đắt lắm."

"Phúc Lộc Hiên dù sao cũng phải kiếm tiền, nhưng lầu một cho chúng ta giá rẻ như thế, Dung thế tử vẫn là người tốt, cho nên ăn được là lời rồi."

"Sắp đến giờ Ty rồi, mau đến Phúc Lộc Hiên cướp bàn thôi."...

Hai lượng bạc đối với rất nhiều dân chúng mà nói là rất đắt, nhưng hơn một trăm món ăn, rất nhiều món ngon mỹ vị bọn họ chưa từng thấy qua, so với lầu hai và lầu ba, hai lượng bạc thật sự là rất rẻ.

"Các ngươi có ai hôm nay đặt được Phúc Lộc Hiên không?"

"Không có."

"Không có người nào hết sao?"

"Ai, ngày mai xếp hàng sớm vậy."...

"Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đặt được Phúc Lộc Hiên rồi, ta đặt ba chỗ, nương tử, nàng mang theo hài tử và phụ thân đi đi."

"Tướng công, hay là chàng mang bọn họ đi đi."

"Cha mẹ đi với tổ phụ đi, hài nhi biết cha mẹ là vì tổ phụ mới đi Phúc Lộc Hiên, ngày thường cha mẹ đều rất tiết kiệm, không nỡ tiêu xài ngân lượng, hài nhỉ tuổi còn nhỏ, tương lai còn có rất nhiều thời gian có thể đi Phúc Lộc Hiên."...

"Ta nhất định phải tích góp đủ hai lượng bạc mang mẫu thân đi Phúc Lộc Hiên!"

"Ta năm nay kiếm được chút tiền, vốn định mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn nên tiết kiệm một thời gian, đợi đến năm mới mang theo một nhà già trẻ cùng đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa."...

"Ngươi biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Không biết."

"Cái gì?! Phúc Lộc Hiên cũng không biết, ngươi không theo kịp trào lưu rồi!"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-130.html.]

A Sinh là nô bộc của Quách gia, Quách gia ở kinh thành không nổi danh, nhưng ở Giang Nam lại là danh thế gia, nhà bọn họ không chỉ có người làm quan trong triều mà còn rất am hiểu buôn bán, ở Giang Nam có gia nghiệp cực kỳ lớn. Bọn họ chủ yếu kinh doanh tơ lụa, có thể nói tơ lụa tốt nhất trong cả triều Đại Nhạn đều xuất phát từ nhà bọn họ.

Hôm nay chính là ngày Quách gia lên kinh đưa cống phẩm lên hoàng gia, người thừa kế Quách gia Quách Xuyên tự mình dẫn đội.

Bọn họ vừa mới tiến vào kinh thành, còn chưa đi tới phủ nhà mình đã nghe được người trên đường nhắc tới ba chữ "Phúc Lộc Hiên", người Quách gia hàng năm đều vào kinh, tửu lâu này cũng là lần đầu tiên nghe được.

Dường như mọi người trong kinh đều biết?

"Hỏi thăm một chút." Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói.

A Sinh lập tức giữ chặt một người bán hàng rong đi ngang qua, người bán hàng rong không kiên nhẫn, A Sinh trực tiếp mua tất cả hàng hóa trong gánh của hắn, lúc này mới hỏi: "Phúc Lộc Hiên là nơi nào?"

"Các ngươi ngay cả Phúc Lộc Hiên cũng không biết?" Người bán hàng rong kinh ngạc.

"Chúng ta hôm nay vừa mới vào kinh..."

"Thanh danh Phúc Lộc Hiên đều đã truyền đến ngoài kinh thành, xem ra các ngươi dọc đường đi cũng không nghe ngóng tin tức."

Người bán hàng rong lắc đầu, giải thích cho bọn họ,"Phúc Lộc Hiên là nơi tốt, có câu Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, Thần Tiên Thịnh Yến..."

"Chỉ hai lượng bạc là có thể thưởng thức một trăm lẻ tám món ăn, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, mặn ngọt cay chua, sống chín... Cái gì cần có đều có, hơn nữa đều là món ngon thượng hạng."

"Nghe nói những món nổi danh của Phúc Lộc Trang như thịt Đông Pha, thịt viên cua, thịt kho tàu vân vân, Phúc Lộc Hiên đều có, còn có đồ ngọt, các loại mì, thức ăn kèm, đồ ăn vặt nổi danh đêm qua làm cho người ta nhớ mãi không quên..."

"Một trăm lẻ tám món ăn mãi không hết, chỉ cần ngươi có thể ăn được, Phúc Lộc Hiên sẽ thoải mái bưng lên cho ngươi, mùi vị kia..."

"Ùng ục..." Bụng ai đó vang lên.

Người bán hàng rong theo bản năng nhìn về phía A Sinh, mặc dù A Sinh đang nuốt nước miếng nhưng lại ôm bụng phản bác: "Không phải ta!"

"Ùng ục..." Lại có một tiếng vang lên.

Hai người theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy trên xe ngựa đi xuống một vị công tử trẻ tuổi, tiếng kêu chính là từ trong bụng đối phương phát ra.
 
Chương 130


"Một trăm lẻ tám món ăn, nửa canh giờ, chỉ cần không lãng phí thì ăn uống thoải mái, chỉ có hai lượng bạc đúng là rất rẻ."

"Trên lầu đắt lắm."

"Phúc Lộc Hiên dù sao cũng phải kiếm tiền, nhưng lầu một cho chúng ta giá rẻ như thế, Dung thế tử vẫn là người tốt, cho nên ăn được là lời rồi."

"Sắp đến giờ Ty rồi, mau đến Phúc Lộc Hiên cướp bàn thôi."...

Hai lượng bạc đối với rất nhiều dân chúng mà nói là rất đắt, nhưng hơn một trăm món ăn, rất nhiều món ngon mỹ vị bọn họ chưa từng thấy qua, so với lầu hai và lầu ba, hai lượng bạc thật sự là rất rẻ.

"Các ngươi có ai hôm nay đặt được Phúc Lộc Hiên không?"

"Không có."

"Không có người nào hết sao?"

"Ai, ngày mai xếp hàng sớm vậy."...

"Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đặt được Phúc Lộc Hiên rồi, ta đặt ba chỗ, nương tử, nàng mang theo hài tử và phụ thân đi đi."

"Tướng công, hay là chàng mang bọn họ đi đi."

"Cha mẹ đi với tổ phụ đi, hài nhi biết cha mẹ là vì tổ phụ mới đi Phúc Lộc Hiên, ngày thường cha mẹ đều rất tiết kiệm, không nỡ tiêu xài ngân lượng, hài nhỉ tuổi còn nhỏ, tương lai còn có rất nhiều thời gian có thể đi Phúc Lộc Hiên."...

"Ta nhất định phải tích góp đủ hai lượng bạc mang mẫu thân đi Phúc Lộc Hiên!"

"Ta năm nay kiếm được chút tiền, vốn định mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn nên tiết kiệm một thời gian, đợi đến năm mới mang theo một nhà già trẻ cùng đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa."...

"Ngươi biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Không biết."

"Cái gì?! Phúc Lộc Hiên cũng không biết, ngươi không theo kịp trào lưu rồi!"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-130.html.]

A Sinh là nô bộc của Quách gia, Quách gia ở kinh thành không nổi danh, nhưng ở Giang Nam lại là danh thế gia, nhà bọn họ không chỉ có người làm quan trong triều mà còn rất am hiểu buôn bán, ở Giang Nam có gia nghiệp cực kỳ lớn. Bọn họ chủ yếu kinh doanh tơ lụa, có thể nói tơ lụa tốt nhất trong cả triều Đại Nhạn đều xuất phát từ nhà bọn họ.

Hôm nay chính là ngày Quách gia lên kinh đưa cống phẩm lên hoàng gia, người thừa kế Quách gia Quách Xuyên tự mình dẫn đội.

Bọn họ vừa mới tiến vào kinh thành, còn chưa đi tới phủ nhà mình đã nghe được người trên đường nhắc tới ba chữ "Phúc Lộc Hiên", người Quách gia hàng năm đều vào kinh, tửu lâu này cũng là lần đầu tiên nghe được.

Dường như mọi người trong kinh đều biết?

"Hỏi thăm một chút." Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói.

A Sinh lập tức giữ chặt một người bán hàng rong đi ngang qua, người bán hàng rong không kiên nhẫn, A Sinh trực tiếp mua tất cả hàng hóa trong gánh của hắn, lúc này mới hỏi: "Phúc Lộc Hiên là nơi nào?"

"Các ngươi ngay cả Phúc Lộc Hiên cũng không biết?" Người bán hàng rong kinh ngạc.

"Chúng ta hôm nay vừa mới vào kinh..."

"Thanh danh Phúc Lộc Hiên đều đã truyền đến ngoài kinh thành, xem ra các ngươi dọc đường đi cũng không nghe ngóng tin tức."

Người bán hàng rong lắc đầu, giải thích cho bọn họ,"Phúc Lộc Hiên là nơi tốt, có câu Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, Thần Tiên Thịnh Yến..."

"Chỉ hai lượng bạc là có thể thưởng thức một trăm lẻ tám món ăn, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, mặn ngọt cay chua, sống chín... Cái gì cần có đều có, hơn nữa đều là món ngon thượng hạng."

"Nghe nói những món nổi danh của Phúc Lộc Trang như thịt Đông Pha, thịt viên cua, thịt kho tàu vân vân, Phúc Lộc Hiên đều có, còn có đồ ngọt, các loại mì, thức ăn kèm, đồ ăn vặt nổi danh đêm qua làm cho người ta nhớ mãi không quên..."

"Một trăm lẻ tám món ăn mãi không hết, chỉ cần ngươi có thể ăn được, Phúc Lộc Hiên sẽ thoải mái bưng lên cho ngươi, mùi vị kia..."

"Ùng ục..." Bụng ai đó vang lên.

Người bán hàng rong theo bản năng nhìn về phía A Sinh, mặc dù A Sinh đang nuốt nước miếng nhưng lại ôm bụng phản bác: "Không phải ta!"

"Ùng ục..." Lại có một tiếng vang lên.

Hai người theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy trên xe ngựa đi xuống một vị công tử trẻ tuổi, tiếng kêu chính là từ trong bụng đối phương phát ra.
 
Chương 130


"Một trăm lẻ tám món ăn, nửa canh giờ, chỉ cần không lãng phí thì ăn uống thoải mái, chỉ có hai lượng bạc đúng là rất rẻ."

"Trên lầu đắt lắm."

"Phúc Lộc Hiên dù sao cũng phải kiếm tiền, nhưng lầu một cho chúng ta giá rẻ như thế, Dung thế tử vẫn là người tốt, cho nên ăn được là lời rồi."

"Sắp đến giờ Ty rồi, mau đến Phúc Lộc Hiên cướp bàn thôi."...

Hai lượng bạc đối với rất nhiều dân chúng mà nói là rất đắt, nhưng hơn một trăm món ăn, rất nhiều món ngon mỹ vị bọn họ chưa từng thấy qua, so với lầu hai và lầu ba, hai lượng bạc thật sự là rất rẻ.

"Các ngươi có ai hôm nay đặt được Phúc Lộc Hiên không?"

"Không có."

"Không có người nào hết sao?"

"Ai, ngày mai xếp hàng sớm vậy."...

"Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đặt được Phúc Lộc Hiên rồi, ta đặt ba chỗ, nương tử, nàng mang theo hài tử và phụ thân đi đi."

"Tướng công, hay là chàng mang bọn họ đi đi."

"Cha mẹ đi với tổ phụ đi, hài nhi biết cha mẹ là vì tổ phụ mới đi Phúc Lộc Hiên, ngày thường cha mẹ đều rất tiết kiệm, không nỡ tiêu xài ngân lượng, hài nhỉ tuổi còn nhỏ, tương lai còn có rất nhiều thời gian có thể đi Phúc Lộc Hiên."...

"Ta nhất định phải tích góp đủ hai lượng bạc mang mẫu thân đi Phúc Lộc Hiên!"

"Ta năm nay kiếm được chút tiền, vốn định mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn nên tiết kiệm một thời gian, đợi đến năm mới mang theo một nhà già trẻ cùng đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa."...

"Ngươi biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Không biết."

"Cái gì?! Phúc Lộc Hiên cũng không biết, ngươi không theo kịp trào lưu rồi!"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-130.html.]

A Sinh là nô bộc của Quách gia, Quách gia ở kinh thành không nổi danh, nhưng ở Giang Nam lại là danh thế gia, nhà bọn họ không chỉ có người làm quan trong triều mà còn rất am hiểu buôn bán, ở Giang Nam có gia nghiệp cực kỳ lớn. Bọn họ chủ yếu kinh doanh tơ lụa, có thể nói tơ lụa tốt nhất trong cả triều Đại Nhạn đều xuất phát từ nhà bọn họ.

Hôm nay chính là ngày Quách gia lên kinh đưa cống phẩm lên hoàng gia, người thừa kế Quách gia Quách Xuyên tự mình dẫn đội.

Bọn họ vừa mới tiến vào kinh thành, còn chưa đi tới phủ nhà mình đã nghe được người trên đường nhắc tới ba chữ "Phúc Lộc Hiên", người Quách gia hàng năm đều vào kinh, tửu lâu này cũng là lần đầu tiên nghe được.

Dường như mọi người trong kinh đều biết?

"Hỏi thăm một chút." Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói.

A Sinh lập tức giữ chặt một người bán hàng rong đi ngang qua, người bán hàng rong không kiên nhẫn, A Sinh trực tiếp mua tất cả hàng hóa trong gánh của hắn, lúc này mới hỏi: "Phúc Lộc Hiên là nơi nào?"

"Các ngươi ngay cả Phúc Lộc Hiên cũng không biết?" Người bán hàng rong kinh ngạc.

"Chúng ta hôm nay vừa mới vào kinh..."

"Thanh danh Phúc Lộc Hiên đều đã truyền đến ngoài kinh thành, xem ra các ngươi dọc đường đi cũng không nghe ngóng tin tức."

Người bán hàng rong lắc đầu, giải thích cho bọn họ,"Phúc Lộc Hiên là nơi tốt, có câu Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, Thần Tiên Thịnh Yến..."

"Chỉ hai lượng bạc là có thể thưởng thức một trăm lẻ tám món ăn, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, mặn ngọt cay chua, sống chín... Cái gì cần có đều có, hơn nữa đều là món ngon thượng hạng."

"Nghe nói những món nổi danh của Phúc Lộc Trang như thịt Đông Pha, thịt viên cua, thịt kho tàu vân vân, Phúc Lộc Hiên đều có, còn có đồ ngọt, các loại mì, thức ăn kèm, đồ ăn vặt nổi danh đêm qua làm cho người ta nhớ mãi không quên..."

"Một trăm lẻ tám món ăn mãi không hết, chỉ cần ngươi có thể ăn được, Phúc Lộc Hiên sẽ thoải mái bưng lên cho ngươi, mùi vị kia..."

"Ùng ục..." Bụng ai đó vang lên.

Người bán hàng rong theo bản năng nhìn về phía A Sinh, mặc dù A Sinh đang nuốt nước miếng nhưng lại ôm bụng phản bác: "Không phải ta!"

"Ùng ục..." Lại có một tiếng vang lên.

Hai người theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy trên xe ngựa đi xuống một vị công tử trẻ tuổi, tiếng kêu chính là từ trong bụng đối phương phát ra.
 
Chương 131


Mà người này chính là người thừa kế Quách gia - Quách Xuyên.

A Sinh: "..."

Quách Xuyên xoa xoa bụng: "Đi, mau đi tới Phúc Lộc Hiên!"

Nói xong xe ngựa liền mang theo bọn họ vội vàng chạy tới Phúc Lộc Hiên.

Người bán hàng rong đứng tại chỗ, gãi đầu: "Ai nha, hình như ta quên nói Phúc Lộc Hiên rất được hoan nghênh, cần phải đặt bàn trước, giờ Tý hôm nay rất nhanh đã bị đặt xong hết rồi..."

Đoàn người Quách Xuyên quả nhiên bị ngăn cản bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

A Sinh đã lâu không bị đối xử như thế này, Quách gia bọn họ ở Giang Nam đi tới chỗ nào cũng có đặc quyền, hiện giờ lại không vào được tửu lâu, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Quách Xuyên lập tức ngăn hắn lại, mang hắn rời đi.

"Thiếu gia..."

Quách Xuyên: "A Sinh, nơi này là kinh thành, ngươi chớ có xúc động, ngươi chỉ nghe đến danh tiếng tửu lâu này, nhưng không nghe thấy thế tử An Khánh Vương phủ và tứ đại thân vương là ông chủ Phúc Lộc Hiên sao?"

A Sinh không ngốc, lập tức phản ứng lại, vẻ mặt ảo não.

Quách Xuyên thở dài: "Xem ra chỉ có thể đợi ngày mai, ai, nếu không biết thì thôi, hiện tại biết rồi lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày mới có thể ăn được, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn."

Về phần làm thẻ vàng?

Quách Xuyên không muốn, là người buôn bán, hắn biết tính toán.

Quách gia bọn họ hàng năm mới đến kinh thành một lần, bình thường nhiều nhất ở nửa tháng, huống hồ hắn còn chưa nếm qua hương vị Phúc Lộc Hiên kia, làm sao chịu dễ dàng bỏ ra năm ngàn lượng?

A Sinh cũng có chút ngứa ngáy.

Hai người vừa mới vào phủ, có người bẩm báo: "Công tử, Tiền gia trong kinh vẫn muốn hợp tác cùng Quách gia chúng ta đã đưa thiệp mời đến, mời công tử ngày mai đến Phúc Lộc Hiên gặp mặt, nên trả lời như thế nào?"

Quách Xuyên cũng không quay đầu lại: "Không cần để ý, chúng ta Hạ nhân: "..."

Vì thế ngày hôm sau, Quách Xuyên thành công đi theo người của Tiền gia tiến vào lầu hai Phúc Lộc Hiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-131.html.]

Rất nhanh đã vang lên tiếng kinh hô của Quách Xuyên...

"Còn có nơi như thế này sao?"

"Quả nhiên không hổ là Phúc Lộc Hiên, thần tiên thịnh yến danh bất hư truyền."

"Ngoàm... Ăn ngon thật."...

Cơm no rượu say xong, Quách Xuyên được bồi bàn Phúc Lộc Hiên đỡ ra ngoài, A Sinh vội vàng nghênh đón công tử nhà mình.

Quách Xuyên đỏ mặt: "Lát nữa đi lấy tiền, ta muốn làm hội viên của Phúc Lộc Hiên! Phải làm hội viên thẻ vàng, ngày nào cũng tới đây."

A Sinh nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Thật sự ngon tới vậy sao?"

"Vượt quá tưởng tượng, Phúc Lộc Hiên thật sự là rừng vàng biển bạc." Quách Xuyên đánh giá.

A Sinh: "Vậy chúng ta có nên bắt chước mở một tửu lâu ở Giang Nam không?"

Quách Xuyên trừng mắt: "Ngươi điên rồi, sau lưng Phúc Lộc Hiên có tứ đại thân vương, ai dám bắt chước chứ? Quách gia chúng ta mặc dù ở Giang Nam rất có địa vị, nhưng cũng không thể đắc tội tứ đại thân vương!"

A Sinh lập tức ỉu xìu.

Quách Xuyên cảm thán: "Người sáng lập Phúc Lộc Hiên này là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, quả nhiên là một diệu nhân, sợ là rất có kinh nghiệm làm ăn, nếu có thể gặp mặt một lần, cùng hắn thảo luận kinh nghiệm làm ăn... Thật là đẹp biết bao."

Hắn khẽ nheo mắt, nhịn không được thì thào: "Làm sao mới có thể gặp được Dung thế tử đây?"

Quách Xuyên muốn gặp Dung Chiêu, âm thầm suy nghĩ biện pháp trong lòng....

Còn có rất nhiều người cũng muốn gặp Dung Chiêu.

Ví dụ như đám công tử trong kinh bị đem ra so sánh.

Ngày thứ hai khai trương Phúc Lộc Hiên.

Những người này liền tụ tập tại một quán trà lâu, lúc này Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng xuất hiện, thậm chí ngay cả Trương Tam Trương Trường Ngôn cũng đến. Những người này tụ cùng một chỗ, đề tài nói chuyện toàn bộ là Dung Chiêu...

"Cha ta tối hôm qua vẫn khen Dung Chiêu, nói hắn có bản lĩnh."

"A, mẹ ta cũng vậy, còn muốn tác hợp cho muội muội ta, muốn Dung Chiêu làm con rể nhà ta."
 
Chương 131


Mà người này chính là người thừa kế Quách gia - Quách Xuyên.

A Sinh: "..."

Quách Xuyên xoa xoa bụng: "Đi, mau đi tới Phúc Lộc Hiên!"

Nói xong xe ngựa liền mang theo bọn họ vội vàng chạy tới Phúc Lộc Hiên.

Người bán hàng rong đứng tại chỗ, gãi đầu: "Ai nha, hình như ta quên nói Phúc Lộc Hiên rất được hoan nghênh, cần phải đặt bàn trước, giờ Tý hôm nay rất nhanh đã bị đặt xong hết rồi..."

Đoàn người Quách Xuyên quả nhiên bị ngăn cản bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

A Sinh đã lâu không bị đối xử như thế này, Quách gia bọn họ ở Giang Nam đi tới chỗ nào cũng có đặc quyền, hiện giờ lại không vào được tửu lâu, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Quách Xuyên lập tức ngăn hắn lại, mang hắn rời đi.

"Thiếu gia..."

Quách Xuyên: "A Sinh, nơi này là kinh thành, ngươi chớ có xúc động, ngươi chỉ nghe đến danh tiếng tửu lâu này, nhưng không nghe thấy thế tử An Khánh Vương phủ và tứ đại thân vương là ông chủ Phúc Lộc Hiên sao?"

A Sinh không ngốc, lập tức phản ứng lại, vẻ mặt ảo não.

Quách Xuyên thở dài: "Xem ra chỉ có thể đợi ngày mai, ai, nếu không biết thì thôi, hiện tại biết rồi lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày mới có thể ăn được, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn."

Về phần làm thẻ vàng?

Quách Xuyên không muốn, là người buôn bán, hắn biết tính toán.

Quách gia bọn họ hàng năm mới đến kinh thành một lần, bình thường nhiều nhất ở nửa tháng, huống hồ hắn còn chưa nếm qua hương vị Phúc Lộc Hiên kia, làm sao chịu dễ dàng bỏ ra năm ngàn lượng?

A Sinh cũng có chút ngứa ngáy.

Hai người vừa mới vào phủ, có người bẩm báo: "Công tử, Tiền gia trong kinh vẫn muốn hợp tác cùng Quách gia chúng ta đã đưa thiệp mời đến, mời công tử ngày mai đến Phúc Lộc Hiên gặp mặt, nên trả lời như thế nào?"

Quách Xuyên cũng không quay đầu lại: "Không cần để ý, chúng ta Hạ nhân: "..."

Vì thế ngày hôm sau, Quách Xuyên thành công đi theo người của Tiền gia tiến vào lầu hai Phúc Lộc Hiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-131.html.]

Rất nhanh đã vang lên tiếng kinh hô của Quách Xuyên...

"Còn có nơi như thế này sao?"

"Quả nhiên không hổ là Phúc Lộc Hiên, thần tiên thịnh yến danh bất hư truyền."

"Ngoàm... Ăn ngon thật."...

Cơm no rượu say xong, Quách Xuyên được bồi bàn Phúc Lộc Hiên đỡ ra ngoài, A Sinh vội vàng nghênh đón công tử nhà mình.

Quách Xuyên đỏ mặt: "Lát nữa đi lấy tiền, ta muốn làm hội viên của Phúc Lộc Hiên! Phải làm hội viên thẻ vàng, ngày nào cũng tới đây."

A Sinh nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Thật sự ngon tới vậy sao?"

"Vượt quá tưởng tượng, Phúc Lộc Hiên thật sự là rừng vàng biển bạc." Quách Xuyên đánh giá.

A Sinh: "Vậy chúng ta có nên bắt chước mở một tửu lâu ở Giang Nam không?"

Quách Xuyên trừng mắt: "Ngươi điên rồi, sau lưng Phúc Lộc Hiên có tứ đại thân vương, ai dám bắt chước chứ? Quách gia chúng ta mặc dù ở Giang Nam rất có địa vị, nhưng cũng không thể đắc tội tứ đại thân vương!"

A Sinh lập tức ỉu xìu.

Quách Xuyên cảm thán: "Người sáng lập Phúc Lộc Hiên này là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, quả nhiên là một diệu nhân, sợ là rất có kinh nghiệm làm ăn, nếu có thể gặp mặt một lần, cùng hắn thảo luận kinh nghiệm làm ăn... Thật là đẹp biết bao."

Hắn khẽ nheo mắt, nhịn không được thì thào: "Làm sao mới có thể gặp được Dung thế tử đây?"

Quách Xuyên muốn gặp Dung Chiêu, âm thầm suy nghĩ biện pháp trong lòng....

Còn có rất nhiều người cũng muốn gặp Dung Chiêu.

Ví dụ như đám công tử trong kinh bị đem ra so sánh.

Ngày thứ hai khai trương Phúc Lộc Hiên.

Những người này liền tụ tập tại một quán trà lâu, lúc này Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng xuất hiện, thậm chí ngay cả Trương Tam Trương Trường Ngôn cũng đến. Những người này tụ cùng một chỗ, đề tài nói chuyện toàn bộ là Dung Chiêu...

"Cha ta tối hôm qua vẫn khen Dung Chiêu, nói hắn có bản lĩnh."

"A, mẹ ta cũng vậy, còn muốn tác hợp cho muội muội ta, muốn Dung Chiêu làm con rể nhà ta."
 
Chương 131


Mà người này chính là người thừa kế Quách gia - Quách Xuyên.

A Sinh: "..."

Quách Xuyên xoa xoa bụng: "Đi, mau đi tới Phúc Lộc Hiên!"

Nói xong xe ngựa liền mang theo bọn họ vội vàng chạy tới Phúc Lộc Hiên.

Người bán hàng rong đứng tại chỗ, gãi đầu: "Ai nha, hình như ta quên nói Phúc Lộc Hiên rất được hoan nghênh, cần phải đặt bàn trước, giờ Tý hôm nay rất nhanh đã bị đặt xong hết rồi..."

Đoàn người Quách Xuyên quả nhiên bị ngăn cản bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

A Sinh đã lâu không bị đối xử như thế này, Quách gia bọn họ ở Giang Nam đi tới chỗ nào cũng có đặc quyền, hiện giờ lại không vào được tửu lâu, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Quách Xuyên lập tức ngăn hắn lại, mang hắn rời đi.

"Thiếu gia..."

Quách Xuyên: "A Sinh, nơi này là kinh thành, ngươi chớ có xúc động, ngươi chỉ nghe đến danh tiếng tửu lâu này, nhưng không nghe thấy thế tử An Khánh Vương phủ và tứ đại thân vương là ông chủ Phúc Lộc Hiên sao?"

A Sinh không ngốc, lập tức phản ứng lại, vẻ mặt ảo não.

Quách Xuyên thở dài: "Xem ra chỉ có thể đợi ngày mai, ai, nếu không biết thì thôi, hiện tại biết rồi lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày mới có thể ăn được, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn."

Về phần làm thẻ vàng?

Quách Xuyên không muốn, là người buôn bán, hắn biết tính toán.

Quách gia bọn họ hàng năm mới đến kinh thành một lần, bình thường nhiều nhất ở nửa tháng, huống hồ hắn còn chưa nếm qua hương vị Phúc Lộc Hiên kia, làm sao chịu dễ dàng bỏ ra năm ngàn lượng?

A Sinh cũng có chút ngứa ngáy.

Hai người vừa mới vào phủ, có người bẩm báo: "Công tử, Tiền gia trong kinh vẫn muốn hợp tác cùng Quách gia chúng ta đã đưa thiệp mời đến, mời công tử ngày mai đến Phúc Lộc Hiên gặp mặt, nên trả lời như thế nào?"

Quách Xuyên cũng không quay đầu lại: "Không cần để ý, chúng ta Hạ nhân: "..."

Vì thế ngày hôm sau, Quách Xuyên thành công đi theo người của Tiền gia tiến vào lầu hai Phúc Lộc Hiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-131.html.]

Rất nhanh đã vang lên tiếng kinh hô của Quách Xuyên...

"Còn có nơi như thế này sao?"

"Quả nhiên không hổ là Phúc Lộc Hiên, thần tiên thịnh yến danh bất hư truyền."

"Ngoàm... Ăn ngon thật."...

Cơm no rượu say xong, Quách Xuyên được bồi bàn Phúc Lộc Hiên đỡ ra ngoài, A Sinh vội vàng nghênh đón công tử nhà mình.

Quách Xuyên đỏ mặt: "Lát nữa đi lấy tiền, ta muốn làm hội viên của Phúc Lộc Hiên! Phải làm hội viên thẻ vàng, ngày nào cũng tới đây."

A Sinh nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Thật sự ngon tới vậy sao?"

"Vượt quá tưởng tượng, Phúc Lộc Hiên thật sự là rừng vàng biển bạc." Quách Xuyên đánh giá.

A Sinh: "Vậy chúng ta có nên bắt chước mở một tửu lâu ở Giang Nam không?"

Quách Xuyên trừng mắt: "Ngươi điên rồi, sau lưng Phúc Lộc Hiên có tứ đại thân vương, ai dám bắt chước chứ? Quách gia chúng ta mặc dù ở Giang Nam rất có địa vị, nhưng cũng không thể đắc tội tứ đại thân vương!"

A Sinh lập tức ỉu xìu.

Quách Xuyên cảm thán: "Người sáng lập Phúc Lộc Hiên này là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, quả nhiên là một diệu nhân, sợ là rất có kinh nghiệm làm ăn, nếu có thể gặp mặt một lần, cùng hắn thảo luận kinh nghiệm làm ăn... Thật là đẹp biết bao."

Hắn khẽ nheo mắt, nhịn không được thì thào: "Làm sao mới có thể gặp được Dung thế tử đây?"

Quách Xuyên muốn gặp Dung Chiêu, âm thầm suy nghĩ biện pháp trong lòng....

Còn có rất nhiều người cũng muốn gặp Dung Chiêu.

Ví dụ như đám công tử trong kinh bị đem ra so sánh.

Ngày thứ hai khai trương Phúc Lộc Hiên.

Những người này liền tụ tập tại một quán trà lâu, lúc này Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng xuất hiện, thậm chí ngay cả Trương Tam Trương Trường Ngôn cũng đến. Những người này tụ cùng một chỗ, đề tài nói chuyện toàn bộ là Dung Chiêu...

"Cha ta tối hôm qua vẫn khen Dung Chiêu, nói hắn có bản lĩnh."

"A, mẹ ta cũng vậy, còn muốn tác hợp cho muội muội ta, muốn Dung Chiêu làm con rể nhà ta."
 
Chương 132


"E là thân phận nhà ngươi quá thấp, Dung Chiêu bây giờ thanh danh rất hiển hách."

"Một con ma ốm như vậy tại sao lại đột nhiên tài giỏi như thế?"

"Phải nói là tại sao lại khỏi bệnh, rõ ràng là hắn khỏi bệnh rồi mới có tỉnh lực đi ra ngoài hoạt động."

"Đúng thật, động tĩnh lớn như vậy, người người đều khen hắn."

"Không phải chỉ là làm ăn thôi sao, có gì hay ho đâu?"

"Đúng đó, sao không thấy hắn biểu diễn chút tài học? Đúng là chỉ có chút bản lĩnh tục vật!"...

Những người này ghen tị đến đỏ mắt, nhưng vẫn một câu Dung Chiêu này Dung Chiêu nọ, lòng ghen tị bộc lộ trong lời nói.

Dung Chiêu không có mặt, nhưng vẫn là trung tâm đề tài.

"Theo ta thấy, Dung thế tử này thật dối trá!"

"Đúng, rất giả dối, chỉ biết cố làm ra vẻ, Phúc Lộc Hiên tiền vào như nước, lại còn có thứ dân nói tốt cho Dung Chiêu, còn không phải là bởi vì lầu một giá vé hai lượng bạc sao?"

"Còn bày đặt đặt bàn, mỗi ngày còn xếp thành hàng dài như vậy, dù sao ta cũng sẽ không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm!"

"Đúng, không đi ủng hộ tên dối trá Dung Chiêu kia!"...

Có người chú ý tới Trương Trường Ngôn cúi đầu ăn điểm tâm, lập tức gọi hắn: "Trương Tam công tử, ngươi cũng đã lâu không tới tụ hội cùng chúng ta, sao lại chỉ cắm đầu ăn bánh ngọt? Bánh ngọt ở đây chẳng ra sao cả."

"Đúng vậy, ta nhớ trước kia Trương huynh không ăn bánh ngọt ở đây, còn từng nói loại bánh ngọt này chỉ có thể nhìn, ăn không vô."

"Tính tình Trương huynh thay đổi rồi, nghe nói hình như gần đây ngươi còn thiếu nợ chút tiền..."

"Trương huynh đừng chỉ lo ăn, ngươi cả ngày đi theo sau Dung Chiêu, có ý kiến gì về hắn không?"

Vừa nói xong, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn đều nhìn qua.

Trương Trường Ngôn nhanh chóng bưng chén trà lên uống một ngụm, nuốt xuống bánh ngọt, hết sức chân thành cảm thán: "Còn không phải sao, tên Dung Chiêu kia không chỉ dối trá mà còn đặc biệt gian thương!" Mọi người hơi ngẩn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-132.html.]

Bọn họ cho rằng Trương Trường Ngôn cả ngày đi theo Dung Chiêu là vì quan hệ với Dung Chiêu không tệ, nhưng hiện tại hắn giống như là đang thật lòng mắng chửi?

Trương Tam là đang mắng thật!

Tháng trước hắn đầu tư cổ phần, hơn mười ngày trước nên chia hoa hồng, nhưng Dung Chiêu Phi nói chia hoa hồng phải đợi cuối tháng, kéo dài tới tận bây giờ.

Cũng may ngày mai chính là ngày cuối cùng của tháng này, tiển hoa hồng của hắn... rốt cục có thể lấy được!

Trương Trường Ngôn cũng sắp chống đỡ không nổi.

Phá tường đông vá tường tây khắp nơi, đồ trang trí trong phòng hắn đều bị hắn lén bán sạch, ngày thường không có biện pháp trả nợ nặng lãi, chỉ có thể đến phòng hai ca ca và mẫu thân xin chút đồ trang trí sau đó vụng trộm đem bán.

Hôm nay chỉ hai mươi lượng bạc ra ngoài ăn cơm, số còn lại thì trả nợ, một văn cũng không còn, hiện tại chỉ có thể vừa uống trà vừa ăn chực điểm tâm của trà lâu.

Ngày tháng thật sự quá khổ.

Hắn chính là người nắm giữ bốn phần cổ phần của Phúc Lộc Trang a!

Tại sao có thể sống khổ như vậy?

Cũng may cuộc sống như vậy ngày mai có thể kết thúc.

Hắn tính toán sổ sách, kéo dài tới ngày mai mới chia hoa hồng, bỏ đi phí tổn, hắn ít nhất có thể chia được mấy ngàn lượng!

Trả hết nợ vay nặng lãi, cuộc sống của hắn có thể dễ chịu một chút, đợi thêm mấy tháng nữa toàn bộ tiền hồi vốn, hắn có thể sống càng thêm tiêu sái.

Cho nên chỉ cần đợi đến ngày mai!

Bùi Thừa Quyết nhìn Trương Trường Ngôn thật sâu: "Không nghĩ tới Trương Tam công tử lại oán hận Dung thế tử nhiều như vậy..."

Nhìn hắn cả ngày đi theo Dung Chiêu, còn tưởng là quan hệ không tệ.

Bùi Quan Sơn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Dung Chiêu, Dung Chiêu, đi đâu cũng là Dung Chiêu!"

Hắn biết tham gia buổi tụ hội này là để nghe mắng Dung Chiêu, nhưng thấy những người này đều chỉ biết đỏ mắt ghen tị, hắn ngược lại càng thêm
 
Chương 132


"E là thân phận nhà ngươi quá thấp, Dung Chiêu bây giờ thanh danh rất hiển hách."

"Một con ma ốm như vậy tại sao lại đột nhiên tài giỏi như thế?"

"Phải nói là tại sao lại khỏi bệnh, rõ ràng là hắn khỏi bệnh rồi mới có tỉnh lực đi ra ngoài hoạt động."

"Đúng thật, động tĩnh lớn như vậy, người người đều khen hắn."

"Không phải chỉ là làm ăn thôi sao, có gì hay ho đâu?"

"Đúng đó, sao không thấy hắn biểu diễn chút tài học? Đúng là chỉ có chút bản lĩnh tục vật!"...

Những người này ghen tị đến đỏ mắt, nhưng vẫn một câu Dung Chiêu này Dung Chiêu nọ, lòng ghen tị bộc lộ trong lời nói.

Dung Chiêu không có mặt, nhưng vẫn là trung tâm đề tài.

"Theo ta thấy, Dung thế tử này thật dối trá!"

"Đúng, rất giả dối, chỉ biết cố làm ra vẻ, Phúc Lộc Hiên tiền vào như nước, lại còn có thứ dân nói tốt cho Dung Chiêu, còn không phải là bởi vì lầu một giá vé hai lượng bạc sao?"

"Còn bày đặt đặt bàn, mỗi ngày còn xếp thành hàng dài như vậy, dù sao ta cũng sẽ không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm!"

"Đúng, không đi ủng hộ tên dối trá Dung Chiêu kia!"...

Có người chú ý tới Trương Trường Ngôn cúi đầu ăn điểm tâm, lập tức gọi hắn: "Trương Tam công tử, ngươi cũng đã lâu không tới tụ hội cùng chúng ta, sao lại chỉ cắm đầu ăn bánh ngọt? Bánh ngọt ở đây chẳng ra sao cả."

"Đúng vậy, ta nhớ trước kia Trương huynh không ăn bánh ngọt ở đây, còn từng nói loại bánh ngọt này chỉ có thể nhìn, ăn không vô."

"Tính tình Trương huynh thay đổi rồi, nghe nói hình như gần đây ngươi còn thiếu nợ chút tiền..."

"Trương huynh đừng chỉ lo ăn, ngươi cả ngày đi theo sau Dung Chiêu, có ý kiến gì về hắn không?"

Vừa nói xong, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn đều nhìn qua.

Trương Trường Ngôn nhanh chóng bưng chén trà lên uống một ngụm, nuốt xuống bánh ngọt, hết sức chân thành cảm thán: "Còn không phải sao, tên Dung Chiêu kia không chỉ dối trá mà còn đặc biệt gian thương!" Mọi người hơi ngẩn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-132.html.]

Bọn họ cho rằng Trương Trường Ngôn cả ngày đi theo Dung Chiêu là vì quan hệ với Dung Chiêu không tệ, nhưng hiện tại hắn giống như là đang thật lòng mắng chửi?

Trương Tam là đang mắng thật!

Tháng trước hắn đầu tư cổ phần, hơn mười ngày trước nên chia hoa hồng, nhưng Dung Chiêu Phi nói chia hoa hồng phải đợi cuối tháng, kéo dài tới tận bây giờ.

Cũng may ngày mai chính là ngày cuối cùng của tháng này, tiển hoa hồng của hắn... rốt cục có thể lấy được!

Trương Trường Ngôn cũng sắp chống đỡ không nổi.

Phá tường đông vá tường tây khắp nơi, đồ trang trí trong phòng hắn đều bị hắn lén bán sạch, ngày thường không có biện pháp trả nợ nặng lãi, chỉ có thể đến phòng hai ca ca và mẫu thân xin chút đồ trang trí sau đó vụng trộm đem bán.

Hôm nay chỉ hai mươi lượng bạc ra ngoài ăn cơm, số còn lại thì trả nợ, một văn cũng không còn, hiện tại chỉ có thể vừa uống trà vừa ăn chực điểm tâm của trà lâu.

Ngày tháng thật sự quá khổ.

Hắn chính là người nắm giữ bốn phần cổ phần của Phúc Lộc Trang a!

Tại sao có thể sống khổ như vậy?

Cũng may cuộc sống như vậy ngày mai có thể kết thúc.

Hắn tính toán sổ sách, kéo dài tới ngày mai mới chia hoa hồng, bỏ đi phí tổn, hắn ít nhất có thể chia được mấy ngàn lượng!

Trả hết nợ vay nặng lãi, cuộc sống của hắn có thể dễ chịu một chút, đợi thêm mấy tháng nữa toàn bộ tiền hồi vốn, hắn có thể sống càng thêm tiêu sái.

Cho nên chỉ cần đợi đến ngày mai!

Bùi Thừa Quyết nhìn Trương Trường Ngôn thật sâu: "Không nghĩ tới Trương Tam công tử lại oán hận Dung thế tử nhiều như vậy..."

Nhìn hắn cả ngày đi theo Dung Chiêu, còn tưởng là quan hệ không tệ.

Bùi Quan Sơn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Dung Chiêu, Dung Chiêu, đi đâu cũng là Dung Chiêu!"

Hắn biết tham gia buổi tụ hội này là để nghe mắng Dung Chiêu, nhưng thấy những người này đều chỉ biết đỏ mắt ghen tị, hắn ngược lại càng thêm
 
Chương 132


"E là thân phận nhà ngươi quá thấp, Dung Chiêu bây giờ thanh danh rất hiển hách."

"Một con ma ốm như vậy tại sao lại đột nhiên tài giỏi như thế?"

"Phải nói là tại sao lại khỏi bệnh, rõ ràng là hắn khỏi bệnh rồi mới có tỉnh lực đi ra ngoài hoạt động."

"Đúng thật, động tĩnh lớn như vậy, người người đều khen hắn."

"Không phải chỉ là làm ăn thôi sao, có gì hay ho đâu?"

"Đúng đó, sao không thấy hắn biểu diễn chút tài học? Đúng là chỉ có chút bản lĩnh tục vật!"...

Những người này ghen tị đến đỏ mắt, nhưng vẫn một câu Dung Chiêu này Dung Chiêu nọ, lòng ghen tị bộc lộ trong lời nói.

Dung Chiêu không có mặt, nhưng vẫn là trung tâm đề tài.

"Theo ta thấy, Dung thế tử này thật dối trá!"

"Đúng, rất giả dối, chỉ biết cố làm ra vẻ, Phúc Lộc Hiên tiền vào như nước, lại còn có thứ dân nói tốt cho Dung Chiêu, còn không phải là bởi vì lầu một giá vé hai lượng bạc sao?"

"Còn bày đặt đặt bàn, mỗi ngày còn xếp thành hàng dài như vậy, dù sao ta cũng sẽ không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm!"

"Đúng, không đi ủng hộ tên dối trá Dung Chiêu kia!"...

Có người chú ý tới Trương Trường Ngôn cúi đầu ăn điểm tâm, lập tức gọi hắn: "Trương Tam công tử, ngươi cũng đã lâu không tới tụ hội cùng chúng ta, sao lại chỉ cắm đầu ăn bánh ngọt? Bánh ngọt ở đây chẳng ra sao cả."

"Đúng vậy, ta nhớ trước kia Trương huynh không ăn bánh ngọt ở đây, còn từng nói loại bánh ngọt này chỉ có thể nhìn, ăn không vô."

"Tính tình Trương huynh thay đổi rồi, nghe nói hình như gần đây ngươi còn thiếu nợ chút tiền..."

"Trương huynh đừng chỉ lo ăn, ngươi cả ngày đi theo sau Dung Chiêu, có ý kiến gì về hắn không?"

Vừa nói xong, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn đều nhìn qua.

Trương Trường Ngôn nhanh chóng bưng chén trà lên uống một ngụm, nuốt xuống bánh ngọt, hết sức chân thành cảm thán: "Còn không phải sao, tên Dung Chiêu kia không chỉ dối trá mà còn đặc biệt gian thương!" Mọi người hơi ngẩn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-132.html.]

Bọn họ cho rằng Trương Trường Ngôn cả ngày đi theo Dung Chiêu là vì quan hệ với Dung Chiêu không tệ, nhưng hiện tại hắn giống như là đang thật lòng mắng chửi?

Trương Tam là đang mắng thật!

Tháng trước hắn đầu tư cổ phần, hơn mười ngày trước nên chia hoa hồng, nhưng Dung Chiêu Phi nói chia hoa hồng phải đợi cuối tháng, kéo dài tới tận bây giờ.

Cũng may ngày mai chính là ngày cuối cùng của tháng này, tiển hoa hồng của hắn... rốt cục có thể lấy được!

Trương Trường Ngôn cũng sắp chống đỡ không nổi.

Phá tường đông vá tường tây khắp nơi, đồ trang trí trong phòng hắn đều bị hắn lén bán sạch, ngày thường không có biện pháp trả nợ nặng lãi, chỉ có thể đến phòng hai ca ca và mẫu thân xin chút đồ trang trí sau đó vụng trộm đem bán.

Hôm nay chỉ hai mươi lượng bạc ra ngoài ăn cơm, số còn lại thì trả nợ, một văn cũng không còn, hiện tại chỉ có thể vừa uống trà vừa ăn chực điểm tâm của trà lâu.

Ngày tháng thật sự quá khổ.

Hắn chính là người nắm giữ bốn phần cổ phần của Phúc Lộc Trang a!

Tại sao có thể sống khổ như vậy?

Cũng may cuộc sống như vậy ngày mai có thể kết thúc.

Hắn tính toán sổ sách, kéo dài tới ngày mai mới chia hoa hồng, bỏ đi phí tổn, hắn ít nhất có thể chia được mấy ngàn lượng!

Trả hết nợ vay nặng lãi, cuộc sống của hắn có thể dễ chịu một chút, đợi thêm mấy tháng nữa toàn bộ tiền hồi vốn, hắn có thể sống càng thêm tiêu sái.

Cho nên chỉ cần đợi đến ngày mai!

Bùi Thừa Quyết nhìn Trương Trường Ngôn thật sâu: "Không nghĩ tới Trương Tam công tử lại oán hận Dung thế tử nhiều như vậy..."

Nhìn hắn cả ngày đi theo Dung Chiêu, còn tưởng là quan hệ không tệ.

Bùi Quan Sơn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Dung Chiêu, Dung Chiêu, đi đâu cũng là Dung Chiêu!"

Hắn biết tham gia buổi tụ hội này là để nghe mắng Dung Chiêu, nhưng thấy những người này đều chỉ biết đỏ mắt ghen tị, hắn ngược lại càng thêm
 
Chương 133


Đại khái là đã lấp đầy bụng, tròng mắt Trương Tam đảo một vòng, nảy ra một chủ ý, hắn nói: "Các vị, ta biết tất cả mọi người đều rất chướng mắt Dung Chiêu kia, nếu không chúng ta gióng trống khua chiêng mời hắn một lần?"

Có người lập tức cười lạnh: "Mời hắn? Hắn sẽ từ chối thôi."

Lúc trước mời còn ít sao?

Dung Chiêu lần nào cũng khéo léo từ chối, thật sự là tổn thương thể diện của bọn họ.

Lúc này, Bùi Thừa Quyết đột nhiên nở nụ cười: "Mời hắn, hiện tại liền gửi thiệp mời hắn ngày mai tụ tập ở trà lâu."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn cũng sửng sốt một chút, hắn đối diện với nụ cười có chút xấu xa của Bùi Thừa Quyết, đột nhiên ngộ ra.

Đúng, mời hắn!

Bọn họ gióng trống khua chiêng mời Dung Chiêu, dựa theo hành động trước mắt của đối phương, hơn phân nửa sẽ trực tiếp từ chối bọn họ...

Mà như vậy, bọn họ liền có lý do không thích Dung Chiêu.

Dù sao lúc trước Dung Chiêu phải vội vàng trả nợ, không tham gia tụ hội cũng bình thường, hiện tại Phúc Lộc Hiên đã khai trương, nếu vẫn khéo léo từ chối bọn họ, đó chính là không coi ai ra gì, không để bọn họ vào mắt.

Một công tử trẻ tuổi không coi ai ra gì, một thế tử bị tất cả công tử trong kinh thành chán ghét và chống đối, cho dù Phúc Lộc Hiên của hắn có tốt hơn nữa, thanh danh cũng sẽ bị tổn hại.

Chủ ý này không thể nói là không âm hiểm!

Bùi Quan Sơn lần nữa nhìn thật sâu Trương Trường Ngôn, không nghĩ tới Trương Tam công tử trước sau như một không quá thông minh này, khi đối mặt với Dung Chiêu lại nảy ra diệu kế.

Đương nhiên điều này cũng nói rõ thái độ muốn hãm hại Dung Chiêu của Trương Trường Ngôn.

Bọn họ cùng nhau viết thư mời, bảo hạ nhân gióng trống khua chiêng đưa đến An Khánh Vương phủ cho Dung Chiêu.

Mà chờ sau khi hạ nhân rời đi, những người khác vây quanh Trương Trường Ngôn, khen hắn thông minh, một câu Trương huynh hai câu Trương huynh. đây dù sao cũng là con trai thừa tướng. cho dù là mấy tên hoàn khế thì vẫn có người muốn lấy lòng hắn.

Trương Trường Ngôn cười mỹ mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-133.html.]

Tuy nói hắn và Dung Chiêu là quan hệ hợp tác, nhưng Trương gia và Dung gia là kẻ thù truyền kiếp, Dung Chiêu kéo dài thời gian chia hoa hồng của hắn, hắn liền hãm hại thanh danh Dung Chiêu một lần!

Chỉ là tổn hại thanh danh, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng Dung Chiêu, còn có thể nhìn thấy Dung Chiêu thất bại...

Đáng!

Chờ tên kia bị các công tử trẻ tuổi trong kinh cô lập, nếu Dung Chiêu chịu nói lời ngon ngọt với hắn, phục tùng hắn, hắn ngược lại nguyện ý về sau mang Dung Chiêu theo chơi cùng.

Trương Trường Ngôn nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng tỉnh....

Khi nhận được thiệp mời, Thạch Đầu theo bản năng nói: "Hạ nhân viết thư phản hồi? Nói thế tử bận rộn?"

Hôm nay thiệp mời kiểu này thu được không ít, Thạch Đầu xử lý rất thuần thục.

Nhưng Dung Chiêu nhíu mày, ngón tay tỉnh tế xinh đẹp thò ra, búng thiếp mời, ý vị thâm trường: "Đây cũng không phải là thư mời, đây là muốn chơi ta."

Thạch Đầu: "..."

Hắn nghe không hiểu.

Dung Chiêu đứng lên: "Cũng không cần chờ ngày mai, bọn họ đang ở trà lâu sao? Ta vừa lúc muốn đi tìm bọn họ, có chút chuyện muốn nói."

Thạch Đầu giật mình, lập tức nghe lệnh đi ra ngoài phân phó.

Vì thế, các thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc, rất nhanh liền nhận được tin tức.

Dung thế tử đến.

Mọi người: "!II"

"Sao hắn lại tới đây? Không phải hắn chưa bao giờ tham gia sao?"

"Đúng rồi, hôm nay sao lại tới đây? Hơn nữa trong thiệp mời cũng nói là ngày mai mà."

"Dung Chiêu rốt cuộc có ý gì?"...

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc. trước đó cũng không tham gia tụ hội, rõ ràng là cao ngạo, người bận rộn lại cao ngạo như vậy, vì sao hôm nay nhận được tin tức lập tức liền chạy tới?
 
Chương 133


Đại khái là đã lấp đầy bụng, tròng mắt Trương Tam đảo một vòng, nảy ra một chủ ý, hắn nói: "Các vị, ta biết tất cả mọi người đều rất chướng mắt Dung Chiêu kia, nếu không chúng ta gióng trống khua chiêng mời hắn một lần?"

Có người lập tức cười lạnh: "Mời hắn? Hắn sẽ từ chối thôi."

Lúc trước mời còn ít sao?

Dung Chiêu lần nào cũng khéo léo từ chối, thật sự là tổn thương thể diện của bọn họ.

Lúc này, Bùi Thừa Quyết đột nhiên nở nụ cười: "Mời hắn, hiện tại liền gửi thiệp mời hắn ngày mai tụ tập ở trà lâu."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn cũng sửng sốt một chút, hắn đối diện với nụ cười có chút xấu xa của Bùi Thừa Quyết, đột nhiên ngộ ra.

Đúng, mời hắn!

Bọn họ gióng trống khua chiêng mời Dung Chiêu, dựa theo hành động trước mắt của đối phương, hơn phân nửa sẽ trực tiếp từ chối bọn họ...

Mà như vậy, bọn họ liền có lý do không thích Dung Chiêu.

Dù sao lúc trước Dung Chiêu phải vội vàng trả nợ, không tham gia tụ hội cũng bình thường, hiện tại Phúc Lộc Hiên đã khai trương, nếu vẫn khéo léo từ chối bọn họ, đó chính là không coi ai ra gì, không để bọn họ vào mắt.

Một công tử trẻ tuổi không coi ai ra gì, một thế tử bị tất cả công tử trong kinh thành chán ghét và chống đối, cho dù Phúc Lộc Hiên của hắn có tốt hơn nữa, thanh danh cũng sẽ bị tổn hại.

Chủ ý này không thể nói là không âm hiểm!

Bùi Quan Sơn lần nữa nhìn thật sâu Trương Trường Ngôn, không nghĩ tới Trương Tam công tử trước sau như một không quá thông minh này, khi đối mặt với Dung Chiêu lại nảy ra diệu kế.

Đương nhiên điều này cũng nói rõ thái độ muốn hãm hại Dung Chiêu của Trương Trường Ngôn.

Bọn họ cùng nhau viết thư mời, bảo hạ nhân gióng trống khua chiêng đưa đến An Khánh Vương phủ cho Dung Chiêu.

Mà chờ sau khi hạ nhân rời đi, những người khác vây quanh Trương Trường Ngôn, khen hắn thông minh, một câu Trương huynh hai câu Trương huynh. đây dù sao cũng là con trai thừa tướng. cho dù là mấy tên hoàn khế thì vẫn có người muốn lấy lòng hắn.

Trương Trường Ngôn cười mỹ mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-133.html.]

Tuy nói hắn và Dung Chiêu là quan hệ hợp tác, nhưng Trương gia và Dung gia là kẻ thù truyền kiếp, Dung Chiêu kéo dài thời gian chia hoa hồng của hắn, hắn liền hãm hại thanh danh Dung Chiêu một lần!

Chỉ là tổn hại thanh danh, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng Dung Chiêu, còn có thể nhìn thấy Dung Chiêu thất bại...

Đáng!

Chờ tên kia bị các công tử trẻ tuổi trong kinh cô lập, nếu Dung Chiêu chịu nói lời ngon ngọt với hắn, phục tùng hắn, hắn ngược lại nguyện ý về sau mang Dung Chiêu theo chơi cùng.

Trương Trường Ngôn nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng tỉnh....

Khi nhận được thiệp mời, Thạch Đầu theo bản năng nói: "Hạ nhân viết thư phản hồi? Nói thế tử bận rộn?"

Hôm nay thiệp mời kiểu này thu được không ít, Thạch Đầu xử lý rất thuần thục.

Nhưng Dung Chiêu nhíu mày, ngón tay tỉnh tế xinh đẹp thò ra, búng thiếp mời, ý vị thâm trường: "Đây cũng không phải là thư mời, đây là muốn chơi ta."

Thạch Đầu: "..."

Hắn nghe không hiểu.

Dung Chiêu đứng lên: "Cũng không cần chờ ngày mai, bọn họ đang ở trà lâu sao? Ta vừa lúc muốn đi tìm bọn họ, có chút chuyện muốn nói."

Thạch Đầu giật mình, lập tức nghe lệnh đi ra ngoài phân phó.

Vì thế, các thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc, rất nhanh liền nhận được tin tức.

Dung thế tử đến.

Mọi người: "!II"

"Sao hắn lại tới đây? Không phải hắn chưa bao giờ tham gia sao?"

"Đúng rồi, hôm nay sao lại tới đây? Hơn nữa trong thiệp mời cũng nói là ngày mai mà."

"Dung Chiêu rốt cuộc có ý gì?"...

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc. trước đó cũng không tham gia tụ hội, rõ ràng là cao ngạo, người bận rộn lại cao ngạo như vậy, vì sao hôm nay nhận được tin tức lập tức liền chạy tới?
 
Chương 133


Đại khái là đã lấp đầy bụng, tròng mắt Trương Tam đảo một vòng, nảy ra một chủ ý, hắn nói: "Các vị, ta biết tất cả mọi người đều rất chướng mắt Dung Chiêu kia, nếu không chúng ta gióng trống khua chiêng mời hắn một lần?"

Có người lập tức cười lạnh: "Mời hắn? Hắn sẽ từ chối thôi."

Lúc trước mời còn ít sao?

Dung Chiêu lần nào cũng khéo léo từ chối, thật sự là tổn thương thể diện của bọn họ.

Lúc này, Bùi Thừa Quyết đột nhiên nở nụ cười: "Mời hắn, hiện tại liền gửi thiệp mời hắn ngày mai tụ tập ở trà lâu."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Quan Sơn cũng sửng sốt một chút, hắn đối diện với nụ cười có chút xấu xa của Bùi Thừa Quyết, đột nhiên ngộ ra.

Đúng, mời hắn!

Bọn họ gióng trống khua chiêng mời Dung Chiêu, dựa theo hành động trước mắt của đối phương, hơn phân nửa sẽ trực tiếp từ chối bọn họ...

Mà như vậy, bọn họ liền có lý do không thích Dung Chiêu.

Dù sao lúc trước Dung Chiêu phải vội vàng trả nợ, không tham gia tụ hội cũng bình thường, hiện tại Phúc Lộc Hiên đã khai trương, nếu vẫn khéo léo từ chối bọn họ, đó chính là không coi ai ra gì, không để bọn họ vào mắt.

Một công tử trẻ tuổi không coi ai ra gì, một thế tử bị tất cả công tử trong kinh thành chán ghét và chống đối, cho dù Phúc Lộc Hiên của hắn có tốt hơn nữa, thanh danh cũng sẽ bị tổn hại.

Chủ ý này không thể nói là không âm hiểm!

Bùi Quan Sơn lần nữa nhìn thật sâu Trương Trường Ngôn, không nghĩ tới Trương Tam công tử trước sau như một không quá thông minh này, khi đối mặt với Dung Chiêu lại nảy ra diệu kế.

Đương nhiên điều này cũng nói rõ thái độ muốn hãm hại Dung Chiêu của Trương Trường Ngôn.

Bọn họ cùng nhau viết thư mời, bảo hạ nhân gióng trống khua chiêng đưa đến An Khánh Vương phủ cho Dung Chiêu.

Mà chờ sau khi hạ nhân rời đi, những người khác vây quanh Trương Trường Ngôn, khen hắn thông minh, một câu Trương huynh hai câu Trương huynh. đây dù sao cũng là con trai thừa tướng. cho dù là mấy tên hoàn khế thì vẫn có người muốn lấy lòng hắn.

Trương Trường Ngôn cười mỹ mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-133.html.]

Tuy nói hắn và Dung Chiêu là quan hệ hợp tác, nhưng Trương gia và Dung gia là kẻ thù truyền kiếp, Dung Chiêu kéo dài thời gian chia hoa hồng của hắn, hắn liền hãm hại thanh danh Dung Chiêu một lần!

Chỉ là tổn hại thanh danh, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng Dung Chiêu, còn có thể nhìn thấy Dung Chiêu thất bại...

Đáng!

Chờ tên kia bị các công tử trẻ tuổi trong kinh cô lập, nếu Dung Chiêu chịu nói lời ngon ngọt với hắn, phục tùng hắn, hắn ngược lại nguyện ý về sau mang Dung Chiêu theo chơi cùng.

Trương Trường Ngôn nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng tỉnh....

Khi nhận được thiệp mời, Thạch Đầu theo bản năng nói: "Hạ nhân viết thư phản hồi? Nói thế tử bận rộn?"

Hôm nay thiệp mời kiểu này thu được không ít, Thạch Đầu xử lý rất thuần thục.

Nhưng Dung Chiêu nhíu mày, ngón tay tỉnh tế xinh đẹp thò ra, búng thiếp mời, ý vị thâm trường: "Đây cũng không phải là thư mời, đây là muốn chơi ta."

Thạch Đầu: "..."

Hắn nghe không hiểu.

Dung Chiêu đứng lên: "Cũng không cần chờ ngày mai, bọn họ đang ở trà lâu sao? Ta vừa lúc muốn đi tìm bọn họ, có chút chuyện muốn nói."

Thạch Đầu giật mình, lập tức nghe lệnh đi ra ngoài phân phó.

Vì thế, các thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc, rất nhanh liền nhận được tin tức.

Dung thế tử đến.

Mọi người: "!II"

"Sao hắn lại tới đây? Không phải hắn chưa bao giờ tham gia sao?"

"Đúng rồi, hôm nay sao lại tới đây? Hơn nữa trong thiệp mời cũng nói là ngày mai mà."

"Dung Chiêu rốt cuộc có ý gì?"...

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc. trước đó cũng không tham gia tụ hội, rõ ràng là cao ngạo, người bận rộn lại cao ngạo như vậy, vì sao hôm nay nhận được tin tức lập tức liền chạy tới?
 
Chương 134


Chẳng lẽ là nhìn thấu ý đồ của bọn họ, tức giận sao?

Trương Trường Ngôn cũng nghỉ hoặc cùng khiếp sợ.

Dung Chiêu xuất hiện quả thật khiến bọn họ trở tay không kịp.

Vì vậy, bởi vì một tên Dung Chiêu mà những thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc lần nữa lưu lại.

Không thể không nói, mặc dù bọn họ chướng mắt Dung Chiêu, nhưng lại cực kỳ để ý Dung Chiêu.

Dung Chiêu hôm nay thay đổi quần áo, tối hôm qua là một bộ cẩm phục trắng như tuyết, hôm nay lại là hoa phục màu vàng đen, màu đen tôn dáng, lại phối hợp với hoa văn kim tuyến càng khiến cho bộ quần áo này thêm đẹp mắt.

Quần áo hoa lệ đắt tiền như vậy, người bình thường căn bản mặc không đẹp, nhưng Dung Chiêu thì khác, quần áo như vậy mặc trên người cô, ngược lại càng tôn lên vóc dáng như ngọc, cực kỳ lộng lẫy.

Giày của cô cũng được thêm miếng lót, thoạt nhìn có lẽ thấp hơn nam tử bình thường một chút, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến nữ tử, hơn nữa khí thế bức người của cô cộng với dáng vẻ hoàn mỹ, cho dù là người nhìn cô không vừa mắt cũng phải khen một câu... người này cực đẹp.

Trong nháy mắt cô bước vào trong trà lâu, Trương Trường Ngôn đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lại ghen tị.

Mỗi lần gặp mặt Dung Chiêu đều thay quần áo mới, người này sao lại có tiền như vậy?

Rõ ràng... Trương Trường Ngôn hắn mới là chủ nợ, vì sao chính mình ăn bánh ngọt miễn phí còn Dung Chiêu lại mặc quần áo cực kỳ quý giá?

Những người khác cũng nhìn quần áo vài lần, còn có người lặng lẽ ghi nhớ kiểu dáng quần áo.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn gặp qua Dung Chiêu không chỉ một lần, thế nhưng vẫn phải cảm thán, bỏ qua những việc khác không nói thì bề ngoài của người này quả thật cực kỳ xuất chúng, nếu là nữ tử có thể khuynh quốc khuynh thành, cho dù là nam tử cũng sẽ là vị hôn phu trong mộng của các nữ lang.

Hơn nữa thanh danh của người này, Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên... trong kinh liền mơ hồ có lời đồn đãi... kinh thành song kiệt sắp đổi thành tam kiệt.

Nói như vậy để cho "Kinh thành song kiệt" nghe được, làm sao có thể cao hứng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-134.html.]

Chỉ là một hồi thất thần, Bùi Quan Sơn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Dung thế tử sao lại tới đây?"

Lập tức có người đáp: "Đúng vậy, Dung thế tử không phải trước sau như một không tham gia tụ hội kiểu này sao? Sao hôm nay đột nhiên lại tới? Chúng ta đều chuẩn bị tan cuộc rồi."

Lời này cũng có chút không khách khí.

Bùi Thừa Quyết rót chén nước trà đặt ở bên cạnh, cười nói: "Dung thế tử mau ngồi xuống đi, ngươi lần đầu tiên tới tụ hội kiểu này, bọn họ chỉ là đùa với ngươi chút thôi."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn nhìn Bùi Thừa Quyết, ánh mắt có chút sắc bén.

Bùi Thừa Quyết sao lại khách khí với Dung Chiêu như thế? Chẳng lẽ là có tính toán gì?!

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, trên gương mặt lạnh lùng mang theo chút ý vị thâm trường: "Đúng, Dung thế tử mau ngồi xuống, Thừa Quyết rất nhớ thương thế tử, vừa rồi mới nảy ra chủ ý mời thế tử ngày mai tụ tập, không nghĩ tới thế tử lúc này lại tới."

Ánh mắt Bùi Thừa Quyết lạnh lẽo.

Bùi Quan Sơn rõ ràng ám chỉ người đưa thiệp mời là Bùi Thừa Quyết... Hai người này quả nhiên rất chướng mắt nhau.

Dung Chiêu làm như hoàn toàn không nhận ra, cười gật đầu đi tới bên cạnh Bùi Thừa Quyết, hào phóng ngồi xuống, khách khí nói: "Tạ Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhìn Bùi Quan Sơn một cái, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Dung Chiêu.

Hắn và Bùi Quan Sơn đã lâu không đối đầu, hiện tại mục tiêu chung của bọn họ là Dung Chiêu, cũng chỉ có Dung thế tử đột nhiên xuất hiện này mới có thể làm cho bọn họ tạm thời đình chiến.

Bùi Thừa Quyết biết, nếu hắn nói gì nữa thì Bùi Quan Sơn nhất định sẽ tiếp tục phá đám.

Vì vậy hắn cười quan sát Dung Chiêu, ôn hòa hỏi: "Dung thế tử hiện tại có thời gian rồi sao?"
 
Chương 134


Chẳng lẽ là nhìn thấu ý đồ của bọn họ, tức giận sao?

Trương Trường Ngôn cũng nghỉ hoặc cùng khiếp sợ.

Dung Chiêu xuất hiện quả thật khiến bọn họ trở tay không kịp.

Vì vậy, bởi vì một tên Dung Chiêu mà những thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc lần nữa lưu lại.

Không thể không nói, mặc dù bọn họ chướng mắt Dung Chiêu, nhưng lại cực kỳ để ý Dung Chiêu.

Dung Chiêu hôm nay thay đổi quần áo, tối hôm qua là một bộ cẩm phục trắng như tuyết, hôm nay lại là hoa phục màu vàng đen, màu đen tôn dáng, lại phối hợp với hoa văn kim tuyến càng khiến cho bộ quần áo này thêm đẹp mắt.

Quần áo hoa lệ đắt tiền như vậy, người bình thường căn bản mặc không đẹp, nhưng Dung Chiêu thì khác, quần áo như vậy mặc trên người cô, ngược lại càng tôn lên vóc dáng như ngọc, cực kỳ lộng lẫy.

Giày của cô cũng được thêm miếng lót, thoạt nhìn có lẽ thấp hơn nam tử bình thường một chút, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến nữ tử, hơn nữa khí thế bức người của cô cộng với dáng vẻ hoàn mỹ, cho dù là người nhìn cô không vừa mắt cũng phải khen một câu... người này cực đẹp.

Trong nháy mắt cô bước vào trong trà lâu, Trương Trường Ngôn đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lại ghen tị.

Mỗi lần gặp mặt Dung Chiêu đều thay quần áo mới, người này sao lại có tiền như vậy?

Rõ ràng... Trương Trường Ngôn hắn mới là chủ nợ, vì sao chính mình ăn bánh ngọt miễn phí còn Dung Chiêu lại mặc quần áo cực kỳ quý giá?

Những người khác cũng nhìn quần áo vài lần, còn có người lặng lẽ ghi nhớ kiểu dáng quần áo.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn gặp qua Dung Chiêu không chỉ một lần, thế nhưng vẫn phải cảm thán, bỏ qua những việc khác không nói thì bề ngoài của người này quả thật cực kỳ xuất chúng, nếu là nữ tử có thể khuynh quốc khuynh thành, cho dù là nam tử cũng sẽ là vị hôn phu trong mộng của các nữ lang.

Hơn nữa thanh danh của người này, Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên... trong kinh liền mơ hồ có lời đồn đãi... kinh thành song kiệt sắp đổi thành tam kiệt.

Nói như vậy để cho "Kinh thành song kiệt" nghe được, làm sao có thể cao hứng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-134.html.]

Chỉ là một hồi thất thần, Bùi Quan Sơn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Dung thế tử sao lại tới đây?"

Lập tức có người đáp: "Đúng vậy, Dung thế tử không phải trước sau như một không tham gia tụ hội kiểu này sao? Sao hôm nay đột nhiên lại tới? Chúng ta đều chuẩn bị tan cuộc rồi."

Lời này cũng có chút không khách khí.

Bùi Thừa Quyết rót chén nước trà đặt ở bên cạnh, cười nói: "Dung thế tử mau ngồi xuống đi, ngươi lần đầu tiên tới tụ hội kiểu này, bọn họ chỉ là đùa với ngươi chút thôi."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn nhìn Bùi Thừa Quyết, ánh mắt có chút sắc bén.

Bùi Thừa Quyết sao lại khách khí với Dung Chiêu như thế? Chẳng lẽ là có tính toán gì?!

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, trên gương mặt lạnh lùng mang theo chút ý vị thâm trường: "Đúng, Dung thế tử mau ngồi xuống, Thừa Quyết rất nhớ thương thế tử, vừa rồi mới nảy ra chủ ý mời thế tử ngày mai tụ tập, không nghĩ tới thế tử lúc này lại tới."

Ánh mắt Bùi Thừa Quyết lạnh lẽo.

Bùi Quan Sơn rõ ràng ám chỉ người đưa thiệp mời là Bùi Thừa Quyết... Hai người này quả nhiên rất chướng mắt nhau.

Dung Chiêu làm như hoàn toàn không nhận ra, cười gật đầu đi tới bên cạnh Bùi Thừa Quyết, hào phóng ngồi xuống, khách khí nói: "Tạ Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhìn Bùi Quan Sơn một cái, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Dung Chiêu.

Hắn và Bùi Quan Sơn đã lâu không đối đầu, hiện tại mục tiêu chung của bọn họ là Dung Chiêu, cũng chỉ có Dung thế tử đột nhiên xuất hiện này mới có thể làm cho bọn họ tạm thời đình chiến.

Bùi Thừa Quyết biết, nếu hắn nói gì nữa thì Bùi Quan Sơn nhất định sẽ tiếp tục phá đám.

Vì vậy hắn cười quan sát Dung Chiêu, ôn hòa hỏi: "Dung thế tử hiện tại có thời gian rồi sao?"
 
Chương 134


Chẳng lẽ là nhìn thấu ý đồ của bọn họ, tức giận sao?

Trương Trường Ngôn cũng nghỉ hoặc cùng khiếp sợ.

Dung Chiêu xuất hiện quả thật khiến bọn họ trở tay không kịp.

Vì vậy, bởi vì một tên Dung Chiêu mà những thế gia công tử vốn chuẩn bị tan cuộc lần nữa lưu lại.

Không thể không nói, mặc dù bọn họ chướng mắt Dung Chiêu, nhưng lại cực kỳ để ý Dung Chiêu.

Dung Chiêu hôm nay thay đổi quần áo, tối hôm qua là một bộ cẩm phục trắng như tuyết, hôm nay lại là hoa phục màu vàng đen, màu đen tôn dáng, lại phối hợp với hoa văn kim tuyến càng khiến cho bộ quần áo này thêm đẹp mắt.

Quần áo hoa lệ đắt tiền như vậy, người bình thường căn bản mặc không đẹp, nhưng Dung Chiêu thì khác, quần áo như vậy mặc trên người cô, ngược lại càng tôn lên vóc dáng như ngọc, cực kỳ lộng lẫy.

Giày của cô cũng được thêm miếng lót, thoạt nhìn có lẽ thấp hơn nam tử bình thường một chút, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến nữ tử, hơn nữa khí thế bức người của cô cộng với dáng vẻ hoàn mỹ, cho dù là người nhìn cô không vừa mắt cũng phải khen một câu... người này cực đẹp.

Trong nháy mắt cô bước vào trong trà lâu, Trương Trường Ngôn đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lại ghen tị.

Mỗi lần gặp mặt Dung Chiêu đều thay quần áo mới, người này sao lại có tiền như vậy?

Rõ ràng... Trương Trường Ngôn hắn mới là chủ nợ, vì sao chính mình ăn bánh ngọt miễn phí còn Dung Chiêu lại mặc quần áo cực kỳ quý giá?

Những người khác cũng nhìn quần áo vài lần, còn có người lặng lẽ ghi nhớ kiểu dáng quần áo.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn gặp qua Dung Chiêu không chỉ một lần, thế nhưng vẫn phải cảm thán, bỏ qua những việc khác không nói thì bề ngoài của người này quả thật cực kỳ xuất chúng, nếu là nữ tử có thể khuynh quốc khuynh thành, cho dù là nam tử cũng sẽ là vị hôn phu trong mộng của các nữ lang.

Hơn nữa thanh danh của người này, Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên... trong kinh liền mơ hồ có lời đồn đãi... kinh thành song kiệt sắp đổi thành tam kiệt.

Nói như vậy để cho "Kinh thành song kiệt" nghe được, làm sao có thể cao hứng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-134.html.]

Chỉ là một hồi thất thần, Bùi Quan Sơn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Dung thế tử sao lại tới đây?"

Lập tức có người đáp: "Đúng vậy, Dung thế tử không phải trước sau như một không tham gia tụ hội kiểu này sao? Sao hôm nay đột nhiên lại tới? Chúng ta đều chuẩn bị tan cuộc rồi."

Lời này cũng có chút không khách khí.

Bùi Thừa Quyết rót chén nước trà đặt ở bên cạnh, cười nói: "Dung thế tử mau ngồi xuống đi, ngươi lần đầu tiên tới tụ hội kiểu này, bọn họ chỉ là đùa với ngươi chút thôi."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn nhìn Bùi Thừa Quyết, ánh mắt có chút sắc bén.

Bùi Thừa Quyết sao lại khách khí với Dung Chiêu như thế? Chẳng lẽ là có tính toán gì?!

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, trên gương mặt lạnh lùng mang theo chút ý vị thâm trường: "Đúng, Dung thế tử mau ngồi xuống, Thừa Quyết rất nhớ thương thế tử, vừa rồi mới nảy ra chủ ý mời thế tử ngày mai tụ tập, không nghĩ tới thế tử lúc này lại tới."

Ánh mắt Bùi Thừa Quyết lạnh lẽo.

Bùi Quan Sơn rõ ràng ám chỉ người đưa thiệp mời là Bùi Thừa Quyết... Hai người này quả nhiên rất chướng mắt nhau.

Dung Chiêu làm như hoàn toàn không nhận ra, cười gật đầu đi tới bên cạnh Bùi Thừa Quyết, hào phóng ngồi xuống, khách khí nói: "Tạ Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhìn Bùi Quan Sơn một cái, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Dung Chiêu.

Hắn và Bùi Quan Sơn đã lâu không đối đầu, hiện tại mục tiêu chung của bọn họ là Dung Chiêu, cũng chỉ có Dung thế tử đột nhiên xuất hiện này mới có thể làm cho bọn họ tạm thời đình chiến.

Bùi Thừa Quyết biết, nếu hắn nói gì nữa thì Bùi Quan Sơn nhất định sẽ tiếp tục phá đám.

Vì vậy hắn cười quan sát Dung Chiêu, ôn hòa hỏi: "Dung thế tử hiện tại có thời gian rồi sao?"
 
Chương 135


Dung Chiêu cười cười: "Lúc trước Dung Chiêu mắc nợ, thật sự là bận rộn, cho nên vẫn không rảnh tới gặp các vị, hôm nay nhận được thư mời cho nên vội vàng đến đây."

Mọi người: "..."

Được lắm, tính toán của bọn họ hoàn toàn thất bại.

Dung Chiêu khách khí đến đây, bọn họ còn có thể nói gì sao? Sau này còn có thể nói hắn không coi ai ra gì sao?

"Không sao, Thừa Quyết biết thế tử bề bộn nhiều việc, Phúc Lộc Hiên mới khai trương, trong kinh người người nhiệt nghị, thế tử bận rộn, cho dù không đến tụ hội cũng bình thường." Bùi Thừa Quyết giơ tay, khớp xương rõ ràng chế trụ ấm trà, nhẹ nhàng rót trà cho Dung Chiêu.

Mỗi một động tác đều cực kỳ hoàn mỹ.

Bùi Quan Sơn ngồi đối diện thản nhiên nói: "Đúng vậy, thế tử bây giờ là hồng nhân."

Thanh âm của hắn lãnh đạm, vẻ mặt cũng rất đạm mạc, mày kiếm mắt Sao nương theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ hiện ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Nụ cười ở khóe môi Dung Chiêu không thay đổi, khẽ cụp mắt.

Kinh thành song kiệt này cũng không phải nhân vật đơn giản, dùng từ ngữ hiện đại để nói thì hai người này không giống "phú nhị đại" như Trương Tam, bọn họ là "người thừa kế tỉnh anh".

Bùi Quan Sơn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, rõ ràng mang theo địch ý với cô.

Bùi Thừa Quyết thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thái độ với cô cũng khách khí, rõ ràng là điển hình của "trà xanh", ôn nhu yếu ớt lại ra sát chiêu.

Quả nhiên hai người vừa nói xong, trong nháy mắt khơi mào tức giận của các công tử có mặt, có mấy người lỗ mãng thậm chí miệng không lựa lời...

"Ha ha, cũng đúng, thế tử bận rộn không để mắt đến chúng ta."

"Thế tử người ta bận rộn kinh doanh mà."

"Sĩ nông công thương, thương nhân chỉ biết mùi tiền, thế tử không cảm thấy mất mặt sao?"...

Lời càng nói càng khó nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-135.html.]

Trương Trường Ngôn núp trong góc, một bên uống trà, một bên xem Mà Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cũng chỉ cụp mắt, không mở miệng nữa.

Lời nói khó nghe như vậy, Dung Chiêu mà nổi giận, hôm nay sẽ càng tan rã trong không vui, mà như vậy sẽ cho những người khác lý do cùng nhau chống lại Dung Chiêu, hạ thấp Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhịn hay là không nhịn?

Vừa mới nghĩ như vậy đã thấy Dung Chiêu đột nhiên nở nụ cười, hai mắt cong cong, là ý cười cực kỳ chân thành: "Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, ngày mai ta cùng tứ đại thân vương có hẹn, cho nên hôm nay mới sớm tới gặp các vị."

Mọi người hơi ngẩn ra, không hiểu sao đột nhiên lại nói như vậy.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh: "Thì ra buôn bán là chuyện mất mặt như thế, ta đây vừa vặn đem những lời này thuật lại cho bọn họ, thương lượng với tứ đại thân vương có nên đóng cửa Phúc Lộc Hiên hay không?"

Mọi người: "!II"

Đóng cửa?

Mỗi ngày ăn nên làm ra, tiền kiếm được như rừng vàng biển bạc, việc kinh doanh làm cho người ta ghen tị như vậy, mở miệng ngậm miệng là đòi đóng cửa?!

Chén trà trên tay Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa bị dọa rớt.

Dung Chiêu này thế mà chọn trực tiếp công kích lại, hơn nữa còn làm cho bọn họ không còn lời nào để nói!

Ai có thể nghĩ tới cô vừa mở miệng là đòi đóng cửa tửu lâu...

Dung Chiêu buông chén trà đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, Dung Chiêu lúc trước quanh năm bị giam trong nhà, lại không biết mở Phúc Lộc Hiên là việc không tốt như thế, ta hiện tại vẫn nên thương lượng với bốn vị vương thúc chuyện đóng cửa tửu lâu thôi."

"Cảm ơn các vị đã báo cho Dung Chiêu việc này, tạm biệt."

Mọi người: "..."

Tạm biệt?

"Chờ một chút, Dung thế tử không thể đi!" Có người theo bản năng ngăn cản cô.

Dung Chiêu cũng không nhấc chân, đứng tại chỗ, vẻ mặt không gợn sóng. chuyện đóng cửa tửu lâu, không có ý nghĩa, ngoại trừ để tứ đại thân vương ép đám công tử này nhận sai ra thì không có tác dụng gì.
 
Chương 135


Dung Chiêu cười cười: "Lúc trước Dung Chiêu mắc nợ, thật sự là bận rộn, cho nên vẫn không rảnh tới gặp các vị, hôm nay nhận được thư mời cho nên vội vàng đến đây."

Mọi người: "..."

Được lắm, tính toán của bọn họ hoàn toàn thất bại.

Dung Chiêu khách khí đến đây, bọn họ còn có thể nói gì sao? Sau này còn có thể nói hắn không coi ai ra gì sao?

"Không sao, Thừa Quyết biết thế tử bề bộn nhiều việc, Phúc Lộc Hiên mới khai trương, trong kinh người người nhiệt nghị, thế tử bận rộn, cho dù không đến tụ hội cũng bình thường." Bùi Thừa Quyết giơ tay, khớp xương rõ ràng chế trụ ấm trà, nhẹ nhàng rót trà cho Dung Chiêu.

Mỗi một động tác đều cực kỳ hoàn mỹ.

Bùi Quan Sơn ngồi đối diện thản nhiên nói: "Đúng vậy, thế tử bây giờ là hồng nhân."

Thanh âm của hắn lãnh đạm, vẻ mặt cũng rất đạm mạc, mày kiếm mắt Sao nương theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ hiện ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Nụ cười ở khóe môi Dung Chiêu không thay đổi, khẽ cụp mắt.

Kinh thành song kiệt này cũng không phải nhân vật đơn giản, dùng từ ngữ hiện đại để nói thì hai người này không giống "phú nhị đại" như Trương Tam, bọn họ là "người thừa kế tỉnh anh".

Bùi Quan Sơn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, rõ ràng mang theo địch ý với cô.

Bùi Thừa Quyết thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thái độ với cô cũng khách khí, rõ ràng là điển hình của "trà xanh", ôn nhu yếu ớt lại ra sát chiêu.

Quả nhiên hai người vừa nói xong, trong nháy mắt khơi mào tức giận của các công tử có mặt, có mấy người lỗ mãng thậm chí miệng không lựa lời...

"Ha ha, cũng đúng, thế tử bận rộn không để mắt đến chúng ta."

"Thế tử người ta bận rộn kinh doanh mà."

"Sĩ nông công thương, thương nhân chỉ biết mùi tiền, thế tử không cảm thấy mất mặt sao?"...

Lời càng nói càng khó nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-135.html.]

Trương Trường Ngôn núp trong góc, một bên uống trà, một bên xem Mà Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cũng chỉ cụp mắt, không mở miệng nữa.

Lời nói khó nghe như vậy, Dung Chiêu mà nổi giận, hôm nay sẽ càng tan rã trong không vui, mà như vậy sẽ cho những người khác lý do cùng nhau chống lại Dung Chiêu, hạ thấp Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhịn hay là không nhịn?

Vừa mới nghĩ như vậy đã thấy Dung Chiêu đột nhiên nở nụ cười, hai mắt cong cong, là ý cười cực kỳ chân thành: "Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, ngày mai ta cùng tứ đại thân vương có hẹn, cho nên hôm nay mới sớm tới gặp các vị."

Mọi người hơi ngẩn ra, không hiểu sao đột nhiên lại nói như vậy.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh: "Thì ra buôn bán là chuyện mất mặt như thế, ta đây vừa vặn đem những lời này thuật lại cho bọn họ, thương lượng với tứ đại thân vương có nên đóng cửa Phúc Lộc Hiên hay không?"

Mọi người: "!II"

Đóng cửa?

Mỗi ngày ăn nên làm ra, tiền kiếm được như rừng vàng biển bạc, việc kinh doanh làm cho người ta ghen tị như vậy, mở miệng ngậm miệng là đòi đóng cửa?!

Chén trà trên tay Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa bị dọa rớt.

Dung Chiêu này thế mà chọn trực tiếp công kích lại, hơn nữa còn làm cho bọn họ không còn lời nào để nói!

Ai có thể nghĩ tới cô vừa mở miệng là đòi đóng cửa tửu lâu...

Dung Chiêu buông chén trà đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, Dung Chiêu lúc trước quanh năm bị giam trong nhà, lại không biết mở Phúc Lộc Hiên là việc không tốt như thế, ta hiện tại vẫn nên thương lượng với bốn vị vương thúc chuyện đóng cửa tửu lâu thôi."

"Cảm ơn các vị đã báo cho Dung Chiêu việc này, tạm biệt."

Mọi người: "..."

Tạm biệt?

"Chờ một chút, Dung thế tử không thể đi!" Có người theo bản năng ngăn cản cô.

Dung Chiêu cũng không nhấc chân, đứng tại chỗ, vẻ mặt không gợn sóng. chuyện đóng cửa tửu lâu, không có ý nghĩa, ngoại trừ để tứ đại thân vương ép đám công tử này nhận sai ra thì không có tác dụng gì.
 
Chương 135


Dung Chiêu cười cười: "Lúc trước Dung Chiêu mắc nợ, thật sự là bận rộn, cho nên vẫn không rảnh tới gặp các vị, hôm nay nhận được thư mời cho nên vội vàng đến đây."

Mọi người: "..."

Được lắm, tính toán của bọn họ hoàn toàn thất bại.

Dung Chiêu khách khí đến đây, bọn họ còn có thể nói gì sao? Sau này còn có thể nói hắn không coi ai ra gì sao?

"Không sao, Thừa Quyết biết thế tử bề bộn nhiều việc, Phúc Lộc Hiên mới khai trương, trong kinh người người nhiệt nghị, thế tử bận rộn, cho dù không đến tụ hội cũng bình thường." Bùi Thừa Quyết giơ tay, khớp xương rõ ràng chế trụ ấm trà, nhẹ nhàng rót trà cho Dung Chiêu.

Mỗi một động tác đều cực kỳ hoàn mỹ.

Bùi Quan Sơn ngồi đối diện thản nhiên nói: "Đúng vậy, thế tử bây giờ là hồng nhân."

Thanh âm của hắn lãnh đạm, vẻ mặt cũng rất đạm mạc, mày kiếm mắt Sao nương theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ hiện ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Nụ cười ở khóe môi Dung Chiêu không thay đổi, khẽ cụp mắt.

Kinh thành song kiệt này cũng không phải nhân vật đơn giản, dùng từ ngữ hiện đại để nói thì hai người này không giống "phú nhị đại" như Trương Tam, bọn họ là "người thừa kế tỉnh anh".

Bùi Quan Sơn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, rõ ràng mang theo địch ý với cô.

Bùi Thừa Quyết thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thái độ với cô cũng khách khí, rõ ràng là điển hình của "trà xanh", ôn nhu yếu ớt lại ra sát chiêu.

Quả nhiên hai người vừa nói xong, trong nháy mắt khơi mào tức giận của các công tử có mặt, có mấy người lỗ mãng thậm chí miệng không lựa lời...

"Ha ha, cũng đúng, thế tử bận rộn không để mắt đến chúng ta."

"Thế tử người ta bận rộn kinh doanh mà."

"Sĩ nông công thương, thương nhân chỉ biết mùi tiền, thế tử không cảm thấy mất mặt sao?"...

Lời càng nói càng khó nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-135.html.]

Trương Trường Ngôn núp trong góc, một bên uống trà, một bên xem Mà Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cũng chỉ cụp mắt, không mở miệng nữa.

Lời nói khó nghe như vậy, Dung Chiêu mà nổi giận, hôm nay sẽ càng tan rã trong không vui, mà như vậy sẽ cho những người khác lý do cùng nhau chống lại Dung Chiêu, hạ thấp Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhịn hay là không nhịn?

Vừa mới nghĩ như vậy đã thấy Dung Chiêu đột nhiên nở nụ cười, hai mắt cong cong, là ý cười cực kỳ chân thành: "Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, ngày mai ta cùng tứ đại thân vương có hẹn, cho nên hôm nay mới sớm tới gặp các vị."

Mọi người hơi ngẩn ra, không hiểu sao đột nhiên lại nói như vậy.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh: "Thì ra buôn bán là chuyện mất mặt như thế, ta đây vừa vặn đem những lời này thuật lại cho bọn họ, thương lượng với tứ đại thân vương có nên đóng cửa Phúc Lộc Hiên hay không?"

Mọi người: "!II"

Đóng cửa?

Mỗi ngày ăn nên làm ra, tiền kiếm được như rừng vàng biển bạc, việc kinh doanh làm cho người ta ghen tị như vậy, mở miệng ngậm miệng là đòi đóng cửa?!

Chén trà trên tay Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa bị dọa rớt.

Dung Chiêu này thế mà chọn trực tiếp công kích lại, hơn nữa còn làm cho bọn họ không còn lời nào để nói!

Ai có thể nghĩ tới cô vừa mở miệng là đòi đóng cửa tửu lâu...

Dung Chiêu buông chén trà đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, Dung Chiêu lúc trước quanh năm bị giam trong nhà, lại không biết mở Phúc Lộc Hiên là việc không tốt như thế, ta hiện tại vẫn nên thương lượng với bốn vị vương thúc chuyện đóng cửa tửu lâu thôi."

"Cảm ơn các vị đã báo cho Dung Chiêu việc này, tạm biệt."

Mọi người: "..."

Tạm biệt?

"Chờ một chút, Dung thế tử không thể đi!" Có người theo bản năng ngăn cản cô.

Dung Chiêu cũng không nhấc chân, đứng tại chỗ, vẻ mặt không gợn sóng. chuyện đóng cửa tửu lâu, không có ý nghĩa, ngoại trừ để tứ đại thân vương ép đám công tử này nhận sai ra thì không có tác dụng gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom