Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 80


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nói xong, Quận Lạc Dao hất cánh tay đang chặn trước mình, ra khỏi thang máy.


Phương Mạn Vũ tức giận đứng giậm chân một mình trong thang máy, nhưng cô ta không có chống lưng như Cảnh Thiên, cũng không có vận may như Dương Hâm Ly, càng không có tài năng về phương diện ca hát như Quân Lạc Dao, đành phải đứng tức giận một mình.


Rất nhiều nghệ sĩ của Trung Bác đang ngồi trong phòng họp.


Những nghệ sĩ này khác với các nghệ sĩ thường xuyên phải đi họp. Các nghệ sĩ có thể tham dự buổi họp này, hoặc là nghệ sĩ cấp cao nhiều tài nguyên, hoặc là nghệ sĩ được Trung Bác bồi dưỡng trọng điểm, được rót tài nguyên rất rõ ràng.


Người tổ chức cuộc họp là phó giám đốc bộ phận kinh doanh Hà Khai Duy.


Nội dung cuộc họp về dự án trọng điểm mà Trung Bác đầu tư thời gian này.


Khi Cảnh Thiên bước vào phòng họp, bên trong đã có rất nhiều người ngồi sẵn. Vì chưa bao giờ theo đuổi idol nên trước vài nghệ sĩ đang nổi, cô cũng chỉ thấy họ quen mắt mà thôi, không thể nhớ nổi tên.


“Thiên Thiên, ngồi ở đây.”


Una bèn chỉ vào vị trí chính giữa của hàng ghế đầu, Trừ nơi đó vẫn còn trống ra thì các vị trí quan trọng khác đều đã ngồi kín. Các ghế còn lại thì đều là vị trí ở mãi rìa ngoài.


Una nghĩ tuy nhà họ Chiến không cho tiết lộ thân phận của Cảnh Thiên ra ngoài, nhưng ít nhất bà ta cũng có thể để đám nghệ sĩ này hiểu rõ, địa vị thân phận của Cảnh Thiên ở công ty này là điều mà bọn họ


không thể tưởng tượng nổi.


Còn Cảnh Thiên, hờ hờ…


Cho dù Una không gọi cô, cô cũng sẽ lựa chọn vị trí ở giữa.


Không phải là không khiêm tốn, mà là cô chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì cả.


Cho nên sau khi Cảnh Thiên đặt mông ngồi lên vị trí chính giữa hàng đầu tiên, ánh mắt của tất cả các nghệ sĩ và quản lý ngồi sau đều trở nên khác thường.


Bởi vì giới giải trí luôn kiêng dè vị trí center. Cho dù là ghế ngồi hay khi chụp ảnh, cho dù đều là các Ảnh đế Ảnh hậu thì họ cũng không muốn chiếm vị trí center. Một phần là do khiêm tốn, một phần là do sợ bị anti.


Những Cảnh Thiên là một nghệ sĩ kém nổi trong giới giải trí mà lại dám chiếm vị trí center ngay trước mặt rất nhiều nghệ sĩ có cấp bậc cao hơn mình.


“Đây là ai thế?”


“Không biết.”


“Có ai biết đây là ai không?”


“Không biết.”


Có người hỏi một lượt những câu trả lời nhận được đều là không biết.


Dương Hầm Ly theo Mai Nhược Đan vào phòng họp, cười phì một tiếng rồi nói: “Cô ta tên là Cảnh Thiên, trước đây là nghệ sĩ ký hợp đồng với bên Trung Trạch Entertainment. Hồi trước từng diễn nữ phụ thứ năm của một bộ phim, giờ đã hủy hợp đồng với bên Trung Trạch rồi chuyển sang Trung Bác.”


Tuy tên hai công ty na ná nhau, nhưng Trung Trạch Entertainment chỉ là một công ty giải trí mới xuất hiện, còn công ty Sản xuất phim Trung Bác thì là công ty trực thuộc tập đoàn của nhà họ Chiến, là một trong ba công ty giải trí lớn nhất nước Z.


“Sao cô ta lại hủy hợp đồng với bên Trung Trạch? Làm thế nào mà sang được Trung Bác? Ai cho cô ta tiền vi phạm hợp đồng? Cô ta có bối cảnh như thế nào vậy?” Một quản lý hỏi.


“Cái này thì chịu rồi. Chắc là bối cảnh mạnh lắm, không thì làm sao lại có gan vừa đến đã ngồi vào ghế center rồi? Chắc chắn là có tư cách này nên mới dám làm vậy.”


Ban nãy ở phòng làm việc, chị Đan đã dạy cô ta rồi. Thế nên lúc này Dương Hâm Lý đã học được một chiều: Khen lồ.
 
Chương 81


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cho nên chỉ cần cô ta nâng Cảnh Thiên lên, nâng càng cao thì Cảnh Thiên sẽ ngã càng thảm.


Cuộc họp bắt đầu, Phó giám đốc bộ phận kinh doanh Hà Khai Duy bắt đầu nói về sắp xếp của công ty với từng nghệ sĩ.


Bộ phim “Tướng môn chí hậu” của Mai Nhược Đan và “Mirror World” của Cảnh Thiên được đặt chung với nhau để nói, bởi vì Trung Bác là nhà đầu tư lớn nhất của hai bộ phim này.


Nói xong “Tướng môn chí hậu”, Phó giám đốc Hà lại bắt đầu nhắc nhở Cảnh Thiên: “Cảnh Thiên, nữ phụ của ‘Mirror World’. Lát nữa cô đến phòng làm việc của tôi rồi ký vào bảng xác nhận vai diễn. Tuy bộ phim này cô chỉ đóng vai nữ phụ nhưng vai của cô khá nặng, trước đây cô chưa từng diễn nhân vật nào như vậy, nên nếu trong quá trình quay…”


“Chờ đã.”


Phó giám đốc Hà còn chưa nói xong, giọng nói quyến rũ với âm cuối kéo dài của Cảnh Thiên vang lên trong phòng họp.


Phó giám đốc Hà hoàn toàn không ngờ Cảnh Thiên dám ngắt lời ông ta ngày như vậy nên cứ ngẩn ra mãi không định thần lại được.


Cảnh Thiên nói tiếp: “Ông nói tôi là nữ phụ?” Tuy là nghệ sĩ mà bên trên yêu cầu phải chăm sóc nhiều hơn, nhưng Phó giám đốc Hà thực sự không thích thái độ này của Cảnh Thiên.


“Chẳng lẽ chính cô cũng không biết cô đóng vai gì à?”


Câu hỏi vặn của ông ta khiến rất nhiều người trong phòng họp không nhịn được mà che miệng cười.


Có người bình tĩnh hơn thì nhướn mày.


Nói chung, lúc này mọi người đều đã có hiểu biết nhất định về nghệ sĩ mới đến này.


Xinh đẹp, không não, EQ thấp.


À, còn một điểm nữa: tự đại


Một người mới mà có thể đóng vai nữ phụ trong bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh do công ty đầu tư đã là tốt lắm rồi, thế mà cô còn tỏ ra không chịu. Mọi người chỉ có thể viết một chữ “PHỤC” in hoa.


Nhưng Cảnh Thiên hoàn toàn không sợ Phó giám đốc Hà đang khiến mình khó xử, cô hỏi lại: “Đương nhiên là tôi biết tôi đóng vai gì, nhưng tuyệt đối không phải nữ phụ. Thế nên thưa phó giám đốc, nếu đến chuyện này mà ông cũng không làm rõ được, vậy thì tốt nhất là nên đi hỏi cho rõ ràng trước rồi hẵng họp, đừng vô duyên vô cớ làm mất thời gian của tôi.”


Lúc này, mọi người đã không chỉ cảm thấy Cảnh Thiên tự đại nữa.


Người phụ nữ này đúng là vô cùng ngông cuồng!


Dương Hâm Ly thực sự không thể chịu nổi kiểu phụ nữ đã chẳng là cái thá gì mà còn ra vẻ như mình là nữ hoàng, cô ta không nhịn được mà muốn cà khịa lại, nhưng cô ta vừa há miệng thì đã bắt gặp ánh mắt Mai Nhược Đan đảo sang, cô ta lập tức sợ sệt im lặng.


Dương Hâm Ly không hiểu, chỉ là một người mới có khả năng đã bán được vào đại gia mà thôi, có gì mà phải kiêng dè chứ?


Nhưng Mai Nhược Đan đã đánh mắt với cô ta, còn cô ta cũng đã đồng ý sau này sẽ trở thành người của Mai Nhược Đan, làm việc vì Mai Nhược Đan. Thế nên dù có tức đến nổ phổi, cuối cùng Dương Hâm Lý vẫn nhịn cơn tức lại.


“Ha ha, tôi từng gặp người mới hống hách nhưng chưa từng thấy người mới nào lớn lối thế này! Quản lý của cô ngồi ngay sau lưng cô, chuyện này không ai rõ ràng hơn chị ta nữa.” Phó giám đốc Hà mỉa mai.
 
Chương 82


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Có việc gì thì bây giờ nói ngay trước mặt Phó giám đốc Hà đi. Tránh để các người biết tất cả mọi chuyện mà tôi là người trong cuộc lại chẳng hay biết gì. Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã đổi vai nữ chính của tôi thành vai nữ phụ.”


Những lời Cảnh Thiên nói khiến Una cứng người lại, bà ta nhìn người phụ nữ không thèm nể nang gì bà ta một cách không thể tin được.


“Thiên Thiên, đừng gây chuyện nữa, chuyện này công ty đã quyết định rồi, tạm thời cứ như vậy đã. Sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm mà.”


Una nói năng rất hợp lý, bởi vì cho một người mới như cô vai nữ phụ đã là tốt lắm rồi. Vậy mà còn lắm chuyện! Vậy mà còn muốn nữ chính! Như thể có khác gì cố tình gây chuyện không?


“Công ty quyết định? Công ty quyết định thì vì sao chị biết mà tôi lại không biết? Hay là tôi nhầm lẫn gì rồi, thực ra chỉ là quản lý của người khác?”


Una không ngờ Cảnh Thiên sẽ nói như vậy, bà ta hốt hoảng đến mức da đầu tê dại cả đi. Bởi vì nếu để người nhà họ Chiến biết bà ta không có được sự đồng ý của Cảnh Thiên mà đã đổi vai cho Tần Dịch, vậy thì bà ta xui xẻo rồi. “Tôi không cần biết chuyện này bắt buộc phải cho tôi một câu trả lời ngay bây giờ. Rốt cuộc vai nữ chính của tôi bị ai làm mất rồi? Nếu đó là quyết định của công ty thì là quyết định của ai trong công ty? Quyết định của ông à?”


Cảnh Thiên nhìn về phía Phó giám đốc Hà, ánh mắt bình thản không hề sợ sệt. Lần này Phó giám đốc Hà bị hỏi đến mức không biết nên trả lời như thế nào nữa.


Bởi vì bên trên cũng đã nói về chuyện này rồi, bộ phim “Mirror World” này được tạo ra cho Cảnh Thiên, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Cảnh Thiên.


Nhưng quản lý của Cảnh Thiên lại nói bà ta toàn quyền quyết định việc của cô.


Sau khi thương lượng với Una, ông ta cũng có được lợi ích nên đã quyết định chuyện này cùng bà ta.


Bây giờ họp, Cảnh Thiên lại không làm nữa.


Trước đó ông ta từng gặp Cảnh Thiên một lần, thấy Cảnh Thiên hầu như đều nghe lời Una răm rắp, ông ta tưởng Una mới là người đứng sau kiểm soát cô.


Nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.


Nhận ra sự việc có khả năng hỏng rồi, Phó giám đốc Hà nhìn sang Una và hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chị đã nói chuyện này chị toàn quyền xử lý à?”


Una dại cá da đầu, lúng túng cười: “Vâng vâng vâng, đúng là Thiên Thiên đã giao việc này cho tôi xử lý. Nhưng mấy hôm trước Thiên Thiên bị ngã từ trên tầng xuống nên đã quên mất vài chuyện, cô ấy quên mất chuyện đã đồng ý trước đó rồi.”


Dứt lời, Una lại nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, đúng là trước đó cô đã giao toàn quyền việc này cho tôi phụ trách, sau đó cô bị mất trí nhớ, cô bây giờ thế này… Sự việc đã được quyết định rồi, cô làm vậy thì hơi khó cho tôi quá.”


“Tôi làm khó dễ chị thì làm sao? Nơi này nhiều người như vậy, chị đi hỏi họ xem, dù có mất trí nhớ thì trước khi mất trí nhớ, họ có thể đồng ý với quản lý của mình đi đôi vai nam chính hoặc nữ chính trong một bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh cho người khác, còn mình thì làm nam phụ hoặc nữ phụ không? Tôi có mất trí nhớ thì cũng không phải là đồ ngu chứ? Vì sao tôi phải nhường vị trí nữ chính rồi đi làm nữ phụ, chuyện này có ích lợi gì với tôi?”


Đến lúc này, Cảnh Thiên mới quay lại nhìn Una đang trong thể cưỡi hổ khó xuống. Cô tỏ ra rất thoải mái, nhưng trong đôi mắt lại là ánh lạnh bằng bức người.
 
Chương 83


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Sao chị không nói gì nữa? Giờ tất cả mọi người đều đang ở đây, chị nói với mọi người đi. Chị là quản lý của tôi, rốt cuộc chị có từng suy nghĩ cho tôi không? Vì sao chị phải bắt tay với người khác để cướp vai nữ chính của tôi?”


“Thiên Thiên, tôi đã bảo rồi, cô bị mất trí nhớ.”


“Tôi bị mất trí nhớ nên chị có thể ăn cây táo rào cây sung, đi giúp người khác rồi tổn hại lợi ích của nghệ sĩ chị đang quản lý phải không? Chị làm như vậy tức là vi phạm hợp đồng rồi.”


Sắc mặt Una đã không thể hình dung bằng từ “khó coi” nữa.


Cuối cùng bà ta đã hiểu vì sao hôm qua Cảnh Thiên đã biết tình hình thay đổi nhưng vẫn không ý kiến gì, mà chờ tới hôm nay mới quay ra làm khó dễ bà ta.


Cảnh Thiên muốn khiến tất cả mọi người đều biết Una tổn hại đến lợi ích của cô, vi phạm hợp đồng quản lý, sau đó sẽ dừng hợp tác với bà ta. Bà ta lấy thỏa thuận đã ký riêng với Cảnh Thiên ra thì cô cũng có thể hiện bà ta ra tòa.


Una có cảm giác Cảnh Thiên đã ra một đòn rất thông minh.


Una hết cách nên đành phải nói: “Chuyện này là tôi chưa cân nhắc chu toàn về lợi ích của cô, nhưng việc giao toàn quyền cho tôi phụ trách cũng là cô đồng ý, chúng ta đã làm thỏa thuận rồi.” “Tôi ký thỏa thuận là bởi vì tôi tin tưởng chị, còn chị thì sao? Dùng sự tin tưởng của tôi dành cho chị để lấy lợi ích của tôi đi cho người khác. Trước đó tôi có thỏa thuận với chị, trong thỏa thuận cũng có nói cho dù chị làm việc gây tổn hại đến lợi ích của tôi, tôi cũng không truy cứu? Tức là cho dù bị bản đứng tôi, tôi cũng bắt buộc phải đếm tiền hộ chị?”


Una: ..


Cảnh Thiên nhất quyết không buông tha khiến Ung phải xuống nước.


“Xin lỗi Thiên Thiên, chuyện này là do tôi suy nghĩ không thấu đáo.” “Tôi không cần xin lỗi. Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?” “Nhưng chuyện này đã được quyết định rồi… Hay là thôi? Lần sau chắc chắn tôi sẽ bàn trước với cô.” Una đã hạ mình thấp lắm rồi.


“Quyết định rồi? Ai quyết định? Chị quyết định à? Là chị bỏ tiền đầu tư nên chị được quyền quyết định? Lần này thì thôi, lần sau phải thảo luận với tôi. Chị đi đàm phán cho tôi một đại IP hay là vai nữ chính của phim lên sóng truyền hình vệ tinh đi. Tôi có thể cho chị một tuần, trong vòng một tuần mà chị không tìm ra thì bồi thường cho tôi một tỷ là được.”


“Một tỷ?” Una mở to mắt: “Người mới không ai biết đến như cô quay phim nhiều nhất chỉ trả cho cô tám trăm nghìn một tập tiền cát xê thôi, phim truyền hình 35 tập không quá hai tám triệu. Cô bảo tôi bồi thường cho cô một tỷ?”


“Thế thì như thế nào mới được gọi là bồi thường?” Cảnh Thiên cười tít mắt, nói: “Dù tôi là người mới nhưng cát xê mỗi tập không phải thứ do chị quyết định. Tôi và Trung Bác có thỏa thuận, mỗi tập sẽ trả cho tôi ba triệu. Quay 35 tập thì tôi sẽ nhận được cát xê một trăm triệu. Còn chị, không những khiến tôi tổn thất một trăm triệu mà còn khiến tôi mất cơ hội nổi tiếng cũng như hàng trăm triệu sau đó nữa. Chị nói xem, tôi không bắt chị đến một tỷ thì còn bắt đền ai vào đây nữa?”


Mọi người nghe vậy đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.


Một tập ba triệu???


Đây là mức cát xê của diễn viên nữ hạng A đấy.


Rốt cuộc Cảnh Thiên và Trung Bác có quan hệ như thế nào?
 
Chương 84


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhưng bây giờ Cảnh Thiên không phải nguyên chủ, công khai thân phận không hề gây áp lực gì với cô, thậm chí những người này sẽ còn nịnh bợ khen ngợi cô rất nhiều sau khi cô công khai thân phận.


Cơn tức trong bụng Una không lên được mà cũng không xuống được, bà ta bỗng cảm thấy bất lực. Bà ta có cảm giác Cảnh Thiên bây giờ không có điểm gì để bà ta có thể dễ dàng bắt chẹt được nữa.


Sắc mặt Phó giám đốc Hà cũng đã vô cùng khó coi.


Bởi vì nhân viên bên đoàn làm phim đã chốt phương án rồi, mai sẽ bắt đầu tiến hành giới thiệu chính thức. Hôm nay nữ phụ lại không thèm làm nữa, nhất quyết đòi làm nữ chính.


Lúc đó ông ta là người móc nối chuyện này, bởi vậy hoa hồng trung gian ông ta cũng nuốt rồi. Lần này Cảnh Thiên nhất quyết không bỏ qua, Una gặp xui xẻo là chuyện nhỏ, quan trọng là ông ta cũng sẽ không xơ múi được gì.


“Được rồi. Tôi không quan tâm trước đó hai người đã làm gì, tôi chỉ nhận lời Una. Nếu cô đã giao toàn quyền cho Una xử lý, cũng không hỏi han quá trình để cuối cùng xảy ra chuyện thì bản thân cô phải tự chịu trách nhiệm. Đoàn phim sẽ bắt đầu giới thiệu chính thức vào ngày mai, hôm nay cô muốn làm nữ chính thì chắc chắn là không kịp. Chuyện này cứ để sau bàn bạc đi. Còn chuyện cô và Una thì hai người tự giải quyết với nhau.”


“Ông chỉ là một phó giám đốc kinh doanh của Trung Bác mà ông chỉ nhận lời Una? Una là gì của ông? Mẹ ông à? Hay ông chỉ nhận bà ta chứ không nhận công ty? Ông tưởng ông nói thẳng đuột một câu như thể là không còn trách nhiệm gì nữa à?”


Cảnh Thiên đứng dậy: “Tôi thấy tôi không cần phải tiếp tục cuộc họp này nữa, mọi người tiếp tục đi.”


Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài. Sắc mặt Phó giám đốc Hà vô cùng khó coi.


Ông ta biết Cảnh Thiên có chống lưng, không thì giám đốc sẽ không dặn dò với ông như vậy. Nếu bây giờ Cảnh Thiên đi tìm giám đốc, giám đốc bắt phải xử lý chuyện này thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải chuyện ông ta ăn hoa hồng cũng sẽ lộ ra à?


“Cảnh Thiên, cô đứng lại!”


Phó giám đốc Hà sốt ruột, vừa hét to vừa xông ra ngoài theo Cảnh Thiên.


Una cũng hốt hoảng, vội vàng theo sau.


Bà ta vừa ra khỏi phòng họp thì lại thấy có khả năng là không có tác dụng gì, bà ta vội vàng gọi điện cho Tần Dịch, bảo anh ta giúp ngăn cản Cảnh Thiên. Tần Dịch cũng lo lắng, sợ vai nam chính của mình bay mất, anh ta bèn dùng máy bàn khác gọi điện cho Cảnh Thiên. Cảnh Thiên thấy thông báo cuộc gọi đến, “a lô” một tiếng, nghe thấy giọng nói gấp gáp bèn cúp máy ngay lập tức.
 
Chương 85


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Phó giám đốc Hà và Una đều đuổi theo ra ngoài, đám nghệ sĩ ở lại nhìn nhau. “Rốt cuộc Cảnh Thiên có bối cảnh như thế nào vậy?” Lại có người hỏi.


Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Dương Hâm Ly, hi vọng cô ta có thể cho họ một câu trả lời.


Dương Hâm Lý cũng bối rối, cô ta không thể ngờ được rằng Cảnh Thiên lại có bản lĩnh như vậy. Một bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh mà cũng có thể định đoạt được???


Cảnh Thiên không phải nghệ sĩ nhỏ từ Trung Trạch sang à? Rốt cuộc đã bám được vào ai vậy?


Cảnh Thiên ra ngoài sớm nhất, khi cô vào thang máy, Phó giám đốc Hà và Una vẫn chưa theo kịp.


Thế nên đương nhiên là Phó giám đốc Hà cho rằng Cảnh Thiên đã đi tìm giám đốc bộ phận kinh doanh.


Lại thêm trong thang máy có người muốn đến tầng của bộ phận kinh doanh, nên khi nhìn thấy Cảnh Thiên thật sự đến bộ phận kinh doanh, sắc mặt Phó giám đốc Hà lập tức đen kịt lại.


Không ngờ cô đi tố cáo ông ta thật.


Có điều cô là người mới, có đi tố cáo thì cũng có thể làm được gì một phó giám đốc bộ phận kinh doanh như ông ta? Ông ta có thể ngồi lên cái ghế này cũng đâu có dễ dàng gì.


Khi Phó giám đốc Hà đã nghĩ đài từ xong xuôi rồi đen mặt đi vào phòng giám đốc, ông ta lại sững sờ.


Giám đốc đang vừa cười hì hì vừa nói chuyện với Ảnh đế họ Từ, thấy ông ta bèn hỏi: “Phó giám đốc Hà, có chuyện gì sao? Anh họp nhanh thế cơ à?”


Phó giám đốc Hà: …


Còn lúc này, Cảnh Thiên đã lên đến tầng cao nhất.


“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai, đã hẹn trước chưa ạ?”


“Tôi tên Cảnh Thiên, tôi tìm phó chủ tịch của các cô.”


“Xin hỏi cô tìm vị phó chủ tịch nào ạ? Là phó chủ tịch Chiến Vũ Hằng hay là phó chủ tịch Chiến Nghệ Hòa ạ?”


“Chiến Vũ Hằng.” Thư ký ở bàn lễ tân tỏ vẻ “biết ngay mà”.


Sắc mặt thư ký trưởng trầm xuống ngay lập tức, cô ta đứng dậy và hỏi: “Cô có hẹn trước không?”


“Không. Nhưng tôi quen Chiến Vũ Hằng, cô đi báo một tiếng là anh ta sẽ cho tôi vào.”


Thư ký trưởng mỉm cười, nhưng trong vẻ lịch sự lại có một chút khiêu khích: “Xin lỗi cô, tuy tôi không biết cô làm thế nào mà có thể đi từ đại sảnh vào đến đây, những ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm Phó chủ tịch Vũ Hằng của chúng tôi như cô vậy. Nếu phó chủ tịch của chúng tôi gặp tất cả mọi người thì anh ấy sẽ không thể làm việc bình thường được. Cô nên hẹn trước rồi hẵng quay lại nhé.”


“Thế nên tôi đang nhờ các cô thông báo giúp tôi mà.” Thư ký trưởng mỉm cười: “Xin lỗi cô, tôi cũng không có nghĩa vụ thông báo giúp cô.” Kiếp trước tuy Cảnh Thiên gặp rất ít nhân vật hạng bét mà vẫn dám nhảy nhót trước mặt mình, nhưng không phải cô không dính líu chuyện đời, làm sao mà cô không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đâu? Là thư ký trực ngoài phòng làm việc của phó chủ tịch, vì cơ hội leo lên cành cao dù chưa có đến 1% khả năng mà tùy tiện đắc tội với người khác. Cảnh Thiên không thể hiểu được vì sao Trung Bác này vẫn có thể phát triển lớn được như vậy.


Cô đang chuẩn bị gọi điện cho Chiến Vũ Hằng thì cánh cửa dày nặng phía trước mở ra, hai vệ sĩ cao khoảng 1m90 cung kính đứng sang hai bên cửa. Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc đồ màu trắng, trang điểm đơn giản tinh tế, mặt mũi cũng xinh đẹp bước từ bên trong ra.


Cảnh Thiên đã từng gặp người phụ nữ này ở nhà họ Chiến một lần, là cô cháu gái của ông hai của nhà họ Chiến, Chiến Nghệ Hòa.


Ông cụ Chiến Nhân Hạo có một người em trai ruột tên là Chiến Nhân Cẩm. Chiến Nghệ Hòa chính là cháu gái của Chiến Nhân Cẩm.
 
Chương 86


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhưng cô ta biết, ngoại trừ ngoại hình ra thì người phụ nữ này chẳng có gì cả, nhưng lại rất được ông trẻ yêu quý. Cảnh Thiên là đối tượng xung hỉ cho chủ ba, tất nhiên Chiến Nghệ Hòa tình nguyện giúp đỡ.


“Thiên Thiên, sao em lại đến đây? Em đến tìm anh cả hả?” Chiến Nghệ Hòa mỉm cười đi đến, kéo tay Cảnh Thiên một cách thân thiết. Cảnh Thiên nhìn bàn tay đang níu lấy cánh tay mình, cô khẽ mỉm cười rồi rút tay ra khỏi tay Chiến Nghệ Hòa không hề nể nang,


Dù bệnh trầm cảm đã hết nhưng cô vẫn không thích bị người khác chạm vào. “Tôi đến tìm người có thể quyết định.” Chiến Nghệ Hòa thấy Cảnh Thiên rút tay lại thì tỏ ra lúng túng, nhưng cô ta vẫn mỉm cười vô cùng ấm áp. “Anh cả đang họp trực tuyến, có việc gì thì em cứ nói với chị, chờ cuộc họp kết thúc, chị sẽ đưa em vào phòng làm việc.” “Không phải chị muốn ra ngoài à?”


Chiến Nghệ Hòa cười: “Em đã đến đây rồi thì sao chị lại đi được? Dù thế nào cũng không thể bỏ mặc em được mà. Đi với chị vào trong đi.”


Nhìn phó chủ tịch dẫn Cảnh Thiên rời khỏi đó, đám thư ký quay ra nhìn nhau.


“Cô gái đó là ai?” “Không biết nữa, chưa gặp bao giờ.” “Sao phó chủ tịch thân thiện với cô ta thể? Còn biết cô ta đến để tìm phó chủ tịch Hằng nữa?”


“Chẳng lẽ… cô ta là thiên kim nhà giàu nào, đến người nhà họ Chiến cũng biết đến sự tồn tại của cô ta?”


Thư ký trưởng ban nãy ngăn cản Cảnh Thiên thì sắc mặt hiện giờ vô cùng khó coi.


Sau khi vào phòng làm việc của Chiến Nghệ Hòa, Cảnh Thiên nói nguyên do sự việc với cô ta.


Dù gì bây giờ cô cũng đã trở thành người nghèo chỉ có mấy nghìn đồng trong thẻ, đối mặt với sự quyến rũ của một trăm triệu, cho dù là trước kia thì cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà bỏ qua cho dạng thảo mai thảo quả như Tần Dịch, huống hồ là bây giờ.


Chiến Nghệ Hòa nghe xong thì chỉ nghĩ Cảnh Thiên đúng là đồ ngu.


Vì cô cháu dâu này mà ông trẻ không tiếc vứt mấy trăm triệu để đầu tư vào bộ phim này, cố gắng nâng cô ta lên làm nữ chính, còn có Ảnh đế Quân Tiêu của Hoàn Thụy đóng cùng nữa.


Những cô gái này lại chắp tay dâng vai tốt như thể cho người khác. Chẳng mấy chốc, Phó giám đốc Hà và Una đều bị Chiến Nghệ Hòa gọi tới.


Thấy Cảnh Thiên bỏ qua giám đốc bộ phận kinh doanh mà tìm tới hơn Phó chủ tịch Trung Bác kiêm giám đốc Chiến Nghệ Hòa, sắc mặt Phó giám đốc Hà kém hẳn.


Tuy không biết rốt cuộc Chiến Nghệ Hòa và Cảnh Thiên có quan hệ gì, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể cùng Una cố gắng giải thích.


“Giám đốc Nghệ, chuyện này thực sự không thể trách tôi được. Tuy giám đốc để tối thảo luận với cô Cảnh, nghe lời cô Cảnh, nhưng chính cô Cảnh đã ký thỏa thuận với quản lý Una của cô ấy rồi, đồng ý giao tất cả công việc của cô ấy cho Una toàn quyền xử lý. Una lại đề nghị với tôi là để thần tượng lưu lượng mới Tân Dịch làm nam chính, tôi đành phải làm việc theo sắp xếp của cấp trên thôi mà.”


“Ngày mai đoàn làm phim sẽ tiến hành giới thiệu chính thức rồi, tất cả diễn viên cũng đã chuẩn bị xong, cho dù hôm nay chúng ta muốn thay người thì cũng không có cách nào thay được.”


Trong khi Phó giám đốc Hà nói chuyện, Una đứng ở ngay bên cạnh, không dám nói một câu nào, chỉ lo nhà họ Chiến bắt bà ta bồi thường.
 
Chương 87


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Ai ngờ một việc ngoại tình lại khiến Cảnh Thiên thay đổi hoàn toàn.


Là quản lý, bà ta hiểu rất rõ rằng thỏa thuận mà bà ta và Cảnh Thiên lén kỷ là thỏa thuận hoàn toàn bất bình đẳng, có khả năng không có hiệu lực khi ra trước tòa án. Nhưng Cảnh Thiên ngày trước nghe lời như vậy, bà ta hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ xảy ra vấn đề gì.


Còn lúc này, chủ đề này đã bị Chiến Nghệ Hòa nhắc đến.


Phó giám đốc Hà cũng sợ đến toát mồ hôi đầy đầu, ông ta nói: “Vâng vâng vâng, chuyện này là do tôi không xử lý tốt, đáng lẽ tôi nên nghe quyết định của cô Cảnh Thiên. Nhưng khi đó Una nói: “Mirror World” là phim hai nam chính, để Ảnh để họ Vân và lưu lượng mới Tần Dịch đóng chính thì sẽ rất thu hút. Công ty chúng ta đầu tư vài trăm triệu cũng sẽ chắc chắn không lỗ. Nhưng Cảnh Thiên là người mới hoàn toàn, để tránh người hâm mộ công kích Cảnh Thiên, tẩy chay bộ phim này nên mới đề nghị đổi người.”


“Una là dì ruột của thần tượng lưu lượng Tần Dịch nên chị ta muốn để Tần Dịch đóng, nữ thứ chính lại là em gái của Cảnh Thiên, đều là người có quan hệ với Cảnh Thiên cả, thế nên bên Hoàn Thụy đề xuất, nữ chính phải đổi thành người của bên họ, hơn nữa còn bắt chúng ta phải nhường 20% khoản đầu tư. Una nói Cảnh Thiên đã ký thỏa thuận với chị ta, tất cả mọi chuyện đều do chị ta quyết định, thế nên tôi đã trực tiếp ký kết thỏa thuận với bên Hoàn Thụy. Sếp Nghệ, chủ yếu là vì Cảnh Thiên là người mới, tôi cũng không hiểu rõ về cô ấy, hay là cứ để chuyện này kết thúc như vậy đi?”


Dứt lời, Phó giám đốc Hà cúi gập người 90 độ với Cảnh Thiên, xin lỗi cô: “Cảnh Thiên, chuyện này đúng là do bộ phận Kinh doanh chúng tôi chưa kiểm soát tốt, sau này chắc chắn tôi sẽ sửa đổi! Hi vọng cô có thể tha thứ cho sai lầm lần này của tôi.”


Una cũng vội vàng nói: “Thiên Thiên, chuyện này đúng là tôi có lỗi với cô. Nhưng về phía Tần Dịch, lúc đó cô cũng đã đồng ý rồi, cả bên bố mẹ cô nữa, tôi nghĩ cô vẫn luôn rất hiếu thảo nên khi họ gọi điện nói muốn để Cảnh Lạc diên nữ thứ chính, tôi đã đồng ý. Hoàn Thụy là một trong ba công ty lớn nhất giới giải trí, cũng ngang sức ngang tài với Trung Bác. Bây giờ đã thỏa thuận xong xuôi với Hoàn Thụy rồi thì lần này cứ quyết định như vậy đi, lần sau tôi nhất định sẽ giành vai tốt cho cô, được không?”


“Chị nghĩ?” Cảnh Thiên cười lạnh, nhìn Una: “Nhưng làm sao bây giờ nhỉ? Điều chị nghĩ hoàn toàn không phải điều tôi nghĩ, thế nên không lấy được vai nữ chính về thì chị cứ đi góp tiền bồi thường đi!”


Una đã bị Cảnh Thiên moi móc liên tục đến mức không cười nổi nữa, sắc mặt khó coi vô cùng.


Cảnh Thiên lại nhìn sang Phó giám đốc Hà: “Ông làm phó giám đốc bao nhiêu năm rồi? Bao năm nay ăn cái gì mà ngu thế? Ông không thèm liên lạc với tôi hay là không nghĩ đến chuyện phải liên lạc với tôi? Có phải ông nghĩ có lỗi với Cảnh Thiên này không phải chuyện to tát? Bởi vì trong mắt phó giám đốc Hà, tôi chỉ là một người mới nhỏ nhoi thôi mà. Đắc tội với tôi, giúp đỡ tất cả mọi người, quá hời.”


“Sếp Nghệ, chị thấy sao?”


Cảnh Thiên bỗng nhìn sang Chiến Nghệ Hòa đang ngồi bên cạnh hóng chuyện.
 
Chương 88


Bị Cảnh Thiên đột ngột gọi tên, Chiến Nghệ Hòa lập tức nghiêm túc nói: “Sự việc này là sai sót của Phó giám đốc Hà và quản lý của em. Nữ chính của bộ phim đã bị hai người họ âm thầm thay đổi như vậy, công ty nhất định sẽ điều tra làm rõ.” Phó giám đốc Hà và Una nghe vậy, khuôn mặt vô cùng khó coi.


Nhưng sau đó Chiến Nghệ Hòa lại nói: “Nhưng mà… vừa rồi em cũng đã nghe thấy rồi. Hai kẻ ngốc này làm mọi chuyện thành ra thế này rồi, ngày mai phải giới thiệu chính thức, không thể cứu vãn được nữa, nếu như lại tiếp tục thương lượng với Hoàn Thụy thì có thể chúng ta sẽ phải chịu thiệt hại lớn. Cho nên lần sau, em phải nói rõ điều kiện với quản lý của em trước, đừng để lại giống như lần này, rõ ràng là có cơ hội làm nữ chính nhưng lại để tuột mất. Không thì nếu như lần sau vẫn còn những cơ hội như thế này, em nói với chị, chị đích thân xử lý giúp em.”


Chiến Nghệ Hòa nói chuyện rất đúng trọng tâm, hơn nữa nghe thế nào thì cũng là đứng về phía Cảnh Thiên, chỉ là kết quả không được như ý, không có cách nào mà thôi. Ngay cả Phó giám đốc Hà cũng kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thầm phỏng đoán không biết rốt cuộc Cảnh Thiên có thân phận gì.


Vừa rồi hỏi Una, nhưng bà ta không nói gì cả.


Cách xử lý của Chiến Nghệ Hòa tốt hơn của Phó giám đốc Hà và cả Una, thái độ cũng hoàn toàn hợp lý. Theo lý mà nói, lần này Cảnh Thiên chỉ có thể chịu thiệt thòi, không nên đánh giá kém về Chiến Nghệ Hòa. Nhưng thái độ này của Chiến Nghệ Hòa lừa nguyên chủ trước đây thì hoàn toàn không thành vấn đề, còn lừa Cảnh Thiên của hiện tại?


“HỜ”


Cảnh Thiên chỉ cười lạnh, không nói gì cả, Chiến Nghệ Hòa có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người cô. Người phụ nữ mạnh mẽ đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như cô ta lạnh sống lưng, trong lòng không khỏi giật nẩy.


“Hóa ra đây là cách xử lý của chị à?”


Nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Cảnh Thiên, nụ cười của Chiến Nghệ Hòa cũng chậm rãi tắt ngấm.


“Nếu đã như vậy thì… làm phiền chị rồi.”


Nhìn ra được Chiến Nghệ Hòa không muốn xử lý cho cố, Cảnh Thiên không cần phải ở trong phòng làm việc của cô ta nữa, mất công để cho người ta cười nhạo mình.


Con người cô ấy à, cái gì cũng chịu được, chỉ là không thể chịu được thiệt thòi thôi.


Thiệt thòi là phúc à? Loại phúc này cô có thể nhường cho người khác.


Nhìn Cảnh Thiên rời đi, Chiến Nghệ Hòa lập tức hoảng sợ.


Cô ta không thể ngờ được rằng Cảnh Thiên lại có thể “cứng” như vậy.


Nghe nói hôm qua Cảnh Thiên mới lập công, chính là lúc được ông trẻ tin tưởng và cưng chiều, khí thế còn hơn anh cả. Vốn dĩ bộ phim này là nhà họ Chiến dùng để nâng đỡ Cảnh Thiên, nếu đến lúc đó không nâng được, cô còn chạy về mách lẻo, nói rằng cô ta không biết xử lý, vậy thì chẳng phải ông trẻ sẽ cho rằng cô ta không có năng lực sao?


“Thiên Thiên, em chờ một lát!”


Mục đích của Cảnh Thiên là giải quyết chuyện này trước rồi sau này hằng nói, vì vậy Chiến Nghệ Hòa gọi cô, cô dừng lại và quay người nhìn cô ta, đôi môi xinh đẹp khẽ nở một nụ cười nghiền ngẫm hoàn hảo.


“Sao hả, sếp Nghệ lại nghĩ ra cách xử lý mới rồi à?” Cô ta đang định thương lượng với Cảnh Thiên để có được cách giải quyết đẹp cả đôi đường, Cảnh Thiên cũng sẽ không quá tức giận, bên phía Hoàn Thụy cũng sẽ không mặc cả quá nhiều, nhưng đường dây điện thoại nội bộ lại đổ chuông đúng lúc này.


Sắc mặt Chiến Nghệ Hòa đột nhiên thay đổi.


Người khác không biết, nhưng cô ta biết rất rõ. Cuộc gọi này… là của giám đốc điều hành!


Giám đốc điều hành, tên gọi tắt của Tổng giám đốc điều hành AUPU Group, người em họ tài hoa hơn người, cho dù đã bị bại liệt rồi nhưng uy nghiêm vẫn còn đó của cô ta.
 
Chương 89


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Sau khi Chiến Nghệ Hòa ổn định lại tinh thần mới nói với Cảnh Thiên: “Ngại quá, đột nhiên có một cuộc họp. Thể này đi, em ở đây chờ chị một lát, tuyệt đối không được xuất hiện trong ống kính máy quay của buổi họp, sau khi buổi họp kết thúc chị sẽ xử lý chuyện của em.”


Nói xong, cô ta liền bắt máy.


Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giao diện laptop của Chiến Nghệ Hòa đã được kết nối. Tuy nhiên rõ ràng cô ta đã tắt trình chiếu rồi, nhưng nó lại được bật lên ngay lúc cô ta nhận cuộc gọi.


Chiến Nghệ Hòa giật mình đến mức nhanh chóng vươn tay tắt máy chiếu.


“Không được tắt.”


Giọng nói của Chiến Lê Xuyên đột nhiên vang lên từ đầu kia. Người vẫn chưa xuất hiện mà giọng nói đã truyền đến trước rồi, rất rõ ràng là cô ta đã bị theo dõi.


Sắc mặt Chiến Nghệ Hòa tái nhợt đi.


Lúc này màn hình đã sáng rồi, đây là phòng làm việc của nhà họ Chiến. Trong phòng làm việc mang phong cách cổ điển có một chiếc ghế điện tử hiện đại hóa.


Chẳng mấy chốc, chiếc ghế chuyển hướng một cách linh hoạt, trên màn hình hiện ra một người đàn ông với đường nét khuôn mặt rõ nét và đẹp trai, có điều trên đầu anh lại đeo một vài thiết bị điện từ.


“Giám đốc điều hành!”


“Chào giám đốc điều hành!”


“Sức khỏe của giám đốc đã tốt hơn chưa?”


Những lời hỏi thăm vang lên liên tục không ngừng.


Ngay sau đó, rất nhiều màn hình con xuất hiện trên màn hình trình chiếu, tất cả quản lý cấp cao của Trung Bác đều xuất hiện trong những màn hình con này.


Chiến Nghệ Hòa nhận ra Chiến Lê Xuyên đột nhiên xuất hiện sau ba tháng, cuộc họp đầu tiên mà anh chủ trì lại không phải là cuộc họp trụ sở tập đoàn, mà là cuộc họp cấp cao của công ty sản xuất phim Trung Bác – một trong những công ty con của tập đoàn trụ sở.


“Chú ba, sao chú lại dậy rồi? Có chuyện quan trọng gì cần tuyên bố à?”


Chiến Vũ Hằng đang có một cuộc họp trực tuyến nên đành phải dừng cuộc họp mình đang mở, chuyển sang tham gia cuộc họp do Chiến Lê Xuyên tổ chức.


Dù sao thì trước khi đối phương chính thức từ chức giám đốc điều hành AUPU Group thì anh ta chỉ là phó chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty chi nhánh mà thôi.


Đây là sự khác biệt giữa anh ta và Chiến Lê Xuyên,


Họ rõ ràng là anh em, nhưng dưới sự thiên vị của ông nội, đãi ngộ của họ lại cách xa cả một dải ngân hà. Chiến Vũ Hằng gọi Chiến Lê Xuyên là chủ ba, nhưng Chiến Lê Xuyên lại không cho người nhà” Chiến Vũ Hằng này chút thể diện nào, liền hỏi: “Phó chủ tịch Hằng, anh có biết bộ phim ‘Mirror World’ không?” Nghe thấy câu hỏi của Chiến Lê Xuyên, sắc mặt Chiến Nghệ Hòa lập tức thay đổi. “Vâng, giám đốc, Mirror World” là dự án trọng điểm của công ty trong nửa đầu năm nay. Nữ chính là diễn viên mới của công ty chúng ta – Cảnh Thiên, có vấn đề gì không?”


Cảnh Thiên vốn định ở đây đợi Chiến Nghệ Hòa giải quyết vấn đề cho cô. Là kiểu nếu không giải quyết xong thì tối nay cô có thể ở lại ăn tối với cô ta đấy.


Vậy mà lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chiến Lê Xuyên, còn đột nhiên nghe thấy Mirror World nữa chứ, Cảnh Thiên bất giác nhìn vào màn hình chiếu. Chiến Lê Xuyên lúc này có khí thế hơn Chiến Lê Xuyên khi mới tiếp nhận vị trí chủ tịch điều hành của AUPU Group mà cô từng nhìn thấy nhiều năm trước.


Sự trầm ổn ấy có thể bao dung tất cả, sự mạnh mẽ không giận mà uy và cả sự tùy hứng bình thản, khiến cho ngay cả khi anh ngồi trên xe lăn cũng có thể lập tức trấn áp tất cả những người có mặt.
 
Chương 90


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Bao gồm cả Chiến Vũ Hằng.


“Sếp Nghệ, chị có biết chuyện của “Mirror World’ không?”


Da đầu Chiến Nghệ Hoa dại đi, dù sao thì Cảnh Thiên vẫn đang đứng trong phòng làm việc của cô ta, thông qua màn hình chiếu, Cảnh Thiên, Phó giám đốc Hà và cả Una đều bị ép xuất hiện trong ống kính.


“Giám đốc, tôi luôn biết về dự án Mirror World’, nhưng tôi cũng chỉ vừa mới biết dự án này xảy ra vấn đề thôi. Vừa rồi Cảnh Thiên đến tìm tôi nói rằng quản lý của cô ấy và phó giám đốc bộ phận kinh doanh âm thầm thương lượng với nhau, lấy vai nữ chính của cô ấy ra làm điều kiện để cháu của quản lý, cũng chính là ngôi sao thần tượng lưu lượng mới Tân Dịch diện vai nam chính, đồng thời cũng cho em gái ruột của Cảnh Thiên là Cảnh Lạc diễn vai nữ phụ. Để trao đổi, chúng ta sẽ nhường vai nữ chính cho Hoàn Thụy, đồng thời nhường lại 20% cổ phần trong đó.”


Ngay khi Chiến Nghệ Hòa vừa nói xong, sắc mặt của tất cả các quản lý cấp cao và cổ đông đều thay đổi.


Cảnh Thiên?


Là cái quái gì vậy?


Tại sao Trung Bác lại muốn đầu tư một bộ phim truyền hình cho một người mới vô danh chứ?


Điều quan trọng nhất là cuối cùng còn phải thiệt hại 20% cổ phần, còn phải đổi diễn viên nữa!


“Nghệ Hòa, sao em không báo cáo chuyện này cho anh biết?” Sắc mặt Chiến Vũ Hằng rõ ràng không được tốt. Một chuyện lớn như vậy, với tư cách là phó chủ tịch của Trung Bác, anh ta lại không biết gì cả, còn bị một người bại liệt phải nằm trên giường đề cập tới.


Huống hồ chuyện này còn liên quan đến người phụ nữ tên là Cảnh Thiên kia.


Lẽ nào Chiến Nghệ Hòa không biết ông cụ coi trọng người phụ nữ này như thế nào sao?


“Anh cả, em cũng chỉ vừa mới biết thôi, vì anh đang họp trực tuyến nên em đã bảo Thiên Thiên đến phòng làm việc của em.”


“Vậy kết quả xử lý của chị là gì?” Chiến Lê Xuyên hỏi.


“Kết quả xử lý của tôi là chuyện này là do Phó giám đốc Hà và quản lý của Cảnh Thiên – Una gây ra, mọi tổn thất đều do hai người này gánh chịu. Trung Bác chúng ta sẽ đệ đơn kiện dân sự kèm theo yêu cầu bồi thường về kinh tế đối với hai người này.”


Chiến Nghệ Hòa đã chọn việc nhẹ tránh việc nặng rồi, đẩy Phó giám đốc Hà và Una ra mà không cần suy nghĩ gì, khiến hai người họ sợ tái mặt.


Vừa rồi không nói rằng họ phải bồi thường thiệt hại kinh tế.


Una sợ bị nhà họ Chiến nhằm vào đành nhanh chóng biện hộ: “Tôi có quyền hạn xử lý chuyện này. Lúc trước Thiên Thiên đã đồng ý với tôi, để tôi toàn quyền xử lý tất cả mọi chuyện liên quan trong thời gian cô ấy là ngôi sao, còn ký thỏa thuận với tôi nữa, cho nên tôi có quyền hạn giúp cô ấy quyết định vấn đề vai diễn.”


Nói xong, Una hung ác nhìn Cảnh Thiên và cảnh cáo: “Cảnh Thiên, cô cũng mau giải thích đi chứ, đây là hiểu lầm. Để Tần Dịch và Cảnh Lạc nhận vai là dự tính ban đầu của cô. Cô đừng quên ước mơ của mình là


gi.”


Câu cuối cùng rõ ràng là đang đe dọa Cảnh Thiên. Bởi vì ước mơ của Cảnh Thiên là khiển Tần Dịch trở thành Ảnh để. Nếu như Cảnh Thiên không giúp bà ta giải quyết chuyện này, bà ta sẽ nói chuyện Cảnh Thiên lén ở bên Tần Dịch sau lưng nhà họ Chiến. Đến lúc đó cá chết lưới rách, đừng ai được yên ổn.
 
Chương 91


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Bây giờ quan hệ giữa cô và chồng đổ vỡ, nhà họ Tần bắt buộc phải dựa vào cô, nếu như bà ta dám đẩy Tần Dịch vào con đường cùng, cô đối mặt với một tên cặn bã đã chia tay rồi thì có gì phải sợ đâu chứ?


Nhưng khi cô đang định lên tiếng thì bên kia màn hình truyền đến giọng nói dễ nghe của Chiến Lê Xuyên.


“Tôi nghĩ là bà đã nhầm lẫn một chuyện rồi. Vai diễn của Cảnh Thiên là do công ty sản xuất phim Trung Bác quyết định, đây là hành động của công ty chứ không phải là của cá nhân cô ấy. Vai diễn này là công ty cho cô ấy, ngay cả bản thân cô ấy cũng không có quyền tùy tiện thay đổi, huống hồ là một quản lý nhỏ bé như bà. Công ty sản xuất phim Trung Bác sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm của bà và Phó giám đốc bộ phận kinh doanh Hà Khai Duy trong chuyện này.”


“Về phần Cảnh Thiên, Phó chủ tịch Hằng, vai nữ chính thuộc về cô ấy, cho dù dùng phương pháp nào, tôi cũng muốn nhìn thấy kết quả vào buổi công bố chính thức ngày mai.”


“Vâng, thưa giám đốc.”


Mặc dù hiện tại Chiến Vũ Hằng đã bắt đầu toàn quyền xử lý công việc kinh doanh của công ty sản xuất phim Trung Bác rồi, một số lượng lớn người ở Trung Bác hiện đang đứng về phía anh ta, nhưng một khi Chiến Lê Xuyên – Giám đốc điều hành của AUPU Group và là Chủ tịch hội đồng quản trị của Trung Bác xuất hiện, anh ta chỉ có thể nghe lời mà thôi.


Đáng hận! Đáng giận! Đáng than thở!


Chiến Lê Xuyên lại nhìn Chiến Nghệ Hòa rồi nói: “Sếp Nghệ, khi tôi không ở công ty, có khó khăn gì thì chị có thể bàn bạc với Phó chủ tịch Hằng, Phó chủ tịch Hằng đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, vẫn có quy tắc làm việc cơ bản.”


Đối mặt với tất cả các quản lý cấp cao của Trung Bác, Chiến Nghệ Hòa thấy hơi mất thể diện, nhưng đối mặt với quyền uy tuyệt đối, cô ta không thể nói một lời phản bác nào cả.


Giờ phút này, màn hình con của cô ta đã được phóng to hơn, mọi người đều có thể nhìn rõ từng biểu cảm của cô ta, cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu như thế nào, Chiến Nghệ Hòa cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười cung kính chuyên nghiệp. Cô ta đứng dậy nói: “Giám đốc điều hành, tôi đã không xử tốt chuyện này, sau này nếu như gặp phải khó khăn gì, tôi nhất định sẽ học hỏi và nhờ Phó chủ tịch Hằng cho ý kiến,


mong giám đốc yên tâm.”


Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Chiến Nghệ Hòa, sau đó nói “cuộc họp kết thúc”, rồi offline.


Cải liếc mắt đó dường như đã khiến Chiến Nghệ Hòa lạnh đến thấu xương.


Chiến Lê Xuyên ít hơn cô ta vài tuổi, nhưng cô ta vĩnh viễn không thể so được với sức trấn áp của Chiến Lê Xuyên.


Ngay cả khi bây giờ anh đã bị bại liệt rồi.


Cô ta biết rằng đây là lời cảnh báo của Chiến Lê Xuyên dành cho cô ta.


Cảnh Thiên nhìn màn hình đã tắt, mặc dù từ đầu đến cuối Chiến Lê Xuyên chưa từng nói với cô một lời nào, nhưng kể từ khi năm tuổi đến giờ, đây là lần đầu tiên có được người khác bảo vệ như vậy.


Mặc dù Chiến Lê Xuyên không giúp giải quyết chuyện này, cô cũng có thể giành lại vai nữ chính. Đối với cô mà nói, trừ khi là cô không muốn có món đồ đó nữa, nếu không trước nay chưa từng có ai cướp được gì từ cô.


Những Chiến Lê Xuyên lại mạnh mẽ giành lại vai diễn cho cô một cách dễ dàng, cô vẫn rất hài lòng.


Cảm giác được người khác bảo vệ thế này… thực ra cũng rất tốt. Không uổng công cô lặng lẽ giúp anh làm phục hồi trước phẫu thuật hằng đêm. Quả nhiên những người đẹp trai thường rất lương thiện. CD


Đối mặt với Cảnh Thiên lần nữa, ngay cả khi trong lòng cảm thấy không vui, Chiến Nghệ Hòa vẫn phải đổi một thái độ khác.
 
Chương 92


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Loại người bên ngoài giả vờ tốt bụng bên trong đen tối trong thương trường này cô đã gặp nhiều rồi.


Đối với một người như vậy, tất cả mọi việc đều ưu tiên đặt lợi ích lên hàng đầu. Đừng thấy hôm nay cô ta đối với bạn ấm áp như mùa xuân, lần sau gặp phải cô ta có thể dùng dao lạnh đầm bạn. Nếu đầm không chết, lần sau gặp được lợi ích, cô ta có thể lại coi bạn như bổ đẻ.


Loại người này, chỉ cần không phải là không chết không chịu dừng thì chuyện nào ra chuyện nấy. “Không có gì đâu. Chỉ là chuyện một trăm triệu thôi. Chuyện nhỏ ấy mà, sếp Nghệ không cần để tâm.”


Chiến Nghệ Hòa: …


Bây giờ cô ta biết một trăm triệu là chuyện nhỏ rồi à. Vừa rồi xử lý chuyện không đúng ý cô ta sao không thấy cô ta nói là chuyện nhỏ?


Đúng là người tính toán chi li thì không nở mặt nở mày ra được! “Vậy thì tôi sẽ chờ tin tức tốt do sếp Nghệ xử lý. Chị cứ làm việc đi, tôi đi đây.” Nói xong, Cảnh Thiên cũng không quan tâm đến sếp Hà và Una đang tải xanh mặt trong văn phòng của Chiến Nghệ Hòa, cô lắc chiếc hông rắn nước của nữ phụ phản diện, thoải mái rời đi.


Vừa ra ngoài đã thấy cửa văn phòng bên trong được mở ra.


Vừa rồi Chiến Vũ Hằng đã nhìn thấy Cảnh Thiên đang ở chỗ của Chiến Nghệ Hòa, lúc này anh ta đang sầm mặt chuẩn bị đi tìm Chiến Nghệ Hòa.


Vừa mới ra khỏi cửa đã gặp Cảnh Thiên.


“Thiên Thiên.”


Cảnh Thiên vừa đi tới chỗ bàn thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị lần nữa, nghe thấy tiếng gọi, cô nhìn Chiến Vũ Hằng và mỉm cười: “Anh cả kết thúc cuộc họp trực tuyến rồi à?” “Chỉ là giao việc cho cấp dưới thôi. Sao cô lên đây rồi mà không tìm tòi, lại đi tìm Nghệ Hòa?”


Nghe được xưng hô của Cảnh Thiên với Chiến Vũ Hằng, lại nhìn thấy Chiến Vũ Hằng quý mến Cảnh Thiên, mặt thư ký trưởng nhăn nhó, nhìn về phía Cảnh Thiên với khuôn mặt tràn ngập vẻ cầu xin.


Nếu biết cô là em gái của Chiến Vũ Hằng, sao cô ta có thể không cho cô vào được?


Trên thực tế, khi Chiến Nghệ Hòa dẫn Cảnh Thiên vào, cô ta đã hối hận rồi.


Cảnh Thiên liếc mắt nhìn thư ký.


Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cân đối, chắc chắn là đạt trên 85 điểm, thậm chí còn xinh đẹp hơn Chiến Nghệ Hòa một chút. Hơn nữa, nhìn khí chất cũng không phải là con nhà bình thường, đúng là cô ta có thể mơ tưởng đến Chiến Vũ Hằng.


Nhưng mà…


Người ta đã đi một bước rồi, không có lý gì mà Cảnh Thiên không đi bước thứ hai. Cô chưa bao giờ là một người lấy ơn báo oán.


Bỏ qua ánh mắt gần như đang cầu khẩn của đối phương, Cảnh Thiên nói: “Tôi cũng muốn tìm anh, nhưng thư ký của anh nói rằng tôi không hẹn trước nên không cho tôi vào.”


Đương nhiên là Chiến Vũ Hằng biết những người phụ nữ này có ý gì với anh ta.


Lúc trước khi Chiến Lê Xuyên chưa bị bại liệt, ánh mắt của họ luôn theo sát Chiến Lê Xuyên. Có điều Chiến Lê Xuyên là người ngay thẳng, một khi phát hiện tình trạng này của họ liền lập tức đuổi việc. Bây giờ Chiến Lê Xuyên đã bị bại liệt rồi, họ mới nhìn về phía anh ta. Cộng thêm việc anh ta khá khoan dung với những người này, cho nên bọn họ mới càng ngày càng quá đáng.


“Cô không cho cô ấy vào, tại sao không vào báo cáo?” Chiến Vũ Hằng trầm mặt nhìn thư ký trưởng.
 
Chương 93


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Cô không có nghĩa vụ thông báo? Một năm Trung Bác chi nhiều tiền như vậy để nuôi mấy người là để cho mấy người son phấn lượn lờ đấy à? Là một thư ký của tầng chủ tịch hội đồng quản trị, chức trách của mấy người là gì?”


“Phó chủ tịch Hằng, tôi đã biết lỗi rồi! Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!”


Tuy rằng rất nhục nhã nhưng cô thư ký vẫn không muốn mất đi cơ hội này. Vì cô ta đang làm việc tại Trung Bác và có mối quan hệ khá tốt với một số phó chủ tịch nên công việc kinh doanh của gia đình cũng được hưởng lợi rất nhiều từ việc này. Lúc này cô ta thực sự hối hận đến đứt ruột.


“Tôi hỏi cô, chức trách của cô là gì? Nói đi!” Chiến Vũ Hằng không hề muốn cho cô thư ký thể diện.


“Chức trách của tôi là khi gặp khách hàng thì phải hỏi rõ xem có hẹn trước không, nếu có hẹn trước thì phải đưa khách hàng đó đến văn phòng của anh, sắp xếp chỗ chờ và đồ uống cho đối phương.”


“Nếu không có hẹn trước thì sao?” Chiến Vũ Hằng tiếp tục hỏi. “Không có hẹn trước, tôi… tôi phải trực tiếp hỏi anh hoặc là trợ lý Ngô, xác nhận xem anh có muốn gặp vị khách này không.”


“Có vẻ như không phải cô không hiểu. Vậy thì là cô cố tình đối xử với Cảnh Thiên như vậy rồi.”


Chiến Vũ Hằng khí thế mạnh mẽ, mở hết hỏa lực, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc với cô thư ký yếu đuối. Dù sao thì bên cạnh anh ta đã có một con hồ ly tinh rồi, dù Chiến Lê Xuyên không che chở thì anh ta cũng muốn che chở.


Anh ta muốn con hồ ly tinh này nhìn thấy, cho dù không có Chiến Lê Xuyên, anh ta cũng hoàn toàn có thể cho có lời giải thích mà cô muốn. Thư ký cũng nhìn ra được Chiến Vũ Hằng đối xử với Cảnh Thiên rất khác. Bởi vì không phải là quản lý cấp cao, không nhìn thấy buổi họp cấp cao vừa rồi cho nên không biết rằng Cảnh Thiên là người phụ nữ của Chiến Lê Xuyên. Lúc này cô ta chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.


Người cô ta thích, cô ta còn chưa kịp bày tỏ lòng mình thì đối phương đã trở thành người bị bại liệt rồi.


Khó khăn lắm cô ta mới đổi hướng chú ý sang Chiến Vũ Hằng, vậy mà lại bị một người phụ nữ vô danh nhanh chân đến trước.


“Cô Cảnh, chuyện này tôi đã làm sai, mong cô độ lượng nói đỡ cho tôi vài câu với phó chủ tịch.”


Cảnh Thiên luôn mỉm cười, lúc này nghe thấy lời nói của cô thư ký liền nói: “Tại sao tôi phải nói đỡ cho cô? Đây không phải là nghĩa vụ của tôi.”


Thư ký trưởng: …


Thư ký khác: …


Thật quá đáng! “Là thư ký trưởng mà lại thất trách đến mức độ này, cô đến phòng Nhân sự nhận lương của tháng này đi, ngày mai không cần đến nữa.”


“Phó chủ tịch Hằng!” Thư ký kinh ngạc. Bởi vì nhà cô ta đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới có thể sắp xếp cho cô ta đảm nhiệm công việc này, vậy mà cô ta còn chưa mang về được lợi ích gì cho dòng họ mà đã bị đuổi rồi? Tuy nhiên Chiến Vũ Hằng đã không để ý đến cô ta nữa rồi, anh ta nhìn Cảnh Thiên, dịu dàng và tao nhã hỏi: “Thiên Thiên, bây giờ cô muốn đi đâu?”


“Về nhà.”


“Tôi lái xe đưa cô về.”


“Không cần đầu anh cả, tôi tự về là được rồi. Cảm ơn anh!”


Sau khi Cảnh Thiên lịch sự từ chối thì rời đi một mình.


Chỉ còn lại một mình Chiến Vũ Hằng đứng đó nhìn của thang máy đóng lại hồi lâu mới quay người lại. Trên khuôn mặt tao nhã mang vài phần nghiêm nghị: “Còn không đi à?” Thư ký cắn môi, vẫn còn muốn cầu xin, nhưng Chiến Vũ Hằng đã sai trợ lý bên cạnh tuyển một thư ký mới rồi.


Sau khi Cảnh Thiên rời khỏi phòng làm việc của Chiến Vũ Hằng, chân Phó giám đốc Hà đã mềm nhũn ra vì sợ hãi.


Ông ta không thể ngờ được rằng chỉ là một người mới vào công ty mà thôi, sao lại kinh động đến cả giám đốc điều hành của nhà họ Chiến rồi?


“Cô ấy… cô ấy… rốt cuộc cô ấy là ai?” Phó giám đốc Hà tròn mắt sợ hãi.
 
Chương 94


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Đồ ngu!” Chiến Nghệ Hòa tức giận, một trận mắng mỏ đổ ập lên đầu Phó giám đốc Hà: “Người phụ nữ này chỉ là một quản lý từ bên ngoài, bà ta nói gì ông cũng tin là thật à? Vì một chút lợi ích nhỏ mà ông có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa à! Ông muốn chết thì cũng đừng kéo tôi vào chứ, tự nhiên khiến tôi bị sỉ nhục. Cút! Cút hết cho tôi! Mấy người cứ chờ đơn kiện của Trung Bác đi!”


Chiến Nghệ Hòa vô cùng oan ức.


Nếu vừa rồi cô ta đưa Cảnh Thiên đến chỗ của Chiến Vũ Hằng thì chẳng phải là xong rồi sao? Tại sao cô ta lại hành động thừa thãi đưa Cảnh Thiên đến văn phòng của mình chứ?


Chiến Nghệ Hòa đang tức giận, cửa phòng làm việc của phó chủ tịch bị đẩy ra. Người bước vào là Vân Chu – người mà Cảnh Thiên vẫn nhìn thấy hằng ngày.


“Trợ lý Vân, anh…”


Vân Chu khẽ gật đầu với Chiến Nghệ Hòa: “Sếp Nghệ, tôi nhận lệnh của giám đốc điều hành tới đưa đồ cho quản lý Una và Phó giám đốc Hà.”


Nói xong, Vân Chu đã lấy ra bốn chiếc phong bì, hai chiếc một bộ, lần lượt đưa cho Hà Khai Duy và Una.


“Tuy nội dung khác nhau nhưng về bản chất đều giống nhau. Một là thông báo bị đuổi việc, một là đơn tố tụng. Hai vị, về việc hai người gây ra tổn thất cho Tập đoàn Trung Bác và cá nhân cô Cảnh Thiên, chúng ta hẹn gặp nhau ở tòa.”


Đầu Hà Khai Duy và Una lập tức nổ “rầm” một tiếng.


“Trợ lý Vân, chuyện này không thể trách tôi được! Vốn dĩ tôi cũng định thương lượng với cô Cảnh, nhưng Una lại lấy bản thỏa thuận họ ngầm ký kết với nhau ra cho tôi xem, nói rằng chị ta có thể toàn quyền đại diện cho cô Cảnh, cho nên tôi mới nghe theo sự sắp xếp của chị ta. Tôi chỉ bị lừa thôi.”


Vận Chu vẫn nho nhã lễ độ như vừa rồi, tuy rằng không có sức công kích nào nhưng cũng không hề dễ lay chuyển.


“Phó giám đốc Hà, ông đã 47 tuổi rồi chứ không phải 7 tuổi. Nếu đã ra ngoài làm việc, ông cần phải có trách nhiệm với IQ của mình.”


“Với tư cách là Phó giám đốc bộ phận kinh doanh mà lại bị một quản lý lừa, thiếu sót về trí thông minh rõ ràng như vậy cũng nói rõ ông không hề thích hợp làm việc tại Trung Bác. Có điều… nói đến kém thông


minh, giám đốc điều hành lại cảm thấy năng lực kiếm tiền của ông là số một. Chỉ làm việc tại Trung Bác năm năm thôi mà ông đã mua được ba căn nhà ở thành phố H rồi. Điều này cho thấy Phó giám đốc Hà chỉ không được thông minh lắm trong phương diện kiếm lợi nhuận về cho công ty thôi, đối với chuyện của mình thì trí thông minh lên cao lắm.”


Khuôn mặt Hà Khai Duy lập tức tái nhợt.


Ông ta… đã bị giám đốc điều hành nhằm vào rồi!


Hơn nữa giám đốc điều hành còn nhắm đến nhà của ông ta!


Đó hầu như đều là các khoản thu nhập bất hợp pháp.


Hà Khai Duy không thể đứng vững được nữa, ngã ra đất.


Sắc mặt Una cũng trở nên khó coi đến cực điểm, bà ta tức giận nói: “Tôi được Cảnh Thiên đưa từ Trung Trạch đến. Tôi là người của Cảnh Thiên, dù có xử lý thì cũng là cô ấy xử lý, các người không có quyền xử lý tồi!”


Vân Chu tiếp tục mỉm cười: “Bà đã ký hợp đồng với Trung Bác, không phải với Cảnh Thiên. Bà làm tổn hại đến lợi ích của Trung Bác, Trung Bác có tư cách kiện bà. Bà Una, chúng tôi đã gửi thư của luật sư cho bà rồi, mong bà mời luật sư sớm, chuẩn bị đủ tiền. Nếu không thì bà có thể sẽ phải ngồi tù mọt gông đấy.”


Chiến Nghệ Hòa nhìn biểu hiện của Vân Chu, trong lòng thầm thở dài. Chiến Lê Xuyên quá tàn nhẫn. Đồng thời cô ta cũng mừng thầm bản thân mình không nháy vào vũng bùn này.


Không ngờ vừa mới vui mừng xong, Vân Chu đã nhìn Chiến Nghệ Hòa và nói tiếp: “Sếp Nghệ, giám đốc điều hành cảm thấy cô thiểu những nguyên tắc cơ bản khi đưa ra quyết định và làm việc. Sự việc hôm nay đủ để phản ánh rằng cô vẫn cần phải rèn luyện thêm. Giám đốc điều hành quyết định tạm thời miễn chức giám đốc quản lý nghệ sĩ của cô.”
 
Chương 95


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Chiến Nghệ Hòa: …!


Một tin tức gây chấn động đối với những người nổi tiếng trên thế giới.


Xác của Saka được tìm thấy!


Được Z – người đứng đầu Thánh Điện tìm thấy!


Sau khi Z ôm thi thể bị ngâm nước đến mức không nhận dạng được của Saka trong một thời gian dài, anh ta đã đích thân đưa cô vào quan tài thủy tinh và tổ chức tang lễ cùng ngày. Tang lễ chỉ có người của Thánh Điện tham dự, nhưng nó đã được truyền hình trực tiếp trên toàn cầu.


Trước khi chôn cất, Z đã đeo chiếc nhẫn kim cương “Ngôi sao vĩnh hằng” màu hồng được mệnh danh là chiếc nhẫn kim cương hồng hàng đầu thế giới vào ngón tay áp út của Saka và trở thành chồng cô.


Trong phòng họp nguy nga, Đổng Duyệt Đồng nhìn chằm chằm các trưởng lão Đường Môn bên dưới với sắc mặt khó coi.


Những người này đều là họ hàng hoặc bạn bè bên phía nhà họ nội và họ ngoại của Saka. Lúc đầu khi bố mẹ Saka đột nhiên qua đời, để lại cô ta và Saka nương tựa vào nhau mà sống, cô ta vẫn nhớ thái độ của những người này như thế nào.


Sau đó, Saka đã sử dụng những thủ đoạn mạnh mẽ, còn trẻ mà đã có thể làm cho những người này phục tùng, những kẻ lòng dạ lang sói này mới không còn cách nào khác mà trở thành chó vẫy đuôi.


Bây giờ Saka chết rồi, sợ rằng răng nanh chó sói của họ sẽ lộ ra một lần nữa.


“Saka là chị gái của tôi, bây giờ chị ấy chết rồi, tôi là người thừa kế thứ nhất, tôi không được thừa kế cổ phần của chị ấy, lẽ nào còn nên để cho các người thừa kế à?“.


“Cô hai, cô không được nói như vậy. Tuy Saka là chị cô nhưng con bé cũng là người thân của rất nhiều người ở đây. Ví dụ như tôi, tôi là cậu họ có quan hệ máu mủ với con bé. Xét về tư cách, rất nhiều người trong chúng tôi có tư cách thừa kế cổ phần của con bé hơn cô.”


“Nói như ông thì vừa rồi Z đã kết hôn với thi thể của Saka rồi, anh ta mới là người có tư cách nhất. Có tư cách hơn mấy người nhiều!”


Tam trưởng lão nói: “Như thể làm sao tính được? Cậu ta kết hôn với thi thể chứ đâu phải là Saka tự nguyện kết hôn với cậu ta. Cho dù lên tòa án quốc tế thì tài sản của Saka cũng không thể rơi vào tay cậu ta được. Còn về cô… sợ rằng ông chủ và bà chủ có chết cũng không thể ngờ được rằng đứa bé gái năm đó họ nhất thời tốt bụng cứu về đến cuối cùng lại trở thành người thắng cuộc lớn nhất. Không chỉ độc chiếm tài sản của họ, cướp đi người con rể mà họ coi trọng từ lâu, thậm chí ngay cả tính mạng của cô con gái yêu quý có thể cũng mất đi trong tay đứa con gái nuôi đầy dã tâm này.”


Râm!


Đổng Duyệt Đồng tức giận đến mức đập bàn.


Chiếc bàn gỗ dày và dài bị cô ta dùng hết sức đập mạnh, bề mặt lại bị nứt ra. Tuy vết nứt không quá sâu, nhưng sức mạnh hơn người của Đổng Duyệt Đồng vẫn thể hiện rất đầy đủ trước mặt các vị trưởng lão.


Sắc mặt các trưởng lão đều cứng đờ.


“Tam trưởng lão, cơm có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được đầu. Ông nói tôi hại chị ấy, ông có chứng cứ gì không? Nếu như không có chứng cử thì tôi có thể kiện ống tội bôi nhọ danh dự đấy. Đến lúc đó đừng để không lấy được cổ phần mà còn phải ngồi tù.”


Tam trưởng lão: ..
 
Chương 96


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Các người đừng có mà bắt nạt người khác quá! Z cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, anh ta có bằng chứng chứng minh là tội giết người không?” “Nếu như có chứng cứ, cô cho rằng bây giờ cô vẫn còn có thể ngồi ở đây ngụy biện với chúng tôi sao?”


“Đúng vậy!”


Những trưởng lão chỉ cần có quyền phát ngôn đều không một người nào đứng về phía cô ta, người nào người nấy đều có ý kéo cô ta xuống nước.


Đổng Duyệt Đồng tức chết đi được.


Biết rằng những người này có thể vì lợi ích mà không cần nhân phẩm.


Chung sống với những người này nhiều năm qua đã khiến Đổng Duyệt Đồng hiểu rằng tức giận chẳng có tác dụng gì.


Cô ta bình tĩnh lại rồi nói: “Nếu như mọi người đều không có bằng chứng, chẳng phải là đã chứng minh tôi vô tội rồi sao? Nếu đã là vô tội, là người thừa kế thứ nhất, tôi nên được thừa kế cổ phần của chị tôi. Mọi người đừng quên rằng Đường Môn này được thành lập dựa vào cái gì.”


“Bây giờ chị tôi chết rồi, nếu như không có tội chữa trị cho những người đó thì danh dự của Đường Môn sẽ nhanh chóng xuống dốc không phanh thôi. Không có tội, các ông lớn ở khắp nơi trên thế giới cũng sẽ không nể mặt Đường Môn nữa đâu, đến lúc đó cho dù trong tay mấy người có nhiều cổ phần của Đường Môn hơn bây giờ đi chăng nữa, sợ rằng cũng sẽ không giàu có như bây giờ đầu. Còn có tình cảm mấy chục năm nay giữa chúng ta và nhà họ Tiết, nếu như không có tôi làm cầu nối thì mấy người cho rằng mấy người có thể tiếp tục hợp tác với nhà họ Tiết à?”


“Cô hai nói rất đúng. Tuy rằng cô hai âm thầm vụng trộm với cậu Tiết sau lưng Saka, chuyện này đúng là không đúng cho lắm. Nhưng bây giờ Saka đã chết rồi, ban đầu nếu như có hại không ở bên cậu Tiết, sợ răng liên hệ giữa chúng ta và nhà họ Tiết sau này sẽ bị cắt đứt. Phải biết rằng nhà họ Tiết khống chế mảng kinh doanh xuất nhập khẩu đá quý của chúng ta, đó là một khoản thu nhập lớn của Đường Môn.”


“Đúng vậy. May là cô hai và cậu Tiết có quan hệ tốt, sau này chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”


“Khí công của cô hai cũng là do chính Saka đích thân truyền dạy. Tuy rằng không dày công tôi luyện như Saka, nhưng xin hỏi tất cả các vị trưởng lão có mặt ở đây, ai có y thuật giỏi hơn cô hai chứ? Ai có khỉ công hả?”


Lúc này, những người ủng hộ Đồng Duyệt Đồng mới lần lượt chen vào.


Cùng lúc này Tiết Tấn Nguyên xuất hiện trong phòng họp dưới sự sắp xếp của Đổng Duyệt Đồng.


“Các vị trưởng lão, tôi rất đau lòng vì cái chết của Saka. Đúng là tôi đã động lòng với Tiểu Duyệt. Với tư cách là chồng chưa cưới của Saka, điều này là tôi không đúng. Nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người, cho dù là Saka hay Tiểu Duyệt, nhà họ Tiết chúng tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình.”


Lời nói của Tiết Tấn Nguyên rất có tính nghệ thuật.


Nói cách khác, ngoài Saka và Đổng Duyệt Đồng ra, bất kể là ai nắm quyền thì nhà họ Tiết sẽ không nể mặt nữa.


Gia chủ của nhà họ Tiết từng là vua hàng hải của châu Tam Giác, khống chế đường biển ở đây, ngay cả hải tặc Somalia cũng tuyệt đối không dễ dàng cướp tàu của nhà họ Tiết. Đây chính là tầm quan trọng của nhà họ Tiết trong toàn bộ vùng biển.
 
Chương 97


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Giọng nói của các trưởng lão đã giảm đi rất nhiều. “Cô hai, ý của cô là cô phải lấy toàn bộ cổ phần của Saka?” Đại trưởng lão lên tiếng.


“Tôi có thể không lấy tất cả, nhưng ít nhất cũng phải hơn một nửa.”


“Hơn một nửa?”


Sau đó, Đổng Duyệt Đồng và các trưởng lão của Đường Môn bắt đầu cuộc đàm phán thực sự.


Cuộc đàm phán kéo dài cả một ngày, từ sáng hôm trước đến sáng ngày hôm sau, quyền lợi của từng người mới đạt được sự phân chia cơ bản. Khi bụng của mọi người kêu lên, sức cùng lực kiệt, cảm thấy có thể bảo đầu bếp bưng một bàn thức ăn thịnh soạn lên thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.


Đội ngũ luật sư của Saka mang theo di chúc bước vào.


Đám người mất công cãi lý cả ngày trời: .. Đây là kiểu chết rồi mà vẫn còn muốn chơi họ đấy à!


Luật sư dẫn đầu đúng là luật sư riêng của Saka, đồng thời cũng là một trong những cổ đông của văn phòng luật sư lớn nhất thế giới – văn phòng Luật Hanlinston, luật sư nổi tiếng – York.


York thay đổi nụ cười thường ngày, vẻ mặt anh ta trịnh trọng, đi tới đầu bên kia đối diện với chỗ ngồi của Đổng Duyệt Đồng, lấy một tập tài liệu ra và nói: “Xin chào cô Đồng và các vị trưởng lão Đường Môn, tôi là luật sư của cô Saka, York. Tôi rất buồn khi nhận được tin tức về cái chết của cô Saka. Tiếp theo đây, tôi sẽ nói rõ về việc phân chia cổ phần của Saka trong Đường Môn.”


“Anh nói rõ cái gì? Anh có tư cách gì để nói? Anh chỉ là luật sư do Saka mời mà thôi, những người ngồi đây đều là trưởng lão của Đường Môn, ai cũng có tư cách hơn anh.” Đổng Duyệt Đồng có sự chống đối với


dòng chữ “nói rõ về việc phân chia cổ phần” từ tận đáy lòng.


Một số trưởng lão khác đã nhận được những lợi ích thực chất cũng phụ họa theo.


“Anh muốn nói rõ, trừ khi Saka đã lập di chúc trước mặt chúng tôi từ trước rồi, nếu không cho dù anh có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc phân chia cổ phần của người trong nội bộ Đường Môn chúng tôi.”


York không hề khó chịu, dù sao thì anh ta cũng có sự từng trải của một luật sư cao cấp trong văn phòng luật hàng đầu. Anh ta phải đối mặt với những người như vậy hằng ngày, thậm chí còn có đủ loại tranh chấp của tập đoàn lớn hơn.


York cười nói: “Mọi người đừng lo lắng. Mọi người đã nhìn thấy chiếc máy quay vẫn luôn trong trạng thái quay phim trên tay tôi chưa? Nó là một chiếc máy quay phim phát sóng trực tiếp toàn cầu. Saka đã từng nói rằng, nếu như một ngày nào đó cô ấy chết đi, thì vào sáng ngày thứ ba sau khi cô ấy chết, tôi cần phát sóng trực tiếp quá trình phân phổi di chúc này trước mặt các quản lý cấp cao của các sản nghiệp trên toàn thế giới của cô ấy. Tất cả lời nói của mọi người lúc này đều đang được phát trực tiếp.


Nghe thấy bốn chữ “phân phối di chúc”, Đổng Duyệt Đồng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.


“Di chúc? Làm sao có thể có di chúc? Chị ấy còn trẻ như vậy, sao có thể biết mình sắp chết chứ? Là giả! Chắc chắn bản di chúc trên tay anh là giả!”


“Cô Đổng, tính xác thực của bản di chúc trong tay tôi có thể thông qua kiểm chứng, nếu như cô không tin thì có thể kiện tôi ra tòa. Bây giờ, tôi xin mở đoạn video di chúc của Saka trước.”


Cái gì? Không chỉ bằng bản giấy, mà còn có cả video? Mọi người đều ngơ ngác. Đội luật sư mang theo máy chiếu, màn hình trình chiếu lớn bắt đầu phát video của Saka khi còn sống. Thứ này sao có thể nói là giả được?


“Xin chào mọi người, tôi là Saka.”
 
Chương 98


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Vớ vẩn! Rõ ràng là chị ấy đang nói linh tinh! Rõ ràng là chị ấy có khuynh hướng tự sát, ngay cả tôi cũng đã cứu chị ấy ba lần rồi. Sao tôi có thể hại chị ấy được chứ? Tôi không thể vừa cứu vừa giết chị ấy chứ? Nếu như tôi thật sự muốn chị ấy chết thì đã không cứu chị ấy rồi!”


Đổng Duyệt Đồng tức giận đến mức tim gan đau đến run lên.


Cô ta không hiểu sao Saka có thể không thèm chớp mắt mà nói ra lời không biết xấu hổ rằng mình không có ý tự tử. Rõ ràng Saka có cảm xúc chán ghét cả thế giới cực mạnh.


“Đương nhiên, tôi cũng không thể nói là em gái tôi Đổng Duyệt Đồng và chồng chưa cưới Tiết Tấn Nguyên bắt tay nhau hại tôi. Tôi cũng đang điều tra chuyện này. Nhưng mà không thể không đề phòng người khác mà. Vốn dĩ là người thừa kế thứ nhất, em gái tôi Đổng Duyệt Đồng chắc hẳn sẽ thừa kể tất cả tài sản và cổ phần của tôi. Có điều… nhìn thấy cảnh họ ngủ với nhau, tôi đột nhiên không vui nữa. Sự nghiệp mà tôi vất vả xây dựng nên, dựa vào cái gì mà lại cho đôi nam nữ chó má này chứ? Mọi người thấy có đúng không? Để tránh việc tài sản của tôi bị người khác chiếm mất, bây giờ tôi sẽ lập một bản di chúc ở chỗ York.”


“Đường Môn phát triển cho đến nay, ngoại trừ những việc kinh doanh nhỏ nhặt, chủ yếu được chia ra làm vài mảng lớn, bao gồm thiết bị y tế, bệnh viện, dược mỹ phẩm và đá quý đắt giá. Đây đều là do tôi và những người bạn cùng chung chỉ hướng sáng lập nên. Tuy rằng thu nhập rất cao, chiếm trên 85% thu nhập của Đường Môn, nhưng những thứ này đều không liên quan gì đến em gái tôi và các trưởng lão của Đường Môn. Cho nên, một khi tôi chết đi, cổ phần của những thương hiệu này sẽ được phân chia cho những người ban đầu đã cùng tôi sáng lập nên chúng. Những người này lần lượt là…”


Giọng nói của Saka dừng lại vài giây, còn đôi mắt của các trưởng lão Đường Môn và Đồng Duyệt Đồng đột nhiên mở to.


Họ muốn biết những người này là ai. Bằng cách này, sau này họ cũng sẽ có thể mua cổ phần của những người này.


Đặc biệt là Đổng Duyệt Đồng.


Bây giờ trong lòng cô ta đã hận con khốn Saka này chết đi được rồi. Cô ta biết rằng đây chính là sự trả thù của Saka đối với cô ta.


Tưởng rằng giao lại công ty cho những người này, Đổng Duyệt Đồng sẽ không làm gì được họ hay sao? Chỉ cần là sản nghiệp của Đường Môn thì tất cả đều là của cô ta!


Chỉ cần cô ta biết những người này là ai, cô ta có cả mười nghìn cách để giết chết họ.


Cho đến khi thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, Saka mới chậm rãi nói: “Họ lần lượt là Tịnh, Mặc, Thương, Thần. Những cổ phần này được phân chia như thế nào, tôi tin rằng mọi người đều rất rõ ràng. Hy vọng sau này mọi người có thể phát triển các sản nghiệp của tôi.”


“Cuối cùng, 15% sản nghiệp còn lại phân bố khắp nơi trên thế giới, bình thường đều do các trưởng lão của Đường Môn phụ trách quản lý. Sau này, những sản nghiệp này sẽ vẫn để cho mọi người quản lý vậy. Nếu như một ngày nào đó tôi bị ám sát, mọi người có thể lựa chọn tiếp tục dùng danh nghĩa của Đường Môn, cũng có thể lựa chọn tách ra. Đều không sao cả.”


“Còn về người em gái thân yêu nhất của tôi, Đổng Duyệt Đồng…”
 
Chương 99


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Con đã chết tiệt này, không chia một đồng tài sản nào cho cô ta mà còn vạch trần cô ta trước toàn thế giới? Hơn nữa, nghe nửa ngày trời, ngay cả Tịnh, Mặc, Thương, Thần rốt cuộc là ai cô ta cũng không biết.


Đáng ghét!


Còn Tiết Tấn Nguyên đứng bên cạnh, lúc này sắc mặt cũng đã xám xịt.


Anh ta yêu Saka sâu đậm hơn Đổng Duyệt Đồng rất nhiều.


Nếu như Saka có thể đối xử tốt với anh ta, cần gì anh ta phải dính lại với Đổng Duyệt Đồng chứ?


Saka chưa bao giờ coi anh ta là chồng chưa cưới, thậm chí họ còn chưa nắm tay nhau.


Thì ra trong lòng cô, anh ta chỉ là một con chó vẫy đuôi mà thôi.


“Đây là loại di chúc gì chứ? Vậy Tịnh, Mặc, Thương, Thần kia rốt cuộc là ai? Là trưởng môn của Đường Môn, ngay cả họ là ai tôi cũng không biết, dựa vào cái gì phải nghe lời bốn người họ? Không tính! Tôi không thừa nhận di chúc này! Đây là giả!”


“Xin lỗi cô Đổng, bản di chúc này của Saka là thật và có hiệu lực. Cô ấy không chỉ có di chúc bằng video mà còn có bản di chúc bằng giấy. Ngoài ra, cá nhân tôi đã cùng cô ấy đến trung tâm chứng nhận có thẩm quyền nhất thế giới để công chứng. Trước khi công chứng bản di chúc này, cơ quan công chứng cũng đã tiến hành kiểm tra đặc biệt về tinh thần của cô ấy, cho nên bản di chúc này hoàn toàn có giá trị pháp lý.”


“Cổ phần trong tay cô Saka là của cá nhân cô ấy và không liên quan gì đến Đường Môn, vì vậy mấy người không có bất kỳ quyền phân phối nào. Mặc dù cô là trưởng môn của Đường Môn, cô vẫn có thể nhận


được cổ tức từ sản nghiệp của Đường Môn, nhưng những sản nghiệp đó đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Đường Môn kể từ hôm nay.


Hoặc có thể nói như thế này, trước đây những sản nghiệp này có lãi là cô Saka phân chia một phần lợi nhuận, nhưng sau này nếu những sản nghiệp này lại tiếp tục có lãi thì Đường Môn sẽ chỉ là cổ đông chiếm 15% cổ phần của những sản nghiệp này thôi.”


“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thừa nhận bản di chúc này!” Đổng Duyệt Đồng thay đổi dáng vẻ dịu dàng thường ngày bằng một khuôn mặt dữ tợn.


Nhưng York không hề sợ hãi và nói: “Cô Đổng, đây không phải là vấn đề cô có thừa nhận hay không. Cổ phần và quyền quản lý kinh doanh của những sản nghiệp này không nằm trong tay cô. Từ đầu đến cuối đều không phải là của cô, xin hỏi cố định không thừa nhận như thế nào? Tôi chỉ tới để tuyên bố di chúc của cô Saka thôi, còn về cổ phần của cô ấy, giây phút tìm thấy thi thể của cô ấy đã được tự động phân chia cho người thừa kế được lựa chọn rồi. Công việc của tôi đã kết thúc, mọi người cứ từ từ họp đi. Tạm biệt.”


York dẫn đội luật sư của mình hiên ngang rời khỏi Đường Môn, sau đó rời đi bằng ba chiếc trực thăng.


Gió biển thổi lên mặt biển rộng lớn, sóng vỗ mạnh vào đá.


Đổng Duyệt Đồng và đám trưởng lão Đường Môn đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy máy bay trực thăng đã bay đi xa và những con sóng lớn vỗ mạnh vào bờ.


Cú va chạm lớn đó dường như đang đánh thẳng vào trái tim họ vậy.


“Lập tức tìm ra bốn người Tịnh, Mặc, Thương, Thần kia cho tôi! Sản nghiệp thuộc về Đường Môn, quyền quản lý kinh doanh nằm trong tay chúng ta. Tôi không tin ngay cả cổ đông lớn nhất là ai tôi cũng không tìm ra được!”


Đổng Duyệt Đồng nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom