Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 40


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhưng cô ta có nhanh đến mấy thì cũng không nhanh bằng Z.


Đổng Duyệt Đồng hết cách, đành phải gạt vẻ yếu đuối kia đi, quay lại đánh nhau với Z.


Cô ta lớn lên cùng Saka, tuy không có được thân thủ như Saka nhưng cô ta vẫn nắm được nguyên tắc cơ bản về việc dẫn khí vào cơ thể. So với Tiết Tấn Nguyên, sức mạnh vũ lực của Đổng Duyệt Đồng cao hơn rất rõ.


Ít nhất thì sau khi bắt đầu so găng với Z, chỉ trong thoáng chốc, hai người đã đánh được vài chiêu nhưng cô ta vẫn không bị đánh bay.


Nhưng dù có dốc hết sức lực, Đổng Duyệt Đồng cũng không phải đối thủ của Z. Đồng thời, cô ta còn kinh ngạc nhận ra, sức lực của Z hoàn toàn không phải đấu pháp dẫn khí nhập thể như Saka dạy cô ta. Z là sự mạnh mẽ về sức mạnh thuần túy, mạnh đến mức dù cô ta dùng khí công để đánh với đối phương, cô ta cũng không đánh lại nổi.


“Á…”


Chân Z vung đến cùng một tiếng hét.


Tất cả mọi người đứng ngoài xem đều không nhịn được mà kêu lên sợ hãi.


Saka đã chết rồi, sau này Đường Môn chỉ còn lại Đổng Duyệt Đồng. Cho dù cái chết của Saka có liên quan đến người phụ nữ này hay không, họ đều không mong muốn cô ta có chuyện gì bất trắc nữa.


Bởi vì không ai có thể khỏe mạnh cả đời người, y thuật của Đường Môn thực sự khiến người ta trầm trồ. Tuy Đổng Duyệt Đồng không sánh được với Saka nhưng cũng rất có bản lĩnh.


“Rầm…”


Sau một tiếng vang, khoảng đất cách Đổng Duyệt Đồng nửa centimet bị đạp thành một cái hố.


Đất bắn tung tóe lên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của cô ta, cô ta sợ đến mức run lẩy bẩy.


“Tiểu Duyệt!”


Tiết Tấn Nguyên hoảng đến tái nhợt cả mặt, nhưng nghĩ đến sức mạnh của Z, hắn cũng chỉ có thể gọi một tiếng, không dám có bất cứ hành động nào.


Z đã đánh bại Đổng Duyệt Đồng sau vài chiêu.


Nhưng anh ta không đạp chết cô ta ngay, anh ta nhìn người phụ nữ dưới đất, nói một cách lạnh lùng: “Đúng là tôi vẫn chưa đủ vẹn toàn, là tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy. Thế nên nếu tôi biết là ai đã hại chết cô ấy, Thánh Điện chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để hủy diệt kẻ đó. Còn cô ấy, dù có chết rồi thì cũng là của tôi! Các người… cút!”


Đường Môn là của Saka, Tiết Tấn Nguyên là chồng chưa cưới của Saka. Nhưng sau khi Saka chết, người của Thánh Điện lại đến tiếp nhận tang lễ của cô, nhóm người Đường Môn còn không có cả tư cách dự!


Chẳng mấy chốc, Đường Môn và nhà họ Tiết trở thành trò cười của các vị tai to mặt lớn trong những buổi trà nước chuyện trò.





Tuy sau khi Tần Dịch chuyển sang nhà mới, nguyên chủ chỉ đến một lần nhưng cũng để lại cho cô một hồi ức tuyệt vời, vì vậy Cảnh Thiên đến cổng nhà anh ta rất quen chân.


Nơi này là khu biệt thự ở ngoại ô thành phố H, tuy không thể so sánh với nhà họ Chiến nhưng cũng là khu nhà giàu, ra vào kiểm tra khá nghiêm ngặt. Nghe nói là đến nhà Tần Dịch, bảo vệ liếc Cảnh Thiên thêm mấy lần rồi gọi video cho đối phương.


Tần Dịch đang ôm Cảnh Lạc ngủ thì tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên.


Cảnh Lạc bất an dụi vào lòng Tần Dịch, nũng nịu nói: “Anh Dịch, có người gõ cửa kìa.”


Tối qua Tần Dịch mệt gần chết, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không muốn phản ứng. Anh ta bị Cảnh Lạc đánh thức, đang bực mình định lên tiếng thì giọng nói sốt sắng và bực bội của bà Tần vọng từ ngoài cửa vào: “A Dịch, mau dậy đi, Cảnh Thiên đến rồi.”
 
Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Lạc đứng ở trên giường, cầm một chiếc váy lụa hai dây trong suốt che người, vừa quay vòng như con ruồi mất đầu vừa lo lắng kêu lên: “Phải làm sao bây giờ? Chị đến rồi, em phải làm sao bây giờ?”


Nghĩ đến giọng điệu của Cảnh Thiên tối hôm qua, sắc mặt Tần Dịch cũng lộ ra vẻ hoảng sợ chưa từng thấy, anh ta vừa nhanh chóng mặc quần áo vừa nói: “Mau mặc quần áo vào đi, sau đó giấu hết đồ của em vào ngăn dưới tủ quần áo đi. Nhanh lên!”


“Còn em thì sao? Em trốn ở đâu?”


“Em cứ chờ trong phòng ngủ của anh, nếu như tình hình không ổn thì ban công bên ngoài phòng ngủ rất gần phòng làm việc, em có thể nhảy qua đó.”


Cảnh Lạc trợn tròn mắt, cô ta không thể ngờ được rằng Tần Dịch lại có thể bảo cô ta treo tường vì Cảnh Thiên!


Tuy nhiên lúc này không phải lúc hành động theo cảm xúc, Cảnh Lạc chỉ có thể tranh thủ thời gian nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó ném những thứ không kịp thu dọn vào trong tủ quần áo.


“Nhanh lên nhanh lên, Cảnh Thiên đã nói chuyện với giúp việc ở cửa rồi.”


“Mẹ, tại sao mẹ lại cho cô ấy vào?”


Lúc này Tần Dịch đã mặc xong quần áo và ra mở cửa, để bà Tần đi vào. Bản thân anh ta thì đang vội vàng giúp Cảnh Lạc dọn dẹp đống đồ bừa bộn trong phòng, không khỏi phàn nàn. Bà Tần vừa giúp thu dọn đồ đạc vừa tức giận nói: “Lẽ nào còn có thể để mặc cô ta ở bên ngoài à? Dù gì thì cô ta cũng là một ngôi sao nhỏ, ngộ nhỡ đợi ngoài cổng quá lâu bị thợ săn ảnh chụp được thì phải làm sao hả?”


Tần Dịch nghe vậy chỉ có thể câm miệng.


Cảnh Thiên bấm chuông cửa mấy lần, người giúp việc mới ra mở cửa cho cô.


Sau khi Cảnh Thiên vào nhà, người giúp việc đã đóng cổng lại và chặn trước mặt cô.


“Cô Cảnh, sao cô lại đến tìm cậu chủ nhà tôi sớm vậy? Mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?”


Nhìn thấy người giúp việc chặn mình ở cửa không có ý định cho mình vào, Cảnh Thiên duỗi ngón tay ra, chọc nhẹ vào xương quai xanh của đối phương.


Người giúp việc kia đau đớn kêu lên “ái ui” rồi lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã ra. Cảnh Thiên đi vào như đi catwalk, giống như nữ hoàng trở về hoàng cung, đi về phía hậu cung của mình. Vừa đi cô vừa nói: “Cho dù tôi tìm Tần Dịch có chuyện gì thì cũng không phải việc một người giúp việc như cô nên hỏi.” Biệt thự nhà họ Tần là một ngôi nhà kiểu Tây hai tầng, ngay cả căn phòng khách đơn mà Khương Vũ Hi ở cũng lớn hơn nhiều so với ngôi nhà này.


Đi ngang qua khu vườn trước cửa không quá rộng rãi nhưng vẫn có hòn non bộ và suối nước nhỏ, Cảnh Thiên mở cánh cửa trượt đi vào phòng khách ra.


Lúc này bà Tần đã nhanh hơn Tần Dịch, bà ta đi xuống cầu thang trước, bước chân có phần rối loạn. Nhìn thấy Cảnh Thiên, chân mày bà ta cau lại, bắt đầu khiển trách cô mà không hề khách sáo.
 
Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên liếc nhìn bà Tần, đè bàn tay đang ngứa ngáy của mình xuống, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng dịu đi đôi phần. Nguyên chủ để ý đến bà ta là việc của nguyên chủ, cô có phải phải là nguyên chủ đầu, cho nên đối với cô thì bà già này chỉ là không khí, không đánh bà ta nhưng cũng không quan tâm đến bà ta.


Nhìn Cảnh Thiên không nói lời nào, vòng qua người mình đi về phía cầu thang, bà Tần cau mày lại, cao giọng hơn: “Cảnh Thiên, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô có nghe thấy lời tôi nói không?”


Cảnh Thiên vẫn phớt lờ bà ta và tiếp tục đi về phía cầu thang.


Bà Tần hơi ngẩn ra, tức giận hơn.


Trong suốt hai năm qua, bà ta luôn coi trọng người được nhà họ Cảnh cưng chiều là Cảnh Lạc chứ không phải là Cảnh Thiên – người bị bố mẹ hoàn toàn bỏ qua. Vì vậy cho dù Cảnh Thiên có tốt với Tần Dịch như thể nào đi chăng nữa, bà ta vẫn không cho phép người phụ nữ này đến quá gần, cũng gần như chưa bao giờ có thái độ tốt với cô.


Nhưng đối phương quá yêu Tần Dịch nên dù bà ta chưa bao giờ có thái độ tốt, đối phương vẫn vô cùng tôn trọng bà ta. Có điều bây giờ…


Bà Tần vội vàng lao đến trước mặt Cảnh Thiên, chặn đường có đi lên cầu thang, tức giận nói: “Cảnh Thiên, cô không nói tiếng nào đã đến nhà người khác, còn chẳng chào hỏi một câu đã đi thẳng lên tầng rồi, có phải cô không coi chủ nhà như tôi ra gì không? Dù gì cũng là một cô chủ nhà giàu, mới sáng sớm mà đã chạy đến phòng ngủ của con trai tôi, sao lại chẳng có chút lễ nghi liêm sỉ cơ bản nào vậy?”


Bà Tần đứng cao hơn Cảnh Thiên vài bậc cầu thang, lúc này bà ta đang trừng mắt tức giận nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt như phòng trộm.


Nhưng nhìn một lúc, ánh mắt bà ta từ từ thay đổi.


Bởi vì Cảnh Thiên cũng đang nhìn bà ta chẳm chằm.


Mặc dù ánh mắt của đối phương rất thờ ơ nhưng lại khiến sống lưng bà Tần lạnh run lên một cách khó hiểu.


Cảm giác đó…


Nó giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.


Thậm chí bà Tần còn cảm thấy rằng chỉ cần bà ta động đậy thôi, đối phương sẽ lao đến nuốt chửng bà ta. “Bà dùng tiền của tôi mà còn có thái độ này với tôi à? Dù tôi nuôi một con chó, nó cũng còn biết ơn hơn mấy người. Thế mà còn nói chuyện lễ nghi liêm sỉ với tôi ở đây, đầu bà có vấn đề à?”
 
Chương 43


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Sau đó, bà Tân trơ mắt nhìn Cảnh Thiên đi lên tầng.


Trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời mắng chửi nhưng lúc này bà ta bị nghẹn ở cổ họng không nói ra được. Muốn chửi, nhưng lại cảm thấy có phải người phụ nữ này bị ma nhập rồi không..


Sao cô ta có thể hung dữ như vậy?


Khi Cảnh Thiên bước lên hành lang tầng hai, cửa phòng ngủ của Tần Dịch đột nhiên bị mở ra.


Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng ngủ rộng rãi, để lộ nửa khuôn ngực trắng trẻo như vô tình, phối thêm với mái tóc mềm mại hơi xù lên vì mới tỉnh ngủ, trông anh ta cũng khá đẹp trai quyến rũ. Đối với nguyên chủ chưa trải sự đời nhiều thì anh ta đúng là rất thu hút.


Tuy nhiên, đối với Cảnh Thiên – người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi mà nói, thân hình của Tần Dịch chỉ là một con gà yếu ớt thôi.


Không nói đến những thứ khác, anh ta cao 1m75, so với những anh chàng đẹp trai cao trên 1m85 tại châu Tam Giác, chiều cao này của anh ta đã tàn phế một nửa rồi.


Không nói đến việc so sánh với anh chàng đẹp trai cao 1m85, như hôm nay, vì muốn mặc chiếc áo khoác dài mà cô đã đi một đôi giày cao gót 10cm. Bản thân cô đã cao 1m68, cộng thêm đôi giày cao gót 10cm, lúc này chiều cao của cô là 1m78,


Còn tên tàn tật trước mặt cô chỉ cao 1m75. Cảnh Thiên muốn tránh xa đối phương.


Tại vì…


Mất mặt.


Lần đầu tiên phát hiện một người đàn ông có quan hệ thân thiết không tầm thường với cô, không nói đến thực lực, ngay cả chiều cao cũng cần cô cúi xuống nhìn.


Để anh ta làm thú cưng, cô còn thấy anh ta lùn!


Cảnh Thiên so sánh Tân Dịch với Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường bệnh, vì đây là hai người đàn ông có quan hệ thân thiết nhất với “lớp vỏ ngoài” của cô hiện tại.


Sau đó Cảnh Thiên phát hiện ra rằng, ngay cả khi Chiến Lê Xuyên đã bị liệt ba tháng thì dáng người của anh vẫn đẹp hơn Tần Dịch vô số lần. Nếu cô chấm thân hình của Chiến Lê Xuyên 85 điểm thì Tần Dịch là 11 điểm.


Phán đoán từ góc độ thân hình, cô nghi ngờ “kích thước của Tần Dịch khá nhỏ, chắc chắn là thanh niên chỉ to bằng que tăm.


Nhiều nhất cũng chỉ hai que tăm.


11 điểm. Con số hàng chục coi như là cô nể mặt nguyên chủ nên mới tặng thêm điểm tình cảm. Tần Dịch hoàn toàn không biết rằng hình tượng của mình trong mắt Cảnh Thiên lại bị phá hủy hoàn toàn như vậy. Lúc này, khi nhìn thấy Cảnh Thiên, hai mắt anh ta sáng lên.


Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị dạy dỗ đối phương rồi, nhưng hôm nay đổi phương thật là…


Quá đẹp!


Đẹp đến mức gần như làm anh ta tắc thở.


Cảnh Thiên đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, ngoại trừ sự xinh đẹp ban đầu cô mang đến cho anh ta, thực ra sau khi hẹn hò không lâu, anh ta đã cảm thấy người phụ nữ này rất đơn thuần. Đơn thuần đến mức khiến cho anh ta cảm thấy buồn tẻ.


Lúc đầu muốn chia tay với cô, nhưng biết nhà cô kinh doanh bất động sản ở thành phố H nên không đành lòng. Sau đó anh ta đã ở bên Cảnh Lạc được cưng chiều hơn. Anh ta đang định chia tay thì Cảnh Thiên lại được đạo diễn để mắt đến, có tài nguyên, thế là hết lần này đến lần khác vẫn chưa chia tay được.


Đã bao lâu rồi anh ta không ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Cảnh Thiên nhỉ?
 
Chương 44


Hôm nay Cảnh Thiên mặc một chiếc áo khoác màu kaki sẫm kiểu dáng Hàn Quốc viên ca rô dài đến mắt cá chân. Mặc dù tay áo dài đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay ngọc ngà trắng như tuyết, nổi bật lên


một chút nghịch ngợm, nhưng những cô gái trẻ bình thường vẫn khó có thể mặc được chiếc áo có màu sắc và kiểu dáng như vậy. Cảnh Thiên ngày hôm nay giống như là con cưng của trời, những bộ quần áo kén dáng người, kén khí chất và màu da như vậy lại làm cô vô cùng xinh đẹp.


“Em làm gì vậy?” Tần Dịch đột nhiên quát lên. Ngay khi Tần Dịch kinh ngạc vì khí chất và cách ăn mặc của Cảnh Thiên hôm nay, Cảnh Thiên đã bước đến trước mặt anh ta, đi vòng qua người anh ta rồi sải bước vào phòng ngủ. Tần Dịch sửng sốt, sau khi Cảnh Thiên đã đi cách anh ta khoảng một mét, anh ta mới sực tỉnh ra và kêu lên. Cảnh Thiên phớt lờ tiếng kêu của Tần Dịch. Mặc dù lúc này trong lòng cô đang xao động bởi cảm xúc của nguyên chủ, rất bài xích những gì cô muốn làm tiếp theo nhưng cô vẫn bước đến cạnh cửa mà không hề do dự.


Tần Dịch sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, xông đến năm lấy cổ tay Cảnh Thiên. “Em làm gì vậy?” Giọng Tấn Dịch rất lớn: “Em đến nhà anh, không chào mẹ anh cũng không nói chuyện với anh mà lại xông thẳng vào phòng ngủ của anh. Em làm sao vậy hả?”


“Bắt quả tang.” Đối mặt với sự tức giận của Tần Dịch, vẻ mặt Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh ung dung, cô trả lời rất thoải mái.


“Em bị dở hơi à?” Tần Dịch cảm thấy không ổn.


“Là bạn gái của anh, tôi nghi ngờ anh có người phụ nữ khác sau lưng tôi nên mới đến bắt quả tang. Sao anh lại nghĩ hành động này là bị dở hơi?” Cảnh Thiên vẫn hùng hồn. Tần Dịch sắp bị tức chết bởi giọng điệu bình tĩnh ung dung và đương nhiên của Cảnh Thiên rồi. Anh ta mắng: “Cảnh Thiên, giữa con người cần có sự tin tưởng cơ bản. Nhất là giữa người yêu với nhau, vợ chồng chung sống với nhau cũng như vậy. Đừng nói đến chuyện hai chúng ta còn chưa kết hôn, cho dù kết hôn rồi thì em làm như vậy cũng không đúng.”


Cảnh Thiên chế nhạo: “Có phải anh đã hiểu lầm bốn chữ ‘tin tưởng cơ bản rồi không? Mỗi người một khác, trên đời này có nhiều tên đàn ông cặn bã ngoại tình như vậy, anh cho rằng họ đều đáng để tin tưởng sao? Tình cảm của tôi dành cho anh còn chưa đạt đến mức tin tưởng, cho nên tôi đến bắt quả tang đấy, có vấn đề gì không?”


Tần Dịch bị lời nói của Cảnh Thiên làm cho nghẹn đến mức không nói ra được câu nào. Cảnh Thiên lợi dụng lúc đó để vặn tay nắm cửa.


Tần Dịch sợ đến mức mặt biển sắc, giờ có ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.


May mà cửa bị khóa trải từ bên trong.


Lúc này Tần Dịch và bà Tần vừa lên tới nơi mới thở phào nhẹ nhõm. Bà Tần tức giận đến mức xông tới trước mặt Cảnh Thiên, lớn tiếng mắng: “Cô đúng là muốn lật trời thật rồi! Rốt cuộc thì cô có gia giáo không hả? Mới sáng sớm mà đã đến nhà tôi, không được sự đồng ý của tôi mà đã hiên ngang xông vào. Cũng không biết chào hỏi người lớn, còn mắng tôi còn không bằng con chó! Bây giờ lại còn kiểm tra phòng ngủ của con trai tôi nữa!!! Nếu như cô đã không tin tưởng nó như vậy thì cô còn yêu nó làm gì?”
 
Chương 45


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Vốn dĩ anh ta đã đuối lý rồi mà mẹ anh ta còn nói như vậy.


Hôm nay anh ta còn muốn vay cô năm triệu nữa cơ. Nhỡ may cô lại làm mình làm mấy không thèm để ý đến anh ta thì phải làm sao? “Ôi trời ạ, chắc là bà dậy sớm quá nên bị trúng gió rồi đúng không!” Nhìn khuôn mặt chanh chua của bà Tần, Cảnh Thiên không hề có ý nhẫn nhịn bà ta, nói lại luôn.


“Nếu tôi không giới thiệu con trai bà vào đoàn phim Thanh Cung thì anh ta có thể trở thành ngôi sao lưu lượng mới được à? Nếu không phải tôi đã gả vào nhà họ Chiến rồi mà vẫn cho anh ta tiên, cho anh ta tài nguyên thì bà có thể dựa vào sự nổi tiếng của con trai bà để mở một xưởng làm bánh trung thu à? Cả nhà bà phát đạt đều dựa vào tôi, các người không cung kính gọi tôi là bố đã là táng tận lương tâm rồi. Bà đây cũng không so đo với bà, thể mà bà còn dám đối xử với tôi bằng cái bản mặt này à?” Đều dựa vào tôi?


Gọi bố?


Bà đây?


Mỗi câu Cảnh Thiên thốt ra đều khiến bà Trần mở to mắt không thể tin nổi.


Cảnh Thiên của ngày hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì, vừa vào nhà đã bảo bà ta “cút” thì không nói làm gì, lúc này lại bảo người bề trên như bà ta gọi là “bố”.


“Cô! Cô đúng là…”


Bà Tần lại nhất thời không tìm được lời nào để mắng Cảnh Thiên. Theo như bà ta thì Cảnh Thiên hoàn toàn không còn tam quan nữa.


“Tôi đúng là cái gì hả? Không có gia giáo? Không coi bề trên ra gì? Khi tôi có gia giáo cũng không thấy bà tốt với tôi tí nào. Lúc nào bà cũng hầm hầm giận dữ với tôi thì tôi còn nói gia giáo với bà làm gì nữa? Đúng là cái đồ đi ăn shit mà còn bắt nạt kẻ đi vệ sinh, giỏi thật đấy!” 1


Bà Tần: “.. II”


“Tôi không tin con trai bà thì sao nào? Hôm nay tôi đến bắt quả tang thì bà làm gì được tối nào? Tôi vẫn phải nói cho bà biết, nếu như bên trong thực sự có con hồ ly nào thì ngay cả cơ hội quỳ xuống gọi bố, tôi cũng không cho đầu!”


Nói xong, khi Tần Dịch và bà Tần hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, Cảnh Thiên dùng lòng bàn tay đập mạnh vào nắm cửa, một tiếng “rầm” vang lên, bên trong cửa dường như có thứ gì đó bị gãy, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.


Tần Dịch…


Bà Tân: …


“Thiên Thiên!”


Tần Dịch hét lên rồi chặn trước mặt Cảnh Thiên.


Tuy nhiên, khi anh ta bắt gặp đôi mắt lạnh như băng tràn đầy ý cười nhưng lại giống như hoa mạn đà muốn rỉ ra nọc độc, tất cả lời nói đều tắc nghẹn trong cổ họng.


“Cút!”


Cảnh Thiên đẩy Tân Dịch ra, mạnh đến mức khiến anh ta loạng choạng. Phòng ngủ là một căn nhà thu nhỏ, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng ngủ thực sự, lúc này cửa phòng ngủ bên trong hiển nhiên cũng đang đóng.


Cảnh Thiên sải bước đến cửa phòng ngủ và dùng đôi giày cao gót của cô đá, cánh cửa bị khóa trải bên trong bị đá tung ra.


Tần Dịch: …


Bà Tần: …
 
Chương 46


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Tần Dịch thấy bên trong không có ai nên biết chắc chắn rằng Cảnh Lạc đã trốn sang phòng làm việc. Anh ta thở phào rồi vội vàng an ủi: “Ở đây thật sự không có ai nữa mà! Ban nãy anh nói vậy chỉ vì muốn em tin tưởng anh nhiều hơn mà thôi. Thiên nhiên, chúng ta yêu nhau đã hơn hai năm rồi, anh đối xử với em như thế nào, chẳng lẽ em lại không hiểu hay sao?”


Thấy Cảnh Lạc đã trốn đi, bà Tần cũng thẳng lưng lên. Nghĩ đến những lời cay độc mà Cảnh Thiên vừa nói, bà ta cười lạnh: “Không phải muốn bắt gian à? Cô bắt đi! Không phải tuyên bố là muốn chia tay với Tần Dịch nhà chúng tôi à? Cô chia tay đi!”


“Me!”


Tần Dịch bỏ tay, gọi mẹ lần nữa để ngắt màn cân nhắn của bà Tân. Chẳng lẽ mẹ anh ta không nhận ra rằng Cảnh Thiên đã hoàn toàn thay đổi rồi sao?


“Con quát mẹ làm gì? Chẳng lẽ mẹ nói sai à? Nó vô giáo dục như thế, đã không có sự tin tưởng cơ bản đối với con mà còn không có nổi sự tôn trọng cơ bản đối với mẹ của con. Một người phụ nữ như thế, nó Còn nói là nó không yêu con nữa kia, chắc còn lại thêm yêu nó ấy!”


Cảnh Thiên nghe vậy thì nhướn mày, vẻ mặt bình thản điềm nhiên và thêm một chút giễu cợt: “Bà chắc chứ?”


Bà Tần: . III


Muốn nói một câu cứng miệng thì lại thấy sắc mặt của người phụ nữ này là lạ, bà ta mím môi, miệng không nói “chắc” nhưng mặt lại lộ về ngang ngược không chịu khuất phục. “Mẹ! Dù Thiên Thiên cãi lại mẹ nhưng mẹ cũng biết là con yêu Thiên Thiên mà, mẹ cần gì cứ phải đối đầu với cô ấy như thế chứ? Hai người như vậy, con ở giữa khó xử lắm!”


Thấy vẻ giận dữ khó giấu trên khuôn mặt đỏ nhừ lên của mẹ, Tần Dịch tiếp tục khuyên can: “Mẹ biết cuộc đời này của con không thể không có Thiên Thiên mà, dù giờ cô ấy đã tạm thời gả đến nhà họ Chiến rồi, con cũng nhất định muốn chờ cô ấy. Chuyện này mẹ cũng ngầm đồng ý rồi mà, vì sao mỗi lần gặp Thiên Thiên, mẹ đều…”


Tần Dịch còn đang phát biểu cảm nghĩ với bà Tần thì thấy Cảnh Thiên đột ngột đi ra ngoài.


Anh ta phản ứng lại rồi xông ra theo thì đã muộn rồi. Bởi vì Cảnh Thiên đã mở cửa phòng làm việc ra rồi. Cảnh Lạc vẫn đang trốn trong phòng ngủ nghe trộm, cảm thấy không ổn nên quyết định tháo giày cao gót ra giấu vào tủ trong phòng treo đồ của Tần Dịch, sau đó cô ta đi chân trần trèo từ ban công phòng ngủ sang ban công phòng làm việc.


Cô ta đang trèo sang thì nghe thấy tiếng Cảnh Thiên phá cửa, sợ đến mức suýt nữa là ngã xuống tầng.


Tuy lúc này cô ta đã sang đến phòng làm việc nhưng trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại được.


Cảnh Lạc đang tưởng mình đã an toàn thì cửa phòng làm việc lại mở ra không hề báo trước.


Cảnh Lạc ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến mức khiến cô ta đố kỵ của Cảnh Thiên.


Lúc này, trong đôi mắt hoa đào luôn thu hút đàn ông đó tràn ngập nét cười giễu cợt. Mặt Cảnh Lạc lúc đỏ lúc tái, đối mặt với Cảnh Thiên như vậy, cô ta cũng không biết mình nên nói điều gì. Cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ.


Tần Dịch chạy sang, khi trông thấy Cảnh Lạc đang ngã ngồi ngoài ban công phòng làm việc, anh ta cũng biến sắc ngay. Lúc này bà Tần cũng chạy sang, trông thấy vẻ mặt “quả nhiên bà bắt gian được rồi” của Cảnh Thiên và sắc mặt xám xịt của con trai mình và Cảnh Lạc, bà Tần đi nhanh đến, vừa đỡ Cảnh Lạc dậy vừa nói.
 
Chương 47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Dù đã bị bắt gian nhưng giọng điệu của Tần Dịch dành cho Cảnh Lạc vẫn rất dịu dàng.


Cảnh Thiên nhìn màn biểu diễn vụng về của mấy người này, cảm thấy trái tim mình đang quặn đau, đầu cũng đau, dường như đến sức lực của cô cũng đang bị rút cạn. Đây là lần ý thức của nguyên chủ phản ứng mạnh nhất trong cơ thể từ sau khi cô sống lại.


Dù đã thành như thế này rồi, Cảnh Thiên vẫn có thể cảm nhận được sự bài xích và không tin của nguyên chủ đối với chuyện này. Trong lòng cô có một âm thanh muốn cô rời khỏi đây nhanh hơn, muốn có tin rằng Cảnh Lạc vào đây để lấy đồ mà thôi.


Cảnh Thiên trắng bệch cả mặt vì tức.


Đã nói rồi mà, bạn mãi mãi không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ đầu.


Đã thành thế này rồi mà nguyên chủ hành cơ thể cô cho đã, khiến cô cảm thấy khó chịu xong định đi luôn?


Làm sao thế được?


Ban đầu Cảnh Thiên định để nguyên chủ thấy Tần Dịch “thảo mai thảo quả” đến mức nào, Cảnh Lạc để tiện đến mức nào, để nguyên chủ hết hi vọng cho xong, ai ngờ nguyên chủ lại như vậy. Cảnh Thiên không kìm được mà cười mỉa: “Ô, đúng là mẹ hiền con thảo, con dâu yêu, gia đình đầm ấm hạnh phúc quá. Xem ra tôi đến không đúng lúc thật, làm phiền rồi.”


Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.


Tần Dịch thấy vậy thì hoảng hốt hất tay Cảnh Lạc ra, lao về phía Cảnh Thiên.


Cảnh Lạc đang tựa hết trọng lượng cơ thể lên người Tần Dịch, Tần Dịch vừa đi, bà Tần cũng buông tay vì những gì Cảnh Thiên nói. Cảnh Lạc không còn chỗ để mượn lực nên ngã thẳng xuống sàn, cô ta hét lên một tiếng.


Những Tần Dịch không hề liếc nhìn cô ta, lúc này cả trái tim anh ta chỉ hướng về Cảnh Thiên.


Tuy biết rõ Tấn Dịch làm vậy để giành tài nguyên sau này cho hai người, nhưng quanh năm tranh giành đồ của Cảnh Thiên đã thành thói quen, dù biết lúc này Cảnh Lạc biết cũng nên phối hợp với màn biểu diễn của Tần Dịch để lấp liếm chuyện này, nhưng cô ta vẫn cảm thấy căm ghét cùng cực.


Rõ ràng Tần Dịch là người yêu của cô ta!


Tần Dịch đuổi theo Cảnh Thiên, đang định kéo cổ tay cô thì ai ngờ Cảnh Thiên lại hất tay anh ta đánh “bốc” một tiếng như mọc mắt sau lưng. Mu bàn tay của Tần Dịch sưng đỏ lên ngay lập tức.


“Cút, đừng chạm vào tôi bằng bàn tay đã động vào con cáo động đực kia! Anh không thấy khó chịu nhưng tôi còn thấy tởm đấy.”


Tay Tần Dịch khựng lại trên không trung, anh ta tỏ ra không thể tin được.


“Thiên Thiên, em nói gì cơ?”


“Tôi nói nó là đồ cáo động đực. Làm sao, xót à?”


Tần Dịch kinh ngạc: “Sao em lại nói Tiểu Lạc là… Cô ấy đến nhà anh là để lấy tài liệu giúp bố em thôi.”


Cảnh Lạc đang ngã dưới đất cũng tỏ ra không thể tin được, rưng rưng muốn khóc. Vì bệnh tim nên cô ta rất ít khi vận động, quanh năm không phơi nắng nên da trắng nhợt ốm yếu, lại thêm cô ta cũng có vài phần sắc đẹp nên lúc này trông vô cùng đáng thương.
 
Chương 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Tao sỉ nhục mày?” Cảnh Thiên cười lạnh.


“Trời đang lạnh như thế này mà sáng ngày ra đã chạy đến nhà Tần Dịch rồi, mày đi chân đất đến lấy tài liệu à?”


Tần Dịch và bà Tần nhìn bộ dạng phong phanh đi chân trần của Cảnh Lạc: ….


“Nếu ban nãy hai người kia liên hợp đánh mày một trận, bảo mày vào ăn trộm đồ thì có khi tao còn tin, nhưng nếu lấy tập tài liệu thôi mà cũng lấy kiểu như mày… Mày tưởng tao là đồ ngu hay là mày hiểu nhầm gì về cái miệng của mày, mày nghĩ cái miệng của mày chuyên mục ngà voi, mày nói gì thì là cái đó à?”


Cảnh Lạc nghĩ rất lâu mới đột nhiên nhớ ra câu “mõm chó không mọc được ngà voi”.


Tức là Cảnh Thiên đang chửi mình là chó?


Tối qua gọi điện cho Tần Dịch đã gọi mình là chó cái rồi! Hôm nay lại chửi mình là chó tiếp! Cảnh Lạc trợn mắt nhìn Cảnh Thiên, cô ta hoàn toàn không dám tin rằng Cảnh Thiên lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế ngay trước mặt mình.


Tần Dịch bó tay hoàn toàn với hai chị em này, anh ta vội vàng giải thích: “Thiên Thiên à, em thực sự hiểu lầm rồi, đúng là Tiểu Lạc đến để lấy tài liệu đấy.”


Nói xong, anh ta vội đi đến chỗ bàn làm việc rồi lục tìm, kêu “ấy” một tiếng: “Rõ ràng hôm qua anh để tài liệu trên bàn mà.”


Sau đó lại cúi xuống mở ngăn kéo bên dưới bàn ra lục lọi một hồi, anh ta lấy một tập tài liệu ra rồi mới nói như trút được gánh nặng: “Ôi chao, anh nhớ nhầm rồi, tài liệu không để trên bàn mà là để trong ngăn kéo.


Sau đó nữa, anh ta chia tập tài liệu ra trước mặt Cảnh Thiên rồi nói: “Này, em nhìn đi, đây chính là tài liệu mà Cảnh Lạc muốn tìm. Xưởng của mẹ anh muốn mở rộng sản xuất nên cần thêm tiền vốn, bây giờ đang đi vay nợ bên ngoài. Bố em thấy chúng ta thân thiết nên đầu tư cho xưởng của mẹ anh, cũng đồng nghĩa với việc đầu tư cho em, ông ấy đã quyết định đầu tư mười triệu và nắm giữ cổ phần.”


Với những gì Tần Dịch biết về Cảnh Thiên thì cô không hiểu gì cả, dù có đưa tài liệu ra trước mặt cô thì cô cũng sẽ không xem, thế nên anh ta chỉ nói vậy mà thôi.


Ai ngờ Cảnh Thiên lại cầm lấy tập tài liệu không hề do dự.


Tần Dịch: …


Nhưng thấy Cảnh Thiên lật mấy lần rồi vứt trả tập tài liệu cho mình, anh ta yên tâm lại ngay tức khắc.


Thời gian ngắn như vậy thì không thể nhìn ra đầu mối gì được. “Chị đổ oan cho em rồi!” Cảnh Lạc thấy vậy bèn tỏ vẻ đáng thương.


“Đúng đấy Thiên Thiên, em thật sự hiểu lầm Tiểu Lạc rồi.” Dứt lời, Tần Dịch lại nói với Cảnh Lạc: “Tiểu Lạc, dạo này tâm trạng chị gái em không tốt lắm, em đừng so đo với cô ấy. Anh thay cô ấy xin lỗi em.”


Lúc này Cảnh Lạc mới vừa rơi nước mắt ấm ức vừa lắc đầu: “Không sao, chỉ cần anh chị không có hiểu lầm gì là được rồi.”


Nhìn hai người một xưởng một tùy, Cảnh Thiên cũng không thể không cảm thán, đúng là hai tên khốn nạn này có thể vì tiền mà bất chấp tất cả.


Cảnh Thiên đeo tai nghe bluetooth nên Tần Dịch không để ý khi cô gọi điện, lúc này bên kia bắt máy, Cảnh Thiên mở loa ngoài, tiếng ông Cảnh vọng từ đầu bên kia điện thoại sang khiến con người trong mắt Tần Dịch đột ngột co lại.
 
Chương 49


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Tần Dịch đã cảm thấy không ổn rồi, định lên tiếng thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Thiên dọa cho đứng im.


Lúc này, ánh mắt của Cảnh Thiên như một con rắn độc đang phun ra độc tố, khiến anh ta có cảm giác như chỉ cần dám nói một câu thôi, anh ta sẽ bị cắn chết ngay.


“Thể thì bố bảo Tiểu Lạc nghe máy đi, chỗ con có một bộ phim, xem con bé có hứng thú không.”


Cảnh Thiên mỉm cười, khóe miệng cong lên. Cảnh Lạc xinh đẹp yếu ớt trước đó còn vô cùng ấm ức nhưng lúc này lại tỏ ra ngượng ngùng, ánh mắt còn thoáng vẻ ác độc. Cô liếc nhìn cô ta bằng vẻ mặt giễu cợt, mắt đẹp long lanh nhưng lại lạnh lùng đến cùng cực.


Đầu bên kia điện thoại, giọng ông Cảnh vang lên không hề áp lực: “Thật hả? Thế thì con mau gọi điện cho Tiểu Lạc đi. Tối qua nó sang nhà Ngôn Tịnh, chính là con bé chơi thân với nó nhất trên lớp ấy. Mấy hôm nay bố mẹ Ngôn Tịnh đi công tác, nó sợ ở nhà một mình nên Tiểu Lạc bảo sang ở với nó, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”


“Ngôn Tịnh ạ? Hình như con bé không ở thành phố H nhỉ?”


“Thế nên Tiểu Lạc mới sang nhân hai ngày nghỉ mà. Con liên lạc trực tiếp với Tiểu Lạc nhé, hay là bố gọi cho nó cũng được. Con nói bố nghe xem, bộ phim mà con tìm hộ Tiểu Lạc về đề tài gì? Đạo diễn nào? Tiểu Lạc diễn nữ chính hay nữ phụ?”


Nhắc đến Cảnh Lạc là ông Cảnh bắt đầu lải nhải không dứt.


Cảnh Thiên nở nụ cười “đồ cáo động dục, cuối cùng bà cũng túm được mày rồi” với Cảnh Lạc đang thẫn thờ, cô đáp: “À, không cần đầu. Tự nhiên con nhớ ra hình như bộ phim đó phân cho nghệ sĩ khác rồi.”


“Này, bố bảo…” Giọng nói kinh ngạc và có phần bực bội của ông Cảnh vang lên, nhưng Cảnh Thiên đã cúp máy.


Tần Dịch: …


Bà Tần: …


Cảnh Lạc: …


Bỗng chốc, mấy người trong căn phòng đều vô cùng lúng túng. “Nó đến lấy tài liệu? Mẹ anh muốn hợp tác với bố tôi? Hờ hờ!”


Tiếng “hờ hờ” cuối cùng như đang kiểm nghiệm “trà xanh” cực phẩm của thế gian. Sắc mặt Tần Dịch vô cùng khó coi nhưng anh ta chỉ có thể gồng mình giải thích: “Thiên Thiên, em nghe anh giải thích đi, chuyện này thật sự không như em nghĩ đâu. Anh và Tiểu Lạc thực sự trong sáng! Hôm qua cô ấy có sang bên nhà bạn nhưng trùng hợp là anh cũng sang đó để quay ngoại cảnh. Kết quả là anh bắt gặp Tiểu Lạc và cô bạn Ngôn Tịnh của cô ấy bị một đám côn đồ gây rối ức hiếp. Anh kịp thời giúp đỡ Tiểu Lạc nhưng cô ấy bị treo chân, thế nên anh đưa cô ấy về đây. Cô ấy sợ chú Cảnh mắng nên ở lại nhà anh. Hôm nay em lại tình cờ xông đến đây, chắc là cô ấy sợ nên mới nói dối như thế. Thiên Thiên, chẳng lẽ em không tin anh sao?


Kết quả là vừa dứt lời, Tần Dịch lại nghe tiếng cuộc gọi được kết nối.


“Alo?”


Giọng nói quen thuộc vừa cất lên, Tần Dịch cảm thấy tim mình như rụng xuống.


“Anh Lưu à, em và anh Dịch đã hẹn nhau là hôm qua sang thị trấn Hồ chơi, thể mà em gọi điện cả ngày mà anh ấy vẫn không bắt máy. Hôm qua anh ấy đi đâu thế? Có phải anh ấy lén đi hẹn hò với ai khác sau lưng em không?”
 
Chương 50


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên quay người định bỏ đi, Tần Dịch đuổi theo ngay lập tức. Anh ta tưởng Cảnh Thiên sẽ xông ra ngoài đi ngay, ai ngờ cô lại xông vào phòng ngủ của anh ta, sau đó đi thẳng vào phòng treo đồ. “Thiên Thiên!”


Tần Dịch định cản lại nhưng bị Cảnh Thiên xô ra.


Tần Dịch bị đẩy mạnh, phải lùi lại phía sau mấy bước. Anh ta đã ngã ngồi xuống đất rồi mà vẫn suýt bổ ngửa ra sau vì lực đẩy.


Còn Cảnh Thiên thì nhân lúc này mà mở hết các cánh tủ xung quanh ra.


Khi mở đến ngăn kéo cửa tủ thứ hai, nội y, quần, giày của Cảnh Lạc và một số đồ dùng tình thú ùa ra bừa bãi trước mặt cô,


Nháy mắt, Cảnh Thiên cảm thấy tim và não mình đau nhói lên, mặt cô trắng bệch đi vì đau.


Tần Dịch đang ngã ngồi bên cạnh cũng trắng bệch mặt.


Bà Tần và Cảnh Lạc xông vào sau, thấy Cảnh Thiên lục được quần áo của Cảnh Lạc từ trong ngăn kéo ra, sắc mặt hai người cũng trở nên lúng túng.


Nhưng ngoại trừ vẻ lúng túng trên mặt Cảnh Lạc, trong mắt cô ta còn có sự đắc ý mơ hồ vì cướp được đồ của Cảnh Thiên một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ của Cảnh Thiên thì cô ta sẽ muốn giành lấy. Ai bảo cùng là con gái của bố mẹ mà Cảnh Thiên lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như vậy?


Cảnh Thiên không những mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, còn khỏe mạnh.


Còn cô ta thì sao? Không có được ngoại hình như Cảnh Thiên thì thôi đi, lại còn mắc bệnh tim bẩm sinh từ khi chui ra khỏi bụng mẹ.


Cô ta chỉ có thể nhìn Cảnh Thiên nổi bật trước mặt mình, khen Cảnh Thiên vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.


Thế nên cô ta hận Cảnh Thiên!


Mục tiêu từ nhỏ của cô ta chính là giành lấy tất cả sự nổi bật của Cảnh Thiên và tất cả những gì Cảnh Thiên đã sở hữu.


Bao gồm cả Tần Dịch.


Lúc này, thấy Cảnh Thiên tức giận đến mức mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to chảy trên trán vì Tần Dịch ngoại tình, Cảnh Lạc vô cùng hài lòng.


Cô ta cứ đứng tủi thân ở cửa như vậy, nhưng trong mắt lại lấp lánh sự hưng phấn khó có thể che giấu.


“Thiên Thiên, em nghe anh nói đã, em nghe anh giải thích đi!” Lúc này Tần Dịch nhấp nhổm bò dậy định giữ Cảnh Thiên lại, nhưng Cảnh Thiên lại cầm chiếc bốt trong tủ lên, ném thẳng vào đầu anh ta. Tuy đã không còn “khí” nữa nhưng sức mạnh cơ bản của cô vẫn lớn hơn người thường rất nhiều. Cô ném một cái làm Tần Dịch lảo đảo, còn va phải chiếc ghế phía sau.


“Anh Dịch!”


Cảnh Lạc kêu to một tiếng rồi nhào về phía Tần Dịch, thấy đầu anh ta sưng vù lên, cô ta quay sang mắng nhiếc Cảnh Thiên.


“Chị à, chuyện này là em không tốt, là lỗi của em! Là em thích anh Dịch nên không thể khống chế được chính mình, vì vậy mới đến nhà anh ấy, còn kiếm cớ không chịu đi!”
 
Chương 51


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên không muốn nói chuyện với đám thảo mai này nữa, nếu không phải vì muốn tiềm thức của nguyên chủ nhìn cho rõ người mình thích là đồ khốn như thế nào, cô không thèm sáng ngày ra đã chạy đến bắt gian, còn lãng phí nhiều nước bọt thể này.


Cảnh Thiên lười nhìn hai tên khốn này thể hiện tình cảm nên giẫm đôi giày cao gót, bỏ đi. Ai ngờ cô đã không tính toán nữa rồi, cô vừa đi đến cửa thì lại bị bà Tần túm lấy góc áo khoác, sống chết không chịu buông ra.


“Đứng lại! Cảnh Thiên, Cảnh Lạc là em gái ruột của cháu, A Dịch là người yêu bên cháu hai năm trời. Cảnh Lạc cũng đã nói với cháu rằng con bé không cố tình rồi, A Dịch cũng muốn giải thích với cháu ngay từ đầu rồi, cho dù cháu ăn nói xấc xược với bác, cháu không có chút phép tắc lịch sự nào, nó cũng luôn đứng về phía cháu. Bác nghĩ rằng cháu cũng nên nghĩ thoáng đi, đừng được lý mà nhất quyết không bỏ qua cho chúng nó. Chẳng lẽ cháu thực sự muốn chia tay với A Dịch hay sao?”


Thấy Cảnh Thiên dừng chân rồi quay lại, bà Tần tưởng mình đã thuyết phục được cô nên nói tiếp: “Đám trẻ ấy mà, đừng tùy tiện nói chia tay như thế, nói vậy nhiều rồi bị đối phương hiểu lầm, có khi lại thành chia tay thật đấy.”


Cảnh Thiên nhìn bà Tần một lượt từ trên xuống dưới, bà ta vẫn vênh vang đắc ý, xuống nước mà vẫn muốn ngồi trên đầu người ta, cô hỏi vặn lại: “Con mắt nào của bà thấy tôi không thật sự muốn chia tay?” Tần Dịch kinh ngạc, anh ta xông lên rồi định giữ cánh tay Cảnh Thiên lại, ai ngờ Cảnh Thiên đẩy phắt ra. Tần Dịch lại bị đẩy ngã nhào, choáng váng đến mức mắt nổ đom đóm. Đến bà Tần và Cảnh Lạc bên cạnh cũng nghĩ Tần Dịch diễn lố quá rồi.


Nhưng chỉ có Tần Dịch ngạc nhiên.


Sao Cảnh Thiên khỏe thế???


“Anh sẽ không chia tay với em, trong từ điển của Tần Dịch này không có hai chữ chia tay đâu.”


Vành mắt của Tần Dịch đỏ lên, anh ta ngước nhìn Cảnh Thiên mạnh mẽ và cao quý nhưng nhan sắc vẫn vô cùng xinh đẹp, khoảnh khắc đó, anh ta nghĩ mình đã hòa trộn cả cảm xúc thật sự của mình.


Đến bản thân anh ta cũng thấy cảm động, anh ta tin Cảnh Thiên chắc chắn cũng sẽ bị anh ta làm cảm động.


Liếc nhìn Cảnh Lạc bên cạnh Tần Dịch đang tỏ ra đổ kỵ đến mức gần như không thể che giấu được, Cảnh Thiên khẽ hở đôi môi đỏ: “Không có hai chữ ‘chia tay mà chỉ có hai chữ “ngoại tình” thôi phải không? Tức là anh chơi bời thì được, chia tay thì không được?”


Tần Dịch kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, anh ta không thể chấp nhận nổi việc không những cô không cảm động mà còn nói ra những lời giễu cợt như thế.


“Có phải ly hôn đầu, chia tay còn phải chờ anh đồng ý nữa à? Nghĩ cái gì thế? Được rồi, hai người tiếp tục đi. Chúc hai người răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc!”


Sự khinh thường của Cảnh Thiên khiến bà Tần thực sự hốt hoảng.


Bởi vì bà ta và con trai bà ta ngày trước đều phải sống ở thành phố H trong cảnh ăn nhờ ở đậu, nhờ có Cảnh Thiên nên cuộc sống mới trở nên tốt hơn.


Tuy bây giờ dù không có Cảnh Thiên thì họ cũng không phải quay lại cuộc sống như ngày xưa, nhưng giờ Cảnh Thiên là con dâu của nhà họ Chiến, là nhà giàu thật sự không chỉ có tiền tiêu vặt một năm một trăm triệu mà còn có thể cung cấp nguồn tài nguyên liên tục cho bọn họ.
 
Chương 52


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Tôi chưa ăn được của nhà bà miếng cơm nào, bà có thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi!”


Bà Tần: …


Tần Dịch: …


“Chó ngoan không cản đường, cút ra!”


Bà Tần: …


Tần Dịch: . III


“Thiên Thiên, sao cô có thể nói năng với mẹ tôi như vậy? Dù gì bà ấy cũng là bề trên của cô!”


Tần Dịch nổi cáu, bởi vì anh ta nhận ra Cảnh Thiên thật sự không bị anh ta kiểm soát nữa, thế là anh ta muốn đổi thái độ để cưỡng chế kéo cô lại.


“Nếu tôi với anh còn yêu nhau thì bà ta là bề trên của tôi. Nhưng tôi và anh đã chia tay rồi, bà ta chẳng là cái quái gì với tôi cả.”


Tần Dịch: …


Đối mặt với lời chia tay đột ngột và những lời cay nghiệt bất ngờ của Cảnh Thiên, Tần Dịch hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ còn lại vẻ ngơ ngác và không dám tin.


“Chị, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không? Em biết thực ra là chị đang giận em, nhưng em biết chị cũng yêu anh Dịch mà, chị không thể chia tay với anh Dịch vì giận em được. Em thực sự chỉ ở nhà anh Dịch một ngày hôm qua thôi, với cả em ở phòng cho khách mà. Nếu chị để bụng thì em… em sau này sẽ không đến nữa được không chị? Chị đừng chia tay anh Dịch nhé?”


“Cảnh Lạc đã nói vậy rồi, dù gì con bé cũng là em gái ruột của cô, có gì mà không thể tha thứ được? Hơn nữa cô cũng kết hôn rồi đấy thôi. Tần Dịch nhà tôi cũng có chia tay với cô vì cô kết hôn đầu!” Bà Tần lại ngang ngược xen vào.


Thấy nụ cười của Cảnh Thiên tươi dần nhưng hơi lạnh trong mắt lại đậm lên, Tần Dịch thấy tim mình thắt lại, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy ánh mắt như thế. “Mẹ, là con thuyết phục Thiên Thiên gả vào nhà họ Chiến, không liên quan đến cô ấy, muốn trách thì mẹ hãy trách con đi! Con không nên để cô ấy lấy người khác, con nên giữ chặt cô ấy bên mình.”


Nói xong, Tần Dịch quay sang nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, là lỗi của anh, anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Em là người yêu duy nhất của anh, cũng là người duy nhất mà Tần Dịch yêu trong cả cuộc đời này. Tuy Tiểu Lạc ngủ lại nhà anh nhưng anh xin thề anh không hề chạm vào cô ấy. Sau này anh sẽ để em kiểm tra lịch trình, để em bắt gian, chuyện lần này anh cũng tùy em xử lý, chỉ cần em không chia tay là được.”


“Tùy tôi xử lý, chỉ cần không chia tay là được?” Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ thâm tình của Tần Dịch, hỏi một cách giễu cợt.


“Phải! Tùy em xử lý, chỉ cần không chia tay là được.” Sắc mặt xám xịt của Tần Dịch sáng lên.


“Được thôi! Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không cho anh một đồng nào nữa, cũng không cho anh bất cứ tài nguyên gì nữa. Từ nay về sau, anh và Cảnh Lạc đừng hòng lấy được bất cứ lợi ích gì từ tối. Đây chính là trừng phạt của tôi.”


Thoáng chốc, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều trở nên vô cùng khó coi.


“Chị, sao chị lại có thể như vậy? Chị thay đổi rồi!” Cảnh Lạc rưng rưng: “Em đã xin lỗi chị rồi, vì sao chị vẫn nhất quyết không bỏ qua như thế?”


“Tao thay đổi hay là mày thay đổi? Giành đồ của người khác phát nghiện rồi đúng không? Quyến rũ người yêu của chị gái mình, con cáo động dục như mày giỏi thật đấy. Mày ngủ với người yêu của chị mày rồi quệt miệng xin lỗi, ăn sạch rồi lại vứt về cho tao đón lấy, dựa vào cái gì hả?”
 
Chương 53


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cái miệng của con khốn này trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế?


“Được rồi, mấy người không cần phải tỏ ra như gặp kẻ địch thế, tôi chỉ sang bắt gian thôi, mấy người nên làm gì thì làm đi, sau này ai sống đời người đấy, đừng có đến làm phiền tôi nữa là được.”


Thấy Cảnh Thiên thật sự muốn chia tay Tần Dịch, bà Tần nổi đóa, gầm lên: “Chia tay cũng được! Tần Dịch nhà này dù gì cũng là diễn viên lưu lượng mới, cô chiếm mất thời gian hai năm của nó, theo tình hình bây giờ của nó, một cái quảng cáo cũng tám triệu trở lên, một năm mười hai quảng cáo thì cũng phải một trăm triệu. Cô với nó yêu nhau hai năm, lỡ dở hai năm thanh xuân của nó, là hai trăm triệu. Bồi thường thì tôi cũng không nói nhiều nữa, bồi thường gấp năm, lúc nào cô gom đủ một tỷ thì hằng đến chia tay với nó.”


Bởi vì một năm nhà họ Chiến mới cho Cảnh Thiên một trăm triệu, một tỷ phải mười năm mới gom đủ. Chờ mười năm nữa thì giá trị của Cảnh Thiên cũng bị lợi dụng hết rồi, cho dù cô không chia tay thì Tần Dịch của bà ta cũng sẽ chia tay.


Bà Tần suy tính rất hay, nhưng không phải chuyện gì trên thế giới này cũng có thể tiến hành theo suy nghĩ của bà ta.


“Bà thiểu năng à?”


Bà Tần: …


“Bà tưởng con trai bà là ngoại tệ mạnh như vàng à mà đi đâu cũng giữ được giá trị? Ở chỗ tôi nhé, anh ta chỉ là tờ giấy nháp mà tôi từng thích, giảm giá nên tôi mới gom về thôi. Tôi còn chưa dùng mà đã bị Cảnh Lạc đem đi chùi đít rồi. Thứ bẩn thỉu như thế mà bà bảo tôi rằng tôi nên giữ gìn bên cạnh à? Không giữ gìn mà vứt sang chỗ bà, tôi còn phải trả tiền bảo đảm hôi thối ngút trời của nó cho bà à? Cho dù trong mắt bà, tờ giấy đã từng chùi đít chó này cũng thơm đi, thế thì bà phải bảo Cảnh Lạc giữ gìn trả tiền chứ. Không phải là thích Cảnh Lạc lắm à?” 3


Nói xong, Cảnh Thiên nhìn Tần Dịch đã xám ngắt, nói không hề khách sáo: “Thứ tôi thấy buồn nôn nhất trên đời này chính là đồ khốn nạn ngoại tình, riêng cái loại thảo mai thảo quả như anh, có buôn đi sớt lại tôi cũng thấy tởm. Biết điều thì sau này tránh xa bà mày ra, đừng có dính đến bà mày, không thì đừng có trách bà không niệm tình xưa.”


Tần Dịch: …


Sau đó cô quay sang Cảnh Lạc, cười: “Sau này anh ta chính là người đàn ông của mày, không phải anh rể mày nữa. Có gì thì mày tự giải quyết với anh ta đi, đừng kéo tao xuống nước cùng, không thì đừng trách chị mày tát vào mặt mày nhé!”


Cảnh Lạc ẩm ức cắn môi dưới: …


Bà Tần thấy con trai mình và Cảnh Lạc đều bị bắt nạt đến không còn sức mà trả đũa, bà ta cười lạnh: “Ô, thể là tìm được chỗ dựa nên ruồng rẫy nhau phải không? Cảnh Thiên, thứ cho tôi nói khó nghe, nhưng nếu có dám chia tay với Tần Dịch mà không trả phí chia tay, vậy thì đừng trách tôi đi kiện cố. Dù gì cô cũng là diễn viên hạng bét, đến lúc bị fan chửi cho tơi tả và bị nhà họ Chiến bỏ rơi, cô đừng có trách bọn tôi nhẫn tâm cá chết lưới rách với cô!”


“Bà yên tâm, bà có là cá mập, bà chết rồi thì tôi cũng không rách được lưới đầu. Có giỏi thì cứ đi kiện đi, nhưng tôi khuyên bà này, trước khi kiện thì tốt nhất là tìm đội ngũ luật sư tốt vào nhé.”
 
Chương 54


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Phản rồi phản rồi! Cô ta phản thật rồi! Rốt cuộc là cô ta có gia giáo gì hay không thế? Làm sao cô ta có thể thốt ra những lời để tiện và nhục mạ người khác như thế?”


Tần Dịch: …


“Hồi trước chỉ muốn dùng cá tính mạng cho con, bây giờ… bây giờ lại nói con là tờ giấy chùi đít! Con đàn bà này thực sự cay nghiệt quá!”


Bà Tần càng nói, sắc mặt Tần Dịch càng thêm khó coi.


“Chị ấy thật sự quá đáng quá, tối qua mắng em là chó cái, hôm nay lại nói anh như vậy. Anh Dịch, anh đừng lo lắng, cho dù sau này chị ấy không giúp anh nữa thì em sẽ giúp anh. Em không tin chị ấy có thể mặc kệ cá bố mẹ.”


Tần Dịch đang xám xịt tỉnh táo ngay lại, anh ta nhìn sang Cảnh Lạc và nói: “Tiểu Lạc, vậy thì em mau gọi điện sang cho bố mẹ em đi, kể lại chuyện này cho hai bác nghe. Cho dù thế nào thì giờ anh cũng không thể chia tay với cô ấy được, chia tay rồi thì dù sau này em có lấy được tiên từ chỗ bố mẹ em, chúng ta cũng không có được tài nguyên nữa.”


“Nhưng mà… nhưng mà chị ấy đã tuyệt tình như vậy rồi…” Cảnh Lạc cắn môi, không đồng ý.


Tần Dịch là người đàn ông của cô ta, vì cái gì mà cô ta phải nhường?


Nhưng cũng chỉ vì muốn có được tài nguyên mà thôi.


Cho dù Cảnh Thiên không còn quan hệ gì với Tần Dịch nữa, chỉ cần cô ta nói với bố mẹ, Cảnh Thiên lại dám không cho cô ta tài nguyên hay sao?


“Em biết thực ra Thiên Thiên rất hiền lành mà, có lúc EQ thấp một chút nhưng cô ấy nghĩ gì nói nấy, không để bụng đầu.” “Nhưng mà… anh Dịch này, anh không phát hiện rằng từ khi chị ấy được gả sang nhà họ Chiến, chị ấy đã hoàn toàn thay đổi sao?”


Bà Tần cũng hùa theo: “Ừ, Tiểu Lạc nói không sai. Lúc con khốn đó không có chỗ dựa, trong mắt nó, con còn hơn cả vàng ấy chứ. Trong mắt nó, con chính là ngọc hoàng đại để vô giá! Bây giờ bị bán sang nhà họ Chiến, làm vợ lấy may cho một tên bại liệt mà nó tưởng mình biến thành đại gia luôn rồi à? Còn muốn làm bố của mẹ chứ! Còn dám nói con là tờ giấy đã chùi đít! Xem nó vênh cái mặt lên kìa! … Ôi chao, mẹ tức chết đi được!”


“Mẹ!” Tần Dịch bực bội gọi một tiếng.


Lúc này trong lòng anh ta chỉ toàn là bóng lưng quả quyết không một hồ lưu luyến của Cảnh Thiên khi bỏ về, anh ta bực bội nói: “Mẹ bớt nói vài câu được không? Mẹ biết rõ con tiếp cận Cảnh Thiên để lấy tài nguyên mà mẹ còn liên tục kích động cô ta. Mẹ không thể đối xử với cô ta tốt như đối xử với Cảnh Lạc à?”


Tần Dịch bực bội, vội vàng mặc quần áo vào rồi ra ngoài.


“Anh Dịch, anh đi đâu thế?”


Tần Dịch vừa ra ngoài đã bị Cảnh Lạc giữ lại, cô ta tỏ ra ấm ức và không nỡ.


Tần Dịch thấy vậy thì thoáng vẻ đau lòng, cuối cùng anh ta vẫn vỗ về tay cô ta và bảo: “Anh phải đến công ty một lát, “Mirror World’ sắp giới thiệu chính thức rồi, không thể xảy ra sự cố gì trong thời điểm quan trọng này được. Em cũng mau về nói chuyện với hai bác đi, không bảo họ giành giật gì cả, ít nhất phải ổn định bên Cảnh Thiên đã, tuyệt đối không được để cô ta làm chuyện điên rồ.”
 
Chương 55


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên đau đến mức ngồi thở hổn hển trong xe, nhưng khóe môi cô lại cong lên.


Đau thì đau. Không đau lần này thì sau này cô sẽ còn bị tiềm thức của nguyên chủ khống chế. Những cơn đau này cũng… khó xử quá.


Cuối cùng, Cảnh Thiên đau đến mức mất tỉnh táo, ngất lịm đi.


Khi cô tỉnh lại, lại là một căn phòng bệnh, cũng là quản gia Từ mặc bộ quần áo tương tự, nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.


Cảnh Thiên: ..


Cảnh Thiên tưởng mình lại quay về khoảnh khắc tỉnh lại trước đó, cô nhìn quản gia Từ, không lên tiếng.


“Mợ chủ tỉnh rồi à? Mơ thấy khó chịu ở đầu không?”


Cảnh Thiên nhìn quản gia Từ, thờ ơ hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”


“Mợ chủ quên rồi à? Ban nãy mợ ngất xỉu ở lề đường đấy. Giờ mợ có thấy khó chịu ở đầu không?”


Cảnh Thiên cảm nhận cơ thể của mình.


Cơn đau trước đó đã hoàn toàn biến mất, vẩn đục chìm sâu trong người cũng đã không còn.


Cảnh Thiên nhận ra, có lẽ cơn đau trước đó chính là chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ trong cơ thể. Bây giờ cô đã kiểm soát được cơ thể này hoàn toàn rồi.


“Xe có hệ thống định vị à?”


“Hả?”


Quản gia Từ không phản ứng kịp.


Dường như mạch suy nghĩ của mợ chủ mãi mãi không thể cùng một đường thẳng với ông ta.


“Giờ vẫn chưa đến buổi trưa, tối ngất xỉu ở lề đường chưa lâu, tôi mới chỉ dừng xe ở lề đường một lúc mà ông đã đưa tôi đến viện rồi. Chắc hẳn chiếc xe kia có hệ thống định vị, không thì các ông cũng sẽ không phát hiện ra tôi không lái xe một lúc lâu, có khả năng là đã xảy ra chuyện rồi.”


Đối mặt với mợ chủ có trí thông minh đã lên đến một mức độ nhất định, quản gia Từ đáp ngay: “Nhà họ Chiến lớn mạnh nên rất nhiều người nhòm ngó. Để phòng ngừa chuyện gì bất trắc, cậu ba đã lắp đặt hệ thống định vị lên tất cả các xe trong nhà. Đây là vì sự an toàn của tất cả mọi người trong nhà họ Chiến.”


Cảnh Thiên nhướn mày, tức là Chiến Lê Xuyên biết rất rõ rằng hôm nay cô đã đi đâu.


Thế hôm nay cô có tính là bị Chiến Lê Xuyên bắt gian không?


Chắc là không đâu nhỉ?


Bởi vì cô đi để rạch mặt chia tay mà.


Quản gia Từ thấy Cảnh Thiên ngẩn ngơ như bị bắt gian thật, ông nhận ra rồi thì suýt nữa giậm chân vì tức. “Mợ chủ, chắc không phải mơ lại đi gặp tình nhân kia của mợ đấy chứ?”


Cảnh Thiên: …


Gặp thì có gặp thật, nhưng mà cô đến đó để chia tay mà!


Quản gia Từ thầy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi nên đấm ngực giậm chân, bắt đầu màn giáo dục lý luận gia đình dài dòng của ông ta: “Mợ chủ ơi là mợ chủ, sao mợ lại nghĩ quẩn thể? Mợ nói xem cậu chủ nhà tôi, trừ việc phải nằm trên giường không thể động đậy ra thì có chỗ nào không sánh nổi đàn ông bên ngoài?”


Thấy Cảnh Thiên không nói gì, quản gia Từ nói tiếp: “Sáng nay mợ cứu cậu ba, mẹ biết ấn tượng của cụ chủ về mợ đã thay đổi nhiều đến mức nào không?”


“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” Cảnh Thiên nở nụ cười công nghiệp.


Quản gia Từ …


“Mợ chủ, mợ đừng tưởng mợ cứu cậu chủ thì có thể ngoại tình. Cậu ba là báu vật của cụ chủ, nếu cụ biết mợ ngoại tình thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mợ đầu. Mợ từ bỏ tình cảm với người đàn ông đó đi! Không thì sau này tôi cũng khó xử lắm!”
 
Chương 56


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên trả lời nhẹ bẫng.


Thấy Cảnh Thiên tỏ ra bình thản như vậy, quản gia Từ chọn tin tưởng cô.


“Được rồi. Nếu mợ chủ đã nói như vậy thì tôi sẽ tin mợ. Nhưng tôi cũng mong mợ chủ có thể ghi nhớ những gì tôi vừa nói, đây không phải chuyện đùa đâu.” “Biết rồi.” Cảnh Thiên xua tay, cô vừa trèo xuống giường bệnh vừa hỏi: “Có ai nói với ông là ông nói nhiều quá chưa?” Quản gia Từ …


Thấy Cảnh Thiên lại muốn đi, quản gia Từ vội gọi: “Mợ chủ đi đâu thế?”


“Đi về.”


Nói xong, Cảnh Thiên lại bỏ lại cho quản gia Từ một bóng lưng phóng khoáng bất kham nhưng lại quyến rũ lạnh lùng.


“Nhưng vẫn chưa có kết quả kiểm tra của mợ mà, mẹ không thể đi được!”


“Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì đâu, sức khỏe của tôi không sao hết.” Quản gia Từ tức đến mức giậm chân: “Không sao mà mợ lại ngất xỉu trong xe lâu thế cơ à? Mợ ơi, đến thì cũng đến rồi, tôi còn tìm cả viện trưởng rồi, mợ ở lại đây thêm lúc nữa đi, chờ viện trưởng nói tình hình rồi hẵng đi.”


Quản gia vừa nói xong, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo blouse trắng trông rất ưu tú, nhưng mắt mày lại thoáng vẻ mệt mỏi dẫn một nhóm bác sĩ cũng mặc áo blouse trắng đi vào.


“Thiên Thiên? Cô muốn đi đâu thế?”


Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Cảnh Thiên liếc một cái là nhận ra người này. Đây là cô hai của nhà họ Chiến, chị hai Chiến Thư Du của Chiến Lê Xuyên.


Cảnh Thiên khẽ gật đầu rồi trả lời: “Chuẩn bị về nhà.”


Quản gia Từ thấy vậy bèn vội vàng chạy bước nhỏ lên, khẽ gật đầu lễ phép với Chiến Thư Du: “Cô hai, mợ chủ cứ đòi về thôi, mợ ấy không có vấn đề gì chứ ạ?”


Chiến Thư Du mỉm cười, trả lời: “Được, không sao đâu, nhưng về rồi thì phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”


Cảnh Thiên gật đầu, không trả lời gì nhiều. Quản gia Từ vội vàng nói: “Vâng, cảm ơn cô hai.” Chiến Thư Du mỉm cười: “Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Thiên Thiên. Nếu không có Thiên Thiên thì chẳng biết Lê Xuyên sẽ bị hại thành thế nào nữa. Thiên Thiên là đại công thần của nhà họ Chiến đấy.”


Quản gia Từ nghe vậy cũng cười hề hề: “Đúng rồi! Mợ chủ là phúc tinh của cậu ba mà. Nhưng cô hai bảo vệ cậu ba thế này cũng là phúc của cậu ba rồi. Hồi xưa mà không có cô hai nghĩ cách hẹn đại sư Tịnh Viễn hộ cụ chủ thì chúng ta cũng chẳng gặp được mợ chủ.”


Chiến Thư Du thở dài: “Chỉ tiếc là lần này tôi vừa mới nói chuyện Saka với ông nội thì cô ấy đã qua đời rồi.”


Cảnh Thiên lắng nghe cuộc nói chuyện của quản gia Từ và Chiến Thư Du, không hề có ý định xen lời.


Cô chỉ là kẻ được nhà họ Chiến mua về để xung hỉ, chỉ cần cô lấy đủ “hỉ” rồi thì sẽ rời khỏi nhà họ Chiến. Còn về cuộc nội đầu của nhà họ Chiến thì có không hề quan tâm, chỉ cần đối phương không ảnh hưởng đến cô là được.


“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ông nội bảo tôi về nhà, Thiên Thiên cũng muốn về thì tôi đi cùng mọi người nhé.”


Nói xong, Chiến Thư Du dặn dò những người theo sau vài câu rồi cùng Thiên Thiên ra về.


Khi ngồi trên xe, Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Chiến Thư Du, cô không kìm được mà nhướn mày hỏi: “Cô hai cứ nhìn tôi như thể là vì có việc gì hay sao?”


Chiến Thư Du ngẩn người rồi cười: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hình như cô không giống ngày trước nữa.”
 
Chương 57


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Chiến Thư Du cân nhắc một lúc rồi mới trả lời: “Bởi vì cũng có thể coi là tôi đưa cô đến nhà họ Chiến, khi tác phong của cô không thích hợp với nhà họ Chiển thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhưng bây giờ rất ổn, cô đã nói ít hơn, còn cứu được A Xuyên, sau này cô có thể hòa nhập vào nhà họ Chiến dễ dàng hơn.”


Chiến Thư Du cong mắt, cô không hề có vẻ kiêu ngạo khi nói chuyện với Cảnh Thiên dù là thiên kim của nhà họ Chiến, nhìn là biết cô là kiểu người thân thiện dễ gần.


“Thế thì cảm ơn lời chúc của cô hai, tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu ba.” Chiến Thư Du đã truyền đạt thông tin theo dạng “cô là người của cô ta” ngay từ đầu nên Cảnh Thiên chỉ có thể nói cho đối phương biết một cách qua loa rằng cô chỉ xung hỉ thôi, chỉ phụ trách đối xử thật tốt với Chiến Lê Xuyên mà thôi.


Chiến Thư Du cũng nhận ra hàm ý trong câu nói ấy và không hề phản bác, nụ cười trong mắt cô càng đậm hơn, cũng không biết mấy phần thật mấy phần giả.


Quản gia Từ nghe hai người nói chuyện, ban đầu ông ta nghĩ mợ chủ trẻ nhỏ khó dạy, nhưng lúc này ông ta lại like nhiệt liệt cho EQ của cô.


Sống trong nhà giàu thì luôn phải nhìn rõ địa vị của mình.


Cảnh Thiên có thể đứng bên cạnh cậu ba, không gia nhập bất cứ phe nào chính là lựa chọn tốt nhất.


Điện thoại của Cảnh Thiên đổ chuông đúng lúc này, màn hình hiển thị người gọi là Una.


Una là quản lý của cô và cũng là dị của Tần Dịch, bà ta đã gọi cho cô hơn hai mươi cuộc trước khi cô hôn mê.


Một nét giễu cợt rất nhạt hiện lên trong mắt Cảnh Thiên, sau đó cô bắt máy ngay trước mặt quản gia Từ và Chiến Thư Du.


“Cảnh Thiên, tôi hỏi cô, sao sáng nay cô lại đến gây sự với Tần Dịch?”


Cảnh Thiên đang định lên tiếng thì tiếng đối phương đã nói vọng sang như pháo, âm thanh sắc nhọn chói tai khiến Cảnh Thiên chỉ có thể cau mày đưa điện thoại ra xa.


Tiếng đối phương đã to, lúc này cô làm vậy càng khiến tất cả mọi người trong xe đều nghe rõ ràng nội dung cuộc gọi của cô.


“Cô có biết cô và Tần Dịch đều là người của công chúng không? Trước đây tôi đã nói chuyện nghiêm túc với cô rồi, rằng khi không có sự cho phép của tôi thì cô không được phép đi tìm Tần Dịch. Nhưng cô thì sao? Mới sáng ngày ra, cô không dẫn theo một trợ lý nào mà đã chạy thẳng sang chặn cửa nhà Tần Dịch. Cô lo đám phóng viên không chụp được cô phải không? Cô lo người ta không biết cô và Tần Dịch đang yêu nhau phải không? Tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay mà bị phóng viên chụp được thì cô sẽ phải đến toàn bộ chi phí dàn xếp và tổn thất về danh tiếng gây ra cho Tần Dịch!”


Quản gia Từ bị sét giáng xuống đầu: …”


Da mặt của mợ chủ dày đến mức nào mới có thể nói mình không đi tìm người tình mà mặt không đổi sắc?


Người ta đã tìm đến tận cửa để chửi cô rồi mà cô vẫn có thể bình thản như không như thế.


Đây… chính là lợn chết không sợ nước sôi!!!


Chiến Thư Du bên cạnh nghe được nội dung cuộc điện thoại cũng không nhịn được mà sầm mặt.


Chỉ có Cảnh Thiên vẫn bình thản, hoàn toàn không có ý định nhìn sắc mặt hai người kia, cô hỏi vặn lại: “Rốt cuộc chị là quản lý của tôi hay là quản lý của Tần Dịch? Nếu chị là quản lý của Tần Dịch thì mai tôi sẽ kết thúc hợp đồng với chị, sau đó chị có thể sang Trung Trạch Entertainment làm. Nhưng mới nói chuyện qua điện thoại thôi mà đã thổi ngút trời này của chị, tôi nghĩ chị sang Trung Trạch thì cũng thất bại sớm.”
 
Chương 58


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nói xong, cô cúp máy thẳng thừng, không chờ đối phương lên tiếng nữa.


Chiến Thư Du liếc nhìn Cảnh Thiên, nhướn mày nhưng không nói gì. Bởi vì nghe nội dung là biết có lẽ sáng nay Cảnh Thiên đến đó để vạch rõ giới hạn với người yêu cũ, cho dù là chủ động hay bị động thì đều không ảnh hưởng đến kết quả.


Còn Cảnh Thiên thì vắt tréo chân như ông lớn sau khi cúp máy, tư thế ngồi đó còn khí thế hơn cả cô hai.


Quản gia Từ … Coi ông ta như không tồn tại à?


Đến một phòng khám Đông y rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Cảnh Thiên liền xuống xe. Quản gia Từ định để lại một chiếc xe và một tài xế cho cô nhưng bị cô từ chối một cách lạnh lùng.


Chiến Thư Du nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiên đi xa dần, cảm khái: “Thiên Thiên đúng là hạt giống tốt, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn dễ thích nghi. Cô ấy mới đến nhà họ Chiến được vài tuần mà đã thay đổi toàn bộ khí chất rồi.”


Quản gia Từ cười hề hề: “Đúng rồi.” Cũng chẳng biết là dễ thích nghi hay là vẫn luôn khốn nạn như thế,


Hôm qua Cảnh Thiên đã tìm hiểu rồi, Cứu Đường là phòng khám Đông y tốt nhất trong thành phố H, ở đó có thứ mà cô cần.


Thế nên sau khi vào Cứu Đường, để không tốn thời gian lâu, Cảnh Thiên gọi nhân viên đến rồi bảo đối phương bốc thuốc cho cô ngay lập tức.


Vì đa số thứ Cảnh Thiên cần đều là thảo dược quý hiếm nên hai nhân viên kia coi cô là khách quý ngay, thái độ vô cùng nhiệt tình.


Sau khi chọn xong thuốc mình cần, Cảnh Thiên lại chọn ít đồ cần dùng để pha chế thuốc, cuối cùng còn chọn một bộ kim bạc nổi tiếng nhất cửa hàng.


Tuy số kim bạc này vẫn không thể khiến cô hài lòng, nhưng tạm thời chỉ đành như vậy mà thôi. “Chào chị, tổng tiền của chị là 21570 đồng, vì tổng tiền của chị đã trên mức 5000 đồng nên có thể hưởng ưu đãi giảm 12% của phòng khám chúng tôi. Thế nên tổng tiền của chị là 18981 đồng.”


Cảnh Thiên lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra, đưa cho nhân viên bán hàng một cách vô cùng bình thản.


Thấy đó là thẻ đen, nhân viên bán hàng sáng mắt.


Bởi vì cô cũng có thẻ của ngân hàng này nên cô biết, loại thẻ đen này chỉ có khách hàng có số dư trong thể vượt quá năm mươi triệu mới có thể sở hữu. Nhân viên bán hàng tít mắt, đón lấy thẻ bằng hai tay, nhưng vừa quẹt một cái, khóe môi lại không kìm được mà méo đi. Cô trả thẻ cho Cảnh Thiên rồi lúng túng hỏi: “Chị à, thẻ này của chị không đủ số dư, phiền chị đổi thẻ khác.”


Cảnh Thiên: ???


Không phải cô được một trăm triệu khi gả đến nhà họ Chiến à?


Cô nhớ nguyên chủ đã đưa năm mươi triệu cho bố mẹ, Tân trà xanh vay của cô mấy triệu hay là mười hai mươi triệu gì đó, nhưng nói chung là không đến năm mươi triệu mà. Tiền trong thẻ của cô đâu?


Kỳ cục nhất là ban đầu cô tưởng mình hiện giờ rất nghèo, nhưng có nghèo đến mấy thì cũng tự tin rằng chắc chắn trong thẻ vẫn có hai ba chục triệu, đủ phí sinh hoạt cơ bản của cô trong hai tháng nên cô không để ý kiểm tra nữa.


Lần này toi rồi. Nhìn ánh mắt của nhân viên bán hàng như đang nhìn thần tài, lần đầu tiên Cảnh Thiên cảm nhận được sự lúng túng vì tiền.


Bich!


“Cụ ơi!”
 
Chương 59


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Ba tiêu chí lớn trong cuộc đời cô là: Không cứu nhà giàu không muốn cứu! Không cứu người mình thấy chướng mắt! Đặc biệt là không cứu kẻ ỷ quyền lực ức hiếp kẻ khác! Cũng vì vậy nên khi cô còn sống, có rất nhiều người quyền quý đều ngứa mắt với cô, sau vài lần qua lại thì phát hiện rất khó xử lý được cô, còn bị cô báo thù, cuối cùng trở thành tử địch.


Thế nên danh tiếng của cô càng ngày càng xấu, người muốn giết cô cũng càng ngày càng nhiều.


Nhưng khi cô lại gần ông cụ, cô chỉ liếc sơ một cái đã phải dừng chân. Cô nhận ra ông cụ này, tuy chưa từng qua lại nhưng khi điều tra người của người đó, cô vẫn điều tra một lượt cả nhà người đó.


Tuy cô thừa nhận kiếp trước của cô, trừ Đổng Duyệt Đồng ra, người đó chính là người duy nhất khiến cô có một chút tình cảm rung động thật sự, nhưng sau khi qua lại với nhau, không biết là do bệnh hay vi tính cách, sự ép buộc càn rỡ của anh ta đã khiến cô càng ngày càng không muốn lại gần anh ta nữa.


Thậm chí cô còn bài xích anh ta, muốn tránh xa anh ta.


Nếu không phải vì cuối cùng cô đã lựa chọn cái chết, có lẽ bây giờ hai người đã chia tay rồi, hoặc là biến thành kẻ thù.


Cảnh Thiên dừng chân lại bên cạnh ông cụ, trong mắt là vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại đang phân vân.


Cho đến khi vài bác sĩ Đông y của Cứu Đường chạy đến, một người vội vàng bảo người khác gọi cấp cứu, một người nữa thì không nói năng gì, bắt đầu ấn lồng ngực ông cụ để sơ cấp cứu tại chỗ. Lúc này Cảnh Thiên mới đi đến bên cạnh bác sĩ, đẩy ông ta ra.


“Cô làm gì vậy? Cô có biết cô đang cản trở tôi cứu người không hả? Đi ra nhanh!” Một bác sĩ khác thấy vậy bèn tiến lại ngay, chuẩn bị đẩy Cảnh Thiên ra, bảo vệ bên cạnh cũng xông đến để khống chế Cảnh Thiên, tránh để cô gây rối.


“Ông có biết ông ta mắc bệnh gì không mà bóp tim? Bóp chết người rồi thì ông chịu trách nhiệm nhé?”


Bác sĩ kia bị Cảnh Thiên chỉ trích thì nổi đóa.


“Cô nhìn ông ấy đặt tay lên ngực đi, rõ ràng là vì cảm thấy tim khó chịu. Đây là nhồi máu cơ tim. Chứng nhồi máu cơ tim xuất hiện ở người cao tuổi thì tiến hành bóp tim kịp thời chính là điều quan trọng nhất. Bỏ qua năm phút quý giá nhất này, nếu bệnh trở nặng thì đến bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu được ông ấy! Thế nên cho dù hôm nay tôi có cứu được ông ấy hay không, tôi đều sẽ làm như thế. Còn nếu ông cụ này có điều gì bất trắc, có phải tôi chịu trách nhiệm hay không, Cửu Đường chúng tôi có camera giám sát, người tốt cứu người ngay giữa đường nhiều như thế, nhưng có phải ai cũng phải chịu trách nhiệm cho cái chết của người mà họ tốt bụng cứu giúp đâu?


Đang nói chuyện thì hai bảo vệ đã đi đến trước mặt Cảnh Thiên, chuẩn bị khống chế cô.


Ai ngờ Cảnh Thiên chỉ thờ ơ liếc bọn họ một cái bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng đã khiến bọn họ khựng lại.


Bác sĩ cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Thiên. Tuy cô gái trước mắt còn rất trẻ nhưng ánh mắt đó như một con rắn độc.


“Ông biết ông ta bị nhồi máu cơ tim? Ông đã kiểm tra chưa? Ai bảo với ông là ông ta bị nhồi máu cơ tim? Người qua đường cứu người là giúp đỡ trượng nghĩa, ông là bác sĩ, ông cứu người nhưng lại hại chết người ta, thể thì thành tai nạn y tế rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom