Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 100​


*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

 Cho đến khi đến gần và nhìn rõ hơn.

Anh vẫn đang mặc bộ vest trong cuộc họp vừa rồi. Bộ quần áo thủ công tinh tế giúp tôn lên dáng người cao ráo mảnh khảnh hoàn hảo của anh,

Lúc này, chiếc cà vạt trên cổ anh đã không còn nữa, để thoải mái hơn, hai cúc áo của chiếc áo sơ mi trắng bên trong áo vest đã được cởi ra.

Yết hầu gợi cảm lặng lẽ nhô lên, giống như con người anh vậy rõ ràng là ưu tú đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, nhưng lại khiêm tốn đến mức không làm dấy lên bất kỳ sóng gió nào. Các đường nét trên khuôn mặt của anh thực sự rất hoàn hảo, mọi đường nét dường như đều được ông trời đo đạc tỉ mỉ.

Mẹ kiếp đẹp trai thế!

Cảnh Thiên bị vẻ đẹp trai của người đàn ông làm cho mê mẩn, không nhịn được mà chửi thề.

Khi Chiến Lê Xuyên thấy là Cảnh Thiên thì ánh mắt không rời đi nữa.

Không thể phủ nhận rằng, bây giờ cô vợ nhỏ này đã thực sự khơi gợi lên sự tò mò và quan tâm của anh.

Chính vì quan tâm đến cô, nên anh mới phát hiện ra rằng trong suốt ba tháng anh không đến công ty, những quản lý cấp cao này đã hoàn toàn không coi anh ra gì rồi. Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, dù sao thì anh đã bại liệt rồi, còn chẳng lưu luyến chuyện sống tiếp nữa, huống hồ là công ty.

Nhưng…

Nhìn thấy cô bị bắt nạt, trong lòng anh dấy lên cảm giác tàn ác khó hiểu.

Phớt lờ anh của hiện tại cũng được.

Nhưng phớt lờ vợ anh thì không được.

Dù sao thì cô cũng đã kết hôn với anh. Không mang lại cho cô được niềm hạnh phúc về thể xác, mà còn không thể mang lại cảm giác an toàn sao?

Nhìn thấy anh chàng đẹp trai vẫn nhìn mình chằm chằm, Cảnh Thiên ra sức “phóng điện” với Chiến Lê Xuyên, sau đó nở nụ cười quyến rũ xinh đẹp.

Nếu như Chiến Vũ Hằng ở đây, anh ta nhất định sẽ cảm thấy nụ cười này giống như đang bị một con hồ ly tinh ngàn năm nhắm trúng. Nhưng có thể là do mắt nhìn của Chiến Lê Xuyên có vấn đề, hoặc là do ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, anh cảm thấy người phụ nữ này cười hơi ngốc nghếch.

Nhà họ Cảnh đối xử với cô không tốt, thậm chí có thể nói là khắt khe, nhưng vì cứu nhà họ Cảnh đang trên bờ vực phá sản, cô vẫn quyết định kết hôn với một người bị bại liệt như anh. Tần Dịch đối xử với cô không tốt, nhưng để có được sự dịu dàng ít ỏi đến đáng thương của đối phương, cô cũng quyết định kết hôn với một người bị bại liệt như anh, thậm chí còn ký một thỏa thuận không bình đẳng như vậy với dì của Tần Dịch.

Ngay cả số tiền mà nhà họ Chiến đưa cho cô, cô cũng không giữ lại cho mình, toàn bộ đều đưa cho người nhà và người yêu cũ.

Bây giờ kết hôn với anh, rõ ràng trước đây anh không hòa nhã với cô, nhưng ngày nào cô cũng lặng lẽ đến để xoa bóp, châm cứu, còn cứu mạng anh nữa.

Cô gái này chỉ trông giống như một con hồ ly ranh mãnh, nhưng thực tế lại là một kẻ ngốc chính hiệu. Đối với ai cũng tốt như vậy, chỉ có bản thân cô là ấm ức.

Cảnh Thiên hoàn toàn không biết rằng mình đã bị gán cho cái mác “kẻ ngốc chính hiệu”.
 
Chương 101


Cô lắc lư vòng eo mảnh dẻ không xương như rắn nước, đi đến bên cạnh Chiến Lê Xuyên rồi khen ngợi một cách không hề kiêng dè: “Cảm ơn anh vì việc hôm nay. Ban nãy tôi nhìn anh qua màn hình chiếu, đúng là tổng tài bá đạo hàng thật giả thật, ngầu lắm luôn.”


Cảnh Thiên khen rất thẳng thắn.


Bởi vì trước đây cô đều khen ngợi những người đàn ông bên cạnh mình như vậy.


Bình thường sau khi được khen, họ đều sẽ nhăm nhe trêu chọc cô để đạt được mục đích tiếp theo, trở thành người đàn ông được cô “sủng ái”.


Nhưng Chiến Lê Xuyên nghe cô bảo anh “ngầu lắm luôn”, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, tai đỏ như lên.


Da anh đã trắng sẵn, lúc này lại biến thành màu hồng dưới khúc xạ của ánh nắng.


Còn biểu cảm của anh như một đứa trẻ làm việc đúng, được giáo viên khen ngợi, cổ cũng muốn vươn thẳng ra.


Sau đó anh lên tiếng một cách rất nghiêm túc: “Tôi là chồng cô, bảo vệ quyền lợi của cô cũng là điều mà tôi nên làm. Không cần cảm ơn. Sau này… nhớ để ý một chút, đừng quá tin tưởng những người đó, những người đó có thể làm bất cứ việc gì vì lợi ích của bản thân mình.”


Cảnh Thiên nghe vậy thì biết rằng Chiến Lê Xuyên không hề biết được sự lợi hại của cô, cô bèn vung nắm đấm của mình lên một cách ngả ngớn yêu kiều: “Yên tâm đi, tôi nhanh nhạy lắm! Đừng ai hòng lợi dụng được tôi!”


Nhìn Cảnh Thiên hơi hếch cằm lên, cả chóp mũi cũng hơi vểnh lên nữa, nhìn thế nào cũng thấy giống một “kẻ ngốc chính hiệu” chưa trải sự đời, không hiểu được sự hiểm ác của thế gian.


Không biết cô làm thế nào mà sống được đến bây giờ.


Có điều, cô có ngón châm cứu không hề tầm thường, cũng khó trách cô có thể kiêu ngạo như thế. Đúng thật là rất lợi hại!


Cho dù thế nào thì Cảnh Thiên cũng đã giúp đỡ anh.


So với sự giúp đỡ và hi vọng mà cô mang đến cho anh, những gì anh cho cô hoàn toàn chẳng đáng gì.


“Sau này nếu thấy có ai muốn lợi dụng cô, cần tôi giúp đỡ thì cô cứ nói cho tôi biết.”


Mắt Cảnh Thiên sáng lên: “Được!”


Thấy Cảnh Thiên ngập ngừng, Chiến Lê Xuyên nhướn mày: “Còn chuyện gì cần tôi giúp nữa không?” Từ trước đến nay đều là cô làm bố người ta, cô chưa bao giờ để người ta làm bố mình, thế nên khi đối mặt với việc này, Cảnh Thiên cảm thấy mình hơi khó mở lời.


Bởi vì từ sau năm 5 tuổi, cô đã không làm việc này nữa rồi.


“Nếu cô đã lựa chọn lấy tôi, vậy thì nên tin tưởng tôi có đủ khả năng để giúp cô xử lý ổn thỏa những khó khăn và rắc rối của cô. Chỉ cần không phải bảo tôi đứng dậy ngay lập tức thì cái gì cũng được.” Thực ra cho dù Cảnh Thiên không nói, Chiến Lê Xuyên cũng biết được cô muốn nói gì rồi.


Bởi vì trong thẻ của người phụ nữ này chỉ còn chưa đến mười nghìn đồng.


Quả nhiên…


“Cậu ba, chúng ta hợp tác làm một vụ làm ăn đi.”


Chiến Lê Xuyên rất không hài lòng về cách xưng hô này.


“Cô gọi tôi là gì?”


“A Xuyên!” Cảnh Thiên đổi xưng hô ngay lập tức.


Thực ra cho dù là cậu ba hay là A Xuyên, đối với cô mà nói thì cũng giống nhau cả thôi. Không dính tình cảm, không gán thân xác, bởi vì cả đời này cô không muốn dính vào đàn ông nữa.


Những Chiến Lê Xuyên lại hài lòng, anh hỏi một cách thoải mái: “Làm ăn thế nào?”


“Thì anh cho tôi vay hai mươi triệu, ba tháng sau tôi trả anh ba mươi triệu, thế nào?”


Cảnh Thiên đã chuẩn bị sẵn để trình bày về dự án, ai ngờ Chiến Lê Xuyên lại đáp thẳng: “Được.”


Cảnh Thiên: ???


“Anh không hỏi xem tôi muốn đầu tư vào dự án nào à?”


“Có thể kiếm được 50% lợi nhuận ròng trong ba tháng ngắn ngủi, chỉ cần không phải dự án gì vi phạm pháp luật thì chắc chắn là dự án tốt.”


“Anh không sợ tội lỗi à?”
 
Chương 102


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Thể thì tôi còn gì phải lo nữa? Bao giờ thì cô cần khoản tiền này?”


“Càng nhanh càng tốt, nếu hôm nay anh có tiền thì có thể đưa luôn cho tôi.”


Cô nói xong, Chiến Lê Xuyên lại im lặng. Cảnh Thiên tưởng anh đang suy nghĩ, đang định nói là để mấy hôm nữa rồi lấy cũng được, không gấp.


“Được rồi, tiền đã chuyển sang tài khoản của cô rồi. Tổng cộng là năm mươi triệu, khoản tiền còn lại coi như là tiền vốn lưu động cho cô đi. Bởi vì nếu muốn làm ăn thì đầu tư hai mươi triệu rồi, không có tiền lưu động không được đâu. Ba mươi triệu này tôi không cần lãi nữa, đến lúc trả thì cô trả cho tôi cả vốn lẫn lãi là sáu mươi triệu là được.”


“Nhanh vậy cơ à? Anh làm thế nào mà bảo chuyển là chuyển được luôn thể?”


Cảnh Thiên ngạc nhiên, cô đi vòng ra bên cạnh bàn làm việc của Chiến Lê Xuyên, đứng bên cạnh xe lăn của anh. Cô cảm thấy tựa vào chiếc xe lăn của anh rất dễ chịu nên bèn tựa cơ thể như không có xương lên một cách rất tự nhiên.


Khoảnh khắc cô tựa vào, chiếc xe lăn không hề cố định đã được cố định lại dưới mệnh lệnh của sóng não phát ra từ Chiến Lê Xuyên. Cảnh Thiên không biết điều này, cô chỉ cảm thấy chiếc xe lăn này vừa cao vừa to rất dễ chịu, sau đó cô nhìn về chiếc máy tính đang đặt trước mặt Chiến Lê Xuyên.


Máy tính đang mở giao diện chuyển tiền của ngân hàng, xem ra Chiến Lê Xuyên đã chuyển tiền rồi.


Nhưng rõ ràng anh không hề nhúc nhích.


“Anh làm thế nào mà có thể điều khiển máy tính bằng sóng não mượt thế?” “Nhìn thấy nút điện từ trên đầu tôi không?” Chiến Lê Xuyên kiên nhẫn hỏi.


“Trong nút điện từ có một dạng chip mà tôi đã nghiên cứu ra từ trước, loại chip này được phát minh riêng cho những người bị liệt hoặc bị bại não nhưng vẫn có ý thức, họ nói hoặc nghĩ thông qua nút điện từ, chip sẽ truyền đạt đến máy tính thông qua chỉ lệnh, không cần phải thao tác bằng tay.”


“Giải thể cơ à! Sao tôi không biết nhỉ? Cái này được phát minh khi nào thể?” Cảnh Thiên kinh ngạc.


Bởi vì các bệnh nhân mà cô tiếp xúc đều là kiểu bệnh linh tinh khó chữa, rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nhưng vẫn lạc quan, thực ra họ rất muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng lại bất lực vì không có vật


dân.


“Trước khi bị liệt. Vẫn chưa đưa ra thị trường, không ngờ tôi lại thành người kiểm nghiệm thị trường đầu tiên.” “Thế thì anh có thể đưa nó ra thị trường rồi. Chắc chắn thứ này sẽ kiếm được bộn lắm.”


Chiến Lê Xuyên: … Không phải người bình thường đều sẽ động viên an ủi anh sau khi nghe những gì anh nói à? Trong mắt cô gái này chỉ có tiền thôi phải không?


“Hình như cô rất muốn kiếm tiền?”


“Chẳng lẽ anh không muốn?”


“Tôi muốn chứ. Nhưng mà… khả năng không làm lớn như thế. Cũng có thể là vì tôi đã kiểm quá nhiều tiền rồi, sau khi nó trở thành một chuỗi các con số, dùng cũng không dùng được, ham muốn với nó bèn nhỏ đi. Hơn nữa giờ tôi bại liệt rồi, lúc nào cũng nằm trên giường, cũng chẳng cần làm cái gì nữa, nhu cầu đối với tiền cũng càng ít hơn.”


Cảnh Thiên không nghe nổi nữa.


“Anh đừng có suốt ngày treo cái từ bại liệt đẩy lên miệng nữa, có phải là không chữa được nữa đầu. Chờ anh khỏe lại rồi nhé, anh có thể dùng thật nhiều tiền để đi mua đồ. Ví dụ như mua trung tâm thương mại này, mua đảo này, mua tàu chiến này, mua hành tinh này. Xã hội bây giờ ấy, có cái gì mà không cần tiền đầu, chỉ có tiền là trung thành với bản thân mình thôi. Đằng nào thì tôi cũng không chỉ tiền nhiều.”
 
Chương 103


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Đúng rồi!”


“Mua đảo thì tôi có thể hiểu được. Nhưng mua tàu chiến làm gì?”


Cảnh Thiên nghẹn họng. Cô mua tàu chiến để làm thí nghiệm, nhưng cô không thể nói ra được.


“Thì… anh có thể mua tàu chiến làm chỗ giải trí mà. Mời mấy đại gia lên tàu đắt tiền.”


“Máy bay ai trả?”


“Anh trả chứ ai! Hơn nữa chẳng lẽ những người có thể lên tàu của anh để đốt tiền không mua nổi máy bay à?”


Chiến Lê Xuyên im lặng một lát rồi nói: “Thiên Thiên, tôi nghĩ có lẽ cô hiểu nhầm gì đó về mấy chữ ‘người có tiền’ rồi.”


“Hiểu nhầm gì?” Cảnh Thiên ngơ ngác.


“Không phải tất cả người có tiền đều có thể mua được máy bay riêng để lên tàu chiến ở vùng nước sâu hoặc thậm chí là vùng hải phận quốc tế để đốt tiền đầu. Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền nhưng không mua nổi máy bay riêng. Nếu chúng ta tự cho máy bay đi đón họ sang đó thì sẽ không kiếm được quá nhiều nữa.” Cảnh Thiên im lặng một lát rồi không kìm được mà hỏi một câu: “Nhất định phải kiếm được tiền mới được hả?”


Chiến Lê Xuyên: …


Anh đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình hạn hẹp quá, nhìn sự việc không được thấu đáo.


Anh cũng đột nhiên có suy nghĩ, có lẽ anh vẫn phải cố gắng kiếm tiền khi vẫn còn sống.


Chỉ sợ người còn chưa chết mà tiền đã bị vợ tiêu sạch rồi.


“Anh sao thế? Sao không nói gì nữa?”


“Không có gì, tôi nghĩ cô nói rất đúng. Trước đây là do tôi suy nghĩ nông cạn rồi.”


Cảnh Thiên nghe vậy thì cười tít mắt.


“Đúng chứ làm bố thì nên có phong thái và nền tảng mà một người bố nên có. Chúng ta kiếm tiền để lấy đi tiêu, chứ không phải là để nó mang thai sinh con.”


Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Cô nói đúng.”


Lần này, Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên nói chuyện với nhau rất lâu.


Mọi người đều nói Chiến Lê Xuyên khó nói chuyện, khó tính, lạnh lùng.


Nhưng khi cô tiếp xúc rồi, cô lại thấy thực ra Chiến Lê Xuyên tốt lắm mà! Ở chung với anh rồi, cái gì cũng có thể nói được.


Trừ việc tạm thời không thể đứng lên ra, người này mặt đẹp, dáng đẹp, tốt tính, dễ nói chuyện, ra tay còn hào phóng! Đúng chuẩn bá đạo tổng tài. Cảnh Thiên bỗng nhận ra năm xưa khi còn làm bố người ta, thái độ của mình xấu xa đến mức nào.


Cũng khó trách nhiều người ghét cô như thế.


Khó trách nhiều người muốn đẩy cô vào chỗ chết như thế.


Cô chết rồi, có lẽ rất nhiều người cảm thấy vui mừng lắm nhỉ?


Thấy Cảnh Thiên nói xong thì nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại như đang nhìn một người khác thông qua mình, Chiến Lê Xuyên nghĩ đến chuyện về người đàn ông đó mà cô gái này có thể cam tâm tình nguyện cưới một kẻ bị liệt, anh cảm thấy hơi khó chịu.


Bởi vì đây chính là người vợ đầu tiên trên pháp luật mà anh có trong cuộc đời mình. Dù không yêu nhưng giữa hai người vẫn có trách nhiệm trung thành. Anh muốn hỏi liệu khoản tiền này có bị cô đem đi đầu tư vào Tần Dịch không, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén lại.


Tâm trạng Chiến Lê Xuyên đang không vui thì có người gõ cửa.


“Vào đi.”


Nghe thấy tiếng nói trong phòng, Khương Vũ Hi mừng đến mức suýt nữa là nhảy cẫng lên.


Cô ta biết Trạch Ngôn và Vận Chu đều không ở đây, cô ta cũng có một ít quan hệ với trụ sở chính của AUPU Group và các công ty con, vì vậy cô ta biết hôm nay anh Xuyên đã dậy và còn mở cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao. Hơn nữa nghe nói khi họp, anh còn mặc một bộ u phục rất đẹp.


Thế nên cô ta bảo đầu bếp nấu một bát huyết yến để mang sang cho anh xuyên ngay lập tức.


Nghe nói Cảnh Thiên đã đến Trung Bác, hôm nay chính là cơ hội của cô ta.


Hôm nay Khương Vũ Hi ăn mặc rất trong sáng, chải chuốt cũng thích hợp, đến trang điểm cũng nhẹ nhàng, trông đẹp hơn trước rất nhiều. Khi đang vui vẻ bước vào, cô ta lại ngẩn mặt khi nhìn rõ người đang ở trong phòng làm việc.
 
Chương 104


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Đối mặt với sự soi mói và chế giễu của Cảnh Thiên, Khương Vũ Hi tức đến mức như có cả vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim. Nhưng sau hai lần đối đầu, cô ta biết Cảnh Thiên không phải dạng phụ nữ dễ chọc, lại thêm bây giờ Cảnh Thiên là người vợ danh chính ngôn thuận của anh Xuyên, bởi vậy khi đối mặt với Cảnh Thiên, cho dù thế nào thì cô ta vẫn luôn ở thể yểu.


Thế nên Khương Vũ Hi chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nói với Chiến Lê Xuyên bằng vẻ mặt ấm ức tủi thân: “Anh Xuyên, em đã nấu một bát huyết yến cho anh, anh ăn đi cho nóng rồi làm việc tiếp.”


Cảnh Thiên quá ngang ngạnh nên cô ta không thể ngang ngạnh nữa. Cô ta yếu thể rồi thì anh Xuyên mới có thể lướt qua sự ngang ngạnh của Cảnh Thiên, nhìn thấy điểm tốt của cô ta.


“Hình như Thiên Thiên từng nói với em rồi, bảo em đừng đến phòng ngủ của anh nữa.”


Giọng Chiến Lê Xuyên rất lạnh, rất cứng rắn. Khi anh gạt đi sự dịu dàng nhỏ bé, trong mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lùng.


Khương Vũ Hi không ngờ Chiến Lê Xuyên lại không nể mặt mình như vậy, không chỉ không nhận tổ yến của cô ta mà thậm chí còn dùng lời Cảnh Thiên đã nói để dạy dỗ cô ta. Sự lúng túng cực độ khiến nước mắt cô ta trào ra.


“Nhưng… đây là phòng làm việc của anh mà. Em chỉ muốn anh ăn một ít đồ giàu dinh dưỡng. Em… em xin lỗi anh Xuyên, em không ngờ em làm vậy lại khiến anh phản cảm.”


Cảnh Thiên nhìn mà muốn vỗ tay.


Thực ra làm tiểu bạch hoa vẫn là một việc có độ thử thách cao, bởi vì cô không thể muốn nước mắt rơi là rơi ngay được.


“Đây là phòng làm việc bên trong phòng ngủ của anh.” Nói xong, Chiến Lê Xuyên cảm thấy không thích hợp nên bổ sung thêm: “Dù là phòng làm việc bình thường, nếu muốn ăn tổ yến thì anh sẽ dặn nhà bếp để


họ mang vào, hoặc là để trợ lý của anh mang vào, không cần làm phiền cô Khương.”


Khương Vũ Hi: …III


Thấy Khương Vũ Hi vẫn quật cường cắn môi dưới, không chịu ra ngoài, Chiến Lê Xuyên không nói gì nữa.


Khương Vũ Hi tưởng Chiến Lê Xuyên đang ngầm chấp nhận tổ yến của mình thì cửa bị đẩy ra, hai vệ sĩ của nhà họ Chiến bước vào, nhanh chóng chắn trước mặt Khương Vũ Hi rồi ra hiệu “mời” với cô ta.


“Cô Khương, mời cô ra khỏi phòng ngủ của cậu chủ.” Hai vệ sĩ với chiều cao trên 1m85 đã hoàn toàn chắn đi tầm nhìn của Khương Vũ Hi.


Đừng nói đến chuyện để Chiến Lê Xuyên ăn tổ yến, lần này thì đến mặt của Chiến Lê Xuyên, cô ta cũng không được thấy nữa. Nghĩ đến việc mình muốn gặp người thương còn khó hơn lên trời, nhưng người phụ nữ tầm thường Cảnh Thiên kia lại có thể gần gũi với anh Xuyên như thế, trái tim cô ta như có cả vạn con kiến đang gặm nhấm, đau khổ và không hề cam tâm.


Nhưng hai vệ sĩ nhất quyết không để cô ta tiến thêm một bước, Khương Vũ Hi đành phải rời đi.


Khương Vũ Hi vừa đi, Cảnh Thiên liên nhận được điện thoại của Trình Thục Ngọc. Trình Thục Ngọc là mẹ của nguyên chủ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, vai nữ thứ chính của Cảnh Lạc cũng bị mất, mẹ cô chắc chắn sẽ đến dấy binh hỏi tội cô.


Quả nhiên vừa bắt máy, bên kia đã truyền sang giọng nói vô cùng khó chịu của bà Cảnh.
 
Chương 105


“Cảnh Thiên, nghe nói Una đã giành được vai nữ thứ chính cho Tiểu Lạc, vậy mà lại bị con làm hỏng, con còn đuổi việc bà ta nữa? Vì sao con lại làm vậy? Chỉ vì hôm qua con đến nhà Tần Dịch rồi nghĩ linh tinh ra một kết quả, sau đó đổ lên đầu Tiểu Lạc thế à? Cảnh Thiên, con là chị ruột của Tiểu Lạc, sao con lại có thể đối xử với Tiểu Lạc như thế?”


Ừm, tuy đã lường trước được rồi, nhưng những lời Trình Thục Ngọc nói vẫn khiến sắc mặt Cảnh Thiên sầm xuống.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như bố mẹ cô luôn luôn như vậy.


Chỉ cần lợi ích của cô không xung đột với lợi ích của Cảnh Lạc, họ có thể thỏa mãn cô đôi phần. Nhưng một khi lợi ích của cô và lợi ích của Cảnh Lạc xảy ra xung đột, cô là chị gái nên luôn phải nhường nhịn.


Nguyên chủ sẽ nhường, cô thì còn lâu!


Cảnh Thiên đang định cà khịa lại thì bên kia vọng sang tiếng của ông Cảnh.


“Bà nói chuyện với con kiểu gì thế? Thiên Thiên đã rất tốt với Cảnh Lạc rồi, cái gì cũng nhường cho em. Lần này là Cảnh Lạc không tốt, chị nó đối xử với nó như vậy là đáng còn gì nữa. Đáng đời nó! Bà nói Thiên Thiên làm gì?”


đầu bên kia, bà Cảnh vẫn đang cãi nhau với ông Cảnh, điện thoại bị ông Cảnh giật lấy.


“Thiên Thiên.” Giọng ông Cảnh rất hiền hòa, khác hẳn với bà Cảnh: “Con đừng giận mẹ, bà ấy chỉ lo em gái con phát bệnh nên mới cáu gắt vậy thôi. Hôm qua con nói con phải ở lại với cậu ba nên không có thời gian về, hôm nay có rảnh về nhà một lát không?” Nghe lời ông Cảnh nói, vẻ lạnh lùng trong mắt Cảnh Thiên mới thoáng dịu đi.


“Con xem mấy hôm nay xảy ra nhiều việc lớn như vậy, bố mẹ lại chẳng hay biết gì cả. Bố mẹ cũng không thể chỉ nghe lời một phía của Tiểu Lạc được, đúng không nào? Hôm nay lúc nào con rảnh, bố bảo di Ngô nấu món mà còn thích ăn nhất nhé.”


Cảnh Thiên nhìn đồng hồ, lúc này đã gần trưa rồi, di Ngô lại còn nấu món mà cô thích nữa?


“Thế thì để tối đi ạ.”


“Được! Được! Tối bố sẽ bảo dì Ngô nấu món tôm hùm đất om dầu mà con thích ăn nhất nhé?”


Tôm hùm đất?


Cảnh Thiên cau mày: “Cái đó bé quá, con không thích bóc vỏ, bố bảo di ấy làm tôm hùm Boston hấp tỏi băm và của hoàng đế Alaska đi, thêm mỳ và ớt cựa gà nữa.”


Ông Cảnh: …


Bởi vì bình thường những món này chỉ ăn khi mời khách ở bên ngoài, làm gì có chuyện ăn những món đắt thế này ở nhà?


Nhưng ông Cảnh vẫn đồng ý một cách thoải mái.


“Được, thể thì để bố bảo với dì Ngô, để di ấy cố gắng làm.” Những món này chỉ là món ăn bình thường nhất đối với Cảnh Thiên, nhưng đối với nhà họ Cảnh gần như đã phá sản thì đây chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn.


“Về nhà mình mà còn đòi tôm hùm Boston với cua hoàng đế, nó làm mợ chủ nhà giàu được mấy hôm, quên luôn cả họ của mình rồi à?”


Tâm trạng ông Cảnh không vui cho lắm, ông bực mình nói: “Bà có thể nói ít vài câu đi được không? Bà chưa nghe câu ở dưới hiên nhà người ta thì phải biết cúi đầu à? Cảnh Lạc làm sai việc, bây giờ Cảnh Thiên đang giận, bà còn muốn mắng Cảnh Thiên nữa, đang yên đang lành mà bà lại cứ phải gây chuyện thể ?”


Thấy bà Cảnh còn định nói tiếp, ông Cảnh tức giận: “Bà mà làm Cảnh Thiên giận, sau này nó cắt đứt quan hệ với chúng ta, bà lấy năm mươi triệu ở đầu ra? Bà bảo tôi đi lấy tài nguyên bất động sản kia ở đầu ra? Bà đi đầu giành vai cho Cảnh Lạc? Sao bà không biết nhìn xa trông rộng gì thế nhỉ? Thiên Thiên vì chúng ta và Tần Dịch nên mới phải nhẫn nhục gả vào nhà họ Chiến, bây giờ nó phát hiện Tần Dịch và Tiểu Lạc mới là một cặp, chúng ta lại muốn đứng về phía Tiểu Lạc, chuyện này mà là tôi thì ông đây thà cắt đứt toàn bộ quan hệ với cái nhà này, với Tần Dịch rồi ở bên nhà họ Chiến làm cô cháu dâu tốt còn hơn. Mỗi năm nhận được một trăm triệu tiên sinh hoạt, lại thêm tài nguyên của nhà họ Chiến nữa, trở thành Ảnh hậu chả tốt hơn à?”
 
Chương 106


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Bà Cảnh thấy con gái khóc đau lòng như thế, môi trắng bệch cả ra, bà ta đau lòng, vội vàng ôm lấy Cảnh Lạc rồi an ủi cô ta: “Không đâu! Không có chuyện đó đâu! Tiểu Lạc, con đừng để bụng những gì bố con nói. Ông ấy đối xử với con không giống với chị con đầu, bố con yêu thương con nhiều đến mức nào, con biết không?”


“Nhưng ban nãy bố mắng con… Có phải bố không muốn giúp con nữa không hả mẹ?”


Bà Cảnh vừa lau nước mắt cho Cảnh Lạc vừa an ủi: “Sao thế được? Ông ấy quan tâm đến con nhất mà. Ông ấy tỏ ra như vậy với Cảnh Thiên cũng là vì con đấy thôi. Yên tâm, mẹ và bố sẽ giúp con.”


“Mẹ, bố mẹ nhất định phải giành lại vai nữ thứ chính cho con nhé. IP này vốn là đại IP đồng fan nguyên tác rồi, lại có Ảnh để họ Vân phụ giúp nữa. Cho dù vai nữ chính bị chị chiếm mất, không đổi sang Hình Mỹ Kỳ, nhưng đến vai nữ chính mà chị ấy còn giành được, giành một vai nữ thứ chính cho con thì có gì khó đâu? Trung Bác là nhà đầu tư chính của bộ phim này, chỉ cần Trung Bác gật đầu thì nữ thứ chính chắc chắn sẽ là con. Nếu con có thể đóng vai nữ thứ chính, chắc chắn con sẽ nổi tiếng được.”


“Ừ ừ ừ, mẹ biết rồi. Chờ chị con về, mẹ sẽ bảo nó giành vai nữ thứ chính cho con.”


Dưới sức công phá bằng nước mắt của Cảnh Lạc, bà Cảnh đồng ý hết.


Một sự vui vẻ thoáng qua trong mắt Cảnh Lạc, nhưng ngoài mặt vẫn nước mắt như mưa. “Nhưng chị hận con như thế, chị ấy hận bố mẹ vì đối xử tốt với con hơn, hận con đã cướp đi anh Dịch, thậm chí còn nói con là con chó cái. Làm sao chị ấy chịu giành vai nữ thứ chính cho con được?” Bà Cảnh đã biết chuyện Cảnh Thiên chửi Cảnh Lạc là chó cái rồi, khi nghe kể, suýt nữa là bà ta tăng huyết áp. “Nó dám! Tối nay mẹ muốn xem xem nó có dám nói con như vậy ngay trước mặt mẹ không. Nếu mà nó dám, mẹ sẽ đánh chết nó!” “Mẹ, mẹ đừng đánh chị! Chỉ vì mẹ hay trách mắng chị vì con, chẳng lẽ mẹ không nhận ra tâm lý của chị đã có phần vặn vẹo rồi sao? Thực ra chị ấy tốt lắm, mẹ lát nữa mẹ nói chuyện tử tế với chị ấy thôi.”


“Con bé ngốc này, sao con tốt bụng thế? Chị con chửi mắng con như thế mà con còn nói đỡ cho nó. Nó thực sự nên nghe những gì con vừa nói, xem nó có xấu hổ không.” Bà Cảnh thấy Cảnh Lạc bị tổn thương và sỉ nhục nặng nề như vậy mà vẫn nói giúp cho Cảnh Thiên, bà ta đau lòng vô cùng.


Bà Cảnh đang an ủi Cảnh Lạc thì vô tình liếc nhìn lên tầng hai, bắt gặp ánh mắt của cậu con trai đang đứng trên đó, bà ta giật thót.


“Tiểu Kiệt…”


Bà Cảnh đang định hỏi vì sao cậu không nói tiếng nào mà cứ đứng nhìn hai mẹ con như thế, chàng trai trên tầng đã quay vào phòng, đóng cửa đánh “sầm” một tiếng. Cảnh Lạc cắn môi, sắc mặt buồn bã, trong lòng lại hoàn toàn vô cảm với đứa em trai ngốc nghếch của mình. Sáu giờ tối, Cảnh Thiên đến nhà họ Cảnh đúng giờ. Ông Cảnh đứng ở cửa, nhiệt tình tiếp đón cô.
 
Chương 107


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Khi công ty của nhà họ Cảnh sắp tuyên bố đóng cửa thì nhà họ Chiến tìm đến, không chỉ cấp thêm cho ông Cảnh một khoản tiền, họ còn cho ông ta một số tài nguyên, nguyên chủ còn trích thêm năm mươi triệu để hỗ trợ sự nghiệp của bố.


Công ty của nhà họ Cảnh quay lại quỹ đạo bình thường ngay tức khắc.


Cho nên thái độ của ông Cảnh đối với cô con gái Cảnh Thiên khá ổn thỏa.


Cảnh Thiên vừa mới dừng xe lại, ông Cảnh đã bước tới hỏi han ân cần.


Bởi vì cô không phải là Cảnh Thiên nên không thể nảy sinh bất cứ tình cảm gì với đôi vợ chồng không quen biết này. Thế nên đối với cô mà nói, màn hỏi han ân cần của ông Cảnh cùng lắm chỉ là tạm chấp nhận được mà thôi, thậm chí còn có phần hơi gượng ép.


Còn thái độ của bà Cảnh thì Cảnh Thiên bó tay.


Khi Cảnh Thiên được ông Cảnh tươi cười dẫn vào nhà, cô trông thấy bà Cảnh đang sầm mặt ngồi trên sofa, còn “hờ” một tiếng, cố ý quay mặt sang phía khác như cô nợ cả nhà họ Cảnh không bằng.


“Này bà làm sao đấy hả? Mãi Thiên Thiên mới về được một chuyến, sao bà lại tỏ thái độ như thế hả?” Nói xong, ông Cảnh lại nói với Cảnh Thiên: “Kệ mẹ con đi, đầu óc mẹ con không được tỉnh táo đầu. Hôm nay bố đã bảo di Ngô chuẩn bị những món con thích ăn nhất rồi, ngôi một lát chờ Tiểu Lạc về là cả nhà có thể ăn cơm.”


Ông Cảnh nói xong bèn kéo Cảnh Thiên ngồi xuống đối diện bà Cảnh, bắt đầu hàn huyên chuyện nhà.


“Thiên Thiên, con sang nhà họ Chiến đã được gần một tháng rồi, bên đó đối xử với con thế nào? Nghe nói hôm nọ con ngã từ trên tầng xuống, bị thương ở đầu, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Bây giờ sao rồi?”


Nhìn ông Cảnh cố tình lấy lòng mình, Cảnh Thiên đáp từng chuyện một. “Họ đối xử với con cũng tốt, hôm đó giành điện thoại với người ta nên bị ngã từ trên tầng xuống, bác sĩ bảo không sao, nhưng có khả năng là để lại di chứng, con đã quên rất nhiều việc linh tinh rồi.” “Sao lại như thế? Con đã quên những gì rồi? Bác sĩ có nói là bao giờ trở lại bình thường không?”


Nhìn vẻ quan tâm của ông Cảnh, Cảnh Thiên tỏ ra kỳ lạ.


“Sao thế?”


“Chuyện đã quên mất rồi, làm sao con biết là quên chuyện gì được? Nói chung là sau này mọi người nói chuyện gì mà con không nhớ ra thì tức là đã quên mất rồi.”


“Mày tỏ thái độ gì thế hả? Bố mày đang nói chuyện tử tế với mày, mày kích động thể làm cái gì? Tưởng mình gả vào nhà giàu rồi nên giỏi lắm phải không? Mày đừng quên là ai sinh ra mày nuôi nấng mày. Mày lại còn chửi em gái mày là con chó cái! Nó là em gái ruột của mày, nó là chó cái thì mày là cái gì?”


“Ô hay, hôm nay bà nhất quyết phải cãi cọ với Thiên Thiên phải không? Cảnh Lạc phạm sai lầm hạ đắng như vậy mà không thể để Thiên Thiên nói nó mấy câu à? Ai mà không có giới hạn của mình? Chỉ nó được giẫm lên giới hạn của Thiên Thiên thôi à? Bà là mẹ, thiên vị thì cũng vừa vừa thôi!”
 
Chương 108


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhưng tình cảm của Tần Dịch đối với con bé không như đối với con đầu, thằng bé hoàn toàn coi Tiểu Lạc như em gái của mình. Tuy Tiểu Lạc ở lại nhà Tần Dịch nhưng Tần Dịch sợ con nghĩ ngợi nhiều nên mới cản con lại. Nhưng con bé Tiểu Lạc lại chỉ mong con hiểu nhầm Tần Dịch, thế nên nhân lúc Tần Dịch không có trong phòng ngủ, nó bèn chạy vào phòng ngủ rồi lén để quần áo của mình vào trong đó, tạo thành cảnh tượng như bị bắt gian.”


“Thực ra Tiểu Lạc và Tần Dịch hoàn toàn không có vấn đề gì cả, điều này thì bổ có thể đảm bảo với con. Còn về Tiểu Lạc, mấy hôm nay bố mẹ đang làm công tác tư tưởng với nó, nói cho nó biết rằng nó làm như vậy là không đúng. Con cũng nể phần Tiểu Lạc còn nhỏ, nó còn là em gái con nữa, đừng chấp nhặt Tiểu Lạc nhé?”


Cảnh Thiên nhìn ông Cảnh, đôi mắt đẹp trở nên sâu dần.


Nếu là Cảnh Thiên ngày trước, cô hoàn toàn vô dụng trong mắt đôi vợ chồng này, vậy thì họ yêu thương cô con gái nhỏ hơn và yếu ớt hơn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.


Nhưng bây giờ cô đang nắm giữ tương lai của cả nhà họ Cảnh, vậy mà đôi vợ chồng này vẫn thiên vị Cảnh Lạc.


Cảnh Thiên đang không nhịn được mà muốn vặc lại thì trên tầng bỗng phát ra một tiếng “rầm” dữ dội.


Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chàng trai 16-17 tuổi đang tức giận nhìn ông Cảnh ở dưới, sắc mặt sầm sì. “Tiểu Kiệt, con làm sao thế?” Ông Cảnh thấy con trai tỏ ra tức giận thì vội hỏi.


Nhưng Cảnh Việt không hề trả lời câu hỏi của bố, cậu quay sang nhìn Cảnh Thiên rồi cứng nhắc nói ra hai chữ “Lên đây.”


Cảnh Thiên nhướng mày rồi đứng dậy và đi lên tầng.


Cảnh Thiên có một cô em gái và một cậu em trai.


Em gái Cảnh Lạc chỉ kém cô một tuổi, năm nay 19, học năm nhất đại học, học cùng trường với cô, đều là Học viện hí kịch thành phố H.


Em trai tên Cảnh Kiệt, năm nay 17 tuổi, vẫn đang học cấp ba.


Nhưng trừ cô ra, hai đứa con còn lại của nhà họ Cảnh đều có khiếm khuyết bẩm sinh.


Cảnh Lạc sinh ra đã mắc bệnh tim, nếu chăm sóc tốt thì có thể sống lâu được, nhưng nếu không chăm sóc tốt, hoặc là cảm xúc lên xuống quá mạnh, cô ta có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.


Cậu em trai Cảnh Việt thì 3 tuổi rồi vẫn không biết nói, cuối cùng bị bác sĩ kết luận là mắc chứng tự kỷ mức độ nặng. Cũng may năm đó nhà họ Cảnh khá giàu nên sau mười mấy năm không ngừng chữa trị, hiện tại Cảnh Kiệt đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chậm hơn đám trẻ bình thường trên phương diện học hành.


Về cơ bản thì lần nào điểm số của Cảnh Việt cũng đứng trong top 10 từ dưới lên của cả khóa.


Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ đối xử tốt với em trai em gái là vì cô đã được dạy từ nhỏ rằng: Bố mẹ đã cho con một cơ thể hoàn hảo, nhưng sự ra đời của con đã ảnh hưởng đến cơ thể của mẹ, dẫn đến em trai em gái sinh ra sau con mới mắc bệnh như vậy. Thế nên con là chị, có cơ thể khỏe mạnh thì phải đối xử tốt với các em, nhường nhịn các em. Ai bảo con cướp lấy sự khỏe mạnh của các em chứ?


Thế nên Cảnh Thiên luôn rất nhường nhịn Cảnh Lạc và Cảnh Kiệt.
 
Chương 109


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Máy tính trong phòng cậu bé đang mở, trong màn hình là kho đề toán cấp ba. Liếc nhìn một cái là biết đa số các bài đều làm sai, chắc chắn cậu bé không hề học giỏi.


“Đừng… tha thứ.”


Đột nhiên, Cảnh Việt lên tiếng.


Cảnh Thiên quay người lại nhìn Cảnh Kiệt, cậu bé đỏ bừng cả khuôn mặt khôi ngô vì những gì vừa nói, nhưng sự kiên định trong ánh mắt lại rất rõ.


“Em bảo chị đừng tha thứ cho Cảnh Lạc?” Cảnh Kiệt vội vàng gật đầu. “Vì sao? Cảnh Lạc cũng là chị em mà, mọi người đều nghĩ rằng chị nên nhường Cảnh Lạc.”


“Tuyệt đối đừng… tha thứ”


Giọng Cảnh Kiệt lại càng thêm kiên định.


Thấy Cảnh Thiên ngần ngừ không trả lời ngay, Cảnh Kiệt sốt sắng, tưởng cô lại nhẫn nhịn không giới hạn như trước kia, cậu không kìm được mà bước lên, vội vàng nắm lấy tay cô. Cảnh Thiên ghét nhất là bị người khác chạm vào mình, trừ phi là bệnh nhân của cô, hơn nữa còn phải là do cô chủ động, nếu không thì cô sẽ cảm thấy phản cảm.


Nhưng sự tiếp xúc của Cảnh Kiệt không hề khiến cô cảm thấy như vậy.


“Chị… đã nhường chị ấy đủ rồi!”


Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Việt nói với cô nhiều như thế.


Xem ra cậu bé này không phải kiểu vô lương tâm như Cảnh Lạc.


Cảnh Thiên không nhịn được mà xoa đầu Cảnh Kiệt, sau khi làm Cảnh Kiệt đỏ bừng mặt, cô mới bảo: “Yên tâm đi, chị sẽ không nhường nó nữa đâu. Sau này cũng không nhường nữa.”


“Vâng.” Cảnh Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, rất vui vẻ với những gì Cảnh Thiên vừa nói, cậu vội vàng bổ sung thêm: “Tần Dịch, kệ đi.”


Cảnh Thiên cảm thấy cậu bé này thật thú vị. Bình thường nói năng còn không rõ ràng, học hành cũng không giỏi, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng như đang cách ly với cả thế giới, vậy mà tâm tư lại nhanh nhạy thông suốt lắm.


“Em cũng thấy anh ta không tốt hả?” Cảnh Thiên hỏi lại. Cảnh Kiệt tưởng mình sẽ rất khó thuyết phục được Cảnh Thiên, bởi vì cậu không thạo biểu đạt, không biết nên khuyên Cảnh Thiên như thế nào. Nhưng khi nghe thấy từ “cũng” của Cảnh Thiên, mắt cậu bỗng sáng bừng lên, cậu vội vàng gật đầu.


Thấy cậu bé gấp gáp muốn nói, Cảnh Thiên không trêu cậu nữa, cô bảo: “Chị cũng nghĩ như em. Sau chuyện lần này, chị nghĩ thực ra Cảnh Lạc và Tần Dịch mới là một cặp thật sự.”


Cảnh Kiệt cau mày, lắc đầu: “Đừng nhường!”


Cảnh Thiên hiểu cậu đang nói gì, cô cười: “Không phải chị nhường, chị thật lòng chúc phúc mà. Em cũng bảo Tân Dịch không xứng với chị mà? Nếu đã không xứng với chị mà Cảnh Lạc lại thích anh ta, thế thì để hai người đó về với nhau là được rồi. Em nói xem có đúng không?”


Cảnh Kiệt sững người rồi định thần lại, cậu gật đầu thật mạnh, bày tỏ sự tán thành với những gì Cảnh Thiên nói.


Cảnh Thiên ngồi xuống trước máy tính của Cảnh Kiệt, nhìn những đề bài gần như đều sai hết trên màn hình và nói: “Tiểu Kiệt, thực ra con người có rất nhiều con đường để đi đến thành công, không nhất thiết phải làm theo cách mà mẹ nói. Hồi trước chị thấy em vẽ tranh rất giỏi, sau này em cũng có thể đi theo con đường vẽ tranh hoặc là thiết kế.”


Cảnh Thiên vừa nói vừa động tay vào máy tính của Cảnh Kiệt, cô đột ngột phát hiện ra bên dưới màn hình có một giao diện ẩn, hơn nữa Cảnh Thiên còn vô cùng quen thuộc với giao diện đó.


Giỏi lắm! Hóa ra là giả vờ làm bài để chơi game à! Để tránh bị bà Cảnh nhìn thấy, cậu bé còn thiết kế ra một tường lửa ẩn nữa. Đây đã là phạm trù thuộc về hacker rồi.
 
Chương 110


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ: “Đại thần cái quần què! Anh Sát, anh đừng nghe bọn nó chém gió! Lần nào mà bọn nó chẳng bị mình cho ăn hành! Cái thứ kém cỏi mà cũng dám xưng mình là đại thần à?” Giáng Điểm Thập Bát Chưởng: “Chúng mày ăn nói cho tử tế! Anh Jie nhà tao nhìn là biết đang bận chuyện gì rồi, giờ đang không có ở đây. Có giỏi thì chúng mày chờ anh Jie quay lại đi!”


“Bịch bịch bịch…”


“Giáng Điểm Thập Bát Chưởng” vừa nói xong thì đã bị “Quá Khứ Sát Phạt” đánh gục.


“Jie” hiển thị là đang đứng đó, bị đánh quỳ xuống đất, đầu cúi xuống như đang chờ phán quyết cuối cùng của hai người bên cạnh.


“Hai đứa này thối mồm ghê, em xử lý hai đứa này trước đi rồi nói tiếp.”


Cảnh Việt bị bắt tại trận nên vẫn hơi xấu hổ, cậu vội vàng gật đầu.


Cảnh Thiên đang định đứng dậy nhường chỗ cho Cảnh Kiệt, ai ngờ Cảnh Kiệt lại cúi người xuống, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.


Cùng lúc nhanh chóng móc thuốc uống để hồi phục vết thương, Cảnh Kiệt đã xông thẳng về phía “Quá Khứ Sát Phạt” bằng tốc độ nhanh nhất. Đối phương hoàn toàn không ngờ “Jie” sẽ đột ngột tấn công, tên đó vừa định thần lại rồi nổ súng, “Jie” đã húc ngã “Quá Khứ Sát Phạt”, dẫn đến “Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ” bắn trượt, bùn đất bắn tóe lên.


Cả hai đều mất đi thể thượng phong vì đợt tấn công bất ngờ này, “Jie” đạp chân về phía “Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ”. Ngón tay Cảnh Kiệt múa trên bàn phím, khẩu súng mà đối phương đang cầm trong tay đã bị cướp đi dưới thao tác của “Jie”, sau đó đối phương bị cậu bắn vào đầu một cách chính xác.


“Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ” còn chưa kịp phản ứng thì màn hình đã tối đi, trên đó hiện: Bạn đang trong chế độ quan sát.


Lúc này thể lực của “Jie” đã khôi phục được một nửa nhờ dùng thuốc, có thể bò dậy tác chiến rồi.


Cậu nhanh chóng tránh được đạn của “Quá Khứ Sát Phạt”, trước khi đối phương ngắm bắn lần nữa, cậu đã dùng viên đạn cuối cùng để bắn xuyên đầu gối đối phương.


“Quá Khứ Sát Phạt” ngã xuống đất, “Jie” gạt chân, đạp thẳng vào chân đối phương.


Trò chơi này tên là “Phản kích Z16”, là một trò chơi đang rất nổi tiếng trên cả thế giới. Trò chơi này được nhiều cư dân mạng trên thế giới yêu thích như vậy là vì độ chân thực của nó.


Cho dù là đại thần hay là người mới, họ đều không sở hữu bất cứ thứ gì khi trò chơi bắt đầu. Mọi người cần lấy được vũ khí từ trong trò chơi, có thể nhặt, có thể cướp từ người khác.


Nếu thao tác trong trò chơi của bạn đạt đến một cấp độ nào đó, cho dù đánh tay không, bạn cũng có thể giành được trang bị từ tay đối thủ đang có súng.


Cảnh Kiệt chính là kiểu người chơi như thế. “Quá Khứ Sát Phạt” bắn giỏi nhưng tiếc là không giỏi thao tác bằng Cảnh Kiệt, dẫn đến khi hai người đánh giáp lá cà, Cảnh Kiệt hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Hơn nữa Cảnh Thiên nhận ra rằng, từng động tác tay, động tác chân của Cảnh Kiệt đều đâu ra đấy, nếu có thể nắm được nhiều chiêu thức hơn, với thao tác của cậu, cậu hoàn toàn có thể cho tất cả mọi người ăn hành.


Hai bên đánh giáp lá cà chưa được vài hiệp, Cảnh Kiệt đã giải quyết xong “Quá Khứ Sát Phạt”.
 
Chương 111


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Đánh giỏi lắm! Trình độ này của em có thể đi tham gia chơi giải chuyên nghiệp rồi, em đăng ký chưa?”


Cảnh Kiệt cúi đầu dùng tay phải cậy móng tay trái, môi mím chặt lại, không nói gì. Cảnh Thiên hiểu ngay.


Cô vỗ vai Cảnh Kiệt và nói: “Ban nãy em khuyên chị đừng nhượng bộ mà. Tiểu Kiệt này, cuộc đời của mỗi người đều do chính mình giành lấy, nếu em đã thích thì nên kiên định mà bước tiếp.”


“Nhưng mà… mẹ…”


“Thế nếu mẹ bảo chị tha thứ cho Cảnh Lạc, vừa nhìn nó yêu đương với Tần Dịch, vừa phải cho bọn họ tài nguyên, chị có nên cho không?”


Cảnh Kiệt ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy tức giận, cậu bé lắc đầu thật mạnh. “Đó. Mong muốn của bố mẹ chỉ là của bố mẹ thôi, sau này chúng ta như thế nào thì nên nghe theo tiếng lòng của chúng ta.” Cảnh Kiệt động lòng trước những gì Cảnh Thiên nói, cậu gật đầu.


Cảnh Thiên chưa từng có em trai nhưng cô vẫn có thiện cảm với cậu em trai đầu tiên trong đời này. Trước một cậu bé ngây thơ như vậy, cho dù cô không phải là chị gái thật sự của cậu, cô cũng mong muốn điều tốt đẹp đến với cậu.


“O? Tranh của em đâu? Sao cả phòng không có bức tranh nào thế?”


Cảnh Thiên đi loanh quanh trong phòng, nhưng trừ đủ thể loại dụng cụ học tập ra thì căn phòng không hề có một bức tranh nào, điều này không hề bình thường đối với một cậu bé đam mê vẽ tranh.


“Chắc không phải đến vẽ tranh mà mẹ cũng không cho em vẽ nữa chứ?”


Cảnh Kiệt gật đầu, thừa nhận suy đoán của Cảnh Thiên.


Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lục lọi trong máy tính, sau đó mở một tệp ẩn ra. Cảnh Thiên thấy bên trong tệp dữ liệu này còn được chia thành rất nhiều tệp nhỏ riêng biệt.


Đa phần đều là váy dạ hội và váy cưới.


Cảnh Thiên mở một tệp váy cưới, bên trong lại chia thành rất nhiều loại như trong sáng, duy mỹ, trang nhã, lãng mạn, cung đình cổ đại, kiểu Trung…


Cô mở từng tệp một, ngạc nhiên xem từng bản thiết kế bên trong.


“Em vẽ a?”


Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt chị gái, Cảnh Kiệt ngượng nghịu gật đầu.


Cảnh Kiệt như nhớ ra gì đó, cậu lục ra một tấm thư mời từ trong một góc kín.


Cảnh Thiên đón lấy rồi mở ra xem, không ngờ đó chính là thư mời tham gia cuộc thi thiết kế váy cưới của Chole.


Chole là nhãn hiệu váy cưới cao cấp trên thế giới, hoàng gia và các đại gia trên thế giới đều tranh nhau đặt trước. Cứ ba năm một lần, Chole sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, người lọt top 3 trong cuộc thi có thể cùng thiết kế một set váy cưới cùng các nhà thiết kế của Chole, cũng có thể lựa chọn trở thành một thành viên của Váy cưới Chole, gia nhập Chole để học tập và trở thành nhà thiết kế váy cưới cao cấp thật sự.


Cho dù lựa chọn như thế nào, một cậu bé 17 tuổi có thể nhận được thư mời của Chole đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.


Cảnh Thiên nhìn Cảnh Kiệt: “Mọi người có biết không?”


Cảnh Kiệt lắc đầu.


Bởi vì bà Cảnh một lòng muốn Cảnh Kiệt đi học, bà muốn cậu nổi bật hơn người, muốn cậu thi vào một trường đại học có khoa Quản trị kinh doanh, sau này dễ bề thừa kế công ty của ông Cảnh. Cho dù bà Cảnh có cưng chiều Cảnh Lạc đến mấy, bà và ông Cảnh vẫn nghĩ nên để con trai thừa kế gia sản hơn.
 
Chương 112


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Thấy bà Cảnh bước vào, Cảnh Thiên chỉ liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt vô cùng bình thản.


Bà Cảnh thấy Cảnh Thiên ngồi trước máy tính của Cảnh Kiệt, bài tập trên màn hình đều đã làm xong, bà ta vội vàng xông đến rồi túm lấy Cảnh Thiên, định kéo cô ra.


Những Cảnh Thiên rất ghét bị người khác chạm vào nên khi bà Cảnh chạm vào người cô, cô kẹp lấy bàn tay bà Cảnh đang vươn ra rồi đẩy khẽ bà ta về phía sau. Bà Cảnh lùi bật ra sau như không có sức.


Cũng may Cảnh Kiệt ở ngay bên cạnh, cậu chia tay đỡ bà ta lại nên bà ta mới không bị ngã. “Cảnh Thiên, mày muốn làm phản phải không, mày dám đánh mẹ! Tao là mẹ của mày!”


Bà Cảnh đứng vững lại, sự sợ hãi trong lòng vơi bớt, cơn tức giận xộc lên đầu, bà ta chửi ầm lên với Cảnh Thiên. Nghe thấy động tình trên tầng, ông Cảnh và Cảnh Lạc đã về nhà cũng vội vàng chạy lên.


“Sao thế sao thế? Bảo bà lên gọi con xuống ăn cơm, sao bà lại chửi con rồi?”


Ông Cảnh lao lên, thấy bà Cảnh lại như muốn động tay động chân nên đẩy phắt bà ta ra, còn mình thì chắn trước mặt Cảnh Thiên.


“Ông hỏi xem Vì sao tôi lại phải mắng nó? Cảnh Thiên, có phải mày thấy giờ mày đã gả vào nhà giàu rồi nên không coi mẹ mày ra gì nữa phải không? Mày là con mà mày dám ra tay đánh tao, mày làm như vậy không sợ bị trời đánh à!”


“Mẹ, có phải có hiểu nhầm gì không? Sao chị lại đánh mẹ được? Chị tốt bụng như thế, làm sao lại đánh người được?”


Thấy bố bảo vệ Cảnh Thiên, Cảnh Lạc vội vàng kéo mẹ lại, còn không ngừng nháy mắt với bà ta.


Bởi vì lát nữa còn phải xin Cảnh Thiên vai diễn nữa.


“Mẹ vào thấy nó đang làm bài hộ Cảnh Việt nên không kìm được mà muốn kéo nó ra, vậy mà nó lại đẩy mẹ! Suýt nữa là mẹ ngã rồi! Rốt cuộc nó có coi người mẹ này là mẹ nó không?”


“Không… làm hộ!”


Cảnh Kiệt vội vàng lên tiếng giải thích.


“Nó không làm hộ con thì nó ngồi trước máy tính của con làm gì? Cảnh Kiệt, mẹ đã bảo con rồi, cần cù bù thông minh. Con không biết, con làm sai cũng không sợ, sợ là con đã không học giỏi rồi còn không chịu chăm học, muốn đi đường tắt, làm vậy là không được đầu, con biết không?”


Cảnh Kiệt: Không biết nên giải thích như thế nào nữa.


Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiên, cũng nói: “Thiên Thiên, bố biết con yêu thương các em, điểm này thì bố mẹ vô cùng khuyến khích. Nhưng sau này em trai con còn phải kế thừa sản nghiệp của nhà mình, nếu giờ nó không học hành chăm chỉ thì sau này làm sao bố yên tâm giao công ty cho nó được?”


Những gì ông Cảnh nói khiến mặt Cảnh Lạc méo xệch đi.


Cô ta không hiểu, bố mẹ bình thường yêu thương cô ta như thế, vì sao khi gặp vấn đề quan trọng lại luôn nghĩ cho tên thiểu năng Cảnh Kiệt kia? Cho dù là trí thông minh hay là thủ đoạn, cô ta đều thích hợp làm người thừa kế của nhà họ Cảnh hơn. Dựa vào cái gì mà bố mẹ không hề cân nhắc đến cô ta về việc thừa kế?


Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cảnh Kiệt, Cảnh Lạc thầm cười lạnh, càng chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn.
 
Chương 113


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Mày kiểm tra hộ nó? Bản thân mày học hành như thế nào mà mày còn không rõ à? Thế này có khác gì mày hại em mày không?”


“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng nói nữa. Chị cũng chỉ có ý tốt thôi.”


Cảnh Lạc lại làm chuyên gia hòa giải lần nữa, sau đó cô ta nói với Cảnh Thiên: “Chị à, mẹ cũng không cố tình mắng chị đầu. Chưa nói đến chị, đến em vào phòng Tiểu Kiệt ảnh hưởng đến việc học của nó một chút thôi cũng bị mẹ mắng rồi. Tiểu Kiệt sắp phải thi đại học rồi, mẹ sợ nó không thi đỗ được nên nói chuyện hay làm gì cũng sẽ hơi sốt ruột một chút, chị đừng để bụng.”


“Đúng đấy Thiên Thiên, con cũng biết tình hình của Cảnh Kiệt mà. Mẹ con hơi lo lắng cho nó quả, con đừng để bụng.”


Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn Cảnh Lạc vội vàng giải thích này nọ trước mặt cô và bà Cảnh, một nụ cười rạng rỡ bỗng nở rộ trên mặt cô, khiển Cảnh Lạc nhìn mà phát sợ.


“Tự nhiên bị chửi rồi mọi người còn bảo con đừng để bụng. Người yêu ngủ với em gái mình mọi người cũng bảo con đừng để bụng. Mọi người… đúng là tốt bụng ghê nhỉ?”


Một câu nói khiến tất cả mọi người đều lúng túng, trừ Cảnh Kiệt.


“Thiên Thiên, mẹ con nóng tính mà, nhưng bà ấy cũng chỉ có ý tốt thôi. Em trai con học kém, nếu không cố gắng học hành thì nó thực sự không thể vượt hơn người khác đầu. Còn Tiểu Lạc, chuyện đó thực sự là lỗi của nó, bố mẹ đã mắng nó rồi, nó cũng đã hứa là sẽ thay đổi rồi. Tần Dịch là người yêu của con, còn con là chị gái của nó, nó tuyệt đối không giành người yêu với chị gái đầu. Hơn nữa nó cũng thế rồi, sau này tuyệt đối không tơ tưởng đến Tần Dịch nữa, con đừng giận nữa nhé, tránh làm tổn hại đến tình cảm của hai chị em.”


Cảnh Thiên lại nở nụ cười hiền lành: “Bởi vì con và Tiểu Lạc là chị em, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ của con thì nó đều sẽ thích, có cái gì mà cuối cùng không trở thành thứ của nó không? Đằng nào thì con cũng lấy chồng rồi, thứ cuối cùng trước khi lấy chồng, nó thích thì cứ lấy đi thôi, không cần phải làm như mình ấm ức tủi thân lắm đấu. Sau này có nhắc trước mặt ai thì cũng không thể để con phải chịu cái danh không nhường cô em gái mắc bệnh tim vì chuyện này được. Tất cả những gì con có đều đã cho Cảnh Lạc rồi, chỉ cần Cảnh Lạc có thể nhớ được điểm tốt này của con, đừng có bép xép sau lưng con là được.”


Cảnh Thiên nói vậy khiến ông bà Cảnh đều tỏ ra gượng gạo.


Chỉ có Tần Dịch vẫn đứng ở bên ngoài không dám vào là bứt rứt hẳn khi nghe thấy Cảnh Thiên lại vứt bỏ anh ta một lần nữa một cách không hề do dự.


Anh ta vội vàng đi vào phòng Cảnh Kiệt rồi nôn nóng nói: “Thiên Thiên, người anh yêu là em, không phải Tiểu Lạc, sao em có thể đẩy anh cho Tiểu Lạc như thế? Anh là người, không phải đồ vật, em như vậy anh sẽ đau lòng lắm đấy.”


Cảnh Kiệt siết chặt hai nắm tay, vô cùng tức giận. Cậu nhân lúc Tần Dịch đang ở ngay trước mặt mình, vung nắm đấm lên dộng thẳng vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta.


“A…”


“Anh Dịch!” Tiếng hét thảm thiết của Tần Dịch và tiếng kêu ré lên của Cảnh Lạc gần như vang lên cùng một lúc. Tần Dịch bị cú đấm bất ngờ của Cảnh Kiệt làm ngã vật xuống đất, còn Cảnh Lạc thì lao đến đỡ anh ta dậy ngay lập tức. Còn Cảnh Thiên mang tiếng “bạn gái” thì lười biếng tựa vào bàn như con rắn mềm oặt không xương, hớn hở xem kịch.
 
Chương 114


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Còn cô ta thì…


Đã nói rõ rằng sau này mình sẽ không tơ tưởng đến Tần Dịch nữa, vậy mà khi Tần Dịch bị đánh, cô ta còn lo lắng hơn cả Cảnh Thiên.


Chết rồi!


“Chị ơi, chị mau sang xem anh Dịch đi, anh ấy bị Cảnh Kiệt đánh, chẳng lẽ chị không đau lòng sao?” Cảnh Lạc gồng mình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào như cười như không của Cảnh Thiên. Cô ta cực kỳ ghét đôi mắt này của Cảnh Thiên.


Trước đây cô chỉ cảm thấy đôi mắt này đẹp mà thôi, vì sao mẹ lại không cho cô ta đôi mắt như thế chứ? Nhưng dạo này, dường như đôi mắt này có thêm pháp lực và yêu khí tỏa ra, tựa như có thể đọc thấu linh hồn cô ta bằng yêu pháp.


Điều này khiến Cảnh Lạc càng nói càng cảm thấy những gì mình thốt ra ngu ngốc và gượng gạo, biểu cảm trên mặt gần như không thể giữ nổi nữa. “Ôi chao, ăn cơm thôi ăn cơm thôi! Người một nhà cả, có việc gì quan trọng hơn ăn cơm nữa chứ?” Bà Cảnh ban nãy vẫn đang tức giận bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, cứu vãn sự ngượng ngập của Cảnh Lạc. “Đúng đúng đúng, đều là người một nhà cả, có việc gì quan trọng hơn ăn cơm nữa chứ? Thiên Thiên, hôm nay di Ngô nấu toàn món con thích đấy!” Ông Cảnh vội vàng lên tiếng, dẫn Cảnh Thiên xuống dưới.


Bàn ăn trong phòng ăn hình chữ nhật, vừa đủ để sáu người ngồi. “Nào nào nào Tấn Dịch, cháu ngồi cùng với Thiên Thiên đi.” Tần Dịch sắc mặt xám xịt đi ở phía sau nghe thấy tiếng ông Cảnh, mắt anh ta sáng lên, anh ta bước nhanh đến bên cạnh ông Cảnh rồi lễ phép nói: “Vâng thưa bác.”


Tần Dịch ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên, Cảnh Thiên lại đứng ngay dậy, vòng qua bàn rồi ngồi xuống đối diện.


Tần Dịch: …


Ông Cảnh: “Thiên Thiên, Tần Dịch đã ngồi đây rồi, con ngồi đối diện làm gì?”


“Tần Dịch nghe bảo con sẽ về nên sang thăm con đấy, sao con lại mặc kệ cậu ấy thế, như vậy còn ra thể thống gì không?” Bà Cảnh cũng xen vào. Nhưng vừa nói dứt câu, Cảnh Kiệt đã ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên với vẻ mặt khiêu khích.


Ông Cảnh: …


Tần Dịch: …


“Tiểu Kiệt, con sang đây ngồi với chị hai con này, chạy sang chỗ chị cả làm gì?” Bà Cảnh vô thức ra lệnh với Cảnh Kiệt, nhưng Cảnh Kiệt lại chỉ lườm bà ta một cái, không nói năng gì. “Ôi cái thằng nhóc này! Con ngồi cạnh chị cả con thì anh rể con ngồi đâu?”


Biết Cảnh Kiệt căng thẳng là sẽ không nói được gì, Cảnh Thiên bèn đáp thay: “Mẹ, con đã bảo là con tha thứ cho Tiểu Lạc rồi, từ nhỏ đến lớn có cái gì nó muốn mà con không cho nó đầu? Lần này cũng thế, nếu nó đã thích Tần Dịch thì con nhường Tần Dịch cho nó là xong. Đây cũng coi như là món quà cuối cùng mà người chị này tặng cho nó trong cả cuộc đời này thôi.”


Lời nói của Cảnh Thiên khiến tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, trừ Cảnh Kiệt.


Đặc biệt là bà Cảnh và Cảnh Lạc.


“Cái gì gọi là món quà cuối cùng mà người chị này tặng cho nó trong cả cuộc đời? Ý con là sau này con sẽ mặc kệ sự sống chết của Tiểu Lạc à?”
 
Chương 115


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Lạc bên cạnh cũng tỏ ra vô tội ấm ức như sắp khóc đến nơi.


“Con rủa nó lúc nào? Không phải mẹ hỏi con có để ý đến sự sống chết của Tiểu Lạc không ạ? Con biết bệnh tình của Tiểu Lạc, nghiêm trọng thì không đến nhưng nếu không chú ý thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, con đã trả lời mẹ là đến lúc đó con sẽ nhờ nhà họ Chiến giúp đỡ rồi mà.”


“Con…”


“Được rồi được rồi, mẹ đừng chửi con, cùng lắm thì đến lúc đó con không nhờ nhà họ Chiến giúp nữa là được chứ gì?”


“Cảnh Thiên!”


Bà Cảnh tức đến mức trắng bệch cả mặt. Chủ yếu là bà ta đã quen kiểm soát người ta, giờ đột nhiên người đó lại không chịu sự kiểm soát của bà ta nữa. Đây là lần đầu tiên bà Cảnh cảm thấy sự bất lực khi đối diện với Cảnh Thiên.


“Chị à, em biết chị vẫn không muốn tha thứ cho em và anh Dịch. Em biết em đã sai rồi! Rốt cuộc chị muốn em phải làm thế nào thì chị mới tha thứ cho chúng em?”


Cảnh Lạc đang khóc thút thít sẵn, giờ đã bắt đầu quay sang kể lể. Cô ta đau khổ đến mức nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt cũng tái nhợt như tờ giấy. Lúc nấc lên, cô ta còn ôm ngực mình một cách đau đớn, bộ dạng đó…


Đừng nói đến đàn ông, cho dù là Cảnh Thiên nhìn cũng cảm thấy có phong vị riêng.


Tiểu bạch hoa thì nên có dáng vẻ của tiểu bạch hoa, phải yếu ớt như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mình.


“Thiên Thiên, anh không biết em đã nghe ai nói gì bên ngoài rồi nên tôi đó mới thay đổi thái độ với anh hoàn toàn như vậy, hôm sau lại đến nhà anh để “bắt gian” Anh thực sự không làm chuyện gì có lỗi với em


cả. Chuyện của Tiểu Lạc thì đúng thật là anh có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng nổi, nhưng xin em hãy tin anh, giữa anh và cô ấy thực sự không có gì cả!” “Chị, em và anh Dịch thực sự không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Hôm đó chị bắt được em thực ra là do em cố ý đấy. Sau khi về nhà, bố mẹ cũng đã mắng em rồi. Em… sau này em thực sự sẽ không tơ tưởng đến anh Dịch nữa. Chị tha thứ cho em được không?”


Cảnh Thiên nhìn hai người thành khẩn xin cô tha thứ cô gật đầu: “Tôi đã nói là tôi tha thứ cho hai người rồi cơ mà. Tiểu Lạc, chị đã nói là từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ chị có mà em lại muốn, có thứ gì là chị không cho em đâu?”


“Không không…” Cảnh Lạc vừa khóc vừa lắc đầu một cách tủi thân: “Em biết đó không phải điều chị mong muốn. Chị, em biết có lúc em đã quá tùy hứng, quá quá đáng, nhưng sau này chắc chắn em sẽ thay


đổi.”


“Thiên Thiên, em tin anh đi, trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi, anh và Tiểu Lạc hoàn toàn trong sạch.” Tần Dịch cũng vội vàng thể hiện lòng trung thành.


Cảnh Thiên cười chẳng quan tâm: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Lạc là em gái của tôi, mọi thứ trước khi tôi kết hôn, chỉ cần nó muốn thì tôi đều sẽ cho nó hết. Còn về anh, anh và tôi không có quan hệ huyết thống gì, vì sao tôi phải tin anh? Vì rằng anh trắng à?”


Tần Dịch đã khó chịu lắm rồi, bởi vì hôm nay anh ta đã nhận được thông báo của công ty, vai nam chính của anh ta đã bị hủy bỏ.


“Thiên Thiên, em muốn thế nào mới chịu tin anh?”


“Anh thề đi! Anh thì trước mặt tôi, trước mặt ông trời, anh và Cảnh Lạc chưa bao giờ hôn nhau, chưa bao giờ lên giường, nếu không anh sẽ bị vạn người phỉ nhổ, flop cả đời, nhà cửa sa sút, cả đời phải sống trong nghèo khổ. Thế nào, dám thể không?”
 
Chương 116


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Được rồi, tôi tin. Có điều nếu sau này anh thật sự xảy ra chuyện gì không may, anh đừng có đổ lên đầu tôi nhé. Mọi người đều nói không được thề thốt lung tung, không nhỡ sau này lại thành thật đấy.”


Tần Dịch: …


Như thể là tin hay không tin anh ta vậy?


“Được rồi được rồi, Tần Dịch đã thề độc vậy rồi, đừng nói mấy chuyện khiến người ta không vui nữa, ngồi xuống ăn cơm cả đi.”


“Cảnh Kiệt, sang bên này ngồi.”


Ông Cảnh vừa lên tiếng hòa giải thì bà Cảnh đã lại bắt đầu giục Cảnh Kiệt.


“Được rồi, bà cũng biết là Cảnh Việt thích chị cả nó mà. Nó muốn ngồi Cảnh Thiên Thiên thì bà cứ để nó ngồi đó đi.”


Cuối cùng, Cảnh Thiên ngồi cùng Cảnh Kiệt, đối diện là Cảnh Lạc và bà Cảnh ngồi chung với nhau, ông Cảnh ngồi một đầu, Tần Dịch ngồi đầu kia. Cảnh Thiên về đây để ăn cơm, lại thêm nguyên chủ luôn ăn cơm do di Ngô trong nhà nấu, thế nên bây giờ Cảnh Thiên ăn cơm cũng thấy ngon.


Trong bữa ăn, ông Cảnh nói chuyện với Cảnh Thiên rất nhiều, Cảnh Thiên cũng nể mặt nên bữa cơm này vẫn khá hòa bình.


Cơm đã ăn no, những chuyện gia đình nên nói cũng đã nói xong, trong Cảnh Thiên cũng đã dịu đi rất nhiều, lúc ấy ông Cảnh mới nói: “Thiên Thiên này, bổ đã biết chuyện hôm nay rồi. Una lén hủy vai nữ chính của con, chuyện này thực sự rất quá quắt. Nhưng cho dù nói thế nào thì Una cũng là dì của Tần Dịch, giờ Trung Bác không chỉ đuổi việc cô ta mà còn bắt cô ta phải đền bù một khoản lớn nữa. Trung Bác còn hủy cả vai nam chính của Tần Dịch và vai nữ thứ chính của Tiểu Lạc…”


Ông Cảnh ngừng lại, thấy Cảnh Thiên không có ý định tiếp lời nên đành phải nói thẳng ra.


“Con và Tần Dịch cũng qua lại hai năm rồi, bố nhìn thằng bé ở bên con suốt hai năm trời, nó vẫn luôn giữ lời hứa hồi xưa với bố, không chạm vào con trước khi hai đứa kết hôn. Tuy nó và Tiểu Lạc đã khiến con không vui, nhưng đều là người một nhà cả, con xem con có thể nói với bên Trung Bác, bảo trả lại vai cho Tần Dịch và Tiểu Lạc được không?”


“Trả?” Cảnh Thiên bắt lấy từ khóa này, vừa cười vừa hỏi: “Bố nghĩ vai này đã là của hai người họ ngay từ đầu à?”


Ông Cảnh hơi lúng túng khi bị hỏi vậy, ông ta cười gượng: “Đương nhiên là không, nhưng mà…”


“Nếu đã không phải vai của họ thì không thể nói là trả được. Họ không phải là nghệ sĩ của Trung Bác, bố nghĩ con có thể khiến Trung Bác bỏ tiền ra vì họ, nhét thêm vai cho họ à? Trung Bác bỏ tiền bỏ công ra rồi thì khoản tiền họ kiếm được sẽ thuộc về ai?”


Ông Cảnh: … “Trung Bác giàu như thế, bọn họ lại tiếc tí tiền công của Tiểu Lạc và Tần Dịch à? Vả lại con là mợ chủ nhà họ Chiến, chẳng lẽ nhét thêm người vào cũng không được?” Bà Cảnh bực bội hỏi.


Cảnh Thiên ăn cơm một cách trang nhã, hoàn toàn không tức giận vì yêu cầu kỳ cục của gia đình này. “Mẹ, đây cũng là lý do vì sao công ty của bố bé như thế mà lại phải đối mặt với việc phá sản, còn bên nhà họ Chiến lại càng ngày càng ăn nên làm ra, chuyện này cũng có nguyên nhân cả đấy chứ.”


“Mày nói cái gì?” Bà Cảnh ghét nhất là giọng điệu ăn nói hiện giờ của Cảnh Thiên.
 
Chương 117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Thế vì sao nhà họ Chiến không thể dùng diễn viên thực lực của chính mình? Dùng diễn viên của mình, công ty còn được thêm 60-70% nữa. Tính ra thì cũng phải mấy chục triệu đấy.”


Bà Cảnh thấy có nói nữa nói mãi thì cũng chỉ nói đến thể mà thôi, bà ta ra lệnh luôn: “Thế thì con sang nhà họ Chiến nói, con không đóng vai nữ chính nữa, con muốn nhường cơ hội của con cho Tân Dịch và Tiểu Lạc. Đằng nào thì bên đoàn làm phim cũng đã xác định dàn diễn viên rồi, nghe nói đến mai là sẽ bắt đầu giới thiệu chính thức, chỉ cần con không làm ầm ĩ lên thì mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như ban đầu. Una cũng không cần phải bị đuổi việc, càng không cần phải bồi thường một khoản tiền lớn như thế.”


Những lời bà Cảnh nói đã chọc giận Cảnh Thiên hoàn toàn.


Đằng nào thì cũng ăn kha khá rồi, Cảnh Thiên buông đũa xuống, nét cười trên mặt không nhạt đi những ánh mắt thì dần trở nên vô cùng lạnh lùng.


“Mẹ, có phải mẹ nghĩ rằng con dễ bị bắt nạt nên khi nói chuyện với con, mẹ không thèm dùng não luôn không?”


Bà Cảnh: …


Trước áp lực đến từ ánh mắt của Cảnh Thiên, bà Cảnh bỗng không thể thốt nổi thành lời.


Thấy mẹ mình bình thường bùng nổ sức chiến đấu như thế, giờ mới được một hiệp đã rén rồi, Cảnh Lạc lại òa khóc.


“Chị, chị nói chị đã tha thứ cho em rồi, thực ra chị không hề tha thứ cho em phải không? Chị có biết khi em nghe nói rằng em có thể được diễn vai nữ thứ chính, em đã vui mừng đến mức nào không? Bây giờ chị đã gả sang nhà họ Chiến rồi, chỉ cần chị muốn thì sau này chị sẽ có nguồn tài nguyên vô cùng vô tận, Vì sao chị cử nhất định phải giành lần này với em? Em chẳng có gì hết, đến anh Dịch mà em thích, em cũng đã nhường cho chị rồi, vì sao chị cứ phải giẫm đạp lên em như thế chứ?”


Cảnh Lạc cứ khóc mãi rồi lại ôm ngực mình, bộ dạng đáng thương đó khiến Cảnh Thiên cũng cảm thấy như mình đã làm chuyện gì độc ác đến mức không thể tha thứ được.


Bà Cảnh không thể nhìn nổi khung cảnh này nữa.


Bà ta nhảy dựng lên như một con gà chọi: “Mày còn dám nói à? Cảnh Lạc là em gái mày, mày là chị…”


“Con là chị nên nhường em gái là chuyện nên làm! Hơn nữa em gái con lại bị mắc bệnh tim, có thể gặp nguy hiểm về tính mạng bất cứ lúc nào, sau này con còn rất nhiều cơ hội. Nếu hồi đó không phải vì sinh con thì cơ thể mẹ sẽ không yếu đi, các em sinh sau sẽ không gặp vấn đề như thế. Tất cả đều do con gây ra, nên con có nghĩa vụ giúp đỡ các em, con là chị, chỉ cần là thứ các em cần thì con đều nên nhường.”


“Mày biết là tốt!”


“Thế nên hồi trước con nhường hết rồi còn gì. Chỉ cần là thứ con có mà Cảnh Lạc lại thích, cho dù là đồ chơi, búp bê, xe đạp, hay là thành công, vinh dự, thậm chí cả người yêu sau này, con đều nhường hết cho nó rồi. Mẹ nói nó không đẹp bằng con, vào giới giải trí sợ là không đứng vững được nên bảo con đưa bài hát tự viết nhạc tự viết lời cho nó, để nó…”


“Mày câm mồm!”
 
Chương 118


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên nói rất nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại lấp lóe vẻ ác độc.


“Bây giờ nó vẫn chưa chính thức tiến vào giới giải trí mà đã thành tài nữ âm nhạc rồi. Số người hâm mộ còn nhiều hơn con nữa, fan của nó còn hay xách mé con là đồ bình hoa. Con đã nói gì chưa? Người ngồi ở đây đều là người nhà cả, sao lại không cho con nói?”


“Chị, tuy những bài hát đó đều do chị viết ra, nhưng em cũng có tham gia mà, em đã trau chuốt lại những bài hát đó mà.”


Thấy Tần Dịch đã kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn xoe, Cảnh Lạc cảm thấy mình đã bị Cảnh Thiên sỉ nhục, cô ta lập tức giải thích. “Chả thế! Mấy bài hát thô thiển đó của mày chỉ là đồ phế liệu, nếu không có Tiểu Lạc trau chuốt lại thì có được hiệu quả kinh ngạc như vậy không?”


Cảnh Thiên gật đầu: “Hóa ra những bài hát con viết đều là phế liệu à! Được, con biết rồi.”


Cảnh Lạc bỗng có dự cảm không lành. Cô ta đang định cứu vãn thì thấy Tần Dịch tỏ ra nghi ngờ, cô ta nghĩ bụng vẫn nên để sau nói chuyện lại với Cảnh Thiên thì hơn.


“Được rồi, mày đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Giờ Tiểu Lạc rất cần vai nữ thứ chính này, mày về nói ngay với ông nội mày hoặc là cậu ba, mày không muốn đóng vai nữ chính của bộ phim này nữa, cho dù thể nào, Tiểu Lạc bắt buộc phải đóng vai nữ thứ chính của bộ phim này!”


Thấy bà Cảnh tỏ vẻ “mày bắt buộc phải làm theo những gì tao nói”, Cảnh Thiên mỉm cười, đứng dậy rồi cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị ra về. “Đứng lại, mày muốn đi đầu?” Bà Cảnh vội vàng quát cô. Bà ta kinh ngạc, không thể tin được rằng Cảnh Thiên có thể ngó lơ yêu cầu của bà ta như thế.


Đây là đứa con vô cùng nghe lời, nói một là không có hại, không bao giờ phản kháng. Thế nên bà ta vẫn không tin khi nghe Cảnh Lạc kể rằng Cảnh Thiên đã thay đổi rồi.


Nhưng lúc này, sau khi bà ta nói bao nhiêu như thế, Cảnh Thiên lại đứng dậy xách túi định đi về, hành động này không chỉ khiến bà Cảnh kinh ngạc mà đến ông Cảnh cũng choáng váng.


“Đi về chứ còn gì. Mọi người gọi con về ăn cơm mà, giờ ăn xong rồi, con đi về.”


“Mày dám! Mày đi thử tao xem! Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này một bước thì sau này đừng gọi tao là mẹ nữa!”


“Được rồi, đằng nào thì từ nhỏ đến lớn mọi người cũng chỉ coi con là vật hi sinh thôi. Nếu con đã không làm vừa ý mọi người thì từ bây giờ ai đi đường nấy luôn cho nhanh. Mẹ đừng nhận con là con gái, con cũng không cần nhận mẹ là mẹ nữa.”


| Bà Cảnh tức phát điên lên, bà ta chửi: “Mày đừng mơ! Mày là đứa con tao mang nặng đẻ đau mười tháng, tính mạng của mày thuộc về tao! Chỉ cần nhà họ Cảnh muốn thì mày đừng hòng thoát được trách nhiệm của mình!”


Đối mặt với màn gào thét vô cùng tức giận của bà Cảnh, Cảnh Thiên lại chỉ cười mỉa mai: “Có phải mẹ đã quên là từ một tháng trước, bố mẹ vì công ty nhà họ Cảnh mà bán con cho nhà họ Chiến rồi không? Chỉ cần con không ngoại tình thì con chính là người nhà họ Chiến, không phải người nhà họ Cảnh với mẹ. Sao thể, lấy được tiền rồi, ăn được thịt rồi, quệt miệng cái là không thèm biết gì nữa đúng không? Nhà họ Chiến với nhà họ Cảnh, mỗi nhà giữ một bản hợp đồng đấy nhé!”


Bà Cảnh chỉ vào Cảnh Thiên: “Mày… mày…”


Cảnh Thiên đã ra đến cửa, cô kéo cửa ra, chuẩn bị bước ra ngoài.


Tất cả mọi người đều cuống lên.


“Thiên Thiên, đừng đi!”
 
Chương 119


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Ông Cảnh: …


“Vì sao con phải hi sinh lợi ích của chính mình để giúp đỡ cho bọn họ? Con đã nói rồi, Tần Dịch với con chỉ là tờ giấy lộn trong nhà xí thôi. Bây giờ giấy đã bị người ta dùng rồi, cho dù con có bỏ qua thì cũng chỉ là vứt tờ giấy đó đi mà thôi, không có chuyện nhặt về dùng lại, lại còn phải tẩy trắng xịt nước hoa, đem anh ta đi làm triển lãm đầu, phải không?”


“Còn Cảnh Lạc ấy mà… Con nghĩ hình như mọi người vẫn luôn nhầm một chuyện. Con chỉ là chị gái của Cảnh Lạc, bố mẹ mới là bố mẹ của Cảnh Lạc. Nó muốn cái gì thì phải là bố mẹ cho nó chứ, sao lại là con cho nó được. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà phải hi sinh lợi ích của con để giúp đỡ cho nó? Chỉ vì nó mắc bệnh tim à? Có bệnh thì đi bệnh viện mà mổ đi, chui vào giới giải trí làm gì? Làm diễn viên vất vả như thế, không sợ đột tử à?


Lần nào cũng chạy sang chỗ con tìm kiếm cảm giác tồn tại, giành được đồ rồi thì lại hết đau tim, không giành được thì làm như sắp chết đến nơi. Thế thì đi chết luôn cho lành. Suốt bao nhiêu năm, có thấy mày phát bệnh thật lần nào đâu?”


Cảnh Lạc mở to mắt nhìn Cảnh Thiên, cô ta không thể ngờ được rằng người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói nặng nửa câu với cô ta trước mặt bố mẹ, giờ lại có thể nguyền rủa cô ta bằng những lời độc địa như vậy.


“Cảnh Thiên, mày đúng là…”


“Cả hai người nữa!!!”


Bà Cảnh còn chưa nói xong thì Cảnh Thiên đã ngắt lời bà ta một cách mạnh mẽ.


“Bố mẹ chắc chắn mình là bố mẹ ruột của con chứ? Mở miệng ra là con giành tài nguyên của Cảnh Lạc, bảo con trả lại tài nguyên cho nó. Con giành tài nguyên gì của nó rồi? Tài nguyên đó là của nó à? Có phải trong mắt bố mẹ, những gì của con đều nên thuộc về nó, con tồn tại trên thế gian này là để làm nguồn cung cấp cho cuộc đời nó không?”


Sắc mặt ông Cảnh, bà Cảnh, Cảnh Lạc và Tần Dịch đều trở nên vô cùng khó coi trước màn trả đũa như súng liên thanh của Cảnh Thiên.


Bà Cảnh tức quá, gầm lên: “Chẳng lẽ lại không ạ? Nếu không phải vì mày thì Tiểu Lạc có mắc bệnh tim bẩm sinh không, tất cả vì đẻ ra đồ sao chổi là mày nên em trai em gái mày đều mắc bệnh! Dựa vào cái gì mà mày có được cơ thể khỏe mạnh? Dựa vào cái gì mà em gái và em trai mày đều có vấn đề về sức khỏe? Tất cả đều tại mày!”


“Đừng trách chị!”


Cảnh Kiệt đứng bên cạnh bà Cảnh, siết chặt hai nắm tay, cậu bỗng hét lên một tiếng đinh tai nhức óc ngay bên tai bà Cảnh, khiến bà Cảnh nhảy dựng lên.


Những phong thái yêu nghiệt của Cảnh Thiên đã biến thành lạnh lùng vô cùng, đôi mắt quyến rũ như tràn ngập băng lạnh ngàn năm.


Ngày trước nể phần là bố mẹ nguyên chủ, cho dù họ bán con cầu vinh thì cô cũng nhịn. Bởi vì đây đều là sự thật nhãn tiền, hơn nữa còn là do nguyên chủ tự nguyện, Nhưng bây giờ ấy mà, sự vô liêm sỉ và không có điểm dừng của họ đã khiến cô nổi giận thực sự.


“Hóa ra trong mắt bà, tôi là đồ sao chổi à!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom