Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 60


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Ông ấy bị tràn khí màng phổi, đồng thời dẫn đến đau tim. Vốn dĩ ông ấy đã không thở được rồi mà ông còn ẩn ngực ông ấy nữa, chỉ cần ấn vài cái thôi là ông ấy sẽ không còn nhịp tim nữa đâu.”


Mọi người đều sửng sốt.


Họ đều cho rằng ông cụ bị nhồi máu cơ tim, nhưng Cảnh Thiên vừa nói như vậy, giống như ông cụ há miệng là vì muốn hô hấp vậy.


Chỉ là ông cụ đã không thể nói được gì nữa rồi.


Đúng là… cũng giống như bị tràn khí màng phổi.


“Bệnh nhân có bị tràn khí màng phổi không?” Bác sĩ hỏi lại. Lúc này, bàn tay đã đặt rất gần ngực của ông cụ nâng lên rất nhiều.


Vệ sĩ dẫn đầu vội vàng lắc đầu: “Chỉ có tim và chân của ông chủ không tốt thôi, nhưng không bị tràn khí màng phổi.”


“Lúc trước không bị, không có nghĩa là bây giờ và sau này cũng không bị.”


Lời nói của Cảnh Thiên khiến cho bác sĩ và vệ sĩ rơi vào tình thế khó xử, không ai có thể gánh vác được trách nhiệm này.


Cuối cùng, bác sĩ chỉ có thể nói: “Chúng tôi chỉ là một phòng khám bán thuốc Đông y thôi, không có thiết bị và đồ dùng cấp cứu bệnh tim mạch. Vừa rồi cô gái này nói cũng có lý, nếu cụ chủ nhà anh bị như vậy là do tràn khí màng phổi, chúng ta làm sơ cấp cứu bóp tim sẽ càng khiến bệnh nhân tử vong nhanh hơn. Tôi đã gọi cấp cứu rồi, hay là…”


“Ha?”


Đột nhiên tất cả mọi người kêu lên.


Khi bác sĩ kia đang nói, Cảnh Thiên đã nhanh chóng rút trong túi ra một con dao gọt hoa quả đa năng Thụy Sĩ, khi tất cả mọi người, thậm chí cả vệ sĩ đang hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đâm thẳng vào vùng dưới cổ ông cụ rồi.


Tất cả mọi người đều sợ đến mức hét lên, vệ sĩ còn tức giận mở to mắt.


Sau khi phản ứng lại, mấy vệ sĩ định bắt Cảnh Thiên lại, nhưng Cảnh Thiên đã giật túi dụng cụ y tế dùng một lần trong túi của bác sĩ rồi.


Nhìn thấy tay vệ sĩ vươn tới, Cảnh Thiên chỉ hời hợt nói một tiếng: “Cút!”


Nhìn dáng vẻ của Cảnh Thiên không giống như đang gây bất lợi cho ông chủ của họ, đám vệ sĩ chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.


Trong túi dụng cụ y tế có một cái ống, Cảnh Thiên cắm ống vào vết thương mà cô vừa dùng dao rạch ra. Tiếng rít” như âm thanh bị hở khí vang lên, ống mềm bị không khí trào ra ngoài làm cho dựng thẳng lên. Mãi cho đến khi luồng khí trào ra ngoài qua ống mềm, sắc mặt của ông cụ nằm trên mặt đất mới dần dần tốt lên.


Bác sĩ và vệ sĩ bên cạnh lúc này đều tái mặt.


May mắn quá!


Nếu không có lời nhắc nhở của Cảnh Thiên thì họ đã xử lý theo bệnh nhồi máu cơ tim rồi.


Vốn dĩ đối phương đã không thể hô hấp mà họ lại ấn ngực, ép toàn bộ không khí trong cơ thể ra ngoài thì có thể sẽ chết nhanh hơn.


Lúc này, bác sĩ không còn bực tức Cảnh Thiên nữa.
 
Chương 61


Dù sao thì họ cũng là một phòng khám Đông y có tiếng, nếu người thực sự chết trong phòng khám của họ, chưa nói đến việc có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của họ hay không, chỉ cần nhìn số lượng vệ sĩ bên cạnh ông cụ này nhiều như vậy là biết chắc chắn ông cụ là người không tầm thường. Đến lúc đó sợ là ông ta và phòng khám Đông y sẽ không tránh khỏi liên quan.


sibe “Thưa cô, tôi là quản gia của nhà ông cụ này, vô cùng cảm ơn cô về chuyện ngày hôm nay. Chuyện xảy ra đột ngột, bây giờ chỉ có tôi có mặt thôi, mong cô nhất định phải để lại số điện thoại, sau này chủ nhà nhất định sẽ hậu tạ thật tốt.”


Ánh mắt của người qua đường đang xúm lại xem, thậm chí các bác sĩ đều lộ vẻ ngưỡng mộ. Vừa nhìn là biết ngay ông cụ này không phải người bình thường, quà cảm ơn chắc chắn sẽ rất hậu hĩnh.


“Tôi cũng chỉ tình cờ nhìn thấy những người khác cứu người như vậy mà thôi, không cần khách sáo. Thay vì sau này cảm ơn tôi, không bằng bây giờ giúp tôi mua một ít đồ đi.”


Quản gia giật mình: “Cô muốn mua gì?”


“Thẻ ngân hàng của tôi có vấn đề, vừa rồi tôi mua một ít đồ nhưng vẫn chưa thanh toán, ông giúp tôi thanh toán là được.”


“Được, được, không thành vấn đề.”


Quản gia vội vàng giúp Cảnh Thiên giải quyết.


Nhìn thấy Cảnh Thiên cầm điện thoại di động đang chuẩn bị rời đi, quản gia lập tức nói: “Thưa cô, xin cô hãy để lại số điện thoại, cậu chủ nhà tôi còn tiện hậu tạ.” Nghe thấy hai chữ “cậu chủ”, ánh mắt Cảnh Thiên hơi lóe lên, cô lập tức nói: “Không cần đâu. Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, ông giúp tôi thanh toán, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.” “Nhưng mà, thưa có…”.


Quản gia ngăn lại và muốn tiếp tục hỏi xin thông tin liên lạc, nhưng lại bị ánh mắt mang ý cười nhưng lạnh lùng như bằng của Cảnh Thiên làm cho sửng sốt, chỉ có thể để mặc cô xách hai túi đồ to rời đi.


Chẳng bao lâu sau khi bước ra khỏi Cứu Đường, Una lại gọi điện thoại tới.


Sau khi nếm thử thái độ vô cùng tồi tệ của Cảnh Thiên, Una đã gọi điện cho Tần Dịch, sau khi biết được thành tích khủng bắt quả tang tại trận của Cảnh Thiên, trong lòng Una hơi lo lắng.


Lần này, bà ta đã thay đổi thái độ.


“Thiên Thiên, đầu tiên, tôi rất xin lỗi vì thái độ vừa rồi đổi với cô.”


Cảnh Thiên một tay xách cả hai chiếc túi, bước đi nhẹ nhàng không tốn chút sức nào, vô cùng thanh lịch như thể cô đang cầm một thứ gì đó rất nhẹ vậy.


Tay kia cầm điện thoại, khóe môi luôn tươi cười cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Chị nên xin lỗi tôi. Chị không phải con đẻ của tôi, tôi không thể bao dung chị vô điều kiện được. Cho nên tôi hi vọng chị có thể hiểu được vị trí và tình cảnh của mình, đừng có lải nhải mấy điều vô dụng với tôi.”


Una: …


Cảm nhận được thái độ của Cảnh Thiên thay đổi 180 độ, Una chỉ có thể đè cơn giận trong lòng xuống, nói: “Được rồi, chuyện này là tôi sai, không tìm hiểu rõ ràng mà đã chất vấn cô. Vừa rồi tôi đã hỏi Tân Dịch rồi, nó rất hối hận vì đã đưa Cảnh Lạc về nhà mình. Nhưng mà Thiên Thiên à, cô và Tần Dịch đã hẹn hò hai năm rồi, Tần Dịch chưa bao giờ động vào cô. Cô cho rằng nó sẽ động vào Cảnh Lạc sao?”


“Anh ta không động vào tôi là vì tôi không cho anh ta động vào, không phải vì anh ta là Liễu Hạ Huệ. Chỉ ở lại nhà anh ta một đêm mà khi tôi đi bắt quả tang lại cất quần áo lót trong phòng để quần áo của Tần Dịch, có phải chị nghĩ tôi là đồ ngu đúng không, chị nói gì tôi cũng tin à?”
 
Chương 62


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Lại nghe những gì Una nói trong điện thoại, sự chế giễu trên khóe môi của Cảnh Thiên càng trở nên rõ ràng hơn, tiện tay hướng ống kính điện thoại về phía trước chụp vài tấm ảnh. “Đây là tất cả những gì chị muốn nói với tôi à?”


“Còn một chuyện nữa.” Una nghiêm túc, nói ngắn gọn: “Đã chọn được người cho bộ phim Mirror World rồi, ngày mai tới công ty cô chỉ cần ký tên là được.”


“Một người quản lý như chị mà có thể chọn người à? Từ khi nào mà chị trở thành nhà đầu tư và đạo diễn thế?”


Una lại im lặng trong chốc lát, ngay sau đó, giọng nói cao vút lên:


“Thiên Thiên, cô làm sao thế hả? Cô không quên lời hẹn của chúng ta đấy chứ?”


Khi nghe bà ta nói điều này, Cảnh Thiên lập tức nhận ra rằng nguyên chủ có thể đã bật đèn xanh gì đó cho nhà Tần Dịch rồi.


“Ồ, hôm qua tôi không cẩn thận bị ngã cầu thang. Có thể là di chứng của chấn động não nên hơi mất trí nhớ.”


Una: …


“Chẳng lẽ ngay cả Mirror World mà cô cũng quên luôn rồi à?”


“Tôi vẫn chưa quên. Tôi nhớ đây là bộ phim mà nhà họ Chiến đầu tư cho tôi, tôi là nữ chính.”


“Không phải, chuyện này không phải là như vậy.” Una nhanh chóng giải thích: “Bởi vì Hoàn Thụy cũng đầu tư vào bộ phim này, cho nên nếu Tần Dịch làm nam chính thì Vân Tiêu của Hoàn Thụy chỉ có thể là nam phụ.”


“Vân Tiêu là Ảnh đế, phía tôi cũng phải rất cố gắng mới có thể khiến anh ta nhường lại vị trí. Bên phía Hoàn Thụy đã đưa tin rồi, chỉ cần công ty sản xuất phim Trung Bác chịu nhường lại 20%, đồng thời để Hình Mỹ Kỳ của Hoàn Thụy diễn vai nữ chính thì Vân Tiêu có thể diễn nam phụ”


“Đợi đã!” Cảnh Thiên càng nghe càng cảm thấy không đúng, hỏi: “Tại sao nhà họ Chiến đầu tư phim cho tôi lại phải để Tần Dịch diễn chính? Tại sao rõ ràng vai nữ chính là của tôi, nhưng bây giờ lại để Hình Mỹ Kỳ đóng? Ý của chị là bộ phim nhà họ Chiến đầu tư cho tôi, tôi phải diễn nữ phụ, mà nhà họ Chiến còn phải nhường lại 20%? Đầu chị bị làm sao đây?”


Una vừa nghe vậy thì không vui, thấy Cảnh Thiên muốn bác bỏ ý kiến của mình bèn nói với vẻ nghiêm nghị: “Cảnh Thiên, cô bị sao vậy hả? Ngã một cái là ngu luôn rồi à? Cô đã hứa là chỉ cần Tần Dịch được diễn chính thì có thể hy sinh bất kỳ giả nào, bây giờ khó khăn lắm tôi mới có thể thương lượng được với giám đốc của bên đó. Bây giờ chỉ cần cố gật đầu ký tên, Trung Bác sẽ nhường lại 20%, còn có thể cho Tần Dịch diễn nam chính. Bây giờ cô nghi ngờ, vậy thì tất cả sự hy sinh và nỗ lực của tôi lúc trước không phải là uổng công rồi sao?”


Cảnh Thiên suýt nữa đã bị Una làm cho tức đến nổi bật cười.


Từ trước đến giờ chỉ có cô chơi người khác thôi. Người muốn tính kể cô, cô sẽ tính kể người đó đến mức hắn ta phải hối hận đến xanh ruột.
 
Chương 63


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “No no no, Una, chị tuyệt đối đừng làm hỏng từ ‘bạn trai trước mặt tôi. Nếu chị cứ tiếp tục như thế này, có thể cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ muốn kết hôn đầu. Một tờ giấy nháp mà Cảnh Lạc đã chùi đít rồi, chị nghĩ anh ta còn tư cách để làm bạn trai tôi không? Tôi còn phải vì anh ta mà từ bỏ vai nữ chính nữa? Để cho nhà họ Chiến nhường lại 20%? Có phải chị nghĩ nhiều quá rồi không? Bây giờ tôi nói cho chị biết: Chị bị đuổi rồi! Tôi không cần người quản lý lúc nào cũng nghĩ cho Tân Dịch như chị.”


Cảnh Thiên nói xong liền cúp điện thoại, không đợi đối phương tiếp tục tranh luận với cô nữa.


Ban đầu cô muốn đi mua sắm ở các cửa hàng hàng xa xỉ tại trung tâm thành phố, bởi vì phong cách của Cảnh Thiên rất khác với cô. Nhưng nghĩ đến việc tấm thẻ đen đó còn không quẹt được mười nghìn tệ, tâm trạng nóng lòng muốn thử đó của cô lập tức nguội lạnh.


Không ngờ lại khiến cô xấu hổ như vậy!


Cô muốn xem rốt cuộc là ai đã khiến cô chi toàn bộ số tiền trong thẻ.


Khi rẽ vào một con hẻm và đi ra một lần nữa, những chiếc túi lớn nhỏ trong tay Cảnh Thiên đã không còn. Sau khi mở app ngân hàng trên điện thoại di động và kiểm tra việc sử dụng tiền trong một tháng nay, cô phát hiện nhà họ Chiến cho cô một trăm triệu, ngày nhận được tiền, cô chuyển năm mươi triệu cho nhà họ Cảnh, sau đó chuyển cho Tần Dịch… hai mươi triệu’ll!


Sau đó, số tiền còn lại trong thể được chia làm nhiều lần chuyển vào tài khoản của Tần Dịch. Cộng trước cộng sau lại là hai mươi triệu.


Mười triệu còn lại có dùng để mua đồ.


Qua tài khoản của đối phương cộng với trí nhớ mơ hồ của cô, Cảnh Thiên nhớ ra mười triệu cuối cùng dùng để mua một chiếc vòng tay bốn triệu cho bà Tần. Sáu triệu còn lại, trừ một triệu để mua cho mình một ít quần áo ra, năm triệu còn lại đều là đồ trang sức và quần áo nam tại cửa hàng I.


Nghĩ đến đồ trang sức trên cổ và tay của Tần Dịch đều là của cửa hàng T, Cảnh Thiên hận không thể xông vào màn hình điện thoại để lôi đối phương ra rồi đánh chết.


Đang kiểm tra từng mục đích và đối tượng của từng khoản tiền, ngọn lửa giận trong lòng đang không biết trút vào đầu, Una lại gửi tin nhắn Wechat tới. Đó là một bản hợp đồng.


Cô mở ra xem, đó là một bản thỏa thuận ký với Una trước khi cô vào nhà họ Chiến.


Nội dung chính của thỏa thuận là cô đưa Una từ Trung Trạch Entertainment sang công ty sản xuất phim Trung Bác, để bù đắp thiệt hại cho Una, cô không thể chấm dứt hợp đồng với Una, nếu nhất định phải chấm dứt hợp đồng thì cô cần phải trả cho bà ta hai trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng.


Sau khi xem qua hợp đồng, Cảnh Thiên thực sự không biết phải nói nguyên chủ như thế nào.


Đúng là có thể vì Tần Dịch mà không cần tất cả mọi thứ.


Nhưng tại sao cô không thấy Tần Dịch đẹp trai nhỉ?


Không lâu sau, lại có tin nhắn Wechat của Una.


“Tôi có thể nghỉ, nhưng trước khi tôi nghỉ, cô phải chuẩn bị trước hai trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng, hoặc là để tôi kiểm được hai trăm triệu tiền hoa hồng trước. Thiên Thiên, tôi biết chuyện Tần Dịch vụng trộm với em gái cô đã đả kích cô rất lớn, nhưng đây không phải là lý do cô chia tay với nó. Hai người cần giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Lẽ nào cô quên mục tiêu của cô là khiến cho Tần Dịch trở thành Ảnh đế, còn cô thành Ảnh hậu rồi sao?”
 
Chương 64


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Vẻ mặt của Tần Dịch đang ở bên cạnh vô cùng khó coi, đôi môi mỏng mím chặt không nói gì.


“Cháu cũng thật là! Biết rõ tình cảm của Cảnh Thiên dành cho cháu đã sâu đậm đến một mức độ nhất định rồi, cháu chọc vào ai không chọc, tại sao lại đi chọc vào Cảnh Lạc? Con bệnh đó lần nào cũng giả vờ yếu đuối để cướp đồ của Cảnh Thiên, cháu cho rằng Cảnh Thiên thật sự ngu ngốc coi cô ta là em gái sao? Là ai thì cũng sẽ hận cô ta chết đi được đúng không? Cháu và cô ta dính lấy nhau, cháu bảo Cảnh Thiên biết để mặt mũi đi đâu?”


Đối mặt với lời buộc tội của di, Tần Dịch không dám phản bác.


Suy cho cùng thì trước khi nổi tiếng, anh ta và mẹ anh ta luôn sống dựa vào dị. Cho nên đối với người dì này, anh ta luôn tự ti theo bản năng.


Tần Dịch bực bội xoa tóc mình, khuôn mặt u ám.


“Vậy bây giờ cháu phải làm thế nào? Hình như lần này Thiên Thiên tức giận thật rồi, cháu chưa bao giờ thấy cô ấy giận như vậy. Hôm nay cháu cũng thử níu kéo rồi nhưng cô ấy nói chuyện rất khó nghe, hoàn toàn không quan tâm đến cháu.”


“Làm thế nào à? Còn làm thế nào được nữa?” Una tỏ ra ác độc: “Cô ta là bạn gái của cháu, cháu nói xem cháu phải làm thế nào? Nếu cô ta chịu lấy tên bại liệt nhà họ Chiến vì cháu thì tình cảm như vậy không phải báo cắt đứt là cắt đứt được đâu.”


“Cháu đi cầu xin cho đi. Mặc dù kiếm tiền trong làng giải trí rất dễ, nhưng tài nguyên cũng chỉ nằm trong tay mấy công ty đó thôi. Vốn dĩ cháu đã có tài nguyên tốt nhất rồi, cuộc sống sau này cũng có thể giẫm lên cô ta mà sống một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng cháu nói xem cháu đã làm những gì rồi?”


Bà Tần luôn ngượng ngập ngồi một bên, nghe em gái quở trách con trai mình, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Chồng bà ta mất sớm, lúc trước đều nhờ em gái hỗ trợ kinh tế, tuy nói rằng Una đã giúp Tần Dịch debut thông qua một số thủ đoạn, nhưng nhìn bà ta mắng con trai mình như vậy, trong lòng bà Tần rất khó chịu.


Trong lòng càng thầm quyết tâm, nhất định phải phát triển xưởng sản xuất của mình để thoát ly khỏi Una. Nếu không thì hai mẹ con bà ta sẽ mãi mãi bị Una giẫm dưới chân.


“Nhưng Tần Dịch nhà chúng ta cũng không muốn như vậy mà, nếu không phải Cảnh Lạc cứ bám lấy, sao thằng bé có thể ở bên Cảnh Lạc được? Hơn nữa, dù gì nhà Cảnh Lạc làm phát triển bất động sản, lúc đó Cảnh Thiên không được người nhà yêu thương, chắc chắn chọn Cảnh Lạc tốt hơn chọn Cảnh Thiên rồi. Ai ngờ được mới sáng sớm mà Cảnh Thiên đã chạy đến nhà chị chứ?” Bà Tần vặn lại thay cho Tần Dịch.


“Chị!” Una mạnh mẽ nhìn bà Tần, vội nói: “Một chân không thể đạp hai thuyền, dù gì thì bây giờ việc kinh doanh của chị mới đi vào quỹ đạo, cũng coi như một người giàu có rồi, chị không biết điều cơ bản nhất này à? Tần Dịch được chiều quá. Nó và Cảnh Thiên, Cảnh Lạc có hai con đường để lựa chọn: Hoặc là chọn Cảnh Thiên, từ nay con đường ngôi sao xán lạn. Hoặc là chọn Cảnh Lạc, sau này dựa vào Cảnh Lạc đi rể. Hai người tự chọn đi, chọn xong rồi thì đưa ra quyết định!”
 
Chương 65


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Ừ, con biết làm như thế nào là được. Bên phía Cảnh Thiên liên quan đến sự nghiệp của con, sự nghiệp của con phát triển rồi, việc kinh doanh xưởng sản xuất của mẹ mới tốt được. A Dịch, bao nhiêu năm nay hai mẹ con chúng ta luôn ăn nhờ ở đậu, có thể tự mình làm chủ hay không phải dựa hết vào con rồi.”


“Mẹ yên tâm, cho dù sau này con có quan hệ gì với Cảnh Lạc, con nhất định sẽ không từ bỏ Cảnh Thiên.” Ánh mắt Tần Dịch đầy kiên định,


Xét cho cùng, Cảnh Thiên của ngày hôm nay hấp dẫn hơn Cảnh Lạc gấp mười nghìn lần.


Trước đây tại sao anh ta không thấy Cảnh Thiên lại hấp dẫn đến vậy nhỉ?


Sau khi bắt quả tang thành công, để cho nguyên chủ nhìn thấy bộ mặt thật của tra nam tiện nữ Cảnh Thiên chặn số của Tần Dịch luôn, cô hoàn toàn không biết rằng mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà đổi phương còn tưởng rằng đang muốn lạt mềm buộc chặt.


Sau khi hack điện thoại của Una, ban đầu Cảnh Thiên muốn kiểm tra xem có điều gì giữa mình và Una mà cô không biết nữa không, cuối cùng lại phát hiện ra tin nhắn của con gái Una gửi cho bà ta, cũng tức là đàn em khóa dưới hồi học đại học của cô – Bành Thù Kỳ, bảo bà ta nói cô giúp việc chuẩn bị đồ ăn ngon.


Khi nhìn thấy tin nhắn này, cô nở nụ cười xấu xa.


Về nhà họ Chiến, cô vào phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên, Vì quên gõ cửa nên khi bước vào, Cảnh Thiên nhìn thấy một người máy tinh xảo đang lau người cho Chiến Lê Xuyên.


Các khớp của người máy rất linh hoạt, khác hẳn với các loại người máy khác. Ngoại trừ lớp vỏ sắt bên ngoài ra, nó làm việc trong không khác gì người thật, thậm chí ngay cả mỗi khớp ngón tay của nó đều cực kỳ linh hoạt.


Chiến Lê Xuyên không ngờ sẽ có người đột nhiên vào phòng mình. Vừa từ bệnh viện về nên lúc này anh đang lau người, toàn bộ cơ thể đều lộ ra trước mắt của Cảnh Thiên. Chiến Lê Xuyên nhìn đối phương, nhưng anh phát hiện ra đối phương hoàn toàn không nhìn anh, cô đang nhìn chằm chằm người máy của anh với ánh mắt lập lòe sắc xanh.


Người phụ nữ đêm qua mới nuốt nước bọt trước cơ thể của anh, hôm nay đã không thèm liếc nhìn lấy một cái rồi à?
 
Chương 66


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Một giọng nói không có cảm xúc phát ra từ miệng của người máy, giọng nói lạnh lùng mắng Cảnh Thiên khiến cô ngơ ngác tại chỗ.


Sự ngạc nhiên trong mắt Cảnh Thiên càng lớn hơn.


Nếu như bị người khác mắng, Cảnh Thiên đã nhảy lên rồi dạy cho kẻ đó một bài học từ lâu rồi. Nhưng lúc này, cô lại sáng mắt lên nhìn Chiến Lê Xuyên, khen ngợi: “Ngầu quá! Nó có cả cảm xúc và sở thích!”


Nói xong, Cảnh Thiên nhìn người máy hỏi: “Tại sao lại mắng tao? Tao xinh đẹp thế này, lẽ nào mày không thích tao à?”


Người máy được Chiến Lê Xuyên chế tạo theo tỷ lệ cơ thể của mình, cao hơn Cảnh Thiên rất nhiều. Lúc này Cảnh Thiên ngẩng đầu, chắp tay sau lưng nhìn người máy, dáng vẻ vốn dĩ xinh đẹp quyến rũ lúc này đột nhiên trở nên có chút nghịch ngợm đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn người máy lại giống như yêu quái đang nhìn Đường Tam Tạng vậy.


Bản thân Chiến Lê Xuyên cũng không nhận ra rằng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Thiên, đôi mắt anh đã mang theo ý cười.


Giọng nói không cảm xúc của người máy lại vang lên lần nữa: “Cô chạm vào tay tôi rồi, tôi ghét người khác chạm vào tay tôi.”


“Hóa ra lại là một người máy sạch sẽ!”


Cảnh Thiên thật sự vô cùng hài lòng với người máy này, có trời mới biết trước đây cô muốn có một người máy hình người bên cạnh như thế nào, có điều những người máy cô mua luôn giống như đầu có vấn đề vậy, không được như ý.


Giờ phút này, cuối cùng cô đã nhìn thấy loại người máy mà cô luôn tâm niệm muốn có rồi, hơn nữa còn là một người máy có cá tính, Cảnh Thiên thực sự quá hài lòng. “Anh mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một con y hệt!” Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lấp lánh. Vì bị chạm vào tay nên người máy không giúp Chiến Lê Xuyên đắp chăn nữa, với tư cách là một chuyên gia y tế cao cấp, Cảnh Thiên rất tự nhiên giúp Chiến Lê Xuyên đắp chăn lên.


Dù sao anh cũng là bệnh nhân, chất độc trong cơ thể chưa được thanh lọc sạch sẽ, bị viêm phổi do cảm lạnh không có lợi cho việc phẫu thuật sau này.


Chiến Lê Xuyên còn chưa kịp nói gì thì người máy kiêu ngạo và tính tình chẳng tốt chút nào lại lên tiếng lần nữa.


“Hừ, người phụ nữ ngu ngốc, tôi là một không hai trên đời này, cô mà cũng muốn mua tôi á? Cô xứng sao?”


Đôi mắt Cảnh Thiên mở to. Cô nhìn Chiến Lê Xuyên, người không nói chuyện với cô từ đầu đến cuối rồi hỏi: “Tại sao người máy của anh lại có… cá tính như vậy?”


Chiến Lê Xuyên vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Cảnh Thiên. Nghe thấy câu hỏi, anh trả lời một cách tự nhiên.


“Tính cách của nó… là do tôi cài đặt.”


Vốn dĩ định nói là “giống tôi”, nhưng nghĩ đến việc Cảnh Thiên vừa bị mắng, rồi lại nghĩ đến việc tối hôm qua cô xoa bóp cho anh, hôm nay lại cứu anh. Mặc dù không muốn nói chuyện lắm, nhưng rõ ràng biết mình bị hại mà vẫn chưa tìm ra hung thủ, anh cũng không muốn chết cho lắm.


Đối mặt với ân nhân, Chiến Lê Xuyên cảm thấy mình nên duy trì phép lịch sự cơ bản, tránh cô gái nhỏ này biết anh độc miệng lại không vui.


Không ngờ Cảnh Thiên lại khen ngợi: “Ngầu quá!”


Cô muốn có một người máy như thế này. Rất ngầu, chỉ phục vụ bản thân và bỏ qua người khác. Khi người khác chạm vào nó, nó có thể nói người đó, tốt nhất là có thể đánh nhau luôn.
 
Chương 67


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Cô cho rằng một người bị bại liệt đến mức từ cổ trở xuống đều không thể cử động được như tôi có thể chế tạo ra người máy được à?” Mặc dù người máy này được anh chế tạo sau khi bị liệt di chuyển không thuận tiện, nhưng không biết tại sao, anh lại buột miệng nói ra những lời cam chịu này trước mặt Cảnh Thiên. Vừa dứt lời, Chiến Lê Xuyên đã hối hận ngay. Anh thực sự chỉ là một kẻ bại liệt vô dụng.


Cảnh Thiên không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh, cô nói một cách vô cùng thản nhiên: “Anh chỉ tạm thời mất đi năng lực hoạt động mà thôi, sau này sẽ khỏi, anh không cần để ý quả. Đời người không thể nào cứ thuận buồm xuôi gió mãi được, luôn có những lúc khó khăn, vượt qua khó khăn thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”


Khi nói những lời này, cô đã nghĩ về quá khứ của chính mình.


Bây giờ quay đầu nhìn lại, cô của khi đó thực sự là có nhan sắc, có tiền, có quyền, có thể lực, cái gì cũng có, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy mình đang sống trong vực sâu, cảm thấy thế giới đều là màu xám, không có hi vọng.


Cảm giác ấy chắc là rất giống với tâm trạng hiện tại của Chiến Lê Xuyên.


Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên an ủi người khác.


Nghe Cảnh Thiên nói xong, sâu trong đôi mắt không hề bận tâm của Chiến Lê Xuyên lại nổi sóng.


Nhớ lại việc Cảnh Thiên xoa bóp cho anh có mục đích và hàng loạt hành động cứu anh tối hôm qua, trực giác đã khiến anh nảy sinh một sự mong chờ chưa từng có kể từ sau khi bị bại liệt.


Chiến Lê Xuyên nhìn cô gái, lúc này ánh mắt cô lại chuyển sang người máy, không hề giấu giếm sự tha thiết.


“Cô thích lắm à?” Chiến Lê Xuyên chủ động nói chuyện với Cảnh Thiên. “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu, ham muốn chiếm hữu rõ rệt không hề che đậy. “Khi nào tôi khỏi, có thể đi lại được, tôi sẽ chế tạo cho cô một người máy còn tốt hơn con này.”


Ánh mắt Cảnh Thiên chấn động, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như chứa đầy sao.


“Quyết định như vậy nhé!”


“Nhất định không nuốt lời.”


Hai người cứ như vậy mà thỏa thuận với nhau.


Vốn dĩ nghĩ rằng chiếm cơ thể của Cảnh Thiên, trước khi rời đi vẫn nên xứng đáng với kim chủ, sẽ chữa khỏi cho Chiến Lê Xuyên rồi mới rời đi, không hề muốn nhận lợi ích khác của nhà họ Chiến.


Nhưng bây giờ cô lại có thể có thêm một người máy không thể mua được ở bất kỳ nơi nào trên thế giới mà cô luôn muốn có. Cảnh Thiên cảm thấy rằng mình hời quá rồi.


Thực ra, nếu như Chiến Lê Xuyên không nhắc tới, cô cũng sẽ làm một vụ mua bản với anh.


Còn chuyện bắt quả tang hôm nay, cả hai đều ngầm không nhắc tới.


Đối với Cảnh Thiên, cô cảm thấy bản thân mình không cần phải giải thích gì với Chiến Lê Xuyên. Dù sao thì cô chỉ đến để xung hỉ mà thôi.
 
Chương 68


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhìn thấy tên người gọi, chân mày của cô cau lại.


Bố mẹ cô mất khi cô mới 5 tuổi, nhưng dựa vào ký ức về bố mẹ, cô có thể cho họ điểm cao nhất. Sau cái chết của bố mẹ, cô trở thành một người phụ nữ giàu có nổi tiếng thế giới dựa vào số tài sản lớn do bố mẹ để lại và nỗ lực của bản thân.


Vì vậy đối với cô mà nói, từ “bố mẹ” tràn đầy ấm áp.


Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, gia đình không mang lại cho cô nhiều ký ức ngọt ngào.


Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của cô đều phải nhường cho em gái, chỉ cần lợi ích của cô và lợi ích của em gái Cảnh Lạc có liên quan đến nhau, họ nhất định sẽ lập tức đứng về phía Cảnh Lạc.


“Alo.” Cảnh Thiên trả lời điện thoại.


“Con đang ở đâu?”


Giọng bà Cảnh vang lên, mang theo sự nghiêm khắc và thẩm vấn.


“Ở nhà.”


Lời nói của Cảnh Thiên khiến bà Cảnh nghẹn họng, một giây sau mới phản ứng lại nhà Cảnh Thiên nói là nhà họ Chiển chứ không phải là nhà họ Cảnh.


“Tối nay con về nhà đi.” Bà Cảnh ra lệnh.


“Không có thời gian.” Câu trả lời của Cảnh Thiên ngắn gọn và mạnh mẽ.


“Không có thời gian?” Bà Cảnh cao giọng chất vấn: “Con làm mợ chủ nhà họ Chiến chứ không cần con đi dọn dẹp, con có gì mà bận?” “Trò chuyện với chồng con cho đỡ chán.” Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường, khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt anh đột nhiên chuyển động.


Đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi anh như vậy.


Anh luôn cho rằng việc kết hôn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng hay thay đổi nào đối với cuộc sống của anh, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy rõ ràng là có điều gì đó đã thay đổi. “Con kết hôn chứ đâu phải bị mua đứt đầu, lẽ nào về nhà mẹ đẻ thôi mà họ còn phải nói con à? Mẹ không cần biết, tóm lại là tối nay con nhất định phải về nhà ăn cơm.”


Cảnh Thiên định nói lại, nhưng cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị bên kia cúp máy.


Cảnh Thiên: …


“Nếu cô muốn về thì bất cứ lúc nào cũng có thể về, mẹ cô nói đúng, cô chỉ gả vào nhà họ Chiến thôi, không phải là bị mua đứt. Tôi cũng không cần cô nói chuyện với tôi.”


“À, tôi biết. Tôi chỉ lấy anh ra để lừa bà ấy thôi.”


Chiến Lê Xuyên: …


Nếu anh nhớ không làm thì cô gái này cưới anh vì gia đình đúng không?


Vì sự giàu có của gia đình mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Vì tài nguyên của chồng chưa cưới mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Nhưng mà bây giờ, cô đã chia tay với chồng chưa cưới rồi, lại lấy một người bị bại liệt ra để nói dối, nhà cũng không về.


Rốt cuộc thì cô vợ nhỏ của anh định làm gì vậy?
 
Chương 69


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Trạch Ngôn phân vân một lúc: “Nhưng mà… cậu chủ không gọi chúng ta vào.” “Vậy thì… chúng ta chờ à? Nếu cậu chủ tức giận, hoặc là tiếng bên trong to lên thì chúng ta hãy vào?”


Đột nhiên, cửa phòng khách bị đẩy ra.


Nhìn thấy Chiến Thư Du, Trạch Ngôn và Vân Chu đều rất cung kính, đồng thanh gọi: “Cô hai.”


Chiến Thư Du nhướng mày hỏi: “Sao hai người lại mặt mày nhăn nhó thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”


Vận Chu nói: “Là mợ chủ, cô ấy lại mở cửa phòng ngủ của mình để đi tìm cậu ba.”


“Họ là vợ chồng, Thiên Thiên đi tìm A Xuyên thì có vấn đề gì sao?” “Nhưng gần đây tâm trạng của cậu ba rất tệ, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Huống hồ, cậu ba đang lau người, cậu ấy…”


“Được rồi, tôi đi xem sao.” Chiến Thư Du ngắt lời Vận Chu, gõ cửa phòng ngủ rồi đẩy cửa đi vào.


Trong phòng ngủ, Cảnh Thiên đang cười vui vẻ nói chuyện với Chiến Lê Xuyên, mà khuôn mặt Chiến Lê Xuyên cũng đang có một nụ cười nhè nhẹ.


Nhìn thấy người đi vào là Chiến Thư Du, Chiến Lê Xuyên chủ động chào hỏi: “Chị.


Chiến Thư Du lập tức cười thật tươi.


“Có vẻ như có Thiên Thiên nên tâm trạng của em rất tốt.”


Chiến Lê Xuyên liếc mắt nhìn người rõ ràng là tinh thần không được tốt cho lắm, hỏi: “Mấy ngày nay chị đều ở bệnh viện à?”


Chiến Thư Du cười tươi hơn: “A Xuyên, chị đã liên hệ với Viện nghiên cứu Y học Lawrence. Họ có hứng thú với thuốc điều trị bệnh cao huyết áp mới nhất do Viện nghiên cứu Y học Xuyên Đầu chúng ta nghiên cứu, muốn hợp tác với chúng ta. Để trao đổi, chị đã đề nghị phó viện trưởng của Viện nghiên cứu Y học Lawrence – giáo sư Hồng Lục đến khám bệnh cho em. Bà ấy là chuyên gia thiên tài số một của khoa thần kinh, hiện tại họ đang suy xét về chuyện này.”


Viện nghiên cứu Y học Lawrence là viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới, có điều Chiến Lê Xuyên tỏ ra không mấy hứng thú đến chuyện Chiến Thư Du đề cập tới. So với điều mà viện nghiên cứu Lawrence có thể mang lại, anh có trực giác Cảnh Thiên sẽ mang đến cho anh một bất ngờ lớn hơn.


Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này người tới là ông cụ Chiến và Chiến Vũ Hằng.


Nhìn thấy kim chủ, đương nhiên Cảnh Thiên sẽ chủ động chào hỏi. Khuôn mặt đang rất khó coi của ông cụ Chiến đã khá hơn rất nhiều, ông cụ vui vẻ nói chuyện với Cảnh Thiên mấy câu.


Sau khi nói chuyện với ông cụ, Cảnh Thiên lại liếc nhìn Chiến Vũ Hằng.


Chiến Vũ Hằng còn tưởng rằng người phụ nữ này sắp chào hỏi mình, khóe môi sắp nhếch lên, đâu biết rằng Cảnh Thiên chỉ nhìn lướt qua chứ không có ý muốn chào hỏi anh ta.


Khóe môi Chiến Vũ Hằng mím lại, ánh mắt sâu hơn.


Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường nhìn thấy hết thảy ánh mắt của Chiến Vũ Hằng, ánh mắt anh cũng trở nên sâu xa.
 
Chương 70


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Trông sắc mặt chủ ba hôm nay tốt đấy.”


“Trông sắc mặt anh cả lại không tốt lắm, anh chú ý nghỉ ngơi đi.” Tuy vẫn là những lời quan tâm nhưng thái độ của Chiến Lê Xuyên đối với sự quan tâm của Chiến Thư Du và Chiến Vũ Hằng lại hoàn toàn khác nhau. Bình thường họ còn giữ thể diện cho nhau, nhưng hôm nay tự nhiên Chiến Lê Xuyên lại không muốn thế nữa.


Hôm nay Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du bị ông cụ cưỡng chế gọi về là để bọn họ nói thật ra, rốt cuộc là ai đã động chân động tay vào sổ hoa cỏ của Chiến Lê Xuyên.


Nhưng hai người đều không thừa nhận.


Chiến Thư Du và Chiến Lê Xuyên luôn rất thân thiết nên đối tượng công kích trọng điểm của ông cụ là Chiến Vũ Hằng.


Chiến Vũ Hằng tức xì khói nên đương nhiên là sắc mặt không tốt.


Nhưng dưới áp lực của ông cụ, lúc này Chiến Vũ Hằng cũng không thể không nói chuyện với Chiến Lê Xuyên bằng cái mặt cười cứng đờ.


Có điều tự nhiên lại bị Chiến Lê Xuyên châm chọc.


Chiến Vũ Hằng không vui nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng, anh ta nói: “Đúng rồi, anh cả không được thông minh như chủ, không có chủ nên rất nhiều việc phải dồn hết lên đầu anh, không chỉ phải xử lý việc của công ty Trung Bác mà cả việc của tổng tập đoàn nữa. Thành ra hai hôm nay ngủ hơi muộn.”


Chiến Thư Du bên cạnh cười mỉa: “Nếu anh cả mệt như vậy thì có cần chia dự án của công ty ra không, em phụ anh cho? Vừa muốn chiếm vừa kêu mệt, đúng chuẩn chiếm nhà xí nhưng lại không đi ị.”1


Cảnh Thiên: …


Chu choa!


Cô còn tưởng Chiến Thư Du là kiểu phụ nữ mạnh mẽ nho nhã hổ mặt cười, không ngờ lại cục súc như thế. Công kích thẳng mặt Chiến Vũ Hằng như vậy, ở ngay trước mặt ông cụ mà cũng không cần hòa thuận sao?


Chiến Vũ Hằng cười: “Đây là bổn phận của anh, không phiền cô hai bận tâm. Huống hồ còn có chủ hai và chủ ba hỗ trợ, dù hơi mệt nhưng cũng ổn lắm. Cô hại cứ tập trung nghiên cứu y học rồi mau chóng chữa khỏi cho chủ ba đi, anh còn đang chờ chủ ba về tổng công ty đây.”


Chiến Thư Du đang định nói tiếp thì Chiến Vũ Hằng quay sang ông cụ: “Đúng rồi ông này, cháu quên nói với ông, cháu đã liên hệ bác sĩ phẫu thuật cho chú ba rồi.”


Ông cụ Chiến nghe Chiến Vũ Hằng nói vậy cũng chẳng vui mừng được bao nhiêu mà còn tỏ ra nghi ngờ. Ông nheo mắt lại rồi hỏi: “Cháu đã liên hệ với bác sĩ? Người ở đâu? Có tiếng tăm không?”


“Hôm qua Từ Phóng nói với cháu là bác anh ta làm ăn ở bên châu Tam Giác nên có quen người của bên Viện nghiên cứu Y học Lawrence.”


Chiến Thư Du không kìm được mà bị bại: “Chẳng lẽ anh cả không biết Xuyên Đầu chúng ta cũng có mối quan hệ với bên Viện nghiên cứu Y học Lawrence à? Dựa vào quan hệ của Từ Phóng thì thà để em tự liên hệ còn hơn. Quên không nói với anh cả, em cũng đang liên hệ với Lawrence rồi, Lawrence chuẩn bị phái phó viện trưởng Hồng Lục đến xem bệnh cho A Xuyên.”


“Hóa ra cô hai cũng đang liên hệ với bên Viện nghiên cứu Y học Lawrence à?” Chiến Vũ Hằng mỉm cười nhưng lại nói với vài phần áp lực: “Cô đã liên hệ lâu như vậy rồi, có biết thực ra Viện nghiên cứu Lawrence thuộc về Đường Môn không?”
 
Chương 71


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Tối qua xem thời sự, ông cụ Chiến mới biết đến người tên Đổng Duyệt Đồng này, hôm nay ông còn đích thân nhắn tin cho đối phương nhưng tin nhắn như đá chìm biển sâu, đến giờ mà vẫn chưa có hồi âm. Cho dù nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố H, cho dù AUPU Group đứng thứ nhất thứ nhì trên toàn bộ nước Z về khoa học điện tử, cho dù điều kiện ông đưa ra đủ hậu hĩnh, đối phương vẫn không thèm ngó ngàng đến ông.


Ông cụ Chiến đang sốt ruột vì chuyện này, không ngờ thằng cháu Chiến Vũ Hằng mà ông chưa bao giờ hi vọng gì nhiều lại đột ngột nói về vấn về này.


“Đúng rồi ông. Thực ra cháu đã biết về người tên Saka này từ lâu nên cháu đã có ý định liên hệ với Saka thông qua Từ Phóng, nhưng Saka mãi vẫn không nhận. Đến tận hôm qua nhận được tin Saka đã qua đời, nghe nói cô Đồng đã tiếp nhận công việc của Saka nên cháu mới bảo Từ Phóng liên lạc ngay với bên cô Đồng. Tuy trước đó không có nhiều người biết đến cổ Đồng, nhưng nghe nói tay nghề của cô ấy cũng không thua kém gì Saka, đồng thời cháu còn có tin rằng thực ra trước khi chết Saka đã mắc bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy dù cô ấy vẫn sống nhưng với trạng thái tinh thần đó, e rằng cô ấy cũng không thích hợp để chữa trị cho chủ ba.”


Cuối cùng ánh sáng cũng lóe lên trong mắt ông cụ Chiến.


“Thật hả? Đổng Duyệt Đồng cũng có bản lĩnh như Saka? Thế cháu liên lạc với bên kia đã có tin tức gì chưa?”


“Vâng ông. Cháu đã tìm hiểu rồi, Đổng Duyệt Đồng và Saka đều là đệ tử chân truyền của Đường Môn, nhưng Đông Duyệt Đồng là con gái do bố mẹ Saka nhận nuôi, nếu không có bố mẹ Saka thì e cô ấy cũng chẳng là gì cả. Thế nên để Saka thêm nổi bật hơn, bình thường Đông Duyệt Đồng đều nhường cô ấy. Nhưng trên thực tế, những gì hai người học và kế thừa đều như nhau. Những bệnh Saka có thể chữa được, Đổng Duyệt Đồng chắc chắn có thể chữa được. Nếu cô Đổng mà cũng không chữa được thì e là…”


Chiến Vũ Hằng không nói tiếp những ý tứ rất rõ ràng. Nếu Đổng Duyệt Đồng không thể chữa được, vậy thì e rằng trên thế giới này không ai có thể chữa được nữa.


Bởi vì con đường chữa thị thuần Tây y đã gần như phán tử hình rồi, lối ra duy nhất của Chiến Lê Xuyên chính là Đông Tây y kết hợp, mà con đường này thì Đường Môn là thích hợp nhất. Ông cụ nghe vậy thì vui mừng nắm tay Chiến Lê Xuyên, nói: “A Xuyên, cháu đã nghe thấy chưa, Đổng Duyệt Đồng cũng giỏi như Saka. Nếu anh cả cháu có thể mời được cô Đổng tới, vậy thì bệnh của cháu có hi


vọng chữa được rồi.”


Nói xong, ông cụ lại tươi cười nhìn sang Cảnh Thiên, khen ngợi: “Thiên Thiên, đại sư nói không sai, cháu đúng là phúc tinh của nhà họ Chiến!”


Chiến Vũ Hằng: …


Người là do anh ta tìm, Vì sao người được khen lại là Cảnh Thiên?


Nhưng nhìn Cảnh Thiên lúc này đã giấu vẻ quyến rũ đạo đức giả như hồ ly, thay vào đó là vẻ ngơ ngác sau khi được khen, đúng là chẳng khác nào một món đồ may mắn đáng yêu.


Thôi được rồi, vì người được khen là cô nên Chiến Vũ Hằng đành giấu sự không vui của mình đi.


Ông cụ nói chuyện với Chiến Lê Xuyên, nhưng ánh mắt của Chiến Lê Xuyên lúc này lại lướt qua đôi mắt của Chiến Vũ Hằng.


“Cảm ơn ông.”


Chiến Lê Xuyên bỗng lên tiếng khiến mọi người trong phòng không kịp phản ứng.


Ông cụ ngớ ra một lúc lâu rồi mới nhận rằng cục cưng bé bỏng của ông đang cảm ơn ông vì đã tìm cô vợ Cảnh Thiên này cho anh. Ông bèn cười ha há một cách vui vẻ lạ thường: “Thằng bé này, cảm ơn gì chứ? Chỉ cần cháu vui thì ông làm gì cũng thấy vui hết.”
 
Chương 72


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cảnh Thiên hoàn toàn không cảm thấy lo lắng và chột dạ vì bị người ta bắt thóp, cô gật đầu, cười tít mắt: “Yên tâm đi chị hai, tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu ba.” “Sao cứ cậu ba cậu ba mãi thế? Thiên Thiên, nó là chồng của cháu, cháu nên gọi nó là A Xuyên.” Ông cụ phủ đầu ngay lập tức.


“Dạ vâng, vậy thì từ giờ cháu sẽ gọi cậu ba là A Xuyên.”


Thấy cô gái này trả lời phóng khoáng như thế, Chiến Lê Xuyên biết thực ra cô đang đứng ra ngoài cuộc. Người không dây dưa cả trái tim lẫn thân xác như thế, trông thì rất gần gũi với người ta, nhưng thực tế thì cách xa vô cùng.


Người hầu trồng dã chi ma trắng đã rời khỏi đây từ rất lâu, người chỉnh điều hòa thì tạm thời vẫn chưa bắt được. Rốt cuộc là ai muốn hại Chiến Lê Xuyên, chuyện này vẫn chưa có kết quả. Tuy Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du là hai người thừa kế tiếp theo, hiểm nghi rất lớn, nhưng cũng chưa chắc là một trong hai người đó. Bởi vì nhà họ Chiến còn có rất nhiều kẻ địch trên thương trường, đặc biệt là sự nổi trội của Chiến Lê Xuyên đã cản đường rất nhiều người, không ít người muốn anh phải chết.


Sau khi điều tra, Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du đều ngầm làm việc giúp Chiến Lê Xuyên, trước khi có bằng chứng xác thực, chuyện này chỉ có thể cho qua như vậy.


Buổi tối, Una bảo giúp việc làm một bàn đồ ăn rồi mời Tiết Ninh đến nhà chơi.


Tiết Ninh là người bạn thân nhất của con gái bà ta, Bành Thù Kỳ. Hai đứa cùng học một trường cấp ba, bây giờ học cùng một trường đại học. Tiết Ninh gia cảnh khó khăn, nể phần cô đối xử tốt với cô con gái Bành Thù Kỳ, họ đã hỗ trợ cô học Học viện hí kịch thành phố H. Tiết Ninh gọi hai vợ chồng Una là bố mẹ nuôi.


Tuy Una không thể đối xử với cô con gái nuôi này như với con gái ruột, nhưng chỉ cần cô vẫn có thể đối xử tốt với con gái mình, bà ta vẫn sẽ không keo kiệt mà giúp cô một tay.


Bởi vì sau này đều sẽ phải lăn lộn trong giới giải trí, Una không hề sợ Tiết Ninh vượt mặt con gái mình.


Hai đứa trẻ ngồi trên bàn cơm, vừa nói vừa cười, Una cũng nói chuyện rất say sưa với chồng mình.


Vì có người ngoài ở đây nên Una không kể chuyện của Tần Dịch, bà ta chỉ dốc sức chửi Cảnh Thiên là đồ nuôi ong tay áo, đồng thời còn lo cô sẽ làm đổ bể kế hoạch Tần Dịch làm nam chính.


Bành Thù Kỳ và Tiết Ninh đều là người hâm mộ của Tần Dịch, nghe Cảnh Thiên có chút tài nguyên trong tay đã muốn làm nữ chính, sau đó đổi vai nam chính của Tần Dịch, hai người đều tức giận đến mức chửi ầm lên.


Bành Thù Kỳ là em họ của Tần Dịch, đồng thời đang là hội trưởng fanclub của Tần Dịch. Cô ta nói nếu Cảnh Thiên dám làm gì để Tân Dịch mất vai nam chính, cô ta sẽ cho cả club đến gây chuyện thì Una nhận được một tin nhắn Wechat.


Tin nhắn do Cảnh Thiên gửi, Una còn tưởng là cô đến để cầu hòa với bà ta, ai ngờ mở ra xem thì thấy là một bức ảnh.


Trong ảnh là một người phụ nữ đang ngồi đối diện với một người đàn ông, người phụ nữ đang đứt kem cho người đàn ông, người đàn ông ăn một cách vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Bà ta rất quen thuộc với người hai người này.


Một người là chồng của bà ta, người còn lại là bạn thân của con gái bà ta, con gái nuôi Tiết Ninh của bà tall!


Thoáng chốc, Una cảm thấy huyết áp của mình tăng lên vùn vụt.
 
Chương 73


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Mẹ nuôi, mẹ sao thế? Sao tự nhiên sắc mặt mẹ xấu thế? Xảy ra chuyện gì rồi ạ?“.


Tiết Ninh ngồi đối diện Una nên thấy sự khác thường ở bà ta ngay, cô ta bèn tỏ ra quan tâm. Đôi mắt trong veo đó khiến Una nghĩ Cảnh Thiên cố tình chọc tức bà ta nên mới gửi ảnh. Bức ảnh này dù không phải chỉnh sửa thì cũng là cố tình canh góc, có khả năng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy.


Như biết Una đang nghĩ gì, khi bà ta đã thuyết phục được chính mình bình tĩnh lại, một bức ảnh nữa được gửi tới.


Đó là lịch sử khách vào thuê phòng của một khách sạn ở thành phố S vào hai ngày trước.


Lúc đó chồng bà ta, Bành Vinh Hoa, nói rằng phải đến thành phố S để khảo sát dự án.


Ban đầu lịch sử thuê phòng khách sạn ở thành phố S cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề chính là, sau khi Bành Vinh Hoa nhận một phòng suite không lâu, Tiết Ninh đã dùng chứng minh thư của chính mình để thuê phòng cùng một khách sạn.


Tuy không cùng một gian phòng nhưng Una không phải đồ ngu. Hai người này mà không có gì thì vì sao lại vào thuê chung một khách sạn người trước kẻ sau?


Trước sự quan tâm của Tiết Ninh, Una đột nhiên nói: “Ban nãy bạn mẹ bảo có thấy con ở thành phố Shai hôm trước. Hai hôm trước con tới đó à?”


Tiết Ninh thấy sắc mặt của Una không ổn rồi, giờ bị hỏi vậy thì cảm thấy hốt hoảng. Cô ta là sinh viên đại học, ứng phó tình huống bất ngờ vẫn không sánh bằng kẻ lõi đời được. Thế nên chỉ trong nháy mắt, Tiết Ninh biển sắc rồi vội vàng phủ nhận: “Đâu có, hai hôm nay con vẫn ở thành phố H mà, có đi đâu đâu.”


Điện thoại lại đổ chuông lần nữa.


Lần này là bức ảnh Tiết Ninh đến phòng suite tìm Bành Vĩnh Hoa.


Hơn nữa hai người còn ôm hôn nhau ngay từ cửa.


Hình ảnh cay mắt kích thích trái tim Una, bà ta đột ngột chộp cái bát trên bàn rồi ném thẳng vào mặt Tiết Ninh như phát điên.


“Tao đánh chết mày con điếm vô liêm sỉ! Bà mày nuôi mày học đại học mà mày đi cướp chồng bà à, mày chết đi cho tao!”


“A…”


“Lý Niệm Phương, bà lên cơn gì thế hả? Bà đánh con bé làm gì? Nó vẫn còn là trẻ con mà!”


Cùng với tiếng la hét thảm thiết của Tiết Ninh, cả nhà họ Bành chìm vào tình cảnh hỗn loạn trong nháy mắt. Bành Vĩnh Hoa không chịu nổi cảnh Una đánh cục cưng yêu quý của mình nên phụ Tiết Ninh đánh Una. Còn Bành Thù Kỳ xem điện thoại xong, cảm thấy mình bị bạn thân lợi dụng nên cũng gia nhập vào cuộc chiến.


Cuối cùng cả nhà đánh nhau đến tận đồn công an, Tiết Ninh còn bị đánh đến mức nhập viện.


Khi bị cảnh sát đưa đi lấy lời khai, Una lại nhận được tin nhắn Wechat.


“Chị Una, nghe nói chị đến đồn công an rồi? Ôi chao, cần gì phải thể? Chỉ bị con gái nuôi của mình cảm cho cái sừng thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu. Có câu nếu cuộc sống không còn gì vui thủ, thì trên đầu phải nhú một chú sừng xinh. Chúng ta là người, không phải thần tiên, ai mà không có lúc phạm sai lầm?” 1


Una đã tức đến đỏ như cả mặt lên rồi, sau khi đọc tin nhắn, bà ta gần như tức đến muốn nổ tung.


Bà ta nhớ rất rõ, đây là câu bà ta đã nói khi gọi điện cho con khốn Cảnh Thiên đó.


Đến tối, con khốn kia lại trả nguyên văn cho bà ta.


Hơn nữa còn bằng phương thức ác độc như thế này!
 
Chương 74


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Nhờ sự hỗ trợ của kim bạc, một luồng khí nhẹ tràn vào từ huyệt Thiên Linh, bắt đầu mở kinh mạch trong cơ thể. Ba tiếng sau, khi Cảnh Thiên mở mắt lần nữa, cô cảm thấy dường như cả thế giới đều sáng lên một chút.


đan điền, một luồng khí quen thuộc bắt đầu xoay vần. Cảnh Thiên tìm được một chiếc kính râm xấu xí trong tủ quần áo, cô sờ mắt kính, có lẽ là mắt mica. Tuy mặt kính mica mỏng nhưng độ dẻo cao, nhưng khi Cảnh Thiên lấy một cây kim bạc vừa mảnh vừa mềm đâm vào mắt kính mica, mắt kính bị kim đâm xuyên nhanh chóng như kim đâm vào vải.


Cảnh Thiên dồn một luồng sức mạnh vào kim bạc. Sau một tiếng “bụp” rất nhỏ, cả mắt kính bị nổ tung bởi một luồng lực vô hình, vỡ thành mảnh vụn.


Cảnh Thiên rất kinh ngạc. Bởi vì dù là cô trước kia, lần đầu tiên dẫn khí nhập thể, tốc độ và lực cũng không đạt đến mức độ như thế này. Quả nhiên không phải tự nhiên mà nguyên chủ được chọn làm con dâu của nhà họ Chiến, cho dù là tử vi hay cơ thể của cô ấy đều rất thích hợp để luyện khí.


Nếu tiếp tục kiên trì thì có lẽ cô sẽ nhanh chóng đạt đến trình độ như ngày trước. 1 Sau đó, Cảnh Thiên mở máy tính lên, gửi một văn bản về chủ đề gãy cột sống dẫn đến bại liệt cho Viện nghiên cứu Y học Lawrence. Cuối văn bản, cô để lại một cái tên: J. Sau khi bỏ ra một tiếng đồng hồ để viết văn bản học thuật, cô nhìn đồng hồ thấy đúng hai giờ sáng. Cảnh Thiên lại quay về căn phòng nhỏ đã được cô sửa sang lại thành phòng thí nghiệm, sau đó lấy một bình thuốc đã được pha chế sẵn ra, để nó ở cạnh cửa.


Mùi thuốc đặc biệt như có lực xuyên thấu, nó lan thẳng vào phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên.


Chẳng mấy chốc, Chiến Lê Xuyên đang nhắm mắt ngủ lại ngửi thấy thứ mùi quen thuộc kia. Trong mùi hương này có một loại nguyên tố hóa học mà anh rất quen, thứ này dùng để an thần.


Hai giờ sáng, cho anh dùng hương an thần?


Muốn làm anh lịm đi phải không!


Đáng tiếc rằng cho dù là thuốc thần kinh như thế nào, anh đều không quá nhạy cảm, vì vậy hiệu quả chữa trị của anh mới kém như vậy.


Chừng mười lăm phút sau, cửa bị mở ra, Chiến Lê Xuyên nhắm mắt lại.


Giống như tối hôm qua, Cảnh Thiên tắt camera, cô sợ bên trong có người máy của Chiến Lê Xuyên nên còn cố ý nhìn xung quanh, không thấy người máy đầu mới vào trong.


Sau khi vào trong phòng, cô đi thẳng tới bên cạnh giường, xoa bóp cho Chiến Lê Xuyên suốt bốn mươi phút giống như hôm qua. Sau khi đường khí huyết ở phía trước và sau lưng đều đã đạt trạng thái tốt, cô mới lấy một chiếc kim bạc siêu dài ra, đâm vào phần lưng bị thương của Chiến Lê Xuyên.


Phần lưng của anh bị thương do đập phải vật cứng khi đang đi với tốc độ cao, dẫn đến cột sống ngực ở lưng bị gãy do đè ép. Cột sống ngực bị gãy, gây nên tế bào thần kinh ở cột sống bị đứt, không thể nối liền được, dẫn đến mệnh lệnh từ não bộ không thể truyền đến tứ chi thông qua tủy sống.
 
Chương 75


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Vì cột sống ngực bị gãy dẫn đến thần kinh ở tủy sống bị hư tổn, mãi mãi không thể hồi phục được. Sau đó, những thứ anh sẽ phải đối mặt không chỉ có hành động bị cản trở, bởi vì hệ thần kinh soma bị tổn thương sẽ dẫn đến các hệ thần kinh khác rối loạn, các bộ phận nội tạng như tim và thận cũng sẽ tổn thương dần.


Tuy bây giờ đã làm phẫu thuật, bác sĩ đã cố định cột sống ngực bằng định, nhưng hệ thần kinh bị tổn thương vẫn đứt đoạn như trước. Cho nên muốn trị khỏi, cách duy nhất chính là nối lại dây thần kinh.


Muốn nối lại dây thần kinh, trừ việc nối liền xương ra thì còn phải xây dựng liên kết thần kinh nữa.


Kim bạc đâm vào phía sau lưng Chiến Lê Xuyên, nhìn không khác gì kim của bác sĩ khoa châm cứu. Nhưng sau khi nhìn thấy độ dài của cây kim này là biết, lúc này độ dài tầm 15cm của cây kim đã chìm hẳn vào trong cơ thể của Chiến Lê Xuyên.


Không ai biết cây kim bạc này đâm xuyên trong cơ thể của Chiến Lê Xuyên như thế nào, chỉ biết bàn tay của Cảnh Thiên vẫn đang xoay kim chầm chậm. Chưa đến năm phút sau, trong căn phòng để điều hòa 26 độ, Cảnh Thiên mặc áo hai dây đã bắt đầu toát mồ hôi trên trán.


Sau khi đã trị liệu các huyệt vị quan trọng nhất, Cảnh Thiên lại lấy một cây kim bạc rất dài ra, cắm vào huyệt vị ở giữa hai bắp tay của Chiến Lê Xuyên. Chiến Lê Xuyên đang không có cảm giác gì, không bao lâu sau khi hai cây kim cắm vào người mình, anh cảm nhận được một hơi nóng dưới luồng sức của Cảnh Thiên.


Tim Chiến Lê Xuyên bỗng run lên.


Anh biết rất rõ ý nghĩa của hơi nóng này là gì. Từ sau vụ tai nạn giao thông đó, từ ngực anh trở xuống, thậm chí gồm cả hai bắp tay đã không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác gì nữa, đến cả cảm giác đau cũng không.


Nhưng sau khi mất tri giác được ba tháng, sau khi anh đã tuyệt vọng vô số lần, anh lại cảm nhận được hơi nóng lan đến đầu ngón tay một cách đột ngột như thế này.


Nó khiển Chiến Lê Xuyên đang vờ ngủ từ từ mở mắt ra vì xúc động.


Nhưng lúc này Chiến Lê Xuyên đang nằm sấp trên giường, hướng mắt anh nhìn không phải hướng Cảnh Thiên. Cảnh Thiên đang tập trung dồn lực vào cây kim, không hề nhận ra tinh dầu mình dày công điều chế hoàn toàn không hề có tác dụng gì với Chiến Lê Xuyên.


Người đáng lẽ phải ngủ đến sáng hôm sau mới dậy, giữa đường có sấm nổ bên tai cũng không tỉnh, lúc này lại đang mở to mắt vì kinh ngạc.


Tuy từ hôm qua, anh đã biết cô vợ trên trời rơi xuống này của mình là một cao thủ giấu mình, nhưng anh không ngờ bản lĩnh cố giấu giếm lại đạt đến trình độ như thế này.


Đến chuyên gia ở châu Để cũng không thể làm được, vậy mà cô lại làm được sau hai lần xoa bóp cho anh. Vì cơ thể không có cảm giác nên Chiến Lê Xuyên không biết Cảnh Thiên đã làm gì trên lưng anh, để anh có được cảm giác như lúc này.
 
Chương 76


Hơi nóng đến được không lâu thì cơn tê dại ập đến.


Ban đầu một chút thôi, nhưng sau đó thì trở thành tê ngứa, sau đó nữa thì mười ngón tay đều tế đến phát đau.


Tuy cảm giác này hơi khó chịu, nhưng Chiến Lê Xuyên lại cảm thấy vô cùng xúc động.


Bởi vì điều này cũng có ý nghĩa rằng, cơ thể đã bị phán tử hình đã có khả năng tạo ra kỳ tích.


Hai mươi phút sau, Cảnh Thiên rút kim, cô thành thạo lật người Chiến Lê Xuyên lại như tối hôm qua, mặc áo lại cho anh, đắp chăn kỹ rồi quay về phòng ngủ của mình.


Cũng giống như tôi qua, sau khi cô đi, Chiến Lê Xuyên bèn mở mắt.


Liếc nhìn camera đã bị tê liệt, anh lại trích xuất lần nữa.


Anh nhìn thấy rất rõ ban nãy Cảnh Thiên đã châm cứu cho anh như thế nào. Sau khi bị liệt, anh cũng đã từng đi châm cứu rất nhiều lần, nhiều lần cơ thể anh cắm đầy kim, có lần còn phải dẫn điện để đạt lực tương ứng. Cho dù cắm bao nhiêu kim, dẫn điện mạnh đến mức nào, cơ thể anh vẫn không hề có phản ứng. Nhưng tôi nay, Chiến Lê Xuyên đã biết được cái gì gọi là cao thủ. Từ đầu đến cuối, chỉ có ba cây kim châm vào người anh.


Nhưng ba cây kim này rất dài, là kiểu kim mà bác sĩ bình thường sẽ không dùng.


Rất nhanh, Chiến Lê Xuyên đã chuyển hướng chú ý sang khuôn mặt tái nhợt dần của Cảnh Thiên.


Ban đầu Chiến Lê Xuyên chỉ tưởng rằng Cảnh Thiên có thể khiến anh có được cảm giác chỉ bằng số lượng kim rất ít là vì cô có thủ pháp tốt, bởi vì khi châm kim, cô đều chỉ dùng ngón tay để xoay kim mà thôi.


Nhưng sau khi quan sát kỹ càng, anh phát hiện ra hành động xoay kim qua lại rất đơn giản đó lại không hề đơn giản một chút nào.


Cô đang dùng sức!


Hơn nữa, có lẽ là lực rất mạnh.


Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô từ từ trắng bệch đi, trán cũng dần tươm mồ hôi, đôi mắt đen sâu thẳm của Chiến Lê Xuyên thoáng hiện một gợn sóng nhẹ nhàng.


Anh thất thần nhìn Cảnh Thiên thu dọn đồ, khi cô đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, cô còn bị run chân suýt nữa là ngã. Chiến Lê Xuyên cũng suýt nữa không kìm được mà đưa tay muốn giữ lấy cô.


Nhưng lúc này anh mới nhớ ra, anh đã là một kẻ vô dụng rồi.


Còn cô thì đã quay về phòng ngủ.


Thực ra đối với Cảnh Thiên, làm như thế này hoàn toàn là một việc tốt nếu không phải trước mặt kẻ địch.


Giống như rèn luyện cơ thể vậy, muốn bước lên những bậc thang cao hơn thì bắt buộc phải phá vỡ những kinh nghiệm trước đó. Khi bạn phát hiện ra thể lực của mình đã đạt đến một giới hạn, vượt qua được ngưỡng đó thì bạn sẽ tiến được đến một giới hạn cao hơn.


Luyện khí cũng như vậy.


Đối với Cảnh Thiên, số lần vượt quá giới hạn càng nhiều thì cô sẽ trưởng thành càng nhanh.


Sở dĩ Cảnh Thiên được nhà họ Chiến để mắt, trở thành mợ chủ của nhà họ Chiến chính là vì Chiến Lê Xuyên có tử vi cực dương, còn cô là cực âm. Âm dương hòa hợp, là đối tượng kết hôn thích hợp nhất.


Trùng hợp là từ nhỏ đến lớn, cô đều luyện khí vào ban đêm. Nói trắng ra thì cô đều luyện âm khí.


Nguyên chủ lại mang thể chất cực âm nên càng thích hợp để tu luyện hơn. Không phải tự nhiên mà linh hồn của cô xuyên đến cơ thể của nguyên chủ.


Vượt giới hạn xong thì càng ngủ ngon hơn.


Sau khi về phòng ngủ, Cảnh Thiên ngả đầu xuống là ngủ được ngay. Còn Chiến Lê Xuyên ở phòng bên kia thì xem đi xem lại video giám sát đến khi trời sáng.


Tuy đã đặt báo thức những Cảnh Thiên vẫn dậy muộn.


Cô không bao giờ ép buộc giấc ngủ của bản thân vì cô thường xuyên bị mất ngủ.


Cho dù đã đặt báo thức nhưng Cảnh Thiên vẫn không thể tỉnh dậy trong khoảng thời gian cô mong muốn, khi cô đến được công ty sản xuất phim Trung Bác thì cuộc họp bộ phận biểu diễn cũng đã kết thúc.


Mọi người đang rời khỏi phòng họp thì thấy Cảnh Thiên đã đến muộn mà vẫn tỏ ra phong thái nữ hoàng, ánh mắt họ đều thêm phần khôi hài.
 
Chương 77


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Tuy hôm qua bị Cảnh Thiên bày trò bằng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn ác độc, nhưng Una mất ngủ cả đêm vẫn hiểu hiện giờ thứ quan trọng nhất đối với mình là gì. Đàn ông không hề đáng tin, phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.


Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, chỉ cần chắc chắn được vai nam chính của Tần Dịch và nữ phụ của Cảnh Lạc, bà ta có thể lấy được lợi ích từ cả ba nhà. Nhưng từ sáng hôm qua đến bắt gian Tần Dịch, Cảnh Thiên đã chặn số của Tần Dịch, cho dù Tần Dịch đổi số điện thoại để gọi, Cảnh Thiên cũng không thèm ngó ngàng.


Điều này cũng khiến Una nhận ra rằng việc Tần Dịch ngoại tình đã đem đến cho sự nghiệp tương lai của họ đòn đả kích nặng nề như thế nào.


Nếu Cảnh Thiên thực sự từ bỏ Tần Dịch vì chuyện này, vậy thì tất cả tài nguyên của nhà họ Chiến đều sẽ không còn liên quan đến họ nữa.


Hoạn lộ thênh thang trước mặt bỗng chốc biến thành vũng lầy, thậm chí còn biến thành đường cụt, Una thấy rất lo. Thế là bà ta sửa thái độ ngồi lên đầu lên cổ người ta lúc bình thường, vác khuôn mặt sưng vều lên hỏi Cảnh Thiên đang hớn hở về lý do đến muộn.


“Sao trong sắc mặt cô hôm nay chán thế? Có phải ốm rồi không?”


“Chị Una, trông Cảnh Thiên tươi rói thế kia, con mắt nào của chị thấy sắc mặt cô ta chán thế? Sao tôi cảm thấy cô ta đang khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa vậy?”


Người nói câu này tên là Dương Hâm Ly, là đội trưởng nhóm nhảy Aurora Girls. Cảnh Thiên hoàn toàn không quen người này, trong trí nhớ của cô, chỉ có đợt gần đây cô từng battle với đối phương trong chương trình “Dancing Youth”.


Hồi trước cô còn chẳng cùng công ty giải trí với cô ta. Một tháng trước, vì cô sắp gả vào nhà họ Chiến nên mới dừng hợp đồng với Trung Trạch Entertainment dưới sự hỗ trợ của nhà họ Chiến, trở thành nghệ sĩ của công ty sản xuất phim Trung Bác.


Nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn thấy mình chưa hề làm gì đối phương. Chuyên gia cà khịa đang chuẩn bị khởi động chế độ cà khịa thì ai ngờ Giám đốc Từ Nham của phòng nghệ sĩ lại lên tiếng trước.


“Hóa ra là khó chịu à? Người đang khó chịu mà vẫn có thể gắng gượng để đến công ty thì cũng đáng được khen ngợi. Đúng rồi Cảnh Thiên này, mười lăm phút nữa có cuộc họp về một dự án quan trọng cần có tham gia, cô chuẩn bị đi.”


Mọi người: …


Trời đậu! Tiêu chuẩn kép trắng trợn đến thế cơ à?


Ban nãy Dương Hâm Ly chỉ đến muộn có hai phút, không những bị trừ tiền mà còn bị Từ Nham mắng cho một trận. Nhưng Cảnh Thiên đến muộn hơn nửa tiếng mà bà giám đốc ma quỷ này chỉ nói qua qua. Bà ta không những không mắng, không trừ tiền mà còn khen cô.


Người tinh mắt nhìn là biết Cảnh Thiên nào có bệnh tật gì! Chỉ là Una kiểm cớ cho cô mà thôi!


Thấy Từ Nham đã “lên tiếng” cho mình, Cảnh Thiên cũng không chọc ngoáy gì Dương Hâm Lỵ nữa, cô liếc cô ta một cái rồi kiêu ngạo bỏ đi.


Cảnh Thiên để ý đến kiểu người bình thường như thế này chỉ vì bản thân cô là người không thích bị kẻ khác trêu chọc và khiêu khích, nhưng nếu đã có người vả lại thay cô, vậy thì cô cũng không cần phải lãng phí thời gian với dạng người như thế nữa.


“Thiên Thiên, ban nãy giám đốc Từ đã sắp xếp một phòng làm việc cho cô, là kiểu phòng suite, sau này chúng ta có văn phòng riêng rồi. Đi nào, tôi dẫn cô đi xem phòng làm việc mới của cô.”


Hôm nay thái độ của Una vô cùng tốt, còn có một chút gì đó như cầu hòa. Bà ta không hề nhắc đến chuyện cô gửi ảnh khiến cả nhà bà ta lanh tanh bành tối hôm qua.
 
Chương 78


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 “Chị huých tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Trung Trạch Entertainment chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, đầu thể so sánh được với Trung Bác chúng ta? Cô ta chỉ có tí nhan sắc, cộng thêm việc Trung Bác đối xử tốt với cô ta một chút là cô ta chẳng biết trời đầu đất đầu nữa rồi, lúc nào cũng như vương như tướng ấy. Chị nhìn cô ta đi, có tính tự giác của người mới không? Còn giám đốc Từ nữa, dựa vào cái gì mà mắng chị Ly chứ không mắng cô ta, phân biệt đối xử quá vậy.”


Dương Hâm Lý đứng bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, lòng cũng vô cùng tức giận. Nhưng sau khi nhìn thấy Mai Nhược Đan đứng phía sau, Dương Hâm Lý thu lại vẻ bất mãn trên mặt, cung kính chào: “Chị Đan.”


Cô nghệ sĩ lên tiếng bất bình thay Dương Hâm Ly nghe thấy tiếng cô ta chào cũng ngay lập tức chào: “Chị Đan”.


Mai Nhược Đan nở nụ cười đúng mực nhưng rất thoải mái.


“Chị Đan, sao hôm nay chị lại đến thế? Là để tham gia buổi họp quan trọng ạ?” Dương Hâm Lý vội vàng đi lên rồi thân mật níu tay Mai Nhược Đan, cười tươi roi rói. Mai Nhược Đan mỉm cười: “Sắp bắt đầu quay rồi, hôm nay bị gọi đến để họp thôi.”


“Tốt quả. Bộ phim này là IP lớn, là phim cổ trang, chị còn là diễn viên chính nữa, dễ đạt thành tích lắm. Chờ bộ phim này lên sóng thì chị chắc chắn giành được giải Thí hậu rồi.”


Thầy Dương Hâm Ly thân thiết với Mai Nhược Đan, cố nghệ sĩ kia cũng vội vàng sán lại.


“Chị Đan đẹp mà diễn xuất lại tốt, đừng nói đến Thị hậu, Ảnh hậu cũng giành được ấy chứ!”


Bố của Mai Nhược Đan là quản lý cấp cao của Trung Bác nên cô ta có được nguồn tài nguyên tốt hơn các nghệ sĩ khác trong ngành. Tuy bây giờ cô ta mới 25 tuổi nhưng đã đóng nữ chính của hai bộ phim từng được lên sóng truyền hình vệ tinh. Nếu bộ phim này vẫn có thể nổi tiếng lần nữa, vậy thì giải Thị hậu này chắc chắn sẽ thuộc về Mai Nhược Đan.


Thế nên chỉ cần có cơ hội nịnh nọt Mai Nhược Đan thì sẽ không có nghệ sĩ nào chịu bỏ qua.


Mai Nhược Đan khẽ mỉm cười, không hề coi những lời hai người này nói là lời khen.


Nhưng Dương Hâm Ly rất nịnh bợ mà đầu óc cũng đơn giản, điều này khiến cô ta khá hài lòng.


“Người vừa rồi là ai thể? Xinh quá.”


Mai Nhược Đan chầm chậm bước đi, hỏi một cách hờ hững. Dương Hâm Ly và cô gái xinh xắn kia bước sát bên cạnh cô ta.


“Chị Đan không biết cô ta hả?” Cô gái xinh xắn tỏ ra ngạc nhiên.


“Sao tôi lại phải biết cô ta?”


Mai Nhược Đan là kiểu người đẹp trông rất trong sáng, nét cười tinh khôi, cho người ta cảm giác như đang đắm mình trong gió xuân, dễ khiến người ta có ấn tượng tốt. Nhưng câu nói của cô ta lúc này lại mang một chút lạnh lẽo.


Cô nghệ sĩ kia tỏ ra như bừng tỉnh, vội vàng nói: “Ôi chao, xem em nói gì kìa! Cô ta chỉ là nghệ sĩ nhỏ chẳng ai biết là ai mới chuyển từ Trung Trạch sang thôi, cũng chẳng biết là dùng mánh lới gì mà có được vai nữ phụ, cô ta thì có tư cách gì mà để chị Đan phải nhớ chứ?”


Mai Nhược Đan mỉm cười, nói với cô nghệ sĩ xinh xắn kia: “Đúng rồi, tôi chỉ để tâm chuyện của mình thôi, không mấy khi nghe ngóng về người khác. Đừng nói cô ta, đến cô tên gì, tôi cũng không biết nữa là.”
 
Chương 79


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

 Cô nghệ sĩ bị ngầm vả mặt, cũng nhận ra mánh lới của mình đã bị nhìn thấu nên sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhưng cô ta cũng chỉ có thể vội vàng đáp: “Chị Đan, em tên là Phương Mạn Vũ, cùng nhóm với chị Lya.”


“Ôi, chị Đan không biết Mạn Vũ sao? Em cứ tưởng chỉ biết cô ấy cơ. Cô ấy là visual của nhóm Aurora Girls bọn em đấy.”


Khi nhắc đến chữ “visual”, mặt Phương Mạn Vũ xuất hiện một vệt ngại ngùng đầy hàm ý như đang muốn Mai Nhược Đan có thể khen cô ta đôi câu.


Nào ngờ Mai Nhược Đan không thèm tiếp lời, cô ta nói với Dương Hầm Ly: “Đúng rồi, bộ Tưởng môn chi hậu của tôi đang thiếu một vài cung nữ giỏi võ. Tuy nhân vật này không nằm trong danh sách ba nhân vật chính, những cung nữ là người quan trọng nhất bên cạnh nữ chính, tần suất xuất hiện không thấp. Cô là dancer, diễn cảnh đánh võ chắc cũng dễ dàng hơn. Thể nào, có hứng thú không?”


Dương Hâm Lý và Phương Mạn Vũ đều kinh ngạc.


Bộ “Tướng môn chi hậu” này là một đại IP vô cùng nổi tiếng, có rất nhiều fan nguyên tác. Hơn nữa bộ phim này là phim tập trung vào nữ chính, tuy chỉ là vai cung nữ nhưng cũng là cung nữ theo hầu bên cạnh nữ chính, cảnh của vai này có khi còn được xuất hiện nhiều hơn cả một số cung tần bên cạnh hoàng để


Thấy Dương Hâm Ly kinh ngạc, Mai Nhược Đan cười rất thoải mái rồi mỉa mai: “Sao thế, không muốn à?”


“Muốn! Muốn muốn muốn! Cảm ơn chị Đan! Cảm ơn chị Đan đã cho em cơ hội này!”


Dương Hâm Lý vừa hớn hở cảm ơn vừa cúi gập người, cảm xúc vui mừng hiện rõ trên mặt.


Tuy cô ta là đội trưởng của nhóm Aurora Girls, nhưng độ quan tâm của công chúng đối với nhóm trước khi ra mắt đã không cao rồi, sau khi ra mắt, nếu không phải vì cô nhảy giỏi, nhận được suất tham dự “Dancing Youth” thì cũng không được xuất hiện nhiều như bây giờ.


Nhưng chỉ dựa vào show giải trí thì không thể tích lũy được nhiều danh tiếng, phát triển sau này cũng không tốt.


Chỉ cần cô ta có thể lấy được vai cung nữ bên cạnh nữ chính, vậy thì danh tiếng và fan của cô ta đều sẽ tăng lên.


Nếu bộ phim này hot, chưa biết chừng cô ta cũng sẽ nổi theo.


“Muốn thì thể hiện cho tốt, đừng làm mất mặt tôi đấy.” “Chị Đan yên tâm đi, em nhất định sẽ thể hiện thật tốt, không để chị phải mất mặt đầu.” Mai Nhược Đan gật đầu một cách hài lòng: “Vậy thì lát nữa cô cùng tôi tham dự buổi họp dự án quan trọng đi.”


Người có thể tham gia buổi họp dự án quan trọng bình thường đều là nghệ sĩ đang được công ty bồi dưỡng trọng điểm, vì vậy sau khi biết Cảnh Thiên sẽ được tham gia buổi họp này, Dương Hâm Lý mới tỏ ra ngưỡng mộ và đố kị như vậy.


Bây giờ cô ta cũng sẽ được tham gia cuộc họp này. “Được rồi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, cô vào phòng làm việc của tôi đi, tôi có một số việc cần nói trước với cô.”


“Vâng ạ.”


Mai Nhược Đan dẫn Dương Hâm Ly rời khỏi đó, trước khi đi còn không thèm liếc nhìn Phương Mạn Vũ lấy một lần, hoàn toàn ngó lơ cô ta.


Phương Mạn Vũ đang xám xịt chuẩn bị đi thì thấy Quân Lạc Dao ôm một đống đồ chuẩn bị vào thang máy.


“Quân Lạc Dao, cô đi đâu thế?”


“Phòng thu âm.”


“Không phải đã bảo cô đi với tôi sang phòng luyện vũ đạo à?” “À, tự nhiên tôi không muốn đi nữa.”


“Cô có ý gì hả?” Phương Mạn Vũ mất mặt, thẹn quá hóa giận mà xông vào thang máy đối đầu với Quân Lạc Dao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom