Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 671


Nhịp tim có thể làm được, còn mạch máu thì không thể: Cho dù có thể làm mạch máu lớn thì cũng không thể làm
mạch máu nhỏ được, 3không thể làm lỗ chân lông được. Tôi thấy cậu đúng là không có ý tốt, làm loạn hội trường,
toàn nói linh tinh!”
Lúc nà1y Chiến Khôn Vũ vô cùng căng thẳng, đối mặt với cảnh sát đang bắt giữ, hắn hét lớn: “Tôi không nói linh
tinh, nó chính là ngườ9i máy! Anh ta không thể nào là người được! Chiến Lệ Xuyên là một nhà phát minh biến thái,
tôi đảm bảo 100% người này chính là 3người máy, mục đích của anh ta không đơn giản, nếu mọi người tin tưởng
anh ta thì không biết khi nào nhân loại diệt vong đầu!”8
Khi Chiến Khôn Vũ hét lên, Chiến Lệ Xuyên đã ra hiệu cho cảnh sát.
Lúc trước không tìm thấy bằng chứng trực tiếp chứng minh Chiến Khôn Vũ đã chỉ đạo Vận Chu ám sát ông nội
mình, không thể kéo cả hắn vào cuộc. Cho nên hôm nay khi biết hắn đang trà trộn để làm loạn, Chiến Lệ Xuyên để
mặc cho hắn vào.
Giờ gây chuyện, tung tin đồn, ít nhất cũng phải ngồi tù khoảng nửa năm.
Còn về việc liệu hắn có thể ra ngoài được hay không thì đó là chuyện khác.
Buổi họp báo về việc chủ tịch mới của Tập đoàn AUPU kể nhiệm và ra mắt mẫu xe cứu hỏa khái niệm mới đã diễn
ra thành công tốt đẹp.
Cùng lúc đó, ca phẫu thuật của Cảnh Thiên cũng đã hoàn tất.
“Thiên Thiên.”
Thấy cô bắt đầu cởi găng tay, Tạ Thanh Nghiên đứng lên kích động muốn nói chuyện với cô.
Nhưng Cánh Thiên lại làm động tác “im lặng” với bà.
Không lâu sau, hai bác sĩ hoàn thành khâu cuối cùng, Cảnh Thiên kiểm tra, thấy không có vấn đề gì mới cho họ rời
đi.
Sau khi hai bác sĩ rời đi, Cảnh Thiên mới vẫy tay với Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên.
“Bố mẹ, hai người qua xem đi. Cậu bạn nhỏ này tên là Lăng Thiên Thần, bệnh tim của cậu bé giống y hệt bố. Hai
người xem đi, một cậu bé còn dám làm nên hai người hoàn toàn không cần lo lắng. Thực ra vốn dĩ mẹ cậu bé cũng
không bằng lòng để cho cậu bé làm ca phẫu thuật này, nhưng cậu bé lại muốn hoàn toàn thoát khỏi căn bệnh, cho
nên cậu bé nói với con là muốn làm”


Tạ Thanh Nghiên muốn hỏi: Sao con biết bệnh tình của cậu bé này giống y hệt với bố con chứ?
Ngoài Saka ra, bệnh của chồng bà còn chưa tìm được ai dám đảm bảo làm.
Nhưng nhìn thấy con gái mặc áo blouse trắng, dáng vẻ thần thánh đó khiến Tạ Thanh Nghiên cảm thấy con gái mình chính là thiên
sứ.
Để Tịnh Hiện nghe thấy bệnh này cũng giống y hệt như bệnh của mình cũng không bắn khoăn tại sao Cảnh Thiên lại nói như vậy,
nhưng cậu nhóc kia đã làm phẫu thuật thành công rồi, Đế Tịnh Hiên nhanh chóng đi tới, bởi vì đây cũng là cuộc phẫu thuật mà ông
tận mắt nhìn thấy con gái thực hiện.
 
Chương 672


Tạ Thanh Nghiên cũng đi tới, trên mặt đầy vẻ tự hào.
“Thiên Thiên, còn đúng là khiến cho mẹ quá… all!”
Tạ Thanh Nghiên nhìn cậu bé t3rên bàn phẫu thuật, còn chưa kịp nói hết lời khen ngợi đã kinh ngạc kêu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiên Thần, Đế Tịnh Hiên cũng vô cùng ngạc nh1iên.
“Thằng bé… sao… sao lại giống…“.
Tạ Thanh Nghiên sợ giọng nói của mình quá lớn sẽ quấy rầy cậu bé đang nằm trên giường bện9h nên vội lấy tay bịt
miệng mình, tròn mắt nhìn Cảnh Thiên. “Thiên Thiên, cậu bé này.”
Thấy bố mẹ đang kinh ngạc nhìn mình, Cảnh Thiên vội xu3a tay phủ nhận: “Không phải con của con đầu, con đảm
bảo, đây không phải là con trai của con và A Xuyên”
Nếu Chiến Lệ Xuyên ở đây, chắc chắn 8sẽ lại nói cô là đồ ngốc chính hiệu.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cũng gượng gạo, một người sở mũi, một người vén tóc.
“Con đừng hiểu lầm, mẹ cũng không nghi ngờ là con của con. Bởi vì cậu bé này trông giống y hệt anh cả Đế Vân Hi
của con khi còn bé”
Sau khi kinh ngạc, Tạ Thanh Nghiên tám chuyện: “Mình à, mình nói xem đây có phải là cháu trai của chúng ta
không? Mình nói xem con cẩu Đế Vân Hi kia liệu có làm một số bá đạo tổng tài tìm tình một đêm, sau đó để lại
dòng dõi của mình, ngay cả bản thân mình có một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả mẹ của con trai mình là ai
cũng không biết không?”
Cảnh Thiên nghe thấy lời nói của mẹ mình, mặc dù đã quen với tính cách hi hi ha ha của bà rồi, nhưng sau khi nghe
thấy những lời này, miệng cô vẫn không khỏi co giật. Còn về bố cô thì…
Cảnh Thiên cảm thấy rằng bố cô thực sự là tổng tài trầm ổn vô cùng chiều vợ, vô cùng thương con, lại vô cùng bá
đạo.
Bởi vì sau khi nghe những lời vợ mình nói, mặt ông hoàn toàn không biến sắc.
Ông suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu: “Rất có thể”
Ngay sau đó, tay Cảnh Thiên bị Tạ Thanh Nghiên nắm lấy.
“Thiên Thiên, có chuyện này, tuy đối với một bác sĩ như con thì chuyện này có thể hơi quá đáng, nhưng con có thể
nói với mẹ người nhà của cậu bé này ở đầu không? Họ đang chờ cậu bé làm phẫu thuật ở bên ngoài viện nghiên


cứu à? Cậu bé này trông quá giống anh cả của con, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng… dù gì cũng phải đi hỏi
xem sao”
“Vâng, mẹ cậu bé đang đợi ở bên ngoài, nhưng chuyện hai người muốn biết không cần phải ra ngoài hỏi cũng có
thể biết được.”
Cảnh Thiên nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Lúc trước con đã gặp anh cả, anh cả cũng mắc bệnh tim, đã từng làm
kiểm tra tại viện nghiên cứu, con có mẫu máu của anh ấy.”
“Cái gì? Anh cả của con cũng bị bệnh tim à?” Sắc mặt Tạ Thanh Nghiên tái nhợt.


“Bố mẹ không biết à?” Cảnh Thiên cũng rất ngạc nhiên.
“Thằng nhóc này! Nó không nói với chúng ta” Sắc mặt Đế Tịnh Hiên cũng không tốt.
Bởi vì ông đã trải phải trải qua sự đau đớn của căn bệnh này khi nó phát tác. Nghĩ đến con trai cũng mắc bệnh giống y như mình, cho
dù biết được bệnh này có thể chữa được, trong lòng của Đế Tịnh Hiên vẫn rất khó chịu.
“Thuốc của nó là con đưa cho à?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.
 
Chương 673


Cảnh Thiên lắc đầu: “Con chưa từng đưa thuốc cho anh ấy, cũng vì anh ấy đến viện nghiên cứu kiểm tra, con mới
biết anh ấy mắc bệnh này”3
Sắc mặt của Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vô cùng khó coi.
Con cẩu Đế Vân Hi này!
Mắc bệnh nặng như vậy mà 1không nói với bố mẹ!
Nó chết chắc rồi!
“Khi vừa mới gặp Tiểu Thần, con chỉ cảm thấy thằng bé là phiên bản thu nhỏ của 9anh cả. Nhưng khi thấy anh cả
cũng bị mắc bệnh tim này, con đã gần như chắc chắn Tiểu Thần là con trai của anh ấy rồi. Bởi vì bệnh tim3 này là
bệnh di truyền. Nó là một loại bệnh sinh ra trong RNA”
“Con cũng đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho họ rồi. Kết8 quả là… mức độ tương đồng gen đạt tới
99,999%” Đế Tịnh Hiên: …!!!
Tạ Thanh Nghiên: II
“Vậy… vậy… Tiểu Thần là cháu…”
“Cháu trai ruột!” Đế Tịnh Hiên bổ sung đầy đủ lời nói của Tạ Thanh Nghiện đang sắp khóc.
“Vâng” Cảnh Thiên gật đầu.
“Con cũng không biết nên nói với bố mẹ như thế nào, tuy còn cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng Tiểu
Thần cũng là cháu của con. Mẹ thằng bé một mình nuôi nấng nó rất vất vả, bao nhiêu năm nay, cô ấy thà thôi học ở
Đại học Thanh Hoa cũng không từ bỏ Tiểu Thần, luôn nuôi nấng thằng bé, còn nuôi rất tốt nữa, con cũng không thể
lỗ mãng nói chuyện này với mẹ thằng bé được. Cho nên con mới bảo bố mẹ tôi quan sát cuộc phẫu thuật này, một
mặt là muốn để cho hai người xóa bỏ sự lo lắng về cuộc phẫu thuật, mặt khác cũng muốn nghe ý kiến của hai
người”
Tạ Thanh Nghiên nhìn Lăng Thiên Thần rất lâu. Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu của cậu bé tái nhợt, nước
mắt của Tạ Thanh Nghiên không ngừng rơi.
“Vậy ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã thành công rồi đúng không?” Tạ Thanh Nghiên vô cùng đau lòng.
“Vâng, đã thành công rồi. Bệnh tình của Tiểu Thần về sau con sẽ đặc biệt quan tâm, hai người không cần lo lắng
đầu”


Đế Tịnh Hiên cũng nhìn cháu trai ngoan ngoãn nhà mình hồi lâu, lúc này mới nhìn con gái và nói: “Vừa nãy con
nói là mẹ Tiểu Thần thôi học ở Đại học Thanh Hoa, mẹ thằng bé từng là sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa
à?”
“Vâng” Cảnh Thiên gật đầu, cô nhìn Tạ Thanh Nghiên: “Mẹ cũng biết mẹ Tiểu Thần”
Lúc này ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên mới lưu luyến rời khỏi người Tiểu Thần, mặt đầy nghi hoặc, còn mang theo
chút vui mừng.
“Ai thế?”
“Lăng Tư Kỳ”
Mắt Tạ Thanh Nghiên đột nhiên mở to. Bà không thể ngờ được mẹ Tiểu Thần lại là Lăng Tư Kỳ.
Nữ diễn viên cả ngày cầm sách đọc, không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ ai trong đoàn phim.
Ấn tượng của bà đối với Lăng Tư Kỳ vô cùng tốt. Bởi vì cô khác với bất kỳ diễn viên hay ngôi sao điện ảnh nào. Đó
là một cô gái khiêm tốn đến mức chỉ muốn kiếm tiền.
“Sao bố không quen? Là ai?” Đế Tịnh Hiên lại hâm mộ.


Cảm thấy vợ mình chi đến thành phố H lâu hơn ông mấy ngày mà thôi, nhưng lại khiến ông cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
Vì vậy, Tạ Thanh Nghiên vội vàng nói chuyện của Lăng Tư Kỳ ra.
“Con dâu khó khăn lắm à?” Đế Tịnh Hiện quan tâm đến điều quan trọng nhất.
“Vâng” Cảnh Thiên không sợ khiến anh cả bị ghét, cô nói: “Cồ ấy nuôi con một mình, lại đang đi học, đến đoàn phim làm nữ phụ
cũng là vì muốn kiếm tiền”
 
Chương 674


Hôm đó con thấy cô ấy suýt nữa đã quỳ lạy Hồng Lục, một mặt là muốn cầu xin Hồng Lục nghĩ cách, giúp cô ấy
tìm một vị giá3o sư phù hợp để cứu Tiểu Thần, mặt khác là cô ấy không có tiền, đoàn phim còn giữ tiền của cô ấy,
cho nên cô ấy cầu xin 1Hồng Lục cứu thằng bé, chờ đoàn phim trả tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ chuyển cho viện
nghiên cứu. Nếu không đủ thì cô ấy 9sẽ tiếp tục nhận phim”
Tạ Thanh Nghiên khóc. Sắc mặt Đế Tịnh Hiên tối sầm.
“Cô gái này đúng là quá vất v3ả, nhà họ Đế chúng ta tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy được”
“Vậy bên phía anh cả thì bố mẹ định làm thế nào? 8Con cảm thấy đầu tiên vẫn nên để anh cả biết chuyện này đã.
Tuy con và anh cả vừa mới quen nhau nhưng con vẫn rất rõ tính cách anh ấy. Chắc hẳn anh ấy hoàn toàn không
biết đến sự tồn tại của Tiểu Thần”
Nhìn thấy khuôn mặt của người bố vô cùng từ ái lúc này đen như đáy nồi, Cảnh Thiên không kìm được mà lên
tiếng giải thích giúp anh cả của mình.
Đế Tịnh Hiên rất nể mặt, gật đầu phụ họa: “Ừ, Thiên Thiên nói đúng. Chuyện này may mà có con, nếu không phải
vì con là giáo sư J, con quen giáo sư Hồng Lục, con có cách điều trị cho Tiểu Thần thì e là bây giờ Tiểu Thần không
thể làm phẫu thuật được. Cho dù gom đủ tiền thì cũng không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho thằng bé”
Tạ Thanh Nghiên, người vẫn luôn xót cháu trai lúc này mới lau đôi mắt đã khóc đến sưng húp, vươn tay ra nắm lấy
tay con gái.
“Thiên Thiên, con là ngôi sao may mắn của gia đình chúng ta! Con không chỉ để mẹ tìm thấy con mà còn khiến gia
đình chúng ta càng trở nên trọn vẹn hơn. Nếu không có con, có thể cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể gặp
được Tiểu Thần. Hu hu hu… bệnh tim này nặng như vậy, Tiểu Thần không có thuốc, không chừng một ngày nào đó
đứa bé này không còn nữa mà chúng ta cũng không biết”
Nhìn thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, Cảnh Thiên an ủi: “Rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không cần quá lo
lắng đầu ạ. Ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã hoàn toàn thành công, sau này thằng bé sẽ không bị căn bệnh tim đó
hành hạ nữa. Thằng bé còn là một thiên tài nhỏ, sau này con vẫn sẽ đưa thằng bé đến phòng phẫu thuật để quan
sát”
Vì Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không nỡ xa cậu bé nên Cảnh Thiên đã nhờ người ra ngoài nói với Lăng Tư
Kỳ rằng ca phẫu thuật đã thành công, vẫn đang đợi thuốc mê hết tác dụng, nhân tiện quan sát một lát, bảo cô ấy
không cần lo lắng.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên luôn ở cùng cháu trai ngoan của mình. Cho đến khi Cảnh Thiên nói với họ rằng
Tiểu Thần sắp tỉnh lại rồi, hai người họ mới lưu luyến không nỡ nhìn nhận viên y tế và Cảnh Thiên đẩy cậu bé ra


ngoài.
Vốn dĩ Cảnh Thiên còn cho rằng bố mẹ cũng sẽ đi ra để gặp Lăng Tư Kỳ, nhưng họ không làm vậy, chỉ nhìn Lăng
Tư Kỳ vừa khóc vừa cười với Tiểu Thần qua màn hình camera.


“Thật sao? Sau này Tiểu Thần sẽ không bao giờ phải lo ngại về bệnh tim nữa à? Thẳng bé có thể vận động giống nhưr một đứa trẻ bình
thường à? Vậy thằng bé có thể tham gia đại hội thể thao của trường không? Sau này, những môn thể thao như chạy cự li ngắn đòi hỏi
sức lực có ảnh hường đến thằng bé không?”
Lăng Tư Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, lúc này cậu bé vẫn đang hôn mê, bởi vì làm một cuộc phẫu thuật rất lớn nên lúc này sắc
mặt cậu bé trắng bệch, Lăng Tư Kỳ thấy vậy thì không ngừng khóc.
“Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần đợi thằng bé phục hồi thôi, sẽ không có gì đáng ngại đầu. Tiểu Thần còn nhỏ, lại phải
trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tôi sẽ lấy cho chị ít thuốc bổ, sau khi về thì chị hầm canh cho Tiểu Thần uống
Lăng Tư Kỳ vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được?”
 
Chương 675


Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, không những không thu phí phẫu thuật đắt đỏ mà còn tiết kiệm cho chúng tôi
chi phí. Trong lòng tôi đã rất ngại rồi3, sao còn có thể lấy thuốc bổ của cô được chứ? Cô yên tâm, sau khi về tôi nhất
định sẽ hầm canh gà cho thằng bé. Ngày nào tôi cũng cho thằng bé uống 1canh gà.”
Cảnh Thiên bị lời nói của Lăng Tư Kỳ làm cho dở khóc dở cười.
“Thằng bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ dương khí đã không đầy đủ n9hư người trưởng thành, cộng thêm ca phẫu
thuật này cũng không phải mổ bụng cắt ruột mà tiến hành trực tiếp trên tim của thằng bé. Bệnh nhân quá yếu
k3hông thích hợp ăn đồ dầu mỡ” “Vậy thằng bé cần ăn gì để bổ sung dinh dưỡng? Cô nói đi, tôi sẽ mua” Lăng Tư
Kỳ kiên trì. Cảnh Thiên chỉ nói: “Sau này 8Tiểu Thần sẽ theo tôi học y, thằng bé chính là học trò của tôi, là một
người thầy, mua đồ bổ cho học trò của mình cũng là tấm lòng của tôi, chị không cần phải từ chổi đầu”
Lăng Tư Kỳ không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Cảnh Thiên đang cố gắng bảo vệ thể diện của mình
bằng một cách khác.
Với tư cách là bác sĩ, đối phương đã miễn toàn bộ tiền phẫu thuật và chi phí, thực hiện một ca phẫu thuật lớn như
vậy, giờ lại còn phải mua thuốc bổ giúp nữa.
Trong lòng Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất áy náy, cũng rất biết ơn.
Cuộc sống của cô luôn bị chà đạp kể từ khi cô mang thai và bị cho thôi học. Bao nhiêu năm qua, cô đã phải chịu
đựng vô số sự khinh bỉ và tàn nhẫn, cũng dần dần học được cách bảo vệ con trai và bản thân mình.
Cảnh Thiên là người đầu tiên có thiện ý với hai mẹ con họ.
“Thiên Thiên, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cô là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi.
Tuy bây giờ tôi không còn tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thể trở thành một người rất lợi hại. Nếu đến lúc đó cô
cần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối”
Cánh Thiên có thể nhìn ra sự quẫn bách của Lăng Tư Kỳ, cô mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Không có gì đâu, sau này là
người một nhà rồi, người một nhà thì không nói lời khách sáo. Đều là vì tốt cho Tiểu Thần”
Nhưng Lăng Tư Kỳ lại hiểu thành Cảnh Thiên coi Tiểu Thần như con ruột của mình, vì vậy nhanh chóng nói: “Vậy
thì… sau này tôi sẽ bảo thằng bé gọi cô là mẹ nuôi. Dù sao thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, có ơn tái
tạo với thằng bé. Nếu cô không chê thì sau này thằng bé là con trai của cô nhé”
Cảnh Thiên: …


Cô không phải là mẹ nuôi, cô là cô của thằng bé!
Nhìn ánh mắt mong chờ của Lăng Tư Kỳ, Cảnh Thiên chỉ có thể đồng ý trước.


Đợi sau này anh cả của cô theo đuổi được bà xã thì cô sẽ đồi lại.
Cành Thiên ở cùng với Lăng Tư Kỳ cho đến khi Tiểu Thần tinh lại.
Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Mặc dù Cảnh Thiên đã cho cậu bé dùng một số loại thuốc giảm đau nhưng vì đứa trẻ còn nhỏ nên trong thời gian hồi phục không thể
giữ trạng thái hôn mê quá lâu được. Thuốc gây tê cũng phải hạn chế dùng, vì vậy sau khi Cảnh Thiên nói với cậu bé, Tiểu Thần lại
chọn không sử dụng thuốc tê.
 
Chương 676


Cảnh Thiên vẫn cho cậu bé dùng thuốc tế nhưng số mũi tiêm tương đối ít.
Cậu bé vừa mới tỉnh dậy sau ca mổ, vì thuốc gây tê vẫn c3hưa tan hết nên Tiểu Thần sẽ không cảm thấy quá đau
đớn.
Nửa tiếng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần đã trắng bệch vì đau. 1Cả cơ thể nhỏ bé cũng bắt đầu hơi co giật
khiển Lăng Tư Kỳ sợ đến mức mặt tái nhợt.
“Sao… sao lại như vậy, liệu Tiểu Thần có 9chuyện gì không?”
Thấy giọng mẹ mình run run, Tiểu Thần vội nói: “Mẹ, con không sao, chỉ hơi đau thôi.”
Khi Cánh Thiên 3thấy Tiểu Thần hơi co giật, cô đã bắt đầu chuẩn bị tiêm thuốc rồi. Tiểu Thần vừa dứt lời, Cảnh
Thiên đã tiêm thuốc cho cậu bé và an ủi:8 “Tôi đã dùng dao mở tim của cậu bé ra nên chắc chắn là rất đau. Cộng
thêm làm phẫu thuật tim cần cắt đứt một thanh xương ngực của cậu bé. Tôi tiêm cho cậu bé một một mũi giảm đau
trước, nếu trong vòng sáu tiếng lại vẫn đau thì có thể uống thuốc. Tôi đã sắp xếp thuốc với bên bác sĩ rồi, lát nữa sẽ
mang tới. Sáu tiếng sau còn rất đau thì có thể tiêm thêm một mũi nữa.”
Cảnh Thiên không nói trước với Lăng Tư Kỳ về quy trình phẫu thuật nên Lăng Tư Kỳ chỉ nghĩ rằng ca phẫu thuật
của Tiểu Thần là phẫu thuật mở lồng ngực, Lăng Tư Kỳ không ngờ thậm chí còn phải cắt gãy một thanh xương
ngực, lập tức đau lòng đến mức hốc mắt lại đỏ hoe.
Tiểu Thần chỉ mím chặt đôi môi mỏng, vẻ mặt tỏ ra rất ngầu, cậu bé an ủi: “Mẹ, chị tiêm cho con rồi nên không đau
nữa đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Tiểu Thần không an ủi thì không sao, vừa an ủi, Lăng Tư Kỳ càng đau lòng hơn.
Cô đã từng chịu đựng áp lực và ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người để chào đón sinh mệnh nhỏ bé này đến với
thế giới, rất nhiều người đều cảm thấy không đáng thay cho cô. Nhưng chỉ có cô biết, Tiểu Thần nhà cô tốt như thế
nào.
Từ lúc Tiểu Thần được sinh ra, trong trái tim cô, thậm chí cả cuộc đời này cô chỉ có một cục vàng nhỏ mềm mại và
đáng yêu này thôi. Tiểu Thần của cô tuy chỉ có bốn tuổi nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta đau lòng.
Cảnh Thiên cũng rất đau lòng.
Thật kỳ lạ, mối quan hệ huyết thống này là một chuyện thực sự rất thần kỳ.
Saka trước đây chỉ yêu thương bố mẹ mình và người nuôi dạy cô khôn lớn thôi.
Bây giờ linh hồn của cô vẫn là Saka nhưng vì cơ thể này nên khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bố vì bệnh tim


trong lòng cô rất không thoải mái. Nhìn Tiểu Thần lúc này, trong lòng cô càng khó chịu.
Có lẽ đây chính là mối liên hệ của huyết thống.
Cánh Thiên đột nhiên nhớ đến Chiến Lệ Xuyên.
Nghĩ đến việc anh vừa mới làm xong phẫu thuật xong đã phải đối mặt với tin ông nội bị tai nạn giao thông, lúc đó
anh đứng lên đi tới chiếc xe lăn rồi ngồi xuống, lại một mình ngồi trên xe lăn đối mặt với nhiều họ hàng thân thích
không có lương tâm như vậy, cô cũng rất đau lòng.


Tại sao???
“Chị ơi, em không đau nữa rồi, kim tiêm của chị thần kỳ quá”
Suy nghĩ của Cảnh Thiên bị Lăng Thiên Thần kéo lại.
Nghe Tiểu Thần nói vậy, Cành Thiên nở một nụ cười xinh đẹep


rạng ngời.
 
Chương 677


Rất thần kỳ đúng không? Thuốc này là mẹ nuôi đích thân nghiên cứu ra, duy nhất trên thế giới đấy! Không chỉ có
tác dụng giảm đau mà c3òn có thể thúc đẩy tim của con phục hồi”
“Mẹ nuôi?” Lăng Thiên Thần hỏi.
“Tiểu Thần, dì Thiên Thiên đã cứu con. Mẹ t1hấy con rất thích cô ấy nên vừa rồi sau khi nhận được sự đồng ý của
cô ấy, mẹ đã để con làm con nuôi của cô ấy. Sau này con cũng phả9i đối xử với mẹ nuôi như với mẹ vậy, hiếu thuận
với mẹ nuôi, biết chưa?”
Lăng Thiên Thần muốn gọi Cảnh Thiên là chị hơn. Như3ng so với chị gái, đương nhiên là Lăng Thiên Thần cảm
thấy gọi mẹ sẽ gần gũi hơn.
Cậu bé gật đầu ngay lập tức, gọi một cách 8ngọt ngào: “Mẹ nuôi”
Cảnh Thiên cười hì hì, xoa đầu Lăng Thiên Thần và đáp: “Ngoan”
Cảnh Thiên ở bên Tiểu Thần một lúc lâu cho đến khi cậu bé lại ngủ thiếp đi, cô mới rời đi.
Trước khi đi, cô còn nói với Lăng Tư Kỳ rằng sẽ giúp cô ấy xin nghỉ phép với đoàn phim.
Lăng Tư Kỳ đã nhận ra rồi, đại ca ở đoàn làm phim không phải là đạo diễn, mà là Cánh Thiên.
Có Cảnh Thiên xin nghỉ phép giúp cho, cô không sợ bị đạo diễn mắng, bị trừ lương nữa.
Khi Cánh Thiên trở lại văn phòng để thay quần áo, cô mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chiến Lệ Xuyên. Cô
gọi lại cho anh ngay lập tức.
“Thiên Thiên, bên em không có việc gì chứ?”
Chiến Lệ Xuyên đã kết thúc buổi họp báo, thấy vợ không gọi cho mình nên đã gọi điện cho cô. Thấy cô không nghe
máy, anh đoán là cô đang làm phẫu thuật cho người ta.
“Ừ, bên tôi không có chuyện gì. Bên anh thì sao? Buổi họp báo có thuận lợi không?”
Chiến Lệ Xuyên nói với Cảnh Thiên những gì đã xảy ra tại buổi họp báo và hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Lâu như vậy không nghe điện thoại, chắc chắn là chưa ăn cơm trưa rồi.
Quả nhiên Cảnh Thiên nói rằng cô vẫn chưa ăn.
“Tôi cũng chưa ăn trưa, lát nữa em có việc gì không? Chúng ta cùng ăn cơm đi.”


“Bố mẹ tôi cũng đang ở Viện nghiên cứu Lawrence, lát nữa tôi phải cùng họ về nhà ăn cơm.”
“Ồ, vậy được”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Chiến Lệ Xuyên đã đồng ý luôn. Mặc dù không thể nhìn thấy những Cảnh Thiên vẫn có
thể cảm nhận rõ ràng sự thất vọng của anh.
Mấy hôm nay, mỗi tối khi đi ngủ, anh đều sẽ xoa bóp cho cô, làm cô rất thoải mái. Cho nên Cảnh Thiên cũng không
muốn anh thất vọng.
Là một người chồng, người ta không tìm cô để đòi phúc lợi của người ta, Cánh Thiên cảm thấy người đàn ông này
đủ lịch lãm lắm rồi.
Cô nói: “Nếu anh tiện thì có thể đến nhà tôi cùng ăn cơm trưa”


“Tiện chứ! Bố mę em cũng là bố mẹ tôi, em vừa mới tìm thấy họ, tuy họ không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn là không yên tâm
về tôi. Tôi nên nhân lúc họ còn ở thành phố H mà cùng em
bên họ nhiều hơn”
“Vậy bây giờ tôi sẽ cùng bố mẹ đến chỗ họ đang ở, nơi họ ở là Lam Cảnh Loan, qua đó mất khoảng hai mươi phút, anh cử sắp xếp
thời gian qua đó là được.”


Để tránh Chiến Lệ Xuyên bị chèn ép, Cánh Thiên nói thêm: “Anh không cần phải đến trước đầu, bởi vì mấy anh trai của tôi đang ở
đó, anh đợi khoảng mười phút nữa rồi tới đi”
 
Chương 678


Đương nhiên Chiến Lệ Xuyên biết vợ mình có ý gì, anh bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.
Lam Cảnh Loan.
Đế An Nhiê3n biết bố mẹ mình sống ở đây nên vội vàng đến ngay. Cô ta nhất định phải để cho bố mẹ biết con khốn
Cảnh Thiên kia là lo1ại đê tiện yêu mẹ như thế nào. Khi đến Lam Cảnh Loan, Đế An Nhiên ngơ ngác.
Mẹ nó!
Nơi này lại là khu nh9à ở bình thường của tầng lớp cấp cao. Còn biệt thự nơi bố mẹ ở hoàn toàn không phải là một
khu biệt thự chuyên dụng, hóa3 ra là loại biệt thự hỗn hợp hoàn toàn thấp kém.
Đế An Nhiên không thể hiểu được tại sao bố mẹ mình lại làm vậy.8
Cho dù họ định ở đây một khoảng thời gian thì cũng phải mua một căn nhà chứ, cho dù không mua một ngôi nhà
hơn một trăm mẫu như nhà họ Chiến thì ít nhất cũng có thể đến khu biệt thự cao cấp để mua một căn nhà.
Ví dụ như Khê Công Quán mà cô ta biết cũng không tồi. Nhà ở đó kém nhất cũng là hơn một trăm triệu.
Vì không có thẻ ra vào nên Đế An Nhiên chỉ có thể đi bộ đến khu biệt thự.
“Cô An Nhiên, cô đến rồi à?”
“Rốt cuộc là bố mẹ sao thế? Sao lại ở một nơi kém thế này?” Đế An Nhiên không vui.
Đương nhiên quản gia Lục biết chuyện cô chủ thật cô chủ giả, ông ta liếc nhìn Đế An Nhiên.
Nói thật, ông ta cũng chưa từng thích cô chủ này, quá ngang ngược.
“Bố mẹ tôi đâu? ở trên tầng à?”
“Ông bà chủ ra ngoài vẫn chưa về”
“Đi đâu thế?
“Tôi không rõ lắm, hay là cô gọi điện hỏi họ xem sao?”
Đế An Nhiên: “Bỏ đi.”
“Nghe nói anh cả, anh hai và anh ba đều đang ở thành phố H?”
“Đúng vậy” Quản gia Lục cung kính đáp.


“Có biết họ đến thành phố H để làm gì không?”
“Tôi không rõ lắm, hay là cô gọi điện hỏi họ xem sao?”
Đế An Nhiên nhìn quản gia, nói: “Quản gia Lục, trước đây ông không phải người qua loa như vậy!”
Quản gia Lục nở nụ cười của một quản gia chuyên nghiệp: “Cô chủ, cũng giống như cô làm gì thì tôi cũng không có
quyền hỏi đến vậy, ông bà chủ và ba cậu chủ làm gì, tôi cũng không có quyền hỏi đến”
Đế An Nhiên biết ông ta chỉ qua loa cho có lệ với mình thôi, nhưng hai quản gia trong nhà đều là thân tín của bố
mẹ, cô ta không thể đuổi việc được, chỉ có thể cho qua.
“Tìm cho tôi một căn phòng to, có ánh sáng tốt, mấy ngày này tôi cũng sẽ ở đây.”
Đế An Nhiên nói xong thì bật tivi lên.
Xem tivi chưa đầy một giây, cô ta đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Bởi vì lúc này trên mặt quản gia Lục hiện
lên hai chữ “khó xử.
“Sao hả? Căn biệt thự này bé đến mức không có phòng nào tôi ở được à?”
Quản gia Lục đang định gật đầu thì Đế An Nhiên lại nói: “Biệt thự này tuy nhỏ nhưng nhìn từ phía trước chắc hẳn
bên trên có bốn phòng, phía sau có thể nào cũng phải có sáu phòng chứ? Bố mẹ tôi ở một phòng, mỗi người dùng
một phòng sách, còn lại nhiều phòng như vậy, ông sẽ không định nói là mỗi người giúp việc trong nhà này đều ở
một phòng đấy chứ?”
Quản gia Lục cười rất miễn cưỡng: “Đương nhiên là không phải. Nhưng… các cậu chủ đã dùng mất mấy căn phòng
bên trên rồi”
Đế An Nhiên nghe vậy, miệng không khỏi co giật.


“Anh cả, anh hai và anh ba đến đây ở?”
“Vâng”
Đế An Nhiên không tin. Bởi vì cho dù là ở nhà họ Đế, số lần ba người đó về nhà chi đếm trên đầu ngón tay.
Đế An Nhiên liếc nhìn quản gia Lục rồi đi thẳng lên tầng, tùy ỷ đầy cửa của một căn phòng ra, đón nhận luôn ánh mắt lạnh lùng của
Đế Vân Hi.
 
Chương 679


với tư cách là giám đốc điều hành của Tập đoàn Đế thị, lúc này Đế Vân Hi đang tổ chức một cuộc họp online với
quản lý cấp ca3o của tập đoàn. Nhìn thấy Đế An Nhiên thậm chí không có quy tắc gõ cửa tối thiểu mà đã đi thẳng
vào, đương nhiên anh ta sẽ 1không hòa nhã với đối phương.
Ngay cả khi Đế An Nhiên vẫn là em gái của anh ta, bởi vì không thân thiết nên anh ta 9cũng không hề nhẹ nhàng.
Huống hồ bây giờ đối phương còn không phải là em gái của anh ta nữa.
“Anh cả?”
Đế An Nhiên kinh ngạc kêu lên, nhưng lại đón nhận một câu lạnh lùng đến cực điểm của Đế Vân Hi
“Cút”
Đ8ế An Nhiên: …
Quán gia Lục vội vàng lao vào, kéo cửa chặn Đế An Nhiên ở bên ngoài.
“Cô An Nhiên, tôi đã nói với cô rằng ba cậu chủ cũng sống ở đây rồi, ở đây thật sự không có phòng của cô. Hay là
cô cứ chờ ở phòng khách trước đi, có thể là một lát nữa ông bà chủ sẽ quay lại thôi. Đến lúc đó cô hỏi họ xem nên
sắp xếp phòng như thế nào có được không?”
Đế An Nhiên ngơ ngác, cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn sau tiếng “Cút” của Đế Vân Hi.
Mặc dù cô ta luôn không quá thân thiết với ba anh trai của mình, nhưng trước đây anh cả đối xử với cô ta cũng rất
tốt, ít nhất chưa bao giờ bảo cô ta “Cút”.
“Anh… anh cả sao vậy?”
Gần đây vì muốn phát triển đội Brilliant, khiến cho đội giành được cấp trên trường quốc tế, thêm thể diện cho nhà
họ Đế, cô ta đã chi không ít tiền. Mặc dù cô ta là cô chủ của nhà họ Đế nhưng vì chưa tốt nghiệp, bố cũng không cho
cô ta bất cứ sản nghiệp nào. Mặc dù hoa hồng từ cổ phần của cô ta khả quan nhưng theo quy định của nhà họ Đế
thì cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp mới lấy được.
Không chỉ cô ta mà Đế Vân Tiêu và Đế Vân Thụy sau khi tốt nghiệp cũng mới trở nên giàu có.
Hiện tại cô ta còn phải dựa vào bố mẹ và anh cả để sống, còn phải nuôi cả đội Brilliant và cả trang trại rượu vang đỏ
của cô ta nữa, những thứ này đều là những vụ làm ăn tốn tiền.
Cho nên nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Đế Vân Hi, Đế An Nhiên vẫn sợ hãi.
“Cậu cả đang học online khi cậu ấy làm việc ghét nhất là bị người khác làm phiền Cô nghe lời tôi đi ở phòng


khách nghỉ ngơi một lát, mọi chuyện đợi ông bà chủ về rồi hãy nói”
Sự tức giận của Đế An Nhiên bị Đế Vân Hi dọa nên đã không còn nữa.
Cô ta gật đầu và hỏi: “Ba người họ đều ở nhà, không ai ra ngoài sao? Ngay cả anh hai của tôi cũng không đi quay
phim à?”
“Không ạ, cậu hai có quay phim hay không thì tôi không biết, nhưng hôm nay cậu ấy ở nhà” “Vậy ông đi nói với
anh hai và anh ba của tôi một tiếng, cứ nói là tôi đến rồi”
“Vâng”
Thấy quản gia Lục trả lời, Đế An Nhiên mới ấm ức đi xuống tầng, ấp ủ cảm xúc thật tốt, sau đó đợi anh ba đến rồi
lừa anh ấy.
Cô ta chuẩn bị xong nước mắt rồi, hốc mắt đỏ hoe, vậy mà đợi mãi, quản gia Lục đã xuống tầng rồi vẫn không thấy
Đế Vân Tiêu và Đế Vân Thụy đi xuống.
Cung hoàng đạo của Đế Vân Tiêu và cô ta đối lập nhau, từ bé đã không nhường cô ta, trước nay chưa bao giờ nói
chuyện đàng hoàng với cô ta. Nhưng Đế Vân Thụy cũng không xuống tầng, điều này khiến Đế An Nhiên không
hiểu.
Dù sao thì Đế Vân Tiêu vẫn có sản nghiệp của riêng mình, tập đoàn dẫn đầu xưng bá làng giải trí Hoàn Thụy là của
anh ta.


Nhưng Đế Vân Thụy là một tên ăn chơi, bình thường chi xem phong thủy cho người ta mà thôi.
Vậy mà cũng không đi xuống.
“Bọn họ đâu?”
Lúc này Đế An Nhiên đã tức giận thật rồi.
 
Chương 680


Tức giận đến mức thậm chí không cần cả nước mắt và sự ấm ức.
Quản gia Lục hồi lỗi: “Cậu hai và cậu ba đều nói là bận việc”
3“Để Vân Thụy thì có việc gì được?” Đế An Nhiên tức giận đến mức gọi thẳng tên anh ta: “Một người chỉ ăn chơi
như anh ấy còn không nhiều vi1ệc bằng tôi, anh ấy thì có thể có chuyện bận gì được?”
Quản gia Lục có lòng muốn giúp mà không giúp được.
Ông ta có thể nó9i là hai cậu chủ vẫn luôn ở trong căn phòng của cô chủ bên trên thương lượng về trang trí nội thất
sao?
Quản gia Lục chỉ có thể ph3át huy hết tính chuyên nghiệp của một quản gia chuyên nghiệp, bảo người giúp việc
mang hoa quả lên cho cô chủ giả này, lừa cô ta trước mới8 được.
Nửa tiếng sau, chuyện này không thể lừa được nữa.
Bởi vì đèn trang trí đã được mang tới rồi.
Quản gia Lục và một nhóm người giúp việc vội vàng ra đón, nhận lấy mấy cây đèn cậu ba đặt làm riêng cho cô chủ.
Đế An Nhiên gọi điện cho bố mẹ nhưng luôn không ai bắt máy, cô ta cũng lười mách lẻo bằng tin nhắn, dù sao thì
bố mẹ cũng không phải là không về nữa, đợi họ về rồi cô ta lại mách cũng như nhau cả.
Vì vậy, trong nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng của cô ta coi như khá ổn định. Lúc này khi thấy đèn được chuyển đến,
hơn nữa còn là thương hiệu Real mà cô ta vô cùng thích, cô ta vội vàng nói: “Tôi thích chiếc đèn để dưới sàn này,
giữ lại cái này đi, lát nữa mang lên phòng tôi”
Thấy đám người giúp việc đều tỏ vẻ “cô bị dở hơi à?”, Đế An Nhiên không vui: “Mấy người có biểu cảm gì thế hả?
Không biết tôi là cô chủ của nhà họ Đế à? Mấy người nghi ngờ gì về lời nói của tôi?”
Bởi vì những người giúp việc này đều được tuyển ở thành phố H, không phải là người giúp việc bên phía nhà
chính, cho nên bạn không hề quen thuộc với Đế An Nhiên. Họ chỉ biết hôm nay là ngày cô chủ nhà họ về nhà. Tuy
người này tự xưng là cô chủ, nhưng cô chủ mà cả ba cậu chủ đều không quan tâm thì còn gọi gì là cô chủ nữa?
Thấy đám người giúp việc đều có thái độ phớt lờ mình, Đế An Nhiên lại nổi giận, giơ tay tát một di đứng gần cô ta
nhất.
Dì đó không ngờ rằng một cô gái trông rất đàng hoàng như vậy lại ra tay không cần biết lý lẽ gì hết, bị cô ta đánh
nghiêng ngả cả người.


“Em làm gì vậy?”
Một tiếng quát vang lên.
Đế An Nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc, nước mắt lập tức trào ra.
Nỗi ấm ức của cô ta dâng lên.
“Anh quát em làm gì? Em làm gì chứ? Đầu tiên là bố mẹ âm thầm tới thành phố H không nói với em một tiếng nào,
sau đó ba người các anh cũng tới thành phố H theo, còn mua nhà ở đây định ở lại lâu dài. Rốt cuộc mọi người đang
làm gì vậy? Tại sao em lại chẳng biết gì cả? Rốt cuộc em có phải là con gái của nhà họ Đế không vậy? Em vừa mới
đến thành phố H, rõ ràng mấy người các anh ai cũng biết em tới rồi, nhưng lại không xuống tầng nhìn em lấy một
cái, rốt cuộc các anh có coi em là em gái của các anh không?”
Từ hôm qua đến hôm nay, Đế An Nhiên đã nhịn cả một bụng lửa giận, lúc này bị Đế Vân Mặc quát mắng, cô ta
cũng xả ra luôn.


Đế Vân Mặc không quan tâm nhiều như vậy, nhìn người chuyển hàng đang hơi ngơ ngác, nói: “Đừng để ý đến nó, mấy người mau bỏ
hàng xuống đi. Quản gia Lục, phiền ông bảo người chuyển số đèn này đến phòng của Thiên Thiên, cái này để ở trong phòng sách, cái
này trong phòng ngủ, cái này là để trong phòng sách, cái này cũng thế. Số còn lại đều đề trong phòng ngủ, mấy người chuyển vào
trước đi, sau đó tôi sẽ chinh vị trí.”
Mắt Đế An Nhiên mở to.
Thiên Thiên?


“Thiên Thiên nào? Là Cảnh Thiên à?”
 
Chương 681


Mà phòng VIP 8888 ngày hôm qua cũng là anh ba của cô ta đặt cho, cho nên lúc này nghe thấy anh ba nói đến
Thiên Thiên, đương nhiên là Đế An Nhiên 3phản ứng lại rồi. Không đợi Đế Vân Mặc trả lời, Đế An Nhiên đã hét
lớn: “Cảnh Thiên Cảnh Thiên Cảnh Thiên! Con hát đó rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc1 lá gì mấy người vậy? Cái gì
cũng đều là Cảnh Thiên! Cô ta chẳng qua chỉ
là…”
“Bốp!”
Đế An Nhiên vừa bật chế độ chửi bớ9i thì giọng nói đột ngột dừng lại. Cô ta kinh ngạc nhìn Đế Vân Tiêu, trong mắt
tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Anh đánh em?”
“Bố3p!”
Lại một cái tát nữa.
Cái tát này là của Đế Vân Mặc.
“Em nói ai là con hát hả? Sao mồm miệng em lại độc địa như vậy? A8nh hai cũng đóng phim, còn là ảnh đế, ý em là
anh hai cũng là con hát à? Em đang sỉ nhục ai vậy? Rốt cuộc em cao quý đến mức nào mà có thể tùy tiện bình phẩm
người khác ở đây?”
Đế An Nhiên bị hai anh trai tát liên tiếp hai cái, đã sững sờ từ lâu.
Khi trên mặt truyền đến cơn đau bỏng rát, sự ấm ức và nhục nhã dâng lên trong lòng cô ta.
Nhưng đối mặt với hai người anh trai của mình, Đế An Nhiên lại không có cách nào cả.
Các anh trai giàu hơn cô ta, quyền thế và có địa vị xã hội hơn cô ta. Nếu cô ta tiếp tục cố đối đầu với đối phương thì
chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.
Không còn cách nào khác, Đế An Nhiên chỉ có thể thút thít bỏ chạy.
Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc đều không quan tâm đến cô ta, nếu không phải vì cô ta có quan hệ huyết thống với
bọn họ thì chắc bây giờ họ đã có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi.
Đế An Nhiên tức giận lao lên tầng, đẩy cửa căn phòng nhìn từ dưới tầng có thể quan sát phong cảnh 270 độ ở cuối


hành lang ra.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô ta nhìn thấy khắp căn phòng được trang trí hoa lệ.
Mặc dù toàn bộ căn phòng có tông màu tro xám nhưng những thứ bên trong vừa nhìn là biết được bố trí cho con
gái.
Nghĩ đến vừa rồi lúc ở bên dưới anh ba nói đèn này là cho Cảnh Thiên, Đế An Nhiên lập tức phản ứng lại.
Đây là phòng của Cảnh Thiên!!!
Cô chủ của nhà họ Đế như cô ta còn chẳng có một căn phòng, người nhà của cô ta lại bài trí một căn phòng hoa lệ
như vậy cho một người phụ nữ xa lạ có móc tám cái sào cũng không đến được.
Căn phòng này đơn giản nhưng mọi thứ đều tốt nhất và đắt tiền nhất.
Đế An Nhiên phẫn nộ kiểm tra trong phòng Cảnh Thiên, càng nhìn càng tức.
Chẳng trách quản gia Lục nói không có phòng của cô ta nữa, chắc là một mình Cảnh Thiên chiếm hết mấy phòng
liền!
Phòng ngủ này vừa nhìn đã biết là ba căn phòng thông với nhau. Cộng thêm phòng ngủ của bố mẹ, phòng làm
việc, còn cả phòng ngủ và phòng làm việc của ba anh trai, làm gì còn phòng của cô ta nữa?
Đế An Nhiên đi tới cuối phòng, có một góc rẽ ở đây, bên trong góc, một nửa căn phòng là quần áo mua cho Cảnh
Thiên, trên bàn còn đặt đủ loại trang sức thương hiệu đẳng cấp số một thế giới.


Lúc này, mắt Đế An Nhiên đã đỏ hoe.
Dựa vào cái gì?
Cảnh Thiên chi là một con hát mà thôi, một con à bám được vào đại gia, dựa vào cái gì mà có thể bước vào nhà họ Đế của cô ta và có
được nhiều thứ tốt như vậy?
Cô ta đường đường là cô chủ của nhà họ Đế mà lại không bằng một con gà bên ngoài!
 
Chương 682


Trong cơn tức giận, Đế An Nhiên đã hết tất cả trang sức trên bàn xuống đất.
Không tìm thấy kéo trong ngăn tủ, cô ta 3chỉ có thể lôi hết chỗ quần áo trẻ cũng phải mấy chục nghìn, đắt cũng phải
trên một triệu xuống đất, sau đó dùng móc quần á1o móc rách tất cả những quần áo có thể móc được.
“Em đang làm gì vậy?”
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên sau9 lưng Đế An Nhiên, khiến cô ta sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Giọng nói này không nóng không lạnh, thậm chí không m3ang theo sự tức giận, nhưng sức uy hiếp của nó còn
đáng sợ hơn cả lời mắng mỏ của Đế Vân Tiêu và Đế Vân Thụy vừa rồi.
Động tác của Đế An Nhiên cứng đờ lại, biểu cảm khi quay lưng về phía Đế Vân Hi lập tức chuyển từ gớm
ghiếc sang ấm ức. Đế Vân Hi đang bình tĩnh nhìn cô ta khiến nước mắt cô ta tuôn rơi.
“Anh cả…
Đế Vân Hi là người duy nhất trong ba anh trai cho cô ta tiền tiêu vặt, hơn nữa còn cho không ít. Coi như là người
đối tốt với cô ta nhất.
Vì vậy, trước mặt Đế Vân Hi, Đế An Nhiên đã thu lại cơn nóng giận, bởi vì cô ta biết Đế Vân Hi không thích người
la hét ầm ĩ nhất.
“Anh hỏi em đang làm gì thế?”
“Em… em…”
Đế An Nhiên thực sự không thể nói dối. Vì vậy cô ta chỉ có thể làm cho mình trông càng tủi thân hơn.
“Anh cả, có phải mọi người không cần em nữa không? Hu hu hu hu… tối hôm qua mẹ VÌ Cảnh Thiên nên hung dữ
với em. Vốn dĩ hôm nay em đến tìm mẹ để xin lỗi, nhưng khi đến đây, thử em nhìn thấy chính là cảnh các anh và
bố mẹ vui vẻ hòa hợp chung sống cùng nhau, thậm chí mọi người còn bố trí phòng cho Cảnh Thiên. Còn em… vừa
nãy quản gia Lục nói ở đây không có phòng của em, bảo em đợi bố mẹ quay về rồi nói sau.”
“Em là con gái của nhà họ Đế mà trong ngôi nhà này thậm chí còn chẳng có lấy một căn phòng. Cảnh Thiên thì sao?
Một người ngoài như cô ta lại một mình được ở tận ba phòng. Hơn nữa đồ đạc bên trong
còn là do anh hai và anh ba đích thân bố trí. Cho dù các anh thực sự cảm thấy Cảnh Thiên rất tốt, mềm lòng để cô ta
làm con dâu của nhà họ Đế, nhưng em là con gái của nhà họ Đế kia mà! Mọi người có từng nghĩ tới cảm nhận của
em không?”


Đế An Nhiên nói một tràng, đúng là khóc lóc kể lể.
Cô ta nghĩ rằng có thế nào thì Đế Vân Hi cũng sẽ an ủi cô ta một chút. Dù sao thì người nhà cũng rất quá đáng, thực
sự không quan tâm đến cảm nhận của cô ta.
Tuy nhiên…
“Không.”
“Dạ?”
Đế An Nhiên hơi ngơ ngác, nhất thời không hiểu được rốt cuộc Đế Vân Hi có ý gì.


“Anh cả, ý… ý anh là gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ. Không hiểu à?” Khuôn mặt Đế Vân Hi nhàn nhạt.
Trái tim Đế An Nhiên không hiểu sao lại hoảng loạn, cô ta có cảm giác như thể có thứ gì đó đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Thấy Đế An Nhiên nhìn mình bằng đôi mắt to ngấn nước, Đế Vân Hi lạnh nhạt và tàn nhẫn nói: “Anh không biết tại sao em lại từ


châu Đế đến thành phố H, nhưng ở đây quả thực không có phòng cho em, bọn anh cũng chưa từng cân nhắc tới em.”
 
Chương 683


Nước mắt Đế An Nhiên cứ rơi mãi không ngừng, ngay cả cô ta cũng không hề hay biết.
Nếu ban nãy là giả vờ thì bây giờ cô ta thực 3sự bị Đế Vân Hi làm cho đau lòng rồi.
“Anh cả, anh… tại sao anh lại nói như vậy? Tại sao mọi người lại không cân nhắc tới em?1 Em đã làm gì sai rồi à? Lẽ
nào chỉ vì tối hôm qua em nói Cảnh Thiên là con đi, cho nên cả nhà đều bài xích em? Rốt cuộc thì Cảnh Thiên9 có
cái gì tốt chứ? Cô ta…”
“Em nói em ấy là con đi?”. Đây là lần thứ hai Đế An Nhiên nhìn thấy Đế Vân Hi tức giận..
3Lần đầu tiên tức giận là vì có người muốn ám sát bố, mà khi đó bố vừa hay lên cơn đau tim.
Kết quả cuối cùng chính là nhà họ Đế8 không báo cảnh sát, sau khi mẹ gọi điện cho anh cả thì anh cả đã dẫn người
tìm được đối phương. Sau đó, cô ta không còn nghe được tin tức gì của đối phương nữa.
Khi khu nhà xưởng bên đó bị phá bỏ, người ta tìm thấy sáu thi thể nằm trong các cột xi măng, tình trạng tử vong vô
cùng thê thảm, tứ chi của họ đã bị tách rời.
Cô ta không biết thi thể đó có phải là mấy người kia không, nhưng… đó là nơi anh cả đã từng tới.
Chát!
Đế An Nhiên vẫn còn khiếp sợ những chuyện xảy ra trước đó vì cơn tức giận của Đế Vân Hi, kết quả là một cái tát
nữa in hằn lên khuôn mặt nóng rát sưng tấy của cô ta.
Đế An Nhiên bị đánh đến mức cả người chao đảo.
Khi cô ta đứng vững, Đế Vân Hi đã lấy khăn tay từ trong túi ra lau tay, cau mày nhìn quản gia Lục nghe thấy tiếng
động nên chạy tới, anh ta hỏi: “Đưa cho tôi một chiếc khăn khử trùng.”
“Vâng.”
Sự chê bai quá đỗi rõ ràng này khiến Đế An Nhiên hoàn toàn choáng váng.
Cô ta há miệng, ngây người nhìn Đế Vân Hi, đầu óc hoàn toàn ngừng suy nghĩ.
“Đế An Nhiên, em làm cái gì thế hả?”
Đế Vân Mặc và Đế Vân Tiêu đích thân dẫn theo người giúp việc chuyển đồ vào, nhìn thấy bên phòng để quần áo


bừa bộn, hai ông anh trai lập tức không vui.
“Đế An Nhiên, em có vấn đề à? Căn nhà này là do bố mẹ mua, là do bọn anh bố trí, em là cái thá gì mà muốn đập
phá là đập phá?”
Đế Vân Tiêu tức giận đến mức vừa tới liền tấn cô ta.
Đế Vân Hi chặn đòn tấn công của Đế Vân Tiêu, ngay khi Đế Vân Tiêu đang định hung dữ với anh cả của mình thì
Đế Vân Hi ôn hòa nói: “An Nhiên, chỗ này bị em làm xáo tung hết cả lên rồi. Đồ bị vỡ anh sẽ dùng thẻ ngân hàng
hiện tại của em để đền, em đặt mấy món chưa vỡ về chỗ cũ. Còn về quần áo thì… cái nào làm hỏng rồi thì mang vứt
đi, chưa hỏng thì treo lại đàng hoàng cho anh, sau đó là cho phẳng. Anh sẽ bảo trợ lý tính xem chỗ này bao nhiêu
tiền, sẽ không trừ thừa của em đâu.”
Đế An Nhiên: III
Nhìn ba anh trai nhìn mình như kẻ thù, Đế An Nhiên hoàn toàn tự kỷ rồi.
Cô ta không dám nói lung tung, chỉ có thể nhanh chóng hành động.
Cô ta dám đảm bảo, nếu cô ta không làm mà nổi nóng, hai tên kia chắc chắn sẽ tẩn cho cô ta một trận rất đau.


Được!
Được lắm!
Đế An Nhiên ghim ba người đàn ông đáng ghét buồn nôn này rồi, đợi sau khi bố mę quay về, cô ta nhất định sẽ mách họ. “Phương
Chính, nhìn An Nhiên thu dọn đồ đạc, ghi lại những thứ con bé đã làm hỏng, báo tổng giá cho tôi.”
“Vâng.” Trợ lý đặc biệt Phương Chính cung kính đáp lại, sau đó thúc giục: “Cô An Nhiên, mời cô nhanh một chút, ông bà chủ sắp
quay lại rồi, nếu họ quay lại mà cô vẫn chưa dọn xong phòng thì bà chủ sẽ tức giận đấy.”
 
Chương 684


Nói xong, cô ta lau nước mắt nhìn ba người anh trai, thái độ rất tốt: “Các anh yên tâm, em nhất định sẽ dọn sạch sẽ
nơi này.”
“Như v3ậy là tốt nhất, không thì anh sẽ đánh em đấy! Đừng tưởng rằng anh không đánh con gái.”
Đế Vân Mặc tỏ vẻ không vui.
Đây là đ1ồ của đại ca kiêm em gái của anh ta. Vì Đế An Nhiên, em gái ruột của anh ta không thể sống để gặp cả nhà
họ, món nợ này, anh ta có tính thế9 nào thì cũng không thể cho qua được. Nhìn thấy Đế An Nhiên là muốn đánh
chết cô ta.
Đế An Nhiên mím môi, đè nén sự ấm ức trong lòn3g, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sau khi Đế Vân Hi và những người khác đã rời đi, Đế An Nhiên mới nói với Phương Chính: “Trợ lý đặc biệt
8Phương, anh cũng ra ngoài đi. Tôi không thích có người giám sát bên cạnh khi dọn dẹp.” “Cậu cả…”
“Nếu anh không tin thì lát nữa có thể vào kiểm tra, nếu thiếu thứ gì thì anh cứ tính tiền cho tôi là được.”
Phương Chính suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được. Anh ta cũng không muốn trông chừng ở đây nên đi ra ngoài.
Sau khi tất cả mọi người đi hết, Đế An Nhiên chắc chắn không còn ai nữa rồi, lúc này mới âm thầm gọi một cuộc
điện thoại.
Bên kia điện thoại, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Không phải nói là không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi sao?” Đối với sự khó chịu của đối phương, Đế An
Nhiên không hề để trong lòng, cô ta nói: “Chú Quỷ, cháu muốn hỏi một chút, trên thế giới này có người biết bỏ bùa
không?”
Người bên đầu dây bên kia bị câu hỏi của Đế An Nhiên làm cho sững sờ.
“Tại sao lại hỏi cái này?”
“Bởi vì cháu nghi ngờ người nhà của cháu bị bỏ bùa.”
Bên kia điện thoại, một vòng khói từ từ bốc lên, một người đàn ông mặc áo choàng tắm rộng rãi ngồi trên ghế quý
phi, khá hứng thú hỏi: “Ồ? Chuyện gì vậy?” “Anh hai của cháu vừa mắt một con hát, tên là Cảnh Thiên. Nhưng
Cảnh Thiên đó hoàn toàn là một con đi. Lúc trước không biết cô ta đã dụ dỗ Chiến Quân Khải hay Chiến Quân
Hàng, dùng thân phận một nghệ
sĩ không tên tuổi giành được một vai nữ chính lớn. Sau đó lại đến đoàn phim dụ dỗ anh hai của cháu. Chú nói xem
một con đĩ như vậy với tính cách của anh hai cháu mà anh ấy cũng vừa mắt được à?”


“Ừ, đúng là không thể.”
“Nhưng anh hai của cháu lại vừa mắt cô ta rồi. Không chỉ đá CP màn ảnh nhiều năm Hình Mỹ Kỳ của anh ấy đi,
anh ấy còn đưa con đi này về nhà. Chú cũng biết bố mẹ cháu là kiểu chỉ cần giới tính nữ đều được
mà. Nhưng không biết cô ta dùng phương pháp gì, lôi kéo được cả anh cả và anh ba của cháu luôn. Cháu vừa mới
tới thành phố H, muốn ở một phòng cũng không có, cô ta chiếm mất mấy căn phòng trong nhà cháu rồi. Cháu chỉ
tức giận, vứt đồ của cô ta thôi, ba anh trai lại ra tay đánh cháu. Chú Quỷ, chủ nói xem có phải cô ta đã bỏ bùa người
nhà của cháu rồi không?”
“Còn bố mẹ cô thì sao? Cũng là thà để cô chịu ấm ức cũng phải đối tốt với cô ta à?”
“Hôm qua cháu chỉ chửi cô ta là con đi thôi, mẹ cháu đã mắng cháu rồi.”
Người đàn ông hút một hơi thuốc lá, nhả ra một tràng khỏi, bên kia điện thoại, Đế An nhiên không ngờ lại ngoan
ngoãn chờ đợi.


Một lúc lâu sau, đầu bên kia nói: “Tôi biết rồi, cô đừng xung đột với Cảnh Thiên đó vội, tôi điều tra nội tình của cô ta trước đã.”
“Vâng, cảm ơn chủ Quỷ.”
Đế An Nhiên vui vẻ cúp điện thoại.
Một dịp tình cờ khi còn nhỏ, cô ta quen biết chú Quỷ này. Chủ Quỷ rất lợi hại, gã đã giúp cô ta giải quyết rất nhiều khó khăn. Hơn
nữa, gã cũng là một thần toán, rất nhiều chuyện gã đều có thể biết trước được.
 
Chương 685


Vì thế Đế An Nhiên tin rằng chỉ cần nói chuyện này với chủ Quỷ thì cho dù thủ đoạn của Cảnh Thiên có cao minh
cỡ nào, bướ3c vào nhà họ khoa trương bao nhiêu đến lúc đi ra sẽ thảm hại bấy nhiêu.
Không ai động vào miếng phô mai của cô t1a rồi mà còn có thể rút lui nguyên vẹn.
Gọi điện thoại xong, Đế An Nhiên không tức giận nữa, cô ta đi ra ngoài, 9tùy tiện gọi một người giúp việc và nói:
“Đi vào thu dọn đồ đạc bên trong đi.”
Người giúp việc đó vừa ra khỏi ph3òng của cậu chủ, đương nhiên cũng rõ ràng thái độ của các cậu chủ đối với cô
chủ này. Cô ta không phải là người giúp việ8c trong nhà cũ của nhà họ Đế tại Châu Để nên đương nhiên sẽ không
nghe lời Đế An Nhiên.
“Cô An Nhiên đúng không? Vừa rồi các cậu chủ đã dặn dò rồi, việc do cô gây ra thì cô phải tự xử lý, chúng tôi
không ai được giúp. Cô nên nhanh lên một chút đi, ông bà chủ sắp quay lại rồi.” Nghe thấy nửa câu trước, Đế An
Nhiên tức giận đến mức suýt nữa muốn tát cô ta, nhưng khi nghe tin bố mẹ sắp về rồi, Đế An Nhiên cảm thấy cuối
cùng mình cũng nhìn thấy được một tia hy vọng.
Cảnh Thiên theo bố mẹ đến Lam Cảnh Loan. Đứng ở cổng khu dân cư, cô hơi ngơ ngác.
“Hai người sống ở đây à?”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới nhớ ra rằng đây là nơi con gái đã sống trước đây, đầy ắp những kỷ niệm đau buồn,
bà nói ngay lập tức: “Chúng ta sẽ chuyển nhà sớm thôi. Mấy ngày trước sống ở đây là vì muốn nhìn xem cặp vợ
chồng nhà họ Cảnh kia định làm gì. Hai tên khốn đó và Cảnh Lạc kia bình thường ở nhà cũng không ít lần nói xấu
con.”
Đế Tịnh Hiên lặng lẽ giật nhẹ góc áo của bà xã.
Ông cảm thấy bà xã nói quá nhiều rồi.
Con gái đã sống một cuộc sống tích cực vươn lên trong môi trường khó khăn như thế, họ không nên bày mặt tôi
xấu xa trước mặt con gái. Con gái là thiên sứ, ác quỷ cứ để họ làm.
Tạ Thanh Nghiên bị chồng đẩy một cái, cũng lập tức phản ứng lại mình đã nói lời không nên nói. Bà vội vàng cười
nói: “Cái gì nhỉ… Thiên Thiên con đừng nghĩ nhiều nhé, thực ra bố mẹ cũng chỉ nghĩ là họ chắc chắn đã trộm con
gái, cho nên mới âm thầm đặt thiết bị nghe lén ở nhà họ, muốn lấy được tội chứng của họ.”
Cảnh Thiên mỉm cười nhìn sự tương tác của bố mẹ mình, cô cảm thấy cặp vợ chồng này thực sự rất đáng yêu và hài
hước vô cùng xứng đôi


“Vâng vâng, con biết, họ vô cùng xảo quyệt, hơn nữa còn thích đứng trên đỉnh cao đạo đức để công kích người
khác. Bố mẹ làm đúng, nếu không làm như vậy thì hoàn toàn đừng nghĩ đến việc có được tin tức hữu dụng nào từ
cái mồm chuyên nói dối của họ.”
Được con gái khẳng định, hai vợ chồng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bố mẹ, Cảnh Thiên sờ mũi.
Cô cảm thấy mình không tỏ ra ngây thơ trước mặt bố mẹ mà, sao bố mẹ lại căng thẳng như vậy?
Nhưng cô lại không biết, sau khi thân phận giáo sư J của cô bị tiết lộ, cô không chỉ là một cô bé trong sáng và sạch
sẽ trong lòng bố mẹ nữa, mà còn thánh khiết! Là loại mang vầng hào quang của một thiên thần.
“Thiên Thiên, con có thù oán với Đế An Nhiên sao?”
“???”
Cảnh Thiên còn đang suy nghĩ mình có thù gì với Đế An Nhiên, Tạ Thanh Nghiên đã lên tiếng:


“Này, ông xã, Thiên Thiên nhà chúng ta ngoan như vậy, tốt như vậy, lại không ghi thù, con bé phải chịu thiệt vì Đế An Nhiên thì phải
làm sao?”
“Mình yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để Thiên Thiên nhà chúng ta phải chịu chút thiệt thòi nào đâu.”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu: “Ừ. Vậy mình nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Thiên, không được để con bé phải chịu thiệt thòi, càng
không thể để con bé chịu ấm ức.”
Cành Thiên: Cô làm sao chứ???
 
Chương 686


Cảnh Thiên hoàn toàn không thể nắm bắt được bố mẹ đang lo lắng cho cô điều gì.
Cô còn chưa gặp Đế An Nhiên, chắc chắn là3 không có thù hận gì, ít nhất thù hận này vẫn chưa thật sự bắt đầu.
Nếu nói thật sự có thù oán thì chắc là thù oán của người đứ1ng sau màn.
Nói đến việc bị bắt nạt, Đế An Nhiên không cùng đẳng cấp với cô.
Vì vậy, cô không thể hiểu được tại9 sao bố mẹ cô lại nghĩ rằng cô chịu ấm ức. Nhìn con gái đang ngơ ngác, Tạ
Thanh Nghiên chỉ cảm thấy xót xa.
Bà đã nuôi 3con gái của người khác thành một con sói, họ lại nuôi con gái của bà thành cừu.
Chao ôi, cừu non đáng yêu của bà!
Tay Cảnh Thiên đột nhiên bị Tạ Thanh Nghiên nắm chặt.
“Bé Thiên Thiên, con yên tâm đi, bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không để con phải chịu tổn thương gì đâu.
Hôm nay Cảnh An Nhiên cũng đến nhà, cho dù con bé nói gì với con thì con cũng đừng sợ, có bố mẹ và cả các anh
bảo vệ con, con muốn nói gì với con bé cũng được.”
Cảnh An Nhiên!
Khóe miệng của Cảnh Thiên co giật.
“Nghe nói hôm qua con xung đột với người của Cảnh An Nhiên, vì vậy nếu hôm nay con thấy con bé chướng mắt
thì đừng nói đến cãi nhau, cho dù đánh nhau mẹ cũng ủng hộ con.”
Cảnh Thiên không nhịn được cười hỏi: “Anh cả nói với mẹ à?”
“Không phải đầu! Là Cảnh An Nhiên bị anh cả và anh ba bắt nạt, gọi điện cho mẹ để mách lẻo. Nhưng mẹ đã mắng
con bé một trận rồi, có lẽ con bé cảm thấy thái độ của mẹ hơi lạ nên hôm nay mới đến châu Đê.”
Nhìn dáng vẻ che chở của mẹ, Cảnh Thiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Khi Đế Tịnh Hiền và Tạ Thanh Nghiên dẫn Cảnh Thiên vào sân nhà mình, Đế An Nhiên bay ra khỏi cửa như một
con bướm.
“Bố! M..!”.
Còn chưa nói gọi xong tiếng mẹ thì Đế An Nhiên đã nhìn thấy cảnh Thiên đang đứng bên cạnh họ.
Tuy là lần đầu tiên gặp những dáng vẻ của Cảnh Thiên đã khắc sâu vào tâm trí cô ta. Người phụ nữ đó, nếu chỉ


nhìn trong ảnh thì là một con hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông điển hình. Cô ta cho rằng ảnh đều đã qua chỉnh sửa, không
ngờ khi nhìn thấy cảnh Thiên lúc này, vẻ đẹp có tính công kích vẫn khiển Đế An Nhiên kinh ngạc.
Chắc hẳn chiều cao của Cảnh Thiên tương đương với cô ta, nhưng cô ta chỉ đi một đôi giày cao gót 6 cm, đối
phương lại đi một đôi giày cao gót 10 cm, vì vậy khi đứng cùng nhau đối phương cao hơn cô ta.
Trang phục thoải mái theo phong cách Hàn Quốc khiến Cảnh Thiên trông giống một quý cô hơn cả bản thân mình.
Đường nét khuôn mặt không thể chê vào đâu được đã đủ để thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng đôi mắt hoa
đào cười như không cười và đôi môi khẽ nhếch lên khiển Cảnh Thiên giống như một con yêu tinh mới bước chân
vào hông trân.
Cho dù chỉ yên lặng đứng như vậy thôi, đừng nói đến đàn ông, ngay cả ánh mắt của cô ta cũng bị thu hút mất rồi.


Trước đây, cô ta nghĩ rằng chính Cảnh Thiên là người đã bỏ bùa ba anh trai của cô ta. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy, Đế An Nhiên có
thể chắc chắn rằng đây là một người phụ nữ sống dựa vào việc được ông trời ưnu ái.
Đương nhiên Cảnh Thiên cũng đang quan sát Đế An Nhiên.
Cô đã bảo Quan Vũ Thần điều tra thông tin của Đế An Nhiên
mà thôi.
từ lâu. Vì vậy, lúc này khi nhìn thấy cô ta, cô chỉ thuận tiện liếc một cái
Không có gì đặc biệt cả.
 
Chương 687


nhan sắc cao, dù sao thì cũng giống bố cô. Mà bố cô thì là soái ca hiểm có khó tìm.
Nhưng dù sao mẹ Đế An Nhiên cũng chỉ là Trình Thụ3c Ngọc, tuy lúc trẻ cũng coi như xuất sắc nhưng về ngoại
hình thì bà ta vẫn không thể so sánh được với cô.
“Sao lại là cô? Cô đến là1m gì?”
Đế An Nhiên hoàn hồn lại liên dựng lông lên luôn
Mặc dù cô ta coi thường Hình Mỹ Kỳ, nhưng so với Cảnh Thiên, Hình Mỹ9 Kỳ đó rõ ràng thuận mắt hơn nhiều.
“Con nói chuyện kiểu gì thế hả? Dạy con hai mươi năm, lễ nghi của con bị chó gặm mất rồi à?” Khi3 Tạ Thanh
Nghiên nhìn thấy Đế An Nhiên hung dữ với bé con của mình, lập tức hầm hầm giận dữ quát lại.
Cái gì mà sinh không bằng nuôi8?
Bà không nghĩ như vậy chút nào. Tạ Thanh Nghiên tức giận đến mức thậm chí không cần cả hai mươi năm lễ nghi
của quý bà hào môn nữa.
Đế An Nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt bị tổn thương.
“Mę!”
Rốt cuộc người nhà của cô ta bị sao vậy?
Đế An Nhiên rơm rớm nước mắt nhìn bố mình, người bố ngày thường rất nghiêm túc nhưng cũng rất cưng chiều
cô ta, bây giờ lại lạnh lùng nhìn cô ta.
“Bố mẹ, cuối cùng hai người cũng đã về rồi, hai người không biết đâu, trước khi hai người về nhà, Đế An Nhiên đã
sang phòng ngủ của Thiên Thiên, làm hỏng hết tất cả quần áo và đồ trang sức mẹ chuẩn bị trong phòng để quần áo.
Bảo nó đặt lại chỗ cũ, nó còn mang dáng vẻ chịu ấm ức bằng trời. Con cũng không biết tại sao nó lại ấm ức nữa.
Thật là, sao lại nuôi ra một bạch liên hoa chứ? Rõ ràng là một người cường thế như vậy, lại cứ nhất định giả vờ yếu
đuổi. Nó cũng phải xem mình giả vờ có đúng cái bộ dạng đó không chứ”
Đế Vân Mặc đi ra trách mắng Đế An Nhiên một trận khiến mặt cô ta tái xanh.
Nghe thấy lời nói của Đế Vân Mặc, Tạ Thanh Nghiên nóng nảy luôn.
“Con đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không có đứa con gái như con. Mẹ mua trang sức cho Thiên Thiên tốn một trăm triệu, mua quần áo có con bé hết hơn năm mươi triệu, tổng cộng một trăm năm mươi triệu. Dù sao thì con cũng có tiền,
con đền cho Thiên Thiên đi Số phỉ thúy bị vỡ và quần áo hỏng còn lại con có thể mang đi xem có thể bán lại được


không. Đều là hàng cao cấp cả, cho dù có vỡ, có hỏng thì ít nhất cũng bản được tiền.”
Không đợi Đế An Nhiên phản ứng, Tạ Thanh Nghiên nhìn Đế Tịnh Hiên: “Mình à, thẻ của bọn trẻ đều là do mình
làm đúng không?”
Đế Tịnh Hiên lập tức nói: “Bạch Chinh, chuyển một trăm năm mươi triệu từ thẻ ngân hàng An Nhiên sang.”
“Vâng.”
Bạch Chinh lấy điện thoại di động ra, gọi ngay cho giám đốc chăm sóc khách hàng cá nhân của ngân hàng liên hợp,
yêu cầu họ chuyển một trăm năm mươi triệu trong thẻ ngân hàng của Đế An Nhiên ra.
“Thưa ông chủ, chuyển đến thẻ nào ạ?”.
Đế Tịnh Hiên nói mà không cần suy nghĩ: “Chuyển vào thẻ tối đã đưa cho Thiên Thiên.”
“Vâng.”


Bạch Chinh đáp lại, nói với giám đốc chăm sóc khách hàng cá nhân ở đầu bên kia.
Mẹ cô ta muốn đưa tiền trong thẻ ngân hàng của cô ta cho Cảnh Thiên?
Lúc trước bổ cô ta thậm chí còn đưa cho Cành Thiên một chiếc thẻ ngân hàng?
“Mẹ, rốt cuộc thi Cảnh Thiên đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho.
của hai người, em mới là em gái của các anh, tại sao mọi người lại đứng về phía người ngoài thế?”
người vậy? Tại sao ai ai cũng đứng về phía cô ta? Con mới là con gái
 
Chương 688


Lúc này, tất cả người nhà họ Đế đã tề tựu đông đủ.
Cảnh Thiên giống như một cô công chúa, được mọi người vây quanh che chở, còn c3ông chúa chính hiệu của nhà
họ Đế như Đế An Nhiên lúc này lại bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Ngay cả bố mẹ ruột của cô ta cũng trừ1ng mắt nhìn cô ta.
Lúc này Đế An Nhiên cảm thấy mình mới giống người ngoài.
“Vốn dĩ mẹ nghĩ là mọi người cùng vào nhà rồ9i hãy nói, nhưng nếu con đã nóng lòng như vậy thì mẹ sẽ nói luôn.”
“Me…” Đột nhiên Đế An Nhiên có một linh cảm chẳng lành, lin3h cảm này còn tệ hơn linh cảm Cảnh Thiên đã bỏ
bùa cả gia đình họ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Chinh có một cuộc g8ọi từ ngân hàng, sau khi Bạch Chinh đi ra bên cạnh
trả lời cuộc gọi, anh ta nói với Để Tịnh Hiền: “Thưa ông chủ, tài khoản của cô An Nhiên có hai mươi triệu thôi, họ
không thể trừ tiền được.”
Sắc mặt Đế Tịnh Hiên lạnh đi, hỏi: “Lúc trước con nói muốn lập nghiệp, bố chuyển cho con hai trăm triệu. Tiền đâu
rồi?”
Đế An Nhiên sợ tới mức co giật, cơ thể yếu ớt trông vô cùng đáng thương.
“Con… con mang đi đầu tư rồi.”
“Đầu tư vào cái gì?”
“Con thuê một trang viên tại nước F, dùng để trồng nho, ủ rượu. Bố cũng biết đấy, con là chuyên viên pha chế
rượu, trình độ pha chế của con đã khiến con có tư cách bước vào trang trại rượu Byron để học tập. Con còn có một
đội thể thao điện tử, đội của con sắp giành được giải quán quân toàn quốc và bước chân ra thế giới rồi.”
Nói đến sự nghiệp của mình, mắt Đế An Nhiên sáng lên.
Cô ta rất muốn tạo dựng nên sự nghiệp riêng giống như anh cả và anh hai của mình.
“Tên trang trại rượu là gì? Đế Tịnh Hiên hỏi.
“Trang trại rượu Cullen.”
Một Cullen, một Byron.


Cảnh Thiên bị Đế An Nhiên chọc cười rồi.
Một năm trước, cô đã phát hiện ra một trang trại rượu nhỏ cái gì cũng bắt chước trang trại rượu Byron của cô. Từ
tên gọi đến chai đựng rượu, rồi đến phân loại, tất cả đều là hàng nhái cao cấp.
Có điều… trong rượu của cô có nước linh tuyền nên rượu mới đắt như vậy
Đối phương chỉ có thể vẽ cọp thì sẽ được bộ da, chứ khó mà vẽ được xương cọp. Hóa ra đây là tài sản của Đế An
Nhiên.
“Thanh toán sổ sách của nhà máy rượu Cullen, chuyển tất cả tiền cho Thiên Thiên.”
“Vâng.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Đế An Nhiên bất bình.
“Đây là trang trại rượu của con, dùng rất nhiều tiền bạc vật tư và công sức của con đầu tư vào mới được như vậy.
Vừa mới bắt đầu kiếm được tiền mà đã thu lại rồi, còn là cho Cảnh Thiên nữa, dựa vào cái gì chứ?”


“Vậy con làm hỏng thứ trị giá một trăm năm mươi triệu mà mẹ đã mua cho Thiên Thiên là dựa vào cái gì hả?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.
“Mẹ!” Giờ phút này Đế An Nhiên cảm thấy mình đã trở thành mục tiêu chỉ trích, trong một gia đình lớn như vậy, người nhà nhiều
như vậy mà không có ai nói giúp cho cô ta.
“Mẹ phải biết con mới là con gái của mẹ! Tại sao mọi người đều nói giúp cho Cành Thiên thế?” “Vừa rồi nói đến chủ đề này bị
chuyện bồi thường làm cho lệch hướng, nếu bây giờ đã quay lại rồi thì mẹ cũng nói thẳng luôn vậy.”
Đế An Nhiên hơi ngơ ngác, dù cô ta không biết họ sẽ nói gì nhưng cô ta vô thức không muốn nghe.
Đế An Nhiên bị Tạ Thanh Nghiên kéo về phía đông bắc, bà chỉ vào một ngôi nhà phía trước nói: “Có nhìn thấy ngôi nhà bị cháy ở
đằng kia không?”
 
Chương 689


Linh cảm của Đế An Nhiên càng thêm tồi tệ hơn. “Mẹ… mẹ bảo con xem ngôi nhà bị cháy làm gì vậy? Mẹ… mẹ làm
con sợ.”
Tạ3 Thanh Nghiên cười thân thiết hòa nhã.
“Có như vậy mà đã sợ rồi à? An Nhiên, vừa nãy con hung dữ với Thiên Thiên nhà chún1g ta, sao con không nghĩ
đến việc con ngạo mạn tự đại như vậy, cộng thêm đứng nhìn từ trên cao xuống, cộng thêm chán ghét khinh
t9hường, liệu có làm Thiên Thiên nhà chúng ta sợ không?”
“Thiên Thiên… nhà chúng ta?” Đế An Nhiên hơi ngơ ngác.
C3ô ta cảm thấy mình nghe mà chẳng hiểu gì.
“Có biết tại sao chúng ta lại sống ở đây không? Bởi vì căn nhà bị đốt bên kia l8à nhà bố mẹ nuôi của Thiên Thiên
nhà chúng ta. Nhân phẩm của họ vô cùng buồn nôn, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó vì để cho con gái của mình sống
những ngày tháng giàu có sung túc nên đã tráo đổi con gái của mẹ. Năm đó họ nhân lúc mẹ sinh con, âm thầm nhét
con gái của mình vào giường trẻ sơ sinh của nhà mẹ, lại bế con gái của mẹ đi, khiến mẹ và con gái của mẹ lạc nhau
nhiều năm.”
Đế An Nhiên đâu phải kẻ ngu, Tạ Thanh Nghiên đã nói rõ ràng như vậy rồi, cộng với thái độ của người nhà đối với
cô ta lúc này, cô ta còn có gì mà không hiểu nữa.
Những hiểu là một chuyện, tin tưởng lại là một chuyện khác.
Tim cô ta đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mắt Đế An Nhiên mở to, há miệng, giống như một con cá bị người ta vớt lên từ dưới nước lên không thể thở được
vậy.
Tạ Thanh Nghiên vẫn chưa nói xong.
“Nữ chủ nhân của ngôi nhà đó tên là Trình Thục Ngọc, bà ta trộm con gái của mẹ, nếu có thể để cho con gái của mẹ
sống một cuộc sống tốt đẹp thì có lẽ mẹ sẽ không hận bà ta như vậy. Nhưng sau khi bà ta trộm con gái của mẹ đi lại
không tốt với con bé chút nào cả. Con gái mẹ rõ ràng là có thành tích học tập rất tốt, rõ ràng nên là một bác sĩ rất
giỏi, nhưng vì con gái của mẹ xinh đẹp nên bà ta đã ép con bé đến học viện hí kịch. Như vậy, con gái của mẹ có thể
nhận quảng cáo kiếm tiền.”
“Nhưng tiền con gái mẹ kiếm được không bao giờ là của riêng con bé. Vì công việc kinh doanh của công ty nhà họ
không được tốt và sắp phá sản, con gái mẹ phải giao số tiền kiếm được cho gia đình.”


“Người phụ nữ chết tiệt đó còn sinh một con trai và một con gái nữa. Con gái mẹ trên danh nghĩa là con gái của họ,
nhưng thực tế là người hầu kiêm người giúp việc của họ. Nhỏ thì như con búp bê, to thì đến đàn ông, chỉ cần con
gái mẹ sở hữu và để mắt tới, đứa con gái kia đều muốn cướp lấy.”
“An Nhiên, từ nhỏ con đã lớn lên trong nhà mẹ, con nói xem… mẹ và bố đối xử với con như thế nào?”
Nhìn thấy nụ cười sóng nước mênh mông của Tạ Thanh Nghiên, Đế An Nhiên lắc đầu lùi về phía sau, ánh mắt kiên
quyết không nhìn vào ngôi nhà đã cháy rụi kia.
“Mẹ, mẹ làm con sợ rồi… mẹ làm con sợ rồi… Mẹ, mẹ đừng như vậy.”


Nhìn thấy sự bất an nồng đậm trong mắt Đế An Nhiên, Tạ Thanh Nghiên mới có được một chút khoái cảm.
Nhưng trong thâm tâm lại càng hận hơn.
“Mẹ chỉ trần thuật lại một sự thật với con thôi mà con đã sợ rồi à. An Nhiên, không phải luôn con luôn rất bạo gan à? Tuy trông con
yếu đuối, nhưng không phải những người bạn tốt kia của con đều rất sợ con sao? Ai dám làm trái ý của con, con sẽ muốn nhà họ phá
sản. Sao con lại đột nhiên giống như một con thỏ trắng vậy?
Mắt Đế An Nhiên càng mở to hơn.
 
Chương 690


Biết tại sao các anh của con đều không thích con, đối xử với con không tốt không? Biết tại sao anh của những cô bé
khác đều cưng chiều họ, nhưng lạ3i chỉ có công chúa nhỏ của nhà họ Đế là ngoại lệ không?”
Đế An Nhiên lắc đầu, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
“Bởi vì các anh củ1a con đều coi thường con. Đối với bên ngoài tuy nhà họ Đế chúng ta không phải là một gia đình
dễ chung sống, nhưng kể từ khi con sinh ra, toàn bộ 9sản nghiệp của chúng ta đều được chuyển từ nước ngoài đến
nước Z, tất cả những gì chúng ta làm đều là hợp pháp.”
“Hơn nữa cho dù năm đó ch3úng ta ở nước ngoài, cho dù có ở nơi ăn thịt người không nhà xương thì nhà chúng ta
cũng chưa bao giờ cậy mạnh bắt nạt yếu. So với loại người nịnh8 hót người trên, chèn ép người dưới, chuyện bắt
nạt những người yếu đuối, thích cậy thế bắt nạt người khác, mắc bệnh công chúa nặng, còn không được cái nết gì
thì…”
“An Nhiên à, lúc trước mẹ luôn không hiểu tại sao ba đứa con trai của mẹ đều giỏi như vậy mà con lại kém cỏi thể.
Bây giờ mẹ đã biết nguyên nhân rồi.”
“Bởi vì dòng giống khác nhau mà! Rõ ràng nhà chúng ta đều là dòng giống thanh tùng, lại bị người ta trao đổi
thành giống tơ hồng vàng ký sinh. Chẳng trách cho dù có nuôi thế nào thì từ trước tới nay con cũng không bao giờ
giỏi giang.
Đế An Nhiên bị chính mẹ mình sỉ nhục đến mức xấu hổ vô cùng, lòng tự tôn cũng bị người mẹ mình yêu nhất giẫm
đạp đến mức rơi từ trên mây xuống dưới đất.
Cô ta vừa lắc đầu vừa khóc rất đau lòng. Miệng không ngừng thì thào: “Mẹ, đừng nói nữa… mẹ, con sợ… con xin
mẹ…”
Tạ Thanh Nghiên nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, cuối cùng đưa tay ra, âu yếm chạm vào mà cô ta.
“An Nhiên à.”
“Mę oi, hu hu hu hu… mę oi.”
Đế An Nhiên nghĩ rằng cuối cùng thì mẹ cũng trút hết giận rồi nên tủi thân tựa vào lòng Tạ Thanh Nghiên, ôm lấy
bà.
“Hu hu hu… mę oi.”
Lúc này đầu óc Đế An Nhiên vô cùng rối bời


Cô ta biết cô ta nên nói điều gì đó lúc này.
Cô ta nên xin lỗi Cảnh Thiên, cầu xin sự tha thứ của cô, nên kéo cô đứng về phía mình.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đế.
Nếu không thì cô ta phải trở về cái gia đình bị thiêu rụi đó. Một gia đình nhỏ không tên tuổi tại thành phố H.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô ta cảm thấy mình không thể chấp nhận được rồi.
Tuy nhiên, mặt mũi của cô ta đã bị mẹ cô ta giẫm đạp dưới chân rồi. Mà mẹ cô ta làm vậy đều là vì muốn trút giận
cho Cảnh Thiên.
Chỉ nghĩ điều này thôi, Đế An Nhiên kiêu ngạo có thể nào cũng không thể mở lời được. So với tâm trạng lúc này thì
sự căm hận khi nhìn thấy những gì trong phòng Cảnh Thiên vừa rồi thì chẳng là gì cả.
Cô ta phát hiện ra rằng người phụ nữ Cảnh Thiên này xung khắc với cô ta.
Không có hận nhất, chỉ có hận hơn.
Trừ khi đối phương chết đi, nếu không cả đời này cũng không thể xóa bỏ được.


Mặc dù hận thù trong lòng đã ngập trời, nhưng Đế An Nhiên vẫn tò vẻ đáng thương thể thàm, ôm Tạ Thanh Nghiên và ngửi mùi
hương độc nhất vô nhị của mẹ. Đây là mùi hương mà cô ta đã ngửi từ bé đến lớn, đã quen từ lâu rồi.
Cô ta không thể nhường mẹ mình cho Cảnh Thiên được.
Một phút cũng không được.
Vì vậy, Đế An Nhiên ôm Tạ Thanh Nghiên càng chặt hơn, vừa đau lòng vừa làm nũng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom