Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 691


Không chỉ Cảnh Thiên thấy rõ mục đích của Đế An Nhiên, mà cả Đế Tịnh Hiên, Đế Vân Hi, Đế Vân Tiêu và Đế Vân
Mặc ở bên cạnh cũng nhìn thấy rất 3rõ ràng.
Thậm chí ngay cả Tạ Thanh Nghiên đang ôm Đế An Nhiên cũng biết rất rõ cô ta đang nghĩ gì.
Suy cho cùng thì đây cũng 1là đứa con gái mà mình đã nuôi nấng hai mươi năm, tính cách cô ta thế nào, người làm
mẹ sao có thể không biết được?
Vì bà tưởng con b9é là con gái ruột nên mới nhằm một mắt, mở một mắt.
Trước đây Đế An Nhiên là con gái của bà, bà không có cách nào khác ngoài việc bảo3 vệ. Cho dù buồn lòng, không
thích thì cũng không nỡ đánh cô ta, thậm chí là nặng tay.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
“An Nhiên, 8con khóc thảm thiết như vậy, có phải cảm thấy rất tủi thân không?”
Đế An Nhiên gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.
“Mẹ chỉ nói về mẹ ruột của con, sau đó mang cuộc sống khác nhau của con với con gái của mẹ ra để so sánh một
chút thôi mà con đã cảm thấy tủi thân như vậy rồi. Vậy con có từng nghĩ, khi con ăn những món ngon nhất, dùng
thử tốt nhất, sống như một công chúa, còn có thể tùy tiện mắng con gái của mẹ là con đi, cho rằng bóp chết con gái
của mẹ cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến, con gái của mẹ lại phải chịu sự bắt nạt của mẹ đẻ con như thế nào
không?”
Đế An Nhiên khóc đến mức nước mắt đầm đa đột nhiên cứng đờ, tiếp theo là cả người đều cứng đờ theo.
“Từ khi mới sinh ra con đã bị tráo đổi đến nhà mẹ rồi, người đáng chết là mẹ đẻ của con, một đứa bé sơ sinh như
con thì có tội tình gì chứ?”
Đế An Nhiên muốn gật đầu nhưng không dám.
Có điều trong lòng cô ta cũng nghĩ như thế.
Chuyện này không liên quan đến cô ta.
Đâu phải cô ta đá Cảnh Thiên đi rồi bò lên giường sơ sinh của nhà họ Đế, tại sao lại trách cô ta chứ?
“Còn mẹ, dù sao thì cũng nuôi nấng con nhiều năm như vậy… Nói thật, đừng nói nuôi một người, cho dù là nuôi


một con chó thì cũng sẽ có tình cảm.”
Đế An Nhiên:…
Không biết lời mẹ nói là có nghĩa tốt hay nghĩa xấu nữa.
“Nhưng phải làm sao đây? Bây giờ trong lòng mẹ tràn đầy căm hận đối với con, bởi vì mẹ đối với con tốt như vậy,
còn mẹ của con lại chẳng hề tốt với Thiên Thiên nhà mẹ chút nào. Không phải là không tốt mà là rất tệ, thậm chí cực
kỳ buồn nôn!”
“Bà ta lấy Thiên Thiên nhà mẹ để đổi lấy tiền thì không nói làm gì, bà ta còn dùng hôn nhân của Thiên Thiên để cứu
vớt công ty của nhà họ, bán con gái mẹ đi. Không những phải đưa số tiền bán được kia cho mẹ con, ngay cả vai
diễn nhà chồng cho con gái của mẹ, em gái con cũng muốn cướp mất. Con nói xem mối thù này mẹ phải tìm ai để
trả đây?”
Đế An Nhiên thật sự sợ mẹ không kiềm chế được mà dùng dao đâm vào mình, cô ta nhanh chóng run rẩy rời khỏi
lòng bà, vẻ mặt kinh hãi.


“M… mẹ i… không liên quan đến con, chuyện này… không phải lỗi của con.’
“Nhưng là lỗi của mẹ con. Món nợ của bố mẹ không phải nên tìm con cái đề đòi sao? Con trộm mất hai mươi năm cuộc đời của Thiên
Thiên nhà mẹ, con nói xem, con phải đến như thế nào đây?”
Đế An Nhiên không ngừng lắc đầu, không ngừng rơi nước mắt hối hận vừa rồi không lên tiếng trước.
Mặc dù đã hơi muộn, mặc dù trong lòng cô ta cảm thấy rất căm hận và si nhục, nhưrng cô ta vẫn vội vàng đến bên cạnh Cảnh Thiên và
đưa tay ra định nắm lấy tay Cành Thiên.
 
Chương 692


Cảnh Thiên đã đưa tay ra phía sau khi sắp bị cô ta nắm lấy.
Ba anh em Đế Vân Hi, Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc lần lượ3t tiến lên phía trước, chắn ngay trước mặt em gái, ngăn
cách Đế An Nhiên và Đế Cảnh Thiên.
Nhìn thấy ba người anh1 hết sức bảo vệ che chở cho Cảnh Thiên, nước mắt Đế An Nhiên càng rơi nhiều hơn.
Trước đây, tuy rằng cô ta vẫn hâ9m mộ anh của người khác bao che em gái ruột của mình, nhưng bởi vì cuộc sống
quá sung túc nên cô ta cũng chỉ hâm mộ một c3hút mà thôi. Thậm chí cô ta cảm thấy, chỉ cần sau này mình có tiền,
cô ta giẫm đạp hai người anh còn lại dưới chân cũng k8hông phải là không thể.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy họ bảo vệ Cảnh Thiên, giống như những người anh trong hào môn khác bảo vệ em gái
của mình, không, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cô ta chỉ muốn nói vài lời với Cảnh Thiên thôi mà ba người họ đã nhìn cô ta như phòng trộm. Điều này khiến Đế
An Nhiên cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Ghen ghét đến mức đỏ cả mắt.
“Em… em chỉ muốn nói mấy lời với Thiên Thiên thôi, như vậy cũng không được à? Hu hu hu hu hu…”
Đế An Nhiên khóc thút thít đáng thương.
Ngoại trừ Cảnh Thiên, những người ở đây đều đã sống cùng cô ta hai mươi năm. Dù không phải máu mủ nhưng
họ biết rất rõ về cô ta.
Vì vậy, cho dù Đế An Nhiên khóc rất đáng thương, không ai tỏ ra thương hại hay xót xa cá. Còn về Cảnh Thiên thì
càng hờ hờ rồi.
Cô có thể nói rằng nhìn thấy Đế An Nhiên khóc như ma thế này, cô rất buồn cười sao?
“Thiên Thiên không có gì để nói với em cả. Những lời em muốn nói với em ấy chỉ là em vô tội, nể tình em không
biết gì cả, xin em ấy tha thứ cho em. Đồng thời, em cũng đã sống trong nhà họ Đế nhiều năm như vậy rồi, em dựa
dẫm vào tài sản của gia đình này, à không đúng, phải là em yêu gia đình này sâu đậm, cho nên muốn xin em gái
anh thương hại em, nể tình em không còn đường nào để đi, không còn chỗ nào để ở, để em tiếp tục ở lại trong nhà
họ Đế đúng không?”
Đế Vân Mặc cười trông rất đẹp trai, nhưng trong mắt Đế An Nhiên, nụ cười của anh ta lạnh cắt da cắt thịt.


Đúng vậy, cô ta muốn nói những lời này.


“An Nhiên.”
Nghe thấy Tạ Thanh Nghiên gọi mình, Đế An Nhiên quay lại, dáng vẻ đáng thương, kéo dài âm cuối đến tận cùng: “Mę…”
“Nếu hôm nay con nói với mẹ rằng con đến thành phố H, chắc chắn mẹ sẽ bảo con đừng tới. Con biết không, VÌ danh tiếng của em
gái con, mẹ con suýt nữa đã hủy hoại danh tiếng của Thiên Thiện nhà mẹ. Bây giờ họ biết Thiên Thiên có tiền, còn bằng lòng lo cho
em trai con, nên đã giao cho em trai con một công ty đã phá sần, còn cắt đứt quan hệ với em trai con nữa.”
Tạ Thanh Nghiên cười nói: “Bây giờ bố mẹ con đã tới châu Để rồi, vì trong tay họ có một mảnh đất trị giá một tỷ bảy nên con cũng
không tính là không có chỗ nào để đi. Nhiều tiền như vậy cũng đủ nửa đời sau của con dùng rồi. Vốn dĩ mẹ định đợi sau khi về đến
châu Đế rồi mới dẫn con đi gặp họ, nhưng bây giờ con đã tự tới thành phố H. Con xem, con có cần mẹ cho con số của mẹ con
không?”
 
Chương 693


Đế An Nhiên đau lòng òa khóc.
Một tỷ bảy?
Một gia đình chỉ có… một mảnh đất một tỷ bảy!
Chưa kể đến việc họ có cách n3ào kiếm được tiền từ mảnh đất này không, cho dù có kiếm được gấp đôi thì đã sao
chứ? Một gia đình mà còn chưa có đến năm tỷ, làm sao so sánh đ1ược với nhà họ Đế giàu có nhất có tổng tài sản lên
tới nghìn tỷ chứ?
Hơn nữa bố mẹ cô ta có tính cách như thế nào không phải cô ta khô9ng biết. Cũng giống như bố mẹ cô ta hiểu cô ta
vậy, cô ta cũng hiểu bố mẹ mình.
Họ trông có vẻ dễ tính, nhưng có thể phát triển sản ng3hiệp lớn mạnh đến mức này, nếu lương thiện đến mức có
thù không báo, thậm chí lấy ơn báo oán thì đúng là gặp ma rồi.
Đế An Nhiên vừa k8hóc lóc kêu gào, vừa tính toán trong lòng, sau đó bày tỏ lòng trung thành: “Con không cần họ!
Họ không phải là bố mẹ của con! Chỉ có hai người mới là bố mẹ của con thôi, con chỉ cần hai người! Hu hu hu…
Con chỉ có hai người…”
Sau khi nghe cô ta khóc lóc mãi, Tạ Thanh Nghiên bước tới bên cạnh Cảnh Thiên và nói: “Thiên Thiên, con có một
không?”
Cảnh Thiên đang vui vẻ cắn hạt dưa hóng chuyện, sao lại mệt được chứ?
Cô nhanh chóng lắc đầu.
Tạ Thanh Nghiên nói: “Quản gia Lục, Thiên Thiên vừa mệt vừa đói, bữa trưa đã làm xong chưa?”
“Thưa bà chủ, đã sắp xếp một bàn thức ăn có chủ thích theo lời dặn của bà chủ rồi ạ. Lúc nào cũng có thể dùng cơm
được.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Thanh Nghiên vội vàng gọi: “Dân coi thực là trời, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm.
Thiên Thiên, đi thôi, chúng ta vào trong ăn cơm đi.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với thái độ của bố mẹ và anh trai về việc xử lý chuyện của Đế An Nhiên
Tuy cô không nói gì cả, nhưng trong lòng cô đương nhiên cũng có một cán cân.
Cô cảm thấy nếu bố mẹ nể tình Đế An Nhiên là cô con gái mình đã nuôi nấng hai mươi năm, cộng thêm cô ta cũng
vô tội vừa nhận cổ về vừa tiếp tục để Đế An Nhiên làm con gái của mình cô vẫn sẽ nhận họ nhưng sẽ không thân


thiết nữa.
Nếu trong thân xác này vẫn là nguyên chủ, cô quay lại đồng thời phải đối mặt với kẻ thù Đế An Nhiên này thì cho
dù có được bố mẹ và các anh che chở, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Cánh Thiên gật đầu mỉm cười nói: “Bố mẹ và các anh cũng đói rồi, cùng vào ăn cơm đi.”
“Được.”.
Đế An Nhiên bị cô lập đáng thương… Thấy cả nhà đã vào trong hết rồi, Đế An Nhiên cũng ôm hy vọng cùng đi vào
theo.
Người giúp việc đã bắt đầu bưng thức ăn lên, những món Cảnh Thiên thích ăn nhanh chóng được bày biện trên
bàn.


Tạ Thanh Nghiên hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến Đế An Nhiên, bà nhiệt tình gọi Cánh Thiên ngồi giữa, mình thì ngồi
bên cạnh cô.
Ba anh trai nhà họ Đế đều muốn ngồi ở phía bên kia Cành Thiên, nhưng khi họ bắt gặp ánh mắt của bố mình, ba ông anh trai liền hậm
hực đi đến phía đối diện và ngồi xuống.
Dĩ nhiên, Đế Vân Hi chắc chắn là người ngồi đối diện với vịstrí của Cành Thiên, còn lại Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc chi có thể im
lặng chọn hai vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống. Ai bào địa vị của họ trong gia đình không cao bằng anh cả chứ?


Chỉ còn lại một Đế An Nhiên, gót sen nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ muốn ngồi ở bên cạnh.
 
Chương 694


Đế An Nhiên của trước đây kiêu ngạo bao nhiêu thì Đế An Nhiên của hiện tại lại trầm lặng như khúc gỗ bấy nhiêu.
Cô ta chỉ muốn 3tìm một chỗ để ngồi, sau đó ăn một bữa cơm cùng người nhà.
Bởi vì cô ta cũng chưa ăn cơm trưa, sau khi khóc xong thì cô ta đói1 lắm rồi.
Mấu chốt là cô ta hiểu rằng, lúc này dù có thể nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể rời đi. Nếu rời đi thì sẽ
k9hông thể quay lại được nữa.
Tuy nhiên, ngay khi cô ta định ngồi xuống, Đế Vân Tiêu ở bên cạnh nói: “Cảnh An Nhiên, không phải 3anh đã nói
với em rồi sao? Em là con của cặp vợ chồng kinh tởm nhà họ Cảnh, không phải con cái của nhà họ Đế. Từ giờ trở đi,
em có chu8yện gì thì đi tìm bố mẹ em đi, bây giờ là lúc gia đình anh tụ họp, em ngồi đây là có ý gì?”
Đế Vân Tiêu và Cảnh An Nhiên luôn mâu thuẫn với nhau, về cơ bản, hai anh em vừa gặp nhau là cãi cọ. Nhưng
bình thường thì đều là Đế Vân Tiêu chịu thiệt. Bởi vì Cảnh An Nhiên không chỉ muốn cãi nhau mà sau lưng còn giở
mấy trò âm hiểm. Là bố mẹ, hai vợ chồng Đế Tịnh Hiên đương nhiên phải bảo vệ con gái hơn, trừ khi con gái quá
đáng quá.
Vì vậy, Đế Vân Tiêu đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi từ Cảnh An Nhiên.
Giờ phút này, cô chủ thực sự của nhà họ Đế đã trở về rồi, Cảnh An Nhiên cũng đã trở thành cô bé Lọ Lem, đương
nhiên trong lòng Đế Vân Tiêu rất hả hê, ánh mắt nhìn Cảnh An Nhiên tràn đầy khiêu khích.
Cảnh An Nhiên nắm chặt hai tay. Cảm giác nhục nhã mạnh mẽ khiến cô ta muốn phản công nhưng lại không dám.
Nước mắt cô ta tuôn rơi.
Cô ta cảm thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngày hôm nay, cô ta sắp khóc hết nước mắt của cả đời mình
rồi. Cô ta hận lắm!
“Anh hai, em biết trước đây là em không tốt. Nhưng… nhưng đó đều là vì em cho rằng em là em gái ruột của anh,
đùa với anh mà thôi. Em…”
“Ô, em nhét pháo vào mồm con cún bé xíu, khiến cho mồm của nó bị nổ đến mức máu chảy đầm đìa, mất luôn cả
nửa cái miệng. Anh dạy dỗ em, em không phục, chạy về nhà lại nói với bố mẹ là do anh làm, đây là đang đùa với
anh à? Cảnh An Nhiên, một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu như vậy bị lôi ra làm trò đùa của em như vậy à, trò đùa của
em đúng là nặng nề đến mức khiến người ta không thể nào đùa nổi.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Cảnh An Nhiên sắc mặt tái nhợt


Bởi vì khi sự việc này xảy ra, Cảnh An Nhiên mới 4 tuổi, còn nhỏ như vậy, cộng thêm tất cả các bạn bè của Cảnh An
Nhiên đều nói rằng là Đế Vân Tiêu làm chuyện này nên tối hôm đó Đế Tịnh Hiên đã đánh gãy tay Đế Vân Tiêu.
Vốn dĩ Đế Vân Tiêu vẫn cưng chiều cô em gái út Cảnh An Nhiên này, nhưng sau sự việc đó, anh ta nhìn thấy cảnh
An Nhiên giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Từ đó về sau, hai anh em chuyên hại nhau đã được mười sáu năm.


“Sao hà, em nhìn anh như vậy làm gì? Dù sao thì bây giờ bố mẹ anh cũng không phải là bố mẹ em nữa rồi, em cũng không cần lo lắng
bị bố đánh gãy hai cánh tay nữa.”
Cảnh An Nhiên vô thức muốn phản bác lại, nhưng cô ta biết trước đây bởi vì cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Đế, ngoại trừ anh cả
sau này sẽ thừa kế và trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Để thị ra, cô ta hoàn toàn không để anh hai và anh ba trong
mắt, cho nên hận thù nhau rất sâu sắc. Bây giờ muốn tiếp tục ở lại nhà họ Đế thì không thể chọc tức họ nữa.
Vì vậy cô ta chi có thể cắn môi, giả bộ đáng thương, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu: “Xin lỗi anh hai, tất cả đều là lỗi
của em. Tất cà đều là lỗi của em. Em… em xin lỗi anh.”
“Ó, lời xin lỗi này ấy à, cứ như thể anh hai đang đồ tội cho em vậy.”
 
Chương 695


Đế Vân Mặc chế giễu, hoàn toàn không hề vì sự đáng thương của Cảnh An Nhiên mà thương hại cô ta. “Được rồi,
ăn cơm đi. Chúng3 ta vào ăn cơm cùng với em gái, không phải để tố giác tội trạng của Cảnh An Nhiên.”
Đế Vân Hi, người có tiếng nói n1hất trong bốn anh em lên tiếng, Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc không nói chuyện với
Cảnh An Nhiên nữa. Ba người họ gần như cùng 9lúc gắp thức ăn lên đĩa của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên bắt đầu ăn cơm, lúc này nhìn thấy thức ăn trên đĩa, cô cười hì h3ì nói: “Anh cả, anh hai, anh ba, các anh
cũng ăn nhiều vào.”
“Được, cảm ơn Thiên Thiên.”
Vì vậy, ba ông anh8 trai như thể được cổ vũ, bắt đầu mạnh mẽ và cơm.
Cảnh An Nhiên chưa bao giờ biết rằng thì ra các anh của cô ta có thể dễ dỗ dành như vậy.
Nhớ lại những việc mình đã làm năm đó, trong lòng Cảnh An Nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.
Thấy cả nhà đã bắt đầu ăn cơm rồi, nhất là Cảnh Thiên hoàn toàn không có dáng vẻ lần đầu làm khách, cho dù ăn
gì thì động tác cũng tạo nhã thành thạo, trông còn cao quý hơn cả người làm cô chủ hào môn hai mươi năm như cô
ta, trong lòng Cảnh An Nhiên hận vô cùng.
“Quản gia Lục, hôm nay tôi ngồi máy bay tới đây từ sáng sớm, cũng chưa ăn cơm, có thể giúp tôi lấy một bộ bát
đũa không?” Cảnh An Nhiên đáng thương nhìn quản gia Lục, đầu còn sự kiêu ngạo ban đầu nữa?
Nhưng…
Không phải là cô ta mềm mỏng hơn một chút là có thể ăn cơm!
Đế Vân Hi luôn không biết thì ra thằng hai nhà mình ghét cô em gái này như vậy là vì chuyện này, tình cảm đối với
Cảnh An Nhiên còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Mặc dù thắng hai hơi chó má một chút, nhưng vẫn là em trai ruột của anh ta. Đế Vân Hi không mặn không nhạt
nói: “An Nhiên, anh nghĩ vừa nãy bố mẹ đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu em không rõ lắm thì anh có thể nói lại cho em
nghe.”
“Em đúng là đứa trẻ mà họ đã nuôi dưỡng hai mươi năm, tuy nói rằng nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm,
huống hồ là con người. Đồng thời trong chuyện này, em cũng có thể coi là vô tội. Nhưng…”


“Chuyện em gái anh bị mẹ em trộm đi rồi đánh tráo là sự thật. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến cho bà ta ngồi tù rồi. Mà bà ta
đánh tráo em gái anh để em có thế sống một cuộc sống giàu sang.”
“Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Nếu không vì em thì em gái anh sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy
ở nhà họ Cảnh. Bây giờ em gái anh quay về rồi, đương nhiên em không thế ở lại đây được nữa. Còn về mẹ em, sau này nhà họ Đế sẽ
từ từ tinh món nợ này với bà ta.” לכ
Đế An Nhiên liên tục lắc đầu: “Không, em không nhận bà ấy! Em không nhận bà ấy là mẹ em! Em chỉ có một người mẹ thôi! Chỉ có
một người bố thôi! Em là đứa trẻ được nhà họ Đế nuôi lớn, em sẽ không rời khỏi nhà họ Đế đâu!”


“Đây không phải là vấn đề em có bằng lòng hay không, mà là bọn anh có bằng lòng chấp nhận em hay không. Bây giờ tất cả thành
viên trong gia đình đều không muốn em ở đây, nếu em không muốn quá mất mặt thì nên tự đi đi. Nếu em không đi thì bọn anh chỉ có
thể gọi cảnh sát đến mời em đi thôi.”
 
Chương 696


Đế Tịnh Hiên liếc nhìn con trai thứ hai, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy và hối hận.
Trận đòn trước đây ông rất nặ3ng tay. Bởi vì ông hoàn toàn không tin một cô bé bình thường lương thiện đáng yêu
lại tách miệng của một con chó con một c1ách ác liệt, sau đó nhét pháo vào trong miệng nó. Cho nên khi đó Đế Vân
Tiêu càng giải thích, ông càng tức giận.
Đ9ến bây giờ mới biết rằng thì ra thực sự là Cảnh An Nhiên làm.
Sự xấu xa của Cảnh An Nhiên đúng là làm mới tam quan3 của Đế Tịnh Hiên.
Đế Tịnh Hiên lên tiếng: “Bố mẹ đã nuôi con hai mươi năm, số tiền dùng cho con chắc chắn không d8ưới hai tỷ. Vốn
dĩ bố nên đi tìm bố mẹ con để đòi số tiền này, nhưng chắc hẳn là có đòi họ cũng không đưa. Cho nên số tiền và tâm
sức nuôi nấng này coi như là nhà chúng ta làm từ thiện cho nhà họ Cảnh của con. Bây giờ chúng ta đã tìm lại được
con gái rồi thì chắc chắn sẽ không tiếp tục nuôi nấng cô con gái mận chết thay đào ác ý tráo đổi đến nhà chúng ta
nữa. Nhà họ Đế có tiền, có thể giúp đỡ người nghèo, nhưng tuyệt đối không coi tiền như rác. Quản gia Lục, mời cô
Cảnh ra ngoài đi. Chúng tôi phải ăn cơm rồi.”
“Vâng thưa ông chủ.”
“Ông chủ, tôi đã nói chuyện với đoàn luật sư về trang trại rượu Cullen rồi, nhưng vẫn cần có chữ ký của cô An
Nhiên thì tài sản của công ty mới có thể được chuyển sang danh nghĩa của cô chủ được.”
Lời nói của Bạch Chinh khiến đồng tử Cảnh An Nhiên co lại, cô ta tỏ vẻ không thể tin nổi.
Đó là tài sản của cô ta!
“Ừ.” Đế Tịnh Hiên gật đầu: “Bên đó cậu đi xử lý là được, làm xong rồi hãy đi tìm An Nhiên. Con bé làm hỏng
nhiều thứ bên này như vậy, chắc chắn phải đền. Tôi cũng tin An Nhiên là một đứa trẻ hiểu rõ thời thể, so với ngồi
tù thì chắc chắn con bé sẽ bằng lòng bồi thường. Đúng không An Nhiên?”
Đối mặt với câu hỏi nhẹ nhàng của Đế Tịnh Hiên, Cảnh An Nhiên cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt.
Lúc này mẹ cô ta chỉ biết gắp thức ăn cho Đế Cảnh Thiên, còn bố và các anh lại muốn ép cô ta đến chỗ chết.
“Bố, bố thực sự tuyệt tình như vậy sao? Con biết là nhà họ Cảnh đã làm hai người giận. Nhưng từ khi sinh ra con
đã lớn lên ở nhà họ Đế Con là đứa con gái hai người vất vả nuôi nấng hai mươi năm mà! Con còn chưa tận hiếu,
con…”


“Tận hiếu gì đó thì không cần nữa đầu. Tôi đã trở về nhà họ Đế rồi, tôi có thể hiếu thuận với bố mẹ. Nhà họ Đế còn
có ba người con trai, các anh ấy sẽ tận hiếu với bố mẹ, đúng không?” Cảnh Thiên hóng chuyện không che chuyện
lớn ác liệt giẫm mạnh Cảnh An Nhiên một cái, giẫm đến mức đối phương hô hấp thôi cũng đau đớn.
Tạ Thanh Nghiên đang chăm chú gắp thức ăn cho con gái, bà lập tức đáp lại: “Đúng vậy, mẹ chỉ cần con gái ruột
của mình tận hiếu là được rồi. Con đến từ đầu thì cứ về đó đi. Nhớ là phải ký cái đó mới được. Con đừng ở đây cản
trở con gái mẹ ăn cơm nữa, hôm nay con bé mệt cả một buổi sáng rồi mà còn chưa ăn cơm đàng hoàng đây này.
Quản gia Lục.”
“Vâng thưa bà chủ.”


Lúc này, cho dù Cảnh An Nhiên nói gì, quản gia Lục cũng sống chết mời cô ta ra ngoài.
Cảnh An Nhiên kiêu ngạo tới, khóc thút thít rời đi.
Cô ta vừa đi thì Cảnh Thiên nhận được cuộc gọi của Chiến Lê Xuyên.
Sau khi nói địa chi, Cảnh Thiên vui vẻ đứng lên và nói là phảf đi ra đón Chiến Lê Xuyên.
 
Chương 697


Mẹ/bố/ anh đi cùng con.”
Bố mẹ cộng thêm ba ông anh trai, năm người gần như đồng thanh.
Cảnh Thiên quay người lại, thấy ngư3ời nhà đang mong chờ nhìn mình chằm chằm, cô cười nói: “Không cần đầu ạ,
con đi đón anh ấy là được rồi. Con rất quen thuộc nơi này.”
“Thiên Thiên.” Đế Vân Hi gọi Cánh Thiên lại, hơi nghiêm túc.
“Sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ lờ mờ của em gái, Đế Vân Hi nói: “9Em có biết hôm nay nhà họ Chiến tổ chức buổi họp báo ra mắt xe
khái niệm mới không?”
Cảnh Thiên gật đầu: “Vâng, A Xuyên nói với em3 rồi, anh ấy nói buổi họp báo rất thành công.”
Đế Vân Hi lại hỏi: “Ngoại trừ công bố xe khái niệm mới, cậu ta còn thừa kế chức chủ8 tịch hội đồng quản trị của
Tập đoàn AUPU, chính thức trở thành người cầm lái của tập đoàn, em có biết không?” Cảnh Thiên gật đầu: “Vâng,
cái này thì mấy ngày trước ông nội đã nói với em rồi. Ông cụ vẫn luôn rất muốn để A Xuyên kế thừa vị trí của ông
cụ.” Đế Vân Hi im lặng một lúc rồi nói: “Hôm nay Chiến Lê Xuyên bước lên sân khấu bằng chính đôi chân của
mình. Em có biết bệnh bại liệt của cậu ta đã khỏi rồi không?”
Đế Vân Hi rất sợ nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt em gái mình.
Nếu là như vậy, cho dù Chiến Lê Xuyên có nỗi khổ tâm gì, anh ta cũng sẽ không giao em gái cho anh. Nhưng Cảnh
lại Thiên gật đầu.
“Vâng, ca phẫu thuật của anh ấy là do em làm.”
“Cái gì?”
Cả gia đình, ngoại trừ Đế Vân Mặc ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu là người kinh ngạc nhất.
Dù sao thì hôm nay Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cũng đã được quan sát một lần, kinh ngạc vì y thuật giỏi
đến mức khiến cho giáo sư y khoa bốn năm mươi tuổi cũng phải bái phục của con gái. Hôm nay nhìn thấy con gái
thực hiện ca mổ tim đó, hai vợ chồng nhận thấy con gái hắn là bác sĩ ngoại khoa tim mạch. Dù sao thì mỗi ngành
mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, không thể để bác sĩ nha khoa làm phẫu thuật ngoại khoa tim mạch
được


Những lời này của con gái đại khái cũng giống như bảo bác sĩ nha khoa đi phẫu thuật ngoại khoa tim mạch vậy.
“Ca phẫu thuật bại liệt của A Xuyên cũng là do con làm?”. Cũng?
Hai anh em Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu hơi nheo mắt và đồng thời nhìn Tạ Thanh Nghiên.
Tức là mẹ họ biết em gái là bác sĩ à?
Đế Vân Hi lại nhìn Đế Vân Mặc, cảm thấy trong mắt thằng ba và em gái có sự ngầm hiểu mà họ không có.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cả nhà, Cảnh Thiên mỉm cười: “Là con làm nhưng con luôn giữ bí mật. Con đi
đón A Xuyên trước đây, anh ấy sắp đến rồi.”


Nói xong cô bay ra ngoài như một con bướm.
“Bố mẹ, hai người biết Thiên Thiên là bác sĩ à?” Đế Vân Hi hỏi.
Đế Vân Tiêu cũng lên án: “Bố mẹ, làm sao bố mę biết Thiên Thiên là bác sĩ? Rốt cuộc chúng ta có phải người một nhà không vậy?
Sao chuyện gì cũng không thế cùng chia sẻ được chứ?”
Đế Vân Hi không đề cập đến chuyện này thì còn tạm, nhưng đề cập đến thì…
 
Chương 698


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đế Tịnh Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Con còn hỏi à! Lát nữa bố sẽ nói đàng hoàng với con. Thằng con bất hiếu
này!”
/styles/default/xenforo/heart emoticon.pngbr>Đế Vân Hi sững sờ, không hiểu gì.
Mắt Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc lại sáng lên. Bình thường hai người họ chính1 là những người bị ăn chửi, anh cả
quá xảo quyệt, từ bé đến lớn, anh cả chẳng bao giờ bị ăn đánh ăn chửi cả.
Th9ật không ngờ hôm nay lại nghe thấy những lời đe dọa như vậy từ bố. “Anh cả, anh đã làm chuyện trời giận
người oán gì vậ3y?” Đế Vân Mặc vác bản mặt buôn dưa lê đến gần anh cả của mình, trong mắt tràn đầy niềm vui
khi thấy người khác gặp họa8.
“Anh cả, tại sao bố lại mắng anh là thằng con bất hiếu thế? Có ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Không phải anh có phụ nữ bên ngoài, còn khiến người phụ nữ đó phá thai đấy chứ?” Đế Vân Hi cũng vác bản mặt
buôn dưa lê.
Cảm nhận được ánh mắt như ánh đèn pha của hai thằng em, Đế Vân Hi hơi nhướng mày.
Tại sao đột nhiên lại có dự cảm không lành thế nhỉ?
Nhưng hồ ly thì vẫn cứ là hồ ly. Cho dù hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đối mặt với sự đe dọa của bố
mình, Đế Vân Hi cũng không hề thể hiện ra dáng vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Tao nhã dùng khăn ướt khử trùng lau miệng, Đế Vân Hi khẽ gật đầu: “Vâng.”
Đế Tịnh Hiên…
Tại sao ban đầu ông lại chọn thắng cả làm người kế thừa nhỉ? Nguyên nhân chính là như thế này.
Cho dù là kẻ địch hay là người thân đánh lên người anh ta, anh ta luôn luôn giống như một cục bông vậy. “Bố, bố
còn chưa nói tại sao bố mẹ lại biết em gái là bác sĩ đấy. Hai người biết khi nào vậy?”
“Đúng đấy bố mẹ, sao hai người biết em gái là bác sĩ thể? Hôm nay bọn con ở nhà xem buổi họp báo của Tập đoàn
AUPU, Chiến Lê Xuyên nói, bệnh liệt nửa người trên của anh ta là do giáo sư J được tuyển dụng đặc biệt của Viện
nghiên cứu Lawrence chữa khỏi. Vừa nãy em gái nói là em ấy đã làm phẫu thuật cho Chiến Lê Xuyên, vậy tức là em
gái chính là giáo sư J sao?”
Đế Vân Mặc ở bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu, còn ậm ừ theo nữa.
Đế Vân Hi liếc anh ta một cái, ánh mắt hơi sâu. Nhân lúc Cảnh Thiên ra ngoài đón Chiến Lê Xuyên, Tạ Thanh
Nghiên đã nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra ở chi nhánh Viện nghiên cứu Lawrence tại thành phố H ngày hôm


nay.
Đương nhiên, bà chỉ nói rằng họ đã xem Cảnh Thiên thực hiện ca phẫu thuật cho Tiểu Thần hôm nay, không nói
chuyện Tiểu Thần là cháu trai của họ.
Chuyện này quá lớn, bắt buộc phải nói riêng.
Xe Chiến Lê Xuyên cũng phải dừng bên ngoài khu biệt thự, sau đó anh đi bộ vào.
Anh vừa đi được một đoạn thì đã nghe thấy có người gọi anh là anh ba. Khi nhìn thấy người tới là Cảnh An Nhiên,
Chiến Lê Xuyên nhìn đối phương lâu hơn một thoáng.
Bởi vì mắt Cảnh An Nhiên đang sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là vừa mới khóc xong.
Hôm nay bà xã đến nhà họ Đế.


Bà xã anh về nhà, người phụ nữ này lại đến. Trong lòng Chiến Lê Xuyên thấy không vui.
Chiến Lê Xuyên dừng lại và quan sát khiến Cảnh An Nhiên sáng mắt lên.
Cô ta không thể gặp Chiến Lê Xuyên thường xuyên, lần cuối cùng cô ta gặp anh đã là một năm trước. Đó là trong bữa tiệc của nhà họ
Lệ tại châu Đế.
Lệ Quân Thần trở thành người lãnh đạo của nhà họ Lệ, Chiến Lê Xuyên đã đến chúc mừng anh ta với tư cách bạn bè. Mặc dù lúc bấy
giờ hầu như toàn bộ cậu chủ danh môn từ tầng lớp nhị lưu trở lên đều đến, là thiên kim tiểu thư của hào môn số một giàu có nhất châu
Đế, đương nhiên là có rất nhiều cậu ấm bày tỏ sự yêu thích của mình với Cảnh An Nhiên, nhưng cô ta vừa nhìn là đã đề mắt đến
Chiến Lê Xuyên.
 
Chương 699


Nhưng khi đó có một miếng cao da chó Bùi Uyển Linh dính chặt bên cạnh anh, Bùi Uyển Linh lại là họ hàng với
nhà họ Đỗ, Nhà họ3 Đỗ và nhà họ Tạ là hai gia tộc có căn cơ tương đương nhau, tất cả người nhà họ Tạ đều theo
ngành quân đội hoặc chính trị, t1ách riêng với nhà họ Đế, cho nên vẫn chưa lợi hại bằng nhà họ Đỗ. Mà nhà họ Đỗ
là gia tộc kết hợp ba mảng quân đội, chính tr9ị và thương mại, đương nhiên là có căn cơ vững chắc hơn hào môn số
một chỉ chuyên về một mảng như nhà họ Đế.
Vì vậy,3 kể từ khi cô ta bị Bùi Uyển Linh đe dọa lần đó, cô ta đã nghĩ đến việc tìm một cơ hội tốt để bày tỏ với
Chiến Lê Xuyên.
Cô ta có thể nhìn ra Bùi Uyển Linh chỉ đơn phương, cô ta cũng biết rằng một người đàn ông tài hoa như Chiến Lê
Xuyên chắc chắn sẽ không thích loại của hồi môn của dòng họ như Bùi Uyển Linh, cho nên cô ta mới bắt đầu đầu
tư.
Đầu tư vào nhãn hiệu rượu vang đỏ, đầu tư vào trang trại rượu vang đỏ, đầu tư vào đội Brilliant.
Cô ta tin chắc rằng chờ rượu của trang trại rượu vang đỏ đạt được hợp tác chiến lược với trang trại rượu Byron, chờ
đợi Brilliant của cô ta giành được quán quân toàn quốc, đánh ra trường quốc tế, khi cô ta có quyền phát ngôn rồi,
tài sản của cô ta nhất định sẽ hùng hậu hơn Bùi Uyển Linh.
Khi đó, Chiến Lê Xuyên nhất định sẽ chọn cô ta.
Nhưng không ngờ sau này Chiến Lê Xuyên lại bị liệt.
Cô đã đau lòng rất lâu vì chuyện này, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại sau cơn ác mộng Chiến Lê Xuyên sẽ bị liệt cả
đời.
Ngoài Chiến Lê Xuyên ra, người duy nhất cô ta có thể để mắt tới chỉ có Đỗ Ngôn Tranh thôi. Nhưng một mặt, Đỗ
Ngôn Tranh lớn tuổi hơn cô ta quá nhiều, mặt khác, Đỗ Ngôn Tranh vừa nhìn đã biết là loại đàn ông ông cấm dục,
hơn nữa thủ đoạn còn độc ác.
Mặc dù cô ta cũng rất yêu thích tuýp người này, nhưng sợ mình không nắm bắt được, không cẩn thận sẽ bị bạo lực
gia đình ngay.
Dù sao thì cô ta cũng đã nghe nói đến những lời đồn của nhà họ Đỗ.
Vì vậy, nhìn đi nhìn lại, cô ta thấy mình vẫn thích Chiến Lê Xuyên nhất.
Bây giờ Chiến Lê Xuyên đang đứng sờ sờ trước mặt cô ta. Điều này khiến Cảnh An Nhiên, người vừa phải hứng
chịu một đòn trí mạng, đột nhiên cảm thấy Chiến Lê Xuyên giống như một hiệp sĩ, một anh hùng cứu mỹ nhân, biết


cô ta bị mắc kẹt trong vũng bùn, anh đã đi tới địa ngục để cứu cô ta đi.
Hơn nữa…
Anh còn quan sát cô ta lâu như vậy.
Bởi vì chú ý tới Chiến Lê Xuyên trong thời gian dài nên cô ta biết rằng cả Chiến Lê Xuyên và Đỗ Ngôn Tranh đều là
kiểu không gần gũi phụ nữ.
Sở dĩ Bùi Uyển Linh có thể ở gần bên cạnh anh là vì Chiến Lê Xuyên có mối quan hệ tốt với Bùi Hằng. Mỗi lần Bùi
Uyển Linh xuất hiện bên cạnh Chiến Lê Xuyên đều sẽ có bóng dáng của Bùi Hằng.
Cảnh An Nhiên lấy tay lau nước mắt, cố hết sức mỉm cười hỏi:
“Anh ba, anh… anh thực sự có thể đứng dậy rồi! Vết thương của anh đã lành chưa? Anh không biết em đã buồn như
thế nào khi nghe tin anh bị tai nạn xe hơi và liệt nửa người trên đầu… hu hu hu…”
Vừa nhắc đến nỗi buồn, Cảnh An Nhiên nhớ đến những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay, sau đó bắt đầu khóc.
Cô ta cúi đầu, khóc rất đau lòng.


“Anh biết không? Hôm nay là ngày buồn nhất và đen tối nhất trong cuộc đời em. Nhưng cũng là ngày vui vẻ nhất. Anh ba, thật ra em
vẫn luôn muốn nói với anh rằng em… em thích anh.”
Cảnh An Nhiên cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Cô ta có thể cảm nhận được lúc này Chiến Lê Xuyên đang nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng đó khiến cô ta cảm thấy cả người mình
nóng lên.
“Hôm nay em mới biết, thì ra em là đứa trẻ nhà họ Đế đã bị nhấm, em không phải là con ruột của họ. Nhưng em có hai sản nghiệp,
một là trang trại rượu vang đỏ rất nổi tiếng, còn có một cái khác nữa là đội thể thao điện tử chuyên nghiệp sắp đánh ra trường quốc tế.
Em biết sản nghiệp của em còn rất ít, nhưng em sẽ nỗ lực cố gắng, trở thành người có thể sánh vai với anh. Anh ba, em thích anh, hy
vọng… hy vọng anh cũng có thể thích em.”
 
Chương 700


Cảnh An Nhiên nói những lời này mang theo sự ngượng ngùng và cay đắng, nhưng sau khi cô ta nói xong, trong
lòng lại dâng lên niềm hạnh p3húc .
Cô ta trong ngây thơ và xinh đẹp hơn Bùi Uyển Linh nhiều, hơn nữa còn tài giỏi, tuổi còn nhỏ mà đã có sản nghiệp
của riên1g mình. Hơn nữa Cảnh An Nhiên thấy rằng chỉ cần cô ta có thể ở bên Chiến Lê Xuyên, sau này có nhà họ
Đế hay không cũng chẳng sao cả.
“Anh ba? Gọi thân mật quá nhỉ.”
Ngay khi Cảnh An Nhiên đang chờ đợi câu trả lời của Chiến Lê Xuyên với một trái tim lo sợ3 bất an nhưng lại mơ
hồ ngọt ngào, giọng nói ác mộng lại đột nhiên vang lên trước mặt cô ta.
Cảnh An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu 8lên.
Sao…
Sao lại là con khốn Cảnh Thiên kia thế?
Rõ ràng vừa rồi Chiến Lê Xuyên nhìn cô ta với vẻ thâm tình mà!
Cảnh An Nhiên nhìn Chiến Lê Xuyên, nhưng anh lại đang nhìn Cảnh Thiên với dáng vẻ như một con chó lớn.
Cô ta chưa từng thấy biểu cảm này trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Chiến Lê Xuyên. Đây hoàn toàn không
phải là biểu cảm một nam thần nên có.
Đây là biểu hiện mà một chú chó đã có chủ nhân.
Cảnh An Nhiên há miệng hồi lâu, không nói được lời nào.
“Là cô ta gọi mà. Tôi hoàn toàn không quen cô ta.” Chiến Lê Xuyên vội vàng bày tỏ, anh nhìn bà xã, mặt đầy ấm ức.


Cành An Nhiên nhìn Chiến Lê Xuyên đang nói dối mà không hề chớp mắt lấy một cái.
“Anh ba, anh.. anh nói không quen em?”
Cảnh Thiên liếc nhìn Cảnh An Nhiên, sau đó là Chiến Lê Xuyên, nghi hoặc.
Chiến Lê Xuyên biết rằng thực ra bà xã cũng để ý đến mình chỉ là cô vẫn chưa ý thức được mà thôi. Trong lòng anh biết rõ nếu


không xử lý tốt chuyện này, bị bà xã âm thầm đánh một sao trong lòng, tối hôm nay anh đừng hòng ngủ chung giường với bà xã nữa.
 
Chương 701


Thế là Chiến Lê Xuyên nhìn sang Cảnh An Nhiên, giọng điệu nũng nịu và ấm ức ban nãy đối với Cảnh Thiên đã
hoàn toàn biến mất.
Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh, vẻ mặt không vui vì bị đối phương vụ vạ.
“Cô nói cô quen tôi, xin hỏi cô đã gặp tôi khi1 nào? Có ai làm chứng?”
Chiến Lê Xuyên không ngờ được có một ngày mình lại khổ đến mức phải đối xử với một cô gái như th9ế này.
Mất mặt!
Cảnh An Nhiên tỏ ra tổn thương: “Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, sao anh có thể nói là k3hông quen biết
em?”
“Ví dụ.” Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không muốn nói thêm một chữ nào với Đế An Nhiên.
“Lần gần 8đây nhất, ví dụ như trong bữa tiệc tối mừng anh Lệ thừa kế Tập đoàn Lệ Thị, chúng ta…” “Tôi đứng
chung với đám Lệ Quân Thần từ đầu đến cuối, cho dù là lúc Lệ Quân Thần không có mặt thì tôi cũng chơi bài với
đám Bùi Hằng ở chỗ khác, cô gặp tôi lúc nào?”
“Em… em có đến chào anh mà. Hơn nữa có rất nhiều lần ở châu Đế, chỉ cần là tiệc anh tham gia, em đều có tham
gia. Lần nào chúng ta cũng có chào hỏi nhau mà.”
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới khẽ thở ra, nhìn Cảnh Thiên với vẻ ấm ức.
“Tuy tập đoàn AUPU ở thành phố H nhưng tôi cũng hay phải sang châu Để tham gia vài bữa tiệc không thể vắng
mặt. Nhưng ít cũng phải hơn trăm người tham gia những bữa tiệc đó, rất nhiều người sẽ đưa con gái hoặc cháu gái
của mình đến để tìm đối tượng liên hôn. Mỗi lần tham gia bữa tiệc như vậy, tôi phải ứng phó với không dưới hai
mươi cô gái là ít. Tuy trí nhớ của tôi tốt nhưng không có nghĩa là tôi rất thân với cô ta.”
Chiến Lê Xuyên liếc nhân cơ hội nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bà xã rồi nói với vẻ mặt tôi rất vô tội: “Hãy tin tôi.”
Mấy hôm nay ngủ chung với nhau, anh toàn ôm cô ngủ cả. Trừ vụ không hôn hít gì ra thì hai người đã gần gũi với
nhau lắm rồi.
Anh đã hoàn toàn quên mất rằng sở dĩ mình có thể được ôm vợ ngủ không phải vì hai người gần gũi với nhau, mà
là anh không biết xấu hổ, ngày nào cũng xoa bóp cho người ta. Chiến Lê Xuyên lúc này thấy hơi bồng bềnh, nghĩ
bụng trước mặt tình địch, chắc chắn vợ anh sẽ không để ý đến chuyện anh động tay động chân với mình đâu.
Thế nên hành động bình thường không dám làm lung tung này hôm nay anh lại làm rất thuận tay


Đương nhiên Cảnh Thiên cũng để ý thấy mình bị một cái vuốt nắm lấy tay, nhưng đây là anh chồng mà cô sẽ phải
chung sống năm năm tới, là người đàn ông duy nhất mà cô có thích một chút và không hề bài xích đối phương lại
gần mình.
Thế nên Cảnh Thiên vui vẻ chấp nhận hành động này.
Thấy Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên ngay trước mặt mình, Cảnh An Nhiên thấy vô cùng khó chịu.


Ban này hy vọng nhiều bao nhiêu, bây giờ thất vọng cả trăm lần ngàn lần. Bời vì Chiến Lê Xuyên không chi năm lấy tay người phụ
nữ khác, đã thế người phụ nữ này còn chính là Cảnh Thiên đã xoay chuyển cả cuộc đời của cô ta.
“Anh ba, anh lại… anh lại…”
Cảnh An Nhiên muốn nói Cánh Thiên hoàn toàn không xứng với anh, nhưng nghĩ bây giờ Cảnh Thiên đã là thiên kim tiểu thư của
nhà họ Đế, cô ta chi có thể đỏ mặt lên mà nói rằng:


“Em biết bây giờ em không thích hợp để nói những điều này. Nếu anh đã quan Cảnh Thiên, vậy thì hắn là anh cũng biết mấy ngày nay
cô ta đã từ gà rừng biến thành phượng hoàng. Em không biết vì sao năm đó mình lại trở thành cô chủ nhà họ Đế, nhưrng không thể
phủ nhận rằng hai mươi năm nay, em mới là cô chủ của nhà họ Đế.”
 
Chương 702


“Em được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn cô ta, có điều kiện và mạng lưới quan hệ mà cô ta không thể so sánh
được. Mặc dù bây giờ cô ta đã trở thành c3ô chủ nhà họ Đế, còn lôi kéo cả bố mẹ, khiến bố mẹ có ý kiến với em. Nhưng em muốn nói rằng, làm gà rừng hai mươi năm, cho dù bây giờ đã khoác lên c1ải áo của phượng hoàng thì
cũng không thể thoát được sự thật rằng chỉ là một con gà rừng từ tận trong xương tủy. Anh ba, cô ta hoàn toàn
không xứng 9với anh!”
Cảnh An Nhiên rưng rưng muốn khóc, dùng đại nghĩa để vận động tư tưởng với Chiến Lê Xuyên, khiến anh hiểu
rằng quyết định này của 3anh ngu ngốc đến mức nào.
Cảnh An Nhiên nghĩ Chiến Lê Xuyên ngu ngốc, đồng thời cô ta cũng tự thấy mình ngu ngốc.
Cô ta không hề ngh8ĩ rằng Cảnh Thiên có thể quen biết được người như Chiến Lê Xuyên từ khi ở nhà họ Cảnh, thế
nên cô ta nghĩ theo bản năng rằng, chắc chắn là vì bố mẹ muốn bù đắp lỗi lầm vì lạc mất Cảnh Thiên nên mới tìm
cho cô một đối tượng liên hôn hoàn hảo.
Còn Chiến Lê Xuyên, dù đối mặt với Cảnh Thiên như một con gà rừng, anh cũng đồng ý qua lại với người kia.
Như vậy cũng tức là, Chiến Lê Xuyên đồng ý liên hôn với nhà họ Đế.
Sớm biết thể thì đáng lẽ cô ta nên nói thẳng với bố ngay khi để ý đến Chiến Lê Xuyên, chưa biết chừng bây giờ cô ta
và Chiến Lê Xuyên đã có cả con cái rồi.
Thấy Cảnh An Nhiên tức giận như vậy, Cảnh Thiên thấy rất vui.
Nhưng Chiến Lê Xuyên lại suýt tức chết vì Cảnh An Nhiên, bầu không khí xung quanh anh trở nên u ám ngay lập
tức. Khuôn mặt đẹp không tì vết mang sát khí lạnh lẽo như một con ác thủ đang chuẩn bị lao về phía con mồi.
Cảnh An Nhiên sợ hãi, chân mềm nhũn, cô ta vô thức lùi ra sau hai bước.
Những áp lực bí bách đó không hề giảm bớt mà còn tăng lên.
Cảnh An Nhiên chắc chắn rằng Chiến Lê Xuyên sẽ đâm thẳng vào
mặt cô ta ngay lập tức.
Quả nhiên.
“Tôi không có thói quen đánh phụ nữ, thế nên đừng để tôi nghe thấy bất kỳ lời nhục mạ vợ tôi thốt ra từ miệng cố.
Nếu không đừng trách tối thiểu phong độ đàn ông hành hung phụ nữ ngay ngoài đường ”


Cảnh An Nhiên mở to mắt, có cảm giác như mình đã nghe nhầm.
“Vợ? Sao có thể như thế? Hai người mới quen nhau, sao cô ta lại là vợ của anh được?”
Cảnh Thiên khẽ nhướng đôi mày xinh xắn: “Anh sẽ hành hung phụ nữ ngay ngoài đường à?”
Chiến Lê Xuyên nhìn vợ mình rồi nịnh nọt: “Tôi không bao giờ thích lại gần phụ nữ, thế nên hồi trước ông nội mới
tưởng tính hướng của tôi không bình thường. Lúc đó không ai có thể lại gần tôi trong phạm vi nửa mét, tuy rằng tôi
sẽ không ra tay đánh người nhưng tôi sẽ bảo đảm Trạch Ngôn đánh hộ.”


Nói xong, anh lại bồi thêm một câu: “Em là người duy nhất mà tôi thích lại gần.”
Cảnh An Nhiên đố kị đến mức muốn hét lên.
Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì cô ta muốn mà không có được đâu?
Cành Thiên nghe Chiến Lê Xuyên nói vậy thì thấy rất vui, khỏe miệng cô cong lên thành một nụ cười xinh đẹp đến mức trái tim của


Chiến Lê Xuyên muốn nổ tung. Bây giờ tâm trạng tốt rồi, Cành Thiên cũng bỏ suy nghĩ trêu chọc Cảnh An Nhiên.
 
Chương 703


Vốn dĩ cô và Cảnh An Nhiên không phải là kẻ thù, tất nhiên là cô phải khoan dung và độ lượng.
Thế là cô bèn nghiêm mặt nói: “Cảnh A3n Nhiên, ngậm cái miệng lại, tôi không thích người phụ nữ khác chảy nước
miếng trước người đàn ông của tôi. Chúng ta không cần thiết phải 1bàn luận xem cô là gà rừng hay là phượng
hoàng, nhưng có một số việc cô vẫn có thể biết.”
“Đầu tiên, trang trại rượu Cullen giả mạ9o làm ra sản phẩm kém chất lượng kia của cô, bây giờ đã thuộc về tôi rồi.
Thứ hai, đội Brilliant của cô chắc chắn không vào được trận đấu 3giành cúp thế giới đầu. Cô đừng quên em trai tôi,
nếu không cắt đứt quan hệ với mẹ cô thì nó cũng là em trai cô. Đừng quên em trai cô đang8 ở trong đội Shadow,
Nếu em trai cô đã ở đó rồi thì không cần đội Brilliant gì đó nữa. Còn nữa, A. Xuyên và tôi đã lấy nhau được gần nửa
năm, là công ty của bố mẹ cô hết tiền nên đã bán tôi cho anh ấy. Thực ra tôi cũng biết ơn bố mẹ cô lắm, nếu không
có họ thì tôi không thể cưới được A Xuyên đầu.”
Cảnh Thiên không nói chuyện với cô ta nữa, vặn eo lắc hông bỏ đi như một con yêu tinh rắn,
Còn bàn tay mềm mại mà Chiến Lê Xuyên khó khăn lắm mới nằm được giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên cũng
không chịu buông ra.
Cảnh An nhiên nhìn Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên bỏ đi, bỗng có cảm giác như mình đang nhìn thấy một cái
đuôi chó siêu to sau mông Chiến Lê Xuyên.
Biết trước Chiến Lê Xuyên là kiểu đàn ông có thể tùy tiện kết hôn với một người phụ nữ như thế, sao ngày trước cô
ta không ra tay sớm hơn nhỉ? Không còn bố mẹ, anh trai bị chiếm, thân phận cô chủ nhà họ Đế cũng mất, tất cả hào
quang của cô ta đã biến mất, đến cả người đàn ông mà cô ta thích cũng biến thành của người kia. Hơn nữa điều
khiến cô ta tức giận nhất chính là Cảnh Thiên bị bán cho Chiến Lê Xuyên.
Lúc này Cảnh An Nhiên mới nhớ đến những lời Hình Mỹ Kỳ nói với cô ta, Cảnh Thiên ôm được chân đại gia, qua
lại với người nhà họ Chiến. Không biết người đó là Chiến Quân Khải hay Chiến Quân Hàng mà có thể giành được
vai nữ chính.
Bây giờ cô ta mới biết con khốn đó nào phải qua lại với Chiến Quân Khải hay Chiến Quân Hàng? Con khốn đó chó
ngáp phải ruồi, cưới được Chiến Lê Xuyên.
Cô ta đã oán vợ chồng nhà họ Cảnh sẵn, bây giờ lại càng thêm hận. Nếu cô ta là con nhà họ Cảnh ngay từ đầu, lúc
này chắc chắn người được cưới Chiến Lê Xuyên đã là cô ta rồi. Đúng lúc này, điện thoại của Cảnh An Nhiên đổ
chuông, cô ta ngơ ngẩn nhìn màn hình: Chú Quỷ.
Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên nắm tay nhau bước vào.


Thứ người nhà họ Đế nhìn đầu tiên không phải chân của Chiến Lê Xuyên, mà là tay của anh.
Trong mắt người nhà họ đế, bàn tay đó như cái mỏ của con chim ưng già, cạp lấy bàn tay thỏ trắng nhỏ của nhà họ.
Họ hận không thể lấy cái cửa điện xén cái mỏ của con chim ưng ấy xuống rồi lấy viên gạch đập cho nát nhừ.
“A Xuyên đến rồi à, mau lại đây ngồi đi!”
“Ngồi đi!”


“Em rề ngồi đi!”
“Em rể mau ngồi đi!”
“Em rề, em lại đây ngồi này.”
Cà nhà gần như đứng dậy cùng một lúc, nở nụ cười tươi rói vời Chiến Lê Xuyên. Mọi người đều nói rằng bố vợ và anh vợ nhìn con rể
và em rể thế nào cũng thấy chướng mắt, nhưng chuyện này có vẻ không xảy ra ở nhà họ Đế.
 
Chương 704


Nhìn cả nhà nhiệt tình, Chiến Lê Xuyên cũng mỉm cười.
“Bố, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba.”
Mọi người trong phòng đều giật khó3e miệng, lòng thầm chửi con sói đuôi to này vô liêm sỉ.
Không nhìn ra vì sao họ lại nhiệt tình như vậy sao?
Bọn họ nhiệt t1ình là vì thực sự coi anh ta là người một nhà sao?
Người tức nhất chính là Đế Vân Hi.
Trước đây anh ta còn coi Chiến Lê Xu9yên là một đối thủ, là một quân tử, là một người có thể khiến người ta kính
nể. Bởi vì Chiến Lê Xuyên thông minh, chấp nhận dành một khoản3 tiền lớn để làm từ thiện, thậm chí còn chấp
nhận bỏ thời gian để nghiên cứu ra một sản phẩm công nghệ cao như chiếc xe cứu hỏa khái niệm 8mới.
Nhưng sau lần gặp ở Viện nghiên cứu Lawrence, Chiến Lê Xuyên giả vờ yếu đuối để lừa anh ta, sau đó lại tặng
mảnh đất cho anh ta ngay trước mặt em gái, anh ta đã biết thực ra Chiến Lê Xuyên là một tên bạch liên hoa có đẳng
cấp cực kỳ cao.
Loại người này còn có đẳng cấp cao hơn cả tên trà xanh Tân Dịch kia.
Đế Vân Hi còn đang chửi thầm trong bụng, Chiến Lê Xuyên đã nắm tay Cảnh Thiên và ngồi xuống bên cạnh Đế
Tịnh Hiên.
Ban đầu ông bà Để muốn để Cảnh Thiên ngồi ở giữa hai người, như vậy thì hai người đều có thể gắp thức ăn cho
con gái.
Bây giờ lại toi ra một con lợn rừng giữa đường, vì cậu ta vẫn nắm tay con gái họ suốt, sống chết không chịu bỏ ra,
thế nên một bên của con gái họ đã thuộc về con lợn rừng kia rồi. Ông bà Đế đều muốn ngồi cạnh cây cải trắng,
không ai muốn ngồi cạnh con lợn kia, thế nên cuối cùng chỉ có thể là Đế Tịnh Hiên nhường vợ, để vợ ngồi chung
với con gái, còn ông thì ngồi cạnh vợ.
Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên bằng tay phải, khi ăn cơm cũng không buông ra, Cảnh Thiên vùng vẫy một cái
mang tính tượng trưng nhưng anh vẫn không buông.
Cô tưởng Chiến Lê Xuyên phải bỏ tay mình ra để ăn cơm, ai ngờ Chiến Lê Xuyên luôn ăn cơm bằng tay phải, hôm
nay lại sử dụng tay trái.


Đồng thời Cảnh Thiên còn phát hiện ra, Chiến Lê Xuyên gắp thức ăn bằng tay trái vô cùng thành thạo.
“Anh có thể ăn cơm bằng tay trái nữa hả?”
“Thực ra tôi thuận cả tay trái lẫn tay phải, phát triển cân bằng đấy.”
Cảnh Thiên nhướng mày: “Rất ít người có thể dùng cân bằng cả tay trái lẫn tay phải. Nếu hai tay có thể đạt đến
mức cân bằng hoàn toàn, không lệch về bên nào hơn, chứng tỏ bán cầu não trái và bán cầu não phải đều được phát
triển như nhau. Người như vậy… rất thông minh.”
Chiến Lê Xuyên đang định lên tiếng thì Cảnh Thiên lại cảm thán: “Thảo nào anh thông minh như thế. Hóa ra là vì
hai bán cầu não của anh được phát triển nhiều như nhau.”
Đám đàn ông nhà họ Đế: …
Như vậy mà cũng được khen, có lộn không vậy?
Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên, khóe miệng cong lên: “Em cũng rất thông minh, bởi vì tôi từng thấy em dùng tay
trái rồi, tay trái của em cũng rất lợi hại, thế nên em là cô gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp


đấy.”
Cảnh Thiên mim cười, không tỏ ý kiến gì về đánh giá của anh.
Bởi vì cô có linh tuyền, tuy linh tuyên hơi hãm nhưng cũng sẽ khiến cô hơn được rất nhiều người.
Người nhà họ Đế cứ thể nhìn lợn rừng và cải trắng nhà mình ngồi đó khen nhau một cách đầy tính thương mại. Tạ Thanh Nghiên
không nhìn nổi nữa, cười ha ha: “A Xuyên này, mẹ ngưỡng mộ con quá! Thiên Thiên nhà mẹ từ nhỏ đã không được sống bên cạnh bố
mẹ, bây giờ khó khăn lắm mới được nhận nhau thì nó đã lập gia đình, trở thành cháu dâu của nhà con rồi. Con gái còn chưra từng nắm
tay bố mẹ… nhìn con gái hạnh phúc thể này, mẹ rất vui và ngưỡng mộ.”
 
Chương 705


Chiến Lê Xuyên biết khi nhà họ Đế tìm đến, chắc chắn mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế này.
Thậm chí anh còn từng n3ghĩ, nếu người nhà họ Đế cướp người, không nhận anh làm con rể, anh nên làm thế nào.
Nhưng cũng may người nhà họ Đế nhận ra1 rằng Cảnh Thiên nhìn bề ngoài thì yếu đuối những hành xử lại ngang
ngạnh, có suy nghĩ riêng, thế nên không kích động ép buộc con g9ái mình rời khỏi anh, nhờ vậy nên anh mới có
một con đường sống nhỏ bé.
Nếu đã thấy con đường sống rồi, không có chuyện Chi3ến Lê Xuyên không bước lên con đường đó.
Chiến Lê Xuyên đang ngồi bỗng đứng dậy rồi nói với Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên8 một cách vô cùng trịnh
trọng: “Bố, mẹ, khi kết hôn với Thiên Thiên, con không hề biết cô ấy là con gái của nhà họ Đế. Thực ra hồi mới kết
hôn, con không hề thích cô ấy, thậm chí còn chưa từng gặp mặt cô ấy trước khi kết hôn. Cuộc hôn nhân của chúng
con chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch.”
“Nhưng sau khi ở bên cô ấy, con nhận ra cô ấy là một người vợ tốt bụng và dịu dàng. Không chỉ như vậy, chúng
con còn có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Chúng con có sở thích chung, đề tài chung, Thiên Thiên còn nhiều lần
cứu con khỏi nguy hiểm, thậm chí vết thương mà đến chuyên gia hàng đầu cũng phải bó tay, cũng là nhờ Thiên
Thiên chữa khỏi cho con.”
“Trong thời gian sớm tối bên nhau, con đối với Thiên Thiên, có tình yêu, có sự cảm kích, còn có cả sự vui mừng và
cảm động vì chí hướng song hành và vợ chồng hòa hợp.” Cả nhà họ Đế đều có hiểu biết cơ bản về thương gia gió
cuốn sấm rền Chiến Lệ Xuyên này.
Người này thực sự là Chiến Lê Xuyên cao ngạo lạnh lùng nói chuyện ngắn gọn, thậm chí còn chẳng mấy khi nói
chuyện đó à?
Sao nói nhảm nhiều thế?
Lại còn chỉ hướng song hành, vợ chồng hòa hợp! Con (em) gái của nhà họ hoàn hảo như thế, thằng đàn ông nào mà
không chí hướng song hành với cá vợ chồng hòa hợp? Rất rõ ràng, bốn chữ “vợ chồng hòa hợp” đã khiến tất cả mọi
người trong nhà họ Đế nghĩ xiêu vẹo đi.
Trước đó họ chưa từng nghĩ đến, bởi vì Chiến Lê Xuyên là một tên liệt.
Nhưng bây giờ, biết rõ rằng anh đã được chữa khỏi từ lâu, bây giờ còn cho họ một câu Vợ chồng hòa hợp, vậy
chẳng phải đang nói với họ rằng cải trắng xinh xẻo của nhà họ Đế đã bị con lợn rừng này dũi mất rồi hay sao?
Thế thì…


Mọi người thi nhau nhìn sang Cảnh Thiên, mong cô có thể phản bác.
Chiến Lê Xuyên cũng nhìn Cảnh Thiên với vẻ căng thẳng, hi vọng vợ mình không phản bác.
Còn Cảnh Thiên…
Bởi vì linh hồn là Saka, cô luôn sống ở bên châu Tam Giác chứ không phải ở nước Z, thế nên có chỉ hiểu được ý
nghĩa đại khái, không thể hiểu hết được cái tinh túy bên trong.
Thế nên ý hiểu của Cảnh Thiên đối với vợ chồng hòa hợp chính là chí hướng song hành.
Tuy cảm thấy cái này giống chí hướng song hành thì hơi gượng ép quá, nhưng cô thích người máy, Chiến Lê Xuyên
thích nghiên cứu người máy, cũng có thể coi hai người là vợ chồng hòa hợp rồi.
Hơn nữa Chiến Lê Xuyên mặt đẹp, người đẹp, cô thích.
Thấy vợ không phản bác lời mình nói, Chiến Lê Xuyên vui đến mức mở cờ trong bụng.


Còn người nhà họ Đế lại chịu đòn tấn công dữ dội một lần nữa.
Cải trắng xinh xẻo nhà bọn họ bị dũi đi thật rồi!
Chiến Lê Xuyên được lợi cũng hiều rõ đạo lý phát triển hòa bình trường kỳ, bèn nói:
“Bố mẹ, tuy con chưa có con, nhưng con có thể hiểu được tâm
người lạc mất con cái suốt hai mươi năm trời. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm về được, tất nhiên bố mẹ sẽ coi cô ấy là báu vật, là sinh
mệnh, muốn bù đắp sự thiếu thốn tình cha tình mẹ trong bao năm nay của Thiên Thiên.”


trạng của bố mẹ. Thiên Thiên bị kẻ xấu đưa đi từ khi còn nhỏ, để hai
 
Chương 706


Nếu bố mẹ có thể nhận con gái trước khi ông nội con tìm đến Thiên Thiên, con tin chắc chắn mọi người sẽ không gả
con gái yêu của mọi ng3ười cho con. Còn con, có lẽ trong một quãng thời gian rất dài vẫn chỉ có thể làm một kẻ bị
liệt nửa người trên. Cuộc đời của con và Th1iên Thiên đều sẽ thay đổi hoàn toàn.”
“Con cảm ơn Thiên Thiên vì đã mang đến cho con bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời, để con t9ừ một người bệnh bị
liệt đã có thể quay trở lại thương trường. Con cũng rất yêu Thiên Thiên, thế nên con đồng ý làm tất cả những gì
co3n có thể làm cho cô ấy. Con biết Thiên Thiên rất yêu mọi người, thế nên con có thể chuyển dịch Tập đoàn AUPU
sang châu Đế, đồng thời c8on cũng chấp nhận cùng Thiên Thiên sống trong nhà họ Đế. Như vậy thì con có thể ở
bên cạnh Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng có thể ở bên cạnh mọi người.”
Những gì Chiến Lê Xuyên nói khiến tất cả người nhà họ Đế đều hít một hơi thật sâu.
Tuy thời đại đã thay đổi, nhưng các gia tộc giàu có vẫn giữ vững chế độ ngày xưa. Sau khi con gái lập gia đình đều
sẽ sống ở nhà chồng, người chồng nỗ lực trên thương trường, các phu nhân nhà giàu sẽ tiến hành chia sẻ tài nguyên
và gia tăng danh tiếng nhà chồng qua các buổi tụ họp và từ thiện. Đứa con sinh ra cũng là người thừa kế của nhà
chồng.
Nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố H, Tập đoàn AUPU là tập đoàn công nghệ số một số hai ở nước Z, Chiến
Lê Xuyên là chủ tịch tận nhiệm của Tập đoàn AUPU lại chủ động đề cập đến việc muốn theo Thiên Thiên đến sống
ở nhà họ Đế.
Mắt người nhà họ Đế đều sáng lên
Họ lưu luyến Cảnh Thiên chỉ đơn thuần là vì con gái vừa nhận về đã kết hôn mất rồi.
Gia đình là tất cả của những đứa trẻ chưa đi mẫu giáo, là buổi sáng và buổi tối của những đứa trẻ mẫu giáo và tiểu
học, là cuối tuần và nghỉ lễ đổi với đám trẻ cấp hai cấp ba, là nghỉ tết và nghỉ hè đối với đám trẻ học đại học, đối với
đứa trẻ đã trưởng thành thì chỉ còn là ngày lễ tết đến mà thôi.
Nhưng nếu Chiến Lê Xuyên có thể thật sự làm được đến mức như những gì anh nói, vậy thì sau này họ có thể gặp
được con gái hằng ngày, hoặc ít nhất là thường xuyên.
Con gái đã 20 tuổi rồi, còn hoàn hảo như thế này, trước sau gì cũng sẽ lập gia đình.
Cho dù cô không cưới Chiến Lê Xuyên thì cũng sẽ lấy một anh công tử nhà giàu khác. Nhìn chung cả nước Z, người
có thể so sánh với Chiến Lê Xuyên, trừ Vân Hi ra thì chỉ có Đỗ Ngôn Tranh.
Quan trọng nhất là, đây là người đàn ông mà con gái họ thích.


So với việc tìm một người khác, lại phải đối mặt với vấn đề như vậy, thà chọn luôn người này cho rồi.
“Con thật sự có thể làm được như những gì con vừa nói chứ?” Đế Tịnh Hiên hỏi.
Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Từ khi Thiên Thiên tìm được người thân thật sự, con đã bàn chuyện này với ông nội rồi. Vốn dĩ Tập đoàn
AUPU có rất nhiều dự án cần được bên châu Đế phê duyệt, so với việc chạy qua chạy lại thì chi bằng chuyển thẳng sang châu Đế,
như vậy sẽ thuận tiện hơn. Ông nội thấy như vậy cũng được nền bảo con nói chuyện với mọi người, nếu bố mẹ thấy được thì con sẽ
chuyển Tập đoàn AUPU sang châu Đế.”
Tạ Thanh Nghiên phấn khích, liếc nhìn Đế Tịnh Hiên, đương nhiên là bà cảm thấy rất hoàn hào, nhưng một tập đoàn lớn như vậy mà
chuyển đến châu Đế…
 
Chương 707


Việc em gái có thể trở về châu Đế chắc chắn là lợi ích lớn nhất của ba ông anh trai cuồng chiều em gái rồi.
“Thiên Thiên3, tuy đây là thành phố H nhưng dù sao chúng ta cũng đã nhận nhau rồi, cộng thêm A Xuyên là người
ở đây, cho nên bố mẹ vẫn chuẩn1 bị tổ chức một bữa tiệc công khai thân phận của con. Sau này khi trở về châu Đế,
chúng ta sẽ lại tổ chức một bữa tiệc nữa. Mẹ 9muốn tất cả mọi người biết Để Cảnh Thiên là con gái của nhà họ Đế
chúng ta.” Tạ Thanh Nghiên nói.
Đối với ý tốt của bố 3mẹ, Cảnh Thiên gật đầu đồng ý.
“A Xuyên, đến lúc đó khách khứa đến bên này thì nhà họ Chiến làm chủ, dù sao thì chúng t8a cũng không có nhiều
bạn bè ở thành phố H.”
“Vâng.” Chiến Lê Xuyên vô cùng cung kính.
Có sự bảo đảm của Chiến Lê Xuyên, vợ chồng nhà họ Đế ngay lập tức hài lòng với cậu con rể này, trên bàn ăn, cả
gia đình thực sự hạnh phúc hòa hợp.
“A Xuyên, con thật là, rõ ràng đã khỏi rồi mà hôm đó gặp nhau vẫn ngồi xe lăn.”
Chiến Lê Xuyên lập tức nói: “Đó là vì con muốn tìm hiểu cội nguồn, tra ra…”
Còn chưa kịp nói xong, anh đã cảm thấy Cảnh Thiên siết chặt tay mình dưới gầm bàn. Chuyện của Chiến Thư Du
đã được giải quyết trước đó rồi nhưng A Xuyên vẫn luôn giả vờ bị liệt là vì muốn thông qua Chiến Thư Du để cầu
thủ phạm đằng sau ra. Nhưng thả mồi lâu như vậy rồi mà đối phương lại không có bất cứ hành động gì, cũng
không liên lạc với Chiến Thư Du, cho nên Chiến Lê Xuyên chỉ có thể tuyên bố một cách khoa trương thông qua buổi
họp báo thôi.
Tối hôm qua nằm trên giường, anh nói với cô rằng hôm nay có một cuộc họp báo, muốn mời cô đi cùng. Nhưng
hôm nay cô phải làm phẫu thuật cho Lăng Thiên Thần nên đã từ chối.
Bởi vì phải chính thức lộ diện, vì vậy cô đã hỏi vấn đề mình muốn hỏi nhất trong lòng, đó chính là Chiến Lê Xuyên
còn phải giả vờ bại liệt bao lâu nữa.
Chiến Lê Xuyên đã nói với cô chuyện vẫn còn người đứng sau Chiến Thư Du.
Sau khi Cảnh Thiên nghe xong, cô đã bảo Chiến Lê Xuyên xuất hiện khoa trương trong buổi họp báo ngày hôm sau,
đồng thời mời Lục Kỷ Niên của nhà họ Lục tới.
Như vậy không chỉ quảng cáo cho Viện nghiên cứu Lawrence, mà sau khi nhìn thấy anh đã khỏi bệnh, những kẻ
đứng sau chắc chắn sẽ ra tay lần nữa.


Lần trước là vì Chiến Lê Xuyên không phòng bị, lần này phòng thủ tốt rồi ngồi chờ đối phương ra tay.
Nhưng họ không thể nói với bố mẹ có những chuyện như thế này.
Một khi nói ra, bố mẹ chắc chắn sẽ lo lắng cho sự an toàn của cô.
Chiến Lê Xuyên nhanh chóng sửa lại: “Tra ra người lúc đầu đã hại con xảy ra tai nạn xe hơi. Nhưng trước khi buổi
họp báo diễn ra hai ngày, con đã điều tra ra rồi, nên không cần thiết phải giả vờ nữa.”
“Điều tra ra rồi à?”
“Là ai vậy?”
Mọi người đồng thanh. Chiến Lê Xuyên im lặng một lúc rồi nói: “Là chị hai của con, Chiến Thư Du.”


Mọi người: ..
Tuy rằng chuyện này không còn mới lạ gì trong hào môn nữa, nhưng ít nhất thì nhà họ Đế cha hiền con hiếu, anh em hòa hợp.
Ngoại trừ một chút xích mích không vui giữa mấy ông anh trai và Đế An Nhiên thì cũng không thể đến mức anh chết tôi sống.
Bây giờ Cảnh Thiên đã trờ về nhà, cả gia đình càng thêm hòa thuận, không tồn tại vấn đề này nữa.
 
Chương 708


Cho nên mọi người rất đồng tình với Chiến Lê Xuyên.
“Điều tra ra là tốt rồi, vậy bên phía ông nội con xử lý như thế nào? Báo c3ảnh sát chưa?” Đế Tịnh Hiên hỏi.
“Con đã đưa chị ấy đến khu Cực Tận rồi, tịch thu toàn bộ tài sản của chị ấy, để chị ấy tự si1nh tự diệt ở đó.”
Mọi người biết Chiến Lê Xuyên không phải là người dễ bắt nạt, nhưng họ không ngờ thủ đoạn của đối phương lạ9i
quyết đoán đến như vậy.
Nhưng họ cũng rất đồng ý với cách làm này.
Suy cho cùng, đôi khi nhân tử với kẻ thù chính l3à tàn nhẫn với chính mình.
Cho dù Chiến Thư Du không phải là cháu gái ruột của ông cụ Chiến thì cô ta cũng không nên hại em t8rai mình vì
vị trí đó.
Ăn tối xong, Tạ Thanh Nghiên cùng Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên xem tivi và nói chuyện ở tầng dưới, đương
nhiên ba ông anh trai cũng muốn ở cùng em gái. Tuy nhiên, Đế Vân Hi lại bị bố mình gọi lên tầng. Dự cảm không
lành trong lòng Đế Vân Hi càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi Đế Vân Hi nghe được chuyện bố mẹ nói với mình, anh ta mới hoàn toàn ngơ ngác.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Đế Tịnh Hiên biết anh ta không biết gì về chuyện này cả.
Quả nhiên…
“Mẹ của Tiểu Thần tên là gì?” Đế Vân Hi hỏi.
Đế Tịnh Hiên chỉ muốn ném nghiên mực trên bàn làm việc về phía anh ta.
Đúng là đồ ngu!
Vợ mình tên gì mà cũng không biết!
Đến mức này mà còn dám tự xưng là bá đạo tổng tài à? Bá đạo ngu tài còn tạm được.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của con trai, ông lại nuốt cơn giận của mình xuống.
“Cô ấy tên là Lăng Tư Kỳ.” “Làm nghề gì ạ?” Đế Vân Hi tiếp tục hỏi.


Nhưng vào lúc này, trong đầu anh ta chợt hiện lên chuyện xảy ra hơn bốn năm trước khiến cho anh ta tức đến biến
dạng.
Hôm đó là bữa tiệc do nhà họ Mẫn ở châu Để tổ chức, trong bữa tiệc, anh ta đột nhiên cảm thấy tim mình khó chịu.
Anh ta luôn biết mình bị bệnh tim, nhưng bởi vì bệnh tim của bố khá nghiêm trọng, mẹ đã rất lo lắng rồi nên anh ta
không muốn nói với bố mẹ.


Ngay sau khi uống thuốc, anh ta đã đến căn phòng nhà họ Mẫn sắp xếp cho anh ta để nghỉ ngơi. Lúc đó Phương Chính bị anh ta sắp
xếp đi làm việc khác, không hề biết anh ta phát bệnh, cho nên một mình anh ta đến phòng nghi.
Tốc độ đi lên của thang máy quá nhanh khiến tim của anh ta gần như không thể chịu nổi, sau khi đến tầng của phòng nghi, cả người
anh ta trở nên nhếch nhác. Anh ta vào phòng, chốt cửa chắn ở giữa dẫn đến việc cửa không khóa hoàn toàn.
Lúc đó, anh ta đã rơi vào trạng thái nửa tinh nửa mê, muốn,
bước vào trong tình trạng nửa tình nửa mê, anh ta tưởng đối phương sẽ đưa mình đến bệnh viện, không ngờ đối phương lại cời luôn
quần áo ra, khiến anh ta…


cho Phương Chính mà không thế, đúng lúc này có một người phụ nữ
Khi anh ta khôi phục và tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người phụ nữ chết tiệt kia đã biến mất không còn tăm hơi.
 
Chương 709


Anh ta lập tức lấy tài liệu của khách sạn ra để kiểm tra, nhưng lại phát hiện camera giám sát trên tầng anh ta đang ở
đã bị hỏng trước khi bữa tiệc n3gày hôm đó diễn ra.
Có thể xử lý camera từ trước, trừ nhân viên của khách sạn ra thì không còn ai khác nữa.
Không thể tìm được người1, anh ta đợi đối phương đến lừa mình.
Đợi đến một tuần rồi mà không thấy tới, anh ta cho rằng liệu đối phương có đang chuẩn bị một số lớn gì9 không.
Hơn một tháng sau đó cũng không đến tìm anh ta, anh ta xác nhận rằng đối phương đang chuẩn bị một vố lớn
Nhưng một năm sau, 3đối phương vẫn không tới.
Trong thời gian này, anh ta còn thường xuyên nghĩ về chuyện đó.
Một năm rưỡi sau vẫn luôn sống yên biển lặ8ng, chuyện này dần bị anh ta gạt ra khỏi đầu, có điều anh ta vẫn còn
nhớ rõ hương vị của người phụ nữ đó.
Một năm trở lại đây, số lần phát bệnh của anh ta nhiều hơn so với một hai năm trước nên anh ta mượn cớ đến Viện
nghiên cứu Lawrence gặp em gái, tiện thể kiểm tra luôn. Hôm đó, khi đi ngang qua một người phụ nữ, anh ta
thoảng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Nhưng mùi hương đó cũng không hoàn toàn giống.
Lúc này được bổ nhắc nhở, anh ta lập tức nhớ đến người phụ nữ đó.
Đế Tịnh Hiên chán nản vì đương sự như con trai còn không rõ ràng bằng ông. Ông nói đầu đuôi ngọn ngành: “Cô
ấy đang ở trong đoàn phim Mirror World của em trai và em gái con. Tuy đóng một vai bạch liên hoa nhưng theo
như em gái con nói thì cô ấy trước nay không hề nói chuyện nhiều với người trong đoàn phim, khi không quay
phim thì cũng cố gắng đọc sách, là một người ham học hỏi nhưng lại không ham gây chuyện.”
“Vốn dĩ hơn bốn năm trước cô ấy trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, là thủ khoa đầu vào của khoa Hóa, nhưng vì
mang thai, cô ấy lập tức làm thủ tục xin tạm nghỉ học, sau đó lại bị người ta hãm hại nên đã bị cho thôi học luôn.
Bốn năm sau, cô ấy lại thi đại học, đỗ vào khoa Hóa trường Đại học Thanh Hoa với vị trí thủ khoa một lần nữa.”
“Cô ấy vào đoàn phim để kiếm tiền nhanh chữa trị cho Tiểu Thần. Cô ấy rất xinh đẹp, có trách nhiệm, có lòng yêu
thương. Con thử nghĩ xem, có biết bao nhiêu cô gái vì còn đang đi học nên dù mang thai cũng bỏ đứa bé đi chứ?
Nhưng cô ấy lại thì chọn thôi học cũng phải sinh đứa bé ra, rồi một mình nuôi dưỡng. Một cô gái như vậy bố cảm
thấy rất tốt. Con thấy sao?”


Ánh mắt Đế Tịnh Hiên giống như đèn pha vậy, sáng đến mức Đế Vân Hi sắp không mở nổi mắt.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta mới nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm.” “Thằng mất dạy!” Đế Tịnh Hiên cầm nghiên mực
trên bàn đập “rầm” xuống bàn.


“Chịu trách nhiệm cái gì hà? Con đừng nói với bố mấy từ tia tót câu chữ ấy, nói cho bố nghe xem, chịu trách nhiệm của con là có ý
gì?”
Đế Vân Hi nói với vẻ hơi bất lực: “Bố, chuyện này nói ra rất dài dòng, thực ra bây giờ con còn chưa gặp mẹ thằng bé nữa.” Đế Tịnh
Hiên nhìn Đế Vân Hi với vẻ mặt đầy chán ghét, không nhịn được bắt đầu công kích cuộc sống của anh ta.
“Bố luôn cảm thấy con là đứa khôn ngoan nhất trong mấy đứa, bây giờ xem ra đều là khôn lỏi thôi. Con nói xem, con trai cũng có rồi
mà còn không biết mẹ thắng bé trông như thế nào. Nói con ngu còn là đề cao con rồi đẩy!”


“Bổ mặc kệ, bố và mẹ con chắc chắn sẽ nhận cô con dâu này, con đừng lừa chúng ta.”
 
Chương 710


Đế Vân Hi bất lực: “Con nói rồi, con sẽ chịu trách nhiệm mà. Hơn nữa, cho dù sẽ ở bên mẹ thằng bé thì ít nhất con
cũng phải biết mẹ3 thằng bé trông như thế nào chứ.”
Cô gái mà anh ta nhìn thấy ở Viện nghiên cứu Lawrence ngày hôm đó, anh ta chỉ nhìn lướt 1qua thôi, hơn nữa còn
là liếc nhìn mặt nghiêng. Trí nhớ của anh ta rất tốt, chỉ duy nhất đối với phụ nữ là mù mắt bẩm sinh thôi.
Anh ta đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ của người phụ nữ đó rồi. Chỉ là vô thức cảm thấy mặt nghiêng của cô ta
trông cũng được3.
Nhưng Để Tịnh Hiền không quan tâm nhiều như vậy: “Từ giờ trở đi, Tập đoàn Thanh Nghiên giao cho Vân Mặc
thay con quản lý8, con chỉ cần làm một chuyện thôi, không, là hai chuyện. Thứ nhất, theo đuổi được con dâu cho
bố. Thứ hai, đến chỗ em gái con làm phẫu thuật đi.”
Đế Vân Hi sững sờ một lúc, sau đó lập tức hiểu ra.
Hôm nay anh ta mới biết hóa ra em gái mình là giáo sư J thần bí.
“Vậy còn bố thì sao? Khi nào thì bố làm phẫu thuật?”
“Sớm thôi. Cái này em gái con sẽ sắp xếp, bố sẽ làm xong phẫu thuật ở đây rồi mới về. Con cứ đi theo đuổi con dâu
trước đi, sau đó chọn thời gian chuẩn bị làm phẫu thuật.”
Đế Tịnh Hiên đưa một lọ thuốc cho Đế Vân Hi: “Đây là loại thuốc em gái con điều chế ra để điều trị loại bệnh tim
của chúng ta. Khi phát bệnh, thuốc này có thể đảm bảo an toàn tính mạng.”
Bữa tiệc nhận thân là chuyện ông Đế, bà Đế, ba anh em nhà họ Đế và Chiến Lê Xuyên lo liệu, họ đều không cho
Cảnh Thiên tham gia, vì vậy Cảnh Thiên vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi. Thật ra thì cô cũng không nhàn rỗi, dù sao
thì cô còn phải đóng phim.
Vì Lăng Tư Kỳ phải xin nghỉ dài ngày nên đoàn phim chỉ có thể tạm thời quay sau.
Nhưng may mà nhà họ Chiến và nhà họ Đế là hai nhà đầu tư duy nhất của “Mirror World”. Cho dù tính tình của
đạo diễn Phan có nóng nảy đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ làm theo yêu cầu của hai ông lớn là Cảnh Thiên và
Vân Tiêu.
Cùng lắm là tạm thời bỏ background đã được bố trí xong trước đó, sau này bố trí lại một lượt. Nhà tư bản còn
không sợ lãng phí, ông ta cũng không sợ.
Cộng thêm việc tốc độ quay của Cảnh Thiên và Vân Tiêu có thể nói là thần tốc, vốn dĩ sẽ phải quay trong ba tháng,
đạo diễn Phan cảm thấy chỉ cần một tháng rưỡi là quay xong rồi.


Mặc dù chưa bao giờ thấy hai nhà tư bản hòa hợp đến mức gần như mặc chung một cái quần lót thế này, nhưng
trong đoàn phim của họ, đúng là quan hệ giữa Cảnh Thiên và Vân Tiêu là tốt nhất.
Cộng thêm Quan Vũ Thần mới tới nữa, ngay cả Thị hậu Hình Mỹ Kỳ cũng hoàn toàn bị pass sang một bên.
Sau khi Hình Mỹ Kỳ nói với Đế An Nhiên về chuyện của Cảnh Thiên, cô ta luôn mong chờ đối phương ra tay.
Nhưng đợi mấy ngày liền vẫn không có tin tức gì của Đế An Nhiên cả.
Mỗi ngày Hình Mỹ Kỳ chỉ có thể nén giận, bị một diễn viên nhỏ bé chèn ép.
Nhưng hôm nay, Hình Mỹ Kỳ không thể nhịn được nữa. “Vân Tiêu, bên phía Lemon TV nói với em rằng chương
trình tạp kỹ của em đã bị công ty hủy bỏ rồi. Chuyện này là sao?”


Vân Tiêu đang tập lời thoại với Cảnh Thiên, anh ta cảm thấy em gái mình chắc chắn là đã hấp thụ toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mẹ
anh ta thông qua cuống rốn rồi, không thì chi là một người mới, chưa từng đóng phim bao giờ, sao cô lại có thể biểu đạt nhiều tình
cảm như vậy vào trong một vị trí vừa phải như thế chứ?
Dù sao anh ta cũng là Ảnh đế, không thể để sau khi công chiếu phát hiện diễn xuất của mình bị em gái treo lên đánh!
Đế Vân Tiêu đang tập lời thoại đột nhiên nghe thấy câu chất vẫn của Hình Mỹ Kỳ, anh ta liếc nhìn cô ta một cái.
Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ tối sầm. Hơn nữa không phải cô ta đang nhìn mình mà là đang nhìn em gái mình!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom