Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1097


Chương 1097

Hơn nữa rất dễ xảy ra vấn đề.

Có thể khi bên trên đưa chính sách xuống, xuống đến cấp dưới đã có sự thay đổi.

Chỗ này ăn bớt một ít, chỗ kia ăn xén một chút, xuống đến bên dưới thì người thật sự cần cũng chẳng còn gì để nhận.

Lý Bán Tri lại nói: “Ta đã từng nghiên cứu, sở dĩ chúng có thể làm được như vậy là vì chúng không ngừng bành trướng, chinh phục các vũ trụ khác nên không có mâu thuẫn nội bộ, vì bành trướng mang đến rất nhiều lợi ích. Hơn nữa thực lực vô địch của Chân Thần đủ sức uy hiếp nên so ra thì nội bộ của chúng đoàn kết hơn bất kỳ thế lực vũ trụ nào”.

Mặc dù Chân vũ trụ là kẻ địch nhưng mấy người Lý Bán Tri chưa bao giờ xem thường Chân vũ trụ.

Nhìn thẳng vào kẻ thù của mình cũng chính là đang nhìn thẳng vào bản thân.

Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ không nói gì, vẻ mặt hơi phức tạp.

Lý Bán Tri nhìn hai cô gái rồi nói: “Có vài chuyện cũng nên cho các cô biết. Bọn ta từng điều tra và phát hiện Chân Thần đã tạo ra ba đội quân bất khả chiến bại, một là quân cận vệ, đội quân này là quân cận vệ gần bên được Chân Thần sáng lập ra vào rất nhiều năm về trước, do kiếm tu mạnh nhất của Chân vũ trụ nắm quyền, sau đó Chân Thần đột nhiên biến mất, đội quân cận vệ này vẫn luôn canh giữ ở điện Chân Thần…”

Nói đến đây, bà ấy ngừng một chốc rồi nói: “Năm đó Niệm Niệm cô nương và Diệp Huyên từng đến đến điện Chân Thần và giao đấu với đội quân này”.

Diệp Quan Chỉ vội nhìn Lý Bán Tri hỏi: “Kết quả thế nào?”

Lý Bán Tri khẽ nói: “Họ dừng bước trước điện Chân Thần”.

Hai cô gái sửng sốt.

Lý Bán Tri nói: “Trong trận chiến với đội quân này, huyết mạch phong ma mà Diệp Huyên giết biến chất, Tiểu Tháp bị thương nặng, kiếm Thanh Huyên ngủ thiếp đi, vỏ não của Vô Biên Chủ bị đánh bay. Nhưng dù là thế thì vẫn không tấn công vào điện Chân Thần được…”

Dừng bước ở điện Chân Thần.

Trong điện, Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ nhìn nhau, trong mắt hai cô gái hiện lên vẻ chấn động.

Ngay cả Kiếm Chủ Nhân Gian và Mộ Thiên Đạo cũng chưa thể tấn công vào điện Chân Thần, có thể tưởng tượng được đội quân cận vệ Chân Thần này đáng sợ đến mức nào.

Lý Bán Tri lại nói: “Ngoài quân cận vệ Chân Thần, còn có hai đội quân khác, một đội quân trong đó có là Hoàng Hôn Vệ, đội quân này chịu trách nhiệm trấn áp dẹp loạn, theo ta được biết, bây giờ họ vẫn đang trấn áp ba vũ trụ siêu cấp, một là vũ trụ Bàn Võ, một là vũ trụ Vô Gian, còn một vũ trụ nữa là vũ trụ Bác Thiên”.

Bà ấy ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Bọn ta không biết thực lực cụ thể của đội quân này vì chưa từng đánh nhau với chúng”.

Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Còn một đội quân nữa thì sao?”

Sắc mặt Lý Bán Tri trở nên nghiêm trọng: “Quân viễn chinh”.

Diệp Quân Chỉ nhíu mày: “Quân viễn chinh?”

Lý Bán Tri gật đầu, trầm giọng nói: “Đây là đội quân phụ trách chinh phục toàn bộ vũ trụ, hơn nửa bản đồ của Chân vũ trụ là do họ chiếm lấy. Năm đó ngoài biên giới vũ trụ của Chân vũ trụ, tức là vũ trụ Vô Gian cũng do đội quân này đánh hạ, mà những gì chúng phải đối mặt vào thời điểm đó là hàng trăm triệu tộc trong vũ trụ Vô Gian. Theo ghi chép của Chân vũ trụ, đội quân này đã một mình chiến đấu chống lại hàng trăm triệu tộc trong trận chiến đó, cuối cùng đã giết sạch hàng trăm triệu sinh linh trong vũ trụ Vô Gian. Sau trận chiến đó, nguyên khí của vũ trụ Vô Gian bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào cạnh tranh được với Chân vũ trụ, chỉ đành đầu hàng phục tùng, kéo dài hơi tàn”.
 
Chương 1098


Chương 1098

Lý Bán Tri nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ rồi nói: “Lúc đó vũ trụ Vô Gian có một cường giả siêu cấp tên là Thanh Đế, tuổi còn trẻ đã thành danh nổi tiếng, ba mươi tuổi đã vô địch thiên hạ, cuối cùng không đến ba năm đã giết được linh hồn của vũ trụ Vô Gian, thống nhất hàng trăm vạn tộc trong vũ trụ Vô Gian, lập ra đạo thống Thanh Đế, sau đó được hàng trăm vạn tộc tôn lên làm Thanh Đế”.

Nói đến đây, bà ấy khẽ lắc đầu: “Thế nhưng dù là nhân vật tuyệt thế đáng sợ như vậy, lúc đối mặt Chân Thần của Chân vũ trụ vẫn bị trấn áp đến chết, trong trận chiến đó không chỉ có Thanh Đế bị trấn áp đến chết, mà còn có hàng trăm vạn tộc do Thanh Đế lãnh đạo cũng gần như bị quân viễn chinh quét sạch, cho đến tận bây giờ vùng đất của vũ trụ Vô Gian đều nhuộm một màu đỏ…”

Diệp Quan Chỉ và Nạp Lan Ca lặng thinh không nói gì, mặt hiện lên vẻ sầu buồn.

Lý Bán Tri nhìn hai cô gái: “Nói với các cô những chuyện này là mong các cô có thể nhìn nhận đúng về Chân vũ trụ”.

Nói rồi bà ấy quay sang nhìn ra phía ngoài điện, khẽ nói: “Giữa vũ trụ Quan Huyên của chúng ta và Chân vũ trụ, chắc chắn còn rất nhiều trận chiến gian nan. Diệp Huyên từng nói, trận chiến này vũ trụ Quan Huyên sẽ vẫn tiếp tục chiến đấu, một thế hệ đánh không nổi thì thế hệ tiếp theo sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi nhà họ Dương không còn người nữa”.

Diệp Quan Chỉ và Nạp Lan Ca không nói gì.

Lúc này bầu không khí trong điện bỗng trở nên trầm lắng.



Chiến trường Hư Chân.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng tĩnh lặng trong hư không.

Người này chính là Diệp Khải.

Giữa trán Diệp Khải lóe lên tia lôi quang.

Lúc này khóe miệng y xuất hiện vệt máu, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Ứng chiến Chân vũ trụ!

Có một thanh niên mặc đồ trắng đứng cách chỗ Diệp Khải không xa, thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Khải, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Diệp Khải bỗng nhếch môi: “Lại nào!”

Vừa dứt lời, y bỗng biến thành lôi quang lao đến.

Vèo!

Lôi quang mạnh mẽ cuồn cuộn lao đến, thời không hoàn toàn không chịu đựng nổi sức mạnh lập tức vỡ tan.

Thanh niên đồ trắng híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Thanh niên đồ trắng bỗng biến thành tia sáng màu trắng rồi biến mất.

Ầm!

Lôi quang và tia sáng màu trắng bỗng chốc bùng lên như sóng biển, sức mạnh cường đại khiến hai người liên tục lùi về sau.

Trong lúc đó vô số lôi quang bắn ra từ quanh người Diệp Khải, thời không xung quanh bị vỡ nát từng chút.

Nhưng đúng lúc này, thanh niên đồ trắng bỗng nhiên dừng lại, tay phải đột nhiên xòe ra, một lá cờ bay ra từ trong lòng bàn tay gã, lá cờ ngược gió bay vút, thoáng chốc biến thành lá cờ cả vạn trượng, lá cờ có màu đen sẫm, vô số phù văn bí ẩn được vẽ ở trên đó.

Hai tay thanh niên đồ trắng bỗng kết ấn, thầm niệm chú, lá cờ cả vạn trượng đó bỗng toát ra từng khí tức tà ác đáng sợ.
 
Chương 1099


Chương 1099

Lúc này thời không trong phạm vi hàng vạn trượng lập tức bị khuấy động, cực kỳ hãi hùng.

Nhìn thấy thế, sắc mặt mấy người Đào Bạch đứng sau lưng Diệp Khải đều trở nên nghiêm trọng. Diệp Khải nhìn lá cờ cả vạn trượng, y bỗng xòe tay ra. Chỉ trong tích tắc trời đất bỗng xuất hiện vô số sấm sét, sấm sét này tụ lại về phía y, cùng lúc đó một cột sáng màu vàng phóng lên trời từ trong nền đất bên dưới tiến thẳng vào trong cơ thể Diệp Khải.

Ầm!

Sức mạnh mặt đất.

Cùng lúc đó sức mạnh ngũ hành giữa trời đất xung quanh liên tục tụ lại chỗ Diệp Khải.

Lúc này khí tức của Diệp Khải tăng lên rất nhiều.

Ngay lúc này thanh niên đồ trắng bỗng trợn mắt, đôi mắt của gã hiện lên một màu đỏ như máu, gã bỗng tức giận chỉ vào Diệp Khải: “Giết!”

Ầm!

Gã vừa dứt lời, lá cờ đó rung chuyển dữ dội, rất nhiều tà ma ác quỷ lao ra từ trong lá cờ, thoáng chốc đã khiến trời đất tối sầm lại hệt như địa ngục tà ma ác quỷ tung hoành khắp nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mấy người Tào Bạch trở nên nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Khải bỗng giậm mạnh chân phải xuống.

Vèo!

Thời không dưới chân lập tức tan nát.

Bản thân Diệp Khải biến thành một tia lôi quang bắn ra xung quanh.

Vèo!

Rầm!

Thoáng chốc Diệp Khải mang theo vô số pháp tắc mạnh mẽ quét qua rồi đâm vào linh hồn tà ma ác quỷ đó.

Ầm!

Tinh hà chấn động!

Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên giữa đất trời.

Lúc này thanh niên đồ trắng bỗng tức giận hét: “Giết!”

Ầm!

Từng tia sáng màu đỏ như máu bỗng lao ra từ trong lá cờ dài cả vạn trượng đó, trong những tia sáng đó có vô số huyết hồn.

Lúc này Diệp Khải nổi giận gào lên, tung ra một cú đấm khá mạnh, một tia lôi quang lao ra từ trong nắm đấm đó.

Rầm!

Vô số huyết hồn bị lôi quang đánh tan nát.

Cùng lúc đó lá cờ cả vạn trượng bỗng nứt toác.

Thấy thế ánh mắt thanh niên đồ trắng lóe lên vẻ hung tàn, gã bỗng biến thành luồng sáng màu trắng rồi lao ra.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng khắp trời đất, sau đó từng lôi quang và sức mạnh mặt đất làm chấn động bốn phía.
 
Chương 1100


Chương 1100

Diệp Khải và thanh niên đồ trắng đó cùng lùi về sau.

Lần này hai người cùng lui về sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Khải xòe lòng bàn tay ra, một tia sấm sét bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lòng bàn tay y, sức mạnh mặt đất dưới chân y liên tục tụ lại về chỗ y.

Ở đằng xa, thanh niên đồ trắng đó nhìn chằm chằm Diệp Khải, lúc này dòng máu chảy ra từ khóe miệng gã.

Thanh niên đồ trắng im lặng một hồi rồi xoay người đi.

Không đánh nữa!

Vì nếu cứ đánh nữa thì không có khả năng thắng.

Gã đến đây để giết Diệp Quân, mà theo gã biết thì thực lực của Diệp Quân còn mạnh hơn cả thanh niên trước mặt này.

Nếu đã không có khả năng thắng thì không đánh nữa.

Thanh niên đồ trắng nhanh chóng biến mất ở nơi chân trời.

Khóe miệng Diệp Khải bỗng xuất hiện dòng máu, hơn nữa ngày càng nhiều.

Hôm nay y đã đánh mười trận rồi.

Lúc này giọng nói già nua vang lên trong đầu y: “Còn chịu nổi không?”

Diệp Khải hít sâu một hơi: “Vẫn ổn”.

Giọng nói đó trầm giọng nói: “Có đáng không?”

Diệp Khải sửng sốt: “Sư phụ nói thế là có ý gì?”

Giọng nói đó: “Người đến từ Chân vũ trụ ngày càng mạnh, cứ tiếp tục đánh như thế thì con sẽ chết”.

Diệp Khải mỉm cười không nói gì.

Giọng nói đó: “Đây không phải là những người mà con nên đối đầu”.

Diệp Khải cong môi: “Sư phụ, con và Diệp Quân là huynh đệ, lúc này huynh ấy cần thời gian, người làm huynh đệ con không đứng ra giúp thì còn ai nữa?”

Giọng nói đó thở dài: “Con sẽ chết đấy! Thiên tài yêu nghiệt thật sự của Chân vũ trụ vẫn chưa đến đâu, con…”

Diệp Khải bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, thời không ở đó nứt ra, lại có thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ đến.

Diệp Khải siết chặt nắm đấm nói: “Trong lòng con, huynh ấy không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên mà là thế tử của nhà họ Diệp, là huynh đệ của Diệp Khải con, nếu con chết ở đây thật, con cũng không hối hận”.

Đúng lúc này một chàng trai thần linh bỗng xuất hiện cách Diệp Khải cả trăm trượng, gã nhìn Diệp Khải: “Diệp Quân đang ở đâu?”

Diệp Khải bật cười: “Muốn khiêu chiến với Diệp Quân thì giết ta trước mới được! Đến đây nào!”

Vừa dứt lời, y lau vết máu trên khóe miệng, sau đó lao đến…

Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?

Diệp Khải ta sợ gì chứ?
 
Chương 1101


Chương 1101

Trong chiến trường Hư Chân, liên tục có các thiên tài yêu nghiệt ở Chân vũ trụ đến.

Một trăm triệu linh nguyên dĩ nhiên có sức hút vô cùng lớn.

Nếu có được một trăm triệu linh nguyên, vạn năm sau cũng không cần phải đau đầu về việc tu luyện.

Thế nên vài thiên tài và yêu nghiệt có danh tiếng trong Chân vũ trụ rất phấn khích, không chỉ họ dao động mà một số lão quái vật cũng rất hào hứng, nhưng biết thế nào được khi vũ trụ Quan Huyên cũng rất mạnh, những người lớn tuổi đều không dám can thiệp.

Dù có dám nhúng tay vào, cũng không dám đến thẳng vũ trụ Quan Huyên.

Bên vũ trụ Quan Huyên, mấy thiên tài như Tào Bạch ở Kiếm Tông cũng đã lần lượt đứng ra.

Dĩ nhiên họ sẽ không để một mình Diệp Khải gánh vác mọi thứ.

Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa chết đâu.

Ở một nơi nào đó có hai người đang chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.

Chính là Nguyệt Hoàng và Tín công chúa.

Các thiên tài trong hai gia tộc này cũng đang ở trong trận chiến.

Nguyệt Hoàng nhìn các thiên tài chiến đấu ở đằng xa, khẽ nói: “Tổng thể thực lực của thế hệ trẻ của chúng ta vẫn không bằng Chân vũ trụ”.

Bà ấy ngừng một chốc rồi lại nói: “Thực lực của những người lớn tuổi cũng không bằng đâu”.

Tín công chúa bình tĩnh nói: “Thế hệ trẻ tạm thời không biết nhưng với các trưởng lão thì vũ trụ Quan Huyên chúng ta không thua kém Chân vũ trụ của họ”.

Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa, Tín công chúa mỉm cười, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương xuất thế, bảo vệ bầu trời, còn các cô cô của thiếu chủ cũng đã đang trên đường đến, Tín công chúa có còn nhớ chuyện trước đó đội quân bí ẩn do An Vương gọi đến đã bị một kiếm tu tuyệt thế ngăn lại không?”

Nguyệt Hoàng nhíu mày: “Là ai thế?”

Tín công chúa cười nói: “Ta nghe ngóng được là một trong các cô cô của thiếu chủ, đối phương không xuất hiện, chỉ bảo vệ trong âm thầm”.

Nguyệt Hoàng khó hiểu: “Tại sao không xuất hiện?”

Tín công chúa mỉm cười nói: “Những người này chỉ đánh nhau với cường giả tuyệt thế, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với thần linh. Sở dĩ lần này nhà họ Dương vội vàng xuất hiện là vì vấn đề trong nội bộ Dương tộc, bọn họ muốn khiến thiếu chủ nhận tổ quy tông, người nhà họ Dương nhưng lại mang họ Diệp, chắc chắn họ sẽ không đồng ý”.

Nguyệt Hoàng im lặng không nói.

Bà ấy cũng từng nghe nói đến chuyện nội bộ của Dương tộc.

Tín công chúa lại nói: “Hơn nữa chúng ta vẫn còn một con bài lớn nhất”.

Nguyệt Hoàng lại nhìn Tín công chúa, tín công chúa khẽ nói: “Tam Kiếm”.

Nguyệt Hoàng híp mắt: “Họ đều không ra tay trong trận chiến năm đó, lần này họ sẽ đánh chứ?”

Tín công chúa ngẩng đầu nhìn về phía tinh không sâu thẳm, khẽ nói: “Năm đó không ra tay trong trận chiến đó là để khiến viện trưởng phá thần. Mặc dù vậy, khi viện trưởng bị thương nặng, Thiên Mệnh cô nương suýt nữa không kiềm được chôn vùi mọi thứ, vì năm đó viện trưởng ngăn cản nên mới nhịn nhục, đè nén sát khí không ra tay, nhưng sát khí quá nặng, lại không thể đánh nên chiếc váy trắng biến thành màu đỏ”.

Nói rồi ánh mắt bà ấy hiện lên vẻ sợ hãi.

Đã ba ngàn vạn năm rồi nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

 
 
Chương 1102


Chương 1102

Lần đó, Thiên Mệnh cô nương không chỉ muốn hủy diệt Chân vũ trụ mà còn suýt nữa hủy diệt luôn cả vũ trụ Quan Huyên.

Nguyệt Hoàng lặng thinh.

Lần đó quả thật suýt nữa mọi người đều đã “xong đời”.

Tín công chúa lại nói: “Lần này… Ta không dám nói vị Tiêu Dao Kiếm Tu kia, nhưng Kiếm Chủ Thanh Sam và người phụ nữ váy trắng, một người là ông nội ruột của thiếu chủ, một người là cô cô ruột của thiếu chủ, nếu thiếu chủ này bị đánh đến mức cùng đường thật, ngươi nghĩ họ sẽ không ra tay thật sao? Người ta chỉ đang nuôi dưỡng ở bên ngoài thôi chứ không phải thả lợn thả bò, đến thời khắc quan trọng thật, nếu ai làm gì quá đáng thì thử xem họ có đánh không”.

Nguyệt Hoàng im lặng không đáp.

Tín công chúa cười nói: “Ta nghĩ cho dù là viện trưởng hay thiếu chủ, cả đời này của họ chắc chắn sẽ có rất nhiều gian nan, nhưng chắc chắn sẽ có kết cục tốt đẹp. Về phần những nhân vật nhỏ bé như chúng ta thì chỉ có thể ủng hộ họ mà thôi”.

Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa: “Có phải Tín công chúa cũng từng muốn đầu hàng rồi không?”

Tín công chúa nói: “Bà đừng nói bậy, chỉ cần có Tam Kiếm, ta sẽ luôn trung thành với nhà họ Dương”.

Nguyệt Hoàng hỏi: “Nếu Tam Kiếm không có ở đây thì sao?”

Tín công chúa cười nói: “Ta có thể phát huy tham vọng của mình đều là nhờ vào sự tin tưởng của Kiếm Chủ, nếu Tam Kiếm không ở đây, ta cũng chỉ có thể chết để báo đáp ân tình thôi. Đầu hàng ư? Thật sự muốn ta đi quỳ xuống cầu xin được sống với Chân vũ trụ thì…”

Bà ấy nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không khẽ nói: “Vậy ta làm thế nào để xứng với những người đã chết trận chiến Cổ tộc trong ba ngàn vạn năm qua? Cho đến nay vẫn còn rất nhiều thi thể của họ đang bị treo ở Trấn Thiên Môn”.

Nguyệt Hoàng không nói gì.

Tín công chúa lại nói: “Mong rằng một ngày nào đó thiếu chủ có thể đưa họ về…”



Nơi Thần Táng.

Diệp Quân đi theo An Nam Tịnh đến nơi Thần Táng, cuối tầm nhìn, Diệp Quân nhìn thấy một dãy núi, dãy núi cao đến cả ngàn trượng, kéo dài cả vạn dặm, không nhìn thấy điểm cuối.

Ở thế giới này, bầu trời chỉ có một màu xám xịt, vô cùng u ám.

Lúc này ở sâu trong núi Táng Thần, một con chim đại bàng lớn bay đến, hai cánh dang rộng đến vạn trượng, che khuất cả mặt trời, toàn bộ núi Táng Thần như nhỏ bé trước mặt nó.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.

Đây là yêu thú cấp bậc gì thế?

Con chim đại bàng bay vút qua núi Táng Thần, uy lực yêu thú cực mạnh cuồn cuộn lao xuống từ trên trời, thoáng chốc thời không giữa trời đất đều rung chuyển dữ dội, sau đó dần vặn vẹo biến dạng.

Diệp Quân cảm nhận được như có cả hàng vạn ngọn núi đè lên, nghẹn trong lòng, không thể thở, càng không thể động đậy.

Diệp Quân hoảng sợ.

Lúc này con chim đại bàng đó đã biến mất nơi chân trời.

Lúc này uy lực đáng sợ đó mới dần biến mất.

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, nhìn con chim đại bàng bay vút lên trời, cảm thấy vô cùng hãi hùng.
 
Chương 1103


Chương 1103

Uy lực vừa rồi không phải là do đối phương cố ý, chỉ là vô thức toát ra khí thế như vậy nhưng dù như thế cũng đã khủng khiếp vậy rồi.

Nếu đối phương cố ý thì chỉ cần một luồng khí tức thôi cũng có thể nghiền nát cả trời đất này.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Tiền bối, đây là?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Yêu thú đại bàng của Thiên Yêu Giới, có trách nhiệm canh giữ giới này đề phòng có người đến cứu thi thể của mấy cường giả đó ra khỏi đây”.

Nói rồi bà ấy nhìn về phía dãy núi ở đằng xa: “Nơi này bị thi thể của rất nhiều cường giả áp chế, mà con cháu của họ đều muốn đến đem thi thể của tiên tổ về, tất nhiên Chân vũ trụ không cho phép việc đó xảy ra nên đã phái con chim đại bàng kia đến canh giữ nơi này”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đến dãy núi thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Đi làm gì?”

An Nam Tịnh nói: “Đi tìm thứ có ích, tự cậu tìm”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Có thể cho ta một chút gợi ý không?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Đi gạt truyền thừa của chúng”.

Vẻ mặt Diệp Quân lại cứng đờ.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đi nhanh đi, nếu không ta đánh cậu đấy”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày, không nói gì, hắn xoay người đi đến dãy núi Táng Thần.

Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, làm sao để gạt được truyền thừa này?”

Im lặng trong chốc lát, Tiểu Tháp mới nói: “Gặp phải cường giả thì cứ thể hiện hết tài năng của ngươi, sau đó yêu cầu lấy truyền thừa của họ, bình thường thì họ sẽ truyền cho ngươi, sau đó nhờ ngươi giúp chút việc, ngươi có thể làm hoặc không làm việc này cũng được, dù sao cha của ngươi cũng là…”

Nói đến đây, nó không nói gì nữa.

Diệp Quân nhíu mày: “Cha ta lừa gạt truyền thừa của người ta à?”

Tiểu Tháp không nói nữa.

Tiểu chủ hiện nay đã không giống trước nữa, nói xấu hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được.

Diệp Quân cạn lời.

Tháp gia ngày càng thận trọng hơn rồi.

Đúng lúc này An Nam Tịnh bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân xoay người lại nhìn An Nam Tịnh, bà ấy nói: “Ở nơi sâu nhất của dãy núi đó có một vị kiếm tu, đi tìm ông ta đi”.

Kiếm tu!

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Nói rồi hắn xoay người đi về phía dãy núi.

An Nam Tịnh ở phía sau nhìn theo Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Trên đường đi, Diệp Quân nói: “Tháp gia, giấu khí tức đi giúp ta”.

Tiểu Tháp nói: “Không thể”.
 
Chương 1104


Chương 1104

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Ngươi phải học cách tự lập”.

Diệp Quân sầm mặt, hắn nghi ngờ Tháp gia này đang trả thù hắn.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi vào dãy núi Táng Thần, vừa đi qua một khu rừng rậm rạp, hắn nhìn thấy một xác chết trên một hồ nước, thi thể đó bị đóng vào một cây đại thụ cao cả trăm trượng, bị đâm xuyên qua ngực, bên dưới xác chết có một đoạn cây bị nhuộm màu đỏ, rõ là bị đóng lên cây lúc chưa chết hẳn.

Có một thanh niên đang quỳ bên dưới trước mặt người đàn ông trung niên không xa, thanh niên dập đầu nói: “Tiên tổ, cháu dập đầu với người, nếu người linh thiên thì hiển linh được không?”

Diệp Quân nhìn thanh niên đó, sau đó đi sang một bên.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên trên cây bỗng mở mắt ra, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở một bên.

Diệp Quân sửng sốt.

Thanh niên đó cũng sững sờ.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Cậu bạn, nói chuyện chút nhé?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói chuyện gì?”

Lúc này hắn đã nâng cao cảnh giác.

Hắn biết rõ cường giả vẫn chưa chết hẳn như vậy cực kỳ thích làm mấy chuyện tranh giành.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, một lúc sau ánh mắt ông ta lóe lên vẻ nghiêm trọng: “Tài năng của cậu bạn cũng đáng sợ đấy”.

Không có Tiểu Tháp giấu khí tức giúp nên người đàn ông trung niên vừa nhìn đã biết được căn nguyên của Diệp Quân.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ông muốn nói chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Ngươi đi đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Vốn dĩ còn muốn để ngươi thừa kế truyền thừa của ta nhưng sau khi nhìn thấy thiên phú của ngươi, ta biết e là ngươi không thích truyền thừa của ta, làm phiền rồi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào tiền bối”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Lúc này thanh niên đó bỗng tức giận nói: “Tiên tổ, tại sao người lại không truyền thừa cho ta?”

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, không nói gì.

Thanh niên bỗng tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Lẽ nào ta thua kém hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thiên Pháp, ta không phục! Không phục”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thanh niên, sau đó nhanh chân bước đi.

Ngay lúc này, thanh niên bỗng nổi giận nhìn Diệp Quân: “Đứng lại”.

Diệp Quân không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thấy Diệp Quân lờ mình đi, cơn giận của thanh niên bỗng chốc dâng lên, cả người y run rẩy rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy…”

Diệp Quân bỗng bước lên trước đánh vào mặt y.
 
Chương 1105


Chương 1105

Bốp!

Thanh niên vẫn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị cú đánh của Diệp Quân làm cho văng ra xa, cuối cùng đập mạnh cả người xuống đất.

Thanh niên nằm dưới đất kêu thảm thiết, mặt bên phải sưng tấy lên.

Diệp Quân nhìn thanh niên, nhíu mày: “Tà khí của người trẻ bây giờ quá nặng, một người thuận theo đều là người chưa từng bị giang hồ đánh cho tả tơi sao?”

Sau khi bò dậy, thanh niên đó tức giận nhìn Diệp Quân: “Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Cha ta là…”

Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.

Bốp!

Thanh niên lại văng ra xa lần nữa, lần này y bay ra xa đến mấy mươi trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất.

Bùm!

Mặt đất nổ tung khiến nó nứt ra.

Lần này thanh niên ngớ cả người.

Diệp Quân bước đến trước mặt thanh niên, người đàn ông trung niên đó nhìn Diệp Quân, cũng không có ý định ngăn lại.

Diệp Quân nhìn thanh niên trước mặt, lúc này gương mặt thanh niên hiện lên vẻ dè dặt.

Diệp Quân nhìn thanh niên, đang định ra tay đánh thì thanh niên vội nói: “Đại ca, ta sai rồi”.

Thấy thế ánh mắt người đàn ông trung niên ở một bên hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân nhìn thanh niên: “Sai ở đâu?”

Thanh niên run giọng nói: “Ta nói sai ở đâu thì sai ở chỗ đó! Ngươi nói là được”.

Nghe thanh niên nói thế, người đàn ông trung niên lắc đầu khẽ cười.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Chàng trai trẻ, đừng chất chứa quá nhiều tà khí và lửa giận như vậy, vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, lại không có sự ràng buộc về luật pháp và đạo đức, nếu cứ nóng nảy như thế, ngươi sẽ dễ bị người khác trừng phạt, có biết không?”

Những lời này là hắn nói cho thanh niên nghe, cũng là nói với bản thân mình.

Thanh niên vội gật đầu: “Ta biết rồi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy Diệp Quân đi rồi, thanh niên mới thở phào.

Người đàn ông này đáng sợ quá!

Lúc nãy hắn còn chẳng có cơ hội đánh trả.

Lúc này người đàn ông trung niên bỗng nói: “Có muốn trả thù hắn không?”

Nghe thế, thanh niên sửng sốt, y do dự một chốc rồi lắc đầu: “Thôi vậy”.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Tại sao?”

Thanh niên cười khổ nói: “Thực lực của vị đại ca này quá mạnh, tuổi còn trẻ mà giỏi vậy thì lai lịch chắc chắn không tầm thường, gia tộc chúng ta chưa chắc có thể đánh lại người ta, vẫn nên thôi vậy”.

Nói rồi y đứng lên, sau đó cung kính chào người đàn ông trung niên: “Tiên tổ, ta đi đây”.

Người đàn ông trung niên bỗng nói: “Khoan đã”.

Thanh niên xoay người nhìn người đàn ông trung niên, ông ta bình tĩnh nói: “Đi theo hắn, kết bạn với hắn rồi nhận hắn làm đại ca đi”.
 
Chương 1106


Chương 1106

Thanh niên sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Đây là lúc thay đổi số mệnh của ngươi”.

Thanh niên do dự, sau đó nói: “Tiên tổ, làm vậy không ổn lắm nhỉ? Mặc dù huynh đệ đó lợi hại thật nhưng… ta cứ thế đến kết bạn với hắn… ta không thể vứt thể diện để xuống nước. Hơn nữa, ta là thiếu gia của nhà họ Tư, nhận hắn làm đại ca như thế, mặt mũi của nhà họ Tư chúng ta…”

Người đàn ông trung niên nói: “Thiên phú này của ngươi quá mức tệ hại, về cơ bản là không thể trở thành gia chủ, còn trên phương diện tu luyện, ngươi hoàn toàn không có tương lai, vậy nên ngươi muốn có được thành tựu thì phải dựa vào dựa vào sức lực bên ngoài, thanh niên đó là cơ hội của ngươi. Còn về phần thể diện mặt mũi gì đó, ngươi có biết tại sao trên đời này lại có nhiều người bình thường như vậy không? Vì họ không có thực lực, mà lại còn cần thích giữ thể diện đấy”.

Thanh niên do dự một hồi rồi nói: “Tiên tổ, thiên phú của ta kém cỏi đến thế thật sao?”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tổ tông của ngươi đều không xem trọng ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Thanh niên lặng thinh không nói.

Mấy lời này cũng khiến người ta đau lòng quá.

Thanh niên nhìn Diệp Quân đã đi xa, hít sâu một hơi rồi nói: “Tiên tổ, ta nghe lời tiên tổ, từ hôm nay trở đi, Tư Thông Thiên ta sẽ vứt hết thể diện mặt mũi”.

Nói rồi y dập đầu một cái, sau đó đuổi theo Diệp Quân: “Đại ca… đợi ta một lát”.

Nhìn thanh niên đuổi theo Diệp Quân, người đàn ông trung niên lặng thinh không nói, không biết đang nghĩ gì.

Phía xa, Diệp Quân bước nhanh vào sâu trong dãy núi.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ giết hắn!”

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Tháp gia, sao ngươi lại nghĩ vậy?”

Tiểu Tháp suy nghĩ, sao ta lại nghĩ vậy? Vì cha và ông nội ngươi hay làm vậy!

Diệp Quân khẽ nói: “Thật ra câu nói đó là nói với hắn, cũng là nói với chính ta. Thế giới này vốn đã là mạnh được yếu thua, ra ngoài thì phải khiêm tốn một chút”.

Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: “Vì sao lại có suy nghĩ này?”

Diệp Quân đáp: “Ta thấy bóng dáng của mình trên người chàng trai kia!”

Giọng nói bí ẩn không hiểu: “Nhìn thấy bóng dáng của ngươi ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Kiêu ngạo!”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói tiếp: “Ta tuổi trẻ đã thành danh, cha mẹ là Kiếm Chủ Nhân Gian và các chủ của Tiên Bảo Các, nay lại đã đăng vị, trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên. Nói thật, khó tránh khỏi nảy sinh lòng kiêu ngạo. Con người một khi kiêu ngạo sẽ dễ rước họa. Chàng trai kiêu ngạo kia đã cảnh tỉnh ta”.

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Quyền lợi, tiền bạc đều rất dễ khiến con người kiêu ngạo. Bây giờ ta có cả hai thứ đó, cũng chính vì vậy nên ta càng phải tự ràng buộc bản thân mọi lúc mọi nơi!”

Giọng nói bí ẩn: “Nhưng kiếm tu là tu tâm, ngươi tự ràng buộc, cũng là tự trói buộc tâm của mình, như thế không phải là chuyện tốt khi ngươi tu hành kiếm đạo!”

Diệp Quân cười nói: “Ta ràng buộc mặt xấu của mình, như tâm tà, tâm kiêu ngạo, sao lại là chuyện xấu được? Hơn nữa, kiếm tu không có nghĩa là làm việc tùy ý, muốn gì làm nấy. Giết người không suy nghĩ đúng là đã tay, nhưng nếu thực lực của bản thân chưa đủ mạnh đã làm vậy thì kết quả sẽ là rước về hàng loạt rắc rối và kẻ thù!”
 
Chương 1107


Chương 1107

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Như vừa nãy, gặp chàng trai kia, ta có thể giết hắn bằng một nhát kiếm, vì hắn không phải là đối thủ của ta mà. Nhưng giết hắn rồi, chắc chắn gia tộc của hắn sẽ tới trả thù, đương nhiên cha ta là Kiếm Chủ Nhân Gian, mẹ ta là các chủ Tiên Bảo Các, bọn ta chắc chắn sẽ không sợ họ, song…”

Nói đến đây, hắn khẽ cười rồi mới tiếp tục: “Cứ tiếp tục như vậy ta sẽ sinh ra tính ỷ lại, làm chuyện gì cũng sẽ cho rằng có cha mẹ chống lưng, mình muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có cha mẹ lo rồi. Lâu dần, ta sẽ ngày càng ỷ lại, không nhìn rõ bản thân mình”.

Dứt lời, kiếm Hành Đạo trong cơ thể Diệp Quân bỗng rung lên, xung quanh hắn tràn ra một luồng kiếm ý.

Tuy chưa đột phá nhưng lúc này, kiếm ý của hắn cũng đang lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là một điều rất tốt”.

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó nói: “Nếu ta có thực lực như cô cô váy trắng thì ta cũng có thể làm việc tùy ý, nhưng tiếc là ta không có! Đã không có thì phải khiêm tốn thôi. Trẻ tuổi, không có thực lực thì tính tình không được quá quắc. Không có thực lực mà còn lếu láo thì chỉ là trò cười trong mắt người khác thôi!”

Giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Những lời ngươi vừa nói là cảm ngộ được sau khi nhìn thấy sự kiêu ngạo của chàng trai kia à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn chàng trai kia có gia thế không đơn giản nên mới kiêu căng như vậy, nhìn đời bằng nửa con mắt. Thật ra, ta cũng vậy, từ sau trận chiến ở Chân vũ trụ, bây giờ thậm chí ta còn nghĩ Thần Đế cũng chỉ đến thế thôi. Sao ta lại kiêu ngạo như vậy? Vì ta có cha mẹ chống lưng. Nếu không có bọn họ, để mình ta chiến đấu với một vị Thần Đế sẽ ra sao? Chắc chắn ta sẽ bị người ta treo lên mà đánh, không có sức đánh trả nữa cơ”.

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tu hành chính là tu tâm, tu thân, diệt tà niệm, giữ gìn ý nguyện ban đầu, điều khó nhất trên con đường tu hành chính là lội ngược dòng nước, như đi trên phiến băng mỏng, bất cẩn một chút sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Thế nên vào lúc này mà ngươi vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo đúng là một điều cực kỳ hiếm thấy, ngươi phải giữ gìn, sau này lúc tu tâm cảnh thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều!”

Diệp Quân tò mò: “Tu tâm cảnh?”

Giọng nói bí ẩn cười nhẹ: “Là một loại cảnh giới mà ta tự sáng tạo ra, một thời gian nữa ta sẽ dạy ngươi, ngươi bằng lòng học không?”

Diệp Quân vội đáp: “Đương nhiên là bằng lòng!”

Trong tháp, Tiểu Tháp nói: “Ngươi định dạy hắn à?”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi có biết bây giờ hắn đang ở tâm cảnh nào không?”

Tiểu Tháp hỏi: “Tâm cảnh nào?”

Giọng nói bí ẩn cười đáp: “Hiện giờ hắn đã bước vào phạm trù tâm cảnh rồi. Vốn ta tưởng phải qua một thời gian nữa hắn mới tới được tầng cấp này, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà hắn đã có thể cảm ngộ được, bước vào được tầng cấp tâm cảnh này thật sự là quá yêu nghiệt”.

Tiểu Tháp cười nói: “Phải xem là ai dạy hắn được như vậy chứ!”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Một lúc sau, giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: “Năng lực cảnh tỉnh bản thân mọi lúc mọi nơi của hắn thật sự quá thích hợp để tu tâm đạo của ta!”

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Nhưng hắn đã tu kiếm đạo, hơn nữa còn tu cả võ đạo!”

Giọng nói bí ẩn bình tĩnh nói: “Thêm tâm đạo nữa thì có sao?”

Tiểu Tháp cạn lời.
 
Chương 1108


Chương 1108

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng bước, hắn quay đầu nhìn, chàng trai kia đã đuổi tới.

Diệp Quân nhìn chàng trai kia, ngờ vực hỏi: “Có chuyện gì à?”

Chàng trai cười gượng rồi nói: “Đại ca, tiểu đệ tới xin lỗi huynh!”

Diệp Quân nhíu mày: “Xin lỗi?”

Chàng trai gật đầu, cuống quýt nói: “Đúng vậy, lúc nãy là tiểu đệ có mắt không tròng, mạo phạm đại ca, mong đại ca bỏ qua!”

Diệp Quân nhìn chàng trai, sau đó nói: “Chuyện nhỏ thôi!”

Nói xong hắn quay người đi về phía xa.

Chàng trai chần chừ một lát rồi vội vàng đuổi theo sau.

Diệp Quân nhìn chàng trai hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Chàng trai nhếch miệng cười: “Đại ca, huynh lần đầu tới đây đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ!”

Chàng trai lập tức nói: “Đệ rất quen thuộc với nơi này, đệ có thể dẫn đường cho đại ca!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”

chàng trai: “Tư Thông Thiên, người của Tư tộc ở Nguyên Giới!”

Nguyên Giới!

Diệp Quân lắc đầu, chưa từng nghe tới chỗ này, xem ra rảnh rỗi mình phải tìm hiểu về chư thiên vạn giới cho kỹ rồi.

Tư Thông Thiên: “Đại ca, huynh định đi đâu?”

Diệp Quân nhìn sâu trong núi Táng Thần, sau đó đáp: “Vào nơi sâu nhất!”

Tư Thông Thiên sững sờ, hỏi lại: “Sâu nhất sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tư Thông Thiên trầm giọng nói: “Đại ca, có phải huynh tới vì truyền thừa của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia không?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Kiếm Chủ Vĩnh Hằng à?”

Tư Thông Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Cách đây không lâu, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia từng gởi lời muốn tìm một người kế thừa truyền thừa kiếm đạo của ông ấy! Thế nên thời gian gần đây có rất nhiều kiếm tu đến đây, muốn có được truyền thừa của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân hỏi: “Kiếm Chủ Vĩnh Hằng là ai?”

Tư Thông Thiên nhìn Diệp Quân: “Huynh không biết à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết!”

Tư Thông Thiên: “Đứng đầu vạn giới là Vĩnh Hằng Giới, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng tới từ Vĩnh Hằng Giới, là kiếm tu yêu nghiệt nhất cũng là kiếm tu mạnh nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới”.

Diệp Quân hỏi: “Chết rồi à?”

Tư Thông Thiên lắc đầu: “Không, ông ấy khác với những cường giả khác, ông ấy vẫn chưa chết mà là tự mình chủ động vào nơi này, nhưng đệ cũng không biết lý do vì sao”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, kiếm tu mà An tiền bối bảo mình đi tìm chắc là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này!

Tư Thông Thiên lại hỏi: “Đại ca, huynh định tới tìm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
 
Chương 1109


Chương 1109

Tư Thông Thiên: “Đệ dẫn huynh đi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, người biết Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này không?”

Giọng nói bí ẩn: “Biết!”

Diệp Quân hỏi: “Mạnh không ạ?”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi cứ chờ rồi sẽ biết thôi!”, Diệp Quân im lặng.

Bây giờ trong lòng hắn cũng ngờ vực lắm.

Truyền thừa kiếm tu!

Mình cần không?

Thật ra là không cần!

Vì bây giờ hắn đã có truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng rồi, ngoài ra, trong Kiếm Tông còn có những kiếm tu tuyệt thế như Mộ Thiên Đạo.

Cũng có nghĩa là nếu mình có gì không hiểu về mặt kiếm đạo thì hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi những kiếm tu như Mộ Thiên Đạo. Nhưng An tiền bối vẫn bảo mình tới đây!

Chắc chắn là có nguyên do!

Hơn nữa, nghe ý của tiền bối bí ẩn, hình như bà ấy cũng biết.

Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, đi nhanh hơn.

Rất nhanh, Diệp Quân và Tư Thông Thiên đã xuyên qua mấy ngọn núi, tới nơi sâu nhất của núi Táng Thần. Băng qua một sơn cốc, Diệp Quân và Tư Thông Thiên tới một bình nguyên, nơi đây có đến hàng vạn người đang tụ tập, cách đám người này nghìn trượng có một cột đá cao trăm trượng.

Trên cột đá đó có đóng đinh một người phụ nữ!

Người phụ nữ mặc một bộ váy dài đỏ rực, tóc dài xõa sau vai, mắt ngước nhìn trời.

Nhìn xuống dưới, cách người phụ nữ đó không xa là một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng. Ông ấy nhắm nghiền hai mắt, hai tay đặt lên đầu gối, bên cạnh ông ấy có cắm một thanh kiếm. Thanh kiếm này dài hơn những thanh kiếm bình thường, dài tầm năm thước, chuôi kiếm có buộc một sợi ruy băng đỏ, quấn quanh một chùm tóc.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!

Bên cạnh Diệp Quân, Tư Thông Thiên nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, trầm giọng nói: “Đó chính là kiếm Vĩnh Hằng trong truyền thuyết, đứng đầu trong chư thiên vạn giới, đứng thứ ba trong toàn vũ trụ, chỉ thua thanh kiếm Chấp Pháp của thế giới Hư Chân và kiếm Thanh Huyên của vũ trụ Quan Huyên thôi. Đương nhiên, kiếm Thanh Huyên của Kiếm Chủ Nhân Gian bây giờ chắc đã đạt đến một độ cao mới rồi”.

Diệp Quân nhíu mày, thầm hỏi: “Tháp gia, vì sao không thấy thứ hạng của kiếm Hành Đạo?”

Tiểu Tháp nói: “Kiếm Hành Đạo không màng danh lợi, không thích xếp hạng!”

Diệp Quân đen mặt.

Tháp gia càng ngày càng không nghiêm túc trong việc lừa dối mình rồi.

Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, hắn nhìn người đàn ông trung niên kia. Ông ấy cũng mặc một bộ trường bào đỏ rực, rất tương xứng với người phụ nữ trên cột đá, nhìn kỹ, Diệp Quân phát hiện hình như là áo cưới.

Sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này có hàng trăm kiếm tu!

Dẫn đầu là một cô gái, trông rất trẻ, mặc một bộ váy dài trắng như mây, tóc buộc sau đầu, để vài cọng tóc mai hai bên, ánh mắt lạnh như băng, trong tay không có kiếm.
 
Chương 1110


Chương 1110

Sau lưng cô gái có đến mấy trăm kiếm tu, trong đó có mười hai vị Đại Kiếm Đế, gần trăm vị Kiếm Đế!

Thấy đội hình này, Diệp Quân chợt thấy chấn động!

Phải công nhận đội hình này khá là khủng bố.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù sao người ta cũng đứng đầu vạn giới cơ mà!

Người tới càng lúc càng nhiều.

Rõ ràng, họ đều muốn tới để giành lấy truyền thừa kiếm đạo này.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng mở mắt ra, ông ấy nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Thạch Tàng còn chưa tới à?”

Cô gái váy trắng bỗng nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ánh mắt đầy lửa giận: “Con kém lắm à?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lắc đầu: “Không kém!”

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng: “Chỉ vì con là nữ giới nên không thể kế thừa Vĩnh Hằng Kiếm Tông sao?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lắc đầu: “Thạch Tàng phù hợp hơn!”

Cô gái váy trắng siết chặt hai tay, hơi không cam lòng: “Dù con có cố gắng thế nào cũng không có được sự thừa nhận của người!”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng chậm rãi nhắm mắt lại, không đáp lời.

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, cũng không nói thêm gì.

Trong cơ thể Diệp Quân, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Cuối cùng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng chịu bước qua ngưỡng cửa đó rồi!”

Diệp Quân tò mò: “Sao ạ?”

Giọng nói bí ẩn: “Hôm nay, chiến Chân Thần!”

Chiến Chân Thần!

Diệp Quân sững sờ.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này định đấu với Chân Thần trong hôm nay sao?

Bây giờ Diệp Quân đã hiểu ra.

An tiền bối bảo hắn tới đây không phải vì truyền thừa kiếm đạo mà là muốn hắn chứng kiến trận chiến kinh thế này!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cũng thấy rất mong chờ.

Đấu với Chân Thần?

Đây chắc chắn là một trận đại chiến tuyệt thế, nếu mình may mắn được chứng kiến thì nhất định sẽ có cảm ngộ.

Càng ngày càng có nhiều người đổ đến.

Đa số bọn họ đều là những thiếu niên yêu nghiệt.

Nhưng ẩn giấu xung quanh có một số khí tức cực kỳ mạnh mẽ!

Rõ ràng, cũng có rất nhiều cường giả thế hệ trước muốn xem trận chiến này.

Phía xa, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia ngồi xếp bằng trên đất, cả người chẳng có chút khí tức nào, tất cả mọi người đều không thể cảm nhận được ông ấy, giống như ông ấy đã hòa mình vào đất trời này rồi vậy.

Đúng lúc này, dường như Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông ấy bỗng quay đầu nhìn về phía hắn.
 
Chương 1111


Chương 1111

Cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.

Bắt gặp ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, Diệp Quân hơi sững người.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi bảo: “Cậu sang đây!”

Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, mọi người ở đó đều mờ mịt.

Diệp Quân hơi do dự rồi cũng bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, hắn ôm quyền chào: “Chào tiền bối!”

Cô gái áo trắng sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, đôi mắt xinh đẹp thoáng tia ngờ vực.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Có sư phụ chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Có ạ!”

Ánh mắt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng chợt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Thấy cảnh này, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó chợt trở nên nặng nề!

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn trúng chàng trai này rồi à?

Hơn nữa, còn tiếc nuối?

Tư Thông Thiên kia đứng bên cạnh lại thấy vui mừng không tả nổi, đại ca mình đỉnh quá! Không những được tiên tổ nhà mình xem trọng mà đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng ưng ý!

Đại ca chắc chắn là một vị yêu nghiệt tuyệt thế rồi!

Cô gái áo trắng kia khẽ siết chặt hai tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dường như Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không cam tâm, ông ấy lại hỏi: “Có muốn đổi sư phụ khác không?”

Mọi người đều ngẩn người ra khi nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng hỏi vậy.

Đổi sư phụ khác?

Gì thế?

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này muốn cướp người à?

Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, Diệp Quân cũng hơi sửng sốt, hắn không ngờ ông ấy lại hỏi vậy.

Cô gái áo trắng kia siết chặt hai tay, im lặng nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: “Cảm ơn tiền bối đã ưu ái, nhưng vãn bối không có ý định đổi sư phụ ạ”.

Mọi người nghe câu trả lời của Diệp Quân thì lại lần nữa ngẩn ra.

Từ chối!

Hắn lại từ chối Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!

Ai nấy đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thể nào tin nổi!

Hắn không ngốc đấy chứ?

Đó là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy!

Là một trong những đại lão tuyệt thế đương thời đấy!

Ngươi lại từ chối!

Một số người chỉ muốn nhào lên đánh cho Diệp Quân một trận tơi bời.

Lúc này, Tư Thông Thiên bỗng chạy tới bên cạnh Diệp Quân, run giọng nói: “Đại ca, vị này là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy…”
 
Chương 1112


Chương 1112

Diệp Quân cười chứ không nói gì thêm.

Ánh mắt của cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chuyển từ lạnh lùng sang kinh ngạc.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: “Sư phụ của cậu là ai?”

Diệp Quân đáp: “Thiên Mệnh Váy Trắng!”

Ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng ngờ ngợ, ông ấy chưa từng nghe thấy cái tên này. Vốn định hỏi gì đó, nhưng nghĩ lại thì vũ trụ rộng lớn, có một số kiếm tu mạnh mẽ nhưng khiêm tốn là chuyện bình thường.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lại nhìn Diệp Quân với ánh mắt phức tạp.

Không ngờ lại có thể gặp được một vị Đại Kiếm Đế trẻ tuổi thế này vào lúc này, hơn nữa còn là một vị Đại Kiếm Đế với kiếm ý đại viên mãn, cũng có nghĩa là chỉ cách Nhập Phàm một bước nữa thôi.

Thêm vào đó, trong cơ thể còn ẩn chứa võ thế, đây là một thiên tài tuyệt thế song tu kiếm và võ.

Tiếc quá đi mất!

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài.

Đúng lúc này, bầu trời nứt ra, một đạo kiếm quang xé không gian bay tới. Kiếm quang đáp xuống ở chỗ cách Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không xa, sau khi kiếm quang tản đi, một chàng trai mang hộp kiếm bước ra.

“Thạch Tàng!”

Có người hô lên.

Thạch Tàng!

Mười chín tuổi đã thành Đại Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới, nhanh hơn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng những hai tháng, cũng chính là thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt nhất trong lịch sử Vĩnh Hằng Giới.

Thạch Tàng bước nhanh tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, cung kính bái: “Bái kiến sư tổ!”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Thạch Tàng rồi khẽ gật đầu: “Ta đã đợi con rất lâu!”

Thạch Tàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt Thạch Tàng: “Từ hôm nay con chính là tông chủ của Vĩnh Hằng Kiếm Tông, phải bảo vệ Vĩnh Hằng Kiếm Tông thật tốt”.

Thạch Tàng nhận nhẫn, chỉ cầm nó thật chặt mà không nói gì.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quay đầu nhìn cô gái áo trắng: “Con lại đây!”

Cô gái lặng lẽ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn cô gái với ánh mắt phức tạp: “Thiên phú của con không hề thua ca ca của mình, con cũng nỗ lực hơn nó rất nhiều, nhưng con hiếu tắng, tính cách quá mạnh mẽ, ta còn thì có thể bảo vệ con bình an, nếu ta mất, tính khí này của con sẽ rước vào mình vô số thị phi, thậm chí còn rước đại nạn, liên lụy đến Vĩnh Hằng Kiếm Tông”.

Cô gái áo trắng im lặng, nhưng gương mặt tràn ngập bất mãn.

Thấy vậy, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng thầm thở dài, sau đó nhìn Diệp Quân nói: “Cậu bạn, ta có một mong cầu hơi quá đáng!”

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn rất muốn nói rằng, thật ra chúng ta không thân lắm đâu!

Tiền bối có thể đừng nêu ra yêu cầu hơi quá đáng của mình không?
 
Chương 1113


Chương 1113

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng khẽ cười rồi xòe tay ra, một thanh kiếm mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay ông ấy, thanh kiếm này không có chuôi, cực kỳ mỏng, dường như trong suốt, lơ lửng trên lòng bàn tay, thoắt ẩn thoắt hiện, không có chút khí tức nào.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thanh kiếm này tên Ẩn Tiên, cấp Nhân Tiên, là cực phẩm trong các loại phi kiếm, hôm nay có duyên với cậu bạn nên ta tặng nó cho cậu”.

Dứt lời, thanh kiếm Ẩn Tiên kia chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Cấp Nhân Tiên!

Mọi người thấy vậy thì đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây là cực phẩm nhân gian đấy!

Ngoài Chân vũ trụ, vật phẩm cấp Nhân Tiên cực kỳ hiếm trong chư thiên vạn giới.

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tiền bối, người muốn vãn bối làm gì?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân: “Cọ xát với hậu bối này của ta một lần!”

Diệp Quân sững người.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân: “Xin thỉnh giáo!”

Diệp Quân hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng: “Đừng nương tay!”

Cô gái áo trắng bỗng lạnh giọng nói: “Tuy hắn cũng là Đại Kiếm Đế nhưng cảnh giới quá thấp, không phải là đối thủ của con!”

Diệp Quân nhìn cô gái áo trắng: “Có thể bắt đầu chưa?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Rồi!”

Vù!

Một kia kiếm quang lướt qua.

Đồng tử cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước trán cô ta rồi.

Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn người ra.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chòng chọc, vẻ mặt khó tin.

Thạch Tàng cũng nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Diệp Quân không quan tâm tới cô gái áo trắng, hắn cất thanh kiếm Ẩn Tiên kia đi rồi cảm ơn: “Đa tạ tiền bối!”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Sở dĩ ông ấy yêu cầu Diệp Quân ra tay là vì muốn xem năng lực chiến đấu thật sự của hắn. Mà giây phút này ông ấy nhận ra mình đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của chàng trai này.

Cô gái áo trắng bỗng nói: “Có thể đấu lại một lần nữa không?”

Rõ ràng cô ta không phục.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Nếu quyết chiến sinh tử thì cô nương đã chết rồi”.

Cô gái chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: “Ta biết chắc chắn cô nương không cam tâm, vì cô nương vẫn chưa ra tay mà ta đã lợi dụng ưu thế tốc độ khiến cô nương không kịp trở tay…”

Cô gái bỗng nói: “Đừng nói nhiều như vậy, đánh lại một lần nữa!”

Vù!
 
Chương 1114


Chương 1114

Kiếm quang lóe sáng.

Đồng tử của cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước cổ họng cô ta!

Giây phút này, trong mắt cô gái ngoài sự khó tin còn xen lẫn cả sự hoảng sợ.

Kiếm nhanh quá!

Diệp Quân nhìn cô gái: “Bản lĩnh chưa tới đâu mà tính tình nóng nảy thật!”

Nói xong, hắn ôm quyền với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng rồi quay người đi sang một bên.

Sắc mặt của cô gái kia cực kỳ khó coi, như không cam tâm, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đánh lại…”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng quát: “Im miệng!”

Cô gái nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ông ấy nói: “Thạch Nguyên, ta thật sự rất thất vọng về con”.

Cô gái áo trắng siết chặt tay, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng từ từ đứng lên, ông ấy nhìn người phụ nữ bị ghim trên cột đá, ánh mắt phức tạp: “Năm xưa ta nên chọn đi với nàng, xin lỗi, đã để nàng đợi lâu rồi!”

Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lớn: “Chân Thần, đấu một trận đi!”

Dứt lời, ông ấy phất tay áo, kiếm Vĩnh Hằng trên đất bay lên trời, xé không gian.

Vù!

Kiếm vạch tầng mây, một con đường màu vàng xuất hiện phía chân trời.

Khiêu chiến Chân Thần.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn con đường màu vàng kia.

Chân Thần có xuất hiện không?

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn con đường đó, chờ đợi.

Lúc này, một giọng nói không chút cảm xúc vọng từ con đường màu vàng đó ra: “Khiêu chiến Chân Thần? Ngươi bây giờ có xứng không? Trận chiến năm xưa, nếu ngươi dám xuất kiếm ngay giây phút thê tử của ngươi chết đi, có lẽ Chân Thần sẽ đánh giá cao ngươi hơn, bây giờ ngươi không có tư cách khiêu chiến Chân Thần!”

Vù!

Lời vừa dứt, một thanh kiếm bỗng phóng ra từ con đường màu vàng kia!

Ầm!

Thanh kiếm kia vừa xuất hiện, cả trời đất như bắt đầu lụi tàn!

Một nhát kiếm chôn vùi cả một thế giới!

Vô số người đã bị kiếm thế tản ra từ trong nhát kiếm này ép cho quỳ xuống, run rẩy.

Đối diện với nhát kiếm này, trong lòng họ chỉ có sự tuyệt vọng!

Sự tuyệt vọng và hoảng sợ đến từ sâu thẳm tâm can!

Không có chút ý niệm phản kháng nào cả!

Nhát kiếm này chính là thần!

Chỉ có thể thần phục!

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, đối diện với nhát kiếm này giống như hắn đang đối diện một vũ trụ tinh hà bao la bát ngát vậy!

Mình chỉ bé nhỏ như hạt bụi trần!
 
Chương 1115


Chương 1115

Hai tay hắn siết chặt, toàn thân run rẩy, xác thịt nứt lìa, xương cốt vỡ nát, linh hồn chết mòn, nhưng… ý chí không hề mất đi!

Ý chí của Diệp Quân lúc này kiên định hơn bao giờ hết!

Hắn biết, đối diện với nhát kiếm khủng bố này, Diệp Quân hắn không thể nào thắng được.

Không thắng thì bại thôi!

Nhưng hắn sẽ không sợ hãi!

Hắn sẽ không thần phục!

Dù có chết, ông đây cũng không thần phục!

Xác thịt có thể nứt lìa, xương cốt có thể vỡ nát, linh hồn có thể chết mòn nhưng ông đây sẽ không quỳ.

Nhưng luồng uy lực kia càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi khiến hai đầu gối của hắn dần dần cong xuống!

Diệp Quân bỗng quát lên, hai tay siết chặt thêm.

Ầm!

Trong nháy mắt, thân xác của hắn nổ tung, hóa thành một màn sương máu!

Chủ động hủy diệt thể xác!

Diệp Quân chỉ còn linh hồn bỗng nhìn thanh kiếm kia, gằng giọng: “Chiến!”

Dứt lời, hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía thanh kiếm kia!

Dù mình chỉ là con kiến nhưng vẫn dám đấu với trời!

Ầm!

Tuy Diệp Quân không còn thể xác nhưng kiếm thế lúc này lại hơn hẳn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, giây phút này, kiếm ý của hắn đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố.

Bấy giờ, kiếm ý, kiếm thế của hắn đã tiệm cận vô hạn với Phàm Cảnh!

Thấy Diệp Quân hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra như phỗng.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng ngẩn ngơ.

Là trận chiến của ta hay của cậu?

Mà lúc này, một đạo kiếm quang bỗng cưỡng ép kéo Diệp Quân lại, Tiểu Tháp quát: “Ngươi làm gì thế? Là trận chiến của người ta, ngươi lên làm gì?”

Bị Tháp gia quát, Diệp Quân mới sực tỉnh, hắn nhìn thanh kiếm đang phóng xuống với vẻ mặt hơi gượng!

Nhập tâm quá rồi!

Giờ phải làm sao?

Lên tiếp?

Thì chắc chắn sẽ bị đánh chết!

Không lên tiếp?

Đã làm đến nước này rồi…

Không lên tiếp thì biết giấu mặt đi đâu?

Diệp Quân bỗng lấy Tiểu Tháp ra, sau đó nói: “Tháp gia, chúng ta cùng lên!”

Nói rồi hắn đẩy Tháp gia lên trước, sau đó xông thẳng lên trời!

Mẹ kiếp!
 
Chương 1116


Chương 1116

Kệ đi!

Đánh đã rồi tính sau!

Gặp chuyện gì thì để Tháp gia gánh chín phần, mình gánh một thôi.

Tiểu Tháp: “…”

Trong mắt tất cả mọi người, Diệp Quân tay phải cầm kiếm, tay trái cầm tháp xông về phía thanh kiếm kia.

Ầm!

Bỗng chốc, một màn kim quang từ trên trời tản ra, một người và một tháp bay vút ra phía chân trời.

“Đệch! Đệch! Ngươi là thứ chuyên gây họa… thứ khốn kiếp nhà ngươi… ngươi không phải là người, ngươi còn xấu xa hơn cha ngươi nữa….”

Trên mặt đất, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn thanh kiếm này chém tới bằng ánh mắt bình tĩnh.

Không phải là Chân Thần.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng khẽ cười: “Cũng được, Chấp Kiếm Nhân, ta đã muốn đấu với ngươi một trận từ lâu rồi!”

Dứt lời, ông ấy phất tay áo, hóa thành một đạo kiếm quang bay vút lên trời!

Vù!

Kiếm phá trời cao!

Những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều nhìn chăm chăm lên bầu trời.

Sưu tổ có thể đánh bại được Chấp Kiếm Nhân này không?

Không chỉ mình Vĩnh Hằng Kiếm Tông, tất cả mọi người đều có cùng câu hỏi này.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đâm một nhát vào kiếm Chấp Pháp kia.

Ầm!

Trời đất nứt toác!

Hai loại kiếm ý khủng bố lan tràn trong không gian, tuy không cố tình đối phó với thế giới này nhưng cả vùng Táng Thân đang bắt đầu vỡ vụn rồi sụp đổ.

Thế giới này không chịu nổi kiếm ý của hai người!

Ở sâu trong tinh không xa vời vợi kia, vô số thời không tan vỡ, tinh hà tịch diệt, vũ trụ cuộn trào.

Bên dưới, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng cười lớn, ông ấy chỉ tay về phía kiếm Vĩnh Hằng.

Ầm!

Kiếm Vĩnh Hằng rung lên bần bật, sức mạnh khủng bố đẩy lùi kiếm Chấp Pháp kia vào trong đường hầm thời không.

Mà lúc này, Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng nhoáng người, hóa thành một đạo kiếm quang đánh vào trong Chân vũ trụ!

Đánh vào Chân vũ trụ?

Ai nấy đều nhìn chằm chằm đường hầm thời không kia!

Keng!

Bấy giờ, trong đường hầm thời không kia vang ra tiếng kiếm kêu, một thi thể chầm chậm rơi xuống từ trong đó.

Thấy cảnh này, các cường giả Vĩnh Hằng Kiếm Tông ở bên dưới đều tái mặt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom