Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1137


Chương 1137

Diệp Quân cất kiếm, bước về phía trước.

Đi trên cầu Tinh Hà, Diệp Quân ngẩn đầu nhìn nơi tận cùng tinh hà. Hắn bỗng nhớ lại câu nói trước đây của Tháp gia.

Cô cô váy trắng có thể giết nghìn tỷ Thần Đế!

Có khi nào là Tháp gia nói thật không?

Giết nghìn tỷ Thần Đế?

Diệp Quân nheo mắt lại, nói cách khác, trước mặt cô cô váy trắng, Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến.

Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến!

Sau một hồi trầm tư, Diệp Quân bỗng mỉm cười.

Tiểu Tháp hơi hoảng: “Ngươi cười gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, cảm ơn!”

Tiểu Tháp ngờ vực: “Cảm ơn gì?”

Diệp Quân đáp: “Tháp gia, ngươi yên tâm, dù ta đi trên con đường kiếm đạo vô địch, nhưng điều này không có nghĩa là chỉ được có một mình ta vô địch trên cõi đời này. Ta có thể vô địch, người khác cũng có thể vô địch, thế nên ngươi không cần phải lo lắng việc cô cô váy trắng quá mạnh sẽ phá hủy đạo tâm của ta”.

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân chân thành nói: “Hơn nữa, bây giờ ta sẽ không so sánh bản thân với cha ta và cô cô váy trắng đâu, cũng không thể so sánh khập khiễng vậy được, nếu ta lấy bản thân ra so sánh với bọn họ chẳng phải tự rước khổ vào thân hay sao. Những người ta nên so sánh lúc này là những thiên tài trẻ cùng thời đại với ta!”

Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi nghĩ được vậy là một điều rất đáng mừng!”

Diệp Quân: “Thế sau này ta có thể gọi cô cô váy trắng ra đánh nhau giúp ta không?”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân cười ha ha: “Tháp gia, ta không phải là người cổ hủ, ta cố gắng tu luyện như vậy là mong muốn có được công bằng. Nếu bây giờ Chấp Kiếm Nhân của thần linh tới giết ta thì chắc chắn ta sẽ không đánh lại, vào lúc đó ta phải gọi người tới giúp. Đến lúc đó rồi mà không gọi người tới giúp thì ta chính là một thằng ngốc!”

Tiểu Tháp cười nói: “Nếu là lúc đó thì có thể!”

Diệp Quân mỉm cười, hắn đi về phía cuối tinh hà.

Nếu được, tự dựa vào bản thân mình vẫn tốt hơn.

Thế nên, cố gắng đi!

Diệp Quân bước nhanh hơn.

Rất nhanh, Diệp Quân đã đi qua cầu Tinh Hà kia. Phía cuối cầu Tinh Hà có một lôi đài tinh không cực lớn, dài rộng chừng trăm vạn trượng, rất hoành tráng. Bên rìa lôi đài có mười pho tượng cao trăm trượng đứng sừng sững.

Tám nam hai nữ!

Diệp Quân nhìn mười pho tượng kia, hắn biết, đây chính là mười yêu nghiệt siêu cấp trên bảng Chư Thiên!

Mười người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ của chư thiên vạn giới!

Chắc chắn chất lượng của mười người này rất cao!

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên sự hưng phấn, hắn khẽ nhún người, lập tức xuất hiện ở giữa lôi đài kia.
 
Chương 1138


Chương 1138

Bấy giờ, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Khiêu chiến một lần, một trăm vạn thần tinh!”

Trăm vạn thần tinh!

Diệp Quân gật đầu, xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo đen.

Đương nhiên bây giờ hắn không còn cảm giác xót tiền nữa!

Tiền sao?

Chẳng qua chỉ là một dãy số mà thôi!

Bây giờ Diệp Quân hắn đã không còn hứng thú gì với tiền nữa!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân rồi nói: “Buộc phải bắt đầu khiêu chiến từ thứ mười, chỉ khi đánh thắng được người thứ mười mới được khiêu chiến người tiếp theo. Sau khi thành công chiến thắng, bảo vệ được một ngày, tượng sẽ tự động đổi thành tượng của ngươi, đồng thời tên của ngươi sẽ được đăng lên báo Quan Huyên, truyền khắp chư thiên vạn giới!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, không nói thêm gì, quay người biến mất.

Trên lôi đài, Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại.

Từ lúc trở thành Đại Kiếm Đế, hắn chưa từng thật sự chiến đấu, bây giờ hắn đang rất khát khao được chiến đấu!

Trận chiến đỉnh cao!

Ngay lúc này, thời không phía trước mặt hắn bỗng rung lên, một chàng trai vận đồ trắng xuất hiện.

Chân Cảnh!

Diệp Quân híp mắt, chàng trai này chưa đến hai mươi nhưng đã đạt đến Chân Cảnh!

Thế mà y chỉ đứng thứ mười!

Rõ ràng, chất lượng của bảng Chư Thiên này cực kỳ cao!

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, tay phải y xòe ra, một ngọn lửa bùng lên giữa lòng bàn tay y.

Ầm!

Nhiệt độ không khí tăng lên vùn vụt.

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Huynh chính là Diệp Quân bỏ một tỷ ra truy nã chính mình đấy à?”

Diệp Quân gật đầu.

Chàng trai áo trắng: “Nào, để ta xem thử thực lực của huynh thế nào!”

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, một giây sau, thời không trước mặt y nứt vỡ, một thanh kiếm đâm tới.

Chàng trai áo trắng nheo mắt, ánh mắt hiện lên vẻ nặng nề, y khẽ động tâm niệm, ngọn lửa trong tay hóa thành một cái khiên lửa che trước người y.

Vù!

Kiếm đâm tới, luồng sức mạnh khủng khiếp đánh nát chiếc khiên lửa!

Bấy giờ, chàng trai áo trắng đã lui ra sau trăm trượng, nhưng y vừa đáp đất đã có một thanh kiếm nữa đâm tới!
 
Chương 1139


Chương 1139

Chàng trai áo trắng thầm kinh hãi, y không dám có chút ý nghĩ khinh nhờn nào, hai tay áp mạnh xuống.

Rầm!

Một luồng năng lượng thần bí bao trùm thời không xung quanh!

Hỏa vực!

Hỏa vực xuất hiện trấn áp khiến kiếm của Diệp Quân đứng im tại chỗ.

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài hỏa vực, Diệp Quân xuất liên tiếp hai mươi nhát kiếm.

Một luồng kiếm quang bộc phát ra!

Ầm!

Năng lượng mạnh mẽ đánh nát hỏa vực trong tích tắc!

Thấy thế, đồng tử chàng trai áo trắng rút lại, hai tay hợp thành hình chữ thập, ngay sau đó, một ngọn lửa trào từ trong người y ra, ngọn lửa này hóa thành một người khổng lồ cao trăm trượng, sau đó tung một chưởng mạnh mẽ xuống bên dưới!

Ầm!

Nhát kiếm của Diệp Quân bị cản lại, đồng thời sức mạnh kh ủng bố đánh lùi hắn ra sau trăm trượng!

Vừa dừng lại, chân phải hắn bỗng giẫm mạnh.

Vù!

Một tia chớp hiện ra dưới chân hắn!

Diệp Quân biến mất!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Diệp Quân đã đẩy tốc độ của nhát kiếm này nhanh đến cực độ, không chỉ thế, còn có mười hai thanh phi kiếm cùng chém ra!

Tốc độ cực nhanh, dường như vừa lùi lại là hắn đã lập tức đánh tới, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người khổng lồ lửa kia.

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Đây là cực hạn của hắn hiện nay!

Nhát kiếm này đâm tới đã đánh nát người khổng lồ lửa kia trong nháy mắt, cùng lúc đó, chàng trai áo trắng đứng sau lưng người khổng lồ lửa cũng bị đánh bay ra mấy trăm trượng, y vừa dừng lại đã có mười hai thanh phi kiếm bay tới!

Đã tính toán từ trước cả rồi!

Hắn không cho chàng trai áo trắng có thời gian nghỉ ngơi!

Thấy mười hai thanh phi kiếm bay tới, chàng trai áo trắng thầm hoảng sợ, hai tay siết chặt, há miệng gào, một ngọn lửa tuôn từ trong miệng y ra.

Ầm!

Ngọn lửa kia vừa xuất hiện đã bị dập tắt, ngay sau đó chàng trai áo trắng bị đánh bay ra mấy trăm trượng, mà lần này, y vừa dừng lại đã có một thanh kiếm kê ngay trước trán y.

Chàng trai áo trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, trên hai tay y vẫn còn ngọn lửa cháy hừng hực!

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, sau đó xòe tay ra, thanh phi kiếm kê trước trán của chàng trai áo trắng đã bay trở về trong tay hắn.

Chàng trai áo trắng trầm giọng nói: “Ta thua rồi!”

Diệp Quân không nói gì, hắn quay người nhìn ông lão áo đen phía xa: “Ta muốn đánh người tiếp theo!”

Ông lão áo đen đáp: “Hai trăm vạn thần tinh!”
 
Chương 1140


Chương 1140

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo đen.

Ông lão áo đen cất nhẫn không gian rồi nhìn chàng trai áo trắng: “Là người giữ lôi đài, ngươi có một cơ hội khiêu chiến lại hắn!”

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta đánh không lại hắn!”

Vừa nãy đánh nhau với Diệp Quân, y đã bị áp đảo toàn diện, dường như không có cơ hội đánh lại!

Y biết mình không phải là đối thủ của chàng trai trước mặt.

Ông lão áo đen khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân: “Đợi một chút!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng rồi lấy ra một viên Khôi Phục Đan ra uống.

Chàng trai áo trắng bỗng lên tiếng: “Diệp công tử!”

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, y trầm giọng nói: “Cẩn thận chút!”

Diệp Quân nhíu mày: “Có người muốn giết ta à?”

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân gật đầu: “Theo ta được biết thì cường giả của chư thiên vạn giới đang trên đường tới đây, huynh cẩn thận chút!”

Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ!”

Chàng trai áo trắng khẽ gật đầu, đang định rời đi thì Diệp Quân hỏi: “Huynh đài tên là gì?”

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, đáp: “Cung Thanh Thành!”

Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ huynh đài!”

Cung Thanh Thành: “Khách sáo quá!”

Nói rồi y quay người biến mất.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngay lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng rung lên, một chàng trai khác từ tốn bước ra.

Người đứng thứ chín!

Chàng trai mặc một bộ áo bào đen, tay cầm một thanh đao, lúc gã bước ra ngoài, một luồng đao thế mạnh mẽ phun trào từ trong người gã ra. Luồng đao thế này hóa thành một đạo đao khí chém về phía Diệp Quân đang ngồi xếp bằng!

Diệp Quân đứng dậy, bước tới trước, một luồng kiếm thế hóa thành một thanh kiếm bay ra ngoài!

Ầm!

Tiếng nổ vang dội, đạo đao khí kia vỡ nát trong nháy mắt!

Mà lúc này, chàng trai kia bỗng xông tới trước, chém một nhát đao về phía Diệp Quân.

Vù!

Mọi nơi chàng trai lướt qua, thời không ầm ầm nứt ra!

Nhát đao này cực kỳ bá đạo, có sức mạnh vạn quân, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh!

Phía xa, Diệp Quân nheo mắt rồi đâm một kiếm ra!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

 
 
Chương 1141


Chương 1141

Ầm!

Một mảng kiếm quang và đao quang bùng nổ, Diệp Quân và chàng trai kia cùng lúc lùi lại thật xa, trong khi lùi lại, mười hai thanh phi kiếm bỗng lướt qua.

Phía xa, chàng trai kia bỗng vung đao liên hồi, đao quang lập lòe!

Vù!

Chàng trai kia lại lùi ra sau trăm trượng, gã vừa đứng lại thì Diệp Quân đột ngột cầm kiếm đâm tới.

Chàng trai ngẩng phắt đầu, giơ ngang đao đỡ!

Vù!

Nháy mắt, chàng trai lại lùi ra sau!

Gã vừa dừng lại thì đã có một thanh kiếm nữa đâm tới!

Chàng trai cầm đao mạnh mẽ chém về phía trước, một đạo đao mang dài nghìn trượng phóng ra từ trường đao trong tay gã!

Rầm!

Thanh kiếm của Diệp Quân bị nhát đao này cản được!

Nhưng ngay lúc này, thời không xung quanh chàng trai bỗng nứt toác, mười hai thanh phi kiếm đã đâm tới!

Thấy thế, đồng tử chàng trai rút lại, sau đó quyết đoán nhận thua: “Ta thua rồi!”

Lúc này, đao của gã đã bị Diệp Quân kìm hãm, nếu gã thu đao phòng ngự, kiếm của Diệp Quân có thể giết gã, nếu gã không thu đao thì phi kiếm của Diệp Quân cũng có thể giết gã!

Ý thức đã bị áp chế rồi!

Chàng trai vừa dứt lời, mười hai thanh phi kiếm chỉ còn cách gã mười mấy tấc chợt dừng lại!

Diệp Quân đứng sang một bên, mười hai thanh phi kiếm bay trở về trước mặt hắn.

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Kiếm nhanh quá!”

Diệp Quân nói: “Đao của huynh cũng rất mạnh!”

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Đa tạ huynh đã nương tay!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Hắn tới đây chỉ để cọ xát, nếu đã thắng thì không cần phải ra tay giết người.

Lúc này, chàng trai bỗng nói: “Đi mau!”

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn chàng trai, chàng trai chỉ nhìn chằm chằm hắn rồi liếc mắt về phía ông lão áo đen đứng bên phải, nhưng gã không nói gì thêm, quay người rời đi.

Nghe thế, Diệp Quân hơi nheo mắt, hắn vừa định hỏi gì đó nhưng chàng trai đã nói: “Bảo trọng!”

Nói xong, gã lắc người, hóa thành một dải cầu vồng bay lên trời.

Chàng trai vừa đi, thời không trước mặt Diệp Quân đã chấn động kịch liệt, ngay sau đó là bảy người xuất hiện trên lôi đài.

Diệp Quân quay đầu nhìn những pho tượng ở bên rìa lôi đài, trầm mặc.

Bảy người này lần lượt là người xếp thứ tám cho đến thứ hai trên bảng!

Bảy người!

Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão áo đen đằng xa: “Có thể đánh hội đồng à?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Có thể!”

Diệp Quân nhìn ông lão áo đen: “Quy tắc đặt ra từ lúc nào vậy?”
 
Chương 1142


Chương 1142

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quy tắc vừa thay đổi, không được à?”

Diệp Quân cười nói: “Ông đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới nói câu này, đúng không?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng!”



Đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới!

Diệp Quân mỉm người.

Một đánh bảy?

Diệp Quân quay đầu nhìn bảy người đứng đằng kia, đúng là hắn khá bất ngờ.

Khiêu chiến tay đối biến thành đánh hội đồng!

Nhưng thế thì đã sao?

Diệp Quân nhìn bảy người kia, chàng trai dẫn đầu có một mái tóc bạch kim, mặc một bộ áo bào trắng rộng rãi, cả người từ trên xuống dưới đều trắng.

Tay gã giấu trong tay áo, vẻ mặt điềm nhiên, khí tức mạnh nhất trong số bảy người.

Người đứng thứ hai bảng Chư Thiên: Tiêu Vân Sơn!

Tiêu Vân Sơn nhìn Diệp Quân, bình thản nói: “Diệp Quân, nếu ngươi có đồng bọn thì cũng có thể gọi tới!”

Diệp Quân chỉ mỉm cười khi nghe Tiêu Vân Sơn nói vậy: “Là ngươi nói đấy nhé!”

Nghe thế, đám Tiêu Vân Sơn đều nhíu mày.

Là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, chắc chắn Diệp Quân có đồng bọn, lẽ nào thật sự có người âm thầm bảo vệ Diệp Quân?

Nghĩ đến đây, ánh mắt đám Tiêu Vân Sơn đều toát ra vẻ đề phòng. Đánh hội đồng Diệp Quân, đương nhiên bọn họ không sợ, nhưng nếu Diệp Quân cũng gọi đồng bọn thì phần thắng của bọn họ không lớn lắm.

Thấy thế, Diệp Quân bỗng phì cười: “Một đám vô dụng! Giết các ngươi, cần gì phải gọi thêm ai?”

Dứt lời, hắn bỗng biến mất.

Vù!

Một tia chớp xuất hiện dưới chân Diệp Quân.

Giây phút này, hắn đẩy tốc độ của mình lên nhanh cực điểm!

Lần này hắn thật sự đã nảy sinh sát ý, thế nên hắn đã dốc toàn lực để đâm kiếm ra!

Ngay lúc Diệp Quân ra tay, đám Tiêu Vân Sơn ở phía xa bỗng tái mặt, lòng chấn động không ngớt.

Tốc độ quá kh ủng bố!

Tốc độ của Diệp Quân nhanh đến bất thường!

Nhát kiếm này của Diệp Quân không đâm về phía Tiêu Vân Sơn, mà là đâm vào kẻ yếu nhất trong bảy người, chính là người xếp thứ tám – Lâm Phong!

Lúc phát hiện Diệp Quân đang đâm kiếm về phía mình thì sắc mặt Lâm Phong tái mét, hắn ta không ngờ người Diệp Quân đối phó lại là mình!

Với khoảng cách gần thế này, hắn ta không có cơ hội tránh né.

Hắn ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên ấn đường!
 
Chương 1143


Chương 1143

Phụt!

Một tia máu tươi b ắn ra từ ấn đường Lâm Phong!

Giết một người trong nháy mắt!

Đám Tiêu Vân Sơn bây giờ mới hoàn hồn, gã bỗng xông lên trước, đấm một quyền về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh. Lúc Diệp Quân giết Lâm Phong kia, nắm đấm của gã đã tới sát bên người Diệp Quân, sức mạnh khủng khiếp khiến thời không chỗ Diệp Quân đang đứng vặn vẹo!

Nhưng bấy giờ, Diệp Quân bỗng biến mất như một hồn ma, một đạo kiếm quang lướt qua, nhanh đến kinh hồn.

Thấy thế sắc mặt Tiêu Vân Sơn tái đi: “Cố Khâm, cẩn thận!”

Cố Khâm!

Người đứng thứ bảy trên bảng Chư Thiên!

Nghe Tiêu Vân Sơn nhắc nhở, Cố Khâm đứng bên cạnh hoảng hốt, nhưng gã phản ứng cực nhanh, vì sau khi Lâm Phong bị Diệp Quân giết trong chớp mắt, gã đã luôn đề phòng, thế nên khi Diệp Quân cầm kiếm đâm tới trước mặt gã thì hai tay gã đã chặn phía trước, một luồng kim quang tỏa ra từ trong cơ thể gã, cuối cùng hóa thành một chiếc khiên vàng cản trước người gã.

Gã không đối đầu trực diện với Diệp Quân, vì gã phát hiện nhát kiếm của Diệp Quân quá mạnh!

Nếu đối đầu trực diện, không chết cũng bị thương!

Lúc này, Diệp Quân đâm kiếm tới.

Rắc!

Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, khiên vàng trước mặt Cố Khâm vỡ vụn, sức mạnh kh ủng bố kia đánh bay Cố Khâm, lúc gã bay ra ngoài, một thanh phi kiếm bỗng lướt tới!

Vù!

Cố Khâm kia dừng lại, gã chỉ còn là linh hồn, hơn nữa trên linh hồn còn cắm một thanh kiếm!

Lại lần nữa giết người trong tích tắc!

Nhưng lúc Diệp Quân vừa định lùi lại thì hắn nhíu mày, quay phắt người lại chém ra một nhát kiếm.

Vù!

Thời không vụn vỡ, Diệp Quân bị đánh bay ra mấy trăm trượng!

Diệp Quân vừa dừng lại, thời không xung quanh hắn đã tầng tầng nén lại!

Diệp Quân quay đầu nhìn sang bên, ở đó có một cô gái đang thi pháp.

Thần thuật sư: Chiêm Tịnh!

Người đứng thứ ba trên bảng Chư Thiên!

Cũng là thần thuật sư duy nhất trên bảng Chư Thiên!

Hơn nữa còn là thần thuật sư cấp Thánh!

Thời không xung quanh Diệp Quân tầng tầng nén lại, một luồng trọng lực thời không khủ ng bố đè lên người Diệp Quân!

Giây phút này, hắn cảm thấy sức nặng vạn cân đang đè lên người mình.

Cùng lúc đó, thời không xung quanh hắn xuất hiện vô số phù văn màu xanh, những phù văn màu xanh này phóng thích ra từng luồng sức mạnh phong ấn mạnh mẽ, không ngừng gia cố cho thời không chỗ hắn đang đứng.

Rõ ràng cô ta đang sợ hắn cưỡng ép phá vỡ thời không!

Bấy giờ, Tần Âu đứng thứ tư bảng Chư Thiên bỗng nhún người nhảy lên trên đỉnh đầu Diệp Quân, ánh mắt hắn ta dữ dằn, tay phải lật lại, chưởng xuống đầu Diệp Quân.
 
Chương 1144


Chương 1144

Ầm!

Một đạo chưởng ấn dài nghìn trượng xuyên thời không, áp xuống Diệp Quân ở bên dưới, uy lực mạnh mẽ khiến thời không chấn động kịch liệt, vô cùng ghê người.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng bước tới trước một bước, hắn liên tục xuất ra hai mươi lăm nhát kiếm!

Rầm!

Thời không khu hắn đang đứng lập tức vỡ nát!

Thấy thế, Tiêu Vân Sơn đứng phía xa thầm kinh hãi: “Chiêm Tịnh, cẩn thận!”

Gã vừa dứt lời thì Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Chiêm Tịnh. Cô ta hơi híp mắt, lắc người hóa thành một hư ảnh lùi ra sau với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã lùi ra mấy trăm trượng!

Nhưng Diệp Quân nhanh hơn!

Vù!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ấn đường của Chiêm Tịnh kia đã nứt ra, máu tươi từ từ phun ra ngoài!

Cấp Nhân Tiên!

Kiếm Ẩn Tiên!

Đây là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng tặng hắn, hắn chưa dùng lần nào, đây là lần đầu hắn dùng đến!

Uy lực kh ủng bố!

Thanh kiếm này im hơi lặng tiếng, đồng thời được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, khiến tốc độ phi kiếm của hắn tăng lên ít nhất năm phần!

Tốc độ của nhát kiếm này, dù có là thần thuật sư cấp Đế cũng không thể tránh né được!

Nhát kiếm giết Chiêm Tịnh của Diệp Quân khiến tất cả mọi người đều tái mặt!

Giết trong nháy mắt!

Tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự quá nhanh!

Ở một bên khác, sắc mặt ông lão áo đen đứng xem trận chiến cũng trở nên cực kỳ nặng nề.

Ông ta không ngờ năng lực chiến đấu của Diệp Quân lại kh ủng bố đến mức này!

Một đánh bảy!

Giết ba người trong tích tắc!

Điều này hơi vô lý rồi nha!

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt u ám cùng cực, không biết đang nghĩ gì.

Trên lôi đài, Diệp Quân quay người nhìn đám người Tiêu Vân Sơn, vẻ mặt của bọn họ bây giờ vô cùng nặng nề.

Bọn họ muốn đánh hội đồng nhưng lại phát hiện tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chỉ cần Diệp Quân không hiếu chiến, bọn họ không có cách nào đánh hội đồng hắn.

Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn dẫn đầu, không phí bất cứ lời nào, lập tức biến mất tại chỗ.

Vù!

Kiếm quang lóe sáng!

Phía xa, sắc mặt Tiêu Vân Sơn chợt thay đổi, hai tay gã khẽ vẫy, một cái khiên thần phù ấn xuất hiện trước mặt gã. Nhưng ngay lúc này, đồng tử gã bỗng rút lại: “Cẩn thận!”
 
Chương 1145


Chương 1145

Sắc mặt Tần Âu cũng chợt tái nhợt!

Diệp Quân đang dương Đông kích Tây!

Nhát kiếm này của Diệp Quân không phải để giết Tiêu Vân Sơn mà là để giết Tần Âu gã!

Tuy đã có đề phòng từ sớm, nhưng khi nhát kiếm này đâm tới, Tần Âu vẫn thấy kinh hãi!

Thực lực của Diệp Quân quả thật quá kh ủng bố!

Kiếm của Diệp Quân quá nhanh, gã không thể tránh được nên chỉ có thể bị động phòng ngự!

Lúc then chốt, Tần Âu lấy ra một cái khiên thần cấp Nhân Tiên, chiếc khiên thần kia vừa xuất hiện thì một luồng sức mạnh hùng hậu đã tràn ra, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng lại.

Tần Âu sững người!

Gã sợ hãi, vừa định quay người…

Vù!

Kiếm Ẩn Tiên xuyên từ sau đầu Tần Âu tới!

Máu tươi văng tung tóe!

Lại có thêm người bị giết trong tích tắc!

Diệp Quân xòe tay, nhẫn không gian và khiên thần cấp Nhân Tiên kia lập tức bay vào tay hắn.

Diệp Quân nhìn khiên thần trong tay, cảm thấy khá kinh ngạc!

Đồ tốt!

Lần này ra ngoài để rèn luyện nên hắn không mang gì nhiều từ Tiên Bảo Các, vì phụ thuộc vào vật ngoài thân không phải là chuyện tốt!

Dù là kiếm Hành Đạo, nếu không cần thiết thì hắn cũng sẽ không dùng tới!

Nhưng bây giờ hắn thay đổi rồi!

Mấy đồ này, không dùng cũng được, nhưng phải có trong người!

Thấy Diệp Quân thu khiên thần cấp Nhân Tiên kia, sắc mặt đám Tiêu Vân Sơn đều trở nên cực kỳ khó coi.

Như nghĩ ra điều gì, Tiêu Vân Sơn trầm giọng nói: “Diệp công tử, có thể bỏ qua chuyện này không?”

Đánh đến bây giờ, gã biết phe mình không phải là đối thủ của Diệp Quân!

Lúc này chỉ có thể cầu hòa!

Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn: “Trông ngươi cứ như một tên ngốc vậy, giống Tháp…”

Nói đến đây, hắn vội dừng lại.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Tiêu Vân Sơn nhíu mày: “Ngươi thật sự muốn hai bên đều thiệt hại sao?”

Diệp Quân khinh thường: “Ngươi xứng sao?”

Lời vừa dứt, hắn đã biến mất.

Vù!

Thời không nứt toác!

Tiêu Vân Sơn thấy thế thì đồng tử rút lại, gã quát lên rồi hợp tay thành hình chữ thập, giây phút đó, một luồng ánh sáng u tối tràn ra từ trong cơ thể gã, lúc này, kiếm của Diệp Quân đã đâm tới.

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Vù!
 
Chương 1146


Chương 1146

Kiếm quang bùng phát, luồng ánh sáng u tối kia tan biến, một lực cực mạnh đánh bay Tiêu Vân Sơn ra đến mấy trăm trượng!

Gã vừa dừng lại thì kiếm Ẩn Tiên đã đâm tới!

Im hơi lặng tiếng!

Đối diện với nhát kiếm thần bí này, Tiêu Vân Sơn sợ hãi cùng cực, lập tức gào lên: “Lão tổ, cứu con!”

Ầm!

Bỗng chốc, thời không trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn nứt ra, một ông lão xuất hiện trên đầu gã rồi phất tay áo.

Ầm!

Phi kiếm của Diệp Quân bị đánh bay!

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, trong mắt toàn là sự tàn độc.

Trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn, ông lão kia nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhà họ Tiêu ở Đông Giới ta tuy không bằng vũ trụ Quan Huyên của ngươi, nhưng cũng không phải thế lực nhỏ, sao ngươi phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế? Ngươi có biết, một điều nhịn chín điều lành không?”

Diệp Quân nhìn ông lão kia, gằng giọng nói: “Nhịn cái đầu cha ông!”

Nói xong hắn lập tức biến mất!

Vù!

Kiếm quang lóe sáng, thời không trước mặt ông lão nứt ra.

Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra!

Diệp Quân này điên rồi à?

Dám ra tay với lão tổ nhà họ Tiêu!

Lão tổ nhà họ Tiêu này ngang ngửa một cường giả cấp Thần Đế, tuy xuất hiện ở đây chỉ là một phân thân nhưng Diệp Quân cũng thể chống lại nổi đâu!

Sao hắn dám!

Ấy thế mà Diệp Quân lại ra tay!

Hắn xông lên trước, vung tay chém một kiếm về phía ông lão kia!

Lúc này, mắt hắn rực lửa, sự tức giận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm!

Trước thì đánh hội đồng, sau lại gọi lão tổ!

Mẹ nó chứ!

Ức hiếp cha mẹ ta vừa đi đúng không?

Thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, ông lão kia híp mắt lại, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh lùng: “Ngông cuồng, hôm nay ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một trận nên thân!”

Lời vừa dứt, ông ta bỗng bước tới một bước rồi tung quyền ra!

Rầm!

Quyền này vừa xuất ra, một luồng uy lực mạnh mẽ đã cuốn tới, Diệp Quân còn chưa lại gần ông ta đã bị luồng uy lực đó đánh bay ra cả nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt toác!

Nhưng Diệp Quân đã ngay lập tức đứng dậy. Hắn lúc này toàn thân đầy máu, cơ thể nứt nẻ nhưng ánh mắt lại tỏa ra ý chí chiến đấu ngùn ngụt.

Mà lúc Diệp Quân định ra tay một lần nữa thì thời không trước mặt hắn nứt lìa, một người đàn ông bước ra!
 
Chương 1147


Chương 1147

Tóc trắng, huyền bào!

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn ông lão kia, nhếch miệng khinh bỉ: “Dạy dỗ con trai thay ta? Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì?”

Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn trời: “Thiên Đạo chỗ này đâu?”

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng khí tức kh ủng bố đã xuất hiện trên trời, sau đó là tiếng quát giận dữ: “Kẻ nào dám hô to gọi nhỏ với ta? Chán sống…”

Kiếm Chủ Nhân Gian trở tay đ è xuống.

Ầm!

Luồng khí tức kh ủng bố kia vụn vỡ, ông ấy giơ tay ra tóm, thời không nứt ra, một ảo ảnh bị ông ấy bắt ra.

“Ôi đệch!”

Thiên Đạo kia kinh hãi tột độ: “Kiếm Chủ Nhân Gian? Kiếm Chủ Nhân Gian, ta không biết ngài đại giá quang lâm, ta… ta bằng lòng đầu hàng, gia nhập vũ trụ Quan Huyên!

Diệp Quân: “…”

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Thiên Đạo: “Đông Giới ở đâu, chỉ phương hướng đi!”

Tiểu Tháp: “…”



Đông Giới ở đâu?

Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian hỏi vậy, Thiên Đạo vội chỉ tay về phía bên phải.

Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay áo, một thanh kiếm bay vút lên trời rồi biến mất trên bầu trời.

Đông Giới.

Ngày hôm nay, một thanh kiếm xé màn trời, xuất hiện trên Đông Giới.

Ầm

Cả Đông Giới bị xóa xổ trong nháy mắt!

Hôm nay, vạn giới lại mất đi một thế giới.

Như phát hiện ra điều gì, đồng tử ông lão nhà họ Tiêu kia co lại, vẻ mặt hoảng sợ: “Ông…”

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Ông ta không ngờ Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện!

Theo ông ta được biết thì sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian và vũ trụ Quan Huyên đột phá thì đã tới Chân vũ trụ để đấu với Chân Thần rồi!

Theo nhận định của ông ta, Kiếm Chủ Nhân Gian khó mà thắng được!

Vì đó là Chân Thần cơ mà!

Là sự tồn tại kh ủng bố thống trị vô số thời đại luân hồi của vũ trụ!

Thật ra không chỉ mình ông ta nghĩ vậy, rất nhiều người cũng nghĩ vậy!

Kiếm Chủ Nhân Gian có thể đánh thắng được Chân Thần không?

Tỉ lệ chiến thắng rất nhỏ!

Đó cũng là lý do vì sao cường giả ở chư thiên vạn giới dám tới giết Diệp Quân, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn còn ở đây thì bọn họ nào dám tới đây ỷ lớn hiếp nhỏ!
 
Chương 1148


Chương 1148

Nhưng có nghĩ thế nào ông ta cũng không ngờ được Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện ở đây, tuy người tới đây không phải là bản thể, chỉ là một phân thân… nhưng đã là thiên hạ vô địch rồi!

Lão tổ nhà họ Tiêu vội khom thật sâu người hành lễ, run giọng nói: “Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này là hiểu lầm…”

Lúc này, ông ta không màng gì nữa cả, mặc kệ Tiêu tộc, ông ta chỉ muốn sống thôi.

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã phất tay áo.

Vù!

Một tia kiếm quang xé gió lao tới!

Trong một mảng hư không, một ông lão đang ngồi tu luyện bỗng trợn trừng hai mắt, đầu ông ta lập tức bay ra xa mấy vạn trượng!

Giết trong nháy mắt!

Trên lôi đài, phân thân của lão tổ nhà họ Tiêu bỗng trở nên mờ ảo, như phát hiện ra điều gì đó, ông ta sợ hãi nói: “Ông đã giết bản thể của ta…”

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn lão tổ nhà họ Tiêu, nhếch miệng cười: “Ngại quá, bất cẩn giết ngươi mất rồi, hiểu lầm thôi!”

Lão tổ nhà họ Tiêu: “…”

Bản thể đã chết thì đương nhiên phân thân không thể tiếp tục tồn tại, chẳng mấy chốc, phân thân lão tổ nhà họ Tiêu đã tan biến.

Thấy thế, Tiêu Vân Sơn ngồi bệt xuống đất!

Toi rồi!

Gã biết mình tiêu đời rồi!

Không chỉ gã tiêu đời mà Tiêu tộc cũng tiêu đời rồi!

Trên lôi đài, sắc mặt ông lão áo đen của thành Chư Thiên Vạn Giới tái mét, nỗi sợ hãi đã dâng lên đến cực độ trong lòng ông ta.

Đánh được một lát thì ai ngờ đâu, cha Diệp Quân lại xuất hiện!

Thế này chẳng phải là ức hiếp người khác à?

Giây phút này, ông ta chỉ cầu mong Kiếm Chủ Nhân Gian không phát hiện ra mình!

Lúc này, Diệp Quân bỗng gọi: “Cha!”

Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi quay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân chỉ ông lão áo đen: “Người của thành Chư Thiên Vạn Giới đấy ạ, vừa nãy con nói tên cha ra thì ông ta nói cha là cái thá gì!”

Ông lão áo đen trợn mắt há mồm… sao ngươi lại ăn không nói có thế kia?

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Toi rồi, thằng nhóc này gọi người tới hình như không có chút áp lực tâm lý nào, lại còn ăn không nói có, đổ dầu vào lửa…”

Giọng nói bí ẩn: “Đính chính chút, hắn không có gọi ai cả, cha hắn tự xuất hiện mà!”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian quay đầu nhìn ông lão áo đen, ông ta vội cung kính hành lễ, vừa định nói gì đó thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã lên tiếng: “Có gì thì đợi kiếp sau nói!”

Vù!

Kiếm Chủ Nhân Gian vừa dứt lời thì đầu ông lão áo đen đã văng ra ngoài.
 
Chương 1149


Chương 1149

Giết trong tích tắc!

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phủ thành chủ với vẻ mặt vô cảm: “Lăn ra đây!”

Ầm!

Một luồng khí tức kh ủng bố phóng lên trời từ trong phủ thành chủ, sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian.

Người này chính là Lý Đạo Danh – thành chủ của thành Chư Thiên Vạn Giới!

Lý Đạo Danh vừa xuất hiện đã vội vã khom người thật sâu hành lễ: “Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này…”

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng trở tay phải rồi đ è xuống!

Ầm!

Lý Đạo Danh tái mặt, ông ta chưa kịp phản kháng thì một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã áp lên người ông ta khiến đầu gối nhũn ra, lập tức quỳ xuống đất.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: “Quỳ nói!”

Sắc mặt Lý Đạo Danh vô cùng khó coi, nhưng không dám phản kháng, đương nhiên, ông ta cũng không có năng lực phản kháng!

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng gọi: “Con trai, lại đây!”

Diệp Quân vội tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy khẽ vỗ đầu Diệp Quân, rồi nói với Lý Đạo Danh: “Ta nghe nói trước nay thành Chư Thiên Vạn Giới vẫn luôn đứng ở thế trung lập, lần này các ngươi lại dám ỷ lớn hiếp nhỏ với con trai ta, sao nào, xem thường vũ trụ Quan Huyên ta à?”

Lý Đạo Danh run giọng: “Kiếm Chủ, đây là một sự…”

Vù!

Một thanh kiếm bỗng đâm vào giữa trán Lý Đạo Danh, ông ta bị đóng đinh tại chỗ trong tích tắc!

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn chằm chằm Lý Đạo Danh: “Ta cho ngươi nói chuyện chưa?”

Lý Đạo Danh: “…”

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: “Tòa thành này là do Vô Ngã lập ra, lúc đầu ta được cô ấy chiếu cố nên ta sẽ không hủy diệt tòa thành này! Nhưng người, phải chết!”

Dứt lời, ông ấy phất tay áo.

Một tia kiếm quang thâm nhập vào trong phủ thành chủ, một giây sau, mấy vạn cái đầu người bay lên trời, số đầu người này bay lên trời rồi bị treo lơ lửng giữa không trung, xếp hàng ngay ngắn…

Cả thành hoảng sợ!

Phủ thành chủ thành Chư Thiên Vạn Giới!

Là thế lực siêu cấp của một phương đấy!

Thế mà bây giờ lại bị một phân thân của Kiếm Chủ Nhân Gian dễ dàng hủy diệt!

Đến sức chống trả còn không có!

Quá kh ủng bố!

Ở phía đối diện với Kiếm Chủ Nhân Gian, sắc mặt của Lý Đạo Danh bị ghim tại chỗ kia xám như tro tàn.

Phủ thành chủ không còn nữa!

Ông ta biết mình cũng không thoát khỏi cái chết.

Nghĩ đến đây, ông ta bỗng tức giận nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, đang định buông lời ác độc thì Kiếm Chủ Nhân Gian chợt phất tay áo.

Vù!
 
Chương 1150


Chương 1150

Trong tích tắc, Lý Đạo Danh đã bốc cháy, hóa thành tro bụi!

Bị đăng xuất khỏi vũ trụ này!

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân, nét lạnh lùng trên gương mặt được thay bằng nụ cười: “Có cha ở đây, vĩnh viễn sẽ không để con bị kẻ khác ỷ lớn hiếp nhỏ”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn đứa con trai giống mình như đúc rồi khẽ mỉm cười, vì một số lý do nên đời này ông ấy ghét nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Đặc biệt là có một số mối ân oán của người đời trước, nhưng người đời trước lại không lo!

Đương nhiên ông ấy sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với con trai mình.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Nhớ kỹ, không đánh lại thế hệ trẻ thì là con không có tài cán, còn nếu không đánh lại thế hệ trước thì là cha vô dụng”.

Nói rồi ông ấy bỗng đứng lên rồi hóa thành một tia kiếm quang bay vút lên trời, cùng lúc đó, giọng ông ấy vang vọng khắp chư thiên vạn giới: “Chư thiên vạn giới, kẻ nào dám ỷ lớn hiếp nhỏ đối với con trai ta, ta chắc chắn sẽ diệt chín tộc của kẻ đó, đồ sát thế giới của hắn!”

Người khắp chư thiên vạn giới đều nghe rõ lời Kiếm Chủ Nhân Gian nói!

Sự yên lặng chết chóc bao trùm cả chư thiên vạn giới!

Người đàn ông này trước đây chỉ đối phó với Chân vũ trụ, thế nên chư thiên vạn giới chưa từng cảm nhận được thực lực kh ủng bố của ông ấy.

Mà nay, vì con trai của mình, người đàn ông này đã diệt phủ thành chủ ở thành Chư Thiên Vạn Giới chỉ bằng một nhát kiếm.

Ỷ lớn hiếp nhỏ!

Giây phút này, những lão quái vật trong bóng tối âm thầm từ bỏ suy nghĩ này.

Tuy tiền thưởng của Chân vũ trụ rất cám dỗ nhưng bây giờ xem ra, chỉ người trẻ mới có thể thực hiện nhiệm vụ này thôi.

Người trẻ đánh với người trẻ, con trai ông đánh không lại thì Kiếm Chủ Nhân Gian ông sẽ không có mặt mũi nào tới báo thù đâu nhỉ?

Cường giả thế hệ trước không có gan ra vẻ vào lúc này.

Ra vẻ sẽ gặp nguy đấy!

Trên lôi đài, sau một hồi trầm mặc, hắn bỗng nhìn đám thiên tài của bảng Chư Thiên. Thấy Diệp Quân nhìn mình, sắc mặt đám người kia đều tái đi, ngay lúc này, Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ!

Chỉ tầm vài phút, cả ba người đều đã bị giết!

Sau khi giết ba người này, Diệp Quân lấy nhẫn không gian của họ đi, tuy bây giờ hắn rất giàu nhưng hắn không chê tiền.

Đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn sang phía bên phải, cách đó mấy trăm trượng có một chàng trai đang đứng!

Người đứng đầu bảng Chư Thiên: Ngôn Quân!

Bấy giờ, Ngôn Quân cũng đang nhìn Diệp Quân.

Hắn ta biết chàng trai tới từ vũ trụ Quan Huyên này tới đây để lấy hạng nhất!

Ngôn Quân chậm rãi bước về phía Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Mong chỉ giáo!”

Vừa nãy hắn ta không nghe theo lời phủ thành chủ, cùng mọi người đánh hội đồng Diệp Quân.

 
 
Chương 1151


Chương 1151

Vì sao?

Vì hắn ta thấy nhục!

Bây giờ đánh tay đôi, đôi bên quyết chiến công bằng, thế mới hay.

Ngôn Quân vừa dứt lời thì cả người hắn ta như trở nên mờ ảo, mấy chục đạo tàn ảnh bỗng lướt qua.

Diệp Quân ở phía xa nheo mắt lại rồi chợt bước lên trước đâm kiếm ra!

Đương nhiên Diệp Quân sẽ không lơ là khi đấu với Ngôn Quân đứng đầu bảng, lập tức tung ra sát chiêu!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Nhát kiếm này vừa đánh ra, thời không xung quanh đã nứt vỡ!

Rầm!

Bỗng chốc, một mảng kiếm quang bùng nổ, sau đó, Diệp Quân và Ngôn Quân cùng lùi lại phía sau!

Nhưng trong lúc Diệp Quân lùi lại, Ngôn Quân kia bỗng chưởng một tay về phía trước khiến thời không bị nén lại, cùng lúc đó, một thanh kiếm bị cản lại.

Chính là kiếm Ẩn Tiên của Diệp Quân!

Cản được phi kiếm của Diệp Quân, Ngôn Quân chợt hóa thành một dải cầu vồng lao lên trước, quấn lấy kiếm Ẩn Tiên rồi phóng về phía Diệp Quân!

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, bước tới một bước rồi cầm kiếm đâm về phía trước.

Vù!

Thời không nứt toác.

Rầm!

Bỗng chốc, ánh sáng cầu vồng và kiếm quang bùng nổ, sức bật khủng khiếp khiến hai người đồng loạt lùi sau, thời không xung quanh vụn vỡ từng chút một!

Vì bây giờ phủ thành chủ đã bị diệt nên không có ai âm thầm tu sửa lại thời không.

Trên lôi đài, hai người vừa dừng lại thì đồng loạt lao vào nhau.

Vù vù!

Những nơi hai người lướt qua, không gian nát vụn, cực kỳ khiếp người.

Diệp Quân nhìn dải cầu vồng đang phóng về phía mình, hai mắt chậm rãi nhắm lại, giây phút này, hắn đã bước vào cảnh giới ‘kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất’.

Kiếm quang tuôn trào.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang dội, hai người lại đồng loạt lùi sau, nhưng lần này, trong lúc Ngôn Quân lùi lại, không gian xung quanh hắn ta bỗng nứt ra, mấy thanh phi kiếm bay tới.

Ngôn Quân híp mắt rồi phất tay áo, một mảng ánh sáng cầu vồng tỏa ra.

Ầm!

Mấy thanh phi kiếm đều bị cản lại!

Nhưng lúc này, thời không trước mặt Ngôn Quân chợt nứt toác.

Vù!

Một thanh kiếm đâm tới!

Đồng tử Ngôn Quân rút lại, hai tay khẽ vẫy, một luồng năng lượng thần bí xuất hiện xung quanh!

Vực!

Nhưng vực này vừa chạm với kiếm của Diệp Quân đã vỡ nát.
 
Chương 1152


Chương 1152

Mà lúc này, Ngôn Quân đã lùi ra sau trăm trượng rồi!

Thế mà, hắn ta còn chưa dừng lại thì một thanh kiếm đã lặng lẽ bay về phía trán hắn ta.

Ẩn Tiên!

Hình như thanh kiếm này đã ở đây đợi hắn ta vậy!

Ngôn Quân vừa định ra tay thì kiếm Ẩn Tiên đã kề trước ấn đường của hắn ta!

Thua!

Diệp Quân nhìn Ngôn Quân rồi giơ tay phải ra: “Thẻ hạng nhất đâu?”

Ngôn Quân bình tĩnh nói: “Đoạt được hạng nhất thì phủ thành chủ sẽ cho huynh một thẻ bài mới. Nhưng bây giờ cha huynh đã giết sạch người của phủ thành chủ rồi! Thế nên… hay là huynh tự làm cho mình một tấm đi?”

Diệp Quân: “…”

Tự mình làm một tấm?

Diệp Quân thấy hơi đau đầu.

Tự làm, nói gì vậy chứ?

Diệp Quân lắc đầu, phất tay áo, thanh kiếm kê trước ấn đường của Ngôn Quân lập tức tan biến.

Diệp Quân thu kiếm xong thì ôm quyền: “Đã nhường rồi!”

Nói xong hắn quay người rời đi!

Lúc này, Ngôn Quân bỗng nói: “Huynh đã giành được hạng nhất, bây giờ có thể tới Chân Vực rồi”.

Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Ngôn Quân với ánh mắt khó hiểu: “Chân Vực à?”

Ngôn Quân gật đầu: “Người đứng hạng nhất trên bảng Chư Thiên có tư cách tới đó, biết đâu may mắn sẽ có được truyền thừa của tiền bối Chân Vô Ngã!”

Chân Vô Ngã!

Diệp Quân gật đầu hỏi: “Đi thế nào?”

Ngôn Quân nhìn Diệp Quân: “Trước đây thì người của phủ thành chủ sẽ dẫn huynh đi, nhưng bây giờ phủ thành chủ chẳng còn ai nữa, thế nên, ta cũng không biết đi thế nào!”

Trước đây hắn ta đã từng tới đó, nhưng khi đó đi bằng trận pháp dịch chuyển của phủ thành chủ, bây giờ trong phủ thành chủ đến cọng lông cũng không còn!

Nghe Ngôn Quân nói vậy, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Giọng nói bí ẩn ỗng nói: “Lên tinh không đi, ta chỉ đường cho ngươi!”

Nghe thế, Diệp Quân vội gật đầu: “Được!”

Nói xong hắn nhìn Ngôn Quân: “Hẹn gặp lại!”

Sau đó hắn ngự kiếm bay lên, biến mất trong tinh không.

Ngôn Quân đứng đó trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài, quay người rời đi.



Trong một mảng hư không, một người phụ nữ đang nhìn chăm chú lôi đài bên dưới, người phụ nữ mặc váy trắng, không nhiễm bụi trần, tay chắp sau lưng, hai mắt chìm trong bóng tối, sắc mặt lạnh như băng.

Sau lưng người phụ nữ này có một ông lão đang hơi khom người.
 
Chương 1153


Chương 1153

Người phụ nữ bỗng nói: “Đại Kiếm Đế viên mãn, Võ Thần, Bán Bộ Nhập Phàm, tự áp chế cảnh giới, sở trường Lâm Giới, phi kiếm, Lâm Giới cực hạn vào khoảng ba mươi nhát kiếm, Nhân Tiên không thể đánh lại hắn, có thể đấu với Địa Tiên; trong cơ thể ẩn chứa ba loại huyết mạch đặc thù, nếu kích hoạt… tạm thời chưa thể định lượng được uy lực mạnh nhất của hắn như thế nào, nhưng ước chừng có thể gi3t chết Địa Tiên; nếu dùng thanh kiếm hắn giấu trong người để đấu với Chân Tiên thì chắc chắn có thể giết được Chân Tiên; có thể đấu được với Thiên Tiên…”

Nghe đến đây, đồng tử ông lão phía sau lưng người phụ nữ kia rút lại, vẻ mặt khó tin.

Có thể giết Chân Tiên?

Diệp Quân bây giờ mới chỉ tới cảnh giới Tiểu Kiếp, dùng thanh kiếm kia có thể giết được Chân Tiên sao?

Đây là kiếm gì vậy?

Ông lão chấn động không thôi, nếu thật sự dùng thanh kiếm kia có thể vượt nhiều cảnh giới như vậy để giết Chân Tiên thì quá là ảo! Gian lận cũng không ảo đến vậy!

Người phụ nữ trầm mặc một hồi rồi lại nói: “Không thể dò xét được thanh kiếm kia, cực kỳ nguy hiểm, dự đoán ban đầu là nó không nằm trong phạm vi cảnh giới chúng ta biết. Trong cơ thể hắn có một chí bảo và một sự tồn tại bí ẩn, đối phương sâu không lường được, đánh giá ban đầu, ít nhất cũng phải ở cấp bậc thần linh vũ trụ. Tổng kết: Yêu nghiệt tuyệt thế, tiềm lực vô hạn, thiên tài xếp hạng dưới hai mươi trên bảng Vũ Trụ đều không phải là đối thủ của người này…”

Nói rồi, bà ta dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Kẻ này rất nguy hiểm, không thể để hắn trưởng thành. Truyền lệnh của ta, ai giết được kẻ này sẽ được thưởng một trăm triệu linh nguyên, trăm vạn chân nguyên tinh, đồng thời có thể vào tu hành trong Võ Các Chân Thần ba năm và được lấy một món bảo vật ở cấp bậc bất kỳ trong Bảo Các Chân Thần”.

Nghe người phụ nữ truyền lệnh, sắc mặt ông lão kia bỗng trở nên nặng nề, lão khom người thật sâu hành lễ: “Cẩn tôn mệnh lệnh của Tả tướng!”

Tả tướng của Chân Thần Điện: Phong Kỳ!

Chưởng quản nghìn vạn thế giới của Chân vũ trụ, Chân Thần không có mặt thì bà ta quyết định mọi chuyện.

Ông lão do dự rồi hỏi: “Có thể đánh hội đồng không?”

Người phụ nữ nhíu mày: “Chân vũ trụ ta hèn vậy à?”

Ông lão cuống quýt quỳ xuống: “Thuộc hạ không có ý đó!”

Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tinh không vời vợi: “Chân vũ trụ ta tôn trọng kẻ mạnh. Truyền lệnh xuống, từ hôm nay, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ ta sẽ tuyên chiến với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên! Cường giả của thế hệ trước không được nhúng tay vào, ai trái lên lập tức giết. Lần này, thế hệ trẻ của chúng ta đánh với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên!”

Nói rồi, bà ta quay người nhìn phía xa: “Vũ trụ Quan Huyên cho ra thế hệ thiên tài nào, chúng ta giết thế hệ ấy, giết đến khi thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên tuyệt chủng!”



Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.

Hắn đứng trên kiếm, hai mắt khép hờ.

Lúc này, Tháp gia bỗng nói: “Sao trong trận chiến giữa ngươi và Ngôn Quân, ngươi không dùng kiếm ý vô địch?”

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Diệp Quân chỉ dùng phi kiếm và Lâm Giới, không dùng tới kiếm ý!

Nếu hắn dùng thêm kiếm ý thì chắc chắn uy lực sẽ tăng lên gấp bội!

Diệp Quân nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Tháp gia: “Phải giữ lại con át chủ bài mới được!”

Tiểu Tháp im lặng.
 
Chương 1154


Chương 1154

Nó phát hiện, dù bây giờ đã nhận tổ quy tông, thằng nhóc này vẫn không cảm thấy an toàn.

Đương nhiên, điều này cũng bình thường.

Vì bây giờ thằng nhóc này đang phải đối đầu với Chân vũ trụ mà!

Thật ra, Tiểu Tháp nó cũng có cảm thấy an toàn đâu cơ chứ?

Tam Kiếm nội chiến…

Haiz!

Tiểu Tháp thầm thở dài, xem ra mình cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được.

Diệp Quân xòe bàn tay, một tia kiếm ý phóng ra từ lòng bàn tay hắn rồi ngưng kết lại thành một thanh kiếm.

Kiếm ý vô địch!

Kiếm ý này rất mạnh, không hề thua kiếm Ẩn Tiên!

Nếu vừa nãy đánh với Ngôn Quân mà hắn dùng thêm kiếm ý vô địch này thì Ngôn Quân kia không thể nào đỡ được nhát kiếm của hắn!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tiền bối, bây giờ ta mới mười tám tuổi nhưng đã là Đại Kiếm Đế đại viên mãn, tốc độ phát triển của ta có nhanh quá không?”

Giọng nói bí ẩn im lặng một lát rồi đáp: “Không!”

Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Ta đã gặp người yêu nghiệt hơn cả ngươi!”

Diệp Quân đơ người ra.

Giọng nói bí ẩn lại nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi lo mình đi quá nhanh, căn cơ không vững chắc. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải lo điều này, thiên phú của ngươi được xem là đỉnh cấp trong toàn vũ trụ, nhưng không phải là cao nhất. Nếu so với tất cả yêu nghiệt trong lịch sử của cả vũ trụ thì ngươi chỉ được xếp vào tầm trung!”

Tầm trung!

Diệp Quân nhíu mày.

Giọng nói bí ẩn: “Ta từng gặp một vị yêu nghiệt tuyệt thế, chưa đến hai mươi đã trở thành Thần Đế!”

Chưa tới hai mươi đã là Thần Đế!

Sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.

Giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: “Ngươi biết vị Chấp Kiếm Nhân kia chứ? Phiên phú của bà ta còn yêu nghiệt hơn nữa, lúc chưa đến mười tám đã được phong là Đại Đế rồi, là Đại Đế, không phải Thần Đế đâu, kiểu như Đại Đế Bất Khuất vậy. Đại Đế là sự tồn tại sánh ngang thần linh vũ trụ, thậm chí còn có thể giết cả thần linh vũ trụ. Thế mà chưa tới mười tám, bà ta đã là Đại Đế, không chỉ thế, tu vi kiếm đạo còn sâu không lường được, nhìn khắp cả vũ trụ, bàn về kiếm đạo thì chỉ có cha ngươi và Tam Kiếm mới đàn áp được bà ta”.

Chấp Kiếm Nhân!

Diệp Quân trầm mặc, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ nhát kiếm hôm đó của đối phương!

Một nhát kiếm vô địch!

Tiểu Tháp bỗng nói: “Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo…”

Giọng nói bí ẩn: “Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo rất mạnh, bà ấy không cùng thời đại với Chấp Kiếm Nhân, cho bà ấy thời gian, đương nhiên bà ấy sẽ có thể đạt đến trình độ của Chấp Kiếm Nhân. Hơn nữa, trong lòng Mộ Thiên Đạo còn có chấp niệm, nếu bà ấy không buông bỏ được chấp niệm thì e rằng rất khó nâng cao kiếm đạo thêm được…”
 
Chương 1155


Chương 1155

Tiểu Tháp ngờ vực: “Chấp niệm? Chấp niệm gì?”

Giọng nói bí ẩn thản nhiên đáp: “Có vài chuyện, ngươi bớt nghe ngóng đi thì hơn!”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn lại nói: “Còn một điều nữa, ngươi phải nhớ kỹ, thiên phú chỉ có thể giúp ngươi đi nhanh hơn ở giai đoạn đầu, con đường võ đạo càng về sau càng khó khăn. Giống như Đại Đế Bất Khuất vậy, ngươi có biết lúc ông ta được phong Đại Đế mới chỉ tầm ba mươi, nhưng qua nghìn vạn năm, trải qua trận chiến với Chân Thần mới có thể bước tiếp được một bước về phía trước”.

Bà ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cha của ngươi cũng vậy, thiên phú của ông ấy cũng rất phi phàm, nhưng ông ấy cũng mất rất nhiều thời gian để bước qua bước cuối cùng. Trên con đường tu đạo, càng về sau càng gian truân, nhiều người có thể dễ dàng bước qua giai đoạn đầu, nhưng khi đến đỉnh cao, một trở ngại có thể kéo dài hàng nghìn vạn năm với họ! Rõ ràng nhất là Chấp Kiếm Nhân, bà ta đã bị kẹt ở trạng thái hiện tại trong hàng nghìn vạn năm…”

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết rồi! Ta sẽ đi vững từng bước một, còn về tương lai thì để tương lai tính, điều bây giờ ta nên làm chính là thận trọng trong từng bước đi!”

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Đúng vậy”.

Phải công nhận, bà ấy thật sự hơi bị thích thằng nhóc này, khả năng lĩnh ngộ tuyệt vời, học một hiểu mười!

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, khẽ cười, đầu óc nghĩ thông thì toàn thân khoan thai thoải mái.

Cảm giác này tốt thật!

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Mỗi thời đại đều có một hoặc một vài người làm kinh hãi thế tục, nhưng trong lịch sử vũ trụ Quan Huyên, theo ta được biết, cũng chỉ có vài người mãi mãi đứng ở đỉnh cao trong toàn vũ trụ”.

Diệp Quân tò mò: “Những ai ạ?”

Giọng nói bí ẩn: “Mấy người ngươi biết thì ta không nhắc đến nữa. Ta sẽ nói đến vài người mà ngươi không biết, ví như chủ nhân bút Đại Đạo, một thầy giáo thích dạy học của Thần Đạo, tộc trưởng tộc Bác Thiên năm xưa, Đại Đế Bàn Vũ đầu tiên của tộc Bàn Vũ… Những người này năm xưa đều là những thiên tài tuyệt thế! Vị nào cũng đều vô địch thời đại của họ, là sự tồn tại khiến những thiên tài cùng thời đại thấy tuyệt vọng!”

Diệp Quân bỗng tò mò: “Còn tiền bối thì sao ạ?”

Giọng nói bí ẩn: “Ta sao?”

Diệp Quân cười nói: “Chắc cũng từng có một thời đại thuộc về tiền bối nhỉ?”

Giọng nói bí ẩn: “Ta, không đáng nhắc tới!”

Diệp Quân mỉm cười: “Mong chờ ngày tiền bối xuất hiện!”

Giọng nói bí ẩn khẽ cười: “Ngày ta xuất hiện, đối với ngươi, có lẽ không phải là ngày lành đâu!”

Diệp Quân hơi ngờ vực, đang định hỏi thêm thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cánh cửa đá tinh không.

Giọng nói bí ẩn: “Vào trong đi!”

Diệp Quân không chần chừ, ngự kiếm bay vào trong cánh cửa đá tinh không.

Xuyên qua cánh cửa đá, Diệp Quân tới một thôn làng, thôn làng này dựa núi, núi cao nghìn trượng, chọc thẳng vào tầng mây. Phía trước thôn làng có một dòng sông nhỏ uốn lượn, rộng tầm mười trượng, nước sông trong có thể nhìn thấy đáy, sống rất cạn, có vài đứa nhỏ đang đùa nghịch bên dưới.

Thôn làng không lớn, chỉ tầm mấy trăm hộ dân, nhưng vẫn rất náo nhiệt, chốc chốc tiếng cười khúc khích lại vang lên.

Yên bình, hài hòa.
 
Chương 1156


Chương 1156

Diệp Quân bỗng hỏi: “Tiền bối, bây giờ phải làm sao?”

Giọng nói bí ẩn không trả lời!

Diệp Quân hiểu ngay, hắn cười rồi đi vào trong thôn làng. Lúc tới trước cửa thôn, hắn thấy có một tấm biển viết mấy chữ nguệch ngoạc: Người ngoài, không được vào.

Người ngoài!

Diệp Quân suy nghĩ, chắc mình không phải người ngoài đâu nhỉ?

Hắn không nghĩ nhiều, bước vào trong thôn, vừa bước vào bên trong, Diệp Quân lập tức phát hiện người trong thôn không hề tu hành gì cả, tất cả đều là người thường.

Mà lúc này, có vài người dân trong thôn đều hiếu kỳ nhìn hắn.

Lúc này, một cô bé cách Diệp Quân không xa bỗng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Bát Uyển tỷ, lại có người tới này! Người này hơi đẹp trai đấy! Đừng đánh vào mặt nha…”

Diệp Quân: “…”

Bát Uyển tỷ?

Diệp Quân hơi ngờ ngợ, ai vậy?

Hắn nhìn phía cuối con đường, một cô gái cưỡi trâu chầm chậm đi tới, là một con trâu đực trưởng thành, hai cái sừng cong như đao, vô cùng bá đạo.

Tuổi tác của cô gái cưỡi trên lưng trâu có vẻ không lớn lắm, chỉ tầm mười sáu, mười bảy, mặc quần áo vải bình thường, trên đồ còn có mấy miếng vá, eo buộc một dây thừng, trong dây thừng còn nhét một nhúm cỏ, sau lưng cô ấy còn mang một cái bát lớn.

Cô ấy không đẹp tuyệt trần nhưng trông rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, trong suốt như hồ nước mùa thu.

Cô ấy tết một bím tóc dài, tóc mai hai bên lơ thơ.

Bát Uyển tỷ!

Diệp Quân đang ngờ vực thì cô gái trên lưng trâu bỗng nhún người ngảy xuống, lúc cô ấy nhảy xuống, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng gợn sóng!

Đồng tử Diệp Quân rút lại, giây phút này, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có!

Không dám sơ suất!

Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra!

Hai mươi nhát kiếm!

Lúc này, một chưởng ấn núi lớn bỗng xuất hiện trước mặt hắn!

Thịch!

Chớp mắt, Diệp Quân đã lùi ra sau trăm trượng, hắn vừa dừng lại cánh tay phải đã nứt toác, máu tươi b ắn ra, còn khí kiếm trong tay hắn đã vụn vỡ thành trăm mảnh!

Diệp Quân thầm kinh hãi!

Lúc này, cô gái kia bỗng xông lên phía trước, khẽ quát: “Ban Sơn!”

Dứt lời, tay phải của cô ấy bỗng quét về phía Diệp Quân.

Ầm!

Thời không trong vòng trăm trượng xung quanh Diệp Quân chấn động kịch liệt, đồng tử Diệp Quân thít lại, không dám khinh suất, hắn lập tức đâm kiếm ra!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Nhưng, vào giây phút kiếm đâm ra…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom