Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 856


Chương 856

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhếch môi nói: “Rất sảng khoái”.

Tăng Vô gật đầu cười nói: “Chúc mừng ngươi”.

Phải công nhận là ông ấy cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, ban đầu ông ấy cứ nghĩ nhát kiếm thứ chín đã là giới hạn của Diệp Quân, nhưng ông ấy không ngờ tên này thế mà lại làm có thể làm đến kiếm thứ mười.

Diệp Quân nghỉ ngơi một lúc rồi ngồi dậy, sau đó hắn bỗng chỉ về phía trước.

Vèo!

Thời không nứt ra, một thanh phi kiếm bỗng đánh đến khoảng cách trăm trượng.

Không phải là một thanh kiếm mà là mười thanh phi kiếm.

Xoẹt!

Không gian nơi mười thanh phi kiếm rơi xuống bị nứt ra một góc, sau đó không gian trong khoảng cách năm trăm trượng lại bị phá vỡ.

Thấy thế Tăng Vô sửng sốt: “Thuật ngự kiếm?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, thuật ngự kiếm cũng có thể chồng lên nhau”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Tốc độ thuật ngự kiếm này của ngươi cực kỳ nhanh, tiếc là ngươi lại dùng khí kiếm, nếu có thể có mười thành phi kiếm mạnh thì uy lực sẽ tăng lên ít nhất năm lần”.

Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi về Kiếm Tông, ta sẽ tìm đại sư huynh hỏi thử có thể cho ta vài phi kiếm hay không”.

Tăng Vô cười nói: “Ừ”.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, ta còn phải tu luyện một thân pháp kỹ nữa, có thể ở lại chỗ của ông thêm vài ngày không?”

Tăng Vô nói: “Ở bao lâu cũng được”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Tiền bối, quan hệ của ông và cha của ta…”

Tăng Vô khẽ cười: “Sau này ngươi sẽ biết”.

Diệp Quân cười nói: “Được rồi”.

Tiếp đó Diệp Quân bắt đầu tu luyện thân pháp kỹ Kinh Lôi cấp Giản.

Kinh Lôi!

Niệm cùng lúc, rúng động Kinh Lôi.

Lúc mới bắt đầu tiếp xúc với thân pháp kỹ này, Diệp Quân hơi kinh sợ, phải thừa nhận là thân pháp kỹ này quả thật rất đáng sợ, thảo nào hôm đó Lục Thiên có thể đấu lại với tốc độ của hắn bằng pháp này.

Đúng là lợi hại thật!

Tất nhiên hắn lợi hại hơn, vì cho dù hắn không dùng đến thân pháp kỹ, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn pháp Kinh Lôi này.

Nếu hắn tu luyện thành công Kinh Lôi này thì mạnh càng thêm mạnh.

Lần này Diệp Quân chỉ mất chưa đến hai ngày đã hoàn toàn nắm vững được pháp của Kinh Lôi.

Tốc độ của hắn tăng lên gấp đôi khi được pháp Kinh Lôi hỗ trợ.

Tốc độ ban đầu của hắn đã là một thứ rất nghịch thiên, nhưng bây giờ tốc độ của hắn lại tăng lên gấp đôi, vậy thì khủng khiếp thế nào?
 
Chương 857


Chương 857

Thiếu sót lớn nhất của hắn ngay lúc này vẫn là vấn đề cảnh giới.

Cảnh giới quá thấp, huyền khí tích trữ của hắn không có cách nào dùng để đánh nhau trong thời gian dài.

Tăng Vô ở một bên khẽ nói: “Tốc độ hiện giờ của ngươi đã là vô địch trong những người dưới cảnh giới Chí Cảnh rồi, cho dù gặp phải cảnh giới cường giả Chí Cảnh, chỉ cần không phải là thiên tài tuyệt thế về vực thì ngươi cũng đã bất khả chiến bại”.

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Tăng Vô cười nói: “Ngươi nắm chắc mấy phần trăm trong trận đánh với người mang thiên mệnh?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đối thủ của ta chỉ có một người”.

Tăng Vô sửng sốt, sau đó: “Ai?”

Diệp Quân nói: “Bản thân ta”.

Tăng Vô sửng sốt.

Diệp Quân khẽ nói: “Trên con đường kiếm đạo vô địch của ta, kẻ thù thật sự chỉ có chính ta, chỉ cần tâm cảnh của ta không xấu, luôn có thể giữ vững lòng mình thì không ai có thể đánh bại ta, người có thể đánh bại ta ở giai đoạn này chỉ có ta ở giai đoạn tiếp theo”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Con đường ngươi đi là con đường kiếm đạo vô địch sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Vẻ mặt Tăng Vô trở nên nghiêm túc: “Vậy ngươi có biết ngươi không thể thất bại dù chỉ một lần không?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông lầm rồi, con đường kiếm đạo vô địch không phải là không thể thất bại mà là cần phải bại”.

Tăng Vô sửng sốt.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chỉ có thất bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của mình, mới có thể tiếp tục tiến bộ. Thứ không thể thất bại là trái tim và ý chí, ngươi có thể đánh bại con người của ta nhưng ngươi không thể đánh bại trái tim và ý chí của ta”.

Rầm!

Một luồng kiếm ý đáng sợ bỗng lao lên từ trong người hắn.

Tăng Vô vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Quân bỗng đè tay phải xuống ép buộc trấn áp kiếm thế đó xuống.

Tăng Vô khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Ngươi… đó là kiếm thế của Đại Kiếm Đế…”

Diệp Quân cong môi không nói gì.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Ngươi đang áp chế cảnh giới kiếm đạo của mình”.

Diệp Quân vẫn cong môi cười, không nói gì.

Tăng Vô nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ ta vẫn còn rất yếu kém, không có thực lực vô địch như mấy người Kiếm Chủ Nhân Gian nên nhiều lúc ta không thể để lộ ra, phải học cách che giấu nó đi. Nói đơn giản hơn là ta phải giữ lại vài quân bài để bảo vệ mạng sống, không nên phơi bày hết quân bài của mình ra trước mặt người khác”.

Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Kiếm tu không thể cứ mãi cứng nhắc như vậy, dù sao thế giới này cũng quá phức tạp, quá nhiều cường giả. Nếu cứ cứng rắn mãi, chỉ có thể gây thù với rất nhiều người, khiến bản thân liên tục rơi vào tuyệt vọng. Thế nên đôi khi phải mềm mỏng, trong sách nói nhu và cương phải kết hợp với nhau, ta nghĩ câu này rất có lý. Thế nên kẻ thù của ta sẽ chỉ biết con át chủ bài của ta vào một thời điểm, đó là khi ta chôn vùi hắn”.
 
Chương 858


Chương 858

Tăng Vô lặng thinh không nói.

Mẹ nó, cha con các ngươi đều chẳng phải người tốt lành gì.

Trong tinh không, Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó nói: “Tiền bối, vãn bối phải đi rồi!”

Tăng Vô thu hồi mạch suy nghĩ, hỏi: “Cậu quay về Kiếm Tông sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ!”

Tăng Vô cười nói: “Được!”

Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đa tạ tiền bối thời gian qua đã chỉ điểm, vãn bối cáo từ”.

Tăng Vô khẽ cười: “Được”.

Diệp Quân quay người ngự kiếm bay lên, biến mất trên bầu trời.

Tăng Vô nhìn đạo kiếm quang ở phía xa, trầm mặc một hồi lâu rồi mỉm cười, khẽ nói: “Nếu nhìn thấy thằng nhóc này, chắc chắn mọi người sẽ vui lắm”.

Nói rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn vũ trụ vô tận, nhẹ giọng nói: “Vũ trụ Quan Huyên ta có người kế thừa rồi”.



Sau khi Diệp Quân trở về Kiếm Tông, hắn lập tức tới tìm Trần Quan Tử.

Trong điện, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: “Cần phi kiếm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Còn cần tám thanh nữa!”

Trần Quan Tử khẽ gật đầu: “Theo ta!”

Nói xong y quay người ngự kiếm bay lên, biến mất phía chân trời.

Diệp Quân vội bay theo.

Mộ kiếm.

Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trong mộ kiếm. Chẳng bao lâu sau, họ đã tới trước một tảng đá lớn, trên đó có đặt một hộp kiếm.

Hộp kiếm đen nhánh, không có tên.

Trần Quan Tử xòe tay ra, hộp kiếm kia bỗng bay tới trước mặt y, y khẽ búng tay.

Vù!

Bỗng chốc, mười hai thanh phi kiếm bay lên trời, xé rách tầng mây, uốn lượn trên không trung.

Lúc này, Trần Quan Tử lại búng tay, mười hai thanh phi kiếm bay trở về, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Quân. Mười hai thanh phi kiếm này đều rộng chừng hai ngón tay, dài ba thước, không có chuôi.

Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: “Đây là hộp kiếm của Mộ Dung sư huynh, tên là ‘Chu Tà’, bên trong có mười hai thanh phi kiếm Chu Tà, đều là cấp Thần. Ba mươi năm trước Mộ Dung Khuynh sư huynh đã hi sinh ở chiến trường Hư Chân, ba mươi năm nay, hộp kiếm ‘Chu Tà’ của huynh ấy vẫn nằm lặng lẽ ở đây, từ bây giờ, chúng nó sẽ theo đệ”.

Diệp Quân vội nói: “Vâng!”

Nói rồi hắn giơ tay ra cầm lấy hộp kiếm.

Ầm!

Hộp kiếm rung lên kịch liệt, một luồng kiếm ý khủng bố trào ra ngoài, hai tay Diệp Quân bị hất ra.
 
Chương 859


Chương 859

Diệp Quân sững người, nhìn Trần Quan Tử: “Đại sư huynh?”

Trần Quan Tử nói: “Người chọn kiếm, kiếm cũng chọn người, thu phục chúng nó đi!”

“Thì ra là vậy!”

Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn hộp kiếm kia rồi bước tới trước một bước, sau đó búng tay về phía hộp kiếm.

Ầm!

Bỗng chốc, hộp kiếm rung lên liên hồi, tiếng kiếm kêu vang vọng đất trời!

Lúc này, mười hai thanh phi kiếm bỗng hóa thành từng đạo phi kiếm chém về phía Diệp Quân.

Thấy mười hai thanh phi kiếm chém tới, Diệp Quân bỗng liên tục xuất kiếm, kiếm quang như mưa.

Vù vù vù!

Trong nháy mắt, mười hai thanh phi kiếm bị chém bay, mà lúc này, Diệp Quân lại phất tay áo, mười hai thanh khí kiếm chém thẳng về phía mười hai thanh phi kiếm.

Rầm!

Mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia bị khí kiếm của Diệp Quân khống chế, dù sao thì khí kiếm của hắn cũng có hàm chứa kiếm ý và kiếm thế mà.

Mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia rõ ràng vẫn không phục, đang tiếp tục phản kháng.

Diệp Quân nhìn mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia, cười nói: “Nếu các ngươi không bằng lòng thì ta không cưỡng cầu nữa”.

Nói rồi hắn phất tay, mười hai thanh khí kiếm lập tức tan biến, sau đó hắn quay người rời đi.

Thấy Diệp Quân bỏ đi, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia đơ ra.

Trò gì thế?

Sao ngươi lại đi mất rồi?

Lúc này, hộp kiếm Chu Tà khẽ động đậy, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà vội vã bay tới trước mặt Diệp Quân, chúng nó khẽ rung rung như muốn thể hiện gì đó.

Diệp Quân cười hỏi: “Các ngươi bằng lòng theo ta à?”

Mười hai thanh phi kiếm cuống quýt rung lên.

Diệp Quân cười ha ha, tay phải cầm lấy hộp kiếm Chu Tà kia, bỗng chốc nó hóa thành một tia màu đen chui vào giữa trán hắn.

Ầm!

Trong thức hải của hắn chợt xuất hiện một hộp kiếm.

Cùng lúc đó, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia cũng hòa làm một thể với thần thức của hắn, bây giờ hắn khẽ động tâm niệm là đã có thể lập tức kích hoạt mười hai thanh phi kiếm.

Diệp Quân ngẩng đầu, khẽ động tâm niệm!

Vù!

Tiếng mười hai thanh phi kiếm kêu vang đất trời, sau đó, chúng nó phóng lên trời, đâm vào sâu trong những tầng mây.

Diệp Quân nhìn chúng nó, tâm niệm khẽ động, mười hai thanh phi kiếm lao vun vút trên bầu trời, tung hoành ngang dọc. Trong nháy mắt, bầu trời đã bị cắt ra gần một trăm vết nứt không gian, vô cùng khiếp người.

Diệp Quân kích động!

Phi kiếm cấp Thần!
 
Chương 860


Chương 860

Phải công nhận rằng uy lực của chúng nó thật sự rất khủng bố, khí kiếm không thể nào bì được.

Diệp Quân nhìn mười hai thanh phi kiếm kia, trong lòng không khỏi cảm thán, có tông môn vẫn tốt hơn.

Chứ mà đơn thương độc mã thì đến cọng lông cũng không có!

Có tông môn cho tiền cho trang bị!

Trần Quan Tử bỗng nói: “Vẫn còn một tháng nữa!”

Diệp Quân nhìn Trần Quan Tử, y cũng nhìn hắn: “Cần gì cứ nói với ta, ta có sẽ cho đệ hết!”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

Trần Quan Tử không nói thêm gì, quay người rời đi.

Diệp Quân đứng ở đó từ từ nhắm mắt lại.

Một tháng!

Dài quá!

Đúng lúc này, Tào Bạch bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân: “Xảy ra một chuyện, có liên quan đến đệ!”

Diệp Quân thu hồi suy tư, hỏi: “Chuyện gì?”

Tào Bạch trầm giọng nói nói: “Đệ có còn nhớ Lâm Càn không?”

Lâm Càn!

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Quân nhíu mày, nghe quen lắm nhưng vẫn chưa nhớ ra là ai.

Tào Bạch nhìn Diệp Quân: “Lâm Càn của Thượng Tiêu Tông!”

Nghe thế, Diệp Quân kinh ngạc: “À!”

Lúc trước ở Huyền Giới, khi hắn và Diệp Khải giết đệ đệ của Lưu Băng Hám Thiên Tông thì vẫn giữ lại mạng cho một người, chính là Lâm Càn.

Suýt chút thì hắn đã quên mất tên này rồi!

Tào Bạch gật đầu: “Tình cảnh bây giờ của hắn ta rất tệ!”

Diệp Quân nhíu mày: “Là sao ạ?”

Tào Bạch trầm giọng nói: “Thượng Tiêu Tông đứng về phe người mang thiên mệnh, mà Lâm Càn ngang nhiên chống đối, hắn ta nói hắn ta và đệ là huynh đệ, dù có chết cũng phải đứng về phía đệ. Sau đó hắn ta bị Thượng Tiêu Tông tước bỏ thân phận đệ tử, trục xuất khỏi tông môn. Mà bây giờ hắn ta là đệ tử của thư viện Quan Huyên, ở trong thư viện thường xuyên bị những đệ tử của mấy thế gia và tông môn đứng về phía người mang thiên mệnh kia ức hiếp, sống khổ lắm!”

Diệp Quân im lặng.

Tên khốn này, ngươi liều mạng thật đấy!

Tào Bạch nhìn Diệp Quân: “Đệ phải lo chuyện này, nếu không sẽ bôi nhọ danh tiếng của đệ”.

Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó hỏi: “Huynh ấy ở đâu?”

Tào Bạch nói: “Ở Võ Viện”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta tới Võ Viện một chuyến”.

Tào Bạch: “Ta đi với đệ”.
 
Chương 861


Chương 861

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong hai người ngự kiếm, biến mất trên bầu trời.

Võ Viện.

Hôm nay, Lâm Càn vẫn đi học như ngày thường, nhưng vừa đến cửa Võ Viện hắn ta đã bị vài người cản lại.

Lâm Càn nhìn mấy người kia, sau đó nhìn gã trai mặc đồ trắng cầm đầu, nói: “Lý Xuyên, thế nào, muốn đánh ta à?”

Lý Xuyên cười nói: “Lâm Càn, nói thật thì ta cũng thấy hơi phục ngươi đấy, ít nhất ngươi cũng là một thằng đàn ông thực thụ. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, Diệp Quân kia xứng đáng để ngươi liều mạng bảo vệ không?”

Lâm Càn im lặng không lên tiếng.

Lý Xuyên tiếp tục nói: “Lâm Càn, ngươi với bọn ta giống nhau, đều là đệ tử của tông môn, chúng ta không nên trở thành kẻ địch”.

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên, vẫn không trả lời.

Lý Xuyên cười nói: “Người ở tầng lớp thấp như chúng ta, muốn thay đổi số mệnh là chuyện vô cùng gian khó. Nhưng bây giờ có một cơ hội cực lớn đang bày ra trước mắt chúng ta, chỉ cần đi theo Lục Thiên sư huynh thì số mệnh của chúng ta sẽ thay đổi, không chỉ số mệnh của chúng ta được thay đổi mà đến cả vận mệnh của gia tộc chúng ta cũng được thay đổi”.

Lâm Càn bỗng nói: “Nếu Diệp huynh thắng thì sao?”

Lý Xuyên khẽ cười: “Ngươi thấy có khả năng đó không?”

Lâm Càn bình tĩnh nói: “Ngày hôm đó ở Trung Thổ Thần Châu, chẳng phải Diệp huynh đã chiến thắng trong trận đấu với Lục Thiên rồi đó sao?”

Nụ cười trên mặt Lý Xuyên dần tan biến: “Đó là vì hôm ấy Lục Thiên sư huynh chưa dốc hết toàn lực, hơn nữa, thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì?”

Lâm Càn hỏi: “Hôm ấy Diệp huynh đã có thể thắng gã, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng một tháng sau Diệp huynh không thể lần nữa chiến thắng gã?”

Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn, nhấn mạnh: “Lục sư huynh là người mang thiên mệnh!”

Lâm Càn lại hỏi: “Nếu gã đã là người mang thiên mệnh thì sao hôm ấy lại thua Diệp huynh?”

Lý Xuyên hơi khó chịu: “Ngươi gợi đòn đúng không?”

Lâm Càn cười nói: “Ta nói lý với ngươi, ngươi nói không lại thì bảo là ta gợi đòn, ngươi không thấy rất nực cười à?”

Nói rồi, hắn ta lắc đầu cười: “Trận chiến giữa Diệp huynh và Lục Thiên, ta không dám nói chắc chắn Diệp huynh sẽ thắng, nhưng các ngươi lại nghĩ rằng nhất định huynh ấy sẽ thua. Mà nguyên nhân khiến các ngươi nghĩ như vậy là vì Lục Thiên là người mang thiên mệnh. Ta thừa nhận, thân phận người mang thiên mệnh rất ngầu, nhưng thế thì đã sao? Kiếm Chủ Nhân Gian vô địch, không có nghĩa là người mang thiên mệnh cũng vô địch!”

Lý Xuyên nhìn Lâm Càn chòng chọc, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi thật sự là dốt nát không cứu nổi. Ta hỏi ngươi, từ xưa đến nay, ai làm nên đại sự mà phía sau lưng không có một thế lực gia tộc khổng lồ? Lục Thiên là người mang thiên mệnh, sau lưng không chỉ có Ngân Hà Tông, Vị Lai Tông và Tiên Bảo Các dốc sức giúp đỡ mà còn có vô số thế gia và tông môn ủng hộ. Còn Diệp Quân kia thì sao? Kiếm Tông? Phúc địa Linh Hư? Động thiên Tuế Nguyệt? Tộc Thiên Long? Những thế lực này có là gì so với Tiên Bảo Các và Ngân Hà Tông chứ?

Lâm Càn cười nói: “Thế ta hỏi ngươi, nếu một tháng sau tỉ võ, Diệp huynh thắng thì sẽ thế nào?”
 
Chương 862


Chương 862

Lý Xuyên cười khẩy: “Ngươi thấy có khả năng đó không?”

Lâm Càn nói: “Nếu Diệp huynh của ta thắng thì sao?”

Lý Xuyên phất tay áo: “Tuyệt đối không thể! Người mang thiên mệnh là vô địch!”

Lâm Càn nhìn chằm chằm Lý Xuyên: “Gã từng thua Diệp huynh!”

Lý Xuyên lạnh lùnh nói: “Thế thì đã sao? Thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì? Con đường võ đạo không nhìn thành tích nhất thời mà phải nhìn tới tương lai!”

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên một lúc rồi thở dài: “Chó gặp chó thì chỉ có ngửi với liếm thôi. Ta không ghét chó, ta chỉ ghét loại người liếm láp người khác như con chó mà thôi!”

“Láo toét!”

Lý Xuyên nhìn Lâm Chính, giọng điệu u ám: “Lâm Càn, ta thật sự đã nể mặt ngươi quá rồi phải không! Với con mắt nhìn người và trí tuệ này của ngươi, chẳng trách Thượng Tiêu Tông lại trục xuất ngươi ra khỏi Thiên Môn. Loại người có mắt nhìn hạn hẹp như ngươi, cả đời cũng không làm nên cơm cháo gì!”

Lâm Càn bình tĩnh nói: “Dù Lâm Càn ta có đói chết cũng tuyệt đối không nịnh nọt kẻ khác! Ta chưa từng nói Diệp huynh chắc chắn sẽ thắng người mang thiên mệnh, nhưng dù huynh ấy thua thì ông đây cũng đứng về phía huynh ấy!”

Lý Xuyên cười mỉa: “Bây giờ ngươi đã bị trục xuất khỏi Thượng Tiêu Tông, như con chó chết chủ, hắn đã cho ngươi cái gì?”

Lâm Càn cười nói: “Ngươi nịnh đầm người mang thiên mệnh thế này, gã đã cho ngươi cái gì? Ta cũng không thể hiểu nổi! Làm người đàng hoàng không làm, sao lại cứ thích làm loại chó liếm chân người thế nhỉ?”

Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn: “Đánh tét mỏ hắn cho ta!”

Mấy học viên Võ Viện đứng bên cạnh gã đang định ra tay thì một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh: “Ai dám động tới huynh ấy thì hôm nay ta sẽ đồ sát Võ Viện!”

Đồ sát Võ Viện!

Nghe câu nói này, đám Lý Xuyên đều nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng lúc nhìn thấy người nói thì bọn họ đều ngây ra như phỗng.

Thế là cơn thịnh nộ của bọn họ cũng đành phải nuốt xuống.

Vì người tới là Diệp Quân!

Diệp Quân và Tào Bạch đi tới trước mặt Lý Xuyên. Lúc nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt Lý Xuyên bỗng lộ ra vẻ kiêng dè.

Gã không đấu nổi kiếm tu này đâu.

Diệp Quân nhìn Lý Xuyên, sau đó hỏi: “Ngươi muốn đánh huynh ấy à?”

Tuy trong lòng kiêng dè nhưng ngoài mặt Lý Xuyên không hề tỏ ra yếu đuối: “Diệp Quân, đây là Võ Viện!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Lý Xuyên: “Ta biết, ngươi có thể ra tay thử xem, xem thử ta có dám giết ngươi không!”

Lý Xuyên nhìn Diệp Quân chòng chọc, gã siết chặt hai tay.

Cược hay không?

Đương nhiên là không rồi!

Gã đâu có ngốc!
 
Chương 863


Chương 863

Tuy gã ủng hộ Lục Thiên nhưng không thể ngốc tới nỗi lấy mạng ra ủng hộ được.

Hò hét cổ vũ thì được, chứ liều mạng á? Không đời nào.

Lý Xuyên thôi không nhìn nữa, cười khẩy: “Diệp Quân, làm người mà huênh hoang quá là sẽ rước họa đấy, mong là một tháng sau ngươi vẫn có thể hống hách thế này!”

Nói rồi gã quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã!”

Lý Xuyên quay lại nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Sao, ngươi còn muốn giết ta à? Ta nói cho ngươi biết, vô duyên vô cớ giết người trong thư viện sẽ phải đền mạng đấy!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta không giết ngươi, nhưng… ta muốn đánh ngươi!”

Nói rồi hắn bỗng phất tay áo.

Bốp!

Một thanh kiếm quất lên má phải của Lý Xuyên.

Trong ánh nhìn của mọi người, Lý Xuyên bị thanh kiếm này đánh bay mười mấy trượng, sau đó đập mạnh xuống đất.

Mọi người đều sững sờ!

Lâm Càn nhìn Diệp Quân, mẹ nó, thằng nhóc này vẫn ngang tàn như xưa.

“Diệp Quân!”

Trên đất, Lý Xuyên đứng bật dậy, gã tức giận nhìn Diệp Quân: “Ngươi dám vô cớ đánh người trong thư viện!”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: “Tào huynh, đánh người trong thư viện sẽ bị phạt như thế nào?”

Tào Bạch thản nhiên đáp: “Đền tiền!”

Diệp Quân lại hỏi: “Đền bao nhiêu?”

Tào Bạch đáp: “Phải xem tình hình thế nào, nhưng thông thường thì không quá ba mươi vạn kim tinh!”

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay tới trước mặt Lý Xuyên kia, trong nhẫn có ba mươi vạn lẻ một viên kim tinh!”

Diệp Quân nhìn Lý Xuyên: “Ta rộng lượng hơn, cho ngươi thêm một viên đấy!”

“Diệp Quân!”

Mặt mũi Lý Xuyên kia trở nên dữ dằn, mà lúc này, Diệp Quân bỗng phất tay áo.

Bốp!

Một thanh kiếm lại tát mạnh lên mặt Lý Xuyên khiến gã bay ra mười mấy trượng, sau đó đập vào tường đá ở phía xa.

Ầm!

Tường đá sụp đổ!

“Hỗn láo!”

Lúc này, trong Võ Viện vang lên một giọng gào giận dữ, sau đó thì một đám học viên Võ Viện kéo nhau xông ra.

Trong nháy mắt đã có mấy trăm người có mặt!
 
Chương 864


Chương 864

Cả đám học viên Võ Viện tức giận nhìn Diệp Quân, trong đó có một học viên nhìn hắn chòng chọc: “Diệp Quân, ngươi đừng hiếp người quá đáng!”

Diệp Quân phất tay áo.

Bốp!

Học viên vừa lên tiếng kia bị tát bay!

Cả đám nổi giận, định ra tay.

Diệp Quân nhìn những học viên Võ Viện: “Ai ra tay kẻ đó chết!”

Nghe vậy, mặt đám học viên Võ Viện đều tái đi, hiện nay chỉ có hai người trong Võ Viện có thể đấu với Diệp Quân, một là chủ tịch Võ Viện – Trần Qua, hai là người mang thiên mệnh.

Một nữ học viên trong đó đứng ra, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, ân oán giữa ngươi và Lục Thiên sư huynh thì ngươi cứ tới tìm huynh ấy, sao phải tới đây ức hiếp học viên Võ Viện bọn ta?”

Diệp Quân nhìn cô gái kia, cười nói: “Không phải là ta muốn ức hiếp các cô, là người của các cô ức hiếp bạn ta!”

Cô gái nhíu mày.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Trận chiến giữa ta và Lục Thiên đúng là chuyện riêng giữa bọn ta, nhưng để nịnh bợ Lục sư huynh của các cô mà Lý Xuyên cố tình gây sự với huynh đệ của ta, các vị thấy hành vi này có nên làm không?”

Nghe thế, tất cả học viên Võ Viện đều nhìn về phía Lý Xuyên đang nằm trên đất kia, có một vài học viên tỏ vẻ ghét bỏ.

Lục Thiên là người của Võ Viện, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Lục Thiên, nhưng không có nghĩa là ủng hộ một cách không giới hạn. Rất nhiều học viên vẫn có giới hạn riêng của mình, thế nên sau khi biết hành vi của Lý Xuyên thì tỏ vẻ chán ghét.

Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ khó coi, gã bò dậy rồi tức giận nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi ngang nhiên đánh người của Võ Viện ngay tại Võ Viện, hoàn toàn không xem Võ Viện ta ra gì. Vừa nãy ngươi còn nói muốn đồ sát Võ Viện ta, mọi người đều nghe thấy cả rồi!”

Gã làm thế này là muốn cột chung cả Võ Viện lại với nhau.

Gã hiểu rất rõ, thực lực của mình gã không thể nào đấu được với Diệp Quân, chỉ khi kéo chung cả Võ Viện lại với nhau thì mới có thể đấu được với Diệp Quân.

Nghe Lý Xuyên nói vậy, sắc mặt của một vài học viên Võ Viện bỗng trở nên cực kỳ khó coi!

Đồ sát Võ Viện!

Đúng là không xem Võ Viện ra gì!

Diệp Quân nhìn tất cả học viên Võ Viện một lượt rồi cười nói: “Hôm nay ta đã đánh Lý Xuyên! Nếu Võ Viện không phục thì lúc nào cũng có thể tới tìm Diệp Quân ta khiêu chiến, bất cứ khi nào cũng có thể quyết chiến sinh tử!”

Nói rồi, hắn nhìn Lý Xuyên: “Từ hôm nay, trong thư viện, ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đấy!”

Nói xong hắn nhìn Lâm Càn: “Chúng ta đi!”

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên ở phía xa, sau đó nói: “Con chó liếm láp, liếm tới cuối cùng thì bị đánh thành con chó đần độn!”

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ u ám, gã quay đầu nhìn những đệ tử Võ Viện kia: “Cứ để bọn chúng đi như vậy à? Hắn đánh người của Võ Viện chúng ta đấy, nếu để chúng đi như vậy thì sao sau này Võ Viện chúng ta có thể ngẩng đầu được trong thư viện chứ?”
 
Chương 865


Chương 865

Một chàng trai trong đó nhìn Lý Xuyên: “Không phải là do ngươi gây chuyện trước à?”

Lý Xuyên tức giận nói: “Chúng ta đều là người của Võ Viện, ngươi lại nói giúp cho Diệp Quân, ngươi có ý gì?”

Chàng trai lắc đầu: “Đó là hành vi của riêng ngươi, đừng gộp chung với cả Võ Viện! Ngươi dẫn người tới gây sự với Lâm Càn, chuyện này vốn đã không đúng rồi. Bây giờ ngươi còn thể hiện đến nỗi bị đánh ngược, rồi lại kéo cả Võ Viện vạ lây, hành vi của ngươi thật sự khiến người khác chán ghét!”

Một người khác cũng nói: “Lý Xuyên, bọn ta đều ủng hộ Lục Thiên sư huynh, vì huynh ấy cũng là người của Võ Viện chúng ta. Nhưng điều này không có nghĩa là người khác không được ủng hộ Diệp Quân. Hành động của ngươi không những đang bôi nhọ Lục Thiên sư huynh mà còn làm xấu mặt cả Võ Viện chúng ta. Bây giờ, ngươi vì sự ích kỷ của mình mà kéo cả Võ Viện vạ lây, tâm địa ngươi xấu xa quá rồi đấy!”

Những người khác nhìn Lý Xuyên bằng ánh mắt ghét bỏ.

Mới đầu bọn họ đều cho rằng Diệp Quân cố tình tới kiếm chuyện, nhưng sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện thì bọn họ chỉ tức giận với Lý Xuyên.

Đê tiện quá!

Mất mặt quá!

Bọn họ cũng không thích Diệp Quân, nhưng càng ghét Lý Xuyên hơn, loại người này quá ngu xuẩn!

Tất cả học viên Võ Viện đều lạnh lùng nhìn Lý Xuyên rồi quay người rời đi.

Thấy cảnh này, mặt Lý Xuyên tái mét, gã biết mình đã xong đời rồi!

Lúc này, mấy gã trai bên cạnh Lý Xuyên do dự một lát rồi một kẻ đứng ra nói: “Lý Xuyên, bọn ta lấy làm xấu hổ vì chung nhóm với ngươi! Từ nay trở đi, bọn ta không có quan hệ gì với ngươi nữa!”

Nói xong, đám người này vội đi theo tốp người kia.

Lý Xuyên: “…”

Một bên khác, trên quảng trường.

Diệp Quân nhìn Lâm Càn mà không nói gì.

Lâm Càn cười gượng: “Diệp huynh!”

Sau trận chiến giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh, Thượng Tiêu Tông đã quả quyết chọn người mang thiên mệnh, Lâm Càn rơi vào thế khó.

Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chọn Diệp Quân!

Hết cách rồi!

Hình tượng đã xây dựng xong cả rồi!

Ai cũng biết hắn ta, Diệp Quân và Diệp Khải là huynh đệ sống chết có nhau, nếu bây giờ hắn ta ủng hộ Lục Thiên thì chẳng phải hình tượng sẽ sụp đổ sao?

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Lâm Càn và cha hắn ta đều đánh giá Diệp Quân rất cao!

Mẹ nó!

Lục Thiên đánh không thắng thì gọi Thiên Đạo, hành vi này quá hèn hạ.

Thế nên sau khi thương lượng, hai cha con hắn ta đã chọn tiếp tục ủng hộ Diệp Quân, nhưng cái giá phải trả là bị trục xuất khỏi tông môn.

Nhưng hai cha con hắn ta cảm thấy xứng đáng!
 
Chương 866


Chương 866

Diệp Quân cười nói: “Lâm huynh, huynh đang chơi trò gì vậy?”

Lâm Càn cười khổ: “Không có ý gì khác, ta chỉ thuần túy là ủng hộ huynh thôi, chỉ vậy thôi”.

Diệp Quân chỉ cười nhìn Lâm Càn mà không nói gì.

Lâm Càn suy nghĩ rồi nói: “Ta không có ác ý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Lâm Càn trầm giọng nói: “Diệp huynh, cha ta bảo ta nhắc nhở huynh là đã có rất nhiều thế gia và tông môn đứng về phía Lục Thiên, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn cột chặt với nhau thành một thể lợi ích”.

Nói rồi, hắn ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Tình thế phát triển đến ngày hôm nay có nghĩa là người mang thiên mệnh không được phép thua, gã buộc phải thắng, nếu gã thua…”

Nói đến đây, Lâm Càn không nói tiếp nữa.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu ý của huynh!”

Tào Bạch đứng một bên bỗng nói: “Diệp sư đệ yên tâm, hôm đó Kiếm Tông ta sẽ bảo vệ, hộ tống đệ!”

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn Lâm Càn: “Thời gian này huynh ở thư viện khiêm tốn một chút, cố gắng hết sức đừng để bọn chúng tới tìm gây sự!”

Lâm Càn gật đầu: “Ta hiểu!”

Nói rồi hắn ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Đây là của cha ta cho huynh, ông ấy nói nhà họ Lâm bọn ta là một gia tộc nhỏ, không thể giúp đỡ Diệp huynh được nhiều hơn, mong huynh đừng chê”.

Diệp Quân nhìn lướt qua, trong nhẫn không gian có một trăm vạn tiên tinh.

Diệp Quân cười nói: “Ta nhận tấm lòng của mọi người…”

Lâm Càn lại lắc đầu, hắn ta đặt nhẫn không gian vào tay Diệp Quân rồi nói: “Diệp huynh, huynh đừng từ chối! Bọn ta biết huynh không có gia thế bối cảnh, con đường đi đến ngày hôm nay rất gian khổ, đặc biệt là về mặt tiền bạc. Một trăm vạn tiên tinh đúng là không nhiều, nhưng cũng có thể giúp huynh mua được ít đan dược hay gì đó, tóm lại huynh đừng chê ít, nhận là được rồi!”

Diệp Quân trầm mặc.

Lâm Càn tiếp tục nói: “Thời gian này ta sẽ kín tiếng một chút, không để bọn chúng gây sự với ta nữa, một tháng sau ta sẽ tới võ đài để cổ vũ cho Diệp huynh!”

Nói xong hắn ta quay người rời đi.

Diệp Quân lặng lẽ nhìn Lâm Càn đã đi xa.

Tào Bạch khẽ nói: “Người này cũng được đấy”.

Diệp Quân cười rồi cất nhẫn không gian vào.

Đúng lúc này, một chàng trai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tào Bạch, chàng trai bước nhanh tới trước mặt Diệp Quân rồi lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho hắn.

Trong nhẫn có ba trăm vạn tiên tinh!

Diệp Quân ngơ ngác: “Huynh là?”

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Ta là người của Tần Phong trưởng lão!”

Diệp Quân sững người.

Chàng trai tiếp tục nói: “Trong nhẫn không gian, ngoài ba trăm vạn tiên tinh ra thì còn có ba mươi viên Hồi Phục Đan cấp Thần và ba mươi viên Trị Thương Đan cấp Thần. Tần trưởng lão nói là thân phận của Tần trưởng lão đặc biệt nên không thể đích thân tới gặp huynh, mong huynh đừng để bụng. Còn nữa, Tần trưởng lão nói vĩnh viễn xem huynh là huynh đệ”.
 
Chương 867


Chương 867

Nói xong y quay người rời đi.

Diệp Quân đứng trầm ngâm tại chỗ.

Tần Phong!

Đương nhiên hắn không hề quên người này, khi ở Trung Thổ Thần Châu, y đã giúp đỡ Diệp Quân rất nhiều!

Sau khi tới vũ trụ Quan Huyên, hắn luôn muốn tới gặp Tần Phong nhưng lại sợ mang phiền phức tới cho y nên vẫn chưa đi gặp.

Hắn không ngờ Tần Phong lại chủ động phái người tới liên lạc với hắn, lại còn mang tiên tinh cho hắn nữa!

Nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, Diệp Quân khẽ mỉm cười.

Suốt quãng thời gian vừa qua, mình có rất nhiều kẻ địch, nhưng cũng có thêm bạn, tuy không nhiều nhưng chất lượng.

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó nhìn Tào Bạch, cười nói: “Tào sư huynh, chúng ta về Kiếm Tông thôi!”

Tào Bạch gật đầu.

Hai người ngự kiếm bay lên rồi mất hút trên bầu trời.

Sau khi trở về Kiếm Tông, Diệp Quân tới một cánh đồng hoang vu, ngước mắt nhìn ra, rộng vô bờ bến.

Bãi tu luyện.

Đây là nơi chuyên dùng để tu luyện của các đệ tử Kiếm Tông, linh khí dồi dào.

Tu luyện.

Còn một tháng nữa là tới trận quyết chiến với người mang thiên mệnh, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian một tháng này.

Lần này, hắn muốn đột phá bản thân một lần nữa.

Rất nhanh, ở bãi tu luyện, tiếng kiếm kêu vang vọng.



Trong nội các.

Lý Bán Tri đang phê duyệt tấu chương bỗng dừng lại, bà ấy nhìn phía trước, ở đó có một hư ảnh đang ngưng kết lại.

Chính là Ám U.

Lý Bán Tri nhìn Ám U: “Điều tra rõ rồi à?”

Ám U lắc đầu: “Không tra được gì cả”.

Không tra được gì cả!

Lý Bán Tri nhíu mày, bà ấy trầm mặc một lúc rồi nói: “Không cần tra nữa, cứ tiếp tục tra thì ông sẽ gặp nguy hiểm mất!”

Ám U khẽ gật đầu. Ông ấy do dự một chút rồi nói: “Viện phó đại nhân, ta có một dự cảm cực kỳ không tốt, có lẽ chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ, phía sau có khả năng còn con cá lớn”.

Lý Bán Tri gật nhẹ đầu: “Ta biết, nhưng ông không thể điều tra nữa, tiếp tục điều tra thì ông sẽ gặp nguy. Hơn nữa, tiếp tục điều tra e là sẽ rút dây động rừng”.

Ám U gật đầu: “Ta hiểu!”

Lý Bán Tri bỗng nói: “Những người bảo vệ bên thằng nhóc có vấn đề gì không?”
 
Chương 868


Chương 868

Ám U hơi sững người, sau đó vội nói: “Viện phó đại nhân yên tâm, người của Ám Viện ta tuyệt đối trung thành với Kiếm Chủ!”

Lý Bán Tri khẽ gật đầu: “Ông phái năm vị tuế nguyệt tiên tới Nam Châu, bảo vệ gia tộc họ Diệp và nhà họ Nạp Lan, nếu có bất kỳ động tĩnh nào phải lập tức đưa hai nhà họ về tổng viện”.

Ám U gật đầu: “Tuân lệnh”.

Lý Bán Tri lại nói: “Phái thêm một vị tuế nguyệt tiên tới theo dõi chỗ Phí Bán Thanh của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu nữa”.

Ám U gật đầu: “Được!”

Lý Bán Tri: “Ông lui xuống đi!”

Ám U cung kính hành lễ rồi lui xuống.

Ám U rời đi, không gian trước mặt Lý Bán Tri bỗng nứt ra, một giây sau, một ông lão từ từ bước ra, sau lưng ông ấy có ba mươi cường giả mặc chiến giáp đen.

Thần giáp Quan Huyên!

Trang bị mạnh nhất vũ trụ hiện nay!

Ba mươi người này chính là Quan Huyên Vệ thượng cổ, binh chủng hùng mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên bấy giờ!

Bọn họ tới từ ba nghìn vạn năm trước, từng tham gia đại chiến Hư Chân, đồng thời là những người sống sót sau trận đại chiến kia.

Có thể nói ở vũ trụ Quan Huyên này, ngoại trừ một số cường giả tuyệt đỉnh ra, bọn họ chính là tốp người mạnh nhất.

Mà cả vũ trụ Quan Huyên hiện nay chỉ còn lại chưa đến một vạn Quan Huyên Vệ thượng cổ!

Ông lão áo đen kia khẽ hành lễ với Lý Bán Tri, ba mươi người sau lưng ông ấy cũng khẽ cúi chào.

Lý Bán Tri nhìn ông lão dẫn đầu: “An nguy của thiếu chủ, giao lại cho các ông!”

Không phải bà ấy không tin Ám U, mà bà ấy phải đảm bảo không có sai sót nào xảy ra.

Người đàn ông đó không có ở đây, bà ấy làm gì cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất xảy ra.

Ông lão áo đen gật đầu: “Viện phó đại nhân yên tâm, bọn ta còn thì thiếu chủ còn”.

Lý Bán Tri gật đầu: “Đi đi!”

Ba mươi mốt người khẽ hành lễ rồi lặng lẽ biến mất.

Sau khi ba mươi mốt người rời đi, Lý Bán Tri đứng dậy rời khỏi điện, bà ấy tới một mảnh tinh không, phía cuối tinh không là một tòa đại điện.

U Minh Điện.

U Minh Điện cũng nằm trong phạm vi quản lý của thư viện Quan Huyên, nhưng rất hiếm người biết tới nơi này.

Lý Bán Tri tới trước cửa U Minh Điện, lúc này, một cô gái ra đón, cô gái tóc bạch kim, mặc một bộ váy trắng như tuyết.

Cô gái nhìn Lý Bán Tri: “Tiền bối là?”

Lý Bán Tri khẽ cười: “Cô chính là Tịch Huyền cô nương à?”

Tịch Huyền hơi sững người: “Tiền bối biết ta sao?”
 
Chương 869


Chương 869

Lý Bán Tri gật đầu: “Đúng vậy!”

Tịch Huyền ngập ngừng hỏi: “Tiền bối là?”

Lý Bán Tri cười nói: “Ta tên Lý Bán Tri”.

Tịch Huyền hơi ngẩn người, sắc mặt hơi biến đổi: “Tiền bối chính là viện phó nội các!”

Lý Bán Tri gật đầu: “Đúng vậy!”

Tịch Huyền vội vàng hành lễ: “Bái kiến viện phó đại nhân!”

Lý Bán Tri lắc đầu: “Không cần đa lễ, cô ở U Minh Điện có ổn không?”

Tịch Huyền gật đầu: “Tốt lắm ạ, sư phụ đối với ta rất tốt”.

Lý Bán Tri nhẹ nhàng gật đầu: “Dẫn ta tới gặp sư phụ của cô”.

Tịch Huyền vội nói: “Mời!”

Tịch Huyền dẫn Lý Bán Tri vào trong U Minh Điện.

Võ Tháp.

Trên biển, từng tiếng nổ vang lên, sóng biển cuộn trào, trời đất rung chuyển.

Trên tầng mây, Đại Võ Tông nhìn xuống dưới, trầm ngâm.

Ầm!

Bỗng chốc, sóng biển cuộn lên cao đến nghìn trượng, không gian trong vòng nghìn trượng nứt toác ra!

Lúc này, một chàng trai chậm rãi bước từ trong nước biển ra.

Chính là Lục Thiên.

Lục Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, gã lật tay áp xuống.

Ầm!

Sóng biển cao nghìn trượng nổ tung, không gian xung quanh vỡ nát.

Thấy cảnh này, Đại Võ Tông nở nụ cười hài lòng.

Một lát xong, không gian xung quanh lại khôi phục bình thường, Lục Thiên hít sâu vào một hơi, gã nhìn Đại Võ Tông, Đại Võ Tông nói: “Chúc mừng con đã đạt đến cảnh giới Tạo Cực!”

Tạo Cực!

Bây giờ gã đã ở cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực!

Lục Thiên cười nói: “Sao không bước thêm bước nữa?”

Nói rồi, gã bỗng bước về phía trước một bước!

Ầm!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng phun trào từ trong cơ thể gã ra.

Ầm!

Trong chốc lát, trên trời xuất hiện một đám mây đen, sau đó là uy lực khủng khiếp kéo tới.

Độ kiếp!

Chứng kiến cảnh này, Đại Võ Tông ở bên cạnh bỗng tỏ vẻ khiếp sợ.

Đột phá hai cảnh giới một lần?
 
Chương 870


Chương 870

Rất nhanh, từng tia sấm sét đã xuất hiện trong đám mây đen kia, cùng với đó là áp lực đáng sợ ập xuống.

Giây phút này, đất trời như rung chuyển, vô cùng khiếp người.

Lục Thiên ngẩng đầu lên nhìn sấm sét khủng bố kia, vẻ mặt khinh thường: “Tới đi!”

Rầm!

Một tia sấm sét đánh từ trên đám mây đen xuống.

Rắc!

Tia sét này đánh xuống, thời không ở nơi này như nứt đôi.

Mà lúc này, Lục Thiên bỗng siết chặt tay phải thành quyền, gã đấm một đấm về phía trước: “Phá!”

Ầm!

Một nắm đấm mang phù ấn xông lên trời, đánh về phía tia sét kia.

Rầm!

Tia sét vỡ vụn, sóng xung kích mạnh mẽ lan tràn ra cả nghìn trượng, trời đất như vỡ đôi.

Mà lúc này, lại một tia sét nữa đánh từ trên trời xuống.

Uy lực của tia sét này ít nhất phải mạnh gấp đôi tia sét trước đó.

Ánh mắt Lục Thiên lóe lên vẻ khinh miệt, lại đấm một quyền ra, một nắm đấm mang phù ấn phóng thẳng lên cao.

Ầm!

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang vọng, vô số tia lửa điện nổ tung trên trời, năng lượng mạnh mẽ đánh nát thời không xung quanh.

Rầm!

Lại một tia sét nữa đánh xuống.

Bên dưới, Lục Thiên phất tay áo.

Ầm!

Một luồng năng lượng khủng bố phóng lên trời, tia sét vừa đánh xuống kia vụn vỡ, hóa thành vô số tia lửa điện rơi xuống.

Ba lần thiên kiếp đã qua!

Đại Võ Tông nhoẻn miệng cười, nhưng đúng lúc này, trên tầng mây lại xuất hiện một tia sét nữa.

Đại Võ Tông sững sờ, sau đó run giọng nói: “Ẩn kiếp, đây là ẩn kiếp trong truyền thuyết!”

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông, Lục Thiên nhíu mày: “Ẩn kiếp sao?”

Đại Võ Tông phấn khởi nói: “Đúng vậy, đạt đến Cực Cảnh sẽ phải vượt qua ba kiếp. Nhưng rất nhiều người không biết, thật ra vẫn còn một kiếp nữa, đó chính là ẩn kiếp. Đây là một kiếp được Tần các chủ năm xưa đặt ra, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới có thể kích hoạt kiếp này, nếu kích hoạt rồi phá được kiếp này thì không những sẽ được tặng gấp đôi Thiên Đạo, mà còn có thể nhận được một phần thưởng thần bí!”

Ông ta càng nói càng phấn khích: “Lục Thiên, con thật sự là yêu nghiệt tuyệt thế, không chỉ mình ta đã đánh giá thấp con mà người đời cũng đã đánh giá thấp con quá rồi!”
 
Chương 871


Chương 871

Lục Thiên hít sâu vào một hơi, gã nhìn đám mây đen kia. Lúc này, một tia sét từ từ đánh ra từ trong đám mây đen, tia sét này dài phải đến nghìn trượng, hơn nữa còn tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt.

Tia sét này xuất hiện, thời không bỗng bắt đầu bị thiêu hủy từng chút một.

Uy lực cực kỳ khủng bố!

Ánh mắt Lục Thiên dữ dằn: “Tới đi!”

Dứt lời, gã giẫm mạnh chân phải xuống, cả người hóa thành một đạo thần ấn bay vút lên trời.

Ầm!

Đạo thần ấn kia vừa tiếp xúc với tia sét thì tia sét đã vỡ nát trong nháy mắt.

Rầm!

Thời không của một khu vực sụp đổ, cực kỳ khủng bố!

Một lúc sau, thời không khôi phục lại, Lục Thiên đứng trên trời, hai tay chắp sau lưng, giữa ấn đường, đạo ấn dần dần biến mất.

Đám mây đen trên đầu gã bỗng tuôn ra những tia sáng trắng, chúng trút xuống rồi nhấn chìm Lục Thiên.

Tặng Thiên Đạo!

Thiên Đạo tôi luyện thân xác!

Một lát sau, khí tức của Lục Thiên tăng lên một cách điên cuồng!

Ầm!

Đất trời xung quanh như cuộn trào lên trong giây phút này.

Rất lâu sau, tia sáng trắng dần tản đi, Lục Thiên bước ra, gã hít sâu vào một hơi rồi khẽ phất tay áo.

Rầm!

Một luồng sấm sét đáng sợ phóng ra, thời không vỡ nát!

Trong sấm sét mang theo ánh đỏ nhàn nhạt!

Ở phía xa, Đại Võ Tông nhoẻn miệng cười: “Ẩn kiếp Chí Cảnh!”

Lục Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ cười: “Đại Kiếm Đế? Hình như cũng chẳng có gì ghê gớm!”

Đại Võ Tông cười nói: “Nói cho con biết một bí mật!”

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông, Đại Võ Tông cười nói: “Ta vừa nhận được tin mới, Diệp Quân không phải là Đại Kiếm Đế!”

Lục Thiên nhíu mày: “Không phải Đại Kiếm Đế sao?”

Đại Võ Tông cười nói: “Đúng vậy! Tiên Bảo Các đã mời một nhóm cường giả phân tích kiếm thế ngày hôm đó, đó không phải là kiếm thế của hắn, có lẽ là do thanh kiếm kia. Vậy nên, Diệp Quân hoàn toàn không phải là Đại Kiếm Đế! Chỉ là thanh kiếm kia khá đặc biệt thôi. Nếu thật là như vậy thì trận chiến một tháng sau, con sẽ thắng chắc, vì đạo ấn của con tuyệt đối có thể áp chế kiếm của hắn!”

Lục Thiên khẽ mỉm cười: “Thì ra là vậy!”

Đại Võ Tông khẽ gật đầu: “Con ở lại đây tiếp tục tu luyện, ta ra ngoài liên lạc với và thế gia và tông môn giúp con!”

Lục Thiên khom người thật sâu hành lễ: “Đa tạ sư phụ!”

Đại Võ Tông gật đầu, quay người rời đi.
 
Chương 872


Chương 872

Sau khi Đại Võ Tông đi, Lục Thiên chầm chậm nhắm mắt lại. Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu gã: “Nếu để bọn họ biết ngươi còn nắm trong tay hai vực, đồng thời còn là song tu đạo – thể, không biết sắc mặt của bọn họ sẽ thế nào!”

Lục Thiên khẽ cười: “Ta cũng hơi mong chờ xem vẻ mặt của những thế lực đứng về phía Diệp Quân vào lúc đó!”

Nói rồi, như nhớ ra điều gì đó, gã lại nói: “Người đứng sau lưng Diệp Quân chắc chắn cũng không đơn giản!”

Giọng nói đó cười nhạt: “Ngươi yên tâm, sau Kiếm Chủ Nhân Gian và Thanh Khưu Nữ Đế, vũ trụ Quan Huyên không một ai đánh được, bao gồm cả Vô Biên Chủ và một vài Đại Kiếm Đế mà bọn họ tâng bốc, đều chỉ như con sâu cái kiến mà thôi!”

Còn một tháng nữa là tới trận chiến giữa Diệp Quân và Lục Thiên.

Nhưng lúc này, đã có vô số người từ khắp chư thiên vạn giới đổ xô về tổng viện thư viện Quan Huyên.

Đây là trận chiến kinh thế!

Ai không muốn tận mắt chứng kiến chứ?

Thư viện Quan Huyên không tuyên truyền gì, nhưng Tiên Bảo Các thì lại cật lực quảng cáo. Đương nhiên, họ tuyên truyền cho Lục Thiên, nhờ vậy mà danh tiếng của Lục Thiên nổi hơn bao giờ hết.

Có thể nói bây giờ Lục Thiên là người nổi tiếng nhất vũ trụ Quan Huyên.

Đặc biệt là Tiên Bảo Các luôn nhấn mạnh vào thân phận người mang thiên mệnh của Lục Thiên, lờ mờ dẫn dắt thân phận thật sự của gã có liên quan đến Kiếm Chủ Nhân Gian nên cả vũ trụ Quan Huyên đều nghi ngờ rằng Lục Thiên chính là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Thế là Lục Thiên lại càng nổi tiếng.

Ba nghìn vạn năm rồi!

Hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện rồi sao?

Nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động khôn nguôi!

Mà Diệp Quân dù là một vị Chuẩn Đại Kiếm Đế, khi đứng trước thân phận này của người mang thiên mệnh cũng bỗng trở nên mờ nhạt.

Kiếm Chủ Nhân Gian, vị thần vĩnh viễn!

Người mang thiên mệnh, vị thần vĩnh viễn!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là trận chiến khiến người ta mong chờ nhất trong nghìn vạn năm qua ở vũ trụ Quan Huyên!

Nam Châu.

Mấy người Chu Phu đã đón người nhà họ Diệp tới thư viện Quan Huyên từ sớm. Đương nhiên họ biết chuyện đang xảy ra ở tổng viện thư viện Quan Huyên.

Tiên Bảo Các tuyên truyền mạnh đến cỡ đó mà!

Sau khi nhận được tin Diệp Quân và người mang thiên mệnh quyết chiến, đám người Chu Phu không hề do dự, lập tức lựa chọn ủng hộ Diệp Quân!

Hắn đi ra từ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu mà!

Nếu Diệp Quân thắng, thư viện Quan Huyên Nam Châu có thể ‘nổ’ đến mười đời cũng không hết!

Không đúng, bây giờ cả Nam Châu đều tự hào vì Diệp Quân.
 
Chương 873


Chương 873

Đặc biệt là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, bây giờ họ xem Diệp Quân như thần. Có thể nói, trong lòng người Nam Châu, Diệp Quân chính là thần.

Núi sau thư viện, bên hồ có hai người chậm rãi đi dạo.

Hai người này chính là Diệp Tiêu – tộc trưởng gia tộc họ Diệp và Nạp Lan Danh – tộc trưởng nhà họ Nạp Lan.

Nhờ Diệp Quân, địa vị của nhà họ Nạp Lan cũng lên như diều gặp gió, đặc biệt là hành động khi xưa của nhà họ Nạp Lan bây giờ đã thành câu chuyện mọi người ca tụng.

Diệp Quân mất hết tu vi nhưng nhà họ Nạp Lan không hề hủy bỏ hôn ước, không giậu đổ bìm leo, hễ nhắc đến Nạp Lan Ca thì người ta chỉ có thể khen cô trượng nghĩa.

Diệp Tiêu bỗng cảm thán: “Thằng nhóc đó đi xa thật!”

Nạp Lan Danh gật đầu: “Ta biết tương lai của cậu ấy rộng mở, nhưng không ngờ cậu ấy lại đi xa đến vậy, thật khiến người ta bất ngờ!”

Diệp Tiêu lắc đầu cười: “Thằng nhóc này…”

Nạp Lan Danh bỗng nói: “Diệp Lão, thân phận thật sự của thằng nhóc này…”

Diệp Tiêu lắc đầu: “Ta cũng không biết. Năm xưa trước cửa nhà ta bỗng xuất hiện một đứa trẻ, còn những thứ khác, ta không biết gì cả”.

Nạp Lan Danh khẽ nói: “Lai lịch của cậu ấy không đơn giản!”

Diệp Tiêu khẽ gật đầu, vẻ mặt buồn bã.

Ông biết chắc chắn sẽ có một ngày Diệp Quân sẽ rời khỏi gia tộc họ Diệp.

Nạp Lan Danh cười nói: “Nghĩ thoáng một chút!”

Diệp Tiêu: “Đương nhiên, nếu rời khỏi gia tộc họ Diệp có thể khiến thằng nhóc đó đi xa hơn thì ta vui còn không hết!”

Nạp Lan Danh khẽ gật đầu, ông ấy nhìn chân trời xa tít tắp, nghẹ giọng nói: “Mắt nhìn người của Tiểu Ca thật tốt!”



Thượng giới, một người phụ nữ đang bước nhanh trên đường.

Người này chính là Phí Bán Thanh.

Khi nhận được tin một tháng sau Diệp Quân và người mang thiên mệnh sẽ quyết chiến, Phí Bán Thanh không hề do dự, lập tức lên đường tới tổng viện thư viện Quan Huyên!

Ở Nam Châu đợi chờ thật sự quá giày vò!

Hơn nữa, càng ngày càng giày vò!

Phí Bán Thanh muốn tới thăm hắn, dù đứng từ xa nhìn cũng được.

Đúng lúc này, một ông lão bỗng cản trước mặt Phí Bán Thanh.

Nhìn thấy ông lão, Phí Bán Thanh nhíu mày: “Huyền Thiên Tông!”

Ông lão cười nói: “Phí Bán Thanh, không ngờ ngươi vẫn dám tới Thượng Giới”.

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.

Ông lão khẽ cười: “Hôm đó học trò Diệp Quân của ngươi đánh bại An Mục của Thanh Châu, Huyền Thiên Tông ta chỉ có thể bỏ qua, tạm thời tránh né! Nhưng bây giờ hắn lại chọc phải người mang thiên mệnh, đúng là khiến ta cười vỡ bụng!”

Lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện thêm một số cường giả Huyền Thiên Tông.

Sắc mặt Phí Bán Thanh trầm xuống.
 
Chương 874


Chương 874

Ông lão cười nói: “Phí Bán Thanh, ngày tàn của ngươi tới rồi!”

Nói rồi ông ta định ra tay, lúc này một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.

Thấy ông lão này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ông lão dẫn đầu Huyền Thiên Tông đang định lên tiếng thì ông lão áo đen phất tay áo, mấy chục cường giả Huyền Thiên Tông bỗng hóa thành cát bụi.

Hoàn toàn biến mất!

Phí Bán Thanh hoảng hốt!

Ông lão áo đen quay người nhìn Phí Bán Thanh: “Có phải cô muốn tới tổng viện không?”

Phí Bán Thanh gật đầu, nhìn ông lão áo đen với vẻ đề phòng: “Các hạ là?”

Ông lão áo đen: “Bọn ta là người của thiếu chủ, phụng mệnh tới bảo vệ cô!”

Phí Bán Thanh hơi ngẩn người, sau đó hỏi: “Thiếu chủ của các ông là?”

Ông lão áo đen xòe tay ra, sau đó khẽ phất tay, thời không nứt ra, một đường hầm thời không xuất hiện trước mặt ông ấy và Phí Bán Thanh.

Nhìn thấy vậy, đồng tử Phí Bán Thanh rút lại, thủ đoạn gì thế?

Ông lão áo đen: “Ta đã mở ra đường hầm thời không dẫn đến tổng viện, vào trong đây thì cô có thể đi thẳng tới tổng viện”.

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm ông lão áo đen: “Rốt cuộc thiếu chủ của các ông là ai?”

Ông lão áo đen không trả lời. Ông ấy đưa Phí Bán Thanh vào thẳng đường hầm thời không, hai người vừa bước vào trong thì thời không ở chỗ đó đã trở lại như cũ.

Cùng lúc đó, không biết vì sao tông chủ của Huyền Thiên Tông lại đột ngột qua đời, nghe nói lúc ra đi rất thanh thản.

Phúc địa Linh Hư.

Trương Vân Thiên và các trưởng lão tề tựu ở đại điện, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng.

Tình cảnh của phúc địa Linh Hư bây giờ rất khó khăn.

Vì bọn họ đã bị Tiên Bảo Các trừng phạt, người của phúc địa Linh Hư đều không được Tiên Bảo Các phục vụ, quan trọng nhất là Tiên Bảo Các đã xếp bọn họ vào hàng ngũ thù địch, đồng thời đã hạ lệnh truy sát có thưởng đối với phúc địa Linh Hư.

Chỉ cần giết được một người trong phúc địa Linh Hư thì có thể nhận được kim tinh của Tiên Bảo Các, thế nên sau khi hộ tống Diệp Quân tới Kiếm Tông thì phúc địa Linh Hư đã phong giới, không ai được ra ngoài.

Lệnh treo thưởng của Tiên Bảo Các cực kỳ khủng bố!

Vì bọn họ rất chịu chi.

Trong điện, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới trận quyết chiến giữa Diệp Quân và Lục Thiên, đó cũng là lúc quyết định vận mệnh của phúc địa Linh Hư.

Nếu Diệp Quân thắng, phúc địa Linh Hư có thể sống.

Nếu Diệp Quân thua, phúc địa Linh Hư sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Lần này, phúc địa Linh Hư đã cược một ván lớn!

Bấy giờ, Trương Vân Thiên bỗng cười nói: “Các vị, chúng ta đã chọn Diệp công tử thì chỉ có thể kiên trì tới cùng!”

 
 
Chương 875


Chương 875

Nói rồi ông ấy đứng dậy: “Diệp công tử vô địch!”

“Vô địch!”

Đại trưởng lão cũng bất thình lình hét lên!

Những trưởng lão khác trong phúc địa Linh Hư cũng hò reo!

Mẹ kiếp!

Đã đến giờ phút này rồi, Diệp Quân không vô địch thì bọn họ cũng xem hắn là vô địch!



Động thiên Tuế Nguyệt.

Trong điện, các trưởng lão đông đủ, dẫn đầu chính là Nam Ly Âm.

Vẻ mặt Nam Ly Âm bình tĩnh, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão bên cạnh bà ấy thì mặt đầy ý cười!

Bên dưới, các trưởng lão khác nhìn ba người mà cạn lời.

Bọn họ biết chắc chắn ba người này đã biết được bí mật nào đó rồi, nhưng ba người họ không chịu nói ra.

Đúng là làm người khác sốt ruột chết đi được!

Thật ra trong lòng Nam Ly Âm cũng hoảng lắm, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người trong động thiên Tuế Nguyệt mà.

Nếu Diệp Quân thua, bà ấy cũng sẽ tuyệt vọng!

Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cùng đối phó, ai chịu cho nổi?

Tuy bà ấy cũng rất tin Diệp Quân, nhưng chuyện này liên quan đến sự tồn vong của cả tộc, bà ấy không thể không lo lắng.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão bên cạnh bà ấy thì không lo lắng chút nào.

Lúc này, Đại trưởng lão bỗng cười nói: “Mọi người đừng tỏ vẻ nghiêm trọng thế mà, nào, mọi người cùng cười lên chút, cho đời nó vui!”

Các vị trưởng lão thì mặt đen như đít nồi!

Sống chó quá!



Kiếm Tông.

Trần Quan Tử đứng trước cửa Kiếm Điện, bên cạnh y là Tào Bạch.

Trần Quan Tử trầm mặc nhìn phía chân trời xa xăm.

Tào Bạch bỗng hỏi: “Đại sư huynh, huynh cảm thấy Diệp Quân sư đệ có thể thắng được không?”

Trần Quan Tử bình tĩnh nói: “Thắng thua là chuyện bình thường. Nhưng buộc phải công bằng! Ngày hôm đó, nếu có người dám làm chuyện bất công, ta sẽ giết hắn!”

Tào Bạch gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ!”

Nói rồi, y nhìn bầu trời với ánh mắt lạnh lùng: “Chắc bọn họ không dám đâu!”

Trần Quan Tử bỗng nói: “Thế thì chưa chắc!”

Nghe vậy Tào Bạch ngẩn người.

Ở khu vực tu luyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom