Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 696


Chương 696

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó không chế cảm giác phấn khích trong cơ thể, một lát sau, hắn nhìn Võ Thần kia, xòe bàn tay ra, kiếm lập tức biến mất.

Tiểu Tháp khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân híp mắt nói: “Đánh!”

Tiểu Tháp nghi hoặc.

Lúc này, Võ Thần kia chợt biến mất tại chỗ.

Đồng tử của Diệp Quân co rút, vừa nhìn đã thấy tốc độ của đối phương vô cùng đáng sợ, nhanh đến mức hắn không nhìn rõ dấu vết của đối phương.

Diệp Quân vung tay phải lên.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân lùi về sau mấy chục trượng, hắn còn chưa kịp dừng lại, một tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân vọt sang bên phải, nhưng trong khoảnh khắc hắn bay lên, một bàn tay nắm chặt chân phải của hắn, sau đó, hắn có cảm giác mình tiếp xúc với mặt đất.

Rầm!

Mặt đất nứt lìa.

Cơn đau dữ dội từ phía sau khiến Diệp Quân cau mày.

Võ Thần xông tới đá một cước vào bụng hắn.

Rầm!

Diệp Quân lập tức bay ra ngoài!

Động tác uyển chuyển khiến hắn không thể đánh trả.

Diệp Quân bay lên mấy chục trượng, sau đó đập mạnh xuống đất, vừa tiếp đất, mặt đất đã nứt lìa, đồng thời phun ra mấy ngụm máu tươi.

Lúc này, Tiểu Tháp vội vàng nói: “Mau rút kiếm đi!”

Diệp Quân không quan tâm tới Tiểu Tháp, hắn vừa tiếp đất, vị Võ Thần kia đã xuất hiện trước mặt hắn như bóng ma, sau đó đấm hắn một cú. Mặc dù không có lực đấm, nhưng lại khiến hắn cảm thấy sức ép mạnh mẽ, giống như trăm ngọn núi đè xuố.ng.

Diệp Quân nhìn nắm đấm phóng tới, hắn nheo mắt, lúc này trong đầu hắn hiện lên hàng trăm cách đối phó.

Nhưng!

Trước nắm đấm này, hắn có cảm giác đối phương đã chặn hết mọi biện pháp chống lại của mình.

Một cú đấm đã chặn hết tất cả lối thoát của hắn.

Bất lực!

Diệp Quân chỉ có thể dùng tay chống đỡ.

Ầm!

Trong chốc lát, Diệp Quân bay ngược ra sau, ngay lúc đó, Võ Thần dùng tay phải nắm lấy chân phải của hắn, sau đó kéo ngược hắn lại, hắn lại tiếp đất lần nữa.

Diệp Quân đập mạnh xuống đất, mặt đất lại nứt lìa, cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt hắn méo mó, nhưng vẫn chưa kết thúc, hắn vừa tiếp đất, Võ Thần đã lao tới đá mạnh vào bụng hắn, người hắn cong lại, bay ra ngoài.

Hắn vừa bay ra, nữ Võ Thần lại xông tới, đấm thẳng vào mặt hắn.
 
Chương 697


Chương 697

Cảm nhận được một cú đấm mạnh mẽ đánh tới, Diệp Quân lại dùng tay chống đỡ.

Rầm!

Diệp Quân bay ra xa trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Tháp lo lắng nói: “Mau rút kiếm ra, không rút kiếm, ngươi sẽ…”

Lúc này, giọng nói bí ẩn vang lên: “Hắn đang học tập!”

Tiểu Tháp sững sờ.

Giọng nói bí ẩn nhẹ nhàng nói: “Cho dù dùng kiếm, hắn cũng không phải là đối thủ của vị Võ Thần này, xem đi, lúc hắn rút kiếm, có thể sẽ có bất ngờ!”

Tiểu Tháp không nói nữa.

Vừa đáp xuống đất, vị Võ Thần kia lại lao tới, Diệp Quân đang nằm trên mặt đất dùng tay phải vỗ mạnh xuống đất, cả người bật dật, lần này, hắn không rút lui hay né tránh, mà tung một cú đấm.

Đối đầu trực diện!

Rắc!

Hai nắm đấm chạm vào nhau, cánh tay phải của Diệp Quân đứt lìa, sau đó bay ngược ra sau. Lúc này, Võ Thần bắt lấy cánh tay đã đứt lìa của Diệp Quân, sau đó kéo mạnh về phía mình, nhưng đúng lúc này, trong lòng bàn tay của Diệp Quân bị Võ Thần nắm lấy, phóng ra một thanh kiếm.

Xuất kiếm rồi!

Bởi vì Võ Thần kéo Diệp Quân về phía mình, vì vậy khi Diệp Quân xuất kiếm, có thêm lực kéo của Võ Thần, tốc độ thanh kiếm càng nhanh hơn.

Vụt!

Rầm!

Diệp Quân bay ra ngoài trăm trượng, hắn vừa tiếp đất, cả người rách nát, máu tươi nhuốm đỏ quần áo.

Nhưng ở phía xa, Võ Thần lại đứng yên tại chỗ.

Bởi vì thanh kiếm đã đâm vào giữa lông mày của Võ Thần.

Lấy vết thương đổi mạng!

Võ Thần đứng yên tại chỗ, dần trở nên hư ảo, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Quân nằm trên mặt đất, uống một viên đan dược, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, hắn cảm giác toàn thân như mềm nhũn.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi không rút kiếm từ đầu là để đợi khoảnh khắc này sao?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thực lực của ta chắc chắn không bằng Võ Thần, nếu ta rút kiếm ngay từ đầu thì sẽ không thắng nổi! Bởi vì một khi Võ Thần biết được tốc độ kiếm của ta, ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì vậy, ta chỉ có thể chịu đòn, làm quen với cách đánh của Võ Thần, sau đó rút kiếm vào thời khắc then chốt, cho Võ Thần một đòn chí mạng, ta chỉ có một cơ hội để ra tay mà thôi!”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân nói tiếp: “Ý thức chiến đấu, sức mạnh và tốc độ của Võ Thần có thể nghiền nát ta, ta chỉ có thể tỏ ra yếu đuối, khiến Võ Thần mất cảnh giác, sau đó bất ngờ tấn công, nếu không ta không phải là đối thủ của Võ Thần!”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Đối mặt với cường giả mạnh hơn chúng ta nhiều, phải tỏ ra yếu thế sau đó ra tay mới là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu Tháp thở dài.
 
Chương 698


Chương 698

Nó biết nếu Diệp Quân rút kiếm ngay từ đầu thì thực sự sẽ không có cơ hội.

Đối đầu trực diện!

Hoàn toàn không có khả năng!

Võ Thần này có ý thức chiến đấu, mặc dù cảm giới đã bị áp chế, nhưng vẫn có thể đánh bại Diệp Quân, trong tình huống này, Diệp Quân không thể đối đầu trực diện.

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Đầu óc của thằng nhóc này thật đáng sợ! Cứ tưởng sau khi đột phá, hắn sẽ huênh hoang hơn, nhưng không ngờ hắn vẫn hiểu rõ thực lực của bản thân, không hề kiêu ngạo hay đánh giá thấp kẻ thù. Thật đáng sợ!”

Tiểu Tháp cười nói: “Do ta dạy tốt!”

Trầm mặc một lát, giọng nói thần bí nói: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả tiểu chủ nhân của ngươi!”

Tiểu Tháp: “…”

Lúc này, Diệp Quân ngồi bật dậy, hưng phấn nói: “Tháp gia, ta biết vì sao lúc nãy một đấm của Võ Thần có thể bóp ch.ết ta rồi!”

Tiểu Tháp sững sờ, sau đó nói: “Tại sao?”

Diệp Quân kích động nói: “Là khí thế, từ khí thế Võ Thần đã coi thường ta, giống như Nhất Kiếm Định Sinh Tử, khi ta rút kiếm, ngươi nhất định phải chết, loại khí thế này đến từ đâu? Là thực lực, là kinh nghiệm và sức mạnh sau vô số trận chiến. Khi Võ Thần tung nắm đấm, Võ Thần không hề sợ bất kỳ đòn tấn công và phản kháng nào của ta, bởi vì khi đấm, Võ Thần đã nhìn thấy tất cả khả năng của ta, chặn hết đường thoát thân của ta, cho dù ta phản ứng thế nào thì Võ Thần cũng có thể lập tức phản ứng.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi siết chặt hai tay: “Người mới bắt đầu sẽ học từ đơn giản đến phức tạp, đạt đến một trình độ phức tạp nhất định sẽ trở về đơn giản, đại đạo rất đơn giản, thức phức tạp nhất lại càng đơn giản!”

Đại đạo rất đơn giản!

Bùm!

Đột nhiên, thương Võ Thần trong cơ thể Diệp Quân phóng thẳng lên trời.

Tiểu Tháp kinh ngạc nói: “Hắn… thành Võ Thần rồi sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Không tính!”

Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”

Giọng nói bí ẩn giải thích: “Bây giờ hắn chỉ được coi là Chuẩn Võ Thần, bởi vì hắn mặc dù đã giác ngộ, nhưng vẫn chưa đạt được. Đại đạo rất đơn giản, bây giờ hắn đang ở giai đoạn phức tạp, muốn đạt tới giai đoạn đơn giản không hề dễ dàng! Biết và làm được là hoàn toàn khác nhau. Chỉ là tên này mới đấu với Võ Thần một trận mà đã phát hiện ra vấn đề này, có thể thấy hắn là thiên tài hiếm có!”

Tiểu Tháp cười nói: “Có ta dẫn dắt tất nhiên phải khác rồi! Dưới sự dạy bảo của ta, ông nội và cha hắn đã vô địch, tiếp theo hắn cũng sẽ vô địch. Chà, ta nghĩ mình nên tự phong một danh hiệu, gọi là… Tháp đạo sư bất khả chiến bại!”

Giọng nói bí ẩn: “???”

Lúc này, Diệp Quân nói: “Trong biển ý thức của ta, có vô số hình ảnh chiến đấu của cường giả, trước đây ta từng quan sát bọn họ chiến đấu rồi học hỏi từ họ, nhưng khi đấu cùng Võ Thần, ta mới phát hiện ra rằng càng muốn giác ngộ thì càng không được, thực chiến mới là vương đạo!”

Vừa nói hắn vừa tung một quyền: “Thoạt nhìn đây chỉ là một quyền đơn giản, nhưng đằng sau quyền này có thể có công lực trăm năm, ngàn năm! Vì vậy, ta cần chiến đấu, ta muốn chiến đấu!”
 
Chương 699


Chương 699

Nói xong, hắn rời đi, sau đó lại bước vào.

Khi hắn bước vào, vị Võ Thần kia lại xuất hiện.

Diệp Quân nhìn Võ Thần, phấn khích nói: “Đấu tiếp!”

Nói xong, hắn xông lên.



Trong thư viện của vũ trụ Quan Huyên.

Trên đỉnh núi của một ngọn núi cao vạn trượng, một chàng trai đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang hòa cùng trời đất.

Người mang thiên mệnh!

Sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, gã lập tức được thư viện huấn luyện.

Tất cả tài nguyên đều là tốt nhất.

Danh tiếng của gã cũng vượt qua Diệp Quan Chỉ và viện chủ Võ Viện – Trần Qua. Có thể nói, bây giờ gã là nhân vật tài giỏi nhất trong thư viện Quan Huyên.

Lúc này, người mang thiên mệnh đột nhiên mở mắt.

Ầm!

Bỗng chốc, giữa trời đất xuất hiện vô số sức mạnh đáng sợ, như sấm sét, địa hỏa, hàn phong… dày đặc, vô cùng đáng sợ.

Cảnh giới Đăng Phong?

Người mang thiên mệnh chậm rãi đứng dậy, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt gã.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, người mang thiên mệnh vội vàng lành lễ: “Sư phụ!”

Người trước mặt là Đại võ quan của thư viện Quan Huyên.

Đại võ quan phụ trách dạy võ cho tất cả đệ tử trong thư viện Quan Huyên, địa vị chỉ sau viện chủ Võ Viện và chủ tịch Võ Viện.

Quan trọng nhất là vị đại võ quan này từng đến chiến trường Hư Chân, người có thể sống sót ở nơi đó đều rất đáng sợ.

Đại võ quan nhìn đánh giá người mang thiên mệnh một lượt, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cảnh giới Đăng Phong rồi à?”

Người mang thiên mệnh gật đầu, cười nói: “Vâng!”

Gã dừng lại rồi hỏi tiếp: “Diệp Quân đang ở cảnh giới nào?”

Võ quan nói: “Cảnh giới Diệt Không!”

Nghe vậy, người mang thiên mệnh cau mày: “Vẫn ở Diệt Không ư?”

Võ quan gật đầu.

Người mang thiên mệnh trầm mặc.

Võ quan nhìn người mang thiên mệnh: “Trận chiến ngày đó, thua không cam lòng sao?”

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Thua là thua, không có gì phải không cam lòng, là do bản lĩnh của ta không bằng người khác, ta thua là phải! Ta phải cảm tạ hắn ngày đó đã đánh bại ta, nếu không, ta sẽ không thể buông bỏ bản thân, nhận ra bản thân còn nhiều thiếu sót!”

Ánh mắt võ quan hiện lên sự khâm phục: “Thắng thua nhất thời không tính là gì cả, con đường võ đạo không chỉ là nhất thời, mà còn cả tương lai, người có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng!”
 
Chương 700


Chương 700

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Ta hiểu rồi! Lần này ta sẽ không thua nữa! Ta sẽ không bao giờ thua nữa!”

Võ quan hơi nheo mắt: “Ngươi nắm chắc phần thắng không?”

Người mang thiên mệnh khẽ nhếch miệng, nhắm mắt lại, thầm niệm chú.

Bùm!

Giữa hai lông mày gã đột nhiên xuất hiện một dấu ấn vàng.

Nhìn thấy dấu ấn vàng, sắc mặt võ quan lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đạo ấn!

Là đạo ấn từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian!

Sau trận chiến năm đó, Kiếm Chủ Nhân Gian đã trả lại đạo ấn cho Đạo Môn Đạo Quân, mà lúc này, đạo ấn lại nằm trong tay người mang thiên mệnh.

Người mang thiên mệnh siết chặt hai tay, ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Ta sẽ trở thành viện trưởng tốt nhất! Diệp Quân sẽ là hòn đá đầu tiên giúp ta bước lê.n đỉnh cao! Đời này ta nhất định vô địch!”

Gã muốn thừa kế ngôi vị!

Viện trưởng!

Đại võ quan lặng thinh.

Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, thư viện không có viện trưởng nữa.

Tại sao?

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ai có thể làm viện trưởng đây?

Ai dám làm chứ?

Tín công chúa và Minh Hoàng có quyền thế vô cùng cao, cũng không có để tâm nhiều đến vị trí này.

Không phải không dám nghĩ mà là không thể nào nghĩ đến, vì không ai tin phục cả.

Đừng thấy hai người họ quyền thế ngút trời, trong tay có đại quân hàng trăm vạn người, lại là thành viên của nội các mà lầm, chỉ cần họ dám có ý nghĩ gì với vị trí đó, họ có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Mọi người đều thầm hiểu chức vụ viện trưởng chỉ có thể là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian hoặc là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian đảm nhận.

Nếu không thì không ai tin phục cả.

Người mang thiên mệnh!

Thật ra lúc đầu thư viện cũng nghi ngờ người mang thiên mệnh là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao người mang thiên mệnh của hai đời trước là cha con. Nhưng tiếc là thư viện đã không tìm thấy huyết mạch phong ma trong người của người mang thiên mệnh.

Có hai khả năng, một là người mang thiên mệnh chưa thức tỉnh huyết mạch phong ma; hai là người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Lúc này đạo ấn xuất hiện ở trong tay người mang thiên mệnh, điều này có nghĩa gì? Tức là cho dù người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian thì đó cũng có thể là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Có cơ hội kế thừa vị trí không?
 
Chương 701


Chương 701

Không phải là không có cơ hội.

Đại võ quan híp mắt lại, lúc này trái tim đã tĩnh mịch rất nhiều năm của ông ta bắt đầu xao động.

Lúc đầu ông ta làm giáo viên của người mang thiên mệnh là mệnh lệnh của nội các, nhưng lúc này ông ta thật sự muốn làm công việc này.

Đây có thể là một cơ hội tốt hàng ngàn khó gặp với ông ta.

Nếu thành công thì sẽ một bước lên trời.

Lúc này người mang thiên mệnh bỗng nhìn về phía Đại võ quan, gã chào ông ta nói: “Thầy ơi, ta biết muốn kế thừa vị trí quan trọng này vô cùng khó khăn nên ta muốn người giúp ta một tay, nếu ta thừa kế vị trí này, ta sẽ không bao giờ quên ơn giúp đỡ của người”.

Gã biết gã muốn thừa kế vị trí này thì phải được rất nhiều người ủng hộ, mà Đại võ quan trước mặt này cũng vô cùng quan trọng.

Đại võ quan im lặng một lúc rồi hỏi: “Tiên Bảo Các ủng hộ ngươi như thế có phải là vì đã biết chuyện ngươi được đạo ấn nhận chủ không?”

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Vâng”.

Đại võ quan im lặng.

Người mang thiên mệnh lại nói: “Hai thế lực mạnh nhất hệ Ngân Hà là Vị Lai Tông và Ngân Hà Tông cũng ủng hộ ta”.

Đại võ quan cảm thấy ngạc nhiên: “Họ cũng ủng hộ ngươi ư?”

Người mang thiên mệnh gật đầu.

Lúc này Đại võ quan đã rất kinh hoàng.

Mặc dù thực lực của Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông không bằng thư viện Quan Huyên, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, hơn cả Cửu Thiên Thập Địa.

Bây giờ Tiên Bảo Các, Vị Lai Tông, Ngân Hà Tông đều ủng hộ người mang thiên mệnh, hơn nữa rất nhiều gia tộc trong thư viện cũng đứng về phía người mang thiên mệnh… Muốn thừa kế vị trí này cũng không phải không có khả năng.

Không đúng!

Là hoàn toàn có thể.

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Đại võ quan đưa ra quyết định, ông ta nhìn người mang thiên mệnh, khẽ nói: “Thư viện đã không có thủ lĩnh trong nhiều năm như thế, cũng nên chọn ra viện trưởng rồi”.

Nghe thế người mang thiên mệnh mừng rỡ.

Đại võ quan!

Chức vụ này là chức vụ có thực quyền, ít nhất Võ Viện có hơn tám mươi phần trăm đều là người được ông ta dạy bảo, học trò ở khắp thiên hạ.

Được ông ta ủng hộ thì tiếng nói của gã ở thư viện sẽ có trọng lượng hơn, nhất là ở Võ Viện.

Đại võ quan trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn trở thành thiếu chủ của thư viện thì vẫn phải được nội các và bốn gia tộc siêu cấp đó ủng hộ”.

Người mang thiên mệnh lặng thinh.

Bốn gia tộc siêu cấp.

Cổ tộc, Nguyệt tộc, thần tộc Thái Sơ và một gia tộc lâu đời – Dương tộc.
 
Chương 702


Chương 702

Mặc dù gã là người mang thiên mệnh nhưng bây giờ gã cũng vô cùng kiêng dè bốn gia tộc lớn này.

Chỉ một gia tộc thôi cũng là sự tồn tại đáng sợ có thể khiến vũ trụ Quan Huyên đảo điên.

Đại võ quan bỗng nói: “Đừng nóng vội, chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ chậm rãi. Bây giờ bước đầu tiên chúng ta cần phải làm là trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân. Ngươi nhất định phải thắng trận chiến này, chỉ cần ngươi thắng được trận này thì danh tiếng của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao, khi đó với thân phận đặc biệt của ngươi, danh vọng ở vũ trụ Quan Huyên của ngươi cũng sẽ đạt tới đỉnh cao, đến lúc đó cho dù là bốn gia tộc siêu cấp cũng không dám xem thường ngươi”.

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Đại võ quan gật đầu nói: “Thân phận của ngươi khá đặc biệt, lại có Tiên Bảo Các, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông ủng hộ, chỉ cần ngươi mở lòng kết giao, ngoài bốn gia tộc lớn thì các gia tộc còn lại, kể cả Cửu Thiên Thập Địa đều sẽ rất sẵn lòng xích lại gần ngươi. Cho nên nhất định phải thắng trong trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân”.

Người mang thiên mệnh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Con sẽ tự tay giết hắn để chứng minh với mọi người con mới là nhân vật chính ở thế hệ này”.

Đại võ quan bỗng nói: “Dẫn ngươi đến một nơi đặc biệt để tu luyện, sau khi ngươi ra khỏi đó, ta tin chắc trong số những người cùng cấp bậc, chỉ có Diệp Quan Chỉ và Trần Qua mới là đối thủ của ngươi”.

Người mang thiên mệnh vội cúi người với Đại võ quan: “Cảm ơn người”.

Đại võ quan vung tay phải lên rồi dẫn người mang thiên mệnh biến mất khỏi chỗ đó.

Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đứng trước một tòa tháp cao.

Người mang thiên mệnh hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Đại võ quan cười nói: “Võ Tháp! Là nơi do các chủ của Tiên Bảo Các xây nên, tu luyện trong tháp này, một năm ở bên trong tương ứng với một ngày ở bên ngoài”.

Nghe thế đồng tử người mang thiên mệnh co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này rất đặc biệt, người bình thường không thể vào trong tu luyện, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới có tư cách bước vào nơi này, hơn nữa người bình thường cũng không tiêu phí nổi khi tu luyện ở đây, vì một ngày tu luyện ở đây cũng tiêu tốn mấy chục vạn tiên tinh”.

Mấy chục vạn tiên tinh!

Vẻ mặt người mang thiên mệnh trở nên đông cứng, mặc dù gã có tiền nhưng gã không phải là Tiên Bảo Các, tiền vô số kể.

Một ngày mấy chục vạn tiên tinh.

Là một con số khá lớn.

Đại võ quan nói: “Đi thôi”.

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Tiền…”

Đại võ quan cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ nơi này sẽ miễn phí cho ngươi”.

Người mang thiên mệnh sửng sốt.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này là do ta quản lý, để thuận tiện thì không có ai quản ta cả”.

Người mang thiên mệnh cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn người”.

Nói rồi hai người bước vào trong tháp.

Viện trưởng!

Đại võ quan lặng thinh.

Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, thư viện không có viện trưởng nữa.
 
Chương 703


Chương 703

Tại sao?

Ai có thể làm viện trưởng đây?

Ai dám làm chứ?

Tín công chúa và Minh Hoàng có quyền thế vô cùng cao, cũng không có để tâm nhiều đến vị trí này.

Không phải không dám nghĩ mà là không thể nào nghĩ đến, vì không ai tin phục cả.

Đừng thấy hai người họ quyền thế ngút trời, trong tay có đại quân hàng trăm vạn người, lại là thành viên của nội các mà lầm, chỉ cần họ dám có ý nghĩ gì với vị trí đó, họ có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Mọi người đều thầm hiểu chức vụ viện trưởng chỉ có thể là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian hoặc là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian đảm nhận.

Nếu không thì không ai tin phục cả.

Người mang thiên mệnh!

Thật ra lúc đầu thư viện cũng nghi ngờ người mang thiên mệnh là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao người mang thiên mệnh của hai đời trước là cha con. Nhưng tiếc là thư viện đã không tìm thấy huyết mạch phong ma trong người của người mang thiên mệnh.

Có hai khả năng, một là người mang thiên mệnh chưa thức tỉnh huyết mạch phong ma; hai là người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Lúc này đạo ấn xuất hiện ở trong tay người mang thiên mệnh, điều này có nghĩa gì? Tức là cho dù người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian thì đó cũng có thể là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Có cơ hội kế thừa vị trí không?

Không phải là không có cơ hội.

Đại võ quan híp mắt lại, lúc này trái tim đã tĩnh mịch rất nhiều năm của ông ta bắt đầu xao động.

Lúc đầu ông ta làm giáo viên của người mang thiên mệnh là mệnh lệnh của nội các, nhưng lúc này ông ta thật sự muốn làm công việc này.

Đây có thể là một cơ hội tốt hàng ngàn khó gặp với ông ta.

Nếu thành công thì sẽ một bước lên trời.

Lúc này người mang thiên mệnh bỗng nhìn về phía Đại võ quan, gã chào ông ta nói: “Thầy ơi, ta biết muốn kế thừa vị trí quan trọng này vô cùng khó khăn nên ta muốn người giúp ta một tay, nếu ta thừa kế vị trí này, ta sẽ không bao giờ quên ơn giúp đỡ của người”.

Gã biết gã muốn thừa kế vị trí này thì phải được rất nhiều người ủng hộ, mà Đại võ quan trước mặt này cũng vô cùng quan trọng.

Đại võ quan im lặng một lúc rồi hỏi: “Tiên Bảo Các ủng hộ ngươi như thế có phải là vì đã biết chuyện ngươi được đạo ấn nhận chủ không?”

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Vâng”.

Đại võ quan im lặng.

Người mang thiên mệnh lại nói: “Hai thế lực mạnh nhất hệ Ngân Hà là Vị Lai Tông và Ngân Hà Tông cũng ủng hộ ta”.

Đại võ quan cảm thấy ngạc nhiên: “Họ cũng ủng hộ ngươi ư?”

Người mang thiên mệnh gật đầu.

Lúc này Đại võ quan đã rất kinh hoàng.
 
Chương 704


Chương 704

Mặc dù thực lực của Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông không bằng thư viện Quan Huyên, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, hơn cả Cửu Thiên Thập Địa.

Bây giờ Tiên Bảo Các, Vị Lai Tông, Ngân Hà Tông đều ủng hộ người mang thiên mệnh, hơn nữa rất nhiều gia tộc trong thư viện cũng đứng về phía người mang thiên mệnh… Muốn thừa kế vị trí này cũng không phải không có khả năng.

Không đúng!

Là hoàn toàn có thể.

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Đại võ quan đưa ra quyết định, ông ta nhìn người mang thiên mệnh, khẽ nói: “Thư viện đã không có thủ lĩnh trong nhiều năm như thế, cũng nên chọn ra viện trưởng rồi”.

Nghe thế người mang thiên mệnh mừng rỡ.

Đại võ quan!

Chức vụ này là chức vụ có thực quyền, ít nhất Võ Viện có hơn tám mươi phần trăm đều là người được ông ta dạy bảo, học trò ở khắp thiên hạ.

Được ông ta ủng hộ thì tiếng nói của gã ở thư viện sẽ có trọng lượng hơn, nhất là ở Võ Viện.

Đại võ quan trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn trở thành thiếu chủ của thư viện thì vẫn phải được nội các và bốn gia tộc siêu cấp đó ủng hộ”.

Người mang thiên mệnh lặng thinh.

Bốn gia tộc siêu cấp.

Cổ tộc, Nguyệt tộc, thần tộc Thái Sơ và một gia tộc lâu đời – Dương tộc.

Mặc dù gã là người mang thiên mệnh nhưng bây giờ gã cũng vô cùng kiêng dè bốn gia tộc lớn này.

Chỉ một gia tộc thôi cũng là sự tồn tại đáng sợ có thể khiến vũ trụ Quan Huyên đảo điên.

Đại võ quan bỗng nói: “Đừng nóng vội, chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ chậm rãi. Bây giờ bước đầu tiên chúng ta cần phải làm là trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân. Ngươi nhất định phải thắng trận chiến này, chỉ cần ngươi thắng được trận này thì danh tiếng của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao, khi đó với thân phận đặc biệt của ngươi, danh vọng ở vũ trụ Quan Huyên của ngươi cũng sẽ đạt tới đỉnh cao, đến lúc đó cho dù là bốn gia tộc siêu cấp cũng không dám xem thường ngươi”.

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Đại võ quan gật đầu nói: “Thân phận của ngươi khá đặc biệt, lại có Tiên Bảo Các, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông ủng hộ, chỉ cần ngươi mở lòng kết giao, ngoài bốn gia tộc lớn thì các gia tộc còn lại, kể cả Cửu Thiên Thập Địa đều sẽ rất sẵn lòng xích lại gần ngươi. Cho nên nhất định phải thắng trong trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân”.

Người mang thiên mệnh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Con sẽ tự tay giết hắn để chứng minh với mọi người con mới là nhân vật chính ở thế hệ này”.

Đại võ quan bỗng nói: “Dẫn ngươi đến một nơi đặc biệt để tu luyện, sau khi ngươi ra khỏi đó, ta tin chắc trong số những người cùng cấp bậc, chỉ có Diệp Quan Chỉ và Trần Qua mới là đối thủ của ngươi”.

Người mang thiên mệnh vội cúi người với Đại võ quan: “Cảm ơn người”.

Đại võ quan vung tay phải lên rồi dẫn người mang thiên mệnh biến mất khỏi chỗ đó.

Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đứng trước một tòa tháp cao.

Người mang thiên mệnh hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
 
Chương 705


Chương 705

Đại võ quan cười nói: “Võ Tháp! Là nơi do các chủ của Tiên Bảo Các xây nên, tu luyện trong tháp này, một năm ở bên trong tương ứng với một ngày ở bên ngoài”.

Nghe thế đồng tử người mang thiên mệnh co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này rất đặc biệt, người bình thường không thể vào trong tu luyện, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới có tư cách bước vào nơi này, hơn nữa người bình thường cũng không tiêu phí nổi khi tu luyện ở đây, vì một ngày tu luyện ở đây cũng tiêu tốn mấy chục vạn tiên tinh”.

Mấy chục vạn tiên tinh!

Vẻ mặt người mang thiên mệnh trở nên đông cứng, mặc dù gã có tiền nhưng gã không phải là Tiên Bảo Các, tiền vô số kể.

Một ngày mấy chục vạn tiên tinh.

Là một con số khá lớn.

Đại võ quan nói: “Đi thôi”.

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Tiền…”

Đại võ quan cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ nơi này sẽ miễn phí cho ngươi”.

Người mang thiên mệnh sửng sốt.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này là do ta quản lý, để thuận tiện thì không có ai quản ta cả”.

Người mang thiên mệnh cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn người”.

Nói rồi hai người bước vào trong tháp.

Đỉnh thí luyện, Huyền Giới.

Bốp bốp bốp bốp!

Trên đài tỉ võ, Diệp Quân đang chiến đấu kịch liệt với Võ Thần.

Tốc độ của hai người quá nhanh, vậy nên người bình thường chỉ có thể nhìn thấy được hai tàn ảnh mơ hồ.

Mà Diệp Quân lại không dùng kiếm!

Hắn dùng quyền cước!

Trước khi tu kiếm, thứ mà hắn dùng chính là quyền cước.

Hắn giờ vẫn đang chịu đòn một cách bị động, căn bản không có bất cứ sức đánh trả nào!

Tốc độ, sức mạnh cũng như phản ứng, bao gồm cả ý thức của Võ Thần đều áp chế hắn!

Lần này, hắn cũng không dùng kiếm một cách bất ngờ nữa!

Việc hắn phải làm chính là chịu đòn!

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hắn phải rèn luyện phản ứng, tốc độ và ý thức của bản thân!

May là bởi vì hắn thường xuyên ăn thịt rồng, uống máu rồng, nên thân xác mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nếu không thì hắn căn bản chẳng thể chống đỡ được lâu tới thế!

Bây giờ đương nhiên hắn sẽ không theo đuổi đại đạo chí giản, muốn đạt tới đại đạo chí giản, hắn phải đạt tới đỉnh cao của phức tạp, chỉ có như vậy thì mới có thể theo đuổi đại đạo chí giản!

Người đạt tới đỉnh cao mới có tư cách theo đuổi thứ gọi là bình thường, nếu không thì ngươi không phải đang theo đuổi sự bình thường mà bản thân ngươi đã chính là sự bình thường, ngoại trừ bình thường ra, ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác.

Theo đuổi sự bình thường và bình thường một cách bị động, đó là hai cách biệt quá lớn!
 
Chương 706


Chương 706

Diệp Quân đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, vậy nên hắn muốn lợi dụng Võ Thần để rèn luyện bản thân, khiến cho bản thân đạt tới đỉnh cao của phức tạp trước, sau đó lại theo đuổi đại đạo chí giản!

Trên đài tỉ võ, Diệp Quân liên tiếp lùi ra sau, trong nháy mắt, hắn đã lùi ra xa mấy trăm trượng!

Mặc dù vẫn bị áp chế, nhưng đã có sự khác biệt so với lần đầu, hắn có thể phòng bị một cách có hiệu quả, không đến nỗi bị Võ Thần đánh túi bụi!

Cứ như vậy, ba ngày đã qua đi!

Ba ngày này, Diệp Quân vẫn dựa vào Khôi Phục Đan và Trị Thương Đan, không ngừng giao chiến với Võ Thần, không dừng lại dù chỉ là một khắc!

Tinh thần của Diệp Quân căng như dây đàn, lúc giao đấu với Võ Thần thật sự không thể buông lỏng dù chỉ là một chút, nếu không thì thứ chờ đợi hắn sẽ chính là sự hủy diệt!

Võ Thần này rất biết cách nắm bắt cơ hội!

Lơ là một chút thôi là sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt ngay!

Mười ngày trôi qua.

Diệp Quân đã bắt đầu dần thích ứng sự tấn công mạnh mẽ của Võ Thần này, bây giờ mặc dù hắn vẫn chưa thể phản công, nhưng phòng bị thì đã dư sức, bởi vì hắn đã có thể thích ứng được với tốc độ và phản ứng của Võ Thần!

Thực lực của Võ Thần là cố định, bố trí trận pháp ở nơi này cao hơn năm lần so với người khiêu chiến, vậy nên Võ Thần sẽ không nâng cao thêm nữa, thế nhưng Diệp Quân thì khác, hắn có thể nâng cao!

Vậy nên dưới sự học tập điên cuồng, mỗi ngày hắn cũng đều đang nâng cao một cách điên cuồng!

Cứ như vậy, lại năm ngày trôi qua!

Bây giờ, Diệp Quân đã bắt đầu có thể từ từ phản công, nhưng hắn phát hiện ra lúc hắn bắt đầu phản công, Võ Thần này cũng có thể dễ dàng hóa giải đòn công kích của hắn.

Công thủ đều vô địch!

Diệp Quân lại càng thêm phấn khích!

Lại thêm mười ngày trôi qua, Diệp Quân đã bắt đầu có thể đánh qua lại với Võ Thần!

Bây giờ, đôi bên đang trong tình cảnh chẳng ai làm gì được ai!

Diệp Quân từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn không dùng kiếm!

Bốp!

Đột nhiên, trên đài tỉ võ vang lên một tiếng “bốp”, Diệp Quân liên tiếp lùi ra sau, ở phía xa, Võ Thần đột nhiên lao về phía trước, tung một cú đấm thẳng về phía mặt Diệp Quân, không có bất cứ quyền thế nào, nhưng trong cú đấm này lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ!

Diệp Quân híp hai mắt lại, chân phải hắn giẫm nhẹ lên mặt đất, cả người lao ra như tên bắn, sau đó cũng tung một cú đấm về phía đối phương!

Bốp!

Hai người hết sức căng thẳng!

Diệp Quân dừng lại, sau đó Võ Thần đó đột nhiên lại xuất hiện trước mặt hắn, một giây sau, Võ Thần vung thẳng chân đá về phía đầu Diệp Quân, gần như cùng lúc này, Diệp Quân cũng vung chân tung thẳng cú đá về phía đầu của Võ Thần!

Bốp!

Bốp!

Trong nháy mắt, hai người cùng bay ra!
 
Chương 707


Chương 707

Diệp Quân vừa đáp đất lại dùng hai tay đấm mạnh lên mặt đất, cả người lùi về phía sau, hắn vừa lùi, một bàn chân đã giẫm mạnh lên trên mặt đất trước mặt hắn, trong phút chốc, mặt đất lập tức nứt ra, còn Diệp Quân đã lùi cách xa cả mười mấy trượng!

Võ Thần đột nhiên lao về phía trước, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trên đài tỉ võ, một giây sau, không gian trước mặt Diệp Quân cứ thế nứt toác, một sức mạnh khủ.ng bố cứ thế bao trùm!

Thế nhưng, Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Võ Thần đột nhiên quay phắt người tung đòn khuỷu tay!

Bốp!

Không gian lại nứt ra!

Tuy nhiên Diệp Quân đã ở cách xa tận mười trượng, Võ Thần lao về phía trước, tung ra một cú đấm!

Ầm!

Không gian lại nứt ra!

Cùng lúc này, Diệp Quân lại biến mất tăm!

Cứ như vậy, Võ Thần không ngừng đuổi đánh Diệp Quân, thế nhưng lần nào cũng bị Diệp Quân hóa giải, công thủ trong mỗi lần nhìn có vẻ rất bình thường, thật ra ý thức của đôi bên không biết đã biến hóa bao nhiêu lần!

Bây giờ, ý thức và phản ứng của hắn đã không hề thua kém Võ Thần này!

Có điều, về phương diện sức mạnh và tốc độ thì vẫn có đôi chỗ không bằng!

Dù gì Võ Thần này cũng được thiết lập cao hơn hắn năm bậc cảnh giới!

Cùng lúc này, Võ Thần đột nhiên dừng lại!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân đột nhiên ngẩn ra.

Từ lúc giao đấu tới nay, Võ Thần này chưa hề dừng lại, mà lúc này, Võ Thần lại đột nhiên dừng!

Lúc này, Võ Thần đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, không gian mà Võ Thần đang đứng bắt đầu nứt ra thành từng tầng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân đột nhiên sững sờ, một giây sau, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, kinh ngạc nói: “Võ Thần muốn thi triển võ kỹ ư? Này… làm như vậy là chơi không đẹp lắm đâu đấy!”

Hắn không sợ võ kỹ!

Thế nhưng hắn sợ võ kỹ mà Võ Thần này thi triển!

Bởi vì võ kỹ mà Võ Thần này bộc lộ có thể sẽ thuộc vào dạng vô cùng khủng khiếp, mẹ kiếp!

Lúc này, Võ Thần đó đột nhiên biến mất khỏi vị trí giống như ma quỷ!

Đôi đồng tử của Diệp Quân cứ thế co lại, hắn đang định ra tay, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra có một khí thế khủ,ng bố đang bao trùm lấy hắn, khiến cho cơ thể hắn đông cứng lại. Hắn vừa muốn phá thế, tuy nhiên ngay vào khoảnh khắc đó lại có một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Trong lòng Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, tay phải của hắn siết chặt thành nắm đấm, sau đó tung ra một cú đấm. Giây phút cú đấm của hắn lao ra, bàn tay của Võ Thần lại giống như cây bông dính lên trên tay phải của hắn.

Sức mạnh của cú đấm này hoàn toàn biến mất!

Khoảnh khắc Diệp Quân đang ngẩn ra, bàn tay của Võ Thần lại đột nhiên giống như một mảnh vải phủ lên trên nắm đấm của hắn. Trong phút chốc, sắc mặt của Diệp Quân hoàn toàn biến đổi. Không để cho hắn kịp phản ứng, hắn đã cảm nhận toàn thân giống như bị búa sắt đánh trúng, cả người cứ thế bay xa. Vào giây phút bay xa, cả người hắn bắt đầu nứt toác, máu tươi phun khắp tứ phía!

Cùng lúc này, không gian của cả đài tỉ võ cũng nứt toác, biến thành hình dạng mạng nhện!
 
Chương 708


Chương 708

Đài tỉ võ bên dưới chân cũng dần sụp đổ giống như đang có động đất, khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ!

Bốp!

Lúc này, Diệp Quân ngã xuống mặt đất, vừa mới đáp đất, trong miệng hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, bên dưới người hắn, máu tươi không ngừng chảy ra, mặt đất ngay tức thì nhuộm sắc đỏ.

Cơ thể Diệp Quân không ngừng co giật, máu trên người tuôn chảy, thê thảm không nỡ nhìn!

Khoảnh khắc này, hắn có cảm giác bản thân đã hoàn toàn tàn phế!

Hắn thấy trên người không còn chỗ nào toàn vẹn nữa!

Rõ ràng không hợp lẽ thường!

Diệp Quân run giọng nói: “Tháp gia, Võ Thần lại tung ra đại chiêu, có còn công lý nữa hay không?”

Tiểu Tháp: “…”

Cùng lúc này, Võ Thần kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, biểu cảm của Diệp Quân đống cưng lại: “Ta đầu hàng, ta không đánh nữa!”

Võ Thần không nói gì, cơ thể của chợt trở nên hư ảo!

Diệp Quân ngẩn ra!

Chẳng mấy chốc, Võ Thần đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng lúc này, một cuốn sách cổ lại rơi xuống trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân liếc nhìn, đột nhiên ngơ ngác.

Liệt Thế Thốn Kình!

Diệp Quân không bận tâm tới đau đớn toàn thân, hắn cố gắng giơ tay phải lên mở cuốn sách cổ đó ra, đập vào mắt là một hàng chữ lớn: Xảo kình thấm ướt, kẽ hở động trời, thần quyền diệt thế, cận chiến vô địch.

Cận chiến vô địch!

Diệp Quân đột nhiên trở nên phấn khích, hắn vội vàng mở sách cổ ra, lúc này, cuốn sách cổ đó hóa thành một tia sáng thâm nhập vào giữa ấn đường của hắn!

Ầm!

Trong nháy mắt, vô số thông tin chảy vào trong bộ não của hắn!

Liệt Thế Thốn Kình!

Cấp Giản!

Ở Trung Thổ Thần Châu, cấp bậc của công pháp, tâm pháp và trang bị lần lượt là: cấp Nhân, cấp Linh, cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Tiên, cấp Thánh, cấp Đế!

Bên trên đó là cấp Thần và cấp Giản, mà loại này cũng chỉ vũ trụ Quan Huyên mới có!

Có thể nói, một môn võ kỹ cấp Đế đã là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên. Hôm đó hắn chiến đấu với Trương Long Hổ, đối phương bộc lộ ra chính là cấp Đế, uy lực đó hắn có ấn tượng hết sức sâu sắc!

Mà cấp Thần, cho dù là một số gia tộc lớn ở Trung Thổ Thần Châu thì đó cũng là thứ vô cùng hiếm có, còn về cấp Giản chỉ có một số thế lực hàng đầu mới có!

Cấp Giản!

Chính là đại đạo chí giản, võ kỹ từ phức tạp tới giản đơn!

Đơn giản trực tiếp!

 
 
Chương 709


Chương 709

Một đấm đánh chết ngươi!

Diệp Quân đương nhiên phấn khích, mặc dù bản thân đang bị trọng thương, thế nhưng hắn thật sự hào hứng!

Có môn võ kỹ này tượng trưng cho việc khả năng cận chiến của hắn tuyệt đối vô địch!

Hơn nữa, môn võ kỹ này rất có khả năng là do Võ Thần sáng tạo ra, cấp Giản do Võ Thần sáng tạo, đó là thứ mà những võ kỹ cấp Giản khác có thể so bì hay sao?

Đó tuyệt đối là thứ vượt xa cấp Giản thông thường, thậm chí còn có thể vượt cấp!

Quá đỉnh!

Diệp Quân phá lên cười, phấn khích nói: “Tháp gia, võ kỹ cấp Giản đó! Ngươi xem, con mẹ nó, là võ kỹ cấp Giản đó! Ta có được rồi, ha ha…”

Tiểu Tháp trầm mặc.

Giọng nói bí ẩn khẽ vang lên: “Nếu như hắn biết thứ này ở nhà hắn là một thứ rác rưởi thì hắn sẽ ra sao?”

Tiểu Tháp nói: “Không biết!”

Giọng nói thần bí: “Hay là ngươi cho hắn thứ gì tốt hơn chút đi?”

Tiểu Tháp khẽ nói: “Bỏ đi! Thứ mà hắn dùng tính mạng giành lấy và thứ ta cho không hắn hoàn toàn khác nhau!”

Giọng nói thần bí: “Quả thực!”

Diệp Quân vẫn đang phấn khích cười lớn: “Tháp gia, ngươi xem…Tháp gia? Sao ngươi không nói gì? Ngươi không cảm thấy cấp Giản này rất lợi hai sao? Hả?”

Tiểu Tháp: “…”

Sau một hồi phấn khích, Diệp Quân lại uống một viên Trị Thương Đan và Khôi Phục Đan, đây cũng là hai viên đan dược cuối cùng của hắn rồi!

Một tiếng đồng hồ sau!

Diệp Quân có cảm giác bản thân đã hồi phục được tương đối!

Vậy nên hắn bắt đầu đứng dậy tu luyện.

Liệt Thế Thốn Kình!

Xảo kình thấm ướt, kẽ hở động trời, thần quyền diệt thế, cận chiến vô địch.

Đây là một cách hay được bộc phát, hai loại sức mạnh dung hoà vào nhau!

Chỉ cần đứng gần và bộc lộ ra môn võ kỹ này thì ngay cả một con Thiên Long cũng có thể bị một đòn đấm nát!

Lúc Võ Thần thi triển võ kỹ, bởi vì bị áp chế nên không phát huy hết được uy lực thật sự của môn võ kỹ này!

Đương nhiên, nếu như bản thân Võ Thần ở đây, không cần thi triển môn võ kỹ này, tuỳ tiện tung ra một đấm thì e rằng Trung Thổ Thần Châu này sẽ sụp đổ tan tành!

Diệp Quân học rất nhanh, không cần dùng đến một ngày đã nằm lòng môn võ kỹ này!

Hắn lại dùng thời gian một ngày để thành thạo hoàn toàn môn võ kỹ này, bây giờ hắn thi triển cũng có thể đạt tới hiệu quả giống như Võ Thần thi triển ban nãy!

Ầm!

Đúng vào lúc này, giọng nói của ông lão canh tháp đột nhiên vang lên trước mặt hắn: “Diệp công tử mau đi đi, người của tổng viện tới rồi!”

Tổng viện!
 
Chương 710


Chương 710

Diệp Quân ngẩn ra, sau đó lập tức rời đi, vừa mới rời đi, hắn lại trở về trước Huyền Tháp.

Nhìn thấy Diệp Quân, ông lão canh tháp vội vàng nói: “Diệp công tử, mau rời đi, người của tổng viện đã biết ngươi ở đây, bây giờ họ đã cử người tới truy bắt ngươi rồi!”

Diệp Quân nhíu mày, không nói thêm gì nhiều, hắn chắp tay nói: “Tiền bối, cáo từ!”

Nói xong, hắn rời đi, lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên đổ ập xuống từ trên bầu trời, ngay sau đó, một tia thần thức khoá chặt lấy hắn!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ông lão canh tháp đột nhiên trở nên trắng bệch!

Diệp Quân dùng huyền khí truyền âm: “Tiền bối, ông nói là ta ép buộc ông, hiểu chưa?”

Ông lão canh tháp cười khổ!

Lúc này, một ông lão áo trắng xuất hiện phía trước mặt Diệp Quân, ở sau lưng ông ta còn có mười cường giả mặc đồ đen!

Thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Kiếp!

Ông lão áo trắng dẫn đầu còn có cảnh giới Đăng Phong!

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các không hoan nghênh ngươi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được! Giờ ta sẽ đi!”

Nói xong, hắn định rời đi!

Ông lão áo trắng đột nhiên nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân nhìn về phía ông lão áo trắng, ông lão áo trắng nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Diệp công tử, người có thể đi, thế nhưng đồ phải để lại!”

Người đời đều biết Diệp Quân có một thanh kiếm vô cùng lợi hại, rõ ràng là ông ta đã nhắm tới thanh kiếm này rồi!

Diệp Quân nhìn ông lão: “Đồ phải để lại?”

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Phải!”

Phập!

Vừa nói dứt lời, một thanh kiếm đã cắm thẳng vào giữa ấn đường của ông lão áo trắng!

Ông lão áo trắng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi!

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đã nể mặt ông rồi mà, đúng không?”

Ông lão áo trắng: “…”

Tất cả mọi người đang có mặt đều không ngờ Diệp Quân lại ra tay!

Đương nhiên càng không ngờ Diệp Quân lại thẳng thừng chém ông lão áo trắng chỉ với một nhát kiếm!

Một nhát kiếm thôi đấy!

Ông lão áo trắng ngẩn ra!

Những cường giả sau lưng ông ta lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc!

Tên này thật sự chỉ có cảnh giới Diệt Không sao?

Ông lão canh tháp phía bên cạnh cũng hoàn toàn kinh ngạc, giống như nghĩ tới gì đó, đôi đồng tử của ông ấy đột nhiên co lại!
 
Chương 711


Chương 711

Mẹ nó!

Ông ta suýt thì quên mất một việc!

Tên này bước ra từ tầng chữ Thần, điều đó nói lên rằng tên này đã vượt qua tầng chữ Thần rồi?

Nghĩ tới đây, cả cơ thể ông lão canh tháp bắt đầu run lên!

Không hợp với lẽ thường!

Quá ảo diệu!

Lúc này, ông lão áo trắng đột nhiên nói: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các bọn ta không thù không oán gì với ngươi!”

Ông ta đương nhiên không dám uy hiếp Diệp Quân vào lúc này, nói mấy lời kiểu như ngươi có dám giết ta không, sau lưng ta là Tiên Bảo Các đó!

Ngay cả nhà họ An và tộc Thiên Long mà tên này cũng dám giết, hơn nữa còn dám khiêu chiến với người mang thiên mệnh thì sao có thể sợ một kẻ tay sai của Tiên Bảo Các như ông ta cơ chứ?

Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Ông cho ta một lý do để không giết ông, cho tới khi nào ta hài lòng thì thôi!”

Ông lão áo trắng vội vàng giao nhẫn không gian ra, sau đó lại nhìn về phía người sau lưng: “Mau nộp ra đi!”

Mọi người do dự một lát, sau đó đồng loạt lấy ra nhẫn không gian của mình!

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giết các người thì những thứ này cũng là của ta!”

Ông lão áo trắng lưỡng lự một hồi, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi giết bọn ta thì sẽ lập tức chuốc lấy rắc rối cho bản thân, bởi vì Tiên Bảo Các coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ truy sát ngươi! Bây giờ ngươi chỉ mới bị cho vào danh sách đen, nhưng nếu như ngươi vẫn còn hống hách trắng trợn gi3t chết bọn ta, Tiên Bảo Các nhất định sẽ truy bắt ngươi bằng mọi giá! Ngươi vẫn có rất nhiều việc phải làm, cũng không muốn bị Tiên Bảo Các truy sát vào thời điểm này đâu nhỉ?”

Diệp Quân liếc nhìn ông lão áo trắng: “Ta tới đây rất bí mật, nhưng các người vẫn biết! Điều này nói lên rằng Tiên Bảo Các các người vẫn luôn điều tra ta! Mà ta và các người không thù không oán, các người chỉ có một lý do để điều tra ta, đó chính là Tiên Bảo Các đang đầu tư cho người mang thiên mệnh kia, đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt của ông lão áo trắng lập tức biến đổi: “Ngươi…”

Tiên Bảo Các bây giờ quả thực đã bắt đầu đầu tư vào người mang thiên mệnh kia!

Thế nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể đoán ra được!

Diệp Quân lại nói: “Lần này ông tới không phải để bắt ta mà là theo lệnh tới xem xem thực lực thật sự của ta ra sao có đúng không?”

Đôi đồng tử của ông lão áo trắng đột nhiên co lại, cả gương mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc: “Ngươi…”

Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Đều là ta đoán cả, ta đoán có đúng không?”

Ông lão áo trắng run giọng nói: “Diệp công tử, ngươi…”

Ông ta đã chấn động tới cực điểm!

Diệp Quân nói: “Tuy nhiên ông còn có mưu đồ riêng, vậy nên muốn lấy nhẫn không gian của ta. Thật ra ta giết các người thì kết quả đối với ta sẽ tốt hơn, bởi vì như vậy thì các người sẽ chẳng thể đi báo tin cho Tiên Bảo Các rằng thực lực của ta mạnh bao nhiêu!”

Ông lão áo trắng vội vàng nói: “Diệp công tử, ngươi làm như vậy chẳng khác gì đoạn tuyệt hoàn toàn với Tiên Bảo Các, không còn cơ hội để thương lượng nữa đâu…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt! Tiên Bảo Các chó má này, sẽ có một ngày ta cướp đoạt lấy Tiên Bảo Các của các người!”
 
Chương 712


Chương 712

Nói xong, hắn vung kiếm lên.

Phập!

Trong nháy mắt, đầu của ông lão áo trắng cứ thế bay ra ngoài, sắc mặt của những cường giả đồ đen còn lại cũng biến đổi kịch liệt, đang định bỏ chạy thì Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí cũ giống như ma quỷ!

Phập!

Trong phút chốc, mười mấy cái đầu đồng loạt bay ra!

Những cường giả kia đều chưa kịp phản ứng đã bị gi3t chết thẳng thừng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông lão canh tháp phía bên cạnh đột nhiên cảm thấy da đầu phát tê!

Diệp Quân thu lấy tất cả số nhẫn không gian, bên trong nhẫn không gian có tới ba nghìn vạn kim tinh!

Bây giờ, hắn tổng cộng có một trăm ba nghìn vạn viên kim tinh rồi!

Không thể không nói là một khoản rất lớn!

Ông lão canh tháp run giọng nói: “Diệp công tử, thật ra không cần thiết phải giết bọn chúng!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không giết bọn chúng, bọn chúng trở về thông báo, đối với ta mà nói sẽ càng phiền phức hơn! Vả lại, người này rất thông minh, thế nhưng tâm địa bất chính, nếu như ta không giết ông ta thì chẳng thể bảo đảm sau này ông ta sẽ không hãm hại ta!”

Ông lão canh tháp cười khổ: “Thế nhưng như vậy thì Tiên Bảo Các sẽ truy bắt ngươi!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bọn chúng sẽ truy bắt ta, nhưng sẽ không cử cường giả thật sự tới giết ta!”

Ông lão canh tháp không hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Bọn chúng đứng về phía người mang thiên mệnh, mục đích là gì? Không thể là vì tiền nhỉ?”

Ông lão canh tháp lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải vì tiền!”

Diệp Quân gật đầu: “Bọn chúng có mưu đồ lớn hơn, nếu như ta không đoán nhầm thì bọn chúng muốn giúp người mang thiên mệnh đoạt được vị trí cao!”

Viện trưởng!

Sắc mặt của ông lão canh tháp lập tức biến đổi kịch liệt: “Chuyện này…”

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ người mang thiên mệnh thiếu nhất thứ gì? Là tiếng tăm! Hai tháng sau, chỉ cần gã giết ta thì danh tiếng của gã sẽ đạt tới đỉnh cao! Vậy nên Tiên Bảo Các sẽ không cậy lớn ức hiếp bé, tới truy sát ta, bọn chúng nhiều nhất chỉ phát ra lệnh truy sát gì đó để trị ta!”

Ông lão canh tháp do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, đối chiến với người mang thiên mệnh, ngươi có chắc chắn một trăm phần trăm không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không!”

Ông lão canh tháp ngẩn ra.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta đang tu luyện, người ta cũng đang tu luyện, hơn nữa bây giờ hắn ở tổng viện thư viện Quan Huyên, lại có cả sự ủng hộ của Tiên Bảo Các, tài nguyên của gã chắc chắn không phải là thứ mà ta có thể so bì. Dưới tình cảnh như vậy, ta sao có thể nói chắc chắn một trăm phần trăm sẽ giết được gã chứ? Chín mươi phần trăm thôi! Ta chắc chín mươi phần trăm là sẽ giết được gã, nói một trăm phần trăm, ta sợ rằng ta quá kiêu ngạo!”

Ông lão canh tháp sững sờ.
 
Chương 713


Chương 713

Mẹ kiếp!

Sự giả vờ giả vịt này của ngươi dọa được ông đây luôn rồi!

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta phải đi rồi!”

Ông lão canh tháp ngơ ngác, sau đó nói: “Đi đâu?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đi tổng viện thư viện Quan Huyên!”

Ông lão canh tháp trầm giọng nói: “Diệp công tử, không phải còn hai tháng nữa sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Hai tháng quá lâu, ta chỉ tranh thủ được ít thời gian! Bây giờ ta sẽ tới tổng viện thư viện Quan Huyên”.

Hắn ôm quyền nói tiếp: “Tiền bối, ông bảo trọng! Nhớ kỹ, nếu như thư viện tới gây rắc rối cho ông thì cứ đẩy hết tất cả lên trên đầu ta, lần này ta đi tới vũ trụ Quan Huyên, nếu như không chết thì sau này sẽ báo đáp ơn tương trợ của ông. Cáo từ!”

Ông lão canh tháp do dự một lát, sau đó nói: “Muốn đi vũ trụ Quan Huyên thì phải đi qua khu vực trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo các, mà Tiên Bảo Các đã cho ngươi vào danh sách đen, bọn họ không thể nào cho ngươi trận pháp dịch chuyển. Mà nếu không có trận pháp dịch chuyển, cho dù ngươi ngồi tàu vũ trụ thì cũng không thể tới được vũ trụ Quan Huyên!”

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể đi ngồi trận pháp dịch chuyển! Giờ ta sẽ tới Tiên Bảo Các, tiền bối, cáo từ!”

Nói xong, hắn ngự kiếm rời đi, biến mất nơi chân trời.

Ông lão canh tháp đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Chắc chắn lại muốn đi uống rượu giở trò lưu manh rồi!”

Nói xong, ông ta lắc đầu cười.

Nói thật thì ông ta vẫn thấy rất vui!

Bởi vì Diệp Quân thật sự quá ưu tú!

Mặc dù bây giờ so với người mang thiên mệnh thì bất lợi của Diệp Quân quá lớn, nhưng ông ta cảm thấy Diệp Quân chắc chắn cũng sẽ có cơ hội!

Hơn nữa trực giác nói với ông ta rằng lai lịch của Diệp Quân chắc chắn cũng không hề thấp!

Loại người này, tổ tiên chắc chắn có nhân vật đẳng cấp tồn tại!

Chỉ là không biết đẳng cấp tới độ nào!

Dẫu sao dù thế nào, bản thân gieo được mối thiện duyên này, về sau nếu như có thể kết được quả thiện thì đương nhiên là tốt, nếu như không thể thì cũng chẳng sao!

Canh tháp thì canh tháp, rảnh rỗi thì lấy chút hối lộ, ăn tí tiền boa, cuộc sống cũng khá ổn!

Nhà giàu dựa vào máu liều, đại gia thì phải dựa vào số mệnh!



Diệp Quân tới thẳng Tiên Bảo Các lớn nhất Trung Thổ Thần Châu, hắn không đi tìm Mạc Nhã, chuyện như thế này đương nhiên không thể làm liên lụy tới Mạc Nhã!

Vừa tới Tiên Bảo Các, Diệp Quân nhíu mày!

Bởi vì hắn phát hiện ra cả Tiên Bảo Các đều trống không, vậy mà lại chẳng có ai!

Có chuyện gì vậy chứ?

Diệp Quân hoài nghi trong lòng.
 
Chương 714


Chương 714

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện cách Diệp Quân không xa, người đàn ông trung niên khẽ cười: “Là Diệp Quân sao?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông là?”

Người đàn ông trung niên chắp tay: “Tại hạ chính là quản sự của Tiên Bảo Các này!”

Diệp Quân không nói gì.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Lần này Diệp công tử tới là vì muốn dùng trận pháp dịch chuyển sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông trung niên chỉ thẳng vào bên phải: “Cách đây mấy dặm chính là trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các bọn ta, Diệp công tử cứ việc sử dụng!”

Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông trung niên, sau đó quay người khởi động ngự kiếm, biến mất nơi chân trời.

Người đàn ông trung niên đột nhiên thở phào một hơi!

Ông ta biết được hành tung của Diệp Quân là vì Trung Thổ Thần Châu vẫn luôn phụng mệnh theo dõi Diệp Quân. Vậy nên khi biết được Diệp Quân muốn tới Tiên Bảo Các, ông ta đã lập tức điều động tất cả cường giả ra ngoài!

Bời vì sợ có xung đột!

Bây giờ thực lực Diệp Quân đã vượt tiêu chuẩn, cả Trung Thổ Thần Châu thật sự chẳng có các người có thể đánh lại được hắn!

Lúc này, nếu như Tiên Bảo các dám xảy ra xung đột với hắn, với tính cách của Diệp Quân có thể sẽ giết sạch cả Tiên Bảo Các của Trung Thổ Thần Châu!

Cách tốt nhất chính là để Diệp Quân đi, dẫu sao Diệp Quân cũng không có ý định giết người, thả cho hắn đi, mọi người đều được yên ổn!



Khu vực trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân vừa mới tới khu vực trận pháp dịch chuyển, nơi này đã hoàn toàn trống không, chẳng có lấy một bóng người!

Rõ ràng, cường giả ở nơi này đã bị điều đi hết!

Diệp Quân tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được trận pháp dịch chuyển tới vũ trụ Quan Huyên, hắn đi thẳng vào bên trong, khởi động trận pháp dịch chuyển, một màn sáng màu xanh bao trùm lấy hắn, rất nhanh, hắn đã hoàn toàn biến mất.

Bên trong con đường thời không.

Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai mắt từ từ nhắm lại.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn giờ sẽ đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: “Gấp như vậy sao?”

Diệp Quân khẽ nói: “Lần này tới tổng viện thư viện Quan Huyên còn có một việc quan trọng nhất là giúp Tiểu Ca sống lại!”

Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn chậm rãi vuốt v e kiếm Hành Đạo, không nói gì.
 
Chương 715


Chương 715

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi nắm chắc có thể đánh lại được người mang thiên mệnh thật sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không quan trọng, quan trọng là gã nói có ta thì không có gã, có gã thì không có ta, nếu đã như vậy thì cứ làm thôi! Diệp Quân ta không ức hiếp người khác, nhưng nếu người khác muốn ức hiếp ta thì ta nhất định sẽ chôn sống gã luôn! Sau đó cướp đi nhẫn không gian của gã!”

Tiểu Tháp cạn lời, ngươi lúc nào cũng không quên nhẫn không gian của người khác nhỉ!

Ồng nội ngươi thích chém giết, bố ngươi háo sắc, ngươi thì tham tiền!

Cạn lời!

Diệp Quân lại nói: “Nếu lúc trước ta không đoán nhầm, người mang thiên mệnh đó chắc chắn muốn làm viện trưởng thư viện Quan Huyên! Mà bây giờ, bên cạnh gã đã có rất nhiều người ủng hộ, lần này ta tới vũ trụ Quan Huyên, kẻ địch bề ngoài là người mang thiên mệnh, trên thực tế là vô số thế gia và tông môn!”

Tiểu Tháp nói: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

Diệp Quân híp hai mắt lại: “Tháp gia, ngươi nói xem ta có thể làm viện trưởng thư viện Quan Huyên không?”

Tiểu Tháp bị dọa sợ hết hồn.

Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi nói xem có phải hắn biết được điều gì rồi không?”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe giọng nói bí ẩn nói vậy, Tiểu Tháp bỗng hơi căng thẳng!

Theo lẽ thường, chắc chắn Diệp Quân không thể nào biết được điều gì, vì đến bây giờ nó vẫn chưa tiết lộ cho Diệp Quân gì cả.

Nhưng đầu óc thằng nhóc này quá linh hoạt!

Chưa chắc hắn đã không phát hiện ra điều gì!

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng lắc đầu cười: “Tháp gia, có phải ngươi cảm thấy suy nghĩ của ta hơi nực cười không?”

Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: “Có gì mà nực cười? Sao ngươi lại không thể trở thành viện trưởng được chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Muốn trở thành viện trưởng phải có hai điều kiện không thể thiếu, thứ nhất là thực lực của bản thân nghịch thiên, khiến mọi người đều phục! Thứ hai là phải có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, nếu không sẽ không thể nào trấn áp được phe thế gia và phe tông môn của thư viện!”

Nói rồi hắn trầm giọng nói: “Ta biết sự cố gắng của cá nhân rất quan trọng nhưng phải nói rằng rất nhiều khi thế giới này quá tàn khốc và thực tế! Có những thứ lúc ngươi ra đời đã không có thì cả đời sẽ không bao giờ có được!”

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi có từng oán trách cha mẹ mình không? Nói cho cùng thì bọn họ cũng không thể cho ngươi bối cảnh và gia thế vô địch!”

Diệp Quân cười nói: “Sao vậy được? Làm cha mẹ, ai không muốn tốt cho con cái mình cơ chứ? Nếu không vì một số nguyên nhân đặc biệt, ta tin bọn họ sẽ không đưa ta ra bên ngoài nuôi dưỡng! Còn về bối cảnh và gia thế, lòng người chẳng bao giờ thấy đủ. Rất nhiều người lúc nào cũng so sánh bản thân với người có điều kiện tốt hơn mình, có lẽ họ chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này người khổ sở hơn họ nhiều không kể xiết. Ví dụ như ta, ta có Tháp gia giúp đỡ nên vạch xuất phát đã cao hơn vô số người rồi”.

Tiểu Tháp khẽ mỉm cười, rất vui mừng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom