Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 656


Chương 656

Hắn cười nói: “Ta sẽ không công khai chống lại thư viện, ta muốn đường đường chính chính đấu với gã, ta muốn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, muốn đích thân khiêu chiến gã, ta sẽ quang minh chính đại giết gã. Chết tiệt! Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta thì không có gã sao? Được thôi! Vậy thì một chọi một!”

Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn quay người đi về phía Tiên Bảo Các.

Tiểu Tháp thấy hơi khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân vô cảm nói: “Ta muốn ông Phó giúp ta đưa thư khiêu chiến đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, ta muốn đấu riêng với gã, bây giờ ra rất muốn giết gã!”

Nói xong, hắn càng tăng tốc.

Tiểu Tháp im lặng.

Mẹ nó!

Tính khí này của nhà các ngươi di truyền đấy à?

Coi thường sống chết, không phục thì đòi giết?

“Ngươi muốn khiêu chiến với người mang thiên mệnh sao?”

Trước cổng Tiên Bảo Các, ông Phó khó tin nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta không có gã sao? Đã thế thì một đấu một đi”.

Ông Phó không nói gì.

Ngươi gan dạ đấy!

Diệp Quân lấy giấy bút ra, sau đó bắt đầu viết: “Trận chiến ngày hôm đó, ngươi không hề quan tâm đến đạo đức võ thuật, gọi Thiên Đạo đến trợ giúp cũng không có tác dụng gì. Thiên Đạo quá yếu, một nhát kiếm đã tiêu diệt được, quả thật chẳng thú vị gì cả. Bây giờ ngươi nói có người không có ta, có ta không có ngươi, đã thế thì tại sao không đánh? Địa điểm, thời gian và quy tắc đều do ngươi chọn, ta vô địch, tùy ý ngươi”.

Viết xong, Diệp Quân lại vung cây bút lên đề tên mình lên đó.

Đọc thư khiêu chiến của Diệp Quân, ông Phó im lặng không nói gì.

Ngông cuồng!

Đây là cảm nhận đầu tiên của ông ta.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có tính huênh hoang thế thật sao?

Người mang thiên mệnh và Diệp Quân đã từng đấu với nhau, trận chiến đó cũng có Thiên Đạo tham chiến.

Thế nhưng người mang thiên mệnh vẫn thua đấy thôi.

Đây không phải là ngông cuồng, huênh hoang mà gọi là tự tin.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Ông Phó, thư này có thể cho cả vũ trụ biết không?”

Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm lớn chuyện này à?”

Diệp Quân gật đầu.
 
Chương 657


Chương 657

Ông Phó im lặng một lúc rồi nói: “Được! Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần đăng lên báo Quan Huyên là được”.

Diệp Quân khó hiểu: “Báo Quan Huyên?”

Ông Phó cười nói: “Là báo do Tần các chủ của Tiên Bảo Các lập ra vào năm đó, mỗi ngày trên đó đều sẽ cập nhật rất nhiều chuyện xảy ra”.

Nói rồi ông ta lấy một tờ giấy đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân đọc lướt qua rồi sửng sốt, chuyện hắn ở thư viện Thanh Châu đều đã được ghi chép lại trên đó.

Nhưng vẫn có chút sai lệch với sự thật, hơn nữa có vài chỗ được phóng đại, nói quá.

Ông Phó nói: “Muốn cho cả vũ trụ biết thì chỉ có cách là đăng lên báo Quan Huyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đăng báo”.

Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Phải có tiền”.

Diệp Quân sửng sốt.

Ông Phó cười khổ nói: “Muốn đăng lên báo Quan Huyên thì phải trả tiền, nhưng chuyện này của ngươi thì không cần trả tiền, bởi vì một khi thư khiêu chiến của ngươi được đăng trên báo chắc chắn sẽ bán rất chạy. Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi đăng lên báo, ngươi và người mang thiên mệnh sẽ rơi vào thế cục không chết thì không tha”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta nghĩ kỹ rồi”.

Ông Phó gật đầu: “Ừ, vậy ta đi làm cho ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Ông Phó lắc đầu cười: “Đừng khách sáo”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Diệp Quân cũng xoay người rời đi.

Đến gia tộc họ Diệp dạo một vòng.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trên đường đi, Tiểu Tháp bỗng nói: “Thật ra ngươi hoàn toàn có thể cẩn trọng trước, bây giờ làm thế quả thật hơi hành động theo cảm tính”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tháp gia dạy phải, sau này ta làm gì cũng sẽ cẩn trọng hơn”.

Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó, giọng nói bí ẩn đó bỗng nói: “Đồ ngốc, ngươi nghĩ hắn hành động theo cảm tính thật sao?”

Tiểu Tháp khó hiểu: “Có ý gì?”

Giọng nói bí ẩn thấp giọng thở dài: “Hắn công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh, trông có vẻ là hành động theo cảm tính nhưng thực ra là đã cân nhắc kỹ càng. Haizz, chỉ số thông minh của tên này thật đúng là kế thừa từ mẹ và cha hắn một cách hoàn hảo”.

Tiểu Tháp hơi khó hiểu: “Ý của ngươi là gì?”

Giọng nói bí ẩn nói: “Hiện giờ hai thế lực lớn nhất trong thư viện đều đứng về phía người mang thiên mệnh, hắn đang là bên yếu, mà công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh, ngươi nói xem những phe thế gia, phe tông môn đó và người mang thiên mệnh có dám ỷ thế bắt nạt hắn không?”

Tiểu Tháp không nói gì.

Giọng nói bí ẩn nói tiếp: “Bây giờ nếu chúng ỷ thế bắt nạt Diệp Quân thì chúng sẽ bị cả vũ trụ lôi cả mười tám đời tổ tiên lên mắng. Hơn nữa người mang thiên mệnh cũng sẽ mang tiếng xấu. Bây giờ chúng chỉ có một lựa chọn, đó là chấp nhận khiêu chiến của Diệp Quân, hơn nữa không thể để cho bất kỳ kẻ nào giết Diệp Quân, nếu như bây giờ Diệp Quân chết đột ngột, tất cả mọi người sẽ cho rằng tổng viện thư viện Quan Huyên làm”.
 
Chương 658


Chương 658

“Bây giờ hắn đang tranh thủ thời gian cho mình, trước khi trận quyết chiến của hắn và người mang thiên mệnh diễn ra, người mang thiên mệnh và tổng viện thư viện Quan Huyên đều cầu cho hắn đừng chết, nếu không chắc chắn họ sẽ phải gánh cái tội này”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Hóa ra hắn có ý này, vậy tại sao hắn không nói rõ với ta?”

Giọng nói bí ẩn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ hắn không ngờ ngươi lại ngốc như thế?”

Tiểu Tháp: “?”

Không lâu sau Diệp Quân đến gia tộc họ Diệp.

Thật ra hoàn cảnh của gia tộc họ Diệp vào nhiều năm về trước không tốt lắm, vì năm đó họ đã ép Kiếm Chủ Nhân Gian cõng muội muội rời khỏi gia tộc họ Diệp.

Nhưng sau khi Diệp Vũ trưởng thành, gia tộc họ Diệp bắt đầu hồi phục lại nguyên khí.

Mặc dù hiện giờ gia tộc họ Diệp không mạnh bằng nhà họ An và đế tộc Bất Tử trước đó, nhưng nhờ có Diệp Vũ nên không ai dám làm gì họ.

Diệp Quân nhìn đệ phủ gia tộc họ Diệp trước mặt, khẽ nói: “Tháp gia, đây là gia tộc họ Diệp mà Kiếm Chủ Nhân Gian sống vào năm đó sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi: “Nghe nói năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian rất thảm, đúng không?”

Tiểu Tháp nói: “Vào trong xem thử không?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Làm thế không ổn lắm nhỉ?”

Đúng lúc này cánh cửa gia tộc họ Diệp ở đằng xa bỗng mở ra, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi bước ra, cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, gương mặt thanh tú, tràn đầy sức sống, tay cầm một thanh kiếm.

Lúc này cô gái bỗng nhìn thấy Diệp Quân, lúc nhìn thấy hắn, cô ấy sửng sốt, ngay sau đó cô ấy chạy đến trước mặt Diệp Quân, vui mừng nói: “Ôi đệch… Diệp Quân! Ngươi là Diệp Quân!”

Diệp Quân: “…”

Cô gái càng phấn khích hơn: “Diệp… Diệp công tử, sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Đến đây xem thử”.

Cô gái vội nói: “Nào, vào trong thôi! Đi đi”.

Cô ấy vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi vào Diệp phủ.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nương này nhiệt tình quá.

Sau khi đi vào Diệp phủ, cô gái cười nói: “Diệp công tử, ta là Diệp Trúc Tân, ngươi gọi ta Trúc Tân là được”.

Diệp Quân cười nói: “Trúc Tân cô nương biết ta sao?”

Diệp Trúc Tân cười nói: “Bây giờ có ai mà không biết Diệp công tử chứ? Diệp công tử, ta nói cho ngươi biết ngươi là thần tượng của ta, ta rất ngưỡng mộ ngươi”.

Nói rồi cô ấy bỗng giơ thanh kiếm trong tay lên, sau đó nghiêm túc nói: “Vốn dĩ ta không thích kiếm đâu nhưng sau khi thấy ngươi, ta có niềm yêu thích với kiếm. Ôi đừng có đẹp trai như thế chứ! Sao ngươi có thể đẹp đến thế?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Sao con gái bây giờ lại nhiệt tình thế nhỉ? Chẳng ngượng ngùng, e thẹn giống thời kỳ chúng ta gì cả”.
 
Chương 659


Chương 659

Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi quan tâm chuyện này làm gì? Ngươi chỉ là một cái tháp”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân cười nói: “Trúc Tân cô nương, cô muốn học kiếm à?”

Diệp Trúc Tân gật đầu: “Đúng thế, ngươi có thể dạy ta không?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ta không biết dạy người khác thế nào”.

Diệp Trúc Tân chớp mắt: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, ngươi có người mình thích chưa?”

Hả?

Diệp Quân sửng sốt.

Diệp Trúc Tân nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ hỏi thế thôi”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta có vị hôn thê rồi”.

“Vị hôn thê!”

Diệp Trúc Tân thở dài: “Ngươi tự mình đi loanh quanh đi! Ta không đi dạo cùng người có vợ”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi.

Diệp Quân ngơ ngác đứng đó.

Cái quái gì thế?

Diệp Quân ngây người, vì Diệp Trúc Tân này đi thật rồi.

Có thực tế quá không vậy?

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đi về phía bên phải”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về hướng bên phải, vì hắn được Diệp Trúc Tân dẫn vào nên không ai trong Diệp phủ ngăn hắn lại.

Không lâu sau Diệp Quân đến trước một biệt viện.

Căn nhà này rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, không có ai cả.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đây là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian từng sống sao?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn bước vào, mặc dù không có ai nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy hai người gỗ nhỏ trên bàn.

Diệp Quân khá tò mò, hắn bước đến trước người gỗ, người gỗ nhỏ bên phải trông có vẻ giống hệt Kiếm Chủ Nhân Gian, còn người gỗ bên trái lại là một cô gái.

Diệp Quân nhìn người gỗ nhỏ đó khẽ nói: “Tháp gia, đây là muội muội của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Diệp Quân vừa định cầm lấy người gỗ thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau: “Này, tên kia, không cho phép động lung tung vào người gỗ nhỏ của ta”.

Nghe thế, Diệp Quân xoay người lại nhìn, ở phía đằng xa là một người phụ nữ hư ảo.

Người phụ nữ này giống hệt người gỗ đó.

Diệp Quân sửng sốt.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, người phụ nữ cũng ngơ ngác.

Diệp Quân vội cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối không có ý mạo phạm”.
 
Chương 660


Chương 660

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi tên là gì?”

Diệp Quân nói: “Diệp Quân”.

Diệp Quân!

Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ sửng sốt, bà ấy bước đến trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn sau đó nói: “Diệp Quân…”

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, do dự một lúc mới nói: “Tiền bối biết ta sao?”

Người phụ nữ cười nói: “Biết chứ”.

Diệp Quân tỏ ra khó hiểu.

Biết mình ư?

Không thể nào!

Lúc này người phụ nữ cười nói: “Ngươi đến một mình sao?”

Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Còn có Tháp gia nữa”.

Người phụ nữ cười nói: “Ta biết, ta đã cảm nhận được nó rồi”.

Diệp Quân: “Tiền bối biết Tháp gia sao?”

Người phụ nữ cong môi, dí dỏm nói: “Biết chứ, còn quen thân nữa kìa”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân hỏi: “Vậy tiền bối cũng quen với cha ta sao?”

Nghe thế, Tiểu Tháp lập tức trở nên căng thẳng.

Nếu biết trước đến đây sẽ gặp bà cô này thì đã không dẫn tên này đến rồi.

Người phụ nữ: “Đương nhiên là biết, cũng khá thân quen”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối có thể nói cho ta biết không? Tháp gia ngày nào cũng chỉ lừa gạt ta, cũng không nói cho ta biết sự thật”.

Tiểu Tháp: “…”

Người phụ nữ khẽ cười, sau đó nói: “Đợi sau này ngươi trở nên mạnh hơn thì ngươi sẽ biết”.

Nghe thế Diệp Quân cảm thấy hơi thất vọng.

Người phụ nữ đi đến một bên, bà ấy nhìn hai người gỗ nhỏ đó, như nghĩ đến điều gì lập tức rơi vào trầm tư.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, Kiếm Chủ Nhân Gian không ở cùng bà sao?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa người gỗ của Kiếm Chủ Nhân Gian, hơi lạc lỏng khẽ nói: “Ca ca… huynh ấy rất bận. Ta cũng đã rất lâu rồi không gặp huynh ấy”.

Ca ca!

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt có gì đó rất thân thiết!

Cảm giác hoang đường này khiến bản thân hắn phải kinh ngạc!

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Chàng trai, chắc ngươi không biết cha mình là ai đúng không?”

 
 
Chương 661


Chương 661

Diệp Quân gật đầu: “Phải! Tháp gia nói cha ta đi ở rể!”

“Mẹ kiếp!”

Bên trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run giọng nói: “Tên khốn này gặp ai cũng nói một lần sao? Trời đất ơi…chuyện này có thể cứ thế gạt qua một bên được không? Ông trời ơi…”

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Hắn đang báo thù ngươi cứ bỡn cợt hắn đấy!”

Tiểu Tháp trầm mặc.

Tên này biết ghi thù thật đấy!

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, người phụ nữ chớp mắt: “Nó nói như vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ cười nói: “Xem ra ngươi không tin lắm nhỉ!”

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy!”

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân một lượt, khoé miệng nhếch lên: “Ngươi trông rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả cha ngươi!”

Diệp Quân bật cười, hơi ngượng ngùng.

Thấy Diệp Quân như vậy, người phụ nữ đột nhiên phá lên cười: “Ngươi cũng biết xấu hổ cơ à? Ngươi đúng là không giống như cha ngươi!”

Diệp Quân đột nhiên thấy hơi hiếu kỳ: “Tiền bối, cha ta là người như thế nào?”

Người phụ nữ nghĩ ngợi, sau đó kẹp ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, cười nói: “Cha ngươi…da mặt dày như này thôi!”

Da mặt dày!

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia nói ông ấy là một người rất tốt, phải không?”

Nghe vậy, Tiểu Tháp đột nhiên thở phào một hơi, tên này cuối cùng cũng không giở trò nữa rồi!

Không thể không nói, nó thật sự sợ rồi!

Tên này gặp ai cũng nói y nguyên một câu, thật sự quá doạ người!

Nếu như sau này gặp được Diệp Thanh Thanh, tên này lại nói: “Tháp gia nói cha ta đi ở rể…”

Nghĩ tới đây, Tiểu Tháp đột nhiên không thể vui nổi!

Nghe thấy lời này của Diệp Quân, người phụ nữ cười nói: “Ông ấy là một người rất tốt!”

Nói xong, bà ấy ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi hận ông ấy không?”

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Vấn đề này, bây giờ ta không thể trả lời!”

Người phụ nữ thấp giọng thở dài, bà ấy nhìn Diệp Quân, trong mắt loé lên vẻ dịu dàng: “Chuyện giữa cha con hai người… thôi bỏ đi! Sau này hai người tự giải quyết! Chàng trai, ta phải đi rồi!”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

Người phụ nữ cười, sau đó nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Bà ấy lại nhìn về phía phần bụng của Diệp Quân, cười nói: “Tháp gia, vất vả cho ngươi rồi!”

Nói xong, bà ấy lập tức biến mất!

Đi rồi!

Diệp Quân trầm mặc một lúc, sau đó lặng lẽ lùi ra ngoài!
 
Chương 662


Chương 662

Vừa lùi ra ngoài, hắn đã gặp được Diệp Trúc Tân, bên cạnh Diệp Trúc Tân còn có thêm một ông lão!

Diệp Trúc Tân cười nói: “Diệp công tử, vị này là tộc trưởng Diệp Lâm của nhà họ Diệp bọn ta, ông ấy biết Diệp công tử tới nên đặc biệt tới để gặp Diệp công tử!”

Diệp Quân nhìn về phía Diệp Lâm, khẽ chắp tay: “Tiền bối Diệp Lâm, làm phiền rồi!”

Diệp Lâm quan sát Diệp Quân một lượt, cười nói: “Không hổ là kiếm tu số một trong thế hệ trẻ đương thời, thật sự là một nhân tài, khí phách bất phàm!”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối quá lời rồi! Kiếm tu số một trong thế hệ trẻ đương thời, thật sự không dám nhận!”

Diệp Lâm khẽ cười, sau đó nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết, người mang thiên mệnh của hệ Ngân Hà đang nhắm vào ngươi, ngươi có biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết, bây giờ bên cạnh người mang thiên mệnh kia đã quy tụ được một nhóm yêu nghiệt của vũ trụ Ngũ Duy, mà sau lưng số yêu nghiệt này đều đại diện cho rất nhiều thế gia và tông môn. Ngươi lại đưa ra chiến thư với gã, bây giờ ngươi chẳng khác gì đang khiêu chiến với một tập đoàn lợi ích khổng lồ!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”

Diệp Lâm trầm mặc một lát, sau đó nói: “Công tử, ngươi đi theo ta!”

Dứt lời, ông ấy quay người rời đi!

Diệp Quân ngẩn ra!

Diệp Trúc Tân vội vàng nói: “Mau đi!”

Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân rồi bước đi.

Diệp Lâm dẫn Diệp Quân tới bên trong một đại điện, ở chính giữa đại điện có đặt một hộp kiếm màu đen.

Diệp Lâm đi tới phía trước hộp kiếm, sau đó hành lễ rồi nâng hộp kiếm lên và quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, đưa hộp kiếm cho hắn!

Diệp Quân không hiểu: “Tiền bối, đây là?”

Diệp Lâm cười nói: “Bên trong hộp kiếm này có hai thanh phi kiếm, một thanh Long Ngâm, một thanh Phượng Ngâm, đều là cấp Đế. Hai thanh kiếm này từng đi theo Diệp Vũ Kiếm Đế, sau này vì tiên tổ mong muốn có được kiếm đạo cao hơn nên mới để lại trong phủ. Nhưng đệ tử gia tộc họ Diệp bọn ta còn kém cỏi, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng ai được hai thanh kiếm này nhận làm chủ nhân!”

Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu như ngươi có thể khiến hai thanh kiếm này nhận mình làm chủ nhân thì nó sẽ là của ngươi!”

Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ: “Tiền bối, chuyện này…”

Diệp Lâm cười nói: “Nào, thử xem!”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, vì sao lại làm vậy?”

Diệp Lâm nghĩ ngợi, sau đó nói: “Diệp công tử, lúc ngươi ở thư viện Thanh Châu từng lấy ra một huy hiệu thí luyện, có đúng không?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ta, tấm huy hiệu đó xuất hiện trong tay hắn.

Diệp Lâm cười nói: “Thư viện Thanh Châu không nhận huy hiệu mà tiên tổ nhà họ Diệp bọn ta để lại nhưng nhà họ Diệp thì nhận. Diệp công tử, nhà họ Diệp bọn ta không có thứ tốt gì khác, chỉ có hai thanh phi kiếm này. Chỉ cần hai thanh kiếm bằng lòng đi theo Diệp công tử thì ta sẽ tặng hai thanh phi kiếm này cho ngươi!”

Diệp Quân trầm mặc.
 
Chương 663


Chương 663

Lúc này, hộp kiếm đó đột nhiên rung lên kịch liệt!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lâm ngơ ngác.

Lúc này, trong hộp kiếm đó đột nhiên truyền ra tiếng rồng kêu và phượng kêu, ngay sau đó, hai thanh phi kiếm phá hộp ra ngoài và lượn vòng xung quanh Diệp Quân.

Diệp Lâm và Diệp Trúc Tân đều sững sờ!

Cứ như không thể chờ đợi thêm được nữa!

Biểu cảm của Diệp Lâm hơi phức tạp.

Thật ra có rất nhiều lúc không phải người chọn kiếm, mà kiếm cũng biết chọn người!

Rất rõ ràng, hai thanh phi kiếm này đã chọn Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn hai thanh phi kiếm trước mặt, phi kiếm bên trái rộng bằng hai ngón tay, dài ba thước, không có chuôi kiếm, toàn thân do vảy rồng đặc thù đúc thành, mỏng như cánh ve, khi bay sẽ có hàng loạt tiếng rồng ngâm truyền ra. Phi kiếm bên phải toàn thân màu đỏ nhạt, dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, cũng không có chuôi kiếm, toàn thân do vảy phượng tạo thành, khi bay có những tiếng phượng kêu rất khẽ vang lên!

Rồng ngâm!

Phượng kêu!

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, hai thanh phi kiếm đột nhiên bay vào trong lòng bàn tay hắn, khẽ rung lên, những tiếng kêu vang lên không ngừng!

Rất phấn khích!

Nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm của Diệp Lâm trở nên vô cùng nghiêm trọng!

Khi trước trong gia tộc họ Diệp cũng từng xuất hiện một số thiên tài ở phương diện kiếm đạo, tuy nhiên, hai thanh kiếm hoàn toàn không bận tâm, vậy mà lúc này, hai thanh kiếm này lại phấn khích và nịnh nọt tới vậy!

Chuyện này không hợp lẽ thường!

Không thể không nói, không chỉ có con người sống thực tế mà kiếm cũng rất thực tế!

Ngươi đẳng cấp thì ta sẽ đi theo ngươi!

Ngươi không đẳng cấp thì ta chẳng buồn bận tâm tới ngươi!

Diệp Quân cũng thấy khá vui, mặc dù kiếm Hành Đạo là vô địch, nhưng hắn không dám dùng nhiều, dù gì thanh kiếm này thực sự không hợp thói thường, dùng lâu có thể ngay cả cha mẹ của bản thân cũng không quen biết!

Chưa nói đến việc khi dùng kiếm Hành Đạo, hắn có một loại cảm giác, đó là ngay cả Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có thể đối kháng được!

Không thể dùng kiếm Hành Đạo, hắn lại không có kiếm gì khác, mà bây giờ hai thanh phi kiếm này thật sự quá phù hợp!

Hắn cũng rất thích!

Thế nhưng hắn không nhận luôn mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Tiền bối, nói thật thì ta cũng thích hai thanh kiếm này, có điều chúng quá quý giá, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn khi nhận, ta…”

Diệp Lâm trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi là người mà tiên tổ đã chọn, chỉ riêng điểm này, gia tộc họ Diệp bọn ta đã ủng hộ ngươi vô điều kiện rồi! Mặc dù thân phận của người mang thiên mệnh kia nghịch thiên, nhưng gia tộc họ Diệp ta không sợ, Diệp công tử, gia tộc họ Diệp cũng có một vài người ở vũ trụ Quan Huyên, lát nữa ta sẽ viết một bức thư cho bọn họ, đợi Diệp công tử tới tổng viện thư viện, bọn họ sẽ giúp đỡ Diệp công tử nhiều hơn!”
 
Chương 664


Chương 664

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Tiền bối, vậy ta không khách khí nữa! Tương lai nếu gia tộc họ Diệp cần tới ta thì ta nhất định sẽ không chần chừ!”

Hắn biết thứ mà hắn có thể cho người khác chính là tình người!

Nghe thấy lời này của Diệp Quân, trên mặt Diệp Lâm lập tức nở nụ cười!

Ông ấy kỳ thực cũng đang đánh cược!

Trước khi gặp Diệp Quân, ông ấy vẫn còn do dự, nhưng sau khi gặp Diệp Quân, ông ấy không còn do dự gì nữa!

Có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, Diệp Quân là người mà tiên tổ đã chọn.

Thứ hai, ban nãy Diệp Quân đã gặp được người phụ nữ kia trong sân… hơn nữa hai người còn nói chuyện rất vui.

Thứ ba, Diệp Quân rất ưu tú!

Cược!

Một cậu thanh niên ưu tú như vậy, gia tộc họ Diệp bán cho cậu ta một ân huệ, nếu như tương lai cậu ta trưởng thành thì nhất định sẽ có lợi cho gia tộc họ Diệp!

Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian rời khỏi nhà họ Diệp, con cháu đời sau của gia tộc họ Diệp đều phải tuân theo một quy tắc của tiên tổ, đó chính là kết nhiều thiện duyên, ít làm việc ác.

Hơn nữa, nhà họ Diệp chọn gia chủ kế nhiệm cũng không chỉ nhìn mỗi thực lực mà cũng chú trọng cả đức hạnh.

Diệp Quân nhận lấy hộp kiếm, sau đó lại chắp tay: “Cảm ơn tiền bối!”

Hai thanh phi kiếm cấp Đế, không thể không nói, ân huệ này rất sâu nặng!

Diệp Lâm cười nói: “Diệp công tử, nếu như ngươi tới vũ trụ Quan Huyên, đệ tử của gia tộc họ Diệp ta sẽ chủ động liên hệ với ngươi, ngươi cần gì đều có thể tìm bọn họ!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hắn không từ chối, cũng không cần từ chối!

Bạn bè nhiều một chút chẳng có gì không tốt!

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên trong điện, ông lão khẽ hành lễ, sau đó nói: “Tộc trưởng, Phó quản sự của thương hội đang ở bên ngoài đợi Diệp công tử!”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Quân, hắn chắp tay: “Tiền bối, Trúc Tân cô nương, xin cáo từ!”

Diệp Lâm gật đầu: “Diệp công tử, bảo trọng!”

Diệp Trúc Tân cũng nói: “Diệp công tử, bảo trọng!”

Diệp Quân gật đầu rồi xoay người rời đi!

Sau khi Diệp Quân rời đi, bên trong điện, Diệp Trúc Tân khẽ nói: “Tộc trưởng, hắn thật sự rất ưu tú! Đáng tiếc không phải người của gia tộc họ Diệp chúng ta!”

Diệp Lâm khẽ gật đầu: “Quả thực, thiên phú kiếm đạo của người này dù đặt ở tổng viện thư viện Quan Huyên cũng tuyệt đối ở vị trí số một!”

Diệp Trúc Tân khẽ nhíu mày: “Một thiên tài giống như vậy, tại sao phe thế gia và phe tông môn lại phải áp chế?”
 
Chương 665


Chương 665

Diệp Lâm lắc đầu cười: “Nếu như ngay từ ban đầu hắn đã yêu nghiệt như vậy thì phe tông môn và phe thế gia nhất định sẽ không áp chế mà sẽ lôi kéo! Nhưng bây giờ, áp chế thì cũng áp chế rồi, đôi bên đã trở thành kẻ thù, nếu như Diệp Quân tới thư viện thì chắc chắn sẽ dựa vào phe thư viện, bọn chúng nhất định sẽ không hy vọng Diệp Quân gia nhập phe thư viện!”

Nói xong, ông ấy khẽ lắc đầu: “Đặc biệt khi bây giờ, người mang thiên mệnh với Diệp Quân còn như nước với lửa, haizz…”

Diệp Trúc Tân đột nhiên hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta có thể cược thắng không?”

Diệp Lâm khẽ cười: “Cô bé, không cần quá bận tâm tới chuyện thắng thua. Chỉ cần làm cho tốt, không hỏi tiền đồ, chúng ta giúp Diệp công tử, không làm việc gì mất nhân tính là đủ rồi!”

Diệp Trúc Tân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”



Bên ngoài gia tộc họ Diệp.

Ông Phó nhìn Diệp Quân trước mặt: “Gã đồng ý lời khiêu chiến của ngươi rồi!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đi!”

Ông Phó ngẩn ra: “Đi đâu?”

Diệp Quân nhìn về phía ông Phó: “Không phải gã đồng ý khiêu chiến rồi sao? Ta đi tới tổng viện vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta phải đi chôn gã luôn!”

Ông Phó cười khổ: “Gã đã đồng ý rồi! Nhưng thời gian gã chỉ định là ba tháng sau!”

Diệp Quân đột nhiên nhíu mày: “Không được, giờ ta phải đi chôn gã luôn! Ông Phó, ông dẫn ta đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên, lộ phí thì cho ta nợ đã, đợi ta chôn gã xong, cướp được nhẫn không gian của gã thì ta sẽ đưa cho ông!”

Ông Phó: “…”

Nghe lời Diệp Quân nói, ông Phó giật cả mình!

Thằng nhóc này mạnh mẽ thật!

Ai không biết còn tưởng ngươi mới là người mang thiên mệnh đấy!

Diệp Quân không nghĩ nhiều như vậy, kéo ông Phó đi tới Tiên Bảo Các!

Hắn muốn tới thẳng tổng viện thư viện Quan Huyên!

Lúc này, ông Phó vội nói: “Diệp công tử, đợi một chút!”

Diệp Quân nhìn ông Phó, ông Phó cười khổ: “Diệp công tử, ngươi quên rồi à? Là ngươi đã nói thời gian do người ta chọn mà!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thế nên ta mới phải tới tìm gã ngay bây giờ!”

Ông Phó không hiểu, nhưng rất nhanh, ông ta đã nghĩ ra gì đó, sắc mặt thay đổi: “Ý ngươi là, gã kéo dài ba tháng là vì bây giờ gã không nắm chắc sẽ giết được ngươi, hoặc nói cách khác, bây giờ gã đang tu luyện tuyệt chiêu nào đó?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động!

Đầu óc chàng trai này quá khủng khiếp!

Vừa nãy ông ta không nghĩ ra điểm này, mà chàng trai này lại lập tức nghĩ ra được ngay. Thiên phú kiếm đạo của thằng nhóc này yêu nghiệt, đến đầu óc cũng yêu nghiệt đến cỡ này sao?

Con cái nhà ai vậy trời? Khéo đẻ thế không biết!
 
Chương 666


Chương 666

Diệp Quân chân thành nói: “Tiền bối, ông cảm thấy tài nguyên của tổng viện thư viện Quan Huyên tốt hay tài nguyên của ta tốt?”

Ông Phó: “Đương nhiên là của tổng viện thư viện Quan Huyên rồi!”

Diệp Quân gật đầu: “Càng về sau, thực lực của gã chắc chắn sẽ càng mạnh! Đặc biệt là bây giờ, nhất định thư viện Quan Huyên sẽ dốc sức bồi dưỡng gã, ta tới càng sớm thì tỷ lệ thắng càng lớn!”

Ông Phó chần chừ một lát rồi nói: “Diệp công tử, ngươi không tu luyện trước một chút à?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tu luyện trong giết chóc, cảm ngộ khi tới bờ vực cái chết luôn là cách tu luyện tốt nhất!”

Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động tột cùng!

Cuối cùng ông ta đã biết vì sao người mang thiên mệnh và Diệp Quân lại như nước với lửa rồi!

Mỗi thời đại chỉ được có một lão đại mà thôi!

Nếu người mang thiên mệnh không thể giẫm chết Diệp Quân thì chắc chắn đạo tâm của gã sẽ sụp đổ!

Thân phận này buộc gã phải vô địch trong số những người cùng thời đại!

Hết cách rồi, hai người mang thiên mệnh trước đó quá chói mắt!

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, bây giờ có thể tới tổng viện thư viện không?”

Ông Phó trầm giọng nói: “Ngươi chắc rồi chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn!”

Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Đi! Ta dùng trận pháp dịch chuyển đưa ngươi đến tổng viện!”

Nói rồi, ông ta dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các!

Nhưng vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Ông lão vừa xuất hiện, một cái túi màu vàng đã xuất hiện trong tay ông ta, trên túi vàng này còn có ba vạch.

Thấy ba vạch trên túi vàng, ông Phó sững sờ.

Ông lão kia nói: “Từ bây giờ, ông không còn là quản sự của thương hội ở Thanh Châu nữa!”

Miễn chức!

Nghe thế, ông Phó như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Lúc này, ông lão bỗng nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các không hoan nghênh ngươi, ngươi hãy rời khỏi Tiên Bảo Các ngay, nếu không ngươi tự gánh hậu quả!”

Đuổi khách!

Diệp Quân nheo mắt, lúc này ông Phó bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó kéo hắn quan người đi!

Nhưng lúc này, ông lão kia bỗng nói: “Đợi đã!”

Ông Phó quay lại nhìn ông lão kia, mặt ông ta vô cảm, ánh mắt âm u: “Phó quản sự, Trưởng Lão Các có chỉ, lập tức áp giải ông về tổng viện Tiểu Quan!”

Sắc mặt ông Phó tái nhợt!

Ông lão kia mỉa mai: “Một quản sự của phân viện nho nhỏ mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của người mang thiên mệnh, đúng là không biết tự lượng sức mình!”, ông Phó không quan tâm tới ông lão kia, quay đầu nhìn Diệp Quân, chua chát nói: “Diệp công tử, xin lỗi, ta không thể đưa ngươi tới tổng viện thư viện Quan Huyên!”
 
Chương 667


Chương 667

Diệp Quân trầm giọng nói nói: “Ông Phó, xin lỗi!”

Phó quản sự cười khổ: “Ta không ngờ Tiên Bảo Các đã hoàn toàn đứng về phía người mang thiên mệnh!”

Diệp Quân im lặng.

Hắn cũng không ngờ, Tiên Bảo Các này đã chọn đứng về phía người mang thiên mệnh!

Phó quản sự trầm giọng nói: “Trước đó ta đã liên lạc với Văn Viện rồi, nhưng đến bây giờ Văn Viện cũng không có bất cứ tin tức phản hồi nào. Thế nên, Diệp công tử, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều vào Văn Viện! Tình cảnh bây giờ của bọn họ e rằng cũng không được tốt! Đặc biệt là sau khi Diệp chủ tịch dẫn đầu lớp trẻ bị giam lỏng!”

Diệp Quân nói: “Ông Phó, ta đưa ông đi!”

“Hỗn xược!”

Ông lão kia bỗng quát lên đầy tức giận, xông thẳng lên trước rồi đấm một quyền về phía Diệp Quân, trên đầu nắm đấm sấm sét lập lòe!

Cường giả cảnh giới Thần Kiếp!

Nắm đấm này nhắm thẳng vào đầu Diệp Quân!

Diệp Quân bỗng quay phắt người nhìn ông lão kia!

Vù!

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Một thanh phi kiếm cắm ngay giữa trán ông ta, ông ta liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bị ghim vào một cây cột đá bên cạnh!

Thấy Diệp Quân ra tay, ông Phó cười khổ, tính cách của cậu bạn nhỏ này hơi nóng!

Diệp Quân nhìn ông Phó, chân thành nói: “Ông Phó, nếu ông tới tổng viện thì sẽ không có kết quả tốt!”

Ông Phó lắc đầu thở dài: “Nhưng ta có thể đi đâu được chứ?”

Diệp Quân im lặng.

“Diệp Quân!”

Đúng lúc này, ông lão bị ghim trên cây cột đá bỗng dữ dằn lên tiếng: “Ngươi dám ra tay với Tiên Bảo Các ta, ta nói cho ngươi biết, dù sau lưng ngươi có một trăm Đại Kiếm Đế cũng không bảo vệ được ngươi đâu. Ngươi chết chắc rồi! Tiên Bảo Các ta sẽ diệt mười tộc của ngươi!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.

Ông lão nheo mắt: “Thế nào, ngươi còn định giết ta sao? Nào, ngươi giết thử xem! Lão phu là quản sự túi vàng của Tiên Bảo Các, ngươi giết lão phu là đang tuyên chiến với Tiên Bảo Các! Ngươi giết thử xem!”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Ông đang cố tình khích ta ra tay!”

Nghe vậy, đồng tử ông lão rút lại, trong lòng chấn động!

Chàng trai này lại nhìn thấu âm mưu của ông ta!

Diệp Quân nhìn ông ta chòng chọc: “Ta với ông không có thù hận gì, ông không cần phải dùng kế này với ta. Xem ra có người bảo ông làm vậy, nhà họ An đã lụi tàn, tộc Thiên Long đã hòa giải với ta, vậy thì ai đang đối phó với ta đây?”

Nói rồi, hắn khẽ cười: “Rất rõ ràng, chỉ có một người, chính là người mang thiên mệnh!”

Ông lão hoảng hốt, chỉ nhìn Diệp Quân mà không nói gì.
 
Chương 668


Chương 668

Nhưng Diệp Quân lại lần nữa lắc đầu: “Không đúng! Người mang thiên mệnh đã đồng ý đánh với ta một trận, tuy ta thấy gã cũng chẳng ra sao nhưng ta nghĩ gã không đến nỗi phải chơi bẩn thế này. Vậy nên, không phải là gã!”

Nghe Diệp Quân phân tích, ông lão bỗng run hai tay, ông ta nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói gì nhưng trong lòng đã kinh hãi đến tột đỉnh.

Diệp Quân lại nói: “Trên đường ta tới đây đã từng giết nhiều thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên, nhưng những thế gia phía sau bọn họ không đủ khả năng vươn tay đến nội bộ Tiên Bảo Các, mà ta cũng không có kẻ thù trong Tiên Bảo Các, thế nên loại trừ hết thì chỉ còn mấy thế gia và tông môn siêu cấp của thư viện Quan Huyên thôi!”

Nói rồi, hắn khẽ gật đầu: “Có hai khả năng. Một là vì Kiếm Chủ Nhân Gian nên phe thế gia và phe tông môn có phần kiêng dè, không dám quang minh chính đại tới giết ta. Thế nên bọn họ đổi cách khác để đối phó với ta, ví dụ như… Tiên Bảo Các là sự lựa chọn thích hợp nhất! Tìm một tên ngốc trong Tiên Bảo Các đứng ra cố tình chọc giận ta, để ta ra tay, từ đó khiến ta đắc tội với toàn bộ Tiên Bảo Các!”

Nói đến đây, hắn nhìn ông lão: “Khả năng thứ hai, bọn họ muốn gây hấn giữa ta và người mang thiên mệnh. Nghiêm trọng hơn một chút thì muốn mâu thuẫn giữa ta và người mang thiên mệnh sâu sắc hơn, làm ta tưởng người mang thiên mệnh đang tính kế ta, từ đó khiến ta và người mang thiên mệnh tàn sát lẫn nhau”.

Ông lão nhìn Diệp Quân chăm chăm, im lặng không lên tiếng.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra không phải là hai khả năng mà là một công đôi việc! Dù là phe tông môn hay phe thế gia, bọn họ đều không thể bồi dưỡng một Kiếm Chủ Nhân Gian mới. Không có Kiếm Chủ Nhân Gian mới thì mới phù hợp với lợi ích của bọn họ, dù sao họ đã quen phách lối, sao có thể bồi dưỡng ra một ông lớn mới được chứ? Thế nên trong mắt bọn họ, người mang thiên mệnh chỉ là một con cờ, ta cũng vậy!”

Ông lão trầm mặc.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Các hạ, ta biết họ đã cho ông điều kiện rất mê hoặc, nhưng ông có từng nghĩ chưa? Cấp cao của Tiên Bảo Các không phải là hạng người vô tri, ông cam tâm để thư viện Quan Huyên lợi dụng, bọn họ có tha cho ông không?”

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau, ông ta giơ ngón tay cái: “Diệp công tử, phải công nhận ta rất bái phục ngươi! Những điều ngươi nói cơ bản đều đúng, nhưng có một điều không đúng”.

Diệp Quân nheo mắt lại: “Cái gì không đúng?”

Ông lão khẽ cười: “Ta không còn lựa chọn nào khác!”

Nói rồi, trong mắt ông ta ánh lên tia tàn nhẫn, một luồng khí tức đáng sợ bỗng từ vùng bụng ông ta trào ra!

Ông ta muốn tự nổ!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Đợi chút, ta có cách…”

Ầm!

Diệp Quân chưa dứt lời, một luồng năng lượng đáng sợ đã bùng nổ từ trong ngươi ông lão kia, không gian xung quanh nứt toác ra!

Diệp Quân lập tức kéo ông Phó lùi ra sau mấy trăm trượng, lúc hắn dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện một khe nứt rộng đến mấy trăm trượng.

Chết rồi!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên vô cùng khó coi!
 
Chương 669


Chương 669

Mà lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cường giả Tiên Bảo Các. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, những cường giả Tiên Bảo Các kia đều sững người, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Quân, một người trong số đó tức giận quát: “Diệp Quân, ngươi lại dám giết người của Tiên Bảo Các ta!”

Nói rồi, ông ta lấy ra một tấm truyền âm phù.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết mình không thể nào giải thích rõ được!

Hắn thật sự không ngờ đối phương lại tự nổ, chiêu này quá độc!

Sắc mặt ông Phó đứng bên cạnh cũng cực kỳ âm u!

Giờ phút này ông ta mới phát hiện vũng nước vũ trụ Quan Huyên quá sâu!

Đây không phải là chỗ để một quản sự nho nhỏ như ông ta có thể chơi được đâu!

Diệp Quân đang định nói gì thì một tàn ảnh lướt qua, chớp mắt, đầu của mấy chục cường giả Tiên Bảo Các đã bay vèo ra ngoài, máu tươi văng tung tóe!

Tất cả đều bị giết trong nháy mắt!

Diệp Quân quay đầu nhìn sang bên phải, mấy chục trượng cách đó có một cô gái, cô gái mặc một bộ đồ ôm người màu đen, tóc rất dài, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt, vì nửa gương mặt bên trái đã bị tóc cô ta che lại, còn tay phải cô ta thì dang cầm một thanh đao cong màu đỏ máu!

Diệp Quân nhìn cô gái kia, không nói gì.

Cô gái cũng nhìn Diệp Quân, cô ta nhếch miệng cười rồi quay người định bỏ đi!

Ông Phó run run nói: “Mau ngăn cô ta lại! Nếu không Tiên Bảo Các sẽ cho rằng những người này đều do ngươi giết!”

Cô gái không thèm ngoảnh đầu lại, khinh bỉ nói: “Mười vị Kiếm Đế tới đây cũng không cản được ta!”

Mà lúc này, Diệp Quân bỗng nói: “Cô xấu thật đấy!”

Cô ta dừng bước.

Biểu cảm trên mặt ông Phó cứng nhắc.

Xấu thật!

Có cô gái nào nhịn được câu này chứ?

Rõ ràng, cô gái kia cũng không nhịn được!

Cô ta chầm chậm quay người, sau đó nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Ta xấu thật?”

Diệp Quân gật đầu: “Là người xấu nhất mà ta từng gặp!”

Cô gái hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng, một giây sau, cô ta bỗng biến mất!

Vù!

Không gian trước mặt Diệp Quân nứt ra, một thanh đao cong chém ra, cùng với nhát chém này, một luồng khí thế khủng b0 đánh nứt không gian trong vòng trăm trượng!

Đối diện với nhát đao khủng khiếp này, Diệp Quân lại cực kỳ bình tĩnh, đâm một kiếm ra.

Thanh kiếm này là kiếm Hành Đạo!

Vù!

Nhát kiếm này của Diệp Quân đâm nát thanh đao cong màu máu kia, còn cô gái tóc dài đã xông tới trước mặt Diệp Quân thì đồng tử bỗng rút lại, cô ta vừa định rút lui, kiếm Hành Đạo đã kề ngay giữa trán cô ta!
 
Chương 670


Chương 670

Cô gái tóc dài khó tin nói: “Kiếm này của ngươi là kiếm gì?”

Diệp Quân động tâm niệm, một thanh phi kiếm bay ra.

Phựt!

Một cánh tay của cô gái tóc dài bị chặt văng!

Máu tươi phun ra như suối!

Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chằm chằm, không kêu la một lời!

Diệp Quân thản nhiên hỏi: “Ai sai khiến cô tới đây?”

Cô gái tóc dài không lên tiếng!

Vù!

Lại một tiếng kiếm bay nữa vang lên, một thanh phi kiếm nữa chém lên cánh tay trái của cô ta!

Phựt!

Cánh tay trái của cô ta cũng bị chặt phăng!

Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt bình lặng như nước, tay cầm kiếm Hành Đạo kề ngang trước cổ cô ta, bình tĩnh hỏi: “Ai phái cô tới đây?”

Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Không biết ai, kẻ đó ra giá năm nghìn vạn kim tinh để ta giết đám người kia, giá họa cho ngươi!”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể liên lạc được với người đó không?”

Cô gái tóc dài lắc đầu: “Không!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cũng không quan trọng!”

Nói rồi hắn xòe tay ra, lấy nhẫn không gian của cô gái đi, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn kề giữa trán cô gái tóc dài.

Diệp Quân thấy trong nhẫn không gian vừa hay có năm nghìn vạn kim tinh!

Diệp Quân cất luôn!

Hời quá!

Cô gái tóc dài không nói lời nào mà chỉ nhìn Diệp Quân, bên hai cánh tay cô ta vẫn đang không ngừng chảy máu.

Đúng lúc này, không gian bên cạnh nứt ra, sau đó một ông lão từ từ bước ra.

Cường giả Tiên Bảo Các!

Sau khi ông lão bước ra, ông ta nhìn những thi thể xung quanh rồi lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kể hết mọi chuyện xảy ra cho ông lão nghe.

Nghe Diệp Quân kể xong, ông lão im lặng.

Diệp Quân nhìn ông ta, không nói thêm gì.

Nếu ông lão này cũng là người của phe thế gia và phe tông môn, thế thì hắn chỉ có thể nói, Tiên Bảo Các hết thuốc chữa rồi!

Lúc này, ông lão khẽ lắc đầu: “Ta hiểu rồi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông Phó bên cạnh: “Tiền bối, ông Phó sẽ không bị xử phạt gì chứ ạ?”

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Không!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào cô gái bị chặt tay: “Vậy ta giao cô ta cho tiền bối”.
 
Chương 671


Chương 671

Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi: “Tiên Bảo Các có thể gạch tên ta ra khỏi danh sách đen không?”

Ông lão lắc đầu: “Không!”

Diệp Quân cười rồi cất kiếm Hành Đạo, quay người rời đi!

Ông lão bỗng hỏi: “Cậu không tò mò vì sao Tiên Bảo Các làm vậy sao?”

Diệp Quân dừng bước rồi nói: “Đơn giản mà, Tiên Bảo Các muốn đầu tư cho người mang thiên mệnh, thế nên các ông phải tỏ thái độ rõ ràng!”

Sắc mặt ông lão phức tạp: “Đúng vậy! Hội trưởng lão đã quyết định đầu tư vào người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh và Diệp công tử như nước với lửa, thế nên để tỏ rõ thái độ của mình, Tiên Bảo Các đã liệt Diệp công tử vào danh sách đen trọn đời! Vĩnh viễn không được xóa!”

Danh sách đen trọn đời!

Diệp Quân im lặng một lát rồi gật đầu: “Ta hiểu!”

Nói rồi hắn quay người nhìn Tiên Bảo Các, khẽ nói: “Đời này, ta cũng sẽ không bước chân vào Tiên Bảo Các nữa!”

Nói xong, hắn quay người rời đi!

Diệp Quân không hề biết, câu nói này của hắn sẽ khiến Tiên Bảo Các xảy ra cơn địa chấn khủng khiếp trong tương lai!

Nhìn bóng Diệp Quân mất hút, ông lão thầm thở dài, ông ta nhìn cô gái bị chặt tay đứng bên cạnh: “Bên trên đã có lệnh, cô đi đi!”

Ông Phó đứng một bên thấy kinh ngạc.

Cô gái không nói bất kỳ lời nào, quay người rời đi!

Ông Phó nhìn ông lão: “Mục quản sự…”

Mục quản sự trầm giọng nói: “Ông Phó, có thể miễn tội chết cho ông nhưng không thể tránh khỏi trừng phạt, từ bây giờ, ông sẽ bị lưu đầy xuống Thiền Châu ở hạ giới!”

Ông Phó im lặng.

Thiền Châu!

Một nơi nhỏ bé ở rất rất xa!

Thế này là bảo ông ta đi dưỡng lão rồi!

Haiz!

Ông Phó khẽ gật đầu: “Được!”

Ông ta biết thế này đã là kết quả tốt nhất dành cho mình rồi!

Ông Phó cũng không nói gì, rời đi!

Nhưng lúc này, cả người ông ta trông già đi rất nhiều!

Từ quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu trở thành quản sự Tiên Bảo Các ở Thiền Châu, đây chính là từ thiên đường rơi xuống đống bùn!

Sống một đời, đôi khi chuyện bi thương nhất đối với một người là khi họ đã đạt được đỉnh cao nhưng cuối cùng lại ngã xuống đáy vực.

Mục quản sự nhìn ông Phó già nua đi rất nhiều thì lắc đầu thở dài.

Ông ta biết, ông Phó này sẽ chết già ở Thiền Châu, hơn nữa còn chết rất thảm!

Đây chính là kết cục của việc chọn sai đội!
 
Chương 672


Chương 672

Mục quản sự thở dài rồi quay người rời đi!

Một bên khác…

Diệp Quân men theo con đường đi ra ngoài, lúc này trời bỗng đổ mưa, hắn cũng không tránh mưa, cứ chầm chậm đi dưới mưa như vậy.

Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, có phải ta biết cách gây họa quá rồi không?”

Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: “Thật ra không hẳn là vậy!”

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu Tháp: “Trước đây ta đã gặp được người biết cách gây họa hơn cả ngươi!”

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Tiểu Tháp không trả lời.

Diệp Quân lắc đầu cười chứ không hỏi thêm.

Tiểu Tháp: “Có tính toán gì không?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Trở về Nam Châu một chuyến!”

Tiểu Tháp nói: “Dùng tàu vũ trụ à?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Đương nhiên là không rồi!”

Nói rồi, hắn quay người đi về phía xa!

Tiểu Tháp khó hiểu: “Ngươi làm gì thế?”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Quân không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới thẳng Tiên Bảo Các, Mục quản sự kia lại xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy Diệp Quân, Mục quản sự nhíu mày: “Ngươi làm gì đấy?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Trận pháp dịch chuyển ở đâu?”

Mục quản sự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các của ta đã không còn phục vụ ngươi nữa!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ với thực lực bây giờ của mình thì cả Thanh Châu chắc không có ai đánh lại ta, mà ông muốn điều người từ tổng các của Tiên Bảo Các tới, ít nhất phải hơn nửa canh giờ nữa mới tới được nhỉ? Trong vòng nửa canh giờ, một vị Kiếm Đế có thể làm được rất nhiều việc đấy, ông nghĩ sao?”

Nghe thế, mặt Mục quản sự biến sắc: “Diệp công tử, ngươi… ngươi đừng có giở thói lưu manh!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Mục quản sự, ta đang thương lượng với ông! Ông cũng biết, từ đây về Nam Châu mà dùng tàu vũ trụ thì cũng phải mất đến vài tháng, ông cũng không thể để ta đi tàu vũ trụ chứ nhỉ?”

Mục quản sự cười khổ: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các đã ra nghiêm lệnh, không được phục vụ ngươi nữa!”

Diệp Quân động thần niệm, một thanh kiếm bay vút lên!

Vù!

Tiếng kiếm xé không khí vang vọng!

Gương mặt Mục quản sự tái mét, ông ta vội vã lùi sau, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè!
 
Chương 673


Chương 673

Đừng nói chứ, ông ta thật sự sợ Diệp Quân làm càn!

Mẹ nó!

Kiếm Đế đó, mà còn là một Kiếm Đế thực lực không tầm thường chút nào!

Lúc này, cường giả Tiên Bảo Các đều xuất hiện ở đây nhưng không một ai dám bước lên!

Diệp Quân nhìn Mục Lão: “Mục Lão, ông làm gì thế? Tôi chỉ múa kiếm thôi, không có ý gì đâu!”

Mục Lão im lặng.

Diệp Quân nhìn Mục Lão chăm chú mà không nói tiếng nào, hắn nhìn tới nỗi Mục Lão thấy tê cả da đầu.

Mục Lão thấy khó xử.

Diệp Quân bỗng nói: “Ta rời khỏi Thanh Châu chẳng phải là việc tốt với tất cả mọi người sao?”

Nghe thế, Mục Lão sững người!

Đúng vậy!

Diệp Quân rời khỏi Thanh Châu chắc chắn là một chuyện tốt đối với mình! Nếu mình thật sự không cho thằng nhóc này đi, hắn có dám giết mình không?

Mục Lão nhìn Diệp Quân trong im lặng.

Ông ta cảm thấy Diệp Quân dám lắm chứ!

Đến cả nhà họ An và tộc Thiên Long mà thằng nhóc này cũng không sợ, sao có thể sợ một quản sự quèn như mình?

Nghĩ đến đây, Mục Lão phất tay phải, những cường giả của Tiên Bảo Các kia đều lui xuống.

Mục Lão suy nghĩ rồi nói: “Trận pháp dịch chuyển ở mười dặm về bên phải, bây giờ ở đó không có ai…”

Nói rồi, ông ta bỗng tỏ ra ngơ ngác: “Ơ, ta nói gì rồi?”

Nói xong, ông ta lắc đầu, quay người rời đi!

Diệp Quân thì lắc người, biến mất tại đó.

Sau khi Diệp Quân đi, Mục Lão bỗng thở phào!

Ông ta không sợ những người có bối cảnh mạnh mẽ, bối cảnh càng mạnh thì càng có nhiều điều kiêng kị. Ông ta chỉ sợ những chàng trai trẻ cứng đầu thế này!

Trẻ, nhiệt huyết, không sợ trời, không sợ đất.

Ngươi mà chọc giận cậu ta, cậu ta vung một kiếm chém ngươi! Ngươi chết thật đấy!

Ông ta chỉ là người làm công, không cần thiết phải lấy mạng ra để tận trung. Ngươi chết rồi thì vợ với con cái đều là của người khác mất!

Trong thông đạo trận pháp dịch chuyển.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt chậm rãi khép lại.

Bây giờ hắn không thiếu tài nguyên!

Riêng kim tinh đã hơn trăm triệu, vì từ Trung Thổ Thần Châu đến Thanh Châu, hắn đã cướp không ít nhẫn không gian. Ngoài ra, hắn cũng có đến hơn ba mươi vạn tiên tinh và một số bảo vật, ví như cây thương Võ Thần kia.

Thương Võ Thần!

Diệp Quân xòe tay ra, thương Võ Thần xuất hiện trong tay hắn. Tay phải hắn chậm r4i vuốt v3 thương Võ Thần, đạo ý chí Võ Thần vẫn còn trong đó.
 
Chương 674


Chương 674

Ý chí Võ Thần!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tỉ mỉ cảm nhận đạo ý chí Võ Thần trong đó!

Trận chiến hôm đó, hắn có ấn tượng sâu sắc với đạo ý chí Võ Thần này, tuy chỉ là một đạo ý chí, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không gì địch nổi!

Rất mạnh!

Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tháp gia, Võ Thần là gì?”

Tiểu Tháp: “Không biết!”

Diệp Quân cau mày: “Không biết sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Diệp Quân im lặng một lúc thật lâu, hắn nhẹ nhàng vuốt v3 cây thương Võ Thần rồi nói: “Tháp gia, ta cảm nhận được một luồng khí trong đạo ý chí Võ Thần này!”

Tiểu Tháp lấy làm kinh ngạc: “Khí à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn cầm thương Võ Thần lên, chân thành nói: “Trong sách nói rằng Võ Thần là chỉ võ đạo thông thần, nhưng ta lại thấy Võ Thần là một loại tinh thần, một loại tinh thần không chịu thua, một loại tinh thần gặp mạnh thì sẽ càng mạnh hơn. Đơn giản mà nói, ngươi có thể đánh bại ta nhưng không thể đánh bại ý chí của ta!”

Nói rồi, hắn chầm chậm nhắm mắt lại: “Ngày đó, cây thương Võ Thần này đánh với cô cô váy trắng, tuy nó không địch lại nhưng ý chí vẫn còn đó, khí thế không hề suy nhược. Võ Thần không phải là vô địch thiên hạ, nhưng dám đấu với bất kỳ người nào vô địch trong thiên hạ!”

Ầm!

Dứt lời, trong cơ thể Diệp Quân bộc phát ra một luồng khí thế khủng b0!

Không phải là kiếm thế!

Mà là võ thế!

Võ thế được sản sinh ra từ ý chí Võ Thần!

Bỗng nhiên, cây thương Võ Thần kia rung lên kịch liệt, một giây sau, ý chí Võ Thần trong cây thương bỗng chui vào giữa trán Diệp Quân!

Diệp Quân trợn tròn hai mắt, nhưng lúc này, hắn đã ở trong một mảng tinh không!

Mười trượng trước mặt hắn có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm trường thương, trên người tỏa ra khí thế võ đạo ghê gớm.

Diệp Quân sững sờ.

“Ý chí Võ Thần!”

Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: “Truyền thừa võ thần… mẹ kiếp, hắn là kiếm tu mà! Hắn là kiếm tu đấy! Võ Thần gì cơ chứ? Ôi trời! Hắn là kiếm tu! Đừng đi tu võ đạo chứ!”

Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: “Có khả năng nào là… hắn đã dùng kiếm đạo để chứng Võ Thần?”

Tiểu Tháp: “…”

Dùng kiếm đạo chứng Võ Thần?

Phải thừa nhận rằng, Tiểu Tháp hơi sững sờ!

Nó từng theo hai đời người mang thiên mệnh, hai đời người mang thiên mệnh tuyệt đối đều là kỳ tài ngút trời, bao gồm cả tiểu chủ, tuy giai đoạn sau hơi buồn nhưng ở giai đoạn đầu, thiên phú của tiểu chủ không gì có thể che đậy được, tuyệt đối là sự tồn tại thế gian hiếm có.
 
Chương 675


Chương 675

Người mang thiên mệnh đời đầu thì không cần phải bàn đến nữa!

Dùng giết chóc chứng đạo, đạt đến đỉnh cao!

Hai đời người mang thiên mệnh đều đồng thời tu luyện nhiều loại đạo, nhưng cuối cùng, ngoài kiếm đạo thì đã vứt bỏ những loại đạo khác, đặc biệt là tiểu chủ, chơi đủ loại cả!

Nhưng cuối cùng cũng từ bỏ hết! Chỉ còn lại mỗi kiếm đạo!

Thế nên nó cực kỳ, cực kỳ lo lắng!

Nó lo lắng Diệp Quân tu lộn xộn quá, không những không tu tốt võ đạo mà còn dở dang trong việc tu luyện kiếm đạo!

Kiếm đạo chứng Võ Thần?

Nghe thì rất ngầu, nhưng nó vẫn rất lo, làm không khéo thì cả hai bên đều dở dang, biết nhiều mà không tinh thông thì cuối cùng cũng không được gì.

Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng phía xa chậm rãi quay người, bà ấy nhìn Diệp Quân, lúc nhìn thấy Diệp Quân bà ấy hơi ngẩn người: “Cậu không phải hậu nhân của nhà họ An!”

Nhà họ An!

Nghe thế, Diệp Quân tỏ vẻ đề phòng.

Đây chính là vị Võ Thần kia của nhà họ An!

Mẹ nó!

Bà ta sẽ không gi3t ch3t mình chứ?

Diệp Quân chầm chậm siết chặt tay phải, trong lòng luôn đề phòng, kiếm Hành Đạo đã rục rịch chờ phát động!

Mà ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng kia như phát hiện ra gì đó, hai mắt nheo lại rồi lắc người xuất hiện ngay trước mặt Diệp Quân. Mặt hắn biến sắc, muốn cử động nhưng đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp vây lấy!

Giây phút này, hắn như bị điểm huyệt, không thể cử động được!

Diệp Quân hoảng hốt, vội nói: “Tiền bối, Tháp gia của ta ở đây đấy, nó lợi hại lắm!”

Tiểu Tháp bốc hỏa, mẹ nó, ngươi đừng có tâng bốc ông đây, ông đây chịu không nổi!

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân một lát, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, bà ấy phất tay, luồng võ thế vây lấy Diệp Quân biến mất sạch.

Diệp Quân thở phào nhưng vẫn rất cảnh giác.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ hỏi: “Ngươi đi một mình à?”

Diệp Quân vội nói: “Còn có Tháp gia nữa! Nó lợi hại lắm, dưới Tam Kiếm nó vô địch, trên Tam Kiếm nó có thể một đấu một!”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: “Bây giờ ngươi biết sợ rồi à? Lúc bốc phét sao không thấy ngươi sợ!”

Tiểu Tháp im lặng không nói gì, bây giờ nó chỉ muốn giả chết.

Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ váy trắng khẽ cười: “Tháp gia của cậu nói với cậu như vậy à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn người phụ nữ váy trắng rồi nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối quen Tháp gia ạ?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Quen!”

Diệp Quân im lặng.

Bây giờ hắn đang nghi ngờ, có lẽ không phải Tháp gia đang bốc phét, mà có khi Tháp gia ngầu thật!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom