Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3709


Chu Phạn nhíu mày: “A Ông thúc”.

Một ông lão xuất hiện, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “A Ông thúc, thúc dẫn các thần vệ Thiên Sách canh giữ ở nơi này”.

Ông lão nói: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó xoay người biến mất.

Trong một tinh không nào đó, ba người đang cúi người nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới.

Hai nam một nữ.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, mặc áo bào hoa, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Bên trái gã là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, tay phải người đàn ông trung niên cầm một thanh giáo dài màu đen tuyền như mực, mũi giáo lại có màu đỏ như được ngưng tụ từ máu.

Bên phải gã là một người phụ nữ áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày lạnh lùng, tay trái cầm một thanh kiếm dài có vỏ.

Người đàn ông trung niên áo bào hoa cúi đầu nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, cười nói: “Lúc trước ta từng gặp Thủy tổ Đại Chu, quả thật là một người anh hùng rất giỏi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Diệp Quân đó ở Đại Chu”, người đàn ông áo bào hoa gật đầu: “Ta biết”.

Tay trái người đàn ông đồ đen siết chặt thanh giáo: “Giết không?”

Họ đến từ vực Đăng Thiên, dĩ nhiên là vì giết Diệp Quân, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.

Họ cũng động lòng.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Giết cái gì?”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Giết Diệp Quân”.

Người đàn ông áo hoa lắc đầu.

Người đàn ông áo đen hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo hoa lạnh nhạt nói: “Tại sao Ác Đạo Minh không tự mình đi giết mà phải đưa ra một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra để truy bắt?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày.

Người đàn ông áo hoa nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, khẽ cười: “Đây là một cái bẫy, Ác Đạo Minh muốn mượn đao giết người… Đám ngu xuẩn này coi người khác đều là kẻ ngốc không có đầu óc sao?”

Cái bẫy!

Người đàn ông áo đen nhăn mày: “Đại ca, nếu đã biết đây là một cái bẫy thì sao còn dẫn bọn ta tới đây?”

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Có lợi ích”.

Người đàn ông áo đen hơi khó hiểu: “Có lợi gì?”, người đàn ông áo hoa chỉ cười không nói gì.

Người đàn ông áo đen nhất thời không nói nên lời.

Có điều, gã cũng không nói thêm gì nữa, những năm gần đây đi theo đại ca lăn lộn, quả thật thu được không ít thứ tốt.

Lúc này, người đàn ông áo hoa chợt phóng ra một luồng khí tức. Không bao lâu sau, thời không ở nơi xa chợt rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc long bào màu vàng nhạt chậm rãi bước ra.

Chu Phạn.

Chu Phạn liếc nhìn ba người: “Ba người là ai?”
 
Chương 3710


Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói: “Ba người bọn ta đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp Diệp công tử, không biết Diệp công tử có tiện không?”

Chu Phạn không nói gì chỉ nhìn người đàn ông áo hoa.

Gã mặc áo hoa lại nói: “Ba người bọn ta không có ác ý, chỉ muốn gặp Diệp công tử”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Bây giờ hắn đang tu luyện”.

Gã mặc áo hoa lập tức nói: “Vậy bọn ta chờ ở đây, khi Diệp công tử xuất quan xin nhờ cô nương thông báo một tiếng”.

Chu Phạn nhìn thoáng qua người đàn ông áo hoa rồi khẽ gật đầu: “Được”, nói xong cô ta quay người rời đi.

Sau khi Chu Phạn đi, người đàn ông áo đen cười khẩy: “Đại Chu này còn để chúng ta chờ thật, đúng thật là…”

“Câm miệng!”

Nữ kiếm tu áo trắng vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen: “Đầu óc không đủ dùng thì nên ít nói lại, sợ người khác không biết mình ngu xuẩn à?”, gương mặt người đàn ông áo đen cứng đờ.

Gã hừ một tiếng nhưng không dám nói thêm gì.

Tính tình Tam muội nóng nảy, chọc giận cô ta thì cô ta có thể ghi thù mấy chục năm.

Gã cầm đầu mặc áo hoa nói: “Nhị đệ, đệ nên học cách thay đổi hướng suy nghĩ vấn đề. Đệ nghĩ mà xem, thực lực của chúng ta vượt xa cô nương lúc nãy, nhưng cô nương đó đối mặt với ba người chúng ta có e sợ chút nào không? Không, kể cả lúc ta nói xuất thân từ Đăng Thiên Vực, trong mắt cô nương đó cũng không hề dao động”.

Gã mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Sở dĩ cô ta bình tĩnh và kiên định như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là cô ta vô tâm và cực kỳ ngu ngốc. Thứ hai cô ta rất tự tin, căn bản không hề sợ chúng ta”, người đàn ông áo đen hạ giọng nói: “Là nguyên nhân thứ hai”.

Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Đúng vậy, trước khi đến ta đã điều tra, Thập Điện Ác Đạo từng tấn công Đại Chu nhưng toàn quân bị tiêu diệt. Tuy rằng vị Thủy tổ của Đại Chu mạnh nhưng không có khả năng quét sạch toàn bộ Thập Điện Ác Đạo. Nói cách khác sau lưng Đại Chu này còn có cường giả siêu cấp, có thể nói sau lưng Diệp công tử kia còn có có cường giả siêu cấp”.

Người đàn ông áo đen hơi kinh ngạc: “Đại ca còn điều tra chuyện này sao?”, người đàn ông áo hoa nói: “Trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, món hời lớn như vậy, sao lại không điều tra chứ?”

Nói đến đây, gã nhìn thoáng qua hoàng thành Đại Chu ở phía xa sau đó nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, ba huynh muội chúng ta làm không ít những chuyện giết người cướp của, lấy được không ít tiền bất chính. Có thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng chính vì vậy chúng ta càng phải hành động thận trọng hơn, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, có một vài nhân quả phải gánh chịu nhưng cũng có vài nhân quả tuyệt đối không thể dính vào”.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người đàn ông áo đen do dự nói: “Đại ca, cẩn thận không sai nhưng có câu nói rất đúng rằng ‘truy cầu phú quý trong tình cảnh hiểm nguy…”, người đàn ông áo hoa cười nói: “Nhưng trong tình cảnh hiểm nguy cũng dễ chết, trên con đường này có muôn vàn người tranh nhau, chúng ta phải học được cách nhìn xem người nào động vào được, người nào không thể động vào và người nào có thể kết giao”.

Nói đến đây gã lại nhìn phía hoàng thành Đại Chu: “Chờ gặp vị Diệp công tử này, chúng ta sẽ biết được hắn thuộc loại nào”.

Người đàn ông áo đen thấp giọng nói: “Không chỉ có chúng ta đến tìm Diệp công tử, nếu người khác nhanh chân đến trước…”

Gã áo hoa khẽ cười nói: “Vậy càng tốt”.
 
Chương 3661


Ngay lúc đó, trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ, vạn vật trên đời đều là phù du, chỉ có Đại Đạo là vĩnh hằng.

Thật ra, cho dù là lúc này hắn cũng cảm thấy câu nói này không có gì sai.

Nhận ra điều này, Diệp Quân chợt giật mình bừng tỉnh.

Như nhận ra sự thay đổi của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên khẽ ôm hắn vào lòng, cô không nói gì, bởi vì sau khi đạt tới chín phần thần tính, tâm cảnh của cô cũng có sự thay đổi.

Diệp Quân ôm nhẹ lấy Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Mười phần thần tính có lẽ chỉ là kiếp của một mình ta”.

Ngao Thiên Thiên dịu dàng nói: “Ta tin huynh”.

Diệp Quân cười, ngẩng đầu nhìn Tiên Đạo Thụ, bên trên có hai mươi bảy quả Đạo Linh.

Diệp Quân nói: “Sậu Nguyên”.

Âm thanh vừa dứt, Sậu Nguyên xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên, cúi đầu cung kính.

Diệp Quân cười bảo: “Gọi mấy huynh đệ của ông tới đây đi”.

Sậu Nguyên hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo, chẳng mấy chốc, bảy huyết thi khác xuất hiện sau lưng ông ta.

Diệp Quân xòe tay ra, trên Tiên Đạo Thụ, tám quả Đạo Linh hóa thành tám luồng sáng rồi phóng xuống, dừng lại trong tay Diệp Quân.

Diệp Quân nhẩm niệm, tám quả Đạo Linh bay tới trước mặt nhóm Sậu Nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm Sậu Nguyên đều trở nên kích động.

Quả Đạo Linh!

Đây là thần vật cấp cao nhất nền văn minh Thuật Giả, ban đầu khi ở nền văn minh Thuật Giả, họ không có cơ hội tiếp xúc với thần vật cấp bậc này.

Mà sở dĩ trước đây nền văn minh Thuật Giả có thể lớn mạnh như vậy cũng là nhờ Tiên Đạo Thụ, có thể tưởng tượng được quả Đạo Linh này trân quý cỡ nào.

Nhóm Sậu Nguyên không ngờ Diệp Quân lại tặng cho họ thần vật cấp này.

Nhóm Sậu Nguyên vô cùng kích động, nhất thời không biết phải làm sao.

Diệp Quân cười: “Hy vọng thứ này có thể giúp mọi người khai đạo”.

Nhóm Sâu Nguyên đều ở Bán Bộ Khai Đạo, muốn bước xa hơn chỉ có hai cách, một là chịu đựng để vượt qua, hai là cơ duyên.

Mà bây giờ họ đã có cả hai.

Sậu Nguyên đột nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Diệp thiếu, từ nay về sau mạng của thuộc hạ thuộc về Diệp thiếu”.

Những huyết thi còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống.

Trước đây, sở dĩ họ đầu hàng Diệp Quân có một phần lý do rất lớn là vì nữ kiếm tu váy trắng.

Sợ chết!

Vì thế không thể không đầu hàng.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ thật tâm đầu hàng.

Với mấy người Sậu Nguyên, dĩ nhiên Diệp Quân muốn họ trở nên mạnh hơn, hơn nữa bây giờ ngoại trừ Ngao Thiên Thiên bên cạnh, mấy người Sậu Nguyên là người có cơ hội khai đạo thành công nhất.
 
Chương 3662


Diệp Quân không chỉ cho mấy người Sậu Nguyên quả Đạo Linh, mà còn cho phép họ vào trong Tiên Đạo Thụ để tu luyện, vì tu luyện trong đó hiệu quả sẽ tốt hơn.

Dĩ nhiên mấy người Sậu Nguyên cực kỳ biết ơn với điều này.

Trước đó, họ buộc phải đi theo Diệp Quân, cảm thấy cả đời họ bị người khác kiểm soát, tương lai của họ là vô vọng, nhưng lúc này họ nhận ra rằng đây quả thật là một cơ hội tuyệt vời với mình.

Cơ hội thay đổi số mệnh.

Hơn nữa với tính cách dễ nói chuyện của Diệp Quân, sau này thậm chí họ còn có cơ hội xây dựng lại nền văn minh Thuật Giả.

Đợi sau khi mấy người Sậu Nguyên vào Tiên Đạo Thụ tu luyện, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía đằng xa.

Tiên Đạo Thụ che cả bầu trời, một cành cây trải dài cả trăm dặm, đất trời ngập tràn hương trái cây kỳ dị, khiến người cảm thấy sảng khoái vui vẻ.

Diệp Quân bỗng nói: “Muội sẽ có thai chứ?”

Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng như than bị đốt, cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn người phụ nữ đẹp như tiên bên cạnh, Diệp Quân không khỏi kích động, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện song hưu với Ngao Thiên Thiên.

Không đúng, lúc đầu là song hưu là để tu luyện, sau đó dĩ nhiên không còn thuần khiết nữa.

Ấm áp mềm mại.

Người ngoài không hiểu được cảm giác trong đó. Thật ra, do thể chất của Long tộc nên nhu cầu ở vài khía cạnh nào đó cao hơn con người rất nhiều. Lúc đầu Ngao Thiên Thiên vẫn còn ngại ngùng nhưng sau nhiều lần, cô ấy cũng dần thoải mái hơn, dù sao cô ấy và Diệp Quân cũng là vợ chồng, vợ chồng đều hiểu rõ lẫn nhau, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng đến lúc động tình, có đôi khi cũng không phân trước sau.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên không chịu được, lập tức trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Quân bật cười, sau đó lại thấp giọng hỏi: “Sẽ mang thai chứ?”

Ngao Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta không biết”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chắc là sẽ nhỉ? Dù sao cũng…”

Mặc dù Ngao Thiên Thiên đã mở cởi hơn nhưng nghe hắn nói thẳng thắn như thế thì không khỏi run rẩy, đầu nóng lên bèn giơ tay đấm hắn một cái.

Bụp.

Diệp Quân không chút đề phòng bị đánh văng ra xa.

Diệp Quân: “…”

Nửa canh giờ sau.

Diệp Quân một mình đi đến bên bờ biển, sở dĩ đi một mình dĩ nhiên là vì những lời lúc nãy của hắn.

Diệp Quân đi đến một hòn đá, hắn nhắm mắt lại, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Một lúc sau, hắn cầm kiếm vung lên.

Chỉ một thoáng chốc, vùng biển đó bốc hơi trở thành nơi khô cằn.

Nhất Giới Tuế Nguyệt! Diệp Quân cúi đầu nhìn ý kiếm trong tay, lặng thinh không nói.

Trước đó lúc hắn đánh nhau với vài cường giả Độc Khai Nhất Đạo, hắn từng thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Vì tuổi thọ của đối phương quá cao.
 
Chương 3663


Kiếm kỹ này chỉ có thể dùng với những cường giả có tuổi thọ không nhiều, nhưng sẽ có vẻ hơi vô dụng với những cường giả tuổi thọ vừa đủ, nguyên nhân chính vẫn là vì bây giờ hắn không thể bỗng chốc thi triển quá nhiều lần, nếu không chỉ cần dùng quá nhiều cũng có thể giết đối phương. Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn đã đến bên cạnh Nhất Niệm, lúc này Nhất Niệm đang ngồi dưới đất, trước mặt cô ta là những con số lạ không biết tên.

Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh Nhất Niệm, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội đang làm gì thế?”

Nhất Niệm liếm hồ lô đường nói: “Tính toán”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tính cái gì?”

Nhất Niệm nói: “Tuế Nguyệt trùng lặp”.

Diệp Quân chớp mắt: “Làm Giới Tuế Nguyệt của ta mạnh hơn à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân rất cảm động, lập tức lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm nhận lấy, cười rất ngọt ngào.

Diệp Quân cảm thấy vẫn chưa đủ bèn nướng cho Nhất Niệm hai con dê.

Nhất Niệm cực kỳ vui.

Sau khi hai người ăn no, Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, Tuế Nguyệt này trùng lặp thế nào?”

Nhất Niệm nói: “Với ta thì rất đơn giản, nhưng với huynh thì hi hi”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm nói tiếp: “Đơn giản hóa nó đi, ta đang tìm cách đơn giản nó để huynh có thể tu luyện, sắp thành công rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cần ta giúp gì không?”

Nhất Niệm giơ một ngón tay: “Năm con dê lớn, à không hai con”.

Diệp Quân bật cười: “Được được”.

Nhìn Nhất Niệm chuyên tâm nghiên cứu, Diệp Quân thầm cảm thán: “Tháp gia, ta nhặt được bảo bối thật rồi”.

Tiểu Tháp không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, ngươi nói xem rốt cuộc Nhất Niệm làm gì thế? Ta cảm thấy muội ấy không giống người làm công, nhưng muội ấy lại không có khả năng gạt ta”.

Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Tháp gia, ngươi vẫn còn giận Thanh Thanh cô cô à”.

Tiểu Tháp run giọng nói: “Ngươi đừng nói bậy bạ, ta không giận bà ấy”.

Diệp Quân cười nói: “Tính cách của Thanh Thanh cô cô là thế đấy, ngươi xem, chẳng phải ta cũng bị đánh đó sao?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Bà ấy nói ta dạy hư ngươi, ngươi xem lại lương tâm của mình đi, ngươi đi khắp nơi trêu ghẹo con gái người ta, là ta dạy ngươi sao? Hả?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ta thừa nhận, bây giờ ta lòe loẹt hơn trước, nhưng đó là lỗi của ta sao? Ông trời thương hại, ta xem như cũng ổn định, xuất thân là một tòa tháp trang nghiêm biết bao nhiêu? Tiếc là sau này đi theo cha ngươi, cha ngươi đúng là biến thái…”
 
Chương 3664


Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tháp gia, nhà họ Dương ta đều ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi yên tâm đi, đợi sau khi ta thống nhất cả vũ trụ, ta sẽ xây một bức điêu khắc trong thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyên cho ngươi, để ngươi được người đời cung kính”.

Tiểu Tháp im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta là kiểu tháp để ý đến hư danh sao? Ta muốn mỗi thư viện đều xây cho ta một bức tượng”.

Diệp Quân: “…”

Cuối cùng Diệp Quân đồng ý với Tháp gia, lúc này tâm trạng của Tháp gia mới tốt hơn.

Diệp Quân bỗng nói: “Không biết Thanh Thanh cô cô có nguy hiểm không”.

Nói rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở bên ngoài, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối hư không, lúc này hắn đã không cảm nhận được ba người Diệp Thanh Thanh nữa.

Tiểu Tháp nói: “Yên tâm đi, dù Thanh Thanh cô cô của ngươi đánh không lại thì vẫn có thể chạy mà”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “E là Ác Đạo Minh này sẽ không buông tha, ta phải đi tìm Phạn cô nương bàn bạc một chút”.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi định đối đãi với Phạn cô nương đó thế nào? Người ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi”.

Diệp Quân lặng thinh.

Tiểu Tháp nói: “Đừng phụ lòng người ta”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ta hơi nhiều vợ”.

Tiểu Tháp nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có mấy cô vợ thì thế nào? Hơn nữa theo lời của cha ngươi, ngươi cũng không có gì sai, chỉ có thể coi là tình yêu rộng lớn, muốn cho mỗi cô gái một ngôi nhà”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cha ta nói ư?”

Tiểu Tháp nói: “Phải”.

Diệp Quân lặng thinh.

Tiểu Tháp còn muốn khuyên, Diệp Quân bỗng nói: “Được rồi, ta nghe lời Tháp gia”.

Tiểu Tháp: “…”

Tiểu Tháp cảm thấy cả người tê cả lại.

Mẹ nó chứ!

Tên khốn kiếp này căn bản không cần mình khuyên.

Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân đến Đại Chu, sau đó tìm Chu Phạn.

Lúc này Chu Phạn mặc một bộ váy màu xanh lục, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo tuyệt thế.

Nhìn thấy Diệp Quân, Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn nói: “Có việc gì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì thì không được đến tìm cô sao?”

Chu Phạn sửng sốt, sau đó bật cười: “Tất nhiên là được chứ”.

Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút nhé?”

Chu Phạn gật đầu.

Một lúc sau, hai người đi đến một tinh không.
 
Chương 3665


Vì trận chiến trước đó mà cả vũ trụ Đại Chu đã tan thành mây khói, cũng may không làm tổn thương đến căn cơ của Đại Chu, dù sao vẫn còn người ở đó.

Chỉ cần cường giả cốt cán không bị tổn thất, thì có thể xây dựng lại vũ trụ và thành trì bất cứ lúc nào.

Hai người chậm rãi đi trong tinh không tĩnh lặng, không ai lên tiếng nói gì.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Quân cười nói: “Vốn dĩ muốn nói cảm ơn cô, nhưng cảm thấy nơi thế lại khách sáo, thế nên ta không nói”.

Chu Phạn mím môi: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không tha”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Ngươi định thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu là trước đây, ta sẽ trốn chạy, tạm thời lánh nạn, nhưng bây giờ…”, nói rồi hắn khẽ cười: “Chỉ có cách chiến đấu”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Thực lực của chúng ta không bằng chúng”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này để nhà họ Dương ta đánh với chúng”.

Chu Phạn hơi khó hiểu: “Không phải nhà họ Diệp sao?”

Diệp Quân cười nói: “Chuyện này nói ra hơi phức tạp”.

Chu Phạn nói: “Ta muốn biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta sẽ từ từ nói cho cô nghe”.

Chu Phạn cong môi nở nụ cười động lòng người.

Diệp Quân chậm rãi kể khái quát lại chuyện giữa cha và ông nội đời trước, nghe hắn kể xong, Chu Phạn hơi kinh ngạc nói: “Gia tộc các ngươi đều nuôi dưỡng bên ngoài vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta là đời thứ ba được nuôi dưỡng bên ngoài”.

Chu Phạn nói: “Bá phụ nuôi dưỡng bên ngoài hoàn toàn à?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, nghe Tháp gia của ta nói, năm đó cha ta thảm lắm”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Tháp gia mà ngươi nói là vị tiền bối đi theo ngươi đấy ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi thôi, ta dẫn cô vào trong xem”, nói rồi hắn dẫn Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Chu Phạn ngây người, sau đó vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm trọng: “Thời gian ở đây và thế giới bên ngoài”.

Diệp Quân nói: “Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài”.

Chu Phạn run lên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân mỉm cười: “Chỉ có người thân nhất của ta mới được ta dẫn vào đây”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng.

Tiểu Tháp: “…”

Người thân nhất của mình?

Nghe Diệp Quân nói thế, trái tim Chu Phạn đập loạn nhịp, hắn có ý gì?

Tỏ tình sao?

Chu Phạn lén nhìn Diệp Quân, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, trong mắt là thứ gì đó không rõ.
 
Chương 3666


Chu Phạn vội thu lại tầm nhìn, lòng đập thình thịch như chú nai tơ, thân là nữ hoàng ưu tú nhất Đại Chu, cô ta không phải chưa từng có người theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cô ta đều là con cưng của trời.

Nhưng cô ta đều rất thờ ơ, bởi vì vẫn chưa gặp được người khiến cô ta rung động, mà cô ta cũng nghĩ cả đời này cô ta ràng buộc bản thân chỉ vì chuyện tình cảm như những người phụ nữ bình thường, cho nên cô ta có thể thản nhiên với chuyện này, nhưng lúc này cô ta mới nhận ra cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì khi đối diện với người mình rung động, thật sự không thể thờ ơ được.

Cứ ngại ngùng.

Chu Phạn lắc đầu khẽ cười, cực kỳ không thích cảm giác này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi đang tỏ tình với ta sao?”

Cô ta nói rất nghiêm túc, rất thẳng thắn và bình tĩnh, nhưng hai tay đã bất giác siết chặt lại.

Chu Phạn bỗng hỏi như thế khiến Diệp Quân hơi sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu.

Hắn trả lời cũng rất thẳng thắn.

Trong chuyện tình cảm, kiêng dè nhất là ngại ngùng.

Thích thì cứ tiến lên, đừng có do dự mãi để rồi gây ra vài hiểu lầm không cần thiết, sau đó là một màn kịch đầy bi thương.

Chu Phạn nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Quân bỗng bước lên trước, sau đó cúi người hôn lên môi Chu Phạn.

Mềm mại, ấm áp!

Mùi hương cơ thể xộc vào mũi.

Cơ thể Chu Phạn cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, muốn phản kháng nhưng lúc này lại không biết tại sao chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc người đàn ông trước mặt này làm càn.

Một lúc sau, hai đôi môi tách ra, một chất dịch trong suốt kéo ra từ bôi môi hai người.

Chu Phạn trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó dẫn Chu Phạn ra khỏi Tiểu Tháp, hắn chủ động nắm tay Chu Phạn, lần này Chu Phạn không từ chối, đã bị hắn cợt nhả như vậy rồi, đừng nói là nắm tay, cho dù…

Không biết nghĩ đến điều gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng.

Diệp Quân bỗng lấy một viên quả Đạo Linh đưa cho Chu Phạn: “Cho muội”.

Nhìn quả Đạo Linh đó, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Quả Đạo Linh, thần vật của nền văn minh Thủy tộc”.

Chu Phạn nói: “Huynh thăng cấp là nhờ quả này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn nhận lấy quả Đạo Linh, sau khi đánh giá một phen, vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm túc: “Linh khí chứa trong thứ này trống rỗng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm thật sao?”

Cô ta cũng biết một ít về nền văn minh Thủy tộc, nhưng không chắc nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm hay cấp bốn.

Diệp Quân nói: “Đã từng là thế, nhưng sau khi trận chiến với nền văn minh Thiên Hành, cường giả của họ ngã xuống quá nhiều dẫn đến nền văn minh suy sụp”.
 
Chương 3667


“Nền văn minh Thiên Hành”.

Chu Phạn nói: “Trước giờ không có cơ hội hỏi huynh, lửa Thiên Hành lúc trước của huynh…”

Diệp Quân xòe tay ra, lửa Thiên Hành xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm túc.

Thần vật nền văn minh cấp năm.

Nghe nói khi vật này xuất hiện thì sẽ có một nền văn minh sụp đổ, thật ra mấy năm nay Đại Chu cũng đang trốn tránh nền văn minh Thiên Hành.

Không có nền văn minh nào muốn dây vào sự tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết này.

Chu Phạn không nghĩ nữa, cô ta nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, thấy lửa Thiên Hành không có dao động về năng lượng thì nhìn Diệp Quân nói: “Ta có thể sờ được không?”

Diệp Quân cười nói: “Tất nhiên”, nói rồi hắn đưa lửa Thiên Hành cho Chu Phạn.

Chu Phạn hơi do dự.

Diệp Quân cười nói: “Đừng sợ, lửa này đã bị ta trấn áp rồi”.

Lửa Thiên Hành: “…”

Tiểu Tháp không khỏi nói: “Đại ca à, ngươi chắc chắn là ngươi trấn áp chứ?”

Diệp Quân thầm nói: “Đều là người một nhà, cô cô trấn áp thì tức là ta trấn áp”.

Tiểu Tháp im lặng, nó nhận ra mặc dù tên này bình thường trông có vẻ rất lương thiện nhưng thực chất vẫn thừa hưởng một ít tính hiếu thắng của cha mình, chỉ là không thể hiện ra rõ như cha mình.

Quả nhiên là máu mủ ruột rà.

Chu Phạn liếc nhìn Diệp Quân, tất nhiên là cô ta không tin ngọn lửa này là do Diệp Quân trấn áp, nếu Diệp Quân có thể trấn áp ngọn lửa này thì còn không trở tay đánh cho Ác Đạo Minh một chưởng để chúng bị tiêu diệt sao?

Cô ta hết sức cẩn thận nhận lấy lửa Thiên Hành, ngọn lửa này giống hệt như miêu tả trong sách cổ, có màu đỏ sẫm, bên trong hình như có máu đang lưu chuyển, nhưng lại không có chút năng lượng nào, không khác gì lửa bình thường .

Bị trấn áp thật rồi.

Chu Phạn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lúc trấn áp ngọn lửa này, huynh có vất vả không?”

Diệp Quân bật cười, hắn nhẹ nhàng xoa mặt Chu Phạn.

Chu Phạn mỉm cười, vẻ mặt động lòng người.

Diệp Quân nhìn ngọn lửa Thiên Hành đó, mỉm cười nói: “Đây là do cô cô ta trấn áp”.

Chu Phạn muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Giữa ta và muội không cần phải che giấu”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, dịu dàng như nước: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Muội tò mò thực lực của cô cô ta phải không?”

Chu Phạn gật đầu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được người có thể trấn áp lửa Thiên Hành.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Ta không thể trả lời muội vấn đề này, vì ta cũng không biết rốt cuộc cô cô mạnh đến mức nào”.

Chu Phạn hơi khó hiểu: “Huynh cũng không biết ư?”
 
Chương 3668


Diệp Quân gật đầu: “Cho đến lúc này, kẻ thù mà ta gặp đều không thể đỡ được một nhát kiếm của bà ấy”.

Nói rồi hắn chỉ vào lửa Thiên Hành: “Bao gồm cả lửa Thiên Hành này, hôm đó lúc ngọn lửa này lao đến, cô cô ta chỉ giơ ngón tay lên, ngọn lửa này mất tác dụng”.

Vẻ mặt Chu Phạn thay đổi.

Chỉ giơ ngón tay đã trấn áp được lửa Thiên Hành?

Cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Chu Phạn dần trở nên nghiêm trọng, đồng thời cũng khá phức tạp, Đại Chu là vũ trụ nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn.

Thật ra cũng được xem là hung hãn trong vũ trụ này, nhưng lúc này cô ta nhận ra trong vũ trụ rộng lớn này, trong mắt một số người, Đại Chu chỉ là sự tồn tại cực kỳ nhỏ bé.

Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Đừng ngạc nhiên, đây chỉ là thao tác cơ bản của cô cô chúng ta thôi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Cô cô chúng ta?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô cô ta chẳng phải là cô cô của muội sao?”

Chu Phạn chớp mắt, sau đó nói: “Trước đây ta cứ nghĩ huynh hiền lành, thật thà, bây giờ xem ra là ta nhìn lầm. Huynh nói thật cho ta biết câu này của huynh có phải đã nói với rất nhiều cô gái rồi không?”

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chu Phạn không tiếp tục chủ đề này nữa, cô ta kéo Diệp Quân đi về phía xa: “Ta không thể gả cho huynh”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chu Phạn nói tiếp: “Phụ hoàng đã có ý về hưu, nói cách khác sau này ta sẽ trở thành nữ hoàng Đại Chu, mà theo luật pháp Đại Chu, nữ hoàng không thể gả cho người khác”.

Diệp Quân nói: “Nữ hoàng chỉ có thể độc thân à?”

Chu Phạn cười nói: “Đương nhiên không phải, mặc dù không thể gả cho người khác nhưng có thể nạp phi, nam phi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Mặc dù ta không thể gả cho huynh, nhưng huynh có thể gả cho ta”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn nói: “Những gì ta nói đều là thật”.

Diệp Quân nói: “Ta biết, muội là một người kiên cường, muội không muốn trở thành vật trang trí của ta, muội muốn có sự nghiệp của mình, ta cũng ủng hộ muội, cũng sẽ cố gắng giúp muội”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân hồi lâu, sau đó chậm rãi nhào vào lòng Diệp Quân, khẽ nói: “Ta biết huynh hiểu ta”.

Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, khẽ nói: “Vậy chúng ta làm bạn bè đơn thuần nhé?”

Chu Phạn ngẩng đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nói: “Đi thôi”, nói rồi hắn kéo Chu Phạn ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cuối tinh không.

Một lúc sau, Diệp Quân dẫn Chu Phạn đến một khoảng không vô tận, cách trước mặt họ hàng vạn dặm vang lên tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, đó là Diệp Thanh Thanh và Thương Võ, Cơ Tiểu Kiếm.

Thấy Diệp Quân đến, Diệp Thanh Thanh bỗng dừng lại, bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con đến làm gì?”
 
Chương 3669


Diệp Quân giật mí mắt, vội nói: “Con đi ngay”, nói rồi hắn kéo Chu Phạn xoay người bỏ chạy.

Chu Phạn: “…”

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, sau đó xoay người nhìn Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa, nhướng mày: “Nhìn cái đầu ngươi đấy”.

Cơ Tiểu Kiếm: “…”

Thương Võ trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin, Thập điện chủ sắp ra tay, bảo chúng ta lui xuống”.

Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày: “Hắn cũng về rồi à?”

Thương Võ gật đầu.

Cơ Tiểu Kiếm im lặng hồi lâu rồi nói: “Đánh hội đồng sao có thể là hành vi của đại trượng phu được? Ông đi đi”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Thanh Thanh: “Hôm khác ta lại đến tìm ngươi”.

Cô ta xoay người biến thành một tia kiếm quang, biến mất ở chân trời.

Thương Võ ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Quả thật”, dứt lời, ông ta cũng quay người biến mất ở cuối chân trời. Nói đúng ra, họ không phải là người của Ác Đạo Minh, họ chỉ là người cung phụng của Ác Đạo Minh, mà cung phụng tức là tạm bợ.

Làm to chuyện rồi bỏ chạy.

Thật ra hai người vẫn cần phải mạnh hơn, hai đánh một, họ đều cảm thấy hơi quá đáng, nếu không phải vì muốn xem thử rốt cuộc thực lực của kiếm tu nữ váy đen này mạnh cỡ nào, họ cũng sẽ không làm như thế. Mà bây giờ Thập điện chủ đó còn muốn kêu bọn họ cùng đi đánh Diệp Quân, họ khinh thường hành vi này.

Dù sao Diệp Quân đó cũng thật sự quá yếu.

Mới chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Thấy hai người rời đi, Diệp Thanh Thanh nhíu mày, sau đó nhìn xuống dưới. Một lúc sau bà ấy biến thành tia kiếm quang biến mất khỏi đó.

Diệp Quân dẫn Chu Phạn quay lại bên dưới, hắn cũng nghĩ mà sợ, tính tình Thanh Thanh cô cô này ngày càng nóng nảy.

Vô lý thật sự!

Chu Phạn bỗng nói: “Vị đó là cô cô của huynh à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tính tình Thanh Thanh cô cô…”

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng nói bậy”.

Diệp Quân: “Khụ!”

Ngay lúc này một tiếng kho khẽ vang lên cách phía sau hai người không xa.

Diệp Quân và Chu Phạn xoay người lại, Hoàng Đế Đại Chu đứng cách hai người không xa.

Mặt Chu Phạn đỏ bừng, vội vàng buông Diệp Quân ra nhưng tay lại nắm lấy Diệp Quân không buông.

Diệp Quân mỉm cười.

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Ác Đạo Minh đã đến rồi”.

Ác Đạo Minh!

Diệp Quân nhíu mày.

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi ông ta xoay người biến mất.
 
Chương 3670


Diệp Quân và Chu Phạn nhìn nhau, sau đó cũng biến mất khỏi đó.

Rất nhanh hai người đến một hư không.

Lúc này vài cường giả đỉnh cấp Đại Chu đều ở đây.

Khi nhìn thấy Diệp Quân đã là cường giả chín phần thần tính, mấy người Đạo Quân đều sửng sốt.

Mẹ nó chứ!

Tên này lại tăng lên một cảnh giới nữa nhanh thế sao?

Mấy người Đạo Quân nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một từ: biến thái.

Mà họ còn để ý đến chi tiết Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, thấy thế vài cường giả Đại Chu đều nở nụ cười.

Bị mọi người vây xem, mặt Chu Phạn hơi nóng, vừa định rút tay lại thì Diệp Quân giữ chặt lại, không thể động đậy.

Chu Phạn xấu hổ trợn mắt nhìn Diệp Quân, nhưng lại không vùng ra nữa, để mặc Diệp Quân nắm.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn chân trời, có sáu cường giả đỉnh cấp đứng ở tận cuối nơi đó, người đứng đầu là Việt Tôn.

Sáu người đều là cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Cường giả đỉnh cấp Thập Điện Ác Đạo đều tụ lại đây.

Việt Tôn cũng nhìn thấy Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân đã là cường giả thần tính chín phần, sắc mặt ông ta cũng thay đổi, cảm thấy kinh ngạc.

Mẹ kiếp!

Tên này tăng cấp nhanh thế à?

Bất thường quá.

Sắc mặt Việt Tôn sầm lại.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, tại sao họ không ra tay?”

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Chắc là đang đợi ai đó”.

Diệp Quân híp mắt: “Còn có người mạnh hơn”.

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Có lẽ sẽ sớm thôi”.

Diệp Quân đang muốn nói gì, lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung lên, ngay sau đó thời không nổ tung, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi bước ra.

Người đàn ông trung niên này vừa bước ra, thời không cả trời đất sục sôi, sau đó tan ra từng chút.

Mọi người đều biến sắc.

Thập điện chủ.

Đám người Việt Tôn cung kính chào: “Chào Thập điện chủ”.

Hoàng Đế Đại Chu bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm Thập điện chủ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Thực lực của người này có lẽ còn cao hơn Cơ Tiểu Kiếm”.

Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, phải nói là hắn vẫn đánh giá thấp Ác Đạo Minh.

Cường giả nhiều thật.

Thập điện chủ chậm rãi bước đến cách trước mặt mấy người Diệp Quân cả trăm trượng, ánh mắt ông ta nhìn sang Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói đằng sau ngươi có một kiếm tiên nữ váy trắng, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
 
Chương 3671


Thập điện chủ mỉm cười: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không một ai là đối thủ một quyền của ta, thế nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi gọi người đến đi, thế nào?”

Diệp Quân im lặng.

Thập điện chủ cười nói: “Nghe nói bà ta giết người chưa bao giờ cần dùng đến đòn tấn công thứ hai, đáng tiếc ta sẽ tiễn bà ta đến thế giới bên kia. Ngươi mau gọi bà ta ra, ta thật sự không chờ được rồi, muốn đấm vào đầu bà ta trước mặt ngươi. Bởi vì ta thực sự rất muốn xem quá trình kẻ thù đi từ ngạc nhiên đến tuyệt vọng, cảm giác đó thật tuyệt”.

Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, đang định lên tiếng thì đột nhiên…

Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.

Diệp Quân: “…”

Một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần.

Mọi người đều đưa mắt nhìn kiếm tu nữ váy trắng vừa bước ra đó.

Đều là những ánh mắt tò mò.

Dĩ nhiên tất cả cường giả Đại Chu đều rất tò mò về những người đứng sau Diệp Quân, dù sao một yêu nghiệt như Diệp Quân chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể dạy dỗ ra được, chỉ là họ không biết rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân mạnh đến mức nào.

Chẳng mấy chốc vài cường giả Đại Chu sa sầm mặt mày.

Vì họ nhận ra lúc kiếm tu nữ váy trắng này bước ra, trên người lại không hề có dao động năng lượng, so với lúc cường giả Ác Đạo Minh thì quả thật là một trời một vực.

Từ Thiên đó bỗng khó hiểu nói: “Lão đạo sĩ, tại sao ta không cảm nhận được người này?”

Người phụ nữ váy trắng vừa bước ra, ông ta nhận ra mình không hề cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ váy trắng.

Hơi bất thường.

Đạo Quân bình thường nói: “Có phải là ngươi quá yếu không?”

Từ Thiên nổi giận: “Mẹ kiếp!”

Đạo Quân mặc kệ Từ Thiên, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng bước ra từ đằng xa, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực, vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Ngay khi người phụ nữ váy trắng bước ra, vẻ mặt Hoàng Đế Đại Chu bỗng trở nên nghiêm trọng.

Vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Mà nếu không cảm giác được khí tức của đối phương, chỉ có hai khả năng, một là đối phương có khả năng che giấu cực kỳ cao, giấu được bí mật và khí tức của mình; hai là thực lực của đối phương vượt xa ông ta.

Nghĩ đến đây Hoàng Đế Đại Chu cảm thấy sợ hãi, vì ông ta nghĩ chắc chắn là khả năng thứ hai.

Lúc này đám người Việt Tôn ở phía xa cũng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng.

Phải nói là Việt Tôn hơi thất vọng, vì người phụ nữ váy trắng quả thật quá bình thường.

Ngay khi bước ra thế mà lại không có một chút dao động Đại Đạo nào.

Quả thật khiến người khác thất vọng.

Lúc này Việt Tôn cũng cảm thấy khá may mắn, cũng may trước đó không rời đi vì sự bất an của mình, nếu không có thể mình đã đánh mất rất nhiều tài sản của Đại Chu rồi.
 
Chương 3672


Chương 3672

Ở một bên khác, sau khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, Diệp Thanh Thanh lập tức hừ một tiếng, sau đó xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh không.

Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó cười nói: “Nghe nói ngươi chưa từng đánh ra nhát kiếm thứ hai?”

Người phụ nữ váy trắng không để ý tới Thập điện chủ mà quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Ông ta muốn tìm người”, hắn vẫn chưa quên, lần trước hắn bị cô cô đánh một trận vì đối thủ quá yếu, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.

Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, sau đó quay đầu nhìn Thập điện chủ, Thập điện chủ bỗng bật cười: “Chuẩn bị cho tốt, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi chỉ bằng một quyền”, nói rồi ông ta đột ngột vươn vai, sau đó năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm rồi đấm một quyền vào người phụ nữ váy trắng.

Ầm!

Ngay lập tức, Đại Đạo hiện có giữa trời đất bỗng bị trấn áp, quyền thế đáng sợ bao phủ lấy mọi người.

Mọi người đều nghẹt thở.

Không chỉ thế, vô số cường giả không chịu nổi uy lực quyền đạo đáng sợ đó, cơ thể bắt đầu nứt ra.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không ngoại lệ, uy lực của một quyền đáng sợ cực kỳ.

Mọi người đều hãi hùng.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội chắn trước mặt Chu Phạn, kiếm ý vô địch lao ra, thế nhưng kiếm ý vô địch vừa xuất hiện đã bị trấn áp.

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng phất tay áo, chỉ thấy một tia kiếm quang bay ra.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, uy lực quyền đạo đáng sợ đã biến mất.

Lúc nhìn thấy Thập điện chủ, mọi người đều hóa đá.

Một thanh kiếm cắm vào giữa trán Thập điện chủ, ông ta như một khúc gỗ bị đè chặt ở đó.

Mọi người như bị kích thích, đầu óc trống rỗng.

Giết trong tích tắc?

Bị giết trong tích tắc?

Từ Thiên khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn tròn, run giọng nói: “A Di Đà… Đệch…”

Cổ họng Đạo Quân khẽ chuyển động, sau đó nói: “Lợi hại!”

Nguyên Tướng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Phong thái tuyệt đỉnh, có một không hai…”

Hoàng Đế Đại Chu cười khổ.

Ông ta biết kiếm tu nữ váy trắng trước mặt này rất mạnh, nhưng ông ta không ngờ lại mạnh đến mức này.

Một nhát kiếm!

Một nhát kiếm nhẹ nhàng đã giết chết một cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp.

Cảnh giới Khai Đạo thật quá nhỏ bé.

Mặt đám người Việt Tôn ở đằng xa không còn giọt máu, cả người không ngừng run rẩy.

Nhát kiếm đó khiến họ ngây ngẩn cả người.

Lúc này Thập điện chủ dẫn đầu cũng đầu óc trống rỗng.

Thập điện chủ hơi khó tin nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi… sao có thể?”
 
Chương 3673


Người phụ nữ váy trắng nhìn Thập điện chủ, ánh mắt không hề có chút dao động: “Ngươi nhỏ bé có khác gì một con kiến không?”

Thập điện chủ bỗng rống to một tiếng: “Không thể nào”, nói rồi ông ta siết chặt hai tay, thoáng chốc một luồng quyền thế đáng sợ lao ra từ trong người ông ta, thế nhưng quyền thế vừa xuất ra lập tức tan thành mây khói.

Trấn áp!

Cho dù Thập điện chủ phản kháng thế nào, sức mạnh của ông ta cũng không thể ra khỏi cơ thể mình, vừa ra khỏi lập tức bị trấn áp.

Chẳng mấy chốc Thập điện chủ cảm thấy tuyệt vọng.

Đám người Việt Tôn bên cạnh ông ta thấy thế bèn xoay người bỏ chạy.

Thế nhưng ngay lúc họ vừa xoay người bỏ chạy thì nhận ra đầu mình vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng cơ thể đã chạy đi vạn trượng.

Cơ thể đang bay, hồn đuổi theo sau.

Sáu vị cảnh giới Khai Đạo bị giết trong tích tắc.

Thấy thế, bầu không khí trở nên im ắng.

Lúc này mấy người Từ Thiên đã không còn cảm giác gì nữa.

Ngoài sự kinh hãi, còn có vẻ sợ hãi, vẻ sợ hãi khó có thể hình dung.

Đó là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy.

Hiện giờ đó là sự tồn tại đỉnh cao trong thế giới và nhận thức của họ, mà họ cũng là một trong những sự tồn tại đỉnh cao này.

Thế nhưng lúc này kiếm tu nữ váy trắng này lại giết cảnh giới Khai Đạo như giết một con gà.

Quả thật là hệt như giết gà.

Cảnh giới Khai Đạo nhỏ bé như kiến.

Lúc này trong lòng các cường giả Đại Chu đều có cảm xúc phức tạp vô hình.

Tu đạo một đời cứ tưởng mình đã là sự tồn tại cao nhất rồi, nhưng lúc này có người dùng sự thật nói cho họ biết, họ chẳng qua rất nhỏ bé.

Thế gian này ai ai cũng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua miệng giếng của vài người quá nhỏ, có người miệng giếng to hơn một chút.

Nhưng trước mặt những người nào đó thì chẳng có sự khác biệt nào.

Như ở trước mặt kiếm tu nữ váy trắng này, đám cảnh giới Khai Đạo như họ chẳng khác nào là kiến.

Lúc này đạo tâm của tất cả cường giả đều sụp đổ, trong lòng có thần.

Diệp Quân vẫn ổn hơn một chút, vì hắn đã quen rồi.

“Ha ha”.

Thập điện chủ ở đằng xa bỗng bật cười thành tiếng, nụ cười cực kỳ thê lương.

Ông ta không ngờ lại có ngày mình bị người ta giết chết.

Lúc này đạo tâm của ông ta cũng sụp đổ. Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, đang định nói gì đó nhưng lúc này bà ấy vung tay lên, ông ta biến thành tro tàn.

Lập tức bị tiêu diệt triệt để.

Mọi người: “…”
 
Chương 3674


Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Ta vẫn chưa giết đủ”.

Nói rồi bà ấy nhìn các cường giả Đại Chu.

Đại Chu: “?”

Diệp Quân vội nói: “Cô cô, người của mình, họ đều là người của mình”.

Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay ra nhẹ nhàng nắm lại.

Ầm!

Thời không phía xa bỗng rung lên, ngay sau đó vô số năng lượng bí ẩn tụ lại từ bốn phía.

Mọi người hơi khó hiểu.

Đây là đang làm gì thế?

Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, cô cô làm gì thế nhỉ?

Không lâu sau năng lượng đằng xa tụ lại một chỗ, từng linh hồn xuất hiện trong ánh mắt đầy vẻ ngờ vực của mọi người.

“A!”

Từ Thiên bỗng kêu lên một tiếng: “Chết tiệt, bà ta đang hồi sinh đám người Ác Đạo Minh, mẹ kiếp…”

Lúc này mọi người đều ngơ ngác.

Hồi sinh!

Bà ấy đang hồi sinh đám người bị bà ấy giết lúc nãy đó.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng cứng đờ.

Chẳng mấy chốc đám người Thập điện chủ và Việt Tôn lại xuất hiện trước mặt họ.

Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ cực kỳ đáng sợ bỗng lan ra từ chỗ sau trong tinh không, sau khi uy lực này xuất hiện, cả trời đất đều trở nên hư ảo.

Không chỉ thế, sức mạnh của uy lực đó khiến mọi người đều biến sắc, một số cường giả khá yếu lập tức quỳ rạp xuống tại chỗ, không thể nào phản kháng.

Cho dù là mấy người cường giả cảnh giới Khai Đạo, lúc này cũng chậm rãi cong đầu gối xuống.

Không một ai có thể phản kháng.

Ngay cả Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân chỉ cảm thấy có rất nhiều ngọn núi đang đè lên đầu tim mình, cho dù hắn phóng ra kiếm ý của mình vẫn không thể chống đỡ được, không chỉ thể hắn còn không thể có nổi một suy nghĩ phản kháng.

Cảm giác đó hệt như lúc người bình thường thấy trời sụp xuống.

Ngoài chết ra thì không còn cách nào khác.

Đây là áp chế Đại Đạo.

Áp chế Đại Đạo đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.

Cảm giác như lần đầu đối mặt với Tịnh tông chủ của Quá Khứ Tông đó, không có nổi một ý nghĩ phản kháng.

Đạo của tông chủ Quá Khứ Tông đó là theo lời nói.

Nhưng lúc này đạo này lại là một loại đạo khác.

Mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Đây là cường giả ở đâu ra vậy?

Uy lực đó ngày càng mạnh, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang lên từ tận sâu tinh không vũ trụ: “Kẻ nào dám làm loạn sinh tử, công khai vi phạm trật tự sinh tử Đại Đạo hiện có, chán sống rồi sao?”
 
Chương 3675


Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giơ tay lên.

Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.

“A! Kiếm Hành Đạo!”

Tận sâu tinh không đằng xa, một tiếng sợ hãi thốt lên: “Hóa ra là Thiên Mệnh đại nhân, ta cúi đầu chào”.

Bụp bụp bụp…

Tiếng dập đầu vang vọng khắp cả vũ trụ.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo quay lại trong tay bà ấy, cùng lúc đó còn có một chiếc nhẫn nhưng mọi người không chú ý đến.

Lúc này đám người Thập điện chủ cách trước mặt bà ấy không xa đã sống lại.

Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.

Chuyện gì đây?

Chẳng phải mình đã chết rồi sao?

Lẽ nào đang nằm mơ?

Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.

Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.

Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.

Vèo vèo vèo…

Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.

Mọi người: “…”

Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.

Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?

Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.

Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.

Tiểu Tháp: “…”

Bên ngoài tháp.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.

Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.

Mọi người đều khó hiểu.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.
 
Chương 3676


Nghe thế Hoàng Đế Đại Chu và các cường giả Đại Chu đều mừng rỡ, sau đó đồng loạt cúi người hành lễ.

Bùa hộ thân!

Bùa hộ thân mạnh nhất từ trước đến giờ của Đại Chu.

Mặc dù trước đây vì Diệp Quân mà Đại Chu đánh cược cả con bài cuối cùng, mất hết sạch mọi thứ, nhưng lúc này xem ra đây đúng là xứng đáng.

Hoàng Đế Đại Chu mừng khôn xiết, lần cược lớn này, ông ta thắng rồi.

Mặc dù không biết rốt cuộc thực lực của kiếm tu nữ váy trắng mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định là vị kiếm tu nữ này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, thực lực tuyệt đối vượt qua cảnh giới Khai Đạo.

Có cường giả như vậy bảo vệ, Đại Chu thậm chí sẽ không sợ nền văn minh Thiên Hành nữa.

Lần này đánh cược cả quốc vận, Đại Chu thắng rồi.

Chu Phạn mỉm cười nhìn Diệp Quân bên cạnh, dĩ nhiên cô ta biết sở dĩ nữ kiếm tu tử váy trắng này làm thế hoàn toàn là vì Diệp Quân.

Ngay lúc này Đạo Quân ở một bên bỗng bước ra, sau đó cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối cả gan hỏi một câu, nếu Cửu điện hạ không còn nữa thì Đại Chu ta có nguy cơ bị diệt vong sao?”

Nghe Đạo Quân nói thế, mọi người đều hoàn hồn.

Đúng thế!

Nữ kiếm tu này nói Chu Phạn còn thì kiếm khí đó còn, nói cách khác nếu Chu Phạn không còn, vậy kiếm khí đó cũng biến mất?

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo Quân, không đáp lời mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta”.

Dứt lời, bà ấy xoay người đi sang một bên, ánh mắt Đạo Quân hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Quân kéo Chu Phạn đi theo.

Chu Phạn vốn dĩ muốn từ chối, vì nữ kiếm tu váy trắng này không gọi cô ta nhưng Diệp Quân lại nắm chặt lấy tay cô ta kéo đi, cô ta không còn cách nào khác chỉ đành đi theo.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước đi.

Diệp Quân kéo Chu Phạn đi bên cạnh bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Con phải nhanh một chút”.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cô cô, người và cha…”, nói đến đây hắn nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì nữa.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng dừng bước, bà ấy xòe tay ra, tám chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Cho con”.

Diệp Quân thấy cảm động, đây chắc chắn là mấy chiếc nhẫn của đám người Thập điện chủ trước đó, nhưng sau đó hắn nhíu mày, vì hắn nhớ tới khi đó Thập điện chủ chỉ có bảy người, mà ở đây lại có tám chiếc nhẫn.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn, sau đó nói: “Cô cô, giọng nói bí ẩn lúc nãy là?”

Người phụ nữ váy trắng nói: “Chỉ là một con kiến thôi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn: “…”

Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có”.
 
Chương 3677


Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như ông ta quen với người”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Năm đó đi ngang qua một nơi, Đại Đạo hiện có gì đó hơi kiêu ngạo, bị ta dạy dỗ một trận, bị ông ta nhìn thấy”.

Diệp Quân: “…”

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra, sau đó nói: “Cô cô, bây giờ Tháp gia đi theo con hơi mất sức, cô cô có thể thăng cấp cho nó không?”

Tiểu Tháp rất cảm động, vui mừng nói: “Cái tên này, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp, xòe tay ra, Tiểu Tháp lập tức rơi vào trên tay bà ấy, Tiểu Tháp phấn khích nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ”.

Tay trái người phụ nữ váy trắng bỗng xòe ra, ngay sau đó một tia lưu quang bí ẩn bay đến từ chỗ sâu trong tinh không vũ trụ, cuối cùng chui vào trong Tiểu Tháp.

Vù…

Thoáng chốc khí tức đáng sợ bỗng phóng lên trời từ trong Tiểu Tháp, cả tinh hà sục sôi.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên, đương nhiên là vui nhiều hơn, sau lần cải tạo này, Tháp gia hẳn là có thể cất cánh. Sau này nếu có nguy hiểm gì, Tháp gia hẳn là có thể trợ giúp.

Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng dùng ngón tay ấn Tiểu Tháp xuống, khí tức phát ra từ Tiểu Tháp bị trấn áp, cùng lúc đó trong Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện một luồng lưu quang màu sắc sặc sỡ, rất sáng và đẹp.

Diệp Quân đang muốn hỏi, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì đó bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt bà ấy lóe sáng, ngay sau đó bà ấy biến mất khỏi đó.

Diệp Quân sửng sốt.

Cứ thế mà đi sao?

Bất lực khẽ cười.

Cô cô này nói đến là đến, nói đi là đi.

Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trước mặt nói: “Tháp gia, bây giờ ngươi…”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bây giờ ta phải từ từ hấp thu, ta nghĩ ngươi nên đổi cách xưng hô này. Ta và cha ngươi tốt xấu gì cũng là xưng huynh gọi đệ, sau này ngươi có thể gọi ta là Tháp phụ…”

Diệp Quân sầm mặt.

Mẹ nó chứ!

Tháp gia bắt đầu tào lao rồi.

Nhưng Tiểu Tháp lại không nói gì nữa, biến thành luồng sáng đi vào cơ thể Diệp Quân.

Diệp Quân cũng mặc kệ Tháp gia, nhìn chiếc nhẫn cô cô váy trắng đưa cho hắn trong tay, chẳng mấy chốc hắn mừng rỡ.

Trong chiếc nhẫn có tất cả hai ngàn Tổ Mạch.

Trong đó Tổ Mạch của Thập điện chủ là nhiều nhất, một mình ông ta có hơn một ngàn năm trăm Tổ Mạch.

Giàu thật rồi!
 
Chương 3678


Trước kia vì nuôi Tiên Đạo Thụ đó mà hắn tiêu tốn gần hết Tổ Mạch, đang lúc thiếu tiền, không ngờ phút chốc trở thành người giàu.

Vẫn là cướp kiếm tiền nhanh nhất.

Diệp Quân đè nén sự vui mừng, nhìn chiếc nhẫn cuối cùng, chiếc nhẫn này khác với bảy chiếc nhẫn kia, bảy chiếc nhẫn đều là vàng sậm, mà chiếc nhẫn cuối cùng này lại có màu tím nhạt, chiếc nhẫn này hẳn là chiếc nhẫn của người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có đó.

Diệp Quân hơi tò mò thả thần thức vào trong, hắn sửng sốt.

Trong chiếc nhẫn màu tím nhạt này thế mà có ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân vội vàng lấy ra, hắn nhìn kỹ lại, xác nhận chính là tinh thể Vĩnh Hằng, giống hệt chiếc nhẫn lúc đầu Nhất Niệm cho hắn xem. Nhưng tinh thể Vĩnh Hằng trong tay hắn nhỏ hơn chiếc nhẫn kia một nửa, hơn nữa sức mạnh của tinh thể Vĩnh Hằng chứa trong đó kém xa chiếc nhẫn trong tay Nhất Niệm.

Lúc này Chu Phạn ở một bên bỗng ngạc nhiên nói: “Tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Muội cũng nhận ra à?”

Chu Phạn gật đầu: “Trong mấy cuốn sách cổ của hoàng thất có ghi chép về tinh thể Vĩnh Hằng này, nghe nói vật này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm trong truyền thuyết, cũng không biết là thật hay không”.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm!

Diệp Quân nhíu mày, lúc này hắn nghĩ đến Nhất Niệm, Nhất Niệm cũng có tinh thể Vĩnh Hằng, lẽ nào muội ấy đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm?

Cũng không phải không có khả năng.

Tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Nhất Niệm là một cô gái làm công bình thường, dù sao cô ta cũng có thể hiểu được thời không bí ẩn mà cô cô váy trắng để lại, hắn phải dành thời gian để trò chuyện với cô ta.

Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Tiếp theo huynh có dự định gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Mười phần thần tính, tăng cường cơ thể, tu luyện vài loại kiếm kỹ”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh…”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước đó ta nghe đám người Việt Tôn gọi cường giả áo đen đó là Thập điện chủ, nói cách khác rất có khả năng Ác Đạo Minh có Cửu điện chủ, Bát điện chủ gì đó. Hơn nữa, Ác Đạo Minh này chuyên lôi kéo Ác Đạo, nhưng trong các cường giả đến lần này thế mà lại không có một vị Ác Đạo nào, rất không bình thường”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ý của huynh là mấy người chúng ta tiếp xúc có thể chỉ là vai vế nhỏ trong Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn nói: “Lát nữa ta bảo người đi điều tra”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Bây giờ hắn gần như không biết gì về Ác Đạo Minh, có Đại Chu giúp điều tra dĩ nhiên là quá tốt rồi.

Diệp Quân lại nói: “Nếu muội muốn lấy quả Đạo Linh đó thì có thể vào trong Tiểu Tháp, mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian của muội, ngoài ra có thể tu luyện trong Tiên Đạo Thụ của Tiểu Tháp, hiệu quả tốt hơn”.

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Như nghĩ đến điều gì, cô ta lại nói: “Huynh muốn đạt đến mười phần thần tính ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom