Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3482: Phó Long Đình chết rồi?


Máu trong cơ thể anh sôi trào, trái tim không ngừng đập loạn!

Có xúc động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

"Nhóc, ổn định tâm thần, đừng để bị ảnh hưởng tới..."

Cùng lúc đó, đám người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly được đưa tới cửa chính của học viện Viễn Cổ.

"Người học viện Viễn Cổ, giao Diệp Bắc Minh ra đây cho tôi!"

Diệp Dao bước một bước lên trước, quát lạnh một tiếng.

"Tôi chỉ cho các người một giờ, nếu hết thời gian mà tôi không thấy được người!"

"Đầu của bốn người này sẽ toàn bộ rơi xuống đất!" Một lão già tiến lên trước.

Đè ép bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình quỳ trên mặt đất!

Mấy người Phó Toàn Thịnh cũng chạy tới, hai mắt đỏ bừng: "Nếu hôm nay học viện Viễn Cổ không cho nhà họ Phó tôi một câu trả lời hài lòng, giao ra hung thủ giết người!"

"Hôm nay, nhà họ Phó nhất định san bằng học viện Viễn Cổi"

Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên nghi ngờ lao ra ngoài: "Nhà họ Diệp? Nhà họ Phó? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đôi mắt Phó Toàn Thịnh đỏ bừng nhìn chăm chăm Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, vậy phải tự hỏi học viện Viễn Cổ các người!"

"Lão phu đã điều tra rõ ràng, thằng chó đẻ tên Diệp Bắc. Minh kia chính là người của học viện Viễn Cổ các người!"

"Cậu ta không những giết con trai Phó Tiểu Long của tôi, ngay cả con trai trưởng duy nhất Phó Long Đình cũng chết dưới tay câu ta!"

"Cái gì? Phó Long Đình chết rồi?"

"Chính là đệ nhất Huyền Bảng Phó Long Đình kia hả?"

"Phó Long Đình bị Diệp Bắc Minh giết chết? Thế chẳng phải là nói Diệp Bäc Minh còn lợi hại hơn đệ nhất Huyền

Bảng?”, học sinh học viện Viễn Cổ khiếp sợ nói.

Vương Thần Cương giật mình: "Cái gì? Thăng nhóc Diệp giết hạng nhất Huyền Bảng?"

"Không thể nào?”

Kiếm Phá Thiên cố nén cười to, suýt chút nữa cười ra tiếng.

Thấy cảnh tượng này, Phó Toàn Thịnh hoàn toàn nổi giận: "Các người có ý gì? Con trai tôi chết mà các người còn cười ra tiếng được?"

Vương Thần Cương lắc đầu: "Anh Phó, chiến đấu giữa những người trẻ tuổi có sống có chết là chuyện rất bình

thường!"

"Nếu đệ tử học viện Viễn Cổ tôi đánh nhỏ, già đầu như các. ông lại tìm tới cửa!"
 
Chương 3483: Một tay kiếm kỹ xuất thần nhập hóa!


Con trai tôi đã chết rồi, ông còn nói võ đức với tôi? Đôi mắt ông ta đỏ bừng: "Ông..."

"Phó tiền bối, chờ chút đã!"

Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói.

Phó Toàn Thịnh quay đầu, phát hiện Diệp Dao: "Cháu có chuyện gì?"

"Chú Phó, có thể nghe một câu của tôi không?", Diệp Dao mở miệng.

Phó Toàn Thịnh khẽ suy tư, gật đầu: "Cháu nói đi!" Diệp Dao dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mọi người của học viện Viễn Cổ: "Cánh tay của em trai tôi bị Diệp

Bắc Minh hủy đi!"

"Chẳng phải học viện Viễn Cổ muốn giảng võ đức sao? Được!"

"Năm nay Diệp Dao tôi 78 tuổi, hôm nay tôi lên đài võ đạo. khiêu chiến tất cả đệ tử dưới 100 tuổi của học viện Viễn CổI"

"Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, vừa quyết sinh tử!"

"Đương nhiên, nếu người học viện Viễn Cổ các người sợ hãi cũng không sao cả, chỉ cần mấy người viện trưởng nhận lỗi trước mặt mọi người!"

"Thừa nhận học viện Viễn Cổ không băng nhà họ Diệp, nhà họ Phó, đồng thời giao ra Diệp Bắc Minh tùy ý chúng tôi xử lý là được!"

Diệp Dao cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy lên.

Cô ta nhảy lên một đài võ đạo trước cửa lớn học viện Viễn Cổ, đảo mắt nhìn mấy trăm ngàn đệ tử: "Các phế vật của học viện Viễn Cổ, ai tới tìm cái chết?"

Cô ta vừa dứt lời.

Tất cả học sinh học viện Viễn Cổ đều nổi giận!

Tượng đất còn có ba phần nóng tính, đừng nói là những người trẻ tuổi với một trái tim nóng hổi!

"Bảo viện trưởng nhận sai? Cô cũng xứng!"

"Cô coi học viện Viễn Cổ là nơi nào?”

"Học viện Viễn Cổ không thể bị sỉ nhục!"

Các học sinh học viện Viễn Cổ sôi nổi gào thét.

Một thanh niên sải bước ra, vững vàng đứng trên đài võ đạo: "Cô thật ngông cuồng, nơi này là học viện Viễn Cổ"

"Người nhục nhã học viện Viễn Cổ, chết! Lâm Tam Tuyệt tôi bảo điểm khiến cô biết cái gì gọi là hối hận!"

Lâm Tam Tuyệt, xếp hạng thứ bảy học viện Viễn Cổi

Một tay kiếm kỹ xuất thần nhập hóa!

"Lâm sư huynh, hung hăng dạy dỗ cô ta!"

"Lâm sư huynh, đánh đến cô ta quỳ xuống đất chịu phục!"

Dưới đài võ đạo, đám học sinh gắt gao nhìn chăm chăm trên đài!

Diệp Dao nghiền ngẫm: "Lâm Tam Tuyệt? Cao thủ sử dụng kiếm?"

"Tôi dùng tay không đón đỡ kiếm của cậu, cậu có thể chạm tới một sợi tóc của tôi thì coi như tôi thua!"
 
Chương 3484: Gầm lên một tiếng!


Sau lưng Lâm Tam Tuyệt bộc phát ra hư ảnh của một con giao long, mang theo âm thanh phá không đánh úp về phía Diệp Dao!

Mũi chân Diệp Dao nhẹ điểm, dễ dàng né tránh kiếm thứ nhất!

Lâm Tam Tuyệt không chút do dự chém ra kiếm thứ hai, cuốn lên một trận gió mạnh trên đài võ đạo!

Diệp Dao lắc mình tránh đi kiếm thứ hai: "Chỉ thế này?"

Hai kiếm đánh hụt, khiến Lâm Tam Tuyệt bốc lên cơn giận: "Tam Tuyệt kiếm khí!"

Gầm lên một tiếng!

Chân nguyên trong cơ thể điên cuồng dâng trào, chém ra một kiếm, nhưng lại chia thành ba đạo kiếm khí trên không trung!

Trong nháy mắt khóa kín tất cả đường lui của Diệp Dao!

Lần này Diệp Dao không tránh né, mà giãm chân một cái!

Ong!

Một dòng khí mạnh mẽ ngưng tụ lại, tạo thành bức tường khí lấp kín trước người cô ta!

Äm! Ầm! Âm! Ba đạo kiếm khí rơi xuống bức tường khí, gợn sóng tản ra.

Không động đến một sợi tóc của Diệp Dao, không thể lay động!

Đài võ đạo yên tĩnh lại!

Lâm Tam Tuyệt xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, anh ta thế mà thuat

Diệp Dao nghiền ngẫm nhìn xuống: "Thiên tài học viện Viễn Cổ? Chỉ vậy hả?"

"Hiện tại đến lượt tôi!"

Năm ngón tay cô ta khế chụm lại, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới.

Thân thể Lâm Tam Tuyệt không thể khống chế, bay về phía Diệp Dao.

Anh ta vô cùng sợ hãi, vội vàng vung trường kiếm đánh trả, nhưng bị Diệp Dao tùy tay hóa giải!

Cổ họng ngạt thở, năm ngón tay của Diệp Dao bóp lấy yết hầu anh ta!

"Răng rắc" giòn vang, Lâm Tam Tuyệt bị bóp nát yết hầu! “Lâm sư huynh!"

Đám người dưới đài võ đạo hô lên kinh ngạc!

Vương Thần Cương cần răng, gầm lên: "Cô Diệp, cô!" "So tài trên đài võ đạo, sao cô lại giết người!"

Diệp Dao mỉm cười: "Bản cô nương từng nói rồi, trên đài võ đạo vừa phân thẳng bại, cũng quyết sinh tử!"

"Không phải viện trưởng Vương nói phải giảng võ đức sao? Nhà họ Diệp tôi giảng võ đức rồi đấy!"

"Diệp Bắc Minh có thể giết chết Phó Long Đình, cũng có thể phế đi một cánh tay của em trai tôi!"

"Trên đài võ đạo, tôi giết một đệ tử của học viện Viễn Cổ. các người, còn dùng thủ đoạn công bắng công chính, có vấn đề gì không?"

"Hay"

Phó Toàn Thịnh bỗng nhiên vung mạnh tay, năm ngón tay hung hăng siết lại: "Nói quá hay!"
 
Chương 3485: Lần lượt đi lên chịu chết


"Em muốn tận mắt nhìn thấy chị đánh chết tươi anh ta!"

Diệp Dao gật gật đầu, nhìn khắp bốn phía: "Diệp Bắc Minh vẫn chưa ra sao? Tiếp tục làm rùa đen rụt đầu?"

"Nếu đã vậy, tôi sẽ tiếp tục khiêu chiết Nói xong, cô ta dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía. Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, mấy bậc tiền bối các

người quỳ xuống dập đầu nhận thua!"

"Hay là để tên rùa đen rụt đầu Diệp Bắc Minh kia cút ra đây?"

"Có lẽ, haha... Tiếp tục phái người đi tìm cái chết?"

Cô ta vừa dứt lời, mọi người học viện Viễn Cổ dưới đài võ đạo nghiến răng nghiến lợi.

"“Đù! Đù! Đù mẹt"

Ai nấy cũng hận không thể xông lên trực tiếp xé nát Diệp. Daol

Quá kiêu ngạo!

Quá đáng giận!

Diệp Dao nhìn xuống mọi người: "Chỉ biết gào thét một cách vô dụng thôi hả, không một ai dám đi lên?"

"Xem ra người học viện Viễn Cổ đều là một đám hèn nhát!"

"Đùi Tôi lên!", một thanh niên gào thét, xoay người xông lên đài võ đạo.

Diệp Dao nhảy ra một bước, bàn tay thon dài giáng từ trên trời xuống!

Ầm!

Thanh niên vừa xông lên đài võ đạo lập tức nổ tung đầu, thân thể lăn xuống đài võ đạo.

"Kế tiếp!", Diệp Dao ngoắc ngón tay.

"Tôi tới!"

Vùt

Một cô gái xông lên đài võ đạo.

Diệp Dao đá ra một chân, trực tiếp đạp bay cô nàng ra ngoài.

Hung hăng nện xuống đài võ đạo, đan điền và trái tim nổ tung!

"Vương sư tỷ!" Dưới đài vang lên hàng loạt tiếng hô bi phãn! Diệp Dao bỡn cợt: "Còn ai nữa không? Mới thế đã sợ?"

"Đù! Học viện Viễn Cổ không có kẻ khiếp nhược!", một chàng trai vạm vỡ cao hai mét gầm lên, xông tới đài võ đạo.

Chưa tới ba chiêu, đã bị Diệp Dao đánh gãy xương cốt khắp người.

'Thê thảm năm rạp trên mặt đất!

Cô ta giãm một chân lên đầu anh chàng: "Cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!"

"Địt con mẹ mày, ông đây chết cũng sẽ không cầu xin côi", anh chàng vạm vỡ gào thét.

"Ồ, vậy cậu đi chết đi!"

Cô ta mạnh bạo giãm một chân xuống, đầu óc văng tung tóe!

Diệp Dao đá thi thể bay ra ngoài: "Chỉ cái này? Xem ra một đám các người đều là phế vật!"

"A!"

Dưới đài võ đạo, người học viện Viễn Cổ gần như phát điên, từng người bay lên đài võ đạo như điên dại.

Ngắn ngủi mười lăm phút đã ngã xuống mười mấy người!

Phó Toàn Thịnh kéo một cái ghế qua, ngồi xuống: "Được, giết hay lắm!"

"Thăng chó đẻ Diệp Bắc Minh không ra, chúng ta giết đến bao giờ anh ta ra rồi mới thôi!"

Vương Thần Cương nhìn chăm chằm vào cảnh tượng này, đôi mắt như có thể nhỏ ra máu: "Nhóc Diệp đâu?"

Đám Kiếm Phá Thiên và Trương Tuyệt Long lắc đầu: "Đã liên lạc rồi, nhưng hoàn toàn không liên lạc được!"
 
Chương 3486: Đột nhiên


Trong chốc lát, máu tươi của trăm vị sư phụ Diệp Bắc Minh tụ hợp lại một chỗ!

Ong!

Toàn bộ đàn tế bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu, vô cùng chói mắt!

Dư Thiên Trung kích động: "Tốt, tốt, tốt! Säp thành công rồi!"

Đột nhiên.

Một phiến đá sau lưng ông ta khẽ chấn động, trên đó hiện ra một cái bóng.

Trong hình, một người đàn ông cầm một thanh trường kiếm màu đen phong cách cổ xưa trong tay.

Một kiếm hung hăng rơi xuống, phòng ngự phù văn dưới đất hoàn toàn sụp đổi

"Này...

Dư Thiên Trung suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, tròng mắt như muốn trừng rớt ra ngoài: "Làm sao có thểi"

"Thăng này thế mà có thể phá vỡ các chẳn nằm giữa các tầng của Địa Hỏa Các!"

"Còn tiếp tục như vậy, nhiều nhất là mười lăm phút, cậu ta liền có thể tiến vào nơi này!"

"Nhưng, muốn luyện thành Luân Hồi Tái Tạo đan cần tối thiểu một giờ!"

Nghĩ tới đây, Dư Thiên Trung bất chấp tất cả: "Không được!"

Anh trực tiếp nhảy lên đàn tế, bước tới trước người một vị sư phụ của Diệp Bắc Minh!

Con ngươi đỏ lên, trong tay ông ta nhiều thêm một chiếc. dao găm: "Phải tăng tốc độ lấy máu!"

Ầm!

Dư Thiên Trung cắt đứt yết hầu của một sư phụ, máu tươi phun ra ngoài!

Một lượng lớn máu tươi phun ra đàn tế, lực lượng trong đàn tế mạnh hơn mấy phần!

Dư Thiên Trung mừng rỡ: "Có hiệu quải"

Ông ta lại liên tục cắt vỡ yết hầu hơn mười sư phụ khác, đàn tế đạt được lượng lớn máu tươi!

Nó thế mà khẽ run lên!

Một giây sau, rất nhiều máu tươi ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một viên đan dược to bằng móng tay!

"Sắp rồi, sắp xong rồi!"

Dư Thiên Trung hưng phấn khoa tay múa chân, nhìn chòng chọc vào viên Luân Hồi Tái Tạo đan màu đỏ kial

Hơn mười sư phụ chảy khô máu, tốc độ biến lớn của viên Luân Hồi Tái Tạo đan kia chậm lại!

Dư Thiên Trung cản chặt răng: "Đáng chết, tại sao lại chậm đi!"

Ông ta vọt tới trước người các sư phụ còn lại, giơ tay chém xuống!

Một lượng lớn máu tươi phun tung tóe, toàn bộ đàn tế bị nhuộm thành màu đỏ như máu!

Ong!

Máu tươi đổ vào bên dưới, Luân Hồi Tái Tạo đan nhanh chóng lớn bằng nắm tay!

Một luồng sức sống vô cùng thuần khiết ập vào trước mặt! “Thành công!"

Dư Thiên Trung vô cùng kích động!

Bỗng nhiên.
 
Chương 3487: Các người đáng chết!


'Trăm vị sư phụ rất vất vả mới ngưng tụ thành thân thể máu thịt, lúc này ai ai cũng ngồi trên đàn tế.

Thân thể máu thịt khô kiệt!

"Các người đáng chết!"

Diệp Bắc Minh gào thét.

Con ngươi Dư Thiên Trung co rụt lại: 'Lãng Nhi, mau đi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"

"Rõ!"

Khoảnh khäc Dư Lãng nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trong mắt anh ta lóe lên vẻ sợ hãi!

Dư Lãng không chút do dự lao về phía Luân Hồi Tái Tạo đan, chỉ cần anh ta ăn vào viên đan dược kia, Diệp Bắc Minh tính cái thá gì!

"Nhóc, viên đan dược kia ngưng tụ máu tươi của trăm vị sư phụ của cậu mới luyện thành, không thể để cho anh ta ăn!", giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía Dư Lãng!

Dư Thiên Trung quát lạnh một tiếng: "Thăng kia, mày đừng có mà làm hỏng chuyện tốt của tao, cút!"

Sát khí tăng vọt, trong tay ông ta nhiều thêm một thần kiếm đỏ như lửa, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

“Cút đi!"

Diệp Bắc Minh cực kỳ tức giận!

Ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng quên dùng, anh duỗi tay trực tiếp chộp lấy thần kiếm của Dư Thiên Trung!

Dư Thiên Trung thấy thế, nhe răng cười: "Thân thể máu thịt mà cũng muốn cứng đối cứng với thần kiếm của lão phu? Mày không muốn cái tay này của mình nữa à?”

Lời vừa dứt, bàn tay Diệp Bäc Minh gắt gao năm lấy thần kiếm!

Quả nhiên, máu tươi tuôn ra!

Dư Thiên Trung chợt dùng sức, muốn chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bäc Minh tận gốc!

Ông ta kinh ngạc phát hiện, bàn tay anh chẳng khác gì sắt thép!

Không thể chặt đứt? "Này... Trong nháy mắt Dư Thiên Trung thất thần!

Diệp Bắc Minh đã đi tới trước mặt Dư Thiên Trung, đấm ra một quyền!

Ầm!

Dư Thiên Trung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch bay ngược ra ngoài, hung hăng nện xuống chân đàn tết

Mất đi sức chiến đấu!

Mắt thấy Diệp Bắc Minh sắp sửa đạp chân lên đàn tế, trong lòng Dư Thiên Trung hoảng sợ: "Lãng Nhi, mau ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"

"Dạ.."
 
Chương 3488: Lãng Nhi!


Nhìn kỹ lại, chính là khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của Diệp. Bắc Minh!

"Anh..."

Dư Lãng bị dọa đến run rẩy, cảm thấy dưới háng mát lạnh!

Thế mà sợ đến tè ra quần: "Cậu Diệp, này... tôi... Đây không phải chủ kiến của tôi..."

Anh ta tận mắt chứng kiến Diệp Bắc Minh quả quyết sát phạt, thật sự sợ hãi!

Cuống họng Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Tất cả các người đều đáng chết!"

Năm ngón tay khế quặp lại, cổ Dư Lãng lập tức hóa thành bột phấn!

Đầu người lăn sang một bên, chết không nhắm mắt!

"Lãng Nhi!"

Dư Thiên Trung điên cuồng vỗ vào đùi, chảy ra hai hàng huyết lệ: "Mày... Sao mày có thể giết hy vọng duy nhất của nhà họ Dư tao chứ!"

"Súc sinh, mày quả là súc sinh!"

Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ: "Đụ! Hy vọng duy nhất của nhà họ Dư?"

"“Trăm vị sư phụ của tôi thật vất vả mới tái tạo được thân xác, tất cả đều bị ông làm hỏng!"

"Nhà họ Dư còn muốn hy vọng? Tôi địt con mẹ ông đấy!" Anh trực tiếp nhảy xuống đàn tết

Đi đến bên cạnh Dư Thiên Trung, hung hăng chém kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống!

Phụt! Một cái đùi của Dư Thiên Trung nổ tung, Diệp Bắc Minh lại đưa tay bổ thêm một chiêu: "Tiểu Tháp, cho tôi mượn dùng sức mạnh lớn nhất của ông!"

"Chỉ cần là người có quan hệ huyết mạch với nhà họ Dư, tất cả đều chú sát!"

"Không phải ông ta muốn cho nhà họ Dư hy vọng sao? Vậy để tôi làm ông ta hoàn toàn tuyệt vọng!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy mình: "Nhóc, cậu thật sự muốn làm như vậy sao?"

"Sợ rằng việc này sẽ dính vào nhân quả rất lớn, có lẽ sẽ..."

Diệp Bắc Minh chửi ầm lên: "Tôi địt mẹ nhà nó nhân quải"

"Hy vọng duy nhất của trăm vị sư phụ của tôi đây bị ông ta phá hỏng!"

"Tôi! Muốn! Nhà! Họ! Dư! Hoàn! Toàn! Diệt! Sạch!"

Câu nói sau cùng, Diệp Bắc Minh gần như là cắn nát hàm rằng mới nói ra được!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy thế, không hề nhiều lời nữa: "Được!"

Một giây sau.

Một luồng lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Máu tươi Dư Thiên Trung bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu đen!

Trong lửa hiện ra hàng loạt hình ảnh.

Dư Thiên Trung lập tức nhận ra, trong hình đều là người nhà họ Dưt

"Đại ca, nhị ca..."
 
Chương 3489: Mùi gì vậy?


Ở trong ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ trẻ tuổi, người đàn ông trung niên trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đen căn nuốt!

Cùng một thời gian, trong một căn nhà xa hoa.

Một người phụ nữ trẻ tuổi đang đánh người hầu: "Một lũ vô dụng, nếu con trai tôi mà bị ngã!"

"Đám đê tiện mấy người có dùng mạng cũng không bồi thường nổi!"

Trong lòng người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một cậu bé khoảng ba tuổi.

Cậu bé võ tay: "Đánh hay lắm, tiếp tục đánh đi!" "Con trai, con thích xem mẹ đánh người ư?”

Người phụ nữ trẻ tuổi cưng chiều nói: "Được, vậy mẹ sẽ đánh cho con xeml"

Cô ta vừa mới giơ roi trong tay lên! Bỗng nhiên, một mùi cháy khét ập tới. “Mùi gì vậy?"

Người phụ nữ trẻ tuổi sững sờ.

Trên mặt mấy người hầu quỳ trên mặt đất lại tràn đầy vẻ hoảng sợi

Người phụ nữ trẻ tuổi cúi đầu xem xét, thế mà ở vị trí trước ngực mình lại đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen!

Trong nháy mắt đã cắn nuốt hai người! "Con trai! Con gái!... Cháu trai, không!"

Dư Thiên Trung nhìn từng cảnh tượng trong hình ảnh, đấm ngực dậm chân!

Ngoại trừ những người này ra, bên trong hình ảnh còn có rất nhiều người mà ông ta chưa từng gặp bao giờ!

Nhưng đều không có một ngoại lệ, chắc chắn đều là huyết mạch của nhà họ Dư ông ta!

"Cậu làm cái gì vậy? Tên ác ma này! Rốt cuộc là cậu đã làm cái gì?", Dư Thiên Trung muốn rách cả mí mắt.

Ông ta dùng hết sức lực sau cùng nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Anh đạp bay Dư Thiên Trung: "Đây là báo ứng của ông, cứ hưởng thụ cho tốt đi!"

"AI Không, đừng mài”

Trong sự hối hận vô tận, Dư Thiên Trung tận mắt nhìn thấy từng người nhà họ Dư lần lượt chết đi.

Cuối cùng, chính ông ta cũng bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt!

Cùng lúc đó, Thần Giới, Dư tộc.

Hàng chục ngàn người đang tụ tập trong một đại điện! Đột nhiên.

"Ầm!"

Một lão già đột nhiên kêu thảm một tiếng, cánh tay bốc lên một ngọn lửa màu đen!

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đám người Dư tộc kinh ngạc nhìn sang.

Lão già dường như vô cùng sợ hãi, ông ta cắn răng, lấy ra một thanh đao màu đenl!

Giơ tay chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bị ngọn lửa màu đen thiêu hủy kia đi!
 
Chương 3490: Vì cái gì!


Dư Phong Vân nhìn thoáng qua cánh tay tro tàn, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ sợ hãi: "Bẩm lão tổ, đây là Huyết

Mạch Chú Sát!"

"Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát với huyết mạch đời sau của lão phul"

"Cái gì?"

Tất cả đám người Dư tộc đều biến sắc.

Huyết Mạch Chú Sát đẳng cấp gì mà lại có thể ảnh hưởng đến trên người vị chân thần Thượng Cổ như Dư Phong Vân chứ?

Bóng người trên đài cao tiếp tục hỏi: "Ông có biết là ai làm không?"

Dư Phong Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng người này có. thể nghịch chuyển nhân quả".

"Suýt nữa ngay cả tôi cũng trúng chiêu, chắc chắn là không đơn giản!"

"Nhưng mà chẳng cần biết người nọ là ai!"

"Lại dám dùng Huyết Mạch Chú Sát với đời sau của tôi, tôi thề nhất định sẽ..."

Còn chưa nói xong, Dư Phong Vân phát hiện ra tất cả mọi người đều đang hoảng sợ nhìn mình!

Ông ta hỏi một câu theo bản năng: "Sao vậy?"

Tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chằm vào trước ngực Dư Phong Vân!

Dư Phong Vân cúi đầu nhìn xuống: "Đậu má..."

Thế mà ở vị trí trái tim ông ta lại dấy lên ngọn lửa màu đen một lần nữa!

Hai mắt ông ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức!

Cửa chính học viện Viễn Cổ.

Một người đàn ông trung niên sợ hãi đi đến bên cạnh đám người Vương Thần Cương, thấp giọng nói: "Tổng viện trưởng, trên người hai vị trưởng lão Dư Thiên Tê và Dư Thiên Vân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đenl!"

"Gần như là trong nháy mắt, hai vị trưởng lão đã hồn phi phách tán!"

"Ông nói cái gì?"

Đám người Vương Thần Cương há to miệng, đầu óc trống rỗng.

Trên đài võ đạo, Diệp Dao lạnh lùng nói: "Kế lên chịu chết đi!"

"Đám vô dụng của học viện Viễn Cổ, tiếp tục chịu chết đi!"

Đôi mắt đám học sinh dưới đài võ đạo đỏ bừng, từng người lần lượt đi lên đài võ đạo như không muốn sống nữa!

"Sự phụ!" Diệp Bắc Minh leo lên tế đàn lần nữa, căn bản không có cách nào chấp nhận được việc thân xác của trăm vị sư phụ vừa mới ngưng tụ lại bị hủy!

"Tiểu Tháp, nếu như tôi đưa thân xác của trăm vị sư phụ về Long Thai Trì thì còn có thể cứu được không?”

Diệp Bắc Minh khàn giọng hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Nhóc con, mệnh cách của bọn họ đã là như thế rồi!

"Bản tháp có thể nói cho cậu biết, thân xác long thai đã hình thành!"

"Chỉ là Dư Thiên Trung đã huyết tế tỉnh hoa máu thịt của bọn họ, thân xác của bọn họ đã hoàn toàn hư hỏng!"

Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: "Nói cách khác, trăm vị sư phụ đã không còn khả năng sống lại nữa ư?"

"Đúng!"

Nghe được đáp án khẳng định này.

Trong lòng Diệp Bắc Minh run lên: "Vì cái gì!"

"Minh Nhi, đây đã là số phận được định trước rồi!"
 
Chương 3491: Đạo tàn sát mới là tốt nhất!


Một giây sau, trong một thân thể khô quất trong đó tỏa ra một luồng hào quang.

Một thần hồn ảm đạm hiện ra từ đó, suy yếu đến mức chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể lập tức biến mất!

Chính là thần hồn của người đỡ đầu! Ngay sau đó, 99 thân thể còn lại cũng lấp lóe ánh sáng! 'Thần hồn của trăm vị sư phụ đồng thời xuất hiện!

"Các sư phụ, nhất định con sẽ nghĩ biện pháp cứu mọi người!", đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng.

Thần hồn của người đỡ đầu lắc đầu, mỉm cười lên tiếng: "Minh Nhị, vi sư có thể nhìn thấy con đi đến một bước này đã rất vui rồi!"

Vua tàn sát nói: "Nhóc con, đạo tàn sát của con không tệ đâu!"

"Có lẽ hôm nay vi sư sẽ phải chết, nhưng đạo tàn sát cũng không thể bị đứt đoạn truyền thừa được!"

"Còn có một mạch Quỷ Cốc của vi sư nữa, nhất định phải truyền thừa tiếp!", Dược Vương Quỷ Cốc nhếch miệng cười một tiếng.

Kiếm Chủ Bất Diệt nói: "Nhóc con, thật ra con thích hợp với kiếm đạo hơn!"

"Con nhất định phải tuyên dương kiếm đạo ra thật rực rỡi"

"Cút đi, nhóc Diệp vô địch trong luyện đan, thằng bé nhất định sẽ có thể trở thành Đan Tổ vĩ đại nhất!", Đan Đế Bất Hủ mở miệng.

"Đạo tàn sát mới là tốt nhất!"

"Không, kiếm đạo là tốt nhất!"

"Sail Đan đạo mới là tốt nhất!"

"Phì... Ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh bật cười, vừa cười vừa khóc: "Hu hu huil Sư: phụ..."

Đến lúc này rồi mà các sư phụ vẫn còn có thể cãi nhau! Anh cảm thấy rất ấm áp.

Nhưng nhìn thần hồn của trăm vị sư phụ càng ngày càng suy yếu, lúc nào cũng có thể tiêu tán!

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một cảm giác bi thương: "Tiểu Tháp, thật không có cách nào sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất đắc dĩ trả lời: "Bản thân trăm vị sư phụ của cậu đã là người Luân Hồi, thân xác bị hủy

một lần, căn cơ thần hồn bất ổn!"

"Theo lý mà nói, nếu như ngưng tụ thân xác một lần nữa. thì sẽ có thể sống lại!"

"Nhưng thân xác của bọn họ lại bị phá hủy một lần nữa, đã hoàn toàn mất đi căn cơ!"
 
Chương 3492: Anh há to miệng thở hổn hển!


"Nhưng mà có lẽ chúng ta sẽ không nhận ra con được nữa!"

"Nhóc Diệp, có duyên sẽ gặp lại!" Trăm vị sư phụ đồng thời vẫy chào.

Thần hồn Long Đế cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, ta rất vui vì có thể gặp được con!"

"Long Đế quyết ở trong tay con, nhất định sẽ không bị chôn vùi!"

"Còn có tòa tháp này nữa, ta không có cách nào phát huy ra được lực lượng lớn nhất của nó, về sau giao cho con đấy!"

"Long Đế sư phụ..." Diệp Bắc Minh cắn răng, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một vệt sáng: "Đúng rồi! Tiểu Tháp!"

"Nếu như tôi dung nhập thần hồn của trăm vị sư phụ vào. trong nghĩa địa Hỗn Độn, phải chăng sẽ có thể bảo vệ thần hồn của bọn họ bất diệt?"

"Chuyện này..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ vài giây: "Bản tháp chưa từng nghĩ đến chuyện này!"

"Nhưng mà chỉ có thần hồn chủ nhân của bản tháp mới có thể tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, bọn họ cũng không phải chủ nhân của bản tháp..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, giống như túm được một cọng cỏ cứu mạng: "Mặc kệ có được hay không, tôi đều

muốn thử một lần!"

"Thần hồn của Băng Phách có thể đi ra từ nghĩa địa Hỗn Độn!"

"Vì sao thần hồn trăm vị sư phụ của tôi lại không thể đi vào?"

Nghĩ tới đây.

Diệp Bắc Minh dùng hết tất cả lực lượng, toàn bộ hội tụ vào một chỗ!

Lao về phía nghĩa địa Hỗn Độn! "Nghĩa địa Hỗn Độn, mởI" Cùng lúc đó, nghĩa địa Hỗn Độn có chút rung động.

Trên không mơ hồ hiện ra một con huyết long!

Gào!

Nó gào thét một tiếng, một giây sau, thế mà nghĩa địa Hỗn Độn thật sự vỡ ra một vết rách!

Kết nối với thế giới bên ngoài! Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Các sư phụ, thần hồn của mọi người hãy đi cùng đồ nhỉ vào trong nghĩa địa Hỗn Độn đi"

"Đồ nhi có thể cam đoan thần hồn của mọi người được bất diệt!"

"Được!"

Trăm vị sư phụ vui mừng quá đỗi, dùng hết một chút lực lượng cuối cùng.

Thần hồn của bọn họ lần lượt xông vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn!

Đợi đến khi thần hồn của trăm vị sư phụ đều đã xông vào. trong nghĩa địa Hỗn Độn, Diệp Bắc Minh ngã ngồi trên mặt đất giống như mất hết sức lực!

Anh há to miệng thở hổn hển!

Vận dụng lực lượng toàn thân, cưỡng ép mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!

Cho dù là anh cũng không chịu nổi.

Nhưng mặc dù như thế, Diệp Bắc Minh vẫn dùng ý niệm đưa thần hồn tiến vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn.

Thần hồn của trăm vị sư phụ lập tức lại gần: "Nhóc Diệp, đây là chỗ nào?"

"Con khá lắm đấy, sau khi thần hồn của chúng ta tiến vào nơi đây, thế mà đã thật sự ổn định lại!"

"Nhìn tình hình ở đây thì chỉ cần cho chúng ta đầy đủ thời gian, nói không chừng sẽ thật sự có thể sống lại!"
 
Chương 3493: Tỏ ra là đã hiểu!


"Cụ thể là lai lịch gì thì đây là một bí mật của đồ nhị, hi vọng các vị sư phụ không hỏi!"

Trăm vị sư phụ sững sờ, lần lượt gật đầu.

Tỏ ra là đã hiểu!

"Các sư phụ, con sẽ giới thiệu một người cho mọi người!" Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía bia mộ của Thần

Chủ Tuyệt Thế, mở miệng: "Sư phụ, mời người ra ngoài một lần ạ!"

Ầm!

Một tấm bia mộ cổ xưa rung động nhè nhẹ!

Một người đàn ông trung niên nho nhã hiện lên ở trước mắt mọi người, khế gật đầu với Diệp Bắc Minh!

Anh giới thiệu: "Các vị sư phụ, đây là vị sư phụ thứ 100 mà con bái sau khi rời khỏi núi Côn Luân!"

"Thần Chủ Tuyệt Thế, Nhan Thương Nam!"

Trăm vị sư phụ gật đầu: "Cảm ơn anh Nhan đã chăm sóc. đồ đệ của chúng tôi!

Thần Chủ Tuyệt Thế thoải mái cười một tiếng: "Nhóc Diệp là đệ tử của tất cả chúng ta, có thể trở thành sư phụ của tên nhóc này là mấy mắn của tôi!"

"Nếu mọi người đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn, tôi sẽ dạy mọi người một chiều!"

"Nơi đây cực kỳ thần kỳ, các vị chỉ cần dùng bùn dưới mặt đất đắp cho mình một cái bia mội"

"Lợi dụng lực lượng hỗn độn trong nghĩa địa Hỗn Độn, sẽ có thể chậm rãi làm thần hồn của bản thân mạnh lên!"

Sau khi nghe Thần Chủ Tuyệt Thế giải thích. Trăm vị sư phụ đều làm theo!

Từng bia mộ đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Thần hồn của trăm vị sư phụ tiến vào bên trong, thế mà thật sự đang chậm rãi khôi phục!

Diệp Bắc Minh thấy thế, cuối cùng cũng được thở dài một hơi!

Mặc dù thân xác của trăm vị sư phụ đã bị hủy, nhưng chỉ cần thần hồn bất diệt thì vẫn sẽ có cơ hội!

nhiên, giọng nói của Dược Vương Quỷ Cốc vang lên: "Nhóc Diệp, Luân Hồi Tái Tạo đan ở trong tay con đúng không?"

"Vâng!"
 
Chương 3494: Khôi phục rồi!


Nếu nhìn viên đan dược này thật kỹ sẽ mơ hồ thấy được có 100 con huyết long đang lượn quanh bên trong!

Một lực lượng sinh mệnh vô cùng tinh khiết đập vào mặt! Dược Vương Quỷ Cốc trực tiếp quát: "Nhóc Diệp, ăn nó đi!" "Cái gì?"

Diệp Bắc Minh sững sờ, läc đầu nói: "Sư phụ, viên đan này là dùng thân xác máu thịt của mọi người để luyện ra!"

"Sư phụ như bố mẹ, sao con có thể ăn máu thịt của bố mẹ. được?"

"Không được, ngàn vạn lần đều không được!"

"Hahaha, nhóc con thối!"

Dược Vương Quỷ Cốc bị chọc giận quá mà cười lên: "Con đúng là có lòng hiếu thảo, nhưng mà trăm thân thể đó còn chưa hoàn toàn thành hình!"

"Chỉ được long thai trong Long Thai Trì biến thành, cũng không tính là thân thể chân chính của các vi sư!"

Người đỡ đầu mở miệng: "Lão Quỷ nói không sail"

Trong bia mộ của Vua tàn sát vang lên một âm thanh: "Thằng nhóc thúi, con nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

"Mấy lão già chúng ta bảo con ăn, con cứ ăn là được!"

"Vật này ngưng tụ Tiên Thiên Tạo Hóa, cũng hội tụ khí vận của trăm người chúng tai"

"Nhà họ Dư luyện hóa ra viên đan này, lại không có phúc hưởng dụng!"

"Hết lần này tới lần khác viên đan này lại rơi vào trong tay của con, đây chính là số phận đã được định sẵn rồi, con vẫn chưa rõ sao?"

“Thằng nhóc thúi, mau cút!"

"Ăn đan dược của con đi, các vi sư muốn nghỉ ngơi!"

"Khi nào chưa hoàn toàn luyện hóa được viên đan dược này thì đừng đến gặp chúng ta!"

Trăm vị sư phụ đồng thời ra lệnh trục khách. Giống như lúc trước anh bị đuổi xuống núi Côn Luân vậy!

Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, hình như mình mới là chủ nhân của nghĩa địa Hỗn Độn mài!

Anh bất đắc dĩ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!

Nhìn Luân Hồi Tái Tạo đan trong tay, anh lập tức nuốt vào! "Ầm!"

Sâu trong linh hồn, giống như có một thứ gì đó bị phá tan!

Trên mặt nước vốn đang bình tĩnh cuốn lên một tầng gợn sóng!

Một giây sau, máu tươi của Diệp Bắc Minh nhanh chóng sôi trào lên, trong cơ thể giống như có một đám lửa đang thiêu đốt!

A!!!!

 Anh gầm nhẹ một tiếng, cả người đầm đìa máu me!

Cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, anh lập tức nhảy vào dung nham trong Địa Hoả các giống như bị điên!

Cùng lúc đó, trong nghĩa địa Hỗn Độn.

Người đỡ đầu bình tĩnh lên tiếng: "Chắc hẳn chư vị đã khôi phục ký ức đi?"

"Khôi phục rồi!"

"Không ngờ chúng ta vì tránh đi trận chiến kia, chủ động rơi vào luân hồi mà vẫn có thể gặp được cậu ấy?", Vua tàn sát nhíu mày.

"Xác định là cậu ấy sao? Thế mà chúng ta lại nhận cậu ấy làm đệ tử, thật là không thể tưởng tượng nổi!", Đan Đế Bất Hủ há to miệng.

Long Huyết Chiến Thần nghiêm túc nói: "Có lẽ, nhóc Diệp cũng là người Luân Hồi!"

Tất cả mọi người đều trầm mặc.
 
Chương 3495: Không một ngoại lệ


Máu tươi chảy theo khe hở tới mặt đất, đọng lại thành một tầng thật dày!

Diệp Dao thư giãn gân cốt một chút: "Vô dụng chính là vô dụng, nhiều người đi lên chịu chết như vậy!"

"Chẳng lế toàn bộ học viện Viễn Cổ mấy người không có ai có thể đánh được sao?" "Cô"

Mấy triệu học sinh phía dưới siết chặt năm đấm, tức giận đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài!

Nhưng lại phải bất đắc dĩ buông lỏng năm đấm ra!

Toàn bộ những người thuộc top 50 của học viện Viễn Cổ đều đã đi lên lôi đài!

Không một ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống!

"Quả nhiên, phế vật cũng chỉ có mỗi một câu như vậy, không hề sai chút nào!", Diệp Dao phủi tay.

Đột nhiên, một lão già mở miệng: "Tiểu thư, đã hết hai tiếng rồi!"

"Dẫn tới!" Ánh mắt Diệp Dao vô cùng lạnh lẽo.

Bốn lão già áp giải bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành leo lên trên đài võ đạo!

Ép bọn họ quỳ xuống!

Diệp Dao lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ cho mấy người hai tiếng thôi!"

"Bây giờ đã hết hai tiếng rồi, Diệp Bắc Minh đã lựa chọn làm rùa đen rút đầu không xuất hiện!"

"Như vậy bốn người này cũng không cần thiết sống nữa!"

Vương Thần Cương gầm nhẹ một tiếng: "Dừng tay!"

Diệp Dao cười nhạo lắc đầu: "Dừng tay? Được thôi, vậy cứ để đám thiên tài của học viện Viễn Cổ mấy người tiếp tục lên đài đi!"

"Cô"

Vương Thần Cương giận dữ trừng to mắt.

Một lão già ở bên cạnh vội vàng kéo ông ta lại: "Tổng viện trưởng, không thể!"

"Nếu bốn người đó mà chết, chuyện này sẽ coi như kết thúc!"

"Nếu bọn họ không chết, người của học viện chúng ta sẽ không ngừng lên đài, sẽ càng có nhiều người chết hơn!"

"Chẳng lẽ phải để bọn họ chịu chết vô ích sao?"

Vương Thần Cương quả quyết lắc đầu: "Cho dù không có nhóc Diệp, Nhược Giai và Mộng Ly đầu là đệ tử của học viện Viễn Cổi"

"Đệ tử của học viện Viễn Cổ tôi có thể chiến tử trên đài võ đạo, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác chém đầu làm gương trên đài võ đạo được!"
 
Chương 3496: Muốn giết tôi, được thôi!


Hơn mười âm thanh đồng thời đáp lại.

Một vài khuôn mặt không hay gặp ngày thường cũng lần lượt đi ra khỏi hàng!

Chu Nhược Giai ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn một người phụ nữ trẻ tuổi trong đám người!

Phong Tuyệt Tình!

"Sư phụ, người..., đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ lên.

Phong Tuyệt Tình cười lạnh: "Mặc dù con đã phản bội đạo. vô tình, nhưng con lại là đệ tử thân truyền duy nhất của tai"

"Cho dù con đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn không ai có thể giết con ở trước mặt ta được!"

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, cảm động rơi nước mắt!

Diệp Dao cười: "Vậy mà đã không nhịn được? Muốn ra tay?"

Cô ta nhìn về phía Phó Toàn Thịnh: "Chú Phó ra tay đi chứ?"

Phó Toàn Thịnh nhếch miệng cười một tiếng: "Lão phu đã chờ giờ phút này rất lâu rồi, chỉ bằng mười mấy Đế Tôn đó thôi sao?"

"Vậy mà lại dám muốn đối đầu với nhà họ Phó, nhà họ Diệp?"

"Ra khỏi hàng cho tôi!"

Ông ta quát khế một tiếng, mười Đế Cảnh, mười Đế Tôn của nhà họ Phó cùng nhau ra khỏi hàng!

Cộng thêm mười Đế Tôn mà Diệp Dao dẫn tới!

Số lượng Đế Tôn cao tới hơn ba mươi người, vây quanh ở bốn phía đài võ đạo!

Chứ đừng nói đến ba lão già đang nhằm mắt nghỉ ngơi phía sau là thân thể Bán Thần!

Đám người Vương Thần Cương bị đánh lui ra ngoài, căn bản là không có cách nào xông lên đài võ đạo cứu người!

Diệp Dao lạnh lùng phun ra một chữ: "Chém!"

Bốn lão già giơ đao lên, chém về phía đầu bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành!

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này!

Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý vô tận vang lên!

"Nhà họ Diệp, nhà họ Phó, mấy người muốn chết phải không?"

Ẩm!

Một luồng sát khí ngập trời cuốn tới, bộc phát giống như là sóng biển!

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy phía sau mát lạnh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Diệp Mục suýt nữa nhảy dựng lên: "Chị, Diệp Bắc Minh!"

"Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh, chính là anh ta đã phế bỏ một cánh tay của eml"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vương Thần Cương hét lớn một tiếng: "Nhóc Diệp, cậu ra ngoài làm gì? Đi maul"

Kiếm Phá Thiên cũng quát khẽ: "Những người này đều đến để giết cậu, cậu cứ đi trước, chúng tôi sẽ ngăn cản!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Muốn giết tôi, được thôi!"

"Nhưng làm ảnh hưởng đến học viện Viễn Cổ thì không được!"

Diệp Dao cười khúc khích: "Học viện Viễn Cổ? Hahahahal" "Một đám vô dụng này ư? Quên nói cho cậu biết một câu!"
 
Chương 3497: Cậu ư?


Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đống thi thể dưới đài võ đạo! Có người bị nổ tung đầu, có người bị xé rách tay chân!

Có người bị móc tim, có người thì đan điền bị nổ tung! Xương cốt bị đập nát, thân thể bị đốt cháy khét...

Tình trạng tử vong của từng người đều vô cùng thê thảm!

Diệp Bắc Minh cúi người thật sâu với những thi thể này: "Các vị, xin lỗi!"

Sau đó anh lại nhìn về phía Diệp Dao băng ánh mắt lạnh như băng: "Có dám đánh một trận công băng với tôi trên đài võ đạo không?”

"Cậu ư?"

Diệp Dao cười đến mức chảy cả nước mắt: "Chỉ là một tên cảnh giới Hư Vương mà cũng dám khiêu chiến tôi?"

"Cảnh giới Hư Vương, không phải anh ta mới là cảnh giới Động Hư sao? Làm sao đã tăng cấp rồi?"

Diệp Mục nhỏ giọng thầm thì một câu. Nhưng mà không quan trọng!

Chị anh ta là cảnh giới Đế Tôn đỉnh phong, còn kinh khủng hơn cả Phó Long Đình!

Diệp Bắc Minh tính là thứ gì? "Chị, đồng ý với anh ta đi!"

Diệp Mục ở dưới đài quát lớn: "Giúp em giết chết anh ta, giết mạnh tay vào!"

"Em muốn nhìn thấy tên tiểu phế vật này quỳ gối trên đài võ đạo, như chó vẫy đuôi với chủ, dập đầu cầu xin tha thứ!Ở!"

Diệp Dao do dựt

Cô ta không cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ lên đi tìm cái chết!

Tên tiểu phế vật này dám khiêu chiến mình, nhất định là có vấn đề!

"Chị, chị còn đứng ngây đó làm gì?”

Đôi mắt Diệp Mục đỏ bừng, nhìn chăm chäm Diệp Bắc Minh: "Đồng ý với anh ta, mau đồng ý với anh ta đi!"

Diệp Dao chỉ có thể cười lạnh một tiếng: "Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu!"

Diệp Bắc Minh không nói một câu nào. Anh nhảy ra một bước, leo lên đài võ đạo! Một luồng khí tức tử vong đập vào mặt!

Diệp Dao thầm kêu không tốt, thế mà lại bị khí tức này dọa đến mức lui lại hai bước!

Cô ta đang định ra tay, thế mà Diệp Bắc Minh đã động trước!

“Thật nhanh..." Trong đầu Diệp Dao vừa sinh ra suy nghĩ này. Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt cô ta, Diệp Dao lạnh

lùng cười một tiếng: "Dám đánh cận chiến với t chết!"

Cô ta tung một quyền về hướng trái tim của Diệp Bắc Minh!

Anh đưa tay nằm lấy, khống chế nắm đấm của Diệp Dao! "Răng rắc" một tiếng vang giòn! ÙA..

Diệp Dao kêu thảm một tiếng, thế mà xương trẳng lại trực. tiếp xuyên qua bàn tay lộ ra ngoài!

"Cậu...", trong đôi mắt của Diệp Dao hiện lên một vẻ hoảng Sợ.

Trong nháy mắt tiếp chiêu với Diệp Bắc Minh, cô ta liền biết mình không phải đối thủ của đối phương!
 
Chương 3498: Một quyền đã đánh tới từ phía đối diện!


Diệp Bắc Minh làm sao có thể để cô ta toại nguyện, anh tiến lên một bước, năm ngón tay bóp chặt cổ của Diệp Dao!

Sau đó kéo mạnh cô ta lại đài võ đạo, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn!

"A!"

Diệp Dao đau đến mức toàn thân run rẩy, đài võ đạo đổ bê tông sắt thép dưới thân xuất hiện một vết nứt!

Lõm xuống dưới thật sâu! "Hay lắm!"

Đám người học viện Viễn Cổ dưới đài võ đạo đều lớn tiếng khen hay, ai nấy đều kích động đến mức lệ rơi đầy mặt!

"Diệp sư đệ, giết chết cô ta!"

"Làm người phụ nữ đê tiện này chết đi!"

Mọi người vô cùng kích động!

"Chị!"

Diệp Mục luống cuống: "Tại sao có thể như vậy?”

Mấy người cảnh giới Đế Tôn của nhà họ Diệp cũng cảm giác không thích hợp, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chăm

Diệp Bắc Minh!

Lúc này, Diệp Dao đứng lên: "Tiểu phế vật, cậu dám làm như vậy với tôi ư?"

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi phát hiện ra một điều, có phải người của đám gia tộc lớn các cô đều cho rằng người khác không dám đánh mấy người hay không?"

"Cô thì tính là cái gì? Chết đi cho ông đây!"

Anh quát to một tiếng!

Diệp Bắc Minh xông lại, phản ứng đầu tiên của Diệp Dao chính là chạy!

Cô ta thật sự sợ hãi, chưa bao giờ nhìn thấy loại kinh khủng người như vậy cả!

Diệp Bắc Minh túm chặt lấy cánh tay cô ta: "Cô rất thích tra tấn người ta, xé rách tay chân của người ta xuống đúng không?"

"Cậu muốn làm gì?"

Diệp Dao nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua đống thi thể bị ngược đãi đến chết dưới đài võ đạo!

"Nợ máu thì phải trả băng máu!" Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, cổ tay bỗng nhiên dùng sức! Ầm!

Cánh tay mềm mại của Diệp Dao trong nháy mắt đã tách rời khỏi thân thể, đau nhức kịch liệt khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo!

Cô ta không nhịn được chửi ầm lên: "Đệch! Đáng chết... Cậu điên rồi!"

“Tôi là Diệp Dao, cháu gái nhà họ Diệp!"

"Đừng nóng vội, còn có ba cái nữa mài!", trong mắt Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng hung dữ.

"Cô chủ, mau đầu hàng!", dưới đài võ đạo, một lão già nhà họ Diệp quát khẽ.

Trên đài võ đạo, chỉ cần đầu hàng thì sẽ không thể tiếp tục ra tay được nữa!

Diệp Dao đã sớm sợ hãi, đang chuẩn bị mở miệng đầu hàng!

Một quyền đã đánh tới từ phía đối diện!

"Răng rắc" một tiếng vang giòn!

"A..."

Diệp Dao đau đến mức chảy cả nước mắt, toàn bộ hàm răng xinh đẹp trong miệng đều rụng sạch, chui vào trong bụng!

Cô ta muốn mở miệng đầu hàng cũng không làm được!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Cô tra tấn những người đó bằng thủ đoạn gì, tôi sẽ thực hiện lại lần lượt trên người cô!"
 
Chương 3499: Phát ra âm thanh nặng nề!


Tám lão già cảnh giới Đế Tôn nhảy bật lên, đập ầm ầm trên đài võ đạo.

Phát ra âm thanh nặng nề!

Vương Thần Cương thấy thế thì hét lớn: "Nhà họ Diệp, đây là trận chiến trên đài võ đạo!"

"Chẳng lế các người muốn trái với quy củ của đài võ đạo? Hôm nay, học viện Viễn Cổ tôi đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại trận chiến này!"

"Nếu các người dám bất chấp kiêng ky của người tu võ trong thiên hạ, ngay trước mặt mấy trăm ngàn người của học viện Viễn Cổi"

"Quấy nhiễu chiến đấu trên đài võ đạo, trừ phi tám người các ông diệt toàn bộ học viện Viễn Cổ!"

"Nếu không thì, Vương Thần Cương tôi cam đoan, hành động ngày hôm nay của các ông sẽ truyền khắp Huyền Giới!"

Dứt lời, sắc mặt tám vị Đế Tôn của nhà họ Diệp biến đổi!

Đối với người tu võ mà nói, quy củ trên đài võ đạo còn quan trọng hơn cả mạng sống!

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Dao dám điên cuồng khiêu khích học viện Viễn Cổ trên đài võ đạo, đám người Vương Thần Cương lại không có cách nào!

Chỉ có thể nhìn từng đệ tử học viện Viễn Cổ chịu chết vì vinh dự của học viện!

"Ông!"

Tám Đế Tôn nhà họ Diệp căm tức nhìn Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, làm người để lại một đường, sau này dễ nói chuyện!"

"Ông cút mẹ đi!"

Vương Thần Cương trực tiếp chửi ầm lên, đôi mắt tràn ngập tơ máu: "Hay cho một câu ngày sau để một đường, lúc Diệp Dao giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổ!”

"Có nghĩ tới việc để lại một đường cho sau này sao?”

"Lúc các người dồn ép không tha, muốn chém giết mấy người Nhược Giai, Mộng Ly!"

"Nghĩ tới sau này lưu lại một đường sao?” "Giờ các người lại muốn như thế? Nằm mơi” “Nhóc Diệp!"

Vương Thần Cương gầm nhẹ: "Hung hăng hành hạ cô ta đến chết cho bổn viện trưởng, mặc kệ xảy ra chuyện gì!"

"Vương Thần Cương tôi sẽ chống cho cậu! Lão phu không tin, Huyền Giới do nhà họ Diệp các người định đoạt!"

"Được" Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ngay lập tức xé rách một cánh tay và hai cái chân còn dư lại của Diệp Dao!

"Thứ khốn nạn, mày dừng tay cho tao!", một ông lão mũi khoăm của nhà họ Diệp gầm lên.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi không dừng lại thì thế nào? Có can đảm thì ông ra tay đi!"

"Mày!" Ông lão mũi khoãm giận dữ, đang muốn ra tay.

Lại bị một lão già mắt chột bên cạnh kéo lại, lắc đầu với ông ta: "Đừng làm loạn, một khi ông ra tay trên đài võ đạo!"

"Nhà họ Diệp phạm vào kiêng ky của giới võ đạo, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười của toàn bộ giới võ đạo!"
 
Chương 3500: Quá hả giận!


Nghe được lời này, Diệp Dao điên cuồng läc đầu.

Tám người gồm lão già mắt chột và ông lão mũi khoăm lui lại một bước, rời khỏi đài võ đạo!

Diệp Mục ngẩn ngơ, xông lên quát: 'Mấy người các ông làm gì thế hả? Mau ra tay cứu chị của tôi đi!"

Lão già mắt chột lạnh lùng: "Cậu chủ, đây là lựa chọn của cô chủ!"

"Nếu như là dưới đài võ đạo, có người dám làm tổn thương cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ ra tay giết chết!"

"Nhưng đây là trên đài võ đạo, dù là gia chủ ở đây!"

"Giữa tôn nghiêm của nhà họ Diệp và mạng của cô chủ, tôi tin tưởng gia chủ nhất định sẽ lựa chọn cái trước!"

"Các ông..., trái tim Diệp Mục chìm đến đáy cốc. Khóc không ra nước mắt!

Anh ta năm mơ cũng chẳng thể ngờ kết cục lại là như thế này!

Trên đài võ đạo, Diệp Bắc Minh bỡn cợt nói: "Xem ra nhà họ Diệp đã hoàn toàn từ bỏ cô!"

Diệp Dao mặt xám như tro tàn, như lợn nằm rạp trên mặt đất.

Một giây sau, giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: "Có điều, cô yên tâm, những trừng phạt tôi vừa nói sẽ không thiếu cái nào!"

"Lửa đến!"

Diệp Bắc Minh khoát tay, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!

Rơi xuống người Diệp Dao, trong khoảnh khắc máu thịt cô †a hóa thành than cốc!

Diệp Bắc Minh chưa ngừng tra tấn, một chân giãẫm nổ đan điền Diệp Dao!

Tiếp tục nghiền nát từng tấc xương cốt của cô ta!

Cuối cùng, trong ánh mắt hoảng sợ của Diệp Dao.

Đầu cô ta bị chân anh giãm bẹp!

"Hay"

"Diệp sư đệ, hay lắm!"

"Đù! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là fan hâm mộ số một của Diệp sư đệ, sau này người nào dám đắc tội Diệp sư đệ thì chính là đắc tội tôi!"

Dưới đài võ đạo, đệ tử học viện Viễn Cổ kích động đến toàn thân run rẩy!

Người nào người nấy mặt đỏ tới mang tai, phát ra tiếng gào thét như thú dữI

Hả giận!

Quá hả giận!

"Chị"

Hai mắt Diệp Mục như rỉ máu, nhìn chòng chọc vào Diệp. Bắc Minh trên đài võ đạo: "Súc sinh! Mày nhỡ kỹ cho tao, sinh thời Diệp Mục tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!"

"Thật ư?"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ sát ý!
 
Chương 3501: Cậu chủ!


Nhưng nơi này là học viện Viễn Cổ.

Diệp Bắc Minh anh có thể chịu được hậu quả, học viện Viễn Cổ thì không nhất định!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Thần Cương: "Nhóc Diệp, đừng xúc động!"

Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu, nhếch miệng mỉm cười: "Diệp Mục, anh muốn trả thù cho chị gái mình không?”

"Nếu như muốn báo thù, chúng ta lên đài võ đạo đánh một trận?"

"Mày..", con ngươi Diệp Mục co lại.

Trong mắt anh ta tràn ngập oán hận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi!

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Diệp Mục: "Không dám lên? Tôi mới chỉ là cảnh giới Hư Vương!"

"Anh là cảnh giới Đế, vượt trước tôi hai cảnh giới lớn, chẳng lẽ anh không dám?"

"Chị gái anh chết dưới tay tôi, anh cũng không dám lên đài võ đạo báo thù cho cô ta?"

Anh tạm dừng lại, rồi đột nhiên quát lớn: "Anh tập võ làm cái mẹ gì?"

“Mày... Phụt!"

Sắc mặt Diệp Mục đỏ bừng, sau đó biến thành trắng bệch! Phun ra một ngụm máu tươi!

"Cậu chủ!"

Mấy người ông lão mũi khoăm biến sắc.

Lão già mắt chột chặt một bàn tay vào vai Diệp Mục, đánh anh ta ngất xỉu.

Tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: “Tên nhóc kia, tâm tư cậu thật là ác độc!"

"Không những giết cô chủ, còn muốn phá hỏng sơ tâm võ đạo của cậu chủ!"

"Rốt cuộc nhà họ Diệp chúng tôi có thù hận gì với cậu?" "Có thù hận gì? Hahahahahal" Diệp Bắc Minh như thể nghe được câu chuyện nực cười

nhất trên đời này: "Mọi người có nghe thấy không? Ông ta đang hỏi tôi có thù hận gì với tôi?"

"Nếu ông không có thù oán với tôi, vì sao Diệp Dao lại ra tay giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổi"

"Nếu ông đã không có thù với tôi, vì sao muốn chém đầu vợ tôi và bạn tôi ngay trước mặt mọi người!"

"Hiện tại lại đi hỏi tôi có thù hận gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đúng không?"

"Các ông cũng xứng cùng một dòng họ với tôi? Cút!" "Hay"

Dưới đài võ đạo, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Bắc Minh!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom