Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3442: Thả sư tỷ của cậu ra đi!


Đi dọc theo con đường xây đắp bằng huyền băng chục nghìn năm, Băng Phách mở một mạch mười mấy trận pháp.

Cuối cùng họ cũng đã bước sâu vào bên trong cấm địa của Băng Cực Cung.

Gầm gừ!

Vừa mới đến, phía trước đã vọng tới tiếng rồng ngâm yếu ớt.

Băng Phách nhanh chóng tiến lên, Diệp Bắc Minh theo sát đẳng sau.

Bọn họ bước vào một hang động.

Trong hang động, một con băng long to mấy trăm trượng bị nhốt trong một trận pháp khổng lồ.

Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh và Băng Phách xuất hiện, băng long vốn đang ngủ say bỗng mở mắt: “Là cô! Là cô nhốt tôi ở đây suốt mười triệu năm!”

“Vậy mà cô còn dám trở về!”

Băng Phách hừ nói: “Mười triệu năm trước, bổn tọa có thể chế ngự ông thì mười triệu năm sau băng long ông vẫn không thể vùng dậy đâu!”

Dứt lời, Băng Phách cắn đầu ngón tay.

Ngón tay cô ta vẽ hơn mười đường phù văn trong không trung.

Nháy mắt một đường huyết chú đã thành hình.

“Cô định làm gì đó?”, băng long biến sắc. Băng Phách lười giải thích.

Dưới sự chỉ huy của cô ta, huyết chú bay ra rồi chạm vào người băng long.

“Tôi nguyền rủa cô..."

Băng long gầm gừ không cam lòng, mí mắt không nhịn được rủ xuống.

Một lúc sau, tiếng ngáy vang lên như sấm. Băng Phách thấy thế nói: “Thả sư tỷ của cậu ra đi!”

Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ, đưa Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.

Hai người họ nhắm mắt như đang say giấc nồng.

Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu: “Nhờ cô!”

“Nhưng mà...”

Anh nhíu mày, nhìn vào con băng long đang ngủ say kia: “Cô có chắc là không có vấn đề gì không?”

Băng Phách cười kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi!”

“Huyết chú này sẽ khiến băng long ngủ sau ba ngày ba đêm, chúng ta chỉ cần lấy ra một phần long tủy thì có thể giữ được cơ thể của hai sư tỷ của cậu!”

Cô ta không hề do dự phong ấn trận pháp nhốt băng long.

Cô ta bước lên, đứng sau lưng băng long.

Vung tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.

Ngay khi cô ta chuẩn bị đâm kiếm vào người băng long. “Gầm gửi!”
 
Chương 3443: Ông không ngủ sao?


“Ông không ngủ sao?”

Trên mặt Băng Phách thoáng hiện lên sự khiếp sợ. “Cút!”, băng lòng rít gào, cơ thể khổng lồ vặn vẹo.

Băng Phách bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Cô ta cuống cuồng, chạy tới chỗ trận pháp.

Định bụng mở trận pháp ra lần nữa để phong ấn băng long.

Đúng lúc này, một cái đuôi rồng mạnh bạo vung tới, đập mạnh lên người Băng Phách.

Phụt! Băng Phách phun ra một ngụm máu tươi.

Băng Long nhân cơ hội ấy lao ra, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất nặng nề.

“Đùng đùng”, trận pháp vỡ nát.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Băng Phách, đôi mắt băng long lóe tia sáng đỏ thẫm: “Cô chết được rồi đó!”

Long trảo giơ cao rồi hùng dũng giáng xuống người Băng Phách.

Vút! Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ thẫm lóe qua.

Dưới ánh mắt kinh hoảng của băng long, long trảo kia đã bị chặt đứt.

Vết cắt sắc lạm gọn gàng, máu tươi tuôn trào như thác. “Á... ranh con, mày dám!”

Vẻ mặt băng long vô cùng dữ tợn, nó điên cuồng rít gào: “Không biết tự lượng sức mình!”

Nó đổi mục tiêu tấn công vào Diệp Bắc Minh.

Anh cười khẩy đáp: “Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình đây?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất chiến.

Phụt!

Tất cả yên lặng.

Thời gian như dừng lại.

Ngay sau đó, bùm, đầu băng long giáng mạnh xuống đất.

Máu tươi tuôn trào như thác chảy, chốc lát đã lấp đầy cả hang động.

Một cảm giác nóng bức ập tới, Diệp Bắc Minh bất giác thở dốc.

Băng phách thấy long huyết chảy đầy chợt biến sắc: “Nguy rồi... băng long trời sinh tính tà dâm, máu tươi của nó là thuốc kích dục mạnh nhất thế giới!"

“Cô nói gì?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Ngay sau đó, đầu óc anh choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu.

Một luồng xúc động nguyên thủy dâng lên đại não.

Băng Phách cũng cảm thấy cơ thể mình nóng bức, đôi mắt mê mang nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp... cậu lại đây đi, không... cậu đừng lại đây...”

Diệp Bắc Minh lại bỏ qua Băng Phách.

Anh đi tới chỗ hai vị sư tỷ...

Nhìn thấy cảnh ấy, Băng Phách mở to mắt.

Tuy rằng cơ thể này không phải của cô ta.

Nhưng khi thấy Diệp Bắc Minh bị long huyết ảnh hưởng đi đến chỗ người con gái khác trước.

Hơn nữa vẫn còn là hai người thực vật, lòng cô ta không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại.
 
Chương 3444: Anh căn đầu lưỡi


Diệp Bắc Minh dùng chút lý trí cuối cùng của mình.

Phụt!

Anh căn đầu lưỡi.

Máu tươi ngập khoang miệng, nháy mắt giúp anh tỉnh táo lại.

Diệp Bắc Minh quan sát xung quanh rồi sửng sốt hỏi: “Tiểu Tháp, xảy ra chuyện gì thế?”

Hai người họ tâm linh tương thông.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cậu có thể khôi phục lý trí khỏi sự ảnh hưởng của long huyết!”

“Xem ra cậu quả thật không muốn làm tổn thương sư tỷ của mình!”

Ông ta vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại chạy tới.

Cơ thể mềm nhữn nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.

Anh cúi đầu nhìn xuống, đó đúng là Thẩm Nại Tuyết.

Lúc này, đôi mắt cô ta mơ màng mê đắm.

Hô hấp dồn dập.

Gương mặt đỏ bừng, tứ chỉ ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh. Cơ thể mềm mại nhẹ run.

Cũng chẳng biết bây giờ ai điều khiển cơ thể ấy.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Nguy rồi, cô ta bị long huyết ảnh hưởng!”

Sau đó, Diệp Bắc Minh quả quyết lấy ngân châm ra. Phụt!

Chúng đâm vào cơ thể của Thẩm Nại Tuyết nhưng lại chẳng có gì khác biệt.

“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm của cậu có thể giải kỳ độc trong thiên hạ, nhưng cậu đã quên rằng!”

“Bây giờ trong hang động này đều là long huyết, cho dù cậu giải độc được!”

“Thì long huyết cũng sẽ tiến vào cơ thể cô ta trong nháy mắt, nếu cậu muốn cứu cô ta thì phải triệt tiêu tất cả mọi sự ảnh hưởng của long huyết!”

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Ý của ông là dùng máu đầu lưỡi của tôi sao?”

“Nhóc thông minh lắm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách khẳng định.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, đắc tội rồi!"
 
Chương 3445: Sử dụng thế nào?


Ngay khi nhận được máu của Diệp Bắc Minh, thần hồn của Băng Phách lập tức khôi phục.

Tuy rằng cô ta mượn cơ thể của Thẩm Nại Tuyết nhưng cảm xúc của hai người là khác biệt hoàn toàn.

Đây là lần đầu tiên cô ta được đàn ông hôn.

Thần hồn của Băng Phách không nhịn được mà phát run: “Nhóc con, cậu buông ral”

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cười gượng nói: “Tôi cũng muốn buông cô ra nhưng mà chính cô chạy tới mài”

“Cậu!”

Băng Phách khóc không ra nước mắt.

Tuy cô ta đang khống chế cơ thể này, nhưng lại không thể nào khống chế được sự ảnh hưởng của long huyết.

Tứ chi ôm chặt Diệp Bắc Minh cũng không phải điều cô ta khống chế được.

“Diệp Bắc Minh, cậu chờ đó cho tôi!” Băng Phách quát khã. Khí tức biến mất.

Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết khế rung động, dần dần khôi phục lại: “Ơ... tôi... cậu Diệp, tôi...”

“Có chuyện gì thế này?”

Diệp Bắc Minh giải thích mọi chuyện một lần rồi bổ sung thêm một câu: “Sự ảnh hưởng của long huyết với cô còn chưa biến mất, cô còn cần một phần máu đầu lưỡi của tôi!”

Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ bừng.

Sau khi do dự một lát, cô ta nhắm mắt lại.

Mí mắt nhẹ run: “Cậu Diệp, anh bắt đầu đi...”

Diệp Bắc Minh cúi xuống, đưa máu của mình vào miệng Thẩm Nại Tuyết.

Hai người tách nhau ra ngay.

Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết vẫn còn hơi run nhưng đã khôi phục phần nào.

Tứ chỉ mềm nhữn, trượt xuống từ người Diệp Bắc Minh.

Anh kịp phản xạ ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Thẩm Nại Tuyết rồi nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.

“Cảm ơn cậu Diệp...”

Thẩm Nại Tuyết cúi đầu cảm ơn bằng giọng lí nhí chỉ kiến mới nghe thấy.

Cô ta đợi cả buổi mà vẫn không thấy Diệp Bắc Minh trả lời.

Thế là bèn ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Bắc Minh đang ở bên cạnh hai vị sư tỷ của anh.

Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết thoáng hiện lên sự mất mát.

Lúc này, giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Cô Thẩm, phiền cô gọi tiền bối Băng Phách lên đây!”

“Tôi đã có được Long Tủy rồi nhưng phải làm sao để cứu người đây?”

“Vâng!”

Thẩm Nại Tuyết không kịp nghĩ nhiều.

Cô ta nhắm mắt liên lạc với thần hồn của Băng Phách. Một lát sau, cả hai đã liên lạc xong.

Thẩm Nại Tuyết khó hiểu nói: “Cậu Diệp, lão tổ bảo rằng không muốn gặp lại anh!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy sư tỷ của tôi làm sao giờ?”

Thẩm Nại Tuyết vội vàng giải thích: “Lão tổ đã nói cho tôi cách để sử dụng Long Tủy như thế nào rồi!"

“Sử dụng thế nào?”

Diệp Bắc Minh vội hỏi.

Thẩm Nại Tuyết đáp: “Đầu tiên là dùng long huyết vẽ một Dẫn Hồn Trận, cho hai vị sư tỷ của anh biết cơ thể của mình chưa chết!”
 
Chương 3446: Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!


“Cô Thẩm, phiền cô vẽ giúp tôi Dẫn Hồn Trận kia!”

“Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!”

“Được!”, Thẩm Nại Tuyết gật đầu.

Cô ta nhanh chóng bước lên, lấy ra một cây bút ngọc.

Cô ta nhúng cây bút vào long huyết rồi vẽ Dẫn Hồn Trận trên mặt đất theo sự hướng dẫn của Băng Phách.

“Cậu Diệp, đưa hai vị sư tỷ của anh vào Dẫn Hồn Trận!”

Diệp Bắc Minh ôm Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ đặt vào Dẫn Hồn Trận.

Thẩm Nại Tuyết cắn răng, lấy dao cắt lòng bàn tay của mình.

Cô ta nhỏ máu của mình tưới vào Dẫn Hồn Trận.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, vừa rồi Thẩm Nại Tuyết chưa nói đến bước này.

Không đợi anh nghĩ nhiều, Thẩm Nại Tuyết đã gọi khẽ: “Cậu Diệp, sẵn sàng đặt Long Tủy vào trận pháp!”

“Được!” Diệp Bắc Minh nghe theo để Long Tủy vào Dẫn Hồn Trận.

Sau đó, cả hang động cuồn cuộn gió dữ.

Huyết quang sáng đầy trời, đủ loại phù văn đỏ thãm nhảy múa giữa không trung.

“Keng két”, tiếng nứt vang lên.

Không gian bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra không gian tối đen như mực.

Hai hư ảnh thần hồn lao nhanh ra từ trong đó, đấy chính là thần hồn của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ.

Diệp Bắc Minh thở gấp, kích động kêu lên: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ!"

Hai thần hồn sửng sốt. Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt vốn u ám ấy bỗng bừng sáng: “Tiểu sư đệ! May quá, bọn chị còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được em nữa!”

“Hai vị sư tỷ ơi, thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu cải”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh cũng rất muốn hàn huyên nhiều chuyện với hai vị sư tỷ lắm.

Nhưng thời gian không đợi người: “Hai chị giờ đang ở đâu? Tình hình của bảy vị sư tỷ khác thế nào rồi?”

Vương Như Yên vội đáp: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị chủ Luân Hồi đưa đến U Minh Giới!”

“Quả nhiên là U Minh Giới!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy sự đăm chiêu.

Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, em hay nghe chị nói!"

“Ngoại trừ đại sư tỷ thì chín người chúng ta đều là thể xác luân hồi của Đông Phương Xá Nguyệt!”
 
Chương 3447: Diệp Bắc Minh vui mừng


“Bát sư tỷ, em phải làm sao mới cứu được bọn chị?”

Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời.

Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay †o tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.

“Cậu dám vượt qua làn ranh sinh tử mà thi triển thuật chiêu hồn, dám khinh nhờn phép tắc của cõi U Minh!”

“Nhân loại, sau khi cậu chết sẽ chịu sự nguyên rủa trọn đời không được siêu sinh!”

“Cút mẹ nó đi, để sư tỷ của tôi ở lại!” Diệp Bắc Minh quát to.

Anh lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi điên cuồng chém tới.

“Nhân loại đần độn, không biết tự lượng sức mình!”

Không gian đen ngòm kia vang vọng tiếng gầm nhẹ.

Bàn tay to màu đen kia chuyển hướng sang Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian xung quanh đổ sụp.

Bàn tay to kia run rẩy, máu tươi màu tím trào ra.

“Á... trên thanh kiếm này có... sức mạnh thí thần “Cậu...”

Không gian màu đen kia kinh hãi hét lên.

Bàn tay to ấy nhanh chóng bắt Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ rồi biến mất.

Diệp Bắc Minh xông lên, điên cuồng chém ra hơn mười kiếm: “Sư tỷ!”

Cả hang động run rẩy kịch liệt như tận thế giáng xuống.

Đợi đến khí tất cả lặng yên, cả hang động đã ngổn ngang.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hướng không gian màu đen kia vừa xuất hiện: “Sư tỷ, đợi em! U Minh Giới!"

Anh nghiến răng ken két.

“Cậu Diệp, vết ban trên xác chết đã biến mất rồi!”

Sau lưng anh vang lên giọng nói đầy mừng rỡ của Thẩm Nại Tuyết: “ÁI Tim các cô ấy đập rồi!”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy lại.

Quả nhiên, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ có tiếng tim đập và có cả mạch đập nữa.

“May quái”

Diệp Bắc Minh vui mừng.

Cơ thể của hai vị sư tỷ đã có phản ứng, điều đó đủ chứng minh rằng cơ thể và thần hồn của các cô ấy đã liên hệ với nhau.

Diệp Bắc Minh đưa hai vị sư tỷ về lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, xong anh nhìn sang Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước!”

Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài cấm địa.

“Cậu Diệp...”

Thẩm Nại Tuyết gọi với theo như Diệp Bắc Minh vẫn rời đi không hề ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt cô gái tràn ngập sự mất mác. Sau đó. Phụt!

Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất. Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”
 
Chương 3448: Chuyện gì thế này?


Băng Phách sửng sốt: “Lẽ nào cô yêu thằng nhóc đó rồi?”

Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu rồi nói: “Bên cạnh cậu Diệp có vô số hồng nhan tri kỷ, tôi có là cái gì đâu chứ?”

“Anh ấy cứu tôi hai lần, tôi hy sinh một hồn một phách cho anh ấy thì có là bao?”

“Cô hy sinh cho thằng nhóc kia biết bao nhiêu mà cậu ta lại chẳng biết gì”.

Băng Phách hừ nói: “Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu ngu ngốc vậy đấy!”

Sau khi rời khỏi Băng Cực Cung, Diệp Bắc Minh đi theo tấm bản đồ Mặc Phong Hành đưa cho mình.

Anh đi thẳng đến nhà họ Mặc.

Khi Diệp Bắc Minh chạy tới nhà họ Mặc đã kinh hãi trước khung cảnh trước mắt.

Theo như lời Mặc Phong Hành, nhà họ Mặc ẩn sâu trong một sơn cốc long mạch.

Lúc này, sơn cốc đằng trước đã đổ nát, long mạch bị chém thành mấy đoạn.

Cả nhà họ Mặc la liệt xác chết, nơi nơi đều là những thi thể bị tàn phá không nguyên vẹn.

Máu chảy thành sông. “Chuyện gì thế này?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình mất tích!”

“Được!

Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lan ra ngoài như sóng biển cuồn cuộn.

Sau mấy giây, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho kết quả: “Nhóc nè, hai người bọn họ không có trong đống xác chết đóỊ”

“Tung tích nơi bọn họ mất tích thì sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khí tức của bọn họ đã biến mất, chắc hẳn đã bị gì đó che kín!”

“Nhà họ Mặc bị sát hại, nơi đây lại không có khí tức của bọn họ, chắc vẫn còn sống!”

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.

Trăm mối nghỉ vấn không một lời giải, anh mới rời đi mấy ngày ngắn ngủi.

Vậy mà nhà họ Mặc đã bị người khác huyết tẩy. “Rốt cuộc là ai chứ?”

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một ý tưởng: “Lễ nào là nhà họ Phó?”

“Nhà họ Phó hả? Cậu nói đám người gặp được trong sơn cốc ngày ấy à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
 
Chương 3449: Huyền Các ư?


Lúc này, nhãn chứa vật lóe sáng.

Diệp Bắc Minh niệm suy nghĩ, trong miếng ngọc bội phát ra một giọng nói: “Chồng ơi, anh bảo em giám sát thật kỹ bọn Dư Thiên Trung và Dư Lãng ấy!"

“Hai ngày gần đây bọn họ có hành động!”

“Anh sẽ về ngay!”

Diệp Bắc Minh híp mắt, vội vàng chạy về học viện Viễn Cổ.

Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly đã chờ suốt mấy ngày.

Khi thấy Diệp Bắc Minh trở về, Chu Nhược Giai bổ nhào vào lòng anh: “Chồng ơi!”

Lê Mộng Ly đứng một bên lòng đầy chua chát.

Hai người quyến luyến ôm ấp nhau một hồi lâu rồi mới nuối tiếc buông nhau ra: “Nhược Giai, có chuyện gì?”

Chu Nhược Giai nghiêm mặt đáp: “Mấy ngày trước bọn họ không có hành động gì, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, Dư Thiên Trung nhiều lần một mình ra vào một nơi gọi là Huyền Các!”

“Huyền Các ư?”

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe tới cái tên này.

Lê Mộng Ly chủ động giải thích: “Nơi này rất bí ẩn, chỉ cần Huyền Giới có đồ vật gì đó!”

“Cho dù là công pháp, đan dược, binh khí hay thiên tài địa bảo!”

“Chỉ cần anh đưa ra cái giá đủ thì bọn họ đều có thể giúp anh đạt được!”

“Lại nhắc tới chủ nhân của Huyền Các, nghe đâu hình như cũng họ Diệp!”

Nói xong, Lê Mộng Ly liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Cô ta đoán liệu có thể nào Diệp Bắc Minh có quan hệ gì đó với Huyền Các.

Dù sao, người yêu nghiệt giống Diệp Bắc Minh quá hiếm hoi.

Diệp Bắc Minh đoán ngay suy nghĩ của cô ta: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có quan hệ gì với Huyền Các!”

“Trong đời của tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói tới thế lực này!”

Lê Mộng Ly không nghĩ ngợi nữa. Dù sao Diệp Bắc Minh không cần lừa gạt cô ta.

“À phải rồi, bọn Dư Thiên Trung đến Huyền Các làm gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Lê Mộng Ly đáp: “Tối nay, Huyền Các cử hành một buổi đấu giá, rất có thể Dư Thiên Trung cảm thấy hứng thú với thứ gì đó trong buổi đấu giá!”

“Có danh sách vật phẩm của buổi đấu giá không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Lê Mộng Ly lắc đầu: “Chúng tôi nào có tư cách có được những thứ như vậy chứ, chỉ có những người như viện trưởng mới có được danh sách vật bán đấu giá mà thôi!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Đi, chúng ta đến Huyền Các!”

Lối vào Huyền Các.

Còn hai tiếng nữa là đến giờ buổi đấu giá bắt đầu, lối vào tấp nập người ra kẻ vào.
 
Chương 3450: Ông ta chết chắc rồi!


Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi xuyên qua đám người, đến trước mặt Phó Long Đình: "Công tử, toàn bộ người nhà họ Mặc chạy trốn đã bị giết chết!"

"Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình đã mang về gia tộc, bọn họ cực kỳ mạnh miệng, không khai ai là người giết tiểu công tử!"

"Về phần người thanh niên kia, tạm thời vẫn chưa tìm ral"

Phó Long Đình mở mắt ra: "Một đám ăn hại, tìm một người cũng không tìm thấy?"

"Gia tộc nuôi các người suốt bao nhiêu năm làm cái gì không biết!"

"Công tử..."

Người đàn ông trung niên sợ hãi quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy như một con chim cút: "Xin ngài cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được thăng kial"

"Không cần!"

Phó Long Đình lắc đầu.

"Dạ?"

Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại!

Ông ta chết chắc rồi!

Nhưng điều bất ngờ là, Phó Long Đình lại nhìn về một hướng: "Cậu ta đã tới!"

Hai mắt đăm đăm, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới từ trong đám người.

Chu Nhược Giai nhíu mày: "Nhiều người như vậy, một chỗ đặt chân cũng không có!"

Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Bên kia có miếng đất trống, chúng ta đến đó đi!"

Lê Mộng Ly nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp co rụt lại: "Cậu Diệp, đừng, đó là..."

Không đợi Lê Mộng Ly nói xong một câu.

Diệp Bắc Minh đã kéo tay Chu Nhược Giai đi về phía đất trống rộng trăm mét kial

Hiện trường vốn náo nhiệt chợt yên tĩnh! Một giây sau, khắp nơi oanh động. "Thằng này là ai? Điên rồi sao?"

“Trong vòng trăm mét quanh Phó Long Đình, không có anh †a cho phép, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!"

"Đã từng có người không cẩn thận đi tới trăm mét gần Phó Long Đình, cuối cùng bị diệt tộc!"

Giờ phút này, vẻ mặt của ai ai cũng nghiêm lại! Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!

Giọng nói của Phó Long Đình vang lên: "Tên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!"

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn Phó Long Đình: "Tôi quen biết anh sao?"

"Hít hà!" "Con mẹ nói"

Hàng loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên: "Sau cậu ta dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Phó Long Đình?”

Lê Mộng Ly đứng ở trong đám người, không lo lắng được nhiều như vậy.
 
Chương 3451: Đùi Tôi đang nhìn gì vậy?


Giọng nói của Lê Mộng Ly cũng run run theo: "Đây là Phó Long Đình của nhà họ Phó, hạng nhất Huyền Bảng!"

"Năm nay chưa đến 50 tuổi, nhưng nghe nói đã là cảnh giới Đế Tôn!"

"Nhà họ Phó?"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, rơi xuống trên người Phó Long Đình!

Anh lạnh giọng chất vấn: "Chuyện nhà họ Mặc là do các người làm?”

Phó Long Đình đầy nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Xem ra cậu đã đi qua nhà họ Mặc, miệng của hai ông cháu kia

rất cứng!"

"Đến bây giờ vẫn không nói ra ai giết em trai tôi, xem ra chỉ có thể xuống tay từ cậu!"

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Không cần hỏi, Phó Tiểu Long là tôi giết!"

"Cậu nói cái gì?" Phó Long Đình sững sờ, không kịp phản ứng lại. Người trước mắt mới cảnh giới Động Hư sơ kỳ!

Dù em trai anh ta là rác rưởi, thực lực cũng ở phía trên cảnh giới Hư Thần!

Đừng nói đến việc còn có hai cảnh giới Đế bảo vệ!

Sao có thể chết trong tay một tên cảnh giới Động Hư sơ kỳ?

"Không có khả năng!"

Phó Long Đình lắc đầu: "Với thực lực của cậu thì không thể nào tổn thương đến em trai tôi mảy may, nói ra người sau lưng cậu đi!"

Vèo!

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, bóng dáng lóe lên!

Ảnh Thuấn!

Trong nháy mắt rơi vào trước mặt Phó Long Đình!

Gào rống!

Một tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, Phó Long Đình không hề có cơ hội phản ứng!

Một quyền rơi xuống mũi anh ta!

"Ầm" một tiếng cực lớn, Phó Long Đình trực tiếp bị hất bay ra ngoài!

"Trời ơi!"

"Đùi Đùi! Đùi Tôi đang nhìn gì vậy?"

"Phó Long Đình bị đánh bay?"

Toàn trường sôi trào, mọi người ở đây gần như nghẹt thở, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này!

Lê Mộng Ly há miệng, đang định nói chuyện.

Lại duỗi tay ra, gắt gao che miệng nhỏ, không dám lên tiếng!

Giờ phút này, chỗ sâu trong Huyền Các.

Một nha hoàn vội vã xông vào trong khuê phòng của một cô gái.

"Thiếu chủ, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi..."

Trước gương trang điểm, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà mặc áo ngủ bằng lụa mỏng đang ngồi đó.

Thân thể mềm mại tuyệt diệu như ẩn như hiện!
 
Chương 3452: Cậu Phó!


Nha hoàn vừa chạy vào giải thích: "Có người đánh nhau ngoài Huyền Các!"

Thiếu nữ lắc đầu, không hề hứng thú: "Chỉ cần không đánh nhau bên trong Huyền Các, bọn họ đánh đến trời long đất lở cũng không liên quan đến ta!"

Nha hoàn do dự nói: "Nhưng, một người đánh nhau là Phó Long Đình, đệ nhất Huyền Bảng!"

"Hơn nữa..."

"Thêm gì nữa?", thiếu nữ hứng thú.

"Hơn nữa anh ta đang bị đánh..., nha hoàn thành thật trả lời.

"Cái gì?" Hai mắt thiếu nữ tỏa sáng, bỗng nhiên quay đầu đứng dậy.

Nha hoàn trực tiếp nhìn ngây người, trên ngực trắng tỉnh của thiếu nữ lại có một con huyết long mờ ảo vẽ lên bằng chu sa!

“Cậu Phó!"

Một lão già của nhà họ Phó hoảng sợ, vội vàng phóng đến một vùng phế tích.

"Cút!"

Một tiếng tức giận gào thét vang lên, thân thể của ông lão bay ra ngoài!

Ầm! Hóa thành một đám sương máu nổ tung! Trái tim mọi người co rụt lại, thật ác độc!

Ngay cả người của mình cũng giết như vậy!

Một giây sau, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt!

Một bóng người lao vùn vụt tới phía Diệp Bắc Minh như sao băng!

Khát máu! Điên tiết! Điên cuồng! "Cậu Diệp cẩn thận!", Lê Mộng Ly hô to.

Chu Nhược Giai quét mắt nhìn cô ta: "Yên tâm, chồng tôi sẽ không thual"

"Nhưng Phó Long Đình là hạng đầu Huyền...", Lê Mộng Ly còn chưa kịp nói xong một câu.

Liền thấy được cảnh tượng khó quên nhất cuộc đời này!

Chỉ thấy.

Phó Long Đình rơi xuống trước người Diệp Bắc Minh, vừa rồi anh ta bị một quyền đánh bay, lúc này cũng đấm ra một quyền!

Gào rống!

Thế mà cũng phát ra tiếng rồng ngâm!

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Dùng quyền đối quyền với tôi? Không biết tự lượng sức mình!"

Một quyền nghênh đón! Tiếng "răng rắc" vang giòn! "AI"

Phó Long Đình kêu lên thảm thiết, bay ra ngoài như chó chết!
 
Chương 3453: Kẻ này quá nghịch thiên!


Tiếng "ầm vang" cực lớn truyền tới, Phó Long Đình bay giữa trời hung hăng nện xuống mặt đất!

"Mày dám đối xử với tao như vậy?"

Phó Long Đình phát ra âm thanh tức giận và không dám tin: "Tao là cháu đích tôn của nhà họ Phó, đệ nhất Huyền Bảng!"

"Càng là gia chủ nhà họ Phó tương lai, mày dám như vậy..."

"ồn ào!"

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ, giày Hồi Lực đạp xuống!

Răng đầy miệng Phó Long Đình nổ tung, máu me đầm đìa!

"Thằng chó đẻ, con mẹ nó mày muốn chết!"

Phó Long Đình hoàn toàn điên cuồng, trên người lao ra hư ảnh một con Kim Long, muốn tránh thoát chân Diệp Bắc Minh!

"Rồng? Tôi cũng có!"

Diệp Bắc Minh cười đầy lạnh lẽo, sau lưng phun ra ma khí ngập trời!

Chín con Ma Long màu đen đồng thời nghiền ép về phía Kim Long do Phó Long Đình triệu hồi ra, trong nháy mắt xé nát nói

Ầm! Äm! Âm! Âm!

Anh lại dùng tốc độ nhanh nhất liên tục đạp xuống bốn chân, giãm nổ tung tứ chi của Phó Long Đình ngay tại chỗ!

"Này... Sao lại như vậy?”

Lê Mộng Ly dọa sợ, thân thể mềm mại run rẩy!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Chu Nhược Giai kiêu ngạo, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Bắc Minh mang theo yêu thương vô hạn!

"Trời ạ!"

"Phó Long Đình không những thua, mà chân tay còn bị phế đi?"

"Thằng này là ai, cậu ta điên rồi sao?"

Sau nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, thay vào đó sự khiếp sợ nồng nặc!

Đối xử với Phó Long Đình như vậy, nhà họ Phó có thể buông tha anh sao?

Không biết từ lúc nào, phía Huyền Các mở ra một cánh cửa sổ, một đôi mắt đẹp hơi kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện!

"Người này là ai? Anh ta lại đánh thăng được Phó Long Đình?"

Mấy nha hoàn sau lưng thiếu nữ đều lắc đầu.

"Cậu Phó!"

"Thằng chó đẻ, thả cậu Phó nhà chúng tôi ra!"

Lúc này, bảy tám lão già mở to hai mắt xông đến, trái tim bị dọa đến gần như nổ tung!

Tứ chi Phó Long Đình bị đánh gãy, còn chịu thương nặng như thế.

Bọn họ không bảo vệ tốt cho anh ta, sau khi trở về tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!

Hiện tại cứu Phó Long Đình, khi trở về có lẽ còn có thể giữ được tính mạng của người nhài

Diệp Bắc Minh liếc nhìn đám lão già này: "Một tên phế vật mà thôi, tôi có thể không giết anh tai"

"Dùng mạng của ông cháu nhà họ Mặc để đổi!" Những lão già này hơi do dự.

Đột nhiên, Phó Long Đình điên cuồng gào lên: "Đụ! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì?”

"Ra tay, đồng loạt ra tay cho tao! Giết tên chó đẻ này!"

Một chân Diệp Bắc Minh giãm lên nửa gương mặt Phó Long Đình: "Anh quá lắm mồm!"

"Cậu Phó..." Đám lão già nhà họ Phó bị dọa đến vãi cả linh hồn! "Hít hà..."

Người tu võ bên ngoài Huyền Các không ngừng hít ngược khí lạnh, chết lặng nhìn về phía này!

Kính sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Kẻ này quá nghịch thiên!

"Lá gan của mày lớn lắm, thật sự rất lớn!"

Phó Long Đình dùng chân nguyên phát ra âm thanh, vô cùng oán độc nói: "Tao rất tò mò, mày rốt cuộc là ai?"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp: "Diệp Bắc Minh!"

"Diệp Bắc Minh?"
 
Chương 3454: Giờ mày mới biết?


Cái tên này Phó Long Đình từng nghe nói qua một hai lần!

Nghe nói người này sát phạt quả quyết, thủ đoạn cực kỳ máu tanh.

Động một tí liền diệt toàn bộ tông môn người tal

Bất luận tên tuổi Diệp Bắc Minh lớn đến thế nào, sao Phó Long Đình có thể để vào mắt?

Anh ta thấy, tùy tiện một lão già cảnh giới Đế của nhà họ Phó đều có thể tiện tay chém giết người này!

Anh ta có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, người trước mắt lại chính là Sát Thần kial

"Cái gì? Cậu ta chính là Sát Thần Diệp Bắc Minh?" "Lại là cậu ta?"

"Mấy người Thiên Đạo tông chủ, chủ nhân Sát Minh, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang Bang chủ đều chết dưới tay người này!"

"Còn có sáu vị lão tổ cảnh giới Đế của Huyền Thiên Tông cũng chết trong tay Sát Thần này!"

"Tôi còn tưởng rằng là một lão già, dù gì cũng là một người trung niên đi? Thế mà lại trẻ tuổi như thế?"

Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc MinhI Nghi hoặc! 'Tò mòiI

Càng nhiều chính là kinh ngạc nồng đậm và không thể tưởng tượng nổi!

Sau khi biết được thân phận của Diệp Bắc Minh, Phó Long Đình không những không hề sợ hãi!

Ngược lại, khóe miệng anh ta nở nụ cười âm trầm: "Diệp Bắc Minh đúng không? Nếu mày không bại lộ thân phận thì có lẽ sẽ hơi khó chơi một chút!"

"Hiện tại tao biết mày là ai, chỉ cần tao muốn!"

"Trong vòng một giờ, tao có thể biết được tất cả tin tức và bí mật của mày!"

"Xuất thân, lai lịch của mày, bao gồm cả bố mẹ, người thân bạn bè thân thiết của mày, tao sẽ biết thông tin về tất cả mọi người!"

"Mày đoán xem, nếu để tao biết bọn chúng..."

Con ngươi Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Anh đang uy hiếp tôi?"

"Giờ mày mới biết?"

Phó Long Đình hỏi ngược lại.

Một giây sau, anh ta lập tức hối hận!

Diệp Bắc Minh khoát tay, mười ba cây kim châm cùng nhau rơi xuống!

Chui vào bên trong huyệt đạo của Phó Long Đình. Chỉ chớp mắt, cả người Phó Long Đình cong lại: 'ÁI"

Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết xé lòng, một đôi tay điên cuồng tự cào bản thân!

Trong khoảnh khắc, cả người bị cào đến máu thịt be bét! "Đừng! Đau quát Tao đau quát"
 
Chương 3455: Bọn họ nào dám ra tay!


Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp trả: "Cơ thể con người có tổng cộng 720 huyệt đạo, bây giờ cậu Phó của các người đang có cảm giác như lên núi đao xuống chảo dầu!"

"Mười lăm phút sau, anh ta sẽ cảm thấy như có chục ngàn con kiến đang gặm cắn máu thịt của anh tai"

"Lại thêm mười lăm phút nữa, anh ta sẽ lột da của mình từng chút một!"

"Mười lăm phút cuối cùng, anh ta sẽ bởi vì đau nhức kịch liệt nà muốn ăn sống máu thịt của mình!"

"Nhớ kỹ, các người chỉ có một giời"

"Nếu như trong vòng một giờ, tôi không thấy hai ông cháu nhà họ Mặc xuất hiện trước mắt tôi!"

"Phó Long Đình sẽ chết!"

"Nhà họ Phó sẽ bị tiêu diệt!"

Anh nói ra từng chữ, leng keng có lực!

Anh lấy điện thoại di động ra, ấn đồng hồ tính giờ.

Tám lão già nhà họ Phó dại ra đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối!

Những người tu võ khác tại đây thì khiếp sợ không ngậm miệng được!

Thằng này rốt cuộc lấy sức mạnh từ đâu ra?

Bên trong Huyền Các, thiếu nữ tuyệt sắc chớp chớp đôi mắt: "Tên này khá thú vị".

Mấy nha hoàn bên cạnh lắc đầu: "Tiểu thư, loại người này quá ngông cuồng!"

"Thật sự nghĩ rằng bắt lại một Phó Long Đình, nhà họ Phó sẽ bó tay chịu trói sao?"

"Thật sự chọc giận nhà họ Phó, e rằng Diệp Bắc Minh này sẽ chết rất khó xeml"

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Các người còn đang chờ cái gì? Chờ chết hả!"

"Còn chưa cút trở về thông báo cho nhà họ Phó?"

"Cậu!"

Tám lão già nhà họ Phó nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Bốn người trong đó nhanh chóng rời đi, bốn người khác thì phân nhau canh giữ bốn phương tám hướng quanh Diệp Bắc Minh!

Mười lăm phút trôi qua.

"A!"

Phó Long Đình thê thảm kêu to: "Đau quá! Đau chết tao rồi, giết tao, mày giết tao đi!"

Diệp Bắc Minh thờ ơi Lại qua mười lăm phút!

Phó Long Đình bị hành hạ đến không chịu nổi, vươn tay chộp lấy làn dal

"Roẹt" giật xuống một tảng lớn, nhìn thấy mà giật mình!

"Cậu Phó, đừng tự mình hại mình!", một lão già của nhà họ Phó kêu to.

Con mắt Phó Long Đình tràn ngập tơ máu, gâm nhẹ như thú dữ: "Một đám phế vật! Mau tới giết tao!"

"Tao ra lệnh cho mày giết tao, nếu không chỉ cần để tao sống sót, tao cam đoan sẽ giết cả nhà mày!"

"Này... Bốn lão già nhà họ Phó không biết làm sao!

Bọn họ nào dám ra tay!

Dù thật sự dám ra tay, bọn họ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh!

Bên người thiếu nữ xinh đẹp, một nha hoàn phỉ nhổ: "Chủ nhân, Diệp Bắc Minh này thật là một con chó độc ác!"
 
Chương 3456: Đau đớn gấp bội!


Các cô ấy rõ ràng lực lượng của nhà họ Phó.

Tuyệt đối không phải một Diệp Bắc Minh có thể đối đầu! Mười lăm phút cuối cùng đến!

Đau đớn gấp bội!

Cả người Phó Long Đình vặn vẹo, từng tấc da thịt trên người đều bị chính anh ta xé xuống!

Giờ phút này, Phó Long Đình không thể chịu nổi đau nhức kịch liệt trên thân thể nữa, anh ta bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu giết tôi đi!"

Phó Long Đình đệ nhất Huyền Bảng!

Lúc này lại quỳ xuống muốn được chết!

Có thể nghĩ anh ta đang chịu đau nhức kịch liệt nhường nào!

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh không biểu cảm: "Chịu đựng!"

"Mày!"

Phó Long Đình hoàn toàn tuyệt vọng!

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, anh ta căn lấy cánh tay của mình!

Cứng rắn giật xuống một mảng máu thịt mơ hồ!

"Trời ạ..."

Mọi người bị dọa sợ, con ngươi co rụt lại, không dám nhìn thẳng!

Đột nhiên. "Đình Nhi!"

Nơi xa truyền đến một tiếng rít gào!

Một nha hoàn phát ra tiếng cười như chuông bạc:

"Hahaha, tiểu thư, người nhà họ Phó đến".

Một đám người đàn ông trung niên xông đến, khí tràng mạnh mẽ, người tu võ bốn phía bị ép đến không ngừng lui lại!

Tổng cộng hơn hai mươi người.

Một nửa trên cảnh giới Đế, một nửa kia là cảnh giới Đế Tôn!

Hai lão già đi sau cùng đám người dùng cặp mắt như rắn độc khóa chặt Diệp Bắc Minh!

Bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích trí mạng!

"Thằng chó đẻ, mày thật là ác độc!"

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Phó Long Đình, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền run lẩy bẩy: "Thả con trai tao ra, nếu không Phó Toàn Thịnh tao thề mày sẽ hối hận tất cả những chuyện đã làm ngày hôm nay!"

"Ông cháu nhà họ Mặc đâu?"

Diệp Bắc Minh nhìn Phó Toàn Thịnh.

Phó Toàn Thịnh đè thấp cuống họng: "Thằng chó đẻ, tất cả chúng tao đều tới!"
 
Chương 3457: Thả người!


Đan điền Phó Long Đình lập tức nổ tung! "Không..."

Tâm trạng Phó Toàn Thịnh gần như nổ tung! "Gan chó của mày thật là lớn!"

"Mày đúng là ác độc, lại muốn hủy hoại thiên tài của nhà họ Phói"

"Mày đang làm điều ác đấy!"

Đám người nhà họ Phó nhảy dựng lên chửi âm ầm.

Dù sau này chữa trị đan điền, tư chất của Phó Long Đình nhất định sẽ chịu ảnh hưởng!

"Thằng chó đẻ, mày!"

Phó Toàn Thịnh gần như nghiến nát hàm răng, phẫn nộ đến toàn thân run rẩy.

Hai mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ hail"

Phó Toàn Thịnh không có cách nào, chỉ có thể khẽ quát một tiếng: "Dẫn tới!"

Một lát sau, Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình bị dẫn tới. Sắc mặt hai người trắng bệch, khóe miệng có máu tươi!

Mặc dù thân thể chịu tra tấn, may là không có nguy hiểm đến tính mạng!

Thấy được Diệp Bắc Minh, hai người kích động nói: "Cậu Diệp..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu, ra hiệu bọn họ đừng nói.

Anh nhìn mấy người nhà họ Phó, chỉ có hai chữ: "Thả người!"

Phó Toàn Thịnh hỡi híp mắt lại: "Mày thả con tao trước!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông còn có tư cách nói điều kiện với tôi?"

"Thằng chó đẻ mày đừng có quá đáng!"

Mấy người đàn ông trung niên giận không kiềm chế được, vén tay áo lên.

Phó Toàn Thịnh lắc đầu, con ngươi nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!

Trong lòng ông ta như nhỏ máu: "Được rồi, hôm nay thằng này chắc chắn sẽ phải chết!"

"Tôi sẽ để cậu ta hưởng thụ cực hình thê thảm hơn Đình Nhi gấp trăm ngàn lần!"

Ông ta vẫy tay: "Thả người!"

Sau khi lấy lại tự do, Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình nhanh chóng đi ra sau lưng Diệp Bắc MinhI

"Bây giờ thả con tao ral" Phó Toàn Thịnh quát khẽ.

Phó Long Đình cố nén đau nhức kịch liệt, cực kỳ oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, mày sẽ chết rất thê thảm!"

"Tao bảo đảm!" "Thật hả?" Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua: "Xin lỗi, quá một giờ rồi!"

"Cái gì?" Mọi người nhà họ Phó sững sờ.

Con ngươi Phó Long Đình co rụt lại, run giọng nói: "Đừng..."

Diệp Bắc Minh giơ chân lên, hung hăng đạp xuống đầu Phó Long Đình!

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên, đầu của Phó Long Đình nổ tung!

"A! A! A!"

Tâm thái của Phó Toàn Thịnh hoàn toàn tan vỡ, gầm nhẹ như thú dữ: "Giết! Giết! Giết! Giết tên súc sinh này cho tao!"
 
Chương 3458: Ông lão còn chưa nói chuyện


Người nhà họ Phó dường như không hề nghe thấy, vẫn đánh úp về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đang chuẩn bị ra tay!

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Nhà họ Phó, các người coi khinh uy nghiêm của Huyền Các hả?"

Ong!

Một giây sau, một luồng hơi thở như thác lũ ầm ầm bộc phát!

Một ông lão sải bước ra ngoài, đứng trước người Diệp Bắc Minh!

Ông ta nhẹ nhàng khoát tay, giơ lên một ngón tay.

Diệp Bắc Minh chợt cảm thấy xung quanh sinh ra một cái chắn, bao vây hai người ở trong đó!

"Ầm" một tiếng long trời lở đất vang lên, người nhà họ Phó như đâm phải miếng sắt, tất cả đồng loạt bay ngược ra ngoài!

"Thân thể Bán Thần, ông..."

Con ngươi Phó Toàn Thịnh sợ hãi, kiêng ky nhìn chằm chăm ông lão: "Dù ông có là thân thể Bán Thần, ông thật sự muốn xen vào chuyện nhà họ Phó tôi hả?"

Ông lão còn chưa nói chuyện.

Một giọng nói như tiếng trời vang lên sau lưng ông ta: "Nhà họ Phó muốn phá hư quy củ của Huyền Các sao?"

Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn về phía cổng lớn của Huyền Các!

Cổng lớn mở ra, trong đó đi ra một cô gái hoàn hảo không một tì vết.

Ánh mắt vô số đàn ông co lại.

Lê Mộng Ly há to miệng: "Ồ, một cô gái thật đẹp!"

Chu Nhược Giai đi tới, không nhịn được mà kéo ống tay áo của Diệp Bắc Minh: "Chồng ơi, cô gái này đẹp không?"

"Không bằng một phần chục ngàn của eml" Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Chu Nhược Giai che miệng: "Phì phì! Anh chỉ biết dỗ người †a thôi, với trực giác của phụ nữ!"

"Em luôn có cảm giác sau lưng hai người sẽ xảy ra chút gì đó!"

Tạch!

Ở đây đều là người tu võ, Chu Nhược Giai vừa dứt lời, vô số ánh mắt bất thiện nhìn qua!

Cô gái hoàn hảo không tì vết kia cũng nhíu mày!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Em đừng nói lung tung!"

Chu Nhược Giai hừ nhẹ: "Trên người anh có khí chất thu hút gái đẹp, em mặc kệ!"

"Mặc kệ anh tìm bao nhiêu phụ nữ, em vĩnh viễn là vợ cả của anhl"

Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt. Cô nàng này đang suy nghĩ gì đấy!

Phó Toàn Thịnh cắn răng quát: "Cô Diệp, quan hệ giữa nhà họ Phó và nhà họ Diệp không hề tệ!"

"Cô thật sự không định cho chút mặt mũi nào sao?"
 
Chương 3459: Khốn nạn!


Phó Toàn Thịnh khẽ quát một tiếng, gió lớn dâng trào: "Cô thật sự muốn ép tôi?"

"Thằng chó đẻ này giết con trai tôi ngay trước mặt mọi người, đã phạm phải quy củ không thể tha thứ!"

Một cỗ khí thế đánh về phía Diệp Vy Ny!

Cùng lúc đó, ông lão vừa mới ra tay hừ lạnh, duỗi tay cho một cái tát!

Chát! Một tiếng chát lanh lảnh vang lên!

Phó Toàn Thịnh ngã xuống đất như chó chết, khuôn mặt sưng thành đầu heo!

Giọng nói lạnh lẽo của ông lão vang lên: "Nhà họ Phó, cảnh cáo một lần!"

"Hiện tại, trong vòng mười lăm phút, các người mau rời khỏi phạm vị trăm dặm quanh Huyền Các!"

"Nếu không, giết không thai"

Phó Toàn Thịnh bụm mặt, cố nén lửa giận: "Chúng ta đi!"

Trước khi đi, ông ta dùng ánh mắt cực kỳ âm độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng chó đẻ kia, trừ phi cả đời này mày trốn trong Huyền Các không ra, nếu không, chỉ cần mày rời khỏi

Huyền Các một bước!"

"Phó Toàn Thịnh tao bảo đảm sẽ khiến mày trả cái giá lớn gấp trăm lần con trai tao!"

Ông ta quay người bước nhanh rời đi.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Diệp Vy Ny: "Cảm ơn! Tôi nợ cô một ơn huệt"

Nếu Tiểu Tháp ra tay, anh cũng không hề sợ người nhà họ PhóI

Nhưng e rằng sẽ bại lộ một vài thứ!

Diệp Vy Ny xem như giúp anh một lần!

Diệp Vy Ny nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chỉ đang giữ gìn quy củ của Huyền Các, không phải giúp anh!"

Cô ta quay người tiến vào Huyền Các. Chân trước vừa rời đi, hiện trường lập tức sôi trào!

"Thằng này mạng cứng thật đấy, đắc tội nhà họ Phó còn chưa chết!"

"Một khi Huyền Các đóng cửa, cậu ta hẳn phải chết không nghi ngời"

"Đắc tội nhà họ Phó, chết chắc rồi!"

Rất nhiều người lắc đầu, đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

"Chư vị, có thể mọi người không để ý đến một chuyện!"

Có người mở miệng: "Kẻ này cũng không phải vật trong ao, mọi người không nhận ra sao? Cậu ta giết chết Phó Long Đình dễ như trở bàn tay!"

"Phó Long Đình là ai? Là đệ nhất Huyền Bảng!"

"Ý của ông là?"

Mọi người giật mình.

Người mở miệng ngưng trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thiên phú và thực lực của người nàu vượt xa Phó Long

Đình!"

"Cậu ta rất có thể chính là người được ông trời chọn lựa, kẻ may mắn kial"

"Cái gì?"

Hô hấp mọi người gần như ngừng lại, tất cả ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi!

Cùng lúc đó, trong một góc của đám người.

Khuôn mặt Dư Lãng hơi trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ: "Ông nội, tên này quả là một yêu nghiệt!"

"Nếu không thì chúng ta trả lại trăm vị sư phụ cho anh ta đi!"

"Khốn nạn! Phế vật!"

Dư Thiên Trung khẽ quát: "Ông còn không sợ, cháu sợ cái gì?"

"Chỉ cần ông luyện hóa trăm thân thể luân hồi kia, sẽ có thể tẩy gân phạt tủy cho cháu!"
 
Chương 3460: Đồ vô dụng!


Ngay cả hạng thứ nhất Huyền Bảng mà tên này cũng dám giết trước mặt mọi người!

Hắn ta thật sự sợ hãi!

"Đồ vô dụng!"

Nhìn thấy biểu hiện này của Dư Lãng, Dư Thiên Trung giận giữ: "Huyền Các đã mở ra, đi vào lấy được món đồ kia rồi lại nói!"

Mười lăm phút sau, đám người Phó Toàn Thịnh rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh Huyền Các.

"Đáng chết!"

Sấm chớp bộc phát, Phó Toàn Thịnh dùng một quyền đánh tảng đá lớn trăm mét thành mảnh vỡ vẫn không thể lăng lại lửa giận!

"Thằng! Chó! Đẻ! Này! Thật! Đáng! Chết!"

Phó Toàn Thịnh nghiến răng kẽo kẹt.

"Nhị ca, thăng này không có khả năng trốn trong Huyền Các cả một đời!"

Một người đàn ông trung niên lại gần: "Hàng năm, buổi đấu giá của Huyền Các chỉ mở ra ba ngày!"

"Ba ngày sau, bất kỳ ai cũng phải rời khỏi Huyền Các!"

"Đến lúc đó, Huyền Các sẽ không có lý do nhúng tay nữa, thằng này còn có đường sống sao?"

Trong con ngươi Phó Toàn Thịnh lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo: "Thực lực của thằng này không chỉ dừng lại ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, chắc chắn là giả heo ăn thịt hổi"

"Đề phòng mọi trường hợp, lại điều thêm mấy người từ gia tộc bày ra thiên la địa võng!"

"Lần này, tôi nhất định phải làm cho cậu ta sống không bằng chết!"

Diệp Bắc Minh không để ý đến tiếng bàn luận và ánh mắt của mọi người.

Anh đi thẳng tới bên cạnh Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: "Mọi người tốt hơn chút nào chưa, chuyện này rốt cuộc là

như thế nào?"

Mặc Phong Hành lắc đầu: "Uống thuốc của thiếu chủ, chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều!"

"Hôm đó, sau khi chia tay với Thiếu chủ, chúng tôi vừa trở lại nhà họ Mặc không bao lâu!"

"Người nhà họ Phó liền tới. Sau khi bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của Phó Tiểu Long thì tàn sát toàn bộ

nhà họ Mặc..."

Mặc Đình Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối: 'Bố ơi, mẹ ơi..."

Yên lặng rơi lệt

Hai mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Hai người yên tâm, chuyện này gây ra bởi vì tôi!"

"Tôi chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời hài lòng!"

Mặc Phong Hành cười khổ: "Thiếu chủ, tôi thấy vẫn là thôi đi!"

"Nhà họ Phó có bối cảnh là Thần Giới, chúng ta không thể trêu vào!"

"Cũng may bọn họ không phát hiện ra bí mật của nhà họ Mặc, cũng không phát hiện sự tồn tại của Huyền Bảng!"

"Hiện tại Thiếu chủ theo tôi về nhà họ Mặc đi lấy Huyền Bảng đi!"
 
Chương 3461: Cậu Diệp quen biết cô ấy?


Anh dẫn theo Lê Mộng Ly và Chu Nhược Giai đi vào bên trong Huyền Các!

Đi thẳng đến phòng đấu giá lớn nhất trong đó, hơn triệu người được chọn lọc từng bước.

Cuối cùng, người có thể đi vào nơi này vượt quá một trăm ngàn người!

Khoảnh khác Diệp Bắc Minh tiến vào hiện trường đấu giá, ánh mắt trực tiếp bị người bán đấu giá chủ trì buổi đấu giá hấp dẫn!

"Nhược Tuyết?"

Cô gái trên đài cao với khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lẽo chính là Hạ Nhược Tuyết!

"Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc vui mừng!

Sau khi chia tay Hạ Nhược Tuyết tại đại lục Tam Thiên, cô ấy nói mình phải đi hoàn thành nguyện vọng của Vạn Đạo Kiếm Chủ!

Hai người chưa từng gặp được nhau!

"Cô ấy là? Cậu Diệp quen biết cô ấy?

Lê Mộng Ly hơi nghi hoặc.

Chu Nhược Giai bất đắc dĩ lắc đầu: "Một vị hồng nhan tri kỉ của chồng tôi, nếu phải nói thì có thể coi như bà hai!"

"Cái gì?" Lê Mộng Ly hơi choáng váng.

Chu Nhược Giai hào phóng như vậy hả, bằng lòng chia sẻ chồng với người khác sao?

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Mộng Ly dâng lên cảm giác kỳ quái!

Giờ phút này gặp lại Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh kích động lên tiếng: "Tại sao em lại ở chỗ này?"

Một bước bước lên đài cao!

Nhưng hành động này khiến hiện trường vốn đang yên tĩnh lập tức sôi trào!

"Sát Thần đang làm gì?"

"Anh ta lại bước lên sàn đấu giá của Huyền Các?" "Anh ta điên rồi sao?"

Một vài nhân vật lớn biến sắc mặt.

Một vài người tu võ lần đầu tiên tới người tu võ nghỉ ngờ hỏi: "Tiền bối, sao vậy?"

"Không thể lên sàn đấu giá của Huyền Các sao?"

Bên trong ghế khách quý, một ông lão mặc áo tím nghiêm mặt: "Huyền Các có quy định, chỉ có người đốt đèn trời mới có tư cách bước lên đài!"

"Cái gì?"

"Đốt đèn trời?"

"Đụ mẹ..."

Nghe được đáp án này, mọi người hoàn toàn hiểu ra vì sao những nhân vật lớn này lại có phản ứng như vậy!

Người tu võ thường xuyên tham gia buổi đấu giá đều biết, thứ gọi là đốt đèn trời.

Có nghĩa một người mua đi toàn bộ vật phẩm trong nguyên một vòng bán đấu giá!

Người tu võ bình thường hoàn toàn không có loại thực lực này, cho dù có nội tình như nhà họ Phó!

Dám đốt đèn trời tại trên Huyền Các, cũng sẽ gần như táng gia bại sản!

Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom