Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3422: Chờ đời sau của Hoa tộc trở về!


Mặc Phong Hành mời Diệp Bắc Minh ngồi trong một cái đình, lại lần nữa quỳ trên mặt đất: 'Mặc Phong Hành, gia chủ đời thứ ba trăm tám mươi mốt của nhà họ Mặc, tham kiến chủ nhân!"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn ông ta: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mặc Phong Hành cung kính đáp lời: "RõI" "Nhà họ Mặc tôi vốn là tôi tớ của nhà họ Diệp Hoa tộc. Sau khi Hoa tộc hủy diệt, con cháu nhà họ Diệp cũng thất lạc khắp nơi!"

"Nhà họ Diệp sớm đã suy nghĩ kỹ hết thảy, để nhà họ Mặc chúng tôi mang theo thánh vật Hoa tộc mai danh ẩn tích!"

"Chờ đời sau của Hoa tộc trở về!"

"Tổ tiên nhà họ Diệp đã từng tiên đoán, nhà họ Diệp sẽ có một vị con cháu mang theo huyết long mạnh mẽ trở về!"

"Hôm nay, chủ nhân cậu cuối cùng cũng xuất hiện!" Nghe Mặc Phong Hành nói.

Diệp Bắc Minh khẽ sửng sốt!

Sao lời này nghe giống chuyện kể đêm khuya vậy?

Anh nhướng mày: "Mặc lão tiên sinh, ông đang không nói đùa chứ?"

"Tổ tiên nhà họ Diệp? Lại còn thánh vật Hoa tộc?"

"Chẳng lẽ thánh vật của Hoa tộc ở ngay tại nhà họ Mặc?"

Mặc Phong Hành ngưng trọng gật đầu: "Chính xác! Thánh vật của Hoa tộc đang ở ngay nhà họ Mặc, để che giấu tai mắt người khác".

"Nhà họ Mặc chúng tôi sửa lại tên của thánh vật Hoa tộc: Huyền Bảng!"

"Cái gì?"

Lần này, Diệp Bắc Minh hoàn toàn không bình tĩnh: "Thánh vật của Hoa tộc chính là Huyền Bảng? Chuyện gì vậy?"

Mặc Phong Hành giải thích: "Cậu Diệp, có thể là do tôi chưa giải thích rõ ràng".

"Thánh vật của Hoa tộc là một tảng mẫu thạch Hỗn Độn, thứ này vô cùng đặc thù!"

"Nó có thể cảm ứng được thực lực của toàn bộ người trẻ tuổi dưới 1000 tuổi tại Huyền Giới, sau đó nhà họ Mặc chúng tôi sẽ liệt kê xếp hạng này thành một danh sách!"

"Đặt tên là Huyền Bảng!"

Diệp Bắc Minh còn chưa nói chuyện.

Âm thanh kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã vang lên trước: "Đụ mẹ! Mẫu thạch Hỗn Độn? Thật hay giả!"

Lần đầu tiên Diệp Bắc Minh thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động như thế.
 
Chương 3423: Thần bí và ít xuất hiện!


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền giọng đến: "Nhóc, mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra cùng thiên địa sơ khail"

"Nó có thể biến đổi thành vạn vật trong thế gian, thứ đồ chơi này bản tháp chỉ nghe nói qua, chứ chưa từng gặp được!"

"Nếu như thánh vật của Hoa tộc thật sự là một tảng mẫu thạch Hỗn Độn, cũng khó trách người của Thần Giới muốn đuổi giết Hoa tộc..."

"Tất cả đều có thể giải thích được!"

"Chuyện này chẳng khác gì việc một người bình thường lấy được ngọc tỉ truyền quốc, Hoàng đế có thể không đuổi giết sao?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Một tảng đá vụn mà thật sự lợi hại như vậy?”

"Đùi" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chửi tục: 'Một tảng đá vụn? Con mẹ nó cậu biết tảng đá kia có ý nghĩa như thế nào không?”

"Chỉ cần cậu muốn, nó có thể khiến cậu đứng ở vị trí bất bại!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Tiểu Tháp, nếu tôi dùng mẫu thạch Hỗn Độn giúp ông tái tạo thân thể thì sao?"

"Đụ mẹ!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động vô cùng: "Nhóc, mẹ nó cậu nói thật à?"

"Nếu cậu có thể làm được chuyện này, Thần Giới thì tính là cái thá gì!"

"Thân Quốc Hỗn Độn, rồi thế giới Bản Nguyên gì gì đó, bản tháp đều có thể lật mẹ cho cậu luôn!"

"Trong thiên hạ, cậu chính là vị vua duy nhất!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Tiểu Tháp, ông nhắc đến Thần Quốc Hỗn Độn, thế giới Bản Nguyên là cái gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục biết mình nói lỡ miệng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Khụ khu... Không có gì!"

"Kích động thì kích động, nhưng bản tháp vẫn chưa tin!" "Thế giới này có mẫu thạch Hỗn Độn!"

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua Mặc Phong Hành: "Có phải thật hay không, đi xem một chút liền biết!"

Đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Mặc Đình Đình: "Các người là ai? Mau tránh ral"

"A... Các người muốn làm gì?" "Đình Đình gặp nguy hiểm!"

Sắc mặt Mặc Phong Hành biến đổi, nhanh chóng phóng ra bên ngoài trận pháp.

Diệp Bắc Minh đi theo sau, bước ra khỏi trận pháp. Trước mặt anh đứng tâm mười người.

Cầm đầu là một thanh niên đang đứng chắp tay, trên người mang hơi thở lười biếng nhàn tản!

Sau lưng gã ta có hai lão già cảnh giới Đế.

Khoảnh khắc bước ra khỏi trận pháp, Diệp Bắc Minh chỉ hơi nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ là cảnh giới Động Hư sơ kỳ liền lập tức không còn hứng thú!

"Đình Đình!"

Mặc Phong Hành thấy Mặc Đình Đình bị đối phương bắt thì khuôn mặt già nua ngập tràn lo lắng: "Chư vị, lão phu Mặc Phong Hành!"

"Chính là người của nhà họ Mặc, đây là cháu gái Mặc Đình Đình của tôi!"

"Không biết đắc tội các vị chỗ nào, còn xin chư vị rộng lòng tha thứ!"

"Xem như nhà họ Mặc tôi kết giao chư vị làm bạn bè!"

Đối phương có hai cảnh giới Đế, rõ ràng không phải người bình thường!

Mặc Phong Hành không dám khinh thường, dứt khoát trực tiếp biểu lộ thân phận!

Lùi một bước mà nói, nhà họ Mặc nổi tiếng với các loại bảng trong Huyền Giới.
 
Chương 3424: Mặc Phong Hành vô cùng nóng nảy!


Mấy người kia rõ ràng cũng hơi sửng sốt. Hai lão già cảnh giới Đế hơi nhíu mày, rồi giãn ra.

Thanh niên lười biếng ngáp một cái: "Nhà họ Mặc tuyên bố Huyền Bảng hả?"

"Đúng vậy!"

Mặc Phong Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu.

Ngay lúc ông ta tưởng đối phương sẽ thả Mặc Đình Đình.

Thanh niên lười biếng cười xấu xa: "Cái này ấy hả? Tôi tưởng ông có lai lịch gì, muốn hù chết người chứ!"

"Hahahaha!"

Mười mấy người sau lưng thanh niên cười vang.

Mặc Phong Hành tức giận trừng to mắt, một cánh tay chỉ vào thanh niên: "Cậu!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày! Thanh niên lười biếng cười đầy nghiền ngẫm: "Yên tâm, tôi dùng đức phục người, sẽ không tổn thương đến cháu gái của ông".

"Cô ta dám khiêu khích uy nghiêm của tôi, tôi quyết định mang cô ta về!"

"Tự mình dạy dỗ ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ tự khắc thả người!"

"Cái gì?"

Mặc Phong Hành vô cùng nóng nảy!

Mặc Đình Đình vẫn là cô gái còn trinh, nếu bị kẻ này mang về ba tháng!

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì!

"Không được!"

Mặc Phong Hành hét lớn một tiếng.

Nụ cười trên mặt thanh niên lười biếng cứng lại, con ngươi nhíu chặt: "Tôi cho ông mặt mũi hả?"

"Xử lý bọn họi" Gã ta khoát tay áo, xoay người rời đi. "Dạ, cậu!"

Một lão già cảnh giới Đế trong đó gật đầu, bóng dáng nhanh chóng lướt qua.

Đánh úp về phía Mặc Phong Hành và Diệp Bắc Minh.

Ngay lúc thanh niên lười biếng vừa mới xoay người, phía sau truyền đến tiếng "răng rắc" trầm đục!

"Lão già ngu xuẩn, người dám đối nghịch với Phó Tiểu Long tôi còn chưa ra đời đâu!"

"Tiếng trầm đục vừa rồi hẳn là tiếng lão già kia hóa thành thịt nát đúng không?”

"Về phần cảnh giới Động Hư kia, e rằng bị dọa chết tươi rồi đi?"

Phó Tiểu Long thầm nghĩ.
 
Chương 3425: Tên này rốt cuộc là ai?


Một thuộc hạ run rẩy chỉ ra sau lưng Phó Tiểu Long. Người đó trừng to mắt, hai chân run lẩy bẩy!

"Sau lưng?"

Phó Tiểu Long nhướng mày.

Gã ta quay đầu nhìn theo bản năng, nụ cười trên mặt hoàn toàn cứng lại!

Miệng chậm rãi mở ra, rồi dân dần há to.

Cuối cùng to đến mức có thể nhét nắm đấm vào! "Anh, làm sao có thểi"

Phó Tiểu Long hít sâu một hơi!

Cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt gã ta suýt chút nữa nổ tung!

Mặc Phong Hành không chết, nhưng lão già cảnh giới Đế của nhà họ Phó chết!

Bị thanh niên cảnh giới Động Hư kia dùng một chân giãm nổ đầu lâu, ngã rạp dưới chân anh!

Máu tươi hỗn hợp óc phun trào, nhìn mà giật mình!

Mặc Phong Hành cũng hoàn toàn mơ hồ!

Ngay mới vừa rồi, lão già cảnh giới Đế này xuất hiện trước người ông ta, chuẩn bị dùng một chưởng đập chết ông ta trong nháy mắt!

Diệp Bắc Minh đột nhiên ra tay.

Lập tức năm lấy cổ tay của lão già, rồi dùng sức ném mạnh!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Lão già cảnh giới Đế quăng mạnh xuống đất như một con chó chết, sau đó một chân dứt khoát đạp xuống!

Đầu của lão già cảnh giới Đế này nổ tung ngay tại chỗ!

"Thực lực của chủ nhân lại kinh khủng đến như thế sao? Dù cảnh giới Đế này có lẫn chút khinh thường bên trong!"

"Nhưng giết chết cảnh giới Đế chỉ trong vòng hai ba chiêu, chuyện này có thể sao?"

Mặc Phong Hành nuốt nước bọt.

Lúc này, Phó Tiểu Long chợt phản ứng lại, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Không cần biết anh là người nào, tôi cho anh một giây để quyết định!"

"Lập tức bò đến dưới chân tôi như một con chó, quỳ cầu xin tôi..."

"Thứ gì!"

Diệp Bắc Minh lướt đến, chỉ chớp mắt đã đứng trước người Phó Tiểu Longl

Lão già cảnh giới Đế bên cạnh vô cùng sợ hãi, tốc độ quá nhanh!

"Dám ra tay với cậu ấy? Muốn chết!"

Lão ta lập tức ra tay, một thanh trường kiếm màu đen ra khỏi vỏ!

Chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Cổ tay anh khẽ chuyển động, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện!

Một tiếng "keng" vang giòn!

Va chạm trong khoảng cách gần, trường kiếm màu đen lập tức hóa thành bột phấn!

Kiếm khí mạnh mẽ nghiền ép xuống, lão già cảnh giới Đế hóa thành một đám sương máu ngay tại chỗiI

Những người còn lại thấy thế thì sắc mặt biến đổi!

Con ngươi Phó Tiểu Long cũng co rụt lại, lực lượng thật kinh khủng!

Tên này rốt cuộc là ai?

Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, gã ta chợt cảm thấy yết hầu nghẹt thở
 
Chương 3426: Nhà họ Phó?


Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vô cùng lạnh lẽo: "Ồ, thật sao?"

"Nói như vậy lai lịch của anh rất trâu bò sao?"

Phó Tiểu Long cười to giống như nổi điên: "Hahahahahal Nào chỉ là là trâu bò chứ!"

"Sau khi anh biết thân phận của tôi, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có đâu!"

"Nhà họ Phó! Tôi đây là người nhà họ Phó!"

"Nhà họ Phó?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhà họ Phó rất khủng bố sao?"

"Nào chỉ là kinh khủng... Quả thực là vô cùng kinh khủng!"

Sau lưng anh truyền đến giọng nói run rẩy của Mặc Phong Hành.

Anh nhìn lại.

Chỉ thấy.

Cả người Mặc Phong Hành run lẩy bẩy, đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt!

Trong đôi mắt già nua toàn là tơ máu, khuôn mặt nhăn nheo sợ đến mức sắp bật khóc!

Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy vẻ khó hiểu: "Ồ? Làm sao lại kinh khủng?”

Mặc Phong Hành gần như năm rạp trên mặt đất: "Bọn họ... Bọn họ là người phát ngôn của Thần Giới!"

"Là một trong số rất ít những gia tộc có thể trực tiếp liên hệ với Thần Giới!"

"Trong số những người trẻ tuổi thuộc top 30 của Huyền Bảng có 13 người là nhà họ Phó!"

"Gần như chiếm cứ nửa giang sơn... Đặc biệt là Phó Long Đình, chính là người đứng đầu Huyền Bảng!"

Phó Tiểu Long nhếch miệng cười một tiếng: "Phó Long Đình chính là anh trai ruột của tôi!"

"Cậu chính là Phó Tiểu Long tuyên bố muốn gây họa cho tất cả mỹ nữ Huyền Giới...", Mặc Phong Hành trừng to mắt.

Phó Tiểu Long điên cuồng cười: 'Hahahahahal Lão già, xem ra ông cũng biết tôi!"

"Cháu gái của ông, nhất định tôi đây phải chơi!"

"Không chỉ chơi, hơn nữa còn muốn để thuộc hạ của tôi cùng nhau chơi đùa!"

Nói rồi.

Gã ta liền nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt nghiền ngẫm: "Nhóc con, sợ không?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, không có cảm giác gì".

"Cái gì, anh nói cái gì..., Phó Tiểu Long biến sắc. Diệp Bắc Minh dùng lực vào cổ tay!

"Răng rắc" một tiếng vang giòn!

Cổ họng của Phó Tiểu Long nổ tung tại chỗ!

 Dứt khoát, lưu loát!

Mãi cho đến chết trên mặt gã ta vẫn còn sót lại vẻ hoảng sợ và không dám tin!

Đến chết gã cũng không thể ngờ được mình đã nói ra nhà họ Phó!

Anh trai gã ta là Phó Long Đình xếp thứ nhất Huyền Bảng!
 
Chương 3427: Đám người sững sờ


Trong một sơn cốc tràn ngập khí tức trời đất, tiếng rồng gầm không ngừng quanh quẩn!

Sâu trên bầu trời vang lên sấm chớp đùng đùng, những tia sét to bằng thùng nước không ngừng nện xuống!

Bốn phía sơn cốc có hàng trăm hàng ngàn người đang đứng, mỗi người đều nhìn về phía sâu nhất trong sơn cốc với ánh mắt nghiêm nghị!

Chỉ nhìn thấy.

Một thanh niên với mái tóc đen đang bay múal

Độ kiếp!

Hơn nữa còn là lôi kiếp của cảnh giới Đế Tôn!

"Sau khi lôi kiếp kết thúc, chắc hẳn Đình Nhi sẽ có thể đột phá cảnh giới Đế Tôn đi!"

Một lão giả tóc trăng vuốt râu một lúc, trên mặt là nụ cười vô cùng hưng phấn.

Ánh mắt người xung quanh cũng nóng như lửa, kích động nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong sơn cốc!

"Đình Nhi đã lợi hại hơn mấy lão già chúng ta nhiều!"

"Đúng vậy, sau này cậu ấy tiến vào Thần Giới, nhà họ Phó ta vươn lên chỉ ở trong tầm tay!"

"Hahahahahal! Không hổ là kỳ lân tử nhà họ Phó chúng ta, người đứng thứ nhất Huyền Bảng, vô địch thiên hạ!"

Đám người nghị luận xôn xao. Bỗng nhiên. Âm ầmI

Từng con rồng sét hóa từ lôi kiếp nện mạnh lên trên người Phó Long Đình!

Phụt!

Phó Long Đình phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài!

Lôi kiếp im bặt dừng lại! "Chuyện này..." "Thất bại rồi sao?"

Tất cả mọi người nhà họ Phó đều vô cùng sợ hãi, lập tức sải bước ra, tất cả đều xông vào trong sơn cốc.

"Đình, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lão già tóc trắng quan tâm hỏi: "Vì hôm nay mà cậu đã bế quan mười năm, làm sao lại thất bại?"

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Phó Long Đình lau máu tươi ở khóe miệng một cái, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lệ khí cuồng bạo!

"Lúc đầu nhất định sẽ thành công, thế nhưng ngay vừa rồi trái tim của tôi đột nhiên đau nhức kịch liệt!"

"Giống như có một người thân nhất đã rời xa tôi, khiến tôi phân tâm nên mới độ kiếp thất bại!"

"Người thân nhất rời đi?"

Đám người sững sờ.

Lão giả tóc trắng quay đầu nhìn thoáng qua đám người, bố mẹ của Phó Long Đình đều ở trong đó!

Đột nhiên một tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên.

Mẹ Phó Long Đình đưa tay vào trong ngực, một khối huyết ngọc vỡ vụn xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Không! Tiểu Long!"

Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên!

Khuôn mặt già nua của lão giả tóc trắng vô cùng âm trầm:

"Ở Huyền Giới lại có người dám giết huyết mạch nhà họ Phó ư?"

"Cho dù phải trả giá như thế nào cũng phải tìm ra được người này cho lão phu, cho dù là thế lực nào!"

"Không cần bẩm báo, trực tiếp diệt tộc!"

"A! Chủ nhân!"
 
Chương 3428: Chuyện này


Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Giết thì cũng đã giết rồi, vẫn nên cứu cháu gái ông trước chứ!"

"Đình Đình!"

Mặc Phong Hành kịp phản ứng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mặc Đình Đình.

Thiếu nữ bị trói gô, còn bị nhét một cái khăn tay vào trong miệng.

Mặc Phong Hành lấy khăn tay ra.

Ông ta đang muốn cởi bỏ dây thừng, lại phát hiện đây là một cách buộc dây thừng rất đặc biệt!

Cẩn thận nhìn lại. "Chuyện này..."

Mặc Phong Hành có chút khó khăn: "Cậu Diệp, chỉ sợ phải nhờ cậu một việc rồi".

"Ờ"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Anh nhìn về phía Mặc Đình Đình nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Đình Đình bị trói lại bằng một cách rất đặc biệt.

Dây thừng giao nhau tại ngực, siết ra hai ngọn núi!

Lại quấn quanh cái eo thon của thiếu nữ vài vòng, sau đó xuyên qua từ đằng sau và giữa hai đùi!

Dây thừng căng cứng, Mặc Đình Đình bị trói thẳng tư thế hình chữ "z".

Không nói đến việc trước sau lồi lõm!

Thế mà nút buộc dây thừng lại ở vị trí dưới bụng năm tấc!

Khó trách Mặc Phong Hành không ra tay!

"Cậu Diệp, làm phiền cậu!", Mặc Phong Hành nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Mặc tiền bối, chuyện này..."

Mặc Phong Hành mỉm cười: "Cậu Diệp chỉ cứu người, không có ý gì khác".

"Đình Đình cũng sẽ không trách tội cậu!" Nói xong, ông ta nhìn về phía Mặc Đình Đình.

Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ đến bên tai, sau khi nhìn Diệp Bắc Minh một chút thì yên lặng gật đầu.

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi". Dứt lời, anh liền đưa tay chạm vào nút thắt!

Trong nháy mắt vừa chạm vào, Mặc Đình Đình thân thể mềm mại run lên, phảng phất có dòng điện trào lên!

Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng! Dây thừng bắn ra ầm ầm!

Thân thể mềm mại lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống!

Diệp Bắc Minh nâng Mặc Đình Đình lên: "Cô Mặc, cẩn thận!"

Mặc Đình Đình ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, đôi chân dài không nhịn được run rẩy!

Cô ta bám lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, xin lỗi... Tôi có thể ôm anh một lát như vậy được không?"

"A... Chân của tôi tê quái"

"Được".
 
Chương 3429: Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?


Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Nơi này cách nhà họ Mặc bao xa?"

Mặc Phong Hành trả lời: "Từ nơi này đến nhà họ Mặc mất khoảng một ngày đi đường".

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung thì sao?"

Mặc Phong Hành không biết vì sao Diệp Bắc Minh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ nhà họ Mặc đến

Băng Cực Cung chắc phải mất hai ngày".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có việc gấp phải đến Băng Cực Cung một chuyến, thời gian không kịp!"

"Ông nói địa chỉ nhà họ Mặc cho tôi đi!"

"Tôi đến Băng Cực Cung một chuyến trước, sau đó lại đi nhà họ Mặc!"

"Cũng được, nếu như đã tìm ra chủ nhân, cũng không vội hai ba ngày", Mặc Phong Hành gật đầu đồng ý, nói vị trí nhà họ Mặc cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhận lấy bản đồ ghi vị trí nhà họ Mặc, sau đó anh nhìn về phía Mặc Đình Đình.

"Cô Mặc, tôi phải đi rồi".

"Ặc... Hả? Được rồi!"

Mặc Đình Đình giật mình, lúc này mới kịp phản ứng.

Cô ta có chút lưu luyến không rời buông cánh tay Diệp Bắc Minh ral

"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi!"

"Hả?"

Gương mặt xinh đẹp của Mặc Đình Đình ửng đỏ, giận dữ nhìn ông nội một cái: "Cháu nào có!"

"Hahahahaha, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!" Mặc Phong Hành cười lắc đầu, nhìn lướt qua thi thể đầy

đất: "Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý những thi thể này, ngàn vạn lần không thể để nhà họ Phó phát hiện ral"

Khi Diệp Bắc Minh đi tới sơn môn Băng Cực Cung. Lại bị hai nữ đệ tử ngăn lại.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi là bạn của thánh nữ của các cô, mời thông báo cho cô Thẩm một tiếng!"

"Cứ nói có một người họ Diệp tìm cô tal"

Hai nữ đệ tử nhìn nhau một cái, cong khóe miệng cười lạnh.

"Thánh nữ?" "Tiện nhân kia cũng xứng làm thánh nữ ư?” Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có ý gì?"

Một cô gái áo lam cười lạnh: "Có ý gì à, tiện nhân này đã trộm thánh vật của tông môn!"

"Không chỉ như thế, còn cưỡng ép bắt thánh vật tông môn nhận cô ta làm chủI"

"Mấy vị trưởng lão bảo cô ta giao thánh vật ra, tiện nhân này cứ nhất quyết nói thánh vật là của cô tai"

"Bây giờ cô ta đã bị phế bỏ thân phận thánh nữ, buổi trưa hôm nay sẽ bị chém đầu răn dạy ở quảng trường!"

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Cái gì?" Một giây sau, anh lập tức hiểu ra.

Lúc ở vùng đất Thiên Tuyệt, Thẩm Nại Tuyết lấy được một thần khí ngọc tiêu bị hỏng!

Lúc ấy, ngọc tiêu hỏng đã chủ động nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ.

Ngoài ra còn một thanh thần kiếm bị hỏng khác thì chủ động nhận Lê Mộng Ly làm chủ!

Diệp Bắc Minh là một người thuận nước đẩy thuyền, liền không để tháp Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt hai thần khí bị hỏng đó!

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

Nghĩ tới đây.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Có phải thánh vật mà các cô nói là một cái ngọc tiêu hay không?"
 
Chương 3430: Yên lặng!


Mười mấy người phụ nữ lạnh lùng rút kiếm đánh tới.

Diệp Bắc Minh giãm chân xuống một cái, một con huyết long xông ra từ trong cơ thểl

Anh cũng không làm bọn họ bị thương, mà sau khi đánh bay tất cả mọi người ra ngoài liền vọt thẳng qua sơn môn Băng Cực Cung.

Giờ phút này, trên quảng trường bên ngoài đại điện Băng Cực Cung.

Trên một tế đàn được khắc từ băng, Thẩm Nại Tuyết bị xích sắt trói chặt lại.

Bờ môi khô nứt, mái tóc dài đen nhánh tản ral Dưới làn váy cung trang rách rưới, khắp nơi đều là vết máu! "Biết người biết mặt không biết lòng!"

"Bình thường giả bộ thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng thế mà lại dám trộm thánh vật của tông môn!"

"May mắn Lý trưởng lão phát hiện ra sớm, nếu không thánh vật tông môn đã thật sự bị tiện nhân này trộm đi rồi!"

Bên dưới tế đàn, mấy trăm ngàn nữ đệ tử nghị luận.

Trên đàn cao trước tế đàn, một đám quản lý của Băng Cực Cung đang ngồi!

"Yên lặng!"

Một bà lão áo đen khẽ quát một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

"Thẩm Nại Tuyết, cô còn không khai sao? Rốt cuộc là cô đã trộm thánh vật tông môn như thế nào?"

"Lại làm như thế nào để thánh vật tông môn nhận cô làm chủ nhân?"

"Chỉ cần cô khai ra tất cả, chúng tôi sẽ nể mặt cô đã từng là thánh nữ của Băng Cực Cung!"

"Có thể nương tay với cô, chỉ phế bỏ võ công của cô đi, đồng thời sẽ để cô tiếp tục ở lại Băng Cực Cung làm đệ tử tạp dịch!"

Nói là nương tay!

Trên thực tế lại không khác gì chết!

Trên đài cao, một thiếu phụ mặc cung trang nhíu mày: "Nại Tuyết, mau nói đi!"

Thẩm Nại Tuyết há to miệng: "Sư phụ, con... không hề... trộm..."

"Hơn nữa đây không phải thánh vật của tông môn..."

Bà già áo đen lạnh lùng nói: "Cung chủ, đây không phải là lão thân không nể mặt bà đâu nha?"

Thiếu phụ mặc cung trang nhíu chặt mày lại: "Nại Tuyết, con còn không nói sao?”

Trong đôi mắt toàn là vẻ thất vọng! T

hẩm Nại Tuyết cắn đôi môi khô khốc một chút!
 
Chương 3431: Chỉ cần con nói rõ ràng là được mà!


"Nhưng đồ nhi có thể thề, ngọc tiêu kia tuyệt đối không phải đồ của Băng Cực Cung!"

"Thề? Cô còn có danh dự để tin sao?"

Bà già áo đen võ bàn đứng dậy, trên khuôn mặt già nua hiện ra một vẻ dữ tợn: "Nếu chúng tôi đã cho cô cơ hội mà cô

không biết nắm chắc, vậy cứ dựa theo quy củ mà làm đi!"

"Tôi thấy cái ngọc tiêu này là do cô trộm được từ trong cấm địa của Băng Cực Cung!"

"Vật này là thần khí của tổ tiên Băng Cực Cung ta, thế mà cô lại dùng máu của mình để làm bẩn nó!"

"Còn để nó nhận cô làm chủ nhân? Đơn giản đáng chết!"

Mụ ta hét lớn một tiếng: "Người đâu! Chém đầu làm gương, chuẩn bị tế hồn!"

Một khi thần khí đã nhận chủ, chỉ có ba loại biện pháp mới có thể thay đổi chủ nhân!

Thứ nhất, chủ nhân tử vong, qua khoảng trăm năm sau, thần khí sẽ nhận chủ một lần nữa.

Thứ hai, chủ nhân chủ động giải trừ kết nối với thần khí, Thẩm Nại Tuyết sẽ không có khả năng đồng ý!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Thứ ba, tế hồn! Cũng là một loại biện pháp ác độc nhất!

Lấy máu thần hồn của chủ nhân thần khí để tế thần khí, sẽ có thể hoàn toàn xóa ởi liên hệ giữa chủ nhân và thần khí!

"Rõ!"

Hai người phụ nữ cường tráng ra tay áp giải Thẩm Nại Tuyết đến trước đoạn đầu đài.

"Chờ một chút!"

Thiếu phụ mặc cung trang chạy đến đoạn đầu đài, ngăn Thẩm Nại Tuyết lại.

Sau đó quay đầu nhìn về phía bà già áo đen: "Lý Dĩnh trưởng lão, nhất định phải làm thế này sao?"

Bà già áo đen lạnh nhạt nhìn thiếu phụ cung trang một chút: "Cung chủ, nhiều ánh mắt đang nhìn kìal"

"Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Nại Tuyết là đệ tử của bà, bà lại muốn làm việc tư trái luật chung sao?"

"Băng Cực Cung đã có quy củ rõ ràng, người trộm thánh vật tông môn sẽ có kết cục gì, chắc hẳn là bà còn biết rõ hơn tôi đúng không?”

"Cung chủ phải làm gương cho mọi người chứ!"

Ở xung quanh bà già áo đen, mấy người phụ nữ trung niên nhao nhao mở miệng.

Trên mặt toàn là nụ cười lạnh và đùa cợt!

Chỉ cần thiếu phụ cung trang dám ngăn cản trước mặt mọi người, bọn họ nhất định sẽ kiếm cớ kéo bà ta xuống khỏi vị trí cung chủ!

"Mấy người!"

Thiếu phụ cung trang cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.

Thẩm Nại Tuyết nhắm mắt lại: "Sư phụ, đồ nhi không sợ chết!"

Thiếu phụ cung trang đỏ cả mắt: "Nại Tuyết, sao con phải làm như thế chứ?"

"Sư phụ tin tưởng con, đây không phải là đồ của Băng Cực Cung!"

"Chỉ cần con nói rõ ràng là được mà!"

Thẩm Nại Tuyết không chút do dự lắc đầu: "Sư phụ, con thật sự không thể nói!"
 
Chương 3432: Nếu bà đã biết


Bà già áo đen sải bước ra, đứng ở trước mặt thiếu phụ cung trang.

Một khí thế cường đại nghiền ép đến!

Lại có vẻ muốn áp bức cung chủ như bà ta!

Giọng nói của thiếu phụ cung trang trầm xuống: "Lý Dĩnh trưởng lão, bà hơi quá đáng rồi đấy!"

Bà già áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói ra: "Cung chủ, từ lúc bắt đầu lão thân đã biết vật này không phải là của Băng Cực Cung rồi!"

Thiếu phụ cung trang sững sờ.

Bà ta lập tức giận dữ: "Nếu bà đã biết, vì sao còn phải ép Nại Tuyết?"

"Haha!"

Bà già áo đen cười nghiền ngẫm: "Nếu tôi không ép cô †a, sao cung chủ có thể ra tay được chứ?"

"Hoàn Nhan Băng Phượng, vị trí cung chủ của bà vốn là của tôi!"

"Nếu không phải cung chủ đời trước bị mù, làm sao lại truyền lại cho bà chứ?”

"Bây giờ đương nhiên tôi phải lấy lại thứ vốn thuộc về mình rồi!"

Mụ ta trêu tức cười một tiếng: "Không bằng, chúng ta làm giao dịch đi?"

Thiếu phụ cung trang Hoàn Nhan Băng Phượng cười lạnh: “Giao dịch gì?”

Bà già áo đen cười một tiếng đầy ẩn ý: "Chỉ cần bà chủ động thoái vị nhường cho tôi, tôi cam đoan sẽ không giết Thẩm Nại Tuyết!"

"Bà nằm mơ đi! Sư phụ, đừng đồng ý với mụ ta!", Thẩm Nại Tuyết quát khẽ.

Hoàn Nhan Băng Phượng cắn chặt răng, bên trong đôi mắt toàn là lửa giận: 'Lý Dĩnh, bà không sợ sau này bản

cung chủ tìm bà tính sổ sao?"

"Trong mười trưởng lão có bảy người ủng hộ tôi, sao bà không tính sổ với tôi đi?"

Bà già áo đen cười quái dị một tiếng: "Hahaha, bà cần vị trí cung chủ này của bài"

"Hay là... ừm, mạng sống của con gái bà đây?"

Nghe thấy vậy, thân thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên: "Bà nói cái gì? Con gái?"

"Con gái cái gì? Sư phụ, rốt cuộc mụ ta đang nói cái gì!" Cả người Hoàn Nhan Băng Phượng cứng ngắc tại chỗ.

Bà già áo đen làm bộ vỗ đầu một cái: "Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này!"

Bà ta lập tức cất cao giọng: "Làm sao lão thân lại quên mất trước kia cung chủ đã vụng trộm sinh ra một đứa con gái chứ!”

"Băng Cực Cung có quy củ, cung chủ nhất định phải băng thanh ngọc khiết!"
 
Chương 3433: Bà già áo đen bật cười


"Thẩm Nại Tuyết là con gái của cung chủ?"

"Lý trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Mấy trăm ngàn đệ tử của Băng Cực Cung hoàn toàn xôn xao.

Thẩm Nại Tuyết nhìn thấy một màn này, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy: "Mụ ta... Nói thật sao?"

"Sư phụ... Người... Người là mẹ của con ư?"

Hoàn Nhan Băng Phượng cắn môi đến mức trắng bệch, máu tươi tràn ral

Bà già áo đen đè thấp giọng: "Cung chủ, việc đã đến nước này, bà vẫn nên thừa nhận đi!"

"Chỉ cần bà thừa nhận, tôi sẽ tha cho Thẩm Nại Tuyết!"

Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn Thẩm Nại Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.

Bà ta hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.

"Được!"

Bà ta quay mặt nhìn tất cả mọi người của Băng Cực Cung:

"Là Hoàn Nhan Băng Phượng tôi đã lừa dối mọi người, Thẩm Nại Tuyết đúng là con gái ruột của tôi!"

"Cái gì!"

Thẩm Nại Tuyết hoàn toàn ngây người.

Xung quanh cũng hoàn toàn sôi trào!

"Chủ nhân của Băng Cực Cung luôn luôn băng thanh ngọc khiết, sao bà có thể có con gái được?"

"Tiện nhân, đê tiện bẩn thỉu!"

"Cút xuống đi, giao vị trí cung chủ Băng Cực Cung ra đây!"

Người phía dưới thi nhau mắng nhiếc, đủ từ ngữ khó nghe vang lên.

Sắc mặt Hoàn Nhan Băng Phượng trắng bệch: "Là tôi phụ lòng mọi người, từ giờ trở đi Hoàn Nhan Băng Phượng tôi sẽ không còn là chủ nhân Băng Cực Cung nữa!"

Bà già áo đen vô cùng mừng rỡ, hô hấp dồn dập quát: "Nếu đã như vậy, còn không giao lệnh bài cung chủ ra đây?"

"Cho bà!"

Hoàn Nhan Băng Phượng khoát tay, ném lệnh bài chủ nhân Băng Cực Cung qua.

"Hahahahaha!"

Bà già áo đen đưa năm ngón tay ra bắt lấy: "Lệnh bài cung chủ, cuối cùng cũng đến tay tôi rồi!"

Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn bà già áo đen: "Lý trưởng lão, tôi đã nhường ra vị trí cung chủ rồi, mẹ con chúng tôi có thể đi được chưa?"

"Đi?"

Bà già áo đen bật cười.

Bà ta dùng âm thanh chỉ có trên đài có thể nghe được trào phúng: "Hoàn Nhan Băng Phượng, bà đúng là ngây thơ!”

"Bà cho rằng giao ra lệnh bài cung chủ, mẹ con hai người sẽ có thể sống nữa sao?"

"Người đâu, bắt lấy hai mẹ con bẩn thỉu này cho bản cung chủ!"

"Nếu như dám phản kháng, giết không tha!" "Rõ!"

Bảy tám bóng người xông lên trên đài cao, lao về phía mẹ con Hoàn Nhan Băng Phượng và Thẩm Nại Tuyết.
 
Chương 3434: Bà nói cái gì?


Người phụ nữ trung niên sững sờ, lại ngồi xuống.

Bảy vị trưởng lão đồng thời ra tay, Hoàn Nhan Băng Phượng căn bản không phải đối thủ.

Mười hiệp qua đi, bà ta đã ngồi dưới đất thoi thóp. "Lý Dĩnh, bà nói không giữ lời... Phụt!"

Thẩm Nại Tuyết bổ nhào qua: "Mẹ!"

Bà già áo đen tấm tắc lắc đầu: "Chậc chậc chậc, thật sự là tình cảm mẹ con thắm thiết!"

"Muốn trách thì trách bà quá ngu, đúng rồi, tôi sẽ nói cho bà biết một chuyện!"

"Năm đó bà luyện công tẩu hỏa nhập mạ, là do tôi làm!" Mụ ta cười nghiền ngẫm: "Sau khi bà tẩu hỏa nhập ma, cũng là tôi ném tên ăn mày kia vào trong phòng bà làm bẩn thân thể bài!"

"Bà nói cái gì?", Hoàn Nhan Băng Phượng tức giận đến mức run rẩy cả người.

Phụt! Vì quá giận dữ, bà ta lại phun ra một ngụm máu tươi!

Bà già áo đen cười quái dị nói: 'Hahahahaha, ai bảo năm đó bà được cung chủ coi trọng như thế?"

"Tôi vốn cho rằng sau khi lão già kia biết bà phá thân, nhất định sẽ không để bà làm cung chủ!"

"Ai biết thế mà bà ta vẫn đẩy loại người rách rưới như bà lên! Thế nhưng thì tính sao chứ?”

"Hôm nay, Lý Dĩnh tôi mới là người thắng cuối cùng!"

Sắc mặt bà già áo đen càng ngày càng điên cuồng.

Mụ ta khế cong năm ngón tay lại, một thanh trường đao màu đen xuất hiện ở trong tay, đi từng bước một về phía mẹ con hai người!

Từ trên cao nhìn xuống!

Mụ ta giơ trường đao lên: "Bây giờ hai người đã biết rõ tất cả, có thể yên tâm làm quỷ rồi!"

Dứt lời, mụ ta không chút do dự chém về phía đầu hai mẹ con!

Hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại! Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!

Một tiếng “keng” vang giòn, trường đao trong tay bà già áo đen không thể rơi xuống được nữa!

Nếu tập trung nhìn vào, sẽ thấy một thanh niên đột nhiên xuất hiện trên đoạn đầu đài.

Anh duõi một cái tay ra nắm chặt lấy trường đao trong tay mụ tai

"Cậu là ai?”, bà già áo đen quát lạnh.

Thẩm Nại Tuyết mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới, thân thể mềm mại run lên.

Trong đôi mắt đẹp cũng dâng lên hơi nước: “Cậu Diệp... Anh..."

"Lại là anh!”
 
Chương 3435: Chết đi cho bà đây!


"Không cần biết cậu là ai, xen vào việc của người khác thì hãy chết đi cho bà đây!", bà già áo đen đột nhiên bộc phát.

Một lực lượng cường đại ập vào trường đao, chuẩn bị chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh!

Anh lạnh lùng cười một tiếng, lắc cổ tay!

"Keng" một tiếng vang giòn!

Trường đao gấy thành hai đoạn!

Bàn tay cầm đao gãy đấm ra một quyền!

Âm!

Mặt đất sụp đổ!

Bà già áo đen phun ra mười mấy ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống nền quảng trường giống như chó chết!

"Lý trưởng lão!"

Đám trưởng lão còn lại hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn một màn này!

Diệp Bắc Minh lười nhác nhìn bà già áo đen thêm một cái nào nữa, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Nại Tuyết!

"Anh Diệp, anh..."

Thẩm Nại Tuyết rất kích động.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói gì cả!"

Anh khoát tay, hai viên đan dược xuất hiện trong tay. "Ăn đi!"

Hoàn Nhan Băng Phượng trừng to mắt: "Chín đan văn, đan dược Đế phẩm!"

“Cậu có quan hệ gì với con gái tôi? Sao lại giúp chúng tôi như vậy?”

Nói rồi, bà ta nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết. Khuôn mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ lên!

Hoàn Nhan Băng Phượng lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ con không chịu nói lai lịch của ngọc tiêu là bởi vì cậu ta?"

Thẩm Nại Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới Thẩm Nại Tuyết tình nguyện chết cũng không tiết lộ bí mật của anh!

Vừa rồi ở trong chỗ tối, Diệp Bắc Minh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.

Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại đó.

Anh và Băng Phách lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào!

Cho dù Băng Phách không nhờ vả, cách làm của Thẩm Nại Tuyết cũng đủ để anh ra tay giúp đỡi

Đột nhiên.

Âm ầm!

Toàn bộ tế đàn run lẩy bẩy, mặt đất cũng chấn động theol

Mặt đất dưới chân lập tức sáng lên mấy trăm phù văn.

Một trận pháp màu lam sáng lên, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ tế đàn!

"Nguy rồi..."

Hoàn Nhan Băng Phượng mặt xám như tro: "Băng Cực Đại Trận!"

"Hahahahaha!"

Bà già áo đen đứng lên, điên cuồng gầm thét: 'Bà đây chẳng cần biết cậu là ai, trăm ngàn năm nay chưa ai có thể phá được Băng Cực Đại Trận!"

"Nhóc con, cậu thích xen vào việc của người khác lắm đúng không?”

"Nhiều nhất là mười lăm phút, cậu sẽ cảm nhận được rét lạnh thấu xương!"
 
Chương 3436: Đợi một lát!


Luồng khí lạnh cuồn cuộn phả vào mặt.

Diệp Bắc Minh cảm giác máu trong người mình như đông lại, không nhịn được lạnh run.

Bên ngoài cơ thể Hoàng Nhan Băng Phương và Thẩm Nại Tuyết ngưng tụ ra một tầng sương giá.

Quần áo trên người bỗng chốc biến thành băng, vừa chạm là nát.

“Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi..., môi Thẩm Nại Tuyết lạnh đến mức chuyển sang màu tím.

Mặt Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Tiểu Tháp, ra tay phá trận pháp này đi!”

“Đợi một lát!”

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Băng Phách: “Nhóc ơi, làm theo lời tôi nói này!”

Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được!”

Dưới sự chỉ huy của Băng Phách.

Diệp Bắc Minh cắt ngang lòng bàn tay, dùng máu tươi làm mực.

Anh vẽ một mạch mười mấy đường phù văn rồi chỉ vào nơi nào đó: “Hàng triệu năm qua không ai phá nổi sao? Để tôi phá cho xem!”

Rầm!

Chỉ với một chỉ tay, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.

Băng Cực Đại Trận vốn không gì phá nổi bỗng xuất hiện một lỗ thủng.

Rồi từ lỗ thủng ấy, những vết rách lan ra bốn phương tám hướng như mặt kính vỡ.

“Rầm'”, Băng Cực Đại Trận nổ tung.

Hai mẹ con Hoàn Nhan Băng Phương đã bị đông lạnh thành băng từ lâu, ngay khi Băng Cực Đại Trận vỡ nát thì hai người cũng lập tức khôi phục lại.

Tất cả quần áo trên người đều hóa thành bột tuyết rơi xuất nền đất.

“Á!”

Hai mẹ con hét lên.

Diệp Bắc Minh từ từ bước lên, lấy đâu ra hai cái áo khoác quăng cho bọn họ: “Mau mặc vào đi!”

Bà lão mặc áo bào đen nhe răng cười cứng ngắc, tràn đầy sự khó tin: “Không thể nào, không thể nào có chuyện đó!”

“Hàng triệu năm qua không một ai có thể phá Băng Cực Đại Trận, sao cậu có thể phá nó được chứ?”
 
Chương 3437: Lão tổ Băng Phách chưa chết sao?


Tiếng rông ngâm vang lên, một con huyết long giáng xuống.

Bà lão mặc áo bào đen kia chết ngay tại chỗ. Cảnh ấy khiến mọi người ở Băng Cực Cung kinh hãi.

Chỉ có bảy tên trưởng lão ủng hộ bà lão mặc áo bào đen kia biến sắc.

Một người phụ nữ trung niên căm tức nhìn Hoàn Nhan Băng Phương nói: “Thằng nhóc này là do các người đưa đến hả? Cậu ta đã giết Lý trưởng lão ngay trước mặt bàn dân thiên hạ đấy!"

“Nếu để yên việc này, chẳng phải sau này Băng Cực Cung sẽ hỗn loạn hay sao?

Đúng lúc này.

Một giọng nữ lạnh như băng vang lên: “Băng Cực Cung loạn hay không, bà nói là được à?”

“Ai đang nói đó?” Người vừa lên tiếng nhướng mày tức tối.

Ẩm.

Một luồng lực lượng băng cực ngưng tụ, hóa thành một ảo ảnh của một cô gái.

Ngay khi nhìn thấy cô gái kia, cả Băng Cực Cung sôi trào.

“Đây là?”

“Lão tổ Băng Phách ư?”

“Lão tổ Băng Phách hiển linh sao?”

Cả hiện trường xôn xao.

“Cô... cô là lão tổ Băng Phách ư?”

Đồng tử người phụ nữ trung niên co lại: “Không thể nào!”

Băng Phách không thèm nói nhiều, chỉ nâng tay tung chưởng về phía đồng bọn bảy người của người phụ nữ trung niên kia.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Bảy người nổ tung.

Chỉ còn lại giọng nói vô tình rét lạnh như băng vang vọng:

“Sau này còn ai dám mơ tưởng tới cái ghế chủ Băng Cực Cung thì đây là kết cục!”

Am! Rồi ảo ảnh Băng Phách biến mất.

“Tuân lệnh lão tổỊ”

Hàng trăm nghìn đệ tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Nhóc Diệp này, tôi muốn tâm sự với hai mẹ con họi”

“Được!

Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến chỗ Hoàn Nhan Băng Phượng và Thẩm Nại Tuyết.

Anh tường thuật lại tình hình của Băng Phách.

Hai người kinh hãi trừng mắt: “Cái gì? Lão tổ Băng Phách chưa chết sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tìm một chỗ vắng vẻ rồi nói”.

“Được, mời cậu Diệp theo tôi”.

Hoàn Nhan Băng Phượng vội vàng đứng dậy, bất chấp trên người mình bấy giờ chỉ khoác một chiếc áo.

Bà ta dẫn Diệp Bắc Minh vào phòng ngủ của mình. Một lát sau.

Hai mẹ con họ thay quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Lúc này, anh mới phát hiện, Thẩm Nại Tuyết lớn lên rất giống với Hoàn Nhan Băng Phượng.

Một người thì cao ngạo lạnh lùng, một người thì uy nghiêm quyền lực.

Dù có gương mặt tương tự nhau nhưng lại có khí chất khác biệt hoàn toàn.

“Cậu Diệp, vừa rồi con gái đã giới thiệu cho tôi thân phận của cậu rồi!”
 
Chương 3438: Sao lại rảnh rỗi về đây thế ạ?


Hư ảnh của Băng Phách được ngưng tụ, hiện lên trước mặt bọn họ.

“Kính chào lão tổ ạ!”

Hai mẹ con họ kích động quỳ xuống đất: “Lão tổ, người... có phải là người thật không?”

“Chẳng phải người đến Thần Giới rồi sao? Sao lại rảnh rỗi về đây thế ạ?”

Giọng Băng Phách vô cùng bình tĩnh: “Chuyện bổn tọa trải qua rất phức tạp, các người không cần biết”.

“Bây giờ bổn tọa có cơ hội hồi sinh nhưng cần sự giúp đỡ của côi”

Cô ta đăm chiêu nhìn vào Thẩm Nại Tuyết.

“Hả! Tôi sao?”

Thẩm Nại Tuyết chỉ vào bản thân, vẻ mặt đầy hoang mang.

Băng Phách gật đầu nói: “Đúng thế, cô có cơ thể Hàn Sát bẩm sinh”.

“Chỉ cần cô đồng ý thì thần hồn của bổn tọa có thể tạm thời nương náu trong cơ thể của cô!”

“Cái gì?”

Hoàn Nhan Băng Phượng biến sắc: “Lão tổ, ý của người là muốn dùng chung một cơ thể với Nại Tuyết sao?”

Băng Phách đáp: “Đúng thết” Diệp Bắc Minh nhíu mày. Thẩm Nại Tuyết sững sờ.

Hoàn Nhan Băng Phượng nuốt một ngụm nước miếng nói: “Lão tổ, nếu đúng là vậy, chẳng phải con gái tôi phải chết sao?”

Nói dễ nghe là dùng chung một cơ thể.

Nói khó nghe thì là đoạt xá.

Bõng nhiên.

Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Băng Phách, tôi sẽ không cho cô làm vậy”.

Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt thoáng hiện lên sự mừng rỡ.

Băng Phách quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hỏi: “Nhóc Diệp, lẽ nào cậu không muốn cứu sư tỷ của mình à?”

Diệp Bắc Minh hừ đáp: “Tôi sẽ cứu sư tỷ của mình nhưng không phải dùng sự hy sinh của cô Thẩm làm điều kiện tiên quyết!”

“Cậu Diệp, tôi...”

Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết long lanh thoáng phủ hơi nước.

“Hahaha!”

Băng Phách cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đào hoa lắm nhỉ”.

“Phụ nữ bên cạnh cậu còn ít à? Lế nào cậu vừa ý cô ta?” Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ ửng, vội cúi đầu xuống.

Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi, cô Thẩm là người không tệ!”

“Cô Thẩm còn dùng tính mạng của mình để giúp tôi giữ bí mật, dù có tình cảm hay không thì tôi cũng sẽ không để cô đoạt xá cô Thẩm!”
 
Chương 3439: Đúng vậy!


Băng Phách ngửa mặt lên trời cười to: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”

“Cậu yên tâm đi, bổn tọa chỉ tạm thời để thần hồn của mình tĩnh dưỡng trong cơ thể cô ta thôi!”

“Chỉ cần thời cơ đến thì thần hồn của bổn tọa ắt sẽ rời khỏi cơ thể của cô tai”

“Hơn nữa, bình thường cơ thể Hàn Sát không thể sống quá một trăm tuổi!"

“Thần hồn của tôi vào trong cơ thể cô ta chẳng những có thể giúp cô ta vượt qua tình thế nguy hiểm mà còn giúp cô ta

phát triển con đường võ đạo của mình hơn nữa!”

“Cái gì? Sống không quá một trăm tuổi?”, Hoàn Nhan Băng Phượng sửng sốt.

Thẩm Nại Tuyết đứng như trời trồng, không dám tin vào tai mình.

Băng Phách cười khẩy nói: “Bổn tọa không cần lừa các người!"

“Thăng nhóc này biết y thuật, các người bảo cậu ta kiểm tra một lần là biết”.

Diệp Bắc Minh nhíu mày, bước đến chỗ Thẩm Nại Tuyết. Anh đưa tay lên đặt lên cổ tay cô ta.

Mạch máu rất vững vàng nhưng mơ hồ có một luồng khí lạnh bắt đầu luân chuyển trong mạch máu.

Băng Phách cười khẽ hỏi lại: “Cảm giác được chứ?”

“Nếu tôi đoán không sai, vào lúc cô vận côn thì đan điền sẽ bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh nhỉ?”

Thẩm Nại Tuyết sửng sốt: “Sao người biết được?”

Băng Phách đáp: “Đây là biểu hiện của cơ thể Hàn Sát, nếu cô không muốn tới trăm tuổi liền chết!”

“Thì chỉ còn cách lựa chọn tạm thời dùng chung một cơ thể với bổn tọal”

Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng: “Cậu Diệp, lời cô ta là thật sao?”

“Đúng vậy!” Diệp Bắc Minh không đành lòng gạt cô ta, đành gật đầu.

Quả thật trong Hoàng Đế Nội Kinh có ghi chép về cơ thể Hàn Sát.

Đúng là không thể sống quá trăm tuổi.

Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên, hơi do dự đôi lát.

Rồi cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Lão tổ, tôi đồng ý dùng chung một cơ thể với người!”

“Rất tốt!”

Băng Phách hài lòng gật đầu, rồi nhìn sang Hoàn Nhan Băng Phượng: “Cô có thể ra ngoài được rồi”.

“Con ơi..." Hoàn Nhan Băng Phượng luyến tiếc không thôi.

Hai mẹ con họ vừa mới nhận nhau, vậy mà con gái mình đã gặp phải biến cố như vậy.

Bà ta không thể chấp nhận được điều ấy.

Thẩm Nại Tuyết mỉm cười bảo: “Mẹ ơi, con không sao”.

Sau khi Hoàn Nhan Băng Phượng rời đi, giọng Băng Phách nghiêm lại: “Nhóc Diệp, bây giờ dùng lực tinh thần lớn nhất của cậu mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!”

“Thần hồn của tôi phải ra rồi!” “Được rồi, để tôi thử”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Anh hít một hơi thật sâu.
 
Chương 3440: Ở ngay phía trước!


Trong khi nghĩa địa Hỗn Độn mở ra, ở một nơi nào đó trong sơn cốc.

Một đám người tu võ giáng trần rồi tìm kiếm một hồi.

Một người đàn ông trung niên chạy tới, quỳ gối dưới chân một người thanh niên: “Cậu chủ, tìm được rồi ạ!”

“Ở ngay phía trước!”

Phó Long Đình nâng tay nắm chặt một mảnh binh khí: “Đi

Bọn họ đi tới trước vài trăm mét, đi sâu vào nơi sâu nhất sơn cốc.

“Tuy rằng nơi đây đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng cẩn thận đến mấy rồi cũng sẽ có sai sót!”

Người đàn ông trung niên cúi đầu, chỉ vào một hướng: “Mảnh binh khí này được tìm thấy ở ngay đây, nó thuộc về nhà

họ Phó chúng ta!”

“Hơn nữa, nơi này có dấu vết của trận pháp, e rằng có người đã thiết lập một trận pháp ở đây rồi!"

“Sợ rằng bọn cậu chủ nhỏ đã bị người mai phục ở đây!”

Mặt Phó Long Đình lạnh băng, khóe mắt run liên tục: “Không một kẻ nào từng dính máu tươi của nhà họ Phó trên †ay mà còn có thể toàn mạng!”

Anh ta giậm chân.

Quát to: “Thời gian tái hiện!”

Cảnh khiến người khiếp sợ xuất hiện.

Trong cơ thể Phó Long Đình bùng lên một luồng sáng đỏ thấm.

Vô số phù văn tề tụ bốn phía xung quanh anh ta rồi ngưng tụ thành một hư ảnh.

Một ông lão, một người thanh niên và một cô gái hiện lên.

“Mặc Phong Hành sao?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Phó Long Đình nhíu mày: “Nhà họ Mặc trên Huyền Bảng à?

Người đàn ông trung niên gật đầu đáp: “Người này chính là Mặc Phong Hành, người đứng đầu nhà họ Mặc, còn cô gái kia chính là cháu gái của ông ta, Mặc Đình Đình!”

“Còn về người thanh niên kia thì chưa từng gặp mặt..."

“Mặc kệ là ai thì cũng chỉ có một kết cục!”, Phó Long Đình hừng hực khí thế.

Mái tóc đen dài tung bay theo gió, sát khí ngùn ngụt ngút trời.

Tay anh ta nắm chặt, nháy mắt ba bóng người kia tan biến.

“Đi thôi, đến nhà họ Mặc!”

Thẩm Nại Tuyết mở mắt, lông mi khẽ rung động: “Nhóc Diệp, cảm ơn!”

Ấy vẫn là giọng của Thẩm Nại Tuyết.

Nhưng giọng điệu là của Băng Phách.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô thành công rồi à?”

Băng Phách nhẹ nhàng gật đầu: “Hai bọn tôi đã giao ước với nhau, phần lớn thời gian vẫn do cô ta khống chế cơ thể này!”

“Nếu như tôi cần thì đến lượt tôi khống chế!”

Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nghĩ đến điều gì đó.

Lúc trước, Tôn Thiến bị tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng chiếm cơ thể cũng xảy ra chuyện như vậy.
 
Chương 3441: Anh liếc mắt nhìn Băng Phách


Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.

“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”

“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất “Nếu thất bại thì thân hồn cũng sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Bia mộ đại diện cho Băng Phách đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.

Trên bia mộ xuất hiện những vết rạn nứt, một cơn gió thổi qua.

Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.

“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”

“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất “Nếu thất bại thì thân hồn cũng sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt

Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.

Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.

Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.

Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.

Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.

Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.

Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổi”

Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”

Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.

Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.

Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.

Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.

Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.

Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.

Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổi”

Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”

“Vâng ạ!”

Mấy bà lão đứng dậy, khó hiểu nhìn Băng Phách.

Băng Phách biết suy nghĩ của bọn họ, bèn bước tới một vách tường băng được tạc từ huyền băng mười vạn năm.

Cô ta đưa tay lên chỉ vào vài điểm, vẽ vài đường phù văng. Tiếng nổ vang lên, vách tường nổ tung tạo ra một lỗ hổng. Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi.

Ngoài mấy người bọn họ ra thì cho dù là Hoàn Nhan Băng Phượng hay Lý Dĩnh cũng không biết cách mở cấm địa như thế nào.

Thẩm Nại Tuyết lại càng không thể biết được.

Chỉ có một khả năng lão tổ Băng Phách quả thật đã trở lại.

Nghĩ đến đây, mấy bà lão đó lại càng thêm cung kính.

Diệp Bắc Minh đi theo sau Băng Phách tiến vào trong cấm địa, một luồng khí tức vô cùng lạnh lão ập tới.

Luồng khí lạnh ấy thẩm thấu vào tận xương cốt. Khí vừa thở ra đã đông thành tuyết.

Diệp Bắc Minh không nhịn được lạnh run: “Tiểu Tháp, nhiệt độ nơi này thấp cỡ nào thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom