Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3682: Cút hết cho tao!


Giao con gái trong lòng cho Đông Phương Xá Nguyệt, bước một bước chặn trước mọi người!

Lúc này, mười mấy bóng hình vừa hay xông đến! Tấn công ra một quyền!

'Phập một tiếng lớn vang lên, người xông lên phía trước nhất nổ tung tại chỗiI

Diệp Bắc Minh không dừng lại, tung từng quyền liên tiếp đánh nổ tất cả bọn họ như quả dưa hấu! pm

“Mày... làm sao có thể

Tiêu Ngột không nhịn được run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Rốt cuộc mày là ai?”

Hộ vệ cơ thể bán thần, lại bị một quyền đánh nổ toàn bộ? Đúng là vô cùng khủng bối

Cảnh này khiến vẻ mặt Độc Cô Vấn Thiên khẽ biến sắc. “Ừm?”

Ông lão lưng gù ngồi phía sau hắn cũng không nhịn được mở đôi mắt: “Kẻ này, cơ thể rất cường mạnh!”

“Là mày sỉ nhục sư tỷ tao?” Diệp Bắc Minh khóa chặt Tiêu Ngột, trực tiếp xông đến.

Tiêu Ngột kinh hồn bạt vía, chủ động tung ra một quyền đập về phía Diệp Bắc Minh.

Tay trái chí tôn nghênh đón, khoảnh khắc nắm đấm của hai người chạm vào nhau, rắc một tiếng giòn tan!

_.

Tiêu Ngột đau đến như xé tim xé phổi, ôm cổ tay đã mất bàn tay!

Kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước về phía mình: “Người đâu, người đâu! Ai giết được hắn, tôi sẽ trọng thưởng!”

“Rõ!”

Hàng chục bóng hình cùng lướt về phía Diệp Bắc Minh, vô số bình khí tấn công đến!

Hào quang của các loại võ kỹ bùng phát, nghiền áp đến dễ như bẻ cành khô.

Cả đại điện chấn rung, dường như có thể nổ bất cứ lúc nào!

“Cút hết cho tao!”

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng, năm ngón tay của tay trái chí tôn nắm lại!

Gru!

Lúc tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long từ tay trái chí tôn xông ra

Giống như sấm sét đôt phá tầng tầng mây đen! Phập! Phập! Phập...

Lúc hàng chục bóng hình tiếp xúc với huyết long, toàn bộ nổ tung, khí tức chết chóc tràn ngập cả đại điện!

“Xương Chí Tôn!”

Ông lão lưng gù đứng bật lên, đôi mắt già nua nhìn chằm chăm tay trái của Diệp Bắc MinhI
 
Chương 3683: Quá tốt rồi!


“Cho dù là nơi sâu nhất của đài kỷ niệm chiến thần, cũng chưa chắc có thể tìm được một cánh tay hoàn chỉnh xương Chí Tôn!”

“Quá tốt rồi!”

Độc Cô Vấn Thiên kích động đến toàn thân run lên, nổi da gà.

Kích động đến trái tim muốn nhảy ra: “Lão Ân, tôi muốn lấy tay trái chí tôn này!”

“Tôi ra lệnh cho ông bây giờ không tiếc mọi giá, mang tay trái chí tôn của tên nhóc này về cho tôi!”

“Rõ!”

Ông lão lưng gù cung kính gật đầu, bước ra một bước! VùI

Cả đại điện chấn rung, thời gian dường như ngừng lại.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang ông lão lưng gù!

Ngọa hổ tàng long, uy hiếp bốn phương! Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Tiểu tháp, hình như ông lão này còn cường mạnh hơn đám người Lâm Trọng Sơn, Lục Duệ rất nhiều!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời! Đám người Lâm Trọng Sơn, Lục Duệ cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới chân thần đỉnh phong!”

“Ông lão này ở cảnh giới lớn tiếp theo, cảnh giới thiên thần! Hơn nữa, còn là trung kỳ trở lên!”

“Xương Chí Tôn của cậu vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, có thể dùng ông ta luyện tay, tăng thêm độ ăn ý!”

“Nếu không đánh lại, bản tháp ra tay giết luôn!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giọng của ông lão lưng gù vang lên như mệnh lệnh: “Tự chém tay trái chí tôn, quỳ xuống đưa đến trước mặt công tử nhà tôi!”

“Lão phu có thể suy nghĩ cho cậu toàn thây!”

Diệp Bắc Minh cười: “Bây giờ ông quỳ trước mặt tôi, tự chém đầu!”

“Tôi cũng suy nghĩ cho ông toàn thây!” “Muốn chết hải”

Ông lão lưng gù tiến lên một bước, tấn công xuống như sấm sétl

Tốc độ quá nhanh! “Tiểu sư đệ cẩn thận, ông ta là cảnh giới thiên thần!” Mấy vị sư tỷ đều lên tiếng.

Diệp Bắc Minh năm năm ngón tay, tay trái chí tôn giơ lên chống đỡ.

“Phập” một tiếng bức bối vang lên, ông lão lưng gù không những không lùi lại mà còn chặn được một quyền của tay trái chí tôn, sức mạnh lạo tăng mạnh ba phần!
 
Chương 3684: Cút cho tôi!


Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên:

Sức mạnh cường mạnh quá.!

Ông lão lưng gù nhếch miệng cười, khí tức chết chóc ập đến: “Nhóc con, chịu một đòn sức mạnh năm phần của lão. phu mà không chết, lão phu thừa nhận cậu rất mạnh!”

“Nếu cậu biết nhãn nại, hôm nay bất mặc kệ mấy cô gái này sống hay chết, sau này đúng là sự uy hiếp!”

“Tiếc là hôm nay cậu phải chết ở đây!”

Vừa dứt lời, bàn tay lại đè xuống hăm hằm lần nữa. “Muốn giết tôi? Năm mơ đi!”

Diệp Bắc Minh gầm một tiếng.

Tay trái chí tôn cũng chỉ dùng ba phần!

“Cút cho tôi!”

Liền sau đó, tay trái chí tôn lập tức trở nên đỏ tươi như máu, mỗi một huyết quản dường như đều căng phồng!

Sau trong cánh tay có một con huyết long đang gầm thét!

Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy độ ăn ý với tay trái chí tôn lại tăng lên!

“Xương Chí Tôn, ta ra lệnh cho mày bùng phát toàn lực!” Gầm một tiếng. Ầm ầm!

Khí tức hủy diệt tất cả vụt ra, ông lão lưng gù bị đánh lùi lại tại chỗ!

Cánh tay trấn áp Diệp Bắc Minh hoàn toàn biến mất, chỗ vết thương lộ ra xương trằng, máu tươi phun ra!

“Ứcực..”

Tất cả mọi người có mặt không hẹn mà cùng nuốt nước miếng!

“Trời ơi...”

Tiêu Ngột sợ đến rụt cổ, nếu quyền này đánh lên người anh ta, thì anh ta sẽ chết chắc!

Liễu Như Khanh tỏ vẻ mặt kỳ dị: “Xem ra thực lực của tiểu sư đệ lại mạnh lên rồi!”

Toàn bộ các sư tỷ còn lại gật đầu, khóe miệng cong lên ý cười: “Anh chàng này may mản đến nghịch thiên! Lại có được xương Chí Tôn!”

Độc Cô Vấn Thiên bỗng đứng lên: “Lão Ân, ông không sao chứ?”

Sắc mặt ông lão lưng gù đen xì, thấy lạ vì một quyền của Diệp Bắc Minh lại có thể đánh thương mình thật, đồng thời

cũng chấn kinh bởi sức mạnh của tay trái chí tôn hoàn chỉnh!

“Sức mạnh của xương Chí Tôn lại cường mạnh hơn cơ thể thiên thần!"

“Hôm nay không diệt kẻ này, sau này chắc chắn là sự uy hiếp to lớn!

“Hôm nay cậu ta phải chết!" Nghĩ đến đây, ông lão lưng gù không còn do dự.

Nhìn chỗ cánh tay gãy của mình một cái, giơ tay tóm, máu tươi ào ào phun ral

Liền sau đó, số máu tươi này lại bùng cháy, hóa thành một con rắn lửa khổng lồ trăm trượng!
 
Chương 3685: Hỏa long


“Con rằn này là lão phu ngưng luyện chân hỏa hóa thành, nó sẽ không thiêu cháy xương chí tôn, lại có thể thiêu cậu thành tro bụi!”

“Tuyệt vọng rồi phải không! Ha ha ha!”

Ông lão lưng gù cười điên cuồng, bả vai không ngừng run lên!

Diệp Bắc Minh lại cười: “Chơi với lửa? Tôi là tổ tông của ông!"

“Hỏa long, ra đây!”

Vung tay lên! Lòng bàn tay cháy lên một ngọn lửa, đón gió bùng cháy!

Lập tức hóa thành một con rồng lửa khổng lồ trăm trượng, xông đến con rắn lửa đang lao đến!

Khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, rắn lửa lại bị nuốt chửng!

“Dị Hỏa Bảng, Phần Thiên Chi Diễm!”

Ông lão lưng gù mở to con mắt, kinh hãi kêu lên một tiếng theo bản năng: “Cậu... làm sao cậu có thể có vật này! Rốt cuộc trên người cậu có bí mật gì?”

Đúng lúc ông lão lưng gù ngẩn người.

“Hỏa long, đi!”

Hỏa long biến từ Phần Thiên Chi Diễm lao đi!

“A... đợi đã!”

Ông lão lưng gù phản ứng lại từ sững sờ, muốn ra tay lần nữal

Phần Thiên Chi Diễm giáng xuống!

“Lão phu không cam tâm..”, ông lão lưng gù kêu thảm một tiếng, hóa thành tro bụi tại chỗ!

“Lão Ân!”

Độc Cô Vấn Thiên bị dọa sợ, mở to con mắt nhìn chằm chäm ngọn lửa dần biến mất, kiêng sợ lướt nhìn sang Diệp. Bắc Minh!

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Người giết mày!”

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu, bước một bước về phía Độc Cô Vấn Thiên!

Độc Cô Vấn Thiên kinh hãi, sau đó bỗng nổi giận: Mày dám giết tao? Bố của tao là Độc Cô Thần Hoàng của điện Thần Hoàng!”

“Máy có biết giết tao...”

Phập!

Tấn công ra một quyền, đầu của Độc Cô Vấn Thiên nổ tung như quả dưa hấu!
 
Chương 3686: Nhị sư tỷ


Tiêu Ngột sợ đến ngồi phệt xuống đất, không ngừng run lên: “Xong đời rồi...”

Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Ngột: “Mày. đã quan tâm hắn như vậy thì mày lên đường cùng hắn đi!”

Tiện tay đè xuống. Tiêu Ngột hóa thành sương máu tại chỗ! “Cậu Tiêu... a..."

Những người khác trong đại điện thấy vậy, cùng hô lên bỏ chạy.

Lúc này, trong điện chỉ còn lại Diệp Bắc Minh, Đông Phương Xá Nguyệt và bảy sư tỷ!

Sắc mặt Diệp Bäc Minh giãn ra: “Các sư tỷ, đã lâu không gặp”

Mấy người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng quỳ. một chân xuống: “Hoàng hậu Hồng Đào...”

“Liễu Như Khanh..." “Đạm Đài Yêu Yêu...” “Khương Tử Cơ...

“Chu Lạc Ly...

“Tiểu Độc Tiên...

“Thiên Nhận Băng...”

“.. Tham kiến điện chủI”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Các vị sư tỷ, mọi người làm gì vậy? Điện chủ?”

“Điện chủ gì?”

Mấy người cùng trao đổi ánh mắt: “Nhị sư tỷ, ở đây tỷ lớn nhất, hay là tỷ nói đi”.

Thiên Nhận Băng gật đầu, đôi mắt đẹp ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Thưa điện chủ, chủ Luân Hồi trước khi chết đã dặn dò, người là chủ Luân Hồi tiếp theo.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người: “Chủ Luân Hồi giao phó? Rốt cuộc là thế nào?”

“Chủ Luân Hồi bắt các tỷ đi, còn cấm nhốt thần hồn của thập sư tỷ và bát sư tỷ!”

“Ông ta là kẻ địch của chúng ta, tại sao các tỷ...” Anh cau mày thật chặt!

Thiên Nhận Băng lắc đầu: “Điện chủ, chuyện nói ra thì dài”.

“Thực ra chủ Luân Hồi giống như đệ, đều là người của Hoa tộc thượng cổ, mọi việc ông ta làm đều là để tiếp tục truyền thừa Hoa tộc thượng cổi”

Tuy Diệp Bắc Minh sớm đã đoán được, chủ Luân Hồi có quan hệ mật thiết với Hoa tộc thượng cổ.

Nhưng nghe thấy tin này, đồng tử vẫn co mạnh lại!

Sau khi tiêu hóa tin này: “Nhị sư tỷ, nói tiếp đi”.

“Hàng ngàn hàng vạn năm trước, Hoa tộc thượng cổ cực. kỳ phồn vinh, thần hoàng hàng đầu trong gia tộc nhiều không đếm xuể!”

“Sau này tổ tiên của Hoa tộc có được một tòa bảo tháp cổ xưa từ một nơi bí mật, còn có một tấm bia đá cổ xưa!”

Diệp Bắc Minh khế động trong lòng. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Bia mẫu thạch hỗn độn? “Tiếp tục...”

“Từ đó, khí vận của Hoa tộc càng ngày càng nghịch thiên, con cái ra đời liên tục!”

“Hơn nữa điều đáng sợ nhất là sau khi những đứa con sinh ra, trên người đều mang ấn ký luân hồi!”

Nói xong, Thiên Nhận Băng nhìn sang Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Điện chủ, người biết ấn ký luân hồi nghĩa là gì không?”
 
Chương 3687: Từ khi anh tiếp xúc với võ đạo


Thiên Nhận Băng gật đầu: “Một khi người có ấn ký Luân Hồi tu võ, sẽ nhanh hơn võ giả bình thường không chỉ gấp trăm lần!”

“Bất kỳ thiên tài nào ở trước mặt người có ấn ký Luân Hồi, đúng là một đòn đả kích!”

“Như vậy, Hoa tộc có rất nhiều thiếu niên thiên tài, trong mấy trăm năm ngăn nủi đã có hàng chục người mang ấn ký Luân Hồi chuyển thế!”

Diệp Bắc Minh lập tức thở gấp.

Từ khi anh tiếp xúc với võ đạo.

Bất luận học võ kỹ gì, cơ bản chỉ một canh giờ đã có thể học được!

Chẳng lẽ mình cũng là... “Tiểu tháp, trong cơ thể tôi có ấn ký Luân Hồi không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc, chậm rãi nhả ra một chữ: “Có!”

“Vãi! Tôi biết ngay mài!” Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.

Giọng của Thiên Nhận Băng tiếp tục vang lên: “Cùng với thế lực của Hoa tộc càng ngày càng lớn, các thế lực khác. cũng không ngồi yên được!”

“Một vài tổ thần ra tay, tiêu diệt Hoa tộc thượng cổ! Một số người may mắn sống sót đưa theo hai thánh vật trốn xuống hạ giới, cũng chính là Huyền Giới!"

“Những thế lực đó thấy Hoa tộc sập đổ ly tán, tổ thần trong tộc cũng ngã xuống, nên cũng không tiếp tục truy giết!”

“Hoa tộc ẩn nấp ở Huyền Giới mấy chục triệu năm, lại dần dần phát triển ở Huyền Giới!”

“Một tốp người lại tiến vào thần giới, kết quả những thế lực đó biết được, nên Hoa tộc ở Huyền Giới lại gặp nạn diệt tộc lần nữ:

“Lần truy sát này, những thế lực đó muốn nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt tất cả truyền thừa của Hoa tộc!”

“Vậy nên Côn Luân Hư thượng cỏ hoàn toàn sập đổ, tam hoàng ngũ đế ngã xuống...”

“Hoa tộc lại phân thành mười mấy tốp người, lần lượt chạy đến vị diện hạ cấp thấp hơn!”

“Nhà họ Diệp các đệ là một nhánh trong đó...”

Thiên Nhận Băng nói xong, lặng lẽ chười đợi Diệp Bắc Minh tiêu hóa tất cả.

Trong lòng Diệp Bắc Minh phẫn nộ vạn phần.

Tổ tiên chảy cùng dòng máu với mình lại bị người ta truy sát như vậy?

Một ý nghĩ.

Trên không trung nghĩa địa Hỗn Độn vang lên giọng nói: “Hiên Viên Hoàng Đế, nhị sư tỷ của tôi nói có thật không?”
 
Chương 3688: Chín sư tỷ thấy vậy


“Sau đó, phụ nữ cũng gia nhập chiến trường, tất cả bị tiêu diệt...”

Nghe thấy con số băng lạnh này.

Diệp Bắc Minh cay sống mũi, con mắt đỏ bừng: “Hiên Viên, tôi phải làm chút gì?”

Hiên Viên Hoàng Đế suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nhả ra bốn chữ: “Phải sống thật tốt”.

“Sống tốt?”

“Đúng thế, sống tốt mới có thể có cơ hội vô hạn!”

Hiên Viên Hoàng Đế nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Minh thần giới không bãng Huyền Giới!”

“Nếu cậu ở Huyền Giới, thì tòa tháp đó có thể giúp cậy vượt qua phần lớn nguy hiểm!”

“Nhưng Thần giới là nơi pháp tắc vạn đạo ngưng tụ, tổ thần ở nơi sâu nhất cường mạnh đến mức cậu khó mà tưởng. tượng nổi!"

“Một khi cậu bị phát hiện, họ không thể nào cho cậu bất kỳ cơ hội nào, cậu là hỏa chủng cuối cùng rồi...

Nói xong, bia mộ ảm đạm.

Giọng nói hoàn toàn biến mất!

Lúc này.

Tâm trạng Diệp Bắc Minh trầm trọng chưa từng có.

Giọng của Thiên Nhận Băng vang lên: “Tiểu sư đệ, thần hồn của thập sư muội và bát sư muội ở chỗ tỷ!”

“Thân thể của họ ở chỗ đệ phải không?” Nói xong, lấy ra hai ngọn hồn đăng lấp lánh.

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thân thể của hai sư tỷ ở chỗ đệt"

Một ý nghĩ, lấy ra thần hồn của hai người từ trong nghĩa địa Hỗn Độn!

Thiên Nhận Băng lập tức đánh vỡ hồn đăng, hai thần hồn bay ra lập tức nhập vào cơ thể của Vương Như Yên và Lục

Tuyết Kỳ!

Liền sau đó, hai người chậm rãi mở mắt: “Tiểu sư đệ!"

“Thập sư tỷ, bát sư tỷ!

Diệp Bắc Minh kích động, tiến lên kiểm tra cơ thể của hai người.

Ngoại trừ còn vô cùng hư yếu ra, chắc chắn không có vấn đề gì!

“Cuối cùng chúng ta cũng đoàn tụ rồi!”

“Không ngờ xa cách một năm, chúng ta còn có thể đoàn tụ ở thần giới!”

Mấy vị sư tỷ vây quanh Diệp Bắc Minh, khóe miệng hiện nụ cười.

Đột nhiên, Đạm Đài Yêu Yêu h ây giờ chỉ thiếu đại sư tỷ thôi, đúng rồi, tiểu sư đệ, đại sư tỷ đâu?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Chín sư tỷ thấy vậy, không nhịn được hỏi: “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ đại sư tỷ xảy ra chuyện rồi?”
 
Chương 3689: Rời khỏi?


Diệp Bắc Minh vội bổ sung một câu: “Tuy lúc đó đại sư tỷ ngã xuống!”

“Nhưng sau đó thần hồn của tỷ ấy tự thoát khỏi đài đoạn hồn, đợi khi đệ gặp lại tỷ ấy thì là ở trên đài phong thần!”

“Đệ chắc chắn người đó là đại sư tỷ, nhưng tỷ ấy như không quen đệ vậy!”

Nhớ lại tình hình lúc đó.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Đệ nghĩ, đại sư tỷ có lẽ có suy nghĩ của mình!”

“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta rời khỏi thành Vạn Tượng trước thì hơn!”

“Rời khỏi?”

Ngoại trừ Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ vừa lấy lại linh hồn, bảy sư tỷ còn lại đều cau mày theo bản năng!

“Khó! Khó! Quá khó!”

Đông Phương Xá Nguyệt cười khổ một tiếng: “Nếu chúng †a có thể rời khỏi đây thì sớm đã rời khỏi rồi”.

Diệp Bäc Minh nghi hoặc: “Sao thế? Chẳng lẽ các tỷ không thể rời khỏi?”

Đạm Đài Yêu Yêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái: đệ, không chỉ là các tỷ không thể rời khỏi!”

“Đệ cũng không thể rời khỏi!”

“Vô số võ giả lén vượt biên trong thành Vạn Tượng đều không thể rời đi!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không hiểu: “Tại sao?”

Đạm Đài Yêu Yêu giải thích: “Thần giới khác với hạ giới, pháp tắc của thần giới vô cùng hoàn thiện!”

“Võ giả của vị diện cấp thấp khác tiến vào thần giới, phải có được sự công nhận của pháp tắc thần giới!”

“Nếu không được công nhận, thì là kẻ vượt biên không có thân phận!”

“Kẻ vượt biên chỉ có thể thoi thóp hơi tàn trong thành Vạn Tượng, một khi rời khỏi phạm vi của thành Vạn Tượng sẽ lập

tức bị thiên lôi pháp tắc đột ngột giáng xuống đánh chết!”

Nói xong, nhìn sang Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Hàng vạn năm nay, chưa từng có ngoại lệ!”
 
Chương 3690: Đương nhiên là có!


“Trừ phi đi con đường thần giáng lựa chọn, hoặc là thực. lực bản thân đủ mạnh!”

šu không võ giả thực lực cường mạnh tùy tiện đưa người từ hạ giới lên, chẳng phải sẽ loạn hết lên sao!”

Con mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy thì người trong Côn Luân Hư thượng cổ cũng không thể ra được?”

“Có thể nói như vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói một cách chắc chản.

Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, có cách gì có thể thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên không?”

“Đương nhiên là có!”

Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu: “Trước mắt xem ra có hai cách".

“Thứ nhất, được chủ thành Vạn Tượng công nhận!”

“Thứ hai, được vào danh sách những kẻ vượt biên được giải trừ thân phận của các thế lực khác của thần giới!”

“Kẻ vượt biên ở lại trong thành Vạn Tượng, có thể mang thế rất nhiều lợi ích cho thành Vạn Tượng, một năm nay, số người thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên từ chỗ chủ thành Vạn Tượng đếm trên đầu ngón tay!”

“Còn về cách thứ hai, nếu kẻ vượt biên của thành Vạn Tượng có thể được tông môn của thần giới tiếp nhận, thì sao phải đi con đường vượt biên?”

Diệp Bắc Minh lắc đầ cùng rồi?”

“Nói như vậy, chúng ta vào đường

“Có thể nói như vậy”. Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu. Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Để đệ nghĩ cách!”

Liền sau đó, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Truyền một luồng chân nguyên vào trong đó!

Một giọng nói vui mừng truyền ra từ trong ngọc bội: “Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi, tình hình cậu ở thành Vạn Tượng thế nào rồi?”

“Có chuyện gì cần tôi giúp phải không?”

Chính là Vương Yên Nhi.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô Yên Nhi, đúng là có một chuyện nhờ côI”

“Được, cậu nói đi”, Vương Yên Nhi cười nói.

Diệp Bắc Minh không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần mười hai suất giải trừ thân phận kẻ vượt biên!”

“Cái gì?”

Vương Yên Nhi sợ giật mình, hơi lắp bắp: “Cậu... cậu Diệp, cậu đang đùa phải không?”

“Khó lắm hả?”, Diệp Bắc Minh cau mày. Vương Yên Nhi cười khổ một tiếng: “Cậu Diệp, cậu đã biết chuyện kẻ vượt biên, thì chắc là biết pháp tắc thần giới đáng sợ thế nào phải không?”

“Cho dù là nhà họ Vương toi, trong mười năm cũng chỉ có một suất thôi!”

“Mười hai suất... trừ phi là kiểu như điện thần hoàng!”

“Nếu không, cho dù là các thế lực như Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cộng lại cũng không có được!”

Diệp Bắc Minh biết con đường này không ổn.
 
Chương 3691: Tông môn nào?


Giọng của Vương Yên Nhi lại vang lên: “Cậu Diệp, tuy tôi không biết cậu cần nhiều suất thế làm gì”.

“Nhưng Yên Nhi biết có một tông môn có lẽ có đủ số suất!”

“ồ? Tông môn nào?”

Diệp Bắc Minh khế động trong lòng.

Vương Yên Nhi lên tiếng: “Hàng trăm năm trước có một tông môn tên là Thái Dương Tông, thực lực của họ không phân cao thấp với điện Thần Hoàng!”

“Sau này không biết tại sao Thái Dương Tông bị tiêu diệt chỉ trong một đêm!”

“Thái Dương Tông chủ và mười mấy vị thái thượng trưởng lão đều bị phơi thây đầu phố!”

“Hàng trăm năm trôi qua, số suất của Thái Dương Tông chắc chắn là đủ!”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cô Yên Nhi đang đùa à”

“Cô nói Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt hàng trăm năm, tôi làm sao tìm được người của Thái Dương Tông?”

Vương Yên Nhi cất giọng ngưng trọng: “Cậu Diệp có điều không biết, nghe nói có người dạo này phát hiện thánh tử năm đó của Thái Dương Tông ở thành Vạn Tượng!”

“Ông ta đã điên khùng, trở thành một ông lão già nual”

“Nhưng vẫn có người nhận ra, ông lão này giống với bức tranh thánh tử Thái Dương Tông năm đó đến bảy tám phần!”

Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Nếu tất cả là thật, thánh tử của Thái Dương Tông chẳng phải sống đến hàng triệu năm à”

“Phụt!”

Vương Yên Nhi phì cười.

“Cậu Diệp đừng kinh ngạc, thần giới và hạ giới khác. nhau”.

Tuy hàng triệu năm rất lâu, nhưng chỉ cần tiến vào cảnh giới Tổ Thần thì có thể sống đến triệu năm!”

Hai người lại nói chuyện một lát, rồi kết thúc cuộc trò chuyện: “Được, cảm ơn cô Yên Nhị, tôi biết rồi”.

Sau khi cất ngọc bội, Diệp Bắc Minh nói với các sư tỷ chuyện về Thái Dương Tông.

“Đã như vậy, sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức đi tìm thánh tử của Thái Dương Tông!”, Thiên Nhận Băng gật đầu, nhìn xung quanh.

“Không thể ở lại lâu Vạn Hoa được nữa, kẻ đứng sau Độc Cô Vấn Thiên và Tiêu Ngột chắc chăn sẽ không dễ dàng tha cho chúng tai”

Đám người Diệp Bäc Minh mau chóng bỏ đi.
 
Chương 3692: Điếc hay là câm?


Sân viện không lớn, đủ để chứa chín vị sư tỷ và ba người nhà Diệp Bắc Minh.

“Mẹ, con đói...” Sau khi Diệp Nặc tỉnh lại, yếu ớt gọi một câu.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, giơ tay lấy ra mười mấy quả màu đỏ: “Nặc Nhi, con ăn cái này đi”.

“Long Huyết Bồ Đề!”

Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cùng kinh hãi hô một tiếng!

Đông Phương Xá Nguyệt ngăn lại nói: “Diệp Bắc Minh, vật này cực kỳ hiếm có, cho Nặc Nhi ăn có phải lãng phí quá không?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Con gái tôi ăn gì cũng không lãng phí!”

Nói xong, nhét vào tay Nặc Nhi. “Cảm ơn bối”

Diệp Nặc cầm Long Huyết Bồ Đề, cắn một miếng, lập tức. tinh thần sảng khoái: “Thơm quá, ngon quá!”

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu Nặc Nhi thích, sau này ngày nào cũng được ăn!”

Sau đó, chuyển ánh mắt nhìn sang Đông Phương Xá Nguyệt: “Vừa nãy cô gọi tôi là gì? Diệp Bắc Minh?”

Đông Phương Xá Nguyệt đỏ mặt : Nếu không thì sao? Tôi phải gọi anh là gì?”

“Anh chỉ biết ức hiếp mẹ con tôi, nếu không phải là anh, hai mẹ con tôi làm sao lại.

Còn chưa nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước.

Bá đạo ôm chặt Đông Phương Xá Nguyệt! Mấy sư tỷ thấy vậy liền cười trộm.

Nháy mắt với nhau, lặng lẽ ra khỏi sân viện.

Cùng lúc đó, ở một góc phố ẩm ướt trong thành Vạn Tượng.

Một ông lão vô cùng nhếch nhác với mái tóc rối bù trông như ăn xin nẵm giữa phố!

“Được rồi, lão ăn xin, lại là ông!”.

Một võ giả hơi mập đi đến, nhìn thấy ông lão cản đường không hề khách sáo quát: “Còn không mau cút ra! Chặn đường của ông đây!”

“Nếu còn không cút, sau này ông đây gặp ông một lần sẽ đánh ông một lần!”

Ông lão nhếch nhác bò lên, không nói một lời đi vào trong góc u tối.

Võ giả hơi mập thấy vậy tức giận quát: “Mẹ kiếp, tôi nói với ông mà ông không nghe thấy hả?”

“Điếc hay là câm? Vãi “

Tôi thấy ông đáng ngứa ngáy muốn ăn đòn đấy!”

Bước dài lên một bước, năm ngón tay tóm lên bả vai của ông lão nhếch nhác.

Liền sau đó.

Vù!

Có thể của ông lão rung lên, đôi mắt vốn màu xám tro lập tức sáng lên!

Trong cơ thể bùng phát ra một luồng hào quang vô cùng rực rốt

“Đây... đây là cái gì... Võ giả hơi mập kinh hãi đến trố mắt há hốc miệng!

Chỉ thấy một mỗi khúc xương trong cơ thể ông lão nhếch nhác tỏa ra hào quang bảy sắc!
 
Chương 3693: Con trai đã chết


Lúc này, trong đại điện lầu Vạn Hoa.

Sắc mặt Tiêu Vô Tướng tái xanh, như sắp bùng phát.

Ông ta được biết con trai Tiêu Ngột chết dưới tay một kẻ vượt biên, thì cũng thôi đi!

Ngay cả con trai của Độc Cô Thần Hoàng đều chết, đầu nổ tung, cơ thể không đầu nằm một bên!

Con trai đã chết, có thể sinh đứa khác!

Con trai của Độc Cô Thần Hoàng chết, chẳng may trách tội xuống!

Một thần tôn nhỏ bé như ông ta, đâu có đắc tội nổi?

Tiêu Vô Tướng nổi lên như sấm: “Đồ ăn hại, các người đều là một lúc ăn hại!”

“Mỗi năm tôi tốn lượng lớn tài nguyên nuôi chúng mày có. tác dụng gì? Vào lúc quan trọng lại không bảo vệ được công tử Độc Cô?”

Trong đại điện, hàng trăm cung phụng cảnh giới thiên thần đều cúi đầu.

Bỗng nhiên.

Một ông lão đứng ở cửa quát lên: “Là kẻ nào mà to gan như vậy!”

“Chủ thành Vạn Tượng ở đây, còn không quỳ xuống dập. đầu?”

Soạt!

Tất cả mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một thanh niên không biết xuất hiện ở cửa đại điện từ lúc nào.

Trong lúc mọi người đều ngẩn người, Tiêu Vô Tướng sải bước lớn tiến lên.

Khom lưng chín mươi độ!

Đầu toát đầy mồ hôi, run rẩy hỏi: “Tiền bối Độc Cô, sao ngại lại đến đây?”

“Cái gì? Đố là Độc Cô Thần Hoàng? Cũng được gọi là Độc Cô Bá Đạo của Bá Đạo Thần Hoàng ư?”

“Trong rất trẻ mài” Mọi người kinh ngạc.

Họ còn nghĩ Độc Cô Bá Đạo là một người đàn ông trung niên cao to, không ngờ lại nho nhã như vậy!

Giống như một thư sinh khoảng hai mươi tuổi!

Độc Cô Bá Đạo không nhìn đến đám người, bước đến trước thi thể không đầu của Độc Cô Vấn Thiên!

Tiện tay điểm một cái, một luồng ánh đỏ máu bẳn ra!

“Rắc rắc' một tiếng giòn tan vang lên!

Một chiếc dây chuyền trước ngực ở thi thể không đầu nổ tung, một luồn huyết quang bay ra lập tức chui vào trong thi thể không đầu!

Liền sau đó, thi thể không đầu lại run lên.

Chậm rãi bò dậy!

Một cái đầu mới dần mọc ra trước mặt tất cả mọi người!

“Làm... làm sao có thểt”

Con ngươi của những người có mặt giãn to, giống như nhìn thấy mat

“Soạt!"

Tiêu Vô Tướng hít khí lạnh: “Thuật phần thần, chia nguyên thần thành hail”

“Chi dù nguyên thần chính hoàn toàn hủy diệt, chỉ để lại một chút phân thần thì vẫn có thể sống lại!”

Đầu toát đầy mồ hôi, run rẩy hỏi: “Tiền bối Độc Cô, sao ngại lại đến đây?”
 
Chương 3694: Chỉ tiếc là mãi không thể đột phá!


Giống như một thư sinh khoảng hai mươi tuổi!

Độc Cô Bá Đạo không nhìn đến đám người, bước đến trước thi thể không đầu của Độc Cô Vấn Thiên!

Tiện tay điểm một cái, một luồng ánh đỏ máu bẳn ra!

“Rắc rắc' một tiếng giòn tan vang lên!

Một chiếc dây chuyền trước ngực ở thi thể không đầu nổ tung, một luồn huyết quang bay ra lập tức chui vào trong thi thể không đầu!

Liền sau đó, thi thể không đầu lại run lên.

Chậm rãi bò dậy!

Một cái đầu mới dần mọc ra trước mặt tất cả mọi người!

“Làm... làm sao có thểt”

Con ngươi của những người có mặt giãn to, giống như nhìn thấy mat

“Soạt!"

Tiêu Vô Tướng hít khí lạnh: “Thuật phần thần, chia nguyên thần thành hail”

“Chi dù nguyên thần chính hoàn toàn hủy diệt, chỉ để lại một chút phân thần thì vẫn có thể sống lại!”

“Chỉ cần phân thần chưa bị diệt, mãi mãi bất tử bất diệt, thủ đoạn thật khủng bối”

Độc Cô Bá Đạo quay đầu, ánh mắt nhìn qua như kiếm sắc: “Ông cũng biết nhiều đấy, thuật phân thần của bản hoàng mà ông cũng biết!”

“Không dám"

Tiêu Vô Tướng sợ đến run lẩy bẩy, thụp một tiếng quỳ xuống đất.

Lúc này, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợi

Độc Cô Bá Đạo cảm thấy vô vị, nhìn sang Độc Cô Vấn Thiên: “Thiên Nhi, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

“Bố cho Ân Đạo Hàng bảo vệ con, mà ngay cả nguyên thần chính của con cũng bị diệt!”

Sắc mặt Độc Cô Vấn Thiên trảng bệch, nhớ đến vừa nãy bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh nổ đầu.

Trong lòng vẫn vụt lên nỗi sợ: “Bố, con phát hiện ra xương chí tôn!”

“Con nói cái gì?”, Độc Cô Bá Đạo cau chặt mày. Ngay cả Tiêu Vô Tướng ở bên cạnh cũng ngẩn người, buột miệng nói: “Xương chí tôn cực kỳ quý hiếm, cho dù là thần giới muốn tìm được một khúc thì cũng khó hơn lên trời!”

“Một tên nhóc từ hạ giới lén vượt biên đến, làm sao có thể có xương chí tôn!”

Độc Cô Vấn Thiên nhìn qua: “Tôi nói hay là ông nói?”

Độc Cô Bá Đạo càng không vui nhìn qual

Tiêu Vô Tướng sợ rụt cổ: “Công tử Độc Gô, là tôi nhiều lời...”

Độc Cô Bá Đạo cau mày: “Thiên Nhi, con chắc chắn là xương chí tôn chứ?”

Độc Cô Vấn Thiên gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn, và khẳng định là nó!”

“Trên người tên nhóc mày không có khí tức của cảnh giới nào hết, con cũng không thấy hän thi triển võ kỹ nào!”

“Mỗi lần hẳn tấn công đều dùng tay trái, một quyền có thể bùng phát ra một con huyết long!”

“Đúng rồi, hơn nữa trên người hẳn còn có Phần Thiên Chi Diễm trên dị hỏa!”

Nghe thấy bốn chữ Phần Thiên Chi Diễm. Độc Cô Bá Đạo hoàn toàn không thể bình tĩnh, vội tóm tay của Độc Cô Vấn Thiên: “Thiên Nhi, con nói gì? Phần Thiên Chi Diễm?”

Độc Cô Vấn Thiên ngẩn người: “Bố, sao bố kích động như vậy?”

Độc Cô Bá Đạo giải thích: “Bố đã là thần hoàng đỉnh phong, chỉ cách tổ cảnh một bước cuối cùng!”

“Chỉ tiếc là mãi không thể đột phá!”

“Bố tìm được một cách, bây giờ chỉ thiếu một ngọn lửa chí cang chí dương!”
 
Chương 3695: Bố ơi


Độc Cô Bá Đạo đỏ mặt: “Tên nhóc đó là kẻ vượt biên, không thể rời khỏi thành Vạn Tượng!”

Quát nhẹ một tiếng: “Tiêu Vô Tướng"

Tiêu Vô Tướng vội vàng trả lời: “Tiền bối, có tôi!”

Độc Cô Bá Đạo lạnh lùng nhìn hắn: “Điều động tất cả lực lượng của cậu, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra tên nhóc đó cho tôi!"

“Một khi có tin của hắn, lập tức báo cho tôi!”

“Bố ơi, sao bố lại đè lên người mẹ?” Trong phòng, Diệp Nặc ngây thơ lên tiếng hỏi.

: “Bố, bố đừng ức hiếp mẹ, được.

Mở to đôi mắt vô t không”.

“Vừa nãy mẹ đã cầu xin rồi, bố là người xấu!” Diệp Bắc Minh: .....

Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng mặt, vội kéo chăn che người: “Nặc Nhi đừng nói linh tinh, bố không ức hiếp mẹ”.

“Còn nữa, con đừng nói chuyện này với mấy dì, biết chưa?”

Diệp Nặc nghe lời gật đầu: “Nặc Nhi biết rồi”.

Đông Phương Xá Nguyệt khen một câu: “Nặc Nhi ngoan quái”

Rồi trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Đều tại anh, vừa gặp đã muốn làm chuyện đó... còn bị con nhìn thấy!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt vô tội: “Vừa nãy rõ ràng là em ra tay trước...”

“Anh còn nói!”

Đông Phương Xá Nguyệt xấu hổ dậm chân, hai người đã lâu chưa gặp nhau, nhất thời không kiềm chế được thôi.

Bỗng nhiên.

Bên ngoài cửa vang lên giọng nói: “Tiểu sư đệ!” Diệp Bắc Minh mặc quần áo ra mở cửa.
 
Chương 3696: Ông ta là ai?


Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt ngưng trọng: “Chủ của thành Vạn Tượng Tiêu Vô Tướng về thành rồi, đã cs người lục soát cả khu vực này diện rộng!”

“Rất nhanh sắp tìm đến nhà chúng ta rồi, chúng ta nên rời đi thôi!"

“Các sư tỷ sư muội đã thu dọn xong, tỷ ra sân viện trước đợi mọi người!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Sau khi về phòng cùng Đông Phương Xá Nguyệt thu dọn tất cả, rồi đến sân viện.

Chín sư tỷ đã chuẩn bị xong, mấy người chân trước vừa rời khỏi sân viện.

Diệp Nặc bỗng chạy về một hướng: “Ông ăn xin, sao ông lại ở đây?”

Mội người nhìn qua, chỉ thấy một ông lão nhếch nhác ngồi trong góc.

Nhìn thấy Diệp Nặc chạy đến, liền đưa hai viên kẹo qua: “Nghe nói mọi người định đi? Cho cháu đấy”.

Diệp Nặc nhận lấy kẹo, rồi đưa Long Huyết Bồ Đề qua: “Ông ăn xin, Nặc Nhi cũng có đồ ngon”.

“Ồ? Long Huyết Bồ Đề? Đồ tốt!”

Ông lão nhếch nhác cười, tóm lấy nuốt xuống! Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông ta là ai?”

Đông Phương Xá Nguyệt giải thích: “Một lão ăn xin không rõ họ tên, trước đây khi ở khu ổ chuột ngẫu nhiên gặp được”.

“Cũng không biết làm sao Nặc Nhi quen ông ta, nhưng ông ta rất tốt với Nặc Nhi, không uy hiếp gì”.

Diệp Bắc Minh nghiêm con mắt nhìn qua. Lại không nhìn thấy cảnh giới thực sự của lão ăn xin!

“Tiểu tháp, có thể cảm nhận được cảnh giới của ông ta không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát, giọng nói vang lên: “Tổ cảnh! Cậu nhóc, cậu rất may mắn!”

“Có lẽ ông ta là thánh tử của Thái Dương Tông!”

“Vãi...

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Trùng hợp vậy sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Thứ nhất, cậu may mắn đến nghịch thiên!”

“Thứ hai, tuy lão ăn xin này đang giao lưu với Nặc Nhi, nhưng rõ ràng là đến vì cậu!”

“Thứ ba, trên người ông ta có thứ ẩn giấu khí tức, nhưng không ngăn được bản tháp thăm dò!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Nhằm vào tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể cảm nhận được ông ta đến vì cậu, cụ thể mục đích là gì thì cậu phải tự đi hỏi”.

Nhìn con gái và ông lão nhếch nhác trò chuyện.

Diệp Bắc Minh chậm rãi tiến lên, tùy tiện cầm tay Diệp. Nặc: “Đường đường thánh tử Thái Dương Tông, lại muốn làm lão ăn xin trong thành Vạn Tượng, rốt cuộc là vì sao?”

“Tiểu sư đệ, đệ nói gì?”

“Ông ta là thánh tử Thái Dương Tông?”
 
Chương 3697: Ông ăn xin


Ông lão nhếch nhác rõ ràng ngẩn người, sâu trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!"

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.

“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”

“Chỉ có Thái Dương Tông có thể giúp chúng tôi thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, nếu có thể, chúng tôi hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ!”

Ông lão nhếch nhác cười: “Ha ha ha, cậu thực sự nhận nhầm người rồi”.

“Tôi chỉ là một lão ăn xin, không phải thánh tử Thái Dương Tông gì”.

“Cô bé, ông đi đây”.

“Ông ăn xin, tạm biệt!”

Nặc Nhi vẫy tay.

Diệp Bắc Minh hét lớn theo bóng lưng của ông lão nhếch

ng thực sự không muốn chấn hưng lại Thái Dương Tông sao?”

“Ông thực sự nỡ lòng để Thái Dương Tông tuyệt tự sao?”

Cơ thể ông lão nhếch nhác run lên, rẽ vào góc phố biến mất.

Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Tiểu tháp, xem ra còn đường Thái Dương Tông này cũng không đi được rồi!”

“Tiểu sư đệ, bọn họ đến rồi! Mau chạy đi!”

Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đang canh chừng gần đó xông đến, hai người vô cùng nhếch nhác.

Hiển nhiên là đã giao đấu!

“Muốn chạy hả! Nằm mơ đi!”

“Tìm được rồi, mau đi thông báo cho người khác!”

“Thành chủ có lệnh, ngoại trừ thanh niên tên Diệp Bắc Minh, còn lại giết hết!”

Mười mấy bóng người xông đế, lại đều là cảnh giới thiên thần.

Một người đàn ông trung niên tỏng đó khóa chặt Liễu Như Khanh, hóa thành tàn ảnh lướt qua: “Còn muốn báo tin? Xuống địa ngục đi!”
 
Chương 3698: Tấn công ra một quyền!


Rắc một tiếng trầm bức, Liễu Như Khanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!

Diệp Bắc Minh gầm thét một tiếng: “Thất sư tỷ!” Ảnh Thuấn!

Đỡ lấy Liễu Như Khanh sắp rơi xuống đất, cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh!

Nhìn về phía sau, một mảng máu thịt lẫn lộn, cốt sống gãy đứt!

“Vãi! Mày muốn chết hải” Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, mấy kim châm cắm xuống, ổn định thương tích cho Liễu Như Khanh: “Cửu sư tỷ, chăm sóc thất sư tỷ!”

Người đàn ông trung niên thấy vậy, cười dữ tợn: “Cái thứ gì? Cũng dám đối đầu với tao?”

Đập một chưởng về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền với lửa giận ngút trời!

Người đàn ông trung niên kêu thảm một tiếng, ban tay rách toác, kinh hãi lùi lại: “Xương chí tôn...”

Diệp Bắc Minh đuổi theo, tóm lấy bả vai ông ta, hăm hăm đập xuống đất!

“Choang” một tiếng vang lên!

Mặt sàn đá nổ tung, người đàn ông trung niên thê thảm muốn bỏ lên!

“Phần Thiên Chi Diễm!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, một luồng hỏa long từ trên trời giáng xuống!

Vù!!

Người đàn ông trung niên vừa phát ra tiếng kêu thảm, chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng!

Giọng nói ngưng bặt!

“Súc sinh, mày thật độc ác!”, các cảnh giới Thiên Thần khác nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, kiêng sợ lùi lại.

“Tên nhóc này có xương chí tôn, thực lực tạm thời chưa rõ, đừng đối chọi với hắn!”

“Giữ chân hắn là được, mấy người thành chủ và Độc Cô Thần Hoàng sắp đến rồi!"

Những người cảnh giới thiên thần này nháy mắt với nhau! Đều lùi ra cách mấy trăm mét.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Mọi người đi trước, đệ ngăn họI”

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Không được, muốn đi thì cùng đi!”

Thiên Nhận Băng tiến lên, ôm lấy Diệp Nặc: “Tiểu sư đệ cắt đuôi cho chúng ta, đệ ấy bảo chúng ta đi đương nhiên đệ ấy tự có sắp xếp!”

“Lạc Ly, Tử Cơ, các muội bảo vệ cô Đông Phương!”

“Như Yên, Hồng Đào, Tuyết Kỳ, các tỷ chăm sóc Như Khanht”

“Còn lại yểm hộ cho tỷ! Đi!” Mấy người quay người rời đi.

Một ông lão mặc áo choàng xám hét lớn: “Đuổi theo tôi, đừng để họ chạy!”

Ba bóng người lập tức lướt qua, đuổi theo mấy người Thiên Nhận Băng!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, Ảnh Thuấn chặn trước ba người: “Các ông muốn đi đâu? Ở lại hết cho tôi!”

Tấn công ra một quyền!

Gru!

Một con huyết long từ xương chí tôn xông ra, ba ông lão. áo choàng xám như bị xe lửa phi nhanh đụng phải, đập xuống đất như chó chết!

Phun máu điên cuồng!
 
Chương 3699: Tiền bối


Gru!

Một con huyết long khổng lồ trăm trượng xông ra, dung hợp với Phần Thiên Chi Diễm cuồn cuộn đến!

Khoảnh khắc bốn người cảnh giới thiên thần sơ kỳ dính vào Phần Thiên Chi Diễm, đều hóa thành người lửa!

Mặc cho họ tung ra hết các thủ đoạn, cũng không thể dập tắt dị hỏa trên người!

“A... dị hỏa, đây là dị hỏa không thể dập tắt!” Họ hóa thành tro bụi trong tiếng kêu thảm thiết kinh sợ.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lên phía trước nhất: “Ai dám tiến lên một bước, có thể thử xeml”

Những kẻ đuổi theo thấy vậy sợ đến không ngừng lùi lại! Cùng lúc đó trong đại điện phủ thành chủ.

Trước một đá thủy tinh khổng lồ, bên trong hiện ra cảnh Diệp Bắc Minh đang ra tay!

Độc Cô Vấn Thiên kích động nói: “Bố à, bố nhìn thấy chưal”

“Tên nhóc này vừa có tay trái chí tôn, vừa có Phần Thiên Chi Diễm!”

“Con rồng đó là hắn dùng tay trái chí tôn, kết hợp với Phần Thiên Chi Diễm để gọi rai”

Ánh mắt Độc Cô Bá Đạo lóe sáng, nhìn chăm chăm hình ảnh trong đá thủy tỉnh: “Quả nhiên là Phần Thiên Chỉ Diễm, xem ra tự khắc có an bài trong tối tăm!”

“Ông trời đã chuẩn bị cho ta ngọn lửa cần có để tiến vào cảnh giới tổ thần, Tiêu Vô Tướng, bản tọa cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội!”

“Tiền bối, mời ngài nói!”

Tiêu Vô Tướng mau chóng tiến lên, quỳ một chân xuống.

Độc Cô Bá Đạo chỉ về hướng đám người Thiên Nhận Băng bỏ chạy: “Đưa họ về đây!”

“Thiên Nhi, chúng ta đi gặp tên nhóc vừa có xương chí tôn vừa có Phần Thiên Chi Diễm này!”

Diệp Bắc Minh vừa giải quyết xong một người cuối cùng.

Một thanh niên bỗng xuất hiện, giống như chỉ vừa dịch chuyển.

Cách anh chưa đến hai mét! “Để tôi thử tay trái chí tôn của cậu!”

Độc Cô Bá Đạo cười một tiếng, có vẻ như tấn công ra một quyền tùy ý!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát lớn: “Cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, nhóc con, cẩn thận!”

Tiếc là đã muộn, Diệp Bắc Minh đã tấn công ra một quyền!

Phập!

Khoảnh khäc hai người tiếp xúc, Độc Cô Bá Đạo lùi lại ba bước!

Diệp Bắc Minh trực tiếp bay ngược trở ra, cả tay trái nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa!
 
Chương 3700: “Đưa lên đây!


“Chẳng phải mày rất lợi hại sao? Trước mặt bố tao có cảnh giới thần hoàng đỉnh phong mày là cái thá gì?”

Diệp Bắc Minh cố nhẫn nhịn cơn đau ở tay trái, lạnh lùng nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Bố của mày là cảnh giới thân hoàng đỉnh phong thì đã làm sao?”

“Bị một quyền của tao đánh cho nổ đầu, rốt cuộc ai mới là phế vật?”

Câu nói này đâm sâu vào Độc Cô Vấn Thiên.

“Mày muốn chết hải”

Hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Diệp Bắc Minh: “Tao phải bắt mày quỳ xuống dưới chân tao cầu xin, tao còn muốn dẫm đạp từng người đám phụ nữ của mày đến chết!”

“Chết đi cho tao!”

Trong tay Độc Cô Vấn Thiên có thêm một con dao màu vàng, chém về phía đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh dùng hết tất cả sức lực giơ tay trái chí tôn.

“Choang' một tiếng tóm chặt con thần dao màu vàng, tay phải tấn công ra một quyền!

Phập!

Độc Cô Vấn Thiên bay ra giống như chó chết, xương ngực lõm xuống.

Còn phun ra một ngụm máu tươi trong không trung, đập mạnh xuống đất: “Mày... tay trái của mày chẳng phải đã bị phế rồi sao?”

Diệp Bắc Minh cười chế nhạo: “Đánh tên phế vật như này, còn cần đến tay trái chí tôn?”

Độc Cô Bá Đạo cũng không nhịn được cau mày: “Thiên Nhị, bò lên!”

Ông ta đã phế tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh.

Lại bảo Độc Cô Vấn Thiên ra tay, là để con trai đích thân giết kẻ thù.

Như vậy có thể khôi phục trái tim võ đạo bị tổn thương của Độc Cô Vấn Thiên, không ngờ Độc Cô Vấn Thiên còn không đánh lại được Diệp Bắc Minh sau khi đã bị phế tay trái chí tôn!

Ông ta hơi thất vọng!

Cảm nhận được bố rất thất vọng, Độc Cô Vấn Thiên vội vàng bò lên đi về phía Diệp Bắc Minh: “Bố, con nhất định giết được tên phế vật này!”

Khoảnh khắc xông lên.

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân đá bay!

Độc Cô Vấn Thiên lại nhếch nhác bay đi!

“Rốt cuộc ai mới là phế vật?”

Sau khi Độc Cô Vấn Thiên lại bò lên, xông lên như phát điên: “Diệp Bắc Minh, mày thật đáng chết!”

“Phập!, “Bất lực nổi giận gào thét?” “Phập!, “Phế vật, mày nói ai?”

“Phập!”, “Không có bố của mày ở đây, tao đánh chết mày trăm lần!"

“Phập!"

Sau mười mấy hiệp, Độc Cô Vấn Thiên sớm đã mặt mày sưng vùi

Ánh mắt nhìn sang Diệp Bäc Minh có thêm mỗi sợ, không dám ra tay nữal
 
Chương 3701: Đánh trả đi?


Hạ lệnh một tiếng, chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt, Diệp Nặc bị áp giải đến!

“Sư tỷ, mọi người...” Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc.

Độc Cô Vấn Thiên võ tay cười lớn: “Ha ha ha, đến đúng lúc lắm!”

“Tiêu Vô Tướng, ông nghe đây cho tôi, nếu tên phế vật này dám đánh trả, ông lập tức giết một người!”

“Tôi xem cậu ta có thể đánh trả mấy lần!”

Vừa dứt lời, Độc Cô Vấn Thiên bước lên lướt đến trực tiếp đứng trước người Diệp Bắc Minh, tấn công ra một quyền!

Cánh tay của Diệp Bắc Minh khẽ động.

Trong con mắt của Độc Cô Vấn Thiên lóe lên tia sợ hãi: “Mày dám ra tay? Mày thử xem...”

Diệp Bắc Minh chỉ đành kiềm chế cơn lửa giận! Phập!

Năm đấm của Độc Cô Vấn Thiên đập vào lồng ngực, một cảm giác nóng rất truyền đến!

“Ha ha ha, phế vậy, mày ra tay đi?”

Thấy Diệp Bắc Minh không dám ra tay, Độc Cô Vấn Thiên cười thích thú: “Vừa nãy chẳng phải mày rất lợi hại sao? Chẳng phải mày muốn đánh nổ tao sao?”

Phập!

Quyền thứ hai giáng xuống: “Đánh trả đi?”

Phập!

Quyền thứ ba tấn công ra, máu nóng trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!

“Mày ra tay cho tao đi! Phế vật? Ngay cả ra tay mà mày cũng không dám?”

Phập! Phập! Phập!...

Một lúc tấn công ra mười mấy quyền, Diệp Bắc Minh không ngừng lùi lại!

Cuối cùng xương ngực phát ra một tiếng rắc rắc giòn tan, phun ra một ngụm máu tươi!

“Tiểu sư đệ..” Chín sư tỷ kinh hãi kêu lên!

Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt môi, lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Nặc lo lắng khóc lóc: “Bố ơi, hu hu hu... đừng đánh bố của tôi...”

“Ô, đây là con gái mày hả?”

Độc Cô Vấn Thiên cười, chỉ vào Diệp Nặc: “Tiêu Vô Tướng, nó khóc khó nghe quá, cät lưỡi của nó cho tôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom