Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 120


Chương 120

Lâm Vân đi tìm công lý cho họ cũng chính là tìm công lý cho người cha đã khuất của mình.

Trước kia, Lâm Vân từng là một cậu bé nghèo, không đủ tư cách để lay chuyển tập đoàn Hùng Dũng, nhưng bây giờ thì khác!

Tập đoàn Hùng Dũng hoạt động như một lãnh chúa địa phương ở thành phố Bảo Thạnh.

Có thể nói nó đã ăn sâu bén rễ nhiều năm ở đây.

Lâm Vân biết nhất định rất khó có thể dựa vào năng lực của một mình bản thân mà đánh bại tập đoàn Hùng Dũng mà không nhờ đến sự giúp đỡ của ông ngoại.

Chuyện này e rằng sẽ không thể thực hiện được trong một thời gian ngắn.

Nhưng sau sự việc này, Lâm Vân đã hoàn toàn hạ quyết tâm, rằng dù khó khăn đến đâu cũng sẽ đánh bại tập đoàn Hùng Dũng!

Đây là một mục tiêu mà Lâm Vân đặt ra cho mình vào lúc này! “Việc tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng trong thời gian ngắn là điều không thực tế.” Lâm Vân nói.

Nhưng ngay lập tức, Lâm Vân lại nói tiếp: “Nhưng đối với những thể loại không biết xấu hổ là như thế này, tại sao chúng ta lại cần phải nhã nhặn với bọn chúng?” “Chủ tịch Lâm, cậu có ý kiến gì không?” Lưu Ba tò mò hỏi.

“Ông chi tiền thuê một chiếc xe tải lớn.

Nửa đêm chở một xe đầy phân đổ vào cửa nhà Khương Hùng Dũng cho tôi.

Làm sao cho món quà kinh tởm đó chặn kín hết lối ra vào của căn nhà với bên ngoài.

Ông hiểu chứ?” Lâm Vân cười mỉm.

“Phương pháp này thật sự rất kinh khủng, nhất định có thể làm cho hắn phải chùn chân! Chủ tịch hãy yên tâm.

Tôi sẽ đi phân phó người làm ngay bây giờ!” Lưu Ba hưng phần nói.

Sự việc lần này khiến Lưu Ba càng thêm căm tức Khương Hùng Dũng, đương nhiên là ông ta rất muốn trút giận.

Lâm Vân lại nhìn Lưu Ba, nghiêm túc nói: “Lưu Ba, cho dù kết quả cuối cùng của sự việc này là như thế nào, ông cũng phải ghi nhớ bài học này. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đối với những khu bất động sản khác đang xây dựng, ông nhất định phải tăng cường kiểm tra.

Những chuyện như thế này không bao giờ được xảy ra nữa.”

Lưu Ba gật đầu: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ rút kinh nghiệm, sau này tôi nhất định sẽ tăng cường lực lượng an ninh để ngăn chặn việc này xảy ra!”

Còn bây giờ Lâm Vân và Lưu Ba, hai người đành chờ đợi, một sự chờ đợi căng thẳng tột cùng.

Phương pháp Lâm Vân đưa ra có hiệu quả không? Cậu có thể vượt qua thử thách lớn lao này một cách suôn sẻ hay không? Thâm tâm Lâm Vân cũng không dám chắc.

Lâm Vân chỉ biết nếu thật sự cậu không xử lý được khủng hoảng này, lần sau cậu sẽ không còn mặt mũi nào gặp ông ngoại nữa.

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Vân đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Thạch Hàn! Tớ

Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

i đây!” Lâm Vân kêu to.

Vài giây sau, một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Vân.

Anh ta chính là Thạch Hàn, vệ sĩ bí mật có nhiệm vụ bảo vệ Lâm Vân.

“Cậu chủ, cậu gọi tôi có chuyện gì sao?” Thạch Hàn khàn giọng nói.

“Thạch Hàn, thân thủ của anh rất tốt phải không?” Lâm Vân hỏi.

“ít nhất ở vùng Tây Nam này, tôi không có đối thủ.

Thạch Hàn bình tĩnh đáp.
 
Chương 121


Chương 121

Lâm Vân tiếp tục hỏi: “Thạch Hàn, anh hiện tại là người của tôi, đúng không?” “Tất nhiên.

Thạch Hàn gật đầu.

“Nếu đúng như vậy, hãy loại bỏ Khương Hùng Dũng khỏi tập đoàn Hùng Dũng để chứng minh cho tôi thấy thực lực của anh.” Lâm Vân nói.

“Xin lỗi cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu.

Chủ nhân đã ra lệnh chỉ khi tính mạng cậu gặp nguy hiểm tôi mới có thể được phép ra tay” Thạch Hàn tỏ ra vô cảm.

Lâm Vân im lặng khi nghe thấy mấy từ vừa thốt ra từ miệng của anh ta.

“Thôi vậy.

Vậy thì có lẽ tôi nhầm, anh không thực sự mạnh như lời anh nói.” Lâm Vân chỉ có thể dùng thủ đoạn triệt để.

“Ý cậu chủ là gì?”

Thạch hàn nói xong, không cần chờ câu trả lời mà quay người lại và rời đi.

“Này! Này! Anh tại sao lại rời đi! Không phải anh nói anh là người của tôi sao?”

Nhìn Thạch Hàn rời đi không chút lưu tình, Lâm Vân không nói nên lời

Lâm Vân vốn nghĩ rằng nếu Thạch Hàn có thể giải quyết Khương Hùng Dũng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kết quả là, Thạch Hàn lại không thèm để ý tới mong ước của cậu.

Ý tưởng để Thạch Hàn hành động bị thất bại hoàn toàn.

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Vân đến trường học.

Trên đường đi, Lâm Vân suy nghĩ xem làm cách nào để đánh bại hoàn toàn tập đoàn Hùng Dũng, đối thủ bá chủ địa phương mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ông ngoại?

Ông chủ của tập đoàn Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng, là ông trùm xã hội đen của thành phố Bảo Thạnh, và cũng là chỗ dựa lớn nhất của tập đoàn này.

Trong lòng Lâm Vân nảy ra một ý tưởng táo bạo, đó là tự mình tạo ra một thế lực ngầm, sau đó sẽ tiêu diệt thế lực ngầm của Khương Hùng Dũng, sau đó thống nhất thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạnh.

Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của Lâm Vân, nếu có thể thực sự được thực hiện thì đó sẽ là một điều rất khó khăn.

Vừa đến trường, Lâm Vân đã nhận được điện thoại của Lưu Ba.

“Chủ tịch, phương pháp của cậu thực sự tuyệt vời! Những khách hàng đang nháo nhào muốn trả nhà nghe tin được giảm giá 30 % liền giống như mua được một món hời lớn vậy.

Họ không muốn hoàn lại tiền nữa, chỉ một số ít vẫn khăng khăng muốn trả, nhưng chúng tôi lại có thể bán được những lô đó.

Giọng nói hưng phấn của Lưu Ba phát ra từ điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Lưu Ba lúc này thực sự ngưỡng mộ Lâm Vân.

Ông không ngờ rằng Lâm Vân lại có thể giải quyết thành công cuộc khủng hoảng bằng phương pháp này.

“Vậy là tốt rồi!

Lâm Vân nghe tin liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Mặc dù bản giảm giá 30 % như thế này không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng ít ra cũng không lỗ.
 
Chương 122


Chương 122

Trong cơn bão này, một kết quả như vậy chắc chắn đã là một kết quả tốt.

Mặc dù tình hình hỗn loạn tạm thời lắng xuống nhưng mối ân oán của Lâm Vân với tập đoàn Hùng Dũng chưa chấm dứt hoàn toàn.



Lúc này, tại tòa nhà Tập đoàn Hùng Dũng.

Bên trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.

Khương Hùng Dũng với cái đầu cạo trọc, châm một điếu xì gà và dựa vào ghế chủ tịch với vẻ mặt nhàn nhã.

Đứng bên cạnh ông ta là gã quân sự Trung Quân của hăn.

“Chủ tịch, đường dây nóng của Tập đoàn Tỉnh Xuyên lúc này chắc là đang quá tải.

Tôi cá rằng Tỉnh Xuyên đang phải đau đầu khi đối mặt với rất nhiều khách hàng gọi điện đến, ha ha.” Các bộ phận quân sự trông có vẻ hào hứng.

“Lần này, tôi xem tập đoàn Tỉnh Xuyên sẽ giải quyết như thế nào!” Khương Hùng Dũng nở một nụ cười đắc thắng.

“Làm sao có thể đối phó được? Đâu phải mất ít tiền.

Đối với bất động sản này, tập đoàn Tỉnh Xuyên của anh ta sẽ phải mất rất, rất, rất nhiều tiền!” Trung Quân nở nụ cười kỳ quái.

“Quân sư, tài thao lược của anh rất tốt.

Đừng lo, tôi sẽ không đối xử tệ với anh đâu.” Khương Hùng Dũng mỉm cười.

“Cảm ơn chủ tịch Khương! Cảm ơn chủ tịch Khương!” Gã quân sự vui vẻ gật đầu.

Đúng lúc này, một người đàn ông gầy gò vội vàng chạy đến và nói to: “Chủ tịch Khương, không ổn rồi! Mọi chuyện đã thay “Nói mau, có chuyện gì!” Khương Hùng Dũng cau mày.

“Chủ Tịch, Tập đoàn Tỉnh Xuyên giảm giá 30% cho các lô nhà.

Những ai đang muốn trả sẽ ngay lập tức thỏa hiệp với mức giảm giá 30%! Bây giờ mọi thứ đã lắng xuống.

Tuy Tập đoàn Tỉnh Xuyên không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không bị thiệt hại gì khác cả.” Người đàn ông gầy gò nói.

“Cái gì! ”

Khương Hùng Dũng kinh ngạc đứng lên, sắc mặt trở nên khó nhìn.

“Chết tiệt! Bọn khốn kiếp này làm sao lại có thể đứng vững như vậy! Đưa ra mức giảm giá 30%?” Gã quân sư bộ phận đang đứng bên cạnh không khỏi chửi thề.

“Giảm giá thấp như vậy mà bọn chúng cũng dám làm sao? Đ.M đó là ý tưởng của ai! Mẹ kiếp!”

Khương Hùng Dũng tức giận đập điếu xì gà trên tay xuống đất.

Khương Hùng Dũng không thể ngờ được rằng kế hoạch mà bọn chúng hoạch định bấy lâu nay lại được Tập đoàn Tỉnh Xuyên giải quyết trong nháy mắt?.

Ở trung tâm thành phố, trong trang viên nhà họ Lê.

Bên trong tòa nhà màu trắng đồ sộ ở trung tâm trang viên.

Thư ký của Liễu Chí Trung vội vàng từ ngoài bước vào, vừa đi vừa phấn khích nói:

“Chủ tịch Liễu, chi nhánh Bảo Thạnh có tin về!”

“Ồ? Sớm như vậy đã có kết quả? Kết quả như thế nào?” Liễu Chí Trung nghe nói đến cháu trai của mình, liền vội ngưng trọng thần sắc.
 
Chương 123


Chương 123

“Chi nhánh Bảo Thạnh bán nhà ở Hoa Mai với giá giảm 30 %. Những người đang đòi trả nhà sau khi nghe thấy mức giảm giá 30 %, hầu hết đều dừng lại ngay việc đó. Cứ như thế này thì tình hình sẽ nhanh chóng bình thường trở lại ngay.” Thư ký cười nói.

“Giảm giá 30 % à? Cách này rất giống với ý tưởng của tôi. Nếu là tôi, tôi sẽ bán cũng bằng với giá giảm như thế này. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất.” Liễu Chí Trung gật đầu hài lòng.

Liễu Chí Trung đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Ông không quan tâm quá nhiều đến lãi và lỗ trước mắt, lúc này kiếm được ít hơn thì cũng chưa phải là vấn đề và có thể kiếm lại sau này.

Đây chính là cách kinh doanh của ông. Làm sao lần nào cũng có thể dễ dàng thu về lợi nhuận lớn? Kinh doanh là phải có thắng có thua. Khi gặp phải rắc rối như thế này, không thể khăng khăng nhắm tới lợi nhuận. Nếu làm như vậy tổn thất sẽ quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với lợi nhuận thu về.

Ngay sau đó, Liễu Chí Trung vội hỏi:

“Ai đã đề xuất phương pháp giảm giá này?”

“Là do cậu chủ đề xuất. Nghe nói khi cậu chủ lần đầu tiên đưa lên, những quản lý khác có chút nghi ngờ, nhưng cậu chủ bác bỏ hết lý lẽ của họ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.” Thư ký cười nói.

“Ha ha, không tệ! Không tồi!” Liễu Chí Trung nghe xong liền bật cười ha hả.

“Tôi vẫn lo lắng đứa nhỏ này không thể xử lý tốt khủng hoảng lần này. Dù sao nó cũng không có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ. Tôi sợ nó thiếu quyết đoán, không dám đưa ra quyết định. Không ngờ đứa nhỏ của tôi lại có quyết định lớn như vậy!” Vẻ mặt Liễu Chí Trung tự hào và nhẹ nhõm.

Liễu Chí Trung ý thức rất rõ sự khó khăn khi giải quyết vấn đề này. Những người làm ăn bình thường gặp phải rắc rối này sẽ rất đau đầu, Liễu Chí Trung nghĩ Lâm Vân khó có thể xử lý tốt được.

Nhưng cách xử lý của Lâm Vân đã mang đến cho ông một bất ngờ lớn.

“Đúng vậy, đưa ra quyết định giảm giá 30 % tuyệt đối cần có dũng khí rất lớn. Không ngờ cậu chủ lại có dũng khí quyết định như vậy.” Viên thư ký cảm thán.

“Chậc chậc, đứa nhỏ này, càng ngày càng gây bất ngờ lớn cho tôi.” Nụ cười trên mặt Liễu Chí Trung càng ngày càng đậm.

Chính ông cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Vân có thể giải quyết hoàn hảo rắc rối lớn như vậy.

“Nhân tiện, thưa ông, lần này chính là Tập đoàn Hùng Dũng đã tính mưu lập kế với Tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta, chúng ta có nên cho bọn chúng một bài học không?” Thư ký hỏi.

“Hãy để cháu tôi làm. Đây vẫn là bài thực hành cho nó. Khi cần thiết, tôi sẽ bí mật giúp nó.” Liễu Chí Trung nói.



Thành phố Bảo Thạnh, Đại học Bảo Thạnh.

Buổi trưa, trong phòng ký túc xá nam.

“Lâm Vân! Cậu có biết tên khốn Trịnh Khả kia bây giờ thế nào rồi không?”

Ngay khi Lâm Vân bước vào ký túc xá, Hoàng Luân đã hào hứng chào đón cậu bằng câu hỏi hứng khởi này.

“Thế nào rồi?” Lâm Vân thản nhiên hỏi.

“Hôm qua toàn trường đã biết chuyện ăn phân và phát trực tiếp của hắn. Trường đã yêu cầu quản trị viên xóa bài đăng, nhưng đến lúc đó có xóa cũng vô ích. Trịnh Khả còn mặt mũi ở lại trường đâu? Làm gì còn. Hắn đã nghỉ học.” Hoàng Luân hào hứng nói.

“Hắn nghỉ học sao? Thật xứng đáng.” Lâm Vân cười lạnh.

Tên khốn nạn như Trịnh Khả chỉ bị mang tiếng xấu, đối với hắn đã là quá hời rồi.

“Để kỷ niệm vụ tai tiếng này của Trịnh Khả, buổi tối mình sẽ chiêu đãi.” Lâm Vân vỗ ngực nói.
 
Chương 124


Chương 124

Lâm Vân vẫn đang trong tâm trạng tốt, không chỉ vì Trịnh Khả, mà còn vì vấn đề bất động sản Hoa Mai.

“Lâm Vân, cậu thật rộng rãi! He he! Còn mời tôi ăn một bữa to nữa.” Luân mập nghe được Lâm Vân đãi, lập tức vui vẻ vỗ tay.

Hoàng Luân biết thân phận cháu trai Liễu Chí Trung của Lâm Vân, đương nhiên hiểu rõ Lâm Vân, cậu mà chiêu đãi chắc chắn phải rất to.

“Mà này, Lâm Vân, sao cậu không gọi mời Như Tuyết luôn.” Hoàng Luân nhếch mép nháy mắt với Lâm Vân.

Mục đích của Luân mập đương nhiên là muốn ghép cặp cho Lâm Vân và Như Tuyết.

“Được.” Lâm Vân cười.

Thành thật mà nói, Lâm Vân khá mong đợi được ăn tối với Như Tuyết.

Vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Như Tuyết.

“Lâm Vân, tôi có tin tốt muốn cùng cậu chia sẻ!”

Cuộc gọi được kết nối, Lâm Vân chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy nói vui vẻ của Như Tuyết qua điện thoại.

“Ồ? Tin tức tốt gì?” Lâm Vân vội vàng hỏi.

“Vừa rồi, một người quản lý của Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã đến gặp tôi. Anh ấy nói rằng công ty của họ đang thực hiện các hoạt động từ thiện và gia đình tôi là đối tượng giúp đỡ được chọn!” Như Tuyết ở đầu dây bên kia có vẻ rất hào hứng.

“Thật sao? Đó là một điều tốt.” Lâm Vân cười.

Cái gọi là hoạt động từ thiện này là do Lâm Vân sắp xếp.

Chỉ là Lâm Vân không ngờ tới Lưu Ba làm việc thật nhanh chóng và hiệu quả như vậy. Lúc sáng mới ra lệnh cho ông ta, hiện tại sự việc đã triển khai.

“Lâm Vân, hiện tại tôi đang ở bệnh viện. Họ đã bắt đầu thu xếp để mẹ tôi đi chữa bệnh. Chi phí đều do Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi trả. Mẹ tôi cuối cùng cũng có thể có cơ hội bình phục! Ngoài ra, Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã tặng tôi thêm hai trăm triệu đồng, nói là tài trợ cho việc tiếp tục học đại học của tôi.” Giọng nói phấn khích của Như Tuyết vẫn còn trên điện thoại.

Lâm Vân có thể tưởng tượng Như Tuyết bây giờ chắc đang nhảy lên vì sung sướng rồi.

Nhìn thấy Như Tuyết vui vẻ như vậy, trong lòng Lâm Vân cũng rất ấm áp.

Cậu không còn là một cậu bé nghèo vô dụng nữa, giờ cậu có khả năng giúp đỡ những người mà cậu muốn giúp đỡ!

“Vậy cậu… cậu đã nhận hai trăm triệu chưa?” Lâm Vân hiểu tính cách của Như Tuyết, với tính cách của cô, rất có thể cô sẽ không chịu nhận tiền.

“Tôi đã không muốn lấy vì họ đã giúp tôi chữa bệnh cho mẹ. Nhưng họ nói đây cũng chính là điều kiện kèm theo. Nếu không nhận, họ sẽ không giúp mẹ tôi. Tôi phải chấp nhận.” Như Tuyết nói.

Vậy là Như Tuyết đã nhận tiền, Lâm Vân hoàn toàn an tâm.

Không nói đến việc hai trăm triệu đồng là món tiền nhỏ đối với Lâm Vân, nhưng đối với Như Tuyết, đó chắc chắn là một số tiền khổng lồ.

“Lâm Vân, ngày hôm qua Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã giúp tôi thực hiện nhiệm vụ kêu gọi tài trợ, mà hôm nay họ lại giúp gia đình chúng tôi và đưa mẹ tôi điều trị. Tập đoàn Tỉnh Xuyên là ân nhân của tôi. Khi tôi tốt nghiệp, tôi phải tham gia Tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, trả nợ cho tập đoàn Tỉnh Xuyên!” Giọng nói nghiêm túc của Như Tuyết phát ra trên điện thoại.

Có thể tưởng tượng Như Tuyết biết ơn Tập đoàn Tỉnh Xuyên như thế nào.

Tuy nhiên, lúc này Như Tuyết thậm chí còn không biết người giúp cô thực ra là Lâm Vân. Nếu biết chuyện này, không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
 
Chương 125


Chương 125

“Được rồi, cậu thật là một người trọng tình trọng nghĩa. Tôi hiểu rồi.” Lâm Vân cười đáp.

“Mà này, Lâm Vân, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?” Như Tuyết hỏi.

“Tôi muốn hỏi cậu có đang ở trường hay không thì hãy đi ăn trưa với tôi và Hoàng Luân, nhưng cậu lại đang ở trong bệnh viện hiện. Vậy để dịp sau đi vậy.” Lâm Vân nói.

Như Tuyết đang ở bệnh viện, hẳn là không tới được, vì vậy Lâm Vân cùng Hoàng Luân đi ra khỏi trường học.

Sau khi rời khỏi trường.

“Lâm Vân. Chúng ta đi ăn ở đâu?” Hoàng Luân hỏi.

“Đến nhà hàng Sen Vàng!” Lâm Vân thốt ra năm chữ.

“Gì? Đến nhà hàng Sen Vàng? Lâm Vân, cậu quên vụ lần trước của chúng ta ở nhà hàng Sen Vàng rồi à? Cứ nghĩ đến gã quản lý của cái nhà hàng đó là tôi lại tức không chịu nổi. Tại sao hôm nay chúng ta vẫn đến đó?” Luân mập trưng ra một vẻ mặt khó hiểu.

Lần trước khi Lâm Vân và Hoàng Luân đến ăn ở nhà hàng Sen Vàng, ví của Lâm Vân đã bị đánh cắp, nhưng người quản lý của nhà hàng Sen Vàng khăng khăng rằng Lâm Vân là kẻ nói dối, nói rằng Lâm Vân và cậu ta cố tình đến ăn chùa, định gọi cảnh sát bắt hai người đi.

Lúc đó chính là Vương Mãn Linh giúp Lâm Vân thanh toán hóa đơn thì Lâm Vân hai người bọn họ mới có thể rời khỏi đó được.

“Chính bởi vì chuyện xảy ra lần trước ở đó nên chúng ta lại càng phải đến đó hôm nay. Ít nhất phải cho viên quản lý hiểu rằng chúng ta không phải là kiểu người nghèo không có đủ tiền để ăn ở đó, phải không?” Lâm Vân nói.

Chuyện xảy ra lần trước cũng khiến Lâm Vân cảm thấy tức giận. Cháu trai của Liễu Chí Trung lại bị cười nhạo khi đi ăn?

Chỉ là Lâm Vân nóng lòng muốn đuổi theo Vương Mãn Linh nên chưa giải quyết ổn thỏa với người quản lý đó!

“Lâm Vân, cậu nói thế tớ mới hỏi mục đích của chuyến đi lần này. Lần này chúng ta đi để cho họ thấy rằng không được khinh thường những người như chúng ta phải không?” Hoàng Luân mập cười toe toét.

Lâm Vân cười gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Trên đường đến nhà hàng Sen Vàng, Lâm Vân gọi cho Lưu Ba và yêu cầu ông ta liên hệ với chủ của nhà hàng Sen Vàng, cậu muốn mua lại nhà hàng Sen Vàng.

Nếu chủ nhà hàng Sen Vàng không bán thì hãy tăng giá! Lâm Vân biết nhà hàng này có thể kiếm tiền không tồi!



Nhà hàng Sen Vàng chính là nhà hàng cao cấp nhất gần Đại học Bảo Thạnh.

Lâm Vân và Luân mập bước vào bên trong.

“Xin chào quý khách!”

Khi hai người vừa bước vào sảnh, một người phục vụ trẻ đã chào đón bọn họ một cách niềm nở.

“Quý khách, xin mời.” Người phục vụ ra chào đón sau đó dẫn Lâm Vân hai người đi vào bàn.

“Dừng lại!”

Ngay khi Lâm Vân và Hoàng Luân đi được hai bước, một giọng nói lớn vang lên.
 
Chương 126


Chương 126

Lâm Vân quay đầu lại, liền thấy một bóng người quen thuộc đi vào.

Anh ta, quản lý của Nhà hàng Sen Vàng, cũng chính là người quản lý đã chế nhạo Lâm Vân và nói sẽ gọi cảnh sát đến bắt hai người bọn họ! “Nhìn quen quen, hóa ra là hai người các cậu.”

Viên quản lý vừa nói vừa sải bước tới trước mặt Lâm Vân và Hoàng Luân.

“Hai người vẫn còn mặt mũi đến đây sao? Vẫn còn có ý định đến đây ăn chùa nữa kia à? Hay vẫn còn hy vọng có người tin mình mà trả tiền giúp mình?” Lời nói của gã quản lý đầy vẻ khinh thường.

Sắc mặt Lâm Vân trầm xuống.

Lần trước Lâm Vân vốn đã rất khó chịu với viên quản lý, bây giờ cậu còn chưa tới tìm anh ta, anh ta đã lại thực sự tới cửa mà mỉa mai bọn họ tiếp.

“Giữ miệng cho sạch sẽ! Anh có biết người bên cạnh tôi là ai không!” Hoàng Luân không kìm được nữa mà hét vào mặt gã quản lý.

Tôi biết.

Tất nhiên là tôi biết.

Lần trước không phải anh nói anh ấy là cháu trai của Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam sao.” Viên quản lý tiếp tục chế nhạo.

“Chính xác là vậy đấy.

Cậu ấy thực sự là cháu của ông

Liễu Chí Trung đấy.

Đồ có mắt không tròng!” Những người phục vụ đứng gần đó không khỏi che miệng cười.

Ngay lập tức, người quản lý quay lại và nói một cách hằn học: “Mẹ kiếp! Hai đứa chúng mày đến đây giở trò sao ? Lập tức cút ngay cho tao!” “Tại sao? Nhà hàng Sen Vàng của các anh mở cửa kinh doanh, còn có lý do không đón khách sao? Anh còn dám đuổi khách sao?” Sắc mặt Lâm Vân dần trở nên lạnh lẽo.

“Tất nhiên chúng tôi hoan nghênh khách, nhưng…, chúng tôi không hoan nghênh những kẻ khố rách áo ôm mà lại còn không biết mình biết người.

Các cậu có tiền để đến đây ăn không? Các cậu vẫn muốn đến đây ăn quỵt sao? Lại còn dám lộng ngôn coi mình là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam.

Thật đáng ghét!” Gã quản lý rít lên.

Lúc này, nữ phục vụ trẻ tuổi vừa dẫn đường cho Lâm Vân và Hoàng Lâm vào cũng lên tiếng: “Quản lý, dù sao bọn họ cũng là khách, anh đừng như vậy! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sắc mặt của viên quản lý đột nhiên sầm xuống, anh ta nhìn cô phục vụ: “Cái gì? Cô đang dạy dỗ tôi đấy sao?” Cô gái bị khiển trách, đành cúi đầu nói nhỏ: “Tôi.

Tôi chỉ là cho rằng thái độ của anh không thích hợp.

11 “Ái chà, nay đến cả cô lại còn đứng đây mà dạy dỗ tôi sao? Tôi cũng thấy là cô đáng bị đuổi ra ngoài với chúng nó đấy.

Nhanh, cả cô nữa, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Vừa nói hắn vừa chỉ tay ra ngoài cửa.

“Quản lý, tôi…!tôi…” Cô gái phục vụ đột nhiên ngẩn ra.

“Tôi làm sao? Tôi đã nói là cô có thể cút khỏi nhà hàng rồi đấy! Cô có điếc không?” Hắn ngắt lời cô gái.

Cô gái bị quát mắng suýt khóc đành xoay người định bỏ đi.

“Chờ một chút!”

Lâm Vân vươn tay ngăn cản cô gái phục vụ.

“Cô gái, không phải cô nên rời đi mà là hắn ta mới phải rời đi!” Lâm Vân nhìn gã quản lý.
 
Chương 127


Chương 127

“Anh, cút ngay khỏi đây! Tôi thông báo anh đã bị sa thải!” Lâm Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quản lý.

“Cái gì? Tao đã bị sa thải? Mày nói điều đó? Haha, mày có bị thần kinh không? Mày nghĩ rằng mày là chủ của nhà hàng Sen Vàng sao mà có quyền sa thải tạo như thế?” Gã quản lý cười sung sướng.

“Chúc mừng.

Anh nói đứng rồi đó.

Tôi đã mua nhà hàng Sen Vàng.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là chủ của nhà hàng Sen Vàng.” Lâm Vân nhẹ nhàng nói.

“Mày mua nhà hàng này? Ha ha! Tao đang nghe chuyện cười gì đây ? Tiền ăn cho một bữa còn không có mà càn dám nói là đã mua đứt nhà hàng Sen Vàng này!” Hắn chế nhạo.

“Thằng nhóc này giỏi khoác lác đấy.

Người như nó mà dám nghĩ tới việc mua lại nhà hàng này sao ? Thật giàu trí tưởng tượng quá rồi!”

Những người phục vụ gần đó cũng chế nhạo.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Vân đột nhiên vang lên.

Lâm Vân không trả lời, mà đưa điện thoại cho gã quản lý và nói: “Đây là cuộc gọi của sếp anh, anh có thể trả lời.”

Vốn dĩ gã quản lý định buông tiếp một câu nói chế giễu Lâm Vân nhưng ngay khi hắn ta định mở miệng lại nhìn vào số điện thoại đang hiện lên trên màn hình mà giật mình.

Đó thực sự chính là số điện thoại của ông chủ của anh ta.

Hắn vội vàng cầm máy và bấm nghe.

“Ông chủ.

Người quản lý tỏ vẻ kính trọng.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của ông chủ nhà hàng: “Chu Mạnh.

Tôi đã bán nhà hàng Sen Vàng cho ông Lâm này.

Anh có trách nhiệm bàn giao với ông Lâm.

Từ nay, ông ấy sẽ là ông chủ mới của anh” “Cái gì!”

Sắc mặt của gã quản lý phút chốc trở nên xám xịt, hắn không thể tin vào tai mình!

Thằng nhãi này thực sự đã mua nhà hàng Sen Vàng? “Ông chủ.

Tại sao vậy? Nhà hàng Sen Vàng luôn có lãi! Tại sao ông lại muốn bán?” Viên quản lý hoàn toàn không hiểu nổi.

“Lý do rất đơn giản, bên kia đã cho tôi một mức giá đủ cao, và tôi không có lý do gì để không bán.

Ông chủ nói.

Ông chủ của hắn ta tiếp tục “Ngoài ra, anh có biết ông chủ này là ai không? Chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ấy muốn mua nhà hàng Sen Vàng, tôi có thể không nể mặt mũi anh ta sao?” “Tập đoàn Tỉnh Xuyên?…!Chủ tịch!”

Như một tiếng sét nổ ra giữa trời xanh, viên quản lý xụi lợ, cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Trời ạ! Vừa rồi chẳng phải hắn ta đang cười nhạo chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Hắn ta vừa ăn nói thô lỗ với chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên? Thậm chí còn đuổi chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ra khỏi nhà hàng?
 
Chương 128


Chương 128

Nghĩ đến đây, gã quản lý cảm thấy như mình như rơi xuống vực thẳm trong phút chốc…!“Chu Mạnh, tôi có việc nên cúp máy.” Người chủ cũ của nhà hàng Sen Vàng nói xong liền cúp máy.

Tuy nhiên, Chu Mạnh đã bị đánh gục tại chỗ, không thể hồi phục được mất một lúc.

Lâm Vân lấy điện thoại di động, sau đó chế nhạo: “Làm sao? Tôi đã nói tôi là ông chủ.

Bây giờ anh có tin không?” “Tôi tin rồi! Tôi tin rồi!” Mắt trợn trừng, hắn gật gật đầu lia lia.

Lâm Vân tiến lên một bước, lạnh giọng nói tiếp: “Lần trước, tôi nói tôi không có tiền trả hóa đơn là do ví tiền của tôi bị trộm.

Bây giờ anh đã tin rồi chứ?” “Tin! Tin! Tin!” Gã quản lý trả lời liên tục.

Đùa sao ? Đây là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Làm sao không có tiền trả hóa đơn?

Hắn cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã không nhận ra một nhân vật quyền lực như vậy lại đang đứng trước mặt mình.

“Đã vậy, anh có thể cút ra khỏi đây tồi.” Lâm Vân khoát tay.

“Lâm….!Ông chủ Lâm, tôi biết tôi đã sai! Tôi xin lỗi anh, đừng sa thải tôi!” Hắn kinh hoảng vội vã cầu xin lòng thương hại của Lâm Vân.

“Anh cho rằng có thể sao?” Lâm Vân cười lạnh.

Hoàng Luân bên cạnh cũng hét lên: “Còn chưa cút đi! Nếu còn lằng nhằng không cút đi, Lâm Vân của tôi liền gọi bảo vệ kéo anh ra ngoài ngay lập tức!” “Không nghe thấy sao? Tránh ra!” Giọng điệu của Lâm

Thiên lạnh lùng.

Lâm Vân thậm chí còn không có ý định cho người quản lý này một cơ hội.

Hắn có vẻ như nằm chắc Lâm Vân sẽ không cho hắn cơ hội sửa chữa sai lầm nên đành tức giận quay người bỏ đi.

Sau khi gã quản lý rời đi.

“Cô tên gì?” Lâm Vân nhìn cô gái phục vụ bên cạnh.

Vừa rồi, cô phục vụ trẻ này đã nói đỡ cho Lâm Vân, và cô ấy suýt bị đuổi việc.

“Ông chủ, tôi…!Tôi tên là Lê Loan.” Cô gái phục vụ nói rất khiêm tốn.

“Lê Loan, cô rất tốt.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là quản lý cửa hàng.” Lâm Vân rành mạch nói.

“Tôi sẽ là quản lý nhà hàng?” Cô bồi bàn ngạc nhiên buột miệng kêu lên.

Cô phục vụ vừa mới suýt bị đuổi việc, giờ bỗng chốc trở thành quản lý? Chính cô cũng không thể tin được.

“Ông chủ, tôi…!tôi có thể làm không tốt.

Người phục vụ nói một cách yếu ớt.

“Không sao đâu, tôi tin cô, cố gắng lên!” Lâm Vân cười vỗ vai cô gái phục vụ.

Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người lướt qua những người phục vụ có mặt.

“Chào ông chủ!”

Một người phục vụ có vẻ nhanh miệng, lên tiếng chào Lâm Vân trước.

“Chào ông chủ!”

Thấy vậy, những người phục vụ khác có mặt cũng vội vàng chào theo.
 
Chương 129


Chương 129

“Đừng chỉ chào mình tôi, còn người bên cạnh, sau này các vị nhìn thấy anh ấy cũng phải gọi là ông chủ, biết không?” Lâm Vân chỉ vào Hoàng Luân đứng cạnh.

“Chào ông chủ!”

Những người phục vụ này vội vàng chào Hoàng Luân.

“He he” Hoàng Luân đương nhiên rất vui vẻ, hưởng thụ cảm giác được trọng vọng trước nay chưa từng được hưởng.

“Luân mập, sau này cậu muốn đến nhà hàng Sen Vàng ăn tối thì cứ việc đến ăn.

Không cần trả tiền.

Mình với cậu là anh em, vậy một nửa nhà hàng là thuộc về của cậu!” Lâm Vân vỗ vỗ bả vai của Béo nói.

“Thật không? Thật tuyệt! Thật tuyệt khi có một cậu bạn thân là một người siêu giàu có, he he.” Luân mập nở một nụ cười phấn khích.

Ngay sau đó, dưới sự phục vụ của một đám nhân viên, Lâm Vân cùng Hoàng Luân ngồi dùng bữa.

Đang ăn dở nửa chừng thì Hoàng Luân mập nhận được một cuộc gọi.

“Cái gì? Cậu bị đánh? Ở đâu? Quán cà phê Internet Twilight? Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Sau khi cúp điện thoại.

“Hoàng Luân, có chuyện gì thế?” Lâm Vân ngẩng đầu hỏi.

“Lâm Vân, An Minh bị đánh và anh ấy đang ở trước cửa tiệm cà phê Internet Twilight” Hoàng Luân nói với một vẻ mặt rất căng thẳng, nghiêm túc..

“An Minh bị đánh? Vì lý do gì vậy?” Lâm Vân hơi nhíu mày.

An Minh là bạn cùng phòng của Lâm Vân và Hoàng Luân, nhưng An Minh nghiện Internet và dành thời gian nhiều ở các quán cà phê Internet, vì vậy cậu ta không thường đi cùng Lâm Vân.

Nhưng dù sao cậu ta cũng là bạn cùng phòng của Lâm Vân, và có thể coi cậu ta là bạn.

Lâm Vân hiện tại có thể coi là đã khác trước rất nhiều, nếu như thật sự bạn bè của cậu gặp phải khó khăn, Lâm Vân nhất định không ngồi nhìn.

“An Minh nói, cậu ấy bị đánh bởi mấy tên côn đồ gần trường.

Chúng bắt An Minh trả tiền Internet cho chúng.

An Minh không đồng ý, vì vậy chúng đã kéo An Minh ra khỏi quán cà phê Internet và đánh cậu ấy” Hoàng Luân nói.

Ngừng một chút, Hoàng Luân nói tiếp: “Bây giờ chúng không cho An Minh đi, chúng yêu cầu An Minh đưa cho chúng nằm triệu đồng để thanh toán, nếu không An Minh sẽ bị chúng đánh cho tới chết.

An Minh không biết phải làm sao, chỉ có thể cầu cứu chúng ta.

Chúng ta hãy cho cậu ấy mượn tiền, sau này cậu ấy sẽ trả lại, được không?” “Một lũ khốn nạn.

Rõ ràng là ăn cướp!” Lâm Vân gần từng tiếng.

Đây chính là loại người mà Lâm Vân ghét nhất, cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, thậm chí dọa người yếu thế hơn mình để ăn cướp tiền của người ta.

Lâm Vân của ngày hôm nay đã khác rồi, cho dù An Minh không phải bạn của Lâm Vân, Lâm Vân cũng sẽ không bao giờ ngồi nhìn An Minh gặp phải loại chuyện như vậy! “Lâm Vân, cậu nói gì đi chứ?” Hoàng Luân nhìn Lâm Vân.

“Mình có thể nói gì ? Đi! Đến đập vào mặt đám khốn nạn đó!”

Lâm Vân trực tiếp đứng lên.
 
Chương 130


Chương 130

“Lâm Vân, cậu định tới đập vào mặt mấy đứa khốn nạn đó hả? Được rồi! Đi!” Hoàng Luân cũng nhanh chóng đứng dậy.

Hoàng Luân cũng ghét những người như vậy.

Tuy nhiên, Luân mập lại quay lại và lo lắng: “Nhưng mà Lâm Vân, An Minh nói bọn chúng có bảy tám người.

Bên kia có nhiều người như vậy, chỉ là chúng ta có mỗi hai người, e rằng không làm được gì bọn chúng.

“Cậu còn sợ mình không gọi được người sao?” Lâm

Thiên nói.

Ở cửa của Twilight Internet Cafe.

Bảy tám gã thanh niên xã hội đen nhuộm tóc và xăm trổ khắp người vây quanh một cậu thanh niên mặc quần áo trắng.

Cậu thanh niên mặc quần áo trắng này là bạn cùng phòng của Lâm Vân và Luân béo, An Minh.

Cậu ta vừa cúp điện thoại.

An Minh sắc mặt xanh tím, vừa rồi rõ ràng đã bị đánh.

“Thắng nhãi, thế nào rồi? Thắng đó có chịu gửi tiền cho mày không?” Một gã thanh niên tóc vàng vừa nhai kẹo cao su vừa túm lấy cổ An Minh nói giọng hống hách.

“Tôi…!tôi không biết.” An Minh nói một cách yếu ớt.

“Đánh!”

An Minh vừa dứt lời, gã thanh niên Thường Thái đã bạt vào mặt An Minh mấy cái tát.

An Minh nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng tay ra, tuy rằng trong lòng rất tức giận, oan ức nhưng cũng biết mình không so được với những gã côn đồ hung hăng đang đứng trước mặt.

“Nhãi, vểnh tại lên mà nghe tao nói.

Nếu hôm nay mày không mang tới đây năm triệu để nộp cho bọn tao, bọn tao sẽ cho mày biết tay.

Gã thanh niên tóc vàng ngạo nghề nói.

Nói xong, hắn nhổ miếng kẹo cao su đang nhai trong miệng ra, ném xuống đất rồi lại nhặt lên dán vào mặt An

Minh.

“Ha ha!”

Những kẻ khác đứng bên cạnh đều bật cười.

Khuôn mặt của An Minh càng trở nên ngầu đỏ.

Lúc này, gã thanh niên tóc vàng cười nói tiếp: “Thắng nhãi, nếu mày ăn được kẹo cao su trên mặt, chúng tao cũng có thể cân nhắc để mày đi.” “Anh…!anh…”

An Minh tức giận đến mức run lên từng hồi, ảnh mặt nhìn đám người càng thêm dữ tợn.

“Thằng chó chết, mày lại dám dùng cái ánh mắt đó để nhìn chúng tạo.

Có vẻ như không cho mày nếm chút đau khổ mày sẽ không biết thực lực của anh em chúng tạo thế nào” Vẻ mặt Thường Thái hung tợn.

Lập tức, hắn khoát tay.

“Anh em, tóm lấy thằng nhóc này, tao sẽ cho nó ăn kẹo cao su.

“Được!”
 
Chương 131


Chương 131

Đám xã hội đen đứng xung quanh lập tức lao lên, chuẩn bị ôm lấy An Minh “Brum! Brum!”

Đúng lúc này, tiếng động cơ siêu xe nổ ầm ầm vang đến từ bên kia đường.

Tiếng nổ lớn, đột ngột thu hút sự chú ý của đám cặn bã, Tất cả đám bọn chúng đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không chỉ riêng bọn chúng, có thể nói, người đi đường đều bị tiếng ô tô gầm rú thu hút, không khỏi ngoái nhìn.

“Đây là một chiếc Lamborghini xa xỉ, đúng chuẩn siêu xe!” “Chà! Lamborghini! Đẹp quá!”

Thứ xuất hiện trong mắt bọn chúng là một chiếc siêu xe Lamborghini màu cam.

Sự xuất hiện của nó khiến mọi người ồ lên kinh ngạc.

Không cần biết chiếc siêu xe thể thao này được lái đi đầu, nhưng hai người đang ngồi trên nó ắt hẳn phải thuộc giới siêu siêu giàu.

“Chúa ơi, một siêu xe Lamborghini đỉnh cao!”

Gã thanh niên có mái tóc vàng không khỏi thốt lên cảm thán sau khi thấy chiếc Lamborghini này xuất hiện.

“Chiếc xe siêu xa xỉ, không biết thần thánh phương nào ngồi trên xe?” Một gã thanh niên tóc xanh đỏ kêu lên.

Râm!

Giữa tiếng nổ ầm ầm, siêu xe Lamborghini màu cam này dừng lại trước cửa quán cà phê Internet Twilight.

“Anh Thường Thái, chiếc xe này thực sự đến đậu ở đây!” Một gã trố mắt kêu lên.

Thường Thái và những người khác cũng nhìn chiếc Lamborghini này với ánh mắt ngạc nhiên.

Dưới cái nhìn của bọn chúng, cánh cửa của chiếc Lamborghini Daniel đã được mở ra.

Ngay sau đó, một nam thanh niên hơi gầy bước ra khỏi xe, bên ghế phụ bước ra ngoài là một thanh niên hơi mập.

Hai người họ là Lâm Vân và Hoàng Luân

Và chiếc siêu xe Lamborghini này chính xác là chiếc xe mà Lâm Vân đã mua trước đó.

An Minh không còn tâm trí để chú ý đến điều đó, nhưng tiếng động cơ của Lamborghini quá lớn, nên cậu ta cũng ngoái lại nhìn.

“Lâm…!Lâm Vân, Luân…!mập?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khi An Minh nhìn thấy những người đi xuống từ Lamborghini là bạn cùng phòng của mình, Lâm Vân và Hoàng Luân, cậu ta kêu lên một tiếng.

Cậu ta vẫn biết Lâm Vân và Luân Mập đều xuất thân từ những gia đình bình thường, thậm chí gia đình Lâm Vân còn rất nghèo.

Làm sao họ có thể đi trên một chiếc Lamborghini như thế? “Mình có bị hoa mắt không?”

An Minh dụi dụi mắt, nhưng lại phát hiện mình không có nhìn nhầm, đúng là Lâm Vân cùng Luân mập!

Còn bên kia…!“Anh Thường Thái, hai người này dường như đang đi về phía chúng ta.

Gã đàn em đẩy Thường Thái.

“Ừ, bọn họ…!hai người bọn họ hình như hướng về chúng ta.

Gã thanh niên tóc vàng cũng ngày người nói.
 
Chương 132


Chương 132

Khi bọn chúng nhìn thấy Lâm Vân hai người đang đi về phía mình, bọn chúng đều có vẻ hơi bối rối và hơi mất hứng.

Dù sao thì những người khác cũng đang lái chiếc Lamborghini chứ không phải là bọn chúng.

Những người có thể lái loại xe này có thể là người bình thường được sao?

Liệu những người có thể lái loại xe này có khả năng dây dưa vào việc của bọn chúng hay không? “Không phải chứ, hẳn là chỉ là đi ngang qua!” Thường Thái thầm cầu mong người bên kia đừng tìm tới hắn.

Tuy nhiên, Lâm Vân và Hoàng Luân thực sự đi tới trước mặt bọn chúng, rồi họ dừng lại.

“Lâm Vân! Luân mập! Thật sự là các cậu! Thật sự là các cậu!”

An Minh nhận ra mình thật sự không sai lầm, vì vậy liền kích động chạy tới chỗ Lâm Vân và Luân mập.

“Các cậu…!Các cậu thực sự đến cứu mình.”

Có lẽ là do quá phấn khích hoặc có lẽ vì bị oan nên nước mắt cậu ta đã rơi khi An Minh nói mấy lời này.

Nhìn thấy sắc mặt của cậu ta xanh tím, trên mặt còn có một viên kẹo cao su, cơn tức giận của Lâm Vân đột nhiên dâng trào.

“An Minh, tôi sẽ giúp cậu giải quyết ân oán!” Lâm Vânkiên định vỗ vỗ bả vai An Minh.

Rồi Lâm Vân nhìn sang bảy tám gã côn đồ đang đứng trước mặt.

Đám côn đồ thấy Lâm Vân hóa ra là bạn của An

Minh, tất cả đều tải xanh vì sợ hãi.

Bọn chúng đã đánh một người có bạn lái chiếc Lamborghini? Nghĩ đến điều này, trái tim của bọn chúng dường như bị bóp nghẹt.

Chỉ cần một siêu xe Lamborghini là đủ để răn đe chúng! “Chính chúng mày đánh bạn tao, phải không?” Lâm Vân nhìn chằm chằm đám người, lạnh lùng nói.

Bọn côn đồ đều cúi đầu, giống như chó cụp đuôi, tất cả đều mất hết vẻ hống hách, ngang ngược lúc nãy.

Lúc này, Thường Thái dẫn đầu đi lên.

“Anh trai, tôi không biết hắn là bằng hữu của anh trai.

Chúng tôi xin lỗi anh, xin lỗi cậu bạn, xin lỗi!” Thường Thái cùng bọn đám tay chân cười nịnh bợ, cúi đầu xin lỗi.

“Bốp!”

Không nói một lời, Lâm Vân tát vào mặt gã thanh niên tóc vàng.

“Xin lỗi? Tao bắt mày xin lỗi à?” Lâm Vân nói lớn.

“Vâng!Vâng! Vâng!”

Mặc dù Thường Thái bị tát rất đau, lại vô cùng nhục nhã, nhưng hắn chỉ có thể cười và gật đầu liên tục.

Lâm Vân quay lại nhìn An Minh và hỏi: “An Minh, nói cho tôi biết họ đã đối phó với cậu như thế nào?” “Chúng đánh tôi, yêu cầu tôi đưa cho chúng năm triệu đồng, và bắt tôi ăn cái kẹo cao su mà hắn đã ăn.” An Minh nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó lại nhìn Thường Thái.

“Tạo cho mày một cơ hội, ăn bãi phân chó bên cạnh thì tao tha cho.”

Lâm Vân chỉ vào một bãi phân chó trên mặt đất cạnh đó, “Ăn…!ăn phân?” Mặt Thường Thái lập tức biến thành màu gan lợn sau khi nghe mấy lời này..

“Ăn…!ăn cứt?” Mặt Thường Thái lập tức biến thành màu gan lợn sau khi nghe mấy lời này.
 
Chương 133


Chương 133

Hiệu ứng do chiếc Lamborghini gây ra rất lớn, vì vậy một đám đông người xem đã tụ tập ở đây và đang bàn tán sôi nổi.

“Thật là một bài học xứng đáng dành cho những kẻ cậy lớn hiếp nhỏ.

Thế mới đáng đời!” “Tôi biết những tên xã hội đen này.

Bọn chúng thường xuyên ở đây bắt nạt những người yếu thế hơn mình.

Lần này chúng đã gặp rắc rối lớn rồi.

đáng đời quân khốn kiếp!” “Đúng vậy, đám tiểu tử này ngày thường rất kiêu ngạo.

Hôm nay cuối cùng cũng gặp xui xẻo!”

Đám đông người xem đều đang bàn tán xôn xao.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy rất nhẹ nhõm khi chứng kiến lũ cặn bã côn đồ đang bị dạy cho một bài học.

Tại hiện trường.

“Anh à, làm sao con người có thể ăn phần được! Anh ơi, đừng đùa nữa.

Em xin anh!” Thường Thái vẫn liên tục van xin, năn nỉ.

Ấn phân chó còn kinh tởm hơn gấp một triệu lần ăn kẹo cao su mà người khác đã nhai, Thường Thái nhìn bãi phân chó đó còn tởm lợm đến phát ốm huống gì giờ lại bảo hắn ăn.

“Đúng là phần chó người không ăn.

Nhưng mày độc ác cũng có kém gì dã thú.

Vì vậy mày ăn nó cũng không có gì lạ ở đây cả!” Lâm Vân chế nhạo.

Hoàng Luân còn lớn tiếng nói: “Chúng mày đánh bạn cùng phòng của chúng tạo, Lâm Vân chỉ bắt chúng mày ăn phân chó thôi đã là quá rẻ cho chúng mày rồi.

Không nói lằng nhằng nữa, ăn đi!”

Càng nghe Hoàng Luân nói, vẻ mặt Thường Thái càng thêm tái nhợt.

“Ngươi…!đừng ép người quá đáng, đừng cậy thế mà cắn càn!” Thường Thái nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ồ ? Mày nói tiếng người đi, nói tiếng đó tạo không hiểu.

Mày có ý gì?” Lâm Vân vẫn tiếp tục chế nhạo.

“Ý tứ rất đơn giản.

Tôi đã xin lỗi rồi, anh tát tôi cũng coi như là đã huề chuyện ở đây rồi.

Nếu còn cố tình ép chúng tôi, thì đừng trách chúng tôi không nể nang anh.” Thường Thái hung ác nói.

Nói xong, hắn rút từ thắt lưng ra một con dao găm.

Thường Thái tuy rằng sợ Lâm Vân, nhưng hắn vốn là một tên xã hội đen có chút máu mặt, cũng có không ít dũng khí.

Vì vậy nếu thực sự bị dồn đến đường cùng, đương nhiên hắn dám chống trả lại, ngay cả với những thiếu gia giàu có.

Nói cách khác, mặc dù thân phận của Lâm Vân rất đáng gờm nhưng hiện tại nói về số lượng, nhóm của Thường Thái đương nhiên chiếm ưu thế hơn rất nhiều, tại chỗ đánh nhau chúng nằm chắc phần thắng lớn.

Nếu Lâm Vân có trả thù thì cũng là chuyện về sau và chúng hoàn toàn có thể bỏ chạy.
 
Chương 134


Chương 134

“Muốn đánh người? Còn dùng dao? Xem ra mày không muốn nắm lấy cái cơ hội hiếm có tạo cho mày!” Lâm Vân nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh.

An Minh đang đứng bên cạnh, thấy Thường Thái lấy dao găm ra, cậu ta cũng giật nảy mình.

“Lâm Vân, thôi bỏ đi.

Chúng không làm gì mình nữa là được rồi.

mặc kệ bọn chúng.” An Minh kéo tay Lâm

Thiên.

An Minh tuy rằng muốn nhìn Thường Thái phải trả giá, nhưng cũng sợ Thường Thái thật sự sẽ dùng dao mà giết người.

Nếu Lâm Vân bị đâm vì giúp cậu, cậu làm sao có thể thoải mái? “Bỏ đi? Chúng dám uy hiếp chúng ta, làm sao mà chúng ta có thể bỏ qua cho chúng được?” Lâm Vân cười lạnh.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn Thường Thái, lạnh lùng nói: “Từ lúc mày rút dao ra, tao cam đoan chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.” “Thằng nhãi, xem ra mày thật sự không sợ chết, vậy thì đừng trách chúng tao! Là chính mày đã ép chúng tao! Mày là thiếu gia giàu có thì sao? Anh em, xông lên, không phải ngại thằng nhãi ranh nhà giàu này.” Thường Thái lớn tiếng nói.

Những tay chân phía sau Thường Thái tuy rằng sợ hãi thân phận của Lâm Vân nhưng chúng vốn là bọn lưu manh, côn đồ chuyên nghiệp vốn không biết sợ hãi nên nghe tiếng hộ của Thường Thái, chúng không chần chừ gì nữa, lanh lẹ rút dao găm ra, chuẩn bị chém giết.

“Làm sao chúng ta lại có thể chấp nhận thua chúng chứ ?” “Thiếu gia giàu có thì đã sao? Cho dù thân phận hoành tráng thế nào thì hiện tại bọn chúng cũng chỉ có ba người.”

Đám đông khán giả xung quanh nhìn thấy đám côn đồ rút dao găm ra và hung hăng dữ tợn nhìn hội Lâm Vân thì đều kêu không ổn trong lòng.

“Chết tiệt! Bọn chúng thực sự đụng đến dao!” Khuôn mặt An Minh đại biến: “Lâm Vân, Hoàng Luân, hai người chạy mau, tôi ở đây ngăn cản bọn chúng! Các cậu đến đây giúp tôi, tôi không thể để cho các cậu bị thương vì tôi được!”

Mặc dù An Minh sợ hãi, ngày thường An Minh trông có vẻ yếu đuối, nhưng chính lúc này cậu ta lại lập tức đi tới trước mặt Lâm Vân và Luân mập, cố gắng chặn những kẻ côn đồ này lại cho Lâm Vân và Hoàng Luân chạy thoát.

“An Minh, chúng tôi đến đây cứu cậu, không phải để cho cậu cứu chúng tôi.” Lâm Vân cười nói.

Đột nhiên trên đường lớn rầm rập chạy tới 5 chiếc xe tải nhỏ.

Cả năm chiếc xe này lần lượt đậu sau chiếc Lamborghini của Lâm Vân.

Ngay sau đó, cửa của năm chiếc xe này đồng thời được mở ra, hơn bốn mươi thanh niên mặc đồng phục an ninh lao ra khỏi xe, rồi nhanh chóng đi về phía đám người Lâm Vân.

Mấy chục người trang bị đồng phục, tất cả đều cầm dùi cui trong tay, rầm rập lao tới với một sức mạnh lớn.

Đám người Thường Thái đang chuẩn bị lao lên lại nhìn thấy đội an ninh hùng hậu chạy tới liền dừng tay lại.

“Anh Thường Thái, những người này là ai?” Lũ đàn em kinh ngạc hỏi.

“Tao…!Tao không biết.

Thường Thái cũng rất kinh hoàng.

Dưới con mắt của rất nhiều người đang quan sát ở đây, đội nhân viên bảo vệ bước nhanh đến chỗ Lâm Vân.

“Chủ tịch!”

Hàng chục nhân viên bảo vệ đồng loạt cúi đầu chào to, khí thế hết sức mạnh mẽ.
 
Chương 135


Chương 135

Há?

Nhìn thấy cảnh này, đám người Thường Thái lập tức ngẩn ra.

Bọn chúng không ngờ đội nhân viên bảo vệ này hóa ra là người mà Lâm Vân gọi.

“Bao vây những người này lại cho tôi!” Lâm Vân vẫy “Vâng, thưa Chủ tịch!” tay.

Đội nhân viên bảo vệ lập tức phản ứng, họ bước tới và bao vây bảy thành viên của Thường Thái.

Thì ra trước khi Lâm Vân đến, cậu đã gọi điện cho công ty và yêu cầu một nhóm nhân viên bảo vệ lập tức đến trước cửa quán cà phê Internet Twilight.

Thực lực hơn rất nhiều người, Lâm Vân còn sợ không so được mấy người này sao?

Chỉ cần Lâm Vân sẵn lòng gọi, chỉ cần Lâm Vân sẵn lòng chi tiền, huống chi hàng chục, thậm chí hàng trăm, hàng nghìn người đều có thể gọi.

Ngay sau đó, Lâm Vân chen vào trong đám người.

Bảy gã côn đồ mặt mũi xám xịt, hốt hoảng và tuyệt vọng.

Chúng biết rằng bảy người bọn chúng tuyệt đối không thể đối phó với bốn mươi nhân viên bảo vệ này.

Thường Thái biết rằng chỉ cần Lâm Vân ra lệnh, những nhân viên bảo vệ này lập tức tiêu diệt bọn chúng! “Đang!”

Con dao găm trong tay Thường Thái rơi xuống đất.

Hai tay hắn không ngừng run rẩy, như nói lên nỗi sợ hãi trong lòng.

Nếu như lúc trước hắn còn có thể uy hiếp Lâm Vân bằng sự chênh lệch về lực lượng thì hiện tại hắn không còn có thể thách thức Lâm Vân, không thể có nổi một kháng cự nào, dù là nhỏ nhất.

Thế rồi…!Thường Thái kinh hãi quỳ trên mặt đất “Bùm” một tiếng.

“Anh trai, tha cho em! Xin tha cho chúng em!” Thường Thái trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu xin Lâm Vân.

Đám tay chân của hắn cũng lần lượt bỏ dao quỳ gối xuống đất van xin bọn Lâm Vân.

“Tha cho các người? Các người dùng dao định giết chúng tạo mà còn muốn tạo thương xót mà tha cho chúng mày sao? Chúng mày đánh bạn cùng phòng của bọn tao đến bầm tím hết cả người còn đòi chúng tạo thương xót nữa sao?” Lâm Vân liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao găm.

“Còn nữa, chúng mày có biết không, điều tao ghét nhất là những người như mày kết bè kéo phái, tụ tập tìm người lương thiện để bắt nạt!” Lâm Vân nói một cách dữ dằn.

Ngay sau đó, Lâm Vân ra lệnh.

“Đánh cho tôi.

Đánh đến khi nào chúng bị thương nặng mới thôi.

Đánh xong, một người sẽ được thưởng một triệu đồng, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” “Vâng! Chủ tịch!”

Đội nhân viên bảo vệ tự nhiên rất phấn khích khi nghe Lâm Vân nói sẽ thưởng cho họ mỗi người một triệu đồng tiền dằn mặt bọn chúng.

Đội bảo vệ lập tức vung dùi cui xông lên.

Không cần nói đến cảnh tiếp theo.

Bảy tên côn đồ, đối mặt với hơn bốn mươi nhân viên bảo vệ mang theo vũ khí, bị đánh không còn chút sức phản kháng, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc van xin.

Đám đông người xem không khỏi vỗ tay tán thưởng.
 
Chương 136


Chương 136

“Hay! Phải thế!”

Tất nhiên là họ mong đợi sẽ thấy bọn côn đồ, lưu manh này bị đánh.

Về phần An Minh, cậu gần như bật khóc vì phấn khích khi chứng kiến những tên côn đồ xúc phạm mình bị đánh đập.

“An Minh, đừng khóc, chúng tôi ở đây.

Lâm Vân sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!” Hoàng Luân vỗ vai An Minh nói.

“Ừ.” An Minh gật đầu lia lịa.

“Mà Hoàng Luân, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chiếc Lamborghini của Lâm Vân và những nhân viên bảo vệ này là sao?”

Đến giờ An Minh mới có thời gian để nghĩ về những sự việc lạ lùng mà cậu ta vừa nhìn thấy.

Cậu ta biết Lâm Vân, một nam sinh xuất thân trong một gia đình rất nghèo, tại sao cậu ấy lại đột ngột có thể lái một chiếc siêu xe hoành tráng đến thế? Lại còn những người được gọi đến ở đây nữa? “Ha ha, để sau này tớ sẽ nói cho cậu biết.

Ta đi trước đi, cậu hẳn là còn chưa ăn cơm phải không? Chúng ta đi ăn cơm trước.” Lâm Vân cũng cười vỗ vỗ vai An Minh.

Hoàng Luân cũng cười nói: “Đúng vậy, cậu gọi đúng lúc chúng tôi đang ăn.

Tôi còn chưa ăn được mấy miếng

Rời khỏi tiệm cà phê Internet, Lâm Vân cùng Hoàng Luân trực tiếp lôi An Minh đến nhà hàng Thịnh Diên.

Còn đảm côn đồ lưu manh kia đều bị đánh đến tàn tạ, thương tích đầy mình, theo xe cứu thương đến thẳng bệnh viện.

Nhà Hàng Thịnh Diên.

Hoàng Luân nói tất cả mọi chuyện cho An Minh, từ việc Lâm Vân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đến việc anh còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

“Cái gì? Chủ Tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên? Cháu ngoại của đại gia Liễu Chí Trung sao?” An Minh cả kinh trợn tròn hai mắt.

An Minh biết rất rõ, Tỉnh Xuyên là một tập đoàn giàu có như thế nào, Liễu Chí Trung lại là một nhân vật tầm cỡ ra sao.

Nếu như trước đây, có đánh chết An Minh cũng sẽ không tin, nhưng hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Vân lái xe thể thao, còn có thể sai tới người nhiều như vậy, không tin cũng phải tin.

“An Minh, cái nhà hàng Thịnh Diên này cũng là anh Thiên mua lại đấy.” Hoàng Luân cười nói.

Lúc An Minh vừa bước vào nhà hàng, nghe đảm nhận viên đều gọi Lâm Vân và Hoàng Luân là ông chủ, lúc đó hắn đã cảm thấy có chút kì lạ.

Bây giờ nghe đến đây mới hiểu ra được.

“Lâm Vân, cậu mua lại Thịnh Diên để làm gì vậy?”An Minh có chút nghi hoặc.

“Không sao, mua cho vui thôi, dùng làm nhà ăn riêng.

Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Vãi, quá tuyệt rồi!” An Minh không kìm được thốt lên, tay bật ngón cái.

An Minh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, mình thế này mà lại kết bạn được với thiếu gia nhà giàu gia sản cả ba đời tiêu không hết

Lúc này, Lâm Vân bỗng trở nên nghiêm túc.

“An Minh, sau này cậu đừng đến tiệm cà phê Internet đó nữa, đừng lui tới cái nơi hỗn tạp bát nháo đó.
 
Chương 137


Chương 137

Lẽ nào cả đời này cậu định làm đứa bị kẻ khác ức hiếp mãi như vậy sao?” “Lâm Vân, tới hứa sẽ không chạy đến chỗ đó nữa.” An Minh nghiêm túc gật đầu.

Chuyện hôm nay bị làm đám du côn làm nhục rồi đánh đập cũng ảnh hưởng không nhỏ đến An Minh, khiến cậu hạ quyết tâm thay đổi bản thân.

“Tớ quả không nhìn nhầm cậu, chỉ cần cậu có thể bỏ cái tật la cà ở tiệm cà phê Internet đó, sau này nếu cậu gặp khó khăn, tớ nhất định sẽ giúp cậu.” Lâm Vân nghiêm túc nói, mắt tràn đầy tin tưởng nhìn An Minh.

“Cậu nói thật không?” An Minh kích động không thôi.

Hắn biết với thân phận của Lâm Vân, mặc dù chỉ là tiện tay giúp đỡ hắn, nói không chừng lại có thể thay đổi được cuộc đời hắn.

“Đương nhiên là thật, tớ làm sao có thể lừa cậu!”Lâm

Thiên cười cười.

“Thôi được rồi, đồ ăn nguội hết cả rồi, mau ăn đi.” Hoàng Luân không chút khách khí nhấc đũa lên.

Sáng sớm hôm sau.

Tập đoàn Hùng Dũng, phòng ngủ nhà Khương Hùng

Dũng.

“Anh Hướng, sao lại thối như vậy chứ? Lẽ nào nhà vệ sinh nhà anh hư rồi? Mùi xộc thẳng vào mũi em, buồn nôn khiếp.” Cô ả gối đầu trên cánh tay của Khương Hùng Dũng bỗng nhiên ôm chặt mũi la lên.

Khương Hùng Dũng tỉnh ngủ “Mẹ nó, sao lại thối như vậy!”

Khương Hùng Dũng ngửi thấy mùi phân hăng hắc, anh ta không kìm được mà chửi thề dữ dội, đồng thời lấy tay bịt mũi, cảm thấy cái mùi này kinh đến mức làm cay cả mắt.

“Rầm rầm rầm!” “Ông Khương! Không xong rồi!”

Ngay lúc Khương Hùng Dũng chuẩn bị đứng dậy nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì có tiếng đập cửa dữ dội vang lên, ngoài cửa vọng đến giọng của luật sư.

Khương Hùng Dũng đứng dậy mở cửa, gắt gỏng nhìn luật sư, hỏi: “Mẹ nó, lại chuyện gì nữa đây!” “Ông Khương, bên ngoài biệt thự toàn là phân, vây kín ngoài cổng, mùi thối bốc lên ngút trời.

Ông mau đi xem đi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cái gì? Đều là phân à?”

Khương Hùng Dũng giật nảy người, đang yên đang lành, sao lại có phân xuất hiện ở ngoài biệt thự chứ? Khương Hùng Dũng cũng không thể tin được, nhưng cái mùi này bốc lên tận mũi rồi, sai chỗ nào được.

Khương Hùng Dũng vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Cổng Biệt Thự.

Chỗ này bị chất đầy phân, chặn kín lối ra vào, ruồi nhặng bay loạn tứ tung.

Mùi phân thổi bụng mũi đã ghê tởm mà cảnh tượng trước mặt lại càng thêm nhức mắt.

Mấy người giúp việc nhìn cảnh tượng này, thi nhau nên mửa tại chỗ.

“Ông Khương đến rồi! Ông Khương đến rồi!

Khương Hùng Dũng bước đến, đám người làm và vệ sĩ cung kính dạt sang hai bên.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy ngọn núi “phân” chết tiệt trước mặt, sau khi hít phải mùi hăng hắc, anh ta không kìm được mà nôn mửa dữ dội.
 
Chương 138


Chương 138

Vốn dĩ đã nôn ra một lần, hắn vừa đứng dậy thở, lại hít phải một hơi nồng nặc toàn mùi phân.

“De! Oe!”

Lúc này, Khương Hùng Dũng lại nôn thêm lần thứ hai, nên đến giọt cuối cùng chỉ còn toàn là nôn khan, muốn nôn lại chẳng nôn ra được gì, hắn ta cảm thấy dường chỉ chỉ còn dạ dày là chưa bị nôn luôn ra ngoài.

“Ông Khương! Ông Khương!”

Luật sư cùng mấy vệ sĩ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng nên xong, vất vả đứng thẳng lại, mặt tái như gan lợn.

“Sao lại thế này! Mẹ nói, rốt cuộc là chuyện gì thế này! Ai có thể nói cho tao biết không? Cái đống phân chết tiệt này sao lại xuất hiện ở đây?” Khương Hùng Dũng gào lên.

Nhìn thấy Khương Hùng Dũng bừng bừng nổi giận, bọn người làm với vệ sĩ đứng cạnh ai nấy đều sợ tới mức ngay cả hít thở cũng không dám.

“Ông Khương, ngày hôm qua vẫn bình thường, hai ba giờ sáng hình như có tiếng xe tải, nhất định là có ai đó nửa đêm đến giở trò, dùng xe tải xúc phân đến đổ ở đây “Dám đổ phân trước nhà Khương Hùng Dũng tao à? Ở cái đất Bảo Thạnh này, thằng nào có lá gan lớn vậy chứ?”

Khương Hùng Dũng giận đến mức nhảy lên, nhìn thấu được cả cơ trên mặt hắn cũng đang giật theo kích động, nắm tay siết chặt.

Ở Bảo Thạnh này Khương Hùng Dũng là nhân vật có máu mặt như thế nào ai mà không biết, vậy mà có người to gan dám trêu vào?

Chuyện này khiến cho Khương Hùng Dũng nhục nhã đến không còn mặt mũi.

Như thế khác nào uy quyền của hắn bị bọn chết tiệt kia đả kích nghiêm trọng? “Ông Khương, hôm qua chúng ta tính kế với tập đoàn Tỉnh Xuyên, hôm nay trước cửa nhà lập tức bị chơi xấu, theo như tôi đoán, chuyện này chắc chắn là do Tỉnh Xuyên đứng đằng sau.

Luật sư nói.

“Đúng! Chính là bọn nó! Chắc chắn là bọn nó làm!

Khương Hùng Dũng ngữ khí kiên định, hắn cũng nghĩ không ra, ngoại trừ tập đoàn Tỉnh Xuyên ra, còn có ai làm ra được chuyện này.

Còn ai dám làm như vậy? “Tập đoàn Tỉnh Xuyên chết tiệt, thật sự dám đổ phân trước cửa nhà tao, Khương Hùng Dũng tao ở đất Bảo Thạnh này lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn nó là đứa đầu tiên dám khiêu khích tạo! Xem tao mấy năm qua ở Bảo Thạnh chỉ là thằng ngu dốt à?” Khương Hùng Dũng mặt đỏ bừng giận dữ.

“Đúng rồi ông Hướng, hôm qua ông sai tôi điều tra vị chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, đây là tư liệu!” Luật sư lấy ra một bộ hồ sơ đưa cho Hướng Hùng Dũng.

“Lâm Vân? Cháu ngoại của Liễu Chí Trung? Vẫn là học sinh sao?” Khương Hùng Dũng sau khi đọc tài liệu, có vẻ có chút kinh ngạc.

“Ông Khương, tôi đoán chủ ý đổ phân này chính là của thằng nhãi con Lâm Vân đó, hắn ỷ mình là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cho nên mới dám làm như vậy với ông Luật sư nói.

“Thằng này xem trời bằng vung rồi! Dám nhắm đến Khương Hùng Dũng tao, tao nhất định sẽ chặt nó ra thành nghìn mảnh.

Khương Hùng Dũng lấy sức đẩm một cú thật mạnh lên tường, trong mắt càng lóe ra sát khí vô cùng kinh dị.

“Ông Khương, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Luật sư dò hỏi.

“Đi tìm mấy người, âm thầm xử lí tên nhãi đó! Tao muốn cho nó biết, những ai muốn đối đầu với Khương Hùng Dũng tạo, đều không có kết cục tốt!”
 
Chương 139


Chương 139

Khương Hùng Dũng đáy mắt đều là sát ý.

“Nhưng mà, nó dù sao cũng là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, nếu muốn khử nó thật, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không? Chúng ta vốn dĩ có mâu thuẫn với tập đoàn Tỉnh Xuyên, chúng ta rất dễ bị nghi ngờ.”Luật sư lo lắng nói.

Quân sự không phải đang lo lắng liệu có thể xử lí Lâm Vân hay không, bởi vì ở đất Bảo Thạnh này, Khương Hùng Dũng muốn xử lí ai cũng dễ như trở bàn tay.

Điều hắn lo lắng là, xử lí Lâm Vân rồi, bọn họ sẽ phải gánh hậu quả gì.

Luật sư biết.

Liễu Chí Trung chính là người giàu có của Tây Nam, năng lực vô cùng lớn! Nếu chọc giận Liễu Chí Trung, làm cho Liễu Chí Trung liều lĩnh trả thù, bọn họ quả thật gánh không nổi.

“Thế này mà không đơn giản à? Sắp xếp mấy tên, bảo bọn chúng giết xong thì cướp hết đồ trên người nó, dàn cảnh như một vụ cướp của giết người, tự khắc mọi chuyện sẽ không còn liên quan đến chúng ta nữa.” Khương Hùng Dũng lạnh lùng nói.

“Ông Khương, quả là kế hay!”Luật sư nhịn không được giơ ngón tay cái lên.

Khương Hùng Dũng lạnh lùng cười: “Thằng nhóc con lông tóc còn chưa mọc hẳn, mà dám đấu với Khương Hùng Dũng ta ư? Còn dám tìm đến tận cửa gây rối, chính là tự tìm cái chết”

Luật sư bồi thêm vài câu nịnh nọt: “Ở đất Bảo Thạnh này, ông Khương chính là trời, tập đoàn Tỉnh Xuyên chả là cái thá gì.” “Tốt lắm, nhanh đi làm đi! Tao muốn cho nó không thấy được ngày mai”

Khương Hùng Dũng khoát tay.

“Ông Hướng yên tâm, tôi nhất định làm cho thỏa đáng” Luật sư lên tiếng trả lời, rồi xoay người đi làm chuyện vừa được giao, bởi vì cửa chính bị phân chặn kín, ông ta chỉ có thể đi cửa sau.

Luật sư đi rồi.

Khương Hùng Dũng ngẩng đầu, hắn vừa nhìn đến cửa chồng chất toàn chất thải, ngửi đầy một mùi thổi tanh tưởi, lại nôn khan một trận,

Bên kia.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên, phòng chủ tịch.

“Chủ tịch Lâm, việc anh căn dặn, sáng nay tôi đã sai người chở phân đến đổ trước nhà Khương Hùng Dũng, chắc là khoảng…!ba tấn!” Lưu Ba báo cáo.

“Tốt lắm, nói vậy chắc chắn Khương Hùng Dũng sẽ bị ghê tởm không nhẹ đây” Lâm Vân lộ ra một mặt tươi cười.

“Chủ tịch Lâm, Khương Hùng Dũng rất có thể sẽ đoán ra được chúng ta.

Hắn ta là một kẻ tàn bạo, nhất định sẽ tìm chúng ta bảo thù.

Chủ tịch Lâm, mấy ngày nay anh nhớ cẩn thận.” Lưu Ba nghiêm trọng nhìn Lâm Vân.

“Yên tâm đi, hắn ta dở thủ đoạn nào, chúng ta chiều theo thế ấy.” Lâm Vân trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Mà này, Lưu Ba, anh nói có chuyện quan trọng muốn thông báo cho tôi phải không? Là chuyện gì vậy?”

Lâm Vân ngẩng đầu hỏi.

“Chủ tịch Lâm, tuần sau sẽ có cuộc đấu giá, đáng quan tâm nhất là đất giá đất.” Lưu Ba nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom