Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 100


Chương 100

Trước khi ăn, Vương Tuyết gắp một phần đồ ăn đưa vào phòng mẹ mình.

Trên bàn.

“Lâm Vân, cậu nếm thử chút đi.”

Vương Tuyêt mỉm cười nhẹ nhàng.

“Được!”

Sau đó cấp tốc cầm đũa.

“Quá ngonl”

Sau khi ăn một đũa, Lâm Vân cường điệu bày tỏ.

Thấy Lâm Vân làm lố như vậy, Vương Tuyết không nhịn được che miệng cười trộm, nói: “Lậm Vân, cậu đừng khuếch đại như thê được không, đồ ăn tôi làm đâu có ngon đến vậy.

“Thật sự ngon lắm, tôi thật lòng cảm thán đó, tay nghề của cậu cực kỳ tốt!”

Lâm Vân cười hi hi nói.

Lậm Vân ăn ngay nói thật, tuy rằng đồ ăn này là những món đơn giản trong nhà, nhưng Lâm Vân phát hiện Vương Tuyết nấu ăn rất ngon.

“Cậu đảm đang như vậy, Sau này ai lấy. cậu đúng là có phúc.” Lâm Vân cười nói.

“Cậu đừng giêu tôi, điêu kiện trong nhà của tôi như vậy, còn có một người mẹ ôm đau, tên ngôc mới cưới tôi.” Vương Tuyệt bĩu môi nói.

“Cũng chưa chắc đâu, lõ mà có tên ngôc thật thì sao.” Lâm Vân cười nói.

“Được rồi được rồi, nếu cậu thật sự thấy đồ ăn tôi nấu ngon, nếu cậu thì có thể thường xuyên đến .” Vương Tuyết cười cười.

“Vương Tuyết, chúng là là bạn học, tôi thường xuyên đên ăn chực không hay lăm, hơn nữa nêu tôi thường xuyên đến nhà cậu, cậu không sợ người khác hiểu làm chúng ta là người yêu à?” Lâm Vân cười nói.

Vương Tuyết nghe Lâm Vân nói như vậy, trên gương mặt cười của cô bông đỏ bừng.

Ngay sau đó, Vương Tuyết ngắng đâu, còn nói như thật: “Dù sao tôi đã nghe bọn họ nói xâu mình quen rồi, không sao cả, ngoài ra tôi cảm thầy chúng ta không chỉ là bạn học, mà còn là bạn bè, đúng không?”

“Đương nhiên!” Lâm Vân cười gật đâu.

Sau khi cơm nước xong.

“Vương Tuyết, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài chơi chút đi.” Lâm Vân đề nghị nói/ Trong lòng Lâm Vân đã có kế hoạch.

“Đi ra ngoài chơi? Đi đâu?” Vương Tuyết tò mò hỏi.

“Quán bar.” Lâm Vân phun ra hai chữ.

“Quán bar? Cái này… Lâm Vân, tôi không thích đi mây chỗ đó.” Vường Tuyết lắc đầu.

“Yên tâm đi Vương Tuyết, chúng ta chỉ đi chơi thôi, tôi tuyệt đối không có những ý nghĩ dơ bắn kia đâu, hôm nay tôi tài trợ giúp cậu, cậu đồng ý một yêu câu này cũng không, quá đáng chứ?” Lâm Vân cười nói.

“Vậy… thôi được.”

Vương. Tuyết.ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Trong mắt Vương Tuyết, Lâm Vân không phải người xâu, cho nên cô chọn tin tưởng anh.

Vương Tuyết báo cho mẹ mình xong, hai người vội vàng ra ngoài.

Nửa tiếng sau. Cửa quán bar Tình Duyên.

“Lâm Vân, chúng ta… chúng ta đến đây à?”

Nhìn thấy bảng hiệu đèn neon của quán bar, Vương Tuyết rất là khó hiều, vì cô gái hàng xóm Linh Linh cạnh nhà Vương Tuyết chính là quản lí tại quán bar này.
 
Chương 101


101

“Đúng vậy, chính là nơi này.” Lâm Vân tối cười gật đầu.

“Lâm Vân, cậu dẫn tôi đến đây không phải vì Linh Linh chứ?” Vương Tuyêt không nhịn được hỏi.

Trước khi tới đây, Vương Tuyết vân không đoán được tại sao Lâm Vân lại đê nghị đi quán bar chơi, nhưng khi nhìn thây bảng hiệu “quán bar Tình Duyên”, cô đã lờ mờ đoán được ý nghĩ của Lâm Vân.

“Cậu thông minh lắm, đoán được ngay ha.” Lâm Vân cười nói.

Hôm nay ở cửa nhà Vương Tuyết, vẻ mặt đáng ghê tởm của người đàn bà trung niên và con gái Linh Linh của bà ta vân còn in trong đâu anh. Mục đích Lâm Vân tới đây rât đơn giản, chính là muôn lấy lại thê diện cho Vương Tuyết, xả giận giúp Vương Tuyết!

“Lâm Vân, tôi biết cậu muốn tôi hả giận, tôi nhận ý tốt của cậu, nhưng mà cô ấy… dù sao cũng là quản lÏ ở đây, chúng. ta muôn đên gây tìm cô gây sự, sợ là…”

Vương Tuyết có vẻ rất lo lãng, cô không muôn Lâm Vân vì muôn giúp cô xả giận mà tự chuốc lấy phiền toái, thậm chí là rơi vào nguy hiềm. Đương nhiên, Lâm Vân làm chuyện này.

khiến lòng Vương Tuyết rất âm áp, những năm gân đây, chưa bao giờ có người thật tình giúp đỡ quan tâm cô như thê.

Cũng chính vì như thế, cô càng không thê đề Lâm Vân gặp chuyện gì vì mình.

“Yên tâm đi, tôi không gây rối ở đây đâu.” Lâm Vân cười nói.

Anh nói xong, sải bước đi thẳng vào quán bar.

“Lâm Vân…”

Nhìn thấy Lâm Vân đi vào quán bar, trong mắt Vương Tuyết tràn ngập vẻ lo lãng, nhưng Lâm Vân đã đi vào rôi, cô cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Sau khi vào quán bar, âm nhạc heavy metal âm ï đỉnh tai nhức óc lập tức ập đến. Lâm Vân quét mắt nhìn một vòng, khách trong quán bar lúc này đã lục tục đông đúc.

“Hoan nghênh các vị đến quán bar.

Tình Duyên, xin hỏi hai người có cân trợ giúp gì không?” Một nam một nữ nhân viên đi đến.

“Cho chúng tôi một ghế thẻ đẹp chút.”

Lâm Vân thản nhiên nói.”

“Thưa ngài, ghế thẻ có mức tiêu phí thấp nhật, vị trí đẹp nhất cần tiệu phí 6888, đề nghị hai người nên đến quầy bar hoặc là ngôi ở các vị trí rải rác.” Nữ nhân viên nói.

Nhân viên nam bên cạnh còn khinh thường lầm bẩm: “Hai đứa quê mùa mà vào cửa đã đòi ghế thẻ, còn phải, là chỗ đẹp nhật? Đúng là hài hước!”

Nhân viên nam này làm việc ở đây cũng được một thời gian, hãn có thê nhìn cách ăn mặc của khách mà phán đoán sức tiêu phí của khách. Lấy kinh nghiệm của hãn, Lâm Vân và Vương Tuyệt án mặc như thế, vừa thấy chính là mức tiêu phí thấp nhát, thậm chí cái gì cũng không tiêu nổi.

Tuy rằng giọng hắn không lớn nhưng vẫn bị Lâm Vân nghe thây.

“Bốp!”

Lâm Vân nhướng mày, đi thẳng. từng bước lên tát một cái vang dội với nhân viên naml Một nhân viên làm công ăn lương ở quán bar đơn giản mà vừa thây mặt đã dám trào phúng khách, đôi với người này, Lâm Vân sẽ không nhân nhượng, vừa bước lên là tát một cú chào hỏi!

“Mày… mày đánh tao?” Nhân viên nam ngây người ngay lập tức.

“Tao đánh mày đó, mau xin lỗi những gì mày vừa nói vê tao nhanh!” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Xin lỗi mày? Thằng oắt con thối, chỉ sợ mày còn chưa rõ tình hình gì đi!

Dám ở đây đánh người, tao nói cho mày biệt, mày xong đời!” Nhân viên nam bụm mặt hung tọn quát.

Đối với hắn mà nói, nếu là kẻ nào có tiền đánh hắn, hắn sẽ mặc người ta đánh măng, nhưng mà bị một thằng, oắt con nghèo hèn đánh, làm sao hắn nhịn được?

“Chị Linh Linh, ở cửa có người gây sự đánh người! Ở cửa có người gây sự đánh người!” Nữ nhân viên bên cạnh gọi qua bộ đàm.

“Này… Lâm Vân, làm sao bây giờ?”

Vương Tuyết đứng một bên có hơi lo lãng sợ hãi.

Vương Tuyết không ngờ là vừa vào cửa đã ra tay đánh người, phải biết răng nơi này chính. là quán bar, tất nhiễn sẽ có rất nhiều bảo vệ, cô lo lắng sẽ có chuyện.

“Cậu đừng lo.” Lâm Vân nở nụ cười tự tin.
 
Chương 102


Lúc này một cô gái trẻ tuổi trang điểm đậm chạy đến đây, cô ta chính là cô gái hàng xóm cách vách nhà Vương Tuyết, đứng trước cửa nhà Vương Tuyết trào phúng Lâm Vân và Vương Tuyết, Linh LinhI Sau lưng Linh Linh còn có vài tên bảo vệ.

“Ai dám đánh người? Ai dám đánh người ở quán bar Tình Duyên?” Linh Linh vừa chạy đến vừa lớn tiếng hỏi.

“Chị Linh Linh, chính là thằng nhóc này!” Nhân viên nam chỉ Lâm Vân.

“Là các người?”

Linh Linh liếc mắt một cái là nhận ra Lâm Vân và Vương Tuyệt ngay.

“Vương Tuyết, cô chạy đến đây làm gì? Có phải là cô nghĩ thông rồi, chuẩn bị đến đây làm gái hầu rượu  cho bọn tôi không?” Linh Linh khoanh tay cười nhạo. Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Vân và Vương Tuyết tràn ngập vẻ khinh thường như trước.

“Chúng tôi đến đây xài tiền không được à?” Lâm Vân cười lạnh nói.

Linh Linh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “ương Tuyết, thằng nhóc này bạn trai cô đúng không?”

“Đúng vậy, tôi là bạn trai cô ấy, có vấn đề gì không?” Không chờ Linh Linh nói tiếp, Lâm Vân ôm Vương Tuyết vào ngực. Cơ thể mềm mại của Vương Tuyết run lên, cô không ngờ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Vân đột nhiên ôm cô, nhưng cô cũng không giấy dụa mà để mặc anh ôm mình.

“Vương Tuyết, cô đúng là dễ lừa, cứ thế để một tên oắt con nghèo kiết xác lừa gạt.” Linh Linh lắc đầu cười nhạo.

“Linh Linh, hình như tôi hẹn hò với ai cũng không liên quan đến cô đúng chứ?” Vương Tuyết cô gắng can đảm nói.

“Đúng là không phải chuyện liên quan đên tôi, nhưng mà… bạn trai cô dám ra tay đánh người ở chỗ tôi, vậy không giông rôi, chỉ việc này thôi, chỉ . cân một câu của tôi, hại người các người hôm nay phải nằm mà rời đi!”

Vẻ mặt Linh Linh ngang ngược.

“Thật không?” Lâm Vân lạnh lùng Cười.

Ngay sau đó, Lâm Vân lây một xâp tiên trong balo ra, sau đó.nhìn vê phía nhân viên nam bị mình đánh: “Tiền này dùng đề trả cho cái bạt tai kia, đủ không?”

Lâm Vân cầm tiền quơ quơ trước mặt nhân viên nam kia.

“Đủi Đủ!”

Nhân viên nam bị tát nhìn thấy xấp tiền này xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, cái này ít nhất cũng phải có 10.000 chứ? Đây là hai tháng tiền lương của hắn đó!

Một bạt tai có thể lấy 10.000, đánh chết hắn cũng th Ngay sau đó, Lâm Vân lại lấy hai xắp tiên ra, nói: “Tát thêm hai cái, tiên này cũng là của mày, có muôn không?”

“Muốn! Muốn! Muốn!” Nhân viên nam liên tục gật đâu.

Lâm Vân không nói hai lời, bước lên tát thêm hai cái đội với nhân viện nam này, sau đó vứt tiền trên mặt đất.

Nhân viên nam lập tức ngôi xốm xuống nhặt tiền, với hắn mà nói, kiếm lời to rôi.

Sau khi hắn nhặt tiền. xong, cung kính xin lỗi Lâm Vận: “Thiếu gia, là tôi có mắt không thấy được Thái Son, tôi xin lỗi ngài, ngài tha thứ cho tôi nhé.”

Ngay từ đầu nhân viên nam tưởng Lâm Vân là thăng nghèo, nhưng Lâm .

Vân có thê tùy tiện lây ra mây chục nghìn đánh người, hãn đâu còn dám cho rằng Lâm Vân là người dễ ức hiếp à? Đương nhiên không dám!

Lâm Vận không để ý đến hắn, mà quay đầu nhìn về phía Linh Linh, cười nói: “Tôi với anh ta, một người muôn đánh, một người chịu bị đánh, không trái với quy định quán bar chứ?”

“AnH….

Linh Linh nghẹn lời, cô ta tức đên độ mặt hơi xanh, cô ta không ngờ Lâm Vân lại làm như vậy. Cùng lúc đó, trong lòng Linh Lình cũng khiếp sợ, vốn dĩ cô ta cho răng Lâm Vân là một thằng nghèo hèn, nhưng Lâm Vân lại tùy tiện lây ra được mây chục nghìn kia.

Lúc này, nụ cười của Lâm Vân chọt tắt, sau đó lạnh lùng khiến trách Linh Linh: “Tôi đang hỏi cô đó! Một người muôn đánh, một người chịu bị đánh, không làm trái quy định đúng không! Không nghe thấy à? Trả lời tôi!”

Trong giọng nói của Lâm Vân chứa đầy khí phách hùng hồ không thể nghỉ ngờ.

Linh Linh bị khí thế chắn run cả người, cô ta khẽ cắn môi, cuối HH nói ra hai chữ: “Không… không trái..
 
Chương 103


Chương 103

Linh Linh run lên vì sợ hãi trước khí chất của Lâm

Thiên, cô ta nghiến răng và cuối cùng nói ra hai từ.

“Không…!không tính.

“Nếu đã không tình thì cô ở đây làm gì? Còn không mau mời chúng tôi ra chỗ ngồi VIP! Nhớ kỹ, phải là chỗ ngồi tốt nhất!” Giọng nói của Lâm Vân không lớn, nhưng tràn đầy khí thế bức người.

“Cậu…

Linh Linh sắc mặt tái xanh, làm thế này là bắt cô ta phải phục vụ sao? “Cậu cái gì mà cậu? Chúng tôi hiện tại là khách hàng, chẳng phải phục vụ khách hàng là lẽ đương nhiên hay sao! Nếu như phục vụ không tốt, tôi sẽ lập tức phàn nàn với ông chủ của cô, hiểu không?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Sau khi Linh Linh nghe những lời đó, sắc mặt cô ta trở nên xấu xí hơn.

Cô ta biết nếu Lâm Vân thực sự bỏ ra hàng trăm triệu ở đây, cô ta thật sự phải có thái độ phục vụ tốt nếu không Lâm Vân tố cáo, cô ta nhất định sẽ bị ông chủ quy trách nhiệm.

Mà cô ta vừa rồi nhìn thấy Lâm Vân ném ra mấy chục triệu, chứng tỏ Lâm Vân nhất định có khả năng tiêu hơn trăm triệu.

“Ta hỏi cô có hiểu không.

Cô điếc không nghe được sao? Trả lời tôi!” Lâm Vân tiếp tục quát.

“Hiểu…!Hiểu rồi.

Mặc dù Linh Linh rất khó chịu nhưng cô ta chỉ có thể gượng cười.

“Nếu đã hiểu, còn không mau dẫn đường!” Lâm Vân tiếp quát.

“Được…!Được, tôi sẽ dẫn đường” Linh Linh mỉm cười và gật đầu.

Ngay sau đó.

Linh Linh đưa Lâm Vân và Như Tuyết lên ghế VIP.

Sau khi ngồi xuống.

“Đi lấy rượu đi.” Lâm Vân vẫy tay với Linh Linh.

Linh Linh mỉm cười và gật đầu, sau đó rời đi.

Sau khi Linh Linh đi được một đoạn, sắc mặt cô ta đột nhiên trầm xuống.

“Mẹ kiếp! Bạn trai Như Tuyết này trông giống một thằng nghèo, nhưng cậu ta có thể lấy ra hàng chục triệu.

Linh Linh nghiến răng.

Khi Linh Linh nhìn thấy Như Tuyết, cô ta luôn thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Như Tuyết.

Một trong những điều hạnh phúc nhất của Linh Linh là thấy cuộc sống của Như Tuyết còn tồi tệ hơn cô ta!

Nhưng vừa rồi Lâm Vân mắng cô ta như vậy trước mặt Như Tuyết, điều này khiến Linh Linh cảm thấy xấu hổ trước mặt Như Tuyết, nhưng cô ta không còn cách nào khác! “Hừ, tao nhìn bộ dạng mày như thế, nhiều nhất chỉ có chút tiền này, muốn giả bộ ở trước mặt tao, muốn giúp Như Tuyết lấy lại thể diện? Nằm mơ! Tao nhất định sẽ bắt mày trả giá!” Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Linh Linh đã có cách để dạy dỗ Lâm Vân.

“Thằng nhãi, chẳng phải mày đang giả vờ là người có tiền sao? Để tạo xem mày giàu cỡ nào!” Linh Linh nheo mắt.
 
Chương 104


Chương 104

“Và Như Tuyết, cả đời mày đừng mơ có thể sống tốt hơn tao!” Ánh mắt của Linh Linh tỏ ra sự độc ác.

Ở một chỗ khác, ở chỗ ngồi VIP.

“Lâm Vân.

Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Như Tuyết không nhịn được mà hỏi.

“Lần trước không phải tôi đã nói cho cậu, tôi mua vé số trúng giải nhì được mấy trăm triệu.” Lâm Vân cười nói.

“Vậy…Vậy cậu cũng không thể lãng phí như thế.” Như

Tuyết nghiêm mặt nói.

Đối với Linh Linh mà nói, vài triệu cũng là nhiều tiền, nhưng Lâm Vân vừa ra tay đã mất mấy chục triệu.

“Không sao, chỉ cần có thể khiến Linh Linh đó đẹp mặt là được.” Lâm Vân cười nói.

Nói thật, mấy chục nghìn tệ đối với Lâm Vân quả thật là chỉ là số tiền nhỏ, lần trước ông ngoại cho Lâm Vân thêm ba trăm tỷ tiền tiêu vặt.

Ngừng một chút, Lâm Vân cười nói tiếp, “Thế nào rồi? Nhìn Linh Linh tức tối có phải rất sảng khoái không? ” “Đúng là rất sảng khoái, nhưng vừa rồi cậu thực sự rất hung dữ, ha ha ha.” Như Tuyết che cái miệng nhỏ nhắn của mình lên một tiếng cười giòn tan.

Thành thật mà nói, trong những năm qua, Linh Linh luôn luôn chế nhạo Như Tuyết, và Như Tuyết chưa bao giờ thấy Linh Linh phải chịu nhục.

Vừa rồi cuối cùng cô cũng được thấy rồi.

“Đối với người xấu, làm sao có thể không hung dữ được?” Lâm Vân cười.

Ngừng một chút, Lâm Vân cười nói tiếp: “Nếu như cậu vẫn chưa hết giận, vậy không thành vấn đề, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, màn hay còn ở phía sau.

Chẳng bao lâu, Linh Linh trở lại cùng với một vài người phục vụ.

Vài người phục vụ mỗi người cầm rượu ngoại, rượu đỏ, đĩa trái cây, đồ ăn nhẹ, và lần lượt đặt những thứ này lên bàn.

Rượu ngoại là Louis XIII hàng đầu và rượu đỏ là Lafite hàng đầu.

Tổng số tiền này lên tới hơn hai trăm triệu.

Tại sao Linh Linh lại mang những loại rượu này ra? Mục đích rất đơn giản, chính là cố ý chơi Lâm Vân.

Kế hoạch của cô ta rất đơn giản.

Mang những loại rượu đắt tiền nhất này lên, nếu Lâm Vân từ chối dùng những chai rượu này thì sau đó cô ta có thể nhân cơ hội để chế giễu, nói rằng có mấy chai rượu cũng uống không nổi để khiến Lâm Vân mất mặt.

Nếu Lâm Vân không từ chối, thì lại càng tốt.

Cô ta có thể lợi dụng chuyện này để khiến Lâm Vân cạn sạch túi, trong mắt cô ta, Lâm Vân cùng lắm chỉ có một chút tiền, số rượu trị giá hơn sáu mươi triệu này sẽ không chịu nổi.

Thậm chí, cô ta ước tính Lâm Vân có thể sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy, nếu như vậy thì là tốt nhất.

Đến lúc đó Lâm Vân sẽ không có đủ tiền để thanh toán.

Cô ta có thể lợi dụng điều này để tính sổ với Lâm Vân.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai người từ từ hưởng thụ

Linh Linh cười nói, đặc biệt nhấn mạnh từ “hưởng thự”.

Sau khi nói, Linh Linh lập tức chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút, đừng đi vội.” Lâm Vân gọi Linh Linh.

“Làm sao? Còn có chuyện gì không?” Linh Linh quay đầu nhìn Lâm Vân.

“Cô, lại đây rót rượu giúp chúng tôi.” Lâm Vân nhàn nhạt ra lệnh.
 
Chương 105


Chương 105

Linh Linh nhíu mày: “Cậu đang nói gì vậy? Bảo tôi đi rót rượu? Thực xin lỗi.

Tôi là quản lý, không phải gái rót rượu! Nếu muốn gái rót rượu, tôi có thể gọi cho cậu “Không, không, không, tôi muốn cô làm gái rót rượu!” âm Thiên nở nụ cười bỡn cợt.

“Nằm mơ!” Linh Linh hung ác nói.

“Xin lỗi, cô không đủ tư cách từ chối, nếu từ chối, tôi chỉ có thể gọi điện cho ông chủ của cô.” Lâm Vân chế nhạo.

“Thích gọi thì gọi! Cậu tưởng rằng tôi sợ sao? Tôi là quản lý, không phải gái tiếp rượu.

Cho dù cậu có gọi ông chủ cũng vô dụng!” Linh Linh rốt cuộc không nhịn được mà hét lên.

Sau khi Linh Linh nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.

Đối với Linh Linh, việc cô ta rót rượu cho Lâm Vân và Như Tuyết uống rượu chắc chắn là sỉ nhục tuyệt đối, nếu thật sự như vậy thì Như Tuyết có thể cười nhạo cô ta là gái tiếp rượu.

Vì vậy có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không làm.

“Yên tâm đi, tôi chắc chắn là cô sẽ đồng ý thôi.” Lâm Vân nhìn bóng lưng của Linh Linh một cách chế nhạo.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Thế mà lại bắt mình làm gái tiếp rượu!” Sau khi đi được một đoạn, Linh Linh năm chặt tay.

“Hừ.

Mày cứ đắc ý đi.

Đợi đến khi thanh toán, với tổng số tiền khổng lồ như vậy, tao xem mày giải quyết thế nào!” Linh Linh nói đến đây, tâm trạng mới miễn cưỡng cải thiện đôi chút.

Ở một chỗ khác.

Sau khi Linh Linh rời đi, Lâm Vân trực tiếp nói với một người phục vụ khác và yêu cầu anh ta gọi ông chủ đến.

Sau khi người phục vụ rời đi.

“Lâm Vân, quên chuyện đó đi.

Tôi đã rất hả dạ với biểu cảm tức giận vừa nãy của Linh Linh rồi” Như Tuyết nghiêm mặt.

Trong mắt Như Tuyết, những người có thể mở được quán bar như vậy chắc chắn là những người rất lợi hại.

Thay vào đó, cô sợ rằng rắc rối sẽ làm tổn thương Lâm

Thiên.

“Đừng lo lắng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát” Lâm Vân cười.

Ngay sau đó, Lâm Vân rót ra một ly rượu đỏ: “Như Tuyết, đây là rượu đỏ hàng đầu, chúng ta thử đi.”

Khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vân.

“Xin chào, tôi tên là Tô Phong, tôi là chủ của quán bar này.

Tôi có thể giúp gì cho hai người?” Người đàn ông trung niên Tô Phong nói.

Tô Phong khi biết tin, vốn dĩ không muốn tới, ông ta đường đường là ông chủ sao có thể tùy ý ra gặp khách được?

Nhưng sau khi nghe người phục vụ nói rằng cả hai đã gọi hơn sáu mươi triệu tiền đồ uống, ông ta vẫn quyết định đến.

Lâm Vân nhấp một ngụm rượu, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông chủ Tô, tôi muốn Linh Linh, quản lý quán bar của ông, đến để tiếp rượu chúng tôi.” “Vị này, Linh Linh là quản lý, không phải gái tiếp rượu.
 
Chương 106


Chương 106

Nếu anh muốn tìm người tiếp rượu, tôi có thể giúp anh tìm một số cô gái tiếp rượu chuyên nghiệp hơn Linh Linh, có được không?” Tô Phong cười nói.

Lâm Vân để ly rượu xuống, lấy ra một thẻ ngân hàng, để trên bàn, nhẹ giọng nói: “Không! Tôi chỉ muốn cô ta đến tiếp rượu” “Thẻ VIP kim cương của ngân hàng!”

Ông chủ Tô Phong híp mắt, ông ta nhận ra thẻ ngân hàng mà Lâm Vân đã lấy ra.

Sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, Tô Phong kinh hãi, ánh mắt đối với Lâm Vân càng thêm tôn kính.

Vì ông ta biết rằng để xin được thẻ này, phải đặt cọc hơn ba mươi tỷ vào đó.

Hơn nữa, số lượng thẻ phát hành có hạn, muốn có được thẻ này không chỉ phải có tiền mà còn phải có địa vị, bản thân Tô Phong cũng không có được thẻ này.

Nói cách khác, chỉ cần dựa vào khả năng lấy ra tấm thẻ này của Lâm Vân, ông ta đã đủ để xác định rằng tiền tài, thân phận, địa vị của Lâm Vân có thể vượt trội hơn ông ta, loại nhân vật này cho thấy ngay cả ông ta cũng không thể xúc phạm, “Thế nào ông chủ, chuyện tôi hỏi vừa rồi, bây giờ ông có thể xử lý được không?” Lâm Vân nhẹ giọng nói..

“Có thể, có thể! Tất nhiên là có thể! Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ.

Tô Phong cười, liên tiếp gật đầu.

Ngay sau đó, Tô Phong quay sang một người phục vụ và nói: “Đi! Gọi Linh Linh qua!” “Vâng, sếp Tô!” Sau khi người phục vụ gật đầu, anh ta nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Như Tuyết ở bên rất khó hiểu sau khi nhìn thấy cảnh này, cô chỉ thấy Lâm Vân lấy ra một tấm thẻ.

Thái độ của ông chủ bỗng trở nên nể nang?

Đương nhiên, Như Tuyết không biết thẻ VIP kim cương có nghĩa gì, ở trong mắt cô, chẳng qua là thẻ ngân hàng nhìn đẹp hơn.

Nếu cô biết tấm thẻ này có ý nghĩa gì, chắc chắn sẽ không nghi ngờ như vậy nữa.

Sau khi người phục vụ rời đi.

“Tôi có thể biết tên của ngài không?” Ông chủ Tôi Phong hỏi với nụ cười trên môi.

“Tôi tên là Lâm Vân.

Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Lâm Vân? ”

Ông chủ Tô Phong lại lẩm bẩm, cảm thấy gần đây có nghe thấy cái tên được nhắc đến, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Ngay sau đó, Linh Linh bước nhanh tới.

“Ông chủ.

Linh Linh mỉm cười chào Tô Phong.

Lúc này Linh Linh có vẻ tự tin, cô ta được ngồi vào vị trí quản lý quán bar vì cô ta có quan hệ riêng tư với ông chủ Tô Phong.

“Linh Linh.

Tối nay cô làm một việc là được, đó là đi tiếp rượu hai vị khách quý này.

Ông chủ Tô Phong cười nói.

Linh Linh đột nhiên giật mình.

“Sếp Tô, ông…!ông lại bắt tôi hầu rượu bọn họ? Tôi là quản lý, không phải gái hầu rượu!” Linh Linh lộ vẻ tức giận.

“Tất nhiên là tôi biết điều này, cô phải chịu uất ức rồi.”

Ông chủ Tô cười nói.
 
Chương 107


Chương 107

“Tôi không làm!” Linh Linh bĩu môi, giọng điệu kiên định.

Đối với Linh Linh, yêu cầu cô đi tiếp rượu, hầu hạ Như Tuyết, đây là chuyện có chết cô ta cũng không làm.

Sau khi ông chủ Tô nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám.

“Linh Linh, đừng làm tôi mất mặt! Tôi sẽ nói lại lần nữa, tối nay ngoan ngoan ở đây tiếp rượu!” Ông chủ Tôi lạnh lùng nói.

“Ông Tô, sao ông lại giúp họ thế này? Nhìn quần áo của họ, tuyệt đối không thể có nhiều tiền, cùng lắm chỉ có chút tiền như vậy là cùng” Linh Linh văn lại, “Bop!”

Ngay khi Linh Linh nói, ông chủ Tô đã thắng tay tát vào mặt cô ta.

Linh Linh, người bị tát, nhìn ông chủ Tô với một khuôn mặt khó tin, cô ta không ngờ ông chủ sẽ đánh cô ta vì Lâm Vân và Như Tuyết?

Và Linh Linh biết rằng Như Tuyết đang ngồi bên cạnh và nhìn cô ta, cô ta đã bị tát trước mặt Như Tuyết, điều này khiến cô ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Ngay sau đó, Ông chủ Tô chỉ vào Linh Linh và nói một cách hằn học: “Con khốn này, đừng làm tôi mất mặt, ngài Lâm đây muốn cô mời rượu, đó là đánh giá cao cô! Đừng quên vị trí quản lý của cô là tôi giao cho, tôi bảo cô làm quản lý thì cô làm, tôi bảo cô phải tiếp rượu thì cô cũng phải làm.

Linh Linh bị mắng, cô ta lập tức khóc.

Tuy nhiên, ông chủ Tô không bỏ cuộc.

“Vị trí quản lý của cô chỉ là cô lấy thân thể đổi lấy, chẳng lẽ cô không rõ? Cô thì là cái thá gì chứ? Tôi chỉ cần một lời là có thể đuổi cô ra khỏi đây!” Ông chủ Tô chửi rủa.

Vừa nói lời này, Như Tuyết ở bên cạnh không khỏi che cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô không ngờ rằng vị trí quản lý của Linh Linh lại là dùng thân thể để đổi lấy.

Khi Linh Linh nghe ông chủ Tô nói điều này, cô ta thậm chí còn cảm thấy mất mặt muốn độn thổ “Sếp đừng nói nữa, tôi tiếp! Tôi tiếp!”

Linh Linh chỉ có thể gật đầu, cô ta biết rằng ông chủ đang rất tức giận nên cô ta không còn cách nào khác.

“Hừ, thật là rẻ tiền, không nghiêm thì lại không biết trời cao đất dày.” Ông chủ Tô lạnh lùng nói.

Trong mắt ông chủ Tô, Linh Linh chỉ là một thứ đồ chơi bình thường mà thôi, thân phận của Lâm Vân đối với ông ta cũng không rõ ràng, rất có thể anh là người mà ông ta không có khả năng xúc phạm, đương nhiên sẽ không xúc phạm Lâm Vân vì Linh Linh

Dừng một lúc, ông chủ Tô tiếp tục nói: “Tiếp đón cẩn thận hai vị khách quý này cho tôi.

Nếu khách quý không hài lòng chút nào, tôi sẽ hỏi tội cô, đã hiểu chưa?” “Vâng…!Vâng…!Linh Linh yếu ớt gật đầu.

Ông chủ Tô nhìn thấy thế, ông ta nhìn Lâm Vân cười nói: “Ngài Lâm, ngài cứ chơi vui vẻ, nếu có chuyện gì cần nữa, ngài cứ việc bảo phục vụ gọi tôi.” “Được, ông đi đi.” Lâm Vân vẫy tay.

Sau khi ông chủ Tô rời đi.

“Sao cô còn ở đó? Lại đây rót rượu!” Lâm Vân lạnh lùng nói với Linh Linh.

Linh Linh cúi đầu ngoan ngoãn tiến lên rót rượu cho Lâm Vân và Như Tuyết.

Vào lúc này, Linh Linh tình cờ nhìn thấy thẻ ngân hàng VIP kim cương của công ty mà Lâm Vân để trên bàn.
 
Chương 108


Chương 108

“Thẻ VIP kim cương của ngân hàng!”

Linh Linh nhận ra nó trong nháy mắt.

Trong phút chốc, sóng gió nổi lên trong lòng cô ta, cô ta biết người có thẻ như vậy giàu có đến mức nào! Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng Lâm Vân không chỉ không phải là một người ít tiền, anh rõ ràng là một người giàu có!

Cuối cùng cô ta cũng hiểu cô ta gặp phải một con người kinh khủng như thế nào.

Như Tuyết không ngờ lại tìm được bạn trai giàu có như vậy?

Cô ta ngưỡng một Ghen ghét! Căm hận! Nhưng cũng không có cách nào cả.

Với một người bạn trai giàu có ủng hộ Như Tuyết, cô ta làm sao có thể chống lại Như Tuyết?

Khi Linh Linh rót rượu cho Như Tuyết.

Như Tuyết đột nhiên nói: “Linh Linh, không ngờ cô lại nhận chức quản lý, nhưng thật ra lại đánh đổi bằng chính thân thể của mình.

Tại sao phải làm như vậy? Có đáng không?”

Lúc trước khi Như Tuyết nhìn thấy Linh Linh, cô luôn cảm thấy mình kém cỏi, cô luôn cảm thấy mình thua kém Linh Linh, nhưng từ bây giờ, cô không còn cảm thấy như vậy nữa.

Hơn nữa, sau tất cả những điều vừa rồi, cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời trong lòng.

Lâm Vân còn nói: “Dùng thân thể để đổi lấy vị trí quản lý, nhưng lại còn không biết xấu hổ mà thường xuyên đem ra khoe.

Tôi thật sự không biết cô giấu mặt vào đầu Linh Linh nghe xong, mặt đỏ bừng xấu hổ, muốn tìm một chỗ để chui vào.

Ưu thế của cô ta trước mặt Như

Tuyết đã hoàn toàn mất đi.

“Linh Linh, hôm nay tôi chỉ là trừng phạt nhỏ cô, về sau tôi sẽ nói cho mẹ cô biết.

Nếu như sau này mẹ con cô dám giễu cợt Như Tuyết, tôi có thể cam đoan sẽ khiến cả gia đình cô xong đời!” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Tôi…!tôi biết rồi.” Linh Linh gật đầu, giọng run rẩy.

Cô ta biết một người sở hữu thẻ VIP kim cương của ngân hàng, muốn xử lý cô ta, e rằng dễ như trở bàn tay.

Cho nên từ nay về sau cho dù cho cô ta một trăm lá gan, cô ta cũng không bao giờ dám chế nhạo Linh Linh nữa.

Sau khi ra khỏi quán bar. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cả khuôn mặt của Lâm Vân và Như Tuyết đều hơi đỏ lên.

Bình thường họ không hay uống rượu.

Nhưng trong quán bar vừa rồi, cả hai đã uống gần hết rượu chai rượu Louis XIII và Lafite.

Đương nhiên, lúc trả phòng Như Tuyết cũng không để ý số lượng, cô không biết hai chai rượu này đắt như thế nào, nếu không sẽ không dám uống.

Lâm Vân bắt taxi chở Như Tuyết về.

Trước cửa nhà Như Tuyết.

“Lâm Vân, cảm ơn cậu! Hôm nay tôi thực sự rất vui!”

Như Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào.

Ngay sau đó, Như Tuyết bước tới, kiễng chân hôn lên má Lâm Vân.
 
Chương 109


Chương 109

Sau nụ hôn, Như Tuyết ngượng ngùng quay người chạy vào nhà.

“Cái này..

Lâm Vân nhìn theo bóng lưng Như Tuyết khuất dần, sờ sờ nơi bị hôn lên má, Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Lâm Vân không có đi học, mà là trực tiếp đến tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Ngày hôm qua Lâm Vân đã đoán ra được tình hình ở nhà Như Tuyết, Lâm Vân đương nhiên muốn giúp cô.

Tuy nhiên, Lâm Vân không muốn trực tiếp đưa tiền cho Như Tuyết, làm như vậy Như Tuyết có thể sẽ từ chối.

Vì vậy, giải pháp của Lâm Vân là để Lưu Ba đến nhà Như Tuyết với danh nghĩa từ thiện của Tập đoàn Tỉnh Xuyên Group, giúp mẹ Như Tuyết sắp xếp điều trị tại bệnh viện, sau đó đưa cho Như Tuyết một khoản tiền dưới danh nghĩa tài trợ.

Bằng cách này, có thể giúp Như Tuyết mà không cho Như Tuyết biết là anh làm, làm như vậy sẽ không sợ cô từ chối.

“Chủ tịch Lâm!”

Lúc vào cửa, hai nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng cung kính chào Lâm Vân.

“Ừm, tinh thần hai người tốt đó, cố gắng lên!” Lâm Vân vỗ vai hai người trước khi bước vào công ty.

Hai nhân viên bảo vệ được Lâm Vân khích lệ mà phấn khích, bọn họ chỉ là nhân viên bảo vệ có địa vị và thân phận thấp, trước đây giám đốc công ty cũng không thèm nhìn họ.

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt bụng!” “Đúng vậy! Nhìn thấy chủ tịch liền cảm thấy thân thiết Đi theo chủ tịch như vậy, không sợ sẽ không có triển vọng!”

Hai nhân viên bảo vệ hào hứng nói..

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt bụng!” “Đúng vậy! Nhìn thấy chủ tịch liền cảm thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như vậy, không sợ sẽ không có triển vọng!”

Hai nhân viên bảo vệ hào hứng nói.

Sau khi vào công ty, Lâm Vân trực tiếp đi tới quầy lễ tân.

“Chào buổi sáng, chủ tịch” Cô gái ngồi ở quầy lễ tân sốt sắng chào hỏi Lâm Vân.

“Lưu Ba có ở công ty không?” Lâm Vân hỏi quầy lễ tân.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Lưu đã đi thị sát công trường, nhưng anh ấy sẽ về sớm.” Cô gái lễ tân mỉm cười trả lời.

“Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy ở đây!” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống, rút điện thoại ra giết thời gian.

Sau khoảng vài phút, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng đến khu vực nghỉ ngơi và ngồi xuống trước mặt Lâm Vân.

“Người anh em, cậu cũng tới đây phỏng vấn ở tập đoàn Tỉnh Xuyên à?” Người đàn ông đeo kính vàng hỏi, nhìn Lâm Vân từ trên xuống dưới.

“Ừ, có vấn đề gì không?” Lâm Vân cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông đeo kính vàng, Lâm Vân đoán có lẽ anh ta tới phỏng vấn.
 
Chương 110


Chương 110

“Không có chuyện gì, chỉ là tôi không ngờ bây giờ tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng tuyển được những người như cậu?”

Người đàn ông đeo kính vàng cười nói.

Mặc dù người đàn ông đeo kính vàng có nụ cười trên môi, nhưng lời nói của anh ta có vẻ hơi mỉa mai.

Lâm Vân không tức giận.

Anh hỏi với một nụ cười: “Tôi thì làm sao? Tại sao Tỉnh Xuyên không tuyển những người như tôi?” “Này người anh em, có vẻ như nhận thức của cậu về bản thân là không đủ rồi, cậu ăn mặc giản dị như thế này đến phỏng vấn là đến làm trò cười hay sao? Ngoài ra, tôi nhìn bộ dạng của cậu như thế này, có vẻ học lực của cậu rất thấp đúng không?” Người đàn ông đeo kính vàng cười nói.

“Học lực cũng ổn, tốt nghiệp cấp ba.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

Lâm Vân bây giờ mới học đại học nửa chừng, về trình độ học vấn thì quả thật anh đã tốt nghiệp cấp ba và hiện đang học đại học.

“Cấp ba sao? Haizz! Một người chỉ có bằng cấp ba như cậu mà còn có mặt mũi đến tập đoàn Tỉnh Xuyên phỏng vấn sao? Tôi thật sự không biết ai cho cậu dũng khí này” Người đàn ông đeo kính vàng không nhịn được cười.

Ngừng một chút, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục nói: “Người anh em à, có phải cậu đến phỏng vấn nhân viên bảo vệ không? Nếu là như vậy thì cũng chấp nhận được.

Người có học lực như cậu chỉ xứng phỏng vấn nhân viên bảo vệ ở tập đoàn Tỉnh Xuyên thôi”

Trong lời nói của người đàn ông đeo kính vàng tràn ngập sự xem thường Lâm Vân.

“Ha ha.”

Lâm Vân không nhịn được cười, anh đường đường là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là ông chủ của công ty này.

Thế mà nói anh không xứng đáng? Đây là trò cười sao?

Đương nhiên, Lâm Vân không trực tiếp tiết lộ danh tính.

Lúc này, người đàn ông đeo kính vàng lấy ra một bản sao bằng tốt nghiệp của mình.

“Cậu nhóc, để tôi cho cậu xem, thế nào là một người có học thức cao

Người đàn ông đeo kính vàng vừa nói vừa đặt bản sao trước mặt anh.

Lâm Vân nhìn xuống bản sao, sau đó lắc đầu chế nhạo: “Anh tốt nghiệp thạc sĩ à? Nhưng với tư chất của anh, e rằng không bằng học sinh cấp ba!”

Nghe đến đây, người đàn ông đeo kính vàng bỗng không vui.

“Cậu nhóc, tôi nghĩ cậu đang ghen tị với tôi! Cậu chỉ là một kẻ rác rưởi có học lực cấp ba, cậu còn không xứng nâng giày của tôi, cậu có hiểu không!” Người đàn ông đeo kính vàng tự hào nói.

Sau một lúc dừng lại, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục ngạo mạn: “Cậu nhóc, nếu cậu thông minh, bây giờ mau chóng nịnh nọt tôi đi.

Nếu chúng ta có một cuộc phỏng vấn, cậu sẽ là nhân viên bảo vệ của công ty và tôi sẽ là nhân viên cốt cán của công ty.

Đến lúc đó nói không chừng tôi có thể quan tâm đến người bảo vệ như cậu đó.”

Người đàn ông đeo kính vàng không biết rằng Lâm Vân thực sự là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Nếu anh ta biết, cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám nói chuyện với Lâm Vân như thế này.

“Thật sao? Vậy thì phải nịnh nọt anh thế nào?” Lâm Vân nở một nụ cười vui vẻ.

“Đến nịnh nọt người khác mà cậu cũng không biết sao? Này, cậu đúng là bùn đất không thể cải tạo được mà.

Cho cậu cơ hội để nịnh nọt người có học thức cao như tôi mà cậu còn không biết trân trọng.
 
Chương 111


Chương 111

Người đàn ông đeo kính vàng lắc đầu thở dài.

“Ha ha, tôi mà phải nịnh nọt anh sao? Tôi sợ anh không xứng” Lâm Vân cười lạnh.

“Tôi không xứng sao? Ha ha, cậu có biết bất tài và kiêu ngạo là như thế nào không? Giống như cậu, một thằng nhóc học thức kém và ăn mặc quê mùa, mà lại không muốn nịnh nọt người ở đẳng cấp cao hơn, vậy thì cả đời này cậu đã định phải làm bảo vệ rồi.” Người đàn ông đeo kính vàng chế giễu.

Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài công ty bước vào.

Người này là Lưu Ba, tổng giám đốc vừa trở về từ cuộc kiểm tra hiện trường, Lưu Ba cũng được theo sau bởi một số giám đốc điều hành công ty và nhân viên công ty.

“Oa, hình như là tổng giám đốc Lưu Ba!” Người đàn ông đeo kính vàng nhìn thoáng qua đã nhận ra Lưu Ba.

Sau khi Lưu Ba vào công ty, trước tiên anh trao đổi vài lời với cô gái ngồi ở quầy lễ tân.

Sau đó đến thẳng đây.

“Oa, tổng giám đốc Lưu Thần dường như đang đi về phía tôi?” Người đàn ông đeo kính vàng chú ý điều này.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo kính vàng ngạc nhiên và lẩm bẩm một mình: “Phải không? Tổng giám đốc Lưu Ba vừa đến gặp tôi từ quầy lễ tân khi biết tin tôi đến phỏng vấn? Chà! Chắc là vậy!”

Chỉ có hai người, người đàn ông đeo kính vàng và Lâm

Thiên.

Trong mắt người đàn ông đeo kính vàng, Lâm Vân là đứa rác rưởi đến phỏng vấn bảo vệ, chắc chắn tổng giám đốc không thể tới gặp Lâm Vân.

Vậy thì, chỉ có thể đến gặp anh ta!

Người đàn ông với cặp kính vàng cảm thấy thích thú khi nghĩ đến điều này.

Lúc này, Lưu Ba mang theo một nhóm giám đốc công ty và nhân viên đến đây.

Tuy nhiên, người đàn ông đeo kính vàng phát hiện ra rằng tổng giám đốc Lưu Ba đã trực tiếp bước tới trước mặt Lâm Vân.

Giây tiếp theo.

“Chủ tịch Lâm!

Tổng giám đốc Lưu Ba trực tiếp chào Lâm Vân.

“Chào chủ tịch

Khoảng hơn chục giám đốc điều hành và nhân viên phía sau Lưu Ba đều đồng loạt cúi đầu trước Lâm Vân.

“Chủ…!chủ tịch?”

Người đàn ông đeo kính vàng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ngưng lại.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo kính vàng quay đầu lại nhìn Lâm Vân.

Anh ta nuốt nước bọt.

Sau đó, với một giọng nói run rẩy, anh ta không nhịn được mà hỏi Lâm Vân: “Cậu sẽ không phải là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên chứ?” “Đúng vậy! Lâm Vân nhẹ giọng đáp.

Hå!

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định, người đàn ông với cặp kính vàng ngồi phịch xuống ghế, và anh ta chết lặng.
 
Chương 112


Chương 112

Người đàn ông đeo kính vàng nghĩ đến lời mình vừa nói với Lâm Vân, trong lòng sinh ra một loại tuyệt vọng!

Trời ạ, anh ta vừa chế giễu chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta vừa tỏ ra thượng đẳng với chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên! “Này, bây giờ anh cần tôi nịnh hót nữa không?” Lâm

Thiên nhìn người đàn ông đeo kính vàng cười.

Người đàn ông đeo kính vàng trước đây chế nhạo Lâm Vân và giả vờ vượt trội như thế nào trước mặt Lâm Vân, hiện tại Lâm Vân hiện đã cho thấy thực tế là như thế nào.

Tất nhiên Lâm Vân ghét người đàn ông đeo kính vàng này.

Giả bộ trước mặt Lâm Vân, chuyện này đáng sao? “Tôi…!tôi…!Chủ tịch, vừa rồi tôi nói đùa.

Cậu đừng để ý.

Người đàn ông đeo kính vàng vội vàng giải thích.

Lâm Vân chế nhạo nói tiếp: “Anh đường đường là thạc sĩ cơ mà, chẳng phải rất trâu bò hay sao? Sao bây giờ lại hạ thấp khí thế với một đứa có học lực cấp ba rác rưởi như tôi.” “Tôi…!tôi…, Chủ tịch, tôi biết mình đã sai! Tôi thực sự biết mình đã sai rồi!”

Người đàn ông đeo kính vàng sợ hãi, trực tiếp quỳ trên mặt đất khi, anh ta khiếp sợ.

Bởi vì anh ta biết rằng anh ta đã xúc phạm Lâm Vân bởi những gì anh ta nói trước đây, với tư cách là chủ tịch tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên, nếu muốn xử lý anh ta, nó dễ dàng như là giấm chết một con kiến.

Lâm Vân giọng điệu lạnh lùng, lớn giọng nói: “Bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh với danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Anh không xứng đáng làm việc ở đây, cút ngay! Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Tỉnh Xuyên!”

Đối mặt với lời mắng mỏ của Lâm Vân, người đàn ông đeo kính vàng sợ tới mức cả khuôn mặt biến thành màu gan lợn.

Làm sao anh ta dám ở lại nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi cổng tòa nhà Tỉnh Xuyên.

“Chủ tịch, chuyện này?”

Lưu Ba ở một bên ngẩn ra, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

“Chỉ là một tên hề mà thôi, đừng lo lắng, đi thôi, lên lầu đến phòng làm việc, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lâm Vân nói.

“Vừa hay thưa chủ tịch, tôi còn có một việc rất quan trọng cần phải báo cáo gấp với cậu” Lưu Ba vẻ mặt nghiêm túc.

Từ khi Lâm Vân gặp Lưu Ba, chưa từng thấy Lưu Ba nghiêm túc như vậy.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Lâm Vân trong lòng có linh cảm mờ mịt.

“Được rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện”

Lâm Vân nói chuyện với Lưu Ba rồi bước nhanh lên thang máy..

Bên trong văn phòng chủ tịch.

Lâm Vân ngồi trên ghế chủ tịch, còn Lưu Ba đứng trước bàn.

“Chủ tịch Lâm, ngài vừa nói có chuyện gì thì cứ việc nói” Lưu Ba nói.

“Lưu Ba, anh có nhớ cô gái hôm qua tôi đưa đến công ty không? Anh đến nhà cô ấy với danh nghĩa từ thiện của tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên, giúp mẹ cô ấy tìm một bệnh viện tốt để chữa trị tốt nhất, và cho cô ấy một khoản tiền.

Tiền do công ty bỏ ra.

Lâm Vân nói.

“Cô gái ngày hôm qua? Chủ tịch Lâm, ngài định giúp cô ấy lần nữa sao? Ngài sẽ không thích cô gái này chứ?” Lưu Ba cười nói.
 
Chương 113


Chương 113

Lưu Ba vẫn nhớ rõ mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng bây giờ Lâm Vân lại nhờ anh giúp cô gái này, chẳng trách Lưu Ba không nghĩ tới.

“Ừ, tôi chỉ nghĩ cô ấy thật đáng thương và cần tôi giúp đỡ” Lâm Vân xấu hổ nói.

“He he, chủ tịch không cần giải thích đâu.

Tôi cũng là người từng trải rồi, cho nên tôi nhất định không nhận định sai.” Lưu Ba cười nói,

Khi Lưu Ba nói lời này, Lâm Vân không khỏi tự hỏi bản thân, có phải anh rất thích Như Tuyết không.

Lâm Vân chỉ biết một điều.

Đó là anh muốn Như Tuyết sống tốt và không để cô ấy phải đau khổ nữa.

Lưu Ba nói tiếp: “Chủ tịch, tại sao ngài lại che giấu danh tính của mình với cô ấy? Khoản phí tài trợ hôm qua rõ ràng là ngài đã giúp cô ấy, nhưng ngài không cho cô ấy biết.

Lần này ngài lại bảo tôi đi làm.

Cứ thế này, cô ấy thậm chí còn không biết là ngài giúp cô ấy, và cô ấy không biết ngài tốt với cô ấy như thế nào.”

Theo suy nghĩ của Lưu Ba, nên nói rõ về thân phận của mình, sau đó giúp Như Tuyết mới đúng, để Như Tuyết có thể biết rằng Lâm Vân tốt với cô ấy như thế nào.

“Được rồi, đừng lo lắng, cứ làm theo lệnh của tôi.” Lâm Vân nhìn Lưu Ba.

“Được! Chủ tịch Lâm, ngài yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm thỏa đáng.” Lưu Ba gật đầu.

“Đúng rồi, Lưu Ba, vừa rồi anh ở dưới lầu, anh nói có chuyện quan trọng cần phải báo cáo gấp với tôi.

Có chuyện gì vậy?” Lâm Vân hỏi.

Lưu Ba nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc.

“Chủ tịch Lâm.

Công trường thi công Hoa Mai…!đã xảy ra chuyện” Lưu Ba nghiêm nghị.

Lĩnh vực kinh doanh chính của Tập đoàn Tỉnh Xuyên là bất động sản.

“Đã xảy ra chuyện sao?”

Lâm Vân sửng sốt, sau đó lập tức hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”

Trong mắt Lâm Vân, vẻ mặt của Lưu Ba vô cùng ngưng trọng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ không phải chuyện tầm thường! “Giàn giáo ở công trường bị người ta động tay động chân khiến hơn chục công nhân bị ngã thiệt mạng Lưu Ba vẻ mặt ngưng trọng.

“Cái gì?! Hơn một chục công nhân ngã chết!” Đồng tử Lâm Vân có rụt lại.

Hơn chục mạng người, đây chắc chắn là một tai nạn không nhỏ.

Hơn nữa, đằng sau vụ tai nạn còn có hơn chục sinh mạng! “Lưu Ba, vừa rồi anh nói giàn giáo bị động tay động chân, sao lại xảy ra chuyện này? Ai động tay động chân cơ chứ?” Lâm Vân vội vàng hỏi.

“Chủ tịch, tôi chỉ đi đến công trường xây dựng để điều tra.

Các giàn giáo đã bị làm giả.

Nếu tôi không nhầm, có lẽ là do tập đoàn Hùng Dũng giở trò!” Lưu Ba cho biết.

“Tập đoàn Hùng Dũng!”
 
Chương 114


Chương 114

Lâm Vân đôi mắt chợt híp lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Là người dân thành phố Bảo Thạch, Lâm Vân đương nhiên biết tập đoàn Hùng Dũng.

Tập đoàn Hùng Dũng là một tập đoàn bản địa của thành phố Bảo Thạch.

Tập đoàn Hùng Dũng bao gồm nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng lĩnh vực kinh doanh quan trọng và có lợi nhất của tập đoàn Hùng Dũng là bất động sản.

Có thể nói, không ai ở thành phố Bảo Thạch không biết đến tập đoàn Hùng Dũng

Nói đến Tập đoàn Hùng Dũng, người ta phải nói rằng Khương Hùng Dũng, chủ tịch của tập đoàn, là một nhân vật huyền thoại.

Khương Hùng Dũng, nổi tiếng trong những năm 1990, dựa vào sự hung dữ khét tiếng của mình lúc bấy giờ để tạo được danh tiếng ở thành phố Bảo Thạch, và cuối cùng trở thành anh cả của thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạch.

Sau khi bước sang thế kỷ 21, Khương Hùng Dũng bắt đầu chuyển hướng kinh doanh.

Mười năm trước, khi kinh doanh bất động sản đang bùng nổ, Khương Hùng Dũng đã lợi dụng xu thế để tiến vào ngành bất động sản, với tư cách là đại ca của thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạch, cộng với những chiêu thức thâm độc của mình, ông ta đã sớm trở thành công ty bất động sản mạnh nhất ở Bảo Thạch.

“Chủ tịch Lâm.

Ngài có thể không hiểu rằng kể từ khi thành lập chi nhánh Bảo Thạch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tập đoàn Hùng Dũng đã coi chúng ta là kẻ thù.” “Chỉ là do thực lực tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta, tập đoàn Hùng Dũng không dám làm lớn chuyện với chúng ta.

Nhưng mà chúng thường xuyên lén lút vụng trộm.

Trong những năm qua, chi nhánh của chúng ta đã chịu rất nhiều tổn thất dưới sự tính toán bí mật của chúng.

Lưu Ba nói.

Ngập ngừng một chút, Lưu Ba nói tiếp: “Bao gồm cả sự việc này, ngoài tập đoàn Hùng Dũng, tôi không nghĩ ra có ai khác cố tình gài bẫy công ty chúng ta. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi Lâm Vân nghe lời này, có lẽ anh đã hiểu ra.

“Tập đoàn Hùng Dũng của anh ta chỉ là một tập đoàn địa phương, có thể so sánh với tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta sao? Tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta là tập đoàn lớn nhất ở Tây Nam Trung Quốc.

Còn không xử được anh ta sao?” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Chủ tịch Lâm, Tập đoàn Hùng Dũng và Tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta là kẻ thù thương mại lớn nhất ở thành phố Bảo Thạch.

Tất nhiên chúng ta muốn đánh bại Tập đoàn Hùng Dũng.

Lưu Ba nói.

Ngay sau đó, Lưu Ba quay đầu cười bất lực : “Tuy nhiên, như người ta vẫn nói, thế lực bên ngoài có mạnh cũng không thể lấn át thể lực địa phương.

Mặc dù tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta rất mạnh, nhưng tập đoàn Hùng Dũng là thế lực địa phương, đã ăn sâu vào Bảo Thạch.

Để diệt trừ hoàn toàn không phải là nhiệm vụ dễ dàng.

“Chỉ cần tập đoàn Tỉnh Xuyên quyết tâm tiêu diệt, tôi không tin là không thể tiêu diệt được!” Lâm Vân lạnh lùng nói.

“Nếu ông Lê quyết tâm muốn tiêu diệt thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng việc kinh doanh của tập đoàn Tỉnh Xuyên trải dài mười mấy thành phố.

Ông Lê là người rất bận rộn, sao có thể bỏ ra thời gian để chuyên xử lý việc này?” Lưu Ba nói.
 
Chương 115


Chương 115

Sau khi dừng lại, Lưu Ba tiếp tục: “Cho dù ông Lê có ra tay thì cũng khá rắc rối để tiêu diệt được thế lực địa phương như Tập đoàn Hùng Dũng, ít nhất cái giá phải trả còn lớn hơn phần nhận được.” “Đúng là như vậy.” Lâm Vân đột nhiên gật đầu.

Nói một cách đơn giản, nếu tổng công ty Tỉnh Xuyên quyết tâm tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng họ chỉ là một nhánh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Đúng lúc này, người quản lý khách hàng vội vã chạy vào: “Chủ tịch Lâm, tổng giám đốc Lưu…!xảy ra…!xảy ra chuyện lớn rồi!”

Những lời như vậy khiến Lâm Vân và Lưu Ba đều cảm thấy không vui, lẽ nào lại xảy ra chuyện không hay rồi sao? “Lắp bắp cái gì? Nói!” Lưu Ba thúc giục.

“Chủ tịch Lâm, tổng giám đốc Lưu.

Có quá nhiều cuộc điện thoại từ phía khách hàng.

Nhiều khách hàng mua bất động sản Hoa Mai đều yêu cầu hoàn lại tiền” Người quản lý khách hàng lo lắng nói.

“Hoàn tiền? Tại sao?” Lưu Ba cau mày hỏi.

“Họ nói rằng hơn một chục người chết trong bất động sản Hoa Mai.

Họ không muốn chết trong công trình.

Vì vậy, họ đòi trả bất động sản.” Quản lý khách hàng lo lắng nói.

“Có bao nhiêu khách hàng gọi?” Lưu Ba tiếp tục hỏi.

“Cho đến nay, đã có khoảng bảy mươi đến tám mươi cuộc, và số lượng cuộc gọi vẫn tiếp tục tăng lên.

Người quản lý khách hàng vội vàng nói.

Sau khi Lưu Ba nghe xong, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Sắc mặt của Lâm Vân cũng không được tốt, với tư cách là chủ tịch công ty, Lâm Vân cũng rất khó chịu và lo lắng khi xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này, giám đốc kỹ thuật lại lao vào vừa chạy vừa nói: “Chủ tịch Lâm, tổng giám đốc Lưu, không ổn! Không ổn rồi!” “Lại làm sao vậy?” Lưu Ba vội vàng hỏi.

“Các văn phòng bán hàng của Hoa Mai tụ tập rất nhiều khách hàng đã mua nhà, và tất cả bọn họ đều muốn trả nhà! Họ nói rằng họ không muốn chết.

Các văn phòng bán hàng là gần như ngoài tầm kiểm soát!” Quản lý kỹ thuật gấp gáp nói.

Sau khi nghe điều này, sắc mặt của Lưu Ba và Lâm Vân càng xấu hơn, và tình hình tồi tệ hơn họ nghĩ

Lâm Vân cũng híp mắt nói: “Chuyện xảy ra ở công trường còn chưa đến một ngày, những khách hàng này làm sao mà biết chuyện? Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ!” “Chủ tịch Lâm, chuyện này không cần phải nghĩ.

Chắc chắn là do tập đoàn Hùng Dũng giở trò.

Hẳn là bọn họ truyền tin cho những khách hàng kia!” Lưu Ba nghiến răng nghiến lợi.

“Tập đoàn Hùng Dũng này không phải chỉ muốn làm phiền tôi sao? Để đạt được mục đích này, bọn chúng còn giết hơn chục công nhân, thực sự là dã thú vô nhân đạo!” Lâm Vân hung ác nói.

Lâm Vân không chỉ tức giận vì bị tập đoàn Hùng Dũng chơi xấu, mà còn tức giận sự vô nhân tính của chúng.
 
Chương 116


Chương 116

Cha của Lâm Vân cũng là một công nhân xây dựng, và cha của Lâm Vân đã mất mạng trong một vụ tai nạn trên công trường!

Vì vậy khi nghe tin này, Lâm Vân rất tức giận, đẳng sau hơn chục con người này có thể là cả gia đình, sẽ có hơn chục gia đình mất đi trụ cột.

Vì vậy, Lâm Vân đã rất tức giận sau khi nghe tin như vậy.

Đằng sau hơn chục mảnh đời này, có thể có hơn chục gia đình, và sẽ có hơn chục gia đình mất đi trụ cột “Chủ tịch Lâm, ông chủ của tập đoàn Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng để có được vị trí hiện tại, trong bao nhiều năm qua ông ta đã đạp lên không biết bao nhiêu mạng sống mà lên rồi.

Ông ta căn bản không hề quan tâm đến mạng sống của những công nhân đó.” Lưu Ba nói.

“Loại khốn khiếp như thế này xứng đáng phanh thấy!”

Lâm Vân hung ác nói.

Đúng lúc này, thư ký của Lưu Ba lại vội vàng xông vào.

“Chủ tịch Lâm, tổng giám đốc Lưu, tổng bộ của tập đoàn Tỉnh Xuyên đã gọi điện đến.

Họ nói rằng họ đã nhận được một số lượng lớn khiếu nại từ khách hàng chống lại chi nhánh Bảo Thạch của chúng ta.

Nguyên nhân là do sự việc của công trình Hoa Mai.

Thư ký báo cáo “Chết tiệt! Chết tiệt! Hết đợt này đến đợt khác, đây rõ ràng là kế hoạch từ lâu của tập đoàn Hùng Dũng! Lưu Ba đẩm xuống bàn.

Ngay sau đó, Lưu Ba ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, nhàn nhạt nói: “Chủ tịch Lâm.

Bất động sản của Hoa Mai là bất động sản quan trọng nhất của công ty chúng ta trong năm nay, và khoản đầu tư của chúng ta rất lớn.” “Và hiện tại giai đoạn một của dự án đã kết thúc, sắp giao nhà.

Nó liên quan đến kết quả hoạt động cả năm của công ty chúng ta.

Nếu công trình này bị thất bại, không chỉ tốn nhiều công sức mà còn thua lỗ không tưởng!” “Nếu công trình không còn nữa, chúng ta sẽ mất bao nhiêu?” Lâm Vân hỏi.

“Giai đoạn đầu công trình Hoa Mai đầu tư năm nghìn tỷ đồng, lợi nhuận ước tính khoảng hai nghìn đến hai nghìn bảy trăm tỷ.

Nếu tất cả khách hàng đều trả nhà, khoản lỗ lớn như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuỗi vốn của công ty, và chi nhánh của chúng ta có thể không chịu nổi.” Ánh mắt Lưu Ba buồn rầu.

“Kết quả như vậy có lẽ là tập đoàn Hùng Dũng muốn xem” Lâm Vân nheo mắt nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại nói: “Tuy nhiên, điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với tôi!”

Nếu công ty thực sự thua lỗ nhiều như vậy, Lâm Vân, với tư cách là chủ tịch, có thể dùng số tiền tiêu vặt mà ông ngoại đưa cho để bù đắp khoản thiếu hụt.

Nhưng!

Từ ngày Lâm Vân tiếp quản công ty, anh đã thầm hạ quyết tâm.

Những ngày còn làm chủ tịch hội đồng quản trị, anh phải đưa công ty lên một tầm cao hơn, có thể coi như một chút thành tựu để ông ngoại nhìn thấy

Lâm Vân tiếp quản công ty chưa được bao lâu, nếu như xảy ra tổn thất lớn như vậy, Lâm Vân sẽ không có mặt mũi nào đi gặp ông ngoại.

Vì vậy, Lâm Vân tuyệt đối không thể chịu được tổn thất lớn như vậy.

Khi Lưu Ba nghe Lâm Vân nói điều này, anh hỏi: “Chủ tịch Lâm, ngài có ý kiến gì không?” “Để tôi nghĩ xem.” Lâm Vân cúi đầu nghĩ.

Mặc dù hiện tại Lâm Vân nóng lòng muốn lập tức tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng!
 
Chương 117


Chương 117

Nhưng anh cũng hiểu, điều cấp thiết nhất là giải quyết rắc rối lớn là khách hàng yêu cầu trả nhà, rồi mới giải quyết những việc khác.

ở trung tâm thành phố, ở trang viên nhà họ Lê.

Bên trong tòa nhà màu trắng chủ đạo ở trung tâm trang viên.

Ông Lê đang ngồi trên ghế sô pha.

“Ông Lê, phiền phức cậu chủ gặp phải lần này không nhỏ.

Thư ký bên cạnh nói.

“Đối với thằng bé mà nói, quả thực là một vấn đề rất khó khăn.

Ông Lê gật đầu.

“Vậy thì, ông Lê có muốn ra tay giúp đỡ không? Tập đoàn Hùng Dũng đó đúng là can đảm, dám dùng cách này để đối phó với tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta? Chỉ cần ông Lê nói một câu, thì tập đoàn Hùng Dũng đó sẽ bị tiêu diệt.

Thư ký nói.

Lão Lê cười, rồi lắc đầu nói: “Trừ khi thắng bé chủ động yêu cầu tôi giúp, nếu không tôi sẽ không ra tay.

Phiền phức như vậy cũng là một lần để thắng bé rèn luyện, kiểm tra khả năng kinh doanh của nó.

“Tôi thực sự muốn xem liệu thằng bé có thể giải quyết rắc rối này bằng cách dựa vào năng lực của chính mình, hay là phải chủ động thừa nhận thất bại và nhờ tôi giúp đỡ.

Đối với ông Lê, nếu Lâm Vân thật sự muốn cầu cứu ông, ông nhất định sẽ giúp Lâm Vân, nhưng là sẽ sinh ra thất vọng với Lâm Vân.

Ông Lê vẫn hy vọng rằng Lâm Vân sẽ tự mình giải quyết rắc rối.

Ngay cả khi cuối cùng không giải quyết được, ông Lê cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất Lâm Vân đã rất nỗ lực để giải quyết nó, thay vì nhờ người khác giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn.

“Ông Lê, dù sao cậu chủ cũng không có kinh nghiệm làm ăn, gặp phải loại chuyện này rất dễ bối rối.

Tôi sợ…!cậu chủ cũng khó xử lý chuyện này.” Thư ký nói.

Lão Lê cười: “Chúng ta chờ xem.”

Nếu là trước đây, lão Lê nhất định sẽ cảm thấy Lâm Vân sẽ không xử lý được chuyện này.

Nhưng liên tiếp hai lần trước, Lâm Vân đều khiến ông bất ngờ, cho nên lần này ông có một chút chờ mong biểu hiện của Lâm Vân.

Thành phố Bảo Thạch, chi nhánh Bảo Thạch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Lâm Vân vẫn trầm mặc suy nghĩ.

Đối với Lâm Vân, vấn đề có người chết dẫn đến trả nhà ở công trình Hoa Mai là một chuyện rất khó khăn.

Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất mà Lâm Vân gặp phải kể từ khi trở thành chủ tịch.

Lúc này, Lưu Ba đưa ra ý kiến: “Chủ tịch Lâm, tôi thực sự có đề nghị báo cáo chuyện này với trụ sở chính và yêu cầu trụ sở cùng nhau giải quyết.

Dù sao cậu cũng là cháu của ông Lê.

Ông Lê chắc chắn sẽ không ngồi nhìn.
 
Chương 118


Chương 118

“Không sai, tổng giám đốc Lưu, đây đúng là ý hay” “Quả thực đây là cách tốt nhất.

Hai quản lý gần đó gật đầu đồng ý.

“Không! Tôi sẽ không bao giờ nhờ ông ngoại giúp đỡ!” Lâm Vân dứt khoát lắc đầu.

Lý do rất đơn giản, vì Lâm Vân muốn tự mình lập nên một số thành tựu, nên tất nhiên anh không thể nhờ ông ngoại trợ giúp bất cứ khi nào gặp khó khăn.

“Vậy thì, chủ tịch Lâm, ngài định giải quyết chuyện này như thế nào.

Lưu Ba hỏi.

Suy nghĩ một chút, Lâm Vân ngẩng đầu nói: “Bằng cách này, hãy chủ động thông báo cho tất cả khách hàng mua bất động sản ở Hoa Mai, tất cả các căn nhà đều được giảm giá 20 %.

Không! Giảm 30 %! Công ty sẽ hoàn lại số tiền khách hàng đã trả trong vòng một tháng!”

Ý tưởng của Lâm Vân rất đơn giản, đó là giảm giá, phải giảm giá đủ hấp dẫn!

Giảm 30 %, đây chắc chắn là một con số vô cùng hấp dẫn! Nếu một ngôi nhà trị giá ba tỷ, bạn có thể tiết kiệm chín trăm triệu sau khi giảm giá 30%.

Mức giảm giả này chắc chắn là rất lớn “Giảm…!giảm 30% ???

Lưu Ba và hai quản lý khác đã rất sốc khi nghe tin giảm giá 30 %.

Từ khi thành lập tập đoàn Tỉnh Xuyên đến nay, chưa bao giờ giảm giá 30 %!

Bạn biết đấy, danh tiếng của tập đoàn Tỉnh Xuyên rất tốt, và bất động sản được phát triển có thể được bán ngay cả khi không có bất kỳ chiết khấu nào.

Đặc biệt những năm gần đây nhu cầu mua nhà ở thương mại tăng cao, muốn bán cũng không phải lo, muốn mua nhà do tập đoàn tập đoàn Tỉnh Xuyên phát triển thì phải dựa vào may mắn mới mua được!

Vì thế, nếu công trình Hoa Mai thực sự giảm giá 30%, thì đây chắc chắn sẽ lập kỷ lục giảm giá thấp nhất của tập đoàn Tỉnh Xuyên! “Chủ tịch Lâm, nếu giảm giá 30 %.

Giai đoạn đầu của dự Hoa Mai sẽ vô ích, thu về nhiều nhất chỉ là vài chục tỷ !”

Lưu Ba nói.

“Xét theo tình hình hiện nay, không mất tiền là kết quả tốt nhất.

Nếu tất cả các khách hàng đều trả nhà, nó sẽ không chỉ mấy hàng mấy chục tỷ, mà là mất hơn ba mươi nghìn tỷ” Người quản lý khách hàng ở bên cạnh cũng nói.

“Nhưng Chủ tịch Lâm, ngay cả với mức giảm giá như vậy, có thể vẫn không giải quyết được vấn đề.

Sau cùng, nhiều khách hàng sẵn sàng trả nhà vì họ không muốn sống trong một khu bất động sản chết chóc.

Giảm giá không hẳn là hữu ích.

Tất nhiên Lâm Vân hiểu những gì họ nói, nhưng trong tình huống này, không có cách nào tốt hơn.

Rõ ràng là không nên mong đợi bất động sản Hoa Mai kiếm được nhiều tiền, với tình hình hiện tại, tiết kiệm tiền là kết quả tốt nhất “Chỉ cần làm những gì tôi đã nói, và đưa tin tức đến mọi khách hàng!” Lâm Vân xua tay.

Sau khi dừng lại, Lâm Vân nói thêm: “Còn việc họ chấp nhận chiết khấu hay tiếp tục trả nhà là tùy họ lựa chọn.

Khách hàng không chấp nhận thì trực tiếp trả nhà cho họ, sau đó tiếp tục bán nhà với chiết khấu 30 %!” “Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay bây giờ!

Sau khi nhận lệnh, giám đốc khách hàng và giám đốc kỹ thuật vội vã rời văn phòng.

Giám đốc khách hàng chịu trách nhiệm liên hệ với khách hàng trực tuyến, và người quản lý kỹ thuật đi thẳng đến bộ phận bán hàng để thông báo về những khách hàng đã tập hợp trong bộ phận bán hàng.
 
Chương 119


Chương 119

Sau khi hai người họ rời đi.

“Hy vọng rằng, điều này sẽ cứu vãn tình hình”

Lâm Vân chỉ có thể thầm cầu nguyện cho những khách hàng này chấp nhận giảm giá thay vì tiếp tục trả phòng, nếu không công ty sẽ phải đối mặt với khoản lỗ ba mươi nghìn tỷ đồng.

“Chủ tịch Lâm, ngài thật sự khiến chúng tôi phải nhìn bằng con mắt khác.

Để quyết định một vấn đề quan trọng như vậy, đòi hỏi sự dũng cảm và quyết tâm rất lớn.

Lưu Ba nói.

Ngay cả Lưu Ba, một người lão luyện trên thương trường cũng không dám đưa ra quyết định như giảm giá 30 % khi chưa được ủy quyền, bởi nếu quyết định sai, hậu quả sẽ rất tai hại, điều này anh ta rất khâm phục Lâm Vân.

“Không có cách nào khác, dù sao cuối cùng cũng phải ra quyết định.” Lâm Vân nói một cách bất đắc dĩ..

Ngừng một chút, Lâm Vân đột nhiên hỏi: “Nhân tiện Lưu Ba, người nhà của công nhân chết trên công trường sẽ được bồi thường bao nhiêu?” “Hai trăm triệu.

Đây là tiêu chuẩn bồi thường do trụ sở chính đặt ra, và chúng ta sẽ cố gắng thực hiện càng sớm càng tốt.” Lưu Ba nói.

“Hai trăm triệu? Con số đó quá ít.

Tăng gấp đôi số tiền cho tôi! Tôi không quan tâm các tiêu chuẩn của trụ sở chính là những gì, chi nhánh của chúng ta sẽ bồi thường mức tiền đó! Tính mạng một con người và hệ lụy là tương lại của bao nhiêu con người bị kéo theo nữa.” Lâm Vân Nói.

Lâm Vân nhớ rất rõ khi bố cậu gặp tai nạn trên công trường, công ty chủ quản đã thực sự phủ nhận và không bồi thường cho Lâm Vân một xu.

Mẹ cậu đã cố gắng đòi quyền lợi cho mình và con trai nhưng bà lại bị bọn họ đánh đập và đuổi đi.

Đến cuối cùng, ngay cả chi phí tang lễ của bố, mẹ cũng phải bỏ ra hết.

“Quá ít?” Vẻ mặt Lưu Thần kinh ngạc.

Theo những gì Lưu Ba được biết, hầu hết các công ty đều nghĩ rằng họ đã trả quá nhiều tiền cho những sự cố như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe ông chủ của công ty nói rằng mức bồi thường là quá ít.

“Tính mạng con người là vô giá, đương nhiên hai trăm triệu đồng là quá ít!” Lâm Vân quả quyết nói.

“Chủ tịch Lâm, bây giờ không có nhiều ông chủ có lương tâm như cậu.

Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, nửa tháng nữa tôi sẽ thu xếp dứt điểm việc này.” Lưu Ba nghiêm túc nói.

Chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng khiến Lưu Ba càng thêm tôn trọng Lâm Vân.

Ngay sau đó, Lưu Ba quay lại, tức giận nói: “Nhưng đầu sỏ cuối cùng chính là tập đoàn Hùng Dũng! Nghĩ đến đây, tôi rất tức giận.

Chủ tịch, chẳng lẽ chúng ta đành ngồi im ngậm bồ hòn làm ngọt thật sao?”

Lâm Vân nheo mắt: “Ngồi im? Đương nhiên không thể để yên được! Lần này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá bằng tiền, tôi sẽ bắt tập đoàn Hùng Dũng đền gấp mười, gấp trăm lần trong tương lai! Còn hơn mười công nhân công trường chết oan uổng, tôi nhất định sẽ giúp họ đòi lẽ công bằng! Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy!”

Hơn một chục công nhân công trường đó cũng là hình ảnh thu nhỏ của cha Lâm Vân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom