Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 80: 80: Lâm Vân Cậu Nếm Thử Chút Đi





Tuy rằng Vương Tuyết bất hạnh, nhưng cô gặp được Lâm Vân, đây là vạn hạnh trong bất hạnh!
“Tốt hơn? Hy vọng là vậy.


Vương Tuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô biết, muốn khiến tất cả tốt hơn, còn khó hơn lên trời.

Vì muốn chữa khỏi cho mẹ, cần rất nhiều tiền, trừ phi cô không làm việc đàng hoàng, nếu không sau này tốt nghiệp rồi cũng không kiếm được nhiều tiều như thế.

Vương Tuyết không dám hy vọng
xa vời từ lâu.

“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, tôi đi nấu cơm.

” Vì không để bầu không khí xấu hổ, Vương Tuyết mĩm cười, ngay sau đó, cô đi nấu cơm.

Lâm Vân ngồi trong phòng khách, bắt đầu trầm ngâm.

Lâm Vân có thể nói thẳng thân phận của mình ra, sau đó cho Vương Tuyết một khoản tiền giúp cô giải quyết vấn đề kinh tế.

Nhưng lần trước Lâm Vân tặng tiền cho Vương Tuyết, Vương Tuyết lại đem đủ số trả lại cho
Lâm Vân, nên anh lo lắng nếu anh cho tiền cô trực tiếp, cô sẽ cự tuyệt.

“Phải đổi cách khác.


Lâm Vân thì thào một câu, đồng thời trong lòng anh đã có sáng kiến.

Không đợi lâu lắm, Vương Tuyết nấu cơm xong.

Ba mặn một canh, đều là đồ ăn bình thường trong nhà, nhưng đã là quá tốt với Vương Tuyết.


Nếu không phải vì chiêu đãi Lâm Vân, cô sẽ không làm nhiều đồ ăn như vậy, quá lãng phí.

Trước khi ăn, Vương Tuyết gắp một phần đồ ăn đưa vào phòng mẹ mình.

Trên bàn.

“Lâm Vân, cậu nếm thử chút đi.

” Vương Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng.

“Được!”
Sau đó cấp tốc cầm đũa.

“Quá ngon!”
Sau khi ăn một đũa, Lâm Vân cường điệu bày tỏ.

Thấy Lâm Vân làm lố như vậy, Vương Tuyết không nhịn được che miệng cười trộm, nói: “Lâm Vân, cậu đừng khuếch đại như thế được không, đồ ăn tôi làm đâu có ngon đến vậy.


“Thật sự ngon lắm, tôi thật lòng cảm thán đó, tay nghề của cậu cực kỳ tốt!” Lâm Vân cười hi hi nói.

Lâm Vân ăn ngay nói thật, tuy rằng đồ ăn này là những món đơn giản trong nhà, nhưng Lâm Vân phát hiện Vương Tuyết nấu ăn rất ngon.

“Cậu đảm đang như vậy, sau này ai lấy cậu đúng là có phúc.

” Lâm Vân cười nói.

“Cậu đừng giễu tôi, điều kiện trong nhà của tôi như vậy, còn có một người mẹ ôm đau, tên ngốc mới cưới tôi.

” Vương Tuyết bĩu môi nói.


“Cũng chưa chắc đâu, lỡ mà có tên ngốc thật thì sao.

” Lâm Vân cười nói.

“Được rồi được rồi, nếu cậu thật sự thấy đồ ăn tôi nấu ngon, nếu cậu thích thì có thẻ thường xuyên đến ăn.

” Vương Tuyết cười cười.

“Vương Tuyết, chúng là là bạn học, tôi thường xuyên đến ăn chực không hay lắm, hơn nữa nếu tôi thường xuyên đến nhà cậu, cậu không sợ người khác hiểu lầm chúng ta là người yêu à?” Lâm Vân cười nói.

Vương Tuyết nghe Lâm Vân nói như vậy, trên gương mặt cười của cô bỗng đỏ bừng.

Ngay sau đó, Vương Tuyết ngẩng đầu, còn nói như thật: “Dù sao tôi đã nghe bọn họ nói xấu mình quen rồi, không sao cả, ngoài ra tôi cảm thấy chúng ta không chỉ là bạn học, mà còn là bạn bè, đúng không?”
“Đương nhiên!” Lâm Vân cười gật đầu.

Sau khi cơm nước xong.

“Vương Tuyết, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài chơi chút đi.

” Lâm Vân đề nghị nói/
Trong lòng Lâm Vân đã có kế
hoạch.

“Đi ra ngoài chơi? Đi đâu?” Vương Tuyết tò mò hỏi.

“Quán bar.

” Lâm Vân phun ra hai chữ.

“Quán bar? Cái này… Lâm Vân, tôi không thích đi mấy chỗ đó.

” Vương Tuyết lắc đầu.

“Yên tâm đi Vương Tuyết, chúng ta chỉ đi chơi thôi, tôi tuyệt đối không có những ý nghĩ dơ bẩn kia đâu, hôm nay tôi tài trợ giúp cậu, cậu đồng ý một yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?” Lâm
Vân cười nói.

“Vậy… thôi được.

”.

 
Chương 81: 81: Yên Tâm Đi Tôi Không Gây Rối Ở Đây Đâu





Vương Tuyết ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trong mắt Vương Tuyết, Lâm Vân không phải người xấu, cho nên cô chọn tin tường anh.

Vương Tuyết báo cho mẹ minh xong, hai người vội vàng ra ngoài.
Nửa tiếng sau.

Cửa quán bar Tình Duyên.
“Lâm Vân, chúng ta… chúng ta
đến đây à?”
Nhìn thấy bảng hiệu đèn neon của quán bar, Vương Tuyết rất là khó hiểu, vì cô gái hàng xóm Linh Linh cạnh nhà Vương Tuyết chính là quản lí tại quán bar này.
“Đúng vậy, chính là nơi này.” Lâm Vân tươi cười gật đầu.

“Lâm Vân, cậu dẫn tôi đến đây không phải vì Linh Linh chứ?” Vương Tuyết không nhịn được hỏi.
Trước khi tới đây, Vương Tuyết vẫn không đoán được tại sao
Lâm Vân lại đề nghị đi quán bar chơi, nhưng khi nhìn thấy bảng hiệu “quán bar Tình Duyên”, cô đã lờ mờ đoán được ý nghĩ cùa Lâm Vân.
“Cậu thông minh lắm, đoán được ngay ha.” Lâm Vân cười nói.
Hôm nay ở cửa nhà Vương Tuyết, vẻ mặt đáng ghê tởm của người đàn bà trung niên và con gái Linh Linh của bà ta vẫn còn in trong đầu anh.

Mục đích Lâm Vân tới đây rất đơn giản, chính là muốn lấy lại thể diện cho Vương Tuyết, xả giận giúp Vương Tuyết!
“Lâm Vân, tôi biết cậu muốn tôi hả giận, tôi nhận ý tốt của cậu, nhưng mà cô ấy… dù sao cũng là quản lí ờ đây, chúng ta muốn đến gây tìm cô gây sự, sự là…”
Vương Tuyết có vẻ rất lo lắng, cô không muốn Lâm Vân vì muốn giúp cô xả giận mà tự chuốc lấy phiền toái, thậm chí là rơi vào nguy hiềm.

Đương nhiên, Lâm Vân làm chuyện này khiến lòng Vương Tuyết rất ấm áp, những năm gần đây, chưa bao giờ có người thật tình giúp đỡ quan tâm cô như thế.
Cũng chính vì như thế, cô càng
không thể để Lâm Vân gặp chuyện gì vì mình.
“Yên tâm đi, tôi không gây rối ở đây đâu.” Lâm Vân cười nói.
Anh nói xong, sải bước đi thẳng vào quán bar.
“Lâm Vân…”
Nhìn thấy Lâm Vân đi vào quán bar, trong mắt Vương Tuyết tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng Lâm Vân đã đi vào rồi, cô cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Sau khi vào quán bar, âm nhạc heavy metal ầm ĩ đinh tai nhức óc lập tức ập
đến.

Lâm Vân quét mắt nhìn một vòng, khách trong quán bar lúc này đã lục tục đông đúc.

“Hoan nghênh các vị đến quán bar Tình Duyên, xin hỏi hai người có cần trợ giúp gì không?” Một nam một nữ nhân viên đi đến.
“Cho chúng tôi một ghế thẻ đẹp chút.” Lâm Vân thản nhiên nói.”
“Thưa ngài, ghế thẻ có mức tiêu phí thấp nhất, vị trí đẹp nhất cần tiêu phí 6888, đề nghị hai người nên đến quầy bar hoặc là ngồi ở các vị trí rải rác.” Nữ nhân viên nói.
Nhân viên nam bên cạnh còn khinh thường lẩm bẩm: “Hai đứa quê mùa mà vào cửa đã đòi ghế thẻ, còn phải là chỗ đẹp nhất? Đúng là hài hước!”
Nhân viên nam này làm việc ờ đây cũng được một thời gian, hắn có thể nhìn cách ăn mặc của khách mà phán đoán sức tiêu phí của khách.

Lấy kinh nghiệm của hắn, Lâm Vân và Vương Tuyết ăn mặc như thế, vừa thấy chính là mức tiêu phí thấp nhất, thậm chí cái gì cũng không tiêu nổi.
Tuy rằng giọng hắn không lớn nhưng vẫn bị Lâm Vân nghe thấy.
“Bốp!”
Lâm Vân nhướng mày, đi thẳng từng bước lên tát một cái vang dội với nhân viên nam!
Một nhân viên làm công ăn lương ở quán bar đơn giản mà vừa thấy mặt đã dám trào phúng khách, đối với người này, Lâm Vân sẽ không nhân nhượng, vừa bước lên là tát một cú chào hỏi!
“Mày… mày đánh tao?” Nhân viên nam ngây người ngay lập tức.
“Tao đánh mày đó, mau xin lỗi
những gì mày vừa nói về tao nhanh!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Xin lỗi mày? Thằng oắt con thối, chỉ sợ mày còn chưa rõ tình hình gì đi! Dám ở đây đánh người, tao nói cho mày biết, mày xong đời!” Nhân viên nam bụm mặt hung tợn quát.
Đối với hắn mà nói, nếu là kẻ nào có tiền đánh hắn, hắn sẽ mặc người ta đánh mắng, nhưng mà bị một thằng oắt con nghèo hèn đánh, làm sao hắn nhịn được?

“Chị Linh Linh, ở cửa có người gây sự đánh người! ở cửa có
người gây sự đánh người!” Nữ nhân viên bên cạnh gọi qua bộ đàm.
“Này… Lâm Vân, làm sao bây giờ?” Vương Tuyết đứng một bên có hơi lo lắng sợ hãi.
Vương Tuyết không ngờ là vừa vào cửa đã ra tay đánh người, phải biết rằng nơi này chính là quán bar, tất nhiên sẽ có rất nhiều bảo vệ, cô lo lắng sẽ có chuyện.
“Cậu đừng lo.” Lâm Vân nở nụ cười tự tin.
Lúc này một cô gái trẻ tuổi trang điểm đậm chạy đến đây, cô ta chính là cô gái hàng xóm cách vách nhà Vương Tuyết, đứng trước cửa nhà Vương Tuyết trào phúng Lâm Vân và Vương Tuyết, Linh Linh!
Sau lưng Linh Linh còn có vài tên bảo vệ.
“Ai dám đánh người? Ai dám đánh người ở quán bar Tình Duyên?” Linh Linh vừa chạy đến vừa lớn tiếng hỏi.
“Chị Linh Linh, chính là thằng nhóc này!” Nhân viên nam chỉ
Lâm Vân.
“Là các người?”.

 
Chương 82: 82: Tôi Đang Hỏi Cô Đó!





Linh Linh liếc mắt một cái là nhận ra Lâm Vân và Vương Tuyết ngay.

“Vương Tuyết, cô chạy đến đây làm gi? Có phải là cô nghĩ thông rồi, chuẩn bị đến đây làm gái hầu rượu cho bọn tôi không?” Linh Linh khoanh tay cười nhạo.

Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Vân và Vương Tuyết tràn ngập vẻ khinh thường như trước.

“Chúng tôi đến đây xài tiền không
được à?” Lâm Vân cười lạnh nói.

Linh Linh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vương Tuyết, thằng nhóc này bạn trai cô đúng không?”
“Đúng vậy, tôi là bạn trai cô ấy, có vấn đề gì không?” Không chờ Linh Linh nói tiếp, Lâm Vân ôm Vương Tuyết vào ngực.

Cơ thể mềm mại của Vương Tuyết run lên, cô không ngờ Lâm Vân đột nhiên ôm cô, nhưng cô cũng không giãy dụa mà để mặc anh ôm mình.

“Vương Tuyết, cô đúng là dễ lừa,
cứ thế để một tên oắt con nghèo kiết xác lừa gạt.

” Linh Linh lắc đầu cười nhạo.

“Linh Linh, hình như tôi hẹn hò với ai cũng không liên quan đến cô đúng chứ?” Vương Tuyết cố gắng can đảm nói.


“Đúng là không phải chuyện liên quan đến tôi, nhưng mà… bạn trai cô dám ra tay đánh người ở chỗ tôi, vậy không giống rồi, chỉ việc này thôi, chỉ cần một câu của tôi, hai người các người hôm nay phải nằm mà rời đi!” vẻ mặt Linh Linh ngang ngược.

“Thật không?” Lâm Vân lạnh lùng cười.

Ngay sau đó, Lâm Vân lấy một xấp tiền trong balo ra, sau đó nhìn về phía nhân viên nam bị mình đánh: “Tiền này dùng để trả cho cái bạt tai kia, đủ không?”
Lâm Vân cầm tiền quơ quơ trước mặt nhân viên nam kia.

“Đủ! Đủ!”
Nhân viên nam bị tát nhìn thấy xấp tiền này xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, cái này ít nhất cũng phải có 10.

000 chứ? Đây là hai
tháng tiền lương của hắn đó!
Một bạt tai có thể lấy 10.

000, đánh chết hắn cũng chịu!
Ngay sau đó, Lâm Vân lạl lấy hai xấp tiền ra, nói: “Tát thêm hai cái, tiền này cũng là của mày, có muốn không?”
“Muốn! Muốn! Muốn!” Nhân viên nam liên tục gật đầu.

Lâm Vân không nói hai lời, bước lên tát thêm hai cái đối với nhân viên nam này, sau đó vứt tiền trên mặt đất.


Nhân viên nam lập tức ngồi xổm xuống nhặt tiền, với
hắn mà nói, kiếm lời to rồi.

Sau khi hắn nhặt tiền xong, cung kính xin lỗi Lâm Vân: “Thiếu gia, là tôi có mắt không thấy được Thái Sơn, tôi xin lỗi ngài, ngài tha thứ cho tôi nhé.


Ngay từ đầu nhân viên nam tưởng Lâm Vân là thằng nghèo, nhưng Lâm Vân có thể tùy tiện lấy ra mấy chục nghìn đánh người, hắn đâu còn dám cho rằng Lâm Vân là người dễ ức hiếp à? Đương nhiên không dám!
Lâm Vân không đẻ ý đến hắn, mà quay đầu nhìn về phía Linh Linh,
cười nói: “Tôi với anh ta, một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, không trái với quy định quán bar chứ?”
“Anh…”
Linh Linh nghẹn lời, cô ta tức đến độ mặt hơi xanh, cô ta không ngờ Lâm Vân lại làm như vậy.

Cùng lúc đó, trong lòng Linh Linh cũng khiếp sợ, vốn dĩ cô ta cho rằng Lâm Vân là một thằng nghèo hèn, nhưng Lâm Vân lại tùy tiện lấy ra được mấy chục nghìn kia.

Lúc này, nụ cười của Lâm Vân chợt tắt, sau đó lạnh lùng khiển
trách Linh Linh:
“Tôi đang hỏi cô đó! Một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, không làm trái quy định đúng không! Không nghe thấy à? Trả lời tôi!”
Trong giọng nói của Lâm Vân chứa đầy khí phách hùng hổ không thề nghi ngờ.

Linh Linh bị khí thế chấn run cả người, cô ta khẽ cắn môi, cuối cùng nói ra hai chữ: “Không… không trái…”
Linh Linh bị khí thế chấn run cả người, cô ta khẽ cắn môi, cuối cùng nói ra hai chữ: “Không… không trái…”
“Nếu không làm trái, vậy cô còn đứng đần ra đó làm gì? Không nhanh chóng mời bọn tôi vào ghế thẻ! Nhớ cho kĩ, là ghế thẻ tốt nhất.

” Giọng Lâm Vân không lởn, nhưng đủ khí phách trăm phần trăm.

“Anh…”.

 
Chương 83: 83: Thằng Oắt Không Phải Mày Giả Bộ Có Tiền À





Linh Linh xanh cả mặt, anh ta muốn cô hầu hạ?
“Anh cái gì mà anh? Bây giờ bọn tôi là khách, biết hầu hạ khách không hả? Nếu không hầu hạ tốt, tôi tìm chủ quán các người trách cứ, hiểu chưa?” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Sau khi Linh Linh nghe xong, vẻ mặt tái nhợt.
Cô ta biết nếu Lâm Vân tiêu phí hàng chục nghìn ở đây, vậy cô ta thật sự phải dùng thái độ tốt đi phục vụ, nếu không Lâm Vân trách cứ cô ta, cô ta nhất định sẽ bị ông chủ quở trách.

Hơn nữa vừa nãy cô ta chính mắt trông thấy Lâm Vân tùy ý ném ra mấy
chục nghìn, chứng tỏ Lâm Vân có năng lực tiêu phí hơn 10.000.
“Tôi hỏi cô hiểu chưa? Lỗ tai cô điếc à, không nghe thấy? Trả lời tôi!” Lâm Vân tiếp túc quát mắng
“Hiểu… hiểu rồi.” Tuy rằng trong lòng Linh Linh vô cùng khó chịu, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
“Nếu hiểu rồi thì không còn mau dẫn đường?” Lâm Vân vẫn tiếp tục mắng.
“Được… được, tôi dẫn đường.” Linh Linh gượng cười gật đầu.
Ngay sau đó, Linh Linh dẫn Lâm Vân và Vương Tuyết đi về phía ghế thẻ.


Rất nhanh, Linh Linh đưa hai người đến một chỗ ghế thẻ.
Sau khi ngồi xuống.
“Đi lấy rượu.” Lâm Vân khoát tay với Linh Linh.

Linh Linh gượng cười gật đầu rồi rời đi.
Sau khi cô ta đi được một khoảng, vè mặt lập tức âm trầm u ám.
“Đáng chết! Tên bạn của Vương Tuyết nhìn có khác nhìn thằng
nghèo đâu, vậy mà có thể lấy ra mấy chục nghìn!” Linh Linh cắn răng cả giận nói.
Bình thường Linh Linh nhìn thấy Vương Tuyết, luôn tỏ ra ưu tú trước mặt Vương Tuyết.

Chuyện vui nhất của cô ta chính là thấy Vương Tuyết thảm hơn mình!
Nhưng mà vừa rồi trước mặt Vương Tuyết, Lâm Vân khiển trách cô ta, điều này làm cho Linh Linh cảm giác rất mất mặt trước Vương Tuyết, mà cô ta còn không thể phản kháng!
“Hừ, xem cái vẻ của mày, nhiều
nhất cũng chỉ có chút tiền trinh, muốn giả bộ trước mặt tao hả, muốn lấy thể diện về cho Vương Tuyết hả? Nằm mơ! Nhất định tao sẽ làm cho mày trả giá đắt!” Linh Linh cắn răng, hung tợn nói.
Trong lòng cô ta đã có cách giáo huấn Lâm Vân.
“Thằng oắt, không phải mày giả bộ có tiền à? Tao coi mày có bao nhiêu tiền!” Linh Linh híp mắt: “Còn ả Vương Tuyết kia, cả đời mày đừng bao giờ mơ sẽ có ngày tốt hơn tao!” Ánh mắ Linh Linh độc ác âm hiểm.
Bên chỗ ghế thẻ.
“Lâm Vân, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Vương Tuyết không nhịn được hỏi.
“Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi mua sổ xố trúng giải nhìn, vài trăm nghìn đó.” Lâm Vân cười nói.
“Vậy… vậy cũng không nên dùng như thế, quá lãng phí.” Vương Tuyết còn tưởng thật.
Đối với Vương Tuyết, cho dù là mấy nghìn cũng là nhiều tiền lắm, nhưng mới vừa rồi Lâm Vân tùy
tiện ném ra mây chục nghìn.
“Không sao cả, chỉ cần làm cho Linh Linh kia kinh ngạc là được.” Lâm Vân cười nói.

Thật ra mấy chục nghìn với anh mà nói đúng là mưa bụi, lần trước ông ngoại còn cho Lâm Vân mười triệu tiền tiêu vặt mà.

Anh ngừng mộg chút, tiếp tục cười nói: “Thế nào? Cậu thấy Linh Linh kinh ngạc có thấy dễ chịu chút nào không?”
“Cũng được, nhưng vừa rồi cậu hung tợn ghê, ha ha.” Vương Tuyết che miệng nhỏ, cười khanh
khách êm tai.
Nói thật, mấy năm qua, luôn là Linh Linh trào phúng Vương Tuyết, Vương Tuyết còn chưa thấy Linh Linh kinh ngạc bao giờ, vừa rồi mới thấy.
“Đối phó với người ác, không ác hơn làm sao được.” Lâm Vân cười nói.
Anh tiếp tục nói: “Nếu cậu còn chưa hả giận, không sao, ban nãy chỉ là bắt đầu thôi, phấn khích còn ở phía sau.”
Linh Linh dẫn theo vài người nhân viên quay lại rất nhanh.

Những nhân viên này cầm theo rượu tây, rượu đỏ, hoa quả thịt nguội đồ ăn vặt, đặt chúng lên bàn.
Rượu tây là loại Louis XIII cao nhất, rượu đỏ cũng là Lafite cao cấp nhất, thêm cả mấy thứ còn lại, tổng cộng hơn 200.000.
Vì sao Linh Linh lấy mấy thứ rượu này lên? Mục đích rất đơn giản, đó là muốn làm Lâm Vân mất mặt.

Kế hoạch của cô ta rất dễ đoán, mang những rượu đắt tiền này lên, nếu Lâm Vân cự
tuyệt không uống rượu, vậy cô ta có thể mượn cơ hội này trào phúng, nói ngay cả mấy thứ này còn không uống nổi, làm Lâm Vân mất mặt.

Nếu Lâm Vân không cự tuyệt, vậy rất tốt, cô ta có thể nhân dịp này hút sạch máu của Lâm Vân, trong mắt Linh Linh, Lâm Vân cùng lắm chỉ có chút tiền trinh, hơn 200.000 tuyệt đối sẽ khiến anh khó chấp nhận.
Thậm chí cô ta còn đoán chừng, Lâm Vân không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nếu thật sự là thế thì chính là tốt nhất, đến lúc
đó Lâm Vân không có tiền trả, cô ta sẽ tính sổ với Lâm Vân.
“Đồ đã lên rồi, mời hai người từ từ hường thụ.” Linh Linh cười nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hưởng thụ”.

Nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút, cô chớ đi chứ.” Lâm Vân gọi Linh Linh lại.
“Làm gì? Còn có chuyện gì sao?” Linh Linh quay đầu nhìn Lâm Vân.
“Cô, tới đây, hầu rượu.” Lâm Vân thản nhiên vẫy tay.
Linh Linh nhướng mày: “Anh nói cái gì? Bảo tôi hầu rượu? Ngại quá, tôi là quản lí, không phải nữ tiếp viên! Nếu anh muốn nữ tiếp viên thì tôi sẽ sai người kêu họ đến.”
“Không không không, tôi muốn cô hầu rượu mà.” Lâm Vân nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Nằm mơ!” Linh Linh hung ác nói..

 
Chương 84: 84: Vương Tuyết Đây Là Rượu Đỏ Cao Cấp





“Ngại quá, cô không có tư cách cự tuyệt, nếu cô cự tuyệt, tôi chỉ có thể gọi ông chủ của các người đến đây.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Anh có gan thì cứ kêu! Anh nghĩ rằng tôi sợ anh kêu à? Tôi không phải tiếp viên, dù anh gọi ông chú tới cũng vô dụng!” Rốt cuộc Linh Linh không nhịn được nữa, rống to.
Linh Linh nói xong, thẳng thừng xoay người đi.
Đối với Linh Linh mà nói, bắt cô ta hầu rượu cho Lâm Vân và Vương Tuyết là chuyện vô cùng nhục nhã, nếu đúng là như vậy, Vương Tuyết đã có thể cười nhạo cô ta là tiếp viên hầu rượu.
Cho nên, đánh chết cô ta cũng
không làm!
“Yên tâm đi, tôi cam đoan cô sẽ phải chịu.” Lâm Vân lạnh lùng cười nhìn bóng dáng Linh Linh.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Vậy mà muốn mình làm tiếp viên hầu rượu!” Linh Linh đi ra một khoảng cách, siết chặt nắm tay.
“Hừ, cứ đắc ý đi, đến lúc tính tiền, nhìn thấy hóa đơn giá trên trời, tao xem mày làm sao!” Linh Linh nói đến đây, tâm trạng mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Phía bênkia.
Linh Linh đi rồi, Lâm Vân cho một tiếp viên chút tiền boa, bảo cậu ta đi gọi ông chủ đến.

Sau khi người tiếp viên kia đi.
“Lâm Vân, hay là thôi đi, vừa nãy đã làm cho Linh Linh kinh sợ, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.” Vương Tuyết chân thành nói.
Trong mắt Vương Tuyết, người có thể bán loại rượu này chắc chắn là người rất giỏi, cô sợ rắc rối to chuyện lên sẽ hại ngược lại Lâm Vân.
“Cậu đừng lo, tất cả đều nằm
trong tay tôi.” Lâm Vân cười cười.
Sau đó anh rót một ly rượu đỏ: “Vương Tuyết, đây là rượu đỏ cao cấp, cậu nếm thử xem.”
Khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên béo phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
“Xin chào, tôi là Ngô Tang, là chủ của quán bar này, xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì sao?” Người đàn ông trung niên Ngô Tang nói.
Khi Ngô Tang nghe được tin này, vốn không ngờ hắn đường đường là ông chủ, làm sao tùy tiện ra gặp khách? Nhưng khi hắn nghe nói hai người khách này gọi đến 200.000 rượu, vẫn quyết định đi một lần.
Lâm Vân nhấp một ngụm rượu, sau đó bình tĩnh nói: “ông chủ Ngô, tôi muốn quản lí Linh Linh của quán ông tới đây hầu rượu.”
“Tiên sinh, Linh Linh là quản lí, không phải là nữ tiếp viên, nếu cậu muốn tìm người hầu rượu thì tôi có thể giúp cậu tìm vài người chuyên nghiệp hơn Linh Linh hầu
rượu cho cậu, được chứ?” Ngô Tang cười nói.
Lâm Vân đặt ly rượu xuống, lấy chi phiếu ra đặt lên bàn, sau đó thản nhiên nói: “Không! Tôi muốn cô ta đến hầu rượu.”
“Thẻ VIP kim cương của hãng buôn!”
Khóe mắt ông chủ Ngô liếc một cái là nhận ra chi phiếu mà Lâm Vân lấy ra.

Sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, trong lòng Ngô Tang kinh hãi không thôi, ánh mắt hắn nhìn Lâm Vân cũng trở nên tôn kính rất nhiều.

Bởi vì hắn biết, muốn
làm tấm thẻ này phải nạp vào hơn chục triệu.


Hơn nữa số lần phát hành của thẻ này là có hạn, muốn có được nó, chẳng những phải có tiền mà còn có địa vị, ngay cả Ngô Tang còn chưa lấy được thẻ này.
Hoặc nói cách khác, dựa vào việc Lâm Vân có thể lấy tấm thẻ này ra, đủ để hắn kết luận là tiền tài, thân phận và địa vị của Lâm Vân còn trên hắn, người như vậy hắn không dám đắc tội.
“Thế nào ông chủ, bây giờ ông có thể thực hiện yêu cầu vừa rồi của tôi chưa?” Lâm Vân nhẹ nhàng
bâng quơ mà nói.
“Được được được! Đương nhiên là được! Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm ngay.” Ngô Tang liên tục cười gật đầu.

Sau đó, Ngô Tang nói với một tiếp viên: “Đi! Mau gọi Linh Linh đến đây!”
“Vâng, ông chủ Ngô!” Sau khi gật đầu, tiếp viên vội vàng xoay người chạy đi.
Vương Tuyết ngồi một bên nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kì khó hiểu, cô chỉ thấy Lâm Vân lấy thẻ ra, thái độ của ông chủ lập tức trở nên cung kính?
Đương nhiên, Vương Tuyết cũng
không biết ý nghĩa của thẻ VIP kim cương kia, trong mắt cô, đó đơn giản chỉ là một chi phiếu thoạt nhìn hơi sang trọng mà thôi.
Nếu cô biết tấm thẻ này, sợ là không chỉ khó hiểu thôi.
Sau khi tiếp viên rời đi.
“Không biết ngài họ gì?” ông chủ Ngô tươi cười hỏi.

“Tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân thản nhiên nói một câu.
“Lâm Vân?”
ông chủ Ngô thì thào, hắn cảm thấy gần đây hình như hắn có nghe người ta nhắc tới cái tên này, nhưng cụ thể là ai thì hắn không nhớ.

Đúng lúc này, Linh Linh bước nhanh tới.
“Ông chủ.” Linh Linh tươi cười chào Ngô Tang.
Linh Linh bấy giờ có vẻ không sợ hãi, cô ta có thể lên làm quản lí trong quán bar này là bởi vì lén lút qua lại với ông chủ Ngô Tang.
“Linh Linh à, đêm nay cô chỉ cần làm một việc là xong, chính là ngoan ngoãn hầu hạ hai vị khách
này.” Ông chủ Ngô cười tủm tỉm nói.
Linh Linh lập tức ngẩn ra..

 
Chương 85: 85: Được Ông Đi Đi





“ông chủ Ngô, anh… anh bảo tôi hầu hạ bọn họ? Tôi là quản lí, không phải tiếp viên hầu rượu!” Linh Linh tức giận.

“Cái này đương nhiên là tôi biết, cô nhịn chút là được rồi.

” ông chủ Ngô cười nói.

“Tôi không làm!” Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.

Đối với Linh Linh mà nói, bảo cô
ta đi hầu rượu cho Vương Tuyết, hầu hạ Vương Tuyết, có đánh chết cô ta cũng không làm.

Sau khi ông chủ Ngô nghe xong, vẻ mặt lập tức âm trầm.

“Linh Linh, đừng có mà không biết tốt xấu! Tôi lặp lại lần nữa, đêm nay cô phải ngoan ngoãn hầu rượu cho hai vị này!” ông chủ Ngô lạnh giọng nói.

“Ông chủ Ngô, anh giúp bọn nó làm gì, anh coi bọn nó mặc cái gì kìa, tuyệt đối không thể có nhiều tiền, nhiều nhất có chút tiền trinh mà thôi.

” Linh Linh phản bác nói.

“Bốp!”
Linh Linh vừa nói xong, ông chủ Ngô lập tức tát vào mặt cô ta một bạt tai.


Linh Linh bị tát, vẻ mặt khó có thể tin nhìn ông chủ Ngô, cô ta không ngờ ông chủ lại đánh cô ta vì Vương Tuyết và Lâm Vân?
Hơn nữa Linh Linh biết, Vương Tuyết đang ngồi bên cạnh nhìn cô ta, trước mặt Vương Tuyết, cô ta bị tát, điều này khiến cô ta càng thấy mất mặt.

Ngay sau đó, ông chủ Ngô chỉ
vào Linh Linh, hung tợn nói:
“Con điếm thối này, mẹ nó còn làm bộ, ngài Lâm bảo mày hầu rượu là vinh hạnh của mày! Đừng quên chức quản lí của mày là ông đây cho, ông cho mày làm quản lí, cho mày làm tiếp viên hầu rượu, mày mẹ nó cũng phải làm!”
Trong tiếng quát mắng của ông chủ , Linh Linh lập tức khóc lên, nhưng ông chủ Ngô cũng không bỏ qua.

“Vị trí quản lí của mày chẳng qua là lấy thân thẻ đổi mà thôi, mày không rõ ràng à? Mày là cái thá
gì chứ? Câu đầu tiên của ông đây có thể cho mày cút khỏi nơi này!” ông chủ Ngô mắng to.

Lời này vừa nói ra, Vương Tuyết không nhịn được che miệng, lộ vẻ kinh ngạc, cô không ngờ là chức vị quản lí của Linh Linh là do cô ta đổi bằng thân thể mình.

Linh Linh nghe ông chủ Ngô nói ra chuyện này, cô ta cảm giác mặt mình nóng bừng, đã hoàn toàn mất mặt.

“ông chủ đừng nói nữa, tôi làm, tôi làm!”
Linh Linh chỉ có thể gật đầu, cô ta biết ông chủ giận dữ đến mức này chứng minh cô ta không còn lựa chọn.

“Hừ, đúng là thứ tiện nhân, không dạy dỗ cô một chút, cô còn không biết trời cao đất rộng.


” ông chù Ngô lạnh giọng nói.

Trong mắt ông chủ Ngô, Linh Linh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bình thường mà thôi, mà hắn không biết rõ thân phận của Lâm Vân, vô cùng có khả năng sẽ đắc tội một nhân vật lớn, đương nhiên hắn sẽ không vì Linh Linh mà đắc tội Lâm Vân!
ông chủ Ngô dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngoan ngoãn hầu hạ hai vị khách quý, nếu khách quý có gì không hài lòng, tôi bắt cô tra hỏi, hiểu chưa?”
“Hiểu… hiểu…” Linh Linh yếu ớt gật đầu.

Ông chủ Ngô thấy thế, mặt mày tươi cười nhìn Lâm Vân, hỏi: “Ngài Lâm, ngài cứ chơi vui vẻ, có việc gì cần cứ bảo tiếp viên gọi tôi ra.


“Được, ông đi đi.

” Lâm Vân xua tay với hắn.

Sau khi ông chủ Ngô đi rồi.

“Còn thất thần cái gì? Nhanh chóng tới đây rót rượu!” Lâm Vân lạnh lùng nói với Linh Linh.

Linh Linh cúi đầu, ngoan ngoãn bước lên rót rượu cho Vương Tuyết và Lâm Vân.

Đúng lúc này, Linh Linh vô tình thấy được tấm thẻ VIP kim cương hãng buôn mà Lâm Vân đặt trên bàn kia.

“Thẻ VIP kim cương hãng buôn!”
Linh Linh liếc mắt một cái là biết
ngay, chỉ một thoáng, trong lòng cô ta nổi lên sóng dữ, cô ta biết người có tấm thẻ này không giàu thì cũng là quý!
Rốt cuộc cô ta đã hiểu được, Lâm Vân không phải kẻ chỉ có chút tiền vặt mà là kẻ có tiền chân chính!
Rốt cuộc cô ta đã hiểu được, cô ta gặp phải nhân vật khủng bố như thế nào!
Vậy mà Vương Tuyết có thể có một bạn trai có tiền như vậy?.

 
Chương 86: 86: Một Người Lấy Thân Thể Đổi Lấy Chức Quản Lí





Cô ta hâm mộ, ghen tị, hận! Rồi
lại không thể làm gì.

Có một người bạn trai nhiều tiền cho Vương Tuyết làm chỗ dựa, cô ta còn đấu với Vương Tuyết thế nào được nữa?
Khi Linh Linh rót rượu, Vương Tuyết đột nhiên mở miệng nói.

“Linh Linh, không ngờ cô ngồi lên chức vị quản lí là đổi bằng thân thể của mình, cô đang làm gì thế, có đáng giá hay không?
Trước kia Vương Tuyết nhìn thấy Linh Linh, cô luôn luôn tự ti, luôn có cảm giác không bằng Linh Linh, nhưng từ giờ trờ đi, cô
không còn cảm giác này nữa.

Hơn nữa, trải qua chuyện vừa rồi, cơn tức trong lòng cô cũng đã tan thành mây khói.

Lâm Vân cũng mờ miệng nói: “Một người lấy thân thể đổi lấy chức quản lí, còn thường lấy ra khoe khoang với người khác, đúng là không biết mặt dày cỡ nào.

Linh Linh nghe xong, xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ trốn vào, cảm giác ưu việt trước mặt Vương Tuyết của cô ta đã mất từ lâu rồi.

“Linh Linh, hôm nay chỉ cho cô chút khiển trách nho nhỏ, sau khi cô về nhớ nói cho mẹ biết, sau này hai mẹ con các người còn dám châm chọc khiêu khích Vương Tuyết, tôi có thể cam đoan cả nhà hai người xong rồi!” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Tôi… tôi biết rồi.

” Giọng Linh Linh có hơi run rẩy, gật gật đầu.


Cô ta biết, một người có thẻ VIP kim cương hãng buôn kia, muốn đối phó cô ta rất dễ dàng, cho nên từ nay về sau, dù cho cô ta 100 lá gan, cô ta cũng không dám đi trào phúng Vương Tuyết.

Sau khi rời khỏi quán bar.

Trên mặt Lâm Vân và Vương Tuyết đều hơi hồng.

Ngày thường, hai người cũng không uốn rượu, nhưng vừa nãy ở quán bar, hai người uống Louis XIII và Lafite gần hết.

Đương nhiên lúc tính tiền, Vương Tuyết cũng không nhìn thấy hóa đơn, cô không biết rượu này đặt đến mức nào, nếu không chỉ sợ là cô cũng chẳng dám uống.

Lâm Vân vây taxi đưa Vương
Tuyết về nhà.

Ở cửa nhà Vương Tuyết.

“Lâm Vân, cảm ơn cậu! Hôm nay tôi thật sự rất vui!” Vương Tuyết nở nụ cười ngọt ngào động lòng người.

Ngay sau đó, Vương Tuyết bước lên nhón chân, hôn nhẹ lên mặt Lâm Vân.

Hôn xong, Vương Tuyết thẹn thùng vội vàng xoay người vào nhà.

“Này…”

Lâm Vân thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Tuyết biến mất, lại sờ hai má được hôn, Lâm Vân cảm thấy trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Lâm Vân không đến trường, mà đến tập đoàn Hoa Đỉnh trước.

Hôm qua Lâm Vân đã hiểu rõ tình hình trong nhà Vương Tuyết, dĩ nhiên là anh phải giúp cô.

Nhưng mà Lâm Vân không thể đưa tiền
trực tiếp cho Vương Tuyết, như vậy cô sẽ cự tuyệt.

Cho nên, cách mà anh nghĩ ra chính là lấy danh nghĩa làm từ thiện của tập đoàn Hoa Đỉnh, để Lưu Ba đến nhà họ Vương, sắp xếp bệnh viện tiến hành trị liệu giúp mẹ Vương, rồi lấy danh nghĩa giúp đỡ cho Vương Tuyết một khoản tiền.

Như vậy, có thể giúp được Vương Tuyết, cũng không làm cho Vương Tuyết biết chính mình làm, lạl càng không sợ cô cự tuyệt.

“Chủ tịch Lâm!”
Lúc anh vào cửa, hai người bảo vệ vội cung kính cúi chào Lâm Vân.

“ừm, tinh thần các anh rất tốt, cố gắng phát huy!” Lâm Vân vỗ vai hai người, sau đó bước vào công
ty.

Hai người kia được Lâm Vân cổ vũ như vậy, kích động không thôi, bọn họ chính là bảo vệ, thân phận địa vị thấp kém, nếu là được kia, quản lí cao tầng trong công ty cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thấy chủ tịch là thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như thế, không sợ có không tương lai!”
Hai bảo vệ mừng rơn nói.

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt!”.

 
Chương 87: 87: Người Anh Em Chắc Cậu Đến Phỏng Vấn Làm Bảo Vệ Phải Không





“Đúng vậy đúng vậy! Thấy chủ tịch là thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như thế, không sợ có không tương lai!”
Hai bảo vệ kích động nói.

Sau khi vào công ty, Lâm Vân đi thẳng đến chỗ quầy tiếp tân.

“Chào buổi sáng, chủ tịch.

” Cô bé tiếp tân vội vàng nhiệt tình chào hỏi Lâm Vân.

“Lưu Ba có ờ công ty không?” Lâm Vân nhìn về phía quầy tiếp tân hỏi.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Lưu đi thị sát công trường, nhưng mà sẽ quay lại nhanh thôi.

” Tiếp tân tươi cười trả lời.

“Thật không, vậy tôi chờ anh ta ở đây.


” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân đi tới một khu nghỉ ngơi, tìm một ghế hàng đơn ngồi xuống, lấy ra điện thoại nhàn nhã giải trí.

Khoảng mười phút sau, một
người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng cũng đi vào khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trước mặt Lâm Vân.

“Người anh em, cậu cũng đến phỏng vấn ở tập đoàn Hoa Đỉnh à?” Người đàn ông keo kính gọng vàng vừa hỏi vừa quan sát Lâm Vân từ đầu đến chân.

“ò, có vấn đề gì không?” Lâm Vân cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ cùa người này, Lâm Vân đoán, hẳn là tới phỏng vấn?
“Không có vấn đề gì, vì tôi không nghĩ tới tập đoàn Hoa Đỉnh bây giờ cũng thông báo tuyển dụng người như cậu à?” Hắn ta cười nói.

Lâm Vân cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: “Tôi thì sao? Vì sao tập đoàn Hoa Đỉnh không thể tuyển dụng người như tôi?”
“Người anh em, coi bộ cậu không đủ kiến thức nha, cậu ăn mặc đơn giản như vậy đến phỏng vấn, cậu tới đây làm trò hề à? Ngoài ra tôi xem dáng vẻ của cậu, bằng cấp chắc rất thấp đúng không?” Người đàn ông đeo kính mắt
gọng vàng cười hỏi.

“Cũng tạm, bằng cấp trung học.

” Lâm Vân thản nhiên nói.

Hiện giờ anh mới học đại học được một nửa, nếu nói về bằng cấp, đúng là tốt nghiệp trung học, còn đang học đại học.

“Bằng cấp trung học? Phụt! Một người có bằng cấp trung học như cậu mà cũng muốn đến phỏng vấn ở tập đoàn Hoa Đỉnh? Thật không biết là lấy can đảm từ đâu ra.

” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng không nhịn được cười.

Hắn dừng một chút, tiếp tục
nói:

“Người anh em, chắc cậu đến phỏng vấn làm bảo vệ phải không? Nếu là như vậy thì tôi hiểu rồi, người có bằng cấp như cậu chỉ xứng đến phỏng vấn làm bảo vệ cho tập đoàn Hoa Đỉnh mà thôi.


Trong lời nói của người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng tràn đầy khinh thường với Lâm Vân.

“Ha ha.


Lâm Vân không nhịn được bật cười, chính mình đường đường
là chủ tịch công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, là chủ của công ty này, anh mẹ nó nói tôi không xứng? Đây không phải rất hài hước à?
Đương nhiên, Lâm Vân cũng không nói ra thân phận của mình.

Lúc này, người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng lại lấy ra một phần bằng cấp tốt nghiệp photo.

“Nhóc con, cho cậu nhìn xem cái gì gọi là người có bằng cấp.


Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nói xong, cầm bản
photo đặt xuống trước mặt Lâm Vân.

Lâm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua bản photo, sau đó lắc đầu cười lạnh.


“Tốt nghiệp thạc sĩ á? Nhưng mà với tố chất này của anh, sợ là không bằng cả học sinh trung học!”
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nghe vậy, lập tức không vui.

“Nhóc con, tôi thấy chắc là cậu ghen tị với tôi chứ gì! Một học
sinh trung học rác rưởi như cậu, xách giày cho tôi còn không xứng, hiểu không!” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng ngạo nghễ nói.

Dừng một chút, người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng tiếp tục nói: “Thằng nhóc, nếu cậu thông minh thì bây giờ nên chạy tới đây nịnh bợ tôi đi, nếu chúng ta đều phỏng vấn được, đến lúc đó cậu là bảo vệ tôi là nhân viên cao tầng, nói không chừng tôi có thể chăm sóc cho một tên bảo vệ cỏn con như cậu.


Lúc này hắn cũng không biết thật
ra Lâm Vân là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, nếu hắn biết, cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám nói chuyện như vậy với Lâm Vân.

“Thật không? Vậy anh muốn tôi nịnh bợ anh như thế nào?” Lâm Vân nở nụ cười nghiền ngẫm.

.

 
Chương 88: 88: Xin Chào Chủ Tịch!





“Nịnh bợ mà cậu không biết à? Haiz, đúng là một kẻ vô dụng bùn nhão không trát tường, cho cậu cơ hội trèo lên nhân tài như tôi thế mà cậu không biết quý trọng.

” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng lắc đầu thở dài.

“Ha ha, tôi trèo cao anh? Chỉ sợ
anh còn không xứng.

” Lâm Vân lạnh lùng cười.

“Tôi không xứng? Ha ha, thằng nhóc, cậu biết cái gì gọi là không có năng lực mà tâm cao khí ngạo không? Ngay cả một thằng oắt nghèo kiết xác không có bằng cấp như cậu mà còn không cam chịu nịnh bợ người mạnh, vậy cả đời này cậu chỉ có thể làm bảo vệ.

” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng cười nhạo nói.

Đúng lúc này, một bóng người đi từ bên ngoài công ty vào.

Người tới chính là tổng giám đốc
Lưu Ba vừa thị sát công trường trờ về, sau lưng Lưu Ba còn có vài quản lí cao tầng trong công ty đi theo, cùng với vài nhân viên công tác.

“Ồ, hình như là tổng giám đốc Lưu Ba!” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Sau khi Lưu Ba vào công ty, nói chuyện hai câu với tiếp tân ở quầy rồi đi thẳng đến khu nghỉ ngơi.


“Ồ, hình như tổng giám đốc Lưu Ba đang đi về phía mình?” Người
đàn ông đeo kính mắt gọng vàng phát hiện điều này.

Ngay sau đó, hắn ta mừng rỡ thì thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, tổng giám đốc Lưu Ba nghe được tiếp tân nói mình muốn đến phỏng vấn nên tới gặp riêng mình? ừ, chắc chắn là như vậy!”
Nơi này chỉ có người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng và Lâm Vân.

Trong mắt hắn ta, Lâm Vân chỉ là một thằng nhóc đến phỏng vấn bảo vệ quèn mà thôi, tổng giám đốc làm gì đến gặp Lâm Vân được.

Vậy chính là đến gặp hắn!
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nghĩ đến đây, trong lòng kích động không thôi.

Lúc này, Lưu Ba dẫn theo quản lí cao tầng và nhân viên đi đến nơi này, nhưng người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng lại phát hiện tổng giám đốc Lưu Ba đi thẳng đến trước mặt Lâm Vân.

Ngay sau đó.

“Chủ tịch Lâm!”
Tổng giám đốc Lưu Ba hành lễ
với Lâm Vân.

“Xin chào chủ tịch!”
Hơn 10 vị quản lí cao tầng và nhân viên phía sau đồng thời cúi đầu hành lễ với Lâm Vân.


“Chủ… chủ tịch?”
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng thấy cảnh này, vẻ mặt ngơ ngác.

Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Lâm Vân, hắn nuốt nước miếng, sau đó nhịn không được hỏi Lâm Vân bằng giọng run rẩy: “Cậu… không phải là… chủ tịch của tập đoàn Hoa
Đỉnh chứ?”
“Đúng vậy.

” Lâm Vân thản nhiên đáp.

Phịch!
Sau khi người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nghe thấy lời câu trả lời khẳng định, hắn ngồi phịch xuống ghế, trợn tròn mắt.

Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nhớ tới những câu nói mình nói vừa rồi, trong lòng hắn sinh ra tuyệt vọng! Trời ạ! Vậy mà hắn lại cười nhạo chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh, vậy mà hắn
tỏ ra ưu tú giỏi giang trước mặt chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh!
“Ê, bây giờ anh còn cho rằng tôi phải nịnh bợ anh không?” Lâm Vân cười như không cười nhìn người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng.

Trước đó người này trào phúng Lâm Vân thế nào, làm sao tỏ ra ưu tú giỏi giang trước mặt Lâm Vân, Lâm Vân đều nhớ rõ, đương nhiên là anh chán ghét người này vô cùng, giả bộ đến tận trước mặt anh, còn rất hung hăng?
“Tôi… tôi… chủ tịch, vừa rồi
những gì tôi nói với ngài đều là giỡn, ngài đừng cho là thật.

” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng hoảng sợ liên tục giải thích.

Lâm Vân cười lạnh nói tiếp: “Anh đường đường là thạc sĩ, không phải rất trâu bò hẳ? Bây giờ sao lại ăn nói khép nép với một học sinh trung học vô dụng như tôi.


“Tôi… tôi… chủ tịch, tôi biết sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi!”.

 
Chương 89: 89: Chủ Tịch Chuyện Này…





Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng sợ hãi không thôi, bị dọa đến mức quỳ thẳng xuống
đất, trong lòng cực kỳ kinh hoàng.

Vì hắn biết, trước đó hắn nói chuyện làm phật lòng Lâm Vân, lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, muốn dạy dỗ hắn còn đơn giản hơn đạp chết một con kiến.

Giọng Lâm Vân lạnh như băng, anh nói to: “Bây giờ tôi lấy danh nghĩa chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chính thức thông báo với anh, anh không xứng làm việc ở đây, cút đi! Cút khỏi tòa nhà Hoa Đỉnh đi!”
Dưới sự khiển trách của Lâm Vân, người đàn ông đeo kính mắt
gọng vàng bị dọa đến nỗi cả khuôn mặt chuyển thành màu gan heo.

Làm sao hắn còn dám tiếp tục ở đây, vội vàng bỏ chạy ra khỏi cửa tòa nhà Hoa Đỉnh.

“Chủ tịch, chuyện này…?”
Lưu Ba đứng bên cạnh không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Một tên hề nhảy nhót mà thôi, đừng để ý nhiều, lên lầu đến văn phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.

” Lâm Vân nói.

“Trùng hợp quá chủ tịch, tôi cũng
có một chuyện vô cùng quan trọng, cực kỳ gấp gáp muốn nói cho ngài biết.

” Lưu Ba nghiêm túc nói.

Từ lúc Lâm Vân quen biết Lưu Ba đến nay, chưa thấy hắn nghiêm túc như vậy bao giờ.

Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lâm Vân có một loại dự cảm không lành.


“Đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.


Lâm Vân dứt lời, bèn cùng Lưu Ba đi về hướng thang máy.

Trong văn phòng chủ tịch.

Lâm Vân ngồi vào ghế ông chủ, Lưu Ba đứng trước bàn.

“Chủ tịch Lâm, vừa rồi ngài nói là có việc gì phân phó?” Lưu Ba nói.

“Lưu Ba, anh còn nhớ cô gái hôm qua tôi dẫn đến công ty không? Anh lấy danh nghĩa tập đoàn Hoa Đỉnh làm từ thiện, đến nhà cô ấy, giúp mẹ cô ấy tìm một bệnh viện tốt tiến hành trị liệu, còn nữa, cho cô ấy một số tiền tài trợ, tiền công ty sẽ trả.

” Lâm Vân nói.

“Cô gái ngày hôm qua? Chủ tịch
Lâm, ngài lại chuẩn bị giúp cô ấy à? Có phải là… ngài thích cô ấy hay không?” Lâm Vân cười nói.

Chuyện ngày hôm qua Lưu Ba còn nhớ rất rõ, bây giờ Lâm Vân lại bảo hắn giúp cô gái này, không thể trách Lưu Ba sẽ suy nghĩ nhiều.

“A, tôi chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương, cần tôi giúp đỡ thôi.


Lâm Vân lúng túng nói.


“Ha ha, chủ tịch ngài đừng giải thích, tôi là người từng trải, tôi không cảm giác sai đâu.

” Lưu Ba cười nói.

Nghe Lưu Ba nói thế, trong lòng Lâm Vân cũng bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ mình thật sự thích Vương Tuyết à.

Lâm Vân chỉ biết một chuyện, chính là anh phải cho Vương Tuyết một cuộc sống tốt nhất, không để cô chịu khổ nữa.

Lưu Ba tiếp tục nói:
“Chủ tịch, ngài giấu diếm thân phận để làm gì? Tài trợ phí ngày hôm qua rõ ràng là ngài giúp cô ấy, ngài không cho cô ấy biết.

Giờ ngài lại bảo tôi đi làm, cứ như vậy, cô ấy không biết là ngài giúp cô ấy, càng không biết ngài
tốt với cô ấy bao nhiêu.


Trong mắt Lưu Ba, Lâm Vân nên nói rõ thân phận, sau đó quang minh chính đại giúp Vương Tuyết mới đúng, như vậy cũng khiến cho Vương Tuyết biết Lâm Vân đối xử tốt với cô.

“Được rồi, anh đừng đẻ ý nhiều thế, cứ làm chuyện tôi dặn dò là được.

” Lâm Vân liếc Lưu Ba trắng mắt.

“Vâng! Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm thỏa đáng.

” Lưu Ba gật đầu đáp.

“Đúng rồi Lưu Ba, vừa nãy lúc ờ dưới lầu, anh nói có chuyện quan trọng cấp bách cần báo cho tôi, là chuyện gì thế?” Lâm Vân hỏi.

Sau khi Lưu Ba nghe đến đây, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn:
“Chủ tịch Lâm, công trường bên phía tòa Hoa Cảnh Viên đã xảy ra chuyện.

” vẻ mặt hắn nặng nề.

.

 
Chương 90: 90: Chủ Tịch Tôi Vừa Đi Giám Sát Công Trường





Tác giả chú thích: chuyên ngành của tập đoàn Hoa Đỉnh chủ yếu là bất động sản
“Xảy ra chuyện?” Lâm Vân sợ run một chút, sau đó lập tức hỏi:
“Anh nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Lâm Vân, vẻ mặt Lưu Ba nghiêm trọng như thế, nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn không phải chuyện nhỏ!
“Giàn giáo ở công trường bị người ta giở trò, làm hơn mười công nhân ngã chết ngay tại hiện trường.” vẻ Lưu Ba rất nặng nề.
“Cái gì? Hơn mười công nhân ngã chết?” Đồng tử Lâm Vân co rút.
Hơn mười mạng người, đây tuyệt đối không phải sự cố.

Hơn nữa
sau lưng sự cố là mười mạng sống đó!
“Lưu Ba, anh vừa nói giàn giáo bị người ta giở trò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai giở trò?” Lâm Vân vội vàng hỏi.

“Chủ tịch, tôi vừa đi giám sát công trường, đúng là giàn giáo đã bị người ta giở trò, nếu tôi đoán không sai, hẳn là tập đoàn Kim Cường âm thầm làm!” Lưu Ba nói.
“Tập đoàn Kim Cường!”
Hai mắt Lâm Vân nheo lại, trong
mắt lóe ra lạnh lẽo kinh người.

Lâm Vân là người địa phương Thanh Dương, đương nhiên biết đến Tập đoàn Kim Cường.
Tập đoàn Kim Cường là một tập đoàn bản địa ở Thanh Dương.

Ngành sản xuất của tập đoàn Kim Cường này rất rộng, nhưng chủ yếu kiếm ra tiền nhiều nhất là bất động sản.
Có thể nói, ở Thanh Dương này, không ai là không biết tập đoàn Kim Cường.
Nhắc đến tập đoàn Kim Cường,
không thể không nhắc đến chủ
mắt lóe ra lạnh lẽo kinh người.

Lâm Vân là người địa phương Thanh Dương, đương nhiên biết đến Tập đoàn Kim Cường.
Tập đoàn Kim Cường là một tập đoàn bản địa ở Thanh Dương.

Ngành sản xuất của tập đoàn Kim Cường này rất rộng, nhưng chủ yếu kiếm ra tiền nhiều nhất là bất động sản.
Có thể nói, ở Thanh Dương này, không ai là không biết tập đoàn Kim Cường.

Nhắc đến tập đoàn Kim Cường,
không thể không nhắc đến chủ
tịch tập đoàn Hướng Kim Cường, đây là một nhân vật có sắc thái truyền kì.
Hướng Kim Cường, nồi tiếng ở thời kì thập niên 90, dựa vào tiếng tăng hung ác thành danh ở Thanh Dương, cuối cùng trở thành đại ca của thế lực ngầm ở Thanh Dương.
Sau khi bước vào thế kỉ 21, Hướng Kim Cường bắt đầu chuyển sang làm kinh donah.

Lúc 15 năm bất động sản kinh doanh phất lên, Hướng Kim Cường thuận thế tiến quân vào giới bất động sản, với thế lực đại ca
ngầm của thành phố Thanh Dương, hơn nữa còn có thủ đoạn độc ác, hắn trở thành tập đoàn bất động sản bản địa cực mạnh ờ Thanh Dương rất nhanh.
“Chủ tịch Lâm, có thể ngài không biết, từ khi công ty Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta thành lập đến nay, tập đoàn Kim Cường đã coi chúng ta thành địch thủ một mất một còn.”
“Nhưng hắn còn ngại tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta mạnh mẽ, tập đoàn Kim Cường mới không dám gióng trống khua chiêng đối phó với chúng ta, nhưng thường
xuyên ngáng chân trong tối.

Mấy năm nay công ty chi nhánh của chúng ta bị hắn làm hại không biết bao nhiêu lần.” Lưu Ba nói.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Chính là chuyện lúc này, trừ tập đoàn Kim Cường ra, tôi không nghĩ ra còn ai cố ý đến đây hại chúng ta.”

Lâm Vân nghe đến đây, đại khái xem như hiểu được.
“Tập đoàn Kim Cường của hắn là tập đoàn bản địa, có thể trâu bò thế nào so với tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta chứ? Tập đoàn Hoa
Đỉnh của chúng ta là tập đoàn lớn đứng thứ nhất tây nam, chẳng lẽ chúng ta không diệt hắn được?” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Chủ tịch Lâm, tập đoàn Kim Cường là địch thủ lớn nhất cùa tập đoàn Hoa Đỉnh ở thương trường trong thành phố Thanh Dương, đương nhiên chúng ta muốn đánh bọn họ.” Lưu Ba nói,
Ngay sau đó, Lưu Ba bất đắc dĩ cười khổ: “Nhưng mà tục ngữ nói đúng, cường long không áp được địa đầu xà, tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta tuy mạnh nhưng không phải rắn độc như Hướng Kim
Cường, gốc rễ của hắn ở Thanh Dương đã là thâm căn cố đế, muốn hoàn toàn diệt trừ không phải là chuyện dễ dàng.”
“Chỉ cần tập đoàn Hoa Đỉnh quyết tâm muốn diệt trừ hắn, tôi không tin không diệt được!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Nếu cụ Liễu muốn ra tay diệt hắn thì không thành vấn đề, nhưng kinh doanh của tập đoàn Hoa Đỉnh trải rộng khắp mấy chục cái thành phố, cụ Liễu là đại ân nhân, nào có tâm tư đến chuyên đối phó với hắn.” Lưu Ba nói.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho dù là cụ Liễu tự ra tay thì muốn diệt trừ bọn rắn độc tập đoàn Kim Cường cũng có hơi phiền phức, ít nhất trả cái giá còn lớn hơn cái chúng ta đạt được.”
“Thế à.” Lâm Vân giật mình gật đầu..

 
Chương 91


Chương 91

“Đương nhiên không thê bỏ qua, đánh cược với Lâm Vân tôi đây, tuyệt đối không có khả năng chống chết!”

Lâm Vân cười lạnh nói.

Sau khi Vương Tuyết nghe xong, cô hơi lo lắng, vội nói: “Lâm Vân, cứ vậy coi như hệt là được, dù sao Trịnh Hải cũng là hội trưởng hội ngoại giao, chúng ta không đầu lại hắn. Hôm nay có thể làm cho hắn ăn thiệt là đã rất tốt, ngoài ra, cùng lúc thì tôi bị đuôi khỏi hội học sinh, dù sao tôi cũng không muôn ở trong đó nữa.”

“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Lâm Vân cười cười, đã dẻ ra kê sách trong lòng từ lấu..

Sau khi rời khỏi ký túc xá nam sinh, Lâm Vân dẫn Vương Tuyết đi vào văn phòng giáo viên phân công quản lí học sinh.

“Chủ nhiệm Tê, đây là khoản tài trợ hội mùa đông mà em xin được, tông cộng 200.000.”

Vương Tuyết cầm số tiền 200.000 và thư thỏa thuận đặt lên bàn làm việc của chủ nhiệm Tễ.

“Trò Vương Tuyết, em xin được tài trợ 200.000 cơ à? Quá giỏi!” Chủ nhiệm Tê kinh ngạc, cười giơ ngón cái với Vương Tuyết.

Chủ nhiệm Tề biết rõ, muốn xin khoản tài trợ khó khăn lớn biết bao nhiêu!

Ngay sau đó, chủ nhiệm Tề cầm thư thỏa thuận, bà rất muốn biết là công ty nào hào phóng như thê.

“Tập đoàn Hoa Đỉnh?”

Khi chủ nhiệm Tề nhìn thấy bốn chữ tập đoàn Hoa Đỉnh, vẻ mặt bà kinh ngạc.

“Trời ạ, trò Vương Tuyết, em… thê mà em xin được tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh.” Chủ nhiệm Tề không nhịn được nuốt nước miễng.

Có thể khiến cho tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ cho hội đông vận của trường học bọn họ, bản thân chủ nhiệm Tê cũng không dám tưởng tượng! Hơn nữa có thê làm cho tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ trường bọn họ, là chuyện cực kỳ vinh quanhl “Chủ nhiệm Tề, em may mắn mà thôi.” Vương Tuyêt mỉm cười nói.

“Bát kể là thế nào, đây là công lao lớn!” Trò Vương Tuyết, đề thưởng cho em, cô sẽ giúp em lấy được một bậc học bồng và thưởng cho học sinh xuất sắc, ngoài ra, thăng chức cho em làm hội phó hội ngoại giao.” Chủ nhiệm Tề nói.

“Chủ nhiệm Tè, vì nguyên nhân cá nhân nên em xin rời khỏi hội học sinh.” Vương Tuyết bỗng nói.

Chủ nhiệm Tề biết Vương Tuyết phải rời khỏi hội học sinh, bà rất kinh ngạc, muôn giữ Vương Tuyết lại nhưng  dưới sự kiên trì lân nữa của Vương Tuyết, bà đành phải để cô rời khỏi hội học sinh.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô đã nhìn rõ sự ghê tởm trong hội học sinh.

Sau khi ra khỏi văn phòng.

“Lâm Vân, cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm nay, trước đó có nói sẽ mời cậu ăn cơm, hay là đêm nay cậu đến nhà tôi đi, tôi nấu cho cậu ăn, được không?” Vương Tuyết cười dịu dàng.

“Đến nhà cậu 4?” Lâm Vân sợ run một chút.

Lâm Vân nghe thầy Vương Tuyết mời mình đi đến nhà cô, nói thật anh có hơi kinh ngạc, vốn anh tưởng là Lâm Vân nói cô mời anh ăn cơm là đi nhà hàng ăn chứ.

Nhưng mà Lâm Vân càng thích về sau hơn, đến nhà Vương Tuyết, ăn đồ ăn cô làm. Nhưng buôi tối mà, không tránh được sẽ suymnghf kì quái…

“Sao vậy, cậu không chịu hả?” Vương Tuyết bíu môi nói.

“Sao có thể chứ, đương nhiên là tôi đồng ý!” Lâm Vấn vội vàng cười đáp.

Vương Tuyết, trong mắt Lâm Vân từng là nữ thân, anh không xứng với nữ thần, mà bây giờ Lâm Vân được nữ thần mời đến nhà ăn đồ ăn cô làm.
 
Chương 92


Chương 92

“Được, đã hứa rồi nhé, tối nay sáu giờ rưỡi, chúng ta gặp nhau ở công trường.” Vẻ mặt Vừơng Tuyết cười tươi như hoa.

Trong ký túc xá của Lâm Vân.

“Đại ca, thăng khôn Trịnh Hải nói chuyện không giữ lời gì cả, thua cược mà không thực hiện lời hứa, đại ca chuẩn bị đối phó nó như thế nào.” Vẻ mặt Mập tò mò truy hỏi.

Khóe miệng Lâm Vân hơi cong lên: “Kẻ ác sẽ phải dùng ác để trị, tôi sẽ ác hơn cả nó, tôi đã gọi điện thoại sắp xếp xong rồi, cậu cứ chờ xem, tôi nghĩ là… Trong bài đăng trên diễn đàn trường chúng ta sẽ có bài post hắn ăn phần nhanh thôi.”

Trên đường quay về ký túc xá, Lâm Vân đã gọi điện thoại dặn dò hết thảy.

“Wow! Thật sao!” Vẻ mặt Mập tràn đầy chờ mong.

Phía bên kia.

Phòng 415 ký túc xá nam sinh.

Trịnh Hải bỏ điện thoại xuống, vừa nãy hắn gọi điện thoại cho hội học sinh, cũng gọi cho. hội trưởng các hội liên ngành. khác để nhờ bọn họ hỗ trợ làm khó dễ tập thể cho Lâm Vân và Vương Tuyết: “Mẹ nó, chỉ bằng Vương Tuyết và hai thằng oắt kia cũng dám đấu với Trịnh Hải tao? Hừ, đúng là người sỉ nói mộng, chúng mày chờ đi, không bao lâu sau chúng mảy sẽ bị chèn ép tới mức không ngắng đầu nồi mà chạy khỏi trường học!” Trịnh Hải khinh thường cười lạnh. “Rằầm rầm rằm!”

Đúng lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Trịnh Hải lập tức đi mở cửa, sau khi cửa mở ra, sáu người đàn ông cao to vạm vỡ lập tức lách vào.

“Máy người là ai?” Trịnh Hải trông thây sáu người này, lập tức quát to.

“Đệch con mẹ mày! Câm mồm cho tao”

Người đàn ông mặc áo đen trong sô đó tung một cước đá vào người Trịnh Hải, khiên hắn ngã xuống đất. Ngay sau, hai người áo đen bước lên kéo Trịnh Hải về phía WC ký túc xá.

Bồn người còn lại đi đến trước mặt ba tên bạn cùng ký túc xá của Trịnh Hải, kề dao sát cổ chúng, không chế chúng khiến chúng. không thê giúp đỡ, cũng không thê gọi điện thoại liên hệ với bên ngoài.

Ba người bạn này ‹ chỉ là sinh viên mà thôi, dao kề trên cổ, dĩ nhiên là họ bị dọa không dám làm bậy.

Trong WC ký túc xá.

“Rốt cuộc các người là ai Trịnh Hải xanh mặt.

“Bọn tao tới giúp mày.” Một người áo đen nói.

“Giúp tôi?” Trịnh Hải ngắn ra.

“Đúng vậy, giúp mày livestream ăn phận!” Hai người đản ông áo đen nhêch miệng cười.

“Cái gì?”

Trịnh Hải nghe xong, hai mắt trừng to!

Trong ký túc xá của Lâm Vân.

“Đệch, anh Vân, anh nhìn bài post nè!

Mau nhìn đi! Đúng là có!” Mập kích động nhảy dựng từ trên giường lên.

“Có rồi?” Lâm Vân nhệch miệng cười, sau đó mở bài pos trên điện thoại.

Quả nhiên có một bài post ° ‘1ivestream ăn phân” xuất hiện trên diễn đàn trường. Trong bài post có một đoạn video, diễn viên chính trong video chính là Trịnh Hải!

Lâm Vân án vào video, hình ảnh bên trong có hơi ghê tởm, dù gì thì đây cũng là livestream ăn phân!
 
Chương 93


Chương 93

Anh nhìn kĩ, sau khi xác định video chân thật không sai, bèn tắt video, anh cũng không có hứng thú xem cái thứ ghê tởm như vậy.

“Anh Vân, video này gớm quá, nhưng xem bình luận bên dưới rất là phân khích! Ha ha, tên khốn Trịnh Hải đã hoàn toàn nỗi tiếng rồi! Về sau tôi coi hắn còn sống như thế nào trong trường!” Mập kích động võ đùi.

“Thật không? Tôi xem thử.”

Lúc này Lâm Vân mới mở bình luận bên duói bài post, comment. Có lẽ vì tiêu đề bài post rất là hấp dẫn người ta, chỉ mới đăng lên không đến hai phút nhưng có rất nhiều người vào xem và donatel “Đệch, mẹ nó vậy mà là thật à? Tôi không nhìn lầm chứ, tôi còn tưởng là tiêu đê giật tít!”

“ÒI Thấy ghê quá! Không ngờ có người ăn thứ này, muốn ói!”

“Đỉnh! Đỉnh! Đỉnh! Chủ post đúng là rất đỉnh! Dám phát sóng ăn cái đó!”

“Đệch, đây không phải là hội trưởng hội ngoại giao à? Vậy mà hắn phát sóng ấn phân”? Hăn muôn nổi tiếng phát điên rôi à?”

“Đúng đúng đúng, đây là Trịnh Hải, hội trưởng hội ngoại liên trường chúng tal”

“Hắn chính là nam thần của tôi mà, không ngờ hắn lại làm chuyện như vậy, hình tượng sụp đổ trong nháy mắt, cảm giác không thê yêu được nữa.”

“Nôn! Mẹ nó tôi còn đang ăn cơm”

Lâm Vân kéo xuông xem một chút, lúc này chỉ mới qua vài phút mà lượt like và bình luận k ngừng tăng nhanh, náo nhiệt cực kỳ!

“Trịnh Hải, cái này là choỷ với lửa có ngày chết cháy.” Lâm Vân nở nụ cười lạnh lẽo.

Sáu người đàn ông kia dĩ nhiên là Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba, dặn dò Lưu Ba sắp xếp. Mập đột nhiên nói: “Đúng rôi anh Vận, chủ sở hữu và quản trị viên của diễn đàn sẽ không xóa thứ này đi chứ?”

“Đúng ha.” Lâm Vân giật mình gật đầu, đúng là anh không nghĩ đến việc này.

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu xóa đi rồi, rất đáng tiếc!” Mập nói.

Lâm Vân cười cười: “Không sao, tôi có cách.”

“Ò? Cách gì?” Mập hiếu kì hỏi.

“Không có vấn đề gì không thể giải quyết Hàng tiền! Nêu không thể, thì là tiền không đủ nhiều.” Lâm Vân cười nói. Đông thời, anh cũng làm một hành động lợi hại hơn. Ngay sau đó, Lâm Vân nhắn vào hộp tin nhắn, gửi cho chủ sở hữu của diễn đàn đại học Thanh Dương.

Trong một căn phòng nào đó ở ký túc xá.

Tiểu Dương là chủ sở hữu của diễn đàn đại học Thanh Dương, hắn cũng thấy bài post “livestream ăn phân”

kia.

“Thật sự là hoang đường, làm sao có thê phát video như thế này chứ!” Tiểu Dương vừa lắc đầu vừa định xóa post. Đúng lúc này, hắn bồng nhận được tin nhắn, tên của đối phương là XX.

XX: Xin chào, mời anh và các quản trị viên đừng xóa bài “livestream ăn phân” đi, ngược lại hãy ghim lên đầu diễn đàn!”

Tiêu Dương không thây tin nhăn này, đáp lại: “Điễn à? Tại sao tôi không được xóa bỏ? Tại sao tôi phải nghe lời cậu?”

XX: “Bằng vào việc tôi có thể cho anh tiên.”

Tiểu Dương nhìn thấy tin nhắn hồi âm này, hắn á khẩu không trả lời được, còn là một lời đáp rất hay đấy.
 
Chương 94


Chương 94

XX: “năm trăm ngàn, ghim đầu bài, đủ chưa?”

“Năm mươi vạn? Trời ạ trời ạ!” Sau khi Tiểu Dưng nhìn thấy con số này, hắn không nhịn được nuốt nước miệng, số tiền này đối với hắn mà nói là một khoản tiền lớn, cho dù phân đi một ít cho thành viên khác, hắn cũng có thể giữ lại không ít.

Tiểu Dương suy nghĩ, rồi đáp lại: “Cậu sẽ không lây tôi làm trò cười chứ? Làm sao tôi phải tin cậu?”

XX: “Rất đơn giản, gửi số tài khoản đên.”

Tiểu Dương nghĩ đến năm trăm ngàn, dưới lực hấp dẫn của tiền tài, hắn vẫn gửi số tài khoản qua, hắn nghĩ, nêu đối phương thật sự cho hắn nhiều tiền như thê thật thì sao? Vậy hắn phát tài rồi.

Đối với một sinh viên như hắn mà nói, tiền nhiều như thé là một món hời lớn!

Đinhl “Ngài thu được năm trăm ngàn chủ ðn khoản từ tài khoản 8221.”

Bên kia, trong ký túc xá Lâm Vân.

“Wow, anh Vân, bài post này chẳng những không bị xóa mà còn được ghim lên!” Mập đang theo dõi chặt chẽ, không nhịn được kinh hô.

Ngay sau đó,:Mập nhìn về phía Lâm Vân: “Này, anh Vân… chắc không phải là anh ra tay chứ?”

“Đúng, tôi nói rồi, không có vần đề gì mà tiên không giải quyêt được.” Lâm Vân cười nói.

“Đỉnh! Ha ha! Hành động này của anh rất đỉnh!” Mập cười giơ ngón cái với Lâm Vân.

“Tôi nghĩ, giờ này Trịnh Hải chắc đã thân bại danh liệt hoàn toàn.” Lâm Vân cười nói.

Sau khi bài post “livestream ăn phân”

được ghịim lên đầu bài, lập tức bị đồn xa ra khäp đại học Thanh Dương, hơn nữa lan truyền rất nhanh từ trực tuyến đến ngoại tuyến.

Trên hành lang ký túc xá.

“Ê ê chúng mày coi chưa? Có bài post người livestream ăn,phân!”

“Thật hay giả? Chắc là giỡn à?”

“Là thật đó! Tôi thấy rồi, hơn nữa diễn viên là hội trưởng hội ngoại giao!”

“Trời ạ, tôi phải đi xem một lần, mẹ nó thật là vi diệu!”

Thư viện trường học.  “Wow, có bài post người livestream ăn phân! Mọi người nhanh đi xem!”

“Làm sao lại là Trịnh Hải vậy! Hắn chính là oppa của tôi, xong rôi, hình tượng của hản trong lòng mắt rồi!”

Cảnh tượng như vậy xảy ra ở tật cả những chỗ còn lại trong trường. Tin tức kinh động như thế rất mới mẻ đối với sinh viên nhàn tức trứng, cho nên tin tức này lan rộng ra toàn trường như ôn dịch, rất nhanh đã đồn lên cả trăm lần.

Trong ký túc xá của Trịnh Hải. Lúc này, sáu người kia đã rời,khỏi ký túc xá.

“Anh Hải, bài post đã bị đăng lên rồi, làm sao bây giờ?” Một người bạn ký túc gầy gò vội hỏi.

“Đương nhiên là liên hệ chủ sở hữu để hắn xóa đi! Nếu lan rộng ra, ông đây còn sông như thế nào về sau!”

Trịnh Hải gấp đến mức dậm chân.

Đàn, sau đó, hắn vội lầy điện thoại a, gọi cho chủ sở hữu, hắn có quen.

nh sở hữu, biết số điện thoại của đối phương. Nhưng hắn gọi máy lần, phát hiện người : sở hữu không nghe điện thoại của hắn!

“Đệch! Đệch! Sao nó không nghe điện thoại của mình, tại sao?” Trịnh Hải tức giận hung hăng ném điện thoại xuông đất.

Nếu Trịnh Hải biết chủ sở hữu dễn đàn thu phí của Lâm Vận, chắc chắn sẽ hiểu được tại sao đối phương không nghe điện thoại của hắn.
 
Chương 95


Chương 95

“Anh Hải, đã tăng lên hơn 400 bình luận cái rôi, còn đang tăng nhanh nữa, sợ là… sợ là chuyện này sẽ lan truyện ra cả trường học.” Người gây nói.

“Câm miệng cho taol Câm miệng!”

Trịnh Hải hét to một tiêng với người gAy.

Trịnh Hải lúc này hai mắt đỏ bừng, hắn sắp nỗ tung rồi, nêu chuyện này lan ra toàn trường, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà gặp ai?

Trịnh Hải cảm thấy mình sắp điên mật.

“Khốn nạn! Lâm Vân, Vương, Tuyết, chắc chắn là chúng mày! Chắc chắn có liên quan đề chúng mày! Chúng.

mày dám chơi tao, nhất định tao sẽ làm chúng mày phải trả giá đắt!” Trịnh Hải điên cuồng rồng to.

6 giờ 20 phút, chạng vạng.

Cổng trường đại học Thanh Dương.

“Lâm Vân, đây này.” Vương Tuyết  đứng ở cửa, mỉm cười ngọt ngào vậy tay với Lâm Vân.

“Cậu đến sớm vậy à.” Lâm Vân vừa nói vừa đi đến trước mặt Vương Tuyết. * Thời gian bọn họ hẹn là sáu giờ rưỡi chiều, bây giờ cách lúc đó còn mười phút, vôn là Lâm Vân định đến sớm mười phút, ai ngờ, Vương Tuyết còn đến sớm hơn anh.

“Sợ cậu đợi lâu thôi.” Vương Tuyết cười dịu dàng.

Lâm Vân nghe xong, không khỏi run lên, lời của cô khiên trong lòng anh rung động không thôi.

“Vương Tuyết, một cô gái tinh tế sản sóc nam sinh như cậu thật sự rất ít.”

Lâm Vân không nhịn được nói.

Trước kia khi Lâm Vân hẹn hò với Phi Phi, mỗi lần hẹn nhau, Lâm Vân luôn đến trước, Phi Phi luôn đến muộn, có khi muộn hơn nửa tiếng. Mà cô ta còn lấy mĩ kì danh là con gái đến muộn nửa tiếng là bình thường, nam sinh nên chờ.

Bây giò Lâm Vân ngẫm lại, Phi Phi không thể bằng Vui Tuyết, Vương Tuyết sợ anh đợi lâu nên cô tình đên trước, đúng là một cô gái tỉnh tế.

Vương Tuyết nghe Lâm Vân khen mình như thê, đỏ mặt cười lên.

“Đi thôi, tôi rất mong chò tay nghề nấu ăn của cậu đó.” Lâm Vẫn cười nói.

Bình thường Vương Tuyết về nhà đều đi xe công cộng, đầy là phương tiện giao thông tiết kiệm tiền nhát, Lâm Vân bèn đi theo Vương Tuyết, cùng nhau ổi xe bus về nhà.

Lâm Vân cũng từng là một thằng nhóc thường xuyên đi xe bus về nhà, dĩ nhiên là quen tay.

Trên xe bus.

Vương Tuyết đột nhiên giơ tay ngọc kéo góc áo Lâm Vân, sau đó che miệng nói: “Lâm Vân, bài post của Trịnh Hải kia có liên quan đên cậu đúng không?”

Vì Vương Tuyết biệt đánh cược của Lâm Vân và Trịnh Hải là livestream ăn phân, bài post về Trịnh Hải bỗng xuất hiện, trong mắt Vương Tuyết, chắc chắn không có chuyện Trịnh Hải tự nguyện làm. Ngược lại, Trịnh Hải phải phản kháng hêt sức mới đúng.

Vậy ai có thể khiến Trịnh Hải livestream chứ? Vương Tuyết chỉ có thể nghĩ đến Lâm Vân.

“Cậu cũng thấy à?” Lâm Vân cười Cười.

“Tôi cũng không muốn xem loại video này, tôi sợ ăn k ngọn, nhưng mà video đã truyện khắp trường rôi, đương nieT là tôi biết.” Vương Tuyết nói.
 
Chương 96


Chương 96

Cô ngừng một chút, tò mò hỏi: “Lâm Vân, tôi thật sự không biết cậu làm cái gì khiến Trịnh Hải phát sóng trực tiếp cái đó? Chắc là khó lắm hả?”

“Này thôi, giữ bí mật.” Lâm Vân nhễch miệng cười.

Lâm Vân còn chưa định nói cho Vương Tuyết nghe thân phận thật của mình, cho nên anh không thể nói cách mình sử dụng. Về phần nguyên nhân anh không muôn bại lộ rất là đơn giản, v sợ Vương Tuy ết biết được thân phận thật của tình, sẽ kinh sợ mà giữ khoảng cách.

Quan trọng nhất là Lâm Vân muốn lấy thân phận bình thường đề ở bên cạnh Vương Tuyệt, tình cảm trong tình hình này mới là chân thật nhất, đáng quý nhất.

“Được rồi.” Vương Tuyệt thây Lâm Vân không chịu nói, cô cũng không hỏi đến cùng; nhưng mà cô có cảm giác trên người anh có bí mật gì đó.

Xe bus rất chậm, chạy khoảng hơn.

một tiếng mới đến nhà Vương Tuyết.

Nhà Vương Tuyết ở trong một khu chung cư những năm 90.

Sau khi vào chung cư.

“Lâm Vân, vôn là tôi mời cậu ăn cơm, phải nên đi nhà hàng ăn, nhưng tôi lại bảo cậu đến nhà tôi ăn, cậu không thấy kì chứ?” Vương Tuyết hỏi.

Không phải Vương Tuyết không nghĩ đến chuyện mời Lâm Vân đi nhà hàng, nhưng mà cô không có tiền, không mời nổi.

“Đương nhiên là không, hơn cả việc đi nhà hàng, tôi càng muốn nêm thử tay nghệ của cậu, cậu tự mình nâu cơm cho tôi ăn, càng có thể thể hiện tắm lòng của cậu mà, không phải sao?” Lâm Vân mỉm cười nói.

“Ừm.” Vương Tuyết gật đầu, cũng yên lòng, cô chỉ chỉ phía trước: “Đó chính là nhà của tôi.”

Hai người vừa đi đến cửa nhà Vương Tuyết, cánh cửa cách vách bỗng bật mở, một người đàn bà trung niên mặc áo ngủ đi tới, câm một túi rác trong tay, hiền nhiên là chuẩn bị đi vứt rác.

“Ò, Vương Tuyết, sao cô dẫn đàn ông xa lạ về nhà đây?” Người phụ nữ trung niên liếc Lâm Vân một cái.

“Thím Lí, đây là bạn học của tôi.”

Vương Tuyết đáp.

“Bạn học? Thím thấy không giống mà, giống khách của cô hơn, Vương Tuyết cô kì cục quá, làm sao có thê đưa khách làng chơi về nhà chứ?”

Người phụ nữ trung niên giở thái độ dạy dỗ.

Vương Tuyết nghe thây bà ta nói như vậy, lập tức nóng, nảy: “Thím Lý! Sao thím có thê nói xấu tôi như thế† Tôi không phải loại người như vậy!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Tuyết uất ức phản bác, Lâm Vân cũng nhướng mày.

Người đàn bà này gọi anh là khách làng chơi thì Lâm Vân còn nhịn được, nhưng ý của bà ta như thế đã giáp tiếp xúc phạm rằng Vương Tuy: vết là con điềm, Lâm Vân không SlÚ được nữa!

“Vương Tuyết, cô đừng ngụy biện, thím biết cô tiêp khách là đê kiếm tiền, thím thông cảm cho cô.”

Người đàn bà trung niên tỏ vẻ hiền lành, giọng điệu lại kì quái.

“Thím Lý, bà… bà…”

Vương Tuyết càng nghe càng uất ức, hộc mắt đỏ bừng sắp khóc tới nơi.

Rốt cuộc Lâm Vân không chịu được.

“Sao bà lại nói vậy! Tôi thây tốt xâu gì bà cũng là hàng xóm của Vương Tuyết, bà cảm thầy bà xúc phạm sự trong sạch của một cô gái như vậy là hay lắm à?” Lâm Vân nhíu mày nói.

“Thằng oắt, mày dám giỏ cái giọng này với tao à! Mày biết con gái tao là ai không?” Người đàn bà trung niên ương ngạnh nhìn Lâm Vân.
 
Chương 97


Chương 97

“Tôi đếch cần biết con gái bà là ai, tốt nhất bà đừng trêu chọc tôi, nêu không bà không gánh nồi hậu quả đâu?”

Lâm Vân híp mắt nhìn chằm chằm bà ta. e£ “Tôi không gánh vác nỗi? Ha ha, tức cười chết, chỉ với cái vẻ nghèo kiết xác của mày cũng dám nói như vậy?”

Người đàn bà trung niên khoanh tay đánh giá anh từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường.

Bà ta thấy Lâm Vân ăn mặc bủn xỉn như vậy, rõ ràng chính là một thẳng nhóc nghèo, cho nên không coi anh ra gì.

“Lâm Vân, đừng cãi nhau với bà ta.”

Vương Tuyết lôi kéo Lâm Vân.

Tuy rằng trong lòng cô uất ức không thôi, nhưng mây năm nay cô uất ỨC nhiều lắm, cho nên vẫn còn chịu đựng được.

Lâm Vân thấy. Vương Tuyết kéo mình mới không nói nữa, nêu không phải Vương Tuyết kéo anh đi, anh còn muôn tát cho người đàn bà kia hai cái. Nhưng bà ta cũng không dừng lại: “Vương Tuyết, cô bằng tuổi đứa con gái Linh Linh nhà tôi, nhưng cô quá kém so với nó, Linh Linh nhà tôi còn lên được chức quản lí, cô xem cô biên thành cái gì vậy?” Người đàn bà trung niên châm chọc nóiz Lời của bà ta hiển nhiên là nói để khoe khoang với Vương Tuyết, khoe khoang con gái mình, cũng hạ thấp và trào phúng Vương Tuyết.  “Thím Lý, tôi còn có việc, vào nhà trước.”

Vương Tuyệt căn răng nói câu đó xong, bèn lây chìa khóa cửa ra, Vương Tuyệt không muôn dây dưa với bà ta nữa.

Lúc này nơi cửa phòng của người phụ nữ kia, có một bóng dáng xuât hiện.

Lâm Vân nhìn kĩ, là một người con gái trẻ tuổi trang điểm đậm, chân mang giày cao gót, cũng có vài phần xinh đẹp.

“Con gái, chuẩn bị đi làm sao?”

Người đàn bà kia nói với cô gái nọ.

Hiển nhiên, cô gái trẻ tuổi đi ra từ trong phòng này chính là cọn gái của người đàn bà trung niên, hẳn Ìà Linh Linh mà bà ta nhắc đến.

Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Vương Tuyết và lở Vân, sửng sôt một chút, lập tức cười nói: “O, Vương Tuyết đưa bạn trai về rồi?”

“Không phải bạn trai, mẹ thấy giống khách làng chơi hơn.” Người phụ nữ trung niên trào phúng nói.

Linh Linh nghe vậy, bèn che miệng cười: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, thằng nhóc này ăn mặc bân cùng như vậy, chỉ sợ ngay cả tiên chơi cái cũng không có, làm sao là khách làng chơi được, rõ ràng là muốn lấy danh nghĩa hẹn hò đề chơi miễn phí thôi!”

*Con nói cũng đúng.” Bà ta gật đầu.

Linh Linh lại nhìn về phía Trần Tuyết, tươi cười khinh thường: “Vương Tuyết, nói sao thì chúng ta cũng là bạn bè, người bạn này khuyên cô một câu, đừng tìm bạn trai như cái loại này, không có triên vọng.”

“Linh Linh, cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng mà không cân đâu.” Vương Tuyết lạnh lùng nói.

Nhưng Linh Linh cũng không dừng lại, mà nói tiếp; “Vương Tuyết, không phải cô đang rất thiếu tiền à? Đừng nói người làm bạn như tôi không suy nghĩ, bây giờ tôi đang làm quản lí ở quán bar Tình Duyên, nêu cô chịu thì đến quán bar bọn tôi làm hầu rượu, có tôi đây, một tháng cô kiếm 5000, 6000 không thành vân đề.”

Vương Tuyết đã mở cửa ra: ‘Cảm ơn, không cân. Lâm Vân, chúng ta vào nhà.”

Vương Tuyết nói xong, đi vào phòng cùng với Lâm Vân.
 
Chương 98


Chương 98

Sau khi vào nhà.

“Vương Tuyết, tốt xấu gì bọn họ cũng là hàng xóm của cậu, vậy mà thái độ ghê tởm như thế.”

Lâm Vân nhớ đến lời hai mẹ con kia nói, tức trong bụng. Nếu không hải Vương Tuyết kéo anh, Lâm Vân tuyệt đối sẽ cho hai người bọn họ biết mặt.

“Thật là Linh Linh và tôi cùng nhau lớn lên, trước đó chúng tôi còn là bạn học và bạn bè tốt.” Vương Tuyết nói.

*Ò? Vậy hai người…’ Lâm Vân khó hiểu, tRoät nhìn cái cô Linh Linh kia cứ nhằm vào Vương Tuyết, làm sao lại là bạn tốt?

Vương Tuyết cúi đâu, nhớ lại chuyện cũ: “Lúc học trung học, Linh Linh quen một người. bạn trai, có một ngày bạn trai của cô ấy thổ lộ với tôi, nhưng tôi cự tuyệt. Hắn bèn nói với Linh Linh là tôi dụ dỗ hắn, Linh Linh chạy đến máng tôi là con ‘điểm, là thứ lăng lơ, tôi giải thích thế nào cô ây, cũng không nghe. Từ ngày, đó, cô ây đoạn tuyệt quan hệ với tôi.”

Lâm Vân nghe đến đây, mới hiểu được.

Vương Tuyết tiễp tục nói: “Từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cô ây và mẹ thường xuyên cô ý vô tình xúc phạm tôi, nói xâu tôi, đặc biệt là sau khi Linh Linh trở thành quản lí quán bar, mẹ cô ấy càng thích châm chọc tôi, nói tôi thua xa con bà.”

Vương Tuyết nói đến đây; cô uất ức đỏ mắt, nước ằng ằng trong hốc mắt.

“Đáng chết!” Lâm Phàm nheo mắt lại, trong mắt dáy lên vài phần lửa giận.

Vương Tuyết chỉ là một thiêu nữ, lại phải chịu sự xúc xiêm như vậy, Lâm Vân tức thay cô. Trong lòng anh hạ quyết tâm, phải giúp đỡ Vương Tuyết.

“Được rồi, đừng nói mấy cái đó nữa, hôm nay tôi mời cậu đên ăn cơm mà, đừng nói chuyện không vui, cậu ngôi xuông nhanh đi.”

Vương Tuyệt lau nước mắt, sau đó mỉm cười, dưới lời mời của Vương Tuyết, Lâm Vân ngôi lên chiêc sofa cũ. Lâm Vân nhìn khắp nơi một làn, nhà Vương Tuyết rất nhỏ, cũng rất cũ, nhưng được dọn sạch sẽ.

“Đúng rồi Vương Tuyết, ba mẹ cậu đâu?” Lâm Vân hiêu kì hỏi.

Lâm Vân hoàn toàn không thấy được cha mẹ của Vương Tuyết.

“Ba… ba tôi qua đời sốm, mẹ bây giờ cũng ốm đau trên giường. ” Vương Tuyết cúi đầu nói.

Lâm Vân ngắn ra, nhà Vương Tuyết là gia đình mô côi? Cũng là cha qua đời sớm? Lâm Vân cũng như vậy.

“Lâm Vân, tôi đưa cậu đi gặp mẹ tôi.”

Vương Tuyết đưa Lâm Vân đến một gian phòng ngủ. Trên người bệnh trong phòng ngủ, một người phụ nữ gậy gò, săc mặt vàng như nên đang năm ở đó, tỉnh thân rât kém. Không cần nhiều lời, người này chính là mẹ của Vương Tuyết.

Nói thật, sau khi Lâm Vận nhìn thấy bà, có cảm giác hơi lo lắng.

“Mẹ, đây là bạn học của con, Lâm Vân.” Vương Tuyết gượng cười, có lễ cô không định nói chuyện buồn của mình cho mẹ nghe.

“Chào con… sức khỏe dì không. tốt, không đứng dậy đón con được.”

Giọng của mẹ Vương Tuyết có phần Suy yÊu.

“Di khách sáo rồi ạ.” Lâm Vân cũng mỉm cười.

“Tuyết Nhi, hôm nay ở trường học có ồn không?” Mẹ Vương Tuyết quan tâm nói.

“Mẹ, yên tâm đi, con rất ổn. “Vương Tuyết cười nói, cô không dám nói những nhục nhã mình chịu cho mẹ nghe, vì đó có thê làm mẹ lo lắng.

“Vậy là tốt rồi, Tuyết Nhi, con nấu cơm cho khách ăn mau đi.” Mẹ Vương Tuyết mỉm cười tái nhọt.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ.

“Vương Tuyết, bệnh của dì có nghiêm trọng không? Tại sao không đi chữa trị?” Lâm Vân hỏi.
 
Chương 99


Chương 99

Vương Tuyết cúi đầu, giọng hơi trầm thập: “Hết cách nói, phí năm viện, phí chữa trị rất đắt, tôi không có tiền, dù mỗi tháng mua thuốc vệ nhà chữa cũng là một gánh nặng.”

Lâm Vân nghe thấy lời của Vương Tuyết, trong lòng càng khó chịu.

Vương Tuyết không có cha, mẹ lại ôm đau trên giường, toàn bộ gánh năng cuộc sông đều đè lên người cô, cô phải gánh vác nhiều lắm!

“Lúc trước cậu đến quán bar hát kiếm tiền là vì muôn lấy tiền chữa bệnh phải không? Cậu cũng đề ý học bổng như vậy cũng là vì chuyện đó đúng chứ?” Lâm Vân hỏi.

Bây giờ anh đã hiểu được hành vi của Vương Tuyết.

“Ừm.” Vương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

“Vương Tuyết, mấy năm nay chắc cậu chịu khổ nhiều.” Lâm Vân không nhịn được nói.

Lâm Vân hoàn toàn hiểu được Vương Tuyết, thậm chí là cảm động ây vì anh cũng sông trong một gia đình mồ hôi, cha mắt sớm, bọn họ trải qua tương tự nhau.

Khác biệt chính là anh may mắn nhiều lắm so với Vương Tuyết, vì mẹ anh không có. ốm đau không dậy nổi, mẹ còn có thể đi làm, gánh nặng hông có rơi xuống người Lâm Vân.

May mắn nhật chính là anh là cháu ngoại của Liễu Trí Trung.

“Có khổ hay không thì cũng vậy.”

Vương Tuyệt nở nụ cười chua xót.

Trầm ngâm một chốc, cô nói tiếp: “Nếu không phải mẹ yêu cầu tôi nhất định phải học xong đại học, chắc tôi đã bỏ học đi làm tử lâu.”

Lâm Vân nghĩ đến những chuyện Vương Tuyệt trải qua, nghĩ đến bắt hạnh của Vương Tuyết, không khỏi đau lòng thay cô. Một cô gái trải qua những chuyện như vậy, Lâm Vân thật không dám tưởng tượng, mây năm nay cô làm sao vượt qua được. Lâm Vân không dám nghĩ, Vương Tuyết phải kiên cường biết bao nhiêu mới có thể chống. chọi lại.

Nguyên Bi chính là vì Vương Tuy ết sông quá áp lực nên mới đặc biệt hơn những cô gái khác từ nhỏ.

“Vương Tuyết, cậu tin tôi, tất cả sẽ tốt lên thôi.” Lầm Vân nói như đúng rôi.

Tuy răng Vương Tuyết bật hạnh, nhưng cô gặp được Lâm Vân, đây là vạn hạnh trong bất hạnh!

“Tốt hơn? Hy vọng là vậy.” Vương Tuyết ngâng đâu nhìn trần nhà, cô biết, muôn khiến tất cả tốt hơn, còn khó hơn lên trời. Vì muôn chữa khỏi cho mẹ, cần rất nhiều tiền, trừ phi cô không làm việc đàng hoàng, nêu không sau này tốt nghiệp rôi cũng  không kiếm được nhiều tiều như thế.

Vương Tuyết không dám hy vọng xa vời từ lâu.

“Được rồi, không nói mắy chuyện này nữa, tôi đi nâu cơm.” Vì không đề bâu không khí xấu hỗ, Vương Tuyệt mỉm cười, ngay sau đó, cô đi nâu cơm.

Lậm Vân ngồi trong phòng khách, bắt đầu trầm ngâm.

Lâm Vân có thể nói thẳng thân phận.

của mình ra, sau đó cho Vương Tuyết một khoản tiền giúp cô giải quyết vẫn đề kinh tế. Nhưng lần trước Lẫm Vân tặng tiền cho Vường Tuyết, Vương Tuyết lại đem đủ sô trả lại cho Lâm Vân, nên anh lo lắng nếu anh cho tiền cô trực tiếp, cô sẽ cự tuyệt.

“Phải đổi cách khác.”

Lâm Vân thì thào một câu, động thời trong lòng anh đã có sáng kiên.

Không đợi lâu lắm, Vương Tuyết nấu cơm xong.

Ba mặn một canh, đều là đồ ăn bình thường trong nhà, nhưng đã là quá tốt với Vương Tuyết. Nêu không phải vì chiêu đãi Lâm Vân, cô sẽ không làm nhiều đồ ăn như vậy, quá lãng phí.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom