Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1428: 1428: Chương 1427





“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan thay đổi, không khỏi lên tiếng hỏi.

“À, không có chuyện gì đâu, chỉ là chuyện riêng giữa phụ nữ mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói.

Cô đã nói như thế rồi, đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng không thể hỏi nữa.

“Để anh đi trước xem gần đây có cửa hàng nào bán đồ ăn ngon không, hai người cứ đi dạo đi”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng đi khỏi.

Anh mới vừa đi, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đen xuống.

“Những gì chị nói đều là thật?”
“Chị có thể lừa gạt em nữa à? Chị nghe thấy chuyện này trong lúc vô tình, không biết là Tống Dật Hiên sẽ giải

quyết chuyện này như thế nào, nhưng mà chị sợ anh ấy không thể vượt qua khỏi rào cản ở trong lòng.

Em biết rồi đó, nhiều năm như thế, người mà anh ấy quan tâm nhất ngoại trừ em ra thì chính là bà ấy”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm sắc mặt của Thẩm Hạ Lan càng khó coi hơn nữa.

Lưu Mai gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.

Đây là chuyện lúc nãy Hồ Ngọc Duyên nói với mình.

Lưu Mai.

Lúc trước cũng là bởi vì bà ta có người ba ở nước ngoài, vì đã dẫn dụ người ba đó xuất hiện, cho nên mới thả bà ta ra, không ngờ tới là bà ta thật sự có bản lĩnh tìm thời cơ chạy trốn.

Hiện tại bà ta là tội phạm bỏ trốn, thế mà còn dám gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.

Bây giờ gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên là muốn làm cái gì? Tống Dật Hiên sắp kết hôn, bà ta lại trở về phá đám?

Trong đầu của Thẩm Hạ Lan không ngừng suy nghĩ những vấn đề này, sắc mặt tương đối khó coi.

Mà tình cảm của Tống Dật Hiên đối với Lưu Mai vẫn luôn phức tạp, nhiều năm như thế, đều cho rằng Lưu Mai bị ba của mình bức điên, đến cuối cùng không ngờ tới Lưu Mai lại lợi dụng tất cả mọi người, Tống Dật Hiên có thể tha thứ cho Lưu Mai không đây?
Thẩm Hạ Lan cũng không biết, nhưng mà luôn cảm thấy có chút bất an.

“Để mai mốt em sẽ tìm anh ấy nói chuyện.”
“Đừng có nói là chị nói cho em biết đó nha, đừng có bán đứng chị, đây chính là chồng của chị đó, hai bọn chị còn phải chung sống với nhau”
Hồ Ngọc Duyên nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Có đến mức đó không, cẩn thận như thế, em thấy chị quản lý Tống Dật Hiên gắt gao, còn sợ là anh ấy không cần chị hả?”
“Sợ chứ, đương nhiên là chị sợ rồi, em cũng không phải là không biết anh ấy cưới chị hoàn toàn là bởi vì chị chủ động, ai mà biết được trong lòng của anh ấy có vị trí của chị không.

Nếu như bởi vì chuyện này mà làm cho anh ấy nổi giận với chị, có lẽ là chị không thể làm mợ Tống được rồi.”.

Truyện Điền Văn
Hồ Ngọc Duyên nói một cách đáng thương, lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan thấy buồn cười.

“Em còn đang buồn bực đây này, tại sao chị lại coi trọng anh ấy vậy? Trước kia Tống Dật Hiên là hoa hoa công tử đó, chị không biết hả?”
“Biết chứ, nhưng mà chị thích”
Hồ Ngọc Duyên cười nói, trong mắt cũng là sự nghiêm túc..

 
Chương 1429: 1429: Chương 1428





“Tại sao vậy, trên thế giới này không có ai vô duyên vô cớ thích ai?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu điểm này.

Hồ Ngọc Duyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị nói cho em biết, nhưng mà em không thể nói cho anh ấy biết đó nha, chị không hi vọng anh ấy bởi vì chuyện trước kia mà đối xử tốt với chị, chị muốn anh ấy từ từ phát hiện được điểm tốt của chị, sau đó yêu chị”
“Có tự tin như thế?”
“Đó là điều đương nhiên.”
Hồ Ngọc Duyên vốn có dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ tự tin càng làm cho cô ta trông xinh đẹp động lòng người.

Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi: “Rốt cuộc là quen nhau như thế nào vậy?”
“Tống Dật Hiên từng cứu mạng của chị”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm Thẩm Hạ Lan sửng sờ.


“Chuyện khi nào thế? Sao em lại không biết, em chưa nghe Tống Dật Hiên nhắc tới, nếu như anh ấy thật sự cứu một cô gái xinh đẹp như vậy, anh ấy đã sớm đưa chị vào tầm ngắm rồi, còn cần gì bây giờ chị phải làm ngược lại.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy làm Hồ Ngọc Duyên có hơi ngượng ngùng.

“Là thật đó, nhưng mà lúc anh ấy tham gia quân ngũ”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan không ngờ tới là mình lại nghe được kết quả như vậy.

Hồ Ngọc Duyên thấp giọng nói: “Năm đó chị mười tám tuổi, vừa mới đón lễ trưởng thành, ba của chị cho chị một chút tiền đi ra ngoài chơi, chị liền hẹn mấy người bạn của mình ra nước ngoài.

Nhưng mà không ngờ tới vận may của chị thật là kém cỏi, đi dạo phố ở nước ngoài vậy mà gặp phải cuộc tấn công của khủng bố, lúc đó chị bị hù sợ muốn chết, còn tưởng là chị sẽ chết ở nước ngoài, không ngờ là bộ đội gìn giữ hòa bình của chúng ta đã đến đó.

Đó là lần đầu tiên chị nhìn thấy dáng vẻ của quân nhân, em không biết đâu, lúc em gặp phải nguy hiểm ở nơi đất khách quê người, nhìn thấy bộ đội của quốc gia mình thì sẽ có tâm trạng như thế nào?
Nói đến chỗ này, dường như Hồ Ngọc Duyên còn có thể nhớ đến sự sợ hãi và bất lực của mình khi đó.


Cô ta thấp giọng nói: “Lúc đó, tiếng đạn bay tứ tung vang lên ở bên tai, bạn bè của chị bị dọa đến hét chói tai, tránh né, chị nhìn thấy trong bọn họ có người bị trúng đạn, máu tươi bắn tung tóe lên hết cả mặt, lúc đó chị cảm thấy tiêu đời rồi, chắc có lẽ chị sẽ không còn gặp được ba của mình.

Lúc ấy có một phần tử khủng bố trực tiếp cầm cây
súng máy bắn phá, chị nằm ngay trong phạm vi bắn, chị cho là chị sẽ bị bắn thành cái sàng, nhưng mà đúng lúc này lại có một người đàn ông trực tiếp ôm chị lăn lộn ở dưới đất, đồng thời còn bảo vệ chị thật chặt ở trong ngực”
Ánh mắt của Hồ Ngọc Duyên xuất hiện cảm xúc ái mộ của thiếu nữ.

“Em không biết đâu, lúc đó anh ấy đẹp trai biết bao nhiêu, đúng là chị nhìn đến ngây người luôn.

Vì cứu chị, anh ấy đã bị thương, nhưng mà anh ấy vẫn đưa chị đến khu vực an toàn, đồng thời còn an ủi chị, nói là không có chuyện gì đâu.

Chị tận mắt nhìn thấy anh ấy được đưa vào trong bệnh viện cứu chữa, chị muốn biết anh ấy như thế nào, cho nên đã điên cuồng tìm kiếm tin tức của anh ấy.

Nhưng mà quy định của bộ đội giữ hòa bình lại rất nghiêm, căn bản không tra được bất cứ tin tức gì, đợi sau khi phần tử khủng bố đã được tiêu diệt, chị tỉnh lại sau giấc ngủ, bộ đội giữ hòa bình cũng đã lui binh, chị tìm khắp nơi nhưng lại không thấy bóng dáng của anh ấy đâu, chị còn tưởng là cả đời này sẽ không có duyên với anh ấy “
Nói đến đây, Hồ Ngọc Duyên cười cười vô cùng ngọt ngào..

 
Chương 1430: 1430: Chương 1429





Nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói tiếp: “Em có biết không, mấy năm nay chị vẫn luôn ở nước ngoài chính là vì để tìm bóng dáng của anh ấy, nhưng mà lại không hề có một chút tin tức nào hết, năm nay công ty của ba chị ở bên đây xảy ra chút vấn đề, một mình ông ấy không thể gánh vác nổi, không thể không lối chị trở về hỗ trợ.

Chị mới bất ngờ phát hiện ra anh ấy, thế mà người đàn ông mà chị muốn tìm lại ở cùng một thành phố với chị, cho nên mới nói có phải đây chính là duyên phận mà ông trời đã sắp xếp?”
Thẩm Hạ Lan nghe cô ta nói như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì.

“Cho nên chị bắt đầu theo đuổi?”
“Đúng vậy đó, chị tìm nhiều năm như vậy rồi mới tìm được, làm sao chị có thể tặng anh ấy cho người phụ nữ khác chứ.

Chị nghe nói là anh ấy bị tổn thương tinh thần muốn đi ra ngoài du lịch vòng quanh thế giới, chị liền đi theo rồi không ngừng tạo ra những cuộc gặp mặt ngẫu nhiên với anh ấy, đáng tiếc là anh ấy căn bản không nhớ rõ chị?
Nói đến đây, ít nhiều gì Hồ Ngọc Duyên cũng có chút đau lòng.

Thẩm Hạ Lan an ủi cô ta: “Lúc đó Tống Dật Hiên là quân nhân, cứu người và bảo vệ hòa bình là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy cứu nhiều người như vậy, làm gì có khả năng nhớ hết chứ, với lại hiện tại anh ấy đã xuất ngũ rồi, đương.

nhiên sẽ không suy nghĩ đến những chuyện cứu người hồi lúc trước.


Huống hồ gì lúc đó chị mới có mười tám tuổi, bây giờ chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, trôi qua nhiều năm như thế, làm sao anh ấy có thể nhớ được?”
Cho nên là không nhớ rõ thì cũng thôi, dù sao chị nhớ là được rồi, chị thích là anh ấy, chị sẽ cố gắng thích anh ấy, để anh ấy cũng thích chị, thế là hoàn mỹ.”
Hồ Ngọc Duyên cười vô cùng tươi.

Đây chính là tình yêu.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi trong lòng.

Tống Dật Hiên này cũng coi như là người ngốc có phúc của người ngốc.

Hồ Ngọc Duyên thật lòng với anh ta, cho dù có đánh đổi hay trả cái gì đó, chỉ mong là hai người bọn họ có thể đi đến răng long đầu bạc.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nếu như chị nói chuyện này cho anh ấy biết, nói không chừng anh ấy sẽ đối xử với chị tốt hơn.”

“Chị mới không cần, cái chị muốn là anh ấy thích chị bởi vì chị là chị, mà không phải là bởi vì cái khác.” Hồ Ngọc Duyên lại tự tin nói.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hồ Ngọc Duyên vô cùng phù hợp với gout của mình.

“Được rồi, em sẽ giúp chị bảo vệ bí mật này.

À đúng rồi, Từ Hiền Trang đó là có chuyện gì xảy ra vậy, chị đã theo đuổi Tống Dật Hiên như thế, chắc là chị không thể không biết cái cô Từ Hiền Trang này, làm sao lại để cô ta xuất hiện vậy?”
Bây giờ nghỉ tới Từ Hiền Trang, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hồ Ngọc Duyên cũng phiền muộn nói: “Cái cô Từ Hiền Trang này chính là bạch liên hoa, là trà xanh tiêu biểu.

Cô ta với Tống Dật Hiên tiếp xúc với nhau hoàn toàn là do chuyện bất ngờ, trong một buổi gây quỹ xã hội, Tống Dật Hiên đi ngang qua liền thuận tay giúp đỡ một cô sinh viên đại học, đó chính là Từ Hiền Trang.

Mặc dù lúc đó chị biết
nhưng mà chị không có cách nào ngăn cản chuyện này, dù sao thì Tống Dật Hiên làm việc tốt mà, ai biết được Từ Hiền Trang lại động tâm tư với anh ấy, trên đường đi chị cũng không nhìn thấy bọn họ liên lạc với nhau, cũng không biết là Từ Hiền Trang dùng thủ đoạn gì thế mà lại biết hành tung của Tống Dật Hiên rõ như lòng bàn tay, thật sự rất đáng ghét!”
Nghe Hồ Ngọc Duyên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.

“Chị nói là sau khi Tống Dật Hiên giúp đỡ Từ Hiền Trang, Từ Hiền Trang vẫn luôn nắm rõ hành tung của anh ấy như lòng bàn tay hả?”.

 
Chương 1431: 1431: Chương 1430





“Đúng vậy, nếu không thì làm sao cô ta có thể cố ý đụng xe em, làm sao có thể Tống Dật Hiên vừa mới xảy ra tại nạn giao thông chỉ còn chưa nhận được tin tức mà cô ta đã nhận được tin tức trước rồi, còn gọi em và Diệp Ân Tuấn đến nơi, phải nói người phụ nữ này như thế nào đây nhỉ? Chị cứ luôn cảm thấy có một loại cảm giác chán ghét không nói thành lời, cô ta rõ ràng là một học sinh nghèo khó nhưng mà lại có năng lực giám sát hành tung của Tống Dật Hiên, chị thật sự bội phục.”
Hồ Ngọc Duyên người nói vô tâm, Thẩm Hạ Lan người nghe cố ý.

Chẳng lẽ Từ Hiền Trang thật sự có ấn tượng tốt với Tổng Dật Hiên, cho nên mới chú ý đến hành tung của anh ta, Nhưng mà muốn chú ý đến hành tung của Tống Dật Hiên, hơn nữa còn chuẩn xác như thế, nếu như đó chỉ là một sinh viên nghèo, có làm như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không dám tin tưởng.

Có lẽ sau khi trở về cô phải đi xem Từ Hiền Trang một chút.

Nói không chừng là cái lần gặp Tống Dật Hiên ở buổi gây quỹ xã hội cũng đã được sắp xếp từ trước.

Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ như vậy, nhưng mà gần đây có quá nhiều chuyện, thế lực ở khắp nơi đều đang ngo ngoe muốn động, hôn lễ của Tống Dật Hiên lại ở ngay trước mắt, cô không thể không đề phòng.


Nhưng mà Thẩm Hạ Lan sẽ không nói chuyện này với Hồ Ngọc Duyên.

Từ Hiền Trang có thân phận gì, sau khi cô điều tra rồi thì mới biết được, đến lúc đó lại nói cho Hồ Ngọc Duyên nghe cũng không muộn.

Hai người nói những chuyện khác một hồi, Diệp Ân Tuấn liền trở lại.

“Ở phía trước có một quán lẩu, cùng đi ăn nha, thời tiết này ăn lẩu sẽ ấm áp một chút”
Diệp Ân Tuấn quan tâm đến khẩu vị và sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, lại không có ý nói rõ ràng, phải lấy thời tiết ra mà nói chuyện.


Đương nhiên Hồ Ngọc Duyên có thể nghe được, nhưng mà lại cười nói: “Được, đúng lúc lâu rồi tôi không ăn lẩu, chúng ta cùng đi thôi.”
“Đi thôi.”
Ba người đi vào trong quán lẩu gần đó, nhưng mà bởi vì đây là sân bay, việc kinh doanh tốt vô cùng, lúc bọn người Diệp Ân Tuấn đến nơi thì đã không còn phòng trống.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Vậy thì cứ ngồi trong sảnh luôn đi, thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống của người bình thường cũng tốt mà”
Vợ mình đã nói như vậy rồi, đương nhiên Diệp Ân Tuấn không thành vấn đề, mà Hồ Ngọc Duyên lại có tính cách cởi mở, cũng gật đầu đồng ý.

Mấy người bọn họ đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Diệp Ân Tuấn đưa thực đơn cho Hồ Ngọc Duyên và Thẩm Hạ Lan để hai người bọn họ gọi món.

Hồ Ngọc Duyên cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Em gọi đi, chị ăn cái gì cũng được hết, em gọi trước đi, chị vào nhà vệ sinh một chút.”
Nói xong, cô ta liền đi ra ngoài, chỉ có đều là vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi lên trên lầu hai.

Sắc mặt của Hồ Ngọc Duyên lập tức thay đổi..

 
Chương 1432: 1432: Chương 1431





Thẩm Hạ Lan nâng mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên đứng ở nơi đó, giống như là bị phong ấn.

Cô nói với Diệp Ân Tuấn mấy câu, sau đó liền đi đến bên cạnh Hồ Ngọc Duyên.

“Sao vậy, không phải nói là muốn đi vệ sinh hả, tại sao lại đứng ở chỗ này?”
Lúc này, Hồ Ngọc Duyên mới như lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi muốn chết đi được.

“Là Tống Dật Hiên.”
Hồ Ngọc Duyên cảm thấy không cần phải giấu diếm Thẩm Hạ Lan, huống hồ gì cô cũng hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể giúp đỡ mình.

Mặc dù có chút mạnh mẽ, cũng là theo đuổi Tống Dật Hiên, nhưng mà có một số việc cô thật sự không thể bước qua được.

Lông mày của Thẩm Hạ Lan cũng nhíu lại.


Tống Dật Hiên đến đây làm gì?
Cô không khỏi nhớ đến Lưu Mai gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.

Không phải là anh đến đây để gặp Lưu Mai đó chứ?
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan lướt qua một tia lạnh lùng.

Nếu như Tống Dật Hiên còn không biết tốt xấu, cô không ngại đánh cho người đàn ông này một trận.

“Chị chờ một lát.”
Thẩm Hạ Lan đi trở về bên cạnh Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh có đổi phòng bao ở cái phòng kế bên phòng 202 được không?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã nói như vậy, cảm xúc của Hồ Ngọc Duyên lại không tốt, anh suy nghĩ rồi nói: “Để anh gọi điện thoại thử một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan biết là dựa vào bản lĩnh của Diệp Ân Tuấn, muốn đổi một căn phòng cũng không phải là chuyện gì khó.

Quả nhiên là trôi qua không tới mấy phút, Diệp Ân Tuấn nói là xong rồi.


Thẩm Hạ Lan kéo Hồ Ngọc Duyên đi vào căn phòng sát vách.

Ba người vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Dật Hiên truyền đến.

“Có lời gì mà nhất thiết phải nói ở trước mặt của tôi?”
“Dật Hiên, mẹ nghe nói con bị tai nạn giao thông, sao rồi, con đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Lúc giọng nói của Lưu Mai vang lên, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều rất kinh ngạc.

Thật sự là Lưu Mai.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn chìm xuống mấy phần.

Thẩm Hạ Lan ra hiệu cho anh bình tĩnh, đừng nóng vội.

Tay của Hồ Ngọc Duyên nắm chặt lại với nhau, trên mặt vô cùng căng thẳng.

Lưu Mai là nút thắt của Tống Dật Hiên, lúc Tống Dật Hiên bị đả kích ra nước ngoài du lịch, chắc là anh cũng hi vọng có thể gặp được Lưu Mai đúng không?
Đáng tiếc là anh ta không gặp được, chỉ có thể trở về..

 
Chương 1433: 1433: Chương 1432





Bây giờ Lưu Mai gọi điện thoại cho anh ta còn hẹn gặp mặt ở đây, thế mà Tống Dật Hiên lại không nói với cô một lời nào.

Mặc dù biết mình với anh ta không phải là đến với nhau vì tình yêu, nhưng mà Hồ Ngọc Duyên vẫn vô cùng đau lòng.

Giọng nói của Tống Dật Hiên mang theo một tia trào phúng.

“Tôi có khỏe hay không, bà không có mắt à? Không nhìn thấy?”
Lời nói này làm Lưu Mai sững người một lúc.

Trong trí nhớ của bà ta, cho đến bây giờ Tống Dật Hiên chưa từng nói chuyện với mình như thế, giọng điệu nói chuyện giống với Tống Hải Đình, tại sao lại dùng ở trên người của bà ta vậy chứ?
Lưu Mai nhíu mày một chút rồi nói: “Dật Hiên, con có thái độ gì vậy?”
“Bà muốn tôi có thái độ gì với bà? Một quân cờ mà ngay cả việc sinh ra cũng bị mẹ mình lên kế hoạch, đây bà muốn tôi dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với bà? Che chở bảo vệ cho bà giống như trước kia, mẹ hiền con hiếu? Bà không cảm thấy quá dối trá à?”
Tống Dật Hiên cười lạnh, tự giễu.


Rốt cuộc sắc mặt của Lưu Mai cũng đã trầm xuống.

“Vì một đứa Thẩm Hạ Lan mà con lại đối với mẹ ruột của mình như thế, ba của con dạy con như vậy à?”
“Tôi nghĩ chắc có lẽ là trí nhớ của bà đã xuất hiện sai lầm rồi, Tống Hải Đình dạy dỗ tôi? Bà cảm thấy có khả năng không? Qua nhiều năm như thế, tôi cho rằng bà mới chính là sự ấm áp của tôi, nhưng mà tôi không ngờ tới bà lại cho tôi một dao chí mạng, bây giờ nói những cái này không có ý nghĩa gì hết.

Bà tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Lưu Mai còn muốn dạy dỗ Tống Dật Hiên một phen, nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, cho nên không nói nữa.

Bà ta bình tĩnh một chút rồi nói: “Nghe nói là con sắp kết hôn, đối tượng là con gái nhà họ Hồ, là nhà họ Hồ đế vương trên biển?”
Ánh mắt của Tống Dật Hiên híp lại một chút, lập tức châm chọc.

“Sao vậy, bà lại muốn có được thứ gì đó từ nhà họ Hồ à, hay là cảm thấy để cho con của bà làm con rể đến nhà rồi nhà họ Hồ sẽ cho bà chút gì đó?”
“Con nói cái gì vậy.”

Lưu Mai phịch một tiếng đẩy ngã chén trà.

Trước kia, lúc bà ta giả điên cũng ném đồ như thế này, lúc đó Tống Dật Hiên cảm thấy bà ta rất đáng thương, chỉ cần không làm tổn thương tới mình thì sao cũng được.

Bây giờ Lưu Mai tiếp tục ném đồ, Tống Dật Hiên lại cảm thấy vô cùng châm chọc.

“Sao vậy, tôi nói trúng tim đen của bà rồi à, bà lợi dụng tôi xong lại muốn đến lợi dụng vợ tôi, ai cho bà thể diện để bà cảm thấy tất cả chuyện này đều là lẽ đương nhiên? Tôi là do bà sinh ra, bà lợi dụng tôi thì cũng được đi, nhưng mà Ngọc Duyên không phải là con gái của bà, bà không có quyền đó, cũng không có tư cách có ý đồ với cô ấy, một đồng tiền cũng không được!”
Lời nói này của Tống Dật Hiên đã hoàn toàn chọc giận Lưu Mai, lại làm cho ánh mắt của Hồ Ngọc Duyên nổi lên một tầng hơi nước.

Anh ấy lại bảo vệ mình như thế.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng thở phào một hơi.

Cũng may là cái tên khốn nạn Tống Dật Hiên này vẫn còn có chút đầu óc, vẫn biết yêu thương vợ mình, nếu không thì cứ chờ một lát nữa xem cô sẽ xử lý anh ta như thế nào.

Lưu Mai tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, thiếu chút nữa là tắt nghẽn cơ tim.

Bà ta trừng Tống Dật Hiên, lại phát hiện đứa con trai này có chút khác thường..

 
Chương 1434: 1434: Chương 1433





“Không phải là con chỉ thích Thẩm Hạ Lan thôi à, từ lúc nào lại quan tâm tới con gái nhà họ Hồ như thế?”
“Tôi có thích ai cũng không liên quan gì tới bà, với lại làm sao bà biết tôi không thích Ngọc Duyên cơ chứ? Bà cảm thấy nếu như tôi không thích thì tôi sẽ lấy cô ấy à, tôi không phải là một người bởi vì tương lai mới chấp nhận kết hôn, tôi và bà không giống nhau, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với người mà mình không yêu.”
Câu nói này của Tống Dật Hiên làm mắt của Hồ Ngọc Duyên mở to.

Cô ta nghe thấy cái gì đây?
Thẩm Hạ Lan cũng vui mừng.

Xem ra Tống Dật Hiên thật sự có tình cảm với Hồ Ngọc Duyên.

Tốt quá đi.

Lưu Mai lại tức giận gần chết.


“Yêu một người không nên là mãi mãi ư?”
“Không phải là duyên phận của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải bán mạng đợi cả một đời? Hạ Lan là em họ của tôi, dù có đánh gãy xương cốt thì mạch vẫn còn nối với nhau, từ khi bắt đầu yêu đương với Trương Mẫn, tôi đã buông bỏ tình cảm em ấy, nhưng mà em ấy là người thân của tôi, bà đừng có nghĩ là động vào em ấy.”
Lời này của Tống Dật Hiên rất đúng.

Lưu Mai bị chọc giận quá hóa cười.

“Mẹ sinh ra con, con lại giúp người ngoài mà nói chuyện với mẹ như thế à? Mẹ mặc kệ trong lòng của con suy nghĩ mẹ như thế nào, con nghe cho rõ đây, Hồ Ngọc Duyên muốn làm con dâu của mẹ thì nhất định phải giúp mẹ một chuyện, nếu không thì đừng có nghĩ đến có thể bước chân vào nhà họ Tống.”
“Hình như là hiện tại bà Tống cũng không phải là bà.”
Câu nói này của Tống Dật Hiên như đâm vào tim.

Sắc mặt của Lưu Mai âm u.


Tống Dật Hiên lại không thèm để ý chút nào mà nói: “Tôi khuyên bà vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, trước khi đến đây tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây thôi, bà là tội phạm chạy trốn, trên người có bản án, nếu như không muốn bị bắt ở đây thì đi nhanh lên.

Tôi không quan tâm bà có âm mưu gì, bà đừng nghĩ có thể lợi dụng hôn lễ của tôi, càng đừng đến bắt chẹt vợ tôi, nể tình bà sinh ra tôi, tôi chỉ nói đến thế thôi, về phần sau này bà đi như thế nào tự bà nhìn xem mà xử lý.”
“Mày nói cái gì, cái thằng con bất hiếu này.”
Lưu Mai tức giận, hận không thể trực tiếp nổ súng bắn chết đứa con trai bất hiếu này, nhưng mà ở phía xa xa lại truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Tống Dật Hiên thật sự báo cảnh sát?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu của Lưu Mai, bà ta không kịp suy nghĩ cái gì thêm, đột nhiên đứng dậy rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ lầu hai.

Tống Dật Hiên nở một nụ cười khổ.

Hồ Ngọc Duyên hận không thể chạy qua đó ôm lấy Tống Dật Hiên, nhưng mà lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Bây giờ chị đi qua đó chẳng phải sẽ cho anh ấy biết chị nghe thấy hết mọi chuyện rồi à, nói ngẫu nhiên gặp nhau cũng hơi ngượng, huống hồ gì bây giờ là lúc anh ấy đang yếu đuối nhất, sẽ không muốn để chị nhìn thấy anh ấy như thế này đâu.”
Thẩm Hạ Lan vẫn hiểu rất rõ Tống Dật Hiên..

 
Chương 1435: 1435: Chương 1434





Bây giờ trong lòng của Tống Dật Hiên đang khổ sở muốn chết, một mình anh ta đốt một điếu thuốc hung hăng hít một hơi.

Một người mẹ giống như là Lưu Mai khiến cho anh ta không biết phải làm như thế nào, anh ta cũng không muốn đưa Lưu Mai vào trong cục cảnh sát nhưng mà Lưu Mai tự do ở bên ngoài một ngày, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên sẽ gặp một phần nguy hiểm, đặc biệt là hiện tại Lưu Mai còn đánh chủ ý ở trên người của Hồ Ngọc Duyên, Tống Dật Hiên thật sự vô cũng khổ sở.

Tại sao Lưu Mai lại ích kỷ như thế?
Tại sao không thể vì đứa con trai này mà suy nghĩ một chút?
Nhưng mà tại sao những thứ này đều không có một đáp án.

Hồ Ngọc Duyên lo lắng nhìn phía đối diện, hận không thể bước qua đó an ủi anh ta một chút, người đàn ông này thật sự làm cho người khác phải đau lòng, nhưng mà cô ta không thể.

Thẩm Hạ Lan nói rất đúng, Lưu Mai chính là vết sẹo ở trên ngực của Tống Dật Hiên, bây giờ Lưu Mai tự tay mở vết sẹo này ra, máu me đầm đìa, vô cùng khó coi, đương nhiên là anh không hi vọng mình nhìn thấy.


Trải qua chuyện như vậy, Hồ Ngọc Duyên cũng vậy, Thẩm Hạ Lan cũng vậy, đều không có tâm trạng dùng cơm.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Chúng ta về trước đi, chị…”
“Chị ở đây một lát.”
Hồ Ngọc Duyên không muốn đi.

Bởi vì Tống Dật Hiên còn ở đây, cô không yên lòng.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên biết tâm tư của cô, cô không nói thêm cái gì mà nắm tay của Diệp Ân Tuấn đi khỏi đó.

Ở bên ngoài đều là xe của cục cảnh sát, giống như là đang tìm kiếm người nào đó, xem ra Tống Dật Hiên thật sự báo cảnh sát.

Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên làm chuyện này không hề dễ dàng, dù sao thì người kia vẫn là người mẹ mà mình quan tâm.


Cô thở dài một hơi.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên tự có tính toán, nếu như chỉ là một mình anh ta thì có thể dễ nói, nhưng mà hiện tại anh ta là chồng, không thể không suy nghĩ cho Hồ Ngọc Duyên, hơn nữa trong lời nói lúc nãy của Lưu Mai cũng đã nói rõ có vẻ như là bà ta đang đánh chủ ý vào nhà họ Hồ, như thế này là không tốt.”
“Chuyện kinh doanh của nhà họ Hồ chủ yếu là ở trên biển, chẳng lẽ là Lưu Mai muốn lợi dụng tuyến đường biển của nhà họ Hồ để làm cái gì đó?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nhíu chặt lại.

Sắp đến tết rồi, mấy cái tên xấu xa này có hết chuyện không chứ?
Chẳng lẽ là năm mới còn muốn làm yêu tinh?
Nghĩ đến đây, trong lòng của cô liền không thoải mái.

“Lần trước Lưu Mai có thể chạy trốn, thế mà còn có gan trở về, cũng không sợ bị bắt đi?”
“Nếu như đã dám trở về thì đương nhiên còn có kế hoạch khác, có lẽ không chỉ có một mình Lưu Mai trở về, mấy ngày nay em phải chú ý một chút, không có chuyện gì thì đừng có chạy loạn khắp nơi.”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Em cũng không đi đâu hết, em muốn về chỗ của ông ngoại ôn chuyện với Dư Khinh Hồng, cũng không biết khoảng thời gian này ông ngoại đã huấn luyện cô ta như thế nào rồi..

 
Chương 1436: 1436: Chương 1435





Vừa nghĩ tới Dư Khinh Hồng, Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.

Có thể để cho ông cụ Tiêu giày vò Dư Khinh Hồng, đây cũng coi như là một suy nghĩ kỳ quái của Thẩm Hạ Lan.

“À đúng rồi, ở bên phía Mike…”
“Anh ta không có chuyện gì đâu, anh đã liên lạc với anh ta rồi, biết được chuyện đó là do Dư Khinh Hồng đã làm, Mike đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta đã về nước, anh ta không muốn biết kết cục của Dư Khinh Hồng.

Trong nhà đã quyết định hôn sự cho anh ta, trước kia anh ta vô cùng kháng cự, bây giờ nói là muốn trở về xem mắt, nếu như cảm thấy tốt thì sẽ thử hẹn hò, chắc có lẽ là không bao lâu nữa sẽ kết hôn.”
Câu nói cuối cùng của Diệp Ân Tuấn đã để Thẩm Hạ Lan yên lòng.

“Như vậy cũng tốt, em sợ bởi vì chuyện của Dư Khinh Hồng mà làm tình cảm anh em giữa anh và Mike bị lạnh nhạt.”
“Sao có thể, Mike không phải là người như vậy.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan đang nói cái này, anh không thể nhịn cười.


Sau khi hai người lên xe thì rời khỏi sân bay, đi đến nhà hàng gần đó ăn chút gì đó.

Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi tốt, mắt của Diệp Ân Tuấn thì có quầng thâm.

Lần này đi ra ngoài đúng là không gặp nguy hiểm, nhưng mà cũng đủ mệt mỏi.

Thẩm Hạ Lan đau lòng nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi, Trương Linh nói là bà ấy muốn xem sách cổ, anh cảm thấy như thế nào?”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, trước hết anh để Tống Đình xuất bản ra một bản đưa cho Tô Nam, mặc dù là đồ của nhà họ Trương, nhưng mà nếu như thím Trương đã đưa chiếc nhẫn cho Minh Triết, vậy thì Minh Triết có quyền quản lý quyển sách cổ này, anh cảm thấy đều học y, đưa cho vợ chồng Tô Nam xem thử, nói không chừng sẽ có kết quả không tưởng.”
“Em cũng có ý này.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về, Tống Đình được phái đi làm chuyện này.

Trương Linh vẫn còn đang ở nước T, tạm thời không gấp gáp trở về, cho nên vẫn còn có thời gian để làm ra một bản.


Hai người trở về nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn tắm rửa một cái rồi liền đi ngủ.

Thẩm Hạ Lan không ngủ được, thấy Diệp Tranh không có ở trong nhà, Diệp Minh Triết cũng không có ở đây, cô không khỏi có chút buồn bực.

“Má Hoàng, bọn nhỏ đâu rồi?”
“Cậu chủ Diệp Tranh với cậu chủ Minh Triết nói là muốn ra ngoài đi chơi, không cho người đi theo, cũng không biết là đi đâu nữa, còn cô chủ Nghê Nghê thì đang ở nhà họ Hoắc.”
“À, được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhún vai, cảm thấy đi ra ngoài một chuyến mà không mua quà gì cho bọn nhỏ, như vậy là không phù hợp.

Cô thừa dịp lúc Diệp Ân Tuấn đang nghỉ ngơi thì lái xe đi đến cửa hàng.

Lúc đi vào trong khu dành cho trẻ em, Thẩm Hạ Lan xem đi xem lại, mấy món đồ chơi bình thường đối với Diệp Minh Triết mà nói quả thật không có tính khiêu chiến, không bằng đi mua quần áo đi.

Thẩm Hạ Lan mua cho bọn nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo, sau đó lại mua chút đồ ngọt rồi về nhà.

Minh Triết và Diệp Tranh vẫn còn chưa về nhà, Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc..

 
Chương 1437: 1437: Chương 1436





Cô mở máy vi tính lên trực tiếp gọi video cho Triệu Tâm Hằng.

“Tổng giám Triệu, ở bên phía Mạnh Điềm Điềm như thế nào rồi?”
Triệu Tâm Hằng không nghĩ tới là lúc này Thẩm Hạ Lan sẽ gọi điện thoại video cho mình, vội vàng nói: “Đã xử lý tốt rồi, trước mắt đang quay phim, nhưng mà bởi vì bị ảnh hưởng chuyện lần này, vai nữ chính đã biến thành nữ phụ.”
“Trước tiên cứ quay đi, quan sát cho cẩn thận, tôi sợ là còn có những công ty khác đang ngán chân chúng ta.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút rồi hỏi: “À đúng rồi, lúc nào thì đĩa nhạc của Tử Thất sẽ được phát hành?”
“Sẽ nhanh thôi, nhân vật tôi có ý muốn tìm người có nhiều fan phối hợp quay mv với Lam Tử Thất, như thế này có thể để Lam Tử Thất lộ diện, còn có thể mở rộng sức ảnh hưởng của album.

Sếp Thẩm, cô cảm thấy như thế nào?”
Đương nhiên là đề nghị của Triệu Tâm Hằng rất tốt.


Lúc trước Thẩm Hạ Lan cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà đoạn thời gian trước chuyện của Mạnh Điềm Điềm làm cho công ty không dễ kí hợp đồng với người khác cho lắm.

Bây giờ chuyện của Mạnh Điềm Điềm đã được giải quyết, muốn ký hợp đồng với sao hot cũng không phải là không thể, có điều là trong thời khắc mấu chốt như thế này phải chọn ai đây?
“Cô có ứng cử viên thích hợp chưa?”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Triệu Tâm Hằng lắc đầu.

“Trước kia tôi đã suy nghĩ để Phương Nguyên dẫn dắt cho Lam Tử Thất, nhưng mà gần đây tôi nghe nói anh ta đang ở ẩn rồi, tôi đã nhìn trúng Phương Thạc của M lạc đoàn, nhưng mà người này không dễ mời cho lắm, gần đây M lạc đoàn rất nổi tiếng, Phương Thạc lại càng nổi tiếng làm cho người ta phải đỏ mắt.

Chúng ta chỉ là một công ty nhỏ, ngày hôm qua tôi vừa mới thử liên lạc với người đại diện của bọn họ, nhưng mà ngay cả cuộc hẹn cũng không được sắp xếp.”
Triệu Tâm Hằng thực sự rất ấm ức.

Mặc dù hiện tại công ty của bọn họ vẫn còn là công ty nhỏ, nhưng mà bối cảnh rất hùng hậu, làm sao những người kia lại có mắt chó xem thường người khác mà từ chối bọn họ?
Thẩm Hạ Lan thì lại không tức giận như thế.


Công ty vừa mới được thành lập không bao lâu, vẫn còn chưa có tiếng tăm gì trong giới, muốn ký kết với sao hot đương nhiên là có chút khó khăn.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan không muốn từ bỏ.

“Phương Thạc ấy thật sự có thể dẫn dắt Tử Thất à?”
“Chắc chắn có thể.”
Nghe thấy Triệu Tâm Hằng đảm bảo như thế, Thẩm Hạ Lan vỗ ngực nói: “Được, chuyện này cứ giao cho tôi, để tôi đi thử một chút.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cúp máy.

Chuyện của giới giải trí đương nhiên phải là người trong giới giải trí xử lý tương đối tốt hơn.

Thẩm Hạ Lan nhớ đến Phương Nguyên.

Mặc dù bây giờ anh ta vẫn còn đang dấn thân vào chuyện tranh đoạt quyền lợi, nhưng mà gọi một cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ, chắc là chuyện này đối với anh ta mà nói cũng chỉ là nhấc tay một cái mà thôi?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không cảm thấy mình nghĩ như vậy có cái gì không đúng..

 
Chương 1438: 1438: Chương 1437





Cô gọi điện thoại cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên thật sự bất ngờ khi Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho mình, không khỏi ngây ra một lúc.

“Hạ Lan?”
“Đang bận cái gì à?”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Thẩm Hạ Lan làm Phương Nguyên sững sờ thêm nữa.

“Không có gì, không bận gì hết.”
“Giúp tôi một chút chuyện.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng.

Phương Nguyên không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan lại mở miệng cần sự giúp đỡ của mình, anh ta vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh có quen với Phương Thạc không, tôi muốn mời anh ta quay một mv với người mới là Lam Tử Thất của công ty chúng tôi, để cho album của Tử Thất có bước đệm.

Nhưng mà chúng tôi không thể hẹn Phương Thạc, anh có thể giúp đỡ hẹn một chút được không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Phương Nguyên dừng lại một chút, lúc này mới kịp phản ứng mình cũng là người trong giới giải trí.

Mấy ngày nay tranh quyền đoạt thế ở nước T làm cho anh ta sắp quên mất mình vẫn là người nổi tiếng trong giới giải trí.

Nếu Thành Lâm vẫn còn sống, chuyện này cứ để Thành Lâm xử lý là được rồi, nhưng mà bây giờ…
Ánh mắt của Phương Nguyên tối lại.

“Được, cứ để anh xử lý, chờ tin tức của anh đi.”
Giọng nói của Phương Nguyên khàn khàn.


“Cảm ơn anh.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong, dừng lại một chút rồi nói: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Một tiếng gọi “anh” này lập tức làm hốc mắt của Phương Nguyên đỏ lên.

Mấy năm trước ở bên cạnh của anh ta còn có Thành Lâm, bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta lẻ bóng chém giết vật lộn trong hang sói, những âm mưu tối tăm không thấy ánh mặt trời sắp làm cho anh ta phát điên, thậm chí anh ta cảm thấy có phải mình bị tinh thần phân liệt rồi không.

Bây giờ một tiếng gọi anh của Thẩm Hạ Lan giống như một dòng suối chảy vào trong đáy lòng, làm cho trái tim lo lắng của anh ta lập tức trở nên thoải mái.

“Em gọi anh là cái gì?”
“Anh, có một vài người mất rồi thì chính là mất rồi, cứ đặt người đó ở trong lòng, đừng tự làm khó mình.

Em biết bây giờ anh không dễ chịu, nhưng mà sẽ tốt thôi, tin tưởng em đi.”
Thẩm Hạ Lan không biết an ủi người khác như thế nào, nhưng mà bây giờ cô rất muốn có thể an ủi Phương Nguyên.

Thẩm Hạ Lan hiểu rõ nỗi đau mất đi người mình yêu nhất là như thế nào, đó chính là sống không bằng chết, nhưng mà anh ta vẫn còn chưa chết, đây mới chính là tàn nhẫn nhất.

Trong mắt của Phương Nguyên lập tức rơi xuống một giọt nước mắt..

 
Chương 1439: 1439: Chương 1438





Anh ta ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, lại cắn chặt môi, anh ta sợ là mình mở miệng thì sẽ bật khóc.

Giờ phút này anh ta thật sự cảm thấy anh ta không chỉ có một mình.

“Khi nào em sẽ đến?”
Phương Nguyên vẫn còn nhớ rõ Diệp Ân Tuấn đã đồng ý với mình sau khi chuyện ở bên này xử lý xong xuôi thì sẽ đến nước T thăm mẹ của anh ta.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng biết cái này, cô thật sự rất muốn nói cho Phương Nguyên biết là cô vừa mới trở về từ nước T, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.

“Năm sau đi.”
Thẩm Hạ Lan không dám nói ngày, chuyện này thật sự không có cách nào nói chính xác.

“Được, anh chờ em.”
Phương Nguyên lại tin là thật.


Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy đối xử với Phương Nguyên như thế này thật sự rất tàn nhẫn.

Sau khi cúp điện thoại, một lúc lâu sau tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vẫn không thể bình tĩnh.

Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang nghỉ ngơi, Thẩm Hạ Lan biết là lúc ở nước T anh đã lo lắng hết mực, chỉ là hiện tại ở trong lòng của cô không dễ chịu cho lắm.

Cô muốn đi thăm ông ngoại.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan liền gọi má Hoàng tới, thấp giọng nói: “Tôi đến nhà của ông ngoại tôi một chuyến, nếu chồng tôi tỉnh dậy thì nói anh ấy gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi mợ chủ.”
Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo rồi ra khỏi cửa.

Lúc đến nhà ông cụ Tiêu, Dũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở cửa ngây ra một lúc, nhưng mà vẫn rất vui vẻ: “Cô chủ mới về đó ư?”
“Ừm, ông ngoại có ở nhà không?”
“Có, Dư Khinh Hồng cũng ở đây.”
Dũng sợ Thẩm Hạ Lan quên mất có một người là Dư Khinh Hồng, vội vàng nhắc nhở.


Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Ở thì thế nào, tôi sợ cô ta chắc?”
Dũng sờ mũi rồi nói: “Sợ thì không đến nỗi nào, mấy ngày nay bị ông cụ dạy dỗ thảm rồi, đang kêu gào muốn về nhà.

Nhưng mà Dư Dương đã chết rồi, về đâu đây?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống.

Đúng vậy đó, Dư Dương chết rồi, chắc chắn Dư Khinh Hồng đã biết chuyện đó, không chừng là bây giờ đang rất hận mình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chỉnh lý lại tâm trạng của mình, nở nụ cười bước vào trong.

“Ông ngoại, cháu về rồi.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ cất cao giọng nói, lập tức khiến ông cụ Tiêu và Dư Khinh Hồng trong phòng khách đều nhìn lại.

Ông cụ Tiêu vẫn cầm tờ báo mà đọc, còn Dư Khinh Hồng thì đứng trong góc phòng, có vẻ như là bị phạt đứng?
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy buồn cười.

Lớn cỡ nào rồi?.

 
Chương 1440: 1440: Chương 1439





Thế mà còn bị phạt đứng.

“Ông ngoại, ông làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan dùng miệng chỉ Dư Khinh Hồng.

Ánh mắt của Dư Khinh Hồng gần như biến thành lưỡi kiếm sắc bén, hận không thể dùng ánh mắt chém Thẩm Hạ Lan thành muôn mảnh.

Chính là người phụ nữ này đã giết ba của cô ta, cướp mất mẹ của mình, bây giờ còn lợi dụng ông cụ Tiêu để tra tấn mình.

Cô ta quả thật đáng chết vạn lần.

Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm đến sự hận thù trong mắt của Dư Khinh Hồng, ngược lại còn cười không dứt.

Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan thuận mắt cỡ nào, lại nhìn Dư Khinh Hồng khó chịu cỡ nấy.


Tốt xấu gì Dư Khinh Hồng cũng là con gái của Tiêu Ái, tại sao lại không hề giống Tiêu Ái một chút nào?
Không chỉ có như thế, còn thích làm nũng, quả thật bị dạy hư rồi.

“Ừ, còn có thể như thế nào nữa, ngay cả tư thế quân đội mà nó cũng luyện không được, ông đang phạt nó luyện cho thật tốt.”
Ánh mắt và ngữ khí của ông cụ Tiêu đều mang theo một tia ghét bỏ.

Nếu như Dư Khinh Hồng không phải là con của Tiêu Ái, nói không chừng ông cụ Tiêu còn không thèm để ý dung mạo của cô ta là tròn hay dẹp.

Sau khi nói xong lời này, ông cụ Tiêu vội vàng quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan, mặt mày lập tức tràn đầy niềm vui.

“Lần này ra ngoài đi chơi có vui không?”
“Dạ vui, nhưng mà không mang quà về cho ông ngoại, ông ngoại sẽ không tức giận chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.


Ban đầu đã muốn mua thứ gì đó cho ông cụ Tiêu, đáng tiếc bởi vì chuyện của tam điện hạ mà làm bọn họ chật vật chạy trở về.

Sớm muộn gì cũng sẽ tính chuyện này với tam điện hạ.

Ông cụ Tiêu lại cười ha hả: “Mang quà gì chứ, cháu vui vẻ là ông ngoại đã vui vẻ rồi.”
Dư Khinh Hồng nhìn bầu không khí vui vẻ hòa thuận giữa ông cụ Tiêu và Thẩm Hạ Lan, lại nhớ đến mấy ngày nay ông cụ Tiêu đối xử nghiêm khắc với mình, trong mắt không khỏi bắn ra ánh sáng âm độc.

Ông già thối.

Đúng là không biết điều.

Ông ta lại thích Thẩm Hạ Lan như thế.

Tại sao người nào cũng thích Thẩm Hạ Lan?
Mẹ Tiêu Ái cũng như vậy bây, giờ ông cụ Tiêu cũng như vậy.

Cô ta sẽ cho bọn họ phải hối hận!
Nhất định!.

 
Chương 1441: 1441: Chương 1440





Thẩm Hạ Lan không xem nhẹ ánh mắt ngoan độc của Dư Khinh Hồng, chính xác mà nói kể từ khi cô bước vào cửa, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn chú ý tới Dư Khinh Hồng.

So sánh với Dư Khinh Hồng của lúc trước, bây giờ cô ta càng thêm âm lãnh, thậm chí còn mang theo một tia tàn độc không thể che dấu.

Thẩm Hạ Lan cười nhạt nhìn Dư Khinh Hồng cô nói: “Ánh mắt đó của cô là có ý gì vậy muốn ăn tôi hả tôi làm gì sai à?”
Ông cụ Tiêu lập tức nhíu mày.

“Lại muốn giở trò gì nữa đây? Cô trừng Hạ Lan làm cái gì, là tôi phạt cô đứng, sao nào? Cô không phục hả, có ý kiến với tôi?”
Lời này của ông cụ Tiêu rất nghiêm khắc, dọa Dư Khinh Hồng vội vàng thu liễm ánh mắt của mình, thấp giọng nói: “Không có, ông ngoại, làm sao cháu dám có ý kiến với ông được.”
“Bên ngoài một vẻ trong lòng một vẻ, nếu như cô không phải là con của Tiêu Ái, tôi căn bản sẽ không quan tâm tới cô, xem xem mấy năm gần đây cô bị người ba thấp kém của mình nuôi dạy thành cái bộ dạng gì rồi, hiện tại còn không chịu uốn nắn, sau này cô sẽ bước đi trên con đường như thế nào?”
Vừa nghĩ tới Dư Dương, cả người của ông cụ Tiêu liền muốn bốc hỏa.


Dư Khinh Hồng bị dạy dỗ không dám thở mạnh một hơi, vội vàng cúi đầu xuống, cũng làm cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta, không biết rốt cuộc là trong lòng của cô ta đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vậy thì nhếch miệng mỉm cười, cô nói: “Ông ngoại, đừng nóng giận mà, từ từ dạy dỗ, dù sao cũng là con gái của mẹ, là cháu ngoại nhà họ Tiêu, nếu như ra ngoài thì cũng đại diện cho mặt mũi của nhà họ Tiêu mà có đúng không?”
Dư Khinh Hồng nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu lên quét mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, trong ánh mắt mang theo một tia tức giận và độc ác.

Thẩm Hạ Lan đang trắng trợn giật dây kêu ông cụ Tiêu dạy dỗ mình ở trước mặt của mình, không hề che giấu chút nào.

Đối với hận thù của Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan căn bản không để vào trong mắt, vốn dĩ không có cách nào chung sống hòa bình, cần gì phải giả vờ như là chị em tình thâm.

Cô cười lạnh một tiếng, sau đó lại nói với ông cụ Tiêu: “Ông ngoại, cháu có chút chuyện muốn nói với ông, chúng ta vào trong thư phòng nha?”
Dư Khinh Hồng lại nhíu mày.


Thẩm Hạ Lan muốn nói gì với ông cụ Tiêu?
Thế mà lại giấu diếm cô ta.

Chẳng lẽ là đang nghỉ cách để ông cụ Tiêu giày vò mình như thế nào?
Dư Khinh Hồng cảm thấy tất cả những gì mà ông cụ Tiêu làm đều là do Thẩm Hạ Lan thúc đẩy ở phía sau, cô ta không khỏi hận Thẩm Hạ Lan thấu xương.

Một ngày nào đó cô ta muốn để Thẩm Hạ Lan quỳ gối ở trước mặt mình, cầu xin mình mới được.

Thẩm Hạ Lan mới không có tâm tư quan tâm Dư Khinh Hồng suy nghĩ cái gì, cô nhìn ông cụ Tiêu, ánh mắt khá là mong chờ.

Đương nhiên ông cụ Tiêu sẽ không thể không cho Thẩm Hạ Lan thể diện, vội vàng bỏ tờ báo xuống, cười nói: “Được, chúng ta vào thư phòng.”
“Ông ngoại, ông đi chậm một chút.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đỡ ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu cười nói: “Già rồi, Hạ Lan nhà chúng ta cần phải đến đây thăm ông già này của cháu nhiều thêm một chút.”.

 
Chương 1442: 1442: Chương 1441





“Ông ngoại không già chút nào hết, đây là gừng càng già càng cay.”
Cái miệng nhỏ của Thẩm Hạ Lan rất ngọt.

Dư Khinh Hồng nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ như thế, cô ta tức đến nỗi thiếu chút nữa cắn nát hàm răng trắng.

Hiện tại Thẩm Hạ Lan không có tâm tư để so đo với Dư Khinh Hồng, sau khi cô đỡ ông cụ Tiêu vào trong thư phòng thì khóa trái cửa lại.

Nhìn thấy cô cẩn thận như vậy, ánh mắt của ông cụ Tiêu tối xuống mấy phần.

Trong nhà có Dư Khinh Hồng, thật sự rất phiền phức.

“Đề phòng nó hả?”
“Xem là như vậy.”
Thẩm Hạ Lan không phủ nhận.


Cô đỡ ông cụ Tiêu ngồi xuống ghế, sau đó nhìn ông cụ Tiêu chăm chú rồi hỏi: “Ông ngoại, ông có còn nhớ rõ khi trước quà cưới ông tặng cho bà ngoại là vật gì không?”
Câu nói này làm ông cụ Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt của ông cũng có chút mông lung.

Cái bà già ấy.

Hình như là chuyện rất xưa.

Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu lâm vào trong hồi ức, cũng không hối thúc ông mà là đi đến một bên lấy ấm trà bắt đầu pha trà cho ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng đã nhớ tới dáng vẻ ban đầu của vợ trong trí nhớ của mình.

Lúc đó bà mặc một chiếc áo khoác đỏ, sợi bông rách rưới, bởi vì gia đình bị xếp vào loại hắc ngũ cho nên đi đường không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.

Ông quen biết bà như thế nào vậy nhỉ?

À đúng rồi, là bởi vì lúc đó có người công khai xử lý tội của bà, đã nắm kéo quần áo của bà, bởi vì quá mức dữ dội cho nên kéo rách một góc quần áo của bà.

Lúc đó ông đứng gần đó cảm thấy dáng vẻ của bà vô cùng đáng yêu, làm cho người ta thương tiếc, cho nên không tự chủ được mà cởi áo khoác ra bọc bà lại.

Lúc đó ánh mắt của bài nhìn mình là sự cảm kích, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái, bởi vì bối cảnh gia đình hùng mạnh, ông cụ Tiêu cũng không bởi vì hành động này mà nhận phải trừng phạt và quở trách, ngược lại là bà lại thay ông mà chịu đựng mọi thứ.

Thời đại ấy thật sự không phân rõ trắng đen, người ở bên ngoài nhìn xem ông cụ Tiêu có lòng tốt là kết quả của việc bà cố ý quyến rũ, cho nên sau đó bà lại bị công khai xử tội nặng hơn.

Ông cụ Tiêu cảm thấy có lỗi với bà, cho nên thỉnh thoảng sẽ trợ giúp bà một vài chuyện, lại không ngờ tới trái tim của hai người càng ngày càng gần nhau.

Sau này, cuộc cách mạng kết thúc, lịch sử đi vào quỹ đạo, gia đình của bà cũng đã được giải tội, bối cảnh gia thế của hai người ngang ngang nhau, đương nhiên bọn họ bắt đầu ở bên nhau.

Ông cụ Tiêu vẫn còn nhớ rõ lúc đó hai người bọn họ một người ở trong một người ở ngoài, cuộc sống xem như vui vẻ.

Lúc ông muốn lên chiến trường, bà khóc đỏ hai mắt, nhưng mà không níu kéo ông, một mình im lặng chờ đợi gánh chịu tất cả.

Bà tận hiếu thay ông, đưa tiễn ba mẹ của mình, năm đó mẹ của mình nằm liệt ở trên giường, mà ông bởi vì thân là quân nhân chấp hành nhiệm vụ ở khắp nơi, là bà đã hầu hạ mẹ chồng cả ngày lẫn đêm, không sợ khổ không sợ mệt, nhưng mà chưa từng than một câu ở trước mặt của ông.

Tại sao để cho hai người phải yêu nhau mà lại chia tay nhau chứ?
Cũng bởi vì Lưu Mai ra đời, cũng bởi vì ông cụ Tiêu bị người ta cắm sừng..

 
Chương 1443: 1443: Chương 1442





Bây giờ nhớ lại chuyện trước kia, lúc đó bà cụ Tiêu không cãi lại một câu nào, chỉ nói là mình có lỗi với ông, đồng ý ly hôn, đồng thời mang Lưu Mai đi.

Sau này, lúc biết ba ruột của Lưu Mai là phần tử khủng bố, thật ra ông cụ Tiêu rất hối hận.

.

Đam Mỹ H Văn
Bà là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lành như thế, làm sao có thể giấu diếm ông mà đi tìm người đàn ông khác, cho dù có bị người ta ức hiếp bà cũng sẽ sử dụng vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân và tôn nghiêm của ông, không phải sao?
Nhưng mà bà không làm như vậy.

Lúc ấy tưởng rằng bà không chịu đựng nỗi cô đơn cho nên mới đâm lao phải theo lao đi ngoại tình, bây giờ xem ra hình như là không có chuyện như vậy.

Có lẽ là lúc đó có uẩn khúc gì đó khó nói.


Nhưng mà bây giờ bà ấy cũng đã chôn mình dưới đất, cho nên bây giờ trong lòng của ông đều là sự áy náy, nhớ nhung điên cuồng, rốt cuộc không còn khả năng có thể nhìn thấy bà.

Ông cụ Tiêu vô cùng đau lòng.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảm xúc của ông thay đổi, cô rót cho ông một ly phổ nhị, thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu hỏi ông chuyện này không phải là để ông thương cảm.”
“Ông biết chứ, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại cuộc đời của mình, ông mới phát hiện người mà mình có lỗi nhất cả cuộc đời này chính là bà ngoại của cháu.

Lúc ông khốn khổ nhất, nghèo khó nhất, bà ấy ở bên cạnh ông, mà lúc ông có tiền đồ vô hạn, bà ấy lại rời khỏi ông.

Ngoại trừ những năm sống một cuộc sống nghèo khó, thất vọng, còn bị ông sỉ nhục, bây giờ nhớ đến, có lẽ là bà ấy có lời gì đó khó nói, mà ông cũng không phải là một người chồng đúng mực.”
Trong mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện ánh nước.

“Lúc bà sinh con ông không có ở bên cạnh bà ấy, lúc con gái cả bị người khác bắt cóc, ông bất lực, lúc con gái cả bị người khác ôm đi mất, ông lại càng không làm được gì, sau này ông cũng không tham dự nhiều vào quá trình trưởng thành của mẹ cháu.


Bây giờ nghĩ lại, vinh quang cả đời này của ông đều là do bà ngoại của cháu yên lặng nỗ lực mới lấy được, nhưng mà ông lại ép buộc bà ấy bỏ đi, lòng tự tôn và thể diện của đàn ông quan trọng như vậy à? Bây giờ già rồi mới biết được tất cả đều không bằng có người bạn già ở bên cạnh bầu bạn, đáng tiếc là lúc còn trẻ lại không hiểu đạo lý này.”
Ông cụ Tiêu có chút nghẹn ngào.

Thẩm Hạ Lan thấy mình khơi gợi lại chuyện thương tâm của ông cụ Tiêu, cô nói xin lỗi: “Ông ngoại, bà ngoại đã mất rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa, cháu chỉ muốn biết khi đó quà cưới mà ông tặng cho bà là cái gì, ông có còn nhớ rõ không?”
“Làm sao có thể quên được chứ, là một cái đồng hồ quả quýt, là trong quân đội đã thưởng cho ông khi ông lập công, còn có dãy số và tên của ông được khắc ở phía trên.

Lúc đó ông nói là huân chương quân công này có một nửa công lao của bà ngoại cháu, cho nên ông đã tặng đồng hồ quả quýt cho bà ngoại cháu, xem như là quà cưới, bà ấy cũng xấu hổ ngại ngùng đồng ý lời cầu hôn của ông, lúc đó ông và bà không lãng mạn như người trẻ tuổi bọn cháu đâu.”
Nhớ lại đoạn thời gian này, ông cụ Tiêu không khỏi nhịn cười.

Thẩm Hạ Lan lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong túi đưa cho ông cụ Tiêu.

“Ông ngoại, ông nhìn một chút đi, có phải là cái đồng hồ này không?”
Ông cụ Tiêu bỗng nhiên đơ người, rồi lại trở nên kích động.

Ông cầm lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong tay của Thẩm Hạ Lan, lật ra mặt sau, rõ ràng nhìn thấy tên của mình, chỉ có điều là chữ đã bị phai mờ một chút, hiển nhiên là được người ta thường xuyên vuốt ve.

Trong nháy mắt, khóe mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện một hàng nước mắt..

 
Chương 1444: 1444: Chương 1443





“Tại sao cái đồng hồ quả quýt này lại ở chỗ của cháu? Lúc trước khi mà bà ấy ra đi không mang theo cái gì hết, duy nhất chỉ có cái đồng hồ quả quýt này, ông…”
Ông ấy lại nghẹn ngào.

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất chua xót.

Cô bước ra phía trước ôm lấy ông cụ Tiêu, thấp giọng nói: “Ông ngoại, trong lòng của bà ngoại vẫn luôn có ông, cháu nghe nói cho đến khi bà ấy qua đời, trong tay vẫn còn cầm cái đồng hồ quả quýt này không chịu buông.”
“Cái bà này thật là bướng bỉnh, lúc trước bà ấy chỉ cần nhẹ nhàng nói với ông một câu, ông cũng sẽ không để cho bà ấy đi.”
Ông cụ Tiêu hối hận vì lúc đầu đã không làm như vậy.

Thẩm Hạ Lan không biết an ủi ông như thế nào, chỉ có thể nói: “Ông ngoại, cái đồng hồ quả quýt này là cháu lấy được từ trong tay của một người khác, bà ấy kêu cháu tặng cho ông.”
“Là ai?”
Ông cụ Tiêu vẫn còn chưa hồi thần thì đã nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Là Tiêu Nguyệt.”
Cái tên này làm ông cụ Tiêu đột ngột ngẩng đầu lên.


“Là ai?”
“Tiêu Nguyệt, bà ấy nói bà ấy là con gái cả của ông, là chị em sinh đôi với mẹ cháu, cháu cũng đã gặp bà ấy, đúng là dáng dấp giống với mẹ cháu y như đúc, kiểm tra DNA cũng giống nhau.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm ông cụ Tiêu ngây ngẩn cả người.

Trong mắt của ông có biểu cảm không tin, kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ.

Ông nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, thân thể khẽ run.

“Con bé đang ở đâu, tại sao lại không quay về? Nếu như con bé biết mình là con gái nhà họ Tiêu, tại sao lại không trở về thăm ông? Ông còn có thể sống thêm mấy năm nữa đâu?”
Hành động của ông cụ Tiêu nằm trong dự liệu của Thẩm Hạ Lan, đây cũng là lý do tại sao mà cô lại chờ lâu như thế, xác định Tiêu Nguyệt sẽ không gây ra chuyện gì có hại với ông cụ Tiêu thì mới dám nói với ông.

Chỉ là nhìn ông cụ Tiêu như thế này, lại nhớ đến thân phận của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan có hơi do dự.


Nói cho ông biết sự thật được không đây?
“Hạ Lan, có phải là cháu có chuyện gì đó giấu diếm ông ngoại không?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy dáng vẻ do dự của Thẩm Hạ Lan, trong lòng không khỏi bắt đầu chìm xuống.

“Chẳng lẽ là Nguyệt, con bé…”
“Không có đâu, dì cả sống rất tốt, lúc này không tiện trở về thăm ông, sau này sẽ về, dì ấy kêu cháu trước tiên đưa cái đồng hồ quả quýt này lại cho ông, nói là dì ấy rất nhớ ông.”
Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan vẫn không thể nhìn thấy ông cụ Tiêu đau khổ.

Ông cụ Tiêu lập tức kích động, không chịu được.

“Con bé biết ông là ba của con bé?”
“Biết chứ, hình như là dì cả biết hết tất cả mọi chuyện.”
Đây cũng là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan vừa mới nghỉ thông suốt.

Phương Nguyên đã từng nói trước khi mẹ của anh ta qua đời đã kêu anh ta phải tìm thấy em gái, đồng thời còn lừa dối Phương Nguyên, nói mình là em gái ruột của anh ta, Tiêu Nguyệt làm như vậy là có dụng ý gì chứ?
Lúc ấy Phương Nguyên là một đứa bé, cô cũng là một đứa bé, cũng không có bất cứ giá trị lợi dụng gì, ai cũng không biết thân phận thật sự của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại nói cho Phương Nguyên nghe từ sớm, mục đích nằm ở đâu?.

 
Chương 1445: 1445: Chương 1444





Là sợ hãi ba mẹ Thẩm đối xử với mình không tốt, hay là sợ tương lai một khi thân thế của mình bị phát hiện, ba mẹ Thẩm sẽ làm gì với cô, cho nên Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình và bảo vệ cho mình?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nghĩ như thế này cũng tốt quá, nhưng mà ngoại trừ tưởng tượng như thế này, cô cũng không thể tìm được những lý do nào khác để giải thích tại sao Tiêu Nguyệt lại muốn để Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình.

Bắt đầu từ khi tiếp xúc với Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan đã biết Tiêu Nguyệt biết rất rõ những chuyện xảy ra với cô và những người ở bên cạnh cô, bà vốn là người ngoài cuộc nhìn tình thế phát triển, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết bà ấy biết thân phận của mình từ khi nào, là bắt đầu từ lúc mới được sinh ra, bị Tiêu Ái thay thế?
Hay là từ lúc nào?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan có chút hỗn loạn.

Những vấn đề này cần phải chờ đến khi gặp Tiêu Nguyệt mới có thể hỏi rõ ràng.

Hiện tại ông cụ Tiêu bởi vì tìm được con gái cả bị mất tích mà đang vui vẻ không thôi.

Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đánh gãy cảm xúc vui mừng của ông, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu đi ra ngoài một lát.”

“Được được được.”
Ông cụ Tiêu cầm lấy cái đồng hồ quả quýt, nhớ đến con gái cả của mình, nhớ đến vợ của mình, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào.

Thẩm Hạ Lan quay người rời khỏi thư phòng.

Cô vừa mới ra khỏi thư phòng thì liền nhìn thấy Dư Khinh Hồng đang đứng ở cửa nghe lén.

Dư Khinh Hồng không hề có cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp đang nghe lén, thậm chí còn quang minh chính đại mà hỏi: “Dì cả? Mẹ còn có một người chị sinh đôi?”
“Từ nhỏ ba của cô giáo dục cô như thế nào vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là phi lễ chớ nghe?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Cũng bởi vì không muốn để cho cô ta biết, cho nên mới cố ý vào thư phòng nói chuyện, không ngờ tới là da mặt của Dư Khinh Hồng thật sự rất dày, thế mà còn đi theo sau.


Dư Khinh Hồng trầm giọng nói: “Cô tính toán tôi sau lưng tôi, tôi cũng nên nghe một chút, nếu không thì chết như thế nào còn không biết nữa là.”
“Nếu như tôi thật sự muốn chơi chết cô, cô cảm thấy là mình có thể sống đến bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta giống như là nhìn một kẻ ngốc, sau đó đi ngang qua bên cạnh cô ta.

Dư Khinh Hồng lập tức bị kích thích.

“Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì chứ? Cô với tôi đều là cháu ngoại nhà họ Tiêu, đều là con gái của Tiêu Ái, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình hơn người một bậc, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi lạnh nhạt hờ hững.”
Cô ta kéo cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thở phì phò trừng mắt nhìn cô.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Dư Khinh Hồng tức quá hóa giận thật sự rất buồn cười.

Cô nhìn cô ta rồi nói: “Không dựa vào cái gì hết, dựa vào nhân phẩm của tôi tốt hơn cô, dựa vào duyên số của tôi tốt hơn cô.

Sao vậy, không phục hả? Không phục thì cũng không có cách nào khác, ai kêu nhân phẩm của cô kém như vậy, còn có một người ba như thế.”
“Không cho phép cô nói ba tôi như thế!”
Dư Khinh Hồng tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt của Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 1446: 1446: Chương 1445





Trong mắt của Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia lạnh lùng, trở tay lại vung một tay tát vào mặt của Dư Khinh Hồng.

“A!”
Dư Khinh Hồng không kịp chuẩn bị té lăn trên mặt đất.

“Cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi lại không dám đánh cô, nói cho cùng tôi là chị của cô, hỗn láo với tôi, mẹ không có ở đây, cô không biết là chị như mẹ hả, tôi dạy cô đạo lý làm người.”
Thẩm Hạ Lan nói năng hùng hồn, Dư Khinh Hồng lại hứ một tiếng.

“Tôi nhổ vào! Cô là chị của tôi hả? Thẩm Hạ Lan, cô có biết tốt xấu không vậy, những chuyện mà cô làm với tôi là chuyện của một người chị nên làm với em gái mình?”
“Cái đó thì cũng phải xem xem cô em gái này có an phận thủ thường hay không, Dư Khinh Hồng, tôi đưa cô đến chỗ của ông ngoại là do nể tình giữa chúng ta chảy cùng một dòng máu, nếu như cô có thể cải tà quy chính quay đầu làm người, tôi vẫn sẽ nhận cô em gái là cô, dù sao thì cô chính là người duy nhất chảy cùng dòng máu với tôi còn lại ở trên đời này.


Nhưng mà nếu như cô tiếp tục bị ma quỷ ám ảnh cố chấp, đừng có trách tôi không khách khí với cô, lần này không có Mike cầu tình cho cô đâu, tự cô giải vây đi.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đó, Dư Khinh Hồng có nghe lọt tai hay không thì cô không biết.

Dư Khinh Hồng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng mà cảm xúc trong đáy mắt đã cho Thẩm Hạ Lan biết rằng cô ta sẽ không quay đầu.

Con đường là do mình đã chọn, nếu như Dư Khinh Hồng đã không muốn quay đầu, Thẩm Hạ Lan cũng không có gì để tiếc nuối, dù sao thì cũng không phải là người cùng một đường.

Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm Dư Khinh Hồng mà là trực tiếp đi đến chỗ của Dũng.

“Anh Dũng, Khương Hiểu đâu rồi?”
“Khương Hiểu đi lấy thuốc cho lão thủ trưởng rồi.”
Lời nói của Dũng làm Thẩm Hạ Lan sững lại.


“Lấy thuốc hả, ông ngoại của tôi sao vậy?”
Dũng thấy cô sốt ruột, vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, gần đây Khương Hiểu đang để lão thủ trưởng điều dưỡng thân thể, lão thủ trưởng bị thiếu hụt canxi nên xương cốt không tốt lắm, hay mõi lưng mõi chân.

Khương Hiểu đã tự mình đến bệnh viện lấy thuốc cho ông ấy, một lát nữa sẽ trở lại.”
Nghe thấy Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng.

Nếu như Khương Hiểu phải lấy thuốc gì đó, trực tiếp gọi điện thoại cho Lam Thần để Lam Thần đến bệnh viện lấy thuốc là được rồi, cần gì phải tự mình đi chứ?
Thẩm Hạ Lan không muốn để cho Dũng nhìn thấy mình căng thẳng, cô cười nói với anh ta: “Anh Dũng, Ân Tuấn nhà tôi vẫn còn đang ngủ, tôi lén lút đi ra ngoài, chỉ sợ là bây giờ đã tỉnh lại rồi, tìm không thấy tôi, không biết là có lo lắng không nữa.

Tôi đi về trước nha, một lát nữa anh nói một tiếng với ông giúp tôi nha.”
“Không ở lại ăn cơm hả?”
Dũng bất ngờ.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không cần đâu, trở về ăn cơm với chồng tôi, để anh ấy ăn cơm một mình rất đáng thương.”
“Vợ chồng trẻ đúng là yêu thương nhau.”
Dũng thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cũng không thể ép buộc gì nữa, chỉ có thể nhẹ gật đầu, mỉm cười đưa Thẩm Hạ Lan đi khỏi..

 
Chương 1447: 1447: Chương 1446





Lúc đi đến cửa, Thẩm Hạ Lan như có vẻ vô ý mà nói.

“Anh Dũng, Dư Khinh Hồng ở trong nhà, anh quan tâm ông ngoại của tôi một chút nha.

Tuổi của ông ấy đã lớn rồi, cô em gái của tôi thật sự không làm người khác bớt lo, đừng để ông ngoại của tôi bị chọc tức.”
Dũng nghe nói như vậy, lập tức mở miệng: “Còn cần phải nói nữa à, cái cô hai này thật sự quá nghịch ngợm, lần nào cũng chọc lão thủ trưởng tức muốn chết đi được.

Miệng của cô ta rất ngọt, nhưng mà có vẻ như lão thủ trưởng đối xử với cô ta rất nghiêm khắc, sau khi cô ta lấy lòng lão thủ trưởng vài ba lần, lão thủ trưởng liền nổi giận trực tiếp để cho cô ta đứng nói chuyện với tấm gương một ngày một đêm, còn kêu tôi canh giữ không cho cô ta dừng lại.

Từ đó về sau, cô hai mới trung thực được một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Dũng nói như vậy, trong đầu không khỏi tưởng tượng hình ảnh Dư Khinh Hồng tự nói chuyện với tấm gương cả một ngày một đêm.

Cô đột nhiên cảm thấy muốn cười.

Ông ngoại thật sự rất tài tình.


Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu như vậy thì cũng yên lòng.

Bây giờ cô sợ nhất là ông cụ Tiêu giống như bà cụ Hoắc hồi đó, bị mấy lời nói ngọt ngào dối trá của Dư Khinh Hồng mê hoặc, nhưng mà lời này không thể nói rõ được, nó vẫn luôn làm Thẩm Hạ Lan lo lắng.

.

Truyện Bách Hợp
Bây giờ nghe Dũng nói ông cụ Tiêu căn bản không thích bộ dạng đó của Dư Khinh Hồng, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả về trong bụng.

“Vậy tôi đi trước đây anh Dũng.”
“Vâng, cô chủ đi thong thả.”
Thẩm Hạ Lan lái xe, trực tiếp lái xe đến đại viện quân đội.

Sau khi đến đại viện quân đội, Thẩm Hạ Lan dừng xe ở ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Khương Hiểu.

“Mợ chủ.”
Khương Hiểu nhìn thấy số điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì lập tức bắt máy.


“Tình huống như thế nào, tại sao lại tự mình đến bệnh viện?”
“Mợ chủ đã trở về nhà họ Tiêu?”
Khương Hiểu không trả lời mà hỏi ngược lại một câu, trái tim của Thẩm Hạ Lan liền chìm xuống mấy phần.

“Ừm, vừa mới ra ngoài, có gì à?”
“Tôi cũng không rõ cho lắm, cho nên mới đến đây làm kiểm tra.”
Khương Hiểu nói vậy, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống.

“Gửi địa chỉ qua đây, tôi lập tức đến đó.”
Hiện tại thứ Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất chính là sức khỏe của ông cụ Tiêu.

Nếu như bởi vì mình để Dư Khinh Hồng ở bên người ông cụ Tiêu mà khiến cho ông cụ Tiêu xảy ra vấn đề gì đó, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.

Khương Hiểu gửi vị trí cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến đó.

Lúc Thẩm Hạ Lan đến bệnh viện, Khương Hiểu đã đứng chờ ở cửa.

Lông mày của cô ta cau chặt, bộ dạng vô cùng lo lắng.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan không khỏi căng thẳng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom