Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1468: 1468: Chương 1467





Gương mặt Diệp Ân Tuấn mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dù sao cũng chính là đừng động vào em!”
Lập trường Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định.

Diệp Ân Tuấn không biết vợ mình lại bị cái gì kích thích, nhưng mà vợ đã nói thì đều là đúng, không đúng cũng phải đúng.

Anh nhớ quy tắc này, vội vàng gật đầu nói: “Được, không đụng” Lời này không có vấn đề gì, lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, cảm thấy Diệp Ân Tuấn quá đáng ghét.

“Em muốn đi ra ngoài” Cô chu môi lên, có chút uất ức nói.

Diệp Ân Tuấn kinh ngạc nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, cũng không ai lập kết giới không cho em đi ra ngoài cả?”
Anh hiếm khi hài hước, lại chọc cho Thẩm Hạ Lan tức chết.

“Anh bế em lên lầu trước, em không muốn phải gặp người khác nữa!”
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn khóc.

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới ý thức được Thẩm Hạ Lan khó chịu.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh đừng quan tâm, anh bế em hay không?”

“Em vừa rồi còn nói, con ở nhà không cho anh đụng vào em!” Diệp Ân Tuấn nói lời này làm Thẩm Hạ Lan bị nghẹn một cái.

“Được, Diệp Ân Tuấn đêm nay anh bắt đầu ngủ sofa đi!”
Cơ thể vội vàng đẩy anh ra.

Không phải chỉ là mất mặt sao.

Cô cũng mất hết rồi.

Thẩm Hạ Lan giận đùng đùng đi qua phòng khách, đi thẳng lên lầu.

Cô đi đường mang theo gió, Diệp Tranh muốn bỏ qua cũng khó.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngơ ngác.

“Đây là làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh.

Diệp Tranh đương nhiên không thể nói cho Diệp Ân Tuấn là vì mình nói đến vấn đề kinh nguyệt của phụ nữ, vội vàng nói: “Có phải mẹ gần đây có chút mệt mỏi? Có chút mất cân đối Hormone?”
“Ừm?”

Diệp Ân Tuấn một đầu sương mù.

Diệp Tranh lập tức vội vàng đứng dậy nói: “Cái đó ba à, ba có thể gọi điện thoại cho chú Tô Nam, hỏi xem cơ thể mẹ điều trị thế nào rồi.”
“À đúng.

Phải hỏi một chút”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.

Diệp Tranh nhân cơ hội cầm sách y vào phòng ngủ.

Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp gọi điện thoại Tô Nam, điện thoại của Trạm Dực đã gọi đến.

“Đã về rồi?” “Ừm, đã về rồi.”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.

“Đến quân khu một chuyến, có việc gấp.” Trạm Dực nói xong cúp điện thoại, giọng điệu không quá tốt.

Diệp Ân Tuấn cũng không biết Trạm Dực tìm mình có chuyện gì, nhưng mà nghe giọng điệu giống như là rất khó giải quyết, anh nhìn lên lầu, không thể không đi lên được.

“Hạ Lan”
Anh muốn mở cửa, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã khóa trái cửa.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nhớ đến ánh mắt hai người con trai nhìn mình.

Hu hu!
Không sống được..

 
Chương 1469: 1469: Chương 1468





Thế mà cái tên đầu sỏ này một chút tự giác cũng không có.

Bây giờ nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan trực tiếp rầu rĩ nói: “Không muốn ăn cơm, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô có vẻ trẻ con như vậy, không khỏi cười nói: “Được, không nghe, anh đến quân khu một chuyển, nếu giữa trưa không về được
cũng đừng chờ cơm anh.

Em cũng đã hai bữa chưa ăn gì rồi, lại tiêu hao nhiều thể lực như vậy, lát nữa anh bảo má Hoàng hầm cho em con gà mải bồi bổ.”
“Cút đi!”
Thẩm Hạ Lan lại lần nữa buồn bực.

Anh thật sự chính là sợ tất cả mọi người không biết chuyện này là thế nào.

Diệp Ân Tuấn lần này cuối cùng cũng nghe ra được bà xã ngượng ngùng và thẹn quá hóa giận.

Anh có chút hiểu được Thẩm Hạ Lan vì sao lại không được tự nhiên như vậy rồi.

Khóa miệng không khỏi hơi cong lên.

“Được rồi, em tự mình bình tĩnh lại một chút, anh ra ngoài trước, có chuyện gì gọi điện thoại anh” Nói xong, Diệp Ân Tuấn đi xuống lầu.


Thẩm Hạ Lan mặc dù tức giận, nhưng mà nghĩ đến Diệp Ân Tuấn quay về quân khu, không khỏi có chút lo lắng.

Anh quay về làm cái gì?
Lúc trước Diệp Ân Tuấn nói sẽ không ở lại quân đội, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đến quân khu nhìn thấy vinh dự của Diệp Ân Tuấn trên tường, cô đột nhiên cảm thấy Diệp Ân Tuấn là trời sinh thuộc về chỗ đó.

Có lẽ rời đi là sự tàn nhẫn lớn nhất với anh.

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe Bạch Tử Đồng nói chuyện phiếm đã từng nói, Diệp Ân Tuấn đã từng nói với Tô Nam, quãng thời gian ở quân khu là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Chỗ đó không có tính toán, không có gánh nặng, không có bất kỳ ảnh hưởng từ bên ngoài nào, chỉ cần anh có thực lực, chỉ cần anh làm đến nơi đến chỗ cố gắng là có thể phát triển ở quân khu.

Cô cũng không chỉ một lần nghe ông ngoại và chú nhỏ nói, Diệp Ân Tuấn rời đi là tổn thất của quân khu.

Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn không quay về có thể là vì chính mình, vì bọn nhỏ, nhưng mà vì bọn họ mà để anh bỏ đi màu áo anh thích nhất thật sự tốt sao?
Cô không biết, chỉ biết là nếu như Diệp Ân Tuấn rời đi, có lẽ đời này sẽ có tiếc nuối.

Mà cô không muốn nhất chính là Diệp Ân Tuấn mang theo tiếc nuối mà sống cả đời.


Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút không bình tĩnh.

Cô vội vã đứng dậy đuổi theo, bây giờ cũng bất chấp mấy cái mặt mũi gì đó rồi.

Nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, Diệp Ân Tuấn vẫn là đi rồi.

Cô chỉ có thể nhìn thấy khói xe của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Minh Triết cũng là nghe thấy tiếng động cơ của xe Diệp Ân Tuần mới từ trong phòng đi ra
“Mẹ, lão Diệp đi đâu vậy?”
“Quân khu”
Thẩm Hạ Lan có hồn không thần nói.

“Ồ.”
Diệp Minh Triết nhàn nhạt đáp một câu rồi xoay người rời đi, lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo lại.

“Con nói ba con đến quân khu sẽ có chuyện gì sao?”
“Con không biết”
Diệp Minh Triết thật sự không biết.

Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Con cảm thấy ba ở quân khu thì tốt hay ở nhà thì tốt hơn?”
“Cái này phải xem chính bản thân ba rồi, chính ba cảm thấy tốt thì là tốt.

Ba đã là người lớn, mẹ, ba tự có chủ trương của mình, mẹ đừng có mà quan tâm lung tung”
Lời này của Diệp Minh Triết làm trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không chắc chắn..

 
Chương 1470: 1470: Chương 1469





“Nhưng mà mẹ nghe nói ba đang phát triển vô cùng tốt trong quân khu, nếu như trở về không chừng có thể bớt chuyện.” Lời nói của Thẩm Hạ Lan Diệp Minh Triết nghe hiểu.

Cậu nhìn Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mẹ, quân khu có sự nguy hiểm của quân khu, lỡ như ba ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì không về được, mẹ phải làm sao?”
“Phi phi phi! Nói hưu nói vượn gì đó?” Thẩm Hạ Lan vội vàng phi phi phi, vẻ căng thẳng này làm cho Diệp Minh Triết có chút không biết nói gì.

“Con nói là lỡ như “Không có lỡ như”
“Vậy thì đừng để ba về quân khu nữa, nói đến lỡ như cũng không được, mẹ căn bản không làm vợ quân nhân được.

Nghỉ ngơi đi”
Diệp Minh Triết nói xong cũng quay về thư phòng.

Thẩm Hạ Lan bị con trai chém một câu, không khỏi có chút buồn bực.

Sao cô không làm được VỢ quân nhân chứ?
Diệp Minh Triết giống như là biết được cô đang nghĩ gì, lần nữa mở cửa thư phòng, dựa vào hai bên cửa ôm ngực nói: “Mẹ, mẹ nghĩ thử xem, nếu như mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm nửa năm không gặp Lão Diệp, mẹ có thể điên lên hay không?”
“Vậy còn phải nói sao? Nhất định là…” Hai cái chữ điên lên này còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan vội vàng ngừng nói.


Cái tên nhóc thối này, thiếu chút nữa lừa ra được lời trong lòng cô.

Diệp Minh Triết lại hiểu rõ nói: “Cho nên ấy, mẹ cứ nghĩ thử đi, mẹ làm vợ quân nhân thế nào?”
Nói xong cậu lại đóng cửa thư phòng lại.

Thẩm Hạ Lan sững sờ tại chỗ.

Là như vậy phải không.

Làm vợ quân nhân phải ở riêng hai nơi lâu như vậy sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng có chút sụp đổ.

Cô lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Bạch Tử Đồng.

“Honey, lúc mà Tô Nam nhà cậu tham gia quân ngũ, lúc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bình thường bao lâu thì quay về?”

Bạch Tử Đồng ngây ra một lúc, nói: “Nửa năm, lần dài nhất là nửa năm.

Sao thế? Diệp Ân Tuấn muốn về quân khu sao?”
“Không có, tớ chỉ hỏi một chút.” Lòng Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.

Nửa năm đó.

Thật sự là rất lâu.

Cô và Diệp Ân Tuấn đã cách xa năm năm rồi, sau này nếu như vẫn còn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều như vậy thì, thật sự không dám nghĩ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút bội phục bà ngoại.

Ông ngoại quanh năm chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, bà ngoại một mình hầu hạ người lớn chăm sóc trẻ con, không oán không hối, cũng khó trách ông ngoại bây giờ cứ nhớ mãi bà ngoại.

Chỉ tiếc là âm dương cách biệt, thật sự không có cách nào để đền bù tổn thất.

Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy trong lòng bị chặn lại khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông.

Diệp Ân Tuấn sẽ quay về quân khu sao?.

 
Chương 1471: 1471: Chương 1470





Thẩm Hạ Lan ở bên này vô cùng rối rắm, ngược lại Diệp Ân Tuấn lại không nghĩ gì cả, trực tiếp đến quân khu.

Bởi vì trên người có quân hàm, cho nên anh ở quân khu cũng xem là đi lại tự do.

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Trạm Dực, không khỏi dừng một chút.

“Lão đại, tìm tôi có việc gì sao?”
“Không định giải thích một chút?” Trạm Dực trực tiếp đem tin tức trang chủ ném đến trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Đây rõ là là hình ảnh Diệp Ân Tuấn nữ giả nam được Thẩm Hạ Lan cầu hôn.

Đối với chuyện này, Diệp Ân Tuấn không có phản ứng quá lớn.

“Đây chính là tôi.”
“Hồ đồ!”

Trạm Dực trực tiếp ném điện thoại lên bàn.

“Cậu biết mình là người thế nào không? Hả? Cậu là một quân nhân! Làm cái gì vậy? Đóng vai nhân vật? Cậu cho rằng cậu là diễn viên sao? Cậu có nghĩ đến những ảnh hưởng sau chuyện này không? Có biết đây là trở ngại thể nào
đối với kiếp sống quân khu của cậu không?”
Trạm Dực quả thực là tức điên lên.

Lúc mới nhìn thấy tin tức này, anh ta còn tưởng là trò đùa của ai, kết quả Diệp Ân Tuấn trực tiếp thừa nhận chính là mình.

Cưng Chiều Vợ cũng không cần phải quá, ít nhất cũng phải có một cái độ.

Cái này đóng cửa lại cưng chiều thế nào cũng không sao, nhưng mà quân hàm ở trên vai Diệp Ân Tuấn, thì không thể tùy tiện được, cái gì cũng đều là do tính của người vợ kia.

Diệp Ân Tuấn lại giống như chuyện không có gì lớn, ngược lại cầm điện thoại phóng to tấm hình.

Ở góc độ này chụp không tệ.


Quay lại anh phải bảo Phi tra xem là tòa soạn nào chụp, xem xem có thể lấy được ảnh chụp, rửa ra đặt ở tủ đầu giường, có lẽ vì sẽ rất thích.

Trạm Dực sau khi phát giận một trận xong nhìn thấy khóe miệng Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, không khỏi tức giận cầm lấy ống đựng bút bên cạnh ném đến.

“Cậu mẹ nó còn cười!”
Diệp Ân Tuấn thân thủ tốt tiếp lấy ống đựng bút, cười nhạt nói: “Chuyện không có gì lớn, anh tức giận như thế làm
gì? Dù sao cũng là như vậy rồi, anh xem một chút khi nào thì có thể giúp tôi làm thủ tục xuất ngũ”
Sắc mặt Trạm Dực lập tức trầm xuống.

“Thật sự nghĩ kỹ rồi? Ân Tuấn, cậu đi đến bước này chảy bao nhiêu mồ hôi.

Bao nhiêu lần sinh tử phấn đấu mới đi đến được vị trí này, bây giờ cậu xuất ngũ không cảm thấy đáng tiếc?”
Diệp Ân Tuấn rất thản nhiên nhìn Trạm Dực nói: “Lão đại, nửa đời trước của tôi là cho quốc gia, tuổi già của tôi muốn cho người nhà của mình.

Cái mỗi người theo đuổi đều không giống nhau, bây giờ tôi muốn nhất là thời gian ấm áp cùng vợ con, nhưng mà anh yên tâm, sau này nếu quân khu có chỗ cần đến tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó,
nhưng mà những thời gian khác tôi vẫn là muốn bên cạnh vợ con”
“Không có chí khí!”
Trạm Dực tức muốn chết.

“Cậu đây gọi là anh hùng chết yểu cậu biết không?”.

 
Chương 1472: 1472: Chương 1471





“Biết, nhưng mà tôi thích” Dáng vẻ thèm đòn như vậy của Diệp Ân Tuấn lập tức làm Trạm Dực phiền muộn.

“Cút cút cút!” “Vậy lão đại, thủ tục xuất ngũ..” “Cút!”
Trạm Dực hắng giọng hét một tiếng, dọa đến mức thông tín viên ở bên ngoài giật mình một cái, Diệp Ân Tuấn lại cười rời khỏi phòng Trạm Dực.

Thông tín viên thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, lúc này mới đi đến nói: “Thủ trưởng, vậy thủ tục xuất ngũ của thủ trưởng Diệp có làm hay không?”
“Cút ra ngoài!”
Trong lòng Trạm Dực đang rỉ máu.

Bồi dưỡng được một nhân tài toàn năng như vậy dễ dàng sao? Tên nhóc này là rất được, nói không làm là không làm.

Nhưng mà anh ta có thể làm gì được?
Cũng không thể dùng dây thừng cột tên nhóc này ở trong quân khu được.

Nghĩ đến đây, Trạm Dực trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho An Nhiên.

“An Nhiên, giúp anh” “Sao vậy?” An Nhiên ngây ra một lúc, Trạm Dực rất ít khi nhờ cô ấy giúp chuyện gì đó.


Trạm Dực thở dài một hơi nói: “Giúp anh khuyên nhủ Thẩm Hạ Lan, để cô ấy hiểu chuyện một chút, đừng làm cho Diệp Ân Tuấn xuất ngũ.

Quốc gia bồi dưỡng một nhân tài dễ dàng sao.

Cô ấy lại hay quá, chiếm một nhân tài ưu tú như vậy làm của riêng, có phải quá ích kỷ?”
An Nhiên đột nhiên dùng một chút, sau đó cười lạnh nói: “Ô, uy quyền của thủ trưởng Trạm thật là lớn.

Làm sao thế, ý của anh là ghét bỏ Thẩm Hạ Lan kéo chân sau của Diệp Ân Tuấn chứ gì.

Ý của anh chính là gả cho quân nhân phải chuẩn bị cả đời sống như quả phụ phải không? Người ta muốn cùng nhau vợ chồng hạnh phúc chính là vì lợi ích
cá nhân phải không? Lúc mấy người ở tiền tuyến chiến đấu phấn đấu quên mình, phụ nữ phải ở trong nhà lo lắng sợ hại, không ủng hộ công tác chính là ích kỷ đúng rồi? Được, tôi đây cũng không làm vợ quân nhân nữa, ly hôn đi.”
Nói xong, An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.

Trạm Dực trực tiếp ngơ ngác.

Cái quỷ gì vậy? An Nhiên nhà anh ta muốn lật trời? Lúc Trạm Dực lại gọi lại lần nữa, An Nhiên đã tắt điện thoại.


Nhưng mà lúc này An Nhiên lại dùng một cái điện thoại khác gọi cho Thẩm Hạ Lan.

“Chị dâu”
Thẩm Hạ Lan tiếp xúc với An Nhiên tương đối ít, cho nên có chút câu nệ.

Diệp Ân Tuấn vừa bị Trạm Dực gọi đi, An Nhiên đã gọi điện thoại cho mình rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh.

Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu sao? Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút khổ sở.

An Nhiên vội vàng nói: “Hạ Lan, Ân Tuấn hình như muốn làm thủ tục xuất ngũ, hai người đã thương lượng xong rồi? Cậu ấy chính là không ở lại quân khu sao?”
Thẩm Hạ Lan cho là mình nghe nhầm, vội vàng nói: “Cái gì? Anh ấy muốn làm thủ tục xuất ngũ?” “không biết?”
“Anh ấy chưa nói.” Thẩm Hạ Lan cảm giác mình làm mợ Diệp có chút thất trách.

An Nhiên nghĩ là ý của Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có gì, cậu ấy xuất ngũ cũng tốt.

Làm phụ nữ tôi hiểu, đáng tiếc cậu nhỏ nhà chị đúng là không lui được nữa rồi.

Tôi muốn đi du lịch cũng là một mình đi như người vợ mất chồng.”
Nghe An Nhiên phàn nàn, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc.

“Lời này để thủ trưởng Trạm nghe được sẽ không tốt đâu”.

 
Chương 1473: 1473: Chương 1472





“Anh ấy nghe được thì nghe đi, còn có thể thế nào nữa? Mấy hôm nay đang suy nghĩ có nên phát thông báo tìm bạn trăm năm hay không, lại tìm một người đàn ông thôi.”
An Nhiên nói gần nói xa đều là bất mãn với Trạm Dực.

Thẩm Hạ Lan thật sự không dám nói gì, sợ kích thích An Nhiên, ha ha cười ngây ngô mấy tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.

“Chị dâu, nhà có khách đến rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nha.”
“Được rồi, lần sau lại ra ngoài họp mặt, hoặc là đến chỗ nhà tôi chơi cũng được, một mình ở nhà cô đơn chết mất.”
An Nhiên thật sự cô đơn.

Thẩm Hạ Lan lập tức gật nhẹ đầu nói: “Vâng”
Nói xong thì cúp điện thoại.

Biết được Diệp Ân Tuấn không phải ở lại quân khu, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn là rất vui vẻ.

Dù sao nghe thấy An Nhiên nói như vậy, cô cảm thấy làm vợ quân nhân quá cực khổ, những thứ khác có thể chịu được, nhưng mà xa Diệp Ân Tuấn nửa năm một năm, cô cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.

Sau khi xe ngừng lại, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ra ngoài, đáng tiếc không phải là Diệp Ân Tuấn quay về, mà là Triệu Ninh.

Triệu Ninh nhìn Thẩm Hạ Lan đột nhiên đi ra có chút kinh ngạc.


“Chị dâu, làm sao thế?’
“Không có chuyện gì, vừa trở về sao?” Thẩm Hạ Lan có chút lúng túng.

“Ừm, ra ngoài một chuyến”
“Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh” Thẩm Hạ Lan vội vàng tránh người ra.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh từ trong phòng đi ra nhìn thấy Triệu Ninh đều cùng gọi một tiếng “Chào Dượng”
“Chào”
Triệu Ninh gật nhẹ đầu rồi về phòng.

Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như nhìn phụ nữ ngóng chồng, không khỏi nói: “Mẹ, Lão Diệp mới ra ngoài một lúc, không về sớm vậy đâu, mẹ nhanh đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm.

Nếu như mẹ không có việc gì làm, đi
đón Nghề Nghê đi.

Con nghe chú nhỏ nói mấy hôm nay có hẹn, chú ấy lớn như vậy rồi, mẹ cho chú ấy một con đường sống đi, nếu không kết hôn sẽ không ai gả cho chú ấy nữa.”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩn người ra.


Cô đóng cửa lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Minh Triết hỏi: “Chú nhỏ của con đang hẹn hò? Yêu đương?”
“Hình như là vậy, nghe nói đối tượng hẹn hò lần này không tệ, xem vừa mắt rồi.”
Diệp Minh Triết không chút hứng thú nói.

Thẩm Hạ Lan lại có chút hưng phấn.

“Người nữ đang làm gì?”
“Giáo sư, một người bình thường, nhưng mà rất hợp với chú nhỏ”
Diệp Minh Triết nói chuyện mình biết ra.

Thẩm Hạ Lan nghĩ hôm nào nhất định phải bảo chú nhỏ mang mình đi xem.

Diệp Tranh nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, tự mình cầm sách y quay về phòng.

Thời gian không nhiều lắm, cậu phải tranh thủ thời gian đọc sách mới được.

Diệp Minh Triết nhìn qua, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không biết là Diệp Tranh sắp biến thành con mọt sách rồi sao? Trừ ăn cơm ngủ và luyện công buổi sáng ra, cơ bản cậu ấy đều ôm sách”
Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện chuyện này.

“Con đã nói rồi, nhưng mà vô dụng”
“Nhanh đi đón Nghê Nghê về đi, cũng chỉ có Nghê Nghê có thể làm cho Diệp Tranh có chút hơi người.

Con sợ cậu ấy đọc sách đến ngu người”
Diệp Minh Triết lo lắng..

 
Chương 1474: 1474: Chương 1473





Trước đó Diệp Tranh ham chơi đến mức nào, hoạt bát đáng yêu tốt hơn, nhìn bây giờ xem, quả thật là một con mọt sách, ngoài trừ sách vẫn chính là sách.

Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu nói: “Được, mẹ đi đón Nghề Nghê ngay đây” “Đi đường cẩn thận chút.”
Diệp Minh Triết quan tâm nói.

“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan cầm lấy một cái áo khoác mặc lên rồi ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, thổi vào Thẩm Hạ Lan có chút run rẩy.

Sau khi cô lái xe đến nhà học Hoắc vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy con gái bảo bối của mình, không ngờ người làm nói Hoắc Chấn Đình ra ngoài hẹn hò mang theo Nghê Nghê đi rồi.

Thẩm Hạ Lan lập tức không còn gì để nói.

Ra ngoài hẹn hò còn mang đứa bé ra ngoài, Hoắc Chấn Đình cũng thật sự là cao nhân! Thẩm Hạ Lan hỏi thăm địa chỉ hẹn hò của Hoắc Chấn Đình, lần nữa khởi động xe đi về phía bên đó.

Trên đường có chút kẹt xe, bầu trời còn có tuyết bay bay.


Thẩm Hạ Lan lập tức có chút buồn bực.

Cái đứa con gái ham ăn này, nhất định là đi theo Hoắc Chấn Đình ra ngoài ăn cái gì ngon rồi.

Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Chấn Đình.

“Chú nhỏ, cháu tường cũng không vịn chỉ vịn chú.

Chú nói chú đi hẹn hò còn mang Nghê Nghê đi làm gì thế? Con bé có thể tham mưu cho chú được sao? Hay là có thể làm cột thu lôi cho hai người? Không phải xem vừa mắt, cảm thấy không tệ sao? Còn mang theo cái đứa ăn hàng kia làm gì?”
Thẩm Hạ Lan phàn nàn Hoắc Chấn Đình một chút cũng không để trong lòng, người lại vui vẻ hớn hở nói: “Cô ấy thích con nít”
Lời này làm Thẩm Hạ Lan thật sự muốn châm chọc.

“Xin người, người ta thích con nít thì chú cũng không thể mang Nghệ Nghê đi được chứ.

Thích thì hai người tự mình sinh đi, con của người khác dùng cái gì.

Nhưng mà nói thật, cháu bây giờ đang chạy đến, gặp một lần đi? xem thử thím nhỏ tương lai của mình trông thế nào? Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Hoắc Chấn Đình hơi dừng lại, sau đó chợt nghe thấy anh ta cùng người khác bàn luận mình qua đó có được không.

Ừm, còn biết phải tôn trọng người khác sao, xem ra cô không cần phải lo lắng chú nhỏ có chủ nghĩa đàn ông sau này gia đình không hòa thuận nữa rồi.


Đang nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ôn nhu vang lên.

“Nghê Nghê đâu? Vừa rồi còn ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả?”
Lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng.

“Chú nhỏ, Nghê Nghê làm sao thế?”
Hoắc Chấn Đình bên này cũng có chút ngại ngùng, đồng thời cũng có chút lo lắng.

“Mới vừa rồi còn ở đây, bây giờ không biết đi đâu rồi, chú đi tìm đây.”
Nói xong Hoắc Chấn Đình cúp điện thoại.

Lòng của Thẩm Hạ Lan đều muốn bay qua rồi, nhưng phía trước vẫn kẹt xe rất gắt, cô trực tiếp xuống xe, chạy bộ đến nhà hàng.

Diệp Nghê Nghê bên này lại ko biết mấy người lớn vì muốn tìm cô bé quả thật muốn lật trời rồi.

Cô bé chỉ là nhìn thấy một bé trai biễu diễn piano trên sân khấu, đàn cũng rất dễ nghe.

Hơn nữa cậu nhìn cũng rất đẹp.

Diệp Nghê Nghê không tự chủ được bị hấp dẫn.

Cô bé tự ý đi đến bên cạnh cậu bé, dùng ngón tay chọc chọc cậu bé, thấp giọng nói: “Đi vào bên trong một chút.”
Cậu bé ngây ra một lúc, nhưng mà lúc nhìn thấy Diệp Nghê Nghê rõ ràng có chút kinh ngạc..

 
Chương 1475: 1475: Chương 1474





“Nghê Nghê?”
“Ẩy? Anh biết em sao?”
Diệp Nghê Nghê rất là kinh ngạc.

Tiêu Hằng có chút buồn bực.

“Em không nhớ anh sao?”
“A? Hình như có chút ấn tượng.”
Diệp Nghê Nghê lúng túng nói xong, kỳ thật trong đầu một chút ấn tượng cũng không có.

Người anh đẹp trai này là ai vậy?
Nhưng mà nói không biết có thể làm tổn thương tự tôn của người ta nhỉ?
Tiêu Hằng nhìn cô bé như vậy, không khỏi thở dài một hơi, cưng chiều nói: “Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em.”
Vừa nói đến ăn, ánh mắt Diệp Nghê Nghê lập tức sáng lên, rạng rỡ phát sáng, rất là chói mắt.


“Em muốn ăn dâu tây.

Vừa rồi ở bên kia có bán dâu tây, ăn rất ngon.”
Diệp Nghê Nghê vừa rồi lúc đi theo Hoắc Chấn Đình đã phát hiện rồi, đáng tiếc Hoắc Chấn Đình sốt ruột gặp bạn gái, cô bé chỉ có thể cùng ông chú nhỏ của mình đi gặp bạn gái.

Bọn họ bây giờ hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, mình chạy ra xem bà bán dâu tây đã đi chưa.

Bây giờ nghe Tiêu Hằng nói muốn mua cho cô ăn, lập tức vui vẻ trở lại, cũng không quan tâm trước đó mình không biết người ta, nắm lấy tay người ta kéo đi.

“Nhanh một chút, bằng không sẽ không còn nữa.”
Tiêu Hằng nhìn bàn tay nhỏ béo mập của cô bé nắm lấy ngón tay của mình, không khỏi nở nụ cười.

Thật đúng là đáng yêu mà.

“Được.”
Tiêu Hằng nhìn qua Diệp Nghê Nghê, nhìn xung quanh bốn phía một cái nói: “Không cần phải nói với người nhà của em biết trước sao?”

“Không cần, bọn họ còn đang bận, có lẽ chờ chúng ta ăn xong dâu tây bọn họ cũng chưa hết bận.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì bước chân dài nhỏ ra bên ngoài.

Tiêu Hằng cưng chiều cười cười, lập tức theo cô bé ra ngoài.

Ở một góc kia quả thật có bán dâu tây, nhưng mà sắp bán hết.

Diệp Nghê Nghê thấy vậy vội vàng thả Tiêu Hằng ra, chạy nhanh về phía bà lão.

“Bà ơi, bà ơi, cháu muốn mua dâu tây!”
“Nghê Nghê em chậm một chút.”
Tiêu Hằng nhìn mà hoảng sợ, vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc Diệp Nghê Nghê trượt chân, cả người ngã dúi về phía trước.

“A a a a!”
Cô bé kêu lên.

Tiêu Hằng nhíu mày, trực tiếp nhào tới, làm đệm thịt cho cô bé.

“Hu… em sắp té chết rồi!”
Diệp Nghê Nghê che mắt lại không dám nhìn..

 
Chương 1476: 1476: Chương 1475





Tiêu Hằng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy Diệp Nghê Nghê thật sự nên giảm cân.

Quá nặng!
Quá đau!
Diệp Nghê Nghê sau khi kêu xong cũng không có đau đớn như tưởng tưởng, vội vàng buông tay ra nhìn, thì nhìn thấy bản thân đang dựa trên người Tiêu Hằng.

Tiếu Hằm nằm ở dưới cơ thể của cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên, nhưng mà da của cậu cũng thật là đẹp.

Giống như là thạch hoa quả.

Diệp Nghê Nghê nghĩ như vậy, lập tức vươn tay nhéo nhéo mặt Tiêu Hằng.

Oa oa!
Thật đàn hồi.

Tiêu Hằng lập tức ngây ngẩn, sau đó sắc mặt lập tức đỏ ửng lên.


“Hôn một cái, chỉ một cái.”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy Tiêu Hằng như vậy giống như là pudding thạch hoa quả, nhất định ăn rất ngon.

Cô không chút nào biết lời nói của mình dọa người đến mức nào, dọa đến mức cả người Tiêu Hằng đều cứng lại, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê cúi đầu xuống, bẹp một cái trên mặt cậu bé.

Con ngươi Tiêu Hằng đột nhiên mở lớn.

Cậu đây là bị một cô gái nhỏ hôn rồi?
Diệp Nghê Nghê cũng không biết rung chuyển trong lòng Tiêu Hằng, cảm thấy hôn Tiêu Hằng cảm giác rất tốt, thậm chí còn có chút vị ngọt.

Cô bé theo bản năng lại đưa môi hôn Tiêu Hằng.

Đùng một tiếng, cả người Tiêu Hằng đều muốn bùng nổ.

“Sao em lại…”

Cậu bé lớn đến bảy tám tuổi, lần đầu tiên cà lăm.

“Ăn ngon.”
Diệp Nghê Nghê thỏa mãn duỗi đầu lưỡi ra liếm môi một cái, sau đó mới bò dậy khỏi người Tiêu Hằng.

“Anh trai, anh có phải ăn trộm đường không? Miệng của anh thật ngọt đó.”
Diệp Nghê Nghê có chút bất mãn nhìn Tiêu Hằng.

Có đường không chia xẻ với cô bé, người anh trai này thật không tốt.

Tiêu Hằng quả thật là khóc không ra nước mắt.

“Anh không có đường.”
Cậu bé nhỏ giọng nói xong, theo bản năng lấy tay che kín miệng mình.

“Gạt người.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp cho là Tiêu Hằng đang lừa mình, nếu không sao phải che miệng không cho cô bé nhìn?
Giống như phát hiện được Diệp Nghê Nghê suy nghĩ cái gì, Tiêu Hằng rất là bất lực nói: “Không phải muốn ăn dâu tây sao? Nếu không đi sẽ không còn nữa.”
“A, đúng đó, dâu tây của em.”
Lúc này Diệp Nghê Nghê mới nhớ đến dâu tây, chạy bước nhỏ đến..

 
Chương 1477: 1477: Chương 1476





Tiêu Hằng thở dài ra một hơi.

Nụ hôn đầu của cậu!
Nhưng mà nhìn bộ dáng vui vẻ của Diệp Nghê Nghê, khóe môi của cậu bé cũng không tự giác mà có chút cong lên.

“Em chạy chậm chút.”
Tiêu Hằng vội vàng đi theo.

Diệp Nghê Nghê bao lại toàn bộ dâu tây còn lại, lại nhìn Tiêu Hằng không lên tiếng.

Tiêu Hằng nhận mệnh lấy tiền tiêu vặt của bản thân đưa ra.

Diệp Nghê Nghê cười mắt thành một đường.

“Cảm ơn anh trai, anh trai anh thật tốt.


Anh nhất định sẽ càng lớn càng đẹp trai, người gặp người thích, em đi trước nha.”
Diệp Nghê Nghê là điển hình có ăn xong là ăn cháo đá bát.

Tiêu Hằng mới không muốn để cho cô bé rời đi như vậy, lập tức kéo cổ áo của cô bé nói: “Còn chưa rửa thì làm sao em ăn? Đi thôi, anh biết nhà hàng này có một căn phòng nghỉ, anh đưa em qua đó rửa dâu tây một lần rồi ăn.

Diệp Nghê Nghê nhớ đến bản thân còn phải rửa dâu tây, nước lạnh như vậy, để anh trai nhỏ này lao lực đi.

“Được rồi.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu đồng ý, nhưng mà là ôm dâu tây chặt cứng, sợ Tiêu Hằng lấy của cô bé.

Nụ cười của Tiêu Hằng lập tức cong lên.

Cậu bé mang Diệp Nghê Nghê vào nhà hàng từ cửa sau, trực tiếp đến đằng sau phòng nghỉ VIP.

Một người giống như quản gia nhìn thấy Tiêu Hằng, vội vàng bước lên.


“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?”
“Chú Phúc, giúp cháu rửa sạch hộp dâu tây này đi.”
Tiêu Hằng không ôn hòa như đứng trước mặt Diệp Nghê Nghê, lúc nhìn chú Phúc thì vẻ mặt có mấy phần thu lại.

“Vâng, cậu chủ.”
Chú Phúc vô thức nhìn qua Diệp Nghê Nghê.

Thật là một đứa nhỏ như ngọc đáng yêu.

“Cậu chủ, cô bé này là…”
“Không nên hỏi chú đừng hỏi.”
Chân mày Tiêu Hằng hơi nhíu lại, không khỏi tản ra một hơi thở nguy hiểm.

Nhưng mà Diệp Nghê Nghê từ nhỏ lớn lên bên cạnh Diệp Ân Tuấn, đương nhiên là không sợ loại uy áp này.

Cô bé tự nhiên đi đến trước sofa bò lên, sau đó ngồi vững rồi, một cặp chân tùy ý đong đưa, rất nhàm chán nói: “Anh trai, lúc nào có thể ăn dâu tây?”
“Lập tức có ngay.”
Giọng nói Tiêu Hằng không khỏi có mấy phần ôn hòa.

Chú Phúc nhìn thấy Tiêu Hằng dịu dàng với một người như vậy, không khỏi ngẩn ra một lúc, nhưng mà giây sau bị ánh mắt như kiếm sắc của Tiêu Hằng phóng đến, sợ đến mức vội vàng đi rửa dâu tây..

 
Chương 1478: 1478: Chương 1477





Sau khi rửa xong dâu tây, Tiêu Hằng lại bảo chú Phúc mang ít đồ ăn vặt ra.

Diệp Nghê Nghê cảm thấy lúc này thật sự quá hạnh phúc.

“Anh trai nhỏ, em nhớ ra rồi, hình như anh có cho em một khối ngọc bội đúng không? Rất đẹp ấy.

Nhưng mà bị mẹ em lấy đi rồi.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng cho Tiêu Hằng một chút an ủi.

Cô nhóc này xem như là nhớ được mình là ai rồi.

“Ừm, em còn đưa cho anh cái kẹp tóc mà em thích nhất đó.”
“Ồ.”
Diệp Nghê Nghê vừa ăn dâu tây vừa tùy ý đáp lại.


Kẹp tóc thích nhất là cái nào?
Cô bé suy nghĩ một lúc, một chút ấn tượng cũng không có.

Thôi, không nghĩ nữa.

Diệp Nghê nghê thấy Tiêu Hằng vẫn là nhìn mình ăn, có chút ngại ngùng đưa một quả dâu tây cho Tiêu Hằng.

“Anh trai, anh ăn.”
“Được.”
Vốn tưởng rằng Tiêu Hằng sẽ nói không ăn, ai ngờ Tiêu Hằng trực tiếp há miệng, một miếng nuốt xuống dâu tây trong tay Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê lập tức buồn bực.

Dâu tây của cô bé…

Lúc cô nhìn thấy Tiêu Hằng nói ăn ngon, theo bản năng ôm chỗ dâu tây còn lại vào trong lòng.

Nhưng cô bé bảo vệ thức ăn như thế, Tiêu Hằng lần nữa nở nụ cười.

“Anh đánh đàn cho em nghe được không?”
“Được.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng gật đầu.

Chỉ cần không tranh dâu tây với cô bé, cậu nói gập bụng cũng không có vấn đề.

Tiêu Hằng lại cho rằng Diệp Nghê Nghê thích nghe mình đàn, không khỏi vô cùng vui vẻ, cũng không cảm thấy những âm phù buồn tẻ này đáng ghét nữa.

Cậu bé ngồi bên cạnh Piano, tâm trạng bay lên, từng âm điệu như nước chảy mây trôi lan ra khắp phòng.

Diệp Nghê Nghê mới không quan tâm cậu bé đàn cái gì, thấy Tiêu Hằng vô cùng chuyên chú đánh đàn, cô bé nhét một hai quả dâu tây vào trong miệng, cái miệng nhỏ bị nhét đầy, phồng lên, rồi lại vất vả nuốt xuống.

Không ổn!
Nghẹn rồi!
Diệp Nghê Nghê lập tức bắt đầu nấc lên..

 
Chương 1479: 1479: Chương 1478





Cô bé muốn gọi Tiêu Hằng một tiếng, nhưng mà Tiêu Hằng lại đang đắm chìm trong âm luật, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê quả thật muốn khóc.

Đừng đàn nữa!
A uy!
Liếc cô một cái đi!
Cứu mạng!
Diệp Nghê Nghê không ngừng nấc lên, vội vàng vứt dây tây nhảy từ trên ghế sofa xuống đi lấy nước, nhưng mà vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp ngã gục trong tư thế nằm sấp trên sàn nhà.

Hu hu, đau quá!
Nước mắt Diệp Nghê Nghê lập tức trào ra.


Tiêu Hằng cuối cùng nghe thấy tiếng vang, đột nhiên quay lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê với tư thế như vậy quỳ rạp trên đất, cơ thể run rẩy.

“Nghê Nghê!”
Cậu bé sợ đến mức vội vàng chạy đến, trực tiếp xách Diệp Nghê Nghê lên, dùng sức vỗ sau lưng cô bé.”
“Ọe” một tiếng, dâu tây trong cổ Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng bị đập ra, lại trực tiếp phun lên mặt Tiêu Hằng.

Cả người Tiêu Hằng đều không ổn rồi.

Nhưng mà không đợi Tiêu Hằng có cái gì phản ứng lại, Diệp Nghê Nghê oa một tiếng khóc lên.

“Thật đau đầu!”
Cô bé xoa đầu gối của mình, khóc đến tê tâm liệt phế.

Tiêu Hằng lập tức có chút áy náy.


“Thật xin lỗi, anh vừa rồi không chú ý đến em.

Nghê Nghê, không khóc, không khóc nữa.

Anh thổi thổi cho em một cái, thổi một chút sẽ hết đau.”
Tiêu Hằng luống cuống tay chân ôm Diệp Nghê Nghê lên ghế sofa, xốc váy cô bé lên, nhìn thấy đầu gối cố bé đỏ một mảng lớn, lập tức vô cùng đau lòng.

“Chú Phúc, chú Phúc!”
Giọng nói của Tiêu Hằng cũng thay đổi.

Chú Phúc cho rằng Tiêu Hằng có chuyện gì, vội vàng đi vào.

“Cậu chủ, làm sao vậy?”
Ông ta nhanh chóng đi vào, lại nhìn thấy Tiêu Hằng quỳ một gối trên sàn nhà, một tay giữ đầu gối Diệp Nghê Nghê nhẹ nhàng thổi cho cô bé.

Nhất thời, chú Phúc cho là mình hoa mắt rồi..

 
Chương 1480: 1480: Chương 1479





Cậu chủ thích sạch sẽ lại còn cao lãnh nhà ông ta thế mà tự thổi thổi cho một cô bé? Chú Phúc vội vàng vuốt vuốt hai mắt mình, chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Tiêu Hằng.

“Chú Phúc, lấy hòm thuốc đến”
“Cậu chủ, cái này không rách da, bôi thuốc không có tác dụng gì, không bằng dùng dầu hoa hồng matxa một lúc là được.”
Chú Phúc nhìn qua, thấy đầu gối Diệp Nghê Nghê đỏ bừng nhưng không bị rách da, chỉ có thể nói như vậy.

Từ trên quần áo của Diệp Nghê Nghê có thể nhìn ra gia cảnh của cô bé không tệ, chỉ là không biết cô gái nhỏ nhà ai, lại thế nào mà bị cậu chủ nhà mình dắt đến nơi này.

Chú Phúc bên này còn đang quan sát, lại nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hằng lạnh đi rất nhiều.

“Còn chưa đi lấy?”
“Ô ô.”
Chú Phúc nhận lấy ánh mắt bất mãn của cậu chủ nhà mình, vội vàng đi lấy dầu hoa hồng đến.

Ông vừa định ngồi xổm xuống xoa cho Diệp Nghê Nghê, chợt nghe Tiêu Hằng nói: “Đưa tôi đi.” Chú Phúc lại lần nữa ngây người.

“Cậu chủ, tay này của cậu là để đánh đàn, sao có thể.” Những lời còn lại của ông ta bị ánh mắt Tiêu Hằng trừng quay về lại trong bụng.

Ánh mắt của cậu chủ thật đáng sợ.


Chú Phúc không tự chủ được đưa dầu hoa hồng trong tay ra ngoài.

Tiêu Hằng trực tiếp đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay của mình.

Dầu hoa hồng màu đỏ tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, Diệp Nghê Nghê lập tức cảm thấy vô cùng đẹp, giống như đau đớn trên đầu gối cũng giảm đi rất nhiều.

“Anh trai nhỏ, tay của anh bảo dưỡng thế nào? Thật xinh đẹp.”
Tiêu Hằng từ nhỏ đến lớn cũng không phải là lần đầu tiên được người khen là tay đẹp, nhưng mà bây giờ nghe Diệp Nghê Nghê nói như vậy, không khỏi cảm thấy ngón tay hình như thật sự đẹp hơn rất nhiều.

“Không bảo dưỡng, cứ như vậy thôi.

Tay nhà anh là di truyền.” Tiêu Hằng vừa nói vừa chà nóng dầu hoa hồng lên, sau đó trực tiếp xoa lên đầu gối của Diệp Nghê Nghê.

“A, anh trai nhỏ, đau đau đau! Anh nhẹ một chút!”
Diệp Nghê Nghê lập tức kêu lên, nước mắt cũng chực rơi xuống.

Tiêu Hằng nhìn thấy Diệp Nghê Nghê khóc, càng thêm luống cuống chân tay.

Chú Phúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ nhà mình thế này, vội vàng nói: “Cậu chủ, xoa tan đi là tốt lên, đau cũng phải nhịn, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng.”

Tiêu Hằng hung dữ liếc chú Phúc, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục xoa cho Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê khóc như hoa lê đái vũ, cuối cùng trực tiếp nghẹn ngào.

Vất vả xoa cho cô hết bầm, Tiêu Hằng ướt đẫm cả lưng.

“Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Tiêu Hằng có chút thẹn thùng an ủi Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê đột nhiên nhào vào trong ngực cậu bé, khóc không chút quan tâm.

“Người ta đau chết rồi.” “Vậy em nói, sao mới có thể không đau? Bằng không anh đánh đàn cho em nghe?”.

Hãy tìm đọc trang chính ở [ trùmtruуện.

M E ]
Đây là biện pháp tốt nhất mà Tiêu Hằng có thể nghĩ được.

Diệp Nghê Nghê cũng rất không nể mặt nói: “Mới không cần nghe anh đánh đàn, em muốn dùng ăn để bù lại thể xác và tinh thần bị thương của mình.

Tiêu Hằng lần nữa ngây ra, nhưng mà lại vội vàng nói: “Được được được, em muốn ăn cái gì? Em nói đi, anh bảo chú Phúc đi mua.”
Diệp Nghê Nghê lập tức ngừng khóc, nắm chặt lấy ngón tay nói: “Em muốn ăn há cảo tôm, em còn muốn ăn tảo phớ, em còn muốn ăn heo sữa quay, còn có chân gà coca, còn có hamburger, còn có..”
Chú Phúc nghe Diệp Nghê Nghê liên tục gọi thức ăn, cả người đều không ổn.

Cô gái nhỏ này nhìn không lớn, sao có thể ăn được như vậy? Nhà họ Tiêu bọn họ là âm nhạc thế gia, nếu như cậu chủ thích một cô bé tham ăn như vậy, bà cụ sẽ đồng ý sao?.

 
Chương 1481: 1481: Chương 1480





Tiêu Hằng không quan tâm chú Phúc nghĩ cái gì, từng chút đều nhớ kỹ, sau đó mới nói với chú Phúc: “Chú Phúc, nhanh đi mua.”
“A?”
Chú Phúc cũng ngẩn người ra.

Nhưng mà sau khi nhận được ánh mắt giết người của Tiêu Hằng thì vội vàng chạy
ra ngoài.

Diệp Nghê Nghê thấy Tiêu Hằng đáp ứng cho mình nhiều thứ ăn như vậy, lập tức vô cùng cảm động với cậu bé.

“Anh trai nhỏ, anh thật tốt.”
Tiêu Hằng ôn nhu cười.

Cậu bé quyết định trở về luyện đàn thật tốt, lần sau lấy được giải thưởng sẽ nói với ông nội muốn Diệp Nghê Nghê làm cô dâu của mình.

Bé trai bảy tám tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ phải bảo vệ người khác.


Diệp Nghê Nghê lại không biết chút gì về việc mình bị nhét vào dưới cánh chim bảo vệ của Tiêu Hằng, trong đầu cô bé đều là nghĩ nhiều thứ ăn ngon như vậy làm thế nào để mang về nhà đây?
Đám người Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình tìm khắp nơi đến điên lên, cũng không tìm được Diệp Nghê Nghê.

Cô gái bên cạnh Hoắc Chẩn Đình lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có chút ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, là tôi không trông kỹ Nghê Nghê, thật sự là xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì được? Đứa nhỏ mất tích, ai cũng không muốn, đặc biệt đứa nhỏ còn là chủ nhỏ mang ra ngoài, cô cũng ngại trách chú
nhỏ thấy sắc quên nghĩa quên đi sự tồn tại của Nghê Nghê.

“Tìm tiếp đi, đúng rồi chú nhỏ, gọi điện thoại cho Nghê Nghê chưa?”
Thẩm Hạ Lan vừa nói xong, Hoắc Chấn Đình lập tức ngây ra một lúc, mà cô gái kia lại có chút khó tin hỏi: “Nghê Nghệ có điện thoại? Cô bé vẫn chỉ là đứa nhỏ mà.”
“Cô bé chẳng những có điện thoại, còn có định vị”.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ số thông minh của cô gái trước mặt này khiêm tốn, mà chú nhỏ của mình ở bên cô ấy cũng có vẻ bị mất đi chỉ số thông minh rồi.

Lúc này Hoắc Chẩn Đình mới nhớ điện thoại của Diệp Nghê Nghê quả thật được Diệp Minh Triết cài đặt hệ thống định vị vệ tinh.

“Chú lập tức tìm xem” Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội gọi cho Diệp Nghê Nghê, mà Hoắc Chấn Đình thì mở hệ thống an toàn ra tìm định vị.


Cô gái có chút kinh ngạc nhìn thao tác của hai người, thấp giọng hỏi: “Cô bé vẫn là đứa nhỏ, mấy người lại đưa điện thoại cho cô bé cầm? Cái này không tốt cho thị lực của cô bé, hơn nữa.”
“Câm miệng!”
Diệp Nghê Nghê không tìm được, trong lòng Thẩm Hạ Lan đã rất bực bội khó chịu, thế mà bây giờ cô gái này còn lảm nhảm bên tai cô, làm cho cô không khống chế nổi gầm lên một tiếng.

Cô gái lập tức có chút xấu hổ và khó xử.

Hoặc Chấn Đình liếc nhìn cô gái này, giữa hai đầu lông mày có chút tâm trạng, lại không nói lời nào bảo vệ cô gái, điều này làm cho cô gái có chút không hài lòng.

Điện thoại của Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng kết nối được.

“Alo, me.”
Giọng nói vui vẻ của Diệp Nghê Nghê vang lên, lập tức làm tâm trạng Thẩm Hạ Lan nhẹ nhõm mấy phần.

Xem ra Diệp Nghê Nghê cũng không có việc gì.

“Con ở đâu? Đi đâu có thể nói với người lớn một tiếng không? Con có biết là cả nhà tìm con đến lật ngược Hải Thành rồi?”
Thẩm Hạ Lan sau khi thả lỏng chính là một cơn giận.

Cô nhóc này bây giờ càng ngày càng không có chừng mực rồi.

Diệp Nghê Nghê bị Thẩm Hạ Lan quát to một tiếng, lập tức có chút khiếp sợ..

 
Chương 1482: 1482: Chương 1481





“Con không có ra ngoài, con ở bên trong khách sạn, con là muốn ông chú nhỏ và chị Lưu yêu đương, con ở đó quá chướng mắt, nên con lui đằng sau”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan lập tức đau lòng không thôi.

Cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của mình rất ác liệt.

“Thật xin lỗi, bảo bối, mẹ là quá sốt ruột, không thấy con mẹ sẽ điên mất, con biết không?” “Biết rồi, con bây giờ đi ra đây” Sau khi Diệp Nghê Nghê cúp điện thoại, Hoắc Chấn Đình nói: “Chính là ở chỗ này” “Ở đằng sau”.

Thẩm Hạ Lan mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương.

“Chú đi đón con bé”
Hoắc Chẩn Đình nói xong muốn đứng dậy, lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Vẫn là để cháu đi, quấy rầy chú hẹn hò, xin lỗi”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân bước qua khách sạn đi đến.

Ánh mắt Hoắc Chấn Đình hơi trầm xuống.

Cô gái có chút bất mãn nói: “Đứa nhỏ lạc mất chúng ta cũng cố gắng nỗ lực đi tìm mà, huống gì đây cũng không

phải là lỗi của chúng ta.

Là Nghê Nghê tự mình không có xin phép chúng ta đã đi, nhìn thế nào cũng như là đang trách ngược lại chúng ta vậy? Con của mình không phải nên tự mình trông sao? Nếu như không phải cô ấy ném con
cho anh, chúng ta hẹn hò sao có thể mang thêm một đứa bé?”
“Cô nói đủ chưa?”
Giọng nói của Hoắc Chẩn Đình có chút lạnh.

Ngay trước đây không lâu, cô ta còn tự nói mình thích trẻ con, thậm chí còn đối xử với Nghê Nghê không tệ, bây giờ đứa nhỏ không thấy lại nói mấy lời này.

Hoắc Chấn Đình thật sự cảm thấy mắt mình mù.

Làm sao lại cảm thấy cô ta là nửa kia của mình chưa? “Quay về tôi sẽ cho thư kí chuyển cho cô một khoản tiền” Lời này của Hoắc Chấn Đình làm cô gái ngây ra một lúc.

“Cho em tiền làm cái gì?”
“Tiền chia tay.”
Hoắc Chấn Đình nói xong trực tiếp đẩy xe lăn rời đi.


Cô gái sửng sốt ba giây mới ý thức được là xảy ra chuyện gì, tức giận muốn cắn răng, hận không thể phản bác lại một tiếng, nhưng mà thực lực của Hoắc Chấn Đình ở Hải Thành cũng không thể khinh thường, cô ta chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này.

Hoắc Chẩn Đình không rời đi, mà là chờ ở cổng nhà hàng.

Diệp Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, nói với Tiêu Hằng: “Anh trai nhỏ, thức ăn ngon mà anh mua, em có thể không ăn được rồi.

Mẹ em chờ ở bên ngoài rồi, em phải đi trước đây
Nói đến đây, Diệp Nghê Nghê quả thật muốn khóc.

Nhiều thức ăn ngon như vậy, cô bé không ăn được rồi.

Tim thật đau.

Tiêu Hằng có chút không nỡ, nhưng mà cũng biết không thấy Diệp Nghê Nghê, mẹ cô bé chắc chắn sẽ lo lắng, cậu nhìn dáng vẻ khổ sở đau lòng của Diệp Nghê Nghê như vậy, không khỏi nói: “Đợi chú Phúc mua về, anh để chú ấy đưa sang cho em”
“Thật sao?”
Ánh mắt Diệp Nghê Nghê lập tức sáng lên, giống như là bầu trời sao lộng lẫy nhất, làm người động tâm.

Tiêu Hằng cười gật đầu nói: “Đương nhiên, nhưng mà anh không biết địa chỉ nhà em”
“Em đưa cho anh.”
Diệp Nghê Nghê tham ăn cứ như vậy làm lộ địa chỉ nhà mình..

 
Chương 1483: 1483: Chương 1482





Sau khi cô bé đưa địa chỉ cho Tiêu Hằng, có chút không nỡ nói: “Anh trai nhỏ, anh nhất định phải đưa đến đó.” “Được.”
“Anh trai nhỏ tốt nhất.”
Diệp Nghê Nghê bẹp một cái lên mặt cậu bé, sau đó xoay người bỏ chạy.

“Em chờ anh nha.”
Giọng nói Diệp Nghê Nghê trong vắt, giống như là ngọc rơi vào trong mâm sứ, vô cùng dễ nghe.

Tiêu Hằng cảm thấy đây là âm thanh xinh đẹp nhất thế giới.

Lúc Diệp Nghê Nghê chạy ra khỏi phòng thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang tìm mình.

Cô bé rụt cổ lại, chạy về phía Thẩm Hạ Lan
“Me!” Thẩm Hạ Lan nhìn thấy con gái mình khỏe mạnh không chút tổn hao gì, quả thật muốn khóc.

Cô ôm lấy Diệp Nghê Nghê có chút tức giận nói: “Lần sau nếu không nói lời nào mà đi, bị bọn buôn người bắt đi, con khóc cũng không có chỗ mà khóc”
“Mẹ, mẹ lại dọa con sợ”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy bây giờ mẹ thật là hung dữ.

Thẩm Hạ Lan quả thật là giận điên lên.


“Mẹ dọa con? Con không nhìn thấy mấy bạn nhỏ ven đường thiếu tay thiếu chân phải ăn xin sao? Đó đều là bị bọn buôn người bắt đến.

Con nghĩ một chút mình hôm nay có hối hận hay không?”
Diệp Nghê Nghê sợ đến mức co rúm lại.

Cô bé mới không cần thiếu tay thiếu chân đâu.

Thấy Diệp Nghê Nghê sợ hãi, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này quá tùy hứng rồi, cô thật sự sợ hãi.

Ôm Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Hoắc Chẩn Đình đứng chờ bên ngoài, mà bên cạnh anh thế mà
đã không còn bóng dáng cô bé kia.

“Chú nhỏ, cô ấy đâu?” “Chia tay rồi.

Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi.” Hoắc Chấn Đình cảm thấy vô cùng áy náy.

Thẩm Hạ Lan lại phất phất tay nói: “Bỏ đi, là Nghê Nghê tự mình tùy hứng.

Cùng nhau về đi” “Được.”

Đang nói, điện thoại của Thẩm Hạ Lan đột nhiên vang lên.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, là Khương Hiểu gọi tới.

Trong lòng cô ít nhiều có chút chủ ý.

“Chú út, giúp cháu coi Nghê Nghê, cháu nghe điện thoại.”
Thẩm Hạ Lan không muốn để Hoắc Chấn Đình biết chuyện của Dư Khinh Hồng.

Ban đầu Dư Khinh Hồng suýt nữa hại chết bà cụ Hoắc, món nợ này Hoắc Chấn Đình không có quên.

“Được.”
Hoắc Chấn Đình bây giờ hận không có chuyện gì có thể bù đắp chuyện không trông tốt đứa trẻ, thấy Thẩm Hạ Lan xin như vậy thì lập tức gật đầu đồng ý.

Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Con ngoan một chút, mẹ nghe điện thoại xong thì đón con về nhà.

Minh Triết và Diệp Tranh đều trở về rồi, con quay về cũng có người chơi cùng con.”
“Thật sao? Quá tốt rồi.”
Diệp Nghê Nghê nghe nói hai anh trai đều trở về thì không khỏi có chút chờ mong.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, sau đó cầm điện thoại đi sang chỗ khuất khác.

“Nói.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng lại mang một chút uy nghiêm.

Khương Hiểu thấp giọng nói: “Bà chủ, có kết quả kiểm tra rồi, quả thật có thể tương khắc sản sinh độc tính, nếu như con người hút vào trong thời gian quá dài thì sẽ dẫn đến thần kinh tê liệt và sinh ra ảo giác.”
Tuy đã sớm có suy đoán về kết quả này, nhưng khi thật sự nghe thấy Khương Hiểu nói có kết quả kiểm tra rồi, hai mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn không tự chủ mà tối đi vài phần..

 
Chương 1484: 1484: Chương 1483





Giỏi cho một Dư Khinh Hồng!
Vậy mà tàn độc như vậy!
Xem ra cô ta thật sự là từ hận chuyển sang hư hỏng, xấu xa rồi.

“Tôi biết rồi, chuyện này đừng để ông ngoại tôi biết.

Mặc kệ nói như nào, Dư Khinh Hồng suy cho cùng cũng là đứa con mẹ tôi sinh.

Ông ngoại cả đời cương chính, đối với tình thân luôn cảm thấy mắc nợ, đối với Dư Khinh Hồng tuy không thích, nhưng cũng chưa từng muốn làm gì cô ta, cho nên nếu để ông biết cháu gái ngoại của mình muốn khiến mình chết, đối với ông là một sự đả kích rất lớn.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói, có điều ánh mắt lại trở lạnh.

“Được.”
Khương Hiểu vội gật đầu đồng ý.

Thẩm Hạ Lan trầm tư một lúc, nói: “Ngoài ra nhân lúc Dư Khinh Hồng không có mặt, giúp tôi để ít đồ vào trong.”
Khương Hiểu hơi sững người, sau đó đã đồng ý.


Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi.

Không phải cô không có lòng vị tha, quả thật là Dư Khinh Hồng quá khiến người khác thất vọng.

Thẩm Hạ Lan ổn định lại cảm xúc của mình, xoay người quay lại bên cạnh Hoắc Chấn Đình.

“Chú út, cháu dẫn Nghê Nghê quay về trước.”
“Được.

Đi đường cẩn thận, về sau tìm thời gian rảnh chú mời cháu ăn cơm.”
Hoắc Chấn Đình biết Thẩm Hạ Lan vừa từ nước ngoài trở về, rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng không vội ngay lúc này.

“Được.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, mỉm cười nói: “Tạm biệt ông chú út đi.”
“Tạm biệt ông chú út.”
Diệp Nghê Nghê hôn một cái vào mặt của Hoắc Chấn Đình, sau đó hai tay ôm lấy cổ của Thẩm Hạ Lan, nói với vẻ mong chờ: “Mẹ, chúng ta mau về nhà.”

“Được.”
Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Nghê nghê nóng lòng muốn gặp Diệp Minh Triết và Diệp Tranh thì không khỏi mỉm cười.

Con bé này rất ỷ lại vào hai anh trai.

Nhưng điều cô không biết là Diệp Nghê Nghê đang lo lắng đồ ăn của mình.

Ngộ nhỡ cô bé về muộn, chú Phúc đưa đồ ăn tới, bị anh trai ăn mất thì phải làm sao?
Diệp Nghê Nghê rất là sầu não.

Thẩm Hạ Lan không biết con gái đang nghĩ gì, trực tiếp bế cô bé lên xe, sau đó trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

Khi Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn thấy Diệp Nghê Nghê thì rất vui.

“Ya, tiểu mỹ nữ của nhà chúng ta về rồi.”
Diệp Minh Triết theo thói quen xoa đầu của Diệp Nghê Nghê.

Lông mày của Diệp Nghê Nghê hơi nhíu mày, rất là chê bai: “Anh, anh rất đáng ghét.

Mái tóc đang đẹp của người ta bị anh làm rối rồi.”
“Vậy sao? Anh xem xem.”.

 
Chương 1485: 1485: Chương 1484





Diệp Minh Triết chơi ác muốn xoa thêm vài cái, Diệp Tranh lập tức kéo Diệp Nghê Nghê ra khỏi cái ma trảo của cậu bé.

“Nghê Nghê, anh mang quà về cho em.”
“Dạ?”
Mắt của Diệp Nghê Nghê lập tức sáng lên.

“Là đồ ăn ngon sao?”
“Không phải, có điều đảm bảo em sẽ vui hơn.”
Diệp Tranh thần bí nói.

Diệp Nghê Nghê không khỏi tò mò, dẫn đến Diệp Minh Triết cũng có hơi tò mò.

“Quà gì vậy? Diệp Tranh, cậu rất không ra làm sao.

Nghê Nghê thế nào có quà mà tớ không có?”
Diệp Tranh bị Diệp Minh Triết hỏi thì có hơi đỏ mặt.

“Cậu đâu phải là con gái, đòi quà gì chứ.”

“Này này này, Diệp Tranh, cậu đừng phân biệt giới tính nha!”
Diệp Minh Triết có hơi bực rồi.

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của má Hoàng.

“Cô chủ Nghê Nghê, có người đưa đồ đến cho cháu.”
“Cháu đến đây.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp bỏ qua Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, chân nhỏ bịch bịch chạy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, nhìn Diệp Minh Triết hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Con không biết, không phải con tặng.”
Diệp Minh Triết mặt mày mờ mịt.

Diệp Tranh cũng lắc đầu, cậu bé tuy muốn tặng Diệp Nghê Nghê quà, nhưng bây giờ còn chưa lấy ra.

Diệp Nghê Nghê mặc kệ bọn họ nghĩ như nào, khi nhìn thấy chú Phúc thì cả gương mặt đều trở nên rạng rỡ.

“Cảm ơn chú Phúc.”

Diệp Nghê Nghê vui vẻ bảo má Hoàng nhận lấy đồ, sau đó cười tít mắt nói với chú Phúc: “Thay cháu cảm ơn anh trai nhỏ.”
“Được.”
Chú Phúc gật đầu, có điều trong lòng lại chấn động một trận.

Cô cả của nhà họ Diệp!
Đây thật sự là công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng chẳng trách đồ mặc trên người đẹp như vậy.

Có điều cậu chủ nhà mình muốn liên hôn với nhà họ Diệp sao?
Cái này hình như cực kỳ xa vời.

Chú Phúc không khỏi có hơi lo lắng.

Diệp Nghê Nghê không quản chú Phúc nghĩ như nào, ôm lấy đồ ăn ngon chạy vào nhà.

“Ya, nhiều đồ ăn ngon như này, ai tặng thế?”
Diệp Minh Triết tuy cười, nhưng ánh mắt lại có chút sắc bén.

Diệp Nghê Nghê liếc cậu bé một cái, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói: “Anh Trạm Dương tặng.”
Nghe thấy là Trạm Dương tặng, tuy lông mày của Diệp Minh Triết vẫn nhíu lại, có điều cũng không nói gì.

Mặc kệ nói như nào, nhân phẩm của Trạm Dương cậu bé vẫn tin.

Có điều tên này là có ý gì?.

 
Chương 1486: 1486: Chương 1485





Đánh chủ ý vào em gái của cậu bé?
Mắt của Diệp Minh Triết có hơi đanh lại.

Hôm khác cậu bé phải gặp Trạm Dương này.

Trong lòng Diệp Minh Triết vòng chuyển rất nhiều, Diệp Nghê Nghê lại mặc kệ kéo tay của Diệp Tranh nói: “Anh Tranh, nào, chúng ta cùng ăn, rất ngon nha.

Em nghe mẹ nói anh đi Châu Phi, bên đó có phải là vô cùng nghèo không? Có đồ ăn để ăn không? Anh nhìn anh xem đen hết cả rồi, cũng gầy nữa.

Mau ăn nhiều một chút.”
Dáng vẻ nhiệt tình của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết có chút đố kỵ.

“Diệp Nghê Nghê, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em không biết mời anh cùng ăn hay sao?”
“Không muốn.

Anh ở quân khu cái gì chưa từng ăn chứ? Đừng có tranh đồ ăn của anh Tranh và em.”
Sự đối đãi khác biệt điển hình của Diệp Nghê Nghê.


Diệp Minh Triết còn muốn nói gì nữa thì Diệp Tranh cười rồi nói: “Nghê Nghê, không thể như này, Minh Triết ăn đồ ăn ở quân khu và ăn đồ ăn mà em cho cậu ấy là hai loại tình cảm có biết không?”
“Được rồi, nể mặt của anh Tranh, cho anh một cái cánh gà.”
Diệp Nghê Nghê rất không nỡ mà đưa cánh gà cho Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết lại càng buồn bực.

Cái gì thế.

Cậu bé đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp, lẽ nào không có nổi cái cánh gà để ăn sao?
“Không ăn nữa.”
Diệp Minh Triết rất là kiêu ngạo hừ một tiếng, vốn cho rằng Diệp Nghê Nghê sẽ đến dỗ mình, ai mà ngờ, Diệp Nghê Nghê cho luôn cái cánh gà vào miệng của mình.

“Không ăn thì thôi.

Vừa hay em và anh Tranh một người hai cái, nếu không cũng không biết chia như nào mới được.”
Lời này đã khiến Diệp Minh Triết đau lòng.

Thẩm Hạ Lan không nhìn nổi con trai nhà mình bị con gái nhà mình chê bai, không khỏi bế Diệp Minh Triết lên.


“Cục cưng, mẹ chơi cùng con.”
Tiếng “cục cưng” của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Minh Triết rất mắc ói, đặc biệt là cậu bé bị mẹ bế lên.

Mặt của Diệp Minh Triết lập tức đỏ bừng.

Cậu bé có hơi vặn vẹo nói: “Mẹ, tự con đi được.”
“Không sao, mẹ rất lâu chưa bế con rồi.

Đi, chúng ta đến thư phòng chơi game.”.

truyện tiên hiệp hay
Thẩm Hạ Lan mặc kệ vẻ mất tự nhiên của Diệp Minh Triết, ôm chặt Diệp Minh Triết lên lầu.

Diệp Minh Triết gửi tín hiệu cầu cứu cho Diệp Tranh, không hay là Diệp Tranh trực tiếp xem như không nhìn thấy, chọc Diệp Minh Triết tức muốn khóc.

Thẩm Hạ Lan sau khi bế cậu bé vào thư phòng mới để xuống.

“Con yêu, con nặng rồi.”
“Mẹ, có thể đừng gọi con là cục cưng được không?”
Diệp Minh Triết thật sự là không nghe trôi.

Còn mấy ngày nữa thì đến tết rồi, đến tết là cậu bé 5 tuổi rồi, nói thế nào cậu bé cũng là một tiểu tổ trưởng, bị mẹ cả ngày gọi là cục cưng thì ra cái gì chứ?.

 
Chương 1487: 1487: Chương 1486





Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nhận ra sự không vui lòng của con trai, không khỏi cười nói: “Được, không gọi cục cưng nữa, gọi Minh Triết là được rồi chứ?”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết đáp một tiếng.

“Mẹ chơi game với con.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian cô ở bên con quá ít, hơn nữa không biết chướng ngại tâm lý của việc nổ súng khi ở nước ngoài đã bị loại bỏ chưa, cho nên cô muốn nhân thời gian này ở bên con trai.

Diệp Minh Triết sững người, nói: “Mẹ chơi game với con? Mẹ chắc là mẹ chơi cùng con? Chứ không phải là con gánh mẹ?”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy nhói lòng.

“Diệp Minh Triết, con như này sẽ không có bạn.”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Diệp Minh Triết hờ hững nói: “Cái con không thiếu nhất chính là bạn bè.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể nói được.

Thằng nhóc này thật không đáng yêu chút nào.

Khi Thẩm Hạ Lan vừa muốn nói vậy con tự mình chơi đi thì Diệp Minh Triết thở dài một tiếng, nói với kiểu miễn cưỡng: “Thấy mẹ nhàn chán như vậy, con chơi cùng mẹ một lúc, nói đi, mẹ muốn chơi cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự bị con trai xem thường rồi.

Ông trời lẽ nào đang hành cô.

Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình với vẻ ai oán thì không khỏi thở dài nói: “Mẹ, con không phải là lão Diệp, ánh mắt này của mẹ đối với con có phải là đặt sai chỗ rồi không?”
“Diệp Minh Triết!”
“Có!”
Diệp Minh Triết lập tức trở nên nghiêm túc, tác phong quân nhân tiêu chuẩn khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rất tự hào.


“Con không muốn chơi thì thôi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm mẹ như cô thật sự quá thất bại, muốn chơi cùng con trai mà cũng không tìm được ngôn ngữ chung.

Tóm lại không thể vì chơi cùng con trai mà cô đi học hacker nhỉ? Cho dù bây giờ bắt đầu học, cô cũng chưa chắc có thể thắng được Diệp Minh Triết.

Còn có bà mẹ nào tủi nhục hơn cô không?
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức xụ xuống.

Diệp Minh Triết hơi sững người, sau đó nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Hay là chúng ta chơi vương giả?”
“Không chơi, đối với con mà nói không phải là trò vặt hay sao? Bỏ đi, con tự mình chơi đi, mẹ về phòng đây.”
Thẩm Hạ Lan có hơi rầu rĩ mà đứng dậy thì lại có một đôi tay trực tiếp nắm ngón tay của cô.

Cô hơi sững người.

Mặt của Diệp Minh Triết có hơi đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Thiên tài làm lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải quay lại bình thường, nếu không sẽ không ổn.”
Thẩm Hạ Lan lại ngẩn người.

Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm nhỉ?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom