Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 681


Chương 681

Cửa hàng thuốc dành cho người lớn.

Kéo cao cổ áo, cô núp ở trong cổ áo, cúi đầu, giống như một tên trộm mở cửa cửa hàng và đi vào…

“Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn xem quầy hàng thủy tinh: “Làm ơn lấy cho tôi một hộp thuốc tránh thai.”

“Xin hỏi cô, cô muốn làm chuyện quan trọng trước hay là sau đó?”

“Sau đó…” Giọng nói của cô có chút che đậy.

“Được. Vậy xin hỏi cô muốn loại hai mươi tư giờ hay là bảy mươi hai giờ?”

Cô rụt mặt, thật sự không dám nhìn vào mặt nhân viên bán hàng kia: “… Hai, hai mươi bốn giờ…”

Nói như vậy, giống như ai cũng biết cô đã làm điều đó với một người đàn ông trong ngày?

Bắc Minh Quân tên khốn kiếp kia!

Nếu không phải anh, cô có cần phải mất mặt như vậy sao?

“Vậy xin hỏi cô, mấy nhãn hiệu này, cô tới xem một chút xem chọn loại nào?”

Cô nhìn lướt qua, ngón tay chỉ vào một hộp trong đó.

Một lát sau, nhân viên bán hàng cầm một hộp thuốc tránh thai mang cho cô.

Nhân tiện lấy một chai nước khoáng, sau đó cô thanh toán hóa đơn.

Cầm chặt trong lòng bàn tay, cô đi ra khỏi tiệm thuốc.

Nhìn vào hộp thuốc tránh thai trong tay một cái, trong lòng thoáng qua một tia phiền muộn…

Nếu nói Trình Trình và Dương Dương những đứa trẻ mà năm đó cô bất đắc dĩ sinh hạ, thì tiểu nha đầu cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn!

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra một lần, cô không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần thứ hai.

Huống chi, cô cũng không muốn có con với tên khốn kiếp kia nữa!

Coi như là uống nước vong tình, hoặc uống thuốc đoạn tử!

Bắt đầu từ giây phút này, cô muốn quên đi mọi thứ cùng với Bắc Minh Quân, cắt đứt mọi cơ hội anh lần nữa gieo cho cô!

Cố Tịch Dao cô, sẽ không để bị anh lần nữa bài bố!!

Vặn mở nắp bình, cô xé mở hộp thuốc, lấy ra hai viên thuốc, uống nước, nuốt xuống. . .

Vị đắng xuyên qua cổ họng.

Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị xoay người – –

Lại trông thấy cái đồ ngốc Bắc Minh Quân đang lái xe ra khỏi đường. . .

Kiêu ngạo qua trước mặt cô.

Bàn tay nắm thuốc tránh thai của cô run lên.

Đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may, tên này không phát hiện ra cô.

Cô thu lại tâm trạng suy sụp, chuẩn bị cất hộp thuốc vào trong túi áo, đột nhiên …
 
Chương 682


Chương 682

Két’ !

Một tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Xe Bắc Minh Quân đột ngột dừng lại phía trước.

Một giây sau, anh nhanh chóng chui từ trong xe ra, như tia chớp chạy đến chỗ cô…

Cô sững sờ!

Con ngươi âm trầm của anh lướt qua tiệm thuốc phía sau cô, lại liếc nhìn qua card và hộp thuốc tránh thai trong tay cô!

Bộp một cái!

Cô còn chưa phản ứng kịp, anh đã đoạt lấy! Quét mắt qua một lần.

Lúc nhìn thấy hai chữ bảo đảm trên tấm card kia, mới giật mình nhận ra.

Thế mà lại là- –

“Thuốc tránh thai?!” Anh trừng mắt nhìn cô, con ngươi như phun ra lửa !”Cô sáng sớm chạy ra ngoài, là đi mua thuốc tránh thai chết tiệt này?!”

Lông mày cô hơi hạ xuống, mắt lạnh nhìn thẳng vào anh: “Trả cho tôi!”

Lông mày tuấn tú của anh sắp nhíu lại thành nếp, thuốc tránh thai đã mở rồi, hơn nữa còn thiếu hai viên, lại liếc qua bình nước suối đã uống một phần tư: “Cô uống rồi?”

Cô thấy anh không chịu đem hộp thuốc trả lại cho mình, thì thu tay lại, chẳng muốn tranh chấp với anh, nhún nhún vai xoay người đi về.

Anh đi theo, kéo cổ tay cô lại, chất vấn: “Cô có ý gì? Nói rõ cho tôi!”

Cô cắn môi, trách mắng: “Tôi có ý gì? Cậu hai Bắc Minh không có mắt nhìn sao? Còn phải đến hỏi tôi?”

“Tại sao phải uống thuốc tránh thai?” Anh xiết chặt cổ tay cô, độ mạnh yếu anh cũng không biết được.

Chỉ cảm giác lúc này mình rất tức giận vì hành vi của cô!

“Đau. . .” Nàng buồn bực hừ một tiếng, dùng sức hất tay anh ra: “Vì sao? Rất rõ ràng không phải sao, tôi tuyệt đối sẽ không để mình phạm sai lầm nữa!”

“Phạm sai lầm?” Anh híp híp mắt, trong mắt có tia tàn nhẫn “Cô cho rằng ngủ một đêm với tôi là sai lầm? Cho nên sáng sớm đã chạy đến đây uốn nắn sự sai lầm này?!”

Hộp thuốc tránh thai trong tay anh suýt chút nữa bị anh bóp nát vụn!

Cô yên lặng nhìn anh một cái, môi hơi mím, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ không phải sai lầm sao? Năm đó thay anh sinh Trình Trình và Dương Dương, trong mắt của anh, không phải là sai lầm sao? Bây giờ tôi cũng chỉ là không muốn phát sinh sai lầm này lần nữa mà thôi, anh nên cảm ơn tôi mới phải! Huống chi, năm đó lúc tôi làm thư ký của anh, anh cũng đã bảo Hình Uy đưa thuốc tránh thai cho tôi, bây giờ anh lại chạy đến chất vấn tối, là có ý gì? Anh không thấy hành vi của anh rất buồn cười sao, cậu hai Bắc Minh?!!”

Ánh mắt anh lóe lên, lửa giận vơi đi một chút.

Dừng lại trong con ngươi trong veo của cô, thật lâu, anh mới giãn mày ra, trầm giọng nói —

“Tôi thừa nhận, năm đó tôi bảo Hình Uy đưa thuốc tránh thái cho cô. Nhưng đó là vì tôi không biết cô là mẹ của con tôi! Bây giờ biết rồi, cũng không cần phải. . .” Tiếng nói của anh có chút mơ hồ, giọng cũng càng lúc càng nhỏ, như là những lời sau đó, anh cũng có chút khó mở miệng: “Vậy cũng không phải uống những thứ thuốc này nữa. . .”

Cô mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh!

“Bắc Minh Quân, đầu óc anh hỏng sao? Cái gì gọi là tôi không cần uống những thứ thuốc này nữa? Cho dù tôi là mẹ của con anh, vậy thì sao chứ? Tối hôm qua căn bản chính là sai lầm! Bởi vì tôi nhất thời chủ quan, uống rượu say, mới có thể cho anh có cơ hội lợi dụng! Tôi tự nhận là không may, tôi tự xem như là bị chó cắn rồi !”
 
Chương 683


Chương 683

Một câu chó cắn của cô, làm anh giận đến xanh mặt!

Nắm chặt tay, hàm răng nghiến cồm cộp!

Cô không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Không thể để sai lầm với anh tiếp tục nữa, tôi phải ngăn cản bất kỳ khả năng có thai nào! Biện pháp duy nhất. . . là bóp ch3t khả năng này từ trong trứng nước!”

Trong vẻ mặt ảm đạm của anh, có một chút khó chịu.

Ngực giống như bị cái gì đó đánh vào, vô cùng đau đớn.

Đời này, căn bản anh không thể nào ngờ được, một người phụ nữ lại xem con nối dòng của anh như lũ lụt thú dữ !

Đã từng, anh từ chối tất cả những người phụ nữ sinh con cho mình.

Hôm nay, lại bị người phụ nữ này từ chối!

Anh không hiểu lòng mình.

Ngay lúc bắt gặp cô uống thuốc tránh thai đó, anh có loại cảm giác như bị cô vứt bỏ, tâm bị xé rách. . .

“Như vậy. . . cô không cần uống thuốc, cũng không có khả năng đó. . . bởi vì tối hôm qua, tôi căn bản không làm gì cô cả. . .”

Anh ngơ ngẩn nói ra những lời này, chính xác mà nói, anh căn bản chưa kịp làm gì với cô cả. . .

Cô trợn to mắt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Biểu cảm rõ ràng nhẹ nhõm đi của cô, đâm xước ánh mắt của anh.

“Vậy thật sự là quá tốt!” Cô gật nhẹ đầu, chợt gầm nhẹ nhìn cổ tay bị anh nắm lại: “Anh Bắc Minh có thể thả tôi đi được chưa?”

Sự lãnh đạm, khách sáo của cô đều làm anh khó chịu.

Anh tình nguyện cô giống như con sư tử nhỏ mắng anh. . .

Đưa mắt nhìn cô một lúc, mi tâm nhíu lại thật sâu, sau nửa ngày mới như nghẹn nói ra: “Cô cứ không muốn vì tôi sinh con như vậy?!”

Đầu ngón tay của cô run lên.

Không chút do dự, gần như là thốt ra: “Đúng!”

Ánh mắt anh tối sầm lại.

“Vì sao?” Giọng nói thuần hậu của anh có khàn, ngực hít thở vô cùng không thông.

“Bởi vì, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội lên tòa án một lần nữa!” Cô giương mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào con ngươi sâu đen của anh, trong không khí lạnh lẽo này, dần dần ngưng đọng. . .

Dường như lúc này anh mới hiểu ra, năm đó tranh con trai trên tòa án với cô, mới là nguyên nhân cô cực hận anh. . .

“Vậy cô có nghĩ đến, tại sao tôi phải lên tòa án không?” Anh nhíu nhíu mi tâm, ánh mắt xẹt qua một vẻ u sầu khó tan.

Cô khẽ giật mình: “Bởi vì anh muốn cướp Dương Dương đi!”

“Thật sao?” Ánh mắt thâm thúy của anh chăm chú nhìn thẳng vào trong con ngươi thanh tịnh của cô: “Cô cảm thấy, đứa bé với tôi mà nói, quan trọng vậy sao?”
 
Chương 684


Chương 684

Ánh mắt cô nhíu lại: “Đương nhiên đối với anh không quan trọng!Nhưng với tôi mà nói, đứa bé là mạng!”

“Vậy tại sao tôi phải tranh với cô?”

“Bởi vì anh muốn mạng của tôi!” Cô không chút nghĩ ngợi thốt ra.

“Mạng của cô đáng giá mấy đồng? Đáng giá tôi tốn công tốn sức, tận lực như vậy ?”

“. . .” Cô nghẹn lời.

Anh trầm mặc, cuối cùng thả lỏng cổ tay cô ra: “Cô suy nghĩ cẩn thận.”

Nói xong, anh lại nhét hộp thuốc tránh thai sắp bóp nát trong tay mình vào lại trong tay cô.

Sau đó, xoay người, cũng không quay đầu lại chui vào trong xe.

Xe lao đi. . .

Cô đứng sững trong gió rét, nhìn xe của anh hòa vào trong dòng xe cô, tròng mắt nhìn hộp thuốc tránh thai nhăn nhăn nhúm nhúm trong tay. . .

Anh nói, cô suy nghĩ cẩn thận??

Cô có thể nghĩ cái gì?

Hai năm trước, anh chính chính xác xác đoạt Dương Dương đi!

Hai năm sau, anh lại thật sự rõ ràng đoạt đi lễ phục nữ thần ánh trăng!

Suy nghĩ đến đây, tay cô xiết chặt, tức giận gầm nhẹ một tiếng- –

“Bắc Minh Quân, anh còn muốn tôi nghĩ thế nào? Anh căn bản không muốn để tôi sống tốt!!”

Quân gia một mình ngồi trong xe, yên lặng lái xe.

Ngón tay giữ lấy tay lái, khớp xương buốt lạnh.

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô uống thuốc tránh thai, không biết từ lúc nào nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước…

Mẹ ngồi trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy một hộp thuốc, yên lặng mở ra, sau đó bưng chén nước uống vào

【 Như Khiết, em đang uống gì vậy? 】 Ba đi tới hỏi.

Mẹ vội vàng thu hộp thuốc lại, nhưng vẫn chậm một bước.

Ba đoạt lấy hộp thuốc trong tay bà, không thể tin được: 【 Thuốc tránh thai? Như Khiết vì sao em. . . 】

【 Không vì sao cả, chỉ là không muốn có con. 】 Mẹ có vẻ rất bình tĩnh, rất thản nhiên.

【 Nhưng mà trong nhà chỉ có Triều Lâm và Quân, anh muốn có thêm một bé gái. 】 Gương mặt của ba có chút rối rắm

【 Bắc Minh Chính, đừng ép tôi! 】 Mẹ đột nhiên kích động lên, 【 Quân vốn là ngoài ý muốn! Tôi căn bản không muốn sinh ra nó! Là anh, nếu như không phải anh, tôi sẽ không có những ngày đau khổ như vây giờ, anh đi đi, anh đi cho tôi. . . 】

Ba nhìn nhìn mẹ, cuối cùng thở dài một hơi, rời đi. . .

Mà anh, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn trộm đứng bên cạnh cửa.

Mẹ nhìn thấy anh từ gương trên bàn trang điểm, đột nhiên khiển trách: 【 Quân con nhớ kỹ! Con là đứa bé không được chúc phúc! Con là đứa bé mẹ không muốn sinh ra! Cho nên. . . xin con sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa, mẹ không muốn nhìn thấy con. . . con và cha con giống nhau, mẹ chán ghét nhìn thấy mấy người. . . 】
 
Chương 685


Chương 685

. . .

Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh hiện lên trong lòng Bắc Minh Quân.

Anh vừa lái xe, vừa nhớ đến hình ảnh Cố Tịch Dao uống thuốc tránh thai, không khác gì mẹ. . .

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, có một chút đau sớn.

Không biết tự bao giờ, vành mắt anh đỏ lên.

Chưa bao giờ khó chịu như lúc này.

Sự ra đời của anh, với mẹ của anh mà nói là một sai lầm.

Anh đã từng cố gắng như vậy, cố gắng lấy lòng bà như vậy…

Chính là kết quả thì sao?

Mà bây giờ, Mạc Tịch Dao lại nói lời giống vậy.

Sinh con cho anh, cũng là một sai lầm.

Mà cô tuyệt sẽ không để sai lầm này xảy ra lần nữa. . .

“Vì sao! Vì sao!”

Anh khàn khàn gầm nhẹ, hốc mắt ẩm ướt.

Nhiều năm qua, sự vô cảm lạnh lùng, vô tình vô nghĩa đã luyện thành lúc này tuyên bố vỡ nát!

Lúc trước, anh thật sự ôm tâm trạng chơi đùa cô, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, thái độ của anh với cô dần dần thay đổi. . .

Trở nên nghiêm túc.

Giống như Sở Dung Triết từng nói, tính tình lạnh nhạt như anh, tính cách thích sạch sẽ như vậy, một khi nghiêm túc, sẽ là chuyện rất đáng sợ.

Cho nên anh tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự lừa dối của cô!

Cho nên anh mới hận sự vứt bỏ của cô!

Mỗi chuyện cô làm, không có cái nào không giống với mẹ của anh!

Anh hận!

Hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Nhưng vẫn sẽ bị một hành động trong lúc lơ đãng của cô, làm trái tim bị thương. . .

“Vì sao. . .”

Lúc đó, một chiếc xe từ trong ngõ vọt ra, anh lập tức hồi thần, theo bản năng xoay tay lái, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc…

Két !

Rầm!

Xe đột nhiên đâm vào thân cây bên đường. . .

Tiếng còi xe xé gió làm người ta sợ hãi – –

Bíp bíp bíp bíp. . .

Không ngoài ý muốn, Quân gia lại vào bệnh viện.

Làm anh em tốt của Quân gia, Sở Dung Triết đến thăm anh đầu tiên.
 
Chương 686


Chương 686

Không khác gì lúc trước, Sở Dung Triết thích nhất là ngồi trong phòng bệnh gọt táo.

Hết lần này đến lần khác, không phải gọt cho người bệnh ăn, mà gọt cho mình ăn!

“Dao Dao vừa về, cậu lại vào viện, cậu hai Bắc Minh, cậu có thể có tiền đồ một chút không?” Sở Dung Triết gọt xong một quả táo, chậm rãi đưa vào miệng nhai nuốt.

Bắc Minh Thiện dựa vào giường bệnh, liếc nhìn Sở Dung Triết: “Tôi vào bệnh viện liên quan cái lông gì với cô ấy chứ?”

“Sao lại không liên quan? Đây là lần đầu tiên trong hai năm nay cậu vào bệnh viện, cậu nói thử xem, lúc đó lái xe, cậu đang nghĩ cái gì? Trừ Dao Dao ra, ai có thể khiến Bắc Minh Quân thất thần?”

“Ha—” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, đánh chết anh ta cũng sẽ không thừa nhận.

“Cậu cứ giả bộ đi. Dù sao loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cậu!” Sở Dung Triết lại cắn một miếng táo: “Nói đi nói lại, loại người làm kinh doanh lớn như cậu, vài ba bữa vào bệnh viện, giống cái gì chứ? Ngược lại nhìn tôi đi, người ngồi trên lưỡi dao mà sống, cậu nhìn đi, làn da này, gương mặt này, bảo dưỡng không biết trơn nhẵn bao nhiêu…”

Vừa nói, Sở Dung Triết còn vỗ vỗ gương mặt đẹp trai không tì vết của mình.

Bắc Minh Quân lườm anh ta: “Cậu nếu như có nửa phần quyết liệt của anh trai cậu, cậu sẽ luân lạc đến cảnh ngày ngày trông giữ tổng hội ư?”

Gia tộc của Sở Dung Triết có bối cảnh hắc đạo rất lẫy lừng.

Thân là lão nhị của nhà họ Sở, Sở Dung Triết cả ngày chỉ biết lông bông cũng là điều dễ hiểu.

Bởi vì cho dù trời có sập, anh ta cũng có anh cả chống cho rồi.

Thật ra, Bắc Minh Quân rất ngưỡng mộ Sở Dung Triết có người anh có bản lĩnh như vậy.

Giống như Sở Dung Triết, không tim không phổi, căn bản không cần gánh vác sứ mệnh của gia tộc, cũng không có nhiều thù oán gia tộc như vậy, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ, ai không hy vọng cuộc sống của mình được tự tại như vậy chứ?

“Xía! Đừng lấy anh tôi ra so sánh với tôi! Tôi với anh ấy không phải người cùng chí hướng.” Quả táo trong tay Sở Dung Triết sắp cắn hết rồi.

Hình Uy đẩy Phỉ Nhi đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này—

Trán của Bắc Minh Quân đã được băng lại.

Trên tay quấn băng gạc, tinh thần rất ổn ngồi trên giường bệnh.

Sở Dung Triết sắp ăn hết quả táo, lười nhác ngồi trên ghế, hai tay còn rất không khách khí gác ở đuôi giường của Bắc Minh Quân.

“Ya, Phỉ Nhi em đến rồi à!” Sở Dung Triết tiện tay vứt lõi táo vào trong thùng rác. Vội vàng bỏ chân xuống, mỉm cười đi đến trước mặt Phỉ Nhi, cưng chiều vuốt v3 mái tóc mềm mượt của cô ta: “Bắc Minh Quân không chết được, ngược lại em, đặc biệt chạy đến bệnh viện, mệt mỏi thì phải làm sao?”

Hình Uy lịch sự khẽ gật đầu với Sở Dung Triết: “Cậu hai Sở.”

Sau đó, anh ta xách một hộp giữ nhiệt, đi thẳng đến bên giường của Bắc Minh Quân, giống như mọi ngày, mặt mày không có biểu cảm gì nói: “Chủ nhân, cô Phỉ Nhi đặc biệt hầm canh chân giò cho anh, anh nhân lúc còn nóng thì uống đi.”

Không đợi Bắc Minh Quân phản ứng, Sở Dung Triết cười: “Yo, canh chân giò? Phỉ Nhi thật sự có lòng nha, Bắc Minh Quân, nhớ uống nhiều một chút, ăn gì bổ lấy!”

Phụt—

Phỉ Nhi bị lời nói của Sở Dung Triết chọc cười thành tiếng.
 
Chương 687


Chương 687

“Dung Triết, em đâu có ý đó…”

Cô ta hầm canh chân giò, đâu phải để Quân ăn gì bổ nấy?

Bắc Minh Quân dùng ánh mắt hình lưỡi dao lướt qua trên người Sở Dung Triết: “Chân của lão tử rất tốt! Phỉ Nhi đang quan tâm tôi, cậu đừng chọc cô ấy!”

“Aiya~” Sở Dung Triết phát ra tiếng cười kỳ quái, nhướn mày liếc nhìn Phỉ Nhi: “Hừm hừm, Phỉ Nhi em thật là hạnh phúc, công tử lãnh huyết như cậu hai Bắc Minh của chúng ta, vậy mà cũng biết đau lòng cho phụ nữ rồi, Phỉ Nhi em chính là người đầu tiên…”

Phỉ Nhi lộ ra thần sắc xấu hổ, lén nhìn Bắc Minh Quân: “Dung Triết, anh lại trêu em…”

“Ha ha ha, em gái Phỉ Nhi, anh đâu dám trêu em chứ? Anh không sợ Bắc Minh Quân cạo trọc đầu anh sao?” Sở Dung Triết vừa nói vừa không quên ghẹo Bắc Minh Quân: “Phải biết, cậu ta rất thương em nha! Nhiều năm nay, cậu ấy suýt chút nữa canh linh vị vì em, chuẩn bị cô đơn cả đời…”

Bắc Minh Quân lườm Sở Dung Triết: “Sở Nhị, cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu!”

Phỉ Nhi tinh thần hơi căng thẳng, khẽ cắn môi, lén lén liếc nhìn Bắc Minh Quân.

Sau đó, đẩy xe lăn đến trước giường của anh, đưa bàn tay nhỏ đầy vết sẹo ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay quấn băng bó của Bắc Minh Quân, trong mắt tràn đầy thâm tình, dịu dàng nói: “Quân… Thật ra nhiều năm đã trôi qua rồi, anh thật sự không cần tiếp tục tuân thủ lời hứa năm đó nữa, huống chi, ngộ nhỡ em không quay lại thì sao? Anh cô đơn một đời như vậy, em sẽ tự trách cả đời…”

Không đợi Bắc Minh Quân đáp lại, Sở Dung Triết lại cướp lời, cười nhăn nhở nói: “Nhưng Phỉ Nhi em không phải trở về rồi sao?”

Bắc Minh Quân lại trừng mắt với Sở Dung Triết.

Phỉ Nhi trầm mặc một lúc, mỉm cười thê lương, khẽ lắc đầu: “Nhưng cho dù em trở về rồi, anh nhìn bộ dạng bây giờ của em đi… đừng nói sinh con dưỡng cái cho Quân, ngay cả… ngay cả…” Phỉ Nhi có chút khó lòng mở miệng, ngay cả chuyện ân ái cùng Quân, cô ta đã có áp lực tâm lý rất lớn rồi…

“Chuyện sinh con dưỡng cái Phỉ Nhi em càng không cần lo lắng! Bắc Minh Quân không phải có hai đứa rồi sao? Em có thể làm mẹ rồi!” Sở Dung Triết cười hì hì tiếp lời.

“Sở, Dung, Triết!” Bắc Minh Quân nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, Sở Dung Triết chắc đã chết trăm vạn lần rồi…

“Hắc hắc! Phỉ Nhi còn ở đây đó, cậu đừng dọa người ta…” Sở Dung Triết mặt mày tỉnh bơ nhún nhún vai, nấp sau người Phỉ Nhi, sợ bị lửa của Bắc Minh Quân thiêu chết.

“Quân…” Phỉ Nhi có hơi tâm hoảng ý loạn, cẩn thận nhìn Bắc Minh Quân: “Em biết thật ra em không tốt… rất không tốt… em thật sự không muốn vì em mà liên lụy anh…”

Lông mày của Bắc Minh Quân nhíu lại.

Sở Dung Triết khoa trường vỗ ngực: “Phỉ Nhi em đâu có kéo chân Bắc Minh Quân chứ? Là Bắc Minh Quân chậm trễ với em mới đúng! Một cô gái xinh đẹp như em, nếu như không phải trận hỏa hoạn năm đó…”

Sở Dung Triết còn chưa nói xong—

Bụp!

Một chiếc gối vô tình đập vào mặt của anh ta!

“Sở Dung Triết! Cút ra ngoài cho lão tử!” Quân gia tức giận rồi!
 
Chương 688


Chương 688

Sắc mặt Phỉ Nhi hơi trắng bệch, sợ hãi nhìn Bắc Minh Quân: “Quân, chuyện năm đó thật sự không liên quan đến anh… là bản thân em không may mắn…”

Bắc Minh Quân trừng mắt xong với Sở Dung Triết, lúc này đưa mắt sang, nhìn Phỉ Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Phỉ Nhi, chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa. Bây giờ, anh cố gắng điều dưỡng sức khỏe, không cần suy nghĩ linh tinh, biết chưa?”

Phỉ Nhi tơ tình khẽ chạm, cảm động gật đầu, đồng tử ngập nước mắt: “Ừm. Cảm ơn anh, Quân…”

“Đồ ngốc, là anh nên nói cảm ơn em mới đúng.” Bắc Minh Quân khẽ thở dài, bàn tay to nắm chặt bàn tay của Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, ngập ngừng nói: “Còn nữa… Quân, cảm ơn anh tặng em chiếc váy đó, em rất thích… Nhưng, hình như không có cơ hội được mặc…”

“Váy gì?” Sở Dung Triết lại tò mò tiến sát lại.

Bắc Minh Quân thật sự muốn một chưởng vỗ chết con ruồi họ Sở này!

Phỉ Nhi xấy hổ mỉm cười, trong mắt mang theo tình ý dạt dào, chiếc váy đó như nữ thần ánh trăng, cô ta thế nào cũng không ngờ Quân lại tặng cho cô ta…

Cả thành phố A chỉ có một bộ lễ phục giới hạn đó…

Nói đến chiếc váy đó, mắt Bắc Minh Quân lóe sáng, ánh mắt vụt qua một tia phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Sao không cơ hội mặc chứ? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của em rồi, đến lúc đó anh sẽ tổ chúc bữa tiệc sinh nhật cho em, vậy thì không phải có cơ hội mặc rồi sao.”

“Tiệc sinh nhật?” Phỉ Nhi được sủng mà lo sợ.

“Tiệc sinh nhật?” Ánh mắt của Sở Dung Triết tràn đầy vui mừng: “Được đó được đó, bất tri bất giác Phỉ Nhi lại già đi một tuổi, ha ha, qua mấy cái sinh nhật nữa, sợ rằng không ai cần nữa…”

Phỉ Nhi ngại ngùng dẩu môi: “Dung Triết anh lại cười nhạo em…”

“Đâu có đâu?” Sở Dung Triết liếc nhìn tâm tình của Bắc Minh Quân, hàm ý nói: “Có vài người lãng phí năm tháng của mình thì thôi đi, làm gì ngay cả tuổi xuân của người khác cũng muốn lãng phí cùng chứ? Phỉ Nhi em nói có phải không?”

“…” Phỉ Nhi vội vàng lắc đầu, mỉm cười xấu hổ.

Bắc Minh Quân day day thái dương hơi đau nhức, nghiêm túc nhìn Phỉ Nhi, sau đó nói với Hình Uy: “Ném tên Sở Dung Triết đó ra ngoài…”

Hình Uy liếc nhìn Sở Dung Triết, sau đó lịch sự nói: “Cậu hai Sở, cậu nghe thấy rồi, chủ nhân của chúng tôi muốn tôi tiễn khách, mời cậu đi thong thả.”

Sở Dung Triết bĩu môi, cau mày, nhìn sang Phỉ Nhi, lại nhìn Bắc Minh Quân, giống như sợ nhất thiên hạ không đủ loạn: “Này, Bắc Minh Quân, cậu thật nhàm chán! Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên đến thăm cậu! Cho dù cậu hôm nào không cẩn thận tiêu đời, chắc chắn tôi cũng là người đầu tiên đưa tiễn người chết, người anh em tốt như vậy kiếp sau cậu thắp đèn cũng không tìm được đâu, cậu bây giờ vậy mà qua cầu rút ván đuổi tôi đi?”

Sắc mặt của Bắc Minh Quân lại đen hơn.

Hình Uy đưa tay lau mồ hôi lạnh. Cậu hai Sở này thật sự miệng trơn tuồn tuột, thật sự biết chọc người.

Phỉ Nhi vội vàng kéo góc áo của Sở Dung Triết: “…”

Bắc Minh Quân nheo mắt lại: “Có gan cậu nói lại lần nữa!”

“Nói lại thì nói lại! Tiểu gia sợ cậu chắc? Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên…”

Bắc Minh Quân tức giận gằn lên: “Sở Dung Triết, cậu có tin lão tử ngày mai cho người phong sát hộp đêm của cậu hay không!”
 
Chương 689


Chương 689

Sở Nhị tiếp tục khiêu khích: “Bắc Minh Quân, tiểu gia không tin, có bản lĩnh cậu thì chiếm sào huyệt của nhà họ Sở chúng tôi đi!”

Bắc Minh Quân thực sự sắp bùng nổ: “Cậu cho rằng tôi không dám?!”

Sở Nhị mỉa mai: “Aiya, cậu tưởng cậu hai Bắc Minh cậu thật sự cái gì cũng làm được sao? Tiểu gia nói cho cậu biết, thật sự có một chuyện, Bắc Minh Quân cậu không dám làm!”

Bắc Minh Quân cuồng vọng: “Chỉ sợ cậu không có cơ hội để nói, không có chuyện gì Bắc Minh Quân tôi không làm được!”

Khóe môi của Sở Nhị nhếch lên: “Vậy cậu có khả năng lấy Phỉ Nhi không!”

Ầm.

Giống như âm thanh không khí bị ứ đọng.

Thần kinh của Phỉ Nhi căng lên, hô hấp có chút dồn dập.

Hình Uy ngây người. Cậu hai Sở lần này thật sự đùa hơi quá rồi.

Sắc mặt của Bắc Minh Quân âm trầm, mím chặt môi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, một lúc cũng không lên tiếng.

Sở Dung Triết cười chế giễu: “Sao hả, rùa rụt cổ rồi sao? Bắc Minh Quân, tôi sớm đã nhìn thấu cậu rồi, cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi! Uổng phí bao nhiêu năm Phỉ Nhi yêu thầm cậu, mắt thấy thanh xuân mỗi năm một già đi, đời này cứ lãng phí trên người cậu như vậy sao? Cậu nếu yêu cô ấy, thì lấy cô ấy về, đừng để cô ấy cô đơn ở viện điều dưỡng, cậu có biết cô ấy thường khóc đến tỉnh vào ban đêm không, viện điều dưỡng căn bản không phải nơi cô ấy muốn ở!”

Ánh mắt của Bắc Minh Quân lóe sáng, nhìn Phỉ Nhi, một lúc cũng không lên tiếng.

Phỉ Nhi lo lắng kéo tay áo của Sở Dung Triết: “Dung Triết, đừng nói nữa…”

“Tại sao không nói? Phỉ Nhi, em thật sự định cả đời này cứ trôi qua như vậy sao?” Sở Dung Triết bỗng kéo lấy tay của Phỉ Nhi, nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, cậu mở to mắt nhìn cho rõ cổ tay của Phỉ Nhi, mỗi một vết sẹo trên đó, đâu phải sẹo bỏng gì đó chứ? Là vết sẹo mà cô ấy tự sát!”

Khi Sở Dung Triết kéo cổ tay của Phỉ Nhi đến trước mắt của Bắc Minh Quân, trên cổ tay nhỏ nhắn đó, lộ ra từng vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, khiến người ta bàng hoàng…

Bắc Minh Quân nhíu mày, đồng tử vụt qua tia sửng sốt, giọng nói đột nhiên khản đặc: “Phỉ Nhi em…”

Phỉ Nhi tránh né ánh mắt của Bắc Minh Quân, muốn rút tay lại, sợ hãi sự yếu đuối của mình lộ trước mặt của Quân, cô ta nhìn Sở Dung Triết, nước mắt cứ thế rơi xuống…: “Dung Triết, anh buông em ra…”

“Anh không buông!” Sở Dung Triết lại cứ nắm tay của Phỉ Nhi rất chặt, nhìn Bắc Minh Quân ở trên giường, nói rõ từng chữ—

“Bắc Minh Quân, cậu cho rằng Phỉ Nhi mấy năm nay trôi qua như thế nào? Cậu có thật sự từng quan tâm cô ấy sao? Sẹo đối với một người con gái mà nói, là ác mộng đáng sợ đến nhường nào…”

Phỉ Nhi dùng thời gian nhiều năm như vậy cố gắng để bản thân phục hồi, nhưng kỹ thuật y học trước mắt chỉ được như thế này, cho dù cấy ghép da như thế nào, tiếp tục điều trị như thế nào, cô ấy mãi mãi cũng không thể khôi phục như dáng vẻ trước đây được nữa

Những vết sẹo trên cổ tay chính là vết sẹo mấy năm nay cô ấy hết lần này đến lần khác tự tử để lại! Cô ấy sắp không khống đỡ được nữa rồi, cậu có biết không? Nếu không phải bởi vì còn yêu cậu, còn một tia hy vọng vào tương lai, cô ấy căn bản sẽ không chống đỡ được đến bây giờ…

Không dễ dàng gì, hai năm trước cô ấy đã về nước, cô ấy khát vọng được gặp cậu như vậy, nhưng lại sợ nhìn thấy cậu, cô ấy sợ cậu không chấp nhận dáng vẻ của cô ấy hiện nay… Cô ấy sợ cậu sẽ chê bai cô ấy…
 
Chương 690


Chương 690

Cho nên cô ấy mới lén lút đi theo cậu, bởi vì cô ấy không thể khống chế nỗi nhớ nhung với cậu, cô ấy mỗi ngày đều muốn gặp cậu—

Lại không ngờ, hai năm trước, xe của cậu bất ngờ đụng phải cô ấy!

May mắn chỉ bị thương nhẹ.

Nhưng cậu thì sao? Cậu cuối cùng gặp được cô ấy rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, cậu đã làm như thế nào?

Cậu đưa cô ấy vào viện điều dưỡng! Không sai, đó là viện điều dưỡng tốt nhất xa hoa nhất của thành phố A!

Cô ấy ở trong viện điều dưỡng quả thật có thể nhận được điều trị tốt nhất!

Nhưng Bắc Minh Quân, cậu cho rằng cô ấy thật sự muốn ở trong viện điều dưỡng sao?

Phỉ Nhi cô ấy không phải bệnh nhân! Cô ấy chỉ là bề ngoại bị bỏng, trong thâm tâm cô ấy vẫn là Phỉ Nhi của trước kia!

Cậu không nên xem cô ấy như người bệnh! Càng không nên đối đãi với cô ấy như người tàn tật!

Cậu biết Phỉ Nhi mỗi ngày ở viện điều dưỡng đã trải qua những ngày tháng như thế nào không? Ban ngày ngồi ngây ngốc, đông thành băng cũng không biết, bởi vì cô ấy muốn đợi cậu, đợi cậu khi nào rảnh thì đến thăm cô ấy…”

Nhưng từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, cậu một ngày đi được mấy lần!

Hai năm rồi!

Cậu biết Phỉ Nhi tại sao luôn ngồi xe lăn không?

Bởi vì cậu mỗi lần đến, cậu đều không để cô ấy tự đi đường! Thật ra vết thương hai năm trước đã sớm lành rồi!

Là cậu luôn không xem cô ấy như người bình thường!

Cô ấy tại sao còn nguyện ý vì cậu mà ngồi trên xe lăn? Bởi vì cô ấy khát vọng sự quan tâm của cậu, cô ấy khao khát được cậu chú ý nhiều hơn một chút! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng cậu thì sao? Cậu mở miệng nói cậu thương cô ấy, muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, kết quả thì sao?

Người khiến cô ấy rơi nước mắt nhiều nhất chính là cậu!

Nếu không phải tôi thường xuyên đến viện điều dưỡng thăm Phỉ Nhi, căn bản cũng không biết thì ra trong lòng Phỉ Nhi lại đau khổ như vậy! Cô nhóc ngốc nghếch này lại không cho tôi nói với cậu!

Tôi hôm nay thật sự không nhịn được nữa rồi! Bắc Minh Quân, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không?

Nếu như cậu thật sự thương tiếc Phỉ Nhi, thì cậu hãy lấy cô ấy đi! Cho cô ấy hạnh phúc thật sự! Chứ không phải đem cô ấy để ở viện điều dưỡng, đối đãi với cô ấy như người bệnh!”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa… Dung Triết…” Sở Dung Triết nói một tràng dài, Phỉ Nhi đã không cầm được nước mắt…

Bắc Minh Quân bàng hoàng nhìn Phỉ Nhi, tinh thần đông cứng.

Ngay cả Hình Uy ở một bên nghe mà cũng sửng sốt không thôi.

Phỉ Nhi bịt miệng, dường như không dám nhìn vào mắt của Bắc Minh Quân, lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi Quân… Thật ra chân của em sớm đã khỏi rồi… Em không muốn lừa anh… xin lỗi…”

“Phỉ Nhi, người nên nói xin lỗi là cậu ấy! Nếu như không phải cậu ấy luôn xem em như người bệnh, em cứ phải ngồi xe lăn mãi sao? Em việc gì cứ phải xin lỗi mãi?” Sở Dung Triết không nhìn được nữa, dúi tay của Phỉ Nhi vào trong tay của Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, là anh em của cậu, đã nói đến đây rồi, quyết định ở cậu! Nếu như cậu tiếp tục chọn trốn tránh, không làm rõ ràng chuyện này, sau này cậu đừng mong chúng ta là anh em nữa!”
 
Chương 691


Chương 691

Bắc Minh Quân nhíu mày, không thèm nhìn Sở Dung Triết.

Trực tiếp nắm chặt tay của Phỉ Nhi, cho dù bàn tay đó không được hoàn mỹ, ở trong mắt của anh, lại không có chút ghét bỏ.

Giọng nói trầm thấp, anh dịu dàng nhìn Phỉ Nhi, thấp giọng hỏi—

“Thì ra em có nhiều tâm sự như vậy, tại sao không nói cho anh?”

“Em…” Phỉ Nhi cắn môi, nước mắt rơi xuống, lắc đầu: “Em sợ, Quân em sợ anh chê em…”

“Đồ ngốc…” Bắc Minh Quân khẽ thở dài, anh có tư cách gì chê bai cô chứ? Dù sao trận hỏa hoạn năm đó, nếu như không phải anh… : “Xin lỗi, là anh không thấu hiểu em…”

“Quân, em thật ra… em thật ra không kỳ vọng gì cả… chỉ cần thấy anh vui vẻ thì em đã mãn nguyện rồi…” Phỉ Nhi run rẩy khóc, nói.

Bắc Minh Quân đưa bàn tay quấn băng gạc, chính là băng gạc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô ta.

“Ở trong trí nhớ của anh, Phỉ Nhi không thích khóc, bởi vì cô ấy từng nói, con gái khóc lóc sẽ không đáng yêu nữa, có đúng không?”

Phỉ Nhi run lên, phì một tiếng, bật cười: “Quân, đáng ghét, anh cười em…”

Bắc Minh Quân thở phào, nghiêm túc nhìn Phỉ Nhi, trầm mặc một lúc…

Trong đầu xuất hiện một gương mắt xinh đẹp đang trừng mắt với anh, sau đó, là dáng vẻ cô uống thuốc tránh thai… Cô nói, giữa cô và anh căn bản không có hiểu lầm…

Đột nhiên, trái tim của anh co rút đầy đau đớn.

Lại nhìn Phỉ Nhi, anh hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nắm chặt tay của Phỉ Nhi, chậm rãi mà trầm thấp nói—

“Chúng ta đính hôn đi, Phỉ Nhi.”

‘Ầm’ một tiếng, một quả bom màu hồng, cứ như thế nổ vang trong đầu…

Đính hôn?

Ai cũng không ngờ, hai từ đính hôn còn có thể từ trong miệng của người theo chủ nghĩa không kết hôn như Bắc Minh Quân nói ra!

Hình Uy suýt chút nữa rớt cằm.

Sở Dung Triết cũng ngây người, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại buồn bực… Sự buồn bực của anh ta không phải anh ta không vui mừng cho Phỉ Nhi, mà là, cuối cùng cũng ép được Bắc Minh Quân đưa ra quyết định, vậy tức là, đã định sẵn phải tổn thương một cô gái khác…

Quả nhiên, anh ta vẫn không thích hợp làm người tốt. Thành toàn cho Phỉ Nhi, lại tổn thương Dao Dao.

Sở Dung Triệt nghĩ đến điều này, lại không nhịn được mà đau đầu.

Phỉ Nhi không tin được mà mở to mắt, cánh môi run run, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Quân… anh… anh nói thật… thật sao…”

Bắc Minh Quân nhíu mày, trong lòng nhín thở, khẽ gật đầu với Phỉ Nhi, cho cô ta một đáp án chắc chắn.

Tuy nhiên, không biết tại sao, anh lại không thể vui nổi…

Vì thế, sinh nhật nhóm của Phỉ Nhi, lại trở thành lễ đính hôn với Bắc Minh Quân.
 
Chương 692


Chương 692

Tin tức này từ nhà họ Bắc Minh lan ra, gây lên chấn động…

Trên bàn ăn—

“Khốn kiếp! Nhiều năm như vậy, tiểu tử thối đó chết cũng không chịu kết hôn, không dễ gì muốn kết hôn, vậy mà lại là cùng cô gái bị hủy dung, đầu nó có phải úng nước rồi không?! Mặt mũi của lão già tôi biết để đâu?!” Bắc Minh lão gia tức giận đến run rẩy.

“Quân nó… xem ra thật sự rất thích Phỉ Nhi…” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên không thôi.

“Mẹ, Bắc Minh Quân thì ra chung tình như vậy, cô gái mười mấy năm trước cho dù bị hủy dung rồi, anh ấy cũng muốn lấy, uầy, hành động này, người làm em trai như con cũng phải kính nể…” Bắc Minh lão tam Bắc Minh Đông nói.

Hai vợ chồng anh cả của nhà Bắc Minh nhìn nhau, không bàn luận bất cứ điều gì.

“Bà nội, ba và dì Phỉ Nhi đính hôn, ý là dì Phỉ Nhi sắp trở thành mami mới của cháu và Dương Dương sao?” Trình Trình lạnh nhạt nói, chỉ là lông mày nhỏ nhíu chặt lại…

Giang Tuệ Tâm dịu dàng gật đầu: “Phải…”

Choang~!

Bát bị ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ chói tai.

“Dương Dương…”

“Dương Dương…”

Mọi người sững người nhìn cậu nhóc ném cái bát.

Dương Dương là đứa trẻ luôn vui vẻ, nhưng sau khi nghe tin ba sắp đính hôn với người phụ nữ khác ngoài trừ mẹ mình thì đã tức giận.

Gương mặt nhỏ trở nên âm trầm, một câu cũng không nói, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc từ trên ghế nhảy xuống, xoay người rời khỏi…

“Dương Dương cháu muốn đi đâu?”

“Còn không phái người đi theo!”

“Cậu chủ nhỏ Dương Dương…”

Chỉ thấy Dương Dương sải bước đi về phía cửa lớn, sau đó cúi người thay giày…

Mặt mày tức giận, mắt quét qua dụng cụ xỏ giày mạ vàng cao cấp trong tủ giày, cậu bé thuận tay rút ra, xỏ vào…

Ai cũng không ngờ, Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi đính hôn, người đầu tiên công khai phản đối, lại là con trai riêng của anh – Bắc Minh Tư Dương!

Dương Dương tức giận xông đến bệnh biện, thuận tay còn cầm một chiếc giày.

Trong phòng bệnh VIP, Phỉ Nhi ngồi trên ghế, đang cẩn thận gọt hoa quả cho Bắc Minh Quân.

Cô ta đã bỏ dùng xe lăn, hôm nay trông đặc biệt vui vẻ.

“Quân, anh nói tối đo chúng ta đính hôn, em mặc bộ lễ phục anh tặng em được không?”

“Ừm.”

“Ha ha, bộ lễ phục đó em thử mất lần rồi, thật sự rất đẹp… Nhưng hình như mặc không đẹp bằng cô gái gặp trong trung tâm thương mại đó…”

“…”
 
Chương 693


Chương 693

“Đúng rồi, Quân, hôm đó em nhớ cô gái kiên quyết không nhường chiếc váy cho chúng ta, về sau anh làm sao thuyết phục cô ấy? Thật sự muốn biết, anh dùng cách gì, có thể khiến cô gái đó nhường cho, ha ha…”

“…”

“Quân?” Phỉ Nhi nhước mắt liếc nhìn Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. Anh nhướn mày, bừng tỉnh lại, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm…” Trái tim không ở đây.

Phỉ Nhi lộ ra thần sắc thương tâm: “Quân, sao thế…”

“Không có gì.” Bắc Minh Quân lạnh nhạt lắc đầu, găng gạc trên tay đã tháo ra, còn để lại một số vết thương nông, đều đã kết vảy…

“Vậy anh nguyện ý nói cho em biết, rốt cuộc dùng cách gì để cô gái đó nhường lại?” Phỉ Nhi cười tươi nói.

Bắc Minh Quân lông mày càng nhíu chặt, nghĩ đến ngày hôm đó ở trong phòng thử đồ ở trung tâm thương mại, đôi mắt đó của Cố Tịch Dao tràn ngập tổn thương… Trái tim của anh không khỏi bị vật gì đó bóp chặt đến đau đớn.

“Ừm… Cũng không có gì, trả giá cao hơn mấy lần cho cô ta, cô ta tự nhiên sẽ nhường lại…” Anh bịa bừa một lý do, trái tim co rút lại.

Trên thực tế, anh không những không cho Dao một đồng tiền nào, thậm chí còn dùng hành vi ác ôn lột bỏ quần áo trên người cô.

Chỉ có điều, những điều này, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi cảm động mỉm cười, mặc dù vết sẹo nhỏ trên mặt ảnh hưởng đến biểu tình của cô ta, nhưng đôi mắt long lanh có thần vẫn trong veo, thâm tình nhìn người đàn ông cô ta yêu sâu đậm, cô ta đột nhiên có chút nghèn nghẹn: “Cảm ơn anh, Quân, cảm ơn anh đã vì em làm những điều đó…”

Mãi đến thời khắc này, Phỉ Nhi vẫn cảm thấy Quân đính hôn với cô ta giống như một giấc mộng khiến người ta khó tin.

Lại chìm vào trong mơ, không cách nào thoát ra.

Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, khôi môi khẽ nhếch lên.

Anh vẫn giống như trước kia, tính tình lãnh đạm, tác phong tao nhã cao quý, nói chuyện bình lặng như gương, dường như cái gì cũng không phá hủy được vỏ bọc băng giá đó của anh.

Phỉ Nhi sớm đã quen với sự lạnh nhạt của anh.

Bởi vì cô ta biết, đằng sau sự lạnh lùng của anh, là nhu tình sâu hơn biển…

Đột nhiên, rầm—

Cửa bị một lực mạnh mở ra!

Sau đó, một thân thể nhỏ nhắn, giống như phong hỏa luân xông vào trong phòng bệnh—

Giống như một cơn lốc nhỏ, bịch bịch hai cái thì bò lên trên giường bệnh của Bắc Minh Quân, khí thế hùng hổ đứng trước mặt anh!

Giây tiếp theo, đầu của dụng cụ xỏ giày kề ở cổ họng của Bắc Minh Quân—

“Nghe, nói, ba, sắp, đính, hôn, rồi!!”

Một giọng nói từ tốn xen lẫn tức giận, nhấn mạnh từng chữ.

Bắc Minh Quân nhướn mày, liếc mắt nhìn dụng cụ xỏ giày ở cổ họng của mình, đồng tử sâu thẳm đột nhiên co lại!
 
Chương 694


Chương 694

Có bài học sâu sắc từ dụng cụ xỏ giày, Quân gia thề kiếp này hận chết cái dụng cụ xỏ giày!

Hơn nữa, con trai học giống hệt mẹ của cậu bé!

“Phải!” Anh mở miệng, giọng nói bình tĩnh.

Dương Dương đứng trên chiếc giường đơn trắng muốt đã để lại mấy vết đen nhỏ.

Cậu bé một tay chống hông, một tay khác dùng dụng cụ xỏ giày như thanh kiếm kề vào cổ họng của Bắc Minh Quân—

Cậu nhóc gằn lên: “Lão tử không cho phép ba đính hôn!”

Bắc Minh Quân duy trì tư thế ngồi, không hề để tâm cậu bé đứng cũng không cao bằng anh ngồi ở trước mắt có thể làm ra được trò gì.

Đoán được phản ứng này của con trai, anh lại nhàn nhạt nói: “Ở trước mặt ba con, không được nói con là lão tử!”

“Con mặc kệ! Con không cho phép ba đính hôn với cô gái xấu xí này!”

Dương Dương gào lên một tiếng, sau đó dùng dụng cụ xỏ giày chỉ về phía Phỉ Nhi đang sững người bên giường, trên gương mặt xinh xắn tràn đầy tức giận…

Phỉ Nhi bị dọa đến mức hoa quả trong tay rơi bịch xuống đất…

“…” Phỉ Nhi kinh hoàng nhìn Dương Dương, nước mắt dưng lên, để con dao xuống, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dương Dương…”

“Tôi với dì không thân! Mời gọi tôi là Cố Dương Dương! Mẹ tôi họ Cố!” Dương Dương lườm Phỉ Nhi.

Hai năm trước, thật ra Trình Trình dẫn Dương Dương đến viện điều dưỡng có gặp Phỉ Nhi. Hai anh em muốn xem thử, rốt cuộc là cô gái như thế nào khiến ba ngay cả mẹ cũng có thể không cần!

Tuy nhiên—

Trình Trình sau khi thấy Phỉ Nhi: cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tại sao nhiều năm qua ba không thích cậu bé… Bởi vì cậu bé trông thật sự quá đẹp trai rồi, mà ba lại thích kiểu người bị bỏng như dì Phỉ Nhi đó.

Dương Dương sau khi nhìn thấy Phỉ Nhi: đấm ngực giậm chân, cũng hiểu tại sao mẹ thà bỏ đi cũng không cần lão ba chết tiệt này… Bởi vì lão ba chết tiệt thật sự quá sỉ nhục người mà, không cần mẹ xinh đẹp, chạy đi thích cái dì xấu xí này!

“…” Tinh thần của Phỉ Nhi bỗng trở nên tồi tệ.

Dương Dương khua dụng cụ xỏ giày trong tay, lại khua đến trước mặt Bắc Minh Quân: “Con nhấn mạnh lại một lần nữa, ngoại trừ ba lấy mẹ ra, nếu không ba không được phép lấy ai!”

Bắc Minh Quân bình tĩnh nhướn mày, nhìn con trai đứng trước mặt uy hiếp mình—

“Lý do?” Anh hỏi: “Nói lý do có thể thuyết phục ba!”

“Con ghét người phụ nữ xấu xí này!” Dương Dương cầm dụng cụ xỏ giày tức giận đến phát run.

“Ba không ghét.” Bắc Minh Quân trả lời rất thản nhiên.

“Dì xấu hơn mẹ rất rất rất rất rất nhiều…” Dương Dương nhấn mạnh nhiều lần.

“Phỉ Nhi trước khi bị thương, cũng rất xinh đẹp. Huống chi, một cô gái có xấu hay không, không phải nhìn mặt, mà nhìn trái tim.” Bắc Minh Quân phản bác.

“Nhưng mẹ đã trở về rồi không phải sao? Tại sai ba còn muốn đính hôn với người phụ nữ xấu xí này? Ba nên cưới mẹ mới đúng!” Dương Dương có chút gấp gáp, cậu bé ghét cách nói chuyện này của lão ba chết tiệt, quá hại não rồi!
 
Chương 695


Chương 695

“Vậy ý của con, là mẹ con nếu như không trở về thì ba có thể đính hôn với Phỉ Nhi rồi?” Bắc Minh Quân dễ dàng tìm được sơ hở trong lời nói của Dương Dương.

“A–” Dương Dương tức giận mà vung tay, dụng cụ xỏ giày bốp một cái, chọc vào cổ họng của Bắc Minh Quân—

Chỉ cần dùng thêm chút lực nữa, gần như có thể làm anh bị thương!

Một cậu nhóc 7 tuổi có chơi thế nào cũng không lại với lão giang hồ như người ba chết tiệt này.

“Quân…” Phỉ Nhi lo lắng gọi một tiếng.

Bắc Minh Quân lại duy trì tư thế ngồi ban đầu, không nhanh không chậm nhìn Dương Dương, lông mày nhíu lại: “Bắc Minh Tư Dương, mấy lý do này đều không thể cản được ba lấy Phỉ Nhi. Con là con trai, con nên hiểu, ba lấy ai đều không phải việc con có thể ngăn cản!”

“Con mặc kệ! Tóm lại con không muốn người phụ nữ xấu xí này làm mẹ mới của con, con không cho phép ba lấy người phụ nữ xấu xí này… con không cho phép… không cho phép…”

Dương Dương tức giận giống như chú sư tử con, cậu bé không có dễ nói chuyện như Trình Trình, cậu bé không đưa ra được lý do thuyết phục lão ba chết tiệt này, cậu nhóc sốt sắng giống như con kiến trong chảo nóng, vừa lo vừa tức, trong hoảng loạn, bàn tay nhỏ giơ dụng cụ xỏ giày lên, nhưng không ngờ lại dùng sức cứa vào cổ của Bắc Minh Quân—

Xẹt…

Bắc Minh Quân hít một ngụm khí lạnh, sau đó, chỗ cổ xuất hiện một vết máu…

“Á, Quân anh chảy máu rồi…” Phỉ Nhi bị dọa mà vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.

Dương Dương ngây người, không ngờ bản thân ra tay lại nặng như vậy…

Lần đầu tiên, Bắc Minh Quân không có tức giận với Dương Dương, mà chỉ nhíu mày, để mặc máu tươi rỉ ra, một giọt hai giọt… nhiễm đỏ cả áo…

Cạch một tiếng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tay của Dương Dương mềm nhũn, thả dụng cụ xỏ giày trong tay xuống.

Òa một tiếng rồi bật khóc, cậu nhóc hai năm nay rất ít khi khóc lớn như vậy, một khi đã khóc thì khóc đến mức tim đều xé ra…

Vừa khóc, cậu bé vừa sụt sịt mũi, nức nở nói—

“Con không muốn làm nam tử hán! Con không muốn mẹ mới… Con không chơi nữa, con muốn về nhà, con muốn tìm mẹ, con không cần lão ba chết tiệt này nữa… Con muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con với ba…”

Trái tim của Bắc Minh Quân run rẩy!

Lời nói này của Dương Dương giống như lời anh năm đó đã nói với ba.

Bởi vì anh cũng đã từng giống như Dương Dương, cố gắng ngăn cản ba lấy Giang Tuệ Tâm. Nhưng ba nói, mẹ căn bản không yêu bọn họ, lấy ai đối với ông mà nói, căn bản không quan trọng…

Mà anh và ba không giống nhau, anh nợ Phỉ Nhi một lời hứa, nợ Phỉ Nhi một danh phận, anh không thể tiếp tục phụ cô nữa…

Nhìn dáng vẻ khóc lóc kêu gào của Dương Dương, anh muốn đưa tay ôm cậu bé vào lòng…
 
Chương 696


Chương 696

Nhưng, anh cuối cùng cũng không làm được.

“Con hận ba… con hận ba…” Sau đó, Dương Dương vừa khóc vừa từ trên giường nhảy xuống, khi đi qua Phỉ Nhi, còn dùng sức đẩy Phỉ Nhi một cái, sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh…

Sau khi bác sĩ chạy vào thì vội vàng cầm máu, sát trùng, băng bó vết thương cho Bắc Minh Quân…

Phỉ Nhi đứng ở một bên, mắt ngập nước, túm lấy lồng ngực đau đơn, nửa câu cũng không dám nói.

Bắc Minh Quân mệt mỏi nhắm mắt, để mặc cho bác sĩ xử lý vết thương ở cổ, thật ra anh rất muốn hỏi bác sĩ, có thuốc ngừng đau tim không?

Nếu không tại sao, trái tim của anh lại khó chịu như vậy?

Lúc sẫm tối.

Lạc Kiều chui vào trong phòng của Cố Tịch Dao, vừa ăn một bát mì, vừa lười nhác nằm trên sô pha, thảnh thơi xem TV.

Cố Tịch Dao rửa bát xong bước ra, thấy dáng vẻ lười biếng của Lạc Kiều thì không ngước mắt—

“Mình nói này cô Lạc, cậu lại làm sao vậy? Mặt mày cau có buồn bực thật sự không hợp với cậu đâu.”

Lạc Kiều phiền muộn liếc nhìn Cố Tịch Dao, suy tư một lát, hỏi: “Dao, cậu thật sự không nhớ chuyện sau khi chúng ta uống say vào tối hôm đó sao?”

Cố Tịch Dao nhún nhún vai, lắc đầu: “Tiểu thư, cậu hỏi tới 36 lần rồi, tớ vẫn có câu nói đó, thật sự không nhớ gì… cậu thì sao?”

“…” Lạc Kiều dẩu môi, mặt dài thườn thượt, muốn nói lại thôi: “Ài, tớ cũng không nhớ… tóm lại rượu thật sự là thứ đáng sợ, lần sau cậu nhất định phải nhắc nhở tớ, đừng uống nhiều như vậy…”

“Ừm.” Nhìn biểu tình của Lạc Kiều, dáng vẻ giống như có ẩn tình, Cố Tịch Dao cũng không có truy hỏi, mỉm cười gật đầu.

Lạc Kiều ngập ngừng, sau đó lại nói—

“Không đúng! Nên là lần sau khi tớ uống rượu nhiều, tuyệt đối đừng có hỏa thần bên cạnh nhị Quân nhà cậu ở đó nữa…”

“Ổ? Vậy sao? Cố Tịch Dao nhướn mày trêu chọc: “Lẽ nào tối hôm đó, cậu chọc lửa vào người rồi sao?”

“Á nhổ vào nhổ vào!” Lạc Kiều vội vàng nhảy dựng lên, kiên quyết lắc đầu: “Dao, làm ơn cậu đừng dọa tớ, tớ bây giờ không chịu được…”

Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên—

Cố Tịch Dao mỉm cười đi ra mở cửa.

Khoảnh thời mở cửa ra thì mới biết câu nói nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến thật đúng là triết lý ở đời!

Gương mặt cứng như khúc gỗ, nghiêm túc, lạnh lùng đó của Hình Uy lại chớ trêu xuất hiện ở trước cửa nhà như vây—

Hình Uy xách một hộp đồ, nhìn thấy Cố Tịch Dao, cung kính gật đầu: “Cô Cố, mạo muội làm phiền rồi…”

Còn chưa nói xong thì đột nhiên—

“Á!” Lạc Kiều kêu to một tiếng.

Bụp~.

Chiếc hộp trên tay Hình Uy rơi xuống đất…

Cố Tịch Dao quay đầu liếc nhìn Lạc Kiều, nhướn mày: “Hai người bị làm sao thế? Phản ứng lớn như vậy?”
 
Chương 697


Chương 697

Hình Uy lấy lại bình tĩnh, vội vàng nhặt chiếc hộp trên sàn lên, cẩn thận kiểm tra một lượt, xem thử có bận hoặc mất form không.

Kiều Lạc từ sô pha nhảy dựng lên, cười khan hai tiếng, nói: “Có gì đâu, Dao, tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc gấp, tớ đi trước đây… bao giờ về sẽ tìm cậu…”

Lạc Kiều giống như lửa đốt mông, cầm chiếc túi nhỏ, đi đến tủ giày vội vàng xỏ một đôi cao gót, khi cộp cộp sải bước đi ra cửa, Hình Uy cấp tốc lui ra hai bước, lịch sự cúi đầu với cô ấy.

Lạc Kiều ngại ngùng nhếch khóe môi, sau đó nhanh chóng rời khỏi…

Mãi đến khi bóng lưng của Lạc Kiều biến mất khỏi tầm mắt của Cố Tịch Dao, cô lúc này mới rời mắt, nhìn Hình Uy: “Hình Uy, giữa hai người có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không Kiều Kiều tại sao vừa nhìn thấy anh thì chạy còn nhanh hơn chuột vậy?”

Sắc mặt của Hình Uy hơi cứng đờ, mặt mày vẫn không có biểu cảm gì: “Cô Cố cô nghĩ nhiều rồi, vừa rồi cô Lạc không phải nói có chuyện gấp sao? có thể thấy cô Lạc không phải vì Hình mỗ.”

Cố Tịch Dao cẩn thận nắm bắt biểu cảm của Hình Uy, nhưng… anh ta có cùng một đức hạnh với chủ của mình!

Đều là sinh viên tốt nghiệp với thành tích cao của học viện, khả năng khống chế biểu cảm phải nói tuyệt đỉnh.

Được thôi, cô từ bỏ, khẽ nhún vai: “Vậy nếu anh không nói thì có thể về rồi…”

Nói xong, cô bày ra tư thế muốn đóng cửa.

“Xin chờ đã, cô Cố!” Hình Uy lúc này gọi cô lại, chiếc hộp cầm trên tay, cung kính đưa đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Thật ra hôm nay tôi đến, là thay chủ nhân tặng cô Cố một món đồ. Xin cô Cố nhận lấy.”

“Cái gì?” Cô liếc mắt nhìn chiếc hộp được gói kín, bên ngoài dùng giấy gói gói lại, cho nên nhìn không ra là thứ gì.

“Cô Cố tự mình mở ra thì sẽ biết.”

“…” Cô nhíu mày, phòng bị nhìn Hình Uy: “Vô công bất thụ lộc, phi gian tức đạo! Bản cô nương cùng anh ta không còn quan hệ, thứ này, tôi không nhận!”

Hình Uy giống như đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, nhân lúc Cố Tịch Dao đóng cửa, anh ta vội vàng dúi chiếc hộp vào trong tay cô: “Cô Cố, cô vứt đi cũng được, xử lý thế nào cũng là chuyện của cô, Hình Uy không tiện xen vào. Nhưng, chiếc hộp này cô nhất định phải nhận, nếu không Hình Uy trở về sẽ khó mà báo lại!”

Nói xong, anh ra bèn vội vàng đi ra, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Cố, tối nay chủ nhân… không trở về…”

“Anh có về hay không liên quan gì đến tôi?” Cô nhíu này, không vui, dường như muốn vạch rõ giới hạn giữa mình và người đàn ông đó: “Hình Uy, anh về nói với anh ta, chiếc hộp này tôi lát nữa vứt vào thùng rác!”

Sắc mặt của Hình Uy hơi trắng, suy tư một lát, cuối cùng mới nói sự thật: “Thật ra cô Cố… chủ nhân xảy ra tai nạn xe, còn đang ở bệnh viện…”

Bệnh viện?

Cô sững người.

Sau đó, bĩu môi, nhìn Hình Uy, nhả ra hai chữ: “Đáng đời!”

Rầm~.

Ở trước mặt của Hình Uy, cửa được đóng lại không một chút lưu tình.
 
Chương 698


Chương 698

Hình Uy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt đó, sững ra mất ba giây, cuối cùng chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm rời khỏi…

Thấy thái độ này của cô Cố, rất rõ ràng còn để ý chủ nhân.

Nhưng chủ nhân lại quyết định sẽ lấy cô Phỉ Nhi…

Ài… Hình Uy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Sự việc phát triển đã trật đường ray, mất đi khống chế, chủ nhân… về sau sẽ làm thế nào?

Sau khi đóng cửa lại, Cố Tịch Dao cụp mắt liếc nhìn chiếc hộp trên tay.

Cắn môi, sau đó đi thẳng đến bên cạnh thùng tác, ném vào—

“Tự dưng tặng mình đồ, là muốn làm cái gì? Anh nói tặng thì tôi nhất định phải nhận sao? Tôi không bị lừa đâu!”

Cô bực bội nhìn chiếc hộp nằm trên sàn, trầm mặc mất vài phút.

Nhíu mày, đồng tử như đá đen, cuối cùng vẫn không nỡ… Hoặc có lẽ do tò mò, tò mò anh rốt cuộc tặng thứ gì cho cô?

“Bắc Minh Quân, cái loại hại người nhà anh! Nếu như để tôi phát hiện anh tặng một quả bom, tôi xuống âm phủ cũng sẽ không tha cho anh…”

Cô vừa tự nói với chính mình, vừa đi đến phòng bếp cầm lấy con dao.

Trở lại bên chiếc hộp, cuối cùng, con dao vẫn rạch mở lớp giấy gói—

“Không phải thứ gì tồi tệ chứ? Tên đó vậy mà tặng đồ cho mình? Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao…”

Cô phồng má, lời nói vừa mới dứt, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, cô sững người…

Mắt mở to, không tin nhìn vào đồ vật nằm yên lặng bên trong chiếc hộp…

Không, nói chính xác, là một bộ lễ phục đắt giá.

Có màu trắng ngà…

Nó giống hệt chiếc váy đã bị Bắc Minh Quân lột ra trong phòng thay đồ ngay hôm đó…

Tay của cô run run, lấy bộ lễ phục ra.

“…” Huống họng bỗng nghẹn lại, quả thật chính là chiếc váy mà cô mặc lên như chiếc nữ thần ánh trăng…

Ông trời ơi, người đàn ông đó rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Ban đầu tranh với cô, bây giờ lại kêu Hình Uy đưa qua đây?

Ngón tay của cô cũng run rẩy, vội vàng cầm chiếc váy đến trước gương, so sánh trong gương…

Không sai, giống y hệt!

Chính là bộ lễ phục ánh trăng đó!

Anh vậy mà tặng cho cô?

Nhìn bản thân trong gương, hai mắt ngập nước, loại cảm giác mất đi lại có được, thật sự khiến người khác vừa đau vừa vui…

“Bắc Minh Quân… anh có phải đang trêu đùa tôi hay không…”

Cô đứng trước gương, cười ngốc nghếch.

Vừa cởi bỏ quần áo, vừa cẩn thận kéo khóa bộ lễ phục đó ra—
 
Chương 699


Chương 699

Khoảnh khắc bộ lễ phục lộ ra tấm mác, ngón tay của cô bỗng dừng lại!

Ánh mắt tối sầm, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ…

Không.

Đây không phải chiếc váy ngày hôm đó.

Đuôi số ký hiệu đó cô nhớ rõ, bởi vì phiên bản giới hạn cho nên cô nhớ rất rõ!

Không phải cái này…

Không phải!

Bịch~!

Cô hung hăng ném cái váy vào chiếc gương!

Vô lực ngồi bệt ra sàn.

“Bắc Minh Quân… anh cho rằng tặng cho tôi một cái giống hệt thì bồi thường rồi sao? … không! Đó không phải cái ban đầu… Anh vẫn không hiểu, cái tôi muốn không phải một chiếc váy mới, cái tôi muốn là duy nhất… duy nhất, anh hiểu không…”

Nước mắt lăn dài trên má, vô thanh rơi xuống…

Cô nhìn trong gương, sự thê lương rõ ràng của mình.

Đột nhiên cười lạnh một tiếng, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vội vàng lau nước mắt.

Dứt khoát đem chiếc váy đó để lại vào trong chiếc hộp.

Sau đó, mặc chiếc áo khoác, cầm túi da và điện thoại vội vàng ra khỏi nhà…

Bệnh viện trung tâm của thành phố A, phòng bệnh VIP.

Yên tĩnh đến kỳ dị.

Bắc Minh Quân dựa vào bệ cửa sổ, trên người mặc quần áo bệnh nhân, lại không che đậy được vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh.

Lúc này, ngón tay mảnh khảnh của anh kẹp một điếu xì gà, không quan tâm gì mà cứ hút…

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống…Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong phòng, khói thuốc lượn lờ…

Sở Dung Triết đứng ở bên cạnh Bắc Minh Quân, cũng ngậm điếu thuốc, hung hăng hít một hơi…

Hai người đàn ông, đứng trước cửa sổ, trầm mặc không nói, vốn đã là cảnh tượng kỳ dị rồi.

Huống chi còn trốn trong phòng bệnh hút thuốc!

Sở Dung Triết dùng sức hút một hơi, liếc nhìn Bắc Minh Quân: “Này, Bắc Minh Quân, cậu bây giờ có phải còn đang trách tôi không?”

Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, ngậm điếu thuốc, không lên tiếng.

Anh chính là có dáng vẻ không nóng không lạnh này, khiến người ta vĩnh viễn không đoán được trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ điều gì.

“Bỏ đi. Cậu muốn trách tôi cũng không sao cả. Lời nói đính hôn với Phỉ Nhi, là chính cậu tự nói ra, nước đã hắt đi thì không thể thu hồi được nữa.” Sở Dung Triết vẫn buồn bực mà hút một hơi.
 
Chương 700


Chương 700

Bắc Minh Quân vẫn không lên tiếng. Ở cổ họng của anh, hiện nay nhiều thêm một vết thương.

Sở Dung Triệt liếc nhìn: “Vết thương đó của cậu, đã đỡ chưa?”

“Không chết được.” Bắc Minh Quân lạnh nhạt đáp lại, tiếp tục hút thuốc.

Giống như đuối thuốc này là ma túy làm người ta mê mẩn, từng hơi này đến hơi khác, nuốt mây nhả sương, sống như thần tiên…

“Hừ.” Sở Dung Triết nhếch môi: “Con trai cậu được đấy! So với đồ cặn bã như cậu, con trai cậu dao sắc súng thật, chính khí hơn nhiều!”

Bắc Minh Quân lườm Sở Dung Triết, hơi nheo mắt: “Phải, chính khí hơn nhiều, người đầu tiên bị tức chết chính là ba của nó!”

“Ha ha ha…” Sở Dung Triết cười trên nỗi đau của người khác: “Đó là do cậu đáng đời!”

Bắc Minh Quân lườm Sở Dung Triết: “Tư Dương tức giận, là vì chuyện tôi đính hôn với Phỉ Nhi, cậu nói chuyện này rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu?”

Vậy mà còn ý tứ ở đây cười nhạo anh?

Sở Dung Triết mặt mày giật giật: “Được rồi, tôi thừa nhận… Chuyện của Phỉ Nhi quả thật để ở trong lòng tôi đã rất lâu rồi. Cậu cứ bạc tình bạc nghĩa, tôi cũng buồn thay Phỉ Nhi… cho nên, nhất thời xúc động…” Anh ta nhún nhún vai: “Có điều Bắc Minh Quân, nếu như cậu không nguyện ý lấy Phỉ Nhi, không có ai cầm súng ép cậu cả, bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”

Bắc Minh Quân lại hút sâu một hơi, sau đó nhổ ra làn khói, trong chân mày có sự ưu tư không cởi bỏ được.

“Không kịp nữa rồi…” Anh lẩm bẩm nhổ ra mấy chữ này, ánh mắt tối lại.

“F**k! Vậy cậu thật sự là nhất thời xúc động rồi?” Sở Dung Triết lắc đầu thở dài.

Bắc Minh Quân lại lắc đầu, nhìn về phương xa bên ngoài cửa sổ, ánh đèn bật sáng: “Không phải nhất thời xúc động, nếu Phỉ Nhi năm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đời này tôi lấy cũng sẽ là cô ấy…”

Giọng điệu của anh bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang trần thuận lại thời tiết, chỉ đơn giản như vậy.

“Tôi biết… cho nên tôi nhìn thấy Phỉ Nhi khổ sở như vậy, tôi buồn thay cô ấy… rõ ràng cô ấy có thể cùng cậu ngọt ngào hạnh phúc, lại phải chịu sự khổ sở nhiều năm như vậy…” Sở Dung Triệt lười nhác dựa vào tường, chống lên bệ cửa sổ: “Bắc Minh Quân, cậu để Sunny theo cậu 10 năm thì tôi hiểu, cậu có bao nhiêu tâm tư muốn bù đắp cho Phỉ Nhi…”

Sở Dung Triết biết, Tô Ánh Uyển thứ nhất là con gái của ân sư của Bắc Minh Quân, ân sư đem con gái phó thác cho anh, anh không có lý do từ chối;

Thứ hai Tô Ánh Uyển rất yêu Bắc Minh Quân, mà loại người như Bắc Minh Quân lại là người bị động tiếp nhận, cho nên chỉ cần Tô Ánh Uyển ngoan ngoan ở bên cạnh anh, không cãi nhau không gây sự, duy trì khoảng cách như vậy, không làm phiền đến cuộc sống bình thường của Bắc Minh Quân, anh có thể dung túng cho sự tồn tại của Tô Ánh Uyển;

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, Tô Ánh Uyển khi cười, rất giống dáng vẻ Phỉ Nhi trước khi bị thương… Bắc Minh Quân nhìn thấy thì cảm thấy Phỉ Nhi vẫn ở bên cạnh mình, anh vẫn có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cái ăn cái mặc không thiếu…

Dù sao Phỉ Nhi biến thành bộ dạng như hiện nay, Bắc Minh Quân luôn tự trách, tóm lại muốn bù đắp cho cô ta…

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tô Ánh Uyển có thể ở bên cạnh Bắc Minh Quân 10 năm.

Nếu nói Bắc Minh Quân vô tình, liệu có ai chung tình hơn anh?

Người đàn ông lãnh tình bạc tính như anh, một khi đã yêu, chính là cả đời không đổi?

Thật muốn biết, cô gái nào khiến anh yêu mà không màng tất cả đây…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom