Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 661


Chương 661

Hình Uy cau mày, không trốn tránh cũng không từ chối. Người đàn ông ngày thường quá nghiêm túc này lại rối loạn tấc lòng trước mặt cô gái xinh đẹp Lạc Kiều…

Nhưng trong lòng anh vẫn nhớ rằng mình không thể phụ nhiệm vụ của chủ nhân.

Trong lúc bị “bạch tuộc” Lạc Kiều quấn lấy, Hình Uy khó khăn vươn một bàn tay ra, cố gắng bước tới giữ chặt Cố Tịch Dao: “Cô Cố, mời đi theo tôi, cậu chủ đang đợi cô…”

Cố Tịch Dao lăng lăng liếc nhìn Hình Uy, xoa đầu, hồi lâu cũng không nghĩ ra: “Anh quen quá… anh là ai vậy?”

“Đúng vậy! Cậu với chả chủ gì thế…” Lạc Kiều híp mắt, sau đó trộm cười: “Hehe, anh sẽ không muốn chơi trò chủ tớ gì đó chứ? Được! Tối nay tôi sẽ đóng vai chủ nhân của anh, quất anh như nô lệ… wow hahaha…”

“…” Hình Uy giật mình, muốn đối phó với Lạc Kiều giống như cách anh đối xử với đàn ông, nhưng thấy Lạc Kiều say rượu, anh lại không thể ra tay được: “Không phải, hai người đã hiểu lầm rồi… cô Cố…”

“Cố Cố Cố, Cố cái đầu anh! Chưa từng thấy ai đàn bà như chú!” Lạc Kiều nôn nóng chặn Hình Uy, tiến về phía ba mỹ nam còn lại, nói: “Các anh, chặn chú này lại cho tôi… đi nào, Dao, đi thôi…”

Ngay khi lời nói của Lạc Kiều vừa dứt, ba mỹ nam say khướt khác làm theo, vây lấy Hình Uy, kề vai sát cánh…

“Ực…” Cố Tịch Dao vừa ợ rượu vừa quan sát bốn mỹ nam bên cạnh: “Kiều Kiều, tôi không mang theo giấy tờ tùy thân…”

Lúc này dường như Lạc Kiều mới phản ứng được, ngốc nghếch gật đầu: “Đúng nhỉ! Cần có CMND mới thuê phòng được… các anh có mang theo không…”

“…” Vài mỹ nam lắc đầu.

Ngay lập tức, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về Hình Uy——

Hình Uy chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

“Hehehe… chú, chú chắc là có đúng…” Lạc Kiều cười đầy kinh hãi.

“Không có!” Hình Uy trả lời lớn tiếng!

“Tôi không tin… nào, chúng ta lục soát người anh ta…”

Lạc Kiều duỗi ra bàn tay ma quỷ, cùng với một vài mỹ nam, nhanh chóng che mất Hình Uy…

“Không có… a…”

Chỉ nghe thấy giọng nói thê lương của Hình Uy…

Cố Tịch Dao cau mày, say khướt lắc đầu.

“Kiều Kiều?”

“Kiều Kiều…”

Cô gọi Lạc Kiều nhiều lần, Lạc Kiều đang mò quần áo của Hình Uy để tìm chứng minh thư, không rảnh trả lời cô.

Cô đành phải nhún vai: “Kiều Kiều, tiếp tục tìm đi nhé, tôi sẽ đưa họ về nhà tôi… hehe, tôi thực sự không thích thuê phòng… tôi luôn cảm thấy nơi đó không sạch sẽ…”

Trong lúc nói chuyện, cô dắt theo bốn mỹ nam kia đi gọi taxi…

Nhìn thấy cảnh này, đường hắc tuyến chợt xuất hiện trên trán của người đàn ông ngồi trong chiếc xe sang Cadillac!

“Đáng chết! Hình Uy, anh thật vô dụng!”
 
Chương 662


Chương 662

Chỉ cần gặp phụ nữ, ngọn lửa của Hình Uy liền hoàn toàn bị dập tắt!

Bịch~ một tiếng!

Bắc Minh Quân đấm vào ghế ô tô!

Nhìn Cố Tịch Dao cười ôm mấy tên đàn ông yểu điệu, định lên taxi…

Bắc Minh Quân không nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa xe…

Sau đó Quân gia thích đóng giả thành B không nhanh không chậm chỉnh trang lại quần áo của mình, ngay cả trong đêm mùa đông này, trên phố không có nhiều người, nhưng Quân gia vẫn duy trì nhịp độ quý phái tao nhã của mình, đi về phía người phụ nữ say rượu đến không biết sống chết kia…

Tuy nhiên, ngay khi Quân gia chỉ còn cách Cố Tịch Dao chưa đầy năm mét, Hình Uy đang bị Lạc Kiều và ba mỹ nam bao vây đột nhiên hét lên đến khản cả cổ như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng——

“Chủ nhân…”

“Hahaha, ngại sao? Chú có phải là xử nam không…” Lạc Kiều giống như là đã khám phá ra được thế giới mới, đưa tay vào ngực của Hình Uy, ác độc sờ s0ạng.

“Thưa cô! Xin cô tự trọng… nếu không tôi sẽ không khách sáo với cô…”

“Ai nha, người ta không muốn anh khách sao đấy, anh nên không khách sáo… hehe, tôi không nghĩ anh lại vạm vỡ như vậy đó…”

Bắc Minh Quân nhìn thấy cảnh này, anh thực sự mong mình chưa từng biết đến một thuộc hạ hèn nhát như vậy!

Bên này—

“A, xe tới rồi…” Cố Tịch Dao mông lung dừng trước một chiếc taxi, vừa mở cửa vừa kéo mỹ nam: “Kiều Kiều… chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại sau…”

Kéo cửa xe, nhìn Cố Tịch Dao chuẩn bị lên xe.

Vẻ mặt Bắc Minh Quân đanh lại, anh bước nhanh vài bước, vươn tay vừa định bước tới giữ lấy cô…

Không ngờ, chân anh bị một thứ gì đó kéo cứng ngắc…

“Chủ nhân…” Không biết từ lúc nào, Hình Uy cuối cùng cũng lao ra khỏi vòng vây, gắt gao tóm lấy chân chủ nhân.

Cùng lúc đó, một tiếng ‘bịch’, Cố Tịch Dao và các mỹ nam lên taxi, phóng xe đi…

“Đáng chết! Quay lại cho tôi!”

Anh nhìn chiếc taxi đi khuất, khó chịu gầm nhẹ rồi liếc xuống chân, Hình Uy đã quần áo không ngay ngắn, trên mặt in bốn năm sáu dấu son đỏ mọng, mặt đỏ như đầu heo…

“Hình Uy, bị phụ nữ hôn mấy cái anh không biết đối phó ra sao sao?”

Một Hình Uy luôn điềm tĩnh và nghiêm túc, chu đáo, đâu vào đấy và trung thành, thế mà không có cách ứng phó gì với một tiểu minh tinh như vậy sao?

“Không có đâu chủ nhân… từ khi còn nhỏ mẹ tôi đã khuyên bảo tôi không được đánh phụ nữ…”

“Ai bảo anh đánh phụ nữ? Anh…” Bắc Minh Quân nhìn thuộc hạ thất bại này: “Tóm lại thì anh tự giải quyết đi! Hình Uy, đã đến lúc học cách đối phó với phụ nữ rồi!”

Nói xong, anh bỏ qua Hình Uy, bước nhanh đến chiếc xe hơi sang trọng màu đen, lên xe, phóng đi như cá kiếm…

Hình Uy nhìn cậu chủ, thở dài.

Phía sau, Lục Kiều và dàn trai đẹp chơi đến vui vẻ, họ tiếp tục kéo Hình Uy trở về…
 
Chương 663


Chương 663

Thuộc hạ Hình Uy được cho là toàn năng đó, cuối cùng đã phải chịu thảm trước Lục Kiều!

Sự thật cũng đã xác minh rằng ít nhất tên thuộc hạ này cũng tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình, bởi vì trong nhiều năm cuộc đời của mình, trừ chủ nhân ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến phụ nữ…

“Yo, tìm được chứng minh thư rồi… chú ơi, đi thôi, chị đưa cưng vào thuê phòng…”

Người lái xe taxi hỏi nhiều lần mới hỏi ra được địa chỉ từ cái miệng mơ mơ hồ hồ của Cố Tịch Dao.

Cuối cùng chiếc xe cũng đến được căn phòng cho thuê của cô.

Không đúng, đó là một tòa nhà mới do Bắc Minh Quân mua…

Cô cùng 4 cậu trai đẹp bước xuống xe, loạng choạng bước lên lầu.

Sau đó cô rút chìa khóa ra, cắm nhiều lần mà không nhét vào được lỗ khóa…

“Ầy, sao lại mở không được…”

Trong tầm nhìn mờ ảo của cô——

Cạch cạch.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

“Wow, cuối cùng cũng về đến nhà rồi… haha, vui quá… vào đi…”

Cô cười hì hì kéo vài mỹ nam vào phòng.

Cô vui vẻ đá giày, tiện tay ném quần áo và áo khoác, giẫm lên sàn hào hứng chạy đến ghế sô pha…

Sau đó, bốn mỹ nam cũng đi theo, say khướt tiến đến sô pha…

Cố Tịch Dao khẽ nheo mắt, tự hỏi không biết có phải rượu góp phần tạo nên sự xấu xa trong lòng cô hay không, hay là bốn mỹ nam này nhìn quá mê hoặc, cô rốt cuộc cũng không nhịn được chỉ vào bọn họ kêu lên—

“Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa, cởi qu ần áo cho bà đây!”

“Ặc…”Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bốn mỹ nam đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là mọi người đều high, sau đó trộm mỉm cười, tiến đến trước mặt Cố Tịch Dao, không nói lời nào mà bắt đầu lột s@ch quần áo của cô.

Cô bị dọa đến quá sợ hãi!

“A… ai bảo các cậu cởi qu ần áo của tôi… là cởi của các cậu…” Cô đẩy tay họ ra, rồi mỉm cười sờ cằm mỹ nam: “Ngoan nào, tôi nghe Lạc Kiều nói các cậu vẫn còn là một nhóm tân binh, phục vụ chị đây cho tốt đi, chị đây chắc chắn sẽ giúp đỡ các cậu nói tốt…”

“Hả? Cô có thể nói tốt cho chúng tôi trước mặt ai?” Mỹ nam thứ nhất hỏi.

“Hả?” Cô gãi đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, cười tủm tỉm: “Ồ, hình như tôi biết sếp của các cậu…”

“Sếp của chúng tôi? Quản lý Khương?” Mỹ nam thứ hai nói.

“No no no!” Cô cười bí ẩn, vỗ nhẹ vào má họ, đúng thật là trơn mềm như Lạc Kiều nói.

Hừ, nhưng so với ba đứa con của cô thì còn kém xa…

“…Truyền Thông Họa Ý là công ty con của Tập đoàn Bắc Minh thị…” Mỹ nam thứ ba cuối cùng cũng sốc như gặp người trên trời: “Trời ạ, ông chủ mà cô biết, sẽ không là cậu hai Bắc Minh nổi danh, Bắc Minh Quân chứ?”
 
Chương 664


“Ừ đấy!” Cô ngạo nghễ hừ một tiếng, quên biết Bắc Minh Quân chỉ có một điểm tốt nhỏ nhoi vậy thôi đó, đương nhiên còn lại tất cả đều tệ!

Wow! Cô thật sự quen biết tổng giám đốc Bắc Minh?” Hoa mỹ nam tay chân đông lại, hấp tấp giống như chó Pug xông lại gần.

“Lừa các cậu làm gì? Tên đó… ậc…” Cô ợ một cái: “Tống giám đốc Bắc Minh mà các cậu nói, tôi rất quen, chỉ cần một câu nói của tôi, tôi dám bảo đám, nhóm của các cậu lập tức được debut, nổi tiếng cả nước…”

Nói rồi, cô còn dùng sức vỗ ngực bảo đảm!

Cô mùi rượu nồn nặc, chắc quên rồi, khi khoác lác lại không cẩn thận khoác lác hơi quá…

Các hoa mỹ năm lập tức dùng một loại ánh mắt sùng bái, nhìn cô…

“Cô thật sự sẽ nói với tổng giám đốc Bắc Minh, để công ty puss chúng tôi?”

“Đương nhiên rồi!” Cô cười híp mắt, trong đầu thực tế đã rối như mớ bòng bong, không, là say cùng rượu rồi.

“A, mau chóng cởi! Còn sững ra làm gì?” Các hoa mỹ nam như trong mơ tỉnh lại!

Vội vàng sột soạt đứng lên.

Mặt hướng về Cố Tịch Dao.

Chưa kể, bốn mỹ nam, trẻ tuổi đẹp trai, vóc dáng dong dỏng, chính là kiểu mỹ nam Hàn Quốc được ưu chuộng nhất hiện nay…

Từ từ, khi mấy người cởi qu ần áo, tay chân rất thuần thục!

Không lâu sau, bốn hoa mỹ nam cởi chỉ còn chiếc quần trong…

Cố Tịch Dao ngồi ở trên sô pha, trố mắt tò mò, kinh ngạc quan sát.

Men rượu sộc lên não, cô nóng lòng thúc giục—

“Oa… mau, mau cởi qu ần trong ra…”

Khi cô nói câu này, ai cũng không chú ý tới, vừa rồi lúc đi vào, vậy mà không có ai nhớ đóng cửa…

Cởi, quần trong?

Mấy hoa mỹ nam nhìn nhau, có hơi khó xử.

Dù bọn họ là đoàn idol, bảo bọn họ ở trước mặt cô gái này, ngay cả chiếc quần sịp cuối cùng cũng cởi ra thì ra thể thống gì chứ? Nguyên tắc ngầm sao?

Nhưng người ta hoặc là đạo diễn dùng quy tác ngầm với diễn viên, hoặc ông chủ với ngôi sao…

Nhưng người phụ nữ muốn dùng quy tắc ngầm với bọn họ, nhìn trông căn bản không có bối cảnh gì…

“Hừm, còn ngây ra làm gì, mau lên mau lên…” Cố Tịch Dao đã uống rất nhiều, ngồi trên sô pha giống như xem trộm phim người lớn, cười ngây ngốc.

Bốn hoa mỹ nam tay chạm đến cạp quần sịp, mấy lần muốn lột xuống, nhưng lại cứ không dứt khoát xuống tay được…

“Cô… cô phải đối xử tốt với chúng tôi…” Hoa mỹ nam thứ nhất đáng thương nói.

“Chúng tôi không phải người tùy tiện…” Hoa mỹ nam thứ hai cắn móng tay, giống như sắp bước lên đoạn đầu đài.

“Chuyện cô đồng ý với chúng tôi, nhất định phải nói được làm được…” Hoa mỹ nam thứ ba đột nhiên cảm thấy trong giới giải trí thật đen tối.
 
Chương 665


Chương 665

“Lát nữa… lát nữa cô đối với chúng tôi nhẹ một chút…” Hoa mỹ nam thứ tứ giống như tiểu bạch thỏ xông vào hang sói.

Cố Tịch Dao cười híp mắt nhìn bọn họ, không để tâm mà khoát tay, hào sảng nói: “Ha ha, ợ… ừm, nào nào… cởi đi cởi đi…”

Trong xe, Bắc Minh Thiên mới đỗ xe xong thì vội vàng chạy lên lầu.

Sắc mặt xanh mét đến cực điểm.

Tuy nhiên, khi anh gần như dùng tốc độ ánh sáng xông vào cửa nhà của Cố Tịch Dao, Quân gia chấn, kinh, rồi!

Anh vậy mà nhìn thấy bốn người đàn ông trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp!

Xếp thành một hàng, quay lưng về phía cửa lớn.

Rất nhanh, anh nghe thấy âm thanh duy mỹ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, vậy mà nói ra lời nói khiến người ta trợn mắt líu lưỡi—

“Còn chần chừ làm cái gì, mau cởi…”

“Cố, Tịch Dao!!” Bắc Minh Quân gằn lên một tiếng. Cơ thể cao lớn trong nháy mắt xông vào!

Quân gia tức giận rồi.

Người phụ nữ này đang làm cái gì hả?

Rượu vào làm loạn?

Vậy mà dám chơi một lần bốn tên cho anh xem!!!

Không thèm đóng cửa mới đáng chết!!

Như một trận gió lạnh thổi qua. Bốn hoa mỹ nam run rẩy, còn chưa kịp phản ứng, thì nhìn thấy thân ảnh cao lớn tráng kiện lao nhanh đến trước mặt bọn họ!

“Hmm…” Người đàn ông thật đáng sợ. Hoa mỹ nam thứ nhất bị dọa cho run rẩy.

“Anh, anh là ai…” Hoa mỹ nam thứ hai dùng giọng run rẩy hỏi.

“Vậy mà còn một người nữa…” Hoa mỹ nam thứ ba vội vàng đưa hai tay che hai điểm trước ngực.

“Anh… anh…” Hoa mỹ nam thứ tư trừng mắt, mất nửa ngày, cuối cùng cũng bừng tỉnh: “Á— anh, anh là boss, boss lớn…”

Bốn hoa mỹ nam giống như bị sét đánh trúng.

Không tin được nhìn người đàn ông cao to đẹp trai phi phàm trước mắt lại có vẻ mặt băng sương cực điểm!

“Boss, boss lớn?” Nuốt nước bọt một cái, không biết là hoa mỹ nam nào run rẩy lên tiếng.

Bắc Minh Thiên nheo đôi mắt lạnh lùng, bàn tay siết chặt lại, đang chuẩn bị bước tới bóm bốn tên không biết trời cao đất dày này giã cho một trận— Đằng sau: “Aiya, đi ra, chắn tầm nhìn của tôi… Hừm…”

Cố Tịch Dao giống như giống như đập ruồi, vỗ mạnh vào mông của Bắc Minh Quân, đáng ghét, tự nhiên chắn tầm mắt của cô. Bắc Minh Thiên mặt mày băng giá lại càng thêm âm trầm.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích đứng chắn trước mặt của Cố Tịch Dao, nhìn chằm chằm bốn tên đàn bà này—

Ở trong mắt của anh, đàn ông dựa vào nhan sắc thì đều là tên đàn bà.

“Người của công ty nào?” Anh nghiến răng, nhả ra mấy chữ này.

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“… Truyền, truyền thông Họa Ý…” Một trong bốn hoa mỹ nam nhỏ giọng đáp.
 
Chương 666


Chương 666

Bốn người ôm ngực, run rẩy co lại. Bọn họ cuối cùng cũng tin lời của cô gái đó nói, thì ra cô thật sự quen ông, ông chủ lớn…

“Truyền thông Họa Ý?” Giọng nói u ám của Bắc Minh Quân giống như địa ngục, khiến các hoa mỹ nam phát run: “Rất tốt, ngày mai không cần đến công ty nữa, cuốn gọi cút đi!”

“Á…”

“Hả?”

“Hức…”

“Không…”

Giọng nói của bốn người phát ra tiếng kinh sợ, cắn môi, dù sao quá trẻ tuổi, căn bản không phản ứng kịp rốt cuộc đã sai ở đâu?

“Ý, ý của ông chủ lớn là muốn phong sát chúng tôi?”

“Nhưng, nhưng chúng tôi không làm sai chuyện gì…”

“Chúng tôi vừa thành lập nhóm, công ty còn chưa hỗ trợ chúng tôi gì cả…”

“Giám đốc Khương nói chúng tôi rất có tiền đồ phát triển…”

Cố Tịch Dao ngồi trên sô pha, nhìn một đoàn bóng đen trước mắt, không, nói chính xác là bóng dáng cao lớn đó.

Thật quen thuộc…

Nhưng cô không nhớ được, trong đầu cô tràn ngập men rượu, chỉ muốn bốn hoa mỹ nam trước mắt.

Vì thế, cô không kiên nhẫn đưa chân, đạp mạnh một cước vào mông của Bắc Minh Quân!

Lần này, cô thành công đá anh ra!

“Cố Tịch Dao!” Bắc Minh Thiên tức giận xoay người, gào lên một tiếng!

Người phụ nữ này vậy mà còn dám đạp anh!

“Tránh ra, đừng cản tôi… ờm…” Cô lại chê bai nhíu mày, ợ một cái, sau đó lần nữa nhìn bốn hoa mỹ nam đó, rồi cười sáng lạn: “Ha ha, mau cởi…”

Bắc Minh Thiên hít một ngụm khí lạnh, người phụ nữ này thật sự say đến mức không biết sống chết rồi!

Anh lạnh lùng liếc nhìn bốn hoa mỹ nam đó, ánh mắt sắc bén: “Muốn biết tại sao? Vậy thì các cậu không nên đụng vào người phụ nữ của tôi!” Đoàng…

Giọng nói tràn đầy sự tức giận.

Bốn hoa mỹ nam thiếu chút nữa con ngươi lồi ra ngoài.

Không tin được nhìn cô gái ngồi trên sô pha cười ngây ngốc, lại nhìn ông chủ lớn âm trầm đáng sợ.

Người, người phụ nữ vừa rồi còn bảo bọn họ cởi qu ần sịp, vậy mà lại là người phụ nữ của ông chủ?

Bốn hoa mỹ nam liền hoảng loạn aaaaaa!

Ai cũng không dám tin, bọn họ vậy mà dây phải người phụ nữ của ông chủ!!

Không, nên nói là, là người phụ nữ của ông chủ muốn dùng quy tắc ngầm với bọn họ…

“Ông, ông chủ, là cô ấy cô ấy…” Lời phía sau, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của ông chủ mà bị chặn lại.

“Chúng tôi bị oan…” Chữ uổng, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trước ánh mắt âm lãnh của ông chủ lớn.

“Tha cho chúng tôi một lần đi! Chúng tôi không biết sự việc…”

“Chúng tôi cũng không dám nữa… Chúng tôi thật ra cái gì cũng chưa có bắt đầu…”

Bốn hoa mỹ nam bỗng dưng nói không thành tiếng.
 
Chương 667


Chương 667

Giới giải trí quả nhiên đen tối, bọn họ mới vào nghề, bọn họ đâu biết người phụ nữ của ông chủ lớn cũng không chịu nổi cô đơn như vậy, còn muốn dùng quy tắc ngầm với mấy hoa mỹ nam tiểu sinh như bọn họ chứ…

Rõ ràng Cố Tịch Dao đã say khướt, vẫn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lẩm bẩm nói: “Aiya, các cậu đừng nhăn mặt, như thế ảnh hưởng đến mỹ quan, các cậu đều là hoa mỹ nam, phải mỉm cười như hoa…”

“Cút!”

Sự ẩn nhẫn của Quân gia đã ép đến giới hạn rồi!

Bốn hoa mỹ nam bị dọa giật mình!

Vội vàng nhặt quần áo vương vãi trên sàn, ngay cả mặc cũng không kịp mặc, vội vàng cắp đít chạy khỏi hiện trường phạm tội lần đầu tiên.

Nhưng, bọn họ thật sự oan uổng, tội này còn chưa bắt đầu phạm thì đã bị phán tử hình rồi!

Trời xanh ở đâu?

Rõ ràng là người phụ nữ của ông chủ lớn muốn dùng quy tắc ngầm với bọn họ…

Bọn họ vô tội… hu hu…

Nghĩ đến người phụ nữ của ông chủ lớn còn thề thốt nói, chỉ cần một câu nói của cô, ngày mai có thể để họ debut, nổi tiếng cả nước!

Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không phải debut, mà là outbut rồi…

Cạch một tiếng.

Cửa được bốn hoa mỹ nam trong lúc chạy trốn đóng lại.

Làm chấn động căn phòng yên tĩnh.

Cố Tịch Dao ngây ra, đầu óc hỗn loạn còn chưa phản ứng kịp, bốn người đó đã không thấy bóng dáng nữa…

“Này, người đâu? Quay lại cho tôi… còn chưa cởi hết mà…”

Tuy nhiên, đáp lại cô là một khoảng trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.

Cô không nhịn được mà trợn mắt, ngồi dựa trên sô pha, men rượu sộc lên não, càng lúc càng choáng váng—

Quân gia đứng trước mặt cô, sắc mặt đen hơn vài phần.

Trên trán xuất hiện gân xanh.

Anh không lên tiếng.

Đứng trước mặt cô, giống như một tượng thần hoàn mỹ, sau đó, đưa ngón tay thon dài, bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Một cúc, hai cúc, ba cúc…

Sau đó, ở trước mặt cii, cởi áo ngoài ra.

Từng món từng món rơi xuống sàn.

Cởi đến cuối cùng, chỉ còn chiếc quần sịp.

Thân hình hoàn mỹ đập vào mắt của cô…

Cơ ngực dày rộng đó, đôi mắt nhân ngư hoàn mỹ đó, làn da khêu gợi đó, không phải còn s3xy hơn đám hoa mỹ nam non nớt ban nãy sao?

Quân gia không hổ là Quân gia, cực phẩm trong số đàn ông.
 
Chương 668


Chương 668

Tuy nhiên, ở trong mắt của một cô gái say rượu lại không cho rằng như vậy—

“Hừm… anh, anh muốn cởi sao…” Cô chớp chớp đôi mắt to, mơ màng, nhìn chằm động tác cởi qu ần áo của anh, nhíu mày, còn không sợ chết nói: “Làn da không đủ trắng… người ta muốn nhìn hoa mỹ nam mềm mại như nước cơ…”

Quân gia tức đến nỗi suýt chút nữa nôn ra máu!

Làn da cùng vóc dáng anh lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt của người phụ nữ này vậy mà không đáng một đồng!

Còn cả gan thích mấy tiểu thịt tươi yếu ớt đó nữa chứ?!

Anh lạnh mặt, gằn lên: “Ai muốn cởi cho em xem chứ?!”

Cô nghĩ thật là hay! Bắc Minh Thiên anh là ai? Sẽ giống như bốn tên đàn bà không có não vừa nãy, nói cởi qu ần áo thì cởi sao!!

“Hừm… Không cởi thì cút, bà đây muốn hoa mỹ nam… hức hức…”

Cô còn lầm bầm bốn hoa mỹ nam đó đâu rồi, một giây sau: “Á…”

Ngạc nhiên hô lên, cơ thể bị anh bế lên!

“Bà đây?” Sau khi người phụ nữ này say, còn rất hùng hổ nha! Ánh mắt của anh lay động, nghiến răng: “Cô gái, xem ra em say còn điên hơn tôi!”

Vừa nói, anh vừa bế cô vào phòng tắm.

“Thả tôi ra… hoa mỹ nam… tôi muốn hoa mỹ nam…” Cô vừa vung tay, vừa lẩm bẩm, giãy giụa không ngừng.

“Im miệng, còn dám la lên nữa thì tôi sẽ cưỡ ng bức cô.” Anh tức giận đến nỗi gào thét.

Quả nhiên cô bị dọa cho run lên

Ánh mắt quyến rũ chống cự, gương mặt đỏ bừng, hơi thở mang theo mùi rượu, hai má phồng lên, tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, giống y như là cô vợ nhỏ.

“Chú, chú…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sắc mặt của Quân gia tối sầm, người phụ nữ này lại dám gọi anh là chú?

“Chú đừng có cưỡng hi3p tôi mà…”

Anh hơi nheo mắt lại, được lắm, rốt cuộc là cô cũng đã biết sợ rồi à?

Tiếp theo đó, cô lại la lên: “Da của anh nhăn nheo như vậy, lại khô như vậy… bà đây không muốn bị ông chú cưỡng hi3p đâu… huhu…”

Thần kinh của anh xiết chặt lại, lại dám chê anh là da nhăn nheo khô cằn?

Cô còn không biết chết sống mà tiếp tục thốt ra: “Cho dù có bị cưỡng hi3p thì cũng phải là mấy anh chàng đẹp trai da thịt mềm mịn…”

Đùng!

Cửa phòng tắm bị đá mạnh ra.

“…”

Anh ta hét lên chát chúa làm chấn động, phòng tắm như run lên.

Quân gia không thể nhịn được nữa!

Trực tiếp ném cô vào trong bồn tắm lớn.

“Huhu… đau quá…” Cô thở hổn hển một tiếng, cau mày lại, cả người cuộn tròn vào trong bồn tắm.

Tiếp theo đó, Quân gia tiện tay lấy vòi hoa sen, mở khóa vòi nước xịt vào người phụ nữ ở trong bồn tắm…
 
Chương 669


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 670


Chương 670

Bởi vì bà đã già thế nên mắt không còn tinh nữa, động tác chậm chạp, bà biết bà bị bệnh nhưng bà giấu chúng ta, không hề cho chúng ta hay biết”

Vừa nói, dì Lý vừa lau nước mắt: “Đúng thật là nhân gian vô thường mà, chờ việc của bà nội xong xuôi, cháu qua nhà dì lấy những món đồ mà bà đã chuẩn bị cho cháu nhé”

Mắt cô vừa sưng vừa đau, nước mắt không ngừng rơi, cô đưa tay lau thật nhanh.

Buổi chiều, Hoắc Dung Thành bưng một bát cháo tới: “Ăn cháo đi”

Cô kiên quyết không ăn.

“Muốn tôi đút cho em ăn à?” Giọng nói của Hoắc Dung Thành rơi xuống phía cô, giây tiếp theo, anh húp một ngụm cháo, cúi người xuống, miệng anh đối diện miệng cô.

Tô Tú Song đẩy anh ra, thở hổn hển.

“Tôi không có thời gian chơi với em, hoặc là em ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này rồi tiếp tục túc trực bên linh cữu, hoặc là bị tôi bế về phòng, trói vào giường, đút cho em ăn” Hoắc Dung Thành nhìn chằm cô, cháo vương khắp áo nhưng không hề tức giận, giọng uy hiếp.

Sau khi cầm bát cháo, cô ép mình ăn, bởi vì không có cảm giác ngon miệng nên cô cảm thấy như đang nhai gỗ, cả người tê liệt.

Hoắc Dung Thành không rời đi, hai tay siết chặt lại, nhìn chằm vào cô như đang giám sát công việc vậy.

Nôn rồi lại ăn, ăn rồi lại nôn, một bát cháo thì nửa bát nôn ra ngoài rồi, sót lại được xíu trong bụng.

Dù vậy nhưng Hoắc Dung Thành cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Hôm nay là đêm cuối cùng túc trực bên linh cữu, thế nên anh không ngăn cản cô nữa.

Ngày hôm sau.

Buổi trưa.

Mười hai giờ là đã phải định quan, nhiều người tới giúp và đưa bà Tô Ái Lan vào quan tài.

Vẻ mặt Tô Tú Song bình tĩnh, không khóc lóc cũng không làm nũng nữa. Cô đặt những món đồ mà bà nội yêu thích, sờ vào khuôn mặt cứng đờ của bà lần cuối.

Lúc sắp đóng đinh vào quan tài, Tô Tú Song suy sụp, cô đẩy mọi người, không cho ai tiến lên phía trước.

Mọi người không dám động vào cô, họ quay người sang nhìn Hoắc Dung Thành.

Đôi môi mỏng mím chặt, anh sải bước đến chỗ cô, ôm chặt cô trong vòng bàn tay.

Nhân lúc này, mọi người định quan và chuẩn bị khiêng xuống huyệt.

Nhìn thấy quan tài sắp đặt xuống đất, Tô Tú Song ngẩn người như bị rút hết sức lực.

Cô đau lòng khóc rống lên, hai tay ôm lấy quan tài.

Hoắc Dung Thành ôm lấy cơ thể lạnh lão đang không ngừng giấy dụa của cô, cứ ôm chặt lấy mặc cho cô vung tay vung chân: “Hoắc Dung Thành, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”

Cuối cùng, chiếc quan tài cũng đã được chôn lấp.

Hoắc Dung Thành cõng Tô Tú Song đã kiệt sức trở về.

Nhìn thấy linh đường trống rỗng, hai mắt Tô Tú Song trở nên đờ đẫn, trái tim khẽ rung lên, quặn thắt đau đớn.

Đặt cô trở lại giường, Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: “Ngủ đi”

Tô Tú Song không nói lời nào, cứ ngồi trên giường như vậy, hai tay ôm lấy đầu gối, bất động.
 
Chương 671


Chương 671

Hoắc Dung Thành rót một ly nước ấm, lẳng lặng bỏ viên thuốc ngủ màu trắng vào, sau đó xoay người nói: “Uống chút nước đi.”

Ngơ ngác ngẩng đầu lên, Tô Tú Song tê dại nhìn anh.

Thấy vậy, Hoắc Dung Thành nghiêng người.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Tô Tú Song nhanh chóng cầm lấy cốc, uống cạn.

Lần này, tiến bộ một cách vượt bậc.

Hoặc Dung Thành cau mày, lắng lặng quan sát cô.

Mười phút sau, Tô Tú Song đã ngủ say trên giường.

Hoắc Dung Thành nằm bên cạnh cô, dang cánh tay ra ôm cô vào lòng, hai người đối mặt với nhau, anh đặt tay lên eo cô.

Một đêm không mơ màng, ngủ tới tận bình minh.

Tô Tú Song mở mắt ra đã thấy mặt trời lên cao rồi, đã chín giờ rồi.

Chán nản không có động lực và mục tiêu nữa, cô cứ thế ngồi trên giường.

Trong phòng bếp.

Tiếng xoong nồi bát đĩa loảng xoảng chạm vào nhau.

Hoắc Dung Thành đứng trước bếp lửa, nhìn chằm vào nồi nước, anh bỏ gạo vào bên trong, sau đó thêm lửa, lửa rực cháy, bếp bốc khói nghi ngút, anh khẽ ho lụ khụ.

Thật hiếm có lúc nào anh kiên nhẫn làm như thế này.

Gọt vỏ khoai tây, cắt rôi chiên lên.

Chỉ là cách anh cầm dao trên cánh tay nổi đầy gân xanh thật nặng nề, tư thế đó không giống như đang cắt rau củ mà giống như đang chém người vậy.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua.

Anh xuất hiện trước mặt Tô Tú Song với một món rau và một bát cháo.

Tô Tú Song khẽ nhìn xuống, sững sờ, cháo không phải là màu trắng nữa mà là màu vàng, còn món ăn thì đen chỗ vàng, cô không thể nhìn ra đó là món gì.

“Mặc dù hình thức không được đẹp lắm nhưng vị cũng được đó.” Hoắc Dung Thành nhìn cô, hạ giọng nói: “Khoai tây cắt hơi dày nhưng cứ coi nó là khoai lang que mà ăn”

Thì ra món chiên đó chính là khoai tây sợi.

“Tôi không đói, không muốn ăn” cô mấp máy đôi môi nứt nẻ.

Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm: “Đừng ép tôi phải dùng biện pháp cứng rắn”

Dứt lời, anh rút chiếc thắt lưng đang quấn quanh hông mình ra.

Không còn sức lực để chống cự lại anh, Tô Tú Song cầm lấy bát cháo, đổ thẳng vào miệng mình.

Vẻ mặt Hoắc Dung Thành trở nên u ám, nhìn chằm vào cô: “Em đang uống thuốc độc đấy à?”

“1 ..” Tô Tú Song chớp mắt, thuốc độc còn dễ uống hơn cái này.

“Tại sao em không ăn khoai tây?”

Anh hỏi.

“Không muốn”
 
Chương 672


Chương 672

“Khoai lang que cũng dày như vậy, em không thể cứ coi như vậy mà thưởng thức sao?”

Tô Tú Song không muốn đôi co với anh.

Anh cầm đũa lên, gắp thử khoai tây sợi…

Không giống khoai tây sợi lắm…

Giống khoai tây que hơn, gương mặt Hoắc Dung Thành u ám, cầm chiếc đĩa lên lạnh lùng rời đi.

Mẹ kiếp!

Khó ăn vậy.

Nói trắng ra không giống đồ cho người ăn mà.

Ba ngày sau.

Sáng sớm.

Tô Tú Song vừa mở mắt đã thấy anh ngồi bên giường, đang trả lời điện thoại.

“Ừm. hai giờ chiều tôi sẽ đến công ty, cuộc họp vẫn diễn ra như bình thường, không phải hoãn nữa..”

Tiếng nói chuyện truyền vào tai cô một cách rõ ràng, Tô Tú Song im lặng cúi đầu.

Cũng đúng.

Anh đã ở nông thôn nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc phải đi rồi.

Ngay sau đó, cô ngồi dậy khỏi giường, đeo giày.

Hoắc Dung Thành quay đầu lại nhìn theo hành động khó hiểu của cô, khế nói: “Em đi đâu vậy?”

“Tiễn anh”

Hoắc Dung Thành nhíu mày.

“Anh không phải muốn về thủ đô sao?”

Nghe vậy, một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân tràn l ên đỉnh đầu anh, ngọn lửa trong lòng Hoắc Dung Thành càng cháy dữ dội hơn.

Chết tiệt! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người phụ nữ này đúng là không tim không phổi!

Ngày thường một câu cũng không nói, y như một người câm, bây giờ nghe thấy anh sắp phải đi thì lại mở miệng nói chuyện.

Cô không luyến tiếc, cũng chẳng giữ anh lại. Chỉ cân cô làm nũng một chút, thể hiện chút lưu luyến thì anh chắc chắn sẽ ở lại.

Kết quả thì sao?

Mẹ kiếp, lưu luyến cái gì chứ!

“Tôi có chân có tay, không cần em phải tiễn” Anh sa sâm mặt, lạnh giọng nói.

Tô Tú Song chững lại một chút: “Vậy thì thôi, tôi không tiễn nữa”

“Ẩm”

Hoắc Dung Thành quay lưng rời đi, nặng nề đóng sầm cửa phòng.

Tô Tú Song khẽ nhướng mày, liếc nhìn cửa.

Ngay sau đó, Hoắc Dung Thành quay lại với khuôn mặt anh tuấn u ám, lạnh lùng thốt một câu: “Ăn cơm”
 
Chương 673


Chương 673

Anh híp híp mắt lại liếc nhìn khuôn mặt ướt át của cô, vẻ mặt hưng phấn sau khi say rượu. Đáng chết, tửu lượng của người phụ nữ này cũng thật sự lợi hại nhỉ!

Giống như là một đứa trẻ ầm ĩ, bào mòn anh muốn chết đi được.

Đi vào trong phòng ngủ.

Bịch.

Anh ném cô lên trên đầu giường.

Nước vẫn còn đọng lại trên cơ thể của hai người, thấm ướt cả ga giường…

“Có muốn chơi trò chơi khác hay không?” Anh bước từng bước đi đến gần cô, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chỉ có thể dỗ dành cô với đầu óc không tỉnh táo như bây giờ.

Quả nhiên là chiêu lừa gạt này rất có tác dụng.

Cô cười híp mắt gật gật đầu: “Trò chơi gì vậy? Tôi muốn chơi muốn chơi…”

Khóe môi của anh câu lên một nụ cười gian xảo, bò đến trước người của cô, đè ép cô…

“Chơi một trò chơi vào hang động.”

“Đó là cái gì vậy… phải chơi như thế nào chứ….” Cô nghe thấy mà một mặt mơ hồ…

“A….” Tiếng kêu thảm thiết của cô gần như làm rách cả màng nhĩ của anh…

“Đau đau đau…”

Cô cau mày đẩy mạnh anh ra rồi hét lên: “Tôi không muốn chơi trò chơi này đâu… đáng ghét… cút đi… đau quá…”

Hai năm trôi qua anh đều nhớ đến giờ phút này, anh nhớ đến nỗi thân thể của anh cũng đau đớn.

Chỉ có người phụ nữ này mới có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc mãnh liệt và điên cuồng của anh.

Anh không biết đây có tính là tình yêu hay không, anh chỉ hiểu một chuyện. Ngoại trừ Cố Tịch Dao, trên đời này không có người phụ nữ thứ hai làm cho anh điên cuồng như vậy…

Chỉ có một mình cô mới khiến cho anh có cảm giác như đang dùng phương thức của người đàn ông đối xử với người phụ nữ.

Chỉ có một mình cô mới có thể trêu chọc sự giận dữ được ẩn sau lớp mặt nạ bình tĩnh của anh không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có cô, anh mới trở nên không phải là Bắc Minh Quân lạnh lùng và tự tin, giống như là con sư tử bất cứ lúc nào cũng có thể bị chọc giận, mất đi khả năng khống chế bản thân mình…

Có một lần, anh rất sợ hãi loại cảm giác mọi thứ không nằm trong lòng bàn tay của anh, ba chữ mất khống chế đối với anh mà nói là chuyện cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Anh nhắc nhở mình từng lần từng lần một, phải rời xa người phụ nữ này, nhưng mà vẫn cứ…

Một khi chạm vào cô thì liền kìm lòng không nổi mà dây dưa…

Lúc này cô giống y như là một đứa trẻ, kêu lên đau đớn như là muốn nhảy dựng.

Binh binh, bốp bốp, lộp bộp.

Cô đau đến nỗi la to lên, hoảng sợ vùng vẫy, tiện tay quơ lấy đồng hồ báo thức ở trên đầu giường.

Bốp.

Quân gia chỉ cảm thấy ót của mình đột nhiên đau xót.
 
Chương 674


Chương 674

Vết thương do cây xỏ giày gây ra vào lần trước vẫn còn chưa lành, bây giờ lại thêm vết thương mới nữa…

Anh mở to mắt, không dám tin mà trừng mắt nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, đông cứng…

Liếc qua cái đồng hồ báo thức ở trong tay của cô, mẹ kiếp!

Lại là kim loại!

Cắn răng: “Cái cô này…”

Bốp.

Lời của Quân gia còn chưa nói hết thì đã lập tức ngất xỉu ở trên người của cô.

Có điều, trước khi bị cô đập cho váng đầu, anh đã thề…

Chờ đến khi anh tỉnh lại, anh chắc chắn sẽ tịch thu tất cả hung khí ở trong nhà của cô.

Cây xỏ giày, hộp xà phòng bằng inox, chuông đồng hồ bằng kim loại… vân vân.

Cuối cùng, Quân gia vẫn cực kỳ không tình nguyện mà ngã xuống.

Cô dùng sức đẩy anh ra, không có phản ứng…

Giống như là một con cá chết cứng đờ.

Không phải, có lẽ là càng giống với một xác chết hơn.

A.

Thật là đáng sợ quá đi…

“A… a… chết, chết người rồi…”

Cô gái nhỏ sợ hãi đến mức trợn trắng mắt, trong nháy mắt mùi rượu liền xộc thẳng lên đầu, vùng vẫy nhiều lần, cô cảm thấy mình đã choáng, không còn sức lực để đẩy anh ra nữa. Không biết là trôi qua bao lâu, trằn trọc cả một buổi tối, cuối cùng cô cũng kiệt sức mà ngất đi…

Đàn ông có một kiểu chết rất mất mặt, đó chính là muốn làm hoặc đang làm, hoặc là sau khi ngủ cùng với phụ nữ, rất không may chết ở trên người của phụ nữ…

Trước khi mà Quân gia ngất xỉu, chắc chắn là cũng có loại cảm giác xấu hổ muốn chết đi được.

Trò chơi một cây vào hang này hiển nhiên cũng chỉ có một trận như vậy, ở lại trong hang, sau đó không còn sau đó nữa…

Đêm nay, những bông hoa tuyết nhỏ yên tĩnh bay lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ.

Trong căn phòng ấm áp dễ chịu, hai cơ thể quấn quýt vào nhau, lặng lẽ chim vào giấc ngủ.

Ai cũng không nghĩ đến hai năm trôi qua, lần đầu tiên mà bọn họ ôm nhau ngủ lại dùng một cách chật vật như vậy…

Ai cũng không biết được mọi chuyện sẽ như thế nào vào lúc bình minh.

Có điều là trong giấc mơ vào tối ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đã có nhau.

Chỉ mong là lần này này trong giấc mơ của bọn họ có thể giữ được hạnh phúc ngắn ngủi…



Rốt cuộc trời cũng đã sáng lên.

Tuyết rơi cả một đêm cũng đã dừng lại.

Trên mặt đất xuất hiện một lớp tuyết đọng cũng không tính là dày.

Hình Uy mặc một cái áo khoác, vẫn mang theo một hộp giữ ấm giống như thường ngày mà đi xuống dưới lầu.
 
Chương 675


Chương 675

Trong chiếc hộp giữ ấm là bữa sáng mua cho cậu chủ.

Cháo gà bào ngư.

Anh ta ổn định lại thân thể, ở phía dưới đầu lông mày vẫn còn vết bầm để lại vào tối ngày hôm qua…

Lúc này, trên gương mặt của anh ta đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc như xưa, chỉ là nhìn cái nhà mà Bắc Minh Quân mới mua không lâu trước đây, loại nhà cũ không có thang máy, anh ta không khỏi thở dài một hơi.

Không biết là tối ngày hôm qua cậu chủ và cô Cố cuối cùng đã như thế nào rồi?

Hình Uy chỉ biết tối ngày hôm qua anh ta bị người ta đánh rất thảm rất thảm…

Mang theo hộp giữ ấm, anh ta bước từng bước đau đớn đi lên trên lầu, bước từng bước một đi lên trên bậc thang.



Ở trong phòng, trên chiếc giường lớn.

Lộn xộn không chịu nổi.

Ga giường bị cuộn lại thành một cục.

Cô tỉnh dậy trước.

Nhưng mà cảm giác đau đầu sau khi say rượu lập tức xâm nhập vào toàn cơ thể của cô…



Thân thể của người đàn ông đè ép cô đến nỗi sắp gãy xương.

“Ui cha….” Cô đau đớn r ên rỉ một tiếng, vô thức xê dịch thân thể, muốn đẩy người đàn ông nặng nề ở trên người ra.

Chờ đã!

Hình ảnh uống rượu cùng với Lạc Kiều vào tối ngày hôm qua bất chợt hiện ra ở trong đầu của cô.

Còn có bảy hoa mỹ nam kia nữa…

Cô mơ hồ nhớ ra Lạc Kiều nói thuê phòng cái gì đó…

Sau đó…

Sau đó ngoại trừ đầu đau muốn nứt ra, cô cũng không còn nhớ cái gì cả.

Tiếp theo, ánh mắt của cô quay trở lại thân thể nam tính của người đàn ông ở trên người mình.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua.

Trán của cô cảm thấy đau đớn.

Cô cô cô sẽ không thật sự đi thuê phòng cùng với đàn ông đó chứ?

Cũng không đúng nha, đây là nhà của cô mà, đâu có sai đâu.

Cô hít mũi một cái, mùi hương ở trên người của người đàn ông này rất quen thuộc…

Trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng.

Tại sao cái mùi này… lại giống như Bắc Minh Quân vậy chứ?

Không phải là cô vẫn còn đang nằm mơ đó chứ?

Đưa tay ra, cô hung hăng nhéo một cái ở trên lưng của Bắc Minh Quân

“Ôi…”

Một tiếng hít khí lạnh lùng vang lên, trong nháy mắt xẹt qua màng nhĩ của cô.
 
Chương 676


Chương 676

Bắc Minh Quân bị cơn đau này làm cho giật mình tỉnh dậy.

Anh mở mắt ra theo phản xạ, và phản ứng đầu tiên của anh là: “Đã tỉnh rồi đúng không, hửm?”

Trong giọng nói của anh ta lộ ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

“A….” Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên hét lên: “Bắc Minh Quân…”

Thật sự là anh!

“Hừ.” Anh phát ra tiếng hừ từ trong mũi, dùng cánh tay chống người dậy, vẫn là hình ảnh nữ dưới nam trên, anh nhìn xuống tư thế của cô, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra ngọn lửa u oán.

Lúc này cái ót của anh vẫn còn đang đau nhức từng cơn.

“Tại sao anh lại ở đây vậy?”

Hiển nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi cô say rượu cô đều đã quên đi hết tất cả không chừa lại cái gì, có nhớ cũng không nhớ được.

Trọng điểm là Bắc Minh Quân không chỉ ở trong nhà của cô, mà còn đang ở trên giường của cô.

Điểm quan trọng hơn chính là giờ phút này bọn họ… là thẳng thắn gặp nhau.



Anh hơi nheo mắt lại, tội trạng tối ngày hôm qua của cô gái này không thể đếm hết được, đáng sợ hơn chính là sau khi cầm đồng hồ báo thức đánh anh ngất xỉu, thế mà còn có thể vô tội truy hỏi anh như vậy, hỏi tại sao anh lại ở đây.

“Tại sao tôi không thể ở đây được chứ? Cô đừng quên bây giờ tôi cũng ở chỗ này.”

“Đánh rắm, nhà của anh ở phía đối diện.”

Ngay sau đó…

“Chát…”

Một bàn tay không hề có báo hiệu trước mà đánh lên trên mặt của Bắc Minh Quân.

Bầu không khí lập tức ngưng trọng!

Bắc Minh Quân trố mắt nhìn, ánh mắt run lên, lập tức nắm thật chặt lấy bàn tay tát anh.

“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi hả? Cô nên may mắn người ngủ ở bên cạnh của cô chính là tôi mà không phải là mấy tên éo lả dựa vào mặt để kiếm cơm.”

Cố Tịch Dao tức giận đến nỗi lòng ngực phập phồng, hai mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm.

“Tôi tình nguyện người ngủ ở bên cạnh của tôi chính là mấy hoa mỹ nam kia, còn đỡ hơn cái đồ khốn nạn không có tình người như anh.”

Nói xong, cô dùng sức vùng vẫy, liều mạng vùng vẫy…

Sự đụng chạm của anh làm cho cô hốt hoảng!

“Khốn nạn, anh cút ra ngoài cho tôi.”

Anh híp mắt lại, dùng sức lực rất lớn, mới nhịn xuống xúc động muốn bóp ch3t người phụ nữ này.

Cô lại dám nói cô thà rằng muốn mấy cái tên ẻo lả kia chứ cũng không cần anh.

“Tôi có thể tha thứ cho việc cô uống rượu, nhưng mà tuyệt đối không cho phép cô lại uống say! Nếu như có lần sau…”

“Lần sau?” Cô tức giận đánh gãy lời của anh: “Anh Bắc Minh, xin hỏi anh là gì của tôi vậy? Anh có tư cách gì mà quản tôi? Tôi có uống say hay không thì không hề có một tí quan hệ nào với anh cả.”
 
Chương 677


Chương 677

Cô chịu đựng cơ thể đau nhức, liều mạng đạp anh mấy cái, hơn nửa chân cũng đang đạp về phía chỗ yếu đuối của anh…

“Shhh….” Anh lạnh lùng hít một hơi, không thể tin mà trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ này thật sự có can đảm!



“Cái cô này, cô không sợ tôi bị tuyệt hậu hả?”

Người phụ nữ này thật sự dám đá, may mắn là anh phản ứng nhanh lẹ.

Sau đó, Cố Tịch Dao mới vội vàng bật dậy từ trên giường, giống như là nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này vậy, tức giận thốt lên: “Tuyệt hậu? Anh Bắc Minh, tôi không nghe lầm đó chứ, thân là ba của hai đứa bé mà anh còn dám nói là anh không có đời sau?”

Cô còn chưa nói là ba của ba đứa nhỏ, có điều là điều đó có đánh chết cô thì cô cũng sẽ không nói cho anh biết.

Anh lập tức nghẹn lời.

Nhưng mà vẫn mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ là tôi không thể muốn con nữa?”

Biểu cảm của cô siết chặt.

Cô vô thức gầm nhẹ: “Anh có muốn con cái hay không thì cũng không có chuyện gì liên quan đến tôi! Nếu như muốn thì anh đi tìm Phỉ Nhi của anh đi, đừng đến làm phiền tôi.”

Nói xong, cô xuống rồi mở tủ quần áo ra, tìm ra mấy cái quần áo rồi nhanh chóng mặt lên người.

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh cô mặc quần áo, anh nhíu chặt mày.

Sự im lặng qua đi, anh kiềm chế sự tức giận của mình, nói ở sau lưng của cô: “Có phải là cô vẫn còn đang tức giận chuyện tôi lấy đi chiếc váy đó không?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cơ thể của cô khựng lại, nhớ đến trong phòng thử quần áo ở cửa hàng vào tối ngày hôm qua, anh quyết tâm lột chiếc váy nữ thần ánh trăng ở trên người của cô… chỉ vì Phỉ Nhi của anh cũng thích!

Trái tim thắt lại giống như bị kim đâm đau đớn.

“Ngài Bắc Minh, xin hỏi anh gọi là ‘cầm’ sao? Đó rõ ràng là cướp đoạt!”

“…” Anh bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, khẽ thở dài: “Tình huống của Phỉ Nhi, không phải cô không nhìn thấy, chẳng lẽ cô không thể nhường cô ấy một chút sao?”

“…” Cố Tịch Dao cười nhạo một tiếng nhưng trái tim lại rỉ máu, quay lưng về phía anh, cười đắng chát, nhường ư? Vì Phỉ Nhi đáng thương, nên cô phải đem tất cả mọi thứ đều nhường cho Phỉ Nhi?

Anh có biết, thứ anh muốn cô nhường lại, không chỉ là một bộ lễ phục ánh trăng đơn giản như vậy!

Mà là…

Nó mang ý nghĩa trăng sáng.

Giống như người nào mặc được bộ lễ phục kia, người đó chính là ánh trăng trong lòng Bắc Minh Quân…

Nhưng cô thật ngốc, Phỉ Nhi không phải chính là ánh trăng sáng trong lòng Bắc Minh Quân sao?

Cô đã không tranh giành, nhưng hết lần này tới lần khác vì sao vẫn còn muốn đến để cướp lễ phục của cô?

Rõ ràng là cô nhìn thấy trước, rõ ràng là cô mặc vào trước…

Hít một hơi thật sâu, cô siết chặt nắm đấm: “Được! Vậy tôi sẽ để lại cho cô ấy! Cho cô ấy tất cả đã được chưa? Ngài Bắc Minh, cũng phiền anh sau này đừng tiếp tục đến làm phiền tôi, cút về chỗ của anh đi!”
 
Chương 678


Chương 678

Sửa sang xong quần áo, cô ưỡn thẳng lưng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ…

Trong phòng khách rất lộn xộn, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Tôi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khiến phòng ốc của cô ngổn ngang thế này?

Nhắm mắt lại, cô cố gắng suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn nghĩ không ra…

Bỏ đi.

Cô đến phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm túi xách trên ghế salon, đang lúc định mở cửa ra…

Bắc Minh Quân đã tắm rửa xong đi ra.

Eo quấn chiếc khăn lông của cô, đứng sau lưng cô, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

Cô nhíu mày lại: “Thưa ngài, hẳn là tôi nên hỏi anh, có phải anh không nên ở lại đây không?”

Nhưng không ngờ rằng, người này lại nhún vai, giọng điệu ngả ngớn trả lời: “Đều là hàng xóm, qua thăm là chuyện rất bình thường.”

Cô tức giận đến quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào anh, ăn mặc lộ liễu như vậy: “Có ai giống như anh không hả? Còn khiến cho cả phòng tôi chướng khí mù mịt!”

Anh nhíu mày, đưa tay sờ cái gáy đang bị đau, liếc mắt nhìn căn phòng bừa bộn của cô: “Yên tâm, tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ cho cô!”

Cô không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong bốn từ dọn, dẹp, sạch, sẽ.

Đó chính là anh sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ tất cả những vũ khí nguy hiểm trong phòng cô.

“Vậy là tốt nhất!” Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó vặn chốt cửa…

Răng rắc.

Cửa mở…

Nhưng Hình Uy ở phía ngoài cửa lại như môn thần xuất hiện trước mặt cô.

Sắc mặt cô cứng đờ, lông mày càng nhíu chặt!

“Ách, cô Cố…” Hình Uy có hơi gật đầu với Cố Tịch Dao, sau đó nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân đang ở trong phòng: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành.”

Toàn thân chủ nhân đỏ nhạt, trừ một chiếc khăn nhỏ quấn ở quanh eo. Xem ra tối hôm qua chủ nhân và cô Cố đã có thành tựu tuyệt vời… Nhưng Hình Uy lại len lén liếc nhìn những vết ấn ký nho nhỏ bầm tím trên lồ ng ngực chủ nhân, xem ra chủ nhân và cô chủ đã chiến đấu rất kịch liệt…

“Hình Uy, anh bị ai đánh?” Cố Tịch Dao nói sau khi trừng mắt nhìn Hình Uy ba giây.

“…” Hình Uy mang vẻ mặt khó xử, lại nghĩ tới thảm cảnh tối hôm qua, anh ta không khỏi thở dài, chọn cách làm tê liệt chính mình: “Hình Uy chỉ không cẩn thận ngã một cái, không sao!” Sau đó anh ta nâng chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên, chuyển chủ đề: “Cô Cố, tôi mua bữa sáng cho chủ nhân, chi bằng hai người ăn cùng nhau đi!”

Cố Tịch Dao liếc nhìn qua, cong môi nói: “Không cần! Hình Uy, làm phiền anh nói với chủ nhân của anh, ăn sáng thì về nhà anh ta ăn đi, đừng có ở mãi chỗ này của tôi!”

Nói xong, cô đẩy Hình Uy ra, và đi thẳng xuống dưới lầu…

Hình Uy nhìn bóng lưng Cố Tịch Dao, sau đó quay đầu nhìn Bắc Minh Quân một cái: “Chủ nhân… Ngài không đuổi theo cô Cố sao?”

“Đuổi? Đuổi cái gì mà đuổi? Nhà của cô ấy ở đây, chẳng lẽ anh lo cô ấy sẽ không trở về?”
 
Chương 679


Chương 679

Bắc Minh Quân nhún vai, bờ môi giật giật, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay Hình Uy: “Hôm nay anh mang gì đến ăn?”

Tôi hôm qua cùng người phụ nữ kia đấu một đêm, thật sự còn mệt hơn so với việc quan hệ mấy lần.

“Bào ngư và cháo gà.” Hình Uy mang theo hộp giữ nhiệt, cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng, liếc nhìn căn phòng bừa bộn, anh ta không khỏi nghi ngờ: “Chủ nhân muốn ăn sáng trong phòng của cô Cố?”

“Rất bẩn đúng không? Ừm, phải trang trí lại một chút, nếu không sao có thể ở được?”

Bắc Minh Quân đảo mắt nhìn căn phòng của Cố Tịch Dao một chút, bệnh thích sạch sẽ lại quấy nhiễu anh, anh giơ tay chỉ chỉ nơi này, chỉ chỉ nơi đó: “Những thứ đồ khó coi này lát nữa anh tìm người ném hết đi cho tôi!”

Hình Uy sững sờ, mở to hai mắt: “Ách… Chủ nhân, đây chính là nhà của cô Cố! Ngài có chắc là ném ghế salon của cô ấy, ném TV của cô ấy, ném bàn trà của ấy, ném tủ giày của cô ấy…”

Chủ nhân bị điên rồi sao? Dựa vào mối quan hệ của anh và cô Cô bây giờ, ném những thứ này đi, cô Cố không liều mạng với anh mới là lạ!

Ai ngờ, Bắc Minh Quân lại nhíu mày, chất vấn: “Không ném những thứ này đi, sau này tôi ở chỗ này thế nào?”

Hình Uy càng kinh ngạc, nghe câu nói này của chủ nhân, có vẻ giống như sau này sẽ sống cùng cô Cố…

Nhưng, cô Cố sẽ đồng ý sao?

Đáp án đương nhiên là từ chối!

Thở dài một hơi, Hình Uy đành phải nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp: “Chủ nhân… nhà của ngài ở đối diện với cô Cố, ở đó đã sửa xong toàn bộ. Chủ nhân trực tiếp đưa cô Cố dời qua, không phải đơn giản hơn sao?”

Hình Uy vừa mới nói xong, Bắc Minh Quân nhíu mày, trừng mắt nhìn Hình Uy ba giây.

Sau đó nhẹ gật đầu, ra vẻ tỉnh táo nói: “Ý kiến này không tệ!”

Lúc này Hình Uy mới thở phào nhẹ nhõm…

Trên thực tế, từ khi chủ nhân quyết định mua tòa nhà cũ này, Hình Uy đã biết, chủ nhân không bỏ được cô Cố.

Nhưng cô Phỉ Nhi hết lần này đến lần khác lại…

Haizzz, Hình Uy lắc đầu, vấn đề phiền não này vẫn nên ném cho chủ nhân mình giải quyết đi…

Bắc Minh Quân xoa xoa cái gáy đau nhức, đi thẳng tới phòng ăn nhỏ, lại ghét bỏ chạm vào bàn ăn, gọi Hình Uy: “Tới đây, lau sạch sẽ một chút!”

Hình Uy làm theo.

Chỉ chốc lát sau, một bát chào gà và bào ngư nóng hổi đã xuất hiện trước mặt Bắc Minh Quân.

Anh cầm lấy thìa, dáng vẻ ưu nhã múc một ngụm lên đưa vào trong miệng, sau đó chăm chú nhìn vào vết bầm tím trên mặt Hình Uy, hỏi…

“Tối hôm qua, anh và tiểu minh tinh kia làm sao?”

“A?” Hình Uy sững sờ, chủ nhân vẫn còn nhớ tới chuyện tối hôm qua sao? Sắc mặt Hình Uy thay đổi: “Không có… Không có…”

Tối hôm qua, xem như là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời xuất sắc của Hình Uy.

“Không có tiền đồ! Bị phụ nữ đánh đến mức như vậy, thế mà không ngủ với người ta được! Lát nữa đừng có đi bên cạnh tôi, tránh cho tôi bị mất mặt.” Quân gia khóe miệng giật một cái, sau đó lại mức thêm một thìa cháo đưa vào trong miệng.
 
Chương 680


Chương 680

Vẻ mặt Hình Uy co quắp một cái, đứa mặt nhìn chủ nhân một chút, trên ngực chủ nhân cũng đều là những vết bầm tím hỗn độn, có lẽ so với anh ta còn nhiều hơn, lá gan Hình Uy run lên: “Cái đó…Chủ nhân, vết thương trên người của ngài cũng không ít…”

Sắc mặt Quân gia tối sầm lại!

Cụp mắt nhìn vào vết cào trên lồ ng ngực, vết nắm tay, còn có vết bầm tím do hộp xà phòng bằng inox lưu lại, đều khiến cho lồ ng ngực gợi cảm của anh chật vật không chịu nổi…

Anh nhếch miệng: “Tốt xấu gì thì cài này cũng gọi là dấu vết tình yêu của tôi! Vết thương càng nhiều, đại diện cho việc tình hình chiến đấu càng kịch liệt, hiểu chưa?”

Nhưng Quân gia chết cũng sẽ không nói ra sự tích còn chưa kịp yêu thì đã bị một cái đồng hồ đập ngất đi rồi.

Hình Uy nhếch môi, nhớ tới tối hôm qua, đôi mắt của anh ta không khỏi co rút lại, vậy nên nói sang chuyện khác: “Chủ nhân, ngài thật sự không đuổi theo cô Cố sao?”

“Tại sao lại hỏi thế?” Quân gia mất kiên nhẫn, người cao ngạo như anh, đâu có thể tùy tiện đuổi theo phụ nữ? Huống hồ, anh có hai đứa bé ở đây, anh lại còn ở hang ổ của cô, anh không tin cô có thể đi đâu được!

“Ách…” Hình Uy chần chờ một chút, vẫn tiếp tục nói: “Thật ra vừa rồi, lúc cô Cố ra cửa, tôi nhìn thấy trên tay cô ấy cầm một đồ vật…”

“Đồ vật? Thứ gì?” Quân gia nhíu đôi lông mày anh tuấn, ngón tay thon dài lại múc một thìa cháo gà bào ngư, đưa vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt.

“Giống như… Hình như là… Một cái bao cao su…”

“Phốc…”

Quân gia phun ra một ngụm cháo gà!

Bao cao su!

Chết tiệt, đang yên đang lành cô ấy cầm bao cao su ra ngoài, là chuẩn bị làm gì?

“Chết tiệt! Sao anh không nói sớm!”

“Chủ nhân, có lẽ cô Cố chỉ là tiện tay cầm…”

“Tiện tay cầm? Một phụ nữ, đang yên đang lành cầm bao cao su ra ngoài làm gì?”

“… Có lẽ buổi tối hôm qua…” Hình Uy suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra.

Quân gia bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Nếu cô ấy dám đi tìm mấy tên đàn ông dựa vào mặt mũi để ăn cơm thì thử xem!”

Vậy mà đến ngay cả bao cao su cũng đã tự chuẩn bị!

Anh bỗng nhiên ném chiếc thìa đi, rút khăn tay lau miệng một cái, trừng mắt liếc Hình Uy, sau đó đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Còn không mau đến phòng đối diện lấy quần áo cho tôi!”

Cố Tịch Dao ra khỏi nơi ở.

Nắm thật chặt vạt áo, mùa đông này thực sự quá lạnh.

Cô nắm chặt danh thiếp trong tay, đây là lúc trước lúc cô đi nang qua đầu phố, một cửa hàng mới khai trương đã kín đáo đưa danh thiếp cho cô.

Trên danh thiếp, còn đính kèm một cái bao cao su.

Coi như quà tặng cho việc khai trương cửa hàng mới của người ta.

Dựa theo địa chỉ ghi trên danh thiếp, đi vòng qua mấy hẻm nhỏ, đi vào một ngôi nhà tên là…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom