Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1834


Chương 1834

Khi Lục Lộ nhìn thấy gương mặt của chúng, liền khiến bà nhớ lại hình ảnh Bắc Minh Quân khi còn nhỏ, thực sự quá giống.

Hai đứa bé này nhất định là con trai của con gái bà và cậu ta.

Cố Tịch Dao đi đến phía sau Trình Trình và Dương Dương, đặt tay lên đôi vai nhỏ của họ: “Mẹ, đây là hai cháu trai ngoại của mẹ.”

Sau đó cúi đầu nói với hai anh em: “Đây là bà ngoại của các con.”

Sau khi Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, đồng thanh hét lên “Bà ơi” với Lục Lộ.

Sau đó hai anh em chạy đến giường bệnh của Lục Lộ

Mặc dù Lục Lộ chán ghét người nhà của Bắc Minh, nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ thông minh lanh lợi trước mặt vẫn sinh ra rất nhiều cảm tình trong lòng.

Dù sao, một nửa dòng máu của con gái cũng đã chảy trong cơ thể chúng.

Nhân viên bệnh viện khiêng quà cho Cố Tịch Dao cũng đưa đồ trên tay anh ta vào phòng.

Sau khi Cố Tịch Dao cảm ơn anh, cô cũng bước đến giường của mẹ mình , cắm bó hoa trong tay vào một chiếc bình trên bàn cạnh giường.

“Tịch Dao, con đúng là tiêu tiền bừa bãi, cũng không phải lần đầu tiên tới, sao lại mang nhiều đồ như vậy.” Lục Lộ trách móc.

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Dương Dương đã nhiều chuyện: “Tất cả đều là do bà nội và ba đưa cho bà ngoại.”

Ba ? Không cần phải nói nhất định là Bắc Minh Quân, nhưng bà nội này …

Cố Tịch Dao nhìn ra suy nghĩ của mẹ, trước tiên cô giới thiệu hai anh em với mẹ: “Mẹ, đây là Trình Trình và Dương Dương. Trình Trình là anh trai, bây giờ đang đi theo con” nói rồi, cô chỉ vào bé trai mặc quần áo bình thường.

Sau đó cô chỉ vào Dương Dương, người đang mặc một bộ đồ vest bên cạnh Trình Trình : “Đây là Dương Dương, con trai út, nó sống với Bắc Minh Quân trong ngôi nhà cũ Bắc Minh .”

Lục Lộ gật đầu: “Hai đứa tại sao không sống cùng nhau? Con và Bắc Minh Quân không phải…”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, sau này con sẽ nói với mẹ những chuyện này.” Sau đó chỉ vào quà: “Đây đều là Bắc Minh Quân và dì Giang nhờ con mang cho”.

Hóa ra là như vậy.

Lục Lộ vươn tay nắm lấy đôi tay nhỏ của hai anh em, cảm giác trong lòng thật sự không nói nên lời.

Con gái đã về, còn dẫn theo hai đứa cháu ngoại. Trong tích tắc, bà lại có thêm hai người thân.

Cố Tịch Dao tiếp tục: “Chúng đều đang theo học trường quý tộc hạng nhất ở thành phố này.”

“Vậy thì học phí của chúng đắt lắm phải không?” Lục Lộ tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cố Tịch Dao gật đầu: “Thật sự không rẻ, nhưng con không cần phải lo lắng về học phí của bọn chúng.”

“vậy còn được. Chỉ là như vậy thì hai anh em phải sống trong gia đình đơn thân. Nghe nói điều này ảnh hưởng rất nhiều đến sự trưởng thành của đứa trẻ. Tịch Dao, con và cậu ta đã trở thành như thế này rồi, hay là con tìm cho chúng nó một người cha đi? ”Lục Lộ vừa nói vừa nhìn Cố Tịch Dao

Cố Tịch Dao hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa được không.”

Lúc này Dương Dương lại nhiều chuyện: “Bà ơi, thật ra lúc trước mẹ cháu đã suýt tìm được bố dượng cho chúng con, nhưng cuối cùng vẫn không thành. Bây giờ người đó đã trở thành bố nuôi của chúng con.”
 
Chương 1835


Chương 1835

“Thật là cám ơn con đó.” Cố Tịch Dao trợn mắt với Dương Dương, đứa nhỏ này thật là, nói ít một câu sẽ bị câm chắc.

Trình Trình cũng lặng lẽ dùng cùi chỏ huýt vào người Dương Dương.

“Tịch Dao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lục Lộ sau khi nghe những lời của Dương Dương liền cảm thấy kỳ lạ.

Quý Hân cười nhẹ: “Tất cả đều là chuyện của quá khứ, con cũng không muốn nhắc tới nữa, dù sao con có bọn nhỏ cũng tốt lắm rồi.”

“Có gì mà tốt, làm mẹ đơn thân, không cần suy nghĩ, cũng biết có nhiều chuyện đáng lo.” Lục Lộ cũng đau lòng cho con gái của mình, dù sao bà cũng từng trải qua cuộc sống như vậy, tuy rằng thời gian không dài. .

“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về chuyện của con, bây giờ con có hai người bạn tốt bên cạnh mình, ở với họ, con đỡ lo lắng. Còn Trình Trình thì ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Cố Tịch Dao cố gắng hết sức để cho mẹ thấy cuộc sống của mình, để bà không lo lắng cho mình nữa.

“Haiz… Con gái lớn rồi, người làm mẹ này không thể quản nhiều chuyện như vậy nữa.” Lục Lộ khẽ nhướng mày, thở dài.

Cố Tịch Dao vỗ nhẹ vào tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo, con bây giờ cũng đã trưởng thành, đã là bà mẹ hai con rồi. Con sẽ làm cho mình và các con hạnh phúc.”

Dương Dương cũng vỗ nhẹ vào tay Lục Lộ như mẹ mình: “Bà ơi, đừng lo, con sẽ giới thiệu với mẹ một người phù hợp.”

Lục Lộ buồn cười trước lời nói của Dương Dương: “ha ha, con còn có thể giới thiệu người cho mẹ con, bà thật sự là đánh giá thấp con rồi.”

Dương Dương hất lên cái cằm nhỏ lên: “Còn không phải sao, người con quen biết bây giờ có giáo viên dạy thêm của con, còn chú xinh đẹp. Không phải soái ca thì là mỹ nam.”

“Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bừa, thằng nhóc này cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng. Học hành chẳng ra sao, lại còn khoe mẽ trèo lên cây lấy diều cho người ta cơ, đến nỗi ngã đau cả chân.” Cố Tịch Dao căng mặt, bắt đầu vạch tội Dương Dương.

“Đúng ha, lúc nãy thấy chúng nó vào đây mẹ đã cảm thấy Dương Dương có gì đó không đúng rồi, nhưng mải nói chuyện quá quên mất không hỏi chuyện này. Cháu ngoại cưng của bà bị thương không nặng lắm đúng không. Sau này cháu đừng nghịch ngợm như thế nữa nhé, phải biết cháu ngã một cái thôi là mẹ cháu khó chịu trong lòng thế nào đấy.” Cho dù chỉ mới gặp cháu ngoại lần đầu, nhưng cảm giác gần gũi, thân thuộc do cùng chung dòng máu vẫn lan tràn trong lòng Lục Lộ.

Dương Dương cười hi hi xua xua tay: “Bà ngoại yên tâm, sau này cháu sẽ không như thế nữa ạ, cùng lắm thì lúc trèo cây sẽ kêu đàn em của cháu chuẩn bị sẵn cái đệm bên dưới. Với cả bà ngoại ơi, bây giờ thành tích học tập của cháu không tệ đâu, đứng trong top mười trong lớp đấy ạ.”

“Ồ, Dương Dương lợi hại vậy cơ à.” Lục Lộ mỉm cười, bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

***

“Mẹ, đừng nghe nó nói. Thằng nhóc này cả ngày chẳng lo chính sự, chỉ toàn nghĩ mấy việc đâu đâu thôi. Chưa bao giờ cọi trọng việc học hết, nếu không phải ba nó tìm được gia sư cho nó, thì có khi đã đứng cuối lớp rồi ấy. Có điều Trình Trình thì lại khác, vào được lớp dành cho các thiếu niên thiên tài đấy ạ.”

Cố Tịch Dao mỗi lần nhắc đến Dương Dương thì đều không nói được lời nào hay. Nhưng nói đến Trình Trình thì đều là bộ dạng tràn đầy tự hào, khen không dứt miệng.

Trình Trình được mẹ khen đến có chút ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên.

Nhưng Dương Dương thì lại ấm ức trong lòng, ở nhà mẹ quở trách cậu thế nào, thì vẫn nói cậu cũng được, thế mà ở trước mặt người khác thì lại nói cậu như thế, cậu có hơi không nhịn được rồi đấy.
 
Chương 1836


Chương 1836

“Mẹ, mẹ có phải hơi tự dối lòng không. Con như thế này là do ai mà thành chứ? Trình Trình từ nhỏ đã ở với ba nên mới được như vậy, làm gì có nửa điểm công lao của mẹ trong đó đâu.” Cái miệng nhỏ của Dương Dương cũng không chừa đường sống cho người ta chút nào.

“Được rồi được rồi, hai mẹ con đều là đứa nhỏ chưa trưởng thành hết. Chỉ có Trình Trình là ngoan nhất thôi, bà ngoại thích Trình Trình nhất.” Lục Lộ cảm thấy bà còn không lên tiếng nữa thì hai mẹ con kia sẽ cãi nhau không biết điểm dừng mất.

Cố Tịch Dao ngẩng đầu nhìn thời gian, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi.

“Mẹ, mẹ chờ một chút nhé, con xuống dưới mua đồ ăn mang lên.”

Sau đó lại dặn dò Trình Trình cùng Dương Dương: “Hai đứa ngoan ngoãn ngồi đây chơi với bà ngoại nhé, đặc biệt là con đấy Dương Dương, đừng có nói lung tung, mất hết mặt mũi đấy.”

Dương Dương lập tức đáp lại mẹ bằng một cái mặt quỷ.

*

Đường Thiên Trạch hôm qua đã thành công lấy được một sợi tóc từ chỗ Cố Tịch Dao.

Đây là bằng chứng xác thực nhất chứng minh cô rốt cuộc có quan hệ huyết thống với sư phụ hay không.

Một buổi sáng trôi qua, anh ta rốt cuộc lấy được kết quả giám định từ bệnh viện.

Anh ta cầm chiếc phong bì màu vàng bên trong đựng kết quả giám định, đi tới biệt thự của sư phụ mình.

“Sư phụ, thứ sư phụ cần con đã mang tới rồi đây, với cả đã làm xong giám định cha con. Đây chính là kết quả giám định, mời sư phụ xem ạ.” Đường Thiên Trạch nói xong, cung kính lễ độ đặt cái phòng bì màu vàng kia lên trên bàn làm việc của người hút tẩu.

Người hút tẩu lúc này có lẽ là vì cảm xúc có chút kích động, nên bàn tay cầm phong bì màu vàng hơi hơi run rẩy.

Rút từ trong phong bì ra tờ kết quả giám định, tại dòng kết luận rõ ràng viết: Mối quan hệ di truyền giữa mẫu A và mẫu B có độ tin cậy chín mươi chín phẩy chín phần trăm.

Kết quả như vậy khiến người hút tẩu nhịn không được trào nước mắt.

Ông ta âm thầm niệm một câu: “Tìm được rồi, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi……”

Đường Thiên Trạch nghe vậy cũng hiểu, Cố Tịch Dao đúng là đứa con gái đã bị thất lạc nhiều năm của sư phụ mình.

Điều này khiến anh ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Mọi thứ trên thế giới này đều không ngừng thay đổi, luân chuyển, đầy rẫy những điều không thể và có thể.

Tỷ như những ân oán của sư phụ với nhà Bắc Minh, tất cả đều bắt nguồn từ Cố Tịch Dao, nhưng Cố Tịch Dao lại có với Bắc Minh Quân hai đứa con……

Đúng là mối quan hệ chặt không đứt gỡ càng loạn mà.

Đường Thiên Trạch đứng thẳng trước bàn làm việc, qua một lúc, mới thật cẩn thận nói: “Sư phụ, nếu như cô Cố đúng là con gái của sư phụ, quan hệ của con với cô ấy bây giờ lại không tệ. Vậy thì hay là để con nói chuyện này cho cô ấy biết nhé?”

Người hút tẩucất lại tờ kết quả giám định vào trong phong bì, sau đó bỏ vào ngăn kéo.

Ông ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó xua xua tay, nói: “Chuyện này con trước đừng nói cho nó biết, bây giờ mẹ nó còn đang có bệnh trong người, cứ để nó toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mẹ nó đã. Chuyện của ta với nó, để một thời gian nữa rồi hẵng nói cũng được.”

Đường Thiên Trạch gật gật đầu: “Sư phụ, nếu như không còn chuyện gì khác thì con xin phép quay về ạ.”

***
 
Chương 1837


Chương 1837

Người hút tẩu gật đầu, sau đó phất phất tay với anh ta: “Con đi làm việc của con đi, sau này Tịch Dao còn nhờ con để ý nhiều chút. Có phải nó có hai đứa con với Bắc Minh Quân không?”

Đường Thiên Trạch gật gật đầu: “Hai đứa nhỏ đó đều rất thông minh, một đứa tên Bắc Minh Tư Trình, một đứa tên Bắc Minh Tư Dương ạ. Con cũng xem như có quen biết với hai đứa.”

“Uhm, lúc nào đó con tìm bức ảnh chụp hai đứa gửi cho ta nhìn thử xem.”

“Vâng thưa sư phụ, vậy con đi trước ạ.” Đường Thiên Trạch chào sư phụ, sau đó xoay người ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi.

Yên Đấu Nhân đi đến đứng trước cửa sổ nhìn theo xe Đường Thiên Trạch rời đi. Tay trái ông ta cầm một cái tẩu thuốc làm từ gỗ dương liễu.

Quay người mở tủ sách bên cạnh, lấy từ đó ra một chiếc khung ảnh được chế tác tinh xảo, bức ảnh trắng đen bày trong đó giống y hệt bức ảnh gia đình ở nhà cũ của Lục Lộ.

Ông ta nhìn bức ảnh thật lâu thật lâu, sau đó chầm chậm nói: “Con gái, gia đình chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.”

*

Cố Tịch Dao mang mấy đứa nhỏ tới bồi Lục Lộ nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mặt trời đã chuyển về hướng tây.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ: “Mẹ, không còn sớm nữa, con phải dẫn mấy đứa nhỏ về đây ạ. Mẹ nghỉ ngơi đi nhé.”

Lục Lộ mỉm cười, gật gật đầu: “Được, các con về đi. Đúng rồi, giúp mẹ chuyển lời hỏi thăm tới Giang Tuệ Tâm nhé.”

Sau đó lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình và Dương Dương, nói: “Sau này hai cháu có thời gian nhớ đến chơi với bà nhé. Đặc biệt là cháu, Dương Dương. Không được nghịch ngợm để mẹ cháu phải lo lắng nữa đâu đấy.”

Dương Dương nhếch miệng cười hi hi: “Không vấn đề gì ạ.”

Cố Tịch Dao chào tạm biệt mẹ, dẫn hai đứa nhỏ lên xe.

Cô đưa Dương Dương về nhà Bắc Minh trước.

Giang Tuệ Tâm thấy ba mẹ con cô trở lại thì vội vàng bày ra vẻ nhiệt tình chào đón: “Tịch Dao, các con đã về đấy à. Tình hình của mẹ con thế nào rồi.”

Cố Tịch Dao xuống xe, hơi hơi mỉm cười, đáp: “Dì Tâm, bệnh của mẹ con đã đỡ nhiều rồi, bà ấy còn kêu con chuyển lời hỏi thăm tới dì đấy ạ.”

“Còn phiền mẹ con quan tâm tới dì, hai ngày nữa dì sẽ qua thăm bà ấy. Hai chị em chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.” Giang Tuệ Tâm mỉm cười, nói.

Lúc này, Trình Trình cũng dìu Dương Dương xuống xe.

“Dương Dương, cháu không bày trò nghịch ngợm gì ở chỗ bà ngoại đấy chứ?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Bà ta cũng biết đứa nhỏ Dương Dương này, không an phận giống như Trình Trình, lúc nào cũng khiến người lớn phải thấp thỏm lo âu.

Dương Dương trộm nhìn mẹ mình một cái, sau đó nói: “Cháu chẳng gây ra chuyện gì ở đó cả, nhưng mẹ lại cứ ở trước mặt bà nói cháu chẳng ra sao cả. Đây là lần đầu tiên cháu gặp bà, mẹ như vậy chẳng phải là phá hỏng hết hình tượng của cháu à.”

Cố Tịch Dao trợn trắng mắt nhìn Dương Dương, thầm nghĩ trong lòng: Nếu không phải con làm loạn ở đó, thì mẹ việc gì phải nói con như thế chứ.

Cuối cùng cô vẫn nhịn không nói câu này ra khỏi miệng, chỉ bởi vì cô không muốn cứ vạch tội nhau mãi không dứt với nhóc con này, giống như lúc ở chỗ mẹ cô thôi.
 
Chương 1838


Chương 1838

Giang Tuệ Tâm kêu người hầu đỡ lấy Dương Dương từ tay Trình Trình, sau đó nói với Cố Tịch Dao và Trình Trình: “Hai mẹ con đừng đi vội, ở lại ăn cùng ta bữa cơm đi. Quân thường xuyên xã giao bên ngoài, không về nhà ăn tối, bình thường bữa tối cơ bản chỉ có hai người là ta với Dương Dương thôi.”

Cố Tịch Dao thấy trên mặt Giang Tuệ Tâm lộ ra vẻ thất lạc, nghĩ nghĩ giây lát, sau đó gật đầu, nói: “Dì Tâm, con với Trình Trình sẽ ở lại ăn tối với dì.”

Giang Tuệ Tâm vừa nghe, trên mặt đã hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng kêu người hầu đi chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị.

Sau đó bà ta vươn tay, một bên dắt Cố Tịch Dao, một bên dắt Trình Trình đi vào phòng khách.

***

Những người lớn tuổi đều như vậy, ngày thường con trẻ ra ngoài đi học đi làm cả, trong nhà chỉ có một mình một người.

Cho dù trong mắt người ngoài có hào hoa, phong nhã đến nhường nào, thì trong lòng vẫn cảm thấy cô đơn, trống trải.

Chỉ cần có một người ở bên thôi, cũng có thể vui vẻ phấn chấn như đứa nhỏ đạt được món đồ chơi yêu thích vậy.

Cố Tịch Dao trông thấy bộ dạng phấn khởi của Giang Tuệ Tâm, lại nhịn không được nghĩ đến mẹ mình.

Mình không ở bên mẹ hơn hai mươi năm trời, những năm này bên cạnh bà không có một ai, mỗi ngày đều dài tựa như một năm vậy.

Chờ bệnh của mẹ khỏi hẳn rồi, cô nhất định phải tận lực ở bên mẹ mới được.

“Bà Bắc Minh, cô Cố, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Người hầu từ trong bếp bước ra phòng khách, thông báo.

“Tịch Dao, Trình Trình, cả Dương Dương nữa, chúng ta đi ăn thôi.” Giang Tuệ Tâm vẻ mặt hiền hậu đứng dậy, dẫn mấy người bọn họ vào phòng ăn.

“Woa woa woa…… Mọi người ở sau lưng con lén ăn đồ ăn ngon gì vậy?” Theo sau tiếng nói, Bắc Minh Đông chạy bước nhỏ từ ngoài vào, chẳng có lấy một chút phong độ, tao nhã nào như vẫn thường thể hiện trên màn ảnh, mà giống y như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.

Giang Tuệ Tâm trông thấy con trai bảo bối của mình quay lại, trong lòng càng thêm vui sướng, nhưng sắc mặt lại trầm xuống, nói: “Con cái thằng nhóc thối này, thà ở bên ngoài hóng gió biển, tắm nắng, ngắm mỹ nữ, cũng không thèm ở nhà cùng bà già này nhiều một chút. Mẹ không phản đối con ngắm mỹ nữ, nhưng con tốt xấu gì thì cũng phải dẫn một cô về chứ.”

“Chị xem, chị xem kìa. Mẹ em chính là như vậy đó. Không gặp bà ấy thì nhớ, mà gặp rồi là y như rằng lại càm ràm em. Mẹ à, mẹ làm khó con trai mẹ quá rồi đấy.” Bắc Minh Đông nói, duỗi cánh tay, cho Giang Tuệ Tâm một cái ôm thật chặt.

Giang Tuệ Tâm vươn tay, vỗ một cái lên mông Bắc Minh Đông, nói: “Cái thằng nhóc thối này, trước mặt người ngoài mà con định để cho mẹ không biết giấu mặt mũi vào đâu đấy à.”

Bắc Minh Đông vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Tịch Dao.

Anh buông Giang Tuệ Tâm ra, sau đó nói: “Ở đây làm gì có người ngoài đâu, toàn người nhà thôi mà. Với lại, con trai thể hiện tình cảm với mẹ thì có gì không đúng chứ, chị nói có phải không.”

Anh quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, nghịch ngợm nháy mắt một cái.

Cố Tịch Dao nhìn mẹ con hai người, chỉ cười cười, không nói gì.

Giang Tuệ Tâm vươn tay, nắm lấy tay Cố Tịch Dao, nói: “Tịch Dao, chúng ta đừng để ý tới thằng nhóc thối này nữa, đến phòng ăn ăn cơm thôi.”

“Woa woa woa……” Bắc Minh Đông thấy mẹ mình và Cố Tịch Dao đột nhiên trở nên thân thiết như thế, thì lập tức bày ra bộ dạng cực kì khoa trương: “Trước kia hai người không phải vẫn luôn đối chọi gay gắt với nhau à, sao mấy ngày không gặp đã hợp sức tấn công người khác như vậy rồi?”
 
Chương 1839


Chương 1839

“Tịch Dao, cứ để nó ở đó đoán già đoán non, chúng ta đi ăn cơm đi. Trình Trình, Dương Dương……” Giang Tuệ Tâm cố tình nước đục thả câu.

Trình Trình cũng mím môi, nhún nhún vai với Bắc Minh Đông, sau đó bước nhỏ chạy theo sau lưng mẹ.

Dương Dương thì bày ra vẻ mặt bất lực, nói: “Chú ba, phụ nữ bất kể bao nhiêu tuổi, đều khó lòng phỏng đoán.” Sau đó được người hầu đỡ, cà nhắc cà nhắc đi vào phòng ăn.

“Ha, nhóc con, cháu học được câu này ở đâu vậy, nghe cũng triết lý ra phết đấy nhỉ. Mà nè, chân cháu bị sao vậy?” Bắc Minh Đông đi cạnh Dương Dương, hỏi.

Không đợi Dương Dương kể ra ‘sự tích anh hùng’ của mình, Trình Trình đã quay đầu cho một câu: “Cậu ba, cậu cứ xem như nó anh hùng cứu mỹ nhân đi ạ.”

“Bắc Minh Tư Trình, ai mượn anh lắm miệng hả !” Dương Dương tức giận đáp trả một câu, cậu nghe ra được Trình Trình là đang móc mỉa mình đây mà.

Bắc Minh Đông giơ ngón cái với Dương Dương: “Không hổ là cháu trai của Bắc Minh Đông này, chú ba sẽ cho cháu một bao lì xì thật lớn coi như an ủi nhé.”

Anh vừa nói dứt câu, đã nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng bước chân, theo sau là giọng nói một người, khiến Bắc Minh Đông nhịn không được cảm thấy có chút ớn lạnh.

***

Bắc Minh Đông chỉ nghe từ cửa lớn truyền tới một câu nói: “Bắc Minh Đông, cậu cứ giữ lì xì lại mà tự an ủi mình thì hơn đấy.”

Chỉ thấy Bắc Minh Quân hùng hùng hổ hổ từ ngoài bước vào. Phía sau anh là Hình Uy.

Bắc Minh Đông chỉ cần trông thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh, là lập tức sợ đến co rụt cả cổ.

“Tịch Dao, con xem kìa. Bình thường đều chỉ có Dương Dương cùng bà già này ở nhà thôi. Hôm nay không biết là ngọn gió nào thổi, mà lại đưa được hai cái người bận trăm công nghìn việc kia về nhà nữa.” Giang Tuệ Tâm hôm nay coi bộ cực kỳ vui vẻ.

Bắc Minh Quân vừa bước vào phòng ăn, liền trông thấy cả Cố Tịch Dao cùng Trình Trình cũng đang ở đây.

“Vừa hay, tôi đang định kêu Hình Uy đưa cái này đến cho em, bây giờ gặp được ở đây rồi thì không cần nữa. Sao em không tiếp tục làm luật sư đại diện ở GT nữa?” Bắc Minh Quân ngồi xuống ghế chủ vị, từ túi trong của bộ Âu phục lấy ra một bức thư mời màu đỏ tinh xảo, đưa cho Cố Tịch Dao.

“Ba, ba đang muốn tìm mẹ kế cho tụi con à? Hy vọng lần này không phải là cái người xấu xa như lần trước.” Dương Dương hôm nay có vẻ phấn chấn lạ thường, nói chuyện cũng không cố kị gì hết.

Trình Trình cẩn thận nhìn vẻ mặt ba mình, có chút lo lắng mấy câu tìm chết của Dương Dương, có thể khiến ba phản ứng lớn đến mức nào.

Bắc Minh Đông trừng Dương Dương một cái, sau đó cố nặn ra nụ cười, quay sang nói với Cố Tịch Dao: “Chắc là một người cả chị và Bắc Minh Quân đều quen biết mời hai người tới tham dự hoạt động trọng thể nào đó đấy mà.”

Bất ngờ là Bắc Minh Quân vậy mà lại không nổi giận, thậm chí còn chẳng nhìn Dương Dương cái nào.

Chỉ là cơ mặt anh vẫn nhịn không được hơi hơi giật giật.

Cố Tịch Dao vội vàng mở ra, là thư mời tham dự một bữa tiệc. Người gửi là Mạc Cẩm Thành.

*

Mạc Cẩm Thành quyết định tổ chức bữa tiệc này, thứ nhất là để chúc mừng sự hợp tác của hai tập đoàn;

thứ hai là để loại bỏ những ảnh hưởng không tốt mà những tình huống bất ngờ xảy ra trong buổi họp báo đem đến;
 
Chương 1840


Chương 1840

thứ ba là để xoa dịu Cố Tịch Dao, vì những sai lầm mà Dư Như Khiết đã gây ra cho cô và mẹ cô, khiến mẹ con hai người phải chia cách.

Cố Tịch Dao đã không còn đảm nhận vị trí luật sư đại diện của tập đoàn GT nữa, Mạc Cẩm Thành vì thế mới nghĩ đến việc nhờ Bắc Minh Quân chuyển thư mời cho cô.

*

Nội dung viết trên thư mời rất đơn giản: Trân trọng kính mời ngài Bắc Minh Quân và cô Cố Tịch Dao tới tham dự bữa tiệc do tập đoàn GT tổ chức vào tối mai tại khách sạn Daredevil.

Người ký tên bên dưới là: Mạc Cẩm Thành

Cố Tịch Dao xem xong, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên, cô trả bức thư mời lại cho Bắc Minh Quân: “Bữa tiệc này tôi không muốn đi, nhờ anh chuyển lời giúp với ông ấy, với cả thay tôi cảm ơn ý tốt của ông ấy.”

Bây giờ cô còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại ba nuôi, bởi vì chỉ cần gặp ông ta, cô sẽ lại nhịn không được nghĩ đến Dư Như Khiết.

Bắc Minh Quân không nhận lại thư mời, thậm chí đến liếc mắt cũng lười liếc một cái. Anh cầm bát đũa lên, tự mình ăn cơm.

Bắc Minh Đông dù không quá hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn biết Cố Tịch Dao được mời tham dự bữa tiệc cùng với Bắc Minh Quân.

“Dao Dao, có dạ tiệc mà sao lại không đi chứ. Đây là cơ hội tốt để gặp gỡ những thanh tiên đẹp trai tài giỏi, chị không nên bỏ lỡ đâu. Nếu chị cảm thấy không muốn đi cùng Bắc Minh Quân, thì vừa hay ngày mai em cũng có một cái party, chất lượng người đến tham dự không kém hơn bữa tiệc Bắc Minh Quân tham gia đâu. Chị thấy thế nào?”

Bắc Minh Đông vừa nói dứt câu, đã bị ánh mắt sắc như đao của Bắc Minh Quân chiếu tới. Trái tim nhỏ bé của anh nhịn không được thắt lại.

“Được rồi được rồi, đều ăn cơm đi. Lớn hết cả rồi còn bắt chước hồi nhỏ, cười đùa náo loạn trên bàn cơm nữa à.” Giang Tuệ Tâm nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, đặc biệt bà cũng cảm thấy câu đùa của Bắc Minh Đông có hơi quá trớn, liền vội vàng nói hai câu, cho hai bên có bậc thang để bước xuống.

***

Giang Tuệ Tâm lại nhìn Cố Tịch Dao, nói: “Tịch Dao, dì cảm thấy con nên đi dự bữa tiệc ấy đi. Không phải dì nói vậy là vì Quân đâu, dì thấy con cả ngày đều bận bịu công việc, chẳng có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn. Bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, nên đi làm quen thêm vài người đi, biết đâu lại mang đến không ít khách hàng cho công việc của con thì sao?”

“Mẹ, mẹ cứ đi đi ạ. Con tự chăm sóc được cho mình mà, với lại chẳng phải còn có dì Anna với dì Kiều Kiều hay sao.” Trình Trình ngồi cạnh Cố Tịch Dao cũng cổ vũ.

Cậu chỉ một lòng mong đợi ba mẹ có ngày trở về bên nhau thôi.

“Mẹ, con thấy mẹ nên để cho ba chút mặt mũi đi. Con thấy mặt ba chảy dài đến treo được cả chai dầu lên rồi đấy.” Dương Dương cũng bồi thêm một câu.

Lời Giang Tuệ Tâm cùng Trình Trình nói, Bắc Minh Quân còn cảm thấy nghe vào tai.

Nhưng cũng là lời như thế, từ miệng Dương Dương nói ra, nghe sao lại muốn cáu thế không biết.

“Thôi được, nếu như mọi người đều động viên mẹ đi, thì mẹ đành đồng ý cùng ba mấy đứa tham gia bữa tiệc kia vậy. Nhưng mẹ phải nói trước nhé, nếu lần sau lại có trường hợp như vậy nữa, thì mọi người có nói gì, mẹ cũng không đi đâu.” Cố Tịch Dao thấy mấy người ngồi đây có vẻ đều muốn mình cùng Bắc Minh Quân tới tham gia bữa tiệc kia.
 
Chương 1841


Chương 1841

Cho dù trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng lại không nỡ từ chối họ. Đặc biệt là Giang Tuệ Tâm, bà là bạn thân của mẹ cô, là trưởng bối của cô.

Nghe được câu trả lời đồng ý của Cố Tịch Dao, khóe môi Bắc Minh Quân khẽ nhếch, vẽ lên nụ cười người khác khó lòng phát hiện.

Có Bắc Minh Quân ở đây, bữa cơm này liền có chút áp lực. Nhưng cũng may là có sự xuất hiện của Bắc Minh Đông, cùng với Dương Dương lanh lợi, không khí sôi nổi hơn không ít.

Đến cả Bắc Minh Quân cũng không thể không thừa nhận, bầu không khí tốt lên rất nhiều.

Ăn xong cơm tối, Cố Tịch Dao dẫn Trình Trình trở về chỗ Lạc Kiều, Bắc Minh Quân đặc biệt dặn dò Hình Uy lái xe hộ tống hai mẹ con.

Dương Dương không quấn lấy Bắc Minh Dông như mấy lần trước anh trở về nữa.

Cậu bây giờ đã được Lạc Hàn rèn cho tính tự chủ rồi, dưới sự hỗ trợ của người hầu, tự giác trở về phòng làm bài tập.

Bắc Minh Quân thì trở về phòng sách của mình làm việc như thường lệ, chỉ để lại hai mẹ con Giang Tuệ Tâm cùng Bắc Minh Đông ở lại phòng khách xem ti vi.

“Mẹ, mẹ gọi con trở về gấp như vậy là có chuyện gì không ạ?” Vừa nãy lúc ăn cơm, Bắc Minh Đông vẫn nhịn không hỏi.

Bây giờ không còn ai khác nữa, Bắc Minh Đông mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Giang Tuệ Tâm hết sức bình thản, không vội nói ra suy nghĩ trong lòng, mà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mới nói: “Ngày mai con theo mẹ ra ngoài một chuyến, tự khác sẽ hiểu.”

Bắc Minh Đông bĩu bĩu môi, một bộ không thèm để ý nói: “Xem bộ dạng này của mẹ, thật giống như đang có bí mật kinh thiên động địa nào vậy. Được rồi, mẹ thích nói lúc nào thì nói. Có điều, lúc con không ở nhà, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con cứ cảm thấy như mọi chuyện đều thay đổi hết vậy.”

Bắc Minh Đông mỗi lần ra ngoài đóng phim, đều không để ý tới những tin tức liên quan đến gia đình mình. Thế nên trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không biết.

Giang Tuệ Tâm đơn giản tóm tắt lại những chuyện xảy ra trong thời gian này cho con trai nghe.

Bắc Minh Đông nghe xong nhịn không được cảm thấy hơi hơi kinh ngạc: “Không ngờ trong lúc con không ở nhà, đã có nhiều chuyện như vậy xảy ra.”

“Đông Đông, con đó, chẳng bao giờ tự xem mình là người nhà Bắc Minh cả, thế nên cũng chẳng thèm quan tâm trong nhà xảy ra chuyện gì. Mấy chuyện này báo chí đều đưa tin cả mà.”

***

Hình Uy lái xe hộ tống hai mẹ con Cố Tịch Dao trở về biệt thự.

Cố Tịch Dao cho xe của mình vào ga-ra, xe của Hình Uy thì đỗ trước cửa nhà, nhưng không tắt máy.

Đúng lúc này, Anna đỡ Lạc Kiều từ trong biệt thự bước ra.

Cố Tịch Dao gõ nhẹ lên cửa kính xe của anh ta: “Anh không vào ngồi một chút à?”

Trên mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngại ngùng, ánh mắt thi thoảng lại xuyên qua kính cửa sổ nhìn về phía Lạc Kiều đang đứng trước cửa: “Cô chủ, tôi thấy không cần phải vào ngồi đâu.”

Cố Tịch Dao hơi hơi mỉm cười: “Hình Uy, Kiều Kiều đã chấp nhận anh rồi, còn không mau nhân cơ hội này mà nịnh nọt cô ấy đi, để còn nhanh nhanh được chuyển chính thức chứ.”

Lạc Kiều đứng trước cửa kỳ thực đã nghe được Cố Tịch Dao mời Hình Uy vào nhà ngồi chơi, chỉ là nhìn Hình Uy lại không có vẻ gì là muốn như vậy cả.
 
Chương 1842


Chương 1842

Cô nhìn về phía chiếc xe, hô lên một câu: “Chú Hình Uy, mặt mũi của chú cũng lớn phết nhỉ. Đến Tịch Dao cũng không mời nổi chú cơ à. Có phải để tôi đến mời mới được không, hay là kêu nó ra mời chú vào chơi nhé?” Cô vừa nói vừa chỉ chỉ bụng mình.

“Anh xem, Kiều Kiều cũng đã mở lời rồi kìa, còn không mau tắt máy vào nhà đi. Hai người các anh gặp thì ít, chia cách thì nhiều đó.” Cố Tịch Dao nói xong câu này, liền xoay người đi vào biệt thự.

Trong đầu nghĩ không biết có nên dẫn nhóc cưng nhà mình tránh đi một chút không.

Đợi cô vào đến nhà, Trình Trình đã ở đó rồi, cậu học theo bộ dạng Dương Dương, giơ tay ra dấu OK với cô.

Cố Tịch Dao lúc này mới rốt cuộc cảm thấy yên tâm.

Không lâu sau, Anna cũng tươi cười đi vào.

“Kiều Kiều đâu rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Anna chỉ ra sau lưng: “Có người đàn ông của cô ấy ở đây, còn cần đến tôi nữa sao, ha ha.”

Một lát sau, Hình Uy giống y như nô tài bên người thái hậu trong mấy phim truyền hình về thời nhà Thanh, tất cung tất kính đỡ Lạc Kiều đi từ ngoài vào.

Lạc Kiều cũng không có vẻ ngượng ngùng gì, một bộ tư thái bề trên trịch thượng, quả thật có mấy phần dáng vẻ hoàng thái hậu.

“Kiều Kiều, cậu xem cậu đó, đều là con nhà nghèo cả, mà sao lại nhiễm phải thói hư tật xấu của đám nhà giàu thế? Hình Uy làm người thật thà, cậu lại bắt nạt anh ấy như vậy à.” Cố Tịch Dao vẫn không quên trêu chọc cô.

Mặt Hình Uy một trận đỏ một trận trắng, đầu cúi xuống thật thấp, anh ta cảm thấy mặt mình sắp bốc khói tới nơi rồi.

Nhưng đây đều là chuyện anh ta tự gây ra, lại nói mấy ngày nay, mỗi lần nhớ đến mấy lời căn dặn Lạc Kiều nói với mình lúc mình sắp ra cửa hôm đó, anh ta đều cảm thấy ấm áp trong lòng, chỉ hận không thể ghi âm câu nói ấy lại, để mỗi ngày đều mở vài lần.

Lạc Kiều trừng cô một cái, tự đắc nói: “Làm sao, đây là việc nhà chúng tôi, người ngoài như mấy người không có quyền hỏi đến nhá.”

“Ồ ồ, còn chưa gả cho người ta đâu, vậy mà đã liệt chị em ta thành người ngoài hết rồi kìa. Chậc chậc…… đúng là con gái lớn thì khó giữ mà.” Cố Tịch Dao cùng Anna thích thú che miệng cười, đến cả Trình Trình bên cạnh cũng vui vẻ cười ngoác tới tận mang tai.

Cậu tuy phải rời khỏi nhà cũ của nhà Bắc Minh, rời khỏi người bà đã yêu thương mình từ nhỏ, nhưng đến đây lại được sống cùng mẹ.

Nơi này tuy không có đồ ăn ngon quần áo đẹp, không có cuộc sống có kẻ hầu người hạ như ở nhà cũ của nhà Bắc Minh, nhưng được sống cùng mẹ và các dì, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui, đây có lẽ mới chính là cuộc sống mà cậu hằng mong ước.

Lạc Kiều còn tiếp tục ngụy biện: “Sao lại không phải người một nhà chứ, con đều đã có rồi, còn cần làm gì mới thành người một nhà nữa?” Cô cây ngay không sợ chết đứng chỉ chỉ bụng mình, nói.

Cố Tịch Dao thấy đây là cơ hội tốt để thúc đẩy Hình Uy, liền cười nói: “Hai người còn thiếu một tờ giấy chứng nhận nữa đấy.”

***Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lạc Kiều ước chừng thật sự bị Cố Tịch Dao kích động, cũng có thể là vì thái độ của Hình Uy lúc này khiến cô cực kỳ vừa lòng.

Liền tiếp lời nói: “Chẳng phải chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi à, có phải chuyện gì lớn đâu.” Cô quay người vỗ vỗ vai Hình Uy: “Chú Hình Uy, ngày mai chú mang hộ khẩu qua đây, tôi với chú đi đăng ký.”

Cô vừa nói dứt câu, lời lẽ hùng hồn dứt khoát, khiến thân thể Hình Uy nhịn không được thoáng chao đảo.
 
Chương 1843


Chương 1843

Không phải anh ta không muốn đăng ký kết hôn với Lạc Kiều, chỉ là hôm nay cảm xúc của cô có vẻ càng nhiều là bốc đồng, hoàn toàn không giống lúc trước cô nói cho cô một chút thời gian thích ứng.

“Nè, chú Hình Uy, có phải là chú không muốn không thế?” Lạc Kiều thấy Hình Uy không tỏ vẻ gì, thì nhíu nhíu mày, nói: “Xem ra những việc lúc trước chú làm đều là để gạt tôi, đến thời điểm quyết định lại bỏ dở giữa chừng chứ gì. Đứa nhỏ này tôi không cần nữa !”

Lạc Kiều nói nói liền giơ tay muốn đánh vào bụng mình, lúc này phải nói phản ứng của Hình Uy đúng là nhanh thật, anh ta lập tức túm lấy tay Lạc Kiều, thuận thế kéo cô lại, ôm vào lòng.

Vẻ mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, chân thành, nói: “Tôi chưa bao giờ lừa gạt em hết, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. Tôi rất muốn được sống cùng em, được chăm lo cho con của chúng ta. Tôi chỉ lo em quyết định quá vội vàng, chưa suy nghĩ cẩn thận, về sau lại hối hận thôi.”

Cố Tịch Dao cùng Anna nghe được lời này của Hình Uy, cũng nhịn không được gật đầu với anh ta.

Tuy tầng giấy cửa sổ này đã bị chọc thủng, nhưng đối mặt với mong muốn sắp trở thành hiện thực, Hình Uy lại vẫn bình tĩnh dị thường.

Anh ta không những không ích kỷ nhân cơ hội giữ lấy Lạc Kiều cho riêng mình. Mà lập tức đứng ở góc độ của Lạc Kiều, suy nghĩ cho cô.

Tâm tình kích động của Lạc Kiều lúc này cũng dần dần hòa hoãn lại.

Cô nhìn Hình Uy đang đứng trước mặt mình, có thể nói trước giờ cô chưa từng tỉ mỉ nhìn Hình Uy như vậy bao giờ.

Người đàn ông từ vẻ ngoài cho đến cốt cách đều tỏa ra khí chất cương nghị này, lúc này sau lưng dường như phát ra vẫng sáng chói mắt.

Cô vươn tay, nhẹ vuốt v e gò má có chút góc cạnh của Hình Uy, ấm áp không ngừng trào dâng trong lòng.

Cuối cùng, cô chủ động hôn Hình Uy một cái.

“Yah ~” Cố Tịch Dao hô lên một tiếng, vội vàng lấy tay che lại mắt Trình Trình.

Nhưng lúc này, cả cô và Anna đều vui mừng cho Lạc Kiều đã tìm được một bến đỗ tốt đẹp, cũng vì cô mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Một lát sau, Trình Trình dùng bàn tay nhỏ của mình gỡ tay mẹ ra: “Mẹ, mẹ cản tầm mắt của con rồi.”

“Nhóc con, mau vào phòng đi. Đây là chuyện không phù hợp với con nít biết chưa hả?” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.

“Này thì có là gì chứ, trên ti vi không phải vẫn chiếu đầy đấy à. Con cảm thấy đây mới là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất giữa người với người đấy.” Trình Trình lúc này lại nói đến đúng lý hợp tình.

Mới đầu, Hình Uy được Lạc Kiều hôn mà ngây ngẩn cả người, đầu óc đều trống rỗng hết cả. Nhưng sau đó, anh ta cũng bị lây nhiễm bởi tình cảm chân thành Lạc Kiều dành cho mình.

“Đủ rồi, đủ rồi đấy, đợi hai người đăng ký xong, vào phòng đóng cửa thì muốn làm gì cũng được hết. Còn bây giờ, phải chú ý còn có trẻ con ở đây chứ.” Cố Tịch Dao cười nói.

Đến lúc này Hình Uy và Lạc Kiều mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, đúng là không thích hợp làm ở đây.

Hình Uy vội vàng đỡ Lạc Kiều thẳng người dậy, sau đó cả mặt hồng thấu vò vò tóc, tay chân đều không biết phải đặt ở đâu.

Mãi mới nặn ra được một câu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

Lạc Kiều cũng không giữ anh ta lại, mà phất phất tay với anh ta: “Trên đường chú ý an toàn.”

***

Bắc Minh Quân đang ngồi trong thư phòng đọc sách, đã lâu lắm rồi anh không yên lặng ngồi đọc sách một mình như thế.
 
Chương 1844


Chương 1844

Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hình Uy từ ngoài bước vào.

Bác Minh Quân vốn có hơi tức giận, bởi vì anh rất không thích bị làm phiền lúc đang đọc sách.

Anh ngẩng đầu nhìn Hình Uy đang đi đến trước mặt mình, hếch mũi lên ngửi ngửi, nhịn không được cau mày, nói: “Cậu uống rượu đấy à? Hửm, mặt cậu sao thế kia, sao lại có vết son môi thế?”

Hình Uy không nói gì.

“Có phải Lạc Kiều lại gây khó dễ cho cậu, nên cậu mượn rượu giải sầu, rồi tìm phụ nữ bên ngoài không?” Bắc Minh Quân để sách sang một bên, hỏi Hình Uy.

Hình Uy vội vàng xua tay: “Ông chủ, không phải như vậy đâu ạ, cô ấy kêu tôi ngày mai cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn.” Sau đó chỉ chỉ vết son trên mặt mình: “Đây là cô ấy lưu lại.”

Bắc Minh Quân nghe xong, khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời hiện lên ý cười: “Cô ấy muốn cùng cậu đăng ký kết hôn, cậu còn đi uống rượu làm gì, phải ăn mừng mới đúng chứ hả.”

“Ông chủ, thật ra trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Tôi rất muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình. Nhưng tôi cứ cảm thấy đây chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động của cô ấy thôi.” Cho dù lúc ở biệt thự, Lạc Kiều đã chủ động hôn mình, nhưng Hình Uy vẫn không buông bỏ được lo lắng trong lòng.

Trên đường trở về đây, anh ta cứ cảm thấy mọi chuyện đều không phải là thật. Thế nên lúc sắp về đến nhà cũ của nhà Bắc Minh, mới dừng ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua một chai rượu, uống hết rồi mới trở lại.

Bắc Minh Quân nhíu mày nhìn anh ta, nhẹ lắc lắc đầu, nói: “Có phải cậu mắc chứng cuồng ngược đãi không thế, người khác đối tốt với cậu một chút cậu liền chịu không nổi, chỉ có mỗi ngày hết đánh lại mắng, hoặc là nghiêm mặt nhìn cậu, cậu mới thoải mái, có phải vậy không?”

“Ông chủ, ý của anh là ngày mai tôi nên cùng Lạc Kiều đi đăng ký kết hôn, đúng không?” Hình Uy nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, ngày mai cậu nhất định phải đi. Không phải tôi muốn dọa cậu đâu, nhưng mà đêm dài lắm mộng đấy.” Bắc Minh Quân nhẹ vỗ vỗ vai Hình Uy: “Cẩn thận ngẫm lại mà xem.”

Sau đó anh nhìn nhìn đồng hồ, vươn vai đi ra khỏi phòng sách.

Một đêm này Hình Uy xem như thức trắng, anh ta suy nghĩ rất lâu.

*

Ngày hôm sau, Bắc Minh Quân ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

“Cậu còn ở đây làm gì? Ăn sáng xong thì mau đi giải quyết chuyện lớn của đời mình đi chứ.” Anh thấy Hình Uy vẫn như mọi ngày, đứng phía sau ghế của anh trong phòng khách.

“Cái gì mà chuyện lớn của đời người cơ?” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên hỏi.

Phòng khách lúc này chỉ có Giang Tuệ Tâm cùng Dương Dương, Bắc Minh Đông vẫn còn nằm ườn trên giường ngủ nướng.

Bắc Minh Quân vỗ vỗ vai Hình Uy: “Hôm nay là ngày cậu ấy đi đăng ký kết hôn. Lát nữa cậu ấy sẽ cùng Lạc Kiều đi.”

“Hóa ra là thế à, chúc mừng cậu nhé.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì gọi một người hầu lại gần, nhỏ giọng nói với cô hai câu, sau đó người hầu liền rời đi.

Dương Dương dùng đũa gõ vào bát, hoan hô nói: “Chú Uy với dì Kiều Kiều cuối cùng cũng kết hôn rồi. Về sau ngoài Ngô Tiểu Nhị, cháu lại có thêm một đồng bọn nhỏ rồi.”

Hình Uy nghe xong, trên trán rớt xuống mấy đường hắc tuyến.

Một lát sau, người hầu khi nãy quay lại, đưa cho Giang Tuệ Tâm một hộp quà bọc nhung màu đỏ.
 
Chương 1845


Chương 1845

Giang Tuệ Tâm đứng lên, đi đến gần Hình Uy: “Hình Uy, tôi cũng đã nhìn cậu ở nhà chúng tôi từ nhỏ tới lớn, hơn nữa cậu vẫn luôn trung thành, tận tâm đi theo Quân. Hôm nay là ngày vui của cậu, tôi thay mặt nhà Bắc Minh tặng cậu một chút quà mừng.”

“Bà Bắc Minh, như vậy sao được ạ. Nhà Bắc Minh với tôi ân trọng như núi. Tôi tận tâm với ông chủ, âu cũng là việc nên làm thôi. Sao có thể nhận quà của bà được chứ.” Hình Uy vội vàng xua tay.

“Thứ này cậu nhất định phải nhất, cứ xem như là tôi thay mặt mẹ cậu tặng cho cậu chút quà mừng đi.” Giang Tuệ Tâm nói xong, nhẹ nhàng mở họp ra, bên trong là một đôi vòng long phượng vàng rực rỡ.

***

“Bà Bắc Minh, ý tốt của bà tôi xin ghi nhận. Nhưng mà, thứ này thật sự quá quý giá, tôi sao có thể nhận được.” Hình Uy khẽ xua tay, người cũng hơi hơi lùi về phía sau.

Bắc Minh Quân vỗ vai Hình Uy, nói: “Thứ này cậu nhất định phải nhận. Dì Tâm đã tặng nó cho cậu, nghĩa là đã xem cậu như người một nhà rồi. Nếu như cậu không nhận, sau này có lẽ khó mà bước chân được vào cái nhà này đấy.”

“Đúng đó, cậu mà không nhận thì sau này đừng bước vào nhà Bắc Minh chúng tôi nữa. Ha ha.” Giang Tuệ Tâm mỉm cười, nói.

Hình Uy cảm động trong lòng, dùng hai tay đón lấy đôi vòng long phượng: “Bà Bắc Minh, cảm ơn ý tốt của bà, tôi thay mặt Lạc Kiều cùng đứa nhỏ sắp ra đời của chúng tôi cảm ơn bà.”

“Được rồi, cảm ơn thì để sau hãy nói, còn không mau tới đón cô dâu của cậu đi à.” Bắc Minh Quân xua xua tay với Hình Uy.

“Ông chủ, hôm nay tôi……”

“Giải quyết tốt chuyện của cậu đi, những thứ khác không cần quan tâm.” Bắc Minh Quân nói xong, ngồi xuống ghế của mình, bắt đầu thong thả chậm rãi dùng bữa sáng.

*

Cố Tịch Dao ngày hôm nay cũng dậy từ rất sớm, tuy không phải đi làm, nhưng cô dậy sớm đã thành thói quen rồi.

Lúc này, Trình Trình cùng Cửu Cửu hãy còn đang ngọt ngào chìm trong mộng.

Cô khẽ khàng bước vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Không bao lâu sau, đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

“Tịch Dao, chào buổi sáng.”

Người tới là Anna.

Cố Tịch Dao quay đầu chào cô một tiếng: “Chào buổi sáng, Anna. Cô nói xem mấy lời Kiều Kiều nói tối qua có phải là thật không nhỉ?”

Anna mỉm cười nhún nhún vai: “Chắc là vậy, ai lại lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra để đùa chứ, với lại tôi cũng cảm thấy cái anh Hình Uy kia không tồi chút nào. Kiều Kiều mà ở bên anh ta thì nhất định sẽ rất hạnh phúc đó.”

Cố Tịch Dao cũng gật gật đầu tán đồng.

Đúng lúc này, lại nghe được tiếng chuông cửa.

“Để tôi ra mở cửa.” Anna nói xong quay người đi ra ngoài. Cô mở máy theo dõi bên cạnh cửa lên xem, thấy là Hình Uy đang đứng ngoài cửa.

Anna nhẹ nhàng mở cửa ra: “Ồ, chú rể của ngày hôm nay tới rồi đó à. Mau vào, mau vào đi.”
 
Chương 1846


Chương 1846

Hình Uy bị lời trêu đùa Quân ý của Anna chọc cho có chút xấu hổ. Anh ta vươn tay gãi gãi sau gáy.

Anh ta theo sau Anna đi vào phòng khách, liền nghe được từ trong bếp truyền ra tiếng người đang làm cơm.

Anna đi vào bếp, để Cố Tịch Dao thay mình ra ngoài.

“Anh đến rồi à, đã ăn sáng chưa?”

Hình Uy vừa mới ngồi xuống sô pha, trông thấy Cố Tịch Dao đi đến thì lại vội vàng đứng dậy: “Cô chủ, tôi đã ăn rồi.”

Cố Tịch Dao gật gật đầu: “Vậy anh đợi một chút nhé, để tôi gọi Kiều Kiều xuống.”

“Cô chủ, không cần đâu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi ngồi đây đợi là được, không sao đâu.” Hình Uy vội vàng ngăn lại, anh ta nói vậy cũng không phải là vì khách khí gì cả, mà chỉ đơn thuần là nghĩ cho Lạc Kiều thôi.

Thời điểm này, phụ nữ càng cần phải chú trọng nghỉ ngơi.

Cố Tịch Dao hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Kiều Kiều không chọn sai ha. Được rồi, vậy anh ngồi đây đợi cô ấy nhé. Tôi đi gọi Trình Trình dậy.”

Thật ra cô đi lên không phải chỉ để gọi Trình Trình, mà còn để trông Cửu Cửu, không cho con bé ra ngoài nữa.

Có lẽ cũng nên tìm biện pháp, để cho Cửu Cửu xuất hiện trước mặt mọi người đi thôi, không thể cứ có người đến là lại trốn mãi như vậy được. Đặc biệt sau này Hình Uy với Kiều Kiều thành người một nhà rồi, đâu thể để cho hai người họ phải mỗi người ở một nơi chứ.

Vậy không khỏi quá tàn nhẫn rồi đó.

Trình Trình bị gọi dậy, cậu nhóc sau khi duỗi eo lười nhác thì nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, mẹ có tâm sự gì sao?”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Phải, Hình Uy đến đây chuẩn bị đón Kiều Kiều đi đăng ký kết hôn. Sau này bọn họ là người một nhà rồi, cho nên chắc sẽ sống ở đây. Nhưng Cửu Cửu phải làm sao?”

Cái đầu nhỏ của Trình Trình nhanh chóng vận chuyển, rất nhanh thì nghĩ được một cách hay.

***

Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, con nghĩ để em gái giả thành con của dì Anna. Như thế em ấy có thể quang minh chính đại ra vào nơi này, hơn nữa cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”

Thấy con trai nói như thế, Cố Tịch Dao đột nhiên nghĩ đến trước đây Cửu Cửu khi gọi điện thoại cho cô, thỉnh thoảng bị Bắc Minh Quân nghe thấy. Khi đó cô đã nói chuyện Anna có con.

Để Cửu Cửu dùng thân phận con gái của Anna xuất hiện ở đây, chỉ cần Cửu Cửu và Anna phối hợp tốt, chuyện khác sẽ dễ dàng giải quyết rồi.

Cố Tịch Dao gật đầu, sau đó quay về phòng ngủ của mình, Cửu Cửu giờ vừa mới tỉnh dậy.

Cô bé đang ngồi trên giường, bàn tay nhỏ dụi mắt: “Mama, bụng con đói, hôm nay ăn gì?”

“Hôm nay có bánh cuộn.” Cố Tịch Dao ngồi bên cạnh giường, cầm quần áo nhỏ của cô bé, giúp cô ta bé một từng cái vào.

Cửu Cửu còn đang mơ mơ hồ hồ hàm hồ hỏi: “Bánh cuộn là gì? Giống như pizza không?”

“Hai loại bánh giống cũng không giống. Lát nữa con xuống dưới thì có thể nhìn thấy. Có điều trước lúc đó, mẹ muốn nói với con chuyện này, con phải ngoan ngoãn làm theo có biết không.” Biểu cảm của Cố Tịch Dao trở nên nghiêm nghị hơn nữa còn rất nghiêm túc.

Cửu Cửu chớp đôi mắt to long lanh , mặc dù không biết mama muốn nói cái gì, nhưng cũng có dáng vẻ rất nghiêm túc gật đầu.

“Sau này khi có người ngoài ở đây, con không thể gọi mẹ là mama.”
 
Chương 1847


Chương 1847

Cố Tịch Dao vừa dứt lời, Cửu Cửu sững ra, một lúc sau, trong đôi mắt to long lanh của cô bé ngập ánh nước: “Mama không cần Cửu Cửu rồi sao…”

Khi Cố Tịch Dao thấy cô bé sắp khóc thành tiếng thì vội dùng khăn giấy của mình lau nước mắt của cục cưng nhỏ: “Đứa trẻ ngốc, mama sao lại không cần con được chứ. Chỉ có điều ở trước mặt người ngoài con phải gọi dì Anna là mama. Những lúc khác con vẫn gọi mẹ là mama. Đã biết chưa?”

Cửu Cửu mím môi, thút thít từng trận từng trận: “Mama, tại sao ạ?”

“Ừm… mama có suy nghĩ của mình con hiểu chứ, hơn nữa như thế cũng là vì bảo vệ con có biết không? Con cứ coi đây là một trò chơi là được rồi.” Cố Tịch Dao khẽ vuốt tóc của Cửu Cửu, rất nhẫn nại giảng cho cô bé hiểu.

Cuối cùng Cửu Cửu gật đầu: “Mama, con biết rồi.”

“Ừm, bảo bối ngoan của mama. Đi, chúng ta đi xuống ăn sáng nào.” Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu xuống giường, sau khi vệ sinh cá nhân của cô bé xong thì nắm tay của cô bé cùng Trình Trình đi xuống lầu.

Lúc này Anna đã bày đồ ăn và bánh mà Cố Tịch Dao đã làm lên trên bàn ăn rồi.

Hình Uy mặt mày căng thẳng ngồi ở sô pha trong phòng khách.

Nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng bước chân, anh ta ngoảnh đầu liếc nhìn, trong tay Cố Tịch Dao nắm tay một cô bé, đi xuống.

Trình Trình đi theo đằng sau bọn họ.

Hình Uy rất ngạc nhiên: “Cô Cố, đây là…”

“Ồ, đây là con của Anna. Luôn sống ở Sabah tối qua vừa xuống máy bay.” Cố Tịch Dao nói rất tự nhiên.

Lúc này Anna từ trong phòng ăn đi ra, gọi bọn họ vào ăn. Khi cô ta nhìn thấy Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Cửu Cửu xuất hiện ở trước mặt Hình Uy thì cũng sững ra.

Cô ta hiểu trong lòng, trước đây luôn giấu Cửu Cửu đi, không phải chính vì tránh Bắc Minh Quân sao.

Hình Uy là cấp dưới của anh, lẽ nào định lật bài với Bắc Minh Quân?

Nhưng đang lúc lo lắng, Cửu Cửu gọi Anna một tiếng: “Mama.” Khiến cô ta cảm thấy càng bàng hoàng.

Cố Tịch Dao sợ Anna lỡ miệng, vội đi đến bên cạnh cô ta, quay lưng với Hình Uy khẽ nháy mắt với cô ta.

Anna lập tức hiểu ra.

***

Anna rất tự nhiên vẫy tay với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, sao không nghỉ ngơi hả?” Nói rồi thì đi đến trước mặt Cửu Cửu khuỵu xuống bế cô bé lên.

Sau đó chỉ vào Hình Uy nói với cô bé: “Mau gọi chú Hình Uy.”

Cửu Cửu nhìn thấy bộ dạng của Hình Uy, ngũ quan góc cạnh đó, dáng vẻ nghiêm nghị, thật sự còn đáng sợ hơn Thần Toilet.

Nhưng có mẹ và anh trai ở đây, lá gan của Cửu Cửu cũng lớn hơn không ít.

Cô bé dùng giọng nói rất bé, rất phối hợp nhìn Hình Uy gọi một tiếng: “Chú Hình Uy.” Sau đó ôm chặt cổ của Anna.

Hình Uy nhìn ra được dáng vẻ của mình nhất định đã dọa cô bé này.

Anh ta có hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, đã dọa con gái của cô rồi.”

Cố Tịch Dao nhân cơ hội nói với Anna: “Chúng ta đi ăn thôi, vừa rồi con gái nhà cô đã kêu đói từ ở trên lầu rồi.”
 
Chương 1848


 

Chương 1848

Sau đó nói với Hình Uy: “Kiều Kiều bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, anh cùng chúng ta vào phòng ăn đi, cho dù sáng sớm anh đã ăn rồi, cũng phải nếm thử tay nghề của tôi.”

Cung kính không bằng tuân lệnh, Hình Uy cùng bọn họ đến phòng ăn.

Bây giờ cục cưng nhỏ có thể công trai lộ mặt rồi, rất nhiều chuyện tự nhiên đều dễ làm rồi.

Đặc biệt là Anna đều luôn trông nom Cửu Cửu, sự phối hợp của bọn họ, ở trong mắt người ngoài không biết chuyện, nghiễm nhiên chính là một đôi mẹ con.

Cửu Cửu nhìn trên bàn, có đủ món màu sắc, còn có một đ ĩa chỉ để vỏ mắt bên trên không có gì cả, từng cái từng cái xếp lên nhau, tản ra mùi thơm đặc trưng của bột.

Cố Tịch Dao cần một cái vỏ bánh, trước tiên quét lên trên một chút sốt chua ngọt, sau đó cho thêm một ít sốt hoa quế. Rồi để các loại đồ ăn kèm lên, xếp thành hình ngang, cuối cùng dùng vỏ bánh cuộn lại.

“Cục cưng nhỏ, nào, cái này cho cháu.” Cố Tịch Dao đưa cái bánh đã cuộn xong cho Cửu Cửu.

Cửu Cửu đưa tay nhỏ ra cầm: “Không giống pizza một chút nào cả. Đồ ăn đều ở bên trong.” Nói rồi Tiểu Tiểu ăn một miếng, nhai nhai một lúc mới lẩm bẩm nói: “Thật sự rất ngon.”

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Khi mọi người đang cùng nhau ăn sáng, Lạc Kiều mặc quần áo ngủ đi vào phòng ăn.

“Chào buổi sáng mọi người… Hử? Ông chú Hỏa Thần cũng ở đây à, anh đến đây từ khi nào?” Lạc Kiều nhìn thấy Hình Uy ngồi ở đây, bỗng có hơi ngạc nhiên.

Sau đó nhìn thấy Cửu Cửu ngồi trên đùi của Anna, bàn tay nhỏ đang cầm cái bánh cuộn ăn ngon lành.

Từ trong bầu không khí nhìn ra được, hình như không có gì không ổn cả.

Lẽ nào là mình nằm mơ?

Cố Tịch Dao lo lắng cô ấy sẽ lỡ mồm, vội nói: “Kiều Kiều, cậu lại mơ hồ rồi à. Hình Uy người ta hôm nay đặc biệt đến đón cậu đi đăng ký.”

“Đăng ký? Đăng ký gì?” Lạc Kiều mặt mày mờ mịt.

Hình Uy nghe xong, sắc mặt bỗng trở nên rất ngượng ngập.

Cố Tịch Dao và Anna cũng có hơi bất ngờ.

Cố Tịch Dao đứng dậy đi đến bên cạnh Lạc Kiều, nhỏ tiếng nói với cô ấy: “Kiều Kiều, không có ai trêu đùa người ta như cậu đâu. Chuyện hôm qua cậu đều quên rồi, là cậu chủ động muốn anh ta cùng cậu đi đăng ký, sao ngủ một giấc dậy cậu lại hối lời rồi?”

Lạc Kiều thật ra còn đang trong trạng thái ngại ngủ mơ mơ hồ hồ, đầu óc căn bản không có hoạt động.

Cô ấy mở đôi mắt ngái ngủ ra, đưa tay túm túm mái tóc có hơi rối chưa được chải.

Cố Tịch Dao vừa nhìn là biết cô ấy chưa có tỉnh ngủ. Cô ngại ngùng mỉm cười nói với Hình Uy: “Hình Uy, anh đừng để trong lòng, con nhỏ này xem ra còn chưa có tỉnh ngủ, tôi dẫn cô ấy đi rửa mặt rồi sẽ quay lại.”

Hình Uy chỉ biết gật đầu.

***

Cố Tịch Dao đỡ Kiều Lạc đến phòng vệ sinh ở tầng 1.

Sau đó cô dùng khăn lông thấm ướt, lau mặt cho Lạc Kiều.

Sau khi nước hơi lạnh chạm vào da, bỗng Lạc Kiều tỉnh táo không ít. Cô ấy nhìn Cố Tịch Dao hỏi: “Tớ vừa rồi ở phòng ăn hình như nhìn thấy Hình Uy. Hình như tớ còn nói cái gì đó.”

“Phải, lời cậu nói với anh ta còn khá tổn thương người nữa.” Cố Tịch Dao mặt mày rất nghiêm túc.
 
Chương 1849


Chương 1849

“Aiya…” Lạc Kiều có hơi buồn bực dùng tay đánh vào đầu của mình. Cô ấy vội vàng từ trong tay của Cố Tịch Dao cầm lấy chiếc khăn lông, lại làm ướt rồi lau mặt mình.

“Cậu đừng dùng khăn lông quá lạnh để lau, không tốt cho cơ thể. Cậu có phải bây giờ khá hối hận, mau chóng ra ngoài giải thích với anh ta đi.”

“Đúng rồi Dao, tớ sao thấy Cửu Cửu cũng ở đó. Lẽ nào cậu nói cho anh ta rồi?” Lạc Kiều hỏi.

“Không có, chỉ là tớ tiếp thu ý kiến của Trình Trình, để Cửu Cửu khi có người ngoài ở đó thì gọi Anna là mẹ. Như thế con bé là con của Anna, người khác sẽ không nghĩ nhiều nữa.” Cố Tịch Dao giải thích đơn giản.

Không lâu sau, Cố Tịch Dao dẫn Lạc Kiều trở lại.

Lạc Kiều nhìn Hình Uy, biểu cảm trên mặt có hơi áy náy.

Cố Tịch Dao buông tay ra, Lạc Kiều đi đến trước mặt Hình Uy, nhỏ tiếng nói một câu: “Tôi vừa ngủ dậy nên còn mơ hồ, không biết đã nói với anh cái gì, anh sẽ không trách tôi chứ.” Nói rồi, còn chớp đôi mắt có hàng mi dài với Hình Uy.

Người Hình Uy bỗng run lên, anh đâu từng chịu đãi ngộ ‘k1ch thích’ như này chứ.

Có điều trên gương mặt căng thẳng của anh lại lộ ra nụ cười: “Không sao, thật ra tôi có thể đợi.”

Cố Tịch Dao lúc này cũng bắt đầu chêm vào: “Tục ngữ nói rất hay, sinh con ngốc ba năm, lúc đầu khi tôi mang thai Trình Trình và Dương Dương, so với Lạc Kiều còn làm ra chuyện nực cười hơn đó. Được rồi được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì không cần tính toán nữa. Hai người ăn sáng xong thì dắt tay nhau đi đăng ký đi.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Hôm nay sao thế, cứ có người đến. Nhưng bọn họ sống ở đây chắc không có mấy người biết, hơn nữa ở thành phố A cũng không có bạn gì cả.

Cố Tịch Dao bảo Lạc Kiều bọn họ cứ ăn đi, cô đi ra mở cửa, thông qua camera giám sát nhìn, không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Người đứng ở bên ngoài chính là Bắc Minh Quân.

Anh hôm nay sao lại đến đây? Cô không có nghĩ nhiều, mở cửa ra.

“Anh sao lại đến rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Bắc Minh Quân không nói chuyện, đưa tay đẩy cửa ra tự mình đi vào trong.

Anh đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha: “Các em vừa ăn sáng?”

Cố Tịch Dao gật đầu.

Lúc này Hình Uy ở trong phòng ăn cũng nghe thấy giọng của Bắc Minh Quân, vội đi ra: “Ông chủ.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Hai người sao còn chưa đi, có phải Lạc Kiều đổi ý?”

Trán của Hình Uy bỗng xuất hiện vài vạch đen, tuy là hiểu lầm, nhưng cũng tính là bị anh đoán được vài phần.

Trình Trình ở trong phòng ăn cũng nghe thấy tiếng của ba, vội chạy ra: “Ba.”

Bắc Minh Quân ngoảnh đầu nói với Cố Tịch Dao: “Lát nữa em cùng tôi ra ngoài một chuyến, chúng ta có vài chuyện cần làm.”

Cố Tịch Dao nghe thì có hơi kinh ngạc, bọn họ lúc này đang nói chuyện Hình Uy và Lạc Kiều đi đăng ký.

Nghe thấy Bắc Minh Quân kêu cô và anh ra ngoài làm việc thì không tự chủ đỏ ửng mặt, không phải tên này cũng muốn học theo bọn Hình Uy, trực tiếp dẫn cô đi đăng ký đấy chứ?

“Chuyện này có phải nhanh rồi không?” Cố Tịch Dao vô thức nói một câu.

 
 
Chương 1850


Chương 1850

“Nhanh cái gì, bữa tiệc tối nay nếu như bây giờ không đi chọn lễ phục thì không có bao nhiêu thời gian rồi.” Bắc Minh Quân nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.

***

Bắc Minh Quân thì ra là dẫn cô đi chọn quần áo để tham gia bữa tiệc.

Không biết thế nào, trong lòng Cố Tịch Dao ít nhiều cũng có hơi không tự nhiên.

Lúc này Anna bế Cửu Cửu từ trong phòng ăn đi ra, cô ta nghe ra là Bắc Minh Quân đến rồi.

Nhưng có sự sắp xếp trước đó của Cố Tịch Dao, cô ta cũng không sợ Cửu Cửu bị Bắc Minh Quân nhận ra.

Ra khỏi cửa phòng ăn, Cửu Cửu nhìn thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi quay lưng với cô bé.

Hơn nữa chỉ có người đàn ông này ngồi trên sô pha, nhưng người khác đều đứng ở một bên.

Cửu Cửu cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi một câu: “Mama, đây là ai?”

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn thấy Anna bế Cửu Cửu đi ra rồi, trái tim bỗng cũng vọt lên cổ họng.

Thành hay bại chính là xem lúc này.

Không chỉ có Cố Tịch Dao, Anna, Lạc Kiều với Trình Trình mặt mày đều có hơi căng thẳng.

Bắc Minh Quân nghe thấy tiếng của Cửu Cửu, cảm thấy âm thanh này rất quen tai, anh đứng dậy, từ từ xoay người lại.

Khi Cửu Cửu nhìn thấy gương mặt của Bắc Minh Quân, sắc mặt trên gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi thay đổi: “Mẹ, toilet… toilet….” Cơ thể nhỏ bé cũng không ngừng giãy giụa.

Anna ngại ngùng gật đầu với Bắc Minh Quân: “Xin lỗi, con gái tôi hôm nay có khả năng không được thoải mái lắm.” Nói rồi cô ta xoay người bế Cửu Cửu vội vã đi lên lầu.

Trái tim đã vọt lên cổ họng của Cố Tịch Dao coi như hạ xuống được rồi. Cô thầm thấy may mắn, sau khi để Cửu Cửu thấy ảnh của Bắc Minh Quân, bây giờ sinh ra phản xạ có điều kiện.

Như thế này, cũng có thể tránh được không ít khả năng tiếp xúc với Bắc Minh Quân trong thời gian dài.

Đặc biệt là Bắc Minh Quân, anh hơi nhíu mày, tuy chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng anh đã nhìn thấy cô bé được Anna bế trong lòng đó.

Hơn nữa thấy vô cùng đáng yêu, giọng nói cũng không hề xa lạ.

Bắc Minh Quân quay đầu hỏi Cố Tịch Dao: “Đứa trẻ này là?”

Lời nói dối sớm đã soạn xong rồi, Cố Tịch Dao thấy Bắc Minh Quân hỏi, bèn nói: “Con bé là con gái của Anna, Anna khi đến đây không có dẫn theo con bé, con bé đã được nuôi dưỡng ở trong nhà trẻ nội trú suốt. Mãi đến tối qua, con bé mới từ Sabah đến đây. Khả năng là lần đầu con bé đến đây có hơi lạ môi trường.”

Bắc Minh Quân gật đầu, anh rất nhanh nghĩ đến lúc đầu khi anh gọi điện cho Cố Tịch Dao, chắc là cô bé này đã nghe điện thoại.

Anna bế Cửu Cửu rất nhanh đã lên tầng hai, cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu lúc này không khỏi run rẩy, cô bé vừa rồi thật sự bị Bắc Minh Quân dọa sợ rồi.

“Cửu Cửu không sợ không sợ.” Anna an ủi cô bé.

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao: “Đứa trẻ này khá thú vị, xem dáng vẻ của nó chắc bị tôi dọa sợ rồi.”

“Không sao, trẻ con khó tránh có chuyện như này. Anh không phải muốn dẫn tôi đi chọn lễ bọn cho bữa tiệc khiêu vũ sao, vậy chúng ta bây giờ xuất phát.” Cố Tịch Dao lúc này vội

Bắc Minh Quân cũng thuận nước đẩy thuyền, rất tự nhiên nắm tay của Cố Tịch Dao muốn đi ra ngoài.
 
Chương 1851


Chương 1851

“Anh chờ đã, tôi có vài thứ để trên lầu tôi phải lên lấy đã.” Cố Tịch Dao khẽ giằng ra khỏi tay của Bắc Minh Quân, xoay người vội vã chạy lên cầu thang.

Cô đâu có muốn lấy đồ, chẳng qua mượn cớ đi xem cục cưng nhỏ thế nào.

Đây là lần thứ hai cô bé nhìn thấy Bắc Minh Quân, hơn nữa nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế. Cô bé nhất định bị dọa không nhẹ.

Quả nhiên, khi Cố Tịch Dao vội vàng lên đến tầng hai thì từ hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thấp thoáng của Cửu Cửu, còn cả tiếng dỗ dành của Anna.

Cố Tịch Dao bước nhanh đến phòng ngủ của mình: “Cục cưng nhỏ đừng sợ, mama đến rồi.”

***

Thấy mặt mày Cửu Cửu đều nước mắt, Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi đau lòng.

Trước đây vì cô hận Bắc Minh Quân, cho nên mới nhồi nhét những tư tưởng này vào đầu Cửu Cửu.

Bây giờ tuy thái độ của cô đối với Bắc Minh Quân, sau khi trải qua thời gian và những kinh nghiệm đúc kết ra trong cuộc sống, đã nhạt đi không ít rồi.

Hơn nữa khoảng thời gian này cô cũng nhìn ra Bắc Minh Quân có một chút thay đổi, có hơi khác với anh của trước kia rồi.

“Cục cưng nhỏ, mama đến rồi. Có phải bị dọa sợ rồi không?” Cố Tịch Dao vội ôm Cửu Cửu vào lòng.

Cửu Cửu nức nở nói: “Mama, chú đó sao lại đến đây. Có phải đến bắt mama không?”

Cố Tịch Dao hôn lên gương mặt tròn trĩnh của cô bé, sau đó dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chú ấy không phải đến bắt mama. Cục cưng nhỏ đừng sợ. Mama bây giờ ra ngoài làm việc, con với dì Anna với cả anh Trình Trình ở nhà chơi có được hay không.”

Cửu Cửu nhìn mẹ, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Mama phải về sớm nha.”

Cố Tịch Dao gật đầu.

Sau khi Cố Tịch Dao xuống lầu, chỉ thấy Bắc Minh Quân ngồi ở sô pha của phòng khách, Trình Trình ngồi ở bên cạnh anh.

Hình Uy ngồi ở sô pha bên hông Bắc Minh Quân, Lạc Kiều như chú chim nhỏ dựa vào bên cạnh anh ta.

Hình như dường như vẫn có hơi khẩn trương, cơ thể thẳng tắp.

Ba con nhà họ Bắc Minh lúc này đang ngồi nói chuyện như chốn không người.

“Con gần đây học hành ở trường như thế nào?” Bắc Minh Quân xoay đầu nhìn con trai ngồi bên cạnh.

“Con vẫn tốt, quá trình học không quá khó. Gần đây con đang ở học về làm app, con định làm vài cái phần mềm ứng dụng để dùng.” Trình Trình khi ở bên cạnh ba, không có căng thẳng giống như trước đây nữa, rõ ràng đã thả lỏng hơn.

Có lẽ cậu nhóc cảm thấy ba của bây giờ có hơi không giống như trước kia, trở nên thân thiết hơn, mặc dù bình thường vẫn bày ra bộ mặt lạnh băng.

Bắc Minh Quân khẽ xoa cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Có cần gì cứ nói với ba, ba sẽ giúp con. Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đúng giờ. Việc không làm xong để lại ngày hôm sau làm cũng như nhau.”

Trình Trình nhìn ba, dùng sức gật đầu. Trước đây, ba căn bản sẽ không nói với cậu nhóc những điều này. Chỉ cần vừa mở miệng thì hỏi cậu nhóc hoàn thành được bao nhiêu bài tập rồi, sau đó đưa bài mới cho cậu nhóc.

Cố Tịch Dao ở cách đó không xa nhìn hai ba con, trong lòng không khỏi có hơi ấm áp.

 
 
Chương 1852


Chương 1852

Bắc Minh Quân lại nói chuyện một lúc với Trình Trình, chủ đề đều là những điều trước kia không có nói đến.

Xem ta Bắc Minh Quân đang cải Quân vấn đề quan hệ ba con, anh bình thường tốn không ít công phu.

Từ những lời bướng bỉnh mà Dương Dương nói hôm qua, Bắc Minh Quân đã học được cách khắc chế cần có đối với con trai.

“Em xuống rồi.” Bắc Minh Quân vô tình nhìn thấy Cố Tịch Dao.

Trình Trình cũng ngoảnh đầu nhìn mẹ.

Hình Uy thấy Cố Tịch Dao đến rồi, mặt mày có hơi ửng đỏ.

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Sao đều ngồi ở đây?”

Hình Uy đỡ Lạc Kiều đứng dậy: “Cô Cố, tôi cùng cô ấy lên trên thay quần áo.” Bọn họ thức thời nhường lại phòng khách cho một nhà ba người bọn họ.

Bắc Minh Quân trầm giọng nói: “Tôi và Trình lâu rồi chưa có cùng nhau nói chuyện, chúng tôi tùy tiện nói vài câu. Sao rồi chuyện phía trên đều xử lý xong rồi chứ, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”

Anh nói rồi, chỉnh lại quần áo của mình rồi đứng dậy. Sau đó cúi đầu nói với Trình Trình cũng đứng dậy theo: “Con bây giờ đã lớn rồi, rất nhiều chuyện đã không cần ba đến nhắc con nữa. Con là anh, phải làm tấm gương tốt cho Dương. Hai anh em các con nhất định phải đoàn kết với nhau. Nhà Bắc Minh sau này phải dựa vào hai đứa rồi.”

***

Trình Trình nhìn ba, không ngờ ba sẽ nói ra lời như vậy. Có điều cậu nhóc đối với trọng trách phải gánh vác trong tương lai của mình mà bắt đầu xây dựng sự chuẩn bị trong lòng.

“Chuyện xa lắc xa lơ như vậy anh nói những điều này với con làm cái gì. Anh không phải tìm tôi ra ngoài sao. Chúng ta bây giờ đi thôi.” Cố Tịch Dao xách túi đi đến trước mặt Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhìn cô, sau đó xoay người đi ra cửa.

“Bảo bối, ba mẹ đi đây, con ở nhà cố gắng giúp đỡ dì Anna chăm sóc em gái.” Cố Tịch Dao sau khi dặn Trình Trình, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi cô đi ra biệt thự, chỉ thấy Bắc Minh Quân vừa hay mở cửa ở ghế lái phụ ra.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao nói một tiếng, sau đó cúi đầu ngồi vào trong.

Nhưng không có ngờ, Bắc Minh Quân đưa tay cản cô, sau đó nói: “Chỗ này là tôi ngồi, chỗ của em ở bên đó.”

Ngồi ở chỗ kia, đó không phải là muốn cô lái xe sao. Cố Tịch Dao lườm Bắc Minh Quân.

Đây là một âm mưu.

Một âm mưu đã lên từ lâu, từ lúc anh tặng xe cho cô đã bắt đầu.

“Anh lúc đầu lấy danh nghĩa để tôi đưa đón Trình Trình mà tặng xe cho tôi, trên thực tế chính là bắt tôi thuần thục kỹ năng lái xe để lái xe cho anh chứ gì.” Cố Tịch Dao nói rồi còn trừng mắt với Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhún vai: “Đây là em nói, không đại biểu ý của tôi, có điều đề nghị này của em tôi có thể suy nghĩ, sau này có phải khi Hình Uy không có thì em làm tài xế của tôi.”

Nói rồi anh cũng không hề khách khí, giữ cửa cúi đầu chui vào trong xe sau đó đóng cửa lại.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng này của Bắc Minh Quân, bé giọng mắng một câu ‘vô sỉ’ sau đó vòng qua đầu xe sang bên kia, chui vào ghế lái.

“Đây là chìa khóa xe.” Bắc Minh Quân nói rồi ném chìa khóa cho Cố Tịch Dao: “Chiếc chìa khóa này sau này em mang theo người.”
 
Chương 1853


Chương 1853

“Này, anh không phải thật sự muốn tôi làm tài xế của anh đâu nhỉ. Bản tiểu thư không có nhiều thời gian mà phục vụ anh. Thời gian của tôi là để chăm sóc con trai.” Câu nói này của Cố Tịch Dao đang ám chỉ với anh, muốn sai cô được chỉ có con trai cô.

“Em theo Vân Chi Lâm học được không ít bản lĩnh đấy, mắng người cũng nói đến mức gió yên biển lặng như vậy. Tôi cho em chẳng qua chỉ là chìa dự phòng. Kỹ năng lái xe của em còn phải kiểm tra.” Bắc Minh Quân nói rồi, từ trên người lấy ra chiếc chìa khóa khác.

Anh rất nhanh khởi động xe: “Lái xe.” Sau đó anh hạ lưng ghế ngả ra sau một chút, thoải mái dựa vào.

“Đi đâu?” Cố Tịch Dao thắt dây an toàn, tuy cáu anh, nhưng khi cô nắm chặt vô lăng thì trở nên chuyên tâm.

“Bách hóa số 1, đến đó thì em gọi tôi.” Bắc Minh Quân sau khi nói một câu, nghiêng đầu nhắm mắt lại.

Chiếc xe từ từ chuyển động.

Trên đường, Cố Tịch Dao lái xe đều rất ổn định, ổn định đến mức bên cạnh không khỏi có mấy chiếc xe ấn còi inh ỏi vượt qua bọn họ.

Lúc này, Cố Tịch Dao nghe thấy Bắc Minh Quân giống như nói mớ, lại giống đang nói với mình: “Em không thể nhanh lên sao, tốc độ này đến đó người ta cũng phải đóng cửa rồi.”

“Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng làm phiền tôi.” Cố Tịch Dao cũng không khách sáo đáp một câu.

Cô cũng thừa nhận tốc độ xe cô lái có chậm một chút, ít nhất cũng lái chậm hơn lúc bình thường.

Điều này còn không phải vì cô đang bực bội Bắc Minh Quân sao, muốn kêu cô làm tài xế của anh, đâu có chuyện tốt như thế.

Hơn một tiếng sau, Cố Tịch Dao lái xe cuối cùng ‘vất vả’ đến trước cửa bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao dừng xe tắt máy, sau đó không tình nguyện vỗ vỗ vai của anh: “Đừng giả bộ ngủ nữa, đến nơi rồi.”

***

Bắc Minh Quân lúc này mở mắt ngồi dậy.

Sau khi xuống xe, Bắc Minh Quân không có vội đi vào bên trong, mà quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, sau đó chỉ tay sang bên cạnh bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao thuận theo hướng tay anh chỉ nhìn qua, chỉ thấy nơi anh chỉ là một tiệm trang sức nổi tiếng nhất thành phố.

“Đồ của chỗ đó không phải thứ mà những người thuộc tầng lớp lao động như chúng ta có thể đến. Tôi thấy chỗ đó càng thích hợp hơn.” Nói rồi cô thuận tay chỉ về cửa hàng trang sức cách đó không xa, chỗ đó cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất của thành phố, có điều chỗ đó bán đều là một số đồ làm giả như thật từ hợp kim. Giá cửa rẻ lại có thể đánh lừa người khác.

Cố Tịch Dao cho rằng chỗ này mới là nơi bọn họ nên vào.

Bắc Minh Quân nhìn chỗ Cố Tịch Dao chỉ, ngay mặt tiền cũng lừa tu sửa, chỉ có mấy chữ ‘thế giới trang sức’.

“Chỗ đó có thể có thứ gì tốt chứ.” Nói rồi, khóe miệng của anh hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường, chỗ này sao có thể lọt vào mắt anh.

Cố Tịch Dao nhìn không quan biểu cảm khinh khỉnh này của Bắc Minh Quân, anh xem thường nơi đó, giống như cảm thấy anh xem thường cô vậy.

“Chỉ cần khí chất của bản thân đủ lớn, cho dù mặc đồ giả trên người, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ thật. Nhưng ngược lại, cho dù bản thân mặc vàng đeo bạc, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ giả.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom