Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1854


Chương 1854

Bắc Minh Quân đối với câu nói này của Cố Tịch Dao rất hứng thú, anh mang theo nụ cười nói: “Câu này của em muốn biểu đại điều gì? Là muốn nói rõ em là người có khí chất mạnh mẽ đó, hay là người không có khí chất mạnh mẽ đó?”

Câu nói này hỏi Cố Tịch Dao ngược lại khiến cô không biết nói sao. Cô tự nhận khí chất của mình không thuộc loại cao quý đó, nhưng cũng không phải không mạnh mẽ.

Sau một thoáng suy nghĩ trong đầu, cô cho ra một câu: “Tôi chẳng qua chỉ là người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Chọn đến đó chẳng qua là vì tiền tôi đem trên người chỉ đủ tiêu ở đây.”

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao đúng một phút, thấy đến mức trong lòng Cố Tịch Dao có hơi sởn gai ốc: “Này, anh nhìn tôi như thế để làm gì.”

Tháng này thời tiết rất ấm áp, nhưng mỗi một tấc thịt của Cố Tịch Dao đều co lại.

Bắc Minh Quân không nói chuyện, đưa tay kéo Cố Tịch Dao đi về phía ‘thế giới trang sức’ mà Cố Tịch Dao chỉ.

Điều này ngược lại có hơi vượt ngoài dự liệu của Cố Tịch Dao. Cô tưởng lấy tính khí của Bắc Minh Quân sẽ không đến một cửa hàng nhỏ không dám bán đồ quá 600 nghìn.

Lúc đó lý do cô chỉ chỗ này, hoàn toàn là vì cô không muốn đến cửa hàng trang sức nổi tiếng kia.

Đồ trong đó quá chói lọi, nhưng cô xấu hổ với túi tiền của mình, lại tuyệt đối không thể chấp nhận cái gọi là quà của Bắc Minh Quân được.

Quà của anh không phải dễ dàng lấy được, cái đó phải trả bằng máu thịt, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Hai người đi vào trong tiệm, giống như thể đang ở trong một biển đồ phụ kiện nhỏ, cứ hai ba mét vuông sẽ dùng tấm vải trắng ngăn cách các ô, bên trong treo các loại khuyên tai, dây chuyền cùng vô số phụ kiện đi kèm khác.

Người bên trong cũng giống như đồ ở đây, nhiều đến nỗi không nhìn thấy đường dưới chân.

Người trong này đa số đều vào đây mua, trong tay ai cũng là túi nilon đen đựng đầy đồ.

Bắc Minh Quân cũng coi như lần đầu tiên đến loại địa phương này, lông mày của anh hơi nhíu lại, thật sự có hơi không chịu được cảnh đông đúc bên trong, còn cả các loại mùi.

Cho dù như thế, anh cúi đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao. Chỉ thấy cô vui vẻ dùng cơ thể hơi gầy đó của cô chui vào trong đám đông.

***Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bọn họ dừng ở một cửa hàng trang sức lớn hơn một chút. Việc kinh doanh của cửa hàng này có thể nói cũng là tốt nhất trong thế giới trang sức.

Cố Tịch Dao chen vào trong, chăm chú chọn ở từng hàng quầy một.

Chỉ để lại Bắc Minh Quân đứng ở cửa giống như tấm bảng hiệu.

Không thể phủ nhận, anh quả thật có hơi đẹp. Trong vài phút ngắn ngủi, bên cạnh anh vây lại không ít người.

Rất nhiều người đều vì xem tin tức mấy ngày trước có phát trên TV liên quan đến Bắc Minh Thị và GT hợp tác mà nhận ra anh.

Bắc Minh Quân bây giờ giống như là cảnh điểm du lịch vậy, mặc kệ anh có bằng lòng hay không, mọi người muốn chụp chung với anh kéo dài bất tận.

Đối với sự huyên náo ở bên ngoài cửa hàng, Cố Tịch Dao không có tâm tư gì mà đi xem náo nhiệt.

Hơn nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng hài lòng xách một túi nhỏ từ trong cửa hàng đi ra.
 
Chương 1855


Chương 1855

Khi cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện bị người ta vây lại thành vòng, anh nhíu mày, luôn nhìn về phía cô, loại bộ dạng bất lực lại có hơi không còn cách nào đó, khiến Cố Tịch Dao rất muốn cười.

“Này, tôi mua xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cố Tịch Dao xách đồ lắc lắc về phía Bắc Minh Quân, sau đó cũng không quan tâm anh, một mình tung tăng đi xuyên qua đám đông, đi về phía cửa lớn.

Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao đi rồi, anh lúc này cũng bắt đầu tách đám người xung quanh mà đi về phía cửa.

Cố Tịch Dao sau khi ra đợi khoảng 5-6 phút mới thấy Bắc Minh Thiên có hơi nhếch nhác từ bên trong đi ra.

Cô che miệng không để mình cười thành tiếng, nhưng mắt của cô đã cong thành vẫng trăng khuyết đã bị Bắc Minh Quân nhìn thấy.

Anh đi vài bước đến trước mắt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn cô: “Buồn cười như vậy sao?” Nói rồi anh còn không quên chỉnh lại quần áo của mình.

“Không có gì, anh không phải lần đầu tiên đến nơi như này chứ. Thật là làm khó anh rồi. Có điều đây mới là cuộc sống của dân thường như tôi trải qua. Được rồi, chúng ta đi chọn lễ phục.” Cố Tịch Dao cười ha hả nói, giả bộ đưa cái túi chiến lợi phẩm của mình cho anh: “Anh nhìn những thứ này đi, không có kém với đồ của thương hiệu nổi tiếng đâu.”

Bắc Minh Quân không có hứng thú xem mấy thứ này, dẫn Cố Tịch Dao rất nhanh đến bách hóa số 1.

Sau khi anh dẫn Cố Tịch Dao rẽ vài vòng thì đến một cửa hàng, bước chân của anh lúc này mới dừng lại.

Cố Tịch Dao đứng ở cửa tiệm ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây ra. Ở đây, Bắc Minh Quân đã vô tình lột bộ váy nữ thần ánh trăng thì trên người cô xuống cho Phỉ Nhi.

Cảnh tượng khi đó, đến nay Cố Tịch Dao còn cảm thấy ở ngay trước mắt.

Cơ thể của cô không kiềm được mà hơi lạnh.

“Em sao không đi vào?” Bắc Minh Thiên nhìn Cố Tịch Dao đứng trân trân ở đó.

Nụ cười trên mặt biến mất, mắt nhìn chằm chằm vào ô tủ kính. Chỗ đó chính là chỗ cô và Lạc Kiều lần đầu phát hiện phát hiện bộ váy nữ thần ánh trăng.

Bắc Minh Quân lúc này cũng rất nhanh nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, chuyện này bỗng khiến trong lòng anh cũng có hơi không biết có mùi vị gì.

Nếu như lúc đó đổi lại là anh của bây giờ, vậy nhất định sẽ không làm ra sự việc quá đáng như thế.

Và quãng thời gian đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của Cố Tịch Dao.

“Anh dẫn tôi đến đây là đến chọn lễ phục sao?” Trong lòng Cố Tịch Dao đang rơi từng giọt nước mắt, cô ở đây chịu nhục nhã, hơn nữa tên đầu sỏ chính là Bắc Minh Quân, đây là chuyện cả đời cô không quên được.

Bắc Minh Quân gật đầu: “Tôi biết, ở đây đã từng làm tổn thương em. Cho nên tôi cảm thấy, cũng nên ở đây chữa lành tổn thương đó.”

Cố Tịch Dao ngoảnh đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Chữa lãnh thế nào? Lẽ nào muốn như trước đây, mua một bộ giống hệt?”

***

Câu hỏi này của Cố Tịch Dao khiến Bắc Minh Quân không biết trả lời thế nào.

Anh trầm mặc một lúc mới từ tốn nói một câu: “Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể dùng những người tháng sau này để bù đắp cho em.”

Câu nói này như xé rách trái tim của Cố Tịch Dao, đó là một loại đau khổ, cũng là một loại chua xót, còn mang theo sự nực cười.
 
Chương 1856


Chương 1856

“Có phải đối với mỗi người phụ nữ anh từng làm tổn thương đều sẽ có lời hứa này? Tô Ánh Uyển là như vậy, Phỉ Nhi cũng như thế, bây giờ lại đến lượt tôi rồi. Vậy sau tôi sẽ là ai nữa?” Lời của Cố Tịch Dao giống như một cây kim lạnh lóe sáng, vô cùng sắc nhọn châm sâu vào trong trái tim của Bắc Minh Quân.

Lông mày của Bắc Minh Quân nhíu chặt lại. Không sai, là anh hết lần này đến lần khác làm tổn thương Cố Tịch Dao, đồng thời khi anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác thì anh lại phát hiện anh thật lòng.

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, trong mắt tràn ngập nước mắt. Đây là nước mắt chôn chặt trong nội tâm từ rất lâu đã trở nên đắng chát.

Cuối cùng, cô từ từ xoay người đi, túi trang sức trong tay rơi xuống đất.

Từ từ, từ từ đi về phía cửa lớn.

Ở đằng sau cô để lại Bắc Minh Quân đang đứng nguyên ở chỗ cũ.

Cô đưa tay lau nước mắt đã rơi xuống, vốn dĩ tưởng sẽ quên nơi này, sẽ quên chuyện đã từng xảy ra, nhưng cuối cùng lại phát hiện cô không thể.

*

Cố Tịch Dao ở bên đường vẫy một chiếc taxi vừa hay chạy qua, cô ngồi vào: “Bác tài đưa tôi đến biệt uyển Phẩm Hoan, cảm ơn.”

Khi cô rút chìa khóa mở cửa phòng, đã là buổi trưa rồi. Anna và hai đứa trẻ vừa ăn xong bữa trưa.

Bọn họ không có để phần cho Cố Tịch Dao và Lạc Kiều, chắc vì đi đăng ký kết hôn rồi, khi cô ấy quay trở lại chính là nữ chủ nhân chân chính của nơi này rồi.

Mà một nơi khác, có Hình Uy sẽ không để cô ấy đói.

“Dao, cô sao lại về rồi? Cô không đi chọn lễ phục cho bữa tiệc khiêu vũ buổi tối sao?” Anna rất ngạc nhiên khi thấy cô tay không trở về.

“Mama, mama sao lại khóc rồi, có phải có người bắt nạt mama không?” Cửu Cửu tập tững chạy đến bên cạnh Cố Tịch Dao, bàn tay nhỏ ôm chặt chân của cô, đầu ngẩng lên nhìn cô.

Cố Tịch Dao kìm nén sự không vui trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười, cúi người bế Cửu Cửu lên: “Cục cưng nhỏ, mama không có khóc. Là bên ngoài gió quá lớn, có hạt cát bay vào trong mắt.”

“Ồ, vậy con giúp mama thổi bay cát đi có được hay không.” Cửu Cửu nói rồi chu cái miệng nhổ thổi khẽ.

“Được rồi được rồi, cát đã thổi đi rồi. Cảm ơn cục cưng nhỏ nhà mình rồi. Nào, để mẹ hôn cái, ừm…”

Cố Tịch Dao để Cửu Cửu lại xuống sàn: “Đi chơi cùng anh trai đi.”

Trình Trình nhìn ra khi mẹ quay về cảm xúc có chút không đúng, nhưng cậu nhóc biết chuyện này nhất định có liên quan đến ba. Nhưng cậu nhóc không tiện đi hỏi.

Có lẽ chỉ có dì Anna có thể giúp mẹ giải quyết được vấn đề này, cậu nhóc đưa tay gọi Cửu Cửu lại: “Anh dẫn em lên lầu chơi.”

Đợi khi bọn trẻ lên lầu rồi, Anna mới tiếp tục hỏi: “Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Tịch Dao nhìn Anna: “Tôi không muốn tham gia bữa tiệc khiêu vũ tối nay nữa.”

Anna có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Tịch Dao: “Tại sao chứ, cô với Bắc Minh Quân lại gây nhau rồi?”

Cố Tịch Dao không biết nên nói làm sao với Anna, cô chỉ lắc đầu, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống.

Anna cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh cô: “Dao, chúng ta đã là bạn bè mấy năm, lẽ nào còn có lời gì không thể nói với tôi sao?”

***

Cố Tịch Dao kể đơn giản chuyện có liên quan đến bộ váy nữ thần ánh trang cho Anna nghe.

Anna nhìn Cố Tịch Dao, nghe rất nghiêm túc. Sau đó cô lại kể chuyện xảy ra vào sáng nay.
 
Chương 1857


Chương 1857

Đợi sau khi kể hết tất cả mọi chuyện, Cố Tịch Dao thở dài: “Tôi cũng không phải loại người tính tình trẻ con thích gây chuyện. Khi tôi nhìn thấy cửa hàng đó thì tôi sẽ không tự chủ mà nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, càng sẽ cảm thấy anh ấy dẫn tôi đến đó, chính là một loại sỉ nhục đối với tôi.”

Anna nghe lời kể của Cố Tịch Dao, đưa tay vỗ nhẹ vào vai của cô: “Dao, đối với những gì cô phải chịu trước kia, tôi cũng cảm thấy buồn cho cô. Nhưng đó dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi, trôi qua thời gian dài như vậy, cô lẽ nào vẫn không thể quên đi chuyện đó sao?”

Thần sắc của Cố Tịch Dao rõ ràng rất kém: “Tôi không biết nhưng chuyện này giống như một mũi kim đâm vào trái tim của tôi vậy.”

Anna khẽ mỉm cười với cô: “Biết cô tại sao lại có phản ứng như vậy không? Đó là vì trong lòng của cô rất để ý chuyện này, để ý chuyện này nói rõ trong lòng cô có vị trí của Bắc Minh Quân.”

“Điều này sao có thể, trong lòng tôi sao lại nghĩ tới anh ta chứ. Tôi hận anh ta còn không hết.” Khi nói câu này, thần sắc của Cố Tịch Dao trở nên rất căng thẳng, mắt của cô cũng hoảng loạn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh.

“Cô nhìn biểu cảm bây giờ của cô đi, đã biểu đạt ra phản ứng trong lòng cô rồi. Chẳng qua cô có chuyện khác đè ở trong lòng, khiến cô không thể đối diện với chuyện này, cũng không dám đối mặt. Có lẽ đợi đến khi những chuyện này được giải quyết rồi, khi cô lần nữa đối diện thì sẽ trở nên tự nhiên.”

Lời của Anna vừa dứt thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Tôi muốn chắc là anh ta đến đón cô rồi.” Anna khẽ mỉm cười đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.

“Cô đợi đã.” Cố Tịch Dao vội nắm tay của Anna: “Tôi bây giờ còn không muốn gặp anh ta, cô đi nói với anh ta là tôi còn chưa có về là được rồi.”

“Được, trước tiên đã cô từ từ suy nghĩ nên làm sao đối mặt với quan hệ của hai người vào lúc này và tương lai.” Anna nói xong thì đi về phía cửa.

Cố Tịch Dao vì để Bắc Minh Quân không nhìn thấy cô, cũng xoay người trốn vào trong phòng ăn.

Anna nhìn camera giám sát, đứng ở cửa không phải là Bắc Minh Quân, mà là một người lạ.

Cô khẽ mở cửa: “Xin hỏi cậu tìm ai?”

Người đàn ông đứng ở cửa khẽ mỉm cười với Anna: “Xin hỏi cô Cố Tịch Dao có ở nhà không?”

Quả nhiên đến tìm cô, chắc là người Bắc Minh Quân phái đến.

Anna nghĩ đến đây thì lắc đầu: “Xin lỗi, cô ấy bây giờ còn chưa có về, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Ồ, là như vậy tôi nhận sự ủy thác của anh Bắc Minh đưa cái này cho cô Cố, nếu cô ấy đã không có ở nhà, vậy mời cô ký nhận thay cho cô ấy.” Nói rồi, người đàn ông đó cúi người cầm chiếc túi để bên cạnh đưa cho Anna.

“Cảm ơn.” Anna nhận lấy túi đồ: “Xin hỏi còn còn có chuyện gì khác không?”

Người đàn ông đó khẽ mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá đã làm phiền rồi, tôi bây giờ đi đây.”

Anna đưa mắt tiễn người đàn ông đó lên xe rời đi, sau đó đóng cửa lại, xách túi đồ đi về trong phòng khách.

Lúc này Cố Tịch Dao từ trong phòng ăn đi ra, nói chuyện ở cửa cô ở phòng bếp nên không có nghe thấy.

Nhìn thấy trong tay Anna xách một túi to bèn hỏi: “Đây là cái gì?”

Anna để chiếc túi lên bàn: “Đây là đồ Bắc Minh Quân gọi người đưa đến. Chắc là anh ta biết đã chọc cô giận, mua ít đồ bồi tội với cô, đồ tôi để ở đây, xem cô có cho anh ta mặt mũi này hay không.”
 
Chương 1858


Chương 1858

Cố Tịch Dao quay lại phòng khách, cầm chiếc hộp ở trong túi ra.

Mở chiếc hộp ra, cô và Anna đều không khỏi sững sờ.

Bên trong để một bộ lễ phục ngay ngắn, bên cạnh bộ lễ phục còn có chiếc túi trang sức giả cô mua.

Ở trong túi còn để một chiếc hộp, mở ra xem, là một đôi cao gót tinh tế.

“Nhìn thấy rồi chứ, trong lòng Bắc Minh Quân còn có cô. Nếu không sao lại phái người đến đưa những thứ này. xem ra anh ta đã làm chủ, thay cô chọn một bộ lễ phục cho bữa tiệc tối nay rồi. Còn ngây ra đó làm gì, còn không đi thử.” Anna khẽ mỉm cười nói.

Mặt của Cố Tịch Dao đỏ ửng, cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục, cảm giác trong lòng có hơi phức tạp.

Bộ đồ này chắc là mua ở cửa hàng đó. Hơn nữa từ chất liệu có thể nhìn ra được, bộ đồ này không kém bộ váy ánh trăng, thậm chí có thể còn đắt hơn.

Trong tay cầm chiếc hộp để quần áo, xoay người đi lên lầu.

Trên lầu, Trình Trình đang cùng Cửu Cửu chơi trong phòng ngủ của Cố Tịch Dao.

“Mama, mama cầm thứ gì thế?” Cửu Cửu từ trên sàn bò dậy, chạy mấy bước đến bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao cúi đầu khẽ mỉm cười với Cửu Cửu: “Đây là quần áo của mama, mama đi lên thử xem.” Nói rồi, cô để chiếc hộp đựng đồ lên trên giường.

Cửu Cửu trèo lên giường nhìn bộ đồ trong chiếc hộp, nhưng viên kim cương trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cô bé không nhịn được mà đưa bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận sờ lên.

“Mama, bộ đồ này thật đẹp, mau mặc lên cho con xem thử.” Cửu Cửu có hơi không chịu được mà phấn khích nói. (Bất luận là phụ nữ hay trẻ con, hoặc thiếu nữ bẩm sinh đều yêu thích quần áo)

Trình Trình thấy mẹ muốn ở đây thử đồ, cậu nhóc trực tiếp đi ra cửa: “Mẹ, con về phòng đây, con còn một vài câu trắc nghiệm còn chưa có làm.”

Nửa tiếng sau, Cố Tịch Dao mặc bộ đồ mà Bắc Minh Quân chọn cho cô đứng ở trước gương.

“Wow, mama thật xinh đẹp, giống như Hoàng hậu vậy.” Cửu Cửu đứng ở bên cạnh Cố Tịch Dao, nhìn mẹ trong gương.

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Cục cưng nhỏ, con nói đẹp là đẹp sao?”

Có điều không thể phủ nhận, bộ này quả thật bắt mắt hơn bộ váy nữ thần ánh trăng đó.

Bộ váy nữ thần ánh trăng theo phong cách phương tây, mà bộ này là kiểu sườn xám của nước T.

Họa tiết trên bộ lễ phục chính là một con phượng hoàng sải cánh.

Phần đầu của phượng hoàng ở trên vai trái của cô, thân của phượng hoàng và cánh sải ra phủ ở chính diện và bên sườn. Phần đuổi ngũ sắc rủ xuống hình thành đường viền.

Cả con phượng hoàng được kết hợp bởi hai mảnh ngũ sắc và tơ vàng. Nhất là mắt phượng được đính đá ruby đỏ càng thêm hút hồn.

Nếu như bộ lễ phục đó dùng ưu nhã để hình dung, vậy thì bộ này chính là tôn quý, màu chủ đạo là vàng đế cương càng thể hiện sự cao quý của hoàng gia.

Bộ lễ phục này mặc lên người Cố Tịch Dao, đem thân hình vốn dĩ không tồi của cô càng trở nên hoàn hảo hơn.

Không thể phủ nhận, Bắc Minh Quân rất hiểu cô, bộ đồ đúng vừa người.

Không biết từ khi nào, Anna đã đứng ở cửa phòng cô.

“Không ngờ, Bắc Minh Quân cũng thật có con mắt chọn đồ. Cô mặc bộ này tham gia bữa tiệc tối nay, nhất định sẽ là ngôi sao sáng nhất ở đó.”
 
Chương 1859


Chương 1859

Mặt của Cố Tịch Dao hơi đỏ ửng: “Lại lấy tôi ra đùa. Đâu có đẹp như những gì cô nói chứ.” Tuy là nói như thế, nhưng có người phụ nữ nào sẽ không vì lời khen của người khác đối với mình mà vui trong lòng chưa.

***

Cô rất nhanh thay bộ lễ phục ra để lại vào trong chiếc hộp.

Cô và Anna dẫn Cửu Cửu đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Lạc Kiều và Hình Uy từ bên ngoài đi vào.

“Hai người sao lại về sớm như vậy, tôi còn tưởng hai người sẽ ăn bữa trưa đầu tiên dưới ánh nến ở bên ngoài chứ.” Cố Tịch Dao che giấu những băn khoăn trong lòng đi.

Mang theo nụ cười chào đón.

“Dao, cậu thật biết đùa, cậu cũng nói là bữa trưa, sao còn ánh nến chứ. Cho dù có thắp cũng không nhìn ra, cậu xem đây là gì.” Lạc Kiều mặt mày vui vẻ cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ lắc lắc ở không trung.

“Người chị em tốt chúng ta không ngờ nhanh như vậy đã là hoa có chủ rồi. Kiều Kiều, các cậu định khi nào tổ chức hôn lễ?” Cố Tịch Dao thật lòng vui cho Lạc Kiều có thể tìm được một người đàn ông tốt giống như Hình Uy.

Vừa nói đến chuyện tổ chức hôn lễ, nụ cười của Lạc Kiều rất nhanh thu lại: “Chuyện tớ đi đăng ký còn chưa có nói với ba mẹ và anh trai của tớ đâu, huống chi tớ bây giờ đang như này.”

Hình Uy ở bên cạnh Lạc Kiều vỗ vỗ vai của cô ấy: “Đợi khi nào anh đến nhà em một chuyến, nói chuyện của chúng ta với bọn họ. Anh nghĩ bọn họ sẽ hiểu.”

Lạc Kiều bĩu môi: “Nếu như chúng ta làm như vậy, không bị bọn họ đuổi ra cửa mới lạ đó. Em thấy hay là thôi đi, đợi khi nào con chào đời rồi, bế đến trước mặt bọn họ là được rồi. Có đứa nhỏ làm chỗ dựa, bọn họ cũng sẽ không làm gì chúng ta cả.”

Hình Uy lặng lẽ gật đầu, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Cô Cố, sao cô cũng về sớm như vậy?”

“Cô ấy à, chịu chút k1ch thích nên về sớm.” Anna cười nói.

Lạc Kiều biểu cảm căng thẳng nhìn Cố Tịch Dao: “Dao cậu sao rồi? Có phải Bắc Minh Quân lại bắt nạt cậu rồi không?”

Cố Tịch Dao khẽ lắc đầu: “Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, anh ta không có bắt nạt tớ. Ài thôi đi, đừng nhắc đến nữa.”

“Vậy bữa tiệc tối nay cậu còn đi nữa không?”

“Mặc kệ Daon có đi hay không, Bắc Minh Quân đã chọn lễ phục cho cô ấy rồi cho người đưa đến rồi.” Anna nói rồi, dùng tay chỉ vào chiếc túi trong tay của Cố Tịch Dao.

Sau đó rất thần bí nói: “Còn nữa, ánh mắt của Bắc Minh Quân thật sự rất không tồi, đặc biệt là bộ đồ chọn cho Dao thật sự không còn gì để nói. Được rồi, mấy người nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.”

Sau đó lại cố ý nói với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, cháu ngoan ngoãn ở đây chơi với dì, không để chạy lung tung.”

Cửu Cửu rất thông minh, chớp đôi mắt to dùng sức gật đầu, sau đó bàn tay nhỏ túm lấy góc áo của Cố Tịch Dao nói: “Con chơi với dì Dao.”

Anna đi nấu cơm rồi, Lạc Kiều sốt sắng cầm chiếc túi trong tay Cố Tịch Dao: “Mấy người đều khen Bắc Minh Quân thành cái gì rồi, tôi muốn xem thử anh ta có thể chọn được bộ nào đẹp hơn bộ váy nữ thần ánh trăng đó cho cậu không.”

Sau khi cô ấy mở bộ lễ phục ra thì không tránh được kinh ngạc và cảm thán một tiếng: “Bộ đồ này thật sự rất đẹp. Cái này so với long bào lạnh băng băng càng thêm nữ tính và phách khí.”
 
Chương 1860


Chương 1860

Cô ấy ướm thử bộ đồ lên người mình, sau đó quay người nhìn Hình Uy: “Ông chủ Hỏa Thần, anh thấy em mặc bộ này như thế nào?” Cô ấy khẽ mỉm cười nói, đôi mắt có hàng mi dài chớp chớp trước mặt anh ta.

Điều này khiến lòng Hình Uy hơi hoảng. Anh ta gật đầu: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”

“Yo yo yo, lời này nói ra khiến tôi cảm thấy sến nha.” Cố Tịch Dao mỉm cười hai tay xoa xoa cánh tay kia.

Lúc này, Cửu Cửu ở bên cạnh Cố Tịch Dao cũng học theo dáng vẻ của mẹ, chu miệng lẩm bẩm: “Ui ui sến.”

***

Một câu này của Cửu Cửu chọc cho mọi người ở đó đều bật cười. Lạc Kiều hơi cúi người, cúi đầu nhìn cô bé: “Ha, nhóc con cháu cũng đến trêu chọc dì có phải không. Đợi em trai nhỏ trong bụng ra đời, dì không cho nó chơi với cháu nữa.”

Cửu Cửu nghe thấy câu này thì lập tức sửa lời: “Đừng mà đừng mà, Cửu Cửu sẽ không cười dì Kiều Kiều nữa.”

“Hừ, như thế còn tạm.” Sau đó cô ấy lại lưu luyến không lỡ rời mắt khỏi bộ lễ phục: “Chỉ đáng tiếc, bộ dạng bây giờ của tớ mặc cái gì cũng không đẹp. Có điều tớ có lòng tin, đợi khi sinh bảo bảo xong, tớ phải liều mạng giảm cân.”

*

Bắc Minh Quân sau khi phát người đưa lễ phục mình chọn cho Cố Tịch Dao thì anh lái xe trở về nhà tổ của nhà Bắc Minh.

“Quân, sao nhanh như vậy mà đã về rồi, không phải dẫn Dao đi chọn đồ hay sao?” Giang Tuệ Tâm thấy sắc mặt của Bắc Minh Quân có hơi không tốt.

“Mẹ, cái này còn nhìn không ra sao, Bắc Minh Quân chắc chọc Dao Dao, cuối cùng bị người ta bơ rồi.” Trên cổ Bắc Minh Đông vắt một chiếc khăn, trên lưng đeo một bao vợt tennis, đang muốn đi ra ngoài.

Đằng sau anh ta Dương Dương dưới sự giúp đỡ của người làm tập tễnh đi theo: “Chú ba, chú đi chậm chút.”

“Đông Đông, hai đứa đi làm gì thế?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Bắc Minh Đông vỗ vào bao vợt tennis của mình: “Dẫn Dương Dương đi đánh tennis.”

“Con không thấy chân của Dương Dương còn chưa khỏi hay sao, sao có thể chạy nhảy chứ. Con đó, sao không dùng não mà suy nghĩ chứ.” Giang Tuệ Tâm trách mắng con trai một câu, sau đó nói với Dương Dương: “Cháu ngoan, chú ba cháu ra ngoài, cháu không cần đi theo. Đợi bao giờ chân khỏi rồi, bà nội dẫn cháu đi chơi tennis.”

Khi Giang Tuệ Tâm nói chuyện với Bắc Minh Đông và Dương Dương, Bắc Minh Quân giống như cái gì cũng không có nghe thấy, một mình yên lặng đi về phía phòng sách của mình.

*

Thời gian trôi qua từng chút, Bắc Minh Đông cuối cùng vẫn không thể dẫn Dương Dương ra ngoài.

Dương Dương vì không thể ra ngoài đi chơi với chú ba nên cảm thấy có hơi tức giận, cậu nhóc bực tức trở về phòng ngủ của mình chơi game.

Hoàng hôn buông xuống, đèn bắt đầu bật. Thành phố A dưới màn đêm trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn neon.

Sau khi Bắc Minh Quân về đến nhà Bắc Minh đều luôn không gọi điện cho Cố Tịch Dao.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến thời gian cuộc hẹn rồi. Anh thay một bộ vest chỉnh tề, lái xe của mình đến thẳng khách sạn Daredevil Empire.
 
Chương 1861


Chương 1861

Trong sảnh tiệc của khách sạn Daredevil Empire, lúc này đã sáng đèn. Nhân viên phục vụ đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc khiêu vũ tối nay.

Mạc Cẩm Thành ở trong phòng tổng thống của ông ta, đang tận tâm chỉnh bộ vest của ông ta.

Dư Như Khiết đứng ở bên cạnh ông ta, thần sắc trên mặt rõ ràng có hơi phức tạp: “Không biết Quân và Tịch Dao hai đứa hôm nay có đến hay không.”

Mạc Cẩm Thành chỉnh cà vạt của mình, sau đó khẽ mỉm cười với Dư Như Khiết: “Em yên tâm đi, anh có dự cảm bọn chúng sẽ đến.”

Nói rồi, ông ta lại cảm thấy có hơi tiếc nuối: “Thật ra bữa tiệc khiêu vũ này là vì chuẩn bị cho em, nhưng đáng tiếc em lại không thể đích thân đến tham gia. Đối với anh mà nói, điều này không tránh khỏi có một loại tiếc nuối.”

Dư Như Khiết khẽ mỉm cười: “Không sao, em luôn biết anh đối tốt nhất với em, em sẽ dùng trái tim cảm nhận bữa tiệc khiêu vũ này. Hy vọng mọi người chơi vui vẻ. Em không mong có thể thông qua bữa tiệc khiêu vũ này sẽ cải Quân được quan hệ giữa em và Quân còn cả Dao, nhưng em hy vọng đây sẽ là một cơ hội tốt.”

Bà ta nói đến đây quay đầu nhìn đồng hồ: “Được rồi, thời gian sắp đến rồi, anh xuống dưới đi.”

***

Tập đoàn GT tổ chức bữa tiệc khiêu vũ này ở khách sạn Daredevil Empire đã gây xôn xao ở thành phố A.

Cửa khách sạn đã đỗ không ít xe hạng sang, những người có mặt mũi trong giới thương gia gần như đều đến đây.

Nhất thời, trong sảnh tiệc của khách sạn Daredevil Empire, đã có không ít người đến.

8 giờ tối, kim giờ vừa điểm, Mạc Cẩm Thành vẫy tay từ đi đến trung tâm sân khấu có ánh đèn chiếu vào.

“Chào mừng các vị có thể đến tham gia bữa tiệc khiêu vũ do tập đoàn GT tổ chức, hy vọng hôm nay mọi người có thể có một đêm vui vẻ.”

Mạc Cẩm Thành vừa dứt lời, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Ngay khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Bắc Minh Quân từ từ đi vào trong sảnh tiệc.

Ánh mắt của mọi người đều bị anh thu hút.

Bắc Minh Quân mang theo nụ cười bình thường rất ít có, vừa đi vừa gật đầu với mọi người xung quanh.

Ở trong quá trình này, anh nhận được một tràng vỗ tay của mọi người.

Theo tiếng vỗ tay, Mạc Cẩm Thành đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, đưa tay bắt tay của anh: “Bắc Minh tổng, chào mừng cậu đến tham gia bữa tiệc do tôi tổ chức.” Nói rồi, ông ta không khỏi nhìn về phía sau Bắc Minh Quân.

Cuối cùng mắt của ông ta mang theo một chút thất vọng. Bởi vì ông ta không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Tịch Dao.

Thật ra khi ông ta gửi lời mời cho Bắc Minh Quân, cũng sớm đã chuẩn bị trước tâm lý. Chỉ có điều kỳ vọng của ông ta để đặt quá cao rồi.

Bắc Minh Quân biết ông ta đang tìm ai, anh nhún vai, dường như thể hiện mình không có dẫn Cố Tịch Dao đến.

Anh khẽ nói: “Bữa tiệc khiêu vũ hôm nay của Mạc tổng tôi sao có thể không đến được chứ.”

Vào lúc này, trong đám đông bên cạnh Bắc Minh Quân, có một cô gái mặc lễ phục màu đỏ rực đi ra.
 
Chương 1862


Chương 1862

Cô ta cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân: “Quân, chúng ta lâu rồi không có gặp mặt rồi.”

Bắc Minh Quân ngoảnh đầu nhìn, chính là Tô Ánh Uyển.

“Ổ? Cô sao cũng đến rồi?”

Tô Ánh Uyển khẽ mỉm cười, trên mặt mang theo vẻ phong tình vạn chủng, cô ta ghé sát bên tai của Bắc Minh Quân, thấp giọng nói: “Bữa tiệc như này sao có thể thiếu em sao. Sao hả, hình như bạn nhảy của anh còn chưa đến?”

Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Tô Ánh Uyển đối với Bắc Minh Quân như thế, ông ta cảm thấy có hơi không tự nhiên. Dù sao ông ta vẫn là ba nuôi của Cố Tịch Dao, mặc dù giữa Dư Như Khiết và Cố Tịch Dao tồn tại một vài ân oán, nhưng ông ta về mặt tình cảm thì vẫn hướng về phía con gái nuôi.

Nhìn thấy người phụ nữ ở trước mắt, quyến rũ Bắc Minh Quân, ông ta khẽ ho một tiếng, sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, tôi đi chào hỏi những khách khứa khác trước đã, hy vọng cậu có thể ở đây chơi vui vẻ.”

Bắc Minh Quân thấy Mạc Cẩm Thành đi rồi, sau đó nói với Tô Ánh Uyển: “Ai nói bạn nhảy của tôi không có đến, tất cả cô gái ở đây đều có thể là bạn nhảy của tôi.”

Tô Ánh Uyển nhấp một ngụm uống, sau đó tà mị nhìn Bắc Minh Quân nói: “Vậy có bao gồm em hay không?”

Lúc này, Mạc Cẩm Thành đến trung t@m hội trường, cầm micro nói: “Bữa tiệc khiêu vũ bắt đầu, là tổng giám đốc của tập đoàn GT, vốn dĩ nên do tôi nhảy điệu mở màn. Nhưng thật đáng tiếc, bạn nhảy của tôi cô ấy không đến được. Cho nên tôi đem cơ hội này nhường cho đối tác hợp tác trong thương nghiệp của tôi, tổng tài của tập đoàn Bắc Minh Thị anh Bắc Minh Quân.”

Thuận theo tay của Mạc Cẩm Thành, ánh đèn cũng đều dồn vào người của Bắc Minh Quân.

Tô Ánh Uyển lúc này đã vô cùng tự nhiên chuẩn bị nhảy điệu mở màn với Bắc Minh Quân.

Vào lúc này, cửa lớn của hội trường lại mở ra, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.

***

Hầu hết người có máu mắt trong giới đều đã có mặt đủ trong bữa tiệc khiêu vũ ở khách sạn Daredevil Empire, duy chỉ có nhân vật chính Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Quân không có bạn nhảy.

Lúc này cửa lớn của hội trường từ từ mở ra, một cô gái có vóc dáng ưu nhã lại không mất đi phần gợi cảm chầm chậm đi vào trong hội trường.

Sườn xám màu vàng đế vương, bên trên được thêu phượng hoàng ngũ sắc.

Hai bên viền đính lục bảo dưới ánh đèn giao nhau, liên tục phát ra màu sắc thu hút ánh mắt mọi người.

Sự xuất hiện của cô bỗng chốc khiến các khách nữ ở đây đều bị lu mờ.

Bắc Minh Quân nhìn thấy người đến, khóe môi của anh khẽ cong lên. Sau đó liếc nhìn Tô Ánh Uyển, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, bạn nhảy của tôi đến rồi.”

Anh ta nói rồi, khẽ mỉm cười xuyên qua đám đông, đứng ở trước mặt Cố Tịch Dao. Đưa ra bàn tay mời cô: “Có thể mời quý cô nhảy điệu mở màn không?”

Bắc Minh Quân khẽ mỉm cười, sau khi gật đầu thì đưa tay mình cho anh.

Hai người đến trung tâm sàn nhảy, Bắc Minh Quân một tay nhẹ nhàng ôm cái eo mảnh mai của Cố Tịch Dao, môt tay đan vào tay của cô. Cùng nhau khiêu vũ theo đuôi nhạc du dương.

Ánh đèn trong hội trường tập chung lên người bọn họ.

“Tôi không có chọn sai, bộ đồ này quả thật rất hợp với em. Tôi còn tưởng em sẽ không đến. Nếu như tôi không có nhớ nhầm, đây là lần thứ hai chúng ta nhảy trong tiệc khiêu vũ.” Bắc Minh Quân đối với bản thân vẫn rất tự tin.
 
Chương 1863


Chương 1863

Cố Tịch Dao theo bước nhảy nói: “Đây chẳng qua là không muốn khiến con trai thất vọng thôi.”

Bắc Minh Quân cảm thấy có hơi bất ngờ, anh mỉm cười cảm thấy có hơi thất bại: “Không ngờ sẽ là Trình Trình.”

Không thể phủ nhận, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao phối hợp nhảy quả thật rất đáng để tán thưởng.

Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp. Khi nhảy mang theo làn gió mới cho toàn trường.

Rất nhanh, hai người bọn họ nhảy hết một bài, toàn trường lại là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

“Quân, Dao, hai đứa nhảy thật sự rất tuyệt.” Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Cố Tịch Dao đến rồi, trong lòng đặc biệt vui mừng.

Ông ta cười ha hả đi đến trước mặt bọn họ, cầm ba ly nho trắng trong khay của người phục vụ, đưa cho bọn họ.

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu với Mạc Cẩm Thành: “Cảm ơn ba nuôi.”

Bắc Minh Quân cầm lấy một ly: “Cầm ly rượu này để tôi nói gì đó, vậy thì chúc hai tập đoàn chúng ta hợp tác thuận lợi.”

Ba người khẽ cụng ly.

Lúc này, Tô Ánh Uyển cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao, cô ta cũng không phụ nhận điểm sáng của bữa tiệc hôm nay đều ở trên người Cố Tịch Dao rồi.

“Dao, từ sau chuyện đó, chúng ta luôn không có gặp mặt. Có điều tôi lại có thể thường thường thấy cô trên báo. Đương nhiên nhiều nhất vẫn là bản giải trí.”

Cố Tịch Dao xoay người nhìn, hóa ra là Tô Ánh Uyển, trước đây bọn họ đã luôn đối đầu rồi.

Có điều bây giờ, cô cảm thấy không cần thiết nữa. Theo cô thấy, giữa bọn họ đã không cùng một đẳng cấp nữa rồi.

Thấy Tô Ánh Uyển mang theo nụ cười giả tạo, Cố Tịch Dao cũng vẫn mỉm cười: “Phải, có một khoảng thời gian không gặp rồi. Cảm ơn cô còn chú ý đến tôi. Nhưng tôi lại không tìm thấy một chút tin tức nào của cô cả, thật sự xin lỗi, tôi không biết cô bây giờ đang làm gì.”

Mặt mày của Tô Ánh Uyển bỗng hơi cứng lại, sau đó cười nói: “Người nổi tiếng như chúng tôi, bình thường đều rất chú ý tránh né nhóm chó săn. Hơn nữa khoảng thời gian gần đây tôi ở nước ngoài để bàn bạc chuyện hợp tác với nhà sản xuất. Mãi đến hôm kia mới trở về.”

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Bắc Minh Quân, sau đó rất quan tâm nói: “Trước đây cô không phải thay Quân bào chữa hay sao, sao về sau lại đối đầu với anh ấy rồi? Vốn dĩ tôi còn lo lắng hai người sau này không muốn gặp mặt nữa, nhưng hôm nay tôi thấy, cuối cùng có thể yên tâm rồi.”

***

Cuộc đối thoại giữa Cố Tịch Dao và Tô Ánh Uyển, Bắc Minh Quân đều nghe thấy, anh không khỏi hơi nhíu mày.

Quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Ánh Uyển nói: “Tôi cảm thấy cô bây giờ nên sớm rời khỏi giới giải trí đi, bây giờ sao càng lúc càng lắm chuyện rồi.”

Tô Ánh Uyển bị câu nói lạnh của Bắc Minh Thiên mà mặt mày có hơi ngại ngùng, sau đó cô ta lại thay bằng nụ cười: “Quân, thật ra em không có ý gì khác, chẳng qua chỉ xuất phát từ sự quan tâm của một người bạn mà thôi. Nếu anh đã không muốn nghe, em có thể không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.”

“Vậy là tốt nhất. Tôi không hy vọng vì những chuyện này đến cuối cùng chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được nữa.”

Bắc Minh Quân nói xong, thấy mọi người ở đây đã theo điệu nhạc mà bắt đầu khiêu vũ rồi.

Anh nắm tay của Cố Tịch Dao: “Bầu không khí ở đây tôi cảm thấy không tốt lắm.” Nói rồi, vòng qua Tô Ánh Uyển, dẫn Cố Tịch Dao đi ra khỏi hội trường.
 
Chương 1864


Chương 1864

Cố Tịch Dao cũng biết tâm trạng của Bắc Minh Quân đều bị Tô Ánh Uyển phá hỏng rồi.

Mãi đến khi bọn họ đến thang máy, Cố Tịch Dao mới mở miệng: “Anh không cần phải tức giận với cô ta, có lẽ cô ta chỉ có ý tốt thôi.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao, sau đó cười lạnh nói: “Em cũng nói ‘có lẽ’. Chứng tỏ em không phải cũng rất ghét cô ta sao.”

“Đó là vì tôi biết trong lòng cô đều luôn rất thích anh. Mặc kệ là trước đây hay bây giờ. Lời nói đó của cô ta chính là luôn xem tôi thành tình địch của cô ta.”

“Tình địch?” Bắc Minh Quân lại cười lạnh: “Tôi cảm thấy cô ta càng hợp với lão Bạch hơn. Được rồi, tôi không muốn cùng em thảo luận mấy chuyện vô vị này.” Bắc Minh Quân chấm dứt vấn đề này.

“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?” Cố Tịch Dao thấy thang máy không ngừng đi lên.

“Sân thượng.”

“Sân thượng?” Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên, ai đang yên đang lành chạy lên sân thượng.

Bắc Minh Quân không có cho cô bất kỳ đáp án nào, hai người rất yên tĩnh đứng ở hai bên trong thang máy.

“Ting”

Theo một tiếng ting của thang máy vang lên, đã đến sân thượng.

Bắc Minh Quân nắm tay của Cố Tịch Dao, bước ra ngoài thang máy, dọc theo đường thoát hiểm đến thẳng sân thượng của khách sạn Daredevil Empire.

Ra khỏi đường thoát hiểm, cơ thể đón gió đen lạnh lẽo thổi đến nên có hơi run rẩy.

Chiếc sườn xám này làm rất ôm người, cho nên cô không có mặc nhiều được. Lúc này không khỏi ôm lấy hai cánh tay.

Bắc Minh Quân cởi áo vest của mình, khoác lên người cô.

Bọn họ đi về phía trước, mãi khi đến bên rìa của tòa cao ốc.

Bắc Minh Quân hai tay bám vào lan can bằng kim loại, mặt hướng về thành phố đã bị bóng đêm che phủ.

Cố Tịch Dao đứng ở đằng sau anh, cô không dám giống như Bắc Minh Thiên đứng sát lan can như vậy, cơ thể chỉ dựa vào hàng rào ngăn cách.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Cố Tịch Dao không nhịn được hỏi một câu.

Bởi vì cô nhìn thấy Bắc Minh Quân chỉ đứng ở đó, không động đậy mà nhìn ánh sáng lấp lánh từ trong thành phố và trên bầu trời.

Bắc Minh Quân ngoảnh đầu, nhìn Cố Tịch Dao, sau đó chỉ vào thành phố dưới chân: “Em không cảm thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp sao? Lại đây nhìn.”

Cố Tịch Dao cứng nhắc lắc đầu, hơn nữa cô không dám bước về trước mà còn lùi về phía sau.

Bắc Minh Quân xoay người, bước vài bước đến trước mặt Cố Tịch Dao, đưa tay của anh ra: “Không cần sợ, có ở đây. Nếu như em thật sự sợ, có thể nhắm mắt lại.”

Lời của Bắc Minh Quân khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, tuy lúc này lòng ngực vẫn đánh trống.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn từ từ nhắm mắt lại.

***

Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao nhắm hai mắt, anh rất hài lòng gật đầu.

Sau đó nắm tay của cô đi về phía trước.

 
 
Chương 1865


Chương 1865

Cố Tịch Dao nhắm mắt bước từng bước về phía trước, nhưng lại cảm thấy khoảng cách vốn dĩ không đến mười mấy mét lại dài như vậy.

Cô rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng khi mí mắt của cô hơi động đậy thì nghe thấy Bắc Minh Quân nói ở bên tai: “Rất nhanh thì đến rồi.”

“Anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu?” Cố Tịch Dao hỏi. Nhưng cô rất chắc chắn bọn họ vẫn ở trên sân thượng của khách sạn Daredevil Empire.

Bởi vì bên tai của cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gió, trừ cái này ra cũng có thể cảm nhận được ý lạnh.

Sau đó, cô nghe thấy dưới chân của mình truyền đến tiếng ‘cộp cộp’ rất rõ, âm thanh này khác với âm thanh dưới chân lúc trước.

“Được rồi, em có thể mở mắt rồi.” Giọng nói của Bắc Minh Quân lại vang lên bên tai cô.

Cố Tịch Dao chầm chậm mở hai mắt ra.

Trước mắt cô là bầu trời màu lam sẫm, trên đầu là ngôi sao sáng, vẫng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, trông lớn rất lớn, cách bản thân rất gần. Dường như đưa tay thì có thể chạm vào nó vậy.

Dưới bầu trời đêm màu xanh sẫm là thành phố được trang hoàng bởi ánh đèn neon, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng xe ô tô trên đường phố, trong khách sạn truyền đến tiếng nhạc.

Lại nhìn dưới chân, chân của cô gần như muốn mềm nhũn. Chỉ thấy hai chân của cô đang giẫm lên mặt kính thủy tinh. Dưới sự bao phủ của màn đêm, dưới chân giống như không có gì cả.

Mà tòa nhà của khách sạn Daredevil Empire đã cách cô ngoài mười mét.

Cố Tịch Dao cảm thấy toát mồ hôi lạnh cả người. Nếu không phải Bắc Minh Quân ở bên cạnh cô, cô chắc chắn sẽ mềm nhũn như bùn.

Cho dù như thế, cô vẫn túm chặt cánh tay của Bắc Minh Quân. Cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Ở nơi như này, Bắc Minh Quân rõ ràng lại thư thả tự tại: “Nơi này là ‘sàn nhảy trên không’ chưa mở cho người ngoài. Trừ tôi ra, em là vị khách đầu tiên được mời đến.”

“Sàn nhảy trên không?” Cố Tịch Dao hít một ngụm khí lạnh, cô quan sát xung quanh.

Đây là một sàn nhảy hình tròn, có thể để 20 người cùng khiêu vũ mà không va phải nhau. Từ bức tường của tòa cao ốc có một con đường làm bằng thủy tinh nối đến đây.

Nếu như đêm khuya nhảy ở đây, phối hợp với ánh đèn, nhìn lên giống như tiên nữ đang bay trên bầu trời.

Bắc Minh Quân búng tay một cái thì nhìn thấy ánh đèn tuyệt đẹp chiếu sáng rực từ hành lang đến sàn nhảy, dọc theo mép và quanh hàng rào.

Ánh đèn gần như chiếu 360 độ vào trung tâm sàn nhảy, nơi Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao đang đứng..

Bắc Minh Quân khẽ mỉm cười với Cố Tịch Dao: “Có thể mời em điệu nhảy đầu tiên không.”

Cố Tịch Dao lúc này giống như con rối, trong lòng cô bây giờ vẫn đang gõ trống, bàn tay, bàn chân đều có thể cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra.

Bắc Minh Quân thấy cô không có phản ứng thì tự chủ trương một tay nắm lấy tay của cô, tay còn lại ôm eo của cô.

Khi âm nhạc vang lên, anh dẫn cô cùng nhảy.

Lúc này Cố Tịch Dao chỉ có thể cảm thấy một mảng thế giới của cô đang xoay chuyển.
 
Chương 1866


Chương 1866

Âm thanh ‘cộp cộp’ có tiếng tấu vang lên, khiến cô cảm thấy tấm thủy tinh dưới chân bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt vỡ, sau đó cô sẽ theo những mảnh thủy tinh vỡ này mà rơi xuống.

“Này! Anh, anh có thể nhẹ chút, chậm chút được không. Đừng giẫm vỡ tấm kính này.” Giọng nói của Cố Tịch Dao vào lúc này giống như đang cầu xin.

***

Nhưng khiến Cố Tịch Dao cảm thấy kinh sợ là Bắc Minh Quân ở trong lời giống như khẩn cầu của cô, không những khôn có chậm lại, ngược lại dẫn cô nhảy càng lúc càng nhanh.

Ánh sao và ánh đèn neon trước mắt Cố Tịch Dao dần trở thành một đường sáng.

Cô cảm thấy sàn nhảy thủy tinh dưới chân rung lên theo nhịp bước chân.

Cứ thế giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển. Lẻ loi bơ vơ bị sóng và gió biển đánh.

Cuối cùng, con thuyền này cũng không thể tiếp tục chịu được công phá kép này.

“Rắc” Cố Tịch Dao cảm thấy dưới chân trống không, cả người theo mảnh vỡ mà ngã xuống.

“Quân cứu tôi…” Cô gắng sức đưa tay lên, muốn túm vào cái gì đó.

Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, đợi khi cô phản ứng lại đã cách sàn nhảy thủy tinh rất xa rồi.

Đầu của cô nhanh chóng dốc xuống, tất cả cảnh vật bay ngược lên trên.

Cuối cùng, cô thì thầm ở trong lòng: các con vĩnh biệt… sau đó khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi sự rực rỡ khi sinh mạng kết thúc.

“Á…”

Khi cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện trước mắt lại là một màn tối đen, nhưng trong bóng tối này tỏa ra một bóng sáng mờ mờ.

Cô ngước đầu nhìn về phía bóng sáng đó, chỉ thấy trong bóng sáng mờ mờ đó, một bóng đen xì đứng ở trước mặt cô.

Một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc truyền đến: “Có phải mơ thấy ác mộng rồi không. Không cần lo lắng có tôi ở đây.”

Vừa dứt lời, bóng tối bị ánh sáng thay thế.

Cố Tịch Dao dần dần nhìn rõ, Bắc Minh Quân đang đứng ở bên cạnh giường của mình.

Thần sắc của anh có hơi căng thẳng nhìn Cố Tịch Dao. Đưa tay sờ trán của cô.

Khoảnh khắc bàn tay lành lạnh chạm vào trán của cô, trái tim đang đập điên cuồng của Cố Tịch Dao mới dần bình ổn lại.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng đỡ cô dậy, trên người cô có đắp chiếc chăn dày.

Sau đó anh lại từ trên kệ đầu giường cầm lấy một ly nước nóng, rất cẩn thận đút cho Cố Tịch Dao uống.

Sau khi nước nóng vào bụng, Cố Tịch Dao nhìn xung quanh, chỗ này cô không quen. Nhưng nhìn cách trang hoàng lộng lẫy như này, cũng có thể đoán ra vài phần, chỗ này nhất định vẫn ở trong khách sạn Daredevil Empire.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Cố Tịch Dao dựa vào đầu giường hỏi. Đưa tay lau mồ hôi từ trên trán toát ra.

Bắc Minh Quân đưa tay nhìn đồng hồ: “Đã 1 giờ sáng rồi.”

“Một giờ!” Thần sắc của Cố Tịch Dao trở nên căng thẳng, vội vàng lật chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.

Nhưng lại bị Bắc Minh Quân ấn lại giường: “Tối nay em ở đây nghỉ ngơi đi. Tôi đã gọi điện cho Trình rồi.”

Nói rồi, anh đỡ cô nằm xuống lần nữa, sau đó đắp lại chăn.

Cố Tịch Dao ngước nhìn Bắc Minh Quân, khẽ hỏi một câu: “Anh thì sao?”
 
Chương 1867


Chương 1867

Bắc Minh Quân nhìn cô, sau đó từ từ nói: “Tôi cũng ở đây.”

Cố Tịch Dao kinh ngạc trong lòng, tên này sẽ không nhận cơ hội mà lợi dụng chứ.

Nhưng khiến cô cảm thấy bất ngờ là Bắc Minh Quân mặc lại áo vest của mình, sau đó tắt đèn đi.

Anh ở trong khoảng tối rời khỏi căn phòng.

Tay của Cố Tịch Dao siết chặt góc chăn, Cửu Cửu không có ngủ. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thật rồi.

Cô nghe thấy một vài tiếng động bé bé cách đó không xa truyền đến, sau đó cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh.

Chắc là Bắc Minh Quân đã tìm một chỗ để mình ngủ rồi.

Thời gian dần trôi đi, cơn buồn ngủ lần nữa cuốn lấy Cố Tịch Dao, cuối cùng cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

“Ting ting tang tang…”

Âm thanh ly đ ĩa va chạm giòn tan vang lên đã khiến Cố Tịch Dao tỉnh lại.

Mở mắt ra, trong phòng đã là một khoảng sáng.

Lúc này Bắc Minh Quân đang đẩy xe đồ ăn xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

***

“Vẫn may, tối qua em ngủ vẫn coi như yên tĩnh. Nếu không tôi chắc phải lấy cái gì đến nhét vào miệng của em mới được.” Lời của Bắc Minh Quân chắc chỉ là tiếng hét tối qua của cô.

Cố Tịch Dao hiển nhiên có hơi ngại.

“Còn động đậy được không? Mau dậy ăn sáng đi, chắc không muốn tôi đút em từng miếng đâu nhỉ.”

Bắc Minh Quân đẩy xe đồ ăn sang một bên thì dừng lại, thuận tay cần một miếng bánh mì, dùng dao phết ít sốt lên, sau đó dùng đũa dắt một miếng rau và hai miếng thịt nguội để lên trên. Cuối cùng lại để một miếng bánh lên trên. Một chiếc sandwich đã làm xong, để vào trong một chiếc địa trống trong xe đồ ăn.

Cố Tịch Dao vội xuống giường, lúc này mới phát hiện bộ sườn xám trên người mình không thấy đâu nữa, mà là bộ quần áo ngủ rất rộng.

Mặt của cô không khỏi đỏ ửng, chắc không phải Bắc Minh Quân nhân lúc cô ngủ thay cho cô chứ. Nếu quần áo đã thay rồi, anh không có làm gì khác với cô chứ?

“Em ở đó suy nghĩ linh tinh cái gì thế?” Bắc Minh Quân thấy bộ dạng này của Cố Tịch Dao, cơ bản đã đoán được chín phần mười.

Anh vừa làm sandwich vừa nói: “Em đừng nghĩ mấy chuyện hay đó, quần áo của em là tôi gọi nhân viên phục vụ thay cho em. Đồ đã được cầm đi giặt sạch rồi.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn anh: “Rốt cuộc là ai nghĩ linh tinh còn chưa biết đâu. Quần áo không có, tôi lát nữa làm sao ra ngoài.”

Khóe môi của Cố Tịch Dao cong lên, lộ ra nụ cười chế giễu, dừng lại động tác trong tay, sau một hồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Tôi thấy em cứ như thế đi ra cũng khá được.”

“Cút!” Cố Tịch Dao lúc này không có tâm trạng giỡn với anh, xoay người đi vào phòng tắm.

Theo thói quen, Cố Tịch Dao sau khi đóng cửa nhà tắm thì khóa trái cửa lại.

Tên Bắc Minh Quân này tối qua không có lợi dụng lúc người ta nguy nan nhưng không có đại biểu bây giờ sẽ không làm như thế.
 
Chương 1868


Chương 1868

Tiếng nước ‘ào ào’ từ trong phòng tắm truyền ra.

Bắc Minh Quân ngẩng đầu nhìn về nơi truyền ra âm thanh. Cửa nhà tắm là loại kính mờ, có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ lay động ở bên trong. Cố Tịch Dao đang tắm rửa thoải mái thì nghe thấy tiếng gõ kính.

Cô cảnh giác dừng động tác trong tay lại, sau đó lại mau chóng lấy một chiếc khăn tắm trên giáo quấn trên người mình, cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng ở cửa: “Anh có chuyện gì?”

Sau đó từ bên ngoài truyền vào tiếng của Bắc Minh Quân: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong cho em rồi. Tắm xong thì ra ăn đi. Tôi chuẩn bị một bộ quần áo cho em để ở trên giường. Tập đoàn còn có chút việc, tôi bây giờ qua đó.”

Nói xong, Cố Tịch Dao thấy bóng người của Bắc Minh Quân biến mất ở cửa. Cô không yên tâm lặng lẽ ghé sát cửa, nín thở cẩn thận nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Sau khi qua vài phút, cô mau chóng lau khô người của mình, khẽ mở cửa phòng tắm ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay túm chặt chiếc khăn tắm đi ra.

“Bắc Minh Quân? Bắc Minh Quân?”

Sau khi gọi mấy tiếng, xác nhận Bắc Minh Quân thật sự đã rời khỏi rồi.

Cô lúc này mới yên tâm to gan trở về phòng ngủ.

Chỉ thấy quần áo để trên giường. Thật sự đầy đủ, từ trong ra ngoài không thiếu cái nào.

Chỉ có điều đồ bên trong Bắc Minh Quân chuẩn bị cho cô… Thật sự có hơi táo bạo.

Bỏ đi mặc tạm, đợi sau khi về nhà thì thay cái khác.

Áo bên ngoài là một chiếc áo vest công sở tiêu chuẩn, giống như sườn xám, cực kỳ ôm người.

Mặc xong quần áo, cô đến trước xe đồ ăn. Trên chiếc đ ĩa màu trắng để hai cái sandwich, còn có một ly sữa và một quả trứng gà.

***

Cố Tịch Dao ăn sáng xong, thu dọn đồ của mình rồi đi ra khỏi phòng.

Đối với màn khiêu vũ tối qua giữa cô và Bắc Minh Quân ở trên không, cô luôn cảm thấy mình chắc là đang mơ.

Có lẽ cô sau khi uống một ly rượu đã say rồi.

Chuyện sau đó chắc đều là giấc mơ của cô mà thôi.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy giấc mơ này chân thật như vậy? Chân thật đến mức cô có thể nhớ được cơn gió lạnh ở trên không vào tối qua, còn cả tiếng ‘cộp cộp’ phát ra dưới chân ở sàn nhảy trên không.

Thật sự hối hận khi Bắc Minh Quân còn ở đây không hỏi rõ chuyện này.

Do hiếu kỳ, cô quyết định lên sân thượng xem thử đây rốt cuộc có phải là một giấc mơ hay không.

Cô đi vào thang máy, ấn nút lên tầng thượng.

Dựa theo ký ức của cô, sau khi bước ra khỏi thang máy thì đi vào con đường thoát hiểm, chỉ có chỗ này mới có thể thông đến tòa cao ốc.

Khi cô dọc theo bậc thang đến cửa ra, lại thấy cánh cửa dẫn ra bên ngoài đã khóa chặt, hơn nữa còn có một giấy phong tỏa đã khô.

Cố Tịch Dao không tự chủ mà bắt đầu nghi ngờ chính mình, có lẽ cô tối qua thật sự đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Cô nhíu mày đi thang máy xuống tầng 1, khi đi qua đại sảnh khách sạn.

Nghe thấy có người đang gọi cô.
 
Chương 1869


Chương 1869

“Em chờ đó.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vẫn trầm thấp và kiềm chế như cũ, nhưng mà Tô Khiết lại nghe ra được mấy phần tức giận. Ừ, đúng rồi, đang kiềm chế cơn giận?

Cậu ba Nguyễn giận rồi.

Chỉ là anh kêu cô đợi là có ý gì vậy?

Là tức giận một mình cô đến nước M, kêu cô đợi đó, chờ sau khi cô trở về thì sẽ tính sổ với cô?

Khóe môi của Tô Khiết hơi giương lên, cô phát hiện người đàn ông này hình như là càng ngày càng thích tức giận, rõ ràng là cô đã giải thích với anh rồi mà.

“Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà.” Tô Khiết cảm thấy cô vẫn cần phải giải thích một chút, nói thật thì cậu ba Nguyễn mà giận rồi thì có đôi khi thật sự rất khó đối phó.

“Hừ.” Nguyễn Hạo Thần cũng không giải thích gì nhiều, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, một cái tin nhắn được coi là giải thích đó à?

Nếu như cô thật sự xem anh như là một người đàn ông của cô, vậy thì cô nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, trực tiếp để anh đi cùng với cô đến đó.

Còn cô thì hay rồi, đêm hôm khuya khoắt gửi một tin nhắn cho anh là xong việc rồi?

Đêm hôm khuya khoắt, một cái tin nhắn ai có thể nhìn thấy đâu chứ?

Tô Khiết âm thầm hít vào một hơi, nghe tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của cậu ba Nguyễn, anh thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Tô Khiết nghĩ là hiện tại bọn họ, một người đang ở thành phố A, một người thì lại đang ở nước M, cho dù cậu ba Nguyễn có muốn tìm cô tính sổ thì tạm thời cũng không có cách nào.

“Tức giận hả?” Đương nhiên là Tô Khiết cũng không thể chọc giận anh vào thời điểm này, dưới loại tình huống như thế này, cô nên vuốt lông có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Trong lúc Tô Khiết đang trò chuyện với Nguyễn Hạo Thần, bước chân cũng không dừng lại, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài sân bay.

“Em cũng biết là anh tức giận à?” Nguyễn Hạo Thần nói gằn từng chữ, rõ ràng mang theo cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.

“Anh đừng tức giận mà, sau khi em trở về rồi thì sẽ giải thích với anh.” Tô Khiết biết là tại sao Nguyễn Hạo Thần lại tức giận, cũng chỉ là bởi vì cô có chuyện mà không tìm anh? Một mình cô độc lập đã quen rồi, sau khi xảy ra chuyện thì việc đầu tiên cô nghĩ tới đó chính là tìm cách giải quyết, bây giờ cô không có thói quen ỷ lại vào người khác.

“Chỉ giải thích là đủ rồi hả?” Đối với thái độ phục tùng một cách rõ ràng của cô, Nguyễn Hạo Thần khá là hài lòng, chỉ là chuyện lớn như vậy, vậy mà cô cũng chỉ cho anh một lời giải thích liền coi như xong?

“Vậy anh muốn như thế nào nữa?” Khóe môi của Tô Khiết lại nhếch lên một lần nữa, sao cô lại cảm thấy càng ngày cậu ba Nguyễn càng có khuynh hướng được đằng chân lên đằng đầu vậy kìa.

“Anh muốn như thế nào thì có thể như thế đó?” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười khẽ.

“Đúng đúng đúng.” Tô Khiết ngẩn người, sau đó liên tục đáp vài tiếng, thông qua điện thoại cô muốn Nguyễn Hạo Thần có thể cảm nhận được thái độ thành khẩn của cô một cách rõ ràng.

Lúc này Tô Khiết đồng ý rất nhanh, nhưng mà cô nghĩ đến hiện tại bọn họ không chỉ cách nhau vạn dặm, cho dù bây giờ cậu ba Nguyễn có tức giận thì cũng không thể làm gì cô hết.

Bây giờ cô nghe lời một chút, đợi đến lúc cô trở về thì cơn giận của anh đã tiêu tan, vậy thì cũng không sao nữa.

Không thể không nói, suy nghĩ của Tô Khiết vẫn rất không tệ.

Chỉ là…
 
Chương 1870


Chương 1870

“Lên xe đi.” Lúc này xe của Nguyễn Hạo Thần vừa vặn dừng ở trước mặt của cô, thấy cô có giọng điệu thành khẩn nhưng mà trên mặt lại lộ ra thái độ qua loa, khóe môi cong lên tạo thành mấy phần ý cười.

Giờ phút này trong lòng của cô có tính toán gì, anh vừa nhìn liền biết ngay.

Mặc dù là tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy cô bình yên vô sự, rốt cuộc trái tim của anh mới buông xuống.

Nhưng mà anh cảm thấy là còn cần phải thừa dịp chuyện lần này để cho cô một bài học, anh nhất định phải để cho cô nhớ kỹ anh là người đàn ông của cô, lúc cô xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên mà cô nghĩ đến phải nhất định là anh.

Cô nhất định phải ngay lập tức nghĩ đến để anh giải quyết giúp cô, mà không phải là một mình cô mạo hiểm đi giải quyết.

“Hả?” Lần này Tô Khiết hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt nhìn lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở bên người.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai đến nỗi không thể đẹp hơn nữa của Nguyễn Hạo Thần lập tức xuất hiện trước mắt cô.

Đúng vậy, thật là đẹp trai, nhưng mà hiện tại Tô Khiết không muốn nhìn cho lắm.

Chủ yếu là do chột dạ, quả nhiên là con người không thể ôm lấy tâm lý may mắn mà.

Đặc biệt là lúc đối diện với đôi mắt mang theo cơn giận nguy hiểm rõ ràng của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết càng muốn cách xa hơn nữa.

Nhưng mà Tô Khiết biết rõ là chuyện đó không thể thực hiện được, nếu mà giờ phút này cô thật sự dám rời đi, người đàn ông nhỏ mọn nào đó nói không chừng có thể trực tiếp cắn chết cô.

Tô Khiết nở nụ cười với anh, sau đó rất tự giác mở cửa bước lên xe, sau khi Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần ngồi cùng một chỗ rồi, cô còn cố gắng nhích gần về phía Nguyễn Hạo Thần, cười nhỏ nhẹ nhìn anh: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Nguyễn Hạo Thần chỉ là quét mắt nhìn cô một chút chứ cũng không trả lời lại, tư thế kiêu ngạo làm cho Tô Khiết muốn phun máu.

“Anh cũng đến đây tìm em hả?” Tô Khiết biết lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh, lúc nãy cô cho rằng hai người cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hiện tại anh lại đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không dám tỏ thái độ lung tung.

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng lên tiếng, lúc này mặc dù là cậu ba Nguyễn vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng mà cũng không phủ nhận điểm này.

“Lúc nãy em mới nói anh muốn làm như thế nào thì làm như thế đó mà đúng không?” Sở dĩ cậu ba Nguyễn thừa nhận sảng khoái như vậy chính là vì muốn tính sổ với cô.

“Hả? À.” Tô Khiết vẫn cười như cũ, trên mặt không có bất cứ cái gì khác thường, chỉ là trong lòng đang rất chột dạ.

Tô Khiết biết là giờ phút này Nguyễn Hạo Thần đang ở bên cạnh cô, cô có muốn nói cho qua thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Cho nên cô nhất định phải biểu đạt thành ý mới được.

“Em không ngờ là anh còn cố ý đến tìm em, thật sự cảm động quá.” Tô Khiết đến gần bên người Nguyễn Hạo Thần, hai tay rất tự nhiên kéo lại cánh tay của Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 1871


Chương 1871

Nói thật thì Tô Khiết không sợ trời không sợ đất, dám tự nhận là không có chuyện gì có thể làm khó cô, nhưng mà lúc yêu đương, mấy loại chuyện như là dỗ ngon dỗ ngọt này cô thật sự không am hiểu.

Nhưng cho dù có không hiểu thì cô cũng muốn nói.

Người đàn ông nhỏ mọn còn đang tức giận đây này, cô không dỗ thì không được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, biểu cảm lãnh đạm, trong đôi mắt rõ ràng truyền ra một ý tứ… Diễn đi, em cứ tiếp tục diễn đi!

Cảm động à? Đúng là anh không nhìn ra được cô có chỗ nào cảm động.

Nếu như mà anh không nhìn lầm, lúc nãy khi mà cô nhìn thấy anh thì cô đã nghĩ đến muốn chạy trốn?

“Chồng ơi, anh thật là tốt.” Tô Khiết nhìn anh dịu dàng cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đang nhìn về anh mang theo ý cười, giống như là còn mang theo một loại ánh sáng khác thường.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy bất ngờ, cô thừa nhận là trong một khoảnh khắc lúc nhìn thấy anh cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng của cô thật sự cảm động.

Người đàn ông này bởi vì một tin nhắn của cô mà ngàn dặm xa xôi đi theo cô đến nước M, cô còn có thể không cảm động được à?

Trong lòng của cô rất rõ ràng cảm động vì anh vội vàng chạy đến bao nhiêu, vậy là bởi vì lo lắng cho cô, sợ là cô xảy ra chuyện.

Bởi vì như thế này cô rất cảm động.

Cho nên câu nói này của cô là thật lòng thật ý, là lời nói trong lòng, đương nhiên gọi một tiếng chồng là do cố ý.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, sự kiêu ngạo và nét lạnh lùng trên gương mặt trong nháy mắt hoàn toàn bị phá vỡ, một giây sau anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cô.

Giờ phút này nó cũng không khỏi mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhưng mà lại có một loại ôn nhu triền miên, anh vội vàng chạy đến đây, cũng là bởi vì cô, cô có thể hiểu được tấm lòng của anh, anh đã thỏa mãn rồi.

Mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy, gọi anh như vậy trái tim của anh ngọt ngào, tâm trạng của anh được khuấy động.

Sau khi hôn xong, Nguyễn Hạo Thần ôm chặt cô ở trong ngực, hô hấp có hơi hỗn loạn, giọng nói hơi trầm: “Lại gọi một tiếng nữa xem.”

Lúc nãy một tiếng gọi chồng của cô gọi cho cả người anh đều rung động, trước kìa lúc kết hôn với nhau mặc dù là cô cũng từng gọi anh là chồng, nhưng mà lúc đó cô gọi anh chỉ toàn là lừa gạt, toàn là có mục đích riêng.

Không giống như cảm giác lúc nãy.

“Cái gì?” Tô Khiết nhìn qua anh, hai mắt chớp chớp, biểu cảm có chút ngây ngốc đáng yêu, không biết là bởi vì do nụ hôn lúc nãy của anh cho nên có chút mê loạn hay là do giả vờ.

“Tô Khiết.” Nguyễn Hạo Thần âm thầm cắn răng, sau đó đôi môi mỏng hé mở, hàm răng rơi ở trên cổ của cô, nhưng mà cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô, biểu cảm hung dữ nguy hiểm cuối cùng lại hóa thành lời thì thầm dỗ dành: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa.”

“Không.” Lúc nãy Tô Khiết gọi như vậy là bởi vì để trấn an cơn giận của anh, là do xúc động nhất thời, lúc nãy được anh hôn hô hấp đều hỗn loạn, hiện tại cơn giận của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã tiêu tan, lại kêu cô gọi Nguyễn Hạo Thần như vậy ở trước mặt của người ngoài, cô kiên quyết không gọi.

Dù sao thì cô với Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn rồi, chưa nhận giấy đăng ký kết hôn nữa.
 
Chương 1872


Chương 1872

“Tô Khiết!” ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, trong giọng nói đang gằn từng chữ rõ ràng có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, người phụ nữ này thật là biết cách chọc giận anh mà.

Cô cảm thấy anh hết giận thì không sao rồi, cũng không cần phải trấn an anh nữa à?

Sao anh lại có suy nghĩ muốn bóp ch3t cô vậy chứ.

“Phốc.” người lái xe ở phía trước cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa rồi, anh ta quen biết với Nguyễn Hạo Thần lâu như vậy, thường nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần khí thế toàn năng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần bất lực như vậy.

Bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô, Nguyễn Hạo Thần còn cầu không được nữa à? Anh ta nhịn cười đã lâu lắm rồi.

Nhưng mà có thể nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần bất lực, sao cảm giác này lại thoải mái như vậy chứ?

Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên nhìn, ánh mắt quét nhìn về phía người đang lái xe ở trước mặt, lạnh lùng trong đôi mắt dường như có thể trực tiếp đóng băng người ta.

“Đi…” Khóe môi của Tô Khiết hơi giật giật, sau đó trực tiếp báo ra một địa điểm: “Cảm ơn.”

Cô biết là Nguyễn Hạo Thần đặc biệt chạy đến đây vì cô, chắc chắn là Nguyễn Hạo Thần đến để giúp cô, cho nên cô cũng không tiếp tục khách khí với Nguyễn Hạo Thần nữa.

Đương nhiên là trong lòng của Tô Khiết rất rõ ràng, nếu như lúc này cô không cho Nguyễn Hạo Thần đi theo, có lẽ là Nguyễn Hạo Thần sẽ thật sự tức giận, vậy thì sẽ rất khó dỗ dành.

Cô không biết là Nhạc Hồng Linh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Hồng Linh lại không cho cô nói cho những người khác, hoặc là Nguyễn Hạo Thần có thể giúp chút gì không.

“Vâng, chị dâu yên tâm, đảm bảo sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất.” Mạnh Thành lái xe đáp ứng vô cùng sảng khoái, anh ta biết rõ lão đại chính là vì chuyện của chị dâu cho nên mới đến đây, mà lúc nãy anh ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của lão đại ở trước mặt của chị dâu.

Lão đại ở trước mặt của chị dâu có địa vị gì?

Căn bản là không có địa vị!

Cho nên bây giờ chị dâu nói cái gì thì anh ta nghe theo cái đó.

“Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi.” Tô Khiết nghĩ đến chuyện này ngay cả bọn người Sở Bách Hà mà Nhạc Hồng Linh cũng không nói cho biết, nếu như Nhạc Hồng Linh đã không muốn cho mọi người biết rồi thì chắc chắn là có nguyên nhân, trước khi vẫn còn chưa biết sự việc rõ ràng, cô nhất định phải chú ý cẩn thận một chút.

“Chị dâu, yên tâm đi.” Lần này Mạnh Thành đồng ý nhanh như là lúc nãy, chỉ là trong giọng nói có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

“Nhạc Hồng Linh ở đó à?” Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng nghiêm túc hơn, trong tin nhắn của cô đã nói rất rõ ràng cô là vì chuyện của Nhạc Hồng Linh cho nên đến đây, cô vừa đến M thì trực tiếp muốn chạy tới chỗ này, nói rõ là Nhạc Hồng Linh ở nơi đó.

Chỉ là người mà anh kêu điều tra Nhạc Hồng Linh cẩn thận vẫn không tìm được Nhạc Hồng Linh, không ngờ tới là Nhạc Hồng Linh lại trong trung tâm thành phố phồn hoa như vậy.

“Đúng vậy.” Tô Khiết nhỏ giọng đáp lời, lông mày khẽ nhíu lại một chút, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Có biết là có chuyện gì không?” Bàn tay đang ôm ở trên người cô của Nguyễn Hạo Thần cũng không buông lỏng, ngược lại là còn nắm chặt hơn. Người phụ nữ của anh, anh hi vọng là cô có thể an toàn ở bên cạnh của anh, nhưng mà cô lại không là một cô gái tầm thường.
 
Chương 1873


Chương 1873

“Tạm thời vẫn còn chưa biết nữa.” Tô Khiết cũng là bởi vì không biết chuyện này cho nên mới càng lo lắng hơn, cô lo lắng là chuyện này còn có âm mưu khác.

“Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Đường Bách Khiêm đầu.” Hình như là nhìn thấy nỗi lo của cô, Nguyễn Hạo Thần chậm rãi bổ sung thêm một câu, nói thật thì anh cũng không muốn nói chuyện thay cho Đường Bách Khiêm, anh chỉ là không muốn để cho cô phải lo lắng.

Tô Khiết nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh có thoáng qua một biểu cảm khó chịu thì cô nhịn cười không được, cô ngẩng đầu lên hôn một cái lên trên mặt của anh, sau đó đến gần bên tay của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Xem ra là anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, không chỉ có ý chạy đến đây vì cô, trước đó còn điều tra rõ ràng vài chuyện cho cô.

Tất cả những chuyện mà anh làm để lòng của cô cảm thấy ấm áp, đặc biệt là có cảm giác an toàn.

Trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cô đã phải dựa vào chính mình, tất cả cảm giác an toàn đều dựa vào chính mình, mà cô không dám bỏ mặc bản thân mình hoàn toàn để dựa vào một người khác, hiện tại cô cảm thấy chắc là cô có thể thử ỷ lại vào anh.

Tin tưởng anh, không chỉ là bởi vì anh có năng lực như vậy, càng là bởi vì tấm lòng của anh đối với cô.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần nhịn không được mà nâng lên, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo bất mãn: “Em định cảm ơn anh như thế đó à, em còn có thể qua loa hơn nữa được không?”

“Xử lý xong chuyện này rồi sau khi chúng ta trở về thì đi đăng ký kết hôn.” Tô Khiết nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn, đối với chuyện này bây giờ cô đã hoàn toàn không có gì từ chối, cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đi đăng ký, đã như vậy thì sau khi trở về liền đi đăng ký luôn đi.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lập tức sáng lên, chuyện muốn đi nhận giấy đăng ký kết hôn với cô là chuyện mà anh muốn làm, cũng là chuyện cần thiết nhất, hiện tại cô chủ động nói ra những lời này thì sao anh có thể không vui được chứ.

Chỉ là cậu ba Nguyễn đột nhiên nhớ đến một chuyện…

Anh nghĩ đến con gái của bọn họ, tâm trạng có chút phức tạp, đôi môi của anh hơi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi cô chuyện liên quan đến con gái vào thời điểm này.

“Anh có người quen biết ở Hải Thành không vậy?” Tô Khiết nghĩ đến chuyện của Đường Vân Thành, lúc trước cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, muốn để anh giúp đỡ.

“Ở bên phía Hải Thành đó à? Không có.” Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ rồi sau đó chậm rãi lắc đầu: “Em cũng biết phân nửa thế lực của anh đều ở nước ngoài, xảy ra chuyện gì hả?”

“Cậu em đến Hải Thành, em không yên tâm cho lắm.” Tô Khiết không nói cặn kẽ, đã Nguyễn Hạo Thần đã không quen biết với ai ở bên kia, có nhiều lời cũng vô dụng thôi.

Mặc dù là Tô Khiết không nói rõ ràng nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nhưng mà hiện tại cô đã chạy đến nước M, đương nhiên là trước tiên cô phải giải quyết chuyện bên này mới được.

Mạnh Thành lái xe rất nhanh, cũng không lâu lắm liền đến nơi Tô Khiết nói, đến một nơi phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, có chút bất ngờ, cũng không quá nhàn nhã, một nơi phồn hoa như vậy bọn họ đều không tìm được Nhạc Hồng Linh, anh ta cảm thấy hình như là nuôi phải một nhóm người rảnh rỗi rồi.

Tô Khiết xuống xe quan sát tình huống xung quanh, cũng không phát hiện cái gì khác thường, sau đó mới nhanh chóng đi ra phía trước.

Đương nhiên là Nguyễn Hạo Thần và Mạnh Thành cũng đi cùng với cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom