Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 80


Chương 80

– Y Lan cô tạm thời lên hỗ trợ phòng thư ký nhé.

Cô đang vẽ nốt mấy mẫu thiết kế, vội ngầng lên trả lời.

– Vâng.

– Đi luôn đi, hôm nay chủ tịch đến thị sát. Lát cần họp với lãnh đạo các bộ phận. Bên đó đang cần chuẩn bị tài liệu đó.

– Vâng tôi đi ngay đây.

– Từ giờ cô ở luôn trên đó tạm thời không cần về phòng thiết kế. Việc ở đây tôi sẽ giao cho người khác.

– Vậy ..sao??!!

Cô ngớ ra một lúc nhưng cũng nhớ vị trí trợ lý của mình là như vậy nên cũng gật đầu chấp hành.

– Tôi sẽ đi ngay đây.

Lên đến tầng cao nhất đang ngõ nghiêng tìm phòng thư ký.

– Cô là trợ lý mới hả?

– Vâng…

– Đi theo tôi.

Cô đi theo cô gái đó đến một bàn làm việc.

– Cô mở mailbox trên máy sau đó in ” Kế hoạch dự án khu sinh thái ” ra nhớ xem có lỗi gì thì sửa nhé.In xong photo thành 40 bản. Mang đến phòng họp phát cho mọi người.

– Vâng tôi làm ngay đây ạ.

Cô gái kia sau khi giao việc cho cô thì lướt đi nhanh như một cơn gió. Cô ngồi vào bàn bắt đầu mở mailbox ra đọc và in ra. Rồi lại lật đật chạy đến phòng photo bắt. Làm xong ôm trồng tài liệu định đến phòng họp. Lúc này cô mới nghĩ ra cô không biết phòng họp ở đâu. Nghe nói mỗi bộ phận sẽ có phòng họp của mình. Vậy không biết là họp ở bộ phận nào. Cô nhìn quanh không thấy ai để hỏi cô đành đi tìm. Đi một vòng mấy bộ phận mà vẫn chưa tìm ra phòng họp, lại ôm đống tài liệu khá nặng khiến cô vã mồ hội.

– Ở đây nhiều bộ phận như vậy, không biết chủ tịch họp ở bộ phận nào??!!!

– Ôi chao ! Sao ai lại lỡ bắt một cô gái xinh đẹp làm công việc nặng nhọc thế này nhỉ.

Nghe thấy tiếng nói phía sau cô bỗng giật mình quay lại nhìn..

– Ô, ai đây, là em gái xinh đẹp. Em đang làm gì ở đây.

– Ồ vâng, chào anh.

Cô chột dạ. Chết rồi đã hứa là đi làm và sẽ không làm ảnh hưởng tới anh. Giờ gặp người quen như vậy không biết có bị coi là ảnh hưởng không Du Hạo tiến lên nhìn cô.

– Em làm ở đây sao??

– À vâng, thôi chào anh, tôi đang bận. Gặp lại anh sau.

Lúc này cô chỉ muốn chạy cho nhanh.

– Từ từ đã, Cảnh Hàn cho em đi làm sao, em muốn mang đồng tài liệu này đi đâu.

– Tôi…. Tôi bận lắm… tôi phải đi đến phòng họp đây.

Du Hạo tiếp tục ngăn cô.

– Tài liệu nặng như vậy để anh giúp em.

Nói rồi anh liếc mắt nhìn người trợ lý bên cạnh, anh ta liền hiểu ý chạy đến đỡ lấy tài liệu trên tay cô.

– Không cần đâu, tôi tự mang được.

– Anh cũng đang đến phòng họp, chúng ta đi chung đi.

Cô ngớ ngẩn nhìn anh.

– Anh cũng đến phòng họp sao??

– Phải, đi thôi.

– Thật ra tôi không rõ hôm nay chủ tịch họp ở phòng nào, lúc nãy đang đi tìm nhưng chưa thấy. Anh có chắc là đi cùng đường với tôi không. Giờ tôi còn phải tìm phòng họp, không sợ mọi người chờ.

– Em không biết phòng họp ở đâu sao???

– Vâng…

– Không sao chúng ta chắc chắn cùng đường. Đi thôi.

Cô cứ vậy bị anh lôi đi.

– Em làm ở phòng nào???

– Hiện tại em mới làm trợ lý hỗ trợ các phòng ban. Hôm nay em ở phòng thư ký.

Du Hạo nheo mắt nhìn cô.

– Không biết tên Cảnh Hàn định làm gì, có vẻ như cô bé này không biết đây là công ty của tên trứng thối đó.

– Xin lỗi, tôi bận lấy nốt tài liệu nên đến muộn.

Giai Tuệ vừa chạy đến vừa thở.

– Xem ra tôi nên xem xét xem có nên hợp tác nữa không. Làm việc với một người luôn phải chạy đuổi theo người khác, tôi không thích cho lắm.

Du Hạo tặc lưỡi lắc đầu.

– Ai nói tôi luôn chạy đuổi theo người khác hả??

Giai Tuệ ưỡn ngực nhìn Du Hạo phản bác.

– Nhìn bộ dạng cô tự tin như vậy chắc tự tin kế hoạch sẽ được thông qua hả??

– Đương nhiên, anh hãy trống mắt lên mà coi lúc đó anh phải cúi đầu nhận thua trước tôi và phải ký hợp đồng, rõ chưa??!!!

– Được, tôi chờ…
 
Chương 81


Chương 81

Lúc này Giai Tuệ mới nhìn thấy Y Lan.

– Ủa sao cậu ở đây??

– Mình mang tài liệu họp đến phòng họp. Có phải tài liệu họp của chủ tịch, nghe nói hôm nay chủ tịch đến thị sát và họp với các lãnh đạo. Vậy cậu phải mang tài liệu đến sớm sao giờ này còn ở đây.

– Mình không tìm thấy phòng họp, đang đi thì gặp anh ấy.

– Chủ tịch họp phải họp tại phòng họp lớn kia kìa, nhanh lên.

Cô nhận tài liệu từ tay người trợ lý, vội vã vào phòng họp. Vừa bước vào cô gái giao việc cho cô lúc nãy đã vội vã chạy lại.

– Cô làm gì mà lâu vậy, in có chút tài liệu mà mãi mới mang đến có muốn làm việc nữa không hả.

– Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý…

– Nhanh chia cho mọi người đi

Cô ta chia tập tài liệu ra bảo cô cùng phát cho mọi người. Du Hạo bước vào ngồi xuống nhìn cô mỉm cười rồi lại nhìn người nào đó đang mặt lạnh ngồi ở vị trí chủ tọa. Cô nhanh chóng chia tài liệu, không dám ngẩng đầu nhìn ai.

– Được rồi, vì một số người chậm chạp mà làm gián đoạn tất cả mọi người. Chúng ta tiếp tục.

Cô giật mình nhìn chăm chăm người vừa nói.

– Sao anh ấy lại ở đây nhỉ??

Cô gái lúc nãy huých vào người cô.

– Còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau phát tài liệu đi.

Cô giật mình không dám đứng gây người nữa mà nhanh chóng phát nốt tài liệu.

Người đàn ông lớn tuổi có vẻ là lãnh đạo của phòng ban nào đó đang đứng liền tiếp tục lên tiếng báo cáo nốt phần của mình. Nhìn vị trí anh ngồi cô liền hiểu ngay anh là chủ tịch mà mọi người đang nhắc đến.

– Thật không thể tin được, mình lại làm đúng công ty mà ông chủ lại là anh.

– Được rồi giờ đến phần về khu sinh thái. Mời mọi người cho ý kiến.

Tiếng anh lại trầm ổn vang lên.

Mọi người thở phào lật sang tài liệu tiếp theo. Cứ mỗi mục được thông qua là ai lấy đều cảm thấy như mình được sống lại.

Nhưng khi nhìn đến tập tài liệu ai lấy đều tròn mắt há mồm nhìn lén ông chủ của mình.

Người nào đó nhíu mày đưa tài liệu cho trợ lý Trần. Trợ lý Trần nghiêm giọng.

– Ai làm dự án này??

Giám đốc phụ trách run rẩy đứng lên

– Xin lỗi chủ tịch tôi….. tôi đã làm hoàn chỉnh và đưa trợ lý in giờ không biết sao lại như vậy.

Vừa nói ông vừa nhìn sang cô trợ lý.

Cô gái đó run rẩy lắp bắp nói.

– Tôi…. tôi… tôi .. xin lỗi chủ tịch tôi… tôi có nhờ cô ấy in giúp vì tôi bận.

Cô ta chỉ sang Y Lan đang đứng đó.

Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô.

Cô vội nhìn lại tập tài liệu xem có vấn đề gì..

– Cô gái ấy đã in thiếu lại còn không biết vì sao lại còn đưa những nội dung đó vào nữa. Tôi xin lỗi chủ tịch.

Cô gái kia tiếp tục lên tiếng.

Thì ra tập tài liệu bị in thiếu lại. Không những thế nội dung còn thêm vài mẩu chuyện tiểu thuyết không phải là nội dung khu sinh thái.

Cô đỏ mặt nhìn cô gái kia.

– Cô chỉ bảo tôi in mailbox đó, nội dung cũng không phải tôi làm.

– Tôi.. tôi có bảo cô xem lại, chẳng lẽ cô đã thêm nó vào. Sao cô lại hại tôi vậy chứ??

– Tôi…

– Cô cạn lời để nói, cô thật sơ xuất lúc in là cô đọc lướt đoạn đầu thấy đúng là nội dung khu sinh thái nên in luôn mà không đọc hết vì không phải do cô làm dự án đó nên về nội dung nghĩ mình cũng không biết gì và mọi người đã làm xong rồi nên cứ thế in, còn về thiếu thì cô cũng không rõ là sao nữa.

Mọi người liếc mắt người nào đó đang im lặng ngồi đó.

Trợ lý Trần hoang mang không biểt ông chủ sẽ xử lý bà chủ ra sao nữa ở đây mọi người đều không biết cô là ai.

Còn cô lại là người mới liệu ông chủ sẽ xử lý thế nào đây…
 
Chương 82


Chương 82

– Tôi…

Cô định biện minh cho mình nhưng nghĩ lại thấy mình cũng thật sơ xuất, dù vội cô vẫn nên xem cho kỹ rồi mới in.

Cô nhìn anh không rõ anh đang nghĩ gì. Lần đầu gặp anh trong công việc lại để anh thấy mình như thế này. Anh lại chính là ông chủ của mình. Cô mím môi quyết định không tranh luận mà cúi đầu.

– Xin lỗi chủ tịch là lỗi của tôi.

Anh nhìn cô một cái rồi gấp lại tài liệu không nói gì đứng lên ra khỏi phòng.

Anh đi rồi mọi người xì xào bàn tán một lúc rồi cũng rời đi. Giám đốc phụ trách dự án bực tức chỉ cô trợ lý lúc nãy.

– Cô …. cô làm ăn kiểu gì vậy hả?? Tại sao lại giao cho cô ta làm??? Giờ chủ tịch tức giận rồi chúng ta chỉ có nước bị đuổi cả lũ. Xin lỗi giám đốc.

– Xin lỗi được ích lợi gì. Còn cô nữa làm ăn như vậy hả???

Ông ta trợn mặt nhìn cô.

– Cô là người mới mà đã làm ăn như vậy sau này giao nhưng việc quan trọng hơn chắc cô làm công ty sập tiệm luôn.

– Xin lỗi giám đốc.

Cô mím môi cúi đầu.

– Tốt nhất cô đến phòng nhân sự nộp đơn thôi việc đi. Tôi đây bị các cô liên lụy không biết đến lúc nào sẽ bị đuổi đây. Các người ồn ào cái gì??

Trợ lý Trần từ sau đi đến.

Giám đốc nhìn thấy vội chạy đến

– Trợ lý Trần cậu là người bên cạnh chủ tịch, cậu nói xem tôi phải làm gì bây giờ. Chủ tịch sẽ xử lý thế nào??

– Các người làm ăn thật chẳng ra sao. Còn muốn chủ tịch xử lý sao nữa.

– Vậy tôi sẽ cho cô ta thôi việc trước sau đó đi xin lỗi chủ tịch, có được không??

– Đuổi … đuổi các ông chỉ biết đuổi. Vậy tôi phải làm sao.

– Ông ở đến cái chức này rồi mà cái đầu chỉ để làm cảnh à. Dù sao cô ta cũng là người mới các người phải hướng dẫn công việc cụ thể một chút, hở cái là đuổi. Ông muốn công ty mang tiếng sao.

– Vậy …

– Còn đứng đó làm gì, đi làm lại báo cáo rồi gửi qua phòng chủ tịch. Còn sử lý ra sao để chủ tịch quyết.

– Được tôi sẽ đích thân làm ngay

– Được rồi ! giải tán đi.

Tất cả lập tức ai về việc đấy không ai dám ở lại lâu.

Y Lan vừa bước ra, Giai Tuệ đã chạy lại hỏi cô

– Này! Sao rồi?? Cậu có bị xử lý gì đó không, sao lại bất cẩn vậy.

– Cũng không rõ, lỗi là mình cũng chưa xem hết tài liệu đã in.

– Nhưng cậu cũng không phải là người làm ra tài liệu đó.

– Nhưng dù sao khi in mình cũng nên xem lại. Đây dù sao cũng là việc nhỏ, nhưng cũng sẽ là kinh nghiệm để mình biết phải cẩn thận hơn, sau này sẽ có nhiều tài liệu quan trọng hơn nữa.

– Vậy cậu nghĩ chủ tịch sẽ xử lý cậu thế nào. Mà bất ngờ thật đấy. Không ngờ công ty này cũng là của Phương thị

– Uh mình cũng không ngờ là như vậy.

– Này! Dù gì cậu cũng là vợ anh ta, cũng được tính là bà chủ nơi này. Cậu nghĩ anh ta sẽ làm như thế nào??

– Mình cũng chẳng biết, nhưng nhìn tác phong của anh ấy chắc không vị nể người nhà đâu. Thôi kệ, đi làm việc đã.

– Uh đi thôi, trưa nay ăn cơm cùng nhau rồi nói tiếp.

Trong văn phòng chủ tịch. Du Hạo nhìn người nào đó đang ký tên vào giấy tờ một cách thủ vị. Cảnh Hàn đưa giấy tờ cho thư ký mang đi, rồi mới nhìn sang Du Hạo.

– Cậu nhìn mình như vậy là có ý gì, đừng nói với mình rằng dạo này cậu đang lệch lạc về giới tính. Mình không có hứng thủ đâu.

– Ấy! cậu sai rồi. Giới tính mình hoàn toàn bình thường không hề lệch lạc.

– Mình đang nhìn xem cậu định chơi trò gì với em gái xinh đẹp.
 
Chương 83


Chương 83

– Ý cậu là sao??

– Là sao phải hỏi cậu mới đúng. Cậu không để người ta biết cậu là ông chủ, để cô ấy vào làm, hôm nay người ta gặp sai phạm như vậy lại không nói năng gì. Bình thường cậu đâu dễ dàng bỏ qua, nếu dễ dàng bỏ qua như vậy mấy lão tai to mặt lớn kia đâu có sợ cậu đến vậy. Hôm nay lại đổi tính à??

– Cậu trở nên lắm chuyện từ bao giờ vậy?? Công việc của cậu có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?? Vậy để tôi thu mua vài khách sạn của cậu để cho cậu bận bịu chút nhỉ??

– Ấy ! Cậu thật vô lương tâm, khách sạn nhà tôi chưa muốn đổi chủ đâu. Tôi đây tốt bụng muốn giúp bạn bè mà cậu nỡ lòng nào đối xử với bạn bè như vậy!!!

Lúc này Trợ lý Trần đi vào

– Chủ tịch, chuyện vừa nãy tôi đã nói bên giám đốc Lý sửa lại kế hoạch và sớm nộp lại, ông ta dự định đuổi việc cô Diệp tôi đã yêu cầu không đuổi việc cô ấy.

– Từ khi nào tôi cho cậu cái quyền thay tôi ra quyết định vậy?? Hay cậu ngồi luôn chiếc ghế này luôn đi.

Trợ lý Trần tái mặt củi đầu

– Tôi không dám, chủ tịch quá lời.

Du Hạo lên tiếng

– Trời ơi ! Trần Siêu đúng là chỉ có cậu mới hiểu ý cậu ta, nên mới làm việc cạnh cậu ta được lâu như vậy. Làm tốt lắm!!

Du Hạo còn khoa trương dơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Cảnh Hàn liếc Du Hạo bằng ánh mắt muốn giết người. Du Hạo thấy vậy giơ hai tay lên đầu hàng.

– Được rồi mình đi trước đây, lát cậu nhớ đến đấy.

Nói rồi anh ta nhanh chóng sải bước chân rời đi.

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Cảnh Hàn viết gì đó lên một tờ giấy nhắc việc sau đó đưa nó cùng tập tài liệu cho Trần Siêu.

– Đi làm việc đi.

Trần Siêu ôm tập tài liệu ra ngoài, nhìn tờ giấy nhắc việc không khỏi thở dài.

Bữa trưa ba cô gái lại hẹn nhau ăn cơm.

– Y Lan mình có hỏi thăm một số người bạn về Cảnh Dự, mọi người đều nói hôm đó không thấy Cảnh Dự lên xe, cũng có người nói thoáng nhìn thấy Cảnh Dự ở khu cắm trại nhưng cũng không quan tâm lắm nên không để ý cậu ta.

– Tức là cậu ta có mặt ở đó sao??

– Thật ra người bạn đó cũng không dám chắc chắn, vì cậu ta không chơi cùng Cảnh Dự nên có nói hình như có thoáng thấy cậu ta nhưng không quá chú ý nên cũng không dám chắc chắn.

– Vậy sao??

– Một con người như vậy, mà sao không ai thấy nhỉ??

– Thật ra cũng khó nói, Cảnh Dự sống khép kín gần như không chơi với ai. Nên mọi người cùng không để ý đến cậu ta.

– Mình nghĩ chuyện này có lẽ khó điều tra, nếu dễ chắc Phương Cảnh Hàn đã điều tra ra rồi. Mình nghe Đàm Phòng nói Phương Cảnh Hàn cử khá nhiều người điều tra vụ này.

Y Lan và Giai Tuệ cùng nhìn về phía Mẫn Quân

– Cậu và Đàm Phong đó dạo này có vẻ gần gũi nhỉ??

Y Lan cũng gật đầu đồng ý với Giai Tuệ

– Phải, lần trước mình còn gặp anh ta đến nhà cậu. Tác phong còn rất tự nhiên như đến nhiều lần rồi vậy.

– Thật à, khai mau cậu và anh ta thế nào.

Giai Tuệ trợn mắt đe dọa.

Mẫn Quân đỏ mặt

– Có gì đâu, mình và anh ấy bình thường mà.

– Không đúng nhìn cậu là biết cậu đang nói dối. Phải mình cũng thấy thế.

Y Lan cũng gật đầu.

– Nói! Nếu không sau này bổn cô nương đây từ mặt không thèm quan tâm cậu nữa.

– Được rồi mình nói …. là anh ấy tỏ tình với mình. – Thật hả??

Hai cô gái đồng thanh lên tiếng.

– Uh…

– Vậy cậu trả lời người ta thể nào??

– Mình chưa đồng ý nhưng anh ta nói sẽ kiên trì đến khi nào mình đồng ý thì thôi.
 
Chương 84


Chương 84

– Vậy cậu có thích anh ta không?

– Mình… mình không biết…

– Ay da nhìn là biết ngay cậu động lòng với anh ta rồi, còn phải nói. Anh ta đối xử với cậu tốt chứ.

– Cũng tương đối tốt, anh ấy là người khá tâm lý.

– Cậu đã tìm hiểu rõ về anh ta chưa. Qua vài lần tiếp xúc mình nghĩ anh ấy là người tốt, nếu cậu thích thì đồng ý người ta đi.

– Nhưng mình sợ, hoàn cảnh anh ấy hoàn hảo như vậy liệu anh ấy có yêu mình thật không??

Y Lan trầm tư.

– Mình chẳng biết khuyên cậu thế nào, qua chuyện của mình, mình thấy tình cảm con người ta thật khó nói lắm. Hôm nay nói yêu ngày mai có thể hết yêu ngay đấy…

– Còn cậu thì sao Y Lan?? Cậu và Phương Cảnh Hàn thế nào?? Từ khi biết chuyện anh ta thế nào??

– Chẳng thế nào cả, lạnh lùng, khó đoán.

– Vậy cậu thì sao, có yêu anh ta không??

Cô trầm mặc.

– Yêu thì sao, tình cảm đó cũng chỉ là một phía, không được đáp lại.

Giai Tuệ tức giận đập bàn

– Đàn ông thật khó hiểu, hôm qua vừa yêu đấy, hôm nay đã quay ngoắt 180 độ. Mình nhất định không để mình bị vướng vào tình cảm như các cậu. Mệt lắm!!!

Mẫn Quân nhìn cô nói

– Cậu đã xác định tình cảm của cậu với anh ta như vậy, hai người còn đang là vợ chồng. Sao cậu không mạnh dạn bày tỏ tình cảm của cậu với anh ta?? Chuyện của Cảnh Dự chỉ là hiểu lầm cậu dù sao cũng là người bị rơi xuống hồ, cậu đâu có lỗi gì. Hãy nói rõ với anh ta đi.

– Mình biết nói gì bây giờ, người ta đâu có thích mình, nói ra mất công bị từ chối.

– Haizzz…. Mình nghĩ hai cậu đúng là đồng bệnh tương lân. Yêu mà không dám nói. Mình nghĩ con gái cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, yêu thì nói ra sợ gì xấu hổ. Ai cấm nữ nhi không được tỏ tình trước. Các cậu mà không nói đến lúc bị người khác cướp mất rồi lúc đó ngồi đó mà khóc. Mình sau này sẽ không để mình rơi vào trường hợp như các cậu, mình sẽ chẳng yêu ai hết, vậy là xong.

Hai cô gái kia nghe vậy liền bật cười.

Tối đó cô quay về biệt thự nghĩ lại lời Giai Tuệ nói thấy cũng có lý, nhưng cô vẫn ngại không biết mở lời như thế nào. Cô quyết định làm vài món ăn cho anh trước, dù sao cũng nên thể hiện

thành ý, sau này mọi việc được sáng tỏ thì sẽ nói.

Cô liền thay quần áo rồi vào bếp nhờ dì bếp hướng dẫn cô làm vài món. Nấu xong cũng là lúc anh về đến, cô chạy lại giúp anh treo áo khoác.

– Đế em giúp anh, cơm xong rồi anh thay đồ rồi xuống ăn cơm.

Anh nhìn cô không nói gì, lằng lặng bước lên lầu.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm cơm anh không nói gì, khiến cô cũng bối rối không biết nên nói gì, nghĩ đến việc ở công ty cô rụt rè nói.

– Việc ở công ty hôm nay thật sự xin lỗi anh, là em sơ xuất không xem kỹ.

Anh liếc cô rồi lạnh lùng lên tiếng.

– Nếu đã không có năng lực tốt nhất cô nên rút lui, ở nhà làm tốt bổn phận của mình.

– Không, em sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không như vậy nữa.

– Nếu còn sai phạm cô nghĩ mình còn gì để đền trả nợ cho tôi

– Em…

Cô bặm môi không biết nói gì

Anh buông đũa đi ra khỏi phòng ăn

Sau khi về phòng tắm rửa xong nhìn thời gian đã khuya mà vẫn chưa thấy về phòng đoán anh ở thư phòng làm việc cô liền rón rén qua đó xem thế nào. Đúng như cô đoán anh đang ngồi xem

tài liệu gì đó rất chăm chú.

Nhìn bát canh táo đỏ ngân nhĩ mình làm cho anh cô thở hắt ra một cái rồi nhẹ gõ cửa.
 
Chương 85


Chương 85

– Vào đi…

– Em không làm phiền anh chứ, em mang cho anh chút canh táo đỏ ngân nhĩ chưng đường phèn anh nếm thử xem.

Thấy anh không nói gì, cô đặt canh ở bên cạnh rồi định ra ngoài luôn không làm phiền anh nữa.

Vừa quay lưng định đi thì nghe anh nói.

– Nếu cô định làm thế này để nịnh nọt tôi, mong tôi bỏ cô đừng mơ…

Cô nhìn anh một cái nhẹ nhàng nói.

– Em không có ý gì cả, chỉ là tiện thể làm thì làm cho anh một bát. Anh không cần hiểu lầm.

Nói rồi nhanh chóng ra khỏi thư phòng. Cô không muốn anh coi thường mình. Dù yêu không được đáp lại cô cũng muốn giữ cho mình chút lòng tự trọng cuối cùng.

Hôm sau khi đến công ty cô nhận được lệnh theo anh đi gặp khách hàng ký hợp đồng.

– Y Lan, cô nhanh chuẩn bị đi, lần này cô được theo chủ tịch đi ký hợp đồng là may mắn lắm đó nhớ thể hiện cho tốt đừng làm hỏng việc như lần trước làm chủ tịch mất mặt.

– Vâng, tôi sẽ cố hết sức mình.

– Cô hãy nhớ, đây là cô đi làm việc chứ không phải đi chơi, cần cười phải cười, cần uống phải uống rõ chưa???

– Vâng, tôi biết rồi.

– Được vậy cô nhanh đi đi xe ở trước cửa tòa nhà rồi đó.

– Vâng tôi đi ngay đây ạ.

Cô vội vàng cầm túi chạy ra thang máy. Xuống đến cửa tòa nhà một chiếc xe công vụ màu đen đang chờ ở đó.

Thấy cô trợ lý Trần xuống xe mở cửa cho cô.

– Cô Y Lan mời lên xe.

– Sao lại là anh, không lẽ….

Cô nhìn vào trong xe, rồi lại nhìn trợ lý Trần.

Anh ta hiểu ý gật đầu.

– Chủ tịch đang chờ cô. Nhanh lên đi.

– Vâng.

Cô mở cửa ngôi vào, anh đang xem tài liệu rất chăm chú. Cô im lặng không muốn làm phiền anh.

Nơi đến ký hợp đồng là một sân thể thao. Anh xuống xe rồi đi thẳng vào trong cô cầm theo tài liệu lặng lẽ đi sau anh.

– Ô bạn Cảnh Hàn của chúng ta tới rồi.

– Hai cậu cũng ở đây sao??

– Chúng tớ đến để gặp Tommy, nghe nói hợp đồng của cậu với hắn người bên phòng kinh doanh không thỏa thuận được phải không?? Nghe nói hắn ta là người lập dị ngoài thủ vui gặp cô gái nào vừa mắt là không tha, còn có đua xe. Lần nào gặp gỡ ký hợp đồng cũng là ở trường đua.

Đàm Phong lên tiếng.

– Vào thôi lần này hắn còn hẹn mấy công ty nữa đó.

Cảnh Hàn lạnh nhạt.

– Vậy mình muốn xem hẳn làm sao thỏa thuận hợp đồng với mình. Có hứng mình sẽ ký còn không coi như đến xem trò vui.

Du Hạo vỗ tay hoan hô

– Ô hô vậy mới là Phương đại thiếu gia, hợp đồng vài chục tỷ không thèm quan tâm chỉ cần dẫn người đẹp đến xem trò vui là được rồi.

Đàm Phong không nhịn được bật cười liếc sang Y Lan.

Lúc này cô đang đi cùng Giai Tuệ và Mẫn Quân

– Các cậu cũng đến đây sao??

– Mình đi làm mà, các cậu thì sao??

– Dự án bọn mình đang theo cũng hợp tác với ông Tommy nhưng ông ta toàn làm khó bọn mình nên hôm nay đích thân các sếp đi đàm phán.

Vừa nói Mần Quân vừa hất mặt chỉ về phía mấy người đán ông đi phía trước.

– Ô hân hạnh quá hôm nay được Du thiếu gia, Phương thiếu gia và Đàm thiếu gia đại giá quang lâm. Thật làm làm lão Mạnh tôi nở mày nở mặt.

Ba người đàn ông xã giao bắt tay ông ta.

– Thật không dám được gặp ông Tommy đây là hân hạnh của chúng tôi.

– Ông ta chính là Mạnh Chính Lượng biệt danh Tommy mà mọi người hay gọi.

Giai Tuệ ghé tai cô nhỏ giọng nói.

Cô quan sát ông ta gầm đánh giá.

Là một người đàn ông trung niên dáng vẻ thô kệch, bụng bự. Ánh mắt ông ta khá sắc bén.
 
Chương 86


Chương 86

– Nào ! nào! đừng khách sáo, lại kia ngồi nói chuyện.

Mọi người ổn định chỗ ngồi, lúc này Tommy mới nhìn đến ba cô gái.

– Chà đúng là các đại thiếu gia có khác, mĩ nhân đi cùng cũng không phải tầm thường.

Ông ta liên đứng dậy bắt tay các cô

– Nào cho phép tôi được bắt tay các người đẹp nào.

Ông ta lần lượt bắt tay các cô khi bắt tay đến ai đều dừng lại khá lâu không buông và còn cố ý xoa tay các cô.

Ánh mắt ông ta không dời khỏi người cô.

– Ông Mạnh thật biết nói đùa, các mĩ nhân bên cạnh ông không phải người mẫu thì cũng là hoa hậu các trợ lý của chúng tôi đâu dám sánh bằng.

– Nào phải thế, các cô ấy đâu dám so được với người đẹp bên cạnh các thiếu gia đây. Lão Mạnh tôi già rồi đâu còn có mắt thẩm mỹ như người trẻ tuổi các cậu.

– Ông Mạnh quá lời rồi.

– Nào, mời mọi người nâng ly, hi vọng chúng ta họợp tác vui vẻ.

– Ay da Tommy ngài thật bên trọng bên khinh, tôi đây còn chưa đến đã nâng ly rồi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tiếng nói phát ra.

– Ôi chao, rất hân hạnh, tôi đây nào dám quên tiểu thư Lam Ngọc của tập đoàn Trường Thiên. Rất hân hạnh, mời ngồi.

Lam Ngọc liếc mắt nhìn ba cô gái, rồi đỏng đảnh ngồi xuống cạnh Cảnh Hàn.

– Tiểu thư Lam Ngọc đích thân tới đây cũng vì dự án mỏ Titan sao?? Sao phải vất vả vậy cứ gọi điện cho tôi một tiếng là được rồi.

Lão Mạnh vừa nói vừa vuốt v e tay cô ta.

Lam Ngọc cười nhẹ nhàng rút tay lại.

– Việc làm ăn của tập đoàn tôi là phận gái ít được cha tôi cho tham gia vào. Nghe nói vì dự án này mà phu quân tương lai phải vất vả hôm nay tôi có việc ở đây, lại tiện thể gặp ngài nên muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút.

Vừa nói cô ta vừa khoác tay lên tay Cảnh Hàn tỏ rõ ý của mình.

Lão Mạnh thấy thể cười híp mắt.

– Là một nữ hào kiệt, Phương đại thiếu gia có nữ nhân như vậy bên cạnh thật là có phước.

Cảnh Hàn cười nửa miệng, ánh mắt lạnh như băng.

Đàm Phong lúc này mới lên tiếng.

– Tommy việc mỏ Titan nhân viên bên tôi đã đưa kế hoạch ông có ý kiến gì không.

Mẫn Quân nghe vậy liền đứng lên đưa tập tài liệu về phía lão Mạnh.

– Đừng vội, uống với nhau một ly đã. Nào cô gái xinh đẹp lại đây ngồi cạnh lão Mạnh tôi đây để xem giúp tôi tập tài liệu nào.

Lão ta chỉ Y Lan và vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Y Lan liếc nhìn Cảnh Hàn rồi nhìn hai người bạn bên cạnh, rồi bất đắc dĩ đứng lên sang ngồi cạnh ông ta.

Thấy cô nghe lời lão ta rất hài lòng.

– Nào uống một ly nào…

Ông ta đưa ly rượu đến miệng cô.

Nhớ lời người quản lý dặn trước khi đi cô không dám từ chối đành đưa ly rượu lên miệng uống.

Ly rượu mạnh khiến cô nhắn mặt, rượu vào đến cổ họng có cảm giác như muốn bỏng rát. Chất cồn khiến cô có chút choáng váng.

– Tốt, tốt thật là một cô gái tốt, đúng là người của Phương thiếu gia đào tạo có khác. Nào các cô gái xinh đẹp cũng uống đi.

Mẫn Quân và Giai Tuệ không dám từ chối cũng đành nâng ly. Giai Tuệ đặt cốc xuống bàn liền nhanh chóng muốn chốt hợp đồng nên lại nhắc ông ta.

– Ông Mạnh về dự án này các điều khoản chúng tôi đều đã thảo luận rất kỹ mời ông xem giúp.

– Được rồi, nào cô gái giúp tôi xem hợp đồng nào.

Vừa nói tay ông ta liền khoác lên vai Y Lan.

Cô giật mình muốn đẩy ông ta ra.

– Cô gái xinh đẹp, không muốn xem giúp tôi sao. – Tôi … không phải tôi không có ý đó. Để tôi xem giúp ngài.

Cô cố kiềm chế ngồi xích ra một chút mở bản hợp đồng ra xem.
 
Chương 87


Chương 87

-Chủ tịch Mạnh mới ngài xem. Đây là các điều khoản.

– Ờ được, được

Vừa nói ông ta vừa xích lại gần khoác vai cô.

– Vậy sao, điều khoản như vậy à. Nào uống một ly rồi nói tiếp.

Ông ta lại đưa tiếp một ly rượu lên miệng cô. Cô đành nhắm mắt uống.

Phía bên kia Du Hạo và Đàm Phong nhìn nhau rồi liếc sang Cảnh Hàn nhưng không thấy anh có động tĩnh gì.

Y Lan ,nhìn anh, nhưng anh dường như không quan tâm, Lam Ngọc bên cạnh mỉm cười ngồi ôm sát lấy anh.

– Cảnh Hàn anh uống đi.

Cô ta cầm ly rượu đưa đến cho anh.

Anh nhận lấy uống một hơi cạn hết. Giai Tuệ và Mẫn Quân thấy vậy thì lo cho Y Lan, Mẫn Quân kéo kéo vạt áo Đàm Phong. Anh hiểu ý vỗ vỗ tay cô ý nói yên tâm.

Du Hạo cầm ly rượu đến cạnh lão Mạnh nói.

– Lão Mạnh ông việc gì phải làm khó mấy nhân viên nhỏ bé của tôi, nào để Du Hạo tôi xem hợp đồng với ông. Ông muốn triết khẩu bao nhiêu.

Du Hạo vỗ vào tay cô và đẩy cô đứng lên rồi ngồi xen vào giữa cô và lão Mạnh.

– Tôi nào dám phiền Du thiếu gia. Mấy việc nhỏ này cứ để trợ lý các cô đó làm đi.

– Không được, mấy cô đó đâu có được việc gì, đâu có hiểu ý lão Mạnh ngài bằng tôi hợp đồng làm bao lâu rồi vẫn chưa thể ký. Nào đưa ra yêu cầu của ông đi. Chúng ta triết khẩu 40% nhé.

– Như vậy sao được, 40% quá ít đi. Dựa vào lợi nhuận của dự án này thì nên là 60%

– Lão Mạnh dự án này ông hưởng 40% là quá hời rồi. Cần gì phải cò kè nữa.

Đàm Phong lên tiếng

– Phong thiếu gia 40% thì lão Mạnh tôi quá thiệt thòi rồi. Thôi thôi chịu thiệt một chút 55%.

– Xem ra ngài Tommy không có hứng muốn hợp tác dự án này rồi. Phương thị còn rất nhiều dự án. Tôi đây cũng không muốn ép ngài, vậy thỏa thuận của chúng ta đến đây thôi nhé. Lần sau có dịp sẽ hợp tác.

Cảnh Hàn lạnh nhạt lên tiếng, anh nhãc chân định đứng dậy rời đi.

– Ấy ấy Phương thiếu gia đừng vội, chúng ta cùng bàn bạc. Tôi đây không phải là không muốn hợp tác Cảnh Hàn ngồi ngay ngắn lại nhìn ông ta bằng nửa con mắt.

– Tommy vậy dự án này ông rốt cục có ký không. – Được tôi ký.

– Trần Siêu mang hợp đồng cho ngài Tommy ký. – Vâng, thưa chủ tịch.

Trợ lý Trần nhanh chóng mang hợp đồng đến.

– Việc này…. chủ tịch Phương không phải nói 40% sao. Tại sao bây giờ lại thành 25% vậy.

– Tommy vậy là ông không biết rồi, mấy nhân viên này của tôi thật không biết làm việc. Ngài Tommy được hưởng 25% như vậy là quá hời rồi, cũng không có thiệt thòi gì.

– Như vậy quá ít đi.

– Ít sao, khi Phương thị đầu tư vào dự án đó kéo theo giá đất tăng lên không ít. Những mảnh đất cạnh đó ngài đầu tư, rồi dự án cửa hàng trang sức lợi nhuận tăng vùn vụt. Tôi nghĩ nó không hề gây thiệt thòi cho ngài. Ngài đồng ý thì ký đi. Tôi không có nhiều thời gian.

– Ay da Tommy lợi ích không hề nhỏ nha. Nếu Phương thị không đầu tư nữa không biết giá đất sẽ thế nào nhỉ.

– Thôi được, tôi ký Lão Mạnh cuối cùng cũng đặt bút ký tên

Ba cô gái trợn tròn mắt lên nhìn. Thỏa thuận mãi 40% lão ta không kỷ giờ Phương Cảnh Hàn mở miệng một câu ký liền ký 25%.

– Rồi đó, dự án này 25%, còn dự án khu liên hợp không thể để lão Mạnh tôi thiệt nha.

– Được, dự án đó 55% cho ông. OK chứ?

– Trần Siêu đưa hợp đồng.

– Dạ.

– Ngài Tommy, mời ngài xem.

– Được, làm ăn với người trẻ tuổi luôn nhanh nhạy. Vậy là thỏa thuận xong.
 
Chương 88


Chương 88

-Cuối cùng cũng xong công việc.

Du Hạo vươn vai thả lỏng.

– Giờ có thể vui chơi rồi. Tommy, nghe nói ngài đã chuẩn bị rất nhiều thứ thú vị cho chúng tôi phải không. Sao không đưa ra đi

– Được, lão Mạnh tôi đã chuẩn bị mấy chiếc xe đua. Hôm nay rất muốn thưởng thức tài nghệ của mấy người trẻ tuổi các cậu.

– Được, chơi thôi

– Từ từ, để cuộc chơi thêm hào hứng chúng ta nên có chút cá độ để thêm hào hứng chứ nhỉ. Luật chơi rất đơn giản ai về trước sẽ thắng, tiền cá cược sẽ tương đương 1% giá trị cổ phiếu Phương thị. các cậu thấy thế nào.

– Được, tôi ok

– Nhưng để thêm hứng thú tôi muốn trên xe ngoài người cầm lái sẽ có thêm các mĩ nhân đây ngôi sau. Từ trước tới nay anh hùng khó qua ải mĩ nhân nên chỉ cần có người đẹp ngồi sau chúng ta sẽ biết ngay ai mới thật sự là anh hùng. Nếu không ai có ý kiến khác ta quyết đinh như vậy đi. Mời mọi người chọn xe.

Tất cả cùng tiến lại phía những chiếc xe đang đỗ.

– Mọi người thấy thế nào

– Quả là xe tốt, không hổ danh lão Mạnh là một tay đua cừ khôi, chuyên nghiệp.

– Cậu Phong lại quá lời rồi. Mời chọn xe.

– Được vậy tôi không khách sáo. Tôi lấy xe số 2

– Tôi lấy xe số 1

Du Hạo lên tiếng

Mọi người đều nhìn Cảnh Hàn chờ anh lên tiếng.

Đàm Phong huých anh hỏi

– Sao dám chơi không. Đi xe hơi có tài xế riêng quen rồi có lái được không.

Cảnh Hàn liếc anh ta một cái.

– Cậu cho là mình sợ sao?

– Ờ ha mình chưa thấy Cảnh Hàn đi xe mô tô bao giờ. Sao dám lái không. Nếu sợ thì rút lui dù sao số tiền nhỏ đó cậu đâu có thiếu ha.

– Đừng có khích mình, đừng mong lấy được tiền của mình dễ thế. Tôi lấy xe số 4

– Vậy là ổn rồi tất cả đã ổn định, vậy mời các quý ông dắt theo người phụ nữ của mình lên xe thôi.

Lam Ngọc ưỡn ẹo nghe vậy thì cho rằng Cảnh Hàn sẽ chọn mình là người ngồi sau xe anh. Cô ta ôm tay anh nói.

– Cảnh Hàn anh yên tâm em không sợ đâu.

Giai Tuệ thấy vậy ngứa mắt nói với Y Lan.

– Này cậu không định để cô ta cướp chồng cậu đấy chứ. Còn đứng ì ra đó làm gì. Chẳng phải cậu yêu anh ta sao.

– Mình …. Cô lúng túng không biết nói sao.

Mẫn Quân cũng lên tiếng

– Phải đó, cậu không thể để cô ta như vậy được. Mạnh mẽ lên bọn mình ở sau ủng hộ cậu.

Bên kia Cảnh Hàn lạnh lùng rút tay mình khỏi tay Lam Ngọc bước ngồi lên xe. Liếc mắt về phía cô

– Còn đứng đó làm gì chờ tôi kéo cô đi chắc.

Cô giật mình, gật đầu như một cái máy.

– À vâng

Lam Ngọc thấy vậy ném cho cô một cái nhìn căm ghét. Nhưng rất nhanh cô ta đã thu lại cái nhìn đó.

– Cảnh Hàn em nghĩ chắc cô Diệp đây không thích hợp đâu. Anh xem cô ta ăn mặc như vậy làm sao ngồi xe được.

Hôm nay Y Lan mặc một chiếc váy dài đến gối, khoác một chiếc áo khoác nhẹ đi một đôi giày búp bê. Nhìn cô rất đẹp.

Hôm nay trước khi đến đây không ai nói cho cô biết là sẽ đến trường đua. Nên cô không chuẩn bị đồ thể thao.

Giai Tuệ thấy vậy đẩy Y Lan một cái khiến cô loạng choạng bước lên mấy bước.

– Ai bảo vậy Y Lan mặc đồ rất thoải mái. Phải không??

Giai Tuệ nhìn cô nháy mắt. Được sự kích lệ cô cũng mạnh dạn mở lời. Cô không muốn trước mặt tình địch mình trở nên hèn kém.

– Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ để mình gặp khó khăn vì ăn mặc trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Bộ đồ tôi mặc rất thoải mái.

Lam Ngọc nhếch môi

– Vậy sao, với bộ đồ cô đang mặc tôi không nghĩ cô sẽ ổn đâu.

Cô cởi áo khoác buộc ngang bụng, vén váy cao lên rồi ngồi lên luôn sau lưng anh.

– Như vậy có gì không ổn không?
 
Chương 89


Chương 89

Chiếc váy cô mặc không quá ngắn lên khi cô vén váy ngồi lên chiếc váy cũng chỉ co lên đến đùi lại thêm chiếc áo khoác lên không hề bị lộ da thịt.

Du Hạo và Đàm Phong thấy vậy không thể không cảm thấy cô cũng khá thú vị.

Du Hạo vỗ tay

– Được rồi, xong rồi thì bắt đầu thôi.

Anh ta quay lại nằm tay Giai Tuệ lôi đi.

– Đi nào cô gái chúng ta cũng nhanh lên.

– Này, này ….ai nói tôi sẽ đi..

Giai Tuệ giật mình phản ứng nhưng không kịp cô bị Du Hạo ấn ngồi lên xe.

Mẫn Quân và Đàm Phong cũng ngồi lên xe của mình.

Khi hiệu lệnh “Xuất phát ” vang lên những chiếc xe lao đi chỉ để lại phía sau làn khói trắng.

Cô ngồi sau xe anh rất muốn giữ khoảng cách với anh không muốn anh hiểu lầm mình nhưng xe đi quá nhanh khiến cô không thể nào không đưa tay ôm lấy eo anh. Nếu không cô sợ mình sẽ bay khỏi xe mất. Cô ôm chặt anh, mặt áp vào lưng anh, không dám mở mắt nhìn xung quanh. khi cảm giác được xe dừng lại cô mới dám mở mắt ra nhìn. Khi nhận ra anh là người về đích đầu tiên cô không nén được cảm giác sung sướng và vui thích liền nhảy lên ăn mừng.

Khi thấy anh nhìn mình cô vội thu lại nụ cười và nhìn đi nơi khác.

– Thật không hổ danh là tay đua số một. Hôm nay lão Mạnh tôi đã được mở rộng tầm mắt. Tôi thua tâm phục khẩu phục.

Lão Mạnh và những người khác cũng dừng xe về đến đích

– Ngài Tommy quá lời rồi. Là ngài hôm nay nhường tôi một chút. Thật cảm ơn ngài.

Cảnh Hàn khách sáo lên tiếng.

– Được, được người trẻ tuổi khiêm tốn. Hôm nay tôi mời khách, mọi người nể mặt ăn với tôi một bữa. Nào xin mời.

Mấy ngày hôm sau Y Lan vẫn tiếp, tục làm trợ lý cho anh. Càng ở gần người đàn ông này cô càng cảm thấy khí chất cuốn hút từ anh.

– Này, thấy chủ tịch đi ăn chưa.

– Chưa, dạo này ngài ấy làm thông trưa luôn có ăn đâu.

– Ôi chết mất ngài ấy không nghỉ làm sao mình dám nghỉ.

Cô chú ý đến lời hai người đồng nghiệp đang nói với nhau

– Các cậu đi đi mình ở đây trông cho, nếu chủ tịch gọi mình sẽ vào.

– Uh Y Lan cậu giúp mình tỷ nhé, mình đói quá, sẽ đi ăn nhanh thôi. Cậu ăn gì không mình mua luôn cho.

Cô mỉm cười

– Không cần đâu mình gọi rồi. Vậy lát sẽ mua trà hoa quả cho cậu.

– Uh cảm ơn, đi đi.

Là giờ ăn trưa nên xung quanh khá yên tĩnh. Nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt cô quyết định gọi giúp anh một xuất ăn và mang vào cho anh. Cô gõ cửa mấy cái không thấy ai trả lời cô nhẹ đấy cửa vào. Nhìn chỗ bàn làm việc không thấy ai. Cô bước hẳn vào để nhìn cho rõ, căn phòng im ăng không có người. Cô nghĩ chắc chẳn anh chưa ra ngoài, vì cô ngồi ngoài anh ra sẽ đi qua cô. Nhìn đến phòng nghỉ bên cạnh cô đoán anh ở đó nên nhẹ đẩy cửa nhìn vào. Thấy anh đang nắm trên giường vắt tay lên trán. Lo anh bị làm sao cô liền bước lại gần giường lay anh.

– Cảnh Hàn anh không sao chứ?

Anh hơi hé mắt nhìn cô rồi lại nhảm mắt lại không nói gì.

Cô sờ trán anh.

– Anh có sốt không? Em gọi bác sĩ nhé?

– Không cần.

Anh nhỏ giọng lên tiếng.

– Vậy hay anh ăn chút gì đi, em có gọi đồ ăn cho anh nè. Anh lại ăn đi cũng trưa rồi.

Cô chỉ hộp đồ ăn trên bàn

Cô sợ mình làm phiền anh nên không dám nói nhiều nữa. Đứng lên định ra ngoài.

– Anh ăn đi nhé em ra ngoài trước.

Khi cô vừa quay người định đi thì anh nắm tay cô lại.

Cô quay lại ngạc nhiên nhìn anh.

– Giúp tôi bóp đầu.

– À…. anh đau đầu sao…. được…

Cô đưa tay xoa nhẹ đầu anh. Bàn tay cô mềm mại xoa vào mái tóc anh khiến anh có một cảm giác rất thoải mái.
 
Chương 90


Chương 90

Cô hơi cúi người gần anh để bóp được dễ hơn. Hương thơm thanh mát từ người cô phả vào mũi anh. Khiến cái gì đó trong anh nhộn nhạo.

Anh mở mắt nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cánh giữa anh và cô thật gần khiến không khí trở nên nóng dần.

Thấy anh nhìn mình chăm chăm, cô cảm giác nhịp tim của mình tự nhiên không nghe theo mình nữa nó đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Một cái gì thôi thúc khiến cô mạnh dạn nhìn lại anh không né tránh.

Như ma xui quỷ khiến cô bị người đàn ông này cuốn hút như nam châm, một cái gì đó mách bảo cô mạnh dạn thể hiện cảm xúc của mình.

Cô cúi đầu chạm môi mình vào đôi môi mát lạnh của anh. Nhưng lại bối rối không biết làm gì tiếp theo, chống tay vào ngực anh định ngồi thẳng dậy thì cô bị anh ôm ngã năm lên ngực anh.

– Đến hôn cũng không biết hôn, vậy cô làm được việc gì?

Nghe anh nói khiến tai cô càng đỏ hơn muốn ngồi dậy phản bác anh thì rất nhanh lời nói chưa phát ra đã bị anh chặn lại.

Môi anh cuốn lấy môi cô. Lời nói bị nuốt ngược trở lại. Phải rất lâu sau khi cô cảm thấy mình không thể thở được nữa anh mới buông tha cho cô.

– Như vậy mới gọi là hôn, biết chưa?

– Anh… anh..

Cô lúng túng cựa quậy trong lòng anh.

Anh nhẹ xoay đẩy cô nằm xuống giường. Một lần nữa anh lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi xinh đẹp của cô. Rất nhanh cô liền cảm nhận được sự mát lạnh của cơ thể mình. Trên người cô đã không còn mảnh vải nào che chắn.Cô xấu hổ, nắm lại bàn tay anh đang trên người mình.

– Cảnh Hàn đừng… đây là văn phòng.

– Là em quyến rũ tôi trước

Anh cắn nhẹ xương quai xanh của cô.

– Em đâu có, anh mau dừng lại đi nhỡ có ai vào.

– Không được tôi đồng ý, ai dám vào.

Nói rồi, bàn tay anh tiếp tục xoa năn khắp cơ thể cô. Lý trí còn xót lại của cô đã nhanh chóng tan biến. Anh luôn biết cánh làm tâm hồn cô bấn loạn, không làm chủ được mình. Cứ như vậy cô để mặc cả tâm bồn và lý trí của mình cùng anh triền miên.

Khi cô tỉnh dậy cũng là lúc trời tối mịt, nhìn xung quanh không thấy anh cô nhặt quần áo rồi vào phòng tắm.

Nhìn những dấu hôn anh để lại trên người mình cô không khỏi đỏ mặt.

Cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi rời khỏi phòng. Không thấy anh trong phòng làm việc cô mở cửa ra ngoài, bên ngoài đã là giờ tan tầm nên khá văng vẻ.

Trợ lý Trần thấy cô liền đi đến nói.

– Cô Diệp, chủ đang họp cô về trước đi.

– Uh tôi biết rồi.

Cô xuống lầu bắt xe về biệt thự.

Mãi khuya anh mới trở về.

Anh vào thẳng thư phòng xem tiếp tài liệu. Thấy anh như vậy cô làm cho anh chút cháo yến mạch rồi mang vào thư phòng.

– Cảnh Hàn, anh ăn chút cháo đi. Đừng làm việc khuya quá.

Những ngày sau đó cô luôn lặng lẽ quan tâm chăm sóc anh. Anh cũng không phản đối hay quá gay gắt với cô. Nhưng cũng không thể hiện bất kỳ thái độ gì.

Ba cô gái lại tụ tập nhau trong một quán kem. Mẫn Quân vừa ăn vừa nhớ ra một chuyện liền nói.

– Y Lan mình hỏi được ra một chuyện rất kỳ lạ mà nghĩ mãi không ra là tại sao.

– Chuyện gì cơ

– Một người bạn cũ lớp chúng ta vừa gặp mình. Bọn mình ôn lại chuyện cũ và có nhắc đến chuyện của cậu, qua lời nói của cậu ta mình thấy có một chi tiết kỳ lạ là Huỳnh Đông bế cậu chạy về lúc cậu rơi xuống nước nhưng cậu ta lại nói quần áo của Huỳnh Đông vẫn khô ráo.

– Vậy sao??

– Cậu ta còn nói cậu ta và Huỳnh Đông đăng ký học bơi nhưng về sau không có dịp học được.

– Học bơi.. ý cậu là Huỳnh Đông không biết bơi??
 
Chương 91


Chương 91

– Mình không biết nhưng mình nghĩ nên tìm hiểu kỹ chuyện này.

– Mình từng hỏi anh ấy về chuyện này nhưng cũng không hỏi ra được việc gì. Để mình thử hỏi thêm từ vài người bạn nữa xem sao.

Sau khi dời khỏi quán cô về công ty tiếp tục làm việc.

Cuối buổi chiều cô nhận được thông báo của trợ lý Trần là đi cùng anh sang Pháp để ký hợp đồng với trang trại rượu.

Cô nhanh chóng về nhà chuẩn bị đồ và lấy giấy tờ. Lần này cô cần thận kiểm tra thời tiết ở Pháp rồi chuẩn bị đồ mang theo. Sau khi chuẩn bị đồ xong cô nhìn sang tủ đồ của anh định giúp anh chuẩn bị một ít đồ cá nhân vì vậy cô lấy thêm một chiếc valy nhỏ bỏ vào một vài bộ thường dùng biết thói quen của anh đa phần là đã có người chuẩn bị sẵn rồi nên những bộ âu phục cô không mang theo nữa. Sau khi chuẩn bị xong cô nhắn tin cho anh.

– Em đã giúp anh chuẩn bị một số bộ đồ thường dùng, đa phần là quần áo ngủ. Anh có muốn mang thêm gì không em giúp anh bỏ thêm vào.

Một lúc sau mới thấy anh nhắn lại.

– Không cần vất vả như vậy, tôi sẽ nhờ trợ lý chuẩn bị.

– Không sao, em cũng tiện chuẩn bị cho mình nên giúp anh luôn.

– Không cần mang quá nhiều. Thiếu sẽ có người. chuẩn bị cho em.

– Vâng em biết rồi.

Quản gia gõ cửa gọi cô.

– Thiếu phu nhân, xe đã chờ ở dưới rồi. Cô đi luôn chứ ạ.

– À vâng.

Cô đứng lên cầm túi sách, quản gia giúp cô kéo valy xuống. Trên đường đi cô cứ nghĩ sẽ gặp anh tại sân bay, nhưng cho đến tận lúc máy bay cất cánh cô cũng không gặp được anh. Trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả, muốn gọi hỏi anh nhưng vì đang trên máy bay nên không thể hỏi được cô đành nén xuống cất máy lại vào túi.

Xuống đến sân bay, thời tiết ở Pháp vào mùa này lạnh về đêm, mát mẻ vào ban ngày. Cô kéo lại cổ áo khoác cầm valy bước ra cửa. Cô tự nói với bản thân có lẽ anh có việc nên không đi cùng cô được có lẽ anh sẽ đi trước hoặc đến sau một chút nên cô lấn ná ở sân bay một chút chưa ra ngay.

Lần trước cô đi cùng anh nên tâm trạng khá thoải mái không lo lắng nhưng giờ cô ở đây một mình cũng không biết tiếng, anh lại không bảo trợ lý đi cùng nên tâm trạng có chút lo lắng.

Cô cố điều chỉnh tâm trạng của mình nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ xem mình cần làm gì lúc này. Cô chỉnh lại giờ đồng hồ theo giờ địa phương, tìm số điện thoại gọi cho anh. Nhưng cô lại quên lúc trước khi lên máy bay chuyển sóng điện thoại nên giờ máy của cô không gọi được. Lần trước đều là anh bảo trợ lý làm cho cô.

Sự lo lắng bối rối vừa được nén xuống giờ lại dâng lên. Cô cố kìm nén nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ. Bước ra ngoài may thay cô nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở là một người Pháp đang cầm tấm biển ghi tên cô khiến cô mừng rơi nước mắt.

– Xin chào tôi là Y Lan.

– Chào bà, ông Phương bảo tôi tới đón bà.

Cô gái có vẻ nói tiếng Hoa không thạo nên dùng máy dịch nói chuyện với cô.

– Anh ấy đâu rồi.

– Tôi không rõ, tôi chỉ nhận lệnh đón bà từ trợ lý Trần.

Cô đành gật đầu đi theo cô ta. Cô chưa đến Pháp bao giờ nên nhất muốn ngắm nhìn thành phố này.

Lúc xe chạy qua một quảng trường cô vô tình nhìn lên một màn hình quảng cáo điều khiển cô chú ý là người xuất hiện trên màn hình đó không ai khác chính là anh, ngoài ra còn một cô gái nữa mà cô chưa gặp bao giờ. Cô ta nhào đến ôm anh rất thân thiết. Thậm chí hôn anh một cái lên má. Anh không những không phản đối mà ôm lại và cười với cô ta.

Trước đây cô chưa từng thấy anh cười với Lam Ngọc mặc dù tin đồn của họ rất nhiều. Còn với cô gái này, cô nhìn ra được sự khác biệt của cô ta với ngươi khác trong mắt anh.

Một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu cô. Những giọt nước mắt không biết rơi từ bao giờ. Cô nên hỏi anh về cô ta không. Cô sợ hỏi ra rồi sự thật lại khiến mình càng đau lòng hơn.

Xe chạy dọc theo đường quốc lộ rồi vào sâu khu ngoại ô. Dọc hai bên đường là những vườn nho sai trĩu quả. Cô rất thích khung cảnh như vậy. Nhưng giờ cô không còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa.
 
Chương 92


Chương 92

Xe dừng lại tại một căn biệt thự cổ.

Cô gái người Pháp kia nói gì đó với người làm ở đó rồi quay lại bảo cô ở lại đây rồi lên xe đi luôn. Người làm ở lâu đài hướng dẫn cô về phòng ngủ.

Cô cất đồ xong không muốn ngồi lại trong phòng nên đi loanh quanh tham quan xung quanh một chút.

Cô nhận thấy đây vốn không. phải một căn biệt thự thông thường, phải gọi là lâu đài mới đúng. Nó thực sự rất rộng, và rất cổ kính. Trên các bức tường của tòa lâu đài đều treo hình một số người cô đoán đó là những người quý tộc vì qua cách ăn mặc, và hiểu biết của cô về nước Pháp thì chắc họ là quý tộc từ những thế kỷ trước.

Đi loanh quanh một lúc khi cô muốn trở về phòng mà mất phương hướng không nhận ra phòng mình ở đâu.

– Căn nhà này rộng quá, mình quên luôn phòng mình ở đâu rồi. Này cô gì ơi

Cô gái giúp việc nhìn cô tỏ ý không hiểu cô nói gì.

– À mình quên cô ta có lẽ không biết tiếng Hoa.

Cô thử dùng tiếng Anh để hỏi. Rất may có vẻ cô gái đó biết tiếng anh nên đã chỉ giúp cô về phòng.

Sau bữa tối cô về phòng ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Tuy cô đang ở trong một căn phòng rất đẹp, giường rất rộng nhưng cô có một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Cô ngồi dậy mở ti vi lên coi. Toàn là nói tiếng Pháp cô không hiểu nên cứ chuyển kênh lung tung cho đỡ buồn.

Cô ở đây đã hai ngày đến ngày thứ ba thì cô không còn đủ sự kiến nhẫn nữa. Vì lệch mũi giờ, lại không ngủ được lên cô rất mệt. Người làm ở đây ban ngày còn đi lại làm việc một chút Nhưng ban đêm gần như cả tòa nhà chẳng thấy ai.

– Không rõ anh bảo mình đến đây để làm gì, tại sao anh không đến chứ. Không được mình phải gọi điện hỏi cho rõ ràng.

Cô ra khỏi phòng đi tìm người. Bây giờ là buổi tối nên cả căn nhà rất vằng lặng, cô mở cửa các phòng để tìm người.

Ngoài trời bỗng xoẹt lên một tiếng sét đến đinh tai khiến cô giật mình, gió thổi ẩm ầm. Cả căn nhà bỗng tối đen như mực. Ánh chớp loang loáng ngoài cửa sổ. Mọi kìm nén của cô lúc này như vỡ òa hòa với cảm giác sợ hãi, cô cố nhìn xung quanh để tìm chỗ bật đèn nhưng không bật được. Trên bức tường những bức tranh bị ánh sáng mờ ảo chiếu vào khiến cô có cảm giác như người trong tranh đang nhìn mình làm cả người cô run lên bần bật.

Cô hoảng loạn chạy tìm về phòng của mình. Trong đầu hiện lên những điều đáng sợ về các tòa lâu đài cổ ở Pháp mà mình đã đọc được.

Chạy về được đến phòng không biết cô đã vấp ngã bao nhiêu lần. Cô đóng chặt cửa ngồi xuống hai tay ôm chặt lấy người. Đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh nhưng đôi mắt đáng sợ và lạnh lẽo đang nhìn mình.

– Đừng, đừng lại đây, tránh xa ra, đừng lại gần tôi.

Cô bật khóc, hoảng loạn la hét.

Ngoài trời mưa rất to, cây cối nghiêng ngả, tạo ra các bóng đen đu đưa phía ngoài cửa sổ càng khiến cô sợ hãi. Cô ngồi sát mép tường, hai tay ôm chặt lấy người.

Ngoài cửa người giúp việc cầm theo nến chạy đến gõ cửa đưa nến cho cô. Nhưng vì quá sợ hãi nên cô bịt chặt tai không ra mở.

Trên một chiếc xe công vụ màu đen đang lao đi vun vút trên đường, người đàn ông cả người mặc một bộ âu phục màu đen toát lên một khí thế bức người.

Cảnh Hàn tự nhiên trong lòng cảm thấy bứt rứt khó tả. Từ hôm sang đây anh liên miễn họp hành và giải quyết công việc ở Paris. Lòng tự nhiên như lửa đốt, anh liền không lý do cho dừng cuộc họp và dời đi.

– Chủ tịch, bên lâu đài báo phu nhân không hiểu sao nhốt mình trong phòng, bọn họ gọi mãi không được. Hiện nay ở đó đang có bão nên bị cắt điện.

Ánh mắt lạnh đến có thể làm đóng băng người khác của anh càng lạnh thêm một phần.

– Thế nào là nhốt mình trong phòng, có một người thôi mà bọn họ cũng trông nom không được sao. Mấy hôm nay cô ấy làm gì?

– Dạ, nghe rất ít, gần như chỉ ăn cho qua bữa. Cũng không có nói chuyện.

– Chẳng phải đã nói họ cử người đưa cô ấy đi thăm quan trang trại, và hầm rượu trước rồi sao. – Bên đó nói người biết tiếng Hoa ở đó mấy hôm nay xin nghỉ, nên nhân viên chỉ đưa phu nhân về lâu đài nhờ người làm ở đó chăm sóc cũng không có đưa được phu nhân đi.

– Cả cái nước Pháp này mà không tìm được ai biết tiếng Hoa sao. Vậy bảo bọn họ cũng nghỉ luôn đi cho tôi.
 
Chương 93


Chương 93

Chiếc xe lao nhanh trong màn mưa. Dù đi rất nhanh nhưng cũng phải rạng sáng xe mới đến được lâu đài.

Quản gia thấy anh đến vội vàng soi đèn dẫn đường cho anh.

Hai người giúp việc đang gõ cửa phòng cô.

– Bà Phương, bà Phương bà có sao không, mở cửa cho chúng tôi.

Cảnh Hàn đẩy họ ra nói đưa khóa dự phòng đây. Anh mở cửa bước vào. Cô đang ngồi sát góc tường, anh chạy lại lay cô

– Y Lan, Y Lan, không sao chứ.

Anh vỗ vỗ mặt cô.

Trong ánh sáng lờ mờ, mặt cô tái nhợt, người run lên bần bật. Cô hoảng sợ đẩy anh.

– Đừng lại gần tôi, tránh xa ra, đừng đến gần tôi.

Cảnh Hàn vội giữ tay, ôm cô vào lòng mình

– Y Lan, là anh. Đừng sợ.

Cô cố vùng vẫy, mở mắt ra nhìn anh.

– Cảnh Hàn là anh sao?

– Phải là anh…

Cô nhìn anh thật kỹ rồi òa khóc to. Vung tay đánh liên tiếp vào người anh

– Phương Cảnh Hàn, đồ chết tiệt, đồ xấu xa, đồ khốn. Anh là kẻ vô lương tâm. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy hả. Tôi đã làm gì có lỗi với anh hả. Đồ tồi.

Cô đánh liên tiếp vào người anh, nói không ngừng.

– Anh tiếp cận tôi, khiến tôi yêu anh rồi trả thù tôi phải không. Vậy giờ anh vừa lòng chưa. Cái chết của em anh là lỗi của tôi thật sao. Anh nói thật lòng mình đi thật sự là lỗi của tôi sao. Tôi cũng là người bị rơi xuống nước. Vốn dĩ tôi không thể tự làm chủ mà. Anh có thể công bằng một chút với tôi không.

Anh im lặng mặc cô đánh, sức lực cô vốn dĩ không bằng anh, giờ lại kiệt sức nên đánh vào người anh chẳng khác nào bị một bịch bông đánh vào.

– Đồ khốn, nếu anh muốn trả thù cho em anh đến vậy, thì dùng dao đâm tôi luôn một nhát đi, không cần phải vứt tôi đến cái nơi ma quỷ này để hành hạ tôi.

– Nơi ma quỷ, em nói gì vậy.

– Không phải sao, không phải anh đưa tôi đến cải nơi quý ám này để hành hạ tôi sao, anh thành công rồi đấy.

– Ma sao, làm gì có ma ở đây.

– Có, rất nhiều. Ma to, ma nhỏ, ma nam, ma nữ. Rất đáng sợ.

Cô lại tiếp tục khóc to.

– Đồ chết bầm nhà anh, anh muốn đến với cô gái khác thì đi luôn đi, tôi với anh ly hôn. Đồ khốn kiếp…

Cô đánh mấy cái vào người anh. Nhưng do quá mệt không nói được hết câu đã ngất đi.

– Y Lan, Y Lan…

Anh vỗ mấy cái lên mặt gọi cô. Sờ trán biết cô đang sốt. Vội bế cô đặt lên giường.

– Trần Siêu gọi bác sĩ.

– Bác sĩ cô ấy thế nào rồi.

– Bị kiệt sức, lại do quá hoảng sợ cộng thêm bị nhiễm lạnh. Ngoài ra còn phải làm một vài xét nghiệm nữa. Tôi đã lấy máu đợi có kết quả sẽ thông báo. Giờ đã tiêm thuốc và truyền nước. Giờ tôi xin phép, mai sẽ quay lại. kiểm tra thêm cho cô ấy.

– Được cảm ơn ông.

Trần Siêu tiễn bác sĩ về.

Bác sĩ đi rồi anh quay lại giường ngồi xuống cạnh cô. Do sốt nên nhìn cô nhợt nhạt, môi khô khốc. Anh đưa tay vén những sợi tóc trên trán cô. Nhớ lại những gì cô nói, một cảm giác day dứt dâng lên trong lòng. Anh biết bản thân mình không hề vô cảm với cô. Nên cho dù tự nhằc bản thân cô là người hại em mình nhưng anh vẫn không thể xuống tay trả thù. Anh không thể tự dỗi lòng rằng anh đối với cô có chút không nỡ. Khi biết cô có chuyện đã không thể kìm nén mà tức tốc chạy đến.

– Cảnh Hàn, có ma, có ma.

Cô hôn mê giật mình hét lên.

– Y Lan đừng sợ, đừng sợ.

Anh ôm cô vỗ nhè nhẹ. Cô ôm chặt anh không buông. Khi thấy hơi thở cô trở lại bình thường anh mới nhẹ nhàng đặt cô nắm xuống rồi đắp lại chăn cho cô.

Vừa định rút tay ra thì cô lại túm tay anh thật chặt. Anh đành cứ để cô nằm tay mình. Nhẹ nhàng nằm cạnh cô. Cô tỉnh lại đã là hai ngày hôm sau. Cô mở mắt nhìn xung quanh.

– Tỉnh rồi sao, thấy trong người thế nào.

– Em không sao.

Nhận ra người vừa nói là ai nên cô thờ ơ trả lời rồi quay mặt nhìn qua cửa sổ.

Cảm giác được sự xa cách của cô, anh nhẹ bảo

– Vậy ngồi lên ăn chút gì đi, rồi lát bác sĩ khám lại cho em.
 
Chương 94


Chương 94

Người làm mang lên một bát cháo, anh đỡ cô ngồi dậy cầm bát cháo đút cho cô.

Cô nghiêng đầu không há miệng

– Em tự ăn, anh cứ để đó đi.

– Được rồi, đừng giận nữa, anh đút cho em ăn. Ăn xong có chuyện gì thì nói sau.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhưng cũng há miệng để anh đút cháo cho mình.

Cô vừa anh vừa nhìn anh rồi tự nhủ

– Hôm nay anh ấy rất lạ, sắc mặt rất điềm tĩnh ôn hòa. Chẳng lẽ anh ấy thấy có lỗi với mình. Chắc không phải chứ. Không được mình không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Không được để mắc lừa anh ấy nữa. Anh ấy có thể sẽ lại giả vờ thích mình để trả thù cho em trai anh ấy thôi. Mình không được mắc lừa lần nữa

Ăn xong anh đỡ cô nắm xuống rồi gọi bác sĩ khám lại cho cô.

Bác sĩ khám xong liền cùng anh ra ngoài nói chuyện.

– Em nghỉ ngơi trước đi, anh nói chuyện với bác sĩ một lát.

Cô không trả lời anh nằm quay người nhìn ra cửa số. Thấy cô không nói gì, anh quay người ra ngoài cùng bác sĩ vào thư phòng bên cạnh.

– Cô ấy thế nào, không vấn đề gì chứ.

– Bệnh tình của phu nhân không sao nữa rồi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Nhưng có việc này tôi muốn báo với ngài.

– Có chuyện gì.

– Qua kết quả xét nghiệm cho thấy phu nhân đã có thai. Vì vậy sau này nên chú ý tới sức khỏe của phu nhân một chút. Đừng để bị kích động như vậy nữa.

– Có thai, anh khẳng định chứ.

– Đây là kết quả xét nghiệm từ bệnh viện gửi cho tôi.

Bác sĩ đưa lại kết quả cho anh xem.

– Vậy hiện giờ đứa bé không sao chứ.

– Hiện giờ thì cả mẹ và con đều không sao. Nghỉ ngơi nhiều một chút là được.

– Được tôi biết rồi.

– Vậy tôi đi trước, có việc gì cứ gọi cho tôi.

– Cảm ơn anh.

Bác sĩ đi rồi anh ngồi lại thư phòng một lúc rồi về phòng cùng cô

Cô vẫn nằm nhìn ra cửa, anh ngồi xuống mép giường nhìn cô.

– Xin lỗi em, hôm đó đã không đi cùng em. Hôm đó trên đường ra sân bay thì công ty lại có việc nên anh phải hoãn và bay chuyến sau. Nếu biết sự việc như vậy anh đã để em bay chuyến sau cùng anh.

Cô nghe anh xin lỗi mình cảm thấy trong lòng nhẹ đi rất nhiều nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời.

– Không sao ông chủ có việc làm sao em dám trách. Một nhân viên nhỏ như em bay chuyến nào chẳng được. Chỉ trách mình học hành không giỏi nên không biết tiếng để giao tiếp.

Biết cô vẫn còn giận anh đưa tay vén tóc trước trán cô.

– Xin lỗi, lần sau sẽ không để xảy ra như vậy nữa.

Vốn là người không biết nịnh phụ nữ bao giờ, việc nói lời xin lỗi cũng là lần đầu anh làm. Nên ngoài nói xin lỗi anh cũng không biết phải giải thích gì thêm.

Nằm cả buổi sáng cô cũng thấy người bứt rứt muốn vẫn động một chút. Cô kéo chăn bước xuống giường. Cảnh Hàn đang ngồi xem tài liệu gần đó thấy vậy liền bảo.

– Sao không nghỉ thêm chút nữa đi. Em mới hết sốt thôi chưa khỏe hẳn đâu.

– Anh hôm nay không đến công ty sao.

– Uh, anh đã sắp xếp người làm rồi nên. ở nhà xem chút tài liệu là được. Em muốn ăn gì không.

Cô lắc đầu.

– Nằm lâu quá, em muốn ra ngoài một chút.

Không đợi anh trả lời cô đi ra khỏi phòng. Anh gấp tài liệu lại đi theo cô.

Cô đi dọc hành lang mắt nhìn lên các bức tranh trong lòng vẫn ám ảnh sợ.

– Đây là một tòa lâu đài cổ, những bức hình này đều là các nhà quý tộc nổi tiếng, và các danh nhân thời xưa. Nếu em không thích tôi sẽ bảo người bỏ chúng đi.

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh, nhưng không nói gì tiến đến chỗ cửa sổ nhìn ra vườn hoa.

– Muốn ra vườn hoa không, anh sẽ chỉ cho em.

– Được sao.

Anh nắm tay cô

– Đi, anh dẫn em đi xem.

Suốt dọc đường đi anh đều nằm tay cô, chỉ cho cô các phòng trong nhà.

Ra đến vườn hoa thì chỉ cho cô các loại hoa có trong vườn. Cô đi theo anh như người đang ở trên mây, cứ để mặc anh dắt mình đi. Người làm trong nhà gặp hai người là cúi chào.

Phía nhà ngang kia là nhà ở dành cho người làm ở đây. Buổi tối nếu cần họ, em nhấn chuông ở đầu giường họ sẽ đến. Cô gật đầu thầm nghĩ

– Ở, thì ra là vậy, thảo nào buổi tối cô không gặp bất kỳ ai

– Đi từ nãy chẳc cũng mỏi rồi em ngồi đây đi.

Anh dắt cô lại một chiếc bàn nhỏ trong vườn ngồi xuống.

– Chủ tịch, đám cưới cô Đàm ngày mai sẽ cử hành, ngài vẫn tham gia phải không ạ.

Anh nhìn sang cô hỏi

– Ngày mai là đám cưới em gái của Đàm Phong em tham gia được chứ. Nếu không khỏe thì cũng không cần đi cũng được. Em gái Đàm Phong, vậy không tham gia thật thất lễ. Em cũng khỏe rồi không sao đâu.

Anh gật đầu.

– Uh, vậy mai chúng ta đi.

Trợ lý Trần nghe vậy gật đầu coi như đã nhận lệnh.

– Vậy kế hoạch kiểm tra xưởng rượu ngài có muốn đi bây giờ không ạ.

– Thôi không cần.

– Anh có việc thì cứ đi đi không cần áy náy vì em đâu. Vốn dĩ em là trợ lý của anh theo anh ra ngoài làm việc giờ lại làm cản trở công việc của anh như vậy không hay lắm đâu.
 
Chương 95


Chương 95

– Được nếu em không muốn ở lại đây, vậy chúng ta đi xem xưởng rượu.

– Vậy để tôi tìm người đi cùng phu nhân.

– Không cần đâu.

Anh quay sang bảo cô

– Em cùng đi luôn đi.

Đến xưởng rượu anh nắm tay cô không buông dần có đi cùng anh xem vườn nho, rồi vào nhà máy chế biến. Cô như lạc vào một thế giới khác. Vốn nghe nói về sự nổi tiếng của rượu vang

của Pháp nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy mới hiểu vì sao rượu của Pháp lại nổi tiếng đến vậy. Tất cả mọi người đều nói bằng tiếng Pháp có chẳng hiểu gì nhưng rất may Cảnh Hàn đi cùng cô thỉnh thoảng lại ghé tai dịch lại cho có để có hiểu.

Quản lý xưởng rượu mời anh và có thứ rượu nho anh cầm ly rượu bảo cô:

– Em chỉ cần nhấp mỏi thôi không cần uống.

Đến bữa tối mọi người mời ăn tối nhưng sợ có mệt nên anh từ chối không đi mà đưa cô trở lại lâu đài.

Hai người ăn tối dưới ánh nến lung linh. Không gian lãng mạn này thật khiến con người không thể không sống trong một chút ảo tưởng.

Cô tự dưng nghĩ đến mình không khác gì một nàng công chúa đang ở trong một tòa lâu dài cùng một hoàng từ đẹp trai khôi ngô. Cô bất giác mỉm cười nhìn anh không chớp mắt.

– Anh biết là mình rất đẹp trai, cuốn hút nhưng em có thể đứng không cần kiêng kỵ mà nhìn anh như vậy chứ. Tập trung ăn đi.

Cô giật mình đó mặt cúi xuống nhìn phần ăn của mình

– Anh thật không biết xấu hổ.

Anh mỉm cười không trêu cô nữa. Nếu còn trêu nữa chắc cô sẽ không ăn nồi cơm.

Ăn xong anh về thư phòng giải quyết công việc, còn cô về phòng tắm rửa xong nên giường năm. Nhưng ám ảnh về những ánh mắt đáng sợ trong lâu dài khiến cố tràn trọc không yên. Mãi đến khi anh về phòng năm cùng, cô mới yên tâm ngủ ngon lành.

– Anh, anh đến rồi.

Khi hai người vừa đến tiệc cưới, một cô gái nhào đến ôm Cảnh Hàn. Cô nhận ra chính là cô gái mà cô đã thấy trên màn hình lần trước . Hai người bọn họ thật sự thân thiết đến thế sao

– Được rồi Đàm Tuyết, hôm nay thành hôn rồi đừng như trẻ con nữa biết chưa.

Anh cưng chiều véo nhẹ mũi Đàm Tuyết một cái.

– Người ta đầu có trẻ con, chỉ có các anh luôn coi em là trẻ con thì có.

Đàm Tuyết nũng nịu ôm tay Cảnh Hàn. Cô đứng sau nghe rõ họ nói gì

– Đàm Tuyết, kết hôn, chẳng lẽ cô ấy là em của Đàm Phong.

– Anh, chị ấy là ai vậy.

– Lại đây anh giới thiệu hai người với nhau .

– Y Lan đây là Đàm Tuyết em gái của Phong. Là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Anh quay sang Đàm Tuyết nói

– Cô ấy là Diệp Y Lan, vợ anh

Đàm Tuyết tươi cười nắm tay cô

– Chào chị, em đã nghe các anh ấy nói về chị. Cảm ơn chị đã đến đây hôm nay.

– Chào em, chúc mừng em.

– Hai người vào trong đi.

Cảnh Hàn ôm ngang eo cô, cùng cô đi vào trong. Du Hạo và Đàm Phong đang nói chuyện rất vui vẻ.

– Ô ! Xin chào bạn Cảnh Hàn thân mến. Mình nghe nói dạo này bạn bận rộn lắm hả.

– Cậu lại có ý gì đây.

– Hô hô ý gì là ý gì chẳng qua thấy tin tức về cậu trên mạng cũng khá hot đấy.

– Mình chẳng quan tâm mấy báo lá cải đó. Toàn bọn vô công rồi nghề.

– Ha ha. Á chào em gái xinh đẹp. Nghe nói bạn anh bận quá không chăm sóc tốt khiến em bị ốm hả, đã khỏe lại chưa.

– Em không sao.

– Ây da tên đầu gỗ này thật chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thật là làm mất mặt đám đàn ông tụi anh. Em nên trừng trị cho hắn một trận để lần sau mới nhớ.

Cô không nói gì chỉ mỉm cười

Trong lòng cô một cảm giác như nhấc được táng đá đè nặng trong lòng. Lại có chút day dứt vì hiểu lầm anh.

– Cậu không được khỏe à, không sao chứ.

Mẫn Quân lo lắng hỏi cô

– Mình khỏe rồi không sao đâu. Rất vui vì được gặp các cậu ở

đây.

– Mình thì không thế không sang đây rồi, Còn Giai Tuệ thì sao ta

Mãn Quân liếc liếc Giai Tuệ

– Ờ thì là .. mình bị ép chứ bộ. Tên vô lại kia giữ hộ chiếu của mình. Nói anh ta thiếu bạn gái đi cùng dự đám cưới nên bắt mình đi cùng.

– Oh hoá ra là vậy

Cả Y Lan và Mãn Quân cùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
 
Chương 96


Chương 96

Sau đám cưới đoàn người của Du Hạo và Đàm Phong quyết định ở lại thêm một hôm trước khi về nước nên đến lâu đài cổ chơi. Mọi người cũng tụ tập mở tiệc ngoài trời.

Ba cô gái vừa nướng thịt vừa thì thầm.

– Y Lan nhìn tình hình này có vẻ giữa cậu và Phương Cảnh Hàn đúng như câu” ngọt ngào như mật ong” hả.

– Bây giờ mình chỉ mong mọi thứ mình đang có được bền lâu.Ở bên cạnh anh ấy mình phát hiện ra anh ấy cũng không phải là người lạnh lùng, vô cảm. Anh ấy luôn mang lại cảm giác an toàn đến nổi mình cảm giác mình muốn lệ thuộc muốn dựa vào anh ấy.

Có vừa nói vừa nhìn về phía mấy người đàn ông đang ngồi. Cô lắc đầu xua đi những điều không tốt lành vừa thoáng qua trong đầu

– Được rồi đừng nói về mình nữa nói về các cậu đi. Mãn Quân thì quá rõ ràng rồi, vậy cậu với anh Du Hạo là thế nào đây.

– Phải đó, khai mau, Cậu. định giấu bọn tớ đến khi nào.

Mân Quân cũng hùa theo.

– Mình và tên vô iại kia hả, mình không thèm yêu hắn đâu, là hắn cứ dính lấy mình không buông chứ bộ. Lại còn lừa giữ hết giấy tờ của mình bắt mình đi đâu cũng bắt mình phải đi theo hắn

– Vậy sao, mình lại thấy là có người tự nguyện theo người ta đi khắp nơi. Còn rất vui về để người ta bỏ bô giờ thiệu là người yêu nửa kia.

– Hư mình thèm vào, loại đàn ông cứ hề gặp phụ nữ là tán còn lâu mình mới thèm để ý. Các cậu có thấy lúc ở đám cưới không cô nào anh ta cũng khen người ta là xinh đẹp, rồi thế hiện ga lăng giúp đỡ người ta.

– Mình lại thấy chẳng qua là người ta tính tình vui vẻ, hào phóng thôi, với lại anh ta cũng đâu có nói những người phụ nữ kia là người yêu anh ta nhỉ.

Y Lan gật đầu tán thành với ý kiến của Mãn Quân.

– Phải đó, mình cũng thấy vậy.

– Tóm lại mình sẽ không thèm yêu cái đồ ngựa đực đó.

– Ồ, vậy mất đừng có tiếc nha

Y Lan và Mãn Quân mỉm cười gian xảo liếc Giai Tuệ.

– Mình đây mới không thèm tiếc. Ngày mai về rồi mình sẽ đòi lại hộ chiếu của mình. Từ nay không thèm liên quan đến anh ta.

– Không quan tâm đ ến ai vậy?

Du Hạo từ xa đi lại tác phong rất tao nhã.

Giai Tuệ thấy vậy đó mắt nổi đóa.

– Là không quan tâm tới anh đó được chưa.

Nói rồi có cầm dĩa thịt đã nướng mang ra bản.

Du Hạo nhún vai tỏ ý không hiểu.

– Cô ấy sao vậy.

Cả Y Lan và Mãn Quân không nhịn được mỉm cười lắc đầu.

– Không sao, không sao. Là ăn nhầm phải giấm.

Đêm đó cả hội ngủ lại lâu đài. Giai Tuệ đến phòng Du Hạo gõ cửa.

– Vào đi.

Du Hạc đang đứng ở cửa số nhìn ra ngoài. Giai Tuệ tiến lại gần.

– Mau đưa hộ chiếu cho tôi.

– Sao vậy, chẳng phải tôi đã nói chúngta sẽ có rất nhiều việc cần đi với nhau nên tôi sẽ giữ hộ chiếu giúp em luôn cho tiện

sao.

– Vệ công việc tôi và anh nếu cần đi với nhau tôi sẽ tự khác đưa hộ chiếu. Từ nay về sau tôi sẽ không đ i cùng anh vì việc cá nhân. Anh mau trả lại hộ chiếu cho tôi.

Du Hạo mỉm cười tiến lại gần cô

– Vậy tôi không trả thì sao.

– Anh… anh đúng là đồ lưu manh. Mau trả hộ chiếu lại cho tôi.

Tôi không muốn đi đầu cùng anh hết.

Du Hạo tiến thêm bước nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Giai Tuệ thấy vậy lùi lại để cách xa anh một chút

– Anh làm gì mà đứng gần tôi quá vậy. Mau đưa hộ chiếu cho tôi.

Du Hạo bước thêm bước nữa ẩn có đứng tựa lưng vào bức tường đằng sau.

– Em có biết phụ nữ khi tức giận cũng rất xinh đẹp không.

– Xinh… xinh đẹp cái gì. Tránh ra tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh. Mau trả đồ cho tôi.

Giai Tuệ cảm giác anh rất nguy hiểm, nên muốn nhanh chóng lấy đồ để đời đi.

– Phụ nữ xinh đẹp không nên tức giận, sẽ không tốt.

– Anh nói linh tinh gì đó, mau trả đồ cho tôi. Tôi không phải loại con gái cho anh tán tỉnh đâu. Anh tìm lầm người rồi.

– Em đang ghen

– Ghen tuông gì ở đây, tôi mới không thèm ghen. Anh tránh xa ra.

Cô đẩy Du Hạo một cái nhưng anh như bức tường thành vẫn đứng chắn trước mặt cô.

– Sao hả, chẳng phải chúng ta đi với nhau như vậy rất vui vẻ sao.

– Vui cái đầu anh ý. Anh đi tìm cô gái khác mà vui. Mà tôi cấm anh trước mặt người khác nói tôi là người yêu của anh. Tôi không phải người yêu của anh rõ chưa.

– Vậy tôi nên giới thiệu em thế nào. À…

Anh gật gù

– Là bà xã phải không.

– Cái gì, ai thèm làm vợ anh. Cái loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa th@n dưới như anh tôi không thèm.

– Hử, em nói lại xem

Cảm nhận sự tức giận của anh, cô thoáng chột dạ vì mình quá lời nhưng vẫn cố cứng miệng.

– Không phải sao, tôi nói sai à, anh là loại đàn ông gặp cô nào cũng tán tỉnh được. Không phải thể sao.

Du Hạo chép miệng lắc đầu. Đưa tay chạm vào môi cô

– Cái miệng này của em nó rất không ngoan, rất đáng bị trừng phạt

– Gì hả, đồ lưu.…

Lời nói chưa dứt đã bị anh chặn miệng có lại.

Cô đứng hình mở to mắt nhìn khi bị anh bất ngờ hôn. Cô sực tỉnh cắn anh một cái khiến anh phải buông cô ra.

– Đồ lưu manh!!!

Nói rồi cô bỏ chạy ra khỏi phòng.
 
Chương 97


Chương 97

Bên này Y Lan nằm mãi không ngủ được. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lắng nghe hơi thở trầm ổn của anh. Cô chỉ mong thời gian sẽ ngừng lại ởthời khắc tươi đẹp này. Cô nhẹ vén chăn ngồi dậy, đi lại cửa số đứng nhìn ra bầu trời ngoài kia. Ngày mai họ sẽ trở về nước rồi. Liệu khi trở về anh có lại như lần trước thay đổi tình cảm của bản thân không. Cô nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp trước đây khi hai người ở nước ngoài. Anh thật sự là một người đàn ông ấm áp. Cô giật mình khi cảm nhận hơi thở quen thuộc và một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau.

– Tại sao còn chưa ngủ, thức khuya không tốt đâu.

Có mỉm cười.

– Làm anh thức sao, xin lỗi

Anh cúi mặt thật sâu vào tóc cô

– Có tâm sự sao.

Cô gật đầu

– Mai đã về rồi, chỉ là có chút không nỡ.

– Sao vậy, em chưa muốn về sao. Vậy ở lại thêm một thời gian nữa.

– Như vậy sao được, còn công việc nữa. Với lại ở bao lâu thì cũng sẽ đến lúc phải về thôi.

Có ngả đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim

anh.

– Cảnh Hàn chúngta có thể cứ mãi như thế này không.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô, đặt một nụ hôn lên tóc có im lặng không trả lời cô.

– Cảnh Hán có lời này rất muốn nói với anh.

– Lời gì vậy.

– Xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì hiểu lầm anh.

– Xin lỗi, vì điều gì?

Có mỉm cười nói thật

– Hôm sang đây em đã nhìn thấy anh và cô Hàn trên một màn hình ở đường lúc đó hai người rất thân thiết. Về sau không gặp được anh em cứ nghĩ anh muốn đưa em nhốt ở đây để trả thù, còn mình thì đi gặp gỡ cô gái khác.

Anh mỉm cười giả vờ cốc cô một cái.

– Ở đâu có cái lý lẽ vô lý đó hả? Anh nhốt em hồi nào. Anh cho người đón em ở sân bay rồi đưa em về đây. Có người chăm sóc em mà.

Cô xoa đầu chu môi.

– Họ đâu nói cho em biết, lại không liên lạc được với anh mà.

Nghe giọng nũng nịu của cô, khiến anh mềm lòng đưa tay ôm cô vào lòng

– Được rồi, là lỗi của anh. Lần sau sẽ không thế nữa.

Có ngước mắt nhìn anh cảm thấy rất lạ.

Anh cúi nhìn cô

– Sao hả, tự nhiên nhìn anh với ánh mắt đỏ.

– Anh có chuyện gì sao, gần đây anh rất lạ.

Anh mỉm cười cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô. Rồi áp trán mình vào trán cô

– Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chăm sóc thật tốt bản thân là được rồi. Hiểu không.

– Uh

Cô đưa tay ôm cổ chủ động hôn anh. Lúc đầu Cảnh Hàn bất ngờ sau anh biển bị động thành chủ động hôn trả lại cô.

Do có thai nên cô ngủ khá nhiều.

– Cảnh Hàn, em buồn ngủ quá, Không hiểu sao dạo này em rất

hay buồn ngủ.

Anh quàng tay qua ôm cô ngả đầu lên vai mình

– Vậy em ngủ đi, lát máy bay hạ cánh anh gọi em.

Khi có tỉnh lại thấy mình đang trên xe.

– Cảnh Hàn chúng ta đến nơi rồi sao.

– Uh. Xe sắp về đến biệt thự rồi.

– Sao anh không gọi em dậy.

– Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ. Bây giờ em về trước đi.

Anh qua công ty có việc.

– Em qua công ty cùng anh

– Không cần đâu, từ mai em cứ nghỉ ở nhà cho khỏe. Tạm thời đừng đến công ty.

– Em khỏe mà. Em không muốn ở nhà đâu.

Biết không nói được có nên anh nhân nhượng một chút.

– Được rồi, hôm nay cứ nghĩ đã, mai tỉnh sau.

Cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp.

Về đến biệt thự anh dẫn người làm nấu đồ bổ cho cô Anh đi rồi có định nghỉ một chút rồi thiết kế mấy bộ đồ nhưng nằm rồi liền ngủ quên đến tận bữa tối

– Trần Siêu, từ mai tạm thời cậu đi theo cô ấy để tránh xảy ra chuyện không hay. Nếu lúc nào bận thì cứ thêm vệ sĩ đi theo.

– Vâng. Chủ tịch không định nói cho phu nhân biết sao.

– Tạm thời chưa thể nói, để tôi suy nghĩ đã. Có lẽ nói ra bản thân cô ấy sẽ có ý thức tự bảo vệ mình. Nhưng giờ tạm thời chưa thể nói. Cậu cứ người theo cô ấy, giữ mồm giữ miệng, cẩn thận một chút.

– Vâng.
 
Chương 98


Chương 98

– Đã tối rồi sao. Mình lại ngủ quên rồi. Không biết Cảnh Hàn đã về chưa

Cô ngồi lên vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống lầu.

– Thiếu phu nhân, người có muốn ăn tối luôn không ạ.

– Cảnh Hàn vẫn chưa về sao chú.

– Thiếu gia đã về rồi, đang ởtrong phòng làm việc.

– Vậy để cháu lên tìm anh ấy.

Có lên lầu mở cửa vào thư phòng tìm anh.

– Cảnh Hàn, anh về rồi sao.

Đang ký tài liệu anh liền ngẩn lên nhìn cô.

– Vào phòng thấy em đang ngủ nên không gọi em. Đói chưa chúng ta đi ăn.

– Uh.

Anh gấp tài liệu lại nắm tay cô xuống phòng ăn.

– Oa ! Nhiều đồ ăn vậy.

– Ăn đi, em cần bồi dưỡng thật nhiều, anh thấy sức khỏe em không tốt lắm đâu.

– Anh định biến em thành một bà béo hả. Không được em không muốn béo đâu.

Anh gắp cho cô miếng sủi cảo hải sản

– Ăn đi, em có béo anh cũng không để ý đâu.

Cô cười đưa miếng sủi cảo lên miệng nhưng vừa cắn được một miếng cô liền có cảm giác buồn nôn liền bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Nón một trận xong có th ở dốc ngẩng lên. Thì nhận được cốc nước từ anh.

– Uống nước đi. Em không sao chứ.

– Em không sao. Gần đây chắc dạ dày có vấn đề hay sao mà

em luôn cảm thấy đầy bụng, thỉnh thoảng còn muốn nôn nữa.

– Do em chưa khỏe hẳn đó. nghỉ một lát rồi hãy ăn.

– Uh, em lên phòng nghỉ chút

Cảnh Hàn đưa cô lên phòng rồi quay xuống dặn người làm nấu cho có ít đồ ăn thanh đạm. Xong xuôi anh ngồi ở phòng khách suy nghĩ

– Càng ngày tình trạng nghén của cô ấy càng tăng. E rằng sẽ không giấu được lâu nữa rồi.

Ở nhà thêm hai tuần nữa có không chịu được buồn nên hẹn Giai Tuệ và Mẫn Quân đi ăn.

– Trời ơi, bà Phương từ hôm về đến nay giờ mới chịu ló mặt ra đấy.

– Là Cảnh Hàn lo mình chưa khỏe hẳn nên cứ bắt mình ở nhà.

– Vậy cậu khỏe không

– Cũng đỡ rồi, chỉ thỉnh thoảng bị dạ dày nên khó chịu thôi. Cảnh Hàn cũng mời bác sĩ khám rồi. Không sao.

– Xem ra Phương Cảnh Hàn rất yêu chiều cậu. Giờ đi đâu cũng có người bảo vệ ha.

Ba cô gái vừa gọi món vừa nói chuyện

– Mình đang đau đầu vì chuyện đó đây. Không hiểu sao bây giờ Cảnh Hàn bắt vệ sĩ đi theo mình. Làm mình không quen.

Bên này vệ sĩ thông báo lịch trình của cô cho trợ lý Trần

– Chủ tịch, phu nhân đang đi ăn với bạn.

– Uh..

– Người của chúng ta cứ đi điều tra đã có chút manh mối. Khi nào được rõ ràng sẽ báo lại ạ.

– Được bảo bọn họ nhanh lên. Tôi muốn có thông tin càng sớm càng tốt.

– Vâng, tôi biết rồi.

Bên này bồi bàn mang đồ ăn lên.

– Ăn thôi, chúng ta cùng tận hưởng cuộc sống nào.

Y Lan vừa động đũa mùi thức ăn sộc lên mũi khiển có ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Mẫn Quân và Giai Tuệ lập tức chạy theo.

Nôn một trận xong, quay lại bàn cô ngồi th ở dốc.

– Y Lan cậu có sao không, đã đi khám chưa.

– Bác sĩ nói rồi mình không sao. Chắc lại bị dạ dày thòi.

– Mặt cậu tái xanh rồi kìa mình nghĩ hay cậu đến viện đi.

– Thôi chắc không sao đâu.

Mẫn Quân nhíu mày nghĩ

– Y Lan mình nghĩ không đơn giản là dạ dày đâu. Hay là cậu

Cả hai cô gái cùng nhìn Mẫn Quân

– Có khi nào cậu có thai không.

– Có thai..

– A phải rồi..

Giai Tuệ vội bảo

– Lần trước khi chị họ mình có thai đến nhà mình chơi cũng hay bị như vậy liệu có phải cậu cũng có…

Y Lan hoang mang

– Chắc không phải đâu bác sĩ khám rồi mà, đâu có nói.

– Kinh nguyệt của cậu thế nào

– Mình không nhớ hình như tháng này chưa có.

– Trời ơi xấu hổ cái gì chúng ta cùng là con gái. Cậu nghĩ kỹ đi.

Cậu và Phương Cảnh Hàn đã xảy ra chuyện đó anh ta là người đàn ông bình thường, cậu cũng vậy. Bọn cậu có dùng biện pháp phòng tránh không. Nếu không có thì khả năng có thai rất cao.

– Hay bọn mình đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.

– Chắc không phải đâu, Cảnh Hàn cũng mời bác sĩ khám rồi.

Chắc do vừa rồi bị ốm nên cơ thể không khỏe đấy

– Nếu không đi cùng bọn mình, cậu bảo Phương Cảnh Hàn đưa cậu đi khám đi cho chắc.

– Uh.

Trên đường về có băn khoăn mãi…

– Nếu mình có thai mấy lần trước bác sĩ khám chẳng lẽ không phát hiện ra.

Cô kêu lái xe dừng lại ở gần hiệu thuốc,cô quyết định mua que thử xem sao. Về nhà cô quyết định thứ và hồi hộp chờ đợi kết quả.

– Chủ tịch phu nhân đã về rồi ạ. Nhưng trước đó cô ấy đã ghé hiệu thuốc.

– Cô ấy đã mua gì.

– Khi mua xong quay ra thì chỉ thấy cô ấy cầm túi bóng không rõ là mua gì. Người của ta vào hỏi nhưng chủ hiệu thuốc không tiết lộ.

– Được rồi

Cô thần thờ bước ra khỏi nhà vệ sinh tay cầm theo que thử dơ lên nhìn chiếc que hiện hai vạch đó chót rõ ràng.

– Có thai rồi. Mình có thai rồi. Là con của mình và Cảnh Hàn.
 
Chương 99


Chương 99

– Tại sao những lần khám trước bác sĩ không nói, chẳng lẽ họ không khám ra là mình có thai. Nếu biết tại sao họ lại không nói

Cảnh Hàn, liệu anh ấy có biết không.

Lúc này có thật sự bối rối. Sau tất cả mọi thứ xảy ra cô đã không còn suy nghĩ đơn giản như trước nữa.

– Liệu có phải việc này là do anh chỉ đạo không. Không, không! Nhỡ mình nghi oan cho anh ấy như lần trước thì sao. Nhỡ bác sĩ nhầm lần thì sao, vậy lần trước mình có uống thuốc, rồi còn bị sốt nữa. Vậy không biết có nguy hiểm gì cho đứa bé không.

Càng nghĩ cô càng rối hơn.

– Cảnh Hàn nghĩ gì khi biết mình có thai, liệu anh ấy có thích đứa bé này không. Hay anh ấy không thích nó.

Cô đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng điều có muốn biết nhất là Cảnh Hàn nghĩ gì khi cô có con với anh.

– Không được mình cần đến bệnh viện trước sau đó sẽ nói chuyện với anh ấy. Mình không muốn lại hiểu lầm anh ấy nữa.

Cô cầm túi đi thẳng ra ngoài, vệ sĩ trong nhà thấy cô đi mà không gọi. Họ vội vàng đuổi theo. Nhưng lần này cô không muốn mọi chuyện có làm đều được họ thông báo trước cho anh. Cô chạy ra đường vầy xe đi. Những người vệ sĩ bị bất ngờ nên đuổi theo không kịp. Vội vàng gọi cho trợ lý Trần.

Cảnh Hàn đang họp nên trợ lý Trần không dám vào bảo cho anh, liền sai người điều tra qua hãng xe taxi mà có gọi.

Sau khi nhận kết quả từ bác sĩ, cô đã mang thai được 8 tuần.

Cô thở phào nhẹ nhõm vì bác sĩ thông bảo em bé hoàn toànkhỏe mạnh.

Giờ cô muốn biết Cảnh Hàn nghĩ gì về việc này, anh có liên quan đến việc giấu và việc có mang thai không. Cô bắt xe đến Phương thị.

Bước vào tòa nhà, cô rất dễ dàng qua cửa vì cô là nhân viên ở đây nên cô nhanh chóng lên thẳng phòng anh.

Cảnh Hàn đang ngồi nghe trợ lý báo cáo lại.

– Chủ tịch lúc nãy vệ sĩ có báo lại là không rõ phu nhân có việc

gì đã hốt hoảng ra ngoài tự gọi xe và không cho vệ sĩ đi theo.

Cảnh Hàn đang ký tài liệu ngẩng lên.

– Điều tra ra cô ấy đi đâu chưa.

– Qua điều tra từ hãng xe mà phu nhân gọi thì chiếc xe trở phu nhân đã đến bệnh viện.

– Bệnh viện, chẳng lẽ cô ấy đã…. biết.

– Có cần điều tra ở bệnh viện không ạ

– Không cần, sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi. Chú ý an toàn là được.

– Còn chuyện này nữa ạ. Cô Lam Ngọc trả lời phóng viên rằng ngài và cô ấy sắp kết hôn, còn hàm ý bóng gió về việc có con với ngài.

Y Lan đ i qua phòng thư ký, mọi người thấy cô liền hỏi thăm.

– Cô khỏe hẳn chưa. Nghe nói cô xin nghỉ dài hạn do sức khỏe.

– Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn. Chủ tịch ở trong văn phòng chứ.

– Đang nói chuyện với trợ lý Trần.

lý Trần.

– Vậy tôi đi trước nhé, có gì gặp nhau sau.

– Bye

Cô đi đến trước cửa phòng thì nghe được giọng anh nói.

– Có con thì đã làm sao, cô ta tưởng cô ta xứng đáng làm mẹ của con tôi sao. Liên hệ bác sĩ Vương tôi cần ông ta xử lý vụ này.

Bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa bỗng siết chặt, cô bước lùi lại phía sau không bước vào nửa.

– Con, như vậy là anh đã biết chuyện mình có thai và giấu mình.

Anh muốn làm gì đây.

Cô nhấc chân định bước thẳng vào hỏi anh. Nhưng lý trí lại giữ chân cô lại.

– Không được. mình không thế để anh ấy biết mình biết chuyện này. Nhớ anh ấy bắt mình bỏ đứa bé thì sao. Mình không thể mất con được.

Cô lập tức quay người chạy ra thang máy.

– Ủa , Y Lan sao có chạy nhanh vậy.

Nghe tiếng động ở ngoài trợ lý Trần chạy ra xem thì cô đã chạy vào thang máy rồi.

– Chủ tịch, là phu nhân cô ấy vừa ở ngoài cửa nhưng lại chạy đi rồi.

Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy chạy theo ra ngoài.

Ngồi trên xe taxi có hoảng hốt suy nghĩ xem mình cần làm gì bây giờ. Đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc bảo vệ đứa con ở trong bụng. Cô đưa tay xoa nhẹ bụng mình.

– Con à ,chúng ta phải làm gì bây giờ. Không thể để ba con tìm được chúng ta, mẹ sẽ bảo vệ con, cố gắng lên con nhé.

Xe về đến biệt thự cô vội vã chạy lên phòng thu dọn một số đồ cá nhân, lấy giấy tờ cho vào túi rồi nhanh chóng xuống lầu đi luôn.

– Phải nhanh lên, nhất định anh ấy sẽ không nghĩ mình quay về đây, trong lúc anh ấy chưa kịp về mình phải đi ngay, nếu để anh ấy về kịp mình sẽ không thể đi được.

Vừa xách túi xuống đến sân quản gia và vệ sĩ thấy vậy chạy lại cản cô.

– Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu, để tôi bảo thiếu gia cho người đưa cô đi.

– Tránh ra, tôi tự đi.

Cô đẩy đám người đang cản mình ra

Quản gia thấy vậy liền gọi điện cho ông chủ. Đám vệ sĩ biết cô đang có thai nên chỉ dang tay cản cô lại, chứ không dám động vào cô.

– Các người mau tránh ra, tôi cần đi ra ngoài không cần các người đi theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom