Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 100


Chương 100

– Thiếu phu nhân, có đừng làm khó chúng tôi, Thiếu gia đã dặn chúng tôi trông chừng cô. Cô muốn đi thì để mấy anh em này đưa cô đi.

Lão quản gia cố gắng nhỏ nhẹ khuyên cô.

– Không cần, các người tránh ra là được rồi.

Cô rất sốt ruột, vì càng kéo dài cô càng khó đi.

Cô đẩy mấy vệ sĩ giằng mạnh lại túi của mình cố gắng đi thật nhanh.

Mấy vệ sĩ đều là người xuất thân học võ sự kiên nhẫn có giới hạn, nên khi cô cố chạy họ chỉ đành mỗi người một bên kéo cô quay trở lại.

Thấy vậy cô càng vùng vẫy giằng co, trong đầu có lý trí lúc này chỉ xoay quanh đứa con, làm thế nào để bảo vệ con. Cô sợ Cảnh Hàn sẽ ép có bỏ đứa bé.

– Buông tôi ra, các người mau bỏ tôi ra. Tôi cần phải rời khỏi đây.

Nhưng những vệ sĩ này họ như những người máy, đối với họ chỉ có ông chủ mới khiến họ nghe lời

– Y Lan.

Một giọng nói khiến tất cả mọi thứ dừng lại. Cô nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Người đàn ông với khí thế cường hãn đang bước xuống xe. Tất cả vệ sĩ cúi đầu nhường đường cho anh.

Nhìn thấy anh đang bước lại phía mình, mọi thứ với cô tưởng chừng như sụp đổ. Cô đưa tay ôm bụng cố bảo vệ cho đứa con bé bỏng của mình.

Cảnh Hàn tiến lại gần cô, có hoảng sợ lùi lại mấy bước loạng choạng suýt ngã, rất may anh nhanh tay đỡ được cô.

– Đã xảy ra chuyện gì, em đang muốn đi đâu.

Cô biết giờ đây nếu anh không đồng ý cô sẽ không thể đi được

Nước mắt cô bắt đầu không ngừng tuôn rơi.

– Cảnh Hàn, em xin anh để cho em đi đi. Em không muốn mất con. Anh không cần nó cũng không sao. Em sẽ mang nó đi thật xa để anh không phải nhìn thấy nó.

Anh ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lưng cô.

– Được rồi, em nói linh tinh cái gì đó. Vào nhà đã có gì nói sau.

Anh quay sang nói với quản gia

– Gọi bác sĩ Vương đến đây

– Không, em không muốn. Em rất khỏe không muốn gặp bác sĩ

Cô hoảng hốt kêu lên sợ anh sẽ kêu bác sĩ đến bỏ đứa bé.

Có nắm tay anh cầu xin

– Cảnh Hàn dù sao đứa bé cũng là con anh, để em giữ lại đứa bé được không.

– Y Lan! Ai nói anh sẽ bỏ đứa bé hả.

– Không…. không phải anh không thích nó muốn bỏ nó sao.

– Ai nói vậy, giờ vào nhà trước đã rồi nói.

Anh ôm cô vào nhà. Để có ngồi lên ghế và gọi người làm lấy cho cô một ly sữa.

– Mau uống sữa đi.

Cô ngoan ngoãn uống sữa.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, anh ngồi xuống cạnh cô nắm tay cô nói.

– Lẽ ra anh nên nói cho em biết mình có thai sớm hơn. Xin lỗi em

– Ngay từ đầu anh đã biết rồi phải không

Cô ngẩng lên hỏi anh.

– Uh

Anh gật đầu không phủ nhận.

– Hôm em bị ngất ở Pháp bác sĩ đã nói cho anh biết.

– Vậy tại sao anh không nói cho em biết.

– Là anh cần một khoảng thời gian để suy nghĩ, xác định lại tình cảm của mình. Anh sợ rằng em sẽ nghĩ anh vì đứa bé mới đối xử tốt với em. Cũng biết không thể giấu được lâu, nhưng không ngờ em lại biết nhanh như vậy, lại còn nghĩ anh muốn bỏ đứa bé.

Cô trầm tư kể lại.

– Hôm nay em đi ăn với hội Giai Tuệ bọn họ hỏi có phải em có thai không. Lúc này em mới chú ý cơ thể mình gần đây có nhiều điều khác lạ. Em qua hiệu thuốc mua que thử, em thật sự bối rối nghĩ rất nhiều thứ: nào là anh biết chuyện này không, tại sao mấy lần bác sĩ khám lại không nói, tại sao anh lại giấu em, nếu anh không biết vậy lúc em ốm uống thuốc như vậy đứa bé có bị gì hay không, rồi anh có muốn em sinh đứa bé ra không.

– Vậy sao em không hỏi anh.

– Em nghĩ mãi cuối cùng đến bệnh viện khám trước, bác sĩ nói đứa bé khỏe mạnh em mới yên tâm. Liền qua công ty định hỏi anh. Thì nghe anh nói với trợ iý Trần là không muốn đứa bé, muốn gọi bác sĩ xử lý nó. Em thật sự rất hoảng sợ.

Cô quay sang nắm tay anh.

– Cảnh Hàn em không muốn mất đứa con này. Anh để em giữ con đi nha. Được không.

Anh ôm cô vào lòng.

– Đồ ngốc, nó cũng là con anh, làm sao anh lại bỏ nó được.

– Thật không.

– Em không tin anh sao. Nếu thật sự anh muốn bỏ nó anh đã làm từ khi còn ở Pháp cần gì phải để đến tận bây giờ. Cái thai ngày càng to rồi cũng không thể bỏ nữa.

– Em thật sự đã nghĩ anh sẽ không cho em giữ lại đứa bé này lúc nghe anh nói với trợ lý Trần như vậy

Mắt cô dưng dưng lệ

Anh cốc đầu cô một cái.

– Á! Đau em

– Đồ ngốc lúc đó anh đang nói đến việc khác. Được rồi nếu em cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của anh rồi. Vậy từ bây giờ chỉ cần lo chăm sóc cho bản thân thật tốt để sinh ra một em bé mập mạp trắng trẻo rõ chưa.
 
Chương 101


Chương 101

Cô cảm thấy mình như người đang nằm mơ. Đứa con này đến với có thật bất ngờ. Nó như một món quà mà ông trời đã ban cho cô.

Cô đứng nhìn bầu trời đầy sao lung linh, mỉm cười thầm cảm ơn ông trời đã rất chiếu cố đến mình.

Một vòng ôm mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô.

– Đang nghĩ gì vậy, đứng đây gió lớn không tốt lắm đâu, đi ngủ đi

Cô ngả đầu tựa vào ngực anh, so với những người con gái khác cô là một cô gái có thân hình không hề thấp nhưng khi đứng cạnh người đàn ông này cô thấy mình thật nhỏ bé.

– Em không muốn ngủ, cũng không dám ngủ.

– Sao vậy. tại sao iại không dám ngủ.

– Em cảm thấy mình như đang nằm mơ, sợ ngủ rồi khi tỉnh dậy ông trời sẽ lấy lại mọi thứ tốt đẹp trong giấc mơ của em. Em lại không muốn mất nó.

Anh ôm cô thật chặt.

– Em mơ thấy gì, có anh trong giấc mơ của em không.

– Cảnh Hàn anh chính là giấc mơ của em, còn có con của chúng ta nữa.

Anh mỉm cười hôn lên tóc cô.

– Tại sao lại là mơ, giấc mơ thường không có thật.

– Chính vì em sợ nó không có thật nên rất sợ nó sẽ mất đi. Cảnh Hàn có phải em đang nằm mơ không. Chẳng phải anh không thích em, sao bây giờ lại thay đổi.

– Con người ai chẳng sẽ đến lúc sẽ phải thay đổi. Chẳng lẽ em không thế sao. Anh nhớ là trước đây có người một mực yêu tên Huỳnh Đông gì đó mà nhỉ.

– Em và Huỳnh Đông quen nhau rất đơn thuần, thường xuyên gặp nhau ở trường, tham gia các hoạt động tập thể cũng chung đội, bạn bè luôn cho rằng chúng em là một cặp. Em cũng không có nhiều mối quan hệ với các bạn nam khác. Cho đến khi kết hôn với anh, em phát hiện mình có một cảm giác rất khác biệt khi ở cạnh anh, nó hoàn toàn không giống cảm giác khi em ở cùng Huỳnh Đông.

– Có nghĩa là em phát hiện mình đã yêu anh.

Cảnh Hàn gian xảo hỏi

– Em phát hiện rằng tuy em và Huỳnh Đông yêu nhau, anh ấy rất chiều chuộng em, chúng em chưa hề cãi nhau. Tình cảm rất tốt đẹp, không như những cặp đôi khác ghen tuông, rồi cãi nhau.

Nhưng khi chia tay cái cảm giác đau khổ và luyến tiếc đoạn tình cảm này của em lại không đau khổ như em nghĩ.

– Vậy sao, có nghĩa là với anh em có cảm giác khác

Cảnh Hàn gật gù, gian xảo hỏi tiếp

Cô gật đầu xác nhận

– Phải khi ở cạnh anh, em vui có, buồn có, tức giận rồi lo sợ cũng có. Nhưng em biết em thật sự không muốn xa anh.

– Ồ! Vậy cũng có nghĩa là em đã yêu anh

Cô đó mặt gật đầu

– Phải, em yêu anh.

– Em nói gì cơ anh chưa nghe rõ

– Em nói em yêu …….

Cô dừng lại ngẩng đầu nhìn anh. Phát hiện nụ cười gian xảo trên môi anh.

– Anh.…

Cô đỏ mặt đưa tay đánh anh.

– Đồ lưu manh anh dám lừa em hả

Anh bật cười buông cô ra bỏ chạy vào phòng.

– Dám chạy nữa hả, đứng lại đó

Anh chạy vài bước liền quay lại ôm lấy cô.

– Được rồi, đừng chạy nữa. Em đang có bầu đó.

Cô xấu hổ đánh thêm mấy cái vào ngực anh.

– Đồ xấu xa, dám lừa em nói mấy từ đó.

Cô xấu hổ giấu mặt vào ngực anh.

– Cảm ơn em. Y Lan

Anh vùi mặt vào cổ có nói

– Hả, anh nói gì cơ. Sao lại cảm ơn em.

– Cảm ơn em đã yêu anh.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, cảm nhận nhịp đập trái tim cùng hòa chung một nhịp.

Anh cúi xuống áp môi mình vào môi cô. Nụ hôn tưởng chừng như vô tận. Phải đến khi cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông cô ra.

Anh bật cười áp trán mình vào trán cô.

– Cảnh Hàn em muốn cho anh xem một thứ.

– Là thứ gì vậy.

– Lại đây.

Có ấn anh ngồi lên giường rồi lấy chiếc hộp từ trong tủ cho anh xem.

– Đây là những thứ em giữ lại hồi còn đi học, đối với em đó là những kỷ niệm không thể quên.

Trong hộp dựng rất nhiều tấm ảnh, là những tấm ảnh lúc cô còn đi học.

Một cuốn sổ nhật ký nhỏ.

Cô cầm mấy tờ giấy được gấp hình hoa đưa cho anh.

Anh cầm lên đọc rồi ngẩng lên nhìn cô.

– Đây là những lá thư Cảnh Dự viết cho em. Hồi đó khi cậu ấy viết những lá thư này, em có biết tình cảm cậu ấy dành cho mình. Cũng có viết thư lại cho cậu ấy. Cũng nói với cậu ấy rằng

chúng em chỉ nên là bạn. Và vẫn giữ mối quan hệ tốt với cậu ấy. Em nghĩ hồi ấy cậu ấy đã hiểu nên chúng em sau đó vẫn dừng lại ở mức độ là bạn.

– Anh có xem được những bức thư em gửi cho nó.

– Anh xem rồi?

– Uh. Khi nó chết, lúc soạn lại đồ của nó anh đã thấy. Lúc đó anh rất tức giận vì em không đáp trả tình cảm của nó. Anh nghĩ em của anh có gì không tốt mà em lại không yêu nó. Ban đầu anh còn nghĩ nó vì bị em từ chối nên nghĩ quẩn. Sau khi điều tra lại biết nó vì cứu em mà chết anh càng giận hơn. Mẹ anh vì đau lòng nên bệnh không qua khỏi. Anh đã tự nhủ bản thân không bỏ qua chuyện này, phải cho người có liên quan phải trả giá.
 
Chương 102


Chương 102

Cô nắm tay anh.

– Em hiểu. Nếu là em, em cũng sẽ rất hận người đã làm hại người thân của mình.

Cảm ơn anh vì đã không làm như vậy.

– Lúc đầu anh cũng đã tiếp cận em nhằm trả thù. Nhưng thật sự anh đã không thể ra tay. Càng tiếp cận với em, với gia đình em. Anh nhận thấy ba mẹ em là một người tốt anh không muốn họ bị liên lụy vì chuyện này. Nên lúc đầu khiến công ty ba em bị như vậy nhưng sau đó anh đã dừng lại.

– Chẳng lẽ chỉ vì ba mẹ em thôi sao.

Cô nheo mắt hỏi anh.

Cảnh Hàn cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà nói.

– À thì cũng là không nỡ một ai đó.

– Ai, là ai vậy, chỉ không nỡ thôi sao

Cô hí hửng tưởng anh mắc lừa mình, để mình ăn miếng trả miếng

– Thì là …… thì là.. anh không nói đâu.

Anh giả vờ nằm xuống giường đi ngủ.

Cô bĩu môi, xịu mặt

– Không nói thì thôi em cũng không muốn biết.

Cô bước qua nằm xuống nứa giường bên cạnh, quay lưng không thèm nói với anh.

Anh quay lại ôm cô

– Giận rồi sao.

– Có gì phải giận, em mới không thèm giận.

Cô bĩu môi nói.

– Anh là không nỡ với một cô gái ngốc nghếch, đêm tân hôn nằm khóc nhớ người yêu cũ cả đêm, đi làm thì ngốc đến nỗi không có anh giúp thì gây hoạ.

– Em không có ngốc, nếu anh thấy em ngốc thì tránh xa ra đi

Cô chu môi phản bác.

– Đồ ngốc đó khiến anh nhớ nhung, khiến anh đau lòng, lo lắng.

– Anh cũng cảm ơn đồ ngốc đó đã không kiên trì phản đối cuộc hôn nhân này, thế nên anh mới có được cô ngốc đó cả đời.

Một dòng nước ấm len lỏi trong tim cô.

Anh vuốt tóc có cúi sát tai có nói nhỏ.

– Y Lan, Anh thật sự rất yêu em.

Có trợn mắt nhìn anh.

– Anh nói .. gì cơ.

Cảnh Hàn bật cười

– Anh nói là: anh đã bị em làm rối hết cả tâm trí, nếu anh còn không cho em một viên định tâm hoàn để em an tâm thì chắc cả đêm nay em sẽ thức trắng mất.

– Định tâm…. gì ….. chứ…

Chưa nói hết câu đã bị anh cắt lời

– Anh yêu em.

Cả hai cứ vậy nhìn nhau. Thời gian như ngừng lại cho tình cảm thăng hoa.

Cô ôm cổ anh

– Em cũng yêu anh.

Giờ phút này giữa hai người hai trái tim đập trung một nhịp, không còn gì cách trở. Nụ hôn tràn ngập yêu thương được trao gửi cho đối phương.

Sáng sớm hôm sau có mở mắt nghe tiếng chim hót líu lo ngoài của cảm giác tinh thần thật thư thái. Nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ngủ say. Cô ngắm anh rồi nghịch ngợm lấy sợi tóc ngoáy vào mũi anh.

Anh nắm giữ tay cô lại

– Anh sẽ không thấy lạ khi sau này con chúng ta sẽ nghịch ngợm và trẻ con như em đâu.

Cô bĩu môi

– Con của em sau này sẽ là người thông minh nhất.

– Đương nhiên nó di truyền từ anh sẽ thông minh rồi. Nên anh nghĩ em nên bớt làm hư con anh đi.

– Hư, Đồ tự cao. Để xem con sau này sẽ giống em, không tự mãn như anh đâu.

Cảnh Hàn vươn tay xoa bụng cô.

– Con à nếu con mà giống mẹ con sẽ rất ngốc nghếch đó con biết không.

– Cô đánh vào tay anh một cái có anh mới ngốc đó, phải không con yêu. Không thèm nói với ba con nữa chúngta đi ăn.

Cô bỏ mặc anh vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Khi cô quay ra Cảnh Hàn bảo cô.

– Ăn sáng xong, chúng ta đến một nơi này. Em thay đồ đi.

Nói rồi anh cũng đi rửa mặt.

Trên đường đi anh báo tài xế dừng lại mua một bó hoa.

– Anh mua hoa làm gì vậy.

– Mua cho Cảnh Dự.

– Anh muốn đến nghĩa trang sao.

Anh không nói gì chỉ gật đầu.

Hai người nắm tay nhau đi theo con đường bên trong nghĩa trang đến trước mộ Cảnh Dự

Đặt bó hoa lên mộ, Cảnh Hàn quay lại nắm tay cô nói với Cảnh Dự.

– Cảnh Dự hôm nay anh đưa chị đâu đến thăm em. Tuy em và cô ấy quen nhau trước nhưng hai người không có duyên phận với nhau. Từ nhỏ em luôn là đứa em mà anh yêu quý nhất. Anh tin em sẽ hiểu tình cảm của bọn anh, và sẽ mong cho Y Lan được hạnh phúc. Phải không.

Cô nghe anh nói bàn tay xiết chặt tay anh nói

– Cảnh Dự, cậu luôn là người bạn mà tôi quý mến. Cảm ơn cậu đã giúp tôi gặp được anh ấy. Chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc.

– Cảnh Dự em ở nơi suối vàng hãy phù hộ cho cô ấy thật khỏe mạnh, và sinh cho em một đứa cháu kháu khỉnh nha.

– Cả anh cũng cần khỏe mạnh

Cô nhắc anh.

– Yên tâm anh rất khỏe, anh sẽ phải tìm cho ra kẻ hại em mình.

Cô nắm tay anh nhìn vào tấm bia mộ.

– Cậu ấy sẽ không muốn anh vì cậu ấy mà sống trong hận thù cả đời đâu.

Hai người ở lại nghĩa trang một lúc rồi rời đi.

– Cảnh Hàn cho em đi làm nha.

Cô lắc tay anh xin xỏ. Anh nhìn cô bật cười. Trước đây anh không phát hiện ra cô còn có một mặt trẻ con như vậy.

– Được, nhưng khi không có anh bên cạnh phải chú ý an toàn .

– Được, được em sẽ chú ý

Bữa trưa hôm đó ba cô gái lại tụ tập

– Cái gì.

Giai Tuệ hét lên.

– Này nói nhỏ nhỏ thôi cậu muốn cả thế giới nghe hết chuyện hả.

Y Lan kéo cô ấy ngồi xuống.

– Vậy là có thai thật hả.

– Uh.

– Phương Cảnh Hàn biết về đứa bé từ hồi ở Pháp.

– Uh.

– Vậy có nghĩa là các cậu quyết định giữ lại đứa bé, hai người đã thực sự hòa hợp.

– Uh.

– Chúc mừng cậu, đạt được ý nguyện rồi nha.

Ba cô gái vui vẻ cụm ly nước ngọt.

– Mai các cậu có tham gia lễ khai mạc dự án khu sinh thái không.

– Tất cả mọi người đều tham gia tất nhiên chúng ta cũng phải đi.

– Khu sinh thái ở ngay chổ ngày xưa chúng ta dã ngoại ngày xưa, nghe nói chúngta sẽ có một bữa tiệc bên hồ.

– Ôi suốt ngày tiệc mình chán lắm rồi. Dạo này mình đi theo tên ôn thần kia dự tiệc hơi nhiều.

Hai cô gái nghe vậy xúm lại trêu Giai Tuệ.

– Xem gia tình cảm tốt quá ha.

– Tốt gì mà tốt, mình bị tên ôn thần đó bám suốt ngày. Hôm trước vừa có một anh phòng thị trường tặng hoa cho mình bị hắn ném vào thùng rác. Rồi còn đe dọa người ta một trận khiến anh ta mất hút luôn.

– Trời đến mức đó rồi à.

Hai cô gái ồ lên.

– Thật tức chết mình mà. lát nữa còn phải đi cùng anh ta nữa.

Giai Tuệ bò ra bản chán nản.

Y Lan và Mãn Quân cười cạn lời để nói.
 
Chương 103


Chương 103

Tại Hội Quán Trung Hoa

– Các vị rất hân hạnh được gặp các vị tại đây tôi xin mời tất cả mọi người một ly. Nào xin mời.

Giai Tuệ nâng ly mắt liếc Du Hạo đến muốn bóp ch3t anh

– Uống, uống, uống, uống cho chết anh luôn đi.

Bữa tiệc nhàm chán kéo dài khiến cô mệt mỏi. Một người đàn ông tiến lại chỗ cô.

– Cô gái, rất hân hạnh được làm quen. Tôi mời cô một ly.

– Rất cảm ơn ngài, tôi uống không được tốt lắm xin phép ngài.

– Ấy vậy là không nể mặt tôi rồi. Nào uống một ly thôi.

– Trương tổng ngài đây thật có nhã hửng. Nào qua đây tôi uống với ngài.

Du Hạo bước đến cầm ly rượu trên tay cô.

– Du thiếu gia, hân hạnh quá.

Hôm nay Du Hạo uống khá nhiều anh uống đỡ cả cho cô. Giai Tuệ cũng bị uống mất vài ly nên người cũng hơi choáng váng.

– Anh không sao chứ

– Không sao chút rượu này nhằm nhỏ gì.

Tài xế đỗ xe trước chung cư nhà Giai Tuệ.

Cô xuống xe định về.

– Em không định mời tôi lên nhà sao.

Giai Tuệ quay lại nhìn Du Hạo. Có hơi chút áy náy. Hôm nay anh đã đỡ cho mình khá nhiều rượu.

– Anh lên nhà đi, tôi pha cho anh chút trà giải rượu.

Dụ Hạo ngồi ở phòng khách. Giai Tuệ pha cho anh chút nước chanh.

Đây là lần đầu cô để anh lên nhà mình. Nên cả hai có chút bối rối.

Đúng lúc này điện thoại của cô để trên bàn reo lên. Trên màn hình hiện lên một cái tên được đặt theo kiểu biệt danh bên cạnh có hình trái tim. Du Hạo nhìn cô nhấc máy với ánh mát lạnh băng.

– Alo

– Vâng em biết rồi. Em sẽ qua ngay.

Có tắt máy nhìn anh nói.

– Tôi có việc rồi, anh về sớm đi.

Du Hạo đứng lên tiến lại phía có lạnh lùng lên tiếng.

– Em định đi đâu, hắn ta là ai.

Bị anh hỏi với kiểu như hỏi cung tội phạm, cô nổi tính ương bướng.

– Liên quan gì tới anh. Anh mau về đi.

Du Hạo kéo tay cô giật lại.

– Tôi đã cho phép em đi chưa. Ai cho phép em ở sau lưng tôi tìm người đàn ông khác hả.

– Anh là gì của tôi hả, tôi quan hệ với ai là việc của tôi. Giờ anh về đi tôi không tiếp anh nữa.

Giai Tuệ mở cửa mời Du Hạo về. Anh bước lại đẩy cánh cửa, khoá lại. Đẩy cô đứng sát vào tường.

– Tôi không là gì của em sao. Được tôi sẽ cho em biết tôi là gì.

Tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm vang lên trong đầu Giai Tuệ. Hôm nay anh thật sự khác mọi ngày. Không có thái độ cợt nhả như mọi ngày. Ánh mắt anh rất nguy hiểm.

– Anh muốn làm gì, tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Cô cầm điện thoại định bấm số thì bị anh giăng máy ném thắng vào tường vỡ tan tành

Hai tay anh chống nên tường bao vây lấy cô.

– Này, anh say rồi mau đi về ngủ đi.

Cô đấy anh nhưng anh như bức tường thành không hề di chuyển.

Du Hạo cúi người ngậm lấy môi cô. Nụ hôn không hề nhẹ nhàng, nó mang theo cả sự tức giận và trừng phạt.

Giai Tuệ sau phút bàng hoàng vì bị anh hôn bất ngờ đã lấy lại sự tỉnh táo. Vung tay đánh lẽ người anh. Nhưng rất nhanh tay cô đã bị anh giữ lại.

Dường như sự tức giận của Du Hạo đã giảm đi phần nào. Nụ hôn cũng trở nên dịu dàng hơn. Đến khi cảm thấy hài lòng mới chịu buông tha cho môi cô.

Cô thở hồng hộc cố lấy lại tinh thần.

Hai tay Du Hạo ôm lấy mặt cô.

– Đừng bao giờ nói tôi không là gì của em. Tôi sẽ rất tức giận rõ chưa. Hãy nhớ từ bây giờ em là người phụ nữ của tôi. Tôi không cho phép em liếc mắt với tên đàn ông khác, nghe rõ chưa.

– Ai thèm là người phụ nữ của anh, anh…

Cô chưa nói hết đã bị anh chặn lời bằng một nụ hôn sâu nữa.

Lần này nụ hôn mang theo sự chiếm hữu.

Giai Tuệ cảm giác mình không đứng vững nữa mà phải dựa vào Du Hạo mới không bị ngã xuống.

Du Hạo luồn tay xuống chân có bế cô lên tiến thẳng về phía phòng ngủ. Anh đặt cô xuống giường cả người anh lập tức phủ lên người cô. Môi cuốn lấy môi cô không buông.

Giai Tuệ bị ảnh hôn đến đầu óc tê dại chỉ đến khi cảm giác cơ thể lành lạnh có mới giật mình nhìn lại thấy váy áo da bị anh kéo khỏi người khiến bản thân đang phơi bày trước mặt anh.

Cô giữ lại bàn tay đang vuốt v e cơ thể mình.

– Đừng, không được, chúng ta không thể như vậy.

– Tại sao lại không thể. Em nên nhớ tôi là người đàn ông của em. Em chỉ có thể là của một mình tôi.

Nói rồi anh lại cúi xuống cắn một cái lên cổ cô

– Không được.

Dụ Hạo lại chặn lời nói của có bằng một nụ hôn thật sâu.

Cuối cùng Giai Tuệ cũng đầu hàng trước sự dụ đó của anh.

Mặc kệ cho anh dẫn dắt.

– Giai Tuệ nhìn kỹ tôi là ai.

– Du Hạo

Cô yếu ớt trả lời.

– Nhớ cho kỹ lời tôi. Tôi bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, tôi biết mình đang làm gì và sẽ có trách nhiệm với việc mình làm. Em là người phụ nữ của tôi. Rõ chưa

– Uh. Cô yếu ớt gật đầu.

Lời vừa dứt khi anh đi vào cơ thể cô. Cảm giác đau đớn như cả người bị xé ra khiến cô ưa nước mắt.

Anh cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô.

Khi đau đớn dần qua đi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh cảm nhận sự hòa hợp giữa có và anh. Ngoài trời ánh sáng cũng trở nên nhạt nhòa nhường chỗ cho sự hòa hợp ấy…

Ánh sáng ban mai le lói ngoài cửa, Giai Tuệ tỉnh giấc cả người đau nhức, cảm giác một sức nặng trên người mình cô nghiêng người nhìn lại tên thủ phạm đã gây ra sự mệt mỏi này. Hắn ta ngủ rất ngon lành nhìn rất đáng ghét. Cô bực mình cầm tay anh ta ném ra không cho ôm cô nữa.

Du Hạo bị hành động của cô làm giật mình, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô liền cảm thấy rất đáng yêu. Anh ngồi lên ôm Giai Tuệ vào lòng. Cô vùng vẫy muốn tránh xa anh nhưng không được

– Sao mới sáng ra đã giận dữ rồi. Không tốt đâu.

– Tránh ra, đồ lưu manh.

Cô tức giận vung chăn định bước xuống giường, nhưng chợt nhận ra mình đang không một mảnh vải che thân lại vội vàng thu chăn cuốn lên người.
 
Chương 104


Chương 104

Du Hạo cố nén cười.

Ánh mắt hai người chợt dừng lại trên vết máu trên ga giường.

Cô đỏ mặt quay đ i không thèm nhìn Du Hạo. Còn anh rất hài lòng ôm có an ủi.

– Được rồi đừng giận nữa, là anh sai rồi. Anh đã không kìm chế được mình.

Tự nhiên nghe lời an ủi của anh khiến cô không kìm nổi nước mắt.

– Đồ xấu xa, anh chỉ biết bắt nạt tôi.

Dụ Hạo bối rối lau nước mắt cho cô.

– Giai Tuệ nín đi, là anh không tốt. Anh xin lỗi.

– Anh mau trả lại sự trong sạch cho tôi. Đồ tồi.

Cô đánh mấy cái vào ngực anh.

Anh kéo có nhìn thẳng vào mắt mình.

– Giai Tuệ, anh thật sự rất thích em. Anh muốn ở bên cạnh em cả cuộc đời.

– Ai nói muốn ở cùng anh cả cuộc đời chứ.

– Chịu thôi, giờ em phải chịu trách nhiệm với anh. Những gì chúng ta đã làm hôm qua em phải có trách nhiệm với anh chứ.

Du Hạo giờ trò cùn

– Cái gì, ai chịu trách nhiệm với ai đây. Là anh ăn hiếp tôi.

– Anh không biết, ai nói với em là chỉ có nam mới phải chịu trách nhiệm với nữ. Chuyện này đồn ra ngoài anh không còn là trai tân nữa vậy cô gái nào dám lấy anh. Em không chịu trách nhiệm thì ai.

– Này anh trong việc này ai bị thiệt hơn ai hả. Anh có gì mà tôi phải chịu trách nhiệm chứ.

– Không thể nói như vậy được chuyện này nam nữ như nhau.

Anh đây cũng rất thiệt thòi.

– Cái gì, anh vô lý vừa thôi.

Giai Tuệ cạn lời

– Được rồi, mau tắm rửa rồi còn phải đến buổi khai trương dự án nữa.

Anh nói rồi đấy có vào nhà vệ sinh.

– Này anh tôi tự đi được …… này anh theo tôi vào đây làm gì. Ra ngoài!!!

Lời nói của cô giường như không một lời nào lọt vào tai anh.

– Xấu hổ cái gì, trên người anh có gì em đều thấy hết rồi còn gì.

Anh không ngại cho em thấy nữa đâu. Mau đi tắm đi.

– Này anh vô lại vừa thôi.

Lời nói của cô mất dần sau cánh cửa phòng tắm.

Tại buổi lễ khai trương dự án khu sinh thái

– Này, Giai Tuệ hôm sắc mặt của cậu sao vậy. Trông cứ khác khác thế nào ý.

Giai Tuệ bối rồi kéo lại khăn quấn cổ.

– Khác gì mà khác, mình vẫn thế mà

Mẫn Quân nhìn Giai Tuệ từ trên xuống dưới.

– Không đúng là rất khác. Có vấn đề. Khai mau

– Khai gì mà khai, chẳng có gì cả.

– Nhất định là có chuyện, nhìn cậu xem sắc mặt thì không tốt, trời nóng như thể lại quấn thêm cái khăn làm gì.

– Ờ thì mình bị cảm nên vậy. Thôi đừng quan tâm đ ến việc của mình nữa. Các cậu nhìn kìa.

Y Lan và Mãn Quân cùng nhìn về phía Giai Tuệ chỉ.

– Đó chẳng phải Huỳnh Đông sao.

– Nghe nói dạo này cậu ta đang yêu đương với cô gái là con của ông chủ của công ty anh ta đang làm.

– Cậu đã hỏi anh ta chuyện của Cảnh Dự chưa.

Mình cũng có hỏi rồi. Nhưng chưa tìm ra được điều gì.

Có phải cậu hỏi không đúng trọng điểm không. Hay chúng ta qua đó hỏi lại cho rõ.

– Hay là thôi đi. ở đây có lẽ nói chuyện không thích hợp. Để lúc khác đi.

– Sợ gì chứ, các cậu không đi để mình đi.

Giai Tuệ hùng hổ đi đến cạnh Huỳnh Đông.

– Xin chào. Lại gặp nhau rồi.

– Chào! Cậu cũng đến sao.

– Dạo này nghe nói công việc của cậu rất tốt hả.

– Cậu có việc gì nói thẳng ra đi

Huỳnh Đông thẳng thắn hỏi.

– Được vậy mình nói

Bên này ba người đàn ông đang đứng nói chuyện, Du Hạo chú ý thấy Giai Tuệ đang nói chuyện cùng Huỳnh Đông thì không vui

nhưng kìm chế tiến lại hỏi Y Lan và Mẫn Quân.

– Tại sao cô ấy lại qua đó.

– À bọn em có việc muốn hỏi Huỳnh Đông.

– Việc gì vậy.

– Là việc của Cảnh Dự

Y Lan nhìn Cảnh Hàn nói.

Giai Tuệ đang nói chuyện với Huỳnh Đông thì một cô gái tiến lại.

– Này cô kia, có có biết đây là bạn trai của tôi không. Sao dám ở đây liếc mắt đưa tình hả.

Giai Tuệ nóng mặt liếc cô ta.

– Con mắt nào của có thấy tôi liếc mắt đưa tình hả. Chúng tôi đang nói chuyện có tránh ra kia đi.

Cô gái kia cũng không vừa cự lại.

– Cô dám nói với tôi như vậy sao. Có biết tôi là ai không hả.

– Là ai mặc cô. Tôi không quan tâm.

Huỳnh Đông lên tiếng cản lại.

– Hai người đừng cãi nữa. Ở đây nhiều người như vậy không sợ mất mặt sao.

Cô gái kia thấy vậy càng làm tới.

– Mất thì mất ai sợ ai. Cô ta là cái thá gì mà vênh mặt với em.

– Được rồi em bớt lời đi.

Thấy Huỳnh Đông nói vậy cô ta càng tức vì cho là Huỳnh Đông bênh Giai Tuệ.

– Anh bênh vực cô ta.

– Em thôi đi.

Giai Tuệ sốt ruột nên tiếng.

– Này, không ngờ cậu và Y Lan bỏ nhau rồi, cậu lại có mắt nhìn người hơn ha. Người yêu của cậu cũng được đấy. Thôi cậu tự giải quyết đi mình đi đây.

Biết bị Giai Tuệ nói mỉa cô gái kia càng điên lên.

– Cô đứng lại đó cho tôi cô vừa nói gì.

Thấy có to tiếng Du Hạo liền đi sang. Y Lan và Mẫn Quân cũng định đi. Nhưng Y Lan bị Cảnh Hàn giữ lại.

– Em ở yên đó.

– Nhưng…

– Không nhưng gì cả. Cấm em can thiệp vào chuyện này.

Y Lan rụt đầu lại không dám trái ý anh

Bên này Giai Tuệ cười khẩy nhìn cô gái kia.

– Tôi nói gì cần nhắc lại cho cô sao. Tôi không thừa hơi nói với cô.

Cô gái kia điên lên vung tay đẩy Giai Tuệ một cái

– Tôi cho cô biết tay.
 
Chương 105


Chương 105

Không ngờ nơi Giai Tuệ đang đứng là gần hồ nước nên cô đứng không vững loang choạng rơi xuống nước. Trong lúc sắp bị rơi cô chới với tìm chỗ bám thì bám đúng vào Huỳnh Đông, Huỳnh Đông vì bị bất ngờ nên bị có kéo theo xuống nước. Hồ nước khá sâu Giai Tuệ vùng vẫy hụp lận trong hồ.

Du Hạo vội cởi áo khoác nhảy xuống cứu cô.

Y Lan và mọi người vội chạy đến xem. Y Lan hốt hoảng kêu lên.

– Giai Tuệ

Du Hạo ôm được Giai Tuệ lên bờ, cô ho sặc sụa vì bị uống nước.

Lúc này mọi người nhìn qua Huỳnh Đông

Anh ta cũng chới với dưới nước sau đó được bảo vệ cứu lên.

– Huỳnh Đông!! Anh không sao chứ, em xin lỗi em không cố ý, là tại cô ta kéo anh.

Huỳnh Đông đang ngồi th ở dốc không muốn trả lời cô ta.

Du Hạo lấy áo khoác, khoác lên người Giai Tuệ, kéo cô đứng dậy muốn đưa cô đi thay đồ. Bống Giai Tuệ như nhớ ra điều gì đó.

– Ý không đúng. Cậu ta không biết bơi.

Y Lan và Mẫn Quân liền nhớ ra. Cả hai cùng nhìn Huỳnh Đông.

Cảnh Hàn thì như đã biết chuyện này. Lạnh mặt đứng đó không lên tiếng.

Y Lan tiến lại cạnh Huỳnh Đông

– Huỳnh Đông giải thích cho em việc anh cứu em mấy năm trước là như thế nào.

Cô gái kia bực mình liếc Y Lan

– Cứu gì chứ, có không thấy anh ấy vừa sắp chết đuối sao. Hỏi gì nữa, để anh ấy nghỉ. Cô tránh ra đi

Nói rồi cô ta lấy khăn lau cho Huỳnh Đông.

Y Lan tiếp tục hỏi

– Huỳnh Đông trả lời đi, anh cứu em như thế nào.

– Này cô bị điếc à, không nghe tôi nói sao.

Cô gái kia bực mình định đẩy Y Lan. Nhưng rất nhanh Cảnh Hàn đã giữ tay cô ta và đẩy ra.

– Nếu còn động tay động chân tôi sẽ không khách sáo với có đâu.

Khí thế cường hãn của anh khiến cô ta thu tay lại.

Y Lan không kìm chế được tiến lên túm cổ áo Huỳnh Đông.

– Anh nói đi, giải thích đi. Anh đã làm gì để cứu em hả. Huỳnh Đông chúng ta từng là bạn học với nhau thậm chí còn là người yêu. Em hết sức tin tưởng anh, cho dù sau này chúng ta không

thể ở bên nhau em vẫn hi vọng chúng ta có thể là bạn. Những năm qua em cũng rất biết ơn vì anh đã cứu em, tại sao lại như vậy.

Giai Tuệ định tiến lại nói thì bị Du Hạo giữ lại.

– Đế cô ấy giải quyết đi.

Giai Tuệ đành thôi.

– Huỳnh Đông, người cứu em là Cảnh Dự đúng không. Tại sao anh lại làm như vậy.

Cảnh Hàn lúc này mới lên tiếng.

– Tôi đã có đầy đủ bằng chứng về cái chết của em trai mình. Tuy cậu không trực tiếp đẩy nó xuống hồ nhưng thấy chết không cứu cũng là một tội danh. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Y Lan ngỡ ngàng

– Thấy chết không cứu …… nghĩa là

– Cảnh Dự vốn biết bơi nhưng vì trong người có bệnh tim nên khi cứu em, bị phát bệnh nó cố đẩy em lên bờ, nhưng nó không lên được vì phát bệnh. Cậu ta chỉ là người bế em về, Khi đó cậu ta biết Cảnh Dự còn dưới nước nhưng không cứu nó.

Tất cả mọi người nghe đều bàng hoàng.

Y Lan quay lại nhìn Huỳnh Đông, có hi vọng mọi chuyện không phải như vậy. Vì với cô anh vẫn là người bạn tốt.

– Tại sao, anh giải thích đi. Tại sao không cứu cậu ấy.

Huỳnh Đông lúc này mới cười nửa miệng rồi lên tiếng.

– Phải, là tôi không cứu cậu ta đó. Thì sao. Tại sao tôi phải cứu em của anh.

Huỳnh Đông tiến lại chỗ Cảnh Hàn nhìn anh chăm chăm.

– Các người có tiền thì giỏi lắm sao. Ai bảo cậu ta nhòm ngó người yêu của tôi.

Y Lan sững sờ

– Anh nói gì cơ…

Huỳnh Đông quay lại nhìn cô.

– Phải, là anh không cứu cậu ta.

Chúng ta vốn là một cặp, trong trường ai chẳng biết. Lúc cậu ta viết thư tỏ tình với em, tuy em từ chối nhưng vẫn rất thân thiết với cậu ta. Hồi đó cậu ta suốt ngày theo em như cái đuôi.

Cậu ta có tư cách gì mà theo đuổi em chứ. Một kẻ lập dị b3nh hoạn. Vậy mà em vẫn thân thiết với cậu ta.

Lúc đầu anh không so do việc cậu ta theo đuổi em, vì cậu ta làm sao so sánh được với anh. Nhưng khi điều tra biết gia cảnh cậu ta không hề kém. Là nhị thiếu gia của Phương thị.

Một gia đình hiển hách. Đó chính là mối đe dọa lớn nhất của anh. Anh chỉ là con một nhà công chức bình thường.

– Nếu em để ý về gia cảnh thì sẽ không nhận lời yêu anh hồi đó. Chúng ta yêu nhau anh không hiểu tính cách của em sao.

– Hiểu thì sao. Gia cảnh chúng ta rất khác biệt anh phải lo lắng chứ. Tuy cậu ta bị bệnh nhưng hoàn cảnh xuất thân, rồi ngoại hình không hề kém. Có tiền có thể chữa bệnh.

– Tại sao anh có thể làm như vậy chứ, cậu ấy đâu có lỗi gì với anh.

– Lỗi của cậu ta chính là cậu ta dám yêu em, nhà cậu ta tốt như vậy tại sao còn phải cố tranh giành em với anh. Ha ha ha

– Em và cậu ta chỉ là bạn, không hề yêu nhau.

– Không yêu bây giờ nhưng không có nghĩa là sau này không.

Anh không muốn đêm dài lắm mộng.

Hôm đó vốn dĩ là cậu ta không đăng ký đi dã ngoại. Về sau lại tự đến đó. Ha ha đúng là số trời.

Khi anh đi tìm em thì thấy em rơi xuống hồ rồi cậu ta nhảy xuống cứu em. Khi đưa em vào đến bờ cậu ta bị đau tim nên không leo lên được mà lại rơi xuống nước.

– Anh thật đáng sợ…

– Ha ha ha. Anh đáng sợ sao. Anh chỉ bảo vệ tình yêu của mình. Nhưng ông trời thật khéo trêu người. Cảnh Dự vừa đi Cảnh Hàn lại tới. Người sau xuất sắc hơn người trước.

– Huỳnh Đông, anh khiến em thật thất vọng. Vì lợi ích cá nhân mà không từ thủ đoạn hại người.

– Phương Cảnh Hàn tôi có thù tất báo. Chuyện này tôi nhất định không để yên.

– Cảnh Hàn… Chuyện qua rồi. Để luật pháp xử lý đi. Anh không được tự ý trả thù. Để phúc lại cho con. Giờ chúng ta về thôi.

Y Lan kéo tay Cảnh Hàn đi.

Mãn Quân và Giai Tuệ cũng rời đi.

Ba tháng sau.

– Chúc mừng, chúc mừng. Mẫn Quân hôm nay cậu đúng là một cô dâu xinh đẹp nhất đó.

– Cảm ơn Giai Tuệ

– Oa Y Lan bụng cậu giờ khá to rồi đó nha. Mình rất mong được nhìn thấy con nuôi của mình ra đời.

Bên này ba người đàn ông cũng đang vui vẻ cụm ly.

– Nào nâng ly chúc mừng chú rể.

– Sao cảm giác sắp làm ba thế nào.

Đàm Phong khoác vai Cảnh Hàn hói.

– Đương nhiên là rất hạnh phúc rồi.

– Xem kìa, xem kìa, nhìn cái mặt cậu ta tiểu nhân đắc ý kìa.

Du Hạo cười lên tiếng trêu.

– Còn cậu thì sao. Bao giờ đưa thiệp cưới. Nghe nói cậu mặt dày ăn sạch sẽ con gái người ta xong giờ ở lý nhà người ta ăn vạ bắt người ta chịu trách nhiệm hả.

Cảnh Hàn liếc Du Hạo đáp trả

– Ấy ấy sắp rồi, sắp rồi. Cái này gọi là không lưu manh không thành chuyện lớn. Các cậu giáng mà học hỏi.

Cả ba lại ồ lên cười, cụm ly với nhau.

Tiếng cười hạnh phúc lan tỏa khắp nơi.
 
Chương 106


Chương 106 Ngoại truyện

Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước tòa nhà Phương thị vệ sĩ nhanh chóng chạy xuống mở cửa. Y Lan cẩn thận bước xuống xe. Một tay cô ôm chiếc bụng to kềnh cảng của mình.

Trong phòng họp Cảnh Hàn đang có cuộc họp quan trọng với các lãnh đạo chủ chốt của công ty. Trợ lý Trần chạy đến nói nhỏ vào tai anh.

– Chủ tịch, phu nhân đang ở dưới đại sảnh.

Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy.

– Tan họp, mang hết báo cáo đến văn phòng cho tôi.

Tất cả mọi người ngẩn ra chưa hiểu gì thì anh đã đi khuất dạng sau cửa.

Trợ lý Trần nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu cười.

– Từ ngày có vợ chủ tịch như không còn là chính mình nữa.

Trước đây giờ giấc luôn nghiêm chỉnh. Ai làm việc với anh đều cảm thấy áp lực và ngạt thở. Nhưng gần đây anh bỏ rất nhiều cuộc họp quan trọng. Có khi còn không đến công ty.

Mọi người lục đục rời khỏi phòng.

Cảnh Hàn chạy xuống đến sảnh.

– Sao em lại tới đây, chẳng phải đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao. Em sắp sinh rồi đi lại phải cần thận một chút

– Em muốn mang đồ ăn cho anh. Anh chẳng phải đang họp sao. Anh đi họp đi.

– Không quan trọng, xem báo cáo là được rồi.

Anh đưa cô vào văn phòng.

Y Lan bỏ đồ ăn, cô mang theo ra.

– Em lại xuống bếp hả, sao phải vất vả vậy. Có người làm để họ làm đi.

– Em gần đây rất thích nấu ăn. Tay nghề cũng khá lên rất nhiều.

Em muốn sau này sẽ nấu cho con của chúng ta ăn.

– Việc gì phải vất vả như vậy, đã có người làm rồi.

– Nhưng em vẫn thích tự mình làm hơn. Mẹ cũng nói em nên vận động sẽ dễ sinh hơn.

– Em về nhà ba mẹ sao. Ba mẹ thế nào dạo này anh bận không qua thăm họ được.

– Ba mẹ rất tốt, công ty dạo này làm ăn rất ổn. Ba mẹ biết anh bận nên không trách đâu. Anh mau ăn đi xem có ngon không.

Hai người ăn với nhau rất vui vẻ. Ăn xong anh giúp có thu dọn hộp vào túi giữ nhiệt.

– Thôi em về đây, em mà ở đây anh lại không làm việc được.

– Ai nói vậy chứ. Việc anh cần quan tâm bây giờ chính là em và con. Không có việc nào quan trọng cả. Phải không con yêu.

Anh xoa bụng cô

Cô cười ôm anh một cái.

– Được rồi em về đây.

– Anh đưa em về.

Anh cầm túi cơm đứng lên ôm cô ra cửa.

Vừa đi được vài bước cô bồng cảm thấy một cái gì trong cơ thể như bục một cái. Bụng cô nhói lên rất đau. Cô ôm bụng kêu lên

– Á

– Sao vậy, em không sao chứ.

Cô tái mặt nhìn xuống chân mình. Một dòng nước đang chảy ra từ cơ thể cô.

Cảnh Hàn thấy vậy cuống lên

– Y Lan em không sao chứ.

– Cảnh Hàn em đau.… bụng.

Cô hổn hển nói.

Cảnh Hàn cuống lên.

– Anh đưa em đi bệnh viện.

Anh liền bế cô lên chạy ra cửa.

– Nhanh, báo cho bệnh viện. Bảo lái xe lấy xe đi.

Đám thư ký hốt hoảng lục giục làm theo lời anh.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi

Cảnh Hàn ngồi phía sau ôm cô

– Y Lan đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay đây.

Cô đưa tay sờ mặt anh. Cố nén đau nói.

– Cảnh Hàn không sao đâu, anh đừng lo.

Trước cửa bệnh viện các bác sĩ đã đứng chờ sẵn. Khi cô đến liền đưa cô lên xe đẩy đưa vào phòng sinh.

Cảnh Hàn được bác sĩ cho mặc áo vô trùng theo vào phòng sinh cùng cô.

Anh lo lắng nắm tay có, nhìn bác sĩ thao tác trợ sinh giúp cô. Y Lan đau đến vã mồ hôi. Cô cắn răng chịu đau làm theo hướng dẫn của bác sĩ.

-Oa oa oa

Tiếng khóc vang cả phòng sinh. Cảnh Hàn thở phào hôn lên trán cô.

– Cảm ơn em.

Bác sĩ mang em bé đến cho hai người xem mặt.

– Chúc mừng hai người là một bé trai rất kháu khỉnh. Bây giờ sẽ để em bé được da kề da với mẹ nhé.

Bác sĩ để em bé nằm lên ngực cô.

Cảm giác hạnh phúc lúc này thật vô hạn.

Cảnh Hàn nắm tay nhỏ của em bé. Anh rất nhẹ nhàng, anh sợ mình vụng về làm đau con.
 
Chương 107


Chương 107

Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong anh khi anh tận mắt nhìn thấy con mình. Mắt anh không ai báo cũng tự nhiên đó.

Hôm sau hội Giai Tuệ, Mẫn Quân, Du Hạo, Đàm Phong cũng kéo vào thăm cô. Giai Tuệ rất hào hứng bô bô miệng nói không ngừng.

– Đâu, đâu, con trai nuôi của mình đâu rồi để mình xem nó một chút nào.

Giai Tuệ ào ào chạy đến chỗ nói em bé để xem mặt.

– Oa xinh quá, đáng yêu thật.

Mẫn Quân cũng đi lại bên cạnh Giai Tuệ để xem em bé.

– Trời ơi, dễ thương quá. Cái miệng giống Cảnh Hàn quá nhỉ.

Giai Tuệ nhảy lên

– Mình bế một chút được không.

Mẫn Quân ngăn lại

– Cậu vụng tay vụng chân để mình bế.

Giai Tuệ phụng phịu

– Không mình muốn bế mà. Cậu đừng có giành với mình. Đó là con trai nuôi của mình.

– Nó cũng là con trai nuôi của mình mà.

Hai cô gái giành nhau khiến mấy người đàn ông thấy vậy phì cười.

Y Lan nhìn hai người bạn giành nhau mỉm cười bảo.

– Các câu như trẻ con vậy, Mẫn Quân cậu cũng sắp làm mẹ mà còn như trẻ con vậy.

Mẫn Quân mỉm cười đưa tay xoa cái bụng đã hơi nhỏ lên của mình.

– Phải đó, vậy mà còn cứ giành con nuôi với mình.

Giai Tuệ chu môi phản bác.

– Mình phải giành chứ, đây không những là con trai nuôi, mà còn là con rể của mình. Không đến lượt cậu đâu.

Tất cả bọn họ cười vui vẻ. Giai Tuệ sau khi bế em bé thỏa mãn, mới chịu cho Mẫn Quân bế

Dụ Hạo thấy Giai Tuệ như vậy trêu.

– Em thích em bé như vậy. Hay chúng ta cũng cố gắng sinh một bé

– Ai muốn sinh em bé với anh hả. Đừng có mơ.

Nói xong có đầy Du Hạo lại ngồi cạnh Y Lan.

Y Lan nhìn Giai Tuệ cười bảo.

– Mình thấy hai cậu đúng là oan gia, không lấy nhau thật sự là tiếc đó. Cậu cũng nên ổn định rồi.

Giai Tuệ đó mặt vừa nói vừa mở cặp lồ ng súp ra định lấy súp cho Y Lan.

– Mình với anh ta hả, còn lâu.…

Khi lắp cặp lồ ng vừa mở ra mùi vị súp bay vào mũi cô khiến có buồn nôn vội ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Du Hạo chạy theo có lo lắng.

Mấy người còn lại nhìn theo sau đó nhìn nhau không ai bảo ai đều cảm thấy rất vui mừng.

Đàm Phong lên tiếng.

– Xem ra lần này có người trói được cậu ta rồi, con nuôi của chúng ta lại sắp chào đời.

Giai Tuệ một trận xong th ở dốc ra khỏi nhà vệ sinh.

– Em không sao chứ.

– Không biết, tự nhiên thấy rất khó chịu.

Mẫn Quản nói

– Đang ở đây rồi, cậu khám luôn đi xem sao.

Du Hạo gật đầu

– Phải đó đi, anh dẫn đi khám.

– Khám gì mà khám, tôi không sao

Giai Tuệ đẩy anh phản đối.

– Không được, nhất định phải khám.

Nói rồi anh lôi cô ra cửa.

– Bác sĩ nói sao. Tôi có thai.

Giai Tuệ trợn mắt hỏi lại.

– Phải, thai nhi đã được 6 tuần.

Du Hạo đứng bên cạnh nghe được 6 tuần, vậy là tôi sắp được làm cha rồi.

Bác sĩ gật đầu.

– Chúc mừng hai người.

Ra khỏi phòng khám Du Hạo dìu cô đi rất cẩn thận.

– Anh tránh ra đi, tất cả là tại anh. Giờ tôi biết làm sao.

– Được rồi đừng tức giận có hại cho sức khỏe. Không tốt cho con

Du Hạo không muốn trọc cô tức giận nên dỗ dành cô.

– Con gì mà con tôi sẽ không sinh con cho anh đâu.

Giai Tuệ vùng vãng

Du Hạo vẫn cố dỗ dành cô đến tận lúc về nhà.

Sáng sớm hôm sau khi Giai Tuệ ngủ dậy, cô bần thần suy nghĩ cuối cùng cô quyết tâm với quyết định của mình.

Cô nhấc máy đặt lịch hẹn với bệnh viện. Sau đó thay đồ rồi đi ra cửa

Du Hạo đang ở chỗ của Cảnh Hàn và Đàm Phong

– Các cậu mau truyền thụ cho mình một chút kinh nghiệm chăm sóc bà bầu đi.

– Oa rất hứng thú nha. Mình rất mong được thấy cảnh cậu tay ôm con tay cầm bình sữa đấy.

– Đừng có trêu mình. Cậu chắc gì đã hơn mình.

Cảnh Hàn tự hào lên tiếng

– Giờ không ai trong các cậu có kinh nghiệm hơn mình.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện Du Hạo nhận được điện thoại của vệ sĩ.

– Được tôi tới ngay

Anh vội vàng cất điện thoại cầm áo khoác đi luôn

– Này có chuyện gì vậy.

– Mình có chuyện gấp cần giải quyết.

– Chuyện gì vậy, cần tụi mình giúp không.

– Không, mình sẽ tự mình giải quyết chuyện này, nếu không mình sẽ hối hận cả đời.

Giai Tuệ được bác sĩ khám và hướng dẫn thủ tục làm thủ thuật.

Mặc dù không nỡ nhưng cô nghĩ đến mình và Du Hạo sẽ không có kết quả gì cô không muốn sau này đứa bé phải chịu khổ. Cô đành nhắm mắt đi theo bác sĩ vào phòng thủ thuật.

Du Hạo lái xe như bay trên đường.

– Thật không ngờ cô ấy lại làm vậy. Hôm qua cứ nghĩ cô ấy chỉ nói dối. Hứa Giai Tuệ em dám bỏ con của tôi xem tôi sẽ xử em như thế nào.
 
Chương 108


Chương 108

– Cô Hứa nếu như đã quyết định rồi thì mới thay đồ rồi nằm lên giường.

– Uh, được

Giai Tuệ máy móc làm theo yêu cầu của bác sĩ.

Nhìn những dụng cụ kia có cảm giác sống lưng mình ớn lạnh.

Nằm trên giường phẫu thuật có run rẩy khi nghĩ đến những dụng cụ kia sẽ đưa vào người mình. Cô vùng dậy

– Bác sĩ xin lỗi tôi không làm nữa.

Du Hạo dừng xe trước sảnh đạp của bước xuống, ném chìa khóa cho vệ sĩ bước nhanh vào trong.

Anh xô cửa phòng thủ thuật Giai Tuệ đang mặc áo bệnh nhân đứng đó. Du Hạo bước lại kéo có rời khỏi phòng.

– Này, anh lôi kéo gì chứ. Bỏ tôi ra

Anh không trả lời mà kéo cô ra khỏi bệnh viện, ấn cô ngồi vào xe.

Suốt dọc đường đi, anh không nói với cô một câu mặc cho cô la hét. Về đến biệt thự, cô vùng vằng không đi.

– Anh đưa tôi đến đây làm gì. Tôi muốn về.

Anh bế cô lên đi thẳng vào trong đi thẳng lên lầu. Vào đến phòng anh thả cô xuống giường lạnh lùng nhìn cô.

– Anh nhìn gì tôi, anh muốn làm gì.

Du Hạo đè vai cô lại nói.

– Hứa Giai Tuệ em đến bệnh viện làm gì.

– Làm gì kệ tôi. Ai cần anh quan tâm.

Du Hạo đưa tay xiết cổ cô.

– Hứa Giai Tuệ em nghe cho rõ đây. Em đừng hòng bỏ con của tôi. Nếu em dám làm thế tôi sẽ gi3t chết em. Nghe rõ chưa.

Giai Tuệ cổ hít thở không khí.

– Anh bị điên à, sinh hay không là quyền của tôi. Anh không có quyền.

Du Hạo xiết mạnh cổ cô.

– Tôi sẽ cho em biết mình có quyền gì. Có phải em thấy tôi quá yêu chiều em nên em làm càn phải không. Từ trước đến này tôi chưa bao giờ phải hạ mình với một ai. Vậy mà lại điên cuồng

chạy theo em, mặt dày ở lý nhà em. Em biết là vì sao không, là vì tôi yêu em, sẵn sàng làm tất cả vì em.

Giai Tuệ ngơ ngẩn nghe anh nói.

– Tôi nghĩ dù em không yêu tôi, cũng nên thương yêu đứa nhỏ dù sao nó cũng là con em. Nhưng em quá nhẫn tâm. Tôi đãnhìn nhầm người rồi.

– Tôi… tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không có kết quả. Để lại đứa nhỏ chỉ làm khổ cho nó mà thôi.

– Tốt nhất là em yên phận ở đó chờ làm vợ tôi cả đời nay cũng đừng mong đến với người khác.

– Anh thật vô lại, tôi muốn về nhà.

Cô đứng lên muốn ra khỏi phòng. Có cảm thấy ở gần anh lúc này rất nguy hiểm.

Du Hạo tóm cô lại đấy có ngồi lên giường.

– Từ giờ em ở yên trong này cho tôi, nếu dám bước ra ngoài tôi sẽ đánh gãy chân em..

Tại sao tôi phải nghe lời anh. Tránh ra

Cô vùng vằng đẩy anh rất nhanh anh xoay người cô lại vung tay đánh vào mông cô.

Cô ch ảy nước mắt hét lên.

– Đồ vô lại. Anh dám đánh tôi.

– Nếu em dám cãi lời tôi, tôi còn có thể làm hơn thế nữa. Biết sai chưa.

– Tôi không sai.

Anh vung tay đánh tiếp mấy cái.

Giai Tuệ bị anh đánh đau đánh lên tiếng xin tha.

– Tôi biết rồi, tôi sai rồi lần sau sẽ không dám nữa.

Lúc này Du Hạo mới dừng tay

– Nhớ kỹ an phận ở lại đây, chuẩn bị làm vợ tôi, và sinh cho tôi một đứa con khỏe mạnh. Nếu còn dám có ý định bỏ đi đứa con này em sẽ biết tay tôi. Rõ chưa.

Hai chữ cuối cùng anh nói to nhấn mạnh. Giai Tuệ máy móc gật đầu.

Du Hạo để cô ngồi đó, bỏ ra khỏi phòng.

– Đóng cửa lại không cho cô ấy ra khỏi phòng

Đám vệ sĩ nhanh chóng thi hành lệnh của anh.

Du Hạo ý bảo quản gia.

– Gọi bác sĩ kiểm tra cho cô ấy một chút.

Lúc đánh có anh thật sự khá tức giận. Nhưng vẫn kìm nén chỉ đánh mấy cái vào mông cô. Nhưng biết cô đang có thai nên cũng rất lo lắng.

Du Hạo đi rồi Giai Tuệ nằm vật xuống giường.

– Đồ tồi, anh dám đánh mông tôi. Sau này tôi sẽ đánh gấp đôi vào mông anh.

Khóc một lúc có mật liền ngủ quên luôn.

– Cô ấy thế nào.

– Lúc tôi vào cô ấy ngủ rồi. Tôi đã bắt mạch, cô ấy không sao.

Đứa bé hoàn toàn bình thường.

Tôi sẽ kê thuốc bổ dưỡng thai, cho cô ấy uống đúng giờ là được.
 
Chương 109


Chương 109

Bữa tối người làm mang đồ ăn vào cho cô nhưng bị cô đuổi ra.

– Cậu hai, cô Hứa không chịu ăn.

Nhìn khay đồ ăn còn nguyên Du Hạo nói.

– Được rồi đưa đây cho tôi.

Anh cầm khay đồ ăn mở cửa vào phòng cô.

Cô đang đứng nhìn ra cửa số nghe tiếng động không thèm quay lại nói.

– Đã bảo mang đi đi, tôi không ăn.

Du Hạo mỉm cười đặt khay xuống bàn tiến lại gần ôm cô từ phía sau.

– Vẫn còn giận sao.

Cô vùng vằng muốn rời khỏi anh nhưng bị anh ôm chặt cô đành mặc kệ.

– Anh lại muốn đánh tôi sao. Có đánh chết tôi cũng không ăn.

Anh mỉm cười.

– Anh sẽ không đánh em mà có cách khác.

– Cách gì, dù anh có làm gì tôi cũng không ăn.

– Vậy anh đành phải mớm cho em ăn thôi.

Cô quay lại nhìn anh.

Anh cười vô lại.

– Em muốn anh mớm cho em thật hả. Được anh giúp em ăn.

Anh giả vờ kéo cô lại gần khay ăn.

Cô vung tay tránh

– Không cần tôi tự ăn.

Cô sợ anh làm thật nghĩ đến đó cô liền cảm thấy ghê người.

Thấy cô ngoan ngoãn ăn, anh hài lòng ngồi cạnh nhìn cô ăn.

Ăn được một nữa thì cô cảm thấy buồn nôn. Liền đẩy khay ăn ra không ăn nữa. Thấy cô như vậy anh cũng không ép cô. Sai người dọn đi.

– Từ mai nấu nhiều món thanh đạm một chút. Nấu mỗi món một ít.

– Dạ vâng.

Cô mặc kệ anh, nằm xuống quay lưng lại không thèm nói chuyện với anh.

– Đừng tức giận nữa, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.

– Không có chuyện gì cần nói cả.

– Giai Tuệ chúng ta cần nói chuyện về đứa bé.

– Nó là con tôi, tôi tự khác biết suy tính.

– Giai Tuệ nó cũng là con anh, anh muốn em giữ lại đứa nhỏ được không. Hôm nay anh tức giận như vậy là vì anh biết được em muốn bỏ đứa bé. Lúc đó anh thật sự rất tức giận cho rằng em là lại có thể nhẫn tâm như vậy.

– Anh nghĩ chúng ta thích hợp để có đứa con này sao. Tôi muốn con có một gia đình hoàn chỉnh không muốn nó phải chịu thiệt thòi. Vì vậy thà không sinh ra sẽ tốt hơn.

– Tại sao lại là không có một gia đình hoàn chỉnh. Anh và em chẳng phải là ba mẹ của nó sao. Anh chưa từng nói là sẽ không chịu trách nhiệm với em và con.

– Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, tôi và anh chỉ là vui chơi qua đường tôi sẽ không dùng đứa bé để giữ chân anh.

Du Hạo kéo cô quay lại nhìn mình

– Ai nói vui chơi qua đường, em nghĩ Du Hạo anh rảnh rỗi, để chạy theo em sao, đứa bé này với anh không hề là ngoài muốn.

– Ý anh là anh có tình cảm với tôi.

– Vậy em cho rằng những việc anh làm những ngày qua chỉ là phong lưu chơi bời sao. Du Hạo anh chưa từng làm việc gì vô nghĩa cá. Tình cảm anh dành cho em với em chỉ là chơi đùa thôi sao. Em không có chút cảm giác nào sao.

Cô tròn mắt nhìn anh

– Nhưng tại sao anh…. lại thích tôi. Tôi không xinh đẹp, gia đình cũng bình thường không môn đăng hộ đối với anh.

– Đối với anh em rất xinh đẹp là được rồi, anh cũng không cần tài sản của phụ nữ.

– Trước đây em chưa từng nghĩ anh nghiêm túc với mối quan hệ của chúng ta vậy từ bây giờ em hãy suy nghĩ về việc đó.

Anh sẽ nói ba mẹ anh sang gặp ba mẹ em. Vậy nên em nên nhanh chóng suy nghĩ vì anh và con không chờ lâu được.

– Nhưng…

– Nhưng gì, đừng nói em định cho con anh gọi người khác làm ba. Cả đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện đó. Giờ em nghỉ ngơi đi, đợi khỏe hẳn chúng ta sẽ gặp ba mẹ em.
 
Chương 110: Full


Chương 110

Một tháng sau

– Oa, xin chúc mừng, chúc mừng cô dâu chú rể.

– Giai Tuệ, cuối cùng cũng chịu cưới rồi.

Y Lan ghé tai Giai Tuệ nói.

Giai Tuệ thở dài

– Mình biết làm sao, mình bị anh ấy quay như chong chóng, có ai số khổ như mình không một lời cầu hôn lãng mạn cũng không có, cứ như vậy mà bị anh ấy lừa cưới rồi.

Mẫn Quân và Y Lan cười

– Mỗi người một cách bày tỏ tình cảm, quan trọng là cậu có cảm giác với người ta hay không.

– Mình cho rằng Du Hạo cũng là một người đàn ông tốt. Trong xã hội này không dễ tìm. Một người đàn ông thành đạt, gia cảnh tốt. Ngoài ra quan trọng là mình thấy anh ta yêu cậu thật

lòng.

– Phải! Mình cũng thấy thế. Một người như anh ấy thiếu gì phụ nữ đeo bám, việc gì phải chạy theo một cô nương đanh đá như cậu.

Giai Tuệ bĩu mỏi

– Mình không có đanh đá nha.

Hai cô gái đồng loạt gật đầu.

– Phải, phải cậu không đanh đá. Chỉ mồm miệng sắc bén thôi. Nên mặc dù tâm không nỡ bỏ đứa nhỏ nhưng mồm lại nói sẽ bỏ đứa bé. Làm cho ai đó hết hồn, lo lắng. Rồi đòi cưới ngay lập tức.

Tiếng của người dẫn chương trình vang lên báo hiệu đã đến giờ làm lễ.

Giai Tuệ được cha mình dắt vào lễ đường trao cho Du Hạo.

Khi cha xứ hỏi lại về quyết định đồng ý kết hôn của hai người.

Du Hạo dõng dạc trả lời.

– Tôi đồng ý.

Đến lượt Giai Tuệ cô bặm môi chưa trả lời. Mọi người cùng đổ dồn mắt về phía cô. Du Hạo nhìn có mỉm cười nắm tay cô như khẳng định có hãy tin tưởng anh.

– Tôi… đồng ý.

Cả hội trường vỗ tay hoan hô.

Đến phần trao nhẫn Du Hao cầm chiếc nhẫn mỉm … rồi nói

– Tuy cô ấy đã nói đồng ý nhưng hôm nay tôi muốn cho vợ tôi một niềm vui chọn vẹn trong ngày cưới.

Anh quỳ xuống cầm tay cô nói.

– Giai Tuệ anh vốn là người kiêu ngạo, xưa nay chỉ phụ nữ chạy theo anh. Nhưng từ khi quen biết em anh mới hiểu trong tình yêu không phải là ai chạy theo ai mà là cả hai cảm nhận được

tình cảm của đối phương và hai con tim chung nhịp đập, vì vậy anh không cần thể diện mà điên cuồng theo đuổi em. Giai Tuệ đồng ý làm vợ anh nhé.

Cả hội trường reo hò cổ vũ. Giai Tuệ bất ngờ đỏ mặt ấp úng.

– Chẳng phải em nói rồi sao.

– Đấy là lời thề trước Chúa. Còn giờ là lời thề của chúng ta.

Cả hội trường tiếp tục cười vang.

– Hóa ra tổng giám đốc Du chưa cầu hôn vợ nên muốn bù đắp

Giai Tuệ mặt đỏ bừng, mắt ngẩn lệ, kéo anh đứng dậy nhưng anh không đứng mà chờ câu trả lời của cô.

– Em đồng ý.

Du Hạo đeo nhân vào tay có, rồi đứng lên ôm cô.

– Cảm ơn em.

– Hôn đi, hôn đi, hôn đi

Cả hội trường reo hò cổ vũ.

Du Hạo cười nhìn có rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Sau buổi lễ tại nhà thờ, bữa tiệc ấm cùng được diễn ra tại biệt thự của Du Hạo

Cảnh Hàn và Đàm Phong cùng chạm cốc chúc mừng Du Hạo

– Quen nhau bao lâu không ngờ bạn mình cũng có một mặt lãng mạn như vậy.

Du Hạo phình mũi

– Đương nhiên các cậu còn phải học hỏi mình nhiều.

Cả ba cùng cười vui vẻ.

Bên này ba cô gái cũng đang chúc mừng nhau

– Chúc mừng được nhưý nha. Cứ kêu không có màn cầu hôn lãng mạn giờ có rồi.

Mẫn Quân tặc lưỡi.

– Xem ra chuyện tình của mình so với các cậu có vẻ hơi tẻ nhạt nhỉ.

Y Lan đang bế con cười lên tiếng

– Làm gì có, chẳng qua cậu và Đàm Phong cả hai rất tâm đầu ý hợp ngay từ đầu chứ đâu như bọn mình. Phải không bé yêu

Cô nựng nựng mà con.

Mẫn Quân cười đưa tay bế bé.

– Mình mới không thèm ganh tị, giờ cần làm thân với con rể đã nào. Nào ra mẹ bế.

– Uh mình không chịu con rể mình chứ.

– Vậy còn để xem cậu sinh trai hay gái đã, nhưng vấn đến sau.

– Cần xếp hàng sau Đàm Quản Dao nhà mình.

– Đã nghĩ tên rồi hả, tên hay đó. Phương Cảnh Tuệ – Đàm Quân Dao xứng đôi đẩy.

Cả ba lại cùng nâng ly.

– Đương nhiên là bọn anh sẽ sinh con trai rồi. Bọn anh sẽ chờ vợ chồng em sinh thêm một tiểu công chúa nữa lúc đó nhất định chúng ta sẽ làm thông gia.

Ba người đàn ông tiến lại gần, mỗi người tách ra đến đứng cạnh người phụ nữ của mình.

Cảnh Hàn đưa tay bể con giúp Y Lan.

– Haizzz con trai à, xem ra sau này con sẽ lại giống ba, khổ vì quá nhiều bạn gái theo đuổi thôi.

Nghe vậy tất cả mọi người cùng cười rộ lên.

– Xem kìa Đàm Phong, xem mũi cậu ta nở hết cả lên rồi kìa.

Y Lan trợn mắt giằng lại con từ tay Cảnh Hàn.

– Có gì đáng tự hào, con trai, sau này tốt nhất con nên tốt với một người phụ nữ thôi. Nếu không con sẽ khổ cả đời đó. Tốt nhất đừng giống cha con.

– Con giống cha tốt chứ sao, phải không con trai.

Cảnh Tuệ tròn mắt nhìn xung quanh rồi toét miệng cười chân tay khua loạn xạ.

END.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom