Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 40


– Anh ấy là bạn thân của chồng mình. Mình cũng mới quen biết thôi. Tuy hay trêu chọc nhưng có vẻ là người tốt.

Đàm Phong lại gần vỗ vai Du Hạo

– Cậu có thôi cái vẻ cà lơ cà phất đi không. Cậu làm hai cô bé sợ đó. Họ lại cho rằng cậu là yêu râu xanh đi tán vợ bạn bây giờ.

Quay lại nhìn hai người Đàm Phong nói.

– Xin chào, hai em ở đây có cảm thấy thoải mái không.

Y Lan gật đầu chào anh.

– Vâng! chào anh bọn em vẫn ổn không sao ạ

– Ở những bữa tiệc thương mại như vậy đa phần thấy không thoải mái là chuyện bình thường.

Liếc sang Giai Tuệ anh nói

– Bạn em sao, có thể giới thiệu để làm quen không.

– À vâng! đây là bạn em. Cô ấy là Giai Tuệ.

Quay sang Giai Tuệ cô nói.

– Giai Tuệ đây là anh Đàm Phong và Du Hạo là bạn thân của Cảnh Hàn.

– Vâng chào anh, em là Giai Tuệ.

– Chào em anh là Đàm Phong làm bên công ty thời trang Jenly.

Giai Tuệ đưa tay ra bắt tay đáp trả lại Đàm Phong.

– Còn em làm bên Kỳ Phương ạ

– Em cũng làm về thiết kế thời trang

– Vâng em học ngành thiết kế thời trang ạ. Hiện em mới được vào thử việc ở Kỳ Phương thôi ạ.

– Thử việc nhưng không có nghĩa không phải là nhân tài. Công ty Kỳ Phương là một đối thủ đáng gờm, hi vọng sau này sẽ được hợp tác với em.

– Dạ! Jenly cũng là một thương hiệu thời trang nữ nổi tiếng, em rất mong sau này anh chỉ bảo thêm ạ.

Du Hạo lên tiếng xen vào

– Này! này hai người! có cần khen nhau vậy không. Mình cũng muốn làm quen với bạn của em gái xinh đẹp.

– Chào em anh là Du Hạo.

Đàm Phòng lắc đầu cười ngao ngán.

Bốn người cùng tiến lại bàn gần cửa sổ vừa ăn vừa nói chuyện.

Cảnh Hàn vừa định tiến lại đó ngồi cùng, cả buổi đi xã giao anh chưa có chút gì vào bụng, lại uống rượu nên có chút khó chịu. Vừa định nhấc chân bước đi thì một giọng nói yếu điệu vang lên

– Chủ tịch Phương, lâu lắm mới được gặp anh.

– Thì ra là cô Mỹ Lan, rất hân hạnh.

Bên này Y Lan đang ngồi thì Giai Tuệ huých cùi chỏ vào người cô

– Y Lan nhìn kìa

Vừa nói Giai Tuệ vừa hất mặt, nhìn về phía Cảnh Hàn và Mỹ Lan đang đứng.

– Này cậu không trông chừng chồng cho tốt mình thấy ong bướm vây quanh anh ta không hề ít đâu nhé.

Y Lan nhìn theo hướng Giai Tuệ chỉ, Cảnh Hàn đang nói chuyện khá thân mật với một cô gái. Cô âm thầm đánh giá cô gái kia.

” Quả thật là một cô gái rất xinh đẹp và có khí chất. Xem ra họ rất quen biết nhau. Cùng là con gái cô có thể nhìn ra được cô gái kia có ý với Cảnh Hàn.”

– Chắc họ nói chuyện công việc thôi, mình làm sao ra đó để gây chuyện được, nhỡ đâu làm mất mặt anh ta lúc đó chẳng phải xấu hổ lắm sao.

– Cậu thật là sợ gì, không lẽ cậu không sợ anh ta sẽ lăng nhăng với cô ả đó thật.

Y Lan im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía hai người họ. Trong lòng thoáng qua cảm giác tê tái khó tả.

Đàm Phong và Du Hạo nhìn hai cô đã đoán ra phần nào câu chuyện cô gái đang nói. Hai người liếc nhau mỉm cười khó hiểu.

Du Hạo thở dài lên tiếng

– Haiiii! Thật bất công

– Sao cậu thấy bất công cái gì?

– Không phải sao? Một người đẹp trai ngời ngời như mình mà sao cứ mỗi lần có cậu ta đi cùng mình lại trở thành bóng đèn soi sáng cho cậu ta. Mà sao cô gái nào cũng thích cậu ta thế nhỉ.

– Chẳng phải cậu cũng có rất nhiều em định mệnh đời cậu đó sao.
 
Chương 41


– Ây da! cái đó không tính.

Đàm Phong nhún vai cười không có ý kiến. Anh chìa tay ra với Giai Tuệ

– Anh có thể hân hạnh mời em một bản chứ.

Liếc mắt nhìn Y Lan tuy không muốn bỏ cô lại một mình nhưng cô cũng không thể bất lịch sự được. Giai Tuệ chìa tay ra và Đàm Phong

– Dạ vâng ạ.

Giai Tuệ đi rồi, Du Hạo cũng bị mấy vị quan chức vây quanh bàn chuyện.

Nhìn sang bên kia Cảnh Hàn cũng đang khoác tay cô gái kia tiến về phía sàn nhảy. Một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong. Y Lan đứng lên dời khỏi phòng tiệc cô quyết định ra ngoài hít thở không khí.

Bên tay trái có một hồ bơi lúc này ở đây khá vắng vẻ, yên tĩnh. Không khí thoáng đãng

Cô bước lại ngồi xuống chiếc ghế cạch hồ bơi.

Tự nhiên cô nghĩ đến con đường tương lai của mình. Cô thật sự không biết nên đi tiếp nó như thế nào. Cuộc hôn nhân này rồi sẽ đi về đâu.

– Y Lan

Huỳnh Đông từ từ bước lại phía cô.

– Tại sao hôm qua em không đến. Chẳng lẽ em thật sự không còn yêu anh nữa. Tình cảm của em đối với tình yêu của chúng ta chỉ có vậy thôi sao

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác đau nhói.

– Em không quên, cũng chưa bao giờ quên những tình cảm tốt đẹp anh dành cho em. Nhưng có lẽ chúng ta có duyên không nợ.

– Em thật sự yêu Phương Cảnh Hàn

– Em!

– Em cho rằng hắn yêu em thật lòng sao? Nếu vậy những cô gái bám theo hắn suốt buổi tiệc là thế nào. Em có chút giá trị gì trong lòng hắn.

– Huỳnh Đông! Đừng nói nữa! Việc của em, em biết tự cân nhắc.

– Y Lan! Phương Cảnh Hàn không hề yêu em. Nếu không những cô gái kia cũng sẽ không có cơ hội vây theo hắn.

– Đừng nói nữa

– Không! anh phải nói. Em có biết mọi người nhìn em như thế nào không? Họ coi em chỉ là một cô tình nhân được Phương Cảnh Hàn mua về, vì sao những cô gái kia vẫn điềm nhiên trước mặt em mà v3 vãn anh ta. Vì họ coi em cũng chỉ như như họ thôi sẽ bị anh ta đá bất cứ lúc nào. Em bỏ anh để có cuộc hôn nhân như vậy sao.

– Đủ rồi Huỳnh Đông. Em không cần anh nhắc em những việc đó. Cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay không là do em lựa chọn. Hiện tại em đã là vợ của Phương Cảnh Hàn. Cho dù sau này em và anh ta có ra sao em cũng không muốn anh phí tâm sức vì em nữa. Hãy buông tay em đi.

– Không! Anh không cam tâm. Chúng ta không thể chia tay dễ dàng như vậy được.

Huỳnh Đông vươn tay kéo cô ôm chặt vào lòng.

– Anh đã làm giám đốc điều hành của Phước Thịnh. Anh đảm bảo sẽ lo được cho cuộc sống của chúng ta sau này. Sau này anh sẽ mở một công ty của riêng mình. Em hãy tin tưởng anh có được không.

– Huỳnh Đông, mọi việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Công ty là tâm huyết cả đời của ba em. Em không thể để tâm huyết cả đời của ba bị phá hủy được. Phương Cảnh Hàn là người giúp đỡ ba em, anh ấy cũng cũng chưa hề làm quá phận với gia đình em. Em không thể có lỗi với anh ấy. Nếu anh ấy thật sự không yêu em, em chấp nhận. Anh ấy muốn cuộc hôn nhân này kết thúc em sẽ ra đi. Em đã lựa chọn con đường này thì em sẽ đi tiếp và không quay lại. Anh hãy tìm hạnh phúc của riêng mình.

Cô cố đẩy để tạo khoảng cách giữa hai người.

– Không! anh không chấp nhận như vậy. Anh không cam tâm.

Huỳnh Đông ôm chặt cô không buông.
 
Chương 42


Kết thúc bản nhạc mọi người kéo nhau rời khỏi sàn nhảy. Giai Tuệ trở về bàn tìm Y Lan nhưng không thấy cô liền đi xung quanh tìm kiếm.

– Em tìm gì vậy

Đàm Phong lên tiếng hỏi. Lúc này Cảnh Hàn và Du Hạo cũng đang tiến về phía bàn hai người đang ngồi, tách được khỏi đám phóng viên và những doanh nghiệp muốn làm quen kết thân để kiếm mối làm ăn, nên tìm bàn yên tĩnh để nói chuyện.

– Em tìm Y Lan! không viết cậu ấy chạy đâu rồi.

Cảnh Hàn nghe vậy cũng đưa mắt tìm xem cô đang ở đâu, không thấy cô quay lại nhìn trợ lý Trần một cái, trợ lý Trần hiểu ý bước lên nói nhỏ. Lúc nãy tôi có quan sát thấy phu nhân rời khỏi đây và đi ra phía hồ bơi.

Giai Tuệ nghe vậy liền nói:

– Để em đi tìm cậu ấy chắc ở đây ngột ngạt không quên nên ra ngoài hít thở không khí chút.

Vừa nói cô vừa quay người chạy đi

– Để anh đi cùng em tiện thể ra ngoài cho thoáng chút.

Đàm Phong liền bước theo

Mình cũng đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi.

Du Hạo khoác vai Cảnh Hàn rủ rê

Bên hồ bơi Y Lan cố đẩy Huỳnh Đông ra.

– Huỳnh Đông buông em ra.

– Y Lan anh không thể mất em được, hãy theo anh, vốn dĩ chúng ta là một đôi. Nếu em muốn chúng ta có thể dời khỏi đây

– Huỳnh Đông! không được.

– Y Lan!

Nghe tiếng gọi hai người quay lại nhìn giữa con mắt tò mò khó hiểu của những người có mặt.

Nhìn từ xa tư thế hai người giống một cặp đôi yêu nhau đang giận dỗi. Nam ra sức nịch nọt xin lỗi. Nữ nũng nịu tức giận.

Cô giật mình lùi lại một bước cố gắng tạo khoảng cách giữa cô và Huỳnh Đông.

Cô đến nhìn cũng không dám nhìn sắc mặt của Cảnh Hàn.

Giai Tuệ chạy lại phía cô.

– Y Lan xảy ra chuyện gì vậy. Sao cậu lại ra ngoài này.

– Mình chỉ muốn ra ngoài hóng gió chút.

Giai Tuệ liếc nhìn sắc mặt lạnh như băng, khó đoán ra đang nghĩ gì của Cảnh Hàn.

– Vậy sao Huỳnh Đông lại ở cùng cậu. Chồng cậu có vẻ không vui kìa.

Y Lan liếc nhìn Cảnh Hàn một cái rồi lại đưa mắt dời đi.

Cảnh Hàn quay người rời đi chỉ buông một câu.

– Chúng ta đi.

Y Lan thấy vậy cũng bước theo anh.

– Phương Cảnh Hàn, tôi sẽ dẫn Y Lan đi

Huỳnh Đông lên tiếng làm tất cả những người có mặt đều nín thở đưa mắt nhìn thái độ của Cảnh Hàn.

Cảnh Hàn dừng bước, cười nửa miệng một cái như vừa nghe được một chuyện hài hước nhất trên đời. Anh xoay người bước về phía Huỳnh Đông.

– Cậu lấy tư cách gì mà đòi dẫn người của tôi đi.

– Phương Cảnh Hàn tôi không sợ anh đâu. Tôi và Y Lan vốn là một cặp, anh đừng hòng cướp cô ấy đi. Anh vốn dĩ không yêu cô ấy. Cô ấy cũng không yêu anh.

Cảnh Hàn cười thích thú nắm tay Y Lan vuốt nhẹ.

– Vậy sao! yêu thì sao? không yêu thì sao? Quan trọng giờ cô ấy là người của tôi.

– Cô ấy là vợ của anh nhưng anh có coi cô ấy là vợ không. Cả buổi chỉ lo v3 vãn các cô gái trước mặt cô ấy. Anh coi cô ấy là gì?

– Đó là việc của chúng tôi không khiến kẻ người ngoài như cậu xen vào. Tốt nhất đừng làm tôi nổi giận, cậu sẽ không biết hậu quả của nó sẽ thế nào đâu.

– Anh đừng có doạ tôi.

Cảnh Hàn mỉm cười tiến lại gần Huỳnh Đông.

– Để xem tôi có doạ hay không. Muốn đưa người của tôi đi trừ khi…

Cảnh Hàn ghé sát vào tai Huỳnh Đông nghiến răng nói

– Tôi chơi chán, còn không chờ kiếp sau đi. Đừng trọc điên tôi nếu không người chịu hậu quả chính là cô ta.

Cảnh Hàn liếc mắt nhìn Y Lan.

– Anh thật bỉ ổi…..
 
Chương 43


Ha ha… Cậu còn chưa thấy hết sự bỉ ổi của tôi đâu. Tốt nhất đừng chạm đến giới hạn của tôi. Nếu không đừng trách tôi không nể mặt ba cậu.

– Anh biết ba tôi.

– Chuyện gì mà Phương Cảnh Hàn tôi muốn biết tôi đều có thể biết được.

– Nếu đã vậy tôi cũng sẽ không cần phải úp mở làm gì. Tôi sẽ đưa Y Lan đi. Anh không thể cản chúng tôi được. Tôi sẽ đấu với anh đến cùng.

– Khẩu khí rất mạnh mẽ! Tôi sẽ đợi.

– Thôi đi!

Y Lan lên tiếng

– Huỳnh Đông chuyện của em không cần anh xen vào. Đừng làm chuyện tự mình hại mình nữa.

– Y Lan! em ko cần phải sợ hắn. Chúng ta vốn là một đôi. Hắn ta không thể làm gì chúng ta được.

– Em xin anh, việc của chúng ta em đã nói rất rõ ràng rồi. Anh đừng làm khó em rồi tự mình làm khổ mình.

– Được rồi. Những gì cần nói cũng đã nói xong đi được chưa.

Cảnh Hàn vuốt tay áo đứng thẳng dậy bước đi

Y Lan nhìn Huỳnh Đông một cái rồi cũng xoay người bước đi.

– Chờ mình với

Giai Tuệ lật đật chạy theo

Trên đường chở về khách sạn. Ngồi trên xe hai người không ai nói với ai câu nào.

Cô muốn lên tiếng giải thích với anh nhưng thấy anh lạnh lùng không nói gì khiến cô không dám mở miệng. Đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Về đến phòng Cảnh Hàn đi thẳng về bàn làm việc dặn dò người trợ lý bên cạnh.

Thấy vậy cô cũng lẳng lặng đi vào phòng ngủ thay đồ không làm phiền anh.

Cô đi rồi anh vừa nói chuyện với trợ lý vừa liếc nhìn theo bóng lưng cô. Anh vẫy tay bảo trợ lý

– Không còn việc gì nữa cậu đi về nghỉ đi

– Vâng! thưa chủ tịch

Người trợ lý đi khỏi anh ngồi thần người suy nghĩ một chút cảm thấy ngột ngạt liền đứng lên ra ban công hóng gió.

Y Lan tắm xong bước ra không thấy ai. Nhìn thấy cửa ban công mở biết anh ở ngoài đó cô trần trừ một lát quyết định ra nói chuyện với anh. Cô nghĩ nên làm rõ mối quan hệ này sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

Cảnh Hàn đang đứng chống tay vào ban công khi bước ra anh không quay lại chỉ cảm nhận được một mùi thơm thanh mát lan tỏa trong không khí hoà lẫn trong gió.

– Anh Cảnh Hàn tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không.

Cô nhẹ giọng lên tiếng

Anh không quay lại cũng không lên tiếng trả lời cô.

Cô tiến lại gần anh hơn.

– Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh về mối quan hệ của chúng ta.

Nghe cô nói anh xoay mặt lại nhìn cô lên tiếng

– Ý cô là gì?

– Tôi!

Y Lan ấp úng

– Tôi muốn làm rõ mối quan hệ của chúng ta. Chúng ta không thể cứ mãi như thế này được.

– Vậy cô muốn sao?

– Tôi! tôi….. Tuy chúng ta đã kết hôn, nhưng thật sự giữa tôi và anh…..

– Chúng ta thì thế nào?

– Chúng ta…. thật sự chúng ta… nói chung chúng ta không giống các cặp vợ chồng bình thường. Giữa tôi và anh không có tình yêu.

Nếu tôi và anh cứ như vậy thì cũng không tốt cho cả hai.

– Vậy cô muốn sao?

– Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên trả lại cho nhau tự do. Tôi tin người như anh không thiếu gì bạn gái. Anh có thể lấy người mình yêu. Tôi biết anh đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Tôi hứa sẽ trả lại cho anh số tiền anh giúp gia đình tôi.

– Ý cô là muốn chúng ta chia tay. Như vậy cô có thể đến với tên kia.

– Không! không phải như vậy

– Cảnh Hàn tôi xưa nay không làm việc gì mà không có lời. Nếu cô muốn dời đi vậy ngày mai tôi sẽ cho người đến tiếp quản Diệp thị. Ngay ngày mai cô có thể dời đi.
 
Chương 44


– Không được. Công ty là tâm huyết cả đời của ba tôi. Xin anh

Cảnh Hàn nhún vai

– Cũng chịu thôi. Con gái ông ta vì tình yêu bất chấp không quan tâm sống chết của ba mình thì tôi biết làm sao.

– Vậy anh muốn chúng ta cứ như vậy sao.

Anh quay người tiến lại gần cô: Vậy! ý cô là muốn chúng ta tiến xa hơn nữa trong cuộc hôn nhân này.

Cô vội lắc đầu: không! không ý tôi không phải như vậy.

Anh cúi thấp lại gần cô: không phải, vậy tức là cô muốn quay lại với tên kia.

– Ý tôi không phải như vậy, nhưng… Huỳnh Đông nói không sai. Chúng ta…! không thể cứ tiếp tục như vậy.

– Hắn ta nói đúng!

Cảnh Hàn nghiến răng thấp giọng nói. Ý cô là lời nói của Phương Cảnh Hàn tôi không bằng anh ta.

Cảnh Hàn chống hai tay lên tường cúi nhìn cô.

Y Lan lui một bước tạo khoảng cách giữa hai người.

Cô cảm giác được hơi thở nguy hiểm của anh bao quanh mình.

– Vậy..! anh muốn sao.

Cảnh Hàn cười như không cười.

– Tôi muốn sao ư! Rất đơn giản chỉ cần tôi chưa chơi chán thì kẻ khác đừng hòng lấy đồ trong tay tôi.

– Anh!… tôi không phải món đồ của anh. Tôi là người. Tôi có quyền quyết định cuộc sống của mình.

– Ha…! ha! Anh đưa tay nắm mạnh cằm cô khiến cô nhìn thẳng mình.

Từ khi cô bước chân vào Phương gia, cô đã không còn cơ hội quyết định cuộc sống của mình rồi.

– Anh thật là đáng sợ.

– Ha! ha! tôi sẽ còn nhiều cái đáng sợ hơn nữa mà cô chưa biết đâu. Có điều tôi nói cho cô hay lần sau đừng để tôi thấy cảnh cô anh anh em em với tên kia, nếu không tôi sẽ làm gì tên đó cô sẽ không thể đoán trước được đâu.

– Anh! thật vô sỉ. Mặc dù tôi và Huỳnh Đông là trong sạch nhưng tôi nói cho anh biết anh không thể cấm tôi gặp gỡ bạn bè của mình. Huỳnh Đông là bạn của tôi. Chúng tôi sẽ còn gặp gỡ nhau.

– Đừng thách thức giới hạn của tôi. Cô sẽ không muốn biết hậu quả của nó đâu.

– Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Tránh ra cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ bay về thành phố.

Miệng nói tay cô đấy anh. Nhưng anh đã nhanh nhẹn vòng tay qua eo bế bổng cô đi về phía chiếc giường giữa phòng.

– Này! anh làm gì đó. Bỏ tôi ra.

– Là cô thách thức tôi vậy đừng trách tôi không nương tay.

– Buông tôi ra đồ tồi, anh là đồ đểu, buông tôi ra. Tôi kêu lên đó.

– Cô cứ kêu to lên, càng to càng tốt, kêu cho mọi người biết chúng ta đang làm gì.

– Đồ không biết xấu hổ, anh cút đi.

Tay cô đánh vào người anh không khác gì đang đánh vào bức tường rắn chắc.

– Tôi sẽ cho cô biết thế nào là không biết xấu hổ. Cứ tiếp tục la lên, mọi người sẽ càng nghĩ chúng ta lấy một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết. Tốt nhất cô có thể gọi tên Huỳnh Đông đó đến xem vợ chồng chúng ta ân ái cỡ nào.

– Đồ khốn khiếp buông tôi ra.

Cô bị anh ném mạnh lên giường khiến đầu óc choáng váng. Chưa kịp định thì cả thân người anh đổ ập lên cô. Hai tay cô bị anh chế ngự trên đỉnh đầu. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức phụ nữ không thể đấu lại với đàn ông, mà đàn ông như Cảnh Hàn lại thường xuyên tập luyện thể lực nên mọi cố gắng của cô chỉ chỉ như sợi lông chim đập vào tảng đá.

Không đáp lại cô, mặc cho cô vùng vẫy anh chính xác một đường cúi xuống ngậm lấy môi cô mà cắn m*t, cướp lấy bầu không khí của cô.

Cô nhăn mặt cố gắng chịu đau, quay mặt tránh đi nụ hôn của anh.
 
Chương 45


Cô mím chặt môi không để anh thực hiện được ý định của mình. Nhưng một cô gái non nớt như cô đâu thể đấu lại một người lão luyện như anh.

Tay anh bóp mạnh cằm cô khiến cô phải mở miệng kêu lên một tiếng. Thừa cơ hội anh tiếp tục xâm nhập cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Cô càng vùng vẫy càng k1ch thích bản năng chiếm hữu trong anh.

Anh dùng một tay chế ngự hai tay cô trên đỉnh đầu. Tay kia lướt một đường trên cơ thể cô đã khiến chiếc áo ngủ rách một đường thẳng xuống tận gấu áo.

Cô hoảng sợ càng lắc đầu mạnh hơn khiến nụ hôn của anh trượt xuống cổ.

Nhân cơ hội anh cắn một cái lên xương quai xanh khiến cô đau đến ch ảy nước mắt.

Bàn tay anh lướt trên nơi đ ẫy đà trắng hồng mềm mại trước ngực cô.

Rất nhanh chóng cơ thể trắng hồng mềm mại của cô đã phơi bày trước mắt anh. Cô run lên mồ hôi túa ra đầm đìa. Chưa bao giờ ở trước mặt người khác trong bộ dạng hở hang như vậy khiến cô xấu hổ cả người như đỏ hồng lên.

Biểu cảm của cô chính là một đòn trí mạng với đàn ông. Mặc dù là người có khả năng kiềm chế rất tốt nhưng dường như Cảnh Hàn cảm thấy một sự biến đổi của cơ thể mình, khiến anh không thể tự điều chỉnh được bản thân. Anh như con thiêu thân lao vào không thể dừng lại được, cô càng chống cự anh càng muốn chinh phục bằng được. Cả hai cứ vậy cuốn lấy nhau.

Nụ hôn lúc đầu cuồng dã, chiếm hữu dần trở thành ôn nhu, say đắm.

Trong căn phòng lúc này dần dần tràn tràn ngập không khí mê luyến của tình ái, tiếng thở gấp gáp của anh hoà lẫn tiếng rên nho nhỏ của cô. Thời gian như ngừng lại chỉ dành cho hai người.

Ôi!

Cô bổng mở to mắt, cảm giác một luồng nước ấm nóng chảy ra từ cơ thể mình.

Cảm nhận được sự khác lạ ở cô, anh ngẩn đầu lên nhìn cô và nhìn theo ánh mắt cô xuống phía dưới.

Một vết loang đỏ trên ga trải giường

Mọi cung bậc cảm xúc bỗng chốc tan biến.

Cô vội vàng ngồi dậy xấu hổ chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Cảnh Hàn chỉnh lại quần áo bước về phía bàn làm việc đốt một điếu thuốc vò đầu rít một hơi để lấy lại tinh thần.

– Mình sao vậy!

Trong nhà vệ sinh Y Lan vẫn chưa hết xấu hổ xả nước nên người cho tỉnh táo.

– Mình và anh ta vừa làm gì vậy, thật xấu hổ chết đi mất. Để anh ta biết ” dì cả của mình tới” sau này mình biết nhìn mặt anh ta sao đây. Ôi chết mất xấu hổ quá đi mất Y Lan ơi là Y Lan.

Xả nước rửa ráy cơ thể một lúc cô chợt giật mình nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.

– Chết rồi, giờ làm sao đây.

Suy nghĩ một lúc cô vẫn phải hé cửa nhìn ra ngoài.

– Phương Cảnh Hàn! cô nhẹ giọng gọi

Phương Cảnh Hàn.

Nghe cô gọi anh liếc mắt nhìn, rồi đủng đỉnh đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Hai tay khoanh trước ngực lưng tựa vào tường.

– Nói!

– Tôi! Tôi! Tôi không có mang theo! băng vệ sinh anh! anh có thể tìm người mua giúp tôi không.

Nhìn vẻ mặt vô tội của cô anh mím môi không biết nói gì. Xoay người lấy áo khoác đi ra ngoài

Giơ tay nhìn đồng hồ đã 12h đêm không lẽ vì việc này gọi trợ lý chắc tên đó sẽ cười lên đầu anh mất đành phải tự mình đi vậy

Lái xe lòng vòng đến một cửa hàng khá xa khách sạn. Nhìn quanh cửa hàng nhận thấy đây là một cửa hàng nhỏ chắc sẽ không ai nhận ra mình anh mím môi sốc lại áo khoác, mở cửa xuống xe đi thẳng vào trong cửa hàng.
 
Chương 46


Trong cửa hàng giờ này khá vắng vẻ, chỉ có một cô nhân viên đang ngồi ở quầy thu ngân.

Anh đi thẳng vào trong tìm kiếm trên kệ hàng.

Nhiều loại quá chẳng biết lấy loại nào anh liền nhặt bừa mấy gói rồi đến quầy tính tiền.

Cô nhân viên ngơ ngẩn nhìn anh, đang đêm hôm bỗng dưng gặp một anh chàng đẹp trai. Cô nhân viên si mê nhìn anh không dời mắt.

Sốt ruột anh ngõ nhẹ mằt bàn.

– Tính tiền

– À vâng

Cô nhân viên vội vàng quét mã.

Thanh toán xong anh xốc lại áo và nhanh chóng rời đi.

Y Lan đang ở trong nhà vệ sinh thì nghe tiếng gõ cửa, ngó đầu ra nhận đồ anh đưa cô nhanh chóng đóng cửa lại.

– Cảm ơn

Cảnh Hàn ra ban công định hút thuốc, vừa châm điếu thuốc lên anh lại rụi tắt và vứt điếu thuốc đi.

Đêm dài cứ thế trôi đi cả hai không ai nói với ai tiếng nào.

Hôm sau buổi sáng Cảnh Hàn đi gặp khách hàng, Giai Tuệ cũng phải đi làm, cô cũng lười không muốn ra ngoài nên ở lại trong phòng luôn. Buổi chiều cả hai ngồi máy bay trở về thành phố.

Một tháng sau khi sự kiện ở đảo phía Nam kết thúc cuộc sông của cô cứ bình lặng trôi qua. Hằng ngày ở trong biệt thự, chán thì về thăm cha mẹ. Việc học cũng đã xong nên cô càng cảm thấy nhàm chán. Cảnh Hàn gần đây cũng không về nếu có về cũng ở lại trong phòng đọc sách. Tuy có vẻ không muốn cho cô đi làm nhưng cũng không có nói cấm cô đi làm. Tuy hiện nay trên danh nghĩa cô là vợ anh, anh cũng không để cô thiếu thốn gì nhưng sự nhàn nhã này khiến cô thấy mình là người vô tích sự. Vì vậy cô quyết định đi làm.

Cô lên các trang mạng tìm thông tin của các công ty và vẽ một vài bản thảo sẵn để khi cần thiết sẽ dùng.

Hì hục vẽ cô quyên cả thời gian, khi sửa xong và cảm thấy ứng ý với tác phẩm của mình cô ngẩng lên vươn vai một cái cho đỡ mỏi

– Đã muộn vậy sao, thôi nghỉ cái đã. Mình phải gọi cho bọn Giai Tuệ mới được lâu rồi không đi chơi.

Nghĩ là làm cô liền cầm điện thoại gọi cho Giai Tuệ

– Alo! Giai Tuệ

– Uh mình đây

– Dạo này các cậu thế nào.

– Hu hu mệt lắm, đâu được như cậu, làm bà chủ rồi không phải lo lắng gì?

– Cậu muốn làm không mình đổi cho cậu

– Hề hề, mình không hám làm dâu nhà giàu đâu.

– Rảnh không, Trưa nay tụi mình gặp nhau đi.

– Uh được đó, để mình gọi cả Mẫn Quân giờ cậu ta làm cùng mình rồi.

– Vậy sao! Mẫn Quân được vào đó làm rồi à.

– Uh! cậu ấy hết thử việc rồi. thôi mình có việc rồi lát gặp ở chỗ cũ nhé.

– Uh bye lát gặp lại.

Tắt điện thoại Y Lan đứng lên chuẩn bị quần áo rồi xuống lầu báo cho quản gia một tiếng.

– Chú không cần chuẩn bị bữa trưa cho cháu đâu, trưa nay cháu đi ăn với bạn.

– Vâng! thiếu phu nhân. Để tôi gọi tài xế cho cô

– Vâng! Cảm ơn chú

Cô đến chỗ hẹn khá sớm giờ này khách cũng khá vắng

– Xin chào quý khách, cô đi mấy người ạ.

– À vâng! tôi đi ba người, nhưng tôi đến hơi sớm. Lát các bạn tôi đến sẽ gọi đồ.

– Vâng! vậy cô có thể ngồi bên này để uống trà trước, cần gì cô cứ kêu.

– Cảm ơn! cho tôi một ly nước ép táo.

– Vâng! Cô đợi chút

Khoảng hai mươi phút sau Mẫn Quân và Giai Tuệ cũng ào đến như một cơn gió.

– Xin chào, bọn tớ đến rồi đây

– Các cậu giờ làm cùng nhau nên lúc nào cũng gặp nhau được thích nhỉ, chẳng như mình.

– Hề, đi làm mệt mỏi lắm. Đâu được như bà chủ như cậu.
 
Chương 47


– Bà chủ gì đâu, mình thèm được có cái bận rộn như các cậu. Ở nhà mãi mình sắp thành bà già cổ hủ mất rồi.

– Phương Cảnh Hàn không cho cậu đi làm sao

Mẫn Quân lên tiếng hỏi

– Cũng không hẳn là không cho đi nhưng cũng không muốn mình đi làm.

Mình cũng định sẽ đi làm và cũng đã gửi đơn xin việc ở mấy chỗ.

Giai Tuệ hào hứng nói

– Hay cậu nộp đơn bên Kỳ Phương đi bên mình cũng đang tuyển đó.

– Đang tuyển sao?

– Uh, bên này đãi ngộ rất tốt nhưng làm thì cũng khắc nghiệt lắm. Công ty rất ưu ái người tài, chỉ cần có tài thì rất nhanh thăng tiến. Hàng năm họ đều có cuộc thi để nhân viên thể hiện năng lực. Những ai năng lực không tốt chắc chắn là sẽ bị đào thải. Vì vậy rất nhiều người vào những cũng rất nhiều người phải ra đi. Cậu vô làm cùng bọn mình cho vui

– Uh để mình nộp đơn xin xem thế nào.

– Thôi dẹp chuyện công việc, bây giờ là chuyện cá nhân.

Cậu và Phương Cảnh Hàn thế nào, đã xác định được anh ta có phải bị…. ấy ấy không.

Y Lan đỏ mặt nhắc đến việc này cô thật sự không dám tin Cảnh Hàn là người có vấn đề qua những hành động của anh đêm hôm đó cô không nghĩ một người bị đồng tính lại có thể có những hành động như vậy.

– Mình không rõ nữa

– Sao vậy, cậu vẫn chưa xác định được à.

– Thôi được rồi ăn trước đã

Mẫn Quân lên tiếng cắt ngang

Cả ba được nhân viên hướng dẫn đến phòng ăn cách đó không xa. Ở đây được thiết kế không gian khá riêng tư giữa các bàn ăn được ngăn bởi các vách ngăn tạo không gian riêng tư cho thực khách và có rèm che.

Ba cô gái vừa ổn định chỗ ngồi thì phía cửa có ba người đàn ông lịch lãm bước vào làm không gian nhà hàng như được sáng bừng lên.

– Này Du Hạo không phải nói đi ăn cơm sao, sao lại đưa bọn mình đến đây.

– Sao thấy không ổn à. sợ không ăn được sao.

– Không phải, mà là bình thường chúng ta đâu có đến những nơi như thế này.

– Trời cậu đúng là cậu ấm, toàn đến những nơi sang trọng quen rồi. Chúng ta toàn ăn ở nhà hàng năm sao ngồi phòng vip mãi rồi, không thấy chán sao. Thỉnh thoảng đến những nơi như vậy đổi không khí cũng tốt mà.

Còn cậu thì sao Cảnh Hàn, có ăn được không.

Du Hạo quay sang Cảnh Hàn hỏi

– Mình thì không sao, tùy ý các cậu

– Vậy chốt, ăn thử ở đây.

Ba cô gái vừa nướng thịt bò vừa rôm rả trò chuyện.

– Ăn đi các cậu hôm nay chúng ta tới bến đi, chẳng mấy khi được gặp nhau. Chiều nay bọn mình cũng rảnh không lo. Chúng ta uống bia đi

– Được đó, được đó, uống bia

Mẫn Quân hào hứng ủng hộ

– Mình không ý kiến, dù sao mình cũng rảnh mà.

Y Lan lên tiếng.

– Được, uống

Ba cô gái hào hứng nâng cốc.

Bên sát vách ba người đàn ông cũng bắt đầu cầm đũa. Nghe tiếng lanh lảnh của các cô bên cạnh ba người mỉm cười nhìn nhau lắc đầu

– Con gái bây giờ không hề đơn giản nhỉ.

Bên này ba cô gái vẫn tiếp tục hào hứng buôn chuyện. Chúc tụng nhau

– Nào chúc gì bây giờ nhỉ? à phải rồi đầu tiên phải chúc cô dâu Y Lan sớm được mãn nguyện với ý trung nhân.

Nào! dô!

– Sao lại chúc mình, mãn nguyện gì chứ cậu nói luyên thuyên gì đó.

– Giai Tuệ nói đúng, phải chúc cậu là đúng rồi. Người ngoài không biết chuyện của cậu thì thôi chứ bọn mình là bạn thân của cậu biết chuyện của cậu, nên bọn mình mới chúc cậu như vậy.

– Nào uống

Bên này ba người đàn ông trố mắt nhìn nhau.

Du Hạo huých vào tay Cảnh Hàn _
 
Chương 48


– Này! Hàn chẳng phải đó là em gái xinh đẹp Y Lan sao, cô ấy cũng ở đây sao

– Cậu hỏi mình mình biết hỏi ai, cô ấy đi ăn với bạn bè mình sao biết được.

Đàm Phong nhỏ giọng lên tiếng.

– Vậy cô gái kia chúc như vậy là sao?

– uh là sao vậy. Du Hạo đồng tình hỏi

Cảnh Hàn nhíu mày

– Các cậu hỏi nhiều quá đấy, chuyện đàn bà con gái các cậu quan tâm làm gì ăn đi.

Du Hạo và Đàm Phong nhún vai không nói nữa, nghênh tai tiếp tục lắng nghe.

– Nào! Nào uống tiếp.

Y Lan là bạn cậu mình rất mong cậu được hạnh phúc, thấy cậu lấy được người đàn ông hoàng kim như Phương Cảnh Hàn mình cũng rất mừng cho cậu nhưng suy đi nghĩ lại cuộc hôn nhân của cậu như vậy là có vấn đề, và chính xác hơn là có thể Phương Cảnh Hàn có vấn đề. Nếu thật sự như vậy cậu nên sớm kết thúc cuộc hôn nhân này đi.

– Sao! sao! có vấn đề gì mình chưa được biết à. Phương Cảnh Hàn có vấn đề gì?

– Cậu chưa biết gì à?

– Biết gì là biết gì? Y Lan đâu có kể gì?

Mẫn Quân trố mắt ra nhìn cả hai

– Này Giai Tuệ đừng nói linh tinh, cậu n hỏ miệng thôi, nhỡ ai nghe được không tốt đâu.

Y Lan vội vỗ Giai Tuệ nhắc nhở

– Được rồi! mình nói nhỏ! để mình kể cho cậu nghe.

– Qua phân tích của mình và Y Lan có thể Phương Cảnh Hàn có vấn đề

Mẫn Quân trố mắt, há mồm lắng nghe

– Vấn đề là vấn đề gì?

– Trời ạ! Tức là anh ta có vấn đề, là không bình thường đó

– Không bình thường, là sao. Anh ta tài giỏi đẹp trai như vậy, lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như vậy, có chỗ nào không bình thường.

Bên này Du Hạo và Đàm Phong bặm môi nén cười, Cảnh Hàn mặt trắng bệch tay bóp chặt cái cốc đến muốn vỡ

Bên này Giai Tuệ tiếp tục luyên thuyên giải thích cho Mẫn Quân đang mắt tròn mắt dẹt không hiểu gì.

– Cậu sao thiển cận thế nhỉ, nhìn người cứ nhìn bề ngoài. Cậu có biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai ngời ngời nhìn rất đàn ông mà lại không phải là đàn ông không. Đừng bao giờ chỉ nhìn bề ngoài.

– Sao cơ, nhìn đàn ông mà không phải đàn ông. Ý cậu là anh ta… không phải… hả

Mẫn Quân quay qua Y Lan trợn mắt hỏi

– Y Lan có thật không, Phương Cảnh Hàn là người đồng tính.

Y Lan hốt hoảng bịt miệng Mẫn Quân

– Trời ơi, nói nhỏ thôi! sao cậu hỏi trực diện như vậy mà còn nhắc tên người ta, nhỡ ai nghe được thì chết. Mình không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta.

– Các cậu có chắc chắn như vậy không, hay là nhầm.

– Mình! Mình! Thật ra mình cũng không dám chắc

Y Lan ngập ngừng nói.

– Cũng có lúc mình thấy anh ta không phải là kiểu người đó.

– Qua những gì cậu nói mình nghĩ không sai đâu. Đến chín mươi phần trăm là đúng rồi.

Giai Tuệ hùng hồn khẳng định.

Mẫn Quân vẫn nửa tin nửa ngờ

– Y Lan cậu và anh ta ở chung cũng một thời gian rồi chẳng lẽ hai người…. không…

Mẫn Quân vừa nói vừa dùng hai ngón trỏ giơ lên chỉ vào nhau

Nghe đến đây cả Đàm Phong và Du Hạo đều không nhịn được bật cười lăn cười bò.

– Ha ha ha! trời ơi, tôi chết mất! ha ha ha

Đàm Phong cười ch ảy nước mắt khoác vai Cảnh Hàn vừa cười vừa nói.

– Này Hàn! chơi với cậu bao năm nay giờ mình mới biết mặt này của cậu đó. Thật không ngờ.

Ha ha ha.

Du Hạo vừa cười vừa ôm bụng

– Ôi! tôi cười đến đau cả bụng rồi, Cảnh Hàn à! cậu đúng là giấu mình kỹ thật, đến bọn mình mà cũng không biết! ha ha ha

Cảnh Hàn đen mặt chỉ muốn xông qua bóp ch3t cái bản mặt xinh đẹp kia.

– Các cậu cười đủ chưa

Anh xô ghế đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
 
Chương 49


Bên này ba cô gái lúc này nghe được tiếng cười ở bên cạnh thì cũng giật mình mình nhau.

Giai Tuệ tức quá đập bàn

– Đồ đàn ông thối, dám nghe lén chuyện của con gái. Có giỏi thì ra đây

Bên này Du Hạo cố nén cười đáp trả

– Này bà cô ơi, chúng tôi không có nghe lén mà đàng hoàng nghe nhé.

– Dám gọi tôi là bà cô à, được xem tôi trị anh như thế nào.

Nói rồi Giai Tuệ hùng hổ đứng lên

– Này thôi đừng gây chuyện nữa.

Y Lan vội giữ cô lại.

– Gây gì mà gây, để đó mình cho tên đó một trận.

Giai Tuệ đẩy tay Y Lan chạy ra, đi được mấy bước cô đâm xầm vào một người đàn ông đang đi tới.

– Không có mắt à, đi đứng kiểu gì vậy….ơ

Cô xoa mũi ngẩn lên nhìn người đối diện.

Phương….. Phương… Cảnh…

Cảnh Hàn không nhìn đến cô, đẩy Giai Tuệ sang một bên tiến lại phía Y Lan không nói không rằng nắm tay lôi cô đi theo anh.

Giai Tuệ vội chạy đến ngăn anh lại.

– Này này Phương Cảnh Hàn anh muốn làm gì Y Lan.

– Tránh ra

Cảnh Hàn lạnh giọng nói

Giai Tuệ nhìn anh cô cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng mình, cô cảm nhận được sự tức giận ở anh, cô cố ra vẻ bình tĩnh nhìn lại anh.

– Tôi không tránh, anh muốn làm gì Y Lan. Vừa rồi là chúng tôi chỉ nói vui đùa thôi, là do tôi nói không phải cô ấy. Anh muốn gì cứ nhằm vào tôi đây này.

Mẫn Quân cũng vội vàng lên tiếng.

– Phải đó, chủ tịch Phương anh đừng tức giận là chúng tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu có gì không phải chúng tôi thành thật xin lỗi anh.

Cảnh Hàn nhíu mày.

– Đùa sao, đây là cách các cô tụ tập, gặp mặt và vui đùa với nhau.

– Đúng đó, hì, thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện phiếm tý thôi mà.

– Nói xấu bôi nhọ người khác là cái mà các cô cho là đùa chút thôi à.

– À! không! không! không phải như vậy

( Giai Tuệ bĩu môi nhủ thầm: chúng tôi nói đúng về anh mà,)

– Này Giai Tuệ! Mẫn Quân kéo áo cô, cậu nói ít lời thôi.

Cảnh Hàn nghe vậy cười nửa miệng

– Được, chuyện của các cô tôi sẽ nói sau. Giờ tôi cần nói chuyện với cô ta.

Nói rồi anh tiếp tục kéo Y Lan đi

– Không được! anh không được đưa cô ấy đi. Anh phải cho tôi biết anh định làm gì cô ấy.

– Tránh ra, nếu không đừng trách tôi.

– Không! tôi không tránh.

– Vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác

Cảnh Hàn nghiến răng

– Được rồi! được rồi! mọi người bình tĩnh.

Du Hạo và Đàm Phong tiến lại gần. Du Hạo lên tiếng giản hoà.

– Cảnh Hàn! bọn họ đều là con gái cậu chấp làm gì. Có gì từ từ nói.

Cảnh Hàn vẫn chưa hạ hỏa, liếc mắt sang Du Hạo và Đàm Phong.

– Cậu cũng tránh ra.

Đàm Phong vỗ vai anh

– Cậu bình tĩnh đã, hôm nay sao nóng tính vậy. Bình thường cậu kiềm chế tốt lắm mà.

– Chuyện của mình mình tự biết liệu. Giờ mình đi trước các cậu cứ việc ở lại.

Anh xoay người tiếp tục kéo cô đi.

– Này! không được đi, anh muốn nói gì nói với cả ba người chúng tôi là được rồi, sao phải lôi Y Lan đi, có phải một mình cô ấy nói đâu.

– Được rồi Giai Tuệ cậu để mình đi cùng anh ấy đi, không sao đâu.

– Đúng đúng để vợ chồng họ tự giải quyết, Cảnh Hàn cứ từ từ nói chuyện nhé, phụ nữ thích nhẹ nhàng đừng mạnh tay quá.

Cảnh Hàn không nói gì cứ thế kéo Y Lan rời khỏi quán

– Này, này..

Giai Tuệ vẫn muốn kéo hai người lại.

– Mẫn Quân giờ phải làm sao, liệu anh ta có đánh Y Lan không.

– Mình cũng không biết, chúng ta không thể giúp gì cô ấy lúc này được..
 
Chương 50


– Các cô không phải lo cho cô ấy, Cảnh Hàn là người có chừng mực cậu ấy sẽ không đánh phụ nữ.

Đằng nào cũng đến đây rồi, chúng ta ăn với nhau bữa cơm làm quen nhé. Nào! Nào! cùng ngồi đi.

– Chúng tôi no rồi không ngồi và cũng không muốn ngồi cùng các anh.

Giai Tuệ chanh chua đáp lại

– Hây! tiếc quá, chẳng phải các cô lo cho Y Lan sao. Chúng tôi là bạn thân của Cảnh Hàn, không lẽ các cô không muốn từ miệng chúng tôi tìm hiểu chút thông tin cho bạn cô sao.

Biết đâu từ thông tin của chúng tôi các cô sẽ giúp được cho bạn mình.

– Hư! thông tin từ các anh! liệu có đáng tin không.

– Chưa nghe sao cô biết là không đáng tin.

– Tôi nghĩ là các anh muốn từ miệng chúng tôi tìm hiểu thêm thông tin thì đúng hơn.

– Được rồi Giai Tuệ! đừng tranh cãi nữa. Mình nghĩ Y Lan không sao đâu, lát quay về chúng ta sẽ gọi cho cậu ấy xem sao. Giờ chúng ta nên ngồi xuống tiếp tục bữa ăn và nói chuyện. Mình nghĩ có lẽ bọn họ là bạn của Phương Cảnh Hàn ít nhiều cũng sẽ hiểu anh ta. Chúng ta nên tìm hiểu sâu đó chiều nay hoặc mai đi xin lỗi anh ta một tiếng. Chúng ta nói anh ta như vậy quả thật là chúng ta sai rồi

– Nhưng mình đâu có nói sai.

– Được rồi! đừng nói nữa! dù anh ta là người thế nào chúng ta nói oang oang nên chẳng khác gì nói xấu người ta. Anh ta lại là người có danh tiếng. Mình không muốn làm khó Y Lan, dù gì anh ta cũng là chồng của cậu ấy. Đừng để cậu ấy vì chúng ta mà khó sử.

– Thôi được nghe theo cậu, ngồi thì ngồi.

Cảnh Hàn kéo Y Lan ra khỏi nhà hàng tài xế đã chờ sẵn.

– Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự lái cậu về trước đi.

– Vâng! thưa chủ tịch.

Đẩy Y Lan vào xe chưa để cô ngồi vững anh đã đóng sầm cửa suýt đụng vào cô.

Đi vòng qua ngồi vào ghế lái anh cho xe lao đi rất nhanh.

Không khí trong xe khá ngột ngạt, Y Lan khó khăn mở lời. Cô nghĩ mình nên có lời xin lỗi anh.

– Anh Cảnh Hàn, việc vừa nãy thật sự xin lỗi anh, chúng tôi thật sự không có ý gì khi nói như vậy. Chẳng qua các bạn tôi hơi lo lắng cho tôi nên mới nói vậy. Anh đừng để bung nhé.

Anh không trả lời chỉ liếc cô một cái rồi lại chăm chú lái xe. Chiếc xe lao đi vut vứt.

Y Lan cảm thấy chiếc xe lao đi nhanh quá, cô liếc mắt sang hai bên đường mà cũng không nhìn rõ cái gì. Cô sợ quá bám tay vào ghế ngồi

– Này, anh có thể chạy chậm thôi có được không, gây tai nạn bây giờ.

Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi, anh không quay lại nhìn cô lấy một cái

– Này! này! anh có bị sao không vậy, có nghe tôi nói gì không, chạy chậm lại.

Cô sốt ruột đưa tay ra kéo tay anh nhưng anh không hề có ý định dừng lại.

Y Lan sợ đến muốn bật khóc, trong người nôn nao đến chóng mặt

Cô bỗng nhìn thấy một cái hồ phía trước mặt. Nhưng chiếc xe gần như không có ý định dừng lại. Cô sợ quá nhắm mắt hét lên

– A a a a

Tưởng chừng chiếc xe sẽ lao xuống hồ nhưng bỗng két một tiếng chiếc xe dừng lại sát mép hồ.

Theo đà phanh của xe cả người cô lao về phía trước rồi lại bật ngược lại phía sau, may cột dậy bảo hiểm nên cô không sao.

Cảm nhận chiếc xe đã dừng cô cảm giác ruột gan như muốn lộn hết lên khiến cô buồn nôn.

Nhanh chóng tháo dây an toàn cô mở cửa lao ra khỏi xe cúi người vào gốc cây gần đó nôn thốc tháo.
 
Chương 51


Nôn xong cảm thấy thoải mái hơn, cô ngẩng lên hùng hổ quay người lại.

– Anh có bị điên không đấy hả.

Cảnh Hàn không trả lời cô mà thong thả bước về phía sát mép nước.

Y Lan vừa lau nước mắt nước mũi vừa hậm hực nhìn xung quanh

– Đây là! chỗ này quen quen hình như mình đã từng đến đây.

Cô bước lại chỗ anh đang đứng

– Chỗ này là…. Tại sao anh lại đưa tôi đến đây

Anh vẫn nhìn xa ra phía dòng suối không trả lời cô.

Thấy vậy cô cũng không nói gì nữa cũng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh

Ở đây đẹp quá, mình đã từng đến đây rồi. Lâu lắm không quay lại đây. Y Lan vừa nhìn vừa đi loanh quanh ngắm lại nơi mình đã từng đến. Mọi thứ như mới diễn ra ngày hôm qua. Cảnh vật xung quanh không thay đổi là mấy, cây cỏ đang vào mùa nên hoa nở đẹp hơn lúc đó, dòng suối như thơ mộng hơn khi có thêm những cánh hoa rụng xuống và trôi theo dòng nước. Mọi thứ như cuốn băng tua chậm lại trong đầu cô. Cô cùng bạn bè nô đùa chơi trên bãi cỏ đằng kia. Cô bước chậm lại phía đó đến gốc cây cô và các bạn từng ngồi và nô đùa.

– Này Y Lan lại đây ăn bánh đi.

Cô đang mải hái hoa thì Mẫn Quân gọi cô

– Được đến ngay

Cô chạy lại xà xuống ngồi cùng tụi bạn

– Oa ngon quá ước gì ngày nào chúng ta cũng được đi chơi như vậy.

– Đúng đó, hay chúng ta hẹn nhau mỗi năm sẽ đến đây một lần đi.

– Được đó! được đó, cứ quyết định vậy đi

Cô hào hứng vỗ tay

Huỳnh Đông từ xa chạy lại

– Y Lan lại đây cho em xem cái này

– Cái gì vậy?

– Cứ đi đi rồi biết

Anh kéo tay cô đến cái cây gần suối.

– Nhìn đi

– Oa một cái dây leo giống cái đu quá

– Thích không, anh vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay chắc là em sẽ rất thích. Em ngồi thử đi

– Ngồi được ạ, liệu có đứt không.

– Anh đã ngồi thử rồi, rất chắc chắn, nào anh giữ cho em, ngồi lên đi

Cô nhón chân ngồi lên, Huỳnh Đông đứng phía sau đẩy cho cô. Cả hai đã rất vui vẻ.

Đã mấy năm rồi chiếc đu bằng dây leo vẫn ở đây, xung quanh những nhánh dậy leo mang theo những chiếc lá xanh bám xung quanh như trang trí thêm cho chiếc đu thêm đẹp.

– Cô đã từng đến đây

Tiếng Cảnh Hàn khiến cô quay về thực tại

– À! vâng. Lúc trước tôi và các bạn của mình đã từng đến đây. Chuyện cũng là mấy năm trước rồi

– Có cả tên mặt trắng đó

Cô ngẩn lên nhìn anh. Muốn đoán ý tứ lời nói của anh.

– Phải! Huỳnh Đông học cùng trường với tôi, lúc đó chúng tôi cùng tham gia hoạt động của trường.

Cô thành thật trả lời anh.

– Lúc đó hai người đang rất hạnh phúc

– Cũng không hẳn, tôi và anh ấy lúc đó cũng mới quen, anh ấy có ngỏ ý nhưng tôi chưa chính thức nhận lời.

– Có vẻ cô và anh ta rất yêu nhau.

– Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy

Anh liếc nhìn cô lắng nghe cô nói

– Chúng tôi học cùng trường, bạn bè ai cũng gán ghép cho hai đứa nói chúng tôi rất xứng đôi, hoạt động nào cũng đẩy chúng tôi thành một cặp, rồi chúng tôi như lẽ thường đến với nhau có lẽ như một thói quen rồi yêu nhau, hoạt động nào của trường, đi ăn hay làm gì đó chúng tôi cũng tự đi cùng nhau, về cùng một đội

– Cô không có quen người bạn trai nào khác ư

– Không! tôi chơi với bạn nam nhiều nhưng cũng chỉ là bạn thôi

– Ngay từ khi vào trường tôi và Huỳnh Đông đã là một cặp cả trường ai cũng biết.

– Vậy nơi này cũng được xem như là nơi kỷ niệm của hai người.
 
Chương 52


Cũng có thể coi là vậy, một nơi kỷ niệm không mấy vui vẻ.

– Không vui vẻ

Cô gật đầu

– Phải năm đó một người bạn của tôi đã mất tích ở đây sau đó tôi không còn gặp lại cậu ta nữa

Cảnh Hàn siết chặt nắm tay

– Cô không có tin tức của cậu ta sao.

– Phải, năm đó tôi bị rơi xuống hồ được cứu lên và đưa vào trạm xá, về sau khi đi học lại không gặp lại cậu ta nghe nói cậu ta mất tích cũng có người nói cậu ta đã ra nước ngoài, tôi không gặp lại cậu ta.

– Cô với cậu ta quan hệ thế nào

– Chúng tôi là bạn cùng lớp. Cậu ta là một người khá hiền lành nhút nhát. Học khá giỏi.

– Cô không yêu cậu ta

Cô ngẩng lên nhìn anh cảm thấy khá lạ lẫm với câu hỏi của anh, không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy. Nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh

– Chúng tôi chưa tiến đến mức quan hệ đó.

– Vậy sao

Cảnh Hàn cười nửa miệng

– Cô có cho rằng cậu ta yêu cô không.

– Tôi và cậu ấy chưa bao giờ nói về vấn đề này.

– Vậy nếu cậu ta yêu cô, cô có yêu tên mặt trắng đó không.

– Tại sao anh lại hỏi như vậy, tại sao hôm nay anh hỏi nhiều về bạn chạy tôi như vậy

– Tôi không được hỏi sao, chẳng lẽ tôi không lên biết về quá khứ của vợ mình.

– Chuyện giữa tôi và Huỳnh Đông vốn ai cũng biết là chúng tôi yêu nhau

– Chúng tôi! yêu nhau! cô nói ra rất thoải mái. Cô và anh ta yêu nhau cô coi đó là một chuyện đương nhiên không cần nhìn ngó xung quanh, không cần biết đến ai phải không.

Cảnh Hàn mắt đỏ rực hằn tía máu hai tay tóm vai cô lắc mạnh.

Bị anh lắc Y Lan choáng váng cả đầu óc.

– Anh bị sao vậy, chẳng phải chuyện tôi yêu Huỳnh Đông Anh cũng biết sao.

– Phải tôi biết, tôi nói cho cô biết tốt nhất cô và anh ta nên tránh xa nhau ra. Đừng để tôi thấy hai người dính líu đến nhau nếu không tôi cho các người không có chỗ dung thân.

– Anh bị điên rồi, anh không có quyền quản lý tình cảm của tôi.

– Tôi không có quyền sao, tôi sẽ cho cô thấy cái quyền mà tôi có. Chẳng phải cô rất thắc mắc về giới tính của tôi sao. Giờ tôi sẽ cho cô biết.

– Anh điên rồi, buông tôi ra

Cảnh Hàn cúi người một cái ngậm chặt môi cô ngăn lời nói của cô lại.

Bị anh bất ngờ hôn cô mở to mắt hoảng hốt. Nụ hôn mang theo tất cả sự giận dữ và thù hận chút nên đôi môi xinh đẹp của cô.

Cảm ơn đau và như có vị tanh của máu trong miệng cô choàng tỉnh vùng vẫy đẩy anh hai tay anh như hai gọng kìm xiết chặt cô. Cô cố vùng vẫy dùng chân đạp mạnh một cái vào chân anh.

Cảnh Hàn bị đau nên dường như lý trí anh định thần trở lại buông lỏng tay.

Hai người đang đứng trên bờ sát cạnh suối khi Cảnh Hàn buông tay Y Lan như được thả lỏng đẩy anh bước một cái lùi lại phía sau. Cô hụt chân một cái rơi xuống suối.

– A.!

Cô chới với kêu cứu

– cứu.. cứu

Dòng nước ào vào miệng khiến cô sặc nước, chìm xuống cô lại cố vùng vẫy ngoi lên. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh bị rơi xuống nước hôm đó. Cái cảm giác từng ngụm từng ngụm nước ào vào miệng khiến cô ngạt thở.

Trên bờ Cảnh Hàn nhìn cô chới với dưới dòng nước khiến anh nhớ người xưa.

Bước chân vừa định nhấc lên nhảy xuống cứu cô lại chùn xuống, quay người

Y Lan càng vùng vẫy càng cảm thấy cơ thể mình kiệt sức và đuối dần. Cô không còn sức để vùng vẫy nữa. Cả người cứ thế chìm dần xuống ngất đi.
 
Chương 53


Y Lan! Y Lan cẩn thận. Cô ấy không biết bơi.

– Ặc Cứu tôi với, cứu tôi với

– Chết người rồi! chết người rồi. Mau báo cho thầy giáo đi.

– Mình khó thở quá, mình chết mất khụ khụ… Cảnh

– Ầm… Ầm…… ào…. ào

Y Lan giật mình ngồi bật dậy, cả người toát mồ hôi, tim cô đập thình thịch. Cô hoàn hồn nhìn xung quanh – Đây là đâu, mình chưa chết sao.

Y Lan vỗ đầu cố nhớ lại mọi việc.

– Mình và Cảnh Hàn đã giằng co nhau sau đó mình rơi xuống suối. Vừa rồi mình lại mơ đến lúc mình rơi xuống suối ngày xưa. Ai đã cứu mình lên nhỉ mình. nhớ rất rõ lúc đó mình đã cầu cứu Phương Cảnh Hàn nhưng anh ta chỉ đứng đó rồi quay đi mà. Chẳng lẽ anh ta lại cứu mình.

Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng, đây là một ngôi nhà gỗ. Nhìn nó khá đẹp, rất gọn gàng. Bây giờ cô mới để ý đến cảm giác chống trải trên người. Cúi xuống nhìn cơ thể mình cô mới hiểu cảm giác trống trải đó là thật, trên người cô giờ không một mảnh vải, chỉ đắp hờ một chiếc chăn mỏng.

Hốt hoảng kéo chăn che kỹ người là ai đã thay đồ của mình, quần áo của mình đâu rồi.

Bên ngoài căn phòng Cảnh Hàn đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài trời mưa khá nặng hạt.

– Mình bị sao vậy tại sao lại định bỏ mặc cô ấy dưới suối mình vốn dĩ không muốn cô ấy chết, cái gì khiến mình trở nên có ý nghĩ độc ác như vậy.

Anh vò đầu bứt tóc

– Cái gì đã khiến mình mềm lòng quay lại nhảy xuống cứu cô ấy nhỉ

Ôi phát điên mất.

Trong phòng Y Lan ngó nghiêng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô sốt ruột muốn ra ngoài xem thế nào.

– Không được mình không thể ngồi đây mãi được, phải ra ngoài xem sao.

Cô lấy cái chăn cuốn chặt lấy người rồi rón rén bước xuống giường, mở cửa thò đầu ra ngoài. Thấy Cảnh Hàn đang đứng nhìn ra ngoài quay lưng lại với mình.

– Quả đúng là anh ta cứu mình, rõ ràng lúc đó mình thấy anh ta không có nhảy xuống lại còn quay lưng đi mà. Không được mình cần hỏi xem vì sao anh ta lại ghét mình đến vậy. Bình thường thấy người chết người ta còn cứu huống chi mình và anh ta dù gì cũng là vợ chồng. Mình đã làm gì mà anh ta đối xử với mình như vậy.

Cô mở hẳn cửa bước ra ngoài, cố gắng giữ chặt cái chăn để nó không tuột khỏi người.

Nghe tiếng động Cảnh Hàn quay lại nhìn cô.

– Uh là anh đã cứu tôi sao, cảm ơn anh.

Cảnh Hàn quay người rời khỏi cửa sổ.

– Cô không cần phải nói những điều vô bổ đó. Tôi không muốn người khác nói mình thấy chết không cứu, với cả cô vẫn đang còn là vợ tôi.

– Vậy à! dù sao vẫn phải cảm ơn anh. Rồm Rộp Rồm Rộp

Cô xấu hổ cúi đầu.

– Nếu đã khỏe rồi thì lại đây ăn đi.

– A! cảm ơn anh tôi không sao.

Mồm nói nhưng cô vẫn bước lại bàn ăn, quả thật cô đang rất đói.

Vừa định ngồi xuống nhưng chiếc chăn vướng víu làm cô nhớ ra mình đang không mặc đồ nghiêm chỉnh.

– À! tôi! quần áo của tôi là anh thay sao.

Liếc mắt nhìn cô anh cười mỉm một cái

– Vậy cô nghĩ là ai

Cô đỏ mặt, tay xoắn mép chăn

– Vậy quần áo của tôi đâu.

Không trả lời cô, anh đưa miếng thịt vào miệng và hất cằm chỉ về phía chiếc ghế ở góc phòng.

Cô nhận ra quần áo của mình liền đi lại định lấy để mặc nhưng…

– Nó…. nó vẫn còn ướt

– Vậy cô nghĩ nó sẽ khô khi cô rơi xuống nước sao.

– Anh… anh sao anh không phơi giúp tôi.

– Tại sao tôi phải làm việc đó.

– Anh! anh! tôi không có đồ để mặc.

Cô đỏ mặt cúi đầu…
 
Chương 54


Ngẩng lên nhìn cô từ đầu đến chân anh bĩu môi

– Chẳng phải cô đang mặc sao

– Anh! Cô càng tức càng đỏ mặt hơn. Vậy làm sao tôi về nhà được.

– Trời đang mưa, đây đang là ở trên núi chúng ta chưa thể về được. Chắc phải sáng mai khi tạnh mưa chúng ta mới có thể về. Nếu cô muốn tôi có thể gọi về bảo quản gia sai người chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cũng phải mai mới mang tới được.

– Tôi! tôi

Biết có nói cũng chẳng được gì cô cầm quần áo lên vắt nước hi vọng có thể mặc tạm nhưng quần áo quá ướt thật sự nếu mặc sẽ rất khó chịu. Cô đành thở dài bỏ xuống đưa tay kéo lại chiếc chăn thật chặt nhìn kỹ xem có chỗ nào hớ hênh không. Mới yên tâm.

Ngẩng lên nhìn anh đang ăn ngon lành cô li3m môi một cái, thật sự cô đang rất đói.

Anh liếc thấy cô đang nhìn mình ăn, anh chỉ chỉ đ ĩa thức ăn.

– Cô không muốn ăn sao, ăn thì lại ngồi ăn đi

Cô không từ chối đi lại ngồi xuống ăn. Không khí giữa hai người khá tĩnh lặng. Cô lên tiếng mở lời.

– Căn nhà này là…..

– Là một căn nhà gỗ nằm trong rừng, cạnh con suối.

Bữa ăn nhanh chóng qua đi. Cô ăn xong thì vào phòng trong. Trời càng về khuya mưa càng to, sấm chớp ầm ầm. Không khí càng trở lạnh. Vốn sợ sấm chớp nhưng biết có anh đang ở ngoài nên cô cũng an tâm hơn. Cô kéo kín chăn nằm trên giường lăn đi lăn lại mãi không ngủ được. Nghĩ đến anh ở ngoài kia cũng không có chỗ nằm, thời tiết lạnh ở đây lại là khu rừng. Cô đắn đo mãi cũng quyết định ra gọi anh.

– À! uh! Anh chưa ngủ sao.

– Tôi không buồn ngủ, cô cứ ngủ đi.

– Cái này! cái này… ở ngoài này lạnh lắm lại không có chỗ nằm. Anh cứ vào đây ngả lưng đi.

Anh ngẩng lên nhìn cô.

Ờ…. ý tôi là giường cũng còn khá rộng chúng ta mỗi người một bên là được. Anh! anh cứ vào ngủ đi.

Cảnh Hàn không nói qua nói lại nhún vai đứng lên.

– Được thôi, đi ngủ.

Hai người nằm không ai nói với ai câu nào. Cô xoay qua xoay lại.

– Cô đừng xoay qua xoay lại nữa được không tôi bị cô làm mất ngủ đó

– Uh xin lỗi anh

Cô loay hoay nằm dịch xa anh hơn chút nữa vì đang cuốn chiếc chăn khiến cô khó cựa quậy cả người cô suýt rơi xuống đất. Anh tóm được cô kéo sát cô gần với với mình nói.

– Cô không thể nằm yên sao

– à ờ xin lỗi anh.

– Cô cuốn cả cái chăn cục đống như vậy chen làm tôi khó chịu

– Vậy sao, vâng để tôi nằm nhích ra chút

Cô định nhích người thì anh giơ tay dùng lực kéo một cái chiếc chăn tuột khỏi người cô tung lên rồi đắp cả lên hai người.

– Không được

Cô hốt hoảng kéo lại chăn. Cả hai cùng nằm trong chăn khoảng cách rất gần cô lại không mặc đồ cảm giác trống trải khiến cô đỏ mặt nhắm tịt mắt kéo chăn chùm kín tận tai. Nằm một lúc nghe tiếng anh thở đều đều nghĩ anh đã ngủ cô cố nằm im sợ làm anh tỉnh. Dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ánh sáng bình minh làm sáng dần cả căn phòng, sau cơn mưa khung cảnh núi rừng càng trở nên huyền ảo.

Trên giường hai người ôm nhau ngủ ngon lành cảm giác như mọi thứ xung quanh không thể làm ảnh hưởng đến họ.

Trong giấc mơ Y Lan mơ thấy mình đang chạy chơi cùng chú chó Red mà cô nuôi từ bé. Cô cùng chú chó chạy tung tăng trên thảm cỏ. Red còn chồm lên ôm lấy cô khiến cô ngã nằm xuống thảm cỏ cô ôm chú chó cưng của mình cười khách khách.
 
Chương 55


Cô rất thích ôm chú ta, lông nó rất mềm và mượt như gấu bông. Cô rất thích dụi mặt vào bộ lông mềm mượt ấy. Nhưng sao hôm nay có một cảm giác khang khác thế nhỉ. Cô dụi dụi mấy cái rồi mở mắt nhìn.

Hốt hoảng suýt kêu ra tiếng nhưng cô đã kịp che miệng lại. Định thần lại nhìn xung quanh cô xác định vừa rồi là mơ. Cô và anh vẫn đang trong ngôi nhà gỗ trong rừng. Trời đã sáng rồi.

– Sao mình lại ôm anh ta ngủ thế nhỉ.

Cô không dám cử động sợ làm anh tỉnh, nếu anh tỉnh lúc này cô không biết trốn vào đâu. Cô nằm trong lòng anh còn ôm anh rất chặt

– Chết mất! thật là xấu hổ quá đi, sao mình có thể ngủ mơ rồi ôm anh ta như vậy.

Cô ngẩng lên nhìn anh thấy anh vẫn ngủ mới yên tâm thở hắt ra một cái.

Hai người lúc này ở rất gần nhau, nhìn anh lúc ngủ thật đẹp. Cô nhìn anh không chớp mắt. Phải công nhận anh đẹp trai, đẹp đến mức quá hoàn hảo. Tất cả các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt đều như vẽ. Nét đẹp của anh đến con gái còn phải gen tị.

Cô bất giác đưa tay phác họa đường nét khuôn mặt anh. Vầng trán cao thể hiện sự cương nghị của đàn ông lông mày như điêu khắc, sống mũi thẳng, miệng…. nhìn ngắm miệng anh bất giác làm cô nhớ lại anh hôn mình làm cô đỏ mặt đến tận mang tai.

Nhớ lại thế nào lúc nãy ôm anh mà cô lại mơ đang được ôm con Red yêu quý của mình khiến cô phì cười. Phải đưa tay che miệng.

Cố nhịn cười ngẩng lên nhìn bất ngờ cô giật bắt mình khi bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng nhìn mình

– Ôi trời, sao anh dậy mà không báo trước vậy

– Còn phải báo trước với cô sao. Cô đang làm chuyện mờ ám gì sao?

– Chuyện mờ ám nào…. tôi đâu có làm gì.

– Chẳng phải cô đang lén lút chiếm tiện nghi của tôi sao.

– Tôi đâu có, anh vu khống tôi.

– Không phải sao, đêm qua là ai ôm tôi không buông.

– Tôi…. không phải..uh. Tôi ngủ mà có khi anh lợi dụng tôi ngủ chiếm tiện nghi của tôi thì có Cô bĩu môi cãi.

– Ồ ra là vậy, đã mang tiếng mà không có miếng thì không được phải không.

Vừa nói tay anh vuốt nhẹ lưng cô làm cô rùng mình.

– Cái gì cơ…. này..

Cô xoay người muốn thoát khỏi tay anh.

Nhanh như cắt anh khép chặt vòng tay ôm chặt cô vào lòng. Sự đụng chạm khiến không khí giữa hai người nóng và trở lên mờ ám.

– Đừng mà, buông tôi ra

Cô vùng vẫy tránh bàn tay anh lướt trên cơ thể cô.

Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Cảm giác mềm mại từ cơ thể cô khiến anh thật sự tham lam không muốn rời. Cơ thể trắng như tuyết, mịn màng của cô run lên với mỗi cái vuốt nhẹ nhàng của anh.

Nụ hôn nhẹ nhàng dường như không thể đủ với anh. Anh muốn nhiều nữa, nhiều hơn nữa. Nụ hôn trở nên mạnh mẽ như muốn nuốt cô vào bụng. Cơ thể đang không mặc gì của cô càng giúp anh dễ dàng khám phá. Bàn tay anh tham lam du ngoạn trên khắp cơ thể cô. Di chuyển đến nơi đ ẫy đà nữ tính của cô mà x0a nắn.

– Đừng mà.

Cô giữ tay anh lại.

Anh dừng lại nhìn cô một cái lại cúi xuống chiếm đoạt môi cô ngăn không cho cô nói tay anh một tay kéo tay cô đưa lên đầu tay kia tiếp tục x0a nắn ngực cô.

– Ưm..

Đầu óc cô trở nên tối tăm mê man. Cảm giác xa lạ này khiến cô u mê luống cuống. Anh đã thành công dẫn dắt mê hoặc cô. Sự phản kháng yếu ớt dần, thậm chí cô mạnh dạn đáp trả lại phối hợp cùng anh.

Sự phối hợp này đã phá bỏ mọi rào cản giữa hai người. Anh lúc này thật sự muốn cởi bỏ mọi gò bó và kìm nén được anh nén lại từ đêm qua. Khi cô rúc vào lòng anh ngủ. Giờ anh không muốn làm chính nhân quân tử cả đêm ôm cô nữa..
 
Chương 56


Cả hai cứ thế triền miên, vật thể hiện sự nam tính của anh đi vào cơ thể cô. Cô ôm cổ anh cắn một cái vào bả vai anh cố chịu sự đau đớn này, một vệt máu đỏ loang trên ga giường cả hai thật sự thăng hoa.

Giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má cô. Anh đưa tay gạt đi giọt lệ trên trên má cô. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm xuống cạnh ôm cô ngủ. Cô nhắm mắt hưởng thụ sự ngọt ngào nhen nhóm dần trong tim. Cô biết đã có một thứ gọi là tình cảm nhen nhóm trong cô.

Nghĩ đến suy nghĩ và sự thay đổi của mình cô đỏ mặt tự rủa bản thân có phải đã thay lòng đổi dạ. Chuyện xảy ra giữa hai người hôm nay không phải anh ép cô là cô không tự chủ bản thân bị mê hoặc bởi anh, bị anh dẫn dắt. Nhìn anh ngủ cô cố tìm xem ở người đàn ông này có bùa mê gì mà khiến cô luôn bị anh dẫn dắt, ở cạnh anh cô trở nên không khống chế được suy nghĩ của mình, cô luôn có một cảm giác an toàn khi ở cạnh anh.Ngủ cả đêm hớ hênh bên cạnh anh, giờ thì để anh ăn sạch sẽ bản thân mà không hề có cảm giác lo lắng hay tức giận hối hận.

Suy nghĩ rối rắm dần trôi đi theo giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại trời sắp tối. Nhìn quanh không thấy anh chỉ nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh có lẽ anh đang tắm. Nhớ lại những gì xảy ra giữa hai người cô lại đỏ mặt chui đầu vào chăn.

Tiếng nước ngừng chảy, có tiếng mở cửa nhà vệ sinh, cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiếng bước chân đến rất gần rồi dừng lại.

– Vẫn chưa đói sao, hay em muốn chúng ta ở lại đây thêm. Tôi thì sao cũng được có thể ăn em trừ bữa không sao.

Nghe vậy cô vội chui ra khỏi chăn bật ngồi dậy

– Anh! lưu manh

Vì bật dậy khá nhanh nên cô không thấy anh đang hơi cúi sát để nói với cô, khi cô bật ngồi dậy hai người không hẹn mà gặp môi chạm môi.

Nụ hôn đến khá bất ngờ nhưng chỉ vài giây anh đã lấy lại sự tỉnh táo và thế chủ động hôn đáp trả cô. Nụ hôn tưởng chừng như khéo dài không dứt bàn anh bắt đầu không an phận.

Cô vội vàng giữ tay anh lại, quay đầu lé tránh nụ hôn của anh khiến nó trượt xuống cổ

– Đừng mà….ưm

– Sao hả.. chẳng phải là em rất nhiệt tình đó sao

Giọng anh trầm thập nói bên tai, hơi thở ấm nóng của anh khiến cô rùng mình.

Điện thoại của anh đổ chuông nhưng anh không có ý định nghe nó. Y Lan muốn rời đi sự chú ý của anh vỗ vào người nhắc nhở anh nhưng anh không hề có ý định dừng lại vẫn tiếp tục x0a nắn nơi đẫy đã của cô.

Y Lan đành với tay lấy điện thoại trên đầu giường bấm nút nghe áp vào tai bắt anh nghe.

Nhưng anh không hề dừng lại động tác của mình chỉ nói vào tai nghe điện thoại

– Nói

– Vâng thưa chủ tịch 30 phút nữa ngài sẽ có cuộc họp với các cổ đông ạ.

– Tôi biết rồi bảo họ chờ đi.

Tay anh không hề nhàn rỗi di chuyển xuống dưới bụng cô

– Ưm… đừng mà

Cô bịt miệng mình cố ngăn mình phát ra tiếng.

Bên kia đầu dây cũng chủ động dập máy.

. Anh rướn người đè nên cô cuốn lấy môi cô.

– Này… anh phải họp mà.

– Tắm cho em xong rồi họp

Anh đứng dậy bế cô vào nhà vệ sinh.

– Không cần.. em tự làm.

Đặt cô đứng dưới vòi hoa sen nhưng anh vẫn không buông cô ra mắt vẫn dán nên người cô.

– Anh ra ngoài đi..

Cô đẩy anh ra, nhưng vòng tay anh ôm cô chặt hơn mặt cúi vào hõm cổ cô hít hà hương thơm trên tóc cô.
 
Chương 57


Anh xoa sữa tắm cho em.

– Không cần em tự làm, anh tắm rồi sẽ bị ướt nữa đó.

– Vậy anh sẽ tắm cùng em luôn.

Chưa nói hết câu không để cô nói gì. Anh cúi xuống ngậm miệng cô ngăn không cho cô nói.

Cứ vậy triền miên đến khi cô không chịu nổi xin tha anh mới lau người bế cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Đến chiều tối hai người mới rời khỏi căn nhà gỗ để về trung tâm thành phố. Anh đưa cô về biệt thự rồi đi luôn dặn cô cứ ăn trước. Cô đứng nhìn theo bóng xe rời đi sự ngọt ngào nhen nhóm trong lòng. Cô biết từ nay về sau giữa anh và cô sẽ bắt đầu một giai đoạn mới.

Cô quay về biệt thự lên thay đồ rồi ăn tối luôn.

Tối đó Cảnh Hàn về khá muộn, khi về anh qua phòng cô tưởng cô đã ngủ nên nhẹ nhàng nằm xuống cạnh ôm cô. Cô mở mắt quay lại nhìn anh.

– Em chưa ngủ sao

– Em cũng mới nằm nên cũng chưa ngủ được. Anh ăn gì chưa có đói không.

– Lúc nãy đã ăn khi tiếp khách rồi.

– Có muốn ăn gì thêm không, em lấy cho

Cô ngồi dậy định xuống giường. Nhưng anh giữ cô lại.

– Không cần đâu, anh không đói. Em ngủ đi mai chúng ta sẽ sang Hàn Quốc một chuyến.

– Mai

– Uh, có vấn đề gì à. em không đi được.

– À không em có làm gì đâu rảnh mà. Em chỉ thấy lạ là sao đi gấp vậy. Sao không báo em trước còn chuẩn bị đồ

– Có gì gấp, đồ đạc không cần mang theo em mang theo chút đồ cá nhân là được.

– Anh đi dự tiệc giống lần trước sao.

– Không, lần này đi xem xét chi nhánh, tiện dẫn em đi chơi luôn.

Cô mỉm cười gối đầu lên tay anh.

Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô.

– Ngủ đi mai còn bay.

Anh trăng ngoài cửa nhẹ trôi cho một đêm thanh bình, ru con người ta vào một giấc ngủ ngon lành.

Thời gian vậy mà cứ thế trôi qua. Từ hôm cô theo anh sang Hàn Quốc, họ không về ngay mà lại đi Anh, Ý,…….ngoài lúc anh đi công việc cô sẽ tự tìm việc để làm như thiết kế, đi chụp ảnh lại những cảnh đẹp xung quanh. Lúc rảnh thì hai người luôn dính đến nhau như hình với bóng. Anh nắm tay cô đi dạo bãi biển, đưa cô đi ăn, đến thăm quan các địa danh nổi tiếng.

Cuộc sống cứ vậy trôi qua êm đềm. Cô như sống trong một giấc mơ. Một giấc mơ êm đềm, cô tay trong tay với người mình yêu đi khắp thế gian. Anh cũng là một người đàn ông tâm lý. Dù bận công việc vẫn dành thời gian cho cô. Thậm chí có hôm anh bận sợ cô buồn chán đưa cô đến công ty cùng. Cô thích ngắm anh lúc anh làm việc. Có lần còn mắng thầm anh sao mà đẹp trai vậy, mình là con gái còn ghen tị với nét đẹp của anh. Mải ngắm anh không hề kiêng kỵ đến khi anh nhìn sang phía cô, cô mới vội đỏ mặt trả vờ quay đi chỗ khác.

Thoát cái cô và anh đã ra nước ngoài hơn 3 tháng. Trong 3 tháng qua cô gần như đã quên mình và anh đã kết hôn như thế nào. Mọi chuyện trước đây không ai nhắc đến, cô phát hiện ra rằng cô bị cuốn hút bởi người đàn ông này, bị anh mê hoặc cô bắt đầu dựa dẫm vào anh mặc cho anh dẫn dắt.

Xoay xoay điện thoại trong tay cô quyết định nhắn cho bọn Giai Tuệ.

– Các cậu dạo này thế nào

Tin nhắn vừa gửi đi cô nghỉ giờ này chắc các cậu ấy bận làm chắc chưa trả lời ngay. nhưng ngay lập tức đã có phản hồi từ Giai Tuệ.

– Trời ơi, bà Phương, ngọn gió gió trời tây nào đã giúp cậu nhớ đến bọn mình vậy.
 
Chương 58


Cô mỉm cười bấm trả lời Giai Tuệ

– Mồm mép cậu vẫn không bớt chanh chua chút nào, mình đanh ở Ý. Mọi người vẫn khỏe chứ.

– Bọn tớ sao có thể khỏe được, phải ngày đêm làm việc kiếm tiền. Không được như cậu theo chồng đi ngao du bốn bể.

Nói xong cô ả gửi thêm cho Y Lan một hình mặt khóc.

Lúc này Mẫn Quân cũng nhảy vào nói chuyện góp vui.

– Cậu thế nào Y Lan.

– Mình vẫn khỏe. Các cậu thế nào.

– Bọn mình bình thường. Đều được ký hợp đồng chính thức tại Kỳ Phương rồi. Bao giờ cậu về nước

– Mình cũng chưa biết, chắc tùy thuộc vào công việc của Cảnh Hàn

– Ay du! nghe thân mật nhỉ. Nghe ra hai người bọn cậu rất ngọt ngào ta.

– Thật ra mình cũng chẳng biết bọn mình thế nào, nhưng hiện tại mình ổn và cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có.

– Phương Cảnh Hàn đối xử với cậu thế nào?

– Anh ấy đối xử với mình rất tốt, luôn chu đáo.

– Nghe ra như vậy là cậu đã rung động với Phương Cảnh Hàn, yêu rồi sao.

Y Lan chỉ gửi một mặt cười mà không nói gì.

– Vậy giữa cậu và Huỳnh Đông giải quyết xong chưa.

– Gần đây mình và anh ấy không liên lạc, mình cũng đã nói rõ với anh ấy rồi. Liệu anh ấy có nghĩ mình là người thay lòng đổi dạ không.

– Vậy là cậu đã quyết định tình cảm của mình. Cậu và Phương Cảnh Hàn đã nói rõ với nhau.

– Cũng chưa có gì là nói rõ ràng cả, mọi thứ cứ tự nhiên vậy thôi.

– Mọi chuyện đã như vậy thôi thì bọn mình cũng ủng hộ quyết định của cậu, mong cậu hạnh phúc. Mặc dù rất tiếc cho chuyện tình cảm của cậu và Huỳnh Đông nhưng biết làm sao được các cậu có duyên nhưng chưa có phận. Cậu đã quyết định thì đừng để ý tới ai nói gì. Hi vọng cậu cả Phương Cảnh Hàn được lâu bền, mình nghe nói không người phụ nữ nào ở bên anh ta được quá một năm. Mong là cậu không rơi vào trường hợp đó.

Kết thúc cuộc nói chuyện với bọn Mẫn Quân cô đặt máy đứng nên đi ra phía cửa sổ. Khung cảnh nơi đây thật thơ mộng, thật dễ khiến con người chìm đắm trong mộng. Giấc mộng này không biết sẽ kéo dài bao lâu. Người ta thường nói cái gì đến nhanh đi cũng nhanh. Trong lòng cô một nỗi bất an đang len lỏi lớn dần.

Mải suy nghĩ cô không biết Cảnh Hàn đã trở về. Thấy cô đứng đó thất thần, anh lại gần ôm cô từ phía sau.

– Đang nghĩ gì vậy

Thoáng giật mình, cô ngửa mặt nhìn anh

– Anh về rồi sao. tưởng anh hôm nay bận việc cả ngày mà.

– Không lỡ bỏ em một mình, nên anh quay về. Em đang làm gì vậy.

– À không có gì, chỉ là nhớ nhà chút thôi.

– Anh xin lỗi

– Sao là lỗi của anh được

– Là anh chưa quan tâm em, làm em buồn.

– Không phải đâu, không phải lỗi của anh.

– Là lỗi của anh, anh không thích người phụ nữ bên cạnh mình buồn. Thôi được rồi! để chuộc tội hôm nay dẫn em đi ăn. Mai chúng về nước.

– Mai sao!

– Em chưa muốn về

Anh nheo mắt nhìn cô

– Không, không phải như vậy ý em là sao bất ngờ vậy.

– Công việc cũng ổn định rồi, thấy em nhớ nhà như vậy. nên chúng ta thu xếp về sớm luôn.

Tối đó cô tựa đầu lên vai anh cả hai nói với nhau rất ít, nhường như muốn tận hưởng nốt những giây phút êm đềm thoải mái của kỳ nghỉ này.

– Về nước rồi em sẽ xin đi làm, em không muốn ở nhà chơi không mãi

– Anh chưa bao giờ để người phụ nữ bên cạnh mình phải thiếu thốn bất kỳ cái gì, việc gì em phải như vậy.

– Ở không mãi cũng chán, em sẽ sẽ trở nên lạc hậu mất. Em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, chỉ cần khi ra ngoài chúng ta giả vờ không quen biết là được.

Mặt anh thoáng lạnh đi nhìn cô

– Thôi được anh không ép em.

– cảm ơn anh

Cô mỉm cười tựa đầu vào vai anh. Cả hai theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Cô hi vọng sự bình yên hạnh phúc này sẽ tồn tại mãi mãi.

Cảnh Hàn cầm ly rượu nên uống cạn ánh mắt sâu thẳm khó thể đoán anh đang nghĩ gì lúc này.
 
Chương 59


Tại sân bay tư nhân người qua lại không nhộn nhịp như những sân bay thương mại khác. Y Lan mặc chiếc váy lụa trắng dài, đầu đội mũ vành tròn nhưng không quá rộng vành trông rất hợp với bộ váy cô đang mặc. Đi cùng Cảnh Hàn đúng là một đôi trai tài gái sắc khiến ai cũng trầm trồ.

– Trợ lý Trần sẽ đưa em về, tôi đến công ty một lát.

– Uh.

Về đến biệt thự cô nghỉ ngơi một lát rồi gọi cho bọn Giai Tuệ

– Các cậu rảnh không mình gặp nhau nhé, có quà cho các cậu….Uh vậy hẹn nhau lúc đó nhé.

Sau khi cúp máy cô xuống lầu gọi xe về gặp ba mẹ. Đã mấy tháng không gặp họ rồi.

Sau khi gặp cha mẹ cô đến quán ăn gặp Giai Tuệ và Mẫn Quân mấy cô gái tíu tít trò chuyện.

– Quà đâu quà đâu.

Giai Tuệ lý lắc đòi quà

– Hì đây quà cho hai cô nương.

– Oa đúng là hàng xịn có khác thơm ghê.

Được rồi xong phần quà giờ để bọn tớ xem cậu ăn cơm Tây có xinh đẹp nõn nà hơn trước không nào. Đứng nên xoay một vòng cho bọn tớ xem.

Y Lan đứng nên làm điệu xoay một vòng.

– Xem ra Phương Cảnh Hàn chăm sóc cậu rất tốt, không béo không gầy, da dẻ trắng hơn trước. Đúng là có tình yêu khiến con người ta nở hoa là có thật.

– Thôi đừng hỏi chuyện tớ nữa các cậu thế nào. Công việc ổn không. Đã gặp được anh nào chưa

– Bọn mình đều hết thử việc rồi. Lương lậu hiện giờ cũng được xem là ổn. Còn tình yêu hả… vậy phải hỏi Mẫn Quân

– Sao lại hỏi mình

– Dạo này chẳng phải cậu đang qua lại với anh chàng Đàm gì đó à. Này đừng giấu bọn mình. Khai nhanh cậu và anh ta tiến triển thế nào rồi.

– Đàm gì cơ mình với anh ta đâu có gì, thỉnh thoảng gặp nhau về công việc chút thôi. Còn cậu chẳng phải có anh Du Hạo gì đó hả định giấu tụi mình sao. Hôm nọ hai người đi ăn tình củ lắm mà.

– Du với diếc gì mình nhìn thấy anh ta đã tức ói máu rồi. Anh ta có dự án bên công ty mình phụ trách dự án đó nên gặp thôi. Mỗi lần gặp là tức ói máu luôn.

– Xem ra cuộc sống của hai cậu rất vui, không đơn điệu như mình, suốt ngày ở nhà.

– Suốt ngày công việc mệt lắm. Cậu thấy chán hay tìm một việc nhẹ nhàng làm cho vui, như cậu có chồng giàu rồi lo gì lương lậu.

– Mình quyết định đi làm cũng đã nói với Cảnh Hàn rồi.

– Được đó, bên mình đang tuyển trợ lý hay cậu làm thử đi.

– Trợ lý à.

– Hơi vất vả đó vì làm không chỉ cho một phòng mà cậu phải chạy việc cho mấy phòng cơ như phòng thư ký, kinh doanh, thiết kế.. bên nào cần, có việc giao là cậu phải làm. Nhưng được cái sẽ học hỏi được nhiều hơn là chỉ làm phòng thiết kế.

– Vậy à

– Chế độ đãi ngộ chắc chắn OK bên này tuyển khá kỹ nhưng đãi ngộ ca, ưu ái người tài.

– Vậy bao giờ phải nộp hồ sơ

– Mai có buổi phỏng vấn đó hay cậu đến thử vận may đi.

– Uh để mình thử.

– Mà sao cậu không bảo Phương Cảnh Hàn sắp xếp cậu đến chỗ anh ta, chắc sẽ được công việc nhẹ nhàng, không bị o ép.

– Mình không muốn dựa vào là vợ của anh ấy mà đi lên. Nếu dựa như vậy mình thà ở nhà cho xong.

– Haiii làm vợ người giàu mà. vẫn phải khổ như vậy, liệu mình có nên tìm một anh chàng giàu có để lấy nữa không nhỉ.

Nghe Giai Tuệ nói vậy hai cô gái đều bật cười.

Mẫn Quân khoác vai hai người

– Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ kiếm tiền bằng chính khả năng của mình mà không cần dựa vào đàn ông sao. Chỉ tiêu tiền do chính chúng ta kiếm sẽ thoải mái và không cần suy nghĩ, và được tự do.

– Phải đó, quyết định vậy đi, mai mình sẽ đến phỏng vấn.

– Được mai bọn tớ sẽ đưa cậu vào.

– Cảm ơn các cậu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom