Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3606


Chương 3606

Sau khi hai bố con rời đi, mười ba ông lớn còn lại của Võ Tông đều có vẻ lo lắng.

“Xem ra tông chủ rất coi trọng thanh niên kia, chúng ta làm thế có hơi quá đáng không nhỉ?”

Có người đứng dậy, nói với vẻ lo âu.

“Thế này có gì quá đáng chứ? Tiến vào từ đường là mơ ước của mọi người trong Võ Tông, tông chủ đã nắm giữ một suất rồi, hai suất còn lại vốn nên được xác định qua đấu võ”.

“Đúng thế, phải đấu võ để xác định suất tiến vào từ đường, tôi cũng không tin một thanh niên mới 28 tuổi lại có thực lực đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

“Các vị cũng đừng giấu làm gì, cứ cử cao thủ có thiên phú mạnh nhất đi tham gia trận đấu sáng mai”.



Các ông lớn của Võ Tông bàn tán ầm ĩ.

Phía bên kia, sau khi Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn rời khỏi phòng họp, Đỗ Minh Viễn tức giận nói: “Mấy lão già khốn kiếp này ngày càng thụt lùi, sao thanh niên lại không thể có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?”

“Với tầm nhìn hạn hẹp của họ, họ chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là cùng”.

Đỗ Bá nói: “Con cứ yên tâm, trận đấu ngày mai sẽ diễn ra rất nhanh thôi, với thực lực của Dương Thanh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của thằng bé, trong trận đấu ngày mai, Kim Huy có thực lực mạnh nhất cũng mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng cậu ta kém xa Dương Thanh, những người khác càng không thể là đối thủ của Dương Thanh được”.

“Nhân dịp này, chúng ta sẽ cho mấy lão già kia biết rốt cuộc thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến đâu, sau này khi ta truyền chức tông chủ cho Dương Thanh, họ cũng dễ chấp nhận”.

Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Đúng là nên để họ chứng kiến thực lực của Dương Thanh”.

Lúc này, tại nơi ở của Dương Thanh.

Đỗ Trọng tìm anh, báo cho anh biết chuyện 9 giờ sáng mai sẽ tổ chức cuộc đấu võ để tranh giành suất tiến vào từ đường.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu phải xác định suất tiến vào từ đường qua đấu võ, vậy tôi tham gia là được”.

Anh cũng không bất mãn vì Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đã đồng ý sẽ cho anh tiến vào từ đường, nhưng bây giờ anh lại phải tham gia đấu võ để giành lấy tư cách đấy.

“Thật ra Đỗ Bá cũng không dễ dàng gì, tuy anh ta là tông chủ, nhưng Võ Tông rất lớn, cũng có rất nhiều phe phái, không thể có chuyện phe phái nào cũng hoàn toàn nghe lệnh anh ta”.

Đỗ Trọng giải thích.

Dương Thanh mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Trọng: “Thật ra ông đã hết hận Đỗ Bá rồi đúng không?”

Rõ ràng lời giải thích của Đỗ Trọng là để nói đỡ cho Đỗ Bá, ông ta sợ Dương Thanh sẽ hiểu lầm Đỗ Bá là người không giữ chữ tín.

Đỗ Trọng cười khổ rồi gật đầu: “Chuyện năm đó đã qua bao năm rồi, tôi đã hết hận anh ta từ lâu”.

Dương Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ Trọng.

Rõ ràng giữa Đỗ Trọng và Đỗ Bá có ân oán rất sâu sắc, chẳng biết đó là ân oán gì mà lại khiến Đỗ Trọng rời Võ Tông suốt mấy chục năm, không ngờ lần đầu tiên ông ta quay về Võ Tông sau mấy chục năm lại là để tìm Hồi Hồn Đan cho anh.
 
Chương 3607


Chương 3607

Đỗ Trọng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài bằng ánh mắt sáng ngời, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Thật ra chuyện năm đó cũng không thể trách anh ta, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tôi ở vị trí của anh ta, chắc chắn tôi cũng sẽ lựa chọn như thế”.

“Ba mươi năm trước, khi anh ta vừa trở thành tông chủ, cũng là lúc từ đường mở ra sau năm năm, vợ tôi bị bắt cóc, đối phương yêu cầu chúng tôi hủy bỏ cơ hội tiến vào từ đường lần này, nếu chúng tôi từ chối, họ sẽ giết vợ tôi”.

“Khi đó đang là thời kỳ quan trọng nhất của Võ Tông, trong ba cao thủ tiến vào từ đường, có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ tên Tề Thiên, Tề Thiên rất trẻ, mới 40 tuổi”.

“Tề Thiên có tỷ lệ nhận được truyền thừa Võ Thần rất cao, một khi Tề Thiên lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần, tương lai sẽ không thể đo lường, sẽ trở thành thiên tài số một của Võ Tông suốt trăm năm qua”.

“Mà thời điểm từ đường mở ra luôn cố định, một khi bỏ lỡ thì không thể bước vào từ đường nữa”.

“Nếu hủy bỏ việc tiến vào từ đường thật, Tề Thiên sẽ phải đợi thêm năm năm để bước vào từ đường lần hai, mà trong năm năm đó, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, Võ Tông đang trong lúc khó khăn, rất cần sự xuất hiện của một người nhận được truyền thừa Võ Thần”.

“Người này sắp xuất hiện rồi, nhưng đúng lúc này, vợ tôi lại bị bắt cóc, họ yêu cầu Võ Tông hủy bỏ lần tiến vào từ đường này, bằng không sẽ giết vợ tôi”.

“Tôi đã cầu xin Đỗ Bá hủy bỏ việc mở từ đường, tôi có thể trả bất cứ giá nào, thậm chí tôi đã tìm đến Tề Thiên, Tề Thiên đã đồng ý với tôi rằng sẽ chờ thêm năm năm, nhưng Đỗ Bá vẫn từ chối”.

Nói đến đây, Đỗ Trọng bỗng ngừng lại, nhưng mắt ông ta đã đỏ hoe.

Tuy Đỗ Trọng không nói hết, nhưng Dương Thanh đã đoán được kết thúc.

Quả nhiên, Đỗ Trọng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Sau cùng, Đỗ Bá mở từ đường đúng hạn, sau khi biết từ đường Võ Tông đã mở ra…”

Nói đến đây, ông ta siết chặt nắm tay, nét mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Đám người kia đã làm nhục vợ tôi đủ kiểu, còn đăng ảnh vợ tôi chịu nhục lên trang nhất của báo”.

“Sau cùng, vợ tôi không chịu nổi sự nhục nhã đó, đã dùng một dải lụa trắng để kết liễu cuộc đời tủi nhục của mình”.

Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cũng từ ngày đó, tôi rời khỏi Võ Tông, đồng thời thề, nếu không báo thù cho vợ, suốt đời này tôi sẽ không bước vào Võ Tông nữa”.

Sau khi biết về chuyện cũ của Đỗ Trọng, Dương Thanh mới hiểu được ân oán giữa ông ta và Đỗ Bá, đúng như Đỗ Trọng đã nói, nếu khi đó anh đứng ở góc độ của Đỗ Bá, anh cũng sẽ lựa chọn như lão ta.

Nhưng lựa chọn này đã dẫn đến cái chết của vợ Đỗ Trọng.

Dương Thanh nhìn về phía Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Nhưng sau cùng, ông vẫn làm trái lời thề của mình vì tôi, xin lỗi!”

Đỗ Trọng lắc đầu, ánh mắt nhìn Dương Thanh bỗng trở nên nóng rực, ông ta nói với vẻ mong chờ: “Vì việc gặp cậu đã cho tôi thấy hy vọng báo thù”.

“Không giấu gì cậu, lần này tôi bước vào Võ Tông, tìm đan dược cứu mạng cho cậu cũng vì ôm hy vọng cậu sẽ khỏi hẳn, bây giờ tôi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, không hề có hy vọng báo thù”.

“Thế nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi báo thù, nếu cậu có thể giúp tôi báo thù, sau này mạng của Đỗ Trọng tôi cũng giao cho cậu!”

Đỗ Trọng nói rồi bỗng quỳ xuống.

“Ầm” một tiếng, mặt đất như rung chuyển.

Mắt Đỗ Trọng đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu Thanh, xin hãy giúp tôi báo thù!”

Thấy thế, Dương Thanh cũng sửng sốt, vội bước tới đỡ Đỗ Trọng dậy.
 
Chương 3608


Chương 3608

Dương Thanh nói: “Ông Đỗ, ông đừng thế, cho dù ông muốn tôi giúp ông báo thù thì cũng phải nói rõ tình hình của kẻ địch cho tôi biết đúng không?”

Từ lần đầu tiên gặp Đỗ Trọng, Dương Thanh đã khẳng định Đỗ Trọng là người trọng tình trọng nghĩa.

Tuy Đỗ Trọng ôm hy vọng sẽ chữa khỏi cho Dương Thanh, sau đó dùng ân tình này để nhờ Dương Thanh giúp ông ta báo thù, nhưng Dương Thanh cũng biết, nếu không phải vì Đỗ Trọng đã hết cách, sao ông ta lại dùng cách này để nhờ anh?

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Trọng kích động nói: “Cậu đồng ý rồi à?”

Dương Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ cần tôi làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp ông báo thù!”

Anh khẳng định một cách chắc chắn, đây cũng là lời hứa của anh với Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng không kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, bất ngờ gào khóc: “Vợ, em nghe thấy chưa? Cậu Thanh đã đồng ý báo thù giúp em rồi, em ở trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho cậu Thanh nhé!”

Sau khi khóc xong, Đỗ Trọng mới nói thông tin của kẻ thù cho Dương Thanh.

“Ma Sơn của 30 năm trước vẫn chưa có năm thế lực đứng đầu Ma Sơn, mà chỉ có ba, trừ Võ Tông và Thần Hành Tông ra, còn một thế lực tên Lôi Cốc”.

“Để ngăn cản sự lớn mạnh của Võ Tông, Lôi Cốc đã thuê sát thủ bắt cóc vợ tôi, nhằm ép Võ Tông hủy bỏ việc mở từ đường năm đó”.

“Sau khi biết hung thủ, tôi từng muốn đến Lôi Cốc liều mạng vô số lần, nhưng thực lực của tôi quá yếu, cho dù đi Lôi Cốc thì cũng chỉ mất mạng thôi”.

“Thế nên sau khi rời khỏi Võ Tông, tôi bắt đầu điên cuồng tu luyện một mình, tuy tôi đã cố gắng vô cùng, nhưng thiên phú có hạn, bây giờ từng này tuổi rồi, tôi vẫn chưa thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, với tình trạng của tôi bây giờ, kiếp này không còn bất cứ hy vọng báo thù nào nữa”.

“Mãi đến khi gặp cậu, tôi mới nảy ra một suy nghĩ vô cùng to gan, đó là nhờ cậu báo thù!”

Dương Thanh cảm thấy hơi phức tạp, anh không ngờ Đỗ Trọng đối xử với anh tốt như thế lại là vì có ý khác.

Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh, cậu đừng hiểu lầm, tôi thừa nhận rằng muốn mượn tay cậu để báo thù, nhưng tôi thề, tôi chưa bao giờ định ép cậu, cho dù cậu từ chối, tôi cũng không trách cậu đâu”.

Dương Thanh gật đầu: “Tôi tin ông!”

Tuy anh thấy hơi khó chịu nhưng hoàn toàn có thể hiểu được, chỉ riêng với việc Đỗ Trọng cố gắng tu luyện, cố gắng tìm kiếm cơ hội báo thù cho người vợ đã mất cũng đủ để khiến người khác khâm phục rồi.

Nếu anh giúp được thì sẽ không từ chối.

Đỗ Trọng nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn cậu!”

Dương Thanh hỏi: “Bây giờ Lôi Cốc mà ông nhắc đến ra sao rồi? Tại sao ở Ma Sơn, tôi chưa bao giờ nghe nói đến thế lực nào như thế?”

Đỗ Trọng trầm giọng nói: “10 năm trước, Lôi Cốc bất ngờ tan rã, khi đó Lôi Bá, cốc chủ Lôi Cốc – người đột phá Thiên Cảnh nhờ trận chiến với Đỗ Bá vào 10 năm trước đã được thế lực Cổ Võ nào đó coi trọng, nghe nói hắn đã tới đó làm trưởng lão khác họ rồi”.

“Trận chiến đó cũng khiến Đỗ Bá bị thương nặng, suốt mười năm, cảnh giới của anh ta không tiến bộ gì hết, bây giờ đã vô phương cứu chữa, nếu vẫn không tiến thêm một bước, có lẽ anh ta sắp hết tuổi thọ rồi”.

Giờ Dương Thanh mới biết Đỗ Bá bị thương nặng vì trận chiến với Lôi Bá.
 
Chương 3609


Chương 3609

Nhưng Lôi Bá đã bước vào Thiên Cảnh từ 10 năm trước, sau 10 năm ở thế lực Cổ Võ, thực lực của Lôi Bá sẽ mạnh đến mức nào đây?

Dương Thanh nói: “Ông Đỗ, bây giờ tôi mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, có muốn báo thù giúp ông cũng không được!”

Đỗ Trọng vội nói: “Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn! Tôi đã chờ 30 năm rồi, cũng không quan tâm đến việc phải chờ thêm, với thiên phú của tôi, có lẽ kiếp này không còn hy vọng bước vào Thiên Cảnh nữa”.

“Nhưng cậu thì khác, cậu mới 28 tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu, tôi tin chỉ cần cho cậu mấy năm nữa, chắc chắn cậu sẽ bước vào Thiên Cảnh”.

“Với thiên phú của cậu, vượt xa Lôi Bá chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

“Tôi chỉ mong một ngày nào đó, nếu cậu có thực lực giết Lôi Bá, cậu sẽ giúp tôi giết Lôi Bá”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh mới gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông! Chỉ cần tôi có thực lực giết Lôi Bá, chắc chắn tôi sẽ lấy cái đầu trên cổ ông ta”.

Trên mặt Đỗ Trọng lập tức tràn ngập vẻ kích động và biết ơn, nghìn lời muốn nói ra được thay bằng ba chữ: “Cảm ơn cậu!”

Sau khi tâm trạng của Đỗ Trọng ổn định, Dương Thanh mới hỏi: “Truyền thừa Võ Thần của Võ Tông là gì thế?”

Đỗ Trọng giải thích: “Người thành lập Võ Tông được người đời gọi là Võ Thần, truyền thừa Võ Thần là do ông ấy để lại, nghe nói vào 100 năm trước, Võ Thần đã bước vào Thiên Cảnh, giờ đã đạt tới đỉnh cao võ thuật, ngao du khắp thế gian”.

“Khi người thừa kế nhận được truyền thừa Võ Thần, sẽ có ánh sáng thần chiếu lên cơ thể người thừa kế, sau khi được ánh sáng thần gột rửa, xương cốt của cậu sẽ được rèn luyện, thực lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn”.

“Thực lực bây giờ của cậu đã có thể sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu cậu đạt được truyền thừa Võ Thần, chắc chắn thực lực cũng sẽ tăng vọt, khi đó dưới Thiên Cảnh, có lẽ không còn ai là đối thủ của cậu nữa”.

Dương Thanh hơi ngạc nhiên, anh biết ở một số thế lực Cổ Võ sẽ có truyền thừa rất mạnh, không ngờ Võ Tông cũng có loại truyền thừa cổ xưa này.

Từ trăm năm trước, Võ Thần đã bước vào Thiên Cảnh, truyền thừa mà ông ấy để lại sẽ mạnh đến mức nào chứ?

Dương Thanh bỗng thấy rất mong chờ.

Dương Thanh đang tìm hiểu về truyền thừa Võ Thần từ Đỗ Trọng, còn về cuộc so tài được tổ chức ngày mai, họ vốn không coi ra gì hết.

Với thực lực của Dương Thanh bây giờ, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh, huống hồ người mạnh nhất đấu với anh ngày mai cũng mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, chẳng có tính khiêu chiến gì hết.

“Cậu Thanh, đó là tất cả những gì tôi biết về truyền thừa Võ Thần, nhưng tôi tin với thiên phú của cậu, chắc chắn cậu sẽ nhận được truyền thừa Võ Thần”.

Đỗ Trọng rất tin tưởng Dương Thanh, đây là sự tin tưởng từ tận đáy lòng, nhất là khi Dương Thanh đã đồng ý sẽ giúp Đỗ Trọng báo thù, ông ta càng kỳ vọng vào anh hơn nữa.

Dương Thanh khẽ gật đầu, Đỗ Trọng vừa nói cho anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến truyền thừa Võ Thần, anh cũng hiểu nếu muốn có được truyền thừa Võ Thần, nhất định phải lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần.

Chỉ khi lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần thì mới có tư cách nhận truyền thừa Võ Thần.
 
Chương 3610


Chương 3610

Hiện giờ anh đang sở hữu nhiều loại sức mạnh nguyên tố, có ưu thế rất lớn trong việc lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố.

Thông thường, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới lĩnh ngộ được sức mạnh nguyên tố, thiên tài nào có thiên phú vô cùng yêu nghiệt mới có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố khi chưa đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Ở Võ Tông, nếu muốn nhận được truyền thừa Võ Thần, phải lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, hơn nữa còn có quy định, chỉ cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể bước vào từ đường.

Có thể nói, truyền thừa Võ Thần dành riêng cho các thiên tài yêu nghiệt.

Dương Thanh nhìn về phía Đỗ Trọng: “Cảm ơn ông Đỗ!”

Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh khách sáo rồi, những chuyện mà tôi nói cho cậu biết về truyền thừa Võ Thần đều được ghi chép kỹ càng ở Võ Tông, cũng không phải bí mật gì hết”.

Dương Thanh bỗng đổi chủ đề: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi ông một chuyện, ông biết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nào đã lĩnh ngộ sức mạnh Phong Ấn ở Võ Tông không?”

Đỗ Trọng gật đầu: “Trước khi tiến vào từ đường, Đỗ Bá đã lĩnh ngộ sức mạnh Phong Ấn”.

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Dương Thanh bỗng thấy không ổn, để tìm cao thủ có sức mạnh Phong Ấn, anh đã cố tình ra nhiệm vụ tìm một cao thủ có sức mạnh Phong Ấn trên app Thần Hành Tông, còn bỏ ra rất nhiều đan dược vì chuyện này.

Không ngờ ở Võ Tông lại có cao thủ đã lĩnh ngộ sức mạnh Phong Ấn.

Đỗ Trọng hỏi: “Cậu Thanh, sao thế?”

Dương Thanh khẽ lắc đầu, cười nói: “Không có gì”.

Anh vừa dứt lời, chuông điện thoại của anh bỗng vang lên.

Là số lạ, anh vội nghe máy.

Cuộc gọi được kết nối, một giọng nữ trẻ vang lên từ ống nghe: “Cho hỏi có phải anh Dương Thanh không ạ?”

Dương Thanh đáp: “Tôi đây!”

Cô gái vội nói: “Anh Thanh, là thế này, trước đó anh đã ra nhiệm vụ tìm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ sức mạnh Phong Ấn trên app Thần Hành Tông đúng không?”

“Sau cùng, nhiệm vụ này được một cao thủ tên Nhiếp Thu nhận, nhưng hồi nãy, Nhiếp Thu bỗng ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông, chúng tôi nghi ngờ ông ta định giết người cướp của”.

Nghe thấy cô gái nói thế, Dương Thanh lập tức đứng phắt dậy, tức giận nói: “Cô nói sao cơ? Chẳng phải app Thần Hành Tông giám sát rất nghiêm ngặt à? Chỗ nào ở Ma Sơn cũng có tai mắt của Thần Hành Tông, sao đối phương lại đột ngột ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông được chứ?”

Dương Thanh rất tức giận, anh tìm người đó cho Mã Siêu, nếu Mã Siêu gặp bất trắc, anh phải nói thế nào với Ngải Lâm và bé Tĩnh An bây giờ?

Cô gái bình tĩnh nói: “Đây đúng là lỗ hổng của việc giám sát trên app chúng tôi, mong anh Thanh bớt giận, chúng tôi sẵn lòng bồi thường, nhưng bây giờ, quan trọng nhất là chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh để tìm thấy Nhiếp Thu trong thời gian nhanh nhất”.

Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, cắn răng: “Các người cần biết gì?”

Cô gái hỏi: “Phần thưởng của nhiệm vụ mà anh ra trên app Thần Hành Tông hết sức hậu hĩnh, nhưng sau khi nhận nhiệm vụ, Nhiếp Thu lại chủ động ngắt liên lạc với chúng tôi, tức là trong lúc làm nhiệm vụ, đối phương đã phát hiện thứ vượt xa phần thưởng, nên mới bất chấp nguy cơ bị Thần Hành Tông đuổi giết, từ bỏ nhiệm vụ luôn, tôi muốn biết tại sao anh lại cần một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn đi tìm bạn anh là Mã Siêu?”
 
Chương 3611


Chương 3611

“Ngoài ra, có phải trên người bạn anh có thứ gì đáng giá không? Bằng không, tại sao Nhiếp Thu lại từ bỏ phần thưởng nhiệm vụ của anh chứ?”

Nghe thấy cô gái nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ ra một chuyện, sáng nay, trước khi từ biệt Mã Siêu, anh đã đưa hết đan dược mà Phùng Tiểu Uyển giao cho họ trước khi lên đường cho anh ta.

Anh chỉ giữ lại một số viên có từ trước.

Trừ mấy chục viên đan dược trên người Mã Siêu, còn thứ gì đáng để Nhiếp Thu từ bỏ nhiệm vụ đây?

Nghĩ đến đây, Dương Thanh cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nếu thế thật, anh đã hại Mã Siêu rồi.

“Tôi cần một cao thủ có sức mạnh Phong Ấn đi tìm bạn tôi, vì bạn tôi cần một cao thủ phong ấn nguồn sức mạnh không rõ trong người cậu ấy, ngoài ra, trên người cậu ấy còn có mấy chục viên đan dược mà tôi nhờ cậu ấy giữ hộ”.

Dương Thanh vội nói, cũng không bảo là cần cao thủ phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu, mà chỉ nói với cô gái rằng đó là nguồn sức mạnh không rõ.

Nghe Dương Thanh nói xong, rõ ràng đối phương rất kinh ngạc: “Anh chắc chắn rằng trên người bạn anh có mấy chục viên đan dược à?”

Cho dù là ở thế lực Cổ Võ, đan dược cũng là thứ vô cùng đắt đỏ, nhưng bây giờ, trên người Mã Siêu lại có mấy chục viên đan dược, có thể tưởng tượng được đầu dây bên kia kinh ngạc đến mức nào.

Dương Thanh đáp: “Nói đúng hơn, là 30 viên đan dược!”

Sau khi nghe anh xác nhận, cô gái vội nói: “Xin anh chờ chút, tôi sẽ báo chuyện này với lãnh đạo ngay”.

Sau khi cô ta nói xong, từ ống nghe truyền đến tiếng giữ máy, rõ ràng đối phương đang liên lạc với lãnh đạo của mình.

Dương Thanh thầm lo lắng, nhưng bây giờ anh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc Thần Hành Tông sẽ thuận lợi bắt giữ Nhiếp Thu.

“Cậu Thanh, có chuyện gì thế?”

Thấy Dương Thanh im lặng, Đỗ Trọng lo lắng hỏi.

Dương Thanh nghiến răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Rất có thể một người tên Nhiếp Thu đã ra tay với anh em tốt của tôi là Mã Siêu”.

“Bây giờ, Thần Hành Tông đang dốc hết sức để tìm kiếm tung tích của Nhiếp Thu, nhưng vẫn chưa có manh mối gì”.

Nghe thấy thế, Đỗ Trọng vội đứng dậy: “Để tôi đi tìm Đỗ Bá, nhờ anh ta cử người của Võ Tông đi tìm anh em của cậu”.

“Cảm ơn ông!”

Dương Thanh nói.

Đỗ Trọng vừa rời đi, giọng của cô gái lại vang lên từ ống nghe, đối phương nói: “Anh Thanh, tôi đã xin phép lãnh đạo của chúng tôi rồi, lãnh đạo bảo tôi chuyển lời cho anh, anh là khách hàng cấp S cao quý của Thần Hành Tông, chúng tôi dùng danh nghĩa của Thần Hành Tông để cam đoan với anh, sẽ không để bạn anh gặp chuyện”.

“Thần Hành Tông đã ra lệnh đuổi giết Nhiếp Thu, bây giờ người của Thần Hành Tông đang tìm bạn anh khắp nơi, anh cứ yên tâm, nếu có tin gì, chúng tôi sẽ báo cho anh biết đầu tiên”.

Cả Ma Sơn nhanh chóng sôi trào, bởi vì Võ Tông và Thần Hành Tông thuộc năm thế lực đỉnh cao của Ma Sơn đều bắt đầu tìm kiếm cùng một người.
 
Chương 3612


Chương 3612

Hơn nữa, phần thưởng mà hai thế lực lớn đưa ra cũng vô cùng phong phú, nếu cung cấp manh mối về Nhiếp Thu, Thần Hành Tông sẽ thưởng cho người cung cấp một viên đan dược cực phẩm, nếu giết được Nhiếp Thu thì sẽ nhận được mười viên đan dược cực phẩm.

Thông tin của Nhiếp Thu đã bị Thần Hành Tông công bố, có thể nói bây giờ, phần lớn cao thủ ở Ma Sơn đều đã nắm giữ một bản thông tin về Nhiếp Thu.

Hầu hết các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ở Ma Sơn đều đang tìm kiếm tung tích của Nhiếp Thu, thậm chí có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã lập đội với một mục tiêu duy nhất, đó là giết Nhiếp Thu.

Cùng lúc đó, trong một hang động ở Ma Sơn.

Mã Siêu đang ngồi đối diện một lão già có mái tóc dài màu bạc, trong mắt Mã Siêu tràn ngập vẻ tức giận, còn lão già tóc bạc lại có thái độ khinh thường.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lão già có mái tóc dài màu bạc này không phải ai khác, chính là Nhiếp Thu đang bị Thần Hành Tông và Võ Tông đuổi giết.

Mã Siêu tức giận nói: “Tôi khuyên ông nên thả tôi ra, nếu anh Thanh biết ông dám đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không tha cho ông đâu”.

Nhiếp Thu cười khẩy: “Chắc anh em của cậu cũng tầm tuổi cậu nhỉ? Cậu ta lợi hại lắm à?”

Mã Siêu nói với vẻ rất tự tin: “Vô cùng lợi hại! Anh ấy đủ thực lực giết ông đấy!”

Nhiếp Thu bỗng mỉm cười: “Cậu biết tôi có cảnh giới gì không?”

Mã Siêu lạnh lùng nói: “Nếu anh Thanh đã tìm cao thủ nắm giữ sức mạnh Phong Ấn cho tôi, chắc chắn đó sẽ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

Nhiếp Thu vui vẻ nói: “Cậu đã biết tôi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà vẫn nghĩ cậu ta có thể giết tôi à?”

Mã Siêu cười lạnh: “Ông không biết anh Thanh của tôi lợi hại đến mức nào đâu”.

Nhiếp Thu lập tức thấy hứng thú, cười ha hả: “Cậu nói tôi nghe xem, cậu ta lợi hại đến mức nào? Nếu cậu dám nói dối tôi nửa chữ, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu ngay”.

Mã Siêu nói: “Anh Thanh mới 28 tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng khi còn ở Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh ấy đã thoát được khỏi tay cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

“Tuy anh ấy chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng đã có thực lực đánh một trận với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ của anh ấy”.

Nhiếp Thu hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Cậu vội chết đến thế à?”

Mã Siêu không hề sợ hãi, ngạo nghễ nói: “Tất cả những gì mà tôi nói đều là thật, ông tin hay không là việc của ông, nếu ông nghĩ tôi đang khoác lác, muốn giết tôi thì cứ việc!”

Nhiếp Thu không nói gì, trong mắt lão ta lóe lên ánh sáng sắc bén.

Lão ta vẫn giữ Mã Siêu lại cũng vì kiêng dè thế lực phía sau Mã Siêu.

Đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được, Mã Siêu mới 26, 27 tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong rồi.

Đây là lần đầu tiên lão ta thấy một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong trẻ đến thế.

Quan trọng là Mã Siêu lại mang theo tận 30 viên đan dược cực phẩm.

Sao phía sau loại yêu nghiệt này lại không có thế lực mạnh mẽ nào đây?
 
Chương 3613


Chương 3613

Nếu lão ta muốn giết Mã Siêu thì dễ lắm, không khác gì giẫm chết một con kiến, nhưng giết Mã Siêu xong thì sao? Người đứng sau Mã Siêu sẽ bỏ qua cho lão ta à?

Chính vì kiêng dè thế lực đứng sau Mã Siêu nên lão ta mãi vẫn không ra tay với Mã Siêu.

Bây giờ Mã Siêu lại nói, anh ta còn một người anh em có thiên phú mạnh hơn, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ trước 30 tuổi.

Trông Mã Siêu không giống nói dối, chẳng lẽ trên đời này có thiên tài yêu nghiệt đến thế thật ư?

Chắc chắn loại yêu nghiệt này sẽ đến từ thế lực Cổ Võ, hơn nữa còn là thế lực Cổ Võ hàng đầu.

Mã Siêu như nhận thấy sự kiêng dè của Nhiếp Thu, vội nói: “Nếu bây giờ ông thả tôi đi, ân oán giữa chúng ta sẽ bị xóa bỏ, về số đan dược mà ông cướp của tôi, cứ cho là tôi tặng ông, được không nào?”

Tuy Mã Siêu không sợ nhưng cũng không muốn chết, Ngải Lâm và bé Tĩnh An vẫn đang chờ anh ta ở nhà.

Chuyến đi đến Ma Sơn lần này vừa bắt đầu, anh ta đã gặp phải rắc rối lớn như thế, nếu gặp chuyện thật thì đúng là quá uất ức!

Anh ta biết sau khi nhận được tin tức, chắc chắn Dương Thanh sẽ tìm anh ta, cũng sẽ tìm thấy anh ta, nhưng anh ta không muốn dựa dẫm vào Dương Thanh suốt.

Anh ta muốn tự thoát thân bằng bản lĩnh của mình, bằng không, anh ta còn tư cách gì để tiếp tục rèn luyện ở Ma Sơn?

Đến khi đó, cho dù anh ta muốn rèn luyện ở Ma Sơn tiếp, có lẽ Dương Thanh cũng sẽ không đồng ý nhỉ?

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Nhiếp Thu hơi híp mắt: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu à?”

Mã Siêu giả vờ bình tĩnh: “Tin hay không tùy ông! Nếu bây giờ ông thả tôi đi, còn giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, chẳng những tôi không ghi hận ông mà còn cảm ơn ông nữa”.

“Tôi nghĩ đây là một lựa chọn rất đơn giản, chỉ xem ông muốn chọn gì thôi”.

“Đương nhiên, nếu ông muốn giết tôi thì cũng không sao, nhưng sau khi giết tôi xong, ông được lợi gì? Chẳng những ông không thu được lợi lộc gì, mà còn bị vô số cao thủ hàng đầu đuổi giết, chắc ông cũng không muốn sống nốt quãng đời còn lại trong cảnh trốn chạy đúng không?”

“Ông đã chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông vì 30 viên đan dược, nếu tôi không đoán sai, chắc Thần Hành Tông đã bắt đầu đuổi giết ông rồi nhỉ?”

“Nếu ông đồng ý thả tôi đi, tôi có thể phối hợp với ông, nói với app rằng đó là lỗi của máy, ông không hề làm hại tôi, cũng không cướp đan dược của tôi, mà cố tình tìm một nơi kín đáo để giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, giải quyết phiền phức trong người”.

Mã Siêu nói rồi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu.

Lần này, Nhiếp Thu cũng không vội phản bác lời Mã Siêu, mà như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sở dĩ lão ta chủ động ngắt liên lạc với Thần Hành Tông cũng vì nhòm ngó số đan dược trên người Mã Siêu.

Nếu Mã Siêu đồng ý đưa 30 viên đan dược kia cho lão ta thật, còn bằng lòng giải thích với Thần Hành Tông giúp lão ta, đối với lão ta, đây đúng là lựa chọn cực tốt.

Nhưng điều quan trọng nhất là Mã Siêu có định giúp lão ta thật không?

Nếu sau khi gặp cao thủ Thần Hành Tông, Mã Siêu báo lại mọi chuyện thì sao nào?

Khi đó, lão ta còn đường sống chắc?

Phải biết rằng ở Ma Sơn, Thần Hành Tông là một trong năm thế lực hàng đầu, chỗ nào trên Ma Sơn cũng có người của Thần Hành Tông, trừ khi lão ta mai danh ẩn tích, không xuất hiện suốt quãng đời còn lại, bằng không, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ không tha cho lão ta.

Đến khi đó, không riêng gì Thần Hành Tông, thế lực phía sau Mã Siêu cũng sẽ không bỏ qua cho lão ta.
 
Chương 3614


Chương 3614

Nghĩ đến đây, trên mặt Nhiếp Thu tràn ngập vẻ đấu tranh, lão ta đang rất do dự, không biết nên lựa chọn thế nào.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu mới nhìn Mã Siêu, bỗng lấy một đồng xu ra, lạnh lùng nói: “Tôi biết thả cậu mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng phải với tiền đề là cậu thực sự muốn giúp tôi, vấn đề là tôi không tin được cậu”.

“Đã vậy, tôi sẽ nhờ đồng xu này giúp tôi lựa chọn, nếu ra mặt ngửa, tôi sẽ tin cậu, còn nếu là mặt sấp, tôi sẽ giết cậu luôn”.

Nhiếp Thu nói rồi tung đồng xu trong tay lên, “bộp” một tiếng, đồng xu đã rơi xuống giữa lòng bàn tay lão ta.

Mã Siêu bỗng trở nên rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Thu.

Với thực lực của Nhiếp Thu, nếu lão ta muốn giết anh ta thì anh ta cũng không còn cách nào ngoài chịu chết.

“Nếu là mặt ngửa, tôi sẽ tự tay phong ấn sức mạnh trong cơ thể cậu, nhưng nếu là mặt sấp, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết cậu luôn”.

Nhiếp Thu nhìn về phía Mã Siêu, nhắc lại.

Mã Siêu gật đầu, trầm giọng nói: “Sống chết do số, phú quý nhờ trời! Cho dù là kết quả gì, tôi cũng có thể chấp nhận, cho tôi xem đồng xu đi!”

Trong sự chờ mong của anh ta, Nhiếp Thu chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay lão ta có một đồng xu nằm sấp.

Mã Siêu lập tức tái mặt, đồng xu nằm sấp, tức là Nhiếp Thu sẽ giết anh ta.

Sau khi thấy mặt sấp của đồng xu, trong mắt Nhiếp Thu lóe lên sát khí, lão ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Xin lỗi nhé, cậu xui thật, cơ hội sống sót của cậu đã mất rồi!”

Cùng lúc đó, sát khí khủng khiếp cũng lan ra từ người Nhiếp Thu.

Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Ông không thể giết tôi được, xin ông hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp với ông, sẽ không có ai biết là ông bắt cóc tôi hết”.

“Ông đi được đến bước này, chắc chắn cũng không muốn chạy trốn suốt quãng đời còn lại đúng không? Hãy cho tôi một con đường sống, 30 viên đan dược cực phẩm mà tôi đưa cho ông cũng đủ để ông đột phá Thiên Cảnh rồi”.

Mã Siêu rất sốt ruột, anh ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi mình chết, vợ anh ta sẽ góa chồng, con anh ta sẽ mồ côi bố, anh em của anh ta cũng mất một người em trai.

Thế nên anh ta chưa thể chết.

Nhiếp Thu lạnh lùng nói: “Quy tắc là quy tắc, tôi đã cho cậu cơ hội sống sót, nhưng cậu quá đen, ý trời cũng muốn tôi giết cậu, đã vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết cậu”.

Mã Siêu càng cuống hơn, nói lớn: “Cho dù ông không sợ bị đuổi giết, chẳng lẽ ông không sợ người thân và bạn bè mình sẽ bị mình liên lụy, phải trốn chạy cả đời à?”

“Tôi có thể thề với ông, chỉ cần ông thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông nữa, Thần Hành Tông cũng không đuổi giết ông, sau này ông có thể tiếp tục sống tự do tự tại”.

“Nhưng nếu ông giết tôi, mọi chuyện sẽ quá trễ”.

“Hơn nữa, bây giờ ông giết tôi thì được lợi ích gì? Trước mặt ông, tôi chỉ là sâu bọ, nếu không giết tôi, ông vẫn còn cơ hội sống tự do nửa đời sau, nhưng nếu giết tôi, ông sẽ xong đời thật đấy!”

Sát khí trên người Nhiếp Thu liên tục dao động, lão ta rất tức giận, thật ra hồi nãy lão ta quyết định sống chết của Mã Siêu bằng đồng xu cũng là để tạo bậc thang cho mình bước xuống, nào ngờ Mã Siêu lại quá đen đủi.
 
Chương 3615


Chương 3615

Lão ta cũng biết Mã Siêu nói đúng, nếu lão ta giết Mã Siêu, chẳng những không được lợi ích gì mà còn bị đuổi giết không ngừng.

Nếu không giết Mã Siêu thì vẫn còn cơ hội.

Mâu thuẫn lớn nhất bây giờ là lão ta không tin nổi Mã Siêu.

Nếu lão ta tha cho Mã Siêu mà Mã Siêu lại báo hết mọi chuyện với Thần Hành Tông, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho lão ta.

Từng giây từng phút trôi đi, Nhiếp Thu vẫn không thể quyết định, còn Mã Siêu thì hết sức lo lắng.

Đồng thời, anh ta cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, phong ấn của Thị Huyết Châu trong người anh ta vốn sắp vỡ tan, chỉ cần anh ta muốn là sẽ có thể phá bỏ lớp phong ấn cuối cùng của Thị Huyết Châu trong chớp mắt.

Khi đó, thực lực của anh ta sẽ tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng một khi phong ấn vỡ, anh ta cũng phải chết theo.

Nhưng nếu Nhiếp Thu muốn giết anh ta, đằng nào cũng chết, vậy anh ta lo làm gì?

Nếu hoàn toàn phát huy sức mạnh trong Thị Huyết Châu, cho dù anh ta chết, có lẽ Nhiếp Thu cũng sẽ bị thương nặng.

Nhiếp Thu mãi vẫn không quyết định được, đúng lúc này, mấy khí thế mạnh mẽ bỗng giáng xuống.

Nhiếp Thu lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Là người mà cậu tìm đến à?”

Mã Siêu cũng sững sờ, có vẻ ngơ ngác, vội phủ nhận: “Tôi đi theo ông suốt, tìm người kiểu gì đây?”

“Ầm!”

Một tiếng động rất lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt ở cửa hang, ngay sau đó, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ xông vào hang động.

“Nhiếp Thu, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy ông!”

Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nhìn Nhiếp Thu.

Một cao thủ khác nhìn về phía Mã Siêu, hỏi: “Cậu là Mã Siêu à?”

Mã Siêu có vẻ ngạc nhiên, anh ta chỉ biết Thần Hành Tông đã bắt đầu đuổi giết Nhiếp Thu, chứ không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, anh ta vội gật đầu: “Tôi chính là Mã Siêu!”

“Cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây rồi, không ai làm hại cậu được nữa!”

Cao thủ dẫn đầu nói rồi nhìn về phía Nhiếp Thu, lạnh lùng nói: “Ông định đầu hàng? Hay để chúng tôi ra tay đây?”

Nhiếp Thu hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế của lão ta lập tức bùng nổ, nhiệt độ trong hang cũng như giảm xuống mấy độ, áp lực đáng sợ bao phủ khắp nơi.

Đây là một đội bốn người, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, người mạnh nhất đã rất gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nhưng Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ vẫn chỉ là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cho dù thực lực rất gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì vẫn kém xa cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Mã Siêu cũng không định chạy trốn, bởi vì anh ta biết rõ dù có trốn thì cũng không thoát được, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ này không thể là đối thủ của Nhiếp Thu.

“Nếu giết ông ta, chúng ta sẽ nhận được mười viên đan dược do Thần Hành Tông ban thưởng, còn cả mười viên đan dược từ Võ Tông nữa”.
 
Chương 3616


Chương 3616

Chẳng biết cao thủ dẫn đầu đang tự động viên mình hay động viên đồng đội, ông ta nói lớn.

Nghe thấy thế, ba cao thủ khác đều hừng hực ý chí chiến đấu.

Lần này, hai thế lực hàng đầu Ma Sơn lại cùng treo thưởng cho nhiệm vụ cứu Mã Siêu, đây đúng là nhiệm vụ có phần thưởng hậu hĩnh nhất Ma Sơn suốt trăm năm qua.

Nhiếp Thu đang định ra tay nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Tôi chỉ đắc tội Thần Hành Tông thôi, tại sao Võ Tông cũng định nhúng tay vào chuyện này chứ?”

“Sau khi chết, ông xuống âm phủ mà hỏi Diêm Vương!”

Cao thủ dẫn đầu hét lớn, xông về phía Nhiếp Thu.

“Hừ!”

Trong mắt Nhiếp Thu lóe lên sát khí, lão ta hơi nhích chân, lao tới chỗ cao thủ dẫn đầu.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cao thủ dẫn đầu bay ra xa, đập mạnh vào vách hang cách đó mười mấy mét, hộc máu, còn chưa rơi xuống đất đã mất mạng.

Sau khi cơ thể ông ta rơi xuống đất, ba cao thủ còn lại mới phát hiện, ngực ông ta đã lõm xuống, hay nói cách khác, đối phương đã chết từ khi bị Nhiếp Thu đấm trúng ngực rồi.

“Rầm!”

“Rầm!”

Ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Thu đã xông tới trước mặt hai cao thủ, hời hợt tung đòn chí mạng, lại có thêm hai cao thủ bị giết.

Chỉ sau thoáng chốc, đã có ba trong số bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mất mạng.

Nhiếp Thu cố tình để lại người cuối cùng.

Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cao thủ cuối cùng đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Cho ông một cơ hội sống, nói cho tôi biết, tại sao Võ Tông muốn đuổi giết tôi?”

Lúc này, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cuối cùng làm gì còn phong thái của cao thủ nữa, ông ta liên tục run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Bốn người họ cũng không phải bạn bè, họ đều là người tu luyện tự do ở Ma Sơn, vì muốn đuổi giết Nhiếp Thu nên mới tạm thời hợp tác.

Nhưng họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Nhiếp Thu, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ còn chưa chạm được vào áo Nhiếp Thu thì đã bị lão ta giết mất ba rồi.

Người cuối cùng được lão ta cố tình chừa lại để thẩm vấn.

“Nói!”

Nhiếp Thu tức giận quát, sát khí đáng sợ hơn lan ra từ người lão ta.

“Bịch!”

Cao thủ kia run rẩy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Tiền bối Nhiếp, Võ Tông và Thần Hành Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết ông, chỉ cần giết ông thì sẽ nhận được phần thưởng từ hai thế lực lớn này”.

“Về việc tại sao Võ Tông lại đuổi giết ông, chúng tôi cũng không biết! Chúng tôi chỉ mạo hiểm nhắm vào ông vì muốn có tài nguyên tu luyện thôi”.
 
Chương 3617


Chương 3617

“Xin tiền bối Nhiếp rộng lượng, tha cho tôi, sau này tôi không dám đối đầu với ông nữa”.

Sắc mặt của Nhiếp Thu hết sức khó coi, nếu chỉ đắc tội Thần Hành Tông thì lão ta vẫn còn chút cơ hội sống sót, nhưng bây giờ, ngay cả Võ Tông cũng đuổi giết lão ta.

Hai thế lực lớn như nước với lửa này lại cùng ra nhiệm vụ giống nhau, hơn nữa phần thưởng còn hậu hĩnh như thế.

Lão ta không khỏi nhìn về phía Mã Siêu, tất cả đều là vì người thanh niên này à?

Xem ra lai lịch của người thanh niên hùng mạnh hơn lão ta nghĩ rất nhiều, bằng không, sao có thể khiến hai thế lực hàng đầu của Ma Sơn là Thần Hành Tông và Võ Tông cùng đuổi giết lão ta chứ?

“Rầm!”

Lão ta bỗng giơ chân đá một phát, một viên đá nhỏ dưới chân lão ta bay ra xa, xuyên thủng tim của cao thủ cuối cùng, con ngươi của cao thủ đó giãn ra, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, sức sống dần biến mất.

Mã Siêu tận mắt chứng kiến cảnh bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bị giết, cảm thấy hết sức kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cao thủ mạnh mẽ đến thế, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hợp sức mà vẫn bị Nhiếp Thu giết sạch trong thời gian ngắn ngủi.

Quan trọng nhất là có vẻ Nhiếp Thu vẫn chưa dốc toàn lực, giết bốn người này rất dễ dàng.

Đến giờ Mã Siêu mới nhận ra, Nhiếp Thu cũng không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường, mà là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật.

Chỉ cao thủ có cảnh giới rất gần với Thiên Cảnh mới có thể phát huy thực lực mạnh mẽ như thế.

Nét mặt Mã Siêu lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, không phải là anh ta không sợ, mà anh ta đã nhận ra ý định giết anh ta của Nhiếp Thu đã dao động.

Cũng vì Nhiếp Thu đã hiểu lầm anh ta có lai lịch hết sức hùng mạnh.

Chỉ anh ta mới biết, lai lịch của anh ta cũng không quá mạnh, chỉ là một Hoàng tộc họ Phùng mà thôi, chẳng là gì trước mặt cao thủ rất gần với Thiên Cảnh này.

Anh ta cũng hiểu, chắc chắn Võ Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết Nhiếp Thu với Thần Hành Tông vì Dương Thanh.

Dương Thanh vừa đến Võ Tông, Võ Tông đã bắt đầu đuổi giết Nhiếp Thu rồi, trừ Dương Thanh ra, ai có thể khiến Võ Tông cũng đuổi giết Nhiếp Thu chứ?

Nghĩ đến việc Dương Thanh đã có thể vận dụng sức mạnh của Võ Tông, Mã Siêu bỗng không sợ hãi nữa, còn vô thức mỉm cười.

Nụ cười không dễ nhận ra này đã bị Nhiếp Thu bắt gặp.

Nhiếp Thu càng nhíu chặt mày hơn, đã đến nước này rồi, Mã Siêu vẫn cười được, rõ ràng anh ta không hề sợ hãi.

Nếu Mã Siêu biết Nhiếp Thu đang nghĩ gì, chắc chắn anh ta sẽ mừng như điên.

“Xem ra cậu còn không đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều, có thể khiến hai thế lực lớn trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn đuổi giết tôi, đúng là lợi hại”.

Nhiếp Thu cũng không nhắc đến chuyện đồng xu định mệnh, lão ta nhìn Mã Siêu, nói bằng giọng đầy ẩn ý.

Mã Siêu biết Nhiếp Thu càng thêm kiêng dè “bối cảnh” của mình.

Anh ta cũng không nhiều lời, chỉ cười khẽ: “Tiền bối Nhiếp, nếu bây giờ ông không giết tôi nữa thì vẫn còn cơ hội, tôi thấy ông là người thông minh, chắc cũng biết nên làm thế nào để tự do hơn”.
 
Chương 3618


Chương 3618

“Tôi rất sẵn lòng kết thiện duyên với ông, chỉ cần ông giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, chẳng những ông sẽ thuận lợi cầm 30 viên đan dược trong tay tôi đi, mà còn hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng là 10 viên đan dược nữa, đến khi đó, ông sẽ sở hữu 40 viên đan dược cực phẩm”.

“Nếu tôi không đoán sai, chắc ông đã đến thời điểm quan trọng nhất, sắp đột phá Thiên Cảnh rồi nhỉ?”

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Nhiếp Thu có vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ người mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong như Mã Siêu lại đoán ra thực lực của mình.

Mã Siêu nói tiếp: “Bởi vì ông sắp đột phá Thiên Cảnh, đang rất cần tài nguyên tu luyện, đúng lúc này lại phát hiện tôi có 30 viên đan dược cực phẩm, nên mới nảy ý xấu”.

“Thật ra, không giấu gì ông, 30 viên đan dược này là do tiền bối trong gia tộc đưa cho tôi khi ra ngoài rèn luyện, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể xin thêm đan dược cực phẩm từ gia tộc bất cứ lúc nào”.

“Nếu ông đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẵn lòng giúp ông đột phá Thiên Cảnh”.

Lời Mã Siêu nói khiến vẻ do dự trên mặt Nhiếp Thu càng rõ rệt hơn.

Không thể không thừa nhận, lão ta đã động lòng, vì lời Mã Siêu nói có sức hấp dẫn quá lớn.

Nếu Mã Siêu không xuất thân từ gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ, sao anh ta có thể mang theo tận 30 viên đan dược cực phẩm đây?

Nếu không phải thế, tại sao hai thế lực hàng đầu là Thần Hành Tông và Võ Tông đều cùng đuổi giết lão ta vì Mã Siêu chứ?

Không những thế, trong tương lai, lão ta còn bị một gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ đuổi giết.

Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, Nhiếp Thu đã coi Mã Siêu thành thiếu gia xuất thân từ gia tộc Cổ Võ hàng đầu.

Mã Siêu có thể cảm nhận được, sát khí của Nhiếp Thu đang nhanh chóng biến mất, anh ta lập tức mừng rỡ vô cùng.

Chỉ cần lừa được Nhiếp Thu, anh ta sẽ sống sót.

Anh ta không muốn chết, chỉ muốn sống thôi.

Có rất nhiều việc đang chờ anh ta làm.

“Cậu nói không sai, tôi sắp đột phá rồi, chính vì thế, tôi cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, nên mới nhắm vào đan dược của cậu”.

Cuối cùng Nhiếp Thu cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Những gì mà cậu vừa nói đều là thật à? Nếu tôi tha cho cậu, cậu thực sự đồng ý giúp tôi đột phá Thiên Cảnh chứ?”

Mã Siêu cười nói: “Nếu tiền bối Nhiếp sắp đột phá Thiên Cảnh, vậy nên hiểu rõ về giới Cổ Võ, không giấu gì ông, ở gia tộc, địa vị của tôi cũng chưa vững chắc, tôi cũng cần kết giao với cao thủ Thiên Cảnh”.

“Nếu tiền bối Nhiếp đồng ý, sau khi đột phá Thiên Cảnh, ông có thể gia nhập nhà họ Mã chúng tôi”.

Nhiếp Thu bỗng nhíu mày, sắc mặt lão ta nhanh chóng thay đổi hẳn, sát khí khủng khiếp lan ra từ người lão ta, lão ta giận dữ nhìn Mã Siêu: “Cậu lừa tôi!”

Sau khi cảm nhận được sát khí từ Nhiếp Thu, Mã Siêu lập tức biến sắc, vội nói: “Tiền bối Nhiếp, tôi không lừa ông! Những gì mà tôi nói đều là thật, chỉ cần ông đồng ý giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, chắc chắn nhà họ Mã sẽ nhớ kỹ ân tình của ông”.

Nhiếp Thu cười lạnh: “Cậu bảo cậu đến từ nhà họ Mã thuộc các gia tộc Cổ Võ à?”

Mã Siêu gật đầu: “Đúng thế, chính là nhà họ Mã!”
 
Chương 3619


Chương 3619

Anh ta không biết tại sao Nhiếp Thu lại nghĩ rằng anh ta đang lừa lão ta, bây giờ đành phải giả ngu tiếp.

Nếu Nhiếp Thu định giết anh ta thật thì dễ như trở bàn tay.

Sát khí trong mắt Nhiếp Thu càng rõ hơn, lão ta nhìn Mã Siêu như đang nhìn một cái xác, lạnh lùng nói: “Tuy tôi không phải người của thế lực Cổ Võ, nhưng cũng biết rõ tình hình của giới Cổ Võ”.

“Ở giới Cổ Võ không có gia tộc nào họ Mã cả, thế nên cậu vẫn luôn lừa tôi, cố tình dẫn dắt tôi, để tôi hiểu lầm rằng cậu có bối cảnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng thật ra không phải thế”.

“Nếu tôi không đoán sai, cậu cũng không có lai lịch lớn lao gì, chỗ dựa thực sự của cậu chính là anh Thanh mà cậu nhắc đến nhỉ?”

Mã Siêu thầm kinh hãi, không ngờ Nhiếp Thu lại nắm rõ tình hình của giới Cổ Võ đến vậy, còn biết giới Cổ Võ không có gia tộc nào họ Mã.

Tiếp đến phải làm thế nào đây?

Rõ ràng Nhiếp Thu lại định giết anh ta, nếu anh ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chắc chắn Nhiếp Thu sẽ không tha cho anh ta.

Sau khi thoáng suy nghĩ, Mã Siêu không giấu giếm nữa, lạnh lùng nói: “Ông đoán không sai, tôi không đến từ thế lực Cổ Võ, chỗ dựa của tôi chính là anh Thanh của tôi”.

“Thần Hành Tông đuổi giết ông vì ông đã chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông, nhưng Võ Tông đuổi giết ông, chắc chắn là vì anh Thanh đã biết tôi đang bị ông bắt cóc, nên mới nhờ Võ Tông đuổi giết ông”.

“Tôi khuyên ông, tốt nhất đừng nên làm gì tôi, anh Thanh của tôi không tốt tính lắm, vô cùng bao che, nếu anh ấy biết ông dám làm tôi bị thương, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.

“Đương nhiên, ông có thể không tin tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ông, thiên phú của anh Thanh tôi vô cùng yêu nghiệt, giờ mới 28 tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng tôi có thể khẳng định, sức chiến đấu thực sự của anh ấy đã sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

“Với một người có thiên phú yêu nghiệt như thế, ông nghĩ phía sau anh ấy sẽ không có thế lực Cổ Võ hàng đầu nào à? Đúng rồi, có lần, một cao thủ Thiên Cảnh định ra tay với anh ấy, kết quả đúng lúc vị cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm kia chuẩn bị giết anh Thanh, ông ta bỗng bị cao thủ bí ẩn khác tấn công, chết ngay tại trận”.

“Ông đoán xem, rốt cuộc cao thủ bí ẩn ấy là ai?”

Mã Siêu không hề sợ hãi, cũng không coi Nhiếp Thu ra gì.

Anh ta đã bị đối phương vạch trần rằng không phải là người của gia tộc Cổ Võ, chỉ có thể dùng tên Dương Thanh để uy hiếp Nhiếp Thu thôi, lời anh ta nói có thật có giả.

Chính những lời có thật có giả này lại khiến Nhiếp Thu dần tin lời Mã Siêu.

Mã Siêu chợt nói: “Đúng rồi, anh Thanh của tôi tên Dương Thanh, là Vương của Yến Đô!”

Nghe thấy thế, con ngươi của Nhiếp Thu bỗng co lại.

Đây là lần đầu tiên lão ta nghe đến cái tên Dương Thanh, nhưng lão ta biết rõ về danh hiệu Vương của Yến Đô.

Hơn nửa năm trước, Yến Đô tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, người thắng cuối cùng chính là Dương Thanh, anh còn trở thành Vương của Yến Đô nữa.

Người nắm giữ Đế Thôn sẽ có thiên hạ chẳng khác gì truyền thuyết, nhưng Nhiếp Thu biết rõ, truyền thuyết này có độ tin cậy rất cao.

Mà nếu muốn có được Đế Thôn, nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô.

“Là cậu ta à!”

Nhiếp Thu lạnh lùng nói.
 
Chương 3620


Chương 3620

Thấy Nhiếp Thu biết danh hiệu Vương của Yến Đô, Mã Siêu lập tức mừng thầm, ngạo nghễ nói: “Anh Thanh tôi chính là Vương của Yến Đô, anh ấy đã gặp cao thủ Đế Thôn rồi”.

“Thật à?”

Nhiếp Thu lập tức trở nên hơi kích động, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu.

Mã Siêu gật đầu: “Đúng thế!”

Sau khi dứt lời, anh ta bỗng cảnh giác nhìn Nhiếp Thu: “Rốt cuộc ông định làm gì?”

Nhiếp Thu không nói gì, chẳng biết đang nghĩ gì, Mã Siêu càng sốt ruột hơn, chỉ hận không thể tát cho mình mấy cái.

Chuyện Dương Thanh từng tiếp xúc với người của Đế Thôn chưa từng được tiết lộ cho người ngoài, kết quả bây giờ anh ta lại để lộ mất.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu mới nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, mỉm cười nghiền ngẫm, nói: “Tôi vốn định giết cậu, nhưng bây giờ, tôi không định giết cậu nhanh như thế”.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mã Siêu lập tức căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu, vội hỏi: “Ông định làm gì? Nói rõ ra đi!”

Nhiếp Thu cười híp mắt: “Cậu sống thì mới mang lại cho tôi nhiều lợi ích hơn, việc giết cậu vô cùng đơn giản, tôi chỉ cần nhích ngón tay là được, nhưng cậu vừa nói anh em tốt Dương Thanh của cậu là Vương của Yến Đô, còn từng tiếp xúc với cao thủ Đế Thôn, cơ hội tốt như thế, nếu tôi bỏ qua thì đáng tiếc lắm nhỉ?”

“Dương Thanh tốn nhiều công sức như thế, thậm chí ngay cả Võ Tông cũng đã bắt đầu đuổi giết tôi, tức là cậu ta rất coi trọng cậu, đã vậy, chỉ cần tôi giữ cậu lại, có phải sẽ có thể lợi dụng cậu để đạt được nhiều lợi ích hơn không?”

Mã Siêu lập tức nổi giận, quát lớn: “Ông đừng hòng!”

Anh ta nói rồi không bận tâm nhiều nữa, hoàn toàn phá bỏ phong ấn Thị Huyết Châu trong cơ thể, sức mạnh cuồng bạo lan ra từ người anh ta.

Ngay cả Nhiếp Thu cũng sững sờ, lão ta có thể cảm nhận rõ, khí thế của Mã Siêu đang liên tục tăng vọt từ Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, chỉ sau mấy chục giây ngắn ngủi, khí thế của Mã Siêu đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh.

“Đây là sức mạnh gì thế?”

Nhiếp Thu vô cùng kinh hãi.

Nhưng Mã Siêu cũng không trả lời câu hỏi này của lão ta.

“Giết!”

Mã Siêu quát lớn, hơi nhích chân, lao về phía Nhiếp Thu.

Nhiếp Thu hừ lạnh, khoát tay, một luồng sức mạnh cuồng bạo bùng nổ.

“Ầm!”

Ngay sau đó, đòn tấn công của hai người va vào nhau, sau một tiếng vang rất lớn, Mã Siêu lập tức lùi lại mấy chục bước.

Còn Nhiếp Thu vẫn đứng im, như không xảy ra chuyện gì.

Sau khi bị đẩy lùi, chẳng những khí thế của Mã Siêu không hề có dấu hiệu suy yếu mà còn không ngừng tăng lên.

Nhiếp Thu nhíu chặt mày, lão ta chưa bao giờ thấy cao thủ nào khác thường như thế, mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, sao có thể phát huy thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chứ?
 
Chương 3621


Chương 3621

Sau khi bị lão ta đẩy lùi, thực lực của Mã Siêu lại bắt đầu tăng lên, như thể càng đánh càng mạnh, trong mấy giây ngắn ngủi, khí thế của Mã Siêu đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Nhưng thế vẫn chưa hết, khí thế của anh ta tiếp tục tăng lên, sắp đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Sát khí trong mắt Nhiếp Thu ngày càng rõ, lão ta không biết nếu tiếp tục, Mã Siêu sẽ mạnh đến mức nào, chỉ có thể giết Mã Siêu rồi bỏ trốn thôi.

Lúc này người Mã Siêu đầm đìa máu, phần da lộ ra ngoài đầy vết máu, khiến người khác nhìn mà giật mình.

Nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, trông vô cùng thê thảm.

“A…”

Anh ta bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Nhiếp Thu nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, bỗng cảm thấy sợ hãi chưa từng có, ngay cả khi bị Thần Hành Tông và Võ Tông đuổi giết, lão ta vẫn không hề kiêng dè.

Nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được mối đe dọa rất lớn từ Mã Siêu.

“Giết!”

Nhiếp Thu không xoắn xuýt nữa, hét lớn rồi xông về phía Mã Siêu.

Hang động bị áp lực vô cùng khủng khiếp bao trùm.

Gần như trong chớp mắt, Nhiếp Thu đã xông đến trước mặt Mã Siêu, giơ tay đấm một phát.

“Rầm!”

Trong khoảnh khắc đó, Mã Siêu cũng vung nắm đấm về phía Nhiếp Thu, sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của hai người va vào nhau.

Sau cuộc va chạm về sức mạnh này, Mã Siêu lập tức bay ra xa, nặng nề đập vào vách đá.

Lúc này, khí thế của anh ta đã ngừng tăng, chắc hẳn đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng sau cùng anh ta vẫn không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn Nhiếp Thu lại là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, thậm chí có thể gọi là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

Cho dù thực lực của Mã Siêu tăng thêm nữa thì chênh lệch giữa hai người vẫn quá lớn, Mã Siêu không thể là đối thủ của Nhiếp Thu.

“Hả?”

Thấy Mã Siêu lại bò dậy, Nhiếp Thu hơi bối rối.

Lão ta hiểu rất rõ thực lực của mình, lão ta không có đối thủ dưới Thiên Cảnh, trừ mấy cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, những người khác đều không phải đối thủ của lão ta.

Nhưng Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù bây giờ anh ta phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có thì cũng chỉ đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Sau đòn tấn công của lão ta, không ngờ chẳng những Mã Siêu không chết mà còn có thể đứng dậy đánh tiếp.

Nhiếp Thu ngày càng sợ hãi, loại yêu nghiệt này không đến từ thế lực Cổ Võ thật à?

Càng nghĩ, Nhiếp Thu càng khiếp sợ hơn.

Lão ta nắm rõ các thế lực trong giới Cổ Võ, nên khi Mã Siêu tỏ vẻ anh ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Mã, lão ta mới không tin, lập tức cho rằng Mã Siêu không tới từ thế lực Cổ Võ.

Nhưng bây giờ, lão ta lại bắt đầu nghi ngờ, tuy lão ta biết rất nhiều về các thế lực của giới Cổ Võ, nhưng giới Cổ Võ cũng không đơn giản như bề ngoài, vẫn còn rất nhiều thế lực thần bí.
 
Chương 3622


Chương 3622

Có phải Mã Siêu đến từ thế lực thần bí nào đó trong giới Cổ Võ không?

Bằng không, tại sao anh ta có thể phát huy thực lực khủng khiếp như thế với cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong chứ?

Trong lúc lão ta ngẩn người, Mã Siêu đã xông tới chỗ lão ta với cơ thể đầm đìa máu.

Tuy lão ta kiêng dè thế lực phía sau Mã Siêu, nhưng đã đến nước này rồi, tên rời cung không quay lại được nữa, nếu đã ra tay với Mã Siêu thì không nhất thiết phải nương tay.

Ánh mắt lão ta bỗng trở nên vô cùng chăm chú, khí thế cũng đột ngột tăng vọt, đạt đến mức mạnh nhất ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nếu bây giờ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường xuất hiện, có lẽ lão ta cũng dễ dàng giết chết người đó.

Giữa các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khoảng cách, nhất là với cao thủ có thực lực cực gần Thiên Cảnh như Nhiếp Thu, chênh lệch giữa lão ta và cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường sẽ càng nhiều.

“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”

Thấy Mã Siêu xông về phía mình, Nhiếp Thu hừ lạnh, khí thế tăng vọt, “ầm” một tiếng, lão ta đã rời khỏi vị trí ban đầu, lao tới chỗ Mã Siêu.

Ngay sau đó, một bóng người màu đen bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Mã Siêu.

“Rầm!”

Sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của Nhiếp Thu và đối phương va vào nhau, hai người đều đứng im, không lùi lại bước nào.

Sau hai người có rất nhiều đá vụn rơi xuống.

“Ông là ai?”

Nhiếp Thu nhìn cao thủ mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt mình, sắc mặt u ám tới cực điểm, cảm thấy hết sức kiêng dè.

Sau một đòn, hai người đã biết sơ về thực lực của nhau.

Nhiếp Thu biết cao thủ mặc áo choàng đen trước mặt cũng như lão ta, là một trong mấy cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh.

Đối phương mặc áo choàng đen, còn che mặt, không nhìn thấy vẻ ngoài, nhưng có thể khẳng định tuổi của lão ta rất lớn.

Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh lùng nói: “Ông chưa có tư cách biết tôi là ai, bây giờ ông cút khỏi đây, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì”.

Nghe thấy cao thủ mặc áo choàng đen nói thế, sắc mặt Nhiếp Thu hết sức khó coi.

Đối phương đang nói bằng giọng ra lệnh, bảo lão ta rời đi.

Khí thế của Nhiếp Thu bỗng tăng vọt, đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

Lão ta nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì? Có tư cách bảo tôi cút hả?”

“Xem ra ông muốn chọn đường chết, đã vậy, tôi sẽ giúp ông!”

Sau khi cao thủ mặc áo choàng đen dứt lời, khí thế vô cùng nguy hiểm tràn ra từ người lão.

Sắc mặt Nhiếp Thu vô cùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào đối phương, hồi nãy lão ta đã biết đối phương là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, nhưng bây giờ xem ra thực lực của đối phương còn ở trên lão ta.
 
Chương 3623


Chương 3623

Chỉ riêng áp lực mà đối phương phóng ra lúc này đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực rồi.

Hay nói cách khác, đối phương cách Thiên Cảnh gần hơn lão ta.

Ở Ma Sơn, trừ chủ của năm thế lực hàng đầu Ma Sơn ra, còn ai có thực lực mạnh mẽ như thế chứ?

“Ông là chủ Ma Tông! Lệ Trần!”

Nhiếp Thu bỗng sợ hãi thốt lên.

Ma Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, cũng là thế lực thần bí nhất.

Ở Ma Sơn có một truyền thuyết, mấy chục năm trước, khi Lệ Trần vẫn chưa phải tông chủ Ma Tông, lão từng bị bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hợp sức tấn công, kết quả cuộc chiến chỉ kéo dài năm phút đã kết thúc.

Không ai thấy quá trình chiến đấu, chỉ biết Lệ Trần rời đi với cơ thể đầy máu, còn bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bao vây lão đã chết.

Có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng giết hết bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trong năm phút bằng sức mình thì cực ít.

Quan trọng là đây là chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước, không ai biết bây giờ Lệ Trần mạnh đến đâu.

Sau khi nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, trong đôi mắt ma quái của Lệ Trần lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lòng trắng mắt lập tức chuyển sang màu đen.

Trông như Lệ Trần không có lòng trắng ở mắt, chỉ có hai con ngươi rất to.

Đây chính là sự thay đổi ở mắt của cao thủ hàng đầu Ma Tông, có liên quan đến công pháp mà cao thủ Ma Tông tu luyện.

Điều này càng thêm khẳng định thân phận của cao thủ áo đen, lão là chủ Ma Tông – Lệ Trần.

Sau khi cảm nhận được áp lực khổng lồ từ đối phương, sắc mặt Nhiếp Thu tái mét, lão ta cứ tưởng lần này chỉ có hai thế lực hàng đầu Ma Sơn là Thần Hành Tông và Võ Tông đuổi giết lão ta, nào ngờ giờ lại có thêm Ma Tông với thực lực khó lường hơn nữa.

Thậm chí Lệ Trần – chủ Ma Tông cũng đích thân tới, định đẩy lão ta vào chỗ chết!

Lúc này, khí thế của Mã Siêu đang vô cùng cuồng bạo, cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không xa, nhưng khí thế của anh ta đã ngừng tăng, Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đã là thực lực mạnh nhất mà anh ta có thể phát huy nhờ Thị Huyết Châu rồi.

Rõ ràng ý thức của Mã Siêu đã biến mất, trông anh ta rất thê thảm, người đã bị máu nhuộm đỏ.

Anh ta chỉ có cơ thể ở cấp bậc Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, nếu Thị Huyết Châu không ở trong người anh ta, cơ thể của anh ta vốn không chịu nổi thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Ngay cả khi có Thị Huyết Châu bảo vệ cơ thể, thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong của anh ta vẫn kém xa Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, dưới sự chênh lệch lớn như thế, cơ thể anh ta lập tức tan nát.

Không ai biết lúc này Mã Siêu đang phải chịu cơn đau dữ dội đến mức nào.

“A…”

Mã Siêu bỗng rú lên thảm thiết, nét mặt méo mó vì đau đớn.

Cơ thể của anh ta đã bắt đầu nát rữa, thậm chí còn béo hơn trước rất nhiều, từ vóc dáng cân đối, anh ta như vừa biến thành một tên mập trong thời gian ngắn.

Lệ Trần lập tức nhíu mày, lão ta vốn định ra tay với Nhiếp Thu trước, nhưng tình hình của Mã Siêu bây giờ rất tệ, cơ thể sắp nổ tung vì không chịu nổi sức mạnh vượt xa cảnh giới của bản thân.

“Bộp!”
 
Chương 3624


Chương 3624

Lão bỗng quay người lại, vươn tay phải ra, đặt lên đỉnh đầu Mã Siêu.

Ngay sau đó, sức mạnh Phong Ấn mạnh mẽ bùng nổ từ lòng bàn tay Lệ Trần, xuyên suốt cơ thể Mã Siêu.

Khí thế cuồng bạo trong người Mã Siêu lập tức bị trấn áp.

Cơ thể của Mã Siêu quay về vóc dáng cũ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Con ngươi của Nhiếp Thu bỗng co lại, không ngờ Lệ Trần lại vận dụng sức mạnh Phong Ấn thành thạo đến thế, lão ta biết rõ, nếu để lão ta phong ấn luồng sức mạnh khổng lồ trong người Mã Siêu, ít nhất lão ta cũng phải tốn hơn nửa sức lực, kiểu gì cũng mất mười phút.

Nhưng Lệ Trần lại hoàn thành việc phong ấn sức mạnh trong cơ thể Mã Siêu với thời gian gần như chỉ trong nháy mắt.

Đến giờ lão ta mới nhận ra, tuy lão ta cũng là một trong mấy cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh, nhưng vẫn quá yếu so với Lệ Trần.

Lão ta cũng nhận ra rằng, ngay cả giữa các cao thủ gần với Thiên Cảnh nhất cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Điều này cũng cho thấy việc bước vào Thiên Cảnh khó khăn đến mức nào.

Lúc này Lệ Trần đã phong ấn sức mạnh trong người Mã Siêu, còn Mã Siêu thì trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Hình như khí thế của Lệ Trần cũng yếu đi mấy phần, nhưng Nhiếp Thu không biết đã yếu đi bao nhiêu.

Nhiếp Thu bỗng nhìn về phía Lệ Trần, hỏi: “Tông chủ Lệ, chắc giữa tôi và ông không có ân oán gì nhỉ?”

Lệ Trần lạnh lùng nhìn Nhiếp Thu: “Hồi trước không có, nhưng giờ thì có rồi!”

Sắc mặt Nhiếp Thu hết sức khó coi, lão ta cắn răng: “Tại sao chứ?”

Lệ Trần nhìn Mã Siêu đã hôn mê rồi nhìn Nhiếp Thu, lạnh lùng nói: “Bởi vì ông bắt cóc Ma Tử của Ma Tông tôi, thậm chí còn định giết cậu ấy, ông nói xem đây có tính là ân oán không?”

Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Nhiếp Thu bỗng cười lạnh: “Nếu tôi không đoán sai, giữa hai người không có quan hệ gì nhỉ? Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do chứ? Tông chủ Lệ định ra tay với tôi thì cứ làm đi, sao phải lấy cớ làm gì?”

Trong mắt Lệ Trần lóe lên sát khí, sát khí khủng khiếp lan ra từ người lão, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu: “Ông tưởng tôi không dám giết ông à?”

Nhiếp Thu cười khẩy, lạnh lùng nói: “Tông chủ Lệ, ông đừng làm tôi sợ, ông là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tôi cũng thế! Nếu ông định ra tay với tôi, tôi sẽ theo đến cùng!”

“Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc tông chủ Lệ lợi hại đến mức nào, có thực lực giết tôi với một đòn thật không, nếu không có, tông chủ Lệ phải nghĩ cho kỹ, nếu tôi liều mạng đánh một trận, cho dù không giết được ông thì cũng khiến ông bị thương nặng”.

“Nếu ông bị thương nặng, tôi nghĩ ở Ma Sơn có mấy người sẽ thấy rất vui nhỉ? Chẳng biết đến khi đó, tông chủ Lệ có chịu nổi không”.

Nhiếp Thu cũng không nói quá lên, Ma Sơn vốn là nơi kẻ mạnh làm vua, mọi chuyện đều do thực lực quyết định.

Bây giờ Ma Sơn có năm thế lực hàng đầu, nhưng dưới năm thế lực này, còn có mấy thế lực rất gần với năm thế lực mạnh nhất.

Tuy năm thế lực lớn có mâu thuẫn với nhau, nhưng lại ngầm thống nhất với nhau rằng sẽ không cho phép bất cứ thế lực nào trở thành thế lực lớn thứ sáu.
 
Chương 3625


Chương 3625

Nhưng nếu Lệ Trần bị thương nặng, thực lực của Ma Tông sẽ giảm đi rất nhiều, đến khi đó, chắc chắn bốn thế lực lớn khác sẽ tấn công Ma Tông, thậm chí sắp xếp thế lực thân tín của mình thay thế Ma Tông.

Khi đó Ma Tông sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, sát khí trong mắt Lệ Trần càng rõ hơn, lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu: “Ông đang uy hiếp tôi à?”

Nhiếp Thu không hề sợ hãi, ngạo nghễ nói: “Ông coi là uy hiếp cũng được! Nhưng ông làm gì được tôi? Chỉ cần ông giao Mã Siêu đây, tôi sẽ đi ngay”.

Lệ Trần bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta sởn gai ốc.

Ngay cả người mạnh như Nhiếp Thu cũng có cảm giác này.

“Xem ra ông thực sự không biết chữ chết viết thế nào, tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt, xem rốt cuộc thực lực thật sự của chủ Ma Tông mạnh tới đâu!”

Sau khi Lệ Trần dứt lời, mắt lão lập tức trở nên đen sì, thậm chí quanh người còn có khí đen, trông vô cùng đáng sợ.

Nhiếp Thu lập tức trợn tròn mắt, người run bần bật, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Nhiếp Thu run rẩy nói: “Ông… ông không phải cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nữa, mà đã bước vào Thiên Cảnh rồi!”

Đến giờ lão ta mới nhận ra, không phải Lệ Trần kiêng dè các thế lực hàng đầu khác ở Ma Sơn nên mới không ra tay với lão ta, mà là Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, không thèm ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh.

Nhưng điều khiến lão ta thấy vô cùng khó hiểu chính là, nếu Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, tại sao vẫn ở lại thế tục chứ?

Cao thủ của Thủ Hộ Minh đâu?

Tại sao lại kệ cho Lệ Trần ở lại thế tục?

Nhiếp Thu nói lớn: “Ông… ông không được giết tôi, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, nếu ông giết tôi, chắc chắn Thủ Hộ Minh sẽ không bỏ qua cho ông”.

Lệ Trần cười lạnh: “Tôi đã bày phong ấn trong hang động này, cho dù tôi giết ông thì sức mạnh cũng sẽ không tràn ra ngoài, làm gì có ai biết Lệ Trần tôi đã bước vào Thiên Cảnh chứ?”

Lúc này Nhiếp Thu mới nhận ra hang động đã bị một luồng sức mạnh Phong Ấn đáng sợ bao phủ, mặt lão ta lập tức tái mét.

Với tư cách là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đã lĩnh ngộ sức mạnh Phong Ấn, lão ta hiểu rõ thuật phong ấn do một cao thủ Thiên Cảnh thi triển sẽ đáng sợ tới mức nào.

Nếu Lệ Trần đã dùng sức mạnh Phong Ấn để phong ấn hang động này, nơi đây sẽ là lãnh địa của Lệ Trần, Lệ Trần có thể làm bất cứ thứ gì mà lão muốn.

Lệ Trần ngạo nghễ nhìn Nhiếp Thu: “Bây giờ ông còn thắc mắc gì không? Tôi có thể trả lời trước khi giết ông”.

Trên mặt Nhiếp Thu tràn ngập vẻ tuyệt vọng, trước mặt cao thủ Thiên Cảnh, lão ta còn không dám phản kháng.

Thật ra không có cảnh giới nào là bán bộ, nhưng ở thế tục, có rất nhiều cao thủ muốn thể hiện rõ sự mạnh mẽ của mình ở cảnh giới nào đó, nên mới đặt ra cảnh giới bán bộ.

Lão ta chỉ thuộc nhóm có thực lực mạnh nhất trong số các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thôi, nhưng Siêu Phàm Cửu Cảnh vẫn chỉ là Cửu Cảnh, còn Thiên Cảnh chính là Thiên Cảnh, hai bên chênh nhau quá nhiều.

Nếu Lệ Trần muốn giết lão ta thì dễ như trở bàn tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom