Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3361


Chương 3361

Trong văn phòng chỉ còn mình Dương Thanh, Dương Thanh đứng chấp tay trước cửa sổ sát đất loại lớn, nhìn xe cộ đông đúc bên ngoài, bỗng mỉm cười.

“Rốt cuộc cũng chờ đến ngày hôm nay”.

Dương Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thảm, mắt đỏ hoe: “Mẹ, con sắp biến tập đoàn Nhạn Thanh thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới rồi”.

Tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại trên cõi đời này, tuy bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh rất mạnh, nhưng vẫn chưa thể trở thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới.

Nhưng Dương Thanh tin, sau khi anh gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, thực lực của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tăng mạnh, hoàn toàn có tư cách trở thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới.

Anh ở tập đoàn Nhạn Thanh cả sáng, xử lý mấy văn bản cần anh ký rồi về dinh thự Vân Phong.

Có Lạc Bân ở đây, anh không cần quan tâm gì hết, Lạc Bân xử lý công việc của tập đoàn Nhạn Thanh rất ổn thỏa.

Sau khi về dinh thự Vân Phong, anh thấy hai anh em Tống Tả và Tống Hữu đang luyện võ trong sân, Phùng Giai Di cũng ở đó, bây giờ anh em nhà họ Tống đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, còn Phùng Giai Di mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, anh em nhà họ Tống hoàn toàn có tư cách dạy cô ta tu luyện.

Trong nhà, Ngải Lâm bế bé Tĩnh An, canh chừng trong phòng bệnh của Mã Siêu.

Phùng Tiểu Uyển ở trong phòng riêng, nghiên cứu về thảo dược Đông y.

Còn Hoài Lam thì ngồi một mình ở phòng khách, trên bàn trà có rất nhiều tài liệu, cô ta đang chăm chú đọc.

“Anh Thanh, anh về rồi!”

Thấy Dương Thanh bước vào, Hoài Lam đứng dậy, cười nói.

Dương Thanh gật đầu, nhìn tài liệu trong tay Hoài Lam, cười hỏi: “Cô đã bắt đầu lên kế hoạch, sau khi gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, phải làm thế nào để những doanh nghiệp này hòa nhập vào tập đoàn Nhạn Thanh tốt hơn à?”

Hoài Lam cười nói: “Đó chỉ là vấn đề nhỏ, tôi đang nghĩ, làm thế nào để biến tập đoàn Nhạn Thanh thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh thoáng sửng sốt.

Hoài Lam mỉm cười: “Tiểu Uyển đã nói cho tôi biết, tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa quan trọng với anh, anh luôn muốn đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới, sau khi gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, mục tiêu này sẽ càng gần”.

“Nhưng nếu muốn tập đoàn Nhạn Thanh trở thành một trong mười doanh nghiệp hàng đầu thế giới thì vân hơi khó, tuy ba tài phiệt lớn nước Dương đã thành lập sản nghiệp ở Chiêu Châu, nhưng những sản nghiệp này cũng không có giá trị quá lớn, đều là doanh nghiệp có đầu vào thấp, không có hàm lượng kỹ thuật gì. Sau khi sáp nhập, chúng chỉ có thể tăng giá trị cho tập đoàn Nhạn Thanh chứ không có tác dụng lớn”.

Dương Thanh lập tức thấy hứng thú, bèn ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoài Lam, hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”

Hoài Lam cười lấy nói: “Người khác rất khó biến tập đoàn Nhạn Thanh thành một trong mười doanh nghiệp hàng đầu thế giới, nhưng nếu là anh thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều”.

Dương Thanh hơi ngờ vực, anh thực sự không biết mình có năng lực gì để đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới.

Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam, chờ cô †a giải thích.

Hoài Lam cười hỏi: “Anh biết Tiểu Uyển đang bận làm gì không?”
 
Chương 3362


Chương 3362

Dương Thanh nhìn về phía phòng Phùng Tiểu Uyển, nói: “Chẳng phải em ấy đang nghiên cứu đan dược à?”

Trừ Phùng Tiểu Uyển ra, Dương Thanh chưa từng thấy ai có thể luyện chế đan dược, hầu hết đan dược có thể thấy bây giờ đều do luyện đan sư thời cổ để lại.

Hoài Lam mỉm cười, nói: “Đúng là Tiểu Uyển đang nghiên cứu đan dược, nhưng em ấy đang luyện chế đan dược cho tập đoàn Nhạn Thanh, anh nhớ nửa năm trước, khi anh và Tiểu Uyển còn ở Yến Đô, Tiểu Uyển từng nhờ anh tìm cho em ấy một số dược liệu chứ?”

Dương Thanh gật đầu: “Đương nhiên là nhớ, Tiểu Uyển còn nói sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, làm mất rất nhiều thời gian của em ấy”.

Hoài Lam nói: “Bắt đầu từ lúc đó, Tiểu Uyển đã nghiên cứu một loại đan dược tên Trú Nhan Đan, thật ra Trú Nhan Đan đã thành công từ mấy tháng trước, nhưng chỉ phí quá cao, em ấy vẫn đang cải tiến để giảm vốn đi, biến Trú Nhan Đan thành một trong những món hàng mang lại lợi nhuận lớn nhất cho tập đoàn Nhạn Thanh”.

Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Trú Nhan Đan?”

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến đan dược này, theo ý nghĩa mặt chữ, nó có thể khiến vẻ ngoài của một người trẻ trung vĩnh viễn ư?

Hoài Lam như đoán được suy nghĩ của Dương Thanh, bèn mỉm cười: “Đúng là Trú Nhan Đan đích thực có thể loại bỏ độc tố và làm đẹp, nhưng nếu để Trú Nhan Đan lưu hành trên thị trường, chắc chăn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, khi đó, rất có thể cao thủ của gia tộc hay tông môn Cổ Võ sẽ xuất hiện”.

Nói đến đây, Hoài Lam ngưng cười, nghiêm nghị nói: “Với kiến thức của gia tộc và tông môn Cổ Võ, chắc chắn họ sẽ nhận ra Trú Nhan Đan là đan dược thật”.

“Theo tôi biết, ngay cả gia tộc và tông môn Cổ Võ cũng không có luyện đan sư, những đan dược được lưu truyền bây giờ đều không phải đan dược đích thực, hoặc đều là đan dược cổ đã lưu truyền mấy trăm năm.

“Nếu họ biết Tiểu Uyển là luyện đan sư, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn bắt được Tiểu Uyển’.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, anh cũng hiểu điều này, bây giờ anh mới thấy lúc trước mình quá chủ quan, không cân nhắc đến những mối nguy hiểm tiềm tàng đó.

Dương Thạnh lập tức nói: “Không được, Tiểu Uyển không thể luyện chế Trú Nhan Đan! Tôi tự †in sẽ đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới, nhưng không thể để Tiểu Uyển mạo.

hiểm, tôi không cần kiểu đứng đầu này”.

Anh nói rồi đứng dậy, định đi tìm Phùng Tiểu Uyển nói chuyện.

Anh đang định đi tìm Phùng Tiểu Uyển, cửa phòng Phùng Tiểu Uyển đã mở ra trước, Phùng Tiểu Uyển tươi cười bước ra khỏi phòng.

“Anh Thanh, anh đừng lo cho em, chị Lam đã nghĩ đến những chuyện đó, nên em mới cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, không những thế còn giảm hiệu quả rất nhiều, sẽ không có ai liên tưởng Trú Nhan Sương với Trú Nhan Đan đâu”.

Phùng Tiểu Uyển cười nói, cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, cảm thấy rất ấm áp, Dương Thanh nghĩ đến an nguy của cô ta đầu tiên chứ không phải lợi ích của tập đoàn Nhạn Thanh.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới hiểu, thì ra Hoài Lam đã cân nhắc đến những mối nguy hiểm bên cạnh Tiểu Uyển, anh bỗng thấy hơi may mắn vì đã đưa Hoài Lam đi.

Hoài Lam vô cùng thông minh, khi ở bên anh, cô ta có thể giúp anh rất nhiều chuyện.
 
Chương 3363


Chương 3363

Hoài Lam nhận thấy sự cảm kích trong mắt Dương Thanh, bèn cười nói: “Tác dụng của Trú Nhan Đan quá mạnh, nếu lưu thông trên thị trường thật thì chắc chắn sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn, đương nhiên, cho dù cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, nếu dược hiệu quá mạnh thì vẫn khiến người khác chú ý”.

“Nhưng tôi đã bảo Tiểu Uyển giảm công dụng của Trú Nhan Đan đi rất nhiều, như vậy, chẳng những giá thành sẽ thấp hơn mà vẫn giữ được hiệu quả làm đẹp của Trú Nhan Đan”.

“Đương nhiên, anh Thanh cũng không cần lo lắng, tuy đã giảm bớt hiệu quả của Trú Nhan Đan, nhưng Trú Nhan Sương sau khi giảm hiệu quả vẫn có thể đánh bại mọi mỹ phẩm trên thị trường”.

Gô ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nếu chị không đoán sai, Tiểu Uyển đã nghiên cứu Trú Nhan Sương thành công rồi nhỉ?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, còn cầm một lọ thủy tỉnh nhỏ, trong lọ là thứ gì đó đen sì, chắc là Trú Nhan Sương.

Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, anh thử hiệu quả của Trú Nhan Sương một lần nhé?”

Hoài Lam cười nói: “Tôi đã dùng Trú Nhan Đan mà Tiểu Uyển cho, hơn nữa tôi xinh đẹp bẩm sinh, dùng Trú Nhan Sương cũng không thấy tác dụng”.

Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Tức là tôi xấu nên mới bảo tôi thử thuốc ư?”

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều che miệng cười, Dương Thanh không xấu, mà da anh không đẹp bằng họ.

Nếu Dương Thanh biết hai cô gái lại so sánh da anh với phụ nữ, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.

Dưới sự nài nỉ của hai cô gái, Dương Thanh đồng ý.

Phùng Tiểu Uyển bôi Trú Nhan Sương đen sì lên nửa mặt bên trái của Dương Thanh, còn nửa mặt bên phải thì không bôi, để xem hiệu quả thế nào.

“Bôi cái này dễ chịu thật”

Dương Thanh thấy trên mặt hơi tê, còn có cảm giác mát rượi nữa.

Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Trú Nhan Sương đang chữa trị tế bào hoại tử trên mặt anh, mười phút sau, anh có thể rửa mặt”.

Cứ như vậy, sau mười phút, Dương Thanh rửa sạch Trú Nhan Sương trên mặt.

“Mẹ nó!”

Đương Dương Thanh ngẩng đầu soi gương, buột miệng nói tục.

Làn da ở hai bên mặt trái phải của anh như của hai người khác nhau, nửa mặt bên trái trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông cũng nhỏ hẳn đi.

Còn làn da ở nửa mặt bên phải thì sần sùi, lỗ chân lông to, không thể sánh bằng nửa mặt bên trái.

Dương Thanh giục: “Mau bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải cho anh đi”.

Đúng là không thể để ai thấy dáng vẻ bây giờ, hai bên mặt trái phải có màu da khác hẳn nhau.

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dương Thanh, đều bật cười.

Thêm mười phút nữa, rốt cuộc nửa mặt bên phải của Dương Thanh cũng có màu da giống bên trái.

Khuôn mặt anh vốn góc cạnh rõ ràng, bây giờ nước da lại thay đổi hản, trông như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng anh trang điểm.

Khi Dương Thanh bước vào phòng khách ở tầng một, gặp những người khác, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
 
Chương 3364


Chương 3364

“Dương Thanh, ai trang điểm cho cậu thế?”

Ngải Lâm nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hình như không ngờ Dương Thanh lại trang điểm.

Phùng Giai Di cũng có vẻ kinh ngạc.

Vẻ kinh ngạc trên mặt hai anh em Tống Tả và ‘Tống Hữu còn rõ hơn, họ không dám tin Dương Thanh lại trang điểm.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Dương Thanh sầm mặt, trừng mắt nhìn Phùng Tiểu Uyển, tức giận nói: “Tiểu Uyển, chuyện tốt do em làm đấy, em giải thích với mọi người đi”.

Phùng Tiểu Uyển lập tức giới thiệu tác dụng của Trú Nhan Sương, sau khi cô ta giải thích xong, mọi người mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mặt của Phùng Giai Di vẫn luôn im lặng †rở nên nóng rực, có người phụ nữ nào không thích xinh đẹp hơn chứ?

Tống Tả và Tống Hữu cũng có vẻ ngạc nhiên, Tống Tả cảm khái: “Không ngờ y thuật của Tiểu Uyển lại mạnh đến thế, có thể chế tạo Trú Nhan Sương”.

Ngải Lâm cười nói: “Tiểu Uyển, em đã đồng ý với chị, sau khi thử nghiệm xong phải cho chị Trú Nhan Sương đấy”.

Phùng Tiểu Uyển cười đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi”.

Cô ta nói rồi lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Ngải Lâm: “Chị Lâm, đây là Trú Nhan Đan có hiệu quả làm đẹp mạnh hơn, có thể thay da đổi thịt, hiệu quả của nó mạnh hơn Trú Nhan Sương mà anh Thanh vừa bôi mấy lần”.

“Chảng những Trú Nhan Đan có hiệu quả làm đẹp mà còn có tác dụng thanh lọc xương cốt, tăng cường gân cốt của người uống rất nhiều”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người đều có vẻ mong chờ.

Ngay cả trong mắt hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng có vẻ chờ mong.

Rốt cuộc Phùng Giai Di cũng không nhịn được nữa, cô ta nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, thận trọng hỏi: “Tiểu Uyển, cô còn Trú Nhan Đan không thế?”

Cô ta nói rồi vội bổ sung: “Tôi sẽ mua bằng tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận”.

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, lại lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Phùng Giai Di: “Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, không cần gì đâu”.

Phùng Giai Di nhận lấy lọ sứ trắng mà Tiểu Uyển đưa, trong mắt tràn ngập vẻ cảm động.

€ô ta rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng theo Dương Thanh để đạt được tình hữu nghị của anh, chờ Dương Thanh giải quyết xong việc rồi đưa cô †a về Hoàng tộc họ Phùng cứu bố.

Cô ta chưa bao giờ quan tâm đ ến những người khác, nhưng hôm nay, sau khi thấy cảnh tượng hài hòa trong phòng, cô ta bỗng hơi áy náy.

Phùng Giai Di nói với vẻ cảm kích: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô!”

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười.

“Tiểu Uyển, cháu còn không thế?”

Tống Hữu bỗng bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, ánh mắt nóng rực.

Đối với bất cứ người luyện võ nào, đan dược có thể thanh lọc xương cốt đều hết sức quý giá, thậm chí đan dược này có thể khiến việc tu luyện của một người dễ dàng hơn.

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, lấy mấy lọ sứ trắng ra, nói: “Ai cũng có phần ạ, cháu đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi!”
 
Chương 3365


Chương 3365

Chỉ sau thoáng chốc, mỗi người ở đây đều nhận được một viên Trú Nhan Đan, ngay cả Dương Thanh cũng có.

Nhưng anh không cần hiệu quả làm đẹp, mà dùng nó để thanh lọc xương cốt.

Sau khi nhận được Trú Nhan Đan, Tống Tả và Tống Hữu lập tức về phòng, họ muốn dùng Trú Nhan Đan ngay để tăng cường thể chất của mình.

“Mã Siêu sao rồi?”

Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển nói: “Các dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu rất mạnh, có lẽ vì tinh khí thần quá yếu nên mãi không tỉnh lại, so với hôm qua, tần suất anh ấy cử động đã nhiều hơn hẳn, hôm qua chỉ cử động được một ngón tay, nhưng hôm nay chân cũng có phản ứng, có lẽ trong mấy ngày tới, anh ấy sẽ tỉnh lại”.

Vẻ u sầu trên mặt Ngải Lâm cũng đã biến mất, hoàn toàn không thấy sự bi thương, cô ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, đương nhiên biết Mã Siêu không sao thật nên mới thả lỏng.

Dương Thanh nói chuyện với mọi người một lát rồi dẫn Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam rời đi.

Sau khi vào căn phòng ở tầng hai, Dương Thanh hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ có thể sản xuất Trú Nhan Sương theo số lượng lớn chưa thế?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy một bản công thức ra, nói: “Đây là phương pháp điều chế Trú Nhan Sương, trên này còn có cả quy trình sản xuất, đều hết sức đơn giản, hơn nữa dược liệu cũng thuộc loại phổ biến trên thị trường, có thể tiến hành sản xuất bất cứ lúc nào”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh siết chặt năm tay, cảm thấy hơi kích động.

Anh đã tự trải nghiệm tác dụng của Trú Nhan Sương, đúng là vô cùng thần kỳ, tuy dược hiệu kém xa Trú Nhan Đan, nhưng hiệu quả của Trú Nhan Sương đã có thể đánh gục tất cả mỹ phẩm trên thị trường.

Hoài Lam nói: “Một mình Trú Nhan Sương đã đủ để giúp danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh lan xa, tôi đề nghị bắt đầu sản xuất số lượng lớn Trú Nhan Sương từ bây giờ, tốt.nhất là tìm một người phát ngôn quảng cáo cho Trú Nhan Sương trước ngày kia”.

Dương Thanh hỏi: “Có hơi gấp không thế?”

Hoài Lam gật đầu, nói: “Đúng là hơi gấp, nhưng chúng ta phải làm xong hết trước trận chiến với cao thủ của ba tài phiệt lớn nước Dương”.

“Ba ngày sau, cao thủ nước Dương sẽ đánh với cao thủ Chiêu Châu, sau khi anh đánh bại kẻ địch mạnh từ nước Dương, thậm chí không cần chúng tôi cố gắng tuyên truyền, độ nổi tiếng của anh sẽ khiến tên tuổi của Trú Nhan Sương vang dội”.

“Đương nhiên, vẫn phải có sự tuyên truyền cần thiết! Nếu không tạo đà cho Trú Nhan Sương trước trận chiến ba ngày sau, về sau muốn quảng cáo Trú Nhan Sương thì hiệu quả sẽ không bằng lúc đó nữa”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh mới nhận ra tính cấp bách của việc này.

“Dưới trướng tập đoàn Nhạn Thanh có công ty chế tạo thuốc, Tiểu Uyển chỉ cần chỉ đạo một chút ở đó, Trú Nhan Sương sẽ bắt đầu được sản xuất số lượng lớn, thế nên bây giờ không cần lo về vấn đề sản xuất này”.

Hoài Lam nói tiếp: “Bây giờ phải tìm được người phát ngôn phù hợp, công tác chuẩn bị sẽ xem như xong, sau đó chỉ chờ tuyên truyền cho tập đoàn Nhạn Thanh thôi”.

Trong đầu Dương Thanh bồng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, anh cười nói: “Tôi đã chọn được người phát ngôn thích hợp rồi”.

Hoài Lam hỏi: “Ai thế?”
 
Chương 3366


Chương 3366

Dương Thanh nói: “Hạ Hà!”

Bây giờ, Hạ Hà đã là ngôi sao lớn nổi tiếng cả trong và ngoài nước, thậm chí còn được truyền thông nước ngoài đánh giá là người phụ nữ đẹp nhất Chiêu Châu.

Để Hạ Hà quảng bá cho Trú Nhan Sương thì không thể thích hợp hơn được nữa.

Hoài Lam gật đầu: “Với nhan sắc của Hạ Hà, nếu có thể quảng bá cho Trú Nhan Sương thì không còn gì tốt hơn”.

Dương Thanh mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy, chính là Hạ Hà.

“Dương Thanh!”

Hạ Hà nghe điện thoại của Dương Thanh, giọng điệu hết sức mừng rỡ.

Dương Thanh cười nói: “Có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơml”

Hạ Hà vội nói: “Giờ tôi đang rảnh!”

Dương Thanh nhìn đồng hồ, cười nói: “Mười hai giờ, ở khách sạn Bắc Viên Hương nhé?”

Hạ Hà đáp: “Được!”

Thế là hai người đã hẹn giờ ăn cơm xong.

Phía bên kia, sau khi cúp điện thoại của Dương Thanh, Hạ Hà đang quay phim nói với người đại diện: “Chị Vương, trưa nay em có việc, em đi trước nhé!”

Chị Vương vội nói: “Khoan đãi Em còn một quảng cáo rất quan trọng sắp quay, em đi rồi thì quay kiểu gì?”

Nhưng Hạ Hà đã rời khỏi phim trường rồi.

Lúc này Hạ Hà đang vô cùng mong chờ, chỉ muốn gặp Dương Thanh ngay.

Nửa năm trước, cô ta đâm Dương Thanh một nhát, tuy đó là vì trúng cổ độc, mọi chuyện đều không phải ý muốn của cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn thấy áy náy, muốn xin lỗi Dương Thanh, nhưng Dương Thanh lại biến mất nửa năm ròng.

Vừa nghĩ tới việc lúc trước mình đã đâm Dương Thanh một nhát, Hạ Hà lại không sao kiêm chế nổi, mặt đầm đìa nước mắt.

Phía bên kia, Dương Thanh cũng đã rời khỏi dinh thự Vân Phong, về việc Hạ Hà đã đâm anh một nhát, anh chưa bao giờ trách cô ta, còn vô cùng áy náy.

Cả việc Hạ Hà trúng cổ độc và mẹ cô ta bị giết đều bắt nguồn từ anh.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe con màu đen đỗ ở cửa khách sạn Bắc Viên Hương.

Dương Thanh bước ra khỏi xe, đến phòng riêng mà hai người đã hẹn, phát hiện Hạ Hà đã đến.

“Dương Thanh!”

Nhìn thấy Dương Thanh, Hạ Hà lập tức đứng dậy, còn có vẻ căng thẳng.

Dương Thanh mỉm cười, nhìn Hạ Hà: “Lâu lắm không gặp!”

Câu “lâu lắm không gặp” này lập tức khiến mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta rất kiên cường, không để nước mắt chảy xuống.

Nhưng rõ ràng mắt cô ta hơi sưng, chắc chăn cô ta đã khóc trước khi Dương Thanh tới rồi.

Dương Thanh hơi ngạc nhiên rồi hiểu ngay.
 
Chương 3367


Chương 3367

“Dương Thanh, thực sự rất xin lỗi, tôi không hiểu sao lúc đó lại đâm anh…”

Hạ Hà lập tức xin lỗi, nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: “Hạ Hà, người nên xin lỗi là tôi, tôi đắc tội với người khác, đối phương dùng cổ độc để kiểm soát cô, không những thế, cái chết của dì Lục cũng do tôi liên lụy”.

“Thế nên tôi mới là người có lỗi với cô, cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi hết, Hạ Hà, thực sự rất xin lỗi cô!”

Hạ Hà sững sờ, nửa năm trước, khi cô ta đâm Dương Thanh, Dương Thanh cũng đã nói thế, khi ấy cô ta cứ tưởng Dương Thanh cố tình nói vậy để an ủi mình.

Hôm nay anh lại nói thế, cô ta mới nhận ra, cô ta thực sự không cần tự trách vì chuyện nửa năm trước à?

Hạ Hà lau nước mắt trên mặt, nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên khi ấy, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng có người lại định lợi dụng tôi để làm hại anh?”

Dương Thanh gật đầu: “Đúng thế!”

Anh nói rồi im lặng, chờ Hạ Hà trút giận.

Nhưng anh chờ rất lâu mà Hạ Hà vẫn không trách anh, mặt cô ta đầm đìa nước mắt nhưng vẫn kiên cường không khóc thành tiếng.

Một lúc lâu sau, cô ta mới dần bình tĩnh lại, cô †a lau nước mắt, nhìn Dương Thanh: “Xin lỗi, tôi mất kiểm soát rồi!”

Dương Thanh nhìn Hạ Hà, lo lắng hỏi: “Hạ Hà, cô không sao chứ?”

Hạ Hà lắc đầu, mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Tôi cứ tưởng tôi bị thù hận làm cho mù quáng, còn đâm anh một nhát, chuyện này là một rào cản trong lòng tôi, tôi muốn vượt qua nó nhưng không sao làm nối, tôi muốn gặp anh để xin lỗi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy anh”.

“Hôm nay, rốt cuộc tôi cũng xác định, việc tôi khiến anh bị thương cũng không phải do ý muốn của tôi, tôi có thể buông bỏ chuyện này rồi”.

Dương Thanh có thể cảm nhận được, tuy Hạ Hà nói đã buông bỏ, nhưng dù sao chuyện này cũng đã dân đến cái chết của mẹ cô ta, cô ta rất khó quên ngay được.

Anh chỉ có thể nói Hạ Hà không cần áy náy vì đã tổn thương anh.

Hạ Hà chủ động hỏi: “Anh bất chợt hẹn tôi ăn cơm, chắc có chuyện gì nhỉ?”

Dương Thanh gật đầu, lúc này mới nói chuyện quảng bá cho Trú Nhan Sương.

Sau khi nghe Dương Thanh nói xong, Hạ Hà không hề do dự: “Nếu bên anh đã vội tuyên truyền như thế, vậy mười giờ sáng mai quay luôn được không?”

Hôm nay trạng thái của Hạ Hà rất không ổn, cho dù quay thì có lẽ cũng không đạt hiệu quả cao. Dương Thanh gật đầu: “Được, vậy để mai đi!”

Bàn công việc xong, nút thắt trong lòng Hạ Hà cũng dần được cởi bỏ.

Hạ Hà tò mò hỏi: “Dương Thanh, nửa năm qua anh đã đi đâu thế?”

Dương Thanh cười khổ: “Đến nơi mà tôi cũng không muốn đi”.

Nếu được, Dương Thanh cũng không muốn đến Hoài Thành, nếu anh không tới Hoài Thành, ông Cửu sẽ không chết, anh cũng không gặp nhiều chuyện như vậy.

Hạ Hà có thể cảm nhận được, nửa năm qua Dương Thanh sống không tốt lắm.

Tuy cô ta không phải người luyện võ, nhưng bây giờ ở Yến Đô có rất nhiều người luyện võ, cô †a cũng biết sơ qua về sự tàn khốc của giới võ thuật.
 
Chương 3368


Chương 3368

Cô ta bỗng thấy hơi xót Dương Thanh.

Hạ Hà nói: “Với sự hùng mạnh của tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ, thật ra anh không cần vất vả đến vậy”.

Dương Thanh cười khổ, không phải anh không muốn sống yên ổn, mà có rất nhiều người không muốn cho anh yên thân.

Hạ Hà chợt hỏi: “Cô Tần đâu? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ấy, cả Tiêu Tiêu nữa? Con bé vẫn khỏe chứ?”

Nhắc đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, Dương Thanh không khỏi hơi nóng ruột.

Anh lắc đầu: “Có rất nhiều người muốn tôi chết, ở bên cạnh tôi sẽ rất nguy hiểm, nửa năm trước, tôi đã cho người đưa họ đến nơi an toàn rồi”.

Anh còn một câu chưa nói, bây giờ không liên lạc được với đám người Tân Thanh Tâm nữa.

Hạ Hà chợt nhớ ra, ngay cả cô ta cũng bị liên lụy, nói gì đến người nhà của Dương Thanh chứ?

Hạ Hà nói: “Mấy tên khốn kiếp này đúng là hèn hạ, không dám đối mặt với anh nên lén lút giở trò.

Dương Thanh không muốn nói nhiều về mấy chuyện không vui này nữa, anh cười hỏi: “Còn cô thì sao? Bây giờ thế nào? Có bạn trai chưa thế?”

Hạ Hà lắc đầu, cầm ly đế cao lên nhấp một ngụm rượu, nói: “Có lẽ đời này tôi không kiếm bạn trai đâu!”

Hồi nãy khi nói chuyện với Dương Thanh, Hạ Hà đã uống mấy ly rượu vang, giờ đã hơi say, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Không thể không thừa nhận, Hạ Hà rất đẹp, nếu ở cổ đại, chắc chắn cô ta sẽ là người đẹp mà vua chúa muốn cướp về.

Dương Thanh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, anh vội nâng chén trà lên uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối của mình.

Dương Thanh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, anh vội nâng chén trà lên uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối của mình.

Dương Thanh hỏi: “Một đời không dài nhưng cũng không ngắn, cũng nên có một người mà mình yêu bầu bạn, cô còn trẻ như thế, sao tự dưng lại không muốn kiếm bạn trai?”

Hạ Hà nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, nghiêm túc nói: “Tôi dùng hết may mãn mới gặp được một người mà mình yêu, nhưng lại không thể ở bên anh ấy. Nếu đã vậy, sao phải đi tìm một người đàn ông mà mình không bao giờ yêu đây?”

 

 

Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, Dương Thanh nhất thời ngẩn người, anh không ngu, cũng đã cảm nhận được tình cảm khác thường của Hạ Hà với mình từ lâu.

Nếu anh không kết hôn sinh con rồi, anh đã chủ động theo đuổi Hạ Hà rồi.

Với sự hiểu biết của anh về Hạ Hà, Hạ Hà là cô gái rất tốt, vừa xinh đẹp vừa giỏi đoán ý người khác.

Nhưng anh đã có Tần Thanh Tâm, kiếp này, trái tim anh không còn chỗ cho người phụ nữ khác nữa.

Bầu không khí lập tức trở nên hơi vi diệu, cả hai đều không nói gì.

Đương nhiên Dương Thanh hiểu ý Hạ Hà.

Hạ Hà cũng nhận ra mình vừa say rượu lỡ lời, vội đứng dậy rồi nói: “Tôi đi vệ sinh đây”.

Dương Thanh nhìn Hạ Hà rời đi với vẻ áy náy, chỉ muốn tát mình mấy phát.

Thượng Quan Nhu, nữ hoàng Thượng Quan cả đời không lấy chồng.
 
Chương 3369


Chương 3369

Hạ Hà, ngôi sao lớn cả đời không định kiếm bạn trai.

Cả hai đều là cô gái tốt, nhưng trong lòng Dương Thanh chỉ có Tân Thanh Tâm, chỉ biết áy náy với họ.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, Hạ Hà vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, nghĩ đến câu vừa nói với Dương Thanh, vô cùng xấu hổ.

Trên mặt Hạ Hà tràn ngập vẻ tự trách: “Mình điên rồi à? Sao lại nói với Dương Thanh thế chứ, giờ anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào đây?”

Cô ta cũng biết chuyện giữa Dương Thanh và Tân Thanh Tâm, vì cô ta hiểu Dương Thanh rất chung thủy trong chuyện tình cảm nên mới chậm rãi yêu người đàn ông này.

Không ngờ hôm nay cô ta uống mấy ly rượu vang rồi lại mượn rượu để bày tỏ những lời trong lòng, tuy cô ta cũng không nói rõ, nhưng cô ta biết chắc Dương Thanh sẽ hiểu.

Cô ta đứng bên ngoài một lúc lâu, bình tĩnh lại rồi mới chuẩn bị về phòng riêng.

“Xin lỗi ạI”

Khi cô ta đi ngang qua một phòng riêng, đúng lúc có người bước ra, cô ta đâm sầm vào đối phương, vội lùi lại mấy bước rồi xin lỗi.

“Đồ ngul”

Đối phương tức giận quát, đang định chửi tiếp thì thấy mặt Hạ Hà, mắt lập tức sáng lên, vội nuốt mấy lời mắng chửi lại, cười hề hề, nhìn Hạ Hà: “Xin lỗi nhé, cô có bị thương không?”

Hạ Hà lắc đầu, định lướt qua hắn.

Nhưng cô vừa bước đi thì đối phương đã chắn đường cô rồi.

Hạ Hà nhíu chặt mày, nói với vẻ không vui: “Anh định làm gì thế?”

Cô ta vốn không có thiện cảm với người nước Dương, khi nhìn cô ta, người nước Dương trước mặt còn có vẻ háo sắc, khiến cô ta càng chán ghét hơn.

Đối phương chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc toàn đồ hiệu đắt đỏ.

Trong phòng riêng còn có rất nhiều người, đều là thanh niên nước Dương.

Đối phương cười ha hả, nhìn Hạ Hà: “Chào người đẹp, tôi xin tự giới thiệu, tôi đến từ gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, tôi tên là Yoshida Taro, muốn làm bạn với cô”.

Yoshida Taro đã dùng câu chào này để lừa rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp lên giường, lần nào nó cũng hữu hiệu.

Hạ Hà nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Tôi không muốn làm bạn với người nước Dương, phiền anh tránh ra!”

Yoshida Taro cũng không tức giận, cười ha hả: “Xem ra cô em xinh đẹp đây chưa bao giờ nghe nói đến tài phiệt Yoshida rồi”.

“Tài phiệt Yoshida là một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, còn tôi là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của tài phiệt Yoshida, lần này tôi đến Chiêu Châu để hỗ trợ tài phiệt tiếp quản việc làm ăn ở Chiêu Châu”.

“Phải rồi, ba tài phiệt lớn nước Dương chúng tôi đã gửi lời khiêu chiến giới võ thuật Chiêu Châu, ba ngày sau sẽ tổ chức giải đấu võ, nếu chúng tôi thắng, hội thương mại Yến Đô sẽ phải giải tán, hình như có một doanh nghiệp tên là tập đoàn Nhạn Thanh nhỉ? Đúng rồi, đúng là tập đoàn Nhạn Thanh, khi đó tập đoàn này cũng sẽ thua ba tài phiệt lớn nước Dương chúng tôi”.

Tuy Hạ Hà là ngôi sao, không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng khi nghe thấy tên tập đoàn Nhạn Thanh, cô ta lập tức căng thảng.
 
Chương 3370


Chương 3370

“Cao thủ Chiêu Châu sẽ không thua tài phiệt nước Dương các người đâu!”

Hạ Hà tức giận nói: “Chỉ bằng các người mà cũng muốn năm giữ tập đoàn Nhạn Thanh? Đúng là mơ mộng hão huyền!”

Cô ta nói rồi định rời đi.

Nhưng cô ta vừa bước đi thì đã bị Yoshida Taro tóm lấy cánh tay, Hạ Hà lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Buông rail”

Yoshida Taro cười ha hả: “Cô vừa đâm phải tôi, giờ lại định bỏ đi à? Bây giờ cô vào phòng chúng tôi, ngoan ngoãn ăn một bữa với tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô”.

Hạ Hà lập tức cuống lên, ra sức giãy giụa, nhưng đối phương quá khỏe, cổ tay cô ta rất đau mà vẫn không tránh thoát được.

Hạ Hà tức giận nói: “Anh buông ra ngay, bằng không tôi gọi người đến đấy!”

“Ha ha ha ha…”

Yoshida Taro cười lớn: “Cho dù cô gào rách họng thì cũng không có ai dám xen vào chuyện của người khác đâu, cô biết trong phòng riêng này có ai không thế?”

“Trong phòng là thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, lần này chúng tôi tập hợp lại để chuẩn bị triển khai kế hoạch lớn ở Chiêu Châu, sau khi cao thủ Chiêu Châu thua cao thủ nước Dương vào ba ngày sau, làm gì còn ai ngăn được sự phát triển của tài phiệt nước Dương ở Chiêu Châu nữa?”

“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn vào với tôi đi!”

Hạ Hà cuống lên, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nên không hô lớn, nhưng bây giờ đối phương lại định kéo cô ta vào phòng riêng, nếu không kêu cứu thì nguy to mất.

Hạ Hà dùng hết sức để hô lớn: “Dương Thanh, cứu tôi!”

“Rầm!”

Cửa phòng bị đóng sầm lại, Hạ Hà cũng không rõ Dương Thanh có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình không nữa.

“Ái chà! Taro, anh kiếm đâu ra cô gái xinh đẹp.

thế?”

Hạ Hà vừa bị kéo vào phòng, đã có rất nhiều người nước Dương trầm trồ, có người hỏi Yoshida Taro với vẻ hâm mộ.

Yoshida Taro cười ha ha, đắc ý nói: “Cô gái Chiêu Châu này chủ động nhào vào lòng tôi, cô ả là của tôi, đừng ai có ý đồ gì với cô ta đấy!”

“Nhưng sau khi tôi dùng xong, tôi có thể cân nhắc tặng cô ta cho các anh”.

“Ha ha, cô ả Chiêu Châu này đẹp quá, tôi muốn có cô ta ngay ghê. Taro, hay chúng ta chơi chung nhé? Tôi có thể đồng ý một yêu cầu bất kỳ của anh”.

Yoshida Taro cười nói: “Không được, cô ta xinh đẹp thế này, tôi không nỡ dùng chung với các anh đâu, hôm nay cô ta chỉ thuộc về tôi thôi”.

Hản nói rồi bỗng vươn tay năm lấy áo Hạ Hà, kéo mạnh.

“Xoet” một tiếng, tay áo bên trái của Hạ Hà bị xé toạc, để lộ cánh tay trắng nõn.

Hạ Hà hoảng sợ hét lên.

“Ha ha ha ha…”

Đám thanh niên nước Dương trong phòng phá lên cười.

 
 
Chương 3371


Chương 3371

Yoshida Taro cũng hào hứng nói: “Vải này bền ghê.”

Hãn nói rồi tóm lấy cổ áo Hạ Hà, định kéo mạnh xuống.

Hạ Hà vô cùng sợ hãi, giữ chặt tay Yoshida Taro bằng hai tay, hoảng sợ nói: “Đồ khốn, đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”

“Bốp Yoshida Taro giơ tay tát Hạ Hà, quát lớn: “Ả đàn bà Chiêu Châu đê tiện, tôi đồng ý chạm vào cô, cô nên thấy vinh hạnh mới đúng, cô dám phản kháng cơ à? Nếu chống đối nữa, tôi sẽ xử lý cô ngay ở đây”.

Lúc này, quản lý của khách sạn đích thân cầm hai chai rượu ngon tới, vừa hay thấy Hạ Hà bị Yoshida Taro xé áo, ông ta thoáng sửng sốt rồi nghiêm mặt tiếp, như không thấy gì.

Quản lý cười ha hả: “Cậu Yoshida, đây là rượu vang Romanee-Conti 1980 do khách sạn chúng tôi cất giữ, ông chủ tôi dặn lấy ra tặng cậu, mong cậu vui vẻ nhận chol”

Hạ Hà nhìn thấy quản lý, như thấy vị cứu tỉnh, vội cầu khẩn: “Xin ông giúp tôi với”.

Nhưng quản lý lại thờ ơ, như không nghe thấy Hạ Hà nói gì, ông ta nhìn về phía Yoshida Taro, cười nói: “Cậu Yoshida, cậu còn dặn dò gì không ạ? Nếu không còn, tôi không quấy rầy nhã hứng của cậu nữa”.

Yoshida Taro rất hài lòng với phản ứng của quản lý, hắn cười lớn: “Tôi nhớ ông rồi, sau khi tài phiệt nước Dương chúng tôi năm giữ mạch máu kinh tế ở Yến Đô, tôi sẽ cất nhắc ông! Ông tên gì thế?”

Nghe thấy Yoshida Taro nói thế, quản lý lập tức kích động, vội nói: “Cảm ơn cậu Yoshida! Tôi tên Lý Dã ạ”.

Bây giờ, việc ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau đã truyền khắp Chiêu Châu, đương nhiên Lý Dã cũng biết chuyện này.

Rất nhiều người sùng bái tài phiệt nước Dương, họ cho rằng cao thủ Chiêu Châu không thể thăng cao thủ nước Dương được.

Lý Dã chính là loại người này, nghe thấy Yoshida Taro nói thế, ông ta như đã thấy tương lai xán lạn của mình.

Hạ Hà vẫn ôm chút hy vọng, cô ta nói lớn: “Tôi xin ông hãy giúp tôi, chỉ cần ông đến phòng riêng số 17, báo với bạn tôi một câu là đủ rồi, chắc chăn tôi sẽ ghi nhớ ân tình của ông”.

“Câm miệng!”

Lý Dã quát lớn, nói ngay: “Cậu Yoshida đến từ gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý, được cậu ấy coi trọng là vinh hạnh của cô, cô đừng không biết điều”.

Trên mặt Hạ Hà lập tức tràn ngập vẻ tuyệt vọng, cô ta bỗng vô cùng hối hận, hồi nãy khi bị Yoshida Taro dây dưa ngoài hành lang, cô ta nên lớn tiếng kêu cứu mới đúng.

Kết quả cô ta lại bị kéo vào phòng riêng, vừa lớn tiếng kêu cứu thì cửa đã đóng lại rồi, chắc chản tiếng gọi của cô ta vẫn chưa truyền đi, băng không Dương Thanh đã nghe thấy.

Bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện, Dương Thanh sớm phát hiện sự bất thường rồi tới cứu mình.

Lúc này, trong phòng riêng số 17, Dương Thanh đang chờ Hạ Hà.

Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã được một lúc lâu rồi, sao Hạ Hà vẫn chưa về nhỉ? Hay cô ấy đi rồi?”

Anh nói rồi lấy điện thoại ra gọi Hạ Hà.

Nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.

“Không phải chứ!”

Dương Thanh càng nhíu chặt mày hơn, cho dù hồi nấy Hạ Hà say rượu lỡ lời, cũng đã được một lúc lâu rồi mà vần chưa hết xấu hổ hả?
 
Chương 3372


Chương 3372

“Bây giờ Hạ Hà là ngôi sao lớn, hay cô ấy bị fan bao vây rồi?”

Dương Thanh lại lẩm bẩm, nghĩ tới đây, anh vội đứng dậy, định ra ngoài xem sao.

Hôm nay anh hẹn Hạ Hà vì việc quảng bá, anh có nghĩa vụ bảo vệ cô ta.

“Dương Thanh, cứu tôi với!”

Anh vừa đi ra khỏi phòng riêng, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai quen thuộc.

Anh quay phắt sang, chỉ thấy cửa một phòng riêng cách anh không xa vừa mở ra, Lý Dã mặc vest bước ra ngoài.

Hồi nấy, khi Lý Dã mở cửa, anh đã nghe thấy giọng Hạ Hà.

“Khốn kiếp!”

Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Hạ Hà đang kêu cứu, chắc chắn là có vấn đề rồi.

“Gậu định làm gì?”

Lý Dã vừa đóng cửa phòng lại, đang định rời đi thì thấy Dương Thanh lao đến, định xông vào phòng riêng, ông ta vội ngăn cản Dương Thanh.

“Cút!”

Dương Thanh tức giận quát, đạp bay Lý Dã.

“Rầm!”

Sau một tiếng động lớn, cửa phòng bị đá văng.

Trong phòng là Yoshida Taro và đám người thuộc thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, thấy có người xông vào, họ lập tức nổi giận.

“Đồ ngu! Dám xông vào phòng bọn tao, mày muốn chết à?”

Một thanh niên thuộc tài phiệt nước Dương giận dữ nhìn Dương Thanh, quát.

Dương Thanh không quan tâm đ ến đối phương, nhìn chăm chăm vào Yoshida Taro bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.

Hạ Hà bị đối phương ấn xuống ghế, một bên tay áo đã bị xé mất, một tay của Yoshida Taro đang giữ cổ áo Hạ Hà, Hạ Hà che cổ áo bằng hai †ay, không để đối phương đạt được mục đích, còn không ngừng gào khóc.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh tức giận tới cực điểm.

“Bọn mày chán sống rồi!”

Dương Thanh nói bảng giọng lạnh lẽo.

Trong khoảnh khác đó, nhiệt độ trong phòng như giảm hẳn đi, những người thuộc thế hệ trẻ của tài phiệt nước Dương đang ở trong phòng đều rùng mình.

Nhất là Yoshida Taro lại càng khó chịu hơn, như rơi xuống hố băng, hản vô thức buông lỏng cổ áo Hạ Hà.

Nhưng ngạy sau đó, sự sợ hãi trong lòng Yoshida Taro đã biến mất, hắn tức giận quát: “Khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”

Lúc này Hạ Hà cũng đã thấy Dương Thanh xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta ngừng hét, nhìn Dương Thanh, trên mặt đầm đìa nước mắt, người đàn ông này như tia sáng, luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm và phiền phức.

Sao cô ta có thể không yêu người đàn ông như thế đây?

Dương Thanh nhìn dấu bàn tay đỏ chót trên mặt Hạ Hà, vô cùng khó chịu.
 
Chương 3373


Chương 3373

Nếu anh không hẹn Hạ Hà ở đây, sao Hạ Hà lại bị làm nhục như thế chứ?

“Dương Thanh, tôi không sao, anh đừng ra tay”.

Hạ Hà vội lau nước mắt trên mặt, mỉm cười _ nhìn Dương Thanh.

Cô ta đã biết thân phận của đám người này, họ đều đến từ ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nữa.

Yoshida Taro nghe thấy Hạ Hà nói thế, bèn nhếch môi cười gian, ngạo nghề nhìn Dương Thanh: “Thằng kia, tao coi trọng người phụ nữ của mày rồi, nếu mày thức thời thì cút ra ngoài ngay cho tao, sau khi chơi chán, tao sẽ cho cô ta Về với mày”.

Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức nén giận, nhưng không sao kiềm chế nổi.

Dương Thanh chợt hỏi: “Mày là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương ha Rõ ràng đối phương là người nước Dương, lại nói mình tên Yoshida Taro, quá nửa là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương rồi nhỉ?

Thấy Dương Thanh biết thân phận của mình, nét mặt của Yoshida Taro càng đắc ý hơn, hắn ngạo nghễ nói: “Không sai! Tao chính là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương đấy!”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì tốt, hôm nay tao _ sẽ thu lãi trước”.

Vừa hay Dương Thanh rất ghét người của ba †ài phiệt lớn nước Dương, anh định đợi đến ngày ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu rồi đuổi họ khỏi Chiêu Châu.

Anh đang buồn bực vì không có cớ để gây phiền phức cho tài phiệt, thế hệ trẻ của tài phiệt lại trêu vào anh.

Hạ Hà thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thanh, biết Dương Thanh định ra tay, lập tức căng thẳng, vội khuyên: “Dương Thanh, anh đừng kích động, tôi không sao hết, chỉ bị họ giật một bên †ay áo mà thôi, không vấn đề gì, anh đừng ra tay .”

nhé”.

Trong mắt Hạ Hà, cho dù Dương Thanh lợi hại thì cũng không thể đấu với ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta rất sợ Dương Thanh làm mất lòng người của ba tài phiệt lớn nước Dương vì mình.

Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Cô cứ yên tâm, những tên khốn trong căn phòng này đều sẽ phải trả giá đắt!”

Yoshida Taro thấy Dương Thanh vẫn dám uy hiếp mình, lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngu dốt!

Một con lợn Chiêu Châu mà cũng dám đe dọa người của ba tài phiệt lớn nước Dương à?”

“Thăng nhãi, lập tức quỳ xuống, xin lỗi cậu Yoshida, có lẽ cậu Yoshida sẽ cho mày đường sống đấy”.

“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lõi, băng không tự chịu hậu quả!”

“Thăng nhãi, quỳ xuống rồi bò qua đây, băng không hôm nay mày chết chắc!”

Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng thi nhau nói, trên mặt ai cũng có vẻ trêu ngươi. Họ nhìn Dương Thanh như nhìn con kiến có thể bị họ giãm chết bất cứ lúc nào.

“Rẹt!”

Yoshida Taro bỗng vươn tay, kéo rách cổ áo.

Hạ Hà, để lộ áo ngực bên trong.

“Á Hạ Hà hét lên, vội giơ tay che phần cơ thể bị lộ ra ngoài.

“Ha ha ha ha…”

Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng đều phá lên cười.
 
Chương 3374


Chương 3374

“Mày chán sống rồi!”

Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Yoshida Taro đang cười ha hả.

“Bốp!

Anh giơ tay tát, Yoshida Taro không cười nổi nữa, răng trong miệng văng hết ra ngoài.

“Rầm!”

Yoshida Taro hét lên thảm thiết, người bay lên, nặng nề rơi xuống bàn ăn, đồ ăn trên bàn bị phá hỏng hết.

Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!

Phòng riêng ồn ào lập tức lặng ngắt, ai cũng tròn mắt nhìn Dương Thanh.

Chỉ mình Yoshida Taro vẫn đang không ngừng kêu đau: “A… Khốn kiếp! Khốn kiếp! A…”

Hạ Hà cũng sững sờ. Dương Thanh bước đến trước mặt cô ta, cởi áo ra rồi đắp lên người Hạ Hà, che kín phần cơ thể bị lộ.

Dương Thanh nhìn Hạ Hà, ôn hòa nói: “Hạ Hà, cô qua phòng của chúng ta chờ tôi đi, tôi giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ tìm cô”.

Mấy tên khốn này dám trắng trợn cưỡng ép phụ nữ trên địa bàn Chiêu Châu, sao Dương Thanh có thể dễ dàng tha cho những kẻ chó má này chứ?

Hạ Hà lập tức cuống lên, vội kéo tay Dương Thanh, căng thẳng nói: “Dương Thanh, tôi không sao thật, anh đừng so đo với họ, bây giờ chúng ta đi luôn được không?”

Cô ta rất sợ, nếu Dương Thanh đánh Yoshida Taro, chắc chăn tài phiệt sẽ không bỏ qua cho anh, cô ta đã mang đến rất nhiều phiên phức cho Dương Thanh rồi, không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa.

Dương Thanh biết Hạ Hà đang lo cho mình, bèn nghiêm túc nhìn cô ta: “Hạ Hà, cô tin tôi không? Nếu tin tôi thì nghe lời tôi, cứ về phòng của chúng ta đi”.

“Đây chỉ là một đám chó nước Dương mà thôi, chẳng là gì trong mắt tôi cả, cho dù bề trên của họ tới, tôi cũng đánh hết! Họ dám ức hiếp cô, chắc chản sẽ phải trả giá đắt!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thanh, Hạ Hà biết Dương Thanh không lừa mình, đúng là anh không coi đám người đến từ tài phiệt nước Dương này vào đâu cả.

Nhưng cô ta vẫn hết sức lo lắng.

Hạ Hà thoáng do dự, rốt cuộc cũng hạ quyết †âm, căn răng: “Được, tôi về phòng chờ anh! Anh nhớ cẩn thận nhé!”

Dương Thanh gật đầu: “ÙỪ!”

“Gậu to gan thật đấy, dám đánh cậu Yoshida, cậu muốn chết à? Gậu biết cậu Yoshida là ai không? Gậu ấy đến từ gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý đấy”.

Lúc này, quản lý của khách sạn – Lý Dã đã xông vào, khi thấy miệng Yoshida Taro đây máu tươi, đang kêu gào thảm thiết ở bàn ăn, ông ta sợ đến mức suýt tè ra quần.

Yoshida Taro gặp chuyện ở khách sạn của họ, cho dù họ không ra tay thì cũng không tránh khỏi liên quan!

Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương: “Nếu không muốn chết thì cút xa một chút cho tôi!”

Anh nói rồi đi về phía đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.
 
Chương 3375


Chương 3375

Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều là kẻ vô dụng đã bị rượu chè và gái gú ăn mòn, sau khi thấy Dương Thanh tát bay Yoshida Taro, họ đều sợ chết khiếp.

Dương Thanh bước lên trước một bước, họ cũng không nhịn được mà lùi ra sau một bước, .

mãi đến khi đụng phải tường, không còn đường lui nữa mới ngừng lại.

Nhưng Dương Thanh cũng không quan tâm đ ến họ, mà đến bên bàn ăn, cầm chai Romanee-Gonti vẫn chưa mở trên bàn lên.

“Choang!”

Một tiếng động rất lớn vang lên, chai rượu đập mạnh vào đầu Yoshida Taro, lập tức vỡ vụn, còn đầu Yoshida Taro thì đâm đìa máu.

“Á “

Yoshida Taro hét lên đau đớn, tiếng kêu thê lương của hắn khiến mọi người sởn cả da gà.

Khi thấy cảnh tượng này, Lý Dã suýt tè ra quần, không ngừng run rẩy.

Ông ta biết hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi, Yoshida Taro bị đánh như thế, ông ta cũng không trốn thoát.

Ông ta muốn bước đến can ngăn, nhưng thấy dáng vẻ tàn nhân của Dương Thanh, ông ta không dám tiến lên nữa, chỉ có thể đứng nhìn.

Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng cũng sợ hết hồn, ai cũng run lẩy bẩy, đây chính là thanh niên Chiêu Châu ư?

Đúng là đáng sợ quá.

Nhưng sau khi Dương Thanh đập chai rượu vào đầu Yoshida Taro, vẫn chưa xong.

Anh cầm nửa chai rượu vỡ, bỗng đâm vào tay phải Yoshida Taro.

“Phập!”

Nửa chai rượu xuyên qua tay Yoshida Taro, căm mạnh vào bàn ăn.

Hồi nãy, Yoshida Taro đã xé áo Hạ Hà bằng tay này.

NG Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Yoshida Taro, sau tiếng hét này, hắn cũng bất tỉnh.

Đúng lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, Dương Thanh vẫn chưa thôi, anh bước đến, ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung của Yoshida Taro mấy lần.

Yoshida Taro đã đau đến mức hôn mê lại tỉnh lại.

Hăn vừa tỉnh, cơn đau thấu tim từ bàn tay đã lan khắp người hắn.

“Ạ Yoshida Taro lại rú lên, giọng hắn vang vọng khäp khách sạn Bắc Viên Hương.

Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Bảo bề trên của bọn mày tới nhận lại người, tao chờ họ ở phòng riêng số 17!”

Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng riêng của đám người Yoshida Taro, Dương Thanh về phòng riêng số HC Hạ Hà vấn lo lắng chờ trong phòng, Dương Thanh vừa tiến vào phòng riêng, cô ta đã bước đến.

“Anh không sao chứ?”

Hạ Hà vô cùng căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới, sợ Dương Thanh bị thương.

Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Hạ Hà, Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, lắc đầu: “Tôi không sao, cứ yên tâm, mấy tên rác rưởi nước Dương không làm gì được tôi đâu”.
 
Chương 3376


Chương 3376

Sau khi chắc chắn Dương Thanh không bị thương, Hạ Hà vội kéo tay Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, nếu người của tài phiệt nước Dương tới, sẽ khó đi lắm đấy”.

Tuy Hạ Hà tin tưởng Dương Thanh, nhưng áp lực mà tài phiệt nước Dương gây cho cô ta rất lớn, cô ta vô cùng lo Dương Thanh sẽ bị người của tài phiệt nước Dương trả thù.

Hồi nãy cô ta bị Yoshida Taro xé áo ở ngực, bây giờ tình thế cấp bách, cô ta muốn kéo Dương Thanh đi, nhưng không nhận ra mình đang bị lộ hàng.

Dương Thanh cao hơn Hạ Hà một cái đầu, khi nhìn xuống, anh có thể thấy chỗ rách ở áo Hạ Hà, để lộ hơn nửa bầu ng ực tròn trịa.

“Dương Thanh, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng người mà anh vừa đánh là người của gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, gia tộc Yoshida là gia tộc hàng đầu nước Dương, chắc chắn họ sẽ có cao thủ vô cùng lợi hại, anh đừng khiến tôi lo lắng nữa, mau rời đi được không?”

Hạ Hà chưa nhận ra mình đang bị lộ hàng, vân không ngừng thuyết phục.

Thấy Dương Thanh không có phản ứng, đang cúi đầu nhìn gì đó, cô ta nhìn xuống theo ánh mắt Dương Thanh, mới phát hiện mình bị lộ hàng, lập tức đỏ mặt, vội vươn tay che trước ngực.

Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, lập tức đỏ mặt, anh thề anh không cố tình, với sự chênh lệch chiều cao giữa anh và Hạ Hà, anh cúi đầu là sẽ thấy hết những thứ muốn thấy.

Xùy! Đúng là thấy hết thật.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Hạ Hà không khuyên nữa, Dương Thanh vội quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Giờ tôi sẽ bảo người ta mang quần áo đến ngay”.

Anh nói rồi đi ra khỏi phòng, bấm số, nói ngay: “Lập tức chuẩn bị một bộ đồ nữ, cô ấy cao khoảng một mét bảy mươi, tôi chờ ở phòng số 17 Bắc Viên Hương”.

Lúc này, sau khi cúp máy xong, sắc mặt của Lạc Bân đang ở tập đoàn Nhạn Thanh hơi kỳ lạ, ông ta lẩm bẩm: “Sao tự dưng cậu Thanh lại cần một bộ đồ nữ thế?”

Ông ta nói rồi bỗng nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Cậu Thanh hư đi rồi!”

Ở khách sạn Bắc Viên Hương, trong phòng của Yoshida Taro và đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.

Nét mặt Yoshida Taro hết sức dữ tợn, hắn giận dữ quát đám thanh niên: “Các người nhìn cái gì? Mau liên lạc với bề trên trong gia tộc đi! Tôi muốn nó chết! Nó phải chết!”

Bây giờ hắn đang vô cùng tức giận, hản bị Dương Thanh tát rụng nửa hàm răng, ngay cả tay phải cũng bị Dương Thanh dùng nửa chai rượu đâm thủng, ghim vào bàn ăn, giờ hản không dám cử động tay phải, môi khi nhúc nhích, cơn đau thấu tim đó gần như khiến hắn hôn mê.

Nghe thấy tiếng quát giận dữ của hản, cả đám thanh niên mới hoàn hồn, vội liên lạc với bề trên.

Thấy các thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều gọi điện cho người tới, Lý Dã đang chờ trong phòng hoàn toàn hoảng hồn.

“Đồ ngu! Ông còn đứng đây làm gì? Mau gọi ông chủ của ông tới, tôi suýt bị giết ở khách sạn các ông, chẳng lẽ các ông không định chịu trách nhiệm à?”

Yoshida Taro bỗng nhìn Lý Dã, tức giận quát.

Lý Dã suýt sợ đến mức tè ra quần, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Cậu Yoshida, tôi sẽ liên lạc với ông chủ của tôi ngay, để ông ấy đến xử lý chuyện này, cậu yên tâm, chắc chăn chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích hợp lý”.
 
Chương 3377-3378


Chương 3377

Ông ta nói rồi vội rời đi.

Vừa rời khỏi phòng riêng, ông ta vội bấm số, sợ hãi nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện! Xảy ra chuyên lớn rồi…”

Sau khi cúp máy, Lý Dã lẩm bẩm: “Khách sạn xảy ra chuyện lớn như thế, trước khi ông chủ đến, mình nhất định phải làm gì”.

“Nếu mình giải quyết được chuyện này, có lẽ ông chủ sẽ rất mừng, không chừng còn điều mình đến trụ sở chính làm việc, đây là cơ hội tốt, mình không thể bỏ qua”.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, ông ta lấy bộ đàm ra, nói: “Gọi tất cả bảo vệ của khách sạn lên tầng sáu, tôi chờ ở đây!”

Hai mươi mấy bảo vệ nhanh chóng hùng hổ xông lên tầng sáu.

Đội trưởng đội bảo vệ bước đến trước mặt Lý Dã, cung kính nói: “Quản lý, người tới hết rôi! Có chuyện gì, ông cứ dặn dò đi!”

Lý Dã nhìn đám bảo vệ, nghĩ thầm, có hai mươi mấy bảo vệ ở đây, cho dù người thanh niên kia giỏi đánh nhau thì cũng không thể là đối thủ của nhiều người như thế nhỉ?

Nghĩ tới đây, ông ta khoát tay, nói lớn: “Mọi người, đến phòng số 17 với tôi!”

Trong lúc nhất thời, hai mươi mấy bảo vệ lập tức hùng hổ tới phòng số 17.

Dương Thanh đang đứng ở cửa phòng, thấy Lý Dã dẫn người tới, anh nhíu mày, híp mắt nhìn chăm chằm vào Lý Dã: “Ông còn việc gì à?”

Bị Dương Thanh nhìn, Lý Dã chợt nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra trong phòng đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương, không khỏi rùng mình.

“Mẹ nó, mày nói chuyện với quản lý Lý kiểu gì thế? Chán sống à?”

Đội trưởng đội bảo vệ lập tức bước lên, chỉ vào Dương Thanh, hống hách nói.

“Bốp!

Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng xuất hiện trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, giơ tay tát.

Trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, cơ thể nặng cả trăm cân của đội trưởng đội bảo vệ bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất rồi lập tức hôn mê.

Mấy tên bảo vệ vừa hùng hổ đều im re, mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Dương Thanh.

Dương Thanh không quan tâm đ ến họ, bỗng nhìn Lý Dã, Lý Dã run lẩy bẩy, thấy Dương Thanh nhìn mình thì càng e ngại hơn.

Lý Dã lắp bắp: “Tôi… tôi đến hỏi xem cậu…

cậu… cậu còn gọi gì không ạ? Tôi… tôi sẽ đích thân mang đến cho cậu”.

Dương Thanh chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dã, không định đáp lời.

Đúng lúc này, thang máy tầng sáu bỗng kêu lên, ngay sau đó, cửa thang máy mở, một người trung niên bước ra ngoài.

Khi thấy người trung niên, Lý Dã lập tức thở phào, vội bước đến, nói: “Ông chủ, rốt cuộc ông cũng đến rồi!”

Ông ta nói rồi chỉ về phía Dương Thanh, oán giận nói: “Ông chủ, hồi nãy tên khốn này đã đánh người của tài phiệt nước Dương, còn tuyên bố sẽ để bề trên của họ tới đón người nữa”.

“Tên này đúng là quá hống hách, cậu ta nghĩ cậu ta là ai? Dám tuyên bố sẽ để bề trên của người thuộc tài phiệt nước Dương đến đón người, đúng là không biết sống chết”.

Chương 3378

Nguồn bị lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3379


Chương 3379

Tô Thành Vũ tức giận nói: “Ông còn dám nghĩ đến sau này à? Bây giờ cút ngay cho tôi, Bắc Viên Hương không cần một quản lý mắt chó, coi thường người khác”.

Lý Dã lập tức trợn tròn mắt, có vẻ tuyệt vọng, ông ta biết Tô Thành Vũ thực sự muốn đuổi ông ta khỏi Yến Đô.

Nếu người khác biết ông ta-bị đuổi khỏi Bác Viên Hương vì đắc tội với khách quý của Tô Thành Vũ, cho dù Tô Thành Vũ không nhắm vào ông ta, ông ta cũng không sống nổi ở Yến Đô.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Dã tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta vội cầu khẩn: “Ông chủ, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi thêm cơ hội nữa! Tôi vừa vay tiền để mua một căn nhà nhỏ, nếu rời khỏi Bắc Viên Hương rồi, sau này tôi trả nợ kiểu gì đây?”

“Ông chủ, tôi không thể thiếu công việc này, xin ông cho tôi cơ hội cuối, sau này tôi sẽ không bao giờ mắc sai lầm như thế nữa”.

Tô Thành Vũ quát: “Người đâu, đuổi tên khốn này ra khỏi khách sạn cho tôi”.

“Vâng!”

Hai bảo vệ lập tức bước đến, lôi Lý Dã ra khỏi khách sạn.

Sau khi đuổi Lý Dã khỏi khách sạn, Tô Thành Vũ mới thận trọng nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: “Cậu Thanh, tôi sắp xếp như thế, cậu có hài lòng không ạ?”

Tô Thành Vũ hiểu rõ, có thể nói mọi chuyện ở Yến Đô đều do Dương Thanh quyết định, ông ta từng để lỡ cơ hội đi theo Dương Thanh, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận Dương Thanh, đương nhiên Tô Thành Vũ sẽ không bỏ qua rồi.

Dương Thanh biết ý định của Tô Thành Vũ, cũng không nói trăng ra, chỉ nhìn chăm chằm vào ông ta: “Lần này tôi đắc tội với ba tài phiệt lớn nước Dương, tốt nhất ông nên giữ khoảng cách với tôi”.

Tô Thành Vũ thoáng sửng sốt, vội nói: “Cậu Thanh, cậu coi thường tôi rồi, tôi vốn rất ghét nước Dương, cho dù ông lớn nào đó của ba tài phiệt lớn nước Dương tới đây, tôi cũng không sợ”.

Ông ta nói rồi bảo thư ký bên cạnh: “Lập tức gọi người tới, tôi cũng muốn xem xem, người của tài phiệt nước Dương có thể hống hách ở Chiêu Châu chúng ta đến mức nào”.

Tô Thành Vũ hiểu rõ, đây là cơ hội tiếp cận Dương Thanh, một khi bỏ lỡ, đời này ông ta đừng mơ kéo gần quan hệ với Dương Thanh nữa.

Chỉ cần Dương Thanh thăng, sau này nhà họ Tô sẽ là gia tộc hàng đầu ở Yến Đô, thậm chí cả Chiêu Châu.

Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ bằng ánh mắt nghiền ngẫm, cũng không ngăn cản, để mặc Tô Thành Vũ gọi người tới.

Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc bước vào, còn cầm mấy cái túi trong tay.

“Chủ tịch, quần áo mà cậu cần đây ạ!”

Lạc Bân bước đến trước mặt Dương Thanh, thở hổn hển.

Sau khi nghe điện thoại của Dương Thanh, ông ta lập tức cử người đi mua một bộ đồ nữ rồi mang tới cho anh.

“Sếp Lạc, chào ông! Tôi là Tô Thành Vũ – chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”

Khi thấy Lạc Bân, Tô Thành Vũ hơi căng thẳng, thậm chí sốt sắng hơn cả lúc gặp Dương Thanh.

Ông ta đã quen biết Lạc Bân từ khi ở Giang Hải, hồi đó địa vị xã hội của hai người vẫn ngang nhau, nhưng bây giờ, Lạc Bân đã đứng vững ở Yến Đô, ngay cả chủ của gia tộc hàng đầu Yến Đô cũng phải cung kính trước mặt Lạc Bân.
 
Chương 3380


Chương 3380

Giữa hai người có sự chênh lệch lớn đến thế, cũng vì Lạc Bân luôn làm việc cho Dương Thanh.

Tô Thành Vũ vừa căng thẳng vừa cảm khái.

Lạc Bân mỉm cười, chủ động chìa tay ra với Tô Thành Vũ, nói: “Thì ra là chủ tịch Tô, lâu rồi không gặp!”

Dương Thanh nói: “Đều là bạn cũ cùng đến từ Giang Hải, sau này hai người có thể qua lại nhiều hơn!”

Lạc Bân rất thông minh, hiểu ý Dương Thanh ngay, bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng mạnh mẽ, cũng sẽ thu hút nhiều kẻ thù hơn, nên cần vài người bạn.

Tô Thành Vũ có thể trở thành người giàu nhất Giang Hải, tức là năng lực kinh doanh của ông ta không tệ, nhưng bây giờ đang thiếu người nâng đỡ, nên năng lực đó không được phát huy.

Nếu tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý giúp Tô Thành Vũ, với năng lực của Tô Thành Vũ, chắc chăn không lâu sau, ở Yến Đô sẽ có thêm một nhà họ Tô ngang với tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô lúc trước.

Bây giờ giúp Tô Thành Vũ, đến khi nhà họ Tô lớn mạnh, Dương Thanh sẽ trở thành ân nhân trong lòng người nhà họ Tô, như thế thì họ mới có thể hết lòng hỗ trợ anh.

Lạc Bân mỉm cười, nhìn Tô Thành Vũ: “Hôm nào tôi hẹn chủ tịch Tô đi đánh golf nhé”.

Tô Thành Vũ thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, lập tức kích động nói: “Vâng, tôi chờ sếp Lạc!”

Đúng lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ nghiêm nghị bước tới, nói với Tô Thành Vũ: “Chủ tịch Tô, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã tới, có khoảng hơn trăm chiếc xe ạ”.

Nghe thấy thư ký nói thế, trên mặt Tô Thành Vũ tràn ngập vẻ lo lắng.

Trước kia khi ở Giang Hải, tuy ông ta là người giàu nhất, nhưng đây là Yến Đô, phải đối mặt với ba tài phiệt lớn nước Dương, sao ông ta không căng thẳng cho được chứ?

Trong lúc ông ta đang vô cùng căng thảng, Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm, tuy họ hùng hổ nhưng nơi này là Chiêu Châu, họ vẫn phải kiêng dè”.

Một câu tùy ý của Dương Thanh đã khiến Tô Thành Vũ cảm thấy bớt áp lực hơn hẳn.

Anh nói rồi cầm bộ đồ nữ mà Lạc Bân mang tới, vào phòng riêng số 17 rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lạc Bân không biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy? Chẳng phải ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến vào ba ngày sau ư? Sao bây giờ họ lại tới?”

Dương Thanh nói: “Tôi bảo họ tới đấy!”

Lạc Bân lập tức sững sờ.

Tô Thành Vũ thấp thỏm đứng cạnh, chờ người của tài phiệt nước Dương đến.

Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, hai mươi mấy người của tài phiệt nước Dương hùng hổ bước tới.

Dương Thanh ngồi trên ghế ở cửa ra vào, Lạc Bân và Tô Thành Vũ đứng bên trái bên phải anh.

“Mày đã đánh con tao à?”

Đúng lúc này, người của tài phiệt nước Dương dừng cách đám người Dương Thanh ba bốn mét, một người trung niên để ria căm tức nhìn Dương Thanh, hỏi.

Rõ ràng người trung niên trước mặt chính là bố Yoshida Taro.

Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương: “

Ông tên gì?”

Đối phương nói: “Yoshida Muyi!”
 
Chương 3381


Chương 3381

Dương Thanh nhìn về phía Lạc Bân bên cạnh, hỏi: “Ông đã bao giờ nghe nói đến cái tên này.

chưa thế?”

Lạc Bân lắc đầu: “Tôi biết hết những nhân vật quan trọng của tài phiệt Yoshida ở Yến Đô, nhưng chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ, chắc là người của chỉ thứ”.

Dương Thanh như có điều suy nghĩ, bỗng nhìn chăm chăm vào Yoshida Muyi: “Con ông định quấy rối bạn tôi, sau khi bị tôi chế ngự thì lại ăn nói xăng bậy, nên tôi đã đánh gấy một tay hắn, ông có ý kiến gì không?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khóe miệng của Lạc Bân và Tô Thành Vũ đều giật giật, rõ ràng Dương Thanh đã đánh gãy tay con trai đối phương, còn hỏi đối phương có ý kiến gì không nữa.

Yoshida Muyi thoáng sững sờ rồi lập tức thẹn quá hoá giận, hét lớn: “Khốn kiếp! Mày chán sống rồi!”

Dương Thanh nhíu mày, nhìn chăm chăm vào đối phương: “Chẳng lẽ khi gọi các người tới đón, con các người không bảo các người xin lỗi à?”

“Chết tiệt! Đánh gãy tay chân nó cho tôi!”

Yoshida Muyi hoàn toàn nổi giận, bảo hai vệ sĩ bên cạnh.

Sau mệnh lệnh của ông ta, hai vệ sĩ xông thẳng tới chỗ Dương Thanh, Tô Thành Vũ thoáng do dự rồi vội chắn trước Dương Thanh, quát lớn: “Các người định làm gì?”

Việc Tô Thành Vũ đứng ra vào lúc này khiến Dương Thanh hơi bất ngờ.

Yoshida Muyi híp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thành Vũ: “Ông là ai?”

Rõ ràng ông ta cũng sợ sẽ trêu vào nhân vật lớn mà mình không đắc tội nổi, về phân Dương Thanh, ông ta không hề coi anh ra gì, đương nhiên cũng vì ông ta không biết Dương Thanh.

Nếu ông ta biết thân phận của Dương Thanh, ông ta cũng không dám hống hách như thế.

Thấy đối phương hỏi mình là ai, Tô Thành Vũ càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn cố kiềm chế, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi là ông chủ khách sạn này…”

“Ra tay đi!”

Tô Thành Vũ chưa dứt lời, Yoshida Muyi đã ra lệnh, thì ra chỉ là ông chủ khách sạn, không là gì với ông ta hết.

Tô Thành Vũ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương lao đến chỗ ông ta.

Ông ta chỉ là người bình thường, nếu bị hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương này đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ phải năm viện mấy tháng mất.

Đúng lúc đòn tấn công của hai vệ sĩ sắp ập đến, Dương Thanh bỗng búng ngón tay.

“Phập!”

“Phập!”

Hai chiếc đũa vừa được anh cầm lập tức xuyên thủng cổ tay hai tên vệ sĩ của tài phiệt nước Dương như mũi tên.

Hai vệ sĩ vừa giơ nắm đấm lên, còn chưa đánh Tô Thành Vũ thì đã thấy cơn đau thấu tim lan khäp cánh tay từ cổ tay rồi.

“Ạ “ Ngay sau đó, hai tiếng hét thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, vang vọng khắp khách sạn Bắc Viên Hương.

Hai tên vệ sĩ vừa hùng hổ đều ôm cổ tay, đau đến mức không muốn sống.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom