Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3341


Chương 3341

Thực lực của lão ta đã giảm mạnh, có lẽ sau này hậu không thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh kỳ nữa.

Dương Thanh nhìn đám người đạo sĩ áo vải, lạnh lùng nói: “Muốn tiếp tục không?”

Đạo sĩ áo vải nhìn chăm chăm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem cậu còn bao nhiêu thực lực sau khi dùng sức mạnh nguyên tố Thủy đả thương nhiều người như thế đấy?”

Lão ta nói rồi xông tới chỗ Dương Thanh.

Dương Thanh hít sâu một hơi, năm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải đang lao tới chỗ mình.

Bây giờ anh đang như nỏ mạnh hết đà, phải gắng gượng băng sức mạnh ý chí, nếu không có đan dược khôi phục thể lực mà Phùng Tiểu Uyển để lại, có lẽ anh đã không chịu nổi rồi.

Nhưng anh tin đạo sĩ áo vải cũng đã suy yếu, bây giờ phải xem ai chết trước thôi.

“Dương Thanh, chết đi!”

Đạo sĩ áo vải đã lao đến, bỗng giơ tay phải lên, Kim Cương chưởng giáng vào đầu Dương Thanh.

Dương Thanh căn răng, năm chặt dao găm linh khí trong tay, vung về phía trước.

Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, bàn tay phải đang định giáng vào đầu anh của đạo sĩ áo vải bỗng năm lấy mũi dao găm linh khí.

Dương Thanh sợ hãi, lão ta định làm gì đây?

“Chết đi cho tôi!”

Đạo sĩ áo vải giận dữ quát, huých đầu gối vào người Dương Thanh.

Dương Thanh không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng chiêu này, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đầ u gối của đạo sĩ áo vải huých trúng bụng.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Dương Thanh chỉ cảm thấy nội tạng như lệch khỏi vị trí, cảm giác đau dữ dội truyền đến từ bụng.

Anh cố gắng lờ cơn đau đi, đạo sĩ áo vải lại huýc h đầu gối vào bụng anh.

Dương Thanh cũng nâng đầu gối lên.

“Bịchl”

Đầu gối của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

“Bịch bịch bịch!”

Tỉ nhau.

Tiếp đến, đầu gối hai người điên cuồng va vào Đạo sĩ áo vải năm chặt lấy mũi dao găm linh khí, D ương Thanh không thể thoát được.

Hai người chỉ có thể đánh với nhau bằng đầu gối.

Những người đang đứng xem đều sững sờ, hai người họ đang dùng mạng để đổi mạng ư?

Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng ập tới, Dương Thanh thấy sởn cả da gà.

Anh bồng dùng sức, rốt cuộc cũng rút được dao găm linh khí khỏi tay đạo sĩ áo vải, cùng lúc đó, anh đá vào ngực lão ta.

“Rầm!”
 
Chương 3342


Chương 3342

Đạo sĩ áo vải bị đạp bay mười mấy mét, nặng nề ng ã xuống đất, không đứng dậy được.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia đã đến, Dương Thanh bỗng quay người lại, vung dao găm linh khí lên.

Nhưng đúng lúc vung dao găm linh khí lên, anh bị õng thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Vài Dương Thanh hô lên kinh hãi, vội giảm bớt sức lực, đồng thời cố găng đổi hướng của dao – găm linh khí.

Nếu anh không đổi hướng, có lẽ dao găm linh khí sẽ Nh giết Tần Y.

ưng đúng vào lúc anh đổi hướng của dao găm linh khí.

“Phập!”

Một con dao găm đâm vào người Dương Thanh Dương Thanh mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tân Y.

Dương Thanh sững sờ, cảm nhận cơn đau truyền bẩm: “

chẳng đến từ bụng, ngơ ngác nhìn Tân Y, lẩm Y à, anh là Dương Thanh – anh rể em, lẽ em quên anh rồi à?”

Sau khi nghe thấy tiếng gọi “Y” từ Dương Thanh, Tần Y đang đờ đẫn không khỏi run rẩy, cô ta lại nhìn về phía Dương Thanh, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng ập tới.

Nh ưng cô ta không sao nhớ nổi rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai.

Mặt cô ta nhanh chóng đầm đìa nước mắt.

Không hiểu sao, người đàn ông này mang lại cảm giác quen thuộc hết sức mãnh liệt, khiến cô †a muốn nhào vào vòng tay anh rồi khóc thật lớn.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao tôi lại thấy rất quen thuộc khi nhìn thấy anh chứ?”

Mặt Tần Y đây nước mắt, cô ta nhìn chăm chăm vào người đàn ông lạ mà quen ngay trước mặt, nghẹn ngào hỏi.

Rốt cuộc Dương Thanh cũng xác định, không hiểu sao Tân Y lại hoàn toàn quên mất anh, nên mới ra tay với anh như thế.

Dương Thanh nói: “Giải quyết mấy kẻ không liên quan xung quanh rồi chúng ta nói rõ hơn, được không?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tân Y buông lỏng dao găm, nhìn cao thủ xung quanh, nét mặt cũng trở nên lạnh lẽo, bỗng xông tới chỗ họ.

Một phút sau, trừ Dương Thanh và đạo sĩ áo vải đã bị Dương Thanh đánh trọng thương, những người khác đều bị Tân Y giế.t ch.ết.

Nhân lúc Tần Y ra tay, Dương Thanh vội uống thêm một viên thuốc nữa, đó là đan dược chữa thương Hồi mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh.

nãy, Tân Y dùng dao găm đâm vào bụng anh, tuy có vẻ vết thương rất nặng, nhưng trên thực tế, , khi Tân Y đâm dao găm tới, Dương Thanh đã cố gắng tránh cho dao đâm trúng nội tạng, dao găm chỉ đâm rách bụng anh.

Vết thương ấy chỉ có thể coi là vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, có đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại, vết thương ấy không tính là lớn với anh, khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, vết thương do lão ta gây ra mới là nghiêm trọng nhất.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết anh là ai rồi chứ?”
 
Chương 3343


Chương 3343

Tần Y bước tới, nét mặt lại trở nên lạnh lẽo, cô †a nhìn chằm chăm vào Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn về phía đạo sĩ áo vải đã bị anh đánh trọng thương, đang nằm trên đất không dậy nổi ở cách đó không xa.

Tân Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông ta là người của Thánh Cung, tôi sẽ không giết ông ta!”

Dương Thanh thầm thở dài, rõ ràng Tân Y đã quên tất cả, cho dù anh muốn giết đạo sĩ áo vải, có lẽ Tân Y cũng sẽ không đồng ý, còn ra tay với anh.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh từ bỏ cơ hội ra tay với đạo sĩ áo vải, nhìn về phía Tần Y: “Anh là anh rể em – Dương Thanh! Y, em không biết anh à?”

“Anh rể?”

Tân Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi sống ở Thánh Cung từ nhỏ, không hề có chị, sao lại có anh rể chứ? Rốt cuộc anh là ai? Nếu không nói rõ, †ôi sẽ giết anh ngay bây giời”

Cô ta nói rồi lại giơ dao găm trong tay lên.

Nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được, Tân Y cũng không định giết mình.

Nhưng điều khiến Dương Thanh vô cùng ngờ vực chính là, rốt cuộc Tân Y bị sao thế? Sao lại nói mình đã sống ở Thánh Cung từ nhở?

Nếu không có nối ruồi duyên ở khóe miệng Tân Y, thậm chí Dương Thanh còn nghỉ ngờ liệu có phải mình đã nhận nhầm người không nữa.

Nhưng rõ ràng không phải thế, anh đã quen biết Tân Y lâu, biết rõ từng nốt ruồi trên mặt cô ta.

Anh khẳng định cô gái trước mặt chính là Tân Ní “Y à, anh nói thật, anh đúng là anh rể em, chị em là Tân Thanh Tâm, bố em là Tân Đại Dũng, em còn có một cháu gái đáng yêu tên Tiêu Tiêu”.

Dương Thanh nghiêm túc nói rồi hỏi: “Em cũng quên cả những người này rồi à?”

“Đúng rồi, lúc trước em còn nói, em không cần anh làm anh rể, mà muốn anh làm anh trai em, có thể ở bên em mãi, chẳng lẽ em đã quên hết những chuyện này rồi à?”

Tần Y càng nhíu chặt mày hơn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện những bóng dáng mờ nhạt, tuy không thấy rõ mặt họ, nhưng cô ta có cảm giác hết sức mãnh liệt rằng đó đều là người thân của cô ta.

Cô ta cố gắng muốn nhìn rõ mặt họ, nhưng không sao thấy rõ nổi.

Tân Y bỗng hét lớn, ôm đầu, trên mặt tràn ngập vẻ đau đớn, cơn đau dữ dội khiến người cô †a đâm đìa mồ hôi.

Dương Thanh lập tức biến sắc, vội hỏi: “Y à, em sao thế? Đừng làm anh sợi”

Cho dù anh gọi thế nào, Tần Y vẫn không có phản ứng gì, cứ ôm đầu rồi đau đớn gào thét.

Đúng lúc này, đạo sĩ áo vải cũng đã hồi phục mấy phần, lão ta đứng dậy, nhìn về phía Tân Y đang đau đớn ôm đầu, bỗng cười lạnh, nói: “Cô chính là thánh nữ của Thánh Cung, chủ Thánh Cung tương lai, đừng nghe cậu ta nói bậy”.

“Chỉ cần cô giết cậu ta, cơn đau này sẽ biến mất, thánh nữ, mau giết cậu ta đi!”

Nghe thấy đạo sĩ áo vải nói thế, Dương Thanh nhíu mày, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt, †ên khốn này đúng là quá ghê tởm.

Tuy anh cũng không muốn Tần Y chịu đau, nhưng anh biết đạo sĩ áo vải cố tình nói thế để Tân Y từ bỏ việc nhớ lại, chỉ như thế thì Tân Y mới bị Thánh Cung điều khiển tiếp.

Tuy Dương Thanh không biết Tân Y đã gặp chuyện gì, nhưng anh có thể khẳng định, chắc chắn Tân Y đã bị Thánh Cung kiểm soát, Thánh Cung đã làm gì Tân Y nên Tân Y mới quên hết mọi chuyện, đồng thời có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
 
Chương 3344


Chương 3344

Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu nổi, sao Thánh Cung có thể khiến Tân Y nghĩ rằng cô ta đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ chứ?

Tuy anh thấy khó hiểu nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đấy, Dương Thanh vội nói: “Y à, em đừng nghe ông ta, ông ta lo em nhớ lại nên cố tình nói thế đấy”.

“Chắc chăn Thánh Cung đã làm gì em nên em mới quên hết, bằng không, sao em lại đau đớn như thế khi định nhớ lại?”

“Y à, chỉ cần em cố chịu, chắc chắn sẽ khôi phục ký ức!”

Dương Thanh nói lớn.

Đạo sĩ áo vải cười lạnh, khinh thường nói: “Không biết tự lượng sức mình! Nếu Thánh Cung đã có cách để khiến cô ta quên hết mọi thứ, cậu nghĩ cho dù bây giờ cô ta nhớ lại thì sao?”

“Thánh Cung có thể cho cô ta tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả, bao gồm cả tính mạng của cô tai”

Dương Thanh tức giận nói: “Ông chán sống rồi”

Đạo sĩ áo vải lạnh lùng nói: “Chỉ với cậu bây giờ, có thể giết nổi tôi chắc?”

Dương Thanh lập tức im lặng, sau khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, cả hai đều bị thương nặng, cho dù giao chiến tiếp thì cũng không ai giết được ai, chỉ có thể chết chung mà thôi.

Lúc này, Tân Y vẫn đang phải chịu đau đớn, Dương Thanh hết sức lo lắng, siết chặt năm tay, thầm thề, chắc chăn phải trả lại gấp trăm nghìn lần những gì mà Tần Y phải chịu cho Thánh Cung.

Dương Thanh thầm cầu nguyện: “Y, em phải cố chịu nhé!”

Từng giây từng phút trôi đi, Tân Y vẫn đang đau đớn, còn đạo sĩ áo vải thì đứng cạnh, liên tục thuyết phục Tân Y đừng nghĩ linh tỉnh nữa, cơn đau sẽ biến mất ngay.

Khoảng mười phút sau, Tân Y mới đỡ hơn, cô †a năm dưới đất, thở hổn hển, mặt trắng bệch, người đầm đìa mồ hôi.

“Y, em sao rồi?”

Dương Thanh vội lo lắng đến gần, lấy một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại ra, định đút cho Tân Y.

Nhưng đúng lúc anh định đút viên thuốc vào.

miệng Tân Y, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, Tân Y cầm dao găm, thẳng thừng đâm vào cổ Dương Thanh.

Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại.

“Phập!”

Nhưng anh vẫn rụt tay về chậm, bị Tân Y đâm trúng, để lại một vết máu, may mà vết thương không sâu, Dương Thanh né nhanh nên dao găm chỉ rạch được một đường.

Dương Thanh lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tân Y với vẻ mặt phức tạp: “Y à! Em quên anh thật rồi ư?”

Tân Y thờ ơ nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi là thánh nữ Thánh Cung, sống ở Thánh Cung từ nhỏ, anh đừng nói xăng nói bậy nữa!”

Nghe thấy Tần Y nói thế, cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Tần Y vẫn không thể nhớ lại ư?

Đạo sĩ áo vải phá lên cười: “Thánh nữ nói không sai, cô đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ, tên này vô cùng xảo quyệt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn vì mạng sống, cậu ta cố tình nói thế để khiến cô đau đớn thôi”.

“Thánh nữ, tôi và cô bắt tay với nhau để giết Dương Thanh đi, nhiệm vụ lần này cũng xem như hoàn thành”.
 
Chương 3345


Chương 3345

Tân Y nhíu mày, lạnh lùng nhìn đạo sĩ áo vải rồi im lặng quay người rời đi.

Đạo sĩ áo vải thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chắc chắn hồi nấy Tân Y đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ vô cùng suy yếu nên mới chọn rời đi.

Nghĩ tới đây, đạo sĩ áo vải lạnh lùng nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: “Chỉ cần cậu chưa chết, Thánh Cung sẽ không ngừng đuổi giết cậu, tạm biệt!”

Đạo sĩ áo vải nói rồi cũng quay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt Dương Thanh.

Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.

Trước đó khi đánh với đạo sĩ áo vải, anh đã tiêu hao quá nhiều, bụng bị Tân Y đâm trúng, tuy vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bụng cũng bị rách.

Dương Thanh cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, lẩm bẩm: “Xem ra phải tĩnh dưỡng mấy ngày rồi mới đi được”.

Anh cũng không về Mục phủ, mà tìm một khách sạn ở sân bay quốc tế Thiện Thành.

Sau khi đưa Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đến Yến Đô, cao thủ do kiếm khách Ảnh Tử sắp xếp mới rời đi.

Phùng Tiểu Uyển gọi điện cho Dương Thanh trước tiên, Dương Thanh nói: “Anh bị lỡ chuyến bay cuối ngày hôm nay, mai anh sẽ về!”

Sau khi nghỉ một mình ở khách sạn một ngày, vết thương của anh đã hồi phục hơn nửa, kim sang dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có tác dụng chữa lành vết thương rất tốt.

Việc tu luyện Chiến Thần Quyết cũng có tác dụng hồi phục vết thương rất mạnh, chỉ sau một tối, vết thương ngoài da của Dương Thanh đã gần như khỏi hẳn.

Trưa hôm sau, Dương Thanh lên chuyến bay về Yến Đô.

Dương Thanh ngủ một giấc, khi anh dậy, loa trên máy bay đang thông báo máy bay sắp hạ cánh.

Lại đặt chân lên mảnh đất Yến Đô, Dương Thanh bỗng cảm thấy không khí cũng ngọt ngào.

Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh đến dinh thự Vân Phong trước tiên.

“Anh Thanh!”

Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội ra đón.

Mắt hai cô gái đều sưng đỏ, còn có quầng thâm rất rõ, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon.

Thấy ánh mắt lo lắng của hai cô gái, Dương Thanh hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hôm qua, khi anh bảo họ rằng hôm nay mới về, họ đã nhận ra có lẽ Dương Thanh đã bị thương.

Dương Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của hai cô gái, mỉm cười: “Cứ yên tâm, anh không sao”.

Phùng Tiểu Uyển không nói gì, bước đến trước mặt Dương Thanh, đặt năm ngón tay lên cổ tay Dương Thanh. Cô ta nhanh chóng nhíu mày, lập tức kéo áo anh lên, trông thấy một lớp băng gạc xấu xí trên bụng Dương Thanh.

Máu tươi đã nhuộm đỏ vải trắng, Dương Thanh lập tức ngượng ngùng, anh vừa mới nói mình không sao, kết quả chưa gì đã bị Phùng Tiểu Uyển vạch trần rồi.

Trong phòng không chỉ có Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, còn có Ngải Lâm, Phùng Giai Di và hai anh em Tống Tả, Tống Hữu.

Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng băng bó lại vết thương cho Dương Thanh, Dương Thanh nhìn những người trong phòng, cười nói: “Cứ yên tâm, tôi không sao”.

Anh nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Bây giờ Mã Siêu thế nào rồi?”
 
Chương 3346


Chương 3346

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói với vẻ tự trách: “Anh Thanh, rất xin lỗi, em đã cố gắng hết sức, nhưng không thể giúp anh Mã Siêu tỉnh lại”.

Ngải Lâm cũng có vẻ bi thương, còn đang bế bé Tĩnh An – con của cô ấy và Mã Siêu.

Dương Thanh tới phòng bệnh của Mã Siêu, nhìn Mã Siêu vân hôn mê, nét mặt hết sức nghiêm nghị.

Đã mấy tháng kể từ khi Mã Siêu chìm vào hôn mê ở Hoàng tộc họ Phùng, nhưng anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Phùng Tiểu Uyển cũng bó tay, chẳng lẽ… Mã Siêu sẽ hôn mê mãi à?

L Lúc này, Mã Siêu đang năm im trên giường bệnh, nét mặt rất bình thản, nếu không có nhịp tim và hơi thở, trông anh ta chẳng khác gì cái xác.

“Anh Thanh, Dạ Hoa Châu!”

Đúng lúc này, Hoài Lam chợt nói: “Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn, không chừng sẽ có hiệu quả với anh ấy”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ ra, lúc trước khi ở Hoài Thành, chính Hoài Lam đã bày mưu để lấy được một viên Dạ Hoa Châu từ đồ đệ của cốc chủ Dược Vương Cốc, khi ấy Hoài Lam cũng nói Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn.

Mã Siêu cứ hôn mê mãi, có lẽ là vì Thị Huyết Châu trong người đang lấn át linh hồn của anh ta, nên anh ta không thể tỉnh lại.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh vội lấy Dạ Hoa Châu ra, nhìn về phía Hoài Lam: “Dùng hạt châu này kiểu gì?”

Hoài Lam nói: “Tôi nhớ Từ Hoa luôn cầm theo hạt châu này, anh Thanh cứ thử đặt nó lên chỗ trái tim anh ấy xem sao”.

Dương Thanh vội đặt Dạ Hoa Châu lên vị trí trái tim Mã Siêu, Ngải Lâm nhìn chăm chằm vào Mã Siêu với vẻ mong chờ và đôi mắt đỏ hoe, chỉ sợ bỏ qua dấu hiệu cho thấy Mã Siêu tỉnh lại.

Nhưng khoảng mười phút sau, Mã Siêu vẫn không có phản ứng gì.

Hoài Lam an ủi: “Chắc do thời gian quá ngắn nên chưa có phản ứng”.

Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, chắc chắn Mã Siêu sẽ tỉnh lại”.

“Cử động! Anh ấy cử động rồi kìa!”

Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng thốt lên: “Tôi vừa thấy anh ấy cử động!”

Tiếng thốt của Hoài Lam lập tức khiến mọi người chú ý.

Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, thấy ngón tay Mã Siêu đang cử động, ai cũng có vẻ kích động.

Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị mau gọi anh Siêu, để anh ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc đi”.

Lúc này Ngải Lâm mới hoàn hồn, rảo bước đến trước giường bệnh Mã Siêu, năm chặt tay Mã Siêu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mã Siêu, là em – Ngải Lâm đây, anh nghe thấy giọng em đúng không? Anh mau tỉnh lại đi, bé Tĩnh An – con chúng ta đã chào đời rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ được chín tháng, em xin anh mau tỉnh lại được không?”

“Đúng rồi, Tĩnh An biết gọi bố rồi đấy”.

Cô ấy nói rồi vội đón lấy bé Tĩnh An từ tay Phùng Tiểu Uyển, bước đến trước giường bệnh của Mã Siêu, nói với bé Tĩnh An: “Tĩnh An, đây là bố con, con mau gọi bố đi nào”.

Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn bố đang năm trên giường bệnh, trong khoảng thời gian này, Ngải Lâm luôn để bé Tĩnh An ở bên Mã Siêu với mình, ngày nào cũng dạy thăng bé gọi bố.
 
Chương 3347


Chương 3347

Tuy Bé Tĩnh An mới được chín tháng nhưng đã biết gọi bố, thăng bé nhìn Mã Siêu một lúc lâu rồi bập bẹ gọi: “Bố! Bố! BốI”

Lúc này, Mã Siêu trên giường bệnh bỗng cử động ngón tay, ở khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống.

Phùng Tiểu Uyển đang theo dõi các dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu lập tức mừng rỡ, vội nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, chị Lâm, hai người mau nói chuyện với anh ấy, anh Siêu sắp tỉnh lại rồi”.

Ngải Lâm cũng mừng phát khóc, để bé Tĩnh An ngồi cạnh Mã Siêu, đặt tay bé Tính An vào tay Mã Siêu, còn tay cô ấy thì năm lấy tay bé Tĩnh An, tay ba người để cùng một chỗ.

Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Mã Siêu, anh thấy gì không? Tay bé Tĩnh An đang nằm trong tay anh đấy, thăng bé là con anh, anh đã hôn mê nửa năm rồi, bé Tĩnh An sắp tròn một tuổi, chắc chắn anh không muốn bỏ lỡ sinh nhật đầu tiên của bé Tĩnh An đúng không? Anh mau tỉnh lại, được không thế?”

“BốI Bố ơi!”

Hình như bé Tĩnh An cũng cảm nhận được hơi thở của bố, liên tục gọi “bố”.

Mấy cô gái trong phòng lặng lẽ rơi lệ.

Khi bé Tính An mới được ba tháng, Mã Siêu đã chìm vào hôn mê, bây giờ sáu tháng rồi, Mã Siêu vấn chưa tỉnh lại.

Dương Thanh kích động nhìn Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh, cũng thấy rất khó chịu.

Phùng Tiểu Uyển vẫn đang không ngừng trị liệu cho Mã Siêu, định giúp Mã Siêu tỉnh lại nhân cơ hội này.

Nhưng khoảng một tiếng sau, bé Tĩnh An đã ngủ thiếp đi mà Mã Siêu vẫn không thể mở mắt, một ngón tay có thể cử động lại để im, như đã quay về trạng thái lúc trước.

Phùng Tiểu Uyển giải thích: “Mọi người yên †âm, anh Siêu đã có phản ứng, nhưng do hôn mê lâu quá, tố chất cơ thể quá kém nên phải một thời gian nữa, anh ấy mới hoàn toàn tỉnh lại”.

“Bây giờ các dấu hiệu sinh tôn của anh ấy đã về mức bình thường, chắc không lâu nữa sẽ hồi phục thôi”.

Ngải Lâm cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, máy móc kiểm tra dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu là do cô ấy tự tay xếp đặt, đương nhiên cô ấy cũng biết Phùng Tiểu Uyển không lừa mọi người, mà đúng thế thật.

Nửa năm trước, các dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu đều dưới mức bình thường, nhưng hôm nay thì đã về mức bình thường rồi.

Hơn nữa, Dương Thanh vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người Mã Siêu mà anh ta đã phản ứng mạnh như thế, nếu tiếp tục thế này, chắc chắn Mã Siêu có thể tỉnh lại.

“Được rồi, mọi người giải tán đi!”

Dương Thanh nhìn quanh, nói.

Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn Ngải Lâm và bé Tĩnh An, những người khác đều rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng khách của biệt thự, Dương Thanh ngồi xuống sofa, những người khác ngồi bên cạnh.

©ó Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, Phùng Giai Di và anh em nhà họ Tống.

Dương Thanh chợt hỏi: “Tiểu Uyển, em áng chừng bao lâu nữa Mã Siêu sẽ tỉnh lại?”

Phùng Tiểu Uyển thoáng im lặng rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ tác dụng của Dạ Hoa Châu, không thể nói chính xác khi nào anh Siêu sẽ tỉnh lại, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh trong mấy ngày tới”.
 
Chương 3348


Chương 3348

Dương Thanh gật đầu, Mã Siêu đã hôn mê nửa năm mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hôm nay vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người anh ta, các dấu hiệu sinh tồn của anh ta đã khôi phục đến mức bình thường, chắc chẳng mấy nữa sẽ tỉnh lại.

Rốt cuộc anh cũng bớt lo.

Dương Thanh lại nhìn về phía Tống Tả và Tống Hữu bên cạnh, hỏi: “Vết thương của tiền bối Tả và tiền bối Hữu sao rồi?”

Phùng Tiểu Uyển lập tức áy náy nhìn hai người, rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Vết thương của hai ông rất nặng, có lẽ không thể quay về trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn, theo tình hình bây giờ, họ cần ít nhất nửa năm để khôi phục trạng thái đỉnh cao”.

“Ông Tả, ông Hữu, cháu xin lỗi, cháu không thể giúp hai ông quay về trạng thái ban đầu ngay”.

Thấy thế, Tống Tả và Tống Hữu vội nói: “Cháu nói quá rồi, nếu không có cháu, có lẽ nửa đời còn lại của hai ông đã hỏng hản, cháu có thể chữa khỏi cho hai ông, còn giúp hai ông quay về trạng thái đỉnh cao trong nửa năm nữa, hai ông đã cảm kích lắm rồi”.

Dương Thanh lấy một cái bình sứ trắng ra, đưa cho Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là đan dược mà anh đạt được ở phủ Hoài Thành lúc trước, có thể tăng cảnh giới của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lên mà không hề có tác dụng phụ, em xem thử xem, nếu không có vấn đề gì thì để hai vị tiền bối dùng!”

Tống Tả và Tống Hữu bị thương nặng, còn bị mất tu vi vì đã chạy tới Hoài Thành hái thuốc để chữa trị cho Mã Siêu, sau đó bị người của Dược Vương Cốc đuổi giết.

Đương nhiên Dương Thanh sẽ không đối xử tệ bạc với họ.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, hai anh em nhà họ Tống giật mình, Tống Tả vội nói: “Cậu Thanh, đan dược này quá quý giá, nếu cho chúng †ôi uống thì đúng là lãng phí, cậu cứ giữ lại dùng đi, chúng tôi không vội”.

Dương Thanh nói: “Tiền bối không cần nói nhiều nữa, hai người đi tìm thuốc cho anh em của tôi nên mới bị người của Dược Vương Cốc hủy tu vi, chỉ là hai viên thuốc thôi mà”.

Nghe thấy thế, anh em nhà họ Tống đều có vẻ cảm động, không nói thêm gì nữa.

Phùng Tiểu Uyển vội lấy đan dược ra, bỗng kích động nói: “Đây là Phá Kính Đan! Sau khi uống nó, cao thủ dưới Siêu Phàm Ngũ Cảnh có thể tăng một cảnh giới, cho dù đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nếu tích lũy đủ thì cũng có thể đột phá một cảnh giới sau khi uống viên thuốc này”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, anh em nhà họ Tống càng thêm kinh hãi.

Họ biết trên đời có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng không ngờ trong một viên thuốc lại chứa đựng năng lượng lớn đến thế.

Dương Thanh nói: “Tiền bối Tả tiền bối Hữu, hai người uống luôn đi!”

Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu có thể giúp cảnh giới của hai anh em họ tăng lên thì cũng có tác dụng lớn với anh.

Sau khi Mã Siêu tỉnh lại, anh còn phải đi tìm Tân Thanh Tâm, bây giờ Tân Y đã trở thành người của Thánh Cung, còn đám người Tân Thanh Tâm thì sao? Họ đang ở nơi nào? Có khỏe không thế?

Sau khi Tống Tả và Tống Hữu uống Phá Kính Đan, khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bùng nổ từ người họ.

Trong mắt Dương Thanh xuất hiện vẻ kinh ngạc, anh biết một số đan dược có dược hiệu rất mạnh, nhưng không ngờ hiệu quả của Phá Kính Đan lại mãnh liệt đến thế.

Vừa uống Phá Kính Đan, cảnh giới của hai người đã lần lượt đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
 
Chương 3349


Chương 3349

Ban đầu, Tống Tả đang ở cảnh giới Siêu Phàm Tứ Cảnh, còn Tống Hữu thì ở cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, sau khi uống Phá Kính Đan xong, không ngờ hai người lại cùng đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Tuy họ chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng Dương Thanh biết họ có thần giao cách cảm, nếu hai người hợp sức thì có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có.

Với thực lực của hai anh em Tả – Hữu bây giờ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã là đối thủ của họ.

Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, họ không sao chứ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Nền tảng võ thuật của họ rất tốt, vốn đã sắp đột phá, trước đó tuy bị mất võ công, nhưng em đã chữa khỏi đan điền cho họ, sau khi đột phá lần này, vết thương của họ cũng khỏi theo”.

Dương Thanh gật nhẹ đầu, xem như đã hiểu.

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Anh hào phóng thật, hai viên Phá Kính Đan có thể giúp cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột phá một cảnh giới nhỏ, nói cho là cho luôn”.

Dương Thanh mỉm cười, lấy một con dao găm tinh xảo ra, đưa cho Phùng Giai Di.

Khi thấy Dương Thanh đưa dao găm cho mình, trong mắt Phùng Giai Di tràn ngập vẻ ưa thích, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của cô ta lại khôi phục bình thường, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Anh có ý gì thế?”

Dương Thanh nói: “Tôi lấy được con dao găm này từ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cũng luôn mang nó theo, chắc chăn sẽ có gì đó không tâm thường, tôi tặng cô đấy”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Giai Di ửng hồng, cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Sao anh không nói anh đã giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia rồi cướp từ trên người đối phương?”

Dương Thanh thoáng sửng sốt rồi nghiêm nghị nói: “Đúng là tôi đã giết ông ta rồi lấy được _-‘ con dao găm này”.

“Nói phét!”

Phùng Giai Di lườm Dương Thanh, sau đó thẳng thừng nhận lấy dao găm từ tay anh, quay người rời đỉ.

Để mặc Dương Thanh hoang mang ở đó.

Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới phản ứng lại, Phùng Giai Di không tin bây giờ anh đã có thực lực giế.t chế.t cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Đúng là khi rời khỏi Yến Đô, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh, mới mấy tháng ngắn ngủi, anh bỗng nói thực lực của anh đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Phùng Giai Di †in mới lạ đấy.

Đừng nói là Phùng Giai Di, ngay cả Phùng Hoàng cũng không ngờ nhỉ?

Bây giờ, dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu đã về mức bình thường, chẳng những vết thương của anh em nhà họ Tống khỏi hẳn mà còn đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nữa.

Xem như đã giải quyết xong chuyện bên này, sau khi Mã Siêu tỉnh lại, Dương Thanh có thể yên †âm rời đi.

Nhưng bây giờ anh vấn phải đi làm một số chuyện.

Nửa tiếng sau, Dương Thanh tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.

Dương Thanh đứng trước tòa nhà cao tầng, hết sức cảm khái.

Tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại cho anh trên cõi đời này, anh phải biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu.
 
Chương 3350


Chương 3350

“Ê, mau tránh rai”

Dương Thanh đang định bước vào, một tiếng quát lớn bỗng vang lên sau lưng anh.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một người trung niên tông mạnh vào anh.

Nhưng anh không hề nhúc nhích, còn người trung niên đâm phải anh thì bị văng ra xa.

“Đồ ngu, cậu muốn chết à!”

Sau khi bò dậy, người trung niên hết sức tức giận, căm tức nhìn Dương Thanh, quát: “Xin lỗi tôi ngay!”

Nghe thấy người trung niên nói thế, Dương Thanh nhíu mày.

Khó trách trên người đối phương có hơi thở khiến anh vô cùng chán ghét, thì ra là người nước Dương.

Lúc này, một người thanh niên đi theo người trung niên căm tức nhìn Dương Thanh: “Tên kia, đây chính là ông Dazuo – chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên, ông ấy đến từ nước Dương cao quý, loại người đê tiện đến từ Chiêu Châu như cậu không đắc tội nổi đâu, cậu mau xin lỗi ông ấy ngay, bằng không đời này, cậu đừng hòng tìm được công việc phù hợp ở Yến Đô nhé”.

Dương Thanh lập tức nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Anh nói ông ta là chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên ư?

Nếu anh không nhớ nhầm, trước khi rời khỏi Yến Đô, anh đã lấy được tập đoàn Thuận Thiên.

Tập đoàn Thuận Thiên do gia tộc Yoshida – một trong ba tập đoàn lớn ở nước Dương trả giá lớn để thành lập, kết quả tập đoàn Thuận Thiên lại cứ nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, trong cơn nóng giận, Dương Thanh đã biến tập đoàn Thuận Thiên thành doanh nghiệp dưới tên mình.

Nhưng người thanh niên bên cạnh Dazuo lại nói, bây giờ Dazuo là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, có thể tưởng tượng được Dương Thanh tức giận đến mức nào.

“Không sai, ông Dazuo chính là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, đúng rồi, ông ấy còn có : thân phận khác, đó là dòng chính của gia tộc Yoshida, một trong ba tập đoàn lớn của nước Dương, tên thật là Yoshida Dazuo”.

Người thanh niên khinh thường nhìn chăm chăm vào Dương Thanh: “Hôm nay là ngày cuối cùng mà ông Dazuo cho tập đoàn Nhạn Thanh, nếu họ vấn không đồng ý để tập đoàn Thuận Thiên thu mua, ông Dazuo sẽ ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Một khi ông Dazuo ra tay, tập đoàn Nhạn Thanh chỉ có nước phá sản”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt.

Yoshida Dazuo ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tên nhãi kia, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, chỉ cân cậu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ cho cậu cơ hội”.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, lập tức quay người bước vào tập đoàn Nhạn Thanh.

Đến giờ anh vẫn chưa rõ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng từ lời nói của tên chó săn bên cạnh Yoshida Dazuo, anh đã biết được rất nhiều.

Bây giờ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh rất nguy cấp, tập đoàn Thuận Thiên định thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng Lạc Bân không đồng ý, vẫn đang đấu tranh, hôm nay chính là ngày cuối cùng mà tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh.

“Khốn kiếp! Cậu ta dám khinh thường tôi, đánh ngã cậu ta cho tôi, bắt cậu ta quỳ trước mặt tôi xin lỗi!”

Yoshida Dazuo thấy thế, lập tức giận dữ quát.

Nghe thấy thế, tên chó săn bên cạnh ông ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
 
Chương 3351


Chương 3351

“Thăng nhãi, ăn đấm đi này!”

Sau khi xông tới, tên chó săn đó đấm về phía Dương Thanh.

“Rầm!”

Nhưng hắn ta còn chưa động vào người Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đá trúng bụng, hắn ta lập tức ngã xuống từ bậc thềm, liên tục la hét.

Yoshida Dazuo sững sờ, tên chó săn đó là cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về, kết quả lại bị Dương Thanh đá bay ư?

Lúc này, Dương Thanh bỗng ngừng bước, quay người nhìn về phía Yoshida Dazuo, lạnh lùng nói: “Tôi cho các người một ngày, trả tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh, sau đó người của ba tài phiệt lớn thuộc nước Dương cút hết khỏi Chiêu Châu, bằng không tự chịu hậu quảt”

Trước ánh mắt có vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, Yoshida Dazuo đang định nói mấy câu tàn nhãn không khỏi rùng mình, không nói nốt nữa.

Ông ta như cảm nhận được, ánh mắt bình tĩnh của Dương Thanh đang che giấu cơn giận thế nào, ngay cả cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về cũng bị người thanh niên trước mặt đá bay, ông ta làm gì được chứ?

Đúng lúc này, một người trung niên kích động chạy ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.

“Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Sau khi bước đến trước mặt Dương Thanh, Lạc Bân mừng phát khóc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động, ông ta đã chờ ngày này khoảng nửa năm rồi.

Đương nhiên Yoshida Dazuo cũng biết thân phận của Lạc Bân, nghe thấy Lạc Bân gọi Dương Thanh là chủ tịch, ông ta hiểu ngay, nét mặt hết sức đờ đân.

Người đàn ông đó về rồi à?

Ở Yến Đô có rất nhiều lời đồn về Dương Thanh, Yoshida Dazuo nghĩ tới những thông tin liên quan tới Dương Thanh, lại nghĩ đến việc mình còn sống, bỗng cảm thấy quá may mãn, bằng không, sao ông ta có thể sống sót trong tay người đàn ông mạnh mẽ này được?

Ông ta vội quay người bỏ chạy, thậm chí mặc kệ cả cao thủ mà ông ta đã trả giá cao để mời về.

Dương Thanh nhìn Lạc Bân đang kích động, cảm thấy rất áy náy, anh đã dây vào rất nhiều phiền phức, lại ném tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân xử lý, nếu không có Lạc Bân, có lẽ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiêu tùng từ lâu rồi.

Dương Thanh nhìn Lạc Bân một lúc lâu, chợt nói: “Ông vất vả rồi!”

Mấy chữ đơn giản này khiến người đàn ông trung niên đã gần năm mươi tuổi như Lạc Bân bỗng cảm thấy mọi ấm ức mà mình phải chịu nửa năm qua đều biến mất, mắt ông ta đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên mặt, ông ta vội đưa tay lau.

“Chủ tịch, cậu mau vào đi!”

Lạc Bân vội dẫn Dương Thanh vào tòa nhà của tập đoàn Nhạn Thanh.

Ở tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng Lạc Bân.

Dương Thanh ngồi trên ghế sofa, Lạc Bân ngồi cạnh, kể hết những chuyện có liên quan đến tập đoàn Nhạn Thanh trong nửa năm qua.

Sau khi ông ta nói xong thì đã một tiếng sau, mà ông ta mới nói qua thôi đấy.

Cho dù ông ta chỉ nói đại khái, Dương Thanh cũng biết trong nửa năm qua, Lạc Bân đã nỗ lực đến mức nào, phải chịu áp lực lớn bao nhiêu, nếu không có cao thủ mà Dương Thanh sắp xếp trước khi đi âm thầm bảo vệ, có lẽ Lạc Bân đã bị ám sát từ lâu rồi.
 
Chương 3352


Chương 3352

“Chủ tịch, rất xin lỗi, tôi không giữ được tập đoàn Thuận Thiên, bây giờ tập đoàn Thuận Thiên đã bị người của gia tộc Yoshida nước Dương lấy lại, không những thế, tập đoàn Nhạn Thanh cũng chịu thiệt hại nặng nề, doanh thu bị ảnh hưởng mạnh”.

Sau khi kể xong, Lạc Bân áy náy nói.

Dương Thanh giao cho ông ta một tập đoàn Nhạn Thanh hết sức mạnh mẽ, kết quả mới nửa năm, tập đoàn Nhạn Thanh đã bị thiệt hại nặng nề, ngay cả tập đoàn Thuận Thiên mà Dương Thanh giành được cũng bị gia tộc Yoshida lấy lại.

Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Đây không phải lỗi của ông, gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt lớn ở nước Dương, có tài lực hùng hậu, nếu họ muốn năm giữ thị trường Yến Đô thì không quá khó”.

“Ông kiên trì được đến giờ đã là tốt lắm rồi, nhưng ông cứ yên tâm, những chuyện sau này giao cho tôi, tôi cũng muốn xem xem dã tâm của gia tộc Yoshida lớn đến mức nào”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân biết những gì mà gia tộc Yoshida sắp đặt ở Yến Đô sắp kết thúc.

Ông ta đi theo Dương Thanh lâu như thế, vẫn chưa thấy ai chiếm được lợi ích từ anh, hơn nữa Dương Thanh còn rất ghét người nước Dương.

Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tiếp đến cậu định làm gì? Tôi có thể làm gì cho cậu? Cậu cứ dặn dò, tôi sẽ hết sức phối hợp!”

Dương Thanh hỏi: “Trừ gia tộc Yoshida, còn thế lực nào của nước Dương ở Yến Đô nữa?”

Lạc Bân vội gật đầu: “Người của ba tài phiệt lớn ở nước Dương đều có ở đây, trừ gia tộc Yoshida ra, còn có hai tài phiệt khác là Shendai và Aoki, ba tài phiệt lớn này đều đã trả giá lớn để thành lập doanh nghiệp dưới trướng họ tại Yến Đổi.

“Bây giờ, tập đoàn Thuận Thiên của tài phiệt Yoshida, tập đoàn Thần Phong của tài phiệt Shendai, tập đoàn Nhất Mộc của tài phiệt Aoki đã chiếm cứ gần nửa thị trường Yến Đô, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Yến Đô bị ba tài phiệt lớn của nước Dương thôn tính, hoặc bị dồn ép đến mức phá sản”.

“Bây giờ những doanh nghiệp địa phương vẫn – đang đấu tranh do tập đoàn Nhạn Thanh đứng đầu đã thành lập hội thương mại, chúng tôi phải đoàn kết thì mới trụ nổi”.

“Đợt trước, Yoshida Dazuo đã tìm tôi mấy lần, ban đầu ông ta khuyên chúng tôi giải thể hội thương mại đi, còn bây giờ, chẳng những ông ta muốn chúng tôi giải thể hội thương mại mà còn muốn tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý với kế hoạch thu mua của họ nữa”.

Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, anh lạnh lùng nói: “Họ to gan thật đấy, dám nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, nếu đã vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ tài phiệt Yoshidal”

Cùng lúc đó, Yoshida Dazuo đã về tới trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Ông ta vội bấm số điện thoại, sợ hãi nói: “Chủ tịch, Dương Thanh về rồi!”

Nghe thấy ông ta nói thế, đầu bên kia im lặng một lát, chợt nói: “Tôi sẽ cử một nhóm cao thủ của gia tộc Yoshida đến Yến Đô giúp ông, mọi thứ vẫn như cũ, phải mau chóng nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh!”

Nghe thấy đối phương định cử cao thủ của gia tộc Yoshida tới, Yoshida Dazuo hết sức mừng rỡ, vội nói: “Vâng, thưa chủ tịch!”

Tuy Dương Thanh lợi hại nhưng gia tộc Yoshida cũng có rất nhiều cao thủ, chắc chăn thực lực của cao thủ mà chủ tịch cử tới đây sẽ không yếu.

“Không được, người của tài phiệt Shendai và tài phiệt Aoki cũng ở Yến Đô, không thể để tài phiệt Yoshida chịu áp lực từ Dương Thanh một mình, họ cũng phải chịu”.

Yoshida Dazuo suy nghĩ rồi bấm số, đối phương nhanh chóng nghe máy, Yoshida Dazuo nói: “Shendai Yuichi, ông vẫn nhớ chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh chứ?”

 
 
Chương 3353


Chương 3353

Shendai Yuichi kinh ngạc hỏi: “Ông đang nói đến Dương Thanh – Vương của Yến Đô ư?”

Yoshida Dazuo vội nói: “Đúng thế, chính là Dương Thanh! Tôi vừa nhận được thông tin quan trọng, cậu ta đã quay về, tuyên bố sẽ đuổi ba tài phiệt lớn khỏi Yến Đô, còn nói người của ba tài phiệt lớn chúng ta chính là chó, cậu ta còn bảo sẽ biến chúng ta thành chó chết!”

“Khốn kiếp!”

Shendai Yuichi lập tức nổi giận: “Dám sỉ nhục ba tài phiệt lớn của nước Dương, cậu ta tưởng ba tài phiệt lớn chúng ta không có cao thủ nào đánh lại cậu ta à?”

Yoshida Dazuo nói: “Không giấu gì ông, gia tộc Yoshida chúng tôi đã cử cao thủ đỉnh cao đến Yến Đô, sau khi người của chúng tôi đến, tôi sẽ ra †ay với tập đoàn Nhạn Thanh, năm giữ được tập đoàn Nhạn Thanh, nhiệm vụ của tài phiệt Yoshida cũng xem như xong một nửa”.

Nghe thấy thế, Shendai Yuichi lập tức cuống lên, vội nói: “Bây giờ tôi sẽ liên lạc với gia tộc Shendai, bảo họ cử cao thủ tới ngay, đến lúc đó, chúng ta hợp sức đối phó Dương Thanh, phần thăng cũng lớn hơn một chút, sao nào?”

Yoshida Dazuo chỉ mong thế, ông ta cười ha hả: “Được, sau khi cao thủ của Shendai đến, chúng ta sẽ bàn saul”

Sau khi cúp máy, Yoshida Dazuo lại gọi cho người phụ trách của tài phiệt Aoki ở Yến Đô, nói những câu tương tự một lần.

Phía bên kia, sau khi giải quyết một số chuyện ở tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh rời khỏi công ty, quay về dinh thự Vân Phong.

“Mã Siêu sao rồi?”

Vừa quay về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lập tức hỏi Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, anh ấy đã có ý thức, nhưng hôn mê lâu quá nên tạm thời không thể tỉnh lại ngay, nhưng với tình trạng bây giờ của anh ấy, chưa đầy ba ngày nữa sẽ tỉnh”.

Cô ta mỉm cười, rõ ràng rất mừng rỡ.

Ngải Lâm vẫn luôn buồn bã cũng mỉm cười xán lạn, bế bé Tĩnh An đến bên Dương Thanh, nói: “Nếu Tiểu Uyển đã nói chỉ cần chưa đầy ba ngày nữa, chắc chăn anh ấy sẽ tỉnh lại trong ba ngày”.

Đây là tin tốt, Dương Thanh cũng rất mừng, anh mỉm cười duõi tay ra, nói với bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm: “Bé Tĩnh An, cho bác bế một cái nào!”

Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn người đàn ông có vẻ quen thuộc trước mặt, bỗng cười khanh khách.

Lâu lắm rồi Dương Thanh không gặp bé Tĩnh An, hôm nay anh vừa về đã phải đi giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, giờ mới có thời gian chơi với thăng bé.

Ngải Lâm cười nói: “Bé Tĩnh An, đây là bác Thanh, bác quý con lắm đấy, con để bác bế một cái được không?”

Trước đó khi gặp Dương Thanh, bé Tĩnh An mới được ba tháng, bây giờ lúc thấy Dương Thanh, cậu bé cũng có cảm giác thân thiết nhưng vân khá bỡ ngỡ.

Dương Thanh vừa định bế bé Tĩnh An, bé Tĩnh An bỗng òa khóc.

Dương Thanh vội rụt tay lại.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Dương Thanh lúng túng như thế, ai cũng mỉm cười, trong phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng con khóc, ngón tay.

của Mã Siêu đang năm trên giường bệnh bỗng giật giật, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cử động ngón tay, chứ không có dấu hiệu tỉnh lại.
 
Chương 3354


Chương 3354

Buổi tối, Dương Thanh nhận được điện thoại của Lạc Bân.

“Chủ tịch, người của tài phiệt Yoshida không hề rời khỏi Yến Đô, chẳng những thế, bây giờ người phụ trách của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu còn đang ăn cơm với nhau, chắc đang bàn cách đối phó chúng ta ạ”.

Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh nhíu mày, cười lạnh: “Người của tài phiệt nước Dương hống hách thật đấy, tưởng ở Chiêu Châu này không có ai ngăn được họ ư?”

Anh nói rồi dặn dò: “Nếu ba tài phiệt lớn đã muốn chơi, vậy chúng ta sẽ tiếp đón họ cho tử tế, để họ biết đây là Chiêu Châu chứ không phải nước Dương”.

Sau khi cúp máy, Tống Tả hỏi: “Cậu Thanh, cần anh em tôi ra tay không?”

Người ở dinh thự Vân Phong đều biết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, anh em nhà họ Tống cũng rất muốn làm gì đó cho Dương Thanh.

Dương Thanh lắc đầu: “Không vội, để xem họ giở trò gì đã, nếu chúng ta ra tay giết người của ba tài phiệt lớn nước Dương luôn, dư luận sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Chiêu Châu”.

“Nếu họ đã muốn chơi, chúng ta sẽ dùng những cách đàng hoàng để đuổi họ khỏi Chiêu Châu”.

Nhưng anh không ngờ, anh muốn chơi theo quy tắc, nhưng người của ba tài phiệt lớn nước Dương lại không định làm thế.

Lúc này, một chiếc máy bay hành khách từ nước Dương đến Chiêu Châu đang chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.

Yoshida Dazuo đích thân ra sân bay đón.

Shendai Yuichi và người phụ trách của tài phiệt Aoki cũng nhanh chóng đến sân bay, đón một nhóm người đi.

Hôm sau, trời vừa sáng, một tin tức được đăng lên trang nhất của các tạp chí lớn ở Chiêu Châu.

“Ba tài phiệt lớn nước Dương chính thức khiêu chiến cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu! Ba ngày sau, cao thủ của ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ giao chiến với cao thủ các thế lực Chiêu Châu ở Võ Thần Quán, Yến Đô!”

Tin tức này khiến cả Chiêu Châu rung chuyển.

Khi biết tin này, nét mặt Dương Thanh dần trở nên lạnh lẽo, ba tài phiệt lớn nước Dương dám khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu, họ tưởng Chiêu Châu không có ai thật à?

Tống Hữu tức giận nói: “Cậu Thanh, người của tài phiệt nước Dương đúng là hống hách, chỉ với ba tài phiệt lớn mà định khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu ư? Ai cho họ lá gan đó vậy?”

Tống Tả cũng nói: “Đúng là họ rất hống hách, nhưng chẳng phải họ là người của tài phiệt ư?

Sao tự dưng lại muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu chứ? Tôi thấy chuyện này không bình thường”.

Hoài Lam bước tới, mở miệng nói: “Ba tài phiệt lớn nước Dương cũng không đơn giản như bề ngoài, đăng sau ba tài phiệt lớn là thế gia võ thuật hàng đầu nước Dương”.

“Ba tài phiệt lớn tiến vào Chiêu Châu nửa năm trước, bắt đầu càn quét thị trường Chiêu Châu, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã năm giữ rất nhiều doanh nghiệp, nếu lúc này họ đột ngột đưa những doanh nghiệp này khỏi Chiêu Châu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ với nền kinh tế của Chiêu Châu”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh nhíu mày: “Nghiêm trọng tới mức đó à?”

Hoài Lam gật đầu: “Vô cùng nghiêm trọng!
 
Chương 3355


Chương 3355

Anh có thể hiểu thế này, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã tiến vào thị trường Chiêu Châu, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu đã hợp tác với họ, một khi họ đột ngột rút khỏi Chiêu Châu, vô số doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu sẽ phá sản, còn ba tài phiệt lớn thì sẽ chuyển số tiền kiếm được ở Chiêu Châu tới nước Dương”.

Sắc mặt Dương Thanh càng u ám hơn, anh lạnh lùng nói: “Chiêu Châu là nơi mà họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”

Hoài Lam nói tiếp: “Tự dưng họ muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc chăn là ý của thế gia võ thuật đứng sau họ rồi. Họ đang định hủy diệt nền kinh tế của Chiêu Châu, còn định thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu nữa!”

Ở Chiêu Châu có rất nhiều cao thủ, đương nhiên nước Dương cũng có, nếu đúng như Hoài Lam nói, chắc chăn lân này, thế gia võ thuật đẳng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ thực thụ đến đây.

“Chäc chắn đối phương sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh tới!”

Hoài Lam nói: “Với sự hiểu biết của tôi về giới võ thuật ở nước Dương, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn nước Dương có thực lực ngang với Hoàng tộc cổ xưa của Chiêu Châu, hay nói cách khác, có lẽ người mạnh nhất bên họ sẽ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong. Tài phiệt nước Dương đã dám trắng trợn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc hẳn họ sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đến”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, với thực lực của anh bây giờ, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì anh cũng không sợ.

Dương Thanh cười khẩy: “Chỉ với thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn mà cũng đòi thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu ư? Họ đang mơ à!”

Đúng lúc này, Lạc Bân gọi tới.

Lạc Bân nói: “Chủ tịch, Shendai Yuichi vừa liên lạc với tôi, nói là muốn gặp riêng cậu, cậu đồng ý không ạ?”

Dương Thanh nhíu mày: “Người của gia tộc Shendai muốn gặp tôi á?”

Dương Thanh hơi bất ngờ khi biết Shendai Yuichi muốn gặp mình, ba tài phiệt lớn nước Dương vừa tung tin khiêu chiến cao thủ của Chiêu Châu xong, trong thời điểm nhạy cảm này, Shendai Yuichi lại muốn gặp Dương Thanh.

Dương Thanh thoáng im lặng rồi hỏi: “Thời gian và địa điểm thế nào?”

Lạc Bân nói: “Mười hai giờ trưa, ở sảnh Như Ý của lầu Hòa Duyệt”.

Dương Thanh nói: “Được!”

Sau khi cúp máy, Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam, hỏi: “Cô nghĩ sao?”

Hoài Lam vốn là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, mưu trí hơn người, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô ta đã tìm hiểu rõ tình hình của ba tài phiệt lớn nước Dương.

Hoài Lam thoáng suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Người của tài phiệt Shendai muốn gặp riêng anh vào lúc này, chỉ có hai khả năng, một là họ định lôi kéo anh, muốn anh làm việc cho tài phiệt Shendai, sau đó hứa hẹn sẽ cho anh lợi ích rất lớn”.

Dương Thanh cười lạnh: “Họ đang mơ à! Khả năng thứ hai thì sao?”

Hoài Lam nói tiếp: “Đây là âm mưu nhắm vào anh, Shendai Yuichi định hẹn anh ăn cơm, sau đó sẽ quay video hai người ăn chung rồi công bố, chỉ cần họ thêm mắm dặm muối một chút, anh sẽ trở thành kẻ địch chung của cả Chiêu Châu, mọi người sẽ nghĩ anh thông đồng với gia tộc Shendai, chửi anh là Hán gian”.

“Trong trận chiến ba ngày sau, nếu anh thua, mọi người sẽ nghĩ anh cố tình thua, từ đó trở đi, anh sẽ phải chịu vết nhơ Hán gian mãi mãi”.
 
Chương 3356


Chương 3356

“Nếu anh thăng, vẫn sẽ có người nghĩ anh đã thông đồng với người của tài phiệt nước Dương, họ cố tình thua anh, anh là tay sai của họ”.

“Cho dù thăng hay thua, anh vẫn sẽ phải chịu tiếng xấu nặng nề, kể từ đó, không cần người của ba tài phiệt lớn nước Dương ra mặt, các doanh nghiệp ở Chiêu Châu cũng sẽ chống lại anh, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ phải đối mặt với nguy cơ khổng lồ, thậm chí phá sản”.

“Đương nhiên, chắc chắn đằng sau những doanh nghiệp này sẽ có người của tài phiệt nước Dương. Anh đừng bỏ qua sự căm hận của người Chiêu Châu với nước Dương”.

Sau khi nghe Hoài Lam phân tích xong, Dương Thanh không khỏi hít hà, đúng là anh không nghĩ nhiều như vậy.

Nếu đúng thế thật, cho dù anh nhảy xuống Hoàng Hà thì cũng không thể rửa hết tiếng nhơ.

Hoài Lam nói tiếp: “Tôi nghĩ Shendai Yuichi sẽ mời chào anh, nếu anh đồng ý, tài phiệt nước Dương có thể dễ dàng nắm giữ mạch máu kinh tế ở Chiêu Châu thông qua anh”.

“Nếu anh từ chối, có lẽ họ sẽ thực hiện kế hoạch thứ hai, đó chính là lợi dụng việc anh gặp riêng Shendai Yuichi để biến anh thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ cần tập đoàn Nhạn Thanh sụp đổ, tài phiệt nước Dương sẽ dễ dàng kiểm soát mạch máu kinh tế ở Yến Đô, lấy Yến Đô làm trung tâm, việc nắm giữ mạch máu kinh tế của cả Chiêu Châu cũng dễ dàng hơn nhiều”.

Dương Thanh có vẻ sầu não, không ngờ vừa về Yến Đô đã gặp chuyện này.

Một lúc lâu sau, Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam: “Thế nên cô phản đối việc tôi gặp riêng Shendai Yuichi à?”

Hoài Lam lắc đầu: “Anh gặp đối phương cũng được, nếu họ đã định lợi dụng anh để năm giữ mạch máu kinh tế và giới võ thuật ở Chiêu Châu, chỉ bằng anh tương kế tựu kế, lợi dụng ba tài phiệt lớn nước Dương để phá hủy mạch máu kinh tế và giới võ thuật của nước Dương”.

Dương Thanh thoáng sững sờ, hơi kinh ngạc trước câu nói này của Hoài Lam.

Tuy anh rất mạnh, tài lực của tập đoàn Nhạn Thanh cũng rất hùng hậu, nhưng sao có thể dễ dàng phá hủy mạch máu kinh tế và giới võ thuật của nước Dương chứ?

Hoài Lam hỏi: “Anh có tự tin răng sẽ đánh bại cao thủ của tài phiệt nước Dương trong trận chiến ba ngày sau không?”

Dương Thanh nói: “Chỉ cần Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ không ra tay, cao thủ của tài phiệt nước Dương cứ việc lên đấu”.

Hoài Lam nói: “Anh có thể yên tâm về chuyện này, thế gia võ thuật đăng sau tài phiệt nước Dương chỉ đạt tới cấp bậc của Hoàng tộc cổ xưa ở Chiêu Châu là cùng, người mạnh nhất chỉ có thể là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ thôi, những người mạnh hơn sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục, cũng như cao thủ Thiên Cảnh của Chiêu Châu chúng ta, họ không hề hứng thú với mấy việc đó”.

“Thế nên cùng lắm, thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt nước Dương chỉ có thể cử cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đến thôi”.

Dương Thanh nói: “Thế thì không thành vấn đề”.

Hoài Lam nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể tương kế tựu kế”.

“Đầu tiên, chắc chăn anh sẽ không đồng ý làm việc cho tài phiệt nước Dương, nếu vậy thì họ chỉ có thể chọn con đường thứ hai, đó là bôi nhọ thanh danh của anh, để người của Chiêu Châu đối phó anh”.

“Cho dù họ muốn để người của Chiêu Châu đối phó anh thì cũng phải chờ trận chiến ba ngày sau kết thúc, chúng ta có thể chuẩn bị trước mọi thứ, khi trận chiến ba ngày sau bắt đầu, chúng ta sẽ công bố trên các tạp chí, nền tảng lớn trong và ngoài nước răng ba tài phiệt nước Dương đều là †ay sai của anh, cao thủ mà họ cử đến sẽ cố tình thua anh, cố tình dâng hết sản nghiệp ở Chiêu Châu của ba tài phiệt lớn cho anh”.
 
Chương 3357


Chương 3357

“Hôm nay khi gặp riêng Shendai Yuichi, anh có thể đề nghị đánh cược trong trận chiến ba ngày sau, nếu anh thắng, ba tài phiệt lớn nước Dương phải đưa hết sản nghiệp cho anh, còn nếu anh thua, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ về tay họ”.

Dương Thanh nói: “Tập đoàn Nhạn Thanh kém xa sản nghiệp ở Chiêu Châu của ba tài phiệt lớn nước Dương, chắc chắn họ sẽ không đồng ý”.

Hoài Lam cười nói: “Anh cứ yên tâm, kiểu gì họ cũng đồng ý, họ vốn định lợi dụng anh để thu hút lửa giận của người Chiêu Châu, từ đó phá hủy tập đoàn Nhạn Thanh, tạo điều kiện cho ba tài phiệt lớn nước Dương nắm giữ mạch máu kinh tế của Chiêu Châu”.

“Hơn nữa, người của tài phiệt nước Dương rất ngạo mạn, họ không tin anh có thể đánh bại cao thủ đỉnh cao mà thế gia võ thuật đăng sau họ cử tới đâu, trong mát họ, anh chẳng có chút phần thăng nào”.

Sau khi nghe Hoài Lam phân tích xong, Dương Thanh thoải mái hơn hẳn, anh cười nói: “May mà cô không phải kẻ địch của tôi, có cô ở đây, tôi yên tâm hơn rất nhiều”.

Hoài Lam mỉm cười xán lạn, nói: “Anh Thanh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có anh, cho dù phủ Hoài Thành vẫn còn, có lẽ suốt đời này, tôi cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của thành chủ Hoài Thành”.

“Chỉ cần anh Thanh không đuổi tôi, tôi sẽ đi theo anh suốt đời”.

Dương Thanh cười nói: “Tôi mong còn không được, sao lại đuổi cô đi chứ?”

Mười hai giờ trưa, Dương Thanh tới lầu Hòa Duyệt đúng hẹn.

Đúng như Hoài Lam đoán, vừa bước vào lầu Hòa Duyệt, Dương Thanh đã phát hiện rất nhiều người đang núp trong góc tối, tiến hành chụp lén anh.

Dương Thanh làm như không phát hiện gì, gặp Shendai Yuichi ở sảnh Như Ý.

Shendai Yuichi là người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Shendai – một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, cũng là chủ tịch tập đoàn Thần Phong.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp đón, Dương Thanh tới sảnh Như Ý, gặp Shendai Yuichi.

Khi Dương Thanh tiến vào phòng riêng, nét mặt Shendai Yuichi hết sức bình tĩnh, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Thanh rồi nói: “Ngồi đi!”

Thái độ của Shendai Yuichi vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ kiêu ngạo, khi nhìn Dương Thanh, ông ta còn hơi khinh thường nữa.

Dương Thanh nhíu mày, vẫn ngồi đối diện Shendai Yuichi.

Dương Thanh chưa kịp mở miệng, Shendai Yuichi đã nói: “Biết tại sao tôi muốn gặp riêng cậu không?”

Dương Thanh không nói gì, chờ đối phương mở miệng.

Shendai Yuichi cũng không quan tâm, tự rót cho mình một chén trà nóng, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi thay mặt tài phiệt Shendai, cho cậu cơ hội đứng trên người khác”.

Dương Thanh cười khẩy, nực cười thật, một con chó nước Dương chạy tới địa bàn của anh, còn nói với anh rằng sẽ cho anh cơ hội đứng trên người khác.

Shendai Yuichi trông rất ngạo mạn, như đang bố thí cho Dương Thanh.

Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Ông nói tôi nghe xem, ông định cho tôi đứng trên người khác kiểu gì thế”.

Shendai Yuichi nói: “Chỉ cần cậu đồng ý trở thành người phát ngôn của tài phiệt Shendai tại Chiêu Châu, sau này tất cả sản nghiệp của tài phiệt Shendai ở Chiêu Châu sẽ do cậu phụ trách”.

 
 
Chương 3358


Chương 3358

“Hơn nữa tôi đã xin tài phiệt Shendai ban họ cho cậu, sau này, cậu sẽ tên là Shendai Thanh, làm việc cho tài phiệt Shendai chúng tôi”.

Ông ta nói rồi lấy một bản hợp đồng ra, ném đến trước mặt Dương Thanh, nói: “Đây là hợp đồng, cậu xem đi, nếu không có vấn đề thì ký luôn!”

Dương Thanh bỗng mỉm cười, cũng không đọc bản hợp đồng kia, chỉ cười ha hả: “Ông đang bố thí à?”

Shendai Yuichi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội mà tài phiệt Shendai cho cậu, được làm việc cho tài phiệt Shendai là vinh hạnh của cậu, cậu nên thấy tự hào mới đúng”.

Dương Thanh lắc đầu: “Đã vậy, tôi cũng cho ông một cơ hội trung thành với tôi, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bổ nhiệm ông làm người phụ trách chỉ nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở nước Dương, ông sẽ khai phá thị trường nước Dương cho tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Ngu ngốc!”

Shendai Yuichi lập tức nổi giận, võ bàn, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt hung ác: “Con heo Chiêu Châu như cậu cũng dám sỉ nhục…”

“Rầm!”

Shendai Yuichi chưa dứt lời, Dương Thanh đã cầm chén trà bằng sứ trên bàn gốm lên, ném về phía ông ta, chén trà đập mạnh vào miệng Shendai Yuichi.

Cú đập này khiến Shendai Yuichi mất bốn cái răng cửa, trong miệng đầy máu.

Lúc này Dương Thanh đã đến trước mặt Shendai Yuichi, anh đạp ngã đối phương, giãm lên mặt ông ta, nói với vẻ mặt u ám: “Đừng quên ông đang ở Chiêu Châu, nơi này không cho phép đám người nước Dương ra oai đâu”.

“Đương nhiên, cho dù đang ở nước Dương, tôi cũng sẽ thẳng thừng giãm ông xuống đất”.

Dương Thanh nói rồi bỗng giãm mạnh, đầu Shendai Yuichi ma sát với mặt đất.

Shendai Yuichi hét lên đau đớn.

“Khốn kiếp!”

Nghe thấy. giọng ông ta, hai vệ sĩ nước Dương cường tráng lập tức xông vào, thấy Dương Thanh đang giãm lên Shendai Yuichi, họ đều nổi giận, lao tới chỗ anh.

“Rầm rầm!”

Dương Thanh vấn đứng im, khi hai tên vệ sĩ lao đến chỗ anh, anh bèn đấm hai phát, hai tên vệ sĩ còn chưa kịp kêu đau thì đã hôn mê rồi.

Lúc này, Shendai Yuichi làm gì còn vẻ kiêu ngạo như khi vừa gặp Dương Thanh nữa? Trên mặt ông ta chỉ còn sự hoảng sợ, người không ngừng run rẩy.

Đến giờ ông ta mới nhận ra Dương Thanh lợi hại đến đâu.

Dương Thanh bỗng lấy một bản hợp đồng ra khỏi áo, ném xuống đất, nói với Shendai Yuichi: “Chỗ tôi cũng có một bản hợp đồng, ông ký trước đi”

Bản hợp đồng này do Hoài Lam chuẩn bị, cố tình nhắm vào trận chiến ba ngày sau, nội dung hợp đồng vô cùng đơn giản, nếu Dương Thanh thua thì giải tán hội thương mại, đưa tập đoàn Nhạn Thanh cho ba tài phiệt lớn nước Dương.

Nếu Dương Thanh thẳng, ba tài phiệt lớn phải đưa hết sản nghiệp của họ ở Chiêu Châu cho Dương Thanh, người của ba tài phiệt lớn cút khỏi Chiêu Châu.

Shendai Yuichi đọc nội dung trong hợp đồng xong, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, vội nói: “Cậu Thanh, tôi chỉ có thể đại diện cho tài phiệt Shendai, không thể quyết định thay tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki được!”
 
Chương 3359


Chương 3359

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông cứ ký đi rồi tính sau”.

Shendai Yuichi lại nói: “Cậu Thanh, tuy tôi là người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Shendai, nhưng sau lưng tôi là cả tài phiệt Shendai, tôi không thể quyết định cho trận chiến ba ngày sau được!”

Dương Thanh nhíu mày, phóng sát khí ra, nhìn chăm chằm vào đối phương từ trên cao: “Tôi chỉ cho ông một phút, nếu ông không ký, tôi sẽ giết ông”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Shendai Yuichi rùng mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta có thể cảm nhận được Dương Thanh đang nói thật, nếu ông ta không ký, anh thực sự dám giết ông ta.

Ông ta chợt nhớ ra, ba ngày sau, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ hàng đầu tới khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, bèn thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù ký thật thì sao nào? Chẳng lẽ một mình Dương Thanh có thể đánh bại hết cao thủ do thế gia võ thuật đăng sau ba tài phiệt lớn nước Dương cử tới ư?

Ông ta cầm bút lên ký tên mình.

Dương Thanh nói: “Liên lạc với người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki, cho họ hai mươi phút để đến đây ký tên, nếu họ không tới, tôi sẽ giết ông trước đấy”.

Shendai Yuichi sắp khóc đến nơi rồi, việc người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki có tới ký hay không thì liên quan gì đến ông ta chứ? Chẳng phải Dương Thanh nên đi tìm họ à? Tại sao họ không tới, Dương Thanh lại định giết ông ta?

Ông ta không nghĩ nhiều nữa, vội bấm số của ‘Yoshida Dazuo, nói: “Yoshida Dazuo, Dương Thanh đã đồng ý ký tên rồi, ông và Aoki Tsuna đến sảnh Như Ý của lầu Hòa Duyệt ngay đi, bằng không nếu cậu ta đổi ý rời đi thì không tốt”.

Rõ ràng họ cùng một giuộc với nhau, có lẽ ba tài phiệt lớn cũng không nghĩ tới việc để Dương Thanh trở thành người phát ngôn của họ ở Chiêu Châu, mà định lưu lại chứng cứ cho việc Dương Thanh tiếp xúc với tài phiệt nước Dương, sau khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì sẽ dùng nó để hủy hoại danh tiếng của Dương Thanh, đả kích †ập đoàn Nhạn Thanh.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đã đến.

Khi thấy Shendai Yuichi với cái miệng đây máu, cả hai đều sững sờ.

Aoki Tsuna nhìn Shendai Yuichi, kinh ngạc nói: “Shendai Yuichi, ông sao thế?”

Shendai Yuichi nhìn Dương Thanh với vẻ sợ hãi rồi vội lấy hợp đồng mà Dương Thanh vừa đưa cho mình ra, nói với hai người: “Đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo hai người ký tên”.

Nghe thấy Shendai Yuichi nói thế, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đều nhíu mày, sao họ lại thấy hơi sai sai nhỉ?

Chẳng lẽ không phải là Dương Thanh ký hợp đồng cho họ ư?

Hình như Shendai Yuichi vừa nói, đây là hợp | đồng mà Dương Thanh bảo họ ký?

Tuy Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna thấy khó hiểu nhưng vân đọc hợp đồng, sau khi thấy nội dung hợp đồng, họ đều biến sắc.

“Chết tiệt!”

Aoki Tsuna tức giận quát, ném mạnh hợp đồng lên bàn, căm tức nhìn Dương Thanh: “Cậu †o gan thật, dám khiêu khích ba tài phiệt lớn nước Dương, ai cho cậu lá gan chó đấy?”

“Rầm!”

Aoki Tsuna vừa dứt lời, Dương Thanh đang đứng cách ông ta tận mấy mét bỗng vọt tới, huých cùi chỏ vào ngực Aoki Tsuna, Aoki Tsuna hộc máu, lập tức bay ra xa, người đập mạnh vào tường của phòng riêng.
 
Chương 3360


Chương 3360

Yoshida Dazuo mở to mắt nhìn, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Khi đến tập đoàn Nhạn Thanh hôm qua, ông †a đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh rồi, còn Shendai Yuichi cũng vừa bị Dương Thanh dùng chén trà đánh gấy bốn cái răng cửa.

Chỉ có mình Aoki Tsuna mới tiếp xúc với Dương Thanh lần đầu tiên, lúc này vừa gặp mặt, ông ta đã bị Dương Thanh đánh bay rồi.

Một lúc lâu sau, Aoki Tsuna mới lồm cồm bò dậy, vô cùng sợ hãi, khóe miệng còn rỉ máu.

Ông ta cảm thấy nội tạng của mình đã lệch vị trí, hơn nữa ông ta còn có cảm giác Dương Thanh chưa dùng sức mạnh.

Dương Thanh nhìn ba người với vẻ dí dỏm: “Chẳng phải các người định khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau ư? Bây giờ lại không dám ký hợp đồng này với tôi à? Chẳng lẽ còn chưa đánh, các người đã sợ hả?”

Người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt nước Dương đều câm như hến, làm gì còn ai dám nói chuyện.

Dương Thanh cũng chẳng muốn tốn thời gian, nói thẳng: “Mau ký đi, tôi không có thời gian để lãng phí với mấy tên rác rưởi như các người”.

Đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn, nhưng người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt đều không dám hó hé gì, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna nhìn nhau rồi bước đến, ký vào hợp đồng.

Dương Thanh lấy lại hợp đồng, khinh thường nhìn ba người, nói: “Tốt nhất các người nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để đến khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì lại không kịp rời khỏi Chiêu Châu”.

Anh nói rồi quay người rời đi.

Sau khi Dương Thanh rời đi một lúc lâu, ba người mới dám ra thở hắt ra.

“Rầm!”

Yoshida Dazuo đấm mạnh vào bàn ăn, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn này dám uy hiếp chúng †a, không thể bỏ qua được”.

Shendai Yuichi siết chặt nắm tay, nói với vẻ căm hận: “Ba ngày sau, tôi muốn khiến cậu ta sống không bảng chết! Tài phiệt Shendai chúng tôi phải lấy mạng cậu tai”

Aoki Tsuna cũng giận dữ nói: “Tính cả tài phiệt Aoki chúng tôi nữa, ba ngày sau, tôi muốn khiến cậu ta mất hết danh dự, trở thành kẻ địch chung của cả Chiêu Châu!”

Shendai Yuichi nói: “Cứ yên tâm, tôi đã cho người quay lại video cậu ta gặp riêng tôi, sau khi trận chiến ba ngày sau kết thúc, tôi sẽ bảo người công bố video này. Với sự thù hận của người Chiêu Châu với người nước Dương, chắc chắn Dương Thanh sẽ bị mọi người chỉ trích, tôi cũng muốn xem xem cậu ta sẽ đối phó thế nào”.

Sau khi rời khỏi lầu Hòa Duyệt, Dương Thanh đến tập đoàn Nhạn Thanh.

“Chủ tịch!”

Trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn, Dương Thanh gọi Lạc Bân vào, Lạc Bân cung kính nói: “Chủ tịch, chúng tôi đã sẵn sàng tiếp nhận sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu bất cứ lúc nào”.

Dương Thanh gật đầu: “Tốt lắm, ba ngày sau, tôi muốn người của ba tài phiệt lớn nước Dương cút hết khỏi Chiêu Châu, đến khi đó, sản nghiệp dưới trướng họ sẽ được gộp vào tập đoàn Nhạn Thanh”.

Lạc Bân hết sức kích động, siết chặt nắm tay, đã hơi chờ mong cảnh ba ngày sau, Dương Thanh gộp sản nghiệp ở Chiêu Châu của ba tài phiệt lớn vào tập đoàn Nhạn Thanh.

Dương Thanh lại nói: “Không còn việc gì nữa, ông ra ngoài đi!”

Lạc Bân thận trọng đóng cửa lại, đi ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom