Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2132


Chương 2132

Ngữ điệu Vương Nhất đều đều, nhưng Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận được một cảm giác mất mát mơ hồ.

Lý Khinh Hồng không để Vương Nhất tiếp tục, cô lắc đầu nói: “Chồng, dù anh làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Cô biết rất rõ ý nghĩa của cha mẹ đối với người đàn ông này.

Ngay khi anh được sinh ra, thì đã có một cuộc sống khác với những người khác.

Anh không cha không mẹ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến anh bị bó buộc khắp nơi, uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm cũng phải kinh hồn bạt phía.

Mẹ của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọe, nhìn anh ngứa mắt, thường chửi anh là “đồ xúi quẩy’, ‘đồ của nợ”, anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Tuy nhiên, anh vấn biết ơn, vì để gia tộc phát triển tốt hơn, anh không chút do dự chọn làm con rể nhà họ Kim.

Anh không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hưởng mọi an lạc cũng chịu mọi khổ đau.

Người làm cha chỉ hận không thể hái sao trên trời cho con.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên nghiêm túc: “Em nói đúng, nếu cha mẹ không tới tìm con cái, thì con cái sẽ đi tìm cha mẹ, sự thật rôi sẽ được phơi bày thôi.”

Có thù báo thù, có oán báo oán, có ân báo ân, đây chính là quy tắc ứng xử của Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng nói: ‘Chúng ta có một mục tiêu chung, đó là Yên Kinh. Anh tìm kiếm cha mẹ mình, còn em muốn xây dựng một sự nghiệp to lớn.”

“Sống chết và hợp tan, đã cũng người thề ước… em sẽ cùng anh đối mặt với tất cả mọi thứ.”

“Em sẽ đi gặp ba mẹ với anh, nếu như họ tuyệt tình, anh cũng không thể bất nghĩa, bởi vì họ đã cho anh sinh mệnh, anh cũng không cần đau lòng, bởi vì anh còn có mẹ con em.”

Lời nói của Lý Khinh Hồng khiến Vương Nhất đột nhiên tỉnh ngộ.

Anh nắm lấy tay Lý Khinh Hồng, gật đầu: “Ừm”

Đúng lúc này Khương Nhã My gửi tin nhắn tới.

“Lão Ấn Chủ mời chúng ta ba ngày nữa tới nhà họ Long ở Yên Kinh làm khách.”

Vụ án bắt cóc đánh bom nhà thi đấu Giang Thành đã thu hút sự chú ý của cả nước, đương nhiên bao gồm cả thượng tầng nước H.

Cuộc chiến triều đình là không thể tránh khỏi.

Nhưng trong cuộc chiến triều đình này, Lão Ẩn Chủ đáng lẽ phải có mặt lại nghỉ hưu.

Do đó, Vương Nhất thân là Ẩn Chủ, đã tham gia vào cuộc chiến triều đình này.

Cuộc tranh luận diễn ra gay gắt, triều đình cho rằng Ẩn Vu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì để xảy ra chuyện này, nên giải tán Ấn Vu.

Lão Ấn Chủ đã thành lập Ẩn Vu, biến nó thành đội quân bí ẩn nhất ở nước H.

Trong những năm qua, Ẩn Vu cũng cản trở những người khác ở triều đình phát triển sự nghiệp.

Suy nghĩ muốn diệt trừ Ẩn Vu của họ không phải có ngày một ngày hai.

Chỉ là những năm gần đây biên giới ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp nên mãi không có cơ hội.

Hiếm hoi lại có vụ nổ xảy ra ở nhà thi đấu Giang Thành, họ định dùng lông gà làm lệnh tiên để giải tán Ẩn Vu.

Nhưng thái độ của Vương Nhất rất rõ ràng, tuyệt đối không bao giờ giải tán Ẩn Vu!
 
Chương 1917


Chương 1917

Ánh mắt của những người đứng xem xung quanh đầy kinh hoàng và chấn động, bọn họ bàn tán sôi nổi.

Trên thực tế, sau Tần thị, Vương thị lần lượt xuất hiện cũng đã khiến bọn họ đủ kinh hãi rồi.

Và sự xuất hiện của Lạc thị lại càng đẩy mâu thuần ở nơi này lên đến đỉnh điểm.

Dù sao cũng là vương tộc Yên Đô, một gia tộc tùy tiện xuất hiện thôi cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Càng không cần nói đến việc ba vương tộc lớn đã †ề tụ tại đây.

Hàng loạt ánh mắt kinh ngạc và thảng thốt nhìn về phía Vương Nhất với vẻ không thể †in được.

Mọi người đều thầm nghĩ rốt cuộc chàng trai này có năng lực gì lại có thể khiến ba vương tộc lớn xuất hiện vì anh?

Cộp cộp cộp!

Cách đó không xa, tiếng bước chân giòn vang của Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy vang lên.

Hai người nắm tay nhau bước vào, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều đỉnh cao.

Người sau mặc một chiếc áo khoác thời trang thật dài, che phủ phần dưới của cơ thể, bó sát để lộ mắt cá chân trắng như tuyết, dưới da có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường gân xanh hơi mờ.

Phấn mắt màu tím nhạt được vẽ trên lông mi trông vô cùng quyến rũ.

Dì nhỏ luôn là người đi đầu trong các mode thời trang, dung mạo tỷ lệ nghịch với tuổi tác, nếu nói bà ta tầm 30 tuổi cũng sẽ có khối người tin.

Nhưng khác với Lạc Thanh Thủy, Lạc Thanh Hiền lại giống một miếng ngọc hổ phách đã lắng đọng trong một thời gian dài, sự hào nhoáng đã biến mất.

Cho dù đã hoàn tục nhưng bà ta vẫn duy trì thói quen ăn chay niệm Phật, cả người trông lãnh đạm mà điềm tĩnh.

Tựa như chỉ cần đứng cạnh bà ta thì con người sẽ quên đi ân oán thù địch.

Đăng sau lưng họ cũng có rất nhiều cao thủ với khí thế mạnh mẽ, đại diện cho Lạc thị xuất chiến ở đại hội Bắc Cảnh.

“Con không sao chứ?”

Cuối cùng, khi hai người đã đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao.”

Lý Khinh Hồng ôn hòa đáp lại.

Lạc Thanh Hiền cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhẹ.

“Bà chủ!”

Ở phía sau, Lý Thiên Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Thanh Hiền, kích động gọi lớn.

Lạc Thanh Hiền quay đầu nhìn lại, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn.

“Tôi đã không còn là bà chủ của Lý thị, ông xu không cần gọi tôi là ‘bà chủ”: Mặc dù sự kiện “tranh giành con gái” đã xảy ra hai mươi năm trước, nhưng Lý Thiên Dương vấn theo bản năng kính sợ Lạc Thanh Hiền.

“Thằng nhóc, chẳng phải tôi đã nói với cậu là nếu gặp phiền phức thì nhất định phải gọi điện cho dì nhỏ sao? Dì nhỏ sẽ ra mặt giúp cậu.”

Lạc Thanh Thủy bước đến bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận, bà ta không hài lòng vì Vương Nhất không thông báo cho mình biết.

Đối với chuyện lần này, Vương Nhất đành phải cười khổ: “Con đã biết, lần sau nhất định sẽ gọi điện cho dì nhỏ.”
 
Chương 2133


Chương 2133

Sau chuyện đó, Lão Ẩn Chủ nói mời Vương Nhất và Khương Nhã My đến nhà họ Long ở Yên Kinh làm khách!

“Nhà họ Long à…

Lý Khinh Hồng cũng nhìn thấy tin nhắn này, không nhin được thở dài.

Vương Nhất cười: “Sao thế, em biết à?”

Lý Khinh Hồng lặng lẽ nói: ‘Biết, sao em không biết được?”

“Một trong những vương tộc của Yên Đô.

Giống như nhà họ Lý, là một thế lực đang lên. Trong chín vương tộc lớn, đó là gia tộc trẻ thứ hai, lịch sử chỉ 60 năm, nhưng nội tình bên trong gia tộc đủ để xếp vào top 4”

Vương Nhất kinh ngạc: “Hùng mạnh vậy à?”

Lý Khinh Hồng gật đầu: ‘Đó là do công của một người.”

“AI?

“Long Trọng Thiên.”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng rất nghiêm túc: “Ông ấy là người sáng lập Ẩn Vu, có thể được coi là Chiến thần khai quốc đời thứ nhất. Sau khi thành lập nhà họ Long, các vương tộc khác muốn chèn ép họ, nhưng những người lúc đó ra tay với ông ấy đều bị diệt sạchI”

Nghe vậy, Vương Nhất cũng sửng sốt một chút, không ngờ ông già ấy trước kia oách như vậy.

Nụ cười trên mặt anh càng tươi hơn: “Không phải họ đều là vương tộc Yên Kinh à? Tại sao ông ấy có thể công khai giết người như vậy?”

Lý Khinh Hồng khế thở dài: ‘Ai bảo họ tự †ìm đường chết?”

‘Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Long thống soái, họ lại muốn dập tắt nó.”

“Đêm hôm đó, toàn bộ quân khu Yên Kinh đều bị kinh động. Tất cả những người có liên quan đều bị bắt và xử bắn tại chõ. Tội danh là có ý đồ mạo phạm Long Chiến thân!”

Sau khi Lý Khinh Hồng kể xong toàn bộ câu chuyện, Vương Nhất mỉm cười.

Xem ra so với ôn già ấy, mình vẫn còn quá hiền lành.

Có thể xem xét tham khảo đi theo hướng đói “Anh quen Long thống soái à?”

Nhìn thấy tin nhăn từ Khương Nhã MỊy, trong mắt Lý Khinh Hồng tràn đầy sự ngạc nhiên.

Cô biết trong năm năm Vương Nhất biến mất thì đã nhập ngũ.

Nhưng cô không ngờ rằng Vương Nhất thực sự quen biết Long Trọng Thiên.

Quan hệ còn tốt như vậy? !

Lý Khinh Hồng đã gặp Long Trọng Thiên một lần khi cô còn nhỏ, trong ấn tượng của cô, ông ấy là một ông già rất uy nghiêm và bá đạo.

Có rất nhiều thanh niên có năng lực ở Yên Kinh, nhưng không ai trong số họ có thể lọt vào mắt xanh của Long Trọng Thiên.

Chứ đừng nói là mời đến nhà họ Long làm khách.

Vương Nhất vuốt cằm, nghĩ rằng đã đến lúc rồi.

Vì vậy anh nói: ‘Khinh Hồng, tiếp sau đây anh sẽ giải đáp toàn bộ thắc mắc của em, nhưng mà em tuyệt đối không được nói cho ai biết thân phận của anh.”

Vương Nhất nói nghiêm túc như vậy, Lý Khinh Hồng cũng giật mình, theo bản năng gật đầu.

“Anh nói đi.”
 
Chương 1918


Chương 1918

Dựa vào bản tính sợ thiên hạ không đủ loạn của dì nhỏ, e răng thể nào cũng làm cho người ta đầu rơi máu chảy thì mới chịu bỏ qua.

Trong lúc vô tình, nơi này đã biến thành hai nhóm người đối đầu lấn nhau.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lạc thị cùng một phe, Tần thị cùng Vương thị cùng một phe.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ một mình Lạc Thanh Thủy cũng đã khiến anh ta cảm thấy áp lực, đừng nói đến người đứng bên cạnh bà ta là nữ vương Yên Kinh, người từng oai phong lãm liệt một cõi vào hai mươi năm trước.

“Dì Lạc, thằng nhóc kia không chỉ đả thương cao thủ của Vương thị mà còn vứt huy hiệu thân phận của cháu, chẳng lẽ các người muốn bao che cho anh ta sao?”

Vương Hạn Kiệt trầm giọng hỏi.

“Bao che?”

Lạc Thanh Thủy cười lạnh lùng nói: “Cháu rể của tôi cũng không làm gì sai, tôi bao che cái gì đây?”

“Là do cao thủ của Vương thị các người kém cỏi hơn người khác, trách được ai?

Về phần ném huy hiệu của cậu… Tôi cũng không nhìn thấy Vương Nhất ném nó đi, cho nên không tính!”

Hai tay Lạc Thanh Thủy chống nạnh, hung hăng giận dữ hét vào mặt Vương Hạn Kiệt.

Có một người chị lợi hại làm chỗ dựa, Lạc Thanh Thủy đã quen với việc cậy mạnh lớn tiếng.

Chỉ cần không phải là nhân vật lớn đứng đầu trong vương tộc, còn lại những người khác thì Lạc Thanh Thủy luôn luôn không Sợ, muốn mắng cứ mắng thôi.

Vương Hạn Kiệt ở bên này trở nên đờ đần, bị mấy câu nói của Lạc Thanh Thủy làm cho ngây người.

Rõ ràng anh ta mới là người bị hại, sao đến miệng của Lạc Thanh Thủy thì bản thân lại biến thành một tên tội phạm hung ác vậy?

Hơn nữa, cái gì mà không nhìn thấy Vương Nhất vứt huy hiệu nên không tính chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Vương Hạn Kiệt giận đến mức run cả người, khuôn mặt cũng tái xanh.

Khinh người quá đáng!

Cmn khinh người quá đáng!

“Dì Lạc, tôi tôn trọng dì là tiền bối nên mới gọi một tiếng dì. Nhưng nếu dì không phân biệt được đúng sai thì cũng đừng trách Vương thị của tôi không khách sáo!”

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thủy, trầm giọng nói.

“Cậu đang vô lễ với tôi à? Tôi còn đang mong cậu đừng khách sáo với tôi nữa đấy!”

Lạc Thanh Thủy sải bước đến trước mặt Vương Hạn Kiệt, mặc dù không cao bằng anh ta nhưng khí thế không hề thua kém.

Bà ta liếc nhìn huy hiệu thân phận trên áo của Vương Hạn Kiệt, đột nhiên vươn tay giật lấy, sau đó trực tiếp ném thẳng vào thùng rác cách đó không xa.

“Nhìn thấy chưa? Hiện tại mới thật sự vứt huy hiệu của cậu đi đấy!”

Lạc Thanh Thủy nhìn Vương Hạn Kiệt, lạnh lùng nói.

Bùm!

Lần này, tất cả người của Vương thị đều phần nộ.

Vương Lâm tức giận hét vào mặt Lạc Thanh Thủy: “Bà thật to gan, dám vứt bỏ huy hiệu của anh trai tôi!”
 
Chương 2134


Chương 2134

Vương Nhất tiết lộ thân phận của mình cho Lý Khinh Hồng: “Thực ra, đơn vị anh tòng quân là Ẩn Vu, Long Trọng Thiên là cấp trên cũ của anh”

Lời vừa dứt, quả nhiên Lý Khinh Hồng bị sốc, khuôn mặt cô đầy vẻ kinh ngạc.

“Anh, anh là người của Ẩn Vu sao?”

“Đúng.”

Vương Nhất gật đầu.

Mãi một lúc lâu sau, Lý Khinh Hồng vần không thể bình tĩnh lại.

Quá sốc.

Ngoài sốc ra cô chẳng biết nói gì nữa.

Nghĩ đến những chuyện trước đây, cuối cùng Lý Khinh Hồng đã hiểu.

Tại sao nhiều nhân vật tai to mặt lớn lại tôn trọng anh?

Tại sao cô điều tra về Vương Nhất nhưng giữa năm năm ấy lại không có gì?

Và tại sao, thực lực Vương Nhất mạnh mẽ như vậy, nhưng không có chiến trường nào biết anh?

Bởi vì Vương Nhất là người của Ẩn Vul Thông tin thân phận của tất cả các thành viên chính thức của Ẩn Vụ đều là tài liệu cấp SSS, đủ điều kiện để xem được thì cả nước H chỉ có một người!

Lý Khinh Hồng vẫn nhớ khi cô kết hôn với Vương Nhất, ba đội quân hải quân, không quân và lục quân đều ồ ạt tới chức mừng, ai là người tiễn họ?

Đó là Vương Nhất! I Anh có thể chỉ huy hàng ngàn binh lính!

Chỉ là vào thời điểm đó, Lý Khinh Hồng không thể nào liên tưởng Vương Nhất với Ẩn Vu.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lý Khinh Hồng bật khóc, đôi mắt cô đỏ bừng.

Vương Nhất sửng sốt: “Em khóc cái gì?

Không phải nên vui à?’ Nước mắt của Lý Khinh Hồng vẫn rơi lã chã.

“Em thấy thương anh!”

Cô ôm chặt Vương Nhất, khóc nức nở: ‘Vì em mà anh đã làm tới mức này!”

Năm năm trước, Vương Nhất chỉ là một đứa ở rể thân phận thấp kém.

Ngay cả khi cô ngủ với anh, Lý Khinh Hồng cũng chỉ chán nản một thời gian rồi quên mất Vương Nhất!

Nhưng Vương Nhất vẫn luôn nhớ đến cô, trong lòng anh cảm thấy nợ cô.

Sau khi gia nhập quân đội, anh ngày càng mạnh mẽ hơn, vượt qua mưa bom bão đạn, thậm chí cả sự sống và cái chết.

Mà anh trở nên mạnh mẽ hơn, là vì ai?

Vì cô II Lý Khinh Hồng khóc đến mức không thở được, nước mắt lau rồi lại rơi, rơi rồi lại lau, khóc đến nôi nước mắt giàn giụa.

Cô rất may mắn vì năm năm trước đã không phá bỏ đứa trẻ trong bụng.

Nếu không, năm năm sau, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!

Vương Nhất không ngờ Lý Khinh Hồng sẽ nói những lời này, anh sửng sốt một lúc, mỉm cười lau nước mắt cho Lý Khinh Hồng.

“Bây giờ em trở nên mít ướt rồi.”

Vương Nhất nói.
 
Chương 1919


Chương 1919

Vương Hạn Kiệt đã giận dữ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

Đây đã là lần thứ hai anh ta bị vứt huy hiệu kể từ khi đến Giang Thành.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình và những người khác cũng sững sờ.

Không ngờ dì nhỏ sẽ dùng cách thức này để đánh trả.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt Vương Hạn Kiệt một lần nữa, thậm chí còn dẫm nát tôn nghiêm của toàn bộ Vương thị trên mặt đất!

“Phụ nữ nhà họ Lạc, bà thật quá đáng.”

Lúc này, một giọng nói già nua nhưng chứa đầy sự phần nộ vang lên.

Ông cụ Tân Vĩnh Nghiêm cũng nổi giận khi nhìn thấy cảnh này.

Đôi mắt đục ngầu của ông ta thản nhiên nhìn Lạc Thanh Thủy: “Mau nhặt huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt lên, lau sạch rồi trả lại cho cậu ta. Chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.”

Lạc Thanh Thủy cuối cùng cũng cảm thấy hơi e ngại khi đối mặt với gia chủ của Tân thị, nhưng bà ta cũng không sợ hãi lắm.

Bởi vì chị gái của bà ta đang ở bên cạnh.

“Lời này sai rồi.”

Rốt cuộc Lạc Thanh Hiền cũng tiến lên một bước, đi đến trước mặt em gái mình, nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt đã phai nhạt không ít.

“Đạo Phật có một câu nói, vạn vật đều chú ý tới nhân quả.”

“Tân thị của các người cùng Vương thị ức hiếp người nhà của tôi trước, em gái tôi chỉ vứt huy hiệu thân phận của tiểu bối Vương thị để trút giận, tại sao lại không thể chứ?”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người hai bên Tần – Vương đều thay đổi rõ rệt.

Tân Vĩnh Nghiêm khẽ thở dài một tiếng trong lòng, cho dù đã rời khỏi Yên Kinh hai mươi, nhuệ khí và sự sắc bén của năm đó đã bị bào mòn nhưng nữ vương Yên Kinh vấn là nữ vương Yên Kinh.

Điều này chưa từng thay đổi.

“Nhưng tại sao bà không hỏi xem vì nguyên nhân gì mà Tần thị của tôi và Vương thị lại đến gây phiền toái cho người nhà bà?”

Ánh mắt sắc bén của Tần Vĩnh Nghiêm nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hiền.

Lạc Thanh Hiền chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần hỏi, con người của tôi không có ưu điểm nào khác ngoài trừ bênh vực người mình”

“Người mà các người muốn đánh là con rể của tôi, người bị liên lụy là con gái lớn mà tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”

Âm thanh này vang lên, trên người Lạc Thanh Hiền đồng thời xuất hiện một luồng khí vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Bao gồm cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vương Hạn Kiệt cảm thấy có chút khó thở trước khí thế này.

“Tôi tụng kinh niệm Phật hai mươi năm, xem danh lợi tài quyên như mây khói, tất cả đều buông bỏ được, nhưng chỉ có bọn họ là tôi không bỏ xuống được.”

Nói xong của cuối cùng, ánh mắt của Lạc Thanh Hiền đã sớm trở nên lạnh lẽo.
 
Chương 2135


Chương 2135

Lý Khinh Hồng nghẹn ngào, lau nước mắt: “Thì đã sao!”

Vương Nhất cười nói: ‘Có thể đối với em, nó rất cảm động, nhưng đối với anh, đây là chuyện anh nên làm.”

“Từ ngày xuất ngũ trở về thành phố, anh chỉ có một mục đích, chính là cho em hạnh phúc.”

“Em còn nhớ sau khi chúng ta tái hợp đã nói những gì không? Những điều anh nợ em và con không thể trả hết được, nếu đã như vậy, anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời.”

Đêm đó, Lý Khinh Hồng ngủ rất ngon.

Ngay cả khi ngủ, cũng phải dựa vào Vương Nhất để ngủ.

Điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.

Sau khi biết mọi chuyện, cô đã thực sự rất yêu người đàn ông đó.

Ngày hôm sau, Vương Nhất lại đưa Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam lên đường đến Yên Kinh.

Anh sắp gặp Lão Ẩn Chủ, đương nhiên muốn mang vợ và con gái đến gặp Lão Ẩn Chủ.

Lão Ấn Chủ gần như là nửa cha ruột của Vương Nhất!

Khương Nhã My đã đợi sẵn ở sân bay.

Chuyến đi Yên Kinh lần này, Vương Nhất có hai mục đích.

Đầu tiên, là đến thăm Lão Ẩn Chủ.

Thứ hai là đến nhà họ Vương một chuyến để tìm hiểu thân thế của chính mình.

Vương Nhất nghỉ ngờ rằng thân thế của mình có liên quan đến nhà họ Vương.

Máy bay cất cánh, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi cạnh nhau, Vương Tử Lam ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lý Khinh Hồng.

Khương Nhã My ngồi ở bên trái của Vương Nhất.

Một người đàn ông trung niên ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng nhìn lại.

Ông ta chú ý tới hai người phụ nữ này là đẹp nhất trong cabin, cả về dáng người lẫn khí chất đều cực phẩm.

Nhưng Lý Khinh Hồng đang ôm một đứa trẻ trong tay, rõ ràng đã kết hôn.

Đối với phụ nữ đã có gia đình và có con ông ta không thất hứng thúi Vì vậy, người đàn ông trung niên đã để mắt đến Khương Nhã My.

Ông ta võ võ vai Vương Nhất: “Người anh em, đổi chỗ ngồi đi.”

Vương Nhất đang định lấy truyện cổ tích cho con gái trên máy bay, bồng nhiên có người võ vai anh.

Khi anh quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên to béo khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, hơn nữa ánh mắt ông †a vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Nhã My, Vương Nhất thấy thế nhíu mày.

“Không đổi.”

Nói xong, Vương Nhất quay đi, không quan tâm đ ến ông ta nữa.

Cậu…

Kim Đức Hữu nổi giận.

Bộ quần áo trên người ông ta có giá hơn 1 tỷ rưỡi, vừa trông đã biết đây là một ông chủ giàu có, thành công trong sự nghiệp.

 
 
Chương 1920


Chương 1920

Mưa gió sắp ào đến, mây đen tràn ngập khắp thành phố!

Hiện trường trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền vang lên.

Không biết tại sao nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tần Vĩnh Nghiêm đều cảm nhận được một áp lực cực kỳ lớn.

Tính tình của Lạc Thanh Hiền đã trầm ổn hơn rất nhiều, cũng không dễ dàng tức giận, nhưng không có nghĩa là bà ta không nóng tính.

Một người ít khi tức giận lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ là một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Ngay cả Tần Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy sợ hãi trước khí thế trên người Lạc Thanh Hiền.

“Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, tôi chỉ thấy hai vương tộc của các người đang hợp tác ức hiếp người nhà tôi, xem tôi không tồn tại!!!”

Giọng nói của Lạc Thanh Hiền đột nhiên †ăng lên quãng tám.

Trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.

Một số người nhút nhát suýt chút nữa đã sợ đến mức ngất xỉu.

Vương Nhất cũng choáng váng.

Đây chính là mẹ vợ của mình sao?

Khí thế cũng quá cường đại rồi?I Vào giờ phút này, Lạc Thanh Hiền chính là nữ vương chân chính nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Lý Khinh Hồng là người bình tĩnh nhất trong số họ, bởi vì khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy khí thế này rất nhiều.

Thậm chí có thể khoa trương nói một câu, Lạc Thanh Hiền ở hiện tại so với thời kỳ đỉnh cao trước đó không hề kém cạnh một chút nào.

Cho nên cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ bình tính uống một ngụm nước.

P(0UT° Lạc Thanh Hiền nhìn Tân Vĩnh Nghiêm và Vương Hạn Kiệt, vô cùng bình tĩnh nói ra một chữ “cút’.

Người có khí chất, ngay cả lúc mắng chửi người khác thì cũng cảm thấy bà ta rất có tố chất.

Vào giờ phút này Lạc Thanh Hiền thốt ra từ ‘cút’ nhưng không ai dám không tuân theo.

“Gia chủ nhà họ Tần, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trước khí thế mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền, sắc mặt của Vương Hạn Kiệt có chút tái nhợt, chỉ có thể quay sang cầu cứu Tần Vĩnh Nghiêm.

Trái tim của Tân Vũ và Tân Hồng Long cũng đập thình thịch, hai người nhìn Lạc Thanh Hiền.

Khi Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh vào hai mươi năm trước, bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ nghe nói về truyên thuyết của Lạc Thanh Hiền, chưa từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ thật sự tức giận của Lạc Thanh Hiền.

Hiện tại, hai mươi năm trôi qua, khi Lạc Thanh Hiền nổi giận một lần nữa, bọn họ vân cảm thấy chưa đủ.

Vậy thì có thể tưởng tượng được ở Yên Kinh hai mươi trước, mọi người kính sợ Lạc Thanh Hiền đến mức nào.

Tân Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng ông ta vẫn không có ý định dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Thanh Hiền, ngay cả trưởng bối như tôi mà bà cũng xem thường sao?”

Tân Vĩnh Nghiêm lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Hiền bình tĩnh đáp: “Chính vì trong mắt tôi vẫn xem ông là trưởng bối nên tôi mới nói với ông những lời này. Nếu là tôi của hai mươi năm trước, sao tôi còn có thể nhiều lời như vậy?”
 
Chương 2136


Chương 2136

Khi thấy người kia trông vừa không có tiền, chẳng có việc, lại còn không có bạn gái, đúng là một chàng trai ba không. Thế mà khi gặp ông ta không những không nịnh nọt, mà còn dám từ chối ông ta?

Kim Đức Hữu cũng không nổi giận, dù sao đây cũng đang ở trên máy bay.

Vé máy bay của mỗi người đều được đặt trước, hơn nữa lát sẽ có người kiểm tra vé, vì thế tự tiện đổi chỗ ngồi rất không hay.

Vì thế, ông ta đành ngồi ở hàng trước, rồi quay đầu cười to với Khương Nhã My: “Cô là người Yên Kinh sao?”

Vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của Khương Nhã My và Vương Nhất, ông ta đã nhận ra Khương Nhã My là người Yên Kinh.

Tuy nhiên trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy rất bất bình.

Ông ta đã nhận ra Vương Nhất và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, thế nhưng trông Vương Nhất cũng rất thân thiết với Khương Nhã My.

Tại sao một chàng trai ba không lại có thể hưởng phúc phần như vậy?

Khương Nhã My quay đầu nhìn ông ta: “Ông đang nói chuyện với tôi sao?”

Kim Đức Hữu cười to gật đầu: ‘Dĩ nhiên rồi.

Ông ta khá hài lòng với phản ứng của Khương Nhã My, những người phụ nữ như thế này, khi mới bắt đầu đều rất cao ngạo.

Nhưng chỉ cần thử một lần là sẽ lộ bản tính.

Khương Nhã My im lặng một lúc lâu, nhưng vì lễ phép nên cô ta vẫn gật đầu.

“Đúng thế, tôi là người Yên Kinh.”

“Thật có duyên, tôi cũng là người Yên Kinh.”

Nụ cười trên gương mặt Kim Đức Hữu càng rõ rệt.

Nói xong ông ta còn nhìn Vương Nhất với vẻ đắc ý.

Ông ta chọc ghẹo người phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận.

Nhưng Vương Nhất cũng chẳng hề nổi giận, thậm chí còn chẳng có phản ứng nào.

Thế nên Kim Đức Hữu vẫn tiếp tục.

Tầm mắt của ông ta dừng trên quyển sách Khương Nhã My đang cầm, cười nói: “Trông có vẻ cô rất thích đọc sách, không biết đây là tác phẩm gì vậy?”

Vẻ mặt Khương Nhã My không hề thay đổi, cô ta nhấc bìa quyển sách.

“Sách ảnh giải phẫu thi thể.”

Thấy cái tên sách, Kim Đức Hữu sợ hãi, ông ta nhìn Khương Nhã My với ánh mắt hoảng sợ.

“Cô là pháp y?!”

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Khương Nhã My hiện lên một nụ cười nhạt: “Cứ cho là thế đi, chẳng lẽ ông cũng vậy?”

Gô ta cười rất đẹp, nhưng trong mắt Kim Đức Hữu lại trông rất quái dị.

Ông ta cười xấu hổ: ‘Không phải, tôi là ông chủ của công ty vệ sĩ xuyên quốc gia tại Yên Kinh, vừa xong công việc đang quay về thủ đô.”

Tuy ông ta bị quyển sách Khương Nhã My dọa sợ, nhưng Kim Đức Hữu rất nhanh điều chỉnh xong trạng thái, ông ta còn lơ đênh khoe thân phận của mình.

“Công ty vệ sĩ? Xuyên quốc gia?”

Gương mặt Khương Nhã My tỏ vẻ kinh ngạc.
 
Chương 1921


Chương 1921

Nghe vậy, sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm cũng thay đổi rõ rệt.

Đúng thật, nếu như là Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước thì đã sớm cho một cái tát rồi.

Tuy nhiên câu này đã nhắc đến một điểm quan trọng.

Bây giờ không phải hai mươi năm trước!

Lạc Thanh Hiền cũng không phải Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước!

Bà bây giờ chỉ là một người thường đã hoàn tục!

“Thanh Hiền à, bà nên nhìn rõ thực tế, bây giờ không phải là thời đại của bà.”

Khí thế của Tần Vĩnh Nghiêm cũng dần trở nên mạnh mẽ, nheo mắt nhìn Lạc Thanh Hiền nói: “Bây giờ bà cùng lắm chỉ là một người bình thường, trong tay không có chút quyền lực gì, bà có tư cách gì nói với tôi những câu này?”

Sau khi nghe Tần Vĩnh Nghiêm nói, Vương Hạn Kiệt cũng kịp phản ứng lại.

Khi nhắc tới Lạc Thanh Hiền, trong tiềm thức của mọi người sẽ luôn nhớ đến nữ vương Yên Kinh.

Từ đó kính nể và sợ hãi bà ta.

Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đã xuất gia và hoàn tục thôi.

Lạc thị của hiện tại đã sớm không còn thuộc quyền quản lý của bà ta nữa!

Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Hạn Kiệt không khỏi tức giận.

Bản thân lại bị một người phụ nữ chỉ biết dựa vào quyền lực và sống trong quá khứ giáo huấn?

Thần sắc của Lạc Thanh Thủy có chút hốt hoảng, bởi vì Tân Vĩnh Nghiêm đã nói trúng đích.

Chị gái của bà ta hiện tại không có chút quyên lực nào ở Lạc thị, sở dĩ có thể trở lại nhà họ Lạc một lần nữa vẫn nhờ vào địa vị của bà ta ở Lạc thị.

Gia chủ hiện tại của Lạc thị cực kỳ kiêng ky sức ảnh hưởng của Lạc Thanh Hiền, rất sợ bà ta cướp mất địa vị nên không cho bà ta giữ bất cứ chức vụ nào.

Cho nên, bây giờ ở Lạc thị, Lạc Thanh Hiền hoàn toàn là một người nhàn rỗi, một số người còn ở sau lưng âm thầm cười nhạo chị gái của bà ta chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.

Nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ thản nhiên mỉm cười: “Tôi thật sự giống như những gì các người đã nói, chỉ là một truyền thuyết đã suy tàn, nhưng tôi vẫn có cách khiến các người phải cúi đầu xưng thần.”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Biết Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, anh ta cái gì cũng không sợ nữa: ‘Vậy bà nói cho tôi biết, bà làm thế nào để khiến chúng tôi phải cúi đầu xưng thần?”

“Hôm nay cho dù có các người có Lạc thị chống lưng thì trước khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, chúng tôi nhất định phải dạy dỗ con rể bà một bài học!”

Về phía Tần thị, Tân Vũ cũng để lộ nụ cười nhẹ nhõm.

Gương mặt của Tần Hồng Long vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra vui mừng hay tức giận, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Vương Nhất.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Lạc Thanh Hiền, nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, căn bản không có chút tác dụng nào cải Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng tò mò nhìn Lạc Thanh Hiền, muốn biết rốt cuộc bà ta có thể làm được gì.

Chỉ thấy Lạc Thanh Hiền mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Vương Nhất.

“Bởi vì tôi có một người con rể tốt.”
 
Chương 2137


Chương 2137

Ngay cả Vương Nhất cũng không nhịn được phải nhìn ông ta thêm mấy lần.

Công ty vệ sĩ, nghe tên đoán nghĩa, là công †y cung cấp vệ sĩ.

Hầu hết người trong công ty vệ sĩ đều đã được huấn luyện võ thuật, vì họ đều được thuê để bảo vệ các nhân vật quan trọng.

Nếu là công ty vệ sĩ xuyên quốc gia thì còn chuyên nghiệp hơn.

Vì cùng một đường rây nối với quốc tế, nên khả năng của vệ sĩ trong công ty vệ sĩ còn sánh ngang với lính đánh thuê ở khu vực Trung Đồng.

Trên mặt Kim Đức Hữu không nhịn được nở nụ cười đắc ý: “Đúng vậy! Công ty tôi là tập đoàn bảo vệ xuyên quốc gia Thần Long! Đây là danh thiếp của tôi!”

Kim Đức Hữu lấy ba tấm danh thiếp được làm thủ công tinh xảo, chia cho Khương Nhã My, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất mỗi người một tấm.

Ba người xem tấm danh thiếp, trong mắt càng tỏ ra ngạc nhiên.

Họ ngạc nhiên vì người sáng lập ra công ty vệ sĩ, chắc chắn sẽ rất mạnh, hoặc ít nhất cũng có xuất thân là lính đánh thuê.

Trông thế nào Kim Đức Hữu cũng chẳng giống người từng làm lính đánh thuê, ông †a trông càng giống người đàn ông trung niên đăm chìm trong vàng son hơn.

“Ba vị, sau này có yêu cầu gì cứ liên lạc với tôi, tôi là Kim Đức Hữu!”

Kim Đức Hữu nói với giọng tự hào.

Khương Nhã My mỉm cười, cất tấm danh thiếp.

Lý Khinh Hồng cũng chẳng quan tâm, chồng cô ta là thành viên của Ấn Vu.

Công ty vệ sĩ xuyên quốc gia sao có thể sánh bằng Ẩn Vu?

Không thể so sánh.

Thấy hai vị người đẹp đều đã nhận danh thiếp của mình, trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy hơi lâng lâng, ông ta lại nhìn về phía Vương Nhất, khẽ ho khan.

“Người anh em, bây giờ cậu có thể đổi chỗ cho tôi được không?”

Ông ta đã khoe thân phận của mình, ông chủ công ty vệ sĩ, ai dám làm mất lòng ông †a?

Cho nên chắc chắn chàng trai này sẽ biết điều tránh ra…

“Không đổi.”

Kim Đức Hữu lại nổi giận.

Thằng nhãi này đúng là không biết tốt xấu!

Nhưng ông ta vẫn chưa nổi điên.

Ông ta không thể nổi điên trước mặt các người đẹp.

Tuy nhiên ông ta cũng không định tha cho người trẻ tuổi đã khiến ông ta mất mặt tận hai lần này.

“Người anh em, cậu có công việc chưa?”

Kim Đức Hữu cười lớn, hỏi.

Lý Khinh Hồng nhướn mày.

Thật ra Lý Khinh Hồng đã bảo Vương Nhất chỉnh chu lại bản thân rất nhiều lần.

Nếu không lúc đi ra ngoài mọi người sẽ nghĩ răng anh trông như một chàng trai ba không chẳng làm được trò trống gì nên hồn.

Nhưng Vương Nhất chẳng làm.
 
Chương 1922


Chương 1922

“Các người cho rằng tôi đến nên đám người Khinh Hồng mới an toàn sao? Sai rồi, cho dù chúng tôi không đến thì các ngươi cũng không thể động được một sợi tóc của Khinh Hồng.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Vương Hạn Kiệt, Tần Vũ, thậm chí là Tân Vĩnh Nghiêm đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.

Sao đi một vòng lớn lại quay về Vương Nhất thế?

“Ha ha ha…

Một lúc sau, Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Vương Lâm đứng sau cũng bật cười.

“Dì Lạc đang nói gì thế, bà dám đánh cược bảo bối của mình cho Vương Nhất, bà không biết anh ta còn chẳng được Lý thị thừa nhận là con rể sao?”

“Lý thị chỉ hận không thể chờ anh ta chết, làm sao có thể ra tay cứu giúp chứ?”

Ngay cả ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng bật cười.

Có thể thấy trò cười này lố bịch đến mức nào.

Nhưng Lạc Thanh Hiền lại không hề tức giận, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.

“Con có biện pháp, đúng không?”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Mẹ vợ, mẹ đã vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho cơn.

Vương Hạn Kiệt không có thái độ tốt như vậy với Vương Nhất.

Anh ta trực tiếp tỏ vẻ khinh thường, chỉ vào Vương Nhất mắng: ‘Một tên phế vật như anh thì có năng lực gì chứ?”

Vương Nhất hướng về phía thùng rác cách đó không xa, bĩu môi nói: “Tôi cảm thấy nếu anh có thời gian mắng chửi ở chỗ này thì không bằng lục tìm huy hiệu của mình trong thùng rác trước đi, đừng để lát nữa nó thật sự bị vứt đi.”

“AnhI”

Vương Hạn Kiệt vô cùng tức giận vì những câu nói kia.

Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, vừa ôm Vương Tử Lam vừa nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật sự có thể chứ?”

Vương Nhất cười nói: ‘Em chỉ cần tin tưởng chồng mình thôi.”

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, nhìn người của hai gia tộc lớn Vương thị cùng Tần thị, cười nói: “Có vài ân oán không thể tránh khỏi, nếu các người muốn giải quyết thì cứ giải quyết ở đây đi. Trước tiên… nếu các người có thể giải quyết.”

Vừa dứt lời, anh ta đã gọi điện thoại: “Có thể tiến vào.”

Lời này vừa nói ra, cho dù là Tần thị hay Vương thị cũng đều vô thức nhìn xung quanh.

Kết quả không có người nào.

Vương Hạn Kiệt tỏ vẻ khinh thường: “Vẫn còn giả thần giả quỷ!”

“Chắc vấn còn đang trên đường tới.”

Vương Nhất giải thích: “Các người muốn tìm tôi trả thù thì cũng được thôi. Nhưng phải nói xem đó là hình thức trả thù gì?”

“Mối hận của tôi và Vương thị chỉ là tạm thời. Hơn nữa tôi cũng có huy hiệu thân phận của Vương thị, quy định của Vương thị nghiêm cấm nội bộ chém giết lẫn nhau, cho nên anh không thể xuống tay với tôi.”
 
Chương 2138


Chương 2138

Giờ hay rồi, vì người ta nghĩ thành người đứng dưới đáy xã hội.

Kim Đức Hữu vừa nhìn Vương Nhất là biết Vương Nhất chẳng có công việc gì, vì thế ông ta bảo anh: “Thế này đi, vừa hay công ty tôi đang tuyển vệ sĩ mới, tôi trông cậu có vẻ thích hợp, vậy tôi trả lương cho cậu mỗi tháng 30 triệu, thấy sao?”

Nói xong, Kim Đức Hữu còn liếc nhìn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My.

Ông ta định dùng cách này để khiến cho các người đẹp chú ý.

Quả nhiên, hai người kia đều nhìn ông ta.

Nhưng ánh mắt họ trông hơi sai sai.

Đó không phải ánh mắt hâm mộ mà là ánh mắt thương hại.

Âm!

Đúng lúc này, cả máy bay bỗng nhiên rung chuyển.

Dòng khí mạnh mẽ trên bầu trời khiến cho máy bay lắc lư trái phải.

Tất cả hành khách đều vô thức dựa vào ghế ngồi khẩn cấp đẳng sau lưng.

Có thể thấy những tầng mây bên ngoài máy bay bị dòng khí tia tách rời liên tục.

Chũng tan rồi tụ lại, tụ rồi lại tan biến.

“Vô cùng xin lỗi các hành khách, chúng tôi đi vào vùng không khí lạnh tăng cường, xin mọi người đừng hoảng sợ, cố găng tránh đi lại, hành khách say máy bay xin hãi giơ tay lên…”

Trong Cabin vang lên tiếng nhắc nhở của tiếp viên trưởng.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.

Máy bay lay động mạnh mẽ, cũng khiến Kim Đức Hữu từ bỏ ý định nói chuyện tiếp với Vương Nhất, ông ta dựa ra sau ghế ngồi khẩn cấp.

Aml Nhưng tiếp viên trưởng vừa dứt lời, máy bay lại hơi rung chuyển.

Lần rung chuyển này còn mạnh hơn trước, máy bay đâm vào trong một đám mây màu đen, khiến cả máy bay lay động dữ Ly nước của rất nhiều hành khách đều rơi xuống, phát ra tiếng động chói tai.

“Mẹ ơi, làm sao vậy?”

Tiếng động chói tai đó, cũng đánh thức Vương Tử Lam đang ở ngủ say.

Cô bé dụi đôi mắt mơ màng ngái ngủ, nói với giọng non nớt.

Nhưng Lý Khinh Hồng chưa kịp nói gì, cô nhóc đã chợt ngó ra ngoài cửa sổ.

Máy bay quay cuồng bên ngoài mây đen, sấm chớp xẹt qua.

Mưa to trút ào ào xuống bên dưới.

Thậm chí, còn có một tia sét đánh rất gần máy bay, cứ như muốn xé rách bầu trời, tất cả những điều đó, Vương Tử Lam đều nhìn thấy.

Cô nhóc lập tức sợ hãi bật khóc.

Lý Khinh Hồng vội an ủi cô bé.

Không khóc thì không sao, nhưng vừa cô bé khóc đã khiến bầu không khí trong cabin chìn trong lo lắng không yên.

Rất nhiều đứa trẻ cũng bật khóc.

Những tiếp viên hàng không nhóm cũng bắt đầu hốt hoảng, họ luống cuống chăm sóc từng vị khách.

ÂmIII Sau khi tia sét xẹt qua, máy bay lại càng rung chuyển mạnh hơn.
 
Chương 1923


Chương 1923

Chỉ thấy Vương Nhất lấy ra một huy hiệu ánh vàng rực rỡ, giống hệt cái của Vương Hạn Kiệt.

“Huy hiệu thân phận của Vương thị…”

Lần này, vẻ mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hết sức khó coi.

Tần Vũ tiến lên một bước, nhìn Vương Nhất nói: “Vậy thì thù oán của anh và Tần thị chúng tôi chắc hẳn là mối thù không đội trời chung phải không?”

Tần Vũ cười nói: ‘Em họ Tần Hồng Long của tôi, hai chân của cậu ta đều bị anh đánh gấy, người làm anh như tôi thay cậu †a báo thù cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Tân Hồng Long đứng phía sau lập tức sửng sốt.

Lời nói kia cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận nghiền ngẫm sẽ phát hiện anh ta đang dùng góc độ của gia chủ để nói chuyện.

Đã ngầm thừa nhận chính mình là gia chủ.

Vương Nhất cười nói: ‘Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh nói được thì nhất định phải làm được đấy!”

Tần Vũ cũng mỉm cười: “Tần thị của tôi cùng Vương thị đứng ở chỗ này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ đối phó với một mình anh mà còn không thể làm được sao?”

Lời này vừa nói ra, bất kể là cao thủ đứng sau Tần thị hay cường giả của Vương thị cũng đều tỏ vẻ khinh thường.

Có lẽ theo quan điểm của bọn họ thì bọn họ vốn dĩ không cần phải ra tay.

Vương Nhất ở gật đầu: ‘Vẫn chưa đủ.”

“Cái gì?!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ ra giận dữ.

Khi đang chuẩn bị hành động.

“Ngài Vương.”

“Chủ nhân.”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Một giọng nói trâm khàn, giống như một đoạn băng ghi âm cũ đã được mở nhiều lân.

Còn giọng nói khác lại rất non nớt và ngây thơ, giống như giọng nói của một đứa bé.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.

Chỉ thấy ở phía cổng, hai người có vóc dáng cực kỳ chênh lệch đang bước đến.

Bọn họ gồm một nam một nữ, người nam mặc quần áo đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt màu đen, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lùng quỷ dị.

Cô bé bên cạnh cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, người như tạc bằng ngọc, lông mày rậm, hai mắt to tròn.

Trong tay còn cầm một hộp sữa chua lớn, dáng vẻ trông rất vô hại.

Nhưng chỉ có những người quen thuộc với cô mới biết hầu hết mọi người đều sẽ bị vẻ ngoài dễ thương của cô đánh lừa, thủ đoạn giết người của cô cực kỳ độc ác và dã man.

Bọn họ chính là Thiết Diện và Hồng Phật.

Thiết Diện vốn dĩ là sát thủ của Tây Cảnh, trong khi Hồng Phật thuộc tổ chức sát thủ “Võng Lượng”, là sư muội đồng môn của Lãnh Nhan, nhưng hiện tại đã quy thuận Vương Nhất.
 
Chương 2139


Chương 2139

Mây đen bao phủ cả máy bay, trông cứ như đang phải đối mặt với sóng gió mãnh liệt ở Biến Đen. Họ như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi cuộn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất tung.

Rắc!

Một tiếng động chói tai vang lên, bỗng nhiên máy bay mất lái, lao xuống vực sâu.

“Ạ.”

Trong Cabin vô cùng hồn loạn, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, họ hét leentuyeetj vọng và hoảng sợ.

“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có phải máy bay bị sét đánh hay không?”

“Liệu chúng ta có chết không?”

“Cứu với”

“Kính thưa hành khách, vì bị ảnh hưởng bởi thời tiết xấu nên khi bay chiếc máy bay này đã xảy ra hiện tượng không ổn định, xin mọi người đừng hoảng sợ, đừng tùy tiện đi lại trong máy bay…”

Cabin vang lên tiếng của cơ trưởng.

Tiếp viên hàng không cố găng để kiểm soát tình hình tại cabin, nhưng rơi vào cảnh này, mọi người lại càng hoảng sợ và tuyệt vọng.

Có tiếng la thảm thiết, tiếng gào khóc, cả âm thanh chạy nhanh, tất cả vô cùng hỗn loạn.

Hơi thở của cái chết bao trùm cả cabin.

Thậm chí có người bắt đầu lôi di động, gửi những di ngôn trước khi chết cho người nhà.

Lý Khinh Hồng cũng ôm chặt con gái, nhìn Vương Nhất với vẻ mặt lo lắng: ‘Máy bay sẽ không rơi chứ?”

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, lắc đầu: “Cũng khó nói, vốn dĩ không nên bay ngày mưa giông…”

Vừa nói xong, sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên trắng bệch.

Máy bay được gọi là phương tiện an toàn nhất trên thế giới, nhưng cô ta lại gặp phải ‘Tai nạn trên không’ vô cùng hiếm gặp.

“Đừng nghe những lời lừa bịp của anh tai”

Bông nhiên, trong cabin vang lên tiếng đàn ông.

Họ thấy bồng nhiên Kim Đức Hữu đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Các vị, đừng sợ, tôi là chủ tịch của tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long tại nước H, Kim Đức Hữu, cấp dưới của tôi đều là những vệ sĩ chuyên nghiệp nhất, ở nước ngoài họ từng nhận cứu nguy và bảo vệ rất nhiều lần! Nên máy bay rung lắc, không phải chuyện quá lớn!”

Ngay sau đó, Kim Đức Hữu võ tay, đằng sau ông ta xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn.

“Thật thế sao? Vậy ông nhanh khiến máy bay không lắc lư nữa đi!”

“Tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước HI Mau cứu chúng tôi!”

Lúc này, tất cả hành khách đều coi Kim Đức Hữu như một vị thần.

Vẻ mặt Kim Đức Hữu nghiêm trọng, lời lẽ chính nghĩa: ‘Đó là chuyện đương nhiên rồi, mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo các nhân viên của mình khiến máy bay ngừng lắc lư”

Nói xong, ông ta quay đầu liếc nhìn hai vệ Sĩ.

Họ đến thắng buồng lái máy bay.

Máy bay quả thật nhanh chóng ngừng nghiêng ngã.
 
Chương 1924


Chương 1924

Không ai trong số những người có mặt ở đây từng nhìn thấy Thiết Diện cùng Hồng Phật nên bọn họ mở to mắt kinh ngạc.

Đây là tổ hợp kỳ lạ gì vậy?”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt và Vương Lâm cũng không nhịn được cười lớn: “Vương Nhất, anh chỉ dựa vào hai người này để đối phó với chúng tôi sao? Anh cho rằng cao thủ của chúng tôi là loại người gì?”

Nghe thấy bọn họ khinh thường mình, Thiết Diện không có phản ứng gì, nhưng Hồng Phật lại cực kỳ giận dữ, trừng mắt nhìn đám người kia.

Nhưng do tuổi tác còn quá nhỏ nên khi tức giận thậm chí còn khá đáng yêu.

Vương Hạn Kiệt và những người khác càng cười vui vẻ hơn, không ngừng kêu Hồng Phật dễ thương.

“Còn có một người sau lưng các người.”

Vương Nhất chỉ về phía sau bọn họ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác da đang lạnh lùng bước tới.

Khoảnh khäc khi Khương Nhã My xuất hiện, cho dù là Tần thị hay Vương thị, thậm chí là Lạc thị cũng đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Có một loại người trời sinh sẽ mang đến một cảm giác vô cùng áp bức cho người khác, cho dù đã cố gắng kiềm nén khí thế đó của mình nhưng khí tức phát ra từ bản thân cũng sẽ vô hình ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Giống như một kẻ sát nhân thật sự, càng mang nhiều sinh mạng trên người thì sẽ càng nảy sinh sát khí.

Mặc dù Khương Nhã My không có kinh nghiệm thân kinh bách chiến như Vương Nhất, nhưng đã có rất nhiều cường giả từng chết trong tay cô.

Điều thật sự khiến đám vương tộc Yên Đô sợ hãi chính là luông sát khí hung hãn này.

“Gia chủ cẩn thận!”

“Cậu chủ, mau lùi lại!”

Đám cường giả của Tần thị và Vương thị đều cảnh cảnh giác nhìn Khương Nhã My như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Từ trên người Khương Nhã My, bọn họ đều cảm nhận được một khí thế cực kỳ mạnh me.

Nhưng Khương Nhã My vẫn luôn nhìn thẳng, cũng không hề xuống tay, chỉ đi về phía Vương Nhất.

Nhưng phía trước lại có cường giả của vương tộc đang đứng chặn trước mặt.

Khương Nhã My dừng bước, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Tránh ra.”

Khương Nhã My thản nhiên mở miệng.

Xoet xoẹt xoẹtI Ngay sau đó, một sự kiện xảy ra khiến mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả cường giả của vương tộc đang đứng trước mặt Khương Nhã My đều cảnh giác tránh sang một bên.

Giống như sóng lớn phá vỡ mặt hồ, Khương Nhã My mạnh mẽ phá vỡ để tạo nên một con đường.

Bất cứ nơi nào cô đi qua, đám đông đều nhường đường.

“Người phụ nữ này…”

Những người đứng cạnh Lý Khinh Hồng cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng của Khương Nhã My.
 
Chương 2140


Chương 2140

Mọi người đần người, sau đó vẻ mặt họ trở nên kích động, võ tay liên tục.

Chắc chắn chuyện này sẽ trở thành tin khiến tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H vang danh ở đất nước.

Vẻ mặt Kim Đức Hữu cười tươi rói, cố ý nói với Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng.

“Hai cô gái, không sao nữa rồi, nhân viên vệ sĩ của chúng tôi rất chuyên nghiệp…”

Am!

Nhưng ông ta vẫn chưa nói xong, cả khoang máy bay lại rung chuyển mạnh, máy bay lại lao xuống.

“Ap”

Tiếng thét càng chói tai hơn lúc trước.

“Sao lại thế này?”

Sắc mặt Kim Đức Hữu thay đổi.

Hai cấp dưới của ông ta bước ra: “Kim tổng, gió lốc bên ngoài quá mạnh, máy bay sắp rơi xuống rồi!”

Âm!

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài.

“Có vẻ không ra tay không được rồi.”

Âm ầm ầm!

Cabin to như vậy liên tục nghiêng ngả, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, mưa to không ngớt, những tia chớp càng lúc càng dày đặc như mạng nhện, cảng tượng giống hệt lúc tận thế.

Tình hình như vậy khiến cho Vương Nhất và Khương Nhã My không thể không ra tay.

Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam sắc mặt trăng bệch.

“Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?”

Vương Tử Lam vùi vào lòng Lý Khinh Hồng, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hỏi.

“Chúng ta sẽ không sao đầu.”

Lý Khinh Hồng ôm cô bé chặt hơn.

Cô ta không sợ chết, nhưng cô ta không muốn khiến con gái mình phải chết cùng.

Cô ta vần chưa nuôi dạy Vương Tử Lam thành người, chưa nhìn thấy dáng vẻ của Vương Tử Lam sau khi cô bé lớn lên lên, cũng chưa đi đến cuối đời với Vương Nhất.

Cô ta không thể chết.

Lúc này, Vương Nhất khẽ võ vào vai cô ta, nói thầm: “Em nhắm mắt đi, mười phút nữa sẽ không sao đâu.”

Giọng nói của Vương Nhất cứ như ẩn chứa một ma lực đặc biệt, vốn dĩ Lý Khinh Hồng đang hốt hoảng không yên lại trở nên bình tính.

Cô ta nghe theo lời Vương Nhất, nhắm chặt hai mắt, rồi cũng bảo Vương Tử Lam nhắm mắt lại.

Vương Nhất đang định dốc hết sức thì bông nhiên phía sau vang lên giọng nói tức giận của Kim Đức Hữu.

“Hai người các anh đừng làm loạn nữa được không? Cứ giao chuyện này cho người chuyên nghiệp làm đi, đừng tự tiện làm gì, chỉ khiến mọi chuyện càng rối loạn hơn mà thôi!”

Kim Đức Hữu cũng nghe thấy lời Vương Nhất, ông ta khịt mũi coi thường, hơn nữa còn lo lắng cho mạng sống của mình hơn.
 
Chương 1925


Chương 1925

Đặc biệt là Lý Mộng Đình.

Cô từng nhìn thấy Lãnh Nhan, nhưng khí thế trên người của người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn cả Lãnh Nhan, càng trong trẻo và lạnh lùng hơn, cô phương tự thưởng.

Một người phụ nữ như vậy thật sự rất quyến rũ.

“Là chị dâu của anh rể.”

Lý Tuyết Nhi kích động kêu lớn.

Cô từng gặp Khương Nhã My.

Lúc trước khi cô bị bắt cóc, Khương Nhã My đã cứu cô.

Cô cảm thấy Khương Nhã My thật sự rất ngầu.

Đặc biệt là chiếc áo khoác da vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.

Lý Tuyết Nhi rất ngưỡng mộ người này!

Lý Khinh Hồng cũng nhận ra Khương Nhã My.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bắt đầu cảm thấy có chút nghi ngờ.

Bề ngoài có vẻ là chị dâu, nhưng Lý Khinh Hồng biết Khương Nhã My mới chính là mối tình đầu của Vương Nhất.

Chỉ là mối tình đầu này đã sớm chết yểu trước khi kịp bắt đầu.

Khương Nhã My từ mối tình đầu trở thành chị dâu.

Lần trước, cô đến Giang Thành muốn tạo cho Vương Nhất một bất ngờ, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Vương Nhất và Khương Nhã My ở cùng một căn phòng.

Theo một nghĩa nào đó, Khương Nhã My chính là sự uy hiếp lớn hơn cả Diệp Thúy Như!

Nhưng Lý Khinh Hồng không thể nói ra.

Dưới ánh nhìn soi mói của nhiều người, Khương Nhã My cuối cùng cũng đã bước đến bên cạnh Vương Nhất.

Biểu cảm trên mặt của Hồng Phật và Thiết Diện từ đầu đến cuối đều rất lạnh lùng.

“Chào cô Khương!”

Đám người Diệp Kình Thiên của hiệp hội võ đạo Thiên An cũng lần lượt bước đến chào hỏi.

Khương Nhã My từng đảm nhiệm qua chức vụ huấn luyện viên của hiệp hội võ đạo, bao gồm cả Diệp Kình Hiên, mỗi một người đều vừa kính trọng vừa oán hận Khương Nhã My.

Nhà họ Hạ, nhà họ Lương lại lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nhã My.

Không chỉ thán phục trước vẻ đẹp của Khương Nhã My mà còn kinh ngạc trước thực lực của cô.

“Ồ, chị Nhã My còn phách lối hơn cả…

Hồng Phật cầm hộp sữa chua, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Khương Nhã My.

Cô nằm mơ cũng muốn có được khí chất nữ vương như Khương Nhã My.

Nhưng vóc dáng của bản thân quá nhỏ, không thể có được khí thế như vậy.

Vương Nhất vẫn ngồi tại chỗ, từ đầu đến cuối cũng không hề đứng lên.

Anh cười như không cười nhìn Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt nói: ‘Bây giờ các người còn muốn xuống tay với tôi nữa không?”
 
Chương 2141


Chương 2141

Ông ta không muốn đặt tính mạng mình vào tay một kẻ xa lạ.

Vẻ mặt Vương Nhất thờ ơ: “Nhưng có vẻ vệ Sĩ của ông cũng không thể giải quyết được nguồn gốc của vụ tai nạn trên không này.”

“Ngoài ý muốn, mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn thôi!”

Gương mặt Kim Đức Hữu căng đến mức đỏ bừng, ông ta vội vàng nhìn về phía hai vệ sĩ: ‘Các cậu còn đứng đờ đấy làm gì, sao không nhanh khiến máy bay ngừng lắc lư!”

“Ông chủ, không được đâu, gió lốc được hình thành từ không khí lạnh quá mạnh, nó đã tạo ra một mắt bão, chúng ta không thể bay ra!”

“Chúng ta cũng sắp hết dầu rồi, giờ chỉ có thể nghiêng ngả liên tục trong miệng mắt bão, đợi khi hết nhiên liệu, hoặc gió quá mạnh, khi gãy cánh, máy bay sẽ rơi!”

Dưới tình hình nguy cấp, hai vệ sĩ nói tình trạng thật sự lúc này.

Ngay lập tức, cảm giác hoảng sợ càng nghiêm trọng hơn, nó bao trùm cả cabin.

Tất cả mọi người sợ đến bật khóc, xen lẫn cả tiếng la hét chói tai.

Thậm chí có người còn lấy một vòng tràng hạt để trước ngực, liên tục cầu khấn Quan Thế Âm Bồ Tát xuống cứu.

Lý Khinh Hồng cũng nghe thấy, nhưng cô ta vấn không mở mắt mà nhäm chặt như cũ.

Cô ta tin Vương Nhất.

Kim Đức Hữu cũng rất tuyệt vọng, ông ta †úm tóc mình.

Công việc lần này, ông ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, nhưng khi đối diện với tai nạn trên không, thì sức của hai vệ sĩ quả bé nhỏ không đáng kể.

Có đôi khi con người rất yếu ớt, khi đối mặt với thiên tai thì hoàn toàn không thể sống sót Thậm chí mấy tiếp viên hàng không trên chuyến bay cũng bật khóc, họ nghĩ thâm không biết sao mình lại đen như vậy, bốc trúng phải chuyến bay này.

Vương Nhất và Khương Nhã My không nói gì mà đi thẳng đến buồng lái máy bay.

Kim Đức Hữu vẫn ngăn cản họ: ‘Các cậu làm gì thế?”

“Cứu người.”

“Đừng đi, không còn hy vọng gì đâu.”

Kim Đức Hữu xua tay: “Ngay cả hai vệ sĩ chuyên nghiệp của tôi còn chẳng thể giải quyết, hai người thường như các cô có cách gì sao?”

Khương Nhã My thản nhiên nói: ‘Các ông không có cách không có nghĩa là chúng tôi cũng không có, tình cảnh này chỉ là chuyện nhỏ.

“Cái gì?”

Kim Đức Hữu vừa nghe, vẻ mặt lập tức tỏ ra khinh thường: “Cô là một pháp y, đây còn chẳng phải chuyên môn của cô, còn anh, còn chẳng có việc mà dám nói tình cảnh này là chuyện nhỏ?”

Lúc này hai vệ sĩ của ông ta bước lên, nói: ‘Nếu muốn khiến máy bay thoát khỏi miệng mắt bão, phải có khả năng điều khiển máy bay thật điêu luyện, dĩ nhiên cơ trưởng chuyến bay này không có, mà hai chúng tôi cũng vậy.”

“Các cô định lái máy bay sao? Các cô có băng giấy phép lái máy bay không?

Đã được huấn luyện chuyên nghiệp hay chưa?”

Họ hỏi liên tiếp mấy câu hỏi chuyên ngành, Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, không trả lời.
 
Chương 1926


Chương 1926

Tần thị và Vương thị im lặng như tờ, sắc mặt của Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm, Vương Hạn Kiệt và những người khác đều tối sầm lại.

Lạc Thanh Thủy cũng không thể tưởng tượng được nhìn Vương Nhất, không ngờ anh lại có trợ thủ đắc lực như vậy giúp đỡ.

E răng không có cường giả nào trong vương tộc Yên Đô là đối thủ của người phụ nữ mặc áo da này.

“Có phải tôi cũng nên mua một chiếc áo khoác da mặc không…

Lạc Thanh Thủy nhìn chằm chằm áo khoác da màu đen sáng bóng trên người Khương Nhã My, sau đó so sánh với dáng người của bản thân và lẩm bẩm.

Người bình tĩnh ở hiện trường chính là Lạc Thanh Hiền.

Sắc mặt của bà ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chưa từng tỏ vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Tân Vũ khó coi nhìn Vương Nhất: “Chẳng lẽ anh chỉ biết núp sau lưng đàn bà thôi sao?”

Một mình Khương Nhã My đã khiến hai vương tộc lớn kinh hãi, Tân Vũ cũng chỉ có thể nói như vậy.

Vương Hạn Kiệt lại bật cười lạnh lùng: “Cùng lắm chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có thể ngăn cản được cường giả của hai vương tộc lớn sao?”

Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn Hồng Phật và Thiết Diện.

“Sàn diễn của các người đã bị Nhã My đoạt đi rồi.”

Hồng Phật là người đầu tiên nổi giận: “Khinh người quá đáng!”

Dưới lớp mặt nạ, Thiết Diện cũng hừ một tiếng.

Cả hai bọn họ đều là cường giả, có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng lúc này lại bị coi thường như vậy.

“Không dọa các người một chút thì các người sẽ không biết tôi đáng sợ thế nào!”

Hồng Phật tức giận nói.

Lời này vừa nói ra, những cao thủ của Tần thị và Vương thị đều bật cười.

Một cô bé còn vị thành niên thì có thể lợi hại bao nhiêu.

Huýt!

Hồng Phật lập tức huýt sáo một tiếng.

Trong nháy mắt, ở chỗ Tần Kỳ và những người khác đang đứng bất ngờ xuất hiện hàng loạt những con rết!

Bọn họ đều bị dọa sợ.

Tại sao trong sân vận động lại có rết?

Thậm chí còn có không ít con đang bò lên người, nhưng chúng cũng chỉ leo chứ không hạ độc.

“Bé ngoan, có thể rời đi rồi.”

Hồng Phật cười hì hì nói.

Xào xạc…

Những con rết nhanh chóng biến mất.

Im lặng.

Hiện trường yên tĩnh giống như đã chết.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn to hai mắt nhìn Hồng Phật như nhìn thấy quỷ.

Những con rết kia đều do cô gái này tạo ra sao?

Tuy nhiên, không đợi bọn họ phục hồi tỉnh thần lại sau cơn hoảng sợ thì một ánh sáng lạnh lão thoáng qua cùng tiếng gió thổi vù vù.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom