Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1905


Chương 1905

Người kiểm tra vé vào vẫn là hai tên bảo vệ kia.

Nhưng biết Vương Nhất là bạn của cô chủ Diệp thị, bọn họ sao dám ngăn cản?

Diệp Thúy Như cũng chỉ đưa ra một vé, có nghĩa là anh tự đi vào.

Nhưng cô vẫn giải thích.

“Anh ấy là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị của chúng tôi xuất chiến, nên không cần kiểm tra vé.”

“Được, được…”

Hai tên bảo vệ lập tức cho đi.

Đến tận khi hai người bọn họ đã đi rất xa mới phản ứng lại.

“Cô Diệp, cô ấy vừa nói gì?”

“Tuyển thủ đại diện cho Diệp thị xuất chiến?”

“Nói như vậy, những gì anh ta nói lúc trước đều là thật, anh ta thật sự là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị để xuất chiến?”

Hai tên bảo vệ đực mặt ra, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lúc trước, Vương Nhất đã nói anh không cần vé cũng có thể đi vào, vì anh là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Kết quả lại bị bọn họ chế giễu, không có ai tin.

Bây giờ bọn họ lại đần người ra, bọn họ suýt nữa đã đắc tội với một cao thủ võ đạo!

Phải biết là, mỗi một tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh đều có thực lực vô cùng mạnh.

Diệp Thúy Như không quan tâm bọn họ nghĩ như thế này, tâm tư của cô ta đều đã đặt trên người Vương Nhất.

Mặc dù hai người đang đi cùng với nhau, nhưng lại không nói chuyện.

Nhưng, Diệp Thúy Như lại như có như không nhìn trộm Vương Nhất.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông duy nhất có thể khiến mình lộ ra nụ cười.

Nhưng, đã thuộc về người khác.

Đây là điều mà Diệp Thúy Như cảm thấy tiếc nuối và xoắn xuýt nhất.

“Diệp Thúy Như, cô đến rồi? Tôi còn tưởng cô sợ, không dám đến chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc, tràn đầy sự chế giễu vang lên.

Vương Nhất và Diệp Thúy Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Ân Thi đã ngồi ở khu vực khán đài của Diệp thị Vương tộc, trước mặt có một chậu hạt dưa, đang cắn.

Khác với Diệp Thúy Như đang gánh trên người áp lực khổng lồ của gia tộc, đối với cô ta mà nói đến đại hội Bắc Cảnh chỉ để hưởng thụ kỳ nghỉ.

Cô ta không hiểu võ đạo, nhưng tắm chút năng, ăn hạt dưa, thỉnh thoảng liếc nhìn tỉ số thắng thua trên võ đài là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Vương Nhất ở phía sau Diệp Thúy Như, khuôn mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Vương Nhất? Anh…sao anh vào được?”

Trong mắt Diệp Ân Thi tràn đầy sự không thể tin được, rõ ràng cô ta đã dặn nhân viên bảo vệ ở cửa không được cho Vương Nhất vào.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thúy Như đi cùng với anh, cô ta lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên tràn đầy sự chế nhạo.
 
Chương 2123


Chương 2123

Vương Nhất thản nhiên nói: ‘Nếu ông muốn báo đáp vì tôi đã cứu cháu trai Vương Hạn Kiệt của ông tại Đại hội phương Bắc, thì không cần thiết, bởi vì lúc đó tôi chỉ muốn cứu vợ và con gái của tôi mà thôi, rồi tiện tay cứu tất cả mọi người chứ tôi không cao thượng như ông nghĩ đâu.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, khuôn mặt của Vương Dần Hổ tối sầm lại.

Đây là lý do ông ta nghĩ đại ra, không ngờ thăng nhóc này thật sự nghiêm túc?

“Nếu cậu đã không muốn quay về, vậy thì đưa huy hiệu thân phận của nhà họ Vương lại cho tôi, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cậu đã trải”

Vương Dần Hổ vấy tay, nói rất sảng khoái.

Ông ta đến Thiên An, chủ yếu là vì muốn mời chào Vương Nhất.

Nếu mời chào thất bại, ông ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch thứ hai, chính là đòi lại huy hiệu thân phận của nhà họ Vương.

Thực ra đây mới là mục đích chính, mời chào Vương Nhất cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Thứ mà nhà họ Vương không thiếu chính là tiền, chiếc huy hiệu mà ban đầu Vương Nhất mua với giá 450 tỷ chẳng là gì đối với ông ta.

Hơn nữa, Vương Dần Hổ tin chắc rằng ngay cả một doanh nhân như Lý Khinh Hồng cũng khó mà từ chối số tiền khổng lồ 900 tỷ này.

Vì vậy, họ sẽ không bao giờ từ chối.

Tuy nhiên, đôi mắt của Vương Nhất lại trở nên lạnh lùng, anh trực tiếp gọi Tiêu Đào.

“Đưa ông ta ra khỏi đây cho tôi!”

Tiêu Đào gật đầu, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ.

Vẻ mặt của Vương Dần Hổ thay đối, tức giận nói: ‘Cậu dám đuổi tôi đi?”

Vương Nhất ánh mắt lạnh lùng: “Huy hiệu này tôi mua được thì tức là đồ của tôi, chả nhẽ ông còn ép mua ép bán à?”

“Cậu…

Trên mặt Vương Dần Hổ tràn đầy tức giận, nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của huy hiệu thân phận này, ông ta vẫn cố nén lửa giận trong lòng, cười nói: “Tôi nói ép mua ép bán lúc nào? Tôi nói là sẽ trả gấp đôi.”

“Nếu như cậu cảm thấy gấp đôi không hài lòng, vậy gấp ba cũng được, tiền cũng chỉ là con số, chỉ cần cậu có thể cho tôi huy hiệu thân phận, giá cả tùy cậu.”

Vương Dần Hổ lại liếc nhìn Lý Khinh Hồng, tiếp tục nói: ‘Hay tôi đầu tư cho các người cũng được, không phải các người muốn tiến vào thị trường Yên Kinh sao? Trong tương lai, có thể thành lập trụ sở chính tại Yến Kinh, tôi có thể giúp hai người mở rộng thị trường.”

Vương Dần Hổ một hơi nói hết mấy điều này, có thể nói là rất có thành ý.

Nhưng Vương Nhất lại càng hoài nghi, đó chỉ là một huy hiệu thân phận mà thôi, đối với thế lực bên ngoài có thể rất quý giá, nhưng đối với nhà họ Vương mà nói, đó là một món đồ vô dụng sao, tại sao Vương Dần Hổ lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để lấy nó lại??

Mà nhìn vẻ mặt của Vương Dần Hổ, ông ta dường như rất quan tâm đ ến huy hiệu thân phận trong tay mình.

Lý Khinh Hồng vẻ mặt lo lắng, khế giọng nói: “Có khi nào liên quan đến thân thế của anh không?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ đút tay vào †úi và nhẹ nhàng vuốt v e tấm huy hiệu thân phận.

Tấm huy hiệu này bề ngoài nhãn bóng, lành lạnh, được làm bằng vàng nguyên chất nhất.
 
Chương 1906


Chương 1906

“Diệp Thúy Như, cô đúng là mất giá, anh ta đã coi cô là vợ trước, cô còn giúp đỡ anh †a như vậy.”

Diệp Thúy Như không hề tức giận, tùy tiện †ìm một vị trí, ngồi xuống một cách rất ưu nhã, ánh mắt không thèm liếc qua.

“Cô còn muốn quản cả việc của tôi.”

kê Thấy Diệp Thúy Như không thèm để ý đến cô ta, Diệp Ấn Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, rất nhanh, một người đàn ông có thực lực rất mạnh đã đi đến bên canh Diệp Ân Thị.

Chính là em ruột Hồng Giác Lâm của hội trưởng Hồng Giác Hải-hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Vì vậy, Diệp Ân Thí lại cười thành tiếng: “Diệp Thúy Như, cô cứ đắc ý đi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi, cô còn chả làm nên trò chống gì, người giúp Diệp thị tham gia thi đấu lại là tôi.”

“Ông Hồng sẽ giúp Diệp thị tôi lấy được thứ bậc, nên tất cả đều là công lao của tôi, không liên quan gì đến côi”

“Chuyện này đợi tôi quay về Yên Kinh, nhất định sẽ báo cáo với ông ngoại, cô cứ đợi cuốn xéo đi!”

“Hừi”

Hồng Giác Lâm giống như một tháp sắt, mang theo hơi thở áp bức rất lớn.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất mấy cái.

Nhưng, Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không hề hoang mang và tức giận, vần rất bình tĩnh.

“Ồn ào, chả lẽ ông ngoại không dạy cô năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’ có nghĩa là gì sao?”

Diệp Thúy Như bình tĩnh trả lời.

Diệp Ân Thi đột nhiên nghẹn lời.

Nói đến miệng lưỡi, Diệp Ân Thi không phải là đối thủ của Diệp Thúy Như, cô ta dứt khoát không nói nữa.

“Đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, sẽ có lúc cô phải khóc!”

Diệp Thúy Như vẫn không hề hoang mang, ngược lại nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười: ‘Vậy lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Vương Nhất gật đầu, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng đang ngồi.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nghe đến mức sững sờ.

Lát nữa gặp là sao?

Cô ta theo bản năng nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.

“Chồng của Lý Khinh Hồng sẽ không ngoại tình với Diệp Thúy Như đấy chứ?”

Diệp Ân Thi sững sờ nói.

Lúc này là 9h, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

““Bai”

Vương Nhất vừa đi đến chỗ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam đã hét lên, chạy về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cười ôm cô bé lên: “Nào, để ba ôm một cái!”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Sao chậm chạp thế?”

Lý Khinh Hồng có chút phê bình: “Mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đó.”
 
Chương 2124


Chương 2124

Đương nhiên, giá trị vốn có của nó và giá trị mà nhà họ Vương trao cho nó hoàn toàn không tương xứng!

Quan trọng hơn, mục đích lúc đầu Vương Nhất mua huy hiệu này về là hi vọng tìm được manh mối về thân thế mình.

Anh là một đứa trẻ mồ côi, chỉ tồn tại với tư cách là con nuôi trong nhà họ Lý, anh không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

Ánh mắt Vương Nhất đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Vương Dần Hổ nói: “Ông trở về đi, tôi không bán huy hiệu đâu.”

Thấy mình đã nói khô cả họng mà Vương Nhất vấn không dao động, ánh mắt Vương Dần Hổ cũng trầm xuống.

“Này nhóc, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à, nếu như hôm nay tôi phải lấy cái huy hiệu này thì sao?”

Vương Dần Hổ lạnh lùng nói, võ võ tay, lập tức có mấy người rất cường tráng đi vào, lạnh lùng nhìn ngó.

Biểu cảm của Tiêu Đào và Lý Khinh Hồng đột nhiên trở nên rất khó coi.

“Vương gia chủ, đây là công ty của tôi, chẳng lẽ ông muốn ra tay ở đây?”

“Đừng nói nhảm với tôi, đừng nói cô chỉ là cô cả của nhà họ Lý, cho dù Lý Thế Nhân ở đây cũng phải khách sáo với tôi, nếu hôm nay chồng cô không giao ra huy hiệu thân phận, thì các người chờ tổn thất nặng nề đit”

Vương Dân Hổ hung hãn đe dọa.

Lý Khinh Hồng vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng và không nói gì, cô cũng cảm thấy có chút áp lực.

Đối phương là gia chủ Nhà họ Vương, địa vị cao hơn cô rất nhiều.

Thanh âm Vương Nhất đột nhiên truyền đến: “Để tôi đoán xem, ông muốn lấy huy hiệu của tôi như vậy, có phải vì chiếc huy hiệu này rất đặc biệt hay không?”

Sắc mặt Vương Dần Hổ hơi thay đổi, ông ta hậm hực hừ một tiếng, nói: “Đây chỉ là huy hiệu bình thường của nhà họ Vương, chỉ là tôi không muốn huy hiệu nhà họ Vương rơi vào tay người ngoài mà thôi.”

Vương Nhất mỉm cười nói: ‘Vương gia chủ, không cần nói đùa, tôi và ông đều không phải người ngu, một chiếc huy hiệu nhà họ Vương bình thường, không đáng để ông tốn công tốn sức thu hồi như vậy: Sắc mặt Vương Dần Hổ xám xịt, chẳng lẽ thăng nhóc này phát hiện cái gì?

“Vương gia chủ, ai cũng họ Vương, ngàn năm trước cũng là người một nhà, vẫn là nên có gì nói đó là tốt nhất.”

Vương Nhất ngồi trên ghế, một chút kinh ngạc xet qua đôi mắt đen nhánh của anh.

Ngay khi những lời này vừa dứt, cơ thể của Vương Dần Hổ tràn ngập một áp lực không thể giải thích được.

Điều này làm cho ông ta tức giận.

Ông ta là gia chủ nhà họ Vương, sao có thế bị tiểu bối doạ sợ?

“Tôi nói rồi, nó chỉ là huy hiệu thân phận bình thường, không có gì đặc biệt!”

Vương Dần Hổ tức giận nói: ‘Đưa nó cho tôi, cậu có thể có giao tình với nhà họ Vương, nhưng nếu cậu không đưa, cậu sẽ đắc tội nhà họ Vương một cách toàn diện, cậu cân nhắc đi!”

Những lời này không chỉ nói với Vương Nhất, mà còn với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng chưa kịp nói, Vương Nhất đã cười nhẹ.

“Vương gia chủ này, tôi cho ông một cơ hội, nếu ông đã không muốn nói, vậy tôi đành tư mình tìm hiểu vậy.”

Vương Dần Hổ không hề sợ hãi: “Tôi biết thực lực của cậu, nhưng tôi là gia chủ nhà họ Vương, thân phận cao quý, chả nhẽ cậu còn có thể giết tôi sao?”
 
Chương 1907


Chương 1907

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi đều đã đến.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nên đến trẻ.”

Vương Nhất giải thích.

Nhưng, ánh mắt anh cứng lại, phát hiện hai người không nên xuất hiện ở đây.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng phát hiện ra Vương Nhất, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ, Vương Nhất thật sự có thể đi vào.

“Khinh Hồng, ba mẹ đi trước đây.”

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều định rời đi.

“Không tiễn.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thờ ơ, không hề có ý định đứng lên đón tiếp.

“Sao ba mẹ lại ở đây?”

Vương Nhất hỏi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vấn là Lý Tuyết Nhi trả lời hộ Lý Khinh Hồng.

“Anh rể, ba mẹ em đến thăm chị.”

Hình như Lý Tuyết Nhi cũng biết ân oán giữa Lý Khinh Hồng và ba mẹ cô ta, cười mỉa mai.

Vương Nhất gật đầu, nói: “Thăm thì thăm thôi, anh không phải là người nhỏ nhen, còn nữa Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em vẫn là em gái của anh.”

Lý Tuyết Như rất kích động, điều cô ta sợ nhất là Vương Nhất sẽ vì ba mẹ mà xa lánh Cô †a.

“Vương Nhất!”

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên, màng nhĩ của tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Vương Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồng Giác Hải dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía này.

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành đến rồi.

“Các ông đến đây làm gì?”

Vương Nhất nheo mắt, đánh giá mấy người Hồng Giác Hải.

Mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Lý Thế Dương đều đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bởi vì có rất nhiều người đứng phía sau Hồng Giác Hải.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo đen hoặc trắng, khuôn mặt mọi người đều rất lạnh lùng, hơn nữa khí chất rất mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì, đây chính là cao chủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đại hội Bắc Cảnh là một sự kiện lớn, thành viên của tất cả các hiệp hội võ đạo đều đến.

Lúc này đang đứng cùng nhau, phóng ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.

Cho dù là những người không biết võ đạo như Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, chứ đừng nói đến Vương Nhất.
 
Chương 2125


Chương 2125

Vương Nhất lắc đầu: “Đương nhiên không phải, nhưng nếu một người đang trong trạng thái cực kỳ sợ hãi, thì sẽ nói bất cứ điều gì.”

Vương Dần Hổ cau mày, các vệ sĩ của ông ta đứng sát lại, đê phòng Vương Nhất tấn công bất ngờ.

Tuy nhiên, họ vẫn muộn một bước, Vương Nhất đã lao thẳng đến trước mặt Vương Dần Hổ, một phát tóm lấy ông ta.

Đưa ông ta đến cửa sổ, sau đó ném ông ta ra ngoài.

“AI”

Vương Dần Hổ không ngờ rằng Vương Nhất lại dám ném mình xuống, lập tức kinh hãi hét lên.

Lý Khinh Hồng cũng khá sợ hãi.

Đây là gia chủ của nhà họ Vương!

Ông ta lại bị Vương Nhất ném xuống như một con chó.

Mà đây còn là tâng tám mươi tám…

Ngay khi Vương Dần Hổ nghĩ răng mình sắp chết, ai đó bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của ông ta.

Vì vậy, đầu của ông ta chỏng ngược trên Tòa nhà Quốc tế.

Vương Dần Hổ nhìn kỹ hơn, những chiếc xe trên đường nhỏ xíu như con kiến, thậm chí một vài con chim di trú còn bay thấp hơn ông ta.

Âm..

Đột nhiên, thế giới quay cuồng.

“Vương gia chủ, ông còn tỉnh không? Nơi này phong cảnh thế nào?”

Lúc này, giọng nói của Vương Nhất từ phía trên vang lên.

Vương Nhất đang đứng bên cửa sổ, một tay giữ mắt cá chân của Vương Dần Hổ, đồng thời lớn tiếng hỏi thăm như không có chuyện gì xảy ra.

Vương Dần Hổ định thần lại, vừa kinh hãi vừa tức giận gầm lên.

“Vương Nhất, cậu đáng chết, dám đối xử với tôi như vậy… tôi sẽ không tha cho cậu…

“Cái gì? Không tha cho tôi á?”

“A, tôi trượt tay!”

Vương Nhất kêu lên một tiếng, buông tay ra một chút.

Thế là Vương Dần Hổ lại rơi xuống một tí.

Vương Nhất nháy mắt bắt được ông ta, Vương Dần Hổ sợ đến mức chết lặng, tay chân bủn rủn, đũng qu@n còn ướt sũng, sợ hãi đến mức tiểu ra quần.

“Vương gia chủ, con người tôi không kiên nhân lắm, nếu ông không nói gì nữa, lỡ đâu tôi tuột tay, thật sự đem ông ném xuống dưới, lần này có lẽ không bắt được ông đâu!”

Sau khi nghe những lời của Vương Nhất, Vương Dần Hổ ở tuổi sáu mươi, thế mà lại bật khóc vì sợ hãi.

“Tôi nói, tôi nói…”

“Huy hiệu trong tay cậu không phải là huy hiệu nhà họ Vương bình thường, có lẽ có liên quan đến thân thế của cậu!”

Vương Dần Hổ dùng tất cả sức lực hét lên.

Vương Dần Hổ gần như gầm lên những lời này.

Khi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nghe thấy những lời đó, biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức.
 
Chương 1908-1909


Chương 1908

“Vương Nhất, anh giế t chết thiên tài của hiệp hội võ đạo tôi, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua, ân oán của chúng ta, đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, sẽ giải quyết!”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh đến tận xương tủy.

Câu này vừa được nói ra, mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng sợ đến mức run rẩy.

Bởi vì thực sự quá đáng sợ, Vương Nhất, lại gi ết chết thiên tài của hiệp hội võ đạo?

Đương nhiên Vương Nhất biết Hồng Giác Hải đang ám chỉ thiên tài trẻ tuổi La Hữu bị ai đó ám sát.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

“La Văn tiền bối, trận chiến giữa tôi và ông đã có kết quả, rốt cuộc tôi có gi ết chết cháu trai của ông không, ông cũng đã có đáp án, tại sao còn níu chặt lấy không buông?”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống, giọng nói lại sang sảng.

Ông lão tóc trắng kia chính là ông nội của La Hữu, có biệt danh La Văn chiến thần.

Chỉ là, trận đấu kia Vương Nhất đã nghiền nát, đánh bại La Văn.

Nếu như ở trên chiến trường, La Văn đã chết trong nháy mắt.

Nên La Văn biết Vương Nhất chắc chăn không phải là hung thủ giết hại cháu trai mình.

Nhưng, đó là suy nghĩ của ông ta, không đại diện cho ý tứ của cả hiệp hội.

Thể diện của hiệp hội, còn quan trọng hơn tính mạng của La Hữu.

“Hội trưởng, hung thủ giết hại Hữu Nhi rất có khả năng không phải là cậu ấy…”

Vẻ mặt La Văn hiện lên sự khó xử, giải thích.

Nhưng lại bị Hồng Giác Hải tức giận quát mắng.

“Câm miệng lại cho tôi! Không phải cậu ta thì còn có thể là ai?”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn La Văn: “La Văn, ông phải biết, La Hữu là cháu trai của ông, chái trai của mình bị người khác giết hại, ông lại không báo thù, không cảm thấy có lôi với linh hồn của cháu ông ở trên trời, không cảm thấy có lỗi với trái tim võ đạo này của ông sao?”

La Văn lập tức cúi đầu.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sự sắc bén.

“Xem ra, hiệp hội võ đạo của ông định tính cái mạng này lên người tôi đúng không?”

Trong giọng nói của Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm.

Nếu như là anh làm, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh làm, người khác cứ đổ lên đầu anh, anh sẽ cho đối phương biết cái giá phải trả là như thế nào.

“Chính anh đã giết, còn muốn ngụy biện?”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, mạng của anh chính là của hiệp hội võ đạo tôi.

Lời này vừa được nói ra, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Vương Nhất cười, không hề để trong lòng.

Nói đâu xa, cả cái nước H này có mấy người có thể lấy được mạng của anh?

“Hội trưởng Hồng, lúc nấy ông nói muốn lấy mạng của ai?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, tràn đầy sát khí.

Khuôn mặt Hồng Giác Hải hơi thay đổi, theo bản năng quay đầu lại.

 

Chương 1909

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 2126


Chương 2126

“Thân thế?”

Vương Nhất lập tức kéo Vương Dần Hổ lại, phịch một tiếng, ném ông ta xuống đất.

Phù phù phù…

Lúc này Vương Dần Hổ sắp ngất đi vì sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, như thể vừa được vớt lên từ dưới sông.

Vừa rồi, ông ta thực sự cảm thấy mình sắp chết.

Ông ta còn chưa kịp thở, Vương Nhất đã túm lấy cổ áo ông ta, sau đó bịch một tiếng, đập ông ta vào tường.

Lúc này, ánh mắt Vương Nhất sắc bén đến cực điểm, thậm chí còn có một chút lạnh lùng, nhìn chăm chăm ông ta: ‘Ông nói cho rõ ràng, thân thế gì?”

Vương Dần Hổ không dám tỏ ra tức giận, vội vàng nói: “Huy hiệu này có liên quan đến thân thế của cậu!”

Tại thời khắc sống chết này, Vương Dần Hổ tuyệt đối không thể nói dối, Vương Nhất cũng có thể thấy răng những gì ông ta nói là sự thật.

Từ đó có thể thấy, huy hiệu thân phận này thực sự có liên quan đến thân thế của anh!

Lý Khinh Hồng cũng bị sốc, cô ấy cũng rất quan tâm đ ến thân thế của Vương Nhất.

“Vương gia chủ, ông mau nói cho tôi biết, thân thế của chồng tôi rốt cuộc là chuyện gì?

Cô nhịn không được hỏi.

Cô đã điều tra thân thế của Vương Nhất từ rất lâu, là con nuôi của nhà họ Lý.

Nhưng bản thân Vương Nhất không thuộc về nhà họ Lý, rốt cuộc là đến từ đâu thì cô có tra thế nào cũng không tra được.

Cứ như thể Vương Nhất đột nhiên xuất hiện trên thế giới này vậy.

Trước đây, Lý Khinh Hồng từng nghi ngờ răng thật ra Vương Nhất đến từ nhà họ Vương.

Nhưng điểm chung duy nhất của hai bên là đều họ Vương, ngoài ra không có điểm chung nào.

Vì vậy, nó cũng không hợp lý.

Lý Khinh Hồng thực sự sắp sốt ruột chết rồi.

“Hãy nói cho tôi biết tất cả những gì ông biết, nếu không, nhà họ Vương có thể phải bầu ra một gia chủ mới.”

Vương Nhất giọng điệu lạnh lùng, lạnh như sông băng ở Bắc Cực, Vương Dần Hổ trực tiếp rùng mình.

Hiện tại, mọi thứ liên quan đến Vương Nhất đều là một bí ẩn.

Cho dù đó là thân thế của Vương Nhất hay huy hiệu thân phận đã được bán đấu giá.

Khó khăn lắm mới có đột phá, anh nhất định sẽ không từ bỏ!

Anh muốn tìm hiểu lai lịch của mình, sau đó tìm cha mẹ mình, ở trước mặt họ hỏi bọn họ vì sao lại bỏ rơi anh!

Một cảm giác thù địch tự nhiên trỗi dậy, lập tức chiếm lấy trái tim của Vương Nhất.

Bây giờ anh ấy đang cố gắng hết sức để kìm nén sát khí của mình và nói chuyện với Vương Dần Hổ.

Chỉ cân Vương Dần Hổ che giấu một chút, hoặc nói dối nửa lời, anh sẽ giết ông ta không chút do dự!

“Dừng tay!”

“Thả gia chủ ral”

Các vệ sĩ nhà họ Vương đều vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất đột ngột quay đầu lại, đôi mắt khế trừng.
 
Chương 1910


Chương 1910

Diệp Kình Hiên dẫn theo người đến bảo vệ mấy người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, sau đó đứng song song với mấy người Hồng Giác Hải.

“Nực cười, anh Vương nói không giết người của ông, chính là không giết người của ông, lễ nào, các ông nghĩ trong hiệp hội của các ông, có ai có thể đánh đồng với anh Vương sao?”

Diệp Kình Hiên cười khẩy nói, những lời này theo như anh ta thấy đúng là chuyện vô căn cứ.

Hồng Giác Hải lại vô cùng tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”

Từ trong lời nói của Diệp Kình Hiên, ông ta nghe ra được sự xem thường và khinh rẻ.

Dừng một lúc, ánh mắt đang nhìn Diệp Kình Hiên của Hồng Giác Hải đột nhiên nheo lại: “Tiểu tử, có phải cậu vẫn nghĩ bản thân kế thừa vị trí của hiệp hội võ đạo nhà họ Nhan là có thể không đặt tiền bối vào mắt sao?”

Giang Thành và Thiên An là hai thành phố lân cận, biến cố của hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải vẫn biết rất rõ ràng.

Diệp Kình Hiên cười haha: “Nói thật cho ông biết, hiệp hội võ đạo Thiên An do đắc tội với anh Vương mới bị thay thế, Giang Thành của ông lẽ nào cũng muốn rơi vào bước đường này sao?”

Trong mắt Hồng Giác Hải lóe lên một tia sắc bén, nhìn Vương Nhất thêm mấy lần.

Tin tức này, ông ta không hề biết.

“Nói tóm lại, có hiệp hội võ đạo Thiên An tôi ở đây, ông đừng nghĩ đến chuyện ra tay với anh Vương!”

Trong mắt Diệp Kình Hiên mang theo sự lạnh lùng.

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều rất căng thẳng, nhưng Vương Nhất lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười, ra hiệu cho bọn họ không có chuyện gì đâu.

Đồng thời, anh cũng không có ý định nhúng tay vào.

“Anh Vương!”

“Anh Vương!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai nhóm người đi đến.

Hồng Giác Hải liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hai nhóm người này, lần lượt do hai thanh niên đẹp trai dẫn đầu.

Hai người đều rất đẹp trai, mặc vest, đi giày da, phía sau còn có rất nhiều người đi theo.

“Nhà họ Kim và nhà họ Lương ở Thiên An…”

Hồng Giác Hải nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Hai chàng trai trẻ này, chính là Kim Thành Phong nhà họ Kim và Lương Nhật Tân nhà họ Lương.

Bọn họ một trái một phải đi đến bên cạnh Vương Nhất, nheo mắt đánh giá Hồng Giác Hải ở phía đối diện.

““Náo nhiệt thật đó, hay là, cho chúng tôi tham gia chung đi?”

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều mang theo ý tứ sâu xa nói.

Hồng Giác Hải cảm nhận được một chút áp lực.

“Nhà họ Lương, nhà họ Kim, chuyện này không liên quan đến các anh, mau rời đi!”

Hồng Giác Hải tức giận nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều nheo mắt lại: ‘Rời đi? Chúng tôi vì anh Vương mà đến, ông bảo chúng tôi rời đi?”

Hồng Giác Hải không nói gì, chỉ có khuôn mặt càng thêm u ám.

Ông ta cũng nghe nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
 
Chương 2127


Chương 2127

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Ngay lập tức, dưới ánh nhìn của Vương Nhất, một nửa vệ sĩ khí huyết dâng trào, hộc máu, cuối cùng trực tiếp ngất di.

Vương Dần Hổ cũng vô cùng kinh hãi và có nhân thức mới về sức mạnh của Vương Nhất.

Chỉ bằng một ánh mắt, là đã doạ những vệ Sĩ mà ông ta mang theo từ Nhà họ Vương choáng váng, điều đó cho thấy thực lực của anh mạnh đến mức nào?

“Tôi không có nhiều kiên nhân như vậy.”

Đôi mắt của Vương Nhất tối đi rất nhiều.

Vương Dân Hổ toàn thân cứng đờ, vội vàng gầm lên: “Tất cả lùi lại!”

Sau đó, ông ta nhìn về phía Vương Nhất, bất giác nói: “Trong chốc lát không nói hết được, để tôi từ từ nói cho cậu biết, giờ bắt đầu nói từ cái huy hiệu thân phận trong tay cậu đi!”

Vương Nhất không nói gì, chỉ từ từ lấy huy hiệu thân phận ra.

Dưới ánh mặt trời, huy hiệu sáng lên ánh vàng, nhưng lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào.

“Huy hiệu này ban đầu được phát hiện tình cờ khi một người hầu nhà họ Vương tôi đang dọn dẹp. Khi đó, tôi đã gọi tất cả mọi người trong nhà họ Vương lại, hỏi xem có ai bị mất huy hiệu không, nhưng không ai bị mất huy hiệu cả.”

Vương Dần Hổ nhanh chóng nói: ‘Lúc đó tôi rất khó hiểu. Mọi người đều không bị mất huy hiệu thân phận, vậy huy hiệu thân phận này là sao? Ai là chủ nhân của nó, tại nguyên nhân gì mà làm mất?”

Vương Dần Hổ tự hỏi ba câu hỏi liên tiếp, Lý Khinh Hồng nghe xong thì trong lòng có chút sợ hãi.

Cảm giác này giống như nhà họ Vương bị quỷ ám, có thêm một người, lại không ai phát hiện.

Vương Nhất vấn im lặng, không ngất lời, tiếp tục lăng nghe.

“Khi đó người trong hoàng thất căn bản không coi trọng chuyện này, vừa hay nhà họ Vương ta mở rộng thị trường Giang Thành, phải nâng đỡ một gia tộc bù nhìn làm đại biểu cho nhà họ Vương ở Giang Thành. Vì vậy, tôi đã tặng huy hiệu này cho nhà đấu giá Giang Thành như một ân huệ để đổi lấy lợi ích.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên bắt đầu tra cứu một số phả hệ trong lịch sử gia tộc.”

Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ đột nhiên biến đổi, ông ta liếc nhìn Vương Nhất cùng Lý Khinh Hồng: “Trước khi tiếp tục, tôi muốn hỏi hai người một câu … hai người biết hoàng tộc nước H không?”

Nhắc tới hoàng tộc nước H, sắc mặt Vương Nhất liền thay đổi.

Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng lại chưa bao giờ nghe nói về Hoàng tộc nước H, mặt đầy hoang mang: “Hoàng tộc nước H là gì?”

Sắc mặt Vương Dần Hổ trở nên nghiêm †úc, trong đáy mắt càng thêm kính sợ.

“Đó là một gia tộc vượt trên cả chín vương tộc lớn ở Yên Đô. Họ giàu có và quyền lực vô song, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Họ thậm chí có thể được gọi là “gia tộc ẩn thế”.

“Chính bởi vì bọn họ cách xa thế tục, thế nên bọn họ đều là cao thủ ẩn thế, coi trọng võ đạo.”

“Tiền tài với họ chỉ là một con số, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phụ thuộc vào họ.”

“Nhưng họ sẽ không can thiệp quá mức vào hoạt động và quy tắc của thế tục, ngoại giao hay chiến tranh giữa các quốc gia, họ đều sẽ không can thiệp.”
 
Chương 1911


Chương 1911

Liên minh Giang Thành chỉ mới đàn áp tập đoàn Lệ Tinh của Thiên An, không ngờ lập tức dân ra hơn một nửa thế lực của Thiên An.

Hồng Giác Hải định thần lại, nói với Lương Nhật Tân và Kim Thành Long: “Cho dù trước đây tận tâm, trung thành với Vương Nhất, nhưng cậu ta sắp xong đời rồi, nếu như không muốn bị hủy diệt, bây giờ lập tức cắt đứt quan hệ với Vương Nhất!”

Nghe thấy vậy, Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều bật cười.

Đang định nói, đột nhiên lại truyền đến một tiếng cười sảng khoái.

“Ai muốn chúng tôi và anh Vương đoạn tuyệt quan hệ?”

Một người đàn ông trung niên đi đến.

Tôn Chính Vũ nhà họ Tôn cũng đã đến.

Lúc này, ba đại gia tộc của Thiên An đều đã đến đủ.

Mặc dù thế lực của Giang Thành vẫn luôn xem thường thế lực của Thiên An, cảm thấy đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng, Thiên An không hề kém hơn Giang Thành.

Hào môn của Thiên An, đương nhiên cũng sẽ không yếu hơn Giang Thành bao nhiêu.

Bây giờ ba đại hào môn đều đã đến, liên thủ lại với nhau, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng có chút lo lăng.

Đừng nói đến, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.

“Hừ, đường đường là hào môn, lại quy phục một chàng trai trẻ chưa đến bao mươi tuổi, đúng là nực cười!”

Nhưng, mặc dù lo lắng, nhưng Hồng Giác Hải vấn cười khẩy nói.

“Mặc dù bọn họ đều là thế lực của Thiên An, nhưng đừng quên, đây là Giang Thành!”

Hồng Giác Hải nói: ‘Hào môn Giang Thành, sẽ không cho phép các cậu làm bậy như Vương Nhất bật cười thành tiếng: “Vừa vặn lúc này có lẽ hào môn Giang Thành đã đến rồi, gọi bọn họ đến đi.”

Nói xong, nhìn về phía ba đại hào môn Giang Thành vấy tay.

Ba đại hào môn thật sự đi đến.

“Anh Vương!”

Đấn đầu tiên là nhà họ Hạ, Hạ Trân mặc một chiếc váy liên màu trắng, nở một nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất.

“Anh Vương!”

Sau đó, là Hạ Lãm với bộ đường trang màu đen.

Vương Nhất cũng nhìn thấy Hạ Phi Long, Hạ Phi Hổ đi phía sau.

Phản ứng của nhà họ Hạ nằm ngoài dự đoán của Hồng Giác Hải.

Sau đó, Hồ Cương, Hồ Hoàng Việt, Hồ Vĩnh Như cũng đến.

Cùng đến còn có Lục Viên, Lục Kiệu nhà họ Lục.

Vương Nhất gật đầu với từng người bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hồng Giác Hải.

“Hội trưởng Hồng, lúc nãy ông nói, hào môn Giang Thành sẽ không cho phép chúng tôi làm càn như vậy?”

Đột nhiên, sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên vô cùng khó coi.
 
Chương 2128


Chương 2128

Vương Nhất lăng nghe cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc.

Về phần giới thiệu hoàng tộc nước H, anh có nghe Tần Hồng Long nói qua, cũng có hiểu biết nhất định.

Nhưng dù sao đó cũng khá phiến diện, Tân Hồng Long không thể tiếp trúc được với trung tâm nhà họ Tần, nhưng Vương Dần Hổ thì lại khác.

Ông ta là gia chủ nhà họ Vương, hẳn là biết nhiều hơn Tân Hồng Long.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Vương Nhất đã hiểu rõ hơn về hoàng tộc nước H.

“Cạnh tranh lành mạnh sẽ thúc đẩy tiến bộ xã hội, nhưng cạnh tranh ác liệt sẽ phá vỡ thế cân bằng”.

“Một số cấp cáo trong bức tường đỏ đều biết được sự tồn tại của hoàng tộc nước H, giữa họ còn có hình thức hợp tác.”

“Hợp tác?”

Nghe điều này, Vương Nhất sững người một lúc.

Vương Dần Hổ gật đầu, lúc này ông ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Chỉ có khiến Vương Nhất biết được thứ cậu ta muốn thì cậu ta mới tha cho ông “Nước H không cần hoàng tộc nước H xuất hiện toàn bộ, chỉ khi gặp nguy mới phái ra một hai vị cường giả là đủ.

Vương Dần Hổ nói: “Chỉ một hai cao thủ thực sự trong nội bộ hoàng tộc nước H có thể khiến thiên binh vạn mã khiếp vía, thậm chí có thể so sánh với vũ khí hạt nh@n!

“Nói cách khác, được dùng để áp chế một người tăng lên quá nhanh trong năm năm “

qua.

“AI?”

Vương Nhất hỏi.

Từ trong miệng Vương Dần Hổ chậm rãi phun ra hai chữ.

‘Ấn Chủ”

Những lời này vừa nói ra, Vương Nhất mặt tràn đầy kinh ngạc, Lý Khinh Hồng cũng sửng sốt.

“Ẩn Chủ?!”

“Đúng.”

Vương Dần Hổ nói: ‘Công cao chấn chủ, thực lực của Ẩn Chủ đã k hủng bố đến mức ngay cả triều đình cũng phải sợ hãi. Có lẽ theo cách nhìn của họ, chỉ có những cao thủ hàng đầu trong hoàng tộc nước H mới có thể kiềm chế được hắn ta.”

“Mà huy hiệu thân phận cậu đấu giá được, rất có thể là của nhà họ Vương hoàng tộc nước HI”

Vương Dần Hổ thay đổi chủ đề, đôi mắt ông ta đột nhiên nhìn vào huy hiệu thân phận màu vàng trên tay Vương Nhất.

– Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn huy hiệu, đột nhiên, trái tim của Lý Khinh Hồng đập thình thịch.

Bởi vì một suy nghĩ hoang đường đột nhiên hình thành trong đầu cô.

“Từ hoàng tộc nước H?”

Bản thân Vương Nhất cũng rất ngạc nhiên.

Sau đó, trong đầu anh nghĩ về phản ứng trước đó của Vương Dần Hổ, thực sự quá khích.

Để đòi lại huy hiệu thân phận trong tay anh, ông ta không chỉ sẵn sàng trả giá gấp ba lân để mua nó mà còn sẵn sàng đầu tư nhiều hơn vào Tập đoàn Lệ Tinh!

Nếu chỉ là huy hiệu của nhà họ Vương thì không thể đạt đến cấp độ này.
 
Chương 1912


Chương 1912

Ông ta không ngờ hào môn của Giang Thành cũng cung kính với Vương Nhất như vậy!

Đây không phải là tự vả mặt mình sao?

Theo sau sự xuất hiện của hào môn ở Thiên An thì hào môn của Giang Thành cũng hiện thân.

Nhưng bọn họ không đứng về phía Hồng Giác Hải mà ngược lại đang nhiệt tình chào hỏi nhóm người Vương Nhất.

Nhân tiện cũng chào hỏi Lý Mộng Đình, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi.

Lý Mộng Đình và Phương Huệ đều hơi sửng sốt.

Đặc biệt là Phương Huệ.

Hai người mơ hồ nhớ rõ khi mới đến Giang Thành, Vương Nhất từng nói anh không quen thuộc Giang Thành lắm.

Lúc đó Phương Huệ còn rất vui mừng, bởi vì cô đến từ Giang Thành, còn rất nhiệt tình giới thiệu cơ cấu thế lực của Giang Thành cho Vương Nhất biết.

Kết quả là những ông trùm đứng đầu Giang Thành đều tập hợp tại đây, và toàn bộ bọn họ đều rất khách khí với Vương Nhất?

Lúc này, Phương Huệ mới chợt nhận ra Vương Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Sắc mặt của Hồng Giác Hải trở nên cực kỳ khó coi.

Thế lực của Thiên An chống lưng cho Vương Nhất cũng không sao, không ngờ thế lực của Giang Thành cũng hướng khuỷu tay ra ngoài, làm chỗ dựa cho Vương Nhất.

Nhiều thế lực như vậy, Hồng Giác Hải cũng không dám đối đầu trực diện với họ!

“Hội trưởng Hồng, ông còn muốn ra tay với tôi không?”

Vương Nhất bắt chéo hai chân, vẻ mặt cười như không cười nhìn Hồng Giác Hải.

Vào lúc này, khuôn mặt của Hồng Giác Hải †rở nên vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được ý †ứ của La Văn.

Một người được nhiều gia chủ của các gia tộc đi theo như vậy sẽ không dễ dàng ra tay với một tiểu bối của hiệp hội võ đạo.

Anh có niềm kiêu ngạo của bản thân.

Nhưng người của hiệp hội võ đạo đã chết, dù sao cũng phải có một hung thủ đứng ra chịu trách nhiệm.

Không quan trọng người nào là hung thủ.

“Được, Vương Nhất, món nợ này chúng ta sẽ tính toán với nhau saul”

Hồng Giác Hải tối sâm mặt dân người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Hồng Giác Hải, Diệp Kình Hiên thấp giọng nói.

“Anh Vương, anh phải cẩn thận, hiệp hội võ đạo của Giang Thành rất có thể sẽ tấn công anh trong đại hội.”

Những lời nói này rất mờ mịt, đa số mọi người đều không nghe thấy.

Vương Nhất chỉ khẽ cười, cũng không thèm để tâm: “Ra tay trong đại hội thì thế nào, tôi còn đang cầu mà sợ không được Ay đây.

Nghe câu nói này, Diệp Kình Hiên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực lực của Vương Nhất rất hùng mạnh, sẽ không làm những việc mà bản thân không chắc chắn.

Lúc này, xung quanh Vương Nhất đã tập hợp rất nhiều nhân vật lớn có danh dự và uy tín cao, điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Chương 2129


Chương 2129

Nhưng nếu là huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H thì lại rất cần thiết.

“Làm sao ông biết?”

Vương Nhất nhìn chăm chăm vào Vương Dần Hổ và hỏi.

Vương Dần Hổ lấy ra huy hiệu thân phận của mình: “Huy hiệu thân phận nhà họ Vương trong hoàng tộc nước H khác với huy hiệu của vương tộc họ Vương tôi.”

Vương Nhất nhìn kỹ hơn, quả nhiên thấy sự khác biệt.

Huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H càng thêm chói mắt.

“Thế nên ông muốn lấy lại nó.”

Vương Nhất hỏi.

Vương Dân Hổ gật đầu: “Đúng thế, họ Vương tôi đã nuốt lời, ngay từ đầu không nên bán chiếc huy hiệu này đi. Thật là bất cẩn”

Vương Nhất nghe mà buồn cười.

Tại buổi đấu giá Giang Thành trước đó, anh đã đấu giá tấm huy hiệu thân phận của nhà họ Vương này với giá 450 tỷ, lúc đó rất nhiều người cười nhạo anh thứ ngu ngốc lắm tiền.

Giờ đây, Vương Dần Hổ lại đích thân tiết lộ nguồn gốc thực sự của chiếc huy hiệu này, anh lời to rồi!

“Nhưng vậy thì có liên quan gì đến thân thế của tôi?”

Ngay sau đó, Vương Nhất lại đưa ra một câu hỏi khác.

Vương Dần Hổ rơi vào trầm tư, như thể do dự không biết có nên nói gì hay không.

Nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Vương Nhất, ông ta vẫn định nói ra.

“Cậu có tin vào số mệnh không?”

Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất, đột nhiên hỏi một câu hão huyền như vậy.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng ngơ ra.

Đôi lông mày lá liêu của cô nhướng lên, đang định lên tiếng.

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Tôi tin.”

“Vận mệnh quyết định hai người, dù có xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau.”

Lúc này, vẻ mặt của Vương Nhất cực kỳ nghiêm túc.

Lý Khinh Hồng mở miệng, nhưng rồi vẫn ngậm lại.

Được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, cô là một người theo thuyết vô thân, cô không tin vào những điều hoang đường như số mệnh.

Nhưng có một số việc cô thật sự không thể phản bác.

Năm năm trước, cô ngủ với Vương Nhất, năm năm sau, cô lại trở thành vợ của Vương Nhất.

Định mệnh đã trói chặt hai người họ lại với nhau, cho dù xa cách năm năm thì cuối cùng họ cũng sẽ sánh bước bên nhau.

Có một vài thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi!

“Tôi cũng tin”

Vương Dân Hổ thở dài và nói: “Tôi đã tìm kiếm thông tin về huy hiệu thân phận này.

Nó đã tồn tại trong nhà họ Vương hơn hai mươi năm trước, chỉ là khi đó tôi vẫn chưa phải là gia chủ nhà họ Vương, chỉ là một người rất tâm thường trong thế hệ trẻ của nhà họ Vương.”
 
Chương 1913


Chương 1913

Ngọai trừ các thế lực gia tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh thì những người đến xem cuộc chiến đều là những người dân bình thường.

Cho dù là Hạ Lãm hay là đám người Lương Nhật Tân thì bọn họ đều là những nhân vật lớn không thể với tới.

Kinh ngạc cảm thán cũng là chuyện bình thường.

“Khinh Hồng, đã lâu không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi?”

Cách đó không xa có một giọng nói già nua truyên đến.

Một ông lão chống gậy bước tới.

Theo sau ông ta là hai thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.

Chẳng qua một trong số họ phải chống nạng vì bị gấy chân.

Xôn xaol Ngay sau đó, toàn bộ hiện trường đều khiếp sợ.

“Là gia chủ của Tần thị, vương tộc Yên Đô cuối cùng cũng tới rồi!”

Mọi người xung quanh khán đài đều hết sức kinh hãi.

Những cuộc xung đột trước đây cùng lắm chỉ là gia chủ của hào môn ở mỗi vùng.

Đối với người bình thường mà nói thì điều đó có lẽ đã năm ngoài tâm với rồi. Nhưng lúc này, ở nơi tụ tập của các ông trùm trong đại hội Bắc Cảnh thì gia chủ của hào môn cùng lắm chỉ có thể coi là trung đảng mà thôi.

Vương tộc Yên Đô mới thật sự là những người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Mà ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm thậm chí còn là nhân vật cấp gia chủ trong vương tộc Yên Đô!

Ông cụ Tần sẽ không vô duyên vô cớ chào hỏi người khác, nếu không phải kết thù thì chính là báo ân.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khả năng kết thù là khá lớn.

“Xin chào ông cụ Tần.”

Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi dùng nghi thức chào cao quý dành riêng cho vương tộc để chào hỏi Tần Vĩnh Nghiêm.

Nhưng từ trong mắt của cô có thể thấy được sự cảnh giác cao độ.

Tất cả phải kể đến chuyện bắt đầu từ năm năm trước.

Chồng của cô, Vương Nhất, đã đánh gấy chân của Tần Hồng Long, hủy hoại tương lai xán lạn của anh ta.

Toàn bộ người của Tần thị đều rất tức giận, mối hận thù này sẽ không dần phai nhạt theo thời gian mà ngược lại ngày càng sâu sắc hơn.

Nhưng lúc đó Vương Nhất đang tòng quân, được quốc gia bảo vệ nên Tần thị không còn cách nào khác.

Hiện tại Vương Nhất đã xuất ngũ, Tần thị nhất định sẽ ra tay với Vương Nhất.

Đối mặt với Tần thị to lớn như vậy, Lý Khinh Hồng căn bản không có năng lực bảo vệ Vương Nhất.

Tần Vũ cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách suy ngầm.

Bọn họ nhất định còn nhớ một chuyện.

Lần trước khi Lý Khinh Hồng trở về Yên Kinh, cô đã từng bị người của Lý thị bắt đi, định để cô tái giá với Tần thị, trở thành con dâu của nhà đó.

Nhưng đã bị Vương Nhất giận dữ chặn lại.

 
 
Chương 2130


Chương 2130

“Vào thời điểm đó, một chuyện đã xảy ra.

Thiên Nữ của hoàng tộc nước H đã đến nhà họ Vương tôi và trao một huy hiệu thân phận. Tình cờ là hôm đó tôi đã mở cửa cho Thiên Nữ. Cô ấy bảo tôi đưa huy hiệu này cho gia chủ đương nhiệm nhà họ Vương, đồng thời nói ra một lời tiên tri.”

“Lời tiên trĩ?”

Vương Nhất rất kinh ngạc.

Vương Dân Hổ gật đầu: ‘Đúng vậy, những Thiên Nữ xuất thân từ hoàng tộc nước H đều có khả năng bói toán và tiên tri nhất định, cô ấy đã yêu cầu gia chủ đương nhiệm lúc ấy giữ huy hiệu này thật kỹ. Nếu như vận mệnh đúng thì một ngày nào đó trong tương lai, chiếc huy hiệu này sẽ trở về với chủ nhân mà nó đáng lẽ phải thuộc về, và chiếc huy hiệu này sẽ chứng kiến chủ nhân của mình trở thành cửu ngữ chí tôn, quân lâm thiên hạ.”

“Khi đó không ai tin, lúc đó trùng hợp cường giả của hoàng tộc nước H đến giết Thiên Nữ kia, mọi người đều cho rằng Thiên Nữ nói nhảm, không ai để trong lòng.

Lúc đó cũng tùy tiện để huy hiệu này trong phòng kho, lâu rồi cũng quên mất.”

Sau khi nghe những gì Vương Dần Hổ nói, lòng Vương Nhất mãi không thể bình tĩnh lại, vô thức nhìn xuống huy hiệu thân phận.

Anh thực sự bị lời tiên tri kia làm kinh ngạc.

Về phần Lý Khinh Hồng, cô nghe xong đã ngơ ra từ lâu.

“Rồi sao nữa?”

Sau khi hồi thân, Vương Nhất hỏi.

“Sau đó, bởi vì người hầu tìm lại huy hiệu lần nữa, hơn nữa mọi người đều quên mất trước chuyện đã xảy ra hơn 20 năm, liền đem huy hiệu bán đấu giá.”

“Mọi người đều cho rằng ba gia tộc lớn của Giang Thành sẽ đấu giá được huy hiệu này, kết quả lại bị cậu mua lại được”

Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất thay đổi: ‘Bây giờ, cậu cũng nên cảm thấy có điều gì đó không ổn đúng không?”

Vương Nhất không nói gì, mà chỉ nhìn huy hiệu thân phận một cách khó tin.

Chuyện này so với lời tiên đoán được đưa ra hơn 20 năm trước còn khiến người ta kinh hãi hơn.

“Ý của ông là, tôi chính là chủ nhân của cái huy hiệu này?”

Vương Nhất nói.

Vương Dần Hổ lắc đầu: “Tôi không chác, nhưng có một điều có thể chắc chắn, huy hiệu thân phận này không tâm thường, bất kể phải trả cái giá nào, đều phải thu hồi huy hiệu này.”

Nói cách khác, nếu như mọi chuyện đúng như Vương Nhất nói, thì chiếc huy hiệu này đúng là chìa khóa để mở ra thân thế của Vương Nhất.

Vương Dần Hổ dừng một chút, cuối cùng vẻ mặt của ông ta trở nên chân thành: “Vương Nhất, nhà họ Vương tôi không có ý định trở thành kẻ thù của cậu, thậm chí chuyện cháu trai của tôi đắc tội cậu, tôi có thể thay mặt nó xin lỗi, nhưng huy hiệu thân phận này dù thế nào cũng phải bán cho tôi!”

“Bởi vì lai lịch của chiếc huy hiệu này quá lớn, nó không thuộc về cậu, mà thuộc về hoàng tộc nước H, nó cần đợi chủ nhân thực sự của nó.”

Vương Nhất im lặng một lúc lâu, hỏi: “Thiên Nữ đã trao chiếc huy hiệu này còn nói gì nữa không, chẳng hạn như chủ nhân của huy hiệu này có đặc điểm gì?”

Bởi vì theo những gì Lý Thiên Dương nói, lúc còn nhỏ khi anh được nhận nuôi, trên cả hai lòng bàn tay trái và phải của anh đều có một chữ rất đẹp.

Vương và Nhất.
 
Chương 1914


Chương 1914

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lý Khinh Hồng suýt chút nữa đã trở thành con dâu của Tần thị.

Vương Nhất cũng mỉm cười đứng dậy, vô tình dùng thân thể chặn Lý Khinh Hồng lại, chìa tay về phía ông cụ Tần.

“Ông cụ Tần, tôi là chồng của Khinh Hồng, tôi tin ông đã từng nghe qua tên của tôi vào năm năm trước.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của đám người Tần thị khế thay đổi mà ngay cả đám người Lý Khinh Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Thật sự là hết chuyện để nói rồi saol Tân thị còn chưa nói về chuyện gãy chân của Tân Hồng Long mà anh lại chủ động nhắc đến.

Trong nháy mắt, trái tim của Lý Khinh Hồng dường như dâng lên đến tận cổ họng, vô cùng khẩn trương.

Tần Vĩnh Nghiêm hơi nheo mắt lại: ‘Người trẻ tuổi, tôi có thể hiểu đây là đang khiêu khích không?”

Trên mặt của Tân Hồng Long cũng để lộ ra một tia tức giận.

Nhưng không hề có sát khí.

Anh ta đang hợp tác cùng Vương Nhất, đương nhiên phải buông bỏ ân oán, nhưng đám người Tần Vũ lại không biết!

Vương Nhất dường như không nhận ra lời đe doạ của ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm, anh vấn tươi cười ôn hòa.

“Có phải khiêu khích hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của ông cụ Tần.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên hoảng hốt, vội vàng ra hiệu cho Vương Nhất đừng nói nưa.

Chuyện của Tần Hồng Long vốn là nỗi xấu hổ rất lớn của Tần thị, nhưng Vương Nhất lại năm lần bảy lượt khiêu khích, quả thực đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Tân Vĩnh Nghiêm mỉm cười: ‘Tuy rằng tôi đã già, nhưng cũng là gia chủ, không thể để cho người khác xâm phạm đến uy nghiêm của gia tộc.”

“Tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ân oán đáng lễ phải được giải quyết từ năm năm trước, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ.”

ÂmI Sau khi ông cụ Tần nói hết câu, đám người Lý Khinh Hồng lập tức cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn.

Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng.

Những lời mà Tân Vĩnh Nghiêm nói chính là tỏ ý Tân thị cũng đã lên kế hoạch xuống tay với Vương Nhất.

“Ông cụ Tân có chuyện gì vậy?”

Một tiếng cười sảng khoái khác vang lên.

Một thanh niên cao to bước đến, trên người còn đeo một huy hiệu bằng vàng sáng lấp lánh.

Phía sau, có một thanh niên đi theo, anh ta tên Vương Lâm.

“Vương thị cũng tới đây!”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng trở nên khó coi, áp lực đột nhiên nảy sinh.

Vương Hạn Kiệt nhìn thấy Vương Nhất thì đột nhiên nheo mắt lại.

“Đây không phải là người đã ném huy hiệu của tôi lần trước sao?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng và đám người Lý Tuyết Nhi cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thật sự quá kinh hãi!
 
Chương 2131


Chương 2131

Đó là lý do tại sao Lý Thiên Dương đặt tên cho anh là “Vương Nhất”.

Từ đây không khó nhìn ra, hai chữ này nhất định là mẹ anh viết.

Chắc bà ấy có chuyện gì đó khó nói…

Tuy nhiên, Vương Dần Hổ lắc đầu: “Chuyện này đã hơn 20 năm, mọi người đã sớm quen béng nó mất rồi. Tôi có thể nhớ lại những chuyện này, cũng đủ thành tâm.

Nhanh bán huy hiệu cho tôi đi!”

Nói xong, trên mặt Vương Dần Hổ hiện lên một chút tức giận.

Ông ta nói nhiều như vậy, lại còn tiết lộ bí mật của vương tộc họ Vương, nếu như Vương Nhất còn không bán huy hiệu cho ông ta, vậy ông ta thật sự sẽ tức giận đến phát điên.

Vương Nhất im lặng một lúc lâu, cất huy hiệu thân phận vào túi.

“Xin lỗi, nếu ông đã nói cái huy hiệu này sẽ là chìa khoá mở ra thân thế của tôi, là bảo vật vô giá, tôi không thể bán cho ông.”

Vương Dần Hổ vô cùng tức giận, đồng thời vô cùng muốn tát mình một cái, tại sao khi không lại nói mấy thứ này?

Vương Nhất trực tiếp xách ông ta ném cho vệ sĩ của nhà họ Vương, vẻ mặt lạnh lùng nói: ‘Nế mặt ông nói cho tôi biết nguồn gốc của chiếc huy hiệu này, tôi sẽ không làm tổn thương ông, im lặng rời đi đi.”

Vương Dân Hổ sắc mặt tái nhợt, Vương Nhất rượu mời không uống lại uống rượu phạt như thế, đã triệt để chọc giận ông ta.

Tuy nhiên, các vệ sĩ vẫn đưa ông ta đi.

Như thể có một con dã thú đang ngủ yên trong cơ thể Vương Nhất, nhân lúc nó chưa tỉnh giấc, ông ta phải rời đi càng sớm càng tốt.

Sau khi Vương Dần Hổ rời đi, Vương Nhất im lặng cả buổi chiều.

Ngay cả khi Vương Tử Lam đi học về và chạy đến chơi với Vương Nhất, Vương Nhất cũng rất qua quýt.

Hầu hết thời gian, Vương Nhất đứng một mình trên ban công, nhìn lên những vì sao trên bầu trời.

Ánh trăng mờ nhạt buông xuống, trên mặt Vương Nhất không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút buồn bã.

Đột nhiên, phía sau có một bóng dáng dịu dàng, mềm mại, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Vương Nhất quay đầu lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay đồ mặc ở nhà, đang nhẹ nhàng ôm anh ấy.

“Vẫn còn nghĩ về chuyện bố mẹ anh à?”

Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên hỏi.

Vương Nhất mỉm cười, không trả lời.

“Em bảo Tử Lam đi ngủ rồi.”

Sau khi Lý Khinh Hồng nói xong, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của Vương Nhất.

“Hổ mẹ không ăn thịt con, em tin tưởng cha mẹ anh không phải hạng người sẽ bỏ rơi ngươi khác.”

Sau khi nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, tâm trạng Vương Nhất cảm thấy tốt hơn một chút, mỉm cười.

Cũng mở lòng hơn, anh tuỳ ý ngồi xuống, nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời và nói: “Thật ra, đôi khi anh rất ghen tị em với Tuyết Nhi. Dù cha mẹ em có gà bay chó sủa đến đâu, suy cho cùng cũng quan tâm đ ến em. Còn anh ngay cả ba mẹ tên gì, dáng hình ra sao cũng không ai biết.”

“Nhưng anh không hận họ vì họ đã cho anh sinh mạng và đưa anh đến thế giới này.

Anh chỉ muốn hỏi họ tại sao họ lại bỏ rơi anh, thế thôi.”
 
Chương 1915


Chương 1915

Rốt cuộc Vương Nhất đã trêu chọc bao nhiêu vương tộc rồi?

Cho dù là Tân thị hay là huy hiệu đại diện cho thân phận của Vương Hạn Kiệt bị vứt bỏ thì Lý Khinh Hồng đều không biết những điều này.

Các vương tộc đều muốn nhân lúc đại hội Bắc Cảnh lần này để xuống tay với Vương Nhất!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều sôi nổi thảo luận.

“Bọn họ gặp phải phiền phức rồi, đồng thời đắc tội với Vương thị và Tần thị. Hai nhà này cũng xem như vương tộc lâu đời ở Yên Đôi”

“Cho dù có được cô Lý che chở thì cũng không nên gây sự như vậy!”

“Lần này Lý thị cũng sẽ bị liên lụy!”

Nghe tiếng nghị luận ở xung quanh, sắc mặt của Vương Nhất cũng không chút thay đổi, thậm chí còn khế mỉm cười.

“Xem ra anh đã tìm được huy hiệu rồi nhỉ.

Đáng lễ tôi nên ném nó xa hơn một chút.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Hạn Kiệt chợt lóe lên tia sát khí.

Vương Nhất quay đầu lại, nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại nhìn về phía đám người phía sau Vương Hạn Kiệt.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với năm anh em mà anh từng đụng phải ở Thế Giới Chi Nhãn.

Đối mặt nhóm người cường giả này, Vương Nhất tiếp tục mỉm cười: “Thế nào, anh tạm thời thay người đại diện mạnh hơn rồi sao?”

“Làm càn! Anh đã thủ tiêu năm vị cường giả đại diện cho Vương thị xuất chiến, tôi nhất định phải báo hận rửa thùi”

Vương Hạn Kiệt tức giận nói.

Lý Khinh Hồng, Hạ Lãm, Hồ Cương, Lương Nhật Tân và những người khác choáng váng đến tột cùng.

Năm cao thủ đại diện cho Vương thị xuất chiến đều bị Vương Nhất thủ tiêu sao?!

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Vương Nhất cười đáp: “Vương thị của các người phải nên cảm ơn tôi mới đúng. Nếu không nhờ tôi giúp kiểm tra trình độ của năm người kia, để họ thật sự đến đại hội Bắc Cảnh thì chẳng phải Vương thị của các người sẽ tổn thất rất lớn sao?”

Vương Hạn Kiệt trâm mặt không nói lời nào.

Mặc dù lời nói của Vương Nhất ngông cuồng, nhưng cũng có vài phần sự thật.

Anh ta lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm thậm chí không dám hó hé câu nào, bởi vì năm anh em kia là do anh †a tìm đến.

Vốn tưởng rằng đã đủ đại diện cho Vương ị thị xuất chiến, không ngời lại bị Vương Nhất thủ tiêu trong một hiệp.

Sau khi xảy ra sự việc kia, Vương Lâm suýt chút nữa đã bị Vương Hạn Kiệt măng chửi đến chết.

“Mặc kệ như thế nào, nếu như anh đã tấn công cường giả của Vương thị tôi thì chính là kẻ thù của Vương thị!”

 
 
Chương 1916


Chương 1916

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nói với Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng khẩn trương năm tay Vương Nhất, cô có thể cảm nhân được một luồng sát khí khổng lồ.

Trên mặt Vương Hạn Kiệt mang theo một nụ cười chế giễu: “Lần trước chỉ do bất cẩn thôi. Hiện tại, anh cảm thấy mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”

Bên phía Tần thị đã ngừng nói, bọn họ đang mỉm cười hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Kết quả mà bọn họ muốn chính là Vương Nhất phải trả giá cho tất cả.

Không quan trọng người nào sẽ ra tay.

Bởi vì những hành động của Vương Nhất đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Lúc này, đã có Vương thị ra tay thay Tần thi, bọn họ vui mừng còn không kịp.

Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng và vô cùng nghiêm túc, như thể cuộc xung đột sẽ bùng nổ trong khoảnh khắc tiếp theo.

Lý Khinh Hồng đã cầm sẵn điện thoại di động trong tay, nếu xảy ra chuyện không ổn thì cô sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.

“Từ khi nào mà lá gan của Vương thị lại lớn như vậy, ngay cả con rể của tôi mà cũng dám động vào?”

Đột nhiên, ngay lúc này lại có một giọng nói bình tính mà uy nghiêm của phụ nữ vang lên.

Âm thanh này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã qua hai mươi năm thăng trầm cũng không bao giờ quên được.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hoảng sợ, Tần Vĩnh Nghiêm cũng khế run rẩy, tròng mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng.

Không có nhiều người có thể khiến Tần Vĩnh Nghiêm cảnh giác.

Nữ vương của Yên Kinh vào hai mươi năm trước chính là một trong số đó.

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt Lý Khinh Hồng hơi biến sắc, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết người phụ nữ kia xuất hiện thì bọn họ sẽ không sao cả.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo, chỉ thấy một nhóm người tiến đến.

Đi đầu là hai người phụ nữ giống như nữ Vương.

Năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người họ, ngược lại còn có một sức hút trưởng thành như đã trải qua thế tục.

“Mẹ vợt Dì nhỏi”

Trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Hai người phụ nữ đại diện cho Lạc thị chậm rãi tiến đến đây chính là mẹ vợ và dì nhỏ của Vương Nhất.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người đứng xem xung quanh, không một ai không trợn mắt há hốc mồm.

“Đây chẳng phải là vương tộc Lạc thị sao?

Hiện tại đã có ba vương tộc Yên Đô xuất hiện ở chỗ này!”

“Ba vương tộc lớn tề tụ, sẽ xảy ra xung đột gì sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom