Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2142


Chương 2142

Hành khách trên chuyến bay cũng rối rít phụ họa.

“Nói đúng đấy, ngay cả người chuyên nghiệp cũng chẳng có cách nào, dân thường như chúng ta không làm gì được đâu!”

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cầu nguyện, mong máy bay không rơi quá nhanh!”

“Cô gái, chàng trai, hai cô cậu về đi, không làm gì được đâu!”

Khương Nhã My im lặng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi hai vệ sĩ kia: “Trước kia các anh làm gì?”

“Trước kia chúng tôi làm lính đánh thuê, tuy không lính chủ lực những cũng đã trải qua rất nhiều tình huống.”

Hai vệ sĩ nói.

Hóa ra đúng họ từng làm lính đánh thuê, nên mới có thể vào công ty vệ sĩ xuyên quốc gia.

Khương Nhã My cười nhẹ: “Lính đánh thuê cũng vài ba loại, nói cho chúng tôi làm gì.”

Khương Nhã My chỉ Vương Nhất: ‘Anh ta không muốn hỏi, tôi cũng không thể nói, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết tôi làm gì.”

“Tôi không phải là pháp y, tôi là quân y’ Nói xong, cô ta và Vương Nhất cùng bước vào buồng lái máy bay.

“Tránh ra.”

Vương Nhất ngồi chỗ của cơ trưởng, còn Khương Nhã My ngồi chỗ cơ phó.

Hai người nhìn nhau, sau đó họ đều hành động.

Vương Nhất đạp chân tăng tốc, cùng với đó anh còn kéo cần gạt xuống mức thấp nhất.

Vèo!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy máy bay đang vọt lên trời với tốc độ khủng khiếp.

Âm ầm ầm!

Với tốc độ này thì ngay cả ở trong máy bay cũng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài.

Săc mặt cơ trưởng thay đổi: ‘Đừng phóng lên nữa, sắp vượt qua tầng bình lưu rồi.”

Ngoài ra còn một điều cơ trưởng không nói, đó là máy bay không đủ nhiên liệu để phóng nhanh như vậy.

Nhưng Vương Nhất không quan tâm, ánh mắt sắc bén của anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, tay liên tục kéo cần gạt lên trên.

Vù vù vùi Mây đen xung quanh tan biến, máy bay đã ra khỏi cửa mắt bão.

“Tất tất cả các nguồn điện trong máy bay!”

Vương Nhất nói.

Cạch cạch!

Khương Nhã My ngất luôn nguồn điện tổng.

Cơ trưởng sợ đến mức ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

“Làm bậy, đúng là làm bậy…”

Quả thật tắt nguồn điện tổng có thể ngăn việc đốt nhiên liệu quá mức, nhưng máy bay cũng sẽ nhanh chóng lao xuống.

Quan trọng hơn, họ không biết nơi này cách mặt đất bao xal Rầm!

Trong Cabin, tất cả mọi người đều vô thức ngã xuống đất, Vương Nhất và Khương Nhã My túm được cánh cửa, còn cơ trưởng thảm hơn, mặt mũi anh ta bị va bầm dập.
 
Chương 1927


Chương 1927

Hai gò má của Vương Hạn Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua má anh ta.

Anh ta dùng tay chạm vào, vậy mà là máu tươi!

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy rõ thứ gì vừa lướt qua.

Là một kim châm.

Ngân châm.

“Anh… Các người…”

Ngay sau đó, tâm mắt của bọn họ dừng trên người Thiết Diện.

“Anh bắn cây ngân châm này vào lúc nào?”

Thiết Diện cười lạnh lùng, cũng không nói lời nào.

Đám người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt há hốc mồm hít một hơi thật sâu.

Khiếp sợ.

Quá kinh hãi.

Lúc trước, bọn họ còn cảm thấy Hồng Phật và Thiết Diện là kẻ vô dụng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đã lầm.

Vương Nhất đột nhiên đứng dậy, nhìn Tân Vũ nói: “Tôi nghe nói anh muốn báo thù cho em trai của mình? Muốn thủ tiêu tôi à?

Khuôn mặt Tần Vũ hơi biến sắc, trong nháy mắt cảm thấy một luồng áp lực to lớn.

Đúng là anh ta muốn thủ tiêu Vương Nhất, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Hồng Phật và Thiết Diện thì anh ta không dám xuống tay với Vương Nhất nữa.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Chỉ với hai người Hồng Phật và Thiết Diện thôi mà bọn họ còn khó đối phó, vậy thì đừng nói là Khương Nhã My chưa từng ra †ay.

Nhưng xét theo cục diện hiện tại thì dường như Vương Nhất không muốn buông tha cho anh ta.

Thiết Diện lập tức hiểu ý của Vương Nhất, ném ra một cây ngân châm.

Phù!

Nhưng mà lần này lại bị một người khác dùng ngón tay bắt lấy một cách chính xác.

“Ngài Mục?!”

Tần Vũ kêu lên.

Tần Vũ kinh ngạc kêu lên, lập tức hấp dãn ánh mắt của mọi người ở đây.

Bọn họ vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở cánh cửa phía bắc của sân vận động có một nhóm người hùng hùng hổ hổ di tới.

Người đi đầu chính là Mục Lang – thủ hộ Tây cảnh.

Bên cạnh ông ta có rất nhiều thủ hạ Tây cảnh vây quanh, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ.

Mục Lang mặc trên người bộ quân phục, trên vai có ba ngôi sao, phối hợp với vóc người cao lớn ấy càng làm tăng thêm sự uy vũ của bản thân.

Nhìn từ phía xa mang đến cho người khác một loại cảm giác hùng vĩ như núi.

“Mục Lang…”
 
Chương 2143


Chương 2143

Có thế thấy, máy bay đang lao thẳng xuống dưới.

Ngay lúc máy bay sắp rơi xuống, Vương Nhất hét to: ‘Mở nguồn điện tổng!”

Khương Nhã My mở điện, đèn tất cả các thiết bị trong khoang lái đều bật sáng.

Vương Nhất đang điều khiển cần, rồi lại bồng kéo lên trên.

Đăng trước có một ngọn núi.

Sắp va vào rồi!

Cơ trưởng không dám nhìn, anh ta nhắm chặt mắt.

Ánh mắt Vương Nhất càng sắc bén hơn, anh ta đánh cần gạt sang một bên.

Vèol Máy bay lướt qua ngọn núi.

Gió yên, sóng lặng.

Trên bầu trời, chỉ có một cái máy bay bay vững vàng, đăng sau là một hàng khói trăng.

Bốp bốp!

Lúc hai người Vương Nhất và Khương Nhã My ra khỏi khoang lái, cả cabin võ tay như dấm dậy.

Gương mặt mọi người đều hiện lên nụ cười sống sót sau tai nạn, họ rất xúc động.

“Cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi!”

“Đúng là tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H, thật là chuyên nghiệp!”

“Tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H đúng không? Lúc về tôi sẽ đầu tư quay một bộ phim lấy tên là ‘Cơ trưởng nước H’“

Những lời ca ngợi vang lên không ngừng.

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, không gì mà chỉ về chỗ của mình.

Tuy nói mất của quần chúng sáng như tuyết, nhưng thật ra người dễ bị che mắt cũng là quần chúng.

Hai vệ sĩ đã chứng minh được thân phận ở tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H, trong mắt quần chúng họ là người chuyên nghiệp.

Tuy Khương Nhã My nói thân phận của mình nhưng không ai tin.

Cô ta là pháp y.

Đây cũng là kết quả mà Vương Nhất muốn, anh cũng không muốn hành động của mình quá nổi bật, vậy trái lại sẽ khiến vài người chú ý.

Cho nên hai vệ sĩ này chính là cái vỏ hoàn hảo nhất.

Hai vệ sĩ ngơ ngác, trong khoang lái họ chưa làm gì sao cũng trở thành anh hùng Thật ra, trong khoang lái Vương Nhất và Khương Nhã My làm gì đó, họ nhìn đến hoa mắt cũng chẳng hiểu hai người kia đang làm gì.

Nhưng chỉ có họ biết, anh hùng thật sự cứu chiếc máy bay này là Vương Nhất và Khương Nhã My.

“Thật ra không phải chúng tôi…”

Hai vệ sĩ cũng là người thật thà, họ định nói chân tướng thật sự.

Bồng Kim Đức Hữu lại bước đến, võ mạnh lên vai họ.

“Các cậu lập công lớn rồi! Các cậu đã cứu mọi người trên máy bay! Khi về tôi sẽ thăng chức tăng lương cho các cậu!”
 
Chương 1928


Chương 1928

Liếc mắt nhìn về phía Mục Lang đang đi tới, hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Ở cả đại hội Bắc cảnh, người có thể để anh chú ý cũng không nhiều.

Mục Lang là một trong số đó.

Nhưng Mục Lang lại không nhận ra Vương Nhất.

Tứ đại cảnh chủ đều có tên gọi tương ứng, chỉ có Bắc cảnh là đặc thù nhất.

Thân phận của tất cả thủ hộ giả bên cạnh Bắc cảnh đều được giữ bí mật, bao gồm cả ảnh chụp.

Cho nên, Mục Lang cũng không biết thân phận của Vương Nhất.

Cho dù trước đó cùng tứ đại cảnh chủ đông tây nam bắc tranh đoạt danh xưng Ẩn chủ, Vương Nhất cũng mang theo mặt nạ.

Với sự xuất hiện của Mục Lang, không khí nơi này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy hai ngón tay của Mục Lang nhẹ nhàng kẹp một cây kim bạc.

Mục Lang nhìn cây kim đó vài lần, sau đó vèo một tiếng tùy tiện ném bỏ cái kim, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Thiết Diện.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ phản bội này đó à?”

Mục Lang nhìn Thiết Diện, bỗng nhiên lại cười khẽ vài tiếng: “Không thể không nói, lá gan của cậu cũng lớn lắm, đã phản bội Tây cảnh mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ giết cậu à?”

Oành.

Giọng điệu của Mục Lang tuy bình thản nhưng chỉ cần một câu nói là đã mang theo uy thế mạnh mẽ.

Đồng thời, ông ta còn dồn hết khí thế về phía Thiết Diện.

Thiết Diện lập tức cảm thấy một áp lực nặng nề, như đang vác trên vai một ngọn núi lớn.

Người bình thường khi đối mặt với Mục Lang thì đã sớm bị khí tràng mạnh mẽ ép đến nồi phải thuần phục mà quỳ dưới đất.

Nhưng Thiết Diện vẫn chưa hề lui bước, hai mắt vấn cứ nhìn gắt gao vào ông ta.

Anh ta lạnh nhạt nói: ‘Rời khỏi Tây cảnh không phải là ý của tôi, mà là bị ép buộc không còn cách nào khác, tôi không hề phản bội Tây cảnh.”

Anh ta là sát thủ của Tây cảnh, mỗi một lần ám sát đều phải thành công, nhưng lần ám sát Ẩn chủ lại thất bại.

Thậm chí hành động của Thiết Diện còn không được xem như là ám sát, chỉ là quân cờ được Mục Lang sử dụng để thăm dò thực lực của Vương Nhất mạnh hay yếu.

Thất bại cũng đúng thôi.

Nhưng Mục Lang lại không có ý định bỏ qua cho Thiết Diện.

Cũng không phải là do ông ta lạnh lùng vô tình, mà là ông ta có một chấp niệm rất sâu sắc.

Mỗi một mệnh lệnh nào mà ông ta đã tuyên bố, đó đều là quân lệnh.

Quân lệnh thất bại, vậy thì phải lấy cái chết để tạ tội.

Ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên mới có chuyện Thiết Diện rời khỏi, dòng đời đưa đẩy mới đầu quân cho Vương Nhất.

“Đối với tôi mà nói, rời khỏi Tây cảnh chính là làm phản, hèn nhát. Tôi nói cậu phản bội thì chính là phản bội.”

Thái độ của Mục Lang rất ngang ngược: “Còn nữa, cậu đã dám bắn ám khí với tôi, làm như vậy là đang không nể mặt tôi à?”
 
Chương 2144


Chương 2144

“Chắc chắn việc này sẽ trở thành tin hot trong xã hội, lúc đó sẽ có phóng viên tới phỏng vấn, khi ấy hai cậu chính là người đại diện cho tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thân Long nước HI”

Kim Đức Hữu nói mà nước miếng bay tứ tung, vẻ mặt hai vệ sĩ lại rất ngơ ngác bức.

Đây có tính là tin vui từ trên trời rơi xuống hay không?

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất và Khương Nhã My, nói: “Em biết hai người cứu đúng không?”

Vương Nhất cười: “Ai cứu cũng chẳng quan trọng, quan trọng bây giờ mọi người đều an toàn là được.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười.

Cô ta cũng rất khuyến khích họ làm việc tốt không lấy danh.

“Chính họ cứu mọi người, các cậu biết xấu hổ chút được không?”

Tiếng của Kim Đức Hữu lại vang lên.

“Vệ sĩ của tôi cứu mọi người trên máy bay, tôi có gì đâu? Tôi có vênh váo đâu?”

“Trái lại các cậu còn chẳng có tư cách để nói!”

Kim Đức Hữu thực khinh thường Vương Nhất, hiện tại liên quan Lý Khinh Hồng cũng cùng nhau chán ghét.

“Các vị, các vị có nghe thấy không? Thăng nhãi này nói cậu ta đã cứu cả máy bay, nhưng theo tôi biết, cậu ta còn chẳng có công việc hẳn hoil”

Vì thế, ánh mắt của tất cả hành khách trên chuyến bay nhìn Vương Nhất lại thay đổi.

“Đúng là không biết xấu hổ, người ta là những người chuyên nghiệp, họ chuyên cứu người, có liên quan gì với cậu đâu?”

“Tôi thấy họ muốn vào khoang lái để xem khoang lái trông ra sao thôi!”

Ngay cả tiếp viên hàng không phục vụ chuyến bay cũng nhìn Vương Nhất đầy chán ghét, cô ta chẳng thèm phục vụ anh.

Vương Nhất cười khổ.

Không phải anh không muốn nói thân phận của mình, nhưng anh nói mọi người lại chẳng ai tin!

Trước kia Vương Nhất cũng từng nói với Lý Khinh Hồng chuyện mình là Ấn chủ, nhưng Lý Khinh Hồng hoàn toàn không tin, còn bảo anh đừng nói đùa!

Sau đó máy bay yên bình lái thắng đến Yên Kinh, không xuất hiện thêm bất cứ điều gì khác thường.

Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My xuống máy bay.

Không ngờ Kim Đức Hữu vẫn cứ đi theo.

‘Cô Khương, cô đi đâu vậy? Nói tôi nghe thử, nếu chúng ta cùng đường, tôi sẽ cho mọi người đi nhờ một đoạn!”

Kim Đức Hữu ân cần cười nói.

Sống sót sau tai nạn, mới khiến ông ta thật sự nhận ra mạng sống quý giá đến mức nào.

Tại sao mạng sống lại đáng quý?

Vì chưa tiêu hết tiền, chưa chơi hết gáiI Lý Khinh Hồng đã đủ cao cấp, nhưng cô ta đã kết hôn, nên Kim Đức Hữu chỉ có thể đợi thời cơ ở Khương Nhã My.

Ông ta sẽ không để Khương Nhã My đi!

Vì khi họ đến Yên Kinh là đã bước vào địa bàn của ông tal “Không cùng đường.”

Khương Nhã My bỏ qua luôn câu hỏi phía trước của ông ta.

Thời tiết tại Yên Kinh đang khá lạnh, hơn nữa không khí rất bụi nên cô ta đeo khẩu trang, mặc thêm áo gió.
 
Chương 1929


Chương 1929

Bộp bộp bộp.

Mục Lang ngay lập tức nhanh chân đi về phía Thiết Diện.

Khí thế trên người càng ngày càng mạnh.

Bọn người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt dùng ánh mắt hoảng hốt mà nhìn Mục Lang.

Đại hội Bắc cảnh còn chưa bắt đầu, thủ hộ Tây cảnh đã muốn ra tay rồi à?

Sát khí mãnh liệt làm Thiết Diện không thể thở nổi.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng Thiết Diện lại truyền đến tiếng cười thản nhiên mà nhẹ nhàng của Vương Nhất.

“Có tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương anh.

Vương Nhất nhẹ nhàng võ võ bả vai Thiết Diện, cười to nói.

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, Thiết Diện lập tức kích động run rẩy cả người.

Cảm giác kính sợ và sợ hãi trong lòng đối với Mục Lang cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.

Mặc dù thủ hộ Tây cảnh Mục Lang mạnh đó, nhưng cho dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn Ẩn chủ à?

Người đứng phía sau anh ta chính là Ẩn chủ.

Cho nên, Thiết Diện không sợ hãi.

Nhưng phản ứng của bọn người Lý Khinh Hồng, Tần thị, Vương thị và Lạc Thanh Hiền lại không giống như thế.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Nhất, lo lắng nói: “Vương Nhất, anh có biết là anh đang nói cái gì không?”

Lạc Thanh Thủy cũng rất nghiêm túc.

“Đối phương là Mục Lang đó, là một trong những cường giả đứng đầu ở toàn bộ nước H này, ai đắc tội với ông ta thì chỉ có một con đường chết.”

“Đến cấp bậc như Mục Lang, chỉ cần một câu nói là đã có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ để nó biến thành tuyệt thế hào môn, cũng có thể tàn sát một vương tộc trong vòng một đêm, khiến nó hầu như không còn, chính là sự tôn tại mà ngay cả vương tộc Yên Đô cũng không thể chọc vào.”

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng theo đó mà nhạt dần, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt của bà ta đã chứng minh lời nói của Lạc Thanh Thủy không phải là giả.

Tứ đại thủ hộ đông tây nam bắc, thực lực của mỗi một người đều mạnh đến mức không giống như bình thường, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phải làm vui lòng bọn họ.

Nhưng Vương Nhất lại chống đối Mục Lang.

Tai họa giáng xuống đầu.

Bọn người Tần Vũ, Vương Hạn Kiệt kiềm không được mà nở nụ cười.

Vương Nhất đắc tội với Mục Lang, đây chính là kết quả tốt nhất.

Mục Lang chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất lại nở một nụ cười khẽ với bọn họ: ‘Mọi người cứ yên tâm đi, Mục Lang không thể làm gì tôi đâu.”

Lý Khinh Hồng khó tin mở to mắt, cảm thấy chắc chăn là Vương Nhất đã điên rồi.
 
Chương 2145


Chương 2145

Áo gió chỉ dài đến bắp chân cô ta, bên dưới chiếc quần bút chì thẳng tắp là cảng chân trơn bóng, khi bước đi làn váy lay động, trông vừa thanh lịch vừa quYên rũ.

“Sao lại không cùng đường cơ chứ, cô cũng chưa nói là cô định đi đâu mà, sao biết chúng ta không cùng đường…”

Kim Đức Hữu sốt ruột, cô gái này còn cao hơn ông ta, khí chất lạnh lùng này thật sự rất hợp gu của ông ta.

“Tôi có hôn phu rồi.”

Khương Nhã My dừng bước, quay đầu nhìn ông ta, nói.

“Đúng thế, tôi có thể chứng minh, từ ba năm trước cô ta đã có hôn phu rồi.”

Vương Nhất bên cạnh cười nói.

Kim Đức Hữu trợn tròn mắt.

Lời Vương Nhất có quá nhiều thông tin, Kim Đức Hữu xém chút không kịp phản ứng.

Người phụ nữ tuyệt như vậy lại có hôn phư?

Từ tận ba năm trước?

Ánh mắt Kim Đức Hữu chợt nhìn về phía Vương Nhất, gương mặt tràn ngập giận dữ.

“Thăng nhãi, cậu đúng là không tốt lành gì, rõ ràng đã kết hôn, con gái đi mua nước tương được rồi thế mà còn cưới người phụ nữ khác, rốt cuộc ba người có quan hệ gì?

Ông ta vừa nói xong, Vương Nhất ngẩn người.

Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My cũng ngẩn người.

Ở đây không có ai khắc nên Kim Đức Hữu bất giác nghĩ rằng vị hôn phu của Khương Nhã My là Vương Nhất!

“Ông hiểu lầm rồi, hôn phu của cô ta là anh trai tôi…

Vương Nhất nhanh chóng giải thích.

“Cái gì? Vậy cô ta là chị dâu của cậu? Ngay cả chị dâu mà cậu cũng…”

Kim Đức Hữu trợn mắt há mồm.

nu Trên trán Vương Nhất hiện lên ba vạch đen, bỗng nhiên anh nhận ra, anh càng giải thích thì quan hệ giữa họ càng loạn.

Ánh mắt Khương Nhã My trở nên sắc bén: “Ông mà còn đi theo tôi là tôi không khách sáo đâu đấy”

“Ha ha ha hat”

Kim Đức Hữu cười to.

Ông ta không có hứng biết quan hệ giữa ba người Vương Nhất, hôm nay ông ta chỉ muốn chơi người phụ nữ Khương Nhã My này.

Không, sau khi Khương Nhã My nói rằng mình có hôn phu, ông ta đã đổi ý.

Kể cả đã kết hôn, ông ta cũng muốn!

Hôm nay cả hai người phụ nữ kia đều phải thuộc về ông ta.

“Chúng ta gặp nhau là có duyên, lại còn sống sót sau khi trải qua kiếp nạn cùng nhau, tôi muốn mời ba người và cả cô bạn nhỏ này đi ăn một bữa được không?”

Kim Đức Hữu cười tủm tỉm mời họ.

Đôi tay mập mạp của Vương Tử Lam đánh vào mặt Kim Đức Hữu, vẻ mặt ghét bỏ: “Ba ơi, con không thích chú béo ú quái dị này!”
 
Chương 1930


 

Chương 1930

Vương tộc hào môn ở trước mặt của Mục Lang mà còn không chịu nổi một kích, sao lại không dám làm gì Vương Nhất chứ?

Mục Lang cũng cười theo, ánh mắt rơi trên người Vương Nhất: “Cậu là ai? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu có hơi quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi?”

Vương Lâm là người đi đầu ở bên cạnh Vương Hạn Kiệt đứng ra nói với Mục Lang: “Ông Mục, cậu ta tên là Vương Nhất, là đứa con rể của Lý thị ở vương tộc Yên Đô, năm năm trước làm nhục trưởng công chúa Lý thị, cũng chính là Lý Khinh Hồng đứng trước mặt ông, hiện tại là chồng của cô ấy.”

“Nếu như không có Lý Khinh Hồng thì không biết là thằng nhóc đó đã chết bao nhiêu lần rồi, Lý thị chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu ta.”

Vương Lâm trực tiếp khai ra thân phận của Vương Nhất.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta còn mang theo một tia lạnh lẽo.

“Anh ngậm miệng lại!”

Lý Khinh Hồng căng thẳng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ phân nộ.

Lời nói này của Vương Lâm chính xác là đổ dầu vào lửa, Mục Lang muốn ra tay với Vương Nhất là dễ như trở bàn tay.

“Ông Mục, chồng tôi không hề có ý vô lễ với ông, tôi thay anh ấy xin lỗi ông.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt, cô định cuối đầu xuống nói xin lỗi.

Nhưng còn chưa khom người thì đã bị Vương Nhất kéo lại.

Ở trước mặt tất cả mọi người, Vương Nhất nhấc chân bắt chéo, bộ dạng như là đại ca, anh cười nói: ‘Khinh Hồng, cần gì phải xin lôi, những gì anh nói đều là sự thật. Có anh ở đây, ông ta không dám ra tay với người của anh đâu.”

“Anh…

Lý Khinh Hồng tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp trắng toát không còn giọt máu, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh mắt của Mục Lang trở nên âm trầm.

“Thăng ranh kia, chẳng trách tôi thấy cậu quen mắt, những người đã chết trước kia cũng giống như cậu, đều có vẻ ngang tàn khi còn sống, mà bây giờ mộ của bọn họ đều đã xanh cỏ.”

Mục Lang híp mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói rất lạnh.

Vương Nhất nhịn không được mà bật cười.

Những người bại dưới tay anh, lúc nào cũng dám nói với anh mấy lời như thế à?

Vương Nhất lắc đầu: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, tôi chính là ngoại lệ đó.”

“Vậy à?”

Mục Lang cười, nhưng nụ cười đó lại không có độ ấm: “Thăng ranh kia, cậu có biết là lời nói của cậu sẽ làm liên lụy đến gia tộc của vợ cậu?”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, vẻ mặt của Lạc Thanh Hiền cũng nghiêm túc mà nhìn Mục Lang.

Vương Nhất nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cách thời gian tổ chức đại hội Bắc cảnh còn năm phút nữa, ông ở đây mà hù dọa người khác, xác định không đến hiện trường à, mà là muốn lãng phí thời gian với một người trẻ tuổi vô danh tiểu tốt như tôi?”

Mục Lang nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đừng nói là năm phút, cho dù có năm giây thì tôi cũng có thể phế cậu dễ nhờ trở bàn tay.”

Lời nói này của Mục Lang không hề càn rỡ chút nào.

Dù sao thì ông ta cũng là thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 2146


Chương 2146

“Con nhãi thối tha…”

Kim Đức Hữu nổi giận, trừng mắt nhìn Vương Tử Lam.

Vương Tử Lam chẳng thèm nhìn ông ta, cô bé trốn vào lòng Lý Khinh Hồng.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng biến mất.

“Tôi mặc kệ ông là ai, con gái tôi nói không thích ông, nên bây giờ ông phải lập tức biết mất trước mắt chúng tôi!”

Vương Nhất tức giận nói.

Lý Khinh Hồng cũng giống chồng mình, cô ta không muốn gây chuyện, nhưng nếu người đó cứ căn chặt không tha, vậy cũng đừng trách cô ta.

Trên mặt Kim Đức Hữu hiện lên lửa giận: “Hai người đẹp, tốt xấu gì vệ sĩ của tôi cũng cứu mạng hai cô, chẳng lẽ các cô không thể nể mặt ăn cùng tôi một bữa cơm hay sao?”

Khương Nhã My liếc xéo hai vệ sĩ kia: “Tôi không có ý khinh hai vệ sĩ đó, có điều họ có liên quan gì đến việc cứu máy bay đâu?”

Vẻ mặt hai vệ sĩ rất xấu hổ, họ chột dạ, hoàn toàn chẳng dám đáp lại.

Kim Đức Hữu giận dữ: “Nếu tôi cứ bắt một trong hai người phải ăn cơm với tôi thì sao?”

Ông ta đang nói đến Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My, loại thẳng Vương Nhất ra ngoài.

Nét mặt Lý Khinh Hồng càng lạnh lùng: “Ông đang đe dọa chúng tôi sao?”

“Các cô cứ nghĩ thế cũng được, dù sao ba người các cô cũng thiếu tôi một mạng, nếu tôi không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi lại!”

Vẻ mặt Kim Đức Hữu rất đáng sợ, ông ta Võ tay.

Vương Nhất và Khương Nhã My buồn cười liếc nhìn hai vệ sĩ kia.

Sau khi Kim Đức Hữu võ tay, ông ta nhận ra thế mà vệ sĩ của mình lại không bước lên, trái lại như chuột thấy mèo. Ông ta lập tức nổi giận, tát mạnh lên mặt họ.

“Ông đây gọi chúng mày, sao lại không lên?

Điếc rồi à?”

“Ông chủ, chúng tôi không dám ra tay với họ, ông cứ gọi các anh em khác đến đây đi, Không ngờ họ lại trốn ra rất xa.

Kim Đức Hữu giận dữ, ông ta lấy một chiếc điện thoại, gọi hơn mười vệ sĩ đến đón.

Họ bao vây ba người Vương Nhất, rồi nhìn ba người với ánh mắt lạnh lùng.

Kim Đức Hữu đứng giữa, cười đắc ý.

“Thế nào, sợ chưa? Nhớ kỹ đây là Yên Kinh, chỉ cần tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thế gi ết chết mấy người quan trọng.”

“Không dám nói trên thế giới, nhưng ở đây, tất cả đều do Kim Đức Hữu tôi quyết định, hiểu không?”

Kim Đức Hữu đi đi lại lại quanh Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My. Ông ta vô cùng sung sướng sau khi thể hiện sức mạnh của mình trước mặt người đẹp.

Nhưng ba người chẳng buồn quan tâm.

Thậm chí Vương Nhất còn cười nhạt với Lý Khinh Hồng: “Vợ ơi, đây là Yên Kinh, địa bàn của em, vậy đành dựa vào em vậy.”

Vương Nhất hoàn toàn chẳng định ra tay.

“Yên tâm đi.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng lạnh lùng, đang định rút điện thoại.
 
Chương 1931


Chương 1931

Đây chính là sự kiêu ngạo của ông ta.

“Vương Nhất, anh nhanh nói xin lỗi với ông Mục đi, đừng có gây chuyện nữa, thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.”

Lý Khinh Hồng dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với Vương Nhất.

Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt tái nhợt.

Vương Nhất lại cười nhẹ: “Khinh Hồng, mọi người cứ yên tâm đi, anh sẽ để cho mọi người phải lâm vào nguy hiểm?”

Nói xong, anh lại nở nụ cười với Mục Lang: “Vậy thì cứ thử một chút đi, ông có dám đánh nhau với tôi không?”

“Chỉ là một đứa con rể của Lý thị mà lại dám cuồng vọng như thế?”

Mục Lang tức giận nói.

Nhưng lúc ông ta vừa mới dự định ra tay.

Hồng Phật và Thiết Diện đã ra tay trước, bọn họ bảo vệ bên cạnh Vương Nhất.

“Muốn ra tay với chủ nhân thì trước tiên bước qua xác chúng tôi đi.”

Hồng Phật run rẩy nói, nó đã để lộ sự sợ hãi của cô ta.

Nhưng mà cô ta vân dũng cảm đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Cô ta chỉ biết dùng cổ, ứng phó với cao thủ bình thường thì xem như thông thạo điêu luyện, nhưng khi đối mặt với cường giả như Mục Lang, quả thật chẳng đáng là bao.

Thiết Diện cũng giống như thế.

Mục Lang híp mắt lại đánh giá Thiết Diện và Hồng Phật: “Xem ra là các người không sợ chết.”

“Thiết Diện, vốn dĩ người kế tiếp chính là cậu, nhưng mà nếu như cậu đã xông lên rồi, vậy thì không còn cách nào khác, lấy cậu ra khai đao trước vậy.”

Mục Lang nhìn chăm chằm Thiết Diện rồi nói.

“Ông ra tay thử xem!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong tay của Khương Nhã My có thêm một con dao sắt bén, vô cảm nhìn ông ta.

“Ẩn Vu, Khương Nhã My?”

Nhìn thấy Khương Nhã My, ánh mắt của Mục Lang có hơi kinh ngạc.

Trước kia Khương Nhã My cũng ở Bắc cảnh, còn là trụ cột vững chắc của Ẩn Vu, đương nhiên Mục Lang đã nghe nói đến tên của Khương Nhã My.

Không ngờ là cô ta đã xuất hiện ở đây.

Mục Lang dừng tay, nhìn Khương Nhã My bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Vương Nhất, ông ta chăm chọc cười một tiếng.

“Tôi còn nói sao cậu lại dám to tiếng với tôi, hóa ra là ỷ mình có Khương Nhã My Ẩn Vu.”

“Nhưng không phải là cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào Khương Nhã My là đã có thể chống lại tôi đó chứ?”

Mục Lang cười lạnh: “Cùng lắm thì cô ta chỉ là một cao thủ đỉnh tiêm của Ẩn Vu mà thôi, làm sao có thể so sánh với thủ hộ của tôi được chứ?”

Hai mắt cũng Khương Nhã My lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ cầm con dao mà chỉ vào ông ta.
 
Chương 2147


Chương 2147

Bồng nhiên Khương Nhã My xua tay: “Không cần cô, cao da chó của tôi, tự tôi đuổi được.”

Vì thế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn Khương Nhã My với ánh mắt ngạc nhiên.

Đặc biệt là Vương Nhất, anh còn không biết Khương Nhã My biết ai ở Yên Kinh.

Cô ta lạnh lùng nhìn Kim Đức Hữu: “Có một câu của ông nói rất đúng, đây này là Yên Kinh, tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thể gi ết chết mấy người quan trọng.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại, gọi một cú, nói cho người bên kia răng cô ta đang ở sân bay Yên Kinh.

Kim Đức Hữu cười to: ‘Cô Khương, không ngờ cô cũng quen biết người ở Yên Kinh?”

“Không biết người tôi biết với người tôi biết thì ai mạnh hơn nhỉ?”

Kim Đức Hữu cũng không vội bắt ba kẻ này, mà ông ta đợi người của Khương Nhã My đến, như vậy trông ông ta sẽ càng mạnh hơn.

Khương Nhã My lắc đầu, cô ta hết chỗ nói với Kim Đức Hữu.

Ông ta nghĩ mình mở một công ty vệ sĩ xuyên quốc gia là không ai dám chọc sao?

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều tò mò chờ người Khương Nhã My gọi đến đây.

Sau mười phút, họ thấy một quản gia trung niên dân theo một đám người vội vàng chạy vào.

Kim Đức Hữu nhìn về phía tiếng động, ông ta đang định mỉa mai thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

“Vương… Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị?”

“Chào mừng cô về nhài”

Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị đi đến trước mặt Khương Nhã My, ông ta và những người khác cùng cúi người chào!

Quản gia Khương thị và 5 – 60 người ông ta dân đều đều đồng loạt cúi người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Đặc biệt khí thế của 5 – 60 người này đều rất mạnh, xương gò má hơi lồi lên, vừa thấy đã biết họ là những người biết võ lại còn rất mạnh.

Hành khách đi lại trong sân bay đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đồ sộ này.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cứ như thấy quỷ, họ nhìn Khương Nhã My với vẻ mặt khó tin.

Nhất là Vương Nhất, anh nhìn như sắp rơi cả con ngươi vậy.

Không ngờ Khương Nhã My lại là vương tộc ở Yên Kinh, thiên kim tiểu thư của Khương thị!

Sau đó anh nghĩ kỹ lại, thật ra có vài dấu vết chỉ ra bí mật Khương Nhã My là cô vương tộc Khương thị.

Đó là lúc Vương Nhất gặp y si Khương Sinh. Khi nhäc đến Khương Sinh, sắc mặt Khương Nhã My trông rất kỳ lạ.

Lúc hai người gặp nhau, Khương Nhã My cũng rất lạnh lùng với Khương Sinh.

Hơn nữa họ hai người giống nhau, nên có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cả hai.

Chẳng qua lúc ấy Vương Nhất đầu óc đều nghĩ đến chuyện Lý Thiên Dương đang hôn mê do bị thương nặng, nên anh hoàn toàn không rảnh để quan tâm đ ến chuyện này.

Bây giờ anh ta mới nhớ ra, Khương Nhã My là thiên kim của Khương thị!

Ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng nhìn chằm chăm Khương Nhã My, trong ánh mắt đó, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi, còn có cả tình cảm khác trong đó.

Cứ như cô ta đang nhớ lại.
 
Chương 1932


Chương 1932

Vương Nhất vẫn cười lắc đầu: ‘Nếu như ông cho rằng như vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi, cho dù không có cô ấy thì ông cũng không dám ra tay đâu.”

“Cái gì?”

Mục Lang nhíu mày.

Vương Nhất quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nồi làm cho ông ta có chút dao động.

Lẽ nào anh thật sự có chiêu trò gì đó chống lại ông ta?

“Võ Si đến rồi.”

Đúng lúc này, trong sân vận động đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét to.

Võ Si hiên ngang bước vào.

“Võ Si đến rồi.”

Giọng nói to rõ làm rúng động toàn trường, †rong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, cho dù là người bên phía Vương Nhất hay là người của Mục Lang, Tần thị, ai nấy cũng đều vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng sân vận động.

Chỉ nhìn thấy Võ Si Võ Sơn Hà đang đi cùng người của mình, bước chân vững vàng.

Thân thể cao lớn mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ cần hai chữ Võ Sỉ là đã khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Nếu như thật sự muốn tìm một người có thể khiêu chiến với Mục Lang trong số những người có mặt ở đây, vậy thì người này chính là Võ Si mà không thể là ai khác.

BVO SlS Mục Lang cũng đã nhìn thấy Võ Sơn Hà, sắc mặt lập tức sa sầm lại.

Sâu trong đôi mắt lướt qua vẻ âm trầm.

Làm sao mà ông ta không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua, ngày hôm qua ông ta vừa mới đến Giang Thành, vốn dĩ cho rằng sẽ có rất nhiều người chào đón mình, cảnh tượng hoành tráng. Không ngờ là đến đón ông ta chỉ có lát đát vài người, tuy răng Mục Lang là thủ hộ Tây cảnh, cũng không thèm để ý những chỉ tiết này, nhưng nói cho cùng nếu như không có ai đón tiếp thì vẫn cảm thấy mất mặt.

Một nhân vật có tiếng tăm như ông ta lại càng bực bội hơn nữa, sau đó mới biết được hóa ra người đến đón ông ta đều đã đi đón Võ Sỉ rồi.

Điều này đối với Mục Lang mà nói, nó chính là một sự khiêu khích.

Thế là ông ta chủ động muốn đi tìm Võ Sỉ đòi một lời giải thích, nhưng không ngờ răng Võ Sỉ căn bản không muốn gặp mình.

Thậm chí hai người cùng bởi vì vậy mà đánh với nhau một trận, làm cho đối phương không thoải mái.

Đương nhiên, Mục Lang sẽ không nói những chuyện này ra.

“Náo nhiệt quá nhỉ…”

Võ Si hơi nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng, đi đến chỗ gần đó.

“Xin chào Võ Sỉ đại nhân.”

Có vẻ như Tần Vĩnh Nghiêm rất e dè Võ Si, mặc dù đứng ở lập trường đối nghịch, nhưng cũng không thể không chào Võ Sỉ một tiếng.

Tần Hồng Long và Tần Vũ cũng làm theo, ai cũng lên tiếng chào.

THÂY”

Mục Lang lại trừng mắt, lạnh lùng nhìn, cũng không thèm mỉm cười chào đón.

Mà là chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Võ Sỉ đại giá quang lâm, không phải là muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi đó chứ?”
 
Chương 2148


Chương 2148

Tóm lại, Khương Nhã My thật sự là thiên kim tiểu thư của Khương thị, điều này khiến người ta rất ngạc nhiên.

“Đứng lên hết đi, nếu không phải tôi thấy phiền phức thì tôi đã không gọi cho các ông!”

Vẻ mặt Khương Nhã My rất thờ ơ, cứ như tập mãi thành thói quen.

Quản gia Khương thị càng cúi đầu thấp hơn: “Cô chủ, đây là chuyện Khương Tấn phải làm! Bây giờ từ trên xuống dưới Khương thị đều đang đợi cô quay về! Xin cô hãy quay vê!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

Quản gia Khương Tấn hô to, sau đấy mấy vệ sĩ của Khương thị cũng hô to.

Tiếng họ như sấm, quanh quẩn ngoài sân bay.

“Em nhớ ra rồi!”

Lý Khinh Hồng như nhớ ra chuyện gì đấy, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Em nhớ ra chuyện gì?”

Vương Nhất tò mò hỏi.

Lý Khinh Hồng nói: “Giống Lý thị, khoảng hai mươi năm trước ở Khương thị cũng có một cô bé bị bắt cóc.”

Nghe thế, vẻ mặt Vương Nhất rất kinh ngạc: “Vì sao?”

Lý Khinh Hồng kể lại chuyện xảy ra hai mươi năm trước ở Khương thị.

“Khương thị là một gia tộc về y dược, mỗi người Khương thị đều phải học y thuật, chữa bệnh cứu người. Hai mươi năm trước, ngay lúc người đứng đầu Khương thị bỏ ra một số tiền lớn để mua một cây kỳ trân dị thảo ở Thần Nông Giá, nghe nói đó là một loại thuốc mới, đó là phát hiện có tính lịch sử.”

“Vốn dĩ cây kỳ trân dị thảo này sắp được dâng cho một người có địa vị cao ở vương tộc, nhưng trước đó một ngày, nó lại bị lấy trộm.”

“Trộm?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vương Nhất vô cùng kinh ngạc.

“Đúng thế.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Sau đó họ tìm thấy người ăn trộm. Đó là một cô bé năm tuổi, cô bé trộm cây kỳ trân dị thảo này để chữa bệnh cho mẹ đang bị ốm nặng.”

“Nhưng bênh của mẹ cô bé đã trở nên nguy kịch, chỉ một cây thảo dược thì cũng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy tháng.”

“Nhưng trên dưới Khương thị đều rất giận dữ, họ muốn trừng trị cô bé đó thật nghiêm khác. Hơn nữa việc này cũng đến tai người có địa vị cao kia. Dưới áp lực của vương tộc, hơn nữa mẹ cô bé cũng biết con mình làm sai, nên dù bệnh nặng vần chủ động xin gánh trách nhiệm. Hôm sau, người ta phát hiện ra bà ta đã chết trong nhà”

“Người chết cũng là người Khương thị, nhưng những người khác ở Khương thị cảm thấy kể cả bà ta có chết cũng chưa hết tội, hơn nữa họ còn bo bo giữ mình nên quyết định đuổi cô bé ra khỏi Khương thị, đến khi chết, người Khương thị cũng không nhớ rõ tên mẹ cô bé kia là gì.”

“Bà ta tên là Khương Vĩnh, chỉ là một cô chủ của dòng nhánh Khương thị, đương nhiên người Khương thị không nhớ ra tên bà ta.”

Khương Nhã My bỗng nhiên lên tiếng, nói †ên mẹ của cô bé kia.

Giọng điệu cô ta rất bình thản, hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ đau buồn nào.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng chưa nói gì, họ biết rõ, cô bé trộm dị thảo để chữa bệnh cho mẹ là Khương Nhã My.
 
Chương 1933


Chương 1933

Võ Sơn Hà cười ha ha: “Cái này sao có thể được gọi là phá hỏng chuyển tốt được chứ, các người cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem.”

Nói xong, Võ Sỉ thật sự không có ý định nhúng tay vào, anh ta cứ cười mà nhìn như thế.

Điều này khiến trong lòng Mục Lang cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không tiện nói gì.

Nhất là biểu cảm kỳ quái của Võ Sỉ, bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác càng làm cho Mục Lang khó hiểu hơn.

Chú ý đến ánh mắt của Võ Si, Vương Nhất nhịn không được mà cười khẽ, anh bỗng nhiên nói: ‘Chắc là ngày hôm qua ông Mục đây mất thể diện dữ lắm nhỉ, cho nên hôm nay tâm trạng mới khó chịu như thế.”

“Cậu nói cái gì?”

Mục Lang không vui nhìn Vương Nhất rồi hỏi.

Sát ý trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

Vương Nhất vẫn ngồi trên ghế, nụ cười trên mặt lại tươi hơn nữa, anh từ tốn nói: “Hình như là ngày hôm qua ông Mục có chuyện muốn gặp Võ Si, nhưng Võ Sỉ lại lấy lý do tiếp khách nên đã từ chối, cho nên chuyện này mới khiến ông Mục tức giận, có phải như thế không?”

Oanh.

Nghe vậy, ánh mắt của Mục Lang bỗng nhiên phát lạnh.

Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, trong lúc nhất thời vậy mà lại lâm vào trạng thái ngượng ngập.

Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mục Lang.

Thế mà lại xảy ra loại chuyện đó à?

Võ Sỉ không gặp Mục Lang, vậy thì gặp ai?

Ai lại có địa vị cao hơn Mục Lang như thế?

Sắc mặt của Mục Lang lại càng thêm âm trầm, ông ta vô thức nhìn về phía Tần thị.

Vương Nhất biết chuyện này, nói rõ là chuyện đêm đó đã bị người khác tiết lộ.

Ngoại trừ ông ta ra, ở đây cũng chỉ có bọn người Tân Vũ và Tần Vĩnh Nghiêm biết.

Sắc mặt của Tân Vũ thay đổi ngay tức thì, lắc đầu liên tục: “Ông Mục, xin ông tin tưởng tôi, Tần thị chúng tôi không hề tiết lộ chuyện đêm hôm đó.”

Trong mắt của Tần Vĩnh Nghiêm cũng mang theo ý lạnh, nhìn Vương Nhất nhưng lại nói với Mục Lang.

“Lang, ông còn không biết nhân phẩm của Tần thị chúng tôi à?”

“Chuyện có hại cho chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải tiết lộ ra ngoài làm gì?”

“Chắc chắn là một người nào đó khác.”

Mục Lang nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, ông †a lạnh lùng nhìn Vương Nhất: ‘Sao cậu lại biết?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất lại sâu hơn: “Các người không cần phải nghi ngờ lẫn nhau đâu, Tần thị không có tiết lộ chuyện ngày hôm đó.”

Dừng một chút, Vương Nhất lại cười nói: “Tôi chỉ hỏi các người một vấn đề, tối hôm đó Võ Sỉ tiếp đón ai, chẳng lẽ các người không tò mò ư?”

mu Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của đám người Mục Lang, Tân Vĩnh Nghiêm đều thay đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Sao có thể không muốn biết được?
 
Chương 2149


Chương 2149

“Từ bé bà ấy đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả bệnh của mình cũng chưa chữa hết chứ đừng nói là cứu người khác, đương nhiên người Khương thị, sao có thể nhớ rõ bà ấy?”

“Bà ấy là một gánh nặng, mà người Khương thị cũng không nuôi gánh nặng, nhưng Khương thị rất quan tâm đ ến thể diện, nên họ quyết định mặc kệ bà ấy bị bệnh nặng, không quan tâm, cứ để bà ấy đang sống sờ sờ bị bệnh chết. Cô bé kia chỉ mong có ai đó cứu mẹ cô bé, cứu người mẹ duy nhất trên đời của cô bé, vậy cô bé sai sao?”

Giọng điệu Khương Nhã My rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được giọng nói bình tĩnh ấy đang đè nén oán giận mạnh mẽ đến mức nào.

Đám người Khương Tấn cúi đầu rất thấp, chẳng dám thở mạnh.

“Đến đây, Khương Tấn, ông nói cho tôi nghe bà ấy làm gì sai sao?”

Khương Nhã My nhìn về phía Khương Tấn, lạnh lùng hỏi.

“Trả lời tôi!”

Khương Nhã My cất cao giọng.

Khương Tấn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Kim Đức Hữu và vệ sĩ ông ta đang đứng bên cạnh sợ đến mức chẳng có gan nói chuyện.

Người phụ nữ này, là đại cô của Khương thị Yên Kinh!

“Thưa, thưa cô, không làm gì sai…”

Khương Tấn nơm nớp lo sợ trả lời.

“Đúng vậy, không làm gì sai, nhưng sao chẳng ai nhớ đến bà ấy?”

Khương Nhã My thản nhiên nhìn ông ta, tự nói: ‘Bà ấy đã chết hai mươi năm, Khương thị các ông có ai nhớ đến bà ấy không?

Các ông đã từng đến mộ của bà ấy chưa?”

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Mấy người Khương Tấn quỳ Khương trước mặt Nhã My.

“Cô chủ, chúng tôi sai rồi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My lướt qua: “Quay về nói với người Khương thị, hơn nửa tháng sau, ngày 23 là ngày giỗ của bà ấy, đến hôm ấy, tôi muốn thấy tất cả người Khương thị mặc áo tang, quỳ trước mộ bà ấy nhận lỗi”

“Vâng, vâng…”

Khương Tấn nhanh chóng dẫn người đi khỏi đó.

Khương Nhã My nói xong, khí lạnh trên người cô ta lại càng đậm đặc.

Trong lúc ấy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng không dám nói gì.

Bồng nhiên, Khương Nhã My quay đầu lại nhìn Kim Đức Hữu đang sợ run người với ánh mắt lạnh lùng: “Ông vân chưa đi sao?”

Lúc này Kim Đức Hữu ngã bệt xuống đất.

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà người phụ nữ này lại là cô chủ mất tích hơn hai mươi năm của Khương thị.

Sau khi tỉnh táo lại, vẻ mặt Kim Đức Hữu tràn đầy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn mỉm Cười.
 
Chương 1934


Chương 1934

Bọn họ rất muốn biết tối đó Võ Sỉ đang dùng cơm với ai, địa vị cao đến cỡ nào, thế mà ngay cả thủ hộ Tây cảnh Mục Lang cũng có thể từ chối không thèm gặp.

Lý Khinh Hồng im lặng nhìn Vương Nhất, cảm thấy Vương Nhất đúng là cao thủ về mặt tâm lý học.

Cô đã học qua tâm lý học, cô biết là từ khi bắt đầu Vương Nhất đang bố trí cục diện.

Lạc thị, Khương Nhã My, Hồng Phật đều là công cụ của Vương Nhất.

Mỗi lần đều mang đến cho người khác một loại ảo giác như anh có chỗ dựa, chính là những thứ này.

Nhưng mỗi lần đều nổi lên không dứt, một hai lần thì không sao, làm như vậy rất dễ dàng phá vỡ lòng tin của người khác.

Chứ đừng nói chỉ người đến cuối cùng lại là Võ Sĩ.

Còn cố ý nói ra chuyện mà Mục Lang thấy kinh ngạc, làm dao động tâm lý của ông 1a.

Tại sao Vương Nhất lại có thể bình tính như vậy?

Không có nguyên nhân gì khác, bọn họ chính là khách quý mà Võ Si đã đón tiếp.

Cho nên, sau khi Vương Nhất nói ra sự thật này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Gần như mọi người đều trợn tròn cả mắt, giống y như là gặp quỷ cứ nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

“Tối hôm đó, khách quý mà Võ Sỉ tiếp đãi chính là hai người?”

Ngơ ngác thật lâu, Tân Vũ là người đầu tiên lên tiếng, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoài nghi.

“Đúng vậy, chính là chúng tôi.”

Vương Nhất cười to, gật đầu thoải mái thừa nhận.

Oanh.

Nhưng bọn người Tần Vũ lại không xong.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có tài cán gì mà có thể để Võ Si xem là khách quý?

Sắc mặt của Mục Lang cũng trở nên âm trầm.

Ông ta không thể nào chấp nhận được, để cho mình đợi lâu như thế, cuối cùng khách quý khiến mình trở mặt với Võ Sỉ lại là Vương Nhất.

Ông ta không có cách nào hiểu được, hai người đó dựa vào cái gì mà có thể trở thành khách của Võ Sỉ?

Dựa vào Lý thị à?

Ông ta cũng không chú trọng đến Lý thị.

Rốt cuộc là cái gì?

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất một hồi lâu.

Bây giờ cô đã hơi hiểu ý của mẹ mình rồi, tại sao lại có thể tin tưởng đứa con rể này như vậy.

Bởi vì anh thật sự quá lợi hại.

Anh đúng là một bậc thây mưu mô.

Những người quen biết với Vương Nhất cũng cảm thấy đây giống như là ngày đầu tiên mà mình quen biết với Vương Nhất.

Ngày hôm nay.

Là ngày đầu tiên của buổi khai mạc đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất chưa từng ra tay làm gì, thậm chí mông còn chưa rời khỏi ghế ngồi mà đã có thể uy hiếp Vương thị, Tần thị cùng với kẻ thù cường đại đến từ thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 2150


Chương 2150

“Kể cả cô có là cô chủ của Khương thị thì như thế nào, tuy nhiên cũng chỉ mới về mà thôi, cô thật sự nghĩ sau lưng tôi không có ai sao?”

“Ồ? Sau lưng ông có ai?”

Khương Nhã My cười, nhìn Kim Đức Hữu hỏi.

Kim Đức Hữu biết, chỉ ông ta sẽ hoàn toàn chẳng thể bắt được người phụ nữ này, nên đành phải xin sự giúp đỡ từ người sau lưng mình.

Tuy ông ta sẽ không thể hưởng thụ được người phụ nữ tuyệt vời này, nhưng vần có thể được chia một bát canh.

Nghĩ vậy, ông ta gọi một cú điện thoại.

“Cậu Long, tôi phát hiện ra hai người phụ nữ tuyệt phẩm, họ đang ở sân bay Yên Kinh!”

“Nhưng họ có chút địa vị, trong đó có một người của Khương thị, cần anh ra mặt mới được!”

“Khương thị Yên Kinh?”

Trong điện thoại của Kim Đức Hữu vang lên giọng nói trâm thấp của một người đàn ông trẻ, anh ta kinh ngạc nói.

Chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, là chúa tể tuyệt đối Yên Kinh.

Nhưng Yên Kinh cũng rất rộng lớn, muốn gặp được người vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải chuyện dễ.

Đừng nói đến những người quan trọng †rong các vương tộc.

“Tên của cô ta là gì?”

Người đàn ông trẻ lên tiếng hỏi.

Vương tộc ở Yên Kinh cũng phân chia thứ bậc rõ ràng.

Ví dụ như những người quan trọng vương tộc thì anh ta động vào, nhưng nếu là những người râu ria cạnh vương tộc thì anh ta sẽ chẳng buồn nể nang.

Sắc đẹp là một thứ vô cùng hấp dân nhưng người có vẻ đẹp đó cũng phải có thân phận và địa vị tương xứng mới được.

Nếu là một người bình thường mà có vẻ đẹp tuyệt trần thì đón chờ cô ta là địa ngục Vô tận.

Kim Đức Hữu nhìn Khương Nhã My đầy tham lam, ông ta nói: ” Tên cô ta là Khương Nhã My, chính tai tôi nghe thấy Quản gia Khương thị, Khương Tấn gọi cô ta là cô chủ.

“Thế nhưng đã hơn 20 năm cô ta chưa từng quay về nhà họ Khương.”

Kim Đức Hữu lại bổ sung thêm.

“Khương Nhã My?”

Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, vương tộc Khương thị chẳng có ai tên là Khương Nhã My.

Nhưng cái tên này nghe hơi quen, có vẻ anh ta đã từng nghe đâu nào đó.

Trong chốc lát, người đàn ông trẻ trâm ngâm suy nghĩ.

Đột nhiên anh ta nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương Gia hai năm trước, có một cô bé đã bị Khương thị đuổi ra khỏi nhà, cô bé ấy tên là Khương Nhã My.

Người đàn ông trẻ chợt hiểu ra, anh ta cười khẩy: “Hóa ra là cô ta…”

Nghe vậy, Kim Đức Hữu hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Cậu Long, anh biết cô ta sao?”

Người đàn ông được gọi là ‘Cậu Long’ thản nhiên trả lời: ‘Chỉ từng nghe thấy mà thôi, không ngờ cô ta lại quay về, quay về cũng được, nghe nói cô ta là một người đẹp băng giá, mau đưa tôi đến đó!”

“Vâng thưa cậu Long!”
 
Chương 1935


Chương 1935

Bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả các thế lực có mặt ở hiện trường đều cảm thấy choáng váng.

Từ nấy đến giờ, Vương Nhất đều ngồi ở trên ghế, chỉ cười tủm tỉm nhìn sự việc đang phát triển.

Nhưng lại có thể hù dọa Tần thị, Vương thị, cộng thêm thủ hộ Tây cảnh đứng trên đỉnh cao võ đạo.

Đội hình như vậy, ai dám ngăn cản?

Chỉ sợ là ngay cả đứng cũng đứng không yên.

Nhưng Vương Nhất chẳng làm cái gì hết mà đã có thể hù dọa bọn họ.

Chỉ dựa vào sự can đảm này, tìm kiếm ở cả nước H cũng chẳng có ai bằng.

Bôm bốp.

Hiện trường vang lên tiếng võ tay rất nhỏ.

Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng võ tay, mang trên mặt nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đầy vẻ thưởng thức.

“Trong lòng tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cách mà cậu dùng để giải quyết cục diện, nhưng lại không ngờ rằng cậu lại dùng biện pháp này.”

“Thật may mắn cậu là con rể của tôi, Lý Thế Nhân không bằng cậu.”

Oành.

Lời này của Lạc Thanh Hiền vừa mới nói xong, tất cả mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đều là vẻ khó tin.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc mà nhìn Lạc Thanh Hiền.

Nhận xét của bà ta đối với Vương Nhất lại cao như thế?

Lý Khinh Hồng biết rõ tính tình của người mẹ này, rất kiêu ngạo, bà ta không hề vừa mắt bất cứ người đàn ông nào trên đời này.

Cho dù là Lý Thế Nhân, những thành tựu sau này cũng không lọt vào mắt bà ta.

Một nhân vật có tiêu chuẩn cao như thế mà lại đánh giá Vương Nhất đến mức đó?

Không biết tại sao, người Vương thị và Tần thị lại cảm nhận được chút e ngại.

Mà đám người Lạc Thanh Thủy, nhà họ Lương, nhà họ Hạ đi theo Vương Nhất, hoặc là người thân của anh, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.

Bọn họ đã không nhìn lâm người, đi theo Vương Nhất chắc chắn có thể phát triển như gió.

Vương Nhất chỉ cười mà không nói gì.

Những lời nhận xét này đã đủ để khiến tên tuổi của anh có thể vang dội cả Yên Kinh.

Nhưng mà anh vấn không thèm để ý.

Dù sao dựa vào thân phận của anh, nắm giữ cả toàn bộ Yên Kinh cũng không phải là vấn đề.

Anh nở nụ cười với Mục Lang: “Cách đại hội Bắc cảnh chỉ còn có hai phút, ông xác định là vẫn muốn so tài với tôi?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Mục Lang liền đen như đáy nồi.

Ông ta không cam tâm!

Tìm khắp cả nước H này, có người trẻ tuổi nào mà dám sắp nói với ông ta như thế.

Nhưng trước mắt lại có một người.
 
Chương 2151


Chương 2151

Nhận được lệnh, Kim Đức Hữu vô cùng vui mừng, sau đó nhìn mấy người Vương Thất, Khương Nhã, chế nhạo: “Cô chủ Khương thị thì đã sao, cậu chủ sau lưng tôi sẽ đến đây ngay lập tức, các người đừng hòng rời khỏi đây!”

Đôi mắt đẹp của Khương Nhã My trở nên sắc lạnh, tâm trạng cô ta không được tốt läm, nhưng cũng không muốn ra tay với đám người này, để cho Kim Đức Hữu rời đi.

Không ngờ tới ông ta lại chẳng biết tốt xấu như vậy.

Vương Nhất cười lớn bước lên, hỏi: ‘”Rốt cuộc, cậu chủ chống lưng cho ông là người ở đâu vậy?”

Nhắc tới đây, Kim Đức Hữu ngạo mạn nói: “Đợi cậu chủ tới các cậu sẽ tự biết, nhưng tôi có thể tiết lộ vài thông tin cho các người!”

“Lúc trước trên máy bay, tôi đã giới thiệu với các người công ty của tôi là tập đoàn bảo vệ xuyên quốc gia Thần Long của nước H đúng không? Vậy các cậu có biết những vệ sĩ chuyên nghiệp trong công ty đó đến từ đâu không?”

Kim Đức Hữu nhìn Vương Nhất cười nhạo: “Phỏng vấn đúng không?”

Vương Nhất hỏi.

“Sail Bởi vì sau lưng tập đoàn vệ sĩ của tôi có cả một con đường vận chuyển người tài!”

Kim Đức Hữu nói to.

Nói đến chuyện này, anh ta rất tự hào.

“Con đường vận chuyển?”

Vương Nhất ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu ra.

“Ý của ông là, tập đoàn của ông hợp tác với người nào đó mở một con đường, sau đó anh ta sẽ liên tục cung cấp những lính đánh thuê xuất sắc tới đây đúng không?”

“Đúng vậy! Bọn họ chính là lính đánh thuê đứng đầu trong nước, mà tất cả những điều này đều là nhờ cậu Long!”

Kim Đức Hữu rất sùng bái cậu Long kia.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần dần phai nhạt.

Trong nước có những đơn vị chuyên huấn luyện tỉnh anh thương nghiệp, và đương nhiên cũng có những trường học bồi dưỡng nhân tài quân sự từ nhỏ, chẳng hạn như Học viện quân sự.

Bọn họ từ đâu đến?

Chiến trường!

Không ngờ các nhân tài quân sự lại bị đưa đến các công ty vệ sĩ để kiếm tiền cho các thương nhân. Điều này khiến cho Vương Nhất không thể chịu nổi.

Anh cần phải điều tra rõ ràng chuyện này!

Nhưng anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài mà chỉ nheo mắt lại tiếp tục lắng nghe.

“Cậu chủ chống lưng cho ông, chäc hẳn là vị Cậu Long này đúng không 2?”

Vương Nhất hỏi.

“Đúng vậy! Trong tay Cậu Long có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ, cho nên chắc chắn các cậu không phải là đối thủ của họ, tôi nghĩ các cậu nên bỏ cuộc sớm thì hơn.”

Kim Đức Hữu nói với Vương Nhất bằng vẻ mặt chế giều.

“Cậu Long nhìn trúng vợ cậu và cô Khương, thì đó vinh hạnh của họ, những người bình thường như các người, đánh không lại đâu, chạy nhanh đi còn kịp!”

Kim Đức Hữu chỉ định để lại hai người đẹp Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My, còn Vương Nhất thì có thể đuổi đi.
 
Chương 1936


Chương 1936

Đừng nói là đại hội Bắc cảnh sắp bắt đầu, cho dù không có đại hội Bắc cảnh thì ông †a cũng chưa chắc có thể làm gì được Vương Nhất.

Lúc này, sau lưng Vương Nhất là nhà họ Lương, nhà họ Kim, nhà họ Hạ, cùng gia tộc hào môn từ Thiên An và Giang Thành, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An, Lạc thị, cùng với nhóm cường giả Thiết Diện, Khương Nhã My, Hồng Phật.

Đương nhiên, người có thể diện nhất vấn là Võ Sỉ.

Tung hoành trong giới võ đạo ở nước H, chưa từng thất bại một lần.

Là người sáng lập ra chiến thần, làm rạng danh chiến thần chỉ uy.

Cho dù là Mục Lang thì cũng cảm thấy áp lực to lớn.

“Còn một phút nữa.”

Ngón tay Vương Nhất nhẹ nhàng gõ gõ vào đồng hồ, thờ ơ nói.

Mục Lang không còn do dự nữa, ông ta hét †o một tiếng: “Chúng ta đi.”

Nói xong liền quay người rời đi.

“Ông Mục.”

Tần Vũ ở phía sau lên tiếng gọi, trên mặt là vẻ không cam lòng.

0V UI) Tần Vĩnh Nghiêm cũng kêu một tiếng.

Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo vẻ nghiêm túc từ trước nay chưa từng có, nhìn Tần Vũ rồi nói: “Hấp tấp chỉ làm bại sự, cháu quá nóng vội rồi.”

Sắc mặt của Tần Vũ cứng đờ, sau đó gật gật đầu: “Cháu biết rồi ông nội.”

“Vũ, ông vân luôn nhắc nhở cháu rằng nước H rất lớn, có rất nhiều thiên tài vẫn luôn ẩn mình ở nước H.”

“Yên Kinh cũng chỉ là một góc nhỏ của nước H mà thôi, thậm chí có khi thân phận vương tộc Yên Đô còn có thể hại cháu, khiến cháu không coi ai ra gì, kêu căng phách lối.”

Tân Vĩnh Nghiêm nghiêm khắc nhắc nhở: “Cậu ta là một viên đá được mài giũa rất tốt, là đá làm gấy kiếm hay là kiếm đâm vào đá, vậy thì phải xem bản lĩnh của cháu rồi.

“Hồng Long, cháu cũng như thế”

Tần Vĩnh Nghiêm nhìn về phía Tân Hồng Long từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

“Vâng, ông nội.”

Tần Hồng Long vội vàng đáp lời.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta vẫn mang theo vẻ hoảng sợ khó tin.

Anh ta không ngờ rằng khách mà Võ Si tiếp đón vào tối hôm đó lại là Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng thì không thể nào, bởi vì thân phận của cô là trưởng công chúa Lý thị.

Trong mắt của những nhân vật có tiếng †ăm như Võ Sỉ và Mục Lang, cô không đáng để được nhắc tới.

Vậy thì cũng chỉ có thể là Vương Nhất.

Lúc này, Tân Hồng Long liền cảm nhận được ánh mắt của Tần Vũ sau lưng mình.

Trong ánh mắt đó còn mang theo sát ý.

Tân Hồng Long biết rõ sát ý sinh ra từ đâu.

Bởi vì địa vị gia chủ.

Ông nội vẫn còn chưa bỏ mặc anh ta, bỏ mặc đứa cháu trai đã bị gấy hai chân.

Đây chính là chỗ mà Tần Vũ không đồng ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom