Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 906


Chương 906

Lúc này ở thủ đô, tứ đại gia tộc vẫn đang chuẩn bị cho hội võ của nửa tháng sau. Bọn họ không biết rằng, kiếp nạn tuyệt diệt nhằm vào bốn gia tộc lớn sắp giáng xuống.

Đại học Thủ Đô, trong lớp chuyên môn của khoa Kiến trúc cảnh quan, Diệp Thiên dựa vào ghế với vẻ chán ngắt. Hoa Lộng Ảnh đang ngồi bên cạnh cậu.

Từ sau khi biết thân phận cậu cả của Diệp Thiên trong nhà họ Diệp thì ba người Tề Văn Long ngoài tình cảm anh em ra còn tỏ ra vô cùng kính sợ Diệp Phong. Mỗi lần khi Hoa Lộng Ảnh ngồi cùng cậu thì bọn họ đều biết điều ngồi sang một hàng khác, không làm phiền đôi thanh mai trúc ma trò chuyện.

“Anh Diệp Thiên, sao anh lại giao ước như vậy với bố em chứ?”

Hoa Lộng Ảnh để lộ vẻ lo lắng: “Nếu là anh của trước kia thì em tin giành được vị trí đầu bảng trong hội võ của tứ đại gia tộc không thành vấn đề. Thủ đô rộng lớn, lớp thanh niên chắc chắn không có ai là đối thủ của anh!”

“Nhưng chín năm trước anh đã bị chú Diệp lấy đi võ mạch, giờ đây võ công của anh đã mất. Sao anh có thể thắng được mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân?”

Giao ước này được Diệp Thiên và Hoa Vô Đạo đặt ra, không thể thay đổi. Nếu như Diệp Thiên không thể nào giành được vị trí số một trong hội võ thì Diệp Thiên sẽ phải thực hiện lời hứa rời xa Hoa Lộng Ảnh. Đây là điều mà Hoa Lộng Ảnh lo lắng nhất.

“Tiểu Ảnh, em không cần lo lắng!”

Diệp Thiên cười nói.

“Đối với anh, không có võ mạch cũng không có gì khác biệt lắm. Có khi mất đi võ mạch đối với anh lại là chuyện tốt. Khiến anh có thể lột xác thành bướm, tái sinh một lần nữa và đứng trên vị trí cao hơn cả trước đây!”

“Anh đã dám đặt ra giao ước với bố em thì có nghĩa là anh nắm chắc phần thắng!’

“Đừng nói là lớp thanh niên của Thủ Đô mà ngay cả là toàn bộ Hoa Hạ, toàn bộ thế giới thì anh cũng sẽ không thua bất kỳ ai cả!”

“Đây chính là bản lĩnh của anh, anh chưa bao giờ có ý định nhường em cho người đàn ông khác!”

Hoa Lộng Ảnh nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên thì cảm động nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức nghi ngờ.

Cô ấy không hiểu, bản lĩnh và niềm tin của Diệp Thiên tới từ đâu. Nghe khẩu khí của cậu thì sớm đã không coi thủ đô này ra gì rồi. Nhưng Diệp Thiên không hề có tu vi, không còn là một kẻ luyện võ nữa thì làm thế nào có thể chém đứt mọi thứ, quét sạch những trở ngại giữa bọn họ đây?

Mặc dù nghi ngờ nhưng Hoa Lộng Ảnh cũng không hỏi thêm nữa. Cô đã thầm hạ quyết tâm, dù cho Diệp Thiên không thể chiến thắng trong võ hội của tứ đại gia tộc thì cô vẫn kiên định không bỏ không rời Diệp Thiên. Dù có phải đoạn tuyệt với nhà họ Hoa, giao chiến với nhà họ Diệp thì cô cũng không tiếc.

Sau buổi trưa, Hoa Lộng Ảnh cùng Diệp Thiên ăn chưa xong, cô tạm biệt cậu và trở về nhà họ Hoa.

Một tuần tiếp theo, cô đều ở nhà để chuẩn bị cho võ hội tứ bốn nhà vào nửa tháng sau, quyết tâm vượt qua cảnh giới chí tôn.

Không chỉ có Hoa Lộng Ảnh, lúc này những nhân vật hàng đầu trong lớp thanh niên của ba nhà Âu Dương, Tư Đồ và Diệp cũng đều đang bí mật tu luyện trong gia tộc.

Hội võ bốn nhà chính là một sự kiện trọng đại mà hàng trăm năm trước bốn đại gia tộc đã cùng nhau tạo ra. Cứ cách mười năm, sau lễ quốc khánh của đất nước là sẽ tổ chức. Kết quả tỉ thí của hội võ cũng đại diện cho sự mạnh yếu trong tương lai của bốn nhà nên mỗi gia tộc đều coi đây là điều quan trọng trong những điều quan trọng.

Đại diện cho thế hệ thanh niên của bốn gia tộc, nhất định phải dốc sức trong hội võ chỉ để có thể chiến thắng đối thủ, chiến đấu vì vinh quanh của gia tộc.
 
Chương 907


Chương 907

So với sự khổ luyện tu tập của các thiên tài hàng đầu bốn gia tộc thì Diệp Thiên lại hoàn toàn ngược lại. Cả ngày cậu chẳng có việc gì, chỉ thi thoảng chơi game với mấy người Tề Văn Long, uống rượu, tới chùa Cửu Long tâm sự với Thi Tú Vân trong bộ dạng vô cùng rảnh rang.

Hoa Vô Đạo có nhiều lần thầm quan sát Diệp Thiên thì phát hiện Diệp Thiên không hề chuẩn bị cho hội võ của bốn nhà khiến ông ta phải lắc đầu nguầy nguậy.

Diệp Thiên nói nghe hay lắm, nào là không sợ nhà họ Hoa, họ Diệp, còn là vô địch trong đám thanh niên Hoa Hạ.

Nhưng tới lúc thì cũng chỉ là lời nói xuông. Đến cả Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh – những thiên tài đã từng đứng đầu trong thế hệ thanh niên Hoa Hạ cũng đều phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ nâng sức mạnh lên cao hơn, vậy mà Diệp Thiên – rõ ràng đã mất đi tu vi lại chỉ chơi bời, không có chí tiến thủ.

Người như vậy, làm sao có thể bộc lộ tài năng trong hội võ bốn nhà đây? Làm sao đủ tức cách đứng cạnh Hoa Lộng Ảnh đây?”

Nghĩ tới đây, ông ta càng kiên định hơn với cách nhìn nhận của mình. Quả nhiên Diệp Tinh mới phù hợp với Hoa Lộng Ảnh, còn Diệp Thiên sớm đã trở thành quá khứ rồi.

Thời gian từng ngày trôi qua. Nửa tháng trôi nhanh thoăn thoắt.

Bên trong ngôi nhà lớn của nhà họ Diệp, Diệp Tinh đang vận chuyển nội lực, ngồi khoanh chân dưới một cây hòe già. Xung quanh từng lớp sóng khẽ tỏa ra và dao động. Mặt đất cũng rung chuyển.

Trên đầu cậu ta, một vòng khói màu trắng xám bao quanh, khẽ cuộn lên vào mờ hồ tạo thành hình một con rồng.

Diệp Vân Long mặc áo dài, chắp tay sau lưng nhìn Diệp Tinh và im lặng không nói gì.

“Dùng tâm điều khiển khí, dùng khí tạo hình, dùng hình luyện thể, là có thể tấn công kẻ địch!”

Ông ta khẽ lầm bầm, dường như đây là một câu khẩu quyết. Diệp Tinh nghe theo lời chỉ dạy của ông ta bèn điều động nội lực, truyền theo kinh mạch, từ đan điền truyền tới ngũ tạng và tới toàn bộ cơ thể.

Hình ảnh con rồng trên đầu mỗi lúc một rõ ràng. Đến cuối cùng, tạo thành một con rồng vàng với năm vuốt sắc, từ từ trở nên rực rỡ giống y như một con rồng thật.

Một giây sau, Diệp Tinh đột nhiên mở mắt, hô lên và tung chưởng.

“Grào”

Tiếng rồng gầm vang lên. Những bức tường thấp của nhà họ Diệp đều bị tiếng rồng gầm bao phủ. Một chưởng đánh quét ra, con rồng tạo thành từ nội lực với năm vuốt sắc vung đuôi quét trên mặt đất.

Mặt đất làm bằng xi măng kiên cố của nhà họ Diệp lập tức bị nổ tung, xuất hiện những cái hố sâu khủng khiếp, vô số gạch đá bắn ra xung quanh.

Diệp Tinh thấy vậy mới thu hồi lại sức mạnh, khuôn mặt tỏ ra vui mừng.

“Bố, con thành công rồi!”

Diệp Văn Long cũng thể hiện sự tán dương và khẽ gật đầu với cậu ta.

“Đúng vậy! Con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’ được truyền thừa trong nhà họ Diệp chúng ta rồi!”

Diệp Vân Long khẽ ngẩng đầu, tỏ vẻ cảm thán.

“Rồng thần vẫy đuôi chính là kỹ xảo vô thượng được truyền thừa hơn trăm năm của nhà họ Diệp chúng ta. Một khi con đã tu thành thì lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp bộ!”

“Trong thế hệ thanh niên khắp thủ đô, người có thể ngang bằng với con cũng chỉ có ba người là Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết thôi!”
 
Chương 908


Chương 908

“Mà ba người này, có tu vi ngang bằng con. Thế nhưng lúc này con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, nên đối phó với bọn họ thì có thể xem như thắng tới tám phần rồi!”

“Hội võ của bốn nhà lần này, tuyệt đối đừng để bố và ông nội thất vọng đấy!”

Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu với vẻ tự tin. Thần long vẫy đuôi không chỉ là một kỹ năng mà còn là một mật pháp có thể tự gia tăng sức mạnh. Một khi thi triển thì có thể tạo ra được sức mạnh gấp đôi so với trước đó. Độ tăng lớn như vậy khiến cậu ta có đủ tự tin có thể chiến thắng dù là đối với những đối thủ hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh hay Lý Thanh Du.

Diệp Vân Long dặn dò Diệp Tinh vài câu rồi mới quay người đi về phòng. Diệp Tinh không hề để ý thấy ánh mắt u ám khẽ lướt qua của Diệp Vân Long.

Diệp Vân Long ngồi trong phòng khách, hai tay run rẩy và không ngừng thở dài.

“Năm đó Thiên Nhi mười tuổi đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, mặc dù công lực chưa đủ, chưa phát huy được hết uy lực của ‘Thần long vẫy đuôi’ nhưng nó thật sự là thiên tài xuất chúng trong lịch sử nhà họ Diệp”.

“Nếu như năm xưa, mình không làm theo lời dạy tổ tiên, không lấy đi võ mạch của nó thì không biết bây giờ, nó đã đạt tới thành tựu nào rồi?”

“Có khi nào đã đuổi kịp mình và trở thành trụ cột vững chắc của nhà họ Diệp rồi không?”

Suy nghĩ trước sau mà ông ta vẫn chưa có được đáp án đành thở dài não nề.

Ngày thứ ba, Diệp Thiên dạy lúc tám giờ, sau khi chỉnh trang sơ qua thì cậu đi tới cổng trường học.

Hoa Lộng Ảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu tím và đã đợi một lúc rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt diễm của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu nhếch miệng cười xấu xa.

“Võ hội bốn nhà sao?”

Sự việc trong đại mười năm có một lần của bốn gia tộc lớn tại kinh thành cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

“Anh Thiên ơi, chúng ta đi thôi!”

Hoa Lộng Ảnh với dáng người mảnh khảnh, mỉm cười ra hiệu với Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ nhìn cô rồi lặng lẽ gật đầu.

Trong vòng nửa tháng trở lại đây, sức mạnh của Hoa Lộng Ảnh đã nâng lên một tầm cao mới, không hề thua kém so với Diệp Tinh. Cậu không thể không thừa nhận rằng trong số thế hệ các cô gái trẻ tuổi, tài năng thiên phú và sự dẻo dai của Hoa Lộng Ảnh đều thuộc dạng đỉnh cao.

Trong tương lai, Hoa Lộng Ảnh chắc chắn sẽ chiếm một vị trí trong giới võ thuật và trở thành cao thủ hạng nhất xứng đáng ở Hoa Hạ.

Cách đó không xa, Hoa Vô Đạo đang ngồi trên chiếc Bentley phiên bản giới hạn, nhìn Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở khoảng cách rất xa với ánh mắt lãnh đạm.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên gật đầu, đang định lên xe với Hoa Lộng Ảnh thì một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đột nhiên tiến đến cách đó không xa.

Diệp Vân Long mặc một bộ quần áo chỉnh tề, trông có vẻ trang trọng và uy nghiêm, ông ta bước xuống xe, Diệp Tinh đi theo sau ông ta.

“Thiên!”

Diệp Vân Long đột nhiên nói: “Hôm nay là hội võ bốn gia tộc thủ đô được tổ chức mười tám năm một lần. Dù con có thừa nhận hay không thì con cũng là người nhà họ Diệp. Hôm nay mọi người đặc biệt mời con đi cùng!”
 
Chương 909


Chương 909

Ông ta đã thay đổi hình tượng một người cha nghiêm khắc và uy nghiêm trước đây, giọng điệu ông ta nhẹ nhàng, đó là bởi vì ông ta thấy áy náy với Diệp Thiên.

Diệp Thiên quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Gia chủ Diệp, hân hạnh vì được mời, nhưng tôi không có qua lại gì với nhà họ Diệp, không có hứng muốn đi cùng ông!”

“Tôi còn đang vội, không nói nhiều với ông nữa!”

Từ “gia chủ Diệp” khiến ánh mắt của Diệp Vân Long ngưng lại, Diệp Thiên liếc nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó đi tới chiếc Bentley của nhà họ Hoa.

Hoa Lộng Ảnh hơi cúi đầu chào Diệp Vân Long, nhưng lại nhìn lướt qua Diệp Tinh. Diệp Vân Long và Diệp Tinh nhìn chiếc Bentley lái xe đi, mỗi người lại mang một ánh nhìn khác nhau.

“Haizz!”

Thật lâu sau, Diệp Vân Long mới khẽ thở dài một hơi.

Ông ta thà rằng cậu chửi mắng mình, giận dữ với mình, nhưng thái độ thờ ơ của Diệp Thiên khiến người ta khó lòng chấp nhận được, nó giống như người xa lạ vậy.

“Bố, dù sao thì anh cả vẫn đang giận, bố cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”

Diệp Tinh vỗ vai Diệp Vân Long an ủi.

Diệp Vân Long ngẩng đầu định thần lại, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

“Tinh à, căn cơ tu luyện của Lộng Ảnh cũng tăng vọt trong nửa tháng này!”

“Vừa rồi bố quan sát tu vi của cô bé đã không thua kém gì con nữa rồi. Lần này hội võ bốn gia tộc diễn ra, cô bé sẽ là kình địch của con. Con phải cẩn thận đối phó, tuyệt đối không được vì tình cảm mà nhẹ tay để rồi chuốc lấy thất bại!”

Diệp Tinh lập tức gật đầu.

“Bố, bố yên tâm, tình cảm là tình cảm, thắng thua là thắng thua, con phân biệt rất rõ mà”.

Hai bố con nói xong liền lên chiếc xe Rolls-Royce đi thẳng về vùng biển phía Nam của Hoa Hạ.

Trên chiếc Bentley, Hoa Vô Đạo nhìn chằm chằm Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh băng.

“Nhóc Thiên, cháu vẫn còn nhớ giao hẹn của chúng ta chứ?”

Diệp Thiên gật đầu.

“Giao hẹn của bác và cháu, cháu đương nhiên nhớ rất rõ, hi vọng bác nói lời giữ lời!”

Hoa Vô Đạo nghe vậy lập tức hừ thành tiếng.

“Thằng nhóc này, lại còn dám mạnh miệng ở đây!”

“Trong nửa tháng qua, ngoài việc uống rượu và hưởng lạc ra thì là lướt web chơi game, cháu nói xem cháu lấy cái gì để thắng được trong hội võ bốn gia tộc, đó căn bản là chuyện vô lý”.

“Từ khi võ mạch của cháu bị phế bỏ, căn cơ tu luyện mất hết, hội võ bốn gia tộc sắp kề cận, bác vốn tưởng rằng cháu sẽ có sự chuẩn bị đặc biệt nào đó. Nhưng kết quả là cháu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc”.

“Cháu nói xem, làm sao bác yên tâm giao Lộng Ảnh cho cháu đây?”

Hoa Lộng Ảnh cau mày, đang định nói giúp Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng lay ngón trỏ của cô.

“Bác Hoa, không nên kết luận quá vội vàng!”

“Những người khác cần chuẩn bị cho hội võ bốn gia tộc, còn cháu không cần!”

“Đối với cháu mà nói, hội võ bốn gia tộc chẳng qua chỉ là cuộc thi đấu trẻ con mà thôi, cháu chỉ cần nhúc nhích ngón tay cũng có thể chiến thắng!”
 
Chương 910


Chương 910

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hoa Vô Đạo càng đậm hơn, ông ta không nén được liền nói: “Hay cho nhóc con nhà cháu, cháu nói có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc, vậy thì bác phải chống mắt lên xem rốt cuộc cháu hoàn thành lời nói mạnh mồm này của mình như thế nào!”

Lời Diệp Thiên nói rõ ràng đáng bị cười nhạo. Bởi vì hội võ bốn gia tộc là chuyện long trọng với quy cách cao nhất của bốn gia tộc lớn nhất thủ đô. Trong hội võ bốn gia tộc mười tám năm trước, Diệp Vân Long cũng từng đánh bại mấy người bọn họ nên mới áp chế được quần hùng, trở thành sự tồn tại đỉnh cao trong tứ đại gia tộc, tung hoành chốn thủ đô.

Ngay cả Diệp Vân Long năm đó cũng không dám nói là có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc, Diệp Thiên đã mất đi võ mạch, lấy đâu ra dũng khí ăn nói ngông cuồng?

Mặc dù Hoa Lộng Ảnh đứng về phía Diệp Thiên, nhưng lúc này cô ấy không khỏi thầm lắc đầu.

Lời nói của Diệp Thiên thật sự quá ngông cuồng, làm sao có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc kia chứ?

Diệp Thiên không giải thích nhiều, cậu chỉ ngẩng đầu nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau tám giờ lái xe từ thủ đô, cuối cùng họ cũng đã đến biên giới vùng biển phía Nam Hoa Hạ.

Bãi biển phía Nam, đây chính là địa điểm diễn ra hội võ của bốn gia tộc!

Tại thời điểm này, bãi biển phía Nam đã đông đúc, tiếng người ồn ào huyên náo.

Trên bãi biển phía Nam, hàng trăm người đã sớm có mặt và trong tư thế sẵn sàng, nhìn cách ăn mặc của những người này, dường như họ đều là người trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, cậu cảm thấy khó hiểu, Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì lập tức giải thích: “Anh Thiên, hội võ bốn gia tộc của thủ đô chúng ta, ngoài việc đó là chuyện long trọng của tứ đại gia tộc ở thủ đô ra thì nó cũng là chuyện lớn của lớp trẻ ở Hoa Hạ”.

“Mỗi lần diễn ra hội võ bốn gia tộc đều sẽ thu hút rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của giới võ thuật Hoa Hạ đến xem!”

“Mười tám năm trước, khi bố em và chú Diệp cùng những người khác đánh nhau ở đây, hơn một nửa số cao thủ trẻ tuổi trong giới võ thuật Hoa Hạ đều có mặt để xem trận chiến. Lần này, xem ra còn hoành tránh hơn trước đó nữa. Có lẽ phải đến tám mươi phần trăm các cao thủ trẻ tuổi đều đến vùng biển phía Nam này rồi”.

Nghe Hoa Lộng Ảnh giải thích, Diệp Thiên mới gật đầu. Ngoài việc là những gia tộc hàng đầu Hoa Hạ ra, tứ đại gia tộc ở thủ đô còn có tầm ảnh hưởng lớn trong giới võ thuật, sự kiện hoành tráng của tứ đại gia tộc chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều thế hệ trẻ của Hoa Hạ.

Không chỉ vậy, trong hội võ bốn gia tộc, một số thế hệ trẻ muốn nổi tiếng có thể chủ động thách đấu với những thiên tài trẻ tuổi đã thành danh từ lâu, một khi chiến thắng họ sẽ một bước lên trời, trở nên nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên vừa xuống xe, xung quanh có rất nhiều ánh mắt chợt quét tới.

“Đó là Hoa Lộng Ảnh của nhà họ Hoa?”

“Quả đúng như lời đồn, cô ấy thật là xinh đẹp. Nghe nói cô ấy đã đính hôn với Diệp Tinh nhà họ Diệp rồi. Không biết có phải thật không?”

Xung quanh đều là những lời xì xào bàn tán, tất cả đều vây quanh Hoa Lộng Ảnh, còn Diệp Thiên đang ở bên cạnh Hoa Lộng Ảnh thì bị họ hoàn toàn phớt lờ.

Xét cho cùng, dù Diệp Thiên nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ và đã từng càn quét nhiều cao thủ, nhưng những cao thủ trẻ tuổi từng gặp cậu thì chỉ có vài người mà thôi. Hơn chín mươi phần trăm võ giả trẻ tuổi đều không biết mặt mũi cậu ra sao.
 
Chương 911


Chương 911

Hoa Lộng Ảnh gật đầu với mấy võ giả trẻ tuổi đã từng có dịp gặp gỡ một lần, sau đó cô ngước nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, khóe miệng cô nở một nụ cười.

“Em nhìn thấy một người bạn cũ. Anh Thiên qua đó với em đi, em giới thiệu người bạn cho anh làm quen nhé!”

Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch với Diệp Thiên, rồi nhanh chân bước tới.

Diệp Thiên thong thả đi theo cô, cách cô gái khoảng chừng mười bước chân.

Ở phía trước không xa, một cô gái với dáng đứng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển yêu kiều, thu hút một nửa sự chú ý xung quanh.

Những ánh mắt này tràn ngập sự nể phục và ngưỡng mộ, cô gái tuy xinh đẹp tuyệt trần nhưng rất ít người dám bước lên bắt chuyện.

“Thanh Du!”

Hoa Lộng Ảnh đến bên cạnh cô gái và mỉm cười.

“Ớ?”

Cô gái nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy đó là Hoa Lộng Ảnh, cô ta cũng nhoẻn miệng cười.

“Lộng Ảnh, lâu lắm rồi không gặp!”

Cô gái bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Lộng Ảnh.

“Lần trước khi chia tay ở Hồ Ngọc Nguyệt, đến nay cũng đã chín tháng rồi nhỉ?”

Cô gái này không ai phải khác, mà chính là cô gái đứng ngang hàng với Hoa Lộng Ảnh, cô gái kiêu ngạo ngút trời, không kém phần nổi tiếng xinh đẹp và mạnh mẽ, là thiên tài hàng đầu của Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Thanh Du!”

Hai người đều là thiên kim hào môn, hơn nữa nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, đã là bạn tri kỷ từ lâu, nay gặp lại đương nhiên rất vui mừng.

Hoa Lộng Ảnh gật đầu, rồi bẽn lẽn nói: “Thanh Du, mình có tin tốt lành nói cho cậu biết nè!”

“Người mà mình từng kể với cậu đó, mình đã chờ được anh ấy về rồi. Anh ấy đã quay lại tìm mình rồi”.

“Ồ?”, Lí Thanh Du nhướng đôi mắt đẹp: “Thế thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu nhé Lộng Ảnh”.

Hoa Lộng Ảnh đã từng tâm sự với cô ta và nhắc đến Diệp Thiên, Lí Thanh Du biết rằng trong lòng Hoa Lộng Ảnh luôn có một ai đó không thể quên được, và Hoa Lộng Ảnh đã chờ đợi người đó chín năm.

Cô ta cũng luôn hy vọng sự chờ đợi của Hoa Lộng Ảnh sẽ đơm hoa kết trái, bây giờ Hoa Lộng Ảnh nói rằng cô đã đợi được người đó rồi, đương nhiên cô ta thật lòng chúc phúc cho Hoa Lộng Ảnh.

“Anh ấy có đi cùng mình đến đây, để mình giới thiệu cho cậu nhé!”

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười và hét lên với người sau lưng: “Anh Thiên ơi, mau lại đây, em giới thiệu bạn em với anh nè!”

Lí Thanh Du nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Diệp Thiên đang đi tới.

Trong phút chốc, đôi mắt cô ta đột nhiên đanh lại.

“Là cậu ta ư?”

Diệp Thiên chậm rãi bước tới, đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du đanh lại, cô ta đứng yên nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Kể từ khi Hoa Lộng Ảnh nhắc đến Diệp Thiên, cô ta đã rất tò mò về cậu, muốn xem đó rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến Hoa Lộng Ảnh nhất mực thủy chung suốt chín năm!

Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng người mà Hoa Lộng Ảnh nói lại chính là Diệp Thiên.
 
Chương 912


Chương 912

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta đã ngẩn ra tại chỗ, đầu óc lập tức quay trở lại cảnh Tiếu Phật Tây Lĩnh một mình làm náo loạn Hồ Ngọc Nguyệt chín tháng trước.

Khi đó, dù là sư phụ Lí Tẩm Vân của cô ta, hay Gia Cát Trường Hận, người đứng đầu gia tộc Gia Cát cũng đều kém xa đối thủ là Tiếu Phật Tây Lĩnh. Chính vào lúc cô ta và sư muội Tiêu Thiến Tuyết tuyệt vọng nhất, thì chính người thanh niên này đã kéo họ trở lại từ vực thẳm.

Diệp Thiên đã đến bên cạnh bọn họ, Hoa Lộng Ảnh không để ý tới vẻ mặt của Lí Thanh Du, chỉ cười giới thiệu: “Thanh Du, giới thiệu với cậu, đây là Diệp Thiên!”

“Anh Thiên, đây là bạn tốt của em, tên là Lí Thanh Du. Cô ấy là nữ kiếm thủ thiên tài của phái Hồ Ngọc Nguyệt, sức mạnh sàn sàn cỡ em đó”.

Diệp Thiên nhìn Lí Thanh Du với vẻ mặt bình thản, chưa kịp nói thì Lí Thanh Du đã lên tiếng trước.

“Diệp tiên sinh, không ngờ chín tháng trôi qua chúng ta lại gặp lại nhau ở một nơi như thế này”.

Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du trong vắt với một nụ cười khó giải thích.

Hoa Lộng Ảnh mở to mắt, cô tò mò hỏi: “Thanh Du, cậu và anh Thiên quen nhau à?”

Lí Thanh Du gật đầu: “Chín tháng trước mình may mắn được gặp Diệp tiên sinh ở Hồ Ngọc Nguyệt. Lần đó còn phải cảm ơn Diệp tiên sinh nữa!”

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh đầy nghi ngờ, cô quay sang Diệp Thiên.

Lần trước đúng là Diệp Thiên có xuất hiện ở phái Hồ Ngọc Nguyệt, gặp Lí Thanh Du cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng điều cô ấy cảm thấy lạ đó là tính cách Lí Thanh Du vốn cao ngạo, thậm chí còn hơn cả cô ấy. Đàn ông bình thường ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta vài câu cũng không có. Nhưng đối với Diệp Thiên thì dường như cô ta lại thân thiết gần gũi cứ như bạn cũ vậy.

Cô không hiểu sao Lí Thanh Du lại có thể vui vẻ hòa nhã với Diệp Thiên như vậy?

Không chỉ vậy, cô ta còn gọi Diệp Thiên là Diệp tiên sinh, từ “tiên sinh” thốt ra từ miệng của kiếm thủ thiên tài của phái Hồ Ngọc Nguyệt không chỉ đơn giản là một cách xưng hô.

Cô có thể cảm nhận được rằng Lí Thanh Du có một sự tôn kính nào đó đối với Diệp Thiên, nhưng nếu muốn được Lí Thanh Du, một thiên tài hàng đầu trong giới võ thuật, người sánh ngang với cô kính nể thì ít nhất người đó cũng phải ở trình độ như bố cô ta hay nhân vật ở cấp bậc chưởng môn của phái Hồ Ngọc Nguyệt. Nhưng sao cô ta lại khách sáo cung kính với Diệp Thiên như vậy?

Diệp Thiên cười cười, vẻ mặt thờ ơ.

“Sao tôi không thấy cô bé họ Tiêu đó vậy?”

Người cậu đang nói đến đương nhiên là Tiêu Thiến Tuyết. Cô nhóc này khẩu xà tâm phật, cậu vẫn còn có chút ấn tượng.

Lí Thanh Du lập tức trả lời: “Từ sau ngày hôm đó Thiến Tuyết vẫn luôn bế quan khổ công tu luyện trong Hồ Ngọc Nguyệt, không hề ra khỏi Hồ Ngọc Nguyệt nửa bước!”

Diệp Thiên gật đầu, tài năng thiên phú của Tiêu Thiến Tuyết rất tốt, thậm chí không thua kém Lí Thanh Du, có điều cô ấy tính tình ham vui, hơn nữa thời gian nhập môn ngắn nên căn cơ tu luyện của cô ấy yếu hơn so với những người khác.

Nhưng lần này, cô ấy quyết tâm tập luyện chăm chỉ, mong muốn sau khi xuất quan sẽ mang một diện mạo mới.

Cuộc nói chuyện của hai người khiến Hoa Lộng Ảnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng cô ấy vẫn chào hỏi Lí Thanh Du và Diệp Thiên rồi ngồi bên cạnh khán đài dành cho nhà họ Hoa.

Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, hai người đẹp tuyệt trần đang ngồi cùng nhau, ánh mắt xung quanh trào dâng, gần như tất cả đều quét về phía họ, rất nhiều người càng cảm thấy ganh tỵ với Diệp Thiên.
 
Chương 913


Chương 913

Dù sao họ cũng là tinh anh trong thế hệ trẻ, tuy rằng không thể thân cận với hai người bọn họ, nhưng Diệp Thiên, một người bình thường không có căn cơ tu luyện lại được tiếp xúc thân thiết với hai giai nhân tuyệt sắc. Bọn họ đều cảm thấy rất không công bằng.

Cách đó không xa, trong nơi trú ngụ của nhà Âu Dương, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, hồi lâu không thể dời đi, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Âu Dương Đoạn Vân ở bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt người đó thì nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta liền hỏi với vẻ kỳ lạ: “Cô Kỷ, cô sao vậy? Cô quen biết cậu ta à?”

Kỷ Nhược Yên cuối cùng cũng định thần lại, lập tức lắc đầu và thở dài thườn thượt.

Bên phía gia tộc Tư Đồ, đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết lóe lên, cô ta quan sát Diệp Thiên, khi nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du bên cạnh Diệp Thiên, cô ta không thể không nhổ một bãi nước bọt.

“Bên cạnh tên lưu manh này chưa bao giờ thiếu gái đẹp!”

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô thì ba gia tộc đã đến rồi. Các cao thủ anh tài trẻ tuổi của giới võ thuật Hoa Hạ cũng lần lượt ổn định vị trí. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận náo động, là người nhà họ Diệp tới.

Diệp Vân Long đi đầu, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt sùng bái.

Mặc dù trong những năm gần đây Diệp Vân Long chỉ xếp thứ hai, bị thay thế bởi Diệp Thiên, nhưng xét cho cùng, ông ta vẫn là cựu cao thủ số một của Hoa Hạ, với thành tích đáng nể và là huyền thoại rất đáng được chú ý trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Diệp Tinh bước đi đầy kiêu hãnh, cậu đi sau Diệp Vân Long, với hơn hai mươi tùy tùng nhà họ Diệp bước đi oai hùng.

Khi bốn gia tộc đều đã tề tựu đông đủ, Diệp Vân Long liếc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang ba gia tộc còn lại chắp tay chào.

“Ba vị, nếu như chúng ta đều đã có mặt đầy đủ, giờ cũng sắp xế chiều, các cao thủ trẻ tuổi trong giới võ thuật cũng đều đến cả rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”

Ba gia chủ của ba gia tộc hàng đầu Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng lần lượt đứng dậy và chắp tay chào Diệp Vân Long.

“Nếu như anh Vân Long đã đến thì chúng ta bắt đầu đi!”

Nói xong, bốn người nhìn nhau, giẫm bàn chân xuống đất, cát trên bãi biển khẽ run lên. Bốn người đã bay lên và đến thẳng bệ sắt đã được dựng sẵn trên bãi biển.

Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng giẫm lên các thanh thép, giẫm lên xuống vài lần rồi đáp xuống đỉnh của bệ sắt. Còn Diệp Vân Long chỉ giẫm xuống một bước, cơ thể bật lên hơn chục thước, bay thẳng về phía trước!

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy sửng sốt. Diệp Vân Long không hổ danh là người đứng thứ hai trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Chỉ riêng chiêu này đã cho thấy rõ căn cơ tu luyện của ông ta hơn hẳn ba vị gia chủ kia.

Bốn gia chủ leo lên đỉnh tháp sắt, sau đó ngồi trên đài quan sát được kéo dài từ tháp sắt.

Bốn vị gia chủ ngồi vào chỗ của họ, khi đối mặt với tất cả mọi người trên khán đài, giọng nói của Diệp Vân Long sang sảng.

“Các vị đồng liêu trong giới võ đạo Hoa Hạ. Hôm nay là ngày hội võ của bốn gia tộc cách mười tám năm lại tổ chức một lần của tứ đại gia tộc ở thủ đô, cám ơn các vị đã đến tham dự”.

Diệp Vân Long nói trên sân khấu, chủ yếu đều là những lời khách sáo. Bên khán đài của nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nói chuyện rất sôi nổi. Khi Lí Thanh Du nghe thấy Hoa Vô Đạo không cho Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau, đồng thời đã giao ước với nhau việc giành giật ngôi đầu bảng trong hội võ bốn gia tộc, vẻ mặt của cô ta ngay lập tức trở nên kỳ lạ.

“Bố cậu yêu cầu cậu ta phải chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc?”

Hoa Lộng Ảnh không biết Lí Thanh Du có ý gì nhưng vẫn gật đầu.
 
Chương 914


Chương 914

Lí Thanh Du liếc mắt nhìn Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên đang thản nhiên uống trà, ánh mắt xa xăm thì không khỏi cười thầm.

“Lộng Ảnh, mình chỉ có thể nói cho cậu biết. Điều kiện này đối với cậu ta mà nói quả thực quá đơn giản!”

Hoa Lộng Ảnh không biết tại sao, đang định hỏi thì Diệp Vân Long trên sân khấu đột nhiên tung ra một chưởng từ xa đánh xuống một trụ đá cách tháp sắt không xa.

Trụ đá lập tức nứt vỡ, ánh sáng xanh từ trong đó tản ra làm chói mắt mọi người.

Một lúc lâu sau ánh sáng mới tan biến, mọi người đều nhìn qua với vẻ mặt kinh ngạc, bao gồm cả mấy lớp trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, tất cả đều nhìn không chớp mắt, dán mắt vào trụ đá.

Một thanh kiếm dài chìm trong trụ đá, chỉ lộ ra chuôi kiếm, ánh sáng xanh lam tự nhiên phát ra từ chuôi kiếm, ngay cả những người không biết nhiều về kiếm, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được thanh kiếm này chắc chắn không phải thanh kiếm bình thường.

Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nhau.

“Đây có phải là thanh Lăng Uyên Thần Kiếm trấn giữ Nam Hải, đã từng tiêu diệt vô số địch mạnh xâm lăng hay không?”

Hoa Lộng Ảnh thì thào nói nhỏ, nét mặt của cô ấy thay đổi liên tục, sau đó ánh mắt rực lửa trào dâng.

Mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân và vô số cao thủ trẻ tuổi trên bãi biển Nam Hải đều nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm với đôi mắt run rẩy, không hề nhúc nhích.

Diệp Vân Long đứng sừng sững, dang hai tay ngang vai, giọng nói vang khắp bãi biển.

“Mọi người, đây là Lăng Uyên Thần Kiếm mà bốn gia tộc ở thủ đô chúng tôi đã cùng nhau bảo vệ trên biển Nam Hải từ năm mươi năm trước!”

“Thanh kiếm này, theo truyền thuyết là vũ khí thần thánh tối cao mà đại thần thượng cổ Xi Vưu và hoàng đế Hiên Viên tranh giành nhau, nó đã có lịch sử hàng nghìn năm!”

“Chỉ có nhân tài được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn mới có thể rút ra được. Chỉ những đế vương thực sự của thế giới mới có thể sử dụng nó. Mười tám năm trước, tôi và bốn vị gia chủ ngồi đây đã cố gắng thần kiếm ra, nhưng không ai rút được, tất cả đều thất bại!”

“Hôm nay, tôi định nhân cơ hội tổ chức hội võ bốn gia tộc để cho các anh tài trong giới võ thuật Hoa Hạ cùng thử, để xem liệu có ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này hay không!”

“Ai rút ra được sẽ là chủ nhân của Lăng Uyên Thần Kiếm!”

Diệp Vân Long vừa dứt lời thì khán giả lập tức sôi sục, đặc biệt là Lí Thanh Du, một kiếm thủ thiên tài chuyên dùng kiếm, đôi mắt cô ta rực sáng đầy mong đợi.

Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết và đám người kia cũng đều nắm tay run rẩy, biểu cảm háo hức muốn thử. Cho dù là Hoa Lộng Ảnh cũng cảm thấy rung động.

Toàn bộ khán giả đều tập trung vào thanh Lăng Uyên Thần Kiếm, chỉ có một mình Diệp Thiên cứ nhàn nhã uống trà, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cậu!

“Đó chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, thần khí tối cao trong truyền thuyết. Trời ơi, may mà lần này đến đây!”

“Phải đó, không ngờ tứ đại gia tộc lại hào phóng như vậy, công bố Lăng Uyên Thần Kiếm với tất cả mọi người. Chưa biết chừng tôi lại được thần kiếm lựa chọn, trở thành người được lựa chọn, lên làm đế vương thì sao?”

“Xùy, đừng xiên xâu, Lăng Uyên Thần Kiếm là thần khí trên thế giới, chỉ có những nhân tài hàng đầu mới đủ tư cách được nó lựa chọn. Nếu chỉ là một võ sư có căn cơ tu luyện đơn thuần thì làm sao có thể nhấc được nó lên?”
 
Chương 915


Chương 915

“Này, cậu có tư cách gì mà nói tôi. Không phải bản thân cậu cũng chỉ có tu vi võ sư thôi hay sao?”

Trên bãi biển phía Nam, nhiều thế hệ trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đang bàn tán sôi nổi, sân đấu rung chuyển.

Lăng Uyên Thần Kiếm là thần kiếm của Hoa Hạ, nó nổi tiếng không kém gì Hiên Viên Kiếm được lưu truyền từ xa xưa, nhưng Hiên Viên Kiếm quá mù mịt, chưa bao giờ thực sự xuất hiện trên thế giới. Chỉ có Lăng Uyên Thần Kiếm là thanh kiếm đã được tứ đại gia tộc phát hiện trên bãi biển phía Nam trong hội võ bốn gia tộc hơn năm mươi năm trước.

Bốn gia chủ muốn đem Lăng Uyên Thần Kiếm đi, nhưng không ai có thể rút ra được, càng đừng nói là sử dụng nó.

Để bảo vệ Lăng Uyên Thần Kiếm, bốn gia chủ chỉ còn cách xây một trụ đá xung quanh và che chắn thật kín đáo để che giấu tai mắt người đời.

Lăng Uyên Thần Kiếm tuy là thần khí được giới võ thuật Hoa Hạ truyền tụng nhưng rất ít người được nhìn thấy, cũng không ai có thể nghĩ rằng ngày nay lại thực sự nhìn thấy diện mạo của nó.

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du chạm nhau, họ dán chặt vào Lăng Uyên Thần Kiếm, Lí Thanh Du không khỏi thở dài: “Đó là Lăng Uyên Thần Kiếm, quả nhiên là một thần khí, không hổ danh là thần khí tối thượng như trong tuyền thuyết”.

“Thu Ly kiếm” trong tay cô ta đã là một trong những thanh kiếm nổi tiếng ở thời chiến, đó là một lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể sánh ngang với kitetsu của Đông Anh quốc.

Nhưng cô ta có thể cảm thấy thanh Thu Ly kiếm lúc này đang khẽ rung lên, giống như đang chịu sự áp chế mạnh mẽ nào đó, gần như kiểu thần phục.

Đây chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, không hổ danh là thanh kiếm đế vương. Lăng Uyên vừa xuất hiện, vạn kiếm liền thần phục.

Diệp Tinh nhìn chằm chằm Lăng Uyên Thần Kiếm, trong mắt hiện lên ánh nhìn rực lửa.

Ngày hôm qua, Diệp Vân Long từng nói với cậu ta rằng bốn gia tộc đã bàn bạc sẽ thông báo cho mọi người biết về Lăng Uyên Thần Kiếm trong hội võ bốn gia tộc, nếu ai có thể rút ra Lăng Uyên Thần Kiếm, thì người đó sẽ là đế vương tương lai của thế giới, là người thực sự mạnh nhất!

Mặc dù không giỏi sử dụng kiếm, nhưng rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra chính là mục tiêu lớn nhất của cậu ta. Một khi có thể rút ra đồng nghĩa với việc cậu ta sắp trở thành người mạnh nhất thế giới.

Phải biết rằng cho dù mạnh như Diệp Vân Long, mười tám năm trước cũng không thể lay chuyển được Lăng Uyên Thần Kiếm. Nếu cậu ta rút được nó ra, rồi cho cậu ta thêm chút thời gian, với sự trợ giúp của Lăng Uyên Thần Kiếm thì cậu ta sẽ vượt qua yêu nghiệt Diệp Lăng Thiên là người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay cũng không phải là chuyện không thể.

Không phải chỉ có Diệp Tinh, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết và cả Hoa Lộng Ảnh cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ cần bọn họ có thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra và trở thành tân chủ nhân của thanh kiếm này, thế giới rộng lớn như vậy, họ có thể mặc sức rong ruổi bất cứ nơi đâu!

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng Diệp Thiên lại cụt hứng, chỉ tự mình rót trà uống, vẻ như không có hứng thú với việc này.

“Diệp tiền bối!”

Sau khi Diệp Vân Long thông báo, một bóng người đột nhiên tiến lên một bước, mọi người quay đầu lại nhìn, họ nhận ra người bước tới chính là Lục Thiên Anh của phái Điểm Thương trong “Tam Anh Tứ Mỹ”, người chỉ đứng sau kiếm thủ trẻ tuổi Lí Thanh Du.

Anh ta chắp tay với Diệp Vân Long, lớn tiếng nói: “Diệp tiền bối, vừa rồi ông đã nói là ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra thì người đó chính là chủ nhân của thanh kiếm, có nghĩa là bất kỳ ai trong số chúng tôi cũng đều có thể thử phải không?”

Diệp Long liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu: “Không sai!”
 
Chương 916


Chương 916

Nghe câu trả lời của Diệp Vân Long, khán giả lại sục sôi, mắt Lục Thiên Anh càng sáng hơn, anh ta bước ra và đứng bên cạnh chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ thử trước thăm dò đường cho mọi người!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tay của Lục Thiên Bình đã nắm chặt chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

“Á!”

Anh ta hét lớn một tiếng, dương như đã dùng hết sức lực, hai chân lún sâu xuống hố cát, nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm không hề động đậy, vẫn vững vàng cắm trên trụ đá.

“Ớ?”

Anh ta không cam tâm, nội lực dâng trào, dốc toàn lực bộc phát căn cơ tuy luyện đỉnh cao tông tượng của mình, dồn toàn bộ sự tập trung vào lòng bàn tay.

Đã một phút trôi qua, anh ta đột nhiên giơ hai tay lên và lùi bật lại vài bước, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ha ha, Lục Thiên Anh này muốn dẫn đầu, nhưng cuối cùng lại phải chịu tổn thất lớn!”

“Đúng vậy, Lục Thiên Anh còn không được xếp trong top ba trong số chín nhân tài hàng đầu, cậu ta muốn được Lăng Uyên Thần Kiếm công nhận chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!”

Những tiếng xì xào xung quanh truyền đến, khuôn mặt Lục Thiên Anh hơi đỏ lên, anh ta chắp tay với Diệp Vân Long rồi lùi về phía sau, biến mất trong đám người.

Người đầu tiên đã thất bại!

“Được rồi, nếu như anh Lục đã thử rồi, vậy thì Thích Kiếm Anh tôi cũng học đòi xem thế nào!”

Một thành viên khác của phái Lao Sơn là Thích Kiếm Anh cũng bước ra một bước và nắm lấy chuôi kiếm với một bàn tay.

Ba phút sau, sắc mặt anh ta tái nhợt, quần áo ướt đẫm mồ hôi, anh ta xấu hổ lùi lại.

Lại một thất bại nữa!

Diệp Vân Long và các gia chủ của ba gia tộc còn lại đều ngồi ở bên cạnh và không để ý tới bọn họ. Kể từ khi bốn người bọn họ thảo luận công bố cho bàn dân thiên hạ biết về Lăng Uyên Thần Kiếm, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để người ta mang Lăng Uyên Thần Kiếm đi.

Tiếp theo, trong số Tam Anh Tứ Mỹ, có thêm vài người tiến lên nhưng đều thất bại. Một số cao thủ đỉnh cao tông tượng thuộc thế hệ trẻ tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác cũng bước tới để thử, nhưng tất cả đều thất bại.

Một giờ sau, đã có hàng trăm võ sư trẻ đều tiến lên thử, chỉ còn lại mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Nhược Tuyết, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du chưa thử.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những người này. Theo bọn họ, nếu như còn có người nào có thể được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn thì cũng chỉ có những người này mà thôi!

Cuối cùng, Âu Dương Đoạn Vân – niềm kiêu hãnh của nhà Âu Dương cũng đứng ra.

Ánh mắt của cậu ta hơi ngưng lại, một màn sương xuất hiện trên bàn tay cậu ta, sau đó hóa thành một dấu tay cực lớn, giống như lòng bàn tay được bao phủ bởi một chiếc găng tay nội lực lớn nhất.

“Đó là tuyệt kỹ võ thuật truyền cho con trưởng của nhà Âu Dương, có tên là Thập Toàn Thủ!”

Nhiều người không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Bàn tay của Âu Dương Đoạn Vân nắm lấy, năm ngón tay khổng lồ khép lại đặt trên chuôi kiếm.
 
Chương 917


Chương 917

“Lên!”

Cậu ta hét, nội lực toàn thân bùng lên, dấu tay sức mạnh bên trong càng thêm rực rỡ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng năng lượng phóng tới trên mặt, vẻ mặt họ đầy kinh hãi, nhưng vẻ mặt Âu Dương Đoạn Vân lại vô cùng khó coi, sắc mặt tái xanh.

Cậu ta đã thi triển tu vi, điên cuồng hối thúc nội lực, nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn không hề động đậy.

“Không thể nào!”

Cậu ta khẽ cắn môi, nội lực bộc phát, lòng bàn chân chìm sâu xuống hố cát, nhưng dù cậu ta có nỗ lực đến đâu, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn không hề lay động.

Rất lâu sau đó, cuối cùng Âu Dương Đoạn Vân cũng buông tay, cúi đầu lùi về sau.

“Ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng thất bại rồi!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, rốt cuộc họ cũng hiểu được Lăng Uyên Thần Kiếm là như thế nào!

Chính lúc này, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, Tư Đồ Nhược Tuyết và Diệp Tinh đồng thời đứng dậy, bốn âm thanh xuyên thấu vang lên, bốn người họ đã bay xuống bên trụ đá.

Bốn người nhìn nhau, Tư Đồ Nhược Tuyết ra tay đầu tiên.

Bàn tay ngọc của cô ta hạ xuống, nội lực hóa thành luồng khí màu tím rót vào đôi tay, nhưng cô ta chỉ làm đúng một lần rồi lập tức buông ra.

“Tôi không thể kéo nó ra được!”

Cô ta lắc đầu và lùi lại một bước!

Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du khẽ chớp, khởi động tâm kiếm, ánh mắt trở nên sáng rực và cô ta cũng đưa tay xuống.

Mấy phút sau, cô ta cũng bất lực thở dài lui về phía sau!

Ánh mắt khán giả đổ dồn vào Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, hai Song Tử ở thủ đô này dường như là niềm hy vọng cuối cùng!

Ánh mắt Diệp Vân Long và Hoa Vô Đạo cũng ngưng lại, trong lòng họ không khỏi mong chờ.

Hoa Lộng Ảnh hít sâu một hơi, nội lực dâng trào, trên tay lóe lên một chút ánh sáng đỏ thẫm, hai ngón tay dán vào dưới chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

Hai ngón tay của cô khẽ run lên, khí vận lên trên.

“Rầm!”

Lăng Uyên Thần Kiếm không hề dao động, nhưng cát bên cạnh bị sức mạnh làm lay động nảy tung lên.

Nhưng cho dù mặt đất cát xung quanh có thay đổi như thế nào, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn vững vàng ở nguyên vị trí.

“Phù!”

Cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt thư thái và chỉ đành buông tay.

Toàn bộ bãi biển phía Nam chìm vào im lặng, những tài năng hàng đầu này đều đã thất bại, lúc này chỉ có Diệp Tinh vẫn chưa ra tay.

Đôi mắt Diệp Tinh khẽ nhúc nhích, cậu ta cảm nhận được sự chú ý của khán giả và trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc. Tất cả niềm hi vọng của mọi người đều đã thất bại. Nếu như cậu thành công thì cậu sẽ trở thành sự chú ý của tất cả mọi người, là đế vương trẻ tuổi xứng đáng.

“Lăng Uyên Thần Kiếm, mày chắc chắn sẽ thuộc về tao. Tao mới chính là đế vương tương lai!”

Ánh mắt cậu ta rực sáng, trên đỉnh đầu tràn ra một hình con rồng, tiếng rồng khẽ gầm lên.
 
Chương 918


Chương 918

“Rồng thần vẫy đuôi của nhà họ Diệp!”

Mọi người có mặt đều thầm sửng sốt, năm ngón tay của Diệp Tinh khẽ uốn cong, tạo thành hình móng rồng nắm trên chuôi kiếm.

“Sức mạnh của rồng, nhấc lên cho ta!”

Cậu ta hét lớn một tiếng, trong nháy mắt mấy thước xung quanh chỗ chân cậu ta đứng đột nhiên nứt ra, tiếng nổ vang vọng khắp khán đài.

Một đám cát sỏi bay tới, dìm cậu ta vào trong đó, không thể nhìn rõ được, đám người Hoa Lộng Ảnh bay lùi về phía sau, hai mắt không ngừng run lên.

“Diệp Tinh thành công rồi?”

Trong số hơn một trăm cao thủ trẻ tuổi có mặt, chỉ khi Diệp Tinh bước tới thử sức mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, hầu như tất cả đều đã nghĩ rằng Diệp Tinh đã thành công.

“Quả nhiên họ Diệp là gia tộc được chọn, Diệp Tinh mới là chủ nhân xứng đáng của Lăng Uyên Thần Kiếm!”

Nhiều thanh niên trẻ cảm thấy bàng hoàng và lần lượt cảm thán.

Sắc mặt mấy người Âu Dương Đoạn Vân chìm xuống như nước, dù sao họ cũng yếu hơn Diệp Tinh, ngay cả thanh kiếm mạnh mẽ trên thế giới này cũng thuộc về Diệp Tinh.

Làn khói bụi cuối cùng cũng bị gió biển thổi bay đi, bóng dáng của Diệp Tinh dần dần trở nên rõ ràng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, họ đều cảm thấy khó tin và biểu cảm của họ thay đổi tức thì.

“Sao có thể như vậy được?”

Bản thân Diệp Tinh cũng phờ phạc với vẻ mặt không thể tin được.

Vừa rồi cậu đã sử dụng Rồng thần vẫy đuôi của nhà họ Diệp, gia tăng thêm nội lực, đã thi triển toàn bộ sức mạnh nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm này vẫn không có một chút phản ứng.

Cậu ta thất thần lùi về phía sau, cậu nhìn bàn tay mình, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng mình chính là người được chọn. Cho dù là Lăng Uyên Thần Kiếm cậu ta cũng nghĩ sáu mươi phần trăm mình có thể rút được nó ra. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

“Ngay cả Diệp Tinh cũng thất bại rồi?”

Khán giả im lặng, gần như tất cả thế hệ trẻ đều im lặng.

Diệp Vân Long và ba vị gia chủ cũng lắc đầu thở dài.

Mười tám năm trước, không ai có thể điều động Lăng Uyên Thần Kiếm, mười tám năm sau, kết quả vẫn như vậy. Thậm chí hôm nay, khi thế hệ trẻ Hoa Hạ tề tựu đầy đủ cũng vẫn không có ai được thanh kiếm này lựa chọn.

“Chẳng lẽ thực sự không ai có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra?”

Diệp Vân Long ngẩng đầu thở dài.

Diệp Thiên trước đó vẫn đang hờ hững uống trà, uống xong chén trà, cậu hơi ngẩng đầu lên, quét mắt về phía Lăng Uyên Thần Kiếm với ánh mắt hơi hứng thú.

Cậu cũng hơi tò mò, Lăng Uyên Thần Kiếm này rốt cuộc là thần vật gì mà ngay cả nhiều thiên tài như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh cũng không thể lay chuyển được.

Đúng lúc này, Lăng Uyên Thần Kiếm vốn đã im lặng hồi lâu, đột nhiên khẽ phát ra một tiếng kêu, tiếng kiếm vang vọng khắp bãi biển.

Ánh mắt của mọi người đột ngột thay đổi, một tiếng nổ lan ra, cát đá trụ xung quanh Lăng Uyên Thần Kiếm nổ tung thành vô số mảnh vỡ, một luồng ánh sáng màu xanh lam phóng lên trời.
 
Chương 919


Chương 919

“Rầm!”

Ánh sáng xanh lướt qua bầu trời, xẹt qua bầu trời trong tầm mắt, sau đó hóa thành một đường thẳng đứng, đột nhiên rơi xuống, cắm gập vào cát cách nửa thước trước mặt Diệp Thiên.

Bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, Diệp Thiên thì chỉ cười tủm tỉm, đột nhiên cầm lấy chuôi kiếm.

“Gừ!”

Một tiếng rồng gầm rung chuyển trời đất, sau đó sóng cuộn lại, di chuyển và kéo dài ra. Lăng Uyên Thần Kiếm mà vô số thiên tài trước đó chưa rút ra được đang nhô ra khỏi cát trong tay Diệp Thiên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên!

Lưỡi kiếm gần như trong suốt toát ra ánh sáng xanh chói mắt!

Trong giây lát, tất cả đều im lặng!

“Vù!”.

Tiếng kiếm vút lên trong không trung, tia sáng xanh lóe lên rõ rệt, mọi người ở bãi biển phía Nam đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc, tất cả đều trở nên im lặng.

Những ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Diệp Thiên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, không chỉ những lớp người trẻ, mà bốn vị gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

Những thiên tài đỉnh cao lớp trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đều xông lên thử, nhưng kết quả lần lượt thất bại, bọn họ cho rằng Lăng Uyên Thần Kiếm này có lẽ thực sự không ai có thể làm cho nó lay động.

Nhưng lúc này, Lăng Uyên Thần Kiếm lại đột nhiên bị rút ra, tia sáng chói lọi, lạnh lẽo, và người rút ra được lại là một thanh niên lạ mặt?

Tất cả ảnh mắt lập tức đổ dồn về phía Diệp Thiên, có mặt tại hiện trường gần như đều tập kết các cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ, trước đó bọn họ đều xông lên thử sức, nhưng lần lượt thất bại hết, đến những người như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng đều bó tay với Lăng Uyên Thần Kiếm này.

Nhưng người thanh niên mà đa số mọi người chưa từng gặp mặt này, sao có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chứ?

“Tên đó…”.

Đôi mắt Tư Đồ Lạc Tuyết tròn xoe, miệng mấp máy với vẻ đầy kinh ngạc.

Trước đây tuy Diệp Thiên mạnh nhất thủ đô, nhưng dù sao cũng là quá khứ, sau đó dần dần đã bị những người như Diệp Tinh thay thế.

Cô ta chưa từng nghĩ binh khí chí tôn như Lăng Uyên Thần Kiếm này lại được Diệp Thiên rút ra!

Âu Dương Đoạn Vân thì mặt mày tái mét, không biết nên làm thế nào.

Cậu ta dốc hết sức lực để rút Lăng Uyên Thần Kiếm nhưng lại không thể nhích ra nổi chút nào, vậy mà Diệp Thiên, người mà cậu ta coi thường nhất lại nhẹ nhàng rút ra, hoàn toàn kiếm soát được Lăng Uyên Thần Kiếm, cậu ta không hiểu một người bình thường không chút tu vi, sao có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chứ?

Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh cũng đứng đơ người tại trận, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hai người này đều coi như là người thân quen nhất của Diệp Thiên, Diệp Thiên trước đây đúng là tài nghệ tuyệt đỉnh, nhưng sau đó Diệp Vân Long đã tách võ mạch ra nên Diệp Thiên đã mất đi ánh hào quang từ lâu.

Nhưng lúc này, thanh Lăng Uyên Thần Kiếm chỉ có Đế Vương thời nay mới có thể rút ra được, thế mà lại tỏa ánh sáng chói lọi trong tay Diệp Thiên, lóng lánh chói mắt, khiến bọn họ nhất thời không phản ứng nổi.

Nhất là Diệp Tinh, khoảnh khắc Diệp Thiên rút thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra, cậu ta chỉ cảm thấy như không phải sự thật.
 
Chương 920


Chương 920

Cậu ta có hai võ mạch, hơn nữa được đích thân Diệp Vân Long là người trong đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ chỉ dạy, tu vi tăng lên mạnh mẽ, trong những lớp người trẻ, cậu ra tự nhận mạnh nhất, Diệp Thiên từ lâu đã không còn được cậu ta coi trọng.

Hội võ bốn gia tộc lần này, cậu ta cho rằng bản thân buộc phải rút được Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, cậu ta không rút được nó, nhưng Diệp Thiên, người mà cậu ta cho rằng đã lỗi thời, thì lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra trước ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, còn có chuyện gì kinh ngạc hơn chuyện này chứ?

Trong bàn, Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo đều nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên không rời mắt.

Bọn họ vốn tràn dầy niềm tin vào các lớp trẻ trong nhà bọn họ, nhưng mọi người đều lần lượt thất bại, kết quả người được đoán là không có khả năng nhất là Diệp Thiên thì lại rút ra được Lăng Uyên Thần Kiếm, chiến thắng toàn bộ những người trẻ ở đây, đúng là không thể tin được.

Bản thân Diệp Vân Long, ánh mắt không ngừng rung rung, thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này có thần năng vô cùng đặc biệt, cho dù mạnh như ông ta cũng không thể chuyển dịch Lăng Uyên Thần Kiếm.

Trong lớp người trẻ, thì bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là mạnh nhất, ông ta cho rằng người có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chắc chắn là một trong những người này.

Nhưng lại là Diệp Thiên, một người đã bị mất đi võ mạch, tu vi cạn kiệt, lại khiến cho Lăng Uyên Thần Kiếm được xuất hiện lại trên thế gian, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, điều này khiến ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận.

“Vì sao? Lăng Uyên Thần Kiếm, nghe nói chỉ có Đế Vương đích thực mới có thể rút ra được, Thiên Nhi vì sao lại có thể khiến nó phát ra cảm nhận, tự động tìm chủ chứ?”.

“Lẽ nào nói, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn công nhận Thiên Nhi là Đế Vương, cho nên mới nhận nó làm chủ nhân?”.

Ông ta lẩm bẩm, trong lòng rối bời, vẫn không sao hiểu nổi.

Lăng Uyên Thần Kiếm năm xưa từng được hoàng đế Hiên Viên và đại thần Xi Vưu sử dụng, bất kỳ ai trong hai người này đều là những người ở cấp đỉnh cao trong thần thoại cổ xưa, tu vi siêu phàm, không biết mạnh đến nhường nào!

Chỉ có bọn họ mới đủ tư cách nắm giữ Lăng Uyên Thần Kiếm!

Một người đã mất đi võ mạch, không thể luyện võ, dựa vào đâu có thể cầm Lăng Uyên Thần Kiếm lên, còn khiến nó công nhận?

Sau khi tất cả mọi người đều im lặng, đột nhiên lại bắt đầu dấy lên xôn xao.

“Không phải chứ? Tên đó là ai vậy? Thế mà lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đến bọn Diệp Tinh còn không thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra, vì sao người thanh niên kia lại có thể khiến Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động phóng ra?”.

“Thanh niên này trông vô cùng lạ lẫm, hình như không nằm trong hàng ngũ lớp trẻ thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật, vì sao cậu ta lại có thể điều khiển được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

Xung quanh phản ứng càng lúc càng mạnh, chỉ có Lí Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, những người biết thân phận thật sự của Diệp Thiên thì đều rõ.

“Quả nhiên, chỉ có cậu ấy mới xứng đáng với Lăng Uyên Thần Kiếm!”.

Ánh mắt Lí Thanh Du nheo lại, khóe miệng nở nụ cười.

Người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay, đương nhiên chỉ có Diệp Lăng Thiên đứng đầu bốn phương, cũng chỉ có Diệp Thiên mới đủ tư cách trở thành Đế Vương thời nay!
 
Chương 921


Chương 921

Đối mặt với những ánh mắt sửng sốt của mọi người, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn bình thản, không có phản ứng gì nhiều.

Cậu nắm chắc Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, hai ngón tay lướt nhẹ và nhanh lên mặt kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

Cảm nhận được sự sắc lạnh của thanh kiếm, cậu từ từ gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

“Kiếm tốt!”.

Chỉ là vừa rồi nắm Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, cậu có thể cảm nhận rõ rệt sự tinh nhuệ trên thanh kiếm đó, tuy cậu không có mấy hứng thú với binh khí sắc nhọn, nhưng thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này là binh khí mạnh mẽ tinh nhuệ nhất mà cậu thấy từ ngày cậu xuất đạo đến nay.

Không chỉ vậy, bên trong Lăng Uyên Thần Kiếm, cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nếu có thể kiểm soát được nó, chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh, bước vào cảnh giới mạnh nhất thời nay.

“Anh Thiên!”.

Hoa Lộng Ảnh đi nhanh đến, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Thiên.

“Lăng Uyên Thần Kiếm nhận anh làm chủ nhân rồi, nó là thần vật thời nay, có sự hỗ trợ của nó, biết đâu có thể lấy lại được tu vi cho anh, giải quyết nỗi buồn chán vì không thể luyện võ của anh!”.

Diệp Thiên bị rút võ mạch, không thể dùng võ công được nữa, đây là nỗi lo lắng nhất của cô ấy, bây giờ Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động nhận chủ, đây dù sao là binh khí thượng cổ, mang thần lực khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thiên có thể có được nó, sau này chắc chắn sẽ nhận được lợi ích rất lớn.

“Hỗ trợ?”.

Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, biểu cảm không xao động.

Ngay sau đó, cậu đột nhiên dùng tay ném một cái, Lăng Uyên Thần Kiếm bay vụt qua rồi cắm xuống đất, chỉ lộ chuôi kiếm.

“Anh Thiên, anh vừa làm gì vậy?”.

Hoa Lộng Ảnh thấy vậy, biểu cảm đột nhiên thay đổi, kinh ngạc thốt lên.

Những người còn lại cũng không thể hiểu nổi, ánh mắt tỏ vẻ kỳ lạ.

Thần vật như Lăng Uyên Thần Kiếm, nếu ai có được thì đó là một niềm may mắn lớn, đến người ở cấp độ như Diệp Vân Long cũng vô cùng muốn có được nó.

Vậy mà Diệp Thiên lại ném như ném rác vậy, ném luôn thanh Lăng Uyên Thần Kiếm sang một bên, tất cả mọi người đều không hiểu nổi.

Diệp Thiên đứng thẳng người, mỉm cười trả lời Hoa Lộng Ảnh.

“Lộng Ảnh, tuy Lăng Uyên Thần Kiếm rất mạnh nhưng anh không cần nó!”.

“Sức mạnh thật sự không cần bất kỳ binh khí nào hỗ trợ hết, nếu nói thì anh chính là binh khí sắc nhọn mạnh nhất ngày nay!”.

Ánh mắt cậu sáng rực, nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó bước ra một bước.

“Lộng Ảnh, anh đã hứa với bố em, sẽ giành phần thắng trong hội võ bốn gia tộc lần này, em cứ chờ đi nhé!”.

Cậu nói dứt, chuẩn bị lên tiếng để các cao thủ lớp trẻ của bốn gia tộc lên võ đài, thì đúng lúc này, ánh mắt cậu đột nhiên chững lại, cậu dừng bước.

Mặt biển phía xa đang cuộn trào sóng dữ, giống như những con sóng thần nhỏ đang tức giận vỗ vào bờ biển.
 
Chương 922


Chương 922

Diệp Vân Long và bốn vị gia chủ cũng lần lượt nhận ra, đều quay đầu lại, những người trẻ khác cũng đột nhiên nhìn tới.

Chỉ thấy trên mặt biển, bốn bóng người đạp trên sóng biển, như thể thần linh giáng thế!

“Soạt!”.

Sóng biển cuộn lên, ào ạt đập vào bờ biển. Bốn bóng người cũng theo đó hiện ra, ai nấy đứng trên không trung, lơ lửng giữa trời.

“Chân đạp hư không, là cảnh giới siêu phàm sao?”.

Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng đều kinh ngạc thốt lên. Diệp Vân Long thì nheo mắt nhìn, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị.

Sóng biển cao mấy mét đã xô tới bờ, vô số cao thủ thế hệ trẻ chứng kiến sức mạnh thiên nhiên đáng sợ này đều sửng sốt, liên tục lùi ra sau.

Mặc dù tu vi của họ không thấp, nhưng vẫn chưa đủ để chống chọi với con sóng dữ cuộn trào này. Lúc sóng biển sắp ập vào bờ, Diệp Vân Long bỗng lướt người đến, dùng một tay trấn áp.

“Ầm!”.

Phía trước con sóng hiện ra một dấu chưởng tay khổng lồ, sau đó sóng biển tách ra làm hai, đổ ập vào bờ, cuốn phăng vô số cát đá trên bờ biển, nhưng may là không ảnh hưởng đến bất kì ai.

Dưới một chưởng của Diệp Vân Long, con sóng đã tách ra từ giữa, giữ được an toàn cho những người trên bờ.

Ông ta thu tay lại, chắp sau lưng, đứng đối diện với bốn bóng người lơ lửng bay từ xa đến.

Bốn người cảnh giới siêu phàm xuất hiện, dù là với tu vi và tính cách của ông ta cũng cảm thấy sự việc không ổn.

Gia chủ của ba gia tộc khác đáp xuống bục cao, đứng cùng với Diệp Vân Long. Đám người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du cũng tiến tới, đứng ở sau lưng những cao thủ đỉnh cao. Bốn bóng người dần dần tới gần, cuối cùng cũng đến bên bãi biển.

Trong số đó, một người đàn ông đeo cây thương dài bước lên, nhìn quanh một vòng những người ở đây, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Vân Long.

“Ông là hậu bối mới phất lên, danh tiếng nổi trội nhất nhà họ Diệp đúng không?”.

Diệp Vân Long đứng thẳng tắp, tay áo trên người phất phới, lập tức gật đầu.

“Không sai, tôi là Diệp Vân Long!”.

“Không biết bốn vị tiền bối đạp biển tới đây có gì chỉ dạy?”.

Ông ta là nhân vật thế nào, chỉ liếc mắt qua đã biết bốn người này không có thiện ý. Đối diện với bốn người cảnh giới siêu phàm, ông ta cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

“Chỉ dạy thì không dám, chỉ là trưởng bối của bốn chúng tôi có chút “giao tình” với tiên tổ của bốn gia tộc các ông. Bọn họ đều đã rời khỏi thế gian, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn xem hậu duệ của bốn gia tộc đã trưởng thành đến mức độ nào, có thể kế thừa uy phong của bọn họ hay không”.

Người đàn ông đeo găng tay kim loại ở bên cạnh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều, giọng điệu đầy giễu cợt.

Diệp Vân Long không biết thân phận của bọn họ, đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ rừng cây bên cạnh bãi biển.

“Không ngờ Chiến Thần Điện đã tan rã vào năm mươi năm trước vẫn còn có người ở lại, còn tìm đến tận đây ngay thềm hội võ của bốn gia tộc, lão già này thật sự lấy làm kinh ngạc!”.
 
Chương 923


Chương 923

Giọng nói vừa dứt, một âm thanh xé gió vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, bên cạnh Diệp Vân Long đã xuất hiện thêm một ông lão tiên phong đạo cốt, chắp tay đứng đó.

“Ông nội!”.

Tư Đồ Lạc Tuyết vui mừng lên tiếng, lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

Đó là Tư Đồ Ngạo, ông cụ nhà Tư Đồ, bố của Tư Đồ Hùng.

Sau khi Tư Đồ Ngạo xuất hiện lại có ba tiếng xé gió vang lên, ba luồng sáng vắt ngang chân trời, khí tức hiên ngang, đều đạp chân hư không, đứng đối diện với bốn người ở phía xa.

“Diệp Sơn, Hoa Vinh Niên, Âu Dương Trường Không!”.

Không ít người trẻ tuổi hiểu nhiều biết rộng kinh ngạc kêu lên. Những người vừa xuất hiện này đều là trụ cột thế hệ trước của bốn gia tộc lớn.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Sơn, Hoa Vinh Niên, hay Âu Dương Trường Không đều là cao thủ có thể đứng trên không trung.

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô là bốn gia tộc nổi tiếng nhất Hoa Hạ, cường thịnh hơn trăm năm, chưa từng suy yếu. Người thừa kế của bốn gia tộc thường hay bộc lộ tài năng trong giới võ thuật Hoa Hạ, là khách quen của vị trí những người mạnh trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Mọi người đều biết trong bốn gia tộc lớn ẩn giấu nhân tài, nhưng bọn họ không ngờ bốn gia tộc đã mạnh đến mức này, mỗi nhà đều có một người cảnh giới siêu phàm trấn giữ.

Như vậy tính ra, mỗi một nhà trong bốn gia tộc này đều có đủ thực lực san bằng các môn phái lớn trong giới võ thuật, chẳng trách có thể xưng hùng ở thủ đô, đứng vững trăm năm không đổ.

Cây gậy trong tay Diệp Sơn đã biến mất không thấy, lúc này Diệp Sơn không còn dáng vẻ của một ông lão tuổi xế chiều nữa, mà tinh thần phấn chấn, tư thế hào hùng, toàn thân tràn đầy sức mạnh, giống như người khổng lồ chống trời.

Các nhân vật thuộc thế hệ trước của ba gia tộc còn lại cũng có khí tức hùng hậu, trấn áp sóng dữ, đối chọi gay gắt với bốn người đối diện mà không rơi vào thế yếu.

“Bốn gia tộc lớn quả thật có chút thành tựu, chẳng trách năm xưa có thể hợp sức đuổi Chiến Thần Điện bọn ta ra khỏi Hoa Hạ!”.

Người đàn ông mang theo cây thương dài hờ hững lên tiếng, giọng nói có phần lạnh lùng.

“Chiến Thần Điện?”.

Trước kia, lúc Tư Đồ Ngạo nhắc tới, mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng bây giờ lại biến sắc.

“Vậy ra những người này là người của Chiến Thần Điện sao?”.

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh dao động, nhìn bốn người ở phía trước, nhớ tới chuyện xưa đã phủ bụi nhiều năm của bốn gia tộc.

Năm mươi năm trước, các nước giàu có ở phương Tây đã liên kết với nhau xâm lược Hoa Hạ, tàu thuyền kiên cố, đạn pháo sắc bén, đánh cho Hoa Hạ gần như không thể ngóc đầu lên được.

Ngoài quân đội ra, cao thủ giới võ thuật phương Tây còn liên hợp thành lập một tổ chức tên là “Chiến Thần Điện”, chuyên môn đối phó với cao thủ võ thuật của Hoa Hạ.

Lúc đó, Chiến Thần Điện có thể gọi là mạnh nhất đương thời. Bàn về thực lực, cao thủ giới võ thuật Hoa Hạ không thua kém gì Chiến Thần Điện, nhưng Chiến Thần Điện xưa nay hoạt động theo nhóm, còn cao thủ ở Hoa Hạ đều đơn độc một mình, vì vậy đã bị Chiến Thần Điện lần lượt đánh bại từng người. Bọn họ đã giết chết không ít cao thủ của giới võ thuật Hoa Hạ năm xưa, khiến cho nhiều cao nhân tiền bối trong giới võ thuật chạy trốn khắp nơi, ở Hoa Hạ đánh đâu thắng đó.

Cuối cùng, tổ tiên của bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã phản kháng, liên hợp với những nhân vật đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ lúc đó, hình thành liên quân, cùng nhau chống lại Chiến Thần Điện.
 
Chương 924


Chương 924

Dưới sự kiên trì bền bỉ của những bậc tiền bối, cuối cùng Chiến Thần Điện cũng tan rã, bị đánh cho tan tác, buộc phải rời khỏi Hoa Hạ. Từ đó, các nước giàu mạnh ở phương Tây cũng lần lượt thất bại, bị đuổi ra khỏi biên giới.

Đó là lịch sử của năm mươi năm trước, sau lần trọng thương năm đó, Chiến Thần Điện cũng biệt tăm biệt tích. Cô không ngờ tổ chức mạnh nhất một thời này đã quay trở lại, hơn nữa còn là bốn vị cảnh giới siêu phàm đồng thời xuất hiện.

Diệp Vân Long trở nên chăm chú, ông ta cũng từng nghe nói về sức mạnh của Chiến Thần Điện, nghe đồn năm xưa Chiến Thần Điện có thể đối kháng trực diện với viện trọng tài trên thế giới, có thể thấy bọn họ đáng sợ đến mức nào.

Những cao thủ trẻ tuổi ở đây cũng có vẻ mặt khác nhau, đều ngửi được mùi máu tanh dâng lên.

Hội võ của bốn gia tộc lần này mơ hồ có gió bão tràn về.

Diệp Sơn mặc áo kiểu cổ xưa nheo mắt lại nói: “Năm Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! chúng tôi hợp sức đánh bại, mấy chục năm không dám bước chân vào Hoa Hạ. Hôm nay, bốn Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! còn ngay thời điểm hội võ bốn gia tộc, rốt cuộc là có mục đích gì?”.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở ngoài cùng bên trái nở nụ cười giảo quyệt, xua tay.

“Những người bạn của giới võ thuật Hoa Hạ, các người không cần quá căng thẳng, lần này bọn tôi đến không có ác ý”.

“Chẳng qua là năm xưa, Chiến Thần Điện chúng tôi đã thua dưới Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! của Chiến Thần Điện, đương nhiên muốn xem thử thực lực thật sự của bốn gia tộc các người”.

Ông ta giơ tay lên, một luồng sóng âm lan ra. Ngay lúc đó, một con sóng trắng bỗng cuộn trào mãnh liệt trên mặt biển phía xa, kéo theo những bọt nước thật dài. Mọi người nheo mắt nhìn lại, đó là một con người đang chạy như bay trên mặt biển, giống như cano lao thẳng Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đã đến bên bãi biển, cung kính đứng phía sau bốn vị cao thủ cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh chìa tay về phía người đó, giọng nói to rõ.

“Giới thiệu với các vị, đây là đệ tử của tôi, tên là Elkins, từ lúc năm tuổi đã theo tôi học võ, đến nay đã được hai mươi năm!”.

“Hôm nay là hội võ của bốn gia tộc, chắc hẳn thiên tài đỉnh cao thuộc thế hệ trẻ của bốn gia tộc đều có mặt tại đây, không biết các người có can đảm để con cháu của mỗi gia tộc chiến đấu với nó hay không?”.

Toàn thân Elkins toát ra khí tức hùng hậu, giẫm một chân xuống bãi biển, một làn sóng khí lập tức lan ra, khiến sóng nước dài hơn mười trượng bắn tung tóe lên trời.

“Nghe nói bốn gia tộc lớn có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi, còn có Song Tử Thủ Đô Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh thuộc hàng thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ!”.

“Hôm nay, Elkins tôi đặc biệt đến đây xin chỉ giáo!”.

Giọng nói hắn pha lẫn nội lực, vô cùng hùng hồn, những người trẻ tuổi ở đây đều biến sắc.

Giờ phút này, Diệp Sơn và các nhân vật thuộc thế hệ trước của bốn gia tộc đều nhíu mày. Mặc dù Chiến Thần Điện gióng trống khua chiêng mà tới, nhưng cao thủ thật sự lại không ra tay mà phái một kẻ hậu bối ra, thế thì bọn họ cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Chuyện của hậu bối chỉ có thể để hậu bối giải quyết.

Âu Dương Đoạn Vân tính tình nóng nảy nhất, thấy Elkins buông lời khiêu khích, cậu ta lập tức bước ra.

“Hay lắm, vậy Âu Dương Đoạn Vân tôi sẽ đón tiếp anh!”.
 
Chương 925


Chương 925

Cậu ta dứt lời thì định bay lên tháp sắt, nhưng Elkins lại liếc mắt nhìn cậu ta, ngay sau đó lắc đầu.

“Cậu mà là đối thủ của tôi, quá yếu!”.

Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy thì nổi giận, chuẩn bị ra tay. Elkins lại nhấc ngón tay lên, chỉ về phía Tư Đồ Lạc Tuyết, Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh.

“Mấy người các người cùng lên đi!”.

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Elkins, một thanh niên phương Tây trông không có gì nổi bật, lại định một mình khiêu chiến với bốn người con cưng của bốn gia tộc lớn ở thủ đô?

Elkins chắp tay sau lưng, nhếch miệng cười khinh thường, vẫy một tay với mấy người Diệp Tinh.

Dáng vẻ cuồng ngạo khiến cho đám thanh niên của Hoa Hạ ngây người và cảm thấy tức giận.

Dù là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết hay là Âu Dương Đoạn Vân thì đều là những người giỏi hàng đầu trong lớp thanh niên của Hoa Hạ. Chọn ra bất kỳ ai cũng đủ để ngăn chặn hắn một cách độc lập.

Tên Elkins này bọn họ chưa từng nghe qua cả tên. Nhưng mới lên đã khiêu chiến với cả bốn người. Trong nhóm thanh niên thuộc giỏi võ đạo của Hoa Hạ, ai có thể thắng được một lúc bốn người Diệp Tinh chứ?

“Đồ khốn, đối phó với loại người này thì sao phải để họ ra tay chứ? Thích Kiếm Anh của phái Lao Sơn là đủ để giải quyết rồi!”

Bốn người Diệp Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đã có một tiếng thét từ đám đông truyền tới. Thích Kiếm Anh đột nhiên bay ra. Thanh kiếm trong tay tạo ra một cơn mưa kiếm, tạo thành chữ thập lao về phía Elkins, bao trùm cả đại huyệt bốn phía.

“Hừ!”

Elkins hừ một tiếng lạnh lùng, dường như không hề bận tâm chỉ tung một quyền ra đỡ đường kiếm của Thích Kiếm Anh.

“Ầm!”

Quyền đấm dội thẳng vào đầu mũi kiếm của Thích Kiếm Anh, một âm thanh nặng nề vang lên, thanh kiếm dài rắn chắc được làm từ thép nguyên chất lập tức bị gãy thành mấy khúc.

Thích Kiếm Anh phun ra một ngụm máu tưới. Cả cơ thể bật ra sau hàng mét, ngã xuống cát sượt một đường dài và hôn mê bất tỉnh.

“Điều này…”

Những cao thủ thuộc lớp thanh niên đứng xung quanh chìm vào im lặng. Họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Thích Kiếm Anh không được coi là người mạnh nhất trong lớp thanh niên nhưng dù gì cũng là một cao thủ tầm trung, là một trong chín thiên tài hàng đầu, tu vi đã đạt tới đỉnh cao tông tượng. Vậy mà đối diện với Elkins thì lại bị bại trận chỉ bởi một quyền.

Một chiêu đã bị đánh bại. Nếu là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh thì e rằng cũng chưa chắc có thể làm được.

Trong nháy mắt, mấy người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lý Thanh Du đều lác mắt, sắc mặt trở nên đanh lại. Elkins mới vừa khởi động, chưa hoàn toàn thể hiện hết công lực mà cú đấm vào Thích Kiếm Anh đã đủ để khiến bọn họ cảm thấy sức ép khủng khiếp rồi.

Elkins, chắc chắn có tu vi mạnh hơn bọn họ một cấp, và đã đạt tới chí tôn võ thuật!

Giữa không trung, bốn vị thuộc cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện đứng im, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin. Rõ ràng là họ rất tin tưởng vào Elkins.

“Tới đi!”

Elkins dùng một quyền đánh bay Thích Kiếm Anh giống như làm một chuyện chẳng tốn sức sau đó vẫy tay với mấy người Diệp Tinh.

“Đồ khốn!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom