Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 926


Chương 926

Âu Dương Đoạn Vân đanh mắt, sau đó quét chân tung ra một chưởng.

Nguồn nội lực bùng nổ. Một chưởng ấn dài cả mét vô cùng chân thực lao về phía Elkins.

Thập Toàn Thủ của nhà Âu Dương!

Elkins ngước mắt, nhìn chưởng ấn lao tới, không hề dao động và cũng tung đại một quyền đánh.

Một luồng sức mạnh tràn ra trong không gian. Thập Toàn Thủ mà Âu Dương Đoạn Vân dùng toàn lực đã bị quyền đánh của Elkins đâm xuyên qua và tan thành mây khói.

Vậy mà sức mạnh của quyền đánh vẫn chưa tan hết. Nó giống như một cơn gió điên cuồng ập tới khiến Âu Dương Đoạn Vân thất sắc, đành phải đan chéo hai tay chặn ngay trước mặt.

“Phụt!”

Âm thanh nặng nề vang lên, sau đó là tiếng xướng gãy. Cả hai cánh tay của Âu Dương Đoạn Văn đều bị gãy. Bản thân cậu ta thì bị sức mạnh khủng khiếp dội vào nội tạng và phụt ra máu tươi!

“Soạt!”

Mặc dù hai cánh tay đã bị gãy nhưng Âu Dương Đoạn Vân cuối cùng vẫn đón quyền đánh đó. Cậu ta lùi về sau, lúc này tiếng xé gió vang lên, Elkins giống như một tia điện xẹt lao tới ngay bên cạnh cậu ta và giáng một đấm xuống.

Hai mắt Âu Dương Đoạn Vân long sòng sọc. Cậu ta đã không thể nào đỡ được cú đấm này nữa.

“Soạt!”

Elkins sắp ra đòn sát phạt với Âu Dương Đoạn Vân thì hắn bỗng cảm thấy gió mạnh xung quanh nổi lên. Ngay lập tức, luồng sức mạnh này bao trùm toàn thân hắn.

“Hừ!”

Hắn khẽ hừ một tiếng, không hề ra tay với Âu Dương Đoạn Vân nữa mà đạp mạnh chân xuống, bật lại phía sau tránh bốn đòn công kích vừa lao tới.

Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết và Lý Thanh Du đứng chắn ngay trước mặt Âu Dương Đoạn Vân. Đối diện họ là Elkins. Vừa rồi chính bốn người họ đã ra tay với hắn.

Âu Dương Chấn Đức thấy con trai mình suýt nữa bị mất mạng thì thét lên, định bay tới trước Elkins thì có một cơn gió mạnh quét qua, đánh sụp phần đất trước mặt và chặn đường ông ta.

“Thế hệ sau so đấu lại cần người lớn can thiệp vào sao? Bốn gia tộc có phải là quá tầm thường không?”

Âu Dương Chấn Đức vội quay đầu lại. Kẻ ra tay chính là người đàn ông cầm súng trường. Người này phất tay, thêm một luồng sức mạnh cuộn tới dội vào Âu Dương Chấn Đức.

Âu Dương Chấn Đức thất sắc. Mặc dù ông ta đã đạt tới siêu phàm bán bộ nhưng đối diện với siêu phàm thì cũng chỉ giống như con sâu cái kiến, sao có thể ngăn chặn được chứ?

“Hừ!”

Đúng lúc này, ông cụ Âu Dương Trường Không của nhà Âu Dương phất tay, thêm một luồng khí mạnh phóng ra. Hai đường sức mạnh một đen một đỏ lao vào nhau khiến sóng biển cuộn trào, trời đất như đảo lộn.

“Xem ra mấy người các ông cũng không nhịn được muốn ra tay rồi. Vậy thì cùng chơi nào!”

Người đàn ông đeo găng tay vàng tung chưởng đấm về một phía tạo thành một vòng nội lực. Hai tay người này hợp nhất tạo hình như một chiếc búa đập thẳng về phía Diệp Sơn.

“Chiến Thần Điện quả nhiên vẫn bỉ ổi, đê hèn như trước đây!”
 
Chương 927


Chương 927

Diệp Sơn sầm mặt, giơ một tay lên. Hình ảnh một con rồng dài cả chục mét chỉ thấy đuôi đã lao về phía hình chiếc búa kia.

Còn lại Tư Đồ Ngạo và Hoa Vinh Niên – hai vị cao thủ siêu phàm cũng đồng loạt ra tay, đối đầu với người đàn ông tóc vàng và người đàn ông mắt đen xì trước giờ chưa từng lên tiếng một lần.

Một lúc sau, tám vị thuộc cảnh giới siêu phàm đã giao chiến, cả khu vực biển của vùng phía Nam bỗng nổ sóng nổi gió cuồn cuộn.

Tám người siêu phàm ra tay, Diệp Vân Long nheo mắt, nhìn cuộc chiến, đang định tìm kẽ hởi từ một trong bốn người của Điện Thần Chiến.

Mặc dù ông ta là người ít tuổi nhất trong những người này nhưng tu vi không hề kém hơn bất kỳ ai. Một khi gia nhập và trận chiến thì ngay lập tức có thể xoay chuyển tình thế.

Đúng lúc này. Diệp Sơn và người đàn ông đeo găng tay vào đụng độ, cả hai đều lùi về phia sau, Diệp Vân Long nhìn thấy ngay sau lưng người đàn ông kia có một khoảng trống.

Ông ta lập tức bay bật tới tạo thành một luồng sáng dội thẳng lên trời, hai tay tạo thành chưởng với tiếng rồng gầm và đập vào lưng người đàn ông kia.

“Vụt!”

Đúng lúc này, thêm một luồng sáng màu đen lao xuyên không trung và còn nhanh hơn cả tốc độ của Diệp Vân Long đập thẳng về hướng của ông ta.

Diệp Vân Long đành phải thu hồi đòn tấn công, vội vận chân khí và định đánh tan luồng ánh sáng đen kia.

“Ầm!”

Âm thanh nặng nề vang lên, Diệp Vân Long rung lắc toàn thân, luồng sức mạnh khủng khiếp khiến ông ta bay bật ra sau, chới với bảy, tám bước trong không trung, mỗi bước đều khiến dòng khí lưu nổ tung mới có thể đứng vững lại được.

Sự cố này khiến cho Diệp Sơn, Âu Dương Trường đang chiến đấu cũng phải đanh mắt nhìn. Một giọng nói hùng hồn trong không gian vọng tới.

“Thích lấy đông ức hiếp ít, viện trọng tài chúng tôi không đồng ý đâu!”

Vừa dứt lời thì có thêm năm bóng hình xuất hiện. Tất cả đều có khí tức cực mạnh, ánh sáng cầu vồng giao nhau xung quanh họ. Người đi đầu là một người tóc đen dài, với khuôn mặt Âu ngũ quan rõ nét. Luồng sáng sau khi giao đấu với Diệp Vân Long thì tự động thu lại và được người này nắm trong tay, đó là một cây roi được làm từ xương.

“Viện trọng tài sao?”

Những nhân vật thuộc thế hệ trước của bốn nhà như Diệp Sơn vội tách ra khỏi những cao thủ của Chiến Thần Điện. Bọn họ nhìn về phía trước, tái mặt và ánh mắt trở nên âm u.

Bốn vị cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện thì cả bốn nhà đã phải sự dụng toàn lực rồi. Giờ còn có thêm sự có mặt của những người thuộc viện trọng tài, nhìn dáng vẻ của năm người thì rõ ràng là họ đứng về phía Chiến Thần Điện. Như vậy tính ra, đối phương có tới chín người thuộc cảnh giới siêu phàm.

Không chỉ có vậy, bốn người của Chiến Thần Điện có tu vi đều đạt tới siêu phàm phàm phẩm. Năm người vừa mới xuất hiện kia, người nào cũng đều có khí tức cao hơn cả như thế. Rõ ràng là bọn họ đã bước vào cảnh giới siêu phàm lương phẩm. Người đàn ông tay cầm roi xương kia thì càng thâm sâu khó lường hơn. Người này có khí tức cuồn cuộn như biển, e rằng còn mạnh hơn cả bốn người kia.

Tình thế như vậy chưa bao giờ từng xuất hiện trong lịch sử của bốn nhà.

Diệp Sơn khẽ chau mày rồi nhớ tới lời dự đoán thông thiên.

“Lẽ nào đây là kiếp nạn tuyệt diệt của nhà họ Diệp sao?”

Mấy người Diệp Tinh tối sầm mặt, cảm thấy vô cùng căng thẳng, còn Elkins chỉ nhếch miệng cười.

“Hôm nay, chính là ngày tàn của bốn nhà các người, hãy cố gắng tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng đi!”
 
Chương 928


Chương 928

Hắn vừa dứt lời thì áo trên người nứt toác để lộ cơ thịt cuồn cuộn. Luồng sức mạnh lại bùng lên trong không gian và mạnh gấp đôi trước đó.

Cả vùng biển phía Nam chìm vào bóng tối, không ít những thanh niên của Hoa Hạ có suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.

Bên trong trận doanh của nhà Âu Dương, Thu Nhược Hi và Khương Long Hoa đang ngồi cùng nhau. Hôm nay Thu Nhược Hi nhận được lời mời của Khương Long Hoa tới quan sát hội võ của bốn nhà. Thật không ngờ họ lại gặp một cảnh tượng rút kiếm giương cung quyết liệt đến như vậy.

Nhìn Diệp Sơn, Diệp Vân Long, và cả những người như Diệp Tinh với biểu cảm nghiêm trọng thì Thu Nhược Hi dù có không hiểu về võ thuật cũng biết rằng tình thế đang căng thẳng vô cùng. Đây có lẽ sẽ là biến cố cực lớn mà cả bốn nhà khó có thể đối phó được.

Cô ấy cảm thấy lo lắng. Đúng lúc này, ở gần đó, Diệp Thiên đang cúi đầu ngồi uống trà.

Diệp Thiên trông vô cùng bình thản. Lúc này tình thế đang vô cùng nguy hiểm mà cậu không có cảm giác gì, vẫn làm ra vẻ không liên quan. Khác với những người khác, trên mặt cậu, Thu Nhược Hi không nhìn thấy chút sợ hãi nào.

Nhớ tới truyền kỳ của Diệp Thiên ở thủ đô – người số một trong thế hệ thanh niên thì cô ấy bỗng nổi lên một ý nghĩ hoang đường.

“Lẽ nào…Diệp Thiên nắm chắc mọi thứ trong tay sao?”

Thu Nhược Hi nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Không biết tại sao, Diệp Thiên chưa từng thể hiện trước đám đông, chỉ duy có một lần ra tay cũng là ở Hồng Đậu Tân Thiên Địa trong tình huống một chọi mười và như vậy thì vẫn còn kém xa những người chỉ cần giơ tay có thể khiến đá nứt như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh nhưng Thu Nhược Hi cảm thấy trên người Diệp Thiên luôn ẩn giấu một sự chắc chắn kỳ lạ.

Đó là khả năng kiểm soát mọi thứ, quét sạch khí chất siêu việt của những kẻ mạnh nhất kia.

Nghĩ tới việc trước đó rất nhiều người giỏi không thể nào rút được Lăng Uyên Thần Kiếm nhưng lại được Diệp Thiên rút ra thì cô ấy bỗng thấy rùng mình, vẻ mặt để lộ sự khó hiểu ẩn giấu vài phần kỳ vọng.

Có thể truyền kỳ của thủ đô này thật sự có thể mang đến sự kinh ngạc và vui mừng cho đám đông.

Trên trời, năm người của viện trọng tài bay tới đứng phía trước bốn người của Chiến Thần Điện.

Bốn người của Chiến Thần Điện chắp tay trước họ với giọng nói vô cùng khách khí và cung kính.

“Cảm ơn các vị tinh anh của viện trọng tài đã tới trợ lực cho Chiến Thần Điện chúng tôi. Bốn người chúng tôi vô cùng cảm kích!”

Năm vị thuộc cảnh giới siêu phàm của viện trọng tài khẽ gật đầu với bọn họ. Người đàn ông trong tay cầm roi xương nhìn về phía mấy người Diệp Sơn.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài: Gullit”.

“Bốn người bên cạnh tôi cũng vậy, đều là trọng tài viên tinh anh!”

“Lần này chúng tôi nhận được lời mời của Chiến Thần Điện tới cái gọi là thủ đô của bốn gia tộc!”

Roi xương trong tay Gullit phát ra ánh sáng và quét qua trước mắt mấy người Diệp Sơn với biểu cảm không vui không buồn của ông ta.

“Lần này chúng tôi tới đây, mục đích không phải là muốn làm kẻ địch với bốn nhà, chỉ là muốn chỉ cho mọi người một con đường sáng suốt mà thôi!”

“Tôi muốn bốn nhà các ông gia nhập viện trọng tài, tận lực vì viện trọng tài!”

Giọng nói của ông ta không lớn nhưng vang vọng khắp xung quanh như sóng cuộn dâng trào khiến cho bụi cát bay mịt mù.
 
Chương 929


Chương 929

Mấy người Diệp Sơn đều tái mặt. Âu Dương Trường Không thì xua tay dứt khoát.

“Bắt bốn nhà chúng tôi làm chó cho viện trong tài, đừng hòng!”

“Đừng quên đây là Hoa Hạ, không phải là phương Tây!”

Ông ta xuất thân quân nhân, đương nhiên là lời nói vô cùng có lực và đanh thép.

“Viện trọng tài đúng là một trong những tổ chức có thế lực mạnh nhất trên thế giới nhưng dù các người có mạnh thì cũng không thể mạnh bằng cả quốc gia. Bốn nhà chúng tôi dựa vào chính phủ Hoa Hạ, các người dám ra tay sao?”

Gullit nghe thấy vậy thì cười khinh miệt.

“Trên đời này có những chuyện mà viện trọng tài chúng tôi không dám làm sao?”

“Quốc gia thì làm sao? Hai trận chiến thế giới năm xưa đều do viện trọng tay chúng tôi đứng sau hỗ trợ mới thành. Cục diện của thế giới cũng chỉ cần một lời nói của chúng tôi là có thể thay đổi. Chỉ có bốn nhà, có gì mà chúng tôi không dám ra tay?”

Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng. Ông ta tiếp tục: “Hôm nay là lấy tình cảm. Tôi tin rằng các người hiểu rõ hơn cả chúng tôi đấy!”

“Lúc này chúng tôi có chín người cảnh giới siêu phàm ở đây. Các người có tính thế nào cũng chỉ có chưa tới năm người thuộc cảnh giới siêu phàm. Hơn nữa, tu vi thực lực của các người cũng chỉ mới đạt tới siêu phàm phàm phẩm, nếu dám ra tay với chúng tôi, thắng bại ra sao thì các người cũng rõ rồi đấy!”

“Hôm nay là bốn nhà, lựa chọn duy nhất chính là quy thuận viện trọng tài!”

“Nếu không, vùng biển phía Nam chắc chắn sẽ bị nhuốm máu của các người đó!”

“Thuận theo thì sống mà chống lại thì chết!”

Bầu không khí lập tức rơi vào sự lạnh lẽo. Đám thanh niên có mặt nín thở. Cuối cùng thì bọn họ cũng đã kịp phản ứng, đây là một kế hoạch tàn sát dành cho bốn nhà.

Sắc mặt ai cũng ít nhiều mang vẻ kinh sợ. Giao đấu ở mức độ thế này thì cảnh giới siêu phàm sẽ là mũi nhọn của trận chiến.

Có thêm một vị siêu phàm thì đồng nghĩa với việc tăng thêm tỉ lệ chiến thắng. Huống hồ bọn họ có hơn bốn vị.

Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo dù là những người đứng đầu thì lúc này cũng cảm thấy tăm tối.

Đối diện với những người thuộc cảnh giới siêu phàm thì bọn họ cũng lực bất tòng tâm.

Diệp Sơn và Tư Đồ Ngạo nhìn nhau sau đó đồng loạt lên tiếng.

“Bốn nhà chúng tôi sẽ không để cho người khác điều khiển!”

Bốn tiền bối năm xưa liên kết tạo thành giới võ thuật, cùng tấn công Chiến Thần Điện, bảo vệ sự tôn nghiêm cho giới võ thuật của Hoa Hạ thì sao có thể chịu tức, chịu sự uy hiếp của người khác được chứ?

Nhất là những bang phái ngoại tộc, những thế lực hắc ám muốn khuấy đảo thế giới thì bọn họ càng không thể chịu sự ức hiếp được.

“Ồ! Vậy sao?”

Đôi măt Gullit trở nên lạnh lùng. Ông ta nhếch miệng cười nham hiểm.

“Nếu đã đưa ra lựa chọn thì tôi cũng không ngại mà tiễn các người lên đường nữa!”

Ông ta phất một tay, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm ở bên cạnh bước tới.

“Hôm nay, tất cả những kẻ ở vùng biển phía Nam này không được giữ lại một ai hết!”

 

“Soạt!”

Bốn luồng khí tức cực mạnh cuốn cả đất trời, trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài cùng lao về phía bốn người Diệp Sơn.

Diệp Vân Long cũng bị bốn kẻ siêu phàm của Chiến Thần Điện bao vây, rơi vào cảnh công kích.

Gullit cầm xương roi, khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh quan sát. Trên bãi biển, Elkins cũng điên cuồng ra tay, lao về phía những cao thủ trẻ tuổi như Diệp Tinh.

Trong nháy mắt, cả vùng biển sóng gió cuộn dâng, chiến sự bùng nổ.

Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, sức mạnh bùng nổ. Elkins bạo phát, rõ ràng là hắn đã đạt tới võ tôn trung kỳ và sắp tới võ tôn hậu kỳ. Cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, Lý Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, Lục Thiên Anh liên thủ tấn công mà vẫn bị đánh lui.
 
Chương 930


Chương 930

Thu Nhược Hi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thì không biết sao lại đột nhiên chạy về bên cạnh Diệp Thiên.

Bất kể phía trước chiến sự ác liệt thế nào thì chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thiên là cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù trời đất có sụp thì Diệp Thiên vẫn có thể trấn giữ được.

“Chạy tới đây làm gì?”

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói.

“Bởi vì tôi cảm thấy ở đây là an toàn nhất!”

Đôi mắt Thu Nhược Hi long lanh. Cô ấy trả lời vô cùng dứt khoát.

“Hả?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu lắc đầu bất lực.

Từ khi tới thủ đô, cậu hầu như chưa ra tay trước mặt người khác, vậy mà cô gái này lại có được phán đoán như thể, thật không thể không khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Phiá trước, Lục Thiên Anh và Kỷ Nhược Yên có thực lực yếu nhất đã bị Elkins đánh trúng vai.

Hai người nôn ra máu tươi, chật vật lùi về sau.

Lý Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh múa võ giống như bướm đang bay để làm hạn chế hành động của Elkins nhưng Elkins đã phát huy nội lực, chỉ dùng một cánh tay đã khiến hai người bay bật ra xa.

Tư Đồ Lạc Tuyết thì bị cũng Elkins đánh bật ra. Lúc này Diệp Tinh đang nhảy trên không trung, giữa hay tay là hình ảnh một con rồng tạo thành một chưởng đánh giáng xuống.

“Hừ, chút tài mọn!”

Elkins cười lạnh lùng, không hề né tránh mà chỉ lắc vai trái đụng độ với chưởng đánh của Diệp Tinh.

“Phụt!”

Nội lực dội tới, truyền qua cánh tay. May mà Diệp Tinh có tu vi cao. Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể chống lại được sức mạnh như nhổ cả ngọn núi của Elkins. Cậu ta phải lùi lại cả mét và dừng lại ngay trước mặt Diệp Thiên.

Cậu ta chống tay xuống đất, đang định đứng dậy thì đột nhiên phun ra máu.

Cú va chạm vừa rồi với Elkins rõ ràng là mang theo hai luồng sức mạnh. Và lúc này nguồn sức mạnh ngầm đã bùng nổ bên trong cơ thể khiến nội tạng của cậu ta bị thương nặng.

Mấy người Hoa Lộng Ảnh cũng bị đảo lộn khí tức bên trong cơ thể, không thể nào vận khí.

Elkins nhìn xung quanh và lắc đầu khinh thường.

“Đây là cái gọi là thiên tài hàng đầu của Hoa Hạ sao? Cả lũ không đáng một đòn tấn công!”

Hắn khẽ lắc đầu với biểu cảm thất vọng.

“Xem ra người của Hoa Hạ tự thổi phồng bản thân rồi, tự phong cho mình cái gọi là thiên tài tuyệt đỉnh, thiên kiều hiếm thế. Thực ra cũng chỉ là một lũ gà đồi chó ghẻ mà thôi!”

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì điên máu, định đứng dậy thì có một bàn tay ấn vai cậu ta xuống.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn một cách khó hiểu thì bỗng thấy đôi mắt sâu hút của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc, không hiểu tại sao. Elkins cũng nghi ngờ nhìn người thanh niên vừa mới đứng dậy kia.

“Anh Thiên!”

Hoa Lộng Ảnh vô cùng lo lắng, sợ rằng Elkins sẽ ra tay với Diệp Thiên. Tư Đồ Lạc Tuyết cũng vội vàng tiến tới chặn giữa Elkins và Diệp Thiên.

“Chỉ có Kỷ Nhược Yên và Lý Thanh Du là thầm thở phào.

“Cuối cùng thì cũng ra tay rồi!”

Diệp Thiên thản nhiên cười với Diệp Tinh.

“Nhóc con còn kém lắm!”

“Anh nói em nghe, bất luận đi tới đâu thì anh đều là anh của em!”

Diệp Tinh cảm thấy khó hiểu. Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên khẽ siết lại và đập về phía Elkins.

“Ầm!”

Một vùng máu bắn tung tóe trong không trung.

Toàn bộ hiện trường chấn động.
 
Chương 931


Chương 931

“Bùm!”

Một mình Elkins gần như đánh bại tất cả lớp trẻ hàng đầu ở Hoa Hạ bỗng dưng bùng nổ thành một màn sương máu trước mặt bao nhiêu anh tài.

Rất đột ngột, không hề báo trước!

Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, cả Âu Dương Đoạn Vân bị thương nặng, đều kinh hãi quay đầu lại. Diệp Thiên vẫn giữ tư thế bóp tay, ánh mắt lãnh đạm như sao, giống như bóp chết một con kiến.

“Anh cả?”

Vẻ mặt của Diệp Tinh lại thay đổi, cậu ta cảm thấy đầy chấn động.

Chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của Elkins khi thi đấu với hắn.

Diệp Tinh bây giờ có sức mạnh của một chí tôn võ thuật, nhưng dù vậy, vẫn còn kém xa Elkins.

Elkins lúc này đã đạt đến cấp trung chí tôn võ thuật, thậm chí có thể so sánh với cuối cấp chí tôn võ thuật. Có thể nói, cho dù mấy người họ kết hợp với nhau cũng không làm gì được Elkins.

Chỉ một mình Elkins đã đủ để quét sạch chín tài năng hàng đầu Hoa Hạ!

Nhưng Diệp Thiên mới chỉ bóp tay một cái thì Elkins liền nổ tung thành đám sương máu ngay trước mắt họ, đây là sức mạnh gì vậy?

Nếu nói rằng Elkins chết trong tay người khác, Diệp Tinh còn có thể hiểu được, nhưng Diệp Thiên đã giết chết Elkins chỉ với một cái bóp tay, điều này khiến cậu ta không thể nào chấp nhận được.

Năm xưa Diệp Thiên đã bị lấy đi võ mạch, bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp và ném vào vùng núi hoang vu cằn cỗi, gần như chín mươi phần trăm những người biết chuyện đều cho rằng Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết, bao gồm cả cậu ta.

Sau đó Diệp Thiên trở về thủ đô, xuất hiện trở lại trong tầm mắt của mọi người, cậu ta đương nhiên rất vui mừng. Nhưng theo cậu ta thấy, sức mạnh của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành dĩ vãng, một người mất đi võ mạch sẽ không còn sức mạnh thần thông của một võ giả nữa.

Nhưng vào lúc này, cậu ta mới nhận ra mình đã lầm to, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu tại sao Diệp Thiên lại nói ‘bất kể đi tới đâu, anh đều là anh cả của cậu’.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh không ngừng thay đổi, những biểu cảm không thể tin được, chấn động, ngạc nhiên,… đan xen trên gương mặt cô.

Kể từ khi gặp lại Diệp Thiên, Diệp Thiên chưa bao giờ thể hiện một chút sức mạnh nào trước mặt cô ấy. Cô cũng đã có vài lần tiếp xúc thân thể với Diệp Thiên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy một chút hơi thở của võ giả nào trong cơ thể Diệp Thiên.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên đã rớt khỏi võ đài võ thuật, đã đến bước đường phải để cô đứng ra bảo vệ.

Lúc này, cơ thể của Elkins phát nổ chết tươi đã khiến cô như tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Diệp Thiên, vẫn là Diệp Thiên đó!

Tư Đồ Lạc Tuyết và Âu Dương Đoạn Vân càng không thể tin được, mặc dù Diệp Thiên là người giỏi nhất thủ đô chín năm trước, nhưng dù sao lúc ấy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Khi đó, Diệp Thiên có thể đè bẹp tất cả thế hệ trẻ ở thủ đô, nhưng tính hết nước hết cái, Diệp Thiên chỉ mạnh hơn bọn họ một nửa mà thôi.

Bọn họ không hề biết tin tức Diệp Thiên đã bị phế bỏ võ mạch. Nhưng sau chín năm, bọn họ đều cho rằng cho dù Diệp Thiên có tài năng thiên phú, nhiều lắm cũng chỉ hơn bọn họ một bậc mà thôi. Nhưng hiện giờ Diệp Thiên bóp một cái thì Elkins đã chết, như vậy cậu hơn bọn họ đâu chỉ chục lần?

Chỉ có Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên biết dù Elkins mạnh đến đâu thì hắn cũng chỉ ở cảnh giới chí tôn võ thuật, làm sao có thể đọ sức với Đế Vương Bất Bại giết được cả cảnh giới siêu phàm lương phẩm chứ?
 
Chương 932


Chương 932

“Anh Thiên, anh…”

“Anh vẫn còn võ công sao?”

Hoa Lộng Ảnh vội vàng bước tới và hỏi Diệp Thiên, giọng điệu đầy ngạc nhiên.

Diệp Thiên cười vuốt tóc cô.

“Tiểu Ảnh, đừng tưởng rằng anh mất đi võ mạch thì đồng nghĩa với việc mất đi sức mạnh!”

“Đối với anh mà nói, có hay không có võ mạch đều chẳng khác gì nhau. Anh sẽ không bao giờ thua bất cứ ai trên đời này!”

Nói rồi cậu vẫy tay, hai tia sáng xanh bắn ra, chìm vào đỉnh đầu của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, trực tiếp đi tới phủ tạng.

Diệp Tinh đã bị sức mạnh hắc ám của Elkins tác động mạnh, nhưng lúc này, cậu ta cảm thấy một luồng điện ấm áp từ đan điền lan ra, lan rộng đến tứ chi và xương cốt của mình, vết thương của cậu ta đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Hơi thở hỗn loạn trong cơ thể của Hoa Lộng Ảnh cũng đã được điều chỉnh hoàn toàn, khôi phục trở lại trạng thái đỉnh cao.

Hai người càng thêm kinh ngạc, Hoa Lộng Ảnh đang định hỏi Diệp Thiên vài câu nữa thì một tiếng động lớn truyền đến.

“Bùm!”

Trên bầu trời, một bóng người lộn ngược và lùi lại, đó chính là Âu Dương Chấn Hoa.

Thứ mà ông ta chống lại là một siêu phàm lương phẩm đến từ viện trọng tài, cho dù căn cơ tu luyện của ông ta có tiệm cận với siêu phàm lương phẩm, nhưng dù sao cũng vẫn chưa đạt tới ngưỡng đó.

Có thể kiên trì lâu như vậy là ông ta đã nỗ lực hết sức rồi, còn đối phương lại chưa tung ra bản lĩnh thực sự. Chính vì lẽ đó, ông ta cũng bị đánh một chưởng vào ngực, chân khí mạnh mẽ tuôn ra. Cho dù ông ta vận hết chân khí trong cơ thể để chống đỡ thì vẫn bị chưởng đó đánh mạnh, hơi thở nhanh chóng héo úa.

“Bùm!”

Lại có một âm thanh khác bị bóp nghẹt, Tư Đồ Ngạo bị một trong những siêu phàm lương phẩm dùng chân giẫm lên người, cơ thể nặng nề đập mạnh xuống biển, tạo ra cột nước cao hơn mười mét.

“Phụt!”

Một mũi tên máu xẹt ngang bầu trời, Hoa Vinh Niên, một cao thủ lão luyện cai quản nhà họ Hoa hàng chục năm bị đối phương chĩa vào vai, sức mạnh xuyên thấu nội tạng, chân khí bảo vệ cơ thể bị phá vỡ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi và rớt mạnh xuống bãi biển.

Trong bốn người, Diệp Sơn là người có tu vi mạnh nhất, nhưng dù sao đối phương cũng là siêu phàm lương phẩm. Người đang giao đấu với ông ta đẩy mạnh đôi tay, tung ra một dấu tay cực lớn.

Ông ta chống trả, nhưng do có khoảng cách về căn cơ tu luyện nên ông ta đã bị sức mạnh đó làm chấn động, đôi tay tê dại, máu huyết lộn nhào, rơi thẳng từ trên không trung xuống bãi biển, trượt dài một rãnh khoảng chục mét.

Về phần Diệp Vân Long, ông ta bị bốn siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện vây đánh. Tuy rằng ông ta đã dồn toàn bộ sức lực chống trả, nhưng cũng chỉ có thể cầm cự để không bị thua.

Nhưng thời gian càng kéo dài thì đối phương lại càng chiếm ưu thế hơn. Người đàn ông đeo găng tay kim loại lợi dụng sơ hở, tung một chưởng vào dưới mạng sườn bên trái ông ta.

“Phụt!”

Diệp Vân Long – cựu cao thủ số một Hoa Hạ miệng phun đầy máu tươi và cũng bị rớt từ trên không xuống.
 
Chương 933


Chương 933

Năm siêu phàm của tứ đại gia độc đã hoàn toàn thất bại chỉ trong chốc lát.

Dù là Diệp Sơn, Diệp Vân Long hay các cao thủ lão luyện của ba gia tộc kia cũng đều ít nhiều bị chấn thương, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều.

Còn ba gia chủ Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Hoa, Tư Đồ Hùng cũng chỉ có thể đứng bên cạnh mấy người đó, không thể làm gì hơn được.

Đối mặt với cảnh giới siêu phàm, họ thậm chí còn không có cả tư cách nói chuyện!

“Ha ha!”

Người đàn ông cầm cây thương dài đứng thẳng người, chĩa ngọn thương trong tay và cười ngông cuồng.

“Năm xưa tứ đại gia tộc lập nên một liên quân võ thuật đuổi Chiến Thần Điện chúng tôi ra khỏi Hoa Hạ, đó là cảnh tượng oai phong đến cỡ nào!”

“Các người có từng nghĩ tứ đại gia tộc ở thủ đô sẽ có ngày hôm nay hay không?”

Sát khí lóe lên trong mắt hắn cùng biểu cảm khát máu.

“Hôm nay tứ đại gia tộc sẽ trở thành cát bụi lịch sử, Diệp Vân Long, ông là thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ thứ hai của tứ đại gia tộc, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ, để ông làm người đầu tiên đi!”

Hắn vừa dứt lời liền cầm thanh trường thương ngang trong tay, giống như biểu cảm của mình, hắn ném cây thương về phía Diệp Vân Long.

“Xoẹt!”

Thanh trường thương xẹt qua bầu trời, xuyên qua không trung, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ trong chốc lát đã vọt tới trước mặt Diệp Vân Long, chỉ còn cách mấy thước mà thôi.

Hai mắt Diệp Vân Long đanh lại, đang định dùng sức lực còn lại chống đỡ đòn thì chính lúc này, một bóng người như bóng ma chợt lóe lên trước mặt ông ta.

Cây thương dài đang xuyên nhanh qua không khí đột ngột dừng lại, một bàn tay trắng nõn mảnh mai đang nắm lấy tay cầm của cây thương, khiến nó không thể tiến thêm được nữa.

“Ớ?”

Diệp Sơn cùng Diệp Vân Long đều nhìn chằm chằm, mấy siêu phàm trên không trung cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trong nhận thức của bọn họ, ở bãi biển Nam Hải rộng lớn này chỉ có mấy người Diệp Sơn, Diệp Vân Long, Tư Đồ Ngạo, Âu Dương Trường Không, Hoa Vinh Niên mới gọi là có thể chống đỡ được một chút với cảnh giới siêu phàm bọn họ. Nhưng lúc này lại có người ngăn được một chưởng của họ vừa tung ra với Diệp Vân Long?

“Thiên?”

Biểu cảm của Diệp Sơn và Diệp Vân Long là sửng sốt nhất. Họ đều chưa từng nghĩ rằng người chống đỡ đòn chí mạng này là là ‘kẻ làm loạn’ bị họ phế bỏ võ mạch, trục xuất khỏi gia tộc!

Diệp Thiên một tay nắm lấy cây trường thương, sau đó năm ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan, thanh trường thương lập tức vỡ thành hai mảnh, giọng nói lãnh đạm của cậu lúc này truyền đến.

“Tuy rằng tôi không thích người nhà họ Diệp cho lắm, nhưng các người là người nước ngoài, nếu muốn giết võ giả của chúng tôi trên lãnh thổ Hoa Hạ, trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã!”

Dứt lời, cánh tay cậu bất chợt rung lên.

Cây thương bị gãy làm đôi đột nhiên quay ngược trở lại, với tốc độ ngày càng nhanh hơn trước, bắn thẳng vào người vừa ném thanh trường thương.
 
Chương 934


Chương 934

“Cái gì?”

Hai mắt hắn ngưng lại, đòn tấn công này đến quá nhanh và quá gấp gáp, hắn gần như không kịp phản ứng, chỉ có thể huy động chân khí toàn thân chống cự.

“Bụp!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn, hai đoạn thương gãy nối tiếp nhau, một trái một phải, trực tiếp xuyên qua chân khí bảo vệ cơ thể của người đàn ông, sau đó đâm xuyên qua hai vai trái phải, hai trận mưa máu phun ra.

Người đàn ông cũng phun ra máu tươi, hai cánh tay của hắn lập tức bị phế bỏ, hắn bị đánh lui lại hàng chục thước, cho đến tận khi ba người khác đỡ được hắn thì hắn mới dừng lại.

Mọi người hoàn hồn trở lại, biểu cảm đã thay đổi rất lớn, ngay cả ánh mắt của năm người của viện trọng tài cũng ngưng lại, họ cảm thấy không thể tin nổi.

Vẻ mặt của Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ở phía xa đầy kinh ngạc.

Lúc trước Diệp Thiên giết chết Elkins chỉ với một chiêu, tuy rằng đã khiến cho mọi người kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng vừa rồi Diệp Thiên đỡ chiêu toàn lực giết chóc của một siêu phàm một cách nhẹ như không, còn trả lại cho đối phương một chiêu nữa. Điều này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của họ về Diệp Thiên.

Từ khi nào mà trong lớp trẻ của Hoa Hạ lại có người có thể đánh được siêu phàm vậy chứ?

“Ớ?”

Ánh mắt Diệp Tinh đột nhiên ngưng lại, trong lòng lại run lên.

Dường như có một người trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đã từng đánh bại hai người thuộc cảnh giới siêu phàm, một trong hai người còn là siêu phàm lương phẩm.

Và người này cũng họ Diệp!

“Lẽ nào…”

Cậu ta hít một hơi thật sâu, đôi mắt hoàn toàn đóng băng, trong khi Hoa Lộng Ảnh và Tư Đồ Lạc Tuyết bên cạnh cậu ta dường như cũng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt của họ lần lượt thay đổi.

Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra sự bối rối của họ.

Chỉ thấy trên bầu trời, Gullit – người trước đó chưa từng ra tay tiến lên phía trước một bước, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Tôi tưởng là ai mà lại có sức mạnh như vậy, có thể dễ dàng làm siêu phàm phàm phẩm bị thương”.

“Thì ra là Đế Vương Bất Bại nổi tiếng lẫy lừng đã tới!”

Ông ta là trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài, đương nhiên có không ít quyền hạn đặc biệt. Ông ta cũng biết rất nhiều về Diệp Thiên, người được viện trọng tài xem như thành phần đặc biệt. Dù sao thì bao nhiêu năm nay, Diệp Thiên là người đầu tiên có thể giết chết người của viện trọng tài, công khai đối đầu với viện trọng tài”.

“Đế Vương Bất Bại?”

Mấy người Diệp Sơn, Diệp Vân Long, Hoa Vinh Niên và vô số những thanh niên trong giới võ thuật Hoa Hạ, bao gồm cả mấy thiên tài Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng đều lần lượt hóa đá tại chỗ.

Vô số ánh mắt, hoặc là sùng bái, hoặc là tò mò, hoặc là không tin, hoặc là kính sợ, đều đổ lên người Diệp Thiên, như thể đang chứng kiến sự xuất hiện của một huyền thoại.

Người thiếu niên vừa bất ngờ ra tay đã có thể đánh người ở cảnh giới siêu phàm bị thương chỉ bằng một chiêu lại chính là Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là người nổi tiếng mấy năm gần đây sao?

“Sao có thể như vậy được?”
 
Chương 935


Chương 935

Biểu cảm của Diệp Vân Long và Diệp Sơn là thú vị nhất, đặc biệt là Diệp Vân Long, năm đó chính ông ta là người ra tay đối với những gì mà Diệp Thiên đã làm, nên ông ta là người rõ nhất.

Võ mạch của Diệp Thiên đã bị phế bỏ, cả đời không thể có cơ hội gia nhập giới võ thuật, hoàn toàn nói tạm biệt với sức mạnh. Nhưng lúc này lại có người nói với ông ta, Diệp Thiên chính là Đế Vương Bất Bại mà ngay cả bốn gia tộc bọn họ đều phải kính nể? Điều này so với những bí mật chưa được giải đáp của thế giới còn khiến ông ta càng cảm thấy khó hiểu, càng cảm thấy khó tin hơn.

Diệp Tinh sững sờ, lúc nghe thấy bốn chữ ‘Đế Vương Bất Bại’, đầu óc cậu ta chợt trở nên trống rỗng.

Diệp Lăng Thiên luôn là cơn ác mộng trong lòng cậu ta, gần như tất cả niềm kiêu hãnh và mọi danh hiệu đều bị Diệp Lăng Thiên lấy đi. Cậu ta vốn nghĩ mình là người xứng đáng nhất và mạnh nhất trong thế hệ trẻ, nhưng sự ra đời của Diệp Lăng Thiên đã hạ gục cậu ta hoàn toàn. Ngay cả người cha bất khả chiến bại của mình cũng chỉ có thể khuất phục dưới chân người đó.

Cậu ta đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp được Diệp Lăng Thiên, và cậu ta đã không ngừng mơ tưởng về vị thần Diệp Lăng Thiên rốt cuộc trông như thế nào. Cậu ta không hề ngờ rằng người anh trai mà cậu ta nghĩ đã bị thời gian loại bỏ và trở thành quá khứ của mình lại chính là Diệp Lăng Thiên trấn danh Hoa Hạ.

So với sự thất thần của Diệp Tinh, trái tim của Hoa Lộng Ảnh lại đập loạn xạ, trong mắt cô là sự ngây ngất và kinh ngạc.

“Hóa ra đúng là anh ấy không lừa mình, anh ấy chưa bao giờ thực sự vắng mặt!”

Nước mắt tuôn rơi trên mắt Hoa Lộng Ảnh, cô từng nghĩ người đàn ông mình yêu đã rớt khỏi võ đài và cần cô che chở.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên đã dùng những sự thật bùng nổ nhất để nói với cô rằng cậu vẫn đứng ở đỉnh cao, vẫn là vô địch!

“Tên lưu manh thối này ẩn náu kỹ quá!”

Tư Đồ Lạc Tuyết nhổ nước bọt, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên với đôi mắt đẹp.

Biểu cảm của bốn người ở cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cho dù bọn họ ở phương Tây, cũng đã không ít lần nghe đến cái tên “Hoàng Đế Bất Bại”, cho dù có kiêu ngạo như bọn họ thì cũng phải thừa nhận đây quả thực là một trong những người mạnh nhất trên thế giới. Nếu như chiến đấu riêng lẻ với cậu thì bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Thiên.

Trên bãi biển phía Nam, tất cả mọi người đều náo động, Diệp Thiên liếc mắt nhìn Gullit với vẻ mặt thản nhiên.

“Viện trọng tài các người đúng là âm hồn đeo bám, thích gây chuyện khắp nơi!”

“Lần trước tôi đã giết bảy người. Lần này có muốn tôi làm lại lần nữa không?”

Đối mặt với chín siêu phàm, Diệp Thiên chỉ có một mình, nhưng khí thế của cậu chẳng hề kém cạnh, thậm chí còn mơ hồ áp chế đám người kia. Khí phách như vậy khiến tất cả những người có mặt đều nể phục.

“Hừ!”

Gullit khịt mũi phát ra một tiếng hừ nặng nề.

“Diệp Lăng Thiên, cậu thật quá ngông cuồng, chớ tưởng rằng mình chiến thắng mấy siêu phàm kia, giết được trọng tài viên là cấp bậc thấp nhất của viện trọng tài thì có thể tung hoành thiên hạ được rồi!”

“Hôm nay vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn đối phó với tứ đại gia tộc, nhưng nếu như cậu cũng ở đây thì chúng tôi cũng không ngại tính toán luôn món nợ cũ với cậu!”

“Cậu đã giết bảy trọng tài viên của viện trọng tài chúng tôi, làm cho viện trọng tài mất hết thể diện. Với tư cách là các trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài, hôm nay tôi sẽ tìm cậu đòi lại thể diện”.
 
Chương 936


Chương 936

“Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo xem Đế Vương Bất Bại như lời đồn đại có thực sự ‘Bất Bại’ hay không!”

“Róc rách!”

Ông ta vừa dứt lời thì vung chiếc roi trong tay lên, sóng biển đột ngột tách ra, cao gần trăm thước.

Bốn siêu phàm lương phẩm bên cạnh ông ta, cộng thêm bốn siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện lần lượt hội ý, sau đó tám thanh âm xuyên thấu vang vọng bầu trời, nhào về phía Diệp Thiên.

Tám luồng sức mạnh được luyện hóa, lướt qua bầu trời, với những màu sắc khác nhau, trông như thể bầu trời đang nghiền về phía Diệp Thiên.

Diệp Sơn và mấy siêu phàm khác nhìn thấy đối phương vây đánh Diệp Thiên, họ đều cố gắng đứng lên, muốn giúp Diệp Thiên chia sẻ áp lực.

Lúc này, Diệp Thiên đột nhiên rút ra một ngón tay.

“Roẹt!”

Gió từ ngón tay mạnh mẽ quét qua, một khe nước cao mấy chục thước xuất hiện, ngăn cách đám người Diệp Sơn với Diệp Thiên.

Diệp Thiên không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên tôi trước giờ đánh nhau chưa bao giờ cần người khác nhúng tay vào!”

“Ai bước qua vạch này đồng nghĩa với việc coi tôi là kẻ địch!”

Diệp Vân Long và những người khác đều sững sờ, họ đều cảm thấy không thể hiểu được, Diệp Thiên lại từ chối sự giúp đỡ của bọn họ sao?

Không chỉ họ, những người còn lại trên bãi biển Nam Hải cũng vô cùng bàng hoàng.

Lẽ nào Diệp Thiên định dựa vào sức của một mình cậu chiến đấu chống lại chín siêu phàm?

Diệp Thiên mặc kệ biểu hiện của những người khác, cậu giẫm chân và hơi nhấc tay lên, một luồng sức mạnh vô hình từ dưới đất bay lên, chống đỡ sức mạnh tổng hợp của tám luồng sức mạnh ở giữa không trung.

“Từ khi đến thủ đô, đã lâu lắm rồi tôi không động thủ với người khác rồi!”

“Hôm nay tôi sẽ chơi với các người!”

Ánh mắt cậu sáng như sao, khóe miệng gợi lên một nụ cười vui tươi, trong đôi mắt dâng lên tinh thần chiến đấu.

Đế Vương Bất Bại đã im hơi lặng tiếng suốt một tháng qua cuối cùng cũng đã tỉnh lại ở bãi biển phía Nam này!

Diệp Thiên chỉ có một mình, đứng ở vị trí đầu ven biển Nam Hải, phía sau lưng cậu là khe nước dài hàng chục thước, ngăn cách cậu với những võ giả còn lại của Hoa Hạ.

Diệp Vân Long, Diệp Sơn và những người khác đứng sau cậu chưa đến mười thước, nhưng không ai bước lên trước, chỉ ngây người ra nhìn Diệp Thiên.

Kể từ khi Diệp Thiên thành danh tới bây giờ, trong bất kỳ trận chiến nào, dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ, cậu vẫn luôn một mình đối mặt với kẻ địch. Và lần này, cậu cũng vạch một đường, không người nào dám xông lên trước.

“Anh Thiên!”

Mặc dù Hoa Lộng Ảnh ngạc nhiên và vui mừng trước thân phận thực sự của Diệp Thiên, nhưng lúc này cô ấy lại ngập tràn sự lo lắng.

Mặc dù theo như lời đồn thì Diệp Thiên có giỏi như thế nào, cho dù Diệp Thiên đã giết chết hai người thuộc cảnh giới siêu phàm, nhưng lúc này lại có chín người thuộc cảnh giới siêu phàm ở đây, Diệp Thiên dù có mạnh đến đâu, một thân một mình đối phó với chín người thì cũng rất đáng lo.
 
Chương 937


Chương 937

Diệp Tinh và những người khác cũng có những suy nghĩ khác nhau, họ đều cảm thấy rằng Diệp Thiên không nhận sự giúp đỡ của những người khác là hơi quá tự tin vào bản thân mình.

Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du khẽ nhấp nháy, cô ta không khỏi nghĩ đến dáng vẻ anh hùng tột bậc của Diệp Thiên khi cậu giết chết Tiếu Phật Tây Lĩnh ở Hồ Ngọc Nguyệt ngày hôm đó.

Trong lòng cô ta ẩn chứa một sự kỳ vọng, đối mặt với chín người thuộc cảnh giới siêu phàm này, liệu Diệp Thiên có thể lật ngược tình thế như trước hay không?

“Hừ, Diệp Lăng Thiên, nghe đồn cậu rất kiêu căng ngạo mạn, hôm nay gặp quả nhiên chỉ có hơn chứ không hề kém!”

Người đàn ông đeo găng tay kim loại không khỏi giễu cợt: “Cậu là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ hiện nay, nhưng cậu muốn dựa vào sức của một mình mình để chống lại chín người siêu phàm chúng tôi thì đúng là mơ mộng hão huyền!”

Nói rồi ông ta đạp mạnh chân vào hư không, nổ ra một làn sóng khí màu trắng.

Sóng dưới chân ông ta lộn nhào, hóa thành dòng nước cuộn lên trời, bị sức mạnh nắm đấm của ông ta làm ngưng tụ lại, đánh về phía Diệp Thiên.

Cú đấm này mang theo dòng nước áp đảo, được lực đấm vô chú đẩy ở phía sau, như thể một cơn sóng thần nhỏ đang ập đến, mặt đất không ngừng run lên.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm.

“Xoạt!”

Cậu giơ một tay chộp lấy, sau đó lắc nhẹ cánh tay của mình, làn sóng nước khổng lồ đột nhiên bị phá vỡ, giống như một thanh kiếm khổng lồ bị chém gãy giữa chừng.

Dòng nước bị chia cắt hai bên như gặp phải bức tường khí, lập tức cuộn ngược trở lại.

“Ớ?”

Đồng tử của người đàn ông đeo găng tay kim loại co rút lại, bị luồng sức mạnh cực lớn dâng trào đẩy lùi. Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy hoa mắt, dường như có một bóng người đâm vào trong màn nước, rẽ nước mà xông tới.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một nắm đấm đã chạm tới ngực. Ông ta kinh hãi, chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng ngược. Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào cảnh giới siêu phàm, ông ta cảm giác được sự nguy hiểm chết chóc đang đến gần.

“Á!”

Ông ta gào lớn một tiếng, chân khí từ trong cơ thể phun ra, dồn hết vào nắm đấm tay phải của mình và tung về phía trước.

Ông ta có thể chắc chắn rằng đây là cú đấm mạnh nhất mà ông ta từng tung ra, nó còn cao hơn cả cảnh giới trước đây của ông ta.

“Bùm!”

Chỉ là một nắm tay bình thường va chạm với găng tay kim loại, nhưng ngay lúc hai người chạm vào nhau, một âm thanh giòn giã vang lên.

Ông ta đã thu thập các vật liệu đặc biệt, mất ba tháng để tạo hình nó, dành năm tháng để gia cố nó và dành sáu tháng để hoàn thành chiếc găng tay kim loại này. Vậy mà nó đã tan nát dưới một chưởng của đối phương.

Toàn bộ xương cánh tay của ông ta từ đầu đến cuối cũng bị một sức mạnh cực kỳ ngạo nghễ đập tan thành từng mảnh vụn.
 
Chương 938


Chương 938

“Phụt!”

Sức mạnh đó làm chấn động nội tạng của ông ta, ông ta phun ra máu tươi, trong đó lẫn cả một ít nội tạng bị vỡ nát.

Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi lại thì một cánh tay đã chìa ra, bóp lấy cổ tay còn lại của ông ta.

“Ông là người đầu tiên!”

Chỉ nghe thấy tiếng Diệp Thiên nói khẽ, sau đó một chưởng nhẹ bẫng đặt lên trên ngực ông ta.

Đôi mắt của người đàn ông đeo găng tay kim loại nhanh chóng mờ đi, các dấu hiệu sống của ông ta cũng biến mất hoàn toàn.

Một chưởng của Diệp Thiên đã làm ông ta tan nát hết nội tạng, một siêu phàm phàm phẩm ngã xuống, sự việc trước sau xảy ra chỉ bằng một cái nháy mắt.

Nhìn thấy xác của cao thủ siêu phàm từ trên trời rơi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người trên bãi biển đều rúng động, biểu cảm không thể tin nổi.

Phần lớn bọn họ đều chỉ nghe đồn về sức mạnh khủng khiếp của Diệp Lăng Thiên chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng hôm nay Diệp Thiên đã giết chết một người thuộc cảnh giới siêu phàm trong vòng mấy chục giây, thị giác bị đả kích như vậy thật sự là chưa từng có đối với họ.

Mấy người Diệp Vân Long, Diệp Sơn nhìn nhau, nét mặt của họ lần nữa lại chấn động.

Họ ở cùng cảnh giới với người đàn ông đeo găng tay kim loại, mà đối phương thì bị giết như đứa trẻ trong tay Diệp Thiên, điều này có nghĩa là việc Diệp Thiên giết họ chẳng qua cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

“Ai là người tiếp theo?”

Diệp Thiên giết chết một người, ánh mắt lãnh đạm quét qua những người khác.

“Khốn kiếp!”

Ba người thuộc cảnh giới siêu phàm còn lại của Chiến Thần Điện đều giận dữ hét lên. Tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cùng nhau lao về phía Diệp Thiên.

Ba bóng người vọt qua không trung vây quanh Diệp Thiên, trong đó, người cầm thương đã bị Diệp Thiên đánh trúng trước đó có hơi thở yếu ớt hơn hai người, hai người còn lại ra tay trước.

“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”

Đôi tay người đàn ông tóc vàng ngưng tụ dấu tay trong một tư thế rất kỳ lạ, rồi đẩy về phía trước.

Một dấu tay khổng lồ từ trên bầu trời phóng tới, rộng đến hơn mười thước, dường như có một luồng văn Phạn của Phật môn đang lơ lửng trên không trung.

“Độc Đồng Chi Quang!”

Về phần người đàn ông trầm lặng nhất có con ngươi đen, trong mắt ông ta hiện lên một tia sáng đen, xen lẫn mùi tanh màu xanh lục, lao thẳng về phía Diệp Thiên.

“Đoạn Không Kích!”

Người đàn ông có cây trường thương đột nhiên bùng nổ chân khí, một trận gió mạnh phá vỡ không khí chỉ vào lông mày Diệp Thiên.

Ngay khi cả ba cùng xông lên, họ đều sử dụng những chiêu thức giết chóc mạnh nhất của mình!

Ba luồng công kích ập đến, Diệp Thiên không hề động đậy, khi ba luồng công kích đánh tới vị trí quan trọng của cậu thì cậu chợt khẽ hô lên một tiếng.

“Phá!”

Ngay lúc kề cận với Diệp Thiên thì ba luồng công kích lần lượt tan vỡ, giống như bị một bức tường khí vô hình ngăn lại, hoàn toàn cô lập Diệp Thiên trong một không gian khác.
 
Chương 939


Chương 939

Ba luồng công kích hoàn toàn không có tác dụng.

“Cái gì?”

Ba người đồng thời kêu lên. Chính lúc này, Diệp Thiên liền ra tay!

Một vòng không khí bùng lên dưới chân cậu, chỉ có thể nghe thấy những tiếng “lộp độp”, giống như là một chiếc máy bay hơi nước bay qua bầu trời, trong phút chốc phá vỡ tốc độ âm thanh.

“Bùm!”

Người đàn ông cầm ngọn trường thương với hơi thở yếu nhất không kịp phản ứng lại, một nắm đấm đã giáng lên đầu ông ta.

“Bùm!”

Đầu ông ta nổ tung, máu bắn tung tóe, lại một siêu phàm nữa bị Diệp Thiên đánh tan tành ngay tại chỗ.

“Người thứ hai!”

Diệp Thiên thu lại nắm đấm, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc vàng.

“Không…đừng mà!”

Đôi mắt ông ta đầy sự kinh hoàng,

Ông ta vội vàng bay lùi về phía sau, không dám đối đầu trực diện với Diệp Thiên.

Nhưng ông ta lui nhanh, Diệp Thiên còn nhanh hơn, dưới sự công kích vượt quá tốc độ âm thanh, ông ta chỉ kịp nhìn thấy Diệp Thiên đang nhanh chóng tới gần mình, đôi mắt lạnh như băng kia gần như khiến ông ta hóa đá.

“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”

Đúng lúc này, người của viện trọng tài cuối cùng cũng ra tay.

Một trong những siêu phàm lương phẩm sải bước tới, lực ở lòng bàn tay dâng lên, tung về phía sau lưng Diệp Thiên.

Ông ta chỉ tung một chưởng với một tay, nhưng sức mạnh vượt xa so với Mật Tông Đại Thủ Ấn mà người đàn ông tóc vàng dốc toàn lực thi triển.

Diệp Thiên hoàn toàn không quay đầu nhìn lại mà cậu chỉ tiện tay búng một phát.

Một ngọn gió từ ngón tay vút ra, chạm vào chưởng lực của người kia, giống như là đinh ba gặp bóng bay, trực tiếp phá vỡ chưởng lực của đối phương.

Lúc này, Diệp Thiên đã đuổi kịp người đàn ông tóc vàng và giẫm lên ngực ông ta.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, người đàn ông từ trên trời rơi xuống, rớt mạnh xuống biển, gây ra một trận mưa máu, cột nước bắn lên trời.

“Người thứ ba!”

Diệp Thiên gần như không hề ngừng lại, bóng dáng cậu lướt qua một vòng cung cực lớn trên không trung, đi về phía người đàn ông mắt đen duy nhất còn lại trong Chiến Thần Điện.

Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông có đồng tử màu đen không thay đổi, nhưng trong mắt ông ta không thể che giấu được vẻ sợ hãi.

Ông ta vẫy hai lòng bàn tay trước mặt, từng luồng khí tụ lại quanh người, bao phủ lấy bóng dáng của ông ta, khiến người ta không thể nhìn rõ, không thể nắm bắt được vị trí chính xác của ông ta, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu mơ hồ khó lường.
 
Chương 940


Chương 940

Diệp Thiên ở trong đám mây khí, thu tay phải lại, sau đó bắn về phía một đám mây.

“Phụt!”

Một mũi tên đẫm máu bắn thẳng, người đàn ông có đôi đồng tử màu đen bị một đấm xuyên qua lồng ngực, trái tim bị sức mạnh xuyên qua, cả cơ thể đập xuống biển!

Trước và sau chưa đầy năm phút, bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện đều thất thủ!

“Ầm ầm!”

Cả vùng biển phía Nam trở nên im lặng, không hề có bất kỳ ai lên tiếng. Duy nhất chỉ có tiếng sóng đập vào vách đá.

Mấy người Diệp Vân Long, Diệp Sơn nhìn với ánh mắt kinh hoàng, không dám rời khỏi Diệp Thiên. Bọn họ tự xưng là có vô số những kẻ giỏi hàng đầu Hoa Hạ nhưng với hình ảnh kinh hoàng khi Diệp Thiên xử lý đám cảnh giới siêu phàm như xử lý mấy con chó thì thực ra sự tự xưng của họ chẳng là gì.

Rất nhiều người trẻ trong giới võ đạo Hoa Hạ ai cũng đơ ra với biểu cảm như phỗng.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, tại sao Diệp Lăng Thiên lại có thể trấn áp cả Hoa Hạ. Tại Sao Diệp Lăng Thiên lại được gọi là đế vương bất bại!

Khả năng tung hoành kinh người như thế thì có người thứ hai ở Hoa Hạ này không?

Diệp Thiên đạp sóng ung dung, tự tại. Cậu đã giết chết bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm và nhìn nắm đấm của mình khẽ cười lắc đầu.

“Đây là sức mạnh hiện tại của mình sao?”

Cậu khẽ siết nắm đấm. Đây là lần đầu tiên cậu đụng độ với những kẻ cảnh giới siêu phàm từ khi bước vào cảnh giới này.

Trước đây nếu cậu muốn giết cảnh giới siêu phàm thì một là dùng Phệ Thiên Cửu Chuyển hút cạn chân khí của đối phương, hai là khởi động Phệ Thiên Chi Thể.

Nhưng sau khi cậu bước vào cảnh giới siêu phàm, siêu phàm phàm phẩm thì đã không còn cần đến nữa.

Trên bầu trời, bố vịn siêu phàm lương phẩm đến tử viện trọng tài tái mặt. Kể cả là Gullit trước đó điềm đạm nhất thì lúc này ánh mắt cũng đanh lại.

Lúc này Diệp Thiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ

“Người của Chiến Thần Điện đã giải quyết sạch sẽ cả rồi!”

“Giờ tới người của viện trọng tài!”

Roi xương trong tay Gullit khẽ run lên nhưng ông ta chưa ra tay mà chỉ cười lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên, không hổ danh là cao thủ siêu cấp được viện trọng tài mời, có thể giết chết cùng lúc bốn người siêu phàm phàm phẩm. Xem ra phải tăng thêm một cấp bậc trong việc đánh giá lực chiến đấu của cậu rồi!”

Vòng sáng đen dưới chân ông ta khẽ dao động mang theo một bóng đen trên mặt cát sau đó ông ta phất tay.

“Bốn người anh em, Diệp Lăng Thiên đã khiến viện trọng tài mất mặt. Là trọng tài viên tinh anh của viện thì hãy cho cậu ta biết thế nào là sức mạnh thực sự của viện đi!”

“Kết trận!”

Ông ta khẽ gầm lên. Bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm lương phầm vội đặt chéo tay, chia làm bốn hướng bao vây Diệp Thiên vào chính giữa.

Bốn người đột nhiên đưa tay ra, một dòng ánh sáng liên kết màu đỏ vô cùng lớn hình thành trong không trung thành hình vuông và bao trùm lấy Diệp Thiên.
 
Chương 941


Chương 941

Sau đó, bốn cột sáng đột nhiên tách thành tám cột, tám thành mười sáu và mười sáu thành ba mươi hai…

Vài giây sau, đám đông nhìn thấy vùng sáng đó lóe lên trong không trung dày đặc như hình thành nên một con cái kén khổng lồ.

“Diệp Lăng Thiên, cậu nhìn kết trận của bọn họ mà không ra tay ngăn lại. Tôi thật sự không biết là nên khâm phục cậu hay là nên cho rằng cậu ngu ngốc đây”.

“Nếu như cậu ra tay ngăn cản trước khi bọn họ hình thành trận pháp thì may ra còn có hi vọng phá vỡ, thế nhưng cậu tự đại quá!”

“Giờ đây trận pháp đã hình thành, do bốn vị siêu phàm lương phẩm tạo thành. Cho dù có là siêu phàm thượng phẩm thì cũng không dám phá vỡ!”

Đôi mắt Gullit ánh lên vẻ trông mong. Ông ta cười lạnh lùng.

“Trận pháp này được gọi là Phục Long Trận. Bất kỳ một đường màu đỏ nào, chỉ cần chạm vào là sẽ bị nó làm suy giảm sức mạnh. Một khi bị bao vây bởi nó thì đều sẽ bị khóa chặt. Dù có là phi long địa giao thì cũng đừng mong thoát ra được!”

“Người bình thường, đến khả năng nhìn thấy trận pháp này còn không có. Vậy mà hôm nay chúng tôi lại dùng Phục Long Trận để gọi cậu, thuần phục con rồng thật của Hoa Ha là cậu và đưa về viện trọng tài!”

Ông ta vừa dứt lời thì những đường sáng đỏ trong không gian lại càng rung động hơn, giống như có hàng ngàn hàng vạn con trùng lúc nhúc màu đỏ đang dần thu nhỏ lại. Ở phía Diệp Thiên, tất cả các đường sáng đỏ đã chặn cậu lại, căn bản không thể nào thoát ra được.

“Hỏng rồi!”

Bên dưới, Diệp Vân Long và những người khác đều tái mặt.

Nhìn hàng ngàn vạn đường màu đỏ của Phục Long Trận đang dần thu lại thì mỗi người đều nóng ruột như lửa đốt.

Sức mạnh của trận pháp dù không được coi mạnh như của một kẻ chiến đấu nhưng một khi trận pháp được kết thành thì sẽ có uy lực vô cùng lớn.

Đây là lý do vì sao Gia Cát Trường Hận có thể mượn tu vi của võ tôn đỉnh phong cùng với Diệp Long, Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch nổi danh.

Một khi trận pháp được triển khai mà bị rơi vào thì dù lực chiến đấu có cao hơn kết trận cũng rất khó phá vỡ được trận pháp và thoát ra, cuối cùng sẽ dần hao tổn sức mạnh của chính mình và cứ thế bị nhấn chìm.

Đây chính là uy lực của trận pháp.

“Không được, chúng ta cần ra tay giúp đỡ nó. Đối phó với bốn kẻ bên ngoài trước. Trận pháp thiếu bọn họ gia trì thì Thiên có thể thoát được!”

Diệp Vân Long và Diệp Sơn nhìn nhau. Hai bố con đang định bay ra thì đúng lúc này có một trưởng lực ép xuống đánh cho bọn họ bật lại và ngăn chặn họ.

Đám đông kinh hãi nhìn lên thì thấy roi xương trong tay Gullit được vung lên. Ông ta lắc đầu với mấy người bọn họ.

“Tôi khuyên các người đừng tùy tiện hành động. Đối thủ hiện tại của chúng tôi là Diệp Lăng Thiên!”

“Nhưng nếu các người muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn các người lên đường đâu!”

Mặc dù Gullit chưa từng ra tay thật sự bao giờ nhưng mấy người Diệp Sơn đều có thể cảm nhận được sức mạnh thâm sâu của ông ta. Nếu như ông ta muốn đối phó với bọn họ thì đúng chỉ là vấn đề của một nhịp thở.
 
Chương 942


Chương 942

Thấy Gullit đạp chân trong không trung, uy hiếp người khác thì dù mấy người Diệp Sơn muốn giúp đỡ cũng trở nên bất lực đành phải đứng im với vẻ lo lắng.

“Anh Thiên!”

Hoa Lộng Ảnh kêu lên, thầm hận chính mình sao quá yếu đuối không thể giúp được chút nào cho Diệp Thiên.

“Anh cả!”

Diệp Tinh cũng không khỏi kêu lên. Dù Diệp Thiên tạo thành bóng âm cho cậu ta thì lúc này kẻ địch đều là viện trọng tài tới từ nước ngoài. Không ai hi vọng Diệp Thiên – người đại diện cho Hoa Hạ lúc này lại thất bại cả.

“Soạt!”

Những đường sáng đỏ tiếp tục thu nhỏ không còn kẽ hở và nhốt Diệp Thiên ở trong với ý đồ sẽ khóa chết Diệp Thiên.

“Hừ, cái gì mà đế vương bất bại chứ chẳng qua là một kẻ tự phong mà thôi!”

Trong đó có một kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm lương phẩm hừ giọng lạnh lùng: “Dưới viện trong tài, bất cứ kẻ mạnh nào, bất cứ cao thủ nào thì chúng tôi đều nắm chắc cách giải quyết. Dù có là Long Hòa tuyệt thế năm xưa của Hoa Hạ thì đều bị mười hai thẩm phán vương của chúng tôi ép tới mức phải ẩn thế. Một kẻ mới lên của thế hệ sau như này thật không đáng nhắc tới!”

Ba người còn lại cũng tỏ vẻ đắc ý, Phục Long Trận một khi thu chặt lại thì thật đúng là chỉ có nước chết. Người bên trong chỉ còn cách tự sinh tự diệt, cuối cùng sẽ trở nên yếu ớt và mất hết sức chiến đấu.

Trừ khi Diệp Thiên đạt tới siêu phàm thần phẩm, nếu không, việc muốn phá trận thật đúng là nhảm nhí!

“Rầm!”

Mấy người bọn họ cho rằng phần thắng đã nằm chắc trong tay. Nhưng một luồng sáng đỏ thẫm hơn cả những đường sáng kia bỗng phóng ra từ giữa trung tâm.

Sau đó một ngọn lửa đã đốt vào vị trí đuôi của những đường sáng đỏ và khiến nó cháy lan ra tay vị trí của bốn kẻ thuộc siêu phàm lương phẩm.

Bọn họ đanh mắt, vận dụng chân khí định đánh tan ngọn lửa đang cháy trên những đường sáng màu đỏ nhưng bọn họ vừa làm vậy thì ngọn lửa lại càng cháy mạnh hơn, đốt ầm ầm bốn phía tạo thành một biển lửa ngập trời.

“Soạt!”

Hàng vạn đường sáng màu đỏ lần lượt bị đốt cháy giống như vào năm mới cả thành phố đều đang đốt pháo hoa diễm lệ vậy.

Cuối cùng, một âm thanh nặng nề vang lên. Khu vực giữa với hình ảnh giống con kén màu đỏ nứt ra, một bàn tay lửa thò ra giống như ngọn lửa của người khổng lồ đốt cháy hết thảy.

“Cái gì vậy?”

Bốn người siêu phàm lương phẩm sợ hãi như sắp chết, còn Gullit thì tái mặt, âm trầm.

Một bóng hình bước ra giữa biển lửa. Vô số các ngọn lửa màu đỏ bao trùm lấy cơ thể cậu giống như đang đón đợi chủ nhân.

Diệp Thiên khẽ xoay tay, nhếch miệng cười nham hiểm.

“Đòn tuyệt diệt, bạo phát!”

Cậu vừa dứt lời thì bốn kẻ siêu phàm lương phẩm kia đều phát ra ánh sáng màu đỏ và sau đó là bùng nổ.

Trong không gian, bốn ngọn lửa cháy rừng rực, bốn kẻ đó biến mất chỉ trong một cái búng tay.

Vô cùng quỷ dị và huyền diệu.
 
Chương 943


Chương 943

Bốn ngọn lửa bùng nổ. Trên bầu trời phía Nam, ánh sáng chói lòa. Cho dù là chạng vạng, mặt trời đã tắt thì lúc này không gian vẫn bị luồng sáng màu đỏ kia chiếu sáng với biển lửa cuồn cuộn.

“Sức mạnh đáng sợ quá!”

Diệp Sơn, Diệp Vân Long nhìn nhau với vẻ sợ hãi. Tất cả đều kinh hoàng kêu lên.

Trước và sau khi Diệp Thiên ra tay đều vô cùng bình thản. Nhưng mỗi bước, mỗi chiêu đều có người thất trận, hơn nữa kẻ bị tổn thất còn thuộc cảnh giới siêu phàm.

Trước tiên là bốn vị siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện ngã xuống, giờ là bốn vị siêu phàm lương phẩm của viện trọng tài. Cũng vẫn là tình huống cháy thành bốn ngọn lửa kỳ lạ. Tất cả đều bị tiêu diệt. Thực lực như vậy, trong lịch sử Hoa Hạ chưa từng có ai đạt được.

“Đây mới là thực lực thật sự của anh cả sao?”

Diệp Tinh khẽ lầm bầm, cảm giác thất bại càng lớn hơn.

Cậu ta vốn tưởng thời đại của Diệp Thiên đã không còn. Thiên kiều hàng đầu từng tung hoành thủ đô đã sớm trở thành lịch sử. Thật không ngờ, Diệp Thiên bây giờ còn đứng cao hơn, xa hơn cả chín năm trước.

“Em biết dù có mất đi võ mạch thì anh cũng sẽ không bị đánh bại. Chỉ có anh là chuyện gì cũng làm được!”

Hoa Lộng Ảnh thầm nhủ, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng và cảm động.

Diệp Thiên đã từng nói sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ thanh niên, trở thành sức mạnh hàng đầu thế giới. Bây giờ, cậu đã làm được và đã làm được triệt để rồi.

Không chỉ vượt qua thế hệ thanh niên mà thậm chí đến cả thế hệ trước như Diệp Vân Long, Diệp Sơn thì cậu cũng đã kéo dài khoảng cách giữa mình và bọn họ.

“Tên này chín năm không gặp mà đã mạnh tới mức này rồi sao?”

Ánh mắt Tư Đồ Lạc Tuyết long lanh đến kỳ lạ.

Năm đó mặc dù Diệp Thiên vượt qua tất cả đám thanh niên của thủ đô nhưng vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách giữa họ bằng mắt thường không tới mức như thế này.

Còn ngày hôm nay, khi bọn họ còn đang cố gắng đạt tới cảnh giới võ tôn, thậm chí là khi liên thủ lại cũng không đánh nổi một kẻ võ tôn trung kỳ như Elkins thì Diệp Thiên đã xử lý được cả những kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm rồi. Khoảng cách này không biết là khủng khiếp tới mức nào?

Âu Dương Đoạn Vân nín thở, cảm thấy sợ hãi.

Nhó lại buổi tối hôm đó ra tay với Diệp Thiên, nếu không phải vì Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đột nhiên xuất hiện thì không biết là kết cục của cậu ta sẽ thế nào?

Thu Nhược Hi đứng ngây tại chỗ và vẫn chưa hết chấn động.

Cô ấy biết là Diệp Thiên sẽ mang tới bất ngờ nhưng hóa ra không ngờ không phải là niềm vui mà là sự kinh động.

Mặc dù cô ấy không hiểu về võ thuật nhưng có thể nhìn ra kẻ mạnh yếu. Diệp Thiên vừa mới xuất hiện đã quét sạch tám kẻ mạnh như vậy, lấy một chọi chín giống như gió thổi cành liễu. Một kẻ mạnh vô địch như vậy đã khiến cô thật sự dao động.

Đây mới chính là thiên kiều thật sự. Cái gì mà Âu Dương Đoạn Vân, Diệp Tinh chứ. So với Diệp Thiên thì đúng như trẻ con gặp người lớn, chỉ biết tái mặt mà thôi.

Trừ ba người lãnh đạo của ba nhà thì tất cả đều kinh hoàng thất sắc.

Bọn họ không khỏi suy nghĩ, trong chín năm biến mất thì nhà họ Diệp đã để Diệp Thiên tiếp nhận sự tu hành như thế nào vậy.
 
Chương 944


Chương 944

Duy chỉ có Hoa Vô Đạo là đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.

Người khác không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Thiên nhưng ông ta thì biết rất rõ. Năm mười tuổi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nếu không thì ông ta đã không chạy tới trước mặt câu, nói rằng cậu không đủ tư cách ở bên cạnh Hoa Lộng Ảnh.

Nhưng bây giờ, biểu hiện nghịch thiên khiến mọi người kinh hãi của Diệp Thiên đã khiến cho những nghi ngờ, khinh miệt của ông ta vỡ vụn.

Nhớ tới những lời đã nói với Diệp Thiên trước đó, ông ta cảm thấy run rẩy.

Nếu mà nói đế vương bất bại tung hoành khắp thiên hạ còn không xứng với con gái mình thì trên đời này còn ai xứng nổi đây?

Trong không trung, biển lửa vẫn cháy ngùn ngụt, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm đã trở thành lửa cháy cạn, chỉ còn lại duy nhất một mình Gullit.

Ông ta cầm roi xương trong tay, đứng cách Diệp Thiên chưa tới mười mét, đôi mắt nhìn biển lửa đang cháy ngút trời và trở nên đanh lại.

Dù mạnh như ông ta thì cũng không thể phủ nhận đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ngọn lửa đáng sợ như vậy. Sức tàn phá của nó chắc chắn là mạnh nhất trong những loại lửa mà ông ta từng nhìn thấy.

Ông ta có thể khẳng định nếu như vừa rồi bản thân cũng tiếp xúc với ngọn lửa nguy hiểm như bốn kẻ kia thì có lẽ kết cục cũng sẽ vô cùng thê thảm.

“Diệp Lăng Thiên, không hổ danh là cao thủ thiên tài số một trong lịch sử của Hoa Hạ. Thú vị lắm!”

Ông ta nhếch miệng cười, biểu cảm vô cùng âm u.

Mặc dù Diệp Thiên nắm giữ lửa khiến ông ta kiêng dè nhưng không tới mức khiến ông ta sợ hãi.

“Tám kẻ phế vật tôi đã giải quyết rồi. Giờ đến lượt ông!”

Diệp Thiên xoay tay, ngọn lửa ngập trời đột nhiên biến mất.

Mặc dù Phệ Thiên Long Diệm của cậu có lực tàn pháp cực mạnh nhưng cũng có cả lợi và hại .

Một khi thi triển Phệ Thiên Long Diệm có thể đốt cháy tất cả, gặp khí là bùng lên với phạm vi lớn nhưng tốc độ lại hạn chế.

Vừa rồi bốn kẻ siêu phàm lương phẩm bị Phệ Thiên Long Diệm của cậu xâm nhập vào cơ thể là vì bọn họ thi triển Phục Long Trận nên ngọn lửa cháy lan theo đường đi của trận pháp mới có thể khiến bọn họ bị tấn công hoàn toàn bằng lửa.

Năm xưa, Tiêu Ngọc Hoàng cũng vì thi triển Vô Cực Vân Thủ nên mói bị Phệ Thiên Long Diệm gây bị thương.

Nhưng nếu dùng chiêu này để đối phó với Gullit thì có lẽ không thể tấn công được ông ta.

Thấy Diệp Thiên dập lửa, ánh mắt Gullit đã không còn kiêng dè nhiều nữa. Roi xương trong tay của ông ta vang lên tiếng vun vút khiến gió xung quanh nổi lên cuồn cuộn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể khiến viện trọng tài chúng tôi chịu thiệt thì đúng là cậu có bản lĩnh. Xem ra tôi phải đích thân giải quyết cậu rồi!”

“Vụt!”

Vừa dứt lời thì xương roi được vung lên.

Một luồng sức mạnh từ trong không gian dội xuống khiến cả bãi cát rung chuyển.

Mặt biển nứt ra, dâng cao hàng mét và ập tới hàng trăm mét.

Những người có mặt đều thất sắc và tỏ ra sợ hãi.

Một chiêu mà khiến mặt nước xô ra hàng trăm mét, đây là sức mạnh cỡ nào chứ?

“Siêu phàm thượng phẩm sao?”
 
Chương 945


Chương 945

Diệp Sơn cử động yết hầu, khẽ nói ra bốn từ.

Bốn cao thủ siêu phàm còn lại của bốn nhà cũng đều đanh mặt, im phăng phắc.

Một kẻ siêu phàm thượng phẩm thì chắc chắn là một cao thủ mà gần năm mưa năm qua chưa từng xuất hiện rồi.

Sóng biển cuộn trào mang theo sức mạnh ngút trời, uy thế kinh động. Chỉ cần trong nháy mắt thì những người đứng trên bãi biển này, trừ những người thuộc cảnh giới siêu phàm ra, tất cả sẽ bị nuốt gọn.

Đối diện với sức mạnh đó, ánh mắt Diệp Thiên chỉ càng đanh thép hơn. Cậu bước lên một bước rồi đạp mạnh chân xuống.

Cú đạp thứ nhất là ngay sát đường bờ biển, cú đạp thứ hai chính là đạp lên mặt biển.

Cú đạp này giống như cú đạp xuống của người khổng lồ nhúng vào giữa cột nữa biển kia tạo ra một dấu chân lớn, khiến cảm đám đá và san hô bật tung lên không trung.

Bước thứ ba thì cậu lao lên trời giống như một con đại bàng dang đôi cánh và dùng một chân quét ngang.

“Hoành Tảo Thiên Quân!”

“Ầm!”

Tiếng quét chân xé gió, một luồng sức mạnh kinh người không kém dội thẳng vào ngọn sóng cao hàng trăm mét kia.

“Xoẹt!”

Một chân Diệp Thiên quét ra, luồng gió trên chân giống như ánh đao, xẹt qua trăm mét, va chạm với con sóng lớn cả trăm mét.

“Bùm!”

Bãi biển Nam Hải rung chuyển kịch liệt, sóng cả trăm mét tiếp xúc với luồng gió từ chân của Diệp Thiên, giống như bị bức tường cao vô hình chặn lại, lập tức đông cứng lại trên không trung.

“Hừ, Diệp Lăng Thiên, cậu muốn cứu nhiều người như vậy, liệu có thể cứu được hay không?”

Gullit cười khẩy, lòng bàn tay tạo tư thế chộp lấy, một con sóng khổng lồ khác lại tiếp tục nổi lên.

Sóng sau nối tiếp sóng trước, hai luồng sóng hội tụ tại một nơi, thực sự là quá sức mạnh mẽ.

Luồng gió từ chân của Diệp Thiên lập tức tiêu tán, hai luồng sóng tiếp tục ép về phía bãi biển.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, sóng biển quá lớn, hai luồng sóng đè lên nhau, thông thiên đạt địa, rất nhiều cát bùn bị nó cuốn lấy, giống như một cơn lốc xoáy rơi xuống.

Nếu như bị con sóng này cuốn đi, mấy trăm người trên bờ, trừ những người ở cảnh giới siêu phàm ra, đều không thể nào thoát được.

Đây là sức mạnh tối cao của một siêu phàm thượng phẩm!

Sóng gió trước mặt Diệp Thiên lộn nhào, nhưng bản thân cậu vẫn bất động, cho dù luồng gió ở chân cậ đã tan đi nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh.

Cơn sóng thần chấn động đã gần kề, chính vào lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng giơ cánh tay phải lên, nắm chặt các ngón tay lại và đấm vào không trung.

“Tam Tuyệt Quyền, phong thiên!”

Cú đấm của cậu không hề hoa mỹ chút nào, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ, giống như một con linh dương với chiếc sừng trên đầu, lùi một bước tiến hai bước, đánh vào chính giữa ngọn sóng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom